[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Đừng nói anh ấy tôi vẫn còn hận - Lục Xu
- Tham gia
- 24/9/19
- Bài viết
- 10,542
- Điểm cảm xúc
- 1,456
- Điểm
- 113
Chương 50:
Lý Hiểu Tuệ đích thực không tin đây là sự thật. Tay bà đang đan một chiếc dép lê. Một là có thể làm thêm đôi dép cho gia đình, khách tới nhà cũng có dép thay. Hai là để giết thời gian, tìm thêm một thú vui lúc nhàn tản. Nghe thấy Tô Hạ Hoan nói câu này, chiếc que đan suýt nữa đâm vào tay bà.
Tô Triệt nhà hàng xóm?
Lý Hiểu Tuệ chớp mắt nhìn Tô Minh. Cả hai đều ngây người không hiểu chuyện gì.
Tô Hạ Hoan mãn nguyện: Ngây người rồi phải không, vậy là đúng rồi. Bố mẹ cứ không coi bọn con ra gì đi, bố mẹ cứ cảm thấy con đang nói đùa đi, ha ha!
Lý Hiểu Tuệ bỏ mấy thứ trên tay xuống, nghiêm túc nhìn con gái mình. Chuyện này Hoan Hoan không thể đùa giỡn được, cũng có nghĩa nội dung chắc chắn là thật: "Chuyện này là sao?"
"Con và Tô Triệt đến với nhau rồi." Tô Hạ Hoan hất cằm. Người mà cô tìm, ngoài việc không có ô tô riêng ra thì điểm nào cũng tuyệt vời.
Lý Hiểu Tuệ hít sâu một hơi: "Chuyện khi nào vậy?"
"Năm ngoái ạ." Nói tới đây, Tô Hạ Hoan buồn bã thở dài: "Mẹ, chuyện này còn không phải do mẹ mà ra ư? Mẹ nói con bao nhiêu tuổi rồi, Tô Triệt bao nhiêu tuổi? Mẹ bắt hai chúng con sống chung, trai chưa vợ gái chưa chồng, xảy ra chút chuyện chẳng phải quá bình thường sao? Trừ phi bao nhiêu năm nay, mẹ xem phim truyền hình chỉ là hoài công tốn sức.”
"Bớt nói với mẹ mấy lời tào lao đó đi. Lúc đó đã yêu nhau rồi, sao không nói với bố mẹ?"
"Chỉ mới yêu nhau chưa lâu, tình cảm chưa ổn định ạ."
"Giờ ổn định rồi sao?"
"Ồn định ạ, cực kỳ ổn định."
Tô Minh ho hai tiếng: "Con gái, con nghiêm túc chứ?"
Tô Hạ Hoan gật đầu: "Con và Tô Triệt đều rất nghiêm túc. Bây giờ anh ấy đang nói chuyện với bố mẹ mình, còn con nói chuyện với bố mẹ... Chúng con nhất định có thể ổn thỏa mọi chuyện. Nếu không thành công, hoặc bố mẹ sẽ trở thành những người bố người mẹ độc ác như trong phim truyền hình, hoặc bố mẹ không muốn con trai, con gái mình được hạnh phúc..."
Tội danh này...
Tô Minh nhìn sang Lý Hiểu Tuệ rồi nói ngay: "Con cho bố mẹ một chút thời gian để bình tĩnh lại, đường đột thế này... Nhưng sao hai đứa lại đến với nhau? Lớn lên cùng nhau có khác gì anh em ruột đâu, sao bỗng dưng lại đến với nhau?"
"Không bỗng dưng đâu ạ. Anh ấy nói anh ấy thích con từ lâu rồi, chỉ là có chút hiểu lầm nho nhỏ trong chuyện này."
"Tại hồi cấp ba con làm nó tức quá chạy mất chứ gì?"
Tô Hạ Hoan nháy mắt: "Đó đều là hiểu lầm thôi."
Tô Minh cười hiền hòa. Tuy cảm thấy hơi bất ngờ nhưng nghiêm túc suy nghĩ lại, nếu Tô Triệt là con rể mình, ông thấy cũng không tồi. Gia đình họ tuy không phải rất giàu có nhưng đủ điều kiện để con gái mình được sống thoải mái dư dả. Thời buổi này, đàn ông đều rất thực dụng. Tìm một đứa có tiền thì nó sẽ không coi con gái mình ra gì. Tìm một đứa thật thà mà sau này có tiền cũng không biết nó sẽ bê tha thành bộ dạng gì. Trước kia chưa nghĩ tới chuyện gả chồng cho con gái nên ông không cảm thấy gì, giờ nghĩ tới những chuyện này là đau đầu. Nếu chọn Tô Triệt thì những rắc rối đó sẽ không còn nữa.
Tuy không nhận được một câu trả lời chắc chắn từ phía bố mẹ nhưng Tô Hạ Hoan hiểu, lời nói của cô và Tô Triệt cùng lắm chỉ giúp bố mẹ có dự tính trước trong lòng. Còn về quyết định sau cuối, vẫn phải để phụ huynh hai bên chính thức gặp nhau rồi tính.
Tô Hạ Hoan còn nghĩ đến ngày hôm sau họ mới nói đến chuyện này. Ai dè mọi người đều sốt ruột. Bố mẹ Tô Triệt trực tiếp gọi điện hẹn bố mẹ Tô Hạ Hoan ra ngoài, bàn chuyện ngay tại nhà hàng của gia đình Tô Triệt.
Ban đầu, Tô Phong và Đường Anh muốn mua chút gì đó rồi đến thẳng nhà Tô Hạ Hoan. Nhưng vì hai gia đình quá thân rồi, làm vậy lại thấy hơi kỳ quặc. Phần nữa là làm thế người ta sẽ nghĩ mình ép gia đình người ta. Chi bằng tìm một địa điểm trung gian, mọi người có gì cứ thoải mái cởi lòng.
Bố mẹ Tô Hạ Hoan vừa ra khỏi nhà thì chuông cửa vang lên.
Tô Hạ Hoan mở cửa, nhìn thấy Tô Triệt đứng ngoài, cô bèn dựa vào cửa cười nói: "Anh chàng đẹp trai, tìm ai vậy?"
"Em."
Tô Hạ Hoan mím môi: "Nhưng em đâu có quen anh, có phải anh tìm nhầm nhà rồi không?"
Tô Triệt đi thẳng vào trong, giữ chặt Tô Hạ Hoan hôn mạnh một cái: "Tìm nhầm nhà càng tốt, tiện cướp sắc."
Tô Hạ Hoan phá lên cười trong lòng anh rồi lập tức đóng cửa lại. Để người ta nhìn thấy không hay chút nào. "Sao anh lại qua đây?"
"Anh thấy bố mẹ đi ra ngoài là biết họ hẹn cô chú nói chuyện rồi."
"Thế lỡ bố mẹ em chưa đi thì sao?"
"Thì coi như gặp mặt bố mẹ vợ trước."
"Hừ, có mua được thứ gì đâu."
"Hay bây giờ chúng ta đi mua."
"Thôi khỏi." Tô Hạ Hoan lắc đầu: "Nhưng mà em hơi đói, ra ngoài ăn chút gì đi!"
Tô Hạ Hoan và Tô Triệt đi xuống dưới, vốn dĩ định tìm một quán đồ nướng gần đó ăn tạm. Nhưng mùi vị đồ nướng của thị trấn Bạch Hồ thật sự quá tầm thường. Hon nữa đã lâu lắm rồi cô không được ăn món Diêu Bì cực mỏng ở thị trấn bên cạnh. Diêu Bì của thị trấn Bạch Hồ đều là loại rất dày, mùi vị không bằng loại cực mỏng kia.
Dưới sự lải nhải của Tô Hạ Hoan, hai người họ đi xe máy tới đó ăn đồ nướng. Bữa ấy, họ ăn rất xa xỉ.
Trong lúc Tô Hạ Hoan và Tô Triệt đang ngồi trước sạp đồ nướng mải mê ăn uống thì bố mẹ của họ cũng đang ngồi trong nhà hàng trò chuyện. Bốn người nhìn nhau, sau khi biết tất cả đều không có ý phản đối, họ vừa cắn hạt dưa vừa tiếp tục câu chuyện.
Đường Anh cảm thán: "Tôi nói mà, từ lâu tôi đã cảm thấy hai đứa nó có vấn đề. Chỉ là mọi người không cảm nhận được nên tôi không nói ra."
Tô Phong liếc nhìn vợ mình: "Mọi chuyện vỡ lở rồi mới nói.”
Đường Anh bĩu môi.
Lý Hiểu Tuệ lại có vẻ rất hứng thú: "Chị nhìn ra được ở điểm nào thế? Tôi chưa từng nghĩ đến phưcmg diện này."
Đường Anh trở nên tích cực: "Bọn trẻ này lớn lên liền hoàn toàn khác lúc nhỏ. Rất nhiều đứa lúc nhỏ thân thiết vô cùng nhưng khi lớn quan hệ lại rất bình thường, nhất là con trai và con gái. Nhưng mọi người nhìn hai đứa nhà chúng ta xem chúng không có cảm giác xa cách ấy..."
Lúc này Lý Hiểu Tuệ chợt nhớ ra chuyện gì đó: "Chị nói thế hình như cũng đúng. Sau khi Hoan Hoan bị bệnh, Tô Triệt còn đưa nó về trường nữa."
Đường Anh bật cười: "Con trai tôi đối xử với người ta tốt như vậy mà tôi còn chưa có cơ hội được hưởng thụ, hời cho con gái chị rồi."
"Được rồi, với tính cách đó của Hoan Hoan..." Lý Hiểu Tuệ lắc đầu: "Cũng chỉ biết tìm một người đối xử tốt với nó thôi."
Đường Anh lập tức tiếp lời: "Chị cứ yên tâm đi. Chúng tôi không có thói quen xấu đó đâu. Mọi chuyện đều tùy chúng nó cả..."
Lý Hiểu Tuệ cười cười, nhưng không nói tiếp nữa, ngược lại dẫn dắt chủ đề về câu chuyện hồi nhỏ của Tô Triệt và Tô Hạ Hoan.
Thế là Tô Phong và Tô Minh cuối cùng cũng có thể tham gia.
Sau khi nhớ lại hết quá trình trưởng thành của các con, họ đều có chút cảm khái. Hình ảnh các con lúc nhỏ vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt họ. Giờ chúng khôn lớn trưởng thành cả rồi, lại còn sắp kết hôn, sắp trở thành những người làm cha làm mẹ.
***
Trở về thị trấn Bạch Hồ, Tô Hạ Hoan cứ ngỡ về nhà là có thể nhìn thấy bố mẹ mình, vậy mà họ vẫn chưa về. Cô vô cùng sửng sốt, họ nói chuyện gì mà có thể lâu tới vậy chứ, "Hay anh vào nhà ngồi chơi?"
Tô Triệt lắc đầu: "Tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi, anh về trước đây... Tránh để cô chú nhìn thấy anh lại ngượng ngập."
Tô Hạ Hoan ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng đúng. Tâm trạng của bố mẹ khi nhìn thấy Tô Triệt bây giờ nhất định sẽ khác lúc trước. Nếu họ thật sự trở nên khách khí, Tô Triệt và Tô Hạ Hoan nhìn thấy cũng sẽ không quen.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Tô Hạ Hoan phát hiện bố mẹ mình hình như rất vui vẻ?
Về sau cô mới hay, gia đình họ đã mời gia đình Tô Triệt cùng ăn cơm, tâm trạng vô cùng thoải mái, còn mua rất nhiều đồ ăn thức uống. Tô Minh đã lấy chiếc lò nướng mà ông đặt mua trên mạng ra để sử dụng, chuẩn bị làm một bữa lẩu và nướng thịnh soạn. Chiếc lò này từ ngày mua về tới giờ chỉ dùng đúng một lần, vì Tô Minh chê phiền phức, lúc rửa cũng rất tốn công.
Hôm nay Tô Minh chủ động lấy nó ra, có thể tưởng được tâm trạng của ông ra sao.
Khi gia đình Tô Triệt tới, Tô Hạ Hoan có phần đứng ngồ không yên. Quan hệ đã khác rồi, hình như cô không thể tùy tiện như trước nữa.
Tô Hạ Hoan chào hỏi cô chú thật ngọt ngào, Đường Anh và Tô Phong cũng không làm khó cô, chỉ nói chuyện với Lý Hiểu Tuệ.
Tô Triệt ngồi thẳng xuống trước mặt Tô Hạ Hoan. Cô xấu hổ cúi đầu không nói một câu, tay cầm chiếc điều khiển ấn lung tung.
Lý Hiểu Tuệ ngước mắt nhìn con gái, bụm miệng cười. Hiếm có dịp bà được thấy dáng vẻ ngại ngùng của con gái: "Hoan Hoan, vào bếp rửa rau đi con."
"Dạ, vâng."
Tô Hạ Hoan đi xuống bếp, Tô Triệt dĩ nhiên cũng bị bố mẹ anh đuổi xuống phụ giúp.
Họ vừa đi khỏi là Lý Hiểu Tuệ cười phá lên, nói rằng Tô Hạ Hoan xấu hổ rồi. Bố mẹ Tô Triệt cũng đồng tình, bảo họ rất hiếm khi thấy con trai mình như vậy.
Tô Hạ Hoan đứng trong bếp rửa rau, phải hết sức kiềm chế bản thân mới không hét lên với họ một câu: Con nghe thấy cả đấy!”
Tô Triệt nghiêm túc đứng cắt nấm hương, thoáng ngẩng đầu nhìn cô: "Sao mặt em đỏ vậy?"
Tô Hạ Hoan mím môi: "Người ta lần đầu tiên gặp bố mẹ chồng mà!"
"Nói câu ấy mà không thấy trái lương tâm à?"
"Thì tại... thì tại cảm giác cứ kỳ cục sao ấy. Anh nói xem bố mẹ anh liệu có vì sự thay đổi thân phận này mà bắt đầu soi mói bắt bẻ em không? Trước kia họ không thấy em có khuyết điểm gì, nhưng bây giờ tiêu chuẩn nhìn em đã khác rồi."
"Không đâu, bố mẹ anh không phải loại người ấy."
"Vậy chúng ta phải có lời trước. Dù họ nghĩ sao, anh cũng phải đứng về phía em."
"Việc này phải xem sức hấp dẫn của em đến đâu."
…
Họ rửa rau xong thì nồi lẩu cũng đã sôi, thêm một số gia vị nữa là bữa cơm chính thức bắt đầu.
Tô Hạ Hoan và Tô Triệt ngồi sát cạnh nhau. Việc cố tình sắp xếp như vậy khiến Tô Hạ Hoan không thoải mái lắm. Nhất là khi ánh mắt của Đường Anh cứ thi thoảng lại liếc qua. Tuy bà vẫn cười nhưng cô cảm thấy mình bị quan sát từng giây từng phút.
Tô Hạ Hoan không thích ăn đồ gia đình tự nướng cho lắm, chủ yểu là vì không đầy đủ gia vị, không được ngon như ngoài hàng.
Tô Hạ Hoan thích ăn rau cải, nhất là phần lõi mềm nhất ở trong cùng. Khi cô tự nấu ăn, thường sẽ không xé nhỏ ra mà cứ thế xào cà một cây cải nhỏ. Lúc này cô cũng làm đúng như thế.
Tô Triệt gắp phần lõi non cho Tô Hạ Hoan.
Đường Anh nhìn thấy, ho khẽ một tiếng: "Tô Triệt, mẹ muốn ăn ngó sen, con gắp cho mẹ một ít đi."
Tô Hạ Hoan lập tức cúi đầu.
Đường Anh được con trai gắp ngó sen cho, lại cố tình thờ dài: "Vẫn phải nhờ có Hoan Hoan mới được ăn miếng ngó sen con trai gắp."
Mặt Tô Hạ Hoan càng đỏ hơn: "Cô à, để con gắp cho cô."
Tô Hạ Hoan gắp thức ăn cho Đường Anh và Tô Phong, đồng thời cũng gắp cho bố mẹ mình các món họ thích. Tuy Lý Hiểu Tuệ và Tô Minh không nói ra nhưng rất vui vì con gái nhớ đến mình, trong lòng cũng cảm thấy mãn nguyện và được an ủi.
Bữa cơm ấy trôi qua trong bầu không khí đầm ấm.
Sau đó, Tô Triệt và Tô Hạ Hoan bị đuổi ra ngoài. Thị trấn Bạch Ho này chẳng có nơi nào để thăm thú, thế là họ lại đi tới khu thắng cảnh.
Mùa này cũng là mùa khá tiêu điều của nơi đây. Hơn nữa đối với những người đã ra ngoài ngắm nhìn vô vàn cảnh vật như họ thì thật sự chỉ có thể đi tản bộ.
Một lần nữa đi tới cây cầu treo ngày nào, Tô Hạ Hoan lại muốn đi lên.
"Năm ngoái lúc chúng ta cùng tới đây, anh nhắc tới bạn trai cũ của em, có phải là cố tình không?"
"Vậy em thật sự không còn nhớ họ nữa?"
Tô Hạ Hoan mím môi: "Trí nhớ của em đâu có tệ đến vậy."
Tô Triệt giật giật khóe môi.
Khi đi lên cầu treo, Tô Triệt vẫn nắm tay cô. Tô Hạ Hoan phát hiện hình như mình thật sự không thấy sợ hãi nữa: "Anh có để ý không? Những lời em từng nói với anh hồi cấp ba ấy."
Tô Triệt im lặng.
"Dù anh có để ý hay không, em vẫn muốn nói xin lỗi anh. Những lời em nói khi đó nhất định khiến anh rất khó chịu."
Không chỉ khó chịu mà còn như mắc xương cá trong cổ họng. Cho dù rất nhiều năm sau nhớ lại nó vẫn chưa khiến anh nguôi ngoai: "Vậy anh sẽ tha thứ cho em."
"Cảm ơn anh, người bạn trai rộng rãi của em."
Tô Triệt thở dài, không phải anh rộng rãi, mà chỉ có thể rộng rãi thôi. Nếu không còn có sự lựa chọn nào khác ư? Trách cứ cô ư? Há chẳng phải sẽ làm khó luôn cả bản thân mình.
"Lúc đó nhìn thấy em và họ ở bên nhau, anh đã làm rất nhiều việc để không chú ý tới em nữa, không chú ý tới hai người nữa. Nhưng anh không nhịn được. Thật ra lúc giáo viên tới tìm anh anh rất vui. Chí ít anh có lý do để được đứng trước mặt em."
"Em cũng rất vui, anh càng tức giận em càng vui. Bây giờ nghĩ lại, em đúng là cực kỳ ấu trĩ, nhưng lúc đó thật sự chìm đắm."
"Nhìn thấy anh giận lại càng vui?"
"Vì em nghĩ anh không thích em mà. Nên em cảm thấy nếu anh đã không thích em thì chí ít phải ghét em chứ, chí ít cũng nên khiến anh có chút cảm xúc với em."
"Thôi được rồi, em thắng."
Bản thân Tô Hạ Hoan cũng thấy mình buồn cười: "Này, hồi còn nhỏ chúng ta toàn làm những việc không dám nhắc lại."
"Đa số đều là em làm."
"Anh cũng có trách nhiệm. Nếu sau này anh có thể phát hiện ra mảnh giấy trong sách Hóa học, sao lúc đó lại không phát hiện ra?"
Tô Triệt rầu rĩ nói: "Ồ, việc này nên trách mẹ anh không sớm nhắc anh thu dọn đồ đạc?"
Tô Hạ Hoan lập tức sợ. Làm sao cô dám làm vậy với Đường Anh. Đó là mẹ chồng tưong lai của cô đấy, là người luôn tồn tại với thân phận Boss cuối trong các bộ phim truyền hình. Chỉ được lấy lòng, tuyệt đối không được đối đầu.
Mùa xuân này, vì chuyện đại sự cả đời của con cái, Tô Minh - Lý Hiểu Tuệ và Tô Phong - Đường Anh rõ ràng đều rất hứng khởi. Khi họ biết tin Tô Triệt đã bán căn nhà để đầu tư kinh doanh trồng chuối, quả nhiên như anh dự liệu, Tô Phong và Dường Anh không hề giận dữ chút nào, ngược lại còn khen ngợi con trai. Có quyết đoán, dám dứt khoát đầu tư, nếu không làm sao kiếm được tiền dễ dàng như vậy?
Tô Minh còn nói thẳng thắn hơn: Nhà bán rồi càng tốt, đằng nào sau này hai đứa cùng ở trong căn nhà của Hoan Hoan là được, nhiều nhà cũng lãng phí.
Thế là gần như ngày nào Tô Hạ Hoan và Tô Triệt cũng được nghe bố mẹ khen ngợi họ. Nhất là mỗi lần Tô Phong uống say, kiêu hãnh nói với mọi người: "Tô Triệt và Hoan Hoan đã bán nhà tới thẳng thành phố X trồng chuối, một năm kiếm lại được tiền mua một căn nhà. Ai cũng nói chúng ta may mắn. Đầy đâu phải là may mắn. Đổi lại là anh, anh có chấp nhận bán nhà đi trồng chuối không? Đường đường là sinh viên đại học, chúng nó lại không ngại gian khó... Mọi người nên học tập chúng nó."
Tô Hạ Hoan nghe xong mà mặt mũi đỏ bừng, nhất là khi nghe được câu "đường đường là sinh viên đại học". Nếu trường cũ của cô biết họ đào tạo ra một người đi bán chuối như cô thì có lẽ muốn từ mặt cô luôn. Còn về Tô Triệt, chưa biết chừng anh còn lên cả trang nhất mặt báo luôn. Sau đó sẽ có vô số chuyên gia xuất hiện, phân tích xem tại sao một sinh viên tốt nghiệp Đại học B lại rơi vào cảnh túng quẫn phải đi bán chuối.
Tô Hạ Hoan không muốn nổi tiếng bằng cách ấy chút nào. Thế nhưng bố chồng tương lai của cô vẫn đi tuyên truyền với những người ông gặp mặt như vậy đấy.
Tô Hạ Hoan chỉ có thể dần dần thích ứng. Dù sao thì mấy chuyện khoe khoang này ngày nào cũng sẽ xảy ra, quen rồi sẽ khác thôi.
Bản thân Tô Hạ Hoan cũng biết được một ít chuyện từ bố mẹ mình. Năm đó họ có một số vốn nhỏ, bắt đầu muốn làm ăn. Ngay cả Trường Duyệt họ cũng khinh thường. Kết quả, họ vừa đi ra ngoài, chỉ biết lần mò sờ soạng, thật sự không biết gì hết. Lúc đó họ mới chợt hiểu, chẳng qua là họ ăn may, bán nhà kiếm được khoản tiền đầu tiên. Đừng nói là đi làm ăn xa, ngay cả sống ở Trường Duyệt thôi cũng khốn khó rồi. Vậy nên họ biết thân biết phận tiếp tục trở về thị trấn Bạch Hồ.
Thế nên cho dù rất nhiều người khen ngợi họ, bản thân họ lại hiểu rất rõ thực lực của mình. Họ chỉ có thể làm ăn tới mức này mà thôi, sự nghiệp phát đạt đều dựa vào may mắn, chứ không phải năng lực. Còn hiện tại giữ được những cơ ngơi này chính là mục tiêu của cuộc đời họ.
Họ không dám bước ra khỏi thị trấn nhỏ bé này. Nhưng con cái của họ dám, dám liều, dám làm, không sợ thất bại.
Tô Hạ Hoan nghe mà có chút buồn lòng. Không phải bố mẹ không dám mà vì họ từng rất khổ cực, không nỡ phải chịu cảnh mất mát. Còn con cái của họ thì dám. Chẳng phải đây chính là tình yêu thương của người làm cha mẹ sao?
Buổi tối, khi Tô Hạ Hoan và Tô Triệt gọi điện thoại trò chuyện, nhắc đến kế hoạch tương lai, cả hai cảm thấy áp lực vô cùng. Nhưng họ đều cho đây là một động lực. Vì việc mà họ làm chính là việc họ yêu thích, không phải nhiệm vụ, cũng không bị ai ép buộc.
Căn nhà ở thành phố B của Tô Triệt chắc chắn phải bán đi.
Tô Triệt đã nhờ người hỏi rồi, không ít người muốn mua lại. Vài ngày nữa anh sẽ tới thành phố B xử lý chuyện căn nhà ấy, tiện thể gặp gỡ một vài đồng nghiệp trước đây và liên lạc với vài người bạn cũ.
Tô Hạ Hoan bỗng nhiên hiểu ra: "Có phải bây giờ chúng ta kết hôn rồi, sau này chúng ta làm gì, kiếm được bao nhiêu tiền cũng có một nửa là của em không?"
"Phải, em gấp gáp muốn lấy anh rồi à?"
"Phải đấy. Vào lúc anh còn chưa thành đạt, em phải giữ chặt anh đã. Như vậy em chính là người con gái đã ở bên anh lúc gian nan nhất. Người xưa chẳng phải có câu "Không được bỏ rơi người vợ Tào Khang(*)" đó ư?"
(*) Tào khang nghĩa đen là cám bã, nghĩa bóng chỉ sự khổ cực, vất vả, về sau, người ta dùng cụm từ "Người vợ Tào Khang" để nói về người vợ lấy về khi còn nghèo khó, hai vợ chồng hoạn nạn có nhau.
"Buộc phải nghĩ xa, như vậy sau này cho dù anh bỏ em e vẫn còn tiền. Chia cho em một nửa để anh đau lòng chết đi".
"Nếu anh thất bại, một nửa số nợ cũng là của em."
"Điều đó cũng không sai. Anh sẽ ôm chân em gào khóc xin em đừng rời xa anh."
Tô Triệt chống tay lên trán. Chuyện này đúng là chỉ có thể vảy ra trong tưởng tượng của cô thôi. Ôm chân cô gào khóc ư? Xin lỗi nhé, điều đó chắc chắn không thể.
Một khi suy nghĩ muốn lấy Tô Triệt bùng lên trong đầu Tô Hạ Hoan, cô sẽ không kiềm chế được bản thân nữa. Cô bàn bạc xong xuôi với Tô Triệt, ngày hôm sau họ sẽ cầm sổ hộ khẩu lén lút đi đăng ký kết hôn!
Mấv chuyện kết hôn này, lựa chọn thời gian chẳng có ý nghĩa gì. Nếu như giây phút này cô muốn lấy người đàn ông đó làm chồng thì phải thực hiện ngay.
Tô Hạ Hoan lục lọi tìm sổ hộ khẩu ở nhà. Việc này khiến Lý Hiểu Tuệ tò mò, bà nhìn cô một lúc.
"Con đang làm gì vậy?"
"Con tìm sổ hộ khẩu."
Lý Hiểu Tuệ bèn đặt sổ hộ khẩu trước mặt Tô Hạ Hoan.
Tô Hạ Hoan hơi choáng váng: "Mẹ, mẹ không hỏi con cần thứ này làm gì ư?"
"Còn có thể làm gì, chẳng phải là đi đăng ký kết hôn sao?"
"Mẹ, sao mẹ không phản đối con chứ!"
"Không phản đối, con sớm ngày lấy chồng cho mẹ được yên tĩnh."
Phải, đây nhất định là mẹ ruột của cô.
Tô Hạ Hoan thở dài ngao ngán. Haiz, không bị bố mẹ ngăn cấm, sao cứ có cảm giác thiếu thiếu cái gì. Tốt nhất là bị bố mẹ ngăn cản, sau đó mình tranh đấu để thoát khỏi kìm kẹp. Thứ tình yêu và hôn nhân vượt lên sự phản đối như vậy mới càng hiếm có và đáng quý chứ.
Kết quả thì hay rồi, Lý Hiểu Tuệ không những không phản đối, còn rủ cả Tô Minh và bố mẹ Tô Triệt cùng họ đi đăng ký kết hôn.
Tô Hạ Hoan cảm thấy như vậy có phải mình đã bước qua cánh cửa hôn nhân thần thánh dưới sự chứng kiến của hai bên gia đình không?
Tô Triệt nhà hàng xóm?
Lý Hiểu Tuệ chớp mắt nhìn Tô Minh. Cả hai đều ngây người không hiểu chuyện gì.
Tô Hạ Hoan mãn nguyện: Ngây người rồi phải không, vậy là đúng rồi. Bố mẹ cứ không coi bọn con ra gì đi, bố mẹ cứ cảm thấy con đang nói đùa đi, ha ha!
Lý Hiểu Tuệ bỏ mấy thứ trên tay xuống, nghiêm túc nhìn con gái mình. Chuyện này Hoan Hoan không thể đùa giỡn được, cũng có nghĩa nội dung chắc chắn là thật: "Chuyện này là sao?"
"Con và Tô Triệt đến với nhau rồi." Tô Hạ Hoan hất cằm. Người mà cô tìm, ngoài việc không có ô tô riêng ra thì điểm nào cũng tuyệt vời.
Lý Hiểu Tuệ hít sâu một hơi: "Chuyện khi nào vậy?"
"Năm ngoái ạ." Nói tới đây, Tô Hạ Hoan buồn bã thở dài: "Mẹ, chuyện này còn không phải do mẹ mà ra ư? Mẹ nói con bao nhiêu tuổi rồi, Tô Triệt bao nhiêu tuổi? Mẹ bắt hai chúng con sống chung, trai chưa vợ gái chưa chồng, xảy ra chút chuyện chẳng phải quá bình thường sao? Trừ phi bao nhiêu năm nay, mẹ xem phim truyền hình chỉ là hoài công tốn sức.”
"Bớt nói với mẹ mấy lời tào lao đó đi. Lúc đó đã yêu nhau rồi, sao không nói với bố mẹ?"
"Chỉ mới yêu nhau chưa lâu, tình cảm chưa ổn định ạ."
"Giờ ổn định rồi sao?"
"Ồn định ạ, cực kỳ ổn định."
Tô Minh ho hai tiếng: "Con gái, con nghiêm túc chứ?"
Tô Hạ Hoan gật đầu: "Con và Tô Triệt đều rất nghiêm túc. Bây giờ anh ấy đang nói chuyện với bố mẹ mình, còn con nói chuyện với bố mẹ... Chúng con nhất định có thể ổn thỏa mọi chuyện. Nếu không thành công, hoặc bố mẹ sẽ trở thành những người bố người mẹ độc ác như trong phim truyền hình, hoặc bố mẹ không muốn con trai, con gái mình được hạnh phúc..."
Tội danh này...
Tô Minh nhìn sang Lý Hiểu Tuệ rồi nói ngay: "Con cho bố mẹ một chút thời gian để bình tĩnh lại, đường đột thế này... Nhưng sao hai đứa lại đến với nhau? Lớn lên cùng nhau có khác gì anh em ruột đâu, sao bỗng dưng lại đến với nhau?"
"Không bỗng dưng đâu ạ. Anh ấy nói anh ấy thích con từ lâu rồi, chỉ là có chút hiểu lầm nho nhỏ trong chuyện này."
"Tại hồi cấp ba con làm nó tức quá chạy mất chứ gì?"
Tô Hạ Hoan nháy mắt: "Đó đều là hiểu lầm thôi."
Tô Minh cười hiền hòa. Tuy cảm thấy hơi bất ngờ nhưng nghiêm túc suy nghĩ lại, nếu Tô Triệt là con rể mình, ông thấy cũng không tồi. Gia đình họ tuy không phải rất giàu có nhưng đủ điều kiện để con gái mình được sống thoải mái dư dả. Thời buổi này, đàn ông đều rất thực dụng. Tìm một đứa có tiền thì nó sẽ không coi con gái mình ra gì. Tìm một đứa thật thà mà sau này có tiền cũng không biết nó sẽ bê tha thành bộ dạng gì. Trước kia chưa nghĩ tới chuyện gả chồng cho con gái nên ông không cảm thấy gì, giờ nghĩ tới những chuyện này là đau đầu. Nếu chọn Tô Triệt thì những rắc rối đó sẽ không còn nữa.
Tuy không nhận được một câu trả lời chắc chắn từ phía bố mẹ nhưng Tô Hạ Hoan hiểu, lời nói của cô và Tô Triệt cùng lắm chỉ giúp bố mẹ có dự tính trước trong lòng. Còn về quyết định sau cuối, vẫn phải để phụ huynh hai bên chính thức gặp nhau rồi tính.
Tô Hạ Hoan còn nghĩ đến ngày hôm sau họ mới nói đến chuyện này. Ai dè mọi người đều sốt ruột. Bố mẹ Tô Triệt trực tiếp gọi điện hẹn bố mẹ Tô Hạ Hoan ra ngoài, bàn chuyện ngay tại nhà hàng của gia đình Tô Triệt.
Ban đầu, Tô Phong và Đường Anh muốn mua chút gì đó rồi đến thẳng nhà Tô Hạ Hoan. Nhưng vì hai gia đình quá thân rồi, làm vậy lại thấy hơi kỳ quặc. Phần nữa là làm thế người ta sẽ nghĩ mình ép gia đình người ta. Chi bằng tìm một địa điểm trung gian, mọi người có gì cứ thoải mái cởi lòng.
Bố mẹ Tô Hạ Hoan vừa ra khỏi nhà thì chuông cửa vang lên.
Tô Hạ Hoan mở cửa, nhìn thấy Tô Triệt đứng ngoài, cô bèn dựa vào cửa cười nói: "Anh chàng đẹp trai, tìm ai vậy?"
"Em."
Tô Hạ Hoan mím môi: "Nhưng em đâu có quen anh, có phải anh tìm nhầm nhà rồi không?"
Tô Triệt đi thẳng vào trong, giữ chặt Tô Hạ Hoan hôn mạnh một cái: "Tìm nhầm nhà càng tốt, tiện cướp sắc."
Tô Hạ Hoan phá lên cười trong lòng anh rồi lập tức đóng cửa lại. Để người ta nhìn thấy không hay chút nào. "Sao anh lại qua đây?"
"Anh thấy bố mẹ đi ra ngoài là biết họ hẹn cô chú nói chuyện rồi."
"Thế lỡ bố mẹ em chưa đi thì sao?"
"Thì coi như gặp mặt bố mẹ vợ trước."
"Hừ, có mua được thứ gì đâu."
"Hay bây giờ chúng ta đi mua."
"Thôi khỏi." Tô Hạ Hoan lắc đầu: "Nhưng mà em hơi đói, ra ngoài ăn chút gì đi!"
Tô Hạ Hoan và Tô Triệt đi xuống dưới, vốn dĩ định tìm một quán đồ nướng gần đó ăn tạm. Nhưng mùi vị đồ nướng của thị trấn Bạch Hồ thật sự quá tầm thường. Hon nữa đã lâu lắm rồi cô không được ăn món Diêu Bì cực mỏng ở thị trấn bên cạnh. Diêu Bì của thị trấn Bạch Hồ đều là loại rất dày, mùi vị không bằng loại cực mỏng kia.
Dưới sự lải nhải của Tô Hạ Hoan, hai người họ đi xe máy tới đó ăn đồ nướng. Bữa ấy, họ ăn rất xa xỉ.
Trong lúc Tô Hạ Hoan và Tô Triệt đang ngồi trước sạp đồ nướng mải mê ăn uống thì bố mẹ của họ cũng đang ngồi trong nhà hàng trò chuyện. Bốn người nhìn nhau, sau khi biết tất cả đều không có ý phản đối, họ vừa cắn hạt dưa vừa tiếp tục câu chuyện.
Đường Anh cảm thán: "Tôi nói mà, từ lâu tôi đã cảm thấy hai đứa nó có vấn đề. Chỉ là mọi người không cảm nhận được nên tôi không nói ra."
Tô Phong liếc nhìn vợ mình: "Mọi chuyện vỡ lở rồi mới nói.”
Đường Anh bĩu môi.
Lý Hiểu Tuệ lại có vẻ rất hứng thú: "Chị nhìn ra được ở điểm nào thế? Tôi chưa từng nghĩ đến phưcmg diện này."
Đường Anh trở nên tích cực: "Bọn trẻ này lớn lên liền hoàn toàn khác lúc nhỏ. Rất nhiều đứa lúc nhỏ thân thiết vô cùng nhưng khi lớn quan hệ lại rất bình thường, nhất là con trai và con gái. Nhưng mọi người nhìn hai đứa nhà chúng ta xem chúng không có cảm giác xa cách ấy..."
Lúc này Lý Hiểu Tuệ chợt nhớ ra chuyện gì đó: "Chị nói thế hình như cũng đúng. Sau khi Hoan Hoan bị bệnh, Tô Triệt còn đưa nó về trường nữa."
Đường Anh bật cười: "Con trai tôi đối xử với người ta tốt như vậy mà tôi còn chưa có cơ hội được hưởng thụ, hời cho con gái chị rồi."
"Được rồi, với tính cách đó của Hoan Hoan..." Lý Hiểu Tuệ lắc đầu: "Cũng chỉ biết tìm một người đối xử tốt với nó thôi."
Đường Anh lập tức tiếp lời: "Chị cứ yên tâm đi. Chúng tôi không có thói quen xấu đó đâu. Mọi chuyện đều tùy chúng nó cả..."
Lý Hiểu Tuệ cười cười, nhưng không nói tiếp nữa, ngược lại dẫn dắt chủ đề về câu chuyện hồi nhỏ của Tô Triệt và Tô Hạ Hoan.
Thế là Tô Phong và Tô Minh cuối cùng cũng có thể tham gia.
Sau khi nhớ lại hết quá trình trưởng thành của các con, họ đều có chút cảm khái. Hình ảnh các con lúc nhỏ vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt họ. Giờ chúng khôn lớn trưởng thành cả rồi, lại còn sắp kết hôn, sắp trở thành những người làm cha làm mẹ.
***
Trở về thị trấn Bạch Hồ, Tô Hạ Hoan cứ ngỡ về nhà là có thể nhìn thấy bố mẹ mình, vậy mà họ vẫn chưa về. Cô vô cùng sửng sốt, họ nói chuyện gì mà có thể lâu tới vậy chứ, "Hay anh vào nhà ngồi chơi?"
Tô Triệt lắc đầu: "Tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi, anh về trước đây... Tránh để cô chú nhìn thấy anh lại ngượng ngập."
Tô Hạ Hoan ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng đúng. Tâm trạng của bố mẹ khi nhìn thấy Tô Triệt bây giờ nhất định sẽ khác lúc trước. Nếu họ thật sự trở nên khách khí, Tô Triệt và Tô Hạ Hoan nhìn thấy cũng sẽ không quen.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Tô Hạ Hoan phát hiện bố mẹ mình hình như rất vui vẻ?
Về sau cô mới hay, gia đình họ đã mời gia đình Tô Triệt cùng ăn cơm, tâm trạng vô cùng thoải mái, còn mua rất nhiều đồ ăn thức uống. Tô Minh đã lấy chiếc lò nướng mà ông đặt mua trên mạng ra để sử dụng, chuẩn bị làm một bữa lẩu và nướng thịnh soạn. Chiếc lò này từ ngày mua về tới giờ chỉ dùng đúng một lần, vì Tô Minh chê phiền phức, lúc rửa cũng rất tốn công.
Hôm nay Tô Minh chủ động lấy nó ra, có thể tưởng được tâm trạng của ông ra sao.
Khi gia đình Tô Triệt tới, Tô Hạ Hoan có phần đứng ngồ không yên. Quan hệ đã khác rồi, hình như cô không thể tùy tiện như trước nữa.
Tô Hạ Hoan chào hỏi cô chú thật ngọt ngào, Đường Anh và Tô Phong cũng không làm khó cô, chỉ nói chuyện với Lý Hiểu Tuệ.
Tô Triệt ngồi thẳng xuống trước mặt Tô Hạ Hoan. Cô xấu hổ cúi đầu không nói một câu, tay cầm chiếc điều khiển ấn lung tung.
Lý Hiểu Tuệ ngước mắt nhìn con gái, bụm miệng cười. Hiếm có dịp bà được thấy dáng vẻ ngại ngùng của con gái: "Hoan Hoan, vào bếp rửa rau đi con."
"Dạ, vâng."
Tô Hạ Hoan đi xuống bếp, Tô Triệt dĩ nhiên cũng bị bố mẹ anh đuổi xuống phụ giúp.
Họ vừa đi khỏi là Lý Hiểu Tuệ cười phá lên, nói rằng Tô Hạ Hoan xấu hổ rồi. Bố mẹ Tô Triệt cũng đồng tình, bảo họ rất hiếm khi thấy con trai mình như vậy.
Tô Hạ Hoan đứng trong bếp rửa rau, phải hết sức kiềm chế bản thân mới không hét lên với họ một câu: Con nghe thấy cả đấy!”
Tô Triệt nghiêm túc đứng cắt nấm hương, thoáng ngẩng đầu nhìn cô: "Sao mặt em đỏ vậy?"
Tô Hạ Hoan mím môi: "Người ta lần đầu tiên gặp bố mẹ chồng mà!"
"Nói câu ấy mà không thấy trái lương tâm à?"
"Thì tại... thì tại cảm giác cứ kỳ cục sao ấy. Anh nói xem bố mẹ anh liệu có vì sự thay đổi thân phận này mà bắt đầu soi mói bắt bẻ em không? Trước kia họ không thấy em có khuyết điểm gì, nhưng bây giờ tiêu chuẩn nhìn em đã khác rồi."
"Không đâu, bố mẹ anh không phải loại người ấy."
"Vậy chúng ta phải có lời trước. Dù họ nghĩ sao, anh cũng phải đứng về phía em."
"Việc này phải xem sức hấp dẫn của em đến đâu."
…
Họ rửa rau xong thì nồi lẩu cũng đã sôi, thêm một số gia vị nữa là bữa cơm chính thức bắt đầu.
Tô Hạ Hoan và Tô Triệt ngồi sát cạnh nhau. Việc cố tình sắp xếp như vậy khiến Tô Hạ Hoan không thoải mái lắm. Nhất là khi ánh mắt của Đường Anh cứ thi thoảng lại liếc qua. Tuy bà vẫn cười nhưng cô cảm thấy mình bị quan sát từng giây từng phút.
Tô Hạ Hoan không thích ăn đồ gia đình tự nướng cho lắm, chủ yểu là vì không đầy đủ gia vị, không được ngon như ngoài hàng.
Tô Hạ Hoan thích ăn rau cải, nhất là phần lõi mềm nhất ở trong cùng. Khi cô tự nấu ăn, thường sẽ không xé nhỏ ra mà cứ thế xào cà một cây cải nhỏ. Lúc này cô cũng làm đúng như thế.
Tô Triệt gắp phần lõi non cho Tô Hạ Hoan.
Đường Anh nhìn thấy, ho khẽ một tiếng: "Tô Triệt, mẹ muốn ăn ngó sen, con gắp cho mẹ một ít đi."
Tô Hạ Hoan lập tức cúi đầu.
Đường Anh được con trai gắp ngó sen cho, lại cố tình thờ dài: "Vẫn phải nhờ có Hoan Hoan mới được ăn miếng ngó sen con trai gắp."
Mặt Tô Hạ Hoan càng đỏ hơn: "Cô à, để con gắp cho cô."
Tô Hạ Hoan gắp thức ăn cho Đường Anh và Tô Phong, đồng thời cũng gắp cho bố mẹ mình các món họ thích. Tuy Lý Hiểu Tuệ và Tô Minh không nói ra nhưng rất vui vì con gái nhớ đến mình, trong lòng cũng cảm thấy mãn nguyện và được an ủi.
Bữa cơm ấy trôi qua trong bầu không khí đầm ấm.
Sau đó, Tô Triệt và Tô Hạ Hoan bị đuổi ra ngoài. Thị trấn Bạch Ho này chẳng có nơi nào để thăm thú, thế là họ lại đi tới khu thắng cảnh.
Mùa này cũng là mùa khá tiêu điều của nơi đây. Hơn nữa đối với những người đã ra ngoài ngắm nhìn vô vàn cảnh vật như họ thì thật sự chỉ có thể đi tản bộ.
Một lần nữa đi tới cây cầu treo ngày nào, Tô Hạ Hoan lại muốn đi lên.
"Năm ngoái lúc chúng ta cùng tới đây, anh nhắc tới bạn trai cũ của em, có phải là cố tình không?"
"Vậy em thật sự không còn nhớ họ nữa?"
Tô Hạ Hoan mím môi: "Trí nhớ của em đâu có tệ đến vậy."
Tô Triệt giật giật khóe môi.
Khi đi lên cầu treo, Tô Triệt vẫn nắm tay cô. Tô Hạ Hoan phát hiện hình như mình thật sự không thấy sợ hãi nữa: "Anh có để ý không? Những lời em từng nói với anh hồi cấp ba ấy."
Tô Triệt im lặng.
"Dù anh có để ý hay không, em vẫn muốn nói xin lỗi anh. Những lời em nói khi đó nhất định khiến anh rất khó chịu."
Không chỉ khó chịu mà còn như mắc xương cá trong cổ họng. Cho dù rất nhiều năm sau nhớ lại nó vẫn chưa khiến anh nguôi ngoai: "Vậy anh sẽ tha thứ cho em."
"Cảm ơn anh, người bạn trai rộng rãi của em."
Tô Triệt thở dài, không phải anh rộng rãi, mà chỉ có thể rộng rãi thôi. Nếu không còn có sự lựa chọn nào khác ư? Trách cứ cô ư? Há chẳng phải sẽ làm khó luôn cả bản thân mình.
"Lúc đó nhìn thấy em và họ ở bên nhau, anh đã làm rất nhiều việc để không chú ý tới em nữa, không chú ý tới hai người nữa. Nhưng anh không nhịn được. Thật ra lúc giáo viên tới tìm anh anh rất vui. Chí ít anh có lý do để được đứng trước mặt em."
"Em cũng rất vui, anh càng tức giận em càng vui. Bây giờ nghĩ lại, em đúng là cực kỳ ấu trĩ, nhưng lúc đó thật sự chìm đắm."
"Nhìn thấy anh giận lại càng vui?"
"Vì em nghĩ anh không thích em mà. Nên em cảm thấy nếu anh đã không thích em thì chí ít phải ghét em chứ, chí ít cũng nên khiến anh có chút cảm xúc với em."
"Thôi được rồi, em thắng."
Bản thân Tô Hạ Hoan cũng thấy mình buồn cười: "Này, hồi còn nhỏ chúng ta toàn làm những việc không dám nhắc lại."
"Đa số đều là em làm."
"Anh cũng có trách nhiệm. Nếu sau này anh có thể phát hiện ra mảnh giấy trong sách Hóa học, sao lúc đó lại không phát hiện ra?"
Tô Triệt rầu rĩ nói: "Ồ, việc này nên trách mẹ anh không sớm nhắc anh thu dọn đồ đạc?"
Tô Hạ Hoan lập tức sợ. Làm sao cô dám làm vậy với Đường Anh. Đó là mẹ chồng tưong lai của cô đấy, là người luôn tồn tại với thân phận Boss cuối trong các bộ phim truyền hình. Chỉ được lấy lòng, tuyệt đối không được đối đầu.
Mùa xuân này, vì chuyện đại sự cả đời của con cái, Tô Minh - Lý Hiểu Tuệ và Tô Phong - Đường Anh rõ ràng đều rất hứng khởi. Khi họ biết tin Tô Triệt đã bán căn nhà để đầu tư kinh doanh trồng chuối, quả nhiên như anh dự liệu, Tô Phong và Dường Anh không hề giận dữ chút nào, ngược lại còn khen ngợi con trai. Có quyết đoán, dám dứt khoát đầu tư, nếu không làm sao kiếm được tiền dễ dàng như vậy?
Tô Minh còn nói thẳng thắn hơn: Nhà bán rồi càng tốt, đằng nào sau này hai đứa cùng ở trong căn nhà của Hoan Hoan là được, nhiều nhà cũng lãng phí.
Thế là gần như ngày nào Tô Hạ Hoan và Tô Triệt cũng được nghe bố mẹ khen ngợi họ. Nhất là mỗi lần Tô Phong uống say, kiêu hãnh nói với mọi người: "Tô Triệt và Hoan Hoan đã bán nhà tới thẳng thành phố X trồng chuối, một năm kiếm lại được tiền mua một căn nhà. Ai cũng nói chúng ta may mắn. Đầy đâu phải là may mắn. Đổi lại là anh, anh có chấp nhận bán nhà đi trồng chuối không? Đường đường là sinh viên đại học, chúng nó lại không ngại gian khó... Mọi người nên học tập chúng nó."
Tô Hạ Hoan nghe xong mà mặt mũi đỏ bừng, nhất là khi nghe được câu "đường đường là sinh viên đại học". Nếu trường cũ của cô biết họ đào tạo ra một người đi bán chuối như cô thì có lẽ muốn từ mặt cô luôn. Còn về Tô Triệt, chưa biết chừng anh còn lên cả trang nhất mặt báo luôn. Sau đó sẽ có vô số chuyên gia xuất hiện, phân tích xem tại sao một sinh viên tốt nghiệp Đại học B lại rơi vào cảnh túng quẫn phải đi bán chuối.
Tô Hạ Hoan không muốn nổi tiếng bằng cách ấy chút nào. Thế nhưng bố chồng tương lai của cô vẫn đi tuyên truyền với những người ông gặp mặt như vậy đấy.
Tô Hạ Hoan chỉ có thể dần dần thích ứng. Dù sao thì mấy chuyện khoe khoang này ngày nào cũng sẽ xảy ra, quen rồi sẽ khác thôi.
Bản thân Tô Hạ Hoan cũng biết được một ít chuyện từ bố mẹ mình. Năm đó họ có một số vốn nhỏ, bắt đầu muốn làm ăn. Ngay cả Trường Duyệt họ cũng khinh thường. Kết quả, họ vừa đi ra ngoài, chỉ biết lần mò sờ soạng, thật sự không biết gì hết. Lúc đó họ mới chợt hiểu, chẳng qua là họ ăn may, bán nhà kiếm được khoản tiền đầu tiên. Đừng nói là đi làm ăn xa, ngay cả sống ở Trường Duyệt thôi cũng khốn khó rồi. Vậy nên họ biết thân biết phận tiếp tục trở về thị trấn Bạch Hồ.
Thế nên cho dù rất nhiều người khen ngợi họ, bản thân họ lại hiểu rất rõ thực lực của mình. Họ chỉ có thể làm ăn tới mức này mà thôi, sự nghiệp phát đạt đều dựa vào may mắn, chứ không phải năng lực. Còn hiện tại giữ được những cơ ngơi này chính là mục tiêu của cuộc đời họ.
Họ không dám bước ra khỏi thị trấn nhỏ bé này. Nhưng con cái của họ dám, dám liều, dám làm, không sợ thất bại.
Tô Hạ Hoan nghe mà có chút buồn lòng. Không phải bố mẹ không dám mà vì họ từng rất khổ cực, không nỡ phải chịu cảnh mất mát. Còn con cái của họ thì dám. Chẳng phải đây chính là tình yêu thương của người làm cha mẹ sao?
Buổi tối, khi Tô Hạ Hoan và Tô Triệt gọi điện thoại trò chuyện, nhắc đến kế hoạch tương lai, cả hai cảm thấy áp lực vô cùng. Nhưng họ đều cho đây là một động lực. Vì việc mà họ làm chính là việc họ yêu thích, không phải nhiệm vụ, cũng không bị ai ép buộc.
Căn nhà ở thành phố B của Tô Triệt chắc chắn phải bán đi.
Tô Triệt đã nhờ người hỏi rồi, không ít người muốn mua lại. Vài ngày nữa anh sẽ tới thành phố B xử lý chuyện căn nhà ấy, tiện thể gặp gỡ một vài đồng nghiệp trước đây và liên lạc với vài người bạn cũ.
Tô Hạ Hoan bỗng nhiên hiểu ra: "Có phải bây giờ chúng ta kết hôn rồi, sau này chúng ta làm gì, kiếm được bao nhiêu tiền cũng có một nửa là của em không?"
"Phải, em gấp gáp muốn lấy anh rồi à?"
"Phải đấy. Vào lúc anh còn chưa thành đạt, em phải giữ chặt anh đã. Như vậy em chính là người con gái đã ở bên anh lúc gian nan nhất. Người xưa chẳng phải có câu "Không được bỏ rơi người vợ Tào Khang(*)" đó ư?"
(*) Tào khang nghĩa đen là cám bã, nghĩa bóng chỉ sự khổ cực, vất vả, về sau, người ta dùng cụm từ "Người vợ Tào Khang" để nói về người vợ lấy về khi còn nghèo khó, hai vợ chồng hoạn nạn có nhau.
"Buộc phải nghĩ xa, như vậy sau này cho dù anh bỏ em e vẫn còn tiền. Chia cho em một nửa để anh đau lòng chết đi".
"Nếu anh thất bại, một nửa số nợ cũng là của em."
"Điều đó cũng không sai. Anh sẽ ôm chân em gào khóc xin em đừng rời xa anh."
Tô Triệt chống tay lên trán. Chuyện này đúng là chỉ có thể vảy ra trong tưởng tượng của cô thôi. Ôm chân cô gào khóc ư? Xin lỗi nhé, điều đó chắc chắn không thể.
Một khi suy nghĩ muốn lấy Tô Triệt bùng lên trong đầu Tô Hạ Hoan, cô sẽ không kiềm chế được bản thân nữa. Cô bàn bạc xong xuôi với Tô Triệt, ngày hôm sau họ sẽ cầm sổ hộ khẩu lén lút đi đăng ký kết hôn!
Mấv chuyện kết hôn này, lựa chọn thời gian chẳng có ý nghĩa gì. Nếu như giây phút này cô muốn lấy người đàn ông đó làm chồng thì phải thực hiện ngay.
Tô Hạ Hoan lục lọi tìm sổ hộ khẩu ở nhà. Việc này khiến Lý Hiểu Tuệ tò mò, bà nhìn cô một lúc.
"Con đang làm gì vậy?"
"Con tìm sổ hộ khẩu."
Lý Hiểu Tuệ bèn đặt sổ hộ khẩu trước mặt Tô Hạ Hoan.
Tô Hạ Hoan hơi choáng váng: "Mẹ, mẹ không hỏi con cần thứ này làm gì ư?"
"Còn có thể làm gì, chẳng phải là đi đăng ký kết hôn sao?"
"Mẹ, sao mẹ không phản đối con chứ!"
"Không phản đối, con sớm ngày lấy chồng cho mẹ được yên tĩnh."
Phải, đây nhất định là mẹ ruột của cô.
Tô Hạ Hoan thở dài ngao ngán. Haiz, không bị bố mẹ ngăn cấm, sao cứ có cảm giác thiếu thiếu cái gì. Tốt nhất là bị bố mẹ ngăn cản, sau đó mình tranh đấu để thoát khỏi kìm kẹp. Thứ tình yêu và hôn nhân vượt lên sự phản đối như vậy mới càng hiếm có và đáng quý chứ.
Kết quả thì hay rồi, Lý Hiểu Tuệ không những không phản đối, còn rủ cả Tô Minh và bố mẹ Tô Triệt cùng họ đi đăng ký kết hôn.
Tô Hạ Hoan cảm thấy như vậy có phải mình đã bước qua cánh cửa hôn nhân thần thánh dưới sự chứng kiến của hai bên gia đình không?