Lượt xem của khách bị giới hạn

[Huyền huyễn] Lãnh Địa Huyết Tộc - Bạch Vô Thường

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Huyền huyễn] Lãnh Địa Huyết Tộc - Bạch Vô Thường

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 270: Kẻ còn chưa đến nội bộ đã đánh nhau
Tranh thủ lúc dẫn chiến đội của mình đi tuần tra.

Trần Lâm dẫn theo ba người Hàn Thiên Lam, Phó Mỵ Nương và cả Trương Tổ Nga, âm thầm tách ra đi đến thành phố Thành Thủy.

Dĩ nhiên trừ Trương Tố Nga ra, hai người Hàn Thiên Lam và Phó Mỵ Nương đều nghĩ mình sẽ đến điểm tiếp ứng nào đó của Đại Ca thành gần Vũng Hải, không hề ngờ rằng bản thân đang chầm chậm tiến đến lãnh đại của một đại dị tộc hung danh hiển hách.

Bên kia không có mặt Trần Lâm và ba người Hàn Thiên Lam, công tác trinh sát cho đại quân vẫn diễn ra vô cùng êm đẹp, dù sao thành phần gánh team là Yến Nhi và con chim của nàng chứ không phải Trần Lâm.

Cứ thế đại quân viễn chính của Vũng Hải không hề hay biết sự vắng mặt của Trần Lâm và những người bạn, chầm chậm tiến về phía trước cho đến khi mặt trời một lần nữa lặng xuống, một âm báo cũng cũng lúc vang lên.

- Alo...!Alo...!Chim sẽ gọi đại bàng...

- Đã phát hiện được thi đàn khổng lồ đang chằm chậm tiến đến, khoảng một ngày đường sẽ chạm trán đại quân...

- Đề nghị lập tuyến phòng thủ ngay bây giờ.

Nghe thấy báo cáo phát ra từ phía bộ đàm.

Ngô Bình khẽ thở ra một hơi, ánh mắt nhìn về phía xa hét lớn.

- Thi triều sắp đến...

- Đại quân cấp tốc tìm nơi thích hợp lập tuyết phòng thủ.

Thi đàn miếu thành hoàng, một thi đàn tầm trung không mấy nguy hiểm nên được Vũng Hải bỏ qua.

Tuy nhiên, không ai có thể ngờ đến cái thi đàn kia lại bất ngờ được gia tăng dân số một cách đột biến nhờ thi triều từ phía tây không hiểu do đâu lại kéo đến, từ đó biến thành một đại thi đàn khổng lồ khiến chính quyền Vũng Hải từng không xem trọng nó thoáng hoảng sợ.

Đáng chết hơn là, cái thi đàn kia lại không an phân trú ngụ trong phạm vi miếu thành hoàng, mà lại di chuyển hình thành nên một đại thi triều khổng lồ, hướng đi khốn nạn thay lại một lần nữa đi ngang qua Vũng Hải.

Đúng là năm xui tháng hạn, hết đυ.ng phải cự hầu giờ lại đυ.ng phải thi triều.

May thay khác với cự hầu dù chỉ một con nhưng lại vô cùng nguy hiểm, thì thi đàn kia dù lên đến mấy trăm nghìn con nhưng Vũng Hải lại chơi được.

Thế là Vũng Hải quyết định kéo đại quân đến đó chặn đường tiêu diệt thi triều kia trước khi chúng đến được Vũng Hải, cũng như đào tạo một số người mới và cho một số người mới đó ít chiến công làm vốn.

Nhờ có ưu thế đi xe còn thây ma thì cuốc bộ, đại quân Vũng Hải cấp tốc lên đường thực hiện chiến dịch chặn đánh thi triều.

Kết quả sau hai ngày đường đại quan cũng đến được hơi cần đến.

Đứng trên một ngọn đồi cao.

Ngô Bình lẵng lặng nhìn về phương xa như muốn trông thấy thi triều đang sắp đến.

Đứng ngay bên cạnh lão không ai khác là Liễu Mộng Điệp, trông thấy cảnh đó không nhịn được cười nói.

- Theo đội trinh sát báo cáo về thì thi triều kia sáng mai mới đến được nơi đây.

- Trừ khi ngài có thiên lý nhãn nếu không thì không thấy được đâu.

Nghe thấy Liêu Mộng Điệp nói thế, Ngô Bình cũng khẽ mỉm cười nói.

- Không cần thiên lý nhãn, không phải một con chim cũng đủ rồi sao?

Nói xong Ngô Bình liếc nhìn đại quân bên dưới đang cấp tốc xây dựng phòng tuyến cho trận chiến sắp đến không nhịn được thở dài.

- Liễu phu nhân không biết cô có thể thuyết phục cô bé kia gia nhập đại quân của ta hay không?

- Ân tình này Ngô Bình ta chắc chắn sẽ nhớ...

Cô bé trong lời nói của Ngô Bình hiển nhiên là Yến Nhi.

Rõ ràng Ngô Bình vẫn chưa chết tâm, muốn lôi kéo Yến Nhi về phụng sự cho mình.

Dù sao những biểu hiện của Yến Nhi thực sự đã đánh động đến Ngô Bình không ít, điển hình chính là hôm này không một tổ trinh sát nào có thể thấy được thi đàn đang kéo đến trừ con chim của Yến Nhi và cũng chính là nàng là người báo tin về cho đại quân.

Nhờ thế đại quân nhận được tình báo sớm hơn rất nhiều, phải biết trong một trận chiến chuẩn bị sớm là quan trọng đến mức nào, nhất là với nhân loại một chủng tộc hoàn toàn dựa vào công sự phòng thủ để đối đầu với kẻ thù.

Thế nên Ngô Bình mới bất chấp mặt mũi đi cầu cạnh Liễu Mộng Điệp.

Tuy nhiên Liễu Mộng Điệp cũng chỉ có thể bất lực thở dài nói.

- Yến Nhi là người của Trần Lâm, mặc dù tên nhóc kia trên danh nghĩa đúng là dưới quyền ta nhưng thực tế đôi bên chỉ là hợp tác.

- Đến ta còn không có khả nằng lấy người của hắn nữa là.

Nghe thấy Liễu Mộng Điệp nói thế, Ngô Bình không khỏi nhíu mày trầm ngâm rồi lắc đầu thở dài nói.

- Thật lòng ta rất thắc mắc, tại sao lại có nhiều nữ nhân chấp nhận đi theo tên nhóc kia như vậy...

- Không lẽ...!khoai to sao?

- Ta cũng như lão thôi.

Liễu Mộng Điệp cũng không hiểu nỗi cười nói.

Tuy nhiên Ngô Bình khi nghe thấy thế lại không nhịn được liếc nhìn Liễu Mộng Điệp.

Thật lòng Ngô Bình rất muốn nói.

- Không phải chính bản thân cô cũng rất ưu ái Trần Lâm đấy sao, ở đó mà lên án người ta.

Dĩ nhiên Ngô Bình chỉ dám nghĩ không dám nói ra.

Vấn đều của Liễu Mộng Điệp luôn là một vấn đề đau đầu không ai muốn dính vào, nói trắng ra Liễu Mộng Điệp là quả tạ, là cục nợ đời mà Lôi Chấn đá cho Vũng Hải ôm.

Đó cũng là nguyên nhân mà dù khá nhiều người cũng đã cảm nhận được quan hệ có phần mập mờ giữa Trần Lâm và Liễu Mộng Điệp nhưng lại không ai nói gì, đơn giản vì vấn đề khá là nhạy cảm này không một ai muốn dính vào.

Tuy nhiên, Ngô Bình lại không hề biết rằng có một thằng trẻ trâu đang thay mặt các đại lão của Vũng Hải đi hỏi tội Trần Lâm và cả Liễu Mộng Điệp.

- Ngô trưởng quan...!có chuyện rồi...

Bất chợt một quân nhân nước da ngâm đen khỏe mạng vội vàng chạy đến hét lớn.

Thấy thế Ngô Bình lẫn Liễu Mộng Điệp đều không khỏi nhíu mày hỏi.

- Lưu Cường có chuyện gì từ từ nói?

Vị quân nhân gọi là Lưu Cường kia khổ vô cùng thở không ra hơi, chỉ xuống tuyến phòng thủ đang xây dựng nói.

- Lôi...!Lôi thiếu gia không biết vì sao phát sinh xung đột với...!đám người Trần Lâm...

- Đang...!đang đánh mau bên dưới...!ngài mau xuống năng họ lại.

- Đánh nhau, con bà nó...

Nghe Lưu Cường báo cáo, Ngô Bình không nhịn được chửi thề một câu cấp tốc chạy xuống quân doanh.

Mặc dù chưa tiếp xúc nhiều, nhưng Ngô Bình hoàn toàn có thể nhận định Trần Lâm là một tên điên chính hiệu, Lôi Vũ đυ.ng vào hắn chắc chắn sẽ đổ máu xui xẻo còn mất mạng chứ không đùa, đến lúc đó lão không biết ăn nói sao với Lôi Thành.

Ngược lại, Liễu Mộng Điệp cũng nhận thấy tính nghiêm trọng của vấn đề, thầm trách bản thân sơ suất, đáng lẽ ra lúc Lôi Vũ và Trần Lâm có chút mâu thuẫn lúc sáng phải xem chừng hai tên đó mới phải.

Tuy nhiên hối hận cũng vô dụng, Liễu Mộng Điệp chỉ có thể nhanh chân chạy xuống giải quyết, thầm cầu mong mọi chuyện không đi quá xa.

Tuy nhiên khi xuống đến chân ngọn đồi, hai người Ngô Bình và Liễu Mộng Điệp nhanh chóng phát hiện chuyện này không hề liên quân gì đến Trần Lâm, thậm chí không hề thấy bóng dáng của hắn đâu.

.

..

Lúc này trên một bải đất trống cạnh tuyến phòng thủ vừa mới được xây một nữa.

Không ít quân nhân đang vây quanh, trên tay đều cầm súng cảnh giới nhìn vào những người đang đứng phía xa, nhưng sâu thẩm trong ánh mắt lại có một tia không đành lòng, không hề có ý định nổ súng.

Trên mặt đất, không ít thợ săn lẫn quân lính bị thương nằm dưới đất rêи ɾỉ, may thay họ chỉ bị thương chưa đến mức mất mạng...

Tuy nhiên vết thương lại không hề nhẹ, đều là những vết chém dài không ngừng rĩ máu, nhất là Triệu Hùng.

Lúc này đại lão số ba của Băng Thiên hội đã đổ gục quỳ dưới đất thở hổn hển đầy khó nhọc, bởi lẽ mỗi lần hít thở đều là một lẫn Triệu Hùng không nhịn được đau đớn phun máu.

Trên cơ thể vô số các vết chém khiến trang phục của hắn gần như bị nhuộm đỏ bởi máu của chính mình, khủng bố nhất chính là một vết chém dài từ vai xuống đến eo có thể mơ hồ thấy được cả xương trắng bên trong đang không ngừng rĩ máu trông vô cùng dọa người...

May thay Triệu Hùng là một người chơi cập 20 được hệ thống cường hóa không ít lần, lại sở hữu năng lực thuộc loại cường hóa nhục thân, nếu không hắn rất có thể đã bỏ mạng.

Bên kia đại lão số một của Băng Thiên hội La Thiên cũng không khá hơn là bao.

Quần áo bị chém tả tơi không khác gì ăn mày nằm rêи ɾỉ dưới đất, trên lưng một mũi tên đen gồm lạnh lùng ghim chặt vào lưng không ngưng rĩ máu khiến La Thiên đau đớn đến đổ mồ hôi, nhưng ánh mắt lại tràn đầy oán độc nhìn về phía ba nữ nhân phía xa.

Hiển nhiên ba nữ nhân kia không ai khác chính là ba người Yến Nhi, Phương Tuyết và Phương Ngân.

Lúc này cả ba đều lấy ra vũ khí, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn về phía đại quân.

Yến Nhi không chút khách khí lấy ra cự nỏ của mình nhắm về phía hàng trăm cây súng đang chỉ về phía họ, không một chút yêu thể dù chênh lệch hơi bị lớn về mặt số lượng.

Phương Ngân cũng không chút yếu thế gác thanh kiếm của mình lên vai, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm về phía Lôi Hồng đánh đúng phía xa, sẵn sàng lao lên chém tướng khi đôi bên phát sinh xung đột thật.

Chỉ có Phương Tuyết là nhàn nhã nhất, một chân đạp lên lưng Lôi Vũ đang bò dưới đất không chút khách khí đè xuống, ánh mắt đầy uy hϊếp nhìn về phía đại quân.

Đang bò dưới đất thì đột nhiên bị một lực đạo khủng bố đè xuống, con gà cấp 07 như Lôi Vũ không có khả năng chịu được bị một chân của Phương Tuyết đè bẹp díu xuống đất, động đến vết thương trên ngực khiến vị Lôi thiếu gia này đau đến xanh cả mặt không ngừng rêи ɾỉ.

Mặc dù nếu so sánh thì vết thương của Lôi Vũ là nhẹ nhất, chỉ bị chém một nhát không lớn không nhỏ ở ngực.

Nhưng đó vẫn là quá sức với vị Lôi thiếu chưa biết đau là gì này, ánh mắt đầy đau khổ nhìn về tỷ tỷ mình phía xa cầu cứu.

Bên kia Lôi Hồng hiển nhiên cũng trông thấy ánh mắt cầu cứu của Lôi Vũ khiến nàng giận đến tím mặt rất muốn tiến trên cho thằng em này một bạt tai rồi chửi một trận.

- Ngu thì chết trách ai được...

- Hung danh của Trần Lâm thì cả Vũng Hải này không ai không biết, đến cả lão cha của mình mà hắn của dám chơi thì ngươi tuổi gì.

- Đám người Trần Lâm kia nổi tiếng là một đám chó điên, ngươi đυ.ng ai không đυ.ng lại đυ.ng vào họ giờ lại cầu cứu ta...!đúng là ăn hại...

Trông thấy ánh mắt như sắp khóc đến nơi của Lôi Vũ, Lôi Hồng lại không nhịn được tức giận thầm mắng chửi thằng em ngu không thể tả này.

Tuy nhiên dù có ngu cách mấy nhưng Lôi Vũ vẫn mang họ Lôi, về tình về lý Lôi Hồng không thể để thằng em này chết trước mặt mình mà không làm gì nên chỉ đành đứng ra nói.

- Các người mau thả Lôi Vũ ra, nếu không đừng trách ta không nể tình.

- Ba người các cô dù có mạnh cách mấy nhưng có thể mạnh hơn hàng trăm khẩu súng sao.

Nói xong Lôi Hồng phất tay.

Đồng loạt các quân nhân lập tức lên đạn nhắm vào ba người Yến Nhi sẵn sàng nổ súng.

Dù bản thân khá kính trọng nhóm người Trần Lâm nhưng thân là quân nhân, chấp hành mệnh lệnh là trên hết.

Chỉ khổ cho Lôi Vũ lúc này đã đái ra máu, chỉ vì một phút chơi ngu mà rước họa vào thân, giờ lại trông thấy hàng trăm khẩu súng nhắm về phía mình khiến hắn sợ vỡ mật, ánh mắt đầu oán hận liếc nhìn Lôi Hồng, một ý nghĩ đột nhiên hiện lên trong đầu.

Có khi nào Lôi Hồng định lợi dụng đám người kia gϊếŧ mình.

Tuy nhiên Lôi Vũ hay Lôi Hồng nghĩ gì thì Phương Tuyết cũng mặc kệ, ánh mắt đầy sát ý liếc nhìn Lôi Vũ dưới chân mình lạnh giọng nói.

- Xúc phạm đại nhân chỉ có một kết cục.

Nói xong Phương Tuyết không chút kiêng kỵ hàng trăm khẩu súng đang nhắm về phía mình lạnh lùng đưa kiếm lên rồi chém xuống, muốn một kiếm chém bay đầu Lôi Vũ...

- Mau dùng tay...

Bất chợt, trước khi thanh kiếm kịp chém xuống khiến đầu Lôi Vũ thành trái banh, thì một âm thanh tràn ngập uy nghiêm vang lên, khiến Phương Tuyết khẽ nhíu mày, còn Lôi Hồng cũng khẽ giấu đi nụ cười trên khéo môi, chỉ có Lôi Vũ là không biểu hiện gì vì hắn đã sớm ngất xỉu từ lâu.

Kim quang chiếu rội, Ngô Bình tựa như một con kim đại long rào rống tỏa ra uy áp khủng bố ập đến Phương Tuyết khiến nàng khung lại rồi không chút thương hương tiếc ngọc vung quyền đánh đến.

Nhìn kim sắc quyền ảnh đang đánh tới, Phương Tuyết cắn răng bỏ qua Lôi Vũ một đường kiếm chém đến.

Ngay bên cạnh Phương Ngân cũng lập tức cảm nhận được uy ấp đang đánh đến lập tức xuất thủ, không chút kiêng kỵ cùng với chị mình song kiếm hợp bích đối đầu cùng kim sắc quyền ảnh của Ngô Bình.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 271: Song đầu hắc mãng
Kim long gào thét, hắc kiếm sắc lạnh...

Hai chị em Phương Tuyết một trước một sau liên phủ đối kháng cùng một quyền đang đánh đến của Ngô Bình.

Đáng tiếc chênh lệch cấp độ là thứ mà trang bị khó thể bù vào khi giao chiến trực tiếp...

Keng...!keng...!keng...

Từng tiếng kim loại va chạm nghe đinh tai nhức óc không ngừng vang lên.

Hai trang bị cam không ngờ lại không thể làm gì được hoàng kim quyền sắc kia, bị một quyền của Ngô Bình đánh bật lại.

Đủ để thấy được “hoàng kim chiến khí” của Ngô Bình không tầm thường, ngược lại hai thanh kiếm của hai chị em Phương Tuyết cũng chưa phải là một trang bị cam chân chính, với sự chênh lệch khá lớn về cấp độ hai người bị đánh lui cũng không có gì lạ.

Tuy nhiên Ngô Bình lại không mấy vui vẻ liếc nhìn hai chị em Phương Tuyết, người khác không thấy được nhưng bản thân lão hoàn toàn có thể cảm nhận được, hai thanh kiếm kia mặc dù không thể vượt qua được sự gia trì của hoàng kim chiến khí, nhưng nó đã thực sự cắt vào da lão nếu bị chém vào nơi yếu hại lão không nghĩ mình có thể chịu được...

Ngược lại, hai chị em Phương Tuyết bị một quyền bức lui không những không sợ hãi mà còn cháy lên chiến ý vô hạn, một trái một phải vung kiếm chém về phía Ngô Bình, để xem lão có thể đỡ được hai phía giáp công hai không...

Nhìn hai đạo kiếm quang đang chém đến, Ngô Bình không khỏi tức giận hừng lạnh thầm nghĩ.

- Không lẽ máu chó có tính lây nhiễm sao, tên nhóc kia không nói, không ngờ hai nha đầu này cũng vậy, động một tí là rút kiếm động thủ...

Quyết tâm dạy cho hai nữ nhân kia một bài học, hoàng kim chiến khí phát động đến cực hạng tỏa ra vô tận kim sắc chi khí khiến Ngô Bình như một cột khói di động....

Kim khí gia trì, Ngô Bình không chút sợ hãi vung quyền đánh đến muốn bức lui hai thanh hắc kiếm đang chém đến kia.

Bất chợt trước khi hắc kiếm và kim quyền va vào nhau, hai chị em Phương Tuyết đột nhiên lóe lên tựa như hai ngọn hắc phong lướt qua người Ngô Bình, hai thanh kiếm cũng lệch hướng lướt trên tay lão ánh lên những tia lửa điện rồi nhắm vào cổ chém đến...

- Năng lực tốc độ...

Nhìn hai thanh hắc kiếm lướt qua song quyền chém vào cổ mình, đồng tử Ngô Bình không khỏi co rút lại thì thầm.

Rõ ràng dù hoàng kim chiến khí là gia trì toàn thân, nhưng không phải bộ phận nào trên có thể của Ngô Bình cũng có thể chịu được một kiếm của hai chị em Phương Tuyết và cổ chính là một trong số đó.

Tuy nhiên Ngô Bình không phải kẻ tầm thường để có thể chết dễ dàng như vậy...

Gàooo....

Trước khi hai thanh hắc kiếm kia sắp chém bay đầu Ngô Bình thì kim quang đại thịnh, một tiếng long âm đột nhiên vang lên, hư ảnh hoàng kim chân long uốn lượn quanh người Ngô Bình tỏa ra uy áp khủng bố chấn bay song kiếm đang chém đến còn hất bay chủ nhân của chúng ra xa.

Trượt dài trên mặt đất, hai chị em Phương Tuyết không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt có phần kinh ngạc trước sức mạnh của Ngô Bình.

Không ngờ uy áp vô hình kia không chỉ hất bay hai chị em Phương Tuyết mà còn khiến các nàng thụ thương, tuy không phải là nghiêm trọng nhưng cũng không phải dễ chịu gì, nhất là cánh tay cầm kiếm lúc này đang đau đớn vô cùng, suýt chút nữa là tụt ra khỏi tay các nàng...

Tuy nhiên Ngô Bình không vì các nàng yếu thế mà buông tha, kim quang đại thịnh hư ảnh hoàng kim long gần như ngưng thực hiện lên vô cùng rõ ràng trước mắt mọi người.

Dĩ nhiên Ngô Bình đã động nộ ra tay không chút kiêng kỵ.

Dù sao Ngô Bình cũng không phải thánh nhân, chỉ suýt chút nữa thôi là đầu lão đã lăng dưới đất, giây phút sinh tử trước mắt Ngô Bình dù có tốt tính cách mấy cũng không giữ được bình tĩnh...

Dậm mạnh xuống đất khiến mặt đất nứt vỡ, Ngô Bình tung người lên không trung tứa như du long đánh xuống hai chị em Phương Tuyết, kim long như hóa thành thực thế nhe nanh muốn vuốt uốn lượn theo một quyền kia lao đến, uy áp khủng bố vô hình tỏa ra khiến hai chị em gần như không thở nổi chỉ có thể cắn răng cố nắm chặc lấy thanh kiếm trong tay chống trả.

Bất chợt trước uy áp khủng bố của con hoàng kim long tỏa ra, thanh hắc kiếm trong tay hai chị em Phương Tuyết và Phương Ngân đột nhiên run lên nhè nhẹ rồi ngày một kịch liệt, cả không gian trước mắt hai chị em đền biến thành một màu tối đen vô tận chỉ có hai thanh kiếm đang lặng lẽ cắm ở nơi xa không ngừng tỏa ra ánh sáng bàng bạc...

...

Từ trên thiên không lao xuống, hoàng kim long khủng bố uốn lượn quanh người Ngô Bình tựa như kim long xuất hải lao đến hai chị em Phương Tuyết đang quỳ dưới đất.

Bất chợt không gian như nứt vỡ, hai cổ uy áp khủng bổ đột nhiên tỏa ra như hai con thượng cổ ma thú bừng tỉnh sau giấc ngủ dài đối đầu cùng uy áp từ thiên không đè xuống của con hoàng kim long đang tỏa ra.

Cùng lúc đó hai chị em Phương Tuyết cũng mở mắt, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Ngô Bình đang đánh đến.

Từ hai thanh kiếm của các nàng đột nhiên tỏa ra vô tận hắc khí cuồng cuộn như một cột khói dần dần bao phủ lấy hai chị em vào trong.

Sâu bên trong vô tận hắc khí, hai cặp mắt sắc bén gần như có thể cắt đôi vạn vật đột nhiên sáng lên rồi phá không lao ra, hiện ra chân thân là một con rắn hai đầu toàn thân tỏa ra hắc khí không chút khoảng nhượng lao đến kim long...

Kim long nộ rống, song đầu hắc mãng không chút yếu thế gào thét điên cuồng lao vào nhau...

Đùng một tiếng...

Không gian như bị chấn động, mọi người đều không nhịn được bị hất lui...

Song đầu hắc mãng bị hoàng kim long đánh nát, hắc khí tán loạn như bị cuồng phong quét qua, hai chị em Phương Tuyết cũng như diều đứt dây bị đánh bay ra xa rơi bịch xuống đất phun máu.

Ngược lại, hoàng kim long cũng không khá hơn, gần như bị song đầu hắc mãng cắt làm trăm mảnh nhỏ bay tứ phía.

Ngô Bình cũng không khác gì ăn mày quần áo tả tơi, khắp cơ thể tràn ngập các vết thương lớn nhỏ không ngừng rĩ máu, l*иg ngực phập phồng nhìn hai chị em Phương Tuyết phía xa đầy kinh dị...

Tuy không hiểu lắm do đâu, nhưng hai nữ nhân trước mặt rõ ràng sở hữu năng lực tốc độ, lại đột nhiên phát động năng lực khá tương tự mình, gọi ra một con rắn đen hai đầu có sức tàn phá vô cùng lớn đã chém hoàng kim long do bản thân tạo ra thành trăm mảnh khiến Ngô Bình không khỏi kinh dị...

- Tên nhóc Trần Lâm rốt cuộc đạp phải vận cức chó gì, kiếm về được một đám nữ ma đầu thế nào vậy trời...

Cảm nhận được tình trạng của bản thân không khác gì thành viên của Cái Ban hôi, Ngô Bình không thỏi lắc đầu thầm than.

- Khư...!khư...!các vị dường như quên luôn ai đó rồi thì phải...

Bất chợt một âm thanh trong trẻo vang lên khiến Ngô Bình thoáng giật mình.

Yến Nhi không biết từ lúc này đã bắt lấy Lôi Vũ làm con tin, không chút khách khí nắm đầu hắn kéo lên kề sẵn một con dao vào cổ sẵn sàng chọc tiết heo bất cứ lúc nào.

Dao kề cổ Lôi Vũ hiển nhiên là đã tỉnh lại, lúc này đã sợ đến xanh mặt khóc lóc kêu lớn.

- Chú...!chú Ngô cứu ta...!ta không muốn chết...

- Bọn chúng sẽ gϊếŧ ta thật đó...

Nghe thấy Lôi Vũ khóc lóc cầu cứu, Ngô Bình khẽ nhíu mày thầm trách bản thân sơ suất, lúc nãy nóng quá đã quên mất hắn để Yến Nhi lợi dụng thời cơ bắt lấy con tin.

Bây giờ lại rơi vào thế khó, bởi lẽ đúng như Lôi Vũ nói đám nữ nhân kia sẽ gϊếŧ thật, không hề có chút gọi là kiêng kỵ đến Vũng Hải hay Lôi Thành mà nương tay.

Bên kia Liễu Mộng Điệp cũng đã chạy xuống đến nơi thấy tình hình đôi bên căn như dây đàn không nhịn được nói lớn.

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

- Trần Lâm đâu rồi?

- Các người mau thả Lôi Vũ ra hắn mà chết sẽ rất phiền phức...

Tuy nhiên, Yến Nhi không hề nghe theo Liễu Mộng Điệp cũng không buồn trả lời nàng chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đại quân.

Hai chị em Phương Tuyết cũng đã bò dậy, tuy thụ thương không nhẹ nhưng vẫn đứng cạnh Yến Nhi cảnh giác nhìn Ngô Bình.

Thấy ba nữ nhân điên kia không hề xem mình ra gì, Liễu Mộng Điệp chỉ biết lắc đầu thở dài thầm mắng tên nào đó đã dạy ra một đám quái nhân như vậy, rồi bỏ họ lại đây chạy đi đâu mất...

Quả thật xét theo mọi góc độ, Trần Lâm mới là thành phần thiện lành dễ chơi dễ nói chuyện nhất trong tổ đội quái dị này.

Biết là không thể hỏi được gì từ ba người Phương Tuyết, Liễu Mộng Điệp chỉ đành liếc nhìn Lôi Hồng nhỏ giọng hỏi.

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tuy đám người kia có chút khó gần nhưng chắc sẽ không chủ động gây chuyện mới phải.

Nghe thấy Liễu Mộng Điệp hỏi, Lôi Hồng chỉ biết lắc đầu cười khổ nói.

- Là Lôi Vũ kiếm chuyện trước...!chỉ là xuất phát điểm lại chỉ là chuyện nhỏ...

- Sau khi lập phòng tuyết tại đây, các tổ trinh sát đều được lệnh trở về.

- Chỉ là tổ của Trần Lâm chỉ có ba người kia trở về, còn Trần Lâm đã dẫn theo một số người khác tự ý tách ra, nghe Yến Nhi báo cáo lại là đi tiêu diệt thây ma lạc đàn cày cấp cho đám người kia.

- Thế nên các quân nhân canh gác cũng không để ý, dù sao Trần Lâm không yếu dẫn theo đám thuộc hạ tranh thủ cày cấp cũng là chuyện thường.

- Chỉ là không hiểu tại sao, Lôi Vũ lại biết tin này còn buông lời trêu chọc bảo Trần Lâm sợ hãi thi đàn đã chạy trốn rồi.

- Đám người Yến Nhi lại không nhịn được xuất thủ dẫn đến đôi bên đánh nhau đến bây giờ...

Nghe thấy tình tiết vô cùng máu chó của câu chuyện, vậy mà dẫn kết cuộc đôi bên đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán, Liễu Mộng Điệp chỉ biết ôm đầu chết lặng.

Mặc dù Lôi Hồng chắc chắn đã thêm mắm dặm muối, nhưng rõ ràng có thể thấy được Lôi Vũ còn cay cú chuyện lúc sáng nên đã đến kiếm chuyện, kết quả chơi gì không chơi lại đi nói xấu Trần Lâm trước mắt đám người Yến Nhi...

Hơn ai hết Liễu Mộng Điệp biết rõ địa vị vô cùng đặc biệt của Trần Lâm đối với đám nữ nhân kia, tuy bình thương chính bản thân họ đều có phần chèn ép Trần Lâm, nhưng để họ biết có kẻ dám đâm sau lưng hắn chính là tới công chuyện và giờ đúng là tới công chuyện thật.

- Moá...!tên nhóc kia không biết giở thủ đoạn gì khiếm đám nha đầu này trung thành đến vậy, không lẽ khoai to thật sao.

Bất lực thở dài, Liễu Mộng Điệp chỉ có thể thầm than thở rồi kéo một hơi thuốc cho đầu óc minh mẫn tìm cách giải quyết.

Bên kia Ngô Bình hiển nhiên cũng nghe được đầu đuôi câu chuyện không nhịn được lắc đầu chết lặng, ánh mắt khẽ liếc nhìn những quân nhân đanh hờ hững cầm súng đứng đó cho có lệ kia rồi nhìn lại Lôi Vũ đang khóc lóc.

Rõ ràng đám quân nhân đang cảnh giới xung quanh, thậm chí cả đại quân đang bắt đầu xuất hiện ý nghĩ không phục với Lôi Vũ, nếu không phải vì quân lệnh thì chỉ sợ đám quân nhân kia sẽ để ba người Yến Nhi vui vẻ bỏ đi mà không thèm ngăn cản.

Chuyện Trần Lâm có đào ngũ gì đó có hay không thì cần phải kiểm chứng lại, nhưng đó không phải là chuyện mà một người cũng vừa “trốn chui chốn nhủi” bỏ mặc quân lính như Lôi Vũ có thể nói đến.

Huống chi, một con gà cấp độ 7 khinh thường một người chơi rõ ràng là hơn cấp 20 là sợ hãi thây ma mà phải bỏ chạy, nghe kiểu gì cũng thấy đang đóng phim hài, nói ra người ta còn cười cho.

Ấy vậy mà tương lai của Vũng Hải lại chơi ngu đến độ như vậy, khiến Ngô Bình không nhịn được ôm đầu bất lực, chỉ tiết giờ là mạt thế nếu không lão thực sự muốn léo Lôi Vũ cùng Lôi Thành đi xét nghiệm cha con.

Ngược lại, Lôi Vũ cũng khóc không ra nước mắt...

Tính ra Lôi Vũ cũng không phải ngu, chỉ có thể nói là hắn sống trong nhung lụa chưa biết mùi đời, trên cơ bản vẫn biết nặng nhẹ biết chọc ai là sẽ bỏ mạng...

Chỉ là có đánh chết Lôi Vũ cũng không ngờ rằng ba nữ nhân nhìn khá xinh đẹp kia lại kích động đến như vậy, chỉ giởn chơi có tí xíu mà đã rút kiếm chém người, còn muốn lấy luôn cả mạng của hắn.

Thực tế xuất phát điểm của Lôi Vũ chỉ là...!chọc gái.

Khi nghe tin Trần Lâm không về, Lôi Vũ đã nãy sinh ý nghĩ muốn kích động ba người Yến Nhi rằng Trần Lâm đã bỏ rơi các nàng nhằm làm mâu thuẫn nội bộ, thậm chí thu luôn được ba người càng tốt.

Chỉ là đời không như là mơ, ba người Yến Nhi đúng là đã bị kích động, những đối tương lại là Lôi Vũ và quan hệ đôi bên cũng đã được kéo gần lại đến độ dao kề cổ mà thôi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 272: Phong tiễn
Liếc nhìn các quân nhân đang đứng vây quanh cảnh giới rồi nhìn lại Lôi Vũ đang làm con tin trong tay Yến Nhi.

Ngô Bình chỉ muốn đập đầu vào cột đèn chết cho xong.

Lôi Vũ dĩ nhiên là phải cứu, nhưng cứu như thế nào lại là một vấn đề lớn khi đối phương quá cứng.

Huống chi, cứu được Lôi Vũ rồi thì xử lý như thế nào với đám người Yên Nhi mới là vấn đề khiến Ngô Bình đau đầu nhất.

Nếu nhắm mắt cho qua thì chắc chắn không ổn, Lôi Vũ chắc chắn sẽ cáo trạng lên với Lôi Thành.

Tuy nhiên nếu làm cứng quá cũng không ổn!

Lúc nãy máu nóng dồn lên não thì khác, nhưng bây giờ bình tĩnh lại Ngô Bình cũng không nhịn được toát mồ hôi vì hành động của chính mình.

Sức mạnh và độ điên của Trần Lâm thì hầu như ai cũng đã biết đến, không ai trong số hàng nghìn người quanh đây muốn dây vào tên điên kia, nếu để hắn biết được khi mình không có mặt đám người Yến Nhi bị hội đồng thì chắc chắn Vũng Hãi sẽ rước về không ít phiền phức!

Nghĩ theo cách đơn giản nhất, Trần Lâm nỗi khùng lên đổi nghề làm cướp cạn, gϊếŧ sạch các thợ săn ra ngoài hoang dã săn bắn thì Vũng Hải cũng đủ đau đầu rồi.

Thế nên ba người Yến Nhi dù không giữ con tin, Ngô Bình cũng không dám làm gì khinh xuất với họ.

Huống chi uy vọng của đám người Yến Nhi trong đại quân viễn chinh này cũng không thấp, xuất phát điểm lại là Lôi Vũ khıêυ khí©h người ta trước, ra tay quá nặng với đám nữ nhân kia sẽ khiến không ít người dị nghị.

May thay khi Ngô Bình đang không biết phải làm sau thì Liễu Mộng Điệp đã bức ra cười nói.

- Yến Nhi mau bỏ dao xuống đi!

- Trần Lâm mà có ở đây chắc chắn sẽ không muốn các ngươi làm vậy.

Nghe Liễu Mộng Điệp nói thế, ba người Yến Nhi không khỏi nhíu mày nhìn nhau.

Quả thật Trần Lâm chỉ bảo các nàng ở lại đại quân, chờ Trần Lâm “làm thịt” hai người Hàn Thiên Lam và Phó Mỵ Nương sẽ trở về hội hợp cùng các nàng, không hề muốn các nàng có mâu thuẫn dù lớn hay nhỏ với Ngô Bình!

Chỉ là Lôi Vũ lại không biết sống chết mà đến sỉ nhục Trần Lâm, huyết tổ đại nhân không thể bị đám nhân loại thấp hèn kia sỉ nhục, Yến Nhi hiển nhiên là không nhịn được xuất thủ cho Lôi Vũ biết được chữ chết viết thế nào.

Tuy nhiên dù xuất phát điểm là gì, nhưng đến nước này đám người Yến Nhi chỉ có thể chơi tới bến lắc đầu nói.

- Bị hàng trăm khẩu súng nhắm vào người, nếu đổi lại là Liễu phu nhân đây thì cô có thả người hay không?

Nghe thấy Yến Nhi nói như thế, chưa cần Liễu Mộng Điệp lên tiếng thì Ngô Bình đã phất tay bảo các binh sĩ hạ súng xuống rồi cười nói.

- Liễu phu nhân nói không sai, đây chỉ là chút hiểu lầm nhỏ các người mau thả Lôi Vũ ra!

- Chúng ta ngồi xuống ăn miếng bánh, uống miếng nước từ từ nói chuyện!

- Ta đảm bảo sẽ không ai làm gì các cô!

Rõ ràng Ngô Bình thiện chí muốn giản hoàn, hoặc ít nhất bảo đảm mạng sống cho Lôi Vũ trước rồi tính.

Tuy nhiên Yến Nhi không tin lão lắc đầu nói.

- Người thì chúng ta sẽ thả, nhưng chúng ta cũng không muốn ở cùng các ngươi!

- Chúng ta sẽ rời đi tìm đại nhân, để ngài ấy quyết định.

Nghe lời yêu cầu của Yến Nhi, hai người Ngô Bình và Liễu Mộng Điệp khẽ nhìn nhau rồi bất lực thở dài.

Đám người Yến Nhi quá khó để nói chuyện, tìm Trần Lâm để hắn đứng ra giải quyết là một giải pháp không tệ, với tính cách một là chơi tới bến hay là không chơi của Trần Lâm chuyện này rất có thể sẽ lại kết thúc trong êm đẹp.

Dù sao cũng chưa có ai chết, bản thân đại quân cũng cần những người chơi cao cấp như Trần Lâm kìm chân đám thây ma cao cấp của thi đàn.

Chỉ là nghe ý tứ thì đám người Yến Nhi muốn để Lôi Vũ là con tin, Ngô Bình thực lòng không an tâm.

Tuy nhiên an tâm hay không là chuyện của lão, Yến Nhi không hề quan tâm lập tức triệu hồi ra chiếc xe bọc thép từ không gian giới chỉ rồi nhanh chóng kéo Lôi Vũ lên ghế sau.

Hai chị em Phương Tuyết cũng nhanh chân leo lên khoang lái điều kiểm chiếc xe bỏ chạy trước ánh mắt của mọi người.

Ngô Bình hiển nhiên là không thể để đám người Yến Nhi dễ dạng bỏ đi như vậy cấp tốc đổi theo phía sau.

Đến khi đã khá xa nơi đóng quân, Yến Nhi mới mở của sau xe ra khẽ nhìn đoàn người đang đuổi theo phía sau rồi không chút khách khí co chân đá Lôi Vũ xuống đất như đá bịch rác!

- Áaaa!

Với tốc độ khá nhanh của chiếc xe, Lôi Vũ không hề nhẹ nhàng tiếp xúc thân mật với mặt đất bình yên, khiến vị Lôi thiếu gia này ăn không ít đau khổ kêu lên một tiếng đau đớn, xem ra đã bị thương không ít.

Đoàn người Ngô Bình cũng cấp tốc dừng lại xem xét Lôi Vũ đã chết hay chưa để còn lo chuyện ma chay.

Xui xẻo thay Lôi Vũ chỉ bị thương nhẹ gãy mấy khúc xương chưa nguy hiểm đến tính mạng.

- Khốn kiếp, các ngươi còn đứng đó làm gì không mau bắt đám nữ nhân kia lại.

Vừa mới thoát thân Lôi Vũ nào còn bộ dạng khóc lóc cầu xin như lúc nãy, lập tức trở mặt tức giận rống lên.

Tuy nhiên lại không ai rảnh nghe lời hắn nói nhảm.

Liếc nhìn chiếc xe bọc thép đang chạy khuất dần phía chân trời, Ngô Bình ngược lại chỉ biết thở dài, có xúc động muốn cho Lôi Vũ một bạt tai.

Chiến lực của tổ độ Trần Lâm thì không cần phải bàn đến, thậm chí ngay từ đầu Vũng Hải đã nhắm đến chiến lực của Trần Lâm nên mới dễ dàng để Liễu Mộng Điệp theo, giờ khi không lại chọc cho họ chạy mất, trận chiến ngày mai lấy ai ra gánh đây!

!

Thành phố Thanh Thủy!.

Trên một toà nhà cao gần như được phủ kín bởi huyết thụ ngay sát bìa thành phố!

Trần Lâm ngồi nhịp giò trên ghế, hồn nhiên không hề biết rằng đám người Yến Nhi đã vì một chuyện vô cùng chó má mà trở mặt với đại quân, chỉ lẳng lặng nhìn ra đồng cỏ mênh mông bên ngoài thành phố!

Lúc này trên cánh đồng cỏ ngoài kia, có hai bóng dáng khá giống nhân loại đang đứng.

Một người trong số đó có ngoại hình vô cùng cao lớn nhưng lại có phần mảnh khảnh, nước da trắng ngần như tuyết cùng mái tóc đen dài đến tận mông che đi tấn lưng trần quyến rũ, con mắt màu lam cùng con ngươi hẹp dài của loài bò sát vô cùng kỳ dị liếc nhìn nữ nhân còn lại đang đứng phía xa.

Phía xa nữ nhân còn lại không ai khác chính là Hàn Thiên Lam, vẫn dung mạo xinh đẹp động lòng người đó, vẫn là khí chất băng sương lạnh lùng như một đóa tuyết liên đó và vẫn là cơ thể ma mỵ lồi lõm khiến nam nhân phải nuốt nước bọt đó.

Nhưng nàng đã không còn là Hàn Thiên Lam của trước kia nữa, bởi lẽ lúc này trên đầu của nàng lại có thêm một cặp sừng đỏ tươi như máu thể hiện rõ ràng nàng không phải nhân loại mà đã là một thành viên mới của huyết tộc.

Còn cập sừng kia không gì khác chính là huyết giáp của nàng, huyết dạng dạng sừng.

Tương tự như nha đầu Yến Nhi, Hàn Thiên Lam cũng sở hữu huyết giáp dạng sừng, chỉ là ngoại hình của chúng lại có một sự khác biệt vô cùng lớn.

Cặp sừng của Yến Nhi là một cập sừng nhỏ, khá giống như sừng của loài linh dương mộc thẳng lên từ đỉnh đầu khiến cho chúng hoàn toàn có thể bị tóc che khuất, không mấy ảnh hưởng đến hoạt động thương ngày của Yến Nhi.

Nhưng cập sừng của Hàn Thiên Lam lại khác, về cơ bản nó khá lớn và có nhiều ngạnh chĩa ra, khá giống với sừng của các loài hươu hay nai.

Cả cặp sừng thuần một màu đỏ như máu, mộc từ đỉnh đầu lên cao vô cùng nổi bật trên mái tóc đen tuyền của Hàn Thiên Lam!

Tuy nhiên, dù có hình dáng như thế nào nhưng công dụng của chúng đều khá giống nhau, đó là tăng cường chỉ số tinh thần cho chủ sở hữu, khá giống một cái! Ăngten và hai người sở hữu loại huyết giáp này trên cơ bản đều thuộc hệ pháp sư.

Yến Nhi là phát sư tiên tri, còn Hàn Thiên Lam là pháp sư hệ gió!

Đứng trên cánh đồng cỏ bát ngát, Hàn Thiên Lam khẽ vươn tay ra cảm nhận những cơn gió thổi qua cơ thể luồn qua từng ngón tay của nàng.

Bất chợt Hàn Thiên Lam đột nhiên vung tay, một mũi phong tiễn đột nhiên hiện ra bên cạnh nàng rồi phá không lao đến con thỏ ngu phía xa.

Phập một tiếng!

Phong tiễn cấm xuống đất rồi biến mất để lại một vết tích nhỏ, con thỏ ngu cũng giật mình hoảng sợ chui vào trong hang.

Trông thấy quả phong tiễn vô cùng “chất lượng” của Hàn Thiên Lam!

Nữ nhân cao gầy không ai khác chính là Kỳ Kỳ hung thú trấn thủ thành phố Thanh Thủy này của huyết tộc cũng không nhịn được lắc đầu thờ dài, đây là lần thứ 10 nàng trông thấy cảnh tương tự.

Phong Tiển kia hiển nhiên chính là năng lực của Hàn Thiên Lam, tốc độ rất nhanh sát thương cũng có thể xem là lớn, chỉ là tỷ lệ trúng lại là số âm.

Dĩ nhiên, nguyên nhân không phải đến từ năng lực kia, mà đến từ chính bản thân Hàn Thiên Lâm, dù sao tạo ra phong tiễn để tấn công khác hoàn toàn với việc dùng cung hay súng nhắm bắn!

Ngoài ra, phong tiễn dù rất nhanh nhưng khác với năng lực gọi “bướm phát nổ” Địa Nhiệt Hồ Điệp của Liễu Mộng Điệp có thể tạo ra gần như tức thời, thì phong tiễn của Hàn Thiên Lam lại cần một quá trình ”ngồi rặn” một lúc mới ra được.

Số lượng cũng tương phản với chất lượng, trên cơ bản Hàn Thiên Lam có thể tạo ra bao nhiêu phong tiễn cũng được.

Nhưng ác ở chỗ, trong cùng một thời gian “ngồi rặn” số lượng phong tiễn được tạo ra càng nhiều thì sát thương của từng mũi tên gió có thể tạo ra sẽ càng nhỏ, nếu số lương lên đến hàng trăm thì phong tiễn rất có thể sẽ trở thành cơ gió mùa thu làm mát đối thủ!

Thế nên để đảm bảo việc vừa tạo ra được nhiều phong tiễn lẫn đảm phẩm sát thương, Hàn Thiên Lam phải “ngồi rặn” lâu hơn!

Hoặc cũng có thể chơi trò nhất khích tất sát, để Hàn Thiên Lam “ngồi rặn” tầm tiếng đồng hồ rồi tạo ra đúng một phong tiễn, với sức mạnh được nén lại mũi phong tiễn kia hoàn toàn có thể gϊếŧ chết đối thủ bất chấp phòng ngự.

Dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là Hàn Thiên Lam phải bắn trúng, chứ ngồi gồng gần tiếng đồng hồ mà bắn hụt thì team chỉ biết khóc không ra nước mắt.

Huống chi, đối thủ phải khùng cỡ Trần Lâm trở lên mới rảng rỗi để cho Hàn Thiên Lam ngồi rặn như vậy.

Thế nên, một năng lực vừa khó sử dụng, vừa lệ thuộc hoàn toàn vào thời gian “thi pháp” như Phong Tiễn này, Hàn Thiên Lam chắc kiếp trước phải hϊếp da^ʍ hết nhân loại mới may mắn đυ.ng phải nó.

Thực tế ngay từ đầu khi sở hữu năng lực này, Hàn Thiên Lam đã đánh giá nó quá gân gà nên quyết định bỏ nó qua một bên chọn sử dụng súng sẽ tốt hơn.

Tuy nhiên, hiện tại Hàn Thiên Lam đã trở thành một thành viên mới của huyết tộc, mặc dù sẽ giữ vai trò trí giả không cần phải lo chuyện đánh nhau, nhưng Hàn Thiên Lam ngược lại muốn phát triển năng lực của mình.

Dĩ nhiên cái ngày mà Hàn Thiên Lam phất tay một cái gọi ra hàng nghìn phong tiễn xỏ xâu kẽ thù sẽ không bao giờ diễn ra, nhưng ít nhất Hàn Thiên Lam muốn học cách bắt trúng đối thủ cho đỡ nhụt!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 273: Sau những ngày xa cách Huyết tổ đại nhân đã trở lại 18
Ngồi trên đỉnh tòa nhà chứng kiến công cuộc luyện tập “farm” thỏ của Hàn Thiên Lam.

Trần Lâm không nhịn được nhìn trời than thở, xem ra Hàn đại tổng tài còn cần phải luyện tập dài dài...

May thay Hàn Thiên Lam là quan văn không phải quan võ, nên Trần Lâm cũng không trông cậy vào chiến lực của nàng làm gì, chỉ “vui mừng khôn xiết” nhìn vào cái huyết kém bên cạnh, cái huyết kén của thành viên cuối cùng Phó Mỵ Nương...

Nếu nói ai là người ghét “trích huyết” nhất thì đó không ai khác chính là Trần Lâm.

Dĩ nhiên, là không phải ghét năng lực của trích huyết, mà ghét cay ghét đắng tác dụng phụ của nó, cái khoảng thời gian suy yếu sau khi trích huyết vô cùng khốn nạn kia.

Nhất là việc phải trích huyết nhiều người liên tục, khiến cho trích huyết gần như thành cơ ác mộng với Trần Lâm, may thay cơ ác mộng đã kết thúc, mùa xuân tươi đẹp tràn đầy happy hạnh phúc đã về...

Uống một ngụm rượu, Trần Lâm không nhịn được mỉm cười vui vẻ nghĩ đến chiến lực cho tương lai.

Trên cơ bản những người cần trích huyết đều đã trích huyết xong, chỉ còn lại bà chị Liễu Mộng Điệp đang ở cùng đại quân.

Tuy nhiên, bà chị này lại khá dể, đợi sau khi đánh nhau với thi đàn xong thì thừa cơ nào đó bắt cóc về thành phố Thanh Thủy làm thịt là xong, mặc dù sẽ dẫn đến không ít phiền phức nhưng sẽ chả ma nào có thể nghĩ đến Trần Lâm, thân tín ruột của Liễu Mộng Điệp cả.

Ngoài ra Trần Lâm còn không quên một người, đó không ai khác chính là Lôi Uyển Nhi nữ nhân mà Trần Lâm đã nhắm đến ngay từ lần đầu gặp mặt.

Nguyên nhân hiển nhiên không phải vì dung mạo gần như bị hủy của nàng, cũng không phải năng lực của dòng họ Lôi của nàng, mà đến từ sát khí.

Ngay từ lần gặp đầu tiên, Trần Lâm đã cảm nhận được sát ý rất nặng từ trong cơ thể tàn tạ của Lôi Uyển Nhi, hiển nhiên Lôi Uyển Nhi là một nữ nhân thú vị và Trần Lâm rất thích những điều thú vị...

- Người ta đánh hụt mà ngài lại vui như vậy sao?

Ngồi ngay bên cạnh Trần Lâm, Yêu Cơ thấy cậu cười như một thằng ngu không nhịn được cười hỏi.

Nhưng đôi mắt câu hồn lại len lén nhìn Trần Lâm rồi nâng lên một ly rượu nhỏ uống một ngụm.

Hiến nhiên Yêu Cơ mộc linh của đóa hoa hồng sắc cũng đã bị Trần Lâm dạy hư, bắt đầu tập tành uống rượu.

Chỉ là chất cồn của Hải Hồn Huyết Tửu, loại rượu vô cùng mạnh của huyết tộc khiến khuôn mặt nhỏ của nàng không khỏi ửng đỏ mê người vô cùng.

Nghe thấy Yêu Cơ hỏi, Trần Lâm khẽ nhìn lại nàng muốn nói gì đó nhưng đã bị Yêu Cơ hút hồn không nhịn được thất thần.

Yên Cơ đệ nhất mỹ nữ huyết tộc nhưng chỉ thích mặc một cái áo khoác dài bằng lụa đỏ mỏng như cánh ve,Trần Lâm hoàn toàn có thể nhìn xuyên qua lớp áo mỏng đó, mơ hồ thấy được bầu ngực căng tròn tinh khôi không một tỳ vết cùng khe ngực như một vực sâu không đáy khiến huyết tổ đại nhân không nhịn được nuốt nước bọt.

Nở một nụ cười đê tiện, Trận Lâm tiến đến kéo Yêu Cơ vào lòng thì thầm.

- Ta đột nhiên muốn ăn bánh bao.

Nói xong bàn tay heo của Trần Lâm không chút khách khí bóp nhẹ lên cặp nhũ phong no tròn của Yêu Cơ qua lớn áo, lớp áo mỏng mát lạnh cùng làn da mịn màng bên dưới khiến Trần Lâm không khỏi mê say tham lam hôn hít lên chiếc cổ thon gầy của nàng...

Bị Trần Lâm khích thích Yên Cơ khẽ vươn tay ra sau xoa đầu cậu cưới nói.

- Muốn ăn bán bao thì tìm đi Trương Tố Nga đi, nói với ta làm gì.

Nói xong Yêu Cơ khẽ trở mình đẩy Trần Lâm ra rồi nhanh tay chôm luôn một bình rượu chạy đến lan can vừa uống rượu vừa ngắm hoàng hôn.

Rõ ràng Yêu Cơ có chút ganh ghét với cặp bánh bao kia của Trương Tố Nga.

Ngược lại Trần Lâm chỉ khẽ ngắm nhìn Yêu Cơ rồi mới ngắm hoàng hôn.

Ánh chiều tà như nhuộm đỏ cả bầu trời, Yêu Cơ yêu mỵ tuyệt luân chỉ khoác một chiếc áo khoác mỏng đứng trên thành lan can lặng lẽ tắm trong sắc đỏ của hoàng hôn hiện lên như một bức tranh tuyệt mỹ động lòng người.

Chỉ là nhân vật chính trong bức tranh đó lại là một con ma men khi đã tranh thủ mở nắp bình rượu uống một ngụp.

Cơn gió trên cao bất chợt thổi qua khiến mái tóc đen dài của Yêu Cơ tung bay, cánh tay cũng khẽ run lên khiến một ít rượu chảy ra khoé miệng xuống bầu ngực trắng nõn của nàng.

Thấy thế ánh mắt Trần Lâm sáng lên như đèn phe hét lớn.

- Để ta.

Nhanh như một tia chớp, Trần Lâm lao đến cúi người xuống kéo lớp áo khoác mỏng manh kia ra để lộ bầu ngưu quả anh đào no tròn, rồi như người say không lối về le lưỡi liếʍ sạch rượu chảy trên ngực Yêu Cơ, đầu lưỡi tinh quái trượt vào khe vu sơn rồi liếʍ quanh hạt đào tiên đỏ hồng kia khi nó bỏng chóc ước ác bởi nước bọt của chính Trần Lâm.

Bị Trần Lâm không từ chút thủ đoạn nào lợi dụng thời cơ, Yêu Cơ hờn dỗi cố đẩy tên khốn đang tác quái trên ngực mình ra...

Nhưng Trần Lâm như có gặm xương đã rì chặc lấy eo Yêu Cơ không con nàng cơ hội thoát thân, chỉ có thể mặc con hắn chơi đùa với một ngực của anh đào của mình.

Dần dần dưới sự kí©h thí©ɧ của Trần Lâm, bộ ngực như gái mới lớn của Yêu Cơ cũng săn cứng lại, hai hạt đậu đỏ bị Trần Lâm không ngừng mυ"ŧ chùn chụt khiến Yêu Cơ không nhịn được rêи ɾỉ...

- Ưuuu...!ngài thật là xấu...

- Đã bảo là không cho ngài ăn...!a...!a...

Cắn nhẹ vào nhũ hoa đỏ hồng của Yêu Cơ...

Trần Lâm mỉm cười đê tiện liếʍ vòng lên chiếc cổ trắng ngần của nàng rồi khẽ ngậm lấy vành tai của nàng thì thầm.

- Giờ ta không muốn ăn bán bao nữa, chỉ muốn hút mật hoa mà thôi...

Nói xong Trần Lâm như một bá vương đè Yêu Cơ xuống nền sân thượng của tòa nhà lúc này cũng đã được phủ kín bởi thảm cỏ do huyết thụ biến đổi thành, rồi tham lam mυ"ŧ lấy đôi môi đỏ mọng của Yêu Cơ, chiếc lưỡi như linh xà khẽ chuôi qua miệng cũng nàng quấn lấy bạn tình của nó.

Bàn tay heo nhẹ nhàng luồn vào lớp áo khoát mỏng như cảnh ve của Yêu Cơ rồi không chút khách khí nhàu nặng bầu ngực sữa của nàng.

- Chủ nhân...!người ưmmm...!người thật là...!ưmmm

Bị Trần Lâm vừa hôn ngấu nghiến, vừa xoa bóp cặp ngực trần trụi của mình, Yêu Cơ không nhịn được cảm giác kí©h thí©ɧ rêи ɾỉ trong vô thức.

Bàn tay mềm mại chủ động mò xuống tìm đến côn ŧᏂịŧ lông lá nóng hổi đang căng cứng sau lớp quần của Trần Lâm nhè nhàng vuốt ve côn ŧᏂịŧ trong khi cả hai vẫn đang mυ"ŧ lấy lưỡi nhau.

- A… a… chủ nhân… ta...!ta muốn...

Thở ra những hơi thở khó nhọc, ánh mắt Yêu Cơ tràn ngập tình ý liếc nhìn Trần Lâm cầu hoang.

Biết Yêu Cơ đã động tình, Trần Lâm nhanh chóng xé áo và tuột luôn hai cái quần của mình ra để cho tiểu Trần Trần uy dũng bất phàm hiện ra trước mặt Yêu Cơ.

Trông thấy côn ŧᏂịŧ to lớn đầy lông lá như nhất trụ kình thiên của Trần Lâm.

Yêu Cơ cũng không nhịn được nuốt nước bọt vô thức đưa tay sóc nhẹ nó, nhưng vẫn hờn dỗi chu mỏ nói.

- Sau này không cho nhắc đến bánh bao...

Nghe thấy Yêu Cơ lại nhắc đến chuyện bánh bao, Trần Lâm không nhịn được bật cười.

Yêu Cơ có thể nói là đệ nhất mỹ nữ huyết tộc, yêu cơ mỵ cốt diễm lệ tuyệt luân là yêu nữ trời sinh, chỉ là không phải cái gì nàng cũng đứng nhất...

Trong đó ngực là trí mạng nhất, khi bầu ngực sữa của Yêu Cơ chỉ có thể xem như hai quả đào tiên, dù mê người vô cùng nhưng xét về kích cỡ vẫn thua xa hai quả dưa hấu của mỹ phụ mũm mĩm Trương Tố Nga, khiến đệ nhất mỹ nữ huyết tộc ghen ghét không thôi...

- Vạn Lý Tường Thành của có nét đẹp riêng của Vạn Lý tường thành mà, huống chi là quả đào...!ưmmm...!nàng...

Nhìn thấy ánh mắt đều ghen ghét của Yêu Cơ, Trần Lâm không nhịn được cười nói.

Đáng tiếc khi huyết tổ đại nhân còn chưa nói hết câu, thì Yêu Cơ đã đưa đôi môi đỏ mộng của mình hôn chụt một phát lên qυყ đầυ khiến Trần Lâm sướиɠ “dãnh giò” rêи ɾỉ nói không ra hơi.

Dừng như có thiên phú trời sinh, Yêu Cơ vô cùng điêu luyện đưa lưỡi tách lớp da qυყ đầυ ra, rồi đưa dần côn ŧᏂịŧ to lớn vào trong miệng mυ"ŧ nhẹt nhẹ rồi mạnh dần.

Không ngờ đến có ngày này, huyết tổ đại nhân không nhịn được rên rĩ trước da^ʍ uy của Yêu Cơ.

- Yêu nữ này… đã...!quá… a… sướиɠ a...

- Ư… ư… đừng...!dừng lại...a..

Quả thật mặc dù chưa luyện tập nhiều nhưng Yêu Cơ khẩu da^ʍ rất điêu luyện, quả là yêu nữ trời sinh.

Cùng với việc đã tích nội tại khá lâu, huyết tổ đại nhân rốt cuộc cũng “lật thuyền trong mương” rêи ɾỉ.

- Từ từ ưmmm… ta ra mất… ưuuu...

Giật giật liên hồi, côn ŧᏂịŧ to lớn lông lá của Trần Lâm từng hùng bá một phương rốt cuộc cũng không nhịn được nữa phóng xuất ồ ạt tinh hoa vào trong miệng nhỏ của Yêu Cơ.

Ngậm chặc lấy côn ŧᏂịŧ to lớn đang giật giật trong miệng mình, Yêu Cơ có chút khó thở sặc sụa nhưng vẫn ngẩng mặt lên mỉm cười da^ʍ mỹ, xung quanh miệng nàng dính đầy nước bọt và tinh hoa của Trần Lâm...

Cảm nhận được côn ŧᏂịŧ to lớn kia dù đã phóng xuất nhưng vẫn cứng như thép, Yêu Cơ khẽ nhã nó ra rồi ực một cái nuốt bửa trưa của mình xuống bụng...

Ánh mắt cầu hoang liếc nhìn Trần Lâm mời gọi, tựa như yêu nữ không xương Yêu Cơ chầm chậm đứng dậy cởi bỏ chiết áo khoác mỏng đang mặc ra khiến nó rơi xuống đất, thân thể tuyệt đẹp vạn ngươi mê chứ thế hiện ra trước mặt Trần Lâm.

Miệng lưỡi khô khốc, Trần Lâm không thể nhịn được nữa vồ lấy nàng, đầu gục vào hai đào tiên săn chắc đang căng cứng của Yêu Cơ, say mê bú ɭϊếʍ một bên bàn ta heo cũng không rảng rỗi se se đầu nhũ hoa bên còn lại…

– Ưu...!ưu… chủ nhân ơ… ta...!ta… sướиɠ… sướиɠ...

Không nhịn được sướиɠ khoái Yêu Cơ rêи ɾỉ như mèo cái động dục khiến Trần Lâm máu chó cắn nhẹ lên bầu ngực của nàng để lại một dấu răng ửng đỏ...

Ăn xong ai quả đào tiên, Trần Lâm nhẹ nhà hôn dần xuống cái bụng phẳng lì của Yêu Cơ cho đến khi đôi môi khô khóc chạm vào một vùng đồng của huyền bí.

- Quả thật là một tuyệt tác của tạo hóa...

Liếc nhìn âʍ ɦộ đỏ hồng đầy lông măng đang mời gọi, Trần Lâm không nhịn được nuốt nước bọ than thở.

Không một chút báo trước Trần Lâm đưa lưỡi liếʍ một phát dọc theo khe thịt đỏ hồng trước mặt khiến Yêu Cơ giật bắn mình rêи ɾỉ, rồi kê sát miệng vào âʍ ɦộ nàng say mê bứ liếʍ khiến Yêu Cơ oằn mình chịu trận, âʍ ɦộ cũng bắt đầu rõ nước lên láng...

- Không ngời nàng không chỉ biết phun sương...!mà còn biết phun nước nha...

Cảm nhận được độ lầy lôi trong ke hẹp thiên thai kia, Trần Lâm không nhịn được mỉm cười trêu chọc...

Chỉ là lúc này Yêu Cơ nào có quan tâm Trần Lâm nói gì, cơ sướиɠ khoái khiến nàng phát điện không chỉ có thể oằn mình tường đợt rêи ɾỉ.

- Chủ...!chủ nhân...!ưmmm ta sướиɠ...!nữa...!nữa đi...!a...!a...

Đáp lại lời khẩn cầu của Yêu Cơ, Trần Lâm mỉm cười đưa liếʍ hết chết mật dịch chảy ra trên mép âʍ ɦộ nàng, rồi khẽ cắn nhẹ lên ép thịt hồng hào mép âʍ ɦộ khiến Yêu Cơ giật nảy mình vừa đau vừa sướиɠ khoái, âʍ ɦộ lầu lôi có bóp dữ dội khiến nàng rêи ɾỉ như méo cái dừng như sắp lên đến đỉnh vu sơn...

Bất chợt Trần Lâm vội nhã âʍ ɦộ đang run lên bật bật kia ra rồi mỉm cười đê tiện nhìn Yêu Cơ.

Đang trong cơn sướиɠ khoái bị cắt đứng, Yêu Cơ liếc nhìn Trần Lâm rêи ɾỉ.

- Đừng chủ nhân...!ta ngứa...!cho ta đi...!mà...

- Ta sắp ra rồi...!chủ nhân...!a...!a...

Tuy nhiên Trần Lâm chỉ mỉm cười vỗ mạnh lên mông Yêu Cơ để lại một dấy tay đỏ hồng.

Hiểu được ý của Trần Lâm, Yêu Cơ mỵ nhãn như tơ liếc nhìn cậu rồi nhanh chóng quay người lại chỉ cập mông to tròn cùng âʍ ɦộ lầy lội ửng đỏ về phía Trần Lâm.

Cầm lấy côn ŧᏂịŧ to lớn hùng dũng chĩa thẳng ngay cửa âʍ ɦộ Yêu Cơ, Trần Lâm đê tiện không vội đút vào mà cứ cạ lên cạ xuống qυყ đầυ vào mép âʍ ɦộ khiến Yêu Cơ rùng mình từng đợt tên rĩ...

- Chủ nhân chơi ta đi mà...!đừng trêu chọc Yêu Cơ nữa...

- Được ta sẽ cho nàng sướиɠ tận mây xanh… nhé...

Nói xong Trần Lâm đẩy mạnh con thịt to lớn vào trong âm hồn lầy lội của Yêu Cơ mà nhắp nhè nhẹ rồi ngày càng mạnh hơn...

Hai bộ phật sinh dịch va vào nhau phát ra những tiếng Bạch...!Bạch như một buổi hòa nhạc...

Yêu Cơ tựa như một con mẫu cẩu bò dưới mật đất cho Trần Lâm nhấp như điên từ phía sau đến, cả cơ thể run lên theo từng cú nhấp đến khi đổ gục ra trước nhưng Trần Lâm vẫn nắm chặc lấy mông nàng tăng tốc...

Hai cánh tay vươn ra mò xuống dưới bộ ngực Yêu Cơ mà bóp nhẹ...

- Chủ nhân...!chết Yếu Cơ rồi...!ta sướиɠ ươm...

Không chịu được sướиɠ khoái, Yêu Cơ rên lên một tiếng sung sướиɠ vang vọng cả cây sống khiến ba người Yếu Nhi đanh chạy đến thành phố Thành Thủy cũng nghe thấy, âʍ ɦộ co thắc dữ dội rồi phun ra một luồn âm tinh tựa như nước lũ tràn bờ.

Trần Lâm cũng không nhịn được nữa hét lớn một tiếng rồi bắn đầy tinh hoa nóng hổi vào sau trong âʍ ɦộ Yêu Cơ hòa cùng âm tinh của nàng.

Yêu Cơ cùng lúc cong người đón nhận từng đợt tinh khí như thác nước phun vào âʍ ɦộ mình, tinh khí trắng đυ.t hòa quyện với da^ʍ khí của Yêu Cơ ứa đầy ra ngoài mép âʍ ɦộ nàng tràn ra ngoài.

– Chủ nhân...!người làm con sướиɠ chết đi được...

Yêu Cơ mỵ mỹ liếc nhìn Trần Lâm rồi khẽ lấy tay chúi những giọt nước miếng cạnh mép miệng trông vô cùng dâʍ đãиɠ cười nói.

– Nàng cũng làm ta chịu không nổi đây này, âʍ ɦộ là nhất...

Cảm nhận được nét dâʍ đãиɠ trời sinh của Yêu Cơ, Trần Lâm mỉm cười nói.

Bàn tay tinh nghịch mò xuống vào âʍ ɦộ nàng móc nhè nhẹ, đến khi Trần Lâm đưa tay lên thì tinh hoa của bản thân và da^ʍ khí của Yêu Cơ đã dính theo tay cậu như một sợi chỉ trong suốt, khiến nàng ngượng ngùng đỏ má xấu hổ.

- Đừng mà… chủ nhân cứ làm thế thì sao… ta… chịu được… a… a…

- Ngài...!ngài tìm Tố Nga đi...

Yêu Cơ còn chưa nói hết câu thì Trần Lâm đã cho tay vào trong âʍ ɦộ nàng ngoáy sâu khiến nàng oằn mình chịu trận.

Sau hơn ngàn lần bị hung vật kia đam lút cán, âm hổ nhỏ bé của Yêu Cơ đã ửng đỏ lên, dù vô cùng sướиɠ khoái nhưng chơi nữa chắc chết...

Liếp dọc lấy chiếc cổ trắng ngần của Yêu Cơ rồi khẽ cắn nhẹ vào vành tai nàng, Trần Lâm khẽ nhếch mép cười nói.

- Mình làm thêm hiệp nữa nhé...

Nghe Trần Lâm muốn chơi tiếp, Yêu Cơ khẽ rùng mình hoảng sợ.

Cái game này quá là ăn gian đi, Trần Lâm vốn dĩ không thể thua, chơi với một ngươi không thể thua thì chỉ có chết với bị thương.

Tuy nhiên, hỏi như thế nhưng Trần Lâm đã sớm đề Yêu Cơ xuống tiếp tục triền miên để thỏa lắm những ngày tháng chưa được đυ.ng đến mùi gái đã qua kia...

Bất chợt, một bóng người có phần mũm mĩm ôm lấy một nồi bánh bao lớn mở tung cánh cửa lên sân thương cười nói.

- Đại nhân bánh bao của ngài....!đây...

Tuy nhiên khi trông thấy khủng cảnh trước mặt, nàng khẽ ngân người rồi vội vàng quay đầu lại bỏ chạy.

Tuy nhiên một bàn tay đã nhanh hơn nắm lấy nàng rồi chầm chậm kéo nàng lại...
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 274: Sau những ngày xa cách Huyết tổ đại nhân đã trở lại 18-2
Vừa trông thấy cảnh tượng “hãi hùng khϊếp vía” trước mặt...

Mỹ phụ mũm mĩm ôm nồi bánh bao không ai khác chính là Trương Tố Nga lập tức đưa ra một quyết định vô cùng sáng suốt, cấp tốc quay đầu bỏ chạy...

Tuy nhiên đã bị Trần Lâm nhắm đến thì có chạy đằng trời.

Ngay khi Trương Tố Nga vừa quay người chạy xuống cầu thang bộ dẫn lên sân thương của tòa nhà, thì phía sau lưng nàng một bàn tay nhanh chóng tóm lấy nàng.

Bàn tay bàn tay heo của tên nào đó nhanh chóng ôm ngang hông Trương Tố Nga rồi không chút khách khí mò dần lên trên xoa bóp bộ ngực sữa to tròn khủng bố của nàng khiến nàng rêи ɾỉ rớt luôn nồi bánh bao xuống đất...

- Ưmm...!đại...!đại nhân...!đừng mà...!ta ta không được đâu...

Biết rõ chuyện gì sắp đến với mình, mỹ phụ mũm mĩm Trương Tố Nga không nhịn được rêи ɾỉ cầu xin.

Tuy nhiên, Trần Lâm dù vừa xả được hai phát, nhưng tính ra cũng đã nhịn một thời gian rất dài, làm sao có chuyện tha cho con mồi thơm ngọn béo ngọt như Trương Tố Nga.

Vừa tay luồn vào trong áo xoa bóp bầu ngực quá khổ một bàn trai ôm không hết của Trương Tố Nga.

Trần Lâm khẽ hít một hơi rồi hôn lên cái cổ trắng ngần của nàng mυ"ŧ nhẹ lên nó, khiến Trương Tố Nga oằn mình rêи ɾỉ rồi kéo nàng lại một dựa vào góc tường phủ đầu rêu xanh.

Dự lưng vào góc tường cầu thang, Trần Lâm không trêu chọc bộ ngực đồ sộ như hai trái dưa hấu của Trương Tố Nga nữa, mà cho tay xuống xoa xoa trên cái bụng có phần đẫy đà nhưng phẳng lì của nàng rồi dần dần cho tay mò xuống bóp nhẹ lên âʍ ɦộ mập mạp bên dưới...

Cùng lúc đó Trần Lâm vô cùng vô sỉ không ngừng đẩy đẩy côn ŧᏂịŧ to lớn nóng hổi vào mông đít của Trương Tố Nga, trong khi bàn tay heo vẫn trà lên trà xuống mép âʍ ɦộ rồi cho hai ngón tay vào trong móc nhẹ...

Dưới sự kí©h thí©ɧ của Trần Lâm, Trương Tố Nga dù là nữ nhân từng trải nhưng vẫn không nhịn được sướиɠ khoái rên lên, đôi chân không nhịn được run run khiến cơ thể đẫy đà vô thức tựa vào người Trần Lâm, dâʍ ŧᏂủy̠ từ trong âʍ ɦộ lông lá của nàng chảy ra ngày càng nhiều, nhầy nhụa trên tay Trần Lâm.

Dần dần Trương Tố Nga không còn giãy giụa nữa, mà trái lại nàng còn hẩy hẩy ngược mông đít nàng ra phía sau khiến côn ŧᏂịŧ nóng hỏi kia trượt lên trượt xuống ke mông của nàng.

Cảm nhận được sự hưởng ứng của Trương Tố Nga, Trần Lâm thôi không móc âʍ ɦộ của nàng nữa, mà đưa tay đó lên bóp lấy bộ ngực to tròn của nàng mượn thế đưa côn ŧᏂịŧ căng cứng đầy lông lá vào giữa hai đùi đẹp của Trương Tố Nga.

Mỹ phụ thành thục như Trương Tố Nga làm sao không hiểu được ý Trần Lâm, nhẹ nhàng kẹp chặt côn ŧᏂịŧ lông lá to lớn kia giữa đùi mình để cả hai đưa đẩy, dâʍ ŧᏂủy̠ của nàng chảy xuống chà xát vào côn ŧᏂịŧ bên dưới.

Bị côn ŧᏂịŧ cứng như sắt hồng không ngừng tỏa ra nhiệt khí chọt qua chọt lại giữa hai đùi rồi cạ lên mép âʍ ɦộ, lâu lâu lại trúng ngay cúc hoa, khiến mỹ phụ thành thục như Trương Tố Nga không nhịn được sung sướиɠ rên lên.

Nhưng khi chợt nhớ đến Yêu Cơ vẫn còn trên sân thượng chỉ cách một bức tường, Trương Tố Nga không nhịn được rêи ɾỉ cầu xin.

- Đại nhân...!không được...!Yêu...!Yêu Cơ còn ở đó nhìn...

- Ngại...!ngại lắm...!không được đâu...

Tuy nhiên khi nghe thấy Trương Tố Nga nói thế.

Trần Lâm lại bật cười liếc mắt nhìn qua cánh cửa sắc đã rĩ sét nhìn ra sân thượng không một bóng người bên ngoài.

Rõ ràng Yêu Cơ đã sớm đánh bài chuồn, giao tránh nhiệm phò tá Trần Lâm cho Trương Tố Nga người mà nàng đã vô cùng ganh ghét.

Chỉ là khiến Trần Lâm thắc mắc, bản thân cậu đang đứng ngay cầu thang đừng duy nhất dẫn lên sân thượng của tòa nhà này, vậy mà Yêu Cơ vẫn có thể trốn được khiến bản thân Trần Lâm thắc mắc không không, không lẽ nhảy lầu sao.

Bên kia Trương Tố Nga cũng nhận thấy bản thân mình chơi ngu, trở thành con ma thế mạng chỉ có thể khóc thầm trong lòng...

- A… ư… ư… ưư...

Bất chợt Trương Tố Nga rên khe khẽ...

Trần Lâm lợi dụng lúc Trương Tố Nga thất thần đã kéo nàng ngồi xuống trên bậc cầu thang rồi dang rộng hai chân nàng ra.

Cái váy dài của nàng cũng bị Trần Lâm kéo lên phơi bày hạ thể tuyệt đẹp đó chỉ còn lại một mảnh quần xilip bé xíu màu hồng không che đậy hết âʍ ɦộ mập mạp lông lá bên trong.

Chỉ chờ có thế Trần Lâm gục đầu vào hạ thể của Trương Tố Nga rồi nhẹ nhàng kéo quân xilip bé xinh kia qua một bên chiêm ngưỡng âʍ ɦội lông lá mật mạp bên trong rồi há miệng cắn nhẹ vào hạt đậu hồng đang căng phồng của nàng...

– Aah… ah… đại nhân… đừng mà nói đó bẩn…

Bị tấn công bất ngờ Trương Tố Nga không nhịn được uốn éo cơ thể như có rắn nước không ngừng rên lên rĩ...

Tuy nhiên, Trần Lâm đã chết mê chết mệt con “sò lông” mộng nước mập mạp kia, nào có thể bỏ qua, cái lưỡi ma quái cứ chọt chọt vào cúc hoa của nàng rồi đánh một đường liếʍ dọc xuống âʍ ɦộ của nàng...

Mỗi lẫn như thế mỹ phụ mũm mĩm lại cong người sung sướиɠ, bàn tay của nàng vô thức bấu chặt vào ngực mình nhào nặng, bàn tay càng lại đưa ra sau ấn đầu huyết tổ đại nhân đức cao vọng trọng vào âʍ ɦộ mình...

Lúc này cơ sướиɠ khoái đã khiến Trương Tố Nga phát điên, nào còn quan tâm đến ngại ngùng là gì.

- Aaa… a… đại nhân… đừng...!ngừng lại…

- Ta...!sướиɠ...!chết mất…

Chiếc miệng xinh xắn của Trương Tố Nga thốt lên những từ dâʍ đãиɠ vì nàng đã quá sướиɠ.

Nàng sắp đạt cực khoái, hai chân nàng vô thứ run lên bần bật cố âʍ ɦộ của nàng càng lúc càng đẩy mạnh ra sau hưởng ứng.

- A… đại nhân ta sướиɠ...!nhanh lên nữa… mạnh nữa… sâu nữa lên… aa…

- Tới rồi ta...!ta sướиɠ...!đại nhân ừm...!ta ra...

Trương Tố Nga cắn chặt răng cố gắng phát ra tiếng rên thật khẽ, nhưng thân thể nàng đang giật mạnh liên hồi, da^ʍ khí nàng tràn ra lênh láng.

Trần Lâm nào có bỏ qua cần mẫn húp hết từng giọt mật ngọt chảy ra từ âʍ ɦộ nàng.

Khẽ liếʍ liếʍ mép môi, Trần Lâm mỉm cười vô cùng đê tiện nói.

- Ngon… ngon quá, sau này sáng nào cũng phải có món này nghe chưa …

Nói xong Trần Lâm vét sạch da^ʍ khí còn sót lại của Trương Tố Nga rồi đứng lên chĩa thẳng côn ŧᏂịŧ đang cương cứng ngay trước mặt nàng cười nói.

- Nào… đến phiên tiểu da^ʍ phụ nàng chắm sóc nó đấy...

Liếc nhìn côn ŧᏂịŧ to lớn lông lá trước mặt, Trương Tố Nga như một nữ hầu trung thành vô cùng ngoan ngoãn, đưa tay lên tuốt lớp da làm lộ qυყ đầυ đỏ hồng lộ ra rồi chu môi hôn nhẹ qυყ đầυ trơn bóng một cái, như hôn lên bảo vật quý giá nhất của nàng.

Sau đó Trương Tố Nga mới nhẹ dùng lưỡi liếʍ quanh thân côn ŧᏂịŧ rồi từ từ mò xuống ngậm hai mau cầu vào miệng mυ"ŧ nhẹ.

- Aa… phải chính là cảm giác này...!sướиɠ đúng vậy… hảo hảo công phu...

Được Trương Tố Nga cúc cung tận tụy phục vụ, Trần Lâm không nhịn được sướиɠ khoái rêи ɾỉ.

Quả thật cái gì cũng có cái giá của, mỹ phụ thành thục như Trương Tố Nga thì hiển nhiên là kinh nghiệm đầu mình, mấy gái tơ làm sao có được kỹ thuật như vậy.

Không dừng lại ở đó Trương Tố Nga từ từ đưa hết thân côn ŧᏂịŧ to lớn lông lá của Trần Lâm vào họng, rồi mυ"ŧ nó một cái say sưa sướиɠ khoái tựa như Trương Tố Nga sinh ra là để Lâm việc này...

Dần dần miệng Trương Tố Nga ứa đầy nước miếng, nhểu nhão xuống cả bầu ngực sửa to tròn của nàng, trông vô cùng da^ʍ mỹ.

Không thể nhìn được lâu hơn trước thể công như vũ bảo của Trương Tố Nga, Trần Lâm đưa chân lên trà nhẹ lên âʍ ɦộ ướt ác của nàng bên dưới.

Hiểu được ý của Trần Lâm, Trương Tố Nga nhanh chóng nhả côn ŧᏂịŧ đã ướt đẫm nước bọt của chính mình ra ra, rồi quay người lại chống hai tay xuống cầu thang, chổng mông lên cao phơi nguyên cái âʍ ɦộ đầy hấp dẫn ra trước mặt Trần Lâm.

Không thể nhịn được trời lời mời gọi đầy mê hoặc kia, nhưng Trần Lâm vẫn cầm côn ŧᏂịŧ lông lá của mình từ từ vào cạ cúc hoa của Trương Tố Nga rồi cạ xuống ngay cửa mình nàng trà lên trà xuống nhưng không đút vào.

- Nhanh lên đi đại nhân… đút… đút vài đi … cho … cho tiểu nô đi mà… ah… ah…

Không nhịn được sự trêu chọc của Trần Lâm, Trương Tố Nga không nhịn được bắt chức cách nói của Yên Cơ rêи ɾỉ cầu hoang.

Đáng tiếc khi Trương Tố Nga còn chưa nói hết câu, thì Trần Lâm bất ngờ đâm mạnh con thịt vào âʍ ɦộ nàng khiến nàng rên lên một tiếng thảm thiết.

Trần Lâm đâm thật sâu một phát lút cán, rồi rút hết ra ngoài, rồi lại đâm thật sâu vào, mỗi của tựa như trời gián như muốn xé rác âʍ ɦộ của Trương Tố Nga.

May thay sau vài chục cái mạnh mẽ hết công suất khiến Trương Tố Nga chết đi sống lại, Trần Lâm cũng không muốn phá của bắt đầu nhắp đều đều lại, hai tay vươn lên xoa cái lưng trắng mịn của Trương Tố Nga, rồi mò xuống bóp hai cái vυ" nàng.

Nhưng cũng chính vì thế Trương Tố Nga mới cảm thấy sướиɠ khoái tột độ mà trước nay nàng chưa từng có rêи ɾỉ trong vô thức.

- Sướиɠ quá… a… a… a… a… chơi...!chơi chết ta đi...

Từ trước đến giờ Trương Tố Nga chưa trải qua cảm giác mạnh mẽ đau rát mà lại sướиɠ khoái đến vậy.

Biết đã không thể thoát khỏi ma trải của Trần Lâm, Trương Tố Nga ngược lại quyết định nhiệt tình hưởng ứng chủ động nói.

- Đại nhân ngài ngồi xuống bậc… thang đi bộ đi...!ta...!ta phục vụ ngài...

Nghe thấy mỹ phụ Trương Tố Nga cũng bắt đầu trầm mê vào cuộc chơi, Trần Lâm khẽ chờ mình rút côn ŧᏂịŧ to lớn của mình ra rồi ngồi xuống bậc thang, hai chân dang rộng chờ đại mỹ phụ phục vụ.

Không một chút chậm trễ, Trương Tố Nga quay người lại phía Trần Lâm rồi ngồi lên đùi cậu, bàn tay của nàng cầm côn ŧᏂịŧ to lớn nóng hổi của cậu tuy có chút run run nhưng vẫn để ngay âʍ ɦộ mình.

Ót… một tiếng...

Trương Tố Nga ngồi thẳng xuống… côn ŧᏂịŧ to lớn của Trần Lâm dưới tác động của lực hút trái đất ngập sâu vào âʍ ɦộ nàng.

Cảm nhận được hung vật đang trong cơ thể mình Trương Tố Nga sướиɠ khoái bắt đầu nhấp nhè nhẹ, hai tay nàng vòng ra sau lưng ôm lấy Trần Lâm, bộ ngực sữa khủng bố ép chặt vào ngực cậu mềm mại vô cùng, đôi môi anh đào của nàng chủ động tìm đến hòa quyện cùng đôi môi ủa Trần Lâm....

- A… a… đại nhân sướиɠ quá… nhún mạnh lên ta...!ưuuu...

- Ưmmm… nhún này… sướиɠ quá...!ta… ta sắp ra rồi… a… ư…

Sau một lúc triền miên Trương Tố Nga như phát điên không ngừng uốn éo mông đít, nhún mạnh làm Trần Lâm sướиɠ khoái rốt cuộc không chịu nổi.

Một luồng tinh khí nóng hổi bắn thẳng vào sâu trong âʍ ɦộ nàng.

Cùng lúc đó Trương Tố Nga cũng đạt cao trào, cơ thể run lên bần bật rồi phóng xuất, cả người cũng hư thoát đổ gục lên người Trần Lâm...

- Sướиɠ lắm đúng không?

Ôm lấy cơ thể mũm mĩm mềm mại như gấu bông trong lòng, Trần Lâm khẽ mỉm cười đê tiên hỏi.

Nghe thấy thế Trương Tố Nga đỏ bừng mặt những vẫn nhỏ giọng thủ thỉ.

- Aa… sướиɠ...!chưa bao giờ ta được sướиɠ như vậy...

Nói xong Trương Tố Nga khẽ nhóm người dậy, côn ŧᏂịŧ đã diệu đi phần nào của Trần Lâm cũng tuột ra khiến tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng âm khí chảy ra mép âʍ ɦộ rồi nàng đưa tay xuống quẹt lấy một miếng tinh hoa trắng đυ.ng kia đưa lên miệng liếʍ một cách đĩ thõa, thích thú.

Một nhân tài nữa của huyết tộc đã được khai sáng.

Thấy ánh mắt gợϊ ȶìиᏂ của mỹ phụ trước mặt, Trần Lâm không khỏi nuốt nước bọt.

Bất chợt khi Trần Lâm muốn chơi tiếp cho da^ʍ phụ kia biết thế nào là lễ độ thì cậu lại như cảm nhận được gì đó khẽ nhíu mày nhìn về phương xa thì thầm.

- Sau bọn họ lại về đây?

- Không lẽ xảy ra sự cố gì sao?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 275: Đêm trước trận chiến
Trở lại với đại quân Vũng Hải!

Sau khi Lôi Vũ phát sinh xung đột không đáng có với đám người Yến Nhi.

Ngô Bình giận đến tím mặt cho Lôi Vũ một bạt tai rồi đuổi hắn về doanh trại chờ lệnh!

Dĩ nhiên, không một ai vì hành động đó mà có ý khiến với Ngô Bình, thậm chỉ còn thấy lão xử Lôi Vũ như vậy là quá nhẹ.

Tuy Lôi Vũ là con tin có thể xem như người bị hại, nhưng cũng chính hắn đã chơi ngu kích động mâu thuẫn đôi bên khiến cho đám người Yến Nhi bỏ đi.

Chiến Đội Những Bông Hoa Nhỏ kia của Trần Lâm không chỉ có danh tiếng, mà còn có thực lực nhất định ai nấy đều biết, giờ họ bỏ đi rồi đồng nghĩa với chiến lực của đại quân sẽ bị giảm mạnh, những thây ma cao cấp cũng ít người kìm chân hơn và mạng sống của những quân nhân lẫn thợ săn tham gia trận chiến này cũng sẽ nguy hiểm hơn!

Dính đến lới ích của bản thân và lợi ích đó lại chính là sinh mạng, khiến ai nấy đều không khỏi tức giận liếc nhìn túp liều của Lôi Vũ trên ngọn đồi, thầm oán trách tại sao lúc đó không có tên nào nhảy ra bịt mồm Lôi Vũ lại để hắn nói bậy.

Tuy nhiên dường như ai cũng đã quên mất rằng, bản thân đám người Yến Nhi cũng là những kẽ làm quá mọi chuyện!

Rõ ràng con người lại vậy, ai đúng, ai sai đều không quan trọng bằng lợi ích của bản thân, thằng nào làm ảnh hưởng đến mình thì tức là thằng đó sai.

Tuy nhiên, ai đúng ai sai hiện tại không quan trọng nữa, việc quan trọng nhất lúc này chính là cố gắng xây dựng tuyến phòng thủ cho trận chiến sắp đến.

Số lượng thây ma của thi triều đang lao đến kia khoảng hai trăm nghìn đến ba trăm nghìn con, đông gắp 5-6 lần quân số đại quân, solo một một đại quân thua chắc.

Tuy nhiên, nhân loại không phải một chủng tộc thích chơi solo, họ thích chơi hàng nóng hơi.

Với công sự phòng thủ chu đáo đủ sức kìm chân thi triều, một quân nhân chính quy hoàn toàn có thể một chấp chín.

Ngoài ra khác với đàn sói đen mà đại quân đã đυ.ng độ ngày trước, thây ma phổ thông trên cơ bản không biết! nhảy, chỉ có thây ma cấp tiến hoá trở lên mới có thể nhảy lên tường thành, còn thây ma phổ thông chiếm số lượng lớn chỉ có thể trèo lên người nhau rồi leo lên tường thành thông qua việc thây ma chất chồng lên nhau hình thành những pháp thây ma hoặc là bị ném lên.

Thế nên vấn đề của đại quân chính là giải quyết những con thây ma cao cấp và ngăn không cho những tháp thây ma được hình thành khiến tuyến phòng thủ quả tải dẫn đến vỡ trận.

Thấy ma cao cấp, hiển nhiên là có những người cao cấp lo.

Còn tháp thây ma thì đã có những chiếc xe tang lo liệu, nên trận chiến tương lai quân số kẻ địch dù có đông hơn gấp 6 lần thì đại quân vẫn không sợ!

Tuy nhiên, biết là thế nhưng Ngô Bình vẫn không khỏi lo lắng đích thân giám sát những số quân lính đang chuẩn bị công sự phòng thủ.

Ấn số nguy hiểm nhất khi đối đầu với thi triều kia chính là thây ma cao cấp, giờ không chỉ đám người Trần Lâm bỏ đi, còn khiến cho La Thiên lẫn Triệu Hùng đều bị thương chiến lực giảm mạnh, nếu số lượng thây ma cao cấp nhiều hơn tính toán sẽ rất phiền phức!

Ngồi một bên Liễu Mộng Điệp thấy Ngô Bình mặt nhăn như khỉ ăn ớt không nhịn được bật cười rồi kéo một hơi thuốc cho đời nó sáng.

Phê pha trong làn khói thuốc, Liễu Mộng Điệp gõ gõ tẩu thuốc trong tay cười nói.

- Yên tâm đi tên kia chắc chắn sẽ lại lết xác về thôi!

Nghe Liễu Mộng Điệp nói thế, nhưng Ngô Bình vẫn không an tâm hỏi.

- Tên nhóc kia tính khí không dễ chịu, ta không thể đặc hết lòng tin vào hắn được!

Liễu Mộng Điệp cũng khẽ cười cười gật đầu.

Với sự hiểu biết của Liễu Mộng Điệp với Trần Lâm, nàng có thể hoàn toàn chắc chắn tên kia sẽ không dễ dàng cứ như thế mà bỏ đi, chắn chắc sẽ quay trở lại quậy một trận ra trò, đồi lại công đạo cho người của mình!

Thế nên không cần phải lo lắng Trần Lâm một đi không trở lại.

Tuy nhiên, thân là thống lĩnh tối cao của một đại quân, Ngô Bình không thể đặc hết mọi lòng tin vào suy đoán, vẫn phải tính toán trường hợp xấu nhất có thể diễn ra.

- Ngài thấy Lôi Vũ thế nào?

Bất chợt khi đang nói lên Trần Lâm, Liễu Mộng Điệp đột nhiên quay xe chuyển đề tài hỏi về Lôi Vũ.

Khẽ trần ngâm một lúc, Ngô Bình lắc đầu nói.

- Bất học vô thuật, ham chơi biến làm!

- Cần một khoảng thời gian dạy dỗ nữa mới chín chắn hơn được!

Nghe thấy thế Liễu Mộng Điệp khẽ gật gật đầu có chút trầm giọng nói.

- Phải ngài nói không sai, Lôi Vũ có thể nói là chưa trải sự đời lại thích thể hiện mình!

- Dù sao hắn cũng được nuông chiều từ bé, có chút ngông cuồng tự đại cũng là điều dễ hiểu.

- Tuy nhiên hắn không phải một tên quá ngu, nhưng lại hơn non!

- Chỉ sợ bị người ta xúi giục rồi dắt mũi mà không biết.

Nghe thấy những lời nói của Liễu Mộng Điệp, Ngô Bình không khỏi rơi vào trầm ngâm.

Rõ ràng Lôi Vũ dù làm không ít chuyện thương thiên hại lý, ăn chơi lêu lổng nhưng vẫn biết tính toán thiệt hơn, biết lấy lòng lão cha hắn cũng như chính bản thân Ngô Bình đã thể hiện Lôi Vũ không phải quá ngu, thế nên những chuyện gần đây chắc chắn là bị ai đó tác động!

Từ cổ chí kim hôn quân ra đời đều không phải do nịnh thần rót mật vào tai rồi che mờ đôi mắt đó sao?

Ngô Bình hiển nhiên ý thức được việc đó, ánh mắt dần dần hiện lên sát ý liếc nhìn doanh trướng phía xa!

Tuy nhiên rất nhanh Ngô Bình lại lắc đầu khó hiểu nói.

- Chuyện này chắc chắn có liên quan đến tên La Thiên kia!

- Chỉ là ta vẫn thắc mắc, La Thiên cũng không ngu sao hắn lại cố sống cố chết dây vào tên nhóc Trần Lâm kia làm gì.

- Dù sao xuất phát điểm cũng chỉ là chút mâu thuẫn nhỏ.

Rõ ràng chuyện La Thiên cứ nhắm vào Trần Lâm hết lần này đến lần khác, thậm chí không tiếc nguy hiểm lợi dụng Lôi Vũ khiến Ngô Bình cảm thấy khá khó hiểu.

La Thiên không phải đại nhân vật gì nhưng cũng không phải hạng tầm thường, không thể nào không biết nặng nhẹ, lợi hại trong đó.

Ngược lại, Liễu Mộng Điệp cũng khẽ trầm ngâm một lúc rồi bới chầm chậm nói.

- Ta có một giải thuyết!

- Ta đã hỏi các quân nhân có mặt, lúc nãy khi đánh nhau với đám người Yến Nhi, La Thiên không hề dung đến băng thuật.

- Còn nữa, ta cũng từng nghe Thái Trọng nói La Thiên dừng như ngoài băng thuật ra còn có thêm một khả năng gia tốc nữa!

- Thế nên một là La Thiên có hai năng lực, còn không thì hắn có một trang bị cao cấp có năng lực đặc biệt, rất có thể là tạo băng.

- Ý ngươi nói băng thuật của La Thiên là đến từ trang bị, như vậy!

Như nghĩ ra gì đó ánh mắt của Ngô Bình khẽ sáng lên nói.

Liễu Mộng Điệp cũng gật bật đầu nói tiếp.

- Phải rất có thể là như vậy và trang bị kia chỉ sợ đã bị Trần Lâm lấy mất.

- La Thiên bị mất bảo bối chắc chắn sẽ bằng mọi giá lấy về, chỉ là lại dám vì hắn mà động đến một Trần Lâm có thể đánh ngang với Lôi Thành!

- Thế nên La Thiên mới lợi dụng Lôi Vũ gây mâu thuẫn giữa Vũng Hải và Trần Lâm, cốt yếu là để chúng ta thay hắn đánh nhau với Trần Lâm!

- Còn hắn thì sẽ thừa cơ lấy đồ của mình về.

Nghe thấy Liễu Mộng Điệp nói như thế, dù rất có thể là nàng đang tự biên tự diễn nhằm biện hộ cho Trần Lâm, nhưng Ngô Bình vẫn cảm thấy khá hợp lý ánh mắt một lần nữa liếc nhìn doanh trướng phía xa!

!

Theo ánh mắt của Ngô Bình vào trong túp lều rộng lớn của Lôi Vũ!

Lúc này Lôi Vũ đang ôm mặt máu tức giận đập phá mọi thứ trong phòng.

Cái ghế gỗ xấu số bị Lôi Vũ đập mạnh xuống đất hóa thành mảnh vụn văng ra tứ phía rơi lên chân La Thiên đã đứng.

Liếc nhìn mảnh gỗ dưới chân, La Thiên khẽ cười lạnh nói.

- Lôi thϊếp gia cậu đang bị thương đừng tức giận quá ảnh hưởng đến cơ thể!

Đúng như lời La Thiên nói, Lôi Vũ đập nát cái ghế gỗ không ít thì nhiều cũng động đến thương thế khiến hắn đau đến nhăn mặt ngồi bịch xuống đất thở hồng hộc.

Tuy nhiên, càng là như thế thì Lôi Vũ lại càng tức giận nghiến răng nghiến lợi nói.

- Lão già Ngô Bình kia rõ ràng đã về phe Lôi Hồng!

- Ta bị người khác bắt lão vô dụng kia không bắt được bọn đúng thì thôi còn trút giận lên đầu ta!

- Khốn kiếp đúng là không xem bổn thiếu gia ra gì.

Rõ ràng trong mắt Lôi Vũ chuyến đi lần này hắn luôn bị Ngô Bình chèn ép, tức hơn là chuyến đi lần này xuất phát điểm là lão cha chuẩn bị cho hắn, cục tức càng lúc càng lớn này làm sao có thể nuốt trôi.

Khẽ nhếch mép mỉm cười, La Thiên ôm lấy thương thế thở dài một tiếng lắc đầu khổ sở nói.

- Ta thấy không phải Ngô trưởng quan muốn nhắm vào cậu đâu, lão ta cũng bất đắc đi ma thôi.

- Lão đại của đám nữ nhân kia, tên tiểu tử Trần Lâm thực sự quá mạnh lại được Liễu Mộng Điệp hậu thuẫn!

- Ngô Bình tát cậu một bạt tai cũng là vì muốn ổn định tên nhóc kia mà thôi, dù sao thi đàn kia cũng sắp kéo đến Ngô Bình cần tên kia hơn là cậu.

Nghe thấy La Thiên nhắc đến Trần Lâm, Lôi Vũ hiển nhiên là động nộ nghiến răng nghiến lợi nói.

- Trần Lâm! phải chính là do tên kia!

- Chỉ là hắn ta dám trở về đại quân sao?

Ánh mắt khẽ sáng lên tia tinh quang huyền bí, La Thiên khẽ cười lạnh nói.

- Tại sao không?

- Hắn được Liễu Mộng Điệp ưu ái, lại có chiến lực phi phàm!

- Khi thi đàn đến hắn chỉ cần lao ra gϊếŧ chết mấy con thây ma cao cấp thì ai dám nói gì hắn nữa!

- Chuyện ngày hôm nay cũng sẽ chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không, vĩnh viễn trôi vào quên lãng!.

Nghe La Thiên nói thế, đồng tử Lôi Vũ khẽ run lên bàn tay vô thức siết chặt.

La Thiên nói không sai, tại hiện trường Ngô Bình còn không làm gì bọn họ thì ngày may khi tình thế nguy cấp, đám người Trần Lâm lao ra như vị cứu tinh cứu vớt sinh mạng của mọi ngươi thì còn hỏi tội gì nữa!

Bị cơ tức giận lẫn ganh ghét chiếm lấy lý trí, Lôi Vũ nghiến răng nghiến lợi thở hồng hộc hỏi.

- Không phải người có ké hoạch đối phó tên kia sao?

Nghe thấy Lôi Vũ hỏi về chuyện đối phó Trần Lâm, La Thiên lần này vô cùng thật lòng lắc đầu thở dài nói.

- Lúc đầu ta thực sự muốn lợi dụng trận chiến sắp đến ra tay tên nhóc kia!

- Chỉ là giờ hắn ta đã trốn mất kết hoạch cũng khó lòng mà thực hiện được.

- Huống chi đám nữ nhân ngu ngốc đi theo hắn cũng không phải dạng vừa, chừ khi là đám thủ hạ của Lôi đại nhân ra tay nếu không rất khó để chơi lại hắn lúc này.

- Ta nghĩ hay là thôi đi, chúng ta không có cách nào chơi lại tên nhóc kia đâu.

Không ngờ La Thiên lại bảo mình bỏ qua chuyện này, Lôi Vũ kẻ luôn đi trên đầu người khác hiển nhiên là không thể chấp nhật được tức giận vỗ lên thành bàn.

Chỉ là cái bàn thì không bị gì nhưng tay Lôi Vũ lại run lên đau đớn khiến hắn mếu cả mặt.

Bất chợt như ý thức được gì đó, ánh mắt Lôi Vũ khẽ sáng lên nhớ đến những lời mà La Thiên vô tình nhắc đến “thủ hạ của lão cha”.

Ngược lại La Thiên đang đứng một bên cũng khẽ mỉm cười quỷ dị liếc nhìn Lôi Vũ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 276: Thi triều kéo đến
Sau một đêm dài thay phiên nhau xây dựng, một pháo đài đúng nghĩa đã được hình thành trên ngọn đồi cao.

Với cặp mắt nhà nghề của mình, hiển nhiên ngọn đồi mà Ngô Bình lựa chọn để xây dựng tuyến phòng thủ chặn đánh thi đàn có địa thế vô cùng tốt.

Là ngọn đồi cao nhất trong khu vực quanh đây dễ bề cho việc quan sát thi đàn đang đến, địa thế lại vô cùng hiểm trở dễ thủ khó cộng.

Không chỉ thế Ngô Bình còn cho đại quân dày công xây dựng ba lớp tường bao rộng lớn bao quanh ngọn đồi từ chân đồi đến sườn đồi.

Hơn trăm chiếc xe tăng được điều khiến đến phía sau bước tường hình thành những điểm hỏa lực phòng khi thi triều tập trung quá lớn sẽ bắn tan chúng.

Dĩ nhiên là chỉ để đề phòng bất trắc, Ngô Bình tuyết đối sẽ không tùy tiện dụng đến chúng, nguyên nhân rất đơn giản lão sợ tiêu hao.

Chính quyền Lôi Chấn không chỉ đã thu về một trạm khai thác dầu khí và lọc hoá dầu ở thành phố Phần Thiên, mà còn sở hữu một nhà máy chế tạo súng đạn, thế nên chính quyền Lôi Chấn đã có thể tự tạo ra súng đạn và xăng dầu!

Tuy nhiên, những viên đạn mà nhà máy có thể tạo ra chỉ là đạn phục vụ con súng ống, còn đạn phục vụ cho xe tăng thì chỉ có hàng tồn kho, nhà máy vẫn chưa thể tạo ra được.

Thế nên đạn xe tăng và cả đạn của những khẩu đại pháo được lắp đặc trên đỉnh ngọn đồi đều là tiêu hao phẩm, dùng một phần là ít đi một phần không đến phút nguy cấp Ngô Bình tuyệt đối sẽ không sử dụng.

Chính vì thế trách nhiệm càn quét thi triều thuộc về súng trường của các quân nhân và súng máy được lắp đặc trên cách pháp canh.

!

Trên đỉnh ngọn đồi, một pháp quan sát cao hai mét có thể quan sát toàn cảnh xung quanh được đại quân dày công chuẩn bị luân phiên đều có hai quân nhân chịu trách miệng quan sát thi triều!

Bất chợt từ phía xa nơi chân trời!

Những chấm đen lúc nha lúc nhúc như một đàn ruồi khổng lồ ầm ầm kéo đến che khuất cả một vùng trời phía xa!

Hai quân nhân hiển nhiên của cũng biết rõ “đàn ruồi” kia là gì cấp tốc bật còi báo động.

Tiếng còi báo động vang lên inh ỏi cả ngọn đồi báo hiệu khẻ thù đang đến.

Hàng nghìn quân lính cấp tốc chạy đến tuyến phòng thủ, người đứng cảnh giới trên tường thành, người vội vàng leo lên tháp canh, những khẩu pháo và xe tăng cũng được vận thành sẵn sàng cho trường hợp nguy cấp!

Bốn người Ngô Bình, Liễu Mộng Điệp, Lôi Hồng và cả Lôi Vũ cũng tiến đến tường thành chỉ huy đại quân chiến đấu.

Dĩ nhiên, thành phần gánh team vẫn là Ngô Bình và Liễu Mộng Điệp, còn Lôi Hồng và Lôi Vũ chỉ là phụ tá.

Thậm chí Lôi Vũ còn bị La Thiên bắt đi chứ không phải tự nguyện.

Trận chiến này là bước đầu trong sự nghiệp cầm quân mà Lôi Thành sắp xếp cho Lôi Vũ, nếu để lão biến Lôi Vũ tiếp tục sợ hãi trốn trong doanh trại thì chắc chắn hắn sẽ không bị gì, nhưng La Thiên sẽ ăn không ít quả đắng!

Thân là chó trên cơ bản La Thiên vẫn có giác ngộ của loài chó, dù mục tiêu mà hắn luôn nhắm đến là Trần Lâm nhưng cũng phải cắn răng kéo Lôi Vũ lên tường thành cho có tụ.

Đứng trên bức tường thành phòng thủ quanh ngọn đồi, Lôi Vũ lúc này nào con bộ dạng hùng hổ như chương trước, lúc này không khác gì một có thỏ nhỏ khẽ nuốt nước bọt len lén nhìn mọi người xung quanh.

Chỉ là khi thấy được ánh mắt căng thẳng của các quân nhân lẫn người mạnh nhất đại quân Ngô Bình, hắn không nhịn được lo sợ run lên nhè nhẹ!

Đứng ngay bên cạnh, Liễu Mộng Điệp trông thấy biểu hiện của Lôi Vũ không nhịn được mỉm cười trêu chọc!

- Sáng sớm trời lạnh Lôi thiếu gia nên mặc thêm chút áo ấm nha!

Bị Liễu Mộng Điệp trêu chọc, Lôi Vũ ngượng đỏ cả mặt len lén nhìn nàng rồi lại Ngô Bình.

Nói gì thì nói các mạng của Lôi Vũ còn phải trông cậy vào hai người này, nếu họ có mệnh hề gì đại quân vỡ trận Lôi Vũ không không thể đem cái danh thiếu gia Vũng Hải, con trai của Lôi Thành ra hù dọa thây ma được!

Biết được bây giờ có chửi đầu cha Lôi Vũ hắn cũng không dám ho lấy một tiếng, Liễu Mộng Điệp được nước lấn tới cười nói.

- Giờ biết sợ rồi sao?

- Còn không phải do ngươi chơi ngu đuổi đám người Trần Lâm đi sao!

- Nói trước số lượng thây ma cao cấp mà nhiều quá, Lôi thiếu gia nhớ tự mình giải quyết đấy nhé!

Bị Liễu Mộng Điệp chọc đúng chỗ đau, Lôi Vũ không nhịn được tức giận quên luôn sợ hãi nói lại.

- Nói đi nói lại người vẫn bên vực thằng nhóc kia!

- Có phải hắn là tiểu tình nhân của người không?

- Ngươi vừa nói cái gì? Có gan lập lại lần nữa cho lão nương nghe xem nào!

Liễu Mộng Điệp lông tóc dựng ngược lên lạnh giọng nói.

Rõ ràng Liễu Mộng Điệp là đã động nộ Lôi Vũ mà dám nói lại lẫn nữa nàng sẵn sàng cho hắn đẹp mặt.

Dĩ nhiên, Lôi Vũ biết rõ mình vừa chơi ngu nên không dám nói câu nào, chỉ là khuông mặt đầy tức giận liếc nhìn Liễu Mộng Điệp, rõ ràng là không phục!

- Đủ rồi, kẻ địch chưa đến các người đã đấu đá nội bộ thì còn ra thể thống gì cả.

Bất chợt, Ngô Bình lên tiếng hét lớn kết thúc mọi chuyện nhưng thực tế là để giải vây cho Lôi Vũ.

Liếc nhìn Ngô Bình, Liễu Mộng Điệp khẽ hừ lạnh một tiếng không nói gì chỉ khoanh tay đứng một bên.

Ngược lại Ngô Bình cũng khẽ lắc đầu nhìn Liễu Mộng Điệp.

Thật lòng lão vô cùng táng đồng câu nói của Lôi Vũ, ở đây chỉ cần không mù thì đều có thể thấy được Liễu Mộng Điệp vô cùng ưu ái Trần Lâm, rõ ràng ngay từ đầu nàng đã vì Trần Lâm mà nhắm đến Lôi Vũ kiếm chuyện, giờ người ta nói đúng tim đen lại nhảy dựng lên!

Tuy nhiên, chỉ có thằng ngu mới nói lý với nữ nhân và hiển nhiên Ngô Bình không phải thằng ngu.

Huống chi, chuyện giữa Trần Lâm và Liễu Mộng Điệp thì chừ khi nàng ta tự thừa nhân hoặc là bắt gian tại giường, còn không thì người ngoài như Ngô Bình và cả những kẻ khác ở Vũng Hải đều không có tư cách xen vào.

Dù sao, lò đốt than cũng là của nàng ta, nàng ta muốn cho ái đó nướng của khoai lang cũng là chuyện của nàng ta người ngoài lấy cái gì mà lên án.

- Thi! thi triều đến rồi!

Bất chợt khi Ngô Bình còn đang nghĩ về những cái lò than và những củ khoai lang thì một âm thanh đầy khinh sợ đột nhiên vang lên!

Không cần đứng trên đỉnh ngọn đồi, thi đàn khổng lồ hàng trăm nghìn thây ma như một cơn lũ ầm ầm kéo đến cũng đã xuất hiện trước tầm mắt của mọi người.

Hàng chụt nghìn, hàng trăm nghìn thây ma phổ thông cơ thể gầy gò như que củi toàn thân lở loét chảy ra chất dịch mà tím sẫm điên cuốn lao về phía trước.

Tuy nhiên, chúng lại không hề nhắm đến ngọn đồi hay thậm chí là cả Vũng Hải phía xa, thi triều kia chỉ đơn giản là đang di chuyển như chạy trốn thứ gì đó.

Chỉ là hướng đi của chúng lại quá nguy hiểm trong mắt Vũng Hải và vẫn là câu nói đó “không có đúng hay sai chỉ có lợi ích là lớn nhất” kẻ gây nguy hiểm cho ta phải cho hắn ngã trước.

- Đại quân!

- Dự do xạ kích!

Đứng trên tường thành, Ngô Bình hét lớn ra lệnh!

Từng kiến súng nổ không ngừng vang lên.

!

Bên kia thi đàn khổng lồ đang ầm ầm lao đến như muốn nuốt chững cả đại địa!

Khung cản tựa như chốn địa ngục nhân gian!

Dĩ nhiên đó là góc nhìn của nhân loại, còn của thây ma lại hoàn toàn khác!

Đối với những con thây ma phổ thông, chúng đơn giản chỉ là nghe theo mệnh lệnh của thây ma cấp lĩnh chủ mà đông tiến, còn nguyên nhân thì không rõ lắm!

Chỉ là đối với thây ma đi đâu cũng vậy, chỉ cần có thịt ăn là được nhất là thịt của nhân loại ngọn từ thịt ngọt từ xương tràn đầy năng lượng mà chúng thích nhất!

Bất chợt khi đang tung tăng chạy nhảy trên đường!

Một con thây ma xấu số đột nhiên bị một biên đạn từ đâu bay đến bắn nổ đầu chết ngay tại chỗ.

Đồng bạn bên cạnh cũng nhận thấy “huynh đệ” mình đột nhiên đầu nở hoa rồi về với ông bà, như con nai vàng ngơ ngác nhìn thi thể không đầu đang nằm dưới đất khó hiểu!

Tuy nhiên nó không khó hiểu được bao lâu thì một viên đạn khác đã bay đến trực tiếp bắn nát đầu nó, tiễn con thây ma thích nhiều chuyện về với đồng bạn của mình.

Từ trên ngọn đồi cao không biết tên, hàng nghìn viên đạn đen tuyền không ngừng lao ra trút xuống thi triều!

Hàng chụt con thây ma như ngả rạ bị bắt chết đổ gục trên mặt đất, vô tình trở thành chướng ngại vật ngăn cản thi triều phía sau.

Tuy nhiên, chúng là thây ma và dù trên cơ bản có nguồn gốc khá khác biệt với thây ma trên phim nhưng chúng vẫn sở hữu một đặc tính của loài thây ma đó chính là bị âm thanh thu hút!

Rống lên một tiếng giận dữ, thi triều khổng lồ ầm ầm chuyển động lao đến ngọn đồi đang không ngừng phát ra những tiếng nổ phía xa, chỉ là ngọn đồi kia không chỉ phát ra tiếng nổ mà còn phát ra cả đạn!

Trước mưa đạn của đại quân hàng trăm thây ma bị bắn tan xác đổ gục xuống đất bỏ mạng, chỉ là thây ma không biết sợ!

Vẫn bất chấp mua đạn lao đến thể hiện sức mạnh biển thi là như thế nào!

Bằng một tiếng!

Một đầu thây ma bị bắn nát khiến nó bỏ mạng tại chỗ còn ngã về phía sau đề lên một con thây ma khác.

Từ dưới xác con thây ma bị bắn nổ đầu, một cái đầu thây ma khác như nhỏ hơn chầm chậm bò ra.

Nó là một con thây ma! vị thành niên.

Tại sao lại gọi là thây ma vị thành niên, câu trả lời rất đơn giản vì nhìn bề ngoạn nó chỉ là một bé gái tầm 13-14 tuổi và bên trong nó cũng là một bé gái 13-14 tuổi.

Chỉ là bé gái này không ai thích nỗi vì nó là một con thây ma phổ thông chính hiệu.

Cả cơ thể nhỏ bé tựa như một bé lolita loan lổ những vết máu, phần đầu con bị mất một bên thịt lộ ra xương trắng bên trong cùng chất dịch mà tím sẫm đặc trương của thây ma không ngừng chảy ra trông vô cùng khủng bố.

May thay cơ thế bé nữ thây ma này còn khá lành lặn chưa mất bộ phận nào trên cơ thể.

Rõ ràng cha mẹ của đứa bé kia đã cố sức bảo vệ nàng rất nhiều, chỉ là nàng vẫn không thoát khỏi số phận bị thảm trở thành một phần của thi đàn.

Ngoài ra với thể trạng nhỏ bé này, tương tai bé nữ thây ma này chỉ có thể làm pháo hôi rồi bị viên đạn nào đó bắn nổ đầu, chính thức đăng xuất khỏi thế giới này!

Dĩ nhiên, lão tác đã nhắc nhẹ đến cô bé thây ma đáng thương kia thì tự khắc bánh xe vận mệnh của nàng sẽ thay đổi.

Vô cùng khó khăn mới bò ra được người con thây ma bị bắn nổ đầu đè lên người mình.

Bé nữ thây ma lolita fomaique ngơi ngác nhìn con thây ma không đầu trước mặt, rõ ràng nàng chính là đi theo con thây ma nổ đầu đang nằm dưới đất và nó cũng chính là đại ca của nàng!

Giờ đại ca về với ông bà rồi, nàng có chút ngơ ngác không biết phải là sao trước dòng đời vội vàng lướt qua!

Tuy nhiên chưa đến 03 giây, bé thây ma đã quay xe bỏ lại con thây ma nổ đầu kia chầm chậm đi theo thi đàn, dù sao nàng cũng là thây ma luôn luôn nghe theo tiếng gọi của đồng loại, hoà cùng với thi triều tiến lên phía trước.

Vượt qua mưa bôm bảo đạn cũng không sợ!

Bởi lẽ trên cơ bản thây ma phổ thông đến độ không thể phổ thông hơn như bé thây ma này thì làm gì có nhận thức mà phải sợ!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 277: Tấn công thi triều
Vượt qua mưa đạn đang không ngừng lao đến...

Thi triều khổng lồ không chút sự hãi, hết lớp này ngã xuống lại đến đến lớp khác lao lên, không khác gì thiêu thân điên cuồng lao đến.

Dần dần tiếp cận bức tường phòng hộ quanh ngọn đồi.

Những quân nhân đang nhắm bắn đã hoàn toàn có thể trông thấy khuôn mặt lở loét bê bết máu của chúng...

May thay họ đều là quân chính quy, tố chất tâm lý vô vùng tốt lại từng chiến đấu với không ít thây ma rồi nên không mấy sợ hãi vẫn không ngừng nổ súng, bắn chết bất cứ thây ma nào dám tiếp cận bức tường phòng hộ.

Tuy nhiên, số lượng thây ma thực sự quá nhiều...

Những tiếng súng không ngừng vang lên như một gia điệu bất tận không thể ngăn cản bước tiến của thi triều dần dần tràn đến bức tường thành như một cơn lũ...

Đùng...

Một tiếng nổ bất chợt vang lên, một con thây ma xấu số đạp trúng địa lôi mà đại quân đã chôn khiến nó trực tiếp bị nổ tan xác còn luyện lụy đến những con thây ma gần đó bị hất bay ra xa.

Dĩ nhiên mọi chuyện vẫn chưa kết thúc...

Đùng...!đùng...!đùng...

Liên tiếp những tiếng nổ không ngừng vang lên, hàng chục cột khói bốc lên cao nuốt chửng những con thây ma gần đó.

Hiển nhiên với khả năng tự sản xuất vũ khí cơ bản, đại quân không tiếc thuốc nổ rãi không ít địa lôi trên khoảng đất trống trước bức tường phòng thủ, biến hơn chục mét đất này thành tử địa thực thụ của thi đàn...

Tuy nhiên, với số lượng áp đảo lại không sợ chết, thi triều khủng bố không chút chùn bức bất chấp mặt đất bên dưới chân đột nhiên phát nổ lẫn mưa đạn đang trút xuống vẫn điên cuồng lao đến.

Dần dần thi thiều đông nghịch như một đàn châu chấu tiếp cận bức tường thành...

Bất chợt mặt đất đổ sụp, hàng trăm thây ma tiến đầu rơi vào những hố chông do đại quân đào rồi bị những con thây ma phía sau đè lên vĩnh viễn năm lại trong những hố chông đó.

Tuy nhiên, đứng trên tường thành Ngô Bình lại không mấy vui vẻ...

Thi đàn này đông hơn thông tin từ tổ tuần tra của Vũng Hải gởi về khá nhiều, hàng nghìn quả địa lôi đều bị chúng đạp sạch, hàng trăm hố chông ngăn cản thi triều không quá hai giây đều bị chính những con thây ma không ngừng lao đến lắp kín, gần như mọi chứng ngại vật đại quân chuẩn bị đều bị san bằng, nếu cứ tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ không ổn...

Nhận thấy được vẫn đề, Ngô Bình cắn răng hét lớn.

- Đội súng máy bắt đầu xạ kích, không để bất kỳ con thây ma nào qua con hào bao quanh ngọn đồi...

Người mệnh lệnh của Ngô Bình...những tiếng tạch...!tạch...!không ngừng vang lên...

Từ trên những pháp canh một cơn mưa đạn đỏ rực điên cuồng bay múa trút xuống thi triều...

Một đường quét qua, thi triều chết như ngả rạ đổ gục trước khi đến được con hào bao quanh tuyến phòng thủ.

Gàooo...

Bất chợt từ trong thi triều phía xa, một tiếng rống giận kinh thiên vang lên.

Mặt đất đột nhiên run lên nhè nhẹ, hàng trăm bóng đen to lớn ầm ầm lao đến tường thành.

Chúng không gì khác chính là những con cự lực thây ma, được dẫn đầu bởi một con thây ma to lớn cánh tay phải phát triển đột biến to lớn vô cùng.

Nếu hai chị em Phương Tuyết có mặt, chắc chắn sẽ nhận ra con thây ma này, nó không ai khác chính là con thây ma tay to đã đánh nhau với hai người trong miếu thành hoàng.

Dưới sự lãnh đạo của con thây ma tay to, hơn trăm con cự lực thây ma như những cỗ xe tải điên cuồng lao đến tường thành, còn đạp chết không ít thây ma phổ thông ngán đường chúng...

Tuy nhiên, Ngô Bình lại không lấy lần vui mừng vì pha tự đạp chết đồng đội kia...

Bởi lẽ với nhục thân siêu cường, những viên đạn súng trường lao đến bắn vào người những con thây ma to lớn kia đã không hề có bất kỳ tác dụng gì, còn khiến gần trăm con cự lực thây ma đau đớn phát điên bất chấp mưa đạn nhảy lên tường thành được gia cố bằng bao cát chỉ cao có ba mét kia.

Đùng...

Một tiếng nổ lớn vang trời đột nhiên vang lên...

Một viên đạn cháy rực như một quả pháo để lại một cột khói phía sau lao đến con cự lực thây ma đầu tiên nhảy lên tường thành khiến nó trực tiếp bị bắn nổ tan xác, máu thịt cùng chất dịch mũ văng ra bốn phía.

Hiển nhiên trông thấy những con cự lực thây ma gần như miễn nhiễm với súng đạn phổ thông, Ngô Bình không thể lưu thủ được nữa lệnh cho đôi xe tăng lúc này đã không giác gì đôi pháo thủ bắn hạ những con cự lực thây ma kia.

Trước sức mạnh của đạn pháo xe tăng, những con cự lực thây ma gần như không sợ súng đạn trực tiếp bị bắn tan xác đổ cục trên không trung rồi ngã ầm xuống đất.

Tuy nhiên, không phải tất cả thây ma đều không có sức chống trả như vậy.

Đùng...

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên...

Con thây ma tay to thể hiện “trình” của nó hơn hẳn những con cự lực thây ma kia không chút sợ hãi trước đạn xe tăng mà vùng quyền muốn đánh văng viên đạn, khiến nó phát nổ nuốt chửng lấy con thây ma tay to.

Chỉ là từ trong làn khói, con thây ma tay to không chút tổn thương lạo ra một quyền đánh xuống chiếc xe tăng bên dưới.

Trước sức mạnh kinh hồn của con thây ma tay to, chiếc xe tăng bị đánh nát, những quân nhân xấu số bên trong nó cũng trực tiếp bỏ mạng, thương vong đầu tiên của đại quân khi đối đầu với thi triều cũng bắt đầu.

Thấy quân nhân của mình bị đánh chết ngay trước mặt, Ngô Bình không khỏi tức giận gầm lên...

- Liễu Mộng Điệp, tường thành giao lại cho cô.

- Lôi Hồng, Lôi Vũ hai người chỉ huy nhóm thở săn giải quyết những con thây ma cao cấp nhảy lên tường thành...

Nói xong hoàng kim chiến khí điên cuồng tỏa ra từ người Ngô Bình, tựa như chiến thần hàng lâm lão rút ra một thanh thiết côn đen tuyền từ không gian giới rồi tung người lao đến con thây ma tay to...

Là vũ khí của Ngô Bình, thanh thiết côn kia hiển hiên không phải phàm vật, nó là một trong số ít những vũ khí phẩm chất tím độc nhất mà Vũng Hải có, thế nên uy lực không cần phải bàng...

Nhìn thấy thanh thiết côn đang đánh đến, có thể mơ hồn thấy được hư ảnh kim long gào thét uống quanh thân côn.

Con thây ma tay to biến mình đυ.ng nhằm thứ dữ vôi vàng lui ra sau né tránh...

Bất ngờ thay con thây ma tay to dù hình thế khá lớn, lại có cấu trúc cơ thể không cần bằng khi một có bên tay đột biến trở nên quá khổ, nhưng nó có thể xuất thủ bất ngời đánh nát một chiếc xe tăng chứng minh ngoài sức mạnh ra tốc độ của nó cũng không chậm.

Trước khi thiết côn kịp đánh đến, con thây ma tay to đã nhanh chóng lui lại né tránh một con đang đánh đến.

Không đánh trúng con thây ma tay to, thiết côn lướt nhanh trong không khí quét một đừng dài trên mặt đất, phát nát mặt đất bên dưới để lại một đường dài tựa như đường máy cài, đủ để thấy được lực đạo của một côn kia không hề nhè.

Chỉ tiếc là không đánh trúng...

Tuy nhiên Ngô Bình không vì thế mà dừng lại tiếp tục múa côn, thanh thiết côn đen tuyền quay vòng trong không khí tự như du long uốn lượn rồi vẫy đuôi đánh tới.

Không thế né tránh lại không muốn né tránh...

Con thây ma tay to gầm lên một tiếng giận dữ rồi vung tay đánh đến, không chút kiêng kỵ đối cứng cùng một côn kia.

Chỉ là khi đôi bên vừa va chạm, con thây ma tay to lập tức nhận thấy quyết định kia là vô cùng sai lầm...

Dưới sự gia trì của hoàng kim chiến khí, Ngô Bình thực lực đại tăng cộng thêm vũ khí trong tay, con thây ma tay to vừa mới đột phát cấp 20 hoàn toàn không có khả năng đôi cứng cùng Ngô Bình bị một côn kia đánh bay như diều đứt dây văng ra xa...

May thay sức mạnh lớn nhất của thi tộc trong cái game này là “máu trâu”...

Bị một côn nặng tựa thái sơn của Ngô Bình đanh bay, con thây ma tay to dù đã thụ thương nhưng không mấy ảnh hưởng đến sức chiến đấu, nó gầm lên một tiếng đầy đau đớn lẫn giận dữ rồi...!quay đầu bỏ chạy.

Hiển nhiên con thây ma tay to không ngu, nó biết rõ tên nhân loại kia không phải thứ mà nó có thể chơi lại được, chạy là thượng sách...

Tuy nhiên, Ngô Bình làm sao có khá năng tha cho nó, thiết côn bay múa lao đến con thây ma tay to không cho nó cơ hội bỏ chạy...

Rõ ràng không phải đối thủ của Ngô Bình, lại không thể bỏ chạy...

Con thây ma tay to chỉ có thể chật vật né tránh tìm cơ hội phản kích, chỉ là cơ hội đó không nằm trong tay nó mà nằm trong tay những con thây ma khác.

...

Bên kia, không ít con cự lực thây ma may mắn thành công nhảy lên tức tường thành điên cuồng gào thét, rồi nhắm đến những quân nhân đang đứng trên từng thành càn quét thi triều bên dưới...

Với cơ thể gần như không sợ súng đạn, những con cự lực thây ma như “hổ lạc bầy dê” điền cuồng gϊếŧ chóc, bất kỳ quân nhân nào bị một nện của chúng đều trực tiếp bỏ mạng máu tươi phun ra lên lắng ướt đâm bức tường bao...

Chỉ là hàng chục viên đạn bắn đến thành công ghim vào người những con cự lực thây ma nhưng không hề làm chúng thụ thương, chỉ khiến như con cự lực thây ma này cảm thấy đau đớn càng thêm điên cuồng...

Đáng tiếc là những chiếc xe tăng, thứ có thể bắn banh xác những con cự lực thây ma này lại không thể sử dụng được, vì làm như thế cũng nghĩ với việc sẽ gϊếŧ chết luôn những binh sĩ gần đó, chí có thể tập trung áp chế những con cự lực thây ma bên dưới tường thành.

Tuy nhiên, đại quân cũng không để đám cự lực thấy ma kia mặc sức tung hoành.

Lôi điện gạo thét, một thanh lôi kiếm phát không lao đến chém bay đầu con cự lực thây ma đang muốn liều chết lao đến những chiếc xe tăng...

Lôi Hồng thân mặc chiến y, tay cầm lôi kiếm tựa như một nữ lôi thần dẫn theo đôi ngủ thợ săn lao đến chém gϊếŧ những con cựu lực thây ma đang tung hoàng trên tường thành.

Khác xa với con sói đen khổng lồ ngày trước, là một hung thú siêu cao cấp thuộc cấp bậc lĩnh chủ dẫn dắt một lượng lớn tộc nhân, thì những con cự lực thây ma kia chỉ là những con thây ma tiến hoá mà thôi.

Với sức mạnh của mình Lôi Hồng cùng đội hổ trợ của nàng dề dàng gϊếŧ chết chúng.

Dần dần chút hổn loạn mà con thây ma tay to bất ngờ tạo ra cũng bị áp chế xuống...

Đại quân dưới sự dẫn dắt của người chơi hệ nổ Liễu Mộng Điệp dần dần áp chế được thi triều, hàng trăm con thây ma chết như ngả rạ trước bức tường bao, kế hoạch ban đầu cũng đi đúng hướng...

Chỉ là cuộc đời không như kế hoạch, luôn luôn tồn tại một thứ gọi là biến số...

Phía xa xa một bóng dáng khổng lồ tựa như một quả núi chầm chậm tiến đến...
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 278: Thây ma siêu to khổng lồ
Đứng trên bức tường thành...

Lôi Mộng Điệp trông thấy những con cự lực thây ma may mắn né tránh được những viên đạn xe tăng nhảy lên được bức tường đều bị đám người Lôi Hồng trấn áp, còn con thây ma tay to đã bị Ngô Bình bán hành ngập mồm, rốt cuộc cũng thở ra một hơi ai tâm...

Nhìn chung Liễu Mộng Điệp là quan văn không phải quan võ, chiến trường quả thật có chút quá sức với nàng, nếu không phải lo sợ tên nào đó bị người ta âm chết Liễu Mộng Điệp chặc chắn sẽ không tham gia lần viễn chinh này.

Tuy nhiên, dù là quan văn nhưng điều đó không có nghĩa với việc Liễu Mộng Điệp không biết đánh nhau, thậm chí xét theo mọi góc độ thì năng lực của nàng vốn dĩ sinh ra là dành cho chiến trường...

Đứng trên bức tường thành cao, tà áo dài cùng mái tóc đen tuyền đón gió tung bay, Liễu Mộng Điệp đứng mũi chịu sào thay Ngô Bình chỉ huy đại quân áp đế thi triều bên dưới.

Tuy nhiên, do sự hỗn loạn mà những con cự lực thây ma tạo ra...

Thi triều đã thành công tiếp cận bức tường thành khiến cho áp lực của đại quân càng ngày càng lớn, những viên đạn không ngừng bay ra càn quét thi triều bên dưới.

Chỉ là hết lớp này ngã xuống lại có một lớp khác lao đến giảm đạp lên thi thể của đồng bạn muốn bò lên tường thành nhưng không được bao xa đã bị bắn chết rơi xuống đất...

Biết không thể tiêu hao với thi đàn khổng lồ này, Liễu Mộng Điệp khẽ vung tay triệu hồi ra hơn mười con bướm trắng...

Hiển nhiên những con bướm trắng kia chính là năng lực của Liễu Mộng Điệp, Địa Nhiệt Hồ Điệp...

Tựa như một sinh vật sống, mười con bướm trắng vỗ cánh lao đến thi triều bên dưới, cùng lúc đó l*иg ngực chúng cháy sáng những tia sáng đỏ rực rồi nhưng một quả bom nhỏ phát nổ...

Mười con bướm như mười quả bom nhỏ đồng loạt phát nổ tạo ra một vụ nổ vô cùng lớn nuốt chửng những con thây ma đang lao đến, trực tiếp gϊếŧ chết cả trăm con thây ma phổ thông, một quả nấm lớn tràn ngập khói đen bốc lên cao khiến khói bụi bay mù mịch...

Còn khiến cả Hàn Thiên Lam đang đứng trên một ngọn đồi phía xa quan sát ghen ghét vô cùng.

Về cơ bản năng lực Phong Tiễn của Hàn Thiên Lam và Địa Nhiệt Hồ Điệp của Liễu Mộng Điệp khá giống nhau.

Cả hai đều lợi dụng môi trường bên ngoài tạo ra những vật thể có tính công kích, chỉ là tuy có ưu khuyết riêng những rõ ràng Phong Tiễn có nhiều hạn chế hơn rất nhiều, khiến chủ nhân của nó ganh tị không thôi...

Ngược lại, Trần Lâm đang đứng bên cạnh lại lắc đầu thở dài nói.

- Chuẩn bị chiến đấu, thi triều kia xem ra có thứ dữ rồi...

Bên trên bức tường thành...

Liễu Mộng Điệp phát huy hết khả năng quần công bá đạo của mình, không ngừng tạo ra vô số con bướm trắng không khá gì những quả bom có cánh không ngừng oanh tạc thi triều bên dưới...

Cùng với sự hỗ trợ của đại quân không ngừng xạ kích, hàng trăm thây ma không bị nổ tan xác cũng bị bắn lỗ đầu nằm ngỗn ngang trên mắt đất, thi triều khổng lồ bị chăn đứng dưới chân bức tường thành.

Tuy nhiên, dễ ăn như vậy thì Ngô Bình lẫn Liễu Mộng Điệp đã không phải lo lắng như vậy khi nhóm người Trần Lâm bỏ đi.

Ầm...!ầm...!ầm...

Từng tiếng động lớn như ai đó đang đóng cọc không ngừng vang lên...

Mặt đất cũng run lên nhè nhẹ cảnh báo một kẻ cực kỳ nguy hiểm đang tiến đến...

Đứng trên tường thành cao, Liễu Mộng Điệp hiển nhiên cảm nhận được điều bất thường đưa mắt nhìn xa...

Tuy nhiên khi thấy được khung cảnh phía xa, đồng tử của nữ nhân không sợ trời, không sợ đất, gõ đầu huyết tổ như Liễu Mộng Điệp cũng không nhịn được co rút lại hoảng sợ...

Phía xa, một bóng dáng cực kỳ to lớn đang đạp lên thi triều chầm chậm tiến đến bức tượng thành...

Nó hiển nhiên là một con thây ma, nhưng khác với những con thây ma thông thường hay bất kỳ con thây ma nào mà Liễu Mộng Điệp đã từng gặp.

Kích thước của nó cực kỳ to lớn, phải cỡ khoảng 3-4 mét to lớn hơn bất kỳ con thây ma nào khác gần đó, cơ thể vô cùng lực lưỡng được bao phủ bởi một lớp giáp màu tím sẫm đặc trưng của thây ma cao cấp như giáp xác thằn lằn tràn đầy gai nhọn trông tựa như một ma thú chứ không phải một con thây ma...

Chầm chậm đến gần bức thành, con thây ma siêu to khổng lồ không hề vội vàng lao đến mà chỉ đứng từ xa lẳng lặng quan sát đại quân đang không ngừng càn quét thi triều đang lao đến...

Với uy quyền của một con thây ma cấp bậc lĩnh chủ, con thây ma siêu to khổng lồ hoàn toàn có thể gầm lên một tiếng bức ép thi triều rút lui mặc kệ đám nhân loại kia, chỉ là nó lại không muốn làm như vậy...

Gàooo...

Gầm lên một tiếng khiến thi triều sôi trào như ăn phải thuốc kí©h thí©ɧ, con thây ma siêu to khổng lồ cúi ngươi nhấc một hòn đá tảng to lớn dưới đất lên rồi gồng người ném mạnh hòn đá về phía bức tường thành..

- Ngô Bình...!mau tới giúp ra một tay...

Trông thấy hòn đá không khác gì một thiên thạch đang bay đến bức tường thành, Liễu Mộng Điệp không nhìn được hoảng sợ hét lên rồi lập tức triệu hồi ra hàng trăm con bướm trắng...

Dưới sự thôi động của Liễu Mộng Điệp, hàng trăm con bướm trắng như những viên đạn pháo phá không lao đến viên thiên thạch đang lao đến kia rồi phát nổ...

Đùng...!đùng...!đùng...

Liên tiếp những tiếng nổ không ngừng vang lên...

Hòn đá to lớn bị trăm con bướm trắng của Liễu Mộng Điệp nổ cho tan nát rơi xuống đất khiến không ít quân nhân xui xẻo bị thương.

Tuy nhiên, lúc này lại không ai để ý đến chút vết thương u đầu bẻ trán kia, chỉ hoảng sợ nhìn còn thây ma siêu to khổng lồ đang chơi ném tạ phía xa...

Đại quân chọn phục kích thi triều ở vị trí này, chính là muốn lợi dụng địa hình đồi núi hiểm trở ngăn chặn thi triều như một rào chắn thiên nhiên.

Tuy nhiên, họ lại không tính đến chuyện nơi đây có rất nhiều đá tảng to lớn và cũng không tính đến chuyện thi triều tồn tạo một thây ma có thể nhẹ nhàng nhấc những hòn đá kia lên dùng làm vũ khí tấn công đại quân...

Liễu Mộng Điệp có thể phá nát một hòn đá, hai hòn đá, nhưng ở đây không phải chỉ có một hai hòn đá như vậy, mà nàng lại không thể phá hủy tất cả...

Khi hàng trăm con bướm trắng của Liễu Mộng Điệp vừa phá nát một hòn đá lớn đang bay đến, thì một viên đá khác đã lao đến trước mặt nàng...

Quả bất ngờ Liễu Mộng Điệp chỉ có thể cắn răng cấp tốc lui ra sau né tránh bỏ lại bức tường thành dưới chân.

May thay Ngô Bình đã vung quyền đánh bay con thây ma tay to rồi tung người lao đến.

Hoàng kim chiến khí điên cuồng tỏa ra từ người Ngô Bình như một cột khói hoàng kim khiến lão như một thánh chiến thần vung quyền đánh bay hòn đá to lớn đang bay đến...

Tuy nhiên chiến thần không phải vạn năng...

Lợi dụng lúc Ngô Bình cứu nguy cho Liễu Mộng Điệp, con thây ma siêu to khổng lồ bất ngờ lao đến bức tường thành...

Với kích thước cơ thể không thu kép bao nhiêu với bức tường thành, con thây ma to lớn không chút khó khăn hút đổ một mảnh tường thành mà đại quan đã cất công xây dựng, còn gϊếŧ chết không ít quân nhân đang cố thủ trên đó...

Tường thành phòng thủ bị đổ sập, thế mạnh của nhân loại cũng sụp đổ theo, thi triều khổng lồ bất chấp mưa đạn đang trút xuống điên cuồng lao đến muốn tràn vào trong.

- Đội hỏa pháo không cần lưu thủ, bằng mọi cách ngăn cản thi triều.

Nhận thấy đại thế đã mất, đại quân có quy cơ toàn diệt, Ngô Bình cũng không thể nào đắng đo tiếc rẻ nữa ra lệnh sử dụng đến hàng nóng...

Dưới mệnh lệch của Ngô Bình, đội hỏa pháo trên đỉnh ngọn đồi đồng loạt khai hỏa, hàng chục quả cầu lửa bay ra trút xuống thi triều rồi phát nổ trực tiếp xóa sổ bất kỳ thây ma nào dám đến gần tường thành.

Tuy nhiên thây ma không biết sợ, bất chấp mưa bom bảo đạn đúng nghĩa, thi triều vẫn điên cuồng lao đến khẽ nứt của tường thành.

May thay những viên đạn pháo không ngừng trút xuống kia đã giải quyết lượng lớn thây ma lao đến, Liễu Mộng Điệp cùng hàng nghìn quân nhân mới có cơ hội lấy hơi quay lại cố thủ mảnh tường đổ mà con thây ma khổng lồ đã tạo ra.

Từng con bướm trắng uốn lượn cùng những viên đạn đen tuyền không ngừng bay múa lao đến thi triều đang cố tiếp cận bức tưởng đổ...

Những chiếc xe tăng cũng không thể lưu thủ nữa bỏ qua những con cự lực thây ma mà nhắm đến thi triều đang ầm ầm kéo đến.

Bất chợt đùng một tiếng...

Một chiếc xe tăng trực tiếp bị đánh nát.

Con thây ma tay to không có ai áp chế ngược lại không bỏ chạy mà quay lại phá hủy những chiếc xe tăng của nhân loại, trước sức mạnh của nó những chiếc xe tăng không chút khả năng trống trả bị phá hủy.

Thấy thế, Ngô Bình cắn răng muốn lao đến giải quyết con thây ma vừa tay to, vừa phiền phức kia.

Tuy nhiên, một bóng đen to lớn đã lao đến khiến Ngô Bình hoảng sợ lui ra xa.

Liếc nhìn Ngô Bình, con thây ma khổng lồ biết rõ lão là người mạnh nhất ở đây nhếch mép cười lên nghe vô cùng rợn người rồi không chút kiêng kỵ lao đến nhằm vào Ngô Bình...

Thấy thế Ngô Bình cũng gầm lên giận dữ lao đến đôi đầu cùng con thây ma khổng lồ.

Kế hoạch vô cũng tốt đẹp của lão cũng bị chính con thây ma khổng lồ này đánh sập, một con thây ma với sức mạnh tuyệt đối đã thay đổi cả cục diện thế cờ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 279: Gặp lại thây ma Liêm đao
Hoàng kim chiến khí điên cuồng tỏa ra không ngừng tăng phúc cho Ngô Bình, khiến chiến lực của lão tăng lên đáng kể không ngừng múa côn đánh về phía con thây ma không lồ!

Tuy nhiên, con thây ma siêu to khổng lồ không chỉ có về bề ngoài.

Trước thế công như vũ bão của Ngô Bình, con thây ma khổng lồ không chút hoảng sợ vung quyền đánh trả, hai bên không ngừng dây dưa người tiến kẻ lui tạm thời khó phân thắng bại!

Bên kia không có Ngô Bình kìm chân, con thây ma tay to mặc sức tung hoành không ngừng nhằm đến những chiếc xe tăng của nhân loại, thứ dù có uy lực cực lớn nhưng lại không đủ linh hoạt để chơi với nó!

May thây đại quân không phải không có người chơi cao cấp khác chơi với nó!

Khi con thây ma tay to vừa né tránh những viên đạn đang bay đến, thì một đạo lôi kiếm đã chém đến nhằm ngay đầu nó.

Tuy nhiên con thây ma tay to không hề chậm chạp, trước khi thanh lôi kiếm kia kịp chém trúng, nó đã nhanh chân lui về sau né tránh.

Để con mồi chạy thoát, Lôi Hồng dĩ nhiên là vô cùng tức giận vội vàng lao đến đuổi theo con thây ma tay to.

Tuy nhiên, Lôi Hồng đã đánh giá thấp sức mạnh của con thây ma tay to, lúc nãy Lôi Hồng đánh lén mới bức lui được nó, còn đanh trực diện thì chưa chắc!

Lôi kiếm chớp động, Lôi Hồng không chút sợ hãi lao đến, con thây ma tay to cũng không chút kiêng kỵ một vỗ đánh xuống đầu nàng.

Thấy bàn tay to lớn đánh đến, Lôi Hồng biết mình chơi ngu khi đối đầu trực tiếp với con thây ma tay to rõ ràng sở trường sức mạnh vội vàng đưa kiếm lên đỡ!

Keng một tiếng!

Lôi Hồng thành công đỡ được một trảo khủng bố kia của con thây ma tay to, nhưng lực đạo khủng khϊếp của nó vẫn khiến nàng như diều đứt dây bị đánh bay ra xa!

Bất chợt một bóng đen lướt nhanh đến nhẹ nhàng đỡ lấy Lôi Hồng.

Bóng đen kia hiển nhiên là một quân nhân, bộ dạng còn khá trẻ tuổi nhưng địa vị không hề thấp.

Hắn ta không phải ai xa lạ chính là quân nhân Lưu Cường tâm phúc bên cạnh Ngô Bình, chịu trách nhiệm truyền đạt mệnh lệnh của lão, lúc ba người Yến Nhi phát sinh mâu thuẫn với Lôi Vũ cũng là chính hắn chạy đi thông báo!

Nhẹ nhàng thả Lôi Hồng xuống đất, Lưu Cường như không có chuyện gì cười nói.

- Lôi thiếu tá, người chỉ huy đôi hỗ trợ của người giải quyết những con thây ma cao cấp kia!

- Tên kia để ta!

Nghe thấy thế Lôi Hồng thoáng trầm ngâm rồi liếc nhìn bức tường thành!

Lúc này trên bức tường thành cao, đám cự lực thây ma không bị những chiếc xe tăng áp chế nữa đã đồng loạt nhảy lên tường thành điên cuồng gϊếŧ chóc, với sức mạnh nhục thân gần như không sợ súng đạn, đám quân nhân kia khó lòng làm gì được nó.

Không chỉ thế những con thây ma tốc độ hình cũng đã xuất hiện.

Tuy không được như những con cự lực thây ma có thể không sợ súng đạn, nhưng tốc độ của đám thây ma tốc độ hình này lại quá nhanh, muốn bắn trúng bọn chúng là vô cùng khó, thậm chí xét theo một góc độ nào đó thây ma tốc độ hình còn khó chơi hơn rất nhiều nếu so với những con cự lực thây ma.

Nhưng đáng chết nhất vẫn là thằng em cùng cha khác ông nội kia lại không thấy đâu, rõ ràng đã sợ quá trốn mất rồi.

- Lưu thúc cũng cẩn thận.

Biết rõ tính nghiêm trọng của vấn đền, Lôi Hồng khẽ nói một câu rồi tung người nhảy lên tường thành, thống lĩnh người của mình chém giếc những con cự lực thây ma!

!

Bên kia, Lôi Hồng đã trách lầm Lôi Vũ, hắn ta chưa hề chạy trốn mà vẫn cố thủ trên bức tường phía xa, nguyên nhân dĩ nhiên là do hắn không chạy được!

Bức tường phòng thủ bị đổ sụp một mảnh lớn, thi triều tràn vào như nước lũ!

Lôi Vũ hiển nhiên là muốn chạy, chỉ là xung quanh toàn thây ma Lôi Vũ không có khả năng bỏ chạy trước những con thây ma tốc độ hình kia, nên chỉ có thể ôm lấy cọng rơm cứu mạng của mình, đám người La Thiên.

Lần xuất chinh này La Thiên dẫn theo không ít thuộc hạ, nhưng đám người kia chỉ có thể giải quyết những thây ma tầng thứ phổ thông, khá hơn một tý thì có thể quần công những con thây ma tiến hóa như cự lực thây ma hay tốc độ hình thây ma.

Còn những con thây ma tầng thứ lĩnh chủ mang sức mạnh khủng bổ như con thây ma tay to hay con thây ma khổng lồ thì chỉ có Triệu Hùng và chính bản thân La Thiên chơi được.

Đáng tiếc La Thiên và Triệu Hùng đã thụ thương từ trước, chiến lực giảm mạnh nên chỉ có thể dẫn theo thuộc hạ cố thủ trên bức tường này!

May thay thi triều không xuất hiện thêm thây ma tầng thứ lĩnh chủ nào khác hoặc chúng cũng khinh thường đám người La Thiên nên không thèm ngó đến, nhờ thế nhóm người La Thiên thành công trấn thủ khúc tường thành này.

Hắc đao lượt qua chém bay đầu một con thây ma tốc độ hình đang muốn đánh lén mình!

La Thiên vô cùng hối hận khi đã không dẫn theo Đại Sơn chỉ có thể thở những hơi thở khó nhọc cố sức chống trả những con thây ma tiến hóa không ngừng nhảy lên tường thành.

Tuy nhiên, khi trông thấy Lôi Vũ đang trốn một góc mặc kệ đám thuộc hạ của mình đang chiến đấu và bản thân đang thở như chó cũng vì bảo vệ hắn, La Thiên dù có nịnh bợ Lôi Vũ đến đâu cũng không nhịn được tức giận trong lòng.

Tính ra Lôi Vũ cũng là một người chơi cấp 7 cấp 8 tuy không mạnh mẽ gì nhưng cũng có chiến lực nhất định, giải quyết những con thây ma phổ thông là hoàn toàn có thể!

Tuy nhiên, cấp độ kia lại không phải do Lôi Vũ chiến đấu mà có được!

Thực tế ngay từ đầu Lôi Thành đã bắt thằng con trai độc nhất này ra ngoài chiến đấu luyện cấp, không thể có chuyện để một chỉ huy cấp 0 lãnh đạo đại quân được.

Chỉ là La Thiên đã vì chịu lòng Lôi Vũ mà đi bài, hắn đã bắt một số thây ma cùng hung thú về cho Lôi Vũ gϊếŧ.

Dù sao hệ thống chỉ tính điểm kinh nghiệm cho người gϊếŧ, còn chuyện hội đồng hay bị đánh đến gần chết rồi gϊếŧ thì hệ thống không quản đến.

Nhờ thế Lôi Vũ lên cấp đều đều không chút khó khăn, nhưng thực tế hắn chưa hề trải qua chiến đấu gì cả.

Tự gây nghiệt không thể sống, La Thiên vì xu nịnh đã tạo ra tên phế vật không biết đến mùi máu kia thì còn có thể trách ai!

May thay bà chị của Lôi Vũ lại không như vậy, nhận thấy tường thành đang vô cùng nguy cấp Lôi Hồng lôi quanh chóp động nhảy lên tường thành chém gϊếŧ!

Dưới sự gia nhập của Lôi Hồng tình hình trên bức tường cũng được nàng ôn định lại, hành trăm thợ săn lành nghề tung ra vô số năng lực quỷ dị chém gϊếŧ bất kỳ con thây ma nào đột phá vòng vây, dần dần chiếm lại được bức tường thành.

Dù không ít quân nhân đã tử thương thảm trọng, nhưng bằng vào súng máy hạng nặng cùng những khẩu đại pháo không tiếc hao phí đạn dược trút suốt, thi triều cũng dần dần bị áp chế.

Vô số thây ma bị nổ tan xác bỏ mạng tại chỗ, mặt đất trước cứ địa phòng thủ bị san thành bình địa!

Tuy nhiên, nguy hiểm vẫn chưa qua đi!

Bất chấp đồng bạn đang không ngừng bị bắn chết, thi triều khổng lồ vẫn đi cuồng tràn vào bức tường sụp đổ, kẻ hở mà con thây ma khổng lồ đã tạo ra, cũng là kẻ hở to lớn của tuyến phòng thi này.

Liễu Mộng Điệp đứng mũi chịu sào không ngừng tạo ra những con bướm trắng lao đến thi triều ngăn cản chúng tràn vào bên trong!

Tuy nhiên sức người có hạng, năng lực của Liễu Mộng Điệp trên cơ bản có thể vô hạn sử dụng nhưng bản thân nàng lại không!

Dần dần dưới sự tiêu hao không ngừng tinh thần lực, trên trán của Liễu Mộng Điệp cũng đã lắm tắm những giọt mồ hôi, hơi thở cũng trở nên đứt quản.

May thay khi Liễu Mộng Điệp sắp không trụ được nữa thì liên tiếp những tiếng nổ lớn vang lên!

Đôi xe tăng không bị con thây ma tay to đuổi chạy nữa cấp tốc chạy đến rồi xếp thành một hàng dài sau bức tường đổ sụp không ngừng oanh tạc vào thi triều đang muốn tràn vào.

Trước sức mạnh của đạn xe tăng có thể bắn chết cả những con cự lực thây ma, thi triều chết như ngả rạ bị chặn đứng bên ngoài bức tường!

Trông thấy tình hình cũng dẫn ổn định trở lại, những con thây ma cao cấp đột phá vòng phòng thủ cũng đang bị trấn áp.

Liễu Mộng Điệp rốt cuộc cũng thở ra một hơi dựa lưng vào chiếc xe tăng phía sau, trận chiến này thực sự quá sức với một quan văn như nàng.

- Tên khốn kiếp kia sao còn chưa xuất hiện!

- Không lẽ chạy luôn thật rồi.

- Nhóc con chết tiệc, để lão nương bắt được thì đừng trách ta vô tình!

Thở ra những hơi khó nhọc, Liễu Mộng Điệp không khỏi nghiến răng nghiến lợi thầm mắng tên nào đó.

Tuy nhiên quả báo lập tức đến với những kẻ chửi rủa sau lưng người khác!

Từ trong thi triều đang không ngừng tràn vào khoảng tường đổ sập, một bóng đen bắng tốc độ kinh khủng lao nhanh ra nhắm đến Liễu Mộng Điệp.

Cảm nhận được tiếng xé gió ngay bên tai, Liễu Mộng Điệp khoảng giật mình hoảng sợ nhanh chóng lui về phía sau.

Tuy nhiên, tốc độ của bóng đen kia vô cùng nhanh lại tấn công bất ngời, Liễu Mộng Điệp dù đã ứng phó nhanh không kém nhưng vẫn bị bóng đen kia lướt qua chém trúng một bên vai!

Chiếc xe tăng sau lưng nàng cũng chịu chung số phận nhưng nặng nề hơn bị chém làm đôi, may thay quân nhân bên trong không bị chém trúng lập tức bò ra hoảng sợ mình bóng đen kia.

Bóng đen bất ngờ lao đến kia hiển nhiên là một con thây ma, toàn thân màu tím sẫm gầy tong teo như que củi cùng với hai cánh tay biến dạng như hai thanh đao thể hiện rõ nó là một con thây ma cao cấp thuộc tầng thứ lĩnh chủ.

Tuy nhiên lĩnh chủ cũng có this có that, thây ma liêm đao một loại hình thây ma thuộc tầng thứ lĩnh chủ sở hữu chiến lực khá cao, tốc độ lại cực nhanh do tiến hóa lên từ thây ma tốc độ hình, tuy nhiên trong giới lĩnh chủ nó lại là thứ phèn nhất khi gần như thi triều nào cũng có vài con làm chân sai vặt!

Dĩ nhiên dù phèn nhất trong giới lĩnh chủ, nhưng thây ma liêm đao cũng không phải thứ dể chơi, con thây ma liêm đao kia thành công xuất thủ bất ngờ chém bị thương Liễu Mộng Điệp đã chứng minh sở trường ám sát trời sinh của nó.

Huống chi con thây ma liêm đao kia cũng không bình thường.

Nó chính là anh bạn thây ma đã bị huyết tộc đuổi chạy đến đây, có thể nói là thân kinh bách chiến, đạp lên vô số máu thịt mới đến được đây, chiến lực nhất là lực chạy không hề tầm thường.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top