[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] [Event] Em về cùng ngày nắng - Đội 1
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,944
- Điểm cảm xúc
- 5,677
- Điểm
- 113

Chương 10: Tâm tình của Cố Nhang
Cố Nhang đỏ mắt nhìn Cố Nhung. Cô lúc này quật cường đối đầu cùng anh trai. Gần hai mươi năm qua, Cố Nhung cô luôn cúi đầu trước anh nhưng lúc này lại kiên định đối diện cùng Cố Nhang.
Cố Nhang chợt nhớ lại rất lâu rất lâu trước kia khi mình trốn một góc trong vườn khóc một mình. Lúc đó mẹ không còn, người cha cặn bã không thèm kiêng nể gì đến anh mà tìm người phụ này đến người phụ nữ khác, trong nhà còn có một người đang ngồi lên vị trí của mẹ mình, bị người khác bàn tán sau lưng, chê cười chuyện nhà mình,… anh bất lực cái gì cũng không làm được. Cố Nhang muốn xông lên đánh đổ đám phu nhân quý phụ chê cười mẹ mình bằng những lời cay nghiệt, cũng muốn đánh chết đám trẻ nhỏ chế bài ca mắng anh không có mẹ, không có cha thương, nhưng sức lực một đứa trẻ làm được không nhiều lắm.
Những lúc anh kiềm chế không được xông lên đánh người thì sau đó bản thân phải chịu đòn roi thẳng tay từ người gọi là cha đó. Ông ta vì sự nghiệp của mình, sợ đắc tội quý nhân đẩy anh ra gánh tội. Cuộc sống là những ngày tuần hoàn lặp lại ác tính khiến anh kiên cường không nổi. Lúc đó anh rất nghẹn khuất, không muốn bị người khác nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của bản thân nên trốn rất kín nhưng không biết làm sao Cố Nhung lại tìm thấy được. Đó là lần đầu tiên bị Cố Nhung bắt gặp được.
Sau đó anh không lần nào khóc nữa, bởi biết điều đó là vô dụng. Anh bắt đầu sống càng càn quấy hơn, muốn người cha kia của mình gặp càng nhiều phiền toái càng tốt. Kết bạn cùng đám Phùng Minh, cuộc sống Cố Nhang bắt đầu có thêm cái gì đó có ý nghĩa. Càng mong đợi, khi bị phá hỏng càng thất vọng, cái ngày nhìn thấy Tô Nhược Chi ở cùng Quỳnh Anh, tâm trạng anh lại lần nữa rơi xuống đáy vực.
Dù tức giận nhưng anh vẫn mang hy vọng, hy vọng bọn họ có thể giải thích với mình, một câu cũng được.
Sau trận đánh nhau với Tô Nhược Chi, anh tự điều tra sự việc đêm đó, biết là có người thiết kế Quỳnh Anh là muốn huỷ hoại cô và được Tô Nhược Chi bắt gặp. Anh nhen nhóm hy vọng có thể xoá bỏ khúc mắc để mọi thứ trở lại như cũ, trở lại viễn cảnh mình mong muốn. Anh đợi thật lâu, đợi được nhà họ Trương đến của bàn chuyện huỷ hôn ước, đợi được Trương Quỳnh Anh cùng người nhà chuyển đi, đợi được Tô Nhược Chi bị ép ra nước ngoài.
Không ai tìm đến giải thích với anh cả…
Cố Nhang mua say trong chính căn nhà bản thân tự mua, đây là căn cứ trước đây cùng đám Phùng Minh tụ tập chơi đùa, nơi này có thật nhiều kỉ niệm của bọn họ, là nơi anh nghĩ bọn họ sẽ đến tìm mình đầu tiên, anh đã hy vọng như vậy. Anh uống rất nhiều, nếu không phải Cố Nhung phát hiện, tìm thấy, mang anh đến bệnh viện thì không biết chuyện tồi tệ gì sẽ xảy ra nữa. Đó là lần thứ hai Cố Nhung thấy dáng vẻ chật vật của anh.
Cố Nhang nhịn hồi lâu mới nói.
“… Mới có hai lần.”
Cố Nhung hiểu ý anh đang nói đến cái gì. Cố Nhung lời ít ý nhiều nói.
“Nhiều! Lần!”
Chỉ là anh không biết mà thôi.
Cố Nhang tức giận.
“Sao cũng được! Nói chung Cố Nhung cô nói muốn giúp tôi nhưng cô giúp được cái gì chứ? Giúp được tôi hoà giải với Tô Nhược Chi sao? Hay là giúp được tôi chúc phúc cho bọn họ? Hay là khuyên tôi chuyện cũ cái gì cũng bỏ qua, xem như không có gì sao!!!”
Cố Nhang mỉa mai. Đôi lúc anh thật lòng muốn hoà bình với Tô Nhược Chi, nhiều lúc lại thật hận con người mang tên này. Tôn Như Ngọc vì cậu ta nhiều năm không lấy chồng, thậm chí khi có hôn ước với anh vẫn nhiều lần tìm đến cậu ta tìm kiếm hy vọng. Cố Nhung đối tốt với cậu ta, mọi người xung quanh đều đối tốt với cậu ta. Nghe tin cậu ta gặp tai nạn mất đi khả năng chơi nhạc cụ đều đau lòng cho cậu ta, ngay cả Trương Quỳnh Anh cũng vì cậu ta mà sinh một đứa con ngoan ngoãn… Trên thế giới này có thật nhiều người quan tâm cậu ta nhưng Cố Nhang thì sao? Anh có được cái gì!
Cố Nhung buồn bã nhìn ah trai, lời Cố Nhang cứa vào tim cô. Những điều anh nhắc tới không phải là điều cô lo sợ sao. Không phải chỉ có Cố Nhang yêu người không yêu mình, cô cũng yêu Tô Nhược Chi! Lúc này chị Quỳnh Anh đã quay về, cô phải làm gì đây, cô nên làm gì? Hai người bọn họ vốn yêu nhau, cho dù có mâu thuẫn, ở giữa bọn họ còn có Tô Thù, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ đoàn tụ. Cô còn cố gắng chen vào phá nát gia đình người ta sao? Không, lòng tự tôn của cô không cho phép. Nhưng hiểu rõ là một chuyện, có đau hay không lại là một chuyện khác. Lí trí còn có thể không chế tình cảm sao?
“Anh không chúc phúc… còn có thể làm gì sao?”
Cố Nhung hỏi hắn. Cố Nhang lắc đầu bảo.
“Tôi không rộng lượng nổi. Cố Nhung cô làm được nhưng tôi thì không.”
Cố Nhang lúc này có xúc động muốn phá huỷ tất cả nhưng anh vẫn kìm nén. Anh biết một khi đi đến bước đường kia bản thân sẽ không thể nào quay đầu lại nữa. Cố Nhung nhìn Cố Nhang, cô thật sự sợ hãi anh trai sẽ làm ra điều gì dại dột. Bệnh của Cố Nhang chỉ mới khởi sắc thời gian gần đây, cô lo sợ anh lại một lần nữa khủng hoảng. Cố Nhung bắt lấy cánh tay anh, gần như cầu xin nói.
“Anh, anh muốn làm gì?”
Cố Nhang lạnh nhạt nói.
“Cô nghĩ tôi sẽ làm gì?”
Cố Nhung thấy trạng thái này của anh không đúng thì gấp lên. Ở đây không có Phùng Minh nên cô không rõ tình trạng tinh thần của Cố Nhang như thế nào, cô chỉ có thể lo lắng tìm mọi cách ngăn cản khi trước khi không quay đầu lại được.
Cố Nhang thấy cô hoảng sợ như vậy thì gỡ các ngón tay cô ra, không nhanh không chậm nói.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không làm gì bọn họ đâu. Dù sao từ trước đến nay, đều là bọn họ thiếu tôi, tôi không thiếu bọn họ.”
Nhận được lời hứa hẹn của Cố Nhang, Cố Nhung yên lòng xuống nhưng lời nói đó có điểm kì hoặc làm cô vẫn còn bâng khuâng. Nếu cô có thể làm người này buông bỏ xuống, Cố Nhung cảm thấy vấn đề của mình cũng không có lớn lao như vậy.
Thời gian vô tình trôi qua. Đám người Phùng Minh cùng Cố Nhang sau khi quay lại phòng bệnh của Tô Thù cũng không đợi được cơ hội thăm bệnh nên đành ra về, chờ ngày khác gặp lại. Lúc Phùng Minh dẫn Tôn Như Ngọc hai mắt đỏ bừng sưng tấy thì nhìn thấy anh em nhà Cố gia khá kì lạ. Phùng Minh âm thầm quan sát Cố Nhang, trông anh có vẻ đã bình tĩnh lại, nhưng Phùng Minh không vì thế mà cảm thấy may mắn. Anh ta biết mình đã đánh mất chìa khoá đi vào thế giới của Cố Nhang. Chuyện anh ta lừa gạt Cố Nhang khiến anh cảnh giác với anh ta, anh ta sẽ không còn được Cố Nhang tin tưởng nữa, cũng sẽ không để anh chữa trị cho mình nữa.
Phùng Minh thở dài.
Cố Nhang chở Cố Nhung về nhà. Phùng Minh mang Tôn Như Ngọc về nhà.
Cố Nhang đưa Cố Nhung về nhà cô, Cố Nhung thật ra rất muốn ở cạnh Cố Nhang để điều hoà cảm xúc anh trai nhưng hiển nhiên dũng khí lúc trước cô đối đầu với Cố Nhung đã tiêu hao hết, lúc này không thể chống đối lại được gương mặt không cảm xúc kia nên tính toán ngày mai sẽ đến tìm anh sau. Cố Nhang một mình trở về nhà.
Lái xe vào trong gara, Cố Nhang cũng không vội xuống xe, anh ngồi đó lẳng lặng suy nghĩ, chìm đắm vào thế giới của chính mình.
Anh thật không nghĩ ra bản thân có thể làm gì với Tô Nhược Chi. Phá hoại tình cảm của bọn họ sao? Không có ý nghĩa, và anh cũng không đê tiện như vậy, cũng chắc chắn Quỳnh Anh cũng sẽ không vì thế mà có thể quay lại yêu anh thay vì Tô Nhược Chi hay là Tô Thù. Cố Nhang mệt mỏi ngả đầu ra sau.
Anh không có một gia đình như người bình thường. Anh khát khao tình thân, kẻ từ khi ông qua đời anh đã không cảm nhận được sự ấm áp đó lần nào nữa. Chẳng lẽ anh lại muốn biến Tô Thù thành một phiên bản bi kịch khác giống chính mình hay sao?
Cố Nhang siết chặt nắm tay.
Anh không cam tâm.
“… Cuộc đời là một vở kịch lớn, đặc sắc vô cùng.”
Cố Nhang lẩm bẩm một mình.
Đáng tiếc, cuộc đời anh dù có đeo bao lớp mặt nạ thì nó vẫn là chân thật. Đời có thể vào phim, phim có thể xuất hiện trong đời, nhưng cuộc đời này rốt cuộc không phải là phim nên anh không thể tua đi tua lại đoạn ký ức tốt đẹp mà bản thân muốn sống ở nơi đó.
Thật là thảm hại làm sao.
Cố Nhang chợt nhớ lại rất lâu rất lâu trước kia khi mình trốn một góc trong vườn khóc một mình. Lúc đó mẹ không còn, người cha cặn bã không thèm kiêng nể gì đến anh mà tìm người phụ này đến người phụ nữ khác, trong nhà còn có một người đang ngồi lên vị trí của mẹ mình, bị người khác bàn tán sau lưng, chê cười chuyện nhà mình,… anh bất lực cái gì cũng không làm được. Cố Nhang muốn xông lên đánh đổ đám phu nhân quý phụ chê cười mẹ mình bằng những lời cay nghiệt, cũng muốn đánh chết đám trẻ nhỏ chế bài ca mắng anh không có mẹ, không có cha thương, nhưng sức lực một đứa trẻ làm được không nhiều lắm.
Những lúc anh kiềm chế không được xông lên đánh người thì sau đó bản thân phải chịu đòn roi thẳng tay từ người gọi là cha đó. Ông ta vì sự nghiệp của mình, sợ đắc tội quý nhân đẩy anh ra gánh tội. Cuộc sống là những ngày tuần hoàn lặp lại ác tính khiến anh kiên cường không nổi. Lúc đó anh rất nghẹn khuất, không muốn bị người khác nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của bản thân nên trốn rất kín nhưng không biết làm sao Cố Nhung lại tìm thấy được. Đó là lần đầu tiên bị Cố Nhung bắt gặp được.
Sau đó anh không lần nào khóc nữa, bởi biết điều đó là vô dụng. Anh bắt đầu sống càng càn quấy hơn, muốn người cha kia của mình gặp càng nhiều phiền toái càng tốt. Kết bạn cùng đám Phùng Minh, cuộc sống Cố Nhang bắt đầu có thêm cái gì đó có ý nghĩa. Càng mong đợi, khi bị phá hỏng càng thất vọng, cái ngày nhìn thấy Tô Nhược Chi ở cùng Quỳnh Anh, tâm trạng anh lại lần nữa rơi xuống đáy vực.
Dù tức giận nhưng anh vẫn mang hy vọng, hy vọng bọn họ có thể giải thích với mình, một câu cũng được.
Sau trận đánh nhau với Tô Nhược Chi, anh tự điều tra sự việc đêm đó, biết là có người thiết kế Quỳnh Anh là muốn huỷ hoại cô và được Tô Nhược Chi bắt gặp. Anh nhen nhóm hy vọng có thể xoá bỏ khúc mắc để mọi thứ trở lại như cũ, trở lại viễn cảnh mình mong muốn. Anh đợi thật lâu, đợi được nhà họ Trương đến của bàn chuyện huỷ hôn ước, đợi được Trương Quỳnh Anh cùng người nhà chuyển đi, đợi được Tô Nhược Chi bị ép ra nước ngoài.
Không ai tìm đến giải thích với anh cả…
Cố Nhang mua say trong chính căn nhà bản thân tự mua, đây là căn cứ trước đây cùng đám Phùng Minh tụ tập chơi đùa, nơi này có thật nhiều kỉ niệm của bọn họ, là nơi anh nghĩ bọn họ sẽ đến tìm mình đầu tiên, anh đã hy vọng như vậy. Anh uống rất nhiều, nếu không phải Cố Nhung phát hiện, tìm thấy, mang anh đến bệnh viện thì không biết chuyện tồi tệ gì sẽ xảy ra nữa. Đó là lần thứ hai Cố Nhung thấy dáng vẻ chật vật của anh.
Cố Nhang nhịn hồi lâu mới nói.
“… Mới có hai lần.”
Cố Nhung hiểu ý anh đang nói đến cái gì. Cố Nhung lời ít ý nhiều nói.
“Nhiều! Lần!”
Chỉ là anh không biết mà thôi.
Cố Nhang tức giận.
“Sao cũng được! Nói chung Cố Nhung cô nói muốn giúp tôi nhưng cô giúp được cái gì chứ? Giúp được tôi hoà giải với Tô Nhược Chi sao? Hay là giúp được tôi chúc phúc cho bọn họ? Hay là khuyên tôi chuyện cũ cái gì cũng bỏ qua, xem như không có gì sao!!!”
Cố Nhang mỉa mai. Đôi lúc anh thật lòng muốn hoà bình với Tô Nhược Chi, nhiều lúc lại thật hận con người mang tên này. Tôn Như Ngọc vì cậu ta nhiều năm không lấy chồng, thậm chí khi có hôn ước với anh vẫn nhiều lần tìm đến cậu ta tìm kiếm hy vọng. Cố Nhung đối tốt với cậu ta, mọi người xung quanh đều đối tốt với cậu ta. Nghe tin cậu ta gặp tai nạn mất đi khả năng chơi nhạc cụ đều đau lòng cho cậu ta, ngay cả Trương Quỳnh Anh cũng vì cậu ta mà sinh một đứa con ngoan ngoãn… Trên thế giới này có thật nhiều người quan tâm cậu ta nhưng Cố Nhang thì sao? Anh có được cái gì!
Cố Nhung buồn bã nhìn ah trai, lời Cố Nhang cứa vào tim cô. Những điều anh nhắc tới không phải là điều cô lo sợ sao. Không phải chỉ có Cố Nhang yêu người không yêu mình, cô cũng yêu Tô Nhược Chi! Lúc này chị Quỳnh Anh đã quay về, cô phải làm gì đây, cô nên làm gì? Hai người bọn họ vốn yêu nhau, cho dù có mâu thuẫn, ở giữa bọn họ còn có Tô Thù, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ đoàn tụ. Cô còn cố gắng chen vào phá nát gia đình người ta sao? Không, lòng tự tôn của cô không cho phép. Nhưng hiểu rõ là một chuyện, có đau hay không lại là một chuyện khác. Lí trí còn có thể không chế tình cảm sao?
“Anh không chúc phúc… còn có thể làm gì sao?”
Cố Nhung hỏi hắn. Cố Nhang lắc đầu bảo.
“Tôi không rộng lượng nổi. Cố Nhung cô làm được nhưng tôi thì không.”
Cố Nhang lúc này có xúc động muốn phá huỷ tất cả nhưng anh vẫn kìm nén. Anh biết một khi đi đến bước đường kia bản thân sẽ không thể nào quay đầu lại nữa. Cố Nhung nhìn Cố Nhang, cô thật sự sợ hãi anh trai sẽ làm ra điều gì dại dột. Bệnh của Cố Nhang chỉ mới khởi sắc thời gian gần đây, cô lo sợ anh lại một lần nữa khủng hoảng. Cố Nhung bắt lấy cánh tay anh, gần như cầu xin nói.
“Anh, anh muốn làm gì?”
Cố Nhang lạnh nhạt nói.
“Cô nghĩ tôi sẽ làm gì?”
Cố Nhung thấy trạng thái này của anh không đúng thì gấp lên. Ở đây không có Phùng Minh nên cô không rõ tình trạng tinh thần của Cố Nhang như thế nào, cô chỉ có thể lo lắng tìm mọi cách ngăn cản khi trước khi không quay đầu lại được.
Cố Nhang thấy cô hoảng sợ như vậy thì gỡ các ngón tay cô ra, không nhanh không chậm nói.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không làm gì bọn họ đâu. Dù sao từ trước đến nay, đều là bọn họ thiếu tôi, tôi không thiếu bọn họ.”
Nhận được lời hứa hẹn của Cố Nhang, Cố Nhung yên lòng xuống nhưng lời nói đó có điểm kì hoặc làm cô vẫn còn bâng khuâng. Nếu cô có thể làm người này buông bỏ xuống, Cố Nhung cảm thấy vấn đề của mình cũng không có lớn lao như vậy.
Thời gian vô tình trôi qua. Đám người Phùng Minh cùng Cố Nhang sau khi quay lại phòng bệnh của Tô Thù cũng không đợi được cơ hội thăm bệnh nên đành ra về, chờ ngày khác gặp lại. Lúc Phùng Minh dẫn Tôn Như Ngọc hai mắt đỏ bừng sưng tấy thì nhìn thấy anh em nhà Cố gia khá kì lạ. Phùng Minh âm thầm quan sát Cố Nhang, trông anh có vẻ đã bình tĩnh lại, nhưng Phùng Minh không vì thế mà cảm thấy may mắn. Anh ta biết mình đã đánh mất chìa khoá đi vào thế giới của Cố Nhang. Chuyện anh ta lừa gạt Cố Nhang khiến anh cảnh giác với anh ta, anh ta sẽ không còn được Cố Nhang tin tưởng nữa, cũng sẽ không để anh chữa trị cho mình nữa.
Phùng Minh thở dài.
Cố Nhang chở Cố Nhung về nhà. Phùng Minh mang Tôn Như Ngọc về nhà.
Cố Nhang đưa Cố Nhung về nhà cô, Cố Nhung thật ra rất muốn ở cạnh Cố Nhang để điều hoà cảm xúc anh trai nhưng hiển nhiên dũng khí lúc trước cô đối đầu với Cố Nhung đã tiêu hao hết, lúc này không thể chống đối lại được gương mặt không cảm xúc kia nên tính toán ngày mai sẽ đến tìm anh sau. Cố Nhang một mình trở về nhà.
Lái xe vào trong gara, Cố Nhang cũng không vội xuống xe, anh ngồi đó lẳng lặng suy nghĩ, chìm đắm vào thế giới của chính mình.
Anh thật không nghĩ ra bản thân có thể làm gì với Tô Nhược Chi. Phá hoại tình cảm của bọn họ sao? Không có ý nghĩa, và anh cũng không đê tiện như vậy, cũng chắc chắn Quỳnh Anh cũng sẽ không vì thế mà có thể quay lại yêu anh thay vì Tô Nhược Chi hay là Tô Thù. Cố Nhang mệt mỏi ngả đầu ra sau.
Anh không có một gia đình như người bình thường. Anh khát khao tình thân, kẻ từ khi ông qua đời anh đã không cảm nhận được sự ấm áp đó lần nào nữa. Chẳng lẽ anh lại muốn biến Tô Thù thành một phiên bản bi kịch khác giống chính mình hay sao?
Cố Nhang siết chặt nắm tay.
Anh không cam tâm.
“… Cuộc đời là một vở kịch lớn, đặc sắc vô cùng.”
Cố Nhang lẩm bẩm một mình.
Đáng tiếc, cuộc đời anh dù có đeo bao lớp mặt nạ thì nó vẫn là chân thật. Đời có thể vào phim, phim có thể xuất hiện trong đời, nhưng cuộc đời này rốt cuộc không phải là phim nên anh không thể tua đi tua lại đoạn ký ức tốt đẹp mà bản thân muốn sống ở nơi đó.
Thật là thảm hại làm sao.