Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Hào Môn: Cô Lăng, Em Chạy Không Thoát - Bạch Dương Vũ

[Ngôn tình] Hào Môn: Cô Lăng, Em Chạy Không Thoát - Bạch Dương Vũ

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,654
Điểm cảm xúc
5,161
Điểm
113
Chương 20: Tẩu thoát 3
Đám người đằng sau đã đuổi đến nơi.

"Giờ làm sao đây?" Mộc Nguyệt Dao nhìn đám người xung quanh.

Họ bị bao vây chật kín, hiện trường bây giờ bọn họ chỉ là những con cá nằm trên thớt chờ đợi người ta đến làm thịt mà thôi.

"Ba người tìm cách đột phá vòng vây đi. Tôi ở đây cầm chân bọn chúng." Lúc này, Sầm Tiến lên tiếng nói trước. Thái độ kiên quyết đến độ chẳng ai có thể nói gì nữa.

"Câm miệng, có đi thì cùng đi." Dường như cái khí chất nam nhân trong lòng làm cho Mạc Tử Khiêm không cách nào đồng ý chuyện này, anh ta liền lên tiếng phủ nhận.

"Đừng điên nữa. Nói về cận chiến thì ai hơn được tôi cơ chứ? Mau lăn đi cho khuất mắt tôi. Các người phải rời khỏi đây an toàn để đem người đến cứu tôi chứ." Sầm Tiến đen mặt.

Nói sao nhỉ? Bọn họ đều chẳng phải dạng hiền lành gì. Để đi đến cái quyết định từ bỏ tất cả để đám người kia chạy đi chắc là cả một kì tích.

"Khoan..." Lăng Tiêu Nhiên vừa lên tiếng liền bị Mạc Tử Khiêm lôi đi một cách mạnh bạo.

"Nè nè, đừng coi thường bọn này. Các người không thoát được đâu." Đám người kia nhìn thấy bọn họ chạy đi liền chắn ngang trước mặt.

Thế nhưng điều này có chút ý nghĩa gì sao? Bọn này chỉ là một đám tép rêu, bọn họ hoàn toàn có thể chạy được.

Chỉ là bọn họ có vũ khí. "Bằng" một tiếng, có người trúng đạn rồi.

(...)

Cung Kiều Hân nhìn người đàn ông gần như phát điên trước mặt liền sợ hãi đến cực độ.

"Lại đây." Song Kiệt Luân nhìn người con gái mà mình đã tơ tưởng từ lâu. Anh ta vui lắm, vui đến sắp phát điên rồi.

"Đừng phát biểu ng.u như thế nữa." Thương Vũ lên tiếng.

Ai đời lại tự chạy đến bên kẻ địch chứ? Đúng là một tên không bình thường mà.

"Hân à, em nghĩ chỉ một oắt con miệng còn hôi sữa có thể chống đối lại tôi sao?" Song Kiệt Luân vẫn là cái thái độ phát cuồng đó.

Anh ta như ma như quỷ mà từ từ tiến đến trước mặt hai cô gái.

Vừa giơ nắm đấm về phía Thương Vũ thì đã có một người đàn ông chặn lại.

"Lam Thiên Ân, đừng có làm chuyện vô nghĩa nữa." Song Kiệt Luân nhìn thấy người đàn ông trước mặt liền khó chịu mà lên tiếng.

"Kiệt Luân, mấy chuyện này ông lão nhà cậu vẫn chưa biết nhỉ? Đoán xem nếu ông ấy biết được cậu sẽ ra sao đây?" Lam Thiên lên tiếng hỏi chuyện.

Ai cô gái bị đẩy xuống phía sau lưng mình, quả là một người đàn ông thành đạt mà.

"Chẳng liên quan đến cậu Lam đây nhỉ? Đừng nhiều lời nữa, giao người ra đây thì mọi thứ sẽ xong ngay thôi." Từ đầu đến cuối, Song Kiệt Luân chỉ muốn đoạt Cung Kiều Hân về chứ chẳng hề có ý nghĩ nào khác.

Ở Anh thì cô ấy dường như đã được bảo vệ quá kĩ. Tên đàn ông kia không hề cho ai đụng đến một sợi tóc của người con gái này.

Nhưng bây giờ đang ở Hà thành. Tên kia không lẽ có thể mọc cánh bay đến sao?

Còn không nói đến chuyện anh ta đang bị cầm chân bởi cô hôn thê trẻ tuổi. Đúng là đến trời cũng giúp anh ta mà.

"Anh, chị Hân..." Thương Vũ vừa lên tiếng, Lam Thiên Ân đã ra hiệu ngừng nói.

Hôm nay anh ta chắc chắn sẽ không để ai phải rời đi. Nếu để người đi mất thì anh biết đối mặt sao với Lăng Tiêu Nhiên đây?

Lúc này, đám thuộc hạ bên ngoài liền chạy vào báo tin. Người của quân đội, nói đúng hơn là người của Lục Tô Thời đang bao vây khắp chổ này.

"Chết tiệt." Vừa nghe xong, Song Kiệt Luân liền khó chịu ra mặt.

"Kêu bọn họ rút quân đi."

(...)

Lần này người trúng đạn là Mộc Nguyệt Dao.

"Chạy... chạy đi, ra ngoài rồi thì nhớ gọi người đến đây." Mộc Nguyệt Dao lên tiếng đuổi người.

Viên đạn ghim thẳng vào đùi, máu chảy ra nhiều lắm. Chẳng biết phải làm sao, Mộc Nguyệt Dao đành từ bỏ cơ hội chạy trốn.

Lăng Tiêu Nhiên và Mạc Tử Khiêm có thể làm gì khác nữa sao? Cả hai bỏ chạy.

Hai chạy thoát khỏi nơi khuôn viên, đám người phía sau sớm đã bị Sầm Tiến cầm chân. Thế nhưng bây giờ bọn họ phải làm sao đây?

Đã có điện thoại cướp được từ một tên tay sai, vậy nhưng nên ở đây hay chạy thẳng vào rừng.

Ai biết được rằng trong khu rừng tối tăm đó khi màn đêm buông xuống thì sẽ có chuyện gì xảy ra cơ chứ?

Người của Mạc Tử Khiêm đã được gọi đến, cả Hạ Vãn Triều và Lục Tô Thời cũng biết được chuyện này. Thế nhưng, anh Hạ giờ đây lại chẳng có trong nước nên chẳng thể làm gì được.

"Vào rừng." Mạc Tử Khiêm lên tiếng. Nếu cứ đứng yên ở đáy chắc chắn đám người bên trong kia sẽ đuổi ra đến đây.

Nếu đã vậy thì bọn Sầm Tiến và Mộc Nguyệt Dao ở lại chổ đó thì có lợi ích gì cơ chứ.

Sinh tồn nơi rừng hoang này cũng chẳng phải là một điều gì quá khó khăn. Bọn họ đều là những người đã có kinh nghiệm.

Từ tìm thức ăn, nước uống đến việc tránh khỏi cách loại thú dữ.

Thế nhưng bọn họ lại chẳng thể đốt lửa vào ban đêm. Khu rừng này nói lớn không lớn nhỏ không nhỏ, nếu thật sự đốt lửa thì chắc hẳn sẽ bị bọn chúng phát hiện.

Khí trời ban đêm lạnh lẽo vô cùng. Tay chân Lăng Tiêu Nhiên sớm đã lạnh cóng. Một ngày dài đánh nhau cô thật sự đã rất mệt, hiện tại chỉ muốn ngủ.

Nhưng sau khi trải qua một tuổi thơ được rèn dũa kia đã cho cô cái khả năng thích ứng với hoàn cảnh một cách nhanh chóng nhất.

"Em không nghỉ ngơi à?" Nhìn thấy Lăng Tiêu Nhiên dù mệt đến chết đi sống lại vẫn kiên định ngồi đó, Mạc Tử Khiêm liền cảm thấy buồn cười.

"Ai cần anh quan tâm."

"Lại đây, bé cưng, chúng ta ngồi gần nhau sẽ ấm hơn đấy."

Nghe câu nói có vẻ khá thuyết phục, Lăng Tiêu Nhiên ấy vậy mà thật sự đến ngồi gần tên đàn ông đó thật.

Lại gần mới thấy, dù trải qua bao nhiêu chuyện. Trên người Mạc Tử Khiêm vẫn còn vương lại một mùi hương vô cùng đặc biệt. Nó thanh mát như bạc hà nhưng cũng ấm áp vô cùng như mùi gỗ thông.

Mùi hương xộc vào mũi cùng với cái khí thế bất phàm đã làm cho Lăng Tiêu Nhiên hạ lỏng cảnh giác xuống. Cô thiếp đi lúc nào không hay.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,654
Điểm cảm xúc
5,161
Điểm
113
Chương 21: Ở với nhau một đêm trong rừng vẫn còn rất nhiều chuyện để nói
"Đúng là ngốc mà." Nhìn thấy cô gái bên cạnh đã thiếp đi. Mạc Tử Khiêm cười nhạt.

Cô gái này đem lại cho anh vô vàng cảm xúc kì lạ, nó thân thuộc đến đáng ngờ. Rốt cuộc đây là ai?

Bỗng, đầu anh đau đớn đến lạ. Một dòng kí ức tràn về, hình ảnh một cô bé nhỏ mặc váy trắng đưa tay ra trước mặt anh, tặng anh một cành hoa rồi đột ngột tan biến. Gương mặt sớm đã bị bôi đen chẳng thể thấy rõ.

Cả người anh đột nhiên căng cứng, đó không phải ác mộng cũng chẳng phải mộng đẹp như ý nguyện. Đó chỉ là một đoạn kí ức thoáng qua, thế nhưng đoạn kí ức đó rốt cuộc là từ đâu mà ra?

(...)

Lúc Lăng Tiêu Nhiên tỉnh dậy đã là tờ mờ sáng hôm sau. Cô vậy mà lại dựa vào Mạc Tử Khiêm say một giấc đến sáng, quả là kì tích mà.

"Dậy rồi à?" Người đàn ông bên cạnh nhận ra cô đã thức dậy cũng xoay người hỏi.

Bản năng mãnh thú trong người anh ta quả là đáng kinh ngạc. Có lẽ đêm qua anh ta đã có một đêm không ngon giấc.

Vậy nhưng ngược lại với những suy nghĩ của cô. Đêm qua Mạc Tử Khiêm có một giấc ngủ khá yên giấc, chẳng hề gặp phải cơn ác mộng nào.

Chẳng biết từ bao giờ, việc gặp ác mộng đã không còn quá xa lạ với anh.

"Ừ. Tìm cách rời khỏi đây đi." Lăng Tiêu Nhiên lên tiếng.

"Em tin không, chúng ta sẽ không cần tìm cách. Bọn họ sẽ đến cứu chúng ta." Mạc Tử Khiêm đứng dậy, giọng nói ung dung thoải mái tựa như chẳng có gì xảy ra.

Vừa dứt câu, trên đầu liền có tiếng trực thăng truyền đến. Người xuất hiện là Tô Bạch.

Muốn hiểu rõ mọi chuyện vậy thì phải quay trở về chiều hôm qua.

Ngay sau khi Mạc Tử Khiêm cùng Lăng Tiêu Nhiên rời khỏi được căn biệt thự đó. Nửa tiếng sau, Sầm Tiến và Mộc Nguyệt Dao liền thất thủ. Bọn họ tiếp tục bị bắt.

Vậy nhưng vào chiều tối hôm đó, Lục Tô Thời cùng đám người của Tô Bạch đã xuất hiện ứng cứu kịp thời.

Lại nhắc về Lục Tô Thời, anh ta đáng lí ra chẳng biết gì cả. Vậy nhưng khi vừa tới nơi liền thấy mĩ nhân đã bị người anh hùng khác cứu thì trong lòng nóng như lửa đốt.

Vừa định tiến lên sống chết một trận thì bọn họ nhận được điện thoại của Lăng Tiêu Nhiên gọi đến hỏi thăm tình hình sau khi Mạc Tử Khiêm đã dùng điện thoại gọi đi ra lệnh cho cấp dưới.

Hỏi ra mới biết, đám người đó vậy mà thật sự chơi trò dương đông kích tây. Nếu không phải bọn họ được báo trước sẽ có chuyện chắc chắn mọi thứ sẽ không đơn giản như vậy.

Vậy là vừa biết được tình hình, thiếu tướng Lục nhà ta liền đem quân đến đàm phán.

Bọn người phía bên trong lâu đài nhìn thấy quân đội đến liền biết không còn cách nào khác đành phải giao người ra. Lục Tô Thời đang ở đây, nếu như không giao người sợ rằng sẽ không yên thân với bọn họ.

Hơn nữa nếu nơi này bị phá hủy, nhất định sẽ gây ra tổn thất rất nặng nề. Người thì vẫn còn có cơ hội bắt được, nhưng nếu gây tổn hại đến đám nhân bản trong kia chắc chắn sẽ là chuyện lớn, dù sao...

Vậy là Sầm Tiến và Mộc Nguyệt Dao sau khi bị bắt lại thì một lần nữa lại được thả ra một cách bình an vô sự.

Cung Kiều Hân sau khi được cứu cũng đã bị vị kia nhà mình kéo về Mỹ trong đầy sự phản đối.

Vậy là mọi chuyện kết thúc. Chẳng có thương vong hay bất kì thứ gì đại loại thế xảy ra.

Quay trở lại hiện tại, Tô Bạch đưa hai người về Nguyên Sắc Nhược Thành của Mạc Tử Khiêm để tụ họp với đám người còn lại.

"Chị Hân đâu?" Vừa trở về, đảo mắt khắp phòng không thấy bóng dáng của Cung Kiều Hân, Lăng Tiêu Nhiên liền không nhịn được mà lên tiếng hỏi.

"Vừa về Mỹ rồi. Nghe bảo lần này chị ấy trốn về đây, vị kia đương nhiên là vô cùng tức giận cưỡng chế đem người trở về rồi." Thương Vũ lúc này mới lên tiếng đám.

Hiện tại Sầm Tiến có thể xem là thương tích đầy mình vậy mà anh ta vẫn ung dung ngồi uống trà một cách nhàn nhạ.

Hơn nữa còn vô cùng hứng thú với mối quan hệ của Lam Thiên Ân và Lục Tô Thời.

Hai người này chắc chắn có vấn đề.

"Anh Ân, lại làm phiền anh rồi." Lăng Tiêu Nhiên lúc này cũng lên tiếng nói.

Lam Thiên Ân không đáp lại mà tiến lại gần cô, nhanh chóng ôm cô vào lòng.

Hành động của anh ta nhanh đến nỗi khiến cô chẳng kịp phản ứng, nhanh đến nỗi bọn người ngồi đó chỉ biết trợn tròn mắt mà nhìn.

Mạc Tử Khiêm dù trong lòng cảm thấy không vui nhưng cũng không biểu hiện ra mặt.

"Không sao là tốt. Nhiên à, em đừng đẩy mình vào nguy hiểm nữa." Lam Thiên Ân nói với cái giọng điệu dịu dàng hết sức.

Lăng Tiêu Nhiên nghe đến đây liền cảm thấy đau đầu.

Nói về lần đầu cô và Lam Thiên Ân gặp nhau cũng được coi là vô cùng tình cờ. Bọn họ học cùng chung một vị sư phụ, thế là quen biết nhau.

Tình cảm này cũng hơn sáu năm nhưng anh ta với cô mà nói chỉ là một người anh trai không hơn không kém. Thế nhưng mà hình như người đàn ông này không nghĩ vậy, anh ta dường như có chút kì lạ đi.

"Người cô ấy bị thương, đừng đụng vào." Mạc Tử Khiêm lúc này cũng lên tiếng.

Lam Thiên Ân nghe vậy cũng buông tay. Đôi mắt kia vẫn dịu dàng đảo từ trên xuống dưới nhìn cô.

"Được rồi. Thượng Uyển của em đã bị đám người kia phá hoại nghiêm trọng. Em cùng Diệp Tư trở về Lam gia với anh đi." Lam Thiên Ân lên tiếng.

"Không được." Lúc này, Lục Tô Thời cùng với Mạc Tử Khiêm đồng thời lên tiếng.

Đây chính là cơ hội cho cậu Lục nhà chúng ta tìm lại tình yêu đích thực của đời mình. Nếu như thật sự làm theo ý cậu ta thì khác nào mất vợ cơ chứ?

Hôm nay nhất định phải đòi lại công bằng, đòi lại vợ, đòi lại Thương Vũ chứ không phải là Lam Tư Diệp.

Thế nhưng đánh chết Lục Tô Thời cũng không tin được Thương Vũ vậy mà lại đồng ý thoả hiệp.

"Dạ được." Thương Vũ nghe xong cũng đáp lại, trở thành người nhà họ Lam, lẽ ra cô ấy nên trở về đó lâu rồi mới phải.

Lăng Tiêu Nhiên không đáp lại thì đã nghe tiếng của Mạc Tử Khiêm nói tiếp.

"Lam thiếu gia không cần lo. Nhiên sẽ ở chổ tôi, sao dám làm phiền anh được. Dù sao chúng tôi cũng thân nhau hơn, ở với nhau một đêm trong rừng vẫn còn rất nhiều chuyện để nói."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,654
Điểm cảm xúc
5,161
Điểm
113
Chương 22: Sống dậy một lần nữa vẫn bị cắm sừng
"Lam thiếu gia không cần lo. Nhiên sẽ ở chổ tôi, sao dám làm phiền anh được. Dù sao chúng tôi cũng thân nhau hơn, ở với nhau một đêm trong rừng vẫn còn rất nhiều chuyện để nói." Mạc Tử Khiêm lúc này cũng lên tiếng giành người, con mồi của mình đâu thể nào dễ dàng bị lấy đi như vậy được?

Lăng Tiêu Nhiên mười ngàn lần cảm thấy chuyện này thật sự là vô cùng không ổn.

Dù là Mạc Tử Khiêm hay Lam Thiên Ân đều đau đầu như nhau. Nếu như vị Lam thiếu gia chỉ đối xử với cô hoàn toàn như em gái thì sẽ dễ thở hơn nhiều.

Thế nhưng cuộc đời mà, đâu phải cứ muốn là được. Nhớ lại mười mấy năm trước, trong buổi huấn luyện cô vô tình bị một con rắn độc cắn, sau đó liền có vị lương y đi đến cứu giúp.

Vài ngày sau đó, cô liền trở thành đồ đệ thân truyền của ông ta. Nói sao nhỉ, ông ấy cưng chiều cô như con gái bởi theo như suy nghĩ của ông ta thì con gái chính là để cưng chiều, để nâng như trứng hứng như hoa.

Lúc đó ông ấy cũng có một vị đồ đệ khác, một người con trai lớn hơn cô 2 tuổi, dáng vẻ thành thục năm đó dường như đã khảm sâu vào tâm trí cô, khiến cô chẳng cách nào quên được.

Thế nhưng tình cảm dành cho người đàn ông đó, chính xác hơn là dành cho Lam Thiên Ân thì mãi mãi chẳng vượt qua nổi tình cảm gia đình.

"Buông ra buông ra, đây là người của tôi, bọn tôi ở cùng nhau." Mộc Nguyệt Dao lúc này thấy không khí dường như có chút khác thường nên cũng lên tiếng giải vây cứu cô, quả là đấng cứu thế mà.

Sầm Tiến cũng không để tâm đến, anh ta ngồi đó nghe ngóng một cách bình thản cứ như mình là người vô hình. Dù sao cứu được người rồi, cô gái nhà anh ta không tự đâm đầu vào chổ chết nữa là được.

"Đúng rồi, tôi sẽ về nhà anh hai ở với Dao Dao, không cần phiền mọi người." Vừa nói dứt câu, Lăng Tiêu Nhiên liền dắt tay Mộc Nguyệt Dao vụt chạy đi mất.

Bọn họ chạy mà không thèm quay đầu nhìn lại, thật sự là chạy trối chết đúng hiệu.

(...)

Lăng Tiêu Nhiên được Mộc Nguyệt Dao chở trên chiếc xế hộp hạng sang của mình, ánh nhìn mông lung.

"Em sao đấy?" Mộc Nguyệt Dao nhìn thấy em gái mình có chuyện trong lòng liền lên tiếng hỏi thăm.

"Không có gì, trong lòng chỉ là chút bận tâm. Rốt cuộc em thế là đúng hay sai?"

"Chuyện gì, chuyện em ly hôn, chuyện của em vớu tên họ Mạc kia hay là chuyện của Thương Vũ?" Dù cho cô và Lạc Hi thường cùng nhau trốn đi biệt tâm, vậy nhưng vẫn rất chăm chú mà nắm bắt tình hình.

"Tất cả." Lăng Tiêu Nhiên đáp.

"Được rồi. Em nghĩ nó đúng là đúng thôi. Thật ra mọi chuyện đều có hai mặt tốt xấu. Tùy vào cách nhìn nhận của em mà nó biến đổi thế nào thôi."

(...)

Một tiếng sau, bọn họ đang có mặt ở bệnh viện thành phố. Mộc Nguyệt Dao hiện tại đang là bác sĩ ở đây, vừa đi được một lúc liền có điện thoại.

Dù là bác sĩ, vậy nhưng cô Mộc này vẫn vô cùng nhàn rỗi. Nói sao nhỉ? Nếu có tâm trạng thì cô ấy sẽ làm tròn nghĩa vụ, nhưng nếu không có tâm trạng thì phải tùy phong thủy ngày đó.

Dẫu cho tính khí có thất thường nhưng cô vẫn được tham gia vào đội ngũ bác sĩ của nơi này là bởi cô có thiên phú trời ban. Mà đã là thiên phú thì chính là thứ không thể nào thay thế được.

"Em ngồi đây đi, chị có việc. Một lát nữa sẽ quay lại." Mộc Nguyệt Dao mặc áo blouse xong liền mặc cô ngồi đó mà chạy đi làm việc.

Thật ra Lăng Tiêu Nhiên cũng rãnh, việc ngồi đợi ở đây dường như chẳng có gì đáng nói.

Chỉ là vừa đưa mắt nhìn lên liền thấy Mạc Cẩn Nhạc. Con mẹ nó, đúng là oan gia mà.

Vậy nhưng anh ta lại đứng nơi khoa sản, không lẽ anh ta chơi trúng cô nào rồi à?

Mạc Cẩn Nhạc nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Lăng Tiêu Nhiên liền bước những bước dài đến chổ cô.

Chưa kịp quay đầu bỏ chạy thì anh ta đã đứng bên cạnh nắm chật lấy tay cô.

"Tiêu Nhiên, em bệnh sao?" Mạc Cẩn Nhạc với sự dịu dàng và quan tâm của mình lên tiếng hỏi thăm.

"Không có, đừng đụng vào tôi." Vậy nhưng Lăng Tiêu Nhiên vẫn một mực xa cách anh ta. Vẻ chán ghét kia dường như đã thể hiện rõ ràng thái độ của cô.

"Em..."

Vậy nhưng, chưa kịp nói dứt câu, từ đâu đã lao ra một người con gái khác lao thẳng vào Mạc Cẩn Nhạc mà ôm lấy.

"Cẩn Nhạc à, sao anh lại bỏ người ta chứ. Bé con trong bụng cùng người ta vô cùng buồn rầu đó." Chu Khiết Đan đứng bên cạnh bĩu môi tỏ thái độ không vui.

Mạc Cẩn Nhạc không đáp lại. Anh ta cảm thấy vô cùng đau đầu với cô gái này. Đây là Chu Khiết Đan, con gái của vị giám đốc hợp tác với Mạc Thị.

Đêm đó bọn vừa cùng nhau kí hợp đồng, sau đó anh liền bất tỉnh. Sáng hôm sau chính là trong trạng thái trần như nhộng mà mở mắt. Hơn nữa người Chu Khiết Đan đã đầy vết hôn.

Không bao lâu sau thì cô ta có thai, anh còn có thể bao biện gì đây?

Lăng Tiêu Nhiên nhìn thấy cảnh này liền tỏ vẻ đã hiểu tất cả.

Nhưng dù sao trong lòng vẫn mang một nỗi bực bội. Con mẹ nó, sống dậy một lần nữa vẫn bị cắm sừng
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,654
Điểm cảm xúc
5,161
Điểm
113
Chương 23: Người của Nghị Viện
"Em đừng..." Mạc Cẩn Nhạc vừa muốn lên tiếng liền bị người đàn bà kế bên chen ngang.

"Cô là cô Lăng, vợ cũ của Cẩn Nhạc nhỉ? Tôi là Khiết Đan, rất vui được làm quen với cô. Cũng cảm ơn vì cô đã nhường Cẩn Nhạc lại cho tôi, tôi và cả đứa con trong bụng vô cùng thành khẩn mà cảm ơn cô." Chu Khiết Đan lên tiếng trước.

Cô ta mỉm cười nhìn Lăng Tiêu Nhiên, vẻ mặt như thể thật sự cảm ơn cô rất nhiều. Nhưng có trời mới biết đâu mới là lời thật lòng cơ chứ?

"Cô Chu đúng không? Cô đừng lo, tôi không phải loại người nhỏ mọn. Hơn nữa vứt rác đi sao phải tức cơ chứ." Lăng Tiêu Nhiên cũng khẽ cười, nhưng đây lại là một nụ cười đầy trào phúng.

Cô cảm thấy nếu ở đây thêm một phút giây nào nữa thì nhất định sẽ bị ai cái âm hồn này quấn lấy đến già mất thôi.

Cô Lăng quyết định phất áo ra đi không quay đầu nhìn lại. Dù sao ở đây chỉ tổn làm bẩn mắt mà thôi.

(...)

Phòng làm việc riêng của Mộc Nguyệt Dao ấy vậy mà lại có một người đàn ông, đây đúng là kì tích mà.

Lăng Tiêu Nhiên không vội mở cửa, đứng bên ngoài nhìn vào liền nhận ra đây chính là vị ảnh đế tài ba mà vẫn thường hay xuất hiện trên TV.

Kí ức về kiếp trước của cô dường như chẳng hề có sự xuất hiện của người đàn ông này, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?

"Bác sĩ Mộc, tôi thật sự cần em chữa bệnh mà." Người đàn ông đó lên tiếng bàn bạc.

Vậy nhưng Mộc Nguyệt Dao vẫn tập trung vào sấp tài liệu trên bàn mà chẳng ngó ngàng gì đến anh ta. Thật sự xem đó chỉ là một người vô hình.

Vậy nhưng người này chẳng biết điểm dừng mà luyên thuyên nói mãi. Mộc Nguyệt Dao sớm đã vô cùng khó chịu, nếu đây không phải là học trò cưng của viện trưởng thì cô đã sớm tống anh ta ra khỏi đây rồi.

Ít ai biết được vị ảnh đế tài ba này từng một thời làm bác sĩ, hơn nữa anh ta còn được chính viện trưởng dẫn dắt. Vậy nhưng một số biến cố xảy ra, anh ta quyết định từ bỏ màu trắng của áo blouse mà đến với nơi ánh đèn sân khấu xa hoa hào nhoáng, quả là khiến cho con người ta mở rộng tầm mắt.

Mộc Nguyệt Dao nhìn thấy người đàn ông trước mặt liền tỏ ra chán ghét đến cực độ.

Nhìn thấy tình huống này, dường như sợ Mộc Nguyệt Dao thật sự sẽ đánh người, Lăng Tiêu Nhiên liền mở của bước vào.

"Chị Dao, chị chưa xong à?" Lăng Tiêu Nhiên lên tiếng hỏi.

"Ừ, lần này đi hơn lâu nên việc cần làm khá nhiều. Em có thể về trước, gửi địa chỉ nhà cho chị là được." Mộc Nguyệt Dao đáp lại những vẫn chẳng ngước đầu lên, điều này càng thể hiện sự bận rộn của cô.

"Được rồi, chị đừng làm việc quá sức." Lăng Tiêu Nhiên cũng vô cùng quan tâm mà đáp lại.

Người đàn ông này đưa mắt nhìn cô, ánh nhìn vô cùng nóng bỏng.

"Ngài Joyce, mời anh đi cho." Lăng Tiêu Nhiên lên tiếng đuổi khách.

Nghe đến đây, người kia vô cùng ngạc nhiên mà nhìn cô. Ánh mắt loé sáng, sống lưng cũng đơ cứng.

Phải nói rất ít người biết được anh ta là Joyce, con trai độc nhất của một quý tộc Anh, nói đúng hơn thì anh là con trai của một Công tước quyền quý. Quyền lực đến cả hoàng gia cũng phải dè chừng.

"Nhiên, em nói gì đấy?" Mộc Nguyệt Dao nhìn thấy hai người bọn họ nói chuyện cũng vô thức mà ngước lên nhìn.

"Không có gì, chị Dao, em về trước đây." Lăng Tiêu Nhiên xoay người bỏ đi.

Gã đàn ông kia cũng vô cùng biết điều mà rời đi. Vậy nhưng tâm trạng có chút suy nghĩ.

Lăng Tiêu Nhiên vừa nhìn liền biết là một cô gái không tầm thường, vậy nhưng đến độ có thể biết được thân thế thật của anh thì quả là không đơn giản.

Lúc này trước cổng bệnh viện, một chiếc siêu xe sớm đã được đậu chờ sẵn.

Người lái xe là Sầm Tiến.

"Đến rồi à? Còn tưởng cậu ở trong đó cả đêm khám bệnh với cô bác sĩ kia chứ." Sầm Tiến lên tiếng trêu chọc.



Nhìn thấy cậu bạn mình vẫn im lặng mà ngồi suy nghĩ đăm chiêu, Sầm Tiến nói tiếp.

"Thẩm Hàn Mặc, cậu trúng tà à?"

Thẩm Hàn Mặc lúc này như nhớ về một điều gì đó. Anh ta quay người hỏi Sầm Tiến.

"Nguyệt Dao nhà tôi cùng với Lạc Hi nhà cậu có phải có một đứa em gái không?"

"Em gái? Cả hai luôn sao? Không phải cậu đang đến Lăng Tiêu Nhiên đó chứ?." Vừa nghe đến đây, đầu Sầm Tiến liền nhảy ra hình bóng của một người con gái.

"Lăng Tiêu Nhiên sao?"

"Đúng rồi, vừa mới đi ra khỏi đây lúc nãy đấy."

Nhìn thấy bạn mình có vẻ lạ, Sầm Tiến liền hỏi xem rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra.

"Cô ta biết tôi."

"Cậu là ảnh đế, con bé đó biết cậu thì lạ lắm sao?"

"Không phải, ý tôi là cô ta biết tôi là Joyce. Mà có mấy người biết được sự thật này chứ? Hơn thế nữa những người biết được không phải bạn bè thân thiết thì chính là người của Nghị Viện rồi."

Nghị Viện tồn tại ở Anh chính là một tổ chức danh chính ngôn thuận mà tồn tại. Họ là tập họp những con người tinh anh nhất để điều tra, xét xử hay làm những chuyện cần thiết mà không trực thuộc bất kì cơ quan nhà nước hay pháp lí nào.

Bọn họ tồn tại độc lập, phía sau lưng là hoàng gia Anh chống lưng vậy nên chẳng còn gì sợ sệt nữa.

Như hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề, Sầm Tiến cũng im lặng không đáp lại.

Nếu như Lăng Tiêu Nhiên thật sự là người của Nghị Viện thì quả là một tin tức động trời mà.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,654
Điểm cảm xúc
5,161
Điểm
113
Chương 24: Là Lăng Tiêu Nhiên
Lúc này Lăng Tiêu Nhiên đã trở về căn nhà cũ ngày trước của hai anh em nhà họ Lăng.

Lăng Thiếu Phàm lúc này không có ở nhà. Căn nhà trống chẳng có chút dương khí.

Nhớ lại một chút, ngày trước cô gặp người anh trai này cũng là ở một tình huống khá bất ngờ.

Cứ tưởng cả đời này cô sẽ chẳng còn có một người thân nào nữa thì người anh trai này đột nhiên xuất hiện, che chở cho cô. Dẫu cho cả một tuổi thơ chẳng hề có bóng hình anh ấy thì việc giờ đây xuất hiện một người anh trai như thế cũng làm cô an lòng.

Bỗng điện thoại trong túi vang lên. Không biết có chuyện gì nhưng số điện thoại này gọi đến khẳng định chẳng phải việc tốt đẹp gì.

"Chuyện gì thì nói nhanh đi" Lăng Tiêu Nhiên chẳng để bên kia nói mà mở lời trước

"Gì đấy, em không định trở về à?" Bên kia là một giọng anh chuẩn gốc, lên tiếng đáp.

"Chị không có chuyện gì làm à?" Cô thấp giọng đáp lại. Muốn lôi đầu cô về Anh à? Có mà nằm mơ nhé.

"Bé cưng, em đừng nói vậy. Nghị Viện có một số chuyện nên chắc phải nhờ em quay về một phen, vị kia ngày nọ bỗng nhiên mất tích rồi. Bên hoàng gia biết tin này cũng lục đục làm gì đó, nhưng tóm lại em phải quay về." Sophia bên kia lên tiếng, giọng nói đã nghiêm túc hơn.

"Mất tích, sao lại mất tích rồi? Chị đừng đùa nữa. Tên đó trước giờ chưa lộ diện, vậy mà giờ đột nhiên biết mất là sao?" Nghe đến đây, Lăng Tiêu Nhiên khẽ nhíu mày, mọi hành động đều dừng lại.

Nghị Viện không phải là nơi đơn giản. Nó được thành lập dựa vào một trong năm nhà sáng lập. Vậy nhưng chỉ mới có hai người lộ diện, những người còn lại đều chỉ là con số không.

Lăng Tiêu Nhiên lại chính là một con số đặc biệt trong số bọn họ. Cô chẳng xuất hiện và cũng chỉ có Sophia mới biết cô là ai. Ngoài ra còn có một K, một người có thể nói là có chức quyền cao nhất trong cả Nghị Viện.

Khi chuyện gì xảy ra, hầu hết đều đã nằm trong tầm kiểm soát của người đó. Chẳng ai biết được vị đó là ai, nhưng tuyệt đối chính là một tên không thể đụng vào.

"Có trời mới biết đấy. Tên đó như ma như quỷ, không nói không rằng liền biết mất, chị đây có thể quản sao?" Sophia nghe đến đây liền tức muốn hộc máu.

Tên đó đã biết mình là một mảnh ghép quan trọng vậy mà không nói không rằng lại biết mất, đúng là chọc tức cô mà.

"Mọi người cầm cự thêm ba tháng, sau ba tháng hãy mở hội nghị, em sẽ trở về." Lăng Tiêu Nhiên nói xong liền cúp máy mà mặc kệ cái núi lửa sắp phun trào bên đầu dây bên kia.

Hội nghị của Nghị Viện luôn là thứ gì đó to lớn. Muốn tổ chức được buổi họp này bắt buộc phải có ba trên năm người cầm quyền cho phép.

Một khi cuộc họp đã mở ra, buộc những người đứng đầu đều phải có mặt dẫu cho bận bịu đến đâu.

Xem ra phía trước sẽ còn vô số chuyện. Bọn họ đã luôn bỏ qua mấy chuyện nhỏ nhặt cho bọn hoàng tộc đó, vậy mà bây giờ lại gây hấng, đúng là điên rồ mà.

(...)

Sáng hôm sau, lúc Lăng Thiếu Phàm trở về đã nhìn thấy Lăng Tiêu Nhiên cùng với Mộc Nguyệt Dao ở nhà. Anh ta có chút ngạc nhiên hỏi.

"Em vừa về à? Nguyệt Dao cũng đến chơi sao?"

"Chào anh, em vừa tới." Mộc Nguyệt Dao cũng rất lễ phép mà đáp lại.

Lăng Thiếu Phàm đi lên phòng không nói gì thêm. Từ lúc nhỏ, Lăng Tiêu Nhiên đã bị lạc mất, con bé sống vào lớn lên trong trại trẻ mồ côi cùng với những người chị đùm bọc.

Vậy nên hiện tại, đặc lên bàn cân so sánh, một người anh trai vừa gặp như anh chính là kẻ dư thừa, có cũng được, không có cũng không sao.

Về loại chuyện này quả thật là làm cho Lăng Thiếu Phàm đau lòng một thời gian, vậy nhưng anh ta có thể làm gì sao?

(...)

Bên này đám người Mạc Tử Khiêm đang say khước trong bar.

Bọn họ hiếm lắm mới có dịp tụ họp lại đầy đủ, đến cả lão đại là Hứa Triều Minh cũng xuất hiện.

Bốn người bọn họ không phải cùng nhau lớn lên như mấy cô gái kia. Vậy nhưng lại chính là loại anh em cùng nhau vào sinh ra tử, chính là những người sẽ chẳng bao giờ bán đứng nhau.

Lúc này mấy cô gái cũng được gọi vào để tăng thêm phần nóng bỏng cho không khí. Vậy nhưng Lục Tô Thời tuyệt nhiên không đụng đến một ngón tay.

Dù sao thì vị ở nhà vẫn đang trong gian đoạn giận dỗi, nếu chẳng may để cô ấy thấy được tất nhiên là sẽ không hay chút nào.

"Được rồi, đừng quan tâm đến thằng nhóc đó. Đang thất tình thì nhìn ai cũng chướng mắt thôi. Nào nào, cô em qua ngồi với Khiêm gia đi." Hạ Vãn Triều lúc này nhìn thấy Lục Tô Thời một mực phản đối mấy chuyện gái gú này liền lên tiếng hoà giải.

Một cô gái đi đến ngồi bên cạnh Mạc Tử Khiêm. Ấy vậy mà một lãng tử hào hoa như Khiêm gia lại khó chịu mà lên tiếng đuổi thẳng vị tiểu mỹ nhân kia đi.

"Cút."

Bởi lúc cô gái kia chạm đến anh, trong đầu anh ta liền hiện lên hình bóng một người con gái mặc váy trắng thanh thuần dịu dàng.

Chẳng những vậy, gương mặt đáng yêu, xinh đẹp đến vô cùng đó chắc chắn là của Lăng Tiêu Nhiên.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,654
Điểm cảm xúc
5,161
Điểm
113
Chương 25: Tôi đi với các người
Ba người còn lại nhìn thấy Mạc Tử Khiêm, vị lãng tử ngày nào nay lại chủ động trách xa con gái liền trố mắt nhìn.

"Này, cậu bị bệnh à?" Hạ Vãn Triều lên tiếng hỏi han.

"Lăn xa ra một chút. Ông đây bình thường." Mạc Tử Khiêm nghe thế thì nổi cáu, cậu ta quát.

"Vậy sao."

Lục Tô Thời khẽ thở dài, nhìn thằng nhóc này là biết. Nhất định là đang tương tư cô nào rồi, nếu không thì tại sao phải thủ thân như ngọc thế làm gì?

(...)

Sáng hôm sau, trên đường Lăng Tiêu Nhiên đến văn phòng của mình như mọi ngày liền nhìn thấy bài báo về nhà họ Mạc.

Chỉ là một số lời giật tít câu view ấy vậy mà lại đứng vững vàng đầu bảng chính là biệc Mạc Cẩn Nhạc sẽ đính hôn.

Người qua đường đều thấy tiếc thương cho cô khi vừa ly hôn không lâu chồng cũ đã lấy vợ mới, vậy nhưng có trời mới biết thoát được tên đó cô vui đến nhường nào.

Lúc đến văn phòng đã thấy Tiểu Mai cùng Triều Nam ngồi ở đó, nét mặt ngưng trọng.

"Sao vậy?"

"Thiết kế đã có. Vậy nhưng vấn đề của chúng ta bây giờ chính là vải may. Chị biết không, loại vải mà ta vẫn thường hay sử dụng đã không thể sử dụng được nữa. Hôm qua có người lén vào phá hết rồi. Nhà sản xuất thì cũng không dư dả cho chúng ta nữa." Tiểu Mai lên tiếng giải thích.

Lăng Tiêu Nhiên chỉ vừa đi vài ngày, ấy vậy mà mọi chuyện đã ập tới một cách vô cùng nhanh chóng, rốt cuộc là kẻ nào có gan đụng đến cô vậy?

"Không cần hoảng, mọi người tìm thêm nhân lực có tay nghề một chút. Không có vải thì ta dệt ra vải." Lăng Tiêu Nhiên nói một cách bình tĩnh.

Vậy nhưng lời nói vừa được nói ra liền khiến hai cô cậu kia ngỡ ngàng.

"Chị à, chị đừng đùa nữa. Chúng ta... chúng ta làm sao có thể chứ." Triều Nam lên tiếng hỏi.

"Sao lại không? Bộ sưu tập đó cách chúng ta ba tháng, hơn thế nữa loại vải đó cũng không phải là loại thượng hạng nhất. Chi bằng chúng ta tự làm cho chính mình đi."

Cả hai nghe xong liền không biết phản bác như thế nào. Dù sao Lăng Tiêu Nhiên nói cũng vô cùng có lý. Loại vải đó dù là thượng hạng nhưng cũng chẳng thể đáp ứng đầy đủ yêu cầu của bọn họ.

Lúc này Lăng Tiêu Nhiên để lại bọn họ đăng tin tuyển dụng tìm người. Cô xoay người ra ngoài gọi điện thoại.

Điện thoại được kết nối, bên kia là Cung Kiều Hân.

"Alo?" Lăng Tiêu Nhiên là người mở lời trước.

Bên kia im lặng một hồi lâu cũng lên tiếng đáp lại, chỉ là không phải là giọng nói của Cung Kiều Hân mà lại là giọng một người đàn ông.

"Hân ngủ rồi, có chuyện gì?" Giọng nói tràn đầy sự khó chịu. Có lẽ cô đã chạm đến giấc mộng ngàn xuân của bọn họ rồi, thật là gây nghiệt mà.

"Tôi có một số chuyện, anh có thể đem Tiểu Nguyệt, trợ lí chị Hân đưa cho tôi được không?"

Người đàn ông đưa mắt nhìn xuống tên danh bạ điện thoại. "Tiêu Nhiên" chính là người em út mà cô ấy cưng chiều nhất, nhất định sẽ không có chuyện gì.

Nếu không được thì chỉ cần để cô ta đem theo Minh Dạ là được.

(...)

Vài ngày sau đó, Hà Thành sống yên biển lặng. Lăng Tiêu Nhiên bận việc đầy đầu ở văn phòng thiết kế. Mộc Nguyệt Dao cũng chẳng thấy mặt đâu. Hai anh em nhà họ Mạc hay đám người Sầm Tiến cũng không xuất hiện trước mặt cô lần nào. Đúng là an nhàn đến đáng sợ.

Điện thoại cô bỗng vang lên.

"Nhiên à, mau đến cứu chị. Con mẹ nó, đám người đó nhân lúc chị không để ý mai phục rồi." Bên kia là Mộc Nguyệt Dao, bên kia có thể nghe thấy rõ tiếng thở dồn dập cũng với tiếng gió. Có thể dễ dàng nhận ra là đang chạy trốn.

"Chị đang ở đâu?" Nghe đến đây, Lăng Tiêu Nhiên liền bật dậy, lấy áo khoát rồi vụt đi mất.

Thì ra bọn họ không khắc nào rời khỏi nơi này, bọn họ chỉ ẩn trống ở những nơi mà cô chẳng thể nhìn thấy. Mọi thứ từ đầu đến cuối đều không yên bình như cô đã nghĩ.

Lăng Tiêu Nhiên chạy đến bến cảng thành phố. Nơi đó giờ đây đã là một bãi hoang tàn hoàn toàn đã bị phá hoại. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?

Lăng Tiêu Nhiên đi một vòng xung quanh nơi này. Một lát sau đã tìm thấy Mộc Nguyệt Dao, vậy nhưng cô ấy đã bị bắt.

Bọn người kia là một đám ngoại quốc, thân hình cao lớn đứng vây quanh Mộc Nguyệt Dao. Cô ấy giờ đây đã khá tàn tạ, việc chạy trốn quá lâu làm cô thở hổn hển. Hơn nữa chân hình như cũng đã trúng đạn.

Bọn họ vừa muốn nắm lấy Mộc Nguyệt Dao liền bị Lăng Tiêu Nhiên lên tiếng cản lại.

"Dừng lại!"

Dù biết giờ này có lẽ là điều không khôn ngoan lắm, vậy nhưng bây giờ là thời gian để nghĩ đến mấy chuyện đó sao?

Bọn họ quay người lại nhìn chằm chằm Lăng Tiêu Nhiên. Mộc Nguyệt Dao nhìn thấy cô liền thấy đổi sắc mặt. Vốn tưởng có thể đem cô thoát ra khỏi đây nhưng bây giờ cô đã bị bắt. Lăng Tiêu Nhiên đến đây thì khác gì nộp mạng chứ?

"Thả cô ấy ra. Tôi đi với các người." Lăng Tiêu Nhiên lên tiếng.

"Ha, cô em dũng cảm đó. Được, cưng lại đây với ông đây. Chúng tôi sẽ thả người."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,654
Điểm cảm xúc
5,161
Điểm
113
Chương 26: Anh ta không là hạt cát gì trong mắt tôi cả
"Ha, cô em dũng cảm đó. Được, cưng lại đây với ông đây. Chúng tôi sẽ thả người." Một tên trong đám người đó lên tiếng nói trước.

"Lăng Tiêu Nhiên, con mẹ nó em lăn ra xa một chút. Ai cho em đến đây hả? Em có bị ngốc không, não chạm mạch rồi hả?" Mộc Nguyệt Dao nghe thấy thế liền hét lớn.

Vậy nhưng với Lăng Tiêu Nhiên thì chẳng có lời nào lọt tai cả. Cô ấy vẫn vững vàng mà đi tới.

Đám người kia thật sự đã thả người. Bọn họ phụng mệnh công chúa đến bắt một người con gái. Vậy nhưng đám cho gái Châu Á này thì ai mà chẳng giống nhau chứ?

Một cô gái xinh đẹp khoẻ mạnh hơn so với một cô gái tàn tạ, người đã đầy vết thương thì quả thật là tốt hơn nhiều.

Mộc Nguyệt Dao ngồi đó như muốn ăn vạ, vậy nhưng bọn họ vẫn kéo cô lên rồi đẩy đi. Lăng Tiêu Nhiên vậy mà thật sự đi đến trước mặt bọn họ.

Mộc Nguyệt Dao vừa bị đấy đi liền muốn quay người lại cứu em gái mình. Vậy nhưng cánh tay ngay lập tức bị kéo lại, một người đàn ông mạnh mẽ ôm cô vào lòng, là Hứa Hàn Mặc.

"Đừng đi, cô ấy thay em là vì chuyện gì chứ. Giờ đuổi theo thì chẳng phải là phí công vô ích à." Hứa Hàn Mặc trầm giọng dỗ dành.

"Con mẹ nó, tôi không cần biết. Thả tôi ra, nhanh lên. Các người thì hiểu gì chứ, các người chẳng ai được quyền lên tiếng cả. Con bé khổ sở như vậy mà vẫn phải lao vào nguy hiểm. Hứa Hàn Mặc, tất cả là tại anh, là tại anh. Vị công chúa kia là vì anh nên mới kêu người đến đây, tất cả là tại anh. Anh mau đem con bé về đây cho tôi, trả con bé về cho tôi mau." Mộc Nguyệt Dao vừa nói vừa khóc nức nở.

Đầu óc cô loáng thoáng nhớ về mấy ngày tháng lúc nhỏ. Bọn họ ở bên nhau đồng cam cộng khổ. Vậy nhưng có chuyện gì một mình Lăng Tiêu Nhiên vẫn luôn lao ra đầu tiến tuyến mà bảo vệ bọn họ.

Dù cho bọn họ là chị, vậy nhưng lại chẳng thể làm gì cho em ấy. Những từ "bảo vệ" kia thật ra chỉ toàn là lời nói suông ngoài miệng thôi chứ có gì là sự thật cơ chứ?

"Được rồi, đừng khóc. Đừng khóc nữa, tôi đem cô ấy về cho em. Không sao mà, không sao rồi. Là lỗi của anh, của anh tất." Hứa Hàn Mặc ôm lấy Mộc Nguyệt Dao mà dỗ dành.

Nhìn thấy cô như vậy, lòng anh xót xa vô cùng. Giờ đây ngoài việc dỗ dành cô thì anh có thể làm gì nữa đây? Bên kia là hoàng gia Anh quyền quý, anh có muốn làm gì cũng chẳng thể lỗ mãn được.

(...)

Lúc này Lăng Tiêu Nhiên đã bị tiêm vào người một liều an thần. Cô không giẫy giụa hay phản khán, dù sao có cố cũng không thể thoát ra được mà.

Bọn họ đưa cô lên một chiếc máy bay tư nhân có ký hiệu của hoàng gia Anh. Đến đây mọi chuyện dường như đã được vỡ lẽ.

Vài năm trước nơi nước Anh xa xôi có một tin tồn rằng công chúa Anh quốc say đắm vị con trai một vị công tước. Xem ra cô ta vẫn còn chấp mê bất ngộ rồi.

Ấy vậy nhưng mấy chuyện này thì rốt cuộc có liên quan gì đến cô hay Mộc Nguyệt Dao chứ? Không lẽ cô công chúa đó không gạ được trải nên giận cá chém thớt sao.

Đó dường như chính là dòng suy nghĩ cuối cùng trong đầu cô khi còn tỉnh táo, thuốc an thần đã ngấm dần.

Lúc cô tỉnh dậy thì thấy mình đang bị trói trên một chiếc ghế trong một căn phòng trống, không hề có chút tiếng động nào.

Bỗng cánh cửa mở ra, một cô gái mắt xanh tóc vàng hoe đúng chuẩn ngoại quốc xuất hiện trước mặt cô.

"Cô là con hồ ly đã quyến rũ Hàn Mặc đúng không?" Đây là một giọng Anh tiêu chuẩn, dường như chẳng tìm ra được lỗi.

"Công chúa của tôi ơi, cô bị điên à?" Lăng Tiêu Nhiên lúc này cũng đáp lại bằng tiếng Anh. Giọng nói mang đầy sự khinh thường.

Vị công chúa kia chính là được sống trong nhung lụa mà trưởng thành, vốn tưởng chính là một cô gái không nhiễm bụi trần thì cô ta lại lên tiếng chửi thề.

"Con mẹ nó cô đừng mong sống yên với tôi."

Nói rồi cô ta tiến lên tát vào mặt Lăng Tiêu Nhiên một cái, má phải đỏ ửng lên bỏng rát. Điều này chứng tỏ lực tay không hề nhẹ.

Lúc này, bên ngoài vang lên một loạt tiếng giày cao gót nhanh chóng kéo đến.

"Cưng lại cho tôi leo cây đấy à?" Sophia lúc này đang vô cùng tức giận mà xông vào.

Bọn họ có một cuộc hẹn trà chiều, ấy vậy mà chờ mãi vẫn không thấy cô công chúa kia đâu. Sophia liền đem trong mình một cơn lửa giận mà tiến đến.

Sophia vốn là con một nhà quý tộc có tiếng trong nước. Sẽ không có gì là bất ngờ nếu cô chính là bạn thân của công chúa nước Anh.

Ai ngờ được vừa đến đã nhìn thấy cảnh Lăng Tiêu Nhiên bị trói trên ghế. Má phải đỏ ửng, gương mặt trắng nõn cùng với đôi mắt quật cường kia càng làm cho cô thêm ngàn phần lạ lùng.

"Ôi mẹ ơi. Lăng Tiêu Nhiên, sao em lại ở đây?" Sophia lên tiếng hỏi ngay. Nhìn thấy cô nhóc này ở đây, Sophia như ngay làm tức muốn quỳ xuống.

Lăng Tiêu Nhiên nhìn thấy người con gái này liền có chút đâu đầu. Xem ra lần này ở Anh sẽ không thể trở về sớm được rồi.

"Thả người thả người." Sophia liền lên tiếng kêu đám vệ sĩ đứng bên cạnh.

"Không được, cô ta là con hồ ly đã cướp mất Joyce của tớ." Lúc này cô công chúa nước Anh mới lên tiếng không phục.

"Tên đàn ông nam không ra nam, nữ không ra nữ đó tôi xin chê nhé. Công chúa à, anh ta không là hạt cát gì trong mắt tôi cả."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,654
Điểm cảm xúc
5,161
Điểm
113
Chương 27: Con bé là người của Nghị Viện
"Tên đàn ông nam không ra nam, nữ không ra nữ đó tôi xin chê nhé. Công chúa à, anh ta không là hạt cát gì trong mắt tôi cả." Lăng Tiêu Nhiên lúc này cũng lên tiếng khinh thường.

Eris, công chúa nước Anh nghe thấy vị hoàng tử trong mộng của mình bị sỉ vả nặng nề như vậy cũng bắt đầu nổi điên lên.

Vậy nhưng Sophia đã kịp chạy đến ngăn lại. Eris không thực hiện tiếp được hành động của mình liền bực bội ra mặt.

"Sophia, cậu làm gì đấy. Tôi không ở đây để đùa giỡn." Eris vẻ mặt đã vô cùng khó coi lên tiếng.

"Cậu cũng đừng nghĩ tôi giỡn với cậu." Sophia lúc này đã đứng chắn trước mặt Lăng Tiêu Nhiên, vẻ mặt vô cùng kiên quyết.

Cô biết rõ, thân phận của cô gái họ Lăng này vô cùng dày đặc. Chính là kiểu đi đâu cũng có người quen, bốn bể là nhà. Những kiểu người như thế tuyệt đối chính là những kẻ không nên đụng đến.

Thật sự chẳng biết thế lực ấy to lớn đến đâu thì tốt nhất không nên đụng vào.

"Sophia, tránh ra."

"Con bé là người của Nghị Viện. Eris, dừng lại đi." Sophia lúc này lên tiếng khẳng định mọi chuyện. Cô tuyệt nhiên sẽ không để mọi chuyện đi xa hơn.

"Nghị Viện? Đừng lấy cái danh đó ra hù doạ tôi. Sophia, tôi là người của hoàng tộc, là công chúa nước Anh. Có nhân vật nào của Nghị Viện là tôi chưa gặp chứ? Người đâu, lôi cô ấy ra ngoài." Vậy nhưng Eris có chết cũng không ngờ đây là một trong hai nhân vật cấp cao của Nghị Viện, thì sao cô ta có thể gặp được chứ.

Sophia bị đám lính canh lôi ra ngoài, không thể làm gì khác ngoài việc trơ mắt nhìn Lăng Tiêu Nhiên ngồi trong đó.

Lòng ngổn ngang đủ điều. Ai cũng biết, Eris chính là cô công chúa được ngậm thìa vàng từ nhỏ. Cả gia tộc đều giữ thái độ nâng trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan mà đối xử với cô ấy.

Xưa nay chưa có thứ gì cô ta muốn mà chưa có được, ngoài chuyện của Hứa Hàn Mặc, thử hỏi xem có tức không chứ.

(...)

Lúc này, Tô Bạch, trợ lí của Mạc Tử Khiêm cũng đã nhận được tin tức của Sophia.

Tô Bạch là người đứng ra chịu toàn bộ trách nhiên trên danh nghĩa của Mạc Tử Khiêm ở Anh. Có chuyện gì đều phải thông qua anh ta mới có thể được thi hành.

"Tổng giám đốc, ngài X ở Nghị Viện đã xảy ra chuyện rồi ạ." Tô Bạch cung kính khom người nhìn Mạc Tử Khiêm.

Anh ta ngồi trên ghế, vẻ mặt không đổi. Khí chất vương giả đó chính là thứ bẩm sinh mà chẳng thể tập luyện.

Như một vị vua ngồi trên ngai vàng của mình. Mạc Tử Khiêm ung dung thở ra một hơi thuốc, vẻ mặt vô cùng nhàn rỗi và thảnh thơi.

Vậy nhưng lòng anh ta thật sự đang dậy sóng. Vị kia của Nghị Viện chính kẻ không phải ai cũng có thể chạm đến.

Huống hồ anh ta cũng biết được Lăng Tiêu Nhiên vừa bị bắt đến Anh. Chưa có dịp đến xem thì đã phải xuất hiện một lần.

Vậy nhưng trên đời liệu có nhiều chuyện trùng hợp đến vậy sao? Lăng Tiêu Nhiên vừa biến mất thì phía bên kia cũng xảy ra chuyện, xem ra cô nhóc họ Lăng đó quả không tầm thường mà.

"Vậy à? Một tiếng nữa xuất phát đến Anh. Xem ra bọn chúng không để Nghị Viện cào mắt rồi." Mạc Tử Khiêm vừa nói xong liền cho Tô Bạch lui xuống. Anh ta ngồi nhắm mắt ngẫm nghĩ một vài điều.

(...)

Lúc này, máy bay tư nhân của Hứa Hàn Mặc đã hạ cánh ở nước Anh.

Là con của quý tộc, vừa xuống máy bay anh ta đã được bọn người làm quây kín mà chăm sóc. Mộc Nguyệt Dao lúc này ở bên khó chịu ra mặt.

"Ngột ngạt như vậy còn vây kín làm gì? Tránh ra, tránh ra. Anh đừng quên mục đích đến đây." Mộc Nguyệt Dao trừng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.

"Lui đi, lui ra hết đi." Hứa Hàn Mặc đứng đó nhìn thấy cô nàng bên cạnh sắp bùng nổ liền lên tiếng đuổi người.

Dù sao cô nhóc này một khi đã giận dỗi sẽ chẳng lưu luyến gì mà quay người trốn đi. Tốt nhất chính là đừng chọc giận.

Bọn họ về đến biệt thự riêng của Hứa Hàn Mặc thì Eris lúc này cũng đã biết tin.

Cô ta nhanh chóng cho người gọi Hứa Hàn Mặc đến cung. Xem ra thật sự là gấp đến chờ không được rồi.

Vậy nhưng để tìm được Lăng Tiêu Nhiên nguyên vẹn trở về, Hứa Hàn Mặc còn có thể làm gì khác sao?

Lần này Hứa Hàn Mặc vậy mà lại để Mộc Nguyệt Dao ở nhà, một mình đi đến cung điện gặp Eris. Theo như định nghĩa thì chính là nếu cô đi theo thì với thái độ ngông cuồng vốn có của Eris thì nhất định sẽ là một cuộc bạo loạn thế kỉ mất.

Xe đã dừng trước cổng cung điện của hoàng gia Anh. Vị quản gia ở đó liền tiến đến chào hỏi.

"Cậu Joyce, cậu cũng biết quay về à?"

Đây là quản gia lâu năm của hoàng gia Anh, vốn đã lớn tuổi nhưng tuyệt nhiên vẫn còn nhanh nhẹn.

Ông ấy nhìn Joyce và Eris cùng nhau lớn lên. Từ lâu đối với ông bọn họ đều đã như con cháu trong nhà.

Eris từ nhỏ đã như cái đuôi mà bám theo Joyce suốt ngày. Ai cũng có thể nhận ra cô ấy thích vị công tử kia đến nhường nào, vậy nhưng tình cảm từ một phía có thể làm được gì cơ chứ?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,654
Điểm cảm xúc
5,161
Điểm
113
Chương 28: Khiêm gia
Eris từ nhỏ đã như cái đuôi mà bám theo Joyce suốt ngày. Ai cũng có thể nhận ra cô ấy thích vị công tử kia đến nhường nào, vậy nhưng tình cảm từ một phía có thể làm được gì cơ chứ?

Thứ tình cảm ngay từ đầu chẳng nhận được hồi đáp thì chính là thứ không đáng được nhắc đến.

"Để chú chê cười rồi." Dù bị nói thế nhưng Hứa Hàn Mặc vẫn vô cùng bình thản mà đáp lại.

Cái miệng độc ác này từ nhỏ anh ta đã phải trãi nghiệm vô số lần. Tất cả chỉ là vì bác ấy lo cho cô công chúa nhỏ nhà ông ấy mà tôi.

"Hừ, nghe nói công chúa tìm được vị tình nhân bên ngoài của cậu rồi. Nếu không thích cô ấy thích đừng nuông chiều đối xử tốt với người ta nữa, nếu không hậu quả sẽ khó lường đấy." Bác quản gia nghe đến đây liền lên tiếng hừ nhẹ. Dù lời lẽ có không hợp lí lắm nhưng trong chuyện tình cảm thì đối với Hứa Hàn Mặc chính là lối thoát tuyệt vời.

"Cháu biết rồi, cảm ơn bác." Hứa Hàn Mặc lúc này cũng cười khổ mà đáp lại.

Có lẽ thật sự ngay từ đầu toàn bộ câu chuyện đều do anh ta mà ra. Nếu ngay thời điểm biết được tình cảm của Eris mà anh ta thẳng thừng từ chối thì mọi chuyện cũng chẳng đến nỗi này.

Đoạn tình cảm anh dành cho cô ấy từ đầu đến cuối chỉ là tình cảm yêu thương của anh trai dành cho cô em gái nhỏ nhà mình mà thôi.

Cửa sảnh được mở ra, khung cảnh xa hoa đến cực độ đập ngay vào mắt của Hứa Hàn Mặc, có cảm giác dường như đã rất lâu rồi anh ta chưa hề đặt chân đến nơi này.

"Anh Joyce." Eris nghe tin hoàng tử của mình trở về liền nhanh chóng quay trở lại cung điện. Cô náo nức chạy đến nhào vào lòng ngực anh.

"Eris." Anh ta khẽ đáp lại.

"Anh về rồi, em mừng lắm, chúng ta..."

"Eris, thả người đi." Lời nói chưa nói xong, Eris đã bị Hứa Hàn Mặc lên tiếng trước cắt lời. Có chút không kiềm chế được mà nói lớn

Cô công chúa với một vẻ mặt không thể tin nỗi. Người đàn ông từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ nở nặng lời với cô câu nào nay lại vì một người con gái khác mà quát cô. Quả là chuyện cười mà.

"Anh Joyce, anh nói gì vậy? Anh quát em á?" Eris với vẻ mặt mông lung nhìn chầm chầm người đàn ông trước mặt.

"Phải, Eris. Người phụ nữ đó em không nên động vào. Thả người ra đi, giờ không phải lúc để em càn quấy đâu. Hơn nữa tình cảm anh dành cho em từ lâu chỉ đơn thuần là tình anh em mà thôi." Hứa Hàn Mặc lên tiếng giảng dạy.

"Không không, Joyce, em không tin. Cái gì gọi là tình cảm anh em chứ, anh rõ ràng là thích em. Anh nói em càn quấy chứ gì? Vậy thì em càn không thả người. Hôm nay anh tuyệt đối đừng mong em nhượng bộ." Eris lúc này cũng như mất kiểm soát mà hét lớn.

Bỗng, một người đàn ông tiến vào. Anh ta có khí chất đế vương, một sự sang trọng không cách nào có thể miêu tả. Đôi mắt xanh cũng với mái tóc vàng biến thành đặc điểm nhận diện vô cũng nổi bật. Ngũ quan đẹp như tượng tạc làm cho người ta dễ liên tưởng đến một người đàn ông ưu việt.

"Eris, dừng lại." Anh ta tiến đến gần lên tiếng.

"Đại hoàng huynh, đến anh cũng vậy sao?" Lúc Eris nhìn thấy người này, đôi mắt bỗng dao động mạnh mẽ.

Bright là đại hoàng tử của nước Anh hào nhoáng, vậy nên không khó hiểu với khí chất của anh ta chút nào.

Với vẻ ngoài điển trai đó quả thật vô cùng hu hút ánh nhìn. Vậy nhưng trái với vẻ ngoài đó, anh ta từ nhỏ đến lớn chính là kiểu người nghiêm túc đến cùng cực.

"Đừng nháo nữa. Em mau thả người đi." Bright nghiêm mặt nhìn em gái của mình.

Eris dù không cam lòng nhưng cũng đã gọi người đến, vô cùng không vui vẻ mà thả người.

Lăng Tiêu Nhiên được đưa ra ngoài. Ngoài vẻ tiều tụy đó không được ăn uống đầy đủ hai ngày qua thì mọi thứ dường như vẫn ổn.

"Người đâu, đưa công chúa lên phòng." Bright lên tiếng kêu người.

Eris dù cho không bằng lòng đến đâu cũng phải cam chịu mà bị đưa lên phòng. Cô ta chẳng dám lên tiếng phản đối trước mặt đại hoàng huynh, đây dường như chính là người duy nhất làm cô công chúa nhỏ bướng bỉnh này phải sợ.

"Để cậu Joyce và cô Lăng chê cười rồi." Bright lúc này cũng xoay người nói chuyện với Hứa Hàn Mặc và Lăng Tiêu Nhiên.

"Không dám." Đại hoàng tử cũng là một người hiểu lí lẽ, vậy nên Hứa Hàn Mặc cũng vô cùng nhún nhường mà đám lại.

"Tôi và anh có quen nhau sao?" Lúc được đưa ra khỏi đây. Cô biết được người hạ lệnh chính là đại hoàng tử Bright.

Vậy nhưng dù cố đến đâu cô cũng chẳng thể nhớ ra nỗi mình đã gặp tên này ở đâu.

"Không, cô Lăng, chúng ta chưa gặp nhau bao giờ. Tôi là bạn của Lạc Hi." Bright lúc này cũng cười trừ đáp lại.

Vốn dĩ anh ta đang ở Nhật mà ngao du thì liền nhận được tin nhắn của cô gái kia. Dường như ý chí anh hùng trỗi dậy, Bright ngay làm tức quay trở về Anh.

Lúc này, Tô Bạch từ bên ngoài tiến vào lên tiếng.

"Cô Lăng, ngài K đã chờ người bên ngoài."

Nghe đến đây, Lăng Tiêu Nhiên cũng nhướng mày. Dường như trong lòng đã biết rõ ngài K kia là ai.

Cô bước ra đến xe đã thấy Mạc Tử Khiêm ngồi trên đó. Vừa lên xe, Lăng Tiêu Nhiên đã khẽ gọi một tiếng.

"Khiêm gia."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,654
Điểm cảm xúc
5,161
Điểm
113
Chương 29: Mạc Đình Phong là ba của ngài K
"Khiêm gia"

Mạc Tử Khiêm đang chợp mắt nghe thấy tiếng gọi liền đưa mắt nhìn qua. Đôi mắt đỏ lên do nhiều ngày thiếu ngủ. Cũng chẳng biết anh ta đã phải trải qua những gì.

"Vẫn còn sức nói nhảm nhỉ?" Mạc Tử Khiêm đáp lại. Anh ta dường như chẳng hứng thú gì với cái tên Khiêm gia đó.

"Xem ra bí mật của anh nhiều nhỉ?" Lăng Tiêu Nhiên leo vào xe. Vừa nói vừa nhếch mép cười.

"Như nhau cả thôi, đừng nói khích nhau nữa." Mạc Tử Khiêm không quan tâm lắm mà đáp lại.

"Thế hôm nay là Mạc Tử Khiêm đến hay là ngài K của Nghị Viện đến đây?" Lăng Tiêu Nhiên vẫn vô cùng cứng cỏi mà trả lời lại.

"Phụ nữ càng biết nhiều càng không đáng yêu đấy."

Lăng Tiêu Nhiên không đáp lại. Không khí trong xe trở nên ngưng trọng. Tài xế phía trước cũng không dám thở mạnh.

Lại quay trở về vài ngày trước. Một vụ làm ăn lớn của Mạc Tử Khiêm đã bị phá hoại, hàng đã đến tay vậy nhưng đến cuối cùng vẫn phải bực tức mà nhả ra.

Vì lẽ đó, Mạc Tử Khiêm mang theo trong mình chính là một ngọn núi lửa nhỏ có thể phun trào bất kì lúc nào. Sau đó nhận được tin tức ở Anh liền cùng Tô Bạch chạy đến.

Mạc Tử Khiêm cùng vị X kia đã thay nhau quản lí nghị viện mấy năm nay dưới bí danh K. Mọi thứ sẽ trở thành vô nghĩa nếu bỗng nhiên một trong hai xảy ra chuyện. Đại cuộc làm trọng, Mạc Tử Khiêm còn có thể có lựa chọn nào khác sao?

Trên đường đến đây, nhớ đến chuyện vài ngày trước nghe tin Lăng Tiêu Nhiên bị bắt đến Anh liền cảm thấy vô cùng trùng hợp.

Người báo về rằng cô đã bị một đám người ở Anh mang đi. Vậy nhưng thời điểm đó còn quá nhiều chuyện, anh ta không thể vì mỹ nhân mà từ bỏ giang sơn được.

Hai người được đến trụ sở chính của Nghị Viện, Sophia đã đứng đợi sẵn ở cổng.

"Ai chà, không ngờ K lại là một người đàn ông cao ráo và đẹp trai đến vậy nha." Sophia vừa nhìn thấy Mạc Tử Khiêm liền không nhịn được mà chẹp miệng cảm thán.

"Sophia, cô lúc nào cũng nói thừa thế sao?" Có lẽ vừa nghỉ ngơi một lúc trên xe, tâm trạng của Mạc Tử Khiêm cũng sáng lên được vài phần.

"Đừng nói nữa. Sophia, tôi đói." Lăng Tiêu Nhiên không ngần ngại mà đưa ra yêu cầu của mình.

Về đến Nghị Viện cũng xem như là về đến nhà của mình rồi, Lăng Tiêu Nhiên vô cùng thong thả mà yêu cầu.

"Được, vào trong đi. Đồ ăn sẽ được chuẩn bị sẵn sàng cho cô." Sophia không trách khi bị cắt lời. Nhìn bề ngoài có thể thấy rõ, Lăng Tiêu Nhiên mấy ngày này không hề được chăm sóc chu đáo.

Cả ba tiến vào trong. Trụ sợ chính của Nghị Viện chính là một toàn cao ốc hoành tráng, xa hoa đến cực độ.

"Chổ này trống trãi đến vậy sao?" Tô Bạch không biết từ đâu đã đi đến cảm thán.

"Dạo này hoàng gia với nhà bá tước Grance đang âm mưu chuyện gì đó. Bọn người đó đã chạy đi xử lí mấy chuyện đau đầu đó rồi." Sophia kể đến mấy chuyện đau đầu dạo gần đây liền thở dài đáp.

"Xem ra cô là người nhàn rỗi nhất rồi." Mạc Tử Khiêm cũng lên tiếng chế nhạo.

Sophia không đáp lại. Từ lâu cô ta đã nghe danh cái miệng siêu độc của Mạc Tử Khiêm, nếu thật sự cãi nhau người ôm phần thiệt chắc chắn sẽ là cô.

Lăng Tiêu Nhiên và Mạc Tử Khiêm được đưa đến căn phòng chờ dành cho khách. Một lát sau đó, bọn họ được chuyển đến bàn ăn.

"Hai người ở đây là tốt. Vài ngày nữa chúng ta mở cuộc họp." Sophia nhìn hai người trước mặt mà thông báo lịch trình.

Nghị Viện được mở ra do năm nhà sáng lập. Vậy nhưng sự thật bên trong chính là nhờ K và X điều hành. Vậy nên mới nói, bọn họ chính là những người quan trọng nhất.

"X ở đây thì còn cần tôi sao?" Mạc Tử Khiêm nhếch miệng.

"Đừng đùa nữa. Xử lí mọi chuyện càng nhanh càng tốt." Lăng Tiêu Nhiên nghe đến đây cũng khó chịu mà phản đối.

"Hai người đều quan trọng cả. Để tôi nói trước, bá tước Grance đang nhắm đến một người ở trong nước."

"Các người đều biết Mạc gia ở Hà Thành chứ? Bọn người đó xem chừng chính là nhắm đến Mạc Đình Phong, người đứng đầu Mạc gia đấy."

Sophia vừa dứt lời. Chiếc ly trên tay Mạc Tử Khiêm cũng rơi xuống.

"Sao đấy?" Sophia nghe đến đây cũng giật mình quay sang nhìn. Cô ta chẳng biết chuyện Mạc Tử Khiêm chính là người nhà họ Mạc, cũng chẳng biết Mạc Đình Phong chính là ba anh ta.

Cả hai không đáp lại. Mạc Tử Khiêm từ lâu đã nói sẽ trở về đoạt lại tất cả của mẹ. Vậy nhưng anh ta có làm được không?

Dù thế nào, Mạc Đình Phong cũng là ba ruột của anh. Ngoại trừ Mạc Tử Khiêm, anh ta không phép ai có thể làm hại đến ông ấy.

"Mạc Đình Phong chính là ba của ngài K đây." Một lúc lâu sau,Lăng Tiêu Nhiên đáp lại một cách nhẹ nhàng.

"Ôi vãi, đừng đùa. K à, thân phận anh lớn vậy sao?" Sophia lúc này nghe xong cũng hoảng hồn.

Ai mà không biết, Mạc gia chính là một gia tộc lớn có tiếng. Nó ngày càng lớn mạnh mà chưa hề có sự tuột dốc. Có thể nói nó chính là một con rồng vàng trấn giữ khắp cả Hà Thành.
 
Top