Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Truyện Đề Cử Em ở nơi này, chờ gió và chờ anh - Bình Phương Mâu

[Ngôn tình] Truyện Đề Cử Em ở nơi này, chờ gió và chờ anh - Bình Phương Mâu
Tham gia
23/2/21
Bài viết
208
Điểm cảm xúc
128
Điểm
43
“Anh ba còn chuyện gì?” Nguyễn Thư ngẩng đầu

Phó Lệnh Nguyên quay người từ ghế tài xế đến gần cô, có lẽ vì ngược ánh sáng mặt trời nên nhìn qua đôi mắt anh hơi u ám.

“Trông em không ổn lắm.”Anh vươn tay nâng cằm cô lên.

“Bên ngoài lạnh, bị gió thổi qua nên vậy.” Nguyễn Thư hững hờ trả lời.

Phó Lệnh Nguyên nhếch mép: “Giờ công ty thế nào?”

Câu hỏi này, xem ra anh đã biết được tình hình hiện tại của Lâm thị. Lúc trước là cố tình bảo sắc mặt cô không ổn để giữ lại. Bây giờ Nguyễn Thư mới thoải mái hơn, nhíu mày trả lời: “Tạm ổn.”

“Tiếp theo em định làm gì?” Phó Lệnh Nguyên lại hỏi.

Cảm giác như câu này của anh đang ngầm chờ cô mở miệng nhờ giúp đỡ. Nguyễn Thư bình thản nhìn anh, ngay sau đó lại mỉm cười: “Nên làm gì thì làm. Không phải công ty vẫn phải hoạt động sao?”

Phó Lệnh Nguyên nhướng mày, sau đó lại trùng xuống: “Cho bản thân nghỉ nửa ngày.”

“Anh ba thích quyết định hộ người khác nhỉ?” Nguyễn Thư lạnh lùng hơi nhếch môi nói mang theo vẻ giễu cợt, không có ý cười.

Phó Lệnh Nguyên khóa cửa ‘cạch’ một tiếng rồi khởi động xe, như muốn phủ định lại câu nói khi nãy bèn hỏi ý kiến cô: “Muốn đi đâu?”

“Tùy anh.” Nguyễn Thư lại đẩy quyết định sang anh.

Phó Lệnh Nguyên nghe thế quay sang thì thấy cô đang nghiêng người nhìn ra cửa xe, khuôn mặt trắng ngần hơi lạnh, dáng vẻ như muốn hòa vào bầu trời xám xịt bên ngoài.

Điểm đến cuối cùng khiến Nguyễn Thư khá bất ngờ. Là công viên giải trí.

Phó Lệnh Nguyên đi mua vé, cô đứng gần cửa soát vé đợi anh, không ngờ thế nào đứng ngay hướng gió thổi, gió lớn tạt qua như muốn thổi bay cả người lên không trung. Thấy thế, cô vội tránh sang bên cạnh.

Ngay cạnh đó là một quầy hàng rong đang bán một số thứ như đồ chơi, băng đô cài tóc chuột mickey, bóng nảy, súng bắn bong bóng…Mấy đứa trẻ đi cùng cha mẹ háo hức vừa chọn vừa nhặt, thấy cái gì cũng lạ, nài nỉ bố mẹ muốn mua thêm.

Nguyễn Thư lạnh nhạt đứng nhìn, biểu cảm hơi thất thần.

Trước đó, cô từng đến đây một lần. Lúc đấy cơ sở vật chất chưa nhiều như hiện tại, cô nhớ rõ chỉ có vòng quay ngựa gỗ vô cùng sặc sỡ.

Đột nhiên có một tấm vài mềm vòng quanh cổ.

Nguyễn Thư lúc này mới khôi phục tinh thần, không biết Phó Lệnh Nguyên lấy đâu ra một cái khăn quàng. Tay anh kéo nhẹ chiếc khăn, kéo cô lại gần mình, sau đó quấn ba vòng quanh cổ cô.

“Cám ơn anh ba.” Nguyễn Thư mím môi cười nhạt.

Áo giữ nhiệt của cô có màu trắng, áo khoác dài bên ngoài mang màu nâu nhạt, bây giờ anh lại quàng cho cô một chiếc khăn đỏ tươi nổi bật. Chiếc khăn vừa dày lại dài, sau khi quàng lên gần như che hết một nửa khuôn mặt cô, chỉ để lộ đôi mặt hơi ửng đỏ vì bị gió thổi thổi khi nãy.

Phó Lệnh Nguyên quan sát qua một lượt rồi lộ vẻ hài lòng, chợt quay sang nhướng cằm về phía người bán hàng rong bên cạnh: “Thích gì?”

Nguyễn Thư lắc đầu: “Không có, rảnh rỗi nên nhìn bừa thôi.”

Phó Lệnh Nguyên gật đầu, nhưng vẫn bước đến quầy hàng rong: “Mấy người thường bán được gì nhiều nhất?”

Chủ quầy chỉ vào súng bong bóng.

Phó Lệnh Nguyên nhìn qua rồi chọn một cái trả tiền, quay ra nhét vào tay Nguyễn Thư.

Khẩu súng màu hồng nhạt, họng súng có hình một con mèo hoa đang há miệng.

Nguyễn Thư: “…”

Ngay cạnh đó một cậu bé nghịch ngợm cũng vừa mua súng bong bóng cùng Nguyễn Thư khi nãy, cậu bé quay sang nhắm Nguyễn Thư rồi bấm cò, một loạt bong bóng xà phòng phun ra, nhẹ tênh bay cao trong không khí. Có bong bóng chạm ngay vào mặt Nguyễn Thư lập tức vỡ ra, tạo cảm giác lành lạnh.

Phó Lệnh Nguyên liếc thấy, đôi môi khẽ cong cong, anh bước đến gần ôm lấy vai cô cùng đi đến chỗ soát vé. Sau khi vào, cô mới phát hiện anh đã mua một loạt vé cố định của công viên. Mà trò chơi đầu tiên trong loạt vé này chính là tàu lượn siêu tốc.

Tốc độ ánh sáng của tàu lượn siêu tốc xuyên qua đường ray lúc trái lúc phải, đột ngột lên xuống mang theo hàng loạt tiếng kêu sợ hãi.

Để ý đến biểu cảm trên khuôn mặt Nguyễn Thư có phần căng thẳng, Phó Lệnh Nguyên ghé sát gần tai hỏi: “Sợ à?”

“Một chút.” Câu trả lời nửa giả nửa thật. Đúng là cô hoảng sợ thật, nhưng giả là không phải chỉ một chút, mà có thể hơn thế nữa.

Xếp hàng đến lượt họ, hai người ngồi ngay hàng ghế thứ tư. Sau khi nhân viên kiểm tra hết một loạt thiết bị bảo hiểm của mọi người, tàu lượn bắt đầu chạy.

Nguyễn Thư căng thẳng nắm chặt lấy vòng cố định, tàu lượn chầm chậm leo lên, góc độ càng lúc càng nghiêng. Lúc tàu sắp lên đến đỉnh, đột nhiên lòng bàn tay Phó Lệnh Nguyên nắm tay cô, anh nói như đang dỗ trẻ con: “Đừng sợ, chơi xong thưởng cho em.”

Lời anh chưa dứt, không kịp phòng bị thì bỗng nhiên đầu tàu đổi hướng, lao thẳng đâm xuống dưới. Nguyễn Thư cảm giác tim mình như lơ lửng, phong cảnh xung quanh vụt qua nhanh chóng. Bên tai là những tiếng hét chói tai của những người đi cùng đang hoảng sợ, dường như chỉ có cô mím chặt miệng từ đầu đến giờ, không hé lấy nửa lời.

Sau lần đó là hàng loạt lần leo lên rồi lao xuống. Trước mắt thấy một sườn dốc dài, Nguyễn Thư dứt khoát nhắm mắt lại. Cô cảm giác tim mình sắp đến giới hạn rồi.

Bên tai lại truyền đến tiếng nhắc nhở mang vẻ nửa cười nửa không của Phó Lệnh Nguyên: “Hét to lên.”

Giọng của anh vang lên, Nguyễn Thư hít một hơi sâu cuối cùng há miệng hét: “Aaaaaaaa…”

Sau khi xe trở về điểm xuất phát, nhân viên nhấc vòng cố định ra cô mới dám mở mắt. Vừa bước ra khỏi tàu lượn, hai chân cô mềm nhũn, Phó Lệnh Nguyên bên cạnh vội đỡ cô còn khen ngợi: “Hét không tồi.”

Nguyễn Thư lúc này không còn đủ tinh thần mà oán giận anh, cứ thế cả người dựa vào lòng anh, giọng nói khàn khàn trống rỗng: “Anh ba, tôi muốn nghỉ một lát.”

Ngồi trên băng ghế dài hai phút, tim Nguyễn Thư vẫn đập thình thình như muốn nhảy lên không trung, thần kinh kích thích, cảm giác ngột ngạt trong lồng ngực dường như được trút ra khỏi cơ thể theo những tiếng la hét. Sau những trận vừa căng thẳng vừa kích thích tột độ, toàn thân thả lỏng nhẹ nhõm.

Cô mập mờ đoán ra vì sao Phó Lệnh Nguyên lại đưa cô đến đây.

Trên băng ghế dài đối diện có một cậu bé khoảng tầm tám tuổi, một tay cầm quả bóng bay hình sói xám, tay còn lại cầm xúc xích đang nhai, hình như cậu bé đang đợi ai đó, đôi mắt cứ nhìn cô chằm chằm. Khi ánh mắt hai người va phải nhau, cậu bé toe toét nở nụ cười để lộ hàm răng cửa bên trong.

Nguyễn Thư cũng lịch sử mỉm cười chào cậu bé.

Sau đó hai người cứ nhìn nhau cười.

Mãi cho đến khi Phó Lệnh Nguyên từ quầy hàng trở lại. Tay anh cầm hai chai nước khoáng, đến gần đưa cho cô một chai. Nguyễn Thư nhận lấy: “Cảm ơn anh ba.”

Phó Lệnh Nguyên chăm chú nhìn khóe môi đang nở nụ cười của cô, nhếch miệng: “Bây giờ thân thiện với tôi rồi à?”

Nguyễn Thư để lộ biểu cảm nghi hoặc: “Tôi lạnh lùng với anh sao?”

Phó Lệnh Nguyên cong cong môi, không so đo giả ngốc với cô nữa, bỗng nhiên đi về hướng đối diện rồi dừng lại trước mặt cậu bé kia, anh nói mấy câu gì đó, sau đó còn xoa đầu cậu bé.

Ngay sau đó, cậu bé lại giơ tay bịt đôi mắt mình.

Lúc này Phó Lệnh Nguyên mới quay về.

“Thằng bé làm gì thế?” Khuôn mặt Nguyễn Thư tràn đầy vẻ nghi hoặc, ngẩng đầu hỏi Phó Lệnh Nguyên: “Anh nói gì đấy?”

“Tôi hỏi có phải em rất đẹp không.”

Nguyễn Thư: “…”

Phó Lệnh Nguyên chợt cúi người, bàn tay nâng khuôn mặt cô lên, ngón tay lau qua khóe miệng cô hai cái rồi trả lời: “Tôi nói là, tôi muốn thực hiện lời hứa trao cho chị gái xinh đẹp ngồi đối diện kia một phần thưởng, để cậu bé không nhìn trộm.”

Nguyễn Thư nghe thế hơi bối rối, thoáng sau đã bị đôi môi của Phó Lệnh Nguyên đã phủ lên.

Lại là một nụ hôn sâu.

Từ lúc bắt đầu đến giờ, hình như cô với anh chưa từng nhạt nhòa thế này.

Có lẽ là chút kích thích còn dư lại sau khi chơi tàu lượn siêu tốc, đáy lòng Nguyễn Thư mơ hồ nảy sinh khao khát với nụ hôn này, hy vọng, hai cánh tay cô vòng qua ôm lấy cổ anh nhiệt tình đáp lại, hoàn toàn quên mất đây là chỗ công cộng, hơn nữa còn là ban ngày.

Khoảnh khắc đôi môi rời đi. Phó Lệnh Nguyên ngồi xuống bên cạnh vòng cánh tay qua ôm lưng cô, bàn tay có phần cố kìm nén xoa xoa lưng. Nguyễn Thư tựa đầu vào vai anh, đôi mắt dõi nhìn người người lướt qua trong lúc từ từ điều chỉnh hô hấp.

“Cảm giác thế nào?”

Nguyễn Thư nhìn chằm chằm tàu lượn siêu tốc cách đó không xa: “Rất kích thích.”

Phó Lệnh Nguyên khẽ cười: “Cho nên lúc hôn tâm trạng mới tốt thế.”

“Ừ…” Nguyễn Thư kéo dài giọng nói như thể vừa hiểu ra.

“Hãy nhớ cảm giác này.”

” Ừm.”

Phó Lệnh Nguyên hơi nheo mắt nhìn về phía vòng đu quay cách đó không xa, suy nghĩ mà mỉm cười: “Nếu như đến đây vào buổi tối, có một chỗ rất thích hợp để thực hành với em đấy.”

“Hả?” Nguyễn Thư ngẩng đầu nhìn Phó Lệnh Nguyên, ánh mắt Phó Lệnh Nguyên rời khỏi vòng đu quay kia, cúi đầu hỏi: “Còn hai hạng mục nữa cơ mà, em vẫn muốn chơi à?”

Nguyễn Thư liếc nhìn mấy tấm vé thấy “Nhà ma” với “Cú rơi vô cực”, bỗng chốc khuôn mặt tái mét đi.

Dường như Phó Lệnh Nguyên phát hiện ra thứ có thể kích thích cô, nở nụ cười đầy ẩn ý: “Tôi biết rồi. Vậy để lần sau chơi hết luôn.”

Trước khi về, Phó Lệnh Nguyên nói muốn đi vệ sinh nên để áo khoác lại cho Nguyễn Thư cầm.

Chân trước anh vừa mới đi, chân sau cô đã cảm giác trong túi áo anh có tiếng rung, Nguyễn Thư móc tay vào túi lấy điện thoại anh ra.

Đương nhiên cô không cố tình nhìn trộm, thăm dò chuyện riêng tư của anh.

Tuy nhiên trên màn hình hiển thị cuộc gọi đến, nhìn thấy đôi mắt phượng hẹp dài của Nguyễn Thư khẽ nheo lại.
 
Tham gia
23/2/21
Bài viết
208
Điểm cảm xúc
128
Điểm
43
Lát sau Phó Lệnh Nguyên trở lại, Nguyễn Thư điềm nhiên như không có gì xảy ra trả áo khoác cho anh, cũng không nhắc có cuộc gọi đến.

Nguyễn Thư tạm biệt anh sau khi về đến công ty, Phó Lệnh Nguyên đưa cho cô túi giấy để súng bong bóng.

Thấy thế Nguyễn Thư bật cười: “Anh ba, hay anh mang về cho trẻ con trong nhà đi.”

“Đồ tôi cho đi sẽ không nhận lại. Giải quyết thế nào là tùy em.” Bộ dạng của Phó Lệnh Nguyên vừa lười biếng vừa nhàn rỗi, tay vẫn vươn ra đưa đồ cho cô.

Suy xét hai giây, Nguyễn Thư cũng nhận.

Ngay sau đó lại nghe Phó Lệnh Nguyên ẩn ý nói: “Thật ra em không cần khổ sở như vậy.”

Ánh mắt Nguyễn Thư lóe sáng nhìn anh chằm chằm, im lặng một lát, khóe miệng cô cong lên mỉm cười, chỉ trả lời ý nghĩa ngoài của câu nói: “Cảm ơn anh ba, tôi sẽ chú ý nghỉ ngơi.”

Mở cửa xuống xe, bước chân của cô vội vã dưới bầu trời xám xịt, chiếc khăn quàng của cô càng trở nên nổi bật. Phó Lệnh Nguyên ngồi trong xe dõi theo điểm đỏ chói đi vào công ty qua kính xe. Sau khi thu hồi ánh mắt, anh chưa đi ngay lập tức, lặng lẽ móc bao thuốc lá trong túi áo rút hai cây cùng một lúc.

Bên trong khoang xe dần tràn ngập khói thuốc lá.

Trong đầu anh vô thức thoáng qua hình ảnh cô nhíu nhíu mũi mỗi khi ngửi thấy, khóe môi Phó Lệnh Nguyên bất giác nở nụ cười, nhấn mở cửa kính xe cho thoáng khí, sau đó mới nổ máy xe.

Hôm sau, vụ việc “sản phẩm chăm sóc sức khỏe của Lâm thị hại chết người” có thần chuyển biến, báo cáo khám nghiệm tử thi của ông lão cho biết nguyên nhân cái chết là do nhồi máu cơ tim. Đồng thời lúc đó, kết quả kiểm nghiệm của sản phẩm tạm thời cũng không phát hiện ra chất gây nên cái chết đột ngột của ông lão.

Ngay khi ấy, Nguyễn Thư đang bí mật đến thăm người dân trong hai mươi hộ gia đình đề đơn khiếu nại trước kia, định tìm hiểu thêm thông tin. Lúc nhận được điện thoại của tổ điều tra, cô vội vàng trở về công ty ngay lập tức.

Trên đường đi có để ý tin tức hiện nay, phát hiện ra ngay khi các báo cáo được tung ra, hướng gió dư luận trên mạng thay đổi ngay lập tức.

Nhưng cô chưa kịp thở phào thì lại có tin đồn khác xuất hiện, nói rằng Lâm thị muốn đùn đẩy trách nhiệm nên mua chuộc tổ điều tra.

Tin đồn này bắt đầu từ một bài viết nặc danh, bài đăng này lột sạch thanh danh đầy tai tiếng của Nguyễn Thư trong nhiều năm qua, ám chỉ mấy năm nay Lâm thị chỉ dựa vào vị sếp nữ Nguyễn Thư này bán đứng nhan sắc mới chống đỡ được đến giờ, bây giờ không dựa được vào thế lực nên chắc lại đi làm điếm.

Ngoài lời khẳng định, bài viết còn đính kèm một bức ảnh như chứng minh tính phóng đãng của cô. Không phải thứ gì khác lại chính là tấm hình khiêu dâm trong buổi tiệc từ thiện kia.

Sử dụng điện thoại di động chụp lại màn hình chiếu ở khoảng cách khá ngắn. Mặc dù không rõ ràng như hình gốc, nhưng vậy là đủ rồi.

Bức ảnh không truyền ra ngoài sau đêm hôm đó, không ngờ lại hữu dụng đúng vào lúc này.

Càng không ngờ đến là khi Nguyễn Thư về đến công ty thì đúng lúc gặp đôi vợ chồng kia lại đến gây chuyện.

Lần này bọn họ không cho Nguyễn Thư nói câu nào, người đàn bà kia vừa thấy đã đi đến tát bạt tai Nguyễn Thư, Lý Mậu đi theo sau Nguyễn Thư phản xạ nhanh mau chóng hất cổ tay đàn bà kia ra.

Nguyễn Thư thấy rõ Lý Mậu dùng lực rất nhẹ, ấy thế nào người đàn bà đó lại ngã oạch ngồi dưới đất, gào lên kêu: “Nhìn đi nhìn đi, đánh người ta.”

Lý Mậu biết mình liều lĩnh, Nguyễn Thư liếc anh ta với ánh mắt trấn an.

Ngườ đàn bà kia lại vừa chỉ Nguyễn Thư vừa kêu gào với người xung quanh: “Con ả đĩ bán sản phẩm này hại người chết nhưng không chịu trách nhiệm, đi khắp nơi tìm đàn ông lên giường ngủ cùng giúp ả giấu án mạng.”

Quan chức doanh nhân cấu kết bắt nạt nhân dân bọn tôi! Hôm nay chúng tôi nhất quyết ngồi ở đây không đi đâu, thế nào cũng phải lấy một lời giải thích rõ ràng.”

Hiển nhiên là họ tin vào lời đồn trên mạng kia.

Trợ lý bên cạnh nổi giận: “Mấy người có hiểu đạo lý không? Sao nợ nần gì cũng đổ hết lên đầu chúng tôi thế?”

“Chuyện người làm có trời nhìn rõ, sai trái hay không trong lòng mấy người tự hiểu! Vấn đề xảy ra cũng không phải chỉ riêng chúng tao. Bọn mày có bản lĩnh thì ngủ với mấy thằng nữa, mua chuộc thêm báo cáo khám nghiệm của hai mươi mấy nhà kia đi.” Người đàn ông kia lúc này mới lên tiếng: “Ba tôi tuyệt đối không thể chết oan uổng thế được!”

So với người đàn bà khóc la om sòm, dường như người đàn ông vẫn có thể giảng giải phải trái được. Nguyễn Thư định nói với ông ta: “Bất kể hai người có tin hay không, sự thật tôi không hề mua chuộc người của tổ điều tra, để bọn họ làm giả giấy tờ xét nghiệm. Tôi cảm thông nỗi đau trước sự ra đi của người thân hai người, nhưng mấy người không thể vì cái chết này mà quậy phá, làm xôn xao thiên hạ được, ông cụ ra đi cũng không thanh thản.”

“Không bắt được hung thủ cha tao không thanh thản!” Người đàn bà lại tức giận tiếp lời, lổm ngổm bò dậy từ dưới đất dùng sức kéo mạnh người đàn ông về phía mình: “Chồng hay mềm lòng! Đừng bị con hồ ly tinh này dụ dỗ!”

Bất chợt người đàn bà lại quay sang Nguyễn Thư: “Tiện nhân mày giỏi lắm, dám câu dẫn chồng trước mặt tao cơ à? Xem tao xé nát mặt mày ra!”

Vừa nói ngón tay bà ta vừa định bổ nhào vào mặt Nguyễn Thư.

Nguyễn Thư không nhịn nổi nữa, lúc này giữ lấy cổ tay bà ta, nhẹ nhàng vặn một phát rồi đẩy ra. Người đàn bà kia kêu đau oai oái, ngã nghiêng một nửa người nhưng trong miệng vẫn la hét: “Đánh người, đánh người rồi! Gian thương chột dạ đánh người!”

“Tổng giám đốc Nguyễn…” Trợ lý và Lý Mậu nhìn thấy lo lắng thay Nguyễn Thư.

Nguyễn Thư nhỏ giọng dặn dò trợ lý và Lý Mậu: “Hai người tránh đi, lát nữa dù xảy ra chuyện gì cũng đừng đến giúp. Xem tình hình rồi gọi cảnh sát là được.”

Trợ lý với Lý Mậu nghe xong ai nấy đều nghệch ra không hiểu gì, có điều bọn họ chưa kịp phản ứng thì người đàn ông kia thấy Nguyễn Thư như muốn bẻ gãy tay vợ mình, bỗng nhiên nổi giận đùng đùng giữ tợn xông đến, vung tay thô bạo đập thẳng vào đầu Nguyễn Thư.

Nguyễn Thư buông người đàn bà ra ngay lập tức, hai tay giơ cao túi xách lên trước mặt, tạm thời cản được người đàn ông một chút, cô lại mượn lực bản thân ngã xuống đất. Theo quán tính một số đồ trong túi cô cũng rơi ra, trong đó có cả con dao quân đội cô dùng để phòng thân.

Người đàn bà mới vừa nãy chịu thiệt trong tay Nguyễn Thư, thừa dịp cô ngã xuống đất bèn dùng sức túm tóc chửi.

Nguyễn Thư cố nhịn đau không kêu, ánh mắt sáng sáng quắc nhìn chằm chằm vào con dao quân đội gần đấy, thoáng giơ tay lên định lấy.

Người đàn bà kia tinh mắt phát hiện, hiểu ra Nguyễn Thư muốn với con dao, bà ta nhanh hơn một bước nắm lấy chuôi dao trong tay mình.

Nguyễn Thư hung hăng bóp mạnh eo khiến bà ta kêu đau, cơ thể co rụt lại, tay cầm dao vô thức lại gần Nguyễn Thư, giống như đang muốn đâm cô vậy.

Đôi mắt phượng nheo lại, Nguyễn Thư thuận thế tay không cầm vào lưỡi dao ra vẻ đang tự vệ.

Da tay toạc ra, lập tức máu đỏ chảy dọc theo chiều lưỡi dao, máu trong tay Nguyễn Thư cũng đang rỉ ra, càng chảy càng nhiều.

Trợ lý và Lý Hậu thấy thế hoảng loạn sợ hãi thất thanh kêu: “Cứu với! Giết người!”

Không ngờ sẽ như vậy, người đàn bà kia trố mắt nhìn, người đàn ông cũng sững sờ.

***

Hai tiếng sau tại phòng cấp cứu của bệnh viện, cảnh sát lấy xong lời khai của Nguyễn Thư: “Tiểu thư Nguyễn yên tâm, chúng tôi đã tra camera giám sát nên thấy rõ mọi chuyện, về cơ bản đúng như những gì cô nói. Chúng tôi sẽ truy cứu trách nhiệm bọn họ về hành vi cố ý gây thương tích cho người khác.”

Nguyễn Thư nghe thế chỉ lắc đầu: “Tôi không muốn kiện họ.”

Cảnh sát bất ngờ: “Cô chắc chứ?”

Nguyễn Thư gật đầu xác nhận: “Vâng.”

Cảnh sát cũng không hỏi nhiều nữa chỉ nói: “Dù thế chúng tôi vẫn phải truy cứu hành vi tìm cớ gây gổ. Giam bọn họ mấy ngày.”

Ngược lại kết quả này đúng ý của Nguyễn Thư, cô mỉm cười, hơi lo rồi nhắc lại: “Tôi có thể nhờ anh cảnh sát đây, tạm thời đừng tiết lộ việc tôi không muốn kiện họ.”

Trợ lý đi lấy thuốc cho Nguyễn Thư về, nghe tin Nguyễn Thư không kiện đôi vợ chồng kia nên vô cùng nghi ngờ, giọng điệu khó chịu: “Tổng giám đốc Nguyễn, sao cô cứ thế bỏ qua cho bọn họ? Bọn họ quá đáng! Cô như thế họ lại tưởng chúng ta dễ bắt nạt, nhỡ lần sau lại tìm tới cửa thì sao?”

Nguyễn Thư mím môi không giải thích, chỉ nói: “Lần sau tìm đến cửa thì tính tiếp, ít nhất mấy ngày này tạm yên ổn.”

Mục đích của cô không phải cố ý muốn vu khống bọn họ, chỉ định dạy cho họ một bài học, dọa họ một chút. Đặc biệt là mối nghi ngờ của cô vẫn chưa có lời giải đáp, cảm giác sau lưng người đàn bà đó có ai xúi giục, nếu như vậy thật, giam họ vài ngày coi như phế truất quân cờ người sau lưng.

Đợi đôi vợ chồng này được thả ra thì vấn đề về sản phẩm sức khỏe kia chắc cũng kết thúc.

Mức độ khống chế của cô tương đối chính xác, vết thương trên tay không làm tổn thương gân cốt, hơn nữa lúc đó Nguyễn Thư cố ý sử dụng tay trái nên không ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường của cô.

Chờ Lý Mậu làm xong thủ tục quay về, ba người cùng ra bệnh viện trở lại công ty.

Không chỉ có nhân viên trong công ty biết được Nguyễn Thư bị thương, hình ảnh cô bị tấn công cũng bị người qua đường quay video phát tán khắp internet. Vì bài viết bóc mã cô hôm trước vẫn đang nổi tiếng nên khi thấy chuyện này, nhiều người ác ý cho rằng Nguyễn Thư bị đánh là đúng, nhưng hơn hết là qua hình ảnh phần đa họ vẫn thấy hành vi của cặp vợ chồng kia quá tồi tệ.

Nguyễn Thư vốn không hề để tâm đến mấy chuyện thảo luận liên quan đến cá nhân cô, nhưng người trong tổ điều tra lại cố ý gọi điện đến, đầu tiên là quan tâm đến vết thương của cô, sau đó lại an ủi.

“Chúng tôi chưa xây dựng được hình ảnh, uy tín trong mắt công chúng vẫn chưa đủ, đó là lý do khiến các tin tức chính thống vẫn vấp phải nhiều nghi ngờ. Tiểu thư Nguyễn không phải lo lắng, chúng tôi sẽ công khai toàn bộ quá trình điều tra, chấp nhận giám sát và những nghi vấn của công chúng.”

Lần đầu tiên khi người của tổ điều tra đến công ty, Nguyễn Thư chỉ nghĩ tính tình họ vốn thân thiện nên dễ gần. Nhưng đến cuộc gọi này, nếu cô còn không hiểu thì thật ngốc nghếch.

Im lặng vài giây, Nguyễn Thư cười cười, nói: “Anh khách sáo quá rồi, là chúng tôi phải cảm ơn mới đúng, cảm ơn vì đã mau chóng minh oan cho Lâm thị chúng tôi. Thật sự Lâm thị lại làm liên lụy đến uy tín mọi người rồi.” Ngừng một lát, cô cố ý bổ sung thêm một câu cuối: “Tôi với Phó tiên sinh cũng rất ngại vì làm phiền đến các anh. Hôm nào sẽ mời mọi người ăn cơm.”

“Tiểu thư Nguyễn không cần làm vậy. Đây vốn là trách nhiệm của chúng tôi.” Có lẽ do Nguyễn Thư nói chuyện thẳng thắn nên giọng điệu đối phương cũng buông lỏng hơn: “Thay tôi hỏi thăm sức khỏe Phó lão Tam, tôi cũng không định gọi điện nói chuyện này với anh ấy nữa.”

Kết thúc cuộc gọi, Nguyễn Thư ném thẳng điện thoại lên mặt bàn, dựa lưng vào ghế quay ra ngoài cửa sổ.

Quả nhiên là Phó Lệnh Nguyên…

Chiều hôm qua lúc ở công viên thấy hiển thị cuộc gọi của người đứng đầu tổ điều tra, trong lòng cô đã suy tính. Vừa nãy cô cố tình nói tên Phó Lệnh Nguyên là đang dò xét, cũng là vì muốn xác nhận.

Cuối cùng câu trả lời đúng như cô đoán trước.

Sau khi xảy ra chuyện, anh có đề nghị giúp cô hai lần, nhưng lần nào cô cũng khéo léo từ chối, vậy mà anh vẫn giúp cô.

Anh càng như thế khiến Nguyễn Thư càng nghi ngờ, không đoán được trong cuộc giao dịch bất công bằng này, rốt cuộc anh muốn làm gì?

Xoa xoa ấn đường, Nguyễn Thư xoay ghế quay lại bàn, bất giác nhìn thấy túi giấy nọ. Cô với tay lấy súng bong bóng từ trong túi ra, nhắm vào không trung rồi bóp cò, ngay lập tức một loạt bong bóng bay ra ngoài, lấp lánh vô cùng đẹp dưới ánh đèn.

Đôi môi cô cong cong nở nụ cười, sau đó Nguyễn Thư lại cầm điện thoại lên gọi cho Phó Lệnh Nguyên.

Lúc gọi đi cô mới chợt nghĩ, hình như đây là lần đầu tiên cô chủ động liên lạc với Phó Lệnh Nguyên?

Điện thoại vang lên một hồi chuông dài nhưng không ai nghe máy.

Nghĩ ngợi chắc anh khá bận nên cô không gọi cuộc thứ hai nữa, dù sao thấy cuộc gọi nhỡ thì anh sẽ gọi lại thôi.

Cúp máy, Nguyễn Thư thu dọn đồ đạc rồi tan làm – tối nay có thể thở phào về nhà được rồi.

Tay trái bị thương, tự mình lái xe không an toàn lắm, cô ra khỏi công ty định đón xe, đột nhiên có một người đàn ông xa lạ ngăn lại: “Tiểu thư Nguyễn, mời cô đi với chúng tôi một chuyến.”

Liếc nhìn sang một chiếc xe RV đen tuyền đang đậu ở ven đường, Nguyễn Thư có dự cảm chẳng lành, xoay người định bỏ đi thì đối phương nhanh chóng kẹp chặt tay cô.
 
Top