Lượt xem của khách bị giới hạn

[Huyền huyễn] [Truyện Hoàn] Nhất niệm vĩnh hằng - Nhĩ Căn

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Huyền huyễn] [Truyện Hoàn] Nhất niệm vĩnh hằng - Nhĩ Căn

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1338: Đỗ Lăng Phỉ yêu quý (2)
- Ra mắt sứ giả.

Vân Lôi Song Tử, còn có lão già tiên phong đạo cốt và Thiên Quỷ Tử, lúc này đều lộ ra thái độ khách khí. Đối với Đỗ Lăng Phỉ bọn họ không xa lạ gì. Bọn họ đều biết thân phận đặc biệt của nàng, không dám đắc tội. Lúc này tất cả đều rất cung kính.

Về phần Bạch Tiểu Thuần, hắn cố tình không tiến lên. Nhưng lúc này hắn dù sao cũng là Thiên Nhân dẫn đội Tinh Không Đạo Cực Tông. Trong lòng hắn thầm than nhẹ, cũng đi tới, ôm quyền hướng về phía Đỗ Lăng Phỉ. Chỉ có điều hắn mở miệng, lại cái gì cũng không có nói ra.

Đám người Thiên Quỷ Tử phát hiện, trong lòng đều thoáng động. Đỗ Lăng Phỉ đứng ở nơi đó, đưa mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần. Dần dần thần sắc càng thêm ôn hòa, nhưng chỉ mỉm cười. Dù sao nơi đây có nhiều người. Nàng cũng không nói gì thêm, mà khách khí đáp lại mọi người bái kiến, an bài thị vệ bên người nghênh đón tu sĩ của bốn mạch.

Bất kỳ nhất mạch đều có trên trăm người. Mọi người ở chung vào một chỗ, mặc dù không được một nghìn, cũng không kém hơn bao nhiêu. Nhiều người này đều tập trung ở trên bến tàu, trùng trùng điệp điệp. Nhưng ở dưới sự an bài của Đỗ Lăng Phỉ, lại ngay ngắn có trật tự.

- Các vị đạo hữu, hôm nay trời đã không còn sớm. Mong rằng các ngươi theo thị vệ của Thông Thiên Đảo, đi vào nghỉ tạm. Sáng sớm ngày mai, sau bảy tiếng chuông vang lên, tất sẽ có người tới tiếp đón, dẫn các vị đi vào bái kiến Thiên Tôn.

Thần sắc Đỗ Lăng Phỉ ôn hòa. Sau khi chậm rãi mở miệng suy nghĩ một chút, nàng lại nói một câu.

- Mặt khác, bên trong Thông Thiên Đảo có rất nhiều cấm địa, vì đề phòng xuất hiện chuyện hiểu nhầm, vẫn mong thời điểm buổi tối, các vị không nên đi ra ngoài hoạt động. Nếu không... Một khi bị cấm vệ đạo cung phát hiện, tạo thành tử thương sẽ không tốt."

Lời Đỗ Lăng Phỉ nói không sắc bén, giọng nói ôn hòa. Nhưng lời nói này vừa dứt lời, lại khiến cho trong lòng tất cả tu sĩ không khỏi đều chấn động.

Cho dù là đám người Vân Lôi Song Tử, trong lòng cũng rùng mình.

Thông Thiên Đảo này thật sự là trung tâm thế giới của cả Thông Thiên, là chỗ đạo cung của Thiên Tôn. Thậtra nơinày nhìn như không lớn, nhưng trên thực tế giống như đầm rồng hang hổ. Đừng nói là bọn họ, cho dù là cường giả Bán Thần xông vào, nhất định mười phần chết không phần sốn!

Cho nên cho dù Đỗ Lăng Phỉ không cưan dặn, bọn họ trước sau đều sẽ cẩn thận. Cho dù ở bên ngoài là hạng người quen thói kiêu ngạo, ở chỗ này, cũng sẽ không thể không thông minh linh lợi.

Chỗ tu sĩ bốn mạch nghỉ ngơi cũng không phải ở ở trong vòng lớn của Thông Thiên Đảo, mà là trong các lầu các mọc lên như rừng ở bên ngoài bến tàu. Khu vực các lầu các này không nhỏ, chia ra làm bốn phần. Hiển nhiên là chuyên môn chuẩn bị cho những người bình thường tới bái phỏng cầu kiến.

Về phần khu vực trung tâm của Thông Thiên Đảo, không có ý chỉ của Thiên Tôn, người ngoài căn bản cũng không có thể vào được. Chỉ có thể từ phía xa nhìn lên ba ngọn núi lớn ở trong vòng trong. Trên đó tồn tại vô số cung điện cùng với từng bóng người thị vệ tuần tra.

Bạch Tiểu Thuần trước sau trầm mặc, tùy ý thị vệ của Thông Thiên Đảo an bài. Hầu Tiểu Muội hiển nhiên muốn đi qua. Nhưng chỗ nàng phụ trách không phải là Tinh Không Đạo Cực Tông. Vì vậy nàng chỉ có thể từ phía xa, trơ mắt nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.

Khi hoàng hôn xuống, hơn mấy trăm ngàn tu sĩ Nguyên Anh bốn mạch đã tới, đều được thị vệ Thông Thiên Đảo lục tục an bài chỗ ở. Bạch Tiểu Thuần thân là Thiên Nhân. Chỗ hắn ở là độc môn độc viện, cách lối vào Thông Thiên Đảo, cũng chính là dãy núi trùng điệp kia rất gần.

Nơi đây linh khí vô cùng nồng đậm, vượt xa so với Tinh Không Đạo Cực Tông. Nhưng Bạch Tiểu Thuần lại không có tâm tình tu luyện. Lúc này mắt thấy trời càng lúc càng tối, hắn khoanh chân ngồi ở chỗ đó, lặng lẽ chờ đợi.

Hắn tin tưởng, tối hôm nay... Đỗ Lăng Phỉ, nhất định sẽ tới!

Màn đêm buông xuống. Tiếng sóng biển vỗ vào bờ thi thoảng truyền đến, khiến cho nơi này vốn nên tĩnh lặng tối tăm, lại tràn đầy một loại âm thanh cuộn sóng mê người. Âm thanh này lúc lên lúc xuống, truyền vào trong tai Bạch Tiểu Thuần.

Lúc này, Bạch Tiểu Thuần khoanh chân tĩnh tọa. Trong lòng hắn cũng chậm rãi bình tĩnh trở lại. Khi ở trên chiến thuyền, hắn đã suy nghĩ rất rõ ràng. Lần này đi tới Thông Thiên Đảo, ngoại trừ Thọ Nguyên Đan ra, chính là xem Hầu Tiểu Muội có an toàn hay không. Lại nữa, chính là từ chỗ Đỗ Lăng Phỉ tìm một chút chứng cứ về chấp niệm trong lòng,.

Hắn không có đi nhớ lại quá khứ. Chỉ là khoanh chân ngồi ở chỗ đó, yên tĩnh chờ đợi.

Uy áp Thông Thiên Đảo vẫn khuếch tán ra toàn bộ đảo nhỏ. Nhất là ở giữa đêm khuya, ở trong trời đất này chỉ còn lại có tiếng sóng biển, uy áp này hình như mạnh hơn một chút. Khiến cho tất cả mọi người hiện tại đang ở tại Thông Thiên Đảo, trong lòng đều dâng lên cảm giác kính nể vô hạn.

Người tu vi càng cao, loại cảm giác này lại càng mãnh liệt. Bởi vì bọn họ có thể mơ hồ cảm nhận được, tại trong khu vực trung tâm của Thông Thiên Đảo, tồn tại một thứ khí tức... khiến cho bọn họ chỉ thoáng cảm nhận, tâm thần sẽ run rẩy, tu vi đều bất ổn. Dường như chỉ cần một ý niếm của đối phương, liền có thể khiến mình suy sụp!

Khí tức này chí cao vô thượng, thậm chí ngay cả trời cao ở trước mặt khí tức này, cũng không có cách nào bày ra nửa điểm uy nghiêm. Dường như trời tuy cao, nhưng nếu chủ nhân của khí tức này có ý định, có thể khiến cho trời cao cũng phải cúi đầu trước hắn!

Loại khí tức này, loại bá đạo này, loại tôn cao này... Phóng tầm mắt ra toàn bộ thế giới Thông Thiên, chỉ có một người có thể làm được. Đó chính là... Thiên Tôn!

Loại nhận thức này khiến cho tu sĩ của bốn mạch hiện tại có mặt trên Thông Thiên Đảo, tâm tình mỗi người đều kích động không thôi. Bọn họ không nhịn được suy nghĩ lần này Thiên Tôn thu đồ đệ, nghĩ đến trong bọn họ sẽ có một người trở thành đệ tử của Thiên Tôn. Chuyện này lại khiến cho bọn họ kích động.

Cho dù là Thiên Nhân cũng khó tránh khỏi tâm tình lên xuống. Thật ra, lần này Thiên Tôn thu đồ đệ, không quy định chỉ lấy Nguyên Anh. Trên thực tế, chỉ cần là tu vi Nguyên Anh đã ngoài, đều có cơ hội.

Dù sao... Lần này yêu cầu chỉ có một. Đó chính là người tu sĩ đầu tiên đi ra khỏi địa điểm thí luyện.

Chuyện này mặc dù tu vi chiếm quan hệ rất lớn, nhưng nhân tố lớn nhất, lại là vận khí. Cho nên đối với mọi người mà nói, Thiên Nhân tham dự, tuy có ưu thế, nhưng lại không có nghĩa là cuối cùng nhất định có thể thành công.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1339: Thân phận Đỗ Lăng Phỉ
Mà theo bóng đêm càng lúc càng sâu, phần lớn tu sĩ của bốn mạch chìm đắm ở trong tu hành. Vào lúc này, không ai lựa chọn ra ngoài. Không phải là không muốn, mà là không dám.

Trước đó có Đỗ Lăng Phỉ cảnh cáo. Sau có uy áp của bản thân Thông Thiên Đảo. Trừ phi là muốn tìm cái chết, nếu không, ai cũng sẽ không đi ra ngoài, tạo ra loại chuyện có thể khiến người ta hiểu nhầm.

Bạch Tiểu Thuần cũng sẽ không lựa chọn ra ngoài. Hắn vẫn khoanh chân ngồi ở chỗ đó, từ từ nhắm hai mắt, chậm rãi chờ đợi.

Mãi cho tới khi đêm khuya...

Bạch Tiểu Thuần đang khoanh chân tĩnh tọa, hai mắt của hắn bỗng nhiên mở ra, nhìn về phía chỗ cửa lớn nơi ở của mình.

Gần như trong chớp mắt khi hắn nhìn ra, một giọng nói ôn hòa, yếu ớt từ ngoài cửa lớn truyền đến.

- Ta có thể tiến vào không?

Chỉ có một câu nói, không có phần dưới. Bạch Tiểu Thuần ngồi ở chỗ đó, nhìn cửa lớn. Bên trong thần thức của hắn có thể nhìn thấy, thời khắc này ở phía ngoài cửa lớn, Đỗ Lăng Phỉ đứng ở nơi đó. Không còn là trang phục ban ngày, mà đã đổi lại thành một chiếc váy màu trắng, hình dáng cũng không có phượng uy, mà giống như đã trở lại trang phục của Linh Khê Tông trước kia.

Bộ dáng này, khiến cho Bạch Tiểu Thuần trầm mặc một lúc lâu. Sau đó, tay phải hắn vung lên. Cửa lớn từ từ mở ra, lộ ra người đứng ở nơi đó, trên mặt mỉm cười... Đỗ Lăng Phỉ.

Hai người cách nhau cửa lớn, ánh mắt tập trung nhìn vào nhau.

Người, vẫn là người năm đó. Chỉ là một câu trong lòng kia, Bạch Tiểu Thuần cũng rốt cuộc nói không nên lời.

- Đã lâu không gặp.

Đỗ Lăng Phỉ mở mắt, nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần không nói lời nào, vì vậy khẽ cười một tiếng, cất bước đi đến. Nàng trực tiếp tính đến bênh cạnh Bạch Tiểu Thuần.

- Tại sao không nói chuyện?

Đỗ Lăng Phỉ nhìn Bạch Tiểu Thuần, kéo một vài sợi tóc, sau đó nhẹ giọng nói. Lúc này ánh trăng chiếu vào phía trên gương mặt của nàng, khiến cho màu da nàng trắng nõn giống như ngọc. Trong toàn thân tuyệt mỹ lộ ra một sự thánh khiết. Nhất là lúc này, khi nàng tới gần, từ trên người của nàng vẫn tản ra một mùi thơm ngát, khiến người ta ngửi thấy được, giống như thể xác và tinh thần đều sẽ bình tĩnh trở lại.

- Không biết nên nói cái gì.

Bạch Tiểu Thuần có chút do dự, nói thật.

- Vậy ngươi nói một chút về chuyện ở Man Hoang đi.


Đỗ Lăng Phỉ ôn nhu mở miệng. Nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần ngồi ở chỗ đó, vì vậy nàng không ghét bỏ mặt đất bẩn, cũng ngồi xuống, ôm đầu gối, nhìn Bạch Tiểu Thuần.

Ngửi thấy mùi thơn ngát từ trên người Đỗ Lăng Phỉ truyền tới, Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ một chút, sau đó nói sơ qua những chuyện liên quan tới Man Hoang, liên quan tới thân phận của mình lại không mở miệng nhắc tới.

Chỉ có điều cuối cùng, mắt hắn nhìn Đỗ Lăng Phỉ, hít một hơi thật sâu, mở miệng cảm ơn.

- Cám ơn Thiên Nhân Hồn của nàng.

Bạch Tiểu Thuần vẫn không nói cho Đỗ Lăng Phỉ biết chuyện Thiên Đạo Nguyên Anh của mình. Đối với việc Bạch Tiểu Thuần nói sơ qua vè chuyện ở Man Hoang, Đỗ Lăng Phỉ không có đi truy hỏi. Hình như bất kể hai người nói chuyện với nhau như thế nào, dường như trong lòng cũng che giấu vài chuyện.

Dần dần, hai người đều trầm mặc xuống. Dưới ánh trăng, đôi nam nữ này rõ ràng là ngồi chung một chỗ, nhưng trong lòng của bọn họ lại đều có một cảm giác xa lạ cùng khoảng cách nói không nên lời.

Cho dù âm thanh của sóng biển duy trì liên tục, cố gắng thông qua hai người lỗ tai, nỗ lực ở dưới cùng một âm thanh kéo bọn họ gần lại với nhau một chút, cũng không có tác dụng lớn.

Cho đến hồi lâu, Bạch Tiểu Thuần lại nhìn về phía Đỗ Lăng Phỉ, bỗng nhiên hỏi một câu.

- Nàng rốt cuộc là ai...

Vấn đề này, năm đó trước khi Bạch Tiểu Thuần đi Trường Thành đã từng hỏi qua. Khi đó Đỗ Lăng Phỉ đáp ứng hắn, chờ tới lúc hắn trở về, nàng sẽ nói cho hắn biết tất cả.

Lúc này, Bạch Tiểu Thuần cuối cùng đã hỏi ra những lời này.

Đỗ Lăng Phỉ không thấy bất ngờ. Dường như nàng đã sớm nghĩ đến, Bạch Tiểu Thuần nhất định sẽ hỏi mình. Lúc này nàng trầm mặc một hồi, sau đó hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn vào mắt Bạch Tiểu Thuần hồi lâu. Nàng nhẹ giọng mở miệng.

- Thiên Tôn... Là phụ thân ta.

Những lời này truyền vào trong tai Bạch Tiểu Thuần. Mặc dù trước đó, Bạch Tiểu Thuần đã có suy đoán. Nhưng khi nghe được câu này, sau khi xác định suy đoán của mình, tâm thần dâng lên sóng lớn.

Hơi thở của hắn không khỏi lại trở nên dồn dập. Sau khi liên tục hít vào mấy hơi, cho dù là xác định suy đoán, nhưng hắn vẫn có loại cảm giác bừng tỉnh hiểu ra.

Hắn hiểu rõ, vì sao này Đỗ Lăng Phỉ ở bên trong Tinh Không Đạo Cực Tông lại đặc biệt như vậy. Nếu như lời đồn là thật, bốn Bán Thần lão tổ của đại Nguyên Đầu Tông Môn, đều là đệ tử của Thiên Tôn. Như vậy Đỗ Lăng Phỉ ở trong mắt của bốn lão già Bán Thần, chính là tiểu sư muội!

Thân phận như vậy, bối cảnh như vậy, có thể nói Đỗ Lăng Phỉ ở trong thế giới Thông Thiên này, giống như Minh Châu, siêu nhiên vô cùng!

Nhưng theo đó trong lòng Bạch Tiểu Thuần lại dâng lên nghi vấn. Làm nữ nhi của Thiên Tôn, Đỗ Lăng Phỉ có địa vị thân phận siêu nhiên như vậy, vì sao phải đi tớiLinh Khê Tông, vì sao lại xuất hiện ở Huyết Khê Tông...

Tất cả những điều này, một lần nữa hiện lên ở trong lòng Bạch Tiểu Thuầ. Nghi ngờ càng nhiều hơn. Đồng thời cũng vào giờ phút này, trong đầu Bạch Tiểu Thuần có một ý nghĩ khác. Hắn cũng nhịn không được, trong lòng run lên...

Hắn nghĩ đến bản thân mình lúc trước đã từng hút một sợi tóc máu của Thiên Tôn.

Chuyện này hắn trước đây đã cảm thấy lo lắng không yên. Nhưng hắn lại cảm thấy Thiên Tôn cách mình rất xa xôi. Huống hồ sợi tóc kia cũng là do người giữ lăng cho hắn. Cho nên hắn mới kiên trì, đánh bạo hấp thu.

Nhưng hôm nay, theo lời Đỗ Lăng Phỉ nói, trong giây lát Bạch Tiểu Thuần cảm thấy, khoảng cách giữa mình và Thiên Tôn... Lại gần như này, Đỗ Lăng Phỉ là nữ nhi của Thiên Tôn.

- Thảo nào trước đó, khi ở trong tông môn, ta luyện dược thất bại chọc ra phiền phức, Bán Thần lão tổ của Tinh Không Đạo Cực Tông chỉ quát ta, nhưng không có trách phạt gì...

Bạch Tiểu Thuần thoáng cái lại hiểu được.

- Hầu Tiểu Muội cũng là do nàng an bài đến ở đây sao?

Bạch Tiểu Thuần lấy lại bình tĩnh, lập tức hỏi.

Đỗ Lăng Phỉ không trả lời vấn đề này của Bạch Tiểu Thuần. Nàng ôn nhu nhìn Bạch Tiểu Thuần, giống như năm đó ở trong dãy núi Lạc Trần. Hồi lâu, nàng nở nụ cười ấm áp, đứng dậy đến trước người Bạch Tiểu Thuần, giống như thê tử, chỉnh lại quần áo của hắn một chút, động tác rất mềm nhẹ.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1340: Theo như chuyện năm xưa (1)
Khoảng cách gần như vậy, mùi thơm ngát trên người nàng nhất thời đem khiến cho hơi thởi của Bạch Tiểu Thuần càng thêm dồn dập hơn.

Giúp đỡ Bạch Tiểu Thuần sửa sang lại quần áo xong, Đỗ Lăng Phỉ nhìn thật sâu vào trong mắt Bạch Tiểu Thuần, biểu tình có chút phức tạp. Từ trong mắt nàng, Bạch Tiểu Thuần thấy được cuộc sống của nàng. Dường như cũng thân phận như vậy cũng không khiến cho nàng có cảm giác vui sướng cùng ưu việt như người tưởng tượng. Ngược lại có cảm giác vô cùng mệt mỏi cùng bất đắc dĩ.

Ánh mắt như vậy, khiến cho Bạch Tiểu Thuần nghĩ đến thời điểm ở dãy núi Lạc Trần, nghĩ đến năm đó hai người ở cùng một chỗ. Lời xưng hô thật lâu không có nói ra, cũng từ trong miệng hắn nhẹ nhàng truyền ra.

- Tiểu Đỗ Đỗ...

Ở một khắc khi Bạch Tiểu Thuần mở miệng, thân thể Đỗ Lăng Phỉ run lên bần bật. Tiếng xưng hô này dường như khiến cho ký ức của nàng cũng trở lại quá khứ. Một lát sau, nàng nhẹ nhàng khom lưng, ở bên tai Bạch Tiểu Thuần, giống như nỉ non, nói một câu.

- Tiểu Thuần... Cẩn thận... Hầu Tiểu Muội.

Nói xong, Đỗ Lăng Phỉ không để cho Bạch Tiểu Thuần nhìn vào hai mắt mình. Nàng xoay người, thoáng một cái, biến mất khỏi tầm mắt của Bạch Tiểu Thuần, biến mất ở trong thiên địa...

Ở trong nháy mắt khi lời nói của Đỗ Lăng Phỉ truyền vào trong tai Bạch Tiểu Thuần, thân thể Bạch Tiểu Thuần hơi cứng đờ, sau đó trực tiếp lại ngây ngẩn cả người. Hắn lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía xa. Lấy tu vi của hắn, cho dù Đỗ Lăng Phỉ mượn lực của Thông Thiên Đảo rời đi, vẫn bị Bạch Tiểu Thuần nhìn thấu hình bóng.

Hắn có ý định đuổi theo hỏi cho rõ. Nhưng bóng người Đỗ Lăng Phỉ đã biến mất ở trong mắt Bạch Tiểu Thuần, tiến vào sâu bên trong Thông Thiên Đảo.

- Nàng nói những lời này là có ý gì... Bảo ta cẩn thận Hầu Tiểu Muội?

Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng thấy rằng không thích hợp, thậm chí có chút không rõ. Những lời này của Đỗ Lăng Phỉ rốt cuộc là thật hay là giả.

Nhưng bất kể như thế nào, chuyện Hầu Tiểu Muội được chọn thành chuẩn thị vệ của Thông Thiên Đảo, trước đó, lần đầu tiên Bạch Tiểu Thuần nghe được, đã cảm thấy bất an. Lúc này nghe Đỗ Lăng Phỉ nói một câu này, hắn lập tức thấy càng lo âu hơn.

- Tại sao muốn ta cẩn thận Hầu Tiểu Muội?

Trong lúc Bạch Tiểu Thuần trầm ngâm, nhớ lại tình cảnh ngày hôm nay khi nhìn thấy Hầu Tiểu Muội, Hầu Tiểu Muội giống hệt với trong trí nhớ của hắn. Khi nhìn thấy mình, trong mắt là niềm vui bất ngờ, không giống giả vờ.

Chỉ là Đỗ Lăng Phỉ nói lời này, trước sau đều đang vang vọng ở bên tai Bạch Tiểu Thuần, khiến cho hắn không thể không cẩn thận suy nghĩ tìm hiểu. Dần dần hắn có chút phiền não. Thật ra, sau khi hắn đi tới Thông Thiên Đảo này, bao giờ cũng cảm thấy có chút bất an.

Một lát sau, Bạch Tiểu Thuần thở dài một tiếng. Hắn suy nghĩ, phải tìm một cơ hội, đi gặp Hầu Tiểu Muội một chút. Nhưng vào lúc này, thần sắc Bạch Tiểu Thuần thoáng động, ngẩng đầu nhìn về phía xa.

Không bao lâu, trong màn đêm có một đạo cầu vồng thận trọng lao nhanh về phía chỗ ở của Bạch Tiểu Thuần.

Rất nhanh, cầu vồng kia đã đến chỗ của Bạch Tiểu Thuần, thoáng một cái bước vào. Người vừa tới, âm thanh lại mang theo sự ngọt ngấy, giành trước tới.

- Tiểu Thuần ca ca!

Người này… chính là Hầu Tiểu Muội. Nàng vẫn mặc chiếc váy đỏ mặc ban ngày. Toàn thân nàng thoạt nhìn đặc biệt thanh tú mỹ lệ. Gương mặt nàng vốn trắng noãn, lúc này cũng vì vui sướng lại dâng lên một màu hồng nhuận. Đôi mắt đầy linh động, còn có tia sáng lưu quang kỳ dị tràn ngập.

Mặc dù vì một câu nói kia của Đỗ Lăng Phỉ, khiến cho trong lòng Bạch Tiểu Thuần dâng lên suy đoán. Nhưng hôm nay khi nhìn thấy Hầu Tiểu Muội, những suy đoán này lập tức đã bị hắn chôn vùi ở trong lòng. Hầu Tiểu Muội trước mắt này giống hệ như lúc ban ngày, cũng giống như trong trí nhớ của hắn, đó người tiểu muội từ lần đầu tiên nhìn thấy mình, cũng rất thích dính vào bên cạnh mình... Giống như nữ hài nhà bên.

Không giống với lúc đối mặt cùng Đỗ Lăng Phỉ, sau khi nhìn thấy Hầu Tiểu Muội, Bạch Tiểu Thuần rất cao hứng, đứng dậy đưa hai cánh tay ra. Hắn trợn trừng mắt, cười xấu xa nói.

- Tiểu muội, đã lâu không gặp. Tới đây, tới đây. Để cho Tiểu Thuần ca ca ôm một cái.

Gương mặt Hầu Tiểu Muội vốn vui sướng hồng nhuận, lúc này theo những lời Bạch Tiểu Thuần nói ra, nhất thời có rặng mây đỏ bay lên. Sau khi nàng giận dữ trừng mắt với Bạch Tiểu Thuần mộtcái, vẫn thông minh linh lợi đến bên cạnh Bạch Tiểu Thuần, cúi đầu ôm lấy Bạch Tiểu Thuần.

Lúc mới bắt đầu, nàng ôm cũng không mấy dùng sức. Mà sau khi ôm lấy, trong lòng nhiều năm tưởng niệm cùng một người ở Thông Thiên Đảo cô đơn, nhất thời lại từ trong lòng dâng lên, vô hạn khiến cho nàng càng thêm dùng sức, giống như muốn vĩnh viễn ôm lấy Bạch Tiểu Thuần, không cho hắn rời khỏi mình.

Cảm nhận mức độ Hầu Tiểu Muội ôm mình, nụ cười xấu xa trên mặt Bạch Tiểu Thuần cũng chậm chậm thu hồi. Thay vào đó là sự trìu mến. Hắn nhẹ nhàng thả tay xuống, xoa mái tóc đen của Hầu Tiểu Muội trong lòng, ngửi mùi thơn trên người nàng tản ra không giống với Đỗ Lăng Phỉ, tâm tư Bạch Tiểu Thuần cũng từ từ trấn tĩnh lại.

Trong đầu hắn hiện ra tình cảnh năm đó, khi lần đầu tiên gặp phải Hầu Tiểu Muội. Có thể nói Hầu Tiểu Muội mới là nữ hài đầu tiên khiến cho Bạch Tiểu Thuần chú ý. Thật ra bộ dạng của đối phương trắng trắng mềm mềm lại tràn đầy vẻ thanh thuần, khiến cho Bạch Tiểu Thuần đang ngây thơ năm đó, trong lòng đã dâng lên sự yêu thích mà chính bản thân hắn khi đó cũng không biết thích.

Sau đó hắn càng thấy tính cách Hầu Tiểu Muội đối với những người khác giống như cây ớt nhỏ, đối với mình lại vô cùng khéo léo. Điều này làm cho trong lòng Bạch Tiểu Thuần rất đắc ý.

Lúc này ôm Hầu Tiểu Muội, Bạch Tiểu Thuần tinh tường cảm nhận được, Hầu Tiểu Muội trước mắt không có vấn đề gì, cũng không có gì thay đổi, vẫn là dáng vẻ giống như năm đó.

- Tiểu Thuần ca ca, ca ca vừa đi chính là nhiều năm như vậy...

Hầu Tiểu Muội ở trong lòng Bạch Tiểu Thuần, lời nói ra, tâm tình cũng có chút hạ xuống.

Bạch Tiểu Thuần vội vàng lôi kéo Hầu Tiểu Muội ngồi ở một bên, an ủi. Thậm chí hắn nói với nàng chuyện mình ở Man Hoang. Mặc dù không có nói ra tất cả, nhưng lại tìm một ít chuyện thú vị. Dần dần tâm tình Hầu Tiểu Muội cũng khá hơn nhiều. Tiếng cười như chuông bạc cũng thỉnh thoảng truyền ra.

- Ta mới không tin ca ca ở Man Hoang, Thiên Nhân cũng phải nhìn ánh mắt của ca ca.

Hầu Tiểu Muội che miệng cười nói.

Nghe được Hầu Tiểu Muội lại có thể nghi vấn mình, Bạch Tiểu Thuần lập tức mặc kệ, trợn mắt, chợt vỗ mạnh xuống ngực.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1341: Theo như chuyện năm xưa (2)
- Đây tính là cái gì. Bán Thần đều tranh cướp nhau gả nữ nhi cho ta. Văn võ cả triều của Khôi Hoàng Triều, ai ta cũng không sợ!

Bạch Tiểu Thuần ngạo nghễ nói. Hầu Tiểu Muội ở một bên cười rộ lên.

- Ta tin, tin ca, được chưa. Ca lợi hại nhất. Tiểu Thuần ca ca nhà ta là người lợi hại nhất thiên hạ.

Trong tiếng cười, thần thái bên trong hai mắt Hầu Tiểu Muội, khiến cho nhịp tim của Bạch Tiểu Thuần cũng đột nhiên tăng nhanh. Hắn chợt phát hiện, Hầu Tiểu Muội này không phải không có biến hóa. Trên người của nàng, hình như sự ngây ngô đã trút bỏ, có một mị lực thuộc về riêng nàng đang từ từ tản ra.

- Đây cũng là một yêu nghiệt. Năm đó ta lại có thể không nhìn ra...

Bạch Tiểu Thuần nuốt nước miếng, trong lòng suy nghĩ. Cứ tiếp tục như thế này, sau này sợ là Hầu Tiểu Muội so với Tống Quân Uyển, còn muốn kinh diễm hơn...

Mắt thấy mình lại có thể bị ánh mắt của Hầu Tiểu Muội làm tim đập rộn lên, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy có chút mất mặt. Vì vậy hắn vội ho một tiếng, đổi trọng tâm câu chuyện, hỏi Hầu Tiểu Muội tại sao lại bị tuyển chọn đến Thông Thiên Đảo.

Hầu Tiểu Muội vừa nghe, lại lập tức lộ ra sự tức giận, hừ một tiếng.

- Còn không phải là do Tống Quân Uyển kia sao? Lão bà này không chỉ có mưu đồ gây rối đối với Tiểu Thuần ca ca. Trong mấy năm nay, đối với ta cũng có biểu hiện chiếu cố. Nhưng trên thực tế lại dựa vào địa vị của nàng ở trong Huyết Khê Nhất Mạc, nhiều lần chèn ép ta.

- A?

Bạch Tiểu Thuần sửng sốt. Hắn cảm thấy Tống Quân Uyển chắc hẳn không phải là người như thế. Hắn có ý đi giải thích một chút. Nhưng không đợi hắn mở miệng nói ra lời, Hầu Tiểu Muội hình như nhìn thấu manh mối, vì vậy lập tức cáo trạng.

- Tiểu Thuần ca ca, ca không biết, lão bà Tống Quân Uyển này, những năm qua ở trong tông môn, rất rêu rao. Ta nhịn không được, nói với nàng vài câu. Nàng lại xem ta là cái đinh trong mắt!

- Trong lần tuyển chọn kia, đến cuối cùng, có một hồi là ta và nàng đấu pháp. Tu vi của nàng cao hơn nhiều so với ta. Hơn nữa trước đó đã thắng vài lần. Cho dù là thua cũng còn có cơ hội. Nhưng đối với ta, đó chính là một lần cuối cùng. Một khi thua, ta lại không có cơ hội nữa.

- Nhưng nàng lại không chút lưu tình. Ta cũng nói với nàng như vậy, nhưng nàng vẫn vài cái đã đánh bại ta.

Hầu Tiểu Muội nói đến đây, rất tức giận.

- Trưởng lão Thông Thiên Đảo chịu phụ trách tuyển chọn, cảm thấy ra thể chất của ta đặc biệt, thích hợp tu luyện một môn thần thông của Thông Thiên Đảo, vì vậy đặc biệt để cho ta thu được một vị trí. Mà lão bà kia cuối cùng lại thất bại.

Tốc độ của Hầu Tiểu Muội nói rất nhanh, không ngừng cáo trạng Tống Quân Uyển, Bạch Tiểu Thuần nghe một hồi, cũng thấy đau đầu.

Hắn đã hiểu, trên thực tế tất cả mọi chuyện giữa Tống Quân Uyển cùng Hầu Tiểu Muội đều xuất xứ từ hai người nhìn nhau không vừa mắt...

Khởi nguồn sớm nhất của mâu thuẫn này, chính là trước đây Linh Khê cùng Huyết Khê bãi chiến dung hợp, Bạch Tiểu Thuần ở trên dãy núi này chữa thương một thời gian...

Nhất là sau nghĩ đến cảnh tượng năm đó, Hầu Tiểu Muội cùng Tống Quân Uyển, mỗi người đều bưng một chén thuốc, đồng thời đưa cho mình, trong lòng Bạch Tiểu Thuần lại run lên, khiến cho hắn khắc sâu vào ký ức. Xem lúc đó, hai nữ tử này lại có thể đánh cược hắn sau khi ra cửa, bước chân nào trước...

Nghĩ tới đây, Bạch Tiểu Thuần vội vàng đổi chủ đề. Hắn rất lo lắng tiếp tục trò chuyện nữa, nói không chừng lại gặp phải chuyện gì khiến mình nhức đầu.

Hầu Tiểu Muội nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, vốn đang vui sướng. Lúc này nàng thấy Bạch Tiểu Thuần đổi chủ đề, cũng không lưu ý, ở bên cạnh Bạch Tiểu Thuần, không ngừng nói líu ríu về những chuyện lý thú phát sinh trong khoảng thời gian Bạch Tiểu Thuần không có ở đây.

Đến cuối cùng, nàng còn nói tới một ít chuyện vặt của bản thân ở Thông Thiên Đảo. Nghe tiếng Hầu Tiểu Muội, trên mặt Bạch Tiểu Thuần lộ ra vẻ tươi cười. Khi thì tán thưởng, khi thì không nhịn được tự mình nói khoác vài câu. Cho đến khi ánh bình minh buông xuống, Hầu Tiểu Muội mới lưu luyến rời đi.

Thật ra, ngày thứ hai tu sĩ của bốn mạch phải đi bái kiến Thiên Tôn. Đây là chuyện lớn. Hầu Tiểu Muội còn có chức trách, không thể tiếp tục lưu lại.

Sau khi nhìn theo bóng dáng Hầu Tiểu Muội đi xa, Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu. Hắn đã xác định, từ đầu tới cuối, Hầu Tiểu Muội hoàn toàn không có một chỗ nào đặc biệt.

Điều này khiến cho hắn phát sinh nghi vấn đối với câu nói kia của Đỗ Lăng Phỉ!

- Tại sao nàng lại phải bảo ta cẩn thận... Hầu Tiểu Muội?

Bạch Tiểu Thuần nghĩ mãi vẫn không hiểu được. Càng nghĩ hắn càng không có đáp án. Dần dần, sắc trời sáng trưng.


Theo ánh mặt trời buổi sáng dâng lên ở trên Thông Thiên Hải, từng tiếng chuông cổ xưa mang theo năm tháng tang thương, bỗng nhiên vang lên ở trên Thông Thiên Đảo...

Bảy tiếng chuông vang lên, đại biểu cho tu sĩ của bốn mạch có thể đi thăm viếng Thiên Tôn.

Tiếng chuông này vô cùng mênh mông cuồn cuộn, khuếch tán trong thiên địa, khiến cho trời cao hào quang vạn trượng, chiếu rọi xuống nước biển màu vàng ở bốn phía xung quanh Thông Thiên Hải, hình thành một cảnh tượng tuyệt đẹp không gì sánh nổi.

Nhất là sâu bên trong Thông Thiên Đảo. Lúc này ba ngọn núi kinh thiên có ánh sáng tản ra, giống như thu hút sự chú ý của thế gian. Cùng lúc đó, uy áp tràn ngập ở trên Thông Thiên Đảo, cũng vào giờ phút này, càng dồi dào.

Tất cả tu sĩ của bốn mạch, bao gồm cả Bạch Tiểu Thuần, lúc này đều đang nghe được tiếng chuông. Bọn họ lập tức đi ra khỏi chỗ của từng người. Lúc ngẩng đầu lên, bọn họ liền thấy trời cao tỏa ra hào quang, cảm nhận được khí thế cường đại và ánh sáng vạn trượng của ba ngọn núi này.

Cũng chính là vào lúc này, thị vệ chịu trách nhiệm dẫn dắt tu sĩ của bốn mạch đi tới sâu bên trong Thông Thiên Đảo, từng người đều đi tới chỗ ở của tu sĩ của bốn mạch. Chỗ của Bạch Tiểu Thuần là một nữ tu tướng mạo xinh đẹp tuyệt trần. Nữ tử này không phải là người ngày hôm qua đã dẫn Bạch Tiểu Thuần tới đây, mà đã đổi lại thành một người khác.

Mặc dù không để ý tới đối phương là đến từ một mạch này. Nhưng khi nữ tử này đang đối mặt với Bạch Tiểu Thuần cảnh giới Thiên Nhân, hiển nhiên áp lực cũng không nhỏ. Dọc đường đi mặc dù không phải đặc biệt cung kính, nhưng rất khách khí. Dù sao cho dù nàng thân là chuẩn thị vệ của Thông Thiên Đảo, cũng không dám làm càn ở trước mặt Thiên Nhân.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1342: Hấp thu một sợi tóc của nhạc phụ
Trên thực tế cũng đúng là như thế. Thân là chuẩn thị vệ, tuy nàng chỉ có tu vi Kết Đan, nhưng cho dù là tu vi Nguyên Anh, cũng phải rất khách khí đối với nàng. Chỉ có điều, thời điểm đối mặt với Thiên Nhân, nàng cũng không dám ỷ vào thân phận của mình.

Thật ra, đối với Thiên Tôn mà nói, tầm quan trọng của chuẩn thị vệ như nàng không thể nào so sánh được với cảnh giới Thiên Nhân.

Cứ như vậy, nữ tử này một đường chỉ dẫn, Bạch Tiểu Thuần bước lên dãy núi lớn thông tới vị trí sâu bên trong Thông Thiên Đảo. Hắn đi theo dãy núi, tiến vào sâu bên trong Thông Thiên Đảo...

Nơi đây tiếng chim mùi hoa, giống như tiên cảnh. Bốn phía xung quanh cây xanh tươi tốt, linh khí nồng đậm đến cực điểm. Thỉnh thoảng có thể thấy được rất nhiều linh thú chợt hiện ở bên trong những cây xanh này.

Đây vẫn là thứ yếu. Bạch Tiểu Thuần càng tiến vào sâu bên trong Thông Thiên Đảo này, lại phát hiện, ở đây có thể tùy ý thấy được không ít linh thảo cực kỳ hiếm có ở bên ngoài!

Mà hiện tại, những linh thảo cực kỳ hiếm có ở bên ngoài, lại có thể chỉ là cây cỏ làm đẹp cho Thông Thiên Đảo!

Càng làm cho Bạch Tiểu Thuần cảm thấy giật mình hơn, là hắn còn nhìn thấy được một ít dược thảo kinh người, có người nói đã thất truyền. Trong số đó có không ít dược thảo đã rất nhiều năm. Tùy tiện lấy ra một gốc cây, cũng có thể khiến cho bên ngoài phát cuồng...

- Ở đây cũng quá có nhiều...

Bạch Tiểu Thuần cảm thấy kiến thức của mình cũng tính là rộng rãi, nhưng vẫn không nhịn được, nuốt nước miếng. Hắn nhẫn nhịn một hồi lâu, lúc này mới cố nén kích động không đi hái một bông.

Bởi vì tiếp tục đi xuống, trong lòng Bạch Tiểu Thuần chấn động, nhưng không ngừng lại. Hắn không chỉ thấy được linh thảo. Hắn thậm chí còn thấy được một ít... pháp bảo vô chủ!

Những pháp bảo này, mỗi thứ đều cực kỳ không tầm thường, thậm chí sinh ra khí linh. Chúng ở trên Thông Thiên Đảo này, tập hợp thành đàn lao qua, giống như sinh linh, khiến người ta trợn mắt há hốc mồm.

Trên mặt đất, thường xuyên có thể thấy một ít dòng suối nhỏ. Bên trong những dòng suối nhỏ này chảy xuôi đã không phải là nước biển màu vàng, mà là gần như màu tím... Mặc dù màu thâm trầm, nhưng ở trong cảm nhận, bên trong nước sông màu tím này ẩn chứa linh khí, chung quy đã vượt quá nước biển màu vàng!

Mà bốn phía xung quanh mỗi một dòng suối nhỏ, Bạch Tiểu Thuần đều có thể cảm nhận được nơi đó cất giấu khí tức, mà ngay cả hắn cũng phải coi trọng. Khí tức này hoặc là đến từ cây cỏ, hoặc là đến từ pháp bảo. Khả năng lớn hơn nữa, lại là được cất giấu một vị linh thú có thể so sánh được với Thiên Nhân!

Từng cảnh tượng như vậy, khiến cho Bạch Tiểu Thuần cảm thấy ở đây, tuyệt đối là nơi giàu có nhất trong thiên địa. Mặc dù Khôi Hoàng Thành ở Man Hoang kinh người. Nhưng nếu thật sự so sánh, căn bản là không có cách nào sao sánh được cùng Thông Thiên Đảo.

Ở đây, mới là tiên cảnh!

Nữ tử chuẩn thị vệ dẫn đường len lén quan sát Bạch Tiểu Thuần. Mắt thấy Bạch Tiểu Thuần bị chấn động bởi tất cả những điều này, trong lòng dâng lên từng trận đắc ý cùng ngạo nghễ. Nàng không tự chủ được, đối với thân phận chuẩn thị vệ của mình ngày, trong lòng nàng tràn ngập sự sở hữu cùng công nhận. Nàng càng khát vọng có thể có một ngày, trở thành thị vệ chân chính.

Bạch Tiểu Thuần không chú ý tới sự biến hóa tâm tính của nữ tử này. Lúc này hắn chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô. Loại cảm giác này giống như đi tới một tòa bảo sơn, rõ ràng bất kỳ vật phẩm gì cũng có thể khiến tu vi của mình tăng cao, thậm chí thọ nguyên tăng lên, nhưng lại không thể đi chạm vào một cái cảm giác, khiến cho trong lòng hắn giống như bị mèo gãi nhẹ lên, ngứa ngáy không thuôi.

Cho đến khi... ở sâu trong Thông Thiên Đảo này, ở khoảng cách càng lúc càng gần ba ngọn núi này, bước chân của Bạch Tiểu Thuần chợt dừng lại. Hắn chỉ cảm thấy mình giống như xuyên qua một tầng ánh sáng không nhìn thấy được.

Giờ khắc này, sau khi bước vào màn ánh sáng này, bên tai của hắn lại truyền đến tiếng thác nước. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, lập tức liền thấy được cảnh tượng mà khi ở bên ngoài không nhìn thấy được!

Ba ngọn núi này, hai ngọn núi ở hai bên trái và phảilại có thác nước từ trên đỉnh núi rơi xuống, giống như con sông từ trên cửu thiên rơi xuống. Trong lúc rơi xuống phía dưới, lại hội tụ vào một mảnh biển cực lớn trong đảo!

Vị trí trung tâm của Thông Thiên Đảo rốt cuộc không phải là mặt đất bằng phẳng, mà là... Một hồ cực lớn giống như biển!

Nước trong hồ này không ngờ cũng là màu tím. Ba ngọn núi đó lại nằm sừng sững ở trên hồ nước. Trong đó hai ngọn núi ở bên trái và bên phải, thác nước rơi vào trong hồ nước, dâng lên âm thanh cực lớn, còn có vô số bụi nước bay lên.

Mà từng cung điện, ở bên trong bụi nước nơi này được xây dựng thuận theo ba ngọn núi, mãi cho tới đỉnh ngọn núi, hình thành một chủ hai phó. Ba đại điện xa hoa đến cực hạn, không gì sánh kịp kinh người!

Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần đảo qua. Trên đỉnh ba ngọn núi có vô số cung điện, vô cùng hào hùng.

Nhất là ở chủ phong chính giữa, trên đỉnh núi không ngờ có một pho tượng khổng lồ đang đứng. Bạch Tiểu Thuần liếc mắt nhìn hình dáng của pho tượng kia, liền nhận ra... đó chính là Thiên Tôn!

Mà ở dưới chân của hắn, mới là đại điện quyền lực đỉnh phong trong thế giới Thông Thiên!

Thiên Tôn Điện!

Mà tất cả phạm vi này, có một cái tên khiến người đời cuồng nhiệt. Đó chính... Là... Đạo Cung!

Tâm thần Bạch Tiểu Thuần chấn động, hơi thở có chút gấp gáp. Thời điểm nhìn lại, mặc dù những hơi nước này đang không ngừng khuếch tán ra, khiến cho toàn bộ Đạo Cung đều có cảm giác mông lung. Nhưng Bạch Tiểu Thuần vẫn có thể thấy được ở bên trong Đạo Cung có vô số cung nữ, còn có số lượng lớn thị vệ. Mỗi người đều rất yên tĩnh. Chỉ có điều sự cao ngạo trong ánh mắt, lại là rõ ràng nhất.

Sau khi đi đến nơi đây, rất nhanh ở dưới sự hướng dẫn của nữ tu chuẩn thị vệ, dẫn theo Bạch Tiểu Thuần đi tới bên cạnh hồ, tới một chỗ quảng trường cực lớn. Nơi đó đối diện chủ phong. Ngẩng đầu liền có thể thấy rõ ràng phía trên chủ phong, bức tượng khổng lồ Thiên Tôn này giống như có thể chống đỡ thiên địa.

Thời khắc này trong quảng trường đã có không ít tu sĩ của bốn mạch đến. Trong mắt của mỗi người đều lộ ra sự cuồng nhiệt vô cùng, kích động nhìn bốn phía xung quanh, nhìn bức tượng ở trên đỉnh chủ phong kia.

Đám người Trương Đại Bàn đều ở bên trong. Lúc này cảm xúc của bọn họ đều dâng trào. Sau khi chú ý, nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần đã tới, người của Thông Thiên Đông Mạch đều đi qua tập trung lại.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1343: Thí luyện mở ra (1)
- Đạo Cung này là nơi xa hoa nhất mà cả đời ta đã gặp!

- Các ngươi có nhìn thấy được không? Trước đó, ta đi ở trên đường, lại có thể thấy được một đóa Tiên La Hoa. Trời ạ, đây chính là tiên thảo chỉ có thời thượng cổ mới thỉnh thoảng xuất hiện. Theo lời đồn đại, sau khi ăn vào, có thể khiến cho người phàm trực tiếp Kết Đan!

- Đây tính là cái gì! Ta còn thấy được một vị rồng lớn hai đầu. Đây chính là rồng đấy. Còn có hai đầu... Thiên địa ít có!

Lúc này, tâm thần đám người của Thông Thiên Đông Mạch đều đang chấn động. Bọn họ không ngừng bàn luận ầm ĩ. Ba mạch khác đều như vậy. Vào lúc này, có rất ít người có thể giữ được sự bình tĩnh.

Đạo Cung này thật sự khiến cho tất cả mọi người chấn động vô cùng.

Bạch Tiểu Thuần cũng liên tục hít sâu. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía bức tượng Thiên Tôn. Bức tượng kia giống như đúc với bên trong trí nhớ của Bạch Tiểu Thuần. Hắn đã từng thấy qua Thiên Tôn. Thật sự là giống nhau như đúc, gần như không có chỗ nào khác biệt.

Nhất là ở trên trán của bức tượng Thiên Tôn, Bạch Tiểu Thuần thậm chí cũng thấy được một sợi tóc... màu máu!

Trong chớp mắt khi hắn nhìn thấy sợi tóc màu đỏ này, tim Bạch Tiểu Thuần cũng run lên. Chính là vào lúc này, hắn nghe được cách đó không xa, bên trong Cửu Thiên Vân Lôi Tông, Vân Lôi Song Tử đang cùng tu sĩ bên cạnh hắn, nhỏ giọng chuyện.

- Các ngươi thấy sợi tóc máu trên trán của Thiên Tôn đại nhân hay không? Trong truyền thuyết, sợi tóc màu này là chí bảo sinh cơ do Thiên Tôn lão nhân gia ta luyện chế ra, có lực vô cùng cường đại, tạo hóa hàng vạn hàng nghìn, thần bí khó lường!

Lời nói này vốn chỉ là Vân Lôi Song Tử giới thiệu cho tu sĩ bên cạnh hắn. Nhưng lỗ tai của Bạch Tiểu Thuần rất thính. Giờ khắc này, sau khi nghe được, hắn lập tức càng thêm khẩn trương, chột dạ vô cùng.

Hắn không có cách nào không chột dạ. Thật ra hắn đặc biệt lo lắng. Nếu như Thiên Tôn biết sợi tóc máu vô cùng trân quý của hắn, bị mình hút mất... Không biết hắn có lấy mình đi luyện thành một sợi tóc hay không.

- Sợi tóc máu này không kỳ diệu giống như Vân Lôi Song Tử nói. Sau khi ta hút vào, chỉ khiến cho Bất Tử Cốt đại viên mãn mà thôi.

Trong lòng Bạch Tiểu Thuần nói thầm. Lúc này hắn lo lắng không yên, suy nghĩ dựa vào quan hệ giữa mình cùng Đỗ Lăng Phỉ, nếu như lại tiến gần một bước, vậy Thiên Tôn này có thể chính là nhạc phụ đại nhân của mình.

Mà hấp thu một sợi tóc của nhạc phụ đại nhân, dựa theo đạo lý mà nói... Cho dù sau đó đối phương biết được, chắc hẳn cũng không phải là chuyện gì lớn...

Nghĩ tới đây, Bạch Tiểu Thuần trợn trừng mắt, vội vàng đưa ánh mắt ra mọi nơi, tìm kiếm Đỗ Lăng Phỉ.


Ở thời điểm Bạch Tiểu Thuần tìm kiếm Đỗ Lăng Phỉ, một ánh mắt dường như từ đại điện trên chủ phong kia, bỗng nhiên chiếu xuống. Chỉ là ánh mắt này khiến thiên địa biến sắc. Phong vân đảo ngược. Thậm chí ngay cả hào quang trên trời cao cũng vặn vẹo.

Cho dù là Thông Thiên Hải, trong nháy mắt dường như cũng bất động. Càng không cần phải nói tới thác nước cùng với hồ nước phía dưới, vào giờ phút này hình như tất cả thiên địa này đều theo ánh mắt này chiếu xuống, tất cả run rẩy.

Mà trong một tích tắc này, mọi người trên quảng trường, bao gồm cả Bạch Tiểu Thuần ở bên trong, đều thấy tâm thần chấn động mãnh liệt. Tất cả những tiếng nghị luận thoáng ngừng lại. Tim mỗi người đầu đều kinh hoàng. Đồng thời, một cảm giác đè nén không có cách nào hình dung được, đều không tự chủ được, lan tràn ra khắp toàn thân.

Thậm chí... Ngay cả động thân thể một cái, dường như cũng không có cách nào làm được!!

Cho dù là đám Thiên Nhân như Bạch Tiểu Thuần, mặc dù không phải là không có khả năng cử động thân thể, nhưng vẫn bị uy áp giống như dời núi lấp biển này trực tiếp đè ép. Trong cơ thể đều không ngừng phát ra những tiếng nổ vang.

- Thiên Tôn!

Trong đầu Bạch Tiểu Thuần chấn động, hơi thở trở nên dồn dập. Đây không phải là lần đầu tiên hắn cảm nhận loại uy áp này. Ban đầu, thời điểm ở Man Hoang, hắn lại từng thể nghiệm qua khí thế kinh người đến từ Thiên Tôn này.

Mà lúc này, ở trong cảm nhận của hắn, khí thế của Thiên Tôn so với thời điểm ở Man Hoang, còn muốn cuồng bạo hơn. Cái này khiến cho tim Bạch Tiểu Thuần cũng run rẩy.

Khí thế kia vượt qua vô số Thiên Nhân, vượt qua rất nhiều Bán Thần, đã là đỉnh phong trên thế gian này, không gì sánh kịp!

- Hắn không phải bị thương sao?

Thời điểm Bạch Tiểu Thuần run rẩy, những Thiên Nhân khác ở bốn phía xung quanh, thân thể mỗi người đều không khống chế được run rẩy không ngừng. Thiên Nhân còn như này, càng không cần phải nói tới những Nguyên Anh đó. Trong giờ phút này, tất cả Nguyên Anh đều cảm thấy đầu óc trống rỗng, giống như mất hồn.

Cũng chính là vào lúc này, từ dưới bức tượng Thiên Tôn trên đỉnh chủ phong, một bóng dáng nữ tử chậm rãi đi ra, phượng bào mặc trên người, cao quý vô cùng. Đó chính là Đỗ Lăng Phỉ!

Nàng đứng ở giữa không trung. Phía sau là bức tượng Thiên Tôn. Lúc này âm thanh của nàng cũng mang theo sự uy nghiêm, vang vọng khắp nơi.

- Bái!

Nàng vừa nói ra lời này, nhất thời mọi người trên quảng trường, bao gồm Bạch Tiểu Thuần đều không tự chủ được, hướng về phía bức tượng khổng lồ này, cúi đầu thật sâu.

- Bái kiến Thiên Tôn!

Âm thanh của hơn mấy trăm ngàn tu sĩ, tập chung lại một chỗ, hóa thành sóng âm, vang vọng ở bên trong thiên địa này. Bên trong âm thanh kia mang theo sự cuồng nhiệt, mang theo sự run rẩy, càng mang theo sự sùng kính đối với cường giả!

Trong lúc mọi người bái kiến, Đỗ Lăng Phỉ ở trên bầu trời đã hơi nghiêng người. Cho đến khi mọi người lạy xong, nàng mới một lần nữa xoay người. Ánh mắt nàng đảo qua đám người phía dưới. Nàng dừng lại ở chỗ Bạch Tiểu Thuần một chút, lại không lộ dấu vết, thản nhiên mở miệng.

- Lần thí luyện này, các vị đã biết quy tắc. Người đầu tiên đi ra khỏi địa điểm thí luyện, sẽ trở thành đệ tử của Thiên Tôn.

- Xét thấy địa điểm thí luyện có phạm vi cực lớn, lần này thí luyện... không giới hạn thời gian!

Nàng nói đến đây, tay phải giơ lên. Nhất thời tất cả thị vệ trên quảng trường đều đi ra, phát cho mỗi một tu sĩ của bốn mạch một miếng ngọc giản.

- Ngọc giản này ghi lại lại tất cả mọi thứ của các ngươi. Sau khi các người phát hiện ra khỏi lối ra, bóp nát vật này để làm bằng chứng!

Sau khi Đỗ Lăng Phỉ giải thích một câu, tay phải lật một cái. Nhất thời trong tay xuất hiện thêm một khối đá màu tím, ném viên đá này về phía hồ nước phía dưới.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1344: Thí luyện mở ra (2)
Trong nháy mắt, khối đá màu tím hóa thành một cầu vồng màu tím, trực tiếp tiến vào trong hồ. Cũng chính là trong chớp mắt khi nó tiến vào, toàn bộ hồ nước chợt truyền ra một tiếng nổ mạnh. Trong lúc hồ nước nhanh chóng cuộn trào về bốn phía xung quanh, từng tầng sóng lớn khuếch tán ra. Bất ngờ từ bên trong hồ nước này trực tiếp lại dâng lên một... cửa đá khổng lồ!

Cái cửa đá này cao chừng trăm trượng, ầm ầm ầm phóng lên cao, cuối cùng đứng sừng sững ở trên hồ nước. Nó tản ra khí tức cổ xưa tang thương của năm tháng. Nhất là ở trên cửa đá có khắc từng khuôn mặt dữ tợn. Những gương mặt này giống như đang sống vậy, không ngừng vặn vẹo, phát ra từng trận gào thét.

Thậm chí còn có khí đen ở trên cửa đá này tản ra, rốt cuộc hình thành chín mươi chín con rồng đen, ở bốn phía xung quanh rít gào. Cục diện nhất thời kinh thiên động địa. Mà chín mươi chín con rồng đen, mỗi con đều dài chừng nghìn trượng, lúc này đang vờn quanh, giống như muốn chiếm lấy trời cao, muốn rời khỏi cửa đá lao ra thiên ngoại.

Mà so sánh cùng những con rồng đen này, cửa đá chỉ có chừng trăm trượng lại có vẻ bé nhỏ không đáng kể.

Cảnh tượng như vậy lập tức khiến cho tâm thần mỗi người trên quảng trường đều chấn động, hoảng sợ vô cùng.

Cũng chính là ở trong một chớp mắt này, mắt thấy tiếng rít gào của những con rồng đen càng thêm khuếch tán, bên trong bức tượng Thiên Tôn đột nhiên truyền ra một tiếng hừ lạnh. Chỉ là một tiếng hừ lạnh, lại giống như đạo thiên lôi đầu tiên lúc khai thiên lập địa, hoàn toàn chấn động toàn thế giới.

Tiếng rít gào của chín mươi chín con rồng đen này nhất thời lại bị đánh tan. Thay vào đó, bọn họ lại phát ra tiếng đau thương thê lương. Giọng nói này mang theo sự tuyệt vọng, mang theo sự không cam lòng, nhưng lại không khống chế được thân thể của bọn họ. Ở dưới tiếng hừ lạnh giống như thiên lôi, chúng từ từ tan vỡ.

Tất cả những điều này cũng chỉ diễn ra trong thời gian mấy lần hít thở. Chín mươi chín con rồng đen trước đó vẫn cuồng bạo vô cùng lại hoàn toàn sụp đổ vỡ nát, biến trở thành khí đen, vờn quanh ở bốn phía xung quanh cửa đá. Sau khi xoay tròn, dần dần trở thành một vòng xoáy màu đen cực lớn.

Vòng xoáy này ầm ầm ầm chuyển động. Trong lúc đó hình thành lực lượng, trực tiếp chuyển động cửa đá này, khiến cho cửa đá này... giống như bị hút... từ từ mở ra, chậm rãi tách ra thành một khe hở!

Ở trong nháy mắt khi khe hở này hiện ra, một khí tức âm u lạnh lẽo vô cùng, trực tiếp từ bên trong khe hở kia, khuếch tán ra tám phương. Nó đi qua nơi nào, trong thiên địa nơi đó giống như rơi vào trong thời tiết rét đậm!

Hàn khí này càng giống như có thể đóng băng hồn phách. Cho dù là Bạch Tiểu Thuần, toàn thân cũng run lên, hơi thở ngưng kết, nhìn về phía khe hở trên cửa đá này. Tuy rằng khe hở rất nhỏ, nhưng cũng chỉ là tương đối. Trên thực tế nó chỉ có kích thước chừng mấy trượng.

Chỉ có điều, cho dù Bạch Tiểu Thuần có tu vi Thiên Nhân, lúc này sử dụng toàn lực, cũng không có cách nào thông qua bên trong khe hở này, nhìn thấy rõ thế giới bên trong.

Mặc dù không nhìn thấy rõ, nhưng tất cả mọi người bao gồm Bạch Tiểu Thuần, đều lập tức ý thức được... địa điểm thí luyện lần này sợ là có độ khó cực lớn. Lúc này thần sắc Vân Lôi Song Tử, còn có Thiên Quỷ Tử, cùng với Linh Tiên thượng nhân đều lộ ra vẻ nghiêm trọng. Về phần tu sĩ Nguyên Anh bốn mạch lại càng như vậy.

Tâm thần đám người Tống Khuyết, Bạch Lân, Triệu Thiên Kiêu, Tả Đạo đều chấn động.

Cửa lớn địa điểm thí luyện lần này thật sự quá mức quỷ dị. Cho nên khiến người ta không nhịn được, muốn suy nghĩ tìm hiểu, vì sao Thiên Tôn thu đồ đệ, lại phải định ra quy tắc như vậy? Đồng thời, lựa chọn một địa điểm thí luyện rõ ràng rất khó khăn như vậy?

Dù sao lần này mọi người tham dự cuộc thí luyện của Thiên Tôn đều là Nguyên Anh. Mỗi người không nói đều là cáo già, nhưng phần lớn đều là những tu sĩ tâm cơ vượt qua tu sĩ cấp thấp rất nhiều, khó tránh khỏi sẽ có hoài nghi.

Trong lúc mọi người ở nơi này đang chấn động kinh ngạc cùng do dự, không có ai chú ý tới Trương Đại Bàn. Trong con mắt hắn lộ rõ bản thân không có cách nào tin tưởng được. Hơi thở cũng trở nên đặc biệt dồn dập.

Cánh cửa đá này... đã từng xuất hiện qua ở trong giấc mộng của hắn!

- Cuối cùng ta nhắc nhở các ngươi một câu...

Trong lúc tâm thần mọi người ở nơi này đang dao động bất ổn, Đỗ Lăng Phỉ ở giữa không trung, nhẹ giọng mở miệng nói. Âm thanh vừa ra, lập tức gần nghìn người bốn mạch trên quảng trường, mỗi người đều ngẩng đầu nhìn lên.

- Địa điểm thí luyện là một mảnh cực lớn phạm vi. Mặc dù không phải là vô tận, nhưng cũng là một nơi rất bao la... Nơi đó chia ra làm bốn khu vực. Theo thứ tự là đầm lầy dưới vực sâu, rừng cây hoang dã, bình nguyên rộng lớn cùng với sa mạc hoang!

- Ở bên trong địa điểm thí luyện, tất cả các ngươi mang theo pháp bảo đi vào đó, cũng không thể sử dụng được... Phải chú ý hơn tới linh lực của các ngươi. Bởi vì ở bên trong địa điểm thí luyện, không chỉ pháp bảo không thể sử dụng, ngay cả linh lực cũng loãng...

- Muốn sinh tồn ở nơi đó, thậm chí thu được thành công trong lần thí luyện này, cần các ngươi phải khống chế rất mạnh đối với linh lực của bản thân. Đồng thời... ở bên trong địa điểm thí luyện, cũng tồn tại rất nhiều pháp bảo vô chủ. Nghĩ biện pháp nhận được những pháp bảo này, ở bên trong địa điểm thí luyện này sẽ khiến cho chiến lực các ngươi tăng lên rất nhiều. Đồng thời, cũng càng có cơ hội thí luyện thành công!

- Hơn nữa lần này tiến vào địa điểm thí luyện, không chỉ là các ngươi. Còn có các thị vệ của Thông Thiên Đảo ta. Bọn họ sẽ do ta dẫn đầu đội, chịu trách nhiệm giám sát thí luyện lần này, quyết định phán xét cùng cân nhắc!

Đỗ Lăng Phỉ chậm rãi mở miệng. Khi nàng vừa nói ra lời này, mọi người trên quảng trường lập tức có chút yên lòng đối với địa điểm thí luyện lần này. Dù sao, nếu chỉ có chính bọn họ, còn có người do dự. Nhưng hiện tại ngay cả thị vệ Thông Thiên Đảo cũng đi vào tham dự.

Quan trọng hơn chính là Đỗ Lăng Phỉ thân là sứ giả Thông Thiên cũng đi vào, trong lòng bọn họ cũng thả lỏng không ít. Nhất là Vân Lôi Song Tử, Thiên Quỷ Tử cùng với Linh Tiên thượng nhân càng thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ đối với thân phận của Đỗ Lăng Phỉ, mặc dù không có đáp án xác định, nhưng dù sao cũng là Thiên Nhân nhiều năm, trong lòng ít nhiều cũng có suy đoán. Mắt thấy Đỗ Lăng Phỉ tự mình đi, bọn họ cuối cùng cảm thấy địa điểm thí luyện này tuy có nguy hiểm nhất định, nhưng cuối cùng vẫn được thiết lập để lựa chọn ra đệ tử của Thiên Tôn!
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1345: Nơi nguy hiểm đáng sợ (1)
Mắt thấy mọi người rõ ràng yên lòng hơn, Đỗ Lăng Phỉ hít một hơi thật sâu, tay phải giơ lên, chỉ một ngón tay về phía cửa đá.

- Địa điểm thí luyện... Mở ra!

Theo lời nàng nói vừa truyền ra, vòng xoáy ở xung quanh cánh cửa đá này lập tức tăng thêm lực hút. Tiếng sấm ngập trời vang lên. Cái khe cửa kia lại bị kéo lại lại mở ra một phần. Nhất thời phạm vi hàn khí từ bên trong càng khuếch tán ra càng lớn hơn.

Mặc dù hàn khí nặng nề, nhưng lúc này lại không ngăn cản được sự nhiệt tình trong lòng của mọi người. Lập tức liền có người thoáng một cái, lao thẳng đến phía cửa đá. Sau đó lục tục có thân ảnh gào thét lao tới, bước vào cửa đá!

Tu sĩ của ba mạch tây, nam, bắc cộng lại là sáu bảy trăm người. Còn có mấy trăm thị vệ của Thông Thiên Đảo, lúc này phần lớn bay ra, lao thẳng đến cửa đá.

Sau khi đám người của Tinh Không Đạo Cực Tông nhìn nhau một cái, mỗi người hít một hơi thật sâu, bay về phía cửa đá. Trương Đại Bàn có chút do dự, nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần gật đầu, sau đó cũng bay ra.

Mắt thấy đám người Tống Khuyết, Triệu Thiên Kiêu, Bạch Lân đều nhảy vào trong cánh cửa đá, trong mắt Bạch Tiểu Thuần cũng lộ ra quyết tâm. Thoáng cái thân thể hắn đã lao thẳng đến cánh cửa đá. Nhưng ngay khi hắn đến phía ngoài cánh cửa đá, muốn bước vào trong, bảy tám người trong đám thị vệ của Thông Thiên Đảo cũng đồng thời đến đây.

Trong bảy tám người này còn có cả Hầu Tiểu Muội l.

- Tiểu Thuần ca ca, ca ca phải cố gắng lên.

Hầu Tiểu Muội cười híp mắt nhỏ giọng mở miệng nói. Nàng cùng Bạch Tiểu Thuần đi vào bên trong cửa đá. Bạch Tiểu Thuần sửng sốt. Lúc trước mặc dù hắn cũng chú ý tới Hầu Tiểu Muội ở bên trong thị vệ, nhưng lại không nghĩ tới, Hầu Tiểu Muội lại có thể sẽ tiến vào địa điểm thí luyện lần này.

Thật sự Hầu Tiểu Muội tu vi chỉ là Kết Đan, tiến vào địa điểm thí luyện này, theo Bạch Tiểu Thuần rất nguy hiểm.

- Tại sao nàng cũng tới vậy? Trở ra cho ta. Nơi này nhất định rất nguy hiểm.

Bạch Tiểu Thuần có chút lo lắng, vội vàng mở miệng nói.

- Tốt. Có Tiểu Thuần ca ca bảo vệ ta, vậy quá tốt.

Hầu Tiểu Muội trợn trừng mắt, che miệng cười. Đây vốn chỉ là lời nói bình thường. Nhưng lúc này Bạch Tiểu Thuần tới gần Hầu Tiểu Muội, lại mơ hồ cảm thấy có cái gì đó không đúng. Hắn cảm nhận được trên người Hầu Tiểu Muội, lại có thể truyền ra một ít khí tức âm u lạnh lẽo, khiến cho hắn rất khó chịu.

Hắn còn chưa kịp cẩn thận suy nghĩ tìm hiểu, đã bước vào cửa đá. Nhất thời hàn khí bên trong cửa đá lại lập tức khuếch tán ra trong phạm vi lớn, hòa tan khí tức âm u lạnh lẽo mà Bạch Tiểu Thuần vừa cảm nhận được ở trên người của Hầu Tiểu Muội. Trong khoảng thời gian ngắn, hắn có phần không phân biệt rõ được. Khí tức âm hàn trên người Hầu Tiểu Muội là là bản thân này tản ra, hay là do cánh cửa đá này tạo thành. Nhưng trong chớp mắt đó, trong lòng hắn lại có sự cảnh giác.

Mà quan sát tám phương, chỉ thấy được một mảnh mơ hồ. Thật sự có một lực truyền tống kinh người chợt vận chuyển, căn bản cũng không cho mọi người có thời gian kịp thích ứng. Nhất thời truyền tống trận bên trong cửa đá liền trực tiếp mở ra. Trong khoảng thời gian ngắn, những tiếng ầm ầm vô cùng mãnh liệt, giống như tiếng sấm lại trực tiếp nổ mạnh ở bên tai của Bạch Tiểu Thuần cùng với mọi người chung quanh hắn.

Theo tiếng nổ rung chuyển trời đất vang lên, có một cảm giác xé rách mãnh liệt từ bên trong hư vô bốn phía xung quanh nơi này, bỗng nhiên truyền ra, giống như lực hút cùng sức đẩy bạo phát. Toàn thân Bạch Tiểu Thuần chấn động. trước mắt nhất thời hoa lên.

Thậm chí lực truyền tống này quá mức cường hãn, cho nên cảm giác xé rách này giằng co trong thời gian mười hơi thở, mới chậm rãi tiêu tan. Thời điểm lực lượng này hoàn toàn biến mất, Bạch Tiểu Thuần chỉ cảm thấy có một lực mạnh dường như đang trùng kích ở trên người mình. Trong phút chốc, hắn lại giống như bị trực tiếp đẩy ra ngoài. Thiên địa đều đang nghịch chuyển. Trước mắt hắn lại hoa lên một cái...

Thời điểm hắn lại nhìn thấy rõ ràng một lần nữa, thân ảnh của hắn thình lình xuất hiện ở trong một mảnh... thế giới xa lạ!

Đây là một mảnh sa mạc. Phía xa có bão cát bay khắp bầu trời, hình thành biển cát cực lớn đang gào thét lao về phía hắn. Từ phía xa nhìn lại, bão cát này giống như có lực lượng đủ kinh thiên động địa. Nó đi qua nơi nào, núi cát bên trong sa mạc cũng sẽ bị san thành bình địa!

Mà điều càng khiến cho Bạch Tiểu Thuần kinh hãi, chính là ở trong cơn bão cát nhanh chóng đến gần kia, hắn cuối cùng nhìn thấy được một bóng người bị cuốn vào bên trong. Hình sáng của người này bị bão cát che phủ, nhìn không rõ ràng. Nhưng từ vạt áo cuốn lên có thể phán đoán được, đó chắc là tu sĩ Long Đằng Quỷ Hải Tông. Hắn đang phát ra những tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Mắt thường có thể thấy được, thân thể hắn ở trong cơn bão cát này, trực tiếp đã bị chia năm xẻ bảy, ầm ầm nổ tung. Máu tươi khuếch tán, cũng chỉ là nhuộm đỏ bụi bặm bão cát trong phạm vi nhỏ. Trong chớp mắt, ngay cả huyết sắc này cũng bị xóa đi. Bão cát vẫn bạo phát, lúc này chỉ cách chỗ của Bạch Tiểu Thuần không được trăm trượng.

Cuồng phong vô tận khiến cho Bạch Tiểu Thuần hít một hơi lạnh, tâm trạng có phần rét lạnh. Bốn phía xung quanh trong phạm vi vô tận này đều chỉ là một mảnh cát vàng. Lúc này ngoại trừ Bạch Tiểu Thuần ra, không còn có bóng người thứ hai.

Bầu trời là màu tím. Nhưng thời điểm những ánh sáng màu tím quỷ dị chiếu xuống mặt đất, rốt cuộc không ảnh hưởng tới ánh mắt của tu sĩ, khiến người ta có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả. Bạch Tiểu Thuần không kịp suy nghĩ nhiều. Sau khi hắn nhìn rõ bốn phía xung quanh, thân thể hắn lập tức lại đột nhiên lui về phía sau.

Vừa lùi lại một bước, hắn đã phát hiện ra toàn thân đau nhức từng trận. Nhưng những đau nhức này cũng chỉ giằng co trong thời gian mấy hơi thở, liền lập tức tiêu tan. Cũng chính là ở trong chớp mắt khi hắn lui ra phía sau, bão cát đã cuốn tới. Khắp bầu trời cát vàng từ bốn phía xung quanh hắn trực tiếp gào thét lao qua.

Vô số cát đá đánh vào trên người của Bạch Tiểu Thuần, khiến cho trong lòng Bạch Tiểu Thuần chợt chấn động. Hắn rốt cuộc đã biết đệ tử Long Đằng Quỷ Hải Tông kia sau khi bị cuốn vào trong bão cát, hoàn toàn không có một chút sức lực nào chống lại, đã bị xé rách ra trong nháy mắt.

Thật ra... bất kỳ một hạt cát nào ở bên trong sa mạc này, đều có đầy đủ lực thần thông có thể so sánh được với Nguyên Anh sơ kỳ. Trong bão cát có vô số cát đá. Bởi vậy, chúng hình thành lực sát thương, cũng đủ khiến cho da đầu người khác tê dại. Càng không nói đến bị cuốn vào trong đó, bị trực diện trùng kích.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1346: Nơi nguy hiểm đáng sợ (2)
Trừ điều đó ra, bên trong bão cát này còn tồn tại một lực hút kinh người, khiến người ta một khi bị cuốn vào, sẽ rất khó giãy thoát ra được. Lúc này Bạch Tiểu Thuần thở dốc có chút gấp gáp. Mặc dù hắn da dày thịt béo, còn có tu vi Thiên Nhân. Nhất là lực lượng thân thể của hắn không nói có thể không để ý tới thần thông có thể so với với Nguyên Anh sơ kỳ. Nhưng hắn nhạy bén, cảm nhận thấy được, ở bên trong khu vực trung tâm của bão cát ẩn chứa lực lượng khủng khiếp. Cho dù là hắn, cũng không kiên trì được bao lâu.

- Đây là địa điểm thí luyện quỷ gì vậy. Làm sao có thể nguy hiểm như vậy!

Bạch Tiểu Thuần có chút kinh hãi. Nhất là ở dưới lực hút của nơi này, hắn phát hiện thân thể mình lại có thể không tự chủ được, dần dần bị hút về phía khu vực trung tâm bão cát. Nhìn bốn phía xung quanh đều là cát vàng. Căn bản không thể nhìn thấy rõ phương hướng.

Nếu như đổi lại là tu sĩ Nguyên Anh ở chỗ này, cho dù là nửa bước Thiên Nhân đều nhất định sẽ tuyệt vọng. Nhưng Bạch Tiểu Thuần thân là tu sĩ Thiên Nhân, lúc này mặc dù trong lòng lộ vẻ xúc động, nhưng vẫn có không ít biện pháp để rời khỏi nơi này ra ngoài. Hắn hoàn toàn không có một chút do dự nào, lập tức triển khai Bất Tử Cấm. Trong một tích tắc này, tốc độ thân thể hắn đã trực tiếp đạt đến một trình độ cực hạn.

Mặc dù lực hút này không tầm thường, nhưng tốc độ của Bạch Tiểu Thuần càng kinh người hơn. Do đó hình thành một lực lượng đối chọi, ầm ầm phát ra một tiếng nổ. Bóng dáng của Bạch Tiểu Thuần giống như mũi tên rời cung, trong chớp mắt đã lao đi thật xa, một đường thứ gì ngăn cản đều bị đập bay. Khiến cho vô số cát đá rơi vào trên người hắn đều bị tan vỡ bị phá hủy. Thân thể hắn chợt chạy ra khỏi phạm vi bão cát này.

Hoàn toàn không có một chút do dự nào, sau khi Bạch Tiểu Thuần lao ra, tốc độ vẫn giữ nguyên, trực tiếp một hơi thở bay ra ngoài mấy trăm dặm. Lúc này trong lòng hắn vẫn còn khiếp sợ, mới quay đầu nhìn về phía trong thiên địa xa đằng sau. Bão cát nơi đó kinh thiên giống như nối liền trời đất.

Đứng ở vị trí này nhìn lại, có thể thấy phạm vi bão cát này rất rộng. Trong đó mơ hồ có tiếng nổ vang truyền đến. Còn có những tia chớp giống như đang chạy ở bên trong bão cát nơi này.

- Địa điểm thí luyện này cũng quá kinh khủng đi!

Bạch Tiểu Thuần mở to mắt, hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi. Hắn có thể xác định, ở trong bão cát đó, bất kỳ một Nguyên Anh nào cũng sẽ phải bị diệt vong. Nếu không có thủ đoạn đặc biệt, tuyệt đối sẽ không có khả năng sống sót.

- Còn có cả truyền tống trước đó nữa. Loại cảm giác bị kéo lại như vậy, không biết gấp bao nhiêu lần so với truyền tống trận bình thường. Dựa theo suy tính, điều này nói rõ hoặc chính là phạm vi truyền tống lần này cực lớn, tới mức không có cách nào hình dung. Hoặc là... chính truyền tống đến nơi đây, cần phá vỡ vách ngăn dầy, không có cách nào tưởng tượng được!

Thời điểm Bạch Tiểu Thuần kinh hãi, đối với việc lần này đi tới nơi này, hắn ít nhiều có một ít hối hận.

Nhưng vừa nghĩ tới Thọ Nguyên Đan, hắn lại hung hăng cắn răng một cái. Thân thể thoáng một cái, tiếp tục đi về phía trước. Trên đường đi hắn cũng thử sử dụng pháp bảo. Hắn phát hiện, tuy túi đựng đồ có thể mở ra bình thường, nhưng mỗi lần lấy ra cùng để vào vật phẩm, đều sẽ tiêu hao không ít linh lực. Ở địa điểm thí luyện này, pháp bảo lấy ra thật giống như bị ngăn cách, không có cách nào thi triển, giống như phế phẩm.

Đồng thời, lần này truyền tống, hiển nhiên là phân tán gần nghìn tu sĩ của bốn mạch ở các phạm vi trong địa điểm thí luyện này. Nơi đây lại cực lớn. Bọn họ muốn gặp nhau, phải xem vận khí.

Chỉ có điều, cũng may ngọc giản truyền âm còn có thể sử dụng được. Chỉ là phạm vi của nó cũng rút nhỏ đi quá nhiều. Bạch Tiểu Thuần cảm thụ một chút sóng dao động từ bên trong ngọc giản truyền âm. Dựa vào tu vi Thiên Nhân của hắn, lập tức phán đoán được, phạm vi ngọc giản này đã thu nhỏ lại đến bên trong ngàn dặm.

Mà vượt quá ngàn dặm, tin tức lại không thể truyền ra được.

Ngoại trừ những điều này, địa điểm thí luyện này còn có một tình huống khiến cho người ta cảm thấy không ổn. Đó chính là linh lực... So với bên ngoài, linh lực ở đây có mức độ chênh lệch quá lớn, cực kỳ loãng. Có thể tưởng tượng được, tất cả những điều này nhất định sẽ khiến cho gần như tất cả tu sĩ đều không mấy thích ứng được.

Nhưng đối với Bạch Tiểu Thuần mà nói, linh lực lại không phải là vấn đề. Ở đây cho dù linh lực lại loãng đi nữa, nhiều nhất là không khác biệt lắm so với Man Hoang mà thôi. Bạch Tiểu Thuần ở Man Hoang sinh hoạt nhiều năm, sớm đã thành thói quen, khiến cho linh lực của mình yên tĩnh xuống. Ở thời gian cần thiết, mới có thể bạo phát ra.

Huống hồ quan trọng nhất chính là, lực lượng thân thể của hắn cường hãn. Cho dù không cần tu vi thần thông, chiến lực của hắn cũng vẫn là Thiên Nhân.

- Chỗ nguy hiểm như vậy, đám người Hầu Tiểu Muội, Trương Đại Bàn, Tống Khuyết Bạch Lân... nhất định sẽ gặp nguy hiểm.

Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, lại nghĩ đến khí tức âm u lạnh lẽo trên người Hầu Tiểu Muội không biết có phải là do mình gặp ảo giác hay không? Hơi thở của hắn nhất thời trở nên gấp gáp. Hắn có chút nóng nảy, lấy ra ngọc giản truyền âm, không ngừng truyền đi tin tức. Cứ như vậy, chỉ cần có người ở trong ngàn dặm quanh hắn, liền có thể nhận được hắn truyền âm. Nếu đáp lại, cũng có thể nhanh chóng chạy tới.

Ở bên trong nơi thí luyện chia ra làm bốn khu vực. Theo thứ tự là sa mạc, đầm lầy, bình nguyên, rừng cây. Bốn bốn khu vực này không phải đan xen lại cùng một chỗ, mà bị từng dãy núi ngang dọc ngăn cản, phân ra.

Toàn bộ phạm vi to lớn, không nói là vô biên vô hạn, nhưng có thể nói là diện tích mênh mông vô hạn.

Cùng lúc đó, ở trong nơi thí luyện này cất giấu nguy cơ kinh người. Ở bên trong bốn khu vực này, bất luận là thiên tai giống như bão cát vậy, hay là là một ít tồn tại kỳ dị, đều sẽ hình thành phá hủy gần như diệt sạch đối với tất cả những người đến đây.

Nếu như nói trước khi đám người bốn mạch tiến vào đây, chỉ là có chút phán đoán đối với độ khó của nơi thí luyện này. Như vậy hiện tại sau khi bước vào nơi đây, gần như tất cả tu sĩ của bốn mạch, mỗi người đều hoảng sợ vô cùng, tâm thần càng chấn động mãnh liệt.

Nơi thí luyện này... đã không thể dùng hai chữ nguy hiểm để hình dung nữa. Ở đây gần như chính là một chỗ... đất chết có đến mà không có về!
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1347: Không có thiện ý
Lúc này, ở trong khu vực đầm lầy, vị thiên kiêu Nguyên Anh đại viên mãn Thạch Nghiêm ngạo nghễ vô cùng của tây mạch Thái Đấu Hám Nguyệt Tông đang lộ ra vẻ mặt sợ hãi. Ở trong đầm lầy vô tận này, sắc mặt hắn tái nhợt, cẩn thận từng chút một đi về phía trước.

Áo của hắn đã bị rách. Thậm chí trên người cũng không thiếu vết máu. Từ sau khi bị truyền tống đến nơi đây, hắn tận mắt nhìn thấy cái chết ba lần. Trọng điểm... còn là những tồn tại giết người ẩn nấp ở bên trong đầm lầy này chính là một đám sinh linh giống như đỉa vậy. Bình thường, trong phút chốc mấy nghìn con đồng thời chen chúc tới. Trong nháy mắt bao trùm toàn thân của một tu sĩ. Sau một lần hít thở, khi những con đỉa này đều chui vào đầm lầy, lưu lại, chỉ có một cái xác khô không có một chút máu nào...

Thời điểm những cái xác khô này ngã xuống đầm lầy, bị chìm xuống, sẽ bị một ít tiểu trùng có hình dạng như sợi tơ, nhanh chóng chui vào bên trong cơ thể của xác khô, giống như ở bên trong xây tổ...

Tất cả những điều này khiến cho vị thiên kiêu Thái Đấu Hám Nguyệt Tông này phải một đường không ngừng kinh hồn.

Không chỉ có hắn như vậy. Vị tu sĩ Nguyên Anh đại viên mãn của nam mạch Long Đằng Quỷ Hải Tông cũng như vậy. Vị Tôn Ngô kia toàn thân màu xanh, thoạt nhìn giống như lệ quỷ. Giờ khắc này hắn đang ở bên trong bình nguyên, nhìn xung quanh dường như mênh mông vô bờ. Nhưng thân thể hắn cũng không ngừng run rẩy, đứng ở nơi đó... càng không dám hoạt động cho dù chỉ là một bước chân.

Hắn đã đứng ở chỗ này rất lâu. Chung quanh hắn không ngờ tồn tại một đám muỗi kinh người, ước chừng hơn vạn con!

Những con muỗi này, mỗi một con đều có kích thước rất lớn. Lúc này chúng tạo thành một đàn vù vù bay nhanh ở trên thảo nguyên. Nếu không phải Tôn Ngô có bí pháp đặc biệt, khiến cho hắn chỉ cần không di chuyển, những con muỗi này sẽ không cảm giác được sự tồn tại của hắn, sợ là lúc này hắn đã sớm bị chềt rồi.

Cửu Thiên Vân Lôi Tông cũng vậy. Lôi Nguyên Tử, giống như hầu tử, đang ở bên trong rừng rậm. Nhưng sắc mặt hắn lại khó coi vô cùng. Trên trán hắn đầy mồ hôi. Hắn đang tăng tốc bỏ chạy. Phía sau hắn không ngờ có một đám hầu tử mắt đỏ. Bất kỳ một còn nào, dường như đều có lực lượng lớn vô cùng, đang hưng phấn truy kích.

Về phần đám người Trương Đại Bàn, Bạch Lân, Triệu Thiên Kiêu, Tả Đạo, Tống Khuyết đều như vậy. Bọn họ bị phân tán ở trong bốn khu vực, thần sắc lo sợ không yên, trong lòng run sợ.

Mức độ nguy hiểm ở nơi thí luyện này, vượt ra khỏi sự tưởng tượng của mọi người. Nhưng lúc này cho dù bọn họ muốn rời khỏi, cũng không có cách nào làm được. Bọn họ chỉ có thể kiên trì, lấy bảo toàn tính mạng là việc chính!

Mà giờ khắc này, Bạch Tiểu Thuần đang ở bên trong sa mạc triển khai tốc độ nhanh chóng, bay nhanh về phía trước. Đoạn đường này, hắn thấy được ở bên trong sa mạc vô tận có ít nhất bảy cơn bão cát ngập trời đang chuyển động, tràn uy áp lực, khiến cho hắn cũng không ngừng kinh hãi.

Nếu như chỉ là những thiên tai thì cũng thôi. Bạch Tiểu Thuần dựa vào thần thức Thiên Nhân, còn nhận thấy được ở dưới nền đất của sa mạc này không ngờ che giấu vô số chấn động. Những chấn động này cho hắn cảm giác tràn ngập sự hung tàn. Còn có vài chấn động như vậy, rốt cuộc có thể so với Thiên Nhân bình thường. Lúc này cho dù Bạch Tiểu Thuần bay nhanh trong không trung, nhưng hắn vẫn cảm nhận được, ở dưới sa mạc nơi này, những chấn động này có thể so sánh được với chấn động của Thiên Nhân, đang ở phía dưới cùng mình duy trì phương hướng giống nhau. Hiển nhiên là tự xem mình trở thành con mồi.

- Nơi thí luyện này Nguyên Anh căn bản cũng không thể bước vào. Ở chỗ này... Chỉ có tu vi Thiên Nhân mới có thể tạo được một ít tác dụng!

- Đáng chết. Sử dụng một vị trí đệ tử, có thể tập trung tu sĩ Nguyên Anh bốn mạch ở chỗ này. Thiên Tôn... Hắn rốt cuộc muốn làm gì?

- Mà nơi đây... rốt cuộc là bí cảnh gì!

Trong lòng Bạch Tiểu Thuần có phần lo lắng. Một mặt là lo lắng đối với đám người Trương Đại Bàn. Một phần khác lại là lo lắng cho Hầu Tiểu Muội.

Chỉ có điều nghĩ đến Hầu Tiểu Muội thân là thị vệ. Nói như vậy, ở trên phương diện an toàn hẳn là có thể đỡ hơn so với những tu sĩ bốn mạch bọn họ một chút.

Trong lòng hắn có chút thả lỏng, nhưng vẫn còn lo lắng. Hắn muốn nhanh chóng tìm được mọi người.

Nhưng ngay khi Bạch Tiểu Thuần đang nhanh chóng đi về phía trước, bỗng nhiên, tâm hắn chợt đập mạnh. Trong chớp mắt thân thể hắn triển khai lay Hám Sơn Tràng, có thể dùng tốc độ một cái chớp mắt bạo phát ra, giống như na di, trong chớp mắt đã xuất hiện ở cách nơi ban đầu đến trăm trượng.

Gần như ngay trong chớp mắt khi Bạch Tiểu Thuần giống như di chuyển trong chớp mắt, lao ra, trên mặt đất truyền đến vài tiếng nổ vang ngập trời. Có tám tàn ảnh trực tiếp từ trong mặt đất của sa mạc ầm ầm lao ra, phóng thẳng đến chỗ Bạch Tiểu Thuần đứng lúc trước.

Tám tàn ảnh này đều là màu đỏ. Lúc này, sau khi vồ hụt, Bạch Tiểu Thuần lập tức lại thấy rõ hình dáng của bọn chúng. Không ngờ đó là tám con quái vật khổng lồ giống như giòi bọ phóng đại vô số lần.

Mỗi còn đều có kích thước khoảng chừng mấy trăm trượng, toàn thân đầy dịch dính, màu đỏ, không có mắt. Toàn bộ phần đầu đều là cái miệng cực lớn của nó. Có thể thấy từ trong miệng bọn chúng lan tràn tới phần bụng là từng hàng răng sắc nhọn khiến người ta nhìn thấy mà giật mình!

Còn có một con trong đó, trên đỉnh đầu có một vòng sáng hư ảo màu đỏ, tản ra lực kỳ dị, khiến cho thân thể những con trùng này chỉ cần vặn vẹo, cũng khiến hư vô phát ra âm thanh giống như bị bị quật.

Mà nó tản ra sóng dao động cũng là cường hãn nhất, có thể so sánh với Thiên Nhân trung kỳ. Số còn sót lại cũng có thể so sánh với Thiên Nhân sơ kỳ. Lúc này trong khi cuồng bạo, dưới một đòn vồ hụt, bọn chúng lập tức chuyển động phương hướng, phát ra âm thanh gào thét, lại nhằm về phía Bạch Tiểu Thuần.

Hơi thở của Bạch Tiểu Thuần có chút dồn dập. Nếu chỉ là tám con trùng này thì cũng thôi. Nhưng hắn lập tức lại nhận thấy được, theo tám con trùng này xuất hiện, mặt đất bên trong sa mạc, rốt cuộc có vô số sóng dao động từ bốn phương tám hướng đang nhanh chóng lao về phía bên này.

Sợ là không bao lâu nữa sẽ có nhiều con trùng khác đều lao ra.

Vừa nghĩ tới toàn bộ phía dưới sa mạc, tồn tại vô số những con trùng này, thân thể Bạch Tiểu Thuần lại giật mình một cái, kinh hãi run sợ. Hắn cảm thấy mình rơi vào hang trùng. Lúc này thoáng một cái, hắn chợt nhanh chóng chạy trốn.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top