Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] [Event] Em về cùng ngày nắng - Đội 1

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] [Event] Em về cùng ngày nắng - Đội 1

Mạnh

Tác giả
Tham gia
9/7/20
Bài viết
423
Điểm cảm xúc
737
Điểm
93
Chương 20: Ngoại truyện Tô Thù
"Nếu bọn mày ở trong một căn phòng, đối diện có trùm khủng bố và trùm phát xít. Trong tay mày có khẩu súng và hai viên đạn, mày sẽ bắn ai trước?"

Phùng Minh hỏi hai đứa bạn.

"Tao sẽ bắn mày hai phát." Cố Nhang và Tô Nhược Chi nhìn nhau.

Gần hai mươi năm rồi, thế mà Nhược Chi tưởng chỉ mới hôm qua. Anh đang đứng trong lớp học ngày xưa, nơi chứa đầy những kỷ niệm đời học sinh của Nhược Chi.

Những hành lang, những lớp học, những bức tường vẫn ở đó. Nhưng cây đã thay lá, hoa nở rồi tàn, những bức ảnh chụp sự kiện trường cứ thế dày đặc lên. Đến mức tìm lại ảnh của Nhược Chi ngày xưa cũng khó.

"Giống như con người vậy." Chàng nhạc sĩ thầm nghĩ.

Học sinh cứ nhập học rồi tốt nghiệp. Thầy cô cũng tới dạy rồi lại chuyển công tác. Người tới rồi đi. Còn cảnh vật vẫn ở đó. Nhược Chi cũng đã ra đi, nhưng kỷ niệm trong anh vẫn còn đó. Về thầy cô, những người bạn, về người con gái anh yêu.

Nhưng con người không sống trong quá khứ. Họ sống ở hiện tại và hướng tới tương lai.

"Ba ơi." Thù xuất hiện bên cửa, kéo Nhược Chi ra khỏi ảo mộng về lớp học nhộn nhịp. Thực tại trước mắt Nhược Chi là một lớp học không người.

Nhược Chi quay sang nhìn Thù. Con trai anh đã mười sáu tuổi, ra dáng thiếu niên. Thằng bé vuốt ngược tóc, áo sơmi trắng viền đỏ cùng quần tây trông rất lịch lãm. Trừ điểm chưa biết thắt cà vạt ra thì tất cả đều ok.

"Có gì không con?"

"Con vừa đi xem một vòng." Thu nói. "Và con không nghĩ khắc tên mình lên đàn piano của trường là được phép đâu ạ."

"Con thấy rồi à?"

"V, vâng."

Nhược Chi bắt đầu suy nghĩ xem có nên khai là Quỳnh Anh đầu têu vụ này không thì Thù quay người đi mất.

Nhược Chi đến phòng học nhạc. Chiếc đàn piano của anh... chính xác thì là tài sản của nhà trường, nhưng nhìn dòng chữ TÔ NHƯỢC CHI bên thân đàn thì đảm bảo ai nhìn thấy cũng sẽ nghĩ đàn này là anh quyên tặng nhà trường. Nếu không phải lúc đó sắp phải thi đại học thì Nhược Chi và Quỳnh Anh đã bị kỷ luật nặng rồi.

Nhược Chi ngồi xuống bên chiếc đàn và mở lên. Năm đó nghe Phùng Minh đồn cây đàn này giá khoảng hai tỷ. Nhược Chi còn nhớ ngày tựu trường năm lớp mười hai anh đã dùng nó đánh bản nhạc chào đón học sinh lớp mười mới vào.

Tinh.

Tiếng đàn nhẹ nhàng vang lên trong căn phòng rộng.

Nhược Chi bắt đầu đánh, những ngón tay lướt trên những phím đàn, bản nhạc vừa mạnh mẽ như tiễn những chiến sĩ ra trận mà cũng nhẹ nhàng như thanh xuân của những thanh thiếu niên.

Kết thúc bản nhạc, Nhược Chi thở dốc.

"Ba ơi..."

Nhược Chi quay sang, Tô Thù đã đứng đó từ bao giờ, miệng thằng bé há hốc. Nhược Chi cùng tròn mắt nhìn xuống hai tay đang đặt trên các phím đàn. Anh vừa hoàn thành một bản nhạc. Đến mức quên luôn cả thương tật của bản thân.

"Hóa ra phương pháp chữa trị của mẹ là thật." Thù mừng rỡ.

Chẳng biết có thật hay không, nhưng đâm hàng tá kim châm vào tay thì đau là có thật.

"Cứ xem như... quà mừng con vào cấp ba đi."


Tô Thù cẩn thận thắt lại cà vạt và bước qua cổng trường. Cậu bé, à không, chàng thiếu niên đứng vào hàng với các bạn cùng lớp.

Sau giờ chào cờ và đón tân sinh, Thù lên lớp cùng các bạn và bắt đầu điểm danh cùng giới thiệu từng người một.

"Vậy là vắng một bạn thôi đúng không?" Cô giáo hỏi. "Vậy thì các em làm quen với nhau đi nhé."

"Thù ơi," Cậu bạn ngồi trên Thù gọi. "ông biết chơi đàn à?"

"Sao ông biết?" Thù hỏi lại. Cậu bạn này tên Dũng, cao ráo với nước da bánh mật, có vẻ là người chơi thể thao.

"Ngón tay thon, có vết chai đầu ngón tay và ngón trỏ tay phải, chỉ có người tập chơi piano và violin lâu năm mới có vết đó thôi."

"Quào, ông như thám tử ấy."

"Dễ mà." Dũng hểnh mũi lên. "Thế ông chấm em nào trong lớp chưa?"

Thù đứng hình.

"X, xin lỗi?"

"Lớp mình nhiều bạn xinh mà." Dũng hạ giọng. "Hơn nữa, vào được trường này thì gia cảnh không đơn giản đâu."

Thù từng thích cô Cố Nhung. Nhưng sau khi nghe tin cô Nhung ra nước ngoài với bác Nhang thì Thù từ bỏ mẫu con gái tomboy. Cậu quay sang thích kiểu con gái giống mẹ, kiểu thanh lịch nhưng mạnh mẽ. Trẻ con mà, cả thèm chóng chán lắm.

Thù nhìn quanh, không ai trong lớp có cái vẻ thanh lịch giống mẹ cậu cả. Người duy nhất là...

"Dừng lại đi bro, máy bay đấy ông không lái nổi đâu." Dũng như đọc được suy nghĩ của Thù.

"Cô giáo lấy chồng rồi nỡm ạ!" Thù nói.

"EM XIN LỖI!"

Tiếng hét vang lên bên cửa lớp. Một cô bé mặc áo đồng phục tay phồng viền đỏ, cổ thắt nơ và mặc váy dài ngang đầu gối cùng đôi tất chân cao. Mái tóc đen dài qua vai thẳng mượt.

"Em là Quyên đúng không?" Cô giáo hỏi. "Vào đi em."

"Chào các cậu, tớ là Quyên, đêm qua thức khuya nên hôm nay dậy muộn."

Màn giới thiệu của cô lạc trôi tới tận muôn vì sao.

"Trong lớp còn một chỗ trống thôi, em ngồi cạnh bạn nam kia nhé."

Quyên ngồi xuống bên cạnh Thù.

"Chào đồng chí." Quyên vỗ mạnh vào vai Thù như bạn lâu năm. "Đồng chí tên gì?"

"Tôi... tên... Thù..."

Tô Thù rặn ra từng chữ một. Xem ra ba năm tới của cậu sẽ khó mà yên rồi.
 
Top