[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,845
- Điểm cảm xúc
- 5,554
- Điểm
- 113
Chương 890: Thả tôi ra - Đại boss online (2)
Sở Ninh Dực giật mình thoát ra khỏi những suy nghĩ miên man, anh cúi đầu nhìn cô gái đang nắm lấy tay mình.
Cuối cùng gật đầu: “Được!”
“Yêu anh.” Thủy An Lạc hôn một cái thật mạnh lên má của Sở Ninh Dực rồi sung sướng nhảy tung tăng xuống lầu.
Sở Ninh Dực cau mày, hình như có gì đó sai sai.
Thủy An Lạc xuống lầu thì đi thẳng vào phòng bếp tìm đồ ăn.
“Ui chao, tiểu tổ tông của tôi ơi, cô đang làm gì đấy?” Thím Vu thấy Thủy An Lạc đang chổng mông lục tủ lạnh rồi lôi ra hai quả cà chua thì vội vàng đi tới đỡ lấy.
“Ra đi ra đi, một lát nữa là có cơm trưa rồi!”
Thủy An Lạc bị thím Vu đẩy ra ngoài liền nhanh tay với một miếng thịt bỏ vào miệng, thím Vu bó tay lắc đầu, nhưng trông thế này có vẻ ổn rồi, bà cũng không cần phải lo lắng nữa.
Thủy An Lạc vừa ra khỏi bếp liền thấy Sở Ninh Dực đang ngồi ở phòng khách xem tivi, trên đó đang chiếu tin về bệnh viện của Sở Thị. Những người gây rối cứ chầu chực trước cửa bệnh viện, hầu hết tất cả mọi người đều đang nhắm vào Thủy An Lạc, bởi vì chính cô là người phụ trách bệnh nhân đã thiệt mạng.
Sở Ninh Dực không chuyển kênh mà quay sang chú ý sắc mặt của Thủy An Lạc lúc này, nhưng vẻ mặt của cô vẫn bình thường.
Thủy An Lạc bò ngoài ra sofa xem tin tức.
“Vụ ồn ào ở bệnh viện ngày hôm qua là vì cái gì nhỉ?” Thủy An Lạc tò mò hỏi.
“Bệnh nhân mấy hôm trước được đưa vào đã qua đời vì cấp cứu không thành công.” Sở Ninh Dực trả lời.
Thủy An Lạc khẽ gật đầu, cô không hỏi Sở Ninh Dực bệnh nhân đó bị bệnh gì vì chính cô sẽ đi tìm câu trả lời ấy.
“Em...”
Thủy An Lạc đang định nói gì đó thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại của Sở Ninh Dực vang lên. Anh cầm lấy rồi bấm nghe điện, nhưng khi nghe được mấy câu thì chân mày lập tức cau lại: “Mân Hinh sinh rồi?”
Thủy An Lạc giật mình, cô vội đứng thẳng dậy, chẳng phải họ chỉ vừa mới đi khỏi thôi sao?
Sở Ninh Dực cúp máy sau đó cau mày nhìn Thủy An Lạc: “Em ăn cơm trưa chưa?”
“Đi mau lên đi!” Thủy An Lạc cuống cuồng chạy lên lầu cầm quần áo xuống, đúng lúc thấy Tiểu Bảo Bối tỉnh lại nên cô bế luôn nhóc lên, không kịp thay quần áo mà lấy luôn chăn nhỏ bọc nhóc lại, đưa đi cùng.
Lúc Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc chạy được tới viện thì phải đi đường dành cho nhân viên vì trước cửa có quá nhiều người, An Phong Dương và Phong Phong cũng đã đợi sẵn ở cửa.
Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối đang xoay tít đôi mắt to của mình, cô nhìn Anh Xinh Trai nhà mình lúc này y như con kiến bò trên chảo nóng, sốt ruột đến mức đi lại vòng vòng không ngừng. Đúng là Anh Xinh Trai nhà cô đã bị chị Mân Hinh thu phục hoàn toàn rồi.
Nhưng mà vừa nghĩ đến những vết chai trên đầu ngón tay của Mân Hinh, Thủy An Lạc lại cảm thấy lo lắng.
“Anh Xinh Trai, anh nghỉ một chút đi.” Thủy An Lạc nhìn người đàn ông đang đi qua đi lại rồi mở miệng nói.
“Sao lại không có âm thanh gì thế chứ?”
Lúc này An Phong Dương làm gì còn vẻ ung dung của Vương gia như mọi khi được nữa, rõ ràng tâm trạng cũng thấp thỏm như bao người bình thường khác thôi.
“Tường cách âm đó hiểu không hả?” Thủy An Lạc tỏ vẻ khinh bỉ nói.
“Em gái...”
Tiểu Bảo Bối bỗng kêu lên, hai cái tay ngắn ngủn còn vươn về phía phòng sinh.
Thủy An Lạc đang khinh bỉ An Phong Dương thì đột nhiên nghe thấy Tiểu Bảo Bối lên tiếng, cô cúi luôn xuống nhìn con trai nhà mình, nó vừa nói gì cơ?
Em gái?
Cái thằng nhóc này gọi ba với mẹ còn chưa bao giờ rõ được đến thế đâu!
Giọng nói giòn tan của Tiểu Bảo Bối khiến tất cả mọi người đều phải đưa mắt qua nhìn nhóc. Phong Phong đang tựa lưng vào cửa chơi game trên điện thoại nghe thấy Tiểu Bảo Bối nói vậy liền bật cười ha hả: “Sở Đại, trình tán gái của cậu còn không bằng cả con trai cậu nữa.”
“Tiểu Bảo Bối, con vừa nói gì thế?” Thủy An Lạc nghĩ đây có lẽ chỉ là thằng bé gọi bừa thôi, vì chưa có ai dạy thằng bé từ “em gái” này bao giờ cả.
“Em gái...”
Tiểu Bảo Bối bật cười khanh khách, tiếng nói vẫn y như vừa rồi, âm nào âm nấy rành mạch rõ ràng, ít nhất là rõ hơn khi cu cậu gọi ba với gọi mẹ nhiều.
Cuối cùng gật đầu: “Được!”
“Yêu anh.” Thủy An Lạc hôn một cái thật mạnh lên má của Sở Ninh Dực rồi sung sướng nhảy tung tăng xuống lầu.
Sở Ninh Dực cau mày, hình như có gì đó sai sai.
Thủy An Lạc xuống lầu thì đi thẳng vào phòng bếp tìm đồ ăn.
“Ui chao, tiểu tổ tông của tôi ơi, cô đang làm gì đấy?” Thím Vu thấy Thủy An Lạc đang chổng mông lục tủ lạnh rồi lôi ra hai quả cà chua thì vội vàng đi tới đỡ lấy.
“Ra đi ra đi, một lát nữa là có cơm trưa rồi!”
Thủy An Lạc bị thím Vu đẩy ra ngoài liền nhanh tay với một miếng thịt bỏ vào miệng, thím Vu bó tay lắc đầu, nhưng trông thế này có vẻ ổn rồi, bà cũng không cần phải lo lắng nữa.
Thủy An Lạc vừa ra khỏi bếp liền thấy Sở Ninh Dực đang ngồi ở phòng khách xem tivi, trên đó đang chiếu tin về bệnh viện của Sở Thị. Những người gây rối cứ chầu chực trước cửa bệnh viện, hầu hết tất cả mọi người đều đang nhắm vào Thủy An Lạc, bởi vì chính cô là người phụ trách bệnh nhân đã thiệt mạng.
Sở Ninh Dực không chuyển kênh mà quay sang chú ý sắc mặt của Thủy An Lạc lúc này, nhưng vẻ mặt của cô vẫn bình thường.
Thủy An Lạc bò ngoài ra sofa xem tin tức.
“Vụ ồn ào ở bệnh viện ngày hôm qua là vì cái gì nhỉ?” Thủy An Lạc tò mò hỏi.
“Bệnh nhân mấy hôm trước được đưa vào đã qua đời vì cấp cứu không thành công.” Sở Ninh Dực trả lời.
Thủy An Lạc khẽ gật đầu, cô không hỏi Sở Ninh Dực bệnh nhân đó bị bệnh gì vì chính cô sẽ đi tìm câu trả lời ấy.
“Em...”
Thủy An Lạc đang định nói gì đó thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại của Sở Ninh Dực vang lên. Anh cầm lấy rồi bấm nghe điện, nhưng khi nghe được mấy câu thì chân mày lập tức cau lại: “Mân Hinh sinh rồi?”
Thủy An Lạc giật mình, cô vội đứng thẳng dậy, chẳng phải họ chỉ vừa mới đi khỏi thôi sao?
Sở Ninh Dực cúp máy sau đó cau mày nhìn Thủy An Lạc: “Em ăn cơm trưa chưa?”
“Đi mau lên đi!” Thủy An Lạc cuống cuồng chạy lên lầu cầm quần áo xuống, đúng lúc thấy Tiểu Bảo Bối tỉnh lại nên cô bế luôn nhóc lên, không kịp thay quần áo mà lấy luôn chăn nhỏ bọc nhóc lại, đưa đi cùng.
Lúc Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc chạy được tới viện thì phải đi đường dành cho nhân viên vì trước cửa có quá nhiều người, An Phong Dương và Phong Phong cũng đã đợi sẵn ở cửa.
Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối đang xoay tít đôi mắt to của mình, cô nhìn Anh Xinh Trai nhà mình lúc này y như con kiến bò trên chảo nóng, sốt ruột đến mức đi lại vòng vòng không ngừng. Đúng là Anh Xinh Trai nhà cô đã bị chị Mân Hinh thu phục hoàn toàn rồi.
Nhưng mà vừa nghĩ đến những vết chai trên đầu ngón tay của Mân Hinh, Thủy An Lạc lại cảm thấy lo lắng.
“Anh Xinh Trai, anh nghỉ một chút đi.” Thủy An Lạc nhìn người đàn ông đang đi qua đi lại rồi mở miệng nói.
“Sao lại không có âm thanh gì thế chứ?”
Lúc này An Phong Dương làm gì còn vẻ ung dung của Vương gia như mọi khi được nữa, rõ ràng tâm trạng cũng thấp thỏm như bao người bình thường khác thôi.
“Tường cách âm đó hiểu không hả?” Thủy An Lạc tỏ vẻ khinh bỉ nói.
“Em gái...”
Tiểu Bảo Bối bỗng kêu lên, hai cái tay ngắn ngủn còn vươn về phía phòng sinh.
Thủy An Lạc đang khinh bỉ An Phong Dương thì đột nhiên nghe thấy Tiểu Bảo Bối lên tiếng, cô cúi luôn xuống nhìn con trai nhà mình, nó vừa nói gì cơ?
Em gái?
Cái thằng nhóc này gọi ba với mẹ còn chưa bao giờ rõ được đến thế đâu!
Giọng nói giòn tan của Tiểu Bảo Bối khiến tất cả mọi người đều phải đưa mắt qua nhìn nhóc. Phong Phong đang tựa lưng vào cửa chơi game trên điện thoại nghe thấy Tiểu Bảo Bối nói vậy liền bật cười ha hả: “Sở Đại, trình tán gái của cậu còn không bằng cả con trai cậu nữa.”
“Tiểu Bảo Bối, con vừa nói gì thế?” Thủy An Lạc nghĩ đây có lẽ chỉ là thằng bé gọi bừa thôi, vì chưa có ai dạy thằng bé từ “em gái” này bao giờ cả.
“Em gái...”
Tiểu Bảo Bối bật cười khanh khách, tiếng nói vẫn y như vừa rồi, âm nào âm nấy rành mạch rõ ràng, ít nhất là rõ hơn khi cu cậu gọi ba với gọi mẹ nhiều.