[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Đừng nói anh ấy tôi vẫn còn hận - Lục Xu
- Tham gia
- 24/9/19
- Bài viết
- 10,541
- Điểm cảm xúc
- 1,455
- Điểm
- 113
Chương 10:
Tới giờ tan ca, Tô Hạ Hoan dọn dẹp đồ đạc xong xuôi, chuẩn bị rời đi trước ánh nhìn chằm chằm của Trần Vân Nhã và một vài đồng nghiệp khác. Việc của mình cô đã giải quyết xong từ lâu, chẳng cần phải giả vờ làm người tốt giúp đỡ mọi người. Giúp một lần, hai lần là giữ thể diện cho người ta, người ta sẽ cảm kích. Nhưng nếu giúp nhiều lần, người ta sẽ coi thành chuyện dĩ nhiên. Thậm chí nếu một ngày nào đó bạn không ở lại giúp họ, họ càng có cớ để oán trách.
Tô Hạ Hoan ra về rất nghênh ngang, thậm chí còn lườm họ. Cô không hiểu vì sao tốc độ làm việc của người khác lại chậm chạp như vậy? Giải quyết một bảng biểu cực kỳ đơn giản cũng mất cả buổi sáng, thậm chí còn dây dưa qua buổi chiều, thế nên phải tăng ca cũng do họ đáng đời. Hiệu suất làm việc không cao thì phải lấy thời gian bù ỉại.
Vào trong thang máy luôn dễ bắt gặp các nhân viên của công ty khác. Bởi vì từ sáng tới chiều thi thoảng lại giáp mặt nhau nên Tô Hạ Hoan cũng tươi cười với đối phương, coi như lời chào hỏi.
Dù chỉ là một cái thang máy nhỏ cũng có thể trở thành nơi buôn chuyện.
"Anh chàng Lương Kiến Vũ ở Viễn Phương sao gần đây bỗng trở nên nghiêm chỉnh vậy, thật không quen chút nào."
"Nghe nói đang theo đuổi một cô nàng ở cùng tòa nhà."
"Vẫn chưa theo đuổi thành công chứ gì? Chẳng trách lâu lắm rồi không nhìn thấy mấy trò hay của anh ta nữa."
…
Trò hay gì? Dĩ nhiên là mấy trò chơi tình ái mờ ám hoặc màn hai cô gái giành giật một người đàn ông rồi. Mấy trò đó Lương Kiến Vũ chơi rất sành sỏi. Không chỉ có vậy, anh ta còn vô cùng hưởng thụ cảm giác được các cô gái theo đuổi và tung hô.
Vẻ măt Tô Hạ Hoan hết sức dửng dưng, hoàn toàn không có phái độ ngượng ngập của nhân vật nữ chính trong câu chuyện bà tám kia. Ngược lại, chính hai cô nhân viên ở công ty Viễn Phưong lại tỏ rõ sự gượng gạo. Khi họ đánh mắt nhìn về phía Tô Hạ Hoan, cô vô cùng vui vẻ tặng họ một nụ cười.
Sau khi ra khỏi tòa nhà văn phòng, Tô Hạ Hoan lập tức nhìn thấy nhân vật nam chính trong câu chuyện lá cải vừa rồi.
Tô Hạ Hoan không định để ý tới anh ta, nhưng Lương Kiến Vũ ấn còi xe quá inh ỏi, cô buộc phải đi tới, hoài nghi nhìn người đang ngồi trên ghế lái. Mặc dù mọi người đều biết chuyện anh ta đang theo đuổi cô, nhưng anh ta không thể hiện sự đeo bám dữ dội, chỉ bật tín hiệu cho mọi người rằng: Tôi muốn theo đuổi cô gái này, thế nên mọi người đừng để ý cô ấy nữa. Vì thế lần này Tô Hạ Hoan hơi bất ngờ, lẽ nào anh ta đã mất hết kiên nhẫn?
"Cùng đi ăn cơm không?" Lương Kiến Vũ cười ôn hòa.
Tô Hạ Hoan chỉ mỉm cười không đáp.
Đối mặt với thái độ từ chối quá rõ ràng của cô, Lương Kiến Vũ tỏ ra rất khó xử, đồng thời cũng cảm thấy một cô gái dứt khoát rõ ràng không làm bộ làm tịch như vậy là vô cùng hiếm gặp. Hơn nữa, sức sống dạt dào và sự tự tin toát ra từ con người cô càng khiến đối phương không thể dời mắt. Được sống cùng cô chắc chắn sẽ rất thú vị.
"Chiều nay, tôi nói chuyện với tổng giám đốc Tiểu Triệu của các cô." Lương Kiến Vũ một tay hơi nâng cằm, thấy cô quả nhiên có hứng thú với câu chuyện này, khóe môi anh ta bất giác cong lên: "Nghe ý tứ của tổng giám đốc Tiểu Triệu thì công ty các cô đang thiếu một vị trí giám đốc thị trường. Cô có hứng thú với vị trí này không?"
Tô Hạ Hoan gần như đưa ra quyết định ngay tức khắc "Vừa hay tôi cũng đói rồi.' Nói xong, cô lập tức cười hì hì rồi mở cửa, ngồi vào trong xe.
Giám đốc mảng thị trường à, thì ra là vị trí này, Tô Hạ Hoan đúng là không biết gì thật.
Lương Kiến Vũ mỉm cười, nói chuyện với người thông minh đúng là nhẹ nhàng.
Họ cùng nhau đi ăn lẩu. Mỗi người một nồi lẩu riêng, được tự lựa chọn nước lấu và các món nhúng, vừa vệ sinh vừa ăn uống thoải mái hơn, không cần nhường nhịn vì sở thích của đối phương.
Giờ này quán chưa quá đông, họ rất dễ dàng tìm được chỗ ngồi. Tốc độ phục vụ của các nhân viên cũng nhanh đến choáng váng.
Tô Hạ Hoan nheo mắt gõ ngón tay lên mật bàn: “Chẳng phải vẫn chưa bắt đầu dùng bữa ư? Sao anh im lặng quá vậy?”
Lương Kiến Vũ cười khó xử, "Lâu nay vẫn chưa có cơ hội được ngồi riêng với cô, sợ nói sai câu nào khiến cô phiền lòng, không ngờ lại khiến cô hiểu lầm. Với chuyên ngành và thành tích năm đó của cô thì hoàn toàn có thể ở lại thành phố S để phát triển, sao cô lại muốn về Yên Xuyên?"
Tô Hạ Hoan còn khó xứ hơn cả anh ta: "Vấn đề này tôi đã trả lời rất nhiều lần rồi, anh có tin không?"
"Tôi tin, nhưng vẫn phải khiến cô Tô ấm ức trả lời thêm lần nữa vậy, thật sự xin lỗi."
"Bố mẹ mong tôi quay về, mà bản thân cũng không có quá nhiều tham vọng cầu tiến trong sự nghiệp nên tôi chấp nhận đề nghị của bố mẹ."
Lương Kiến Vũ đưa cho cô một cốc bia: "Tôi chúc cô từ nay về sau sẽ không phải trả lòi vấn đề đã hỏi quá nhiều khiến cô chán ghét nữa."
"Cảm ơn anh." Tô Hạ Hoan nhẹ nhàng chạm cốc với anh ta.
Hai người bắt dầu gắp thức ăn bỏ vào nồi nước lẩu đang sôi sùng sục. Lát thịt bò mỏng dính chỉ cần nhúng giây lát là có thể gắp ra. Trong bữa ăn, họ chỉ nói chuyện nhát gừng với nhau đôi ba câu, còn phần lớn thời gian đều là Lương Kiến Vũ hỏi hoặc nói một số chuyện liên quan tới anh ta.
Tô Hạ Hoan càng nghe càng mất kiên nhẫn, chỉ là vẫn chưa thể hiện ra mặt mà thôi.
Tuy vậy, Lương Kiến Vũ vẫn nhìn ra được: "Chắc cô Tô đang nghĩ tôi cố tình nhử cô, không chịu nói vấn đề cô đang hứng thú, phải không?"
Tô Hạ Hoan khẽ nhướng mày.
Lương Kiến Vũ vô cùng thẳng thắn cất lời: "Tôi thừa nhận, tôi quả thực viện cớ này để hẹn cô ra đây. Nhưng lần lữa mãi không chịu nói là vì tôi sợ nghe xong, cô không còn tâm trạng ăn uống nữa.’
Trái tim Tô Hạ Hoan như lỡ nhịp: "Anh nói vậy là có ý gì?"
"Cô chưa đoán ra sao?"
Tô Hạ Hoan hít sâu một hơi: "Anh sợ tôi không còn tâm trạng để ăn mà không sợ tôi ăn xong sẽ khỏi tiêu hóa à?"
"Cô thú vị hơn cả tưởng tượng của tôi đấy." Lương Kiến Vũ cũng không qua quýt với cô nữa: "Vị trí giám đốc thị trường này được định sẵn cho một người, mà người ấy không phải là cô.”
Sắc mặt Tô Hạ Hoan sa sầm lại: "Ồ, vậy là ai?"
"Nghe nói người đó đang làm việc cho một doanh nghiệp lớn nào đó, rất có năng lực. Anh ta chấp nhận đến công ty của cô khiến tổng giám đốc Tiểu Triệu vô cùng bất ngờ. Tôi nghe cô ấy nói chỉ cần người đó chịu tới thì yêu cầu nào cũng có thể thỏa mãn hết, điều kiện vô cùng hậu hĩnh."
"Ha..."
Sao Tô Hạ Hoan không nghe ra được. So với cô, người đó rõ ràng quan trọng hơn nhiều. Cô đừng bao giờ nghĩ đến chuyện giành được vị trí đó nữa, hoàn toàn không có hy vọng.
Lương Kiến Vũ nhìn cô, biểu cảm cũng trở nên nghiêm túc hơn: "Tổng giám đốc Tiểu Triệu hình như có một vài thành kiến với cô. Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn nói dù lãnh đạo là người thế nào thì vẫn thích những nhân viên thật thà, chăm chỉ đối với công việc."
Ý của câu này là cô không đủ thật thà, không đủ chăm chỉ?
"Ngồi ở vị trí nào thì làm công việc của vị trí ấy. Tôi xưa nay luôn hiểu rõ đạo lý này."
"Phải, phải, phải, cô Tô đã chịu thiệt thòi rồi."
Tô Hạ Hoan giật giật khóe miệng.
Dù nói thế nào đi nữa, sau khi nhận được tin này, tâm trạng của cô quả thực không thể vui nổi. Thậm chí cô còn có phần hoài nghi bản thân. Lẽ nào thật sự vì thái độ của mình nên cô mới không được thăng chức? Ngay sau đó cô lại lắc đầu phủ nhận. Cho dù thái độ của cô có tốt hơn nữa thì cũng không bao giờ được hưởng đại ngộ như tên "lính nhảy dù" kia. Dẫu sao, cô chỉ vừa tốt nghiệp đại học liền vào công ty làm ngay, còn người ta đã có thành tích sẵn. Giờ đây, e rằng Triệu Hồng còn mặc nhận cô sẽ không thể rời khỏi công ty được ấy chứ, vì dù sao những công ty ngành này ở Yên Xuyên vốn không nhiều, những nơi có tiền đồ lại càng hiếm hoi. Công ty này đã được coi là sự lựa chọn tốt nhất rồi.
Ai lại từ bỏ một sự lựa chọn tốt nhất chứ?
Tô Hạ Hoan ra về rất nghênh ngang, thậm chí còn lườm họ. Cô không hiểu vì sao tốc độ làm việc của người khác lại chậm chạp như vậy? Giải quyết một bảng biểu cực kỳ đơn giản cũng mất cả buổi sáng, thậm chí còn dây dưa qua buổi chiều, thế nên phải tăng ca cũng do họ đáng đời. Hiệu suất làm việc không cao thì phải lấy thời gian bù ỉại.
Vào trong thang máy luôn dễ bắt gặp các nhân viên của công ty khác. Bởi vì từ sáng tới chiều thi thoảng lại giáp mặt nhau nên Tô Hạ Hoan cũng tươi cười với đối phương, coi như lời chào hỏi.
Dù chỉ là một cái thang máy nhỏ cũng có thể trở thành nơi buôn chuyện.
"Anh chàng Lương Kiến Vũ ở Viễn Phương sao gần đây bỗng trở nên nghiêm chỉnh vậy, thật không quen chút nào."
"Nghe nói đang theo đuổi một cô nàng ở cùng tòa nhà."
"Vẫn chưa theo đuổi thành công chứ gì? Chẳng trách lâu lắm rồi không nhìn thấy mấy trò hay của anh ta nữa."
…
Trò hay gì? Dĩ nhiên là mấy trò chơi tình ái mờ ám hoặc màn hai cô gái giành giật một người đàn ông rồi. Mấy trò đó Lương Kiến Vũ chơi rất sành sỏi. Không chỉ có vậy, anh ta còn vô cùng hưởng thụ cảm giác được các cô gái theo đuổi và tung hô.
Vẻ măt Tô Hạ Hoan hết sức dửng dưng, hoàn toàn không có phái độ ngượng ngập của nhân vật nữ chính trong câu chuyện bà tám kia. Ngược lại, chính hai cô nhân viên ở công ty Viễn Phưong lại tỏ rõ sự gượng gạo. Khi họ đánh mắt nhìn về phía Tô Hạ Hoan, cô vô cùng vui vẻ tặng họ một nụ cười.
Sau khi ra khỏi tòa nhà văn phòng, Tô Hạ Hoan lập tức nhìn thấy nhân vật nam chính trong câu chuyện lá cải vừa rồi.
Tô Hạ Hoan không định để ý tới anh ta, nhưng Lương Kiến Vũ ấn còi xe quá inh ỏi, cô buộc phải đi tới, hoài nghi nhìn người đang ngồi trên ghế lái. Mặc dù mọi người đều biết chuyện anh ta đang theo đuổi cô, nhưng anh ta không thể hiện sự đeo bám dữ dội, chỉ bật tín hiệu cho mọi người rằng: Tôi muốn theo đuổi cô gái này, thế nên mọi người đừng để ý cô ấy nữa. Vì thế lần này Tô Hạ Hoan hơi bất ngờ, lẽ nào anh ta đã mất hết kiên nhẫn?
"Cùng đi ăn cơm không?" Lương Kiến Vũ cười ôn hòa.
Tô Hạ Hoan chỉ mỉm cười không đáp.
Đối mặt với thái độ từ chối quá rõ ràng của cô, Lương Kiến Vũ tỏ ra rất khó xử, đồng thời cũng cảm thấy một cô gái dứt khoát rõ ràng không làm bộ làm tịch như vậy là vô cùng hiếm gặp. Hơn nữa, sức sống dạt dào và sự tự tin toát ra từ con người cô càng khiến đối phương không thể dời mắt. Được sống cùng cô chắc chắn sẽ rất thú vị.
"Chiều nay, tôi nói chuyện với tổng giám đốc Tiểu Triệu của các cô." Lương Kiến Vũ một tay hơi nâng cằm, thấy cô quả nhiên có hứng thú với câu chuyện này, khóe môi anh ta bất giác cong lên: "Nghe ý tứ của tổng giám đốc Tiểu Triệu thì công ty các cô đang thiếu một vị trí giám đốc thị trường. Cô có hứng thú với vị trí này không?"
Tô Hạ Hoan gần như đưa ra quyết định ngay tức khắc "Vừa hay tôi cũng đói rồi.' Nói xong, cô lập tức cười hì hì rồi mở cửa, ngồi vào trong xe.
Giám đốc mảng thị trường à, thì ra là vị trí này, Tô Hạ Hoan đúng là không biết gì thật.
Lương Kiến Vũ mỉm cười, nói chuyện với người thông minh đúng là nhẹ nhàng.
Họ cùng nhau đi ăn lẩu. Mỗi người một nồi lẩu riêng, được tự lựa chọn nước lấu và các món nhúng, vừa vệ sinh vừa ăn uống thoải mái hơn, không cần nhường nhịn vì sở thích của đối phương.
Giờ này quán chưa quá đông, họ rất dễ dàng tìm được chỗ ngồi. Tốc độ phục vụ của các nhân viên cũng nhanh đến choáng váng.
Tô Hạ Hoan nheo mắt gõ ngón tay lên mật bàn: “Chẳng phải vẫn chưa bắt đầu dùng bữa ư? Sao anh im lặng quá vậy?”
Lương Kiến Vũ cười khó xử, "Lâu nay vẫn chưa có cơ hội được ngồi riêng với cô, sợ nói sai câu nào khiến cô phiền lòng, không ngờ lại khiến cô hiểu lầm. Với chuyên ngành và thành tích năm đó của cô thì hoàn toàn có thể ở lại thành phố S để phát triển, sao cô lại muốn về Yên Xuyên?"
Tô Hạ Hoan còn khó xứ hơn cả anh ta: "Vấn đề này tôi đã trả lời rất nhiều lần rồi, anh có tin không?"
"Tôi tin, nhưng vẫn phải khiến cô Tô ấm ức trả lời thêm lần nữa vậy, thật sự xin lỗi."
"Bố mẹ mong tôi quay về, mà bản thân cũng không có quá nhiều tham vọng cầu tiến trong sự nghiệp nên tôi chấp nhận đề nghị của bố mẹ."
Lương Kiến Vũ đưa cho cô một cốc bia: "Tôi chúc cô từ nay về sau sẽ không phải trả lòi vấn đề đã hỏi quá nhiều khiến cô chán ghét nữa."
"Cảm ơn anh." Tô Hạ Hoan nhẹ nhàng chạm cốc với anh ta.
Hai người bắt dầu gắp thức ăn bỏ vào nồi nước lẩu đang sôi sùng sục. Lát thịt bò mỏng dính chỉ cần nhúng giây lát là có thể gắp ra. Trong bữa ăn, họ chỉ nói chuyện nhát gừng với nhau đôi ba câu, còn phần lớn thời gian đều là Lương Kiến Vũ hỏi hoặc nói một số chuyện liên quan tới anh ta.
Tô Hạ Hoan càng nghe càng mất kiên nhẫn, chỉ là vẫn chưa thể hiện ra mặt mà thôi.
Tuy vậy, Lương Kiến Vũ vẫn nhìn ra được: "Chắc cô Tô đang nghĩ tôi cố tình nhử cô, không chịu nói vấn đề cô đang hứng thú, phải không?"
Tô Hạ Hoan khẽ nhướng mày.
Lương Kiến Vũ vô cùng thẳng thắn cất lời: "Tôi thừa nhận, tôi quả thực viện cớ này để hẹn cô ra đây. Nhưng lần lữa mãi không chịu nói là vì tôi sợ nghe xong, cô không còn tâm trạng ăn uống nữa.’
Trái tim Tô Hạ Hoan như lỡ nhịp: "Anh nói vậy là có ý gì?"
"Cô chưa đoán ra sao?"
Tô Hạ Hoan hít sâu một hơi: "Anh sợ tôi không còn tâm trạng để ăn mà không sợ tôi ăn xong sẽ khỏi tiêu hóa à?"
"Cô thú vị hơn cả tưởng tượng của tôi đấy." Lương Kiến Vũ cũng không qua quýt với cô nữa: "Vị trí giám đốc thị trường này được định sẵn cho một người, mà người ấy không phải là cô.”
Sắc mặt Tô Hạ Hoan sa sầm lại: "Ồ, vậy là ai?"
"Nghe nói người đó đang làm việc cho một doanh nghiệp lớn nào đó, rất có năng lực. Anh ta chấp nhận đến công ty của cô khiến tổng giám đốc Tiểu Triệu vô cùng bất ngờ. Tôi nghe cô ấy nói chỉ cần người đó chịu tới thì yêu cầu nào cũng có thể thỏa mãn hết, điều kiện vô cùng hậu hĩnh."
"Ha..."
Sao Tô Hạ Hoan không nghe ra được. So với cô, người đó rõ ràng quan trọng hơn nhiều. Cô đừng bao giờ nghĩ đến chuyện giành được vị trí đó nữa, hoàn toàn không có hy vọng.
Lương Kiến Vũ nhìn cô, biểu cảm cũng trở nên nghiêm túc hơn: "Tổng giám đốc Tiểu Triệu hình như có một vài thành kiến với cô. Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn nói dù lãnh đạo là người thế nào thì vẫn thích những nhân viên thật thà, chăm chỉ đối với công việc."
Ý của câu này là cô không đủ thật thà, không đủ chăm chỉ?
"Ngồi ở vị trí nào thì làm công việc của vị trí ấy. Tôi xưa nay luôn hiểu rõ đạo lý này."
"Phải, phải, phải, cô Tô đã chịu thiệt thòi rồi."
Tô Hạ Hoan giật giật khóe miệng.
Dù nói thế nào đi nữa, sau khi nhận được tin này, tâm trạng của cô quả thực không thể vui nổi. Thậm chí cô còn có phần hoài nghi bản thân. Lẽ nào thật sự vì thái độ của mình nên cô mới không được thăng chức? Ngay sau đó cô lại lắc đầu phủ nhận. Cho dù thái độ của cô có tốt hơn nữa thì cũng không bao giờ được hưởng đại ngộ như tên "lính nhảy dù" kia. Dẫu sao, cô chỉ vừa tốt nghiệp đại học liền vào công ty làm ngay, còn người ta đã có thành tích sẵn. Giờ đây, e rằng Triệu Hồng còn mặc nhận cô sẽ không thể rời khỏi công ty được ấy chứ, vì dù sao những công ty ngành này ở Yên Xuyên vốn không nhiều, những nơi có tiền đồ lại càng hiếm hoi. Công ty này đã được coi là sự lựa chọn tốt nhất rồi.
Ai lại từ bỏ một sự lựa chọn tốt nhất chứ?