Lượt xem của khách bị giới hạn

[Huyền huyễn] Lãnh Địa Huyết Tộc - Bạch Vô Thường

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Huyền huyễn] Lãnh Địa Huyết Tộc - Bạch Vô Thường

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 210: Khung cảnh bên bờ hồ
Thành phố Thành Thủy, nơi dừng chân thường niên của không ít thợ săn khi ra ngoài săn thú.

Tuy nhiên, lúc này không một thợ săn nào dám tiếp cận thành phổ đổ nát này nữa...

Nhưng không phải chỉ vì màng sương mù huyền bí bao phủ lấy thành phố, mà là vì dư chấn của trận chiến của hai cự thú đã khiến không ít thợ săn gần đó sợ vở mật.

Rất nhanh dị biến ở Thanh Thủy đã chuyền tai nhau với tốc độc chóng mặt, lang nhanh khấp cả Vũng Hải khiến không ít thợ săn sợ hãi không dám ra ngoài hoang dã, dù sao nhân loại so với hung thú vẫn quá mức nhỏ yếu...

Chỉ là không hiểu tại sao, quân đội ngoài thành vẫn chậm trễ chưa xuất binh khiến không ít người thắc mắc, dù sao Thanh Thủy thành phố tuy không phải quá gần Vũng Hải, nhưng cũng không phải là quá xa...

Tuy nhiên, rất nhân người dân ngoại thành Vũng Hải cũng thấy được, thậm chí thấy rõ được nguyên nhân...

Nguyên nhân đó không ngờ lại là một con cự hầu to lớn, thân cao hơn mười thước cơ bắp cuồng cuộn tựa như một ngọn núi nhỏ từ từ tiếp cận phạm vi Vũng Hải...

Tuy nhắm theo hướng đi thì cư hầu kia chỉ đi ngang qua Vũng Hải, nhưng nó vẫn khiến cho chính quyền Vũng Hải và toàn bộ người dân sợ vở mật...

Hàng trăm, hàng nghìn quân nhân được triệu tập về Vũng Hải, hàng trăm khí tài quân sự được dưng lên cảnh giới hung vật không mời kia, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

Hơi đâu rảnh quan tâm đến chuyện thanh phổ Thanh Thuỷ kia...

May thay đúng như các nhà khoa học đã dự đó, cự hầu kia chỉ đi ngang quan Vũng Hải như một vị khách qua đường rồi tiếp tục nhắm hướng bắc mà đi...

Tuy nhiên chuyến đi ngang như đi dạo kia cũng khiến cho gần như toàn bộ dân cư ngoại thành toát mồ hôi hột, như vừa dạo một vòng quanh địa ngục...

Bởi lẽ ở ngoài thành, gần như toàn bộ nạn dân đều có thế trông thấy bóng dáng khổng lồ của con cự hầu từ phía xa, thậm chí những người nhạy cảm còn cảm nhận được rung động của mặt đất qua mỗi bước chân của nó...

Quả là một trải nghiệm mà đến xuống mồ, những cư dân sống tại ngoài thành cũng không thể nào quên được.

Tuy nhiên, cũng nhờ thể mà hầu hết dân cư sống ở ngoài thành Vũng Hải đều nhận thấy sự nhỏ yếu của nhân loại, từ đây một sự biến chuyển trong nhận thức của không ít người bắt đầu thay đổi...

Vũng Hải cũng không hẳn là an toàn tuyệt đối...

.

Trái ngược hoàn toàn với một phen hú hồn chim én của người dân Vũng Hải, thì thành phố sương mù Thanh Thủy lại là một mảnh yên bình...

Trần Lâm như một phú gia giàu có thưởng ngoạn, nhàn nhã ngồi trên ghế ôm lấy Yêu Cơ lặng ngắm hồ nước Thanh Thủy xinh đẹp.

Đôi tay heo không chút khách khí cho vào trong chiếc áo khoác mỏng manh của Yêu Cơ mà say mê vuốt ve bộ ngực sữa mềm mại mát rượi của nàng...

Bên dưới, Thu Thảo đang bò dưới háng Trần Lâm như một con mẫu cẩu, say sưa ngậm lấy côn ŧᏂịŧ lông lá trước mặt mà mυ"ŧ nhè nhẹ...

Đầu lưỡi điêu luyện liếʍ dọc theo thân côn ŧᏂịŧ rồi lướt nhẹ lên như một vũ công bale tung người ngậm lấy qυყ đầυ mυ"ŧ chùn chụt...

Âm thanh da^ʍ mỹ không ngừng phát ra từ đôi môi đỏ hồng nhỏ nhắn kia...

Cảnh sắc xuân xanh bên bờ hồ tràn ngập da^ʍ mỹ, mạt thế kiểu này chỉ có hôn quân như huyết tổ đại nhân mới hưởng thụ được...

Tuy nhiên, sung sướиɠ là vậy nhưng Trần Lâm lại nhíu mày nhìn ra mặt hồ, hay đúng hơn là nhìn ra hơi từng là hòn đảo giữa hồ kia...

Theo suy đoán của Trần Lâm và Thu Thảo, trên đời vẫn tồn tại một thứ ngoài trang bị của hệ thống có thế giúp huyết thu tăng lên khả năng hấp thụ nặng lượng, đó là dị thổ...

Và manh mói duy nhất chính là dị thực vật, theo một nguyên lý nào đó nơi nào có dị thực vật sẽ có dị thổ, hay chính sát hơn là ngược lại...

Thế nên, dự theo dị thực vật mà tìm kiếm là phương án hữu hiệu nhất...

Tuy nhiên, khi Trần Lâm cho đào bới hòn đảo nơi đóa hoa trắng kia nở thì lại không tìm thấy được gì, thậm chí Trần Lâm con kỳ đà khổng lồ vừa mới gia nhập huyết tộc đã làm cu ly đào luôn hòn đảo kia lên để ở góc huyết thụ những vẫn không có hiệu quả gì...

- Không lẽ mình suy đoán sai...

Không tìm được đầu mối, Trần Lâm không khỏi nhíu mày thì thầm.

Tuy nhiên sai thì sai, chỉ tội cho Thu Thảo vì hiến kế tào lao mà phải ngậm lấy côn ŧᏂịŧ xem như chuộc tội...

Ngồi bên cạnh, Yêu Cơ tựa như con chim nhỏ ép người vào l*иg ngực Trần Lâm, để mặc cho bàn tay kia thỏa sức chơi đùa bộ ngực của mình, ánh mắt thϊếp đi như đang ngủ...

Nhưng khi nghe thấy tiếng thở dài của Trần Lâm...

Yêu Cơ khẽ mở mắt, đôi mắt to tròn ngước lên nhìn Trần Lâm quan tâm hỏi...

- Chủ nhân có chuyện gì khó giải quyết sao...

- Nói ra đi, Yêu Cơ sẽ giúp ngài...

Liếc nhìn đôi mắt to tròn ướŧ áŧ của mị nữ nhu tình Yêu Cơ, Trần Lâm không nhịn được yêu thương xoa đầu của nàng nói...

- Chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi không đáng là gì...

Bên dưới hạ thân của Trần Lâm, Thu Thảo đang miệt mài ngậm lấy côn ŧᏂịŧ lông lá của Trần Lâm ra sức phục thị...

Nhưng khi nghe được những lời kia Thu Thảo không nhịn được rung rung...

“Chỉ là một chút chuyện nhỏ mà nàng đã khẩu da^ʍ cả hai tiếng đồng hồ rồi, quai hàm cũng sắp trẹo đến nơi mà bảo không đáng gì, thật sự là hϊếp người quá đáng”.

Dĩ nhiên Thu Thảo chỉ dám nghĩ không dám nói ra, chỉ có thể tiếp tục ra sức...

May thay, Yêu Cơ đột nhiên ra tay “cứu bồ” cực mạnh, ôm lấy Trần Lâm thì thầm...

- Chủ nhân nhưng người ta muốn giúp ngài...

Nghe thấy thanh âm nũng nịu mê người của Yêu Cơ, côn ŧᏂịŧ của Trần Lâm không nhịn được giật giật liên hồi trong miệng nhỏ của Thu Thải khiến cô giáo đoan trang đang ngậm côn ŧᏂịŧ kia mừng như điên ra sức mυ"ŧ lấy côn ŧᏂịŧ lông lá của Trần Lâm...

Hung vật to lớn kia ra ra vào vào trong cổ họng ẩm ướt Thu Thảo khiến nàng đau rát đến chảy nước mắt...

Nhưng Thu Thảo biết bây giờ không cố gắng thì chỉ sợ sẽ phải mυ"ŧ hung vật kia đến chiều, chỉ có thể ra sức mυ"ŧ mạnh lấy qυყ đầυ trơn bóng của Trần Lâm, có gắn thở những hơi thở khó nhọc.

Bàn tay không quên mân mê hai mao cầu bên dưới, có thế nói hai mao cầu kia là thứ nàng thấy dễ thương nhất, ít nhất chúng không làm nàng đau họng.

Bên trên Trần Lâm bị hai người Thu Thảo, Yêu Cơ khích thích không nhịn được sướиɠ khoái quay người lật Yêu Cơ lại ôm vào l*иg, cái miệng rộng tham lam không khác khí hôn lên đôi môi đỏ mộng của Yêu Cơ mặc sức ngấu nghiến...

Chuyện dị thổ gì đó để đám người Minh Nguyệt, Huyết Linh lo liệu.

Hôn quân như Trần Lâm không quản đến được.

Được đà lấn tới, bàn tay heo không ngại ngùng nhào nặn bộ ngực của no tròn phơi bày trước thiên nhiên của Yêu Cơ rồi trượt xuống chiếc rốn nhỏ xinh mà ngoái nhè nhẹ...

- Ưmmm...!chủ nhân người thật xấu...!ưhhh...

Bị bàn tay ma quái của Trần Lâm khích thích.

Yêu Cơ không nhịn được rêи ɾỉ, ánh mắt mê ly hướng ứng cũng Trần Lâm.

Chiếc lưỡi nhỏ nhắn khẽ đưa ra cho Trần Lâm say mê mυ"ŧ lấy, đôi tay ngọc vươn ra ôm lấy Trần Lâm đẩy cậu nằm ngữa ra chiếc ghế dựa...

Cái miệng nhỏ xinh chủ động hôn lấy Trần Lâm rồi lần xuống cổ mυ"ŧ nhè nhẹ khiến cho huyết tổ đại nhận không nhịn được rên lên...

- Ahh...!yêu nữ...!nàng quả là yêu nữ trời sinh nha...

Nghe thấy thế Yêu Cơ trực tiếp ngồi lên bụng Trần Lâm, âʍ ɦộ đầy lông măng không hề được che đậy cạ nhẹ lên cơ bụng bên dưới khiến nàng rên lên đây yêu mị nói...

- Thế chủ nhân không thích sao???

Cảm nhận được sự ấm áp của âʍ ɦộ ẩm ước ngay trên bụng mình, còn côn ŧᏂịŧ đang nằm trong miệng nhỏ của Thu Thảo cũng ướŧ áŧ không kém khiến Trần Lâm sung sướиɠ khó tả.

Côn ŧᏂịŧ giật giật liên hồi rồi phun đầy tinh hào vào trong miệng Thu Thảo...

Cảm nhận được tinh hoa nóng hổi phun đầy khoang miệng của mình, Thu Thảo nhắm mắt cố nuốt lấy, đáng tiếc miệng nàng quá nhỏ khiến không ít dịch trắng đυ.c trào ra ngoài khéo miệng...

Chầm chậm rút côn ŧᏂịŧ lông lá của mình ra, Trần Lâm mỉm cười ra lệnh...

- Nuốt hết chúng đi...

Nghe thấy thế Thu Thảo nhắm mắt “ực” một tiếng nuốt hết sống tinh hoa trong khoảng miệng của mình vào bụng rồi nắm lấy con thịt của Trần Lâm như một thị nữ trung thành cẩn thậm liếʍ láp mọi ngóc ngách của nó đến khi sạch bóng mới thôi...

...

Bất chợt, khi Trần Lâm đang thưởng thức cái miệng nhỏ của Thu Thảo vệ sinh cho tiểu huynh đệ của mình thì Yến Nhi cũng hai chị em Phương Tuyết vội vàng chạy đến...

Trong thấy mẫu thân mình đang thục thị dưới háng Trần Lâm, Yến Nhi không tim không phổi mỉm cười tiến lên bao cáo.

- Đại nhân đã tìm được miếu thành hoàng mà ngài nói đến.

- Cách nơi này chưa đến một ngày đường.

- Chỉ là nơi đó có không ít thây ma...

Nghe thấy thế Trần Lâm vuốt ve tấm lưng ông của Yêu Cư, một chân gác lên lưng Thu Thảo tự như một đế vương nói...

- Chỉ vài con thây ma mà thôi...

- Ba người các nàng cùng Thu Thảo đến đó đem thanh kiếm kia về đi.

Nói xong Trần Lâm để chân xuống tiếp tục vui đùa cùng Yêu Cơ.

Thấy thế ba người Yến Nhi khẽ nhìn nhau nhíu mày nhưng vẫn gật đầu lĩnh mệnh, chỉ có Thu Thảo là vui mừng như được ân xá vội vàng đứng dậy nhanh chóng rồi đi.

Cứ thế bốn người Thu Thảo leo lên xe bọc thép nhanh chóng rồi khỏi thành phổ Thanh Thủy nhắm đến miếu thành hoàng ở phía tây...

Tuy nhiên khi bốn người đi chưa lâu Trần Lâm đã gõ gõ lên tay ghế lạnh giọng nói.

- Kỳ Kỳ người đi theo âm thầm bỏ vệ họ...

- Nhớ kỷ, chừ khi nguy hiểm đến tính mạng còn lại không được xuất thủ...

Nhận được mệnh lệnh của Trần Lâm, từ dưới mặt hồ Thanh Thủy một bóng đen cấp tốc lao lên đuổi theo chiếc xe bọc thép của nhóm người Thu Thảo...

Xong việc Trần Lâm mỉm cười ngả lưng ra sau nằm trên ghế.

Thấy thế Yêu Cơ mỉm cười tựa đầu vào vai Trần Lâm thì thầm.

- Ngài thật là nghiêm khắc nha...

Nghe thấy thế Trần Lâm mỉm cười vươn tay bóp lấy cập mông to tròn của Yêu Cơ cười nói.

- Không khó thì không nên người...

- Thế còn nô gia thì sao?

Yêu Cơ cũng mỉm cười yêu mị hỏi.

Khẽ mỉm cười đê tiện, Trần Lâm không khách khí vổ mạnh lên mông của Yêu Cơ để lại một dấu tay đỏ hồng cười nói.

- Nàng dĩ nhiên là có phần, mau quay người lại chổng mông lên...
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 211: Đề khó của Trần Lâm
- Ahh...

Bị Trần Lâm không chút khách khí vỗ một cái vào mông đau điếng, Yêu Cơ không nhịn được rêи ɾỉ ánh mắt cầu hoang liếc nhìn Trần Lâm...

Khẽ ngã người ra sau, bàn chân trắng ngần của Yêu Cơ vươn ra lướt dọc theo cơ ngực của Trần Lâm khıêυ khí©h, vô tình khiến âʍ ɦộ đỏ hồng cùng đồng cỏ xanh mịn màng hiện ra trước mặt Trần Lâm.

Nhìn thấy cảnh thiên thai hiện ra trước mặt như mời gọi, Trần Lâm không thể nhịn được nữa trước yêu nữ mê người kia, nắm lấy đôi chân trắng ngần trước mặt khẽ quay người lại.

Yêu Cơ cũng vì thể quay người nằm úp lên ghế dựa của Trần Lâm

Trông thấy cập mông to tròn cùng đôi chân dài trắng muốt ẩn hiện sau lớp áo khoát mỏng manh, Trần Lâm miệng lưỡi khô khóc lao đến như hổ đối vồ mồi.

Banh hai mép hai mép thịt hồng hào nơi âʍ ɦộ của Yêu Cơ ra, để lộ hang sâu ẩm ướt bên trong.

Trần Lâm như người say không lối về úp mặt vào bờ mông của Yêu Cơ, cái miệng rộng tham lam say sưa ngậm lấy âʍ ɦộ mập mạp trước mặt rồi đưa lưỡi kiếm dọc theo mép âʍ ɦộ vung cao đang mời gọi khiến Yêu Cơ không nhịn được rêи ɾỉ...

- Ummm...!Chủ nhân ta...!ta nhột, nhột lắm...!đừng....

Say mê liếʍ láp cô bé mập mạo kia, chẳng mất chóc đã khiến âʍ ɦộ của Yêu Cơ ướt nhẹp, những sợi lông măng bao quanh âʍ ɦộ nàng cũng ướt sũng vì nước miếng Trần Lâm và dâʍ ŧᏂủy̠ của chính nàng, khiến chúng dính lấy âʍ ɦộ đỏ hồng của nàng hiện ra một bức trang vô cùng da^ʍ mỹ.

Liếʍ mυ"ŧ chùn chụt âʍ ɦộ Yêu Cơ khiến nó bắt đầu tiết ra những chất nước nhờn và chảy đầy vào lưỡi.

Trần Lâm sướиɠ điên người liếʍ sạch chất mật dịch ngọt ngào như mật ông của nàng không chừa một giọt...

- Ahh...!chủ nhân...!sướиɠ...!sướиɠ chết Cơ nhi rồi...

- Đường...!dừng lại...!mạnh nữa lên...

Được Trần Lâm say sưa liếʍ láp âʍ ɦộ, Yêu Cơ không nhịn được sướиɠ khoái rêи ɾỉ...

Cơ thể tràn đầy nhựa sống của nàng run lên từng đợt, âʍ ɦộ cũng vì thể càng lúc càng rĩ nước không khác gì một con suối nhỏ...

Phát hiện ra yêu nữ hại nước hại dân kia không chỉ biết phun sương, phun khói mà còn biết phun nước.

Trần Lâm mỉm cười đắc ý càng chăm sóc âʍ ɦộ của nàng thật chu đáo, tựa như cậu đang dùng lưỡi để giao hợp với nàng vậy...

- Ưmm...!chủ...!chủ nhân...!ta ngứa...

Bị Trần Lâm liếʍ sâu vào âʍ ɦộ Yêu Cơ sướиɠ khoái khẽ phát ra những tiếng rên tựa như mèo cái động dực...

Thấy Yêu Cơ bị kí©h thí©ɧ, Trần Lâm lại càng miệt mài liếʍ quanh âʍ ɦộ của nàng, bàn tay hắn vươn lên nắm lấy bờ mônb to tròn của nàng mà bóp mạnh, trong khi chiếc lưỡi không quên nhiệm vụ ngoáy loạn xạ trông âʍ ɦộ ướt đẫm cả nước nhờn của nàng lẫn nước miếng.

Cơ thể vặn vẹo liên hồi, Yêu Cơ tự như con rắn nhỏ công người về phía sau đẫy âʍ ɦộ sát mặt Trần Lâm cho chiếc lưỡi kia càng tiến sâu hơn, miệng nhỏ không ngừng phát ra những tiếng lên rĩ...

- Ưuuu...!chủ nhân....!nô gia...!ahhh nô gia không được rồi...

- Yêu...!Yêu nhi...!raaaa...!aaaa

Yêu Cơ không sao chịu được nữa, nàng hét lên một tiếng rên thật lớn, vang xa cả thành phố Thanh Thủy để giải tỏa cơn khát tình đang ầm ầm kéo đến.

Âʍ ɦộ của nàng co thắc giữa dội rồi phun ra như suối, bắn cả lên mặt Trần Lâm.

Liếʍ liếʍ mép môi, Trần Lâm không nhịn được bật cười nói.

- Yêu nữ...!nàng đúng là dĩ hạ phạm thượng nha...

- Dám bắn cả lên mặt của ta.

Nghe thấy thế Yêu Cơ đang trong cơ sướиɠ khoái giật mình nhìn lại.

Lúc này, mặt Trần Lâm đều lắm tắm dâʍ ŧᏂủy̠ của nàng vừa phun ra, thậm chí dính cả lên trên tốc chảy xuống cả quần áo...

Là một thành viên của huyết tộc, phun dâʍ ŧᏂủy̠ đầu mặt huyết tổ đại nhân kiểu này chắc chắn là trọng tội, phải chịu trừng phạt.

Một đấng quân vương không thể để thuộc hạ xem thường...

Trần Lâm mỉm cười gian ác tiến đến đè Yêu Cơ xuống ghế, mạnh mẻ banh hai mép thịt hồng hào nơi âʍ ɦộ của nàng ra rồi không khách khí đút côn ŧᏂịŧ to lớn lông lá của mình vào trong mà nhấp mạnh một phá lút cán...

- Ahhh...!chủ nhân tha mạng...

- Chết chết nô gia rồi...!uhhh...

Dù đã có dâʍ ŧᏂủy̠ bôi trơn, nhưng côn ŧᏂịŧ của Trần Lâm quá mức to lớn, một phát đâm vào vẫn khiến Yêu Cơ không nhịn được rêи ɾỉ, vừa đau rát xem lẫn sướиɠ khoái...

May thay Yêu Cơ là một người chơi cấp độ khá cao, thế nên khó có thể bị Trần Lâm chơi chết, tuy nhiên cách cái chết cũng không xa...

Cảm nhận được không gian ấm nóng ẩm ướt bao phủ lấy côn ŧᏂịŧ của mình, Trần Lâm sướиɠ khoái hai tay bấu chặt vào hai bờ mông to tròn của Yêu Cơ nhấp nhè nhẹ rồi mạnh dần mạnh dần...

Dần dần mỗi cú nhấp của Trần Lâm đều cấm lút cán côn ŧᏂịŧ lông lá của mình vào âm lồ lầy lội của Yêu Cơ, khiến nàng không nhịn được rêи ɾỉ vừa thảm thiết lại vừa sướиɠ khoái...

- Ahh chủ nhân đau nhức...!đừng...!dừng lại....

- Ưmmm...!không được...!ta sướиɠ...!nó sướиɠ...

Cứ thế tường tiếng rêи ɾỉ sướиɠ khoái, tường tiếng thở dóc của cả nam lẫn nữ không ngừng vang lên.

Bóng dáng của cuộc giao hoan in rõ mồn một lên mặt hồ Thanh Thủy xanh biếc tựa như một bức tranh da^ʍ mỹ, nhất là mỹ nhân yêu mị tuyệt luân kia lúc này đã như một đóa hoa đỏ thấm nở rộ mê đảo chúng sinh...

Có lẻ lúc này chính là lúc quyến rũ nhất của Yêu Cơ, trông nàng tựa như một nàng tiên giáng trần đầy thánh khiết những mỗi cái liếc mắt, mỗi cái nguyên người đều tỏa ra mị hoặc điên đảo chúng sinh...

.

Trên đại lộ cách thành phố Thanh Thủy không xa về hướng tây...

Trái ngược hoàn toàn với cuộc giao hoan điên cuồng của Trần Lâm, trên chiếc xe bọc thép bốn người Phương Tuyết lại đang nhíu mày nhìn nhau.

Theo sự trinh sát của con chim nhỏ của Yến Nhi, số lượng thây ma tại miếu Thành Hoàng địa điểm mà họ sắp đến là không hề ít, trên dưới khoảng một nghìn con chứ không ít, thâm chí rất có thể sẽ có thây ma cao cấp tọa trấn.

Thế nhưng Trần Lâm lại bảo họ tự mình đến lấy đồ thật là làm khó người ta.

- Có khi nào đại nhân bị yêu nữ kia làm cho “hóa lú” rồi hay không?

Ngồi một bên Yến Nhi không nhịn được nói.

Nghe thấy thế hai chị em Phương Tuyết cũng khẽ gật đầu tán thành...

Bốn người bọn họ giải quyết cả nghìn con thây ma là điều hoàn toàn không thể, đây gần như là nhiệm vụ bất khả thi.

Chỉ có Thu Thảo đang vừa lái xe, vừa xoa xoa quai hàm vẫn còn đau nhức của mình là không nghĩ vậy cười nói.

- Trên đời này không có nữ nhân nào có thể làm vị đại nhân của chúng ta “hóa lú” được đâu...

- Nhất là nữ nhân của huyết tộc thì càng không...

- Hắn làm vậy là có nguyên nhân...

Nghe thấy thế ba người Phương Tuyết đều khó hiểu nhìn Thu Thảo.

Không bị người ta bỏ bùa thì nghe còn có lý, dù sao thì tộc nhân huyết tộc bị huyết mạch áp chế nội chuyện giao hoan cũng bị áp chế khiến cho lúc nào cũng không thể solo thắng hắn, huống chi làm cho Trần Lâm hóa lú thì còn khó hơn lên trời.

Tuy nhiên, nói Trần Lâm bảo họ giải quyết đàn thây ma cả nghìn con là có nguyên nhân, đám người Phương Tuyết vẫn khôn thể nào nghĩ ra nguyên nhân ở đâu...

Thấy thế Thu Thảo cười khổ giải thích, đám người này vẫn còn non và xanh lắm này.

- Đại nhân muốn chúng ta tự giải quyết vẫn đề không ỷ lại vào ngài nấy nữa.

- Thông thường lúc chúng ta đi săn, dù vô cùng xông xáo nhưng đều vô thức ỷ lại vào ngài ấy...

- Đây là đều không tốt chút nào...

Nghe thấy thế, đám người Phương Tuyết đều vô thức gật gật đầu...

Tuy thường ngày họ có vẻ nhưng không sợ sống chết chiến đấu với kẻ thù, nhưng thực tế không phải vì họ tâm lý sắt đá gì cả, mà là do họ chắc chắn đến phút tối hậu Trần Lâm sẽ ra tay cứu mạng họ.

Hay nói đúng hơn là ôm lấy miễn tử kim bài không sợ bị gϊếŧ chứ không phải không sợ chết...

Kẽ không lăn lộn trong sống chết thì khó thành kỳ tài.

Hiện tại thì không có gì, nhưng sau này khi không có Trần Lâm bảo hộ các nàng nhất định sẽ phát sinh vấn để, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng...

Ngoài ra, có một chuyện mà Thu Thảo không hề nhắc đến...

Đó chính là tương lai rất có thể các nàng phải đối đầu với kẻ thù mà không có Trần Lâm thật.

Từ lúc Trần Lâm quyết định thu lấy thành phố Thanh Thủy kia, Thu Thảo đã nghĩ ngay đến chuyện này.

Theo như Thu Thảo biết, Trần Lâm sẽ phải tiếp tục tiến về phía đông, không thể mãi tọa trấn tại thành phố Thanh Thủy.

Thế nên, rất có thể các nàng sẽ phải ở lại đây thay thế Trần Lâm thủ hộ thành phố này.

Lúc đó, dĩ nhiên không có Trần Lâm nào bảo hộ, các nàng phải tự đưa ra sách lược chống chọi lại thây ma và cả Vũng Hải, vì thể ngay từ bắt đầu chuẩn bị sống tự lập đi là vừa...

Nghĩ đến đây cả nhóm đều đại khái hiểu được vấn đề khẽ gật đầu.

Chỉ có Yến Nhi là mỉm cười tinh nghịch hỏi.

- Thế là sao chúng ta giải quyết đàn thây ma kia đây, đề thi này cũng thật là khó nha...

Thấy thế Thu Thảo mỉm cười nheo má con gái mình cười nói.

- Đề thi chỉ bảo chúng ta lấy kiếm chứ đâu có nói phải gϊếŧ sạch thây ma.

- Có đến hai sonic ở đây không lẽ không...!trộm được sao?

Nghe thấy thế, hai chị em Phương Tuyết đều không nhịn được liếc mắt nhìn nhau.

- Sonic gì đó hình như là đang nói mình...
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 212: Chiến dịch miếu Thành hoàng
Miếu Thành Hoàng, địa điểm du lịch khá nổi tiếng cách thành phố Thanh Thủy chưa đến một ngày đi xe...

Địa thế nằm trên một ngọn đồi nhỏ, tuy có phần xa thành phố và khó đi nhưng cũng thu hút không ít du khách.

Cả tòa miếu Thành Hoàng là phúc hợp gồm bốn tòa miếu nhỏ thờ tứ phương thành hoàng hay tứ thánh...

Tương truyền rằng bốn vị thành hoàng gia này không phải anh em thân thích gì cả, thậm chí thời niên thiếu cũng không biết nhau...

Giai thoại chỉ bắt đầu khi cả chiến tranh nổ ra, loạn lác liên miên dân chúng lầm thăng.

Cả bốn đi theo bánh xe của thời đại như bao nhiều người khác quyết định tồng quân.

Chỉ là không biết hên hai xui, cả bốn vô tình đầu quân dưới trướng một viên đại tướng quân máu chó, thay vì dùng đại đao hay kiếm thì lại dùng một thanh trảm mã đao đen thui làm vũ khí.

Nhờ tài năng hơn người, cả bốn lập được nhiều chiến công hiển hách trở thành bốn viên mảnh tướng quân dưới trướng vị đại tướng quân kia.

Tuy nhiên trời ghét người tài...

Sau khi chơi ngu đánh mất thành Kinh Châu, cả bốn bỏ chạy về phía tây bắc nương nhờ thành Thương Lăng nhưng quan hệ với tướng thủ thành ở đó không được tốt nên người ta đéo giúp, đường cùng cả bốn đành quay xe chạy về phía nam nhưng không may dọc đường bị phục khích bỏ mạnh...!Quả là một đời anh hùng lại chết lãnh xẹt, chỉ là lão tác hình như lại chơi đồ, đao văn của người ta rồi...

Từ đó về sau, dân chúng trong vùng...!sợ ma.

Thế nên đành lặp đền thờ mong những binh sĩ chết oan này không quấy phá xóm làng.

Dù sao người chết cũng là dang tướng đương thời lại chết oan, người xưa lại khá tinh quỷ thần lập đền thờ là điều dễ hiểu.

Cứ thế nhờ sự vì diệu của tạo hoá, bốn ông này trở thành “thành hoàng gia” của vùng.

Dĩ nhiên lúc đó chỉ có người dân trong vùng này thờ phụng, nhìn qua nhìn lại chắc được mấy thôn xóm gần đó...

May thay cuộc đời chinh chiến bốn ông này đều gắn liền với chữ “trung”, chưa lần nào thực sự trở cờ hay đu càn...

Thế nên, qua các triều đại, các vị vua chúa dù là phe cánh nào đều không dẹp bỏ tập tục thờ phụng này khiến nó vẫn mãi được duy trì, chứ kiểu như vì gái gϊếŧ cả cha thì làm gì tồn tại được trước mệnh quan triều đình.

Mãi đến sau này, một ông nhà văn nào đó rảnh rỗi viết truyền về giai đoạn lịch sử chiến loạn kia, còn “pi a” cực mạnh cho bốn vị tướng quan bất hạnh bỏ mạng này, khiến danh tiếng vang xa được fan cuồng phong làm tứ phương võ thánh các thứ...

Từ đó hương hỏa cũng thịnh vượng đến ngày hôm nay.

Tuy nhiên cuộc đời không ai may mắn mãi, chính vì danh tiếng của mình tứ đại tướng quân đã thu hút không ít du khách, biến phạm vị miếu thành hoàng này thành ổ thây ma.

May thay mạt thế hàng lâm vào lúc chiều, không phải giờ hoàng đạo mà là giờ đóng cửa, thế nên đại lượng thây ma chỉ tập trung quanh các thôn xóm gần đó, nếu không thật sự là khó coi...

...

Trên bầu trời, một con chim ưng trong suốt như thủy tinh, ẩn mình trong các đám mây âm thầm quan sát thi đàn bên dưới.

Đúng như Thu Thảo dự đoán, thi đàn này tuy rất nhiều như lại nằm rải rác quanh các thôn trang gần miếu thành hoàng, còn miếu thành hoàng thì không được mấy con.

Tuy nhiên sau một lúc quan sát.

Yến Nhi phát hiện đại lượng thây ma quanh đây đều từ nơi khác đến, thực tế trước kia không đông đến như vậy, thảo nào nhóm người Bạch Trạch có thể vào trong miếu tìm kiếm vật tự rồi thu về được ba thanh cổ kiếm...

Tuy nhiên, hiện tượng thây ma đột nhiên tập trung về một chỗ thì theo trong “Trần Lâm Bút Ký” viết chỉ có hai nguyên nhân.

Một là thi triều từ nơi khác kéo đến, còn lại chính là do nơi đây tồn tại một thây ma cao cấp đã “kéo” những thây ma lân cận đến...

Nhưng dù là nguyên nhân nào thì cũng chứng minh, nơi đây có kẻ rất khó chơi đang tọa trấn.

Nhíu mày nhìn thi đàn trước mặt, nhóm người Thu Thảo không còn cách nào khách ngoài cất chiếc xe bọc thép qua một bên mà đi bộ đến miếu thành hoàng tránh bứt dây động rừng...

Nhìn chung, miếu thành hoàng nằm trên một ngọn đồi nhỏ, thây ma trên đó không được bao nhiêu, nhưng tộc đàn thây ma lẫn quẩn dưới chân đồi là không hề ít...

Nếu không có sách lược cụ thể mà đường đột xông lên sẽ phải đương đầu với không ít khó khăn, thậm chí đánh động đại lượng thây má trú trong các thôn trang gần đó.

May thay sách lực thì Thu Thảo đã chuẩn bị từ trước.

- Hai người phải cẩn thật, lấy được đồ lật tức rời đi không được ham chiến.

Liếc nhìn hai chị em Phương Tuyết, Thu Thảo không nhịn được lo lắng dặn dò.

Nghe thấy thế hai chị em khẽ gật đầu rồi cẩn thận tiếp cận ngọn đồi.

Tuy nhiên ngòn đồi nhỏ này khá dóc, đường lên miếu thành hoàng chỉ có một nhưng đã bị không ít thây ma canh giữ khiến cho hai chị em chỉ có thể trở đợi.

Dĩ nhiên là chờ đợi hai mẹ con Thu Thảo xuất thủ.

Thấy hai chị em Phương Tuyết đã đi xa, Thu Thải cũng khẽ gật đầu liếc nhìn Yến Nhi ngồi bên cạnh nói.

- Bắt đầu thôi...

Nghe thấy thế Yến Nhi gật đầu, con chim ưng thủy tinh của nàng kêu lên một tiếng rồi vổ cánh gắp một bình xăng to lớn bay đi, tuy không có khả năng công kích nhưng trên cơ bản nó vẫn là một con chim và còn là một con chim lớn.

Chiến lược của Thu Thảo chính là dùng nó làm phương tiện chuyên chở, thu hút sự chú ý của đại lượng thây ma.

Ôm một bình xăng to lớn lượn lờ trên bầu trời, mật vụ ôm bom tự sát nhắm ngay nơi tập trung nhiều thây ma nhất rồi thả xuống.

Bình xăng to lớn nhờ lực hút trái đất rơi xuống mặt đất rồi vỡ tan văng ra bốn phía.

Tiếng động cũng thu hút đại lượng thây ma cấp thấp tiến đến, như muốn xem con chim nào lại có thể ị một phát oanh động như vậy...

Chỉ chở có thể, Yến Nhi đốt lên một mũi tên đã chuẩn từ trước rồi dương nỏ bóp cò.

Mũi tên cháy lên ngọn lửa đỏ phá không lao đến chuẩn xác nhắm ngay nơi bình xăng vừa rơi rồi “phập” một tiếng...!cấm xuống mặt đất...

Thế lửa cứ thế lang ra thiêu cháy đại địa, lang ra cả những con thây ma cấp thấp...

Dần dần một biển lửa đỏ rực cháy đã được hình thành thiêu chết không ít thây ma gần đó.

Tuy nhiên cuộc vui còn chưa hết...

Sau khi thả xong bình xăng làm chất đốt, con thủy tinh phi ưng cấp tốc bay trở về gắp thêm một vật khác, nhưng lần này không phải xăng mà là thuốc súng...

Đùng...!một tiếng...!như một quả bom phát nổ.

Túi thuốc nổ mua từ chổ Liễu Mộng Điệp đúng là đáng đồng tiền, khi được thả xuống biển lửa bên dưới nó không làm mọi người thất vọng phát nổ dử dội, một cột khói khổng lồ hiện lên kinh động đại lương thây ma gần đó chầm chậm tiến đến...

Chỉ chờ có thế, hai chị em Phương Tuyết cấp tốc phát động bức tốc, tựa như một tia chóp đen lao lên ngọn đồi.

Những con thây ma cản đường đều bị lưỡi katana lạnh lùng chém bay đầu...

Đáng tiếc hiện lại vụ nổ phía xa quá lớn khiến những con thây ma gần đó không chú ý đến những cái đầu lâu của đồng bạn đang bay lên rồi rơi xuống mặt đất...

Bên kia chú chim cần mẫn không vì chút pháo lửa ỳ đùng mà quên đi trách nhiệm của mình, không ngừng bay qua bay lại thả xuống những túi thuốc nổ nhỏ xuống biển lửa bên dưới...

Những tiếng nổ đùng...!đùng...!không ngừng thu hút đại lượng thây ma, không ít con xui xẻo trực tiếp bị nổ chết khiến cho một lượng lớn kinh nghiệm chảy về túi Yến Nhi làm nàng mừng híp cả mắt.

Cứ cái đà này, nàng rất có thể sẽ qua mặt chị em Phương Tuyết.

- Gaooo...

Đáng tiết đời không như là mơ, khi chú chim to lớn của Yến Nhi đang lượn trên bầu trời không ngừng ỉa bom thì từ xa một tiếng rống giận kinh thiên vang lên.

Từ trong một thôn trang gần đó, vô số gai xương bay ra lao đến con thủy tinh phi ưng.

Nhận thấy nguy hiểm, con thủy tinh phi ưng vô cùng có linh tính cấp tốc né tránh, đáng tiếc những mũi gai xương lao đến quá nhiều, dù đã cố gắng hết sức nhưng nó vẫn bị một mũi gai xương bắn trúng trực tiếp xuyên qua l*иg ngực khiến chú chim anh dũng bất hạnh bỏ mình, biết thành những đóm sáng nhỏ bay trong không khí.

Túi thuốc nổ dưới chân cũng rơi xuống đất phát ra tiếng nổ cuối cùng gϊếŧ chết không ít thây ma, xem như cũng hoàng thành nhiệm vụ...

Bên kia thấy con chim nhỏ của mình bị bắn chết, Yến Nhi tức giận liếc nhìn thôn xóm phía xa.

Từ trong thôn, một con thây ma thân cao hai mét nhưng cơ thể khá gần gò cấp tốc lao ra.

Toàn thân nó có màu tím sẩm đặc trương của thây ma, tuy nhiên quanh cơ thể của nó lại toàn gai xương tưa như một cây xương rồng tím, những cây gai xương bắn chết con thủy tinh phi ưng chính là của nó.

- Gào...

Rầm lên một tiếng, con thây ma gai xương thể hiện ưu quyền của mình khiến nhưng con thây ma cấp thấp không chơi ngu tiến đến ngọn lửa để bị thiêu chết nữa mà cấp tốc lui ra.

Nhưng gặp được vương giả của mình, vô số thây ma gằm lên hưởng ứng như đoán chào đại vương của chúng ra sân.

Trong thấy cảnh đó Thu Thảo khẽ nhíu mày, không ngờ thây ma cao cấp lại xuất thủ sớm như vậy.

Biết phải tranh thủ thời gian cho hai chị em Phương Tuyết, Thu Thảo lạnh giọng ra lên.

- Yến Nhi cố gắng bắn chết nó.

Nghe thấy mệnh lên của mẫu thân, Yến Nhi khẽ mỉm cười man rợ...

Con thây kia dám bắn chết chim của mình, Yến Nhi không trả thù làm sao xứng đáng với chú chim nhỏ của mình, làm sao xứng đáng với danh hiệu người chơi chim...

Lạnh lùng nhìn con thây ma như nhìn một xác chết đúng nghĩa Yến Nhi bóp cò.

Mũi tên đen phá không lao đến nhằm ngay l*иg ngực con thây ma.

Cảm nhận được nguy hiểm, con thây ma vội vàng nguyên người né tránh, nhưng mũi tên phục hận làm sao có thể trượt...

Dù đã phản ứng khá nhanh, nhưng mũi tên vẫn cấm phập vào người con thây ma khiến nó đau đớn gầm lên giận dữ.

- Gào...

Cảm nhận được đau đớn, con thây ma gầm lên một tiếng vang vọng khiến gai xương quanh người dựng đứng lên, rồi vươn tay muốn rút mũi tên đang cấm vào ngực mình ra.

Nhưng mũi tên được huyết tộc đặc chế vô vùng độc không phải muốn rút là rút được.

Chúng hoàn toàn dựa trên Phi Thiên bảo vật phẩm chất cam của Trần Lâm còn giờ là của Mục Thanh Thanh, hung vật kia tựa như một móc sắc khi đã cấp vào người thì vô cùng khó để rút ra, nếu muốn mạnh mẽ rút nó ra thì phải chuẩn bị tâm lý mất một miếng thịt lớn, còn không thì phẫu thuật.

Đáng tiết, thây ma không biết phẫu thuật là gì khiến con thây ma gai xương dù vô cùng đau đớn nhưng vẫn không cách nào rút mũi tên ra được...

Tuy nhiên, con thây ma gai xương cũng không đau đớn lâu khi ngay sau đó là một mũi tên đen khác bay đến nhắm ngay đầu nó.

Biết không thể để thứ kia bắn trúng, con thây ma gằm lên một tiếng, gai xương quanh người dựng đứng lên như một bộ giáp rồi vung cánh tay tựa như cốt thủ đánh bay mũi tên kia đi.

Chỉ là lực xung chấn khiến mũi tên lệch hướng bắn trúng một con thây ma xấu số gần đó khiến nó trước tiếp bỏ mạng.

- Gào...!gϊếŧ...!gào...!gϊếŧ chết chúng...

Thấy đồng bàn chết ngay cạnh mình, con thây ma gai xương giận dữ gầm lên, thanh âm khàn khàn vô cùng chối tai vang vọng khiến hai mẹ con Thu Thảo khẽ giật mình.

Không ngờ thây ma cũng có thể nói chuyện...

Biết mình đυ.ng phải hàng nóng, hai mẹ con Thu Thải cấp tốc rút lui...

Tuy nhiên, hai mũi tên đủ để con thây ma biết kẻ thì của mình đang ở đâu.

Đậm mạnh chân xuống đất, con thây ma gai xương tựa như cuồng phong cấp tốc lao đến hai mẹ con Thu Thảo, khí thế nghiền ép như muốn xé xác hai mẹ con.

Thấy thế Thu Thảo cắn răng vung lên chiếc mỏ neo của mình nện về phía con thây ma.

Chiếc mỏ neo đen đúa tựa như thiên thạch lao đến con thây ma.

Ngược lại, con thây ma gai xương lúc này cũng đang trong trạng thái bạo nộ nên không hề né tránh một trảo đối cứng cùng chiếc mỏ neo kia.

- Đùng...

Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, chênh lệch gần mười cấp độ khiến Thu Thảo trực tiếp bị hất văng ra xa.

Tuy nhiên trang bị vượt trội đã bù vào khoảng đó khiến con thây ma gai xương cũng không khá hơn bị xung hụt hất bay trượt dài trên mặt đất.

Cấm chiếc mỏ neo nặng nề xuống mặt đất, Thu Thảo không nhịn được khẽ mỉm cười lao lấy tia máu trên khoé miệng...

Xem ra cấp độ 20 gì đó, người chơi cao cấp gì đó cũng chỉ có vậy, phe mình có hai người, kèo này có thể chơi được.

Nhưng thi đàn đang đuổi phía sau kia vẫn khiến cho Thu Thảo dù rất muốn solo với con thây ma kia nhưng cũng chỉ có thể bỏ qua.

Tuy nhiên nhờ có lầm giao phong nhẹ này, Thu Thảo cũng ý thức được những vũ khí mà Trần Lâm gọi là trang bị cam kia mạnh mẽ đến mức nào.

Nàng hiện tại là cấp 13 còn con thây ma kia chắc chắn là trên cấp 20, như thế chênh lệch gần 10 cấp độ nhưng chỉ nhờ vào chiếc mỏ neo nặng gần cả tấn của mình vẫn đủ sức đánh bay nó khiến Thu Thảo không khỏi giật mình xuýt xoa.

Mặc dù, có sự hổ trợ thêm của găng tay cự nhân, nhưng nhiệm vụ chính của nó là giúp Thu Thảo nhấc chiếc mỏ neo lên mà thôi, sức mạnh áp chế tuyết đối kia vẫn đến từ chiếc một neo.

Nghĩ đến đây, Thu Thảo không nhịn được vuốt lên thân chiếc mỏ neo đen đúa sẩm màu của mình, nhưng sâu bên trong Thu Thảo vẫn mơ hồ cảm nhận được mình và chiếc mỏ neo có một màng ngăn cách vô hình.

Cảm giác không giống như Trần Lâm dùng Tà Nguyệt Đao.

- Phải về hổi đại nhân thêm mới được...

Vô tình phát hiện trang bị cam có vấn đề Thu Thảo khẽ thì thầm, tâm hồn giáo viên khiến nàng muốn lập tức trở về hỏi rõ Trần Lâm.

- Gào...

Bất chợt một tiếng gào rống kinh thiên vang lên khiến Thu Thảo giật mình nhìn lại ngọn đồi nhỏ.

Không ngờ trong miếu thành hoàng vẫn có một con thây ma cao cấp, Thu Thảo đã tính thiếu khả năng này.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 213: Chiến dịch miếu Thành hoàng 2
Trên ngọn đồi nhỏ của miếu Thành Hoàng!

Hai chị em Phương Tuyết tựa như hai ninja âm thầm chém gϊếŧ không ít thây ma cản đường, chầm chậm lẻn vào trong phương viên miếu Thành Hoàng.

Nhìn chung với danh tiếng của mình, miếu Thành Hoàng hiện tại được kiến tạo vô cùng rộng lớn, khác xa hoàn toàn với ngày xưa chỉ là một ngôi miếu nhỏ, muốn tìm kiếm một thứ gì đó là vô cùng khó khăn.

May thay thanh kiếm mà Trần Lâm muốn tìm là thành đông kiếm, thanh kiếm đại diện của mùa đông thuộc Bắc Phương tướng quân nằm tại bắc chính điện, khu điện thờ nằm sâu trong phương viên miếu thành hoàng.

Có lẻ đó cũng là nguyên nhân khiến đám người Bạch Trạch lười không vào lấy luôn nó, dù sao mấy ai có sở thích sưu tầm như Trần Lâm.

Chém gϊếŧ vô số thây ma cả đường đa phần từng là người trong miếu, hai chị em Phương Tuyết xuyên qua vô số hành lang chầm chậm tiến đến bắc phương đại điện!

Nhìn chung bắc phương đại điện có kiến trúc không khác gì ba toàn đại điện khác, nhưng càng tiếp cận hai chị em Phương Tuyết vô hình chung cảm thấy thấp thỏm lo âu!

- Có kẽ bên trong có gì đó!

Khẽ liếc mắt nhìn nhau hai chị em mơ hộ cảm nhận được tia nguy hiểm.

- Cẩm thận, đi sau lưng chị.

Phương Tuyết trầm giọng nói rồi dẫn đầu chầm chậm tiến vào đại điện!

Bên trong tuy có phần đổ nát nhưng vô cùng trống trải, chính điện chỉ đặc tượng một viên tướng quân cao lớn uy nhảm, tay cầm trường thương ánh mắt hữu thần liếc nhìn nơi xa, còn thành cổ kiếm mục tiêu của hai chị em Phương Tuyết được đặc trang trọng trên bàn thờ đầy bụi bặm.

Tuy nhiên, không chỉ có vị tướng quân này mà cả ba vị tướng quân khác cũng không dùng kiếm, thậm chí lúc sinh thời họ cũng chả có quan hệ gì với bốn thanh kiếm đặc trên bàn thờ của mình!

Họ đều là danh tướng chết trận, vũ khí đã sớm bị người ta lấy đi rồi biến mất trong dòng chảy lịch sử nào còn tồn tại đến được ngày hôm nay.

Bốn thành kiếm kia là sau này mới được người ta đem đến, xem như bội kiếm phong tước nhằm trưng bày là chính, hình như cũng chưa chém ai bao giờ!

Như góc rác của chúng lại không nhỏ, thế nên không ai dám lấy đi bán ve chay.

Số là để chuyền bá tư tưởng trung quân ái quốc, đề cao những viên mãnh tướng trung thành!

Một ông vua nào đó sau khi đi dạo chơi ngôi miếu này đã khá vui vẻ mà tặng bốn thanh bội kiếm này cho bốn vị đại tướng, khá giống như bằng khen ngày nay, chết rồi mới được nhận!

Đó cũng là nguyên nhân mà vì sao, dù là thân trai lại còn là tướng quân thống lĩnh trăm vạn tinh binh là lại chơi bốn thanh kiếm tên là Xuân - Hạ - Thu - Đông, nghe kiểu gì vẫn thấy giống bội kiếm của các phi tần hay thị nữ bên cạnh vua, cầm theo làm vật trang trí chứ chả đánh đấm được gì.

Chỉ là được tặng như vậy, không biết bốn vị tướng quân kia nên vui hay nên buồn!

Dĩ nhiên bốn vị kia vui hay buồn thì không ai biết được, nhưng chắc chắn trông thấy thanh cổ kiếm nằm lạnh lẻo trên bàn, hai chị em Phương Tuyết lại vui mừng ra mặt.

Không một giây chần chờ, hai chị em vội vàng tiến đến muốn lấy thanh kiếm kia.

Bất chợt, từ trên trần nhà một bóng đen như đã lẫn trốn từ bao giờ bất ngờ lao xuống tập kích.

Tuy nhiên, hai chị em Phương Tuyết rõ ràng đã có chuẩn bị, thậm chí là đang dụ địch.

Khi bóng đen kia vừa lao xuống, hai chị em đã lập tức phát động “bức tốc” lướt đi tránh thoát nguy hiểm còn vung kiếm chém về phía đối phương!

Lưỡi kiếm katana lạnh lùng xé gió chém phế phía bóng đen.

Cảm nhận được nguy hiểm bóng đen kia vội vàng đưa tay lên đỡ, không ngờ trước một vũ khí phẩm chất cam, cánh tay kia lại dễ dàng chắn được đường kiếm của Phương Tuyết, hai hung vật và vào nhau chỉ ánh lên những tia lửa đỏ rực.

Tuy nhiên người xuất thủ không chỉ có Phương Tuyết, Phương Ngân em gái nàng cũng nhanh không kém ra tay đánh trả con kẻ thủ, lưỡi kiếm ánh lên tia sáng bạc lao đến không ngờ dể dàng cắt một đừng dài trên làn da tím sẫm kia, chất mủ tanh hôi cứ thế chảy ra!

- Gàooo!

Tập kích thất bại còn bị đối phương đánh trả, bóng đen gần lên một tiếng rồi cấp tốc lui ra xa cảnh giác nhìn hai chị em Phương Tuyết.

Ngược lại hại chị em cũng cảnh giác không kém nhìn bóng đen kia.

Nó dĩ nhiên là một con thây ma, hình thể không quá đồ sộ chỉ cao khoảng 1,7m - 1,8m khá thấp trong họ nhà thây ma cao cấp, nhưng cánh tay phải của nó lại phát triệu kỳ dị, cánh tay có màu trắng bạch tự như xương cốt lộ ra bên ngoài làn da màu tím, kích thức thì cực kỳ khủng bố khi to gần bằng cơ thể của con thây ma trông vô cùng kỳ dị.

Nhưng chính cánh tay kỳ dị kia chính là thứ đã chặn một kiếm kia của Phương Tuyết.

May thay vết thương dài trên vai không ngừng chảy ra dịch mủ đã chứng mình, ngoài cánh tay kia ra cơ thể của nó vẫn bị vũ khí của các nàng làm bị thương!

Nghĩ đến đây hai chị em Phương Tuyết liếc mắt hình nhau, chiến ý trong ánh mắt sục sôi một trái một phải lao đến con thây ma.

Phía đối diện, con thây ma cũng không chịu yếu thế lao lên đối cứng cùng hai chị em Phương Tuyết, cánh tay to lớn trảo về phía Phương Tuyết bước lui nàng ra xa rồi quay người nện về phía Phương Ngân!

Bị một cánh tay to lớn gần bằng cơ thế mình nện tới, Phương Ngân cắn răng đưa kiếm lên đón đỡ.

Cánh tay to lớn tựa như cự thạch nện xuống thanh katana của nàng ánh lên những tia lửa dần dần đè ép Phương Ngân xuống, rõ ràng dù đã ở cấp 15 nhưng Phương Ngân vẫn không thể bì được với con thây ma về mặt sức mạnh thuần túy.

Bất chợt từ phía sau, một tiếng xé gió vang lên nhằm vào lưng con thây ma tay to.

Cảm nhận được đường kiếm sắc lẹm sau lưng mình, con thây ma tay to không nhịn được sợ hãi bỏ qua Phương Ngân vội vàng tránh thoát một kiếm kia.

- Con thây ma kia rất mạnh không thể đối cứng với nó.

Một kiếm thành công bước lui con thây ma, Phương Tuyết đứng bên cạnh em gái mình trầm giọng nói.

Nghe thấy thế Phương Ngân khẽ gật đầu, nàng đã nếm thử sức mạnh nghiền ép của con thây ma kia nên rõ ràng nhất, ánh mắt cảnh giác liếc nhìn con thây ma.

Bên kia con thây ma biến dị tay to cũng cảnh giác nhìn hai đối thủ trước mặt, rõ ràng nó mạnh hơn bất kỳ ai trong hai người nhưng đối phương lại chơi bẩn liên thủ đánh mình nó.

Song quyền khó địch tứ thủ, huống chi nó chỉ có một quyết có thể đối kháng cùng thanh kiếm trong tay khẽ thủ.

Rõ ràng dù chiếm thượng phong nhưng con thây ma tay to cũng rơi vào thế khó chỉ một chút sơ sẩy có thể mất mạnh dưới thanh kiếm kia.

- Gàooo!

Ý thức được một chấp hai là chơi ngu, con thây gầm lên một tiếng in ổi vang vọng cả ngọn đồi nhỏ!

Thấy con thây ma kia gầm lên rõ ràng là gọi đồng đội đến, hai chị em Phương Tuyết biết không thể chơi lâu chỉ có thể cắn răng một trước, một sau lao đến con thây ma.

Phương Tuyết dẫn đầu phát động “bức tốc” tựa như tia chớp chém về phía con thây ma, đường kiếm sắc lẹm chém lên cánh tay to lớn của con thây ma ánh lên nhưng tia lửa cháy sáng, nhưng không ai làm gì được ai.

Bất ngờ từ phía sau lưng Phương Tuyết, Phương Ngân tung người đạp lên vai chị mình mượn lực nhảy lên không trung.

Trước ánh mắt kinh ngạc của con thây ma tay to, Phương Ngân lộn vòng trên không trung, cuồng phong gào thét, ánh kiếm bàn bạc xẻ gió chém vào đầu con thây ma bên dưới!

- Gàoo!

Cảm nhận được nguy hiểm trí mạng, con thây ma tay to gầm lên một tiếng giận dữ xem lẫn sợ hãi, cơ thể nó chợt sáng lên những tia sáng mà tím sẩm, gân máu cũng phình to ra cơ bắp cuồng cuộn trở nên căng cứng.

Như được tăng phúc, con thây ma tay to hất bay Phương Tuyết ra xa, cánh tay rồng lên trảo về phía Phương Ngân đanh chém tới.

Lưỡi kiếm sắc bến và cánh tay cự lực va chạm vào nhau phát ra những tiếng keng! keng! nghe đinh tai nhức óc.

Xung lực khủng khϊếp lang ra bốn phía khiến Phương Ngân đứng mũi chịu sào không nhịn được phun ra một tia máu.

Nhưng cũng nhờ thể, Phương Ngân lợi dụng xung lực từ một trảo kia lộn một vòng bay qua đầu con thây ma rơi lên trên bàn thờ.

Không một giây chần chờ, Phương Ngân nhanh tay thu lấy thanh cổ kiếm vào không gian giới chỉ rồi cảnh giác nhìn con thây ma tay to!

Rõ ràng dù trên cơ bản đã thành công đúng theo kế hoạch, nhưng một kích bộc phát của con thây ma kia vẫn khiến chị em Phương Tuyết giật mình sợ hãi!

Ngược lại, con thây ma tay to cũng không kém phần sợ hãi nhìn hai chị em Phương Tuyết, suýt chút nữa làm nó đã bị một kiếm kia chém bay đầu, đến lúc đó dù nó có mạnh cách mấy cũng chỉ có thể trở thành điểm kinh nghiệm cho người khác!

Bất chợt, bên ngoài truyền đến những tiếng gầm gừ in ổi, không ít thây ma đang điên cuồng chạy đến lao vào miến thành hoàng.

Thấy thế Phương Tuyết nhíu mày hét lên.

- Đi, rơi khỏi đây mau!

Nói xong Phương Tuyết vô cùng không có đạo nghĩa giang hồ móc ra một quả lựu đạn ném về phía con thây ma tay to.

Bùng! một tiếng!

Quả lựu đạn phát nổ ngay trước mặt con thây ma khiến khói bụi bay lên mù mịt.

Lợi dụng lúc đó, Phương Ngân nhanh chóng phát động bức tốc, tựa như một tia chớp đen lao ra hội hợp cùng chị mình xông ra ngoài!

- Gàooo!

Từ trong làn khói bụi, con thây ma tay to rống giận lao ra phá nát cánh cửa gổ của bắc phương chủ điện.

Tuy hứng trọn một quả lựu đạn nổ ngay trước mặt, nhưng con thây ma tay to lại không chút tổ thương.

Mặc dù nó có thể bị thanh kiếm trong tay hai chị em Phương Tuyết chém chết, nhưng không có nghĩa là sức phòng thủ của nó yếu mà là do vũ khí trong tay hai chị em Phương Tuyết quá mạnh mà thôi!

Dù chưa đạt đến cấp 20, nhưng với nhục thân siêu cường của mình, con thây ma tay to hoàn toàn có thể giống như Trần Lâm xem vũ khí nóng thông thường của của nhân loại là cỏ rác.

Dĩ nhiên, những mặt hàng nóng thông thường và những thứ rất nóng hay siêu nóng thì hiện tại không chỉ nó mà cả Trần Lâm đều bó tay!

Tuy nhiên con thây ma tay to không sợ, không có nghĩa là tất cả thây ma đều không sợ, những con thây ma bên ngoài lao đến đều là thây ma phổ thông không có sức phòng thủ trước bom đạn, bị hai chị em vô sỉ đã chơi dao lại chơi bom kia nổ chết không ít mở ra một con đường màu chạy ra ngoài.

Thấy hai chị em Phương Tuyết đang bỏ chạy phía xa, con thây ma tay to rống lên tức giận cấp tốc đuổi theo quyến không chịu bỏ qua.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 214: Chiến dịch miếu Thành hoàng 3
Bên dưới chân ngọn đồi.

Một trận chiến khác cũng không kém phần ác liệt đang diễn ra.

Dĩ nhiên quy mô của nó lớn hơn rất nhiều.

Bất chấp mấy trăm con thây ma đang lao đến, những mũi tên đen tuyền vẫn không ngừng phá không lao đến cướp đi sinh mạng của chúng một cách vô tình.

Yến Nhi thân là xạ thủ của team, nàng không có cách nào hơn đành lãnh trách nhiệm giải quyết đàn thây ma không khác gì sói đói đang không ngừng lao đến kia.

Bất chợt một bóng đen đột nhiên lao đến tập kích Yến Nhi từ phía sau...

May thay Yến Nhi đã không còn là tay mơ như ngày trước, cảm nhận được khí áp từ phía sau đang lao đến, Yến Nhi vội vàng lộn một vòng né tránh một trảo kia...

Tập kích con mồi thất bại, con thây ma gai xương rống giận muốn lao đến giải quyết tên cầm nỏ khó nhằn kia.

Tuy nhiên một sợi xích sắt to lớn đã lao đến khiến con thây ma sợ hãi lui ra xa.

- Mẫu thân cứ tiếp tục như vậy là không ổn.

Đứng cạnh mẫu thân mình, Yến Nhi không nhịn được thở ra một hơi.

Thi đàn đang không ngừng lao đến quá mức đông đúc, hai mẹ con nàng muốn cố thủ ở đây đợi hai chị em Phương Tuyết xuống là vô cùng khó khăn.

Tuy nhiên họ lại không còn cách làm nào khác hữu hiệu hơn.

Liếc nhìn ngọn đồi nhỏ phía xa, Thu Thảo lắc đầu nói.

- Đợi thêm một lúc, hai người Phương Tuyết sẽ giải quyết nhanh thôi.

Biến số trong kế hoạch của Thu Thảo là không ngờ trên miếu Thành Hoàng vẫn còn một con thây ma cao cấp tọa trấn tại đó.

Tuy nhiên nàng vẫn tin rằng hai chị em Phương Tuyết có thể giải quyết được.

Dĩ nhiên, lòng tin của Thu Thảo không chỉ đặc ở kỹ năng chiến đấu của hai chị em Phương Tuyết, mà còn nằm ở vũ khí trong tay họ.

Theo như Thu Thảo suy đoán, con thây ma trên kia cùng lắm thì chỉ đạt cấp 20, thậm chí còn có thể thấp hơn.

Hai mẹ con nàng có thể lợi dụng trang bị áp chế con thây ma gai xương trước mặt thì hai chị em Phương Tuyết cũng có thể làm được, vẫn đề chỉ là thời gian mà thôi.

Tuy nhiên, Yến Nhi lại lắc đầu liếc nhìn con thây ma gai xương trước mặt lạnh giọng nói.

- Ý ta không phải như vậy...

- Ta muốn nói là cách đánh của chúng ta không ổn.

- Mẫu thân người để ta cầm chân con thây ma lông lá kia đi, người giải quyết thi triều trước mặt tốt hơn ta rất nhiều.

Nghe thấy lời đề nghị của con gái, Thu Thảo không nhịn được kinh ngạc liếc nhìn nàng.

Ai cũng biết giải quyết đại lượng quân địch là nhiệm vụ của xạ thủ, không ai bắt xạ thủ đi solo với kẽ khác cả.

Nhưng tình hình của Yến Nhi thì khác biệt những xạ thủ khác...

Vũ khí của Yến Nhi là nỏ nên cần một quá trình lắp tên rồi bắn từng phát một, không thể điên cuồng xạ kích như cung tên hay súng ống được.

Ngược lại, nếu đổi thành Huỳnh Dao hoàn toàn có thể một người một cung cân cả thi triều toàn là thây ma phổ thông kia, nhưng Yến Nhi thì không thể.

Thế nên, cách tốt nhất chính là để Yến Nhi cầm chân con thây ma gai xương kia.

Còn thi triều sẽ giao lại cho Thu Thảo, với sức mạnh của sợi xích sắt trong tay Thu Thảo hoàn toàn có thể nhất kích đập chết bất kỳ con thây ma phổ thông nào dám lao đến, hiệu quả hơn Yến Nhi rất nhiều.

Tuy nhiên, dù biết rõ như thế nhưng Thu Thảo vẫn không muốn con gái làm chuyện nguy hiểm kiên quyết lắc đầu nói.

- Không thể, con thây ma kia không dễ chơi, ngươi cứ ngoan ngoãn đứng sau lưng ta được rồi...

- Chúng ta cố thủ một lát nữa, hai chị em Phương Tuyết sẽ xuống ngay...

Nghe thấy thế Yến Nhi không còn cách nào khác ngoài gật gật đầu chấm nhận.

Tuy nhiên, con thây ma gai xương lại không nghĩ như vậy, nó biết rõ nữ nhân cầm mỏ neo kia không dể chơi nên một lòng nhắm đến kẻ còn lại.

Rầm lên một tiếng vang vọng, vô số gai xương dựng ngực lên rồi bắn về phía Thu Thảo.

Thấy thế Thu Thảo vội vàng vung lên sợi xích sắt đánh bay không ít gai xương đang lao đến, rồi nhẹ nhàng né tránh những chiếc còn lại.

Tuy nhiên mục tiêu của con thây ma không phải Thu Thảo.

Lợi dụng lúc Thu Thảo né tránh những chiếc gai xương của mình, con thây ma gai xương gầm lên một tiếng rồi lao đến Yến Nhi muốn giải quyết nàng trước.

Nhưng khi thấy con thây ma lao đến muốn nhắm vào mình, Yến Nhi chỉ mỉm cười chiến ý trong ánh mắt cháy lên dữ dội, không chút khách khí lấy ra một quả lựu đạn ném về phía con thây ma.

Đùng...!một tiếng...

Quả lưu đạn phát nổ khiến khói bụi bay mù mịt, những mãnh vở của quả lựu đạn bay ra lao đến con thây ma gai xương, nhưng một lần nữa những vũ khí kiểu này đã không còn tác dụng với những thây ma cao cấp như nó.

Không chút tổn thương, con thây ma gai xương giận dữ lao ra khỏi làn khói muốn giải quyết nữ nhân phiền phức trước mặt.

Tuy nhiên, đoán tiếp nó lại là một mũi tên đen tuyền phá không lao đến rồi “phập” một tiếng...

Ghim chặt vào vai con thây ma khiến nó gầm lên một tiếng đau đớn...

- Gàooo...

- Đường để ta...!gào...!bắt được ngươi...

Tức giận gầm lên một tiếng, con thây ma gai xương bất chấp mũi tên đang ghim vào vai lao đến Yến Nhi.

Thấy con gái gặp nguy hiểm, Thu Thảo thoáng hoảng sợ muốn lao đến ứng cứu.

Tuy nhiên, đại lượng thây ma đang lao đến khiến Thu Thảo chỉ có thể cắn răng quay lại giải quyết chúng trước.

Sợi xích sắt đen đúa tựa như một con thiết xà đánh bay những con thây ma không biết sống chết lao đến, chiếc mũi neo nặng nền nện xuống đè bẹp bất kỳ sinh vật nào dám cản đường...

Quả nhiên đúng như Yến Nhi nói, Thu Thảo thích hợp giải quyết thi đàn hơn nàng, chỉ một người một neo nàng tự như một hòn đá tả giữa cơ sóng dữ ngăn cản đại lượng thây ma lao đến.

Bên kia, Yến Nhi thấy con thây ma điên cuồng lao đến cũng không kém cạnh khẽ lộn một vòng né tránh một trảo của con thây ma rồi lạnh lùng bóp cò...

Mũi tên đen phá không lao đến nhắm ngay đầu con thây ma gai xương.

Thấy thế con thây ma gai xương thoáng hoảng sợ vội vàng né tránh, sau nhiều lần chịu thiệt nó đã nhận ra, bị mũi tên đen kia bắn trúng nó có mạnh cách mấy cũng phải bỏ mạng.

Rõ ràng Yến Nhi không phải xạ thủ chỉ biết núp sau lưng đồng đội.

Thấy con thây ma kia né tránh được một tên của mình, Yến Nhi không lui mà tiến tiếp tục ném một quả lựu đạn nữa về phía con thây ma.

Thấy quả lựu đạn bay đến, con thây ma không nhịn được rùng mình sợ hãi, đây có lẻ là lần đầu tiên trong đời thây ma nó cảm thấy sợ một vũ khí của nhân loại.

Dĩ nhiên không phải con thây ma gai xương sợ quả lựu đạn kia mà nó sợ thứ sẽ bay sau quả lựu đạn đó.

Biết rõ dính quả lựu đạn kia sẽ ăn thêm một mũi tên, con thây ma gai xương cắn răng bắn ra vô số gai xương về phía quả lựu đạn...

Va chạm với vô số gai xương, quả lựu đạn trực tiếp phát nổ, xung lực lang ra khiến khói bụi bay mù mịt.

Nhưng đứng như con thây ma dự đoán, ngay sau đó là một mũi tên bay theo nhắm về phía mình.

Không bị khói bụi cản trở tầm nhìn, con thây ma gai xương dễ dàng né tránh mũi tên đen tuyền kia rồi cấp tốc lao đến Yến Nhi, nó biết để bị nữ nhân này “thả diều” thì sớm muộn gì cũng bị bắn chết, cách tốt nhất để đối phó với xạ thủ chính là tiếp cận đối phương...

Gầm lên một tiếng, vô số gai xương dựng ngược lên, thế rồi như một con nhím bắn về phía trước bay đến Yến Nhi, ngay sau đó con thây ma cũng lao theo không con nàng cơ hội...

Thấy không ít gai xương tựa như những mũi tên xương lao đến...

Yến Nhi không nhịn được hoảng sợ ném liền bốn quả lựu đạn về phía chúng rồi nhanh chóng lui ra sau.

Bốn quả lựu đạn phát nổ khiến mưa tên xương kia lệch hướng bay tán loạn, tuy nhiên từ trong làn khói con thây ma gai xương đã lao theo một trảo cào về phía Yến Nhi.

Ở khoảng cách gần thế này, xạ thủ như Yến Nhi chết chắc...

Tuy nhiên một lần nữa Yến Nhi chứng minh, dù dùng chim để lấy tầm nhìn nhưng mình là Vayne không phải Ashe, càng không phải xa thủ chỉ biết núp sau lưng đồng đội...

Trước một trảo sắc lẹm của con thây ma, Yên Nhi không hề sợ hãi dựa chiếc nỏ to lớn của mình lên đón đỡ, đừng quên nỏ của Yến Nhi là cự nỏ kích thước không thu gì một thanh đại kiếm...

Bộ móng vuốt xương xẩu sắc nhọn cào lên cự nỏ của Yến Nhi ánh lên những tia lửa tựa như hai kim loại va chạm vào nhau...

Tuy nhiên, cự nỏ không chỉ lớn mà còn là một trang bị cam nên một trảo kia không thể phá hủy được nó...

Lợi dụng dư lực của một trảo kia ập đến, Yến Nhi thuận thể lộn một vòng rồi đưa cự nỏ lên nhắm ngay con thây ma gai xương bóp cò.

Ở khoảng cách gần, con thây ma có thể cận chiến gϊếŧ chết Yên Nhi, nhưng ở khoảng cách gần nó cũng đưa mình vào thế khó khi muốn né tránh một mũi tên kia.

Xu...!một tiếng...

Mũi tên đen tuyền tựa như màng đêm nhắm ngay l*иg ngực con thây ma gai xương lao đến.

Khoảng cách quá gần khiến con thây ma gai xương chỉ có thể cắn răng lách người cố né tránh nhưng vẫn bị bắn trúng.

Phập...!một tiếng...

Mũi tên đen tuyền không khách khí cấm sâu vào ngực con thây ma khiến nó đau đớn gầm lên...

Xung lực khủng khϊếp khiến con thây ma gai xương văng ra xa trượt dài trên mặt đất.

Bị mũi tên cấm sâu vào l*иg ngực, cất dịch mủ màu tím sẩm tựa như máu không ngừng chảy xuống khiến con thây ma gai xương không ngừng gầm lên giận dữ, chưa bao giờ từ lúc có lại được ý thức nó cảm thấy cái chết gần đến thế...

Thấy ma xuất hiện khi hệ thống hàng lâm khác hẳn những con thây ma trên phim ảnh của Thiên Lâm tinh.

Tuy ở những cấp độ thấp, thây ma chỉ biết điên cuồng cắn nuốt máu thịt nhưng xét cho cùng chúng vẫn là một sinh vật sống chứ không phải xác chết...

Chúng là nhận loại bị nhiễm “thi độc” rồi cưỡng ép đột biết hình thành nên một chủng tộc mới là thi tộc, tương tự như “trích huyết” của Trần Lâm mà thôi.

Thế nên ở những cấp độ nhất định, khi đã sinh ra ý thức chúng hoàn toàn có tư duy và cả đau đớn...

Ngoài ra, không chỉ bị đập nát đầu mới chết, bị đánh banh thây vẫn bỏ mạng như thường, chỉ là sức sống của thây ma thuộc dạng cực khủng nên đánh vào đầu vẫn là cách hữu hiệu nhất...

Tuy nhiên, một tên kia của Yến Nhi vẫn suýt chút lấy mạng nó, khiến con thây ma gai xương vừa giận vừa sợ...

Dĩ nhiên Yến Nhi không vì con thây ma trước mặt giận hay sợ mà không làm gì.

Lợi dụng lúc đối thủ trọng thương ,Yến Nhi không chút khách khí liên tiếp ném ba quả lưu đạn về phía con thây ma.

Thấy thế con thây ma thoáng hoảng sợ vội vàng né tránh, tuy nhiên đau đớn nơi l*иg ngực và trên vai khiến nó chạm một nhịp...

- Đùng...!đùng...!đùng...

Liên tiếp những tiếng nổ định tai không ngừng vang lên, dư chấn hất bay con thây ma gai xương nằm bò trên mặt đất...

Chớp lấy thời cơ đó, Yến Nhi vội vàng lao đến đưa lên chiếc cự bỏ của mình nhắm ngay đầu con thây ma gai xương, một tên nữa thôi sẽ kết thúc chận chiến...

Tuy nhiên, trước tình cảnh đó con thây ma gai xương đột nhiên nhếch mép cười kinh dị...

Cảm thấy điều bất thường Yến Nhi thoáng hoảng sợ vội vang lui ra sau.

Đáng tiết đã quá muộn...

Từ dưới mặt đất, một bóng đen đột nhiên phá đất lao lên vung quyền nện vào lưng Yến Như.

Lực đạo khủng khϊếp truyền đến khiến Yến Nhi không nhịn được phun máu bay ra xa.

Không ngờ thây ma cũng đã biết chơi trò đánh lén...
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 215: Chiến dịch miếu Thành hoàng 4
Thấy con thây ma gai xương nằm dưới đất, Yến Nhi không bỏ qua cơ hội kết thúc trận chiến lao lên muốn gϊếŧ chết nó.

Đáng tiếc đó lại là bẩy của con thây ma gai xương và đồng bọn...

Khi Yến Nhi xông lên muốn gϊếŧ chết con thây ma gai xương, thì bất chợt từ trong lòng đất, một con thây ma khác bất ngờ phá đất xông lên tập kích nàng.

Bị tập kích bất ngờ, Yến Nhi không có khả năng né tránh bị con thây ma kia đánh vào lưng phun máu bay ra xa.

- Xát...!xát...

Thấy đã đắc thủ, con thây ma gai xương cưới lên một tiếng dài nghe vô cùng chói tai rồi lao đến muốn kết liễu Yên Nhi.

Bất chợt, một sợi xích sắt phá không lao đến khiến con thây ma gai xương hoang sợ nhanh chóng lui lại đứng cạnh đồng bạn của mình...

Bên kia, trông thấy con gái phun máu bay ra xa, Thu Thảo vô cùng lo lắng vội ra tay cứu nguy rồi nhanh chóng chạy đến đỡ Yến Nhi đứng dậy.

May thay huyết giáp của Yến Nhi lại giống như huyết giáp Minh Nguyệt, đều là huyết giáp dạng xương, cả bộ xương đều được cường hóa khiến cho sức phòng ngự tăng lên đáng kể, nhờ thế Yến Nhi chỉ bị thương không nhẹ chưa nguy hiểm đến tính mạng...

Tuy nhiên, tình hình của hai mẹ con cũng không mấy khả quan.

Khôn ngờ bên phe thây ma còn có một con thây ma cao cấp khác, đánh sợ hơn là nó không điên cuồng lao đến mà lại chọn cách chờ đợi thời cơ đánh lén.

Xem ra thây ma cũng đã phát triển trí tuệ ở mức nhất định, cũng đã học được cách bài mưu tính kế...

Ôm lấy con gái vào lòng, Thu Thảo không giấu nổi vẻ tức giận liếc nhìn hai con thây ma trước mặt, nhất là con thây ma đã xuất thủ đánh lén Yến Nhi...

Nhìn chung vẻ ngoài có con thây ma đã ra tay đánh lén Yến Nhi vô cùng đặc biệt, nó khác biết hoang toàn với con thây ma gai xương, thẩm chí đại đa số thây ma mà Thu Thảo từng gặp phải khi nó khá...!nhỏ.

Nói chính xác hơn là nó giống như một con thây ma trẻ em tầm 1 tuổi, thế nên kích thước cơ thể hiển nhiên là rất nhỏ, lớp da màu tím xẩm không một công lông tựa như da ếch đặc trướng của thây ma cấp cao bao bọc lấy toàn bộ cơ thể nó trông vô cùng kinh dị.

Khuông mặt của nó biến dạng cực kỳ xấu xí, hàm răng đầy răng nanh sắc nhọn tựa như hàm cá mập mỉm cười nhìn hai mẹ con Thu Thảo.

Chỉ là nụ cười kia lại khiến cho người từng làm mẹ nhưng Thu Thảo cũng không nhịn được có xúc động muốn đập chết nó.

Quả là xẩu xúc phạm người nhìn...

Tuy nhiên, tình hình hiện tại không cho phép Thu Thảo làm được việc đó, không tính hai con thây ma cao cấp đang như hổ đói rình mồi kia, thì bên trong các thôn trang gần đó đang không ngừng có thây ma chạy ra lao về phía này, huống chi Yến Nhi đang bị thương nặng.

Tình hình phe ta quả thật có chút nguy cấp...

- Mẫu thân người chạy trước đi, mặc kệ ta...

Tựa đầu vào vai mẫu thân mình, Yến Nhi hít thở khó nhọc nói.

Hai mẹ con Yến Nhi có thế áp chế con thây ma cao cấp hơn mình hoàn toàn dựa vào trang bị.

Tuy nhiên, nó không đại biểu rằng các nàng mạnh hơn con thây ma cao cấp, bằng chứng là Yến Nhi chỉ mới chịu một quyền của đối phương đã không có khả năng chiến đấu nữa, trong khi con thây ma gai xương đã và đang chịu ba mũi tên của nàng ghim vào người mà chưa ăn thua gì...

Nhìn chung chênh lệch về mặt thể chất giữa song phương vẫn quá lớn...

Tuy nhiên, lúc này Thu Thảo nào còn quan tâm đến nhiều việc, thấy con gái bị thương ngay trước mặt khiến nàng đã một bụng nổ hỏa, còn chuyển bỏ Yến Nhi thì lại càng không thể...

- Gàooo...

Bất chợt từ trên ngọn đồi, một tiếng rống giận một lần nữa vang lên in ổi, hai bóng người nhỏ nhắn xinh xắn cấp tốc chạy xuống chân đồi.

Hiển nhiên, hai bóng người kia không ai khác chính là chị em Phương Tuyết...

Thấy thế Thu Thảo không khỏi mỉm cười, ánh mắt hiện lên tia hy vọng lạnh giọng nói.

- Ngươi chạy trước, ta ở lại cảnh bọn chúng...

Nghe thấy thế Yến Nhi muốn nói gì đó lại thôi, chỉ có thể cắn răng quay đầu ôm lấy thương thế bỏ chạy trước.

Dù không muốn thừa nhận, nhưng Yến Nhi ở lại chỉ vướng tay mẫu thân mình, chạy trước tìm cơ hội đánh lén sẽ tốt hơn rất nhiều.

Huống hồ hai chị em Phương Tuyết cũng sắp chạy xuống hội hợp cùng hai người...

Thấy Yến Nhi đang muốn bỏ chạy, con thây ma gai xương không dễ gì buôn bỏ con mồi muốn đuổi theo, tuy nhiên một chiếc mỏ neo nặng nề đã lao đến nện vào đầu nó.

Cảm nhận được “độ nặng” đang đè ép xuống, con thây ma gai xương hoảng sợ vội vàng lui ra sau né tránh...

Đùng...

Chiếc mỏ neo nặng nề nện xuống mặt đất phát một một tiếng nổ lớn, đất đá sụp đổ khói bụi mù mịt...

Đứng trên chiếc mỏ neo to lớn gần bằng mình và chắc chắn là nặng hơn mình, Thu Thảo tự như một nữ thủ vệ thần lạnh lùng liếc nhìn con thây ma gai xương...

Bất chợt như cảm nhưng được gì đó, Thu Thảo khẽ nhướng mày vung lên sợi xích sắt trong tay, sợi xích sắt dưới sự điều khiển của Thu Thảo cấp tốc quay tròn tự nhưng một máy chém quất tới bóng đen nhỏ nhắn đang âm thầm lao đến...

Bóp...!một tiếng...

Trước năng lực phòng thủ gần như không có góc chết của sợi xích sắt, bóng đen kia hiển nhiên là con thây ma nhỏ bé muốn đánh lén Thu Thảo không có khả năng né tránh bị sợi xích quất vào người bay ra xa...

Tuy nhiên, một lần nữa sức không đáng kính ngạc của thây ma phát huy tác dụng, với cơ thể nhỏ bé kia, con thây ma mặc dù hứng trọn một quất của Thu Thảo những chỉ thu thương bay ra xa rồi lại ngồi dậy tiếp túc chiến đấu.

Dĩ nhiên Thu Thảo không cho nó và cả con thây ma gai xương cơ hội, không ngừng vung lên sợi xích sắt tựa như một chiếc roi sắt không ngừng phát ra nhưng tiếng keng...keng...!đinh tai...

Sợi xích vô cùng linh hoạt uống lượn trên không trung rồi quất đến con thây ma nhỏ bé.

Đã từng dính đòn đau, con thây ma nhỏ bé không dám đối cứng với hung vật kia vội vầng né tránh.

Sợi xích sắt quất vào vị trí con thây ma tí hon đã đứng để lại một đường dài rồi uống lượng quất đến con thây ma gai xương đang muốn tập kích Thu Thảo...

Cảm nhận được kình phong đang đánh đến...

Con thây thây ma gai xương gầm lên giận dữ, gai xương quanh người một lần nữa dựng lên bắn về phía sợi roi sắt đang đánh đến...

Một sợi gai xương nhỏ bé không là gì với sợi xích đen gồm của Thu Thảo, nhưng hàng trăng sợi gai xương tựa như mưa tên lại khác...

Trước hàng trăm gai xương không ngừng lao đến rồi vở vụng, sợi dây xích cũng bị đẩy cho lệch hướng chết qua một bên.

Lợi dụng thời con đó, con thây ma gai xương lách người né tránh sợi xích sắt đáng ghét kia rồi lao đến chủ nhân của nó Thu Thảo...

Tuy nhiên khi thấy con thây ma gai xương bất chấp tất cả lao đến, Thu Thảo chỉ cười nhạt rút ra chiếc mỏ neo to lớn sau lưng đánh về phía con thây ma.

Kình phong gào thét, khí thế tựa như thái sơn áp đỉnh từ thiên không nện xuống khiến con thây ma gai xương giật mình hoảng sợ vội vàng lách người né tránh...

Đùng..

một tiếng khinh thiên động địa...!khói bụi lại bay lên mù mịt...

Con thây ma gai xương nhảy một vòng lui ra sau, đôi chân không biết do dùng sức quá độ hay sợ hãi mà run lên bần bật...

Không ngờ mỏ neo tưởng chừng như vô dụng kia quá mức đáng sợ.

Muốn sức mạnh có sức mạnh, một nện của chiếc mỏ neo kia hoàn toàn có thể thỏa mãn Thu Thảo, ở thời điểm hiện tại kẻ có thể ngạnh kháng một nện nặng nè kia chỉ sợ chưa đến 100 kẻ và con thây ma gai xương kia đáng tiếc không nằm trong những kẻ may mắn đó.

Ngược lại muốn linh hoạt cũng có linh loạt, thậm chí là cực kỳ linh hoạt khi những sợ xích sắt kia không khác roi sắt là mấy, chỉ cần sơ hở một chút có thể bị nó đánh chết như thường...

Còn muốn phòng thủ thì...!công chính là thủ, từ lúc chiến đấu đến giờ hai con thây ma cao cấp bị dí cho thở không ra hơi đến góc áo của người ta còn chưa chạm đến thì đủ hiểu...

Quả thật, chiếc mỏ neo nhìn có vẻ “phèn” kia lại đem đến cho Thu Thảo sức mạnh công thủ vô cùng toàn vẹn, nếu có khuyết điểm thì có chăng chính là trọng lượng quá nặng khiến cho khả năng di chuyển của Thu Thảo khá hạn chế.

Đó có thể xem như khuyết điểm duy nhất của Thu Thảo tính đến thời điểm hiện tại.

Thế nên sau không ít lần giao phong, con thấy ma gai xương cũng nhân thấy điều đó, nó không dại dột tấn công Thu Thảo nữa mà quyết định đánh theo sở trường của mình, chơi tầm xa, dù sao Thu Thảo cũng khó mà né tránh...

Nghĩ là làm, con thây ma gai xương bất chợt gồm mình lên từng đợt, vô số những sợi gai xương dựng ngược lên nhắm về phía Thu Thảo rồi không một chút báo trước đồng loạt bắn ra...

Liên tiếp những tiếng xé gió không ngừng vang lên, cơn mưa tên gai xương tựa như thác lũ đổ ầm xuống Thu Thảo...

Tuy nhiên Thu Thảo vẫn bình chân như vại...

Từ xa Thu Thảo đã thấy được hai chị em Phương Tuyết đã chạy xuống chân đồi đang lao đến phía mình hổ trợ, Yến Nhi cũng là lui ra xa chạy về phía hai chị em Phương Tuyết, có thể nói thế cục đều đã nằm trong tay nàng...

Tựa như hòn đá ngầm trước cơn sóng dữ, Thu Thảo hít sâu một hơi rồi vung lên sợi xích sắt, dưới sự thôi động của Thu Thảo sợi xích sắc tựa như có linh tính không ngừng bay múa đánh đến mưa gai xương đang lao đến...

Tựa như gió cuốn lá khô, sợi xích sắt đen gồm quét qua đến đây, gai xương bị đánh nát đến đó rơi xuống mặt đất như hoa tuyết.

Chỉ có một lượng nhỏ gai xương đột phát vòng vây tiếp cận Thu Thảo, nhưng rất nhanh cũng bị chiếc mỏ neo to lớn của nàng đánh nát...

Bất chợt như ý thức được gì đó, Thu Thảo khẽ nhíu mày vội vàng quay người muốn bỏ chạy.

Tuy nhiên, duy chuyển chính là khuyết điểm của Thu Thảo, khi chỉ vừa mới quay người thì từ dưới mặt đất con thây ma tí hon không khác mấy thanh niên Thổ Hàn Tôn bất ngờ phá đất lao lên tập kích Thu Thảo...

Thấy thế ánh mắt Thu Thảo không nhịn được thoáng hoảng sợ, con thây ma tí hon kia không ngờ biết chiêu độn thổ, phá hỏng đi thế mạnh của nàng bất ngờ tập kích...

Dù biết rõ đại thế của mình đã mất, nhưng Thu Thảo chỉ có thể cắn răng nện chiếc mỏ neo trong tay về phía nó...

Tuy nhiên con thây ma tí hon quá mức nhanh nhẹn dễ dàng né tránh một nên đầy uy lực kia...

Lợi dụng thời cơ đó, con thây ma gai xương một lần nữa lao đến tập kích Thu Thảo, bộ móng vuốt bạch cốt vươn ra trảo vào l*иg ngực nàng...

Bên kia con thây ma tí hon cũng không chịu yếu thế, sau khi né tránh một nện đầy uy lực kia nó nhanh chóng lộn một vòng rồi tung quyền đánh vào lưng Thu Thảo.

Tứ bề thọ địch, Thu Thảo chỉ có thể cắn răng lách người né tránh một trảo chí tử kia, nhưng quyền phong sau lưng thì không thể, trực tiếp bị một quyền của con thây ma tí hon đấm vào lưng phun máu tại chỗ...

Không ngờ dù kích thước khá nhỏ, nhưng một quyền của con thây ma tí hon không hề nhẹ, xương vai của Thu Thảo bị một quyền kia trực tiếp đánh gãy...

Xui xẻo hơn huyết giáp của Thu Thải không phải xương, thế nên không chỉ xương mà nội tạng bên trong cũng bị tổn thương không nhẹ...

Cắn răng Thu Thảo dùng mỏ neo làm điểm tựa quay người đá bay con thây tí hon rồi quét một vòng bức lui con thây ma gai xương.

Tuy nhiên liên tiếp những hành động mạnh khiến vết thương của Thu Thảo càng nghiêm trọng hơn, cái miệng nhỏ xinh không ngừng phun ra máu tươi...

Thấy thế hai con thây ma chỉ cười lên xanh xách rồi một lần nữa lao về phía Thu Thảo...

Liếc nhìn hai con thây ma đang lao đến rồi nhìn lại đồng đội phía xa, Thu Thảo cắn răng cố hết sức mình muốn nhấc chiếc mỏ neo lên chống trả đến phúc cuối cùng...

Bất chợt chiếc mỏ neo trong tay Thu Thảo đột nhiên trở nên nặng nề vô cùng, trầm trọng tựa như đái biển sâu...

Không giản xung quanh Thu Thảo cùng đột nhiên thay đổi biến thành một không gian đen tối vô tận.

Phía xa nơi Thanh Thủy thành phố, Tà Nguyệt đao như cũng cảm nhận được gì đó đột nhiên run lên nhè nhẹ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 216: Nộ hải triều dâng
Bị hai con thây ma liên thủ vây công...

Thu Thảo không chịu khuất phục, bất chấp thương thế trong người cắn răng cố nhấc chiếc mỏ neo của mình lên chống trả đến cùng.

Bất chợt, chiếc mỏ neo trong tay nàng trở nên nặng nề vô cùng, khiến Thu Thảo cố sức cách mấy cũng không nhấc nó lên được.

Cùng lúc đó không giản xung quanh Thu Thảo đột nhiên biến đổi, cánh vật xung quanh thoáng chóc đã biết mấy chỉ còn lại một không gian đen tối vô tận không thấy bên bờ...

Trông thấy không gian đen tối vô tận trước mặt, Thu Thảo không nhịn được hoảng sợ hét lên.

- Đây là đâu, hai con thây ma kia đâu?

- Còn mọi người...

Tuy nhiên trong không gian đen tối vô tận này, dừng như chỉ có mình Thu Thảo nên không ai trở lời nàng...

- Không lẽ ta đã chết.

Nghĩ đến tình hình trước mắt, Thu Thảo không nhịn được tuyệt vọng suy nghĩ.

Rõ ràng hai con thây ma cao cấp đang lao đến kia rất có thể đã kết thức sinh mệnh của nàng và đâu chính là đường hoàng tuyền trong truyền thuyết...

Chỉ là Thu Thảo chưa bao giờ nghe về một đường hoàng tuyền nào lại là một không gian đen tối không biết đâu là đông tây nam bắc như hiện tại.

Bất chợt từ phía xa, một ánh sánh xanh lam tựa như ánh sáng của đại dương vô tận thu hút sự chú của Thu Thảo.

Dù cảm thấy rất kỳ lạ nhưng đó là ánh sánh duy nhất trong không gian này nên Thu Thảo không còn cách nào khác ngoài tiến về phía ánh sánh kia...

Rất nhanh Thu Thảo đã đến được nơi xuất phát của ánh sáng xanh lam kỳ lạ kia, nó không ngờ lại là một quản trường rồi rộng lớn có chút đổ nát, từng cây cột lớn đổ sập nằm trên mặt đất toát lên vẻ tan thương, dường như nơi đây đã trải qua trăm vạn năm lịch sử chứng kiến hết thẩy vui buồn của thế gian.

Tuy nhiên thứ được đặc ngay tại trung tâm của quản trường kia lại khiến Thu Thảo không khỏi ngạc nhiên, nhưng không phải vì nó quá đặc biệt mà là vì nó quá quen thuộc với nàng, vật kia không gì khác chính là chiếc mỏ neo của nàng...

Trong không gian đen tối vô tận này, gặp lại đồ vật khá thân thuộc của mình khiến Thu Thảo không khỏi xúc động vội vàng chạy đến, cảm giác đó có lẽ chỉ có ai đó cũng từng kẹt trong không gian tương tự nhưng lâu hơn mới thấu hiểu...

Tuy nhiên khi càng đến gần.

Thu Thảo tin ý hơn ai đó nên đã phát hiện chiếc mỏ neo kia có chút gì đó khác lạ, không phải là hình dáng bên ngoài mà là khí thể nó tỏa ra rất kỳ lạ, vừa quen thuộc nhưng trong mơ hồ Thu Thảo cũng cảm nhận được điều gì đó rất khác...

Đứng cách chiếc mỏ neo chưa đến ba bước chân, Thu Thảo rốt cuộc cũng cảm thấy điểm khác biệt đó là gì.

Đó là...!nặng, cảm giác vật trước mặt vô cùng nặng nề, khí thể rậm trọng tựa như đái biển sâu thẩm lang ra bốn phía khiến Thu Thảo gần như không thở nổi...

- Rốt cuộc đây là chuyện gì?

Nhìn chiếc mỏ neo vừa lạ vừa quen trước mặt, Thu Thảo không nhịn được thốt lên.

Mọi chuyện diễn ra quá mức đột ngột và quỷ dị khiến Thu Thảo không biết đâu mà lần, chỉ tiết là Thu Thảo chưa hỏi rõ Trần Lâm về trang bị cam nếu không với trí tuệ của nàng chắc chắn có thể suy luận ra được đầu mối.

Tuy nhiên, nhiêu đây thông tin vẫn đủ để Thu Thảo suy luận chút ý...

Hiện tại dù không biết rõ tình hình cự thể, nhưng Thu Thảo có thể chắc chắn vấn đề đến xuất phát từ chiếc mỏ neo đen ngòm trước mặt.

Nghĩ là làm Thu Thảo bất chấp sức ép vô hình mà chiếc mỏ neo tỏa ra chầm chậm tiến đến, đôi tay run run nắm lấy thân chiếc mỏ neo cố nhấc nó lên...

Tuy nhiên, chiếc mỏ neo không hề động đậy hay nhúc nhích gì khiến Thu Thảo không khỏi ngạc nhiên, không chỉ có khí thế mà rõ ràng trọng lượng của chiếc mỏ neo cũng nặng hơn rất nhiều...

Mơ hồ ý thức được gì đó, Thu Thảo cắn răng cố nhấc nó lên cho bằng được.

Đôi chân run rẩy do dùng sức quá độ chầm chậm lún xuống mặt đất, gân xanh trên tay Thu Thảo dần dần nổi lên, hơi thở cũng trở nên vô cùng nặng nhọc.

Tuy nhiên chiếc mỏ neo to lớn kia tựa như đã dính chặc vào mặt đất vẫn không có chút nhúc nhích gì...

Dần dần dưới tác dụng vô hình của chiếc mỏ neo.

Thu Thảo cảm giác như bản thân bị lún sâu vào trong vũng bùn, chiếc mỏ neo mà nàng đang cố nhấc lên không còn nặng nữa mà chính bán thân nàng đang trở nên càng lúc càng nặng nề hơn, đôi chân đang đứng không ngừng run lên cầm cập.

Chiếc mỏ neo mà nàng đang cố nhấc lên ngược lại trở thành nơi níu giữ không cho nàng ngã xuống...

Cắn chặc răng đến bật máu, ánh mắt Thu Thảo cháy lên chiến ý dữ dội chống chọi lại áp lực vô hình đáng đề nén, cả không gian hắc ám vô tận dường như muốn nuốt chửng lấy nàng...

Bất chợt trong không gian vô tân hắc ám kia, một tiếng kêu vang vọng thiên không chợt vang lên phá như muốn phá tan hắc áo, lam quang cháy sáng cả một vùng trời...

.

Bên ngoài như chưa có chuyện gì xảy ra, hai con thây ma cao cấp điên cuồng lao về phía Thu Thảo.

Con thây ma gai xương vung lên bộ móng vuốt tựa như cốt mâu chém vào đầu Thu Thảo, còn con thây ma tí hon thì quay tròn như một con thoi lao đến nhắm vào ngực nàng...

Bất chợt, trước cảnh ngàn cân treo sợi tóc, chiếc mỏ neo đen gồm sau lưng Thu Thảo chợt run lên bần bật, trên thân chiếc một neo đen đúa xấu xí chợt hiện lên vô số đạo phù văn quỷ dị...

Tựa như một con thâm uyên cự thú vừa bừng tính sau giấm ngủ dài.

Khí thế khủng bố vô hình như đái biển sâu thẩm từ chiếc mỏ neo lang ra bốn phía khiến không chỉ hai con thây ma mà hai chị em Phương Tuyết đang lao đến cũng giật mình hoảng sợ...

Cảm nhận được nguy hiểm trí mạng, hai con thây không những không bỏ chạy mà còn đột nhiên phát điên bất chấp tất cả lao đến Thu Thảo.

Đáng tiếc Thu Thảo đã từ trong cơ mê tỉnh lại...

Liếc nhìn hai con thây ma đang lao đến, ánh mắt đỏ ngầu như chó điên, Thu Thảo chỉ khẽ mỉm cười rồi nâng chiếc mỏ neo trong tay lên.

Chiếc mỏ neo nặng nề không ngờ được Thu Thảo nhấc lên một cách vô cùng dễ dàng...

Hướng lên bầu trời, cái bóng to lớn của chiếc mỏ neo in rõ trên mặt đất che khất đi hai con thây ma đang lao đến.

Thu Thảo không một tia cảm xúc lạnh như băng nói.

- Bí kỹ...!Nộ Hải Triều Dân...

Chiếc mỏ neo to lớn sáng lên những phù vân quỷ dị màu xanh lam huyền bí rồi nặng nề nện xuống mặt đất...

Đại địa bị một nện kia chợt trở nên rung chuyển dữ dội, đất đá dưới chân Thu Thảo bị phá nát thành một cái hố lớn, sóng xung kích cực mạnh tựa như một cơ sóng thần ầm ầm lao về phía hai con thây ma.

Đại địa sụp đổ đất đá bị oanh thành bình địa, sóng xung kích quét qua phá nát mọi thứ cuống bay hai con thây ma không biết sống chết đang lao đến...

- Tin...!bạn đã gϊếŧ được một con thây ma cao cấp.

- Tin...!bạn nhận được điểm kinh nghiệm.

- Tin...!bạn đã tiến cấp...

- Tin...!bạn đã tiến cấp...

...

Một loạt những thanh âm vô cùng quen thuộc không ngừng vang lên.

Thu Thảo chỉ nhếch mép mỉm cười rồi đổ gục, xem ra một chiêu đầy uy lực kia cũng lấy đi của nàng không ít thể lực, huống chi nàng còn bị thương không nhẹ...

Bất chợt từ bên trong lớp đất đá sụp đổ, con thây ma tí hon đột nhiên phá đất lao đen, một quyền nện vào đầu Thu Thảo.

Xem ra một chiêu kia tuy uy lực rất lớn nhưng chỉ gϊếŧ được con thây ma gai xương đã bị thương không ít từ trước, còn con thây ma tí hon thì chỉ thụ thương không hề mất mạng.

May thay trước khi con thây ma tí hon có thể trả thù cho đồng bạn, thì một thanh kiếm sắc bén ánh lên tia sáng bạc đã lao đến ngăn cản một quyền của nó...

Chủ nhân của thanh kiếm kia không ai khác chính là Phương Tuyết, khi thấy Thu Thảo ngập nguy nàng đã vội vàng ứng cứu.

Một khiếm bức lui con thây ma, Phương Tuyết liếc nhìn Thu Thảo hỏi.

- Tỷ có sao không?

Thở ra những hơi thở mệt nhọc, Thu Thảo lắc đầu nói.

- Ta không sao chúng ta đi thôi.

Khẽ gật đầu, Phương Tuyết liếc nhìn con thây ma tí hon rồi nhìn lại thi đàn đang ầm ầm chạy đến mỉm cười không chút báo trước ném ba quả lựu đạn về phía con thây ma tí hon...

Đùng...!đùng...!đùng...

Liên tiếp những tiếng nổ không ngừng vang lên khiến khói bụi bay mù mịt.

Phương Tuyết cũng lợi dụng thời cơ đó cõng Thu Thảo bỏ chạy...

Thấy thế con thây ma tí hon tức giận phá tan làn khói bụi lao ra, đánh tiếc năng lực của Phương Tuyết là bức tốc, chỉ thoáng một phát nàng đã cõng Thu Thảo chạy đi mất.

Bên kia Phương Ngân cũng không kém sớm đã cõng lấy Yến Nhi chạy đi nhanh không kém...

Chiến dịch miếu thành hoàng có thể xem như thành công mỹ mãn.

Tuy nhiên con thây ma tí hon không muốn bỏ qua, nó gầm lên một tiếng in ổi muốn xuất động thi triều đuổi theo.

Trên ngọn đồi con thây ma tay to cũng gầm lên hướng ứng, hàng ngàn con thây ma dưới mệnh lệnh của hai con thây ma cao cấp điên cuồng rống giận đuổi theo nhóm người Thu Thảo...

Hàng trăm hàng nghìn con thây ma từ các thôn trang phu cận không ngừng lao ra hình thành một thi triều cả mấy trăm con ầm ầm lao về hướng đông.

Bất chợt, một cột sóng nhiệt xanh thẩm tự như lửa bên ga lao đến quét qua thi triều thiêu cháy không ít thây ma thành tro bụi trên đường đi của nó...

Từ trên một ngọn đồi cao gần đó, một nữ nhân dáng người cao lớn khoanh tay đứng đó lặng nhìn thi triều bên dưới, khí thế bàng bạc vô hình tỏa ra ép lui cả thi triều.

Nàng ta vô cùng cao lớn sắp sĩ 3m, cơ thể có phần săn chắc khỏe mạnh những không phải quả mức đô con mà có phần thon dài, bộ ngực anh đào không phải quá lớn chỉ bằng quá cam nằm gọn trong vòng tay nàng, nhưng bù lại vòng eo con kiến nhỏ nhắn vô hình chung làm nổi bật bờ mông to tròn mê người...

Mái tóc của nàng rất dài màu đen tuyền óng ánh được cột lên cao thả theo chiều gió đầu phong trần, cùng mắt sắc bén mà xanh lam tựa như một sinh vật máu lạnh khiến bất kỳ ai nhìn vào cũng vô thức rùng mình, vừa sợ hãi những cũng vừa quyền rũ là kỳ...

Trong thấy nữ nhân cao lớn không kém một con cự lực thây ma cao cấp đứng đó, thi triều đột nhiên dừng lại không dám tiến lên, trong vô thức chúng cảm nhận được nữ nhân trước mặt không phải thứ có thể đυ.ng vào.

- Gàooo...

Bất chợt từ trong một thôn trang phía xa vang lên một tiếng gầm thét.

Nghe thấy tiếng gầm kia, thi triều như nhận được mệnh lệnh cấp tốc quay đầu trở về thôn trang quanh miếu thành hoàng không tiếp tục đuổi theo nhóm người Thu Thảo nữa...

Chứng kiến tất cả, nữ nhân cao lớn kia chỉ khẽ mỉm cười.

Nhiệm vụ của nàng xem như hoàn thành.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 217: Mỏ neo Nộ hải
Trên đại lộ từng vô cùng nhộn nhịp người xe qua lại, nhưng lúc này đã bị không ít cỏ dại phủ kính.

Một chiếc xe bọc thép đang chạy băng băng trên đường cán nát không ít cỏ dại, thẳng tiến về thành phố sương mù Thanh Thủy.

Chiếc xe kia hiển nhiên là của nhóm người Thu Thảo đang đại thắng trở về.

Tuy hai mẹ con Thu Thảo đều bị thương không nhẹ, nhưng thu hoạch từ chuyến đi này cũng không nhỏ!

Ngoài thanh cổ kiếm, mục tiêu ngay từ đầu của cả nhóm, thì thông qua việc chém gϊếŧ không ít thây ma, cấp độ của đám người Thu Thảo cũng tăng lên đáng kể và quan trọng nhất là kinh nghiệm thực chiến quý giá khi đối đầu với những thây ma cao cấp.

Từ đó góp phần sửa chữa khuyết điểm của bản thân, hay nói theo một cách hoa mỹ chính là lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, lấy gϊếŧ chóc để tôi luyện.

Nhất là Thu Thảo, thông quan một trận chiến này nàng đã hiểu được cái gọi là “phương án dự phòng” quan trọng đến thế nào, nếu không phải có vũ khí vượt trội thì chỉ sợ kế hoạch của nàng đã sớm phá sản, cả nhóm điều có nguy cơ bỏ mạng.

Tuy nhiên nói gì thì nói, để bốn người chơi chưa đạt cấp 20 đối đầu với một thi đàn cỡ trung như thi đàn ở miếu thành hoàng vẫn có chút quá sức.

May thay nhóm người Thu Thảo đã thành công mỹ mãn.

Dĩ nhiên công lao lớn nhất mà cũng là âm thầm nhất thuộc về Kỳ Kỳ.

Cô nàng kỳ đà khổng lồ không chỉ kiềm chân thi triều đang muốn đuổi theo nhóm người Thu Thảo, mà còn kiềm chân không ít thây ma cao cấp muốn xuất thủ, nếu không một thi đàn tầm trung như thi đàn miếu thành hoàng không có chuyện chỉ có hai con thây ma cao cấp ra trận.

Tuy nhiên, bốn người Thu Thảo lại hồn nhiên không biết gì cả!

- Lần này chị Thu Thảo không tệ nha, còn gϊếŧ được cả một con thây ma cao cấp!

Ngồi bên trong xe, Phương Ngân không nhịn được tinh nghịch nói.

Tính ra lần này chém gϊếŧ không ít thây ma, nhưng người có thể vượt cấp gϊếŧ chết một con thây ma cao cấp chỉ có mình Thu Thảo.

Tuy nhiên nghe thấy Phương Tuyết nói thế, Thu Thảo chỉ cười khổ xoa đầu con gái đang ngồi bên cạnh nói.

- Ta chỉ là may mắn thôi, con lao đều nhờ tiểu Yến!

Quả thật con thây ma gai xương kia có phần xui xẻo khi đã bị Yến Nhi bắn bị thương không nhẹ, lại hứng chịu thêm một nện của Thu Thảo.

Sóng trấn động từ một chiêu kia khiến vết thương trở nên nghiêm trọng hơn, nhất là nhưng mũi tên còn cắm trên người dưới tác động mà của sóng chấn động vô tình đâm vào sâu hơn trực tiếp gϊếŧ chết nó.

Quả là số đã tới thì chạy đâu không khỏi

Tuy nhiên sức mạnh của một chiêu Nộ Hải Triều Dân kia cũng thật kinh hồn.

Được mẫu thân xoa đầu, Yến Nhi ánh mắt chớp động tò một hỏi.

- Mẫu thân, một chiêu cuối cùng kia của người là sao?

- Ta thấy nó không giống năng lực của người!

Nghe Yến Nhi hỏi, hai chị em Phương Tuyết đang lái xe cũng lắng tai nghe.

Quả thật năng lực của Thu Thảo là năng lực thuộc dạng thấy thị, không hề liên quan đến chiêu kia, huyết giáp của nàng cũng là huyết giáp đôi chân càng không liên quan gì.

Như thế nguồn gốc của một chiêu cực kỳ uy lực kia khiến không chỉ Yến Nhi mà cả hay chị em Phương Tuyết đều tò mò.

Nghe thấy con gái hỏi đến một chiêu kia, Thu Thảo khẽ xoa lên giới chỉ đang chứa chiếc mỏ neo của mình lắc đầu nói!

- Ta cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết một chiêu kia không phải của ta, mà là của chiếc mỏ neo đen kia!

- Chiếc một neo kia có tên là Nộ Hải! còn chiêu kia cũng có tên là Nộ Hảo Triều Dân!

- Đại khái giống như một chiêu kia là kỹ năng đặc biệt của chiếc một neo, ta phải thông qua nó mới sử dụng được!

Nhận được câu trả lời của Thu Thảo, mọi người đều không khỏi giật mình!

Tuy vũ khí đem đến cho người sử dụng một loại năng lực nào đó không phải hiếm, thậm chí còn khá phổ biến, gần như tất cả các trang bị phẩm chất cao của hệ thống đều có.

Nhưng đó là trang bị của hệ thống, còn chiếc mỏ neo kia thì không cần giấy chứng nhận cũng có thể chắc chắn là hàng của nhân loại!

Không lẻ nhân loại đã tạo ra được những trang bị không thua trang bị của hệ thống sao!

Như thế thì lại càng vô lý, nhân loại chính là cũng tộc bị “dập” nhiều nhất sau khi hệ thống hàng lâm, nếu như nhân loại đã bá như vậy thì làm sau bị vù dập đến bước đường như ngày nay.

Chuyện này nhất định có vấn đề!

Nghĩ đến đây mọi người đều không khỏi trầm tư, chỉ có Yến Nhi không nghĩ nhiều như vậy chu mỏ hờn dỗi nói.

- Vậy tại sao cây nỏ của ta không có chiêu gì hết!

Quả thật người đơn thuần có cái hay của người đơn thuần, một câu nói của Yến Nhi đã khiến mọi người giật mình bừng tỉnh!

Hai chị em Phương Tuyết không nhịn được vuốt thanh katana đeo bên hông của mình!

Từ lúc có được những vũ khí này, các nàng chỉ biết chúng được Trần Lâm gọi là trang bị cam thu được từ những cổ vật của nhân loại để lại.

Sau này trong lúc chiến đấu các nàng mới phát hiện ra chúng cứng rắn và sức bén phi thường, không thu trang bị của hệ thống!

Lúc đó các nàng cũng không nghĩ nhiều, chỉ đánh giá những vũ khí này là bảo vật của nhân loại được chú tạo vô cũng công phu nên sở hữu độ sắc bén và cứng rắn hơn bình thường.

Nhưng bây giờ các nàng lại phát hiện ra chúng còn xuất hiện thêm cả kỹ năng, nhất định phía sau những vũ khí này là một đại bí mật nào đó.

Nhận thấy mình đã chạm đến một bí mật gì đó, Thu Thảo khẽ thở dài một tiếng rồi lắc đầu nói.

- Xem ra chuyện này phải về hỏi đại nhân mới được.

Tuy nhiên các nàng không hề biết rằng đến Trần Lâm cũng không hiểu rõ lắm về trang bị cam, thứ được mệnh danh là xương sống của huyết tộc.

Rất nhanh dưới sự nôn nóng của nhóm người Thu Thảo!

Những tòa nhà ẩn hiện sau làn sương mù cũng xuất hiện trước mặt họ, thành phố Thanh Thủy đang ở ngay trước mắt!

Tuy nhiên khi càng lúc càng đến gần thành phố Thanh Thủy, chiếc mỏ neo bên trong giới chỉ của Thu Thảo càng rung lên kịch liệt.

Chấn động từ nó tạo ra lang cả ra bên ngoài khiến Thu Thảo không nhịn được giật mình hoảng sợ, chiếc xe bọc thép cũng bị dư chấn làm chao đảo, may thay nó là xe bọc thép nên không hề gì.

Tuy nhiên ngón tay của Thu Thảo lại sắp có vấn đề!

Từ bên trong giới chỉ, những chấn động không khác gì động đất không ngừng phát ra liên miên không dứt khiến ngón tay của Thu Thảo đau đớn, xương ngón tay dừng như sắp bị vặn trẹo!

Không còn cách nào khác, cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Thu Thảo chỉ có thể cắn răng tháo bỏ chiếc giới chỉ rồi ném ra ngoài ra.

Chiếc giới chỉ bay một vòng trên không trung rồi rơi xuống mặt đất phía xa!

Tuy nhiên, chấn động không vì thể mà giám bớt mà càng lúc càng dữ dội hơn.

Rời bất chợt! bùm! một tiếng!

Chiếc giới chỉ đột nhiên phát nổ khiến đồ vật bên trong rơi ra tứ phía, chiếc mỏ neo cũng được giải thoát không ngờ bay lên bầu trời trước ánh mắt khinh ngạc của mọi người!

Vật nặng như vậy nói bay là bay, lão tác cũng phản khoa học quá đi.

Tuy nhiên đây là chuyện huyền huyễn, không phải chuyện khoa học nên chiếc mỏ neo nặng mấy chục tấn cứ thế bay lên bầu trời bên ngoài thành phố Thanh Thủy.

Hắc lam chi khí từ chiếc mỏ neo điên cuồng tỏa ra tựa như ống khói nhà máy rồi dần dần ngưng tụ thành hình một con cá voi khổng lồ màu đen, xen lẫn những đường vân màu lam huyền bí bay lượn phía ngoài bầu trời thành phố Thanh Thủy!

Kích thước của nó quả thật là cự đại, khiến cho Kỳ Kỳ ở phía xa cũng có thể quan sát thấy, bóng đen to lớn che khuất cả mặt đất bên dưới thành một vùng tối.

- Mầu thân, đây! đây rốt cuộc là chuyện gì?

Nhìn hung vật khổng lồ trên thiên không, Yến Nhi không nhịn được lo sợ hỏi.

Tuy nhiên không ai trả lời nàng, bởi lẽ lúc này không ai biết chuyện gì đang diễn ra, chỉ biết trợn mắt há mồm nhưng lên bầy trời!

Bên trong thành phố, Trần Lâm đang nhàn nhã vừa uống rượu vừa trêu chọc Yêu Cơ, bàn tay heo không chút khách khí nhào nặn bộ ngực sữa to tròn của nàng, ánh mắt dâʍ ɖu͙© dường như muốn chơi luôn tại chỗ.

Bất chợt Tà Nguyệt đao đang nằm an tỉnh trên bàn chợt run lên kịch liệt, tựa như một con hồng hoang cự thú bị người ta khıêυ khí©h mà bừng tỉnh!

Thấy thế Trần Lâm khẽ nhíu mày vuốt ve nó nói.

- Lão Tà có chuyện gì sao?

Dĩ nhiên Tà Nguyệt đao không có miệng nên cũng không trả lời.

Thật tế Tà Nguyệt Đao đã không ít lần run lên như vậy báo động cho Trần Lâm chuyện gì đó.

Trần Lâm cũng tự kỷ nói chuyện một mình với nó dù biết nó không thể trả lời.

Dần dần hình thành một thói quen!

Dù sao Tà Nguyệt đao không chỉ là bảo đao lão cha để lại cho Trần Lâm, mà xét theo một góc độ nào đó có thể xem như trưởng bối của Trần Lâm, lão tổ tông của Trần gia.

Tuy nhiên, lần này Tà Nguyệt Đao không những không an tỉnh trở lại như mọi khi mà còn run lên càng lúc càng kịch liệt, tựa như một con gà chọi, nếu nó có lông chỉ sợ lúc này đã dựng hết cả lên.

Bất chợt như thấm nhuần triết lý, nhịn là nhục cự là đυ.c của ai đó.

Tà Nguyệt đao run lên kịch liệt rồi tuộc khỏi tay Trần Lâm phá không lao lên bầu trời bay ra khỏi thành phố.

Thấy thế Trần Lâm thoáng hoảng sợ vội vàng chạy theo.

Rốt cuộc chuyện quái gì đang diễn ra!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 218: Trang bị cam chân chính và ngụy trang bị cam
Thoát khỏi tay Trần Lâm!

Tà Nguyệt đao phá không lao về phía chân trời, chẳng mấy chốc đã bay ra khỏi thành phố Thanh Thủy.

Phía sau Trần Lâm khổ không thể tả, chả biết ông bạn già của Trần gia lại giở chứng gì.

May thay dù không đuổi kịp, nhưng Trần Lâm đã kịp phát động quỷ nhãn soi rọi Tà Nguyệt đao.

Rất nhanh Trần Lâm đã phát hiện, Tà Nguyệt đao không hề bị ai điều khiển hay khống chế gì cả, hành động lao đi không khác gì một sinh vật sống kia hoàn toàn xuất phát từ chính bản thân Tà Nguyệt đao.

Tuy nhiên nếu không tìm ra được nguyên nhân Trần Lâm sẽ không ai tâm.

Dù sao Trần Lâm còn là huyết tổ của huyết tộc, nếu một ngày ông bạn già này của Trần gia không vui gác nhẹ lưỡi đao lên cổ Trần Lâm thì nguy to.

May thay trong mờ hồ, Trần Lâm vẫn cảm nhận được ông bạn già này bị cái gì đó khiêu kích nêu mới như vậy, Trần Lâm tin bình thì nó sẽ không máu chó như vậy.

Dù sao không tính tình cảm với Trần gia thì Tà Nguyệt đao cũng đã theo Trần Lâm một khoảng thời gian dài, dù đúng là nguy hiểm nhưng cũng không thể nói bỏ là đỏ được.

Huống hồ, nếu Tà Nguyệt đao muốn là gì đó với Trần Lâm thì cậu đã sớm mất mạng rồi.

Tuy nhiên khi đuổi theo Tà Nguyệt đao chạy ra khỏi thành phố Thanh Thủy.

Trần Lâm chợt như cảm nhận được gì đó nhíu mày nhìn lên thiên không.

Chỉ là khi trông thấy cảnh tượng trên bầu trời, Trần Lâm không nhịn được trợn mắt há mồm.

Lúc này trên thiên không, một con cá voi đen khổng lồ ánh lên những đường vân xanh lam huyền bí không ngừng tỏa ra hắc khí cuồng cuộn che khuất cả một khoảng trời.

Với kí©h thí©ɧ vô cùng đồ sộ, mỗi cái quấy đuôi, vỗ vây của nó đều đánh tan những khóm mây gần đó, khiến thiên không chấn động thành một mớ bòng bong.

Nhưng đắc biệt nhất vẫn là một thanh đao nhỏ bé đang đối đầu với con cá voi khổng lồ kia.

Nó không phải vật gì khác chính là Tà Nguyệt đao của Trần Lâm, không ngờ nó thoát khỏi tay Trần Lâm rồi lao khỏi thành phố chính là để đối đầu với con cá voi kia.

Lúc này, Tà Nguyệt đao không khác gì một con gà chọi bị đối thủ khıêυ khí©h, toàn thân đao đen nhánh không chút yếu thế tỏa ra vô tận hắc khí không chút nào kém cạnh con cá voi kia.

Chỉ là hắc khí mà Tà Nguyệt đao tỏa ra là hắc thanh chi khí, hắc khí màu đen ẩn chứa nhưng tia sáng màu xanh lục tựa như những u linh của địa ngục.

Còn hắc khí của con cá voi khổng lồ là hắc lam chi khí, hắc khí màu đen hoà cũng những tia sánh màu xanh biển tựa như đái biển sâu thẩm.

Hai luồn hắc khí không ai nhường ai, cuồng cuộn không dứt mỗi bên che lắp một vùng trời, con cá voi khổng lồ vốn dĩ đã to lớn nên không có gì lạ, nhưng lúc này Tà Nguyệt đao mới đánh sợ nhất.

Cuồng cuộn hắc thanh chi khí tỏa ra gần như che khuất một nữa thành phố Thanh Thủy.

Sâu bên trong vô tận hắc khí mơ hồ có thể thấy cả trăm bóng người tựa như một đạo quân u linh đối đầu cùng con cá vôi khổng lồ trước mặt!

Bên dưới mặt đất, Trần Lâm sau một lúc kinh ngạc cũng hoàn hồn trở lại.

Mơ hồ nghĩ ra gì đó, Trần Lâm liếc mắt nhìn quanh tìm kiếm.

Rất nhanh, Trần Lâm đã phát hiện ra nhóm người Thu Thảo cũng đang trợt mắt nhìn màn “so găng” trên bầu trời.

- Thu Thảo, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Lao đến nhóm người Thu Thảo đang đứng, Trần Lâm không nhịn được hét lên.

Bị tiếng hét lớn của Trần Lâm đánh động, cả nhóm không khỏi giật mình hoảng sợ, nhưng khi thấy người đến là Trần Lâm các nàng rốt cuộc cũng thở ra được một hơi nhẹ nhõm!

Thu Thảo cũng vội vàng tiến đến lo lắng nói.

- Đại nhân, ta cũng không rõ lắm chuyện gì đang diễn ra!

Thấy nhóm người Thu Thảo có chút hốt hoảng, Trần Lâm khẽ nhíu mày liếc nhìn thiên không nói.

- Tà Nguyệt đao bị con cá voi kia khıêυ khí©h, các nàng biết nó từ đâu đến không?

Nghe thấy thế Thu Thảo gật đầu như gà mổ thóc nói.

-Biết! ta biết, nó là do chiếc mỏ neo ngài ta tặng là tạo ra.

Nhận được câu trả lời của Thu Thảo, Trần Lâm không giấu nổi kinh ngạc, trong mơ hồ cậu đã đoán ra được nguyên nhân vội vàng nói.

- Cái gì, con cá voi kia là do chiếc mỏ neo đen đúa kia tạo ra!

- Nàng mau kể rõ mọi chuyện cho ta nghe.

Nghe thấy thế, Thu Thảo cũng đoán được mấu chốt vấn đền liên quan đến mình vội vàng kể lại mọi chuyện.

Từ lúc xuất phát đến lúc đối đầu với hai con thây ma, khi tưởng chừng như sắp chết thì lại rơi vào không gian đen tối quỷ dị kia.

Cuối cùng Thu Thảo cắn răng nhấc chiếc mỏ neo trong không gian đen tối kia lên rồi từ đó lĩnh hội được đại chiêu Nộ Hải Triều Dân của chiếc mỏ neo, cũng như biết được nó tên là Nộ Hải.

Từ đó chiếc mỏ neo cũng không có gì đặc biệt thêm, cho đến khi trở về thành phố Thanh Thủy mới giở chứng như hiện tại.

Nghe Thu Thảo kể đầu đuôi câu chuyện.

Trần Lâm không giấu nổi vẽ ngạc nhiên liếc nhìn hai thanh katana của hai chị em Phương Tuyết rồi nhìn lại hai đại ca đang cương nhau trên bầu trời kia!

Người khác thì không rõ, nhưng Trần Lâm là rõ ràng nhất, mấu chốt của vấn đề chính là ở không gian đen tối quỷ dị kia, bở lẽ chính bản thân cậu cũng đã từng trải qua.

Chỉ là sau này khi thu về không ít trang bị cam.

Trần Lâm phát hiện không tộc nhân nào gặp trường hợp tương tự nên cho rằng không gian kia là đặc điểm của đại ca Tà Nguyệt đao, không ngờ hôm nay Thu Thảo và chiếc mỏ neo của nàng lại gặp trường hợp tương tự kia, đúng là quỷ dị!

Khẽ thở dài một hơi, Trần Lâm lắc lắc đầu nói.

- Chuyện này không liên quan đến nàng, là do ta đã sơ xuất, đáng lẽ ta nên nghĩ ra từ sớm hơn!

- Có thể các nàng không biết Tà Nguyệt đao là vũ khí cam duy nhất kích hoạt được kỹ năng Tà Nguyệt trảm.

- Lúc đầu ta còn nghĩ là do lão Tà đặc biệt, nhưng bây giờ xem ra không phải!

Nghe thấy Trần Lâm nói thế, Thu Thảo cũng không khỏi ngạc nhiên.

Dù sao Thu Thảo cũng là người mới chưa hiểu tường tận được trang bị cam là gì, chỉ là không ngờ theo cách nói của Trần Lâm, nàng rất có thể là người thứ hai kích hoạt được kỹ năng của một vũ khí cam.

Thấy Thu Thảo đang ngạc nhiên, Trần Lâm cũng không có gì phải giấu giếm tường tận kể hết những gì huyết tộc hiểu về trang bị cam cho Thu Thảo nghe, dù sao Thu Thải cũng là một tài nữ một bụng kiến thức, trình độ hiển nhiên là hơn một tên nhóc như Trần Lâm!

Khẽ liếc nhìn thiên không, Trần Lâm không nhanh không chậm nói.

- Thật ra trang bị cam chỉ là cách gọi của huyết tộc mà thôi, hệ thống không hề phân loại ra trang bị cam gì cả.

- Như đã kể cho nàng nghe từ trước, tranh bị cam chính là chỉ những cổ vật của nhân loại còn tồn tại đến ngày nay được một trang bị đỏ kí©h thí©ɧ!

- Sau khi được trang bị đỏ kí©h thí©ɧ qua, chúng dừng như được cường hoá trở nên cực kỳ rắn chắc, độ bền không thua gì một trang bị tím thậm chí hơn.

- Tuy nhiên chúng vẫn bị hệ thống tính là trang bị đen, những trang bị tự chế không được hệ thống quản lý!

- Chính vì thế, với sự hạn chế của hệ thống về trang bị vũ khí với huyết tộc, thì trang bị cam có thể xem như ác chủ bài quan trọng của huyết tộc.

- Tuy nhiên huyết tộc ngoài trừ việc tìm ra cách tạo ra chúng thì cũng không hiểu rõ về chúng lắm.

Nghe thấy thế Thu Thảo khẽ gật đầu.

Thật tế nàng cũng đã đoán ra được đại khái về trang bị cam, dù sao bản thân nàng cũng là một thành viên của huyết tộc, chuyện bị hề thống hạn chế nàng cũng đã sớm nhận thấy.

Tuy nhiên chính vì thế, Thu Thảo lại càng tò mò về chiếc mỏ neo của mình nhíu mày thì thầm.

- Như thế chiếc mỏ neo kia chắc chắn đã gặp chuyện gì đó khiến nó vượt ra khỏi phạm trụ của trang bị cam.

- Quả thật nếu xét kỷ thì đúng là nó đã hơn các trang bị cam khác khi đã xuất hiện kỹ năng, điều mà cả trang bị cam không có.

Nghe thấy thế Trần Lâm khẽ gật đầu rồi lại lắc đầu nói.

- Phải tính ra thi chiếc mỏ neo của nàng và Tà Nguyệt đao của ta đã vượt qua định nghĩ về trang bị cam.

- Cũng giống như nàng, ta cũng đã từng rơi vào một không gian đen tối quỷ dị rồi sau đó gặp Tà Nguyệt đao!

- Sau đó ta đại chiến ba trăm hiệp mới nhấc được nó lên, từ đó nó đã có một kỹ năng gọi là Tà Nguyệt trảm!

- Chỉ là lúc đó ta nghĩ đó là do Tà Nguyệt đao đặc biệt, nhưng bây giờ chiếc mỏ neo của nàng cũng đã gặp trường hợp tương tự!

- Xem ra đây chính là bí mật sâu hơn của trang bị cam mà chúng ta chưa biết đến.

Nghe Trần Lâm kề về Tà Nguyệt đao,Thu Thảo không khỏi ngạc nhiên liếc nhìn thanh ma đao đang cuồng cuộn tỏa ra hắn khí trên thiên không rồi nhíu màu trầm ngân suy nghĩ.

Rất lâu sau đó như nghĩ ra gì đó, ánh mắt Thu Thảo khẽ sáng lên kích động ôm lấy Trần Lâm hỏi.

- Đại nhân ngài nói cổ vật của nhân loại bị trang bị đỏ kí©h thí©ɧ mới hình thành nên trang bị cam!

- Nói như vậy kí©h thí©ɧ kia là kí©h thí©ɧ cái gì?

Thấy Thu Thảo kích động như vậy, Trần Lâm cũng đó được nàng đã nghĩ ra gì đó nhanh chóng nói.

- Tuy không rõ ràng lắm nhưng theo suy đoán của ta, thứ trang bị đỏ kí©h thí©ɧ có thể là linh tính!

- Trang bị đỏ đều có linh tính nhất định, mà cổ vật của nhân loại trải qua hành trăm vạn năm cũng đã sản sinh ra linh tính, trang bị đỏ chính là dùng linh tính của bản thân kí©h thí©ɧ linh tính của những cổ vật.

Nhận được câu trả lời của Trần Lâm, Thu Thảo không nhịn được mỉm cười liếc nhìn hai hung khí đang đối đầu nhau trên bầu trời rồi nói.

- Theo ta suy đoán chiếc mỏ neo của ta và Tà Nguyệt đao của ngài rất có thể đã đột phá khỏi phạm trù của trang bị cam!

- Mà không! nói như vậy thì không đúng!

- Chúng mới là trang bị cam chân chính, còn những thứ khác chỉ có thể xem là nguy trang bị cam mà thôi.

- Một món cổ vật được trang bị đỏ kí©h thí©ɧ chỉ có thể hình thành nên một nguy trang bị cam mà thôi, đến khi chúng xuất hiện kỹ năng mới có thể chân chính là một trang bị cam thực thụ.

Nghe thấy Thu Thảo được ra lý lận mới, Trần Lâm khẽ gật đầu.

Thật tế bản thân Trần Lâm đã luôn cảm thấy sự chênh lệch giữa Tà Nguyệt đao và những tranh bị cam khác, chỉ đánh tiếc là lúc đó chưa có trang bị nào xuất hiện kỹ năng tương tự Tà đao để Trần Lâm kiểm chứng.

- Nói như vậy vũ khí của chúng ta đều có thể trở thành trang bị cam thực thụ, chỉ là bằng cách nào?

Đứng một bên nghe hai người Trần Lâm, Thu Thảo nói chuyện, Phương Tuyết cũng đại khái hiểu được nguyên do tò mò hỏi.

Dò sao nhìn thấy hai đại hung khí đối chọi nhau trên bầu trời kia, không chỉ bản thân Phương Tuyết mà hai người Phương Ngân, Yến Nhi cũng muốn vũ khí của mình được như vậy.

Chỉ là trước ánh mắt chờ mong của mọi người, Thu Thảo lại lắc đầu tiếc nuối nói.

- Thật ra bản thân ta cũng không biết làm sau để một nguy trang bị cam đột phá lên trang bị cam thực thụ.

- Tuy nhiên theo ta đoán nó có liên quan đến linh tính.

- Ta nghĩ các nàng nên vung đáp tình cảm với chúng, kiểu như tối ôm vũ khí ngủ hoặc là lấy nó để tượng sướиɠ chẳng hạng.

Đứng một bên Trần Lâm mỉm cười nham nhở nói.

Nghe thấy thế nhóm người Thu Thảo không nhịn được liếc xéo Trần Lâm.

Thấy thế Trần Lâm chỉ bật cười nhìn nhóm người Phương Tuyết đang đăm chiêu suy nghĩ làm sau để vũ khí của mình đột phá trang bị cam thực thụ.

Dù sao hiện tại cũng đã đoán ra được nguyên nhân của mọi việc, chỉ là đối với Trần Lâm nguy trang bị cam hay trang bị cam thực thụ cũng không phải đại sự gì quan trọng, sớm muộn dù cũng sẽ tìm ra mà thôi.

Huống hồ một nguy trang bị cam cũng đã vô cùng bá đạo rồi, trở thành một trang bị cam thực thụ thì sẽ có thêm kỹ năng, xét cho cùng cũng là bá hơn mà thôi, đã bá lại càng bá hơn thì quá tốt còn không được thì vẫn bá đạo đấy thôi, làm người cũng không nên quá tham lam.

Chỉ là khi đoán được nguyên nhân, Trần Lâm chuyển từ lo lắng thành buồn cười với hai “ông nội” trên bầu trời kia.

Thực tế từ trước đến giờ, Tà Nguyệt đao có thể xem như thằng chột làm vua xứ mù, khi đám trang bị cam kia đều là mặt hàng yếu kém, còn nó cao cấp hơn là đại ca trong nhóm.

Không ngờ hôm nay một đưa tiểu đệ lại đột phá lên ngang hàng với nó, một núi không thể có hai hổ hoặc ít nhất phải có một con làm hổ đại ca.

Thế nên hai “ông nội” kia lại đối đầu nhau xem ai làm lớn, ai làm bé.

Quả là một trận chiến hết sức sửu nhi, chỉ là Tà Nguyệt đao mà thua thì thật là khó coi à nha!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 219: Mỏ neo Nộ hải Chiến tà nguyệt đao
Trên thiên không.

Mặc kệ đám người Trần Lâm, Thu Thảo đang bàn luận về trang bị cam thì hai đại trang bị cam duy nhất của huyết tộc tính đến thời điểm hiện tại lại đang cương nhau xem ai mới là đại ca!

Tà Nguyệt đao, vị vua của những trang bị cam, đế vương ngồi trên vương tọa hiển nhiên không thể để mấy thằng nhóc mới nhú nhảy nhót trước mặt mình mà không làm gì.

Ngược lại mỏ neo Nộ Hải, kẻ thách đấu cũng muốn xem thằng cha kia lấy cái gì mà đồi làm đại ca của mình!

Hai tuyệt thế hung khí cứ thế cương nhau, hắc khí cuồng cuồng tỏa ra bốn phía che khuất cả bầu trời thành phố Thanh Thủy, thậm chí cách xa mấy trăm mét vẫn có thể trông thấy!

Bên dưới mặt đất, trái ngược hoàn toàn với hai hung khí trên bầu trời thì chủ nhân của chúng lại hoà thuận đến lạ thường!

Trần Lâm sau khi đoán được nguyên nhân dẫn đến việc hai “thầy ông nội” trên bầu trời kia đánh nhau chỉ đơn giản là dành vị trí đại ca, thì vô cùng chó má lấy ra một cái ghế dựa ngồi xem xiếc thú!

Cánh tay ma quái vươn ra nắm lấy Thu Thảo kéo vào lòng không ngừng trên chọc, đúng là sướиɠ không thể tả.

Ba người Phương Tuyết thấy Thu Thảo bị bắt cũng không biết làm gì hơn đành kết thúc quá trình nghiên cứu tìm cách nâng cao trang bị cam của mình, ngoan ngoãn tiến đến massage cho Trần Lâm.

Hai chị em Phương Tuyết thì phân công bóp vai cho Trần Lâm, cách tay ngọc ngà không ngừng ra sức vuốt ve từng khối cơ trên vai cậu!

Chỉ khổ nhất cho Yến Nhi chịu trách nhiệm masage “chân giữa” của Trần Lâm, bàn tay nhỏ nhắn không ngừng vuốt lên vuốt xuống hung vật nóng hổi cứng rằn kia.

Tuy nhiên cả ba đều không nhịn được len lén nhìn lên bầu trời, ánh mắt hiện lên tia ức ao!

Mặc dù theo như Trần Lâm suy đoán, đến một lúc nào đó các trang bị cam đều có thể thực sự trưởng thành, sở hữu con mình một kỹ năng đặc biệt, từ đó chính thức trở thành một trang bị cam thực thụ.

Chỉ là khách vọng muốn bằng chị bằng em thì vấn có!

Bên trên bầu trời, không làm ba nữ nhân đang thèm chảy nước miếng kia thất vọng.

Sau một lúc cương nhau không ai nhịn ai, hai bên cũng không thể nhịn thêm được nữa trực tiếp ra tay.

Vẫn là kẻ thách đấu, mỏ neo Nộ Hải ra tay trước!

Cuồng cuộn hắc lam chi khí ngưng thực thành hình một con cá voi không lồ, không chút kính lão đắc thọ xoay người quất đuôi về phía đầm lầy hắc thanh chi khí do Tà Nguyệt đao tạo ra.

Chiếc đuôi cự đại không ngừng tỏa ra hắc khi màu lam đen nện xuống, đánh tan hắc thanh chi khí do Tà Nguyệt đao tạo ra.

Tuy nhiên, từ trong vô tận hắc thanh chi khí, vô số các bóng người lao ra tựa như một đạo quân lao đến chém về phía con cá voi khổng lồ trước mặt.

Những bóng người kia toàn bộ đều được ngưng tụ từ hắc thanh chi khí, toàn bộ cơ thể không ngừng tỏa ra hắc khí cuồng cuộn tựa như một chiếc áo đen bao phủ toàn thân.

May thay những đường vân ánh lên những tia sáng màu xanh lục khiến cho vẫn có thế trông thấy hình dáng có phần yểu điệu của đạo quân kia.

Rõ ràng, đạo quân được ngưng tụ từ hắc thanh chi khí kia chính là 108 u hồn thiếu nữ trong Tà Nguyệt đao ngưng thực ra!

Mặc dù không quá mức to lớn, trung bình một thiếu nữ u hồn được hắc thanh chi khí ngưng tụ ra chỉ cao cỡ 2m.

Tuy không phải là thấp, nhưng lại quá nhỏ nếu so sánh với con cá voi do mỏ neo Nộ Hải ngưng tụ ra, nhưng bên phe Tà Nguyệt đao được cái đông hơn!

Vô cùng thuần thục, 108 u hồn thiếu nữ tựa như những chiến binh thực thụ bao vây lấy con cá voi, những đường đao đen ngồm không ngừng chém vào ngừng nó.

Bị một đạo quân u hồn đem bám không ngừng chém vào người.

Con cái voi vô hình chung cảm thấy khó chịu vặn mình quất đuôi muốn đánh tan đánh ruồi muỗi bu quanh mình.

Tuy nhiên, trước khi chiếc đuôi to lớn kia kịp nên xuống thì Quỷ Ảnh độn thuật “hàng chính hãng” đồng hoạt phát động.

Tựa như một làn gió sương, đông loạt hàng chục u hồn hoá thành một làn khói nhẹ nhàng né tránh thoát một nên kia, khiến cho tên nào đó đang xem bên dưới phải suýt xoa.

Không chỉ có thế, đạo quân u linh hoá thành những làn khói chia vô cùng trật tự ra bay vòng quanh con cá voi to lớn, hắc thanh chi khí vô hình chung tràn ra như muốn nuốt chửng lấy nó.

Cảm nhận được nguy hiểm, con cá voi được mỏ neo Nộ Hải ngưng tụ ra rõ ràng là chiêu số không bằng đạo quân u linh kia chỉ biết ròng mình lên chịu trận, thân hình to lớn không ngừng uống lượn muốn đánh ta làn khói xanh đen kia.

Tuy nhiên nhóc con mới nhú làm sau đánh được đại lão.

Từ trong vô tận hắc khí, vô số những sợ xích sắt lao ra quấn chặt lấy con cá voi như một lấm lưới lớn.

Cùng lúc đó từ trong làn khói đen xanh, một đạo quan u linh khác lao ra nhắm đến con cá voi đang bị trói chặt.

Thanh đao được hắc khí ngưng tụ trong tay biến hóa thành một ngọn giáo đen, rồi đồng loạt lao đến ghim vào người con cá voi!

Hắc lam chi khí do chiếc mỏ neo ngưng tụ ra đều bị cơn mưa giáo kia đánh tan.

Bên dưới Trần Lâm không khỏi lắc đầu.

Tưởng như được xem phim đại chiến siêu thú gì đó, không ngờ chỉ là một cuộc đi săn thuần túy.

Dĩ nhiên, không phải là do mỏ neo Nộ Hải ngưng tụ ra một con cá voi, còn Tà Nguyệt đao ngưng tụ ra một đạo quân u linh, khiến cho cuộc chiến trông có vẻ giống săn thú mà đưa ra kết luận như vậy, vấn đề ở đây chính là chênh lệch đẳng cấp!

Rõ ràng mỏ neo Nộ Hải không thể bì kiệp với đạo quân của Tà Nguyệt đao, nhưng không phải về mặt sức mạnh mà về chiêu số cũng như kinh nghiệm chiến đấu.

Đầu tiên là cử ra một cánh quân nhằm dụ địch, sau đó lợi dụng thời cơ lúc địch không chú ý vây khốn kẻ địch lại rồi xuất thủ tấn công, đó chính là chiến thuật.

Quả thật, từ đầu trận chiến này đã không có gì đáng để xem.

Chiếc mỏ neo Nộ Hải kia cùng lắm cũng chỉ là một vật dân dụng trải qua hành trăm năm hình thành nên linh tính, đúng là nó đánh dấu những trang sử vĩ đại của nhân loại nhưng nếu so với một thanh ma đao từng chém gϊếŧ không biết bao nhiêu nhân mạng, đến cả đầu vua chúa cũng từng chém qua thì đúng là thua xa.

- Hình như Minh Nguyệt cũng có một thanh đại đao, không biết hai bên đánh nhau sẽ thế nào!

Nghĩ đến ưu thế của Tà Nguyệt đao, Trần Lâm không nhịn được nghĩ đến thành đại đao của Minh Nguyệt

Quả thật nếu Huyết Long đao của Minh Nguyệt có thể trở thành một trang bị cam thực thụ rồi đánh nhau với Tà Nguyệt đao, thì trận chiến sẽ thú vị hơn rất nhiều.

Trên bầu trời con cá voi bị hàng chục ngọn giáo ghim vào người, hắc khí bị đánh tan không ít khiến nó ít nhiều cũng cảm thấy đau đớn gầm lên giận dữ!

Như để chứng minh mình vẫn có thể bật lại, con cá voi quằn mình bức đứt những sợi xích đen rồi gầm lên một tiếng.

Sống xung kích vô hình đánh tan hắc thanh chi khí đang bao vây mở một đừng máu bỏ chạy.

Tuy nhiên Tà Nguyệt đao làm sao có thể để cho kẻ khıêυ khí©h mình cứ như thế bỏ chạy.

Sâu bên trong cuồng cuộn hắc thanh chi khí, một bóng người chầm chậm bước ra.

Bóng người kia không quá cao lớn, thậm chí còn có phần nhỏ con hơn những u hồn khác, hắc khí quấn nhanh cơ thể cũng ít hơn rất nhiều

Tuy nhiên, cũng chính vì thế những tia sáng thanh quang tựa như u hồn lại cành nhiều làm sáng lên dáng người yểu điệu của nàng.

Nhưng đặc biệt nhất, trong tay nàng không phải vũ khí được ngưng tụ từ hắc khí mà chính là bản thể Tà Nguyệt đao, thể hiện rõ ràng địa vị của nàng cao hơn những u hồn khác.

Liếc nhìn con cá voi không biết lớn nhỏ đang bỏ chạy, nàng không hề làm gì chỉ khẽ đưa Tà Nguyệt đao trong tay lên trời.

Nhưng nhận thấy lời hiệu triệu của nàng ta, vô số u hồn không đuổi theo con cá voi nữa mà tập hợp vây quanh nàng, 107 thanh đao khác đồng loạt đưa lên theo nhưng một đạo quân bất diệt muốn chém gϊếŧ cả thiên không!

Dần dần hắc thanh chi khí cuồng cuộn dân trào nuốt chứng lấy 108 u hồn vào bên trong.

Bất chợt từ trong hắc thanh chi khí tựa như một cột khói, một con thiềm thừ to lớn màu đen lục dần dần được hình thành.

Liếc nhìn con cá voi phía xa, con thiềm thừ to lớn há miệng, một quả cầu thanh quang ngưng tụ trong miệng của nó không ngừng hút lấy ánh sáng bên cạnh.

Như đã chín mùi, con thiềm thừ to lớn há miệng bắn ra một tia sáng xanh lục về phía con cá voi.

Ánh sáng màu xanh lục tựa như tia pháo điện từ lướt qua người con cá voi xanh đánh tan đại lượng hắc lam chí khí của nó, khiến nó đau đớn quằn mình rơi xuống mặt đất, bản thể của mỏ neo Nộ Hải cũng thoát ẩn thoát hiện trong người con cá voi.

Từ trên thiên không, con thiềm thừ được hắc thanh chi khí ngưng tụ ra không khách khí nhảy xuống, đứng ngạo nghễ trên đầu con cá voi, ánh mắt liếc nhìn đối thủ đang run rẩy bên dưới như muốn khẳng định.

- Ở đây tao mới là đại ca!

Phía xa Trần Lâm trông thấy cảnh con cóc rõ ràng là nhỏ bé hơn đứng trên đầu một con cá voi to lớn gấp mấy chục lần mình, bộ dạng dương dương đắc chí giống y như của nhân của nó không nhịn được bật cười.

Chỉ là nhìn thấy Tà Nguyệt đao hóa thân thành một con cóc đen xanh, Trần Lâm vô thức cảm thấy con cốc kia quen quen, không biết đã gặp ở đâu rồi!
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top