Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 890: Thả tôi ra - Đại boss online (2)
Sở Ninh Dực giật mình thoát ra khỏi những suy nghĩ miên man, anh cúi đầu nhìn cô gái đang nắm lấy tay mình.

Cuối cùng gật đầu: “Được!”

“Yêu anh.” Thủy An Lạc hôn một cái thật mạnh lên má của Sở Ninh Dực rồi sung sướng nhảy tung tăng xuống lầu.

Sở Ninh Dực cau mày, hình như có gì đó sai sai.

Thủy An Lạc xuống lầu thì đi thẳng vào phòng bếp tìm đồ ăn.

“Ui chao, tiểu tổ tông của tôi ơi, cô đang làm gì đấy?” Thím Vu thấy Thủy An Lạc đang chổng mông lục tủ lạnh rồi lôi ra hai quả cà chua thì vội vàng đi tới đỡ lấy.

“Ra đi ra đi, một lát nữa là có cơm trưa rồi!”

Thủy An Lạc bị thím Vu đẩy ra ngoài liền nhanh tay với một miếng thịt bỏ vào miệng, thím Vu bó tay lắc đầu, nhưng trông thế này có vẻ ổn rồi, bà cũng không cần phải lo lắng nữa.

Thủy An Lạc vừa ra khỏi bếp liền thấy Sở Ninh Dực đang ngồi ở phòng khách xem tivi, trên đó đang chiếu tin về bệnh viện của Sở Thị. Những người gây rối cứ chầu chực trước cửa bệnh viện, hầu hết tất cả mọi người đều đang nhắm vào Thủy An Lạc, bởi vì chính cô là người phụ trách bệnh nhân đã thiệt mạng.

Sở Ninh Dực không chuyển kênh mà quay sang chú ý sắc mặt của Thủy An Lạc lúc này, nhưng vẻ mặt của cô vẫn bình thường.

Thủy An Lạc bò ngoài ra sofa xem tin tức.

“Vụ ồn ào ở bệnh viện ngày hôm qua là vì cái gì nhỉ?” Thủy An Lạc tò mò hỏi.

“Bệnh nhân mấy hôm trước được đưa vào đã qua đời vì cấp cứu không thành công.” Sở Ninh Dực trả lời.

Thủy An Lạc khẽ gật đầu, cô không hỏi Sở Ninh Dực bệnh nhân đó bị bệnh gì vì chính cô sẽ đi tìm câu trả lời ấy.

“Em...”

Thủy An Lạc đang định nói gì đó thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại của Sở Ninh Dực vang lên. Anh cầm lấy rồi bấm nghe điện, nhưng khi nghe được mấy câu thì chân mày lập tức cau lại: “Mân Hinh sinh rồi?”

Thủy An Lạc giật mình, cô vội đứng thẳng dậy, chẳng phải họ chỉ vừa mới đi khỏi thôi sao?

Sở Ninh Dực cúp máy sau đó cau mày nhìn Thủy An Lạc: “Em ăn cơm trưa chưa?”

“Đi mau lên đi!” Thủy An Lạc cuống cuồng chạy lên lầu cầm quần áo xuống, đúng lúc thấy Tiểu Bảo Bối tỉnh lại nên cô bế luôn nhóc lên, không kịp thay quần áo mà lấy luôn chăn nhỏ bọc nhóc lại, đưa đi cùng.

Lúc Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc chạy được tới viện thì phải đi đường dành cho nhân viên vì trước cửa có quá nhiều người, An Phong Dương và Phong Phong cũng đã đợi sẵn ở cửa.

Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối đang xoay tít đôi mắt to của mình, cô nhìn Anh Xinh Trai nhà mình lúc này y như con kiến bò trên chảo nóng, sốt ruột đến mức đi lại vòng vòng không ngừng. Đúng là Anh Xinh Trai nhà cô đã bị chị Mân Hinh thu phục hoàn toàn rồi.

Nhưng mà vừa nghĩ đến những vết chai trên đầu ngón tay của Mân Hinh, Thủy An Lạc lại cảm thấy lo lắng.

“Anh Xinh Trai, anh nghỉ một chút đi.” Thủy An Lạc nhìn người đàn ông đang đi qua đi lại rồi mở miệng nói.

“Sao lại không có âm thanh gì thế chứ?”

Lúc này An Phong Dương làm gì còn vẻ ung dung của Vương gia như mọi khi được nữa, rõ ràng tâm trạng cũng thấp thỏm như bao người bình thường khác thôi.

“Tường cách âm đó hiểu không hả?” Thủy An Lạc tỏ vẻ khinh bỉ nói.

“Em gái...”

Tiểu Bảo Bối bỗng kêu lên, hai cái tay ngắn ngủn còn vươn về phía phòng sinh.

Thủy An Lạc đang khinh bỉ An Phong Dương thì đột nhiên nghe thấy Tiểu Bảo Bối lên tiếng, cô cúi luôn xuống nhìn con trai nhà mình, nó vừa nói gì cơ?

Em gái?

Cái thằng nhóc này gọi ba với mẹ còn chưa bao giờ rõ được đến thế đâu!

Giọng nói giòn tan của Tiểu Bảo Bối khiến tất cả mọi người đều phải đưa mắt qua nhìn nhóc. Phong Phong đang tựa lưng vào cửa chơi game trên điện thoại nghe thấy Tiểu Bảo Bối nói vậy liền bật cười ha hả: “Sở Đại, trình tán gái của cậu còn không bằng cả con trai cậu nữa.”

“Tiểu Bảo Bối, con vừa nói gì thế?” Thủy An Lạc nghĩ đây có lẽ chỉ là thằng bé gọi bừa thôi, vì chưa có ai dạy thằng bé từ “em gái” này bao giờ cả.

“Em gái...”

Tiểu Bảo Bối bật cười khanh khách, tiếng nói vẫn y như vừa rồi, âm nào âm nấy rành mạch rõ ràng, ít nhất là rõ hơn khi cu cậu gọi ba với gọi mẹ nhiều.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 891: Thả tôi ra - Đại boss online (3)
“Oa...”

Máy phóng thanh trong phòng sinh được mở ra, truyền ra tiếng khóc lanh lảnh của trẻ con.

An Phong Dương lập tức quay đầu nhìn lại, sốt ruột chờ cánh cửa phòng sinh được mở ra.

Thủy An Lạc thở phào một cái nhẹ nhõm. Tiểu Bảo Bối hưng phấn đến nỗi nhún nhảy trong lòng mẹ.

Sở Ninh Dực cau mày đón lấy con trai. Thằng nhóc này có phải hơi tăng động quá rồi không?

Cánh cửa phòng sinh bật mở, y tá bế một đứa bé ra ngoài: “Chúc mừng An tổng, là một thiên kim tiểu thư!”

Thủy An Lạc lập tức cúi đầu nhìn con trai mình, đúng là bé gái thật kìa!

Tiểu Bảo Bối cười khanh khách lộ ra một hàm răng trắng noãn.

An Phong Dương không ngó ngàng đến đứa bé mà lao thẳng vào phòng sinh.

Thủy An Lạc quay đầu lại thì thấy Phong Phong xoay người rời đi.

Ngón tay nhỏ xíu của của Tiểu Bảo Bối một mực chỉ vào bé con mới được sinh ra, ý nhóc muốn ba mau bế bé qua.

Thủy An Lạc nói với Sở Ninh Dực một tiếng rồi theo Phong Phong ra ngoài.

Có thể nói thời tiết hôm nay là đẹp nhất từ khi bước vào đông đến giờ, mặt trời trên cao chiếc sáng rực rỡ, ánh mặt trời rọi lên người vô cùng ấm áp.

Con gái của An Phong Dương được sinh ra vào một ngày rất đẹp.

“Này, hâm mộ à?” Thủy An Lạc khinh khỉnh gọi giật lại cái người đang định bỏ đi kia.

Phong Phong quay đầu lại, anh ta hơi híp mắt nhìn cô: “Con mắt nào của cô thấy là tôi hâm mộ bọn họ?”

Thủy An Lạc đưa tay chỉ vào mắt mình.

“Đó là do cô mù đấy, tự móc mắt đi!” Phong Phong vừa nói vừa đi tìm một băng ghế rồi ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn trời.

Thủy An Lạc bước qua rồi ngồi xuống cách anh ta không xa, sau đó nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang hút thuốc lá.

“Hóa ra anh cũng biết hút thuốc.” Thủy An Lạc thấp giọng nói.

“Ha, có thằng đàn ông nào mà không biết hút thuốc?” Phong Phong vừa nói vừa tựa lưng vào thành ghế nhìn mặt trời rực rỡ trên cao.

Thủy An Lạc nghĩ, cô chưa thấy anh Sở hút thuốc bao giờ.

“Sở Đại hút thuốc nhiều hơn bất cứ ai, chẳng qua là cô chưa thấy mà thôi.” Có vẻ như Phong Phong biết cô đang nghĩ gì nên nói luôn.

Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật, được rồi, đúng là cô chưa từng thấy.

“Này tên điên kia, thật ra thì anh thích Lão Phật Gia rồi đúng không?” Thủy An Lạc lên tiếng hỏi.

“Cô tự lo cho mình trước đi đã!” Phong Phong cau mày, anh ta không thích việc người khác quá quan tâm đến chuyện của mình.

Thủy An Lạc cũng tựa lưng vào lan can: “Anh nghĩ rằng tôi muốn quan tâm đến anh chắc? Tôi chỉ không muốn chị em thân thiết của tôi cả ngày cứ rầu rĩ không vui thôi.”

Cô ấy rầu rĩ không vui?

Cả người Phong Phong bỗng trở nên căng thẳng.

Là vì anh ta sao?

Thủy An Lạc âm thầm đánh giá phản ứng của Phong Phong. Sau đó cô hài lòng nói tiếp: “Phong Phong, anh thật sự rất kỳ lạ!”

“Nói thế là sao?” Có lẽ vì có thể moi được chút tin tức của Kiều Nhã Nguyễn nên anh ta mới kiên nhẫn hơn được một chút.

Thủy An Lạc ngẩng đầu rồi đưa tay che lại ánh nắng rực rỡ có chút nhức mắt: “Nếu như anh có một nửa sự lý trí và quả quyết của anh Sở thì tôi nghĩ, có lẽ anh và Lão Phật Gia đã có được một cái kết tốt hơn thế này rồi.”

“Ha, trên đời này không phải ai cũng là Sở Đại, không phải ai cũng có thể dùng lý trí để giải quyết vấn đề, nhất là trong chuyện tình cảm.” Phong Phong cười khẩy rồi định đứng dậy bỏ đi.

Thủy An Lạc thấy anh ta định bỏ đi thì cũng vội vàng đứng dậy đi theo: “Phong Phong, nếu như anh thật sự không thể tự buông bỏ quá khứ của mình thì đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cô ấy nữa.”

Bước chân của Phong Phong khựng lại, sau đó quay đầu đứng nhìn cô gái đang đứng cách đó không xa.

Không buông bỏ được quá khứ.

Trước mắt Phong Phong lại xuất hiện cảnh tượng Kỳ Nhu bị ám sát năm xưa khiến hai bàn tay của anh ta bỗng siết chặt lại. Một lát sau anh ta mới thả lỏng rồi mở mắt ra, nhưng ánh mắt u ám thì vẫn chưa tan đi: “Vậy thì cô hãy nói với cô ta, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 892: Thả tôi ra - Đại boss online (4)
Phong Phong đi rồi nhưng chẳng hề mang cơn gió lạnh hiu hiu kia đi theo.

Thủy An Lạc hít mạnh một hơi thật sâu, sao cái tên này cứ như bị động kinh thế nhỉ?

“Thôi đừng quan tâm nữa, chính cậu ta còn chẳng nghĩ ra thì em có dùng chiêu khích tướng thì cũng vô ích thôi.”

Lúc Thủy An Lạc còn đang bực mình thì giọng nói của Sở Ninh Dực khẽ vang lên.

Thủy An Lạc quay đầu lại, Sở Ninh Dực đang đứng tựa vào tường cách đó không xa nhìn cô.

Đúng vậy, cô muốn dùng chiêu khích tướng nói rằng anh ta đừng xuất hiện trước mặt Kiều Nhã Nguyễn nữa, như vậy thì anh ta nhất định sẽ làm ngược lại, ai mà ngờ được anh ta lại trưng ra cái bộ dạng đó cơ chứ.

Thủy An Lạc bước qua nhìn hai bàn tay trống của anh: “Tiểu Bảo Bối đâu rồi?”

Sở Ninh Dực hếch cằm chỉ chỉ Mân Hinh trong phòng bệnh, vừa thấy cô em gái mới sinh nhìn y như khỉ con kia, người ta liền không đi nổi nữa, nằm bò ra giường ngắm em gái luôn rồi.

Thủy An Lạc tò mò quay lại phòng bệnh ấm áp. Cô thấy Mân Hinh đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, mái tóc vẫn còn ướt đẫm mồ hôi.

Bên cạnh Mân Hinh là tiểu quận chúa đang nằm trong tã. Tiểu Bảo Bối bò đến bên cạnh em gái rồi dùng cái móng vuốt nhỏ múm míp của nhóc sờ sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của em.

Ngay cả An Phong Dương cũng nói một câu, đây là con gái của anh ta sao? Đủ để thấy anh ta chê bai tiểu quận chúa này đến thế nào rồi, nhưng Tiểu Bảo Bối thì vẫn cứ cười tươi rói ngắm em. Một đứa theo chủ nghĩa mê cái đẹp như nhóc sao lúc này lại không chê bai chút nào nhỉ.

Khóe miệng của Thủy An Lạc giật giật rồi vội vàng đi tới bế Tiểu Bảo Bối lên.

“A...” Tiểu Bảo Bối bị mẹ bế thì lập tức giãy giụa, nhất định đòi ngắm em cho bằng được.

Mân Hinh mỉm cười: “Không sao đâu, có vẻ như Tiểu Miên Miên cũng thích anh lắm.”

“Miên Miên?”

“Đúng vậy.” Mân Hinh vừa nói vừa quay sang nhìn người đàn ông đang nắm tay mình ngồi bên mép giường: “Anh ấy nói, con gái của chị và anh ấy chính là áo bông nhỏ, là kẹo đường của anh ấy!”

An Phong Dương nắm lấy bàn tay của cô rồi nhẹ nhàng hôn lên đó, trong niềm vui hân hoan, ánh mắt anh vẫn còn điều gì đó khó nói.

Cho đến tận bây giờ, họ vẫn chưa thể kết hôn.

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn, bầu không khí giữa hai người này tự dưng trở nên thật kỳ lạ.

“Tiểu Miên Miên.” Thủy An Lạc nhỏ giọng lặp lại có tên ấy một lần nữa rồi đưa tay nhẹ nhàng chạm vào bé con: “Lớn lên con nhất định sẽ là một tiểu mỹ nhân!”

Tiểu mỹ nhân?

An Phong Dương với Sở Ninh Dực liếc nhìn nhau một cái, cô gái này nhìn ra điều đó ở đâu vậy hả?

An Phong Dương đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho con gái yêu dấu của mình đi phẫu thuật thẩm mỹ rồi đó.

“Không phải em lắm điều đâu cơ mà Anh Xinh Trai này, cái mặt anh như thế là sao vậy hả?” Thủy An Lạc vừa nhìn biểu cảm của An Phong Dương thì lập tức biết anh ta đang nghĩ cái gì.

An Phong Dương hừ lạnh một tiếng: “Anh đây có tiền, không cần em phải nói dối đâu.”

“Đệch, anh thì biết cái gì chứ!” Sở Ninh Dực nhìn Tiểu Miên Miên đang khóc lớn vì bị ba ghét bỏ, sau đó dứt khoát tỏ thái độ khinh bỉ mà nói: “Đúng là chưa làm ba bao giờ, cứ đợi một tháng nữa mà xem. Anh còn nói vậy nữa thì tự tát vào mặt mình đi.”

Vì hồi xưa cô cũng chê bai con trai cô như thế đấy, sau rồi chưa đến một tháng đã như tự vả vào mặt mình rồi.

Vì sau đó con trai cô đã trở thành một cậu bé siêu cấp đẹp trai đó!

Mân Hinh khẽ cười.

Thủy An Lạc nói với Mân Hinh thêm mấy câu rồi mới đứng dậy: “Em đi tìm sư phụ có chút việc cái đã, lát lại qua chơi với chị nhé.”

“Ừ.” Mân Hinh gật đầu.

Đáng ra hôm nay Sở Ninh Dực phải tới công ty, nhưng vì chuyện này lại phải hoãn lại. Thế nên anh dứt khoát ở lại tán gái với con trai luôn. À không đúng, là theo đuổi em gái cùng con trai!

Thủy An Lạc rời khỏi phòng bệnh của Mân Hinh. Cô đang định quay về phòng làm việc của mình thì vừa hay lại đụng trúng một y tá đang đi đến. Cô vội nói xin lỗi rồi nhanh chóng nhặt giúp tài liệu đánh rơi dưới đất.

Đó là một tập hồ sơ sản phụ.

Sản phụ vào phòng đẻ là: Diêu Giai Giai.

Nhưng mà ở ô người chồng lại viết một cái tên... An Phong Dương.

An Phong Dương?

Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn người đàn ông đang nói chuyện với Mân Hinh trong phòng bệnh.

Diêu Giai Giai là ai?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 893: Thả tôi ra - Đại boss online (5)
“Đây là?”

“Là An tổng và An phu nhân.” Y tá nói xong liền bước qua Thủy An Lạc đi vào phòng bệnh.

Thủy An Lạc lại càng cảm thấy tò mò hơn, chị dâu cô chẳng phải tên là Mân Hinh sao?

Sao giờ lại thành Diêu Giai Giai rồi?

“Lạc Lạc”

Trong lúc Thủy An Lạc còn đang mải thắc mắc chuyện này, giọng của Lý Tử bỗng vang lên.

Thủy An Lạc giật mình quay lại. Cô thấy Lý Tử cách đó không xa rồi nhanh chân bước tới: “Sư phụ! Em đang muốn tìm anh này.”

Lý Tử gật đầu, rõ ràng anh cũng đang đi tìm cô.

Hai người trở về phòng làm việc. Lý Tử liền đem hồ sơ bệnh án cùng báo cáo pháp y của Lương Khiêm cho Thủy An Lạc xem thử.

Cô về chỗ ngồi rồi cắm cúi nhìn báo cáo pháp y đang đặt trên mặt bàn.

Hai tay của Thủy An Lạc hơi run lên, một lúc lâu sau mới lật mở báo cáo ra xem.

Lý Tử rót một ly nước cho Thủy An Lạc rồi đứng tựa vào bàn nhìn cô: “Nguyên nhân cơ bản của cái chết là do tâm trạng lên xuống quá mức kịch liệt, nhưng ba mẹ nó lại phủ nhận chuyện tối qua bọn họ đã cãi vã với thằng bé.”

Thủy An Lạc xem xong báo cáo pháp y rồi khép lại, sau đó tựa lưng vào lưng ghế: “Trên đời này chỉ thấy tấm lòng của ba mẹ dành cho con cái, chứ ba mẹ giết chết con mình thì đúng đây là lần đầu tiên em thấy luôn.”

“Mấu chốt là ở chỗ, có một bệnh nhân mấy ngày trước được đưa tới đây là bệnh nhân đã được bệnh viện XX trả về rồi. Nhưng lúc người nhà đưa bệnh nhân đến đây thì lại giấu nhẹm luôn chuyện đó. Nói trắng ra, thật ra từ lúc vào viện người đó đã chết rồi.”

Thủy An Lạc nhéo trán, “Xem ra đám người này là muốn tới đây để hại em, còn đến mức đưa cả người chết tới đây, rồi lại lợi dụng ba mẹ của Lương Khiêm để hại chết thằng bé, tới cuối cùng mọi tội lỗi đều đổ lên đầu em hết.”

“Em đắc tội với ai à? Hay là Sở tổng?” Lý Tử cau mày nói: “Nếu không thì anh nhờ ba của anh cho người đi điều tra...”

Thủy An Lạc lắc đầu. Cô không biết mình đắc tội người nào, mà việc xứ lý kẻ đứng sau lưng cô đã giao cho anh Sở. Cô chỉ muốn tìm lại công bằng cho Lương Khiêm mà thôi.

“Lạc Lạc, anh phải nhắc nhở em rằng nếu hồ sơ của em có ghi lại chuyện này thì nó sẽ rất ảnh hưởng vô cùng lớn đối với việc hành nghề của em sau này. Kể cả có là bị hãm hại thì trong suy nghĩ của mọi người em vẫn là một bác sĩ từng gậy tai nạn!”

Thủy An Lạc ôm chặt đầu mình, sao cô lại không biết chuyện đó chứ, nhưng mà chuyện đã xảy ra, cô có chối bỏ hay giấu giếm cũng chẳng có tác dụng gì.

Thế nên giờ cô chỉ muốn đòi lại lý lẽ cho Lương Khiêm, còn về phần cô, cô chỉ cần an ủi chính mình, mình làm gì mình hiểu rõ là được.

“Nếu truy tố ba mẹ của Lương Khiêm thì phần thắng có lớn không?”

“Em muốn truy tố ba mẹ của Lương Khiêm sao?” Lý Tử giật mình.

“Vâng, Lương Khiêm bị ba mẹ thằng bé hại chết, chắc chắn em sẽ không chịu cái tội danh này đâu. Hơn nữa em cũng sẽ không để thằng bé chết oan ức như thế. Nguyên nhân lớn hơn là em muốn để cho tất cả mọi người phải hiểu rằng, đôi khi tâm tình kích động quá mức có thể dẫn đến việc mất mạng!” Thủy An Lạc nghiêm túc nói.

“Bác sĩ truy tố người thân của bệnh nhân qua đời, trước đây có rất ít vụ như vậy! Anh không hiểu mấy chuyện kiện tụng cho lắm nhưng anh nghĩ với em thì chuyện này không khó lắm đâu. Hình như người anh em Bạch Dạ Hàn của Sở tổng chưa bao giờ thua kiện cả!”

Bạch... Dạ Hàn!

Trong hằng hà sa số luật sư ở cái thành phố A này thì người mà cô không muốn tìm nhất chính là Bạch Dạ Hàn.

Lúc Thủy An Lạc và Lý Tử còn đang bàn về vấn đề kiện tụng thì ngoài cửa đột nhiên truyền tới âm thanh huyên náo. Thủy An Lạc với Lý Tử vừa ngẩng đầu lên đã thấy một đám người vây kín ngoài cửa, mà kẻ cầm đầu chính là ba mẹ của Lương Khiêm.

“Là cô ta, là cô ta, chính là cô ta...” Lương phu nhân chỉ thẳng tay vào Thủy An Lạc rồi to mồm hét lên.

Thủy An Lạc không khỏi bó tay, liệu câu tiếp theo có phải là “Anh hùng Tiểu Na Tra của chúng ta” không?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 894: Thả tôi ra - Đại boss online (6)
Lý Tử kéo Thủy An Lạc ra đằng sau mình. Hai người nhìn đám phóng viên và ba mẹ của Lương Khiêm đang ồ ạt bước vào.

Chắc là do có vụ phóng viên bị chết cóng ngoài thành gây xôn xao quá lớn, cho nên đám phóng viên của thành phố A bây giờ cũng không còn điên cuồng như trước kia nữa.

“Cô Sở, tại sao cô vẫn không ra mặt trả lời về những vấn đề có liên quan tới chuyện cô mắc sai lầm khiến bệnh nhân của mình mất mạng?”

“Chính là con khốn này này, chính con khốn này đã hại chết con trai chúng tôi!” Lương phu nhân ngồi bệt xuống bù lu bù loa khóc lớn: “Người ta có thế lực, chúng tôi thì làm gì có cái gì. Thế nên con trai chúng tôi có chết cũng không tìm lại được công bằng.”

Hai bàn tay của Lý Tử siết chặt nhưng anh đã bị Thủy An Lạc kéo lại.

Dưới ánh đèn chói đến lóa mắt, Thủy An Lạc hơi híp mắt nhìn xung quanh.

“Cô Sở, chuyện lần này liệu cô có để Sở tổng ra mặt nữa không? Vì dù sao thì mấy lần trước đó cũng đều là Sở tổng đứng ra giải quyết cho cô cả mà.”

“Cô Sở, những gì bà Lương nói là thật sao? Các người thật sự muốn giải quyết riêng chuyện này à?”

“Cô Sở, còn cả chuyện nhốn nháo ở viện hôm qua nữa. Có người nói, hai đồng nghiệp của cô cũng vì cô mà chết. Cô Sở cô mang thù oán đặt vào công việc hết sao?”

“Cô Sở, cô làm như vậy sẽ gây ảnh hưởng rất lớn tới bệnh viện Sở Thị đấy. Chắc cô không biết bên ngoài đã có người hô hào nói Sở tổng bao che cho cô ở bệnh viện coi mạng người như cỏ rác rồi đấy.”

“Anh phóng viên kia, anh ăn nói cho cẩn thận một chút!” Lý Tử trầm giọng nói.

Thủy An Lạc tựa vào cạnh bàn, hai tay cố bấu chặt lấy mép bàn sau lưng, không ngờ cô đã gây ảnh hưởng lớn cho bệnh viện Sở Thị tới mức này rồi.

Thủy An Lạc khẽ đẩy Lý Tử ra. Cô lạnh lùng liếc nhìn đám phóng viên đang nhốn nháo trước mặt.

“Chuyện này tôi sẽ cho tất cả mọi người một lời giải thích, hơn nữa tất cả những chuyện này đều không liên quan gì đến bệnh viện Sở Thị hết!” Thủy An Lạc trầm giọng trả lời.

“Cô là đồ lừa đảo, ai thèm tin cô hả!” Lương phu nhân lớn tiếng kêu la.

Lương tiên sinh cũng gào lên theo bà ta rồi nhào thẳng về phía Thủy An Lạc.

Lý Tử lập tức đưa tay bắt lấy cổ tay của ông ta: “Lương tiên sinh, nơi này là bệnh viên!”

“Chính là chỗ này, chính là chỗ này, cô ta đang ở trong đó!” Bên ngoài lại vang lên tiếng đàn ông đang quát tháo, ngay sau đó thì một đám người cầm dao phay tiến vào.

Đám phóng viên sợ hãi hét lên rồi tránh qua một bên. Lý Tử nheo mắt lại kéo Thủy An Lạc ra sau lưng mình để che chắn cho cô.

Hai tay Thủy An Lạc siết chặt, đây là... đám người gây sự ngày hôm qua.

Nhưng tại sao bọn họ lại có mặt ở đây?

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn Lý Tử, Lý Tử cũng quay lại nhìn cô.

“Sư phụ, xem ra hôm nay em không chỉ đơn giản là hại anh mất việc thôi đâu, có khi ngay đến cái mạng nhỏ này cũng không giữ được nữa đấy.” Thủy An Lạc áy náy nói với anh.

Lý Tử mỉm cười rồi nới lỏng cổ áo của anh ra, bẻ bẻ khớp ngón tay kêu răng rắc: “Yên tâm đi, sư phụ của em không yếu đến thế đâu. Trái lại anh đây còn muốn xem là ai cho bọn họ lá gan để làm ầm ĩ đến mức này nữa đấy!”

Đúng là mặt dày trắng trợn, hôm qua vừa mới giết người xong mà hôm nay còn dám vác mặt đến bệnh viện gây rối. Làm sằng làm bậy, ngay trước mặt phóng viên mà dám cầm dao hiên ngang thế này.

“Ai không liên quan thì cút hết ra ngoài cho tao, con khốn này hại chết lão gia tử nhà chúng tao, hôm nay tao mà không chém chết nó thì thật có lỗi với linh hồn của lão gia tử trên trời!” Gã đàn ông cầm đầu nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống, hùng hổ lên tiếng.

Tại hành lang bệnh viện, Trưởng khoa quản lý nhân sự vội vã lảo đảo xông vào phòng bệnh có An Phong Dương ở đó.

“Sở tổng! Sở tổng! Xảy ra chuyện rồi!” Trưởng khoa vừa nói vừa thở hồng hộc, ngón tay cứ chỉ mãi ra phía ngoài: “Sở phu nhân! Sở phu nhân...”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 895: Thả tôi ra - Đại boss online (7)
Sở Ninh Dực và An Phong Dương đưa mắt nhìn nhau. Sở Ninh Dực đứng dậy: “Nói...”

“Hôm qua... đám người gây sự ngày hôm qua không biết tại sao lại có thể ra khỏi đồn cảnh sát, hiện giờ đang ở trong phòng làm việc của Sở phu nhân!”

Trưởng khoa vừa mới dứt lời thì hai bóng người trước mặt ông ta đã biến mất.

Vất vả lắm ông ta mới đứng thẳng người dậy được, nhưng lại phát hiện trong phòng bây giờ chỉ còn một mình Mân Hinh và hai đứa bé.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Lạc Lạc sao rồi?” Mân Hinh lo lắng hỏi.

“An phu nhân cứ yên tâm, cứ yên tâm! Sở tổng qua đó rồi, sẽ không có việc gì đâu!” Trưởng khoa vội vã trấn an.

Mân Hình cúi đầu nhìn hai đứa nhỏ. Giờ ngay đến việc xuống giường với cô cũng còn khó khăn, cô đành phải ngồi lại đây chờ thôi vậy.

Trong phòng làm việc của Thủy An Lạc, đám phóng viên và ba mẹ của Lương Khiêm đều bị đuổi ra, ngoài cửa còn có hai gã đứng canh. Trong phòng có bảy người đang cầm dao phay nhào tới nhắm thẳng về phía Thủy An Lạc cùng Lý Tử.

Thủy An Lạc nắm chặt cánh tay của Lý Tử, chính cái sự ỷ thế ngông nghênh này của bọn họ khiến Thủy An Lạc càng thêm chắc chắn rằng có người đang dùng cô để uy hiếp ba cô.

***

Trong biệt thự của Thủy gia, trên máy tính trong thư phòng đang chiếu hình ảnh từ phòng làm việc của Thủy An Lạc.

Thủy Mặc Vân ngồi trước bàn đọc sách nhìn những hình ảnh đó, hai tay ông đang đặt trên bàn nắm chặt lại.

“Hình ảnh này đúng thật là đẹp quá, thời hạn giao dịch còn nửa giờ, tôi nghĩ chắc ông biết mình phải làm gì rồi nhỉ.” Vẫn là cái giọng khàn khàn truyền từ máy tính ra.

Hai tay Thủy Mặc Vân vẫn đang cầm điện thoại di động, trên màn hình là tin nhắn đã gõ xong xuôi.

“Ông nghĩ rằng ông có thể thành công sao?" Thủy Mặc Vân trầm giọng nói.

“Vậy phải xem ông có đủ tàn nhẫn với con gái của mình hay không đã!” Người nọ cười ha hả: “Cô ta chết thì tôi đi; Còn cô ta sống thì cả cái thành phố A này sẽ là thiên hạ của tôi.”

Thủy Mặc Vân nắm chặt chiếc di động trong tay.

“Thủy Mặc Vân, ông đã nghĩ kỹ chưa?” Giọng nói phía bên kia bỗng trở nên âm trầm: “Chính nghĩa cái gì, trách nhiệm cái gì, giác ngộ cái gì chứ? Thủy Mặc Vân, ông nhìn cho rõ đi, đó là con gái ông, là con gái đang sống sờ sờ của ông. Khoảng khắc con dao chém xuống, ông nghĩ Sở Ninh Dực còn có thể cứu được nó sao?”

Di động trong tay Thủy Mặc Vân lại bị ông đặt xuống lần nữa.

Trong video, mặc dù Thủy An Lạc đang được che chắn ở phía sau nhưng Thủy Mặc Vân vẫn có thể thấy rõ từng giọt mồ hôi trên trán cô. Tuy Thủy An Lạc đang đứng thẳng tắp sống lưng nhưng Thủy Mặc Vân biết con gái mình đang run rẩy.

Hai tay ông ra nắm chặt thành quyền rồi đập mạnh lên bàn một cái, bên tai vang lên thanh âm cố ra vẻ bình tĩnh của Thủy An Lạc.

“Rốt cuộc các người là ai?”

Thủy Mặc Vân ngẩng đầu lên nhìn con gái mình, cuối cùng giật phắt cái điện thoại cầm lên: “Nếu vụ giao dịch này còn nửa tiếng đồng hồ thì tôi nghĩ bây giờ ông sẽ không uy hiếp tôi đâu, thực chất cuộc giao dịch đang được tiến hành rồi!”

Thủy Mặc Vân vừa nói vừa dứt khoát nhấn nút gửi trên di động của mình.

Mà trong màn hình máy tính, gã đàn ông kia như thể nhận được tín hiệu gì đó, tay phải của gã giơ lên thật cao rồi lớn tiếng nói: “Mau chém chết con ả khốn nạn này cho tao!”

Gã ta vừa dứt lời thì Lý Tử lập tức đẩy Thủy An Lạc sang một góc khác.

Thủy Mặc Vân gửi xong tin nhắn lập tức cầm lấy áo khoác của mình rồi nhanh chóng lao ra ngoài.

Ông phải dùng tốc độ nhanh nhất tới bệnh viện mới được, hy vọng vẫn có thể tới kịp lúc.

Thủy Mặc Vân vừa lao ra khỏi nhà thì ngay trước cửa đã có một chiếc xe chờ sẵn, mấy người đàn ông xuống xe. Một người đàn ông mặc quân trang thẳng thớm dẫn đầu xuất hiện trước Thủy Mặc Vân.

Là Trung tá!

Trung tá gật đầu với Thủy Mặc Vân một cái rồi nói: “Fool muốn gặp ông!”

Quan chỉ huy tối cao mà lại đi lấy một cái danh hiệu khiến người khác nhức hết cả đầu.

“Không rảnh!” Thủy Mặc Vân chỉ đáp trả lại anh ta bằng một ánh mắt lạnh băng. Bây giờ ông chỉ muốn nhanh chóng lao tới bệnh viện cho nên lập tức bước qua anh ta rời đi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 896: Thả tôi ra - Đại boss online (8)
Trung tá lập tức tiến lên cản lại: “Phía bên bệnh viện có Sở Ninh Dực lo rồi, tôi nghĩ anh ta chính là người mà ông yên tâm nhất!”

Trung tá vừa mới dứt lời thì bước chân của Thủy Mặc Vân đã khựng lại.

Trung tá thấy vậy liền mở cửa xe ra.

“Xin ông cứ yên tâm.”

Hai tay của Thủy Mặc Vân vẫn nắm chặt, cuối cùng ông vẫn khom người bước lên xe.

Có Sở Ninh Dực ở đó, ông hẳn là phải yên tâm mới phải.

***

Mà lúc này tại bệnh viện, trong căn phòng làm việc nhỏ xíu của Thủy An Lạc đã sớm trở nên hỗn loạn.

“Sư phụ!” Thủy An Lạc thấp giọng kêu lên một tiếng, cô nhìn Lý Tử một tay che chắn cho cô, một tay đỡ lấy tay người đang chém tới.

Lý Tử một tay bảo vệ Thủy An Lạc, một tay lại phải ứng phó với bảy tên đang cầm dao kia. Chuyện này vốn đã khó, anh còn là người lớn lên trong nền giáo dục nho nhã, nên khó lòng có thể chống đỡ được sự tấn công dồn dập thế này.

Chính vì thế, cánh tay đang che chở cho Thủy An Lạc bất giác đã lãnh một dao.

“Sư phụ...” Thủy An Lạc kêu lên.

Lý Tử bị đau liền lùi lại một bước, nhưng vẫn cẩn thận kéo Thủy An Lạc bảo vệ đằng sau mình.

“Hôm nay chắc sư phụ phải chết cùng cưng rồi, cho cưng một cơ hội, có muốn nghĩ tới việc đến với vi sư này không?” Lý Tử đùa cô, rồi lại đưa Thủy An Lạc trốn vào một góc khác.

“Cậu không có cái cơ hội đó đâu!”

Thanh âm lạnh như băng vang lên từ ngoài cửa.

Người đàn ông ấy đứng ngược nắng, sau lưng tỏa ra những tia nắng rực rỡ nhất.

Sự xuất hiện của Sở Ninh Dực khiến những đám người đang vây đánh Lý Tử hơi ngừng lại một chút, quay lại nhìn.

“Anh Sở!” Thủy An Lạc thấp giọng hô lên, hai chân của cô đã nhũn hết cả ra rồi, nếu không nhờ góc tường đang đỡ lấy mình thì e rằng lúc này Thủy An Lạc đã ngã ngồi xuống đất rồi cũng nên.

Sở Ninh Dực?

Lý Tử cau mày, anh dường như cũng chẳng cảm thấy vui mừng gì với sự xuất hiện của Sở Ninh Dực.

An Phong Dương đến sau cũng nhìn đám người bên trong. Anh từ từ khép cửa lại, bên ngoài đã có hai tên đang nằm đo sàn dưới đất.

Sau khi đóng cửa lại, An Phong Dưng lại ung dung đi tới kéo toàn bộ rèm lại.

“Anh Xinh Trai, anh đừng làm màu nữa, sắp chết đến nơi rồi kia kìa!” Thủy An Lạc dở khóc dở cười nói.

Sau khi kéo rèm cửa lại thì tầm nhìn của mọi người trong phòng bị cản trở. An Phong Dương tựa người bên cửa sổ, vị trí của anh và vị trí của Thủy An Lạc tạo thành hai góc đối nhau.

Rèm cửa bị kéo lại, căn phòng vốn sáng ngời lại chìm vào một mảnh ánh sáng mơ hồ.

Thủy An Lạc đứng tựa lưng vào tường nhìn người đàn ông đứng chính giữa căn phòng.

Anh đứng chắp hai tay sau lưng, gương mặt lạnh lùng ác liệt.

Hai tay của Thủy An Lạc chống lên vách tường cố gắng đỡ lấy sức nặng của bản thân. Cô từ từ đứng thẳng người dậy đồng thời đỡ lấy Lý Tử đã bị thương ở tay.

Anh Sở chuyên môn làm màu không sợ sét đánh, thế nên anh Sở đã tới thì cô chẳng còn gì phải sợ nữa rồi.

“Sở Ninh Dực! Là Sở Ninh Dực...” Một tên trong bảy tên trong phòng đột nhiên lên tiếng: “An Phong Dương, là Sở Ninh Dực và An Phong Dương!”

Đó là hai cái tên mà cả hắc bạch lưỡng đạo đều biết, là khóa lấy mạng của Diêm Vương.

Kẻ cầm đầu nọ cười lạnh một tiếng rồi ra vẻ khinh thường mà xoay người nhìn về phía hai người họ: “Sở Ninh Dực! An Phong Dương! Hóa ra chính là các người!”

“Ui, thật không may quá đi, chính là bọn này đây!” An Phong Dương tựa lưng vào cửa sổ mỉm cười nói, tay phải của anh ung dung kéo nhẹ ống tay áo đã bị xốc xếch lên rồi hướng thẳng về phía trên bắn một phát.

Thủy An Lạc lập tức run lên, cô ngẩng đầu thì phát hiện có gì đó rơi xuống.

“Camera giám sát!” Lý Tử khẽ giải thích.

Sở Ninh Dực vẫn đứng yên chỗ cũ, có điều ánh mắt của anh vẫn nhìn chằm chằm về phía Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc đang đỡ Lý Tử lập tức buông tay ra.

Đại ca, anh Sở à, bây giờ là lúc để anh ghen sao?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 897: Thả tôi ra - Đại boss online (9)
“Sở Đại, con gái tôi hôm nay vừa mới chào đời, nên là không máu me gì được đâu.” An Phong Dương hời hợt nói.

Thủy An Lạc bỗng trợn tròn mắt, “Anh Xinh Trai!”

Anh nói vậy là muốn để anh Sở một mình xử mấy tên này à?

“Yên tâm đi, em phải tin tưởng vào người đàn ông của em chứ, không thì em...” An Phong Dương còn đang định nói thì bỗng dừng lại, sau đó hơi nhún vai.

Không thì em?

Cái gì?

Thủy An Lạc cau mày, rõ ràng là An Phong Dương không nói hết câu.

“Quay lưng lại.”

Anh Sở làm màu không sợ sét đánh sau khi vào đây được năm phút cuối cùng cũng chịu mở miệng ra nói.

Thủy An Lạc xoay người lại, hai tay bịt chặt lỗ tai của mình.

Thủy An Lạc âm thầm đếm số trong lòng. Từ trước đến giờ anh Sở hành động chưa bao giờ lâu la, cho nên cô cứ ngoan ngoãn đếm số là được rồi.

Hai bên tai dù đã bịt chặt lại nhưng vẫn có thể nghe thấy những tiếng kêu thống khổ, còn có tiếng giải thích biến thái nhanh như gió của An Phong Dương. Anh đang hướng dẫn đám người đó đối phó với anh Sở sao?

Thủy An Lạc âm thầm chửi rủa: Anh Xinh Trai, em mà là não tàn thì anh chính là loại không có não.

Thủy An Lạc còn đang âm thầm mắng chửi An Phong Dương thì đột nhiên được ai đó kéo mạnh vào một lòng ngực rộng lớn, ấm áp.

Rèm cửa ngay sau đó được kéo lên, Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn.

Trên đất... xác phơi khắp nơi!

À không!

Là những tên đàn ông cao lớn thô kệch kia đang nằm la liệt trên đất kêu rên thống khổ.

Mấy con dao phay rơi dưới đất, hoàn toàn chẳng dính tí máu nào.

Vậy nên anh Sở lo đến đứa con vừa mới sinh của anh em nhà mình cho nên mới không để đổ máu đấy à.

Chỉ có điều hình như tay chân của bọn họ không được đúng lắm, Thủy An Lạc cố gắng nhìn kỹ lại.

An Phong Dương kéo rèm cửa ra rồi lại ung dung bước tới chỗ tên cầm đầu đang nằm dưới đất. Anh ngồi xuống, vỗ vỗ lên cái mặt mập mạp của gã: “Sao không đánh như tao bảo ấy? Mày nói xem trên đời này làm gì còn ai hiểu cậu ta hơn tao nữa đâu?”

Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật. Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang ôm mình: “Em có thể đạp tên đó được không?”

Chắc có lẽ vì đã được ôm vào lòng nên Thủy An Lạc cũng không còn thấy sợ hãi gì nữa.

Sở Ninh Dực nhướng mày, quả nhiên là con gái của Thủy Mặc Vân, là người phụ nữ của Sở Ninh Dực, làm gì có ai gan được như cô nữa?

“Anh cảm thấy phản ứng của em lúc này hẳn là nên khóc lóc rồi ôm lấy anh mới phải chứ!” Sở Ninh Dực nhắc nhở.

“Tại sao?” Thủy An Lạc thắc mắc.

Sở Ninh Dực: “...”

Được rồi, điểm tốt nhất của não tàn chính là lành sẹo sẽ quên đau cực nhanh.

An Phong Dương nói xong rồi đứng dậy nói thêm một câu: “À đúng rồi, kể cả bọn mày có nghe theo tao thì cũng vô dụng thôi, dù sao thì với tốc độ như sên đó của chúng mày thì thật sự quá mất mặt.”

Phụt...

Thủy An Lạc đột nhiên có chút thương thay cho mấy tên này, Anh Xinh Trai à, anh đâm chọt người ta như vậy mà cũng được hả?

“Mấy tên này xử lý sao đây? Đưa tới đồn cảnh sát à?” Lý Tử tranh thủ thời gian vừa rồi đã tự băng bó qua loa được cho mình, lúc này đang nhìn đám người đo sàn dưới đất nói.

Có điều lúc nói xong, anh vẫn nhìn Sở Ninh Dực với ánh mắt không thể tin nổi.

“Chỗ đồn cảnh sát đó có đưa đến cũng chẳng ích gì, tôi có chỗ tốt hơn!” An Phong Dương mỉm cười nói.

Thủy An Lạc cảm thấy sống lưng lạnh toát. Cô ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực: “Ở đâu cơ?

Sở Ninh Dực nhướng mày rồi nhỏ giọng thì thầm bên tai cô: “Bệnh viện tâm thần!”

Thủy An Lạc: “...”

Đây đúng là một chỗ lý tưởng!

Sở Ninh Dực nói là bệnh viện tâm thần, nhưng người lại do An Phong Dương đưa đi, thế nên có phải là viện tâm thần hay không thì cũng chẳng ai biết được.

Trong mấy phút đó, vì rèm cửa đã bị kéo lại nên chẳng ai biết chuyện gì đã xảy ra bên trong đó cả.

Sở Ninh Dực chỉ đưa ra câu trả lời là: Bệnh nhân trốn khỏi viện tâm thần tới làm loạn, giờ đã được trả về.

Căn phòng trong phút chốc đã yên tĩnh trở lại, có điều bên trong giờ đã thành một mớ hỗn độn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 898: Thả tôi ra - Đại boss online (10)
Trong phòng chỉ còn lại Thủy An Lạc và Lý Tử, Sở Ninh Dực đứng chờ ngoài cửa.

Thủy An Lạc cúi đầu xin lỗi với Lý Tử: “Sư phụ, xin lỗi anh!”

Lý Tử mỉm cười: “So với tay chân bị gãy của bọn họ thì anh cũng gọi là vết thương nhỏ thôi.”

Thủy An Lạc cười gượng.

“Nhưng sau chuyện này anh nghĩ tạm thời em không thể tới bệnh viện được rồi.” Lý Tử lý trí nói.

Thủy An Lạc hít sâu một hơi, cô biết đây là chuyện tất nhiên.

“Thế nên lần này không phải là em khiến anh bị đuổi, mà là anh khiến em bị đì đó!” Lý Tử cười nói.

Thủy An Lạc nhìn anh cười còn khó coi hơn cả khóc: “Thế thì em phải cảm ơn sư phụ rồi!” Thủy An Lạc nói xong liền cầm lấy báo cáo pháp y vẫn đặt trên bàn lên: “Có điều vụ kiện này em vẫn phải theo!”

Lý Tử gật đầu: “Anh ủng hộ em!”

“Cảm ơn sư phụ!” Đồ đạc của Thủy An Lạc cũng không nhiều, cho nên cô chỉ mang tập báo cáo này đi.

Lúc Thủy An Lạc ra ngoài, Sở Ninh Dực đứng chờ ngoài cửa cũng sắp mất hết kiên nhẫn rồi.

“Nói gì mà nhiều thế hả?”

Thủy An Lạc cầm báo cáo, ngẩng lên nhìn người đàn ông đang không vui nhà mình: “Anh tìm hộ em một luật sư đáng tin đi.”

“Luật sư?” Sở Ninh Dực đưa cô đi, cau mày nói.

Thủy An Lạc gật đầu: “Em đã bảo chuyện trong bệnh viện để em lo mà!” Thủy An Lạc vừa nói vừa quơ quơ tập tài liệu trong tay mình: “Báo cáo pháp y của Lương Khiêm này, em muốn kiện ba mẹ của thằng bé!”

Sở Ninh Dực thoáng khựng lại: “Nguyên nhân.”

Thủy An Lạc đi tới cạnh lan can rồi tựa vào đó nhìn Sở Ninh Dực: “Đây là lần thứ hai rồi, mạng của thằng bé vốn đã được kéo từ bờ sinh tử về, nhưng cuối cùng vẫn bị ba mẹ nó hại chết!”

“Em muốn giết gà dọa khỉ à.” Sở Ninh Dực vừa nói vừa đi tới cạnh cô. Hai tay của anh chống lên lan can, vây cô vào vòng tay của mình.

“Em muốn để cho người khác biết, tốt nhất là nên kiềm chế tính khí của mình lại, đừng để con cái chết trong tay mình. Tất nhiên, em cũng chẳng vĩ đại được đến thế.” Thủy An Lạc nhún vai nói.

Sở Ninh Dực tì trán mình vào bả vai cô, khẽ bật cười thành tiếng.

“Em không muốn bị người khác nói rằng anh dùng đặc quyền giúp em đè mọi chuyện xuống. Em nghĩ, không có bất cứ điều gì có thể có sức thuyết phục hơn việc công khai thẩm tra. Chuyện này vốn cũng chẳng phải là lỗi của anh, nhưng vì mối quan hệ giữa em và anh, nếu quá cứng nhắc khẽ khiến anh cõng thêm cái tội xem mạng người như cỏ rác, như vậy là không công bằng!” Thủy An Lạc khẽ nói.

“Công bằng?” Sở Ninh Dực phụt cười: “Đồ ngốc, đã có phân chia giai cấp thì trong tư tưởng đã chẳng có cái gì gọi là công bằng nữa rồi. Bản báo cáo của em dù có đưa đến tòa án cũng có thể bị người ta nói là làm giả, bởi vị bọn họ cho rằng anh có khả năng làm giả nó, như thế thì thật cũng là giả vậy nên công bằng cứ ở trong lòng mình là được rồi.”

Tiếng nói của Sở Ninh Dực rất trầm thấp, nhưng mà nghe vào tai Thủy An Lạc lại rất có sức nặng.

Là anh đã dạy cô, số mệnh là thứ mà người có khả năng có thể nắm được trong tay. Còn hiện tại anh lại một lần nữa dạy cô rằng cái gọi là công bằng không phải ở trong lòng của người khác, mà là ở trong lòng của chính bản thân mình.

“Nhưng có thế nào thì em vẫn cứ phải kiện, mặc kệ mọi người có nghĩ thế nào thì em cũng phải để những người khác biết rõ sự thật!” Thủy An Lạc nói một cách nghiêm túc.

Sở Ninh Dực nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Thủy An Lạc liền từ từ lùi lại một bước, cứ như thế nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt.

“Không cần anh nhúng tay vào sao?”

“Anh còn có việc quan trọng hơn còn gì? Ví dụ như kẻ lần này trắng trợn lắp camera theo dõi em kìa! Cho nên chuyện này cứ để em làm đi!” Thủy An Lạc biết, anh nói câu kia là đã đồng ý với cách làm của cô rồi.

Chuyện kiện tụng này tự cô làm là được.

Còn chuyện người dùng cô để uy hiếp thì cứ giao cho Sở Ninh Dực.

Cô cũng không tin là cả thành phố A này ngoài Bạch Dạ Hàn ra thì không còn luật sư nào khác.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 899: Để em làm - kiện (1)
Trong một đình viện tao nhã, đông tới, tuyết phủ kín cả cây cỏ hoa lá nơi đây.

Thủy Mặc Vân đang đi trên đường thì nhận được tin con gái mình đã được bình an, hơn nữa cuộc giao dịch của kẻ kia cũng đã được ngăn chặn, chỉ tiếc là không bắt được người.

Đình viện cạnh hồ, có một ông lão đang thảnh thơi thả câu.

Thủy Mặc Vân đi tới, nhưng mãi vẫn không mở lời nói chuyện.

Cần câu khẽ động, ông lão kia lập tức thu cần lại, là một con cá chép đỏ.

“Ha, câu mấy ngày rồi đều không được gì, cậu vừa tới đã có thu hoạch!” Ông lão kia nói xong liền đưa cần câu cho người giúp việc, sau đó quay người lại.

Ông lão có một mái tóc trắng muốt như cước, trông thì như ông lão tám mươi, nhưng thật ra thì cũng chỉ mới là một ông già sáu mốt tuổi thôi.

Gương mặt già nua cương nghị, nhìn thôi cũng thấy vẻ mặt ấy là được năm tháng tôi luyện thành.

Ông mặc một bộ đồ Tôn Trung Sơn màu xám tro, dáng vẻ lại như một vị tiên không vướng bụi trần.

Thủy Mặc Vân khẽ gật đầu.

“Đi, để nấu con cá này lên thêm món cho Mặc Vân nào!” Người có biệt danh là Fool nói với người giúp việc xong mới đưa Thủy Mặc Vân qua cái chòi nghỉ bên cạnh.

“Tôi biết chuyện xảy ra ngày hôm nay rồi, con bé không sao chứ?” Fool ân cần hỏi.

“Sở Ninh Dực tới kịp, bước đầu của kế hoạch Tôm Lớn chiếm giữ thành phố A cũng đã được ngăn chặn lại rồi.”

Tôm Lớn, đó chính là người mà ông ta đã đối đầu suốt ba mươi năm nay.

Fool gật đầu ra hiệu cho Thủy Mặc Vân ngồi xuống: “Trước đây cậu từng nói với tôi là Sở Ninh Dực không thể tham gia kế hoạch lần này được, nhưng tôi đã nghiên cứu kĩ rồi, cậu ta và An Phong Dương đều là những người không thể thiếu được.”

“Tần Lão~” Thủy Mặc Vân cau mày, “Để bọn họ tham gia vào chuyện này hoàn toàn không có gì tốt cả, dù sao thì...”

“Tôi biết cậu muốn nói gì.” Fool phất tay cắt ngang lời Thủy Mặc Vân: “Mặc Vân, chúng ta đã giám sát Tôm Lớn ba mươi năm nay rồi. Ba mươi năm trước, chúng ta chặt đứt chân của gã. Nhưng lần này gã lại vùng dậy, chắc chắn là đã hạ quyết tâm sẽ mở cánh cổng lớn của thành phố A rồi.”

Thủy Mặc Vân hơi cúi đầu, ngón tay thon dài của ông gõ nhẹ lên mặt bàn làm bằng ngọc lưu ly.

“Tôi đề nghị không để Sở Ninh Dực và An Phong Dương tham gia, chúng sẽ bị tình cảm làm ảnh hưởng! Mà lần này chúng ta không thể thất bại được.” Thủy Mặc Vân vẫn kiên quyết nói.

Thủy Mặc Vân vừa mới dứt lời thì một tập hồ sơ liền được đặt trước mặt ông. Thủy Mặc Vân thấy khó hiểu, ông ngẩng đầu nhìn Fool: “Đây là cái gì?”

“Là báo cáo kiểm tra tâm lý của Sở Ninh Dực, cậu ta rất lý trí!” Fool vừa nói vừa bưng tách trà lên. Ông ta nhẹ nhàng nhấp một ngụm rồi mới mở miệng nói tiếp: “Hơn cả tôi và cậu.”

Thủy Mặc Vân không mở ra xem. Qua chuyện của Thủy An Lạc, ông biết Sở Ninh Dực rất lý trí, lý trí hơn những người bình thường khác. Thậm chí cậu ta còn có thể dùng lý trí để bài xếp ổn thỏa cả chuyện tình cảm của mình.

Bởi vì từ đầu đến cuối, cậu ta đều có thể bắt được điểm kết thúc mà bản thân mong muốn.

“Người khiến cậu ta hiểu lầm năm đó tôi giết Viên Hải chính là ngài!” Thủy Mặc Vân bỗng hiểu ra.

“Cậu biết đấy, chuyện của Tôm Lớn không thể có bất cứ sơ suất nào được!” Fool vẫn tiếp tục thưởng thức trà của mình: “Cái cậu Sở Ninh Dực đó, ngay từ ngày đầu tiên cậu ta vào học tại trường quân đội tôi đã quan sát cậu ta rồi. Cho đến khi xảy ra vụ nổ mười năm trước, cậu ta lại mất tăm mất tích ba tháng trời, rồi xuất ngũ, thậm chí tới tận những năm gần đây, tôi vẫn quan sát cậu ta.”

“Tôi nghĩ cậu ta sẽ không thích ngài làm như vậy đâu!” Thủy Mặc Vân nhàn nhạt nói.

“Cả đời này tôi chỉ nhìn lầm đúng một lần thôi, giờ tôi cũng đang phải chuộc tội vì lỗi lầm đó đây. Sở Ninh Dực và An Phong Dương đều phải tham gia vào nhiệm vụ lần này, đây là mệnh lệnh.”

Thủy Mặc Vân vẫn rũ mắt, lắc lắc tách trà đang cầm trên tay.

“Mong là lần này ngài không nhìn lầm nữa.” Thủy Mặc Vân nói xong liền đặt tách trà xuống.
 
Top