[Ngôn tình] Truyện Đề Cử Em ở nơi này, chờ gió và chờ anh - Bình Phương Mâu
- Tham gia
- 23/2/21
- Bài viết
- 208
- Điểm cảm xúc
- 128
- Điểm
- 43
“Anh ba còn chuyện gì?” Nguyễn Thư ngẩng đầu
Phó Lệnh Nguyên quay người từ ghế tài xế đến gần cô, có lẽ vì ngược ánh sáng mặt trời nên nhìn qua đôi mắt anh hơi u ám.
“Trông em không ổn lắm.”Anh vươn tay nâng cằm cô lên.
“Bên ngoài lạnh, bị gió thổi qua nên vậy.” Nguyễn Thư hững hờ trả lời.
Phó Lệnh Nguyên nhếch mép: “Giờ công ty thế nào?”
Câu hỏi này, xem ra anh đã biết được tình hình hiện tại của Lâm thị. Lúc trước là cố tình bảo sắc mặt cô không ổn để giữ lại. Bây giờ Nguyễn Thư mới thoải mái hơn, nhíu mày trả lời: “Tạm ổn.”
“Tiếp theo em định làm gì?” Phó Lệnh Nguyên lại hỏi.
Cảm giác như câu này của anh đang ngầm chờ cô mở miệng nhờ giúp đỡ. Nguyễn Thư bình thản nhìn anh, ngay sau đó lại mỉm cười: “Nên làm gì thì làm. Không phải công ty vẫn phải hoạt động sao?”
Phó Lệnh Nguyên nhướng mày, sau đó lại trùng xuống: “Cho bản thân nghỉ nửa ngày.”
“Anh ba thích quyết định hộ người khác nhỉ?” Nguyễn Thư lạnh lùng hơi nhếch môi nói mang theo vẻ giễu cợt, không có ý cười.
Phó Lệnh Nguyên khóa cửa ‘cạch’ một tiếng rồi khởi động xe, như muốn phủ định lại câu nói khi nãy bèn hỏi ý kiến cô: “Muốn đi đâu?”
“Tùy anh.” Nguyễn Thư lại đẩy quyết định sang anh.
Phó Lệnh Nguyên nghe thế quay sang thì thấy cô đang nghiêng người nhìn ra cửa xe, khuôn mặt trắng ngần hơi lạnh, dáng vẻ như muốn hòa vào bầu trời xám xịt bên ngoài.
Điểm đến cuối cùng khiến Nguyễn Thư khá bất ngờ. Là công viên giải trí.
Phó Lệnh Nguyên đi mua vé, cô đứng gần cửa soát vé đợi anh, không ngờ thế nào đứng ngay hướng gió thổi, gió lớn tạt qua như muốn thổi bay cả người lên không trung. Thấy thế, cô vội tránh sang bên cạnh.
Ngay cạnh đó là một quầy hàng rong đang bán một số thứ như đồ chơi, băng đô cài tóc chuột mickey, bóng nảy, súng bắn bong bóng…Mấy đứa trẻ đi cùng cha mẹ háo hức vừa chọn vừa nhặt, thấy cái gì cũng lạ, nài nỉ bố mẹ muốn mua thêm.
Nguyễn Thư lạnh nhạt đứng nhìn, biểu cảm hơi thất thần.
Trước đó, cô từng đến đây một lần. Lúc đấy cơ sở vật chất chưa nhiều như hiện tại, cô nhớ rõ chỉ có vòng quay ngựa gỗ vô cùng sặc sỡ.
Đột nhiên có một tấm vài mềm vòng quanh cổ.
Nguyễn Thư lúc này mới khôi phục tinh thần, không biết Phó Lệnh Nguyên lấy đâu ra một cái khăn quàng. Tay anh kéo nhẹ chiếc khăn, kéo cô lại gần mình, sau đó quấn ba vòng quanh cổ cô.
“Cám ơn anh ba.” Nguyễn Thư mím môi cười nhạt.
Áo giữ nhiệt của cô có màu trắng, áo khoác dài bên ngoài mang màu nâu nhạt, bây giờ anh lại quàng cho cô một chiếc khăn đỏ tươi nổi bật. Chiếc khăn vừa dày lại dài, sau khi quàng lên gần như che hết một nửa khuôn mặt cô, chỉ để lộ đôi mặt hơi ửng đỏ vì bị gió thổi thổi khi nãy.
Phó Lệnh Nguyên quan sát qua một lượt rồi lộ vẻ hài lòng, chợt quay sang nhướng cằm về phía người bán hàng rong bên cạnh: “Thích gì?”
Nguyễn Thư lắc đầu: “Không có, rảnh rỗi nên nhìn bừa thôi.”
Phó Lệnh Nguyên gật đầu, nhưng vẫn bước đến quầy hàng rong: “Mấy người thường bán được gì nhiều nhất?”
Chủ quầy chỉ vào súng bong bóng.
Phó Lệnh Nguyên nhìn qua rồi chọn một cái trả tiền, quay ra nhét vào tay Nguyễn Thư.
Khẩu súng màu hồng nhạt, họng súng có hình một con mèo hoa đang há miệng.
Nguyễn Thư: “…”
Ngay cạnh đó một cậu bé nghịch ngợm cũng vừa mua súng bong bóng cùng Nguyễn Thư khi nãy, cậu bé quay sang nhắm Nguyễn Thư rồi bấm cò, một loạt bong bóng xà phòng phun ra, nhẹ tênh bay cao trong không khí. Có bong bóng chạm ngay vào mặt Nguyễn Thư lập tức vỡ ra, tạo cảm giác lành lạnh.
Phó Lệnh Nguyên liếc thấy, đôi môi khẽ cong cong, anh bước đến gần ôm lấy vai cô cùng đi đến chỗ soát vé. Sau khi vào, cô mới phát hiện anh đã mua một loạt vé cố định của công viên. Mà trò chơi đầu tiên trong loạt vé này chính là tàu lượn siêu tốc.
Tốc độ ánh sáng của tàu lượn siêu tốc xuyên qua đường ray lúc trái lúc phải, đột ngột lên xuống mang theo hàng loạt tiếng kêu sợ hãi.
Để ý đến biểu cảm trên khuôn mặt Nguyễn Thư có phần căng thẳng, Phó Lệnh Nguyên ghé sát gần tai hỏi: “Sợ à?”
“Một chút.” Câu trả lời nửa giả nửa thật. Đúng là cô hoảng sợ thật, nhưng giả là không phải chỉ một chút, mà có thể hơn thế nữa.
Xếp hàng đến lượt họ, hai người ngồi ngay hàng ghế thứ tư. Sau khi nhân viên kiểm tra hết một loạt thiết bị bảo hiểm của mọi người, tàu lượn bắt đầu chạy.
Nguyễn Thư căng thẳng nắm chặt lấy vòng cố định, tàu lượn chầm chậm leo lên, góc độ càng lúc càng nghiêng. Lúc tàu sắp lên đến đỉnh, đột nhiên lòng bàn tay Phó Lệnh Nguyên nắm tay cô, anh nói như đang dỗ trẻ con: “Đừng sợ, chơi xong thưởng cho em.”
Lời anh chưa dứt, không kịp phòng bị thì bỗng nhiên đầu tàu đổi hướng, lao thẳng đâm xuống dưới. Nguyễn Thư cảm giác tim mình như lơ lửng, phong cảnh xung quanh vụt qua nhanh chóng. Bên tai là những tiếng hét chói tai của những người đi cùng đang hoảng sợ, dường như chỉ có cô mím chặt miệng từ đầu đến giờ, không hé lấy nửa lời.
Sau lần đó là hàng loạt lần leo lên rồi lao xuống. Trước mắt thấy một sườn dốc dài, Nguyễn Thư dứt khoát nhắm mắt lại. Cô cảm giác tim mình sắp đến giới hạn rồi.
Bên tai lại truyền đến tiếng nhắc nhở mang vẻ nửa cười nửa không của Phó Lệnh Nguyên: “Hét to lên.”
Giọng của anh vang lên, Nguyễn Thư hít một hơi sâu cuối cùng há miệng hét: “Aaaaaaaa…”
Sau khi xe trở về điểm xuất phát, nhân viên nhấc vòng cố định ra cô mới dám mở mắt. Vừa bước ra khỏi tàu lượn, hai chân cô mềm nhũn, Phó Lệnh Nguyên bên cạnh vội đỡ cô còn khen ngợi: “Hét không tồi.”
Nguyễn Thư lúc này không còn đủ tinh thần mà oán giận anh, cứ thế cả người dựa vào lòng anh, giọng nói khàn khàn trống rỗng: “Anh ba, tôi muốn nghỉ một lát.”
Ngồi trên băng ghế dài hai phút, tim Nguyễn Thư vẫn đập thình thình như muốn nhảy lên không trung, thần kinh kích thích, cảm giác ngột ngạt trong lồng ngực dường như được trút ra khỏi cơ thể theo những tiếng la hét. Sau những trận vừa căng thẳng vừa kích thích tột độ, toàn thân thả lỏng nhẹ nhõm.
Cô mập mờ đoán ra vì sao Phó Lệnh Nguyên lại đưa cô đến đây.
Trên băng ghế dài đối diện có một cậu bé khoảng tầm tám tuổi, một tay cầm quả bóng bay hình sói xám, tay còn lại cầm xúc xích đang nhai, hình như cậu bé đang đợi ai đó, đôi mắt cứ nhìn cô chằm chằm. Khi ánh mắt hai người va phải nhau, cậu bé toe toét nở nụ cười để lộ hàm răng cửa bên trong.
Nguyễn Thư cũng lịch sử mỉm cười chào cậu bé.
Sau đó hai người cứ nhìn nhau cười.
Mãi cho đến khi Phó Lệnh Nguyên từ quầy hàng trở lại. Tay anh cầm hai chai nước khoáng, đến gần đưa cho cô một chai. Nguyễn Thư nhận lấy: “Cảm ơn anh ba.”
Phó Lệnh Nguyên chăm chú nhìn khóe môi đang nở nụ cười của cô, nhếch miệng: “Bây giờ thân thiện với tôi rồi à?”
Nguyễn Thư để lộ biểu cảm nghi hoặc: “Tôi lạnh lùng với anh sao?”
Phó Lệnh Nguyên cong cong môi, không so đo giả ngốc với cô nữa, bỗng nhiên đi về hướng đối diện rồi dừng lại trước mặt cậu bé kia, anh nói mấy câu gì đó, sau đó còn xoa đầu cậu bé.
Ngay sau đó, cậu bé lại giơ tay bịt đôi mắt mình.
Lúc này Phó Lệnh Nguyên mới quay về.
“Thằng bé làm gì thế?” Khuôn mặt Nguyễn Thư tràn đầy vẻ nghi hoặc, ngẩng đầu hỏi Phó Lệnh Nguyên: “Anh nói gì đấy?”
“Tôi hỏi có phải em rất đẹp không.”
Nguyễn Thư: “…”
Phó Lệnh Nguyên chợt cúi người, bàn tay nâng khuôn mặt cô lên, ngón tay lau qua khóe miệng cô hai cái rồi trả lời: “Tôi nói là, tôi muốn thực hiện lời hứa trao cho chị gái xinh đẹp ngồi đối diện kia một phần thưởng, để cậu bé không nhìn trộm.”
Nguyễn Thư nghe thế hơi bối rối, thoáng sau đã bị đôi môi của Phó Lệnh Nguyên đã phủ lên.
Lại là một nụ hôn sâu.
Từ lúc bắt đầu đến giờ, hình như cô với anh chưa từng nhạt nhòa thế này.
Có lẽ là chút kích thích còn dư lại sau khi chơi tàu lượn siêu tốc, đáy lòng Nguyễn Thư mơ hồ nảy sinh khao khát với nụ hôn này, hy vọng, hai cánh tay cô vòng qua ôm lấy cổ anh nhiệt tình đáp lại, hoàn toàn quên mất đây là chỗ công cộng, hơn nữa còn là ban ngày.
Khoảnh khắc đôi môi rời đi. Phó Lệnh Nguyên ngồi xuống bên cạnh vòng cánh tay qua ôm lưng cô, bàn tay có phần cố kìm nén xoa xoa lưng. Nguyễn Thư tựa đầu vào vai anh, đôi mắt dõi nhìn người người lướt qua trong lúc từ từ điều chỉnh hô hấp.
“Cảm giác thế nào?”
Nguyễn Thư nhìn chằm chằm tàu lượn siêu tốc cách đó không xa: “Rất kích thích.”
Phó Lệnh Nguyên khẽ cười: “Cho nên lúc hôn tâm trạng mới tốt thế.”
“Ừ…” Nguyễn Thư kéo dài giọng nói như thể vừa hiểu ra.
“Hãy nhớ cảm giác này.”
” Ừm.”
Phó Lệnh Nguyên hơi nheo mắt nhìn về phía vòng đu quay cách đó không xa, suy nghĩ mà mỉm cười: “Nếu như đến đây vào buổi tối, có một chỗ rất thích hợp để thực hành với em đấy.”
“Hả?” Nguyễn Thư ngẩng đầu nhìn Phó Lệnh Nguyên, ánh mắt Phó Lệnh Nguyên rời khỏi vòng đu quay kia, cúi đầu hỏi: “Còn hai hạng mục nữa cơ mà, em vẫn muốn chơi à?”
Nguyễn Thư liếc nhìn mấy tấm vé thấy “Nhà ma” với “Cú rơi vô cực”, bỗng chốc khuôn mặt tái mét đi.
Dường như Phó Lệnh Nguyên phát hiện ra thứ có thể kích thích cô, nở nụ cười đầy ẩn ý: “Tôi biết rồi. Vậy để lần sau chơi hết luôn.”
Trước khi về, Phó Lệnh Nguyên nói muốn đi vệ sinh nên để áo khoác lại cho Nguyễn Thư cầm.
Chân trước anh vừa mới đi, chân sau cô đã cảm giác trong túi áo anh có tiếng rung, Nguyễn Thư móc tay vào túi lấy điện thoại anh ra.
Đương nhiên cô không cố tình nhìn trộm, thăm dò chuyện riêng tư của anh.
Tuy nhiên trên màn hình hiển thị cuộc gọi đến, nhìn thấy đôi mắt phượng hẹp dài của Nguyễn Thư khẽ nheo lại.
Phó Lệnh Nguyên quay người từ ghế tài xế đến gần cô, có lẽ vì ngược ánh sáng mặt trời nên nhìn qua đôi mắt anh hơi u ám.
“Trông em không ổn lắm.”Anh vươn tay nâng cằm cô lên.
“Bên ngoài lạnh, bị gió thổi qua nên vậy.” Nguyễn Thư hững hờ trả lời.
Phó Lệnh Nguyên nhếch mép: “Giờ công ty thế nào?”
Câu hỏi này, xem ra anh đã biết được tình hình hiện tại của Lâm thị. Lúc trước là cố tình bảo sắc mặt cô không ổn để giữ lại. Bây giờ Nguyễn Thư mới thoải mái hơn, nhíu mày trả lời: “Tạm ổn.”
“Tiếp theo em định làm gì?” Phó Lệnh Nguyên lại hỏi.
Cảm giác như câu này của anh đang ngầm chờ cô mở miệng nhờ giúp đỡ. Nguyễn Thư bình thản nhìn anh, ngay sau đó lại mỉm cười: “Nên làm gì thì làm. Không phải công ty vẫn phải hoạt động sao?”
Phó Lệnh Nguyên nhướng mày, sau đó lại trùng xuống: “Cho bản thân nghỉ nửa ngày.”
“Anh ba thích quyết định hộ người khác nhỉ?” Nguyễn Thư lạnh lùng hơi nhếch môi nói mang theo vẻ giễu cợt, không có ý cười.
Phó Lệnh Nguyên khóa cửa ‘cạch’ một tiếng rồi khởi động xe, như muốn phủ định lại câu nói khi nãy bèn hỏi ý kiến cô: “Muốn đi đâu?”
“Tùy anh.” Nguyễn Thư lại đẩy quyết định sang anh.
Phó Lệnh Nguyên nghe thế quay sang thì thấy cô đang nghiêng người nhìn ra cửa xe, khuôn mặt trắng ngần hơi lạnh, dáng vẻ như muốn hòa vào bầu trời xám xịt bên ngoài.
Điểm đến cuối cùng khiến Nguyễn Thư khá bất ngờ. Là công viên giải trí.
Phó Lệnh Nguyên đi mua vé, cô đứng gần cửa soát vé đợi anh, không ngờ thế nào đứng ngay hướng gió thổi, gió lớn tạt qua như muốn thổi bay cả người lên không trung. Thấy thế, cô vội tránh sang bên cạnh.
Ngay cạnh đó là một quầy hàng rong đang bán một số thứ như đồ chơi, băng đô cài tóc chuột mickey, bóng nảy, súng bắn bong bóng…Mấy đứa trẻ đi cùng cha mẹ háo hức vừa chọn vừa nhặt, thấy cái gì cũng lạ, nài nỉ bố mẹ muốn mua thêm.
Nguyễn Thư lạnh nhạt đứng nhìn, biểu cảm hơi thất thần.
Trước đó, cô từng đến đây một lần. Lúc đấy cơ sở vật chất chưa nhiều như hiện tại, cô nhớ rõ chỉ có vòng quay ngựa gỗ vô cùng sặc sỡ.
Đột nhiên có một tấm vài mềm vòng quanh cổ.
Nguyễn Thư lúc này mới khôi phục tinh thần, không biết Phó Lệnh Nguyên lấy đâu ra một cái khăn quàng. Tay anh kéo nhẹ chiếc khăn, kéo cô lại gần mình, sau đó quấn ba vòng quanh cổ cô.
“Cám ơn anh ba.” Nguyễn Thư mím môi cười nhạt.
Áo giữ nhiệt của cô có màu trắng, áo khoác dài bên ngoài mang màu nâu nhạt, bây giờ anh lại quàng cho cô một chiếc khăn đỏ tươi nổi bật. Chiếc khăn vừa dày lại dài, sau khi quàng lên gần như che hết một nửa khuôn mặt cô, chỉ để lộ đôi mặt hơi ửng đỏ vì bị gió thổi thổi khi nãy.
Phó Lệnh Nguyên quan sát qua một lượt rồi lộ vẻ hài lòng, chợt quay sang nhướng cằm về phía người bán hàng rong bên cạnh: “Thích gì?”
Nguyễn Thư lắc đầu: “Không có, rảnh rỗi nên nhìn bừa thôi.”
Phó Lệnh Nguyên gật đầu, nhưng vẫn bước đến quầy hàng rong: “Mấy người thường bán được gì nhiều nhất?”
Chủ quầy chỉ vào súng bong bóng.
Phó Lệnh Nguyên nhìn qua rồi chọn một cái trả tiền, quay ra nhét vào tay Nguyễn Thư.
Khẩu súng màu hồng nhạt, họng súng có hình một con mèo hoa đang há miệng.
Nguyễn Thư: “…”
Ngay cạnh đó một cậu bé nghịch ngợm cũng vừa mua súng bong bóng cùng Nguyễn Thư khi nãy, cậu bé quay sang nhắm Nguyễn Thư rồi bấm cò, một loạt bong bóng xà phòng phun ra, nhẹ tênh bay cao trong không khí. Có bong bóng chạm ngay vào mặt Nguyễn Thư lập tức vỡ ra, tạo cảm giác lành lạnh.
Phó Lệnh Nguyên liếc thấy, đôi môi khẽ cong cong, anh bước đến gần ôm lấy vai cô cùng đi đến chỗ soát vé. Sau khi vào, cô mới phát hiện anh đã mua một loạt vé cố định của công viên. Mà trò chơi đầu tiên trong loạt vé này chính là tàu lượn siêu tốc.
Tốc độ ánh sáng của tàu lượn siêu tốc xuyên qua đường ray lúc trái lúc phải, đột ngột lên xuống mang theo hàng loạt tiếng kêu sợ hãi.
Để ý đến biểu cảm trên khuôn mặt Nguyễn Thư có phần căng thẳng, Phó Lệnh Nguyên ghé sát gần tai hỏi: “Sợ à?”
“Một chút.” Câu trả lời nửa giả nửa thật. Đúng là cô hoảng sợ thật, nhưng giả là không phải chỉ một chút, mà có thể hơn thế nữa.
Xếp hàng đến lượt họ, hai người ngồi ngay hàng ghế thứ tư. Sau khi nhân viên kiểm tra hết một loạt thiết bị bảo hiểm của mọi người, tàu lượn bắt đầu chạy.
Nguyễn Thư căng thẳng nắm chặt lấy vòng cố định, tàu lượn chầm chậm leo lên, góc độ càng lúc càng nghiêng. Lúc tàu sắp lên đến đỉnh, đột nhiên lòng bàn tay Phó Lệnh Nguyên nắm tay cô, anh nói như đang dỗ trẻ con: “Đừng sợ, chơi xong thưởng cho em.”
Lời anh chưa dứt, không kịp phòng bị thì bỗng nhiên đầu tàu đổi hướng, lao thẳng đâm xuống dưới. Nguyễn Thư cảm giác tim mình như lơ lửng, phong cảnh xung quanh vụt qua nhanh chóng. Bên tai là những tiếng hét chói tai của những người đi cùng đang hoảng sợ, dường như chỉ có cô mím chặt miệng từ đầu đến giờ, không hé lấy nửa lời.
Sau lần đó là hàng loạt lần leo lên rồi lao xuống. Trước mắt thấy một sườn dốc dài, Nguyễn Thư dứt khoát nhắm mắt lại. Cô cảm giác tim mình sắp đến giới hạn rồi.
Bên tai lại truyền đến tiếng nhắc nhở mang vẻ nửa cười nửa không của Phó Lệnh Nguyên: “Hét to lên.”
Giọng của anh vang lên, Nguyễn Thư hít một hơi sâu cuối cùng há miệng hét: “Aaaaaaaa…”
Sau khi xe trở về điểm xuất phát, nhân viên nhấc vòng cố định ra cô mới dám mở mắt. Vừa bước ra khỏi tàu lượn, hai chân cô mềm nhũn, Phó Lệnh Nguyên bên cạnh vội đỡ cô còn khen ngợi: “Hét không tồi.”
Nguyễn Thư lúc này không còn đủ tinh thần mà oán giận anh, cứ thế cả người dựa vào lòng anh, giọng nói khàn khàn trống rỗng: “Anh ba, tôi muốn nghỉ một lát.”
Ngồi trên băng ghế dài hai phút, tim Nguyễn Thư vẫn đập thình thình như muốn nhảy lên không trung, thần kinh kích thích, cảm giác ngột ngạt trong lồng ngực dường như được trút ra khỏi cơ thể theo những tiếng la hét. Sau những trận vừa căng thẳng vừa kích thích tột độ, toàn thân thả lỏng nhẹ nhõm.
Cô mập mờ đoán ra vì sao Phó Lệnh Nguyên lại đưa cô đến đây.
Trên băng ghế dài đối diện có một cậu bé khoảng tầm tám tuổi, một tay cầm quả bóng bay hình sói xám, tay còn lại cầm xúc xích đang nhai, hình như cậu bé đang đợi ai đó, đôi mắt cứ nhìn cô chằm chằm. Khi ánh mắt hai người va phải nhau, cậu bé toe toét nở nụ cười để lộ hàm răng cửa bên trong.
Nguyễn Thư cũng lịch sử mỉm cười chào cậu bé.
Sau đó hai người cứ nhìn nhau cười.
Mãi cho đến khi Phó Lệnh Nguyên từ quầy hàng trở lại. Tay anh cầm hai chai nước khoáng, đến gần đưa cho cô một chai. Nguyễn Thư nhận lấy: “Cảm ơn anh ba.”
Phó Lệnh Nguyên chăm chú nhìn khóe môi đang nở nụ cười của cô, nhếch miệng: “Bây giờ thân thiện với tôi rồi à?”
Nguyễn Thư để lộ biểu cảm nghi hoặc: “Tôi lạnh lùng với anh sao?”
Phó Lệnh Nguyên cong cong môi, không so đo giả ngốc với cô nữa, bỗng nhiên đi về hướng đối diện rồi dừng lại trước mặt cậu bé kia, anh nói mấy câu gì đó, sau đó còn xoa đầu cậu bé.
Ngay sau đó, cậu bé lại giơ tay bịt đôi mắt mình.
Lúc này Phó Lệnh Nguyên mới quay về.
“Thằng bé làm gì thế?” Khuôn mặt Nguyễn Thư tràn đầy vẻ nghi hoặc, ngẩng đầu hỏi Phó Lệnh Nguyên: “Anh nói gì đấy?”
“Tôi hỏi có phải em rất đẹp không.”
Nguyễn Thư: “…”
Phó Lệnh Nguyên chợt cúi người, bàn tay nâng khuôn mặt cô lên, ngón tay lau qua khóe miệng cô hai cái rồi trả lời: “Tôi nói là, tôi muốn thực hiện lời hứa trao cho chị gái xinh đẹp ngồi đối diện kia một phần thưởng, để cậu bé không nhìn trộm.”
Nguyễn Thư nghe thế hơi bối rối, thoáng sau đã bị đôi môi của Phó Lệnh Nguyên đã phủ lên.
Lại là một nụ hôn sâu.
Từ lúc bắt đầu đến giờ, hình như cô với anh chưa từng nhạt nhòa thế này.
Có lẽ là chút kích thích còn dư lại sau khi chơi tàu lượn siêu tốc, đáy lòng Nguyễn Thư mơ hồ nảy sinh khao khát với nụ hôn này, hy vọng, hai cánh tay cô vòng qua ôm lấy cổ anh nhiệt tình đáp lại, hoàn toàn quên mất đây là chỗ công cộng, hơn nữa còn là ban ngày.
Khoảnh khắc đôi môi rời đi. Phó Lệnh Nguyên ngồi xuống bên cạnh vòng cánh tay qua ôm lưng cô, bàn tay có phần cố kìm nén xoa xoa lưng. Nguyễn Thư tựa đầu vào vai anh, đôi mắt dõi nhìn người người lướt qua trong lúc từ từ điều chỉnh hô hấp.
“Cảm giác thế nào?”
Nguyễn Thư nhìn chằm chằm tàu lượn siêu tốc cách đó không xa: “Rất kích thích.”
Phó Lệnh Nguyên khẽ cười: “Cho nên lúc hôn tâm trạng mới tốt thế.”
“Ừ…” Nguyễn Thư kéo dài giọng nói như thể vừa hiểu ra.
“Hãy nhớ cảm giác này.”
” Ừm.”
Phó Lệnh Nguyên hơi nheo mắt nhìn về phía vòng đu quay cách đó không xa, suy nghĩ mà mỉm cười: “Nếu như đến đây vào buổi tối, có một chỗ rất thích hợp để thực hành với em đấy.”
“Hả?” Nguyễn Thư ngẩng đầu nhìn Phó Lệnh Nguyên, ánh mắt Phó Lệnh Nguyên rời khỏi vòng đu quay kia, cúi đầu hỏi: “Còn hai hạng mục nữa cơ mà, em vẫn muốn chơi à?”
Nguyễn Thư liếc nhìn mấy tấm vé thấy “Nhà ma” với “Cú rơi vô cực”, bỗng chốc khuôn mặt tái mét đi.
Dường như Phó Lệnh Nguyên phát hiện ra thứ có thể kích thích cô, nở nụ cười đầy ẩn ý: “Tôi biết rồi. Vậy để lần sau chơi hết luôn.”
Trước khi về, Phó Lệnh Nguyên nói muốn đi vệ sinh nên để áo khoác lại cho Nguyễn Thư cầm.
Chân trước anh vừa mới đi, chân sau cô đã cảm giác trong túi áo anh có tiếng rung, Nguyễn Thư móc tay vào túi lấy điện thoại anh ra.
Đương nhiên cô không cố tình nhìn trộm, thăm dò chuyện riêng tư của anh.
Tuy nhiên trên màn hình hiển thị cuộc gọi đến, nhìn thấy đôi mắt phượng hẹp dài của Nguyễn Thư khẽ nheo lại.