Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Hào Môn: Cô Lăng, Em Chạy Không Thoát - Bạch Dương Vũ

[Ngôn tình] Hào Môn: Cô Lăng, Em Chạy Không Thoát - Bạch Dương Vũ

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,654
Điểm cảm xúc
5,161
Điểm
113
Chương 30: Cậu chủ
Ai mà không biết, Mạc gia chính là một gia tộc lớn có tiếng. Nó ngày càng lớn mạnh mà chưa hề có sự tuột dốc. Có thể nói nó chính là một con rồng vàng trấn giữ khắp cả Hà Thành.

“K à, rồi anh tính sao đây?” Sophia ngồi đây cũng chẹp chẹp miệng.

“Làm sao để nó xảy ra được. Sophia à, hỏi nhiều quá ngài K sẽ chém đầu đấy.” Nhìn thấy Sophia vẫn tiếp tục hỏi thăm, Lăng Tiêu Nhiên liền lên tiếng can ngăn.

Mạc Tử Khiêm không đáp lại. Lòng hiện tại ngổn ngàng vô cùng. Có công sinh chứ chẳng có công dưỡng vậy mà hiện tại khi nghe tin này lòng anh ta vẫn khó chịu chết đi được.

“Có đồ ăn cũng không ngăn được miệng của mấy người sao?” Mạc Tử Khiêm lạnh mặt đáp lại.

Lúc này, bên ngoài sảnh vang lên một số tiếng động khá lớn.

“Chủ nhân, bên ngoài là ngài Joyce cần đến diện kiến.” Một anh chàng nhỏ nhắn từ bên ngoài chạy vào.

“Joyce hả? Anh ta đến đây làm gì nhỉ? Hay nhà anh ta rãnh rỗi không ai đến phá nên mò xác đến đây chơi?” Trong đầu Sophia loé lên hình bóng của một chàng trai.

Dù cho nghe thấy tin anh ta từ lâu đã rời khỏi Anh nhưng mà giờ đây nghe tin anh ta trở lại dường như cũng chẳng làm Sophia thấy ngạc nhiên là mấy.

“Có thể là đến tìm tôi đấy.” Lăng Tiêu Nhiên lúc này mới mở miệng.

Lúc cô bị bắt đưa đến đây dường như có sự xuất hiện của một người đàn ông tên Hứa Hàn Mặc. Vậy nhưng nếu cô nhớ không nhầm, Hứa Hàn Mặc chính là người tên Joyce kia. Rất có thể người muốn gặp cô không phải là Hứa Hàn Mặc mà là Mộc Nguyệt Dao đi theo thì sao?

Lời nói vừa cất lên, bên ngoài đã thất thủ. Mộc Nguyệt Dao hiên ngang bước vào.

“Tiêu Nhiên, may là em không sao. Em.

…” Mộc Nguyệt Dao nhìn thấy cô liền lao chầm vào người mà ôm lấy.

“Em không sao. Chị Dao, em không sao thật mà.” Lăng Tiêu Nhiên nhìn thấy cô như vậy liền lên tiếng vỗ về. Những người trong bọn họ đều có cá tính riêng, vậy nhưng riêng với Mộc Nguyệt Dao, cô lại trẻ con hơn tất thảy. Không biết nên nói sao nhưng dù lớn đến đâu thì đối với bọn họ cô vẫn sẽ cần vỗ về.

Sophia nhìn thấy người phụ nữ lao vào liền trợn mắt nhìn. Bên ngoài Nghị Viện phòng vệ vô cùng nghiêm ngặt vậy mà chỉ với hai người bọn họ đã có thể lao vào đây.

“Joyce à, cậu đừng có đánh người của tôi nữa. Tôi thật sự không thích chuyện đó đâu.” Sophia cất cao giọng, nhíu mày khó chịu nhìn người đàn ông đang đứng ở cửa.

“Đừng trách tôi, tôi không biết đâu. Ai kêu bọn họ chắn trước mặt bọn tôi làm gì.” Hứa Hàn Mặc đứng ở cửa, khoanh tay đứng nhìn cô mèo nhỏ nhà mình đang lao vào lòng người khác mà khóc om sòm nhưng lại chẳng thể làm gì.

“Ồ, cậu cũng ở đây à?” Lúc này, Hứa Hàn Mặc mới chú ý đến người đàn ông đang yên lặng nãy giờ ngồi ăn trên ghế.

Mạc Tử Khiêm nghe thấy mình cũng bị điểm danh liền đưa mắt nhìn. Khẽ gật đầu.

“Ồ, nghe nói hôm nay K với X của Nghị Viện chuẩn bị lộ diện. Không lẽ các người có thật đấy à?” Hứa Hàn Mặc nhìn thấy mấy con người trước mặt cũng khẽ nhướng mày thích thú. Thật sự không ngờ thân phận của bọn họ lại lớn đến vậy.

“Xem ra câu Hứa đến đây là để nói khích nhau nhỉ?” Lăng Tiêu Nhiên nãy giờ đang dỗ dành Mộc Nguyệt Dao lúc này cũng lên tiếng.

“Không có đâu. Nhiên à, là chị đòi anh ta phải tới. Con mẹ nó, vị công chúa kia là phiền phức của anh ta vậy mà lại bắt em gánh. Nghe thế thì kì cục cỡ nào cơ chứ.” Mộc Nguyệt Dao lúc này cũng lên tiếng giải thích.

Hứa Hàn Mặc nghe đến đây cũng chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Người ta là X của Nghị Viện, là người đứng đầu sóng đôi cùng với K. Hơn nữa Nghị Viện là tổ chức thế nào chứ, liệu sẽ để cho một thành viên cấp cao bị bắt mà không hành động gì sao.

Đã thế còn không nói đến vị đại hoàng tử Bright kia. Chị em của bọn họ vốn đã tự xây dựng cho mình những đến đỗ riêng vậy mà chỉ có cô ngốc đó là suy nghĩ cho người khác đến mất ăn mất ngủ.

Thật sự nếu bọn họ xảy ra chuyện, còn cần đến cô giúp sao?

Vậy nhưng có một số lời vẫn nên giữ ở trong lòng không nói ra, người ngốc sẽ có phúc của người ngốc.

Cuộc nói chuyện đầy nước mắt được trãi qua một cách chóng vánh. Không bao lâu sau, Mộc Nguyệt Dao bị Hứa Hàn Mặc lôi về với lí do ở Nghị Viện lâu sẽ gây ảnh hưởng xấu đến thanh danh của mọi người.

Không khí nơi đây được trả về với sự yên lặng.

“Mạc Đình Phong không ai được đụng đến, gọi thêm người đến Hà Thành bảo vệ ông ta. Ngoài Mạc Tử Khiêm tôi ra, không ai được phép đụng đến ông ấy.” Mạc Tử Khiêm lúc này mới lên tiếng nói.

Sophia nghe đến đây dường như cũng hiểu được phần nào. Duy chỉ có Lăng Tiêu Nhiên là khá ngạc nhiên khi không ngờ con người này cũng còn có nhân tính như vậy.

Bữa ăn được dọn xuống. Mặc Tử Khiêm đút tay vào túi, sải bước ra ngoài gọi cho một người.

“Canh chừng nhà họ Mạc cho cẩn thận. Không ai được phép làm hại đến bọn họ, nếu để bọn họ xảy ra chuyện, tôi sẽ xử lí các người.”

“Rõ rồi, thưa cậu chủ.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,654
Điểm cảm xúc
5,161
Điểm
113
Chương 31: Lợi dụng bright
“Này, Tiêu Nhiên à. Em nói xem, chị nghe nói chuyện gia đình nhà họ Mạc vô cùng rắc rối. Chính thất biến thành tiểu tam, tiểu tam biến thành chính thất. Nếu K là con của Mạc Đình Phong thì cậu ta là con của ai chứ?” Sophia nhìn thấy người đàn ông kia đã ra khỏi phòng liền bắt đầu bàn tán chuyện.

“Là người chính thất thành tiểu tam đó. Cho chị nghe tin dữ, tên đàn ông còn lại của nhà Mạc chính là chồng cũ của tôi.” Nhìn thấy Sophia hóng hớt như vậy, Lăng Tiêu Nhiên cũng không ngại góp vui.

Nghe đến đây, Sophia đã sốc đến tận óc. Cô chẳng còn biết nên phản ứng thế nào nữa.

(…)

Như lời Sophia nói, vài ngày sau đó hội họp của Nghị Viện đã được diễn ra.

Do tính chất khép kín cũng như là không muốn để K hay X lộ mặt. Cả toà Nghị Viện to lớn giờ đây chỉ còn có ba người.

Lúc này, cả Sophia, Lăng Tiêu Nhiên và Mạc Tử Khiêm đã ngồi đợi sẵn ở phòng họp, chỉ chờ thêm hai người nữa.

Cửa phòng được mở ra, là một chàng trai và một cô gái độ hai lăm, hai sáu tuổi bước vào.

“Ồ, năm nay đủ cả năm người sao?” Người đàn ông lên tiếng bắt đầu trước.

Những năm trước nể mặt lắm cũng chỉ là người dưới trướng của K xuất hiện. Bây giờ đích thân anh ta cũng đã ra mặt, đúng là kì tích mà.

“Đừng nói nữa, tại em mà chúng ta trễ giờ đấy.” Người con gái đi bên cạnh tỏ vẻ khó chịu ra mặt.

Bọn họ nhìn vào liền thấy có vẻ gì đó rất giống nhau, hình như là sinh đôi.

“Gì chứ, này Sophia, giới thiệu đi.” Dù đã lớn nhưng bọn họ vẫn mang trong mình tính khí của những cô cậu trai trẻ.

“Ngồi đi. Để giới thiệu với mọi người. Đây là K, đây là X. Còn đây là Trang Thiên Văn và Trang Thiên An, bọn họ là hai chị em sinh đôi đấy.” Nhìn thấy người đến đông đủ. Sophia cũng bắt đầu lên tiếng giới thiệu cho mọi người cùng biết.

Nhà họ Trang không nổi danh trong nước bởi tổ tiên của họ đã chuyển ra nước ngoài từ lâu. Nhà bọn họ có truyền thống làm thầy thuốc vậy nhưng nghe nói đến đời này lại có sự thay đổi.

Hai chị em nhà họ Trang chẳng hề có chút thiên phú gì về mảng thảo dược, ngược lại đua xe bắn súng thì lại rất cừ.

“Được rồi, thế chúng ta vào vấn đề chính đi. Hôm nay chúng ta ở đây là để bàn về việc hoàng gia cùng với nhà Grance đang có âm mưu muốn đụng đến một nhà tài phiệt trong nước, mọi người thấy sao?” Sophia lúc này cũng lên tiếng chủ trì cuộc họp.

Người không biết sẽ hỏi tại sao bọn họ lại rãnh nợ đến nỗi quản chuyện người khác như vậy. Thế thì phải kể đến vài năm trước, lúc Nghị Viện được thành lập để trở thành thế lực to lớn như bây giờ, bọn họ đã cùng lập một lời thề.

Bọn họ, Nghị Viện chính là những người sẽ phân xử rõ ràng nhất những chuyện có liên quan đến giới tài phiệt. Tuyệt nhiên sẽ không bị mua chuộc bởi bất cứ ai. Có như vậy, đám người kia mới tin tưởng giao trọng trách cao cả là phân xử mọi chuyện lại cho bọn họ.

“Nhà tài phiệt trong nước? Nghe bí ẩn vậy sao? Đã là tài phiệt thì không có nỗi một thế lực để bảo vệ mà cần phải đến chúng ta à?” Trang Thiên Văn lúc này lười biếng hỏi lại.

“Đừng đùa nữa. Đối tượng lần này là Mạc gia, một trong những gia tộc lớn trong nước. Chúng ta đã thề phải dùng hết sức mình để bảo vệ mấy gã đó, nếu bây giờ nuốt lời thì có tốt không cơ chứ?” Sophia khó chịu đáp lại.

Bọn họ có được ngày hôm nay chính là nhờ có sự nâng đỡ từ rất nhiều nơi phía sau, nếu bây giờ phá bỏ lời thề đó thì những nhà khác sẽ xem thường bọn họ vô cùng.

“Được rồi. Đừng để tâm đến thằng nhóc đó. Chuyện của chúng ta có phải là điều tra và ngăn chặn việc của hoàng gia và nhà Grance không?” Trang Thiên An là chị nên cũng chín chắn hơn ngàn lần so với em trai mình.

“Lão vua đó dạo này đúng là không hiết tự lượng sức mình mà. Hơn nữa còn cô công chúa với cả bà hoàng hậu xấu xa kia. Cả nhà bọn họ có mỗi tên hoàng tử kia là coi được.” Trang Thiên Văn lên tiếng phàn nàn.

“Vừa đúng lúc vị hoàng tử Bright kia quay trở về. Chúng ta có thể lợi dụng anh ta một chút.” Lăng Tiêu Nhiên lúc này cũng đưa ra ý kiến của mình.

Bọn người ở đó nhìn cô ngây người lúc lâu. Cả nước Anh đều biết, vị hoàng tử kia dù vẻ ngoài có toả nắng ấm áp biết bao nhiêu thì bên trong chính là một tên cáo già chính hiệu, chưa từng có ai dám có ý nghĩa lợi dụng anh ta. Bọn họ đều cảm thấy Lăng Tiêu Nhiên chính là không tầm thường mà.

Vậy nhưng đám người đó không biết rằng, tên hoàng tử Bright đó chính là một trong những bông hoa đào của Vương Lạc Hi. Nếu như đã là của chị ấy thì nhất định cô sẽ có thể lợi dụng được triệt để rồi.

“Cưng à, em chắc chưa?” Mạc Tử Khiêm nhìn cô mỉm cười.

“Thật ra các người cũng không cần phải quá bận tâm. Lão già đó là ba tôi, cũng chính là kẻ thù của tôi. Tô sẽ không để ai đụng đến ông ta. Dù sao ông ta có muốn chết cũng phải chết dưới tay tôi chứ.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,654
Điểm cảm xúc
5,161
Điểm
113
Chương 32: Vương Lạc Hi
“Thật ra các người cũng không cần phải quá bận tâm. Lão già đó là ba tôi, cũng chính là kẻ thù của tôi. Tô sẽ không để ai đụng đến ông ta. Dù sao ông ta có muốn chết cũng phải chết dưới tay tôi chứ.” Mạc Tử Khiêm khó chịu lên tiếng.

“Quao, K à, thân phận anh lớn thật đó. Mạc Đình Phong là ba anh thì thật anh quả là con cưng của trời rồi.” Trang Thiên An cảm thán.

Những người biết rõ sự tình như Mạc Tử Khiêm hay Lăng Tiêu Nhiên đều im lặng. Dù sao có một số chuyện con người ta không nên biết quá nhiều.

“Được rồi. Thế K, anh và X cứ tạm thời ở lại căn cứ xử lí một số chuyện với hoàng gia. Thiên An và Thiên Văn sẽ bay đến Hà Thành để bảo vệ Mạc gia khỏi móng vuốt này.” Sophia lên tiếng phân chia công việc vài ngày tiếp theo cho mọi người.

“Khoan đã, tôi có ý kiến. Tại sao tôi và K cứ phải ở đây để tham gia mấy bữa tiệc phiền phức đó?” Lăng Tiêu Nhiên lên tiếng phản đối sự phân chia này.

Mấy bữa tiệc ở hoàng gia đó phải nói là vô cùng phiền phức, vậy mà khi quay về bọn họ đều phải tham gia.

Những lần trước đều là giấu mặt ngồi ở khán phòng riêng, vậy nhưng lần này chắc không được may mắn vậy nữa rồi.

“Hai cô cậu còn dám có ý kiến? Các người bỏ đi không nói tiếng làm công việc ở đây bọn tôi chất cao như núi, nếu như là những người khác các người sớm đã không yên với bọn tôi rồi.” Nghe thấy câu hỏi không ra gì kia của Lăng Tiêu Nhiên, Sophia liền tức giận mà nổi đoá lên.

“Được rồi được rồi. Lỗi tôi được chưa? Chúng tôi ngay từ đầu không nên tự ý bỏ trốn. Các người cứ yên tâm làm việc của mình, hoàng gia cứ để bọn tôi.” Dường như nhận ra lỗi lầm của chính bản thân mình, Lăng Tiêu Nhiên lên tiếng giảng hoà.

(…)

Vài ngày sau đó, Lăng Tiêu Nhiên và Mạc Tử Khiêm vô cùng an phận mà ở lại trụ sở chính của Nghị Viện xử lí đống sổ sách đang chất đống kia. Bọn họ như già thêm mấy tuổi vì công việc giờ đây đã chất cao như núi.

Ba ngày sau đó, bọn họ nhận được một lá thư từ hoàng gia mời tất cả người đứng đầu của Nghị Viện đến dự buổi lễ hội thường năm. Vậy nhưng năm nay lại thiếu mặt Trang Thiên Văn và Trang Thiên An do bọn họ phải gấp rút đến Hà Thành.

Dưới cổng Nghị Viện, Sophia thân là người đại diện nhưng cô lại giao phó tất cả mọi trách nhiệm lại cho hai con người kia, đến lúc bị nhét lên xe bọn họ mới ngỡ ngàng nhận ra mình đã bị lừa.

Mạc Tử Khiêm từ lúc nghe tin người bọn chúng muốn nhắm đến chính là Mạc Đình Phong liền vô cùng khó chịu. Anh dặn lòng sẽ không thể để đoạn tình cảm nhỏ bé kia nảy mầm vậy nhưng đời mà, càng tránh nó lại càng xuất hiện.

Anh ta đã mấy ngày không được ngon giấc. Gánh nặng từ mọi phía làm cho anh ta có vẻ mệt mỏi và nhợt nhạt.

Vậy nhưng vẻ ngoài yếu ớt đó cũng không thể che giấu đi vẻ đẹp trai vốn có của chính mình. Đặc biệt là đôi mắt đỏ cùng với gương mặt điển trai kia.

Hôm nay Lăng Tiêu Nhiên mặc một chiếc váy màu xanh đậm bó sát người. Vô số kim cương đá quý được đính lên váy càng làm tăng vẻ quyến rũ cùng sang trọng gấp bội phần.

Mái tóc búi cao cùng với chiếc kẹp tóc hình nơ bướm nhỏ càng làm nổi bật lên dáng vẻ thanh thuần của Lăng Tiêu Nhiên, cô giờ đây ốc thể xem là một tiên nữ hạ phàm.

Mạc Tử Khiêm lúc này cũng không kém cạnh, bộ âu phục này dù đã được chuẩn bị sẵn nhưng vô cùng hợp với anh. Cùng với chiếc cà vạt màu xanh đậm làm cho cô và anh càng tăng thêm vẻ xứng đôi.

Mạc Tử Khiêm dựa người vào người Lăng Tiêu Nhiên. Ở cạnh nhau mấy lần, cô đã chẳng còn khó chịu với mấy cái tiếp xúc hay đụng chạm đơn thuần của anh ta nữa.

Mà Mạc Tử Khiêm cũng vô cùng hưởng thụ khi được hưởng phúc lợi từ mỹ nhân. Hơn nữa mùi hương trên người Lăng Tiêu Nhiên vô cùng đặc biệt, chính là kiểu làm cho con người ta lưu luyến chẳng thể quên được.

Lúc đến nơi Mạc Tử Khiêm đã theo trong mình một tâm trạng phơi phới. Bước xuống xe cả hai thu hút không biết bao nhiêu là ánh nhìn.

Hôm nay, buổi dạ hội này vô cùng sang trọng nên trên ngực mỗi vị khách đều có cho mình một loại hoa tượng trưng có tước vị hay nhiệm vụ của mình.

Trên ngực Lăng Tiêu Nhiên và Mạc Tử Khiêm chính là hai bông hoa hồng đen, biểu tượng của Nghị Viện. Vậy nhưng bọn họ toàn là những nhân vật giấu mặt chưa hề lộ diện cho ai, hôm nay lại bất thình lình xuất hiện đúng là đã gây tò mò cho không biết bao nhiêu người.

Bọn họ dưới ánh nhìn nghi ngờ và tò mò của mọi người mà tiến vào trong đại sảnh. Hội trường huy nga tráng lệ, xa hoa đến cực độ làm cho con người ta ngỡ ngàng.

Bỗng cô nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.

Là đại hoàng tử Bright và bên cạnh là một người phụ nữ. Cô ấy là… Vương Lạc Hi?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,654
Điểm cảm xúc
5,161
Điểm
113
Chương 33: Động lòng rồi sao
Bọn họ vẫn thường xuyên giao tiếp hằng ngày với nhau trên mạng. Nhưng đã rất lâu rồi cô mới tận mắt nhìn thấy chị ba Vương Lạc Hi của mình.

Cô gái đứng bên cạnh Bright vốn chẳng phải quý tộc cao sang, ngay lúc này bọn họ vô cùng được chú ý.

Mạc Tử Khiêm thấy cô chăm chú nhìn một người như thế trong lòng cũng có chút suy nghĩ. Dường như cũng hiểu được phần nào cái khẩu khí ngông cuồng của Lăng Tiêu Nhiên khi nói về vụ lừa gạt kia rồi.

“Sang đó nhỉ?” Bright lúc này cũng nhìn thấy Lăng Tiêu Nhiên đứng đó thẩn thờ, liền biết cô đã thấy bọn họ. Anh ta xoay người hỏi cô gái bên cạnh.

“Có tiện không? Dường như bọn họ có chức vụ không nhỏ nhỉ?” Vương Lạc Hi nghe vậy thì đảo mắt một vòng, cuối cùng cũng nhìn thấy đối tượng mình muốn tìm.

“Đúng là chức vụ không nhỏ, nhưng mà nếu em muốn, chúng ta có thể đến đó.” Bright nghe thấy cô gái nhà mình biết suy nghĩ cho anh ta như vậy trong lòng vui sướng vô cùng. Anh cất bước tiến về phía trước.

“Chị Hi Hi.” Lăng Tiêu Nhiên nhìn thấy bọn họ đi tới liền nở một nụ cười rạng rỡ mà chào đón.

“Chuyện em với cái cô Eris kiêu kì kia hôm trước là chuyện gì thế? Có cần người lên tiếng không?” Vương Lạc Hi nhớ đến chuyện mấy ngày trước liền cau mày suy nghĩ.

“Không có chuyện gì đâu. Eris có chút hiểu lầm, các em không cần lo lắng.” Bright đứng bên cạnh nhìn cô gái nhà mình khó chịu liền lên tiếng giải thích.

Khó khăn lắm anh ta mới dụ được cô gái này đến đây. Phong thái phiêu lưu tự do của cô nhóc này làm cho không ít người để mắt đến. Vậy nên trước khi bị hẫng tay trên, người có mắt nhìn xa trông rộng như vị hoàng tử Bright đại tài nhà ta đã nhanh chóng đem cô về tuyên bố chủ quyền.

“Ừ đúng rồi, em đâu có chuyện gì được, người cô công chúa ấy nhắm đến là chị Dao Dao mà, chúng ta đây cần dính vào làm gì.” Lăng Tiêu Nhiên vừa nói vừa nở một nụ cười thật tươi. Chỉ là đáy mắt vẫn chẳng thể hiện chút ý cười nào. Lời nói đồng thời cũng như một lời nhắc nhở cho Bright đứng bên cạnh.

Bright không đưa ra lời bảo đảm gì, Vương Lạc Hi đứng bên cạnh cũng chẳng thể hiện quá nhiều.

“Bright, ai đây?” Từ đằng xa, một giọng nói của một người đàn ông vang lên.

Nhan sắc tuyệt vời cùng với dáng vẻ phong lưu kia chính là Thẩm Hàn Mặc, một chàng trai từ lâu đã để lại tiếng vang lớn vô cùng với vẻ ngoài điển trai của mình. Anh ta không phải kiểu tuyệt sắc mạnh mẽ như Mạc Tử Khiêm, cũng không chín chắn như Bright mà lại là một người đàn ông “xinh đẹp”.

“Joyce, quay lại lúc nào đấy?” Bright cùng Joyce là bạn thời thơ ấu từ cái thuở còn lọt lòng, cả hai thân thiết như anh em ruột thịt.

“Vừa mới.”

Thẩm Hàn Mặc đưa mắt nhìn những con người trước mặt. Cô gái trước mặt là Lăng Tiêu Nhiên, bên cạnh là Mạc Tử Khiêm. Bọn họ đứng chung một nơi quả thật là một tổ hợp kinh diễm.

Cậu Thẩm lúc bấy giờ mới đưa mắt qua nhìn Vương Lạc Hi, trong mắt ánh lên sự ngạc nhiên đến vô cùng.

“Cô Vương, không phải cô cùng Sầm Tiến bên nhau sau?” Dường như không nhìn ra được tình huống hiện tại, Thẩm Hàn Mặc đặt ra câu hỏi khúc mắt trong lòng mình.

Nhất thời, không khí ở đây rơi vào trầm mặc, người không biết quan sát quả thật chính là một thiệt thòi lớn.

Mộc Nguyệt Dao lúc này cũng tiến tới, không đợi bọn họ kịp suy nghĩ, cô nàng đã lao đến ôm lấy Vương Lạc Hi.

“Hi Hi tiểu bảo bối, bà đây nhớ em đến chết mất. Tự nhiên bị lôi đi mất không biết em như thế nào nữa.” Mộc Nguyệt Dao vừa đến đã ôm chầm lấy Vương Lạc Hi.

Thẩm Hàn Mặc cùng Bright ngay làm tức tối sầm lại. Giữa chốn xa hoa thế này, người phụ nữ của bọn họ lại ôm ôm ấp ấp nhau như vậy liệu có thật sự là ổn không cơ chứ?

Bright tiến lên gỡ tay Mộc Nguyệt Dao ra để tránh ánh nhìn tò mò của đám quý tộc xung quanh. Chỉ là chưa kịp chạm vào đã bị Thẩm Hàn Mặc cản lại.

Dường như anh ta có thể thấy được rõ ràng tương lai phía trước nếu ngay bây giờ bọn họ ngăn cản cuộc hội tụ đầy xúc cảm này. Hai cô gái đều thuộc dạng cá tính mạnh, đặc biệt là Mộc Nguyệt Dao, nếu thật sự bây giờ làm họ phật ý, nói không chừng sẽ xách ba lô mà trốn đi thật xa mất.

Mạc Tử Khiêm nãy giờ không nói gì chỉ lặng lẽ quan sát. Nhìn sơ qua có thể thấy, đám chị em của cô nhóc họ Lăng này hoàn toàn không có ai là bình thường.

Xét về dung mạo hay thiên phú, bọn họ đều thuộc dạng hơn người. Chỉ là ở Lăng Tiêu Nhiên vẫn còn vô số điều ẩn giấu. Đây quả thật là một con mồi đáng để anh ta để tâm.

“Anh cười gì đấy?” Nhận thấy người đàn ông bên cạnh vô duyên vô cớ cười một cách khác lạ như vậy, Lăng Tiêu Nhiên liền liếc mắt hỏi người bên cạnh.

“Bọn họ đều rất thú vị.”

“Đúng vậy”

“Nhưng em vẫn thú vị nhất.”

“Thế thì anh là vô vị nhất.”

Tiếp sau đó, ba cô gái dường như chẳng còn tí hứng thú gì với bạn nhảy của mình đêm nay. Họ tiến về một bàn tiệc gần đó, ngồi xuống thưởng thức bánh và trà.

Cuối cùng chỉ còn lại ba người đàn ông đứng đó, những khí chất vương giả đối mặt với nhau, đúng là khiến cho ai cũng phải nể sợ.

“Bright, người con gái đi cùng cậu có mối quan hệ gì vậy?” Thẩm Hàn Mặc là người lên tiếng bắt đầu câu chuyện trước.

“Như cậu thấy thôi.”

“Đừng có đùa nữa, Tiểu Lạc Hi cùng với Tiến rõ ràng…”

“Xem ra cậu Thẩm đây chưa hiểu lắm nhỉ? Cô gái họ Vương kia xem ra chính là một con tiểu yêu. Không phải, bọn họ đều là một con tiểu yêu chuyên hút hồn đàn ông, nếu không thì tại sao ai cũng để mắt đến chứ?” Lời này là của Mạc Tử Khiêm nói ra.

Hai người đàn ông kia nghe xong thì mặt tối sầm lại. Mặc dù cho đây đều là sự thật nhưng có cần ăn nói khó nghe đến vậy không có chứ?

“Vậy là ngài K đây cũng động lòng rồi sao?” Bright lúc này cũng lên tiếng hỏi.

Mạc Tử Khiêm nghe xong chỉ cười nhạt chứ không đáp lời. Động lòng sao? Thật ra chính anh ta cũng chẳng biết nữa, là tình cảm rung động chân chính hay chỉ là bông đùa thoáng qua. Chỉ là nếu như đã không thể biết được cảm xúc của chính mình là gì, anh vẫn sẽ đưa tay nắm giữ hạnh phúc cho chính mình, tránh việc ân hận cả đời chẳng hạn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,654
Điểm cảm xúc
5,161
Điểm
113
Chương 34: Làm một số chuyện nóng bỏng nhé
Khác với cái không khí giương cũng bạt kiếm phía bên kia, các cô gái ngồi đây dường như thoải mái dễ chịu hơn hẳn.

“Hi Hi tiểu bảo bối, nói chị nghe xem, rốt cuộc hoa đào của em xếp cao đến mức nào rồi hả?” Vừa nói, Mộc Nguyệt Dao vừa dựa sát lấy Vương Lạc Hi không buông. Đừng trách cô không sáo, dù sao từ nhỏ hai người bọn họ luôn luôn là người hợp cạ nhất, đến cả những thói xấu bình thường cũng giống nhau.

“Gì chứ, Dao Dao à, chị nói thế không biết ngượng sao?” Vương Lạc Hi nghe thế liền lên tiếng phản đối.

Lại nhớ về quá khứ, năm đó bọn họ tung hoành ngang dọc, đi đến đâu là Mộc Nguyệt Dao lại đem về một tá tiểu thịt tươi ngon mắt ngon miệng bắt cô chọn lấy một người. Nhiều khi không chọn trúng tiểu thịt tươi mà lại là một con cáo xảo quyệt như mấy tên họ Thẩm hay họ Sầm kia. Quả thật chính là những bài học xương máu mà.

“Chị mà còn đem trai về nữa là chị Tư lại bỏ nhà ra đi đấy.” Lăng Tiêu Nhiên lâu lâu bồi vào một câu đâm thẳng vào lòng người.

“Nhiên Nhiên, em có còn lương tâm không hả?” Nghe đến đây, Vương Lạc Hi liền ngượng ngùng đỏ mặt. Lịch sử bỏ nhà đi bụi của cô quả thật vô cùng phong phú, tất cả gộp lại có thể viết ra một cuốn tiêu thuyết mấy ngàn chương đấy.

“Đúng rồi, dạo này không thấy chị Hân hoạt động sôi nổi như trước, mọi người có gặp chị ấy không?” Người hỏi câu này là Vương Lạc Hi.

Phải biết Cung Kiều Hân vốn là một đại minh tinh, việc gần một tháng nay cô biệt tăm biệt tích quả thật đáng lưu tâm. Hơn nữa chính những người thân thiết như bọn cô cũng không nhận được bất kì thông tin nào.

Về chuyện này thật ra Lăng Tiêu Nhiên cũng có chút hiếu kì. Đợt đó sau khi cùng Thương Vũ xảy ra chuyện, nghe bảo Cung Kiều Hân phải đột ngột sang Anh để làm gì đó, còn làm gì thì quả thật cô chưa có cơ hội hỏi thăm rõ ràng.

“Chị biết, chị biết này.” Bỗng nhiên, Mộc Nguyệt Dao đưa tay lên muốn phát biểu.

Cả Lăng Tiêu Nhiên cùng Vương Lạc Hi đều mỏi mắt chờ mong.

“Thật ra chị Cả bị đem về làm ấm giường cho lão đại nào bên Pháp rồi.” Mộc Nguyệt Dao nhanh mồm nhanh miệng đáp lại.

Con mẹ nó, quả thật là tin động trời, không nói đến Vương Lạc Hi tính tình phóng khoáng, đến cả Lăng Tiêu Nhiên bình thường hay che giấu cảm xúc của mình cũng không nhịn được mà trợn tròn mắt kinh ngạc.

“Chị đừng có tung tin đồn thất thiệt nhé, chị Hân mà nghe được là chị tiêu đời đấy.” Lăng Tiêu Nhiên lẳng lặng mà nói.

“Lại còn tin đồn thất thiệt làm gì? Em phải đặt niềm tin vào lời nói của chị chứ? Hôm đó lúc quay trở về, em bị Mặc Tử Khiêm kéo đi còn chị ở lại với Tiểu Vũ, lúc nhìn thấy con bé sắc mặt méo mó làm chị lo sốt vó lên đi được. Ai mà ngờ được thì ra chỉ là em nó vừa tiếp nhận một tin tức hết sức động trời không thể nuốt trôi thôi.” Mộc Nguyệt Dao vừa nói vừa chẹp miệng.

Bọn họ liệu còn có thế nghi ngờ gì nữa đây, nghĩ đến cảnh Cung Kiều Hân nằm trên giường quyến rũ đàn ông quả thật là cú sốc chí mạng, đến cả bọn họ còn không kháng cự nổi huống chi là mấy tên đàn ông tầm thường ngoài kia.

“Chị Dao này, rốt cuộc vị tiên nhân nào đã đem được cô tiên nữ thoát tục đó về vậy?” Vương Lạc Hi cũng vô cùng thể hiện thái độ hóng hớt mà hỏi thăm.

Chỉ là chưa kịp có được câu trả lời, đập vào mắt Mộc Nguyệt Dao chính là Sầm Tiến, tên đàn ông lẽ ra phải ở Hà Thành nay lại xuất hiện ở nước Anh hoa lệ này.

“Lạc Hi tiểu bảo bối, nói cho cưng biết, nếu em không nhanh chóng rời khỏi đây, vài phút nữa thôi chổ này chắc chắn sẽ trở thành bãi chiến trường đó.” Mộc Nguyệt Dao ngồi đó chẹp miệng, từ đầu đến cuối vẫn giữ thái độ người xem mà vui vẻ nói.

Vương Lạc Hi cũng đưa mắt nhìn về hướng kia, đôi mắt khẽ nhíu lại, rõ ràng thái độ không được vui vẻ gì mấy.

“Gì đây, chị ba của em lại có hoa đào đến thăm à?” Lăng Tiêu Nhiên cũng không nhịn được mà cong khẽ khoé miệng.

“Đừng có nhiều lời. Nguyệt Dao, chị có rời đi không?” Vương Lạc Hi ngay làm tức khó chịu muốn quay người bỏ đi.

Sầm Tiến là một trong những nhân vật tay to mặt lớn, là một trong những bàn tay vàng ở Hà Thành. Nếu ngay tại đây xảy ra xung đột với Bright nhất định sẽ là chuyện không hay.

“Không rủ em à?”

Lúc nghe thấy câu này, cả hai người đều vô cùng bất ngờ. Phải biết cô em gái của bọn họ có được một cuộc sống thanh thản như bây giờ một phần chính là nhờ cái tính lười, siêu lười của mình. Vậy mà lời đề nghị này lại được đề ra, quả là Mặt Trời mọc phía Tây rồi mà.

“Đi đâu đấy?” Mạc Tử Khiêm nhìn từ xa thấy ba cô gái có ý định ra khỏi đại sảnh liền nhíu mày hỏi. Không biết từ bao giờ, ánh mắt của anh ta cứ luôn dính chặt vào cô gái họ Lăng này, không trách anh ta bất tài, chỉ là anh hùng làm sao qua được ải mỹ nhân chứ?

Lăng Tiêu Nhiên nghe thấy tiếng gọi liền thầm kêu một tiếng không ổn, bước chân nhanh chóng kéo dài ra, hai người bên cạnh cũng đeo lên cho mình những chiếc mặt nạ xinh đẹp.


Chỉ là Mạc Tử Khiêm nhanh tay hơn một bước, nhanh chóng kéo tay cô lại.

“Tôi có cho em đi sao?”

Bright cùng với Thẩm Hàn Mặc lúc này mới nhận ra được một số chuyện, cô gái nhà bọn họ đâu? Đến cả Sầm Tiến đến đây vì nghe tin tức báo về nhìn thấy Vương Lạc Hi cũng nhanh chóng kéo đến, bây giờ nhìn thấy chỉ còn một người cũng khẽ nhíu mày.

Thế là một đám đàn ông với tỉ lệ nhan sắc vô cùng cao lũ lượt kéo đến vây quanh Lăng Tiêu Nhiên tạo ra một thế cục khá là khó nhìn, cứ như đánh ghen sắp sứt đầu mẻ trán ấy.

Bên này, Vương Lạc Hi cùng Mộc Nguyệt Dao nhìn thấy đám người phía trong nhìn thấy sai sót liền nhanh chóng quay người bỏ chạy. Chỉ là, đây là tầng ba, hơn nữa xung quanh cũng có vô số cảnh vệ, làm sao để trốn đi mà không phát hiện đây?

“Đùa người à? Có cần thiết phải có nhiều người thế này không?” Mộc Nguyệt Dao cảm thấy khó chịu lên tiếng.

“Chị à, bên kia hình như là sân sau, chúng ta làm một số chuyện nóng bỏng nhé?” Vương Lạc Hi lúc này cứ như cá gặp nước mà phấn khởi lên tiếng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,654
Điểm cảm xúc
5,161
Điểm
113
Chương 35: Chúng ta đều dại gái
“Chị à, bên kia hình như là sân sau, chúng ta làm một số chuyện nóng bỏng nhé?” Vương Lạc Hi lúc này cứ như cá gặp nước mà phấn khởi lên tiếng.

Thế là không biết nội tình trong đó là sao. Mười phút sau, sân sau hoàng cung cháy lớn, hơn nữa điện cũng ngừng hoạt động, mọi thứ rơi vào bóng đen.

Mà vừa nhìn thấy chuyện này, Lăng Tiêu Nhiên liền biết mấy loại chuyện tốt này tất nhiên là của người nhà mình.

Nhân cơ hội đèn đại sảnh đang tắt, Lăng Tiêu Nhiên liền hất tay người đàn ông bên cạnh ra mà bỏ chạy. Với cái không khí tấp nập, bận rộn nhiều người thế này quả chính là thời cơ vàng để trốn thoát mà.

Chỉ là vừa chạy đến cửa vào, người phía bên trong đã lũ lượt kéo ra, quả là không biết đường đâu mà chạy.

“Nhiên Nhiên, lên xe này.” Bỗng Vương Lạc Hi hét lớn.

Đây là xe của Bright, tất nhiên là do lúc nãy cô nàng vừa thó được ở chỗ anh ta.

Lăng Tiêu Nhiên nghe vậy liền anh chóng leo lên.

Phía sau người đuổi đến đầu tiên là Sầm Tiến, nhìn thấy người con gái mình yêu đó thì tấm lòng có chút dậy sóng rồi.

Chỉ là không kịp ngăn lại, Lăng Tiêu Nhiên vừa vặn đã ngồi lên xe, chiếc Rolls Royce cứ vậy mà biến mất trong tầm mắt anh ta nhưng lại chẳng thể làm gì được.

“Phù, may mà chạy kịp. Tên họ Sầm đáng ghét đó không biết sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây nữa, hại chị sợ đến chết mất.” Vương Lạc Hi vừa lái xe vừa thở vào.

“Hi Hi à, thật ra chuyện em làm với anh ta mới là mất nhân tính đấy.” Mộc Nguyệt Dao nhìn thấy em gái mình luôn miệng chửi rủa tên nào đó liền có chút cạn lời.

Lại quay trở về lịch sử một chút. Sầm Tiến và Vương Lạc Hi quen nhau trong một cuộc du sơn ngoạn thủy. Lần đó tham gia một buổi đấu giá từ thiện ở Thượng Hải, chẳng hiểu thế nào một tên lòng dạ đen tối như Sầm Tiến cũng xuất hiện ở đây.

Không may Vương Lạc Hi lại nhìn trúng chiếc vòng Ruby hồng mà tiểu tình nhân của Sầm Tiến để ý. Kết quả là đôi bên giằng có, mà lúc này Vương Lạc Hi sao lại có tài sản đủ để đem thứ mình thích về cơ chứ?

Vốn định ra về với nỗi buồn bực trong lòng thì lại vô tình đụng mặt Sầm Tiến cùng con chim hoàng yến nhà mình. Kết quả vừa nhìn thấy Vương Lạc Hi, Sầm thiếu quay ngoắt 180 độ yêu cầu cô hãy bên cạnh hắn ta.

Con mẹ nó, mơ đẹp thật. Cướp vòng của bà còn muốn bao nuôi bà sao? Bà đây không cao thượng đến vậy.

Thế là chẳng chờ đến khi ám vệ xuất hiện dùng vũ lực. Vương Lạc Hi đã đá một phát vào dưới chân anh ta nhầm triệt tiêu luôn giống loài khốn nạn này.

Chỉ là có chết cô cũng không ngờ, cuối cùng chỉ vì một cái đá bỏ ghét này. Sầm thiếu gia không những không ghét bỏ mà còn cảm thấy “cô gái này thật thú vị” nữa chứ. Hại cô thật sự không biết phải trốn đi đâu khỏi tên điên đó.

Giằng co mấy tháng bây giờ lại gặp nhau ở chốn này, quả thật là hội ngộ tương phùng không đúng thời điểm mà.

“Đúng rồi, chị ba à, suýt chút nữa chị triệt để làm Sầm gia mất đi người thừa kế, chị còn mặt mũi nào nói câu đó vậy?” Lăng Tiêu Nhiên ngồi bên cạnh cũng lên tiếng đáp lời.

“Bỏ qua chuyện này đi, chúng ta muốn xuất ngoại thì phải nhanh lên. Theo như tính cách của Thẩm Hàn Mặc, nhất định không lâu nữa sân bay sẽ bị đóng băng đấy.” Mộc Nguyệt Dao vừa nói vừa cầm điện thoại lên, tiện tay lấy sim trong đó ra mà bẻ lấy.

Điện thoại của Vương Lạc Hi cũng được cô làm hành độngg tương tự. Lí do là vì bọn họ là cá mè một lứa, chắn chắc sẽ cài một thiết bị biến thái nào đó vào sim điện thoại để tìm kiếm bọn họ, mấy việc này sớm đã quen như cơm bữa.

Còn về phần Lăng Tiêu Nhiên, bọn họ tin cô cẩn thận đến nỗi không ải có thể làm cái trò sơ cấp hạ đẳng này với cô được.


Ba mươi phút sau, quả nhiên như lời Mộc Nguyệt Dao nói. Dưới sức ép từ một quý tộc cấp cao, một vị đại hoàng tử cùng với Nghị Viện. Ngay làm tức đường bay đã bị đóng băng, ngưng hoạt động.

Các phương tiện di chuyển cũng không được lưu thông một cách bình thường nữa, cảnh sát sớm đã túc trực tìm kiếm người.

“Bright à, cậu có thể để ý hơn một chút không hả? Cứ gần gái là cậu lại điên khùng lên như vậy đó hả? Đến chìa khoá xe cũng bị thó mất, đúng là uổn đánh đại hoàng tử mà!” Thẩm Hàn Mặc sau khi biết được chuyện này liền nổi đoá lên.

Sớm biết bọn họ lớn gan như vậy, anh ta hận không thể trói cô mang theo khắp mọi nơi, việc như việc bạn phải trông chừng một chiếc lông vũ, lẽ ra có thể tóm được nhưng cuối cùng lại bị gió cuốn đi mất.

“Còn không phải tại Sầm đại thiếu gia đột nhiên xuất hiện làm kinh động Hi Hi khiến cô ấy bất ngờ chạy trốn sao? Tính cách phóng khoáng đến sợ phiền của cô ấy sớm đã được luyện thành từ nhỏ, không phải anh không biết. Vậy thì còn chạy đến đây góp vui làm gì?” Bright lúc này đúng là hối hận đến phát rồ rồi, sớm biết chuyện này xảy ra, từ khi Sầm Tiến đến đây anh đã cho người chặn lại. Vốn dĩ muốn lấy kế khích tướnh chọc tức anh ta, vậy mà không ngờ mọi thứ lại phản tác dụng.

“Chúng ta đều dại gái, không ai hơn ai đâu.” Lúc này Mạc Tử Khiêm mới lên tiếng. Hơn thế nữa, lời nói lại mang vạn phần nghiêm túc khiến ba người còn lại trợn tròn mắt mà không thể phản bát.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,654
Điểm cảm xúc
5,161
Điểm
113
Chương 36: Zero
Lúc này khi ba cô gái chưa kịp đến sân bay, xe đã sớm bị chặn lại.

“Lần này khó thoát rồi, Nhiên Nhiên, có ý gì không?” Vương Lạc Hi nhìn dòng xe chạy dài đang bị chặn lại phía trước cũng bất lực thở dài.

Không ngờ chưa đầy một tiếng mà bọn họ đã huy động được lực lượng thế này. Nếu không phải sợ phiền phức thì bọn họ cần gì phải trốn chui trốn nhủi như mất con chuột nhắt thế kia cơ chứ?

“Chúng ta tìm nơi ở một lúc đi, bọn họ cũng không thể đóng băng đường bay lâu được.” Lăng Tiêu Nhiên dù trong lòng đã dậy sóng nhưng cũng đáp lời.

Dù sao lần này nếu Bright và Sầm Tiến đánh nhau một trận, e là hậu quả sẽ khó có thể tưởng tượng ra được.

Thật ra mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nếu Mạc Tử Khiêm đứng về phía bọn họ. Dù sao Lăng Tiêu Nhiên cũng là người của Nghị Viện, lúc này nếu trở về trụ sở chính, dù có là đứa vua cũng không dám vào lục soát bậy bạ.

“Nhiên à, Mạc Tử Khiêm cùng với em có mối quan hệ gì? Nếu được thì cứ yên cầu giúp đỡ đi, dù sao cũng không phải là thứ gì quá khó khăn.” Mộc Nguyệt Dao lúc này bên cạnh cũng lên tiếng.

Quả nhiên đều là người thông minh, bọn họ luôn luôn sẽ tìm đường đi dễ dàng, không mất thời gian nhất.

Vậy nhưng cô tuyệt nhiên không muốn dính dáng quá nhiều đến mấy người họ Mạc đó, cả đám người chẳng có ai là tốt đẹp cả.

“Không đâu, nếu liên thủ với anh ta chắc chắn anh ta sẽ mò đến tận nơi của chị Hân. Đến lúc đó lại phiền.”

“Đến LIVER đi.”

Cả hai người bọn họ đồng thời hướng mắt nhìn về phía cô. LIVER là quán bar nổi tiếng ở Anh, tụ tập những thành phần bất hảo, con ông cháu cha vun tiền như nước. Người đến đây tuyệt nhiên không phải là người tốt lành và tất nhiên cũng chẳng thể chọc vào.

Mặt khác, không thể không kể đến khi nơi này nằm dưới sự kiểm soát của Zero, là một trong những tay sai của tổ chức.

Lại kể thêm một chút, ông trùm năm đó thu nhận năm đứa con gái, chỉ là giữ bên người chỉ có Thương Vũ. Không còn cách nào khác, ông ta lại rèn dũa ra một thế hệ trẻ khác, chính là những người đàn ông này.

Gồm bốn người: Andrew, Stanton, Zero, Marvey.

Họ đều là những tay chân đắc lực của ông trùm, dưới một người mà trên vạn người. Andrew phụ trách kinh tế đối ngoại với phía bên ngoài; Marvey là đạn dược, vũ khí hay súng ống; Stanton quản lí quán xuyến tất tháy các cuộc đụng độ, xung đột trong tổ chức, nói cách khác chính là người lên tiếng ở phía trong; Zero là người đào tạo, huấn luyện tất thảy những đứa trẻ bên trong tổ chức.

Lại nói đến Zero, anh ta máu lạnh vô tình đến đáng sợ. Do tính cách từ nhỏ đã lầm lì ít nói, càng tăng thêm phần khó gần với người khác.

“Đừng đùa. Tiêu Nhiên, đến đó khác nào chui đầu vào rọ.” Vương Lạc Hi lên tiếng.

Quả thật, từ lúc Andrew trở về báo tin đã được gần hai tháng. Luận theo lí lẽ, chắc chắn những thành viên cấp cao sớm đã biết được tin tức.

“Không sao, những tên thân cận chắc sẽ biết được chuyện này, nhưng đám lâu la cấp dưới chắc chưa đâu nhỉ? Zero cũng thường không xuất hiện ở đây, anh ta đâu rảnh rỗi đến vậy chứ.” Lăng Tiêu Nhiên cũng đã nghĩ đến trường hợp này, vậy nhưng không lẽ mọi chuyện lại trùng hợp thế này được.

Vậy nhưng quả thật người tính không bằng trời tính, vào lúc ba người đặt chân vào LIVER, xe của Zero cũng vừa vặn đỗ xuống.

“Nhiên, tên đó thật sự ở đây.” Mộc Nguyệt Dao vừa nhìn thấy liền thản thốt lên tiếng.

Lăng Tiêu Nhiên thấy vậy cũng khẽ nhíu mày mím chặt đôi môi mỏng.

Vậy nhưng, người xuống xe lại không phải Zero mà là một gái lạ mặt.

Vương Lạc Hi thấy thế liền dừng xe, bước xuống hỏi chuyện.

“Cô ơi, cho tôi hỏi, xe này trị giá bao nhiêu thế? Tôi cũng muốn mua cho mình một chiếc.”

“À, xin lỗi cô, tôi cũng không rõ. Xe này do tôi mượn từ một người bạn, tôi hoàn toàn không biết.”


“Vậy người bạn cô hiện tại có xuất hiênn ở chổ này không? Tôi muốn hỏi giá.”

“À không có, mong cô thứ lỗi cho.”

Cuộc trò chuyện kết thúc, cô gái trẻ kia cất bước tiến vào trong. Vương Lạc Hi cũng quay trở về xe.

“Mẹ nó, em làm gì vậy. Tự nhiên lại lao ra bắt chuyện làm gì?” Mộc Nguyệt Dao ngồi trong xe sớm đã giật mình đến không phản ứng được, bây giờ mới lên tiếng hỏi.

“Không có gì, trò chuyện được vài câu thì chắc cô ta là cấp dưới của Zero. Còn tên Zero đó khả năng cao là không cở đây.” Vương Lạc Hi nhàn nhạt mở miệng, dáng vẻ lười biếng mà đưa xe vào bãi.

“Sao em biết được?” Mộc Nguyệt Dao lại tiếp tục đặt câu hỏi.

“Trên ngực cô ta là ghim cài của tổ chức, hơn nữa đôi bông tai cô ta đang đeo chính là do chị ba sáng chế năm đó, chị không nhận ra sao?” Lăng Tiêu Nhiên lúc này cũng khẽ giải thích.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,654
Điểm cảm xúc
5,161
Điểm
113
Chương 37: Boss có vẻ tôi có quà cho ngài
“Trên ngực cô ta là ghim cài của tổ chức, hơn nữa đôi bông tai cô ta đang đeo chính là do chị ba sáng chế năm đó, chị không nhận ra sao?” Lăng Tiêu Nhiên lúc này cũng khẽ giải thích.

Mộc Nguyệt Dao không đáp, trong lòng có chút suy nghĩ. Không biết tại sao trong lòng lại có chút bất an.

(…)

Lại quay trở về hoàng cung, sau khi đám cháy được dập tắt, tất thảy mọi người tan tiệc ra về do có thể nhìn thấy rõ ràng sắc mặt của đại hoàng tử Bright kém vô cùng.

Lí do lại phải kể về mấy phút trước, Sầm Tiế. Dưna vào miệng lưỡi không xương của mình đã thành công dụ dỗ được Bright mắc vào bẫy.

“Tên họ Sầm kia, cút khỏi đây đi.” Bright lớn tiếng quát.

Sầm Tiến lúc nãy đã kể về cuộc sống của anh ta cùng Vương Lạc Hi trong hai tháng kia. Do bị quyền lực của Sầm Tiến quá lớn, Vương Lạc Hi chỉ đành ở lại đó sống như một cô tình nhân được anh ta bảo dưỡng ngày qua ngày.

Nói đến chuyện này, Bright lại bực bội vô cùng. Mấy năm trước anh ta cùng Vương Lạc Hi cũng chính là xuất phát từ mối quan hệ đó mà ra. Cô gái này chẳng phải dạng thích dùng cứng chọi cứng.

Vương Lạc Hi chính là kiểu người mềm dẻo, muốn cô mềm cô sẽ mềm, muốn cô tan thành nước cô nhất định có thể tan thành nước thật. Bright biết rõ, trong khoảng thời gian này nếu như không vượt quá giời hạn là lên giường hay hôn môi thì mọi thứ cô đều có thể đáp ứng được.

Nói là bạn gái thuê cũng không quá, bởi chỉ cần quăng cho cô một cục tiền, mọi thứ dường như sẽ được giải quyết. Dẫu cho không phải kẻ thiếu thốn, nhưng có nhiều vẫn hơn thiếu mà phải không?

“Bright, bình tĩnh lại. Tiến cậu ta không có ý gì đâu.” Nhìn thấy Bright và Sầm Tiến dường như có ý định thật sự choảng nhau, Thẩm Hàn Mặc liền lên tiếng can ngăn.

“Tôi không bình tĩnh à? Tôi mà không bình tĩnh thì nãy giờ anh ta đã bị lôi ra đánh một trận rồi” Bright nghe vậy cũng hạ hoả được phần nào.

“Đánh nhau à? Tôi chỉ sợ đại hoàng tử là cậu đây chưa kịp làm gì đã bị tôi đá bay rồi ấy chứ.” Sầm Tiến cũng huef lạnh đáp lời.

Quả thật nếu so về thân thủ, Bright chẳng đáng là gì so với Sầm Tiến. Dù sao một người là bá chủ một phương của Hắc đạo, một người lại đại hoàng tử của một quốc gia, khỏi nói cũng biết ai sẽ giành phần thắng nếu đánh nhau rồi.

Vậy nhưng từ đầu đến cuối, Mạc Tử Khiêm vẫn đứng bên cạnh với thái độ xem trò hay một cách nhiệt tình.

Thật may vì nhóc con kia không quý tiền như mạng như chị em nhà mình. Nếu không tưởng tượng đến cảnh cô ta ôm ấp thằng đàn ông khác quả thật cho anh ta tức điên lên đi được.

(…)

Lúc này, tại LIVER lẽ ra mọi chuyện phải thuận buồm xuôi gió, trót lọt mà trải qua thì lại có chút chuyện xảy ra.

“Cô em này, em cùng chị em của mình đẹp thật đấy, có hứng thú đến uống với bọn anh vài ly không?” Một người đàn ông tiếng đến bàn rượu, vẻ mặt đùa cợt mà nói chuyện với cô.

“Anh trai ngứa đòn à?” Mộc Nguyệt Dao nhìn thấy em gái nhà mình nhìn tên kia với ánh mắt phán xét nhưng tuyệt nhiên không lên tiếng, cô liền giúp đỡ cô em nhà mình.

“Cô gái, đừng ngạo mạn.” Người con trai bên cạnh lên tiếng. Nhìn thấy lão đại nhà mình bị đứa nhóc vắt mũi chưa sạch phán xét, anh ta có chút tức giận.

“Khoan đã, đừng mang động. Nhan sắc tuyệt hảo thế này nếu mày làm mấy cô nàng này hoảng sợ mà chạy đi mất, tao sẽ thẻo mày đó.” Tên cầm đầu nhìn thấy đàn em mình có vẻ thô lỗ liền giả vờ lên tiếng ngăn chặn.

Mấy lời này Vương Lạc Hi và Mộc Nguyệt Dao vốn nghe đã quen. Dù sao năm đó khi đi đại náo mấy quán bar ở LA, không biết đã gặp qua bao nhiêu người.

“Đừng làm bẩn mắt tôi, tránh đường.” Lăng Tiêu Nhiên ngồi nãy giờ cũng không nghe thấy được một lời lọt tay, cô khó chịu nhíu mày.

Nghe thấy thế, tên cầm đầu liền tức đến phát rồ. Hắn ta đưa tay muốn đánh cô gái trước mặt, chỉ là Lăng Tiêu Nhiên nhanh hơn một chút, cô quay người tránh đi.

Một hành động này khi đưa vào mắt của Mộc Nguyệt Đao và Vương Lạc Hi đều vô cùng ngứa mắt. Đáy mắt cả hai hiện lên chút sắc lạnh.

“Con đàn bà khốn khiếp. Mày nghĩ hôm nay mày có thể yên bình mà rời khỏi đây sao?” Hắn ta gào lớn.

Đây là nơi quản lí dưới quyền đại ca Zero, mà hắn ta lại chính là một trong những thuộc hạ được đại ca nhớ mặt. Có thể nói đây chính là một đặt ân vô cùng to lớn. Dù sao thiên hạ rộng như vậy, đại ca có biết bao nhiêu thuộc hạ mà vẫn nhớ đến hắn ta. Dường như hắn mừng còn không kịp ấy chứ.

“Mày mới chính là người không thể rời khỏi đây.” Vương Lạc Hi lên tiếng. Tay kia cầm ống tiêm chích vào người tên đàn ông vạm vỡ ấy.

Ngay làm tức, tên đó ngã khụy xuống, ho ra từng ngụm máu lớn.

“Đi thôi, ở đây nồng nặt mùi rác, khó chịu quá.” Mộc Nguyệt Dao nhìn thấy một loạt hành động vừa rồi liền biết tên này một chút nữa thôi sẽ đi chầu ông bà rồi.

Lăng Tiêu Nhiên cũng không thể hiện thái độ quá nhiều như thể chuyện này đã quá quen thuộc với mình. Cô nhanh chóng cất bước rời khỏi.

Lên đến xe, bọn họ chỉ có thể tìm một nơi khuất người mà trốn. Dù sao vác chiếc xe phiên bản giới hạn này đi khắp nơi quả thật vô cùng thu hút sự chú ý đi.

Chỉ là bọn họ có một số chuyện không thể ngờ được. Khi mọi chuyện ở LIVER được phát giác ra, Zero cũng đang có mặt tại nơi đó.

Người của mình bị giết dưới địa bàn của mình quả thật chính là lời thách thức hoàn hảo nhất.

Chẳng thể ngờ ở một góc khuất quán bar chuyên tụ tập những người khó lường này lại có sự xuất hiện của một chiếc camera.

Nếu là bình thường, những nơi thường xuyên tụ tập làm chuyện phi pháp như thế này chắc hẳn sẽ chẳng thể tồn tại mấy con máy móc vô tri đó, vậy nhưng ở đây lại có.

Lại nói về Zero, anh ta thật sự muốn xem con chuột nhắt nào dám đụng đến con rối của anh ta đang sử dụng. Chỉ là không ngờ, khi kết nối được hoàn thành, ba cô gái xuất hiện trước màn ảnh làm tức khiến có hắn ta nóng máu.

“Boss, có vẻ tôi có quà cho ngài.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,654
Điểm cảm xúc
5,161
Điểm
113
Chương 38: Anh em
Vài ngày trước, thông quá liên lạc địa đàm, anh ta biết được rằng những người đó đã tự gạch tên mình khỏi tổ chức.

Từ nhỏ đã được nuôi nấng một cách kỹ càng, lão đại của bọn họ dẫu cho nhét tất cả vào cái địa ngục trần gian kia nhưng hầu như vẫn để cho bọn họ con đường sống. Sau này khi đã trưởng thành, mỗi người đều có cho mình một sở trường riêng, vậy những năm cô nàng đó vẫn được lão đại xem trọng hơn cả.

Dù không giao cho bất kì quyền hạng quản lí nào của các nhánh, nhưng ai ai cũng biết rằng mọi việc trong tổ chức phần lớn đều phải thông qua bọn họ mới được chấp thuận, chính là kiểu công chúa được bàn tay vàng nuôi dưỡng.

Vậy nhưng có lẽ chỉ nhiêu đó thôi không đủ để bọn họ chấp nhận chuyện này. Đến cuối cùng bọn họ vẫn rời khỏi tổ chức, lão đại tuy không ra lệnh truy sát nhưng nếu đã gặp mặt tại sao lại không bắt lại chứ?

“Ben, cậu gọi người tìm khắp nơi trong thành phố này, dù có đào ba tấc đất cũng phải tìm ra.” Zero vừa nói vừa nghiến danh nghiến lợi, nếu việc này thành công, khả năng cao là anh ta sẽ được lão đại trọng dụng nhiều hơn.

Lúc này, ở trên xe, điện thoại của Lăng Tiêu Nhiên vang lên, là Thương Vũ.

“Nhiên à? Dạo này em ở đâu đấy? Chị nghe bảo em ra nước ngoài rồi.” Bên kia là giọng của Thương Vũ mang đầy vẻ quan tâm.

“Em ở Anh rồi, ở cùng với chị hai và chị ba ấy.”

“Anh à? Bên đó hình như xảy ra chút chuyện nhỉ. Với cả các em cẩn thận, chị có nghe nói Zero đang ở đó.”

“Zero? Hình như không, lúc nãy bọn em có đụng độ một số chuyện vẫn không thấy anh ta ra mặt, đó không phải tác phong của anh ta.”

Lăng Tiêu Nhiên vừa đáp lời, Thương Vũ bên kia còn chưa kịp nói tiếp thì Vương Lạc Hi đã kêu lên.

“Mẹ nó, có người đuổi theo chúng ta.”

Phía sau là ba bốn chiếc xe màu đen đang tăng tốc đuổi đến chổ bọn họ, thật sự dễ dàng nhìn ra bọn họ đều đang có ác ý.

Lăng Tiêu Nhiên nhìn về phía sau, quả thật có mấy chiếc xe cứ đuổi theo bọn họ từ nãy đến giờ. Đám người này muốn làm gì đây?

“Nhiên, bọn chúng có súng, chúng ta không thể tiếp tục như thế này được.” Mộc Nguyệt Dao thấy tình hình không ổn liền lên tiếng cảnh báo.

“Mọi người có chuyện gì đấy?” Bên kia Thương Vũ nghe thấy mấy tiếng la liền vô cùng khẩn trương hỏi tới.

“Chị, ở đây bọn em gặp một chút rắc rối, một lát nữa chúng ta sẽ gặp nhau sau nhé.” Lăng Tiêu Nhiên cũng khẽ nhíu mày rồi nhanh chóng lên tiếng cắt đứt điện thoại.

Thương Vũ lúc này đang ở Hà Thành, một số chuyện ở nhà họ Lam lúc bấy giờ cũng được giao cho cô quản lí. Hơn nữa Lục Tô Thời lúc không huấn luyện thì chính là đóng quân ở nhà chính Lam gia.

Lại không nói đến ông bà cụ, hai người bọn họ thật sự xem Thương Vũ là đứa con gái Lam Tư Diệp của mình mà sủng ái cưng chiều.

Lục Tô Thời lại là con nhà thế gia, một trong những người được Tổ quốc vinh danh, mọi người xưng thần. Bọn họ nhìn thấy con gái mình được một người tài giỏi như thế liệu có thể từ chối sao?

Vậy nên từ đó, Lam gia chia làm hai phía. Một bên là hai ông bà cụ ủng hộ tuyệt đối mối tình này, một bên là Lam

Thiên Ân bởi lời cảnh báo của Lăng Tiêu Nhiên mà phòng Lục soái như phòng giặc. Ở cạnh nhau, Lam Thiên Ân dường như cũng đã cảm nhận được cái tình cảm anh em mà từ lâu anh đã quên mất.

Vậy nên chẳng biết từ lúc nào, không chỉ đơn giản là sự phó thác của Lăng Tiêu Nhiên, tất thảy dường như còn là vì tấm lòng của một người anh trai trong anh ta thật sự đã bị khơi dậy.

“Vũ, em xuống dùng bữa đi.” Lục Tô Thời lúc này ngồi ở Lam gia, tỏ ra vẻ tự nhiên như ở nhà mà kêu gọi cưa cẩm cô chủ nhà người ta.

Ông bà Lam gia cũng chẳng biết tại sao Lục Tô Thời lại có sự cố chấp như vậy. Bởi dù cho Thương Vũ có chối bỏ cái tên này thế nào, anh ta vẫn luôn miệng gọi cô bằng cái tên ấy.

“Lục soái, anh vẫn chưa đi sao?” Thương Vũ trời sinh tính tình lạnh nhạt, nhìn thấy người trước mặt có chút thản nhiên nhưng cũng lộ ra vẻ chút khó chịu.


Lúc này Lam Thiên Ân từ ngoài trở về, Thương Vũ với thân phận Lam Tư Diệp cũng chạy ra đón. Thật ra cô cảm thấy người anh trai này cũng khá tốt, dù sao cũng là Lăng Tiêu Nhiên chọn.

Vậy nhưng cô có thể thấy rõ, tình cảm anh ta dành cho cô thật sự là một tình cảm gia đình, tình cảm của người anh trai dành cho em gái của mình.

Từ lúc gặp nhau, anh ta cứ lo sợ cô sẽ không thoải mái, lo lắng đủ điều, bất luận cô cần gì hay muốn gì đều sẽ tự nhiên mà đáp ứng.

Dần dần sau đó, cô có ảo mộng rằng đây chính là người anh trai ruột thịt của mình.

“Diệp Diệp đến đón anh à? Đã ăn gì chưa?” Lam Thiên Ân nhìn cô gái trước mặt mỉm cười dịu dàng, đưa tay xoa đầu cô.

Thương Vũ sớm đã quen với những đụng chạm đơn giản này, cô cũng vô cùng sủng nịnh mà dụi dụi đầu vào tay anh.

Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ đây là một cặp anh em tình sâu nghĩa nặng, nhưng những người biết được nội tình bên trong đặc biệt là LụcTô Thời thì vô cùng ngứa mắt.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,654
Điểm cảm xúc
5,161
Điểm
113
Chương 39: Chim hoàng yến
Tại sao cô ấy chưa từng ngoan ngoãn với mình như vậy? Lúc nào bên cạnh cũng là cái bộ dạng giơ móng vuốt cào chết người đối diện. Làm sao có cái xuất hiện bộ mặt mèo ngoan dụi dụi như vậy, thật sự làm anh ta ghen tị đến đỏ mắt rồi.

“Lục Tô Thời, cậu vẫn có mặt mũi ngồi đây à?” Vào đến nhà nhìn thấy một tên đàn ông đang chiếm giữ mấy chiếc sô pha nhà mình, Lam Thiên Ân liền lên tiếng.

Mấy ngày nay, cứ trong quân khu không có việc thì Lục Tô Thời lại tới, ăn uống ngủ nghỉ tự nhiên như nhà mình. Không những thế, trong Làm giá lúc bấy giờ có cả một phòng ngủ riêng cho anh ta.

Lại nói một chút, Lam Thiên Ân trời sinh ít nói, Thương Vũ cũng không phải dạng nhiều lời. Vậy nên từ khi Lục Tô Thời xuất hiện, ngày nào cũng dỗ ông bà cụ Lam cười đến vui vẻ không thôi.

Ngay làm tức bọn họ cảm thấy Lục Tô Thời quả nhiên là xứng đôi với cô con gái nhà mình mà.

“Anh trai về rồi à, anh qua đây dùng bữa đi.” Lục Tô Thời cũng đã sửa lại cách xưng hô của mình.

Thật ra anh ta cảm thấy việc Thương Vũ nhận Lam gia làm nhà mẹ đẻ cũng không có gì tệ. Có được một gia đình yêu thương hết mực, xuất thân cũng được xem là hiển hách cành vàng lá ngọc. Thật sự không hề có chút xấu xa cho cô.

Chỉ lúc trước có một số khúc mắc, quả thật không biết nên giải quyết thế nào đây.

(…)

Lúc này ở Pháp, Cung Kiều Hân sau khi được đem trở về đã bị nhốt trong phòng tròn một tháng. Cô không thể bước ra khỏi căn biệt thự xa hoa này dù chỉ là một chút, như thể cô đã biến mất, hoàn toàn tan biến khỏi thế gian.

“Cô chủ, chủ nhân hiện tại đã ra ngoài. Cô không thể ra khỏi phòng, cũng không thể tháo còng tay ra đâu.” Hầu trưởng nữ nhìn cô lên tiếng nhắc nhở.

Phải, không sai đâu. Cung Kiều Hân chính là đang bị nhốt trong căn biệt thự, hơn nữa tay còn bị còng khoá chặt lại. Ngày ngày trong phòng chờ đợi người đàn ông kia đến sủng nịnh, nếu không cô sẽ không thể thoát được.

Thật ra nhà họ Cung cũng có chút quyền thế, dù cho không thể sánh vai với những Mạc gia quyền quý trong nước nhưng cũng gọi là có của ăn của để qua nhiều đời. Lúc bọn họ tìm được nhau, những tưởng cô đã có thể được hạnh phúc, vậy nhưng có một số chuyện bất ngờ xảy ra, cô cũng chỉ có thể thuận theo ý trời mà bị cuốn vào vòng xoáy tội lỗi này.

Tiếp sau đó, cô gặp phải tên biến thái Song Kiệt Luân. Hắn ta làm vô số chuyện kinh tởm trước mặt cô, nhất quyết không để cô rời đi.

Lần đó cô được một người đàn ông cứu thoát khỏi cái đem kinh hoàng ấy. Vốn tưởng có thể thoát ra khỏi cuộc sống bị cầm tù đó.

Vậy nhưng có chết cô cũng không ngờ, trên đời này không có biến thái nhất, chỉ có biến thái hơn mà thôi.

Cô được vị lão đại nọ mang về, nuôi nhốt trong một căn biệt thự xa hoa cách xa trung tâm thành phố, ở đây ngày ngày đi đi lại lại trong căn phòng rộng rãi như một chú chim hoàng yến đeo gọng kiềm.

Dẫu cho vinh hoa phú quý được hưởng không ngớt, nhưng cái cảm giác bị cầm tù này liệu có dễ chịu không chứ? Làm chim hoàng yến của mấy vị tổng tài bá đạo hay lão đại hắc bang gì đó như trong mấy cuốn tiểu thuyết năm xu bán tràn lan trên thị trường quả thật chẳng dễ chịu chút nào.

Cảm giác danh dự và tự tôn của mình đã bị chà đạp một cách triệt để vậy.

Dưới lầu vang lên tiếng động cơ quen thuộc. Cô biết, người đàn ông đó về rồi. Sau lần mây mưa đó anh ta đã không xuất hiện ba ngày, lần này quay trở lại có lẽ sẽ là một đêm rất dài.

Cung Kiều Hân được mở cửa, đi thẳng xuống lầu. Hai tay vẫn đang bị còng lại phía đằng trước.

“Chào mừng ngài đã về.” Cô nhanh chóng nở một nụ cười xinh đẹp với người đàn ông trước mặt.

Lục Bách Duật thân hình rắn chắc, mang một luồn khí lạnh từ ngoài vào căn biệt thự lạnh lẽo. Nhìn thấy người phụ nữ trước mặt liền đưa tay ôm nào lòng.

“Đã ăn gì chưa?” Giọng nói của anh trầm thấp, có chút khàn nhưng vẫn nhìn ra được sự dịu dàng trong nói.


“Em đợi ngài.” Cung Kiều Hân cubgx rất tự nhiên mà đáp lại.

Mấy năm này vốn đã thành quen với sự thống trị của anh ta. Mạch kinh tế ở Pháp lúc bấy giờ dường như đều nằm trong tay người đàn ông này. Cung Thị cubgx không tránh khỏi việc bị anh ta nhắm tới.

Vậy là vì máu mủ tình thâm, vì gia đình ruột thịt. Cung Kiều Hân đồng ý trở thành người tình trong bóng tối của Lục Bách Duật, tất thảy từ đầu đến cuối đều là tự nguyện.

“Tặng em.” Lục Bách Duật đưa tay lấy từ trong túi áo khoác một chiếc hộp bằng nhung đỏ trong vô cùng đẹp mắt.

Bên trong là một chiếc lắc chân nhỏ, bên trên đính vô số hạt kim cương quý giá. Chiếc vòng cũng với những viên kim cương màu đỏ vô cùng lấp lánh cùng nổi bật trên chiếc mắt cá chân mảnh khảnh và trắng ngần của cô.

Cung Kiều Hân, đại minh tinh nhiều người ngưỡng mộ lại phải chấp nhận đeo nó. Người ta nói, chỉ có tình nhân bé nhỏ bên ngoài không danh không phận mới phải đeo nó. Điều này tượng trưng cho xiềng xích giam cầm cả đời mà chẳng thể thoát ra được.

Vậy nhưng ngoài việc im lặng chấp nhận, cô có thể làm gì nữa đây? Với cái quyền thế khổng lồ kia, nếu không chấp nhận, người thân của cô sẽ gặp nguy hiểm mất. Đến lúc đó, đám nhỏ nhà cô chắc chắn cũng sẽ không tránh khỏi hệ lụy trong chuyện này mất.
 
Top