Một người cuồng công việc như Tô Nhược Chi hiếm khi có mặt ở nhà mấy hôm lại không đến phòng luyện tập, chưa đầy hai tuần là kỷ niệm mười lăm năm thành lập nhà hát Tâm Thanh, là ông chủ lớn của Tâm Thanh, ông Ngô Kế quyết định tổ chức buổi hòa nhạc tri ân, điểm nhấn là những bản hòa âm bất hủ trong trong suốt mười lăm năm cùng bản hòa âm mừng sinh nhật đặc biệt do Tô Nhược Chi sáng tác và làm nhạc trưởng. Nhạc công mỗi ngày đều có mặt ra sức luyện tập nhưng khi nghe họ biểu diễn thử ông không tài nào hài lòng, gọi điện cho Tô Nhược Chi thì máy báo mãi bận, ông bèn nhờ Tôn Như Ngọc làm người thuyết giáp giúp mình.
Tôn Như Ngọc hiện là tay dương cầm sáng giá của đoàn, vừa ôn nhu lại xinh đẹp, thuộc dòng dõi thư hương chân truyền Tôn gia, là người duy nhất không bị Tô Nhược Chi mắng trong lúc luyện tập.
Trong công việc, Tô Nhược Chi là người khá nghiêm khắc, bởi yêu cầu về âm luật phải thật hoàn mỹ, ngoài công việc, anh đối với mọi người đều rất ôn hòa, nếu tinh ý sẽ nhận ra anh chỉ là khách sáo với họ mà thôi, đối với ai anh cũng giữ một khoản cách nhất định cho nên dù có đùa giỡn cũng không ai dám quá phận đối với anh.
Thực ra Tô Nhược Chi thuộc kiểu người ấm áp và hòa nhã, chỉ là sau sự kiện kia, đến nay cũng được mười năm rồi, nhưng khi đối diện với mọi người, anh luôn khoát trên mình một tấm mặt nạ da như vậy.
Tôn Như Ngọc cảm thấy tinh thần Tô Nhược Chi hôm nay không được tốt lắm, liên tục bắt gặp anh thất thần không biết là bởi chuyện gì, cuộc nói chuyện này xem như không thể tiếp tục được rồi, cô nói.
“Đàn anh không sao chứ?”
Nhìn cô, Tô Nhược Chi nhàn nhạt trả lời “Ngày mai tôi trở lại phòng tập luyện, còn gì nữa không?”
Điều quan trọng đã đạt thành, nghe ý muốn đuổi người, Tôn Như Ngọc cũng không mặt dày ngồi áp mông lạnh, nên thoải mái đứng dậy chào Tô Nhược Chi, anh cũng tiễn cô ra cửa.
Căn hộ Tô Nhược Chi nằm trong khu bình dân gồm có hai tầng, khoản sân bên ngoài rộng khoản hai mươi bốn mét vuông, bồn bông trước nhà trồng toàn hoa hồng, hai bên vách tường trồng toàn hoa cúc, đều là màu vàng, trước cửa cổng trồng hai bụi ti gôn leo rợp xanh mướt trên mái vòm, giữa trưa hè nhìn thấy nơi này cảm giác nồng nực giảm hơn phân nữa.
Tôn Như Ngọc đến bằng xe taxi, lúc này cô đang bấm số tài xế đặt chuyến thì xe Cố Nhang chở Tô Thù về vừa chực tới.
Một cuộc hội ngộ bất ngờ xảy ra.
Mấy bữa nay Tô Thù vẫn còn giận ba, đều không biết rằng mấy bữa nay ông đều ở nhà cho nên vẫn cắm đầu trong mớ lịch học rối mù của mình.
Sau sự kiện kia, quan hệ ba người Cố Nhang, Phùng Minh và Tô Nhược Chi tan rã không vui, cũng mới vài năm trở lại đây, nhờ Phùng Minh ra sức làm cầu nối mới miễn cưỡng hàn gắn được một chút, nhưng không hơn bạn bè bình thường là mấy, một năm chỉ gặp vài lần uống mấy ly rượu mà thôi.
Giọng Tôn Như Ngọc bỗng cất cao, hai mắt mở lớn trừng nhìn Cố Nhang “Anh, anh, sao anh ở đây?”
Lúc này ánh mắt Cố Nhang không mấy thân thiện như đang ẩn nhẫn cơn giận dữ.
“Sao cô ở đây?” Giọng điệu có chút lạnh cùng trách cứ.
Mặc dù chưa rõ quan hệ hai người trước mặt thế nào, nhưng không khác mấy những đôi yêu nhau, Tô Nhược Chi cảm thấy lịch sử như muốn quay lại, định mở miệng giải thích thì Tôn Như Ngọc nhanh miệng nói trước.
“Em thay chú Kế gặp đàn anh.”
Tôn Như Ngọc là vợ hứa hôn của Cố Nhang, hôn sự họ do lão ba hai nhà định ra vào hai tháng trước. Một kẻ năm nay ba mươi, ly hôn đã hơn bảy năm vẫn chưa chịu cưới vợ, một người năm nay hai mươi lăm vẫn chưa chịu lấy chồng khiến mấy lão ba ở nhà sốt ruột sốt gan. Sau vài lần gặp gỡ, cảm thấy đối phương không tệ cho nên đều ngầm đồng ý theo quyết định hai lão gia ở nhà, chỉ là hôn sự còn kéo dài được bao lâu thì kéo.
Cố Nhang à một tiếng nói “Là vậy sao!”
Tôn Như Ngọc không hiểu sao anh bỗng sinh khí, bình thường đối với cô đều là nhàn nhạt cho nên có chút bất ngờ cùng bối rối.
Đúng lúc này thì Tô Nhược Chi lên tiếng “Thằng bé sao lại ngồi xe cậu về?”
“Tiện đường.” Cố Nhang trả lời cộc lốc, lại nhìn Tô Thù ngồi bên cạnh nói.
“Cháu còn muốn đi tiếp sao?”
Tô Thù như bừng tỉnh từ trong mộng, vội vàng lên tiếng “Dạ, dạ, cháu cám ơn chú Cố.”
Rồi mở cửa ôm cặp nhảy xuống xe không quên nói lời cảm ơn.
Hôm nay Cố Nhung phạm phải lỗi lớn, lại thấy tâm tình anh trai không tốt nên thức thời ngồi im trong xe làm người vô hình, dù vậy, ánh mắt không sao rời khỏi thân ảnh Tô Nhược Chi đứng ngoài kia.
Tôn Như Ngọc thấy Cố Nhang định lái xe định vội gọi một tiếng “Anh, anh cho em đi nhờ xe với…”
Cố Nhang không ư hử, nhưng biết anh chưa đi cô vội mở cửa xe ngồi phía sau, gật đầu chào với Cố Nhung rồi ngồi xuống.
Người đã ngồi trong xe, Cố Nhang cứ vậy đảo bánh lái de xe, chạy ngược trở lại con đường lúc nãy vừa tới, cũng không nói lời từ biệt với Tô Nhược Chi một tiếng
“Ba, hôm nay không đi làm à?”
“Nghỉ ở nhà mấy ngày!”
Tô Thù “…”
Ở nhà mấy ngày! Sao cậu không biết gì vậy cà?
Bỗng ánh mắt Tô Thù đầy ngờ vực cùng tìm tòi nhìn anh hỏi “Hoa có chủ không thể ngắt hái…”
Gương mặt Tô Nhược Chi đần thối, liền mở miệng mắng.
“Con học câu đó ở đâu ra thế?”
Tô Thù vô tư trả lời “Trên tivi đó!”
“Chỉ biết xem bậy xem bạ, có vô nhà không thì bảo?”
Thấy ba chuẩn bị sinh khí nữa, Tô Thù vội ba chân bốn cẳng phóng vô nhà, vừa chạy vừa nói “Trưa nay con muốn ăn sườn ram chua ngọt.”
Bỗng con trai yêu cầu mình làm cơm trưa, cỗ khó chịu trong lòng bỗng xì hơi mất không bóng dáng, khóa xong cửa cổng, Tô Nhược Chi mỉm cười đi vào nhà.
Bữa cơm trưa này cả hai cha con đều ăn tận hứng, sau đó cùng ngồi nói chuyện phiếm một chút mới ai về phòng người ấy nghỉ ngơi.
Tô Thù nhảy ù lên giường kiểu ếch vồ, lăn qua lăn lại vài vòng mới chịu nằm yên, miệng lẩm bẩm ‘Tạm tha thứ cho ba vậy!’ rồi ngủ say sưa.
Tô Nhược Chi không phải là người vô tâm, không thương con mình mà là ngược lại, Tô Thù chính là hy vọng, nguồn sáng trong anh, chỉ vì bóng ma quá khứ quá lớn khiến anh không chịu nỗi, chỉ khi bản thân bận rộn, thần kinh tê liệt anh sẽ không có thời gian suy nghĩ lung tung.
Không hiểu sao dạo gần đây, anh luôn mơ thấy cô, ngày đầu tiên họ gặp mặt…
Sáng sớm, tại trường cấp ba Tân Lập, rời bãi gửi xe, ba thanh niên sánh vai nhau đi vào lớp học, họ không ai khác chính là Cố Nhang, Phùng Minh, Tô Nhược Chi thời trẻ. Cả ba vô từ nói cười trong nắng sớm.
Bỗng Cố Nhang giận dữ “Đây là miếng bánh dày cuối cùng, cậu đừng có mà giành là chết với bố đấy nhá!”
Tô Nhược Chi trợn ngược “Cậu là heo hay sao mà anh nhanh vậy, tôi mới ăn được hai miếng thôi.”
Nói xong liền giật ngược lại cho vào miệng cắn nuốt.
Thấy vậy Cố Nhang cũng muốn phải cắn được thêm một miếng, mọi người liền thấy một kẻ đang cố thủ cuối người cố nhai nuốt miếng bánh, người nọ thì quấn lấy người kia, miệng vừa la hét vừa túm lấy người nọ, hai người cứ thế xoay xoay vòng vòng.
Nhìn cảnh này, Phùng Minh cảm thấy thật mất mặt khi có hai thằng bạn dở hơi thế này cho nên quyết định bỏ mặc đi thẳng vào lớp học thì nghe tiếng thất thanh của con gái.
“A!”
Xoay người lại, nhìn thấy ba người bị ngã dưới đất, nhìn vào liền biết đây là chuyện tốt mà hai tên kia làm.
Phùng Minh mặc kệ hai tên kia, tính làm thân sỹ đỡ người đẹp đứng dậy, ai ngờ vẫn chậm một bước so với hai tên kia.
Lại nhìn hai tên kia chân chó xin lỗi người ta, lúc này Phùng Minh không do dự mà đi thẳng vào lớp luôn.
Reng reng reng eng…
Tiếng chuông reo báo hiệu vào lớp.
Tại lớp 10A2.
Tiết đầu tiên là tiết Hóa nhưng lại thấy thầy chủ nhiệm đi vào, cả lớp ai cũng giật mình nghĩ cập nhật lộn thời khóa biểu rồi hay sao nhưng tất cả đều chỉnh tề đứng lên chào thầy trước, thầy giơ tay ra hiệu cả lớp ngồi xuống thì một loạt âm thanh nhao nhao lên.
“Thầy ơi, thầy có đi lộn lớp không?”
“Đúng vậy đó thầy ơi!”
“Tiết này là tiết cô Hà mà thầy…”
“Không lẽ thời khóa biểu đổi!”
Lúc này thầy chủ nhiệm mới thân thiện cười “Thì đúng là tiết này không phải tôi dạy nhưng có chút chuyện cần tuyên bố với lớp mình, tôi xin cô Hà năm phút thôi vậy nên các em phối hợp trật tự đỡ mất thời giờ nào.”
Thầy vừa dứt lời, cả lớp liền im lặng trố mắt chờ đợi.
Lúc này thầy mới e hèm nói “Hôm nay lớp ta có một bạn từ nơi khác chuyển trường tới”
Hướng ánh mắt cửa ra vào thầy nói “Em vào đi!”
Người vừa đi vào, Cố Nhang và Nhược Chi hai mắt mở to chớp chớp, Phùng Minh bất ngờ vì đối phương lại là học sinh chuyển trường vào lớp mình, hòa cùng âm thanh suýt soa, hâm mộ vang lên của đám nam sinh mê gái phía dưới.
Lúc này thầy chủ nhiệm nói tiếp “Em tự giới thiệu tên với các bạn đi!”
Cô gái gật đầu “Dạ.”
Rồi hướng các bạn bên dưới làm động tác cuối chào nhẹ nói “Chào các bạn, mình tên là Trương Quỳnh Anh, rất vui được biết các bạn.”
Bên dưới vang lên các âm thanh “Chào bạn mới, rất vui được biết các bạn.”
Thầy chủ nhiệm sắp xếp Quỳnh Anh ngồi thứ ba bên tay phải, cùng với Mỹ Tuyết, sau đó liền rời đi, trả lớp học lại cho cô Hà dạy môn hóa…
Ring! Ring! Ring!
Tiếng chuông điện thoại dán đoạn hồi ức Tô Nhược Chi, nhíu mày với tay lấy diện thoại trên đầu giường, nhận ra là số nhà gọi anh bắt máy.
“Alo!”
[Con sắp xếp tối mai về nhà một chuyến, dẫn cả Tô Thù về!] Là mẹ anh gọi.
“Con biết rồi!”
[Vậy ta tắt máy đây.]
“Dạ.”
Vứt điện thoại qua một bên, Tô Nhược Chi bật người ngồi dậy, đưa tay dây ấn đường, vừa đứng lên mở cửa ra khỏi phòng.
Mở tủ lạnh lấy ra chai nước mát, rót một cốc đưa lên miệng uống một hơi cạn sạch, anh trở lại về phòng nằm lên giường, co người ôm gối cứ nằm như vậy một lúc tưởng chừng ngủ rồi, bỗng phản phất trong không khí âm thanh thì thào vang lên ‘Giờ này em đang ở đâu...'