[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Nếu chỉ là thoáng qua - Mai Tử Hoàng Thời Vũ
- Tham gia
- 24/9/19
- Bài viết
- 10,570
- Điểm cảm xúc
- 1,484
- Điểm
- 113
Chương 9.6:
Hình Lợi Phong mỉm cười cay đắng: "Nhưng không.... Bởi vì cô ấy đã không kiên nhẫn đợi đến ngày ấy. Cô ấy cảm thấy đầu tư vào một người trẻ tuổi chỉ có hai bàn tay trắng như anh là không đáng, nên nửa năm sau đã kết hôn với vị trưởng phòng nơi cô ấy làm việc!"
Tử Mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, có vô số những ánh đèn lấp lánh, thì ra dưới mỗi ánh đèn đều có một câu chuyện. Cô không an ủi Hình Lợi Phong, bởi không biết phải an ủi như thế nào, cũng bởi vì không thể an ủi, chuyện đó đã trở thành một phần của cuộc đời anh, cho dù đau khổ, yêu hay hận đều đã trở thành một phần quá khứ của anh.
"Về sau, anh không muốn yêu nữa, ngày ngày chỉ dồn sức vào công việc. Người ta làm tám tiếng, anh làm mười tiếng, thậm chí mười bốn, mười lăm tiếng. Cứ như vậy đến mấy năm liền. Rồi đến một ngày, khi nhìn thấy đám bạn cũ cùng lớp đã có vợ, có con, anh mới bàng hoàng, thì ra mình đã đến tuổi đó, cũng phải lấy vợ, sinh con. Không phải chỉ vì mình, mà còn vì bố mẹ, họ luôn kỳ vọng vào con cái, mong con sẽ có một cuộc sống yên ổn, bình thường. Cho nên anh bắt đầu để tâm tìm bạn gái, em đương nhiên cũng là một trong số đó....Tuy nhiên, sau khi quen em, anh vẫn đi gặp người khác, thậm chí không chỉ một người...."
Cô nhìn anh cười, không cảm thấy tự ái hay bị tổn thương, chỉ càng thấy anh giống anh trai. Thì ra anh cũng từng bị tổn thương, thực ra Hình Lợi Phong là người đàn ông rất tốt, có trách nhiệm, ai lấy được anh nhất định sẽ rất hạnh phúc. Hôn nhân không nhất thiết cần tình yêu chết đi sống lại, bởi vì tình cảm dù mãnh liệt như thế nào, nhưng trải qua sự xói mòn của thời gian, trải qua cuộc sống thực tế với những lo toan cơm áo gạo tiền cũng sẽ dần phai nhạt, dần biến thành dòng nước hiền hòa, vỗ về người ta.
Hình Lợi Phong dập tắt điếu thuốc: "Trong mấy người từng gặp, anh cảm thấy ở bên em là dễ chịu nhất, cũng phù hợp nhất, hơn nữa, em cũng là một cô gái tốt. Tử Mặc, một nửa thế giới là phụ nữ, nhưng phụ nữ đúng nghĩa đang ngày càng ít đi, còn em thì khác! Em lương thiện, cần cù, chân thật, luôn dựa vào sức mình, luôn độc lập và cứng rắn trong cuộc sống...."
Cô bật cười, cảm thấy mình đang được anh tâng bốc lên đến tận mây xanh. Hình Lợi Phong cũng cười: "Anh nói thật đấy, cho nên anh mới muốn chúng ta thử xem sao. Anh biết em đang cố gắng, cố gắng yêu anh, cố gắng thử xem liệu có thể cùng nhau..... Nhưng hôm đó.... Chính là hôm Giang Tổng mời chúng ta đi ăn, anh đã biết...."
Cô ngây người nhìn anh, không hiểu anh nói gì. Tại sao anh biết? Hình Lợi Phong nói: "Hôm đó chúng ta lên xe của anh ấy, trên xe có hai chiếc gối thêu hình con bướm, có loại giấy ăn em hay dùng, có đồ ăn vặt em hay ăn... Lúc đầu anh cũng không để ý, chưa bao giờ anh nghĩ anh ấy có thể có quan hệ với em. Nhưng sau khi đến phòng em, vừa vào đã có cảm giác quen quen, cũng phảng phất mùi nước hoa đó, cũng những chiếc gối thêu hình con bướm... Hôm đó, trên đường về nhà, đột nhiên anh nhớ ra, thì ra trong xe của Giang Tu Nhân cũng có mùi nước hoa đó, kiểu trang trí đó.... Lại liên tưởng sự thất thường gần đây của Giang Tu Nhân, anh ấy chưa bao giờ phân tâm trước mặt bọn anh, nhưng mỗi lần em xuất hiện.... Anh đột nhiên nghĩ ra, thì ra cô bạn gái mà anh ấy nói chính là em.... Tử Mặc!"
Cô khẽ thở dài: "Xin lỗi, lẽ ra em nên nói rõ với anh. Lúc đó em đã chia tay với anh ấy".
Hình Lợi Phong cười: "Tử Mặc, hôm nay chúng ta không phải đến tính nợ với nhau. Anh cũng chưa nói với em quá khứ của anh, em cũng không nhất thiết phải giải thích với anh, vả lại, ai mà không có quá khứ? Nếu em không chê, em có thể coi anh là anh trai, người yêu không thành, ít nhất chúng ta có thể làm bạn!"
Cô cười cười, gật đầu: "Anh trai".
Hình Lợi Phong cười ngất: "Ha ha, thú vị thật, cô vợ chạy đi, kiếm được cô em về, coi như hòa".
Cô cũng bật cười khanh khách, lòng nhẹ nhõm, không biết bao lâu rồi cô mới cười thoải mái như vậy.
Lát sau, Hình Lợi Phong hỏi: "Tử Mặc, em định thế nào?"
Nụ cười của cô vụt tắt: "Em không có dự định gì!"
Mắt anh lóe sáng, ranh mãnh: "Đừng nói dối, em yêu Giang Tổng!"
Chiếc cốc trong tay cô chợt rung, nước trà bắn ra ngoài làm ướt khăn trải bàn và cả một mảng áo cô đang mặc. Tử Mặc giật mình, chẳng lẽ mình bộc lộ rõ như vậy? Một cô nhân viên phục vụ đi đến, lịch sự hỏi: "Thưa cô, có cần vào nhà vệ sinh gột áo không?"
Lưng cô cứng đờ, lắc đầu một cách vô thức, mỉm cười với cô ta. Hình Lợi Phong lại nói tiếp, thân thiết như người anh trai: "Tử Mặc, tính em thật thà, nếu không yêu Giang Tổng, sao lại sống chung với anh ta?"
Cô ngây người, không biết nói sao, có lẽ cô đã yêu anh từ lâu, chỉ là lúc đó không biết mà thôi.
Hình Lợi Phong nói như khuyên nhủ: "Tử Mặc, anh không biết hai người đã đi đến giai đoạn nào, nhưng em cứ thử đi, cố gắng một chút. Nếu em hỏi anh có hối hận đã không giữ lấy cô bạn gái trước đây hay không, anh có thể nói, anh đã thử cầu xin, thậm chí quỳ trước mặt cô ấy, xin cô ấy đừng bỏ anh, nhưng cô ấy vẫn cương quyết ra đi, cho nên hôm nay anh không hối hận, bởi vì anh đã từng cố gắng. Mặc dù cố gắng đó không mang lại kết quả như mong đợi, nhưng hôm nay chúng ta cố gắng, sau này sẽ không hối hận!"
Cô bàng hoàng, lối thoát ở đâu? Cô luôn loạng choạng, va đập, né tránh, chính là không muốn thừa nhận đã yêu anh. Bởi vì biết dù có yêu cũng không đi đến kết quả, không có tương lai, chỉ có thể chuốc lấy đau khổ mà thôi. Nhưng cô đã yêu anh. Trời cao đất rộng, biển người mênh mông, nhưng cô chỉ yêu mình anh!
"Ai có thể đoán trước tương lai! Biết đâu sau này anh là ứng cử viên cấp lãnh đạo cao nhất, nhưng nếu anh không nỗ lực, không thử thì làm sao anh có cơ hội thành công?" Hình Lợi Phong nói đùa, nhưng rất có lý.
Đi về nhà, cô vẫn ngơ ngẩn như đang trong giấc mơ. Đèn trong nhà chưa sáng, mở cửa vào, cô cũng không muốn bật đèn. Anh không có nhà, cũng tốt, cô càng có thời gian để suy nghĩ.
Về sau cô lại ngủ thiếp từ lúc nào, khi thức dậy, trời đã sáng. Vừa quay lại đã thấy anh nằm bên, lòng chợt nóng ran. Bao ý nghĩ quay cuồng trong đầu, tất cả là do câu nói của Hình Lợi Phong: "Đừng bao giờ nghĩ mình không thể đạt được điều mình mong muốn, mỗi người đều có thể là cô bé Lọ Lem trong lòng hoàng tử của mình!"
Nhưng cô không dám chắc! Cô luôn cảm thấy trò chơi giữa anh và cô là một cuộc chiến tranh, dùng dằng như vậy chẳng qua muốn phân ra thắng lợi của anh và thất bại của cô mà thôi. Mà từ cổ chí kim, cuộc chiến giữa đàn ông và phụ nữ đa số kết thúc bằng thất bại của phụ nữ. Còn nhớ có cây bút nữ đã viết: "Đàn ông thiện chiên hơn phụ nữ chúng ta, bọn họ từ nhỏ đã chơi mô hình máy bay, tàu chiến, cho nên phụ nữ không đấu nổi họ".
Cô thường nghĩ , nếu mình cũng giống những cô gái trước đây của anh, thích được tặng những món quà đắt tiền, thích thẻ tín dụng của anh để thỏa mãn sĩ diện đàn bà, hoặc ham muốn vật chất, có phải quan hệ của họ đã sớm kết thúc? Bởi vì không có nếu như, cho nên cô cũng không có câu trả lời.
Di động của anh bỗng "ting tang" ngân lên. Sống với anh đã lâu nên cô cũng biết một số thói quen của anh. Nếu buổi sáng anh để chuông báo thức, nghĩa là nhất định phải dậy sớm, cũng có nghĩa là ngày hôm đó có công việc quan trọng. Đang nghĩ vậy đã thấy anh tỉnh giấc, tay sờ soạng tìm di động, tắt chuông.
Động tác tiếp theo nhất định là tung chăn, cô liền quay người, quàng tay ôm anh. Giang Tu Nhân sững ra giây lát, có vẻ rất ngạc nhiên rồi thận trọng xoay người lại. Cô không dám nhìn vào mắt anh, bởi nêu nhìn thì sẽ không có dũng khí để hành động, từ từ áp tới, nhẹ nhàng hôn lên môi anh. Không nhìn thấy mắt anh nhưng cũng biết nó đang trợn tròn, còn sau đó là niềm sung sướng òa ra làm nó lóng lánh như sao, thì chưa hẳn cô đã biết.
Từ khi bị anh "bắt cóc" đến đây, cô không cho anh chạm vào người. Đã hơn một tháng, đêm đêm nằm cạnh nhau nhưng anh không dám manh động, chỏ sợ cô nổi đóa, hôm nay lại chủ động như vậy, không hiểu đã xảy ra chuyện gì. TRước đây, dù thân mật nhưng cô cũng chưa từng chủ động.
Rất nhanh, từ bị động anh giành lại thế chủ động. Không bận tâm sự vụng về của cô, có thể lần sau sẽ thử nhưng hôm nay không dừng được nữa. Một lát sau, điện thoại lại "ting tang" ngân vang, nhưng không ai để ý đến nó. Cô đẩy anh, như nhắc nhở lại như rên rỉ: "Điện thoại...."
Anh đang hôn môi cô, lúng búng nói: "Mặc kệ nó!"
Điện thoại vẫn như thôi thúc, cô nằm trên giường thở hổn hển, không còn sức để giơ tay, giọng cô yếu ớt: "điện thoại của anh ồn quá!". Mệt mỏi sau giao hoan, lại như nũng nịu hờn trách.
Lúc đó anh mới quờ tay, tìm được di động dưới sàn : "Alo"
Đầu dây bên kia nói một tràng dài, anh ngoái lại nhìn cô một cái, rồi chỉ "ừ" mấy tiếng, giọng nói mang vẻ uể oải, mãn nguyện cố hữu khi thức dậy sau một đêm xuân nồng nhiệt, anh nói: "Hôm nay tôi không đến, giúp tôi giải thích với họ, hẹn họ hôm khác! Nếu không có chuyện gì đặc biệt thì không được quấy rầy tôi!"
Tử Mặc cả người mềm nhũn, đang cố thở đều. Anh lại sáp đến, trong không khí toàn mùi hương của anh. Đã qua mệt, cô xin hàng: "Em buồn ngủ!"
Anh lại hôn nhẹ, chỉ như lướt qua môi, vừa nhẹ vừa êm, nhưng vẫn đầy ham muốn. Bên ngoài là mùa đông, gió Đông Bắc rít ù ù trên ngọn cây, trong phòng mùa xuân, nắng ấm ngập tràn.
Tử Mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, có vô số những ánh đèn lấp lánh, thì ra dưới mỗi ánh đèn đều có một câu chuyện. Cô không an ủi Hình Lợi Phong, bởi không biết phải an ủi như thế nào, cũng bởi vì không thể an ủi, chuyện đó đã trở thành một phần của cuộc đời anh, cho dù đau khổ, yêu hay hận đều đã trở thành một phần quá khứ của anh.
"Về sau, anh không muốn yêu nữa, ngày ngày chỉ dồn sức vào công việc. Người ta làm tám tiếng, anh làm mười tiếng, thậm chí mười bốn, mười lăm tiếng. Cứ như vậy đến mấy năm liền. Rồi đến một ngày, khi nhìn thấy đám bạn cũ cùng lớp đã có vợ, có con, anh mới bàng hoàng, thì ra mình đã đến tuổi đó, cũng phải lấy vợ, sinh con. Không phải chỉ vì mình, mà còn vì bố mẹ, họ luôn kỳ vọng vào con cái, mong con sẽ có một cuộc sống yên ổn, bình thường. Cho nên anh bắt đầu để tâm tìm bạn gái, em đương nhiên cũng là một trong số đó....Tuy nhiên, sau khi quen em, anh vẫn đi gặp người khác, thậm chí không chỉ một người...."
Cô nhìn anh cười, không cảm thấy tự ái hay bị tổn thương, chỉ càng thấy anh giống anh trai. Thì ra anh cũng từng bị tổn thương, thực ra Hình Lợi Phong là người đàn ông rất tốt, có trách nhiệm, ai lấy được anh nhất định sẽ rất hạnh phúc. Hôn nhân không nhất thiết cần tình yêu chết đi sống lại, bởi vì tình cảm dù mãnh liệt như thế nào, nhưng trải qua sự xói mòn của thời gian, trải qua cuộc sống thực tế với những lo toan cơm áo gạo tiền cũng sẽ dần phai nhạt, dần biến thành dòng nước hiền hòa, vỗ về người ta.
Hình Lợi Phong dập tắt điếu thuốc: "Trong mấy người từng gặp, anh cảm thấy ở bên em là dễ chịu nhất, cũng phù hợp nhất, hơn nữa, em cũng là một cô gái tốt. Tử Mặc, một nửa thế giới là phụ nữ, nhưng phụ nữ đúng nghĩa đang ngày càng ít đi, còn em thì khác! Em lương thiện, cần cù, chân thật, luôn dựa vào sức mình, luôn độc lập và cứng rắn trong cuộc sống...."
Cô bật cười, cảm thấy mình đang được anh tâng bốc lên đến tận mây xanh. Hình Lợi Phong cũng cười: "Anh nói thật đấy, cho nên anh mới muốn chúng ta thử xem sao. Anh biết em đang cố gắng, cố gắng yêu anh, cố gắng thử xem liệu có thể cùng nhau..... Nhưng hôm đó.... Chính là hôm Giang Tổng mời chúng ta đi ăn, anh đã biết...."
Cô ngây người nhìn anh, không hiểu anh nói gì. Tại sao anh biết? Hình Lợi Phong nói: "Hôm đó chúng ta lên xe của anh ấy, trên xe có hai chiếc gối thêu hình con bướm, có loại giấy ăn em hay dùng, có đồ ăn vặt em hay ăn... Lúc đầu anh cũng không để ý, chưa bao giờ anh nghĩ anh ấy có thể có quan hệ với em. Nhưng sau khi đến phòng em, vừa vào đã có cảm giác quen quen, cũng phảng phất mùi nước hoa đó, cũng những chiếc gối thêu hình con bướm... Hôm đó, trên đường về nhà, đột nhiên anh nhớ ra, thì ra trong xe của Giang Tu Nhân cũng có mùi nước hoa đó, kiểu trang trí đó.... Lại liên tưởng sự thất thường gần đây của Giang Tu Nhân, anh ấy chưa bao giờ phân tâm trước mặt bọn anh, nhưng mỗi lần em xuất hiện.... Anh đột nhiên nghĩ ra, thì ra cô bạn gái mà anh ấy nói chính là em.... Tử Mặc!"
Cô khẽ thở dài: "Xin lỗi, lẽ ra em nên nói rõ với anh. Lúc đó em đã chia tay với anh ấy".
Hình Lợi Phong cười: "Tử Mặc, hôm nay chúng ta không phải đến tính nợ với nhau. Anh cũng chưa nói với em quá khứ của anh, em cũng không nhất thiết phải giải thích với anh, vả lại, ai mà không có quá khứ? Nếu em không chê, em có thể coi anh là anh trai, người yêu không thành, ít nhất chúng ta có thể làm bạn!"
Cô cười cười, gật đầu: "Anh trai".
Hình Lợi Phong cười ngất: "Ha ha, thú vị thật, cô vợ chạy đi, kiếm được cô em về, coi như hòa".
Cô cũng bật cười khanh khách, lòng nhẹ nhõm, không biết bao lâu rồi cô mới cười thoải mái như vậy.
Lát sau, Hình Lợi Phong hỏi: "Tử Mặc, em định thế nào?"
Nụ cười của cô vụt tắt: "Em không có dự định gì!"
Mắt anh lóe sáng, ranh mãnh: "Đừng nói dối, em yêu Giang Tổng!"
Chiếc cốc trong tay cô chợt rung, nước trà bắn ra ngoài làm ướt khăn trải bàn và cả một mảng áo cô đang mặc. Tử Mặc giật mình, chẳng lẽ mình bộc lộ rõ như vậy? Một cô nhân viên phục vụ đi đến, lịch sự hỏi: "Thưa cô, có cần vào nhà vệ sinh gột áo không?"
Lưng cô cứng đờ, lắc đầu một cách vô thức, mỉm cười với cô ta. Hình Lợi Phong lại nói tiếp, thân thiết như người anh trai: "Tử Mặc, tính em thật thà, nếu không yêu Giang Tổng, sao lại sống chung với anh ta?"
Cô ngây người, không biết nói sao, có lẽ cô đã yêu anh từ lâu, chỉ là lúc đó không biết mà thôi.
Hình Lợi Phong nói như khuyên nhủ: "Tử Mặc, anh không biết hai người đã đi đến giai đoạn nào, nhưng em cứ thử đi, cố gắng một chút. Nếu em hỏi anh có hối hận đã không giữ lấy cô bạn gái trước đây hay không, anh có thể nói, anh đã thử cầu xin, thậm chí quỳ trước mặt cô ấy, xin cô ấy đừng bỏ anh, nhưng cô ấy vẫn cương quyết ra đi, cho nên hôm nay anh không hối hận, bởi vì anh đã từng cố gắng. Mặc dù cố gắng đó không mang lại kết quả như mong đợi, nhưng hôm nay chúng ta cố gắng, sau này sẽ không hối hận!"
Cô bàng hoàng, lối thoát ở đâu? Cô luôn loạng choạng, va đập, né tránh, chính là không muốn thừa nhận đã yêu anh. Bởi vì biết dù có yêu cũng không đi đến kết quả, không có tương lai, chỉ có thể chuốc lấy đau khổ mà thôi. Nhưng cô đã yêu anh. Trời cao đất rộng, biển người mênh mông, nhưng cô chỉ yêu mình anh!
"Ai có thể đoán trước tương lai! Biết đâu sau này anh là ứng cử viên cấp lãnh đạo cao nhất, nhưng nếu anh không nỗ lực, không thử thì làm sao anh có cơ hội thành công?" Hình Lợi Phong nói đùa, nhưng rất có lý.
Đi về nhà, cô vẫn ngơ ngẩn như đang trong giấc mơ. Đèn trong nhà chưa sáng, mở cửa vào, cô cũng không muốn bật đèn. Anh không có nhà, cũng tốt, cô càng có thời gian để suy nghĩ.
Về sau cô lại ngủ thiếp từ lúc nào, khi thức dậy, trời đã sáng. Vừa quay lại đã thấy anh nằm bên, lòng chợt nóng ran. Bao ý nghĩ quay cuồng trong đầu, tất cả là do câu nói của Hình Lợi Phong: "Đừng bao giờ nghĩ mình không thể đạt được điều mình mong muốn, mỗi người đều có thể là cô bé Lọ Lem trong lòng hoàng tử của mình!"
Nhưng cô không dám chắc! Cô luôn cảm thấy trò chơi giữa anh và cô là một cuộc chiến tranh, dùng dằng như vậy chẳng qua muốn phân ra thắng lợi của anh và thất bại của cô mà thôi. Mà từ cổ chí kim, cuộc chiến giữa đàn ông và phụ nữ đa số kết thúc bằng thất bại của phụ nữ. Còn nhớ có cây bút nữ đã viết: "Đàn ông thiện chiên hơn phụ nữ chúng ta, bọn họ từ nhỏ đã chơi mô hình máy bay, tàu chiến, cho nên phụ nữ không đấu nổi họ".
Cô thường nghĩ , nếu mình cũng giống những cô gái trước đây của anh, thích được tặng những món quà đắt tiền, thích thẻ tín dụng của anh để thỏa mãn sĩ diện đàn bà, hoặc ham muốn vật chất, có phải quan hệ của họ đã sớm kết thúc? Bởi vì không có nếu như, cho nên cô cũng không có câu trả lời.
Di động của anh bỗng "ting tang" ngân lên. Sống với anh đã lâu nên cô cũng biết một số thói quen của anh. Nếu buổi sáng anh để chuông báo thức, nghĩa là nhất định phải dậy sớm, cũng có nghĩa là ngày hôm đó có công việc quan trọng. Đang nghĩ vậy đã thấy anh tỉnh giấc, tay sờ soạng tìm di động, tắt chuông.
Động tác tiếp theo nhất định là tung chăn, cô liền quay người, quàng tay ôm anh. Giang Tu Nhân sững ra giây lát, có vẻ rất ngạc nhiên rồi thận trọng xoay người lại. Cô không dám nhìn vào mắt anh, bởi nêu nhìn thì sẽ không có dũng khí để hành động, từ từ áp tới, nhẹ nhàng hôn lên môi anh. Không nhìn thấy mắt anh nhưng cũng biết nó đang trợn tròn, còn sau đó là niềm sung sướng òa ra làm nó lóng lánh như sao, thì chưa hẳn cô đã biết.
Từ khi bị anh "bắt cóc" đến đây, cô không cho anh chạm vào người. Đã hơn một tháng, đêm đêm nằm cạnh nhau nhưng anh không dám manh động, chỏ sợ cô nổi đóa, hôm nay lại chủ động như vậy, không hiểu đã xảy ra chuyện gì. TRước đây, dù thân mật nhưng cô cũng chưa từng chủ động.
Rất nhanh, từ bị động anh giành lại thế chủ động. Không bận tâm sự vụng về của cô, có thể lần sau sẽ thử nhưng hôm nay không dừng được nữa. Một lát sau, điện thoại lại "ting tang" ngân vang, nhưng không ai để ý đến nó. Cô đẩy anh, như nhắc nhở lại như rên rỉ: "Điện thoại...."
Anh đang hôn môi cô, lúng búng nói: "Mặc kệ nó!"
Điện thoại vẫn như thôi thúc, cô nằm trên giường thở hổn hển, không còn sức để giơ tay, giọng cô yếu ớt: "điện thoại của anh ồn quá!". Mệt mỏi sau giao hoan, lại như nũng nịu hờn trách.
Lúc đó anh mới quờ tay, tìm được di động dưới sàn : "Alo"
Đầu dây bên kia nói một tràng dài, anh ngoái lại nhìn cô một cái, rồi chỉ "ừ" mấy tiếng, giọng nói mang vẻ uể oải, mãn nguyện cố hữu khi thức dậy sau một đêm xuân nồng nhiệt, anh nói: "Hôm nay tôi không đến, giúp tôi giải thích với họ, hẹn họ hôm khác! Nếu không có chuyện gì đặc biệt thì không được quấy rầy tôi!"
Tử Mặc cả người mềm nhũn, đang cố thở đều. Anh lại sáp đến, trong không khí toàn mùi hương của anh. Đã qua mệt, cô xin hàng: "Em buồn ngủ!"
Anh lại hôn nhẹ, chỉ như lướt qua môi, vừa nhẹ vừa êm, nhưng vẫn đầy ham muốn. Bên ngoài là mùa đông, gió Đông Bắc rít ù ù trên ngọn cây, trong phòng mùa xuân, nắng ấm ngập tràn.