[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Đừng nói anh ấy tôi vẫn còn hận - Lục Xu
- Tham gia
- 24/9/19
- Bài viết
- 10,542
- Điểm cảm xúc
- 1,456
- Điểm
- 113
Chương 40:
Type: Dung
Tô Hạ Hoan ở trong chung cư làm trạch nữ một tuần trời. Xem phim, đọc đủ các diễn đàn ngôi sao mà cô thích, đói thì gọi đồ ăn nhanh, còn sống chết không cho phép Tô Triệt tự nấu ăn. Sau đó một mình cô ăn hết chỗ cam đỏ mà bố mang lên, hơn nữa còn ăn trong vòng một tiếng đồng hồ, lấy dao cắt cam thành bốn miếng, sau đó mút vài cái rồi bỏ vỏ vào thùng rác. Tô Triệt thưởng thức sự tích ghê tởm này một lúc rồi thở dài ngao ngán. Có vẻ như anh đã hiểu bí mật năm xưa cô bỏ một nghìn để mua cam đỏ, vài ngày sau đã ăn hết sạch.
Tô Hạ Hoan đẩy máy tính qua một bên, vừa ngả người lên sô pha vừa kêu to: “Không có công việc, không có tiền lương, phải làm sao đây?”
“Ăn tạm uống tạm gì đó đợi ngày chết!” Tô Triệt nhún vai.
Tô Hạ Hoan giận dữ lườm anh: “Thật ra tất cả là tại cậu. Nếu như cậu không xuất hiện, tôi vẫn đang làm việc tử tế. Cậu tới một cái là tôi bị đuổi đi ngay, là đuổi đi đó!”
Cô nghiến răng nghiến lợi dằn mạnh hai chữ “đuổi đi”, càng nghĩ càng thấy mất cân bằng. Sau đó có tin nhắn di động nhấp nháy trên màn hình điện thoại:Liễu Như Yên sắp kết hôn, muốn mời cô tới tham gia hôn lễ.
Tô Hạ Hoan quăng di động đi. Thấy chưa, sau khi mất đi nguồn tài chính, thì những việc cần tiêu tiền lại ùn ùn kéo tới. Cô ngồi dậy, hít sâu một hơi: “Haiz, chúng ta ra ngoài mua sắm đi. Liễu Như Yên sắp kết hôn rồi, tôi phải tới tham gia hôn lễ, không thể ăn mặc quá tuềnh toàng được.”
“Chẳng phải quần áo của cậu cũng khá nhiều sao?”
“Đó đều là mấy loại hàng chợ. Tôi muốn mu một bộ tử tế hơn một chút.”
“Được thôi.”
“Ngồi xe của cậu đi. Hừ, lợi thế của việc thất nghiệp là khong cần lén la lén lút. Sau này tôi sẽ ngồi xe của cậu, đi đâu cũng ngồi xe của cậu.”
“Không còn cơ hội nữa đâu.”
“Hả?”
“Trả xe rồi.” Tô Triệt nhún vai, nhìn thẳng vào mắt cô: “Công việc không còn nữa, còn thuê xe làm gì, lãng phí.”
Tô Hạ Hoan suýt nữa nhảy dựng lên, nghỉ việc rồi mà một chút lợi ích cũng không có: “Cậu đi làm bao nhiêu năm mà không có chút xíu tiền ấy ư? Cậu chắc chắn có rất nhiều tiền! Có tiền thì phải tiêu, đàn ông con trai mà keo kiệt sẽ khiến người ta ghét đấy.”
“Tôi không có tiền.” Có lẽ để biểu đạt sự chân thực của câu chuyên, anh nhấn mạnh thêm lần nữa: “Thật sự không có tiền.”
Tô Hạ Hoan một lần nữa hít sâu: “Chị đây làm việc mấy năm trời, đã mua biết bao nhiêu thứ tạp nham vậy mà vẫn còn không ít tiền tiết kiệm, muốn mua đại vài căn nhà ở Yên Xuyên cũng được đấy. Tôi không mua nhà vì tôi không thích mua chứ không phải vì tôi không có điều kiện. Cậu là một thằng đàn ông, làm việc bao nhiêu lâu như vậy, trông bề ngoài còn giả vờ là người thành đạt, kết quả lại không có tiền. Cậu nói xem, cậu có thấy tự xấu hổ không? Thời nay không có tiền là không cưới vợ được đâu. Chỉ biết dựa vào bố mẹ sẽ bị mắng là vô dụng. Quan trọng hơn là cậu còn tốt nghiệp từ Đại học B, làm vậy sẽ khiến trường cũ xấu hổ... Người ta sẽ nói: Còn bảo là Đại học B, kết quả sống như thế đấy.”
“Cậu nói đều không sai, ngoại trừ một điểm.”
“Tôi nói sai chỗ nào?”
“Cậu không phải chị tôi.
Tô Hạ Hoan câm nín.
Bởi vì Tô Triệt không có tiền, lòng lương thiện của Tô Hạ Hoan bỗng dưng phát tác. Cô không những quyết định mời anh ăn cơm, còn tới trung tâm thương mại mua cho Tô Triệt hai bộ quần áo. Quần áo của anh còn đắt hơn của cô, chủ yếu là vì Tô Hạ Hoan cảm thấy nếu mua loại rẻ sẽ khiến anh cảm thấy khó chịu trong lòng. Người đàn ông không có tiền đều khá nhạy cảm, không thể làm tổn thương lòng tự trọng của anh.
Thế là Tô Triệt ra khỏi nhà không phải tốn một đồng tiền nào. Tô Hạ Hoan thì tiêu hết một tháng lương. Hơn nữa người đã mất tiền như cô còn vui vẻ hơn người không tốn đồng nào như Tô Triệt.
Có điều, tới buổi tối, Tô Hạ Hoan không còn cười nổi nữa. Bởi vì cô nhận được tin từ phía Tôn Phương. Sau khi cô rời đi, vị trí của cô được Lâm Hàn tiếp nhận. Tôn Phương còn nói cho Tô Hạ Hoan biết một sự thật. Lâm Hàn từ sau khi lên làm tổ trưởng đã rất thân thiết với Trần Vân Nhã, gần như là cùng ra cùng vào mỗi ngày.
Tô Hạ Hoan cũng không quá buồn lòng. Cô và Trần Vân Nhã chỉ có một giao tình ăn cơm chung. Trần Vân Nhã thân với Lâm Hàn chỉ có thể chứng tỏ Lâm Hàn có điểm nào đó khiến Trần Vân Nhã thấy hợp và muốn qua lại với cô ta.
Tô Hạ Hoan ngẫm nghĩ một hồi, kết quả gửi tới cho Lâm Hàn một tin nhắn: Chúc mừng cô được thăng chức!
Vốn dĩ chỉ là một tin nhắn hết sức bình thường, mặc dù đúng là Tô Hạ Hoan có mang theo ác ý nhưng không ngờ rằng Lâm Hàn lại nhắn trả một đoạn dài như thế này: Tô Hạ Hoan, tôi cướp mất vị trí của cô, cô nhất định hận tôi, cảm thấy tôi rất quá đáng, cảm thấy tôi là kẻ để đạt được mục đích thì không từ thủ đoạn. Nhưng một người như cô làm sao có thể hiểu được cuộc sống của tôi. Chồng tôi là kẻ hèn, tính tình vừa đàn bà vừa không dễ sống chung. Ngay cả việc nuôi con cũng yêu cầu tôi phải chu cấp tiền hàng tháng. Toàn bộ tiền nong của tôi phải tính toán đến từng đồng từng hào. Tôi không mua nổi mấy sản phẩm dưỡng da của cô, càng không mua nổi mấy loại nước hoa và son môi đắt đỏ như cô. Loại son dưỡng môi màu cô dùng hơn hai trăm tệ, còn tôi chỉ dám mua loại son dưỡng mười tệ. Đây chính là sự khác biệt giữa hai chúng ta. Tôi biết cô khinh thường những việc làm của tôi, nhưng tôi không hối hận một chút nào. Cô ra đi vẫn có thể tìm được một công ty mới, nhưng tôi thì không…
Tô Hạ Hoan cảm thấy thật vô lý. Lâm Hàn sống không hạnh phúc, cô có thể thể hiện thái độ đồng cảm. Sao lại đến mức cô phải chịu trách nhiệm về cuộc sống không mấy thoải mái của cô ta chứ?
Tô Triệt cầm lấy di động của Tô Hạ Hoan lên xem: “Thất vọng lắm à?”
Tô Hạ Hoan lắc đầu: “Thật ra tôi khá hiểu suy nghĩ của cô ta. Loại tâm lý này hầu như ai cũng có! Lúc nhỏ chẳng phải hay thịnh hành kiểu kẹp tóc đeo thêm bím tóc giả sao? Mấy cô nữ sinh trong lớp tôi đều đeo cả. Tôi nhìn họ suốt cả một tiết học, việc đầu tiên làm sau khi về nhà chính là tìm bà nội xin tiền để mua loại kẹp tóc ấy…”
Tô Hạ Hoan im lặng nhìn anh. Chiếc kẹp đó đã bị anh giật xuống, vì anh nói: “Xấu chết đi được.”
Tô Triệt gật đầu: “Thật sự không đẹp.”
Tô Hạ Hoan lườm anh một cái. Anh nói không đẹp, thế là cô tin ngay, sau đó lại tiếp tục quan sát đám nữ sinh trong lớp, nhưng thâm tâm cô vẫn cảm thấy đẹp.
“Đây có được coi là kiểu lừa gạt lẫn nhau trên thương trường không?” Tô Hạ Hoan không cảm thấy quá giận dữ. Có thể rời khỏi công ty đó, tâm trạng của cô phần nhiều thật ra lại là thoải mái. Nếu không xảy ra chuyện lần này, có lẽ cô vẫn còn tiếp tục ngồi ở đó, nửa sống nửa chết, tạm bợ qua ngày. Con người ta là vậy, có suy nghĩ nhưng không có động lực thực hiện thì vẫn sẽ không dám quyết định: “Lúc cậu làm việc ở thành phố B, chắc chắn từng gặp qua những chuyện còn đáng giận hơn thế này nữa phải ko?”
Tô Triệt gật gù: “Cậu có làm nhiều hơn nữa, công lao cuối cùng cũng đều sẽ thuộc về người khác, không liên quan một chút nào tới cậu. Còn có người rõ ràng có thể làm được tốt hơn, nhưng vì sự cạnh tranh trong nội bộ công ty mà buộc phải từ bỏ ý tưởng của mình. Gặp phải người nhà của lãnh đạo thì lại càng phức tạp hơn, họ gây họa còn bắt cậu phải đi gánh vác…”
“Sống trên đời thật không dễ dàng gì.”
Tô Triệt lắc đầu, xoa xoa đầu cô: “Cậu có thể suy nghĩ thế này. Mỗi một chuyện xảy ra trong cuộc sống đều đang rèn luyện ý chí của chúng ta, khiến chúng ta trở thành một con người tốt đẹp hơn.”
“Nhưng tôi cảm thấy ý chí của tôi không cần phải tôi luyện nữa. Tôi hoàn hảo lắm rồi, không cần phải tốt đẹp hơn nữa.”
“Cứ giữ vững suy nghĩ này đi.”
“Tôi sẽ cố gắng.”
Tô Hạ Hoan tắm rửa xong đi ra thì nhận được cuộc điện thoại của Liễu Như Yên.
Cô cầm di động, cố tình thở dài: “Biết là cậu sắp kết hôn, đừng có thông báo hết lần này đến lần khác nữa! Mình đã nói nhất định sẽ đi thì sẽ không nuốt lời đâu, không cần cậu phải giục lên giục xuống.”
Liễu Như Yên đáp: “Mình muốn hỏi là cậu đi một mình sao?”
Tô Hạ Hoan nghe ra được ý gì đó: “Sao vậy?”
“Hôn lễ của tôi, Trình Tư Niên cũng đến, anh ấy sẽ dẫn theo bạn gái.”
Tô Hạ Hoan cười thành tiếng: “Thế nên cậu bảo mình dẫn một người nào đó theo để mình không còn trơ trọi lẻ bóng nữa hả? Chuyện đã qua bao nhiêu lâu rồi, làm như vậy rất ấu trĩ đấy.”
“Nếu cậu không ấu trĩ, khi ấy liệu có nói với Trình Tư Niên mấy lời đó không? Gì mà anh ấy ở bên cạnh cậu sẽ tuyệt vời hơn mình. Cậu tự nói đi, mấy lời tỏ tình đó có trẻ con không, có ấu trĩ không?
“Mình còn ngây người hơn cả các cậu. Mấy lời này vừa nghe đã biết là không nghiêm túc rồi, kết quả anh ấy lại đồng ý thật. Chẳng phải các cậu nói anh ấy rất khó theo đuổi sao. Lúc đó mình ngờ vực rất lâu, không khó một chút nào, biết chưa?”
“Một người như cậu sao vẫn sống bình yên chưa bị đánh chết nhỉ?”
Tô Hạ Hoan cười hí hửng: “Có lẽ những người bên cạnh mình đều là người tốt.”
Liễu Như Yên không khỏi lắc đầu. Có lẽ con người là vậy, có một số lời có thể thẳng thắn nói ra, trong lòng không cảm thấy có gì vướng mắc. Giống như Tô Hạ Hoan có một vài thành kiến với cô ấy nên đã thẳng thừng nói ra những lời đó với Trình Tư Niên, khiến Trình Tư Niên vừa bất ngờ lại cảm thấy thú vị, thật sự đã mơ mơ màng màng đến với Tô Hạ Hoan rồi. Ngược lại là Liễu Như Yên, chuyện gì cũng phân tích lý trí, suy tính hậu quả trước sau thì lại chẳng có được điều mình muốn.
“Vậy cậu đến mọt mình à?”
“Dĩ nhiên là không, đi hai mình.”
Liễu Như Yên chống tay lên trán: “Chẳng phải cậu không làm chuyện ấu trĩ ư?”
“Mình và trúc mã bây giờ đều trở thành dân thất nghiệp rồi, không thể ra ngoài ăn uống no say còn vứt anh ấy ở nhà được. Như vậy không hay chút nào, không phải là phong cách của mình.”
Liễu Như Yên thật sự tò mò. Thế là Tô Hạ Hoan kể lại đầu đuôi mọi chuyện xảy ra thời gian gần đây cho cô ấy nghe, cũng coi như tiết lộ một số tin tức nội bộ.
Liễu Như Yên nghe xong, bèn suy nghĩ nghiêm túc: “Cậu đã đắc tội với em gái của ông chủ, cậu từ chức thì mình có thể hiểu được. Nhưng vì sao Tô Triệt cũng từ chức chứ? Chưa kể đến việc anh ấy được tăng lương, còn được một căn nhà để ở miễn phí nữa.”
“Mình đã nghỉ việc rồi, làm sao anh ấy có thể làm việc yên lành ở đó được.” Chuyện này nghĩ thôi cũng khiến người ta nguội lạnh cõi lòng.
“Không thể nói như vậy. Anh ấy có một tương lai phát triển hơn, rất có sức hấp dẫn. Đừng nói hai người là thanh mai trúc mã, rất nhiều bạn bè chị em thân thích cũng sẽ lựa chọn cách ở lại.”
“Có lẽ vì mình bị đối xử như vậy cũng có liên quan tới anh ấy. Phàm là người có chút thể diện sẽ không thể nhìn mình bị đuổi đi mà vẫn tiếp tục ở lại làm việc được.”
Liễu Như Yên gật đầu: “Thôi, được rồi, coi như cậu nói đúng. Mình kết hôn, cậu và anh ấy lại không có quan hệ gì, vì sao suy nghĩ đầu tiên của cậu chính là đi cùng anh ấy? Đừng nói mấy lời như không nỡ bở anh ấy ở lại, có phải ………………..
“Mình…”
Liễu Như Yên khinh bỉ: “Tô Hạ Hoan, còn tiếp tục giả vờ …..như vậy nữa, mình sẽ xem thường cậu đấy.”
“Mình đã làm gì mà cậu xem thường mình chứ.”
“Chẳng qua là thanh mai trúc mã của mình thôi mà, đâu phải chuyện gì mất mặt. Có lẽ anh ấy cũng thích cậu đấy, nếu không đi……với cậu như thế? Cậu có tin không, anh ấy còn……với cậu.”
Có cần phải nghe đúng trọng điểm vậy không?
Tô Hạ Hoan bỗng nhiên cảm thấy rất khó xử: “Coi như là phải đi, nhưng đó là chuyện lúc nhỏ rồi, hơn nữa anh ấy cũng …..mình rồi.”
“Anh ấy từ chối kiểu gì, ngay trước mặt cậu sao?”
“Coi như vậy đi!”
Liễu Như Yên nghe mà cũng cảm thấy sốt ruột: “Tô Hạ Hoan, chỉ cần anh ấy chưa trực tiếp nói với cậu mấy chữ: “Anh không thích em” thì chưa gọi là từ chối. Hơn nữa, cậu đừng có giả tạo như vậy. Cậu tự hỏi bản thân mình đi, thật sự không cảm thấy anh ấy có một chút ý tứ nào với cậu sao?”
Tô Hạ Hoan cắn môi: “Rất nhiều chuyện nếu không nói trắng ra thì vẫn có thể tiếp tục duy trì mối quan hệ hiện tại, nói trắng ra rồi tất cả sẽ coi như xong.”
“Vậy cậu cứ thử nói trắng ra xem, chưa biết chừng lại có một điều bất ngờ mà cậu không ngờ đến.”
“Cậu không hiểu chuyện của bọn mình phức tạp như thế nào đâu, không đơn giản như vậy.”
“Tô Hạ Hoan, hôn lễ của mình, hoặc là cậu dẫn bạn trai đến, hoặc là một mình cậu đến. Dẫn theo một người có quan hệ không rõ ràng với cậu là ý gì chứ?”
“Cậu phát vàng trong đám cưới hay sao mà mình bắt buộc phải đến?”
“Vậy cậu có đến không, nói một câu đi.”
“Đến, không phát vàng cũng đến.” Tô Hạ Hoan nhận lệnh.
Đặt di động xuống, Tô Hạ Hoan ngã vật ra giường. Khi Liễu Như Yên nhắc tới chủ ý đó, cô đã thật sự có một niềm tin kích động muốn xông thẳng vào phòng Tô Triệt, hỏi xem anh có thích mình không.
Nhưng bồng bột là ma quỷ, ma quỷ đó.
Đâu phải chưa có bài học của người đi trước. Nghĩ mà xem hồi cấp ba bọn hộ đã trải qua tình cảnh quái quỷ thế nào. Bây giờ khó khăn lắm mới khôi phục được quan hệ bình thường, lẽ nào thật sự giết chết nó sao?
Nhưng cứ tiếp tục không rõ ràng như vậy, cô quả thực cũng cảm thấy khó chịu.
Bởi vì không phải cô chưa từng nghĩ rằng anh quay về Yên Xuyên rất có thể là vì mình. Thôi được rồi, suy nghĩ này thật sự khiến cô đỏ mặt, nhưng nghĩ thôi mà, đâu có phạm pháp. Hơn nữa cô cũng có lý do để nghĩ như vậy, lý do là vì mọi lý do khác đều đã bị loại trừ.
Không phải vì nguyên nhân công việc, không đắc tội với ai, không vì bạn gái cũ, không vì cô chú.
Tô Hạ Hoan thở dài. Toi rồi, cô cảm thấy đêm nay mình sẽ mất ngủ mất. Tất cả chỉ vì Liễu Như Yên, ai bảo cậu ấy nhắc đến chuyện này, thật là đáng ghét.
Không thể nghĩ đến chuyện này, kiên quyết không thể nghĩ, vậy thì nghĩ đến người khác đi!
Đã nhiều năm rồi, Tô Hạ Hoan một lần nữa nhớ tới Trình Tư Niên.
Đó là một người đàn ông hoàn toàn khác với Tô Triệt, quản thúc cô không khác gì phụ huynh. Nhưng kỳ lạ là trong lòng cô , tuy oán trách nhưng thật sự không quá phản cảm về anh ấy. Thậm chí có một số thói quen anh ấy đã thật sự sửa được cho cô! Ví dụ như ăn cơm xong bắt buộc phải rửa bát, hay những thứ rác dễ bốc mùi hôi thối bắt buộc phải đem vứt ra ngoài.
Nhưng có một ngày, cô phát hiện mình bắt đầu thay đổi, bắt đầu quen với cuộc sống có Trình Tư Niên bên cạnh, cô chợt thấy hoang mang.
Tới lúc đó, cô mới hiểu ra một sự thật, thì ra cô vốn không hy vọng có một người thay thế vị trí độc nhất vô nhị của Tô Triệt trong lòng mình. Khi có một người uy hiếp tới Tô Triệt như thế, phản ứng đầu tiên của cô là sợ hãi.
So với việc nói bố mẹ bắt cô trở về Yên Xuyên thì thực chất chính cô bỏ chạy về đây. Lý do khiến cô không thể mở lời.
Trước khi rời khỏi thành phố S, cô nói với Trình Tư Niên: “Anh đừng ra sân bay tiễn em, nhất định không được đến, tuyệt đối không được đến.”
Nhưng anh ấy vẫn đến.
Tô Hạ Hoan trốn sau một cái cột, cứ thế lặng lẽ nhìn anh ấy. Sau đó cô khóc, không ngừng lấy vạt áo lau nước mắt. Trong lòng cô có một sự kích động: Hay không đi nữa, cứ thế sống vui vẻ bên cạnh Trình Tư Niên, để Tô Triệt mãi mãi trở thành một ký ức đẹp của cô là được rồi.
Nhưng, cô không đành lòng. Mỗi năm đến dịp Tết, cô phải đối mặt với người ấy như thế nào đây?
Cuối cùng, cô vẫn nhẫn tâm bỏ đi một mình.
Trình Tư Niên bị chính cô bỏ rơi. Nếu cô không từ bỏ, có lẽ bây giờ cô đang hạnh phúc bên anh ấy, thậm chí có thể kết hôn sinh con rồi.
Vì sao cô và Trình Tư Niên lại dẫn đến kết cục như ngày hôm nay? Tất cả đều tại Tô Triệt!
Tô Hạ Hoan dường như hiểu ra một sự thật vậy. Có lẽ vì Tô Triệt mới bỏ lỡ Trình Tư Niên, anh nên bù đắp cho mình.
Chỉ là một câu hỏi thôi mà. Đáp án không giống như mình suy nghĩ cũng có sao đâu. Cô có thể giả vờ như chuyện này chưa từng xảy ra, đồng thời mặt dày nhận mọi sự tốt đẹp của anh. Ai bảo anh khiến cô bỏ lỡ một người đàn ông tốt chứ.
Một câu hỏi mà thôi, thật sự không có gì to tát.
Kết quả tệ nhất cũng chỉ là anh không thích mình, như vậy có thể hoàn toàn chết tâm. Cô sẽ đi xem mặt, sau đó anh được giới thiệu một cô gái tốt, về sau hai người vẫn là bạn tốt.
Người yêu có thể không ở bên nhau cả đời, nhưng bạn bè thì có thể.
Kết quả tệ nhất cũng chỉ là thay đổi một mối quan hệ mà thôi.
Tô Hạ Hoan chuẩn bị sẵn sàng tâm lý cho mình, sau đó bước vào phòng Tô Triệt như một chiến sĩ xông pha trên chiến trường: “Tô Triệt, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
“Nói đi.” Tô Triệt không có ý trách cứ cô việc không gõ cửa trước khi vào.
“Ban nãy tôi và Liễu Như Yên nói chuyện điện thoại, cậu ấy bỗng dưng lại nói, cậu ấy cảm thấy cậu thích tôi…”
Tô Triệt từ từ ngẩng đầu lên, dường như có chút nghi hoặc, sau đó đầu mày anh dãn ra, nói khẽ: “Chứ không phải cậu thích tôi à?”
Tô Hạ Hoan ở trong chung cư làm trạch nữ một tuần trời. Xem phim, đọc đủ các diễn đàn ngôi sao mà cô thích, đói thì gọi đồ ăn nhanh, còn sống chết không cho phép Tô Triệt tự nấu ăn. Sau đó một mình cô ăn hết chỗ cam đỏ mà bố mang lên, hơn nữa còn ăn trong vòng một tiếng đồng hồ, lấy dao cắt cam thành bốn miếng, sau đó mút vài cái rồi bỏ vỏ vào thùng rác. Tô Triệt thưởng thức sự tích ghê tởm này một lúc rồi thở dài ngao ngán. Có vẻ như anh đã hiểu bí mật năm xưa cô bỏ một nghìn để mua cam đỏ, vài ngày sau đã ăn hết sạch.
Tô Hạ Hoan đẩy máy tính qua một bên, vừa ngả người lên sô pha vừa kêu to: “Không có công việc, không có tiền lương, phải làm sao đây?”
“Ăn tạm uống tạm gì đó đợi ngày chết!” Tô Triệt nhún vai.
Tô Hạ Hoan giận dữ lườm anh: “Thật ra tất cả là tại cậu. Nếu như cậu không xuất hiện, tôi vẫn đang làm việc tử tế. Cậu tới một cái là tôi bị đuổi đi ngay, là đuổi đi đó!”
Cô nghiến răng nghiến lợi dằn mạnh hai chữ “đuổi đi”, càng nghĩ càng thấy mất cân bằng. Sau đó có tin nhắn di động nhấp nháy trên màn hình điện thoại:Liễu Như Yên sắp kết hôn, muốn mời cô tới tham gia hôn lễ.
Tô Hạ Hoan quăng di động đi. Thấy chưa, sau khi mất đi nguồn tài chính, thì những việc cần tiêu tiền lại ùn ùn kéo tới. Cô ngồi dậy, hít sâu một hơi: “Haiz, chúng ta ra ngoài mua sắm đi. Liễu Như Yên sắp kết hôn rồi, tôi phải tới tham gia hôn lễ, không thể ăn mặc quá tuềnh toàng được.”
“Chẳng phải quần áo của cậu cũng khá nhiều sao?”
“Đó đều là mấy loại hàng chợ. Tôi muốn mu một bộ tử tế hơn một chút.”
“Được thôi.”
“Ngồi xe của cậu đi. Hừ, lợi thế của việc thất nghiệp là khong cần lén la lén lút. Sau này tôi sẽ ngồi xe của cậu, đi đâu cũng ngồi xe của cậu.”
“Không còn cơ hội nữa đâu.”
“Hả?”
“Trả xe rồi.” Tô Triệt nhún vai, nhìn thẳng vào mắt cô: “Công việc không còn nữa, còn thuê xe làm gì, lãng phí.”
Tô Hạ Hoan suýt nữa nhảy dựng lên, nghỉ việc rồi mà một chút lợi ích cũng không có: “Cậu đi làm bao nhiêu năm mà không có chút xíu tiền ấy ư? Cậu chắc chắn có rất nhiều tiền! Có tiền thì phải tiêu, đàn ông con trai mà keo kiệt sẽ khiến người ta ghét đấy.”
“Tôi không có tiền.” Có lẽ để biểu đạt sự chân thực của câu chuyên, anh nhấn mạnh thêm lần nữa: “Thật sự không có tiền.”
Tô Hạ Hoan một lần nữa hít sâu: “Chị đây làm việc mấy năm trời, đã mua biết bao nhiêu thứ tạp nham vậy mà vẫn còn không ít tiền tiết kiệm, muốn mua đại vài căn nhà ở Yên Xuyên cũng được đấy. Tôi không mua nhà vì tôi không thích mua chứ không phải vì tôi không có điều kiện. Cậu là một thằng đàn ông, làm việc bao nhiêu lâu như vậy, trông bề ngoài còn giả vờ là người thành đạt, kết quả lại không có tiền. Cậu nói xem, cậu có thấy tự xấu hổ không? Thời nay không có tiền là không cưới vợ được đâu. Chỉ biết dựa vào bố mẹ sẽ bị mắng là vô dụng. Quan trọng hơn là cậu còn tốt nghiệp từ Đại học B, làm vậy sẽ khiến trường cũ xấu hổ... Người ta sẽ nói: Còn bảo là Đại học B, kết quả sống như thế đấy.”
“Cậu nói đều không sai, ngoại trừ một điểm.”
“Tôi nói sai chỗ nào?”
“Cậu không phải chị tôi.
Tô Hạ Hoan câm nín.
Bởi vì Tô Triệt không có tiền, lòng lương thiện của Tô Hạ Hoan bỗng dưng phát tác. Cô không những quyết định mời anh ăn cơm, còn tới trung tâm thương mại mua cho Tô Triệt hai bộ quần áo. Quần áo của anh còn đắt hơn của cô, chủ yếu là vì Tô Hạ Hoan cảm thấy nếu mua loại rẻ sẽ khiến anh cảm thấy khó chịu trong lòng. Người đàn ông không có tiền đều khá nhạy cảm, không thể làm tổn thương lòng tự trọng của anh.
Thế là Tô Triệt ra khỏi nhà không phải tốn một đồng tiền nào. Tô Hạ Hoan thì tiêu hết một tháng lương. Hơn nữa người đã mất tiền như cô còn vui vẻ hơn người không tốn đồng nào như Tô Triệt.
Có điều, tới buổi tối, Tô Hạ Hoan không còn cười nổi nữa. Bởi vì cô nhận được tin từ phía Tôn Phương. Sau khi cô rời đi, vị trí của cô được Lâm Hàn tiếp nhận. Tôn Phương còn nói cho Tô Hạ Hoan biết một sự thật. Lâm Hàn từ sau khi lên làm tổ trưởng đã rất thân thiết với Trần Vân Nhã, gần như là cùng ra cùng vào mỗi ngày.
Tô Hạ Hoan cũng không quá buồn lòng. Cô và Trần Vân Nhã chỉ có một giao tình ăn cơm chung. Trần Vân Nhã thân với Lâm Hàn chỉ có thể chứng tỏ Lâm Hàn có điểm nào đó khiến Trần Vân Nhã thấy hợp và muốn qua lại với cô ta.
Tô Hạ Hoan ngẫm nghĩ một hồi, kết quả gửi tới cho Lâm Hàn một tin nhắn: Chúc mừng cô được thăng chức!
Vốn dĩ chỉ là một tin nhắn hết sức bình thường, mặc dù đúng là Tô Hạ Hoan có mang theo ác ý nhưng không ngờ rằng Lâm Hàn lại nhắn trả một đoạn dài như thế này: Tô Hạ Hoan, tôi cướp mất vị trí của cô, cô nhất định hận tôi, cảm thấy tôi rất quá đáng, cảm thấy tôi là kẻ để đạt được mục đích thì không từ thủ đoạn. Nhưng một người như cô làm sao có thể hiểu được cuộc sống của tôi. Chồng tôi là kẻ hèn, tính tình vừa đàn bà vừa không dễ sống chung. Ngay cả việc nuôi con cũng yêu cầu tôi phải chu cấp tiền hàng tháng. Toàn bộ tiền nong của tôi phải tính toán đến từng đồng từng hào. Tôi không mua nổi mấy sản phẩm dưỡng da của cô, càng không mua nổi mấy loại nước hoa và son môi đắt đỏ như cô. Loại son dưỡng môi màu cô dùng hơn hai trăm tệ, còn tôi chỉ dám mua loại son dưỡng mười tệ. Đây chính là sự khác biệt giữa hai chúng ta. Tôi biết cô khinh thường những việc làm của tôi, nhưng tôi không hối hận một chút nào. Cô ra đi vẫn có thể tìm được một công ty mới, nhưng tôi thì không…
Tô Hạ Hoan cảm thấy thật vô lý. Lâm Hàn sống không hạnh phúc, cô có thể thể hiện thái độ đồng cảm. Sao lại đến mức cô phải chịu trách nhiệm về cuộc sống không mấy thoải mái của cô ta chứ?
Tô Triệt cầm lấy di động của Tô Hạ Hoan lên xem: “Thất vọng lắm à?”
Tô Hạ Hoan lắc đầu: “Thật ra tôi khá hiểu suy nghĩ của cô ta. Loại tâm lý này hầu như ai cũng có! Lúc nhỏ chẳng phải hay thịnh hành kiểu kẹp tóc đeo thêm bím tóc giả sao? Mấy cô nữ sinh trong lớp tôi đều đeo cả. Tôi nhìn họ suốt cả một tiết học, việc đầu tiên làm sau khi về nhà chính là tìm bà nội xin tiền để mua loại kẹp tóc ấy…”
Tô Hạ Hoan im lặng nhìn anh. Chiếc kẹp đó đã bị anh giật xuống, vì anh nói: “Xấu chết đi được.”
Tô Triệt gật đầu: “Thật sự không đẹp.”
Tô Hạ Hoan lườm anh một cái. Anh nói không đẹp, thế là cô tin ngay, sau đó lại tiếp tục quan sát đám nữ sinh trong lớp, nhưng thâm tâm cô vẫn cảm thấy đẹp.
“Đây có được coi là kiểu lừa gạt lẫn nhau trên thương trường không?” Tô Hạ Hoan không cảm thấy quá giận dữ. Có thể rời khỏi công ty đó, tâm trạng của cô phần nhiều thật ra lại là thoải mái. Nếu không xảy ra chuyện lần này, có lẽ cô vẫn còn tiếp tục ngồi ở đó, nửa sống nửa chết, tạm bợ qua ngày. Con người ta là vậy, có suy nghĩ nhưng không có động lực thực hiện thì vẫn sẽ không dám quyết định: “Lúc cậu làm việc ở thành phố B, chắc chắn từng gặp qua những chuyện còn đáng giận hơn thế này nữa phải ko?”
Tô Triệt gật gù: “Cậu có làm nhiều hơn nữa, công lao cuối cùng cũng đều sẽ thuộc về người khác, không liên quan một chút nào tới cậu. Còn có người rõ ràng có thể làm được tốt hơn, nhưng vì sự cạnh tranh trong nội bộ công ty mà buộc phải từ bỏ ý tưởng của mình. Gặp phải người nhà của lãnh đạo thì lại càng phức tạp hơn, họ gây họa còn bắt cậu phải đi gánh vác…”
“Sống trên đời thật không dễ dàng gì.”
Tô Triệt lắc đầu, xoa xoa đầu cô: “Cậu có thể suy nghĩ thế này. Mỗi một chuyện xảy ra trong cuộc sống đều đang rèn luyện ý chí của chúng ta, khiến chúng ta trở thành một con người tốt đẹp hơn.”
“Nhưng tôi cảm thấy ý chí của tôi không cần phải tôi luyện nữa. Tôi hoàn hảo lắm rồi, không cần phải tốt đẹp hơn nữa.”
“Cứ giữ vững suy nghĩ này đi.”
“Tôi sẽ cố gắng.”
Tô Hạ Hoan tắm rửa xong đi ra thì nhận được cuộc điện thoại của Liễu Như Yên.
Cô cầm di động, cố tình thở dài: “Biết là cậu sắp kết hôn, đừng có thông báo hết lần này đến lần khác nữa! Mình đã nói nhất định sẽ đi thì sẽ không nuốt lời đâu, không cần cậu phải giục lên giục xuống.”
Liễu Như Yên đáp: “Mình muốn hỏi là cậu đi một mình sao?”
Tô Hạ Hoan nghe ra được ý gì đó: “Sao vậy?”
“Hôn lễ của tôi, Trình Tư Niên cũng đến, anh ấy sẽ dẫn theo bạn gái.”
Tô Hạ Hoan cười thành tiếng: “Thế nên cậu bảo mình dẫn một người nào đó theo để mình không còn trơ trọi lẻ bóng nữa hả? Chuyện đã qua bao nhiêu lâu rồi, làm như vậy rất ấu trĩ đấy.”
“Nếu cậu không ấu trĩ, khi ấy liệu có nói với Trình Tư Niên mấy lời đó không? Gì mà anh ấy ở bên cạnh cậu sẽ tuyệt vời hơn mình. Cậu tự nói đi, mấy lời tỏ tình đó có trẻ con không, có ấu trĩ không?
“Mình còn ngây người hơn cả các cậu. Mấy lời này vừa nghe đã biết là không nghiêm túc rồi, kết quả anh ấy lại đồng ý thật. Chẳng phải các cậu nói anh ấy rất khó theo đuổi sao. Lúc đó mình ngờ vực rất lâu, không khó một chút nào, biết chưa?”
“Một người như cậu sao vẫn sống bình yên chưa bị đánh chết nhỉ?”
Tô Hạ Hoan cười hí hửng: “Có lẽ những người bên cạnh mình đều là người tốt.”
Liễu Như Yên không khỏi lắc đầu. Có lẽ con người là vậy, có một số lời có thể thẳng thắn nói ra, trong lòng không cảm thấy có gì vướng mắc. Giống như Tô Hạ Hoan có một vài thành kiến với cô ấy nên đã thẳng thừng nói ra những lời đó với Trình Tư Niên, khiến Trình Tư Niên vừa bất ngờ lại cảm thấy thú vị, thật sự đã mơ mơ màng màng đến với Tô Hạ Hoan rồi. Ngược lại là Liễu Như Yên, chuyện gì cũng phân tích lý trí, suy tính hậu quả trước sau thì lại chẳng có được điều mình muốn.
“Vậy cậu đến mọt mình à?”
“Dĩ nhiên là không, đi hai mình.”
Liễu Như Yên chống tay lên trán: “Chẳng phải cậu không làm chuyện ấu trĩ ư?”
“Mình và trúc mã bây giờ đều trở thành dân thất nghiệp rồi, không thể ra ngoài ăn uống no say còn vứt anh ấy ở nhà được. Như vậy không hay chút nào, không phải là phong cách của mình.”
Liễu Như Yên thật sự tò mò. Thế là Tô Hạ Hoan kể lại đầu đuôi mọi chuyện xảy ra thời gian gần đây cho cô ấy nghe, cũng coi như tiết lộ một số tin tức nội bộ.
Liễu Như Yên nghe xong, bèn suy nghĩ nghiêm túc: “Cậu đã đắc tội với em gái của ông chủ, cậu từ chức thì mình có thể hiểu được. Nhưng vì sao Tô Triệt cũng từ chức chứ? Chưa kể đến việc anh ấy được tăng lương, còn được một căn nhà để ở miễn phí nữa.”
“Mình đã nghỉ việc rồi, làm sao anh ấy có thể làm việc yên lành ở đó được.” Chuyện này nghĩ thôi cũng khiến người ta nguội lạnh cõi lòng.
“Không thể nói như vậy. Anh ấy có một tương lai phát triển hơn, rất có sức hấp dẫn. Đừng nói hai người là thanh mai trúc mã, rất nhiều bạn bè chị em thân thích cũng sẽ lựa chọn cách ở lại.”
“Có lẽ vì mình bị đối xử như vậy cũng có liên quan tới anh ấy. Phàm là người có chút thể diện sẽ không thể nhìn mình bị đuổi đi mà vẫn tiếp tục ở lại làm việc được.”
Liễu Như Yên gật đầu: “Thôi, được rồi, coi như cậu nói đúng. Mình kết hôn, cậu và anh ấy lại không có quan hệ gì, vì sao suy nghĩ đầu tiên của cậu chính là đi cùng anh ấy? Đừng nói mấy lời như không nỡ bở anh ấy ở lại, có phải ………………..
“Mình…”
Liễu Như Yên khinh bỉ: “Tô Hạ Hoan, còn tiếp tục giả vờ …..như vậy nữa, mình sẽ xem thường cậu đấy.”
“Mình đã làm gì mà cậu xem thường mình chứ.”
“Chẳng qua là thanh mai trúc mã của mình thôi mà, đâu phải chuyện gì mất mặt. Có lẽ anh ấy cũng thích cậu đấy, nếu không đi……với cậu như thế? Cậu có tin không, anh ấy còn……với cậu.”
Có cần phải nghe đúng trọng điểm vậy không?
Tô Hạ Hoan bỗng nhiên cảm thấy rất khó xử: “Coi như là phải đi, nhưng đó là chuyện lúc nhỏ rồi, hơn nữa anh ấy cũng …..mình rồi.”
“Anh ấy từ chối kiểu gì, ngay trước mặt cậu sao?”
“Coi như vậy đi!”
Liễu Như Yên nghe mà cũng cảm thấy sốt ruột: “Tô Hạ Hoan, chỉ cần anh ấy chưa trực tiếp nói với cậu mấy chữ: “Anh không thích em” thì chưa gọi là từ chối. Hơn nữa, cậu đừng có giả tạo như vậy. Cậu tự hỏi bản thân mình đi, thật sự không cảm thấy anh ấy có một chút ý tứ nào với cậu sao?”
Tô Hạ Hoan cắn môi: “Rất nhiều chuyện nếu không nói trắng ra thì vẫn có thể tiếp tục duy trì mối quan hệ hiện tại, nói trắng ra rồi tất cả sẽ coi như xong.”
“Vậy cậu cứ thử nói trắng ra xem, chưa biết chừng lại có một điều bất ngờ mà cậu không ngờ đến.”
“Cậu không hiểu chuyện của bọn mình phức tạp như thế nào đâu, không đơn giản như vậy.”
“Tô Hạ Hoan, hôn lễ của mình, hoặc là cậu dẫn bạn trai đến, hoặc là một mình cậu đến. Dẫn theo một người có quan hệ không rõ ràng với cậu là ý gì chứ?”
“Cậu phát vàng trong đám cưới hay sao mà mình bắt buộc phải đến?”
“Vậy cậu có đến không, nói một câu đi.”
“Đến, không phát vàng cũng đến.” Tô Hạ Hoan nhận lệnh.
Đặt di động xuống, Tô Hạ Hoan ngã vật ra giường. Khi Liễu Như Yên nhắc tới chủ ý đó, cô đã thật sự có một niềm tin kích động muốn xông thẳng vào phòng Tô Triệt, hỏi xem anh có thích mình không.
Nhưng bồng bột là ma quỷ, ma quỷ đó.
Đâu phải chưa có bài học của người đi trước. Nghĩ mà xem hồi cấp ba bọn hộ đã trải qua tình cảnh quái quỷ thế nào. Bây giờ khó khăn lắm mới khôi phục được quan hệ bình thường, lẽ nào thật sự giết chết nó sao?
Nhưng cứ tiếp tục không rõ ràng như vậy, cô quả thực cũng cảm thấy khó chịu.
Bởi vì không phải cô chưa từng nghĩ rằng anh quay về Yên Xuyên rất có thể là vì mình. Thôi được rồi, suy nghĩ này thật sự khiến cô đỏ mặt, nhưng nghĩ thôi mà, đâu có phạm pháp. Hơn nữa cô cũng có lý do để nghĩ như vậy, lý do là vì mọi lý do khác đều đã bị loại trừ.
Không phải vì nguyên nhân công việc, không đắc tội với ai, không vì bạn gái cũ, không vì cô chú.
Tô Hạ Hoan thở dài. Toi rồi, cô cảm thấy đêm nay mình sẽ mất ngủ mất. Tất cả chỉ vì Liễu Như Yên, ai bảo cậu ấy nhắc đến chuyện này, thật là đáng ghét.
Không thể nghĩ đến chuyện này, kiên quyết không thể nghĩ, vậy thì nghĩ đến người khác đi!
Đã nhiều năm rồi, Tô Hạ Hoan một lần nữa nhớ tới Trình Tư Niên.
Đó là một người đàn ông hoàn toàn khác với Tô Triệt, quản thúc cô không khác gì phụ huynh. Nhưng kỳ lạ là trong lòng cô , tuy oán trách nhưng thật sự không quá phản cảm về anh ấy. Thậm chí có một số thói quen anh ấy đã thật sự sửa được cho cô! Ví dụ như ăn cơm xong bắt buộc phải rửa bát, hay những thứ rác dễ bốc mùi hôi thối bắt buộc phải đem vứt ra ngoài.
Nhưng có một ngày, cô phát hiện mình bắt đầu thay đổi, bắt đầu quen với cuộc sống có Trình Tư Niên bên cạnh, cô chợt thấy hoang mang.
Tới lúc đó, cô mới hiểu ra một sự thật, thì ra cô vốn không hy vọng có một người thay thế vị trí độc nhất vô nhị của Tô Triệt trong lòng mình. Khi có một người uy hiếp tới Tô Triệt như thế, phản ứng đầu tiên của cô là sợ hãi.
So với việc nói bố mẹ bắt cô trở về Yên Xuyên thì thực chất chính cô bỏ chạy về đây. Lý do khiến cô không thể mở lời.
Trước khi rời khỏi thành phố S, cô nói với Trình Tư Niên: “Anh đừng ra sân bay tiễn em, nhất định không được đến, tuyệt đối không được đến.”
Nhưng anh ấy vẫn đến.
Tô Hạ Hoan trốn sau một cái cột, cứ thế lặng lẽ nhìn anh ấy. Sau đó cô khóc, không ngừng lấy vạt áo lau nước mắt. Trong lòng cô có một sự kích động: Hay không đi nữa, cứ thế sống vui vẻ bên cạnh Trình Tư Niên, để Tô Triệt mãi mãi trở thành một ký ức đẹp của cô là được rồi.
Nhưng, cô không đành lòng. Mỗi năm đến dịp Tết, cô phải đối mặt với người ấy như thế nào đây?
Cuối cùng, cô vẫn nhẫn tâm bỏ đi một mình.
Trình Tư Niên bị chính cô bỏ rơi. Nếu cô không từ bỏ, có lẽ bây giờ cô đang hạnh phúc bên anh ấy, thậm chí có thể kết hôn sinh con rồi.
Vì sao cô và Trình Tư Niên lại dẫn đến kết cục như ngày hôm nay? Tất cả đều tại Tô Triệt!
Tô Hạ Hoan dường như hiểu ra một sự thật vậy. Có lẽ vì Tô Triệt mới bỏ lỡ Trình Tư Niên, anh nên bù đắp cho mình.
Chỉ là một câu hỏi thôi mà. Đáp án không giống như mình suy nghĩ cũng có sao đâu. Cô có thể giả vờ như chuyện này chưa từng xảy ra, đồng thời mặt dày nhận mọi sự tốt đẹp của anh. Ai bảo anh khiến cô bỏ lỡ một người đàn ông tốt chứ.
Một câu hỏi mà thôi, thật sự không có gì to tát.
Kết quả tệ nhất cũng chỉ là anh không thích mình, như vậy có thể hoàn toàn chết tâm. Cô sẽ đi xem mặt, sau đó anh được giới thiệu một cô gái tốt, về sau hai người vẫn là bạn tốt.
Người yêu có thể không ở bên nhau cả đời, nhưng bạn bè thì có thể.
Kết quả tệ nhất cũng chỉ là thay đổi một mối quan hệ mà thôi.
Tô Hạ Hoan chuẩn bị sẵn sàng tâm lý cho mình, sau đó bước vào phòng Tô Triệt như một chiến sĩ xông pha trên chiến trường: “Tô Triệt, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
“Nói đi.” Tô Triệt không có ý trách cứ cô việc không gõ cửa trước khi vào.
“Ban nãy tôi và Liễu Như Yên nói chuyện điện thoại, cậu ấy bỗng dưng lại nói, cậu ấy cảm thấy cậu thích tôi…”
Tô Triệt từ từ ngẩng đầu lên, dường như có chút nghi hoặc, sau đó đầu mày anh dãn ra, nói khẽ: “Chứ không phải cậu thích tôi à?”