Lượt xem của khách bị giới hạn

[Huyền huyễn] [Truyện Hoàn] Nhất niệm vĩnh hằng - Nhĩ Căn

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Huyền huyễn] [Truyện Hoàn] Nhất niệm vĩnh hằng - Nhĩ Căn

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1348: Khi dễ ta (1)
Chỉ là mặc cho Bạch Tiểu Thuần chạy trốn như thế nào, cứ cách một khoảng thời gian, đều sẽ có con trùng từ bên trong mặt đất lao ra, nỗ lực ngăn cản. Hơn nữa tình huống như vậy càng lúc càng nhiều. Bạch Tiểu Thuần cuối cùng nổi giận.

- Khinh người quá đáng!

Trong lòng Bạch Tiểu Thuần giận dữ nhưng cũng thầm rầu rĩ. Hắn biết tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp. Sợ là cuối cùng rất khó chạy thoát được. Trừ phi là khiến cho những trùng này buông tha mình.

Mà biện pháp buông tha, chỉ có một... Chính là chấn áp!

Nghĩ tới đây, Bạch Tiểu Thuần hung hăng cắn răng một cái. Trong chớp mắt khi tám con trùng cát một lần nữa xuất hiện, muốn tới ngăn cản hắn đi về phía trước, Bạch Tiểu Thuần gầm khẽ một tiếng. Hắn không tiếp tục bỏ chạy nữa, mà thoáng một cái dưới, trực tiếp đã đến trước mặt một trùng sát có thể so sánh với Thiên Nhân sơ kỳ. Tay phải hắn giơ lên, hung hăng đánh một quyền về phía thân thể của nó!

Không có dùng tu vi, chỉ là thân thể, nhưng vẫn có thể phát ra lực dời núi lấp biển. Tu sĩ Thiên Nhân sơ kỳ ở trước mặt Bạch Tiểu Thuần cũng có thể bị giết chết dễ dàng giống như bẻ một nhánh cây khô, càng không cần phải nói tới những con trùng cát.

Một quyền đánh xuống, truyền ra một vụ nổ lớn. Thời điểm tiếng phát nổ truyền ra thật xa, thân thể con trùng cát này chợt run lên, trực tiếp tan vỡ nổ mạnh. Nửa đoạn thân thể ầm một tiếng, đập vào trong sa mạc, dâng lên không ít cát bụi.

Mắt thấy bạn đồng hành của mình chết, những con trùng cát khác nhất thời điên cuồng, gào thét, đồng thời lao về phía Bạch Tiểu Thuần. Càng có từng tia chớp, thình lình từ trong miệng bọn chúng bạo phát ra. Cũng chính là vào lúc này, phía xa trong thiên địa không ngờ có một bóng người đang nhanh chóng lao về phía trước.

Người này chính là một trong Vân Lôi Song Tử của Cửu Thiên Vân Lôi Tông. Nếu như dựa theo ca ca đệ đệ mà tính, hắn chắc hẳn được xem như là đệ đệ. Thân bên trái của hắn héo khô. Thân phía bên phải lại lớn, hình dáng mặc dù quỷ dị, nhưng về phương diện tốc độ lại có chỗ kinh người của hắn, có thể nhanh chóng vô cùng. Thậm chí so sánh với Bạch Tiểu Thuần trước đó, hình như cũng nhanh hơn không ít.

Người này dù sao cũng là Thiên Nhân trung kỳ, lại có bí pháp của Cửu Thiên Vân Lôi Tông. Ở phương diện tốc độ vốn đã kinh người. Lúc này hắn lao nhanh, xuyên qua bên trong sa mạc này. Phía sau từng trùng biển không ngừng truy kích. Số lượng phải có tới hơn vạn con. Nhưng chúng lại không có cách nào đuổi theo kịp hắn.

Ban đầu, Vân Lôi Tử là nhanh chóng chạy thẳng về phía trước. Nhưng sau khi hắn chú ý thấy Bạch Tiểu Thuần ở đây, ánh mắt hắn chợt lóe lên. Nhất là khi nhìn thấy con trùng sát đỉnh đầu có vòng sáng màu đỏ ở bên cạnh Bạch Tiểu Thuần, có thể so sánh được với Thiên Nhân trung kỳ, trong mắt của hắn thoáng lộ ra một tham lam.

Trong nháy mắt, thân ảnh của hắn rốt cuộc dừng lại. Những con trùng cát phía sau, mắt thấy đã sắp đuổi kịp. Thoáng một cái, hắn duy trì tốc độ lại có thể lao thẳng đến chỗ của Bạch Tiểu Thuần!

Rõ ràng hắn là muốn dẫn dụ vô số những con trùng cát ở phía sau hắn tới chỗ Bạch Tiểu Thuần!

Gần như trong nháy mắt, khi Vân Lôi Tử vừa xuất hiện, Bạch Tiểu Thuần đã lập tức chú ý tới người này. Nhất là đàn trùng cát khủng khiếp ở phía sau đối phương kia, càng làm cho đồng tử của Bạch Tiểu Thuần co lại.

- Vân Lôi Tử này… lại muốn tới hãm hại ta!

Bạch Tiểu Thuần trừng mắt. Hắn cảm nhận được ác ý thật sâu của Vân Lôi Tử này đồng thời, cũng chú ý tới ánh mắt đối phương đảo qua con trùng cát đỉnh đầu có vòng sáng màu đỏ kia.

- Hắn vốn không phải muốn tới chỗ của ta. Mà sau khi nhìn thấy được con trùng cát này, hắn mới thay đổi phương hướng...

Bạch Tiểu Thuần lập tức hiểu ra. Lúc ra tay, hắn làm ra vẻ lao thẳng đến con trùng cát đỉnh đầu có vòng sáng màu đỏ kia.

- Thấy ta tới, Bạch Tiểu Thuần này lại còn không đi? Đó chính là ngươi muốn chết!

Lôi Nguyên Tử tận mắt nhìn thấy như vậy, trong mắt có hàn quang lóe lên. Tốc độ của hắn nhanh hơn. Trong phút chốc, hắn lại thẳng đến chỗ của Bạch Tiểu Thuần. Những con trùng cát ở phía sau hắn đều đang gào thét, đuổi sát theo sau.

Ở thời điểm Lôi Nguyên Tử tới gần, Bạch Tiểu Thuần chợt xoay người người, cuối cùng trong phút chốc thay đổi phương hướng, không tiếp tục nhằm về phía con trùng cát đỉnh đầu có vòng sáng màu đỏ nữa, Mà hắn cất bước, lao thẳng đến chỗ của Vân Lôi Tử.

Khóe miệng Vân Lôi Tử lộ ra một sự châm chọc, giống như nhìn thấu thủ đoạn của Bạch Tiểu Thuần. Gần như trong một khắc khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần xoay người lại, thân thể hắn lại chợt trở nên mơ hồ. Sự mơ hồ này chẳng những dùng mắt thường không thể nhìn thấy, thậm chí ngay cả trên phương diện thần thức, cũng mơ hồ giống như không cảm giác được sự tồn tại của Vân Lôi Tử.

Đồng tử Bạch Tiểu Thuần co lại. Cũng chính là vào lúc này, rất nhiều trùng cát bị Vân Lôi Tử dẫn tới, đều giống như không phát hiện được Vân Lôi Tử, rốt cuộc trực tiếp tập trung vào Bạch Tiểu Thuần, mang theo tiếng rít gào xông thẳng lên trời cao. Chúng mở cái miệng lớn, từ bốn phương tám hướng đồng thời lao tới, giống như muốn bao vây xung quanh Bạch Tiểu Thuần.

Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần nhất thời có chút khó coi. Vân Lôi Tử vừa rồi triển khai thần thông, lập tức khiến hắn ở đây rơi vào thế cực kỳ bị động. Lúc này ở bốn phía xung quanh có hơn vạn con trùng cát, đông nghịt. Mặc dù phần lớn đều chì là những con trùng cát có thể so sánh với Nguyên Anh. Chỉ có phần nhỏ là tương đương với Thiên Nhân, nhưng vẫn khiến cho Bạch Tiểu Thuần cảm thấy khó chơi.

Nhất là... Phía xa còn có Vân Lôi Tử đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Sau một tiếng nổ lớn, bóng dáng của Vân Lôi Tử trong sự mơ hồ chớp mắt đã lui về phía sau. Trong mắt hắn càng lộ rõ sự khinh miệt.

- Chỉ là một kẻ mới tiến vào Thiên Nhân, cho dù là có chiến lực kinh người theo như đồn đại, nhưng phần lớn cũng chỉ là lời đồn mà thôi. Nếu như hắn vừa nhìn thấy ta lại lập tức rời đi còn tốt. Nhưng hắn lại ngu dốt như vậy, cũng chỉ có thể là hắn xui xẻo.

Vân Lôi Tử cười lạnh. Hắn nheo mắt lại, từ phía xa đưa mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần bị vô số trùng cát vây quanh.

Tức giận trong lòng Bạch Tiểu Thuần dần dần dâng lên. Ác ý của Vân Lôi Tử này thật sự quá mức mãnh liệt. Giữa hai người không có mối thù truyền kiếp. Chỉ là vì con trùng cát này, đối phương lại có thể tàn nhẫn như vậy. Điều này khiến cho lửa giận của Bạch Tiểu Thuần hừng hực thiêu đốt.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1349: Khi dễ ta (2)
- Nếu như ta là Nguyên Anh thì cũng thôi. Nhưng ta cũng là Thiên Nhân, Vân Lôi Tử này cuối cùng vẫn làm như vậy. Điều này rất rõ ràng là khinh thường ta, khi dễ ta!

Nghĩ tới đây, Bạch Tiểu Thuần nheo mắt lại, thân thể lắc lư. Có tiếng sấm vang vọng. Những con trùng cát ở xung quanh hắn, mỗi con đều không ngừng tan vỡ nổ mạnh.

- Huống hồ lúc trước tốc độ hắn quay ngược lại... Rõ ràng vượt quá Thiên Nhân bình thường. Có thể thấy được người này rất am hiểu ở trên phương diện tốc độ... Nếu như ta muốn hiện tại đột nhiên lao ra, triển khai Bất Tử Cấm cùng Hám Sơn Chàng, mặc dù có khả năng đến gần hắn, nhưng người này nếu chạy trốn, hoặc là di chuyển ở đám trùng cát này, đối với ta sẽ rất bất lợi.

- Trừ phi là dẫn dụ hắn tới gần thêm một chút...

Suy nghĩ trong đầu Bạch Tiểu Thuần lập tức đảo qua trăm vòng. Lúc này hắn hít một hơi thật sâu, làm ra vẻ xuống từ chỗ yếu xông ra ngoài, lao về phía Vân Lôi Tử.

Nhưng mỗi khi hắn lao ra được một chút, trên mặt Vân Lôi Tử đều lộ ra vẻ châm chọc, nhanh chóng rút lui. Sau mấy lần, Bạch Tiểu Thuần chẳng những không có đuổi kịp, ngược lại là thoạt nhìn càng xa hơn.

Đến cuối cùng, vẻ mặt của hắn dữ tợn, giống như hung hăng cắn răng. Trong tiếng gầm nhẹ vang lên, hắn rốt cuộc không tiếp tục để ý tới Vân Lôi Tử nữa, mà lao thẳng về phía con trùng cát trên đỉnh đầu có vòng ánh sáng màu đỏ kia, trực tiếp ra tay.

Những tiếng nổ ầm ầm ầm vang vọng. Tia chớp từ trong miệng rất nhiều con trùng biển ở bốn phía xung quanh phát ra, gần như bao trùm thiên địa, tràn ngập tám phương. Bạch Tiểu Thuần dần dần giống như cũng không phải là đối thủ của bọn chúng. Lúc này con trùng cát trên đỉnh đầu có vòng sáng màu đỏ cũng phát ra âm thanh thê lương. Ở dưới thần thông của Bạch Tiểu Thuần, toàn thân nó chậm rãi tràn ngập vết thương, bộ dạng giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ ngã xuống.

Vân Lôi Tử trước sau đều chú ý tới chỗ của Bạch Tiểu Thuần. Lúc này ánh mắt hắn lóe lên. Mặc dù hắn không nhìn ra Bạch Tiểu Thuần rốt cuộc có phải cố ý lộ ra yếu thế hay không, nhưng hắn đối với tốc độ của mình lại cực kỳ tự tin.

- Giết người này không phải là mục đích. Cướp giật pháp bảo trong cơ thể con trùng cát này, mới là mấu chốt...

Mắt Vân Lôi Tử nheo lại, tìm đúng cơ hội. Thời điểm Bạch Tiểu Thuần đánh một quyền rơi vào trên người trùng cát này, trùng cát này tru lên trong chớp mắt quay ngược lại, hắn chợt lao ra!

Tốc độ cực nhanh, trực tiếp lại dâng lên sóng âm phá không. Có tiếng nổ lớn vang lên, thân thể hắn giống như di chuyển trong chớp mắt. Thời điểm hắn lại xuất hiện, không ngờ đã đến bên cạnh con trùng cát đỉnh đầu có vòng sáng màu đỏ kia. Tay phải hắn giơ lên chợt đánh ra một trảo. Đầu ngón tay tản ra ánh sáng màu đen. Không đợi hạ xuống, đã khiến con trùng cát này phải bị tổn thương. Tốc độ kia nhanh chóng vô cùng. Mắt thấy tay hắn sắp nắm được cái vòng sáng màu đỏ trên đỉnh đầu của con trùng cát này.

Nhưng vào lúc này, trong mắt Bạch Tiểu Thuần có hàn quang lóe lên. Cuối cùng hắn trực tiếp triển khai ra Hám Sơn Chàng.

Ầm.

Một tiếng động vang lên. Trong phút chốc tốc độ của hắn bạo phát. Có một khí thế kinh người, từ trong cơ thể hắn xông thẳng lên troeì, giống như một ngọn núi nhanh chóng di chuyển về phía trước, một đường trực tiếp va chạm.

Ầm ầm ầm.

Những tiếng nổ vang vọng khắp nơi. Tất cả những con trùng cát ngăn cản ở phía trước Bạch Tiểu Thuần, mỗi con đều đang gào thét thê lương. Tất cả tan vỡ nổ mạnh, khiến cho thân thể Bạch Tiểu Thuần, giống như mũi tên rời cung, trực tiếp liền vọt tới trước người Vân Lôi Tử.

Tốc độ này cực nhanh lại có lực phá hoại cường đại, khiến cho trong lòng Vân Lôi Tử cũng thất kinh. Ngay lập tức hắn hừ lạnh một tiếng, cực kỳ quyết đoán, trực tiếp buông tha vòng ánh sáng màu đỏ của con trùng cát. Thân thể hắn nhanh chóng lui về phía sau. Hắn có tự tin, với tốc độ của mình, cho dù là Thiên Nhân hậu kỳ cũng rất khó đuổi theo kịp. Lúc này hắn rút lui, còn ở dưới trạng thái trước sau có triển khai bí pháp, tất cả trùng cát đều không cảm giác được sự hiện hữu của hắn.

Nhưng ngay khi Vân Lôi Tử sử dụng tốc độ kinh người của hắn để rút lui, trong mắt Bạch Tiểu Thuần có hàn quang xẹt qua. Bất Tử Cấm bỗng nhiên triển khai ra, khiến cho tốc độ của hắn ở trong chớp mắt này, trực tiếp bạo phát đến cực hạn, nhanh như tia chớp. Ở trong một chớp mắt này tốc độ của hắn rốt cuộc vượt qua Vân Lôi Tử, lại trực tiếp đuổi theo.

Vì khoảng cách giữa hai bên quá gần, Bạch Tiểu Thuần chớp mắt đã đuổi kịp. Hắn hoàn toàn không có chút do dự nào, tay phải trực tiếp giơ lên, ra tay chính là... Toái Hầu Tỏa!

Đối mặt Vân Lôi Tử Thiên Nhân trung kỳ trước mắt này, sở dĩ Bạch Tiểu Thuần sử dụng Toái Hầu Tỏa, không phải là để giết người, mà là vì... hạn chế tốc độ kia. Dù sao, lúc Toái Hầu Tỏa triển khai ra, sẽ có lực hút ở trình độ nhất định.

Trong nháy mắt, theo Toái Hầu Tỏa thi triển ra, lực hút này nhất thời bạo phát. Sắc mặt Vân Lôi Tử chợt biến hóa. Hắn lập tức cảm nhận được tốc độ thân thể của mình rốt cuộc chậm lại một ít.

- Bạch Tiểu Thuần này thật sự có chút tà môn!

Hơi thở của Vân Lôi Tử bị kìm hãm. Tất cả những điều này đều phát sinh chỉ trong chớp mắt. Hắn không kịp nghĩ nhiều, cắn đầu lưỡi phun ra một búng máu. Cuối cùng vào giờ phút này, tốc độ thân thể hắn vốn đã ở dưới tình trạng cực nhanh, lại một lần nữa bạo phát!

Oong.

Một tiếng động phát ra. Thân thể hắn hoàn toàn mơ hồ, giống như có lực vô tận ở bên trong thân thể bạo phát ra. Chỉ cần một bước, liền có thể trực tiếp lùi đến mấy ngàn trượng. Nhưng ngay khi hắn vừa muốn hạ bước chân xuống, trong chớp mắt khóe miệng Bạch Tiểu Thuần lộ ra nụ cười đắc ý.

Hắn chờ đợi, cũng chính là khiến cho Vân Lôi Tử triển khai tốc độ, ra đòn sát thủ.

Trong chớp mắt khi Vân Lôi Tử sắp lui ra phía sau, mi tâm của Bạch Tiểu Thuần chợt mở ra Thông Thiên Pháp Nhãn. Một đạo ánh sáng màu tím mang theo mãnh liệt lực ràng buộc, trực tiếp lại rơi vào trên người Vân Lôi Tử.

Thay đổi phát sinh ở quá gần. Thần sắc Vân Lôi Tử điên cuồng biến đổi. Hắn lập tức lại cảm nhận được toàn thân giống như rơi vào trong nước bùn, lại giống như bị ràng buộc, bị mạnh mẽ dừng lại một chút.

Tuy chỉ là một chút, lại lập tức khôi phục. Nhưng trong cuộc chiến giữa Thiên Nhân, một cái chớp mắt ngắn ngủi này có thể làm được rất nhiều chuyện.

- Bất Diệt, Đế Quyền!
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1350: Nhiều chuyện (1)
Trong tiếng Bạch Tiểu Thuần gầm nhẹ. Trong chớp mắt khi Vân Lôi Tử bị ràng buộc, tay phải hắn thi triển ra Toái Hầu Tỏa, trực tiếp biến thành nắm đấm. Một vòng xoáy màu đen xuất hiện. Phía sau lưng hắn xuất hiện huyễn hóa Đế Ảnh, khí thế toàn thân trong chớp mắt đã ngập trời, một quyền đánh xuống!

Trực tiếp chính là Đế Vương Quyền gấp năm lần!

Quyền này vừa ra, cát bay đá nhảy. Những con trùng cát ở bốn phía xung quanh này đều run rẩy, cũng không ít phát ra âm thanh chói tai. Cuối cùng, chúng đồng thời lui về phía sau. Vân Lôi Tử trợn trừng mắt, như muốn rơi cả tròng mắt ra ngoài.

Hắn chẳng thể nào nghĩ tới, chỉ là một lần phán đoán sai lầm, lại có thể dẫn mình vào trong tình cảnh như thế. Thậm chí hắn cũng cảm nhận được một nguy cơ tử vong!

- Đây là thần thông gì vậy?

Trong tiếng Vân Lôi Tử thét lên chói tai. Thân thể tráng kiện ở bên phải của hắn lại chợt càng tăng lên. Toàn thân tản ra hào quang màu đen. Lúc này hắn không chú ý tới chuyện thu lại tu vi linh lực, toàn diện bạo phát ra. Hào quang màu đen bên ngoài thân thể hắn trực tiếp lại hình thành một vị Ma thần cực lớn!

Ma thần này vừa ra, khí thế lại cũng không tầm thường, giống như có thể trấn áp trời cao. Chỉ là ma thần này chỉ có thân thể phía bên phải, còn không tính là hoàn chỉnh. Nhưng hắn vẫn trực tiếp xông về phía Bạch Tiểu Thuần.

Trong chớp mắt, hắn lại cùng Bất Diệt Đế Quyền của Bạch Tiểu Thuần, va nhau!

Vụ nổ lớn rung trời, trực tiếp bạo phát!

Ầm!!

Một tiếng nổ lớn truyền ra khắp gần phân nửa khu vực sa mạc. Nhất thời giữa Bạch Tiểu Thuần cùng Vân Lôi Tử lại trực tiếp chấn động vang trời. Vân Lôi Tử phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết. Nửa vị Ma thần của hắn trực tiếp lại tan vỡ, sụp đổ xuống. Tất cả hào quang màu đen ở bên ngoài thân thể hắn đều hoàn toàn vỡ nát.

Thân thể hắn giống như chiếc diều bị đứt dây, bỗng nhiên quay cuồng. Máu tươi còn điên cuồng phun ra. Hắn lại không tiếc vỗ trán một cái. Từ trong miệng hắn có một luồng ánh sáng màu đen bay ra.

Luồng ánh sáng màu đen này không ngờ là một tấm lá chắn nhỏ gần như trong suốt. Lúc này tấm lá chắn vừa bay ra, Vân Lôi Tử lại hét lớn một tiếng.

- Bạo!

Ầm.

Một tiếng vang lên. Tấm lá chắn nhỏ này lại trực tiếp nổ tung, hình thành trùng kích, ngăn cản một quyền giống như có thể hủy thiên diệt địa này của Bạch Tiểu Thuần. Mượn điều này liên tục đối đầu, Vân Lôi Tử cuối cùng có cơ hội, lại triển khai tốc độ cực hạn của hắn, hoảng sợ rút lui. Máu tươi lại vẫn không ngừng điên cuồng phun ra.

Vào giờ phút này, kinh mạch trong cơ thể hắn đều đứt đoạn không ít, đầu váng mắt hoa. Trong lòng hắn cũng không kìm chế được dâng lên sự chấn động sợ hãi.

- Hắn làm sao có thể mạnh được như vậy? Ta là Thiên Nhân trung kỳ. Hắn chỉ là Thiên Nhân sơ kỳ!

Trong lòng Vân Lôi Tử dâng lên sóng to gió lớn. Thân thể hắn run rẩy, máu tươi dù làm thế nào cũng không ngừng phun ra. Hắn nhanh chóng rút lui.

Trong lòng hắn càng hối hận lúc trước vì mình khinh thường, không nên vì một pháp bảo kích động như vậy, đi trêu chọc Bạch Tiểu Thuần người có chiến lực kinh người này.

Thật ra, lúc trước sau khi hắn thu được tấm lá chắn nhỏ này, phát hiện tấm lá chắn này lại có thể khiến mình có hiệu quả tương tự với ẩn thân, khiến cho hắn lập tức ý thức được, cái gọi là địa điểm thí luyện này... Đích xác ẩn chứa bảo tàng!

Bởi vây, khi hắn nhìn thấy con trùng cát trên đỉnh đầu có vòng sáng màu đỏ kia, hắn mới nổi lòng tham lên.

Cùng lúc đó, một đòn giữa hắn cùng Bạch Tiểu Thuần trước đó, hình thành lực trùng kích, vào thời khắc này ầm ầm ầm bạo phát về bốn phía xung quanh. Nó đi qua nơi nào, tất cả trùng cát nơi đó chợt hiện tránh không kịp, đều giống như bị xóa sạch, giống cành khô mục nát, trở thành tro bụi.

Mà con trùng cát trên đỉnh đầu có vòng sáng màu đỏ kia, trước đó vốn bị Bạch Tiểu Thuần liên tục ra tay, bị thương nặng. Sau đó lại bị một đòn của Vân Lôi Tử rơi ở trên người. Nó đã lộ ra bộ dạng thảm không chịu nổi cận kề với cái chết. Hiện tại ở trong trùng kích này, nó căn bản là không có cách nào chống lại được. Thân thể hắn lập tức đã bị trùng kích này trực tiếp đánh nát.

Mà sau khi nó bị đánh nát, thình lình có một đạo hồng quang trực tiếp từ trong thân thể tiêu tan của nó bay ra. Đó là một thanh phi toa, bốn phía xung quanh trôi nổi vô số phù văn phức tạp, dường như hoàn toàn không giống với thế giới Thông Thiên.

Những phù văn này giống như nòng nọc, trông rất sống động, không ngừng giãy dụa. Phù văn giống như đang tự mình biến hóa, vô cùng quỷ dị. Đồng thời, thoáng một cái, phi toa này đang muốn tự mình lao ra, nhưng Bạch Tiểu Thuần đã sớm nhìn chằm chằm vào con trùng cát kia. Giờ khắc này ở thời điểm phi toa này muốn xông ra ngoài, tay phải hắn chợt giơ lên, cách không chộp lấy.

Phi toa này chấn động, giống như muốn giãy dụa, nhưng lại hoàn toàn vô ích. Nó đã bị Bạch Tiểu Thuần trực tiếp chộp vào trong tay. Trong nháy mắt hắn đánh thần thức vào bên trong phi toa, chạy một vòng. Hắn nhận thấy được kết cấu bên trong của chiếc phi toa này không giống với những pháp bảo hắn đã gặp qua. Nhưng lại có điểm giống nhau, đó chính là lưu lại lạc ấn, có thể điều khiển được nó.

Lúc này, theo lạc ấn lưu lại, phi toa này lập tức trở lại yên ổn. Theo đó lại là một sự sắc bén!

- Pháp bảo tấn công!

Đồng tử của Vân Lôi Tử co lại, trong lòng đang rỉ máu. Hắn lấy được chỉ có thể xem như là pháp bảo trợ giúp. Nhưng rõ ràng phi toa này là pháp bảo tấn công. So sánh giá trị giữa chúng, hiển nhiên là cái sau lớn hơn nữa.

Nhưng hắn cũng không kịp đi ghen tỵ. Lúc này thương thế của hắn không nhẹ. Theo hắn thấy Bạch Tiểu Thuần là người quá khủng khiếp. Hắn chỉ có thể triển khai bí pháp tiêu hao thọ nguyên, đổi lấy độn thuật bảo toàn tính mạng.

Thiên lôi vang vọng. Dưới bí pháp này, toàn thân Vân Lôi Tử giống như hóa thành tia chớp lôi đình. Trong tiếng nổ lớn, hắn lao thẳng về phía xa. Hơn nữa ở dưới tốc độ này, xung quanh hắn còn tản ra hàn khí, khiến cho hư vô phía sau lưng hắn, thật giống như bị gió băng đông lạnh.

Tiếp tục như vậy, liền có thể khiến người truy kích càng lúc càng chậm. Như vậy hắn sẽ càng lúc càng nhanh, do đó chạy thoát.

Đồng thời, bí pháp này một khi triển khai, tiêu hao quá lớn. Nếu như trong thời gian ngắn còn có thể làm được. Một khi lâu dài, cho dù Vân Lôi Tử trốn, cũng sẽ tổn hao kinh người.

Vì để tránh cho tiêu hao quá nhiều thọ nguyên, ở trong quá trình bay nhanh, Vân Lôi Tử nhanh chóng mở miệng.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1351: Nhiều chuyện (2)
- Bạch đạo hữu, chuyện này là một chuyện hiểu nhầm. Hai tông chúng ta nhiều năm qua lại thân thiết. Chuyện hôm nay, lão phu nhất định sẽ cho ngươi một công đạo...

- Về mà nói với em gái ngươi!

Bạch Tiểu Thuần trừng mắt, cả giận nói.

Vừa rồi hắn thật sự nổi giận. Hắn thật sự không trêu ai không chọc ai. Vân Lôi Tử này lại đột nhiên nhảy ra, dẫn qua rất nhiều trùng cát thì cũng thôi, trong mắt còn lộ ra sự châm chọc. Vân Lôi Tử này dựa vào tốc độ không chỉ muốn cướp pháp bảo của mình, còn muốn nhân cơ hội ám toán mình.

Bạch Tiểu Thuần đối với cái mạng nhỏ của mình rất coi trọng. Ở trong tính mạng của hắn, điều này thật sự không thể bị người lay chuyển. Lúc này, Vân Lôi Tử này tới ám toán hắn. Thù này theo Bạch Tiểu Thuần thấy, có thể to lắm.


Nhất là hắn ra tay đều vận dụng Bất Diệt Đế Quyền. Phải biết rằng, vừa mới đi tới địa điểm thí luyện này, hắn còn muốn dựa vào lực lượng thân thể để cố gắng hết sức bảo tồn linh lực. Nhưng vì Vân Lôi Tử này, lại sớm tiêu hao lực lượng thân thể trên diện rộng.

Điều này khiến cho trong lòng Bạch Tiểu Thuần cực kỳ căm tức. Lúc này hắn làm sao có thể từ bỏ ý định. Hắn mở miệng mắng, đồng thời thân thể cũng trực tiếp bay ra. Mặc dù lực lượng thân thể tiêu hao không ít, nhưng Bạch Tiểu Thuần hiện tại đã không phải là cảnh giới Bất Tử Cốt, mà là Bất Tử Huyết.

Ở trên phương diện khôi phục này, lại cực kỳ kinh người. Lúc này khí huyết đang nhanh chóng khôi phục. Hắn lập tức triển khai Bất Tử Cấm, tốc độ thoáng cái bạo phát, lao thẳng đến Vân Lôi Tử.

Trong lòng Vân Lôi Tử thầm kêu khổ, nhưng lại không có cách nào. Hắn chỉ có thể kiên trì, không tiếc tiếp tục tiêu hao thọ nguyên, hoảng hốt chạy trốn.

Cứ như vậy, hai người một trước một sau, ở khu vực sa mạc của địa điểm thí luyện này, triển khai cuộc đuổi trốn sinh tử.

Rất nhanh thời gian nửa ngày lại đi qua. Mắt thấy đã nhanh đến hoàng hôn, Bạch Tiểu Thuần cũng giật mình.

- Tốc độ của lão gia hỏa này nhanh thì cũng thôi, lại còn có thể duy trì liên tục lâu như vậy?

Bạch Tiểu Thuần không có cách nào không kinh ngạc. Hắn vốn cho rằng ở trên phương diện tốc độ mình đã rất giỏi. Nhưng so sánh với Vân Lôi Tử, rốt cuộc vẫn còn có chút không bằng.

Nhất là đối phương bỏ chạy, trước sau duy trì một tốc độ. Bạch Tiểu Thuần sử dụng Bất Tử Cấm, chung quy xem như là bạo phát về phương diện tốc độ mà thôi. Cho dù Hám Sơn Chàng cũng như vậy.

Trừ phi là hắn triển khai phương pháp Thần Sát.

Nhưng Bạch Tiểu Thuần đau lòng. hiện tại Bất Tử Huyết của hắn mới chỉ có vài giọt như vậy mà thôi. Một khi triển khai Thần Sát sẽ tiêu hao một giọt. Một giọt Bất Tử Huyết này, theo Bạch Tiểu Thuần, còn đáng giá hơn so với Thiên Nhân Hồn.

Huống hồ hồn của Vân Lôi Tử này có phải là Thiên Nhân Hồn hoàn chỉnh hay không cũng khó nói được.

Nếu như đổi người truy sát Vân Lôi Tử không phải là Bạch Tiểu Thuần, như vậy đối phương có khả năng sau khi so sánh, sẽ buông tha truy sát. Nhưng Bạch Tiểu Thuần sau khi suy nghĩ một chút, hừ một tiếng.

- Không đuổi kịp ngươi, ta cũng muốn hù chết ngươi. Ta không tin người này triển khai ra loại tốc độ như vậy, tiêu hao sẽ ít?

Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, chợt hét lớn một tiếng.

- Lão tiểu tử, ta phải triển khai đòn sát thủ. Nhận lấy cái chết đi!

Tiếng hô của Bạch Tiểu Thuần giống như tiếng sấm. Sau khi truyền ra, hắn lập tức toàn lực bạo phát ra cả Bất Tử Cấm và Hám Sơn Chàng. Trong tiếng nổ lớn, tốc độ chợt tăng mạnh.

Trước Vân Lôi Tử ở phía trước đã kéo ra một khoảng cách. Lúc này vừa nghe vậy trong lòng hắn liền kinh hãi. Mắt thấy khoảng cách đang không ngừng bị ngắn lại, hắn lại cắn đứt đầu lưỡi từ lâu đã vỡ nát nhiều chỗ, khiến cho tốc độ lại chợt tăng cao.

Nhưng ngay khi hắn tăng cao tốc độ, Bạch Tiểu Thuần lại chậm lại. Điều này khiến cho Vân Lôi Tử nhất thời hiểu rõ, mình là bị đùa bỡn. Trong lòng hắn cảm thấy phiền muộn căm tức, nhưng lại cắn răng tiếp tục bay nhanh.

Chỉ là... loại chuyện như vậy, Bạch Tiểu Thuần làm sao có thể một lần đã kết thúc. Vì vậy ở trong thời gian sau đó, Bạch Tiểu Thuần thỉnh thoảng lại rống to. Vân Lôi Tử cũng sắp phát điên rồi.

Trong một lần như vậy, hắn không có tăng nhanh tốc độ. Nhưng Bạch Tiểu Thuần lại đột nhiên tăng nhanh. Hư hư thật thật như vậy, khiến cho Vân Lôi Tử cũng muốn sụp đổ. Mỗi lần, hắn chỉ có thể chịu đựng sự đau lòng. Ở trong mỗi lần Bạch Tiểu Thuần rống to, hắn đều phải nâng cao tốc độ một chút.

Dần dần, tóc hắn cũng biến thành hoa râm. Trên mặt hắn nếp nhăn đã tràn ngập. Trong đáy lòng của hắn đau thương, tuyệt vọng.

- Bạch Tiểu Thuần này tại sao lại khó chơi như vậy? Cứ tiếp tục như thế nữa, không cần hắn đuổi kịp, ta cũng sẽ không chịu nổi!

Trong lòng Vân Lôi Tử lộ vẻ sầu thảm. Hắn tùy ý vỗ vào túi đựng đồ, bắt đầu ném đồ ra ngoài. Hắn thật sự không ném không được. Hắn chỉ có thể mượn biện pháp này, thử đi thu hút ánh mắt của Bạch Tiểu Thuần.

Mắt thấy trong lúc mình đuổi giết, Vân Lôi Tử này đều ném pháp bảo ra, Bạch Tiểu Thuần nhất thời vui mừng bất ngờ. Trong lòng hắn càng thêm ngạo nghễ vô cùng, đắc ý không tầm thường. Hắn suy nghĩ, mình thật sự quá lợi hại... Lại có thể đều khiến người bị đuổi theo, ném ra pháp bảo.

- Cảnh giới truy sát cao nhất, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

Bạch Tiểu Thuần nhìn từng món pháp bảo này, xúc động không thôi. Hắn cũng thuận lợi thu lấy. Thấy vậy, Vân Lôi Tử cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Khoảng cách giữa hắn cùng Bạch Tiểu Thuần cũng càng lúc càng xa.

Nhưng hắn hoàn toàn không dám dừng bí pháp. Bởi vì ở chỗ Bạch Tiểu Thuần… cho dù kéo dài khoảng cách, nhưng đối phương rốt cuộc vẫn tiếp tục truy sát...

- Như vậy còn không kết thúc. Nhiều chuyện. Ta không phải là muốn đánh lén, nhưng còn không có thành công sao... Giữa các Thiên Nhân như vậy cũng là bình thường!

Vân Lôi Tử nhất thời có loại cảm giác muốn suy sụp. Trong lòng hắn đã vô số lần hối hận... Trước đó nghìn lần vạn lần không nên đi trêu chọc Bạch Tiểu Thuần tên đáng chém ngàn đao này.

Đồng thời, hắn cũng sử dụng một bí pháp khác, nhanh chóng gửi lời cầu cứu tới một Vân Lôi Tử khác. Chỉ có điều đối phương ở cách hắn quá xa. Trong thời gian ngắn căn bản là không qua được.

Rất nhanh ba ngày đã qua. Mắt thấy khoảng cách Vân Lôi Tử cùng mình đã càng lúc càng xa. Trong lúc hai người truy đuổi, hai người đã dần dần tiến sát tới biên giới của khu vực sa mạc này.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1352: Tiểu Phi chào ngươi (1)
Vân Lôi Tử ủy khuất đến cực hạn. Trong lòng hắn chửi bới đã ngập trời. Hắn ủy khuất vô cùng. Lúc này toàn thân hắn đều là nếp nhăn, tóc hoa râm. Sau ba ngày tiêu hao, trong khoảng thời gian cực ngắn như vậy, đối với hắn mà nói giống như năm tháng nửa giáp trôi qua.

Vừa nghĩ tới thọ nguyên mình tổn thất, Vân Lôi Tử lại có loại cảm giác muốn phát điên.

- Ba ngày, gia hỏa này đuổi theo ta ba ngày!

Tóc tai Vân Lôi Tử bù xù, mắt cũng đầy tơ máu. Điều khiến cho trong lòng hắn muốn suy sụp, chính là mình ở đây càng chạy, tiêu hao càng lớn.

Nhưng Bạch Tiểu Thuần ở phía sau, khả năng khôi phục sức khỏe lại vô cùng kinh người. Ở trong sự truy kích này, hắn không ngừng khôi phục, giống như không có việc gì.

Cái này khiến cho trong lòng hắn không cam lòng cũng sắp chảy nước mắt. Nhưng hắn lại không có cách nào, chỉ có thể cứng rắn duy trì tốc độ tiếp tục chạy thoát thân.

Bạch Tiểu Thuần cũng biết mình đã không đuổi kịp, nhưng vẫn suy nghĩ phải tiếp tục hù dọa một chút. Dù thế nào cũng phải khiến cho Vân Lôi Tử này tiêu hao thêm một ít.

- Đáng tiếc Trần Hạ Thiên không có tới đây. Nếu không, hiện tại ta đang hậm hực, chính là thời gian tốt để đi đánh Trần Hạ Thiên.

Bạch Tiểu Thuần trong lúc cảm thán, lại tăng thêm một ít tốc độ, đang muốn tiếp tục đi hù dọa Vân Lôi Tử. Nhưng vào lúc này, thần sắc hắn thoáng động. Trong phạm vi thần thức, hắn nhận thấy được ở phía xa hình như có bóng người quen thuộc.

Bạch Tiểu Thuần lập tức vui mừng bất ngờ. Phải biết rằng ở trong sa mạc này đã mấy ngày, hắn ngoại trừ vừa thi thể bị xé rách lúc mới bắt đầu vào đây, cùng với Vân Lôi Tử ra, vẫn không nhìn thấy những người khác.

Lúc này hắn không chỉ phát hiện ra có người tới gần. Ở dưới thần thức của hắn đảo qua, thấy được bóng người quen thuộc. Điều này khiến cho Bạch Tiểu Thuần có chút bất ngờ, lập tức thay đổi phương hướng, nhanh chóng lao đi.

Không bao lâu, hắn liền thấy ở biên giới sa mạc sát phía xa, lúc này có năm bóng người đang lao nhanh về phía trước.

Một người trong đó, chính là... Đỗ Lăng Phỉ!

Bên cạnh Đỗ Lăng Phỉ, bốn người khác đều mặc trang phục thị vệ. Trong đó có ba vị phân tán ra xung quanh, hình dáng dường như rất cảnh giác. Một vị cuối cùng là một thanh niên, hình dáng tầm thường. Nhưng vị trí của hắn lại rất gần với Đỗ Lăng Phỉ.

Ở địa điểm thí luyện này mấy ngày, không nhìn thấy được bóng người nào. Hiện tại hắn đột nhiên nhìn thấy được Đỗ Lăng Phỉ. Cho dù giữa Bạch Tiểu Thuần cùng Đỗ Lăng Phỉ có chút tâm tình phức tạp, nhưng hắn vẫn rất vui sướng.

Thời điểm hắn đang muốn đi qua chào hỏi, đám người Đỗ Lăng Phỉ hiển nhiên đều nhận thấy được bóng dáng của Bạch Tiểu Thuần. Bọn họ lập tức nhìn lại. Về phần này người thanh niên đứng ở bên cạnh Đỗ Lăng Phỉ, mặt không đổi sắc. Chỉ là ánh mắt đảo qua, sau đó giống như không nhìn thấy.

Bạch Tiểu Thuần nở nụ cười. Lúc này hắn cũng không muốn đi hù dọa Vân Lôi Tử nữa. Tay phải hắn giơ lên, lập tức phất phất tay về phía đám người Đỗ Lăng Phỉ ngoài xa.

Sau khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, Đỗ Lăng Phỉ cũng sững sờ. Nhưng rất nhanh dường như nghĩ tới điều gì, nàng lại biến sắc, lặng lẽ nhìn về phía người thanh niên ở bên cạnh nàng.

Hành động này của Đỗ Lăng Phỉ, lập tức lại rơi vào trong mắt Bạch Tiểu Thuần. Bạch Tiểu Thuần ngẩn ra, cũng nhìn về phía người thanh niên bên cạnh Đỗ Lăng Phỉ.

Vừa nhìn như thế, Bạch Tiểu Thuần lập tức có chút không thoải mái.

Thật ra bộ dạng thanh niên này tuấn lãng, mày kiếm mắt sáng, có một khí thế rất đặc biệt. Tuy rằng tu vi tuy chỉ là Nguyên Anh đại viên mãn, nhưng hắn ở rất gần với Đỗ Lăng Phỉ, hình như rất thân mật.

Nhất là mắt thấy mình tới, phản ứng đầu tiên của Đỗ Lăng Phỉ lại có thể lặng lẽ nhìn người thanh niên kia. Điều này khiến cho trong lòng Bạch Tiểu Thuần không tự chủ được, dâng lên từng trận ghen tuông. Trong lòng hắn thầm hừ lạnh một tiếng, cố gắng ép sự ghen tuông này xuống. Hắn suy nghĩ, đối phương thoạt nhìn chẳng qua là một Nguyên Anh, mà mình là Thiên Nhân. Mặc dù bộ dạng vẫn tính là tuấn tú, nhưng nói như thế nào cũng không có đẹp bằng mình.

Nghĩ tới đây, trong lòng Bạch Tiểu Thuần lập tức tràn đầy sự tự tin. Thoáng một cái, hắn đã đến phía trước mấy người Đỗ Lăng Phỉ.

- Tiểu Đỗ Đỗ, trong sa mạc này rất nguy hiểm. Nếu như các nàng muốn qua, phải chú ý nhiều một chút. Huống hồ ta một đường đi tới, cũng không thấy được có cái gì đáng để ý cả.

Bạch Tiểu Thuần đến gần, cố ý mở miệng lớn tiếng lớn, vô cùng thân thiết gọi ra tên thân mật của Đỗ Lăng Phỉ.

Mắt thấy Bạch Tiểu Thuần đến, ba thị vệ vẻ bên cạnh Đỗ Lăng Phỉ lộ ra mặt cảnh giác. Tất cả đều lập tức ôm quyền. Nếu Bạch Tiểu Thuần là Thiên Nhân, cho dù bọn họ thân là thị vệ Thông Thiên Đảo, cũng cần bái kiến.

Chỉ là ba vị này mặc dù bái kiến, nhưng người thanh niên dường như có quan hệ rất thân mật với Đỗ Lăng Phỉ kia, từ đầu đến cuối mặt đều không đổi sắc, cũng không nhìn Bạch Tiểu Thuần, càng không cần phải nói tới bái kiến.

Trước đó Bạch Tiểu Thuần vốn cũng không vui. Lúc này mắt thấy thanh niên này như vậy, hắn càng mất hứng.

- Tiểu Đỗ Đỗ, ai vậy? Là ca ca của nàng sao? Ta cảm thấy có chút quen mắt.

Bạch Tiểu Thuần rất sợ là mình hiểu nhầm, thử hỏi một câu.

Đỗ Lăng Phỉ có chút do dự, lại theo bản năng nhìn thanh niên bên cạnh nàng một chút, lúc này mới nhìnBạch Tiểu Thuần lắc đầu, nhanh chóng mở miệng.

- Ngươi đi nhanh đi. Địa điểm thí luyện rất lớn. Nói không chừng ở chỗ nào lại cất giấu bảo tàng. Hi vọng lần này ngươi có thể ở chỗ này, thu được thành tích tốt.

Trong lòng Bạch Tiểu Thuần sửng sốt. Giọng điệu này của Đỗ Lăng Phỉ thật sự có cái gì đó không đúng. Hắn đang muốn nói thêm gì nữa. Nhưng vào lúc này, người thanh niên bên cạnh Đỗ Lăng Phỉ kia hờ hững mở miệng.

- Đi thôi.

Hắn nói xong, đi về phía trước. Đỗ Lăng Phỉ do dự một chút, cũng lập tức đi theo. Thậm chí còn một tay khoác lên cánh tay của thanh niên này, nhỏ giọng giải thích gì đó với hắn. Ba vị thị vệ khác lập tức tản ra xung quanh. Mắt thấy mọi người lại muốn rời đi.

Bạch Tiểu Thuần lập tức lại mặc kệ. Cơn tức của hắn trước đó vẫn chưa tắt. Hiện tại tận mắt nhìn thấy Đỗ Lăng Phỉ ở trước mặt mình, cùng thanh niên này thân mật như vậy, mắt Bạch Tiểu Thuần chợt trợn to.

- Ở ngay trướcmặt ta, lại còn có thể làm như vậy?

Bạch Tiểu Thuần cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, ghen tuông trong lòng càng mãnh liệt hơn. Sau khi tròng mắt xoay chuyển, gương mặt hắn bỗng nhiên lộ vẻ vui mừng, bước nhanh vài bước lại đuổi theo.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1353: Tiểu Phi chào ngươi (2)
- A, ta nhớ ra rồi, ngươi là... Ngươi là Tiểu Phi của Tinh Không Đạo Cực Tông?

Bạch Tiểu Thuần chỉ vào người thanh niên bên cạnh Đỗ Lăng Phỉ kia, lộ vẻ vui mừng bất ngờ nói.

Thần sắc Đỗ Lăng Phỉ biến đổi. Người thanh niên kia cũng nhíu mày, lạnh lùng nhìn Bạch Tiểu Thuần.

- Tiểu Thuần, ngươi đi nhanh đi. Hắn không phải Tiểu Phi gì đó mà ngươi nói.

Đỗ Lăng Phỉ có chút nóng nảy, vội vàng nói.

- A? Lẽ nào ta thật sự nhận lầm?

Bạch Tiểu Thuần nghi ngờ nói, tiến lên vài bước đến bên cạnh người thanh niên kia. Sau khi cẩn thận nhìn mấy lần, trên mặt hắn lộ ra nụ cười khổ, làm ra vẻ sẽ xoay người nhường đường.

- Thật ngại quá. Ta thật sự nhận lầm...

Bạch Tiểu Thuần vừa nói đến đây, người thanh niên kia vẫn mặt không đổi sắc, hờ hững mở miệng.

- Nhận lầm lại...

Nhưng không đợi hắn nói hết lời, trong chớp mắt tốc độ của Bạch Tiểu Thuần bạo phát, rốt cuộc xoay người, trực tiếp một cái tát giơ lên, chợt đánh về phía đầu của người thanh niên này.

Cái tát này thật sự nhanh chóng vô cùng, thậm chí vượt qua tốc độ của tia chớp. Đồng thời, cũng vượt qua sự tưởng tượng của mọi người. Bất kể là Đỗ Lăng Phỉ hay các thị vệ xung quanh, hoặc là bản thân người thanh niên kia dù thế nào cũng không thể nghĩ tới, Bạch Tiểu Thuần lại có thể trực tiếp tát qua như vậy.

Một tiếng động vang lên.

Một cái tát này trực tiếp tát vào đầu của người thanh niên này. Toàn bộ quá trình lưu loát sinh động giống như mây bay nước chảy, nhanh chóng vô cùng. Đồng thời, hình như cũng rất thành thạo. Bạch Tiểu Thuần thật sự đánh vào đầu của Bán Thần cũng đánh ra xúc cảm. Lúc này lại vô cùng đột nhiên, khiến cho tất cả mọi người sửng sốt.

Đỗ Lăng Phỉ mở to mắt, hít lạnh một hơi. Người thanh niên kia cũng ngẩn người ra, ngay cả lời nói cũng ngừng lại. Hắn còn có chút cảm giác giống như nằm mộng. Bất kể như thế nào, hắn cũng không nghĩ tới, Bạch Tiểu Thuần trước mắt này, lại có thể đột ngột như vậy, trực tiếp tát xuống. Tốc độ vừa rồi nhanh vô cùng, khiến người ta hoàn toàn không có một chút chuẩn bị.

Mà hắn ở đây, cũng vì một ít nguyên nhân đặc biệt, phản ứng chậm hơn so với bình thường rất nhiều, rốt cuộc không kịp ứng phó, bị Bạch Tiểu Thuần tát một cái, tát một tát rất chân thật...

- Ha ha, ngươi còn nói ngươi không phải là tiểu Phi. Ngươi xem, ngay cả cảm giác khi tát, cũng giống nhau như đúc. Tiểu Phi, ta là Tiểu Thuần. Chúng ta là huynh đệ tốt.

Bạch Tiểu Thuần lộ ra vẻ mặt vui sướng, cao hứng lớn tiếng nói. Nhưng trên thực tế lúc này trong lòng hắn thầm giật mình. Một cái tát vừa rồi thật sự đánh xuống, đối phương chuyện gì cũng không có, nhưng tay của mình... Lại có thể đau nhói.

- Tu vi của gia hỏa này tuyệt đối không phải là Nguyên Anh. Đây là cái đầu gì chứ?

Trong lúc Bạch Tiểu Thuần đang cân nhắc, hơi thở của người thanh niên kia rõ ràng trở nên gấp gáp. Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần. Hình như có một uy áp kinh người, từ trên người hắn muốn bạo phát ra, nhưng lại cứng rắn nhịn xuống.

Về phần Đỗ Lăng Phỉ, lúc này sắc mặt nàng tái nhợt. Một tay nàng đã bắt chặt lấy tay của người thanh niên, vội vàng kéo lại. Đồng thời nàng nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, lo lắng vội vàng mở miệng.

- Bạch Tiểu Thuần, ngươi làm gì vậy? Sao có thể lỗ mãng như thế kích động như thế? Đã nói với người, đây không phải là Tiểu Phi. Ngươi nhận lầm người, còn không mau đi!ư

Nói xong, nàng còn nhanh chóng trợn trừng mắt với Bạch Tiểu Thuần. Cùng lúc đó nàng cũng cố lôi kéo người thanh niên kia, nhanh chóng kéo dài khoảng cách cùng Bạch Tiểu Thuần.

Lúc này Bạch Tiểu Thuần rõ ràng cũng cảm nhận được có điểm không thích hợp. Trong lòng hắn dâng lên không ít suy đoán. Lúc này hắn cũng vội vàng mở miệng nói.

- Cái này... Lẽ nào ta thật sự nhận lầm người. Ai nha, thật ngại quá. Xem ra là ta thật sự nhận lầm...

Bạch Tiểu Thuần nói xong, len lén quan sát thanh niên đang được Đỗ Lăng Phỉ lôi đi. Trong lòng hắn chậm rãi có chút run rẩy. Hắn thật sự bỗng nhiên tỉnh ngộ ra. Cảm giác tát vào đầu của người thanh niên này. So với khi đánh vào nhạc phụ Cự Quỷ Vương của mình, thật ra còn muốn cứng hơn một chút.

- Người thanh niên kia là ai vậy?

Bạch Tiểu Thuần mắt thấy đám người Đỗ Lăng Phỉ đi xa, hắn đứng ở nơi đó, nghi ngờ cùng kinh hãi. Thật ra lúc này tay phải hắn vẫn còn đau đớn vô cùng.

Thậm chí cẩn thận kiểm tra một chút, hắn cảm nhận được ở dưới một cái đánh này, kinh mạch tay phải lại có thể xuất hiện dấu hiệu vỡ nát. Điều này khiến cho Bạch Tiểu Thuần kinh sợ.

- Chẳng lẽ là Bán Thần? Nhưng Bán Thần cũng sẽ không mạnh mẽ như vậy. Hiện tại ta cũng là Thiên Nhân... Chẳng lẽ... Chẳng lẽ là Thiên Tôn! Hắn len lén lẻn vào địa điểm thí luyện, muốn quan sát một chút xem người nào phù hợp với yêu cầu của hắn đối với đệ tử?

Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, nhất thời lại chợt giật mình, thiếu chút nữa dọa chết cả bản thân.

- Không có khả năng. Nếu là Thiên Tôn, ta làm sao có thể thuận lợi vậy, trực tiếp đánh xuống... Nếu như là Thiên Tôn, ta đánh xuống như vậy, hắn không tiêu diệt ta sao? Ta bây giờ làm sao có thể còn sống được!

Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, hít một hơi thật sâu bình phục lại tâm thần. Sau khi cẩn thận phân tích, hắn cảm thấy là mình đang hù dọa mình. Đối phương chắc hẳn không phải là Thiên Tôn.

Nhưng trong lòng hắn cũng xúc động, suy nghĩ loại chuyện đánh xuống đầu như vậy, thật sự quá nguy hiểm...

Trong lúc thổn thức, Bạch Tiểu Thuần bay về phía xa. Theo thời gian trôi qua, sau mấy ngày, hắn cuối cùng bay ra khỏi phạm vi sa mạc. Thời điểm nhìn lại, phía xa ở sát biên giới, cuối sa mạc lại là một mảnh đầm lầy liên tục không dừng, không nhìn thấy được điểm cuối.

Đầm lầy này, mặt đất có nơi là nước bùn, có nơi lại là vũng nước. Thậm chí thỉnh thoảng còn có một ít bọt khí hiện lên. Sau khi bọt khí vỡ ra, tản ra khí tức mờ đục mỏng manh, khiến cho toàn bộ bầu trời trong phạm vi đầm lầy đều u ám vô cùng.

Sau khi Bạch Tiểu Thuần đến gần, hắn cũng có chút do dự. Đầm lầy này cho hắn cảm giác thật sự không tốt. Dường như ở dưới đầm lầy này cất giấu rất nhiều sóng dao động mang theo ác ý. Nhất là có một chút sóng dao động với mức độ cường hãn khiến cho Bạch Tiểu Thuần cũng phải cảnh giác.

- Địa điểm thí luyện này quá tà môn.

Bạch Tiểu Thuần nói thầm mấy câu. Hắn có ý định đi vòng mở. Nhưng vừa nghĩ tới sự nguy hiểm trong sa mạc cũng rất nhiều, cuối cùng rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1354: Không biết là thiên tôn
Đồng thời ngọc giản truyền âm không ngừng phát ra truyền âm. Với hắn mà nói, cẩn thận một chút, tính mạng sẽ không có vấn đề gì. Nhưng trong lòng Bạch Tiểu Thuần lại lo lắng cho đám người Trương Đại Bàn Hầu Tiểu Muội. Một ngày không tìm được, hắn sẽ có thêm một ngày bất an.

Theo Bạch Tiểu Thuần bước vào đầm lầy, ở dưới sự cẩn thận của hắn, thật sự không gặp phải quá nhiều nguy hiểm. Rất nhanh hắn đã đi qua nửa tháng.

Trong nửa tháng này, Bạch Tiểu Thuần ở trong đầm lầy này gặp phải không ít chuyện nguy hiểm đáng sợ, hắn thấy được trong trời cao đục ngầu thỉnh thoáng có một vài con phi điểu dữ tợn bay qua, cũng thấy được đỉa liên kết thành đàn từ bên trong đầm lầy bắn lên, hút khô những con phi điểu này.

Hắn còn nhìn thấy được bên trong đầm lầy có vô số trùng có hình dạng sợi tơ. Cho dù là thi thể, cũng thấy được bảy tám bộ...

Thậm chí có một lần, Bạch Tiểu Thuần con thấy được một con nhện có kích thước chừng trăm trượng, từ bên trong đầm lầy ló đầu ra, nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần. Dường như nhận thấy được Bạch Tiểu Thuần không dễ trêu chọc, con nhện này lại từ từ chìm xuống.

- Ở đây đối với Nguyên Anh mà nói, chính là một chỗ tuyệt cảnh!

Trên đường Bạch Tiểu Thuần đi tới, trong lòng càng lúc càng nặng nề. Hắn cũng từng trải một lần nguy cơ sinh tử.

Đó là một bàn tay to mục nát đột nhiên từ bên trong đầm lầy phía dưới vươn ra. Bàn tay này giống như cánh tay của người khổng lồ, đã mục nát phân nửa, nhưng tốc độ lại kinh thiên động địa. Trong tiếng nổ lớn, đầm lầy giống như bị đẩy ra, cánh tay kia mang theo tinh phong huyết vũ, trực tiếp chộp về phía Bạch Tiểu Thuần.

Nếu chỉ là một tay cũng không tính là gì cả. Ngay sau khi bàn tay này xuất hiện, từ trong đầm lầy lại tiếp theo xuất hiện một cánh tay nữa giống như vậy. Nếu không phải Bạch Tiểu Thuần không tiếc tiêu hao lực lượng thân thể, nhiều lần triển khai Bất Tử Cấm, còn thi triển phi toa này, liên tục xuyên qua những cánh tay, nếu không sợ là cũng khó có thể thoát đi được.

Sau khi thật vất vả chạy ra khỏi phạm vi này, hơi thở của Bạch Tiểu Thuần cũng trở nên dồn dập. Bên tai hắn truyền đến tiếng rít gào mang theo sự không cam lòng từ bên trong đầm lầy phía sau. Tốc độ của hắn nhanh hơn, chớp mắt đã đi xa.

- Đừng nói là Nguyên Anh, Thiên Nhân ở chỗ này, khắp nơi cũng là nguy cơ mai phục.

Trong lòng Bạch Tiểu Thuần càng lo lắng hơn. Sau đó, hắn cũng gặp phải một ít tu sĩ của bốn mạch. Chỉ có điều, phần lớn những người trong đó cũng không phải là người của Tinh Không Đạo Cực Tông. Nhưng chỉ cần không phải là Cửu Thiên Vân Lôi Tông, sau khi Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy, đều sẽ vươn tay giúp một chút.

Những tu sĩ được cứu giúp này vô cùng cảm kích. Bình thường vào lúc này, Bạch Tiểu Thuần sẽ hỏi bọn họ về hành tung của đám người Trương Đại Bàn. Dù sao, đối phương không biết đám người Trương Đại Bàn, nhưng Bạch Tiểu Thuần có bức họa ngọc giản.

Cuối cùng, dưới sự nỗ lực không ngừng của Bạch Tiểu Thuần, hắn từ trong miệng một người trong đó, tìm được manh mối có liên quan tới Trương Đại Bàn!

- Bạch tiền bối, người trong bức tranh này, dường như hai ngày trước ta đã gặp qua. Đó là ở khu vực phía tây, ta thấy Lôi Nguyên Tử của Cửu Thiên Vân Lôi Tông đang đuổi giết hắn!

Trong mắt Bạch Tiểu Thuần chợt có hàn quang lóe lên. Người trên bức họa mà đối phương nói tới, chính là Trương Đại Bàn.

- Hai ngày trước... phía tây...

Trong ngực Bạch Tiểu Thuần nhấp nhô lên xuống. Sau khi nói cám ơn, thoáng một cái, thân thể hắn đã lao thẳng về phía tây. Tốc độ chợt triển khai. Đồng thời, hắn cũng không ngừng thử truyền âm về phía Trương Đại Bàn.

Bạch Tiểu Thuần thân là Thiên Nhân, tốc độ còn nhanh hơn so với Nguyên Anh quá nhiều. Lúc này trong lòng hắn đang lo lắng, tốc độ bay lập tức lại dâng lên từng tiếng nổ mạnh, ở trong thiên địa của đầm lầy này, không ngừng vang vọng trở về.

Hắn không biết hai ngày trước Trương Đại Bàn bị đuổi giết, sẽ bỏ chạy về phương hướng nào. Hiện tại hắn chỉ có thể dựa vào tốc độ, không ngừng thử tìm kiếm.

Cùng lúc đó, ở phạm vi trong khu vực đầm lầy cách Bạch Tiểu Thuần không quá xa, Trương Đại Bàn thở hồng hộc, đang không ngừng nhổ mười con đỉa đang bám ở trên người xuống. Hắn chịu đựng đau đớn mãnh liệt, thân thể hắn đang run rẩy bay nhanh bỏ chạy.

Hắn không dám bay ở trên bầu trời. Thật ra, sau khi hắn bị truyền tống đến nơi này, ban đầu còn đỡ một chút. Dựa vào lực Niệm Đan của hắn, lại có trực giác nào đó, ở trong đầm lầy này, hắn có thể sớm tránh được rất nhiều nguy hiểm.

Chỉ là, năng lực này của hắn rất nhanh đã bị Lôi Nguyên Tử gặp phải trên đường phát hiện ra. Lôi Nguyên Tử này hiển nhiên hiểu nhầm, cho rằng Trương Đại Bàn nhất định có pháp bảo nào đó. Trương Đại Bàn giải thích, hắn căn bản cũng không tin, trực tiếp đánh tới.

Tu vi của hai người chênh lệch quá lớn. Hơn nữa, bên cạnh Lôi Nguyên Tử còn có hai tu sĩ Cửu Thiên Vân Lôi Tông. ba người truy sát Trương Đại Bàn, vốn là chuyện dễ dàng như trở bàn tay. Nhưng thời khắc mấu chốt, Trương Đại Bàn lại chạy trốn vào trong đầm lầy này.

Kể từ đó, bước chân hắn hạ xuống hình thành động tĩnh, nhất thời lại đưa tới vô số đỉa cùng với các loại tồn tại hung tàn. Trương Đại Bàn dựa vào trực giác Niệm Đan của hắn, có thể tránh được một ít. Nhưng sau nhiều lần trọng thương, cộng thêm đám người Lôi Nguyên Tử, nguy cơ không ngừng tới.

Đến cuối cùng, bọn họ chỉ có thể phóng lên trên không trung, từ phía xa truy kích Trương Đại Bàn.

Hiện tại, chính là ngày thứ ba. Trương Đại Bàn đã tuyệt vọng. Hắn mệt mỏi không chịu nổi. Trong con mắt đều là tơ máu đầy phẫn nộ và không cam lòng. Tu vi của hắn cũng không ổn định. Toàn thân đã giống như dầu hết đèn tắt.

Nhất là hắn không thể phóng lên trên không trung, chỉ có thể ở trong đầm lầy này. Tuy có trực giác Niệm Đan, nhưng ở đây cuối cùng là nguy hiểm vô tận. Hắn cứ như vậy đã gặp phải vài lần, thiếu chút nữa vùi thân ở trong miệng đỉa.

- Nơi này là nơi quỷ quái gì vậy? Còn có Lôi Nguyên Tử này khinh người quá đáng!

Lửa giận trong lòng Trương Đại Bàn từ lâu đã ngập trời, nhưng lại không có cách nào. Hắn chỉ có thể ủy khuất ở trong đầm lầy này, nhanh chóng đi về phía trước. Đồng thời hắn không ngừng truyền âm, tìm kiếm bạn đồng hành Tinh Không Đạo Cực Tông.

Chỉ là ba ngày, đã là cực hạn của hắn. Dọc theo con đường này nếu không phải là đối phương e ngại những tồn tại hung tàn ở bên trong đầm lầy này, vẫn chưa nóng lòng hạ tử thủ, sợ là mình đã sớm diệt vong.

Trong đoạn đường này, hắn truyền âm quá nhiều lần, cũng không có nhận được bất kỳ hồi phục nào.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1355: Ngươi dám kích động ta (1)
Mắt thấy đã sắp đến tình trạng dầu hết đèn tắt, Trương Đại Bàn nở nụ cười khổ. Hắn cảm thấy lần dự cảm này của mình đã sai lầm... Đi tới một địa điểm thí luyện như thế này, sợ là rất khó có thể sống sót trở lại.

Cũng chính là vào lúc này, thân thể Trương Đại Bàn run lên bần bật. Trực giác Niệm Đan của hắn, khiến cho hắn lập tức nhận thấy được ở bên trong đầm lầy cách mình nghìn trượng thình lình có một con quái vật khổng lồ, đang gào thét lao về phía mình.

Con quái vật khổng lồ cho Trương Đại Bàn cảm giác, giống như thấy được Thiên Nhân. Điều này khiến cho hắn lập tức lại ý thức được, một khi đối phương tới gần, mình... tuyệt không thể nào sống sót được nữa!

- Cho dù chết, cũng muốn lôi kéo vài người cùng nhau chết!

Trương Đại Bàn mắt thấy tình cảnh như vậy, trong mắt lộ ra sự điên cuồng. Cuối cùng hắn chợt phóng lên cao. Gần như ở trong nháy mắt khi hắn bay ra, trên bầu trời xa xăm, Lôi Nguyên Tử giống như Hầu Tử, còn có hai tu sĩ bắc mạch mặc rất dầy ở bên cạnh hắn đã nhanh chóng lao đến, tốc độ cực nhanh. Mắt thấy sẽ tới gần.

Cũng chính là vào lúc này, ngoài mấy trăm trượng, trong đầm lầy một con nhện chừng trăm trượng chừng, thình lình lộ ra nửa người, giống như muốn nhảy lên một cái!

Cảnh tượng như vậy, khiến cho sắc mặt ba người Lôi Nguyên Tử biến đổi. Bọn họ muốn lui về phía sau. Ở trong một cái chớp mắt này, Trương Đại Bàn muốn toàn lực đi ngăn cản ba người Lôi Nguyên Tử chạy trốn. Bỗng nhiên, ngọc giản truyền âm ở bên trong túi trữ vật của hắn chấn động.

- Đại sư huynh, sư huynh ở đâu?

Trương Đại Bàn sửng sốt. Giống như tuyệt địa gặp sinh, hắn không tiếp tục đi ngăn cản ba người Lôi Nguyên Tử chạy trốn nữa, mà ngửa mặt lên trời, hướng về phía trời cao phát ra một tiếng hô lớn nhất mà hắn có thể hô lên được.

- Tiểu Thuần cứu ta!

Tiếng rít gào này nhất thời ầm ầm ầm khuếch tán ra. Bạch Tiểu Thuần ở phía xa đang nhanh chóng lao về phía trước. Thân thể hắn chợt dừng lại. Hắn quay đầu trực tiếp nhìn về phía phương bắc. Vào giờ phút này, khí thế xông thẳng lên trời, giống như sấm sét, trực tiếp nổ tung. Tốc độ của hắn bạo phát đến cực hạn. Trong tiếng nổ lớn, hắn giống như lưu tinh, thiên ý tràn ngập, khiến cho trời cao cuồn cuộn, lộ ra một gương mặt cực lớn thuộc về Bạch Tiểu Thuần, lao thẳng đến chỗ của Trương Đại Bàn!

Tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã di chuyển qua!

Gần như trong chớp mắt khi gương mặt của Bạch Tiểu Thuần hiện lên ở trên trời cao, đồng thời ở trong đầm lầy này, một người Vân Lôi Tử khác của Cửu Thiên Vân Lôi Tông, sắc mặt thâm trầm bay qua ở giữa không trung.

Hắn chợt ngẩng đầu lên. Cảm nhận được phía xa truyền tới sóng dao động của Thiên Nhân, trong mắt hắn có hàn quang lóe lên.

Hắn có thể nói là ca ca trong Vân Lôi Song Tử, song tử bọn họ vốn từng là một khối. Mặc dù vì tu luyện tạo thành bất ngờ, hóa thành hai người, nhưng trên tâm thần giữa bọn họ có thể sử dụng bí pháp khai thông.

Đối với chuyện giữa Bạch Tiểu Thuần cùng với một thân thể khác, hắn đã hiểu rõ tất cả. Trên thực tế lúc đó Bạch Tiểu Thuần truy sát đệ đệ hắn, hắn đang ở dải đất bình nguyên, ơ giữa cách khu vực đầm lầy, sau đó mới tới sa mạc.

Mặc dù trong thời gian ngắn không có cách nào cứu viện, nhưng hắn vẫn nhanh chóng đến. Giờ khắc này hắn đã ở trong đầm lầy này. Trong nháy mắt nhận thấy được khí tức của Bạch Tiểu Thuần, trong mắt hắn có hàn quang lóe lên. Hắn lập tức cùng sử dụng bí pháp khai thông với đệ đệ.

- Bạch Tiểu Thuần ở bên trong đầm lầy. Ngươi nhanh chóng chạy tới. Hai người chúng ta dung hợp một thể, giết chết Bạch Tiểu Thuần này!

Vị đệ đệ trong Vân Lôi Song Tử kia đã trốn ra khỏi sa mạc, đang chạy ra khỏi khu vực đầm lầy. Giờ khắc này hắn đang ở dải đất bình nguyên. Sau khi nhận được bí pháp truyền âm của huynh trưởng hắn, trong mắt hắn có ánh sáng ngoan độc hiện lên. Hắn chợt xoay người, quay đầu lại lao về phía đầm lầy.

Mà giờ khắc này, tốc độ của Bạch Tiểu Thuần theo thiên ý quật khởi, cũng đã bạo phát ra. Hắn lao nhanh giống như một đạo lưu tinh, lao thẳng đến chỗ của Trương Đại Bàn.

Khoảng cách giữa bọn họ không phải đặc biệt xa. Tốc độ của Bạch Tiểu Thuần lại rất nhanh. Lúc này người còn chưa tới, khí tức cùng với uy áp của hắn lại ầm ầm hạ xuống bốn phía xung quanh Trương Đại Bàn.

Ở bên trong đầm lầy này, thân thể con nhện cực lớn chợt dừng lại. Trong mắt nó nhanh chóng chớp động vài cái. Dường như Trương Đại Bàn cho nó cảm giác rất đặc biệt. Rốt cuộc nó lựa chọn không để ý tới uy áp của Bạch Tiểu Thuần, thân thể chợt nhảy mạnh lên một cái, phát ra tiếng gào thét chói tai, lao thẳng đến chỗ Trương Đại Bàn.

Lúc này ba người Lôi Nguyên Tử hoảng sợ đang muốn lui về phía sau. Nhưng không đợi bọn họ rút đi, con nhện kia lại chợt mở miệng. Nhất thời từng sợi tơ nhện màu đen liền trực tiếp từ trong miệng nó phun ra, chớp mắt trực tiếp quấn về phía Trương Đại Bàn cùng với đám người Lôi Nguyên Tử, chợt kéo mạnh một cái. Trương Đại Bàn phun ra máu tươi. Lực kéo này quá mạnh, trực tiếp kéo hắn tới thẳng phía dưới đầm lầy.

Ba người Lôi Nguyên Tử cũng tràn ngập tuyệt vọng. Nhưng mặc cho bọn họ giãy giụa như thế nào, cũng vẫn không có cách nào thoát ra được. Bọn họ chỉ có thể cùng Trương Đại Bàn, bị trực tiếp lôi đến trên đầm lầy. Hơn nữa, lúc này ở trên mặt bốn người hiện lên khí đen. Chung quy giống như trúng phải kịch độc. Loại độc này rất quỷ dị, còn đang chuyển động. Nhìn kỹ, giống như từng con con nhện màu đen hư ảo bám ở trên người của mọi người.

Trương Đại Bàn tu vi yếu nhất. Trước đó hắn còn bị trọng thương. Giờ khắc này sau khi bị trúng độc, trực tiếp hôn mê. Ba người Lôi Nguyên Tử có tu vi hùng hậu, còn có thể miễn cưỡng kiên trì.

Cùng lúc đó, con nhện kia cũng nhanh chóng chìm vào bên trong đầm lầy, lôi kéo đám người Trương Đại Bàn nhanh chóng đi về phía trước.

Cũng chính là vào lúc này, thiên địa vang lên một tiếng sét. Gương mặt cực lớn của Bạch Tiểu Thuầnbỗng nhiên lại xuất hiện ở trên bầu trời của khu vực này. Trong mắt hắn lộ ra sự tức giận, trong miệng truyền ra một tiếng quát khẽ.

- Ngươi dám!

Giọng nói này giống như lôi đình, nổ vang, trực tiếp khiến đầm lầy phía dưới nổ tung, lõm xuống, lộ ra đám người Trương Đại Bàn đang bị quấn chặt, nhanh chóng bị kéo đi.

Cưới đầm lầy, thân thể con con nhện kia cũng run lên, nhưng tốc độ của nó lại nhanh hơn.

Cùng lúc đó, trên trời cao, gương mặt Bạch Tiểu Thuầntrực tiếp vặn vẹo, hóa thành một đạo cầu vồng, từ trời cao chợt hạ xuống.

Ầm.

Một tiếng động vang lên.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1356: Ngươi dám kích động ta (2)
Lúc xuất hiện, không ngờ đã ở trên phần đầm lầy bị lõm xuống này. Hoàn toàn không dừng lại, toàn thân Bạch Tiểu Thuần trực tiếp lại lao về phía bên trong đầm lầy.

Giờ phút này, hắn cũng không kịp triển khai toàn diện linh lực, tu vi, lực lượng thân thể đều bạo phát ra. Hắn còn phất tay lên. Phi toa này toả ra ánh sáng chói mắt, vèo một cái bắn nhanh đi.

Phi toa đi qua nơi nào, đầm lầy không ngừng nổ vang, giống như điên cuồng đánh xuống, phát nổ. Dưới từng tầng lõm xuống, vô số con đỉa tan vỡ. Vô số trùng sợi tơ vỡ nát diệt vong. Đồng thời, cho dù tốc độ của con nhện kia mau hơn nữa, nhưng Bạch Tiểu Thuần vẫn ra tay. Hắn đã nhìn thấy được đám người Trương Đại Bàn ở bên trong đầm lầy bị tơ nhện quấn lấy.

Hắn hoàn toàn không có một chút do dự, một tay đã nắm lấy sợi tơ đang buộc chặt ở trên người Trương Đại Bàn, hung hăng kéo một cái. Ở phía dưới đầm lầy, toàn thân con nhện cực lớn kia lại chấn động. Nó căn bản không có biện pháp nào ngăn cản lực mạnh này đột nhiên truyền tới. Ở bên trong đầm lầy lại có một tiếng nổ lớn vang lên. Con nhện chừng trăm trượng này rốt cuộc bị Bạch Tiểu Thuần lôi trực tiếp từ bên trong đầm lầy đi ra, run rẩy lao về phía giữa không trung.

Giữa không trung, mắt con nhện đỏ đậm, phát ra tiếng gào thét thê lương. Dường như biết trốn không thoát, vì vậy trong miệng ó phun ra rất nhiều tơ nhện màu đen, lao thẳng đến chỗ Bạch Tiểu Thuần.

- Đâm đầu vào chỗ chết!

Bạch Tiểu Thuần tức giận. Trước đó, người hắn mặc dù không tới, nhưng dù sao cũng rống lên một tiếng, thể hiện ra tu vi. Nếu như con nhện này thức thời, ắt hẳn phải lập tức buông tha săn bắn.

Nhưng nó lại có thể mạnh mẽ muốn dẫn Trương Đại Bàn đi. Điều này khiến cho Bạch Tiểu Thuần rất mất hứng. Nhất là khi nhìn thấy sắc mặt Trương Đại Bàn đều đen xì, rõ ràng là trúng độc. Loại độc này quỷ dị, giống như có từng con nhện màu đen hư ảo bám trên thân. Loại độc tố này người khác vẫn cần nhận rõ, nhưng bản thân Bạch Tiểu Thuần là đại sư dược đạo. Hắn liếc mắt liền nhìn ra, đây là loại độc nào đó có liên quan đến linh hồn!

Biện pháp giải độc chỉ có một... Giết chết người hạ độc!

Trong mắt Bạch Tiểu Thuần có hàn quang xẹt qua. Hắn bấm quyết, phi toa trong tay hắn phát ra một tiếng rít, ở trên tơ nhện này vung lên vài cái. Nhất thời tơ nhện buộc chặt Trương Đại Bàn, lập tức bị chặt đứt.

Sau đó, Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu lên. Trong mắt hắn thình lình lộ ra ảnh ngược của một vòng loan nguyệt. Hắn biết trong đầm lầy này tồn tại không ít thứ, cho dù là hắn cũng không muốn trêu chọc. Hắn hiểu rõ một trận chiến này phải tốc chiến tốc thắng. Lúc này vừa ra tay, không ngờ chính là Nhật Nguyệt Trường Không Quyết hắn tu luyện!

Pháp quyết này tầng thứ nhất, chính là Dưỡng Nguyệt. Hiện tại Bạch Tiểu Thuần đã tu luyện đến trình độ Loan Nguyệt. Lúc này theo ánh mắt nhìn lên, nhất thời ở trên trời cao thình lình lại xuất hiện một vòng loan nguyệt.

Loan nguyệt này xuất hiện cực kỳ đột ngột, ở trong nháy mắt biến ảo hiện ra, càng có ánh trăng từ trên trời chiếu xuống, soi sáng xuống tám phương, khiến cho trong thiên địa, giống như trở thành một màu bạc.

Ở trong ánh sáng trăng này, tất cả tơ nhện con nhện kia phun ra, giống như bị dung hòa, chớp mắt lại tiêu tan vô ảnh. Trong mắt của con nhện kia lại lộ ra vẻ hoang mang cùng sợ hãi. Nó lập tức muốn chìm xuống, xông về phía đầm lầy. Nhưng đã không kịp nữa. Lúc này ở trên người của nó lại hiện ra vết trăng giống hệt với vầng trăng ở trên khoảng không!

- Vẫn Nguyệt!

Bạch Tiểu Thuần khẽ quát một tiếng. Nhất thời loan nguyệt trên trời cao chợt sáng ngời, lập lòe. Tất cả ánh sáng ở bốn phía xung quanh, trong nháy mắt liền trực tiếp ngưng tụ ở trên người của con nhện kia, khiến cho vệt trăng trên người nó càng lúc càng lớn, càng lúc càng sâu. Nó kêu lên thảm thiết, cũng vô cùng thê lương. Cả người đều đang run rẩy. Vô số chất lỏng màu xanh lục từ trên người nó nhỏ xuống. Nó mang theo sự thống khổ muốn tiếp tục nhảy vào đầm lầy. Nhưng không đợi tới khi va chạm với đầm lầy, thân thể nó đã lại ầm một tiếng, bị vệt trăng vết không ngừng phóng đại bao trùm toàn thân, trực tiếp lại tan vỡ nổ mạnh!

Hình Thần Câu Diệt!

Theo con nhện chết đi, trong nháy mắt khí đen trên người đám người Trương Đại Bàn cũng biến mất.

Ba người Lôi Nguyên Tử trước đó vốn cũng không có hôn mê. Bọn họ chính mắt thấy tất cả những điều này. Lúc này sau khi độc tố biến mất, sắc mặt ba người bọn họ tái nhợt. Gần như hoàn toàn không có một chút do dự, ba người lại chợt bay ra, bay nhanh bỏ chạy về ba phương hướng,.

Trong lòng bọn họ càng điên cuồng run rẩy. Dù thế nào bọn họ cũng không nghĩ tới, truy sát một Trương Đại Bàn, lại có thể rước lấy Thiên Nhân lão tổ của Tinh Không Đạo Cực Tông. Trong lòng ba người tuyệt vọng kêu khổ. Lúc này mỗi người đều giống như liều mạng, điên cuồng chạy trốn.

- Khi dễ đại sư huynh của ta, còn muốn đi?

Bạch Tiểu Thuần làm sao có thể để cho ba người này rời đi được. Hắn kéo theo Trương Đại Bàn vừa thức tỉnh. Thân thể một bước đi ra, tay phải giơ lên chỉ một cái. Nhất thời phi toa này vèo một tiếng, hóa thành một đạo cầu vồng, trong phút chốc lại xuyên qua thân thể của một trong ba người tu sĩ bắc mạch.

Trong lúc tiếng kêu thảm thiết còn đang vang vọng, phi toa này lại tăng nhanh, trong chớp mắt, lại đi qua thân thể người thứ hai. Sau khi giết liền hai người, phi toa này lại nhanh chóng lao thẳng đến chỗ Lôi Nguyên Tử.

Cũng chính là vào lúc này, trời cao chợt cuồn cuộn. Gương mặt cực lớn của Vân Lôi Tử tràn ngập thiên ý gầm thét giận dữ, vang vọng chấn động trời cao.

- Bạch Tiểu Thuần ngươi dám!

Vân Lôi Tử đến. Bạch Tiểu Thuần không thấy bất ngờ. Trên thực tế trước đó hắn đã nhận thấy được. Chỉ có điều hắn phải cứu Trương Đại Bàn, không rảnh chú ý nhiều. Lúc này nghe được lời nói của đối phương, Bạch Tiểu Thuần trừng mắt.

- Ngươi dám khiêu khích ta?! Ta rất tức giận khi người khác khiêu khích ta!

Bạch Tiểu Thuần hét lớn một tiếng, tốc độ phi toa nhanh hơn!

Thân thể Lôi Nguyên Tử này giống như Hầu Tử vậy, cho dù linh hoạt mấy, cũng vẫn không có cách nào né tránh được. TRong mắt hắn mang theo sự tuyệt vọng, phát ra âm thanh thê lương.

- Sư phụ cứu...

Nhưng không đợi hắn nói hết lời, phi toa rít lên một tiếng, chớp mắt trực tiếp bay qua mi tâm của hắn, khiến cho lời của hắn cũng thoáng cái ngừng lại.

Không phải Bạch Tiểu Thuần thích giết chóc. Nếu như thật sự không phải mình tới đúng, Trương Đại Bàn nhất định đã bỏ mạng ở tại đây. Mà hết kẻ gây ra tất cả tai họa này, lại chính là ba người bắc mạch này.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1357: Ngươi nhất định cố ý (1)
- Bạch Tiểu Thuần!

Vân Lôi Tử mắt thấy đệ tử của mình lại chết ở trước mặt như vậy, ánh mắt hắn nhất thời đỏ đậm. Trong tiếng rít gào, gương mặt cực lớn trên trời cao ngưng tụ thành một đạo cầu vồng, mang theo sát cơ hủy thiên diệt địa, phá không lao thẳng đến chỗ Bạch Tiểu Thuần!

Nếu như ví dụ Thông Thiên Đảo thành hoàng cung, lại Thiên Tôn chính là đế vương. Bán Thần lão tổ bốn mạch Nguyên Đầu Tông Môn dưới trướng của hắn, giống như Cự Quỷ Vương chính là bốn Đại Thiên Vương.

Kể từ đó, quan hệ giữa Bạch Tiểu Thuần cùng Vân Lôi Tử này giống như trưởng lão quyền thế dưới trướng của hai Thiên Vương. Mặc dù từ phương hướng này nhìn lên, xem như là thế lực cùng một phương. Nhưng trên thực tế... mâu thuẫn cùng chém giết giữa bọn họ chưa bao giờ ngừng. Nếu như ở bên ngoài, còn có Bán Thần lão tổ của từng người can thiệp, sẽ không để cho quan hệ giữa bọn họ quá căng thẳng.

Nhưng ở địa điểm thí luyện này, cho dù thật sự phân ra sinh tử, sau khi rời khỏi đây, người ngoài cũng không có cách nào nói thêm cái gì.

Lúc này mắt thấy đầu tiên là một thân thể khác của mình bị Bạch Tiểu Thuần tiêu hao rất thảm khốc. Sau đó lại tận mắt nhìn thấy ái đồ của mình, chết thảm ở trong tay Bạch Tiểu Thuần.

Thù mới hận cũ nhất thời lại vọt vào trong đầu, khiến cho Vân Lôi Tử lửa giận ngập trời. Ý chí của hắn còn ầm ầm ầm khuếch tán trên trời cao, khiến cho gương mặt cực lớn của hắn ở giữa không trung giống như thiên uy hạ xuống.

Theo tiếng rít gào, bóng dáng hắn giống như tia chớp, lao thẳng đến chỗ Bạch Tiểu Thuần. Hơn nữa ở trong quá trình lao tới, từ trong không trung bốn phía xung quanh hắn ngưng tụ ra từng thiên lôi!

Những thiên lôi này càng lúc càng nhiều. Chỉ trong chớp mắt một cái, đã có chừng hơn mười vạn thiên lôi tràn ngập thiên địa, khiến cho cả một khu vực này thật giống như bị Lôi Đình chiếm lấy, trở thành Lôi Trì. Giờ phút này Vân Lôi Tử, dường như là chúa tể của sấm sét!

Đồng tử của Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên co lại. Hắn lập tức lại cảm nhận được, Vân Lôi Tử trước mắt này, so với mấy vị hắn đã gặp trước kia, rõ ràng mạnh hơn không ít. Mặc dù đều là Thiên Nhân trung kỳ, nhưng Vân Lôi Tử trước giống như mới vào trung kỳ. Nhưng vị hiện tại này lại dường như ở trung kỳ chìm đắm trong những năm tháng rất lâu. Hiện tại chỉ thiếu chút nữa, hắn liền có thể bước vào Thiên Nhân hậu kỳ.

Thậm chí trong nháy mắt Bạch Tiểu Thuần lại đoán được, mức độ cường hãn của một mình Vân Lôi Tử trước mắt này, đã vượt qua bất kỳ một người nào trong ba người Trần Hạ Thiên.

Đến nay, ở khu vực Thông Thiên này, đây là kẻ địch mạnh nhất hắn gặp được!

Bạch Tiểu Thuần không có thời gian để suy nghĩ tìm hiểu quá nhiều. Lúc này thân thể hắn nhanh chóng lui về phía sau. Hắn nắm lấy Trương Đại Bàn còn đang hôn mê, ném vào bên trong túi trữ vật. Chỉ có điều người sống ở bên trong túi trữ vật không có cách nào kiên trì quá lâu. Nhưng lúc này Bạch Tiểu Thuần không có lựa chọn nào khác. Ở trong chớp mắt khi hắn lui về phía sau, ở nơi hắn đứng trước đó đã lập tức bị mười vạn thiên lôi trực tiếp đánh nổ.

Trong thiên địa chấn động, Vân Lôi Tử mang theo lửa giận ngập trời, gào thét tới gần. Tay phải hắn bấm quyết. Nhất thời tất cả thiên lôi ở bốn phía xung quanh, trong nháy mắt liền tập trung về phía hắn tập, trực tiếp ngưng tụ ở bên trong tay phải của hắn. Theo tay phải hung hăng nắm lấy, nhất thời một cái cung tia chớp khổng lồ, thình lình xuất hiện!

- Chết cho ta!

Vân Lôi Tử rít gào một tiếng. Hắn chợt kéo căng dây cung tia chớp lại. Nhất thời một tia chớp màu tím đen lại ngưng tụ ra. Đây không phải là pháp bảo, mà là thần thông thuật pháp của Vân Lôi Tử. Lúc này theo dây cung buông ra, vèo một tiếng, giống như thiên địa bị xé rách, tia chớp màu tím đen này, mang theo tất cả lực lượng dường như muốn diệt sạch, trực tiếp xé mở hư vô, chớp mắt lại xuất hiện ở trước mặt Bạch Tiểu Thuần.

Tất cả những điều này nói ra rất dài dòng, nhưng đều chỉ phát sinh ở trong chớp mắt. Thần sắc Bạch Tiểu Thuần nghiêm nghị nhưng hoàn toàn không thấy chút bối rối rồi. Hắn không hối hận vì trước đó đã giết chết Lôi Nguyên Tử. Mà giờ khắc này mắt thấy Vân Lôi Tử này nổi giận, khí thế ép người, trong mắt của hắn cũng hiện lên một tia tàn khốc.

- Thật sự cho rằng lão tử sợ ngươi sao?

Bạch Tiểu Thuần hét lớn một tiếng. Hắn mặc dù sợ chết, nhưng từng trải qua nhiều năm, khiến cho hắn từ lâu đã hiểu rõ, càng là thời khắc như vậy, lại càng phải đi liều mạng!

Dù sao nếu mình không liều mạng, mạng nhỏ nhất định sẽ bị người khác lấy đi chơi...

Trong tiếng gào thét, Bạch Tiểu Thuần chẳng những không có lui về phía sau, trái lại chợt bước về phía trước một bước. Hai tay hắn giơ lên, bỗng nhiên vung về bốn phía, trong miệng càng phun ra ba chữ.

- Nhân Sơn Quyết!

Ầm ầm ầm!

Gần như trong nháy mắt khi Bạch Tiểu Thuần vừa mở miệng mắt, từ trong không trung ở bốn phía xung quanh lại xuất hiện vô số hòn đá. Ở thời gian ngắn ngủi những hòn đá lại ngưng tụ ở trên người Bạch Tiểu Thuần. Trong chớp mắt, một vị thạch nhân cực lớn kích thước chừng trăm trượng, trực tiếp hạ xuống ở trong thiên địa.

Trong chớp mắt, một khí thế khổng lồ dồi dào ầm ầm từ trên thân người đá của Bạch Tiểu Thuần phát ra. Trong khí thế kinh người của hắn, một quyền đánh ra, trực tiếp cùng tia chớp màu tím đen này do Vân Lôi Tử bắn ra, ở giữa không trung va chạm với nhau.

Tiếng nổ mạnh truyền ra khắp nơi. Trên trời cao, ý chí Bạch Tiểu Thuần hóa thành gương mặt, cùng gương mặt Vân Lôi Tử va chạm vào nhau, khiến cho trời cao chấn động đổi sắc. Mặt đất run rẩy. Những tia chớp màu tím đen sắc tan vỡ từng mảnh một. Thể thể người đá Nhân Sơn Quyết của Bạch Tiểu Thuần lại xuất hiện không ít vết nứt.

Nhưng cuối cùng, những tia chớp màu tím đen kia không phải là đối thủ. Sau khi hoàn toàn trở nên tán loạn, thân Bạch Tiểu Thuần Thạch vẫn hoàn chỉnh. Lúc này trong tiếng rít gào, hắn lao thẳng đến chỗ Vân Lôi Tử.

Hơi thở của Vân Lôi Tử nhanh hơn. Trong mắt có hàn quang lập lòe. Gần như ở trong nháy mắt Bạch Tiểu Thuần vừa tới, tay trái hắn chợt giơ lên, hung hăng chụp một cái về phía hư vô bên cạnh. Trong miệng hắn giống như nghiến răng nghiến lợi, thốt ra mấy từ.

- Vân Lôi Nhân Tổ biến lần thứ nhất

Gần như trong nháy mắt khi hắn mở miệng, thân thể Vân Lôi Tử lại chợt chuyển động. Dường như có từng con rắn nhỏ đang bò ở trên da của hắn, khiến cho toàn thân hắn run rẩy, biểu tình đều dữ tợn vô cùng, trong miệng phát ra tiếng rít gào giống như dã thú.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top