[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,845
- Điểm cảm xúc
- 5,554
- Điểm
- 113
Chương 900: Để em làm - kiện (2)
Thủy An Lạc cùng Sở Ninh Dực quay trở lại phòng bệnh của Mân Hinh, không ngờ lại thấy Tiểu Bảo Bối lăn ra ngủ với em gái luôn rồi.
Mân Hinh thấy Thủy An Lạc quay về liền vội vàng hỏi thăm: “Em không sao chứ?
Thủy An Lạc lắc đầu rồi đỡ Mân Hinh nằm xuống: “Em không sao, chị đừng dậy, cứ nằm nghỉ đi.”
Mân Hinh thấy Thủy An Lạc thật sự không sao mới yên tâm. Vốn dĩ sinh xong cô đã mệt lắm rồi, nên sau khi thấy Thủy An Lạc bình an quay lại, cô liền chìm sâu vào giấc ngủ.
Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối dậy, mọi chuyện cứ dồn dập khiến cô còn chưa kịp ăn bữa sáng nữa.
Sau khi về nhà, cô lao vào ăn trưa như hổ đói. Tiểu Bảo Bối có vẻ như đã trở lại trạng thái bình thường, không còn tăng động như trước nữa, lúc này cũng chịu ngoan ngoãn ngủ yên rồi.
Từ trước đến giờ, nếu không phải đúng giờ ăn cơm thì Sở Ninh Dực không bao giờ ăn linh tinh, nhưng từ khi Thủy An Lạc về bên anh tới giờ, mọi thứ đều thay đổi hết cả rồi.
Bởi vì lúc này anh đang ngồi cùng Thủy An Lạc ăn bữa cơm vào lúc ba rưỡi chiều.
“Sở Thị và Viễn Tường đều có đội luật sư riêng!” Sở Ninh Dực lên tiếng nhắc nhở.
Thủy An Lạc vừa ăn vừa nghĩ, cuối cùng dùng đũa chống cằm: “Em thấy mình cần đi hỏi ý kiến một chút đã. Sư phụ nói vụ án này có chút đặc thù. Dẫu sau hai người đó cũng là ba và mẹ của Lương Khiêm, nếu không chuẩn bị chắc chắn mười phần thì người thua kiện chắc chắn là em!”
Sở Ninh Dực gật đầu: “Chắc chắn là không cần anh giúp thật à?”
Thủy An Lạc xua xua tay khẽ nói: “Không cần không cần đâu, cứ để em, để em làm là được rồi.”
Sở Ninh Dực vỗ cái đầu của cô một cái rồi cúi đầu ăn cơm tiếp.
Thủy An Lạc suy nghĩ một hồi, luật sư chắc chắn nhất là Bạch Dạ Hàn, nhưng bắt cô phải đi xin Bạch Dạ Hàn thì...?
Trừ khi là cô điên rồi.
Việc Tiểu Miên Miên ra đời khiến An Phong Dương vui mãi. Nhưng lúc Thủy An Lạc vừa ăn cơm vừa xem tin tức thì lại không hề nhìn thấy tin nào nhắc đến chuyện An Phong Dương có con cả.
Theo lý mà nói, An Phong Dương là Vương gia, khả năng thu hút người xem của anh chắc chắn không hề thua kém gì Sở Ninh Dực. Tại sao một tin lớn như vậy lại không thấy ai nhắc tới?
Sở Ninh Dực bế Tiểu Bảo Bối vừa tỉnh ngủ xuống, nhóc con đang ê a gọi em gái.
“Sao một người màu mè như Anh Xinh Trai lại có thể kiềm chế được việc để người khác biết được chuyện anh ấy có con vậy nhỉ?” Thủy An Lạc thắc mắc hỏi.
Cứ xem như khi ấy, vì muốn từ hôn Thủy An Kiều, anh ấy thà come-out với Sở Ninh Dực chứ không chịu nói ra chuyện mình đã thích người con gái khác.
Chuyện này... thật sự càng nghĩ càng thấy kỳ!
Sở Ninh Dực đặt Tiểu Bảo Bối xuống đất. Nhóc con liền giơ tay vịn bàn, đôi mắt to tròn cứ đảo mãi, sau khi nhìn thấy mẹ thì buông tay ra xoay người bước tới cạnh mẹ mình, cười khanh khách ôm lấy chân mẹ.
Sở Ninh Dực đi rót nước, Thủy An Lạc bế con trai lên ôm vào lòng.
“Người nhà của Anh Xinh Trai không đồng ý để anh ấy với chị Mân Hinh ở bên nhau à?” Thủy An Lạc vừa nói vừa tiếp tục suy nghĩ: “Cũng không đúng, bác trai với bác gái đều là những người rất tiến bộ mà!” Nếu không thì lúc trước đâu thể tha thứ cho Kiều Nhã Nguyễn nhanh như thế được chứ?
Sở Ninh Dực rót nước xong, đi tới ngồi xuống bên cạnh Thủy An Lạc. Anh cúi đầu nhìn máy tính trên bàn, trên đó có tài liệu của mấy vị luật sư, cô ấy đã bắt đầu tìm luật sư rồi.
Sở Ninh Dực định nới gì đó nhưng Thủy An Lạc đã bảo chuyện này để cô lo, dù sao thì đến khi cô không thể khống chế mọi chuyện nữa thì để anh ra tay vẫn không muộn, hơn nữa nếu bây giờ để cô rảnh rang quá thì người xui xẻo lại là anh kìa.
Thế nên, Sở tổng vẫn nhìn nhận vấn đề này một cách rất rõ ràng.
“An Tam có lý do riêng của mình, em cứ lo tốt chuyện kiện tụng của em đi là được.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói, tiện tay với điều khiển chuyển kênh luôn.
Mân Hinh thấy Thủy An Lạc quay về liền vội vàng hỏi thăm: “Em không sao chứ?
Thủy An Lạc lắc đầu rồi đỡ Mân Hinh nằm xuống: “Em không sao, chị đừng dậy, cứ nằm nghỉ đi.”
Mân Hinh thấy Thủy An Lạc thật sự không sao mới yên tâm. Vốn dĩ sinh xong cô đã mệt lắm rồi, nên sau khi thấy Thủy An Lạc bình an quay lại, cô liền chìm sâu vào giấc ngủ.
Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối dậy, mọi chuyện cứ dồn dập khiến cô còn chưa kịp ăn bữa sáng nữa.
Sau khi về nhà, cô lao vào ăn trưa như hổ đói. Tiểu Bảo Bối có vẻ như đã trở lại trạng thái bình thường, không còn tăng động như trước nữa, lúc này cũng chịu ngoan ngoãn ngủ yên rồi.
Từ trước đến giờ, nếu không phải đúng giờ ăn cơm thì Sở Ninh Dực không bao giờ ăn linh tinh, nhưng từ khi Thủy An Lạc về bên anh tới giờ, mọi thứ đều thay đổi hết cả rồi.
Bởi vì lúc này anh đang ngồi cùng Thủy An Lạc ăn bữa cơm vào lúc ba rưỡi chiều.
“Sở Thị và Viễn Tường đều có đội luật sư riêng!” Sở Ninh Dực lên tiếng nhắc nhở.
Thủy An Lạc vừa ăn vừa nghĩ, cuối cùng dùng đũa chống cằm: “Em thấy mình cần đi hỏi ý kiến một chút đã. Sư phụ nói vụ án này có chút đặc thù. Dẫu sau hai người đó cũng là ba và mẹ của Lương Khiêm, nếu không chuẩn bị chắc chắn mười phần thì người thua kiện chắc chắn là em!”
Sở Ninh Dực gật đầu: “Chắc chắn là không cần anh giúp thật à?”
Thủy An Lạc xua xua tay khẽ nói: “Không cần không cần đâu, cứ để em, để em làm là được rồi.”
Sở Ninh Dực vỗ cái đầu của cô một cái rồi cúi đầu ăn cơm tiếp.
Thủy An Lạc suy nghĩ một hồi, luật sư chắc chắn nhất là Bạch Dạ Hàn, nhưng bắt cô phải đi xin Bạch Dạ Hàn thì...?
Trừ khi là cô điên rồi.
Việc Tiểu Miên Miên ra đời khiến An Phong Dương vui mãi. Nhưng lúc Thủy An Lạc vừa ăn cơm vừa xem tin tức thì lại không hề nhìn thấy tin nào nhắc đến chuyện An Phong Dương có con cả.
Theo lý mà nói, An Phong Dương là Vương gia, khả năng thu hút người xem của anh chắc chắn không hề thua kém gì Sở Ninh Dực. Tại sao một tin lớn như vậy lại không thấy ai nhắc tới?
Sở Ninh Dực bế Tiểu Bảo Bối vừa tỉnh ngủ xuống, nhóc con đang ê a gọi em gái.
“Sao một người màu mè như Anh Xinh Trai lại có thể kiềm chế được việc để người khác biết được chuyện anh ấy có con vậy nhỉ?” Thủy An Lạc thắc mắc hỏi.
Cứ xem như khi ấy, vì muốn từ hôn Thủy An Kiều, anh ấy thà come-out với Sở Ninh Dực chứ không chịu nói ra chuyện mình đã thích người con gái khác.
Chuyện này... thật sự càng nghĩ càng thấy kỳ!
Sở Ninh Dực đặt Tiểu Bảo Bối xuống đất. Nhóc con liền giơ tay vịn bàn, đôi mắt to tròn cứ đảo mãi, sau khi nhìn thấy mẹ thì buông tay ra xoay người bước tới cạnh mẹ mình, cười khanh khách ôm lấy chân mẹ.
Sở Ninh Dực đi rót nước, Thủy An Lạc bế con trai lên ôm vào lòng.
“Người nhà của Anh Xinh Trai không đồng ý để anh ấy với chị Mân Hinh ở bên nhau à?” Thủy An Lạc vừa nói vừa tiếp tục suy nghĩ: “Cũng không đúng, bác trai với bác gái đều là những người rất tiến bộ mà!” Nếu không thì lúc trước đâu thể tha thứ cho Kiều Nhã Nguyễn nhanh như thế được chứ?
Sở Ninh Dực rót nước xong, đi tới ngồi xuống bên cạnh Thủy An Lạc. Anh cúi đầu nhìn máy tính trên bàn, trên đó có tài liệu của mấy vị luật sư, cô ấy đã bắt đầu tìm luật sư rồi.
Sở Ninh Dực định nới gì đó nhưng Thủy An Lạc đã bảo chuyện này để cô lo, dù sao thì đến khi cô không thể khống chế mọi chuyện nữa thì để anh ra tay vẫn không muộn, hơn nữa nếu bây giờ để cô rảnh rang quá thì người xui xẻo lại là anh kìa.
Thế nên, Sở tổng vẫn nhìn nhận vấn đề này một cách rất rõ ràng.
“An Tam có lý do riêng của mình, em cứ lo tốt chuyện kiện tụng của em đi là được.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói, tiện tay với điều khiển chuyển kênh luôn.