Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Hào Môn: Cô Lăng, Em Chạy Không Thoát - Bạch Dương Vũ

[Ngôn tình] Hào Môn: Cô Lăng, Em Chạy Không Thoát - Bạch Dương Vũ

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,654
Điểm cảm xúc
5,161
Điểm
113
Chương 10: Có thể năm nay bọn họ thân bại danh liệt vì đám đàn bà ngoài kia
"Không sao, em tự có sắp xếp. Chị phải nhớ rõ lời em nói, Thương Vũ chết rồi, chị là Lam Tư Diệp, em gái của Lam Thiên Ân."

"Nhiên à, em điên rồi." Thương Vũ không biết nên nói gì, dù sao tên họ Lam đó cũng không phải dạng dễ nuốt, vậy mà em ấy có thể xử gọn một phát thật sự khiến con người ta mở rộng tầm mắt.

Lăng Tiêu Nhiên không đáp, cũng không bày tỏ quá nhiều cảm xúc. Những người như bọn họ từ lâu đã phải học cách che giấu đi cảm xúc thật của mình.

(...)

Vài ngày sau đó, show thời trang của Lăng Tiêu Nhiên được diễn ra vô cùng trang trọng. Dù sao cô cũng là một nhà thiết kế có tiếng trong nước, nếu không tới thì có chút không nể mặt nhau rồi.

Trước show diễn một ngày, Cung Kiều Hân cũng đã có mặt tại thành phố T.



"Nhiên à, em nói có bất ngờ cho chị là gì vậy?" Cung Kiều Hân chưa kịp vào đến nhà đã vô cùng tò mò mà lên tiếng hỏi.

Câu hỏi vừa dứt, trong nhà liền có một bóng người lao ra ôm chặt lấy Cung Kiều Hân.

"Vũ?" Lúc này, Cung đại minh tinh có chút ngỡ ngàng, không ngờ bây giờ lại có thể gặp được cô nhóc này ở đây.

"Chị à..." Thương Vũ khẽ đáp. Nhưng đôi tay ôm chặt người con gái trước mặt vẫn không hề buông lỏng.


"Được rồi được rồi. Hai người đừng có tình cảm sướt mướt nữa, đứng đây bị người khác phát hiện thì không hay đâu. Vào trong đi." Lăng Tiêu Nhiên lúc này mới lên tiếng.

(...)

Hôm sau, show diễn được tiến hành khá đầy đủ, không những thế còn có sự có mặt của một số nhân vật nổi tiếng khắp thành phố.

Anh em Mạc gia, Mạc Tử Khiêm và Mạc Cẩn Nhạc. Thiếu tướng nhà họ Lục, Lục Tô Thời. Bác sĩ hàng đầu cả nước, Hạ Vãn Triều. Cùng vô số những nhân vật lớn.



Người qua đường không khỏi cảm thán, hôm nay quả thật là nơi tụ họp của các chiến thần.

Không có gì ngạc nhiên khi hôm nay Mạc Tử Khiêm lại dẫn theo một cô minh tinh đang hot. Có thể gọi là dẫn đầu xu thế hiện nay, cô ta chỉ thua mỗi Cung Kiều Hân, vị minh tinh nổi tiếng toàn cầu.



"Khiêm, lại đổi người mới à?" Hạ Vãn Triều có chút cảm thán, thật sự anh ta rất tò mò người con gái nào có thể khiến cho lãng tử quay đầu đây.

"Liên quan đến anh à?" Mạc Tử Khiêm có chút khó chịu khi trả lời. Có lẽ là hôm đó hại người đẹp của anh ta chạy đi mất.

"Cũng chỉ vì một con đàn bà thôi mà." Hạ Vãn Triều cũng không so đo mà mỉm cười.

Không ai đáp lại lời nói đó, dường như cũng ngầm thừa nhận.

Bỗng Lục Tô Thời nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Chỉ là bên cạnh cô ấy dường như đã xuất hiện một người đàn ông khác.

Lục Tô Thời khẩn trương tiến đến trước mặt hai người bọn họ. Vừa định đưa tay nắm lấy cô gái liền bị người đàn ông đứng bên cạnh lấy tay chặn lại.

"Lục thiếu, cậu có chuyện gì sao?" Lam Thiên Ân liền đứng ra chắn trước người của Thương Vũ.

"Cậu Lam, không liên quan đến cậu. Tôi cần gặp người phụ nữ của tôi."

"Đừng đùa nữa, Lục Tô Thời, anh nhìn cho rõ, đây là em gái tôi."

"Em gái?"

Nghe đến đây, Lục Tô Thời sững người lại. Thương Vũ từ nhỏ đã là cô nhi, chỉ có những chị em trong viện cùng nhau lớn lên. Vậy mà bây giờ lòi đâu ra một tên anh trai vậy?

"Cút xa ra một chút." Lam Thiên Ân không dây dưa nữa, xoay người rời đi.

Lam gia từ lâu đã có truyền thống làm quan lâu đời, chính là người duy nhất có đủ khả năng đối chọi với Lục Tô Thời. Bởi một người làm quan một người làm tướng, nếu bàn về quyền thế thì chẳng biết ai hơn ai đâu.

"Lam thiếu, cảm ơn anh." Lúc này, Thương Vũ mới nhỏ giọng cảm ơn người đàn ông bên cạnh.

Cô có chút không ngờ khi người đàn ông này vậy mà sẵn sàng ra tay cứu giúp cô.

"Tiêu Nhiên đã nhờ thì tôi sẽ đáp ứng. Sau này cứ gọi anh hai là được." Lam Thiên Ân không mặn không nhạt mà đáp lại.

Bỗng một lần nữa từ đằng sau Lục Tô Thời kéo cô về phía anh ta.

Lam Thiên Ân có chút không phản ứng kịp liền để Thương Vũ lọt vào tay Lục Tô Thời.

"Con mẹ nó tốt nhất em giải thích rõ ràng cho tôi. Thương Vũ, chúng ta chưa chia tay, đừng làm ra vẻ xa lạ như thế." Lục Tô Thời ôm chặt người con gái trong lòng, hình như đã rất lâu rồi anh chưa có được cảm giác này.

Chỉ lại vài giây sau anh liền bị đẩy ra. "Lam Tư Diệp" đưa mắt nhìn anh, đôi mắt lạnh lùng sắt bén mà muôn phần xa cách.

"Lục thiếu, Lam thiếu gia cùng Lam tiểu thư là tôi mời đến. Xin anh tự trọng." Lúc này Lăng Tiêu Nhiên từ xa đi lại liền lên tiếng giải vây. Chỉ là ánh mắt nhìn Lục Tô Thời chứa đầy sự châm biếm.

"Lăng Tiêu Nhiên, tốt nhất cô phải cho tôi một câu trả lời rõ ràng."

"Không có gì, anh nhìn thấy chính là sự thật. Thương Vũ đi rồi, cô ấy là Lam Tư Diệp." Lăng Tiêu Nhiên chậm rãi lên tiếng giải thích.

Sau đó cô xoay người hướng về phía người nhà họ Lam đưa họ đến khu chổ ngồi khác.

Lục Tô Thời chỉ biết đứng đó. Từ ánh mắt cho đến giọng điệu có thể thấy, cô cương kiến muốn từ bỏ đoạn tình cảm của bọn họ rồi.

Đã đi được một đoạn, lúc này Lăng Tiêu Nhiên mới lên tiếng.

"Anh Thiên Ân, cảm ơn anh vì đã đồng ý giúp em chuyện này. Nếu không em thật sự chẳng biết làm sao."

"Không phải đã nói chỉ cần là em thì muốn gì cũng được sao?" Lam Thiên Ân khẽ cười. Nụ cười đầy cưng chiều khác hẳn với dáng vẻ lạnh lùng từ đầu đến giờ.

"Anh đừng trêu em nữa." Lăng Tiêu Nhiên cũng mỉm cười đáp lại.

Ở xa xa đằng kia, Mạc Tử Khiêm đã thu trọn nụ cười của bọn họ vào mắt. Trong lòng vô cùng ngứa mắt. Con mồi mà hắn nhắm đến trừ khi đã chán chứ tuyệt đối không nhường cho người khác.

Sau đó anh ta nhìn gì cũng thấy ngứa mắt, nhất là người phụ nữ bên cạnh. Nghĩ là làm, Mạc Tử Khiêm quăng cho cô ta vài tấm chi phiếu liền bảo cô ta lượn đi.

Hạ Vãn Triều từ nãy giờ ngồi đó quan sát, từ việc của Lục Tô Thời đến cái phản ứng kì lạ của Mạc Tử Khiêm đều được anh ta thu trọn vào mắt.

Xem ra kiếp hồng nhan của bọn họ đến rồi, có thể năm nay bọn họ sẽ thân bại danh liệt vì đám đàn bà ngoài kia.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,654
Điểm cảm xúc
5,161
Điểm
113
Chương 11: Mạc gia chúng tôi chắc bị cô quay trong lòng bàn tay luôn rồi
Sau khi sắp xếp mọi thứ được ổn thoả, các bộ sưu tập mới mùa này liền được liên tiếp tung ra.

Khán giả dưới khán đài đều dùng con mắt ngạc nhiên, bởi đây đều là những thiết kế vô cùng xuất sắc. Một số bộ chủ đạo vừa công bố liền bị các phu nhân, tiểu thư nhà quyền quý tranh đoạt nhau mà mua.

Dường như xung quanh quá nhiều lời tán dương làm cho Lăng Tiêu Nhiên có chút ngộp thở, cô đề nghị ra ngoài một lúc.

Vừa ra khỏi khán phòng hướng về phía nhà vệ sinh cô liền nhìn thấy một thân âu phục thẳng thóm, Mạc Cẩn Nhạc cũng đang đứng đó, dường như đang chờ đợi một điều gì đó.

Vừa tính quay đầu, Lăng Tiêu Nhiên liền bị người phía sau gọi lại.

"Tiểu Nhiên, chúng ta nói chuyện một chút không được sao?"

"..."

"Một chút thôi, chỉ một chút thôi cũng được." Mạc Cẩn Nhạc nhìn thấy cô không đáp mà cũng không trả lời lại liền rất thành khẩn mà lên tiếng cầu xin.

"Cậu Mạc, có chuyện gì?" Lúc này dường như Lăng Tiêu Nhiên cảm thấy tên đàn ông này thì ra cũng có một mặt thế này.

"Nhiên à, chúng ta quay lại được không? Là do anh suy nghĩ không thấu đáo cho em, là do anh từ đầu đến cuối không chịu suy nghĩ cho em để em chịu thiệt. Em đừng như thế nữa, trở lại với anh nhé?" Trong khu hành lang tĩnh lặng, giọng nói của người đàn ông lúc này dường như có chút vang vọng, vang đến nỗi khắc sâu vào trí óc cô.



Đến tận bây giờ cô vẫn không biết được thứ tình cảm mình dành cho tên đàn ông trước mặt này là gì. Là yêu hay là hận, là thật sự có thể buông tay hay cứ giữ trong lòng rồi day dứt mãi.

"Xin lỗi, Cẩn Nhạc, chúng ta mãi mãi chẳng thể quay lại với nhau. Tôi và anh bên nhau từ thuở thiếu thời, những câu nói của tuổi thanh niên bồng bột liệu có lời nào đáng tin cơ chứ?" Lăng Tiêu Nhiên ngước lên cười nhạt, tay khẽ giãy ra khỏi gòng kiểm soát.

"Không ngờ em trai tôi lại si tình đến thế đấy." Lúc này Mạc Tử Khiêm đứng ở đằng sau vỗ tay. Gương mặt thản nhiên cùng với cái dáng điệu đó thật sự khiến cho con người ta phải ghen tị.

"Mạc Tử Khiêm, anh cứ phá rối thế sao?" Mạc Cẩn Nhạc lúc này cũng khó chịu đến nhíu mày. Dường như anh ta cảm nhận được mình sẽ luôn là người chịu thiệt khi đứng trước mặt người đàn ông này.

"Phá rối sao? Tôi đang cảm thán đấy. Thật không ngờ thằng em cùng cha khác mẹ của tôi, tên đàn ông chỉ mãi mãi là con của kẻ thứ ba như cậu lại có một trái tim si tình đến thế thôi." Mạc Tử Khiêm vừa nói vừa cười, cười nhạt đến độ chẳng thể nhận ra rõ ràng.

Mạc Cẩn Nhạc quay người rời đi.Dường như anh ta chẳng đủ sức để đôi co với Mạc Tử Khiêm. Bất luận lad như thế nào, anh ta luôn cảm thấy mình chính là kẻ thua thiệt.

"Miệng mồm độc ác thật. Mạc thiếu, cảm ơn đã ra tay tương trợ." Lăng Tiêu Nhiên đứng kế bên có chút cảm khái. Thế nhưng dù sao cũng phải cảm ơn tên này, nếu không không biết phải quằn quại thêm bao lâu với tên kia nữa.

"Buổi diễn xong, tôi mời em dùng cơm nhé? Dù sao em vẫn thiếu tôi một bữa tối mà nhỉ?"

Lăng Tiêu Nhiên dường như đang suy nghĩ điều gì đó, sau đó liền lên tiếng đồng ý.

Mạc Tử Khiêm sau khi được xác nhận liền quay lưng rời đi chẳng níu tiếc.

Lăng Tiêu Nhiên thật sự chẳng biết khi nào thì hai tên âm hồn bất tác nhà họ Mạc kia mới lượn đi khỏi cuộc đời cô nữa.

Lúc quay trở lại thì đã là khúc cuối của buổi trình diễn, lúc này Cung Kiều Hân cũng đã trình diễn xong phần của minh và đang ngồi với Thương Vũ

"Em về rồi à?" Cung Kiều Hân thấy cô trở lại liền chủ động bắt chuyện.

"Tối nay hai chị cứ về nhà em trước, em có một số chuyện, sẽ trở lại sau." Lăng Tiêu Nhiên lúc này mới lên tiếng.

Sau đó liền gọi Tiểu Mai và Triều Nam đến để bọn họ dặn dò một số chuyện. Xong việc cô liền rời đi cùng với Mạc Tử Khiêm đang đứng đợi ngoài sảnh.

"Chị nói xem, có phải con bé biết yêu rồi không?" Nhìn thấy dáng vẻ hớt hải của Lăng Tiêu Nhiên, Thương Vũ có chút không hiểu liền lên tiếng hỏi.

"Vũ à, đừng xem thường con bé như thế, hơn nữa nếu có muốn yêu thì con bé cũng sẽ tự biết mà không lao đầu vào tên cặn bã đó đâu." Cung Kiều Hân lúc này khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh sau đó liền trở lại bình thường.

(...)

Mạc Tử Khiêm cùng với Lăng Tiêu Nhiên vậy mà cùng nhau trải qua một buổi tối dưới ánh nến vô cùng yên ổn làm bọn họ có chút ngỡ ngàng.

Lúc này, bỗng phía bên ngoài truyền đến thông tin Mạc Đình Phong cùng Tưởng Ly hiện tại cùng đang ở đây dùng bữa làm sắc mặt của Mạc Lăng Khiêm có hơi trầm xuống.

Chưa kịp lên tiếng không đồng ý mời người vào thì người đã vào được bên trong.

"Tử Khiêm, con không muốn gặp ba sao?" Mạc Đình Phòng chấp tay ở sau lưng, nhìn có vẻ ung dung nhưng thật ra lòng ông ta đang dậy sóng.

Từ lúc đón Mạc Tử Khiêm về nước ông ta chưa hề nhận được tình yêu từ cậu con trai này. Trừ lúc vừa được đón về và lễ ra mắt thì dường như bọn họ không thể gặp được nhau.

Lúc này Tưởng Ly mới chú ý đến Lăng Tiêu Nhiên đang thong thả dùng bữa ngồi bên cạnh.

"Lăng tiểu thư, sao cô lại ở đây?" Sắc mặt bà ta có chút không tốt, bà ta đang vẽ ra một viễn tưởng rằng cô nhóc này dường như đã bỏ rơi con trai bà để leo lên giường của thằng k.h.ố.n kia.

"Bà Mạc, tôi dùng cơm thôi. Tôi cũng no rồi, nếu không có chuyện gì, tôi xin rời đi trước."

"Lăng tiểu thư nghĩ cũng hay quá nhỉ? Mạc gia của chúng tôi chắc bị cô quay trong lòng bàn tay luôn rồi."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,654
Điểm cảm xúc
5,161
Điểm
113
Chương 12: Cô ấy là vị tổ tông nhà tôi
"Lăng tiểu thư nghĩ cũng hay quá nhỉ? Mạc gia của chúng tôi chắc bị cô quay trong lòng bàn tay luôn rồi." Tưởng Kiều lúc này với vẻ mặt vô cùng khó coi mà lên tiếng.

"Mạc phu nhân, tôi nể bà là trưởng bối cùng với những năm chúng ta có mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu. Thế nhưng ăn có thể ăn bậy chứ nói thì không thể nói bậy được đâu đấy." Lúc này Lăng Tiêu Nhiên cũng không tiếc lời đáp trả. Dù sao mấy chuyện đó cô cũng không làm thế thì tại sao phải nhận cơ chứ?

"Được rồi, bà đừng gây chuyện nữa. Lăng tiểu thư, vẫn mong cô giữ chút phép tắc. Dù sao chuyện của cô với Cẩn Nhạc vừa kết thúc không lâu, nếu để mọi người nhìn thấy cùng Tử Khiêm có mối quan hệ không rõ ràng thật sự mà khó lòng giải thích đó." Mạc Đình Phong lên tiếng.

Ông ta quả là một con cáo già. Tuổi đời đã cao nên trong phong thái của ông ta có phần chững chạc cùng khó đoán. Dù không nói rõ ra, nhưng từ nãy đến giờ câu từng chữ ông ta dường như đều muốn đâm về phía cô.

Tên chủ mưu mọi thứ Mạc Tử Khiêm nãy giờ vẫn bình tĩnh ngồi đó nhìn bọn họ nói chuyện, dường như trong lòng anh ta có suy tính, chẳng ai biết con người thâm sâu đó đang nghỉ gì.

"Được rồi, hai về người đi. Tôi đưa Lăng tiểu thư trở về đã. Khi nào có dịp sẽ ghé qua nhà chính." Mạc Tử Khiêm khôi phục lại cái dáng vẻ phong trần, đào hoa ngày nào.

Không muốn làm khó con trai mình, Mạc Đình Phong liền đưa vợ mình quay trở về nhà.

Lúc trên xe, Lăng Tiêu Nhiên cảm thấy người đàn ông này vô cùng yên tĩnh liền không nhịn được mà nhìn anh ta chằm chằm.

"Ông đây rất đẹp trai, nhưng còn nhìn nữa là sẽ thu phí đây."

"Đồ thần kinh."

Đây dường như đã là khuôn khổ nói chuyện bình thường của bọn họ. Nếu bây giờ bỗng nhiên gọi nhau bằng mấy cái biệt danh ngọt sớt thật sự sẽ khiến cô sợ đến phát khóc đấy.

"Tâm trạng không tốt mà cũng độc mồm quá rồi đó." Lăng Tiêu Nhiên lẩm nhẩm.

"Đừng tự kỉ nữa. Nói đi, nhà cưng ở đâu?" Mạc Tử Khiêm cũng không nhỏ nhen trách móc mà lên tiếng hỏi.

Chưa kịp trả lời cô liền nghĩ đến hiện tại ở nhà mình có một số người mà tên họ Mạc này chẳng thể biết đến.

"Không cần, tôi còn có việc. Đưa tôi ở quãng trường thành phố đi."

Có lẽ vì tâm trạng không tốt nên khi nghe cô nói thế Mạc Tử Khiêm cũng không phản ứng mạnh mẽ quá nhiều.

Xe vừa đậu trước quãng trường, tên đàn ông đó đã chạy đi mà không ngoảnh mặt lại. Đúng là vô tình mà!

Bây giờ chưa khuya, trên quãng trường vẫn còn khá nhiều người. Gió mát phả vào mặt làm cô tỉnh táo hẳn.

Lăng Tiêu Nhiên có chút đăm chiêu tựu, những lựa chọn cô đưa ra hiện giờ là đúng sao? Liệu cô có thể bảo vệ được bọn họ thật không?

_Bằng

Bỗng một tiếng súng vang lên, hướng viên đạn chính là một mạch lao về phía cô. Nhờ vào thân thủ được rèn dũa nhiều năm nên cô khá thuận lợi mà tránh được.

"Nhóc con, xem ra ngươi cũng có chút tài cán." Brendan đứng từ xa nhìn cô.

Lần trước để xổng mất con chuột này là nhờ có Thương Vũ, lần này nó có mà chạy bằng trời. Hơn nữa dựa vào thái độ của Vũ có thể thấy đây ra một người rất quan trọng. Biết đâu chừng có thể dùng có để uy hiếp cô ấy quay về.

Đám đàn ông mặc áo đen đến đây ngày càng đông. Người đi đường dường như giả câm giả điếc hoàn toàn không thấy gì. Có lẽ họ sợ sẽ ảnh hưởng đến bọn họ chăng?

"Cậu trai à, chúng ta cũng được xem là có duyên nhưng không có phận, cậu đừng suốt ngày bám lây tôi được không?" Lăng Tiêu Nhiên lúc này có chút phẫn nộ.

Tên này từ đầu đến cuối một mực nhắm lấy cô, thật không biết kiếp trước đã gây oan nghiệt gì mà.

"Đừng nhiều lời, chịu chết nhé?" Brendan vừa nói dứt câu, đám người phía sau liền lao lên.

Cô cùng lắm có thể chống trả ở đây nửa tiếng. Con trâu đánh lâu cũng chết, huống hồ chi còn là chơi "trò chơi gia đình" thế này.

Một lúc lâu sau, tưởng chừng như cô chẳng thể đánh trả lại nữa, tay chân không đánh nhau từ lâu đã có chút đơ cứng, thật sự cô không biết mình có thể cầm cự thêm một phút nào nữa hay không.

Đúng lúc cô đang tuyệt vọng nhất, thân ảnh một người đàn ông nước ngoài tóc vàng liền đứng ra che chắn trước mặt cô.

"Cô út, chị không sao chứ? Sao lại không biết gọi người đến vậy nè." Andrew vừa nói vừa tỏ vẻ khó chịu.

Thật sự không thể nghĩ đến viễn cảnh nếu thật sự cô nàng này xảy ra chuyện gì, tên đó sẽ lột da rút xương anh ta thảm thế nào. Hơn nữa đây còn là tâm can bảo bối của vô số nhân vật máu mặt, nếu thật sự có chuyện gì xảy tới, e rằng thế giới sẽ một lần nữa xoay chuyển.

"Mẹ nó, hộ giá trễ còn lên mặt. Andrew, lo mà xử hết bọn chúng đi, tôi thật sự mệt đến điên rồi đây." Lúc này thấy binh viện trợ đã đến, Lăng Tiêu Nhiên mới thả lỏng được đôi chút.

Brendan đứng từ xa nhìn thấy Andrew liền khó chịu nhíu mày.

"Andrew, cậu đang làm gì vậy hả?" Brendan lớn tiếng hỏi.

Bọn họ là bàn bè từ nhỏ, là đối tượng sớm đã bị đem ra so sánh từ nhỏ. Ấy vậy mà không những không ghét nhau, bọn họ còn cùng nhau trở thành đôi tri kỉ nữa.

"Brendan, tôi mới là người hỏi câu đó." Nhìn thấy người quen Andrew cũng ngừng đánh.

"Đó là con mồi của tôi."

"Con mẹ nó, con mồi của cậu? Cậu không muốn sống nữa à?"

"Rốt cuộc cô ta là gì của cậu?"

"Cô ấy là vị tiểu tổ tông nhà tôi, con chó như cậu còn không mau biết điều mà né xa ra "
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,654
Điểm cảm xúc
5,161
Điểm
113
Chương 13: Có chuyện gì tôi sẽ gánh vác
"Cô ấy là vị tiểu tổ tông nhà tôi, con chó như cậu còn không mau biết điều mà né xa ra " Andrew tức điên mà hét lên.

Nếu tên bạn thân của anh ta vẫn không biết trời cao đất dày mà động tới cô gái này, chắn chắn nhiều chuyện không hay sẽ xảy đến với anh ta mà Andrew chắc chắn cũng không tránh khỏi liên lụy.

"Người trong lòng của cậu à?" Brendan có chút khó hiểu. Dù sao có lẽ chỉ có cách giải thích đó mới chính là cách hợp lí nhất hiện tại đi.

"Tôi có ăn gan hùm mới dám để mắt tới cô ấy."

"Đủ rồi, đừng nhiều lời nữa. Có tránh đường không thì bảo." Lăng Tiêu Nhiên ở phía sau dường như đã mất hết kiên nhẫn mà lên tiếng.

"Brendan, mau tránh ra." Dường như nhìn thấy vị tổ tông sau lưng mình đã không vui, Andrew liền khẩn trương lên tiếng.

Có lẽ cho Brendan cũng không muốn đụng đến người của bạn mình nên cũng đồng ý rút quân.

Sau ngày hôm nay Brendan liền cảm thấy sau này tốt nhất đừng nên động đến cô gái này nữa, dù sao động cũng không đến được.

Andrew đưa Lăng Tiêu Nhiên về đến nhà đã là gần nửa đêm. Thượng Uyển vẫn còn sáng, dường như người trong đó vẫn còn thức.

Andrew bấm chuông, người mở cửa là Cung Kiều Hân.

"Ồ, sao lại là cậu?" Cung Kiều Hân có chút hiếu kì. Tên ngoại quốc này bình thường làm việc rất khá, vậy mà hôm nay tự động tìm đến đây chắc hẳn là có việc gấp rồi.

"Cô cả, tôi đưa cô út về." Andrew nhìn thấy người mở cửa là Cung Kiều Hân liền vui mừng khi người anh ta gặp không phải là cô ba hay cô tư

Trong cả năm cô gái, cô Cung dường như là người chững chạc, dễ nói chuyện nhất.

Thương Vũ đứng thứ hai là người trầm tính, lạnh lùng ít nói nhất. Hai vị kia thì lại trái ngược một trời một vực, chính là hai tên trẻ trâu chính hiệu đi. Nếu bây giờ thật sự gặp bọn họ ở đây nếu không rủ cậu đi đánh nhau chính là rủ cậu đi uống rượu đi

Lại nói về vị tổ tông Lăng Tiêu Nhiên kia thì thật sự anh chẳng dám nhắc tới. Cô ấy chính là một vị phật sống không nhiễm bụi trần chính hiệu.

Phong thái thư thả, bình bĩnh, người đối diện tuyệt nhiên sẽ chẳng biết cô đang nghĩ gì. Chính là một con cáo già chính hiệu đi.

"Chị, nhà còn gì ăn không? Em đói." Lăng Tiêu Nhiên từ phía sau tiến lên ngáp ngắn ngáp dài hỏi.

"Có, em vào đi. Vũ sẽ lấy cho em, bọn chị để lại cho em một chút. Còn cậu có muốn vào không?" Cung Kiều Hân đáp lại. Sau đó quay người sang nhìn Andrew mà hỏi.

"Dạ được."

Cả ba tiến vào trong thì thấy Thương Vũ đang ngồi trên sô pha bình tĩnh mà uống trà ăn bánh rồi thưởng thức chương trình hài tẻ nhạt mỗi tối trên tivi.

"Andrew?" Nhìn thấy cậu trai ngoại quốc này ở đây làm cho cô có chút ngoài ý muốn.

Bọn họ từ nhỏ đã được một vị ân nhân nhận nuôi, ông ấy được xem như người cầm đầu thế giới ngầm vào thời điểm đó. Nhưng sau khi huống luyện bọn họ thành tài, ông ấy liền lui về ở ẩn.

Còn Andrew chính là cánh tay phải đắt lực của ông ấy. Người đàn ông dưới một người nhưng trên vạn người.

"Ông chủ muốn các cô về đại bản doanh một thời gian nên nhờ tôi đến đây báo tin. Cô ba với cô tư các cô có thể giúp tôi thông báo chứ?" Không nói nhiều lời, anh ta liền vào thẳng vấn đề.

Dường như biết rõ bọn cô sẽ không cách nào từ chối mọi yêu cầu từ người đàn ông kia đưa ra nên anh ta mới vồ vập như vậy.

Nhớ lại ngày đó, bọn họ là một đám trẻ mồ côi ở cô nhi viện. Sau khi được một vị lão đại nhận nuôi liền có miếng ăn miếng mặt đầy đủ.

Cuộc sống có thể nói là đầy đủ hơn trước nhiều nhưng bọn họ lại phải chịu đựng cảnh huấn luyện cực khổ để trở thành một người có ích.

Ông ấy ra đề nghị, chỉ càn bọn họ nghe lời thì sẽ được ông ấy chu cấp đến lớn. Chỉ là ông ta là người làm ăn phi pháp, không thể tránh khỏi nếu làm việc cho ông ta thì bọn họ cũng phải bị nhúng chàm.

Người có thiên phú nhất trong cả bọn lúc đó chính là Thương Vũ, cô ấy tình nguyện vì ông ta làm bao nhiêu chuyện. Phạm pháp giết người, có chuyện gì mà cô chưa làm cơ chứ?

Dường như biết việc có được một trợ thủ như Thương Vũ là quá đủ nên ông ta đòi hỏi gì thêm. Từ đó ông ta nuôi nấng bọn họ như con gái của mình, ngoại trừ việc Thương Vũ thường xuyên phải chạm máu tanh thì bọn họ cũng coi như là có một cuộc sống êm đềm.

Thế nhưng giờ đây Thương Vũ đã quyết định chối bỏ quá khứ. Phá kén một lần nữa để hồi sinh. Bọn họ không thể quay trở về đó một lần nào nữa.

"Andrew, tôi..." Nghe xong Thương Vũ có chúng ngập ngừng.

"Chị ấy sẽ không bao giờ quay về đó nữa. Andrew, về báo cho ông ấy biết. Những năm qua ông ấy nuôi nấng bọn tôi, chúng tôi một mực để ơn trong lòng. Vậy nhưng có một số chuyện mình phải tự nghĩ cho mình. Cậu trở về đi." Lăng Tiêu Nhiên không nhanh không chậm đáp lại, chặn hết mọi lời nói kịp nói ra của Thương Vũ.

"Các cô... Các người có biết chuyện này có ý nghĩa như thế nào không?" Andrew khó tin mà hỏi.

"Tất nhiên tôi hiểu."

Bọn họ từ khi hiểu chuyện đã được vị cha nuôi đó đặt dưới đôi cánh rộng mà nuôi lớn.

Tuy chưa chừng phạm pháp nhưng cũng đã gây thù với không ít người. Nếu bây giờ không còn cây đại thụ phía sau, liệu bọn họ có được sống an ổn không?

"Tất cả mọi chuyện sau này thì cứ để sau này nói. Có chuyện gì, tôi sẽ gánh vác."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,654
Điểm cảm xúc
5,161
Điểm
113
Chương 14: Trắng đen không rõ
"Tất cả mọi chuyện sau này thì cứ để sau này nói. Có chuyện gì, tôi sẽ gánh vác." Lăng Tiêu Nhiên vừa nói vừa nhâm nhi bữa tối của mình, vẻ mặt vô cùng thản nhiên.

"Cô út, đừng đùa thế nữa, tôi..." Andrew lúc này đã há hốc mồm kinh ngạc. Anh ta thật sự không ngờ cô nhóc ngày nào lại có can đảm làm loại chuyện này.

"Chị Hân, tiễn khách giúp em."

Thế là Andrew đã bị đá ra ngoài. Đúng chính là đá ra ngoài theo nghĩa bóng lẫn nghĩa đen.

"Nhiên à, thật ra em..." Thương Vũ lúc này có chút đắn đo lên tiếng.

Cô biết cô em út của mình dạo này hoạt động đơn lẻ vô cùng nhiều, bên ngoài đã tồn tài không biết bao nhiêu thế lực. Thế nhưng có một số chuyện, cô ấy vẫn không dám đánh cược.

"Chị Vũ, chị yên tâm. Từ nhỏ mọi người đã bảo vệ em, em nhất định sẽ không để mọi người chịu thiệt." Lăng Tiêu Nhiên dùng bữa xong liền đi lên phòng.

Cung Kiều Hân và Thương Vũ nhìn nhau mà chẳng biết làm thế nào. Trong đám bọn họ, cô nhỏ này có lẽ là người khó khống chế nhất, vốn đã cứng đầu mà còn máu liều nhiều vô cùng.

Lăng Kiều Nhiên lên đến phòng, vừa tắm xong liền ra ban công châm một điếu thuốc.

Nhường như từ lúc cô trở lại, cuộc đời xung quanh đã có vô vàn biến đổi. Cùng với Mạc Cẩn Nhạc ly hôn, có thể giúp được Thương Vũ tránh khỏi số phận của mình. Cũng chẳng biết tương lai phía trước rồi sẽ ra sao, vậy nhưng cô sẽ bảo vệ tất cả.

Bỗng cô nhìn thấy một đám người đang đứng lén la lén lút trước cửa biệt thự.

Lăng Tiêu Nhiên khẽ nhíu mày. Gương mặt xinh đẹp nhanh chóng bình tĩnh lại, lúc này không được hành động lỗ mãng.

Rõ ràng nơi đây đã chẳng còn an toàn nữa, đám người đó rốt cuộc là ai.

Lăng Tiêu Nhiên từ từ xuống lầu, Thương Vũ và Cung Kiều Hân vẫn còn ngồi đó.

"Em đi đâu đấy?"

"Ngoài kia có người, em đi đổ rác." Lăng Tiêu Nhiên bình tĩnh, không nhanh không chậm mà đáp. Nếu như đứng đó suy nghĩ mãi thì vô cùng hại não, chi bằng đường đường chính chính ra ngoài.

Ngoài cổng, đám người mặt đồ đen kín từ đầu đến chân đang giả vờ đứng trò chuyện cùng nhau hút thuốc.

Lăng Kiều Nhiên tiến đến, mỉm cười chào hỏi một cái rồi không nhanh không chậm mà hạ gục từng tên một.

Ba bốn tên đàn ông lực lưỡng vậy mà được cô nhẹ nhàng đem vào nhà.

Cung Kiều Hân và Thương Vũ bước ra liền thấy cảnh này thì có chút ngoài ý muốn, ngạc nhiên mà nhướng mày.

"Ai đây?" Thương Vũ đi đến, một chân đá đá vào tên nằm dưới đất.

Bọn họ trùm đồ kín như thế chắc hẳn bên trong có dấu hiện nhận dạng nào đó đi.

Áo khoác một tên được cởi ra. Quả đúng không sai, trên cổ tay hắn được in hình một con rắn hổ màu đen.

"Nói đi, các cậu là người của ai?" Cung Kiều Hân cảm thấy chuyện này qủa thật có chút vấn đề nên cũng lên tiếng hỏi.

Bọn họ không đáp, cô Lăng cảm thấy có tra hỏi nữa cũng chỉ là tốn công vô ích. Cô liền bắt trói bọn họ lại rồi tiêm vào người chúng một liều an thần.

"Khuya rồi, mọi người ngủ trước đã. Bọn họ sẽ không thể trốn được, cứ để chúng ở đây." Lăng Tiêu Nhiên lên tiếng. Cô không bộc lộ rõ cảm xúc của mình, vậy nhưng ai cũng có thể thấy, cô đang vô cùng khó chịu.

Căn nhà này tạm thời không còn an toàn nữa, tốt nhất bọn họ nên cẩn thận hơn một chút.

(...)

Sáng hôm sau, lúc Lăng Tiêu Nhiên xuống sảnh thì đã thấy người kia ngồi an vị mà dùng bữa, đám người kia vẫn chưa tỉnh.

Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, là của Lăng Kiều Nhiên.

"Alo"

"Là tôi, đám thuộc hạ của tôi em bắt làm gì đấy? Muốn làm chị dâu của chúng sao?" Mạc Tử Khiêm đầu dây bên kia ngả ngớn tra hỏi.

Đám người hôm qua được bọn họ phái đi đã bặt vô âm tín, trợ lí báo lại rằng đám sâu bọ đó đã bị phát hiện và bắt giam.

Anh thật sự muốn biết phản ứng của con nhím nhỏ này khi biết được sự thật mọi chuyện.

"À, thì ra là người của anh sao? Mạc thiếu, rốt cuộc anh cần gì?" Lăng Tiêu Nhiên cười khẽ, chỉ là có chết cô cũng chẳng ngờ người đứng sau lại là anh ta.

Đêm qua cô đã được cấp dưới cung cấp, biểu tượng con rắn đen chính là dấu hiệu của một tổ chức vi pháp.

Bọn họ giết người, cướp của, làm đủ thứ mọi chuyện nhưng vẫn thong dong ngoài vòng pháp luật là bởi mỗi lần thu được hàng, bọn họ đều giao kẻ xấu cho cảnh sát.

Bọn họ nếu nói là người tốt cũng không đúng, nhưng người xấu cũng chẳng thể chấp nhận.

Nói tóm lại chính là tên nằm trung gian. Gây thù với tất cả mọi người.

"Cảm thấy một đứa con gái như em ở nơi biệt thự hoang vắng đó không an toàn lắm, nên tôi cố ý phái người qua đó bảo vệ em. Ai mà có ngờ lại bị em phát hiện rồi bắt giữ cơ chứ." Mạc Tử Khiêm vẫn rất trơn tru mà đưa ra ý kiến của mình.

"Rốt cuộc anh muốn gì?" Lăng Tiêu Nhiên đã không còn đủ kiên nhẫn để nói chuyện xàm xí như thế nữa.

"Đền bù tổn thất cho tôi, Song Kiệt Luân ngày kia có một bữa tiệc. Ngày hôm đó em đi với tôi đi?"

"Được."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,654
Điểm cảm xúc
5,161
Điểm
113
Chương 15: Trường sơn sóng sau xô sóng trước
Cả ba cô gái trải qua những ngày tiếp theo có thể nói là vô cùng an bình. An bình đến độ có chút khó tin.

Dù sao từ lúc Andrew rời đi truyền tình báo trở về với người đó thì cũng đã hơn một tuần, ông ta không hành động thì quả thật là chuyện lạ.

(...)

Lúc này tại Los Angeles, Andrew một thân bê bết máu đang từ từ tiến vào đại bản doanh.

"Thiếu chủ, thiếu chủ." Đám lính trong căn cứ nhìn thấy một màn này liền tiến lại đỡ lấy.

Andrew là con nuôi của vị lão đại phía trên, được ông ấy nhận nuôi sau các tiểu thư.

Chỉ là có thể nhìn rõ, lão đại một mực cưng chiều các cô ấy. Chỉ có đối với Andrew là một mực nghiêm khắc.

Cũng vì thế mà dường như từ nhỏ cậu đã được tiêm vào trong đầu mấy cái tư tưởng như là phải hy sinh bản thân mình để bảo vệ bọn họ.

Chưa kịp về phòng thì Andrew đã khăng khăng đòi đến gặp thủ lĩnh của bọn họ.

"Cha nuôi." Giọng nói yếu ớt của Andrew vang lên.

Trong căn phòng trống, một người đàn ông trung niên ngồi hướng mắt về cửa sổ. Đôi chân mày nghiêm nghị khi nghe thấy giọng nói liền khẽ nhíu lại.

"Người đâu?" Giọng nói trầm khàn vang lên, có thể cho thấy ông ta chính là biểu tượng của câu nói "gừng càng già càng cay".

"Các cô ấy... quyết định không trở về nữa." Giọng nói thều thào, Andrew dừng một lúc rồi mới mở miệng nói tiếp.

"Không về nữa? Ha... hay cho câu không về nữa. Chúng nó nghĩ lão già này chết rồi phải không? Ta không cần biết, dùng hết mọi cách đem bọn nó về đây."

(...)

Rất nhanh sau đó đã đến cuối tuần, Lăng Tiêu Nhiên sau một tuần yên ả thì cuối cùng cũng phải đứng lên đối mặt với cái âm hồn tiếp theo của đời người.

Cung Kiều Hân đang tưới hoa ngoài vườn nhìn thấy một thân âu phục bảnh bao màu đỏ sẫm thì chưa kịp chạy vào nhà, đối phương lại lên tiếng chào hỏi trước.

"Cô Cung. Bất ngờ khi cô cũng ở đây đấy." Mạc Tử Khiêm nở nụ cười xã giao. Chỉ là hình như nụ cười này không hề có chút thiện chí nào cả.

"Cậu Mạc, chào cậu." Cung Kiều Hân cũng gượng gạo mà mỉm cười chào lại.

Tên họ Mạc này trong mắt cô chính là một con hồ ly biết cười. Nếu như thật sự bị anh ta lừa vào bẫy không biết sẽ khổ thế nào.

"Mạc thiếu." Lăng Tiêu Nhiên từ bên trong bước ra. Bất ngờ thay, hôm nay cô cũng mặc một bộ dạ hội màu đỏ.

Chiếc váy đỏ bó sát cơ thể tôn lên đường cong quyến rũ cùng với làn da trắng ngần. Gương mặt kiều diễm càng làm cho con người ta say đắm.

(...)

Vừa đến Song gia liền có cảm giác lạc vào chốn hoàng cung. Nơi này dường như không thể tóm tắt bằng hai chữ xa hoa tầm thường đó nữa.

"Anh họ, mời vào." Song Kiệt Luân từ trong bước ra nhìn thấy Mạc Tử Khiêm liền tiến đến chào hỏi.

Mẹ Mạc Tử Khiêm chính là vị thiên kim lá ngọc cành vàng của nhà họ Song năm đó. Chỉ là sau khi kết hôn với Mạc Đình Phong liền cắt đứt hết tất cả mọi liên lạc với nhà mẹ đẻ.

Sau này nhà họ Song vẫn không nguôi giận, bọn họ chỉ nhất quyết nhận Mạc Tử Khiêm là con cháu trong nhà chứ chưa hề có người con gái như bà.

Đám cậu ấm cô chiêu đi phía sau nhìn thấy anh cũng nôn nao tiến lại hỏi thăm.

Dù sao cuối cùng đây cũng sẽ là người thừa kế nhà họ Mạc, gia tộc quyền quý nhất Hà thành.

Không cần hỏi ai cũng thấy rõ Mạc Đình Phong cưng chiều cậu con trai này thế nào.

Còn nhớ ngày lễ ra mắt hôm đó, ông ta đã hùng hồ tuyên bố. Nếu ai dám động đến Mạc Tử Khiêm chính là động đến Mạc gia, động đến Mạc Đình Phong ông.

Lúc này đã vào đến đại sảnh. Tiếng xì xầm ngày càng to hơn. Không ít người nhận ra cô là Lăng Tiêu Nhiên, điều này thú thật có thể đem đến khá nhiều phiền phức về sau này.

"Sao vậy cô Lăng, em ngại à?" Mạc Tử Khiêm nhìn người con gái bên cạnh, cô không nổi giận cũng không nói một lời. Trên môi vẫn nở một nụ cười tiêu chuẩn.

Lúc này nhìn thấy Song Kiệt Luân cùng với một người đàn ông nữa đang tiến lại chổ bọn họ.

"Khiêm gia." Sầm Tiến lên tiếng chào hỏi.

Mạc Tử Khiêm nghe thấy tên gọi này dường như có chút không vui, khẽ nhíu mày.

"Cậu Sầm xem ra chẳng hiểu phép tắc như lời đồn gì cả." Mạc Tử Khiêm không vui mà lên tiếng. Tên gọi đó là ám chỉ Khiêm gia của cái tổ chức phi pháp kia.

Chẳng phải Mạc Tử Khiêm không đủ sức thừa nhận chỉ là bên cạnh người đẹp, có một số chuyện vẫn nên giữ kín. Đặc biệt chính là loại người đẹp đầy bí ẩn và mưu mô kia.

"Khiêm gia à? Xem ra thân thế anh sâu thật đấy." Lăng Tiêu Nhiên nhìn người đàn ông bên cạnh ngạc nhiên nhướng mày nói.

"Như nhau cả thôi." Lúc nãy anh có chú ý, tên họ Sầm đó dường như có quen biết khá sâu với con nhím nhỏ này.

Có một số thứ, Mạc Tử Khiêm anh đã thích thì nhất định phải giành lấy. Dù sao anh ta cũng chẳng phải tay mơ.

Lúc này ở phía trên, ông cụ nhà họ Song nhìn thấy Mạc Tử Khiêm cùng với Lăng Tiêu Nhiên sóng vai đi với nhau liền khẽ cười.

"Bọn trẻ bây giờ đúng là tuyệt thật. Đúng là trường sơn sóng sau xô sóng trước thật mà."

"Ngài đang nói đến cậu Mạc ạ?"

Ông cụ không đáp, ánh mắt lúc này đã dán chặt vào người Lăng Tiêu Nhiên.

Lúc này đầu óc già nua nhớ lại hình ảnh một người phụ nữ xinh đẹp. Năm đó vì cô nàng này mà làm khuấy động biết bao chuyện.

Dường như lịch sử sẽ lặp lại, con bé này vô cùng giống mẹ nó, tuyệt nhiên sẽ không tầm thường.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,654
Điểm cảm xúc
5,161
Điểm
113
Chương 16: Anh có được không thế
Lăng Tiêu Nhiên cảm nhận rõ mồn một cái ánh nhìn sắc bén đang dán lên người mình.

"Sao đấy?" Nhìn thấy người bên cạnh có chút cứng đờ. Mạc Tử Khiêm cũng rất thuận miệng mà hỏi thăm.

"Không có gì."

Buổi tiệc dần dần được bắt đầu. Đám người tìm đến Mạc Tử Khiêm ngày càng nhiều, Lăng Tiêu Nhiên liền viện một cái cớ nhảm nhí mà chuồn đi ăn bánh ngọt.

Dù sao nơi thương trường đó cũng chẳng có chổ cho một đứa như cô.

Vừa nhìn liền biết một đám đó toàn là lũ nịnh hót. Ai không biết Mạc Tử Khiêm không bao giờ đụng tay vào mấy việc kinh doanh chữ số đó, đúng là thấy sang bắt quàng làm họ mà.

"Nhiên, sao em lại ở đây?" Sầm Tiến bước lại chỗ Lăng Tiêu Nhiên đang ngồi mà ung dung ngồi xuống kế bên.

"Chị ba không có ở đây. Anh cất cái bộ mặt thánh thiện đó đi." Lăng Tiêu Nhiên nhìn thấy người đàn ông bên cạnh đưa ra cái thái độ thánh thiện đó liền cảm thấy không quên mà lên tiếng vạch trần.

"Vừa nhìn liền biết cô ấy không có ở đây. Nhóc con, tôi đây là mang thiện chí đến để trò chuyện." Sầm Tiến đen mặt đáp.

Nhắc đến chuyện giữa anh ta và tiểu hồ ly nhà mình liền cảm thấy không vui vẻ gì. Năm đó chưa kịp nói gì liền bị chặn miệng bằng mấy cái suy nghĩ không ra gì đó.

Cuối cùng bây giờ chỉ có thể dừng lại ở mức bạn bè. Mà con mẹ nó, thậm chí bây giờ còn tệ hơn bạn bè. Cô ấy sắp thành vợ người ta rồi còn gì.

"Không có nhu cầu tiếp chuyện. Cậu Sầm, tôi không rãnh." Lăng Tiêu Nhiên lập tức đứng lên.

Cô không muốn đôi co với tên này. Đám đàn ông kia đúng là không ra gì. Từ tên họ Lục đến vị Sầm thiếu gia kia, không lẽ được đúc từ một khuôn ra à?

Mạc Tử Khiêm bên này nhìn thấy vị mỹ nữ nhà mình khinh thường tên họ Sầm kia liền cười tươi rói. Mẹ nó, cái cảm giác này quả là thành tựu mà.

Sầm Tiến ngồi đó mà vẻ mặt sớm đã đen thui. Nếu không phải con nhóc đó có thể giúp cho quan hệ tình cảm của hắn đi lên thì có chết anh ta cũng không thèm ngồi xuống tiếp chuyện đâu.

Lăng Tiêu Nhiên vừa đi được vài bước liền nhìn thấy Mạc Cẩn Nhạc đang đứng cách cô mấy bước chân. Thân âu phục trắng nhìn cô chầm chầm.

Thầm kêu một tiếng thảm rồi. Lăng Tiêu Nhiên ngay làm tức quay người trở lại ngồi ngay bên cạnh Sầm Tiến.

"Cô Lăng không lại chào hỏi chồng cũ à?" Mối quan hệ ba người này dường như vẫn chưa hết hot, Sầm Tiến thấy thế liền trêu chọc.

"Cậu Sầm nói nhiều như vậy chẳng trách không tìm được bạn gái nhỉ?"

(...)

Bữa tiệc gần kết thúc, Song Kiệt Luân hớt hải chạy lại phía của Mạc Tử Khiêm mà nhỏ giọng nói gì đó.

Sau đó liền thấy Mạc Tử Khiêm vẻ mặt nghiêm trọng đi ra ngoài. Lăng Tiêu Nhiên thấy không ổn cũng đuổi theo ngay sau đó.

Ra đến sân sau biệt thự, bọn họ liền thấy một đống bom sớm đã được chuẩn bị sẵn và đang được hẹn giờ sắp nổ.

Mạc Tử Khiêm nhíu mày đứng đó không lên tiếng. Lúc Lăng Tiêu Nhiên và Sầm Tiến đuổi ra thấy cảnh tượng này cũng bất ngờ không kém.

"Đống này mà bùm một phát hẳn là kinh điển lắm." Sầm Tiến sợ không khí chưa đủ loạn liền lên tiếng bình luận.

"Anh im miệng đâu ai nói anh câm." Lăng Tiêu Nhiên giờ đây cũng lên tiếng.

"Không cần hoảng, tìm dụng cụ phá bom đến đây." Mạc Tử Khiêm thở dài một hơi rồi lên tiếng.

"Anh họ, anh phá thật à?" Song Kiệt Luân có chút ngạc nhiên, dù biết ông anh mình đa năng nhưng đến cả bom cũng biết phá thì quả là đáng kinh ngạc.

"Không lẽ là cậu sao?"

"Anh có được không thế?" Lăng Tiêu Nhiên lúc này cũng lên tiếng. Thật ra chỉ cần đối phương bảo không được, cô có thể là người phá. Một vài quả bom này vốn dĩ chẳng là gì.

"Đợi khi lên giường rồi tôi sẽ cho em biết tôi được hay không." Mạc Tử Khiêm cười giễu cợt.

Mạc Tử Khiêm thật sự một mình phá giải mấy quả bom liên tiếp. Chỉ là lúc bấy giờ, anh ta chậm lại một bước rồi lên tiếng.

"Cậu Sầm, anh phá bom được không?" Mạc Tử Khiêm lên tiếng.

Sầm Tiến lúc này biết có gì đó không ổn liền chú ý vào người Mạc Tử Khiêm. Quả nhiên dưới chân anh ta đã đạp một quả bom khác.

Không hổ danh là một vị lão đại của một tổ chức có tiếng, Sầm Tiến đã nhanh chóng xử lí quả bom bị Mặc Tử Khiêm vô tình đạp trúng.

Lúc này, từ đằng xa, viên đạn với vận tốc cực đại nhanh chóng bắn đến trước người Mạc Tử Khiêm.

"Ngồi xuống" Lăng Tiêu Nhiên cảm nhận được nguy hiểm liền lên tiếng hét lớn.

Mạc Tử Khiêm và Sầm Tiến vốn đã được huấn luyện nên thân thủ vô cùng nhanh lẹ, vừa nghe tiếng đã ngồi xuống.

Lúc này Brendan cũng xuất hiện ở phía cổng sau. Khi nhìn thấy tên đàn ông này, Lăng Tiêu Nhiên mới thật sự cảm nhận được câu "bám dai như đỉa" mà.

"Brendan, ai là người ra lệnh cho cậu?" Nhìn thấy mình đã bị bao vây bởi một đám áo đen, Sầm Tiến cười khẩy lên tiếng.

Thế giới ngầm ai cũng biết. Brendan từ đầu đến cuối chỉ là một tên chó săn không hơn không kém. Nếu không có chỉ thị thì anh ta sẽ không thực hiện.

Bây giờ cũng vậy, nhất định người ra lệnh cho đám người bọn họ cũng đang ở đây.

Dường như không đợi Sầm Tiến và bọn họ đoán mò quá lâu, Song Kiệt Luân đã đưa thẳng súng hướng về phía Mạc Tử Khiêm. Cuộc chiến hào môn dường như đã bắt đầu.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,654
Điểm cảm xúc
5,161
Điểm
113
Chương 17: Chạy đi
Dường như việc Song Luân Kiệt chỉa thẳng súng vào đầu Mạc Tử Khiêm cũng chẳng thể khiến anh ta nao núng.

Vẫn cái thái độ ung dung đó, anh ta cười khẩy

"Ra là cậu à?"

"Anh họ à, trách cũng không thể trách tôi được. Có trách thì trách anh gây thù với quá nhiều người. Tôi thật sự cũng là lực bất tòng tâm rồi." Song Kiệt Luân cũng chịu khó đáp trả lại.

Giờ đây cậu ta khác hẳn cái dáng vẻ thiếu niên mặt trời khi nãy, đúng là con người mà.

"Cô Lăng đúng không? Nếu cô đồng ý đứng về phía chúng tôi, tôi sẽ tha cho cô để rời đi." Song Kiệt Luân lúc này cũng vô cùng còn nhân tính quay người thỉnh cầu ý kiến của cô.

Mặt cô không bày tỏ cảm xúc nhưng trong lòng lại tính toán đủ đường.

"Cứ bắt bọn tôi lại hết. Con nhóc này cùng với tôi là đồng bọn của thằng kia." Lúc này Sầm Tiến đứng kế bên sợ thế trận chưa đủ loạn nên cũng lên tiếng.

"Cậu Sầm quả là anh minh. Được, bắt hết người lại." Song Kiệt Luân khẽ cười.

Vốn định chống trả giãy giụa một tí, nhưng cậu ta lại lấy ra một chiếc điều khiển, nói chính xác chính là cái điều khiển mấy quả bom dưới chân.

Nghĩ đến cái viễn cảnh chỉ cần nó bùm một phát thì cả đám chắc chắn sẽ đi chầu ông bà ngay.

Thế thì xin hỏi bọn họ còn có cách nào để chống trả đây?

Ba người dù không tình nguyện cũng phải đưa tay chịu trói.

"Kiệt Luân, cậu làm thế, lão già nhà cậu biết không?" Mạc Tử Khiêm trước khi đi quay đầu lên tiếng hỏi.

"Anh không cần quản nhiều thế."

(...)

Lúc bọn họ tỉnh dậy thì đã thấy cảm đám bị nhốt cùng chung một căn phòng tối.

Cả Sầm Tiến và Mạc Tử Khiêm đều bị xích lại. Chỉ riêng Lăng Tiêu Nhiên vẫn còn được tự do.

"Sao bọn chúng lại không còng đầu cô lại thế?" Sầm Tiến lúc này nhìn thấy cô vẫn tự do thì cũng khó hiểu lên tiếng.

"Tôi vô năng, hoàn toàn không có tác dụng. Bọn họ coi tôi là một bình hoa cũng đúng mà." Lăng Tiêu Nhiên cười khẩy.

"Sao nào, thoát ra không?" Cô xoay người nhìn Mạc Tử Khiêm phía sau. Đôi mắt đỏ thẫm lúc này sáng rực trong căn phòng tối làm tăng thêm vẻ nguy hiểm.

Anh ta như một con sói ngoan đang kiên nhẫn chờ đợi con mồi của mình sa lưới.

Lúc này bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Bọn chúng áp giải vào đây một cô gái trẻ, quăng chung vào phòng bọn họ rồi rời đi.

Dường như bọn chúng vô cùng tin tưởng vào cái chổ quái quỷ này, nếu không sao cho thể nhốt tù nhân vào một phòng mà không hề cảnh giác như thế chứ.

Người con gái đó lòm còm bò dậy. Nhìn thấy cô ấy, Lăng Tiêu Nhiên bội phần kinh ngạc.

"Nguyệt Dao, ai lại có gan đụng đến chị vậy?" Lăng Tiêu Nhiên mở lời làm chấn động cả phòng giam.

"Nhiên à? Con mẹ nó chị cùng với Lạc Hi đang thư giản tắm nắng trên bãi biển liền có một đám người đuổi tới. Lạc Hi chạy được rồi nhưng chị lại phải bị nhét vào đây." Mộc Nguyệt Dao vừa nói vừa căm phẫn.

Lăng Tiêu Nhiên có chút căm nín, nhất thời không biết nên bình luận thế nào.

Hai người đàn ông bên cạnh dường như đã hiểu ra một chút vấn đề. Cô gái này có thể chính là một trong "năm nữ siêu anh hùng" trong truyền thuyết.

Bỗng một người đàn ông xuất hiện trước mặt bọn họ. Chỉ là không phải là một người xa lạ, là Andrew.

"Hai cô thông cảm. Mọi người không chịu hợp tác nên bọn tôi chỉ còn cách làm thế này. Các vị khác sẽ nhanh chóng được tập hợp lại, mọi người nên nhanh chóng nghĩ cách đàm phán với lão đại." Người đàn ông ngoại quốc này dường như hoàn toàn biến dạng. Từ lời nói có thể cảm nhận được sự ác ý.

Mộc Nguyệt Dao sớm đã nghe bọn họ báo tình hình trước. Việc Thương Vũ rời khỏi tổ chức đó cũng chính là một dấu chấm hết cho cuộc đời tự do tự tại của bọn họ.

Chỉ là Mộc Nguyệt Dao không trách cô ấy. Dù sao đứa em gái đó vẫn còn nhỏ mà phải chống chịu mọi thứ, làm nhiều chuyện như vậy vì bọn họ. Một đứa như cô thật sự có quyền được lên tiếng sao?

Trước lúc rời đi, Andrew lên tiếng bảo người cũng cần phải còng Mộc Nguyệt Dao lại nhưng chẳng hề đá động gì đến cô Lăng.

Xem ra chẳng phải vì vấn đề giới tính mà bọn họ thật sự coi cô là một đứa vô năng rồi.

Bọn họ rời đi, Lăng Tiêu Nhiên liền lặng lẽ rúc vào lòng của Mộc Nguyệt Dao.

"Bé cưng không cần buồn, em phải mạnh mẽ lên, em không có vô năng." Mộc Nguyệt Dao dù nói vậy nhưng vẫn không thể ngừng cười được.

Có lẽ những năm tháng lúc nhỏ, Lăng Tiêu Nhiên chính là một đứa vô năng thật sự.

Ai cũng tìm ra được thiên phú của chính bản thân mình. Duy chỉ có mình cô dù học cái gì cũng tàm tạm, không hề đặc biệt nổi trỗi cái gì cả.

Thế nhưng chỉ có bọn họ mới biết, cô em út này chính là một thiên tài. Vốn dĩ không thể tìm ra thiên phú của mình là do cô có quá nhiều thiên phú đi!

"Mạc Tử Khiêm, anh nói xem người của anh có phát hiện ra rồi đến đây không?" Sầm Tiến lên tiếng hỏi.

"Không biết, phải xem hôm nay tôi ra ngoài có xem lịch không đã."

Bỗng nhiên nhớ một điều gì đó. Lăng Tiêu Nhiên bật dậy hỏi.

"Mọi người có ai có điện thoại hay cái gì đại loại thế không?"

"Trong túi áo tôi." Dù không biết cô ấy muốn làm gì nhưng Mạc Tử Khiêm vẫn tình nguyện giao nộp.

Đừng thắc mắc tại sao bị bắt vẫn còn có thể giữ điện thoại trong người. Bởi đây là thiết kế đặc biệt, siêu nhỏ cũng như vô cùng dễ che giấu.

Lăng Tiêu Nhiên đi tới, bấm một dãy số gọi đi. Đầu dây bên kia vừa bắt máy cô liền nói hai chữ "Chạy đi"

Sớm muộn gì chổ ở của bọn họ cũng sẽ bị lộ, không sớm thì muộn cả Thương Vũ và Cung Kiều Hân cũng sẽ gặp nguy hiểm. Phải báo trước cho bọn họ một tiếng.

(...)

Lúc này ở ngoại ô thành phố. Cung Kiều Hân và Thương Vũ đang lo lắng cho Lăng Tiêu Nhiên sao mãi vẫn chưa thấy về. Vừa nghe điện thoại được hai chữ chạy đi thì ngoài cổng vang lên một tiếng động lớn.

Một đám người áo đen cầm súng đang khẩn trương phá cửa mà chạy vào nhà. Cả hai vừa nắm bắt được tình huống này trong lòng liền kêu một tiếng

"Thảm rồi."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,654
Điểm cảm xúc
5,161
Điểm
113
Chương 18: Tẩu thoát 1
"Người lúc nãy gọi tới chắc là Tiêu Nhiên rồi, con bé rất có thể đã bị tóm rồi." Cung Kiều Hân lên tiếng.

"Giờ chúng ta tìm cách thoát khỏi đây rồi tính tiếp." Thương Vũ nhăn mày.

Đám bên ngoài khoảng hơn trăm tên, kéo đến đây bắt giữ hay cô gái quả thật có chút khoa trương.

"Chị Hân, chị chạy trước đi. Em ở đây cầm chân bọn chút." Thương Vũ quay đầu.

Từ lâu cô đã có thói quen xả thân vì mọi người. Chỉ cần mọi người ổn, cô ấy sẽ chẳng nề hà gì.

"Nói bậy, em đừng có nói mấy lời dư thừa đó. Có đi thì cùng đi."

Bên ngoài người đông như kiến, dường như nếu hôm nay không đem được bọn họ về, bọn chúng sẽ không cam lòng.

Lúc này, cả hai chạy thẳng lên tầng ba. Điện thoại vẫn có thể gọi nhưng hiện tại chẳng biết cầu cứu ai, thật là tiến thoái lưỡng nan.

Thương Vũ bỗng loé lên trong đầu một cái tên "Lục Tô Thời".

"Chúng ta lên lầu trốn trước. Em sẽ gọi người đến." Thương Vũ quay sang người bên cạnh mà lên tiếng.

Cả hai đã lên đến tầng ba, tạm thời bọn chúng sẽ chẳng thể tìm tới nơi đây. Nhưng liệu có thể cầm cự được bao lâu đây?

Trong lúc di chuyển, Thương Vũ cầm điện thoại gọi đến một số điện thoại quen thuộc. Không ngờ sẽ có một ngày cô thật sự phải tìm đến sự giúp đỡ của người đàn ông này.

Đầu dây bên kia vang hồi chuông liên hồi, vang lên hai lần liền có người nhấc máy.

"Ai đấy?" Lục Tô Thời với giọng nói lạnh như băng mà lên tiếng.

Chuyện của con mèo nhỏ nhà anh đã làm thiếu tướng Lục rầu rĩ mấy ngày liền. Rốt cuộc anh ta có còn cơ hội để quay trở về như những ngày trước không?

"Cậu Lục, giúp tôi với." Bên đây Thương Vũ giọng nói gấp gáp.

Cô sợ rồi, thật sự sợ rồi. Nếu chỉ một mình cô quyết sẽ liều chết với đám người đó. Ấy vậy mà giờ đây vẫn còn có những người chị em bên cạnh làm cô chẳng dám làm gì liều mạng.

"Được, em đang ở đâu?" Lục Tô Thời nghe thấy giọng nói kia liền khẩn trương đáp ứng.

Cô ấy chưa bao giờ nhờ vả anh điều gì. Lần này rốt cuộc là chuyện gì đây?

(...)

Quay trở lại với căn phòng tối nọ, dường như cái điện thoại mini của Mạc Tử Khiêm đã bị phát hiện. Sóng điện thoại khi thoát ra khỏi nơi này liền bị người khác phát hiện.

"Cô út, cô đưa cho tôi đi. Tôi không muốn mạnh tay đâu." Một tên tay sai đứng trước mặt cô chìa tay ra.

Giọng nói chứa đầy sự uy hiếp, dường như cậu ta thật sự sẽ mạnh tay với cô vậy.

Lăng Tiêu Nhiên chẳng còn cách nào khác đành thành thật giao nộp cho bọn họ.

Đám người vừa khuất bóng, Sầm Tiến đã lên tiếng trêu chọc.

"Hà, cô út, cô báo quá đấy. Nhóc con em làm mất thứ duy nhất để liên lạc với bên ngoài rồi. Đoán xem chúng ta sẽ ra ngoài bằng cách nào đây?"

"Không phải đường nào cũng phải đột phá vòng vây à?" Lăng Tiêu Nhiên nở một nụ cười thân thiện.

"Được, bé cưng. Em phá còng cho bọn tôi đi. Chúng ta rời khỏi đây." Mạc Tử Khiêm lên tiếng.

Vừa nghe xong Lăng Tiêu Nhiên liền bước đến dùng tay không mà bẻ chiếc còng yếu ớt kia một cách nhẹ nhàng.

"Cô gái họ Thương kia sẽ ổn chứ?" Mạc Tử Khiêm lúc này cũng lên tiếng hỏi thăm.

Thật hiếm thấy tên ác quỷ này vậy mà cũng biết hỏi thăm người khác cơ đấy.

"Không sao, chẳng phải còn có cậu Lục ở ngoài kia à? Chị ấy sẽ không ngu ngốc đến nỗi vì mấy cái sĩ diện đó mà đẩy bản thân mình vào chổ chết. Cậu Lục nhân phẩm cũng không tồi." Lăng Tiêu Nhiên vừa nói vừa cười.

Dạo gần đây cô cảm thấy tên họ Lục kia dường như thật sự không phải là một tên quá xấu. Phải chăng kiếp trước có gì hiểu lầm?

"Nhiên à, em dễ tin người quá. Đám đàn ông ngoài kia có ai tốt chứ?" Mộc Nguyệt Dao nghe xong liền không vui mà lên tiếng.

Một mũi tên trúng hai con nhạn, hai người đàn ông đứng trước mặt dường như có chút sượng sùng.

Bọn họ được tự do, kiếp nạn tiếp theo chắc hẳn là cái phòng sắt này. À không, một ổ khoá bé nhỏ chẳng thể trở thành kiếp nạn tiếp theo được. Dù sao Mộc Nguyệt Dao cũng đang ở đây, mấy thứ tầm thường này sao có thể ngáng đường cô được chứ?

Không thể không nói, tay nghề của Mộc Nguyệt Dao ngày càng cao. Nói cách khác, chưa đầy năm phút bọn họ đã thoát ra được khỏi căn phòng chật chội đó.

Ở bên ngoài cũng là một không gian tối tăm. Xung quanh không có nhiều ánh sáng, thứ ánh sáng yếu ớt từ cái bóng đèn duy nhất ở nơi đây càng làm tăng lên cái không khi rợn người xung quanh.

Trước mặt là một cánh cửa. Chỉ là đây là một cánh cửa khoá trái, chẳng thể mở cửa từ bên trong được.

"Giờ làm sao đây? Phá cửa à?" Mộc Nguyệt Dao lên tiếng hỏi.

Chỉ là vừa dứt câu nói. Ầm, một tiếng lớn vang lên, cánh cửa to lớn kia ngã xuống. Dường như vị Sầm lão đại chẳng hề có chút vấn vương nào thẳng tay đánh bay chiếc cửa trước mặt.

Ngay làm tức, tiếng còi báo động vang lên inh ỏi.

"Con mẹ nó, anh điên sao?" Lăng Tiêu Nhiên lúc này cũng đã nổi khùng, tên này không có não à?

"Dù sao cũng phải đánh mà? Hơn nữa nếu còn không nhanh lên thì đám người kia chắc chắn sẽ đem mấy cô gái kia về tụ họp với các cô. Lúc đó cô bé nhà tôi chắc chắn sẽ không vui." Sầm Tiến cười khẩy.

Bé con của hắn giờ này chắc vẫn đang thảnh thơi lắm. Nếu biết đám người này có chuyện gì xảy ra, cô ấy nhất định sẽ không bỏ qua mà chui đầu vào rọ.

"Hả?"

Không để Mộc Nguyệt Dao vẫn đang đứng ngơ ngác, Lăng Tiêu Nhiên liền kéo cô vào căn phòng bên trong.

Vừa vào đến, bọn họ liền có chút ngỡ ngàng. Con mẹ nó, đám người ở đây nhất định là một đám biến thái. Trong phòng này chất đầy những quan tài và xác chết chất đống.

Bên kia còn có những tảng thủy tinh to lớn mà bên trong đó là những con người đang ngủ đông. Đây nhất định là một nơi biến thái mà!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,654
Điểm cảm xúc
5,161
Điểm
113
Chương 19: Tẩu thoát 2
"Đám người này tính mở chiến tranh của các vì sao à?" Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Mộc Nguyệt Dao không khỏi ngỡ ngàng.

"Không, bọn chúng muốn... bất tử?" Mạc Tử Khiêm lúc này cũng khó tin mà lên tiếng.

Dường như nó đã nằm ngoài tầm kiểm soát của bọn họ, chuyện này không thể đi xa hơn được nữa.

"Bất tử? Đừng đùa." Sầm Tiến nghe xong cũng khó tin mà đáp lại. Nhưng hiện tại thì đây là cách giải thích hợp lý nhất đi?

Lăng Tiêu Nhiên tiến gần đến từng viên pha lê. Người bên trong gợi cho cô vô số cảm giác quen thuộc khó tả. Rốt cuộc bọn họ là ai chứ?

Một đoạn hồi tưởng mơ hồ ẩn hiện trong dòng chảy kí ức của cô.

Một người đàn ông cùng một người phụ nữ, một người thiếu nữ cùng với một cậu thanh niên. Bọn họ đang muốn cô biết điều gì vậy?

"Nhiên, chúng ta đi. Đừng thất thần nữa." Mộc Nguyệt Dao tiến đến kéo cô ra khỏi dòng hồi tưởng.

"Được."

(...)

Lúc này ở ngoài ngoại ô nơi căn nhà của Lăng Tiêu Nhiên đã thất thủ. Đám người ồ ạt kéo vào tìm người.

"Tìm kĩ vào, đừng bỏ sót bất kì chổ nào."

"Phải bắt sống."

"Làm tốt sẽ được thưởng đó."

Bọn họ như muốn lục tung cả tầng một. Hai cô gái ở tầng ba trốn nơi phòng tắm mà lòng nóng như lửa.

Lục Tô Thời sau khi nhận được tin đã nhanh chóng chạy đến, nhưng mọi chuyện liệu sẽ kịp thời sao?

Anh ta liệu có thể cứu bọn cô khỏi cái tình huống này không? Lần này nếu bị bắt đi chắc chắn sẽ rất thê thảm, bất kì ai đều sẽ không có một kết cục tốt đẹp.

Dù sao đối phương là ai, họ muốn gì các cô cũng chẳng rõ. Là đám người ở Los Angeles hay lại là một thế lực khác?

Vô số câu hỏi hiện lên trong đầu nhưng Cung Kiều Hân hay Thương Vũ đều chẳng có câu trả lời. Thật sự mọi chuyện đang bế tắc đến cùng cực.

Lúc này, cửa lớn bỗng nhiên mở ra, một người đàn ông tuấn tú bước vào. Khí chất này làm mọi người ở đó muốn ngó lơ cũng không được.

Là Song Kiệt Luân, người thừa kế chính quy của Song môn. Họ là một trong những gia tộc có bề dày lịch sử lâu đời nhất ở Hà thành. Mà nhà họ Song cũng chẳng có những cuộc nội chiến đấu đá hào môn nên lịch sử gốc gác của bọn họ dường như vô cùng trong sạch.

Chỉ là tên họ Song này đến đây có mục đích gì?

"Cung Kiều Hân, tôi biết em đang ở đây. Nếu em thích chơi trốn tìm như vậy, tôi sẽ thoã mãn em. Nhưng tốt nhất em trốn cho kĩ, đừng để tôi tìm ra. Nếu không em sẽ khó thoát đấy." Anh ta đứng ở sảnh mà hét lớn.

Chính là hét lớn, lớn đến nỗi ở tầng ba vừa nghe thấy giọng nói này, Cung Kiều Hân liền run rẩy.

Mặt cô tái mét, con ác quỷ đó sao có thể tìm thấy cô được chứ?

"Này, đó là người của bọn tôi. Song thiếu đừng ngang ngược như vậy." Một người trong đám lính của vị lão đại nọ lên tiếng.

"Hửm?" Song Kiệt Luân nghe xong liền quay mặt nhìn người vừa mới nói câu đó, sát khí trong không gian bỗng chốc tăng lên dữ dội.

Tên kia vừa nhìn thấy thế liền sợ xanh mặt, hận không thể đánh chết chính mình.

Thương Vũ lúc này nhìn thấy Cung Kiều Hân một bên một mực run rẩy liền không khỏi đau lòng. Tên đàn ông đó rốt cuộc đã làm gì chị gái cô thế này?

"Chị Hân, chị..." Thương Vũ vừa định mở lời liền nghe thấy mấy tiếng bước chân chạy lên cầu thang.

"Không hay rồi, đi thôi." Cung Kiều Hân với thính giác chẳng phải loại tầm thường cũng phát hiện ra sự khác lạ.

Bây giờ không phải lúc để ngồi đây ủ rũ, bọn cô cần trốn khỏi đây, trốn khỏi cái địa ngục trần gian này.

"Đi đâu đây?"

"Nhảy đi." Cung Kiều Hân lên tiếng, bọn họ đứng trước khung cửa sổ tầng ba. Với độ cao này cũng không gây quá nhiều khó khăn cho bọn họ, thế nhưng đáp đất rồi nên làm gì tiếp theo chứ.

"Được." Thương Vũ nghe xong ngay làm tức đáp ứng, dường như nếu chỉ cần chần chừ thêm một lúc nữa thì sẽ không kịp.

Hai người vọn họ thật sự nhảy xuống ở cái độ cao này. Chỉ là khi vừa tiếp đất, quay người lại liền thấy một người đàn ông đã đứng đó chờ sẵn.

"Tôi đã nói gì ấy nhỉ? Cung Kiều Hân, nếu em trốn không kĩ. Khi tìm được tôi nhất định sẽ không kìm được mà bóp nát em." Song Kiệt Luân nhìn người con gái trước mắt mà mắt đỏ hoe. Anh ta dường như chẳng thể kìm được cái cảm xúc dâng trào trong lòng.

(...)

"Mẹ nó, chổ quái gì chẳng thấy đường ra thế này?" Sầm Tiến đánh đến tên thứ mấy chẳng thể đếm được, bực dọc mà lên tiếng.

Bọn họ đã đi rất lâu rồi vẫn không thấy đường ra. Nơi này chỉ là một lối đi thẳng, ấy vậy mà không thể thoát ra được, đúng là tức chết mà.

Bổng nhiên một làn khói dày đặc tràn đến chổ bọn họ. Nhìn thấy chúng, Lăng Tiêu Nhiên liền biết không ổn rồi.

"Khả năng cao là thuốc mê, mọi người cẩn thận." Lăng Tiêu Nhiên lên tiếng cảnh báo.

Một đám người đã trang bị đồ bảo hộ xông đến đòi bắt giữ Lăng Tiêu Nhiên và Mộc Nguyệt Dao lại.

Có thể thấy, đám người này không phải là cùng một mục đích. Tên họ Song nhằm vào Mạc Tử Khiêm nhưng bọn họ lại muốn bắt giữ bọn cô. Liệu bọn họ họp tác với nhau thì có được mục đích gì cơ chứ?

Hai cô gái cũng chẳng phải dạng bình hoa yểu điệu. Lăng Tiêu Nhiên xé chiếc váy dài mình đang mặc ra, dùng nó mà ngăn chặn thuốc.

Còn về phần Mộc Nguyệt Dao, số thuốc mê này chẳng là gì cả. Sở trường đặc biệt của cô chính là pha chế thuốc, số thuốc mê ít ỏi này sớm chẳng là gì đối cô cả.

Sầm Tiến cùng Mạc Tử Khiêm nhìn thấy hai cô có thể lo được cũng mặc kệ mà quay người bỏ chạy.

Ấy vậy mà thật sự hai cô ấy có thể xử lý được đám người ấy mà đuổi theo.

Lúc thoát ra khỏi cánh cửa nơi này, cả bốn người mới ngỡ ngàng nhận ra nơi đây chỉ là một phần nhỏ trong khuôn viên của toàn dinh thự khổng lồ trên vách núi này.

Rốt cuộc làm sao mới có thể thoát đây?
 
Top