Type: Nhã
Tô Hạ Hoan thể hiện dáng vẻ hết sức ngoan ngoãn, cúi đầu yên lặng lắng nghe Đường Anh và Tô Phong cằn nhằn Tô Triệt, không thể không thừa nhận rằng, cô đang sướng thầm trong lòng.
Cô quên mất mình đã ghét anh như vậy bao lâu rồi? Bởi vì mỗi lần tên anh xuất hiện đều đi cùng với những lời than thở của bố mẹ: Sao con không thể khiến bố mẹ yên tâm như Tô Triệt chứ? Sao con không biết học hỏi Tô Triệt chứ? Con xem, Tô Triệt nghe lời biết bao, hiểu chuyện biết bao, con tự nhìn lại mình đi…
Nước dưới sông có khi đầy khi cạn, phong thuỷ cũng có ngày luân phiên thay đổi. Thời điểm này, cuối cùng vận may đã chuyển sang phía cô rồi.
Một câu nói “chẳng trách người ta bảo sinh con gái mới tốt” của Đường Anh khiến Tô Triệt phải bất lực day trán.
Tô Hạ Hoan càng sung sướng đã đời, tinh thần phấn chấn hẳn lên.
Ngay sau đó, Đường Anh và Tô Phong thông báo luôn nguyên nhân họ bắt Tô Triệu quay về. Hai cô chú đã nhìn trúng một căn nhà, quyết định mua luôn. Đó sẽ là nơi Tô Triệt ở sau khi kết hôn.
Dĩ nhiên nó phải nằm trong nội thành thành phố Yên Xuyên. Ngoài mặt họ nói để dành cho Tô Triệt cưới vợ về ở, nhưng ý tứ phía sau rất rõ ràng. Sau này anh bắt buộc phải ở lại Yên Xuyên, cứ coi như đây là sự ích kỷ của người làm cha làm mẹ.
Tô Hạ Hoan ngẩng đầu nhìn cô chú, rồi quay sang nhìn bố mẹ mình. Cô thật sự muốn biết: Đây là chuyện riêng của gia đình Tô Triệt mà, phải không? Vậy thì cả nhà họ ngồi đực mặt ở đây làm gì? Chỉ khiến người ta thêm ngượng ngập mà thôi.
Tô Minh xoa đầu con gái mình. Có lẽ vì muốn xua đi bầu không khí ngột ngạt nặng nề, ông mỉm cười lên tiếng: “Đừng ghen tỵ với Tô Triệt, con cũng có đấy.”
Có gì cơ? Tô Hạ Hoan trợn tròn mắt. Ý bô là họ cũng chuẩn bị mua nhà riêng cho cô?
Không biết Lý Hiểu Tuệ nghĩ tới chuyện gì mà không nhịn được cười: “Tiểu Hoan nhà chúng tôi vẫn giữ cái tính khí này, chuyện gì cũng phải so bì với Tô Triệt nhà anh chị. Tô Triệt có thứ gì là nó phải có thứ đó bằng được, không được phép kém hơn cho dù chỉ một chút. Chẳng khác nào đứa trẻ mãi không chịu lớn.”
Đường Anh tươi cười tiếp lời: “Tôi vẫn nhớ ngày hai đứa chúng nó còn nhỏ, lúc A Triệt vừa lên lớp Một, Tiểu Hoan không biết thằng bé đi đâu, sau khi biết chuyện liền gào khóc đòi đi học bằng được, còn nhất quyết học cùng lớp với A Triệt nữa.”
Tô Minh thở dài: “Lúc đó tôi thật sự phiền muốn chết, phải đi khắp nơi móc nối quan hệ, nhờ vả người ta. Cũng may khi ấy ngành giáo dục chưa quản lý quá nghiêm, cuối cùng nhét được nó vào chung lớp với A Triệt. Chẳng qua lúc đó không muốn nó đòi hỏi bướng bỉnh quá thôi, tôi nghĩ bụng chắc chẳng học được lên đâu, năm sau học lại lớp Một cũng được. Ai ngờ con bé cứ thế từ từ bắt kịp.”
Càng về sau, giọng điệu của ông càng đong đầy vẻ tự hào. Cho dù Tô Hạ Hoan lên cấp ba gây ra rất nhiều chuyện, nhưng về phương diện học hành lại không bao giờ khiến nó mảy may lo lắng. Mỗi khi gặp giáo viên và các phụ huynh khác, họ đều rất yên tâm.
Tô Phong nhớ lại chuyện hồi đó, nhìn Tô Hạ Hoan khen ngợi : “Hoan Hoan từ nhỏ đã thông minh mà!”
Lý Hiểu Tuệ cảm thấy sung sướng trong lòng, không tránh khỏi khen Tô Triệt một câu: “A Triệt cũng không hề kém.”
Tô Hạ Hoan và Tô Triệt im lặng một cách ăn ý. Chuyện này họ nghe không biết bao nhiêu lần rồi. Không chỉ có vậy, gần như bạn bè, người thân đều biết cả. Mỗi lần bố mẹ nhắc lại, nói câu trước thì họ đã đoán được luôn câu sau.
Tô Hạ Hoan nghe một lúc, bèn lẳng lặng cắt ngang dòng hồi ức về mình lúc nhỏ của bố mẹ: “Bố mẹ, căn nhà bố mẹ mua không phải ở cùng một khu chung cư với Tô Triệt đấy chứ?”
“Dĩ nhiên là cùng một khu rồi.” Tô Minh trả lời: “Sau này con kết hôn thì bố mẹ có thể nhờ A Triệt trông nom con, tránh để con bị ức hiếp mà mọi người đều không biết.”
Lý Hiểu Tuệ gật đầu đồng ý: “Con quên hôi con học cấp hai à, bị một cậu bạn học cùng lớp bắt nạt, cũng may có A Triệt giúp đỡ…”
Đó là lần đầu tiên Tô Triệt đánh nhau với người khác, còn làm mọi chuyện trở nên rất ầm ĩ, bị mời phụ huynh tới trường. Ban đầu Tô Phong nghe nói con trai mình đánh nhau còn rất giận, dù thế nào cũng không nên đánh nhau chứ. Về sau biết được nguyên nhân là do đối phương bắt nạt Tô Hạ Hoan, Tô Phong liền tặng cho con mình ba chữ “Đánh hay lắm”, còn khuyên con trai, nếu sau này tiếp tục xảy ra những chuyện như vậy nữa thì cứ đánh. Thái độ này khiến phụ huynh của cậu bạn kia giận điên người. Nhưng Tô Phong vẫn không thay đổi suy nghĩ. Ai bị thương thì tới bệnh viện, tiền viện phí ông chấp nhận bỏ ra, còn muốn xin lỗi thì quên đi. Sau cùng, gia đình họ đền năm mươi đồng và kết thúc mọi chuyện…
Đường Anh cũng cảm thấy để hai đứa nhỏ sống cùng một khu nhà là ý kiến không tồi: “Hai đứa sống chung với nhau, bố mẹ qua thăm cũng dễ dàng hơn, tiện thể mang thêm đồ nữa. Hơn nữa nhà đứa nào có đồ ăn ngon còn có thể bê sang cho đứa kia ăn cùng, quá tốt còn gì.”
Tô Hạ Hoan hít sâu một hơi. Tốt cái gì mà tốt, ai muốn sống cùng một khu nhà với cậu ta chứ?
Tô Triệt cũng buông một tiếng thở dài: “ Giá nhà đất ở Yên Xuyên khá rẻ, sau này chắc chắn chỉ có tăng chứ không có giảm. Mua nhà để đầu tư cũng là một sự lựa chọn tốt.”
Tô Phong chỉ đợi con trai mình lên tiếng: “Đó là nhà con ở sau khi lấy vợ.”
Tô Triệt trầm mặc.
Tô Hạ Hoan thấy Tô Triệt phải chống đối quá vất vả, đoán rằng nhất định vì bạn gái của anh không muốn về Yên Xuyên phát triển. Dĩ nhiên đây là chuyện có thể thông cảm. Cô thích Yên Xuyên thật đấy, nhưng không thể giả vờ mù quáng nhận định nơi này tốt hơn thành phố B. Biết bao nhiêu người chấp nhận chắt bóp dè xén chỉ để ở lại thành phố B, bởi vậy có thể tưởng tượng ra vẻ cuốn hút đặc biệt của nơi ấy. Mà Tô Triệt không muốn quay về Yên Xuyên, ngoài nguyên do thành phố B đầy hấp dẫn đó ra, chắc chắn còn vì sự quyến rũ của cô bạn gái kia.
Haiz, nghĩ vậy cô lại càng muốn biết đối phương rốt cuộc là thần thánh phương nào, liệu có xinh đẹp hơn cô hoa khôi trong lớp cấp hai ngày xưa của anh không? Liệu có duyên dáng hút hồn như cô bạn cấp ba của anh không?
Nhưng chắc chắn phải là một cô gái đẹp.
“Thưa cô thưa chú, thưa bố mẹ, sao mọi người bỗng dưng nghĩ tới chuyện mua nhà cho chúng con ạ?” Tô Hạ Hoan ngoan ngoãn nhìn họ, dường như thật sự tò mò.
Bố mẹ đến tầm tuổi này đều thích nói chuyện với các con. Nội dung cuộc nói chuyện là gì không quan trọng, quan trọng là có chuyện để nói, để mà ngồi lại bên nhau.
Câu chuyện vì sao họ muốn mua nhà cho hai người phải kể từ ngày họ biết cách sử dụng weibo. Bố mẹ hai người không có hứng thú gì với mấy ngôi sao màn ảnh, nhưng lại khá quan tâm đến những chuyện đời sống. Sau khi đọc được một vài câu chuyện bố mẹ bán nhà đưa con trai, con gái ra nước ngoài, rồi con cái từ đó biền biệt nơi đất khách, không còn đoái hoài gì tới bố mẹ nữa, họ bỗng cảm thấy lớp trẻ bây giờ thật sự quá ích kỷ, cuối cùng liên tưởng tới con cái của mình.
Tô Hạ Hoan hiện tại chưa có vấn đề gì, nhưng Tô Triệt lại là một vấn đề to đùng! Tô Phong và Đường Anh có lẽ cũng hiểu thái độ của con trai mình. Nếu con trai chưa đồng ý đề nghị mà họ đưa ra thì đồng nghĩa với việc từ chối. Vậy nên họ buộc phải có động thái gì đó, ví dụ như mua nha, chứ không chấp nhận cho con trai yêu đương ở thành phố B.
Còn về việc bố mẹ của Tô Hạ Hoan cũng đòi mua nhà cho cô thì phải kể từ ngày họ lên weibo và biết những vấn đề liên quan tới nhà đất. Một căn nhà được mua trước khi kết hôn sẽ thuộc về người đã bỏ tiền mua nó nếu hai vợ chồng ly hôn. Nếu con gái họ còn chưa lấy chồng thì mua nhà vào thời điểm này sẽ tốt hơn.
Tô Hạ Hoan gật gù: “Bố mẹ thật là có đầu óc.”
“Đám thanh niên bây giờ nào biết suy nghĩ quan tâm chuyện gì đâu, chỉ có mấy ông bà già tính đến những chuyện này thôi.” Đường Anh trịch thượng lên tiếng: “Nhưng là bậc con cháu, hai đứa đừng nghĩ chuyện gì cũng dựa dẫm vào bố mẹ, phải biết tự lực cánh sinh nữa. Bố mẹ chẳng thể sống cả đời lo cho mấy đứa được.”
Tô Hạ Hon gật đầu: “Cô nói chí phải.”
Tô Triệt liếc mắt nhìn Tô Hạ Hoan đóng vai đứa con gái ngoan ngoãn, khẽ “hừ” một tiếng, không nói năng gì.
Tô Phong và Tô Minh gọi bọn họ quay về đây đương nhiên không phải để thương lượng mà chỉ để thông báo một tiếng. Cộng thêm việc rất nhiều con cháu đều về nhà vào dịp Quốc khánh, người làm cha mẹ dĩ nhiên hy vọng con của mình cũng quay về. Vì những lý do ấy nên họ mới gọi hai người về quê.
Hai gia đình nói cười sôi nổi thêm một lúc, thời gian lặng lẽ trôi qua lúc nào không biết. Cũng đã muộn, Tô Hạ Hoan cùng bố mẹ trở về nhà.
Tô Hạ Hoan đi ở giữa, tay trái khoác tay mẹ, tay phải khoác tay bố: “ Bố mẹ, nếu con cũng giống như Tô Triệt, ban đầu ở yên trên thành phố S, bố mẹ sẽ thế nào?”
“Còn có thế nào, có trói lại cũng phải bắt bằng được con về.” Lý Hiểu Tuệ nói chắc nịch, làm như nếu chuyện ấy xảy ra thật, bà chắc chắn sẽ làm đúng như lời bà nói.
Tô Hạ Hoan lập tức không vui: “ Sao có thể hành xử như vậy được. Tuy con là do bố mẹ sinh ra, nhưng cũng không thể ép buộc con như thế! Còn nữa, con cảm thấy cô chú dồn ép Tô Triệt quá, có chút xa cách và ích kỷ.”
Chẳng biết câu nói này đã động chạm tới cảm xúc nào của Lý Hiểu Tuệ mà khiến bà kích động, lạnh lùng đáp: “ Chỉ có con cái được phép sống vì mình mà không cho phép bố mẹ ích kỷ à? Con suốt ngày nói cảm kích sinh đẻ có kế hoạch, con không ích kỷ chắc?”
Nếu Tô Hạ Hoan thật sự có em, cuộc sống của cô chưa chắc đã thoải mái được như vậy. Chỉ muốn sở hữu tình yêu độc nhất vô nhị của bố mẹ, lại không muốn hy sinh cho bố mẹ của mình, đứng từ một góc độ nào đó để nhận định, đây đích thực là một cách sống ích kỷ.
Mặc dù mọi người đều nói người Yên Xuyên không quá trọng nam khinh nữ, nhưng có những thứ dường như đã ăn sâu vào máu, ví dụ như con trai phải có nhà cửa, còn con gái có cũng được, không thì thôi. Đương nhiên, nếu con gái khao khát được mua nhà, bố mẹ cũng sẽ dốc hết sức để ủng hộ. Nhưng hai thái độ chủ động và bị động đã thể hiện rõ ràng sự khác biệt giữa nam và nữ. Còn nếu là một gia đình rất khá giả, chắc hẳn họ cũng muốn sinh một cậu con trai. Đây cứ như là một chuyện tất yếu vậy.
Trong thôn của họ từng có trào lưu sinh con thứ hai. Mặc kệ thời điểm đó nhà nước chưa cho phép một gia đình có hai con, nhưng khi cuộc sống của người dân khá dần lên, rất nhiều người liền lựa chọn sinh tiếp, nói chi tới nhà Tô Hạ Hoan. Chỉ có điều, về sau Lý Hiểu Tuệ và Tô Minh mới nhận ra mình đã chiều hư đứa con gái này. Cô không hề có trách nhiệm của một người làm chị, hoàn toàn không muốn có thêm em trai em gái gì nữa. Cộng thêm việc hồi cấp ba, Tô Hạ Hoan gây ra quá nhiều thị phi, biết bao phụ huynh tìm đến nhà để nói về chuyện yêu đương của cô, khiến họ phải giật mình.
Đến tận bây giờ, Lý Hiểu Tuệ vẫn nhớ như in cảm xúc của mình khi biết trong bụng đang có một cậu con trai. Tuy rằng cuối cùng chính bà là người lựa chọn bỏ nó đi, nhưng không phải là không oán than gì cô con gái của mình. Vì cớ gì chỉ có bố mẹ phải suy nghĩ cho cảm nhận của con cái mà con cái lại được thờ ơ với cảm nhận của bố mẹ chứ?
Người làm cha làm mẹ đã định sẵn phải hy sinh và trao đi mọi thứ cho con cái sao?
Tô Minh nhíu mày: “Ầm ĩ gì chú, con nó chỉ hỏi một câu thế thôi mà bà cũng nổi nóng được?
Lý Hiểu Tuệ cũng cảm thấy mình có hơi bất thường, bèn xoa đầu con gái: “Mẹ sai rồi, là mẹ không đúng.”
“Dĩ nhiên là mẹ sai rồi, người ích kỷ là Tô Triệt chứ không phải con.”
Lý Hiểu Tuệ bật cười: “Con tuyệt đối đừng nói như vậy trước mặt cô chú ấy, họ vốn giận dữ lắm rồi.”
“Con đâu có dại.”
“Chỉ có con là thông minh thôi.” Lý Hiểu Tuệ chọc chọc lên trán Tô Hạ Hoan.
Ngày hôm sau, Lý Hiểu Tuệ và Tô Minh vẫn tới Lam Nguyệt Loan giúp đỡ. Họ không những không oán thán nửa lời mà còn làm rất nhiệt tình, vì trong số những người tới phụ giúp có rất nhiều người cùng họ, thậm chí có quan hệ thân thích. Mọi người hiếm có được một cơ hội để gặp gỡ trò chuyện với nhau như vậy.
Ngày thứ ba của kỳ nghỉ lễ, siêu thị Hoan Hoan nghỉ bán, Tô Hạ Hoan và Tô Triệt bị gọi ra ngoài chơi. Còn về việc quyết định đi đâu thì dĩ nhiên là vào khu thắng cảnh rồi. Khu thắng cảnh là nơi thu vé tham quan, họ là người bản địa nên chỉ cần cung cấp chứng minh thư, nộp mười đồng là có thể làm một chiếc thẻ thường niên. Tô Hạ Hoan là một người quái đản. Cô kiên quyết muốn nộp năm mươi đồng để làm một chiếc thẻ thường niên cho khách du lịch vì chê bức ảnh trong thẻ mười đồng quá xấu, còn thẻ của khách du lịch thì không cần chụp ảnh.
Vào mùa này, khu thắng cảnh tuy vẫn có nhiều hoa cỏ nhưng chung quy chẳng có gì đặc biệt, không đủ hấp dẫn du khách. Phải đến mùa mẫu đơn nở rộ, hoa đào rực rỡ và hoa anh đào mọc đầy cảnh, người ở đây mới đông đúc náo nhiệt. Rất nhiều người đều nghe danh tới đây ngắm hoa và vô số các cặp vợ chồng sắp cưới chọn nơi này làm địa điểm chụp ảnh. Đây cũng là một chiêu thu hút khách du lịch thành công mà khu thắng cảnh làm được sau nhiều năm xây dựng. Còn về những trò như thuỷ phi cơ, nha nổi...thường người bản địa chẳng bao giờ chơi nên không tính.
Mấy năm nay, Tô Hạ Hoan đã đi du lịch khắp trời Nam biển Bắc, chút phong cảnh của Bạch Hồ dĩ nhiên không thể lọt vào mắt cô nữa.
“Khi nào cậu trở về thành phố B?” Tô Hạ Hoan vừa hỏi anh vừa đi lên cầu treo.
Cầu treo rất cao, Tô Hạ Hoan chỉ bước lên đây mỗi khi nước dâng cao, như vậy độ cao của cây cầu sẽ không quá kinh người nữa. Một khi mực nước hạ xuống, cô tuyệt đối không dám lên.
“Mấy hôm nữa.” Tô Triệt thở dài, xem ra anh vẫn còn hơi khó xử với thái độ của bố mẹ.
Dường như tới tận lúc này, Tô Hạ Hoan mới nhìn thấy tên của cây cầu treo. Cầu Ô Thước. Khi đọc được cái tên ấy, khoé miệng của cô chợt cong lên. Cô bỗng nảy sinh một suy nghĩ xấu xa. Nếu cô và Tô Triệt đứng cạnh nhau, người khác sẽ suy đoán thế nào về mối quan hệ giữa họ?