Lượt xem của khách bị giới hạn

[Huyền huyễn] Lãnh Địa Huyết Tộc - Bạch Vô Thường

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Huyền huyễn] Lãnh Địa Huyết Tộc - Bạch Vô Thường

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 290: Thây ma đột biến
Bên kia, vừa mới ổn định được cơ thể sau cú va chạm!

Con thây ma khổng lồ đã thấy đồng bàn bị Trần Lâm gϊếŧ chết, không nhịn được tức giận phát điên lao đến muốn trả thù cho con thây ma tí hon.

Tuy nhiên, dù không phải thước đo chính xác nhưng Trần Lâm vẫn là kẻ đứng top 7 sever hàng thật giá thật.

Khi thấy con thây ma khổng lồ lao đến, Trần Lâm lập tức phát huy giá trị siêu việt của một kẻ top 7, không chút xấu hổ lấy trang bị ra đè!

Huyết hỏa bùng cháy tựa như một sinh vật sống uống lượn quanh người Trần Lâm rồi phá không lao đến con thây ma khổng lồ.

Cảm nhận được nhiệt lượng khủng bố đang đánh đến!

Con thây ma khổng lồ ngược lại vô cùng tự tin vào khả năng phòng thủ của bản thân, chơi ngu lấy số vùng quyền đánh vào huyết hỏa.

Tưởng chừng như huyết hỏa nhỏ bé sẽ bị một quyền to lớn của con thây ma khổng lồ đánh tan, thì sức mạnh của một trang bị đỏ phát huy thể hiện giả trị của bản thân.

Đùng một tiếng!

Ánh lửa bùng cháy, huyết hỏa chạm vào cánh tay khổng lồ của thây ma Cự Phách trực tiếp thiêu cháy nó khiến con thây ma gầm lên một tiếng đau đớn.

Trước sức mạnh tuyệt đối của một trang bị đỏ, nhục thể không có khả năng chống lại, đó cũng là nguyên nhân Trần Lâm dám tự tin chơi với bất kỳ tên full tăng nào.

Tuy nhiên rất may cho Cự Phách thây ma, Bỉ Ngạn Huyết Hoả thật sự quá nhỏ so với hình thể của nó, lại không phải Hắc Hoả của mỹ phụ Huỳnh Dao có tính cắn nuốt vô cùng mạnh.

Thế nên dù cự kỳ bá đạo, nhưng huyết hỏa chỉ đốt cháy một mảnh da thịt khá lớn trên cánh tay của thây ma Cự Phách mà thôi, chưa nguy hiểm đến tính mạnh.

Nhưng nhiêu đó thôi cũng khiến con thây ma khổng lồ vô vùng khiên kỵ trước ngọn lửa đỏ đang bay lượn kia, đừng quên thế mạnh của nó là phòng thủ vậy mà gần như không có khả năng phản kháng trước huyết hỏa.

Bất chợt, một bóng đen quỷ dị xé gió lướt đến bất ngờ tập kích Trần Lâm, với tốc độ vô cùng nhanh bóng đen kia dễ dàng né tránh huyết hoá đang bảo bộ rồi lao đến vung lên cánh tay sắc nhọn chém tới.

Tuy nhiên, thứ mà nó chém trúng chỉ là một làn khói xanh mờ ảo, còn Trần Lâm đã sớm đứng sau lưng bóng đen kia vung lên Tà Nguyệt đao chém xuống!

Từ kẻ tập kích biến thành con mồi!

Bóng đen kia không ai khác chính là con thây ma lưng gù muốn lợi dụng tốc độ cao của bản thân vượt qua huyết hỏa có phần chậm chạp mà đánh lén Trần Lâm.

Chỉ là nó không thể ngờ được Trần Lâm lại có tuyệt chiêu né tránh quỷ dị đến vậy, khiến nó từ thợ săn biến thành con mồi.

Cảm nhận được ánh đao sắt bét đang chém xuống.

Con thây ma lưng gù đã bị chính thanh đao kia chém cụt một tay, nên biết rõ độ sắc bén bá đạo của thanh hắc đao kia, không dám đối cứng cấp tốc nhảy tới cố gắng né tránh ánh đao sắt lẹm đang chém sau lưng mình.

Tuy nhiên, Tà Nguyệt đao không chỉ sắc bén mà còn cực nhanh.

Trước khi con thây ma lưng gù kịp bỏ chạy ánh đao đen xanh đã lướt qua chém một nhát dài lên lưng nó, để lại một đường dài không ngừng phun ra chất dịch mủ màu tím!

Ôm lấy thương thế từ một đao kia lẫn cánh tay bị chém cụt, con thây ma lưng gù cấp tộc nhảy đến bên cạnh con thây ma khổng lồ, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn Trần Lâm!

Không ngờ hai chúng nó liên thủ lại không làm gì được Trần Lâm, còn ăn không ít quả đẳng.

Đủ để thấy được chênh lệch đôi bên là rất lớn.

Ngược lại, Trần Lâm cũng khẽ nhíu mày liếc nhìn hai con thây ma cao cấp còn lại rồi nhìn thi triều đang kéo đến.

Trên cơ bản Trần Lâm không ngán hai con thây ma thống lĩnh kia, nhưng lại có chút không muốn đánh với thi triều.

Dù đã bị đại quân tiêu diệt hơn nửa, nhưng cái thi triều kia vẫn là quá lớn để một người có thể diệt hết, dù Trần Lâm không sợ nhưng gϊếŧ hết đám này chắc đến sáng.

Nhà bao việc, Trần Lâm lại không rãnh diệt hết thi triều này thay nhân loại, thế nên huyết tổ đại nhân bắt đầu có ý định rút lui.

Dù sao thứ cần lấy đã lấy được, người yêu hòa bình như Trần Lâm không muốn có chiến tranh đau thương làm gì, nhất là nó lại không đem đến lợi ích gì thì quyết không đánh.

Thế là Trần Lâm chỉ khẽ mỉm cười rồi đưa lên ngón giữa cười nói.

- Good bye, have a good night!

Nói xong Trần Lâm nhẹ nhàng hoá thành một làn khói bay đi.

Con thây ma khổng lồ cũng nhận thấy ý định “đánh xong chạy” của Trần Lâm cấp tốc lao đến, cánh tay vung quyền nện xuống muốn ngăn cản Trần Lâm.

Chỉ là thứ mà con thây ma khổng lồ đánh trúng là mặt đất bình yên, khiến mặt đất xui xẻo vỡ nát khói bụi bay lên mù mịt, còn Trần Lâm đã sớm không thấy bóng dáng!

Gàooo!

Bị kẻ gian cướp đồ còn gϊếŧ luôn người của mình, con thây ma khổng lồ tức giận gầm lên một tiếng vạng vọng nhưng đầy bất lực.

Còn con thây ma lưng gù chỉ biết lắc đầu thở dài.

Thế gian này là vậy, mạnh được yếu thua.

Ngay từ đầu qua một phen giao phong nhẹ, con thây ma lưng gù đã nhận thấy chênh lệch to lớn giữa đôi bên!

Trần Lâm không phải tồn tại mà thi đàn chạy nạn này có thể đυ.ng đến, thậm chỉ Trần Lâm cứ thế bỏ đi mới là điều tuyệt vời nhất cho cái thi đàn này.

Chỉ tội cho con thây ma phổ thông được chọn kia, suýt chút nữa đã có cơ hội đổi đời nhưng lại thua ở phút 90, bất lực và oán hận không kém gì con thây ma khổng lồ, nhưng chỉ có thể tức giận nhìn ánh chiều tà phía chân trời!

!

Lướt nhanh trên đồng cỏ xanh bát ngát lúc này đã bị ánh hoàng hôn nhuộm đỏ.

Trần Lâm tiểu nhân đắc ý liếc nhìn thi triều phía xa rồi dậm mạnh xuống đất phát động Quỷ Ảnh Độn Thuật hoá thành một làn khói phá không lao đi như tên bay.

Mục tiêu hiển nhiên là hội hợp cùng đám người Yến Nhi trước rồi mới theo đại quân về Vũng Hải!

Dù sao hai người Hàn Thiên Lam và Phó Mỵ Nương với cặp sừng lộ liễu trên đầu không thể theo về được, phải sắp xếp cho họ tạm ở lại thành phố Thanh Thủy chờ đợi.

Ngoài ra, cũng cần nghiêm cứu một chút với chiến lợi phẩm vừa “nhặt” được trước khi trở về.

Rõ ràng con thây ma lưng gù kia rất vội trong chuyện chọn người kết thừa viên tinh thể màu tím kia, xem ra thứ kia không thể để lâu được!

Bất chợt, như cảm nhận được gì đó Trần Lâm khẽ nhíu mày nhảy xuống một bãi đất trống rồi nhanh chóng lấy ra viên tinh thể kia.

Đúng như Trần Lâm dự đoán, viên tinh thể mà tím kia bắt đầu xuất hiện những vết rạn nứt nhỏ!

Rõ ràng viên tinh thể màu tím kia cũng giống một dị thực vật sẽ biến mất nếu không ai phục dụng trong một khoảng thời gian nhất định.

Chỉ là Trần Lâm đã dùng Quỷ nhãn xem xét viên tinh thể màu tím kia, nó gọi là Kết Linh Thi Thánh.

Nguồn gốc của nó thì Trần Lâm không rõ lắm, nhưng có thể chắc chắn nó chỉ có tác dung với thây ma, chủng tộc khác ăn phải sẽ biến thành thây ma!

Trần Lâm không có ý định đổi chủng tộc nên chỉ có thể bất lực thở dài.

- Biết thế đã bắt một con thây ma theo rồi.

Nhìn những vết nứt đang ngày một lớn dần, Trần Lâm đến của ăn cắp cũng tiếc hối hận thở dài nói.

Bất chợt Trần Lâm lại cảm thấy chân mình nhột nhột!

Nhưng khi hình xuống, Trần Lâm lại không nhịn được trợn mắt há mồm.

Ngay bên cạnh chân Trần Lâm là một cái hố nhỏ do con Cự Ngưu nào đó dậm mà ra, cỏ mộc khá cao nên Trần Lâm không mấy để ý.

Chỉ là bên trong cái hố kia, một cái đầu nhỏ lại vươn ra cố cắn vào chân Trần Lâm trong vô vọng, nó là một con thây ma nhưng lại là một con thây ma thân quen.

Như một sự trêu đùa của tạo hoá, cô bé thây ma mà Trần Lâm đã ném đi lúc nãy không bị ngã chết mà lại xui xẻo rơi xuống cái hố này, đúng là thây ma chuyên lọt hố.

Tuy nhiên, cũng chính vì như thế cô bé thây ma kia đã gặp lại Trần Lâm và không biết sợ chết là gì tiếp tục cắn vào chân Trần Lâm.

May thay lúc này Trần Lâm đúng lúc đang cần một con thây ma thể thí nghiệm và cô bé thây ma này hoàn toàn đạt yêu cầu.

Không chút khách khí một lần nữa nắm lấy đầu cô bé thây ma kéo lên khỏi cái hố.

Trần Lâm mỉm cười đê tiện không khác gì một tên ấu da^ʍ nói.

- Xem như tổ tiên của ngươi hiển linh đúng lúc!

Nói xong Trần Lâm mỉm cười đưa qua đưa lại viên tinh thể màu tím trước mặt cô bé thây ma.

Bị viên tinh thể màu tím kí©h thí©ɧ, cô bé thây ma như phát điên không ngừng chồm người tới trước há miệng muốn cắn lấy viên tinh thể kia.

Nhận thấy viên tinh thể kia không thể trụ lâu hơn được nữa, Trần Lâm cũng không còn cách nào khác dùng cô bé thây ma làm vật thí nghiêm, nhanh chóng nhét viên tinh thể vào miệng nàng.

Ngay lập tức cô bé thây ma kia nuốt viên tinh thể xuống bụng rồi không có chuyện gì xảy ra!

Cứ thế một phút trôi qua, rồi hai phút, ba phút! vẫn không có động tĩnh gì!

May thay, ngay khi Trần Lâm có xúc động muốn mổ bụng cô bé thây ma kia thì dị biến phát sinh.

Cơ thể của cô bé thây ma đột nhiên nổi lên chằng chịt những đường gân màu tím trông vô cùng dọa người, nhưng Trần Lâm vẫn có thể trông thấy chúng có một quỷ đạo quỷ dị nào đó tập trung về cánh tay phải của cô bé thây ma.

Cả cơ thể của cô bé thây ma đột nhiên run lên bần bật, những đường gân tựa nha đang bơm gì đó phình to ra rồi chảy về cánh tay.

Dần dần cánh tay phải kia của cô bé thây ma cũng bắt đầu biến dạng, rõ ràng là theo hướng phát triển của chủ nhân góc của viên tinh thể mà tím kia, con thây ma tay to.

May thay cánh tay của cô bé tuy đang phát sinh biến dị, nhưng lại không phải biến thành một cánh tay to lớn mất cân đối như con thây ma tay to, mà lại phát triển móng vuốt.

Từ trên năm đầu ngón tay bộ móng bắt đầy dài ra bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, đến khi khoảng 13-14cm thì dừng lại, rồi bắt đầy phát triển theo hướng trở nên dầy lên, dần dần biến dạng ngược lại cả cánh tay.

Chẳng mấy chốc cánh tay của cô bé thây ma đã trở thành một lợi trảo vô cùng quỷ dị.

Cả cánh tay từ vai trở xuống hoàn toàn chuyển thành màu tím sẫm, tuy mảnh mai nhưng lại vô cùng rằn chắc tựa như một cánh tay cưng thiết màu tím, nhất là năm đầu ngón tay tựa như năm vuốt sắt có thể mơ hồ thấy được những tia sáng phản chiếu tự như kim loại!

Ngược lại, ngoài trừ cánh tay biến dạng và những sợi gân màu tím còn sót lại trên làn da trắng bệch, thì cô bé thây ma về cơ bản không hề có biến hoá gì nhiều, vẫn là một con thây ma phổ thông không hơn không kém, cấp độ vẫn chỉ là cấp độ 2, thậm chỉ những vết thương trên cơ thể vẫn còn tồn tại.

Chỉ có ánh mắt là có đôi chút khác biệt, không còn đυ.c ngầu đờ đẫn như trước!

Nhìn cô bé thây ma sau khi “cắn thuốc” mà chỉ biến hoá được cánh tay, Trần Lâm không nhịn được bĩu môi thương thường nói.

- Tưởng như thế nào hoá ra chỉ có biến hoá chút xíu!

- Làm tốn công lão tử.

Bất chợt khí Trần Lâm còn đang bĩu môi khinh thường độ “phèn chua” của viên tinh thế màu tím mà đám thây ma xem như báo vật kia.

Thì cô bé thây ma bất ngờ tập kích Trần Lâm, chỉ là không khác gì lúc chưa “cắn thuốc” cô bé thây ma chỉ biết làm theo bản năng vươn tay muốn cào vào người Trần Lâm.

Thấy thế Trần Lâm cũng mặc kệ con gà cấp 2 kia muốn là gì thì làm.

Tuy nhiên Trần Lâm đã sai, một trảo kia không ngờ nhè nhàng không chút trở ngại cào một đường dài trên vai Trần Lâm để lại năm đường dài, máu tươi khẽ rĩ ra ước đỏ cả một góc áo.

Trần Lâm cũng ngơ ngác nhìn vết máu trên vai rồi nhìn lại cô bé thây ma.

- Cái what the heo gì vậy!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 291: Một cái huyết tộc rất là lạ
Cảm thấy vai rát rát!

Trần Lâm không nhịn được ngỡ ngàng, ngơ ngác, nhìn xuống một bên vai đang không ngừng chảy máu của mình rồi nhìn lại cô bé thây ma, nhất là cánh tay biến dạng như lợi trảo vô cùng quỷ dị kia.

Không thể nào ngờ được, một con thây ma cấp 2 cùi bắp đến độ không thể cùi bắp hơn lại có thể làm bị thương một cường giả hơn cấp 20, mà đến súng ống thông thường đều không làm được.

Rõ ràng không như Trần Lâm nghĩ!

Sự biến hóa khi phục dụng viên tinh thể màu tím kia không phải để chơi hay chỉ để đè đầu cưởi cổ đám thây ma phổ thông, thể hiện mình là một thây ma quý sờ tộc cao cấp, mà còn đem đến chiến lực nhất định!

Bên kia cô bé thây ma sao khi thành công cào một đường dài trên vai Trần Lâm thì không biết thức thời là gì tiếp tục lao đến vung lên lợi trảo tiếp tục cào vào người Trần Lâm!

Tuy nhiên, một quyền đột nhiên đánh tới đã đánh bay cô bé thây ma ra xa, xương cốt gần như vỡ nát nằm dưới đất gầm gừ như con thú hoang bị thương.

Thây ma quý sờ tộc thì thây ma quý sờ tộc, lợi trảo kia đúng là rất lợi hại, nhưng chênh lệch giữa đôi bên vẫn là rất lớn.

Lúc nãy Trần Lâm chỉ là quá khinh thường cô bé thây ma kia để nàng cào vào người, nhưng một con thây ma phổ thông vẫn chưa có tuổi với Trần Lâm.

Thật ra chuyện giống như đám người Phương Tuyết lợi dụng trang bị cam để đánh nhau vượt cấp với thây ma, đúng là vũ khí trong tay các nàng có thể làm kẻ thù bị thương nhưng nếu bị đánh trúng vẫn chết như thường, không thể như Trần Lâm hay Ngô Bình không chút kiêng kỵ solo tay đối với những con thây ma cấp cao, về chất các nàng vẫn chưa đạt nên mới phải lợi dụng vũ khí.

Đáng tiếc cô bé thây ma kia lại không biết lợi dụng lợi trảo vô cùng sắc bén của mình du đấu mà lại lao lên đánh trực diện với Trần Lâm.

Tuy nhiên, nói gì thì nói lợi trảo rõ ràng là có nguồn gốc từ viên tinh thế màu tím kia rất mạnh không thua kém gì trang bị cam, xương sống của Huyết tộc.

Nhờ thế Trần Lâm có một nhận thức đúng đắn hơn về các chủng tộc trong trò chơi này.

- Xem ra mỗi chủng tộc đều có các hack game của riêng mình.

Nhận thấy độ bá đạo mà viên tinh thể màu tím kia có thể mang lại cho thây ma, Trần Lâm không nhịn được nhếch mép cười nói.

Quả thật ngay từ đầu, lão tác đã cài cấm những đặc điểm ưu việt cho mỗi chủng tộc, chỉ là Trần Lâm quá mức xem trọng trang bị cam nên không để ý mà thôi.

Đối với các loại hung thú chính là dị thực vật, thứ đem đến sức mạnh hoặc một năng lực kỳ dị nào đó, nhưng chỉ có riêng hung thú mới sử dụng được!

Còn với thây ma chính là viên tinh thể màu tím huyền bí kia.

Ác hơn là với nhân loại chính là trang bị cam, chỉ đáng tiếc đã bị Huyết tộc hớt tay trên.

Dĩ nhiên, còn với Huyết tộc chính là khả năng “ăn tạp”!

Chỉ đáng tiếc khác với dị thực vật và trang bị cam.

Trần Lâm chỉ biết viên tinh thể kia bên trong người thây ma và đem đến năng lực tương ứng cho thây ma phổ thông khác.

Còn đặc tính cũng như nguồn gốc của nó từ đâu mà có thì Trần Lâm hoàn toàn không có đầu mói!

Tuy nhiên Trần Lâm có thể chắc chắn, nhờ có viên tinh thể kia mà thây ma lại một lần nữa trở lại danh sách “trích huyết” của huyết tổ đại nhân, dĩ nhiên là giữ vai trò đánh nhau!

Nghĩ đến đây, Trần Lâm khẽ nhếch mép mỉm cười liếc nhìn cô bé thây ma đang gầm gừ như con thú hoang bò dưới đất.

Ánh mắt hiện lên một tia thèm khát không khác gì một thằng béo gặp một bé loli đang khỏa thân, nước miếng không nhịn được chảy xuống khóe miệng!

!

Trên một ngọn đồi cao cách nơi đóng quân của đại quân Vũng Hải khá xa!

Bốn người Yến Nhi, Phương Tuyết, Phương Ngân và cả mỹ phụ mủm mỉm Trương Tố Nga đang phân ra bốn phía, cảnh giới cho cái huyết kén vô cùng quỷ dị như một quả tim đang đập thình thịch trên đỉnh ngọn đồi và cả tên thương bệnh binh đanh ngồi ngay bên cạnh.

Chỉ là trước mặt tên thương bệnh binh kia lại là hai thi thể của hai con thây ma, bị chính hắn giải phẫu khiến cho máu thịt bầy nhầy trông vô cùng đáng sợ.

May thay hai người Hàn Thiên Lam và Phó Mỵ Nương đã sớm được đưa về thành phố Thanh Thủy, nếu không sẽ bị không cảnh tượng huyết tinh kia dọa sợ.

Chỉ là trước khung cảnh đó, thương bệnh binh Trần Lâm lại nhíu mày đâm chiêu.

Hai thi thể thây ma trước mặt hiển nhiên là của con thây ma tí hon và con thây ma liêm đao bị đám người Yến Nhi chặn đánh may mắn thay vẫn còn được giữ lại.

Khi hội hợp với đám người Yến Nhi, Trần Lâm đã lập tức “trích huyết” với cô bé thây ma kia rồi nhanh chóng nghiên cứu thi thể hai con thây ma mà mình có được.

Dĩ nhiên mục đích chính vẫn là tìm kiếm viên tinh thể màu tím kia.

Chỉ là sau khi phá tan cơ thể hai con thây ma, Trần Lâm lại không hề phát hiện viên tim thể màu tím nào cả.

- Xem ra không phải con thây ma nào cũng sở hữu viên tinh thể màu tím kia.

Không tìm thấy thứ mình cần, Trần Lâm chỉ có thể bất lực thở dài nhìn về phía cái huyết kén ngay bên cạnh.

Hiển nhiên đều này là hoàn toàn hợp lý!

Tuy không rõ nguồn gốc nhưng không thể có chuyện con thây ma nào cũng sở hữu một viên tinh thể tím được, nếu không với sức mạnh không thua kém gì trong bị cam có thể mang đến, thây ma đã sớm trở thành bá chủ rồi!

Tuy nhiên, người tham lam muốn ăn hết cả thiên hạ như Trần Lâm vẫn không khỏi tiếc nuối thở dài.

Bên dưới sườn đồi.

Bốn người Yến Nhi đang cảnh giới nghe thấy tiếng than ngắn thở dài của Trần Lâm không nhịn được đưa mắt nhìn nhau.

Hôm nay huyết tổ đại nhân rất lạ, tự nhiên lại hứng chí đuổi theo thi triều bỏ mặc đại quân lẫn nhóm người họ.

Khi trở về không chỉ bị thương còn ôm theo một con nữ thây ma, tuy đúng là có loli thật nhưng bộ dạng lại vô cùng gớm ghiếc.

Không ngờ “gu” của huyết tổ đại nhân lại đột nhiên trở nên mặn mòi đến vậy, đến cả thây ma cũng không tha khiến bốn người đang chờ ngạc nhiên không thôi.

Đang nói hơn là sau khi “trích huyết” với con thây ma lolita kia.

Trần Lâm lại bắt họ kiếm về xác của con thây ma liêm đao đã gϊếŧ trước đó rồi lôi ra thêm một cái xác khác ngồi phanh thây chúng ra không khác gì một nhà khoa học điên, giờ lại than ngắn thở dài không khác gì những thành phần trong viên tâm thần!

- Có khi nào đại nhân bị chạm dây nào đó rồi không.

Không nhịn được lo sợ trong lòng, Yến Nhi khẽ thì thầm vào tai Phương Tuyết.

Nghe thấy thế Phương Tuyết khẽ liếc nhìn Trần Lâm đang than trời trách đất trầm giọng nói.

- Quan xác đại nhân cẩn thận! có gì chúng ta chạy trước!

Nói xong Phương Tuyết khẽ kéo em gái mình lại chỉ để lại mỹ phụ mũm mĩm Trương Tố Nga đứng một bên không biết gì.

Rõ ràng nếu Trần Lâm đột nhiên nối lên thú tính sẽ bỏ mỹ phụ này ở lại mà chạy trước!

Dù sao trong một tập thể phải có người hy sinh vì đồng đội.

Bất chợt dị biến đúng là phát sinh, nhưng không phải Trần Lâm mà là cái huyết kén kia bắt đầu nứt ra.

Thấy thế Trần Lâm không khỏi ngạc nhiên, rõ ràng thời gian hoàn thành quá trình biến đổi khi trích huyết của cô bé thấy ma kia nhanh hơn Trần Lâm nghĩ khá nhiều.

Dĩ nhiên là có nguyên nhân của nó!.

Trên cơ bản, quá trình thi biến và trích huyết khá giống nhau.

Thế nên khi Trần Lâm trích huyết với một thây ma phổ thông đang thi biến, thì trích huyết sẽ làm lệch đi quá trinh thi biến kia, đốt cháy được giai đoạn đầu mà lập tức biến đối tượng trở thành một thành viên mới của Huyết tộc, nhưng cũng do quá trình đầu bị đốt cháy kia mà cái thành viên mới này sẽ có đôi chút khác biệt!

Và cô bé thây ma giờ đã trở thành một thành viên mới của Huyết tộc khác biệt hoàn toàn với bất kỳ thành viên nào khác trước đó.

Về cơ bản hình dáng bên ngoài của nàng không có bất kỳ sự khác biệt nào, vẫn là một tiểu nha đầu nhỏ nhắn không ngực không mông làn da trắng bên như xác chết trôi, vẫn là cánh tay biến dạng tựa như lợi trảo, nhìn chung không khác gì một con thây ma.

Nhưng con thây ma này thay vì có màu tím sẫm, lại có màu đỏ huyết!

Cánh tay biến dị như lợi trảo không còn màu tím sẫm đặc trưng của thây ma nữa mà thay vào đó là một cánh tay màu đỏ bầm có lẽ là đặc trưng của huyết tộc.

Trên làn da trắng bệch những đường gân máu màu tím cũng bị thay thế bằng những đường gân màu đỏ như mạch máu mà nếu nhìn kỹ hoàn toàn có thể thấy máu đang chảy bên trong trông vô cùng quỷ dị.

Thậm chí, thứ không liên quan đến màu tím như con ngươi và mái tóc ngắn của nàng cũng biến thành màu đỏ!

Khiến cô bé thây ma đột nhiên đổi stay trắng đỏ trông vô cùng bắt mắt.

Chỉ là khi nhìn vào cánh tay biến dị đã hoá thành màu đỏ của cô bé thây ma, Trần Lâm lại vô thức nhìn xuống cánh tay huyết giáp của mình.

Chỉ có nhân loại khi bị trích huyết mới có huyết giáp, xem ra không phải không có nguyên nhân của nó.

Nhìn con thây ma màu đỏ trước mặt, Trần Lâm không nhịn được mỉm cười vì đã vô tình tìm ra một điều khá thú vị về huyết giáp, rồi xem xét bảng trạng thái của nàng.

Tên: chưa xác định.

Cấp độ: 2

Nghề nghiệp: Huyết tộc trực hệ.

Chủng tộc: Huyết tộc.

Sức mạnh: 6+10+6

Thể lực: 5+6

Tốc độ: 6+6

Tinh thần: “không thể xác định”.

Năng lực: Huyết trảo.

Năng lực chủng tộc: Hấp huyết.

Kỷ năng: không.

Trang bị: không

Nhìn vào bảng thông tin trước mặt, Trần Lâm không nhịn được khóe miệng co giật.

Nhìn chung các chỉ số góc của cô bé đều không hề tốt, dù sao khi còn là nhân loại cô bé cũng chỉ là một tiểu nha đầu không hơn không kém, muốn có một thể trạng tốt là rất khó.

Nhưng năng lực chủng tộc của nàng lại phản ánh đúng bản chất của chi thứ mới này của Huyết tộc.

Mặc dù đều chung là Huyết tộc, nhưng trên cơ bản Huyết tộc trước kia có ba nhóm chi thứ dưới trướng huyết tổ, đại diện bới không ai khác chính là tam đại nữ vương!

Đầu tiên là chi thực vật đại diện chính là Huyết Linh và Yêu Cơ, thứ hai là chi hung thú đại diện là Thanh Vân và team hung thú, thứ ba là chỉ nhân loại cũng chính là đám người Minh Nguyệt, Hồng Ánh!

Và giờ là Huyết tộc có thêm một chi thứ mới, chi thứ của thây ma đại hiện tạm thời chỉ có mình cô bé thây ma màu đỏ này, một chi thứ không hề giống ai từ ngoại hình đến bảng thông tin.

Đầu tiên là 10 điểm sức mạnh khi không lại có kia, rõ ràng là do cánh tay biến dị mang đến.

Nhưng cái tinh thần “không thể xác định” thì Trần Lâm hoàn toàn không thể hiểu nổi.

- Không lẽ là do ngu quá nên không thể xác định được.

Liếc nhìn ánh mắt tuy linh động nhưng có phần ngân ngô của cô bé, Trần Lâm không nhịn được thầm nghĩ.

Tuy nhiên, thứ làm Trần Lâm đau đầu nhất vẫn là năng lực chủng tộc của cô bé Hấp Huyết.

Không cần nghĩ nhiều, cũng không cần nhìn vào bảng phân tích, thì Trần Lâm cũng có thể hiểu được năng lực Hấp Huyết kia có công dùng gì.

Nhưng như thế thì không phải những gì Lôi Thành nói đến đã cmn thành sự thật rồi sao.

Huyết tộc, chủng tộc hấp huyết!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 292: Huyết nhuộn trên không - Huyết thiên
Liếc nhìn cô bé thây ma màu trắng đỏ giờ đã thành một thành viên mới của Huyết tộc, còn đại diện cho một chi thứ mới của Huyết tộc.

Trần Lâm quyết tâm dẹp chuyện Hấp Huyết gì đó qua một bên, dù sao Huyết tộc cũng tiếng xấu vang xa có hấp huyết chút đỉnh cũng không ăn thu gì.

Còn về vấn đề tinh thần “không thể xác định” kia, Trần Lâm cũng chỉ đành mặc kệ chờ đợi khi thu thêm một thây ma khác xem sao.

Nếu thây ma tiếp theo vẫn là tinh thần “không thể xác định”, thì đây rất có thể là đặc tính của chi hệ thây ma , giống như huyết giáp một năng lực công thêm của chi thứ nhân loại.

Còn nếu không thì chắc là điểm đặc biệt của cá nhân cô bé.

Tuy nhiên Trần Lâm mạnh dạn suy đoán, cái tinh thần “không thể xác định” kia, là đặc tính của team thây ma.

Nguyên nhân rất đơn giản, nhìn cái mặt ngu không khác gì tượng gỗ của coi bé thây ma màu đỏ là biết.

Rõ ràng khi trở thành một thây ma não bộ sẽ gần như bị reset lại, trí nhớ sẽ bị xóa sạch.

Thế nên khi Trần Lâm trích huyết với một thây ma phổ thông, tuy quá trình trích huyết đã tác động đến quá trình thi biến, nhưng bộ não vốn dĩ đã không khác gì tờ giấy trắng cũng không thể thay đổi được gì mà vẫn được giữ nguyên.

Tuy không quá chính xác, nhưng chỉ số tinh thần chính là đại diện cho trí tuệ cũng như não bộ, một bộ não trắng tinh như tờ giấy thì hiển nhiên là không thể xác định được rồi...

Nhưng cũng chính vì thế mà khi nhìn thấy khuôn mặt ngây ngô của cô bé kia, Trần Lâm lại thấy thương chi thứ mới vừa gia nhập này của huyết tộc, trước mắt phải đặc cho nàng một cái tên trước đã...

Khẽ vỗ vai cô bé thây ma màu đỏ khiến nàng giật mình ngơ ngác, Trần Lâm thoáng trầm ngâm muốn tìm cho cô bé một cái tên thật hay.

- Gọi là Thi...!mà khoang...!Thi phải rồi họ Thi, sao ta lại không nghĩ ra nhỉ...

Cô bé kia có nguồn gốc từ thây ma, nên Trần Lâm muốn lấy Thi làm họ, nhưng khi thắc đến “Thi”, Trần Lâm đột nhiên nhớ đến một vấn đề.

Trần Lâm từng gặp khá nhiều thây ma từ kẻ thù gϊếŧ cha Côn Khôi đến con thây ma khổng lồ Cự Phách, nhưng chỉ có ba con thây ma dùng Thi làm họ, đó là con thây ma tay to Thi Cuồng, Thi Thế Long gặp trong thánh thành và Thi Hoàng...

Thi Cuồng chính là tên đã cung cấp viên tinh thể màu tím kia, còn Thi Hoàng thì khỏi nói, Thi Thế Long thì chắc cũng là đại lão thi đàn ở đông hải, nếu nói cái họ Thi kia của ba tên đó chỉ là trùng hợp Trần Lâm nhất quyết không tin.

Rất có hể họ Thi kia đại diện cho gì đó kiểu như...!hoàng tộc trong giới thi tộc vậy.

Từ đó có thể suy ra nhưng tên kia rất có thể sẽ có tinh thể màu tím trong người.

Trần Lâm chỉ cần nhắm đến những tên “Thi gì đó”...!thì rất có thể sẽ tìm thấy tinh thể màu tím, thứ không khác gì một trang bị cam của thây ma.

Tuy không chắc chắn lắm nhưng rõ ràng là đỡ hơn mò kim đái biển...

Tìm ra được manh mói về viên tinh thể màu tím, Trần Lâm không nhịn được vui mừng ôm lấy cô bé thây ma quay một vòng.

Ngược lại cô bé thây ma màu đỏ không khác gì khúc củi không có động tĩnh gì chỉ ngơ ngác nhìn Trần Lâm.

Thấy thế Trần Lâm sợ mình bị dính phải tội ấu da^ʍ nên vội vàng thả coi bé xuống mỉm cười rồi xoa đầu cô bé, mái tóc đỏ như máu của cô bé khá là khô rát khiến Trần Lâm có xúc động muốn tắm cho nàng những vẫn nhìn xuống được.

- Không thể gọi là Thi được vậy lấy Huyết làm họ đi.

- Ưʍ...!gọi là Huyết Thiên đi...

- Huyết nhuộm thiên không Huyết Thiên.

Thoáng trầm ngâm, Trần Lâm ánh mắt có chút điên cuồng liếc nhìn thiên không cười nói.

Chỉ là cô bé thây ma màu đỏ giờ gọi là Huyết Thiên chỉ ngơ ngác nhìn Trần Lâm không nói câu gì, thấy thế Trần Lâm chỉ bật cười xoa đầu nàng không mấy quan tâm.

Tuy nhiên, Trần Lâm không bao giờ ngờ rằng một câu nói ranh bức cho vui kia, lại tạo ra một ác ma máu nhuộm thiên không thật.

Có thể nói trên đời này những kẻ có tâm hồn như trang giấy trắng mới là đáng sợ nhất, chỉ cần vẽ một cái có thể trở thành thiên thần thánh khiết cứu giúp chúng sinh, nhưng cũng chỉ cần vẽ sai một chút hoàn toàn có thể vẽ thành ác ma địa ngục.

Và câu nói máu nhuộm thiên không kia lại in rõ trên trang giấy trắng của cô bé thây ma đỏ Huyết Thiên.

...

Sáng sớm, ánh bình minh chiếu rọi đại địa báo hiệu một ngày mới đã bắt đầu.

Sau khi đại thắng trước thi triều miếu thành hoàng, đại quân Vũng Hải không vội trở về mà vẫn tiếp tục đóng quân trên ngọn đồi kia nghĩ ngơi dưỡng sức.

Dù sao, sau một ngày chiến đấu các quân nhân cần được nghỉ ngơi dưỡng sức trước khi lên đường trở về.

Huống chi, sau khi thi triều rút lui thì trời cũng đã ngã về tây, đại quân nhân loại chỉ mạnh khi tận dụng được công sự phòng thủ, du đấu ngoài hoang dã đại quân nhân loại không khác gì miếng mồi ngọn cho thây ma và hung thú.

Thế nên việc quyết định ở lại một đêm là hoàn toàn chính xác.

Tuy nhiên trong đêm tối dài đằng đẳng lại có người lo lắng đến độ không ngủ được.

Đứng trên bức tường thành đổ nát quanh ngọn đồi.

Liễu Mộng Điệp ánh mắt nhìn về phương xa không giấu được vẽ lo lắng, nhưng miệng vẫn nghiến răng nghiến lợi nói.

- Nhóc con không biết sống chết kia dám trái lời lão nương, tốt nhất đường trở về nếu không ta cho ngươi đẹp mặt...

- Thằng trẻ trâu cậy mạnh, cầu mong cho thây ma cắn chết ngươi đi...

Đang chỉ huy đại quân tháo dỡ các công sự phòng thủ...

Ngô Bình nghe thấy Liễu Mộng Điệp nói thế không nhịn được bật cười.

Đúng là quan tâm quá lòng tất sẽ loạn, Trần Lâm có thể có được sức mạnh như ngày hôm nay tất nhiên đã trải qua không biết bao nhiêu trận chiến, kinh nghiệm đầy mình như vậy thì không thể nào chết ngu được, một đêm qua không về chỉ đơn giản là thấy trời tối nên trốn đâu đó chưa về được mà thôi...

Liễu Mộng Điệp lo lắng như vậy quả thật có chút dư thừa.

Tuy nhiên, Ngô Bình không ngu mà dây vào Liễu Mộng Điệp lúc này đang không khác gì quả bom động một tí là phát nổ kia, thế nên lão vô cũng khôn ngoan vờ như không nghe thấy gì tiếp tục chỉ huy đại quan dọn dẹp chiến trường.

Nhưng không phải ai cũng nhận thấy điều mà 99,99% người ở đây đều nhận thấy...

Chầm chậm tiếp cận Liễu Mộng Điệp...

Khiến cho Ngô Bình đang chỉ huy đại quân khi thấy tên không biết sống chết kia tiếp cận Liễu Mộng Điệp thì không nhịn được hô một tiết “Đmn” rồi cấp tốc chạy đến, đáng tiếc lão đã đến chậm một bước.

Lôi Vũ người thành công luôn có lối đi riêng, trước ánh mắt ngạc nhiên như người phàm nhìn thấy siêu nhân của toàn bộ quân nhân đứng gần đó tiến đến bên cạnh Liễu Mộng Điệp vô cùng ga lăng cười nói.

- Dì Liễu...!sáng sớm trời lạnh, người khoác tạm áo của ta đi kẽo bị cảm...

Nói xong Lôi Vũ vô cùng ga lăng cỡi áo khoác trên người mình muốn khoác cho Liễu Mộng Điệp.

Chỉ đáng tiếc một con bướm trắng đã đậu trên tay Lôi Vũ còn ngước lên nhìn hắn...

Bùm một tiếng.

Con bướm trắng phát nổ khiến khói bụi bay lên mù mịt.

Lôi Vũ ăn ngay một con Địa Nhiệt Hồ Điệp của Liễu Mộng Điệp, tuy không bị thương nghiêm trọng nhưng quần áo lại rách nát không khác gì ăn mày, đầu tóc cháy đen còn phun ra một ngụm khói trắng ngã bịch xuống đất.

May thay La Thiên đi theo sau đã nhanh tay đỡ lấy Lôi Vũ, nhưng ánh mắt vẫn không giấu nỗi vẽ ngạc nhiên liếc nhìn Liễu Mộng Điệp.

La Thiên tuy biết rõ Lôi Vũ đang chơi ngu lấy số, nhưng hắn tuyệt đối không thể nào ngờ được Liễu Mộng Điệp lại không chút kiêng kỵ xuất thủ với Lôi Vũ thiếu gia của Vũng Hải.

Bên kia toàn trường cũng không khác mấy La Thiên, đều ngơ ngác nhìn Liễu Mộng Điệp đang đứng trên tường thành.

Rõ ràng bất kỳ ai trong chiến đi này đều biết được tại sao Liễu Mộng Điệp lại đứng đó và đang chờ đợi ai, nhưng cũng giống như La Thiên không một ai có thể nghĩ Liễu Mộng Điệp ngươi luôn suy tính thiệt hơn lại ra tay với Lôi Vũ.

Tất cả vô hình chung chứng minh một điều, sự quan tâm của Liễu Mộng Điệp dành cho tên mà nàng đang chờ là rất lớn, lớn đến độ lấn áp cả lý trí.

Liếc nhìn Liễu Mộng Điệp vẫn đứng đó nhìn về nơi xa không chút để ý Lôi Vũ vừa bị mình nổ một phát cho mặt mũi đen thui.

La Thiên không nhịn được đổ mồ hôi hột khẽ liếʍ liếʍ đôi môi khô khóc, trong lòng vô thức xuất hiện ý nghĩ muốn dẹp chuyện đối phó với Trần Lâm qua một bên.

Tuy nhiên, người đang nằm trong lòng La Thiên lại không nghĩ như vậy...

Bị ăn một cú đau điếng, người chưa từng đứt đầu ngón tay Lôi Vũ hiển nhiên là vô cùng tức giận, nhưng khí thấy ánh mắt trông về nơi xa của Liễu Mộng Điệp, Lôi Vũ đã chuyển từ tức giận sang đố kỵ, vô tận đối kỵ...

- Tên nhóc kia chỉ sợ là đã làm mồi cho thây ma rồi, dì Liễu không cần phải tốn công ngóng trông làm gì...

Đẩy La Thiên ra sau, Lôi Vũ không biết sống chết nghiến răng nghiến rợi nói.

Tuy nhiên, đáp lại câu nói của Lôi Vũ lại là một ánh mắt như muốn gϊếŧ người của Liễu Mộng Điệp khiến Lôi Vũ thoáng hoảng sợ lui ra sau, đúng là có tặc tâm nhưng lại không có tặc đảm.

May thay Ngô Bình đã kịp thời tiến đến cười nói.

- Tên nhóc kia mạnh không thua gì ta, làm sao có thể dễ chết như vậy được.

Vừa cười, vừa nói, Ngô Bình vô cùng hào sảng tiến đến vỗ nhẹ lên vai Lôi Vũ rồi kéo về phía sau, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Lôi Vũ lẫn La Thiên.

Tuy nói cho Liễu Mộng Điệp nghe, nhưng ý tử trong lời nói lại nhắm đến Lôi Vũ và La Thiên.

- Trần Lâm mạnh không thua gì ta, nếu các ngươi không muốn chuốc lấy đại phiền phức thì tốt nhất đừng đυ.ng đến hắn.

Hiểu rõ ý tứ của Ngô Bình, La Thiên không khỏi trầm ngân chỉ là hắn có thứ bắt buột phải lấy lại bảo vật của mình...

Ngược lại, Lôi Vũ hiển nhiên không ngốc cũng hiểu được ý tứ của Ngô Bình, chỉ là Lôi Vũ không tin Trần Lâm dám làm gì mình.

- Ta nào có bản lĩnh như Ngô trưởng quan.

Bất chợt một âm thanh lạnh lùng từ phía xa vang lên.

Một bóng đen bằng tốc độ kinh người từ phía xa lao đến rồi không chút trở ngại nhảy lên tường thành.

Nếu là kẻ thù đại quân chắc chắn gặp đại phiền phúc, may thay bóng đen kia không ai khác chính là Trần Lâm, nên hắc chỉ cười hì hì nhìn đám người đang đứng trên tường thành lo lắng.

Liếc nhìn Trần Lâm đang ngồi nhịp giò trên tường thành, Ngô Bình không nhịn được cười mắng.

- Nhóc con suýt tí nữa là ta đã ra tay, bộ ngươi không gây chuyện thì không được sao?

Rõ ràng tốc độ lao đến tường thành của Trần Lâm đã khiến Ngô Bình giật mình muốn lao đến ngăn cả đề phòng tường hợp là kẻ địch, may thay bằng cấp độ của mình Ngô Bình đã kịp thời nhận thấy người đến là Trần Lâm.

Tuy nhiên Trần Lâm chỉ nhếch mép cười không nói gì, ý tứ vô cùng rõ ràng.

- Lão mà ra tay thì chưa biết ai ngã trước đâu.

Bên kia Liễu Mộng Điệp thấy Trần Lâm đã trở về thì cũng thở phào nhẹ nhổm, nhưng mặt ngoài chỉ hừ lạnh một tiếng không nói gì.

Tuy nhiên, khi trông thấy vết cào còn động lại tia máu đỏ tươi dính trên vai áo Trần Lâm, Liễu Mộng Điệp đã không nhịn được lo lắng lạng giọng hỏi.

- Ngươi bị thương?

Nghe thấy Liễu Mộng Điệp nói đến, Trần Lâm cũng nhìn xuống vai mình cười nói.

- Chạm trán một con thây ma khá thú vị, chỉ là bất cẩn bị nó làm bị thương mà thôi.

- Đã xử lý xong rồi, đại tỷ thân ái không cần phải lo cho ta.

Khẽ liếc nhìn vết thương trên vai Trần Lâm, tuy máu đỏ ước một góc áo nhưng qua vết cào vẫn có thể thấy được vết thương bên trong đã lành lại.

Liễu Mộng Điệp mới khẽ gật đầu hài lòng như không có chuyện gì nói.

- Không chết là tốt...

- Mà đám nữ nhân của ngươi đâu rồi.

Thấy Trần Lâm chỉ về một mình, Liễu Mộng Điệp có chút tò mò nhắc đến đám người Yến Nhi.

Dĩ nhiên mục đích của nàng là muốn kết thúc mâu thuẫn trước đó, dù sao thì về tình lẫn về lý nàng không muốn Trần Lâm mâu thuẫn quá gay gắt với Vũng Hải.

Mặc khác đám người Yến Nhi cũng không phải người chơi cấp thấp.

Thêm một người chơi cao cấp là thêm một phần sức mạnh, Liễu Mộng Điệp không muốn vì chút chuyện nhỏ kia ảnh hưởng đến đại cục.

Tuy nhiên, khi nghe thấy Liễu Mộng Điệp hỏi về đám người Yến Nhi, Trần Lâm chỉ khẽ nhếch mép cười nói.

- Đám nha đầu kia sắp đột phá cấp 20 nên muốn tranh thủ cày cấp một chút.

- Có lẽ sẽ gặp lại ngay trên đường đi.

Hiển nhiên Trần Lâm đang nói dối, chuyện đột phá cấp 20 kia nhóm người Yến Nhi đã thành công mỹ mãn khi còn đánh nhau với thi triều.

Trần Lâm nói thế chỉ đơn giản là vì đám người Yến Nhi đang hộ tống tống Trương Tố Nga và cả Huyết Thiên vừa gia nhập về thành phổ Thanh Thủy, nên tạm thời chưa thể có mặt được mà thôi.

Tuy nhiên, khi nghe tin đám người Yến Nhi vẫn sẽ trở lại đại quân, Ngô Bình lại vui mừng khôn xiết cười nói.

- Cậu thật có bản lĩnh có thể khuyên đám nha đầu kia.

- Tính ra chỉ là chuyện nhỏ, ta cũng rất muốn đứng ra giản hoàn đôi bên.

Nhìn chung Ngô Bình vẫn còn vô cùng chấp nhất với Yến Nhi và con chim của nàng.

Thế nên khi nghe thấy Yến Nhi vẫn sẽ theo Trần Lâm về Vũng Hải, Ngô Bình nhận thấy cơ hội vẫn còn làm sao không vui cho được.

Chỉ là lão lại quên mất những đương sự đang có mặt thì chắc chắn không thể nào vui được, nhất là kẻ bị đá xuống xe kia.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 293: Nam nhân may mắn
Thấy hai bên người cười, ta nói vô cùng vui vẻ gần như muốn quên luôn chuyện mình bị bắt là con tin...

Lôi Vũ không khỏi tức giận trầm giọng nói.

- Chuyện nhỏ?

- Đám nữ nhân kia đánh trọng thương người của ta, còn bắt ta làm con tin mà lại là chuyện nhỏ.

- Ngô trưởng quan, ngài thân làm lãnh đạo mà lại có thể xử lý như vậy sao?

Đang có ý định dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện.

Ngô Bình không ngờ tên phá đám Lôi Vũ lại nhảy ra kích động, không nhịn được tức giận trừng mắt liếc nhìn Lôi Vũ muốn hắn câm miệng lại.

Tuy đúng là Lôi Vũ trên cơ bản là người bị hại, nhưng Ngô Bình không có mù...!lão vẫn thấy được trận chiến giữa Trần Lâm và con thây ma khổng lồ.

Tuy nhìn từ bề ngoại đôi bên chiến đấu vô cùng ác liệt, nhưng thực tế Trần Lâm đến cộng lông chân còn chưa mất, đủ để thấy được chiến lực của tên nhóc kia rất mạnh ít nhất phải bằng hoặc nhỉnh hơn bản thân Ngô Bình một chút.

Kẻ mạnh như Trần Lâm, Ngô Bình lấy cái niềm tin gì mà làm cứng với hắn, huống chi đây không phải Vũng Hải, Trần Lâm muốn chạy cả đại quan viễn chinh này ai có khả năng cản được...

Thời đại nào cũng vậy, đôi khi giá trị của bản thân quyết định đúng sai.

Ngày trước cái giá trị đó là tiền bạc và quyền lực, còn hiện tại cũng là cái giá trị đó nhưng đã chuyển thành sức mạnh, thành nắm đấm.

Và với một kẻ có nắm đấm khá to như Trần Lâm, không một ai lại vì chút chuyện nhỏ kia mà đi mâu thuẫn với hắn, đó là sức mạnh bóp nát luật lệ.

Nếu đổi ngược lại là Lôi Thành ở đây, chỉ cần không bị thẳng con này làm cho lú lẫn thì Ngô Bình tin lão ta chắc chắn cũng sẽ chọn cách giải quyết êm đẹp với Trần Lâm trước.

Còn chuyện sau này thì từ từ tính...

Xích được con ngựa hoang như Trần Lâm thì xích, còn không được thì tìm cách đá hắn đến nơi phù hợp với tình khí kia, cuối cùng khi tất cả đều không có hiệu quả thì mới tính đến chuyện âm thầm loại trừ.

Đó là nguyên tắc khi gặp một kẻ khó chơi, không phải muốn gϊếŧ là có thể gϊếŧ được.

Tuy nhiên, Lôi Vũ vẫn chưa đủ chín muồi để hiểu được lý do mà Ngô Bình có phần kiêng kỵ Trần Lâm, chỉ biết lão đang bên vực tên kia nên không nhịn được tức giận trường mắt với Ngô Bình.

Thấy thằng ranh con Lôi Vũ kia không ngời lại “bật lại” mình, Ngô Bình hiển nhiên là tức giận muốn con tên này một trận.

Tuy nhiên, không ngờ được Trần Lâm lại chủ động đứng ra cười nói.

- Lôi thiếu gia chúng ta lại gặp mặt, trông cậu có vẻ xanh xao nhỉ.

Khẽ nhếch mép mỉm cười, Trần Lâm tiến đến tựa như bạn thân lâu năm gặp lại cười nói với Lôi Vũ.

Thấy Trần Lâm mỉm cười thân thiện tiến đến, Lôi Vũ đột nhiên hoảng sợ vô thức lui về phía sau.

Đây có thể xem là bản năng còn sót lại của nhân loại, dù trải qua hàng nghìn năm tiến hoá nên không còn mãnh liệt như hung thú nữa, nhưng sân bên trong bản năng sợ hãi trước nguy hiểm vẫn còn...

Bản năng mách bản cho Lôi Vũ biết, tên đang mỉm cười tựa như tia nắng mùa xuân kia rất nguy hiểm.

Ngược lại, Ngô Bình khi thấy Trần Lâm chủ động tiến đến Lôi Vũ thì sợ võ mật, lập tức quay xe nhanh chóng bước đến đề phòng trường hợp Trần Lâm ra tay với Lôi Vũ.

Tuy nhiên, khi thấy Lôi đại thiếu gia trước mặt không khác gì tên ăn mày...

Trần Lâm chỉ liếʍ liếʍ môi liếc nhìn Liễu Mộng Điệp rồi tựa như bạn thân lâu năm gặp mặt vỗ nhẹ lên vai Lôi Vũ cười nói.

- Lôi thiếu, nhìn ngày có vẻ không được tốt lắm, chú ý giữ gìn sức khỏeeeeeee

Cử chỉ quan tâm, cùng nụ cười ấm áp...

Nhưng ngay sau đó lại là một tiếng “Rắc” giòn tan vang lên...

Khiến những người có mặt đều không nhịn được trợn mắt.

Trước một cái vỗ nhẹ “tình thương mến thương” của Trần Lâm...

Xương vai của Lôi Vũ trực tiếp bị vỗ gãy, phần xương gãy dưới tác dụng của lực đạo mạnh mẽ tiếp tục đâm vào phần thịt bên trên mờ hồ có thể thấy lồi lên dưới lớp da...

- Ahhh vai...!vai của ta...ahhh...

Cơn đau khủng khϊếp từ phần vai lập tức truyền đến khiến Lôi Vũ như heo bị chọc tiết ngã bịch xuống đất ôm lấy bả vai gào thét, nước mắt không nhịn được chảy xuống trên khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu...

La Thiên đứng ngay bên cạnh sau một thoáng bất ngờ, ánh mắt khẽ sáng lên rồi cấp tốc hét lớn.

- Trần Lâm ngươi muốn làm gì Lôi thiếu.

- Ngươi đâu...!hắn muốn tạo phản ám toán Lôi thiếu...

Thuận nước đẩy thuyền, La Thiên hét lên inh ỏi đánh động đến đại quân gần đó...

Hàng nghìn binh sĩ đều hoảng sợ vô thức nắm chặc khẩu súng nhắm về phía Trần Lâm cảnh giác.

Ngô Bình cũng thoáng giật mình nhưng đã nhanh chân chạy đến cạnh Lôi Vũ đang gào khóc dưới đất, ánh mắt có phần cảnh giác nhìn Trần Lâm thiết con cũng đã lấy ra...

Chỉ có Liễu Mộng Điệp là khẽ nhíu mày kéo một hơi thuốc khoảng tay đứng một bên xem Trần Lâm muốn làm gì.

Tuy nhiên trước ánh mắt của toàn trường, Trần Lâm chỉ ngơ ngác nhìn Lôi Vũ rồi nhìn lại bàn tay mình bộ dạng vừa ngu vừa vô tội.

- Lôi thiếu gia...!ta...!ta xin lỗi...!thật là ngại quá...

- Ta...!ta vừa mới tiến cấp nên chưa khống chế được lực đạo, vô tình khiến cậu bị thương...

- Ta thật sự không cố ý nha...!Lôi thiếu chắc không trách tội ta đâu nhỉ.

Như nhận ra vẫn đề của mình, Trần Lâm không nhịn được bật cười hì hì nói.

Nghe thấy Trần Lâm nói thế toàn trường đều không khỏi chết lặng nhìn cậu.

Lời nói kia tuy hoàn toàn vô lý nhưng lại rất thuyết phục.

Mạt thế hàng lâm đem đến hệ thống tiến hóa vô hạn, từ đó cũng cường hóa nhục thân cho mọi sinh vật trên tinh cầu này.

Những chuyện như đấm một cái nát cả quả núi hay nhảy xa đến mấy trăm mét trước kia chỉ là chuyện trong phim thì nay lại hoàn toàn có thể xảy ra, thế nên chuyện vô tình vỗ một cái làm gãy cả xương toàn toàn có thể diễn ra...

Chỉ là cái “vô tình” kia nghe nó vẫn vô cùng là miễn cưởng.

Tuy nhiên miễn cưởng thì miễn cưởng, nhưng Trần Lâm đã nói như vậy Ngô Bình chỉ có thể căn răng giải quyết...

Dĩ nhiên, là chấp nhận sự vô tình đầy vô lý kia, dù bản thận Ngô Bình đã nổi giận khi Trần Lâm không chút kiêng kỵ ra tay trước mặt lão.

Nhưng vẫn là vấn đề đó, dù Ngô Bình có thật sự muốn làm cứng thì có thể làm gì được Trần Lâm sao.

Thế nên lựa chọn tốt nhất là đành chập nhận, ít nhất là đợi đến khi trở về Vũng Hải lúc đó sân nhà nó sẽ khác.

Khẽ liếc nhìn Trần Lâm thật sâu, Ngô Bình vừa bất lực vừa bất đắc dĩ trầm giọng hét lên.

- Bộ các ngươi đui hết rồi sao, còn không mau đem Lôi Vũ xuống dưới chửa thương...

Nghe thấy tiếng hét của Ngô Bình các quân nhân đều giật mình vội vàng tiến đến dìu Lôi Vũ ra sau chửa thương.

Dĩ nhiên, một phần nguyên nhân là để kéo Lôi Vũ tránh xa Trần Lâm.

Ngược lại, Lôi Vũ khi nghe chuyện có thế mà giải quyết hiển nhiên không chấp nhận, nhưng cơ đau cắt da cắt thịt khiến hắn đến thở còn khó khăn nói gì đến mở miệng phản đối, chỉ có thể oán hận hình Trần Lâm.

Chỉ là khi thấy nụ cười ấm áp trên môi Trần Lâm, Lôi Vũ đã sợ đến suýt tè trong quần không dám hó hé câu nào để những quân nhân dìu đi.

Thấy thế Trần Lâm khẽ nhếch mép mỉm cười liếc nhìn La Thiên đang chạy theo Lôi Vũ nhưng vẫn len lén nhìn mình rồi nhìn lại Ngô Bình cười nói.

- Ta thật sự là vô tình thôi...

Nghe Trần Lâm đến giờ còn giả nai, Ngô Bình không nhịn được hừ lạnh nói.

- Ngươi tự lo cho bản thân mình trước đi, chuyện này không kết thúc đơn giản vậy đâu.

Nói xong Ngô Bình phất tay hùng hổ bỏ đi, để lại hai người Trần Lâm và Liễu Mộng Điệp vẫn đứng trên tường thành.

- Sao ngươi lại làm thế?

Được một lúc lâu, Liễu Mộng Điệp đột nhiên lên tiếng hỏi.

Nghe thấy thế Trần Lâm chỉ mỉm cười quỷ dị nói.

- Chiến này trở về...!ta cũng sẽ rời đi.

- Rời đi...!ngươi định đi đâu, đang yên đang lành tại sao phải đi...

- Chuyện của Lôi Vũ ngươi yên tâm, có ta tại đây sẽ không ai làm gì được ngươi.

Nghe thấy Trần Lâm muốn rời đi, Liễu Mộng Điệp không khỏi ngạc nhiên lập tức tiến lên nói.

Tuy nhiên Trần Lâm lại lắc đầu cười nói.

- Ta có việc quan trọng cần phải đích thân đi làm...

- Liễu phu nhân người theo ta đi, ta đảm bảo cơm ngày ba bừa còn có thứ rất vui để chơi...!đảm bảo bao phê bao sướиɠ..a..

Rõ ràng Trần Lâm trên cơ bản đã không còn việc gì phải ở lại Vũng Hải nữa nên quyết định tiếp tục lên đường, mục tiêu chính là pháo đài Viễn Đông.

Dĩ nhiên, trước khi đi Trần Lâm nhất định phải kéo Liễu Mộng Điệp về huyết tộc...

Tuy nhiên, đáp lại lời mời thiện chí của Trần Lâm...

Liễu Mộng Điệp lại không chút khác khí nắm lấy lỗ tai của cậu quay nhẹ một vòng 360 độ lạnh giọng nói.

- Liễu phu nhân cái gì mà phu nhân, bộ lão nương già lắm sao?

Biết mình vừa chơi ngu lấy số, Trần Lâm khóc không ra nước mắt đau khổ cầu xin.

- Đại tỷ xinh đẹp khả ái...!ta nhằm...!ta nhằm...!đau sứt ra thật đó...

Thấy thế Liễu Mộng Điệp mới chịu bung tay ra rồi gõ gõ tẩu thuốc hỏi.

- Ngươi muốn đi đâu?

Ôm lấy lỗ tai đã ửng đỏ, Trần Lâm tựa như thiếu nữ vừa bị hϊếp da^ʍ tập thể, nước mắt lưng tròng nói.

- Không...!không xa lắm, ta định đến pháo đài Viễn Đông một chuyến.

Nghe thấy Trần Lâm muốn đến pháo đài Viễn Đông, Liễu Mộng Điệp đột nhiêu nhíu mày trầm ngâm rồi lắc đầu nói.

- Nơi đó ta không thể đến được.

- Nhóc con ngươi rốt cuộc muốn đến đó là gì.

Nghe thấy Liễu Mộng Điệp không thể đến được phó đài Viễn Đông.

Trần Lâm thoáng ngạc nhiên nhưng vẫn không mấy quan tâm cười nói.

- Ta đến đó tắm biển.

Biết tên kia lại nói nhảm Liễu Mộng Điệp không nhịn được hừ lạnh một tiếng nhưng vẫn mở miệng nói.

- Đi đường cẩn thận, ta có một số người quen tại Viễn Đông...

- Đến đó ngươi có thể nhờ hỏi giúp đó đỡ...

- Ưʍ...!nhớ tuyệt đối không được nói mình họ Trần...!tên điên ở pháo đài Viễn Đông kia không ưa những tên họ Trần...!trần gì cũng không ưa...!kể cả trần nhà...

- Không ưa họ Trần...!đcm Việt Long quốc có gần mấy chục triệu người họ Trần vậy đều không ưa hết sao?

Nghe thấy ở pháo đài Viên Đông có một tên điên kỵ trần, Trần Lâm không nhịn được ngu người hỏi.

Tuy nhiên Liễu Mộng Điệp chỉ bật cười khanh khách nói.

- Như vậy mới nói hắn là tên điên...

- Tóm lại tuy không ảnh hưởng gì, nhưng đổi chút tên họ sẽ tránh được nhiều phiền phức...

- Tên kia dù điên nhưng lại họ Lôi, nhóc con nhà người cũng nên cẩn thận tránh gây sợ với người ta, nếu thấy không ổn thì trở về với lão nương không thì đến Phần Thiên cũng được...

- Còn nữa ngươi cũng đủ nữ nhân rồi tốt nhất đừng đυ.ng vào những nữ nhân ở đó, nữ nhân ở đó 10 người hết 9 người dính đến con cháu Lôi gia...

Trông thấy Liễu Mộng Điệp lo lắng dạng dò đủ điều, Trần Lâm hiển nhiên cảm nhận được sự lo lắng quan tâm trong đó khẽ nhếch nhép mỉm cười nhìn nàng nói.

- Liễu tỷ người đi theo ta đi, Vũng Hải này không phải nơi dàng cho tỷ.

Thấy Trần Lâm không ngờ vẫn bày trò mới chào ngược lại mình, bộ dạng còn vô cùng nghiêm túc.

Liễu Mộng Điệp không nhịn được phì cười gõ gõ tẩu thuốc lên đầu Trần Lâm bộ dạng phong tình vạn chủng nói.

- Nhóc con chết tiệt dám nhắm đến cả ta sao?

- Nói cho nhóc con ngươi biết trước, lão nương có không ít phiền phức, ngươi không có bản lĩnh bảo kê được ta đâu.

Nghe thấy Liễu Mộng Điệp không chút xem trọng mình...

Trần Lâm chỉ khẽ nhếch mép mỉm cười ánh mắt nhìn về phía trời tây, nơi mà ánh sáng bình minh vẫn chưa chiếu đến được, còn một mảng u tối vô tận rồi nói.

- Phải, tỷ nó đúng, ta đúng là chả có bản lĩnh gì...

- Tuy nhiên, ta lại vô tình đạp phải vận shit chó may mắn ăn hên một lần...

- Nhưng cũng vì một lần may mắn ăn hên đó khiến ta ăn cả đời không hết...

- Có thể tỷ không tin, nhưng cái “may mắn” kia của ta có thể giúp ta giải quyết hết tất cả mọi chuyện khó khăn và chuyện của tỷ cũng không ngoại lệ...

- Đại tỷ...!tỷ cứ chờ mà xem...
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 294: Chuẩn bị rời đi
Sau một chút sự cố vô cùng đáng tiếc của buổi sáng!

Đại quân một lần nữa lên đường, nhưng lần này lại là quay về Vũng Hải.

Chiến dịch chặn đánh thi triều của Vũng Hải tuy có chút ngoài ý muốn, nhưng trên cơ bản đã thành công tốt đẹp.

Thi triều đang hướng đến Vũng Hải bị tiêu diệt hơn nửa, một nửa còn lại tuy không rõ lắm nguyên nhân như cũng đột ngột quay xe chạy xuống vùng Đông Hải hội hợp với thi đàn khổng lồ ở đó.

Tuy chuyện đó trực tiếp ảnh hưởng đến pháo đại Viễn Đông đang trấn thủ nơi đó, nhưng chuyện đó thì liên quân gì đến Vũng Hải, ai chết đều không sao chỉ cần mình không chết là được.

Ngoài ra nhờ lần xuất chinh này mà cấp độ của những người chơi cũng tăng lên rõ rệt.

Trong đó, ấn tượng nhất và cũng là nổi tiếng nhất không ai khác ngoài ba người Yến Nhi, Phương Tuyết và Phương Ngân.

Nguyên nhân dĩ nhiên là do chuyện bắt Lôi Vũ làm con tin kia, vậy mà đi một vòng trở về lại không hề bị gì.

Tuy nhiên, cũng không có bất kỳ quân nhân nào có dị nghị gì, dù sao danh tiếng của Lôi Vũ trong lần viễn chinh này cũng chả ra gì, ngược lại ba người Yến Nhi không chỉ có tiếng còn có miếng khi đã thành công đột phá cấp 20 trở thành một người chơi cao cấp người người mơ ước.

Ngoài ra, còn có một con quái vật hình người như Trần Lâm đứng đó thì ai dám nói gì, xui xui hắn lại lỡ tay vỗ nhẹ một cái thì đúng là khóc không ra nước mắt.

Tuy nhiên, những người có chút đầu óc đều âm thầm vui mừng vì sự có mặt của Trần Lâm.

Chiến tích thì không cần phải nói, sức mạnh thì ai cũng đã nhìn thấy, thời buổi loạn lạc này ôm chân con quái vật như Trần Lâm thì con gì bằng, dù sao ai mất mặt thì kệ họ chỉ cần mạng sống của mình được đảm bảo là được!

Ngoài ra chiến tích của Trần Lâm trong trận chiến này thực sự quá vang dội thật.

Nếu không có sự có mặt kịp thời của Trần Lâm thì Liễu Mộng Điệp rất có thể sẽ mất mạng hoặc ít nhất cũng trọng thương, không có sự có mặt của Trần Lâm thì cũng không ai cầm chân con thây ma khổng lồ để Ngô Bình rảnh tay giải quyết con thây ma tay to.

Trên cơ bản dù vẫn còn bài tẩy nhưng nếu không có Trần Lâm thì thương vong trong trận chiến này sẽ rất lớn, rất nhiều người sẽ phải bỏ mạng.

Có thể nói dù không chắc Trần Lâm đã gϊếŧ được bao nhiêu thây ma nhưng có thể chắc chắn Trần Lâm đã góp công to lớn trong chiến thắng lần này, ít nhất cũng hơn hẳn vị Lôi thiếu gia trốn một góc không dám ló mặt kia!

Dĩ nhiên, song song với đó vẫn có người hận không thể chém Trần Lâm ra làm trăm mảnh.

Ngồi bên trong chiếc xe bọc thép của mình, tuy đã uống hai bình hồi phục dược tề nhưng vết thương của Lôi Vũ không phải một sớm một chiều có thể lành ngay được, khiến vị Lôi thiếu gia này đau khổ không thôi.

Đáng chết hơn là đường sá vô cùng khó đi, mỗi lần vấp phải chướng ngại vật trên đường khiến chiếc xe chao đảo là mỗi lần động đến vết thương, khiến Lôi Vũ vừa đau vừa giận nghiến răng nghiến lợi liếc nhìn chiếc xe phía xa!

Ngồi ngay bên cạnh Lôi Vũ không ai khác chính là La Thiên.

Khi thấy được ánh mắt như muốn gϊếŧ người của Lôi Vũ, La Thiên không khỏi vui mừng trong lòng quyết tâm thực hiện âm mưu, nhưng mặt ngoài vẫn tỏa ra quan tâm nói.

- Lôi thiếu gia sắp về đến Vũng Hải rồi, đến lúc đó người thiếu gì cơ hội trả thù!

- Việc gì phải tức giận làm ảnh hưởng đến cơ thể.

Nghe thấy thế ánh mắt Lôi Vũ khẽ sáng lên nhưng vẫn nhíu mày trầm giọng nói.

- Không ổn, tên kia đã lập đại công, muốn chỉnh hắn chỉ sợ đám người kia sẽ không để yên.

Rõ ràng Trần Lâm một mình gánh cả trận chiến với thi triều, muốn tìm cớ bắt kẹt Trần Lâm thì không cần Liễu Mộng Điệp và Ngô Bình ra tay, những quân nhân cũng không để yên.

Dù sao lòng quân không thuận là điều đại kỵ của binh gia.

Tuy nhiên La Thiên lại khẽ lắc đầu nói.

- Trần Lâm không làm gì sai nhưng đám nữ nhân kia thì có.

- Cậu chỉ cần nhắm vào đám nữ nhân kia Trần Lâm chắc chắn sẽ không chút kiêng kỵ ra tay.

- Đến lúc đó có Lôi Đại nhân có mặt Ngô Bình còn có thể nói gì, tên nhóc kia không phải rơi vào tay cậu rồi sao.

- Huống chi ngày quên mất Mạnh Lão rồi sao, để lão biết chuyện Trần Lâm lén phép với cháu dâu mình chắc chắn sẽ cho tên nhóc kia đẹp mặt!

Thấy “đường sáng” mà La Thiên đang mách bảo, ánh mắt Lôi Vũ không nhịn được sáng lên cười lớn.

Quả thật đám người Yến Nhi nói gì thì nói vẫn mang tiếng đào ngũ, chỉ cần trở về Vũng Hải vạch trần họ, với tính khí của Trần Lâm chắc chắn sẽ ra tay, đến lúc đó Lôi Vũ chỉ việc đường đường chính chính bắn gọn Trần Lâm, tại Vũng Hải ai có thể làm gì được đại thiếu gia Vũng Hải như Lôi Vũ.

Huống chi còn có một con bài tẩy cực mạnh như Mạnh lão, với một người cổ hữu như lão chắc chắn sẽ không để yên chuyện Trần Lâm có quan hệ mập mờ với Liễu Mộng Điệp.

Nghĩ đến đây Lôi Vũ cảm thấy người khỏe hẳn ra, ánh mắt có phần trông mong nhìn về phương xa, cầu mong về Vũng Hải càng sớm càng tốt!

Tuy nhiên Lôi Vũ và cả La Thiên đều không biết được ngay trên mui của chiếc xe học thép, một con nhện nhỏ đang đưa mắt nhìn cuộc nói chuyện cơ mật của bọn họ.

Con nên kia rất kỳ lạ, khích thước chỉ cỡ một ngón tay út có thể xem như là lớn thời trước mạt thế nhưng hiện tại hoàn toàn có thể xem như một tiểu sinh vật, toàn thân gần như trong suốt như thủy tinh lại trốn trong một góc tối, thế nên dù một người chơi cao cấp như La Thiên cũng khó lòng mà phát hiện được.

Dĩ nhiên quan trọng nhất vẫn là con nhện gần như trong suốt kia không hề tỏa ra sát ý như một hung thú bình thường, mà chỉ lãng lặng quan sát khiến cho không chỉ La Thiên mà bất kỳ ai đều khó lòng phát hiện ra nó!

Bên kia chiếc xe bọc thép của Trần Lâm, ba người Yến Nhi, Phương Tuyết và Phương Ngân cũng đã hội hợp được với đại quân.

Trần Lâm cũng không quá giang Liễu Mộng Điệp nữa mà trở về xe của mình.

Tuy nhiên, khi thấy đội xe của Trần Lâm thiếu mất ba người, không ít quân nhân đều cảm thấy thắc mắc nhưng không ai dám đứng ra hỏi.

Trần Lâm cứ thế được dịp đánh một giấc đến trưa.

Tuy nhiên khi đa say ngủ, đôi mắt Trần Lâm đột nhiên mở ra liếc nhìn Yến Nhi lạnh giọng nói.

- Khi trở về nàng lập tức báo cho đám người Thu Thảo, Văn Cơ chuẩn bị rời đi!

- Chúng ta cũng đến lúc rời đi rồi.

Nghe thấy Trần Lâm đột nhiên lại muốn rời đi, Yến Nhi biết ngay có chuyện lo lắng hỏi.

- Có chuyện gì sao?

Khẽ nhếch mép mỉm cười quỷ dị, Trần Lâm liếc nhìn ra bên ngoài cười lạnh nói.

- Có một tên muốn chết, ta không muốn nhịn nữa mà quyết định thành toàn cho hắn.

Nghe thấy thế Yến Nhi cảm thấy ngờ ngợ nhưng vẫn gật đầu nói.

- Được ta sẽ làm theo ý ngài.

- Chỉ là đại quân Vũng Hải canh phòng vẫn rất nghiêm ngặt, liệu Văn Cơ và Ngữ Yên!

Trầm ngâm một lúc Trần Lâm ngược lại lắc đầu nói.

- Chúng ta sẽ thu hút sự chí ý của đám người Vũng Hải!

- Báo với đám người Văn Cơ chờ tín hiệu của ta xông ra ngoài là được.

- Tính hiệu, tín hiệu gì?

Nghe thấy Trần Lâm cũng chơi tín hiệu gì đó, Yến Nhi không khỏi tò mòi hỏi.

Tuy nhiên Trần Lâm chỉ nhếch mép mỉm cười nói.

- Đến lúc đó các nàng sẽ tự khắc biết.

Nói xong Trần Lâm khẽ nhếch mép mỉm cười quỷ dị liếc nhìn về phía xa như muốn nhìn thấy thành phố Vũng Hải.

Cứ thế dưới sự toan tính của các bên!

Đại quân Vũng Hải vẫn chầm chậm lên đường, may thay đoạn đường đi về này đại quân không hề gặp bất kỳ bất trắc gì thuận lời lên trở về.

Nhờ có thế khi mặt trời bắt đầu ngã về tây, thành phố Vũng Hải cũng đã xuất hiện trước tằm mắt của mọi người!

Bằng! bằng! bằng!

Ngay khi đại quân vừa đến trước cổng thành, một loạt tiếng súng mừng chiến thắng đồng loạt vang lên.

Lôi Thành nghe tin đại quân đã thắng lợi trở về vô cùng vui mừng đích thân đến cổng thành chào đón đại quân.

Dĩ nhiên, ai cũng biết lão đến là để đón Lôi Vũ, nói gì thì nói đây cũng là lần ra sân đầu tiên của thằng con này, không chỉ phải đi xa mà còn tường đối nguy hiểm, Lôi Thành không lo đến mất ăn mấy ngủ đã xem như có bản lĩnh rồi, giờ lại nghe tin thằng con thắng lợi trở về lão hiển nhiên là nôn nóng muốn đến đón!

Tuy nhiên dù không phải thực sự đến đón mình, nhưng để đại lão số một Vũng Hải ra nghênh tiếp, dù ít dù nhiều những quân nhân lẫn thợ săn tham gia chiến dịch lần này đều không khỏi tự hào!

Bước xuống chiếc xe bọc thép của mình, Trần Lâm không nhịn được hít một hơi thật xâu nhìn thành phố Vũng Hải phía xa rồi nhìn lên thiên không đang tối dần, thời gian vô cùng đúng lúc để làm những việc mờ ám.

Cùng lúc đó một con chim ứng trong suốt như thủy tinh cũng lợi dụng đêm tối lẳng lặng xà xuống Vũng Hải thực hiện công việc đưa tin của mình! mọi chuyện đều đã được chuẩn bị chu toàn, chỉ chờ một mồi lửa!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 295: Ban thưởng
Đại quân viễn chinh thắng lợi trở về!

Toàn thể nạn dân Vũng Hải đều vui mừng khôn xiết, nhân loại rốt cuộc cũng đã đủ sức đánh tan một thi triều khủng bố!

Dĩ nhiênm, khủng bố đến mức nào thì không ai nói và cái giá mà Vũng Hải phải trả cũng không ai nhắc đến, nhưng có thể chắc chắn chiến dịch lần này sẽ có trong sách lịch sử của siêu căn cứ Lôi Chấn sau này.

Tuy nhiên đó là tương lại, còn hiện tại Lôi Thành không thể không có một bài diễn văn khích lệ tinh thần của quân nhân cũng như lòng tin của các nạn dân về một ngày mai tươi sáng tràn đầy happy hạnh phúc!

Dĩ nhiên, trong đó không thể thiếu phần tưởng thưởng cho những người có công lớn trong chiến dịch này trước sự chứng kiến của mọi người.

Tại quảng trường rộng lớn bên trong bức tường ngoại thành, một đài cao được dựng lên phục vụ cho việc diễn thuyết cũng như ban thưởng của Lôi Thành.

Toàn bộ quân nhân lẫn những nạn dân đều có thể đứng phía xa quan sát nhìn người đầu tiên bước lên nhận lấn ban thưởng vì những cống hiến của mình.

Người đầu tiên không ai khác chính là Ngô Bình người đứng mũi chịu sào tank cả cái game này, tuy nhiên với địa vị cũng như quyền lực của mình Ngô Bình chả cần ban thương gì cả cũng không có phần thường gì có thể xứng đáng với lão, cho nên lão chỉ đơn giản là người mở đầu hợp tình hợp lý cho nhưng người tiếp theo mà thôi.

Người tiếp theo không ai khác chính là Lôi Hồng, trên cơ bản nàng ta chính là người lãnh đạo đội hỗ trợ tử thủ trên bức tường thành không cho những con cự lực thây ma cùng tốc độ hình thây ma tác quái, chiến công rõ ràng là rất to lớn nên đã được phong hàm từ thiếu tá lên trung tá.

Nghe thì không có gì khác biên cũng chả dùng được gì, nhưng chính quyền Lôi Chấn nói chung và Vũng Hải nói riêng trên cơ bản có thể xem là chính quyền quân phiệt, lấy quân đội là góc rễ nên việc tăng quân hàm của Lôi Hồng cũng đồng nghĩ với việc gia tăng số lượng quân lính mà nàng có thể nằm giữ, quyền lực cũng từ đó mà tăng lên khiến Lôi Hồng mừng rỡ ra mặt!

Tuy nhiên, Lôi Vũ cũng được tiên dương, thậm chí Lôi Thành còn đứng ra phong hàm thiếu uý cho hắn khiến không ít quân nhân bên dưới dị nghị!

Nhìn chung đúng là Lôi Vũ mang tiếng lãnh đạo một trong hai cánh quân hỗ trợ và đội hỗ trợ dưới quyền Lôi Vũ cũng đã ra sức ngăn cảm không ít thây ma cao cấp, thành công thủ hộ một góc tường thành, tuy không thể bằng được đội hỗ trợ của Lôi Hồng những cũng có thể xem như đại công!

Chỉ là cái công đó lại không ăn nhậu gì với Lôi Vũ.

Ở đây quân nhân nào cũng có thể thấy được, người thật sự đứng ra chỉ huy đội hỗ trợ còn ra tay gϊếŧ không ít thây ma cao cấp một tay thủ vững một góc tường thành là La Thiên, còn Lôi Vũ đúng là lúc đầu có thấy mặt thật nhưng về sau đã mất dạng không thấy đâu, giờ đến lúc ban thưởng lại nhảy ra thật đúng là hảo liêm sỉ!

Tuy nhiên ngay từ lúc xuất phát, mọi người đều đã ý thức được Lôi Vũ đi theo là để làm gì, trước là để học hỏi kinh nghiêm và để lĩnh công nên hầu hết mọi người chỉ nhỏ giọng bàn bạc với nhau không nói gì thêm.

Chỉ có Trần Lâm là ngồi một bên như ngồi ỉa, bộ dạng ngao ngán ngước nhìn trên đài cao không khác gì thời học sinh ngao ngán ngẩm bài diễn văn của thầy hiệu trưởng!

Trong mắt Trần Lâm cuộc ban thưởng cho những người có công này không khá gì trét son lên mặt nhau cả, nhìn qua nhìn lại cũng chỉ là thưởng cho người của mình để tăng nhân khí trong quân đội mà thôi, đến cả Lôi Vũ mất dạng từ đầu game đến cuối game cũng có phần thì đủ hiểu!

Huống chi, nếu muốn thực sự ban thưởng gì đó thì cần phải có số liệu chính xác, đại quân vừa trở về chưa trải quan giải đoạn kiểm tra xem ai thực sự đã xả thân mình chiến đấu, ai trốn chui trốn lủi sống lâu thành huyền thoại mà đã vội vàng tiên dương này họ, làm như thế liệu có công bằng với những người đã hy sinh kia không!

Nói trắng ra là cái danh sách ai sẽ được đứng trước ánh hào quang dành ngôi hoa hậu đã được quyết định từ trước, còn liều mạng thi thố gì đó chỉ là cho có lệ mà thôi, không hề ảnh hưởng đến kết quả!

Ấy vậy mà kẻ đang ngồi bên dưới khinh bỉ lại bị gọi tên.

Đứng trên đài cao, Lôi Thành trông thấy Trần Lâm đang ngồi “chồm hổm” nhìn trời nhìn đất nhưng mây chỉ thiếu cầm cuộn giấy xúc nữa là không khác gì ngồi ị không nhịn được tức giận nhưng vẫn mỉm cười quỷ dị gọi tên Trần Lâm lên bục giảng nhận quá!

Nghe thấy mình cũng có phần, Trần Lâm lập tức thay đổi sắc mặt vui mừng hớn hở chạy lên đài cao còn vẫy tay với mọi người bên dưới!

Chỉ là tên này ăn mặc có chút! khó coi.

Cái áo đen từ đầu đen đít không khác gì lục lâm thảo khấu của Trần Lâm đã bị Huyết Thiên cào rách còn dính máu.

Trần Lâm hiển nhiên không thể chơi trò cosplay võ hiệp nữa nên quyết định trở lại style ăn mặc thường ngày của mình, cái áo sơ mi cùng cái quần đùi đầy họa tiết hoa văn rực rỡ muôn sắc màu chỉ thiếu mỗi cái nó rơm cùng vòng hoa vạn thọ nữa là không khác gì đồ đi biển!

Dĩ nhiên Vũng Hải là vùng biển, thường ngày ăn mặc như vậy nhắm mắt lại cũng có thể xem như bình thường!

Chỉ là người đứng trên đài cao từ Ngô Bình đến Lôi Vũ đều thân mặc quân phục khí thế bất phàm, giờ lồi ra một tên ăn mặc như vậy không khác gì hạc giữa bầy gà, lạc đà giữ bầy cờ hó trông chói mắt vô cùng!

Trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý, ánh hào quang sáng chói lấn áp luôn cả nhân vật chính, Trần Lâm tựa như hoa hậu dành được vương miện vui mừng vẫn tay với mọi người bên dưới, bộ dạng vô cùng gợi đòn!

Thấy thế Lôi Vũ không khỏi tức giận nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào Trần Lâm.

Tuy nhiên khi Trần Lâm đột nhiên quay đầu nhìn lại, Lôi Vũ lập tức hoảng sợ cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng vào Trần Lâm.

Một vỗ kia của Trần Lâm không chỉ vỗ gãy xương Lôi Vũ mà còn để lại bóng ma tâm lý vô cũng lớn trong lòng hắn, binh thường đứng sau lưng hùng hổ đồi chém đồi gϊếŧ thì được nhưng khi đối mặt với Trần Lâm, Lôi Vũ đến nhìn cũng không dám nhìn thẳng.

Thấy con trai như chuột nhìn thấy mèo nơm nớp lo sợ chỉ dám len lén nhìn Trần Lâm.

Lôi Thằng hiển nhiên đã được báo về tất cả mọi chuyện nên cũng hiểu được đại khái nguyên nhân, ánh mắt liếc nhìn Trần Lâm ẩn ẩn hiện lên tia sát ý!

Tuy nhiên mặt ngoài Lôi Thành vẫn mỉm cười thân thiện tiến đến vỗ vào Trần Lâm nói lớn.

- Sau tất cả chúng ta cũng không thể quên đi sự góp sức của Trần Lâm tiểu huynh đệ!

- Nhờ có cậu ta kìm chân kẻ thù mà Ngô trưởng quan mới có cơ hội giành lấy chiến thắng về cho Vũng Hải!

- Vũng Hải hiển nhiên không bạc đãi người có công!

- Thế nên ta quyết định thay mặt Vũng Hải phong hàm thiếu uý cho Trần Lâm tiểu huynh đệ đây, mong cậu sẽ góp sức cho Vũng Hải.

Nghe thấy Lôi Thành một lần nữa nhảy liền ba cấp sĩ phong hàm thiếu uý cho một người, toàn trường đều không khỏi bất ngờ.

Tuy nhiên, khác với Lôi Vũ mọi quân nhân đều nhiệt liệt hoan nghênh.

Nguyên nhân rất đơn giản, Trần Lâm rất mạnh ai cũng biết, nhưng hắn không phải quân nhân nên không thể lãnh binh chỉ có thể chỉ huy đám tiểu lâu la của mình, nhưng giờ đã khác Trần Lâm được phong hàm thiếu úy có thể lãnh đạo một nhóm quân nhân, đi theo kẻ mạnh hiển nhiên là tỉ lệ sống sẽ cao hơn, ai mà lại không muốn!

Tuy nhiên đương sự Trần Lâm lại khẽ nhíu mày liếc nhìn Lôi Thành rồi bật cười nói.

- Lôi đại nhân, ngài dường như chưa hỏi ý của ta thì phải.

Nghe Trần Lâm nói thế ánh mắt Lôi Thành khẽ sáng lên cười nói.

- Trần Lâm, phụng sự đất nước là trách nhiệm của mỗi chúng ta!

- Cậu là người có tài phải góp phần bảo vệ đất nước đánh đuổi thây ma, không thể trốn tránh trách nhiệm được.

Dưới tác dụng của trang bị đeo trên người, lời nói đanh thép của Lôi Thành vang lên đánh động đến không ít quân nhân.

Nhiều quân nhân bắt đầu nghị luận chuyện Trần Lâm thối thác trách nhiệm, dần dần xuất hiện tia bất mảnh!

Liếc nhìn toàn trường một vòng, Trần Lâm không nhịn được nhướng mày thầm than một tiếng hảo trang bị rồi cười lớn nói.

- Lôi đại nhân có lẽ hơi nóng nên có chút vội vàng rồi!.

- Ta đâu có nói mình sẽ không làm thiếu uy gì đó lãnh đạo mọi người đánh đuổi thây ma đâu?

- Ta chỉ thấy mình còn nhỏ chỉ mới có 17 tuổi đầu lông mộc chưa đủ nhiều, giờ leo một phát lên chức thiếu uý đúng là có chút đường đột!

- Hay làm tạm để đó chờ ta lập nhiều chiến công cho Vũng Hải sẽ phong quan cũng không muộn.

Nghe Trần Lâm nói thế, mọi người đều khẽ liếc nhìn nhau gật gật đầu.

Trần Lâm nói không sai, mới có 17-18 tuổi đầu nói trắng ra là chỉ đang học lớp 12, chưa biết chiến trường là gì mà đã làm thiếu uy lãnh đạo người khác đúng là không hợp lẽ thường, ít nhất phải như Trần Lâm nói cần một quá trình cống hiển nữa tuần tự đi lên mới hợp lý!

Tuy nhiên, rất nhanh mọi người có mặt đều ý thức được gì đó liếc nhìn Lôi Vũ đang đứng một bên.

Dường như Lôi Vũ tuổi cũng không khác Trần Lâm là mấy, nói như vậy không phải chuyện Lôi Vũ nhảy một phát lên thiếu úy cũng không phải có chút đường đột sao!

Trần Lâm luồn rau rắp thịt pha này đúng là có chút độc.

Bên kia Lôi Thành cũng cảm thấy Trần Lâm đang có ý làm loạn không nhịn được hừ lạnh thầm phấn án tử cho cậu.

Thực tế việc phong hàm kia là một phép thử cuối cùng của Lôi Thành dành cho Trần Lâm.

Nếu Trần Lâm ngoan ngoãn phục tùng tuân theo làm chó cho Vũng Hải thì Lôi Thành cũng vui vẻ bỏ qua, nhưng Trần Lâm đã không nhận chứng tỏa tên này không dùng được Lôi Thành cũng không ngại loại trừ con chó hoang kia, sẵn tiện báo thù cho thằng con trai!

Có thể nói trong mắt Lôi Thành, Trần Lâm không khác gì một con ruồi không dùng được thì đập chết là xong.

Ngược lại trong mắt Trần Lâm, Vũng Hải cũng chỉ là một cái nhà trọ để cậu tá túc sẵn tiện thu về chút tiểu đệ mà thôi, nếu không phải nể chút tình dân tộc khi xưa cũng như kiêng kỵ bom hạt nhân thì Trần Lâm đã xuất binh dẹp cái Vũng Hải này rồi!

Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết nhất vẫn là Vũng Hải nói riêng và cả chính quyền Lôi Chấn chả có gì đế Huyết tộc phải kéo quân đến đánh nhau làm gì, cũng chỉ là một miến đất mà thôi để thời gian đó kéo quân xuống phương nam không phải thơm hơn sao.

Huống chi Vùng biển phương nam huyết tộc có phân nửa là của Bạch Sa, bạn nhậu chí cốt của huyết tổ đại nhân.

Nhưng vừng biến phía đông thì không, để nhân loại Việt Long quốc trấn thủ bên đó sẽ tốt hơn cho Huyết tộc, một chủng tộc tạm thời không mạnh về hải quân.

Cứ thế dưới sự toan tính của đôi bên, chuyện phong hàm gì đó tạm gác qua một bên.

Lôi Thành cũng không muốn để Trần Lâm nói về vẫn đề này nhiều nên giả vờ như tiếc nhận lắc đầu nói.

- Được rồi nếu Trần Lâm tiểu huynh đệ đã nói thế ta cũng không ép.

- Danh hàm thiếu uy kia tạm để một bên chờ cậu đến lấy!

Nói xong Lôi Thành đã phán án tử cho Trần Lâm nên không thèm đếm xỉa đến cậu nữa tiếp tục công việc thu phục lòng người của bản thân.

Tuy nhiên, Trần Lâm lại tiến đến cười nói.

- He! he! Lôi đại nhân phong hàm gì đó thi ta không nhận, nhưng xin một điều thì chắc ngài cũng không làm khó ta nhỉ!

Nghe thấy Trần Lâm đột nhiên đứng ra đồi điều kiện, Lôi Thành không khỏi nhíu mày những vẫn vờ như không mấy để ý cười lớn nói.

- Cậu đã lập được công lớn ta làm sao có thể từ chối cậu được.

- Được rồi nói đi, cậu muốn gì?

Khẽ nhếch mép mỉm cười quỷ dị, Trần Lâm liếc nhìn nội thành phía vô cùng thành thật nói.

- Ta muốn vào nội thành chơi một chuyến cho biết.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 296: Nội thành
Nghe thấy Trần Lâm đột nhiên muốn vào nội thành tham quan!

Lôi Thành đột nhiên cảm thấy không thích hợp nhíu mày trầm ngâm!

Về cơ bản, Trần Lâm nhận chức thiếu úy quân đội Vũng Hải thì hoàn toàn có thể vào nội thành sinh sống chứ đừng nói đến việc vào tham quan, ấy vậy mà Trần Lâm mặc dù không muốn làm việc cho Vũng Hải nhưng lại đòi vào nội thành.

Nếu Trần Lâm thật sự chỉ đơn thuần là vào chơi, thì có đánh chết Lôi Thành lão cũng không tin.

Tuy nhiên, đã lỡ hứa với Trần Lâm trước mặt mọi người, chuyện để hắn vào chơi cũng không phải đại sự gì thậm chí còn là điều đương nhiên, Lôi Thành rất khó để từ chối!

Khẽ gật gật đầu Lôi Thành như không hề có chuyện gì cười nói.

- Tưởng chuyện gì chứ vào nội thành thì lúc nào cậu cũng có thể vào chơi.

- Chỉ là xong chuyện này ta còn muốn mở một buổi tiệc khoản đãi những chiến sĩ đã góp công trong thắng lợi lần này!

- Hay là đợi sáng mai ta đích thân làm hướng dẫn viên dẫn cậu tham quan nội thành.

Hiển nhiên Lôi Thành không tin thưởng Trần Lâm, tuy không thể từ chối nhưng cũng không để Trần Lâm một mình vào nội thành đầu não của Vũng Hải được, ít nhất phải có lão xem chừng!

Tuy nhiên, Trần Lâm đã có chủ đích nhắm vào nội thành thì làm sao có thể vì mấy câu nói của Lôi Thành mà gác lại, cũng không kém cạnh lắc đầu cười nói!

- Đại quân có không ít anh hùng lập được nhiều chiến công!

- Lôi đại nhân chắc còn phải đứng đây khá lâu, ta vào chơi một lác đến khi mở tiệc thì ra chung vui cùng mọi người cũng không muộn.

Nghe thấy thế Lôi Thành lại càng nhíu chặc lông mà trầm ngâm.

Nhưng sau một lúc lâu, Lôi Thành không thể cứ thế mà tiếp tục dây dưa với Trần Lâm chỉ có thể cắn răng liếc nhìn Ngô Bình nói.

- Lão Ngô, ngươi dẫn Trần Lâm đi thâm quan nội thành một vòng đi.

- Nhớ chú ý đừng để cậu ta đi lác!

Nghe thấy thế, Ngô Bình biết rõ Lôi Thành muốn gì gật gật đầu, thật tế chính bản thân lão cũng cảm thấy khó hiểu vì sao Trần Lâm nằng nặc đòi vào nội thành!

Tuy nhiên, khi thấy Trần Lâm dẫn theo người của mình theo sau Ngô Bình bước xuống đất muốn tiến đến cánh cổng dẫn vào nội thành, Lôi Thành lại đột nhiên hét lớn.

- Chậm đã!

- La Thiên ngươi cùng Ngô Bình dẫn Trần Lâm huynh đệ và người của hắn vào nội thành chơi đi.

Đột nhiên bị gọi tên, La Thiên thoáng giật mình liếc nhìn Trần Lâm rồi nhìn lại Lôi Thành thầm khóc trong lòng những vẫn gật đầu lĩnh mệnh.

Cứ thế đoàn người Trần Lâm dưới sự “hộ tống” của hai người Ngô Bình và La Thiên tiến đến cánh cổng lớn phân chia nội thành và ngoại thành.

Nhìn chung cái nội thành kia không khác gì tử cấm thanh trong phim của bọn tàu bè xe cộ, chỉ khác biệt một chút khi nó là nơi ở, làm việc của những người có quyền lực hay địa vị nhất định tại Vũng Hải chứ không phải chỉ riêng cho Lôi Thành.

Tuy nhiên, thực tế cái nội thành trước thi mạt thế hàng lâm là khu đông Vũng Hải hay còn gọi là khu "nhà giàu", còn ngoài thành thực tế là phần còn lại của thành phố Vũng Hải trước kia.

Sau này khi chiếm lại được thành phố này từ tay thây ma, để đảm bảo quyền lực cũng như lợi ích của những người theo mình, Lôi Thành đã phân chia nội ngoại thành như hôm nay tách biệt những nạn dân sống bên ngoài để dễ bề quản lý!

Nhìn chung nghe thì có vẻ rất là chó má, nhưng thực tế quyết định đó của Lôi Thành đã đem đến những lợi ít nhất định, quan trọng nhất là câu vào nội thành hưởng phúc khiến không ít người sống ở khu ổ chuột đúng nghĩa đen tại ngoại thành cố gắng phấn đấu.

Tuy nhiên, đối với dân sống trong rừng như Trần Lâm thì cái nội thành gì đó cũng không bằng một góc Huyết Thành, mục đích mà Trần Lâm muốn vào cái khu nhà giàu kia chỉ có đúng một thứ, đó là viện bảo tàng.

Hiển nhiên, Vũng Hải là một thành phố lớn lại có lịch sử lâu đời, không thể không có công trình có sức hút mê người với Huyết tộc như viên bảo tàng được.

Chỉ là cái viện bảo tàng kia trước mạt thế không biết thằng chó nào quy hoạch đô thị lại xây trong khu nhà giàu và giờ chính là nội thành.

Với một người có tấm lòng bao la trời biển như Trần Lâm, trước kia đi tất nhiên phải đến đó loot đồ, dù sao khá nhiều thành viên của huyết tộc cần vũ khí mà chưa có.

Tuy nhiên, khi bước vào cánh cổng chỉ đủ để một chiếc xe tải chạy qua nhưng lại được đến 8 quân nhân canh gác.

Trần Lâm dù đã đoán được đại khái nhưng không nhịn được trợn mắt há mồm nhìn vào khung cảnh bên trong.

Phía sau bước tường thành cao gần chục mét che khuất tầm nhìn bên trong lẫn bên ngoài.

Khung cảnh bên trong cũng chính là nội thành trong truyền thuyết khiến cho không chỉ Trần Lâm mà cả ba người Yến Nhi đi theo sau cũng không nhịn được kinh ngạc không thôi.

Bới lẽ, suýt chút nữa đám người Trần Lâm đã nghĩ mình xuyên không trở về thời kỳ trước mạt thế.

Bên trong nội thành có không ít người quan lại, tuy nhiên khác hẳn với bên ngoài những người ở đây đều mặt mũi hồng thuận rõ ràng là chưa hề bị đói qua.

Ăn mặc cũng vô cùng thời trang quân đùi, áo thung, túi xác không khác gì lúc chưa mạt thế.

Thậm chí Trần Lâm còn thấy được phía xa xa có một quý bà mập không khác gì con heo đang dẫn chó đi dạo!

Khung cảnh này không hề có bất kỳ liên quan gì đến hai từ “mạt thế” tràn ngập hung hiểm chết chóc và đói khát ngoài kia.

Đứng một bên La Thiên thấy nhóm người Trần Lâm không khác gì hai lúa mới lên tỉnh nhìn đông ngó tây không nhịn được cười khinh bỉ nói.

- Thế nào ngạc nhiên lắm đúng không!

- Nói cho các ngươi biết, nội thành này chính là ánh sáng cuối cùng của nhân loại, không phải ai cũng có thể đến được đâu.

Tuy nhiên, Trần Lâm lại liếc nhìn La Thiên cười lên khinh bỉ không kém nói.

- Rốt cuộc ta cũng biết tại sao Lôi Vũ lại ngu đến như vậy!

- Môi trường sống quyết định nhận thức, sống trong điều kiện sống như vậy làm sao có thể đào tạo ra được một anh hùng, chỉ có thể đào tạo ra cẩu hung!

Đứng một bên Yến Nhi cũng không nhịn được hừ lạnh nói.

- Một cái nội thành phồn hoa không khác gì một thành phố thời kỳ trước mạt thế, nhưng lại được xây dựng trên chính xương máu của các nạn dân ngoài kia thì có gì đáng để tự hào.

- Ánh sáng cuối cùng của nhân loại? Ta thấy giống như một giấc mộng hảo huyền cuối cùng thì đúng hơn.

- Đến khi thây ma đánh sập bức tường kia thì những kẻ ở đây cũng sẽ tỉnh mộng, đánh tiếc đến lúc đó họ đã không còn cơ hội.

Yến Nhi và hai chị em Phương Tuyết đều từng trải không ít cực khổ bên ngoài, thậm chí từng trông thấy không ít người bị đói chết, giờ lại chứng kiến người trong nội thành ăn xung mặt sướиɠ, khác một trời một vực với bên ngoài nên hiển nhiên là vô cùng tức giận!

Rõ ràng Vũng Hảo đã bóc lột người bên ngoài để xây dựng nên nội thành này.

Nghe thấy đám người Trần Lâm không ngừng khinh bỉ nội thành, La Thiên tức giận hừ lạnh một tiếng muốn mở miệng phản bát.

Tuy nhiên Ngô Bình đã hét lớn một tiếng cắt ngang câu chuyện.

- Đủ rồi! Trần Lâm nội thành dù gì vẫn là đầu não của Vũng Hải, có không ít nhân vật quan trọng sống ở đây cậu cũng nên giữ mồm giữ miệng một chút.

Nghe thấy thế Trần Lâm ngược lại chỉ nhếch mép mỉm cười nói.

- Một con sói lãnh đạo một đàn cừu, đáng sợ gắp trăm lần một con cừu lãnh đạo một đàn sói.

- Những kẻ sống trong đây không biết là cừu hay là sói đây.

Nói xong Trần Lâm cười lớn phất tay bước đi trước.

Nhìn theo bóng lưng của Trần Lâm, Ngô Bình không khỏi thở dài nặng nề.

Thật tế Ngô Bình rất đồng ý với cách nghĩa của Trần Lâm về nội thành.

Anh hùng là phải bò ra từ trong sơn thi huyết hải, nhưng nội thành này lại như động bàn tơ nuốt chững nhuệ khí anh hùng, khiến cho những người sống tại đây nhất là những người trẻ chỉ biết sống trong ảo mộng mà quên đi ngoài kia chính là chốn địa ngục tràn ngập hung hiểm chết người.

Lôi Vũ chính là ví dụ điển hình nhất, hắn ta không ngu nhưng sống trong bức tương nội thành thì làm sao hiểu được mạt thế là gì!

Tuy nhiên, vấn đề là không phải người sống trong đây không biết, mà là họ không huống biết hay đúng như đám người Trần Lâm đã nói “sống trong ảo mộng không chập nhận hiện thực”!

Chỉ là Ngô Bình không có khả năng thay đổi.

Tất cả người ở đây đều giữ địa vị nhất định và tư hữu là điều không thể tránh khỏi, muốn những người đang ăn xung mặc sướиɠ kia từ bỏ mà ra ngoài kia chiến đấu với thây ma là điều không thể, đó là thiên tính của nhân loại!

Liếc nhìn những khuôn mặt hồng thuận vui vẻ, không hề ý thức được hay đúng hơn là tự quên đi việc ngoài kia đang không ngừng có người ngã xuống trong miệng thây ma hay hung thú.

Ngô Bình chỉ biết thở dài tiến lên cười nói.

- Nhìn chung nội thành cũng không phải quá tệ, đi để ta dẫn cậu tham quan một số nơi!

Tuy nhiên, Trần Lâm lại lắc đầu cười nói.

- Ta cũng không muốn tham quan gì nữa, thời gian chắc cũng không còn nhiều!

- Ưmmm! nơi đây có cái viên bảo tàng nào không?

- Đến nơi đó đi mấy vòng rồi về yến tiệc của Lôi đại nhân vậy.

Nghe thấy Trần Lâm nói vòng nói vô rốt cuộc lại đòi đến viện bảo tàng, Ngô Bình không nhịn được nhíu mày trầm ngâm.

Xem ra đây mới chính là mục đích của Trần Lâm, nhưng viện bảo tàng thì có gì đáng để nhắm đến!

Thấy lão già Ngô Bình mặt nhăng như đít khỉ!

Trần Lâm ngược lại mỉm cười quỷ dị tiến đến câu cổ lão thì thầm.

- Ta có hướng thú với mấy món đồ cổ, nên định vào đó "mượn" chút đồ về chơi!

- Ngô đại nhân hình như còn thiếu ta một nhân tình, không biết có giúp ta phen này hay không.

Nghe thấy Trần Lâm muốn chơi trò đạo chích, Ngô Bình thấy cũng bình thường không có gì là lạ, nhưng khi nghe Trần Lâm thích chơi đồ cổ thì lão lập tức híp mắt lại nhìn cậu, rõ ràng là đéo tin!

Hiển nhiên cái bản mặt của Trần Lâm mà thích chơi đồ cổ thì đến chó nó còn không tin nói chi là Ngô Bình!

Tuy nhiên đúng như Trần Lâm nói, cậu đã cứu Ngô Bình một mạng, vì món nợ nhân tình kia mà mắt nhắm mắt mở để hắn lấy đi vài món đồ cổ gì đó cũng không phải là không thể.

Thậm chí đối với Ngô Bình còn có lợi, dù sao đám đồ cổ kia cũng chỉ để đó cho bụi nó bám, lâu lâu mới có vài tên nào đó rảnh quá vào tham quan, nhưng bình thường đều không dùng để làm gì.

Nếu không phải kiến trúc của viên bảo tàng có phần độc đáo thì chắc là đã bị san bằng cho trống trải rồi, đồ trong đó Trần Lâm lấy hết còn được nói gì lấy mấy món.

Nhưng vấn đề ở chỗ, Ngô Bình muốn xác định Trần Lâm muốn lấy mấy món đồ cổ kia để làm gì.

Thấy lời nói dối không có được 10% hợp lý của mình bị Ngô Bình dễ dàng phát hiện, Trần Lâm chỉ có thể thở dài lắc đầu nói.

- Được rồi! được rồi ta nói thật!

- Ta có hợp tác nhẹ với Tiền Đa Đa muốn đến Đại Ca thành mua chút rượu bán kiếm đồng lời.

- Đám cổ vật kia là để lo lót cho họ.

Nghe thấy Trần Lâm không ngờ lại nhắm đến Đại Ca thành, Ngô Bình không khỏi gật gật đầu.

Tuy có quan hệ đối đầu, nhưng thực tế Vũng Hải và Đại Ca thành vẫn giao thương qua lại, dù sao lương thực của Đại Ca thành rất sung túc.

Tuy nhiên, thứ khá nổi tiếng của Đại Ca thành mà chỉ một ít người của nội thành này biết lại là rượu, Hải Hồn Huyết Tửu của Huyết tộc, chủng tộc bảo kê cho Đại Ca thành.

Bản thân Ngô Bình cũng đã từng được Minh Nguyệt tặng một bình, đúng là rất thích!

Chỉ là chuyện đó thì liên quan gì đến đồ cổ.

Thấy lão già Ngô Bình con ngờ ngợ không tin mình, Trần Lâm vô cùng bí hiểm thì thầm vào tai lão.

- Đây là thông tin cơ mật ta vô tình biết được, lão không được nói với ai đâu đó!

- Cái tên huyết tổ của Huyết tộc kia! rất thích đồ cổ!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 297: Thước ngọc
Đứng trước một tòa kiến trúc mang phong cách châu Âu cổ đại.

Trần Lâm không nhịn được lắc đầu suýt xoa.

- Đúng là thành phố lớn có khác, đến cả cái viện bảo tàng nhìn cũng “thơm” hơn xóm nghèo như thành phố Bạc Hà.

Đứng một bên trông thấy ánh mắt thèm khát của Trần Lâm, Ngô Bình không nhịn được nhỏ giọng nói.

- Nhóc con đây là tài sản quốc gia xã tắc sông núi nước non.

- Nhưng nể tình nghĩa của chúng ta, ta mắt nhắm mắt mở cho ngươi lấy mấy món đồ trong đó làm vốn thôi!

- Làm ăn sao coi được đó thì làm!

Nghe thấy Ngô Bình nói thế, ánh ánh mắt Trần Lâm trắng dã liếc nhìn lão thầm nghĩ.

- Không phải lúc nãy nói lấy hết cũng được sao?

- Đcmn thấy đám cổ vật kia có giá trị rồi lại đem quốc gia ra đè ta! thật đúng là lão hồ ly!

Rõ ràng nghe thấy “thông tin mật” của Trần Lâm, đống rác trong mắt Ngô Bình đột nhiên biến thành đống vàng.

Tuy chưa thể xác định được những gì Trần Lâm nói về cái tên huyết tổ gì đó của Huyết tộc có thật sự thích đồ cổ hay không, nhưng có thể chắc chắn những thứ đồ cổ kia đột nhiên trở nên có giá trị và vì thế không có chuyện cho Trần Lâm hết được.

Dĩ nhiên, Trần Lâm đã xin trước cũng đã cung cấp tình báo, không thể quỵt luôn của hắn nên Ngô Bình phải cắn răng dẫn Trần Lâm để viện bảo tàng cho hắn chọn một ít!

Tuy nhiên Trần Lâm đâu cần lấy hết, cũng không muốn lấy hết làm gì.

Bước vào trong đại sảnh rộng lớn của viện bảo tàng, Trần Lâm khẽ xoa xoa tay cười nói.

- Ngô đại nhân, có thể cho ta một mình được không!

- Nói thật đây là lần đầu là chuyện này, ta cũng có chút ngại.

Nghe thấy Trần Lâm muốn đi một mình, Ngô Bình không khỏi trầm ngâm nhưng vẫn gật đầu đồng ý cười nói.

- Mặt dày hơn tường thành như ngươi cũng biết ngại hay sao.

- Được rồi xem như trả nhân tình kia cho ngươi, nhanh chân lên một chút!

Nói xong Ngô Bình kéo La Thiên ngồi xuống hàng ghế dựa tại đại sảnh chờ đợi.

Ba người Yến Nhi cũng biết điều đứng tại đại sảnh không đi theo Trần Lâm, dĩ nhiên một phần là để cho Ngô Bình bớt đề phòng, một phần là để cảnh giới lão và La Thiên.

Chỉ là Ngô Bình dù trông có vẻ không để ý nhưng vẫn nghi ngờ Trần Lâm, bằng lão khinh nghiệm nhiều năm sống trong chính trường, chút tiểu xảo của Trần Lâm làm sao có thể qua mắt lão.

Tuy nhiên “cha chung đéo ai khóc” chuyện Trần Lâm có mưu đồ gì, muốn thu lấy lợi ít gì đó từ Vũng Hải thì có liên quan gì đến một quân nhân như Ngô Bình, chỉ cần Trần Lâm không nổi hứng đánh sập Vũng Hải thì Ngô Binh cũng không quan tâm Trần Lâm đang bày trò gì.

Huống chi, bản thân Ngô Bình còn nợ Trần Lâm một mạng, mắt nhắm mắt mở mặc kệ Trần Lâm bày trò cũng không ảnh hưởng gì, dù sao cũng chỉ là mấy món đồ cổ.

Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là Ngô Bình không hề biết về sức mạng thực sự của các cổ vật, nếu lão biết được trang bị cam là gì thì đừng có mơ Trần Lâm có thể bước được vào đây chứ đừng nói đến đi một mình loot đồ.

Ngược lại, La Thiên khi thấy Ngô Bình để Trần Lâm tự do tung tăng đi dạo trong viện bảo tàng thì không nhịn được nhíu mày.

Tuy nhiên, cái viện bảo tàng này lại không có gì đặc biệt, được cái may mắn nằm trong khu nhà giàu nên giờ được vinh dự nằm trong nội thành, nếu không giờ đã làm nơi ở cho nạn dân mất rồi, đồ đạc bên trong nói chung cũng không ai thèm đυ.ng đến để bụi đóng lên một lớp dày.

Vì một cái viện bảo tàng nát như vậy mà làm khó Trần Lâm thì không hợp lý lắm, dĩ nhiên La Thiên vẫn sẽ báo cáo lại mọi việc cho Lôi Thành biết.

Bên kia Trần Lâm một mình đi trong viện bảo tàng có phần âm u đầy bụi bẩn trông khá kinh dị, nhưng ánh mắt lại sáng lên không khác gì tên bé gặp bé lolita khỏa thân miệng không nhịn được chảy cả nước miếng!

Hiển nhiên đối với đám người Ngô Bình thì đây là nhà chứa đồng nát không giá trị, nhưng đối với Trần Lâm thì đây là một nhà bảo vật đúng nghĩa, giờ lại có thể một mình trong đây làm sao không mừng đến phát khóc cho được.

Dĩ nhiên, đám người Vũng Hải đã có lòng như vậy, Trần Lâm không thể không tận dụng cho được lặp tức triệu hội huyết hỏa.

Bỉ Ngạn Huyết Hỏa từ không gian giới chỉ bay ra lượn một vòng quanh Trần Lâm rồi an tĩnh bay bên cạnh cậu.

Thấy thế Trần Lâm vô cùng bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ!

Thực tế Bỉ Ngạn Huyết Hỏa và cả Tà Nguyệt Đao đều từng có lúc cảm ứng được những cổ vật có thể trở thành trang bị cam khi chúng ở gần Trần Lâm, tứ kiếm mà Trần Lâm có được khi đến Vũng Hải là do chúng tự cảm ứng rồi mách bảo Trần Lâm!

Tuy nhiên, không phải cổ vật nào "hai ông nội" này cũng có thể cảm ứng được khiến Trần Lâm mừng hụt, chỉ là không tìm được nguyên nhân cũng không tìm thấy đầu mói liên hệ, Trần Lâm cũng chỉ đành chào thu với hai ông nội này!

Dĩ nhiên, không cảm ửng được thì Trần Lâm chơi thủ công!

Chỉ cần dùng Bỉ Ngạn Huyết Hỏa kí©h thí©ɧ từng cổ vật để xem cái nào là trang bị cam.

Tuy nhiên, cách này khá là bất tiện trong điều kiện ăn trộm và cần phải hết sức cẩm thận nếu không rất có thể Trần Lâm sẽ đốt trụ cái viện bảo tàng này.

Huyết hỏa cháy hừng hực trên tay, Trần Lâm chầm chậm đi trên hành lang dài, cẩn thận dùng huyết hỏa kí©h thí©ɧ từng món cổ vật để trên kệ trưng bày.

Tuy nhiên, quá trình lại diễn ra tương đối chậm chạm.

Về cơ bản chỉ có một món cổ vật có thể trở thành một trang bị cam mới có thể tương thích cũng như chịu được sức nóng của huyết hỏa, còn những cổ vật thì không khác gì nhưng vật thông thường hoàn toàn có thể bị huyết hỏa thiêu cháy thành tro bụi.

Chính vì thế Trần Lâm phải hết sức cẩn thận nếu không muốn thiêu hủy luôn những món đồ cổ kia, đi một vòng trở ra cả viện bảo tàng đã thành một đống tro thì thật là khó ăn khó nói với lão già Ngô Bình kia!

Bất chợt khi Trần Lâm còn đang miệt mài dùng huyết hỏa “hơ lửa” từng món cổ vật trên giá trưng bày thì rốt cuộc một trang bị cũng run lên hưởng ứng!

Thấy thế Trần Lâm không nhịn được kích động, ánh mắt khẽ sáng lên như đèn pha, rốt cuộc cũng “trúng tú” rồi!

Từ trên giá trưng bày, một cây thước ngọc khẽ run lên nhè nhẹ rồi ngày một kịch liệt, như bị một bàn tay vô hình nào đó điều khiến, nó lao ra bay lơ lửng quanh ngọn huyết hỏa trên tay Trần Lâm.

Nhờ thế Trần Lâm mới có thể nhìn kỹ trang bị cam đầu tiên mà mình tìm được trong cái viện bảo tàng này.

Nó là một cây “thước ngọc” hình dáng không khác gì một cây thước, có tổng chiều dài khoảng 40-50 cm, một đầu lớn một đầu lại nhỏ, đầu lớn rộng khoảng 8 cm còn đầu nhỏ chỉ rộng 4 cm, về tổng thể khá dày và vừa tay, vô cùng thuận lợi cho việc gõ đầu học sinh khiến Trần Lâm vô thức nghĩ đến bà cô giáo của mình.

Về chất liệu nó hiển nhiên được làm từ ngọc thạch, tỏa ra ánh sáng xanh lục đầy quyến rũ mê người, thảo nào mấy người thời xưa lại thích ngọc thạch đến vậy!

Tuy nhiên, thứ này thì ăn nhậu gì được trong việc chiến đấu.

Không ngờ trang bị cam đầu tiên mà mình tìm được lại là mặt hằng dùng cho việc trưng bày, Trần Lâm chỉ có thể bất lực ôm đầu thờ dài.

Để tìm được một trang bị cam đã khó, để tìm được một trang bị cam dùng được cho việc chiến đấu lại càng khó hơn gấp bội phần.

Bất chợt khi Trần Lâm còn đang than trời trách đất thì dị biến lại một lần nữa phát sinh.

Như bị thước ngọc ảnh hưởng, huyết hỏa đột nhiên bùng cháy mạnh mẽ chiếu sáng cả căn phòng khiến Trần Lâm giật mình.

May thay huyết hỏa không thiêu trụi gì cả khiến Trần Lâm thở ra một hơi may mắn.

Tuy nhiên, sáu đồ vật khác lại bị huyết hỏa khích thích đồng loạt bay lên quay vòng quanh huyết huả khiến Trần Lâm vui mừng khôn xiết,

Chỉ là khi nhìn rõ sáu vật kia là gì Trần Lâm không nhịn được trợn mắt há mồm rồi liếc nhìn quanh căn phòng mà mình đã đi vào!

Đế lúc này Trần Lâm mới ý thức được mình đã bước vào một căn phòng trưng bày các hiện vật của quan lại ngày xưa và sáu vật kia cũng không tránh rỗi.

Đầu tiên chiến số lương lớn nhất là bốn cái ngọc ấn, cả bốn đều được làm từ thạch anh đỏ hình dáng khá là gốc cạnh, bên trên lại khắc hình một con kỳ lân đầy uy mảnh.

Rõ ràng bốn cái ngọc ấn kia là ấn ký của quan lại hay vương tôn quý tộc nào đó trong triều đình ngày trước.

Hai vật phẩm còn lại là một cái ngọc bội khá giống trong các phim kiếm hiệp và một cái vòng chuỗi đeo cổ dĩ nhiên cũng cùng được làm từ ngọc thạch.

Ôm bảy món trang bị cam hàng thật giá thật còn được làm từ ngọc thạch vô cùng quý giá, Trần Lâm bất lực nuốt lệ vào tìm thở dài.

Đúng là đã có thu hoạch nhưng xem ra đi lộn phòng rồi.

Bất chợt như ý thức được gì đó Trần Lâm không nhịn được vổ đầy.

- Đúng là chơi đồ quá lú rồi!

- Đây là viện bảo tàng, muốn tìm vũ khí thì đến những phòng trưng bày vũ khí không phải được rồi sao.

Ý thức được mình có quyền lựa chọn chứ không phải chơi đại trà như trước!

Trần Lâm không khỏi vỗ đầu vì độ gà vịt của mình chạy nhanh đến những căn phòng có trưng bày vũ khí tiếp tục tìm kiếm!

Dĩ nhiên, 7 mặt hàng từ ngọc thạch kia cũng được Trần Lâm cất lại, dù sao không dùng để đánh nhau được thì để trưng bày cho đẹp cũng không vấn đề gì.

!

Bên trong đại sảnh rộng lớn!

La Thiên không nhịn được nhíu mày nói.

- Tên kia ngủ luôn trong đó rồi sao?

- Không được Ngô đại nhân, để ta vào đó xem sao.

Nói xong La Thiên nhanh chóng đứng dậy muốn vào trong viên bảo tàng tìm Trần Lâm.

Thấy thế Ngô Bình cũng nhíu mày nhìn La Thiên rồi nhìn ra bên ngoài.

- Lấy có mấy món đồ mà đi lâu như vậy!

- Tên nhóc kia rốt cuộc đang bày trò gì đây.

Nhìn thấy bên ngoài trời đã nhá nhem tối, bản thân Ngô Bình cũng không nhịn được nhíu mày thì thầm.

May thay khi La Thiên vừa đi được vài bước, thì từ bên trong Trần Lâm đã dương dương đắc ý đi ra, chỉ là trên tay cậu lại cầm một cây thước ngọc, trên cổ lại đem một cái vòng ngọc bộ dạng không khác gì một tên nhà giàu mới nổi!

Trông thấy bộ dạng của Trần Lâm như thế, Ngô Bình không nhịn được bật cười nói.

- Nhóc con không ngờ ngươi cũng thích mấy thứ này nha.

Nghe thấy thế Trần Lâm cưới hì gì dùng thước ngọc gãi gãi sau lưng cười nói.

- Rốt cuộc ta cũng đã hiểu tại sao mấy tên nhà giàu lại thích ngọc thạch như vậy!

- Chạm vào mát lạnh, lại trơn bóng như da nữ nhân còn tinh xảo sang trọng ai mà không thích!

- Nếu không phải sợ lão nhảy dụng lên ta còn định lấy hết.

Thấy thế Ngô Bình bật cười lắc đầu nói.

- Để cậu lại lập công con Vũng Hải, lão đây sẽ đích thân xin Lôi đại nhân cho cậu một cái giường ngọc!

- Còn bây giờ chúng ta cũng nên đi rồi.

Nghe thấy thế Trần Lâm cũng cười lớn rồi không chút kiêng kỵ vẫn tay cầm thước ngọc, cổ đeo vòng ngọc nghênh ngang đi ra.

Đám người Yến Nhi cũng khẽ mỉm cười quỷ dị rồi nhanh chân bức theo.

La Thiên thấy thế cũng không thể nói gì nhanh chân chạy theo dẫn đường cho nhóm người Trần Lâm.

Chỉ có Ngô Bình là đi sau cùng, nhưng khi đi ngang qua hai quân nhân đang đứng gác tại cổng viên bảo tàng, lão đột nhiên nhỏ giọng nói.

- Các ngươi vào xem tên kia đã lấy những gì rồi báo cáo lại cho ta.

Nghe thấy thế, hai quân đã được lệnh của chính Ngô Bình đứng đây chờ cũng khẽ gật đầu lĩnh mệnh rồi âm thầm tiến vào trong viện bảo tàng, mục tiêu chính là điều tra xem Trần Lâm đã lấy đi những thứ gì.

Bên kia dù khá xa và Ngô Bình nói chuyện cũng rất nhỏ, nhưng bằng vào cấp độ của mình, Trần Lâm vẫn mơ hồ nghe thấy được cuộc đối thoại kia khẽ cười lạnh!

Những người muốn điều tra về cổ vật không phải chỉ có mình Ngô Bình, chỉ là hiện tại nhân loại không có một trang bị đỏ làm vốn thì đừng mơ tìm được bí mật của trang bị cam.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 298: Mạnh siêu
Bên ngoài ngoại thành, cuộc diễn thuyết của Lôi Thành cũng đã kết thúc, buổi tiệc mừng công cũng chính thức bắt đầu...

Địa điểm hiển nhiên là phủ thành chủ của Thái Trọng.

Đăng đèn kết hoa, cả phủ thành chủ sáng rực ánh đèn như muốn báo hiệu chiến thắng của nhân loại, của đại quân Vũng Hải cho toàn thể nạn dân ngoại thành này biết.

Đoàn người Trần Lâm cũng vô cùng kịp lúc trở về ngay khi buổi tiệc vừa mới bắt đầu.

Trông thấy Trần Lâm đã trở lại, Lôi Thành vô cùng hào sảng tiến lên cười nói.

- Trần Lâm cậu thế nội thánh thế nào?

- Rất phồn hoa phải không...!nếu như cậu muốn ta có thể sắp xếp cho cậu vào trong đó định cư.

Thấy Lôi Thành đột nhiên nhảy ra nói một tràng, Trần Lâm không nhịn được khéo miệng co giật cười nói.

- Nội thành đúng là rất phồn hoa không khác gì thiên đàng và địa ngục với bên ngoài...

- Chỉ là ta thích tự do, thích sống ở chốn địa ngục bên ngoài này hơn.

Nghe thấy Trần Lâm nói thế, Lôi Thành hiển nhiên hiểu rõ ý tứ châm chọc trong lời nói kia khẽ nhíu mày không vui, tuy nhiên mặt ngoài vẫn mỉm cười thân thiện nói.

- Tùy cậu vậy...

- À...!ta có việc cần nói chuyện với Ngô Bình và La Thiên, cậu cứ tự nhiên...

Nói xong Lôi Thành mỉm cười rời đi, La Thiên và Ngô Bình cũng nhanh chóng đi theo lão.

Còn cái cộng việc gì đó hiển nhiên là hỏi xem Trần Lâm đã làm gì trong nội thành của lão.

Dĩ nhiên, không ai biết rằng Trần Lâm đã lấy đi thứ có lẻ là quý giá nhất tại Vũng Hải này.

Đứng một bên đám người Yến Nhi dù đã biết Trần Lâm vào viện bảo tàng để làm gì nhưng vẫn không nhịn được tiến lên nhỏ giọng hỏi.

- Đại nhân thu hoạch...!thế nào...

- Vừa tròn mười hai món...

Khẽ mỉm cười đắc ý Trần Lâm nhỏ giọng nói.

Nghe thấy thế Yến Nhi cũng không nhịn được kích động mỉm cười.

Mười hai món trang bị cam, nghe thì có vẻ rất ít nhưng thực tế trang bị cam cực kỳ hiếm một cái viện bảo tàng có thể cho ra nhiêu đó đã là quá nhiều rồi.

Ngoài ra, Trần Lâm còn tồn kho hai trang bị cam khác là cây chiến phủ của Beclin vương triều và thanh katana siêu to khổng lồ của Nhật quốc, như thế trong tay Trần Lâm đã có đến 14 trang bị cam, dự sức trang bị cho tất cả mọi người.

Tuy nhiên, khi thấy Yến Nhi vui cười như vậy, Trần Lâm lại lắc đầu thở dài nói.

- Hơn phân nửa là vật để nhìn mà thôi, đánh đấm được thì không bao nhiên.

Hiển nhiên, trong 12 trang bị cam Trần Lâm loot được thì đã có đến 7 món đồ ngọc thạch không dùng được vào việc gì khác ngoài để trưng bày.

Trần Lâm phải cố gắng lắm mới tìm ra được 5 món trang bị cam có thể dùng được trong chiến đấu, công thêm thanh katana siêu to khổng lồ và cây chiếu phủ không ai thèm dùng còn để trong không gian giới.

Trần Lâm hiện chỉ có 7 trang bị cam có thể dùng làm vũ khí mà thôi, nếu chia cho ba người Hàn Thiên Lam, Phó Mỵ Nương và mỹ phụ mũm mĩm Trương Tố Nga thì đúng là chả còn bao nhiêu.

Tuy nhiên, cái viện bảo tàng kia chắc chắn còn một số ít trang bị cam, chỉ là những thứ có thể phục vụ cho chuyện đánh nhau Trần Lâm đã loot hết, còn lại cũng chỉ là hàng trưng bày mà thôi, Trần Lâm cũng lười để ý đến chúng.

Huống chi, chuyện huyết tổ đại nhân rất thích chơi đồ cổ đã được Trần Lâm mật báo với Ngô Bình, không sớm thì muộn Vũng Hải cùng đem đống đồ cổ kia ra trao đổi với Huyết tộc, đâu lại vào đấy chả mất đi đâu mà phải sợ.

Bất chợt, một mùi thuốc lá thoang thoảng trong không khí khiến Trần Lâm không nhịn được tái mặt cười lớn nói....

- Hảo đại tỷ, buổi tối tốt lành...

- À...!ta có chuyện cần phải đi trước...!tạm biệt...

Nói xong Trần Lâm lập tức quay đầu bỏ chạy...

Tuy nhiên Liễu Mộng Điệp đã nhanh tay túm lấy cổ áo Trần Lâm cười lạnh nói...

- Hảo tiểu tử...!chạy đi đâu mà nhanh vậy...

Nhìn thấy nụ cười đầy nguy hiểm của Liễu Mộng Điệp, Trần Lâm như không có việc gì cười hì hì nói.

- Gặp đại tỷ xinh đẹp khả ái quyến rũ chết người thì còn có thể chạy đi đâu cho được...

Nghe thấy thế Liễu Mộng Điệp khẽ hừ lạnh một tiếng trầm giọng nói.

- Nói tiểu tử ngươi đang bày trò gì...

- Đây là Vũng Hải không phải ngoài hoang dã mà người có thể muốn làm gì thì làm.

Khẽ nhếch mép mỉm cười Trần Lâm liếc nhìn Liễu Mộng Điệp vô cùng nghiêm túc nói.

- Thì ta đã nói rồi, ở đây không còn gì để chơi nữa nên quyết định rời đi.

- Đại tỷ người mau về thu dọn hành lý rồi đi với ta, tối nay chúng ta cùng cao chạy xa bay...

Thấy bản mặt vô cùng nghiêm túc kia của Trần Lâm, Liễu Mộng Điệp không nhịn được tức giận nắm lấy lỗ tai hắn kéo lên lạnh giọng nói.

- Nhóc con người đúng là không biết chữ chết viết thế nào...

- Cả vùng đồng bằng duyên hải đông bộ này đều của nhà họ Lôi, ngươi còn muốn chạy đi đâu.

- Ta đã nói rồi ngươi thành thật một chút cho ta, lão nương đây có thể bảo vệ cho ngươi.

Bị Liễu Mộng Điệp không chút khác khí xác tai kéo lên, Trần Lâm vô cùng bất đắc dĩ cười nói.

- Đại tỷ ta đâu có tìm ai kiếm chuyện, là họ tìm ta gây chuyện mà...!á đau...

...

- Liễu Mộng Điệp, ngươi và cậu trẻ đây có vẻ thân thiết quá nhỉ...

Bất chợt một âm thanh có phần già nua nhưng đầy nội lực vang lên.

Từ phía xa một đoàn người được dẫn đầu bởi một lão nhân chầm chậm tiến đến.

Dù đã tuổi xế chiều, nhưng lão nhân kia vẫn vô cùng khỏe nhanh, khuôn mặt hồng thuận, hơi thở đều đều trầm ổn, mỗi bước chân đều ẩn chứa lực đạo không nhỏ xem ra là người luyện võ.

Câu nói kia cũng xuất phát từ lão ta.

Chỉ là khi thấy lão nhân kia Liễu Mộng Điệp lại không nhịn được nhíu mày, bởi lẽ đứng ngay bên cạnh lão nhân kia không ai khác chính là Lôi Vũ...

Bị lão nhân kia hỏi đến, Liễu Mộng Điệp lập tức buôn lỗ tai Trần Lâm ra cười nói.

- Mạnh lão ngài hảo...

- Không ngờ lão nhân gia ngài lại tham gia sự kiện thế này.

Nghe Liễu Mộng Điệp nói thế, lão nhân gọi là Mạnh lão kia thoáng hoàn ái hơn đôi chút mỉm cười gật gật đầu.

Tuy nhiên khi liếc nhìn Trần Lâm, ánh mắt của lão ánh lên sự không thích vô cùng rõ ràng, trầm giọng nói.

- Tiểu Vũ lập được đại công, lão đầu ta hiển nhiên là phải đến mừng chúc mừng cho nó...

- Sẵn đó xem tên nào đó dám ức hiệp đứa cháu ngoan này của ta...

Hiển nhiên đúng như Trần Lâm nói, cậu không tìm người khác kiếm chuyện nhưng cũng sẽ có kẻ tìm cậu gây chuyện.

Mạnh lão kia chính là cứu binh mà Lôi Vũ tìm đến để đè đầu Trần Lâm.

Tuy không mang họ Lôi, nhưng vai vế của Mạnh lão không hề nhỏ trong Lôi gia, nhất là trực hệ của Lôi Chấn, nguyên nhân rất đơn giản lão là em trai ruột của mẫu thân anh em Lôi Chấn, Lôi Thành...!tính ra là bác của Lôi Hồng và Lôi Vũ...

Địa vị cũng theo trực hệ Lôi Chấn mà nước lên thuyền lên.

Ngoài ra bản thân lão cũng không đơn giản, Mạnh Siêu gia chủ của Mạnh gia, tuy không phải đại gia tộc gì nhưng lại là nhà võ, trước mạt thế còn mở cả võ đường, Mạnh lão đầu này tuy già nhưng thân không già một thân võ lực không thể xem thường.

Cùng với Lôi Thành và Ngô Bình là một trong ba người có chiến lực mạnh nhất Vũng Hải, tuy nhiên lại là người đứng cuối cùng...

Hôm nay hiển nhiên là nghe lời đứa cháu ngoan, đến đây bắt gian giữa Trần Lâm và Liễu Mộng Điệp.

Liếc nhìn Trần Lâm đang đứng một bên, Lôi Vũ lòng như con nai nhảy loạn không dám đối đầu cùng Trần Lâm, nhưng hiện tại đã có Mạnh Siêu chống lưng nếu bây giờ không đứng ra thì không còn cơ hội nữa.

Lôi Vũ chỉ có thể cắn răng tiến tới nhỏ giọng nói với Mạnh lão đầu...

- Bác ba, hắn chính là tên tiểu bạch kiểm muốn câu dẫn dì Liễu mà ta đã nhắc đến...

- Ngài nhất định không thể để hắn làm loạn.

Nghe thấy đứa cháu ngoan Lôi Vũ mật báo...

Mạnh lão đầu khẽ gật gật đầu liếc nhìn Trần Lâm có chút lạnh giọng nói.

- Cậu là Trần Lâm đúng không?

- Nhóc con sinh ra đúng là có chút anh tuấn, chỉ là không phải ai ngươi cũng có thể nhúm chàm được...

- Liễu Mộng Điệp là người của của Lôi gia ta, ngươi tốt nhất nên tránh xa một chút.

Hiển nhiên, nhìn quan hệ keo sơn khắng khít của Trần Lâm và Liễu Mộng Điệp.

Mạnh lão tin ngay những gì mà Lôi Vũ đã nói, đứng ra cảnh cáo Trần Lâm.

Chỉ là Trần Lâm lại ngơ ngác không hiểu chuyện gì liếc nhìn Liễu Mộng Điệp ý hỏi.

- Đây là tình hình gì đây, ta gϊếŧ lão già ngu này được không?

Tuy nhiên, Liễu Mộng Điệp không hề để ý đến Trần Lâm, chỉ nhìn chằm chằm vào Mạnh lão lạnh lùng nói.

- Mạnh lão ta kính lão tuổi lớn, lại có công không nhỏ với Vũng Hải, nhưng không vì thế mà lão muốn nói sao cũng được...

- Liễu Mộng Điệp ta và Lôi gia không hề có quan hệ gì cả...

- Nếu lão còn nói nhảm nữa thì đừng trách ta không khách khí.

- Phản...!phản rồi...

- Ngươi không phải người của Lôi gia thì còn là người của ai, Lôi...!Lôi Minh một lòng với ngươi như vậy...

Bị Liễu Mộng Điệp không chút kiêng kỵ lớn tiếng phản bát, Mạnh Siêu tức giận thở phì phò đôi tay run run chỉ vào Liễu Mộng Điệp nói.

Đứng một bên hít drama, Trần Lâm không nhịn được khẽ nhướng mày khi nghe Mạnh Siêu nhắc về một cái tên “Lôi Minh”...

- Lôi Minh...!nghe quen quen không biết là thằng nào nhỉ...

- Xem ra Liễu Mộng Điệp có dây dưa tình cảm với tên kia...!chỉ là nhìn bề ngoài có lẽ Liễu tỷ không thích hắn ta...

Cắn lấy một miếng dưa hấu, Trần Lâm không nhịn được thầm nghĩ trong lòng quyết định hôm nào rảnh rỗi sẽ cắt tiết lên kia...

Ngược lại với vẽ an nhàn của Trần Lâm...

Liễu Mộng Điệp khi nghe đến cái tên Lôi Minh thì lông tóc không nhịn được dựng ngược lên lạnh giọng nói.

- Hắn ta thích ai thì liên quan gì đến lão nương...

- Huống hồ hắn ta thật sự thích ta sao?

- Mạnh Siêu tốt nhất lão nên giữ mồm giữ miệng một chút, nếu không đừng trách ta không khách khí.

- Được...!được...!để lão đây xem ngươi không khách khí với ta như thế nào.

Mạnh Siêu tức giận thở phì phò đẩy Lôi Vũ ra sau, chầm chậm bước đến đối đầu cùng Liễu Mộng Điệp...

Không khí căng thẳng lang ra cả đại sảnh khiến mọi người hoảng sợ lui ra xa tránh rước họa vào thân.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 299: Dì nhỏ từ trên trời rơi xuống
Thấy hai bên sắp đánh nhau đến nơi, Lôi Vũ khóc không ra nước mắt, không biết phải là sao.

Thật lòng Lôi Vũ chỉ muốn nhờ Mạnh lão đến cho Trần Lâm một trận xả giận, không ngờ lại kéo theo cả Liễu Mộng Điệp vào cuộc, đôi bên còn sắp đánh nhau đến nơi khiến hắn không biết phải là sao...

Nếu để lão cha biết chuyện này do hắn mà ra chắc chắn sẽ ăn no đòn.

Bất chợt khi thấy Trần Lâm đang đứng một bên ăn dựa xem kịch vui, ánh mắt Lôi Vũ khẽ sáng lên...

Cách giải quyết có lợi nhất chính là kéo Trần Lâm vào cuộc để hắn trở hành kẻ chủ mưu thay mình.

Nghĩ là làm Lôi Vũ cắn răng tiến lên giả vờ khuyên ngăn nói.

- Bác hai, chuyện...!chuyện này không liên quan đến dì Liễu...

- Chắc...!chắc là do tên nhóc kia đã tác động đến...

- Hắn...!hắn ta chính là người tình của dì, nhất định không thể để hắn đội nó xanh cho chú Minh được...

Nghe thấy Lôi Vũ nói thế, ánh mắt Mạnh Siêu không nhịn được ánh lên tia sát ý liếc nhìn Trần Lâm.

Trong mắt Mạnh Siêu, Liễu Mộng Điệp là cháu dâu của lão, giờ lại có quan hệ mập mờ với tên nam nhân kia khác nào cấp sừng cho Lôi Minh, cháu ngoại của lão...

Không thể nhịn được sự tức giận trong lòng.

Mạnh Siêu vùng quyền đánh tới, nhưng không phải là nhắm vào Liễu Mộng Điệp mà nhắm vào Trần Lâm, tên tiểu tam đang ngồi xem phim kia...

- Đm lão gia ngu kia, chuyện này liên qua gì đến ta...

Đang nghiêm túc giữ vai trò quần chúng ăn dưa lại tự nhiên bị đánh, Trần Lâm dù hiền lành cách mấy cũng không nhịn được tức giận chửi ầm lên.

Dĩ nhiên Trần Lâm không hiền, miệng thì chửi nhưng tay vẫn không chút kiêng kỵ xuất thủ đối đầu với một quyền của Mạnh Siêu.

Quyền phong giao nhau, Mạng Siêu bị đánh bay Trần Lâm cũng bị đánh lui mấy bước không nhịn được nhướng mày nhìn lão già phía xa.

Rõ ràng năng lực của Mạnh Siêu thiên về sức mạnh, một quyền kia có thể nói là một quyền có lực nhất Trần Lâm từng trạm tráng với một nhân loại.

Bên kia bị đối thủ đánh bay...

Mạnh Siêu cũng không nhịn được kinh nghị liếc nhìn tên nhóc tóc trắng, mắt chột trước mặt.

Không chỉ có năng lực thiên về sức mạnh mà nền tảng thể lực của Mạnh Siêu cũng rất tốt, không ngờ lại bị nhóc con kia đánh bay.

Đứng ngay sau lưng của Mạnh Siêu, Lôi Vũ lúc này đã đái ra máu đổ mồ hôi hột như tắm.

Khung cảnh Trần Lâm bị đánh nằm bẹp dưới đất không hề diễu ra mà còn ngược lại, kẻ bị bay lại là người phe mình.

Có đánh chết Lôi Vũ hắn không thể nào ngờ được Trần Lâm lại có thể đánh lui cả Mạnh Siêu, tồn tại không khác gì thần trong mắt hắn.

- Tự tiện đánh nhau, các ngươi có phải muốn tạo phản rồi không...

Bất chợt một âm thanh trầm thấp vang lên.

Lôi Thành dần theo Ngô Bình và cả La Thiên hùng hổ tiến đến, ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn Trần Lâm, hiển nhiên Lôi Thành đã đánh giá Trần Lâm, chính là đầu sỏ của mọi chuyện.

Bên kia, Trần Lâm thấy được ánh mắt của Lôi Thành không nhịn được nhảy dựng lên hét lớn.

- Này...!này đừng nhìn ta như vậy...!ta là người bị hại đó...

- Đm ta đáng đứng một bên xem kịch vui tự dưng bị người ta đánh.

- Nếu không phải nể lão ta già sắp đoàn tụ với ông bà, thì ta đã bẻ đầu lão già dịch kia rồi.

Đứng một bên Liễu Mộng Điệp cũng khoang tay trước ngược lạnh giọng nói.

- Nhưng người ở đây đều có thể làm chứng...

- Mạnh lão ra tay trước, Trần Lâm chỉ là tự vệ chính đáng mà thôi.

Nghe thấy thế Lôi Thành khẽ nhíu mày liếc nhìn Mình Siêu.

Xét theo vai vế Mạnh Siêu là cậu ruột của Lôi Thành, tuy lão ở đây dưới cơ mình nhưng không phải Lôi Thành muốn xử là xử được.

Ngược lại Mạnh Siêu thấy Lôi Thành liếc nhìn mình cũng không nhịn được tức giận nhảy dựng hét lớn.

- Lôi Thành ngươi nhìn ta như vậy là có ý gì...

- Ngươi thân là người lãnh đạo Vũng Hải mà lại để Liễu Mộng Điệp chung chạ với tên nhóc kia, ngươi ăn nói sau với Lôi Minh đây.

- Không được ta nhất định phải đến Viễn Đông báo cho Lôi Minh biết.

Nghe thấy thế Lôi Thành thoáng hoảng sợ nhanh tay giữ lấy Mạnh Siêu lại nhíu mày nói.

- Cậu à...!nói gì cũng phải có bằng chứng, bắt gian phải bắt tại giường...

- Lão nhân gia người mà nói với Lôi Minh là chết cha ta đó...

Trực hệ nhà họ Lôi có bốn anh em, trong đó người Lôi Thành sợ nhất không phải đại ca Lôi Chấn mà chính là nhị ca Lôi Minh, người đang trấn thủ pháo đài Viễn Động...

Ngoài ra còn là vị hôn thế trên lý thuyết của Liễu Mộng Điệp, nếu một ngày đẹp trời nào đó hai người quyết định kết hôn ở tuổi U30 này thì Liễu Mộng Điệp chính là chị dâu của Lôi Thành.

Tuy nhiên, quan hệ giữ Liễu Mộng Điệp và Lôi Minh lại không đớn giản như vậy, khiến cho không ít người của hai nhà Lôi-Liễu thời trước mạt thế đau đầu đến suýt tự vận...

Xét về mặt lý thuyết, Liễu Mộng Điệp chính là vị hôn thê không bao giờ cưới của Lôi Minh.

Chỉ là Lôi Minh lại không chấp nhận để bất kỳ nam nhân nào đến gần nàng, lại không hủy bỏ hôn ước.

Theo cách nói của người hiện đại chính là sống chó đẻ, không ăn mà treo để đó cho người ta thèm chơi...

Đến cả đại ca Lôi Chấn cũng bó tay đá Liễu Mộng Điệp cho Lôi Thành ôm nhằm tránh rước họa vào thân.

Bây giờ vị hôn thê 10 năm chưa đám cưới của Lôi Minh lại ăn nằm với một tên nhóc ngay trong địa bàn nhà mình, Lôi Thành nghĩ thôi cũng cảm thấy chân tay bủn rủn sắp ngất đến ngơi.

Chỉ là Lôi Thành lại không dám làm cứng với Liễu Mộng Điệp, 10 chữ lý cũng không bằng một chữ tình, làm cứng quá để Liễu Mộng Điệp tức giận chạy đến Viễn Đông xuống nước nhỏ chút ít với Lôi Minh thôi thì Lôi Thành cũng đủ mềm mình rồi.

Cứng không được mềm cũng không xong, Lôi Thành chỉ đành chọn cách giả mù xem như không thấy gì, không biết gì, cũng không dính dáng đến chuyện rối ren này.

Huống chi chuyện này lại là chuyện thiên kinh địa nghĩa, Liễu Mộng Điệp là một nữ nhân khoảng trống giữa hai chân cần người đến lắp, Lôi Minh không muốn lắp lại cấm người khác đến lắp, đổi lại là Lôi Thành lão cũng trở mặt nói gì là Liễu Mộng Điệp...

Tuy nhiên đương sự trong câu chuyện, Liễu Mộng Điệp khi nghe thấy đám người kia đều cho rằng mình có quan hệ bất chính với Trần Lâm thì không nhịn được tức giận chửi ầm lên.

- Đám đầu bò các ngươi đang nói cái quái gì vật...

- Ta làm sao có thể có quan hệ nam nữ với Trần Lâm, các ngươi đang nghĩ cái quái gì vậy...

Thấy Liễu Mộng Điệp thoái thác phủ nhận...

Mạnh Siêu tức giận râu tóc dựng ngược lên nắm đầu Lôi Vũ kéo ra nói.

- Tiểu Vũ và cả mọi người đều có thể làm chứng, ngươi và tên nhóc kia có quan hệ rất thái qua...

- Đừng nói với ta là tất cả mọi người đều hiểu lầm các ngươi...

Rõ ràng tuy chỉ là trên mặt lý thuyết nhưng Liễu Mộng Điệp vẫn mang tiếng là hôn thế của Lôi Minh, người cổ hủ như Mạnh Siêu làm sao có thể chấp nhận để nàng cấm sừng cháu trai mình.

L*иg ngực phập phồng vì tức giận, Liễu Mộng Điệp ánh mắt như muốn gϊếŧ người liếc nhìn Lôi Vũ rồi nhìn lại mọi người xung quanh.

Rõ ràng một nữ nhân chấp nhận chơi hết mình với một nam nhân thì ngoài chuyện tình cảm ra thì còn lý do nào khác thuyết phục hơn, không chỉ Lôi Vũ gần như tất cả những người có tiếp xúc với Liễu Mộng Điệp và Trần Lâm đều nghĩ vậy.

Thậm chí đến chính Trần Lâm cũng nghĩ vậy.

Khẽ họ khan một tiếng, Trần Lâm ra dáng công tử vuốt tóc ngược ra sau cười nói.

- Liễu tỷ...!thật ra ta cũng nghĩ nàng bị phong thái anh tuấn của ta hớp hồn...

- Hay là tối nàng chúng ta...!a...!đau...

Đáng tiếc, chưa để pha chơi ngu để đời của Trần Lâm kịp kết thúc, Liễu Mộng Điệp đã tự tay bóp nát nó không chút khách khí lấy tẩu thuốc gõ lên đầu Trần Lâm khiếu hắn ôm đầu ngồi xuống đất.

Liếc nhìn Trần Lâm đang mếu máu ôm đầu mình rồi nhìn lại ánh mắt nghi ngờ của mọi người.

Liễu Mộng Điệp chỉ có thể bất lực thở dài nói.

- Ta là dì của tên đầu bò này, quan tâm hắn là đều đương nhiên...

- Con cháu Liễu gia bộ ta không biết sao, ngươi đừng nghĩ...

Nghe thấy Liễu Mộng Điệp nói thế, Mạnh Siêu hiển nhiên là không tin hừ lạnh nói.

Tuy nhiên, lão chưa nói hết câu đã tự mình ý thức được gì đó trợn tròn mắt nhìn Trần Lâm...

Bên kia mọi người cũng không khác gì mấy ngạc nhiên nhìn Liễu Mộng Điệp rồi nhìn lại Trần Lâm, có đánh chết họ cũng không ngờ đến hai người này lại có quan hệ ruột thịt.

- Trần Lâm...!phải rồi họ Trần còn đến từ thành phố Bạc Hà...

- Đáng lẽ ta phải nghĩ ta ngay từ sớm, hắn là con của tên khốn Trần Thiên kia...

Như nghĩ ra gì đó Ngô Bình không nhịn được vỗ đầu nói lớn.

Lôi Thành cũng khẽ gật gật đầu liếc nhìn Trần Lâm ẩn ẩn hiện lên tia sát ý.

Chỉ có Lôi Vũ và cả Trần Lâm đang ngồi dưới đất là không hiểu chuyện gì đang diễn ra, ngơ ngạc nhìn mọi người xung quanh.

Khẽ gãi gãi mũi ngước nhìn Liễu Mộng Điệp, Trần Lâm không nhịn được liếʍ môi cười nói.

- Đại tỷ...!đúng là mẫu thân của ta họ Liễu nhưng Việt Long quốc có đến 100 triệu người.

- Người họ Liễu cũng không ít...!có khi nào là người nhận...!á đau đừng...

Thấy thằng cháu trai không nhớ đến mình là ai...

Liễu Mộng Điệp không khỏi tức giận nắm lấy lỗ tai Trần Lâm kéo lên trầm giọng nói.

- Nhóc con mẫu thân ngươi tên là Liễu Mộng Cầm đúng không...

- Còn lão nương là em gái của mẫu thân người, lúc nhỏ còn tắm cho ngươi tiểu kê kê của ngươi cũng đã búng qua...

- Giờ ngươi lại quên mất lão nương đúng là chán sống rồi.

Bị kéo lên không khác gì kéo một con heo lên thọc tiết, Trần Lâm khóc không ra nước mắt cười nói.

- Nhớ...!nhớ...!làm sao ta có thể quên được nhưng ngày đen tối ấy...

- Nếu được tối nay dì tắm cho ta ôn lại kỷ niệm cũng không sao.

Khẽ hừ lạnh một tiếng, Liễu Mộng Điệp buôn lỗ tai của Trần Lâm ra rồi liếc nhìn ba người Lôi Thành, Ngô Bình và Mạnh Siêu trầm giọng nói.

- Trần Lâm là cháu của ta...!chuyện của người đời trước không hề liên quan đến hắn...

- Các ngươi đều là bật trướng bối, ta mong các ngươi có thể đại nhân đại lượng...

Nghe thấy Liễu Mộng Điệp nói thế, rõ ràng là có ý định cầu tình cho Trần Lâm, Ngô Bình lẫn Lôi Thành đều rơi vào trầm tư.

Chỉ có Mạnh Siêu già mà gân không biết sống chết bước ra cười nói.

- Sao lại không liên quan, nợ cha con trả, nợ của tên khốn kiếp Trần Thiên kia không tính lên đầu hắn thì lên đầu ai.

- Mà thằng nhóc này chỉ đến một mình, xem ra tên Trần Thiên kia đã chết trong miệng thây ma rồi...

- Ha...!ha...!chết tốt, chết rất tốt...!tên đó đáng phải bị như vậy...

Nghe thấy Mạnh Siêu cười trên cái chết của lão cha mình.

Trần Lâm đột nhiên nghiệm mặt nhìn lão rồi nhếch mép cười lạnh, một nụ cười khiến ba người Yến Nhi đang đứng một bên phải rùng mình rồi như không có chuyện gì nói.

- Lão già, ngươi nói như vậy là có ý gì?
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top