[Ngôn tình] Truyện Đề Cử Em ở nơi này, chờ gió và chờ anh - Bình Phương Mâu
- Tham gia
- 23/2/21
- Bài viết
- 208
- Điểm cảm xúc
- 128
- Điểm
- 43
Bức ảnh chụp rõ nét khuôn mặt, dù bịt mắt cũng có thể dễ dàng nhận ra cô.
May mắn duy nhất là cơ thể cô được choàng một tấm chăn, không khỏa thân hoàn toàn.
Mặc dù là chăn nhưng nó cũng không lớn lắm, chỉ phủ từ ngực xuống đến một nửa đùi.
Nhưng những dấu vết sau trận hoan ái vô cùng rõ ràng.
Nguyễn Thư cảm giác, xem ra lúc này cô là tâm điểm của toàn hội trường, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía cô. Những tiếng xì xào bàn tán ngay bên tai.
Qua đêm nay, tiếng xấu của cô e rằng còn tồi tệ hơn.
Bộ não của cô đột nhiên choáng váng.
Cô nghĩ rằng sau khi phá thai, mọi chuyện đêm hôm đó đã chấm dứt.
Nhưng tại sao cô còn bị người khác chụp được? Vì sao tấm hình đó lại xuất hiện trong bữa tiệc từ thiện tối nay?
Vô số câu hỏi được đặt ra…
Nếu bị người khác chụp ảnh, vậy xem ra sự việc tối hôm đó không phải vô tình mà là bị mưu hại?
Bức hình này là do người đàn ông thừa cơ tối hôm đó chụp, hay là sau khi người đó đi thì có người khác lẻn vào chụp? Lúc ấy cô đang hôn mê, khi tỉnh lại thì chân tay không còn bị trói nữa, đối mặt với căn phòng vắng tanh và cả người đầy bê bối, không hiểu chuyện gì đã xảy ra…
Nếu Lâm Thừa Chí có ảnh, vậy ông ta là người lên kế hoạch cho người hãm hiếp cô?
Nhưng vấn đề chính là các vật phẩm đấu giá đều phải được đăng ký trước, vậy càng vô lý hơn khi ông ta có thể trà trộm ảnh khiêu dâm của cháu gái mình lên như thế.
Một mặt thì suy nghĩ cách vận chuyển, mặt khác Nguyễn Thư thấy người dẫn chương trình đang há hốc mồm trên sân khấu, nhân viên hậu trường mau chóng thay đổi ảnh.
Những nỗ lực “nhanh chóng” này cũng đủ cho mọi người có mặt ở đây thưởng thức toàn bộ.
Đột nhiên có hai bàn tay ghì chặt lên vai xoay người cô lại, thoáng chốc đối mặt với Phó Lệnh Nguyên.
Ánh mắt anh đen láy chăm chú nhìn cô, đôi mày nhíu lại vẻ dò hỏi và quan tâm.
Tâm tư của Nguyễn Thư đang dao động bỗng nhiên trở lại, để lộ vẻ mặt ngơ ngác: “Hả? Sao thế?”
Thấy phản ứng nhỏ này của cô, Lục Thiếu Thông tò mò cướp lời: “Đừng nói cô không hiểu chuyện gì vừa xảy ra nhé?”
“À. . .” Tầm mắt của Nguyễn Thư liếc nhìn màn hình tỏ vẻ hiểu chuyện, sau đó quay lại, giữa hai hàng lông mày hiện rõ sự lạnh nhạt, bình thản: “Chỉ là một tấm ảnh thôi, chưa ai chết cả. Vả lại cũng chẳng phải ảnh khỏa thân.” Ngừng lại một lúc, cô lại bổ sung: “Dù khỏa thân thật thì cũng có gì to tát đâu. Chung quy vẫn chỉ là một cơ thể người.”
Giọng nói cứ như là cao tăng đi tu chuẩn bị thiền.
Lục Thiếu Thông hơi ngạc nhiên, bất giác cảm thấy thú vị nhìn cô chăm chú, mỉm cười: “Có chút ý tứ.”
“Thiếu gia Lục đang khen ngợi tôi sao?” Nguyễn Thư bật cười tự nhiên, ánh mắt liếc nhìn, dường như không bị ảnh hưởng bởi các lời bàn tán vừa nãy.
“Tất nhiên là khen ngợi. Tiểu thư Nguyễn khoan dung đến mức tôi phải tự xấu hổ đấy.” Lục Thiếu Thông tấm tắc khen ngợi, sau đó lại hứa: “Bữa tiệc từ thiện tối nay là do Tập đoàn Tam Hâm chúng tôi chủ trì, xảy ra chuyện như vậy, chúng tôi có nghĩa vụ phải giúp cô truy cứu trách nhiệm, huống chi cô còn là bạn gái của anh A Nguyên, tôi càng phải đòi lại công bằng cho cô.”
Anh ta quay đầu nhìn quanh một lượt, cười nhạt: “Lâm Thừa Chí là bác cả của cô đúng không? Ha ha, coi như được mở rộng tầm mắt. Dám lén lút làm trò bừa bãi sau lưng tôi.”
Nguyễn Thư mím môi không nói gì.
Quay đầu lại thấy Phó Lệnh Nguyên im lặng nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt mang vẻ dò xét, đáy mắt lộ vài tia ẩn ý, xem ra cũng đang ngạc nhiên giống Lục Thiếu Thông trước phản ứng bình tĩnh lạ thường của cô.
Nguyễn Thư mấp máy khóe môi nở nụ cười, ngụ ý nói không sao.
Thấy vậy, ánh mắt Phó Lệnh Nguyên lại càng tối hơn.
Hôm nay đến đây đấu giá chủ yếu là quyên góp từ thiện, việc tranh giành vật phẩm đấu giá thường không xảy ra, vậy nên chương trình diễn ra khá nhanh chóng. Không mất nhiều thời gian, vật phẩm bày bán đều có người mua. Buổi đấu giá kết thúc, bắt đầu bữa tiệc chính.
Mở đầu của buổi tiệc tối nay là màn khiêu vũ của chủ trì, Lục Thiếu Thông và bạn gái anh ta nhảy được nửa bài thì những người khác cũng bắt đầu tham gia, sàn nhảy dần trở nên náo nhiệt.
Ghế ngồi xung quanh trống hẳn.
Chốc lát, Phó Lệnh Nguyên đưa tay ra trước mặt cô, mời: “Đi thôi, chúng ta cũng nhảy một điệu.”
“Anh có chắc muốn khiêu vũ với tôi không?” Ánh mắt Nguyễn Thư đầy vẻ nghi ngờ.
Phó Lệnh Nguyên nhíu mày: “Nhảy với em thì sao?”
Cô thoáng liếc thấy vẻ mặt u ám của Lâm Thừa Chí đang nhìn cô cách đó không xa, Nguyễn Thư không nói nhiều, đồng ý nắm tay Phó Lệnh Nguyên: “Được rồi.”
Lúc còn ngồi trên ghế đã không thiếu ánh mắt suy xét, giờ cô theo Phó Lệnh Nguyên bước vào sản nhảy, một lần nữa lại trở thành tâm điểm chú ý.
Bàn tay Nguyễn Thư hờ hững đặt lên vai Phó Lệnh Nguyên, lặng lẽ cùng anh dạo bước khiêu vũ. Đợi một lúc lâu vẫn không thấy anh mở miệng, cô đành chủ động nói: “Xin lỗi, gây khó xử liên lụy đến anh ba rồi.”
“Hóa ra em cũng biết khó xử.” Giọng nói vẻ thờ ơ.
“Dù sao cây cối sống bằng vỏ, con người sống bằng khuôn mặt mà.”* Cô không hề phủ nhận mà thản nhiên đáp lại.
*): Đây là một câu tục ngữ của Trung Quốc. Nguyên văn là: “人活一张脸,树活一层皮”, dịch sang là: “Con người sống bằng khuôn mặt, cây cối sống bằng vỏ”. Ý chỉ mỗi người phải có nhân cách và lòng tự trọng
“Vậy nên sự bình tĩnh lúc nãy là em diễn kịch?” Giọng điệu miễn cưỡng dò hỏi.
“Cũng không hẳn vậy. Chỉ là có một câu nói thế này “Đừng cúi đầu, vương miện sẽ rơi. Đừng khóc, kẻ xấu sẽ chê cười”.” Giọng mang vẻ nửa đùa cợt nửa chế nhạo.
Phó Lệnh Nguyên rủ mắt nhìn cô chăm chú, tràn đầy hứng thú.
Nguyễn Thư ngước mắt nhìn anh, cười nói: “Anh ba không định nói gì sao?”
“Nói gì?”
“Ví dụ như, anh không tò mò chuyện gì xảy ra trong bức ảnh kia sao?”
“Em muốn nói cho tôi biết?”
“Không hề.” Nguyễn Thư thẳng thừng nói.
Phó Lệnh Nguyên thấy vậy bèn bày ra bộ mặt “Vậy thì thôi”.
Ngay sau đó Nguyễn Thư lại hỏi: “Cứ coi như là bạn gái anh ba đi, tôi làm mất mặt anh như thế, liệu có phải trong lòng anh đang ngầm hủy bỏ hợp đồng mua bán kia với tôi không?”
Phó Lệnh Nguyên nhìn cô: “Muốn thăm dò tôi?”
“Chỉ là muốn tốt bụng khuyên anh.” Nguyễn Thư cười khẽ, nhướng mày: “Tôi không phải là người phụ nữ tốt. Anh nên biết.”
“Vừa hay.” Phó Lệnh Nguyên nghe thế, nhếch môi: “Tôi cũng không phải là người đàn ông tốt. Em biết rồi đấy.”
Bàn tay của anh đang ôm eo bất chợt dùng sức đẩy cô vào sát anh.
“Còn muốn ở lại đây bị người ta nhìn như khỉ sao?” Anh hơi cúi người, đôi môi cố ý tiến gần đến tai cô, hạ thấp giọng nói. Giọng nói từ tính đầy mập mờ ngay bên tai gây choáng váng.
Nguyễn Thư tựa vào vai anh, qua đầu vai thu vào trong đáy mắt mình đủ loại ánh mắt của mọi người ở đấy, khuôn mặt tươi cười: “Đưa tôi đi.”
Vừa rồi cũng coi như là “trong cái rủi có cái may”, chiếm được cảm tình của Lục Thiếu Thông, ấn tượng của cô trong anh ta cũng đang tốt dần. Mà tối nay Lục Chấn Hoa không tới, cô cũng chả còn lý do nào để nán lại buổi tiệc cả. Đợi sau khi Phó Lệnh Nguyên chào hỏi Lục Thiếu Thông, Nguyễn Thư theo anh rời đi.
Mẫu xe Jeep của anh cũng giống như người khác, tràn đầy cảm giác mạnh mẽ. Bên trong xe rộng rãi, so với những chiếc xe bình thường thì thoải mái hơn nhiều, lần đầu tiên Nguyễn Thư ngồi cũng thích.
Dường như có thêm mùi tùng hương, làm giảm mùi thuốc lá ngào ngạt ban đầu.
Phó Lệnh Nguyên liếc nhìn gò má yên tĩnh của cô hồi lâu, cuối cùng khởi động xe nhưng cũng không nói đi đâu.
Khoảng hai mươi phút sau, trên đỉnh núi Dương Minh khuya khoắt không một bóng người, Nguyễn Thư đứng trên đài quan sát cao nhìn xuống Hải Thành. Trên bầu trời xa xôi, một chiếc máy bay lấp ló ánh đèn bay qua thành phố, cách khá xa nên tốc độ có vẻ rất chậm, Nguyễn Thư nhìn nó chằm chằm, đến khi nó biến mất phía cuối chân trời, cô mới quay đầu lại hỏi: “Tại sao lại đến đây?”
“Thuận đường dừng lại.” Phó Lệnh Nguyên ngầm ra hiệu cho điếu thuốc còn đang cháy dở trên hai ngón tay anh: “Để em bớt nhàm chán khi chờ tôi hút xong điếu thuốc.”
Nguyễn Thư bật cười, hít một hơi thật sâu không khí ban đêm, ngực phập phồng, phổi nở ra, thở hết khí đục còn sót lại trong cơ thể. Hít vào thở ra mấy lần cũng chẳng có nghĩa gì, cô bước đến ghế đá ngồi xuống cạnh Phó Lệnh Nguyên, tìm lời hỏi anh: “Anh với Lục Thiếu Thông không đơn giản chỉ là bạn.”
Lúc trước cô phát hiện ra, thái độ Lục Thiếu Thông đối với Phó Lệnh Nguyên giống như là anh cả. Cứ cho là anh có quan hệ tốt với Lục Thiếu Thông thì cũng chưa chắc có thể ảnh hưởng đến quyết định đầu tư của Tập đoàn Tam Hâm được. Hơn nữa khi nhắc tới Lục Chấn Hoa, giọng điệu của anh đều để lộ sự thân thiết.
Phó Lệnh Nguyên liếc nhìn cô một lượt: “Ở cạnh tôi lâu, tự nhiên sẽ hiểu.”
Thật ra anh đang khéo léo từ chối trả lời. Nguyễn Thư rủ mi mắt xuống, nhất thời không cố ý hỏi thêm nữa.
Phó Lệnh Nguyên hút xong một điếu thuốc, khi vừa lấy điếu thuốc thứ hai, định bật lửa thì Nguyễn Thư đột nhiên giành lấy, “cạch” một tiếng bật lên.
Ngọn lửa màu xanh giống như lồng đèn nhỏ xíu cháy trên tay cô.
Phó Lệnh Nguyên thoáng cúi đầu, châm đầu lọc vào ngọn lửa, hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi nhả khói ra. Khói thuốc xanh bất chợt ập thẳng vào mặt cô, Nguyễn Thư bị sặc, ánh mắt ươn ướt ho khan vài tiếng.
Phó Lệnh Nguyên vô thức bật cười, nụ cười có chút không giống bản thân mình thường ngày.
Nguyễn Thư nhíu mày: “Anh hút nhiều thuốc quá.”
Phó Lệnh Nguyên khẽ nhếch khóe miệng: “Chưa nghe qua sao, một số đàn ông hút thuốc để kìm hãm ham muốn tình dục đấy.”
Nguyễn Thư: “. . .” Khi nãy cô không hề hỏi.
Gió bắt đầu thổi mạnh. Mặc dù hôm nay cô có mặc áo khoác, nhưng vì để mặc sườn xám đẹp nên cô chỉ đi một đôi tất da mỏng, bất chợt bị gió lạnh thổi đến không khỏi rùng mình.
Phó Lệnh Nguyên nhìn thấy, đưa bàn tay không kẹp thuốc lên ôm eo cô vào lòng.
Nguyễn Thư không nhúc nhích, để mặc cho anh ôm.
Không lâu sau đó, điếu thuốc cháy hết. Phó Lệnh Nguyên dập bỏ tàn thuốc rồi vứt đi, trầm mặc một hồi sau đó ôm chặt Nguyễn Thư hơn, trán anh vô tình chạm lên trán cô: “Đến chỗ tôi.”
***
Chỗ ở của anh là một khu dân cư cách đó khoảng hai mươi phút lái xe. Căn hộ được trang trí theo phong cách hiện đại và đơn giản, sắp xếp sạch sẽ và ngăn nắp, không hề có cảm giác sinh hoạt hàng ngày, thoạt nhìn giống như vừa vào khách sạn.
Nguyễn Thư ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, cẩn thận quan sát xung quanh. Tiếng nước sôi ùng ục nhỏ vọng ra từ phòng bếp, xen lẫn các tiếng động gia đình khác như đóng cửa tủ bếp hay tiếng va chạm của bát dĩa.
Cô đứng dậy đi tìm phòng vệ sinh.
Trên bồn rửa mặt có sữa rửa mặt của đàn ông, dao cạo râu thủ công, kem cạo râu, dung dịch rửa mặt sau khi cạo râu, kem dưỡng da, tất cả đều là những đồ dùng vệ sinh hàng ngày cơ bản nhất, nhưng nhãn hiệu đều vô cùng đặc biệt. Ngoài ra còn có một cái khăn mặt, một cái khăn tắm và một cái bàn chải đánh răng, không hề có dấu vết của phụ nữ ở đây. Có thể kết luận, anh chưa từng mang người phụ nữ khác nào tới ngôi nhà này trước đây.
Đợi Nguyễn Thư bước ra, Phó Lệnh Nguyên đã ngồi chờ sẵn trên ghế sô pha, anh đã cởi áo vest ngoài và áo ghi lê bên trong, chỉ còn lại chiếc áo sơ mi trắng với hai hàng cúc trên không cài, hai chân vắt chéo vẻ nhàn rỗi.
“Uống trà trước đi.” Anh giơ tay chỉ vào tách trà nhỏ trên bàn.
Cô vốn tưởng rằng, anh sẽ đi thẳng vào chủ đề chính ngay khi vừa về chứ. Nguyễn Thư đưa tách trà lên gần miệng, đặt ngay sát môi để thổi bớt khí nóng, sau đó khẽ nhấp một ngụm nhỏ.
Chiếc cốc sứ trắng để lại dấu ấn môi của cô – một vết đỏ thẫm.
Phó Lệnh Nguyên liếc nhìn rồi đứng lên: “Tôi đi tắm, em có thể dùng một phòng tắm khác ở ngoài phòng khách.”
Nguyễn Thư không nói nhiều, đặt chén trà xuống: “Được rồi.”
May mắn duy nhất là cơ thể cô được choàng một tấm chăn, không khỏa thân hoàn toàn.
Mặc dù là chăn nhưng nó cũng không lớn lắm, chỉ phủ từ ngực xuống đến một nửa đùi.
Nhưng những dấu vết sau trận hoan ái vô cùng rõ ràng.
Nguyễn Thư cảm giác, xem ra lúc này cô là tâm điểm của toàn hội trường, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía cô. Những tiếng xì xào bàn tán ngay bên tai.
Qua đêm nay, tiếng xấu của cô e rằng còn tồi tệ hơn.
Bộ não của cô đột nhiên choáng váng.
Cô nghĩ rằng sau khi phá thai, mọi chuyện đêm hôm đó đã chấm dứt.
Nhưng tại sao cô còn bị người khác chụp được? Vì sao tấm hình đó lại xuất hiện trong bữa tiệc từ thiện tối nay?
Vô số câu hỏi được đặt ra…
Nếu bị người khác chụp ảnh, vậy xem ra sự việc tối hôm đó không phải vô tình mà là bị mưu hại?
Bức hình này là do người đàn ông thừa cơ tối hôm đó chụp, hay là sau khi người đó đi thì có người khác lẻn vào chụp? Lúc ấy cô đang hôn mê, khi tỉnh lại thì chân tay không còn bị trói nữa, đối mặt với căn phòng vắng tanh và cả người đầy bê bối, không hiểu chuyện gì đã xảy ra…
Nếu Lâm Thừa Chí có ảnh, vậy ông ta là người lên kế hoạch cho người hãm hiếp cô?
Nhưng vấn đề chính là các vật phẩm đấu giá đều phải được đăng ký trước, vậy càng vô lý hơn khi ông ta có thể trà trộm ảnh khiêu dâm của cháu gái mình lên như thế.
Một mặt thì suy nghĩ cách vận chuyển, mặt khác Nguyễn Thư thấy người dẫn chương trình đang há hốc mồm trên sân khấu, nhân viên hậu trường mau chóng thay đổi ảnh.
Những nỗ lực “nhanh chóng” này cũng đủ cho mọi người có mặt ở đây thưởng thức toàn bộ.
Đột nhiên có hai bàn tay ghì chặt lên vai xoay người cô lại, thoáng chốc đối mặt với Phó Lệnh Nguyên.
Ánh mắt anh đen láy chăm chú nhìn cô, đôi mày nhíu lại vẻ dò hỏi và quan tâm.
Tâm tư của Nguyễn Thư đang dao động bỗng nhiên trở lại, để lộ vẻ mặt ngơ ngác: “Hả? Sao thế?”
Thấy phản ứng nhỏ này của cô, Lục Thiếu Thông tò mò cướp lời: “Đừng nói cô không hiểu chuyện gì vừa xảy ra nhé?”
“À. . .” Tầm mắt của Nguyễn Thư liếc nhìn màn hình tỏ vẻ hiểu chuyện, sau đó quay lại, giữa hai hàng lông mày hiện rõ sự lạnh nhạt, bình thản: “Chỉ là một tấm ảnh thôi, chưa ai chết cả. Vả lại cũng chẳng phải ảnh khỏa thân.” Ngừng lại một lúc, cô lại bổ sung: “Dù khỏa thân thật thì cũng có gì to tát đâu. Chung quy vẫn chỉ là một cơ thể người.”
Giọng nói cứ như là cao tăng đi tu chuẩn bị thiền.
Lục Thiếu Thông hơi ngạc nhiên, bất giác cảm thấy thú vị nhìn cô chăm chú, mỉm cười: “Có chút ý tứ.”
“Thiếu gia Lục đang khen ngợi tôi sao?” Nguyễn Thư bật cười tự nhiên, ánh mắt liếc nhìn, dường như không bị ảnh hưởng bởi các lời bàn tán vừa nãy.
“Tất nhiên là khen ngợi. Tiểu thư Nguyễn khoan dung đến mức tôi phải tự xấu hổ đấy.” Lục Thiếu Thông tấm tắc khen ngợi, sau đó lại hứa: “Bữa tiệc từ thiện tối nay là do Tập đoàn Tam Hâm chúng tôi chủ trì, xảy ra chuyện như vậy, chúng tôi có nghĩa vụ phải giúp cô truy cứu trách nhiệm, huống chi cô còn là bạn gái của anh A Nguyên, tôi càng phải đòi lại công bằng cho cô.”
Anh ta quay đầu nhìn quanh một lượt, cười nhạt: “Lâm Thừa Chí là bác cả của cô đúng không? Ha ha, coi như được mở rộng tầm mắt. Dám lén lút làm trò bừa bãi sau lưng tôi.”
Nguyễn Thư mím môi không nói gì.
Quay đầu lại thấy Phó Lệnh Nguyên im lặng nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt mang vẻ dò xét, đáy mắt lộ vài tia ẩn ý, xem ra cũng đang ngạc nhiên giống Lục Thiếu Thông trước phản ứng bình tĩnh lạ thường của cô.
Nguyễn Thư mấp máy khóe môi nở nụ cười, ngụ ý nói không sao.
Thấy vậy, ánh mắt Phó Lệnh Nguyên lại càng tối hơn.
Hôm nay đến đây đấu giá chủ yếu là quyên góp từ thiện, việc tranh giành vật phẩm đấu giá thường không xảy ra, vậy nên chương trình diễn ra khá nhanh chóng. Không mất nhiều thời gian, vật phẩm bày bán đều có người mua. Buổi đấu giá kết thúc, bắt đầu bữa tiệc chính.
Mở đầu của buổi tiệc tối nay là màn khiêu vũ của chủ trì, Lục Thiếu Thông và bạn gái anh ta nhảy được nửa bài thì những người khác cũng bắt đầu tham gia, sàn nhảy dần trở nên náo nhiệt.
Ghế ngồi xung quanh trống hẳn.
Chốc lát, Phó Lệnh Nguyên đưa tay ra trước mặt cô, mời: “Đi thôi, chúng ta cũng nhảy một điệu.”
“Anh có chắc muốn khiêu vũ với tôi không?” Ánh mắt Nguyễn Thư đầy vẻ nghi ngờ.
Phó Lệnh Nguyên nhíu mày: “Nhảy với em thì sao?”
Cô thoáng liếc thấy vẻ mặt u ám của Lâm Thừa Chí đang nhìn cô cách đó không xa, Nguyễn Thư không nói nhiều, đồng ý nắm tay Phó Lệnh Nguyên: “Được rồi.”
Lúc còn ngồi trên ghế đã không thiếu ánh mắt suy xét, giờ cô theo Phó Lệnh Nguyên bước vào sản nhảy, một lần nữa lại trở thành tâm điểm chú ý.
Bàn tay Nguyễn Thư hờ hững đặt lên vai Phó Lệnh Nguyên, lặng lẽ cùng anh dạo bước khiêu vũ. Đợi một lúc lâu vẫn không thấy anh mở miệng, cô đành chủ động nói: “Xin lỗi, gây khó xử liên lụy đến anh ba rồi.”
“Hóa ra em cũng biết khó xử.” Giọng nói vẻ thờ ơ.
“Dù sao cây cối sống bằng vỏ, con người sống bằng khuôn mặt mà.”* Cô không hề phủ nhận mà thản nhiên đáp lại.
*): Đây là một câu tục ngữ của Trung Quốc. Nguyên văn là: “人活一张脸,树活一层皮”, dịch sang là: “Con người sống bằng khuôn mặt, cây cối sống bằng vỏ”. Ý chỉ mỗi người phải có nhân cách và lòng tự trọng
“Vậy nên sự bình tĩnh lúc nãy là em diễn kịch?” Giọng điệu miễn cưỡng dò hỏi.
“Cũng không hẳn vậy. Chỉ là có một câu nói thế này “Đừng cúi đầu, vương miện sẽ rơi. Đừng khóc, kẻ xấu sẽ chê cười”.” Giọng mang vẻ nửa đùa cợt nửa chế nhạo.
Phó Lệnh Nguyên rủ mắt nhìn cô chăm chú, tràn đầy hứng thú.
Nguyễn Thư ngước mắt nhìn anh, cười nói: “Anh ba không định nói gì sao?”
“Nói gì?”
“Ví dụ như, anh không tò mò chuyện gì xảy ra trong bức ảnh kia sao?”
“Em muốn nói cho tôi biết?”
“Không hề.” Nguyễn Thư thẳng thừng nói.
Phó Lệnh Nguyên thấy vậy bèn bày ra bộ mặt “Vậy thì thôi”.
Ngay sau đó Nguyễn Thư lại hỏi: “Cứ coi như là bạn gái anh ba đi, tôi làm mất mặt anh như thế, liệu có phải trong lòng anh đang ngầm hủy bỏ hợp đồng mua bán kia với tôi không?”
Phó Lệnh Nguyên nhìn cô: “Muốn thăm dò tôi?”
“Chỉ là muốn tốt bụng khuyên anh.” Nguyễn Thư cười khẽ, nhướng mày: “Tôi không phải là người phụ nữ tốt. Anh nên biết.”
“Vừa hay.” Phó Lệnh Nguyên nghe thế, nhếch môi: “Tôi cũng không phải là người đàn ông tốt. Em biết rồi đấy.”
Bàn tay của anh đang ôm eo bất chợt dùng sức đẩy cô vào sát anh.
“Còn muốn ở lại đây bị người ta nhìn như khỉ sao?” Anh hơi cúi người, đôi môi cố ý tiến gần đến tai cô, hạ thấp giọng nói. Giọng nói từ tính đầy mập mờ ngay bên tai gây choáng váng.
Nguyễn Thư tựa vào vai anh, qua đầu vai thu vào trong đáy mắt mình đủ loại ánh mắt của mọi người ở đấy, khuôn mặt tươi cười: “Đưa tôi đi.”
Vừa rồi cũng coi như là “trong cái rủi có cái may”, chiếm được cảm tình của Lục Thiếu Thông, ấn tượng của cô trong anh ta cũng đang tốt dần. Mà tối nay Lục Chấn Hoa không tới, cô cũng chả còn lý do nào để nán lại buổi tiệc cả. Đợi sau khi Phó Lệnh Nguyên chào hỏi Lục Thiếu Thông, Nguyễn Thư theo anh rời đi.
Mẫu xe Jeep của anh cũng giống như người khác, tràn đầy cảm giác mạnh mẽ. Bên trong xe rộng rãi, so với những chiếc xe bình thường thì thoải mái hơn nhiều, lần đầu tiên Nguyễn Thư ngồi cũng thích.
Dường như có thêm mùi tùng hương, làm giảm mùi thuốc lá ngào ngạt ban đầu.
Phó Lệnh Nguyên liếc nhìn gò má yên tĩnh của cô hồi lâu, cuối cùng khởi động xe nhưng cũng không nói đi đâu.
Khoảng hai mươi phút sau, trên đỉnh núi Dương Minh khuya khoắt không một bóng người, Nguyễn Thư đứng trên đài quan sát cao nhìn xuống Hải Thành. Trên bầu trời xa xôi, một chiếc máy bay lấp ló ánh đèn bay qua thành phố, cách khá xa nên tốc độ có vẻ rất chậm, Nguyễn Thư nhìn nó chằm chằm, đến khi nó biến mất phía cuối chân trời, cô mới quay đầu lại hỏi: “Tại sao lại đến đây?”
“Thuận đường dừng lại.” Phó Lệnh Nguyên ngầm ra hiệu cho điếu thuốc còn đang cháy dở trên hai ngón tay anh: “Để em bớt nhàm chán khi chờ tôi hút xong điếu thuốc.”
Nguyễn Thư bật cười, hít một hơi thật sâu không khí ban đêm, ngực phập phồng, phổi nở ra, thở hết khí đục còn sót lại trong cơ thể. Hít vào thở ra mấy lần cũng chẳng có nghĩa gì, cô bước đến ghế đá ngồi xuống cạnh Phó Lệnh Nguyên, tìm lời hỏi anh: “Anh với Lục Thiếu Thông không đơn giản chỉ là bạn.”
Lúc trước cô phát hiện ra, thái độ Lục Thiếu Thông đối với Phó Lệnh Nguyên giống như là anh cả. Cứ cho là anh có quan hệ tốt với Lục Thiếu Thông thì cũng chưa chắc có thể ảnh hưởng đến quyết định đầu tư của Tập đoàn Tam Hâm được. Hơn nữa khi nhắc tới Lục Chấn Hoa, giọng điệu của anh đều để lộ sự thân thiết.
Phó Lệnh Nguyên liếc nhìn cô một lượt: “Ở cạnh tôi lâu, tự nhiên sẽ hiểu.”
Thật ra anh đang khéo léo từ chối trả lời. Nguyễn Thư rủ mi mắt xuống, nhất thời không cố ý hỏi thêm nữa.
Phó Lệnh Nguyên hút xong một điếu thuốc, khi vừa lấy điếu thuốc thứ hai, định bật lửa thì Nguyễn Thư đột nhiên giành lấy, “cạch” một tiếng bật lên.
Ngọn lửa màu xanh giống như lồng đèn nhỏ xíu cháy trên tay cô.
Phó Lệnh Nguyên thoáng cúi đầu, châm đầu lọc vào ngọn lửa, hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi nhả khói ra. Khói thuốc xanh bất chợt ập thẳng vào mặt cô, Nguyễn Thư bị sặc, ánh mắt ươn ướt ho khan vài tiếng.
Phó Lệnh Nguyên vô thức bật cười, nụ cười có chút không giống bản thân mình thường ngày.
Nguyễn Thư nhíu mày: “Anh hút nhiều thuốc quá.”
Phó Lệnh Nguyên khẽ nhếch khóe miệng: “Chưa nghe qua sao, một số đàn ông hút thuốc để kìm hãm ham muốn tình dục đấy.”
Nguyễn Thư: “. . .” Khi nãy cô không hề hỏi.
Gió bắt đầu thổi mạnh. Mặc dù hôm nay cô có mặc áo khoác, nhưng vì để mặc sườn xám đẹp nên cô chỉ đi một đôi tất da mỏng, bất chợt bị gió lạnh thổi đến không khỏi rùng mình.
Phó Lệnh Nguyên nhìn thấy, đưa bàn tay không kẹp thuốc lên ôm eo cô vào lòng.
Nguyễn Thư không nhúc nhích, để mặc cho anh ôm.
Không lâu sau đó, điếu thuốc cháy hết. Phó Lệnh Nguyên dập bỏ tàn thuốc rồi vứt đi, trầm mặc một hồi sau đó ôm chặt Nguyễn Thư hơn, trán anh vô tình chạm lên trán cô: “Đến chỗ tôi.”
***
Chỗ ở của anh là một khu dân cư cách đó khoảng hai mươi phút lái xe. Căn hộ được trang trí theo phong cách hiện đại và đơn giản, sắp xếp sạch sẽ và ngăn nắp, không hề có cảm giác sinh hoạt hàng ngày, thoạt nhìn giống như vừa vào khách sạn.
Nguyễn Thư ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, cẩn thận quan sát xung quanh. Tiếng nước sôi ùng ục nhỏ vọng ra từ phòng bếp, xen lẫn các tiếng động gia đình khác như đóng cửa tủ bếp hay tiếng va chạm của bát dĩa.
Cô đứng dậy đi tìm phòng vệ sinh.
Trên bồn rửa mặt có sữa rửa mặt của đàn ông, dao cạo râu thủ công, kem cạo râu, dung dịch rửa mặt sau khi cạo râu, kem dưỡng da, tất cả đều là những đồ dùng vệ sinh hàng ngày cơ bản nhất, nhưng nhãn hiệu đều vô cùng đặc biệt. Ngoài ra còn có một cái khăn mặt, một cái khăn tắm và một cái bàn chải đánh răng, không hề có dấu vết của phụ nữ ở đây. Có thể kết luận, anh chưa từng mang người phụ nữ khác nào tới ngôi nhà này trước đây.
Đợi Nguyễn Thư bước ra, Phó Lệnh Nguyên đã ngồi chờ sẵn trên ghế sô pha, anh đã cởi áo vest ngoài và áo ghi lê bên trong, chỉ còn lại chiếc áo sơ mi trắng với hai hàng cúc trên không cài, hai chân vắt chéo vẻ nhàn rỗi.
“Uống trà trước đi.” Anh giơ tay chỉ vào tách trà nhỏ trên bàn.
Cô vốn tưởng rằng, anh sẽ đi thẳng vào chủ đề chính ngay khi vừa về chứ. Nguyễn Thư đưa tách trà lên gần miệng, đặt ngay sát môi để thổi bớt khí nóng, sau đó khẽ nhấp một ngụm nhỏ.
Chiếc cốc sứ trắng để lại dấu ấn môi của cô – một vết đỏ thẫm.
Phó Lệnh Nguyên liếc nhìn rồi đứng lên: “Tôi đi tắm, em có thể dùng một phòng tắm khác ở ngoài phòng khách.”
Nguyễn Thư không nói nhiều, đặt chén trà xuống: “Được rồi.”