[Game Xuyên Nhanh] Chơi đồng đội - Xuyên qua thời không
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 15,336
- Điểm cảm xúc
- 6,059
- Điểm
- 113

Nhiệm vụ 1:
=> Các bạn hãy vận dụng tất cả kỹ năng và kinh nghiệm bản thân đang có, làm sao sống và thoát khỏi cơn bão cát sắp tiến đến này!
Như Ý là thư ký Giám đốc hành chính, cô thông thạo hai ngôn ngữ, tiếng nước C và nước F, công việc mỗi ngày của cô là nhận điện thoại, soạn thảo văn bản, chuyển ngữ văn bản và sắp xếp lịch trình cho sếp.
Hôm nay tan tầm, Như Ý có hẹn với Nhất Minh cùng dùng cơm.
Nhất Minh là bạn học và cũng là đồng nghiệp với cô, chức vụ trưởng phòng kỹ thuật bộ phận khuôn (Khuôn đúc).
Hôm nay Như Ý đi chung xe với Nhất Minh, không may trên đường đi, xe hai người va quẹt với người đi đường khiến cả người và xe ngã xuống đường…
Một lần nữa tỉnh lại, Như Ý thấy mình nằm trên một bãi cát, cổ họng thì khô khốc, không khí xung quanh rất là nóng bức. Chớp chớp đôi mắt tỉnh táo hơn, Như Ý giật mình hoảng với cảnh tượng xung quanh… Cát và cát bạt ngàn, chẳng khác nào sa mạc!
Chắc cô hoa mắt rồi, sao mình ở một nơi khủng khiếp thế này, xung quanh không có lấy bóng cây, mặt trời trên đầu chẳng khác nào chảo dầu đang sôi nóng.
Như Ý lảo đảo đứng lên thì đụng phải lồng ngực quen thuộc ấm áp, tinh thần đang bấn loạn an ổn được một nữa, cô lẩm bẩm “Trong mơ còn gặp được anh nữa là sao?”
Nhất Minh nhíu mày, giọng nói có chút khô khốc “Cậu lẩm bẩm gì thế?”
Như Ý hoàn hồn ngẩn đầu, mắt đối mắt giao nhau cô có chút lúng túng, phải vài phút sau mới mở miệng hỏi “Chúng ta đang ở đâu vậy?”
Nhất Minh hoang mang trả lời “Không biết nữa… có một điều chắc chắn rằng, đây không phải là mơ!”
Hai mắt Như Ý mở lớn, miệng mở thành chữ O, cô hét lớn “Không phải chứ!”
Bỗng lúc này có tiếng ầm ầm từ xa vang đến, trông xa là khói bụi mịt mù
Ánh mắt Nhất Minh tối lại, giọng hoảng hốt “Không xong rồi, bão cát đến!”
“Cái gì!”
…
Hôm nay tan tầm, Như Ý có hẹn với Nhất Minh cùng dùng cơm.
Nhất Minh là bạn học và cũng là đồng nghiệp với cô, chức vụ trưởng phòng kỹ thuật bộ phận khuôn (Khuôn đúc).
Hôm nay Như Ý đi chung xe với Nhất Minh, không may trên đường đi, xe hai người va quẹt với người đi đường khiến cả người và xe ngã xuống đường…
Một lần nữa tỉnh lại, Như Ý thấy mình nằm trên một bãi cát, cổ họng thì khô khốc, không khí xung quanh rất là nóng bức. Chớp chớp đôi mắt tỉnh táo hơn, Như Ý giật mình hoảng với cảnh tượng xung quanh… Cát và cát bạt ngàn, chẳng khác nào sa mạc!
Chắc cô hoa mắt rồi, sao mình ở một nơi khủng khiếp thế này, xung quanh không có lấy bóng cây, mặt trời trên đầu chẳng khác nào chảo dầu đang sôi nóng.
Như Ý lảo đảo đứng lên thì đụng phải lồng ngực quen thuộc ấm áp, tinh thần đang bấn loạn an ổn được một nữa, cô lẩm bẩm “Trong mơ còn gặp được anh nữa là sao?”
Nhất Minh nhíu mày, giọng nói có chút khô khốc “Cậu lẩm bẩm gì thế?”
Như Ý hoàn hồn ngẩn đầu, mắt đối mắt giao nhau cô có chút lúng túng, phải vài phút sau mới mở miệng hỏi “Chúng ta đang ở đâu vậy?”
Nhất Minh hoang mang trả lời “Không biết nữa… có một điều chắc chắn rằng, đây không phải là mơ!”
Hai mắt Như Ý mở lớn, miệng mở thành chữ O, cô hét lớn “Không phải chứ!”
Bỗng lúc này có tiếng ầm ầm từ xa vang đến, trông xa là khói bụi mịt mù
Ánh mắt Nhất Minh tối lại, giọng hoảng hốt “Không xong rồi, bão cát đến!”
“Cái gì!”
…