[Xuyên không] Truyện Đề Cử Ngày nào cũng mơ thấy kẻ thù - Dã Uyên
- Tham gia
- 26/3/20
- Bài viết
- 36
- Điểm cảm xúc
- 88
- Điểm
- 18
Chương 20: Trốn thoát khỏi câu chuyện kinh dị (12)
“Một ngày… tôi chỉ ở đây chờ cùng các cậu một ngày nữa. Ngày mai tôi nhất định sẽ bỏ trốn. Các cậu quyết định thế nào thì tuỳ các cậu.”
Lưu Nhất Sinh lạnh nhạt nói, sau đó cậu ta đi đến góc của mình khoanh chân ngồi xuống không để ý đến thế giới bên ngoài nữa. Tử Yên hai mắt đỏ lên. Tay nắm chặt, run rẩy. Cô rất tức giận. Hơn cả tức giận là uất ức, có thứ gì đó đè nặng trước ngực làm cô không thở nổi. Nếu là bình thường cô đã tóm lấy người làm mình tức giận mắng lên nhưng hiện tại không hiểu sao cô một chữ cũng không nói nên lời.
An Lập Dư vỗ vai cô. Tử Yên bỗng thấy càng thêm uất ức.
Khong gian trong phòng như cô đọng lại, khiến người ở nơi đó mỗi phút mỗi gian nan. Rõ ràng có tới bảy người nhưng lại tĩnh lặng như không tồn tại ai cả. Thời gian trôi qua, mỗi người chìm đắm vào tâm tư của riêng mình từ ngày đến đêm. Đám người kia quả nhiên không cho bọn họ ăn thêm gì cả. Ban đêm tối đen chỉ có ánh sáng từ ngọn đuốc do đám người canh giữ bên ngoài đốt hắt vào làm mọi thứ không đến mức không thể nhìn thấy gì. Đám người uể oải không ai muốn nói chuyện. Hầu hết đều lựa chọn ngủ sớm.
Tất cả bọn họ đều đói bụng, cố gắng ngủ để quên đi cái đói. Những lúc như thế này lời nói ban ngày của Lưu Nhất Sinh lại hiện lên trong đầu họ. Tử Yên không muốn nghĩ tới nó nhưng khi cô nhắm mắt lại thì nó cứ hiện rõ mồn một.
‘… Chỉ cần chạy nhanh nhất định có thể trốn thoát…’
‘… Ở lại cũng chỉ có đường chết…’
‘… Đừng nghĩ đến việc chờ anh Thương Vân đến thì sẽ khác, kết quả vẫn như vậy thôi. Mấy người các cậu trông chờ bọn họ nhảy vào hố lửa cứu các cậu nhưng bọn họ vẫn là con người, thậm chí bọn họ phải đối mặt với tình huống nguy hiểm hơn chúng ta hiện tại để xâm nhập vào nơi này. Các cậu nghĩ kết cục sẽ như thế nào…’
‘… Cô chết sẽ vui vẻ sao…’
Tử Yên lặng lẽ rơi lệ.
Cô không muốn chết, có ai chết sẽ vui vẻ chứ. Nhưng nếu chỉ có mình cô sống, Tử Yên cô không dám nghĩ… cô không muốn sống sót một mình…
Lưu Nhất Sinh, tôi ghét cậu… Tử Yên nghĩ, cô ghét cậu ta, ghét cậu ta nhất thế gian này. Bởi vì những lời của cậu ta mà trong thoáng chốc cô cũng đã mơ tưởng tới… Khi cô thức tỉnh, Tử Yên cô cảm thấy bản thân thật xấu xa khi có một thoáng chốc đó! Trong lòng cô không ngừng dằn vặt, phỉ nhổ bản thân. Tử Yên bắt đầu cầu nguyện, điều mà cô từng cảm thấy vô nghĩa nhất. Cô ước tất cả chỉ là một giấc mơ, cô ước có ai đó cứu mình, cô muốn thoát khỏi khốn cảnh này. Tử Yên sợ nếu cô không thể thoát khỏi, cô sẽ trở thành kẻ mà cô ghét nhất.
Xin thần linh hãy giúp đỡ con…
Trong bóng đêm, một đôi mắt lặng lẽ mở ra, liếc mắt nhìn Tử Yên. Khi nhìn thấy nước mắt cùng sự thống khổ trên gương mặt của cô, người đó bỗng mỉm cười.
Sự thống khổ của người là sự may mắn đối với tôi.
Thống khổ nữa đi…
Dằn vặt nữa đi…
Khi mọi thứ lên đến đỉnh điểm…
Khi oán hận này lên đến điểm yêu cầu, hãy… chết thay tôi nhé.
…
Như ngày hôm qua, đám người kia lại mang đồ ăn đến. Đói suốt một đêm, đám người Tử Yên được ăn lót dạ cảm thấy như được sống lại lần nữa. Vấn đề Lưu Nhất Sinh nói ngày hôm qua lại đến. Bởi vì đã có ví dụ từ ngày hôm qua nên suy nghĩ bọn họ sẽ càng lúc càng suy yếu, càng lúc càng khó trốn thoát của Lưu Nhất Sinh đã được kiểm định là đúng, vì vậy trong lòng nhiều người đã lung lay.
Lưu Nhất Sinh ăn xong, nhìn đồng hồ, tuỳ tiện nói.
“Khi đến thời gian, tôi sẽ đi. Các cậu ở lại mạnh khoẻ.”
Mọi người nhận lời chúc của cậu ta mà thấy châm chọc. Bách Hiểu Hạn nụ cười cứng đờ nói.
“Cậu thật tàn nhẫn.”
Lưu Nhất Sinh không phản bác chút nào.
“Tôi muốn sống.”
Chỉ ba chữ này thôi đã đánh thẳng vào lòng của tất cả mọi người ở đây. An Lập Dư ôm lấy cặp của mình, ngẩng đầu, nhìn thẳng Lưu Nhất Sinh nói.
“Tôi có thể đi cùng cậu chứ?”
Tử Yên không thể tin nhìn An Lập Dư. Cô cảm thấy thế giới này điên rồi, không thì là cô điên rồi.
Những hình ảnh ở chung cùng với An Lập Dư lướt qua trong đầu cô. Từ ban đầu chán ghét đến trân trọng, thân thiết. Lại một lần nữa Tử Yên cảm thấy người cô đang nhìn là một người xa lạ. Cô chưa từng hiểu biết gì về người đó cả.
Tử Yên muốn níu kéo An Lập Dư nhưng ba chữ “Tôi muốn sống” của Lưu Nhất Sinh lại hiện lên đầu cô. An Lập Dư cũng muốn sống, đó là cuộc sống của bọn họ. Tử Yên cô có tư cách gì mà bảo họ từ bỏ cơ hội được sống chứ. Tử Yên lặng lẽ nhắm mắt lại, không muốn nhìn nữa.
Hạ Linh ở bên cạnh lặng lẽ nhìn Tử Yên không nói gì. Trong bầu không khí có chút bi thương này bỗng dưng vạt lều bị người thô bạo hất ra.
Dẫn đầu đi vào là một ông lão đầu đội lưới nạm ngọc, phía sao ông ta còn có mấy người đàn ông đã bắt bọn họ tới đây. Ánh mắt ông ta nhìn bọn họ lạnh lùng như đang nhìn con kiến. Giọng nói già giặn uy nghiêm vang lên.
“Bắt hết bốn đứa con gái ra ngoài, kẻ nào phản kháng thì đánh. Chỉ cần không chết, thế nào cũng được.”
Nói rồi lão ta ra hiệu đám người đi theo phía sau xông vào. Đám người Tử Yên ngay lập tức phản ứng lại. Trương Chính nghe nói muốn bắt bốn người Tử Yên đi thì ngay cả thương thế trên người mình cũng không quan tâm chạy ra cản đám người kia.
“Không! Các người không được bắt các bạn ấy đi! Không được!”
Sức cậu ta hoàn toàn không chọi được với đám người kia, rất nhanh bị người đánh cho bầm dập. Lưu Nhất Sinh cùng Bách Hiểu Hạn cũng bị bao vây, ngay cả Lâm Hữu Kiệt đang nằm nghỉ ngơi cũng không thoát khỏi.
“Á á á! Buông tôi ra! Buông tôi ra!” Nguyễn Ngọc vùng vẫy khỏi tay người bắt cóc bọn họ, kêu lên.
Lâm Hữu Kiệt bị đấm một cú vào bụng, vừa ngẩng đầu đã thấy Nguyễn Ngọc bị một tên tóm lấy, đôi mắt đỏ ngầu hô.
“Mau thả cô ấy ra! Nguyễn Ngọc!!!”
Tất cả đều vô dụng.
Đám người bắt bọn họ người đông thế mạnh, rất nhanh đám người Nguyễn Ngọc đã bị trói tay lại lần lượt dẫn ra ngoài. Lúc Tử Yên đi ngang qua Lưu Nhất Sinh bị người đánh ngã xuống đất, cô nghe thấy tiếng cậu ta thở dài.
“… Nếu biết trước thì ngày hôm qua đã…”
Nên bỏ trốn, cô nghĩ. Tử Yên cúi đầu che đi nước mắt đang rơi. Xin lỗi, xin lỗi, bây giờ cô lại nghĩ ít nhất có người còn sống vẫn tốt hơn tất cả cùng chết. Lưu Nhất Sinh, cô có lỗi với cậu ta… nếu không phải tại cô chất vấn cậu ta, có lẽ cậu ta đã không đợi thêm một ngày nữa.
Ánh nắng bên ngoài chói chang nhưng Tử Yên chỉ thấy lạnh lẽo. Cô ánh mắt vô thần nhìn thấy mình cùng ba người khác bị dẫn đi vào làng. Bọn họ đi rất lâu, rất lâu, ít nhất là trong cảm giác của Tử Yên là vậy nhưng thực chất bọn họ cũng không đi xa mấy. Xuyên qua ngôi làng đến vùng đất rộng lớn nằm bên trái ngôi làng. Tử Yên nhìn thấy rất nhiều người đang vây quanh một cái cây khổng lồ vái lại.
Đám người gọi ông lão đi đầu lúc nãy là trưởng làng. Trưởng làng chỉ thị người đưa bốn người Tử Yên đến gần cái bàn trưng bày trái cây, thịt thú,… như đồ cúng, ép họ quỳ xuống. Cái cây vô cùng lớn, lớn tới nỗi ở dưới bóng râm của nó Tử Yên thấy tối tăm như tương lai của cô vậy. Đám người đang vái lại cái cây có già, có trẻ, có đàn ông, có phụ nữ, chắc có lẽ là toàn bộ người dân của ngôi làng kia đều đang ở đây. Tử Yên biết mình không trốn thoát nổi. Chỉ có mấy người canh gác lều bọn họ thôi cô đã không dám chắc huống chi là toàn bộ người trong làng.
Một bà lão ăn mặc dị hợm, đầu đội vòng lá được trưởng làng cung kính đối xử dìu đến trước mặt bốn người bọn họ. Bà ta nhìn qua bốn người rồi bảo.
“Quá yếu! Quá yếu! Năng lượng trên người đám con gái này quá yếu! May mà cộng lại cả bốn đứa cũng tạm đủ dùng. Trưởng làng, lúc đến thời gian đã định thì nhất định phải hiến tế những người này cùng một lúc. Như vậy cây thần mới chứng giám cho lòng thành của chúng ta được!”
Tử Yên thoáng chốc lấy lại tinh thần. Cô đã nghe gì cơ? Lễ tế! Vật tế! Mấy người này muốn hiến tế bọn cô!
Phút chốc sắc mặt cô tái nhợt.
Không! Tôi không muốn chết! Tôi không muốn chết!!!
Nguyễn Ngọc cũng tái mặt. Cô ta chưa từng nghe tới chuyện này!
Không! Không thể như vậy được! Rõ ràng người đó đã hứa rồi mà! Người đó đã hứa sẽ cho cô ta sống sót mà!!!
…
Tôi không muốn chết…
Lưu Nhất Sinh lạnh nhạt nói, sau đó cậu ta đi đến góc của mình khoanh chân ngồi xuống không để ý đến thế giới bên ngoài nữa. Tử Yên hai mắt đỏ lên. Tay nắm chặt, run rẩy. Cô rất tức giận. Hơn cả tức giận là uất ức, có thứ gì đó đè nặng trước ngực làm cô không thở nổi. Nếu là bình thường cô đã tóm lấy người làm mình tức giận mắng lên nhưng hiện tại không hiểu sao cô một chữ cũng không nói nên lời.
An Lập Dư vỗ vai cô. Tử Yên bỗng thấy càng thêm uất ức.
Khong gian trong phòng như cô đọng lại, khiến người ở nơi đó mỗi phút mỗi gian nan. Rõ ràng có tới bảy người nhưng lại tĩnh lặng như không tồn tại ai cả. Thời gian trôi qua, mỗi người chìm đắm vào tâm tư của riêng mình từ ngày đến đêm. Đám người kia quả nhiên không cho bọn họ ăn thêm gì cả. Ban đêm tối đen chỉ có ánh sáng từ ngọn đuốc do đám người canh giữ bên ngoài đốt hắt vào làm mọi thứ không đến mức không thể nhìn thấy gì. Đám người uể oải không ai muốn nói chuyện. Hầu hết đều lựa chọn ngủ sớm.
Tất cả bọn họ đều đói bụng, cố gắng ngủ để quên đi cái đói. Những lúc như thế này lời nói ban ngày của Lưu Nhất Sinh lại hiện lên trong đầu họ. Tử Yên không muốn nghĩ tới nó nhưng khi cô nhắm mắt lại thì nó cứ hiện rõ mồn một.
‘… Chỉ cần chạy nhanh nhất định có thể trốn thoát…’
‘… Ở lại cũng chỉ có đường chết…’
‘… Đừng nghĩ đến việc chờ anh Thương Vân đến thì sẽ khác, kết quả vẫn như vậy thôi. Mấy người các cậu trông chờ bọn họ nhảy vào hố lửa cứu các cậu nhưng bọn họ vẫn là con người, thậm chí bọn họ phải đối mặt với tình huống nguy hiểm hơn chúng ta hiện tại để xâm nhập vào nơi này. Các cậu nghĩ kết cục sẽ như thế nào…’
‘… Cô chết sẽ vui vẻ sao…’
Tử Yên lặng lẽ rơi lệ.
Cô không muốn chết, có ai chết sẽ vui vẻ chứ. Nhưng nếu chỉ có mình cô sống, Tử Yên cô không dám nghĩ… cô không muốn sống sót một mình…
Lưu Nhất Sinh, tôi ghét cậu… Tử Yên nghĩ, cô ghét cậu ta, ghét cậu ta nhất thế gian này. Bởi vì những lời của cậu ta mà trong thoáng chốc cô cũng đã mơ tưởng tới… Khi cô thức tỉnh, Tử Yên cô cảm thấy bản thân thật xấu xa khi có một thoáng chốc đó! Trong lòng cô không ngừng dằn vặt, phỉ nhổ bản thân. Tử Yên bắt đầu cầu nguyện, điều mà cô từng cảm thấy vô nghĩa nhất. Cô ước tất cả chỉ là một giấc mơ, cô ước có ai đó cứu mình, cô muốn thoát khỏi khốn cảnh này. Tử Yên sợ nếu cô không thể thoát khỏi, cô sẽ trở thành kẻ mà cô ghét nhất.
Xin thần linh hãy giúp đỡ con…
Trong bóng đêm, một đôi mắt lặng lẽ mở ra, liếc mắt nhìn Tử Yên. Khi nhìn thấy nước mắt cùng sự thống khổ trên gương mặt của cô, người đó bỗng mỉm cười.
Sự thống khổ của người là sự may mắn đối với tôi.
Thống khổ nữa đi…
Dằn vặt nữa đi…
Khi mọi thứ lên đến đỉnh điểm…
Khi oán hận này lên đến điểm yêu cầu, hãy… chết thay tôi nhé.
…
Như ngày hôm qua, đám người kia lại mang đồ ăn đến. Đói suốt một đêm, đám người Tử Yên được ăn lót dạ cảm thấy như được sống lại lần nữa. Vấn đề Lưu Nhất Sinh nói ngày hôm qua lại đến. Bởi vì đã có ví dụ từ ngày hôm qua nên suy nghĩ bọn họ sẽ càng lúc càng suy yếu, càng lúc càng khó trốn thoát của Lưu Nhất Sinh đã được kiểm định là đúng, vì vậy trong lòng nhiều người đã lung lay.
Lưu Nhất Sinh ăn xong, nhìn đồng hồ, tuỳ tiện nói.
“Khi đến thời gian, tôi sẽ đi. Các cậu ở lại mạnh khoẻ.”
Mọi người nhận lời chúc của cậu ta mà thấy châm chọc. Bách Hiểu Hạn nụ cười cứng đờ nói.
“Cậu thật tàn nhẫn.”
Lưu Nhất Sinh không phản bác chút nào.
“Tôi muốn sống.”
Chỉ ba chữ này thôi đã đánh thẳng vào lòng của tất cả mọi người ở đây. An Lập Dư ôm lấy cặp của mình, ngẩng đầu, nhìn thẳng Lưu Nhất Sinh nói.
“Tôi có thể đi cùng cậu chứ?”
Tử Yên không thể tin nhìn An Lập Dư. Cô cảm thấy thế giới này điên rồi, không thì là cô điên rồi.
Những hình ảnh ở chung cùng với An Lập Dư lướt qua trong đầu cô. Từ ban đầu chán ghét đến trân trọng, thân thiết. Lại một lần nữa Tử Yên cảm thấy người cô đang nhìn là một người xa lạ. Cô chưa từng hiểu biết gì về người đó cả.
Tử Yên muốn níu kéo An Lập Dư nhưng ba chữ “Tôi muốn sống” của Lưu Nhất Sinh lại hiện lên đầu cô. An Lập Dư cũng muốn sống, đó là cuộc sống của bọn họ. Tử Yên cô có tư cách gì mà bảo họ từ bỏ cơ hội được sống chứ. Tử Yên lặng lẽ nhắm mắt lại, không muốn nhìn nữa.
Hạ Linh ở bên cạnh lặng lẽ nhìn Tử Yên không nói gì. Trong bầu không khí có chút bi thương này bỗng dưng vạt lều bị người thô bạo hất ra.
Dẫn đầu đi vào là một ông lão đầu đội lưới nạm ngọc, phía sao ông ta còn có mấy người đàn ông đã bắt bọn họ tới đây. Ánh mắt ông ta nhìn bọn họ lạnh lùng như đang nhìn con kiến. Giọng nói già giặn uy nghiêm vang lên.
“Bắt hết bốn đứa con gái ra ngoài, kẻ nào phản kháng thì đánh. Chỉ cần không chết, thế nào cũng được.”
Nói rồi lão ta ra hiệu đám người đi theo phía sau xông vào. Đám người Tử Yên ngay lập tức phản ứng lại. Trương Chính nghe nói muốn bắt bốn người Tử Yên đi thì ngay cả thương thế trên người mình cũng không quan tâm chạy ra cản đám người kia.
“Không! Các người không được bắt các bạn ấy đi! Không được!”
Sức cậu ta hoàn toàn không chọi được với đám người kia, rất nhanh bị người đánh cho bầm dập. Lưu Nhất Sinh cùng Bách Hiểu Hạn cũng bị bao vây, ngay cả Lâm Hữu Kiệt đang nằm nghỉ ngơi cũng không thoát khỏi.
“Á á á! Buông tôi ra! Buông tôi ra!” Nguyễn Ngọc vùng vẫy khỏi tay người bắt cóc bọn họ, kêu lên.
Lâm Hữu Kiệt bị đấm một cú vào bụng, vừa ngẩng đầu đã thấy Nguyễn Ngọc bị một tên tóm lấy, đôi mắt đỏ ngầu hô.
“Mau thả cô ấy ra! Nguyễn Ngọc!!!”
Tất cả đều vô dụng.
Đám người bắt bọn họ người đông thế mạnh, rất nhanh đám người Nguyễn Ngọc đã bị trói tay lại lần lượt dẫn ra ngoài. Lúc Tử Yên đi ngang qua Lưu Nhất Sinh bị người đánh ngã xuống đất, cô nghe thấy tiếng cậu ta thở dài.
“… Nếu biết trước thì ngày hôm qua đã…”
Nên bỏ trốn, cô nghĩ. Tử Yên cúi đầu che đi nước mắt đang rơi. Xin lỗi, xin lỗi, bây giờ cô lại nghĩ ít nhất có người còn sống vẫn tốt hơn tất cả cùng chết. Lưu Nhất Sinh, cô có lỗi với cậu ta… nếu không phải tại cô chất vấn cậu ta, có lẽ cậu ta đã không đợi thêm một ngày nữa.
Ánh nắng bên ngoài chói chang nhưng Tử Yên chỉ thấy lạnh lẽo. Cô ánh mắt vô thần nhìn thấy mình cùng ba người khác bị dẫn đi vào làng. Bọn họ đi rất lâu, rất lâu, ít nhất là trong cảm giác của Tử Yên là vậy nhưng thực chất bọn họ cũng không đi xa mấy. Xuyên qua ngôi làng đến vùng đất rộng lớn nằm bên trái ngôi làng. Tử Yên nhìn thấy rất nhiều người đang vây quanh một cái cây khổng lồ vái lại.
Đám người gọi ông lão đi đầu lúc nãy là trưởng làng. Trưởng làng chỉ thị người đưa bốn người Tử Yên đến gần cái bàn trưng bày trái cây, thịt thú,… như đồ cúng, ép họ quỳ xuống. Cái cây vô cùng lớn, lớn tới nỗi ở dưới bóng râm của nó Tử Yên thấy tối tăm như tương lai của cô vậy. Đám người đang vái lại cái cây có già, có trẻ, có đàn ông, có phụ nữ, chắc có lẽ là toàn bộ người dân của ngôi làng kia đều đang ở đây. Tử Yên biết mình không trốn thoát nổi. Chỉ có mấy người canh gác lều bọn họ thôi cô đã không dám chắc huống chi là toàn bộ người trong làng.
Một bà lão ăn mặc dị hợm, đầu đội vòng lá được trưởng làng cung kính đối xử dìu đến trước mặt bốn người bọn họ. Bà ta nhìn qua bốn người rồi bảo.
“Quá yếu! Quá yếu! Năng lượng trên người đám con gái này quá yếu! May mà cộng lại cả bốn đứa cũng tạm đủ dùng. Trưởng làng, lúc đến thời gian đã định thì nhất định phải hiến tế những người này cùng một lúc. Như vậy cây thần mới chứng giám cho lòng thành của chúng ta được!”
Tử Yên thoáng chốc lấy lại tinh thần. Cô đã nghe gì cơ? Lễ tế! Vật tế! Mấy người này muốn hiến tế bọn cô!
Phút chốc sắc mặt cô tái nhợt.
Không! Tôi không muốn chết! Tôi không muốn chết!!!
Nguyễn Ngọc cũng tái mặt. Cô ta chưa từng nghe tới chuyện này!
Không! Không thể như vậy được! Rõ ràng người đó đã hứa rồi mà! Người đó đã hứa sẽ cho cô ta sống sót mà!!!
…
Tôi không muốn chết…