Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 900: Để em làm - kiện (2)
Thủy An Lạc cùng Sở Ninh Dực quay trở lại phòng bệnh của Mân Hinh, không ngờ lại thấy Tiểu Bảo Bối lăn ra ngủ với em gái luôn rồi.

Mân Hinh thấy Thủy An Lạc quay về liền vội vàng hỏi thăm: “Em không sao chứ?

Thủy An Lạc lắc đầu rồi đỡ Mân Hinh nằm xuống: “Em không sao, chị đừng dậy, cứ nằm nghỉ đi.”

Mân Hinh thấy Thủy An Lạc thật sự không sao mới yên tâm. Vốn dĩ sinh xong cô đã mệt lắm rồi, nên sau khi thấy Thủy An Lạc bình an quay lại, cô liền chìm sâu vào giấc ngủ.

Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối dậy, mọi chuyện cứ dồn dập khiến cô còn chưa kịp ăn bữa sáng nữa.

Sau khi về nhà, cô lao vào ăn trưa như hổ đói. Tiểu Bảo Bối có vẻ như đã trở lại trạng thái bình thường, không còn tăng động như trước nữa, lúc này cũng chịu ngoan ngoãn ngủ yên rồi.

Từ trước đến giờ, nếu không phải đúng giờ ăn cơm thì Sở Ninh Dực không bao giờ ăn linh tinh, nhưng từ khi Thủy An Lạc về bên anh tới giờ, mọi thứ đều thay đổi hết cả rồi.

Bởi vì lúc này anh đang ngồi cùng Thủy An Lạc ăn bữa cơm vào lúc ba rưỡi chiều.

“Sở Thị và Viễn Tường đều có đội luật sư riêng!” Sở Ninh Dực lên tiếng nhắc nhở.

Thủy An Lạc vừa ăn vừa nghĩ, cuối cùng dùng đũa chống cằm: “Em thấy mình cần đi hỏi ý kiến một chút đã. Sư phụ nói vụ án này có chút đặc thù. Dẫu sau hai người đó cũng là ba và mẹ của Lương Khiêm, nếu không chuẩn bị chắc chắn mười phần thì người thua kiện chắc chắn là em!”

Sở Ninh Dực gật đầu: “Chắc chắn là không cần anh giúp thật à?”

Thủy An Lạc xua xua tay khẽ nói: “Không cần không cần đâu, cứ để em, để em làm là được rồi.”

Sở Ninh Dực vỗ cái đầu của cô một cái rồi cúi đầu ăn cơm tiếp.

Thủy An Lạc suy nghĩ một hồi, luật sư chắc chắn nhất là Bạch Dạ Hàn, nhưng bắt cô phải đi xin Bạch Dạ Hàn thì...?

Trừ khi là cô điên rồi.

Việc Tiểu Miên Miên ra đời khiến An Phong Dương vui mãi. Nhưng lúc Thủy An Lạc vừa ăn cơm vừa xem tin tức thì lại không hề nhìn thấy tin nào nhắc đến chuyện An Phong Dương có con cả.

Theo lý mà nói, An Phong Dương là Vương gia, khả năng thu hút người xem của anh chắc chắn không hề thua kém gì Sở Ninh Dực. Tại sao một tin lớn như vậy lại không thấy ai nhắc tới?

Sở Ninh Dực bế Tiểu Bảo Bối vừa tỉnh ngủ xuống, nhóc con đang ê a gọi em gái.

“Sao một người màu mè như Anh Xinh Trai lại có thể kiềm chế được việc để người khác biết được chuyện anh ấy có con vậy nhỉ?” Thủy An Lạc thắc mắc hỏi.

Cứ xem như khi ấy, vì muốn từ hôn Thủy An Kiều, anh ấy thà come-out với Sở Ninh Dực chứ không chịu nói ra chuyện mình đã thích người con gái khác.

Chuyện này... thật sự càng nghĩ càng thấy kỳ!

Sở Ninh Dực đặt Tiểu Bảo Bối xuống đất. Nhóc con liền giơ tay vịn bàn, đôi mắt to tròn cứ đảo mãi, sau khi nhìn thấy mẹ thì buông tay ra xoay người bước tới cạnh mẹ mình, cười khanh khách ôm lấy chân mẹ.

Sở Ninh Dực đi rót nước, Thủy An Lạc bế con trai lên ôm vào lòng.

“Người nhà của Anh Xinh Trai không đồng ý để anh ấy với chị Mân Hinh ở bên nhau à?” Thủy An Lạc vừa nói vừa tiếp tục suy nghĩ: “Cũng không đúng, bác trai với bác gái đều là những người rất tiến bộ mà!” Nếu không thì lúc trước đâu thể tha thứ cho Kiều Nhã Nguyễn nhanh như thế được chứ?

Sở Ninh Dực rót nước xong, đi tới ngồi xuống bên cạnh Thủy An Lạc. Anh cúi đầu nhìn máy tính trên bàn, trên đó có tài liệu của mấy vị luật sư, cô ấy đã bắt đầu tìm luật sư rồi.

Sở Ninh Dực định nới gì đó nhưng Thủy An Lạc đã bảo chuyện này để cô lo, dù sao thì đến khi cô không thể khống chế mọi chuyện nữa thì để anh ra tay vẫn không muộn, hơn nữa nếu bây giờ để cô rảnh rang quá thì người xui xẻo lại là anh kìa.

Thế nên, Sở tổng vẫn nhìn nhận vấn đề này một cách rất rõ ràng.

“An Tam có lý do riêng của mình, em cứ lo tốt chuyện kiện tụng của em đi là được.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói, tiện tay với điều khiển chuyển kênh luôn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 901: Để em làm - kiện (3)
Thủy An Lạc đỡ lấy tấm lưng của Tiểu Bảo Bối. Tiểu Bảo Bối ngồi không vững, nhất định muốn bò từ trên người Thủy An Lạc xuống, còn không chịu cho ai giúp nữa.

“Đám người đó không phải muốn uy hiếp anh đâu. Bọn chúng muốn dùng tính mạng của em để uy hiếp ba em, nhưng sau đó bọn chúng lại hành động. Điều đó chứng tỏ chuyện gì, có nghĩa là em chẳng có sức uy hiếp nào với ba cả.” Thủy An Lạc thở dài nói.

Sở Ninh Dực tựa lưng vào ghế, nhìn Thủy An Lạc đang cúi đầu dắt Tiểu Bảo Bối tập đi.

Như anh thấy thật ra không phải vì Thủy Mặc Vân bỏ mặc Thủy An Lạc, mà vì ông biết đã có anh ở bệnh viện.

Một người đàn ông cáo già như Thủy Mặc Vân, từng bước đi đều hết sức cẩn thận chắc chắn, sao có thể bỏ bê con gái của mình được?

Nhưng nếu như Thủy Mặc Vân đã lợi dụng anh, vậy anh cũng không ngốc đến nỗi đi kéo tình cảm ba con hai người họ lại với nhau làm gì.

“Để em gọi cho Lão Phật Gia, bảo lát nó tới đây. Anh bận thì cứ đi làm việc đi, không cần để ý đến em đâu.” Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn người đang ông đang ngồi trên sofa.

Sở Ninh Dực cau mày định nói gì đó, đúng lúc đó thím Vu lại ở ngoài cửa vào, “Thiếu gia, dưới nhà có người nói tìm cậu, anh ta nói anh ta họ Sư.”

Sư?

Thủy An Lạc tò mò nhìn về phía Sở Ninh Dực, ở thành phố A này còn có người họ Sư sao?

Sở Ninh Dực hơi rũ mắt, ngón tay thon dài khẽ gõ lên đầu gối.

Cùng lúc đó, Kiều Nhã Nguyễn cũng đã tới sảnh khu chung cư, tấm thẻ thang máy cô đang cầm là thẻ trước đây Thủy An Lạc đã đưa riêng cho cô.

Kiều Nhã Nguyễn đi đến trước cửa thang máy, vừa mới quẹt thẻ, quay lại đã thấy một người đàn ông đang nói chuyện với bảo vệ cách đó không xa.

Cô chỉ nhìn được gương mặt nghiêng của người đó, người đó mặc một bộ đồ thoải mái màu đen, đeo kính râm, có điều nhìn nghiêng thôi cũng thấy rất quen.

“Đó là cô Kiều, anh có thể lên chung với cô ấy.” Bảo vệ nói rồi đưa người đàn ông đó vào.

Lúc này, cuối cùng Kiều Nhã Nguyễn cũng trông thấy rõ mặt người đàn ông kia, là vị Trung tá hồi trước.

“Cô Kiều, anh này muốn tìm Sở tổng, đã được thông báo là cho vào rồi, phiền cô đưa anh ta lên cùng với nhé.”

Kiều Nhã Nguyễn nhún vai, cũng không có ý kiến gì, thấy thang máy mở cửa ra cô liền tiến vào trước.

Người đàn ông kia cũng không tháo kính ra mà vào thẳng luôn.

Có điều, trước khi thang máy kịp đóng lại, lại có người mở ra.

Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu, trông thấy người đàn ông xuất hiện trước mắt, cả người cô bất giác run lên.

Phong Phong bước vào, ánh mắt quét qua hai người một lượt.

Kiều Nhã Nguyễn theo phản xạ lùi lại một bước.

Người đàn ông kia tháo kính ra. Phong Phong liền thu lại ánh mắt đang nhìn Kiều Nhã Nguyễn, lúc này đã nhìn sang anh ta.

“Đội trưởng Sư, lâu rồi không gặp.” Phong Phong tựa lưng vào thang máy, nhìn người đàn ông được gọi là Đội trưởng Sư kia. Nhưng thực chất ánh mắt vẫn hướng về phía cô gái đang đứng sau lưng anh ta.

Kiều Nhã Nguyễn hơi nheo mắt lại, Đội trưởng Sư?

Người đàn ông này họ Sư sao?

Họ kiểu gì mà kỳ quá vậy.

“Anh Phong, lâu rồi không gặp.” Người kia lịch sự chào lại, thân hình cao lớn của anh ta vừa hay hoàn toàn che lấp cô gái phía sau.

Phong Phong không biết anh ta cố tình hay vô ý, nhưng cảnh này khiến anh ta thấy rất gai mắt.

“Sao Đội trưởng Sư lại ở đây?” Phong Phong thắc mắc hỏi.

Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu, chỉ mong thời gian có thể trôi nhanh lên một chút.

Vì từng câu nói của anh ta vào tai cô đều như một loại lăng trì.

“Sao thế, Đội trưởng Sư cũng giải ngũ rồi à?”

“Không, chỉ là tôi thấy tốt hơn nên mặc thế này tới tìm Sở tổng thôi.” Người kia cười nói, có ràng có chút xa cách.

“Tôi nghĩ có vậy thì thân phận của anh cũng đâu thay đổi, kể cả anh có mặc thành thương nhân trên thương trường thì cậu ta cũng sẽ không gặp anh đâu.”

Bầu không khí bỗng có chút căng thẳng.

Kiều Nhã Nguyễn cau mày, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 902: Để em làm - kiện (4)
Thủy An Lạc nghe thấy tiếng chuông cửa, vội bế Tiểu Bảo Bối đứng dậy đi mở cửa.

Cô vừa mở cửa vừa nói: “Tao đang đợi mày đây này, vừa xong...”

Thủy An Lạc còn chưa dứt lời, đập vào mắt lại không phải là một người.

Người kia là ai tạm thời chưa nói tới, vì đập vào mắt cô lại là... Phong Phong.

Thủy An Lạc bất giác giật lùi lại, tình huống này có vẻ như có chút khó xử.

Kiều Nhã Nguyễn vào nhà trước, “Nóng lòng gọi tao tới như thế để chia sẻ chuyện mày bị đuổi khỏi bệnh viện à?”

Thủy An Lạc sờ mũi mình, nhường đường cho mọi người vào.

Sở Ninh Dực vẫn ngồi xem tivi trong phòng khách. Thủy An Lạc không quen người đi phía sau kia, nên đành quay lại nhìn Sở Ninh Dực, “Anh Sở, tìm anh kìa.”

Sở Ninh Dực vẫn không nhúc nhích.

Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật, anh Sở kiêu ngạo quá rồi đấy nha.

Sư Hạ Dương khẽ gật đầu với Thủy An Lạc rồi đi vào nhà.

Thủy An Lạc vội đóng cửa lại.

Người đàn ông này khiến cô có cảm giác giống Sở Ninh Dực, vậy ra anh ta cũng là quân nhân sao.

Quân nhân không mặc quân phục á?

Thủy An Lạc ôm một bụng tò mò đóng cửa lại, còn Tiểu Bảo Bối thì cứ vươn tay đòi daddy.

Sau khi Phong Phong vào nhà, ánh mắt lại chiếu thẳng vào Kiều Nhã Nguyễn đang đứng dựa vào cầu thang chờ Thủy An Lạc.

Sở Đại bảo anh ta tới giúp Thủy An Lạc xử lý vụ kiện, thế nên chắc mục đích là đây.

Vì, chắc chắn Thủy An Lạc sẽ bảo Kiều Nhã Nguyễn đến giúp.

Sở Đại nhà anh ta, bắt đầu bao đồng như thế từ bao giờ vậy?

“Sở tổng.” Tuy trông Sư Hạ Dương rất khí thế, nhưng khi đứng cạnh Sở Ninh Dực, anh ta vẫn chỉ như một tên lính quèn.

Thủy An Lạc đặt Tiểu Bảo Bối vào lòng anh, không khỏi đưa mắt đánh giá Sư Hạ Dương thêm một chút.

Trong đám người này, người đàn ông này tuyệt đối là một anh đẹp trai khí chất ngút trời, nhưng nhìn mấy người như anh Sở, An Phong Dương với Phong Phong quen rồi thì khi trông thấy Sư Hạ Dương cô cũng không cảm thấy quá choáng ngợp nữa.

Sau khi Sư Hạ Dương mở lời, Sở Ninh Dực một tay bế con, một tay cầm điều khiển đổi kênh.

“Phong Tứ sẽ giúp em xử lý chuyện kiện tụng, mọi người cứ lên trước đi.”

Anh nói nhưng không nhìn ai cả.

Nhưng rõ ràng là đang nói với Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc hơi ngẩn ra, sau đó gật đầu một cái rồi đưa hai người kia lên nhà, nhưng lúc đi lên cứ quay lại nhìn suốt.

Bầu không khí này kỳ dị quá.

Thủy An Lạc đưa hai người kia vào phòng làm việc.

Bầu không khí này còn kỳ dị hơn nữa.

Anh Sở đúng là tên kiếm chuyện mà, đang yêu đang lành sao tự dưng lại để hai người này gặp nhau làm gì chứ?

Lúc này, Kiều Nhã Nguyễn đang ngả lưng vào sofa nghịch điện thoại. Phong Phong sau khi ngồi vào bàn làm việc của Sở Ninh Dực liền ném điện thoại lên bàn ngồi chơi.

Thủy An Lạc một mình đứng giữa, không biết phải nhìn ai.

“Trước khi tới đây tôi có hỏi giúp cô rồi, vụ kiện này nếu cô nhờ Bạch Nhị thì thắng chắc, còn nếu tìm người khác thì khó nói lắm.” Phong Phong cầm điện thoại vừa vứt trên bàn lên, rồi lại ném xuống.

Tìm Bạch Dạ Hàn?

Cô điên đâu?

“Anh nghĩ anh ta chịu giúp tôi chắc?” Thủy An Lạc hừ lạnh.

“Tất nhiên... là không!” Nói rồi Phong Phong lại cầm điện thoại của mình lên, chống dưới cằm nhìn cô, “Hơn nữa, tôi phải nhắc nhở cô điều này. Tốt nhất cô nên cầu nguyện là Bạch Nhị sẽ không giúp ba mẹ của Lương Khiêm đi, nếu không thì đừng kiện tụng gì nữa cho đỡ mất công.”

Thủy An Lạc nghe thấy vậy liền cau mày lại, đây cũng là điều mà cô lo lắng.

Kiều Nhã Nguyễn ngồi lướt weibo, thấy Phong Phong nói vậy, tay bỗng khựng lại, sau đó mới nói: “Bạch Dạ Hàn mà lại đi giúp ba mẹ Lương Khiêm á? Não anh ta bị nhúng nước à?”

Thủy An Lạc quay lại nhìn Kiều Nhã Nguyễn, rất tán thành với lời nói của bạn mình.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 903: Để em làm - kiện (5)
Phong Phong không đáp lại lời của Kiều Nhã Nguyễn.

Kiều Nhã Nguyễn thấy vậy có chút hụt hẫng trong lòng, nhưng cũng không thể hiện ra.

Thủy An Lạc nhìn Kiều Nhã Nguyễn rồi lại quay qua nhìn Phong Phong. Hai người này lại bắt đầu tự chơi một mình rồi.

Đau hết cả đầu!

“Không thử thì làm sao biết đáp án được, dù sao thì chuyện cũng đã vậy rồi, nếu thắng thì coi như tôi kiếm, mà thua thì tôi cũng chẳng mất gì.” Thủy An Lạc thẳng thừng nói.

“Nghĩ cũng kỹ phết đấy.” Phong Phong phụt cười, “Nếu cô đã quyết định như thế, tôi sẽ giúp cô liên hệ với luật sư.”

Rõ ràng, Phong Phong chỉ không đáp lại lời của Kiều Nhã Nguyễn thôi.

Thủy An Lạc nhìn cái tên kỳ quặc kia, không nhịn được lại phỉ nhổ trong lòng: Làm màu, cứ làm màu tiếp đi, rồi sẽ có ngày anh phải khóc lóc cầu xin người ta tha thứ cho mà xem.

Ngón tay của Kiều Nhã Nguyễn lại dừng lại, nhưng cô cũng không nói gì.

Bàn xong vấn đề này, Thủy An Lạc lại không yên tâm quay đầu nhìn ra ngoài.

“Này Phong điên, người đó là ai vậy?”

“Sư Hạ Dương, đội trưởng binh đội đặc chủng vừa mới ở nước ngoài về. Phải rồi, năm đó trước khi anh ta ra nước ngoài hoạt động bảo vệ hòa bình, trong buổi diễn quân đội anh ta chỉ thua mỗi Sở Đại thôi đấy.” Phong Phong thờ ơ giải thích.

Đội trưởng binh đội đặc chủng?

Tuy Kiều Nhã Nguyễn đã gặp anh ta vài lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô biết tên anh ta, thế nên cũng chú ý tới chuyện của anh ta hơn một chút.

“Thế anh ta tới tìm anh Sở làm gì vậy? Muốn đấu tiếp với nhau à?”

Phong Phong quăng cho cô một ánh mắt như đang nhìn con ngớ ngẩn, từ từ đứng dậy đáp, “Có quỷ mới biết được.”

***

Lúc này ở dưới lầu, ngoài việc Tiểu Bảo Bối cứ chốc chốc lại ê a ra thì căn phòng vẫn hoàn toàn yên tĩnh.

Tiểu Bảo Bối bước được hai bước rồi bò lại bò, thỉnh thoảng lại ra trêu trêu Sư Hạ Dương vẫn đứng phía sau sofa suốt từ nãy đến giờ.

Sư Hạ Dương cúi đầu nhìn nhóc. Nhóc liền hài lòng bò đi. Không nhìn, được, nhóc lại kéo ống quần người ta chơi.

Cốc nước của Sở Ninh Dực từ đầy tới cạn, nhưng anh vẫn không mở miệng nói một lời.

Sư Hạ Dương cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối đang vỗ vỗ lên bắp chân mình, thấy mình phản ứng lại, Tiểu Bảo Bối lại lập tức quay người bò đi.

Sơ Hạ Dương nắm chặt tay, anh ta cảm thấy có vẻ như bản thân đã nhận một công việc khá là khó khăn rồi.

Vợ đẹp con khôn, Sở Ninh Dực lúc này mới là kẻ thắng cuộc.

Bảo anh ta lại xuống núi á?

Hy vọng thật mong manh.

“Nếu đã biết thì sao còn tới làm gì?” Sở Ninh Dực bế con trai vừa bò tới chỗ mình lên, thờ ơ nói.

Sư Hạ Dương:...

Anh ta và Sở Ninh Dực còn chưa trực tiếp đánh nhau, nhưng xem ra anh ta thật sự đã thua dưới tay Sở Ninh Dực rồi.

“Hành động bắt Tôm Lớn, Fool chỉ đích danh hy vọng...”

“Fool?” Sở Ninh Dực nghe thấy cái tên này, cuối cùng anh cũng đặt chiếc cốc trong tay xuống. Một người huyền thoại như thế mà sao lại có cái tên ngu xuẩn vậy hả.

Sư Hạ Dương:...

Anh ta nghĩ là, trọng điểm điều anh ta muốn nói là ở vế trước cơ.

“Phải, là Fool.” Sư Hạ Dương nghiêm túc gật đầu.

“Bạ bạ~ bạ bạ~” Tiểu Bảo Bối đang ngồi trên đùi Sở Ninh Dực, vươn tay tóm lấy cái điều khiển, “Xem, xem~”

Sở Ninh Dực đặt điều khiển vào tay nhóc, tiếc là tay cu cậu bé quá, nên không thể chuyển kênh được.

“Cho, cho~” Thiểu Bảo Bối lại đưa điều khiển cho daddy, ý bảo daddy bật tivi cho con đi.

Sở Ninh Dực nhàn nhã đổi kênh phim hoạt hình cho con trai.

Sư Hạ Dương vẫn đứng thẳng người, có lẽ đây là mấy phút đồng hồ đau trứng nhất trong mấy chục năm trong quân ngũ của anh ta mất.

“Mặc kệ các người thích bắt tôm hay bắt cá, chẳng liên quan gì đến tôi cả.”

“Tôm tôm, tôm~” Tiểu Bảo Bối cười tít mắt lặp lại.

“Sở tổng, đây là tài liệu về Tôm Lớn. Tôi mong anh xem xong rồi hãy quyết định.” Sư Hạ Dương đặt tập tài liệu lên bàn, sau đó đứng thẳng lùi lại phía sau,

“Nếu như Sở tổng quyết định xong có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 904: Để em làm - kiện (6)
Lúc Sư Hạ Dương quay người đi, đúng lúc Kiều Nhã Nguyễn đang đi xuống.

“Đội trưởng Sư, trùng hợp quá, anh đang định đi à? Chúng ta cùng đi luôn đi!” Kiều Nhã Nguyễn cười nói, cô bước nhanh xuống lầu tới cạnh Sư Hạ Dương.

Thủy An Lạc:...

Cô đảm bảo, bên cạnh cô lúc này thật sự có một cái máy biết tạo ra khí lạnh đó.

Má nó chứ, đúng là bi kịch mà!

Thủy An Lạc tự động đứng cách ra khỏi Phong Phong mấy bước.

Sư Hạ Dương nhìn cô gái đang đi tới trước mặt mình, đây là lần thứ mấy họ gặp nhau rồi nhỉ?

Sư Hạ Dương nhìn Kiều Nhã Nguyễn, lại ngẩng lên nhìn người đàn ông đang đứng trên bậc cầu thang, cuối cùng khẽ gật đầu, “Về trường hả? Tôi đưa cô về.”

“Được, lần này lại làm phiền anh rồi, lần trước anh đưa tôi về tôi còn chưa kịp cảm ơn anh nữa.” Nói rồi Kiều Nhã Nguyễn liền ra khỏi nhà với Sư Hạ Dương.

Lần trước?

Thủy An Lạc bỗng nhìn về phía Phong Phong.

Quả nhiên, sắc mặt của anh ta trông vô cùng kinh khủng.

Đáng đời!

Thủy An Lạc thầm phỉ nhổ trong lòng, giờ thì biết ghen rồi hả, trách ai được đây!

“Về đây.” Phong Phong hừ lạnh một tiếng, lướt thẳng qua người Thủy An Lạc bỏ đi.

Thủy An Lạc cẩn thận theo ra tới cửa, cánh cửa liền bị Phong Phong đóng sầm lại.

Cô ngẩn ra, quay lại nhìn người đàn ông vẫn đang ôm con thản nhiên ngồi xem tivi trong phòng khách, “Chuyện gì vậy?”

“Rất rõ ràng, tình địch của cậu ta xuất hiện rồi.”

“Cái tên đội trưởng binh đội đặc chủng đó á?” Thủy An Lạc nói với giọng không thể tin nổi, cái này gọi là bị báo ứng đấy hả.

Sở Ninh Dực cũng không nói nữa, Thủy An Lạc đi tới chỗ anh, nhìn tập tài liệu đặt trên bàn, trên đó có dán nhãn tuyệt mật.

“Anh không xem à?” Thủy An Lạc tức giận nói.

Sở Ninh Dực khẽ liếc một cái nhưng cũng không động vào.

Anh không động, Thủy An Lạc ắt cũng sẽ không động tới, chỉ lo lắng nhìn ra ngoài.

Kiều Nhã Nguyễn xuống nhà với Sư Hạ Dương xong liền nói cảm ơn.

Sư Hạ Dương đút hai tay trong túi áo, nhìn cô gái trước mặt, “Cô cảm ơn hình như hơi sớm rồi.”

“Hửm?” Kiều Nhã Nguyễn tò mò không hiểu tại sao anh ta nói vậy, nhưng lúc ngẩng lên lại nghe thấy tiếng tháng máy mở ra.

Kiều Nhã Nguyễn nắm chặt hai tay, nhưng không quay đầu lại.

Anh ta nói, cô đừng xuất hiện trước mặt anh ta nữa.

Phong Phong đứng ở cửa thang máy, ánh mắt hận không thể khoét một lỗ sau lưng cô.

“Đi thôi, tôi đưa cô về.” Sư Hạ Dương nói rồi nắm lấy cánh tay cô.

Phong Phong tức thì nheo chặt mắt lại, bước chân đang bước tới cũng khựng lại vì đấu tranh nội tâm.

Kiều Nhã Nguyễn khẽ gật, sau đó liền đi cùng Sư Hạ Dương về.

Trông theo chiếc xe của Sư Hạ Dương, Phong Phong đấm một cái vào không trung.

Con nhỏ Kiều Nhã Nguyễn kia là não tàn đấy hả?

Sao lại để mắt tới một tên như Sư Hạ Dương chứ!

Kiều Nhã Nguyễn dựa vào lưng ghế phụ, cố gắng bình ổn tâm trạng của mình lại, xem ra anh ta đã buông xuôi thật rồi, còn người không buông bỏ được lại là cô.

Ngay từ đầu vẫn chưa nắm được gì, vậy mà giờ lại không thể bỏ xuống được.

“Thích anh ta à?” Sư Hạ Dương bỗng hỏi.

Kiều Nhã Nguyễn nghiêng mặt nhìn anh ta, “Còn cô gái kia thì sao? Cô gái mang thai đứa con của anh ấy.”

Sư Hạ Dương hơi khựng lại. Anh ta biết Kiều Nhã Nguyễn đang phản kích lại mình, ý bảo anh đừng có xen vào chuyện của cô.

Trong xe bỗng yên tĩnh lại, Kiều Nhã Nguyễn từ từ nhắm mắt, không muốn nghĩ tới chuyện này nữa.

Khóe miệng Sư Hạ Dương cong lên, nếu anh ta không nhìn nhầm thì ánh mắt vừa rồi của Phong Phong chính là muốn quyết đấu với anh ta, nhưng cô gái này lại chẳng hiểu gì cả.

Tập tài liệu đó cứ đặt trong phòng khách mãi, ngay đến cả thím Vu dọn dẹp nhà cửa cũng không động tới.

Lúc Thủy An Lạc sắp xếp tài liệu của Lương Khiêm, thỉnh thoảng cũng liếc qua một cái, nhưng Sở Sinh Dực vẫn điềm nhiên chơi với Tiểu Bảo Bối.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 905: Để em làm - kiện (7)
Thủy An Lạc sắp xếp lại tài liệu xong xuôi, bàn tay bắt đầu dịch chuyển tới.

“Bỏ xuống.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói.

Thủy An Lạc bĩu môi, từ từ thu tay lại.

“Trong này có gì thế?” Thủy An Lạc tò mò hỏi.

“Sao, không biết chữ Hán à, cơ mật.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói.

“Mật~” Tiểu Bảo Bối lặp lại rành mạch.

Thủy An Lạc trợn trắng mắt, tất nhiên cô biết đây là cơ mật, nhưng chẳng phải đang đợi anh mở ra xem đấy sao?

“Thiếu phu nhân, tối nay ăn gì?” Thím Vu cất tiếng hỏi.

“Tôm tôm~ tôm tôm~” Trước khi Thủy An Lạc nói, Tiểu Bảo Bối đã hô tướng lên.

Thủy An Lạc quay lại nhìn con trai mình, còn biết ăn tôm nữa ấy hả?

Nó có biết tôm là cái gì không vậy?

Thủy An Lạc bế con trai về với mình, tì trán vào trán nhóc, nói: “Tôm tôm, con có biết tôm là cái gì không?”

Tiểu Bảo Bối nhe răng ra cười, bàn tay nhỏ bé chỉ lên tập tài liệu đang đặt trên bàn, lại dõng dạc nói: “Tôm, tôm~”

Sở Ninh Dực hơi nhíu mày lại, không ngờ thằng nhóc này còn biết đó là tên người nữa.

“Tôm?” Thủy An Lạc cúi đầu nhìn tập tài liệu, trong tập tài liệu đó có tôm nữa hả?

Tiểu Bảo Bối kêu mãi, tay còn vươn ra, nhất định đòi lấy tập tài liệu bằng được.

“Tôm à? Sáng nay tôi có mua một ít, để tối làm vậy.” Thím Vu đáp lại rồi quay trở về bếp.

Tiểu Bảo Bối vặn vẹo người vươn tay đòi lấy tập tài liệu bằng được, móng vuốt nhỏ không cẩn thận gạt tập tài liệu rơi xuống đất.

Thủy An Lạc vội nhặt tập tài liệu lên, “Ba con đánh đít bây giờ đấy. Trong này không có tôm, mẹ đưa con đi xem tôm nhé.” Nói rồi cô đặt tập tài liệu xuống rồi vội vàng bế Tiểu Bảo Bối chạy vào bếp.

Nhưng Thủy An Lạc vẫn rất tò mò, không biết trong đó có gì nhỉ?

Hình như có ảnh, sờ vào có cảm giác giống như thế.

Sở Ninh Dực nhìn tập tài liệu lại được đặt lên bàn liền nheo đôi mắt sắc lạnh của mình lại.

Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối đi xem thím Vu làm tôm. Có vẻ như Tiểu Bảo Bối rất có hứng thú với tôm, nên cứ kích động nhảy nhót mãi.

Thủ An Lạc tóm lấy một cái râu tôm, lắc lắc con tôm trước mặt nhóc.

Tiểu Bảo Bối không những không sợ, còn vui vẻ đưa tay tóm lấy.

Sở Ninh Dực ngồi tựa vào ghế, từ từ khép mắt lại.

[Trong trận hỏa hoạn năm ấy, khắp nơi đều truyền đến tiếng nổ đùng đùng.

Sở Ninh Dực vừa cứu người vừa chỉ huy.

An Phong Dương thì cõng hết người này tới người bị thương khác ra ngoài.

“Rè rè...”

“Sở Đại, phía sau.” An Phong Dương gào lên.

Sở Ninh Dực lật người lăn mấy vòng, nấp sau một cái cột vừa bị đổ xuống.

“Tôm Lớn! Tôm Lớn!”

“Tiếng gì thế?” Sở Ninh Dực quay phắt lại nhìn tòa nhà đang bốc khói lửa.

“Gì cơ?” An Phong Dương đi ra ho sặc sụa vì hít phải khói.

Lửa càng lúc càng lớn, Sở Ninh Dực vứt bỏ suy nghĩ không nên có của mình đi, tiếp tục khơi thông dòng người ra ngoài.]

Tôm Lớn, âm thanh năm ấy anh nghe thấy chính là cái tên này.

Năm ấy, anh cứ tưởng đó là tiếng của người bị thương kêu lên, nhưng giờ xem ra, cái từ đó không phải là một từ ngoài ý muốn nữa rồi.

Sở Ninh Dực cầm tập tài liệu lên, mãi vẫn không chịu mở ra.

“Hành động bắt Tôm à.” Sở Ninh Dực khẽ nói.

Tôm Lớn, cái tên đã từng xuất hiện mười năm trước.

Thủy An Lạc quay lại nhìn người đàn ông đang ngồi trên sofa, anh ấy có mở hay không đây?

Tiểu Bảo Bối ê a tóm lấy con tôm, nhưng không ngờ lại bị tôm đâm vào tay.

“Oa...”

Đau chết bảo bảo rồi!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 906: Để em làm - kiện (8)
Thủy An Lạc giật bắn mình, vội ném luôn con tôm đang cầm trong tay đi.

Sở Ninh Dực cũng đặt tập tài liệu xuống đứng dậy đi vào bếp, “Sao thế?”

“Oa...”

Tiểu Bảo Bối vẫn khóc toáng lên, ngón tay mịn màng của nhóc đỏ lên rồi.

Sở Ninh Dực đón lấy Tiểu Bảo Bối. Thủy An Lạc nắm lấy tay con, thổi thổi, “Không đau, không đau, mẹ không cố tình mà.”

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn Thủy An Lạc như sắp khóc đến nơi, liền nắm lấy tay Tiểu Bảo Bối, “Nam tử hán đại trượng phu, không khóc nữa.”

“Oa...”

Tiểu Bảo Bối càng khóc lớn hơn. Người ta không phải nam tử hán đại trượng phu, người ta là bé bi cơ mà.

Tiểu Bảo Bối khóc, Thủy An Lạc cũng khóc theo.

Sở Ninh Dực nhức hết cả đầu với hai mẹ con nhà này.

“Được rồi, có gì đâu mà khóc, cũng không trầy da mà.” Sở Ninh Dực nói rồi bế thẳng Tiểu Bảo Bối ra khỏi bếp.

Thủy An Lạc cũng chạy theo ra ngoài, “Chờ trầy cả da thì muộn rồi.”

Sở Ninh Dực quay lại, “Là lỗi của ai?”

Thủy An Lạc ngậm miệng, lỗi của cô!

Tiểu Bảo Bối khóc một hồi, tới khi ngón tay không còn đau nữa mới bắt đầu tìm mẹ, vẫn điếc không sợ súng đòi vào bếp xem tôm.

“Cái tốt không học, còn cái thói gà chết không sợ nước sôi này thì đúng là giống y hệt em.” Sở Ninh Dực lạnh lùng lườm cô một cái.

Thủy An Lạc bĩu môi, bế cậu con trai mắt vẫn đang ầng ậc nước vào bếp, lần này cu cậu không động tay nữa, chỉ ngồi xổm trên bệ bếp xem tôm thôi.

“Ma ma~ tôm tôm~” Tiểu Bảo Bối quay lại cười tít cặp mắt ngấn nước nhìn mẹ nói.

Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi: “Con đúng là đồ điếc không sợ súng.”

Nhưng Tiểu Bảo Bối lại cười khanh khách tiếp tục ngồi xem con tôm bự chảng kia.

Sở Ninh Dực lại ngồi xuống, cầm tập tài liệu kia lên.

Vết thương lành rồi sẽ không đau nữa, nhưng vết thương không lành được thì vẫn sẽ đau âm ỷ.

Nên tập tài liệu này, chắc chính là chìa khóa xé toạc vết thương của anh ra.

Vừa mở tập tài liệu ra liền thấy một bức ảnh rơi xuống.

Người đàn ông trên tấm ảnh đeo một chiếc mặt nạ vô diện, chỉ là một bóng nghiêng, chắc chỗ này là trong rừng.

Phía sau tấm ảnh còn có chữ.

Tôm Lớn - Trùm súng ống đạn dược Âu Mỹ, mười năm trước bắt đầu tiến vào thành phố A, đã bị đánh lùi.

Súng ống đạn dược?

Sở Ninh Dực lật lại tấm ảnh để xem, nếu như chỉ là buôn súng, bọn chúng có cần lên kế hoạch nhiều năm như thế không?

Nghĩ vậy, Sở Ninh Dực liền đặt tấm ảnh xuống, lấy hai bản tài liệu bên trong ra.

Bản tài liệu đầu tiên có vẻ như đã lâu rồi, Sở Ninh Dực xem qua, ít nhất cũng phải ba năm, là một bản phê duyệt đồng ý cho phép theo dõi người có biệt hiệu là Tôm Lớn kia.

Ba năm trước đã bắt đầu theo dõi, nên giờ phải thu lưới rồi sao?

Nhưng khi Sở Ninh Dực nhìn thấy tên người phía dưới, anh bỗng ngẩng phắt lên nhìn Thủy An Lạc đang xem tôm với Tiểu Bảo Bối trong bếp.

Thủy Mặc Vân.

Phía sau chỗ tên người chỉ huy ghi là: Thủy Mặc Vân.

Sở Ninh Dực vội vàng lấy tờ thứ hai ra xem, trên đó là báo cáo phê chuẩn giải ngũ của Sở Ninh Dực và An Phong Dương.

Sao báo cáo giải ngũ của họ lại ở đây được?

Trong này có quá nhiều bí ẩn.

[”Nếu như Sở tổng quyết định xong có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”]

Sở Ninh Dực nghĩ số tài liệu trong này có lẽ còn nhiều hơn so với những gì anh thấy, nhưng có người đã cố tình cầm đi, vì muốn anh không nhìn ra được những bí ẩn này.

“Không chơi nữa, mẹ con mình đi tìm ba nào.” Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối ra ngoài.

Sở Ninh Dực vội vàng nhét hết đống giấy tờ kia vào lại chỗ cũ, rồi lại đặt lên bàn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 907: Để em làm - kiện (9)
Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối đi tới, đặt thằng bé vào lòng anh.

“Em đi vệ sinh, anh trông nó nhé.” Nói rồi cô chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

Tiểu Bảo Bối được đặt lên đùi ba, cười tít mắt, nắm lấy cánh tay của daddy nhà mình để đứng dậy.

Lúc Thủy An Lạc đi ra, ngồi xuống bên cạnh Sở Ninh Dực, nhìn tập tài liệu mật kia đã được mở ra liền thò tay định với lấy, nhưng lại bị Sở Ninh Dực đập cho một phát.

“Tuyệt mật.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói.

Thủy An Lạc bĩu môi, tuyệt mật thì tuyệt mật.

Sở Ninh Dực ngồi tựa vào ghế, đỡ Tiểu Bảo Bối đang đứng trên đùi mình, “Nếu như mẹ em đã tin tưởng ba em như vậy, tại sao còn đến với Lạc Vân?”

“Ai mà biết được.” Thủy An Lạc ôm gối xem tivi.

“Hình như ở thành phố A này có rất ít chuyện liên quan đến ba mẹ em thì phải.” Giọng Sở Ninh Dực vẫn đều đều.

“Sở tổng anh mù hả, hơn một năm trước sóng gió khắp thành phố A này chính là chuyện về ba mẹ em và em đấy. Cách đây không lâu em với ba em vẫn còn là trò cười của cái thành phố này đấy thôi.” Thủy An Lạc ngoài cười nhưng trong không cười nói.

“Anh chỉ tò mò không biết sao ba mẹ em lại quen nhau thôi.”

Thủy An Lạc thấy Sở Ninh Dực hỏi vậy, liền ngồi xếp bằng xuống, “Haiz, chuyện này em thật sự không biết, ba mẹ chưa kể với em bao giờ cả.” Hầu hết ba mẹ của mọi người đều sẽ kể với con mình biết hồi trước hai người họ đã quen nhau như thế nào, nhưng trước giờ ba mẹ cô lại chưa bao giờ kể với cô.

Sở Ninh Dực bế Tiểu Bảo Bối đặt xuống đất, để nhóc con tự đi lấy.

“Không kể lần nào à?”

Thủy An Lạc nghiêm túc ngẫm lại, cuối cùng vẫn lắc đầu, “Trước đây lúc có Thủy An Kiều và mẹ nó, mối quan hệ giữa ba mẹ em vẫn có thể xem là tốt. Ít nhất cũng chẳng cãi vã bao giờ. Hai người vẫn như những cặp vợ chồng khác. Nhưng tất nhiên như vậy rõ ràng là bất thường rồi.” Thủy An Lạc đáp lại.

Suy cho cùng thì làm gì có người phụ nữ nào có thể chịu nổi việc chồng mình đưa vợ lẽ với con riêng về, thế mà bà vẫn thản nhiên đối diện với mọi chuyện.

Thế nên, kỳ thật thì thời gian ấy nhà của cô đã không bình thường nữa rồi.

“Nhưng sao tự dưng anh lại quan tâm tới chuyện ba mẹ em quen nhau thế nào vậy?”

Sở Ninh Dực đỡ Tiểu Bảo Bối vừa ngã dậy, để nhóc đi tiếp, sau đó mới nói: “Không có gì, chỉ là chưa thấy em kể bao giờ nên thắc mắc thôi.”

Thủy An Lạc nghe cái tin luôn, sau đó cũng bắt đầu nghĩ tới chuyện này.

“Hay em hỏi thử mẹ em nhỉ?” Thủy An Lạc bị Sở Ninh Dực khơi dậy tế bào hóng hớt, cười tít mắt hỏi.

Sở Ninh Dực chỉ nhướng mày, cũng không phản đối.

Long Man Ngân có thân phận đặc biệt. Thủy Mặc Vân có thể gặp được bà đã là cả một vấn đề rồi. Đã thế Long Man Ngân lại chọn Thủy Mặc Vân. Vậy thì chắc chắn là bà đã thấy được khả năng của ông.

Còn nếu như thân phận của ông là một sĩ quan chỉ huy.

Thì mọi chuyện đều trở nên hợp lý cả!

Cuối cùng, Sở Ninh Dực vẫn không chịu liên lạc lại với Sư Hạ Dương.

Vì bận lo chuyện kiện tụng nên Thủy An Lạc vẫn chưa có thời gian hỏi mẹ mình chuyện kia.

Sư Hạ Dương đợi trong phòng làm việc của mình, nhưng đợi từ chiều tới rạng sáng hôm sau, vẫn chẳng có ai xuất hiện tại phòng làm việc của anh ta cả.

“Sở Ninh Dực.” Sư Hạ Dương trầm giọng gọi tên anh, anh ta thật sự không tới sao?

“Đội trưởng, phải xuất phát rồi.” Người phía sau lên tiếng.

Sư Hạ Dương gật đầu, anh ta phải đi tầm nửa tháng, mong là lúc trở về sẽ có được một đáp án hài lòng.

***

Trước khi đi ngủ, Phong Phong đã cho Thủy An Lạc phương thức liên lạc với luật sư, nói là một người bạn giới thiệu cho, cũng rất có tiếng.

Mấu chốt ở chỗ, luật sư riêng của cả ba người bọn họ đều là Bạch Dạ Hàn, thế nên không có luật sư dự bị khác.

Thủy An Lạc lưu lại số, nghĩ mai sẽ gọi điện hẹn gặp vị luật sư kia.

Sở Ninh Dực tắm xong đi ra thì thấy Thủy An Lạc đang lưu số điện thoại, “Tìm được luật sư rồi à?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 908: Để em làm - kiện (10)
Thủy An Lạc đặt điện thoại xuống, gật đầu.

“Nhưng Phong điên cũng không chắc chắn lắm, vì luật sư chuyên dụng của các anh không chịu giúp em.” Thủy An Lạc nói với vẻ bất đắc dĩ.

Hơn nữa, cô cũng tuyệt đối sẽ không đi tìm Bạch Dạ Hàn.

Chắc chắn không!

Sở Ninh Dực ngồi bên giường xoa đầu cô.

Thủy An Lạc liền vươn tay ôm lấy cổ anh, “Nếu em giải quyết chuyện này êm đẹp, anh đồng ý với em một việc nhe?”

“Nhe cái gì mà nhe? Em là dê đấy à?” Sở Ninh Dực tì trán vào trán cô, ném cái khăn lông đi.

Thủy An Lạc thầm khinh bỉ, giữa cô và anh Sở nhà mình đúng là có khoảng cách cả một thế hệ mà.

Cô bị anh đè dưới thân, nghiêng đầu tránh đi nụ hôn của anh.

“Đám người đó muốn nhắm vào ba em đúng không? Anh biết ba em đang ở đâu không?” Thủy An Lạc hỏi.

Sở Ninh Dực biết cô đã cố nhịn câu hỏi này cả ngày hôm nay rồi.

Anh không biết Thủy Mặc Vân đang ở đâu, hơn nữa Thủy Mặc Vân cũng sẽ không để anh biết được điều đó.

“Không biết.” Nói rồi anh liền vươn tay tắt đèn, “Anh nghĩ giờ chúng ta nên thảo luận về vấn đề khác quan trọng hơn đi.”

“Ư...” Thủy An Lạc vùng vẫy không có tác dụng, thế là bị Sở Ninh Dực ăn sạch.

Lúc cô tỉnh lại, Sở Ninh Dực đã không còn trong phòng nữa.

Tiểu Bảo Bối cũng không thấy đâu.

Cô vươn tay với lấy cái đồng hồ báo thức trên bàn. Những ngày tháng không phải đi làm, cô có thể quay về với cuộc sống của heo rồi.

Đánh răng rửa mặt xong Thủy An Lạc xuống lầu, vừa đi tới cầu thang liền thấy có người ngồi ở dưới.

Thủy An Lạc ngẩn ra, hình như hôm nay không ai nói với cô là có khách tới thì phải.

“Thiếu phu nhân, luật sư Vạn đây nói muốn gặp cô.” Thím Vu bế Tiểu Bảo Bối nói.

Luật sư Vạn?

Vừa biết được thân phận của người đàn ông kia, cô liền vội vàng chạy xuống.

“Luật sư Vạn, chào anh.”

Người được gọi là luật sư Vạn đứng dậy, trông cũng chỉ khoảng ba mươi tuổi, hơi mập, nhưng vẫn là một nhân tài.

“Cô Sở.” Luật sư Vạn khẽ gật đầu, đặt tập tài liều trên tay xuống, “Cô Sở, hôm nay tôi đến đây là để nói với cô, tôi không thể nhận vụ kiện này được.”

Thủy An Lạc có chút sững sờ, “Tại sao?”

Luật sư Vạn nhìn Thủy An Lạc ngồi xuống, lại đẩy một tập tài liệu khác qua chỗ cô, “Cô xem cái này trước đi. Đây là đơn kiện của vợ chồng ông Lương, hơn nữa luật sư họ mời là Jim, là một luật sư chuyên cãi các vụ kiện về chữa trị ở Anh, và người này chưa từng thua kiện bao giờ.”

“Đơn kiện? Kiện tôi á?” Thủy An Lạc cười lạnh một tiếng, hóa ra bọn họ muốn ra tay trước để chiếm lợi thế à.

“Không, người bị kiện là bác sĩ Lý Tử.”

“Ai cơ?” Thủ An Lạc ngẩng phắt lên nhìn luật sư Vạn.

Kiện sư phụ?

Dựa vào cái gì?

“Trong đó viết rất rõ, là kiện bác sĩ Lý Tử, vì người nhận ca bệnh này sau đó chính là anh ấy.” Luật sư Vạn trả lời.

Thủy An Lạc siết chặt hai tay, cuối cùng nắm đống văn kiện kia đến nhàu nát.

Chuyện này liên quan gì tới sư phụ chứ?

Sư phụ là người từ ngày bước chân vào bệnh viên đã bảo vệ cô.

“Cô Sở, xem ra ông Lương đã chuẩn bị sẵn từ trước rồi. Tôi nghĩ nếu cô có thể mời được luật sư Bạch thì có khi mới có khả năng thắng được vụ kiện này.” Luật sư Vạn nói xong đứng dậy khẽ gật đầu với Thủy An Lạc rồi ra về.

Người bị kiện là sư phụ!

Cô còn chưa ra tay, người bên đó đã hành động trước rồi.

Hơn nữa như cách nói của luật sư Vạn, giờ người duy nhất mà cô có thể nhờ cũng chỉ có mỗi Bạch Dạ Hàn.

Nhưng mà nhờ Bạch Dạ Hàn á?

Thủy An Lạc tựa vào sofa ngửa đầu nhìn trần nhà, gương mặt đăm chiêu của cô có thể nói rõ tâm trạng phức tạp của cô lúc này.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 909: Để em giải quyết - Nhờ Bạch Dạ Hàn (1)
Thủy An Lạc cầm điện thoại lên, nghĩ một hồi liền gọi điện cho Lý Tử.

Điện thoại vang lên mấy hồi liền có người bắt máy, Thủy An Lạc sốt sắng gọi, “Sư phụ.”

Tiếng cười khe khẽ của Lý Tử truyền tới, “Sao thế, mới đó mà đã nhớ sư phụ rồi à? Chồng em không có nhà hả.”

“Sư phụ, anh đừng đùa nữa, em biết chuyện rồi.” Thủy An Lạc tức giận, “Xem đi, còn đuổi em. Em biết ngay là mọi việc không đơn giản như thế mà.”

Lúc này Lý Tử đang ở nhà, vì rèm cửa đã được kéo kín lại, nên trong phòng có hơi tối.

“Em phải nghĩ tới mặt khác của nó chứ. Thế này chính là anh đã cướp luôn vụ kiện của em rồi đấy, chuyện này tốt thế còn gì.”

“Sư phụ, anh đứng đắn chút đi.” Thủy An Lạc tức giận gắt lên.

“Vi sư cảm thấy vi sư đang rất đứng đắn mà.” Lý Tử nói rồi vẫn dựa vào ghế nhìn trần nhà.

“Em sẽ tìm luật sư cho anh.” Thủy An Lạc nghiêm túc nói.

“Jim là một luật sư giỏi nhất về việc tạo ra chứng cứ giả, không ngờ còn có thể trở thành một luật sư tất thắng như thế, thật đúng là nực cười.”

“Sư phụ biết anh ta à?” Thủy An Lạc ngạc nhiên hỏi.

Tiểu Bảo Bối tự mình bò tới, sau đứng dậy từ từ quay người nắm lấy chân của mami nhà mình.

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn rồi bế thẳng cu cậu lên.

“Cứ xem là thế đi, cậu ta mà ra tay thì sẽ dùng mọi thủ đoạn để thắng, nên là không cần đâu.”

Không cần phải tìm luật sư ấy hả?

Sau đó để Lý Tử phải rời khỏi bệnh viện như cô, rời khỏi công việc mà anh ấy yêu thích sao?

Thủy An Lạc dập điện thoại. Cô nhất định sẽ tìm luật sư, vụ kiện lần này cô nhất định phải thắng, bất kể là phải dùng cách gì.

“Ma ma~ tôm tôm~”

“Sao con vẫn còn nhớ đến tôm của con vậy?” Thủy An Lạc nói rồi liền bế Tiểu Bảo Bối vào bếp.

Lúc cô quay người, chuông cửa lại vang lên.

“Giữa trưa thế này còn ai tới nữa nhỉ?” Thím Vu ở trong bếp đi ra, lau tay đi mở cửa.

Tiểu Bảo Bối cũng mở to mắt nhìn ra cửa, có vẻ như cũng đang tò mò không biết là ai đến?

Thím Vu mở cửa ra thì không thấy ai cả, nhưng lúc cúi xuống lại thấy Viên Giai Di đang ngồi trên xe lăn. Bà khẽ kêu lên một tiếng, “Ôi trời ơi.”

“Thím Vu, ai thế?” Thủy An Lạc bế con đi ra, vừa ra tới cửa liền trông thấy luôn người kia.

Viên Giai Di mặc một chiếc áo khoác rộng màu trắng, trên gối phủ một tấm thảm lông dày, tóc xõa ngang vai, mặt mũi vẫn trang điểm xinh đẹp.

Bên cạnh cô ta không có ai, nhưng chắc chắn là có người đưa cô ta lên đi, chỉ có điều không biết người kia đi đâu rồi thôi?

“Cô Viên, lâu rồi không gặp.” Thủy An Lạc nhàn nhạt nói, bảo thím Vu nhường đường.

Tiểu Bảo Bối vừa trông thấy Viên Giai Di, tâm trạng liền xấu đi, buồn bực dựa vào lòng mẹ.

Viên Giai Di lăn bánh xe tiến vào, ánh mắt quét qua khắp căn nhà một lượt, cuối cùng dừng lại trên người Thủy An Lạc.

“Thấy tôi còn sống chắc cô thấy bất ngờ lắm đấy nhỉ.” Viên Giai Di mỉm cười nói.

“Không, cô chết tôi mới bất ngờ. Dù sao thì tai họa cũng lưu ngàn năm cơ mà.” Thủy An Lạc thản nhiên đáp trả, sau đó giao Tiểu Bảo Bối cho thím Vu, “Thím đưa thằng bé về phòng chơi đi.”

Thím Vu cũng không muốn để Tiểu Bảo Bối ở lại với loại phụ nữ này nên gật đầu bế luôn cu cậu.

Thủy An lạc nhìn thím Vu bế con đi rồi mới quay lại nhìn Viên Giai Di, “Cô Viên tìm tôi có chuyện gì?”

Viên Giai Di đặt hai tay lên đùi, chậm rãi nói: “Tôi tới tất nhiên là để cảm ơn cô rồi. Nếu không nhờ có cô, chân của tôi cũng không thành tàn phế thật thế này.”
 
Top