Lượt xem của khách bị giới hạn

[Truyện teen] Hoa Hồng Xanh - Mèo Yêu

[Truyện teen] Hoa Hồng Xanh - Mèo Yêu

Mèo Yêu

Tác giả
Tham gia
13/12/24
Bài viết
171
Điểm cảm xúc
332
Điểm
63
Chap 129: Tin đồn
[Ở trên lớp học]
- AD: (Đến bây giờ mình vẫn chưa tỏ tình được với cậu ấy nữa, biết bao nhiêu cái cơ hội nhưng cứ mỗi lần mình sắp nói ra thì lại toàn gặp những chuyện gì đâu) (¬¬) (Phải nghĩ ra cách gì đó mới được)
[AD mở điện thoại lên xem]
- AD: [1001 chiến thuật tỏ tình với crush thành công: 1. Cùng đi dạo..]
- AD: Hm..
- A Vương à, lát nữa tan học ông đi dạo với tui chút nha
- AV: Pà bị khùng hả? Tui còn có tiết buổi chiều nữa, ai rảnh đâu mà đi dạo với pà chứ
- AD: ("¬¬) (..) Thì đằng nào cũng nghỉ trưa mà, hay là ông đi ăn trưa cùng tui nha (^▿^)
- AV: (¬¬)
- AD: Nha~
- AV: Đi ăn tí thì được
- AD: (Yes!) (و>ᴗ<)و

[Sau giờ ăn trưa, AV và AD đi cùng với nhau một lúc]
- AD: (Tranh thủ lúc này mình nên hỏi ý cậu ấy) A Vương à tui hỏi ông cái này nha
- AV: Pà tính hỏi gì chứ?
- AD: Nếu như anh Thiên, anh ấy có người khác rồi, nếu như ông không thể đến được với anh ấy vậy thì ông có nghĩ đến việc sẽ tìm một ai đó khác không?
- AV: Ý pà là tui sẽ thích một ai đó khác ngoài anh Thiên sao?
- AD: Đúng vậy đó
- AV: Hừm..điều này tui chưa từng nghĩ tới (¬-¬)
- AD: Vậy bây giờ ông thử nghĩ đi, không lẽ ông định đợi tới khi ảnh lấy vợ sinh con còn ông thì sẽ độc thân cả đời vậy sao?
- AV: (..) Nếu vậy thì tui sẽ thích anh Minh
- AD: ("¬¬) Bộ ông không còn lựa chọn nào khác nữa sao..
- AV: Vậy thì pà nghĩ tui phải chọn ai đây?
- AD: E hèm..chỉ là ví dụ thôi nhá, nếu như ông thích con gái thì ông sẽ thích một người con gái như thế nào?
- AV: Hả? Pà hỏi khó như vậy thì ai mà trả lời được chứ
- AD: Thì ông cứ nghĩ ra mẫu người mà ông sẽ thích đi
- AV: (¬¬) Người như thế nào sao..được rồi, nếu có một người con gái hợp với tui thì đó phải là một người cực kỳ thông minh, vẻ ngoài cũng phải ưa nhìn xíu, không được quá mập, cũng không quá ốm, tóc dài, không được hói, gia đình có điều kiện, quan hệ rộng, có tri thức, biết cách đối nhân xử thế, biết nấu ăn, biết làm đẹp, ăn mặc cũng phải thời thượng một chút, thông thạo ít nhất ba loại ngôn ngữ, ngoại giao tốt, biết chơi nhạc, biết viết lách, giỏi thể thao, @$%.. ( ˘⁰˘)
- AD: Làm gì có người nào hoàn hảo như ông nói chứ!
- AV: Thì bởi, cho nên tui sẽ không bao giờ thích con gái đâu ( ˘ᵕ˘)
- AD: Có trường hợp ngoại lệ nào không?
- AV: Trừ khi đó là người mà tui thích
- AD: Ông nói chuyện huề vốn quá vậy (¬¬)
- AV: Vốn dĩ câu hỏi của pà đã sai ngay từ đầu rồi thì pà muốn tui phải trả lời như thế nào chứ
- AD: (..) Thế ví dụ như là tui thì sao?
- AV: Pà á! (• ༚•) Pà là bạn thân của tui mà, cho nên là không đời nào đâu
- AD: >< [Tiếng trái tim tan vỡ]..A Vương, tui muốn nói chuyện với ông, có chuyện này ông cần phải biết ( •̀ - •́)
- AV: Chuyện gì chứ?
[Lúc này M đi đến]
- M: (An Di kia rồi! Ủa cậu ấy đang nói chuyện với tên kia hả? Có khi nào hắn ta lại bắt nạt cậu ấy nữa không? Hừ, mình phải giúp cho An Di mới được) :emoji_triumph:
- AD: Tui, đối với ông..
- M: An Di ơi~!
- AD: (!)
- AV: (?)
- AD: [Bốc hỏa] Kêu cái gì chứ!! Bộ không thấy chỗ người khác đang nói chuyện sao?! (#▼益▼)
- M: (*゚ロ゚)

[M sau đó bị AD dập cho một trận]
- AV: (!) Anh Minh, anh có sao không?!
- M: (×。×)
- AD: Sao pà lại ra tay tàn độc anh Minh như vậy chứ?
- AD: Bởi vì ổng đáng bị đánh ( ͠ᵕ -ᵕ)
- AV: Anh sao rồi? Có cần em đưa anh đến phòng y tế không
- M: Đưa..
- AV: Sao hả? Anh còn gì muốn trăng trối thì cứ nói ra hết đi :emoji_cry:
- M: Đưa tui đến..CLB..
- AV: Em biết rồi, em sẽ thực hiện theo di nguyện của anh, anh cứ yên tâm mà nhắm mắt đi nha
- M: [Ngất lịm]
- AD: ("¬¬) Làm như ổng chết rồi á!

[Sau đó AV rời đi cùng với M]
- AD: Cái tên Gia Minh chết tiệt, tối ngày chỉ toàn phá đám mình
- T: An Di
- AD: Ủa anh Thiên?
..
[T và AD đi kiếm một chỗ mát ngồi nói chuyện]
- T: Em vẫn đang tìm cách để mà tỏ tình với A Vương đó à
- AD: Đúng vậy, chẳng hiểu sao cứ mỗi lần em định nói với cậu ấy là y như rằng sẽ có một chuyện gì đó sẽ xảy ra khiến cho em không thể nói được, anh có bị như vậy không?
- T: Thật ra anh vẫn chưa tỏ tình với Thư Nhã nữa nên cũng không biết ^^"
- AD: Haizz..anh cũng nên nhanh chóng tỏ tình với cậu ấy đi, dù gì thời gian anh Thiên ở lại đây cũng không còn nhiều mà có đúng không, anh còn chần chừ là sẽ bỏ lỡ rất nhiều cơ hội đấy, anh nên tranh thủ thời điểm này đến gặp mặt cậu ấy thường xuyên hơn đi
- T: Anh sợ nếu như anh gặp em ấy hoài sẽ khiến em ấy thấy chán bản mặt của anh mất
- AD: Hm..anh nói cũng đúng, nếu như ít gặp thì cậu ấy sẽ đỡ chán bản mặt anh hơn đấy
- T: An Di, em thật biết nói mấy câu thiện chí đấy (" ͠^ᴗ^)

[AV sau khi dìu M đến CLB]
- AV: Anh Minh, lát nữa anh có cần em chở anh về luôn không
- M: Thôi khỏi! Thật ra tui chỉ muốn cậu tránh xa An Di của tui ra xíu thôi nên mới dẫn cậu đến đây
- AV: Sao anh phải làm như vậy chứ? (• ༚•)
- M: Tại vì cậu lúc nào cũng bắt nạt An Di hết đó, cậu đừng có thấy An Di được anh Thiên quan tâm nên nổi lòng ghen ghét mà kiếm chuyện với cậu ấy nha
- AV: Anh Minh, anh nói vậy là sao?
- M: Tui chỉ nói vậy thôi, nếu mà cậu dám bắt nạt An Di thì tui sẽ không để yên cho cậu đâu, nhớ đó! [Bỏ đi]
- AV: (Anh ấy sao vậy?) :emoji_confused:

[AV đang tính rời đi thì nghe thấy hai bạn trong CLB tám chuyện]
- ?1: Ê cậu biết chuyện gì chưa?
- ?2: Chuyện gì dọ?
- AV: (?)
- ?1: Anh Thiên với bạn An Di CLB mình đang hẹn hò với nhau á
- ?2: Thiệt vậy hả
- ?1: Thiệt, mới nãy tui còn thấy họ ngồi cùng nhau ở ngoài kia kìa
- AV: Nè, mấy cậu bảo là ai đang hẹn hò vậy hả?
- ?1: Thì là An Di với anh Thiên đó
- AV: Gì chứ?! Sao lại có chuyện đó được!
- ?1: (!) (ʘ_ʘ) Hết hồn, là cậu hả
- AV: Tin này có chính xác không hả? [Sát khí]
- ?1: •-•" Eh~tụi tui chỉ nghe kể lại thôi, ai biết gì đâu
- ?2: Đúng vậy, tui không biết gì hết đó
- ?1: Thôi tụi tui đi nha [Chạy vội]
- AV: (..) (Tin đồn sao? Vẫn chưa có gì là chắc chắn, trước đây dù có chuyện gì thì pà An Di cũng nói với mình, kể cả việc pả theo đuổi anh Thiên bất chấp sự phản đối của mình, lý nào chuyện hai người đó hẹn hò mà mình lại không biết? Với lại anh Thiên đang thích Thư Nhã mà, sao có thể hẹn hò với An Di được cơ chứ) Phải điều tra kỹ chuyện này mới được
...
[AV đi xung quanh thì nhìn thấy AD và T đang ngồi cùng nhau]
- AD: Anh Thiên à, anh tính khi nào mới tỏ tình với Thư Nhã?
- T: Anh nghĩ là cần phải đợi tới thời điểm thích hợp, vì vậy tốt nhất hiện giờ là theo đuổi một cách từ từ, nếu như vội vàng quá có thể sẽ làm em ấy sợ mất
- AD: Oh
- T: Anh muốn hiểu rõ về Nhã hơn nữa, cũng như sở thích của em ấy, thật sự tới giờ anh vẫn chưa biết rõ lắm về việc em ấy thích những gì?
- AD: Em cũng muốn giúp anh nhưng mà em cũng không rõ sở thích của cậu ấy lắm ("^▿^)..Ah! Hay là anh thử hỏi Khả Danh xem sao? Dù gì em trai của cậu ấy chắc hẳn là sẽ hiểu cậu ấy hơn rồi
- T: Em nói đúng, để anh đi gặp Khả Danh, cảm ơn em đã gợi ý cho anh nha
- AD: Cái đó chỉ là chuyện nhỏ thôi mà (^▿^)
- AV: (Hai người họ đang nói gì mà vui vậy?)
- AD: Ah..[Dụi mắt]
- T: Em sao vậy?
- AD: Hình như có cái gì đó bay vào mắt em
- T: Đâu, để anh xem thử
[T tiến lại gần thổi vào mắt của AD, AV nhìn thấy nên hiểu lầm]
- AV: ( •̀ - •́)
- T: Sao rồi, đỡ hơn chưa?
- AD: Hình như là hết rồi á anh
..
[Một lúc sau, khi AD định đi về thì AV xuất hiện chặn cô lại]
- AD: Ủa A Vương?
- AV: (¬¬)
- AD: Không phải ông bảo là có tiết buổi chiều sao? (^▿^)
- AV: (..)
- AD: Ông sao vậy?
- AV: Có phải là pà đang giấu tui chuyện gì không?
- AD: (Không lẽ ổng biết gì rồi sao :emoji_flushed: ) Không có, tui đâu có giấu ông chuyện gì đâu
- AV: Không có à, tui đã biết chuyện đó rồi, pà còn muốn giấu tui nữa sao
- AD: (Không lẽ A Vương biết chuyện mình thích cậu ấy rồi sao?) Chuyện ông biết là chuyện gì vậy?
- AV: Vậy là pà không định nói với tui chứ gì
- AD: Không phải đâu, tui muốn nói với ông mấy lần rồi nhưng mà đều không được
- AV: Vậy sao, đợi pà nói thì tui đã nghe mọi người ở ngoài kia nói hết rồi, nếu như tui không hỏi chắc có lẽ pà cũng sẽ không nói ra luôn đâu
- AD: Hả?
- AV: Tui đã nghe mọi người trong CLB nói pà với anh Thiên đang hẹn hò với nhau, đây là sự thật có phải vậy không
- AD: (Đứa nào đồn dị?!) ( º言º) Gì chứ, chuyện mà tui muốn nói với ông không phải chuyện này!
- AV: Vậy là pà tính giấu chuyện này luôn đúng không
- AD: Không phải, ý tui không phải vậy
- AV: Vậy ý pà là như nào?
- AD: Tui không có hẹn hò với anh ấy
- AV: Khi nãy tui đã nhìn thấy rồi, hai người bí mật hẹn nhau, đã vậy còn làm mấy hành động..như vậy không phải hẹn hò thì là cái gì
- AD: Tui..tui, chuyện đó..
- AV: Không giải thích được chứ gì, tui còn nghĩ là pà thật sự tốt với tui nên bỏ qua những chuyện trước đây, chấp nhận coi pà là bạn, đồng ý việc pà muốn cạnh tranh công bằng để theo đuổi anh Thiên, hơn nữa sẵn sàng từ bỏ nếu người anh ấy chọn là pà, vậy mà pà lại đối xử với tui như này, xem ra tui đã nhìn nhầm pà rồi!
[Nói xong AV tức giận bỏ đi]
- AD: A Vương, không phải vậy đâu mà, A Vương..
- Mình phải giải thích sao với cậu ấy đây?

[AD phẫn nộ đi đến CLB]
- AD: Rốt cuộc là ai đã đồn việc tui hẹn hò với anh Thiên cho A Vương nghe vậy hả?!
- M: Sao thế An Di, không lẽ tên đó lại ăn hiếp cậu nữa sao?
- AD: Làm gì có chứ, cậu ấy giận tui rồi kìa!
- M: Nè cậu cứ mặc kệ tên đó đi, quan tâm hắn ta giận hay không làm gì cơ chứ, dù gì cậu cũng có anh Thiên rồi mà
- AD: Ai nói tui với anh Thiên hẹn hò khi nào chứ!
- H: Ủa không phải là hai người rất thân sao, tớ tưởng cậu với anh ấy..
- AD: Trời ơi, anh Thiên không có thích tui, sao lại đồn như vậy chứ
- M: Ơ, không phải tớ đâu, là pà Lam Huệ á!
- AD: (¬¬)
- H: ^^ Tớ tưởng hai người đã hẹn hò rồi chứ
- AD: Các cậu đừng có đi đồn lung tung như vậy nữa, tớ không muốn bị người khác hiểu lầm đâu, với lại anh Thiên cũng có người mà anh ấy thích rồi, người đó không phải tớ
- H: (!) Anh Thiên có người mà anh ấy thích rồi sao? (• ༚•) Là ai vậy?
- AD: Giờ tớ không có thời gian để mà giải thích với các cậu, tớ có việc phải đi giải quyết đây [Bỏ đi]
- H: Ơ?
 

Mèo Yêu

Tác giả
Tham gia
13/12/24
Bài viết
171
Điểm cảm xúc
332
Điểm
63
Chap 130: Thổ lộ
[Tối đó, AD gọi điện kể lại sự việc với T]
- AD: Anh Thiên à, em cần phải giải thích với A Vương nhưng mà cậu ấy cứ không chịu gặp em, anh có thể giúp em được không?
- T: Ừ anh biết rồi, cứ để việc đó anh lo
..
- T: (Cái thằng này cứ ở trong phòng không chịu ra ngoài, mình phải nghĩ cách gì đó mới được) :emoji_thinking:
- [..] A Vương à, nhà hết bột ngọt rồi, em có thể ra ngoài mua giùm anh được không?
- AV: Em biết rồi..
- T: Cảm ơn em nha (^▿^)
[AV bước ra khỏi phòng]
- AV: (¬¬) (..) Anh Thiên, lát nữa về em có chuyện muốn nói với anh đấy
- T: Chuyện gì thì lát nữa em về rồi cứ nói nha ("^▿^)
- AV: Em đi đây..
- T: [..] An Di à, anh chỉ có thể giúp em đến vậy thôi, còn lại em hãy cố gắng nhé :emoji_pensive:

[AV đi ra ngoài thì thấy AD đang đứng đợi sẵn, cậu cố tình lơ đi như không thấy cô]
- AD: A Vương, chúng ta nói chuyện chút đi
- AV: Tui không có gì để nói với pà hết
[Cậu cứ vậy mà bước đi nhưng bị AD chạy lên trước đứng cản lại]
- AD: Ông không cần nói gì hết, ông chỉ cần nghe tui nói là được rồi
- AV: (¬¬)
- AD: Giữa tui với anh Thiên không có cái gì hết, mọi lời đồn chỉ là vô căn cứ thôi, còn về việc của anh Thiên đấy, ông không cần phải lo nữa đâu, vì người tui thích thực sự là một người khác
- AV: Như vậy là sao?
- AD: Tui không còn thích anh Thiên nữa rồi, à không, vốn dĩ từ đầu là do tui ngộ nhận, không phải là tui thật sự thích ảnh
- AV: Pà càng nói tui càng không hiểu đó
- AD: :emoji_triumph: Ông chỉ cần biết là người mà tui thích không phải là anh Thiên thôi
- AV: Nói vậy có nghĩa là pà từ bỏ anh Thiên sao?
- AD: Không phải là từ bỏ mà là tui đã có người mình thích rồi!
- AV: Hả (Cái gì đây? Theo như mình biết thì thời gian qua pả có tiếp xúc với trai lạ nào đâu? Lúc nào cũng bám theo anh Thiên của mình mà..hừ, hay pả lại tính lừa mình cái gì nữa đây? Ông đây không có dễ bị gạt đâu) Tui mặc kệ lý do của pà là gì, nếu như pà đã nói là không thích anh Thiên nữa thì pà nhớ đó, đừng có mà hối hận, từ nay trở đi pà mà còn dám tiếp cận anh Thiên của tui nữa thì đừng có trách
- AD: Sẽ không có chuyện đó nữa đâu..
- AV: Tốt..từ giờ pà thích ai thì tui không cần biết, miễn không phải là anh Thiên của tui là được rồi, không liên quan gì đến tui nữa hết, về đây ( ˘⁰˘)
- AD: [Níu áo AV lại] Sao lại không liên quan tới ông được chứ
- AV: Pà thích ai thì liên quan gì tui? ( ͠• ༚•́)
- AD: Bởi vì..
- AV: (?)
- AD: Bởi vì người mà tui thích chính là ông đó A Vương!
- AV: (!) Cái..cái gì, tui..tui có nghe lộn không vậy?!
- AD: Tui nói là tui thích ông đó!
- AV: (Chuyện này..sao lại có thể chứ?!) Pà đang nói nhảm cái gì vậy?
- AD: Tui không có nói nhảm
- AV: Có phải đây lại là kế hoạch mới của pà không? Làm tui lơ là sau đó rồi cướp anh Thiên của tui có đúng không?!
- AD: Cái gì?
- AV: Tui đã biết hết âm mưu của pà rồi, đừng có hòng mà gạt tui
- AD: Ông bị cái gì vậy? Tui đã nói là không có thích anh Thiên rồi mà, tui cũng đã nói rõ hết tất cả với ảnh rồi (•̀ ༚•́)
- AV: Pà nói cái gì với ảnh?
- AD: Tui nói với ảnh là tui thích ông
- AV: Gì cơ chứ?!
- AD: Thật ra việc tui gặp anh Thiên chỉ là để nhờ anh ấy giúp đỡ thôi, ông còn nhớ lần trước tới công viên không
- AV: Hả?
- AD: Lần đó anh Thiên cố ý sắp xếp cho chúng ta có thời gian riêng với nhau đó, chính là muốn tạo cơ hội cho tui tiếp cận ông
- AV: (*゚ロ゚) [Sốc không thể nói nên lời]
- AD: Mục đích chính của tui đó là muốn thổ lộ với ông, việc mà tui muốn cho ông biết chính là việc này chứ không phải việc tui hẹn hò với anh Thiên như lời đồn, A Vương, tui không muốn che giấu cảm xúc thật của mình nữa, khi mà tui bắt gặp được cái cảnh ông với anh Thiên lần đó, ông có biết là khi đó tui đã cảm thấy khó chịu như thế nào không hả?!
- AV: (Khoan..khoan đã..ý pả nói khi đó pả ghen không phải là vì anh Thiên mà là vì mình á?!) Hôm nay pà uống lộn thuốc rồi hả, toàn nói những chuyện không tưởng!
- AD: Tui không biết là ông có thể chấp nhận hay không nhưng những gì tui nói nãy giờ hoàn toàn là sự thật, tui thích A Vương, tui thực sự thích A Vương
- AV: Chuyện này không thể nào là sự thật, tuyệt đối không thể nào!! >< [Bỏ chạy]
- AD: A Vương..
- Mình đã nói ra mất rồi..
[AD ngồi xuống đường, cô lấy tay che đi khuôn mặt đang xấu hổ]

[AV hoảng loạn bước vào trong nhà]
- T: Em về rồi đó à..ủa sao trông em có vẻ hoảng hốt vậy?
- AV: (!) À em..khi nãy ra ngoài gặp con chó hung dữ quá nên em hơi hoảng ấy mà ^^
- T: Vậy sao..nó đã nói gì với em à
- AV: Nó nói..ủa chó sao nói được chứ?
- T: Haha, anh đùa thôi mà, nếu em cảm thấy mệt thì cứ đi nghỉ sớm y
- AV: Dạ..

[Tâm trạng của AV lúc này là một mớ hỗn độn, trước lúc đi cậu đã định nghĩ là sau khi về trở nhà sẽ hỏi chuyện của T nhưng sau cuộc đối thoại với AD khi nãy thì những câu hỏi trong đầu giờ đã tan biến hết, cậu không nói gì nữa mà từ từ đi vào trong phòng]
- T: Haizz..có vẻ như mọi chuyện bắt đầu thay đổi rồi đây, không biết sắp tới sẽ như thế nào nữa
...
[AV nằm trên giường, cậu liên tục nhớ lại những lời mà AD đã nói vì không thể nào tin được đó là sự thật:"Người mà tui thích chính là ông đó A Vương..tui thực sự thích A Vương"]
- AV: Không thể nào, chuyện này tuyệt đối không thể..

[Sáng hôm sau]
- AD: (A Vương bữa nay không đến lớp, chắc là do chuyện tối qua..không biết cảm giác của cậu ấy sau khi nghe mình nói thích cậu ấy như thế nào nhỉ? Không biết là cậu ấy có thể chấp nhận được không, A Vương có còn coi mình là bạn không?)
- Giảng viên: An Di..Trần An Di!
- AD: (!) Ơ dạ?!
- Giảng viên: Mời em phát biểu về những gì tui vừa mới nói
- AD: Ơ, là gì nhỉ?
- Giảng viên: Không trả lời được à..các cô cậu vô đây là để học chứ không phải thả hồn trên mây, còn nếu cảm thấy nhàm chán quá thì cứ việc ra ngoài
- AD: Dạ em xin lỗi ạ ><
- Các bạn học: [Cười khúc khích]
...
- T: A Vương à, bộ tối qua em không ngủ hay sao mà trông sắc mặt của em có vẻ tệ quá vậy?
- AV: Em ổn mà anh Thiên..[Gương mặt ngập tràn sự thiếu ngủ]
- T: •-•" Anh thấy em không ổn lắm đâu, hay là bữa nay em cứ nghỉ ở nhà một bữa đi
- [..] Đã có chuyện gì xảy ra với em vậy? Anh thấy từ khi trở về tối qua tới giờ trông em bất ổn lắm, An Di đã nói gì với em sao
- AV: (!) Sao anh biết?
- T: Vậy là con bé đã nói hết với em rồi phải không?
- AV: Lẽ nào anh cũng biết chuyện đó sao?
- T: Thì anh biết cũng lâu rồi :emoji_rolling_eyes:
- AV: Hả
[Nhớ lại:
- AD: Tui cũng đã nói rõ hết tất cả với ảnh rồi
- AV: Pà nói cái gì với ảnh?
- AD: Tui nói với ảnh là tui thích ông..]
- AV: (Vậy những gì pả nói đều là sự thật sao) Nếu anh biết tại sao anh không nói với em chứ
- T: Anh có nói đi nữa thì em cũng không tin anh đâu nên anh muốn để An Di tự nói với em vậy, giờ chắc em cũng hiểu được tình cảm của con bé dành cho em rồi phải không?
- AV: Chuyện này em không chấp nhận được, sao pả có thể thích em được chứ!
- T: Thế tại sao An Di không thể thích em được?
- AV: Pả cũng biết em không thích con gái mà, vậy sao mà pả có thể thích em được chứ
- T: Chẳng phải Thư Nhã cũng thích em đó sao
- AV: Nhưng em với pả trước kia vẫn là bạn bè, bây giờ cũng vậy
- AV: Tại sao bạn bè thì lại không được thích nhau cơ chứ, hơn nữa hai đứa còn là thanh mai trúc mã, chẳng phải như vậy càng dễ có tình cảm hơn sao
- AV: Em không hiểu
- T: Là do em không muốn hiểu thôi
- AV: Anh làm ơn đừng nói nữa, giờ em không muốn nghe bất cứ gì liên quan đến chuyện đó nữa ( •̀ - •́) [Bỏ đi]
- T: Thật là..
 

Mèo Yêu

Tác giả
Tham gia
13/12/24
Bài viết
171
Điểm cảm xúc
332
Điểm
63
Chap 131: Bí mật của anh Thiên
[Sau khi tan học, H và M lén đi sau T để theo dõi cậu, nhìn thấy T bước lên xe buýt, cả hai cũng lên theo, xe chạy được một lúc thì M ngủ gục tựa đầu vào vai của H]
- H: (¬-¬) [Đẩy ra]
..
[Một lúc sau, xe dừng lại ở trạm, T bắt đầu bước xuống]
- H: Xuống trạm rồi!
- M: [Vẫn đang ngủ ngon lành lại còn ôm tay của H]
- H: Bỏ ra coi cái tên này, anh ấy đi mất rồi kìa! [Bạt tai thần chưởng] [Bốp bốp]
- M: Éc! ><
..
[H và M tiếp tục bám theo T thì thấy cậu đang gặp một cậu con trai có dáng người nhỏ bé, đó chính là KD]
- M: Nè, pà biết thằng nhóc đó là ai không?
- H: Không, sao mà tui biết được chứ
- M: Mà tui thấy tên nhóc này có vẻ quen quen, hình như là đã gặp ở đâu đó rồi thì phải?
- H: Hông lẽ em trai anh ấy?
- M: Không thể nào, gia đình anh ấy chỉ có hai anh em là anh ấy và tên kia thôi mà, ngoài ra thì cũng chẳng có bà con gì ở đây hết
- H: Để coi bọn họ làm cái gì?
..
[T và KD đi vào một quán ăn gần đó]
- T: Em thích thì cứ gọi đi, cứ tự nhiên nha (^▿^)
- KD: [Vẻ mặt vẫn trầm tĩnh như mọi khi] Trông anh có vẻ hào hứng nhỉ, anh cần em giúp gì à?
- T: Em trai đúng thật là thông minh, anh vẫn chưa hỏi mà em đã vào vấn đề chính luôn rồi ^^
- KD: Sẽ không có chuyện tự nhiên mà anh kêu em ra đây chỉ để gặp mặt thôi đúng chứ
- T: Thật ra là anh muốn hỏi ý của em về một số chuyện..
- KD: (..)
- T: E hèm..em nghĩ sao nếu như anh theo đuổi chị Thư Nhã của em?
- KD: Nếu là anh Thiên thì em yên tâm
- T: (!) (Trả lời nhanh vậy luôn!) Anh cứ tưởng em thích A Vương làm anh rể của em hơn chứ?
- KD: Thật ra là chị em thích anh ấy nên em không có ý phản đối gì, với lại anh ấy cũng không thích chị của em vậy nên em nghĩ phải tìm cho chị của mình một người tốt hơn thôi
- T: Vậy em nghĩ anh là phù hợp sao?
- KD: Anh Thiên cái gì cũng tốt, hơn nữa là anh thích chị của em
- T: :emoji_flushed: Em đã biết rồi sao (Thằng nhỏ này lợi hại quá, mình vẫn chưa nói mà em ấy đã biết hết rồi)
- KD: Nhìn vào là đã biết, đâu tự dưng anh làm mọi thứ như vậy chỉ để hỏi mấy câu bâng quơ thôi chứ
- T: Em đúng là biết cách đọc vị người khác đấy ^^"
- KD: Anh đang muốn em giúp anh theo đuổi chị hai có đúng không
- T: Nếu vậy thì anh cũng không ngần ngại nữa, đúng vậy, việc anh rủ em ra đây là muốn xin ý kiến của em về việc làm thế nào để theo đuổi chị của em á
- KD: (¬֊¬) Cũng được thôi..
- T: Vậy là em đồng ý rồi hả
- KD: Nhưng mà trước tiên em phải kiểm tra độ chân thành của anh mới được
- T: (• ༚•) Kiểm tra (?)
...
[KD dẫn T đi đến một trạm cứu hộ động vật, đó là một nơi được lập ra từ các tình nguyện viên khoa thú ý của một trường đại học, cả hai cùng nhau phụ giúp dọn dẹp và chăm sóc những động vật nhỏ bị bỏ rơi ở trong đó, M và H lúc này vẫn bám theo sau để quan sát]
- M: Không ngờ anh Thiên cũng yêu động vật như vậy, anh ấy đúng là người giàu tình yêu thương mà
- H: Đúng vậy đó
..
- T: Anh thấy em rất tận tâm với công việc này đấy, chắc hẳn là em yêu động vật lắm hả
- KD: Cho dù là con người hay động vật thì cũng cần được yêu thương, ở một thế giới nơi mà mọi thứ được quyết định bởi quyền lực và sức mạnh, sẽ luôn có sự phân cấp giữa các loài với nhau, loài mạnh nhất sẽ là kẻ thống trị, những loài động vật khác căn bản cũng chỉ là con mồi cho kẻ thống trị mà thôi, những con vật nhỏ bé chính loài yếu thế nhất, vì chúng nhỏ bé nên có thể bị giẫm đạp bất cứ lúc nào, em không thể thay đổi cái quy luật của thế giới này nhưng em sẽ chọn bảo vệ từ những thứ nhỏ nhất
- T: (..) Em đúng là đáng nể thật đó Khả Danh (^▿^)
- KD: Tại sao chứ?
- T: Bởi vì em có một tình yêu vô cùng to lớn và em có quyết tâm muốn bảo vệ nó
- KD: Anh nghĩ sao em lại dẫn anh đến đây chứ?
- T: Hả, tại sao vậy?
- KD: Khi anh đứng trước một người nào đó anh khó có thể tỏ bày cảm xúc ở trước mặt của họ nhưng khi anh đứng trước một con vật, một chú chó hay một chú mèo thì anh có thể dễ dàng thể hiện con người thật của mình hơn, cách mà anh đối xử với chúng sẽ thể hiện rõ ra anh tâm hồn của anh là người như thế nào
- T: Vậy là em có thể nhìn thấy nội tâm của một người qua cách họ đối xử với vật nuôi sao?
- KD: Cũng không hẳn là vậy, nhưng em có thể biết được là họ có thật sự chân thành hay là không
- T: Vậy em thấy anh thế nào?
- KD: (..) Có vẻ như anh đã vượt qua vòng đầu rồi
- T: Hả, vậy là anh chỉ mới vượt qua qua một cửa thôi sao?
- KD: (• ֊ •)
..
[Trong lúc tắm cho một chú chó, KD lỡ quẹt tay làm dính vết bẩn trên mặt]
- T: Mặt em lấm lem hết rồi kìa, để anh lau cho..
- M: [..] Sao mà tui nhìn hai người đó có vẻ thân thiết quá nhỉ?
- H: Tui cũng thấy vậy á!
- M: (!) Không..không lẽ anh Thiên thích con trai?
- H: Ông nghĩ cái gì vậy
- M: Pà không thấy hai người đó hình như không phải là thân thiết quá sao? Không biết là quen từ lúc nào nữa, vậy mà anh ấy không cho mọi người biết, hay là anh ấy không muốn ai biết?
- H: Không thể nào, tui không nghĩ anh Thiên lại là người như vậy đâu
- M: Sao biết được, anh ấy đã sống chung với tên biến thái kia trong suốt thời gian dài như vậy, không ít hay nhiều gì cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi tên đó chứ
- H: Nhưng mà nếu là như vậy thật thì sao anh ấy không chấp nhận A Vương chứ?
- M: Hay là không lẽ anh ấy chỉ thích mấy bé trai thôi?! :emoji_scream:
- H: Hả?! Ông nói cái gì vậy
- M: Pà không thấy sao? Anh ấy không có biểu hiện gì là thích con gái hết, cái tên biến thái kia anh ấy cũng thèm để ý, vậy mà anh ấy lại tỏ ra thân mật hết sức với thằng nhóc xa lạ kia, lại còn cười nói vui vẻ nữa chứ, không còn gì để nghi ngờ nữa, anh ấy chắc chắn là..như vậy đó :emoji_cry:
- H: Thật..thật là vậy sao? ( •᷄⌓•᷅")
- M: Tui thật sự không ngờ anh Thiên là con người như vậy ◞‸◟ An Di mà biết được sự thật này chắc chắn sẽ đau lòng lắm
- H: Nhưng mà chúng ta vẫn chưa chắc chắn được sự thật mà, đừng nên vội kết luận như vậy chứ, để một hồi nữa xem sau
...
[Suốt cả buổi chiều, cuối cùng thì T cũng đã kéo thêm được một đồng minh về với phe của mình, trước khi đi về, cậu cuối xuống thì thầm gì đó với KD]
- M: (!) Pà thấy cái gì không?!
- H: Hai người họ đang làm cái gì vậy?
- T: 'Cảm ơn em trai nhiều nha, sau này có gì nhờ em giúp đỡ nhé!' (◍^ ^◍) [Xoa đầu KD]
- M: Như vậy là đúng rồi, thằng nhóc đó có lẽ là người tình bí mật của anh Thiên! Mặc dù khó tin nhưng điều đó là sự thật, chúng ta phải cho An Di biết chuyện này thôi, để cậu ấy còn chuẩn bị tâm lý nữa :emoji_cry:
- H: (..)

[Ngày hôm sau, AV bước vào lớp học]
- AD: (A Vương) (˵• •˵)
- AV: [Cậu đi tới ngồi vào bàn phía trên, giả vờ như không nhìn thấy AD]
- AD: (Ah..cậu ấy không qua ngồi với mình, A Vương bình thường rất ghét con gái nhưng hôm nay cậu ấy lại ngồi với đứa con gái khác thay vì là ngồi với mình..chắc chắn là do chuyện xảy ra hôm trước rồi, dù có nên hay không thì mình cũng đã nói ra hết rồi, không biết việc mình nói ra như vậy là đúng hay sai nữa? Bây giờ mình không biết phải bắt chuyện với cậu ấy như thế nào đây)
...
[Kết thúc tiết học, AD đi đến chỗ AV]
- AD: A Vương à, tui..
[Cô chưa kịp nói gì thì cậu đã đứng lên như thể không quan tâm rồi bỏ đi]
- AD: Ơ.. :emoji_slight_frown:
[Lúc này H và M đi đến tìm AD thì thấy AV bước ra]
- H: Ah, Anh Vương, chào cậu..
- AV: [Bỏ đi không nói tiếng nào]
- H: Ủa?
- M: Tên đó bữa nay sao vậy?
- H: Không biết nữa
- M: Mặc kệ tên đó đi, mình tới chỗ An Di thôi
- H: Ờ
..
- AD: (..)
- M: An Di ơi~! (^▿^)
- AD: (!) Ủa ông Minh, Lam Huệ, hai người tới đây có việc gì không?
- H: An Di, bọn tớ có chuyện này muốn nói cho cậu biết
- AD: Chuyện gì vậy? (• ༚•)
- M: Cậu phải thật sự bình tĩnh đó
- AD: Chuyện gì mà có vẻ nghiêm trọng quá vậy? :emoji_confused:
- H: Thật ra bọn tớ đã đi theo dõi anh Thiên
- AD: Hả! Sao hai cậu lại đi theo dõi anh Thiên chứ?
- H: Bọn tớ chỉ muốn giúp cậu tìm hiểu thêm về anh Thiên như thế nào thôi nhưng mà..
- AD: Nhưng mà sao?
- M: Bọn tớ đã phát hiện, anh Thiên thực sự không phải là người như chúng ta tưởng
- AD: Là như thế nào?
- H: Anh ấy..
- AD: Anh ấy sao?
- M: An Di nói ra cậu đừng có sốc nha!
- AD: Rốt cuộc là sao chứ?! (•̀ - •́)
- M: Anh Thiên, anh ấy là người thích bé trai :emoji_cry:
- AD: Hả?
- H: :emoji_disappointed_relieved:
- AD: Sao anh ấy có thể thích bé trai được chứ?
- M: An Di, tớ biết đây là điều khó mà có thể chấp nhận, nhưng sự thật nó là như vậy, cậu phải cố gắng vượt qua thôi..
- AD: Hai cậu chắc có sự hiểu nhầm gì đó ở đây rồi
- M: Không thể nào là hiểu nhầm được đâu, đây chính là bằng chứng, cậu hãy xem đi
[M đưa hình chụp điện thoại cho AD xem]
- AD: Hở!
- M: Tớ biết là hiện tại cậu đang rất sốc, nếu như không thể chấp nhận được thì hãy cứ dựa vào tớ y
- AD: Đây là em trai của Thư Nhã mà, anh ấy thích Thư Nhã nên quan tâm thằng nhỏ là chuyện bình thường thôi :emoji_confused:
- M, H: (!!) Hả?! (°ロ°)!
- M: Cậu nói cái gì?!
- H: Anh Thiên thích Thư Nhã sao?
- AD: Đúng rồi
- M: Sao..sao tớ không hay biết gì hết vậy?!
- H: Phải đó An Di, sao cậu không nói cho bọn tớ biết chứ
- M: Vậy mà làm tớ cứ tưởng anh ấy có vấn đề chứ
- AD: Hai cậu đang nghĩ cái gì vậy? Không thể tin được là hai người có thể nghĩ như vậy được luôn á (ー_ー)
- H: Um..tại..tại..
- Tại ông cứ nói lung tung nên mới làm tui suy nghĩ lệch lạc như vậy á!! (•̀ ༚•́)
- M: Sao mà tui biết được chứ, tui thấy anh ấy sống chung với tên kia riết nên tui mới nghĩ anh ấy cũng bị lây..lây (٥↼_↼)
- H: Ông tránh ra chỗ khác y!
- An Di à, anh Thiên thích Nhã là sự thật sao?
- AD: Ừm
- H: Và cậu nhóc lúc nãy là em trai của Thư Nhã
- AD: Ừm
- M: Phải rồi, bảo sao cứ thấy thằng nhóc đó quen quen, hóa ra là em trai của Nhã, lần trước cậu ta cũng có đến CLB để coi Nhã biểu diễn, bây giờ thì tui mới nhớ ra
- H: Giờ thì mình đã hiểu tại sao anh ấy lại như vậy rồi..[Nhìn AD]
- An Di à
- AD: Hả?
- H: Không phải cậu thích anh Thiên sao? Nhưng mà sao trông cậu bình tĩnh quá vậy? Cậu có vẻ như là không quan tâm đến chuyện này á!
- AD: Hả! Mm..•-•"
- M: An Di tội nghiệp, cậu ấy biết chuyện anh Thiên không thích mình nên đau lòng đến mức không biết phải làm như thế nào luôn rồi, không sao đâu, cậu vẫn còn tớ ở đây mà, cứ dựa vào tớ khi cậu cảm thấy tuyệt vọng
- AD: (ー_ー)
- H: Ông đi ra chỗ khác coi!
- An Di à, cậu biết chuyện này lâu rồi phải không, sao cậu không chịu nói gì với tớ hết vậy?
- AD: À, tớ..tại vì tớ không muốn cậu lo lắng nhiều về vấn đề của tớ đâu ("^▿^)
- H: Sao lại không lo được chứ, chúng ta là bạn bè mà, bọn tớ muốn giúp cho cậu thôi..ơ nhưng mà..bây giờ anh Thiên thích Thư Nhã rồi, cậu ấy cũng là bạn của chúng ta mà, phải làm sao đây? Phải rồi, còn Thư Nhã thì sao, cậu ấy có thích anh Thiên không?
- AD: Mm..cái này tớ cũng không biết nữa, tại vì trước đây cậu ấy từng tỏ tình với A Vương nhưng mà bị từ chối rồi, tớ không biết cậu ấy còn thích A Vương hay không
- H: Hả!
- M: Cái gì?! Thư Nhã thích cái tên đó á! Lại thêm một chuyện mà chúng ta không biết nữa à!! :emoji_scream:
- H: Đúng là không thể nào ngờ được
- M: Tại sao cậu ấy lại thích một tên như vậy chứ!
- AD: (!) A Vương thì sao chứ?! Cậu ấy thực sự rất tốt mà, thích cậu ấy thì có gì sai đâu ( •̀ - •́)
- M: (?) Cậu..cậu làm gì mà phản ứng ghê vậy •-•"
- AD: (!)
- H: Cậu có sao không?
- AD: Ờm..tớ không sao, chỉ là tớ thấy cậu ấy suy nghĩ phiến diện quá thôi, A Vương đâu có tệ như vậy chứ :emoji_triumph:
- H: :emoji_flushed:
- M: An Di à, phải không vậy? Tên đó tối ngày cứ bắt nạt cậu hoài mà
- AD: Ừ thì..nay cậu ấy thay đổi rồi, với lại..cũng không còn xấu tính như trước nữa
- M: Là cậu ta thay đổi hay là cậu thay đổi vậy? Tớ thấy cậu lạ lắm đó
- AD: (˵• •˵) Lạ gì chứ, thôi tớ phải đi đây, hai cậu làm gì làm đi
- M: Ơ An Di, cậu bỏ tớ đi vậy sao!
- H: :emoji_thinking: (..)
- M: Pà đang nghĩ cái gì vậy?
- H: Nè ông Minh, tui có chuyện này cần xác nhận
- M: Hửm?
 

Mèo Yêu

Tác giả
Tham gia
13/12/24
Bài viết
171
Điểm cảm xúc
332
Điểm
63
Chap 132: Tỏ tình công khai
[Ngày hôm sau, H và M đi đến chỗ của AD]
- AD: Ủa sao hai cậu lại đến đây?
- H: An Di à, tớ vừa nghĩ ra cách để giúp cậu rồi đây
- AD: Cách gì chứ?
- H: Cậu nói là Thư Nhã thích Anh Vương có đúng không, cậu nghĩ sao nếu như chúng ta giúp hai người họ đến với nhau nhỉ?
- AD: (!) Không được!
- H: Sao vậy? Tớ nghĩ là cậu cũng muốn giúp cho Thư Nhã chứ, như vậy cậu cũng có thể giảm bớt được một đối thủ mà
- AD: Nhã từng nói với tớ sẽ không theo đuổi A Vương nữa, bây giờ họ đã coi nhau là bạn bè rồi thì việc gì chúng ta phải làm như vậy chứ, với lại tớ cũng sẽ không giao A Vương cho bất kỳ ai đâu
- H: Ồ, vậy là tớ đã hiểu rồi..
- M: Hiểu cái gì dọ?
- H: An Di à, có phải là cậu thích Anh Vương rồi không?
- M: Hả, gì cơ?!
- AD: (• ༚•) Nếu cậu đã đoán ra được rồi thì tớ cũng không phủ nhận, đúng vậy, tớ thích cậu ấy
- M: :emoji_scream: Cái chuyện gì mà gây sốc dữ trời!! Tui có nghe lầm không vậy? An Di, cậu thích tên đó sao?!
- H: Lúc bàn chuyện của anh Thiên, tớ đã thấy ngờ ngợ rồi, bắt đầu từ khi nào vậy?
- AD: (٥↼_↼) Mm..tớ cũng không biết là từ khi nào nữa nhưng tớ cảm nhận được nó từ sau lễ hội mùa xuân
- H: (!) Thì ra đó là lý do cậu từ bỏ cơ hội tốt như vậy để tỏ tình với anh Thiên, cậu thích cậu ấy lâu như vậy rồi sao
- AD: Tớ..
- H: Không cần nói thì trên mặt cậu cũng biểu lộ ra rõ rồi kìa
- AD: Hở :emoji_flushed:
- M: Không được An Di! Cậu có biết là mình đang nói cái gì không hả?! Sao cậu lại có thể bỏ tớ mà đi chọn tên biến thái kia được chứ!
- H: Nói cứ như là hai người đang yêu nhau vậy, tránh ra!
- M: Éh!
- H: An Di, tớ biết là tớ không có quyền phán xét về tình cảm của người khác nhưng mà tớ cũng muốn nhắc cho cậu biết là nếu như cậu thực sự thích cậu ấy thì cậu sẽ bị tổn thương đấy, cậu hiểu cậu ấy rõ hơn cả bọn tớ mà, cậu hẳn là phải biết đúng chứ
- AD: (..) Tớ biết, nhưng đối với tớ thì A Vương, không ai có thể thay thế cậu ấy hết, tớ chấp nhận tất cả để được ở bên cạnh cậu ấy thôi
- H: (..) Tớ hiểu rồi, nếu vậy tớ sẽ tôn trọng quyết định của cậu
- M: Tớ không chấp nhận! Cậu thích ai cũng được sao lại là tên đó chứ? Tớ sẽ không chấp nhận đâu, tớ tuyệt đối không thể chịu thua cái tên đó được! (•̀ ༚•́)
- H: Thôi đi, ông thua người ta nhiều mặt lắm rồi, thua thêm một mặt nữa thì cũng có sao đâu (¬¬)
- M: (*゚ロ゚)

[Sau buổi chiều, AD đi đến nhà AV]
[Cốc..cốc..cốc]
[AV nghe thấy tiếng gõ cửa, cậu bước ra nhưng không mở cửa, có lẽ là cậu cũng đoán được là có người muốn tìm mình nên chỉ đứng từ trong hỏi ra]
- AV: Ai vậy?
- AD: A Vương là tui đây
- AV: Cậu tới đây để làm cái gì?
- AD: Tui tới để gặp ông
- AV: Xin lỗi nhưng tui không có gì để nói với cậu hết, cậu đi về đi
- AD: A Vương, tui muốn gặp ông, hãy mở cửa cho tui y mà
- AV: Tui bảo cậu là hãy về đi, tui sẽ không gặp cậu đâu
- AD: Nếu ông không cho tui vào thì tui tuyệt đối sẽ không về, cho dù ông có quăn dép của tui, đổ nước vào người tui hay là bày bất kì trò gì đi nữa thì tui cũng sẽ đứng ở đây cho đến khi nào ông chịu gặp tui thì thôi
- AV: (..)
[AV nhớ lại những chuyện trước đây đã làm, giờ nghĩ lại thì cậu cũng cảm thấy mình có hơi quá đáng thật, một phần là do cảm thấy tội lỗi, một phần cậu cũng muốn giải quyết rõ ràng mọi chuyện với AD nên đã mở cửa]
- AV: Vào đi
- AD: Cảm ơn ông
..
- AV: Có gì thì cứ nói lẹ y, tui không có thời gian để nghe cậu nói nhiều đâu
- AD: Tui biết là lần đó tui bày tỏ tình cảm có hơi bất ngờ nên khiến ông ngạc nhiên như vậy, nhưng A Vương à những gì hôm đó tui nói đều là những lời thật lòng từ trong trái tim tui, không phải lời giả dối, tui thực sự, thực sự thích..
- AV: Đủ rồi cậu đừng nói gì nữa, tui nghĩ chắc là do cậu có những cảm giác sai lệch dẫn đến lầm tưởng tình cảm của mình nên mới nói như vậy, cậu nên suy nghĩ chín chắn lại đi, thực sự thì tui cũng không nghĩ là chúng ta có thể hợp nhau đâu, mong cậu hãy hiểu và về cho, chúng ta từ nay không gặp nhau nữa thì sẽ tốt hơn
- AD: Không, tui không chấp nhận việc đó. Những lời tui nói đều là thật, tình cảm của tui cũng là thật, cho dù tui có dối gạt bản thân mình bao nhiêu lần đi nữa thì trái tim cũng không bao giờ biết nói dối. A Vương biết không, mới đầu khi mà bản thân tui biết được việc đó, tui cũng không thể chấp nhận được, tui đã cố gắng phớt lờ đi cảm xúc thật sự của mình, nhưng mà cho dù tui muốn tránh né thì càng lúc nó càng lộ rõ ra cho đến mức tui không thể nào che giấu nó thêm được nữa. A Vương, tui biết là hiện tại ông chưa thể chấp nhận nhưng mà tui thực sự thích ông và tui chắc chắn rằng đây không phải cảm xúc nhất thời hay suy nghĩ thiếu chín chắn. Nếu ông không tin tình cảm của tui là thật thì tui sẽ chứng minh cho ông thấy, A Vương, lần này tui sẽ không từ bỏ đâu, tui sẽ cố gắng cho đến khi nào ông chịu chấp nhận tui thì thôi
- AV: (..)
- AD: Được rồi, tui chỉ nói vậy thôi, tui nghĩ là giờ có nói nhiều đi nữa thì ông cũng sẽ không nghe đâu, từ giờ tui sẽ dùng hành động để chứng minh lời nói của mình, chứng minh tình cảm của tui dành cho ông, A Vương rồi ông sẽ thấy, tui sẽ không bỏ cuộc đâu
[Nói xong AD bước ra ngoài cửa đi về]

[Những ngày sau, AD thử nhiều cách để tiếp cận AV nhưng sau đó đều bị cậu làm lơ]
[Ở CLB]
- AD: Haizz..phải làm sao đây :emoji_weary:
- H: An Di, sao trông cậu có vẻ chán nản vậy?
- AD: Tớ đã thử nhiều cách nhưng A Vương không chịu nói chuyện với tớ, cậu ấy còn cho tớ ăn bơ nữa
- M: Người ta từ chối cậu rồi, đừng có cố nữa
- AD: Cậu ấy thậm chí còn không tin việc tớ nói thích cậu ấy là sự thật nữa, tớ phải làm sao cho cậu ấy tin là tớ thực sự thích cậu ấy đây?
- H: Cậu đã nói đến vậy mà cậu ấy vẫn không tin cậu sao?
- AD: Phải đó, tớ cũng không biết phải làm thế nào luôn
- H: (..) Tớ có ý này nhưng mà không biết cậu có dám làm không?
- AD: Hở? Chỉ cần để A Vương tin thì việc gì tớ cũng làm được hết! [Quyết tâm]
- H: Được, thấy thái độ quyết tâm của cậu như này thì tớ tin cậu nhất định sẽ làm được thôi
- AD: Vậy kế hoạch của cậu là gì?
- H: Nếu như cậu ấy không tin thì cậu hãy tỏ tình công khai y
- AD: Tỏ tình công khai sao?
- H: Nếu làm như vậy thì không chỉ mình cậu ấy biết mà tất cả mọi người đều biết, đến lúc đó cậu ấy có muốn phủ nhận cũng không được
- M: Nè, chuyện xấu hổ như vậy mà pà cũng kêu An Di làm được à!
- An Di cậu sẽ không làm theo lời pả đâu đúng chứ
- AD: Được đó, vậy tớ sẽ làm như vậy!
- M: Thật hả! (ʘ_ʘ)
- H: Đúng rồi, khi cậu muốn theo đuổi người mình thích thì phải có quyết tâm thật lớn và độ kiên định thật cao, kèm theo đó là mặt phải dày! Cứ theo đuổi bám miết cậu ấy ik, bảo đảm sẽ có ngày cậu ấy phải đổ cho mà xem ( ˘ᵕ˘)
- AD: Wow..Lam Huệ à, công nhận cậu hay thật (• ༚•) Nếu cậu thích người nào đó thì tớ tin chắc là cậu sẽ theo đuổi được họ
(◍^ ^◍)
- M: Hây, pả mà thích ai được thì tớ mới sợ
- H: Ông nói cái gì đó, muốn ăn đòn lắm phải không?!
- M: •-•"
- MÂ: An Di
- AD: Ủa Mỹ Ân
- MÂ: Tớ nghe Huệ và Minh nói cậu đang theo đuổi Anh Vương hả?
- AD: Ừm, đúng vậy
- MÂ: Như vậy là cậu đã tìm được đáp cho bản thân mình rồi đúng không
- AD: Cuối cùng thì tớ cũng đã có câu trả lời cho bản thân mình rồi, Mỹ Ân à, cảm ơn cậu vì lúc trước đã cho tớ lời khuyên nha ^^
- MÂ: Tớ rất vui khi nghe cậu nói vậy, hy vọng là cậu sẽ theo đuổi cậu ấy thành công nhé
- AD: Tớ nhất định sẽ làm được! (• ᵕ •)

[Sáng hôm sau, AV vừa bước vào sân trường thì AD đã chờ sẵn ở đó, H và M đứng hai bên giơ tấm bảng "Tôi yêu A Vương Nhất Trên Đời", thêm vài bạn bè bên CLB đu nam thần cũng đứng bên cạnh làm phụ họa, xung quanh là các bạn học khác đang bàn tán xôn xao]
- M: (Đáng ghét thật, sao mình cũng phải làm cái chuyện xấu hổ này cơ chứ) (¬-¬)
- AV: Gì vậy?
- AD: [Cầm loa lên nói] A Vương, tui từng nói là tui sẽ chứng minh cho ông thấy tình cảm mà tui dành cho ông, bữa nay tui sẽ công khai cho tất cả mọi người biết là tui đang theo đuổi ông, cho dù ông có từ chối tui như nào đi nữa thì tui cũng sẽ không bỏ cuộc đâu, ông nghe rõ chưa? A Vương, tui thích ông..!!
- AV: Cái con đó lại làm trò khùng điên gì nữa vậy! ( •᷄⌓•᷅")
- ?: Trời ơi, tỏ tình công khai kìa, mau chụp lại đi!
- ?: Woa, bạn nữ đó can đảm quá, dám tỏ tình ở trước sân trường như vậy luôn
[Đám đông xầm xì]
- AD: Ông đã tin những gì tui nói là sự thật chưa hả? Tui thích ông lắm đó, tui thích A Vương nhất trần đời luôn..!
[AV đi tới lôi AD đi]
- AV: Pà đi ra đây!
- ?: Ah~hai người họ dắt nhau đi rồi kìa
- H: Hay lắm An Di
- ?: Cố lên, cậu làm được mà!
..
- AV: Pà đang làm cái trò gì vậy hả?! Mất mặt chết đi được!
- AD: (•̪ ▿ •̪) Cuối cùng A Vương cũng nói chuyện bình thường với tui rồi, không xưng hô xa cách như mấy bữa nữa
- AV: Giờ là lúc nào rồi chứ, nếu tui không kéo pà vô thì pà tính làm chuyện mất mặt như vậy đến khi nào hả?
- AD: Tui không thấy mất mặt tí nào cả, chỉ cần A Vương chịu tin những gì tui nói là sự thật thì có mất mặt hơn nữa tui cũng không quan tâm, giờ thì ông đã tin là tui thích ông rồi chứ
- AV: Tới khi nào thì pà mới hết làm mấy trò khùng điên này hả
- AD: Cho tới khi nào A Vương chịu chấp nhận tui mà thôi
- AV: Pà đúng là hết thuốc chữa mà, cho dù bây giờ tui có nói thế nào thì pà cũng không chịu dừng lại đúng không?
- AD: Tui đã nói là sẽ không từ bỏ vậy nên dù ông có mắng chửi tui như nào thì tui cũng không thay đổi đâu
- AV: Được rồi, vậy thì pà thích làm gì thì cứ làm đi, tui không có rảnh để mà ở đây xem mấy trò khùng điên của pà đâu [Tức giận bỏ đi]
- AD: Ơ..
 

Mèo Yêu

Tác giả
Tham gia
13/12/24
Bài viết
171
Điểm cảm xúc
332
Điểm
63
Chap 133: Suy đoán
- AD: (Mấy hôm rồi không thấy A Vương lên lớp, có khi nào là do mình nên cậu ấy bỏ học không?)

[Sau khi ra về, AD đi đến nhà của T]
- AD: Em chào anh Thiên
- T: An Di, em đến tìm A Vương đó à
- AD: Dạ, A Vương có ở nhà không anh?
- T: Thật ra hai bữa nay A Vương không có về nhà
- AD: (!) Anh nói sao chứ?!
- T: Hôm trước anh về nhà thì thấy em ấy để lại tờ giấy "Anh Thiên, em sẽ đi khuây khỏa vài hôm rồi sẽ về, anh đừng có lo cho em nhé" Sau đó thì khóa máy luôn, giờ anh cũng không có liên lạc được với em ấy
- AD: Sao lại như vậy chứ
- T: [Ho]
- AD: Anh sao vậy? Anh bị cảm hả
- T: Chỉ là cảm nhẹ thôi, giờ cũng đỡ rồi
- AD: Giờ A Vương lại không có ở nhà, anh nhớ chú ý sức khỏe nha
- T: Ừm, anh không sao đâu, nếu liên lạc được với A Vương thì anh sẽ báo liền cho em
- AD: Dạ, em cảm ơn anh nhiều nha, vậy em về trước đây, anh cứ nghỉ ngơi cho khỏe nhé
- T: Ừm..

[Sau đó]
[Ding dong]~♪
- T: (Ai lại đến nhà mình khi này nhỉ? Nếu là A Vương thì em ấy đã tự mở cửa rồi)
[T đi ra mở cửa]
- N: Chào anh
- T: :emoji_flushed: Ơ..Thư Nhã, sao em lại đến đây?
- N: Em nghe An Di nói anh không được khỏe nên sẵn tiện ghé thăm anh, không biết em có làm phiền anh không?
- T: (˵• •˵) Ơ dĩ nhiên là không phiền rồi, em vào nhà đi
- N: Dạ
- T: (Cảm ơn An Di, em đúng là đồng minh tốt nhất của anh :emoji_triumph: )
..
- N: Ủa A Vương không có ở nhà sao anh?
- T: À em ấy..(Không lẽ Nhã đến vì muốn gặp A Vương chứ không phải là vì mình sao?)
- N: (?)
- T: À, em ấy bảo là đi chơi mấy hôm nên sẽ không về nhà ^^
- N: (!) Sao cậu ấy lại có thể để anh một mình ở nhà trong khi anh đang bị bệnh như vậy chứ? Không lẽ cậu ấy không biết anh đang bệnh sao?
- T: Thật ra anh không liên lạc được cho A Vương nên em ấy không biết đâu, mà em tính gặp A Vương sao?
- N: À không, tại có một số chuyện em thắc mắc thôi
- T: (?) Là chuyện gì vậy?
- N: Mm..chuyện hôm trước em nghe nói An Di tỏ tình công khai với A Vương ở ngoài sân trường á
- T: (!) Hả, có chuyện đó nữa sao?!
- N: Vâng, khi đó em cũng không có mặt nên chỉ nghe các bạn kể lại thôi, em cũng không biết đó có phải là sự thật hay không nữa? Em cũng muốn hỏi An Di nhưng mà chưa có gặp được cậu ấy nên không tiện hỏi
- T: Nếu đúng vậy thì có lẽ là sự thật rồi, bảo sao lần này A Vương lại trốn em ấy đến mức phải đi khỏi nhà
- N: (!) Sao cơ, việc anh bảo cậu ấy đi chơi là để trốn An Di sao? Nếu vậy mọi chuyện em nghe được điều là sự thật, An Di thích A Vương sao
- T: ("^▿^) Thật ra chuyện này anh cũng biết rồi, chỉ là chuyện tỏ tình công khai thì anh mới nghe em kể thôi
- N: Hả, như vậy là anh cũng biết chuyện này từ trước rồi hả
- T: Đúng vậy á, xin lỗi vì đã không nói với em nha vì anh sợ nếu như nói ra việc đó sẽ khiến em khó xử vì anh biết em cũng thích A Vương mà
- N: Em hiểu mà anh Thiên, không có sao đâu, chỉ là em hơi bất ngờ thôi vì trước giờ em cứ nghĩ người mà cậu ấy thích chính là anh
- T: Hả! Sao lại là anh chứ?
- N: À thì..chắc là do em nghĩ sai á, không có gì đâu anh ^^"
- T: Vậy giờ anh xin phép đính chính lại nha (" ͠ᵕ ᵕ) Người mà em ấy thích không phải anh mà là A Vương, vậy giờ em thấy sao hả Thư Nhã?
- N: Hả?
- T: Em có nghĩ An Di sẽ là tình địch của mình không?
- N: Ơ..em..dĩ nhiên là không rồi, bây giờ em chỉ coi A Vương như là bạn thôi, vậy nên nếu An Di muốn theo đuổi cậu ấy, em sẽ ủng hộ hết mình
- T: Em nói thật sao?
- N: Đúng vậy
- T: Nếu vậy thì anh yên tâm rồi
- N: Hả?
- T: (..) Thật ra trước đây anh luôn ngăn cản em tiếp cận với A Vương là vì anh muốn tác hợp cho An Di với A Vương, anh sợ việc này sẽ ảnh hưởng đến tình bạn của hai đứa nên đã không nói ra, em tha lỗi cho anh nhé
- N: Vậy ra đây chính là nguyên do sao? Anh biết được việc An Di sẽ thích A Vương à?
- T: Khi đó anh cũng không chắc nữa, chỉ là anh có cảm giác mình nên làm việc đó thôi
- N: Em hiểu rồi
- T: Nhã à, biết được sự thật em có giận anh không vậy?
- N: Sao em lại giận anh chứ, với lại chuyện cũng qua lâu rồi, dù gì em cũng cảm ơn anh vì đã cho em biết sự thật
- T: Nghe em nói anh cũng thấy nhẹ lòng
- N: À phải rồi, qua thăm anh nhưng mà nãy giờ toàn nói chuyện của An Di không, anh Thiên có cảm thấy không khỏe ở đâu không?
- T: À không, anh không sao, em đừng lo
- N: Anh bị bệnh nên cứ nghỉ ngơi đi, nếu có việc gì cần làm cứ để em là được rồi
- T: Ah không cần đâu, nếu như vậy thì phiền em quá
- N: Anh không việc gì phải ngại đâu, lúc đi làm anh cũng giúp em nhiều việc rồi mà ^^
- T: Nếu vậy thì em có thể giúp anh nấu một bữa ăn được không vậy?
- N: Dĩ nhiên là được rồi, anh đợi em tí có ngay
- T: (◍^ ^◍)

[N đang nấu đồ ăn, T ngồi im lặng quan sát cô]
- N: (Sao anh ấy cứ nhìn mình chằm chằm vậy) [Xấu hổ]
- T: Hình như nước sôi rồi kìa
- N: (!) Ơ dạ!
[N không cẩn dùng tay không để mở nắp, vì quá nóng nên cô làm rơi chiếc nắp xuống đất]
- N: Ah!
- T: (!) Em cho sao không?!
[T vội đến cầm lấy tay N]
- T: Em bị bỏng rồi đấy, mau đi rửa nước đi
- N: Dạ
[T kéo N đến bồn nước, nhanh chóng xả nước vào tay cô]
..
- T: Em có cảm thấy rát không?
- N: Chỉ hơi rát tí thôi, em chườm đá tí là nó sẽ hết í mà
- T: Em phải cẩn thận hơn chứ, cũng may là không bị sao..
[T nâng tay của N lên, cậu thổi nhẹ vào tay cô]
- N: (..) (˵• •˵) [Rút tay lại] E..em không sao rồi, anh không cần phải lo cho em đâu
- T: (• ༚•) Ờm, vậy em phải chú ý cẩn thận đó nha
- N: Dạ

[Lát sau]
- N: Đồ ăn xong rồi đây
- T: Woa, nhìn ngon quá ta!
- N: Em làm cũng đơn giản à, không biết là có hợp khẩu vị của anh không?
- T: Để anh thử xem sao..
- N: Anh thấy thế nào?
- T: Mm..ngon lắm đó
- N: Anh thấy thích là được rồi ạ
- T: Nếu như bị bệnh mà lúc nào cũng được em qua chăm sóc như này thì chắc anh không có muốn hết bệnh đâu
- N: Ơ sao anh lại nói như vậy chứ, anh phải mau chóng khỏe lại để còn đến trường nữa chứ
- T: Em nói phải, tại vì được em chăm sóc nên khiến anh có ý nghĩ tham lam, muốn giữ em ở lại đây luôn rồi
- N: Hả, anh nói cái gì vậy?
- T: Chỉ là nói vởn vơ thôi, em đừng có để ý nha (◍^ᴗ^◍)
- N: (Ơ, mình cảm thấy có gì đó không đúng, sao tự dưng lại có cảm giác ngại ngùng thế này)
- T: Thư Nhã, em sao vậy?
- N: Ơ dạ, không có gì!
- T: Đồ ăn ngon quá chừng, em cũng ăn đi nè
- N: Dạ..

[Ngày hôm sau, AD và M đi đến nhà T để thăm bệnh]
- AD: Anh Thiên, chào anh!
- T: Ah An Di..cả Minh nữa
- M: Chào anh Thiên! (^▿^) Em nghe nói anh không được khỏe nên đến thăm anh nè
- T: Cảm ơn hai đứa nha, bữa nay anh khỏe rồi, hai em vào đi
- AD, M: Dạ
..
- AD: Anh Thiên, A Vương vẫn chưa liên lạc gì với anh sao?
- T: Vẫn chưa nữa
- AD: [Vẻ mặt đượm buồn với chút thất vọng]

[Một lúc sau, T đang ngồi nói chuyện thì bỗng dưng có điện thoại gọi tới]
- T: [♫] Có điện thoại..là A Vương gọi nè
- AD: A Vương gọi sao!
- T: Suỵt..
[T ra hiệu cho mọi người im lặng sau đó bật loa ngoài điện thoại lên nghe]
- T: Anh nghe nè A Vương
- AV: Anh Thiên, dạo nay ở nhà sao rồi?
- T: Em đi bữa giờ không có tâm hơi đâu, bây giờ mới nhớ tới anh à (¬¬)
- AV: Đâu có đâu, em lúc nào cũng nhớ tới anh mà, chính vì vậy nên em mới gọi cho anh đó
- T: Em đang ở đâu vậy hả, có biết là bữa giờ anh lo cho em lắm không?
- AV: Anh không cần phải lo cho em đâu, hiện giờ em đang đi du lịch nghỉ mát rồi
- T: Chứ không phải là em đi trốn An Di à
- AV: Em, làm gì mà phải trốn pả chứ!
- T: Vậy thì em nói cho anh biết là em đang ở đâu đi
- AV: Em không thể nói được
- T: Sao lại không chứ?
- AV: Vì nếu em nói ra thì anh sẽ nói cho pà An Di biết đúng chứ
- T: Vậy mà còn nói là không phải trốn (¬¬)
- AV: Em chỉ gọi hỏi thăm anh vậy thôi, có gì em sẽ gọi cho anh sau nha
- T: Ê nè, em vẫn chưa nói cho anh biết là em đang ở đâu mà, A Vương, A Vương..[Bíp..bíp]
- Hừ, cái thằng này
- AD: Cậu ấy không nói với anh là đang ở đâu sao
- T: Anh có cố hỏi nhưng em ấy nhất quyết không chịu nói
- AD: :emoji_slight_frown:
- T: A Vương đúng thật là, em ấy không biết là mọi người lo lắng cho mình như thế nào sao
- M: Haizz, anh Thiên không cần phải lo cho cậu ta đâu, chẳng phải cậu ta đang đi chơi đó sao, sướng muốn chết thì việc gì phải lo chứ ( ˘⁰˘)
- T: Em ấy chỉ có một mình thôi, liệu có thể đi đâu được chứ?
- AD: (..)

[Nhớ lại:
- AD: Êy, bây giờ tui phải đi gặp anh Tuấn rồi, không về với ông được, ông về một mình nha
- AV: [Kéo lại] Gặp cái con khỉ, tính vứt ông ở đây rồi chuồn à, đâu có dễ như vậy, mơ ik cưng! (¬¬)
- AD: Nhưng mà bây giờ tui bận rồi, sao ông không đi một mình ik
- AV: Con kia, ông chỉ mới về đây thôi, đường xá thì còn chưa quen, nghĩ sao mà tính bỏ mặc một đứa lạc lõng nơi xứ người không ai quen biết ở lại đây vậy? À thế lỡ tui đi lạc hay có chuyện gì xảy ra ở ngoài kia thì ai mà biết được? Pà có chịu trách nhiệm nổi không hả? Xin lỗi nha chứ cái mạng của tui quý lắm đó! ( ˘⁰˘)..]

- AD: (!) Anh Thiên, có phải là A Vương nói với anh là cậu ấy đi du lịch không?
- T: Ờm, đúng là như vậy nhưng mà em ấy đi đâu thì không có nói
- AD: Em vừa nghĩ ra một nơi
- T: Không lẽ em biết được em ấy đã đi đâu sao?
- AD: Chỉ là suy đoán của em thôi nhưng mà anh Thiên, em muốn đến chỗ đó
- T: (• ༚•)
 

Mèo Yêu

Tác giả
Tham gia
13/12/24
Bài viết
171
Điểm cảm xúc
332
Điểm
63
Chap 134: Kế hoạch theo đuổi bắt đầu!
[Chuyển cảnh đến biển Du Lãng, nơi mà năm ngoái AD và cả gia đình AV đã đi du lịch cùng nhau. Lúc này AV vừa từ ngoài trở về căn biệt thự]
- T: Đúng là em ở đây
- AV: (?!) Anh Thiên..
- AD: A Vương, cuối cùng cũng tìm được ông rồi!
- AV: (!) Sao pà lại ở đây hả?!
- M: Muốn biết tại sao hả? Để gặp được cậu mà cậu ấy đã dậy từ sáng sớm để bắt xe lên đây đấy
- T: A Vương à, em có biết là mấy bữa nay em không về nhà anh đã lo cho em thế nào không hả, tại sao em lại bỏ đi chứ?
- AV: Thì em đã nói là đi chơi cho khuây khỏa rồi mà, em cũng có nói với anh rồi, nhưng làm sao anh biết được chỗ này mà đến chứ?
- T: Cũng nhờ An Di đoán được là em đang ở đây nên mới nhờ anh dẫn em ấy đến đấy
- AV: Chậc..!
- T: Nếu như em muốn đi chơi đi nữa thì cũng phải đợi cho đến hết học kì mới được chứ, em có biết là bỏ học giữa chừng như vậy sẽ ảnh hưởng tới kết quả học của em không
- AV: Em không quan tâm
- T: Em nói vậy mà nghe được sao..[Đang nói thì T đột dưng khựng lại vì cơn ho]
- AV: (!) Anh Thiên sao vậy?
- M: Cậu đúng là biết quan tâm anh Thiên thật đấy, cậu có biết là khi cậu không có ở nhà thì anh ấy đã bị bệnh không? Tui và An Di đã đến thăm ảnh trong khi đó thì cậu lại đi nghỉ mát ở đây, làm vậy mà coi được
- AV: Hả anh Thiên, anh bị bệnh sao?! Em hoàn toàn không biết, trong lúc anh bị bệnh mà em lại không ở bên cạnh chăm sóc cho anh, em thật sự xin lỗi anh (ToT)
- T: Được rồi, giờ anh cũng khỏe rồi, chỉ cần em chịu theo anh về là được
- AV:..Em có lỗi với anh nhưng mà bây giờ em chưa muốn về đâu
- T: Hả, tại sao vậy?
- AV: (¬¬) [Liếc nhìn AD]
- AD: •-•"
- AV: Em sẽ không về nếu như pả cứ bám theo vậy đâu
- T: Em đừng có như vậy chứ, An Di đã lo cho em lắm đó
- AV: Ai cần pả lo chứ
- M: Nè, cậu đừng có quá đáng nha! An Di người ta đã lặn lội cất công đến đây để đưa cậu về, nếu như cậu không chịu về thì bằng mọi giá tui sẽ chói tay, chói chân cậu rồi lôi về
- AD: Ông không được làm như vậy với A Vương đâu đó (¬¬)
- AV: Anh Thiên, em đã kiên quyết rồi, cho dù anh có nói cái gì thì em cũng sẽ không về đâu, anh hãy khuyên pả mau từ bỏ y
[Nói xong AV bỏ đi]
- T: Ơ A Vương..
- An Di à, xin lỗi, anh..
- AD: Không sao anh Thiên, em đã theo cậu ấy đến tận đây rồi thì sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy đâu, em nhất định sẽ khiến A Vương chịu quay về với em, anh Thiên, xin anh hãy giúp em (• ▿ •)
- T: Anh mừng vì nghe em nói vậy, anh nhất định sẽ giúp đỡ em hết mình
- AD: Dạ..

[AD cùng với M đi đến bãi biển]
- M: Woa ha..cuối cùng cũng được tắm biển rồi, biển ơi ta tới đây!
- AD: Haizz..:emoji_pensive:
[Hồi tưởng]:
- AD: (A Vương không chịu nói chuyện với mình, như vậy thì không thể nào kéo gần khoảng cách với cậu ấy được, mình phải làm cái gì đó để cậu ấy chú ý tới mình mới được, nhưng mà mình phải làm cái gì bây giờ?)
- M: Nè hai người cứ ngồi ở đó mãi không thấy chán sao? Đã đến đây rồi sao không ra ngoài chơi một chuyến luôn đi. Phải rồi, trời bây giờ đi tắm biển là hợp nhất đó, An Di à, hay là chúng ta ra ngoài ra tắm biển y!
- AD: Tắm biển sao? (Bãi biển là nơi có nhiều kỉ niệm của mình với A Vương..phải rồi, lần trước cậu ấy đã từng cứu mình ngay tại đây, mình nên tận dụng cơ hội này chứ nhỉ?) Ý hay đó, vậy chúng ta ra ngoài y
- Anh Thiên, em muốn nhờ anh giúp việc này
- T: (• ༚•)

[Quay lại hiện tại]
- AD: Được rồi (Kế hoạch theo đuổi bắt đầu!)
..
- T: A Vương à, anh tính đi ra ngoài dạo biển, em đi với anh nha
- AV: Dạ được anh Thiên

[AD đang ngồi làm gì đó trên bãi biển]
- AD: [..] Đã xong!
[Cô nhìn thấy T và AV từ phía xa liền chạy lại]
- A Vương đã đến rồi sao
- AV: Pà vẫn còn ở đây à (¬¬)
- AD: Ông nói gì vậy, dĩ nhiên là tui phải ở đây rồi, A Vương ở đâu thì An Di phải ở đó chứ (^▿^)
- AV: Mặc kệ pà
- T: Ờm Gia Minh đâu rồi, khi nãy em ấy đi với em mà đúng không?
- AD: Cậu ta còn đang mải mê tắm biển rồi anh Thiên
- T: Tự dưng anh cũng muốn tắm biển ghê, để anh đi cùng với em ấy
[Nói xong T liền rút lui để hai người ở lại]
- AV: Anh Thiên đợi em với..
- AD: A Vương khoan đã! [Ôm tay AV]
- AV: Làm cái gì vậy? Bỏ ra coi!
- AD: Tui có thứ này muốn cho ông xem nè
- AV: Tui không cần xem, bỏ ra!
- AD: Nếu A Vương cứ như vậy thì tui sẽ bám theo ông hoài luôn đó! ><
- AV: Hừ..muốn tui xem gì thì cứ đưa lẹ y
- AD: Hì, ông đợi tui tí..

[AD cuối xuống mò một thứ gì đó trên bãi biển]
- AD: Ông coi nè
[AD xòe tay ra, trên tay cô là một con ốc mượn hồn]
- AV: (¬¬) Đây là thứ pà muốn cho tui xem đó hả
- AD: Khi nãy tui mới bắt được nó đấy, ông thấy có dễ thương không hả? Tui tặng nó cho ông nè
- AV: Ai mà cần chứ, pà tự giữ lại muốn làm gì thì làm
- AD: Tui chỉ muốn làm cho A Vương vui chút thôi mà..với lại để giảm bớt một phần tội lỗi ☛☚
- AV: Pà nói vậy là sao?
- AD: Thật ra tui muốn thú tội với ông một chuyện
- AV: Chuyện gì chứ?
- AD: Nhưng mà A Vương hứa là sẽ không nổi giận thì tui sẽ nói
- AV: Ai thèm quan tâm pà đã làm cái gì chứ, có nói hay không thì kệ pà
- AD: Thật ra..bữa trước anh Thiên bị bệnh tui đã gọi cho Nhã đến thăm anh ấy á ☛☚
- AV: Cái gì! Pà gọi cho Thư Nhã để cậu ta đến chăm anh Thiên sao?!
- AD: Khi nãy ông đã nói là sẽ không quan tâm nên..
- AV: [Ngọn lửa bùng cháy] Trần An Di, pà muốn chết sao!
- AD: (!) (O_O; ) Nổi giận rồi [Bỏ chạy]
- AV: Đứng lại đó! [Đuổi theo]

[AD đột dưng dừng lại]
- AD: Nè A Vương, ông dừng lại đó
- AV: Có điên mới dừng lại, coi tui xử pà thế nào
- AD: (¬֊¬) Đừng có nói tui không có cảnh báo trước nha
- AV: Xem pà làm được cái gì hả!
- AD: A Vương, ông đã bước vào trong trái tim của tui rồi đó, ông phải chịu trách nhiệm không được bỏ chạy đâu đó
- AV: Nói nhảm cái gì vậy?
- AD: Ông nhìn xuống dưới chân mình đi
[AV nhìn xuống xung quanh là một hình trái tim được xếp từ những chiếc vỏ sò và vỏ ốc biển]
- AV: Cái gì đây?
- AD: Haha, vậy là hết chối rồi nha
- AV: Thì ra pà bày mấy trò vớ vẩn này để chơi tui đó à
- AD: Ai nói, tui đang thể hiện cho ông thấy trái tim chân thành của tui đối với ông mà
- AV: Trái tim cái gì chứ, đúng là nhảm nhí mà (•̀ ༚•́)
[AV tức giận bỏ đi]
- AD: Ơ..(Chưa đâu, vẫn còn nữa cơ) (¬֊¬)
..
[AV đi tới chỗ của T]
- T: Ủa A Vương, em đã nói chuyện với An Di xong rồi à
- AV: Nói cái gì chứ, em với pả có cái gì đâu mà nói
- T: ("^▿^)
- AD: A Vương chờ tui với! (^▿^)
- AV: Đúng là bám dai như đỉa mà
- AD: Khi nãy vẫn chưa nói xong mà, không lẽ ông đang thấy xấu hổ sao?
- AV: Pà mà còn nói linh tinh nữa thì coi chừng tui đó!
- AD: Vậy tui không nói nữa :emoji_rolling_eyes: Hay là chúng ta tắm biển đi
- AV: Pà thích thì tự tắm một mình ik
- AD: Người gì đâu mà dễ nổi nóng quá đi, vậy tui tự tắm một mình vậy
..
[AD bơi được một lúc]
- T: Bộ khi nãy đã xảy ra chuyện gì sao, anh thấy em có vẻ tức giận quá vậy?
- AV: Chuyện gì đâu..à đúng rồi, có phải là hôm trước Thư Nhã đã đến nhà mình không hả? (¬¬)
- T: Eh..chuyện đó..("⁰ ▿ ⁰)
- AD: Cứu, cứu với..
- AV: (?) (• ༚•)
- T: Hả, An Di! Em ấy đang bị đuối nước kìa!
- An Di, đừng lo anh sẽ tới cứu em ( •̀ - •́)
[T đang định chạy tới thì giả bộ khụy xuống]
- T: Ah..
- AV: (!) Anh Thiên, anh bị sao vậy?!
- T: Bệnh cũ tái phát..
- AV: Hả?
- T: Không sao, anh không sao đâu, mau tới cứu An Di đi, lẹ lên!
- AV: Em biết rồi, em sẽ quay lại
- T: Kế hoạch thành công ;)
- AD: Cứu, cứu tui với..
[AV nhanh chóng lao xuống kéo AD lên]
..
- T: Em ấy sao rồi?
- AV: Pả bất tỉnh rồi
- T: A Vương em làm cái gì đó đi
- AV: Làm gì chứ?
- T: Có lẽ em ấy bị ngạt nước, hay là em thử hô hấp nhân tạo xem sao
- AV: H..hả! Sao lại là em chứ!
- T: Không lẽ em muốn anh làm sao?
- AV: ( •᷄⌓•᷅ )

[AV nhớ lại lần cứu AD lúc trước:
- AV: Này tỉnh lại đi, có nghe tui nói gì không hả? Này..
- AD: [Đang bất tỉnh]
- AV: Sao giờ..thôi..thôi kệ, làm lại! ]

- AV: (..) (" ͠• -•)
[Dưới sự thúc giục của T, AV cũng đành cắn răng từ từ cuối người xuống]
- T: (◍^ᴗ^◍)
- AD: ( :emoji_blush: )
[T đang cảm thấy hài lòng vì kế hoạch diễn ra theo đúng dự tính, AD cũng vậy, chợt một giọng nói xen vào phá hủy bầu không khí]
- M: An Di
- AD: ( :emoji_scream: )
- T: (?) (• ༚•)
- M: Ủa, cậu ấy bị sao vậy?
- AD: (Cái tên Minh đáng ghét!)
- AV: Pả bị đuối nước nên bất tỉnh rồi, em đang thử hô hấp nhân tạo..
- M: Để tui!
- AD: (Gì chứ, đi chỗ khác đi cha)
- AV: Vậy anh giúp pả đi nhé
[Nói xong AV đứng dậy rời đi]
[M đang định hô hấp cho AD thì bị cô phun nước vào mặt]
- M: Áh! ><
- AD: Cái tên đáng ghét này, sao ông dám phá hỏng kế hoạch của tui vậy hả!
[M bị AD đấm cho một cái văng ra xa]
- M: Éc!
- T: [Đặt tay lên trán tỏ vẻ bất lực]

[Lát sau]
- AD: A Vương, A Vương chờ tui với
- AV: Pà lại muốn gì nữa đây
- AD: Khi nãy ông bỏ đi mà không thèm quan tâm tui tí nào, tui cảm thấy tổn thương lắm đó
- AV: Tui thấy pà vẫn khỏe mà, có bị cái gì đâu (¬¬)
- AD: Sao lại không chứ, tui..(..) Tui vẫn còn đang choáng váng đây này, ây ya..
[AD giả bộ chóng mặt sau đó ngã vào người AV]
- AV: Gì nữa vậy!
- AD: Không biết bị sao nữa? Tự dưng tui thấy chóng mặt quá, chắc là tui bị say nắng rồi đó, ông dìu tui chút được không
- AV: Pà lại giả bộ nữa phải không
- AD: Không có, tui bị say nắng thật mà (Là say nắng A Vương đó) ( ꈍᴗꈍ)
- M: An Di, cậu bị sao vậy?
- AV: Anh Minh ở đây thì hay quá, pả than mệt á, hay là anh dẫn pả về giúp em nha
- AD: :emoji_flushed:
- M: Cứ để đó cho tui
- AD: Ủa?
- AV: Tui thấy pà cần nghỉ ngơi lắm đó, đi về đi
- AD: Ơ A Vương..
- M: An Di à, hay là để tớ cõng cậu nha
- AD: Cõng cái đầu của ông đó, bộ ông tới đây để phá đám tui hả!
- M: Ơ sao cậu lại mắng tớ chứ? ("⁰ ▿ ⁰)
 

Mèo Yêu

Tác giả
Tham gia
13/12/24
Bài viết
171
Điểm cảm xúc
332
Điểm
63
Chap 135: Cơn ác mộng
[T thấy M đang ngồi một mình thui thủi nên đến hỏi chuyện]
- T: Minh, em sao vậy?
- M: Em thấy An Di không được khỏe nên chỉ muốn giúp cậu ấy thôi, vậy mà tự dưng cậu ấy lại nổi giận với em
- T: ^^" Có lẽ An Di không thật sự cần giúp đỡ, thật ra em ấy làm như vậy chỉ để muốn A Vương quan tâm tới em ấy nhiều hơn thôi
- M: Em thật sự không hiểu
- T: (?)
- M: Tại sao cậu ấy lại thích cái tên đó chứ? Nếu như là anh Thiên thì em có thể hiểu được nhưng tên đó thì có cái gì tốt chứ? Cậu ta lúc nào cũng bắt nạt An Di hết, hơn nữa lại còn bống xà ban nữa..em xin lỗi vì nói em trai của anh như vậy nhưng mà em thực sự không thể nào ưa nổi cậu ta
- T: ^^ Anh hiểu mà, chúng ta chỉ đứng từ góc độ của người ngoài nhìn vào sự việc nên không thể nào hiểu được tất cả, có thể là em thấy A Vương không tốt nhưng đối với An Di thì ngược lại, có thể là em ấy nhìn được điểm tốt nào đó của A Vương mà em không thể thấy được, vì cách nhìn nhận của mỗi người khác nhau nên cảm nhận cũng khác nhau, việc em không hiểu cũng là chuyện bình thường thôi
- M: Em không thể nào hiểu được An Di đang nghĩ cái gì, vậy còn anh Thiên thì sao? Có phải anh cũng nghĩ giống cậu ấy đúng chứ, bởi vì so với cậu ấy thì anh là người ở gần với tên đó nhất
- T: Với anh thì..không phải bởi vì em ấy là em trai của anh nên anh nói đỡ cho đâu nhưng nếu xét về tính cách chung thì A Vương cũng không đến nỗi tệ, anh biết ngoài mặt em ấy hay nói những lời khó nghe nhưng thật tâm em ấy không có nghĩ như vậy đâu, anh biết là em có thành kiến với A Vương nhưng mà nếu em chịu mở lòng mình hơn thì chắc có lẽ em sẽ hiểu được thôi, cũng giống như khi ta đọc một cuốn sách vậy, nếu như chỉ nhìn từ bìa sách thì không để nào biết được là nó hay hoặc dở được, chỉ khi em đọc sâu vào nội dung bên trong thì mới có thể biết được thôi, việc đánh giá còn lại là ở bản thân em
- M: Em cũng không đọc sách nhiều nên cũng không hiểu những lời mà anh nói cho lắm (• ༚•)
- T: ^^"
- M: Nhưng mà em cũng hiểu được một phần nào đó mà anh muốn nói rồi, có thể An Di nhìn thấy điểm tốt gì ở tên đó mà em không thể nào thấy được, vì vậy em sẽ cho cậu ấy thấy em có nhiều điểm tốt hơn cậu ta rất nhiều, An Di chắc chắn sẽ thay đổi cách nhìn về em thôi! (ง•̤̀ᵕ•̤́)ง✧
- T: Haha..("^▿^) (Nói nãy giờ chắc em ấy hổng có hiểu, thôi vậy)
...
[AD thấy AV đang ngồi một mình liền đi đến ngồi bên cạnh cậu]
- AV: (!) Lại là pà nữa sao? Pà lại muốn cái gì nữa đây?
- AD: Nãy giờ cũng mệt rồi, tui chỉ ngồi ở đây thôi, ông cứ yên tâm đi
- AV: (..) Tui có một câu muốn hỏi
- AD: (?)
- AV: Sao pà lại biết tui ở đây mà đi đến tìm vậy?
- AD: Mm..tui nhớ lại lần đầu A Vương dọn đến đây, ông đã nói là ông không quen thuộc đường xá ở nơi này nên đã nằng nặc đòi tui dẫn đi cho bằng được. Vì vậy tui nghĩ là A Vương nhất định sẽ đi đến chỗ nào đó mà ông cảm thấy quen thuộc hoặc đã từng đến rồi, khi nghe anh Thiên nói là ông đi du lịch thì tui đã nghĩ ngay đến chỗ này tại vì đây chính là nơi duy nhất mà chúng ta đã từng đi du lịch trước đây, vậy nên tui mới thử quyết định đi một chuyến, nhưng mà quả thật là tui đã gặp được ông (^▿^)
- AV: Vậy à, lần sau tui sẽ tìm chỗ nào đó chưa từng đến để pà khỏi tìm được luôn (¬¬)
- AD: (*゚ロ゚) A Vương nhẫn tâm thật đó, tui khó khăn lắm mới tìm được ông vậy mà ông lại muốn bỏ đi nữa sao?
- AV: Đi đâu là chuyện của tui, liên quan gì tới pà chứ
- AD: Tui đã nói rồi, A Vương ở đâu thì tui sẽ ở đó, cho dù là ông đi đến bất cứ đâu thì tui cũng sẽ theo ông đến đó!
- AV: Nói gì đó, cẩn thận cái mồm của pà đó [Đứng dậy]
- AD: (!) Ông tính đi đâu vậy?
- AV: Đi tolet, có muốn đi cùng không?
- AD: ("¬¬) Vậy thì ông đi đi
- AV: (Để tui xem pà cố gắng được bao lâu?) (¬¬)

[Tối đó]
- T: Kế hoạch của em sao rồi An Di, có chút tiến triển nào không?
- AD: [Thở dài] :emoji_weary:
- T: Sao vậy?
- AD: Cả buổi chiều nay em đã thử nhiều cách rồi vậy mà còn chẳng thể khiến cậu ấy lay động dù chỉ một chút
- T: ^^ Ngày hôm nay chỉ mới là bắt đầu thôi mà, đâu thể một sớm, một chiều có thể khiến em ấy thay đổi ý nghĩ được đâu, em đã cố gắng lắm rồi
- AD: Trước giờ em chưa từng nghĩ theo đuổi một người lại khó đến thế
- T: Vậy đây là lần đầu tiên em theo đuổi người mình thích sao?
- AD: ^^" À thật ra cũng không phải lần đầu nhưng mà lần đó thì em cũng không biết có được tính là thích không nữa?
- T: À nói mới nhớ, có một chuyện mà anh đang thắc mắc, việc Nhã với Minh đều nói là em đã từng thích anh là sao vậy?
- AD: •-•" À, chỉ là lúc đó em vẫn còn trẻ trâu, suy nghĩ chưa có được chín chắn, anh đừng có để ý tới nha ("^▿^)
- T: (" ͠^ᴗ^) Như vậy là thật hả, có phải A Vương cũng biết chuyện này không? Chính vì vậy nên trước đây hai đứa lúc nào cũng cãi nhau, A Vương còn hay gây sự, kiếm chuyện rồi làm khó dễ em nữa
- AD: Đúng là vậy, trước đây em với cậu ấy còn tranh nhau xem ai sẽ là người chiếm được tình cảm của anh trước nữa, kết quả giờ thì..anh cũng thấy rồi đó :emoji_rolling_eyes:
- T: Haizz..nếu như anh biết sớm hơn thì có thể ngăn được sự hiểu lầm giữa hai đứa rồi
- AD: Không sao đâu anh Thiên, trải qua nhiều sự việc thì em mới nhận ra là tình yêu thật sự phải mất rất nhiều thời gian thì chúng ta mới có thể nhận ra nó, nếu như không có những biến cố, những hiểu lầm kia thì có lẽ em đã chẳng thể nhận ra tình cảm của mình đối với cậu ấy
- T: Nói vậy thì điều đó cũng không hẳn là tệ nhỉ? (..) À anh vừa nghĩ ra được ý này có thể thuyết phục A Vương quay trở về rồi
- AD: Là cách gì vậy?
- T: [Ghé vào tai AD]
- AD: (!) Như vậy được sao anh Thiên?
- T: Phải thử mới biết được ;)
- AD: •-•"
...
[T và AD đi đến chỗ AV]
- T: A Vương à, ngày mai anh và mọi người phải về rồi, em hãy cùng về với anh đi
- AV: Em đã bảo là không về rồi mà
- T: Em không thể nào ở lại đây mãi được, đừng có cứng đầu nữa, theo anh về đi
- AV: Em không về đâu
- T: Không lẽ em muốn anh về cùng với An Di sao?
- AV: Thì anh cứ về trước đi
- T: Hm..em chắc chứ?
- AV: Anh hỏi vậy là sao?
- T: Không lẽ em có thể yên tâm nếu anh về cùng với An Di sao
- AV: Sao tự dưng anh lại hỏi vậy? ("¬¬)
- T: Em cũng biết là trước đây An Di từng theo đuổi anh mà, biết đâu được nếu như em không có ở bên cạnh thì em ấy thay đổi ý định quay lại thích anh thì sao?
[AD đi tới ôm lấy tay của T]
- AD: Đúng rồi, không có A Vương thì anh Thiên cũng được
- AV: Pà tính làm gì anh Thiên của tui hả?!
- AD: Nếu như A Vương không chịu về thì tui không biết chắc chuyện gì sẽ xảy ra đâu
[Nói xong AD nhón chân hôn vào má của T một cái]
- AV: :mad: Nè, pà làm cái gì vậy hả?! Ai cho phép pà dám hôn anh Thiên của tui chứ!
[AV bước tới nắm lấy cổ tay của AD tách hai người họ ra, cậu nhìn cô với ánh mắt đe dọa như thể sắp có án mạng xảy ra, AD lúc này không những không cảm thấy sợ mà còn hào hứng tiến tới khiến AV cũng phải giật mình lùi lại]
- AD: A Vương, có phải là ông đang ghen không? Hay là tui cũng hôn ông một cái nha!
- AV: Có cái đầu của pà, muốn chết sao! Tránh xa Anh Thiên của tui ra, có tui ở đây pà đừng hòng đụng tới ảnh!
- T: Vậy là em chịu đồng ý về cùng bọn anh rồi đúng không?
- AV: Hừ..
- AD: A Vương yên tâm đi, trong lòng tui không có ai khác ngoài ông đâu, chỉ cần A Vương nói một tiếng thì tất cả mọi thứ tui đều sẽ nghe theo ông hết (^▿^)
- AV: Pà im đi!

[Đêm hôm đó, AV mở mắt ra thì thấy AD đang nằm trên giường của mình]
- AV: (!) Sao pà lại ở đây hả?!
- AD: Huhu, không biết đâu, A Vương đã bước vào trong vòng trái tim của tui rồi, ông phải chịu trách nhiệm với tui đó
- AV: Gì chứ?!
[AD dở tấm chăn ra, cậu đột dưng nhìn thấy bụng của cô rất kỳ lạ, cô ôm bụng của mình rồi nói]
- AD: A Vương à, chúng ta có bé con rồi, từ giờ ông không thể chạy thoát khỏi tay tui nữa đâu
- AV: Hả?! [Sang chấn tâm lý]
- ?: Ba ơi!
[AV còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì một đống AD nhỏ xuất hiện]
- AV: Gì, ở đâu ra vậy?!
- AD: A Vương à, lại đây nào..
- AV: Không, tui không muốn, không..!!
[Giật mình tỉnh dậy]
- AV: [..] ( •᷄⌓•᷅") Thì ra chỉ là một cơn ác mộng..không được rồi, mình phải tìm cách chuồn mới được!

[Sáng hôm sau]
- AD: A Vương đã dậy chưa anh Thiên?
- T: Em ấy dậy từ lúc nào anh cũng không biết nữa, lúc anh tỉnh dậy thì đã không thấy A Vương rồi, em ấy có ở ngoài không?
- AD: Hể, nếu vậy để em ra ngoài xem thử

[Lát sau]
- AD: Anh Thiên à, em đã đi tìm xung quanh nhưng không thấy cậu ấy đâu hết!
- T: Sao lại như thế chứ? Để anh gọi cho em ấy thử
..
- AV: [♫] Alo anh Thiên
- T: A Vương, em đang ở đâu vậy?
- AV: Xin lỗi anh Thiên, em không thể về cùng anh được
- T: Em nói vậy là sao?
- AV: Hiện giờ em đã bắt xe đi đến nơi khác rồi, anh không cần phải tìm em nữa đâu
- T: Tại sao lại như vậy chứ? Chẳng phải hôm qua em đã quyết định là sẽ về với bọn anh mà?
- AV: Em đổi ý rồi
- T: Sao lại đổi ý chứ? Em không lo cho anh à
- AV: Em cũng lo cho anh lắm nhưng mà bây giờ em còn lo cho thân em chưa xong nữa :emoji_pensive: Xin lỗi anh, có gì em sẽ liên lạc với anh sau, anh bảo trọng nha
- T: Ê nè, A Vương, khoan đã A Vương..
- AD: Cậu ấy cúp máy rồi sao?
- T: À An Di à, không sao đâu, em ấy bảo là sẽ liên lạc lại với anh mà, không sao đâu ("^▿^)
[AD cuối mặt xuống, lộ vẻ thoáng buồn]
- AD: Cho dù em có cố gắng như thế nào thì cậu ấy cũng không chịu trở về bên em, em phải làm sao đây?
- T: An Di (•⌓•) Em đừng có lo lắng quá, A Vương hiện tại vẫn chưa thể chấp nhận được, em hãy cho em ấy một chút thời gian nha, đợi đến khi em ấy suy nghĩ thấu đáo rồi thì sẽ không né tránh em nữa đâu
- AD: (..) Dạ em cũng hy vọng là vậy..
 
Sửa lần cuối:

Mèo Yêu

Tác giả
Tham gia
13/12/24
Bài viết
171
Điểm cảm xúc
332
Điểm
63

Chap 136: Chạy trời không khỏi nắng
[AV đi đến trạm ga, chiếc tàu chạy hết trạm này đến trạm khác nhưng cậu vẫn chưa biết nên dừng lại ở đâu. Đến trạm kế tiếp thì có một bà lão bước lên tàu, trên tay cầm một đống đồ, AV thấy vậy nên vội chạy tới giúp]
- AV: Bà ơi, để cháu cầm phụ cho
- ?: Ồ cháu thật là tốt bụng, cảm ơn cháu nhé
- AV: Bà ơi, bà mang nhiều đồ như vậy nhưng mà bà chỉ đi có một mình thôi sao?
- ?: À bà mua nhiều đồ như vậy để chuẩn bị giỗ cho ông nhà, con gái của bà lập gia đình ở xa nên bà ở đây chỉ có một mình thôi, bà chuẩn bị trước để ngày mốt mấy đứa nhỏ về cúng giỗ ấy mà
- AV: Ồ, vậy là bà chỉ sống có một mình thôi sao, sao bà không sống cùng gia đình vậy ạ?
- ?: Thật ra con gái của bà có kêu bà lên ở cùng nhưng mà bà đã quen sống ở đây từ nhỏ đến lớn rồi, bà phải ở lại để giữ gìn mảnh đất nơi quê cha, đất tổ với lại cuộc sống của con gái bà cũng bận rộn lắm, nó phải chăm lo cho gia đình và mấy đứa nhỏ nữa nên bà không muốn phải tạo thêm gánh nặng cho nó, dù gì bà vẫn thích không khí yên bình ở dưới quê hơn
- AV: Quao, bà đúng là một người mẹ tuyệt vời
- ?: Ồ không, cháu nói quá rồi
- AV: Cháu nói thật mà, ở một mình như vậy bà không thấy cô đơn sao?
- ?: [Bà lão cười khà khà] Không đâu, bởi vì bà với mấy bà hàng xóm cạnh nhà hay sang nhà của nhau lắm, mấy bả lúc nào cũng sang tám chuyện thì sao mà buồn được chứ, với lại con gái bà cũng hay gọi điện về nên dù ở một mình thì bà cũng thấy bình thường, bà đã quen sống vậy rồi
- AV: Nói vậy là bà đang sống một cuộc sống mà bà mong muốn sao?
- ?: Đúng vậy, bà có một căn nhà để an hưởng tuổi xế chiều, những người bạn già cùng chia sẻ, một đứa con gái ngoan ngoãn, bà còn có mấy đứa cháu nhỏ rất là dễ thương nữa đó
- AV: Ồ, vậy cháu đoán là mỗi lần trò chuyện với bạn của bà thì chắc chắn bà sẽ nhắc đến cháu của bà bởi vì cháu của bà rất là dễ thương ạ
- ?: Haha, thằng nhóc này giỏi ăn nói thật đó, bà thấy cháu cũng mang hành lý, không lẽ cháu cũng về thăm gia đình sao?
- AV: Dạ..thật ra gia đình của cháu ở xa lắm nên cháu ở đây chỉ có một mình thôi, cháu mang hành lí là để kiếm chỗ trú qua kì nghỉ hè thôi ạ
- ?: À nếu vậy thì cháu là sinh viên sống ở kí túc xá đúng không?
- AV: Ơ..dạ ^^"
- ?: Nếu cháu cần chỗ ở thì bà vẫn còn một căn nhà trống, cháu chưa biết đi đâu thì có thể đến chỗ của bà
- AV: Thật vậy sao ạ? Nếu vậy thì tốt quá, bà cho cháu trú nhờ nhé, cháu sẽ trả tiền chỗ ở đầy đủ cho bà
- ?: Thằng nhóc này, không cần đâu, vì cháu đã giúp đỡ bà nên bà sẽ cho cháu ở lại cho đến khi cháu quay lại học thôi
- AV: Dạ, cháu cảm ơn bà

[Sau đó bà lão dẫn AV đến nơi ở của mình, đó là một vùng thôn quê khá là yên bình, con đường dẫn đến nhà là một lối mòn nhỏ, xung quanh có rất nhiều cây cối, căn nhà dường như nằm ở sát khu rừng gần đó]
- ?: Đến rồi, đây là nhà của bà
- AV: (• ༚•)
- ?: Đằng kia chính là căn nhà trống mà bà nói
[AV nhìn sang thì thấy một căn nhà nhỏ bằng gỗ ở bên hồ]
- ?: Căn nhà đó bà thường để cho khách du lịch đến trọ lại và nghỉ chân tại đó, mặc dù hơi nhỏ nhưng mà ở một người thì không thành vấn đề đâu, cháu cứ dọn qua đó ở cho thoải mái nhé
- AV: Dạ (^▿^)

[Buổi chiều hôm đó, người nhà của bà lão đã về đến thăm bà, một điều bất ngờ là cháu gái của bà lão chính là LH]
- H: Bà ơi!
- Bà: Ôi Huệ đấy à
- Mẹ H: Con đã về rồi đây
- Bà: Mấy đứa về sớm thế hả?
- Mẹ H: Vâng, tụi con về sớm để còn phụ mẹ chuẩn bị giỗ nữa
- H: Với lại để tạo bất ngờ cho ngoại nữa đó
- Bà: Haha, cái con bé này
- Mẹ H: Con trò chuyện với ngoại nhé, để mẹ ra xe dọn đồ cái đã
- H: Dạ
- Bà: Cháu dạo này lớn quá nhỉ
- H: Làm gì có chứ, con vẫn nhỏ nhắn vậy mà
- Bà: Cha mày, lớn rồi mà còn làm nũng với ngoại
- H: (^▿^) Dạo này ngoại có khỏe không, con thấy hình như ngoại ốm đi rồi này, ngoại có ăn uống đầy đủ không?
- Bà: Ngoại khỏe mà, ăn uống thì cứ đúng bữa là được rồi, một mình ngoại thì đâu cần ăn chi nhiều chứ
- H: Như vậy không được đâu, ngoại phải ăn uống thật nhiều, như vậy mới thật khỏe để còn sống lâu cùng tụi con được chứ
- Bà: Cháu tui thật là ngoan quá, lại còn biết nghĩ cho tui nữa..phải rồi, sáng nay bà ngoại cũng gặp một cậu sinh viên cỡ tuổi con vậy, cậu ấy cũng lễ phép lắm, còn giúp đỡ cho ngoại nữa, cậu ấy bảo không có chỗ ở nên ngoại cho cậu ấy ở tạm nhà mình một thời gian
- H: (• ༚•) Vậy hả ngoại
- Bà: Ồ cậu nhóc ấy kìa
[H nhìn ra bên ngoài thì thấy một gương mặt thân quen]
- H: Ể..(Đó không phải là Anh Vương sao?)

[Sáng hôm sau, AV đang chạy bộ ở ngoài thì bắt gặp LH]
- AV: (!) Lam Huệ, sao cậu lại ở đây chứ?!
- H: Điều đó tui phải hỏi cậu mới đúng, đây là nhà của bà tui, sao cậu lại ở đây vậy?
- AV: Gì cơ, thì ra cậu là cháu của bà ấy hả!
- H: Đúng vậy đó
- AV: Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy chứ?! Bộ đây là kịch bản truyện chắc? [Ai biết gì đâu]
- H: Cậu hỏi tui thì tui cũng đành chịu
- AV: Khoan đã, nếu như cậu ở đây thì..
- H: Muộn rồi, tớ đã báo cho An Di rồi, cậu ấy sẽ sớm đến đây thôi..
[Vừa nói xong AD lập tức xuất hiện]
- AD: A Vương, tui tới rồi đây!
- H: Mới vừa nhắc tức thì luôn
- AV: Đúng là đáng ghét mà!
- AD: Cuối cùng cũng tìm được ông rồi, A Vương sao ông đi mà không nói với tui tiếng nào vậy hả? Tui lo cho ông lắm đó!
- AV: (# ͠ᵕ ᵕ)
- M: An Di, đợi tớ với..
- H: Ủa sao tự dưng cái ông này cũng ở đây vậy?
- M: Tui tới là để hộ tống An Di
- H: Tui thấy ông đi theo bám đuôi thì có, An Di có cần ông hộ tống đâu chứ
- M: Sao lại không cần chứ, làm sao mà tui có thể để mặc An Di đi đường xa một mình như vậy được, lỡ đâu gặp phải biến thái phải làm sao?
- H: Có ông là biến thái đó á
- M: Sao pà nói tui vậy hả!
- H: Mà nè, nhà tui không còn chỗ cho ông đâu, nếu muốn thì ông có thể ở chung với Vương
- M: Hứ, pà yên tâm đi, tui sẽ tự thuê một chỗ trọ gần đây để ở chứ không đời nào tui ở chung với tên đó đâu ( ˘⁰˘)
- H: Kệ ông vậy nhưng tới rồi thì đừng có phá đám người ta đấy
- M: Gì chứ, tui tới là để bảo vệ An Di đó!
- H: Làm kỳ đà cản mũi thì có :emoji_rolling_eyes:
- M: Nè pà thôi xỉa xói tui đi nha!
 

Mèo Yêu

Tác giả
Tham gia
13/12/24
Bài viết
171
Điểm cảm xúc
332
Điểm
63
Chap 137: Ong và cá
[Sau khi dọn dẹp xong hành lý, AD đi ra ngoài tìm AV]
- M: An Di, chờ đã!
[AD nhìn thấy M cầm theo một cây vợt dài chạy tới]
- AD: Ông làm cái gì vậy?
- M: Đương nhiên là đi theo cậu rồi
- AD: Ông mang theo cây vợt ra đây để làm gì chứ?
- M: Để bắt ve sầu á, bây giờ đang là mùa hè, bắt ve sầu là đúng bài rồi, An Di à, hay là chúng ta đi bắt ve sầu ik
- AD: Tui không có rảnh, ông muốn bắt gì thì bắt một mình y, đừng có đi theo tui..
- M: Ơ, đợi tớ với!

[AD và M núp đằng sau bụi cây, AV thì đang câu cá bên hồ]
- M: Ủa sao mình phải núp ở đây vậy?
- AD: Đương nhiên là để ngắm nhìn vẻ đẹp trai của cậu ấy rồi [Vừa nói vừa chảy nước miếng] Nếu như lại gần cậu ấy sẽ chạy đi mất
- M: An Di à, đôi lúc tớ có cảm giác cậu còn giống biến thái hơn cả tớ nữa đấy ("¬¬)
[Lúc này cây vợt của M vô tình quơ trúng tổ ong ở trên cây]
- AD: Nè ông có nghe thấy tiếng gì không vậy?
- M: Tiếng gì sao?
- AD: (!) Ui..là ong!
- M: Hả, đâu ra vậy?
- AD: Chạy lẹ đi!
- M: Ah~
[Cả hai hốt hoảng chia nhau ra chạy, AD chạy nhanh đến chỗ của AV]
- AD: A Vương, cẩn thận đó!
- AV: (?)
[AD ôm chầm lấy AV, cả hai ngã vào hồ nước]
- AV: (!)
[AV vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, cậu định ngoi lên thì bị AD nhấn đầu xuống nước]
- AD: Nguy hiểm lắm, ông đừng có ngoi lên!
- AV: Ặc ><
...
[Lát sau]
- AV: Pà làm cái gì vậy, tính giết tui sao?!
- AD: Ơ, tui không có, khi nãy tui là đang bảo vệ cho ông mà
- AV: Bảo vệ cái gì chứ! Pà dìm nước tui thì có, có phải là pà tính trả thù tui không hả
- AD: Tui không có
- AV: Grừ..pà đừng có lại gần tui đó!
- AD: Huhu, tui không có thiệt mà :emoji_sob:

[Bên phía M thì thảm hơn, cậu bị ong chích sưng cả mặt sau đó đi đến gặp H]
- M: Nè pà Huệ..
- H: Á! [Bốp]
- M: >< Ui ya! Sao pà đánh tui vậy hả?
- H: Ủa là Minh hả? Mặt ông bị gì mà sưng chù dù vậy, làm tui tưởng biến thái
- M: Biến thái gì chứ! Tui bị ong chích đau muốn chết luôn vậy mà bà còn đánh tui nữa
- H: Ừ thì, tui đâu có biết đâu
- M: Nè..pà sức thuốc cho tui được không vậy?
- H: (• ༚•)
..
[Sau đó H bôi thuốc cho M]
- H: ^^
- M: Pà cười cái gì chứ, cười trên nỗi đau của người khác, đúng là không có tình người mà..Ây da, pà nhẹ tay được không vậy!
- H: Đáng đời ông lắm, ai kêu chọc tổ ong làm gì chứ
- M: Pà làm như tui muốn lắm vậy á
- H: Xong rồi đó, ông tốt nhất là nên ở im một chỗ y, đừng có đi chọc phá lung tung nữa đó
- M: Biết rồi
[Lúc này tiếng của AD từ bên ngoài truyền vào]
- AD: Huệ ơi!
[M vội chạy vào núp sau lưng H]
- H: (!) Gì vậy?
- M: An Di kìa, lúc này không thể để cho cậu ấy nhìn thấy khuôn mặt của tui được
- H: Ông mà cũng biết xấu hổ nữa sao? (¬¬)
- AD: Ủa, có chuyện gì vậy? Ông Minh sao vậy?
- M: Không An Di, cậu tuyệt đối không được nhìn tớ lúc này!
- AD: Hả? (?)
- H: Khi nãy có người chơi ngu chọc tổ ong nên bị chích sưng cả mặt đấy, giờ thì không dám nhìn mặt ai
- AD: Nè Minh à, ông có ổn không vậy?
- M: Tớ không sao, An Di, cậu đừng lo cho tớ, hiện giờ tớ không muốn gặp ai hết á
- AD: Thiệt là không sao đó hả?
- M: Tớ không sao thiệt mà, cậu đừng có lại đây
- AD: Thôi được rồi, vậy ông ráng nghỉ ngơi nha
- H: À phải rồi, cậu tìm tớ có việc gì sao? Mà sao người cậu ướt hết vậy?
- AD: À khi nãy tớ nhảy xuống hồ, cậu cho tớ mượn phòng thay đồ nha
- H: Nhảy xuống hồ?! :emoji_flushed:
- AD: Việc đó tớ sẽ kể cậu sau nha, giờ tớ phải đi thay đồ cái đã
- H: Ừm

[Tối đó, H và AD đứng ở ngoài bàn tính chuyện gì đó]
- H: An Di à, đây chính là thời điểm thích hợp để cậu tấn công đó
- AD: Bây giờ tớ nên làm thế nào đây?
- H: (¬֊¬)✧ Cậu đừng lo, tớ đã có cách rồi
- AD: Là cách gì vậy?
- H: Cậu đi theo tớ
..
[H dẫn AD vào trong phòng, cô mở tủ áo ra lục tìm thứ gì đó]
- H: [..] Đây rồi!
- AD: (?)
- H: An Di à, đây là chiếc áo gia truyền của nhà mình, mẹ mình đã dùng nó để tóm gọn được ba mình đó, bảo đảm cậu mặc vào là sẽ thu hút lắm cho mà coi, không một chàng trai nào có thể cưỡng lại sức hấp dẫn này, kể cả Anh Vương!
- AD: •-•" Lam Huệ à, nhưng mà nhìn nó hơi..
- H: Có vấn đề gì chứ? (• ༚•)
- AD: Nhưng mà có phải là nó hơi mỏng quá không vậy?
- H: Hây ya, phải như vậy thì mới có hiệu quả chứ, cậu cứ thử đi!
- AD: Ơ nhưng mà..
[H lôi AD vào phòng thay đồ, một lúc sau]
..
- H: Cậu mặc bộ này trông rất được đó :emoji_thumbsup:
- AD: (..) Tớ cứ thấy sao á
- H: Không có sao hết, cậu cứ nghe lời tớ

[Hai người đi đến trước căn nhà gỗ]
- AD: Cậu ấy đang tắm rồi
- H: An Di, cậu cứ chờ ở đây, chỉ cần cậu ấy bước ra nhìn thấy cậu như này chắc chắn sẽ đổ gục cho mà xem
- AD: Nhưng mà tớ thấy xấu hổ quá, hay là thôi đi
- H: Sao lại vậy chứ, đồ cũng đã chuẩn bị hết rồi, cậu cứ vào trong đó đi
- AD: Thôi tớ không vào đâu! ><
[H đẩy AD vào trong nhà xong đóng cửa lại]
- AD: Ơ Lam Huệ à, mở cửa ra, Lam Huệ!
- H: Hihi, chúc may mắn nha An Di..

[AV vừa tắm xong bước ra]
- AV: (!) Giật mình!
- AD: Hi A Vương, chào buổi tối
- AV: Pà đang làm cái gì ở trong phòng của tui vậy hả! [Nhìn] Gì đây? Bộ đồ đó là sao?
- AD: À cái này..ông thấy sao hả?
- AV: ("¬¬)
[AV bước lại gần sau đó bế AD lên]
- AD: (!) Ông..làm cái gì vậy?! (Không lẽ nó thực sự có hiệu quả sao?)
[Cậu mở cửa đi ra ngoài]
- AD: (?) Ủa ông bế tui đi đâu vậy?
[AV quăn AD xuống hồ nước]
- AD: Áh! ><
- A Vương, ông làm cái gì vậy hả?!
- AV: Tui thấy pà mặc bộ đồ giống như con cá vàng vậy á nên tui nghĩ là pà muốn xuống nước bơi đó
- AD: Ông quá đáng lắm, người ta như này mà ông kêu tui giống con cá vàng là sao hả
- AV: Bộ đồ trông khó coi chết đi được, pà làm ơn đi vào thay bộ khác giùm tui cái y!
- AD: Hừ..:emoji_triumph:
[Nét mặt của AV lúc này bỗng dưng thay đổi, cậu cau mày đi vào bên trong]
- AD: Không ngờ là cậu ấy có thể đối xử với mình như vậy luôn
[AD vừa leo lên, AV lấy khăn tắm từ trong phòng ra thẩy vào người cô]
- AD: Ah! ><
- AV: Pà che lại đi, nhìn thấy hết rồi đó
- AD: (*゚ロ゚)

[Buổi tối trước khi ngủ, AD ôm mền gối đi vào phòng của AV]
- AV: (!) Pà làm cái gì vậy?
- AD: Tối nay tui sẽ ngủ ở đây
- AV: Gì chứ?! Ai cho pà ngủ ở đây hả? Con gái con đứa gì mà đêm hôm đi vào phòng người khác thế này!
- AD: Tui mặc kệ, lần này tui sẽ ở đây canh chừng ông, A Vương đừng có hòng mà bỏ đi như lần trước, lần này tui nhất định sẽ theo sát ông cho đến khi ông chịu về cùng tui mới thôi ( ˘°˘)
- AV: Xùy..(•̀ ༚•́) Pà muốn nằm ở đâu thì kệ pà, đừng có mà trèo lên giường của tui đó, đúng là phiền phức mà!
- AD: ( ˘ᵕ˘)

[Đêm hôm đó]
- AV: Z..z..z..
[AV đang ngủ say giấc thì nghe có tiếng ai đó gọi mình, cậu mở mắt dậy thì thấy AD đang nhìn mình chằm chằm]
- AD: A Vương à
- AV: Hở? [Nét mặt sợ hãi] (Chuyện gì đang xảy ra vậy? Không lẽ ác mộng thực sự ứng nghiệm rồi! :emoji_scream: )
- Pà tính làm cái gì đó, đêm hôm khuya khoắc rồi tính mò lên giường của tui để làm cái gì?!
- AD: A Vương, tui..
- AV: Nà, pà đừng có lại đây nha, tui la lên đó!
- AD: Tui không có ý đó
- AV: Ah..tránh xa tui ra!
- AD: A Vương, tui ngủ không được (•⌓•)
- AV: Hả?
...
[AV và AD ra bên bờ hồ ngồi]
- AV: Xớ, pà ngủ không được mắc cái gì kêu tui chớ
- AD: Tại tui nghĩ nói chuyện với ông sẽ dễ ngủ hơn
- AV: Tui thấy pà giống như đang kiếm cớ để lợi dụng tui thì có
- AD: Không có đâu, tui nói thật mà, tại ông làm quá thôi đó chứ, tui có làm cái gì đâu
- AV: ("¬¬) Pà không buồn ngủ thì cứ ngồi ở đó một mình y, tui phải đi ngủ đây
[AV đứng dậy định đi vào trong]
- AD: Khoan đã A Vương, ông ở lại đây một chút ik
- AV: Mắc cái mớ gì mà tui phải ở đây với pà chứ?
- AD: Tại tui chưa quen chỗ này lắm nên ngủ không được, cho nên..
- AV: Cho nên sao?
- AD: Aha, ở ngoài đây không khí mát mẻ, dễ chịu ghê, tui nghĩ là ngồi ở ngoài một xíu sẽ dễ ngủ hơn á! ("^▿^)
- AV: Pà là người bị mất ngủ chứ đâu phải tui
- AD: Nhưng mà ngồi một mình thì chán lắm
- AV: Không thích, ở ngoài này muỗi chích đã vậy còn lạnh nữa, ngồi một mình pà ik
- AD: A Vương à, ở đây một xíu y, tui năn nỉ ông đó
- AV: (..) Đừng nói là pà sợ ma nha (¬¬)
- AD: (!) Tui..đâu có, tui làm gì mà sợ ma chứ
- AV: Vậy thì không thành vấn đề rồi ( ˘ᵕ˘)
- AD: A Vương..( •᷄⌓•᷅ )
- AV: ("¬¬) Pà đúng là rắc rối thiệt đó [Ngồi xuống]
- AD: (• ▿ •)❀ Ông chịu ở lại rồi hả (^▿^)
- AV: Tui chỉ ngồi một lát thôi đó
- AD: (◍^ ^◍) [..] A Vương nhìn kìa!
- AV: (?)
- AD: Mấy đốm sáng đó đẹp quá
- AV: Là đom đóm sao
- AD: Đó chính là đom đóm hả? Woa..đây là lần đầu tiên tui thấy đom đóm đấy, đúng là đẹp thiệt đó
- AV: Đây cũng là lần đầu tui thấy đom đóm
- AD: Nhìn chúng như những đốm lửa đang bay trên mặt hồ vậy
- AV: Pà chắc là chưa nghe sự tích đom đóm bao giờ đâu nhỉ
- AD: Có nữa hả?
- AV: Đương nhiên rồi, mọi tạo vật trên thế gian này đều có sự tích và câu chuyện riêng của nó chứ
- AD: Vậy thì ông kể cho tui nghe y!
- AV: Muốn tui kể cũng được, vậy thì hãy lắng nghe đây..
 
Sửa lần cuối:

Mèo Yêu

Tác giả
Tham gia
13/12/24
Bài viết
171
Điểm cảm xúc
332
Điểm
63
Chap 138: Sự tích đom đóm
[Ngày xưa ở một vùng quê nọ, có một đôi bạn thân, cô gái là một người xinh đẹp, thùy mị, nết na, còn chàng trai là một người hiền lành, tốt bụng. Chàng trai đã yêu cô bạn của mình từ rất lâu, nhưng mà cô không hề biết. Có một truyền thuyết kể về loài hoa quý mọc ở trong rừng, không ai được hái loài hoa đó nếu không sẽ bị lãnh sự trừng phạt của thần rừng. Rồi có một hôm cô gái rủ người bạn của mình cùng lên rừng tìm đóa hoa đó, thế là cả hai đã cùng nhau vào rừng và tìm kiếm bông hoa, đến cuối cùng họ cũng tìm được loài hoa đó. Cô gái kể cho chàng nghe về truyền thuyết của loài hoa này, chàng trai khuyên cô không nên làm như vậy nhưng cô không tin là lời nguyền có thật, cô đã hái bông hoa đó mặc cho sự khuyên ngăn của bạn mình. Bỗng một tiếng gì đó vang lên giống như sự phẫn nộ của khu rừng, bỗng chốc một người phụ nữ xinh đẹp hiện ra, bà ta chính là vị thần của khu rừng này. Vì cô gái bất chấp vi phạm luật cấm của khu rừng nên đã bị trừng phạt, cô phải chết. Chàng trai đã cầu xin thần rừng xin người đừng bắt cô phải chết. Thấy được sự thành tâm từ lời thỉnh cầu của chàng nên thần rừng cho cậu cơ hội để cứu lấy bạn của mình. Vị thần không cho cô ấy phải chết nhưng khiến cô ấy bị đóng băng. Nếu chàng không muốn cô phải chết thì hãy đi thu thập những ngọn lửa khác nhau, khi thu thập đủ tất cả các ngọn lửa thì có thể làm tan đi lời nguyền, nhưng nếu như chậm trễ quá, đến khi tim của nàng bị đóng băng thì không thể nào cứu được nữa. Cô gái hiện giờ như một người đẹp đang ngủ trong rừng và có một giấc mơ đẹp, không phải lo nghĩ điều gì hết nhưng người cô thì trở nên lạnh ngắt như chẳng có dấu hiệu gì của sự sống. Thần rừng đã chỉ dẫn cho chàng những nơi mà chàng có thể tìm được ngọn lửa, khi nào tìm đủ được bốn loại thì hãy quay trở về đây, chàng trai liền lập tức lên đường tìm kiếm những ngọn lửa. Để tìm được ngọn lửa đầu tiên, chàng phải đến một hang động, nơi có một con rồng rất là đáng sợ cư ngụ ở trong đó và chàng phải chiến đấu với con rồng thì mới có thể lấy ngọn lửa ở trên người của nó. Thế nhưng khi gặp con rồng, chàng thấy nó bị thương, không những không tranh thủ tiêu diệt mà còn giúp đỡ chăm sóc nó nữa. Sự tốt bụng của chàng trai đã cảm hoá được con rồng, nó đã trao tặng cho chàng ngọn lửa của sự can đảm. Thế là chàng đã có được ngọn lửa đầu tiên, chàng bắt đầu cuộc trình đi tìm những ngọn lửa còn lại. Nơi tiếp theo mà chàng đi đến là một nơi khá là đáng sợ, chẳng ai dám đặt chân đến đây vì người ta đồn nơi đó là lãnh địa của những con ma, xung quanh u tối, mồ mã nằm rãi rác khắp nơi và ngọn lửa mà chàng muốn tìm đang nằm ở đây. Để tìm được ngọn lửa chàng phải bắt được một con ma trơi, người bình thường khi gặp phải ma thì đã bỏ chạy mất dép rồi, đằng này chàng phải đi tìm và bắt nó về. Tuy nhiên vì đã có được ngọn lửa của sự can đảm nên chàng không hề sợ mấy con ma đó tí nào, nhưng một điều khó khăn ở đây đó chính là muốn gặp ma thì không phải là chuyện dễ dàng gì, đằng này lũ ma trơi lại còn rất là tinh ranh nữa, cho dù có tìm được thì cũng không dễ dàng gì có thể bắt được nó. Vì lòng can đảm và sự cố gắng không từ bỏ của mình, chàng đã bắt được một ngọn lửa ma trơi, thế là nó phải phục tùng và trở thành ngọn lửa của chàng, ngọn lửa ma có ánh sáng xanh kì quái bỗng chốc trở thành ánh lửa xanh mang niềm hy vọng. Chàng lại tiếp tục lên đường tìm ngọn lửa khác, nơi chàng đến lần này là một vùng đất quanh năm suốt tháng chỉ toàn là mưa, không có lấy một ánh nắng mặt trời, lạ thật? Một nơi như thế này thì làm sao có thể kiếm được một ngọn lửa đang cháy được chứ? Chàng đi hỏi khắp nơi và nghe được câu chuyện, mặt trời của vùng đất này đã ngưng cháy rực từ rất lâu rồi, chiến tranh, chết chóc, nghi kỵ, tội ác và nỗi buồn đã gieo rắc khắp mảnh đất này, chẳng còn cái gọi là niềm tin nào nên mặt trời cũng đã lụi tắt. Và thế là chàng đã dùng ngọn lửa hy vọng của mình để thắp sáng ánh mặt trời của vùng đất đau thương này. Ánh mặt trời một lần nữa đã quay lại trên vùng đất, những cơn mưa như trút nước đang tạnh dần, ngọn lửa từ mặt trời đã tạo ra ngọn lửa của niềm tin, chàng đã thu thập nó và tiếp tục cuộc hành trình của mình. Nơi chàng đến lần này là một vùng đất khô cằn và lãnh lẽo, dường như chả có gì tồn tại nơi đây được gọi là có sự sống hết, chẳng hề có người sinh sống ở đây, đến nổi cả một cây cỏ xanh tốt cũng không có, cứ như là vùng đất chết. Chàng đi tìm ngọn lửa ẩn mình trên vùng đất đó nhưng tìm mãi vẫn không biết nó ở đâu, đến một lúc vì quá mệt mỏi nên cậu đã ngủ gục dưới một gốc cây. Gốc cây già khô héo trông có vẻ như đã chết từ rất lâu, trong lúc mơ màng cậu đã nghe được lời thì thầm của cây già. Nơi đây trước kia đã từng là khu rừng xanh tốt, có sự sống sinh sôi nảy nở nhưng đã bị con người tàn phá khiến cho nơi đây mất dần sự sống, ta chính là cây cổ thụ lâu năm sống trong khu rừng này, chẳng còn sinh vật nào muốn tiếp tục sống ở đây nữa, tất cả đã từ bỏ tin vào sự sống và không còn muốn tiếp tục cố gắng nữa, khu rừng trở nên chết dần và khi sự sống cuối cùng bị dập tắt thì nơi đây cũng trở thành khu rừng chết. Chàng chợt tỉnh giấc và nhớ lại những lời mà cây già đã nói, chàng đã dùng ngọn lửa hy vọng và niềm tin của mình để tạo nên sự sống mới cho vùng đất này. Dưới gốc cây cổ thụ già bỗng có một chồi non vươn lên, mầm non bé nhỏ nhưng trong nó lại chứa đầy một sức sống mãnh liệt, ánh sáng của hy vọng và niềm tin đã tạo ra ngọn lửa của sự sống. Một cơn mưa nhỏ trút xuống khu rừng chết, cơn mưa như rãi đi khắp khu rừng những mầm sống mới, những sự sống nhỏ vươn lên khỏi mặt đất khô cằn và bắt đầu cuộc sống mới của mình. Sau khi thu thập đủ tất cả, chàng nhanh nhóng quay trở về để báo lại với thần rừng. Những tưởng sau khi tập hợp đủ bốn loại ngọn lửa rồi chàng có thể cứu được bạn của mình nhưng chưa, chàng vẫn còn thiếu một ngọn lửa nữa. Chàng trai vẫn không hiểu tại sao thần rừng bảo mình đi tìm có bốn ngọn lửa nhưng bây giờ lại bảo không đủ là như thế nào? Thần rừng mới trả lời để hoá giải được lời nguyền đóng băng thì cần phải có ngọn lửa của tình yêu. Chỉ có sự yêu thương ấm áp mới có thể làm tan đi lớp băng giá lạnh lẽo. Chàng thắc mắc hỏi người như vậy tại sao lại bắt chàng đi tìm những ngọn lửa kia? Thần rừng mới trả lời, ngọn lửa của tình yêu không phải là thứ có thể dễ dàng kiếm được, cậu phải vượt qua biết bao nhiêu thử thách, khó khăn thì tình yêu mới thực sự quý giá. Nói xong thần rừng bảo cậu phải đi tìm một vật, món cuối cùng mà cậu phải lấy là thứ tượng trưng cho tình yêu, đó là viên ngọc trai sáng nhất nằm ở dưới một hồ nước do một con quỷ ở dưới hồ canh giữ, vì nó thấy viên ngọc rất là đẹp nên nó muốn độc chiếm viên ngọc cho riêng bản thân mình. Nếu như cậu lấy được viên ngọc và kết hợp nó với những ngọn lửa lại với nhau sẽ tạo ra ngọn lửa của tình yêu. Con quỷ canh giữ viên ngọc khá là sợ ánh sáng nên nó núp mình ở dưới hồ suốt cả ban ngày, đêm đến nó mới mò ra ngoài một lúc. Tranh thủ lúc con quỷ không để ý, cậu đã lấy cắp viên ngọc và trở về. Mọi thứ đã tập hợp đầy đủ nhưng đã quá chậm trễ, trái tim của cô gái đã đóng băng hoàn toàn, cô sẽ không bao giờ tỉnh dậy được nữa. Chàng trai đã đặt viên ngọc lên người cô gái, viên ngọc tượng trưng cho tình yêu giống như tình yêu của cậu dành cho cô. Thần rừng đã hoá phép biến cô trở thành bông hoa xinh đẹp nhất ở trong rừng. Con quỷ biết được viên ngọc đã bị lấy cắp, nó tức giận muốn đòi lại viên ngọc. Chàng trai biết con quỷ rất sợ ánh sáng nên chàng đã tập hợp tất cả những ngọn lửa mà mình thu thập được và tạo thành một thứ ánh sáng tuyệt đẹp khiến cho con quỷ không dám đến gần và chàng cũng đã biến thành những ánh sáng đẹp đẽ lấp lánh trong bầu trời đêm. Kể từ đó sự tích đom đóm ra đời, đom đóm chỉ xuất hiện và phát sáng vào ban đêm như thể muốn bảo vệ tình yêu của mình, con quỷ xấu xa sẽ không thể nào lấy được tình yêu khi ánh sáng kì diệu vẫn còn..]
..
- AD: Câu chuyện có cái kết buồn thiệt
- AV: Phải như vậy thì mới có có đom đóm được chứ, câu chuyện phải có hy sinh một chút thì người ta mới thấm thía được ý nghĩa của những ngọn lửa trong chuyện
- AD: Đúng là vậy thật, cảm ơn A Vương vì đã kể cho tui nghe câu chuyện này nha, nếu ông không kể thì tui cũng chả biết có sự tích này nữa đó
- AV: Đương nhiên rồi, làm có sự tích như vậy chứ
- AD: (• ༚•) Hả, nhưng chẳng phải ông mới kể cho tui nghe sao?
- AV: Thì bởi vì đó là chuyện do tui kể mà
- AD: Hử :emoji_confused: Vậy toàn bộ câu chuyện vừa rồi là do ông bịa ra à? Tui cứ tưởng là ông kể chuyện cổ tích cho tui nghe thật chứ
- AV: Thì đó đúng là chuyện cổ tích mà
- AD: Ý tui là chuyện cổ tích ở trong sách á
- AV: Thì đã sao, truyện cổ tích cũng là do người ta nghĩ ra rồi kể lại, thế tại sao tui lại không tự kể được chứ?
- AD: Hm..A Vương nói cũng có lý, mà công nhận ông kể chuyện cũng hay thật đó, đó giờ tui cứ nghĩ là ông chỉ giỏi xuyên tạc với kể lại chuyện thôi, tui không ngờ ông cũng có thể tự nghĩ ra một câu chuyện sâu sắc như vậy
- AV: Xớ, tui chứ không phải pà, nghĩ ra một câu chuyện không phải là một vấn đề đối với tui, nó đơn giản là nằm sẵn ở trong đầu của tui rồi, người ít đọc sách, thiếu kiến thức như pà thì làm sao mà biết được chứ
- AD: Tui khen ông thật lòng mà ông lại nói tui như vậy á!
- AV: Tui không rảnh để mà ngồi đây tám dốc với pà nữa đâu, tui buồn ngủ rồi, đi ngủ đây
- AD: Ơ A Vương nè..
- AV: Tui nghe nói buổi tối ngồi một mình ở ngoài đây dễ gặp cái bóng trắng lắm đó, pà nhớ cẩn thận nha (¬֊¬)
- AD: Ah..>< Đợi tui với!

[Ngày hôm sau, tất cả cùng nhau chuẩn bị cho buổi cúng giỗ, mọi việc diễn ra một cách suôn sẻ sau đó cũng là lúc chuẩn bị để quay về. Hôm đó tất cả mọi người đều vui ngoại trừ một người, AV nhận thấy cậu không thể trốn đi được nữa nên đành chấp nhận quay trở về, mặc dù là vậy nhưng cậu cũng bắt đầu thấy nhớ nhà và nhớ anh Thiên rồi, cứ nghĩ đến cảnh khi mình không có ở nhà mà T dắt TN đến chơi thì cậu lại thấy hoang mang tột độ, nghĩ vậy nên mặc dù không thích nhưng cậu vẫn phải trở về, và cứ thế AD cũng đã đưa được AV trở về cùng với mình]
 
Top