[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Em Nhắm Mắt Rồi, Anh Hôn Đi - Nhất Chích Điềm Thỏ.
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,909
- Điểm cảm xúc
- 5,647
- Điểm
- 113
Chương 51
Editor: trucxinh0505
Bởi vì chuyện viết kiểm điểm, sau một tháng bận rộn lúc này Nguyễn Chi bận rộn nhất. Làm xong cơm nước cô liền cầm bút, vẻ mặt khổ đại cừu thâm nhìn chằm chằm notebook.
Không nói người khác, giáo sư Chu nhìn đều tò mò, ba ngày liền lắc lư hai đầu đến bên người Nguyễn Chi.
Còn thường thường hỏi một câu: “Tiểu Chi Nhi, cô làm gì vậy?”
Thông thường lúc này Nguyễn Chi liền sẽ xua xua tay đuổi lão đầu đi: “Ngài đừng vây quanh em xoay, tháng mười hai đã có thể triển khai. Mấy bức họa cuối cùng ngài định có tốt không?”
Nghe vậy giáo sư Chu khẽ hừ một tiếng: “Chuyện này còn không phải Cố Diễn quái sao, làm hòa thượng thì làm hòa thượng đi, còn chạy lung tung ra bên ngoài cái gì. Ta muốn đi tìm hỏi một chút đều tìm không thấy, ta nghĩ vẫn là do Hạ Lan Quân dọa chạy đi, quá nhiều việc lo liệu không hết liền phái đi nhà người ta, còn không phải, làm người bỏ chạy.”
Nguyễn Chi bất đắc dĩ: “Mỗi năm sư phụ đều sẽ đi du học, chẳng qua năm nay chậm chút.”
Giáo sư Chu lại hừ hừ trong chốc lát, chuyển đi tới nơi khác.
Đến thứ sáu, thời điểm Hình Kinh Trì tới đón Nguyễn Chi cô còn ghé vào trên bàn múa bút thành văn đâu. Hình Kinh Trì thấy còn cảm thấy khá buồn cười, anh cũng không nóng nảy, đem ghế dựa xách ngồi bên cạnh chờ Nguyễn Chi, cũng không đi xem.
Dù sao tờ kiểm điểm này sớm muộn gì đều giao trên tay anh mà thôi.
Nguyễn Chi cũng không trì hoãn bao nhiêu thời gian, vốn dĩ cũng còn lại một chút cuối cùng.
Nàng xoát xoát vài nét bút viết xong, đem giấy từ notebook xé xuống, sau đó hung tợn ấn tờ kiểm điểm này vào trong lòng ngực Hình Kinh Trì: “Cầm đi! Em viết xong rồi! Còn có, tuần này không làm!”
Hình Kinh Trì hơi đình chỉ, nhấc mí mắt lên liếc mắt nhìn Nguyễn Chi một cái, thấy bộ dáng tức giận của cô không nói gì, gật đầu: “Có thể.”
Đồng ý rồi Hình Kinh Trì liền thu lại tờ kiểm điểm, không tính toán xem một chút ở chỗ này. Anh đứng dậy dắt Nguyễn Chi đi ra ngoài: “Đi thôi, về nhà.”
Dạ?
Nguyễn Chi bất mãn nhìn anh nói thầm: “Em viết thực mệt mỏi, anh đều không nhìn xem sao?”
Thần sắc Hình Kinh Trì nhàn nhạt: “Trở về xem kỹ.”
Nguyễn Chi chi: “...”
Không phải một tờ kiểm điểm thôi sao, sao từ trên người Hình Kinh Trì cô như nhìn ra một ít ý vị xem báo cáo vậy.
Từ trước đến nay thời điểm thứ sáu bọn họ đều là đi siêu thị mới về nhà, bổ sung một chút đồ dùng trong nhà. Tháng này tính lên đồ dùng tránh thai trong nhà dùng gần hết, lúc này Hình Kinh Trì lại không mua.
Nguyễn Chi còn rất kinh ngạc, ghé vào bên người anh nhỏ giọng hỏi: “Hình Kinh Trì, không mua cái kia sao?”
Hình Kinh Trì bình tĩnh gật đầu: “Ừ, tháng trước đồng ý với em. Anh sợ nhịn không được, tháng sau lại mua.”
Nguyễn Chi nghĩ thầm người nam nhân này còn có một ngày phát thiện tâm lớn như vậy? Nghĩ đến tháng sau còn muốn xuất ngoại, Nguyễn Chi có chút mềm lòng: “Tháng này mua tháng mua đều giống nhau, cũng tới rồi mà.”
Hình Kinh Trì yên lặng liếc mắt nhìn cô một cái: “Được, vậy mua.”
Thẳng đến đi ra khỏi siêu thị một lúc lâu, Nguyễn Chi cũng chưa suy nghĩ cẩn thận nên chỉnh Hình Kinh Trì như thế nào cho tốt. Chờ về đến nhà Nguyễn Chi liền đem mấy vấn đề này toàn bộ vứt sau đầu, đi một vòng mệt mỏi cô chỉ muốn đi phòng tắm tắm một cái.
Hình Kinh Trì chuẩn bị nước ấm cho cô xong, cứng nhắc cầm nước trái cây tiến vào, mới tiến phòng bếp nấu cơm.
Toàn bộ lưu trình này Nguyễn Chi không khỏi cảm thán Hình Kinh Trì làm ngày càng thuận tay, so sánh lúc ấy ở Điền Thành quả thực giống như thay đổi thành một người khác. Nam nhân này thời điểm sủng người, tận tâm đến từng chi tiết.
Cơm nước xong Nguyễn Chi lười biếng không nghĩ xuống lầu tản bộ, liền nằm liệt trên sô pha, đầu dựa vào trên đùi Hình Kinh Trì xem TV. Lúc này Hình Kinh Trì mới không xuống dưới, cầm kiểm điểm Nguyễn Chi viết mở xem.
Lúc ấy ở viện bảo tàng Nguyễn Chi còn rất khẩn trương, hiện tại liền bất chấp tất cả, dù sao cô đã viết xong.
Hình Kinh Trì rũ mắt nhìn chữ viết xinh đẹp hữu lực trên giấy, câu mở đầu đầu tiên ——
Ca ca rụt rè của em.
Ánh mắt Hình Kinh Trì hơi đình chỉ, tầm mắt dừng trên sáu chữ này một lát mới tiếp tục xem tiếp. Trầm mặc một lúc lâu, Hình Kinh Trì có một loại xúc động muốn đem Nguyễn Chi xách lên giáo huấn một trận, anh làm cảnh sát nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu nhìn lời nói thổi phồng không một chút nào che giấu.
Đừng nói, văn phong Nguyễn Chi thật đúng là không tồi.
Tất cả một loạt nội dung này, chỉ một câu cuối cùng làm anh tiêu khí.
Cô viết: Lão công, em sai rồi.
Hình Kinh Trì xem xong kiểm điểm, không nhanh không chậm gấp lại. Nghe được thanh âm tờ giấy cọ xát Nguyễn Chi thay đổi tư thế ngước nhìn Hình Kinh Trì, hai mắt nhìn anh, hỏi: “Có phải em viết còn khá tốt hay không? Em cảm thấy nếu làm không được, sao có thể làm người.”
Hình Kinh Trì chọn môi cười một chút: “Lần sau còn chạy lung tung sao?”
Nguyễn Chi chớp chớp đôi mắt: “Nhớ rõ, sẽ nói cùng anh.”
Hai người nói chuyện này một lát liền cho qua. Nhưng Hình Kinh Trì lại đề ra một yêu cầu, anh rũ mắt đối diện Nguyễn Chi nằm trên đùi mình, thấp giọng nói: “Chi Chi, về sau muốn nghe em gọi như vậy.”
Nguyễn Chi sửng sốt, còn chưa có phản ứng lại: “Cái gì?”
Hình Kinh Trì không nói chuyện, cúi đầu rơi xuống một cái hôn khẽ ở khóe môi cô.
Mắt đen nhìn cô.
Nguyễn Chi nhớ tới một câu cuối cùng kiểm điểm, nghĩ nghĩ, hỏi: “Lão công sao?”
Hình Kinh Trì cong môi, thấp thấp ứng: “Ừ.”
.
Vào tháng mười nhiệt độ không khí bắt đầu giảm xuống, cái đuôi ngày mùa hè bị mưa thu đuổi đi.
Tháng này so lúc ấy nghỉ hè Nguyễn Chi còn vội hơn, bởi vì muốn xin nghỉ một thời gian đi hội đấu giá, cuối tuần đều phải chạy đến viện bảo tàng tăng ca. Thẳng đến trước xuất phát hai ngày mới làm xong công tác trên đỉnh đầu, vừa lúc hai ngày này là cuối tuần.
Nguyễn Chi vốn cho rằng bọn họ phải về nhà ăn cơm, chờ Hình Kinh Trì lái xe đi nhà ăn mới biết được bọn họ ăn ở bên ngoài.
Nguyễn Chi vừa mở đai an toàn vừa bên hỏi: “Hôm nay nghĩ sao ra ngoài ăn?”
Hình Kinh Trì rút chìa khóa xe ra, lời ít mà ý nhiều: “Bớt việc.”
Nguyễn Chi nghĩ hôm nay anh không muốn làm cơm, chờ thời điểm xuống xe anh vòng qua ôm liền nói: “Về sau không muốn làm cơm nói một tiếng là được, em về nhà nấu cơm cho anh ăn.”
Hình Kinh Trì đem Nguyễn Chi ôm xuống xe, chờ cô dẫm chân trên mặt đất mới buông ra, cũng không giải thích ý tứ hai chữ kia mình vừa mới nói.
Nhà ăn này mới mở, thời điểm đầu tuần bọn họ về nhà đi ngang qua Nguyễn Chi thuận miệng nói một câu, hôm nay Hình Kinh Trì liền mang cô tới. Mi mắt Nguyễn Chi cong cong đi theo anh vào, ăn cơm xong hai người lại đi dạo trung tâm thương mại, Nguyễn Chi thuận tiện mua chút đồ dùng khi xuất ngoại.
Bọn họ về đến nhà mới hơn tám giờ tối.
Thông thường đi nhiều như vậy về tới đều là Nguyễn Chi nằm liệt trên sô pha, Hình Kinh Trì phụ trách thu thập đồ vật bọn họ mua về. Nhưng hôm nay không giống nhau, Hình Kinh Trì buông đồ vật liền hỏi: “Chi Chi, muốn đi tắm rửa trước hay không?”
Nguyễn Chi đang nhắm mắt lại xuất thần: “Mệt, tắm trễ chút.”
Không nghĩ tới những lời này đối với trong thâm tâm người khác lại một ý nghĩ khác.
Biểu tình Hình Kinh Trì tự nhiên gật đầu, bước tới bên cô nói: “Anh tắm giúp cho em.”
Nguyễn Chi cũng không cẩn thận nghe, thuận miệng đáp: “Vâng.”
Trả lời xong mới giác không thích hợp, chờ thời điểm cô mở to mắt nam nhân đã bế ngang cô lên, bước chân vững vàng đi đến gian phòng tắm phòng nghỉ, chớp mắt liền vào cửa phòng, cách phòng tắm một bước xa.
Nguyễn Chi có chút hoảng, đè lại bờ vai của anh, mím môi thử thăm dò hỏi: “Lão công, em một chút đều không nóng nảy.”
Hình Kinh Trì không tính toán dừng lại, đem cô đặt hướng bồn rửa tay, trở tay đóng cửa phòng tắm khóa trái. Mắt đen dừng ở trên mặt hoảng loạn của cô, cong cong môi: “Là anh gấp.”
Rốt cuộc tuần sau suốt bảy ngày đều gặp Nguyễn Chi.
Nguyễn Chi cũng chưa có cơ hội nói chuyện, nam nhân liền đè lại hôn xuống cổ cô.
Đầu choáng váng, vô cớ nhớ lại tháng trước thời điểm bọn họ đi siêu thị Hình Kinh Trì vừa ra, cùng với hai chữ “Bớt việc” đi ăn ngoài nguyên lai ý tứ anh là thế này.
...
Trong phòng tắm nhiệt khí bốc hơi, nhìn chỗ nào đều một mảnh sương mù mênh mông.
Trừ bỏ tiếng nước còn có thanh âm rách nát khác, sương mù lượn lờ cánh tay tuyết trắng như ẩn như hiện, đầu ngón tay kia vô lực cấu trên da thịt.
Kỳ thật Nguyễn Chi không dùng sức lực gì, cả người cô đều treo trên người Hình Kinh Trì.
Môi bị cắn lại bị buông ra, tóc đen bị nước ấm tẩm ướt, ướt lộc cộc rũ trên vai. Cánh tay nam nhân hữu lực vững vàng đỡ cô, hơi hơi thở dồn dập như bóng với hình.
Nguyễn Chi có điểm chịu không nổi, nhỏ giọng nói bên tai anh: “Lão công, đi trên giường đi, nơi này mệt mỏi quá.”
Nhiệt khí cùng hơi thở Hình Kinh Trì tràn đầy xâm lược làm đầu não Nguyễn Chi căng lên, cô vừa dứt lời liền nhận thấy động tác Hình Kinh Trì càng mạnh một chút, cả người cô thiếu chút nữa trượt xuống.
Tựa hồ Hình Kinh Trì cười một chút.
Ôm lấy tay cô càng thêm chặt, Nguyễn Chi nức nở dựa vào đầu vai Hình Kinh Trì.
Nửa giờ sau.
Nguyễn Chi nằm ở trên giường vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, Hình Kinh Trì thay đổi áo ngủ sạch sẽ cho cô lại vào phòng tắm, hơn nửa ngày đều không có trở ra, tiếng nước vẫn luôn vang bên tai.
Chờ Nguyễn Chi hòa hoãn lại phát hiện đã mười một giờ.
Cô rầu rĩ ôm cá heo nhỏ vào lòng, nghĩ thầm chốc lát chờ Hình Kinh Trì ra nhất định không để ý tới anh.
Nguyễn Chi vốn dĩ nghĩ xong rồi, nhưng nam nhân kia từ phòng tắm ra tới liền đi bên ngoài cắt cho cô một khối bánh kem nhỏ, còn cầm trái cây cô thích nhất đút cô ăn. Vì thế... Nguyễn Chi thực không cốt khí mà tha thứ cho anh.
Nguyễn Chi bị đút ăn no tâm tình tốt lên không ít, tùy ý Hình Kinh Trì ôm cô đi chải răng rồi nhét trở lại chăn trên giường.
“Còn không lên giường sao?”
Nguyễn Chi ghé vào gối đầu nhìn Hình Kinh Trì còn đi tới đi lui ở trong phòng.
Hình Kinh Trì ngước mắt nhìn cô một cái, đi phòng để quần áo xách ra một cái rương hành lý: “Em ngủ trước đi, anh giúp em xếp hành lý, ngày mai tỉnh lại em kiểm tra một lần nữa là được.”
Nguyễn Chi chớp chớp mắt: “Vậy em chờ anh.”
Kỳ thật cô chính là muốn nhìn Hình Kinh Trì một chút tính toán chọn quần áo như thế nào cho cô. Lần này Nguyễn Chi muốn đi chính là quốc gia Bắc Âu nào đó, so Phong Thành lạnh không ít, Hình Kinh Trì đi phòng để quần áo đều lấy ra tới, thậm chí lấy ra cả một kiện áo lông vũ.
Mặt Nguyễn Chi đầy hắc tuyến, cũng không đến mức đó.
Nàng đành phải nói: “Sẽ không lạnh như vậy, lạnh có thể mua ở đó.”
Hình Kinh Trì vẫn luôn không nói chuyện, kiện áo lông vũ kia bị đặt ở một bên, cũng không biết rốt cuộc anh có nghĩ bỏ vào không. Anh dựa theo phong cách ngày thường Nguyễn Chi mặc quần áo mà chọn, lại tiến phòng tắm đồ dùng nữ, lại đem hòm thuốc nhỏ trong nhà chọn mấy thứ bỏ vào.
Thu thập xong còn rất ra dáng ra hình.
Nguyễn Chi nhất thời đều không nghĩ ra được còn muốn mang thêm cái gì.
Chẳng qua nhìn cảm xúc Hình Kinh Trì không rồi, bờ môi nam nhân căng chặt, sườn mặt lạnh lùng. Cùng trạng thái bình thường ở nhà kém quá nhiều. Cô thấy bộ dáng này của anh là một đoạn thời gian kia cô bị thương.
Nguyễn Chi chần chờ kêu: “Lão công...”
Hình Kinh Trì ngước mắt liếc nhìn cô một cái, thả cái rương lên giường đem cô ôm vào trong lòng ngực.
Ánh đèn trong nhà ấm áp.
Hình Kinh Trì cùng Nguyễn Chi cứ như vậy an tĩnh ôm nhau, trong lúc nhất thời không ai nói chuyện. Cằm nam nhân nhẹ đặt trên đầu tóc cô, Nguyễn Chi duỗi tay cầm bàn tay to lớn của anh, nhẹ giọng nói: “Đừng lo lắng, trước kia em cũng thường cùng sư phụ đi ra ngoài.”
Hình Kinh Trì cũng không biết chính mình là làm sao vậy.
Nguyễn Chi nói anh đều minh bạch, cô cũng không phải hài tử. Nhưng cảm xúc chính là khống chế không được mà cứ cuồn cuộn lên, làm Hình Kinh Trì đều cảm thấy xa lạ với chính mình.
Anh nghiêng đầu khẽ hôn tóc cô: “Anh biết.”
Chuyện này anh đương nhiên đều biết, chỉ là những cảm xúc đó không cần thiết để Nguyễn Chi biết.
Trừ bỏ tắm xong Hình Kinh Trì cũng chưa lại đụng vào Nguyễn Chi, chỉ là trở nên dị thường dính người. Nguyễn Chi đi đến chỗ nào anh liền theo tới chỗ đó, hận không thể đi theo vào cả WC.
Nguyễn Chi chỉ có thể nhìn anh cười, cười nửa phần bỡn cợt, nửa phần bất đắc dĩ: “Nếu người Hình Cảnh Đội nhìn thấy dạng này của anh, không chừng ở sau lưng cười anh như thế nào.”
Hình Kinh Trì căn bản không để bụng người khác nghĩ gì, ôm Nguyễn Chi vào trong lòng ngực, thấp giọng nói: “Em là lão bà của anh.”
Lão bà của mình chính mình sẽ đau, quản người khác cười hay không cười.
Buổi tối cuối tuần thời điểm Lâm Thiên Tầm gọi điện thoại cho Nguyễn Chi, nói tới đón cô, Nguyễn Chi dưới ánh mắt nặng nề Hình Kinh Trì liền cự tuyệt. Lâm Thiên Tầm thấy cô nói như vậy cũng không nhiều lời, dù sao cũng là chuyện của vợ chồng son.
Treo điện thoại cuối cùng Nguyễn Chi sửa sang lại rương hành lý một lần, xác nhận không đồ vật thiếu liền đóng rương lại.
Trong lúc Hình Kinh Trì ngồi ở trên giường nhìn cô chằm chằm, không nói một lời. Nguyễn Chi bị ánh mắt anh xem đến da đầu tê dại, đành phải chủ động hỏi: “Hình Kinh Trì, nếu không chúng ta làm một chút chuyện đi?”
Hình Kinh Trì trầm mặc một chút, cự tuyệt: “Không làm.”
Nguyễn Chi chi: “...”
Đây là có bao nhiêu lo lắng cho cô, đều không nghĩ làm chuyện đó.
Hai ngày này này cô suy nghĩ rất nhiều biện pháp làm Hình Kinh Trì an tâm, nhưng tựa hồ đều không có. Có lẽ bởi vì biết Lâm Thiên Tầm từng bỏ quên cô, anh liền không tín nhiệm Lâm Thiên Tầm.
Nguyễn Chi không có biện pháp, nghĩ nghĩ lại hỏi: “Anh ôm em, chúng ta cùng nhau xem phim không?”
Hình Kinh Trì khẽ gật đầu: “Được.”
Kế tiếp bọn họ không ai nói chuyện nữa, hai người nằm ở trên giường, Nguyễn Chi dựa vào trong lòng ngực Hình Kinh Trì, cùng xem phim cô chọn. Dựa vào trước ngực Hình Kinh Trì Nguyễn Chi không thấy biểu tình anh, chỉ cho rằng anh cũng đang xem, kỳ thật tầm mắt anh từ đầu đến cuối chỉ dừng ở trên người Nguyễn Chi.
Chờ kết thúc bộ phim vừa lúc mười giờ, Hình Kinh Trì sờ sờ tóc Nguyễn Chi, thấp giọng nói: “Ngủ, ngày mai muốn dậy sớm.”
Nguyễn Chi ngáp một cái đầu: “Được.”
Hình Kinh Trì duỗi tay tắt đèn, Nguyễn Chi giống trái cầu lăn vào trong lòng ngực anh, đầu chôn bên gáy anh, giống như mèo nhỏ cọ cọ, một lát liền ngủ rồi.
Ban đêm thâm trầm lại an tĩnh.
Tiếng hít thở Nguyễn Chi đều đều thật nhỏ, Hình Kinh Trì thật lâu không đi vào giấc ngủ.
Hình ảnh Cùng Nguyễn Chi gặp nhau ở Điền Thành lặp lại ở trong đầu anh lại loé sáng. Rõ ràng không có cố tình mà đi chú ý, nhưng Hình Kinh Trì nhớ rõ độ ấm đôi tay Nguyễn Chi khi đó, so với còng tay còn lạnh hơn.
Thời điểm đôi mắt đối diện anh, hai tròng mắt hiện lên kinh hoảng.
Trong suốt, sạch sẽ.
Con ngươi như vậy, mười chín năm trước anh cũng từng gặp qua. Ý tưởng này lướt qua giây lát, không biết sao, vào giờ phút này Hình Kinh Trì bỗng lại nhớ ra rồi. Khi đó trước mặt một người hoàn toàn xa lạ tại sao lại nghĩ đến Tước Nhi.
Hình Kinh Trì lại nghĩ tới Tạ Chiêu nói.
Một năm kia Nguyễn Chi đi lạc... Là một năm nào?
.
Năm giờ sáng.
Nguyễn Chi bị Hình Kinh Trì lay ra từ trong ổ chăn ấm áp, cô rầm rì làm nũng: “Trời còn chưa sáng tỏ, Hình Kinh Trì, em muốn ăn thật nhiều đồ ăn ngon, cái gì đều muốn ăn.”
Hình Kinh Trì ôm cô đi đến phòng tắm, đem cái ly cùng kem đánh răng quết lên bàn chải đưa cho Nguyễn Chi: “Chuẩn bị xong ra ăn cơm sáng, ăn xong đưa em đi sân bay, mở to mắt mà chải.”
Nguyễn Chi nhắm mắt lại hữu khí vô lực mà đáp: “Biết rồi.”
Rửa mặt xong Nguyễn Chi thanh tỉnh không ít, cô đổi quần áo xong, lại trang điểm nhẹ một chút. Chờ Nguyễn Chi đi ra khỏi phòng trên bàn cơm đã bày đầy bữa sáng cô thích ăn.
Nguyễn Chi nhìn bàn ăn chớp chớp đôi mắt, trên bàn đều là đồ ăn mà cô thích ăn.
Là ngày đó cô cùng Hình Kinh Trì đi ra ngoài chạy bộ buổi sáng, bữa sáng cũng là đồ ăn cửa hàng kia, anh đều đã mua về.
Nguyễn Chi nhịn không được chạy xuống đến bên người Hình Kinh Trì ôm ôm anh, ngẩng mặt nhìn anh cười, mi mắt cong cong: “Lão công, anh thật tốt. Anh cúi đầu xuống để em hôn một cái đi.”
Hình Kinh Trì rũ mắt nhìn cô trong chốc lát, cúi đầu khẽ chạm chạm vào khóe môi cô: “Đi ăn cơm.”
Bởi vì bữa sáng này phong phú, tâm tình Nguyễn Chi tốt không ít.
Thời điểm lên xe còn ngâm một điệu nhạc, thuận tiện gọi điện thoại cho Lâm Thiên Tầm.
Hình Kinh Trì xác nhận cô cài đai an toàn rồi mới khởi động xe, bên tai là thanh âm cô ríu rít. Hai người kia, còn chưa tới sân bay đâu, cũng đã bắt đầu thảo luận chuyện hội đấu giá này, còn càng nói càng hưng phấn.
Từ Giang Bắc đi sân bay cách một đoạn đường.
Xa lại cũng không xa, cuối cùng cũng đến nơi.
Hình Kinh Trì dẫm phanh lại, nháy mắt đem xe ngừng ở bãi đỗ xe.
Mấy ngày này tâm anh nặng trĩu rốt cuộc rơi xuống, anh nhắm mắt lại, như là cùng chính mình thỏa hiệp mà thở dài. Ngay sau đó cúi người tới gần Nguyễn Chi, đối diện gương mặt cô ngơ ngẩn, mắt đen nhìn chằm chằm cô, một tay nắm cằm cô hôn xuống.
Anh cố không làm nhòe son môi cô, chỉ nghĩ làm cô biết tâm tình anh giờ phút này.
Cuối cùng trước khi xuống xe Nguyễn Chi bổ trang son môi lại.
Vừa rồi hôn môi cô giống như sói lang lúc này nam nhân lại giống như không có việc gì, môi mỏng dính son môi đã bị cô lau khô, miễn cho trong chốc lát một đám trưởng bối thấy sẽ giễu cợt bọn họ.
...
Lâm Thiên Tầm đi cùng một đám bằng hữu già tới.
Xuống xe đang nói chuyện, bỗng nhiên có người bên cạnh nói: “Ai, ông già, đó là Tiểu Chi Nhi đi. Nha, người bên cạnh kia chính là con rể ông sao? Có thể rồi, tuấn tú lịch sự thế này, thật đúng là đẹp trai.”
“Đúng vậy, cảm tình vợ chồng son còn khá tốt, xác thật xứng đôi.”
“Ha ha ha, lúc ấy chúng ta tuổi trẻ cũng không như vậy sao, tuy rằng thời đại thay đổi, người đều không giống nhau.”
Lâm Thiên Tầm theo tầm mắt bọn họ nhìn qua, liếc mắt một cái liền nhìn thấy hai người trẻ tuổi dung nhan sắc xuất kia. Con gái ông kéo tay nam nhân kia, đang nghiêng đầu nói chuyện, mặt mày cong, nam nhân kia cúi đầu, nghiêm túc nghe.
Thấy vậy Lâm Thiên Tầm nhất thời nói không ra lời, ông ngơ ngẩn nhìn Nguyễn Chi cười.
Nhiều năm không thấy Nguyễn Chi cười vui vẻ đến như vậy, sau khi Cố Diễn xuất gia, thời điểm Nguyễn Chi cười rất ít. Nhưng trước sau ông cảm thấy Nguyễn Chi vui vẻ không giống như trước.
Mà hiện tại, lại thấy được cô tươi cười xán lạn như vậy.
Khẩu khí trong lòng những năm gần đây đối với Lâm Thiên Tầm bỗng nhiên liền nhạt đi.
Từ sau khi Nguyễn Chi đi lạc trở về ông không có cầu xin gì, chỉ hy vọng cô có thể vui vẻ. Ông cũng tiếc nuối những năm đó không thể làm bạn ở bên người Nguyễn Chi, nhưng Nguyễn Chi không biết, so sánh cùng những bứt rứt này, ông chỉ mong cô vui vẻ.
Bất luận là Cố Diễn, hoặc là người khác, kỳ thật đều không quan trọng.
Lâm Thiên Tầm nhìn trong chốc lát, cũng cười rộ lên. Ông vui tươi hớn hở nhìn các lão bằng hữu bên cạnh giới thiệu: “Đúng vậy, đó là con rể tôi. Rất có khả năng, đang giữ chức đội trưởng Hình Cảnh Đội, thường thường phải tham gia phá án.”
“Tuổi còn nhỏ mà đã là đội trưởng rồi sao? Phải là lập không ít công đi.”
“Đúng vậy, đều là mệnh đi.”
“Ai, Tiểu Chi Nhi cũng không dễ dàng.”
Lâm Thiên Tầm cười nói: “Nó nguyện ý, cao hứng là được.”
Một đám người vừa nói vừa cười nhìn hai người trẻ tuổi kia đi đến, bọn họ đều đã già, nhìn những người trẻ tuổi tâm tình liền vui vẻ. Giống như trò chơi thưởng thức văn hóa vậy, ánh mắt thực chọn.
“Ba ba!”
Nguyễn Chi thấy Lâm Thiên Tầm chào trước, sau chào hỏi nhóm những thúc thúc a di. Hình Kinh Trì đi theo chào từng người, anh không vội vã đi, đưa Nguyễn Chi đến cửa thông đạo mới đem rương hành lý giao cho cô.
Bất quá mới đưa qua đã bị Lâm Thiên Tầm nhận lấy cầm.
Buổi sáng sân bay người không nhiều lắm, nhưng chung quanh bọn họ tràn đầy người, ánh mắt nóng bỏng.
Hình Kinh Trì nhẫn nhịn, không nhịn được, vẫn là trước mặt nhiều người ôm Nguyễn Chi nói nói mấy câu, thanh âm thấp thấp, đem thanh âm sân bay ồn ào đều ngăn cách bên ngoài.
Nguyễn Chi nhấp nhấp môi, còn có chút ngượng ngùng.
Cô lôi kéo vạt áo anh, gật đầu nhỏ giọng đáp: “Em nhớ kỹ rồi, trước khi ngủ nhất định gọi điện thoại cho anh. Anh trở về lái xe chậm một chút, trước khi lên phi cơ em nhắn tin cho anh.”
Hình Kinh Trì lại sờ sờ đầu cô mới cáo biệt cùng nhòm người Lâm Thiên Tầm.
Nguyễn Chi nhìn anh vẫy vẫy tay, nhìn anh biến mất trong đám người. Kỳ thật vốn dĩ cảm xúc không có gì khác nhau, bị Hình Kinh Trì lộng như vậy, sinh ra chút luyến cảm xúc tiếc, rõ ràng chỉ là một tuần không gặp mà thôi.
...
Sân bay Phong Thành.
Hình Kinh Trì lái xe mở cửa sổ, cắn môi, ánh mắt nặng nề nhìn phía trước. Năm phút trước Tần Dã gọi điện thoại cho anh, một ngày kia mười chín năm trước đích xác cục cảnh sát nhận được một cuộc điện thoại từ phụ cận núi Tam miểu gọi tới.
Trong đầu anh hiện lên số gương mặt, hiện lên lời nói Tạ Chiêu, lời nói Nguyễn Chi, cùng với hết thảy cái ban đêm kia về mười chín năm trước.
Còn có một ngày kia, ở tiểu khu cũ gặp được Nguyễn Chi.
Trước một đêm anh nói chuyện album, ngày hôm sau cô liền vội vàng đi nơi đó.
Ban đầu trước nay Hình Kinh Trì không nghĩ tới cái khả năng này. Hành động bọn họ, tin chưa bao giờ trùng hợp, anh cũng không cảm thấy chuyện như vậy sẽ phát sinh trên người anh cùng Nguyễn Chi, chưa bao giờ có chứng cứ cho thấy Nguyễn Chi bị lừa bán qua.
Nhưng hiện tại, anh bỗng ý thức được.
Có lẽ, đáp án anh đau khổ truy tìm vẫn luôn bày ở trước mặt anh.
Càng không có khả năng, có lẽ chính là khả năng một phân kia.
【 ca ca, trên đôi mắt anh có ngôi sao. 】
【 Hình Kinh Trì, trên đôi mắt anh có ngôi sao. 】
Đêm đó ở Cổ Ngoạn Thị Tràng cũ, Nguyễn Chi từng nói qua một câu như vậy. Hình Kinh Trì nghĩ mình nghe lầm, nếu không có, Nguyễn Chi sẽ không nói những lời này đó.
Vết sẹo đuôi mi mắt, giấu dưới chân lông mày.
Chưa bao giờ có người nói qua vết sẹo này giống ngôi sao, trên đời này chỉ có hai người nói lời như vậy.
Một người là Tước Nhi, một người là Nguyễn Chi.
Giờ này khắc này, hai câu lời nói này bỗng trùng hợp cùng nhau.
Hình Kinh Trì đóng cửa sổ xe, gọi điện thoại cho Dư Phong nói sẽ đến trễ một giờ.
Nói xong, anh khởi động xe.
Việt dã màu đen giống lưỡi dao sắc bén lướt qua sương sớm, thẳng tắp chạy đến nơi anh cần đến.
-------------------
Tác giả có chuyện nói: Nguyễn Chi chi: QAQ
Bởi vì chuyện viết kiểm điểm, sau một tháng bận rộn lúc này Nguyễn Chi bận rộn nhất. Làm xong cơm nước cô liền cầm bút, vẻ mặt khổ đại cừu thâm nhìn chằm chằm notebook.
Không nói người khác, giáo sư Chu nhìn đều tò mò, ba ngày liền lắc lư hai đầu đến bên người Nguyễn Chi.
Còn thường thường hỏi một câu: “Tiểu Chi Nhi, cô làm gì vậy?”
Thông thường lúc này Nguyễn Chi liền sẽ xua xua tay đuổi lão đầu đi: “Ngài đừng vây quanh em xoay, tháng mười hai đã có thể triển khai. Mấy bức họa cuối cùng ngài định có tốt không?”
Nghe vậy giáo sư Chu khẽ hừ một tiếng: “Chuyện này còn không phải Cố Diễn quái sao, làm hòa thượng thì làm hòa thượng đi, còn chạy lung tung ra bên ngoài cái gì. Ta muốn đi tìm hỏi một chút đều tìm không thấy, ta nghĩ vẫn là do Hạ Lan Quân dọa chạy đi, quá nhiều việc lo liệu không hết liền phái đi nhà người ta, còn không phải, làm người bỏ chạy.”
Nguyễn Chi bất đắc dĩ: “Mỗi năm sư phụ đều sẽ đi du học, chẳng qua năm nay chậm chút.”
Giáo sư Chu lại hừ hừ trong chốc lát, chuyển đi tới nơi khác.
Đến thứ sáu, thời điểm Hình Kinh Trì tới đón Nguyễn Chi cô còn ghé vào trên bàn múa bút thành văn đâu. Hình Kinh Trì thấy còn cảm thấy khá buồn cười, anh cũng không nóng nảy, đem ghế dựa xách ngồi bên cạnh chờ Nguyễn Chi, cũng không đi xem.
Dù sao tờ kiểm điểm này sớm muộn gì đều giao trên tay anh mà thôi.
Nguyễn Chi cũng không trì hoãn bao nhiêu thời gian, vốn dĩ cũng còn lại một chút cuối cùng.
Nàng xoát xoát vài nét bút viết xong, đem giấy từ notebook xé xuống, sau đó hung tợn ấn tờ kiểm điểm này vào trong lòng ngực Hình Kinh Trì: “Cầm đi! Em viết xong rồi! Còn có, tuần này không làm!”
Hình Kinh Trì hơi đình chỉ, nhấc mí mắt lên liếc mắt nhìn Nguyễn Chi một cái, thấy bộ dáng tức giận của cô không nói gì, gật đầu: “Có thể.”
Đồng ý rồi Hình Kinh Trì liền thu lại tờ kiểm điểm, không tính toán xem một chút ở chỗ này. Anh đứng dậy dắt Nguyễn Chi đi ra ngoài: “Đi thôi, về nhà.”
Dạ?
Nguyễn Chi bất mãn nhìn anh nói thầm: “Em viết thực mệt mỏi, anh đều không nhìn xem sao?”
Thần sắc Hình Kinh Trì nhàn nhạt: “Trở về xem kỹ.”
Nguyễn Chi chi: “...”
Không phải một tờ kiểm điểm thôi sao, sao từ trên người Hình Kinh Trì cô như nhìn ra một ít ý vị xem báo cáo vậy.
Từ trước đến nay thời điểm thứ sáu bọn họ đều là đi siêu thị mới về nhà, bổ sung một chút đồ dùng trong nhà. Tháng này tính lên đồ dùng tránh thai trong nhà dùng gần hết, lúc này Hình Kinh Trì lại không mua.
Nguyễn Chi còn rất kinh ngạc, ghé vào bên người anh nhỏ giọng hỏi: “Hình Kinh Trì, không mua cái kia sao?”
Hình Kinh Trì bình tĩnh gật đầu: “Ừ, tháng trước đồng ý với em. Anh sợ nhịn không được, tháng sau lại mua.”
Nguyễn Chi nghĩ thầm người nam nhân này còn có một ngày phát thiện tâm lớn như vậy? Nghĩ đến tháng sau còn muốn xuất ngoại, Nguyễn Chi có chút mềm lòng: “Tháng này mua tháng mua đều giống nhau, cũng tới rồi mà.”
Hình Kinh Trì yên lặng liếc mắt nhìn cô một cái: “Được, vậy mua.”
Thẳng đến đi ra khỏi siêu thị một lúc lâu, Nguyễn Chi cũng chưa suy nghĩ cẩn thận nên chỉnh Hình Kinh Trì như thế nào cho tốt. Chờ về đến nhà Nguyễn Chi liền đem mấy vấn đề này toàn bộ vứt sau đầu, đi một vòng mệt mỏi cô chỉ muốn đi phòng tắm tắm một cái.
Hình Kinh Trì chuẩn bị nước ấm cho cô xong, cứng nhắc cầm nước trái cây tiến vào, mới tiến phòng bếp nấu cơm.
Toàn bộ lưu trình này Nguyễn Chi không khỏi cảm thán Hình Kinh Trì làm ngày càng thuận tay, so sánh lúc ấy ở Điền Thành quả thực giống như thay đổi thành một người khác. Nam nhân này thời điểm sủng người, tận tâm đến từng chi tiết.
Cơm nước xong Nguyễn Chi lười biếng không nghĩ xuống lầu tản bộ, liền nằm liệt trên sô pha, đầu dựa vào trên đùi Hình Kinh Trì xem TV. Lúc này Hình Kinh Trì mới không xuống dưới, cầm kiểm điểm Nguyễn Chi viết mở xem.
Lúc ấy ở viện bảo tàng Nguyễn Chi còn rất khẩn trương, hiện tại liền bất chấp tất cả, dù sao cô đã viết xong.
Hình Kinh Trì rũ mắt nhìn chữ viết xinh đẹp hữu lực trên giấy, câu mở đầu đầu tiên ——
Ca ca rụt rè của em.
Ánh mắt Hình Kinh Trì hơi đình chỉ, tầm mắt dừng trên sáu chữ này một lát mới tiếp tục xem tiếp. Trầm mặc một lúc lâu, Hình Kinh Trì có một loại xúc động muốn đem Nguyễn Chi xách lên giáo huấn một trận, anh làm cảnh sát nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu nhìn lời nói thổi phồng không một chút nào che giấu.
Đừng nói, văn phong Nguyễn Chi thật đúng là không tồi.
Tất cả một loạt nội dung này, chỉ một câu cuối cùng làm anh tiêu khí.
Cô viết: Lão công, em sai rồi.
Hình Kinh Trì xem xong kiểm điểm, không nhanh không chậm gấp lại. Nghe được thanh âm tờ giấy cọ xát Nguyễn Chi thay đổi tư thế ngước nhìn Hình Kinh Trì, hai mắt nhìn anh, hỏi: “Có phải em viết còn khá tốt hay không? Em cảm thấy nếu làm không được, sao có thể làm người.”
Hình Kinh Trì chọn môi cười một chút: “Lần sau còn chạy lung tung sao?”
Nguyễn Chi chớp chớp đôi mắt: “Nhớ rõ, sẽ nói cùng anh.”
Hai người nói chuyện này một lát liền cho qua. Nhưng Hình Kinh Trì lại đề ra một yêu cầu, anh rũ mắt đối diện Nguyễn Chi nằm trên đùi mình, thấp giọng nói: “Chi Chi, về sau muốn nghe em gọi như vậy.”
Nguyễn Chi sửng sốt, còn chưa có phản ứng lại: “Cái gì?”
Hình Kinh Trì không nói chuyện, cúi đầu rơi xuống một cái hôn khẽ ở khóe môi cô.
Mắt đen nhìn cô.
Nguyễn Chi nhớ tới một câu cuối cùng kiểm điểm, nghĩ nghĩ, hỏi: “Lão công sao?”
Hình Kinh Trì cong môi, thấp thấp ứng: “Ừ.”
.
Vào tháng mười nhiệt độ không khí bắt đầu giảm xuống, cái đuôi ngày mùa hè bị mưa thu đuổi đi.
Tháng này so lúc ấy nghỉ hè Nguyễn Chi còn vội hơn, bởi vì muốn xin nghỉ một thời gian đi hội đấu giá, cuối tuần đều phải chạy đến viện bảo tàng tăng ca. Thẳng đến trước xuất phát hai ngày mới làm xong công tác trên đỉnh đầu, vừa lúc hai ngày này là cuối tuần.
Nguyễn Chi vốn cho rằng bọn họ phải về nhà ăn cơm, chờ Hình Kinh Trì lái xe đi nhà ăn mới biết được bọn họ ăn ở bên ngoài.
Nguyễn Chi vừa mở đai an toàn vừa bên hỏi: “Hôm nay nghĩ sao ra ngoài ăn?”
Hình Kinh Trì rút chìa khóa xe ra, lời ít mà ý nhiều: “Bớt việc.”
Nguyễn Chi nghĩ hôm nay anh không muốn làm cơm, chờ thời điểm xuống xe anh vòng qua ôm liền nói: “Về sau không muốn làm cơm nói một tiếng là được, em về nhà nấu cơm cho anh ăn.”
Hình Kinh Trì đem Nguyễn Chi ôm xuống xe, chờ cô dẫm chân trên mặt đất mới buông ra, cũng không giải thích ý tứ hai chữ kia mình vừa mới nói.
Nhà ăn này mới mở, thời điểm đầu tuần bọn họ về nhà đi ngang qua Nguyễn Chi thuận miệng nói một câu, hôm nay Hình Kinh Trì liền mang cô tới. Mi mắt Nguyễn Chi cong cong đi theo anh vào, ăn cơm xong hai người lại đi dạo trung tâm thương mại, Nguyễn Chi thuận tiện mua chút đồ dùng khi xuất ngoại.
Bọn họ về đến nhà mới hơn tám giờ tối.
Thông thường đi nhiều như vậy về tới đều là Nguyễn Chi nằm liệt trên sô pha, Hình Kinh Trì phụ trách thu thập đồ vật bọn họ mua về. Nhưng hôm nay không giống nhau, Hình Kinh Trì buông đồ vật liền hỏi: “Chi Chi, muốn đi tắm rửa trước hay không?”
Nguyễn Chi đang nhắm mắt lại xuất thần: “Mệt, tắm trễ chút.”
Không nghĩ tới những lời này đối với trong thâm tâm người khác lại một ý nghĩ khác.
Biểu tình Hình Kinh Trì tự nhiên gật đầu, bước tới bên cô nói: “Anh tắm giúp cho em.”
Nguyễn Chi cũng không cẩn thận nghe, thuận miệng đáp: “Vâng.”
Trả lời xong mới giác không thích hợp, chờ thời điểm cô mở to mắt nam nhân đã bế ngang cô lên, bước chân vững vàng đi đến gian phòng tắm phòng nghỉ, chớp mắt liền vào cửa phòng, cách phòng tắm một bước xa.
Nguyễn Chi có chút hoảng, đè lại bờ vai của anh, mím môi thử thăm dò hỏi: “Lão công, em một chút đều không nóng nảy.”
Hình Kinh Trì không tính toán dừng lại, đem cô đặt hướng bồn rửa tay, trở tay đóng cửa phòng tắm khóa trái. Mắt đen dừng ở trên mặt hoảng loạn của cô, cong cong môi: “Là anh gấp.”
Rốt cuộc tuần sau suốt bảy ngày đều gặp Nguyễn Chi.
Nguyễn Chi cũng chưa có cơ hội nói chuyện, nam nhân liền đè lại hôn xuống cổ cô.
Đầu choáng váng, vô cớ nhớ lại tháng trước thời điểm bọn họ đi siêu thị Hình Kinh Trì vừa ra, cùng với hai chữ “Bớt việc” đi ăn ngoài nguyên lai ý tứ anh là thế này.
...
Trong phòng tắm nhiệt khí bốc hơi, nhìn chỗ nào đều một mảnh sương mù mênh mông.
Trừ bỏ tiếng nước còn có thanh âm rách nát khác, sương mù lượn lờ cánh tay tuyết trắng như ẩn như hiện, đầu ngón tay kia vô lực cấu trên da thịt.
Kỳ thật Nguyễn Chi không dùng sức lực gì, cả người cô đều treo trên người Hình Kinh Trì.
Môi bị cắn lại bị buông ra, tóc đen bị nước ấm tẩm ướt, ướt lộc cộc rũ trên vai. Cánh tay nam nhân hữu lực vững vàng đỡ cô, hơi hơi thở dồn dập như bóng với hình.
Nguyễn Chi có điểm chịu không nổi, nhỏ giọng nói bên tai anh: “Lão công, đi trên giường đi, nơi này mệt mỏi quá.”
Nhiệt khí cùng hơi thở Hình Kinh Trì tràn đầy xâm lược làm đầu não Nguyễn Chi căng lên, cô vừa dứt lời liền nhận thấy động tác Hình Kinh Trì càng mạnh một chút, cả người cô thiếu chút nữa trượt xuống.
Tựa hồ Hình Kinh Trì cười một chút.
Ôm lấy tay cô càng thêm chặt, Nguyễn Chi nức nở dựa vào đầu vai Hình Kinh Trì.
Nửa giờ sau.
Nguyễn Chi nằm ở trên giường vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, Hình Kinh Trì thay đổi áo ngủ sạch sẽ cho cô lại vào phòng tắm, hơn nửa ngày đều không có trở ra, tiếng nước vẫn luôn vang bên tai.
Chờ Nguyễn Chi hòa hoãn lại phát hiện đã mười một giờ.
Cô rầu rĩ ôm cá heo nhỏ vào lòng, nghĩ thầm chốc lát chờ Hình Kinh Trì ra nhất định không để ý tới anh.
Nguyễn Chi vốn dĩ nghĩ xong rồi, nhưng nam nhân kia từ phòng tắm ra tới liền đi bên ngoài cắt cho cô một khối bánh kem nhỏ, còn cầm trái cây cô thích nhất đút cô ăn. Vì thế... Nguyễn Chi thực không cốt khí mà tha thứ cho anh.
Nguyễn Chi bị đút ăn no tâm tình tốt lên không ít, tùy ý Hình Kinh Trì ôm cô đi chải răng rồi nhét trở lại chăn trên giường.
“Còn không lên giường sao?”
Nguyễn Chi ghé vào gối đầu nhìn Hình Kinh Trì còn đi tới đi lui ở trong phòng.
Hình Kinh Trì ngước mắt nhìn cô một cái, đi phòng để quần áo xách ra một cái rương hành lý: “Em ngủ trước đi, anh giúp em xếp hành lý, ngày mai tỉnh lại em kiểm tra một lần nữa là được.”
Nguyễn Chi chớp chớp mắt: “Vậy em chờ anh.”
Kỳ thật cô chính là muốn nhìn Hình Kinh Trì một chút tính toán chọn quần áo như thế nào cho cô. Lần này Nguyễn Chi muốn đi chính là quốc gia Bắc Âu nào đó, so Phong Thành lạnh không ít, Hình Kinh Trì đi phòng để quần áo đều lấy ra tới, thậm chí lấy ra cả một kiện áo lông vũ.
Mặt Nguyễn Chi đầy hắc tuyến, cũng không đến mức đó.
Nàng đành phải nói: “Sẽ không lạnh như vậy, lạnh có thể mua ở đó.”
Hình Kinh Trì vẫn luôn không nói chuyện, kiện áo lông vũ kia bị đặt ở một bên, cũng không biết rốt cuộc anh có nghĩ bỏ vào không. Anh dựa theo phong cách ngày thường Nguyễn Chi mặc quần áo mà chọn, lại tiến phòng tắm đồ dùng nữ, lại đem hòm thuốc nhỏ trong nhà chọn mấy thứ bỏ vào.
Thu thập xong còn rất ra dáng ra hình.
Nguyễn Chi nhất thời đều không nghĩ ra được còn muốn mang thêm cái gì.
Chẳng qua nhìn cảm xúc Hình Kinh Trì không rồi, bờ môi nam nhân căng chặt, sườn mặt lạnh lùng. Cùng trạng thái bình thường ở nhà kém quá nhiều. Cô thấy bộ dáng này của anh là một đoạn thời gian kia cô bị thương.
Nguyễn Chi chần chờ kêu: “Lão công...”
Hình Kinh Trì ngước mắt liếc nhìn cô một cái, thả cái rương lên giường đem cô ôm vào trong lòng ngực.
Ánh đèn trong nhà ấm áp.
Hình Kinh Trì cùng Nguyễn Chi cứ như vậy an tĩnh ôm nhau, trong lúc nhất thời không ai nói chuyện. Cằm nam nhân nhẹ đặt trên đầu tóc cô, Nguyễn Chi duỗi tay cầm bàn tay to lớn của anh, nhẹ giọng nói: “Đừng lo lắng, trước kia em cũng thường cùng sư phụ đi ra ngoài.”
Hình Kinh Trì cũng không biết chính mình là làm sao vậy.
Nguyễn Chi nói anh đều minh bạch, cô cũng không phải hài tử. Nhưng cảm xúc chính là khống chế không được mà cứ cuồn cuộn lên, làm Hình Kinh Trì đều cảm thấy xa lạ với chính mình.
Anh nghiêng đầu khẽ hôn tóc cô: “Anh biết.”
Chuyện này anh đương nhiên đều biết, chỉ là những cảm xúc đó không cần thiết để Nguyễn Chi biết.
Trừ bỏ tắm xong Hình Kinh Trì cũng chưa lại đụng vào Nguyễn Chi, chỉ là trở nên dị thường dính người. Nguyễn Chi đi đến chỗ nào anh liền theo tới chỗ đó, hận không thể đi theo vào cả WC.
Nguyễn Chi chỉ có thể nhìn anh cười, cười nửa phần bỡn cợt, nửa phần bất đắc dĩ: “Nếu người Hình Cảnh Đội nhìn thấy dạng này của anh, không chừng ở sau lưng cười anh như thế nào.”
Hình Kinh Trì căn bản không để bụng người khác nghĩ gì, ôm Nguyễn Chi vào trong lòng ngực, thấp giọng nói: “Em là lão bà của anh.”
Lão bà của mình chính mình sẽ đau, quản người khác cười hay không cười.
Buổi tối cuối tuần thời điểm Lâm Thiên Tầm gọi điện thoại cho Nguyễn Chi, nói tới đón cô, Nguyễn Chi dưới ánh mắt nặng nề Hình Kinh Trì liền cự tuyệt. Lâm Thiên Tầm thấy cô nói như vậy cũng không nhiều lời, dù sao cũng là chuyện của vợ chồng son.
Treo điện thoại cuối cùng Nguyễn Chi sửa sang lại rương hành lý một lần, xác nhận không đồ vật thiếu liền đóng rương lại.
Trong lúc Hình Kinh Trì ngồi ở trên giường nhìn cô chằm chằm, không nói một lời. Nguyễn Chi bị ánh mắt anh xem đến da đầu tê dại, đành phải chủ động hỏi: “Hình Kinh Trì, nếu không chúng ta làm một chút chuyện đi?”
Hình Kinh Trì trầm mặc một chút, cự tuyệt: “Không làm.”
Nguyễn Chi chi: “...”
Đây là có bao nhiêu lo lắng cho cô, đều không nghĩ làm chuyện đó.
Hai ngày này này cô suy nghĩ rất nhiều biện pháp làm Hình Kinh Trì an tâm, nhưng tựa hồ đều không có. Có lẽ bởi vì biết Lâm Thiên Tầm từng bỏ quên cô, anh liền không tín nhiệm Lâm Thiên Tầm.
Nguyễn Chi không có biện pháp, nghĩ nghĩ lại hỏi: “Anh ôm em, chúng ta cùng nhau xem phim không?”
Hình Kinh Trì khẽ gật đầu: “Được.”
Kế tiếp bọn họ không ai nói chuyện nữa, hai người nằm ở trên giường, Nguyễn Chi dựa vào trong lòng ngực Hình Kinh Trì, cùng xem phim cô chọn. Dựa vào trước ngực Hình Kinh Trì Nguyễn Chi không thấy biểu tình anh, chỉ cho rằng anh cũng đang xem, kỳ thật tầm mắt anh từ đầu đến cuối chỉ dừng ở trên người Nguyễn Chi.
Chờ kết thúc bộ phim vừa lúc mười giờ, Hình Kinh Trì sờ sờ tóc Nguyễn Chi, thấp giọng nói: “Ngủ, ngày mai muốn dậy sớm.”
Nguyễn Chi ngáp một cái đầu: “Được.”
Hình Kinh Trì duỗi tay tắt đèn, Nguyễn Chi giống trái cầu lăn vào trong lòng ngực anh, đầu chôn bên gáy anh, giống như mèo nhỏ cọ cọ, một lát liền ngủ rồi.
Ban đêm thâm trầm lại an tĩnh.
Tiếng hít thở Nguyễn Chi đều đều thật nhỏ, Hình Kinh Trì thật lâu không đi vào giấc ngủ.
Hình ảnh Cùng Nguyễn Chi gặp nhau ở Điền Thành lặp lại ở trong đầu anh lại loé sáng. Rõ ràng không có cố tình mà đi chú ý, nhưng Hình Kinh Trì nhớ rõ độ ấm đôi tay Nguyễn Chi khi đó, so với còng tay còn lạnh hơn.
Thời điểm đôi mắt đối diện anh, hai tròng mắt hiện lên kinh hoảng.
Trong suốt, sạch sẽ.
Con ngươi như vậy, mười chín năm trước anh cũng từng gặp qua. Ý tưởng này lướt qua giây lát, không biết sao, vào giờ phút này Hình Kinh Trì bỗng lại nhớ ra rồi. Khi đó trước mặt một người hoàn toàn xa lạ tại sao lại nghĩ đến Tước Nhi.
Hình Kinh Trì lại nghĩ tới Tạ Chiêu nói.
Một năm kia Nguyễn Chi đi lạc... Là một năm nào?
.
Năm giờ sáng.
Nguyễn Chi bị Hình Kinh Trì lay ra từ trong ổ chăn ấm áp, cô rầm rì làm nũng: “Trời còn chưa sáng tỏ, Hình Kinh Trì, em muốn ăn thật nhiều đồ ăn ngon, cái gì đều muốn ăn.”
Hình Kinh Trì ôm cô đi đến phòng tắm, đem cái ly cùng kem đánh răng quết lên bàn chải đưa cho Nguyễn Chi: “Chuẩn bị xong ra ăn cơm sáng, ăn xong đưa em đi sân bay, mở to mắt mà chải.”
Nguyễn Chi nhắm mắt lại hữu khí vô lực mà đáp: “Biết rồi.”
Rửa mặt xong Nguyễn Chi thanh tỉnh không ít, cô đổi quần áo xong, lại trang điểm nhẹ một chút. Chờ Nguyễn Chi đi ra khỏi phòng trên bàn cơm đã bày đầy bữa sáng cô thích ăn.
Nguyễn Chi nhìn bàn ăn chớp chớp đôi mắt, trên bàn đều là đồ ăn mà cô thích ăn.
Là ngày đó cô cùng Hình Kinh Trì đi ra ngoài chạy bộ buổi sáng, bữa sáng cũng là đồ ăn cửa hàng kia, anh đều đã mua về.
Nguyễn Chi nhịn không được chạy xuống đến bên người Hình Kinh Trì ôm ôm anh, ngẩng mặt nhìn anh cười, mi mắt cong cong: “Lão công, anh thật tốt. Anh cúi đầu xuống để em hôn một cái đi.”
Hình Kinh Trì rũ mắt nhìn cô trong chốc lát, cúi đầu khẽ chạm chạm vào khóe môi cô: “Đi ăn cơm.”
Bởi vì bữa sáng này phong phú, tâm tình Nguyễn Chi tốt không ít.
Thời điểm lên xe còn ngâm một điệu nhạc, thuận tiện gọi điện thoại cho Lâm Thiên Tầm.
Hình Kinh Trì xác nhận cô cài đai an toàn rồi mới khởi động xe, bên tai là thanh âm cô ríu rít. Hai người kia, còn chưa tới sân bay đâu, cũng đã bắt đầu thảo luận chuyện hội đấu giá này, còn càng nói càng hưng phấn.
Từ Giang Bắc đi sân bay cách một đoạn đường.
Xa lại cũng không xa, cuối cùng cũng đến nơi.
Hình Kinh Trì dẫm phanh lại, nháy mắt đem xe ngừng ở bãi đỗ xe.
Mấy ngày này tâm anh nặng trĩu rốt cuộc rơi xuống, anh nhắm mắt lại, như là cùng chính mình thỏa hiệp mà thở dài. Ngay sau đó cúi người tới gần Nguyễn Chi, đối diện gương mặt cô ngơ ngẩn, mắt đen nhìn chằm chằm cô, một tay nắm cằm cô hôn xuống.
Anh cố không làm nhòe son môi cô, chỉ nghĩ làm cô biết tâm tình anh giờ phút này.
Cuối cùng trước khi xuống xe Nguyễn Chi bổ trang son môi lại.
Vừa rồi hôn môi cô giống như sói lang lúc này nam nhân lại giống như không có việc gì, môi mỏng dính son môi đã bị cô lau khô, miễn cho trong chốc lát một đám trưởng bối thấy sẽ giễu cợt bọn họ.
...
Lâm Thiên Tầm đi cùng một đám bằng hữu già tới.
Xuống xe đang nói chuyện, bỗng nhiên có người bên cạnh nói: “Ai, ông già, đó là Tiểu Chi Nhi đi. Nha, người bên cạnh kia chính là con rể ông sao? Có thể rồi, tuấn tú lịch sự thế này, thật đúng là đẹp trai.”
“Đúng vậy, cảm tình vợ chồng son còn khá tốt, xác thật xứng đôi.”
“Ha ha ha, lúc ấy chúng ta tuổi trẻ cũng không như vậy sao, tuy rằng thời đại thay đổi, người đều không giống nhau.”
Lâm Thiên Tầm theo tầm mắt bọn họ nhìn qua, liếc mắt một cái liền nhìn thấy hai người trẻ tuổi dung nhan sắc xuất kia. Con gái ông kéo tay nam nhân kia, đang nghiêng đầu nói chuyện, mặt mày cong, nam nhân kia cúi đầu, nghiêm túc nghe.
Thấy vậy Lâm Thiên Tầm nhất thời nói không ra lời, ông ngơ ngẩn nhìn Nguyễn Chi cười.
Nhiều năm không thấy Nguyễn Chi cười vui vẻ đến như vậy, sau khi Cố Diễn xuất gia, thời điểm Nguyễn Chi cười rất ít. Nhưng trước sau ông cảm thấy Nguyễn Chi vui vẻ không giống như trước.
Mà hiện tại, lại thấy được cô tươi cười xán lạn như vậy.
Khẩu khí trong lòng những năm gần đây đối với Lâm Thiên Tầm bỗng nhiên liền nhạt đi.
Từ sau khi Nguyễn Chi đi lạc trở về ông không có cầu xin gì, chỉ hy vọng cô có thể vui vẻ. Ông cũng tiếc nuối những năm đó không thể làm bạn ở bên người Nguyễn Chi, nhưng Nguyễn Chi không biết, so sánh cùng những bứt rứt này, ông chỉ mong cô vui vẻ.
Bất luận là Cố Diễn, hoặc là người khác, kỳ thật đều không quan trọng.
Lâm Thiên Tầm nhìn trong chốc lát, cũng cười rộ lên. Ông vui tươi hớn hở nhìn các lão bằng hữu bên cạnh giới thiệu: “Đúng vậy, đó là con rể tôi. Rất có khả năng, đang giữ chức đội trưởng Hình Cảnh Đội, thường thường phải tham gia phá án.”
“Tuổi còn nhỏ mà đã là đội trưởng rồi sao? Phải là lập không ít công đi.”
“Đúng vậy, đều là mệnh đi.”
“Ai, Tiểu Chi Nhi cũng không dễ dàng.”
Lâm Thiên Tầm cười nói: “Nó nguyện ý, cao hứng là được.”
Một đám người vừa nói vừa cười nhìn hai người trẻ tuổi kia đi đến, bọn họ đều đã già, nhìn những người trẻ tuổi tâm tình liền vui vẻ. Giống như trò chơi thưởng thức văn hóa vậy, ánh mắt thực chọn.
“Ba ba!”
Nguyễn Chi thấy Lâm Thiên Tầm chào trước, sau chào hỏi nhóm những thúc thúc a di. Hình Kinh Trì đi theo chào từng người, anh không vội vã đi, đưa Nguyễn Chi đến cửa thông đạo mới đem rương hành lý giao cho cô.
Bất quá mới đưa qua đã bị Lâm Thiên Tầm nhận lấy cầm.
Buổi sáng sân bay người không nhiều lắm, nhưng chung quanh bọn họ tràn đầy người, ánh mắt nóng bỏng.
Hình Kinh Trì nhẫn nhịn, không nhịn được, vẫn là trước mặt nhiều người ôm Nguyễn Chi nói nói mấy câu, thanh âm thấp thấp, đem thanh âm sân bay ồn ào đều ngăn cách bên ngoài.
Nguyễn Chi nhấp nhấp môi, còn có chút ngượng ngùng.
Cô lôi kéo vạt áo anh, gật đầu nhỏ giọng đáp: “Em nhớ kỹ rồi, trước khi ngủ nhất định gọi điện thoại cho anh. Anh trở về lái xe chậm một chút, trước khi lên phi cơ em nhắn tin cho anh.”
Hình Kinh Trì lại sờ sờ đầu cô mới cáo biệt cùng nhòm người Lâm Thiên Tầm.
Nguyễn Chi nhìn anh vẫy vẫy tay, nhìn anh biến mất trong đám người. Kỳ thật vốn dĩ cảm xúc không có gì khác nhau, bị Hình Kinh Trì lộng như vậy, sinh ra chút luyến cảm xúc tiếc, rõ ràng chỉ là một tuần không gặp mà thôi.
...
Sân bay Phong Thành.
Hình Kinh Trì lái xe mở cửa sổ, cắn môi, ánh mắt nặng nề nhìn phía trước. Năm phút trước Tần Dã gọi điện thoại cho anh, một ngày kia mười chín năm trước đích xác cục cảnh sát nhận được một cuộc điện thoại từ phụ cận núi Tam miểu gọi tới.
Trong đầu anh hiện lên số gương mặt, hiện lên lời nói Tạ Chiêu, lời nói Nguyễn Chi, cùng với hết thảy cái ban đêm kia về mười chín năm trước.
Còn có một ngày kia, ở tiểu khu cũ gặp được Nguyễn Chi.
Trước một đêm anh nói chuyện album, ngày hôm sau cô liền vội vàng đi nơi đó.
Ban đầu trước nay Hình Kinh Trì không nghĩ tới cái khả năng này. Hành động bọn họ, tin chưa bao giờ trùng hợp, anh cũng không cảm thấy chuyện như vậy sẽ phát sinh trên người anh cùng Nguyễn Chi, chưa bao giờ có chứng cứ cho thấy Nguyễn Chi bị lừa bán qua.
Nhưng hiện tại, anh bỗng ý thức được.
Có lẽ, đáp án anh đau khổ truy tìm vẫn luôn bày ở trước mặt anh.
Càng không có khả năng, có lẽ chính là khả năng một phân kia.
【 ca ca, trên đôi mắt anh có ngôi sao. 】
【 Hình Kinh Trì, trên đôi mắt anh có ngôi sao. 】
Đêm đó ở Cổ Ngoạn Thị Tràng cũ, Nguyễn Chi từng nói qua một câu như vậy. Hình Kinh Trì nghĩ mình nghe lầm, nếu không có, Nguyễn Chi sẽ không nói những lời này đó.
Vết sẹo đuôi mi mắt, giấu dưới chân lông mày.
Chưa bao giờ có người nói qua vết sẹo này giống ngôi sao, trên đời này chỉ có hai người nói lời như vậy.
Một người là Tước Nhi, một người là Nguyễn Chi.
Giờ này khắc này, hai câu lời nói này bỗng trùng hợp cùng nhau.
Hình Kinh Trì đóng cửa sổ xe, gọi điện thoại cho Dư Phong nói sẽ đến trễ một giờ.
Nói xong, anh khởi động xe.
Việt dã màu đen giống lưỡi dao sắc bén lướt qua sương sớm, thẳng tắp chạy đến nơi anh cần đến.
-------------------
Tác giả có chuyện nói: Nguyễn Chi chi: QAQ