Lượt xem của khách bị giới hạn

[Truyện teen] Hoa Hồng Xanh - Mèo Yêu

[Truyện teen] Hoa Hồng Xanh - Mèo Yêu

Mèo Yêu

Tác giả
Tham gia
13/12/24
Bài viết
171
Điểm cảm xúc
332
Điểm
63
Chap 139: "Có" hoặc "Không"
- T: A Vương à, mấy bữa nay em đã không đến trường rồi, anh biết là em muốn tránh mặt An Di nhưng không lẽ em cứ tránh né em ấy mãi vậy sao? Còn việc học của em thì sao hả
- AV: Việc đó em tự có sắp xếp, anh không phải lo cho em đâu
- T: Anh biết là em tự lo liệu được nhưng tốt hơn hết em đừng để chuyện tình cảm ảnh hưởng đến việc học của mình
- AV: Gì, gì chứ? Em có yêu đương gì với pả đâu, sao anh nói vậy
- T: Phải hay không thì em cũng nên quay lại trường đi nếu không muốn bị nợ môn
- AV: Cùng lắm thì em sẽ chuyển trường thôi, với khả năng của em thì sợ gì không tốt nghiệp được trường tốt hơn chứ, anh không phải lo cũng không cần khuyên em nữa đâu [Đi vào phòng]
- T: Haizz, cái thằng nhóc này..:emoji_pensive:

[Ở trên trường]
- N: An Di
- AD: Nhã hả
..
- N: Mấy bữa nay không thấy cậu ở trường, tớ có nghe nói việc cậu tỏ tình công khai ở sân trường là thật sao?
- AD: ("^▿^) Đúng vậy, Thư Nhã à, không biết là cậu..
- N: Cậu đừng lo, bây giờ tớ chỉ coi cậu ấy như bạn thôi, thật sự thì tớ có hơi bất ngờ một tí nhưng mà giờ nghĩ lại thì đúng là cậu với A Vương rất hợp nhau, trước đây vì tớ luôn nghĩ cậu sẽ thích anh Thiên nên đã không nhận ra điều đó, nếu An Di thích cậu ấy, tớ nhất định sẽ ủng hộ cậu hết mình, ai chứ An Di thì tớ tin là cậu sẽ làm được thôi
- AD: Nhã à, cảm ơn cậu nhiều lắm, cậu lúc nào cũng ủng hộ tớ hết, trước đây cũng vậy và cả bây giờ cũng vậy
- N: Bởi vì chúng ta là bạn bè mà
- AD: ^^
- N: À phải rồi, vậy chuyện tỏ tình của cậu sao rồi?
- AD: (..) A Vương vẫn chưa chấp nhận tớ, hơn nữa cậu ấy còn tránh mặt tớ nữa, bây giờ tớ không biết phải làm thế nào nữa
- N: Tớ cũng hiểu được phần nào, có lẽ cậu ấy cần chút thời gian để suy nghĩ về việc đó
- AD: Tớ biết điều đó nhưng mà cậu ấy cứ không đến trường như này làm tớ thấy lo lắm
- N: (!) A Vương bỏ học rồi sao?
- AD: Cậu ấy nghỉ bữa giờ để tránh mặt tớ, tớ nghĩ một phần lỗi cũng là do mình nên giờ tớ phải tìm cách gì đó để cho cậu ấy quay trở lại trường
- N: Cậu đã thử nhờ anh Thiên chưa?
- AD: Anh ấy cũng không khuyên được A Vương, một khi cậu ấy đã kiên quyết việc gì đó rồi thì khó có thể thay đổi ý định lắm
- N: Nếu vậy thì khó quá
- AD: Vậy nên tớ mới lo nè ◞‸◟
- N: ^^ An Di à, từ từ rồi mình sẽ nghĩ ra cách thôi, nhất định là mình sẽ khuyên được cậu ấy mà
- AD: Ừm

[Ngày hôm sau, AD đi đến CLB thì bắt gặp KD đang ở đó]
- AD: Khả Danh, sao em lại ở đây vậy?
- KD: Em đến để xem chị Mỹ Ân tập vở kịch mới [Đầu tư cả ống dòm để quan sát]
- AD: (Thằng nhóc này đúng là kì lạ mà) ("¬¬) Coi bộ em vẫn kiên định với mối tình vô vọng của mình quá nhỉ
- KD: Chị không cần để tâm tới em đâu, tốt nhất là chị nên lo cho bản thân của mình trước đi kìa
- AD: Hả?
- KD: Chẳng phải chị đang theo đuổi anh Vương hả?
- AD: (• ༚•) Em cũng biết chuyện đó rồi sao
- KD: Chuyện chấn động như vậy làm sao mà em không biết được chứ, nhưng mà dù gì em cũng đã đoán biết trước là sớm hay muộn gì thì chị cũng sẽ phải lòng anh ấy thôi
- AD: :emoji_flushed: Hả, làm sao mà em biết được chứ?!
- KD: Bởi vì chị lúc nào nhẫn nhịn anh ấy hết, thường thì chẳng ai có thể chịu đựng được người mà mình không thích lâu đến như vậy đâu
- AD: Là như vậy sao (˵• •˵) (Khả Danh nói không sai, có lẽ chính vì vậy nên cho dù A Vương có đối xử với mình như nào thì mình cũng không thể nào ghét cậu ấy được, là vì mình đã quá yêu cậu ấy rồi)
- KD: Sao rồi, chị đã tìm được cách gì để anh ấy trở lại trường chưa?
- AD: Nhã cũng nói với em chuyện này rồi sao? (..) Ừm, chị cũng chưa biết phải làm sao đây
- KD: Lâu vậy rồi mà chị vẫn chưa thuyết phục được ảnh nữa, chị đúng là thất bại thật đó
- AD: (*゚ロ゚) (Cái thằng nhóc này trông dễ thương vậy thôi nhưng mà mỏ hỗn thật sự) Chị cũng cố lắm nhưng vẫn không được đó chứ, đến cả anh Thiên còn khuyên cậu ấy không được nữa mà, không lẽ là em có cách sao :emoji_triumph:
- KD: Dĩ nhiên là em có cách rồi
- AD: (!) Em nói thật sao, là cách gì vậy?!
- KD: Nhưng mà phải xem xem chị trả công cho em thế nào?
- AD: (Đúng là không dễ gì nhờ vả mà ("¬¬) Nhưng mà thôi kệ, vì A Vương nên đành phải chịu, để xem em ấy có cách gì) Hay là khi nào Mỹ Ân lên sân khấu biểu diễn, chị sẽ chụp lại vài tấm hình rồi gửi cho em nhé
- KD: (✧¬¬) Chốt!
- AD: ^^

[Sau đó AD cùng KD đi đến gặp AV]
- AV: Lại là pà nữa sao, tui bảo là pà đừng có tới đây nữa mà..sao tên nhóc này cũng ở đây nữa?
- KD: Em tới đây là để đàm phán với anh
- AV: Gì chứ?
- Pà không nghĩ ra được cách nào nên mới dẫn thằng nhóc này đến để nói chuyện với tui đó hả
- AD: A Vương à, ông có thể nghe em ấy nói được không ^^
- AV: (¬¬)..Được rồi, muốn nói cái gì thì nói đi
- KD: Em muốn anh làm hòa với chị An Di và tiếp tục quay trở lại trường học
- AV: Xớ, tại sao anh phải nghe lời nhóc chứ?
- KD: Vậy thì anh có muốn cược với em một ván không, ai thắng thì phải làm theo lời người đó, anh dám không?
- AV: Muốn chơi cái gì chứ?
- KD: Chơi bốc thăm đi, nếu như anh bốc thẻ "Có" thì anh phải quay lại trường cùng với chị An Di, còn nếu là thẻ "Không" thì em sẽ không làm phiền anh nữa và đi về nhà
- AD: Ơ nè, nếu lỡ như cậu ấy bốc phải thẻ "Không" thì sao?
- KD: Thì chịu (¬¬)
- AD: Nè, em không còn trò sở trường nào khác sao?! ( ꒪д꒪ )
- KD: Anh thấy thế nào?
- AV: Ba cái trò con nít này tui không muốn chơi
- KD: Gì vậy, anh sợ sao? (¬֊¬)
- AV: (!) Sợ gì chứ, muốn bốc thì bốc thôi!
- AD: Hả (*゚ロ゚)
- KD: Được rồi
..
[KD chuẩn ra hai tấm thẻ xong đưa cho AV]
- KD: Anh chọn đi
- AD: (Chơi thiệt luôn hả?!)
- AV: [..] (Có khả năng hai tờ này đều là "Có", cho dù mình có chọn thế nào đi nữa thì bắt buộc cũng phải thua)..được rồi, lấy cái này
[AV đột nhiên xé nhỏ tờ giấy]
- AD: (!)
- AV: Xong rồi ( ˘ᵕ˘)
- AD: Ơ ông vẫn chưa xem nó ghi cái gì mà?
- AV: Không cần phải xem vì nếu nó là "Có" thì tờ còn lại dĩ nhiên là "Không" rồi đúng chứ
- AD: Σ(O_O; )
- KD: (• ༚•)..Em biết là anh rất thông minh
[KD giở tờ giấy còn lại ra:"Không"]
- KD: (¬֊¬)
- AV: (!) Cái gì chứ, nhóc..
- AD: (•̪ ▿ •̪)
- AV: Đây chắc chắn có sự gian lận!
- KD: Anh là người xé giấy trước mà, chính anh là người gian lận trước sao giờ lại nói em chứ
- AV: Chậc!
- KD: Anh thua rồi nên phải tuân theo quy ước
- AV: Xì (¬-¬)
..
- AD: Danh à, em hay quá! Sao em biết được A Vương sẽ chọn cái nào vậy?
- KD: Chỉ là qua mặt người khác thôi, em biết được anh ấy rất thông minh nên sẽ đoán được cả hai tờ đều là "Có", anh ấy nhất định sẽ không chọn cái nào trong cả hai nhưng vì sự thông minh của anh ấy đã phản lại anh ấy, em quyết định để hai tờ đều là "Không"
- AD: (• ༚•) Ra là vậy
- AV: Nè hai người kia! Tui nghe hết rồi nha, tính qua mặt tui chứ gì, không dễ đâu nha!
- AD: (*゚ロ゚)
- KD: Ể, đã nghe hết rồi sao
- AV: Phải, chính vì vậy kết quả khi nãy không tính ( ˘⁰˘)
- AD: Kế hoạch thất bại rồi sao!
- KD: Chị cứ để em lo việc này
- AD: Hể?
[KD tiến tới chỗ AV]
- KD: Em có chuyện này muốn nói với anh
- AV: Có gì thì nói luôn đi ( ˘ᵕ˘)
- KD: Anh chắc chứ? Chuyện này có liên quan đến bí mật của anh đấy
- AV: (!) Gì, nhóc nói cái gì hả?!
- AD: (?)
- KD: [Nói nhỏ] 'Về việc ở vũ hội đấy, chắc là anh không muốn chị An Di biết đâu nhỉ'
- AV: (!)
- KD: ( • ֊ •)
- AV: Nhóc qua đây!
[AV kéo KD sang chỗ khác]
- AD: (• ༚•) (?)
..
- AV: Nhóc biết cái gì hả?
- KD: Em biết người mà chị An Di va vào lần đó chắc chắn không phải chị Mỹ Ân
- AV: Thì sao hả?
- KD: Chuyện giữa hai người đó không một ai nói ra hết nhưng mà lạ thật đấy, anh lại biết được chuyện đó
- AV: Làm sao mà nhóc biết được hả?

[KD nhớ lại trong một lần nói chuyện với MÂ]
- KD: Chị Mỹ Ân, em hỏi chị cái này được chứ?
- MÂ: Em muốn hỏi chị cái gì hả?
- KD: Việc chị với chị An Di hôn nhau có phải là sự thật không?
- MÂ: Hả! :emoji_flushed:
- KD: Em xin lỗi, nếu như chị cảm thấy câu hỏi kỳ lạ thì..
- MÂ: Không phải vậy đâu, làm gì có chuyện đó chứ
- KD: (?) Không phải là chị An Di đã nói như vậy sao?
- MÂ: Chị không biết tại sao mọi người lại hiểu lầm như vậy nữa nhưng thực sự là chị với cậu ấy chưa từng làm như vậy bao giờ
- KD: (Lạ thật, chị An Di thì thừa nhận là có trong khi đó chị Mỹ Ân thì lại bảo là không?)
- MÂ: Mà cũng lạ thật, không biết ai lại đồn như vậy nữa? Làm ai cũng hiểu lầm chị với An Di hết
- KD: (!) Mà chuyện khi đó chỉ có chị với chị An Di biết thôi sao?
- MÂ: Đúng vậy, bởi vì khi đó đèn tắt nên mọi thứ đều trở nên tối đen, không ai thấy gì cả

[KD nhớ lại lúc AV nhắc về sự việc xảy ra ở vũ hội cho mọi người nghe:
- AV: Là Mỹ Ân đó anh, phải rồi, nhớ lại cách đây không lâu..đã có tin đồn hai người họ hôn nhau ở trong vũ hội á ( ¬¬)
- AD: (*゚ロ゚) Đứa nào đồn vậy?!..]
- KD: (Chuyện này chỉ có hai người họ biết thôi, nếu như có người thứ ba biết được chuyện này thì chỉ có thể là người đó cũng đã có mặt tại đó khi ấy, mình hiểu rồi) (¬֊¬)

[Quay lại hiện tại]
- KD: Chuyện làm sao em biết được cũng không quan trọng, quan trọng là em biết được người đó là ai (¬֊¬)
- AV: (" ͠• -•)
..
- AD: Sao rồi?
[AV bước ra, vẻ mặt trông có vẻ nhăn nhó bất lực]
- KD: Anh ấy đồng ý rồi
- AD: Hể, em đã nói gì với A Vương vậy?
- KD: Bí mật ;)
- AD: (?)
- AV: [..] (Hừ đáng ghét thật, sao thằng nhóc đó lại biết được chứ?)

[Nhớ lại ngày hôm đó:
[AV đang định lao tới chỗ của T thì đèn chợt tắt, lúc này MÂ đang mặc một chiếc váy hóa trang khá là luộm thuộm, do không nhìn thấy nên AV đã giẫm phải chiếc váy của MÂ rồi bị trượt chân va phải AD, còn MÂ sau khi bị AV giẫm trúng khiến cho chiếc váy bị tuột xuống, cô vội vàng kéo lên nên mới tỏ ra vẻ mặt xấu hổ]
- MÂ: (!) (˵• •˵)
- AV: (!) (Chuyện gì xảy ra vậy, là ai vậy?)
[Khi cậu quay người bỏ chạy thì nghe thấy tiếng của AD]
- AD:..Khoan đã
- AV: (Giọng nói này) ]
..
- AD: Hay quá, vậy là mai A Vương quay lại học với tui có đúng không! (•̪ ▿ •̪)
- AV: :emoji_triumph: Tui nói cho pà biết, tui đồng ý thỏa thuận nhưng không có nghĩa là tui chấp nhận pà đâu đó, đừng có mà lại gần tui. Còn nữa, cấm pà đi theo tui, phải cách xa tui từ phạm vi 10m có biết chưa!
- AD: Như này thì..
- AV: Nếu như pà không làm theo thì tui sẽ không đến trường nữa
- AD: Ờm, tui biết rồi •-• Sao cũng được, miễn là A Vương chịu đi học lại thì tui sẽ cố gắng
- AV: (¬¬)
 

Mèo Yêu

Tác giả
Tham gia
13/12/24
Bài viết
171
Điểm cảm xúc
332
Điểm
63
Chap 140: Thay đổi
[AV và AD đang ngồi trong thư viện]
- AD: (Còn nhớ lần trước A Vương bảo mình không được đến gần cậu ấy nhưng mà cậu ấy lại quên mất mình cũng nằm trong nhóm thuyết trình cùng với cậu ấy mà nên kiểu gì cũng phải họp nhóm làm bài thôi, biết sao được, A Vương à, ông không thoát khỏi tui được đâu) ( ꈍᴗꈍ)
- AV: Đúng là đáng ghét thật mà, mấy người kia sao không thấy đâu hết vậy?
- AD: Ờm..
[Nhớ lại:
- AD: Các cậu cứ thoải mái làm gì cũng được, không cần phải lo đến bài tập nhóm đâu, còn lại cứ để tớ và Vương làm cho, bọn tớ nhất định sẽ lo liệu được hết!
- ?: Cậu nói thật hả An Di, vậy có gì nhờ cậu nha..]
- AD: ( ˘ᵕ˘) Chắc có khi mấy cậu ấy bận á nhưng mà không sao, vẫn còn có tui ở đây để phụ ông mà
- AV: ("¬¬) Pà không cần có mặt ở đây là đã giúp tui rồi
- AD: Sao ông lại nói như vậy chứ, dù gì có thêm một người cũng là thêm một phần sức lực mà
- AV: Pà đừng có mà làm phiền tui đó
..
[Một lúc sau]
- AD: (Cậu ấy trong lúc tập trung đúng là có sức hút thật đó) [Vẻ mặt không còn miếng liêm sỉ nào luôn]
- Tín: Hi, hai cậu đang học bài đó hả?
[Nghe thấy tiếng gọi AD giật mình quăn cuốn sách đang cầm trúng mặt của Tín]
- Tín: Ah! ><
- AV: (?)
- AD: (!) Ơ, là Tín hả? Xin lỗi nha, cậu có sao không? Tớ không cố ý đâu..
- Tín: À không, tớ không sao..[Đột dưng có vài giọt máu nhỏ xuống]
- AD: (?) Là máu?! (ʘ_ʘ)
- Tín, cậu chảy máu rồi kìa, vậy mà bảo không sao sao?! :emoji_scream:
- Tín: Ah, tớ không sao thật mà
[Tín bình tĩnh lấy khăn giấy mang theo bên người ra lau]
- Tín: Thỉnh thoảng tớ cũng hay bị chảy máu mũi như vậy đó, không phải là do cậu đâu, cậu đừng có lo
- AD: Có thật là không sao không vậy? Mà tớ thấy cậu hơi xanh xao đó nha
- AV: Bị pà đánh tới nỗi chảy máu mũi như này thì làm sao mà khỏe được chứ
- AD: Tui không có mà!
- Tín: Thật sự là không sao đâu, chỉ tại dạo gần đây tớ hơi thiếu ngủ thôi
- AD: Hả, sao vậy? Bộ cậu đang gặp phải vấn đề gì sao?
- Tín: Do gần đây có nhiều việc phải làm quá thôi
- AD: Cậu cũng đừng có ôm việc nhiều quá, hãy ráng nghỉ ngơi giữ gìn sức khỏe đó
- Tín: Tớ biết rồi..thôi hai cậu cứ học tiếp đi nha, tớ không làm phiền nữa
- AV: Khoan đã, cậu tới đúng lúc lắm, nếu không bận gì thì ở lại đây đi [Kéo lại]
- Tín: Hả?
- AD: :emoji_flushed:
- Tín: Cậu cần tớ giúp gì sao?
- AV: Cậu cứ ngồi ở đây là được rồi, tui cần một người có thể giúp tui cảm thấy an tâm khi phải ngồi ở đây để làm bài thuyết trình
- Tín: (?)
- AD: Nè, sao ông bắt Tín ngồi ở đây với chúng ta được chứ, cậu ấy cũng có việc phải làm mà ^^"
- Đúng không Tín?
- Tín: •-• À, tớ..[Chuông điện thoại gọi tới]
- AV: (?)
- Tín: Alo? [..]

[Tín sau khi nghe xong điện thoại vẻ mặt đột dưng trở nên buồn bã]
- AD: Sao vậy? Có chuyện gì sao?
- Tín: Không có gì, Mỹ Ân gọi cho tớ, tụi tớ hẹn nhau hôm nay sẽ cùng học thêm nhưng có vẻ cậu ấy bận rồi thì phải
- AD: Không sao đâu, khi nào rảnh thì cậu ấy sẽ đến gặp cậu thôi mà
- Tín: (..)
- AD: Cậu sao vậy, hay là tớ nói gì đó không đúng sao? ^^"
- Tín: À không phải, chỉ là..
- AD: Chuyện gì vậy? Không lẽ mối quan hệ của hai cậu đang gặp vấn đề gì à?
- Tín: Không phải, chỉ là tớ cảm thấy gần đây cậu ấy có vẻ hơi lạ
- AD: Lạ như thế nào?
- Tín: Tớ thấy dạo gần đây hình như cậu ấy không muốn gặp tớ thì phải, với lại tớ có cảm giác cậu ấy không được vui, không biết là có chuyện gì không nữa?
- AD: Là vậy sao..
- AV: Nè, những biểu hiện như vậy thì có nghĩa là cậu ta đang chán cậu rồi đó
- Tín: Hả! :emoji_flushed:
- AD: (• ༚•)
- AV: Thường thì ở trong một mối quan hệ hẹn hò sẽ trải qua ba giai đoạn, một là lúc mới yêu, hai là giai đoạn nồng nhiệt, ba là giai đoạn nhạt nhòa. Đây cũng là giai đoạn quan trọng nhất để quyết định mối quan hệ của cậu sẽ đi đến đâu, nếu cậu vượt qua được thì thành quả đợi cậu sẽ là cái kết ngọt ngào còn ngược lại thì nó sẽ trở nên lụi tàn, lúc đó hãy nói tạm biệt với tình yêu của cậu đi
- Tín: (O_O; )
- AD: Nè, ông đừng có dọa Tín như vậy chứ
- AV: Tui chỉ đang nói sự thật, nếu như cậu không muốn bị đá thì coi lại mối quan hệ của mình đi, pà An Di là tấm gương điển hình đó, pả thậm chí còn chưa đến được giai đoạn hai (¬¬)
- AD: Nè sao ông lại nhắc lại chuyện đó chứ!
- Tín: Tớ chưa từng nghĩ đến việc này, tớ..tớ nên làm như nào đây? (;ŏ﹏ŏ)
- AV: Nói tui nghe, từ lúc quen nhau tới giờ thì mối quan hệ giữa hai người đã tiến triển tới mức nào rồi? Số lần hẹn hò, gặp mặt, mức độ thân mật tới đâu rồi? Đã từng hôn nhau chưa?
[Tín nghe xong đỏ tía cả mặt]
- Tín: Ơ..tụi tớ, có đi với nhau vài lần nhưng mà tớ với cậu ấy đôi khi chỉ nắm tay thôi
☛☚
- AV: Cái gì?! Hai người đã quen nhau lâu như vậy rồi mà chỉ mới nắm tay thôi sao? Bảo sao cậu ta chán cậu là phải
- Tín: ( •᷄⌓•᷅")
- AD: Tín à, dù gì tui cũng ghen tị với cậu ấy (Ít ra còn được nắm tay :emoji_pensive: )
- Tín: Vậy tớ phải làm sao đây?
- AV: Haizz..tui thấy cậu nên thay đổi đi, đầu tiên là cách ăn mặc của cậu đấy
- Tín: Hả?
- AV: Trông cậu luộm thuộm quá đi, cậu có biết ngoại hình là thứ quan trọng để người khác nhìn vào và đánh giá không? Nhìn cách ăn mặc của cậu còn quê hơn cả pà An Di nữa, tui nhìn mà còn chán nói chi tới người thường xuyên gặp cậu như Mỹ Ân chứ
- AD: Ủa là đang khen hay đang chê mình vậy?
- AV: Thứ hai là tính tình của cậu ấy
- Tín: Tính của tớ sao? (;ŏ﹏ŏ)
- AV: Cậu quá nhút nhát, con gái cần có người mạnh mẽ để dựa vào, cậu thiếu tự tin như vậy thì sao mà làm chỗ dựa cho người khác được chứ
- Tín: :emoji_sweat:
- AV: Tui nói bấy nhiêu thôi, cậu xem mà lo liệu đi
- Tín: Ừm, tớ biết rồi..
- AD: Tín đừng có lo lắng quá, tớ nhất định sẽ ủng hộ cho cậu (•̪ ▿ •̪)
- Tín: Tớ sẽ cố gắng, bây giờ tớ đi đến chỗ cậu ấy đây, cảm ơn hai cậu nhé
- AD: Ừm, chúc cậu may mắn nha
[Nói xong Tín liền rời đi]
- AV: Ủa?
- AD: Sao vậy, chẳng phải ông kêu cậu ấy phải chủ động lên sao?
- AV: Biết vậy khi nãy không nói rồi (¬¬)

[Sau đó Tín đi đến nhà MÂ, cậu mặc một bộ vest để cố tỏ ra thật bảnh bao nhưng bộ trang phục mà cậu chọn nhìn vào lại không khác gì một quản gia, cùng với kiểu tóc chẻ hai mái khiến cho cậu ta trông thật sự trở nên rất ngố]
- MÂ: •-•" Sao bữa nay cậu ăn mặc lạ vậy?
- Tín: Ờm..hèm, tớ đang thử đổi phong cách mới thôi
- MÂ: Cậu đến tìm tớ có việc gì sao?
- Tín: Tớ..tớ muốn..e hèm, tớ đến rủ cậu đi chơi
- MÂ: Đi chơi sao? (• ༚•) Xin lỗi nhưng tớ đã nói với cậu là bữa nay tớ không đi được rồi mà
- Tín: (Cậu ấy từ chối mình rồi, vậy có thể nào đúng như những gì bạn Vương nói không?) :emoji_sweat:
- MÂ: Tín à, cậu đã đến đây rồi hay là vào nhà tớ ngồi nha
- Tín: (!) Ơ, tớ vào có được không?
- MÂ: Không sao đâu, đằng nào tớ cũng phải ở nhà mà, nếu như cậu đến đây thì tớ cũng không cần phải ra ngoài nữa ^^
- Tín: Ờm..

[MÂ và Tín vào trong nhà ngồi]
- Tín: Bà của cậu đâu rồi?
- MÂ: Mấy bữa nay bà không được khỏe nên đang nghỉ ngơi trong phòng, vậy nên tớ phải ở nhà để chăm sóc cho bà
- Tín: (!) Vậy là mấy bữa nay cậu tỏ ra lo lắng là vì bà bị ốm sao?
- MÂ: Đúng rồi, bà giờ cũng đã lớn tuổi rồi nên mỗi lần bị bệnh như vậy tớ cảm thấy lo lắng cho bà lắm, tớ chỉ có bà là người thân duy nhất thôi
- Tín: Sao cậu không nói chuyện này với tớ chứ, làm tớ cứ tưởng..
- MÂ: (?)
- Tín: Không có gì, hiện giờ bà đã khỏe hơn chưa? ^^"
- MÂ: Bà cũng khỏe hơn rồi, xin lỗi vì không nói với cậu nhé, chỉ là tớ không muốn Tín phải lo lắng thêm việc của tớ thôi
- Tín: [Lắc đầu] Không đâu, nếu như cậu cảm thấy lo lắng hay có chuyện gì đó thì cứ nói với tớ, tớ..tớ không biết là có thể giúp được cho cậu không nhưng tớ sẽ cùng chia sẻ với cậu, từ giờ cậu cứ coi tớ như là người thân của mình nha
- MÂ: Tớ cảm cậu nha Tín ^^
- Tín: ("^▿^)
 

Mèo Yêu

Tác giả
Tham gia
13/12/24
Bài viết
171
Điểm cảm xúc
332
Điểm
63
Chap 141: Ngăn cản đến cùng!
[AD đang ngồi suy nghĩ]
[Nhớ lại:
- AV: Nè, làm xong bài rồi thì đừng có đến tìm tui nữa đó
- AD: Tui biết rồi..]
- AD: Bây giờ mình phải nghĩ cách nào để tiếp cận cậu ấy đây? Haizz..:emoji_pensive: (!) Phải rồi, gọi cho cứu tinh của mình thử, em ấy chắc là có cách gì đó
..
- KD: [♫] (?)
[KD nhìn thấy AD gọi nên tắt máy]
- AD: [Bíp..] (!) :emoji_flushed: Cái thằng nhóc này không thèm bắt máy của mình luôn á (¬¬) Không sao, vậy thì mình sẽ nghĩ cách khác (¬֊¬)✧
..
- KD: [Tin nhắn tới ✉️] (?)
[KD mở điện thoại lên xem thấy tấm hình của MÂ kèm theo dòng tin nhắn:"Muốn nhận số hình còn lại thì hãy gọi cho ta!"]
- KD: ("¬¬)
..
- AD: [♫] Biết ngay cách này có tác dụng mà ( ˘ᵕ˘)
- Alo em trai, chịu gọi cho chị rồi đấy à
- KD: Chị tính làm cái gì nữa đây?
- AD: Hi, chị chỉ tính hỏi xin em ít ý kiến thôi hà
- KD: Lại chuyện của anh Vương sao
- AD: Đúng vậy đó, bây giờ chị không biết làm sao để tiếp cận cậu ấy đây..:emoji_pensive: Nè Khả Danh à, em thông minh như vậy, hay là em nghĩ ra cách gì giúp chị đi
- KD: ("¬¬) Việc của chị thì chị phải tự giải quyết, em không thể nào giúp chị được đâu
- AD: Lần trước em cũng đã giúp chị rồi mà, hay là em cho chị gợi ý gì đi cũng được
- KD: (..) Nếu như chị muốn tiếp cận anh ấy thì hãy làm những việc mà trước đây hai người đã từng làm đi
- AD: Việc trước đây sao?
- KD: Hãy nghĩ đến việc mà anh ấy thích nhất khi làm cùng với chị, em nghĩ cách đó là có khả năng
- AD: Chuyện mà cậu ấy thích làm và làm cùng chị hả..
[AD nhớ lại lúc hai đứa cùng nhau hợp tác để chọc phá T và N]
- AD: Chị nghĩ chắc là lúc chị với cậu ấy đi theo dõi anh Thiên á (" ͠^ᴗ^)
- KD: Nếu chị cảm thấy vậy thì có lẽ là vậy đấy
- AD: (• ༚•) (Khả Danh nói cũng có vẻ đúng, cách này cũng đáng để mình thử đó chứ) Được, vậy chị sẽ ráng thử!
- KD: Chị nhớ gửi số hình còn lại đó (¬¬)
- AD: Được rồi, chị sẽ gửi ^^

[Sau đó AD đi đến tìm T]
- AD: Anh Thiên, em có việc này muốn nhờ anh giúp
[AD kể lại sự việc cho T nghe]
- AD: Anh ấy thế nào?
- T: Cũng được đó, như vậy anh vừa có cớ để gặp Thư Nhã lại vừa có thể giúp được cho em nữa
- AD: Như vậy trăm sự đều nhờ anh hết đó (•̪ ▿ •̪)

[Sau khi bàn xong kế hoạch với T, AD đi đến gặp AV]
- AD: A Vương, A Vương..
- AV: Gì vậy? Không phải tui đã bảo pà hãy tránh xa tui ra rồi sao
- AD: Không phải đâu, do tui mới biết được tin này rất là quan trọng!
- AV: Tin gì mà quan trọng chứ (¬¬)
- AD: Anh Thiên sắp tỏ tình với Thư Nhã rồi
- AV: Gì chứ?! Pà lấy tin này ở đâu ra vậy hả?
- AD: Hiện giờ anh Thiên rất là tin tưởng tui mà nên đã nói trước cho tui biết kế hoạch của ảnh, trước đây tui cũng từng hứa với A Vương là sẽ không giấu ông bất cứ việc gì nên tui mới tranh thủ báo tin này cho ông biết nè, ông tính sao hả?
- AV: Dĩ nhiên là phải ngăn ảnh lại rồi, nói cho tui biết kế hoạch của ảnh đi
- AD: Ừm..

[AD dẫn AV đi đến một nhà hàng]
- AD: Anh ấy bảo là ngày cuối tuần sẽ hẹn Thư Nhã đến đây sau đó là tỏ tình với cậu ấy
- AV: Hm..tin này đã chuẩn xác rồi chứ?
- AD: Dĩ nhiên là chuẩn rồi, nói sai tui làm con ông luôn
- AV: Được rồi, tui biết rồi
[AV đứng dậy cầm điện thoại gọi cho ai đó]
- AD: (?)
[Một lúc sau cậu quay lại]
- AD: Ông vừa gọi cho ai vậy?
- AV: Từ từ rồi pà sẽ biết
- AD: (..)

[Ngày hôm sau, AD và AV đã ngồi đợi sẵn ở trong nhà hàng chờ hai người kia tới]
- AD: Nè ông tính ngồi đợi vậy thôi hả?
- AV: Pà cứ chờ đó đi, mọi việc tui đã lo liệu hết rồi (¬֊¬)
- AD: Ông đã nghĩ ra cách gì hả?

[Lúc này T và N đi vào]
- AD: Hai người họ tới rồi kìa! A Vương à, bây giờ chúng ta sẽ làm gì?
- AV: Đợi tí đi, người kia sẽ đến ngay thôi
- AD: Ai vậy?
- AV: Người của tui, lát nữa sẽ có kịch hay để xem đây, hehehe..
- AD: (Nụ cười nham hiểm quá) •-•"
- AV: [♫] Tới rồi
- AD: (?)
[AV đi ra bên ngoài, cậu nói chuyện với một người phụ nữ trẻ ăn mặc trông rất quyến rũ]
- AV: Là bàn số 2 đó
- ?: Ok! :emoji_sunglasses:

[Bên phía T lúc này]
- T: Chỗ này hơi nắng ấy, hay là mình sang bàn bên kia nha
- N: Dạ
[T và N vừa dời sang bàn khác thì có một cặp đôi mới đi vô ngồi, người phụ nữ nói chuyện với AV lúc nãy liền đi tới bàn bắt chuyện với người đàn ông kia]
- ?: Hơny, gọi anh hoài không được, hóa ra là anh ở đây à
- Anh chồng: (!) (ʘ_ʘ) Ơ cô là ai vậy?
- Cô vợ: Chuyện này là sao? Con nhỏ này là ai?! (╬▼□▼)
- Anh chồng: :emoji_scream:
- AV: Chết dở, nhầm bàn rồi ("¬¬)
[Và rồi một trận chiến bắt đầu nổ ra] ☆⌒# [..]
- N: (?) Bàn bên đó có chuyện gì vậy?
- T: Anh cũng không biết nữa, trong này có vẻ hơi ồn ào nhỉ? ^^" (Xem ra A Vương đã bắt đầu hành động rồi, mà nghĩ ra kế này cũng ác thật, nếu là mình thì cũng khó sống, hy vọng bàn bên cạnh bình an vô sự •-•" )

[Lúc này có một nam phục vụ bước ra can ngăn]
- ?: Xin lỗi, quý khách không nên đánh nhau ở trong nhà hàng như vậy đâu ạ
- Cô vợ: Tới bênh nó chứ gì! [Lôi đầu vô đập luôn]
- ?: Áh! ><

[Một lúc sau]
- AV: Mặc dù là sai mục tiêu nhưng mà cũng phá hỏng được không khí lãng mạn của hai người đó, không biết là anh Thiên ảnh có chịu từ bỏ không nữa
- AD: Chắc là không đâu
- AV: Hở, sao pà biết hả?
- AD: Tui đoán vậy á, tại vì kế hoạch đã lập ra rồi, không lẽ lại không thực hiện
- AV: Pà nói cũng phải, vậy thì phải nghĩ cách khác ("¬¬)
- N: Anh Thiên, anh nói là có chuyện quan trọng nên mới hẹn em ra đây, chuyện đó là chuyện gì vậy?
- T: Thật ra là anh muốn nhờ em ra đây là để giúp cho An Di á
- N: Hả?
- T: Anh và em ấy đã lên kế hoạch đó là anh và em sẽ đi chơi cùng nhau, sau đó An Di sẽ báo tin này lại cho A Vương biết, như vậy thì em ấy mới có lý do để tiếp cận A Vương được
- N: Thì ra là vậy ^^" (Thật là, mình đang nghĩ đi đâu vậy?)
- T: Thư Nhã à, không biết là em có thấy phiền không vậy?
- N: Không đâu, nếu như giúp được cho An Di thì em rất sẵn lòng, vậy tiếp theo chúng ta sẽ làm gì hả anh Thiên?
- T: (May quá, vậy thì mình phải tranh thủ lúc này để chiếm lấy cảm tình của Nhã mới được) Chúng ta ngồi đây một lát rồi ra ngoài nha
- N: Dạ
- AV: Hai người đó đang nói cái gì mà vui vẻ thế không biết, nhất định mình phải nghĩ ra cách gì đó..
- ?: Trời ơi, đi làm phục vụ chưa đủ mệt hay gì mà còn gặp mấy mẹ khách đanh đá nữa chứ, người ta là liễu yếu đào tơ mà nghĩ sao quánh thành liễu héo cành khô luôn à, hứ..trôi hết phấn nền luôn rồi!
- AV: (..) (¬֊¬)

[AV đi đến chỗ nam phục vụ khi nãy]
- AV: Gái à
- ?: Hứ, quỷ hà, sao tự dưng lại gọi người ta như vậy
- AV: Tại vì đằng ấy đẹp gái quá nên mới gọi như vậy á
- ?: Trời ơi, người gì đâu dẻo mỏ quá đi à, bộ tính gạ người ta hay gì dọ?
- AV: Không phải tui đâu mà là anh trai của tui á, ảnh muốn bắt chuyện với gái nhưng mà tại ảnh ngại nên mới nhờ tui hỏi giùm nè
- ?: Anh trai của ní là ai vậy?
- AV: Ảnh ngồi ở đằng kia kìa
- ?: [Nhìn] Ủa, thấy ảnh đang ngồi với đứa con gái khác mà?
- AV: Haizz..thật ra là ảnh có nỗi khổ riêng á
- ?: Ủa là sao vậy ní?
- AV: Tại vì cha mẹ bắt anh ấy phải đi coi mắt nên ảnh mới đến đây chứ thật ra anh ấy không hề muốn đi đâu, anh trai tui cũng khổ tâm dữ lắm
- ?: Chồi ơi, thấy thương cho hoàn cảnh của anh trai ní quá
- AV: Nếu mà gái chịu ưng ảnh thì tới ra hiệu cho ảnh đi, tui thấy gái hợp với anh tui lắm đó
- ?: Hứ, tự dưng nói như vậy, người ta ngại chết đi được ( ꈍᴗꈍ)
- AV: Tui nói thiệt, chỉ cần gái lượn ở đó vài vòng xong rồi nháy mắt với ảnh vài cái là ảnh biết liền à
- ?: Hơ..người ta biết rồi
- AV: (¬֊¬)

[Bé bóng nghe lời của AV sau đó đi lượn lờ trước mặt của T]
- ?: :emoji_kissing_heart:~♡
- T: •-•"
- N: Sao vậy anh Thiên?
- T: À..e hèm, anh nghĩ mình nên rời khỏi đây sớm y, tự dưng anh thấy có cảm giác không ổn
- N: Sao vậy, anh thấy không khỏe ở đâu sao?
- T: Không phải Thư Nhã à, chỉ là anh thấy không được thoải mái cho lắm
- N: Oh, vậy chúng ta ra ngoài nhé
- T: Ừm
[Sau đó, T và N nhanh chóng rời đi]
- AD: Ê, hai người họ rời đi rồi kìa
- AV: Không ngoài dự tính (¬֊¬)
- ?: Ủa?
...
[T và N bước đi ngoài dạo phố thì nhìn thấy có người đang biểu diễn nhạc dạo, T chợt nãy ra ý nghĩ gì đó, cậu đi đến đưa tiền cho người chơi nhạc xong rồi nói nhỏ với anh ta]
- T: 'Anh có thể cho tui mượn cây đàn này một lát được không? Tui muốn hát tặng cho bạn gái của mình một bài'
- ?: Dĩ nhiên là được rồi
[Người đàn ông giao lại cây đàn cho T]
- N: (• ༚•) (?)
- AD: Anh Thiên đang làm cái gì vậy
- AV: Tui không biết, không lẽ ảnh tính chơi đàn sao? Nhưng từ trước tới giờ tui có thấy ảnh chơi guitar bao giờ đâu?
[T bắt đầu vừa đàn, vừa hát, lời ca của cậu như một lời tỏ tình khiến cho N cảm thấy ngỡ ngàng, ngơ ngác] [..]
- AD: Tui không ngờ là anh Thiên cũng biết chơi guitar nữa đấy
- AV: Anh ấy học từ khi nào mà không cho tui biết nữa chứ, ảnh còn chưa đàn cho tui nghe bao giờ, đúng là đáng ghét thật (#¬¬)
- AD: A Vương à, nếu ông muốn thì tui cũng có thể học..
- AV: Dẹp giùm!
- AD: ༎ຶ‿༎ຶ
- AV: Khi nãy tỏ tình thất bại nên ảnh tính dùng cách này để mà thay thế đây mà

[AV nhìn sang thì thấy có sạp bán sách báo bên đường nên cậu tính ghé vào]
- AD: Ông đi đâu vậy?
- AV: Tui đi tìm cách giải quyết, pà cứ ở đấy trông chừng đi
- AD: Ờ ừm..•-•
..
- AV: Lấy cho tui một tờ báo
- ?: Cậu lấy tờ nào?
- AV: Cái này đi
- ?: Của cậu đây
- AV: Tui sẽ trả thêm tiền, anh giúp tui chuyện này được chứ?
- ?: (?)

[Sau khi đàn xong bài hát, T bước đến gần N, cậu đưa tay ra như một lời ngỏ ý và đợi cô nắm lấy tay mình]
- N: (• ༚•) (..)
[Mọi người xung quanh cũng bắt đầu cổ vũ, lúc này bỗng có một giọng nói xen vào phá hủy bầu không khí]
- ?: Báo đê, báo đê..!
- T, N: (?)
- ?: Tin hot nhất ngày hôm nay, thanh niên bị đâm trọng thương vì chơi nhạc dạo ngoài đường phố!
- T: •-•"
[Người hoang mang nhất lúc này lại là người chơi nhạc dạo] (;ŏ﹏ŏ)
..
[Sau đó T và N cùng đi bộ đến trạm xe buýt]
- N: Anh Thiên, em không biết là anh cũng biết chơi guitar đấy
- T: Haha..anh cũng mới học cách đây không lâu thôi, giờ mới có dịp để thể hiện
- N: Thật vậy sao ạ?
- T: Ừm, là Minh đã chỉ cho anh á
- N: Vậy là cậu ấy cũng biết chơi đàn nữa sao? (• ༚•)
- T: Đúng vậy, trong một lần trò chuyện với em ấy về việc đàn hát thì anh mới biết được đấy, em ấy chơi đàn guitar cũng rất giỏi
- N: Ra là vậy, em không hề biết chuyện đó đấy
- T: ^^ Xe đến rồi kìa, chúng ta mau lên xe thôi
- N: Dạ..

[Cả hai bước lên xe, AV và AD cũng nhanh chóng bám theo ngồi ở phía sau]
- N: Anh Thiên à, anh nghĩ xem chúng ta sẽ tiếp tục đi đâu đây?
- T: Ờm..anh nghĩ hay là đi đến quảng trường Nam Thành đi, ở đó rộng rãi, có nhiều chỗ đẹp, anh nghe bảo còn có xe đạp đôi nữa đó, anh muốn đi thử cho biết
- AV: # Xe đạp đôi nữa sao! (#¬¬)
- N: Nghe cũng hay đó, em cũng muốn đi thử
[AV ở đằng sau đạp ghế một cái]
- T: (!)
- N: Sao thế anh?
- T: À không có gì [..] Nhã à, hình như ở gần quảng trường còn có hồ nước lớn nữa, em nghĩ sao nếu mình đạp xe dạo quanh bờ hồ nhỉ?
- N: Em thấy cũng..
- AV: [Phát ra tiếng ho lớn]
- N: (?)
[T nhìn chằm chằm vào TN]
- N: Có chuyện gì sao anh Thiên?
[Cậu đột dưng đưa tay chạm vào tóc của cô]
- N: (!)
- T: Có gì đó dính lên tóc của em nè, anh đã lấy nó ra giùm cho em ^^
- N: (˵• •˵) Vậy sao! Ùm..cảm ơn anh
[AV đá vào ghế thêm cái nữa]
- T: Ơ!
- N: (?)

[T quay xuống để nhìn, AV và AD liền nhanh chóng cầm tờ báo lên che lại, giả vờ như hai đứa đang làm động tác thân mật, lúc này chiếc xe rẽ trái, AD theo quán tính nên bị ngã người về phía của AV]
- AD: Áh..!
[Chưa kịp phản ứng lại thì cô đã nằm trong lòng AV, lúc này T vẫn đang nhìn nên cả hai đều im lặng chẳng dám nhúc nhích gì hết]
- AV: •-•"
- AD: (˵• •˵)
- T: [Quay trở lên] Tốt thật đấy ( ˘ᵕ˘)
- N: Sao thế anh Thiên?
- T: Anh vừa nhìn thấy một cảnh rất hay
- N: (?)
- AV: Pà làm cái gì vậy, tính lợi dụng tui sao!
- AD: Xin lỗi nha, khi nãy tui mất thăng bằng ("^▿^)
- AV: ("¬¬)
..
[TN nhìn ra cửa sổ ngắm đường phố xung quanh]
- N: Cũng lâu rồi em mới có cảm giác đi chơi như này
- T: Nếu em thích thì anh có thể đi cùng với em bất cứ khi nào mà em muốn ^^
- N: Anh Thiên à, cảm ơn anh vì bữa nay đã rủ em đi chơi, mặc dù biết đó không phải mục đích chính của anh nhưng mà em thật sự cảm thấy rất vui (◍^ ^◍)
- T: (..) Thật ra việc anh hẹn em ra đây, ngoài việc giúp An Di ra thì thực sự là do anh muốn vậy
- N: (• ༚•)
- AV: Giúp An Di? Giúp cái gì vậy? (¬¬)
- AD: ("⁰ ▿ ⁰) Ể, tui biết cái gì đâu
- N: Anh Thiên..anh vừa nói..
- T: Ah chết rồi, mình lỡ nói.. •-•"
[Một luồng sát khí tỏa ra dữ dội từ phía sau]
- AV: Hóa ra mấy người hợp lại để gạt tui sao! (╬▼-▼)
- AD: Bị phát hiện rồi ( •᷄⌓•᷅")
..
[AV tức giận bước xuống xe]
- AD: A Vương, ông đừng có giận mà
- AV: Tránh ra!
- AD: Tui xin lỗi, tại vì tui muốn ở gần ông chút thôi mà
- AV: Pà cũng hay nhỉ, nhờ cả hai người đó để mà lừa gạt tui, pà tưởng tui là đồ ngốc sao?
- AD: Không có mà (ToT)
- AV: Grừ..đừng có mà lại gần tui nữa đó! [Bỏ đi]
- T: An Di à, cho anh xin lỗi nha
- N: Không sao đâu An Di, chúng ta sẽ tìm cách khác xem sao
- AD: ◞‸◟
 
Sửa lần cuối:

Mèo Yêu

Tác giả
Tham gia
13/12/24
Bài viết
171
Điểm cảm xúc
332
Điểm
63
Chap 142: Lời tỏ tình dưới mưa
- AD: (Sau cùng cũng đến lễ tốt nghiệp của anh Thiên rồi, mình và mọi người bên CLB đã đến chúc mừng cho anh ấy, vậy là cũng gần đến lúc phải nói lời tạm biệt với anh Thiên rồi vì sau khi tốt nghiệp thì anh ấy sẽ trở về Hoa Dương)
- Anh Thiên, chúc mừng anh nha
- AV: Anh Thiên của em giỏi quá đi!
- H: Anh Thiên, chúc mừng tốt nghiệp
- M: Chúc mừng anh, như vậy là anh sắp được trải qua cảm giác thất nghiệp sau khi học đại học rồi
- T: ("^▿^)
- H: Ông nói cái gì vậy, anh Thiên có phải như ông đâu mà thất nghiệp chứ
- T: Cảm ơn mấy đứa đã tới chúc mừnh anh nha, thật sự bữa nay anh cảm thấy rất vui đó
- M: Một ngày vui như vậy thì chúng ta nên tổ chức gì đó đi, để chúc mừng ngày anh Thiên tốt nghiệp đại học chứ
- H: Ông chỉ được cái tiệc tùng là lẹ thôi
- AV: Đúng đó anh Thiên, đây là dịp quan trọng, chúng ta phải tổ chức tiệc thật lớn mới được, em sẽ kiếm cái nhà hàng nổi tiếng nhất để mà tổ chức tiệc cho anh!
- T: Không cần làm lớn vậy đâu, anh chỉ cần mọi người đến chung vui với anh như vậy là được rồi, còn tiệc thì nếu em muốn tổ chức thì chúng ta cứ tổ chức tại nhà như mọi lần đi, anh thấy như vậy là ổn nhất đó ^^"
- AV: Hm..nếu anh nói vậy thì chúng ta cứ mở tiệc tại nhà y, mọi người thấy sao?
- AD: Tui tán thành!
- H: Dĩ nhiên là không phản đối rồi
- M: Tiệc thôi!
- T: ^^

[Buổi chiều hôm đó N đi sang nhà của T, đang trên đường gần tới thì trời đột dưng bỗng mưa, N nhanh chóng chạy đi thật nhanh để không bị ướt..]
[Ding dong]~♪
- T: Ah, Thư Nhã
- N: Anh Thiên, chào anh
- T: Ủa người em bị ướt kìa
- N: Dạ không sao, tại lúc gần tới thì trời mưa nên em bị ướt xíu thôi
- T: Em đợi anh chút nha
- N: (• ༚•) (?)
[T đi vào trong lấy chiếc khăn sạch sau đó để lên đầu lau tóc cho N, lúc này AV từ trong phòng đi ra nhìn thấy]
- T: Em hãy mau lau khô tóc đi, bị ướt mưa coi chừng cảm lạnh đấy
- N: (˵• •˵) Ơ..anh Thiên, để em tự lau được rồi
- T: À, anh xin lỗi ^^"

[Lúc này tỏ N tỏ ra xấu hổ, T nhìn cô chăm chú, cậu nhớ lại những lời mà AD nói:"..anh cũng nên nhanh chóng tỏ tình với cậu ấy đi, dù gì thời gian anh Thiên ở lại đây cũng không còn nhiều mà có đúng không, anh còn chần chừ là sẽ bỏ lỡ rất nhiều cơ hội đấy.."]
- T: (..) Thư Nhã à, anh..
- N: (?)
- T: Có chuyện này anh muốn nói em
- AV: Thư Nhã
- T, N: (!)
- AV: Cậu ra đây với tui một lát có được không?
- N: Ơ..
- T: (..)
- N: Ừm, tớ biết rồi
- Anh Thiên, có gì lát nữa em quay lại rồi mình nói nha
- T: Ờm..•-•

[AV và N vừa đi được một lúc thì AD đến]
- AD: Chào anh Thiên
- T: An Di, em đến rồi đó hả
- AD: Dạ [Nhìn xung quanh] Ủa sao có mình anh vậy, A Vương không có ở nhà sao?
- T: À, em ấy vừa đi ra ngoài với Nhã rồi
- AD: Hả! Sao cậu ấy lại đi với Thư Nhã chứ?!
- T: Anh cũng không biết nữa, chắc là có chuyện gì đó
- AD: ( ͠ᵕ ᵕ) Hay để em đi tìm họ
- T: Anh nghĩ chắc là không cần đâu
- AD: (• ༚•) (?)
- T: Nếu không có việc gì cần thì chắc A Vương sẽ không kêu Nhã đi cùng với em ấy đâu, anh nghĩ nên để cho hai người họ nói chuyện với nhau đi
- AD: (..) Dạ, em biết rồi
- T: ^^ Vậy giờ em có thể giúp anh dọn dẹp một tí trước khi chuẩn bị cho buổi tiệc được không?
- AD: Dĩ nhiên là được rồi anh Thiên (^▿^)
..
- N: A Vương à, cậu kêu mình ra đây có việc gì sao?
- AV: Tui kêu cậu ra đây là vì tui biết anh Thiên định nói gì với cậu, nhưng với tư cách là một đối thủ thì làm sao mà tui có thể để cho chuyện đó xảy được chứ
- N: Ý của cậu là sao chứ? (• ༚•)
- AV: Tui muốn hỏi cậu một câu
- N: Ừm..cậu cứ nói đi, nếu biết tớ sẽ trả lời
- AV: Cậu có thích anh Thiên không hả?
- N: (!) Ơ..sao cậu lại hỏi như vậy chứ?!
- AV: Mặc dù không nói ra nhưng tui biết chắc là cậu cảm nhận được, cậu biết là anh ấy luôn đối xử với cậu rất là đặc biệt mà đúng không
- N: Cậu hiểu lầm rồi, giữa anh Thiên và tớ không có gì hết á, anh ấy lúc nào cũng đối xử tốt với mọi người như vậy mà ^^"
- AV: (¬֊¬) Thư Nhã, tui nghĩ người lầm ở đây mới chính là cậu
- N: Hả?
- AV: Tui là người hiểu rõ anh Thiên hơn bất cứ ai, người anh ấy thích, tui đương nhiên biết, chính vì vậy từ lúc đầu gặp cậu thì tui đã biết cậu chính là đối thủ lớn nhất của mình rồi
- N: Cậu..nói vậy là sao
- AV: Tui sẽ nói cho cậu biết một chuyện, anh Thiên lúc nhỏ thật ra là một người rất cứng đầu, khi đó ảnh còn hay trốn học vả lại còn đi đánh nhau với người khác nữa..

[N nhớ lại lần T xử lý vết thương cho mình:
- N: Anh luôn mang theo những thứ này bên người sao?
- T: Ừm, phòng trường hợp cần dùng đến
- N: Anh đúng là chu đáo thật đấy
- T: Haha, tại trước đây anh hay đi đánh nhau với người ta nên trên mình lúc nào cũng có thương tích bởi vậy lúc nào cũng cần mấy cái này hết
- N: Anh hay đi đánh nhau với người ta sao?
- T: Đó là chuyện lúc nhỏ rồi, hồi nhỏ anh hay bốc đồng lắm, bây giờ không như vậy nữa nhưng việc mang theo đồ sơ cứu cũng do thói quen thôi..]

- AV: Hồi đó phải nói là không ai có thể khuyên được ảnh luôn nhưng sau đó đã có một người xuất hiện và khiến cho anh ấy trở nên tốt hơn, anh Thiên có thể được như hiện giờ thì cũng có thể nói là nhờ vào người đó
- N: (• ༚•)
- AV: Cũng chính vì người đó mà ảnh từ trước đến giờ không hề quan tâm hay có tình cảm với bất kỳ ai, bất kỳ cô gái nào vậy mà từ lúc gặp cậu anh ấy đã thay đổi, anh ấy chưa từng để mắt tới ai nhưng giờ chỉ cần là những nơi có cậu thì anh ấy đều sẽ nhìn về hướng đó, anh ấy không có thời gian dành cho bản thân mình nhưng lại có thời gian dành cho cậu, biết là năm cuối phải học rất nhiều nhưng anh ấy vẫn cố gắng làm thêm chỉ để bảo vệ cậu, anh ấy trước giờ luôn là người có mục tiêu rõ ràng nhưng lại có thể vì cậu mà sẵn sàng phá vỡ kế hoạch, cậu có biết tại sao lại như vậy không?
- N: •-•"
- AV: Còn một chuyện mà cậu không biết nữa, anh Thiên rất hay cười nhưng tui biết là ảnh lúc nào cũng mang trong mình một nỗi niềm nào đó, anh ấy đã luôn giấu nó không cho ai biết, anh ấy lúc nào cũng bảo là mình rất hạnh phúc nhưng tui biết ảnh nói như vậy chỉ là để che đậy cảm xúc thật sự của mình mà thôi, tui có thể nhìn thấy được sự hạnh phúc mà anh ấy nói có cái gì đó không trọn vẹn, cho dù tui có cố gắng làm thế nào đi nữa thì cũng không thể giúp anh ấy được. Nhưng từ khi cậu đến bên cạnh anh Thiên, tui có thể nhìn thấy được anh ấy như đã trút bớt được nỗi nặng nề bao trùm mình trước kia, tui thực sự không thích khi phải nói điều này nhưng tui cảm nhận được rằng anh ấy trở nên hạnh phúc hơn khi có cậu..có vẻ như tui không cần nói ra thì cậu cũng hiểu rồi đúng chứ
- N: (..)
- AV: Tui nói cho cậu biết điều này không phải là để cậu tự mãn mà là muốn cậu biết rằng cậu đã ảnh hưởng đến anh ấy như thế nào, anh Thiên là người tui yêu quý nhất chính vì vậy tui sẽ không dễ dàng giao anh ấy cho bất kỳ ai, tui muốn cậu hãy xem lại cảm giác của mình rồi hãy đưa ra câu trả lời, còn nữa, cho dù thế nào thì tui cũng sẽ không nhường anh Thiên cho cậu đâu, nếu như cậu thích anh ấy thì hãy tự mình giành lấy với tui
- N: Ơ..(˵• •˵)
- AV: Những điều muốn nói tui cũng đã nói hết rồi, chúng ta quay về thôi

[AV cùng N quay trở về]
- N: (Những gì A Vương nói là sự thật sao, không lẽ anh Thiên thực sự thích mình?)
..
[AD đang dọn dẹp thì bỗng dưng nhìn thấy con gián]
- AD: (• ༚•)
[Tiểu cường đột dưng chấp cánh bay cao]
- AD: Áh! ><
- T: Chuyện gì vậy?
[T nghe tiếng hét nên chạy ra xem, AD nhảy lên ôm cậu]
- AD: (!) Con gián nó bay kìa anh Thiên! ><
[Đúng lúc N và AV bước vào]
- N: (• ༚•)
- AV: (¬¬)
- T: (!)
- AD: :emoji_flushed: A Vương
- N: Ah..e..em xin lỗi [Bỏ đi]
- T: Ơ Nhã, Nhã! ( •᷄⌓•᷅ )
[T nhìn thấy N đi ra ngoài nên chạy theo]
- AV: Xì..(¬¬)
[AV cũng đi vào phòng]
- AD: (ꏿ﹏ꏿ; ) Khoan đã A Vương, chuyện không phải như ông nghĩ đâu, nghe tui nói đã A Vương!
..
- M: Hehe, bữa nay lễ tốt nghiệp có nhiều hoa đẹp quá, mình mua một bó để tặng cho An Di
[N chạy ra]
- M: Chào Thư Nhã..
- N: [Không nói gì chạy đi mất]
- Ủa, cậu ấy đi đâu mà trông có vẻ vội vàng vậy?
[T chạy đến giựt lấy bó hoa trên tay M]
- T: Xin lỗi, cho anh mượn chút nha
- M: Ủa..ủa?! Chuyện gì vậy?

[Lúc này trời vẫn còn đang mưa nhỏ, N cầm dù đi về phía trước, T cầm bó hoa đuổi theo phía sau]
- T: Nhã chờ đã!
- N: (Mình sao vậy, sao lại bỏ chạy như thế này chứ? Mình không thể quay lại nếu như vậy thì xấu hổ lắm)
- T: [Chạy lên chặn ngay trước] Em đứng lại đã
- N: (!) Anh Thiên [Quay mặt đi] (Mình không muốn anh ấy thấy biểu cảm trên gương mặt mình ngay lúc này)
- T: Sao em lại bỏ chạy chứ?
- N: Em, em xin lỗi, em cũng không biết tại sao lại như vậy nữa..
- T: Thư Nhã, anh có chuyện muốn nói với em
- N: (Mình làm như vậy có khi nào anh ấy sẽ cảm thấy ghét mình không? Do mình đã cư xử như vậy) Em xin lỗi
- T: (!) Hả
- N:..Em không biết cảm giác này là gì nhưng em không muốn anh ghét em, em..
[T nắm lấy tay N]
- T: Thư Nhã, anh chưa bao giờ ghét em, hãy quay lại đây nghe anh nói đây, anh thích em
- N: (!) H.hả..!
[T cầm bó hoa trên tay tặng cho TN]
- T: Anh biết là em vẫn luôn thích A Vương, anh không muốn làm em khó xử nhưng mà em có thể cho anh cơ hội để được ở bên em có được không?
- N: (..)
..
- AD: Tui nói thiệt mà, là do con gián đó
- AV: Con gián nào chứ
[Lúc này con gián bay ra]
- AD: Á! Là nó kìa A Vương
[AD hoảng sợ núp sau AV]
- AV: (!) Nè pà đừng có đẩy tui ra trước vậy chứ
- AD: A Vương, ông bắt nó đi!
- AV: •-•" Sao pà kêu tui bắt nó chứ, pà không tự bắt nó đi
- AD: Không được đâu, tui sợ lắm!
- AV: Tui cũng sợ vậy
- AD: A Vương à, hay là tui với ông cùng bắt nó nha
..
[AV mang chăn ra để chụp con gián, M vừa bước vào thì con gián bay lại chỗ cậu, lúc này AV thẩy tấm chăn ra trùm lại]
- M: Ủa, vụ gì vậy?
[Cả hai cùng nhau đập tới tấp, AV dùng chân đạp còn AD thì lấy dép đập]
- M: Ui ya! ><
- AV: Mày hả bưởi, cho mày chết nè
- AD: Chết đi nè!
- M: [Vùng dậy] Hai người làm cái gì vậy hả?!
- AV: Ủa anh Minh hả, tụi em đang đạp con gián, sao anh cũng ở đây vậy?
- M: Bộ nhìn tui giống con gián lắm sao!
[Lúc này con gián bay lên đầu của M]
- AD: (!) Con gián kìa!
[AD lấy chiếc dép phang vào đầu M, con gián bay ra ngoài]
- M: ☆⌒@
- AV: Nó bay đi mất rồi
- AD: Cuối cùng cũng chịu bay đi..
- (• ༚•) Nè ông có ổn không vậy Minh?
[M bất tỉnh nhân sự nằm dưới sàn, lúc này T vừa đi vào, giật mình xém xíu đạp trúng]
- T: (!) Ủa Minh, sao em ấy lại nằm ở đây vậy?
- AV: [Giả bộ không biết] Em có biết cái gì đâu, tự dưng anh ấy vừa vào xong lăn ra đó ngủ á
- AD: •-•"

[Đến tối, mọi người đang cùng nhau ăn mừng]
- H: Ủa mà sao hôm nay không thấy Thư Nhã vậy?
- AD: (• ༚•)
- AV: (¬¬)
- T: •-•
- M: Phải rồi ha, hồi chiều em có thấy Thư Nhã đi ra khỏi nhà của anh, khi đó em có hỏi nhưng mà cậu ấy không có trả lời, đã xảy ra chuyện gì vậy anh Thiên?
- T: ^^" À không có gì, chỉ là em ấy có việc bận nên mới về sớm thôi
- M: Ồ vậy hả
..
[Bên phía N lúc này]
[Hồi tưởng:
- N: Anh Thiên, em..em xin lỗi em..
- T: Em không cần phải trả lời anh bây giờ đâu
- N: (• ༚•)
- T: Anh muốn em hãy suy nghĩ thật kỹ, anh vẫn sẽ chờ em, anh hy vọng là một ngày nào đó người sẽ xuất hiện trong tâm trí của em đầu tiên chính là anh
- N: (˵• - •˵) ]

- N: (Mình không biết cảm giác mình giành cho ảnh là gì nữa, mình có thích anh ấy không? Từ trước đến nay mình luôn coi anh ấy như một người bạn, một người anh, mình không biết phải trả lời anh ấy như thế nào nữa, giờ mình làm sao có thể đối mặt với anh ấy được đây?) (>~<)

[N nhớ lại những lần T đối xử tốt với mình và những lúc anh cho cô lời khuyên, lúc anh đứng ra bảo vệ cô khi cô gặp nguy hiểm và bị bắt nạt]:
..
- T: Thật sự thì em là một cô gái rất tốt, em xứng đáng có được những người bạn tốt ở bên cạnh mình, chẳng qua là trước đây em chưa tìm được một người bạn hiểu mình thôi nên em đừng nghĩ bản thân mình có lỗi, em hãy tự hào vì mình là người giỏi nhất và có những người bạn luôn sẵn sàng ở bên cạnh động viên em
...
[Lúc N bỏ nhà ra đi]
T: Em đây rồi, anh tìm em nãy giờ
- N: (..) Anh Thiên?
- T: Thư Nhã nói cho anh biết, đã có chuyện gì vậy?
- N: [Rưng rưng]
- T: •-•" (..) Đừng..đừng khóc [..] Được rồi, không sao đâu
...
- T: Em đã bỏ nhà đi sao, em có bị ngốc không? Lớn rồi chứ có phải con nít đâu mà còn làm như vậy nữa?!
- N: Quyết định thế nào là quyền của em, sao anh lại mắng em chứ?
...
[Lúc HT định giơ chân giẫm lên tay N]
- T: Tiểu Nhã..
- Trinh: (!)
- Na Ly, Lâm Lăng: (?)
- N: Anh Thiên?
- Na Ly: Oa anh đẹp trai!
- T: Em sao vậy, sao lại ngồi dưới đất? Đứng lên đi
[T đi đến đỡ N đứng dậy]
- N: Em định nhặt quyển sách
- T: Để anh nhặt cho..của em nè, xin lỗi nha anh đến trễ
- N: (• ༚•)
...
T: Em hãy nhìn những phím đàn này đi, cuộc sống cũng giống như một cây đàn piano vậy. Phím trắng tượng trưng cho sự vui vẻ, hạnh phúc. Còn phím đen đại diện cho nỗi buồn và sự bất hạnh. Nhưng em thấy đấy, phím đen bao giờ cũng ngắn hơn phím trắng hết. Cả hai phím này đi đôi với nhau mới tạo nên một bản nhạc hoàn chỉnh, cuộc sống của chúng ta vốn dĩ cũng vậy, phải có những lúc vui vẻ, những lúc thăng trầm thì mới gọi là cuộc sống trọn vẹn được
...
- T: Haizz..được rồi, hãy làm những gì em muốn nhưng lần sau có chuyện gì thì nhất định phải nói với anh nhé, em hứa với anh được không:emoji_call_me:
- N: (• ༚•)..Em hứa
- T: (◍^ ^◍)
...
[Lúc T đuổi theo chiếc xe buýt để bắt kịp N]
- N: (!) Anh Thiên, sao anh lại..
- T: [Đứng nghỉ thở] Anh..tính đưa cho em cái này :emoji_closed_umbrella:
- N: (• ༚•) Cái này..
- T: Anh đã tính đưa nó cho em nhưng khi nãy lại quên mất, em hãy cầm nó đi, nếu lỡ như trên đường về có mưa thì mang ra xài
- N: Ơ nhưng mà anh thì sao?
- T: Anh có rồi nên cái này anh mang cho em
- N: (..) Em cảm ơn anh nhưng mà em lại làm phiền anh nữa rồi
- T: Không có gì đâu
[T đi đến ngồi cạnh TN]
- N: (• ༚•)
- T: Vậy anh sẽ cùng em về đến nhà luôn (^▿^)
- N: (!) Như vậy anh sẽ về trễ lắm đấy, anh không cần phải về cùng em đâu, cứ dừng ở trạm kế tiếp là được
- T: Nếu là đi cùng với em thì có trễ cũng không sao
- N: Hở
- T: Được rồi tiểu thư, hãy để tui hộ tống cô bữa nay vậy
- N: •-•
...
[Lúc N mất tích, T đã rất lo lắng, khi vừa gặp lại cậu đã chạy đến ôm cô]
- N: Anh Thiên..
[T không nói gì liền chạy đến ôm lấy cô]
- N: (!) (• ༚•)
- T: Thật may quá, em không sao
- N: (˵• •˵) (..) Xin lỗi vì đã làm anh lo lắng
...
[Cùng với mớ suy nghĩ miên man ở trong đầu lúc này, N bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, cô nhắm đôi mắt của mình lại và từ từ chìm sâu vào giấc ngủ]
 

Mèo Yêu

Tác giả
Tham gia
13/12/24
Bài viết
171
Điểm cảm xúc
332
Điểm
63
Chap 143: Rời đi
- T: A Vương à, tới giờ em vẫn còn tránh mặt An Di nữa hả
- AV: (!) Anh hỏi vậy là có ý gì?
- T: Anh không hiểu tại sao em cứ tránh mặt em ấy như vậy hoài, rốt cuộc là em cảm thấy bối rối vì không biết phải từ chối em ấy như thế nào hay là em bối rối là vì em cũng thích An Di?
- AV: Hả, gì chứ?! Không đời nào!
- T: Vậy tại sao em lại không dám đối diện với em ấy chứ?
- AV: Tại vì em không thích pả thôi, phiền phức!
- T: Có thật là vì em không thích hay là vì em sợ nếu như ở gần An Di thì em sẽ thích em ấy?
- AV: Anh nói gì viễn vông vậy? Em sẽ không thích, không bao giờ thích pả đâu
- T: Ăn nói mạnh miệng nhỉ, vậy sao em không đi gặp An Di đi
- AV: Mắc cái gì em phải đi gặp pả chứ, anh có biết là bây giờ pả không được bình thường không? Em phải làm cho pả tỉnh ra, để pả dẹp cái suy nghĩ ảo tưởng kia đi
- T: Hóa ra đến giờ em vẫn chưa tin rằng An Di thực sự thích em à? Haizz..A Vương à, An Di con bé là thật lòng á, em đừng có cố chấp nữa
- AV: Pả mới là người cố chấp chứ không phải em, rồi em sẽ chứng minh cho anh thấy
- T: :emoji_pensive: (Đúng là hết nói)

[Ngày hôm sau, AV về đến nhà thì thấy cánh cửa đã bị thay ổ khóa]
- AV: Ủa gì vậy? [Bên dưới khe cửa có một tờ giấy ghi chú:"A Vương à, anh đã trả nhà trở về Hoa Dương rồi nên em sang ở tạm nhà An Di nha, hành lý của em anh cũng đã gửi sang bển rồi, khi nào em học xong thì quay lại gặp anh nhé"] (*゚ロ゚) Sao anh Thiên lại có thể đối xử với mình như vậy được chứ?!
[AV lấy điện thoại gọi cho T] [..]
- T: Alo A Vương, em đã đọc tin nhắn của anh rồi đúng không
- AV: Anh đùa em à! Sao anh có thể bỏ đi mà không nói trước với em một tiếng nào vậy? Lại còn trả nhà nữa, như vậy em biết phải đi đâu đây?
- T: Thì em cứ dọn qua nhà An Di đi, trước đây em cũng đã ở đó mà
- AV: Anh biết là em không muốn gặp pả mà!
- T: Ờm, anh phải lên máy bay rồi, không thể nghe điện thoại được, có gì anh sẽ gọi cho em sau nha
- AV: Ơ..
- T: Tạm biệt A Vương
- AV: Anh Thiên, anh Thiên..[Tút tút]
(# ͠ᵕ ᵕ)
...
[AV nổi giận đùng đùng chạy qua nhà AD]
- AD: A Vương, ông tới rồi đó hả
- AV: Grừ..có phải là pà đã âm mưu, toan tính gì đó khiến anh Thiên trả nhà để tui phải dọn qua đây không?!
- AD: •-•" Việc này tui không biết thật mà, anh ấy đột dưng gọi điện nói với tui là sẽ chuyển đồ của ông sang đây nên tui mới biết chứ bộ
- AV: Còn không phải do pà, nếu không phải bà xúi ảnh thì ảnh đã không dọn đi sớm rồi trả nhà như vậy, pà vừa lòng lắm đúng không
- AD: Không phải do tui mà :emoji_sob:
- AV: Trả đồ của tui đây

[AV đi lên lầu đem hành lý xuống]
- L: Ơ kìa A Vương, dì nghe nói bữa nay con sẽ dọn qua đây, con mới vừa đến đó à
- AV: Ơ..con chào dì Lam •-•
- L: Dì rất vui khi con dọn đến đây đấy, như vậy là hai đứa lại có thể học cùng nhau nữa rồi, con đang định cất hành lý đấy à
- AV: À con..
- L: Con cứ dọn đồ xong rồi xuống dưới đây nhé, bữa nay dì sẽ nấu rất nhiều đồ ăn ngon đấy (^▿^)
- AV: Dạ con..
- AD: Nè, mẹ tui đã nói vậy rồi, A Vương hãy ở lại đi mà
- AV: (¬¬) Hừ, coi như tui nể mặt dì Lam nên mới tạm thời ở lại đó
- Dạ con biết rồi ^^
- AD: (◍^ ^◍)

[Tối đó]
- AD: A Vương, tui có làm bánh mà ông thích nhất nè, ông ăn thử nha
- AV: Không thèm, pà tự mà ăn đi
- AD: Tui đã mất công lắm mới làm xong đó, không lẽ tới một miếng mà ông cũng không muốn thử sao? ( •᷄ ༚•᷅ )
- AV: Ai nhờ pà làm đâu chứ, rảnh quá đi kiếm việc khác làm đi
- AD: Nhưng mà tui lỡ làm rồi, hay là ông cứ ăn đi..ăn rồi tui sẽ không làm phiền ông nữa
- AV: ("¬¬)
[AV ăn thử miếng bánh]
- AD: Ông thấy sao hả?
- AV: Dở ẹc (¬¬)
- AD: Hả..sao lại như vậy chứ?
[AD cầm miếng bánh lên thử]
- AD: Tui thấy cũng ngon mà
- AV: Ngon vậy pà tự ăn hết đi
- AD: Không sao, nếu như A Vương không thích thì tui sẽ làm lại cái khác, tui sẽ làm cho đến khi nào ông thích thì thôi (• ▿ •)
- AV: (..) Sao pà lại cố chấp như vậy chứ?
- AD: Bởi vì A Vương nên tui sẽ cố gắng thay đổi, tui biết giờ ông chưa có chấp nhận tui vậy nên tui sẽ cố gắng hơn nữa để A Vương có thể chấp nhận tui
- AV: (Không biết là pả đang nghĩ cái gì trong đầu nữa, mặc dù biết mình không thích con gái nhưng vẫn cố chấp lao đầu vào. Có khi nào pả cũng giống mấy đứa con gái khác bị mê vẻ đẹp trai của mình không? À không những thế lại còn giỏi giang, nhiều tiền nữa chứ, thử hỏi đứa con gái nào mà không mê sao được) [Đắc ý] (Không lẽ pả cũng nghĩ như vậy thật sao? (" ͠ᵕ ᵕ) Nhưng mà có thiệt là pả nghĩ như vậy không?) (..)
- AD: Ông sao vậy?
- AV: Nói đi
- AD: Hả?
- AV: Tại sao pà lại thích tui?
- AD: Tại..tại sao á!
- AV: Ừ
- AD: Nói..ra lúc này luôn hả
- AV: Ừ, lúc này, ở đây
- AD: Ừm..tại vì (Biết nói sao đây trời, mình không biết phải nên nói thế nào nữa)
- AV: Hm..không nói được chứ gì? Tui cũng không trông mong gì câu trả lời của pà, vậy là đúng như tui nghĩ, pà cũng giống mấy đứa con gái khác chứ gì (Nói gì đi chứ)
( ͠• -•́)
- AD: Không phải như vậy!
- AV: (Tốt) Vậy thì tại sao?
- AD: Là vì..tui cũng không rõ nữa
- AV: Không rõ?
- AD: A Vương, chúng ta đã chơi chung với nhau từ lúc nhỏ rồi, không biết từ khi nào ông đã chiếm một vị trí đặc biệt ở trong lòng của tui, mỗi lần ở bên cạnh ông tui cảm thấy như mình có thêm dũng khí để đối mặt với tất cả. Trước đây tui chẳng hề nhận ra điều đó, chắc có lẽ là bởi vì tui đã coi nó như một thói quen, tui đã quen những lúc có ông ở bên cạnh, quen những lúc chúng ta chơi thân với nhau. Mặc dù tui với ông có những lúc cãi nhau thật nhưng phải công nhận rằng đó chính là khoảng thời gian mà tui cảm thấy vui vẻ nhất khi ở bên cạnh ông..
[AD nhớ lại từng khoảnh khắc trải qua cùng với AV: Ngày đầu cậu dọn đến đây, lần cô ôm AV khóc vì bị thất tình, lần hai đứa cùng nhau ngồi đu quay, cùng nhau xem pháo hoa, lúc cả hai đối đầu nhau, lúc cô bị AV chơi khăm khi đi đến nhà T, lúc hai đứa giành dù với nhau xong bị ướt mưa, lúc hai đứa giành nhau lon nước xong rồi AD bị ngã nên bay vào ôm AV, lúc bị AV gạt leo lên ngọn hải đăng, lúc AV trả lại cho AD chiếc móc khóa, lúc hai người cùng nhau hợp tác để phá đám T và N, lúc AV cõng AD về khi trời mưa,..]
- AD: Cho đến bây giờ tui mới phát hiện ra rằng, có lẽ là tui đã thích ông từ lâu lắm rồi, chỉ là tại tui không hề nhận ra thôi. A Vương là người mà tui yêu quý nhất, nếu như một ngày nào đó ông không còn ở bên cạnh tui nữa thì tui sẽ không biết phải làm thế nào nữa, cho dù là trước đây hay là bây giờ thì tui vẫn luôn muốn được ở bên cạnh của ông, tui thực sự nhận ra rằng đây chính là tình yêu, tui rất yêu A Vương
- AV: (..)
[AV sau khi nghe tất cả những lời AD nói, cậu không trả lời gì mà im lặng bỏ đi]
- AD: Ông không nói gì hết sao?

[Ngày hôm sau, AD thấy AV xách vali chuẩn bị đi đâu đó]
- AD: A Vương, ông tính đi đâu vậy?
- AV: Tui sẽ về Hoa Dương
- AD: (!) Tại sao vậy? Là do hôm qua tui nói gì không đúng sao?
- AV: Không phải do pà
- AD: Vậy thì tại sao?
- AV: Tại vì tui không muốn ở đây nữa, tui sẽ về bển
- AD: Ông sẽ đi luôn sao?
- AV: (..)
- AD: Ông có trở về đây nữa không?
- AV: Nếu được thì..tui nghĩ mình không nên quay lại đây nữa
[AD đứng hình một lúc]
- AD: (Không quay lại đây nữa..không quay lại đây nữa) A Vương, ông đừng đi!
- AV: Xin lỗi nhưng hiện giờ tui không muốn nói chuyện với pà, nếu như pà cố làm gì đó hay cố tìm cách để ngăn tui lại thì tui sẽ không bao giờ nhìn mặt pà nữa đâu
- AD: (..)
- AV: Tạm biệt..
[AD đứng nhìn bóng lưng của AV đang dần dần đi xa khỏi tầm mắt cô]
- AD: (Sẽ không quay trở lại ư? A Vương sẽ đi luôn thật chứ? Có phải là do mình, mình không nên nói là thích cậu ấy, đáng lẽ ra mình không nên hành xử như một con ngốc vậy chứ. Giờ A Vương đã đi rồi, mình không thể giữ cậu ấy lại được, cậu ấy sẽ không quay lại đây nữa sao? Nếu như cậu ấy không quay lại thật thì mình phải làm sao, mình phải làm sao..A Vương, ông có trở về nữa không?)
 

Mèo Yêu

Tác giả
Tham gia
13/12/24
Bài viết
171
Điểm cảm xúc
332
Điểm
63
Chap 144: Lời hứa gặp lại
[AV ra đến sân bay thì nghe thông báo chuyến bay bị tạm hủy vì do bão]
- AV: Đùa sao ("¬¬)
...
[Cậu không biết đi đâu nên quay trở về nhà]
- AV: Mình quên mất, chẳng phải anh Thiên đã trả nhà rồi sao, giờ mình có về đây thì cũng không có nhà để ở (¬¬)
[Lúc này AV chợt thấy T từ trong căn trọ đi ra]
- AV: (!) Anh Thiên, chẳng phải anh bảo là đã về Hoa Dương rồi sao? Sao giờ này anh vẫn còn ở đây chứ?!
- T: Ủa..là A Vương hả •-•"
- AV: Thì ra là anh gạt em à ( ͠¬¬)
- T: ("^▿^)

[Sau đó]
- AV: Em không ngờ anh lại có thể làm như vậy để gạt em á, anh đúng thật là quá đáng mà
- T: Anh xin lỗi, anh không cố tình muốn gạt em đâu, anh cũng định là sắp về rồi nhưng mà giả bộ sớm hơn chút để giúp em với An Di thôi
- AV: Giúp cái gì chứ, anh toàn giúp cho cậu ta thôi, em mới là em trai của anh mà
- T: Em đừng có trách An Di, việc này là do anh nghĩ ra, em ấy cũng không biết đâu
- AV: Sớm biết như vậy em đã không đặt vé máy bay về rồi
- T: A Vương à, em tính trở về Hoa Dương thiệt sao?
- AV: Dĩ nhiên, em đã đặt vé rồi sao không thể không về được chứ, đáng lý ra em đã về bữa nay rồi
- T: Mà sao em vẫn chưa đi vậy?
- AV: Chuyến bay bị hoãn do bão nên là ngày mai em mới đi được
- T: Vậy à
- AV: Đều do anh hết đó, giờ thì anh phải cho em ở lại
- T: Anh biết rồi ("^▿^)

[Tối đó, AD vì thất tình nên rủ H và M ra ngoài quán nhậu]
- H: An Di à, đừng uống nữa, cậu uống nhiều lắm rồi đó
- M: Trước giờ tui chưa thấy cậu ấy uống nhiều như vậy bao giờ
- AD: Ôi~con tim tan nát [Nằm bẹp xuống bàn]
- M: An Di đừng lo, Minh đã ở đây rồi, tớ sẽ chữa lành vết thương cho cậu
- H: Gớm quá ông ơi, cút đi chỗ khác y, vết thương là cần phải chữa thiệt nhưng mà chữa không đúng cách thì chỉ có nặng ra thêm thôi, ông chẳng chữa được cho cậu ấy đâu
- M: Nè, có cần nói thẳng như vậy không
- H: Nói ra cho ông bớt ảo tưởng lại
- AD: [..] A Vương, sao A Vương lại đi chứ, ông bỏ tui mà đi thiệt sao?
- H: Trời ơi cậu ấy sỉn quá rồi, phải làm sao đây?
- M: Biết làm sao bây giờ, hay là gọi cho anh Thiên thử y
- H: Ừm
..
[T để điện thoại ở trên bàn, lúc này AV nhìn thấy nên bắt máy]
- AV: Không biết lại con nào gọi cho ảnh nữa đây (ー_ー)
- Alo!
- H: Alo, anh Thiên hả, anh tới giúp em với, An Di say quá rồi!
- AV: An Di hả?
- H: Ủa, ai vậy? Anh Vương hả? Cậu chưa đi à?
- AV: Có vấn đề gì vậy, pà An Di sao rồi?
- H: Cậu ấy nhậu say quá nè mà vẫn chưa chịu về nữa, gọi được cho cậu may quá, cậu làm ơn tới rước cậu ấy về y, nãy giờ cậu ấy cứ gào tên cậu hoài nè!
- AV: ("¬¬)..Được rồi, mấy cậu hiện giờ đang ở đâu?
...
[Một lúc sau]
- H: Vương, cuối cùng cậu cũng tới rồi, mừng quá [..] Nè..đó, giao lại cho cậu đấy
- M: Thực ra tui cũng không muốn giao An Di lại cho cậu đâu nhưng mà cậu ấy đã quả quyết như vậy rồi thì tui cũng đành chịu thôi, đưa cô ấy về cẩn thận đó :emoji_triumph:
[H và M giao AD lại cho AV sau đó trở về nhà]
- AD: A Vương, đừng đi mà A Vương..
- AV: (..) Nè, đứng dậy được không?
- AD: A Vương, tui đang nằm mơ hả? Phải chăng là mình đang mơ..A Vương, đúng rồi là A Vương nè! Ông đừng đi đâu hết, không cho ông đi đâu! [Ôm chặt lấy AV]
- AV: (!) Bỏ ra coi, làm gì mà ôm cứng ngắc vậy
- AD: Vì tui thích A Vương mà ( ꈍᴗꈍ)
- AV: Pà say lắm rồi đó, về nhà thôi
- AD: Tui không có say đâu
- AV: Không có say thì làm ơn nói chuyện như người tỉnh y
- AD: (..) Sao lúc nào ông cũng tránh né tui hết vậy? Tại sao ông có thể nhìn ra tui thích anh Thiên một cách dễ dàng như thế mà lại không nhìn ra tui đang thích ông vậy hả? Chẳng phải ông thông minh lắm sao, sao lần này đầu óc của ông tiếp thu chậm quá vậy
- AV: Cái gì! Cách pà nói chuyện với người mình thích là như vậy đó hả? Rốt cuộc là pà đang tỏ tình hay là đang chửi tui vậy hả
- AD: Ừ, tui đang chửi ông đó! Ai bảo ông cứ cố tỏ ra là không hiểu chứ, A Vương đúng là đồ ngốc, A Vương đáng ghét!
- AV: Phải rồi, tui đáng ghét như vậy đó, pà đừng tưởng là mỗi lần pà nói câu đó là tui không có nghe nhá, tui nghe hết đó, đã đáng ghét đến thế sao mà vẫn thích được hay vậy? Tui nghĩ người đầu óc có vấn đề là pà đó!
- AD: Đúng vậy, là bởi vì đầu óc của tui có vấn đề rồi cho nên tui mới thích ông đó, tại sao ông cứ xuất hiện ở trong đầu của tui hoài vậy? Tại sao tui lại thấy nhớ ông chứ? Tại sao tui lại có cảm giác đau lòng đến vậy? Ông nói tui phải làm thế nào đây, ông nói đi..!
- AV: (..)
- AD: A Vương, tui nói cho ông biết..
- AV: (?)
- AD: Lần này dù có chuyện gì xảy ra thì tui cũng sẽ không từ bỏ ông đâu!
[Nói xong AD kéo AV lại rồi hôn]
- AV: (!)
[AV trong chốc lát chưa kịp phản ứng lại nhưng cậu cũng không quá bất ngờ vì đây không phải là lần đầu tiên mà hai người họ hôn nhau nhưng chỉ có mình AV biết được chuyện đó, vì vậy cậu cũng không đẩy AD ra mà đợi cho cô bình tĩnh trở lại, lúc này AD đã không còn biết gì nữa rồi, cô dựa vào người AV và cứ ôm lấy cậu]
- AD: A Vương, đừng có đi, ông đừng có đi mà
- AV: (..) Xin lỗi..

[AV sau khi về đến nhà]
- T: A Vương, tối rồi mà em lại còn đi đâu vậy?
- AV: À..không có gì, em chỉ đi dạo một tí cho dễ ngủ thôi
- T: Ừm, ngày mai em cũng phải bay sớm nhỉ, em nên đi nghỉ ngơi y
- AV: Dạ

[Sáng hôm sau]
- T: A Vương, em định về bển luôn à, em có tính quay lại đây nữa không?
- AV: Em chẳng muốn quay lại đây nữa đâu (¬¬)
- T: Em mà không quay lại thì An Di sẽ buồn lắm đấy
- AV: Pả thì liên quan gì tới em chứ
- T: Nè, em đừng có tuyệt tình như thế chứ
- AV: Sao anh không về với em luôn đi, dù gì anh cũng học xong rồi mà
- T: Ờm, anh vẫn còn một số việc chưa giải quyết xong nên anh sẽ về sau
- AV: Sao cũng được, anh Thiên, em sẽ đợi anh ở bên đó trước nhá, anh nhớ là đừng có qua trễ quá đó!
[AV chào tạm biệt T rồi bỏ đi]
- T: Ơ A Vương à..:emoji_slight_frown:

[Bên phía AD lúc này, cô vừa tỉnh dậy sau cơn say hôm qua]
- AD: Ui ya~ Nhức đầu quá đi.. >< Đã có chuyện gì xảy ra vậy?
[AD nhớ lại cảnh hôm qua một cách rất mơ hồ]
- AD: Hình như hôm qua mình đi uống với Lam Huệ và ông Minh, sau đó mình không còn nhớ được gì nữa hết..(Hình như mình đã mơ thấy A Vương, mình cảm nhận được hơi ấm của cậu ấy thật dịu dàng khi mình ôm lấy cậu, cảm giác chân thật đến nỗi khiến cho mình hoài nghi liệu đó có phải giấc mơ hay không nữa..giờ này chắc có lẽ cậu ấy đang ở Hoa Dương rồi nhỉ? A Vương à, ông có trở về đây nữa không?)

[Bên phía T, cậu đã thu dọn hành lý để chuẩn bị trở về]
- T: (Cho đến bây giờ mình vẫn chưa tìm được tung tích của người ấy, còn cả đám người khả nghi đã tấn công mình trước đây nữa nhưng tình hình công ty hiện tại đang bất ổn, mình không thể không trở về phụ giúp ba mẹ được, tạm thời cho đến khi tình hình ổn định trở lại mình sẽ quay về đây..vẫn còn một điều mà mình muốn thực hiện nữa nhưng có lẽ không làm được rồi)

[Bên nhà của N]
- KD: Chị hai à
- N: Sao thế Danh?
- KD: Em nghe nói anh Thiên ngày kia sẽ trở về Hoa Dương đó, chị đã biết tin này chưa?
- N: Anh ấy sắp trở về rồi sao (..)
- KD: Em nghĩ là anh ấy rất muốn gặp chị đó, hay là bữa đó chị đến tiễn anh ấy đi
- N: Nhưng mà chị..
- KD: (..) Có những thứ nếu mà bỏ lỡ rồi sẽ không quay lại được nữa đâu, thôi..em phải dẫn tiểu Bối đến gặp Sa Sa đây, nếu không nó sẽ đi tìm một con mèo khác mất
- N: •-• (..)

[Vài ngày sau]
[AD cùng mọi người đều ra sân bay để đưa tiễn T]
- M: Anh Thiên, anh lên đường bình an nha, em sẽ nhớ anh lắm đó! ( ᵒ̴̶̷᷄ д ᵒ̴̶̷᷅ )
- H: ("¬¬)
- Anh nhớ giữ liên lạc với mọi người nhé
- MÂ: Chúc anh gặp những điều tốt đẹp ^^
- AD: Anh Thiên, lần này không biết là bao lâu sẽ gặp lại, hy vọng là anh sẽ luôn tiến tới và đạt được những điều mình mong ước nhé
- T: Cảm ơn mọi người nhiều lắm, thời gian qua được gặp gỡ mọi người khiến anh cảm thấy rất vui vẻ và hạnh phúc, anh sẽ không quên những khoảnh khắc chúng ta ở bên nhau đâu, mấy em cũng phải cố gắng tốt nhé
- AD: Dạ..

[Lúc này N đang trên đường chạy đến chỗ của T, trong lúc đi, cô vừa nhớ lại những kỉ niệm mà cả hai đã trải qua cùng nhau: Lần hai người cùng nhau tham gia lễ hội mèo, lúc T giả làm người yêu của cô, lần đi đến buổi triển lãm, lần T đạp xe chở cô chạy trốn, lần cô cưỡng hôn T khi bị dính thuốc, lần mà T chạy đi tìm cô khi cô ra khỏi nhà, lần T đứng ra bảo vệ cô khi bị bắt nạt, lần hai người cùng nhau chơi đàn ở nhà thờ, lần T chạy đến ôm lấy cô sau khi trở về nhà, lần T đưa cô về khi trời mưa và nói muốn làm vệ sĩ của cô, lần hai người cùng nhau đợi ngắm sao băng, lần T nắm lấy tay cô khi băng qua đám đông, lần T thổi nhẹ vào tay cô khi bị bỏng, lần T đàn guitar ở ngoài phố cho cô nghe,..]

- T: An Di, em đừng lo, anh sẽ qua đó khuyên A Vương, dù thế nào thì anh cũng sẽ lôi nó về đây cho em
- AD: Anh chỉ cần khuyên cậu ấy được rồi chứ đừng có dùng vũ lực nha anh Thiên ("^▿^)
- T: Em yên tâm đi, anh sẽ thuyết phục cho đến khi nào em ấy chịu nghe thì thôi
- AD: Dạ, em cảm ơn anh nhiều lắm (^▿^)
[Khi này N vừa kịp chạy tới]
- N: Anh Thiên!
- AD: (?)
- T: (• ༚•)
- AD: Thư Nhã..xem ra em phải nhường lại chỗ để cho hai người tâm sự rồi
- T: ^^
..
- N: Anh Thiên, anh thực sự phải đi hả?
- T: Hm..anh phải đi rồi, anh thực sự muốn biết câu trả lời của người ta như thế nào nhưng mà có lẽ anh không chờ được rồi :emoji_pensive:
- N:..Anh sẽ đi trong vòng bao lâu vậy?
- T: Mm..có lẽ là vài tháng, vài năm hoặc cũng có thể là sẽ không quay lại đây nữa :emoji_confused:
- N: (..) Anh Thiên!
- T: (!) À sao? •-•"
- N: Em..nếu anh quay lại, em muốn có một cuộc hẹn với anh! ><
- T: (..) Nếu em đã nói như vậy thì anh nhất định phải quay lại trong thời gian sớm rồi (^▿^)
- N: (!)
- T: Khi đó anh hy vọng đó không phải là cuộc hẹn của những người bạn lâu ngày gặp lại nhau đâu, em hiểu ý anh chứ? ☺
- N: (..) (˵• •˵) [Đỏ mặt]
..
[Sau đó T tạm biệt mọi người, máy bay bắt đầu cất cánh và từ từ đi xa, đi xa cho đến khi khuất khỏi tầm nhìn chỉ còn lại một khoảng trời xanh mây trắng bình lặng. Bắt đầu cho một sự chờ đợi không biết khi nào mới chấm dứt]

[Hết phần 2].
 
Sửa lần cuối:
Top