[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Đừng nói anh ấy tôi vẫn còn hận - Lục Xu
- Tham gia
- 24/9/19
- Bài viết
- 10,542
- Điểm cảm xúc
- 1,456
- Điểm
- 113
Chương 20:
Buổi chiều, Đường Anh và Lý Hiểu Tuệ cùng nhau dọn dẹp nhà cửa, tiện thể trải sẵn cả giường đệm trong căn phòng trống. Còn Tô Triệt thì tới khách sạn chuyển hành lý của mình qua.
Dĩ nhiên ở chỗ Tô Hạ Hoan sẽ không có đệm thừa, tất cả đều phải mua mới. Nếu là trước kia, với tính cách của Đường Anh, có lẽ còn phải quay về nhà để lấy. Chăn gối trong nhà để suốt mấy năm, mùa hè năm nào cũng dược mang ra phơi nắng một lượt, cực kỳ mềm mại, đắp lên người cũng rất thoải mái. Nhưng hôm nay vì họ đang vui nên không quá để ý đến mấy chuyện đó, vung tay mua cả đống đồ dùng cá nhân về.
Lý Hiểu Tuệ nói với Đường Anh: "Trước kia Hoan Hoan còn định tìm người tới thuê chung để chia sẻ gánh nặng tiền nhà, chẳng hiểu sao mãi vẫn không thành công. Tôi nghĩ căn nhà này được chuẩn bị để dành cho A Triệt, nếu không tại sao trước đó không thể ở ghép với ai?"
Đường Anh nghe xong cũng cảm thấy hân hoan: "Hai đứa sống chung với nhau cũng tốt. Chưa tính đến việc chị em mình đi thăm thuận tiện, A Triệt không phải đi tìm nhà ở chỗ khác, bây giờ thuê nhà thuê cửa rất phức tạp. Hơn nữa mỗi lần cần đi tới chỗ nhà mới xem tình hình xây dựng, hai đứa cũng có thể đi chung."
"Phải đấy, phải đấy."
Tô Hạ Hoan đứng dựa vào cánh cửa bĩu môi. Không phải tại cô không tìm được người thuê chung mà vì không muốn trong nhà có thêm ai khác. Cô đã ở đây lâu như vậy, rất có tình cảm, đi tới đâu cũng chỉ thấy hơi thở cuộc sống của một mình cô, người khác đến chắc chắn sẽ không chịu ở riêng trong một căn phòng đâu, kiểu gì cũng phải sử dụng phòng khách, ban công, nói chi tới nhà bếp. Cứ nghĩ đến những việc này, cô đều cảm thấy khó mà chấp nhận nổi, thế nên không để tâm đến chuyện ở ghép nữa.
Sở dĩ bố mẹ để cô thoải mái như vậy cũng có nguyên do. Trước kia trong Lam Nguyệt Loan có một đầu bềp, còn chưa tới ba mươi tuổi đã lìa đời. Chuyện này để lại cho bố mẹ cô một sự giác ngộ vô cùng lớn. Con người muốn vui vẻ thì phải vui vẻ ngay lúc này, nếu không chưa biết được ngày nào đột ngột ra đi. Thế nên cô chỉ bỏ thêm ít tiền để mua về sự thoải mái thôi mà, dĩ nhiên bố mẹ sẽ không phản đối.
Tô Hạ Hoan một mình hưởng thụ căn nhà này bao nhiêu lâu như vậy, không ngờ tới cuối cùng lại hời cho Tô Triệt.
Nhưng bản thân cô nghiêm túc suy nghĩ một lượt, phát hiện hình như mình không mấy phản cảm với chuyện Tô Triệt dọn về đây ở. Quả nhiên, bao nhiêu năm chung sống bên nhau cũng không phải không có tác dụng.
Sau khi trải xong giường chiếu, Đường Anh và Lý Hiểu Tuệ liền bắt tay vào chuẩn bị bữa tối. Món xương sườn hầm cusen được ninh sẵn từ trước, bây giờ chỉ cần xào thêm một vài món mặn là xong.
Tô Phong và Tô Minh ra ngoài dạo một vòng quay về, mua thêm một bộ cờ, bây giờ đang ngồi đánh trên bàn uống nước.
Tô Hạ Hoan bước vào căn phòng trước kia vẫn để trống, giờ trở thành phòng của Tô Triệt. Cô còn tự cho rằng mình rất lịch sự khi gõ vào cánh cửa khép hờ.
Tô Triệt đang sửa soạn hành lý của mình ngẩng đầu lên nhìn cô, sau đó lại tiếp tục cúi xuống gấp quần áo. Mẹ anh và cô Lý thu dọn căn phòng này rất sạch sẽ, ngay cả một vài điểm mù của thị giác cũng được dọn tinh tươm, anh hoàn toàn có thể yên tâm sử dụng, không có chút áp lực tâm lý nào.
"Cậu định về đây ở thật đấy à?" Tô Hạ Hoan chậm rãi đi tới trước mặt anh, cố gắng hạ thấp tông giọng của mình. Quan hệ giữa hai gia đình quá tốt, nói năng hay làm việc gì cũng bó chân bó tay, không thể tùy theo ý mình được.
"Chỗ này không tệ đâu." Tô Triệt đã thản nhiên đưa ra một lời nhận xét như thế.
Chỗ này đương nhiên là không tệ, nơi ở do cô lựa chọn có thể kém hay sao? Nếu không sao cô có thể nhẫn nhịn được việc tăng tiền của chủ nhà hết lần này tới lần khác? Phải biết rằng, cho dù là cùng một tòa nhà nhưng tiền thuê của những căn khác chưa chắc đắt bằng căn này, mức độ trang hoàng cũng chưa chắc đẹp bằng căn này.
Xếp xong quần áo, Tô Triệt kéo khóa va li lại, bấy giờ mới ngẩng đầu nhìn cô: "Cậu yên tâm, tôi sẽ trả tiền thuê nhà mà."
Tô Hạ Hoan thật sự không nghĩ rằng anh lại nói vậy. Sau khi tỉnh ra, cô liền trừng mắt. Cô giống loại người cố tình tới tìm anh nói mấy câu này chỉ để vòi tiền sao? Tuy rằng cô không dư dả gì nhưng tuyệt đối không phải loại thiếu tiền đâu.
Tô Triệt từ tốn bật ra một câu: "Gửi tiền nhà cho cậu."
Tiền thuê nhà của cô được bố mẹ chu cấp, cứ ba tháng một lần lại tới ngân hàng chuyển thẳng vào tài khoản của người ta. Anh gửi tiền thuê nhà cho cô đồng nghĩa với việc cô tự dưng kiếm thêm được một nghìn tệ.
Nhưng Tô Hạ Hoan không vui vẻ như trong tưởng tượng, lồng ngực cô tức đến sắp nổ tung rồi: "Cậu nói vậy là có ý gì? Tôi là người đặt nặng vấn đề một nghìn đó sao?"
"Thế tức là cậu không thu tiền nhà luôn?”
Tô Hạ Hoan lạnh lùng "hừ" một tiếng: "Cậu đừng mơ, không chỉ nộp tiền nhà mà tiền điện, tiền nước cậu cũng phải nộp. Đúng rồi, còn cộng thêm cả phí dịch vụ của tòa nhà nữa."
Cô khoanh hai tay trước ngực, hậm hực bỏ ra khỏi phòng, một lúc sau mới sực tỉnh. Rõ ràng cô định tới khuyên anh đi tìm nhà khác để ở, sao lại trở thành thảo luận chuyện tiền thuê nhà rồi? Hơn nữa còn là thái độ dứt khoát cho anh ở lại nữa.
Bầu không khí trong bữa cơm buổi tối vô cùng hòa thuận. Tô Triệt mở một chai rượu nhỏ, tất cả mọi người đều rót một cốc, cạn chén giống hệt như đón Giao thừa.
Tô Hạ Hoan thích nhất là món canh xương sườn củ sen. Xương sườn được ninh thật nhừ, chỉ cắn nhẹ một cái là thịt đi rời ra khỏi xương. Củ sen cũng giòn tan, hương vị ngọt lành vẫn quấn quýt triền miên nơi đầu lưỡi. Đây là kết quả sau khi cô đề nghị món này phải được ninh trước vài tiếng. Nuớc canh bóng sánh một màu trắng sữa, uống vào vừa thơm vừa đậm đà, cực kỳ mãn nguyện.
Đường Anh nhìn Tô Hạ Hoan gắp xương sườn, càng nhìn càng thấy yêu thương. Tuy rằng hồi cấp ba, cô đã làm một vài chuyện lộn xộn thị phi, nhưng cuối cùng chẳng phải vẫn trở về làm một đứa con ngoan sao? Hơn nữa đây là một đứa trẻ bà nhìn từ nhỏ tới lớn, dĩ nhiên sẽ không cảm thấy cô có vấn đề, nhất định là bị mấy đứa trẻ hư rủ lê, lôi kéo. Con người sống trên đời có ai không từng phạm sai lầm, thế nên chút chuyện từng xảy ra trong quá khứ hoàn toàn có thể bỏ qua không nhắc đến.
Nếu A Triệt mà đến với Tiểu Hoan thì bé con sinh ra chắc phải đẹp lắm. Hơn nữa gen của hai đứa đều không tệ, dù đứa trẻ sau này giống ai thì chắc chắn cũng vô cùng thông minh, xinh xắn.
Nghĩ như vậy, ánh mắt Đường Anh nhìn Tô Hạ Hoan lập tức nóng hẳn lên.
"Tiểu Hoan à, bây giờ con có bạn trai chưa?" Đường Anh hiền hòa nhìn Tô Hạ Hoan đang húp canh.
Tô Hạ Hoan bị chỉ mặt gọi tên chớp chớp mắt, không hiểu vì sao tự dưng mình bị "lên thớt", hơn nữa ánh mắt của cô Đường còn có phần kỳ lạ nữa: "Tạm thời vẫn chưa ạ."
‘Tiểu Hoan không cần gấp gáp, mấy chuyện kiểu này phải từ từ cân nhắc mới được. Tuyệt đối đừng cảm thấy mình không còn trẻ, thấy người xung quanh kết hôn cả rồi liền chọn đại khiến bản thân chịu thiệt thòi, chưa biết chừng..."
Những lời Đường Anh chưa kịp nói ra đã bị Tô Phong thẳng thừng ngắt ngang: "Tiểu Hoan thông minh như thế, dĩ nhiên nó biết nên làm thế nào."
Tô Phong thở phào một hơi, cũng may vợ mình chưa nói ra mấy lời khiến mọi người khó xử, nếu không chẳng biết Tô Minh và Lý Hiểu Tuệ sẽ nghĩ thế nào. Quan hệ giữa hai gia đình rất có thể sẽ không còn đơn thuần như trước nữa.
Tô Hạ Hoan nhìn họ bằng ánh mắt kỳ lạ, hôm nay cô chú đều khang khác.
Tô Triệt cũng đánh mắt nhìn bố mẹ mình rồi cúi đầu lặng lẽ ăn cơm.
Ăn xong, Tô Minh kéo Tô Triệt đi đánh cờ. Tô Hạ Hoan và mẹ đi tản bộ trong khu nhà, tiện thể tán gẫu vài chuyện linh tinh. Nhìn xuống bộ quần áo mình đang mặc, cô quyết định vẫn nên đi thay một bộ khác là hơn, nhiệt độ trong phòng kiểu gì cũng cao hơn ngoài trời, mặc thế này chắc chắn không lẽ chống cự được gió lạnh bên ngoài.
Phòng của Tô Hạ Hoan ở tận trong cùng, sát bên cạnh phòng Tô Triệt.
Phòng nhỏ có rất nhiều cái lợi, ví dụ như không cảm thấy trống trải lạnh lẽo, lúc quét dọn cũng không quá phiền phức. Đương nhiên, mặt xấu cũng không hề ít. Ví dụ như đến một chỗ để thì thầm cũng không có, cộng thêm khi hiệu quả cách âm không tốt thì tất cả càng trở thành ác mộng.
"Lúc ăn cơm ông kéo tôi làm gì chứ?" Ngữ khí của Đuờng Anh ngập tràn cảm giác chất vấn.
"Tôi không kéo bà, bà định sẽ nói tiếp câu gì? Chuyện của A Triệt, bà đừng nhúng tay đỡ thêm phiền phức."
"Ông nói vậy là có ý gì? Con trai của tôi, sao tôi có thể chuốc thêm phiền phức cho nó chứ..."
"Bà suy nghĩ như thế nào tất nhiên tôi hiểu, bà cũng đừng giả vờ hồ đồ. Còn về A Triệt, chiều nay tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, lời nó nói chưa chắc đã là sự thật đâu."
"Ông nói vậy là sao?"
"Hôm nay A Triệt không hề nhắc tới chuyện bạn gái nửa lời." Tô Phong ngẫm nghĩ: "Tôi đang bảo, sao nó bỗng dưng quay trở về đây chứ? Chắc thằng nhóc đó ngại không dám kể. Mà cùng phải thôi, lúc tình cảm thất bại người ta chỉ muốn yên tĩnh một mình, làm sao chịu nói cho người khác."
"Ý ông là A Triệt vì mâu thuẫn với bạn gái nên mới từ thành phố B quay về đây?"
"Thì còn có thể vì chuyện gì nữa."
"Con tôi, tôi tự hiểu, nó không phải đứa có thể vì chuyện tình cảm mà làm ra mấy hành động nông nổi vậy đâu."
"Vậy bà thử nói xem, vì sao sau khi thi đại học xong, đi du lịch với đám bạn về nó lại tự nhốt mình trong phòng, đập phá tất cả đồ đạc?"
Đường Anh ngượng ngập, rất lâu sau không nói được câu nào. Ban đầu họ đều nghĩ có lẽ trong chuyến du lịch đã xảy ra chuyện gì không hay ho, nên cũng không quá quan tâm. Dù sao thì đám bạn cấp ba sau này cũng không còn nhiều cơ hội gặp mặt nữa. Kết quả, thái độ của Tô Triệt lại vô cùng nghiêm trọng. Sau khi gọi điện thoại hỏi mấy cậu bạn cùng đi chơi, tất cả mọi ngưòi đều đảm bảo trong quá trình đi du lịch không hề xảy ra xích mích gì. Tô Triệt cũng chơi rất hăng, còn hẹn hò lần sau làm một chuyến nữa!
Nếu như vậy, họ càng không hiểu nguyên nhân khiến con trai mình nổi nóng.
Tô Phong buộc phải làm công tác tư tưởng cho vợ mình, "Nếu A Triệt thật sự vì chuyện tình cảm mà quay về thì chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, còn không phải là chuyện nhỏ. Thế nên khoảng thời gian này, bà đừng hỏi nó chuyện này nữa, tránh để nó cảm thấy khó chịu."
"Con trai tôi tốt như vậy mà có người còn làm nhữngviệc khiến nó khó chịu, loại người gì không biết!"
"Con trai bà sinh ra dĩ nhiên bà sẽ nghĩ như vậy rồi..."
Tô Hạ Hoan len lén đi ra ngoài. Khi đi tới cửa lớn, Lý Hiểu Tuệ hỏi cô: "Con không đi thay quần áo sao?"
"Bỗng dưng con không muốn thay nữa, mặc bộ này trông cũng đẹp mà."
"Tùy con vậy, sau này mà bị cảm thì đừng có tìm mẹ khóc lóc đấy.
Mẹ là mẹ ruột của con cơ mà, sao không biết nghĩ tốt cho con một chút chứ."
Dĩ nhiên ở chỗ Tô Hạ Hoan sẽ không có đệm thừa, tất cả đều phải mua mới. Nếu là trước kia, với tính cách của Đường Anh, có lẽ còn phải quay về nhà để lấy. Chăn gối trong nhà để suốt mấy năm, mùa hè năm nào cũng dược mang ra phơi nắng một lượt, cực kỳ mềm mại, đắp lên người cũng rất thoải mái. Nhưng hôm nay vì họ đang vui nên không quá để ý đến mấy chuyện đó, vung tay mua cả đống đồ dùng cá nhân về.
Lý Hiểu Tuệ nói với Đường Anh: "Trước kia Hoan Hoan còn định tìm người tới thuê chung để chia sẻ gánh nặng tiền nhà, chẳng hiểu sao mãi vẫn không thành công. Tôi nghĩ căn nhà này được chuẩn bị để dành cho A Triệt, nếu không tại sao trước đó không thể ở ghép với ai?"
Đường Anh nghe xong cũng cảm thấy hân hoan: "Hai đứa sống chung với nhau cũng tốt. Chưa tính đến việc chị em mình đi thăm thuận tiện, A Triệt không phải đi tìm nhà ở chỗ khác, bây giờ thuê nhà thuê cửa rất phức tạp. Hơn nữa mỗi lần cần đi tới chỗ nhà mới xem tình hình xây dựng, hai đứa cũng có thể đi chung."
"Phải đấy, phải đấy."
Tô Hạ Hoan đứng dựa vào cánh cửa bĩu môi. Không phải tại cô không tìm được người thuê chung mà vì không muốn trong nhà có thêm ai khác. Cô đã ở đây lâu như vậy, rất có tình cảm, đi tới đâu cũng chỉ thấy hơi thở cuộc sống của một mình cô, người khác đến chắc chắn sẽ không chịu ở riêng trong một căn phòng đâu, kiểu gì cũng phải sử dụng phòng khách, ban công, nói chi tới nhà bếp. Cứ nghĩ đến những việc này, cô đều cảm thấy khó mà chấp nhận nổi, thế nên không để tâm đến chuyện ở ghép nữa.
Sở dĩ bố mẹ để cô thoải mái như vậy cũng có nguyên do. Trước kia trong Lam Nguyệt Loan có một đầu bềp, còn chưa tới ba mươi tuổi đã lìa đời. Chuyện này để lại cho bố mẹ cô một sự giác ngộ vô cùng lớn. Con người muốn vui vẻ thì phải vui vẻ ngay lúc này, nếu không chưa biết được ngày nào đột ngột ra đi. Thế nên cô chỉ bỏ thêm ít tiền để mua về sự thoải mái thôi mà, dĩ nhiên bố mẹ sẽ không phản đối.
Tô Hạ Hoan một mình hưởng thụ căn nhà này bao nhiêu lâu như vậy, không ngờ tới cuối cùng lại hời cho Tô Triệt.
Nhưng bản thân cô nghiêm túc suy nghĩ một lượt, phát hiện hình như mình không mấy phản cảm với chuyện Tô Triệt dọn về đây ở. Quả nhiên, bao nhiêu năm chung sống bên nhau cũng không phải không có tác dụng.
Sau khi trải xong giường chiếu, Đường Anh và Lý Hiểu Tuệ liền bắt tay vào chuẩn bị bữa tối. Món xương sườn hầm cusen được ninh sẵn từ trước, bây giờ chỉ cần xào thêm một vài món mặn là xong.
Tô Phong và Tô Minh ra ngoài dạo một vòng quay về, mua thêm một bộ cờ, bây giờ đang ngồi đánh trên bàn uống nước.
Tô Hạ Hoan bước vào căn phòng trước kia vẫn để trống, giờ trở thành phòng của Tô Triệt. Cô còn tự cho rằng mình rất lịch sự khi gõ vào cánh cửa khép hờ.
Tô Triệt đang sửa soạn hành lý của mình ngẩng đầu lên nhìn cô, sau đó lại tiếp tục cúi xuống gấp quần áo. Mẹ anh và cô Lý thu dọn căn phòng này rất sạch sẽ, ngay cả một vài điểm mù của thị giác cũng được dọn tinh tươm, anh hoàn toàn có thể yên tâm sử dụng, không có chút áp lực tâm lý nào.
"Cậu định về đây ở thật đấy à?" Tô Hạ Hoan chậm rãi đi tới trước mặt anh, cố gắng hạ thấp tông giọng của mình. Quan hệ giữa hai gia đình quá tốt, nói năng hay làm việc gì cũng bó chân bó tay, không thể tùy theo ý mình được.
"Chỗ này không tệ đâu." Tô Triệt đã thản nhiên đưa ra một lời nhận xét như thế.
Chỗ này đương nhiên là không tệ, nơi ở do cô lựa chọn có thể kém hay sao? Nếu không sao cô có thể nhẫn nhịn được việc tăng tiền của chủ nhà hết lần này tới lần khác? Phải biết rằng, cho dù là cùng một tòa nhà nhưng tiền thuê của những căn khác chưa chắc đắt bằng căn này, mức độ trang hoàng cũng chưa chắc đẹp bằng căn này.
Xếp xong quần áo, Tô Triệt kéo khóa va li lại, bấy giờ mới ngẩng đầu nhìn cô: "Cậu yên tâm, tôi sẽ trả tiền thuê nhà mà."
Tô Hạ Hoan thật sự không nghĩ rằng anh lại nói vậy. Sau khi tỉnh ra, cô liền trừng mắt. Cô giống loại người cố tình tới tìm anh nói mấy câu này chỉ để vòi tiền sao? Tuy rằng cô không dư dả gì nhưng tuyệt đối không phải loại thiếu tiền đâu.
Tô Triệt từ tốn bật ra một câu: "Gửi tiền nhà cho cậu."
Tiền thuê nhà của cô được bố mẹ chu cấp, cứ ba tháng một lần lại tới ngân hàng chuyển thẳng vào tài khoản của người ta. Anh gửi tiền thuê nhà cho cô đồng nghĩa với việc cô tự dưng kiếm thêm được một nghìn tệ.
Nhưng Tô Hạ Hoan không vui vẻ như trong tưởng tượng, lồng ngực cô tức đến sắp nổ tung rồi: "Cậu nói vậy là có ý gì? Tôi là người đặt nặng vấn đề một nghìn đó sao?"
"Thế tức là cậu không thu tiền nhà luôn?”
Tô Hạ Hoan lạnh lùng "hừ" một tiếng: "Cậu đừng mơ, không chỉ nộp tiền nhà mà tiền điện, tiền nước cậu cũng phải nộp. Đúng rồi, còn cộng thêm cả phí dịch vụ của tòa nhà nữa."
Cô khoanh hai tay trước ngực, hậm hực bỏ ra khỏi phòng, một lúc sau mới sực tỉnh. Rõ ràng cô định tới khuyên anh đi tìm nhà khác để ở, sao lại trở thành thảo luận chuyện tiền thuê nhà rồi? Hơn nữa còn là thái độ dứt khoát cho anh ở lại nữa.
Bầu không khí trong bữa cơm buổi tối vô cùng hòa thuận. Tô Triệt mở một chai rượu nhỏ, tất cả mọi người đều rót một cốc, cạn chén giống hệt như đón Giao thừa.
Tô Hạ Hoan thích nhất là món canh xương sườn củ sen. Xương sườn được ninh thật nhừ, chỉ cắn nhẹ một cái là thịt đi rời ra khỏi xương. Củ sen cũng giòn tan, hương vị ngọt lành vẫn quấn quýt triền miên nơi đầu lưỡi. Đây là kết quả sau khi cô đề nghị món này phải được ninh trước vài tiếng. Nuớc canh bóng sánh một màu trắng sữa, uống vào vừa thơm vừa đậm đà, cực kỳ mãn nguyện.
Đường Anh nhìn Tô Hạ Hoan gắp xương sườn, càng nhìn càng thấy yêu thương. Tuy rằng hồi cấp ba, cô đã làm một vài chuyện lộn xộn thị phi, nhưng cuối cùng chẳng phải vẫn trở về làm một đứa con ngoan sao? Hơn nữa đây là một đứa trẻ bà nhìn từ nhỏ tới lớn, dĩ nhiên sẽ không cảm thấy cô có vấn đề, nhất định là bị mấy đứa trẻ hư rủ lê, lôi kéo. Con người sống trên đời có ai không từng phạm sai lầm, thế nên chút chuyện từng xảy ra trong quá khứ hoàn toàn có thể bỏ qua không nhắc đến.
Nếu A Triệt mà đến với Tiểu Hoan thì bé con sinh ra chắc phải đẹp lắm. Hơn nữa gen của hai đứa đều không tệ, dù đứa trẻ sau này giống ai thì chắc chắn cũng vô cùng thông minh, xinh xắn.
Nghĩ như vậy, ánh mắt Đường Anh nhìn Tô Hạ Hoan lập tức nóng hẳn lên.
"Tiểu Hoan à, bây giờ con có bạn trai chưa?" Đường Anh hiền hòa nhìn Tô Hạ Hoan đang húp canh.
Tô Hạ Hoan bị chỉ mặt gọi tên chớp chớp mắt, không hiểu vì sao tự dưng mình bị "lên thớt", hơn nữa ánh mắt của cô Đường còn có phần kỳ lạ nữa: "Tạm thời vẫn chưa ạ."
‘Tiểu Hoan không cần gấp gáp, mấy chuyện kiểu này phải từ từ cân nhắc mới được. Tuyệt đối đừng cảm thấy mình không còn trẻ, thấy người xung quanh kết hôn cả rồi liền chọn đại khiến bản thân chịu thiệt thòi, chưa biết chừng..."
Những lời Đường Anh chưa kịp nói ra đã bị Tô Phong thẳng thừng ngắt ngang: "Tiểu Hoan thông minh như thế, dĩ nhiên nó biết nên làm thế nào."
Tô Phong thở phào một hơi, cũng may vợ mình chưa nói ra mấy lời khiến mọi người khó xử, nếu không chẳng biết Tô Minh và Lý Hiểu Tuệ sẽ nghĩ thế nào. Quan hệ giữa hai gia đình rất có thể sẽ không còn đơn thuần như trước nữa.
Tô Hạ Hoan nhìn họ bằng ánh mắt kỳ lạ, hôm nay cô chú đều khang khác.
Tô Triệt cũng đánh mắt nhìn bố mẹ mình rồi cúi đầu lặng lẽ ăn cơm.
Ăn xong, Tô Minh kéo Tô Triệt đi đánh cờ. Tô Hạ Hoan và mẹ đi tản bộ trong khu nhà, tiện thể tán gẫu vài chuyện linh tinh. Nhìn xuống bộ quần áo mình đang mặc, cô quyết định vẫn nên đi thay một bộ khác là hơn, nhiệt độ trong phòng kiểu gì cũng cao hơn ngoài trời, mặc thế này chắc chắn không lẽ chống cự được gió lạnh bên ngoài.
Phòng của Tô Hạ Hoan ở tận trong cùng, sát bên cạnh phòng Tô Triệt.
Phòng nhỏ có rất nhiều cái lợi, ví dụ như không cảm thấy trống trải lạnh lẽo, lúc quét dọn cũng không quá phiền phức. Đương nhiên, mặt xấu cũng không hề ít. Ví dụ như đến một chỗ để thì thầm cũng không có, cộng thêm khi hiệu quả cách âm không tốt thì tất cả càng trở thành ác mộng.
"Lúc ăn cơm ông kéo tôi làm gì chứ?" Ngữ khí của Đuờng Anh ngập tràn cảm giác chất vấn.
"Tôi không kéo bà, bà định sẽ nói tiếp câu gì? Chuyện của A Triệt, bà đừng nhúng tay đỡ thêm phiền phức."
"Ông nói vậy là có ý gì? Con trai của tôi, sao tôi có thể chuốc thêm phiền phức cho nó chứ..."
"Bà suy nghĩ như thế nào tất nhiên tôi hiểu, bà cũng đừng giả vờ hồ đồ. Còn về A Triệt, chiều nay tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, lời nó nói chưa chắc đã là sự thật đâu."
"Ông nói vậy là sao?"
"Hôm nay A Triệt không hề nhắc tới chuyện bạn gái nửa lời." Tô Phong ngẫm nghĩ: "Tôi đang bảo, sao nó bỗng dưng quay trở về đây chứ? Chắc thằng nhóc đó ngại không dám kể. Mà cùng phải thôi, lúc tình cảm thất bại người ta chỉ muốn yên tĩnh một mình, làm sao chịu nói cho người khác."
"Ý ông là A Triệt vì mâu thuẫn với bạn gái nên mới từ thành phố B quay về đây?"
"Thì còn có thể vì chuyện gì nữa."
"Con tôi, tôi tự hiểu, nó không phải đứa có thể vì chuyện tình cảm mà làm ra mấy hành động nông nổi vậy đâu."
"Vậy bà thử nói xem, vì sao sau khi thi đại học xong, đi du lịch với đám bạn về nó lại tự nhốt mình trong phòng, đập phá tất cả đồ đạc?"
Đường Anh ngượng ngập, rất lâu sau không nói được câu nào. Ban đầu họ đều nghĩ có lẽ trong chuyến du lịch đã xảy ra chuyện gì không hay ho, nên cũng không quá quan tâm. Dù sao thì đám bạn cấp ba sau này cũng không còn nhiều cơ hội gặp mặt nữa. Kết quả, thái độ của Tô Triệt lại vô cùng nghiêm trọng. Sau khi gọi điện thoại hỏi mấy cậu bạn cùng đi chơi, tất cả mọi ngưòi đều đảm bảo trong quá trình đi du lịch không hề xảy ra xích mích gì. Tô Triệt cũng chơi rất hăng, còn hẹn hò lần sau làm một chuyến nữa!
Nếu như vậy, họ càng không hiểu nguyên nhân khiến con trai mình nổi nóng.
Tô Phong buộc phải làm công tác tư tưởng cho vợ mình, "Nếu A Triệt thật sự vì chuyện tình cảm mà quay về thì chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, còn không phải là chuyện nhỏ. Thế nên khoảng thời gian này, bà đừng hỏi nó chuyện này nữa, tránh để nó cảm thấy khó chịu."
"Con trai tôi tốt như vậy mà có người còn làm nhữngviệc khiến nó khó chịu, loại người gì không biết!"
"Con trai bà sinh ra dĩ nhiên bà sẽ nghĩ như vậy rồi..."
Tô Hạ Hoan len lén đi ra ngoài. Khi đi tới cửa lớn, Lý Hiểu Tuệ hỏi cô: "Con không đi thay quần áo sao?"
"Bỗng dưng con không muốn thay nữa, mặc bộ này trông cũng đẹp mà."
"Tùy con vậy, sau này mà bị cảm thì đừng có tìm mẹ khóc lóc đấy.
Mẹ là mẹ ruột của con cơ mà, sao không biết nghĩ tốt cho con một chút chứ."