[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Em Nhắm Mắt Rồi, Anh Hôn Đi - Nhất Chích Điềm Thỏ.
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,909
- Điểm cảm xúc
- 5,647
- Điểm
- 113
Chương 61
Editor: trucxinh0505
Hai tuần sau, bệnh viện nhân dân Phong Thành.
Tần Dã đứng ở trước giường bệnh nói chuyện cùng Hình Kinh Trì: “Đội trưởng, hôm nay đội rút cứu hộ lui. Thi thể nam nhân kia tìm được rồi, bọn họ không tìm được Lâm Thừa Yến, nhưng đều nói tỷ lệ sinh tồn rất nhỏ, phỏng chừng là..”
Hắn không nhiều lời, có chút lời nói không cần thiết nói rõ ràng như vậy.
Dư Phong ngồi ở ghế trên vừa gặm quả táo vừa nhìn sắc mặt Hình Kinh Trì. Rõ ràng vết thương khỏi rồi, mặt đội trưởng bọn họ còn đen như vậy, nghĩ thầm phỏng chừng còn đang giận dỗi cùng tẩu tử.
Nếu đổi lại hai năm trước, điểm thương này Hình Kinh Trì ở bệnh viện ngốc một ngày còn ngại nhiều.
Trình độ xạ kích Tần Dã trong đội bọn họ nhất nhì, hoàn toàn tránh được thương tổn, một chút ảnh hưởng đều không có. Nhưng ngại với sắc mặt Nguyễn Chi tái nhợt, Hình Kinh Trì thật sự nói muốn xuất viện thực khó mở miệng.
Hơn nữa.. Từ ngày đó bắt đầu, Nguyễn Chi liền không nói chuyện cùng anh.
Trong lòng Hình Kinh Trì rõ ràng gần đây thái độ Nguyễn Chi lãnh đạm là vì cái gì. Nhưng với anh mà nói, lúc ấy tình huống như vậy, đừng nói là một chân, nam nhân kia muốn mệnh anh, anh cũng cho.
Cô tức giận anh không nghĩ cho bản thân, mà anh vô pháp cãi lại.
Mấy ngày này hai người liền cương như vậy, Hình Kinh Trì muốn an ủi kiểu nào cũng chưa có biện pháp.
Chỉ có thể thành thật ngốc ở bệnh viện.
Thời gian này đã gần kề ăn tết.
Bởi vì đạo tặc trộm đồ đội bọn họ trong vội gần một tháng, cũng may án tử thực mau phá xong. Bằng không thị cục cùng áp lực bọn họ đều lớn, sợ là năm này không cần ăn tết. Hiện tại liền không giống nhau, bọn họ không những có thể ăn tết ngon, còn có không ít tiền thưởng, gần đây tâm tình mỗi người trong đội bọn họ đều không tồi. Đương nhiên tâm tình này người không bao gồm Hình Kinh Trì.
Tần Dã nói xong án tử xong việc nhìn thời gian, đánh giá thời điểm này Nguyễn Chi sắp tới, liền lôi kéo Dư Phong chuẩn bị chạy lấy người. Trước khi đi mới nghĩ đến có chút việc chưa nói, chuyện này thật sự là hắn do dự thật lâu, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là nên nói.
“Đội trưởng, còn có chuyện.” Tần Dã nói quan sát sắc mặt Hình Kinh Trì châm chước tìm từ, “Cái cảnh khuyển xuất ngũ kia, ngày đó ở trong núi chúng em gặp được, lúc ấy lên núi dẫn đường chúng em tới. Nó ở cảnh đội ngây người một thời gian, còn rất ngoan. Anh xem vẫn nên nuôi ở cảnh đội được không?”
Tần Dã nói chính là Nặc Tác.
Chủ nhân nó không còn nữa, thành một cẩu không nhà.
Hình Kinh Trì trầm mặc một lát, đáp: “Tôi mang về nhà, ngày mai xuất viện liền đi đón nó.”
Tần Dã cùng Dư Phong nghe xong đều là sửng sốt, hai người liếc nhau.
Bọn họ nói xong liền đi rồi, đi đến nửa đường vừa lúc gặp được Nguyễn Chi tới đưa cơm.
Nguyễn Chi thấy bọn họ nhấp môi cười một chút: “Tần Dã, Dư Phong. Ngày mai chính là đêm ba mươi, các anh nên nghỉ đi?”
“Tẩu tử.”
Tần Dã cùng Dư Phong mở miệng kêu cô.
Trong khoảng thời gian này Nguyễn Chi thoạt nhìn lại mảnh khảnh không ít.
Cô thấy bọn họ vẫn giống như trước đây, ôn nhu lại thân cận, nhưng ngược lại đối với Hình Kinh Trì đã hai tuần không cười. Đây là chuyện của vợ chồng bọn họ, không thể trộn lẫn với người khác.
Dư Phong cười đáp: “Đúng vậy, hôm nay liền nghỉ.”
Vốn sớm trở về, nhưng án tử ở chỗ này không có biện pháp, cũng may đuổi giải quyết trước năm.
Tần Dã nhẹ nhàng mắng Dư Phong một chút, nói chú đừng quấy rầy tẩu tử đi gặp đội trưởng. Lúc này Dư Phong cũng cơ linh, nói câu còn có việc liền cùng Tần Dã rất nhanh rời đi, như là chạy trốn vậy.
Bọn họ đi rồi ý cười trên mặt Nguyễn Chi liền phai nhạt xuống.
Cô hơi cúi đầu đi hướng phòng bệnh Hình Kinh Trì.
Một lát sau, cửa phòng Hình Kinh Trì bị gõ vang.
Hình Kinh Trì đứng trước cửa sổ động tác cực kỳ nhanh chóng nằm trở về giường bệnh. Chờ Nguyễn Chi mở cửa tiến vào, Hình Kinh Trì đã nằm ở trên giường rồi.
Vốn dĩ Hình Kinh Trì còn nghĩ giả bộ ngủ, nhưng vừa thấy Nguyễn Chi liền nhăn lại mi: “Sao mặc ít như vậy?”
Dự báo nói hôm nay khả năng tuyết sẽ rơi, Nguyễn Chi lại không có mang khăn quàng cổ. Hình Kinh Trì nhìn cằm cô thon gầy, trái tim lại đau đớn lên.
Nguyễn Chi ngước mắt liếc nhìn Hình Kinh Trì một cái.
Năng lực anh khôi phục thật sự nhanh, hơn một tuần liền khôi phục giống như trước đây, thoạt nhìn rất có tinh thần. Nhưng cô không yên tâm, liền không đề cập tới chuyện xuất viện, mỗi ngày đều tới đưa cơm, buổi tối ngủ ở nơi này, sáng sớm hôm sau đi.
Sau khi Hình Kinh Trì nói câu kia xong Nguyễn Chi không theo tiếng.
Trong lúc nhất thời trong phòng bệnh trở nên thực an tĩnh, trừ bỏ thanh âm Nguyễn Chi lấy chén đũa ra liền không có tiếng vang khác.
Hình Kinh Trì nhìn chằm chằm sườn mặt trắng nõn cô, một bụng lời nói nghĩ nói lại nói không ra, chỉ sợ nói càng chọc cô tức giận. Liền đành phải nhìn ngu như vậy, nhìn nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Chi Chi.”
Nguyễn Chi không để ý tới anh, chỉ tiếp tục lắc lắc tay mình.
Chờ đem đồ ăn đều để ở trên bàn nhỏ xong, cô mới nhẹ giọng nói một câu: “Ăn cơm.”
Nói xong Nguyễn Chi liền đi ngồi trên sô pha nhỏ cách đó không xa, tiếp tục xem sách. Trước nghỉ Hạ Lan Quân tìm cô, nói năm sau có hạng mục hợp tác cùng Tây Bắc, hỏi cô có hứng thú hay không. Nguyễn Chi vừa nghe liền biết là Hạ Lan Quân cố ý tới hỏi cô, trong khoảng thời gian này xảy ra nhiều chuyện như vậy, ông nghĩ làm cô đổi hoàn cảnh đi giải sầu, khả năng sẽ khôi phục một chút.
Nguyễn Chi nghĩ nghĩ liền đáp ứng, cô cũng muốn đi ra ngoài một chút.
Mấy ngày nay cô đều đang xem về tư liệu hạng mục này.
Hình Kinh Trì không nhìn đồ ăn phong phú trước mặt, vẫn luôn nhìn chăm chú vào nữ nhân ngồi ở trên sô pha.
Anh thấp giọng hỏi: “Chi Chi, em ăn chưa?”
Nguyễn Chi không theo tiếng, anh làm bộ muốn xuống giường.
Lúc này cô mới có động tĩnh, nhấc mí mắt lên phiêu phiêu liếc mắt nhìn anh một cái.
Một cái liếc mắt này khiến cho Hình Kinh Trì cũng không dám động, thành thật lùi về trên giường bắt đầu ăn cơm, chỉ là đôi mắt còn dính ở trên người cô.
Nguyễn Chi rũ mi mắt, nội dung trên sách lại không thể nào xem vào.
Nam nhân kia ăn cơm sao nhanh như vậy, rõ ràng thời điểm ăn cùng cô đã sửa lại không ít. Cô nhịn nhịn không được, nâng mặt lên nhìn anh: “Ăn chậm một chút.”
Hình Kinh Trì một khựng lại.
Mắt đen dừng ở khuôn mặt nhỏ cô banh ra, trong lòng lại trong sáng lên.
Anh cười một chút: “Được.”
So thời điểm ngày hôm qua ăn cơm nói nhiều hơn một câu.
Bởi vì câu này ăn chậm một chút, Hình Kinh Trì hận không thể đếm từ hạt cơm ăn.
Chờ Hình Kinh Trì cơm nước xong, Nguyễn Chi khép sách lại đứng dậy đi thu thập, thuận tiện đem chuyện ngày mai xuất viện nói: “Buổi sáng ngày mai em tới làm thủ tục xuất viện, ăn tết không đi đâu hết, ở nhà thôi.”
Hình Kinh Trì nhìn sắc mặt Nguyễn Chi.
Ý tứ là không đi Hình gia cũng không đi Lâm gia.
Hình Kinh Trì đương nhiên đáp ứng, anh ước gì đều không đi chỗ nào, chỉ nghĩ cùng Nguyễn Chi ngốc ở nhà. Anh nhìn Nguyễn Chi thu thập xong rồi mới nói lên chuyện buổi sáng Tần Dã nói cùng anh.
“Chi Chi, đội cứu hộ không tìm được người, hôm nay bọn họ rút lui.” Hình Kinh Trì vừa nói vừa chú ý biểu tình biến hóa Nguyễn Chi, “Còn có, anh nói cùng Tần Dã, ngày mai mang Nặc Tác về nhà.”
Nguyễn Chi rũ mắt, nhẹ giọng đáp: “Đã biết.”
Từ trước đến nay Hình Kinh Trì am hiểu thấy rõ cảm xúc người khác, nguyên bản chuyện này cũng dùng được trên người Nguyễn Chi, anh có thể phân biệt khi nào cô vui vẻ khi nào không vui. Nhưng hiện tại không giống nhau, một chút cảm xúc dao động cô đều không có.
Hình Kinh Trì thực lo lắng cho cô.
Nguyễn Chi như bây giờ trạng thái cũng không khỏe mạnh.
Buổi chiều Nguyễn Chi có việc, hai người nói xong cô bác sĩ lại đi tìm chủ trị cho Hình Kinh Trì, xác nhận Hình Kinh Trì không có việc gì có thể xuất viện cô liền rời đi. Chỉ để lại một mình Hình Kinh Trì ở cửa nhìn theo.
Mới qua Giữa trưa Hình Kinh Trì liền ngóng trông buổi chiều.
Anh thất thần một lát mới cầm lấy máy tính bắt đầu xử lý chuyện còn lại.
Dự báo thời tiết nói buổi chiều hôm nay tuyết rơi, chờ sắc trời dần dần ám xuống quả nhiên tuyết rơi.
Tuyết rơi khá lớn, lưu loát, như là bầu trời bị thủng một lổ mà ồ ạt rớt xuống.
Hình Kinh Trì đứng dậy đứng trước cửa sổ nhìn tuyết trong chốc lát, trong lòng lo lắng cho Nguyễn Chi lại không dám gọi điện thoại cho cô. Thời gian này hẳn là cô đang ở trên đường, anh không nghĩ thời điểm cô lái xe sẽ phân tâm.
Chờ sắc trời hoàn toàn tối, trên mặt đất đã bao phủ một tầng tuyết hơi mỏng.
Hình Kinh Trì lo cho Nguyễn Chi, không có biện pháp ở trong phòng bệnh chờ đợi, khoác kiện áo khoác liền đi xuống bãi đỗ xe. Không bao lâu liền thấy Nguyễn Chi lái chiếc xe nhỏ kia đi vào.
Hình Kinh Trì đứng ở ngầm nhìn.
Nguyễn Chi xuống xe, trong tay vẫn là xách theo hộp cơm. Chỉ là cô không có lập tức đi lên như anh tưởng tượng, cô ngửa đầu nhìn thoáng qua chỗ viện anh nằm, là đang nhìn phòng bệnh anh.
Cô đứng như vậy dưới tuyết, ngửa đầu nhìn hồi lâu.
Hình Kinh Trì trơ mắt mà nhìn cô duỗi tay lau lau khóe mắt, anh muốn chạy qua đi ôm cô, nghĩ an ủi nói cô đừng khóc, nhưng lúc này một bước anh đều không thể động đậy, một câu đều không thể nói ra.
Thẳng đến Nguyễn Chi động, Hình Kinh Trì mới cất bước đi hướng ngược lại.
Nguyễn Chi hít hít cái mũi, đem nước mắt nuốt xuống mới rũ đầu hướng bên trong đi. Gió tuyết theo đường cổ áo len vào, cô không khỏi đánh cái rùng mình. Mấy ngày này Hình Kinh Trì không ở, cô luôn quên mang khăn quàng cổ.
Rõ ràng trước kia đều nhớ rõ.
Chính là cái mùa đông này, mỗi buổi sáng đều là Hình Kinh Trì giúp cô mang khăn quàng cổ cùng bao tay, ra cửa lại giúp cô sửa dây giày. Chính là hiện tại Hình Kinh Trì ở viện, không ai vì cô làm những chuyện đó.
Mấy ngày này cô ngủ ở bệnh viện, buổi tối Hình Kinh Trì cho rằng cô ngủ rồi, sẽ trộm xuống giường ôm cô lên giường ngủ, chờ tới buổi sáng lại trộm đem cô thả lại, làm bộ không có việc gì phát sinh.
Nguyễn Chi càng nghĩ càng khó chịu, tay nắm hộp cơm thật chặt.
Cảm thấy cảm xúc mấy ngày này đè nặng sắp giấu không được, cô nghĩ khóc lớn một hồi rồi lại cố nén.
Chờ Nguyễn Chi bình phục cảm xúc đi lên lầu đã là mười phút lúc sau.
Hình Kinh Trì lúc này không làm bộ làm tịch nằm ở trên giường, chờ Nguyễn Chi gõ cửa vang liền giành trước một bước đem cửa mở ra. Tầm mắt âm u dừng ở hai mắt ửng đỏ Nguyễn Chi.
Nguyễn Chi ngẩn ra một cái chớp mắt, ngay sau đó liền rũ mắt xuống, nhìn mũi chân chính mình cùng Hình Kinh Trì.
Anh đứng ở tại chỗ vẫn không nhúc nhích.
Hình Kinh Trì đứng ở cửa không cho cô đi vào, anh nhìn trong chốc lát bỗng duỗi tay xoa khóe mắt cô, không hỏi có phải khóc hay không, chỉ thấp giọng nói: “Cơm nước xong anh muốn đi tản bộ một chút.”
Chút bi thương trong lòng Nguyễn Chi lập tức bị tức giận áp xuống.
Cô ngước mắt trừng mắt nhìn Hình Kinh Trì một cái, tuy rằng ngập nước mắt không có một chút lực áp bức, đẩy anh ra, trực tiếp lướt qua anh đi vào phòng bệnh. Cảm giác bóng dáng nhỏ yếu đầy hùng hổ.
Nguyễn Chi càng nghĩ càng tức giận.
Trời tuyết lớn thế này nói muốn đi ra ngoài tản bộ, thực muốn cô tức chết rồi.
Bởi vì điểm tức giận này, động tác trong tay Nguyễn Chi cũng lớn, trong lúc nhất thời trong phòng bệnh đều là tiếng vang đinh linh leng keng. Chén đũa bị cô đặt lên bàn nặng nề, thẳng đến cô bị người từ phía sau ôm chặt.
Nguyễn Chi theo bản năng mà giãy giụa.
Nhưng chút sức này làm sao chống lại đôi tay cứng cáp kia, cằm nam nhân kề bên gáy cô gắt gao, hơi thở ấm áp phả lại, ngữ khí cũng có vẻ đáng thương: “Vợ ơi.”
Anh thấp thấp giọng kêu: “Vợ ơi, anh sai rồi.”
Nguyễn Chi bực mình: “Buông em ra, ăn cơm.”
Hình Kinh Trì ôm cô gắt gao không bỏ, thẳng đến cảm giác cô thật sự sẽ tức giận mới thu lại. Từ trước đến nay cơm chiều đều là hai người cùng ăn, hiện tại Hình Kinh Trì chỉ có thể nhẫn nại ngồi ăn.
Ngoài cửa sổ tuyết rơi xuống, trong phòng đèn sáng.
Hai người ngồi ở bàn tròn nhỏ ăn cơm, Hình Kinh Trì vừa thấy canh này liền biết cô lại hầm một buổi trưa. Trong khoảng thời gian này mỗi ngày anh đều có thể uống canh bổ, đãi ngộ này muốn đuổi kịp hoàng đế luôn rồi.
Nguyễn Chi mặt buồn ăn cơm, thường thường trong chén cô sẽ xuất hiện thêm thức ăn.
Một miếng thịt, một đôi đũa từ từ gắp.
Chiếc đũa Nguyễn Chi dừng lại, liếc mắt trừng nam nhân bên cạnh một cái.
Hình Kinh Trì đành phải thu hồi tay, nhưng đôi mắt vẫn dính ở trên người cô, thấy cô ăn nửa chén liền buông, nhịn không được mở miệng: “Chi Chi, ăn thêm hai miếng, đừng để thừa.”
Mấy ngày này mắt thấy cô gầy đi nhiều, lại không làm được cái gì.
Nếu không phải ngày mai có thể xuất viện, khả năng đêm nay anh liền trực tiếp khiêng người đi về nhà. Nguyễn Chi không để ý tới anh, trong lòng anh cũng không chịu nổi, cảm xúc vẫn luôn áp lực, nhưng mỗi khi đối diện cùng cô lại không thể phát ra tính tình.
Động tác trong tay Nguyễn Chi dừng một chút, vẫn là cầm lấy chiếc đũa đem đồ ăn dư lại ăn hết.
Trước kia lúc này Nguyễn Chi ngồi tại bàn cơm bồi Hình Kinh Trì cơm nước xong, nhưng mấy ngày này cô ăn xong liền đứng dậy ra cửa, cũng mặc kệ anh. Hôm nay cũng vậy, cô ăn xong liền đi ra ngoài tìm hộ sĩ.
Tuy rằng có thể xuất viện, nhưng miệng vết thương Hình Kinh Trì còn chưa có tốt.
Cô đi hỏi cẩn thận một chút những việc cần chú ý, trên người anh đủ loại sẹo, ít nhất thu hẹp bớt vết sẹo lại.
Chờ Nguyễn Chi cùng hộ sĩ nói chuyện xong trở về phòng bệnh Hình Kinh Trì đã đem hộp cơm đều rửa sạch sẽ, ngoan ngoãn ngồi ở trên giường chờ cô trở lại. Mấy ngày này Nguyễn Chi khó được nhìn thấy dáng vẻ này của anh, dịu ngoan lại nghe lời.
Ngày thường Hình Kinh Trì đều là cường thế bá đạo, hiện tại như thay đổi một người khác vậy.
Nguyễn Chi đi đến mép giường xốc chăn lên, kéo ống quần anh nhìn nhìn miệng vết thương dữ tợn kia, nương theo ánh đèn nhìn kỹ hồi lâu mới nghiêng đầu hỏi: “Muốn đi tản bộ sao?”
Hình Kinh Trì “Ừ” một tiếng.
Kỳ thật mấy ngày qua đây là lần đầu Hình Kinh Trì muốn đi ra ngoài tản bộ, Nguyễn Chi cũng không biết nam nhân này vì sao tuyết lớn lại muốn đi ra. Cô mềm lòng, đành phải nói: “Đi thay quần áo.”
Hình Kinh Trì vươn tay: “Vợ ơi, em đỡ anh với.”
Nguyễn Chi mới không để ý tới anh, xoay người xách giỏ đi.
Trong lòng Hình Kinh Trì thở dài, tự mình đi.
Bên ngoài vừa hạ tuyết lớn, đương nhiên muốn mang dù.
Vừa rồi Hình Kinh Trì thừa dịp Nguyễn Chi đi ra ngoài đem dù cô dự phòng giấu đi, vì thế Nguyễn Chi tìm tới tìm lui chỉ có một cây dù trong tay kia. Cô vẫn sinh hờn dỗi một lát, mới cùng Hình Kinh Trì bước ra khỏi phòng bệnh.
Bởi vì Hình Kinh Trì bị thương, Nguyễn Chi theo bản năng đi bên ngoài, miễn cho người khác không cẩn thận đụng vào anh.
Hình Kinh Trì trầm mặc mà nhìn, Nguyễn Chi thích đi bên trong được che chở, mỗi khi anh nhớ lại liền cảm thấy tâm như ngâm trong hũ đường. Lúc này anh nhìn, trong lòng lại có chút khổ sở.
Chuyện này, thân phận hai người bọn họ đổi chỗ.
Hình Kinh Trì biết nói lên Nguyễn Chi càng tức giận, lý trí nói thời điểm gặp Nguyễn Chi cô luôn bạc nhược, anh lại khống chế không được.
Chờ ra khỏi cửa lớn, Hình Kinh Trì lấy dù trong tay Nguyễn Chi.
Sắc mặt Nguyễn Chi trước sau vẫn căng ra, lại thật cẩn thận duỗi tay đem cô ôm vào trong lòng ngực. Thấy Nguyễn Chi không có giãy giụa anh không khỏi nhẹ nhàng thở ra, hai người dựa vào cùng nhau đi vào tuyết.
Tuyết rơi lớn như vậy, sân bệnh viện không có người nào.
Chỉ có đèn đường lẻ loi sáng lên trong đêm tối.
Hình Kinh Trì ôm lấy bờ vai đơn bạc Nguyễn Chi, thấp thấp giọng nói một câu: “Gầy.”
Nguyễn Chi rúc trong lòng ngực anh không trả lời.
Nói là muốn tản bộ, nhưng Hình Kinh Trì lại không có ý tứ tản bộ, anh mang theo cô đi ra ngoài bệnh viện.
Gần tới ăn tết, đa số cửa hàng trên đường phố đều đóng cửa. Đi ra hai con phố lúc sau Hình Kinh Trì mang theo Nguyễn Chi vào một cửa hàng nữ trang, Nguyễn Chi còn có chút phát ngốc, làm gì vậy?
Thẳng đến Hình Kinh Trì cầm lấy một cái khăn quàng cổ màu đỏ thanh toán tiền.
Nguyễn Chi mím môi, lập tức đi ra khỏi cửa hàng.
Hình Kinh Trì xoay người chưa thấy được Nguyễn Chi ngẩn ra một chút, cô đã bước nhanh đi ra ngoài, trước cửa treo lục lạc dưới tác động lực ở trong gió phát ra tiếng vang thanh thúy lại hỗn độn.
“Chi Chi!”
Hình Kinh Trì ở ngoài cửa thấy được một sườn mặt khác của Nguyễn Chi.
Cô đưa lưng về phía anh đứng ở trong gió tuyết, trong chốc lát trên đầu vai ám một tầng tuyết hơi mỏng.
Hình Kinh Trì dừng lại, bả vai cô run nhè nhẹ.
Anh trầm mặc một lát mới đi lên, từ phía sau ôm lấy, cô đem cả người cô đều bọc trong lòng ngực anh. Hồi lâu, hô một tiếng thấp thấp: “Chi Chi, đừng khóc.”
Lúc này căn bản Nguyễn Chi không nghe rõ Hình Kinh Trì đang nói cái gì.
Cảm xúc mới vừa bị áp xuống lại cuồn cuộn lên, cô dùng mu bàn tay chống đôi mắt, làm cho chính mình có vẻ không quá chật vật. Nhưng nhỏ vụn khóc nức nở vẫn là từ trong cổ họng cô toát ra, một chút một chút, lại nhẹ lại mềm.
Tựa như tuyết vậy.
Rõ ràng nhẹ như vậy, lại làm trong lòng Hình Kinh Trì lạnh băng.
“Có nhiều cảnh sát ở, sao anh có thể đối với chính mình như vậy.” Nguyễn Chi nghẹn ngào, “Anh sao có thể đối với em như vậy. Rõ ràng em đứng ở nơi đó, anh làm em làm sao bây giờ?”
Nguyễn Chi minh bạch, chuyện này không thể giải thích.
Mặc dù Hình Kinh Trì nói anh sai rồi, nhưng cô biết nếu còn có lần sau, anh cũng sẽ làm như vậy. Người nam nhân này, từ đầu đến cuối đều mang trách nhiệm gánh vác, bất luận là làm cảnh sát hay là chồng cô.
Hô hấp Hình Kinh Trì hơi trầm xuống, đem người trong lòng ngực xoay lại.
Hắn giơ tay thật cẩn thận lau nước mắt trên sườn mặt cô, thấp giọng nói: “Chi Chi, anh không có việc gì. Hiện tại đều không bị sao cả, em mở mắt ra nhìn anh, không khóc.”
Nguyễn Chi khóc trong chốc lát, bỗng duỗi tay ôm lấy Hình Kinh Trì, chui đầu vào trước ngực anh.
Hồi lâu, cô nhẹ giọng nói: “Hình Kinh Trì.”
Hình Kinh Trì thấp giọng đáp: “Anh đây.”
Nguyễn Chi nhỏ giọng mà nói: “Về sau anh dạy em, dạy em bảo hộ chính mình như thế nào.”
Hô hấp Hình Kinh Trì cứng lại, viên đạn không làm anh cảm nhận được đau đớn giờ phút này Nguyễn Chi làm anh cảm nhận được. Vốn anh tới bảo hộ cô, nhưng hiện tại cô lại yêu cầu tự bảo hộ chính mình.
Bởi vì so với ai khác anh đều rõ ràng, Nguyễn Chi nói đúng.
Anh không có khả năng mỗi thời mỗi khắc đều ở bên người cô, có đủ loại ngoài ý muốn xuất hiện, nhưng tâm như anh là bị những lời này nghiền nát.
Trong cổ họng Hình Kinh Trì khô khốc, sau một lúc lâu, ách thanh đáp: “Được.”
Lau khô nước mắt cho Nguyễn Chi, Hình Kinh Trì giúp cô mang khăn quàng cổ lên, lại hôn hôn khóe mắt cô: “Chúng ta trở về đi, ngày mai xuất viện về nhà ăn tết.”
Nguyễn Chi dùng sức gật gật đầu.
.
Ngày hôm sau Nguyễn Chi xử lý thủ tục xuất viện.
Tần Dã cùng Dư Phong đều lại đây hỗ trợ lấy đồ vật, thuận tiện cũng mang Nặc Tác đến. Hình Kinh Trì sinh ra một chút ảo giác bản thân biến thành một người què. Nhưng ngại có Nguyễn Chi, anh lựa chọn câm miệng.
Bởi vì hôm nay là đêm ba mươi, Nguyễn Chi cũng không giữ bọn họ ăn cơm, chỉ đưa bọn họ đi xuống lầu.
Trong khoảng thời gian Nguyễn Chi xuống lầu, Hình Kinh Trì trầm mặc nhìn hết thảy trong nhà, vừa mới vào cửa anh liền thấy ở cửa dán câu đối, hiện tại trong phòng khách còn có rất nhiều đèn lồng nhỏ xinh đẹp, mặt trên họa thật xinh đẹp.
Hình Kinh Trì liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, là Nguyễn Chi họa.
Trong nhà thực sạch sẽ, thậm chí tủ lạnh đều tràn đầy, còn có rất nhiều đồ vật là Lâm Thiên Tầm cùng Nguyễn Mai Sâm đưa tới. Hình gia bên kia, mới vừa nằm viện lão gia tử cùng Hình Lập Nhân đều đã tới, nhưng Hình Kinh Trì chưa thấy mặt một ai.
Anh độc thân hai mươi bảy năm, cũng không nghĩ có nhà của riêng mình.
Mà những thứ này, đều là Nguyễn Chi cho anh.
Những ánh lửa trang trí làm phòng khách vốn là quạnh quẽ có vẻ náo nhiệt lên. Thời điểm anh không ở, một mình Nguyễn Chi làm những thứ này.
Hình Kinh Trì không dám nghĩ, không dám nghĩ nếu bản thân thật xảy ra ngoài ý muốn, Nguyễn Chi nên làm cái gì bây giờ.
Anh không yên tâm bất luận kẻ nào chiếu cố cô, cũng không thể tiếp thu cô một mình sinh hoạt.
Hình Kinh Trì nghĩ, có lẽ anh thật sự sai rồi.
Khi đó có lẽ có biện pháp tốt hơn, anh không nên xử trí theo cảm tính như vậy.
Nguyễn Chi sau khi trở về liếc mắt liền thấy nam nhân đứng phát ngốc ở phòng khách. Cô mở hai mắt nhìn, hỏi: “Hình Kinh Trì, có sức lực không? Có sức lực liền tới đây làm vằn thắn.”
Hình Kinh Trì nghẹn lại.
Anh có thể không sức lực sao? Anh có sức lực dùng không hết đây.
Nhưng hiện tại Hình Kinh Trì không dám lỗ mãng, Nguyễn Chi nói cái gì anh liền làm cái đó. Hai người ngồi một khối làm vằn thắn anh còn không quên tạo cảm giác chính mình tồn tại: “Chi Chi, buổi tối muốn ăn cái gì, anh làm cho.”
Hình Kinh Trì làm tốt chuẩn bị Nguyễn Chi không để ý tới mình.
Nào biết Nguyễn Chi đáp: “Xem anh làm.”
Động tác trong tay Hình Kinh Trì dừng lại, lập tức ngước mắt nhìn cô: “Không giận anh?”
Nguyễn Chi liếc nhìn anh một cái, duỗi tay hướng sườn mặt anh, ngón trỏ khẽ nhúc nhích, nhanh chóng vẽ một cánh hoa trên mặt anh. Họa xong thấm tay dưới nước, lại tiếp tục làm vằn thắn.
Hình Kinh Trì nghẹn trong chốc lát, vẫn là không nhịn cười.
Vợ anh không có tức giận.
Nặc Tác ngồi xổm một bên nhìn xem cái này lại nhìn xem cái kia.
Tựa hồ không rõ bọn họ đang chơi cái gì.
Nguyễn Chi cùng Hình Kinh Trì sau kết hôn đây là cái tân niên thứ nhất, là hai người bọn họ cùng Nặc Tác trải qua. Hai người cưng ăn cơm tất niên, sau đó cùng nhau xem liên hoan tiệc tối Tết Âm Lịch, Nặc Tác vẫn luôn ngoan ngoãn ngồi bên chân Nguyễn Chi.
Thời điểm này di động hai người cũng náo nhiệt lên, leng ka leng keng vang lên không yên.
Hình Kinh Trì tiếp nhận nhiều, trực tiếp đóng di động ném một bên. Đêm nay ai ai anh đều không nghĩ, chỉ nghĩ ôm vợ của mình thôi. Nguyễn Chi chọn mấy cái hồi đáp, còn thu rất nhiều bao lì xì.
Ngày thường tuy rằng Nguyễn Chi ngủ sớm, nhưng đêm ba mươi này vẫn theo tập tục chuẩn bị đón giao thừa.
Nhưng Hình Kinh Trì bị thương, cô vội vàng bảo anh trở về phòng ngủ, Hình Kinh Trì đương nhiên không chịu. Hai người đều không nghĩ nhượng bộ, giằng co trong chốc lát đạt thành hiệp nghị, cùng đón giao thừa trên giường.
Đương nhiên đón giao thừa trên giường chỉ là đơn thuần đi lên trên giường.
Cho dù Hình Kinh Trì có nghĩ thầm làm chút cái gì, Nguyễn Chi cũng không chịu.
Nguyễn Chi tắm rửa xong ra tới mới nhìn thấy bao lì xì bên gối đầu mình, mắt Hình Kinh Trì sáng quắc nhìn thẳng cô. Cô cầm lấy bao lì xì nhìn thoáng qua, một chồng thật dày, phỏng chừng là tiền thưởng anh được phát.
Hình Kinh Trì vẫn luôn nhìn sắc mặt cô, thấy mặt mày cô nhu hòa một chút mới duỗi tay sờ sờ tóc cô: “Vợ ơi, tân niên vui vẻ.”
Nguyễn Chi hừ hừ một tiếng, không nói tiếp.
Hình Kinh Trì cười rộ lên.
Anh đem Nguyễn Chi ôm vào trong lòng ngực.
Đúng không giờ pháo hoa nở rộ, Hình Kinh Trì tắt đèn. Hai người ở trong tối nghe thịnh yến bên ngoài, bọn họ nghênh đón một năm mới đến, hết thảy đều là mới tinh.
Hình Kinh Trì ôm thân hình mềm mại trong lòng ngực, thấp giọng nói: “Vợ, qua năm chúng ta sinh hài tử đi.”
Nguyễn Chi trầm mặc một lát, đáp: “Gần đây khả năng không quá phương tiện. Đầu năm em phải đi Tây Bắc, viện bảo tàng có một hạng mục hợp tác, nơi đó bọn họ ít người, tương đối gấp.”
Hình Kinh Trì dừng lại: “Đi bao lâu?”
Nguyễn Chi ở trong bóng tối cong môi lên, ngữ khí lại như thường: “Chậm thì một tháng, nhiều thì ba tháng.”
Hình Kinh Trì: “...”
Sớm biết anh nên ăn vạ ở bệnh viện không ra.
Hai tuần sau, bệnh viện nhân dân Phong Thành.
Tần Dã đứng ở trước giường bệnh nói chuyện cùng Hình Kinh Trì: “Đội trưởng, hôm nay đội rút cứu hộ lui. Thi thể nam nhân kia tìm được rồi, bọn họ không tìm được Lâm Thừa Yến, nhưng đều nói tỷ lệ sinh tồn rất nhỏ, phỏng chừng là..”
Hắn không nhiều lời, có chút lời nói không cần thiết nói rõ ràng như vậy.
Dư Phong ngồi ở ghế trên vừa gặm quả táo vừa nhìn sắc mặt Hình Kinh Trì. Rõ ràng vết thương khỏi rồi, mặt đội trưởng bọn họ còn đen như vậy, nghĩ thầm phỏng chừng còn đang giận dỗi cùng tẩu tử.
Nếu đổi lại hai năm trước, điểm thương này Hình Kinh Trì ở bệnh viện ngốc một ngày còn ngại nhiều.
Trình độ xạ kích Tần Dã trong đội bọn họ nhất nhì, hoàn toàn tránh được thương tổn, một chút ảnh hưởng đều không có. Nhưng ngại với sắc mặt Nguyễn Chi tái nhợt, Hình Kinh Trì thật sự nói muốn xuất viện thực khó mở miệng.
Hơn nữa.. Từ ngày đó bắt đầu, Nguyễn Chi liền không nói chuyện cùng anh.
Trong lòng Hình Kinh Trì rõ ràng gần đây thái độ Nguyễn Chi lãnh đạm là vì cái gì. Nhưng với anh mà nói, lúc ấy tình huống như vậy, đừng nói là một chân, nam nhân kia muốn mệnh anh, anh cũng cho.
Cô tức giận anh không nghĩ cho bản thân, mà anh vô pháp cãi lại.
Mấy ngày này hai người liền cương như vậy, Hình Kinh Trì muốn an ủi kiểu nào cũng chưa có biện pháp.
Chỉ có thể thành thật ngốc ở bệnh viện.
Thời gian này đã gần kề ăn tết.
Bởi vì đạo tặc trộm đồ đội bọn họ trong vội gần một tháng, cũng may án tử thực mau phá xong. Bằng không thị cục cùng áp lực bọn họ đều lớn, sợ là năm này không cần ăn tết. Hiện tại liền không giống nhau, bọn họ không những có thể ăn tết ngon, còn có không ít tiền thưởng, gần đây tâm tình mỗi người trong đội bọn họ đều không tồi. Đương nhiên tâm tình này người không bao gồm Hình Kinh Trì.
Tần Dã nói xong án tử xong việc nhìn thời gian, đánh giá thời điểm này Nguyễn Chi sắp tới, liền lôi kéo Dư Phong chuẩn bị chạy lấy người. Trước khi đi mới nghĩ đến có chút việc chưa nói, chuyện này thật sự là hắn do dự thật lâu, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là nên nói.
“Đội trưởng, còn có chuyện.” Tần Dã nói quan sát sắc mặt Hình Kinh Trì châm chước tìm từ, “Cái cảnh khuyển xuất ngũ kia, ngày đó ở trong núi chúng em gặp được, lúc ấy lên núi dẫn đường chúng em tới. Nó ở cảnh đội ngây người một thời gian, còn rất ngoan. Anh xem vẫn nên nuôi ở cảnh đội được không?”
Tần Dã nói chính là Nặc Tác.
Chủ nhân nó không còn nữa, thành một cẩu không nhà.
Hình Kinh Trì trầm mặc một lát, đáp: “Tôi mang về nhà, ngày mai xuất viện liền đi đón nó.”
Tần Dã cùng Dư Phong nghe xong đều là sửng sốt, hai người liếc nhau.
Bọn họ nói xong liền đi rồi, đi đến nửa đường vừa lúc gặp được Nguyễn Chi tới đưa cơm.
Nguyễn Chi thấy bọn họ nhấp môi cười một chút: “Tần Dã, Dư Phong. Ngày mai chính là đêm ba mươi, các anh nên nghỉ đi?”
“Tẩu tử.”
Tần Dã cùng Dư Phong mở miệng kêu cô.
Trong khoảng thời gian này Nguyễn Chi thoạt nhìn lại mảnh khảnh không ít.
Cô thấy bọn họ vẫn giống như trước đây, ôn nhu lại thân cận, nhưng ngược lại đối với Hình Kinh Trì đã hai tuần không cười. Đây là chuyện của vợ chồng bọn họ, không thể trộn lẫn với người khác.
Dư Phong cười đáp: “Đúng vậy, hôm nay liền nghỉ.”
Vốn sớm trở về, nhưng án tử ở chỗ này không có biện pháp, cũng may đuổi giải quyết trước năm.
Tần Dã nhẹ nhàng mắng Dư Phong một chút, nói chú đừng quấy rầy tẩu tử đi gặp đội trưởng. Lúc này Dư Phong cũng cơ linh, nói câu còn có việc liền cùng Tần Dã rất nhanh rời đi, như là chạy trốn vậy.
Bọn họ đi rồi ý cười trên mặt Nguyễn Chi liền phai nhạt xuống.
Cô hơi cúi đầu đi hướng phòng bệnh Hình Kinh Trì.
Một lát sau, cửa phòng Hình Kinh Trì bị gõ vang.
Hình Kinh Trì đứng trước cửa sổ động tác cực kỳ nhanh chóng nằm trở về giường bệnh. Chờ Nguyễn Chi mở cửa tiến vào, Hình Kinh Trì đã nằm ở trên giường rồi.
Vốn dĩ Hình Kinh Trì còn nghĩ giả bộ ngủ, nhưng vừa thấy Nguyễn Chi liền nhăn lại mi: “Sao mặc ít như vậy?”
Dự báo nói hôm nay khả năng tuyết sẽ rơi, Nguyễn Chi lại không có mang khăn quàng cổ. Hình Kinh Trì nhìn cằm cô thon gầy, trái tim lại đau đớn lên.
Nguyễn Chi ngước mắt liếc nhìn Hình Kinh Trì một cái.
Năng lực anh khôi phục thật sự nhanh, hơn một tuần liền khôi phục giống như trước đây, thoạt nhìn rất có tinh thần. Nhưng cô không yên tâm, liền không đề cập tới chuyện xuất viện, mỗi ngày đều tới đưa cơm, buổi tối ngủ ở nơi này, sáng sớm hôm sau đi.
Sau khi Hình Kinh Trì nói câu kia xong Nguyễn Chi không theo tiếng.
Trong lúc nhất thời trong phòng bệnh trở nên thực an tĩnh, trừ bỏ thanh âm Nguyễn Chi lấy chén đũa ra liền không có tiếng vang khác.
Hình Kinh Trì nhìn chằm chằm sườn mặt trắng nõn cô, một bụng lời nói nghĩ nói lại nói không ra, chỉ sợ nói càng chọc cô tức giận. Liền đành phải nhìn ngu như vậy, nhìn nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Chi Chi.”
Nguyễn Chi không để ý tới anh, chỉ tiếp tục lắc lắc tay mình.
Chờ đem đồ ăn đều để ở trên bàn nhỏ xong, cô mới nhẹ giọng nói một câu: “Ăn cơm.”
Nói xong Nguyễn Chi liền đi ngồi trên sô pha nhỏ cách đó không xa, tiếp tục xem sách. Trước nghỉ Hạ Lan Quân tìm cô, nói năm sau có hạng mục hợp tác cùng Tây Bắc, hỏi cô có hứng thú hay không. Nguyễn Chi vừa nghe liền biết là Hạ Lan Quân cố ý tới hỏi cô, trong khoảng thời gian này xảy ra nhiều chuyện như vậy, ông nghĩ làm cô đổi hoàn cảnh đi giải sầu, khả năng sẽ khôi phục một chút.
Nguyễn Chi nghĩ nghĩ liền đáp ứng, cô cũng muốn đi ra ngoài một chút.
Mấy ngày nay cô đều đang xem về tư liệu hạng mục này.
Hình Kinh Trì không nhìn đồ ăn phong phú trước mặt, vẫn luôn nhìn chăm chú vào nữ nhân ngồi ở trên sô pha.
Anh thấp giọng hỏi: “Chi Chi, em ăn chưa?”
Nguyễn Chi không theo tiếng, anh làm bộ muốn xuống giường.
Lúc này cô mới có động tĩnh, nhấc mí mắt lên phiêu phiêu liếc mắt nhìn anh một cái.
Một cái liếc mắt này khiến cho Hình Kinh Trì cũng không dám động, thành thật lùi về trên giường bắt đầu ăn cơm, chỉ là đôi mắt còn dính ở trên người cô.
Nguyễn Chi rũ mi mắt, nội dung trên sách lại không thể nào xem vào.
Nam nhân kia ăn cơm sao nhanh như vậy, rõ ràng thời điểm ăn cùng cô đã sửa lại không ít. Cô nhịn nhịn không được, nâng mặt lên nhìn anh: “Ăn chậm một chút.”
Hình Kinh Trì một khựng lại.
Mắt đen dừng ở khuôn mặt nhỏ cô banh ra, trong lòng lại trong sáng lên.
Anh cười một chút: “Được.”
So thời điểm ngày hôm qua ăn cơm nói nhiều hơn một câu.
Bởi vì câu này ăn chậm một chút, Hình Kinh Trì hận không thể đếm từ hạt cơm ăn.
Chờ Hình Kinh Trì cơm nước xong, Nguyễn Chi khép sách lại đứng dậy đi thu thập, thuận tiện đem chuyện ngày mai xuất viện nói: “Buổi sáng ngày mai em tới làm thủ tục xuất viện, ăn tết không đi đâu hết, ở nhà thôi.”
Hình Kinh Trì nhìn sắc mặt Nguyễn Chi.
Ý tứ là không đi Hình gia cũng không đi Lâm gia.
Hình Kinh Trì đương nhiên đáp ứng, anh ước gì đều không đi chỗ nào, chỉ nghĩ cùng Nguyễn Chi ngốc ở nhà. Anh nhìn Nguyễn Chi thu thập xong rồi mới nói lên chuyện buổi sáng Tần Dã nói cùng anh.
“Chi Chi, đội cứu hộ không tìm được người, hôm nay bọn họ rút lui.” Hình Kinh Trì vừa nói vừa chú ý biểu tình biến hóa Nguyễn Chi, “Còn có, anh nói cùng Tần Dã, ngày mai mang Nặc Tác về nhà.”
Nguyễn Chi rũ mắt, nhẹ giọng đáp: “Đã biết.”
Từ trước đến nay Hình Kinh Trì am hiểu thấy rõ cảm xúc người khác, nguyên bản chuyện này cũng dùng được trên người Nguyễn Chi, anh có thể phân biệt khi nào cô vui vẻ khi nào không vui. Nhưng hiện tại không giống nhau, một chút cảm xúc dao động cô đều không có.
Hình Kinh Trì thực lo lắng cho cô.
Nguyễn Chi như bây giờ trạng thái cũng không khỏe mạnh.
Buổi chiều Nguyễn Chi có việc, hai người nói xong cô bác sĩ lại đi tìm chủ trị cho Hình Kinh Trì, xác nhận Hình Kinh Trì không có việc gì có thể xuất viện cô liền rời đi. Chỉ để lại một mình Hình Kinh Trì ở cửa nhìn theo.
Mới qua Giữa trưa Hình Kinh Trì liền ngóng trông buổi chiều.
Anh thất thần một lát mới cầm lấy máy tính bắt đầu xử lý chuyện còn lại.
Dự báo thời tiết nói buổi chiều hôm nay tuyết rơi, chờ sắc trời dần dần ám xuống quả nhiên tuyết rơi.
Tuyết rơi khá lớn, lưu loát, như là bầu trời bị thủng một lổ mà ồ ạt rớt xuống.
Hình Kinh Trì đứng dậy đứng trước cửa sổ nhìn tuyết trong chốc lát, trong lòng lo lắng cho Nguyễn Chi lại không dám gọi điện thoại cho cô. Thời gian này hẳn là cô đang ở trên đường, anh không nghĩ thời điểm cô lái xe sẽ phân tâm.
Chờ sắc trời hoàn toàn tối, trên mặt đất đã bao phủ một tầng tuyết hơi mỏng.
Hình Kinh Trì lo cho Nguyễn Chi, không có biện pháp ở trong phòng bệnh chờ đợi, khoác kiện áo khoác liền đi xuống bãi đỗ xe. Không bao lâu liền thấy Nguyễn Chi lái chiếc xe nhỏ kia đi vào.
Hình Kinh Trì đứng ở ngầm nhìn.
Nguyễn Chi xuống xe, trong tay vẫn là xách theo hộp cơm. Chỉ là cô không có lập tức đi lên như anh tưởng tượng, cô ngửa đầu nhìn thoáng qua chỗ viện anh nằm, là đang nhìn phòng bệnh anh.
Cô đứng như vậy dưới tuyết, ngửa đầu nhìn hồi lâu.
Hình Kinh Trì trơ mắt mà nhìn cô duỗi tay lau lau khóe mắt, anh muốn chạy qua đi ôm cô, nghĩ an ủi nói cô đừng khóc, nhưng lúc này một bước anh đều không thể động đậy, một câu đều không thể nói ra.
Thẳng đến Nguyễn Chi động, Hình Kinh Trì mới cất bước đi hướng ngược lại.
Nguyễn Chi hít hít cái mũi, đem nước mắt nuốt xuống mới rũ đầu hướng bên trong đi. Gió tuyết theo đường cổ áo len vào, cô không khỏi đánh cái rùng mình. Mấy ngày này Hình Kinh Trì không ở, cô luôn quên mang khăn quàng cổ.
Rõ ràng trước kia đều nhớ rõ.
Chính là cái mùa đông này, mỗi buổi sáng đều là Hình Kinh Trì giúp cô mang khăn quàng cổ cùng bao tay, ra cửa lại giúp cô sửa dây giày. Chính là hiện tại Hình Kinh Trì ở viện, không ai vì cô làm những chuyện đó.
Mấy ngày này cô ngủ ở bệnh viện, buổi tối Hình Kinh Trì cho rằng cô ngủ rồi, sẽ trộm xuống giường ôm cô lên giường ngủ, chờ tới buổi sáng lại trộm đem cô thả lại, làm bộ không có việc gì phát sinh.
Nguyễn Chi càng nghĩ càng khó chịu, tay nắm hộp cơm thật chặt.
Cảm thấy cảm xúc mấy ngày này đè nặng sắp giấu không được, cô nghĩ khóc lớn một hồi rồi lại cố nén.
Chờ Nguyễn Chi bình phục cảm xúc đi lên lầu đã là mười phút lúc sau.
Hình Kinh Trì lúc này không làm bộ làm tịch nằm ở trên giường, chờ Nguyễn Chi gõ cửa vang liền giành trước một bước đem cửa mở ra. Tầm mắt âm u dừng ở hai mắt ửng đỏ Nguyễn Chi.
Nguyễn Chi ngẩn ra một cái chớp mắt, ngay sau đó liền rũ mắt xuống, nhìn mũi chân chính mình cùng Hình Kinh Trì.
Anh đứng ở tại chỗ vẫn không nhúc nhích.
Hình Kinh Trì đứng ở cửa không cho cô đi vào, anh nhìn trong chốc lát bỗng duỗi tay xoa khóe mắt cô, không hỏi có phải khóc hay không, chỉ thấp giọng nói: “Cơm nước xong anh muốn đi tản bộ một chút.”
Chút bi thương trong lòng Nguyễn Chi lập tức bị tức giận áp xuống.
Cô ngước mắt trừng mắt nhìn Hình Kinh Trì một cái, tuy rằng ngập nước mắt không có một chút lực áp bức, đẩy anh ra, trực tiếp lướt qua anh đi vào phòng bệnh. Cảm giác bóng dáng nhỏ yếu đầy hùng hổ.
Nguyễn Chi càng nghĩ càng tức giận.
Trời tuyết lớn thế này nói muốn đi ra ngoài tản bộ, thực muốn cô tức chết rồi.
Bởi vì điểm tức giận này, động tác trong tay Nguyễn Chi cũng lớn, trong lúc nhất thời trong phòng bệnh đều là tiếng vang đinh linh leng keng. Chén đũa bị cô đặt lên bàn nặng nề, thẳng đến cô bị người từ phía sau ôm chặt.
Nguyễn Chi theo bản năng mà giãy giụa.
Nhưng chút sức này làm sao chống lại đôi tay cứng cáp kia, cằm nam nhân kề bên gáy cô gắt gao, hơi thở ấm áp phả lại, ngữ khí cũng có vẻ đáng thương: “Vợ ơi.”
Anh thấp thấp giọng kêu: “Vợ ơi, anh sai rồi.”
Nguyễn Chi bực mình: “Buông em ra, ăn cơm.”
Hình Kinh Trì ôm cô gắt gao không bỏ, thẳng đến cảm giác cô thật sự sẽ tức giận mới thu lại. Từ trước đến nay cơm chiều đều là hai người cùng ăn, hiện tại Hình Kinh Trì chỉ có thể nhẫn nại ngồi ăn.
Ngoài cửa sổ tuyết rơi xuống, trong phòng đèn sáng.
Hai người ngồi ở bàn tròn nhỏ ăn cơm, Hình Kinh Trì vừa thấy canh này liền biết cô lại hầm một buổi trưa. Trong khoảng thời gian này mỗi ngày anh đều có thể uống canh bổ, đãi ngộ này muốn đuổi kịp hoàng đế luôn rồi.
Nguyễn Chi mặt buồn ăn cơm, thường thường trong chén cô sẽ xuất hiện thêm thức ăn.
Một miếng thịt, một đôi đũa từ từ gắp.
Chiếc đũa Nguyễn Chi dừng lại, liếc mắt trừng nam nhân bên cạnh một cái.
Hình Kinh Trì đành phải thu hồi tay, nhưng đôi mắt vẫn dính ở trên người cô, thấy cô ăn nửa chén liền buông, nhịn không được mở miệng: “Chi Chi, ăn thêm hai miếng, đừng để thừa.”
Mấy ngày này mắt thấy cô gầy đi nhiều, lại không làm được cái gì.
Nếu không phải ngày mai có thể xuất viện, khả năng đêm nay anh liền trực tiếp khiêng người đi về nhà. Nguyễn Chi không để ý tới anh, trong lòng anh cũng không chịu nổi, cảm xúc vẫn luôn áp lực, nhưng mỗi khi đối diện cùng cô lại không thể phát ra tính tình.
Động tác trong tay Nguyễn Chi dừng một chút, vẫn là cầm lấy chiếc đũa đem đồ ăn dư lại ăn hết.
Trước kia lúc này Nguyễn Chi ngồi tại bàn cơm bồi Hình Kinh Trì cơm nước xong, nhưng mấy ngày này cô ăn xong liền đứng dậy ra cửa, cũng mặc kệ anh. Hôm nay cũng vậy, cô ăn xong liền đi ra ngoài tìm hộ sĩ.
Tuy rằng có thể xuất viện, nhưng miệng vết thương Hình Kinh Trì còn chưa có tốt.
Cô đi hỏi cẩn thận một chút những việc cần chú ý, trên người anh đủ loại sẹo, ít nhất thu hẹp bớt vết sẹo lại.
Chờ Nguyễn Chi cùng hộ sĩ nói chuyện xong trở về phòng bệnh Hình Kinh Trì đã đem hộp cơm đều rửa sạch sẽ, ngoan ngoãn ngồi ở trên giường chờ cô trở lại. Mấy ngày này Nguyễn Chi khó được nhìn thấy dáng vẻ này của anh, dịu ngoan lại nghe lời.
Ngày thường Hình Kinh Trì đều là cường thế bá đạo, hiện tại như thay đổi một người khác vậy.
Nguyễn Chi đi đến mép giường xốc chăn lên, kéo ống quần anh nhìn nhìn miệng vết thương dữ tợn kia, nương theo ánh đèn nhìn kỹ hồi lâu mới nghiêng đầu hỏi: “Muốn đi tản bộ sao?”
Hình Kinh Trì “Ừ” một tiếng.
Kỳ thật mấy ngày qua đây là lần đầu Hình Kinh Trì muốn đi ra ngoài tản bộ, Nguyễn Chi cũng không biết nam nhân này vì sao tuyết lớn lại muốn đi ra. Cô mềm lòng, đành phải nói: “Đi thay quần áo.”
Hình Kinh Trì vươn tay: “Vợ ơi, em đỡ anh với.”
Nguyễn Chi mới không để ý tới anh, xoay người xách giỏ đi.
Trong lòng Hình Kinh Trì thở dài, tự mình đi.
Bên ngoài vừa hạ tuyết lớn, đương nhiên muốn mang dù.
Vừa rồi Hình Kinh Trì thừa dịp Nguyễn Chi đi ra ngoài đem dù cô dự phòng giấu đi, vì thế Nguyễn Chi tìm tới tìm lui chỉ có một cây dù trong tay kia. Cô vẫn sinh hờn dỗi một lát, mới cùng Hình Kinh Trì bước ra khỏi phòng bệnh.
Bởi vì Hình Kinh Trì bị thương, Nguyễn Chi theo bản năng đi bên ngoài, miễn cho người khác không cẩn thận đụng vào anh.
Hình Kinh Trì trầm mặc mà nhìn, Nguyễn Chi thích đi bên trong được che chở, mỗi khi anh nhớ lại liền cảm thấy tâm như ngâm trong hũ đường. Lúc này anh nhìn, trong lòng lại có chút khổ sở.
Chuyện này, thân phận hai người bọn họ đổi chỗ.
Hình Kinh Trì biết nói lên Nguyễn Chi càng tức giận, lý trí nói thời điểm gặp Nguyễn Chi cô luôn bạc nhược, anh lại khống chế không được.
Chờ ra khỏi cửa lớn, Hình Kinh Trì lấy dù trong tay Nguyễn Chi.
Sắc mặt Nguyễn Chi trước sau vẫn căng ra, lại thật cẩn thận duỗi tay đem cô ôm vào trong lòng ngực. Thấy Nguyễn Chi không có giãy giụa anh không khỏi nhẹ nhàng thở ra, hai người dựa vào cùng nhau đi vào tuyết.
Tuyết rơi lớn như vậy, sân bệnh viện không có người nào.
Chỉ có đèn đường lẻ loi sáng lên trong đêm tối.
Hình Kinh Trì ôm lấy bờ vai đơn bạc Nguyễn Chi, thấp thấp giọng nói một câu: “Gầy.”
Nguyễn Chi rúc trong lòng ngực anh không trả lời.
Nói là muốn tản bộ, nhưng Hình Kinh Trì lại không có ý tứ tản bộ, anh mang theo cô đi ra ngoài bệnh viện.
Gần tới ăn tết, đa số cửa hàng trên đường phố đều đóng cửa. Đi ra hai con phố lúc sau Hình Kinh Trì mang theo Nguyễn Chi vào một cửa hàng nữ trang, Nguyễn Chi còn có chút phát ngốc, làm gì vậy?
Thẳng đến Hình Kinh Trì cầm lấy một cái khăn quàng cổ màu đỏ thanh toán tiền.
Nguyễn Chi mím môi, lập tức đi ra khỏi cửa hàng.
Hình Kinh Trì xoay người chưa thấy được Nguyễn Chi ngẩn ra một chút, cô đã bước nhanh đi ra ngoài, trước cửa treo lục lạc dưới tác động lực ở trong gió phát ra tiếng vang thanh thúy lại hỗn độn.
“Chi Chi!”
Hình Kinh Trì ở ngoài cửa thấy được một sườn mặt khác của Nguyễn Chi.
Cô đưa lưng về phía anh đứng ở trong gió tuyết, trong chốc lát trên đầu vai ám một tầng tuyết hơi mỏng.
Hình Kinh Trì dừng lại, bả vai cô run nhè nhẹ.
Anh trầm mặc một lát mới đi lên, từ phía sau ôm lấy, cô đem cả người cô đều bọc trong lòng ngực anh. Hồi lâu, hô một tiếng thấp thấp: “Chi Chi, đừng khóc.”
Lúc này căn bản Nguyễn Chi không nghe rõ Hình Kinh Trì đang nói cái gì.
Cảm xúc mới vừa bị áp xuống lại cuồn cuộn lên, cô dùng mu bàn tay chống đôi mắt, làm cho chính mình có vẻ không quá chật vật. Nhưng nhỏ vụn khóc nức nở vẫn là từ trong cổ họng cô toát ra, một chút một chút, lại nhẹ lại mềm.
Tựa như tuyết vậy.
Rõ ràng nhẹ như vậy, lại làm trong lòng Hình Kinh Trì lạnh băng.
“Có nhiều cảnh sát ở, sao anh có thể đối với chính mình như vậy.” Nguyễn Chi nghẹn ngào, “Anh sao có thể đối với em như vậy. Rõ ràng em đứng ở nơi đó, anh làm em làm sao bây giờ?”
Nguyễn Chi minh bạch, chuyện này không thể giải thích.
Mặc dù Hình Kinh Trì nói anh sai rồi, nhưng cô biết nếu còn có lần sau, anh cũng sẽ làm như vậy. Người nam nhân này, từ đầu đến cuối đều mang trách nhiệm gánh vác, bất luận là làm cảnh sát hay là chồng cô.
Hô hấp Hình Kinh Trì hơi trầm xuống, đem người trong lòng ngực xoay lại.
Hắn giơ tay thật cẩn thận lau nước mắt trên sườn mặt cô, thấp giọng nói: “Chi Chi, anh không có việc gì. Hiện tại đều không bị sao cả, em mở mắt ra nhìn anh, không khóc.”
Nguyễn Chi khóc trong chốc lát, bỗng duỗi tay ôm lấy Hình Kinh Trì, chui đầu vào trước ngực anh.
Hồi lâu, cô nhẹ giọng nói: “Hình Kinh Trì.”
Hình Kinh Trì thấp giọng đáp: “Anh đây.”
Nguyễn Chi nhỏ giọng mà nói: “Về sau anh dạy em, dạy em bảo hộ chính mình như thế nào.”
Hô hấp Hình Kinh Trì cứng lại, viên đạn không làm anh cảm nhận được đau đớn giờ phút này Nguyễn Chi làm anh cảm nhận được. Vốn anh tới bảo hộ cô, nhưng hiện tại cô lại yêu cầu tự bảo hộ chính mình.
Bởi vì so với ai khác anh đều rõ ràng, Nguyễn Chi nói đúng.
Anh không có khả năng mỗi thời mỗi khắc đều ở bên người cô, có đủ loại ngoài ý muốn xuất hiện, nhưng tâm như anh là bị những lời này nghiền nát.
Trong cổ họng Hình Kinh Trì khô khốc, sau một lúc lâu, ách thanh đáp: “Được.”
Lau khô nước mắt cho Nguyễn Chi, Hình Kinh Trì giúp cô mang khăn quàng cổ lên, lại hôn hôn khóe mắt cô: “Chúng ta trở về đi, ngày mai xuất viện về nhà ăn tết.”
Nguyễn Chi dùng sức gật gật đầu.
.
Ngày hôm sau Nguyễn Chi xử lý thủ tục xuất viện.
Tần Dã cùng Dư Phong đều lại đây hỗ trợ lấy đồ vật, thuận tiện cũng mang Nặc Tác đến. Hình Kinh Trì sinh ra một chút ảo giác bản thân biến thành một người què. Nhưng ngại có Nguyễn Chi, anh lựa chọn câm miệng.
Bởi vì hôm nay là đêm ba mươi, Nguyễn Chi cũng không giữ bọn họ ăn cơm, chỉ đưa bọn họ đi xuống lầu.
Trong khoảng thời gian Nguyễn Chi xuống lầu, Hình Kinh Trì trầm mặc nhìn hết thảy trong nhà, vừa mới vào cửa anh liền thấy ở cửa dán câu đối, hiện tại trong phòng khách còn có rất nhiều đèn lồng nhỏ xinh đẹp, mặt trên họa thật xinh đẹp.
Hình Kinh Trì liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, là Nguyễn Chi họa.
Trong nhà thực sạch sẽ, thậm chí tủ lạnh đều tràn đầy, còn có rất nhiều đồ vật là Lâm Thiên Tầm cùng Nguyễn Mai Sâm đưa tới. Hình gia bên kia, mới vừa nằm viện lão gia tử cùng Hình Lập Nhân đều đã tới, nhưng Hình Kinh Trì chưa thấy mặt một ai.
Anh độc thân hai mươi bảy năm, cũng không nghĩ có nhà của riêng mình.
Mà những thứ này, đều là Nguyễn Chi cho anh.
Những ánh lửa trang trí làm phòng khách vốn là quạnh quẽ có vẻ náo nhiệt lên. Thời điểm anh không ở, một mình Nguyễn Chi làm những thứ này.
Hình Kinh Trì không dám nghĩ, không dám nghĩ nếu bản thân thật xảy ra ngoài ý muốn, Nguyễn Chi nên làm cái gì bây giờ.
Anh không yên tâm bất luận kẻ nào chiếu cố cô, cũng không thể tiếp thu cô một mình sinh hoạt.
Hình Kinh Trì nghĩ, có lẽ anh thật sự sai rồi.
Khi đó có lẽ có biện pháp tốt hơn, anh không nên xử trí theo cảm tính như vậy.
Nguyễn Chi sau khi trở về liếc mắt liền thấy nam nhân đứng phát ngốc ở phòng khách. Cô mở hai mắt nhìn, hỏi: “Hình Kinh Trì, có sức lực không? Có sức lực liền tới đây làm vằn thắn.”
Hình Kinh Trì nghẹn lại.
Anh có thể không sức lực sao? Anh có sức lực dùng không hết đây.
Nhưng hiện tại Hình Kinh Trì không dám lỗ mãng, Nguyễn Chi nói cái gì anh liền làm cái đó. Hai người ngồi một khối làm vằn thắn anh còn không quên tạo cảm giác chính mình tồn tại: “Chi Chi, buổi tối muốn ăn cái gì, anh làm cho.”
Hình Kinh Trì làm tốt chuẩn bị Nguyễn Chi không để ý tới mình.
Nào biết Nguyễn Chi đáp: “Xem anh làm.”
Động tác trong tay Hình Kinh Trì dừng lại, lập tức ngước mắt nhìn cô: “Không giận anh?”
Nguyễn Chi liếc nhìn anh một cái, duỗi tay hướng sườn mặt anh, ngón trỏ khẽ nhúc nhích, nhanh chóng vẽ một cánh hoa trên mặt anh. Họa xong thấm tay dưới nước, lại tiếp tục làm vằn thắn.
Hình Kinh Trì nghẹn trong chốc lát, vẫn là không nhịn cười.
Vợ anh không có tức giận.
Nặc Tác ngồi xổm một bên nhìn xem cái này lại nhìn xem cái kia.
Tựa hồ không rõ bọn họ đang chơi cái gì.
Nguyễn Chi cùng Hình Kinh Trì sau kết hôn đây là cái tân niên thứ nhất, là hai người bọn họ cùng Nặc Tác trải qua. Hai người cưng ăn cơm tất niên, sau đó cùng nhau xem liên hoan tiệc tối Tết Âm Lịch, Nặc Tác vẫn luôn ngoan ngoãn ngồi bên chân Nguyễn Chi.
Thời điểm này di động hai người cũng náo nhiệt lên, leng ka leng keng vang lên không yên.
Hình Kinh Trì tiếp nhận nhiều, trực tiếp đóng di động ném một bên. Đêm nay ai ai anh đều không nghĩ, chỉ nghĩ ôm vợ của mình thôi. Nguyễn Chi chọn mấy cái hồi đáp, còn thu rất nhiều bao lì xì.
Ngày thường tuy rằng Nguyễn Chi ngủ sớm, nhưng đêm ba mươi này vẫn theo tập tục chuẩn bị đón giao thừa.
Nhưng Hình Kinh Trì bị thương, cô vội vàng bảo anh trở về phòng ngủ, Hình Kinh Trì đương nhiên không chịu. Hai người đều không nghĩ nhượng bộ, giằng co trong chốc lát đạt thành hiệp nghị, cùng đón giao thừa trên giường.
Đương nhiên đón giao thừa trên giường chỉ là đơn thuần đi lên trên giường.
Cho dù Hình Kinh Trì có nghĩ thầm làm chút cái gì, Nguyễn Chi cũng không chịu.
Nguyễn Chi tắm rửa xong ra tới mới nhìn thấy bao lì xì bên gối đầu mình, mắt Hình Kinh Trì sáng quắc nhìn thẳng cô. Cô cầm lấy bao lì xì nhìn thoáng qua, một chồng thật dày, phỏng chừng là tiền thưởng anh được phát.
Hình Kinh Trì vẫn luôn nhìn sắc mặt cô, thấy mặt mày cô nhu hòa một chút mới duỗi tay sờ sờ tóc cô: “Vợ ơi, tân niên vui vẻ.”
Nguyễn Chi hừ hừ một tiếng, không nói tiếp.
Hình Kinh Trì cười rộ lên.
Anh đem Nguyễn Chi ôm vào trong lòng ngực.
Đúng không giờ pháo hoa nở rộ, Hình Kinh Trì tắt đèn. Hai người ở trong tối nghe thịnh yến bên ngoài, bọn họ nghênh đón một năm mới đến, hết thảy đều là mới tinh.
Hình Kinh Trì ôm thân hình mềm mại trong lòng ngực, thấp giọng nói: “Vợ, qua năm chúng ta sinh hài tử đi.”
Nguyễn Chi trầm mặc một lát, đáp: “Gần đây khả năng không quá phương tiện. Đầu năm em phải đi Tây Bắc, viện bảo tàng có một hạng mục hợp tác, nơi đó bọn họ ít người, tương đối gấp.”
Hình Kinh Trì dừng lại: “Đi bao lâu?”
Nguyễn Chi ở trong bóng tối cong môi lên, ngữ khí lại như thường: “Chậm thì một tháng, nhiều thì ba tháng.”
Hình Kinh Trì: “...”
Sớm biết anh nên ăn vạ ở bệnh viện không ra.