Lượt xem của khách bị giới hạn

[Huyền huyễn] Lãnh Địa Huyết Tộc - Bạch Vô Thường

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Huyền huyễn] Lãnh Địa Huyết Tộc - Bạch Vô Thường

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 200: Nữ đại gia Bạch sa 2
Bước vào phòng chứa đồ.

Khung cảnh có phần ngăn nắp hơn khiến Trần Lâm không khỏi gật đầu đánh giá từng món trang bị tím độc nhất để trên kệ.

Dù sao Bạch Sa quá mức hàm hồ, đặc niềm tin vào trí nhớ của nàng ta là tự sát, biết đâu nàng ta có những trang bị kia mà lại quên mất cũng không chừng.

Thế nên Trần Lâm đành phải tự thân xuất thủ lên đây tìm kiếm.

Tuy nhiên, Bạch Sa dù có chút điên khùng nhưng trí nhớ lại không tệ.

Sau một hồi tìm kiếm, Trần Lâm đành phải lắc đầu xác nhận đúng là không có những trang bị giúp tăng khả năng hấp thụ năng lượng mà mình đang cần đến thật.

May thay không tìm được thứ mình cần, nhưng Trần Lâm lại tìm được những thứ khác khá hay ho.

Trong không ít các trang bị tím độc nhất của Bạch Sa, Trần Lâm vô tình phát hiện hai cái bia đá, chúng chính là bia đá Trấn Áp Bát Hoang mà huyết tộc từng thu về được một cái, sau đó Trần Lâm đã tăng nó cho Tiểu Hắc sử dụng, không ngời Bạch Sa lại có đến hai cái.

Trấn Áp Bát Hoang là một bộ gồm năm bia đá, thế nên nếu Trần Lâm “mượn tạm” luôn hai cá bia đá này của Bạch Sa thì cậu đã có đến ba cái trong bộ năm.

Mặc dù năng lực của nó khá giống gọi siêu thú trong phim siêu nhân gao không được xem là quá mạnh mẽ nhưng team hung thú lại khá thích, Trần Lâm cũng không ngại kiếm về cho các nàng.

Huống hồ, dăm ba cái bia đá vô dụng này để đây chi cho chật chỗ, thế nên Trần Lâm thương bạn không có chỗ để nên quyết định thu lấy...!( thật là...!hảo huynh đệ....!^_^”)

Vô cùng thương bạn rồi không khách khí thu luôn đồ của bạn, Trần Lâm ma nhãn quét nhìn các trang bị còn lại.

Tuy nhiên hiện tại Trần Lâm lại không cần dùng đến, Bạch Sa lại giàu đến độ trừ chuyện dùng chúng để đổi rượu uống qua ngày thì chỉ để đó không thèm bán, thế nên Trần Lâm cứ tạm để đó...

Rời khỏi phòng chứa đồi, Trần Lâm một lần nữa quay lại phòng khác...

Lúc này bợm nhậu Bạch Sa đã say bí tỷ quê luôn mình họ gì, nằm dài trên ghế ôm lấy bình rượu.

Chiếc khăn quấn quanh eo tựa như chiếc váy cũng vì thể tốc lên, để lộ ra chiếc qυầи иᏂỏ màu xanh biến cùng cấm địa huyền bí trước mặt Trần Lâm.

Tuy nhiên Trần Lâm không để con kiu là mù con mắt, khẽ cắn mạnh vào đầu lưỡi rồi ngồi xuống nhìn Bạch Sa cười nói.

- Ta không tìm được thứ mình cần, nhưng thấy hai cái bia đá này khá ứng ý.

- Ta lấy nó nhé.

Đang nhậu mà bị làm phiền, Bạch Sa tức giận liếc nhìn Trần Lâm gật đầu cho qua chuyện, thậm chí không thèm nhìn đến hai cái bia đá khiến Trần Lâm khéo miệng co giật.

Xem ra trình độ phá gia chi tử của Bạch Sa đến lên đến một tầm cao mới, huyết tổ đại nhân chắc chỉ có thể xách dép cho nàng.

Khẽ vổ tráng, lương tâm cắn rứt không cho phép Trần Lâm chơi xỏ bạn bè, huống chi là bạn bè chơi máu đến như vậy nêu chỉ có thể cười khổ nói.

- Hai cái bia đá này giá trị khá cao.

- Một trăm bình rượu không đủ để đổi nó, thế nên ta quyết định cho nàng 2000 bình rượu.

- Nàng thấy thế nào.

Nghe thấy con số 2000 bình rượu Bạch Sa giật mình té xuống ghế...

Lúc này nàng đã hoàn toàn tỉnh rượu gật đầu như gà mổ thóc nói.

- Được, được dĩ nhiên là được.

- Nhanh lên đem rượu ra đây, rượu của ta...

Nhìn con bơm nhậu trước mặt, Trần Lâm không khỏi lắc đầu vung tay lên lấy ra 400 bình rượu rồi nói.

- Ta không có nhiều rượu như vậy, tạm thời đưa trước cho nàng 500 bình còn lại xem như ta thiếu nàng.

- Sau này sẽ đưa cho nàng 1500 bình còn lại.

Ôm lấy gần 500 bình rượu, Bạch Sa vui đến quên luôn trời đất nào còn quan tâm đến Trần Lâm nói gì.

Thấy thế Trần Lâm đột nhiên cảm thấy cắn rứt lương tâm...

Một bình rượu của huyết tộc Trần Lâm chỉ định bán với giá 3-4 thần tệ, thế nên 2000 bình rượu tương đường với 8000 thần tệ, tính kiểu gì vẫn không thể bằng với 2 trang bị tím độc nhất.

Mặt mo thoảng đỏ lên, Trần Lâm ngượng ngùng cười nói.

- Nàng uống chỉ rượu không ngon đâu.

- Phải có thêm mấy món nhắm nữa, may là ta có đem theo.

- Chúng ta nhậu một bữa.

Nói xong Trần Lâm vung tay lên lấy ra một bếp lửa cùng một nồi thịt đã ướp sẵn.

Đây là thịt xiên do đầu bép mập ở Đại Ca thôn chuẩn bị cho Trần Lâm, hôm nay cắn rứt lương tâm lắm Trần Lâm mới đem ra khao Bạch Sa xem như bù đắp.

Ngược lại Bạch Sa lại không nghĩ nhiều, thấy những xiên thịt trên bếp lửa không ngừng tỏa ra mùi thơm quyến rũ khiến nàng chảy cả nước miếng.

Tuy nhiên thịt chưa chính Trần Lâm không cho nàng động đến chỉ có thể ngồi chờ.

Ngồi nhìn những xiên thịt nướng trên bếp lửa hồng, Bạch Sa đã thèm đến mức nước miếng chảy ròng, dĩ nhiên Bạch Sa không hề biết rằng ngồi chờ mới chính là sức hút chết người của thịt nướng.

Chứng kiến cảnh đó, Trần Lâm chỉ có thể lắc đầu lấy ra một hình rượu uống một ngụm.

Bên kia Bạch Sa thấy Trần Lâm vừa uống rượu vừa nướng thịt trông có vẻ vô cùng thú vị nên cũng bắt chước làm theo, chỉ làm một ngụm rượu của nàng là hết nửa bình.

Rất nhanh thịt đã chín mùi thịt nướng thơm phức lang tỏa khắp căn phòng.

Tuy nhiên, thừa lúc Bạch Sa không chú ý Trần Lâm không khách khí cướp lấy, vừa uống rượu vừa ăn thích làm Bạch Sa tức điên lên có xúc động muốn solo với Trần Lâm.

Thấy thế Trần Lâm chỉ mỉm cười nói.

- Trên bàn thịt nướng ai nhanh tay hơn thì có ăn, gà thì tự chịu đi trách ai giờ.

Nghe thấy thế Bạch Sa nghiến răng nghiên lợi nhìn chằm chằm Trần Lâm, rồi nhìn lại xiên thịt nướng đang gần chín không chút sợ hãi cầm lấy nó bất chấp bếp lửa bên đười đang cháy.

Dĩ nhiên với sức mạnh nhục thân của Bạch Sa, chút lửa kia không có khả năng làm nàng bị thương, nhưng mà chơi như thế thì ai chơi lại.

Rất nhanh xiên thịt trong tay Bạch Sa đã chín, nàng cũng không khách khí cầm lên cắn một miếng to, mùi thịt nướng thơm ngon khiến Bạch Sa ngất ngây thoát chóc đã ăn hết xiên thịt.

Vừa uống rượu vừa ăn thịt, Bạch Sa như một chị đại vỗ vỗ lên cái bụng phẳng lỳ của mình nói.

- Ngon thật...

- Tiểu Trần ngươi kiếm mấy thứ này ở đâu vậy.

Nghe thấy thế Trần Lâm không khỏi bật cười, rõ ràng là muốn đào góc tường của ta, tuy nhiên Trần Lâm không hề giấu diếm nói.

- Số thịt này ta lấy được từ nhân loại, nhìn chung khả năng ẩm thực của tộc này không tệ.

Nghe thấy Trần Lâm nhắc đến nhân loại, Bạch Sa không khỏi đâm chiêu rồi cười phá lên nói.

- Nhìn như lãnh thổ mà ta quản lý tiếp giáp với một đám nhân loại.

- Ta sẽ bắt bọn chúng cống nạp cho mình...!ha...!ha...!quả là diệu kế....

- Sao người không bắt mấy tên về nấu cho mình, cần gì phải cống nạp.

Trấn Lâm không nhịn được bật cười nói.

Tuy nhiên Bạch Sa lại lắc đầu nói.

- Ta sống dưới nước đám nhân loại kia không xuống nước được...

- Ta lại không thích lên bờ.

Nghe thấy thế Trần Lâm không khỏi vỗ đầu, rượu vào làm quên hết mọi chuyện.

Theo như Trần Lâm biết, Bạch Sa là một sinh vật biển nào đó, thế nên không thích lên bờ là hợp lý.

Tuy nhiên Trần Lâm lại thắc mắc tên nào xui đến như vậy đυ.ng phải bà cô này.

- Đám nhân loại nào xui xẻo tiếp giáp lãnh thổ với nàng vậy?

Trần Lâm không nhịn được tò mò hỏi.

Nghe thấy thế Bạch Sa thoáng suy nghĩ rồi chỉ vào Trần Lâm nói.

- Cái gì mà xui xẻo chứ...!gần lãnh thổ với lão nương mới lắc sướиɠ nhất đó...

- À...!ngoại hình thì khá giống ngươi, chỉ khác chỗ có một chùm lông đen trên đầu.

- Dĩ nhiên bọn chúng là nhân loại không có con mắt cùng cánh tay kỳ dị như ngươi.

Nhận được câu trả lời của Bạch Sa, Trần Lâm không khỏi ngạc nhiên, chùm lông đen mà Bạch Sa nói dĩ nhiên là tóc, mà tóc đen là đặc trưng của người phương đông.

Không ngờ lãnh thổ của Bạch Sa quản lý nằm ở phương đông.

Nghĩ đến đây Trần Lâm lại càng tò mò hỏi.

- Như vậy ngươi có biết đám nhân loại kia ở đâu không?

Nghe Trần Lâm hỏi Bạch Sa thoáng trầm ngân rồi lắc đầu nói.

- Cái đó ta không rõ lắm, chỉ biết lãnh thổ trên đất liền kia có rất nhiều cây ngập nước.

- Đám nhân loại kia toàn sống trên cây, ta cũng lười quản bọn chúng.

- À mà phải rồi...!có một hôm, một con rùa bự chà bá đi ngan qua đạp chết không ít nhân loại, máu tươi chảy ra làm bẩn cả vùng biển của ta.

- Thật là đáng ghét, nếu không phải con rùa ngốc kia không dám ra biến ta đã ăn thịt nó cho hả giận.

Nhìn thấy Bạch Sa nghiến răng nghiến lợi Trần Lâm không khỏi bật cười...

Nhưng khi nàng nhắc đến một con rùa cạn to lớn ánh mắt Trần Lâm không khỏi co rút lại.

Con rùa kia rất có thể là cự quy bác tài củ của Trần Lâm, nếu như thế thật thì lãnh thổ toàn cây ngập nước mà Bạch Sa nói đến không phải là đồng bằng phía nam huyết tộc sao.

Ý thức được tình báo vô tình có được kia, Trần Lâm không khỏi nhếch mép cười quỷ dị.

Ngược lại Bạch Sa cũng mỉm cười không kém...

Thừ cơ Trần Lâm trầm tư suy nghĩ, Bạch Sa cũng không ngóc tranh thủ cướp hết thịt nướng, vừa uống rượu vừa ăn thịt vui không thể tả.

Quả thật là người vui nhất là người hồn nhiên nhất...

Mấy thằng tính toán nhiều, hay chơi xấu bạn tóc ưu bạc...
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 201: Đụng độ với thây ma cao cấp
Nhìn nữ nhân đã say quắc cần câu không biết trời trăng mây nước gì trước mặt, Trần Lâm không nhịn được lắc đầu.

Vị đại tỷ Bạch Sa này, một khi đã vui lên thì không biết sống chết gì nữa một hơi uống hết cả trăm bình huyết tửu, nàng không say đến chết đã là một kỳ tích rồi.

Dĩ nhiên kug tích này là do nhục thân quá mức không bố của nàng ta mang lại.

Từ khi thành huyết tổ của huyết tộc, Trần Lâm luôn tự tinh vào sức mạnh nhục thể siêu việt của mình, nhưng hôm nay Trần Lâm mới hiểu được cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn.

Quả thật đến đổi lại là Trần Lâm, một hơi uống hết cả trăng bình huyết thủ thì chắc chắn ngày này năm sau chính là ngày dổ của huyết tổ đại nhân, từ đó có hể thấy được sự trên lệch về mặt thể chất giữ Trần Lâm và Bạch Sa là rất lớn, thế nên nếu không xét đến trang bị hay chiêu số mà chỉ xét đến sức mạnh thuần tuy, thì Bạch Sa hoàn toàn có thể đánh cho vị huyết tổ đại nhân này răng rơi đầy đất...

Tuy nhiên khi nhìn Bạch Sa ngủ say như chết, Trần Lâm chỉ vô thức bật cười, bà cô này làm gì có khả năng làm kẻ thù của Trần Lâm...

Khoảng thời gian tiếp xúc với bà cô này, tuy không nhiều nhưng Trần Lâm vẫn hiểu rõ được tính khí của nàng ta, nói trắng ra là thân to không não nhà lại có điều kiện, may mắn là đυ.ng phải “bạn tốt” như Trần Lâm nếu không đã bị người ta ăn sạch rồi.

Dĩ nhiên cái giá phải trả khi dám đυ.ng đến Bạch Sa là không nhỏ, nàng ta không chỉ nhà có điều kiện mà còn cực kỳ quyền lực thuộc diện nhà mặt phố bố làm to.

Trong quá trình nhậu nhẹt, Trần Lâm cũng hiểu được đại khái tình hình gia phả của Bạch Sa.

Nhìn chung trừ lão cha của nàng ra, thì Bạch Sa còn có thêm ba anh chị em khác, mỗi người quản lý cả một vùng đại hải rộng lớn diện tích gấp chục lần huyết tộc chứ không ít.

Như thế một người quản lý lãnh thổ gấp 10 lần huyết tộc, nhưng vậy bốn anh chị em nàng cộng lại đã gấp 40 lần huyết tộc.

Huống hồ đó chỉ là lãnh thổ còn tộc nhân dưới trướng thì cứ thế mà nhân lên.

Ngoài ra đó là vùng lãnh thổ của các anh chị em của Bạch Sa, còn lão cha của nàng thì không cần phải nhắc đến chi cho đau lòng.

Quả thật với lực lượng hùng hậu như vậy, đυ.ng đến Bạch Sa xem như bước một chân vào quỷ môn quan.

May thay Bạch Sa là một sinh vật biển, lãnh địa của nàng quản lý cũng ở dưới biển không hề có chút mâu thuẫn nào với một sinh vật trên cạnh như huyết tộc.

Thậm chí nếu lãnh thổ của Bạch Sa tiếp giáp với huyết tộc thật, thì với quan hệ huynh đệ kéo sơn gắn bó giữa Trần Lâm và Bạch Sa sẽ đem đến rất nhiều lợi thế cho huyết tộc.

Nghĩ đến đây Trần Lâm khẽ mỉm cười quỷ dị, để con ma men Bạch Sa an ổn ngu một giấc, Trần Lâm dẫn theo Anna rời khỏi nhà của nàng.

Hiện tại việc tìm kiếm trang bị giúp tăng khả năng hấp thụ năng lượng cho lãnh địa huyết tộc ở thành phố Thanh Thủy chỉ có thể tạm gác lại một bên chờ đợi may mắn đến với mình.

Tuy nhiên, lần này Trần Lâm đến Thánh Thành không chỉ để kiếm trang bị cho lãnh đại, thứ kia quá mức hy hữu Trần Lâm cũng không đặt quá nhiều lòng tin vào Bạch Sa.

Chuyến đi này mục đích chính là để trang bị thêm cho đám người Phương Tuyết...

Hiện tại vũ khí các nàng đã có đủ, nhưng trang bị phòng thủ thì vẫn chưa có.

Lúc đầu Trần Lâm muốn cho các nàng ăn chút đau khổ nhưng với tình hình hiện tại chỉ có thể đẩy nhanh tốc độ.

.

Bước đi trên đường phố tấp nập của Thánh Thành...

Vô số những sinh vật đủ mọi thể loại, kích thước đi qua đi lại, từ người hổ, người sói, người chuột hay đến ngay cả thây ma cũng có mặt, chỉ có nhân loại vẫn tương đối ít.

Nhưng Trần Lâm không mấy quan tâm không nhanh không chậm bước đi, mục tiêu chính là khu chế tạo, Trần Lâm muốn làm cho bốn nữ nhân của mình mỗi người một bộ chiến phục tránh cho việc mỗi lần chiến đấu đều phải chửa thương nữa, tranh thủ thời gian cày cấp nhanh nhất có thể.

Tuy nhiên khi bước vào khu Nhiệm Vụ Đường, Trần Lâm vô tình phát hiện một nhóm nhân loại.

Dĩ nhiên nhân loại cũng không có gì đánh để chú ý, Trần Lâm chỉ chú ý nữ nhân duy nhất trong nhóm người kia mà thôi.

Nữ nhân kia Trần Lâm đã tường gặp qua trong Thánh Thanh, nàng ta chính là ca sĩ Bạch Ngọc, một ca sĩ kiêm nghệ sĩ âm nhạc khá nổi tiếng, thậm chí trước mạt thế Trần Lâm còn từng là fan cứng của nàng và đến bây giờ vẫn vậy...

Chỉ là ngày xưa là thần tượng của Trần Lâm, còn ngày nay huyết tổ đại nhân muốn bắt nàng ta về làm thú nhún nhiều hơn.

Tuy nhiên đám nhân loại kia lại gặp chút phiền phức.

Đứng trước nhóm người của Bích Ngọc, không ngờ lại là một thây ma cao cấp hình thể đồ sộ, thân trên để trần lộ ra cơ bắp cuồng cuộn cùng nước da màu tím sẫm đặc trương của thây ma.

Tuy nhiên lúc này thây ma cao cấp kia lại đang cười như không cười nhìn nhóm người Bích Ngọc.

Với chất giọng then thét vô cùng chói tai, thây ma cao cấp kia đầy khinh miệt nhìn nhóm nhân loại trước mặt nói.

- Đám sâu bọ các ngươi cũng dám đến đây sao, ta còn nghĩ các ngươi chỉ biết trốn trong ổ chó của mình chứ.

Bị tên thây ma trước mặt khinh miệt, tên anh tuấn thanh niên trong nhóm nhân loại không nhịn được tiến lên lạnh giọng nói.

- Một khối tử thi có thể đến đây vì cái gì chúng ta không thể đến.

Khối tử thi trong lời nói của anh tuấn thanh niên kia rõ ràng là nhắm đến con thây ma kia...

Tuy sẽ theo một góc độ khoa học, thây ma không phải là tử thi mà là nhân loại bị nhiễm thi độc rồi biến đổi thành một sinh vật mới là thây ma...

Xét theo một góc độ nào đó khá giống với “trích huyết” của Trần Lâm, tuy nhiên nhân loại vẫn luôn quan điểm rằng, thây ma là tử thi hóa thân thành.

Dĩ nhiên, những thây ma cao cấp đã có trí tuệ nhất định không thích bị gọi là tử thi, càng không thích nhân loại những sinh vật có thể xem như nguồn gốc của chúng...

Thật tế không hiểu vì lý do gì khá nhiều sinh vật đều không thích nhân loại.

Nhờ có Trần Lâm huyết tộc có thể xem như đỡ nhất, tuy nhiên cũng tương tự thây ma, đám người Hồng Ánh cũng không thích bị nhân loại gọi là dị tộc, thậm chí sẵn sàng chơi khô máu với nhân loại nếu những từ ngữ không ai lọt vào tai mình...

Tuy nhiên con thây ma trước mặt tỉnh hơn vẻ bề ngoài của mình rất nhiều, nó không hề tức giận mà chỉ cười khinh miệt nói.

- Thịt của nữ nhân kia thật là ngon nha...

Nghe thấy thế đám nhân loại không khỏi kinh ngạc...

Tuy nhiên rất nhanh họ hiểu được con thây ma cao cấp kia muốn nói gì, nộ hỏa trong lòng bùng cháy ai nấy đều siết chặc hai nắm tay nhìn chằm chằm con thây ma kia...

Hai quân nhân trong nhóm không nhịn được muốn xông lên sống mái với con thây ma kia.

Rõ ràng nhóm nhân loại này và con thây ma kia có mâu thuẫn từ bên ngoài.

Nghĩ lại cũng dể hiểu, không có mẫu thuẫn thì việc gì lại đôi co trong Thánh Thành nơi cấm đánh nhau này làm gì, rất có thể nhóm nhân loại đã chiến đấu với con thây ma kia và đã chịu thiệt không ít, thậm chỉ một người trong số họ còn bị con thây ma ăn sống.

Đáng ghét hơn là bên ngoài, tuy không hiểu chuyện gì như những con thây ma cao cấp khác nghe đến chuyện ăn thịt cũng cười phá lên phụ họa, dù sao lăng nhục nhân loại vẫn là niềm vui chảy trong huyết quản của chúng...

Thanh âm chói tai như muốn lăng nhục đám nhân loại vang lên cả con phố, chỉ là không chỉ nhân loại gần đó mà không một chủng tộc nào khác lên tiếng, chỉ đứng một bên xem kịch...

Dù sao mạt thế hàng lâm khiến hơn 90% dân số nhân loại thành thây ma...

Tuy hoạt động rải rác khấp nơi nhưng đây vẫn là một con số không nhỏ, thi tộc có thể xem như chủng tộc hùng mạnh bậc nhất tinh cầu này.

Ngoài ra chúng còn cực kỳ bài ngoại bao che cho đồng loại không thua gì huyết tộc, thế nên rất ít chủng tộc muốn dây vào cái của nợ này chỉ đứng bên ngoài xem kịch.

Tuy nhiên không phải tất cả...

- Cười...!cười cái con kẹt...

- Cười khó nghe chết đi được, các ngươi đang làm ô nhiễm không khí đó có biết không.

Bất chợt một thanh âm vang lên cắt ngang tiếng cười quả đúng là vô cùng chói tai kia, khiến không ít chủng tộc nhấn like.

Từ bên trong đám người đang đứng xem, Trần Lâm ngoái ngoái lỗ tai đi ra không chút sợ hãi đối đầu với tên thây ma cao cấp...

Bên kia tên thây ma cao cấp cũng nhíu mày đánh giá vị khách không mời này...

Về tổng thể Trần Lâm khá giống nhân loại, thân mặc hắc y khoát một cái áo choàng tím phía sau, tóc trắng xõa dài đến vai được cột lên cao, một bên mắt bị bịt kích lại tựa như độc nhãn long...

Tuy nhiên bằng vào bản năng của mình, con thây ma cao cấp kia vẫn nhận định Trần Lâm không phải nhân loại, bở kẽ nó không cảm thấy chán ghét nhiều như khi tiếp xúc với nhân loại.

Rất có thể tên lông trắng trước mặt là một dị sinh vật nhân hình nào đó.

Ý thức được việc này con thây ma kia lạnh giọng nói.

- Lông trắng đây không phải chuyện của ngươi, khôn hồn thì mau cút đi.

Dám kêu huyết tổ đại nhân cút đúng là chán sống, nếu đây không phải là Thánh Thành thì Trần Lâm đã sớm cho con thây ma kia bay đầu.

Tuy nhiên làm sao huyết tổ đại có thể đấu võ mồm thu một con thây ma, thế nên vị đại nhân khó ư nhất huyết tộc chỉ bật cười lắc đầu nói.

- Sao lại không liên quan đến ta...

- Ngươi là quẩn đυ.c cái lỗ tai của ta nãy giờ mà bảo không liên quan.

- Nói thật nếu đây không phải là Thánh Thành ta đã cắt đầu ngươi xuống làm banh đá từ lâu rồi...

- Lông trắng ngươi đúng là không biết chữ chết viết thế nào...

Nhận thấy tên kia rõ ràng có ý kiếm chuyện, con thây ma cao cấp kia vô cùng lạnh lùng nói.

Ngược lại Trần Lâm đã bật mod kiếm chuyện không chịu yếu thế đối đầu trước con thây ma, không khí sặc mùi thuốc súng lang ra cả con phố.

Tuy nhiên trước khi hai bên xung đột, một tên nam nhân mập mạp để râu cá trê, mặc trên người một bộ veston đen vô cùng đúng lúc xuất hiện mỉm cười thân thiện nhìn Trần Lâm và con thây ma nói.

- Các vị Thánh Thành nghiêm cấm đánh nhau.

- Nếu các vị nóng quá có thể ra ngoài tìm nhau quyết đấu hoắc là...!đến đấu trường solo để xem ai là con gà...

Nhìn tên tên mập mặc áo veston đột nhiên xuất hiện rõ ràng là quản sự của Thánh Thành, con thây ma cao cấp không dám đối cứng với hắn chỉ cười lên khiêu kích nói.

- Được, đánh thì đánh ta sợ tên lông trắng kia sao.

- Chỉ là không biết hắn có gan không mà thôi.

Nghe thấy tên thây ma cao cấp kia khıêυ khí©h, Trần Lâm chỉ mỉm cười liếc nhìn tên quản sự mập kia.

Rõ ràng hắn ta có thể đến sớm hơn, nhưng hắn lại đợi đến lúc đôi bên xung đột nóng máy nhất mới bước ra, tất cả chỉ để kích động đôi bên đánh nhau chứ giảng hòa gì, đúng là hắc ám.

Tuy nhiên ngươi ta đã tìm đến cửa, Trần Lâm cũng không cần thiết phải từ chối mỉm cười nói.

- Được ta cũng muốn xem thi tộc có bản lĩnh gì...

Nói xong Trần Lâm nghênh ngang bước đi tiến đến khu đấu trường.

Thấy thế thây ma cao cấp cũng hừ lạnh tiến đến khu đấu trường, chỉ có tên mập quản sự là mỉm cười toe toét, tiền tới rồi không cười mới là lạ.

Ngược lại nhóm nhân loại thì bốn mắt nhìn nhau không hiểu chuyện gì.

Tên anh tuấn thanh niên kia liếc nhìn đoàn người đang hùng hổ đi xa lắc đầu nói.

- Con thây ma khôn kiếp kia, lão tử nhất định sẽ san bằng thi triều của hắn.

- Đi chúng ta trở về.

Nói xong tên kia muốn phát tay rời đi.

Tuy nhiên nhóm người của hắn không ai làm theo ánh mắt chỉ nhìn Trần Lâm đang đi phía xa.

Lúc này một trong hai vị quân nhân không nhịn được tiến lên lắc đầu nói.

- Thiếu gia, thiếu niên kia đứng ra giúp chúng ta mới phải đánh nhau với tên thây ma kia.

- Tuy không mất mạng nhưng thù oán đã kết, chúng ta cũng nên đi theo ủng hộ hắn.

Nghe thấy thế tên quân nhân còn lại cũng gật đầu nói.

- Phải tiểu tử kia tuy có chút cổ quái nhưng rất có thể là nhân loại, nhân loại chúng ta phải nên bảo vệ cho nhau.

Nói xong hai tên quân nhân không nhịn được liếc nhìn Trần Lâm phía xa...

Trông thấy Trần Lâm chỉ có một mình, còn phía con thây ma cao cấp kia thì được sự hộ tống của mấy chục con thây ma khác, quả thật là quá mức tương phản.

Liếc mắt nhìn nhau, hai tên quân nhân cúi đầu trước tên anh tuấn thanh niên kia rồi không khách khí quay người rời đi, chạy theo Trần Lâm đến khu đấu trường.

Thấy thế tên anh tuấn thanh niên mặt trắng bệt ra nghiến răng nghiến lợi.

Bên cạnh hắn, Bạch Ngọc cũng không nhịn được liếc nhìn Trần Lâm phía xa rồi nhìn qua hai vị quân nhân cuối cùng là nhìn lại tên anh tuấn thanh niên bên cạnh.

Thật tế Bách Ngọc có ấn tượng với tên thanh niên tốc trắng kia, khi lần đến Thánh Thành nàng đã gặp hắn một lần, hắn còn đồi xin chữ ký của nàng.

Hiện tại hắn đứng ra giúp đỡ Bích Ngọc rất muốn đi theo ủng hộ.

Khẽ suy nghĩ một lúc, Bích Ngọc cũng không nhịn được liếc nhìn anh tuấn thanh niên nhỏ giọng nói.

- Thiếu gia, ta nghĩ chúng ta cũng nên đi theo, nếu không chuyện này mà đồn ra ngoài không có lợi cho ngài.

Nghe thấy thế anh tuấn thanh niên nhíu mày suy nghĩ rồi cắn răng gật đầu nói.

- Được chúng ta xem tên kia có bản lĩnh gì.

Nói xong anh tuấn thanh niên phất tay bước đi, thấy thế Bích Ngọc chỉ biết cười khổ chạy theo.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 202: Đấu trường
Khu Đấu Trường, quần thế kiến trúc khổng lồ bật nhất Thánh Thành với vô số các ngôi nhà bao quanh một Đấu Trường to lớn ở trung tâm.

Nhìn chúng Đấu Trường làm một công trình kiến trúc to lớn có hình tròn, khá giống với các đấu trường thời La Mã cổ đại.

Nơi đây không chỉ là sàn đấu phân định thứ bậc trên Đấu Trường bảng của những cá nhân hay đại tộc, mà còn là nơi giải quyết mâu thuẫn của những người chơi trong Thánh Thành.

Dĩ nhiên, hệ thống không chó má đến mức thu phí thuê sàn đấu gì đó với hai con gà chọi đang cương nhau.

Tuy nhiên lại thu phí người xem, ai muốn vào xem kẽ khác solo thì phải mua vé mới được vào xem, không nhiều lắm chỉ 10 thần tệ.

Thế nên chỉ tính sơ sơ gần 20 tên thây ma đi theo góp vui hệ thống đã chắc suất thu về 200 thần tệ.

Ngoài ra, Trần Lâm và thây ma kia mâu thuẫn ngay tại khu Nhiệm Vụ Đường, khu phố có thể xem như nhộn nhịp nhất Thánh Thành, vì thế cũng thu hút sự chú ý của không ít kẽ thích hóng chuyện lẫn không thích hóng chuyện.

Không chỉ thế, hệ thống còn rất biết marketing khi trước cổng vào Đấu Trường rộng lớn, một bảng quảng cáo hình Trần Lâm và con thây ma cao cấp kia hiện lên tựa nhưng long tranh hổ đấu.

Khiến người xem đã lên đến con số không tưởng, đem về một lượng thần tệ không lồ cho hệ thống.

Quả thật nếu Đấu Trường không phải do hệ thống tạo ra, sở hữu một pháp tắc không gian nhất định, chỉ sợ đã không đủ sức chứa với lượng người xem động nghịt...

Có thể nói gần như tất cả người chơi bất kể chủng tộc có mặt tại khu Nhiệm Vụ Đường lúc đó đều đến đây xem, đem đến một lượng thần tệ khổng lồ cho hệ thống.

Thảo nào tên quản sự kia một lòng kích động Trần Lâm và con thây ma cao cấp đánh nhau đến vậy.

Bên dưới sàn đấu trường rộng lớn...

Dĩ nhiên không phải sân đất gì cả mà là một quản trường đá rộng lớn có phần sang trọng, người xem có thế từ bốn phương tám hướng nhìn thấy mọi hoạt động sân đấu...

Tuy nhiên nó không phải chiến trường, mà chỉ là nơi cho khán giả xem mắt hai con gà chọi tiện bề cho việc...!cá cược mà thôi...

Phải cá cược, mọi người chơi vào Đấu Trường xem đều có thể đặc cược cho bất kỳ bên nào, một hình thức bài bạc của hệ thống, khiến người đứng đắn như Trần Lâm kiến quyết phản đối.

Dĩ nhiên nguyên nhân sâu xa chính là vì với tinh thần Esport, người tham gia trực tiếp chiến đấu không có quyền tham gia cá cược, khiến Trần Lâm không ăn được cơm cháo gì trong chuyện này, không phản đối mới là lại.

Khẽ thở dài tiếc nuối vì không mang theo ai để đặt cược giùm, Trần Lâm chỉ có thể mỉm cười thân thiện nhìn thây ma trước mặt thầm nghĩ.

- Hôm nay, lão tử không đánh cho ngươi ba má nhìn không ra thì ta không mang họ Trần...

Bên phía đối diện, con thây ma cao cấp cũng không mấy thiện chí nhìn Trần Lâm, sát khí cuồng cuộn tỏa ra như muốn ăn tươi nuốt sống Trần Lâm.

Thấy hai con gà chọi đang dương cung bạt kiếm, tên quản sự mập mỉm cười như trăm hoa đua nở nói.

- Hai vị đã sẵn sàng chưa, nếu không có chuyện gì trận chiến có thể bắt đầu, người xem đang khá là nóng lòng rồi.

- Mà nhắc hai vị một câu, tuy chiến đấu trong đây không mất mạng nhưng đau đớn vẫn có, bẻ dò bẻ tay hay băm thành từng mảnh đều có thể cảm nhận được nha...

Nhận thấy “gợi ý” của tên quản sự mập kia, con thây ma mỉm cười man rợ nói.

- Lông trắng ta sẽ cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết.

Nghe thấy thế Trần Lâm chỉ bĩu môi nhìn tên quản sự nói.

- Ta có ý kiến.

Thấy thế tên thây ma kia khinh bỉ nhìn Trần Lâm cười lớn nói.

- Lông trắng ngươi sợ rồi sao, chỉ là bây giờ muốn trốn cũng đã muộn rồi.

Nghe thấy thế tên quản sự mập cũng gật đầu, vé đã bán rồi không thể trả.

Trần Lâm không muốn đánh cũng phải đánh, nếu không sẽ không yên với hệ thống.

Tuy nhiên Trần Lâm chỉ khinh bỉ nhìn con thây ma và tên quản sự mập nói.

- Ai bảo ta không muốn đánh...

- Ta chỉ muốn đặc cược chút gì đó, không biết xác chết nghèo kia dám chơi không mà thôi.

Chiến đấu trong Đấu Trường không mất mạng, cùng lắm chỉ là chút đau đớn.

Thế nên hai tên máu chó cần một cái gì đó kí©h thí©ɧ hơn và đó không gì hơn chính là đặc cược.

Khác với cá cược khi hệ thống làm “chủ xị” chịu trách nhiệm thu lấy thần tệ từ người xem và trả cho người thắng, thế nên hệ thống mới cấm người tham gia chiến đấu cá cược, nhằm hạn chế việc..

bán độ.

Còn hình thức đặc cược này lại khác, hai bên sẽ đặc cược một khoảng thần tệ hay một vật gì đó tương ứng, bên nào thắng sẽ ăn hết vô cùng đơn giản.

Hệ thống chỉ chịu trách nhiệm làm trọng tài và giữ đồ dùm, không hề ảnh hưởng gì đến quyền lợi của bản thân, thế nên hệ thống không hề cấm, thậm chí còn ủng hộ...

Huống chi, có thêm gì đó đặt cược thì sẽ khích thích hơn không chỉ với hai người trực tiếp đấu mà cả với người xem, từ đó tăng “view” của Đấu Trường lên, thu hút nhiều người đến xem hơn, dẫn đến nhiều thần tệ hơn...

Ngoài ra đây cũng là cơm cháo duy nhất mà hai người đánh nhau có thể húp được, dĩ nhiên chỉ có bên ăn thì húp được, còn thua thì mất trắng.

Kẻ lười biếng nhớt thây như Trần Lâm làm gì chịu chỉ đánh chơi mà không thu được lợi ít gì.

Bên kia con thây ma cao cấp nghe thấy Trần Lâm muốn đặc cược thì không nhịn được cười lớn...

Thi tộc có ưu thế tuyệt đối về mặt thể chất, cấp thấp thì không nói nhưng ở cấp cao thì trừ long tộc hay một số thú tộc đặc biệt ra, còn lại có mạnh dạng tiên bố cùng cấp độ muốn thắng được thi tộc là vô cùng khó, vậy mà tên này lại muốn đặt cược đúng là không biết trời cao đất dày...

Tuy nhiên người ta đã dân đến miệng, con thây ma kia cũng không bỏ qua.

Nghĩ là làm con thây ma vung tay lây ra một thanh đao phẩm chất lam lạnh giọng nói.

- Lông trắng, đây là thanh đao phẩm chất lam, ngươi có dám lấy thứ tương tự ra đặt cược hay không?

Tuy nhiên nhìn vào thanh đao trong tay con thây ma, Trần Lâm không nhịn được bĩu môi nói.

- Đúng là đồ xác chết nghèo, có thanh đao phẩm chết lam mà cũng dám đem ra.

Nghe Trần Lâm nói thế toàn trường đều chấn động, đối với một người chơi bình thường, trang bị lam có thể xem như bảo vật rồi, vậy mà tên kia không hề xem ra gì không biết là đại gia thật hay đại gia dỏm đây.

Tuy nhiên trước sự bàn tán soi nổi của toàn trường, một ánh sáng tím hiện ra khiến toàn trương im bật.

Trên tay Trần Lâm không biết từ lúc nào đã xuất hiện một khối bia đá ánh lên tia sáng tím huyền bí.

- Trang...!trang bị tím...

- Con bà nó hắn ta dùng trang bị tím để đặt cược...

Không biết là ai không nhịn được hét lên đánh động toàn trường.

Mọi người cũng giắt mình nhìn khối bia đá trong tay Trần Lâm, không ngờ tên kia lại máu chó như vậy đem trang bị tím ra đặt cược.

Lúc này toàn trường một lần nữa xao động, tuy nhiên đa phần ánh mắt đều nhìn về phái con thây ma kia xem hắn có dám đem một trang bị tím ra cược hay không.

Bên dưới sàn đấu tên quản sự mập cũng giật mình không kém, cuộc đời hắn từ lúc làm quản sự Đấu Trường đến nay, số lần người chơi đem trang bị tím ra đặt cược chưa đến 10 lần, vậy mà hôm nay lại đυ.ng phải còn đυ.ng phải một trang bị tím độc nhất.

Phải biết trang bị đỏ và vàng là gần như không thể sở hữu được theo cách thông thường, thể nên trang bị tím là bảo vật vô giá.

Trừ khi chủng tộc nào đó bị hạn chế không thể dùng được, cũng không thân với chủng tộc khác để trao đổi thì mới đem ra đấu giá kiếm lời...

Vậy mà hôm nay lại có tên máu chó đem ra đặc cược, quả thật là vô cùng...!tốt.

Làm như vậy nhiệt khí sẽ tăng lên, người chơi sẽ quan tâm nhiều hơn đến khu Đấu Trường, thậm chí từ khóa “thằng ngu máu chó đem trang bị tím ra đặc cược” sẽ rất có thể là hot trend và quan trong hơn hết hắn sẽ được lên chức...

Trông thấy tiền đồ rộng lớn trong tương lai, tên quản sự mập đột nhiên thấy Trần Lâm thật là đáng yêu.

Bên kia con thây ma cao cấp thấy Trần Lâm không khách khí lấy ra một trang bị tím để đặt cực không nhịn được nhíu mày.

Đặt cược chỉ là phần chơi phụ mà thôi, muốn chơi hay không là quyền của hắn, dù sao Trần Lâm đã lên sàn đấu rồi không có khả năng không đánh, con thây ma kia hoàn toàn có thể không đặc cược, tuy nhiên làm như thế sẽ rất mất mặt.

Thế nên sau một hồi suy nghĩ, con thây ma cao cấp vẫn là một thây ma dù có trí tuệ nhất định nhưng vẫn không thể bì được Trần Lâm.

Bị Trần Lâm khiêu kích, nó cắn răng lấy ra một thanh thiết côn phẩm tím ra quyết chơi khô máu với Trần Lâm.

Tuy nhiên khi thấy thanh thiết côn kia tên quản sự mập lại nhíu mày lắc đầu.

- Không đồng giá, bia đá kia là trang bị tím độc nhất còn thiết côn chỉ là tím phổ thông mà thôi.

- Nếu muốn đặt cược ngươi nên lấy một trang bị tím động nhất ra, hoặc là bỏ thần tệ với giá tương ứng.

Nguyên tắc là nguyên tắc, tên quản sự mập không thể là trái nguyên tắc của cuộc chơi để cho Trần Lâm, một người mà hắn đột nhiên cảm thấy vô cùng đáng yêu phải chịu thiệt được.

Tuy nhiên, không biết vô tình hay cố ý mà tên quản sự mập lại nó ra giá trị tím độc nhất của bịa đá kia khiến toàn trường một lần nữa oanh động.

Phải biết tím độc nhất là vật hy hữu, chỉ có thể cầu vào may mắn không thể trực tiếp mua được, vậy mà hôm lại có tên điên đem nó ra đặt cược chơi, quả thật là quá mức điên cuồng, sự tích này chỉ sự sẽ còn vang xa đến hậu thế sao này.

Chỉ tội nhất cho con thây ma cao cấp, tự dưng bị kéo vào cuộc chơi với tên điên Trần Lâm, lúc này khuôn mặt tím đáng thương đã trắng bệt.

Chỉ là nhìn vào ánh mắt đầy khinh bỉ của Trần Lâm, con thây ma kia gần như hóa điên cắn răng lôi ra một chiếc găng tay màu cổ đồng.

Thấy chiếc găng tay kia, ánh mắt Trần Lâm không khỏi sáng lên, găng tay tuy có tính công kích nhất định những vẫn được tính là trang bị phòng thủ cực kỳ hợp với huyết tộc.

Chỉ là con thây ma kia quá phèn, khi chỉ có một chiếc nhưng với người đang thiếu trang bị nhưng Trần Lâm cũng không chê mà nhận lấy nó.

Huống hồ hôm nay Trần Lâm quyết tâm lột sạch con thây ma cao cấp kia.

Thực tế từ đầu Trần Lâm đã nhắm vào nó rồi.

Tất cả đều đến từ Bách Ngọc...

Dĩ nhiên không phải là Trần Lâm quan tâm đến nàng ta, mà là cậu đoán được vị trí đại khái của nàng ta...

Theo như Trần Lâm biết được, trước mạt thế Bích Ngọc đã lưu diễn tại vùng duyên hải, như thế nàng ra rất có thể đang phục vụ con chính quyền Lôi Chấn, từ đó có thể suy ra được nàng ta đang ở một trong ba nơi Vũng Hải, Viễn Đông và Phần Thiên.

Vũng Hải thì không thể nào, Trần Lâm đang ở Vũng Hải nhưng không hề gặp nàng ta và nhìn cách ăn mặc của các quân nhân đi cùng cũng không giống với người chỉ sống tru trú trong nội thành, thế nêu Vũng Hải có thể loại trừ.

Như thế chỉ còn lại Phần Thiên và Viễn Đông, nếu Bích Ngọc ở Phần Thiên thì không sao, nhưng nếu ở Viễn Đông thì lại khác.

Viễn Đông hay pháo đài Viễn Đông là cứ điểm quân sự phòng thủ bờ biển Đông Hải và thi đàn ở phía nam...

Mà thi đàn ở phía nam chính là thi đàn mà anh bạn Côn Khôi, người quen củ của Trần Lâm đang nương nhờ.

Như thế nếu thực sự Bịch Ngọc ở Viễn Đông, con thây ma kia chắc chắn có liên hệ với Côn Khôi,

Giận cá chém thớt, Trần Lâm không ăn sạch con thây ma kia mới là chuyện lạ...
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 203: Đấu trường 2
Thù oán chất chồng, Trần Lâm nhếch mép mỉm cười nhìn con thây ma trước mặt đầy khıêυ khí©h...

Ngược lại, con thây ma cao cấp lúc này cũng tràn đầy nộ hỏa, muốn nhanh chóng cho Trần Lâm biết thế nào lễ độ, dù sao nó cũng có lòng tin tuyệt đối vào sức mạnh của bản thân.

Nếu đánh bại Trần Lâm trang bị tím kia cũng sẽ thuộc vệ nó.

Thấy hai bên đang dương cung bạt kiếm nhìn nhau, tên quản sự mập không khỏi mỉm cười hài lòng nói.

- Được nếu các vị đã không còn ý kiến gì nữa, trận đấu chính thức bắt đầu!

Sau hiệu lên của tên quản sự mập, bạch quang lóe lên bảo phủ lấy Trần Lâm và con thây ma cao cấp.

Không gian biến đổi, cả hai được dịch chuyển đến một cánh rừng nguyên sinh rộng lớn.

Dĩ nhiên là do hệ thống tạo ra.

Trên Đấu Trường hình ảnh lập thế của hai người được chiếu lên cho toàn bộ khánh giả xem, quả thật công nghệ vô cùng tốt.

Chỉ là nhìn thấy map đấu là rừng rậm, đám thây ma không khổ vui mừng cười lớn.

- Đấu trong rừng tên thây ma kia ăn chắc rồi...

Một tên thây ma có lẻ là đồng đội với con thây ma kia không nhịn được kích động cười lớn...

Dù hình thể có phần to lớn, nhưng con thây ma cao cấp đối đầu với Trần Lâm là một con tốc độ hình thây ma tiến hóa mà thành, đấu trong địa hình rừng rậm chính là sở trường của nó.

Bên kia đám người Bách Ngọc thấy map đấu là rừng nguyên sinh cũng không nhịn được lo lắng.

Họ từng không ít lần đối đầu với con thây ma kia nên hơn ai hết biết rõ sức mạnh của nó.

Lúc này một trong hai quân nhân không nhịn được vỗ lên ghế lắc đầu nói.

- Moá nó! Sau lại xui xẻo như vậy gặp ngay map rừng rậm.

Nghe thấy thế Bích Ngọc cùng mọi người chỉ biết lắc đầu thở dài.

Để đảm bảo tính công bằng cho trận chiến, hai bên điều được dịch chuyển đến một không gian ngẫu nhiên do hệ thống tạo ra, như thể có thể thỏa sức đánh đấm, ai thuộc dòng sát thủ hay xạ thủ cũng có thể lợi dụng địa nhìn để chiến đấu, chứ đánh nhau trên quản trường trống trải team xạ thủ cô như bỏ...

Tuy nhiên cái sự ngẫu nhiên của map đấu cũng đem đến nhiều trường hợp khá là oái oăm, kiểu như một hung thú dưới nước đem đến map sa mạc thì coi như xác định khỏi đánh.

Ngoài ra hệ thống cũng đảm bảo tính công bằng cho trận đấu, khi cả hai bên đều sẽ được đưa về cấp độ tương đương nhau, trang bị tím cũng bị hạ sức mạnh xuống chỉ tầm trang bị lam.

Nhưng thế bất kỳ một bên nào cũng không thể lấy cấp độ hay trang bị ra đè.

Đó cũng là lý do mà con thây ma cao cấp không hề sợ hãi dám solo với Trần Lâm.

Nếu bỏ qua trang bị thì thây ma có ưu thế tuyệt đối, phải biết sức mạnh lớn nhất của thây ma đến từ thi độc trong chính bản thân chúng, bị chúng lây nhiễm thi độc hệ thống sẽ xem như thua cuộc.

Huống chi xét về sức mạnh nhục thân, thây ma cũng thuộc dạng top chứ không thấp.

Tuy nhiên con thây ma kia không hề biết rằng, Trần Lâm nói riêng và huyết tộc nói chung đều có một thứ còn hack game hơn cả, đó không gì khác chính là trang bị cam.

.

Bạch quang lóe lên che khuất tầm nhìn của Trần Lâm.

Khi lấy lại được thị lực, Trần Lâm đã thấy mình đang đứng trong một cánh rừng nguyên sinh rộng lớn, chỉ là ngoài cây ra thì không có động vật nào khác khiến Trần Lâm không nhịn được bĩu môi.

- Hệ thống này đúng là lười biếng, ít ra cũng phải tao ra mấy con chim thú cho nó đang dạng sinh học một chút chứ...

Khẽ khinh bỉ vì độ lười biếng của hệ thống, Trần Lâm muốn đánh nhanh thắng nhanh lập tức phát động quỷ nhãn.

Trong chiếc bịt mắt màu đen của Trần Lâm, hai con ngươi quỷ dị của song đồng quỷ nhãn cấp tốc xoay tròn, phạm vi mấy trăm met xung quanh đều được thu về tầm nhìn của Trần Lâm.

Thực tế kỹ năng Góc Nhìn U Linh của trang bị U Linh Quỷ Nhãn gắn trên mắt Trần Lâm hoàn toàn có thể khiến cậu quan sát được xa hơn, như đây là trong đấu trường hệ thống đã hạn chế khiến nó chỉ có thể soi được phạm vi mấy trăm met.

May thay đúng như Trần Lâm đã khinh bỉ, ở đây ngoài cây ra thì không có sinh vật sống nào khác, để tìm được một con thây ma là không mấy khó khăn.

Quả là công bằng cái con cưa...

Hệ thống tạo ra map đấu này chính là cố ý thiên vị mấy tên sát thủ hay những tên có năng lực liên quan đến quan sát.

Không cần đến quỷ nhãn của Trần Lâm, bản thân Yến Nhi sử hữu năng lực gọi chim của mình cũng đã có ưu thế rất lớn ở đây.

Cứ thế sau một lúc “quan sát” Trần Lâm đã phát hiện ra một chuyển động la đang tiếp cận gần phạm vi của mình.

Khẽ mỉm cười quỷ dị Trần Lâm rút ra Tà Nguyệt đao đeo bên hông.

Cầm lấy Tà Nguyệt đao đưa lên cao như một ngọn giáo, hắc khí cuồng cuộn tỏa ra từ thanh tà đao khiến nó tựa như một hung vật được lấy ra từ trong địa ngục.

Chứng kiến cảnh đó, toàn trường đều không khỏi giật mình khinh sợ, vô sống những tiếng nghị luận không ngừng vang lên.

- Đm, hack game à, sao bảo trong Đấu Trường không được thể dung đến trang bị tím trở lên...

- Đậu xanh...!khí thế lớn như vậy trang bị lam không thể nào thực hiện được...

- Ăn gian, trắng trợ ăn gian...

- Ăn gian cái đầu ngươi, đây là hệ thống tên kia làm sao mà gian lận được...

- Phải đó, nếu hắn ta có thể gian lận cần quái gì bỏ công ra đánh đấm làm gì...

- Có lý, theo ta suy đoán hắc khí kia rất có thể là năng lực của tên kia, chắc thuộc dạng cường hóa vũ khí, tính ra cũng không phải là hiếm...

Vô số những tiếng nghị luận không ngừng vang lên, một chiêu của Trần Lâm khiến cho không ít người sụt sôi, thầm đánh giá tên một mắt kia rốt cuộc là chủng tộc gì từ đấu đến...

Tuy nhiên mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, khi hắc khí cuồng cuộn tỏa ra biến Tà Nguyệt đao thành một ngọn giáo đen thì huyết hỏa trong không gian giới chỉ cũng hưởng ứng cuộc vui.

Vô tận huyết hỏa cháy lên hừng hực cuộn tròn lấy hắc khí từ tà đao tỏa ra...

Dần dần biến Tà Nguyệt đao thành một ngọn giáo huyết hỏa cùng hắc khí đang xem vào nhau.

Nhắm chuẩn ngay hướng phát ra dao động cũng là hướng của con thây ma xấu số, Trần Lâm không hề chậm trễ ném ngọn hắc giáo được huyết hỏa gia trì về phía đó.

Ngọn giáo lao đi phát tang mọi vật cảng trên đường đi của nó, từng cây cổ thụ to lớn trực tiếp bị biến thành tro bụi, không gian cũng bị hai tuyệt thế bảo vật làm cho chấn động để lại một mảnh hoang toàng phía sau...

May thay hệ thông đã hạ chế khiến huyết hỏa chỉ phát huy sức mạnh ngang băng trang bị lam, nếu không thanh thể chỉ sợ còn lớn hơn.

Bên kia một thân ảnh gần như tàng hình cấp tốc duy chuyển.

Đó không ai khác chính là con thây ma cao cấp kia.

Vừa vào đấu trường nó đã vô cùng chuyên nghiệp lập tức phát động năng lực khiến bản thần gần như tàng hình, sao đó lại cảnh nhận vị trí của Trần Lâm.

Dĩ nhiên một sát thủ rừng sâu như nó phải có kỹ năng truy tung của riêng mình.

Tuy nhiên khi phát hiện ra Trần Lâm chỉ đứng một chổ giống như chờ chết, con thây ma cao cấp không nhịn được nhe răng cười, con gà lông trắng kia không hề biết duy chuyển, xem ra nó đã lo lắng dự thừa.

Nghĩ đến chuyện sẽ bẻ đầu tên ngu kia rồi lấy luôn trang bị tím của hắn, con thây ma cao cấp không nhịn được bật cười.

Đáng tiếc nụ cười của con thây ma đáng thương không kéo dài lâu khi mà một tia nguy hiểm từ phía xa bất chợt xuất hiện làm con thây ma cao cấp cũng phải giật mình.

Tuy nhiên, con thây ma xấu số không kịp làm gì nhiều khi mà sống nhiệt khủng khϊếp thiêu đốt vận vật đã ập đến.

Phái chân trời một thiên thạch tỏa ra hắc khí cùng huyết sắc chi khí phá không lao đến, mọi vậy trên đường của nó đều trực tiếp bị thiêu trụ.

Con thây ma đáng thương cũng không kịp ú ớ gì bị ngọn lữa nuốt chửng rồi biến thành tro bụi, tầm mắt của nó cũng biến thành một màu đen ưu tối.

- Đm cái What the heo gì vậy...

Bên trên quản trường không biết anh tây nào không nhịn được chữi ầm lên.

Màn hình chiến đấu cũng biết mất, thay vào đó là một dòng chữ Victoria lo lớn và hình ảnh người chiến thắng cùng cái tên của hắn bên dưới...!Bạch Phát Ma Đầu.

Tuy nhiên lúc này không ai quan tâm đến người chiến thắng chỉ tức giận chửi bới, họ bỏ ra 10 thần tệ đến đây xem đánh nhau, nhưng chưa đánh đấm gì đã hết phim khôn chửi mới là lạ.

- Đm...!làm ăn như con cưa...

- Trả lại tiên cho lão tử nếu không ta...!mét mẹ...

- Gian thương hệ thống chắc chắn đang gài chúng ta...

Bên dưới, bất chấp tiếng chửi bởi của khánh giả, Trần Lâm và con thây ma cao cấp một lẫn nữa trở về quản trường.

Chỉ làm Trần Lâm thì thong dong như không có việc gì, còn con thây ma lúc này thì thừ người xem ra vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Tuy nhiên khi thấy bảng thông báo Trần Lâm là người chiến thắng...

Con thây ma cao cấp mới giật mình hoàn hồn trở lại, nộ hỏa công tâm con thây ma điên cuồng rống lên.

- Không kiếp ngươi chơi bẩn, có gan thì đến đây lão tử lột da ngươi ra...

- Khốn kiếp...

Quả thật tội nghiệp cho con thây ma cao cấp kia chưa kịp đánh đấm gì, thậm chí cái bóng của đối thủ còn chưa thấy mà đã thua rồi, không nổi khùng mới là lại...

Tuy nhiên Trần Lâm lại không mấy quan tâm thu lấy bia đá của mình và cả chiếc găng tay của con thây ma rồi bỏ lại một câu.

- Tưởng mạnh lắm ai dè là con gà...

Nói xong Trần Lâm cười đểu với con thây ma cao cấp khiến nó phát điên rồi quay người phủi đít bỏ đi.

Thấy thế con thây ma cao cấp trực tiếp nổi khùng muốn xông lên lột da tên bỉ ổi chỉ biết đánh lén kia.

Tuy nhiên tên quản sự mập đã ngăn lại lạnh giọng nói.

- Trận chiến đã kết thúc, mọi mâu thuẫn cũng đã kết thúc.

- Trừ khi tên kia muốn đánh tiếp, nếu không ngươi không có quyền ra tay.

Nghe thấy thế con thây ma nghiến răng nghiến lợi nhìn Trần Lâm bỏ đi.

Tuy nhiên rất nhanh con thây ma đã nghĩ ra gì đó lạnh giọng gầm lên.

- Lông trắng có gan đánh với ta thêm trận nữa hay không?

Nghe thấy con thây ma ngu kia rốt cuộc cũng nói ra câu này, tên quản sự mập mỉm cười thở ra một hơi.

Trận chiến lúc này thật sự quá máu chó, không để hai tên này đánh thêm trận nữa chỉ sợ khán giả sẽ dở Đấu Trường này lên mất.

Ngược lại, Trần Lâm thấy con thây ma kia tiếp tục khiêu chiến cũng thở ra một hơi, hú hồn chim én Trần Lâm còn tưởng tên kia không biết khiêu chiến, như thế làm sao bào thêm được nữa.

Khẽ mỉm cười quỷ dị Trần Lâm ném chiếc găng tay cổ đồng về phía tên mập quản sự mập.

Ý tứ vô cùng rõ ràng, đặt cược đi rồi tính tiếp.

Thấy thế con thây ma cao cấp nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào Trần Lâm, trận này nó sẽ lấy lại tất cả.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 204: Ma đầu tóc trắng
Trông thấy Trần Lâm đem chiếc găng tay của mình ra đặt cược, con thây ma cao cấp triệt để bạo nộ...

Cái găng tay kia vốn dĩ là của nó, vậy mà Trần Lâm không đem gì khác ra đặt cược lại đem nó ra, rõ ràng là muốn chọc giật con thây ma cao cấp kia và hiển nhiên cậu đã thành công.

Vừa trông thấy chiếc găng tay, con thây ma đã bạo nộ nghiến răng nghiến lợi đem một trang bị tím độc nhất tương ứng ra.

Chỉ là trông thấy vậy kia Trần Lâm không khỏi giật mình...

Nguyên nhân chỉ có một, đó là trang bị tím mà con thây ma kia đem ra quá...! “phèn”, không thua gì chiếc găng tay cổ đồng không khác đồng nát kia.

Nhìn sơ qua thì vật phẩm kia là một chiếc gương soi loại nhỏ, kích thước chỉ lớn hơn một bàn tay một ít, nhưng đáng nói hơn là mặt gương lại loan lổ vô số vết nứt lớn nhỏ chi chít, khiến cho Trần Lâm không nhịn được thầm nghĩ tên thây ma kia đang bán đồ đồng nát hay sao.

Tuy nhiên, tên quản sự mập đã xác nhận chiếc gương kia hoàn toàn là một trang bị tím độc nhất khiến Trần Lâm không thể nói gì thêm, chỉ có thể thầm chửi rủa con thây ma kia là quỷ nghèo.

Cứ thế Trần Lâm cùng con thây ma một lần nữa biết mất, không gian đấu trường một lần nữa trở nên sôi trào.

- Một vé xem được hai trận đấu cũng không phải là tệ nha...

- Không tệ cái rấm...!trận kia có xem được cc gì đâu...!đánh thêm trận nữa là hợp lý...

- Chí phải...!chí phải...!chỉ mong là trận này không kết thúc quá sớm...

Vô số những tiếng nghị luận của những nhà phân tích gia không ngừng vang lên.

Bên kia Trần Lâm và con thây ma cao cấp không hề biết rằng mình đã biết thành tiêu đề chè nước của rất nhiều người, chỉ biết rằng bạch quang lóe lên họ đã thấy trước mặt là một không gian toàn là cát vàng óng ánh, cùng mặt trời chối chang trên cao...

- Sa mạt sao...!hư hư xem lần này ngươi lấy gì ra để đánh lén ta.

Vừa trông thấy địa nhìn là một màu cát vàng xung quanh, con thây ma không nhịn được cười lớn.

Sa mạt là một địa hình vô cùng thoáng đãng, nếu Trần Lâm tiếp tục dùng đến chiêu kia con thây ma hoàn toàn có thể phát hiện được rồi né tránh.

Nghĩa đến đây con thây ma không nhịn được cười lớn, lần này nó sẽ lấy lại tất cả những gì đã mất còn cho tên khỉ lông trắng kia một bài học nhớ đời.

Nghĩ là làm con thây ma cao cấp không chậm trễ liếc nhìn những đồi cát phía chân trời, năng lực đặc biệt của loài thây ma khiến có có thể cảm nhận được chuyển động ở khoảng cách vô cùng xa.

Rất nhanh con thây ma đã nhận thấy hơi thở sự sống ở phía xa xa, đó không phải Trần Lâm thì còn là ai khác.

Không một giây chần chờ, con thây ma vội phát động năng lực tàng hình của mình...

Dĩ nhiên năng lực tàng hình của con thây ma không quá mức bá đạo như tắc kè hoa đi theo Trần Lâm, mà chỉ có thể xem là gần như tàn tình hay nói đúng hơn là không gây nên sự chú ý mà thôi, muốn thực sự tàng hình cần môi trường thích hơn kiểu như ẩn thân vào bóng tối hay rừng rậm...

Tuy nhiên nó vẫn là một năng lực rất khá của con thây ma nói riêng và hệ phái sát thủ nói chung.

Chầm chậm tiếp cần con mồi, lần này con thây ma vô cùng cẩn thận từ từ tiếp cận Trần Lâm tránh đánh rắn động cỏ như lần trước, quá thật nó vẫn rất sợ một chiêu kia của Trần Lâm.

Tuy nhiên lần này, với sự cẩm thận của mình con thây ma không hề gặp chút trở ngài gì tiếp cận con mồi, thấy bóng dáng con mồi phía xa con thây ma không nhịn được nhếch mép cười đắc thắng, lần này nó sẽ con tên kia một bài học nhớ đời.

Không thể chần chờ lâu hơn, con thây ma cao cấp vật sức rồi lao nhanh đến.

Tựa như một viên đạn được bắn ra khỏi họng súng, con thây ma lao nhanh đến vung lên bộ móng vuốt sắt bén chém vào con mồi trước mặt, bộ móng tựa như những thanh kiếm sắc bén dễ dàng xé đôi cối thủ.

Tuy nhiên đồng tử của con thây ma đột nhiên con rót lại...

Trần Lâm tệ gì cũng là một người chơi cấp đôi trên 20, làm gì có thể dễ dàng bị xé đôi ra như thế được, nhận thấy được vấn đề còn thây ma mới hoảng sợ phát hiện người bóng người phía trước chỉ là một nhìn nhân bằng cát, còn Trần Lâm thì không thấy đâu.

Ý thức được mình đã bị sập bẩy, con thây ma cao cấp cũng không phải đèn cạn dầu cấp tốc lui lại phía sao.

Tuy nhiên khi vừa mới chạm đất thì...!đùng một tiếng...

Một quả cầu lửa dưới chân con thây ma đột nhiên bốc lên như núi lửa phun trào nuốt lấy con thây ma, cùng lúc đó dưới lớp cát Trần Lâm phá cát lao lên không quên nở một nụ cười khinh bỉ rồi một đao chém vào đầu con thây ma.

Bị hai mặt giáp công, con thây ma không có khả năng né tránh bị Trần Lâm chém bay đầu.

Đáng thương cho con thây ma cao cấp, dù không phải là yếu nhưng đυ.ng phải Trần Lâm, không chỉ gian xảo mà con được trang bị tận răng làm sao mà có cơ hộ thắng.

Đến phút cuối cùng nó cũng không chạm được vào góc áo của người ta, còn bị người ta nhất kích tất sát.

Bên ngoài, toàn trường lại một lần nữa chấn động...

Trận chiến thứ hai này dù có lâu hơn trận trước nhưng nội dung cũng không khác là mấy, vẫn làm vị Bạch Phát Ma Đầu kia chiến thắng tuyệt đối, nhất kích tất sát đối thủ.

Rất nhiều thây ma đều không nhịn được nhục nhã vì đồng tộc của mình tức giận chửi ầm lên.

- Tên lông trắng kia quá mức gian xảo, có gan thì đường đường chính chính mà đánh...

- Phải, đánh lén kiếu đó có gì hay họ...

Nghe thấy thế, rất nhiều chủng tộc khác không nhịn được khinh bỉ.

Một quái nhân nữa người nữa gấu không nhịn được bật cười khinh miệt nói.

- Đám thây ma các ngươi không chỉ thúi mà còn không biết nhục...

- Tên lông trắng kia nhìn kiểu gì cũng là hệ sát thủ, kêu sát thủ solo trực diện, chuyện như vậy mà các ngươi cũng dám nói.

- Lão Hùng ta cảm thấy khâm phục độ vô sỉ của các ngươi...

Có người mở đầu, rất nhiều chủng tộc không ưa thi tộc cũng lên tiếng phụ họa cười trên nổi đau của kẻ khác...

- Phải đó lão Hùng nói không sai, thắng là thắng thua là thua ở đó mà lý sự...

- Phải đó, tính ra là do tên thây ma kia ngu, kèo dễ như vậy cũng bị dụ...

- Đúng ngu thì trách ai được...

Nghe thấy thế đám thây ma dù biết mình đuối lý như cũng không thể chịu nhụt cắn răng cải lại.

Tình hình khán thính giả trở nên loạn như cái chơi, rất nhiều kẻ ế đỏ mặt tía tai muốn nhảy xuống sàn đấu solo.

Tuy nhiên đa phần đề chỉ lắc đầu thở dài.

Tên Bạch Phát Ma Đầu gì đó kia, có thể dễ dàng thắng được không chỉ do chính hắn có bản lĩnh hay con thây ma kia có phần nóng quá mất khôn mà phần lớn đề nhờ trang bị...

Trận đầu, thanh hắc đao và ngọn huyết hỏa kia một kích trú diệt con thây ma đã nói lên tất cả, huống hồ trận thứ hai con thây ma không hề phá hiện ra đối thủ đang lẫn trốn cũng chứng minh tên kia có một trang bị liễn tức.

Đây chính là lấy tiền ra đè không thắng mới là lạ.

Từ đó có thể thấy được “góc” của tên tóc trắng kia không nhỏ, rất có thể là con em của một trong mười tên trên chiến lực bảng kia.

Ngoài ra, tên lông trắng kia không chỉ giàu mà còn ác, thực tế hắn mạnh hơn con thây ma kia khá nhiều nhưng đều có tình gϊếŧ chết đối thủ trong uất hận, tất cả chỉ là để con thây ma kia nổi giận đánh tiếp, từ đó rơi vào bẫy “còn thở còn gỡ, thua ở đâu gấp đôi ở đó” đã đặc giăng ra.

Tuy nhiên, không phải kẻ nào cũng nghĩ được nhiều như vậy, nhất là kẻ vừa mới bị gϊếŧ kia.

Vừa mới trở về quản trường con thây ma cao không nhịn được tức giận rống lên.

- Tên khốn kiếp hèn hạ, có giỏi thì ra đây solo với ta...

- Lão tử nhất định sẽ ăn sống người...

Quả thật quá oan uổng cho con thây ma cao cấp, một thân bản lĩnh chưa hề được phát huy đã bay màu, nó không nổi khùng mới là chuyện lạ.

Tuy nhiên Trần Lâm không hề quan tâm.

Không khách khí thu thấy chiếc giương nát của con thây ma, Trần Lâm thoáng mỉm cười quỷ dị nói.

- Trình được thể hiện bằng tay không phải bằng mồm...

- Không phục thì làm thêm trận nữa.

Nghe thấy thế con thây ma cao cấp triệt để bạo nộ nhìn chằm chằm vào Trần Lâm.

Tuy nhiên khi nó sắp rơi vào bẫy của Trần Lâm thì một âm thanh khàn khàn vô cùng chói tai vang lên.

- Đủ rồi...

Nghe thấy thanh âm kia con thây ma cao cấp thoáng rùng mình, ánh mắt đầy sợ hãi nhìn lên hàng ghế khán giả.

Lúc này trên hàng ghế khánh giả, một con thây ma hình thể to lớn gần 3m, cơ bắt cuồng cuộn mọc ra vô số chiếc gai xương trông vô cùng khủng bố đang nhìn chằm chằm xuống sán đấu, âm thanh kia cũng là từ nó mà ra.

Thấy con thây ma hình hình thể đồ sộ kia, con thây ma cao cấp như chuột trông thấy mèo hoảng sợ nói.

- Đại nhân cho ta cơ hội, ta sẽ gϊếŧ chết tên kia lấy lại tất cả.

Tuy nhiên nghe thấy những lời cầu khẩn của con thây ma cao cấp kia, con thây ma to lớn kia chỉ lắc đầu lạnh giọng nói.

- Ngươi không phải đối thủ của tên kia, hắn ta đang cố gài bẫy ngươi mà thôi.

- Ngươi...!trở về đi...

Nghe thấy thế con thây ma cao cấp thoáng không phục muốn mở miệng phản bát.

Tuy nhiên khi trông thấy ánh mắt lạnh lùng không tí cảm xúc của con thây ma to lớn kia, con thây ma cao cấp không giám hó hé gì chỉ biết cúi đầu nghiến răng nghiến lợi rồi biết mất trước ánh mắt của mọi người, rõ ràng là đã rời khỏi Thánh Thành.

Chứng kiến hết tất cả Trần Lâm không khỏi lắc đầu cười khổ.

- Đúng là xui xẻo đang dụ dỗ con ních thì trưởng bối ra ganh, nếu không có thể thu thêm chút gì đó.

Trên hàng ghế khán giả, con thây ma to lớn liếc nhìn Trần Lâm dưới khán đài lạnh giọng nói.

- Nhóc con, ta là Thi Thế Long...

- Lão tử nhớ kỹ ngươi, tốt nhất đừng để ta bắt được...

Nghe thấy thế Trần Lâm chỉ khẽ mỉm cười, ngước lên nhìn thây ma to lớn tự xương là Thi Thế Long kia nói.

- Cần gì phải nhớ đến ta, nếu muốn thì xuống đây đánh một trận...

- Dĩ nhiên ai muốn đánh với lão tử cũng phải đặt cược nha.

Bên kia đám khán giá thấy đã hết chuyện cũng lần lực bỏ đi...

Tuy nhiên khi nghe thấy lời nói của Trần Lâm, tất cả đều đứng sững lại ngạc nhiên nhìn Trần Lâm rồi cười như không cười nhìn lại thây ma to lớn Thi Thế Long kia.

Tên tốc trắng kia thật độc, không hổ với cái tên Bạch Phát Ma Đầu, gạ kèo con thây ma cao cấp kia solo đã đành còn gạ luôn cả trưởng bố của hắn, không biết con thây ma Thi Thế Long kia có chơi hay không, nếu mà thua nữa thì thật sự mất mặt nha...

Bên kia thây ma Thi Thế Long cũng không ngờ Trần Lâm nói như vậy, khuôn mặt màu tím sẳm dần dần đỏ gầu vì giận.

Tuy nhiên mạnh miệng là vậy, nhưng thây ma Thi Thế Long không có lòng tin solo thắng Trần Lâm nên chỉ hừ lạnh một tiếng rồi quay người biến mất, hiển hiên là cũng học theo con thây ma cao cấp kia rờ khỏi Thánh Thành cho đỡ quê.

Thấy thế không chỉ Trần Lâm mà toàn trường đều không nhịn được bĩu môi.

Không ngờ thi tộc không chỉ biết cắn người mà còn vô cùng vô sỉ, phen này thi tộc đủ mất mặt rồi.

Tuy nhiên, rất nhiều kẻ có đầu óc chỉ biết lắc đầu cười khổ, không phải tên thây ma Thi Tế Long kia hèn mà là do hắn quá xui, đυ.ng phải tên ma đầu tóc trắng kia, nếu đổi ngược là họ cũng chỉ có thể làm giống như Thi Thế Long ôm đầu bỏ chạy.

Chỉ là không biết tên ma đầu tóc trắng kia thuộc chủng tộc nào, sau này phải tuyệt đối tránh xa hắn ra.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 205: Giả thuyết về trang bị đỏ
Nhìn con cự lực thây ma Thi Thế Long kia tức giận bỏ đi, toàn trường đều không nhịn được một lần nữa sôi trào.

Những kẻ có đầu óc đều nhíu mày nhìn tên ma đầu tóc trắng đang đứng dưới sàn đấu...

Nhưng đa phần những chủng tộc khác đều hả hệ cười lớn.

Nhìn chung các chủng tộc khác không ưa gì thi tộc không kém gì nhân loại, thậm chí còn hơn.

Dù sao tuy trong tiềm thức không ưa gì nhân loại cảm thấy nhân loại rất đáng ghét, tương tự như cái cách nhân loại cảm thấy chán ghét gián hay côn trùng, nhưng trong mắt các chủng tộc khác nhân loại hiện tại quá nhỏ yếu không đánh để nhắc đến...

Tuy nhiên, thi tộc một đại tộc sống rải rác khắp nơi trên tinh cầu này thì lại khác, chúng đáng ghét hơn và mạnh hơn...

Dĩ nhiên trong trận chiến này người vui nhất chính là số ít nhân loại có mặt tại Đấu Trường...

Dù không biết vị Bạch Phát Ma Đầu kia có phải nhân loại hay không, nhưng ít ra ở một góc độ nào đó hắn cũng vì nhân loại đứng ra đánh trận này.

Vì thế vô hình chung địa vị của Trần Lâm trong số ít nhân loại có mặt tại hiện trường tăng lên đáng kể, nhất là với đám người Bịch Ngọc, những người có thể xem như nguồn cơn của mọi chuyện.

....

Xong việc tiệc tàn, mọi trăm nghìn chủng tộc đều nhanh chân rời khỏi Đấu Trường, tiếp tục công việc hay tìm kiếm vật cần thiết nhằm tăng cao sức mạnh của bản thân.

Trần Lâm cũng tương tự hí hửng bước ra khỏi Đấu Trường.

Hôm nay, có thể xem như một ngày đại cát đại lợi với Trần Lâm, chỉ đi dạo một vòng lại “nhặt” về hai trang bị tím độc nhất, như thế trong tay Trần Lâm lúc này đã có đến 5 trang bị tím độc nhất, một con số không hề nhỏ đối với rất nhiều người thậm chỉ là một số đại tộc.

Đầu tiên là trang bị lấy được từ huyết tộc trước đó, nó khá kỳ lạ khi là một chiếc cánh chim to lớn, thuộc dạng trang bị phụ thể khá giống quỷ nhãn của Trần Lâm, gắn vào rồi thì rất khó để gỡ ra được, tạm thời chưa ai thích hợp để dùng đến nó, Trần Lâm cũng không dám dùng ẩu cứ để một bên...

Thứ hai là hai cái bia đá thu được từ nhà nữ đại gia Bạch Sa, cái này thì đem về cho team hung thú, Tiểu Hắc đã sử hữu một cái, hai cái này đem về sẽ cho Tiểu Thanh và Tiểu Kim còn Tiểu Tuyết thì phải chờ đợi, mong là Trần Lâm may mắn thu được thêm một cái nữa, thậm chí thu luôn cả bộ năm cái...

Trần Lâm luôn rất muốn biết, nếu một trang bị tím độc nhất có thể thu về nguyên bộ của nó sẽ có uy lực thế nào, theo như kinh nghiệm 20 năm chơi game, thì rất có thể sẽ tạo ra một trang bị đỏ.

Dù sao trang bị đỏ hoàn toàn không có bán hay làm bất cứ các nào để có được chừ khi hệ thống chủ động cho, giống như quà thủy tổ hay phần quà bù đắp hạng chế đã đem về hai trang bị đỏ cho huyết tộc và rất nhiều chủng tộc khác...

Như thế những chủng tộc không có được trang bị đỏ như nhân loại sẽ rất thiệt thòi, chắc chắn phải có cách nào đó để tìm ra một trang bị đỏ và ghép các trang bị tím độc nhất chính là khả năng lớn nhất Trần Lâm có thể nghĩ ra.

Tuy nhiên, không chỉ bia đá Trấn Áp Bát Hoang có khả năng tập hợp đủ năm bộ, mà hai trang bị tím còn lại cũng có khả năng không kém nhất là chiếc găng tay cổ đồng thu được của con thây ma cao cấp kia.

Chiếc găng tay cổ đồng kia gọi Găng Tay Cự Nhân, một trang bị tím thuộc diện thần thoại cổ xưa, năng lực của nó cũng không thẹn với cái tên cự nhân của mình khi giúp người mang tăng lên đáng kể sức mạnh.

Tuy nhiên Trần Lâm đã trách lầm con thây ma cao cấp kia, không phải nó hắc ám khi chỉ đem một chiếc ra chơi mà vốn dĩ con thây ma chỉ có một chiếc.

Găng Tay Cự Nhân là một bộ gồm...!hai chiếc găng tay, con thây ma cao cấp chỉ sử hữu một chiếc trong đó.

Như thế chỉ cần Trần Lâm kiếm về thêm một chiếc còn lại có thể tập hợp đủ một bộ.

Ngoài ra chiếc gương nát kia cũng là một trang bị khá độc đáo, không nát như Trần Lâm nghĩ, nó không ngờ lại là một trang bị...!phòng thủ.

Nghe thì có vẻ vô lý khi một chiếc gương lại là một trang bị phòng thủ nhưng thực tế là vậy, nó gọi là Gương Phản Chấn, có thể phản chấn lại tất cả các công kích của đối thủ.

Dĩ nhiên, chiếc gương không phải phản chấn tuyệt đối, nó có giời hạn của mình, nếu sức mạnh tác động đến vực quá giới hạn chịu đựng của nó, nó sẽ không thể phản chấn được ngược lại còn bị tổ hại không nhỏ, những vết nứt trên mặt gương chính là minh chứng rõ ràng nhất.

Xem ra con thây ma cao cấp kia đã tận dụng hơi bị triệt để nó, với tình hình vết nứt chi chít như hiện tại Trần Lâm không còn cách nào hơn ngoài nguyền rủa con thây ma cao cấp kia rồi đành cất nó qua một bên chờ nó từ từ phục hồi, nếu không rất có thể chiếc gương kia sẽ là trang bị tím đầu tiên phải bay màu...

Tuy nhiên may mắn thay nó là một bộ gồm ba bộ phận mặt gương, tâm gương và khung gương, trong đó mặt gương Trần Lâm đang sở hữu còn khung gương thì Trần Lâm đã thấy nó ở một nơi, nhà của mình...!à nhằm nhà của nữ đại gia Bạch Sa...

Bất chợt, khi Trần Lâm còn đang suy nghĩ xem khi nào thì đến nhà Bạch Sa lấy cái khung gương kia thì từ phía xa xa một nhóm nhân loại tiến đến.

Họ không ai khác chính là nhóm người Bích Ngọc.

Nhìn thấy Trần Lâm, hai quân nhân trong nhóm không nhịn được tiến lên cười nói.

- Tiểu huynh đệ cậu thật lợi hại, một trận chiến kia đem về không ít mặt mũi cho nhân loại.

Nhìn thấy hai quân nhân kia nhiệt tình như thế, Trần Lâm chỉ mỉm cười lắc đầu nói.

- Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, huống chi ta còn là fan cứng của Bích Ngọc tiểu thư đây.

Nghe thấy thế hai quân nhân không khỏi bất ngờ nhìn Trần Lâm rồi nhìn lại Bích Ngọc đang đứng một bên.

Một quân nhân vỗ đầu ngạc nhiên thốt lên.

- Ta nhớ ra rồi, ngươi chính là tên xin chữ ký đó...

Nghe thấy thế Trần Lâm cũng không giấu giếm gật đầu nói.

- Phải chính là ta.

Thấy thế tên quân nhân kia nhiệt tình muốn nói gì đó, nhưng khi thấy ánh mắt âm trầm của tên anh tuấn thanh niên thì không giám nói thêm gì chỉ biết cười cười nhìn Trần Lâm.

Ai cũng biết vị thiếu gia kia thích Bích Ngọc, giờ lại nhảy ra một tên fan cứng, tốt nhất không nên nói thêm gì tránh rước họa vào thân.

Bên kia Trần Lâm cũng nhận thấy vấn đề trong nhóm người kia, nhưng chỉ nhếch mép mỉm cười rồi khẽ liếc nhìn tên anh tuấn thanh niên này giờ không nói câu nào cười lớn hỏi.

- Các vị không biết thuộc cứ điểm nào, rất có thể chúng ta là hàng xóm đó nha.

Nghe thấy Trần Lâm muốn hỏi khu cứ điểm của mình, cả nhóm người đều không khỏi cảnh giác, dù sao với tình hình hiện tại không ai muốn lộ địa chỉ của mình cho người không quen không biết.

Thấy thế Trần Lâm chỉ cười nhẹ lắc đầu nói.

- Ta đang sống tại Vũng Hải, nhìn cách ăn mặc của các vị ta đoán các vị cũng thuộc chính quyền Lôi Chấn nên tòa mò hỏi mà thôi.

- Nếu không tiện thì xem như ta chưa nói gì.

Nghe thấy Trần Lâm đang ở Vũng Hải đám người Bích Ngọc không khỏi giật mình.

Nói như vậy quả thật Trần Lâm đúng là hàng xóm của họ.

Ngượng ngùng gãi đầu, một quân nhân liếc nhìn anh tuấn thanh niên rồi nhìn lại Trần Lâm cười lớn nói.

- Chúng ta đều là nhân loại nào có gì khó khăn...

- Tiểu huynh đệ đoán không sai, chúng ta đến từ pháo đài Viễn Đông hàng xóm của Vũng Hải...

- Mấy con thây ma kia cũng là ở đó.

Nghe thấy đám người kia quả thật ở pháo đài Viễn Đông, Trần Lâm không khỏi mỉm cười quỷ dị nói.

- Ta cũng có việc sẽ đến Viễn Đông, đến lúc đó mong các vị chiếu cố.

- Chuyện đó là đương nhiên...

Nghe thấy Trần Lâm muốn đến Viễn Đông, hai vị quân nhân không khỏi giật mình rồi cười lớn nói.

Tuy không biết là thật hay giả nhưng rõ ràng là Trần Lâm rất mạnh, hắn đến Viễn Đông sẽ đem đến chiến lực rất hơn cho nơi đây.

Dù sao tình hình hiện tại của họ tuy không phải là tệ nhưng cũng tương đối khó khăn, có thêm Trần Lâm sẽ thay đổi được nhiều thứ, chút câu khách sáo này không thể không nói.

Ý thức được vấn đền này, tên anh tuấn thanh niên kia không thể không bước ra cười nói.

- Chào tiểu huynh đệ, ta là Lôi Phúc quản sự của pháo đài Viễn Đông...

- Nếu cậu thực sự đến đó, chỉ cần nói ra tên ta là được.

Nghe thấy thế Trần Lâm khẽ mỉm cười, lại là họ Lôi xem ra chính quyền Lôi Chấn không phải chỉ có cái tên, người nhà hộ Lôi đều giữ vị trí quan trọng trong ba khối cứ điểm Vũng Hải, Phần Thiên và Viễn Đông.

Có thế nói nhà họ Lôi chính là hoàng tộc ở đây, Lôi Chấn là hoàng để của cả vung lãnh thổ này, cái gì mà đất nước, là chính quyền xem như đã vĩnh viễn nằm lại trong dòng sông lịch sử.

Tuy nhiên xét theo một góc độ nào đó, Trần Lâm cũng khác gì Lôi Chấn nên cũng chả quan tâm đến ai là thổ hoàng đế chỉ mỉm cười nói.

- Dĩ nhiên, đến lúc đó ta nhất định sẽ tìm các vị...

- À có lẽ các vị đã quên...!ta gọi là Trần Lâm.

Nghe thấy thế Lôi Phúc khẽ mỉm cười gật đầu.

Dĩ nhiên khi Trần Lâm thật sự đến pháo đài Viễn Đông sẽ như thế nào thì chỉ có trời biết, đất biết và bản thân Lôi Phúc biết.

Tuy nhiên có một điều Lôi Phúc không bao giờ biết, cái tên Trần Lâm kia sẽ không chỉ làm pháo đài Viễn Đông phải dậy sóng mà cả chính quyền Lôi Chấn, thậm chí là cả loại đều phải dậy sóng vì nó.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 206: Dị thổ
Bạch quang lóe lên!

Trần Lâm rời khỏi Thánh Thành một lần nữa trở về thành phố Thanh Thủy.

Lúc này, bốn cái kén của huyết thụ đã sớm nở ra để lộ ra bốn tộc nhân mới của vùng lãnh thổ xa xứ Thanh Thủy này.

Họ đều là bốn Huyết Chu tộc!

Huyết Chu tộc, chi tộc nhân được kết hợp giữa huyết mạch thây ma tốc độ hình và huyết mạch nhền nhện tạo ra một tộc nhân có hình thù vô cũng huyền huyễn khi có thân trên làm một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, tóc bạc xõa dài cũng nước da trắng ngần, nhưng bên dưới từ hông trở xuống lại là thân nhện với tám chiếc chân sắc bén tựa như tám ngọn giáo, giúp các nàng có thể vừa tấn công vừa di chuyển trên mọi địa hình!

Ngoài ra với tám cái chân như những cây mâu sắc còn giúp chiều cao của các nàng tăng lên đáng kể, chỉ đứng bình thường thôi cũng đã cao đến 3m, khiến các nàng thuộc nhóm những chiến sĩ huyết tộc có kích thước to lớn nhất trong nhóm nhân hình.

Huyết tộc có hai nhóm chiến sĩ chính, gồm nhóm nhân hình như Tinh Linh, Huyết Lang, Bạch Giác, Huyết Nghĩa! và nhóm thú hình như Địa Nham Tích, Thiết Giáp Ngưu, Huyết Ưng trinh sát!

Thế nên có thể nói Huyết Chu chính là chi tộc cao lớn nhất trong nhóm nhân hình này.

Tuy nhiên, sức mạnh của các yêu nữ nhền nhện Huyết Chu không chỉ đến từ tám cái chân hay thân hình to lớn mà còn đến từ khả năng bắn tơ và phục kích con mồi.

Đó chính là nguyên nhân Trần Lâm chọn các nàng cùng với đội ngũ tắc kè hoa làm đơn vị phòng thủ chính cho lãnh địa xa xứ này.

Tuy nhiên, chủ lực khiến Trần Lâm bất chấp tất cả quyết định thu lấy thành phố này, đóa hoa hồng sắc vẫn chưa ra đời.

Khoảng thời gian “trích huyết” của mỗi cá thể là không giống nhau, nhưng đa phần đều vô cùng lâu, cần ít nhất 6 tiếng để có thể ra đời.

Trần Lâm vừa mới đi, thế nên sớm nhất chắc khoảng đến trưa thì vị cao tầng mới của huyết tộc mới có thể ra đời, người có thể sẽ là phụ tá đắc lực của Huyết Linh trong tương lai.

Bên kia, bốn Huyết Chu vừa mới ra đời đã bắt tay vào công việc phân ra đứng cảnh giới xung quanh, khi thấy Trần Lâm đột nhiên xuất hiện, các nàng đều vội vàng cúi chào.

Thấy thế Trần Lâm cũng mỉm cười gật đầu với các nàng rồi tiến đến.

Khẽ vung tay, Trần Lâm lấy từ không gian giới của ra một đống cung tên cùng giáp nhẹ để trên mặt đất.

Huyết tộc cần một khoảng thời gian khá lâu nữa mới có thể nối liền đại lãnh địa với vùng lãnh địa xa xứ này, tuy nhiên hổ trợ online thì hoàn toàn có thể.

Trong lúc đang chơi đùa cùng con thây ma cao cấp, Trần Lâm đã bảo Anna liên hệ với đám nữ nhân ở huyết tộc, để họ chuẩn bị vũ khí thích hợp cho nhóm Huyết Chu này và vũ khí mà Trần Lâm lựa chọn là cung tên!

Huyết Chu bản thân đã có khả năng cận chiến tuyệt vời, không cần trang bị thêm đao kiếm gì cả, thứ các nàng thiếu chính là tấn công tầm xa, thế nên Trần Lâm không khách khí đào đi hết cung tên tồn khu của huyết tộc phục vụ cho tuyền tuyến.

Đứng một bên thấy Trần Lâm lôi ra một đống cung tên, Thu Thảo không nhịn được tiến lên cười nói.

- Ngài muốn biến họ thành xạ thủ hết sao?

Nghe thấy thế Trần Lâm chỉ bật cười lắc đầu nói.

- Họ mà là xạ thủ gì, là đặc công thù đúng hơn.

Thấy bốn yêu nữ nhền nhện mỗi người cầm một cây cung cùng một bó tên bắt đầu học bắng cung, Thu Thảo cũng không nhịn được gật đầu.

Trừ việc không thể bay ra, Huyết Chu có thể xem như khá toàn vẹn, di chuyển cực nhanh trên mọi địa hình, khả năng ẩn ấp tuyệt với, cận chiến thì khỏi bản, giờ thì học thêm bắn cung nữa thì đúng là đặc công thật!

Đáng tiếc hiện tại chỉ có bốn người.

Liếc nhìn hai cái kén khác mọc ra từ thân cây huyết thụ, Thu Thảo không nhịn được hỏi.

- Không có cách nhau nhanh hơn sao?

Cảm nhận được sự ưu tú của những Huyết Chu, Thu Thảo cũng nông nóng không khá Trần Lâm.

Nghe thấy Thu Thảo hỏi, Trần Lâm cũng liếc nhìn hai cái kén đang sắp nở ra hai tộc nhân nữa lắc đầu nói.

- Không thể, huyết thụ không đủ năng lượng để cho ra nhiều tộc nhân hơn!

Năng lượng luôn là vấn đề của huyết thụ, muốn mở rộng lãnh địa cũng cần có năng lượng, muốn ra nhiều tộc nhân hơn cũng cần có năng lượng.

Với tình hình hiện tại, Trần Lâm đã bỏ qua việc cho huyết thụ mọc thêm nhằm mở rộng lãnh địa, chỉ tập trung cho ra tộc nhân, nhưng với năng lượng tự cung tự cấp ít ổi kia thì cần rất nhiều thời gian!

Nghe Trần Lâm xác nhận, Thu Thảo khẽ nhíu mày suy nghĩ rồi hỏi.

- Đại nhân, ngài nghĩ năng lượng mà huyết thụ cần có phải năng lượng thiên địa như ánh mặt trời hay chất dinh dưỡng từ đất hay không.

- Tuy không đúng lắm như có thể hiểu là như vậy.

Trần Lâm nhíu mày suy nghĩ rồi nói.

Thấy thế Thu Thảo như nghĩ ra gì đó cười nói.

- Như thế chúng ta có thể làm như cách của thực vật để tăng năng lượng cho huyết thụ được mà.

Huyết thụ dù có là gì thì trên cơ bản vấn là một loài thực vật, thế nên hoàn toàn có thể dùng cách của một loài thực vật lên nó, ví dụ như! bón phân!

Tuy nhiên Trần Lâm lại mỉm cười lắc đầu nói.

- Cái đó ta cũng đã nghĩ đến, thực tế ta đã không ít lần bón phân cho huyết thụ rồi.

- Nhưng nó không hề có hiệu quả gì.

Nghe thấy thế Thu Thảo không khỏi lắc đầu cười khổ, xem ra vấn đề năng lượng của huyết thu không đơn giản như nàng nghĩ.

Quả thật, mặc dù chỉ có hai năng lực nổi trội là Lãnh Địa Huyết Thụ và ra lính Thôn Huyết Đãn Sinh nhưng hai năng lực kia lại quá lỗi, nếu có thể dễ dàng không bị bất kỳ hạnh chế nào thì game này ai chơi lại huyết tộc.

Bất chợt như nghĩ ra gì đó Thu Thảo vui mừng hét lên.

- Không, huyết thụ vẫn là một loài thực vận nên không thể nào thoát khỏi quy tắc của thực vật.

- Rất có thể ngài đã dùng sai cách.

Nghe thấy thế Trần Lâm cảm thấy khỏi hiểu hỏi.

- Ta dùng sai cách, nàng nói rõ hơn xem?

Khẽ suy nghĩ một lúc như để sắp xếp từ ngữ, Thu Thảo mới chầm chậm nói.

- Hệ thống hàng lâm khiến mọi sinh vật đều biến dị và huyết thụ cũng không ngoại lệ.

- Từ một góc cây bình thường biến thành một góc cây biến dị!

- Thế nên ngài dùng một loại phân bón bình thường với một góc cây biến dị là hoàn toàn vô ích.

Nghe thấy thế Trần Lâm bừng tỉnh đại ngộ.

Từ đầu Trần Lâm đã nghĩ đến chuyện bón phân cho huyết thụ nhằm giúp nó tăng khả năng hấp thụ năng lượng, nhưng kết quả thù được là hoàn toàn vô dụng, từ đó Trần Lâm đưa ra kết luận không có khả năng nào khác ngoại việc dùng đến trang bị của hệ thống.

Nhưng hôm nay suy luận của Thu Thảo đã đánh đổ quan điểm đó của Trần Lâm.

Thực tế không phải việc bón phân của Trần Lâm không có hiệu quả, mà là phân bón của nhân loại trước mạt thế không “đủ trình” để tác động đến một loại cây biến dị như huyết thụ.

Nghĩa đến đây Trần Lâm không nhịn được tiến đến ôm lấy Thu Thảo rồi không khách khí hôn cái chụt lên môi nàng.

Bị tập kích bất ngờ Thu Thảo khẽ giật mình cố gắng tránh thoát ma trải của Trần Lâm.

May thay Trần Lâm chỉ là quá vui mừng không hề có ý tiến tới nên sau khi đắc thủ thì buôn Thu Thảo ra cười nói.

- Nói như vậy chúng ta chỉ cần tìm một thứ đủ trình để bón cho huyết thụ thì có thể tạm giải quyết được vấn đề năng lượng!

- Nàng đúng là bảo bối của huyết tộc nha!

Thấy tên kia không hề nhắc đến nụ hôn lúc nãy, Thu Thảo thoáng ngượng ngùng nhưng dù sau cũng là nữ nhân từng trải, Thu Thảo tạm xem như bị chó cắn gật đầu nói.

- Phải ta cũng nghĩ vậy, chỉ là tất cả đều là suy đoán của ta!

- Ngoài ra ta cũng không nghĩ ra thứ phân bón nào có hiệu quả với huyết thụ.

Biết là huyết thụ hoàn toàn có khả năng tăng năng lượng thông quan việc bón phân, nhưng phân thế nào thì không ai biết.

Tuy nhiên Trần Lâm biết, đó không gì khác chính là dị thổ!

Trần Lâm đã có dị kim loại, từng gặp qua dị thực vật, thế nên dị thổ chắc chắn tồn tại ở đây đó ngoài kia.

Dù rất có thể thuộc hàng cực hiếm, nhưng ít ra có đầu mói để tìm kiếm, đỡ hơn là đặc hết vào việc tìm trang bị giúp tăng năng lượng không biết ở phương trời nào đầy hư vô mờ mịt.

Huống hồ Trần Lâm thực sự có đầu mói.

Muốn tìm dị thổ thì đơn giản nhất chính là tìm dị thực vật và Trần Lâm đã từng gặp hai dị thực vật, một chính là đóa huyết hoa trên đỉnh tuyết sơn, còn lại chính là cây táo trong đầm lầy phương nam, chỉ cần tìm đến hai nơi đó rồi đào xuống ba tấc đất xem có gặp bảo vật gì không.

Chỉ đáng tiếc là ngày xưa Trần Lâm không hề nghĩ ra, khiến giờ tiết nuối không thôi.

Tìm ra được hướng đi mới có thể giải quyết vấn đề hấp thụ năng lượng của huyết thụ, Trần Lâm không khỏi mỉm cười vui vẻ hỏi.

- Mấy người Phương Tuyết đâu hết rồi?

Hiện tại trên quản trường ngoài bốn Huyết Chu tộc vừa mới ra đời thì chỉ có Thu Thảo đang bảo về huyết kén và Yến Nhi đánh ẩn núp trên cao, hai chị em Phương Tuyết thì không thấy đây khiến Trần Lâm tò mò hỏi.

Nghe thấy thế Thu Thảo chỉ bật cười lắc đầu nói.

- Họ đi thám thính tình hình rồi.

- Phía mặt hồ phía đông dường như có gì đó bạo động.

Nhận được câu trả lời của Thu Thảo, Trần Lâm cũng nhíu mày cảm nhận, quả thật phía đông truyền đến dao động kịch liệt, dừng như có hai sinh vật đang đánh nhau.

Nghĩ đến đây Trần Lâm không khỏi nhíu mày lo lắng cho hai người Phương Tuyết.

Thấy thế Thu Thảo mỉm cười khẽ nói.

- Ngài không cần quá lo lắng, họ đã không còn là người chỉ để người khác bảo độ.

Nghe thấy thế Trần Lâm khẽ gật đầu.

Dù khi huấn luận Trần Lâm cố tình để cho đám người Phương Tuyết bị thương không ít, nhưng tính bao che cho người của mình vẫn có thậm chí còn rất nặng, biết được hai chị em Phương Tuyết đi đến nơi nguy hiểm Trần Lâm vẫn không khỏi lo lắng, đây là khuyết điểm cũng là ưu điểm của Trần Lâm.

Tuy nhiên khi Trần Lâm không nhịn được định đến phía đông xem sao thì hai chị em Phương Tuyết đã quay trở về.

Thấy Trần Lâm hai chị em vội vàng tiếng lê cúi chào.

- Đại nhân ngài đã về.

Trần Lâm để các nàng ở lại chủ yếu để bảo vệ cho huyết kén và góc huyết thụ mới nhú kia, hai chị em Phương Tuyết tự ý bỏ đi có thể xem như không chấp hành mệnh lệnh của Trần Lâm.

Tuy nhiên huyết tổ đại nhân ăn không ngồi rồi nào quan tâm đến chút việc nhỏ kia chỉ lắc đầu hỏi.

- Hai người thám thính được gì rồi?

Động tỉnh ở khu hồ phía đông vô cùng lớn, Trần Lâm đứng trong trung tâm thành phổ vẫn có thể cảm nhận được, nói không tò mò là nói dối.

Nghe thấy Trần Lâm hỏi, Phương Tuyết có chút hoảng sợ kể.

- Đại nhân bên khu hồ phía đông không hiểu sao xuất hiện hai con hung thú to lớn đang đánh nhau.

- Chiến đấu vô cùng kịch liệt, chúng tôi không dám đến gần chỉ có thể đứng xa xa quan xác tình hình.

Nghe hai người Phương Tuyết kể, Trần Lâm không khỏi nhíu mày trầm từ, tuy nhiên rất nhanh ánh mắt Trần Lâm đã sáng lên rồi cười lớn.

Hai hung thú đánh nhau, ngoài việc tranh giành lãnh địa ra thì lý do duy nhất chính là dị thực vật ra đời.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 207: Godzilla đại chiến Kinh Kong
Phía đông thành phố Thanh Thủy là một hồ nước khá lớn bao phủ cả phía đông thành phố, nó không chỉ là nguồn cung cấp nước chính cho cả thành phố mà còn là địa điểm dù lịch nổi tiếng đem thế sự giàu có cho Thanh Thủy, thậm chí cái tên Thanh Thủy cũng là do hồ nước này mà ra.

Tuy nhiên, hôm này khu thành thị sầm uất cạnh bờ hồ thơ mộng này đã triệt để biến thành một đống phế tích, nhưng nguyên nhân không phải đến từ thây ma hay địa chấn hậu tận thế, mà đến từ hai con cự thu lớn đang điên cuồng đánh nhau.

Từ dưới mặt hồ phẳng lặng, một con kỳ đà to lớn cao gần mười mét rẻ nước lao lên, phá tan mặt hồ thanh bình chầm chậm bò lên mặt hồ, lớp da giáp xác màu xám tro bao phủ toàn thân từ đầu đến đuôi vô hình chung làm nổ bật lớp vảy ngược màu xanh lam tựa như nhưng gai xương chạy dọc sống lưng!

Rào! rào!

Rẽ nước bò lên bờ, con kỳ đà khổng lồ gầm lên một tiếng thị uy trước kẻ bước chân vào lãnh thổ của nó.

Phía xa trên một tòa nhà cao tầng, một con cự hầu hình thể cũng to lớn không kém, thậm chí với cơ thể cuồng cuộn cơ bắp khiến cho con cự hầu còn có phần to lớn hơn.

Lớp lông đen tuyền bao phủ toàn thân khiến nó trông như một tòa hắc sơn sừng sững đứng đó, bất chấp tiếng gầm thị uy kia.

Thấy đối thủ không hề sợ hãi con kỳ đà tức giận há miệng ra, lớp vảy ngược trên lưng ánh lên tia huỳnh quang.

Không một giây chần chờ, con kỳ đà khổng lồ phun ra một cột sóng nhiệt về phía cự hầu, tia sóng nhiệt tựa như lửa bếp ga ánh lên tía sáng màu xanh lam thiêu đốt mọi vật trên đường đi của nó.

Thấy thế con cự hầu không dám đối cứng vội vàng né tránh, không ngờ tuy hình thể đồ sộ nhưng cự hầu lại vô cùng linh hoạt, tung người nhảy qua một tòa nhà khác tránh né cột sóng nhiệt kia.

Tuy nhiên, ngôi nhà dưới chân nó lại không có chân nên không thể né tránh bị cột sống nhiệt lao đến trực tiếp bị thiêu trụ rồi đổ sập!

Cứ thế một ngôi nhà vô cùng kiên cố của nhân loại bị một kích của con kỳ đà phá hủy và hình ảnh đó cũng minh chứng cho triều đại của nhân loại đã sụp đổ.

Bên kia con cự hầu sau khi né tránh một kích bất ngờ của đối thủ cũng tức giận không kém gầm lên một tiếng thị uy.

Lấy công làm thủ, cự hầu không muốn nét tránh nữa mà tung người lao đến con kỳ đà khổng lồ, cánh tay lực lưỡng siết chặt thành quyền nện lên người con con kỳ đà khổng lồ.

Cảm nhận được uy lực khủng bố của một quyền kia, con kỳ đà không lồ thoáng hoảng sợ vội vàng né tránh, tuy nhiên dù có bốn chân và tốc độ hiển nhiên là vô cùng nhanh nhưng độ linh hoạt của nó lại thua xa cự hầu, dù đã né tránh nhưng con kỳ đà khổng lồ vẫn bị quyền phong nên vào người mà bay ra xa.

Dĩ nhiên, con kỳ đà khổng lồ không phải đèn cạn dầu, bị một quyền đánh bay ra xa nhưng con kỳ đà cũng không chịu yếu thế vung chiếc đuôi dài như một sợi roi quất vào người con cự hầu.

Chiếc đuôi dài như một sợi roi sắt quất mạnh lên lưng cự hầu để lại một vết thương dài rứm máu khiến cự hầu đau đớn gầm lên một tiếng.

Bên kia, con kỳ đà khổng lồ sau khi lộn vài vòng cũng đã dừng lại, miệng chảy ra một tia máu nhìn chằm chằm về phía con cự hầu rồi cũng giận dữ gầm lên.

Sống lưng cháy lên tia Lâm quang, cột sóng nhiệt khủng bố một lần nữa được phun ra lao về phía con cự hầu.

Thấy đối thủ lại chơi chiêu này, con cự hầu không còn cách nào khác ngoài né tránh, rõ ràng dù vô cùng mạnh nhưng sở trường của cự hầu là cận chiến, nó không có cách nào khác ngoài việc né tránh.

Ngược lại sở trường của con kỳ đà khổng lồ kia là tấn công tầm xa, tia sống nhiệt tựa như lữa bếp ga kia chính là át chủ bài của nó.

Tuy nhiên, con cự hầu lại quá mức linh hoạt một lần nữa thành công né tránh tia nhiệt chết chóc kia, chỉ đáng thương cho những ngôi nhà ven bờ hồ đã triệt để biến thành phế tích.

Ở một bên khác, Trần Lâm ngồi trên một ngồi nhà cao tầng chứng kiến cuộc đại chiến giữa hai cự thú không nhịn được trợn mắt há mồm.

Dĩ nhiên, không phải vì sức mạnh khủng bố của hai cự thú, dù có tên trên chiến lực bảng nhưng điều đó không hề chứng minh mười cá nhân trên đó là mười cá nhân mạnh nhất tinh cầu, nhìn chung chiến lực bảng chỉ chứng minh những tên đó có nhiều trang bị mà thôi.

Rất nhiều sinh vật của Thiên Lâm tinh này hoàn toàn có thể “làm gỏi” mười tên trên chiến lực bảng kia, điểm hình nhất chính là anh bạn cự quy mà Trần Lâm từng quá giang và hiện tại chính là hai hung thú trước mặt.

Đối đầu với tia sóng nhiệt tựa như lửa bếp ga kia, Trần Lâm cũng không khác mấy cự hầu chỉ có thể ôm đầu bỏ chạy, thứ kia không phải là thứ có thể ngạnh kháng được.

Ngược lại cự hầu cũng không dạng vừa, sức mạnh, tốc độ và độ linh hoạt của nó đều thuộc đỉnh của hung thú, trận chiến này ai thắng ai thua còn chưa biếc.

Tuy nhiên, từ đầu Trần Lâm đã nhận định rằng mình không phải kẻ mạnh nhất thế giới, thậm chỉ chiến lực thực sự không lọt nổi top 10 nêu không có gì là ngạc nhiên, điều khiến Trần Lâm ngạc nhiên chính là độ phê đá của tác giả!

Con kỳ đà khổng lồ kia chỉ đi bằng bốn chân, nếu nó đi bằng hai chân thì đây cmn là Godzilla đại chiến King Kong chứ còn gì nữa, lão tác lại cắn thuốc đạo văn của người ta rồi!

Tuy nhiên nếu đúng như vậy thì con kỳ đà không lồ chắc sẽ thua.

Bất chợt, khi Trần Lâm còn đang suy nghĩ xem có đúng theo kịch bản hay không, thì một mùi hương ngào ngạt bay và mũi khiến Trần Lâm thoáng giật mình.

Phía xa xa trên mặt hồ không ngờ lại có một hòn đảo, hòn đảo không lớn chỉ có thể chứa được gần 10 người, nhìn chung khá khô cằn không có nổi một cọng cỏ, truy nhiên trung tâm hòn đảo lại có một bông hoa nhỏ màu trắng sữa, mùi thơm ngào ngạt kia cúng bắt người tử đó.

Liếc nhìn bông hoa màu trắng sữa lung linh giữa mặt hồ gợn sóng kia, Trần Lâm không cần nghĩ nhiều cũng có thể xác định được nó là một loài dị thục vật.

Hai anh bạn to lớn kia đánh nhau cũng là vì nó.

Tuy nhiên đã tiếp xúc với hai loài dị thực vật khác nhau, Trần Lâm có thể đưa ra kết luận đa phần dị thực vật đều chỉ có tác dụng với hung thú, thế nên không mấy mặn mà muốn xen vào cuộc chiến kia.

Thứ Trần Lâm quan tâm chính là mặt đất dưới chân đóa hoa kia, Trần Lâm muốn đào lên xem có dị thổ hay không mà thôi.

Thế nên tạm thời Trần Lâm chỉ ngồi đó quan sát tình hình chờ cơ hội ra hôi của.

Dĩ nhiên hai con hung thú lại khác, cảm nhận được đóa hoa kia đã thành thục, hai con cự thú hương phấn gầm lên.

Cự hầu một quyền đánh bay con kỳ đà khổng lồ rồi dậm mạnh xuống đất, lực đạo cực mạnh phá nát mặt đất dưới chân rồi tung người nhảy lên khung trung muốn tiếp cận hòn đảo nhỏ.

Sức bật của con cự hầu quả thật quá mức kinh hồn, một của nhảy của nó đã gần nửa hồ.

Tuy nhiên từ dưới mặt hồ một cái đuôi quất đến quấn lấy chân cự hầu kéo nó xuống nước, con kỳ đà khổng lồ dĩ nhiên không thể để bảo vật mà mình canh giữ bấy lâu nay cho kể khác, vung đuôi quấn lấy chân cự hầu kéo xuống nước.

Cứ thế hai cự thú khổng lồ điên cuồng chiến đấu dưới nước, hồ nước này không sâu lắm chỉ khoảng 5-6m, khi gần bờ nên mực nước chỉ ngang hông cự hầu, nên không có chuyện bị chết đuối.

Tuy nhiên chiến đấu dưới nước con kỳ đà khổng lồ có ưu thế hơn rất nhiều!

Từ dưới làn nước lao lên, con kỳ đà khổng lồ há miệng phun ra một cột sóng nhiệt, sóng nhiệt khủng bố tỏa ra nhiệt lượng làm bóc hơi mặt nước lao đến con cự hầu.

Thấy thế con cự hầu thoáng hoảng sợ vội vàng né tránh, tuy nhiên đây là dưới mặt nước, tộc độ của cự hầu chậm hơn đáng kể khiến nó bị cột sóng nhiệt khủng bố kia xẹt qua vai khiến cả phần vai bị nướng cháy bốc lên mùi thịt két!

May thay cự hầu cũng được xem là linh hoạt, nếu không chỉ sợ cả cánh tay của nó đã thành thịt khỉ quay, tuy nhiên đau đớn vẫn có!

- Gào!

Gầm lên một tiếng đầy đau đớn, cự hầu tức giận vung quyền đánh vào đầu con kỳ đà khổng lồ khiến đó cấm đầu xuống mặt hồ rồi không hề ham chiến nhảy lên bờ, nó biết chiến đấu dưới nước nó không có cơ hội thắng con kỳ đà kia!

Tuy nhiên nó không chiến đấu thì không việc gì con kỳ đà khổng lồ phải chiến đấu.

Nằm dưới mặt nước, con kỳ đà không hề quan tâm đến con cự hầu nữa mà chầm chậm bơi về phía hòn đảo nhỏ nơi đóa hoa trắng đang nở rộ.

Thấy thế cự hầu tức giận gầm lên một tiếng, cánh tay hữu lực đập đập vào l*иg ngực chứng tỏa nó đang vô cùng tức giận.

Ngược lại, con kỳ đà không hề quan tâm chầm chậm tiếp cận hòn đảo.

Tuy nhiên nó không giám tiếp cận quá gần mà chỉ lẳng lặng nằm dưới mặt nước chờ đợi.

Một cú nhảy của cự hầu hoàn toàn có thể nhảy đến gần hòn đảo!

Nếu làm quá, con cự hầu sẽ bất chấp tất cả nhảy để giành lấy đóa hoa kia.

Tuy chiến đấu dưới nước con kỳ đà khổng lồ không sợ cự hầu, nhưng hay hung thú đánh nhau gần như vậy đóa hoa kia chắc chắn sẽ bay màu, đến lúc đó không ai được lời lộc gì.

Đó cũng là nguyên nhân lúc đầu con kỳ đà khổng lồ tiến lên bờ chiến đấu với cự hầu, nó muốn giải quyết đối thủ trước rồi phục dụng đóa hoa kia sau, chỉ là cự hầu mạnh hơn nó nghĩ rất nhiều dẫn đến cục diện giằng co như hiện tại.

Cự hầu không dám xuống nước, nhưng con kỳ đà cũng chỉ có thể khıêυ khí©h không cũng dám đến gần hơn.

Tuy nhiên cục diện giằng co không kéo dài lâu!

Thấy con kỳ đà đang bơi ngày một gần con cự hầu phẫn nộ rống lên, bộ lông vốn dĩ màu đen tuyền của nó bất chợt chuyển dần thành màu đỏ tươi như một ngọn lửa đang rực cháy.

Dậm mạnh xuống đất, cự hầu lúc này đã hóa thành khỉ đột lửa tung người nhảy đến hòn đảo nhỏ.

Chỉ chờ có thế, con kỳ đà không khách khí từ dưới mặt nước trồi lên há miệng phun ra một cột sóng nhiệt.

Cột sóng nhiệt ánh lên những tia sáng xanh làm huyền bí phá không lao đến con cự hầu, trên không trung cự hầu không có khả năng né tránh, tuy nhiên lần này nó cũng không muốn né tránh.

- Gào!

Gầm lên một tiếng giận dữ, cự hầu vung quyền đánh về phái cột sóng nhiệt tựa như hủy thiên diệt địa đang lao đến.

Tưởng chừng như cánh tay của con cự hầu sẽ bị nướng cháy như không, cánh tay đã hóa đỏ dừng như được tăng phúc ngạnh kháng với cột sóng nhiệt màu xanh lam kia.

Một quyền đánh ra ngành kháng cùng cột sống nhiệt rồi che chắn cho cự hầu lao đến.

Thấy thế con kỳ đà thoáng hoảng sợ, từ trước đến giờ chưa có một sinh vật nào có thể chịu được sống nhiệt khủng bố của nó, ý định bỏ chạy hiện ra trong đầu nó, tuy nhiên kẻ thù đã tiếp cận.

Tiếp cận được con kỳ đà phun lửa đáng két kia, cự hầu không chậm trễ một quyền nện vào đầu nó, quyền phong khủng bố nện vào đầu khiến con kỳ đà không lồ phun máu ngã quỵ.

Tuy nhiên, cự hầu không muốn tha cho nó, cánh tay hữu lực ôm lấy cổ con kỳ đà, bất chấp gai xương đâm vào da thịt, cự hầu rống lên một tiếng rồi “rắc” một tiếng bẻ gãy cổ con kỳ đà khổng lồ.

Ném đối thủ đã bại trận xuống, cự hầu rống lên một tiếng thị uy rồi chầm chấm tiến đến đóa hoa trắng sữa trên hòn đảo nhỏ.

Tuy nhiên khi tiếp cận đóa hoa, ánh mắt cự hầu khẽ liếc nhìn bờ hồ, lúc này một nam nhân tóc trắng đanh nhìn nó.

Nhận thấy sự có mặt của Trần Lâm, cự hầu rống lên một tiếng cảnh cáo, trong tiềm thức nó biết tên kia dù nhỏ bé nhưng không để chơi chút nào, huống hồ sau một trận chiến nó đã thụ thương không nhẹ.

Lúc này, thân thể cự hầu đầy vết thương nhất là cánh tay ngạnh kháng cũng tia sóng nhiệt kia, dù đã được tăng phúc lên rất nhiều nhưng cũng gần như bị nướng cháy tạm thời không thể dùng được nữa.

Tuy nhiên, Trần Lâm chỉ cười nhạt không mấy để ý đến cự hầu mà tung người lao đến kéo con kỳ đà lên bờ, nó mới là mục tiêu của Trần Lâm!

Thấy thế cự hầu cũng không lơ là vẫn cảnh giác nhìn Trần Lâm rồi chầm chậm tiến đến hòn đảo nhỏ.

Khi thấy Trần Lâm không có ý tập kích cự hầu mới cẩn thận nhổ đóa hoa kia lên rồi bỏ vào miệng không chút chần chờ nuốt xuống!

Thành công nuốt được đóa hoa, cự hầu không nhịn được vui mừng rống lên in ổi rồi quay người nhìn Trần Lâm bất chở lên tiếng.

- Nhóc con xem như lão Tôn ta nợ người lần này!

Nói xong cự hầu quay người nhảy lên bờ rồi nhắm theo hướng bắt bỏ đi, may thay hướng đó hơi lệ Vũng Hải nếu không là xác định.

Dĩ nhiên là xác định Vũng Hải, với sức mạnh của mình chừ khi là dùng đến bom nguyên tử nếu không đừng hòng Vũng Hải thắng được cự hầu!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 208: Đệ nhất mỹ nữ huyết tộc yêu cơ
Liếc nhìn con cự hầu to lớn như một ngọn núi nhỏ đang chầm chậm đi xa.

Trần Lâm không nhịn được vuốt vuốt mũi mỉm cười.

- Dường như mình đâu có làm gì đâu nhỉ...

Tuy nhiên đối với con cự hầu, Trần Lâm không làm gì cũng là một nhân tình.

Sau một trận ác chiến với con kỳ đà khổng lồ, cự hầu dù đã dành chiến thắng nhưng cũng thụ thương không nhẹ, nó không sợ Trần Lâm nhưng đánh một trận nữa với cậu vẫn là điều nó không muốn...

Ngoài ra một điều mà Trần Lâm không hề biết là một dị thực vật một khi đã thành thục thì trong một tiếng đồng hồ nếu không được hái xuống sẽ tự động héo rủ.

Đánh một trận với Trần Lâm không khéo đóa hoa kia lại hỏng mất, đến lúc đó con cự hầu khóc không ra nước mắt.

Thật sự cự hầu rất cần đóa hoa kia, cũng giống như cự quy mà Trần Lâm gặp ngày trước, vùng đất không phải lãnh địa của con cự hầu, nó đã lanh thang khắp nơi tìm kiếm mới tìm thấy đóa hoa trắng kia.

Thế nên dù xuất phát điểm của Trần Lâm là gì, thì cự hầu vẫn xem như nợ Trần Lâm một lần, hay nói đúng hơn hung thú chơi đẹp hơn nhân loại nhiều.

Ngược lại, Trần Lâm chỉ ngượng ngùng nhìn bóng dáng con khỉ to lớn đang xa dần, nhân tình gì đó Trần Lâm cũng không nghĩ đến.

Thật tế không phải Trần Lâm không muốn đánh một trận với cự hầu, bản thận cậu cũng tiếc rẽ đóa hoa kia không kém...

Tuy nhiên sau một lúc suy xét lợi hại, Trần Lâm vẫn quyết định không tranh giành đóa hoa kia, dù sao đa phần các dị thực vật đều chỉ có tác dụng với hung thú, Trần Lâm có giành được thì cũng chỉ có thể cho đám hung thú ở nhà.

Huống chi Trần Lâm cũng như cự hầu có cái khó của mình, hay đúng hơn là có thứ mà mình không thể buôn bỏ.

Mặc dù cự hầu mạnh hơn, nhưng mục tiêu ngay từ đầu mà Trần Lâm nhắm đến lại là con kỳ đà khổng lồ đáng ngáp ngáp kia, nếu quyết tâm đánh nhau một trận với cự hầu, con kỳ đà kia lở như bỏ mạng thì đúng là hỏng bét.

Thế nên ai cũng đã có thứ mình cần không việc gì phải đánh nhau cả...

Liếc nhìn con kỳ đà đang thoi thóp nằm trên bờ hồ, Trần Lâm không nhịn được cười khổ...

- Dạo này ngày nào cũng mất máu, thật là cmn khó chịu...

Càm ràm một câu than trời trách đất, nhưng đất Trần Lâm không thể làm gì khác ngoài triệu hồi một giọt tinh huyết đỏ tươi huyền bí.

Khẽ vung tay giọt tinh huyết bay vào người con kỳ đà không lồ, dần dần một cái huyết kén siêu to khổng lồ xuất hiện trước mắt Trần Lâm.

Đây có thể xem như thành viên to con nhất huyết tộc từ trước đến giờ...

Cùng lúc đó một cảm giác suy yếu quen thuộc khiến Trần Lâm không nhịn được chửi thề một câu rồi ngã quỵ.

May thay Thu Thảo đã nhanh chân chạy đến ôm lấy Trần Lâm...

Nhìn Trần Lâm đang thở ra những hơi thở khó nhọc rồi nhìn lại cái huyết kén to lớn trước mặt, Thu Thảo không khỏi lắc đầu.

Trần Lâm quả đúng là tham lam, chỉ cần cậu thấy thích đều bất chấp tất cả bắt đối phương về cho bằng được, mới vừa hồi phục sau khi trích huyết với đóa hồng hoa kia chưa lâu, giờ lại tiếp tục trích huyết với con kỳ đà khổng lồ đúng là vì gái liều cả mạng...

Nghĩ đến đây Thu Thảo chợt mỉm cười quỷ dị, cánh tay ngọc ngà mò xuống vuốt ve tiểu Trần Lâm qua lớp quần rồi thổi một hơi thở nóng vào tai Trần Lâm nói.

- Chủ nhân...!tiểu nô muốn...

Nghe thấy thế, ánh mắt Trần Lâm trắng dã nhìn Thu Thảo nghiến răng nghiến lời thầm nghĩ...

- Cô giáo Thảo này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ...

- Đêm nay lão tử không cho ngươi sướиɠ đến chết ta không mang họ Trần...

Tuy nhiên Trần Lâm không hề biết rằng khi mình đang nghiến răng nghiến lợi thì Thu Thảo cũng mỉm cười thích ý, chỉ sợ nàng còn trông đến đêm hơn cả Trần Lâm...

Xem ra nghiện thật rời...

May thay khi huyết tổ đại nhân sắp bị Thu Thảo làm cho tức chết thì đám người Phương Tuyết cũng đến, thấy thế Thu Thảo cũng thôi không trêu chọc Trần Lâm nữa...

Liếc nhìn cái kén to lớn trước mặt, Trần Lâm không nhịn được nhíu mày.

Kích thước này quá to sợ sẽ thu hút không ít kẻ chú ý, nếu không phải sợ con kỳ đà khổng lồ “ lượm củ tỏi” dọc đường thì Trần Lâm thật sự muốn kéo nó về trung tâm thành phố rồi mới trích huyết...

Bất chợt một làn sương mù dày đặt từ trong tâm thành phổ ầm ầm lang ra.

Dần dần màng sương mù huyền bí bao trùm lấy cả thành phổ Thanh Thủy rồi tiến đến bờ hồ bao phủ cả cái huyết kén khổng lồ sau đó lang ra cả nửa mặt hồ mới dùng lại.

Phía xa có thể trông thấy cả thành phố Thanh Thủy bị màng sương bao phủ chỉ có thể mơ hồ trông thấy những ngôi nhà cao tầng ẩn hiện trong làn sương khói mở ảo trông vô cùng quỷ dị...

Bất chợt từ trong mà sương mù, một nữ nhân yêu mị tuyệt luân chầm chậm bước ra khẽ cúi người trước mặt Trần Lâm.

- Ra mắt huyết tổ đại nhân.

Nữ nhân kia tràn ngậm phong tình mỉm cười với Trần Lâm khiến cho không chỉ bản thân Trần Lâm mà cả đám nữ đều không khỏi ngây người như bị nụ cười kia mê hoặc, quả là yêu nữ hại nước hại dân...

Cũng giống như Huyết Linh là mộc linh của huyết thụ, một bản thể khác biệt được huyết tụ tạo ra để dể bề trao đổi với Trần Lâm thì nữ nhân kia cũng vậy.

Nàng là mộc linh của đóa hoa hồng sắc kia.

Tuy nhiên, khác biệt hoàn toàn với vẻ đẹp quý phái tự như một nữ vương cổ đại của Huyết Linh thì mộc linh của đóa hoa hồng sắc lại mạng vẻ đẹp ma mị quyến rủ chúng sinh, tựa nữ một nữ nhân lầu xanh phong tình khiến bao đế vương phải chết dưới âʍ ɦộ của nàng...

Hay đúng theo câu nói của người xưa, nàng ta chính là yêu nữ hại nước hại dân.

Nàng dĩ nhiên là trần như nhộm, cơ thể lõα ɭồ không chút che giấu hiện ra trước mặt Trần Lâm, nước da trắng ngần như sữa không chút tỳ vết, bộ ngực sữa no tròn vung cao cùng nhũ hoa đỏ hồng mê đấm chúng sinh.

Bên dưới âʍ ɦộ của nàng chỉ loáng thoáng có chút lông măng không chút e thẹn phơi bày khiến Trần Lâm dù lúc này không thể ăn nhậu được gì nhưng vẫn không nhịn được liếc nhìn...

Đặc biệt nhất, mái tóc đen tuyền như thác nước của nàng vô cùng dài đến cả đầu gói, che đi tấm lưng trần cùng bờ mông tròn trịa vén lên cao mời gọi...

Ánh mắt câu hồn liếc nhìn Trần Lâm cùng cái miệng anh đào đỏ hồng khiến Trần Lâm không nhịn được liên tưởng đến cảnh nàng nhậm lấy côn ŧᏂịŧ lông lá của mình, cậu nhỏ đang giãy chết trong đủng quần không khỏi giật giật...

Cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, Trần Lâm không nhịn được ho khan một tiếng cười nói...

- Điều là người nhà cả, không cần phải câu nệ như vậy...

- Huyết tổ đại nhân gì đó nghe không thân thiết, sau này gọi ta là...!chủ nhân được rồi...

Nghe thấy thế nữ nhân kia mỉm cười mị hoặc, ánh mắt câu hồn liếc nhìn Trần Lâm ngọt ngào nói...

- Tiểu nô ra mắt chủ...!nhân...

Hai chữ chủ nhân được nữ nhân kia kéo dài ra khiến Trần Lâm nghe xong rung rung phê không thể tả...

Chỉ có đám nữ nhân đang đứng là ánh mắt trắng dã nhìn Trần Lâm, đúng là chết đến nơi rồi mà còn không biết sợ, thảo nào mấy lão già hết xí quách mà vẫn còn đua đồi gái 18, huyết tổ đại nhân đứng không nổi đây chính là ví dụ điển hình...

Bên kia Trần Lâm mặc kệ ánh mắt khinh bỉ của đám người Phương Tuyết khẽ vuốt càm suy nghĩ, dĩ nhiên là muốn tìm một cái tên thích hợp nhất cho yêu nữ hại nước hại dân kia.

Sau một lúc đáng đo, Trần Lâm cũng tìm ra một cái tên thật thích hợp mỉm cười tiến đến xoa đầu nữ nhân kia nói.

- Từ nay nàng sẽ tên là Yêu Cơ nhé...

Nghe thấy được đặc tên, Yêu Cơ mỉm cười mặc kệ cánh tay đang xoa đầu mình rồi trượt dần xuống mông cười duyên nói.

- Yêu Cơ đa tam chủ nhân ban tên...

Yêu Cơ yêu mị tuyệt luân, mê đảo chúng sinh không có cái tên nào thích hợp nhất với nữ nhân có lẽ là quyến rũ nhất huyết tộc này...

Liếc nhìn nữ nhân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cùi đầu trước mặt mình, Trần Lâm chỉ có thể cắn rơm cắn cỏ dối lòng nói.

- Nàng cũng nên mặc quần áo vài đi, để như vậy là chịu không nổi...

Nghe thấy thế Yêu Cơ ánh mắt tròn xeo ướŧ áŧ ngước lên nhìn Trần Lâm nói.

- Chủ nhân...!ta không có đồ...

Nhận được câu trả lời của nàng, Trần Lâm không khỏi nhướng mày...

Lúc này Trần Lam mới ý thức được gì đó lập tức phát động quỷ nhãn.

Sau một lúc soi Yêu Cơ từ đầu đến chân, Trần Lâm mới cay đắng nhận ra Yêu Cơ không bá như Trần Lâm nghĩ, thậm chí nếu so sánh với Huyết Linh thì có thể xem như là một trời một vực...

Không chỉ không thể dùng lá cây tạo ra quần áo nhưng Huyết Linh, mà đóa hồng sắc hoa cũng chỉ có một bản thể duy nhất, không thể như huyết thu có thể sinh sôi nẩy nở thành cả một huyết lâm rộng lớn, đánh dấu lãnh địa của huyết tộc.

Thế nên chiến dịch để đóa hồng sắc hoa sinh sôi nẩy nở rồi phun sương khắp lãnh thổ huyết tộc là không thể.

Cùng lắm với bản thể duy nhất này, đóa hồng sắc hoa chỉ có thể phun sương sao phủ khu vược đồng cỏ quanh thành phố Thanh Thủy này...

Ngoài ra chuyện tạo ra tộc nhân gì đó cũng không hề tồn tại, năng lực nổi trội nhất của Yêu Cơ chỉ là “không gian sương mù” tức là phun sương mà thôi.

Quả thật trừ khả năng phun sương và đẹp ra thì Yêu Cơ chả có gì nổi trội.

Tuy nhiên, Trần Lâm vẫn không hối hận khi thu nàng, bởi lẽ đẹp như Yêu Cơ kiểu gì Trần Lâm cũng chơi hết...

Mỉm cười vuốt ve tấm lưng trắng ngần mịn màng của Yêu Cơ, Trần Lâm lắc đầu nói.

- Không sao, nàng không có ta có...

Nói xong Trần Lâm khẽ vung tay lên triệu hồi không ít quần áo, tất cả đều là những trang phục phẩm chất tím Trần Lâm chuẩn bị cho đám người Phương Tuyết cũng như đám nữ nhân trong tương lai.

Liếc nhìn đống trang phục Trần Lâm lấy ra, Yêu Cơ yêu kiều tiến đến rồi chọn nay một cái áo khoát dài mặc lên người cho có...

Chiếc áo khoát màu đỏ tươi, mỏng như cách ve khiến những được cong ma mị cùng những cấp địa huyện bí như ẩn như hiện sau lớp áo.

Ngoài ra không có gì khác, Yêu Cơ chỉ mặc đúng một cái áo khoác kia vô hình chung còn làm cho nàng quyến rũ chết người hơn lúc không mặc gì.

Khẽ nuốt nước bọt Trần Lâm khéo miệng rung rung hỏi.

- Nàng chỉ mặc như vậy thôi sao?

Nghe thấy thế Yêu Cơ khó hiểu nhìn Trần Lâm nói.

- Chủ nhân thấy như vậy không được sao?

Nói xong Yêu Cơ quay một vòng cho Trần Lâm nhắm nhìn, tà áo dài theo chuyển động của nàng bay lên để lộ ra âʍ ɦộ trắng hồng cũng bờ mông tròn trịa mời gọi.

Thấy thế Trần Lâm gật đầu cái rụp nói.

- Được, dĩ nhiên là được, cứ mặc như vậy đi không cần đổi gì cả.

Nhiệm vụ chính sau này của Yêu Cơ là phun sương và...!phục vụ Trần Lâm, thể nên nàng muốn mặc gì hay không mặc cũng không sao, dù sao ngoài Trần Lâm ra làm gì có nam nhân nào khác thấy được.

Bên kia nghe thấy Trần Lâm chấp nhận, Yêu Cơ mỉm cười thích ý rồi chạy đến ôm lấy Trần Lâm, bộ ngực sữa chỉ cách lớp áo như có như không ép vào l*иg ngực Trần Lâm khiến cậu em phê pha trong đau khổ, chưa bao gì Trần Lâm hối hận khi đυ.ng đậu cũng trích huyết như lúc này, nếu không đâu phải chịu cảnh cám treo mà heo nhịn đói thế này...

Tuy nhiên biết làm nũng với huyết tổ đại nhân, yêu nữ này rất có tương lại...

Tuy nhiên Trần Lâm đã hiểu lầm Yêu Cơ, về bản chất Yêu Cơ là một loài thực vật, thế nên nàng không thích lắm việc mặc quần áo, nếu không phải Trần Lâm yêu cầu nàng đã không muốn mặc dù chỉ là cái áo khoát mỏng này, dĩ nhiên nó vẫn là đỡ nhất với nàng...

Thế nên khi được Trần Lâm cho phép Yêu Cơ không khỏi vui mừng tiến đến ôm lấy cậu.

Huyết tổ đại nhân lại nghĩ nhiều rồi...
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 209: Trang bị trước trận chiến
Trong thấy Trần Lâm như con cá chết mà vẫn cố giẫy giụa

Đám người Phương Tuyết không nhịn được hừ lạnh thầm nghĩ.

- Đúng là hôn quân vô đạo, sớm muộn gì cũng chết trên bụng nữ nhân...

Cảm nhận được ánh mắt đầy sát ý lạnh lùng đâm vào lưng mình, Trần Lâm không khỏi đổ mồ hôi.

Nhiều nữ nhân quá cũng không phải là chuyện tốt, sau này nhất định phải tiết chế...

Mỉm cười như không có việc gì, Trần Lâm nhìn lại đám người Phương Tuyết đang đứng một bên thân thiết nói.

- Các nàng còn đứng đó làm gì?

- Mau đến đây, lần này ta cố tình vào Thánh Thành là để chuẩn bị quà cho các nàng đó...

Nghe thấy mình cũng có phần, đám người Phương Tuyết không khỏi giật mình vôi vàng tiến đến, ánh mắt nhìn Trần Lâm hoàn toàn thay đổi đột nhiên thấy thuận mắt vô cùng.

Nữ nhân mà ai lại không thích nhận quà...

Mỉm cười đắc thắng, Trần Lâm liếc nhìn hai chị Phương Tuyết cười nói.

- Đây là hai trang phục phẩm chất tím, ta tặng cho các nàng.

- Sau này hai chị em nàng có thể thỏa sức chiến đấy không lo bị thương nữa.

Nói xong Trần Lâm đưa hai chị em Phương Tuyết hai bộ trang phụ.

- Đa tạ đại...!à...!chủ nhân...

Tiếp nhận hai bộ trang phục phẩm chất tím vô cùng quý giá, hai chị em Phương Tuyết ngượng ngùng cảm tạ, không quên thay đổi cách xưng hô nhằm lấy lòng Trần Lâm.

Nghe thấy thế Trần Lâm mỉm cười đắc ý nhìn hai chị em chờ đợi, tuy nhiên hai chị em Phương Tuyết cũng không biết làm gì nhìn lại Trần Lâm đợi chờ.

Thấy thế Trần Lâm khẽ ho khan một tiếng tự nhiên như người điên nói.

- Các nàng có thể thay luôn lại đây, yên tâm ta không nhìn đâu.

Nghe thấy Trần Lâm muốn các nàng thay quần áo luôn tại đây, hai chị em Phương Tuyết không nhịn được hừ lạnh.

Mặc dù bản thân các nàng cũng rất muốn, nhưng nhiều người nhìn như vậy vẫn có chút ngượng ngùng ôm lấy quần áo của mình chạy vào một góc khuất.

Thấy thế Trần Lâm chỉ biết lắc đầu thầm nghĩ.

- Chạy đi làm gì không biết, tốn công ta phải phát động quỷ nhãn...

Rất nhanh từ trong con hẻm nhỏ, hai chị em Phương Tuyết với bộ trang phục mới chầm chậm bước ra.

Nhìn chung, trang phục mà Trần Lâm thiết kế cho hai chị em Phương Tuyết khá không nhau, mang phong cách của những samurai truyền thống của Nhật quốc đúng theo phong cách chiến đấu của hai nàng, nhưng được cách tân đôi trông có vẻ nhẹ nhàng thanh thoát và quyến rũ hơn rất nhiều.

Hai bộ trang phục đều một màu đen tuyền với nhưng miếng giáp bảo vệ vai và cánh tay, vừa tăng thêm phần bảo hộ, vừa hiện lên vẻ cứng cáp chắc chắn cho trang phục...

Tuy nhiên với trang phục của Phương Ngân, Trần Lâm cố tình thêu lên hình một mặt trăng khuyết tỏa ra những tia sáng bàng bạc nơi lưng áo và một phần góc áo.

Còn của Phương Tuyết thì dĩ nhiên rồi, Trần Lâm cũng thêu lên một bông hoa tuyết lớn nơi lưng áo và những bông hoa tuyết nhỏ nơi góc áo như tạo điểm nhấn cho tranh phục của các nàng.

Đeo thanh katana bên hông, hai chị em Phương Tuyết trông như tựa như hai nữ samurai hiện đại bước ra từ trong truyện tranh khiến Trần Lâm không khỏi tắm tắc khen khiếu nghệ thuật của mình...

- Ta không làm nhà thiết kế thời trang đúng là bất hạnh của thiên địa...

Trần Lâm vuốt càm ánh mắt thương tiếc nhân sinh thở dài nói.

Nghe thấy Trần Lâm thủ da^ʍ tư tưởng, đám nữ nhân đều không khỏi khinh bỉ, tên này rõ ràng là lấy ý tưởng của người ta, nói trắng ra là đạo chứ sáng tạo được gì.

Dĩ nhiên đám người Phương Tuyết chỉ dám nghĩ không dám nói.

Bên kia Trần Lâm mặc kệ đám nữ nhân đang thầm khinh bỉ mình liếc nhìn Yến Nhi mỉm cười nói.

- Đến phiên nữ xạ thủ của chúng ta, ta mong nàng sẽ thích nói.

Nói xong Trần Lâm lấy ra một bộ trang phục đưa cho Yến Nhi...

Không ngờ mình cũng có phần, Yến Nhi không khỏi ngạc nhiên xen lẫn vui mừng.

Yến Nhi thân là xạ thủ nên không cần lắm đến trang bị phòng thủ làm gì, không ngờ Trần Lâm vẫn cho nàng, phải biết nhưng trang phục tuy nhìn có vẻ bình thường này đều là trang bị tím, tuy không phải tím độc nhất nhưng để có được nó vẫn phải tiêu tốn một lượng thần tệ không nhỏ, không nói đâu xa cả Vũng Hải chưa ai đủ tài lực để chịu chơi như Trần Lâm...

Ôm lấy bộ trang phục của mình, Yến Nhi ngượng ngùng tiến đến hôn nhẹ lên má Trần Lâm rồi chạy đi mất, dĩ nhiên Yến Nhi cũng không bạo gan đến độ thay đồ luôn trước mặt Trần Lâm...

Tuy nhiên hành động hôn nhẹ Trần Lâm kia vẫn khiến hai chị em Phương Tuyết trơn mắt há mồm thầm trách mình thất sách...

Rất nhanh Yến Nhi đã thay đồ xong, một nữ thợ săn xuất hiện trước mắt một người.

Trang phục của Yến Nhi có phần đơn giản, mang xu hướng hiện đại...

Mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng cao cổ, bên dưới là chiếc quần da đen tuyền ôm sát cơ thể tôn lên cặp chân thôn dài cùng bờ mông trong trịa.

Mang thêm một đôi giày da cùng bao ta da, khiến Yến Nhi toát lên vẻ đẹp mạnh mẽ năng động của thiếu nữ.

Nhưng quan trọng hơn, trên tay Yến Nhi còn cầm thêm một cây cự nỏ to lớn, trang phục mạnh mẽ kết hợp với hung khí to lớn trên tay khiến Yến Nhi tựa như một nữ thợ săn sẵn sàng bắn hạ bất kỳ con mồi nào...

Tuy nhiên Trần Lâm vẫn cảm thí thiếu thiếu gì đó...

Khẽ suy nghĩ một lúc, Trần Lâm mỉm cười lấy ra một chiếc kính đen không chút ngại ngùng đeo lên cho Yến Nhi rồi mới gật đầu hài lòng.

- Đa tạ đại nhân...

Vuốt ve chiếc kính đen, Yếu Nhi cuối đầu lý nhí nói, nàng không ngờ ngoài trang phục ra mình còn có thêm trang bị khác...

Chiếc kính đen kia không tầm thường, nó tuy là một trang bị lam nhưng giá thành để tạo ra nó lại tương đương với một trang bị tím...

Trần Lâm có tình tạo ra nó cho...!dĩ nhiên rồi là bản thân mình.

Dù sao huyết tổ đại nhân cũng sắp đi biển chơi không trang bị chút gì đó là không được.

Tuy nhiên khi nhìn thấy phong thái nữ thợ săn thành phố của Yến Nhi, Trần Lâm quyết định chuyển nhượng nó lại cho nàng...

Dĩ nhiên chiếc kính đen kia là một trang bị lam của hệ thống, thế nên nó cũng cộng chỉ số cho người chơi, giúp tăng 15 điểm tinh thần.

Tuy đối với Trần Lâm thì không đáng là bao nhưng đối với xạ thủ tập sự như Yến Nhi, 15 điểm tinh thần là rất lớn có thể giúp ích rất nhiều...

Xong việc Trần Lâm liếc nhìn nữ nhân cuối cùng đang chờ đợi, nữ giáo viên dâʍ đãиɠ Thu Thảo...

Khẽ mỉm cười Trần Lâm lấy ra một bộ trang phục rồi tiến lên ôm lấy Thu Thảo thì thầm.

- Thay tại đây luôn nhé...

Nghe thấy thế, Thu Thảo khẽ bĩu môi khinh bỉ những vẫn chầm chậm cởi từng mảnh quần áo của mình ra.

Chứ thế một nữ nhân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ với đôi chân được phủ bởi huyết giáp hiện ra trước mặt mọi người.

Bộ ngực sữa ngạo nhân hiện ra ngay trước mắt khiến Trần Lâm không nhịn được nuốt nước bọt...

Tuy nhiên không đợi ai đó ngắm đủ, Thu Thảo đã nhanh tay lấy trang phục mới của mình vô cùng thuần thục mặc vào...

Cứ thế từng tất da thịt trắng ngần được che lắp khiến ai đó phải tiếc nuối thở dài, chưa ngắm đủ a...

Dần dần một nữ giáo viên xinh đẹp quyến rũ hiện ra...

Nhìn chung trang phục của Thu Thảo khá kỳ lạ, mang hơi hứng của áo dài truyền thống Việt Long quốc nhưng được Trần Lâm cách tân đi rất nhiều cho phù hợp với thời đại không ngừng chiến đấu này.

Cả bộ áo dày có màu tím đen huyền bí ôm sát cơ thể khiến bộ ngực ngạo nhân lộ ra làm mê đấm người nhìn cùng bờ mông thấp thoáng sau tà áo, trông vừa đoan trang nhưng cũng không kém phần quyến rõ.

Tà áo dài cũng được cách diệu cho ngắn đi một ít, thuận lời cho việc di chuyển cũng như chiến đấu, nhưng chiếc quần đen phía trong lại ôm lấy chiếc đùi đẹp rồi khá rộng ra ở đầy gối nhằm che đi đôi chân tựa như hai hùng khí gϊếŧ người của Thu Thảo...

Dĩ nhiên kẻ màu mè như Trần Lâm không thể không tạo điểm nhấn.

Trên tào áo dài phất phới, một đóa hoa với cành lá màu vàng kim óng ánh tựa như ánh mặt trời cùng đó hoa huyết sắc rực lửa đặc trưng của huyết tộc được Trần Lâm cẩn thận thêu lên, đánh dấu cho thiên hạ biết đây là thành viên của huyết tộc...

Đáng tiếc lúc này không ai biết được biểu tượng “huyết sắc mật côi” kia mang ý nghĩa gì...

- Ngài thấy thế nào.

Quay một vòng cho Trần Lâm ngắm nhìn, Thu Thảo mỉm cười hỏi...

Trần Lâm tiến đến vuốt ve bờ mông no tròn của Thu Thảo rồi cười nói.

- Đẹp...!Thu Thảo của chúng ta rất đẹp...

- Tuy nhiên ta còn có quà cho nàng...

Nói xong Trần Lâm khẽ vung tay lấy ra một chiếc găng tay mào cổ đồng.

Đó không gì khác chính là một trang hai trang bị tím độc nhất mà Trần Lâm đã thắng được từ chỗ con thây ma cao cấp, Găng Tay Cự Nhân giúp tăng sức mạnh cho người đeo nó, có nó Thu Thảo hoàn toàn có thể giải quyết vấn đề vũ khí quá khổ kia của nàng...

Nhẹ nhàng kéo chiếc găng tay có phần cũ kỹ kia lên, Thu Thảo nhanh chống cảm nhận được sức mạnh mà nó mang lại không nhịn được mới miệng muốn nói gì đó...

Tuy nhiên Trần Lâm đã ngăn nàng lại cười nói.

- Điều là người một nhà, không cần phải khách sáo làm gì, nó rất thích hợp với nàng...

Thật ra găng tay cự nhân thích hợp với Trần Lâm hơn, trang bị nó cậu có thể giải quyết vấn đề dư chấn sau sử dụng đại chiêu có thể xem như mạnh nhất của mình Siêu Cấp Vô Địch Phúc Lịch Thủ.

Tuy nhiên Trần Lâm lại ưu tiến hơn cho Thu Thảo, nguyên nhân chỉ có một, đó là dại gái...

Nghe Trần Lâm nói thế, Thu Thảo không khỏi cảm động ôm lấy Trần Lâm, tuy nhiên rất nhanh nàng chợt mỉm cười quỷ dị nói.

- Ta đâu có ý định khách sáo gì với ngài, ta chỉ muốn nói tối này định tìm ngài tâm sự...

- Nếu ngài không muốn thì thôi.

Nói xong Thu Thảo mỉm cười yêu mị rồi buôn Trần Lâm ra quay người cầm lấy chiếc mỏ neo của mình, với sức mạnh mà găng tay cự nhân mang lại, không ngờ chiếc mỏ neo nặng gần cả tấn chầm chậm được Thu Thảo nhắc bổng lên không trung...

Cầm lấy chiếc mỏ neo, Thu Thảo không nhịn được mỉm cười thích ý, ánh mắt lóe lên tia chiến ý rồi đập mạnh chiếc mỏ neo xuống đất, mặt đất dưới chân không chịu nổi một kích trực tiếp vở tan.

Tuy nhiên dư chấn cũng khiến tay Thu Thảo run run, xem ra Thu Thảo muốn điều khiển được cự vật này còn cần một khoảng thời giai luyện tập.

Khẽ vuốt mũi, Trần Lâm nhìn đám nữ đang hí hửng khoe quần áo mới, chuyện trò như cái chợ không nhịn được cười cười ánh mắt nhìn về hướng tây xa xâm, cũng lâu rồi chưa gặp lại đám nữ nhân ở huyết tộc, quả là có chút nhớ nhà...

Tuy nhiên rất nhanh Trần Lâm đã dẹp bỏ chuyện đó qua một bên, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn hòn đảo nhỏ giữa hồ...

Hôm nay Trần Lâm còn rất nhiều việc phải làm...
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top