Lượt xem của khách bị giới hạn

[Huyền huyễn] [Truyện Hoàn] Nhất niệm vĩnh hằng - Nhĩ Căn

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Huyền huyễn] [Truyện Hoàn] Nhất niệm vĩnh hằng - Nhĩ Căn

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1368: Chia rẽ bọn họ (1)
Tốc độ của bọn họ cũng giống như sét đánh, ở trong tiếng sóng âm chói tai, lao thẳng đến truy kích Bạch Tiểu Thuần. Nhìn kỹ, trên thực tế hai người dung hợp, không phải là ở mức độ sâu, mà đơn giản là dung hợp cùng một chỗ có thể tách ra bất cứ lúc nào. Nhưng cho dù là như vậy, cũng khiến cho tốc độ của bọn họ vượt ra khỏi cực hạn của Thiên Nhân trung kỳ, rất gần với... Thiên Nhân hậu kỳ!

Điều này càng làm cho trong lòng Bạch Tiểu Thuần thêm khẩn trương. Lần này, trong sự truy kích, Vân Lôi Song Tử còn không ngừng dung hợp. Càng là dung hợp, tốc độ cùng khí tức của hắn lại càng khiến cho da đầu Bạch Tiểu Thuần tê dại.

- Khi dễ người!

- Đấu mắt, hai người này khi dễ ta. Hiện tại một mình đánh không lại ta ta, lại cùng nhau ra truy sát!

- Cửu Thiên Vân Lôi Tông, các ngươi khinh người quá đáng.

Tim Bạch Tiểu Thuần vẫn đập thình thịch. Mắt thấy đối phương đuổi kịp trong chớp mắt, hắn lập tức lại triển khai Bất Tử Cấm. Thoáng cái tốc độ của hắn lại tăng mạnh. Trong lúc hắn bay nhanh, phía sau lưng hắn phát ra những tiếng nổ lớn. Vân Lôi Song Tử đang dung hợp, không ngừng ra tay.

Từ xa nhìn lại, chỉ thấy từng thiên lôi ầm ầm ầm đánh xuống ở phía sau lưng Bạch Tiểu Thuần, không ngừng nổ tung. Mỗi lần nổ tung đều hình thành vô số khí đen khuếch tán bốn phía xung quanh.

Chỉ cần bị khí đen kia bao trùm, tốc độ của Bạch Tiểu Thuần sẽ chậm xuống không ít. Cùng lúc đó, tốc độ của Vân Lôi Song Tử trước sau lại vẫn kinh người.

- Cái đó... Vân Lôi đạo hữu, các ngươi không nên quá đáng quá. Ta còn có đòn sát thủ chuyên môn đối phó với các ngươi. Một khi sử dụng, bản thân ta cũng sợ hãi.

Mắt thấy Vân Lôi Song Tử truy kích không ngừng, khí thế càng lúc càng mạnh, Bạch Tiểu Thuần hãi hùng khiếp vía, vội vàng mở miệng nói.

Nhưng Vân Lôi Song Tử chỉ hừ lạnh một tiếng, vẫn truy sát. Sát khí của hắn còn vô cùng mãnh liệt. Lúc này thiên lôi đánh xuống. Thoáng một cái, Bạch Tiểu Thuần triển khai Hám Sơn Chàng, trực tiếp tránh thiên lôi phía sau. Hắn lại thi triển Bất Tử Cấm. Dựa vào thân thể cường hãn của hắn, hắn chạy ra khỏi phạm vi của thiên lôi.

Nhưng khẩn trương cùng lo lắng trong lòng của hắn đã rất mãnh liệt. Thật sự trước đó, dưới đầm nước và quốc gia, hắn đã nhìn thấu. Sau khi ở cùng một chỗ với Vân Lôi Song Tử này, hắn đã hiểu bọn họ thực tại quá mức cường hãn. Hắn cũng rất rõ ràng, càng dung hợp, bọn họ lại càng kinh người.

- Cứ tiếp tục như thế nữa sẽ không ổn. Phải nghĩ biện pháp ngăn cản bọn họ dung hợp... Đáng chết, Vân Lôi Song Tử này tu luyện công pháp gì, lại có thể một người biến thành hai người. Ngăn cản dung hợp... Chia rẽ bọn họ... Ừ?

Với nguy cơ trước mắt, Bạch Tiểu Thuần mắt nhìn đối phương đã rút ngắn khoảng cách, hắn vắt hết óc suy nghĩ. Bỗng nhiên ánh mắt hắn nhất thời sáng lên.

- Chia rẽ?

Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên kích động. Hắn hít một hơi thật sâu, vừa duy trì tốc độ, vừa len lén lấy ra một ít đan chia tay. Hắn lập tức vỗ trán một cái, nhất thời phi toa lại gào thét ra. Hắn giấu bí pháp đan dược sử dụng giấu ở bên trong phi toa, ném mạnh ra một cái. Phi toa này lại lao thẳng đến chỗ Vân Lôi Song Tử. Cùng lúc đó, trong miệng Bạch Tiểu Thuần còn truyền ra âm thanh.

- A, Vân Lôi đạo hữu, cái phi toa này là các người. Ai nha, lúc trước trong lúc vô ý ta nhặt được, thấy nó chỉ là đồ bỏ, lại là của các ngươi, ta trả lại cho các ngươi.

Bạch Tiểu Thuần vừa nói lời này ra khỏi miệng, cho dù là Vân Lôi Song Tử, cũng có chút sửng sốt.

Dù thế nào, bọn họ cũng không nghĩ tới, Bạch Tiểu Thuần trước đây rõ ràng đều là một phong thái bộ cường giả thiên hạ bằng nửa con mắt vậy. Nhưng lúc này hắn lại có thể nói ra những lời lẽ như vậy.

Nhưng trong nháy mắt ngay khi bọn họ đang sửng sốt, Bạch Tiểu Thuần chợt bấm quyết, gầm khẽ một tiếng.

- Bạo!

Tiếng sấm chợt vang lên ngập trời. Thời điểm phi toa này đến gần Vân Lôi Song Tử, lại chợt nổ tung, hình thành phạm vi trùng kích lớn, nhất thời nhấn chìm bóng dáng của Vân Lôi Song Tử ở bên trong.

Trong lúc tự bạo, đồng thời, đan chia tay bên trong cũng nổ mạnh, hình thành một mảnh sương mù màu đen khuếch tán ra khắp nơi.

Bạch Tiểu Thuần không do dự, cũng không liếc mắt nhìn một cái, đã tăng nhanh tốc độ bay nhanh chạy trốn. Trong chớp mắt khi hắn vừa tăng nhanh, một đạo thiên lôi màu tím liền trực tiếp từ trong sương mù màu đen do phi toa này tan vỡ, lao ra.

Bên trong thiên lôi chính là Vân Lôi Song Tử, sắc mặt bọn họ khó coi, trong mắt có sát khí mạnh hơn.

- Giấu diếm độc dược? Chút tài mọn! Trong lúc lão phu dung hợp, vạn độc bất xâm!

Hai người đồng thời mở miệng, rõ ràng là thanh âm bất đồng, nhưng lại dung hợp với nhau, rất quỷ dị. Thời điểm truyền vào trong tai Bạch Tiểu Thuần, giống như có thể khiến cho thần hồn dao động, khiến cho sắc mặt Bạch Tiểu Thuần biến đổi. Hắn cảm nhận được Vân Lôi Song Tử này hình như mạnh hơn so với trước đây. Chỉ có điều hắn dung hợp, giống như không có cách nào hoàn thành trong nháy mắt. Lúc này vẫn đang dung hợp. Dường như còn cần một ít thời gian nữa mới có thể hoàn toàn quy nhất.

- Đan chia tay không có hiệu quả? Chẳng lẽ chỉ có tác dụng đối với nam nữ. Đối với bọn họ lại vô hiệu sao? Lại hoặc là số lượng quá nhỏ?

Trong lòng Bạch Tiểu Thuần phiền muộn, cố tình quay đầu lại đi đánh một trận. Nhưng hắn mơ hồ có một loại trực giác, đối phương song tử dung hợp thong thả. Điều này rất rõ ràng chính là sơ hở. Nếu như thật tồn tại, như vậy đổi lại là hắn, cũng sẽ không dễ dàng để lộ ở trước mặt đối thủ.

- Nhất định có bẫy!

Bạch Tiểu Thuần không dám đi đánh cược. Hắn cắn chặt răng, cắm đầu bay nhanh, tiếp tục bỏ chạy.

Mà phía sau hắn, Vân Lôi Song Tử lúc này đều nhíu mày, nhìn nhau. Bọn họ cảm thấy có chút tiếc nuối khi Bạch Tiểu Thuần không quay đầu lại, xông tới chiến đấu. Thật sự giống như tình cảnh Bạch Tiểu Thuần phán đoán. Đây là do hai người bọn họ cố ý lộ ra kẽ hở. Trên thực tế... Dung hợp đối với hai người bọn họ chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Chỉ có điều, loại dung hợp trình độ sâu này, Vân Lôi Tử không có cách nào kiên trì được thời gian quá lâu. Cho nên mới có sách lược dẫn dụ Bạch Tiểu Thuần xông tới chiến đấu.

- Cho dù Bạch Tiểu Thuần này có khôn khéo đi nữa, ngày hôm nay cũng phải chết không thể nghi ngờ!

Vân Lôi Song Tử đồng thời hừ lạnh, tốc độ lại bạo phát. Trong tiếng nổ lớn, hắn từng bước kéo gần khoảng cách cùng Bạch Tiểu Thuần.

Cứ như vậy, bọn họ cùng Bạch Tiểu Thuần một trước một sau lao nhanh ở trên bình nguyên này...
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1369: Ca ca, chúng ta không thích hợp (1)
Rất nhanh, một ngày một đêm trôi qua...

Lực lượng thân thể Bạch Tiểu Thuần cường hãn, khả năng khôi phục sức khỏe lại không tầm thường. Bởi vậy trong lúc bỏ chạy, trước sau hắn vẫn duy trì tốc độ nhanh chóng. Lúc quay đầu lại ném ra một nắm đan chia tay. Hắn cũng không quan tâm có thể đánh tới Vân Lôi Tử hay không, trực tiếp cho phát nổ, hình thành mảng lớn sương mù màu đen...

- Nãi nãi của ngươi. Ta cũng không tin, đan chia tay của ta lại không có hiệu quả nhất định gì đối với bọn họ!

Bạch Tiểu Thuần rất không cam lòng, không ngừng ném đan chia tay...

- Hắn cứ chạy tiếp như thế, sẽ không có tiêu hao sao?

Vân Lôi Tử nhíu mày. Mắt thấy Bạch Tiểu Thuần còn đang bay nhanh ở phía trước mặt, hai người Song Tử nhìn nhau một cái.

- Không thể trì hoãn được nữa!

Bọn họ hít một hơi thật sâu, đang muốn có quyết định dựa theo phán đoán hoàn toàn dung hợp. Nhưng vào lúc này, thần sắc hai người đột nhiên thoáng động, chợt nhìn về phía trời cao ngoài xa.

Lúc này Bạch Tiểu Thuần cũng lập tức phát hiện ra. Hắn thở hổn hển, nhìn lại. Ngay lập tức hắn liền thấy trên trời cao phía xa, hiện ra một gương mặt cực lớn. Gương mặt này mơ hồ, khí đen lượn lờ. Duy nhất chỉ có mắt mang theo sự thâm trầm, đang nhìn về phía ba người.

- Thiên Quỷ Tử!

Vân Lôi Song Tử nhướng mày, vẫn duy trì tốc độ truy kích, tiến tới gần về phía Bạch Tiểu Thuần.

Thiên Nhân xuất hiện ở trên chiến trường này thật sự là Thiên Quỷ Tử. Hắn vốn ở nơi trên bình nguyên này tìm kiếm tu sĩ nam mạch của hắn, lại nhận thấy được nơi đây có sóng dao động. Hắn lập tức nhìn lại. Cũng chỉ đưa thần thức đảo qua, hắn lại lập tức thu hồi. Không chút chậm trễ, gương mặt cực lớn của hắn ở trên trời cao lập tức tính đi xa.

Hắn thấy, Tinh Không Đạo Cực Tông cùng Cửu Thiên Vân Lôi Tông ma sát. Điều này không có quan hệ gì với hắn. Hắn không cần thiết đi trợ giúp bất kỳ bên nào. Mắt thấy Thiên Quỷ Tử rời đi, Vân Lôi Song Tử thở phào nhẹ nhõm. Mục tiêu của bọn họ là Bạch Tiểu Thuần. Nếu Thiên Quỷ Tử ra tay, hiển nhiên ngày hôm nay bọn họ sẽ không có cách nào đánh chết. Bạch Tiểu Thuần

Chỉ là Thiên Quỷ Tử còn muốn chạy, nhưng sau khi Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy Thiên Quỷ Tử, mắt hắn nhất thời sáng lên, lập tức hô to.

- Thiên Quỷ đạo bằng hữu dừng chân. Nam mạch các ngươi có một thiên kiêu là Tôn Ngô có đúng hay không...

Thiên Quỷ Tử vốn đã muốn rời đi. Nhưng sau khi nghe được những lời này, bước chân của hắn chợt dừng lại. Trên trời cao, trong phút chốc gương mặt cực lớn của hắn bạo phát ra u quang càng lộ vẻ âm trầm. Hắn lập tức nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.

Gần như ngay thời điểm hắn nhìn qua, Bạch Tiểu Thuần lập tức vỗ vào túi đựng đồ, thả ba người Tôn Ngô cùng với Trương Đại Bàn, còn có Tống Khuyết ra.

- Thiên Quỷ Tử đạo hữu, Tôn Ngô tông ngươi trước đây gặp nguy cơ, ta ra tay cứu giúp. Phần nhân tình này, Long Đằng Quỷ Hải Tông các ngươi có nhận hay không!

Thiên Quỷ Tử sửng sốt, trong mắt có chút do dự. Tôn Ngô là thiên kiêu nam mạch. Bạch Tiểu Thuần cứu hắn, chuyện này đối với nam mạch mà nói, thật sự là nhân tình.

Nếu như đổi lại ở thời điểm khác, Thiên Quỷ Tử có thể gật đầu. Chỉ là hiện tại biết rõ ràng Vân Lôi Song Tử có thể dung hợp bất cứ lúc nào, Bạch Tiểu Thuần có phần yếu thế, Thiên Quỷ Tử suy nghĩ, cho dù có thêm mình đi nữa, sợ cũng không phải là đối thủ của Vân Lôi Tử sau khi dung hợp.

Điều ày khiến cho hắn do dự.

Cùng lúc đó, Vân Lôi Song Tử nghe được lời Bạch Tiểu Thuần nói, biến sắc. Hai người gần như đồng thời mở miệng.

- Thiên Quỷ Tử, đây là ân oán riêng tư giữa chúng ta cùng Bạch Tiểu Thuần này. Vẫn mong ngươi không cần tham dự. Sau này ta sẽ chuẩn bị một phần hậu lễ đưa tiễn!

Gần như ở trong nháy khi Vân Lôi Song Tử mở miệng, trong mắt Thiên Quỷ Tử đã lộ ra quyết đoán. Tay phải hắn chợt giơ lên, chộp về phía cả ba người Tôn Ngô cùng với Trương Đại Bàn, Tống Khuyết. Trong miệng còn truyền ra âm thanh lệ quỷ yếu ớt.

- Bạch đạo hữu, ngươi cứu Tôn Ngô một người của tông ta. Ngày hôm nay, ta cứu hai người của tông ngươi. Không chỉ cứu, ta còn bảo vệ bọn họ an toàn ở bên tron địa điểm thí luyện này, coi như trả lại phần ân tình ngươi đã cứu người.

Nghe Thiên Quỷ Tử nói vậy, Bạch Tiểu Thuần nở nụ cười khổ. Hắn biết Thiên Quỷ Tử này không có khả năng vô duyên vô cớ giúp mình. Chỉ có điều Trương Đại Bàn cùng Tống Khuyết cũng không thể trước sau vẫn luôn ở bên trong túi trữ vật. Lúc này bọn họ có thể được Thiên Quỷ Tử che chở, cũng khiến cho Bạch Tiểu Thuần yên tâm hơn một ít. Tay áo hắn vung lên. Đồng thời, Bạch Tiểu Thuần truyền âm cho Trương Đại Bàn cùng Tống Khuyết, căn dặn một phen.

Ở trong sự lo lắng của hai người, ở dưới sự phối hợp của Bạch Tiểu Thuần, ba người Tôn Ngô lập tức đã bị Thiên Quỷ Tử cách không mang đi.

Hoàn toàn không có một chút dừng lại nào, Thiên Quỷ Tử cuốn theo ba người Tôn Ngô, bay nhanh đi xa.

Ở trong nháy mắt khi Thiên Quỷ Tử rời khỏi đây, trong mắt Vân Lôi Song Tử có hàn quang lóe lên, hai người đang lúc dung hợp, lúc này tâm niệm tương thông. Gần như trong chớp mắt, thân thể của bọn họ rốt cuộc ở giữa không trung, nhanh chóng tiến hành dung hợp cuối cùng!

Thân thể của bọn họ vốn là một người bên trái lớn, phía bên phải héo rũ, và một người khác phía bên phải lớn, bên trái héo rũ. Lúc này hai người dung hợp. Mắt thường cũng có thể thấy được, rốt cuộc bọn họ từ hai người hóa thành một người!

Nơi dung hợp với nhau, chính là bộ phận khô héo ở trên thân thể của Vân Lôi Song Tử. Cũng chỉ trong thời gian một lần hít thở, một khí thế kinh thiên động địa chấn động lên, lướt ngang qua bốn phía xung quanh, hình thành một gió bão dường như muốn liên tiếp thiên địa.

Gió này hung bạo với kích thước chừng nghìn trượng, dồi dào vô tận. Có thể thấy vị trí trung tâm của gió bão, lúc này thình lình có một vị đang đứng... Thân thể hắn vô cùng khôi ngô, giống như đại hán tiên ma!

Thân thể đại hán này cao to uy mãnh, trong mắt lấp lánh có thần, giống như không giận tự uy. Đồng thời, một mái tóc tối tăm thả dài gió phiêu diêu, khiến cho thần thái trong mắt hắn cũng trở nên âm u. Toàn thân từ trên xuống dưới, tản ra một sự tà mị không có cách nào hình dung!

Hư vô ở bốn phía xung quanh lúc này dường như đều run rẩy, xuất hiện từng vết nứt. Hình như không có cách nào chịu đựng được uy áp tản ra từ trên người đại hán này.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1370: Ca ca, chúng ta không thích hợp (2)
Thậm chí hắn ý chí mạnh mẽ, chỉ một động tác ngẩng đầu, lại lập tức khiến cho thiên lôi cuồn cuộn. Thiên địa ở bên trong tám phương, ý chí của Bạch Tiểu Thuần rốt cuộc trong nháy mắt lại bị đuổi ra.

Mạnh mẽ!

Mạnh tới mức phi thường!!

Ở trong cảm nhận Bạch Tiểu Thuần, sau khi Vân Lôi Tử này dung hợp, tu vi đã vượt qua Thiên Nhân trung kỳ, đạt tới Thiên Nhân hậu kỳ. Thậm chí rất gần với... Thiên Nhân đại viên mãn!

Vào giờ phút này uy áp đến từ trên người đối phương khiến cho toàn thân Bạch Tiểu Thuần đều chấn động mãnh liệt, hơi thở dồn dập. Càng không nói tới thân thể nhanh chóng lui về phía sau. Nhưng trong nháy mắt ngay khi hắn lui ra phía sau, Vân Lôi Tử đạt tới trạng thái hoàn chỉnh, khóe miệng lộ ra một tia châm chọc.

Gần như khi biểu tình châm chọc này vừa hiện lên, hắn bước ra một bước. Nhất thời thiên địa ở dưới chân hắn, giống như ép đất thành một tấc. Một bước hạ xuống, thình lình lại ở bên cạnh Bạch Tiểu Thuần. Tay phải hắn giơ lên, vung mạnh lên.

Đây chỉ là vung lên tùy ý, lại lập tức có một lực tịnh diệt ngập trời, hóa thành từng hồ quang màu đen, lao thẳng đến chỗ Bạch Tiểu Thuần. Da dầu của Bạch Tiểu Thuần cũng muốn nổ tung. Da thị toàn thân hắn dường như đều đang thét chói tai. Hắn bấm quyết toàn lực ngăn cản.

Ầm ầm.

Tiếng va chạm nhất thời vang vọng rung trời. Khóe miệng Bạch Tiểu Thuần tràn ra máu tươi. Thân thể giống như con diều bị đứt dây, rốt cuộc bị lực Vân Lôi Tử vung lên, trực tiếp đánh ra ngoài nghìn trượng.

- Sau khi gia hỏa này dung hợp, rốt cuộc cường hãn đến như vậy!

Trong lòng Bạch Tiểu Thuần run lên. Sau một đòn vừa rồi kia, nếu không phải là thân thể hắn cường hãn vô cùng, sợ rằng đã sớm tan vỡ diệt vong. Trong lòng hắn cũng đang âm thầm may mắn. Vừa rồi mình chỉ sử dụng đan chia tay, mà không đi sử dụng Phát Tình Đan. Nếu không sẽ thật sự nguy hiểm...

Lúc này không đợi hắn đứng vững, âm thanh của Vân Lôi Tử đã vang vọng ở bên trong tám phương thiên địa.

- Bạch Tiểu Thuần, ta nói ngày hôm nay ngươi chết, ngươi tuyệt đối không thể sống quá ngày mai!

Giọng nói này giống như tuyết rét đậm, hạ xuống bốn phía xung quanh. Đồng thời, Vân Lôi Tử lại đi ra một bước. Trong phút chốc, trực tiếp đuổi kịp Bạch Tiểu Thuần, đang muốn ra tay.

Nhưng ngay khi câu nói kia từ trong miệng hắn truyền ra, chớp mắt, bỗng nhiên, Vân Lôi Tử biến sắc. Trong miệng của hắn lại có thể truyền ra âm thanh thứ hai!

- Ca ca, hai chúng ta không thích hợp. Miễn cưỡng ở cùng một chỗ, sẽ không có hạnh phúc!

Lời lẽ không giải thích được từ trong miệng Vân Lôi Tử nói ra. Sau đó, trong một chớp mắt này, thân thể hắn lại chợt rung động vài cái, vốn hoàn mỹ dung hợp thân thể, lại có thể... Xuất hiện trùng điệp ảnh, có thể thấy, hình như này Vân Lôi Song Tử trong đệ đệ, đang dùng toàn lực muốn từ nơi này dung hợp trong tách ra.

Thậm chí ở một cái chớp mắt này, biểu tình Vân Lôi Tử cũng nhanh chóng biến hóa. Đầu tiên là giật mình ngây người. Sau đó là chán ghét. Tiếp đó lại là hoảng sợ. Đến cuối cùng, vẻ mặt của hắn mang theo vẻ không có cách nào tin tưởng.

- Có chuyện gì xảy ra vậy?

Trong lòng Vân Lôi Tử điên cuồng run rẩy, hoàn toàn bối rối. Cả đời này hắn cũng chưa từng gặp qua loại chuyện như vậy. Lúc này hai ý chí trong cơ thể hình như cực độ bài xích... Khí tức của hắn rõ ràng không ổn định, giống như bất cứ lúc nào cũng có khả năng tan vỡ, khiến người ta một loại cảm giác hỗn loạn. Thậm chí trợ thủ đắc lực cũng bắt đầu công kích lẫn nhau...

Bạch Tiểu Thuần mắt thấy như vậy, nhất thời mừng như điên, vô cùng kích động. Nếu không phải đang ở trong trạng thái giằng co, chỉ sợ hắn đã khoa chân múa tay.

- Đan chia tay hữu hiệu!

Hoàn toàn không có một chút do dự, ở trong chớp mắt khi thân thể Vân Lôi Tử xuất hiện dấu hiệu phân liệt, Bạch Tiểu Thuần hét lớn một tiếng. Sau đó thân thể hắn nhất thời lại huyễn hóa ra một bóng người cao to vô cùng, mặc đế bào, mang đế quan. Một sự bá đạo vô thượng cũng theo đó kinh thiên động địa phát ra. Hơn nữa ở trong lòng bàn tay phải của hắn, lúc này thình lình xuất hiện một hố đen thật lớn. Hố đen này vừa xuất hiện, trong chớp mắt lại hút đi tất cả sức sống của Bạch Tiểu Thuần, khiến cho toàn thân hắn giống như mất đi, ngay cả ánh mắt cũng trở nên trống rỗng.

Nhưng trên bàn tay phải của hắn lúc này lại tản ra sóng dao động càng lúc càng mạnh. Hư vô khắp nơi vặn vẹo, giống như muốn đi diệt thế, dâng lên gợn sóng vô tận, chấn động toàn bộ bình nguyên, khiến cho cỏ xanh bốn phía xung quanh nhanh chóng đổ rạp, giống như thiên uy hạ xuống, cuối cùng ngưng tụ ra một quyền kia!

Gấp năm lần!

Bất Diệt Đế Quyền!

Một quyền rơi xuống, thiên địa nổ vang. Ở trên người Bạch Tiểu Thuần phát ra ý chí vô thượng dung hợp cùng đế ảnh bá đạo ngập trời ở phía sau lưng hắn, khiến cho một quyền kia giống như ngôi sao hạ xuống. Trong tiếng nổ lớn, nó lao thẳng đến chỗ Vân Lôi Tử!

Nguy cơ trước mắt, tâm thần Vân Lôi Tử chấn động mãnh liệt. Bên trong có hai ý chí đang kịch liệt giãy dụa. Bên ngoài có Bạch Tiểu Thuần đánh ra một đòn làm cho tâm thần hắn khiếp sợ. Trong phút chốc, ưu thế của Vân Lôi Tử đã muốn tan vỡ. Tất cả những điều này tới quá nhanh, khiến cho Vân Lôi Tử căn bản cũng không có biện pháp kịp phản ứng.

Chỉ có điều hắn cuối cùng là Thiên Nhân có nhiều năm kinh nghiệm. Lúc này toàn thân phát ra một tiếng động, giống như thiêu đốt. Mái tóc trong nháy mắt biến thành màu hoa râm, lấy phương thức thiêu đốt thọ nguyên, đổi lấy toàn diện áp chế dược hiệu của đan chia tay trong cơ thể trong khoảng thời gian ngắn.

- Vân Lôi Nhân Tổ lần thứ sáu biến đổi!

- Vân Lôi Nhân Tổ lần thứ bảy thay đổi!

- Vân Lôi Nhân Tổ lần thứ tám thay đổi!

Vân Lôi Tử gầm khẽ. Ở trong một tích tắc này khí thế trên người hắn kinh thiên động địa, nổ vang. Thân thể hắn cũng trở nên dồi dào. Hắn đi thẳng tới với kích thước khoảng tám tới mười trượng, toàn thân tản ra khí tức dã man đến cực điểm, giống như Nhân Tổ hạ xuống thế gian vào lúc này!

Thân thể cường tráng, tràn ngập dã tính điên cuồng. Còn có mái tóc rối tung và trong mắt hiện ra vẻ giãy dụa cùng điên cuồng, toàn bộ trời cao đều run rẩy. Toàn bộ bình nguyên đều chấn động. Giờ phút này hắn thậm chí vượt qua thiên ý, hóa thân vào pháp tắc thiên địa!

- Diệt!

Tiếng thiên lôi nổ vang, đánh xuống!

Giống như trời cùng đất va chạm, Bất Diệt Đế Quyền của Bạch Tiểu Thuần mang theo tất cả cuốn về phía hư không tám phương. Lấy lực lượng thân thể làm căn cơ, dựa vào phương pháp vô thượng bá đạo, kích phát ra gấp năm lần lực lượng, hình thành một đòn diệt thế giống như ngay cả vì sao cũng phải rơi xuống!
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1371: Một tiếng gọi này (1)
Vân Lôi Tử thay đổi Nhân Tổ, đồng thời cũng là thuật pháp thần thông đỉnh cấp. Nếu đổi lại là do bản thân kết cấu, giống như pháp tướng. Sau khi cùng bản thân dung hợp, sẽ hình thành thân thể Nhân Tổ giống như lột xác vậy!

Nhân Tổ, đó là trong truyền thuyết. Tất cả những chỗ đầu nguồn của thế giới Thông Thiên, lúc này cho dù hắn biến hóa Nhân Tổ, căn bản cũng là không có cách nào so sánh cùng Nhân Tổ chân chính. Nhưng chỉ cần có đầy đủ một tia lực Nhân Tổ, thì có thể làm cho Vân Lôi Tử không lay động thiên địa, cũng đủ để quét ngang tám phương.

Trong tiếng nổ lớn, ngôi sao cùng sấm sét ở một tích tắc này, trực tiếp lại va chạm vào nhau!

Trong khoảng thời gian ngắn, thiên địa nổ mạnh. Tiếng nổ lớn truyền khắp bình nguyên, còn dâng lên trùng kích không có cách nào hình dung. Trong khi trùng kích này khuếch tán, khiến cho nửa bình nguyên giống như bị gió lốc quét ngang. Trong nháy mắt vô số cây cỏ trực tiếp trở thành tro bụi!

Cũng không ít tồn tại ẩn thân ở bên trong bình nguyên, trong một tích tắc này cũng đều đang tử thương vô số...

Thậm chí khiến cho không ít tu sĩ bên trong địa điểm thí luyện này chú ý.

- Chuyện gì xảy ra vậy

- Trời ạ, sóng dao động này... Đây chẳng lẽ là Thiên Nhân đang chiến đấu? Có thể coi như ta là Thiên Nhân chiến, cũng không có cách nào sóng dao động xa như vậy!

Ở bên trong địa điểm thí luyện này, tất cả phát hiện ra sóng dao động, mỗi người đều kinh hãi. Thiên Quỷ Tử đang bay nhanh ở giữa không trung chợt dừng lại. Hắn quay đầu nhìn về phía chỗ chiến trường, hai mắt hơi co lại.

- Vân Lôi Tử cường hãn, đây là chuyện mọi người đều biết. Nhưng Bạch Tiểu Thuần này... Lại có thể cùng hắn đối đầu, dẫn phát ra loại chấn động này...

Thiên Quỷ Tử hít một hơi thật sâu, trong mắt lộ ra sự trầm tư.

Cũng vào lúc này, ở sát biên giới bình nguyên, tới dải đất gần rừng cây, Đỗ Lăng Phỉ cùng đoàn người thanh niên cổ quái đang đi về phía trước.

Bọn họ đã đi qua sa mạc, đầm lầy, rừng cây. Hiện tại địa phương bọn họ muốn đi, chính là chỗ bình nguyên này.

Thời điểm sóng dao động truyền đến, Đỗ Lăng Phỉ có phát giác, nhìn sang.

- Không cần để ý tới.

Gần như ở trong nháy mắt khi Đỗ Lăng Phỉ nhìn lại, thanh niên cổ quái bên cạnh nàng hờ hững mở miệng, giống như cho dù là mức độ sóng dao động này, cũng không có cách nào khiến cho hắn hoàn toàn chú ý.

Đỗ Lăng Phỉ nghe vậy gật đầu. Nàng chỉ có thể cảm nhận phương hướng sóng dao động này cách mình ở đây không phải quá xa. Nhưng nàng lại không có cách nào phát hiện rõ ràng thuộc về ai. Lúc này nàng cũng không suy nghĩ nhiều, đi vào bình nguyên.

Mà ở khu vực trung tâm cuộc chiến giữa Vân Lôi Tử cùng Bạch Tiểu Thuần cũng kinh người. Tất cả phát ra tiếng nổ lớn cùng thần thông ngập trời đánh xuống. Mặt đất vỡ nát, trực tiếp lõm xuống. Đồng thời, Bạch Tiểu Thuần điên cuồng phun ra máu tươi, thân thể bị một lực lượng cường hãn mạnh ném ra.

Ở giữa không trung, máu tươi của hắn vẫn không khống chế được phun ra. Trước mắt cũng chỉ là một màu đen. Thân thể bủn rủn không có lực, giống như ngay cả lực giơ cánh tay lên cũng bị mất.

Cũng may mặc dù lực lượng thân thể tiêu hao, nhưng tu vi của hắn vẫn còn. Lúc này tu vi tản ra, miễn cưỡng điều khiển thân thể mình, toàn thân hóa thành một đạo cầu vồng, nhanh chóng bay đi xa.

Khí tức của hắn bất ổn. Lúc này tâm thần hắn vô cùng run rẩy. Một đòn vừa rồi kia thật sự có lực cắn trả quá lớn, Vân Lôi Tử thần thông càng kinh người, khiến cho Bất Diệt Đế Quyền của Bạch Tiểu Thuần lần đầu không chịu nổi lực bên ngoài, tan vỡ ra.

Đồng dạng tan vỡ còn có thân Nhân Tổ của Vân Lôi Tử. Bất Diệt Đế Quyền của Bạch Tiểu Thuần có thể nghiền ép Thiên Nhân trung kỳ. Mặc dù là Thiên Nhân hậu kỳ cũng không thể không lộ vẻ xúc động biến sắc!

Đối với Vân Lôi Tử mà nói, hắn chiếm ưu thế cực lớn. Mặc dù chưa nói tới nghiền ép, lại đủ để hóa giải một đòn này của Bạch Tiểu Thuần. Chỉ là... trạng thái cua hắn lúc này, so với Bạch Tiểu Thuần còn muốn tệ hại hơn.

Lúc này thân thể hắn đang run rẩy. Trạng thái dung hợp nhanh chóng rơi xuống, trong miệng còn truyền ra những lời lẽ không giải thích được.

- Ca ca, chúng ta tách nhau ra. Từ nay về sau ngươi là ngươi, ta là ta!

- Đệ đệ, ngươi không thể như vậy được... Chúng ta là một khối...

Tất cả những điều này, khiến cho Vân Lôi Tử muốn phát điên. Lúc này ở trạng thái dung hợp, thần hồn của hắn là hoàn chỉnh. Nhưng nhưng ở bên trong sự hoàn chỉnh này, giống như bản thân mình chia làm hai phần. Giữa chúng không ngừng bài xích, khiến cho hắn cảm thấy mình thật sự phát điên rồi.

Mà lúc này thân thể của hắn cũng vậy. Thỉnh thoáng giống như muốn phân liệt ra, khi thì lại dung hợp với nhau. Loại cảm giác khó chịu này, khiến cho hắn cảm thấy mình sắp tan vỡ.

Đến cuối cùng, Vân Lôi Tử ngửa mặt lên trời rít gào, rốt cuộc lại triển khai bí pháp, cứng rắn ép ý chí của một người khác trong cơ thể xuống. Sau đó, thân thể hắn cũng không có cách nào duy trì trạng thái dung hợp hoàn chỉnh, khí tức giảm mạnh. Đồng thời, cũng giống như lúc mới ban đầu, giống như miễn cưỡng dung hợp, mắt đỏ đậm, ngẩng đầu mạnh, điên cuồng rống to hơn.

- Bạch Tiểu Thuần, ta muốn giết ngươi!

Hơi thở của hắn dồn dập ồ ồ, tốc độ cực nhanh, nhanh chóng truy kích về phía Bạch Tiểu Thuần.

Mắt thấy đan chia tay ở trong tay Vân Lôi Tử lại còn có thể mạnh mẽ như vậy, Bạch Tiểu Thuần hít vào một hơi. Hắn thầm cảm thấy rất may mắn vì mình có đan chia tay. Nếu không, Vân Lôi Tử ở loại trạng thái hoàn toàn dung hợp, hắn suy nghĩ một chút cũng cảm thấy đáng sợ.

Thật ra, sau khi Vân Lôi Tử mạnh mẽ dung hợp, mạnh mẽ đến mức khiến cho Bạch Tiểu Thuần cảm thấy mình có cảm giác căn bản không có cách nào địch nổi.

- Bất Diệt Đế Quyền cũng không có tác dụng. Chẳng lẽ lại thật sự phải triển khai Thần Sát...

Trong lúc Bạch Tiểu Thuần rầu rĩ, vừa nghĩ tới tai hại của phương pháp Thần Sát, hắn lạ thấy đau đầu vô cùng.

- Khinh người quá đáng. Trước đây đấu mắt, hắn chính là hai người đánh một. Hiện tại cũng như vậy, có bản lĩnh một đấu một với ta đi!

Trong lòng Bạch Tiểu Thuần tràn đầy cảm giác không phục, nhưng lại bất đắc dĩ, chỉ có thể phiền muộn vô cùng.

- Đáng chết. Xem ra lượng đan chia tay vẫn nhỏ. Ta thêm lượng cho hắn!

Trong đầu Bạch Tiểu Thuần nhanh chóng chuyển động, đang nhanh chóng tìm kiếm biện pháp tự cứu. Phía sau hắn truyền đến nổ lớn. Từng thiên lôi bỗng nhiên đã tới.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1372: Một tiếng gọi này (2)
Bạch Tiểu Thuần chỉ cảm thấy da đầu tê rần, miễn cưỡng tránh né. Sau đó, hắn trực tiếp ném ra một nắm đan chia tay. Đan dược này vừa ra, trong lòng Vân Lôi Tử cũng hồi hộp một chút, nhanh chóng tránh né. Hiện tại đối với đan dược của Bạch Tiểu Thuần, hắn thật sự sợ.

- Đan dược của gia hỏa này quá mức nham hiểm!

Vân Lôi Tử nghiến răng nghiến lợi. Hiện tại hắn cũng đoán ra được, mình sở dĩ ủy khuất như vậy, chính bởi vì trước đó đã hấp thu đan dược trong sương mù Bạch Tiểu Thuần dẫn đến.

Vừa nghĩ tới đan dược của Bạch Tiểu Thuần lại có thể ảnh hưởng tới mình, trong lòng Vân Lôi Tử lại chấn động, sát ý mạnh hơn. Lúc này hai bên bọn họ đang mọt đường truy sát, đến sát biên giới bình nguyên. Phía xa mơ hồ có thể thấy được rừng cây.

Mắt thấy Vân Lôi Tử truy kích không ngừng, trong mắt Bạch Tiểu Thuần không khỏi lộ ra sự điên cuồng. Hắn tính sẽ liều lĩnh, triển khai phương pháp Thần Sát. Đây là thủ đoạn liều mạng cuối cùng của hắn.

Nhưng ngay khi Bạch Tiểu Thuần muốn một giọt Bất Tử Huyết trong cơ thể vỡ nát diệt vong, bỗng nhiên hắn rốt cuộc nhìn thấy sát biên giới bình nguyên phía xa rốt cuộc xuất hiện một đám người...

Đám người kia, Bạch Tiểu Thuần quen thuộc. Đó chính là Đỗ Lăng Phỉ cùng người thanh niên cổ quái. Còn có mấy thị vệ ở bốn phía xung quanh hắn. Bọn họ đã từng một lần vô tình gặp được Bạch Tiểu Thuần và Vân Lôi Tử ở sa mạc. Hiện tại qua mấy tháng, rốt cuộc xuất hiện ở chỗ rừng cây.

Ở trong nháy mắt khi Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy đám người Đỗ Lăng Phỉ, Đỗ Lăng Phỉ cũng thấy được Bạch Tiểu Thuần. Sau một chút sửng sốt, trong nháy mắt nàng liền thấy được phía sau lưng Bạch Tiểu Thuần là Vân Lôi Tử, khí thế ngập trời, dữ tợn vô cùng truy sát đến.

Vân Lôi Tử cũng chú ý tới đoàn người Đỗ Lăng Phỉ.

Thân là Thiên Nhân lão tổ của Cửu Thiên Vân Lôi Tông đã bước vào nhiều năm, hắn biết rõ thân phận của Đỗ Lăng Phỉ. Cho dù hắn cường hãn hơn nữa, cũng không dám lỗ mãng ở trước mặt Đỗ Lăng Phỉ. Cho nên bước chân hắn truy kích Bạch Tiểu Thuần, không khỏi chậm một chút. Nhưng hắn vẫn không có dừng truy kích.

Dù sao hắn thấy, đây là thù oán riêng giữa hắn cùng với Bạch Tiểu Thuần. Thông Thiên Đảo từ trước đến nay đều không nhúng tay vào loại ân oán cá nhân này. Cho nên hắn mặc dù kính nể, cũng không buông tha truy sát. Chỉ nghĩ thông báo giải thích một chút là được.

- Đỗ tiên tử, chuyện này là chuyện giữa Vân mỗ cùng Bạch Tiểu Thuần...

Trong lúc Vân Lôi Tử nhanh chóng truy kích, không quên ôm quyền, nhìn về phía Đỗ Lăng Phỉ khách khí mở miệng.

Chỉ là không đợi hắn nói hết lời, Bạch Tiểu Thuần nói ra một câu nói, suýt nữa khiến cho Vân Lôi Tử từ giữa không trung ngã xuống...

- Thê tử cứu ta, cứu ta đi thê tử…

Không đợi Đỗ Lăng Phỉ có phản ứng, Bạch Tiểu Thuần lại chợt mừng như điên, giống như nhìn thấy đường sinh ở trong tuyệt cảnh, lao thẳng đến chỗ Đỗ Lăng Phỉ. Đồng thời trong miệng hắn càng hô to.

Giọng nói của Bạch Tiểu Thuần sục sôi, truyền khắp tám phương. Bởi vì kích động, khiến cho giọng nói này nghe giống như đầy nhiệt tình, tràn ngập sự chân thành cảm động lòng người.

Chỉ là... Giọng nói này truyền vào trong tai Đỗ Lăng Phỉ, trong nháy mắt, cho dù là bản thân Đỗ Lăng Phỉ, trong khoảng thời gian ngắn cũng ngây ngẩn cả người. Càng không cần phải nói tới những thị vệ ở bốn phía xung quanh nàng. Mỗi người đều mở to mắt, mang theo vẻ mặt không có cách nào tin tưởng nổi, ngơ ngác nhìn Bạch Tiểu Thuần lúc này đang chạy như điên tới.

Còn nữa, chính là người thanh niên bên cạnh Đỗ Lăng Phỉ kia. Lúc này ánh mắt của hắn lóe lên, lạnh lùng nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.

Nhưng sự chấn động của mọi người hiện tại tập chung vào một chỗ, cũng còn xa mới bằng được cảm nhận của Vân Lôi Tử. Toàn thân hắn đều choáng váng. Một cảm giác hoang đường, thậm chí vượt quá sự hỗn loạn do đan chia tay gây ra trước đó. Thân thể hắn chợt run lên một cái, hai mắt trợn trừng. Trong mắt hắn lộ ra biểu tình không có cách nào tin tưởng nổi. Hắn thậm chí cảm thấy những lời mình nghe được trước đó, đều là ảo giác...

- Ngươi... Ngươi gọi Đỗ tiên tử là cái gì...

Hơi thở của Vân Lôi Tử dồn dập đến mức lời nói cũng không thể nối liền. Lúc này âm điệu hắn cũng thay đổi, la lên thất thanh.

Mắt thấy mình nói một câu, lại khiến Vân Lôi Tử trước đó vẫn không có ai bì nổi, cường hãn vô cùng truy sát mình, dọa cho thành cái dạng này, Bạch Tiểu Thuần cũng vô cùng kích động, càng phấn chấn đắc ý hơn. Sau khi đi nhanh tới vài bước, hắn đã trực tiếp đứng ở trước mặt của Đỗ Lăng Phỉ.

Với bộ dạng cao ngạo như vậy, lúc này Bạch Tiểu Thuần nhìn về phía Vân Lôi Tử la thất thanh, lớn tiếng mở miệng.

- Ngươi không nghe được ta mới vừa nói gì sao? Đây là thê tử của ta. Hừ hừ, ngươi biết nhạc phụ ta là ai không?

- Ta cho ngươi biết Vân Lôi Tử, ta trước đó không nói ra, là bởi vì con người Bạch Tiểu Thuần ta luôn luôn giấu mình. Nhưng ngươi khinh người quá đáng. Không có cách nào, ta chỉ có thể để cho thê tử của ta tới cứu ta.

- Hiện tại, ngươi chắc hẳn cũng đã ý thức được, thân phận nhạc phụ của ta. Không sai, nhạc phụ ta chính là người đứng đầu Thông Thiên Đảo, Thiên Tôn đại nhân!

Giọng nói của Bạch Tiểu Thuần rất lớn, truyền khắp bốn phía xung quanh. Câu này lời này giống như Thiên Sơn, trực tiếp lại đánh vào trong lòng Vân Lôi Tử, khiến cho sắc mặt hắn điên cuồng biến đổi, hơi thở ngưng trệ, tròng mắt cũng thiếu chút nữa rơi xuống. Thần kinh toàn thân hắn giống như đã hoàn toàn thác loạn. Trong đầu hắn ngoại trừ chấn động ra, vẫn là chấn động...

Hắn nằm mơ cũng không có cách nào nghĩ đến, mình truy sát Bạch Tiểu Thuần lâu như vậy, hắn lại có thân phận như vậy, bối cảnh như vậy, địa vị như vậy... Nhất là nghĩ tới vừa rồi mình lại dám truy sát con rể của Thiên Tôn, toàn thân hắn đã cảm thấy giống như trời sập.

Chỉ là hắn không cam lòng.

- Rõ ràng đã sắp truy sát được, rõ ràng ngày hôm nay liền có thể chém chết người này... Vì sao, tại sao phải như vậy!

Vân Lôi Tử cảm thấy đầu mình cũng muốn nổ tung.

Hắn càng không tin được vào tất cả những điều này. Nhưng... Đỗ Lăng Phỉ đứng ở nơi đó, mặc dù ngẩn người ra, nhưng từ đầu đến cuối lại có thể không có phản bác một câu, khiến cho tâm can Vân Lôi Tử đều run rẩy. Hai gò má Đỗ Lăng Phỉ bên kia lại có thể mơ hồ ửng đỏ, giống như giận dữ, trừng mắt với Bạch Tiểu Thuần.

Nhưng ánh mắt này, thần sắc này, khiến cho một tia may mắn cuối cùng trong lòng Vân Lôi Tử nhất thời tan vỡ…
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1373: Ủy khuất của Vân Lôi Tử
Cho nên hắn không chú ý tới, thời điểm Bạch Tiểu Thuần nói ra Thiên Tôn là nhạc phụ của hắn, thần sắc người thanh niên bên cạnh Đỗ Lăng Phỉ kia lại có chút cổ quái.

Thần sắc Bạch Tiểu Thuần càng phấn khởi hơn. Hắn thấy hình dáng Vân Lôi Tử này bị sợ tới choáng váng, trong lòng vô cùng đắc ý. Hắn suy nghĩ, nếu không phải không dám nói ra, nếu như lại nói cho Vân Lôi Tử này biết, mình còn có một nhạc phụ là Bán Thần, còn có một đệ tử là Minh Hoàng, không biết ngày hôm nay có thể hoàn toàn hù chết Vân Lôi Tử này hay không.

- Hừ, dám trêu ta?

Bạch Tiểu Thuần hăng hái. Cảm giác phiền muộn cùng ủy khuất trong lòng lúc trước khi bị đuổi giết, lúc này phát tiết ra. Hắn chỉ cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới đều sung sướng vô cùng.

Thật ra, lần trước hắn bị Vân Lôi Tử này truy sát quá thảm. Sử dụng tất cả biện pháp cũng không có cách nào chạy thoát được, suýt nữa đã bị đập chết. Lúc này sống sót sau tai nạn, hắn lại hoa lệ xoay người. Điều này làm cho Bạch Tiểu Thuần cảm thấy, mình đã đi tới đỉnh phong của cuộc sống.

- Vân Lôi Tử, chuyện ngày hôm nay, chúng ta sẽ không để ngươi yên!

Bạch Tiểu Thuần vung tay áo, ngạo nghễ mở miệng.

- Nếu không phải ta không muốn để lộ thân phận ra, sớm có thể giết chết ngươi. Nhưng ngươi năm lần bảy lượt khinh người quá đáng. Chuyện này ta nhớ kỹ. Ngươi chờ đấy cho ta!

Bạch Tiểu Thuần càng nói âm thanh càng lớn. Sắc mặt Vân Lôi Tử lại càng thêm tái nhợt, ánh mắt vô thần. Mãi cho tới bây giờ, hắn vẫn cảm thấy tất cả những điều này giống như nằm mơ.

- Ta... Ta đắc tội con rể của Thiên Tôn...

Vân Lôi Tử nghĩ đến đây, cũng sắp muốn khóc. Hắn sợ. Hắn không thể không sợ. Thiên Tôn ở đại lục Thông Thiên, chính là giống như đế vương. Con rể của hắn chính là phò mã. Nói trực tiếp một chút, đó là bối phận tương đương với Bán Thần. Hắn chỉ là Thiên Nhân, nói sinh tử của người khác cũng chỉ là một ý niệm, cũng hoàn toàn không khoa trương.

- Ta...

Trong lòng Vân Lôi Tử thấp thỏm. Lúc này tâm thần hắn chấn động, thân thể cũng không có cách nào duy trì được trạng thái dung hợp. Trong nháy mắt hắn lại khôi phục thành song tử, sắc mặt cũng đặc biệt tái nhợt. Trong thần sắc cay đắng, hắn nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần ôm quyền cúi đầu, muốn giải thích.

Đúng lúc này, người thanh niên bên cạnh Đỗ Lăng Phỉ, ho khan một tiếng, nhìn cũng không nhìn Bạch Tiểu Thuần, đi về phía trước. Đỗ Lăng Phỉ đã khôi phục lại bình thường, cười mà như không cười liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần. Nàng chỉ thoáng trầm ngâm một lát, lúc ngẩng đầu nhìn về phía Vân Lôi Tử, nàng đã không còn là mang dáng vẻ tươi cười, mà có đầy đủ phong thái cao cao tại thượng giống như phượng nghi. Nàng hờ hững mở miệng.

- Vân Lôi Tử đạo hữu, tính cách Tiểu Thuần thích hồ đồ. Lời nói việc làm của hắn cũng không phải là sự thật. Chỉ có điều giữa các ngươi dường như có mâu thuẫn gì đó. Chuyện này có thể hóa giải thì hóa giải vẫn tốt hơn.

Lời nói này rất nghiêm túc, giống như nói cho Vân Lôi Tử biết, những lời Bạch Tiểu Thuần nói trước đó, chẳng qua là vui đùa.

Nhưng Vân Lôi Tử lại không cho là như vậy. Hắn thật sự từ trên cách xưng hô của Đỗ Lăng Phỉ, đã nhìn thấu sự khác biệt. Đỗ Lăng Phỉ gọi mình là Vân Lôi Tử đạo hữu, gọi Bạch Tiểu Thuần, lại là... Tiểu Thuần.

Tiếng xưng hô này cũng đủ để nói rõ tất cả. Trong lòng Vân Lôi Tử lại run lên. Đồng thời, Đỗ Lăng Phỉ dường như lo lắng Vân Lôi Tử hiểu nhầm, vì vậy đi tới trước mặt Bạch Tiểu Thuần, lại có thể ngay trước mặt Vân Lôi Tử, sửa lại một chút góc áo cho Bạch Tiểu Thuần, nhẹ giọng nói vài câu. Lúc này nàng cũng không liếc mắt nhìn Vân Lôi Tử lấy một cái, cùng người thanh niên và đám thị vệ kia rời đi.

Cảnh tượng như vậy còn rõ ràng hơn so với bất kỳ cái gì. Vân Lôi Tử nhất thời hít vào một hơi, tầm mắt có phần biến thành màu đen.

Bạch Tiểu Thuần trợn trừng mắt. trước khi Đỗ Lăng Phỉ đi, đã nhẹ giọng nói mấy câu, đều là những lời rất tầm thường. Nàng chỉ bảo mình chú ý an toàn, nàng còn có chuyện phải đi xử lý.

Nhưng phong thái này khiến cho Bạch Tiểu Thuần rất thoả mãn. Lúc này hắn khoanh tay, hất cằm, ngạo nghễ nhìn về phía Vân Lôi Tử.

Trong lòng Vân Lôi Song Tử tràn đầy sự cay đắng, đứng ở nơi đó nhìn nhau một cái. Sau đó, bọn họ cũng không biết nên xử lý như thế nào. Chuyện này thật sự đã phát sinh, khiến cho bọn họ trở tay không kịp. Một khắc trước còn muốn kêu đánh kêu giết. Nhưng một cái chớp mắt tiếp theo, thân phận đối phương lại có thể nghịch chuyển kinh người như vậy.

Trong lòng bọn họ đã kêu rên. đối với Bạch Tiểu Thuần, bọn họ cực kỳ bất mãn, thầm nghĩ này nhất định là do Bạch Tiểu Thuần cố ý. Nếu không, hắn sớm nói ra tình hình thực tế, mình cũng sẽ không bị động giống như hiện tại.

- Họ Bạch này, đòn sát thủ lớn nhất của hắn không phải là một quyền kia, cũng không phải những huyết vụ khiến cho hắn mất đi thần trí, càng không phải là đan dược quỷ dị kia, mà là quan hệ giữa hắn cùng với Thiên Tôn!

- Vậy làm sao đây...

Trong lúc Vân Lôi Song Tử rầu rĩ, Bạch Tiểu Thuần lại không nóng nảy, khoanh tay hất cằm, thỉnh thoảng hừ lạnh vài tiếng. Mặc dù không mở miệng, nhưng phong thái này khiến cho Vân Lôi Song Tử càng cảm giác có áp lực.

Nếu như đổi lại người khác như vậy, bọn họ cùng lắm thì dứt áo ra đi. Chỉ là trước đó bọn họ đắc tội Bạch Tiểu Thuần quá thảm. Hiện tại Bạch Tiểu Thuần để lộ thân phận, bọn họ không thể không suy nghĩ cho tông môn.

- Cái kia... Bạch lão đệ, chuyện lúc trước là hiểu nhầm...

- Không sai không sai. Ha ha, Cửu Thiên Vân Lôi Tông chúng ta cùng Tinh Không Đạo Cực Tông các ngươi lại là thế giao...

Vân Lôi Song Tử xấu hổ, vội vàng mở miệng. Chỉ là cả đời này của hai người bọn

họ cũng có rất ít thời gian đi chủ động cầu người. Lúc này bất luận là lời nói hay thần sắc, đều rất trúc trắc.

Bạch Tiểu Thuần trợn mắt. Hắn lập tức đã cảm thấy được Vân Lôi Song Tử này thật ra không có thành ý. Chỉ có điều hắn cũng biết đúng mực. Hắn hiểu rõ dù sao mình cũng đánh không lại đối phương. Tuy có chút không cam lòng, nhưng hắn vẫn phải hiểu khi tình thế đã trở nên tốt đẹp thì phải thu lại. Vì vậy hắn ho khan một tiếng.

- Được, nếu là hiểu nhầm, ta cũng không đi tính toán nữa. Chỉ có điều dọc theo con đường này, ta bị các ngươi truy sát rất chật vật, ném mất một Thiên Nhân Hồn, còn ném một bộ thần thông một trăm biến đổi của Vân Lôi Nhân Tổ. Ôi.

Bạch Tiểu Thuần vừa ho khan vừa nói. Trong nháy mắt hắn lại nhìn về phía Vân Lôi Song Tử.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1374: Một cái đồng tiền (1)
Trong lòng hai người Vân Lôi Song Tử cũng muốn suy sụp, thầm mắng Bạch Tiểu Thuần vô sỉ. Nhưng thần thông này là bí pháp của bắc mạch. Bọn họ không có khả năng đưa cho Bạch Tiểu Thuần. Cho dù lúc này bọn họ bị động, cũng chỉ có thể mở miệng uyển chuyển từ chối. Nhưng Vân Lôi Song Tử cũng hiểu rõ, chuyện này nếu không cho Bạch Tiểu Thuần một công đạo, sợ là rất khó hóa giải. Vì vậy một vị trong đó hung hăng cắn răng, lấy từ bên trong túi trữ vật ra một thủy tinh. Bên trong phong ấn chính là một luồng Thiên Nhân Hồn.

- A? Thiên Nhân Hồn của ta lại có thể ở chỗ ngươi?

Bạch Tiểu Thuần lập tức niềm vui bất ngờ, thầm nghĩ biện pháp này của Lý Hiển Đạo quả thực dùng tốt. Hắn vội vàng đưa một tay cầm lấy. Sau khi nhìn qua một chút, Bạch Tiểu Thuần nhíu mày.

- Vân Lôi Song Tử đạo hữu, các ngươi thật quá đáng. Ta nhớ rõ ràng ném cùng với Thiên Nhân Hồn, còn có số lượng lớn linh thạch, còn có bảy tám chục món chí bảo, còn có vô số đan dược!

Bạch Tiểu Thuần nói xong, trơ mắt nhìn Vân Lôi Song Tử.

Lúc này Vân Lôi Song Tử nghe vậy, đều muốn dựng lông. Nhưng bọn họ lại không thể không đè ép tức giận xuống. Thật sự bọn họ cảm thấy những thứ Bạch Tiểu Thuần muốn nhận, quá nhiều.

- Đáng chết, gia hỏa này tại sao không đi chết đi. Lại có thể vô sỉ nói mình ném ra nhiều đồ như vậy. Tất cả những thứ này cũng có thể chồng chất thành một nhà kho. Hắn ném thế nào!"

Hai người mặc dù ủy khuất, nhưng lại bất đắc dĩ, chỉ có thể cắn răng, dây dưa một hồi, mới miễn cưỡng đưa một ít cho Bạch Tiểu Thuần, sắc mặt cũng đã đen cả lại.

Bạch Tiểu Thuần mắt thấy như vậy, trong lòng đắc ý. Hắn cũng không tiếp tục làm khó dễ nữa. Hắn đang muốn mở miệng. Nhưng vào lúc này, mặt đất đột nhiên chấn động mạnh, giống như Địa Long xoay người.

Rất nhiều tiếng nổ lớn, vượt qua thiên lôi, ở tám phương này ầm ầm ầm nổ vang!

Dường như trời sập. Thanh thế khổng lồ, vượt qua cuộc chiến giữa Bạch Tiểu Thuần cùng Vân Lôi Tử gấp hơn mười lần. Hơn nữa, chấn động không chỉ là bình nguyên này, còn có rừng cây, còn có đầm lầy, còn có sa mạc. Có thể nói trong một chớp mắt này... Toàn bộ địa điểm thí luyện đều chấn động mãnh liệt!!

Biến đổi khác thường, nổi lên!

Toàn bộ địa điểm thí luyện, bất luận là sa mạc, đầm lầy, bình nguyên hay rừng cây, lúc này tất cả đều chấn động mãnh liệt. Mặt đất cuồn cuộn, trời cao biến sắc!

Mà hiện tại ở bên trong địa điểm thí luyện này, tu sĩ Nguyên Anh vẫn tồn tại chỉ có mấy trăm người. Có thể sống sót ở nơi nguy hiểm đáng sợ thế này, hoặc chính là có đầy đủ vận khí kinh người, hoặc chính là bản thân bất luận là trên phương diện tâm trí hay trên phương diện tu vi, đều có chỗ độc đáo.

Chỉ là lúc này, mặc cho bọn họ tự tin như thế nào, đều bị thiên địa biến hóa bất thình lình làm chấn động kịch liệt. Chẳng những là bọn họ như vậy, ngay cả những sinh linh tồn tại ở bên trong địa điểm thí luyện này, đều lạnh run lên, giống như có đại nạn hạ xuống. Trong khoảng thời gian ngắn, vô số tiếng thét chói tai thê lương, không ngưng vọng về ở bên trong địa điểm thí luyện này.

- Xảy ra chuyện gì?

- Mặt đất run rẩy, trời cao mây mù cuồn cuộn. Đây là thế nào!

Mấy trăm tu sĩ chịu đựng cho tới bây giờ, vẫn còn sống, trong phần lớn bọn họ đã không phải là một mình đi về phía trước, mà là túm năm tụm ba tập trung cùng một chỗ.

Nhất là trao đổi thông tin cùng với liên hệ với nhau. Thật ra ở nơi nguy hiểm này, nếu như không hiểu gì đối với chuyện ngoại giới ra sao, sẽ khiến cho bản thân gặp nguy cơ lớn hơn nữa.

Lúc này tất cả những người có thể liên hệ với nhau, thần sắc đều biến hóa lấy ra ngọc giản, lập tức truyền âm hỏi ý.

Dần dần, một tin tức kinh người cứ như vậy truyền ra tới...

- Có người... ở sa mạc phát hiện ra lối ra của địa điểm thí luyện. Sau khi hắn mở nó ra, lối ra hình thành vách ngăn, cần tập hợp lực lượng của mọi người, đánh phá vách ngăn, mới có thể rời khỏi đây nơi đây!

Tin tức này giống như sấm sét nổ vang, trong nháy mắt lại đánh vào trong lòng tất cả những người biết chuyện này. Vốn vì địa điểm thí luyện nguy cơ, khiến cho trong lòng không ít người đã có ý định từ bỏ.

Nhưng lúc này, theo lối ra xuất hiện, khiến nhất thời vô số người đều đỏ mắt, trong lòng chấn động mãnh liệt. Bất luận là người vẫn còn muốn đi tranh một chuyến, hoặc là những tu sĩ đã buông tha dự định rời khỏi nơi này. Chỉ trong một chớp mắt này, mỗi người đều chợt nhìn về phía phương hướng sa mạc.

Gần như cũng trong lúc đó, hễ là người biết tin tức này, bất luận là ở bất kỳ khu vực nào, trong nháy mắt đều triển khai tốc độ cao nhất, lao thẳng đến sa mạc.

Bạch Lân, Triệu Thiên Kiêu, còn có cường giả các mạch khác cũng như vậy.

Bên trong đầm lầy, hai mắt Thiên Quỷ Tử lóe lên, thân thể chớp mắt lại hóa thành một mảnh sương mù quỷ dị, mang theo Tôn Ngô cùng đám người Trương Đại Bàn, lao nhằm về phía sa mạc.

Bên trong rừng rậm, vị lão già Thiên Nhân tiên phong đạo cốt ở Hám Sơn Thái Đấu Tông kia lúc này ánh mắt cũng lóe lên. Toàn thân hắn hóa thành một đạo lưu tinh, giống như muốn xé rách hư vô, trực tiếp biến mất.

Trong bình nguyên, vào giờ phút này đoàn người Đỗ Lăng Phỉ cũng đều nhìn về phía sa mạc. Nhất là người thanh niên kia, lúc này trong mắt lộ ra ánh sáng mãnh liệt, giống như đang đè nén kích động trong lòng.

- Cuối cùng... đã tìm được!

Thời điểm Hắn thì thào nói nhỏ, ngửa mặt lên trời cười to. Rốt cuộc vào giờ phút này khí thế trên người hắn giống như muốn bạo phát, nhưng bị hắn đè xuống. Tay áo hắn vung lên, trực tiếp lại cuốn lấy mọi người. Hắn lấy ra so với Thiên Nhân còn muốn lợi hại hơn, chớp mắt đã đi xa.

Đồng thời vào giờ phút này, bên trong sa mạc có một nữ tử, trên mặt có dáng vẻ tươi cười, khiến người ta cân nhắc không ra. Nàng ngồi ở trên lưng của một trùng cát cực lớn, tay phải tùy ý chỉ một cái. Ngay lập tức liền có một trùng cát héo rũ. Bên trong hóa thành khí đen. Nó đã bị nàng hút vào bên trong ngón tay, mà khi nàng nhìn ra bốn phía xung quanh, thình lình tồn tại chừng mấy vạn trùng cát lại giống như những cái bình thường dữ tợn vô cùng, lúc này lại mỗi người lạnh run, giống như bọn họ trong mắt nữ tử, tản ra khiến cho bọn họ run rẩy khí tức.

- Đám trùng nhỏ các ngươi, trước đây chỉ là dùng để bắt ba quỷ này. Thật không nghĩ tới nhiều năm không gặp như vậy, mỗi người đều lớn như vậy.

Nữ tử cười khẽ. Lúc quay đầu, nàng lộ ra mái tóc vô cùng mịn màng, động lòng người cùng vẻ mặt tươi cười.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1375: Một cái đồng tiền (2)
Chính là... Hầu Tiểu Muội!

Chỉ là giờ phút này nếu như Bạch Tiểu Thuần tận mắt thấy được Hầu Tiểu Muội, cho dù là hắn, cũng rất có thể liên hệ bóng người với khí tức quỷ dị này với Hầu Tiểu Muội!

- Chỉ có điều, cuối cùng là... đã trở về.

Hầu Tiểu Muội che miệng cười, bên trong con mắt thình lình... Xuất hiện hai mắt quỷ dị

Cười khẽ, thân thể nàng thoáng một cái, lao thẳng đến sâu trong sa mạc. Nàng vội vàng bay nhanh vào chỗ phát hiện xuất khẩu, vội vàng bay nhanh.

Giờ phút này, toàn bộ địa điểm thí luyện có gió nổi mây phun. Mà ở sát biên giới bình nguyên Bạch Tiểu Thuần cùng Vân Lôi Song Tử, bọn họ đều rất nhanh, lại đều thông qua ngọc giản của mình, biết được nguyên nhân sự tình.

- Phát hiện ra lối ra!

Mắt Vân Lôi Song Tử chợt trợn to. Lúc này lại cũng không kịp để Bạch Tiểu Thuần, hai người bọn họ chợt xoay người, hóa thành hai đạo cầu vồng gào thét đi xa.

Bạch Tiểu Thuần cũng sửng sốt. Truyền âm cho hắn chính là Trương Đại Bàn. Được sự giúp đỡ của Thiên Quỷ Tử, khiến cho Trương Đại Bàn truyền âm có thể rộng hơn hiện tại một ít, Bạch Tiểu Thuần nhìn tin tức của Trương Đại Bàn, trong lòng cũng đang chấn động.

- Lối ra hóa ra ở sa mạc? Nhưng ta chính là từ sa mạc đi ra, lại có thể không phát hiện ra con!

Bạch Tiểu Thuần nhất thời có chút hối hận, tại sao mình không ở trong sa mạc tìm hiểu thật tốt..

- Bây giờ nói cái gì cũng đã chậm...

Bạch Tiểu Thuần thở dài một tiếng. Hắn hiểu rõ, hiện tại cửa ra xuất hiện, thanh thế lớn như vậy, hấp dẫn tất cả mọi người chạy tới.

Mà hắn lại ở cách xa, có thể nói đã không có cơ hội gì. Chỉ cần là Bạch Tiểu Thuần có chút không cam lòng, nếu như lối ra này ở trong những khu vực khác còn may. Nhưng nàng lại từ chính bên trong trong sa mạc.

- Không được, cho dù không kịp, ta cũng đi liếc mắt nhìn một cái!

Bạch Tiểu Thuần hung hăng cắn răng một cái, thở dài một tiếng. Hắn cũng vội vàng bay nhanh về phía sa mạc.

Dọc đường đi, không đợi Bạch Tiểu Thuần tới gần, thiên địa dị biến này lại xuất hiện. Ở trong tiếng nổ lớn, một Bạch Tiểu Thuần mãnh liệt cho dù là ở trong bình nguyên cũng có thể cảm nhận được khí tức kinh thiên, bỗng nhiên lại từ phương hướng sa mạc truyền ra khắp nơi.

Phía chân trời xa xôi, đều trở thành màu vàng. Mơ hồ có thể thấy được địa phương giống như ở lại trong sa mạc, xuất hiện một màn hào quang cực lớn, bao phủ tám phương, đồng thời, giống như phòng hộ.

Màn hào quang này Bạch Tiểu Thuần không nhìn thấy được, nhưng lại có thể từ trên màu của chân trời mơ hồ nhìn ra một ít mánh khóe. Hắn nhất thời trở nên kinh hãi.

- Cửa ra này rốt cuộc là nơi nào. Lại còn có phòng hộ!

Ở thời điểm Bạch Tiểu Thuần giật mình, che ánh sáng màu vàng xuất hiện, lập tức giống như chỉ có ba phần. Đầm lầy, bình nguyên cùng rừng cây này có khu vực ở chung vậy? Tốt cuộc bắt đầu thối nát giống nhau, nhanh chóng khô héo đi!

Chỉ là Bạch Tiểu Thuần ở chỗ khu vực bình nguyên. Hắn liền thấy cỏ xanh vô tận ở phía trên đại địa. Lúc này trong nháy mắt nó chết héo, lộ ra mặt đất tối tăm. Tất cả ở bình nguyên này bên trong bản thổ sinh linh này đều run rẩy. Trong lúc đó, thân thể dường như héo rũ, trong chớp mắt... toàn bộ bình nguyên, không ngờ đã trở thành một mảnh tử vực!!

Bùn đất màu đen hình như cũng mất đi tất cả chất dinh dưỡng, khô nứt đứng lên... Cảnh tượng như vậy, khiến cho trong lòng Bạch Tiểu Thuần chấn động, da đầu đều tê dại.

Không chỉ là bình nguyên, còn có đầm lầy, tất cả sinh linh nơi đó đều đã chết. Đầm lầy khô cạn, lộ ra mặt đất với những tiếng két két. Trong tiếng ầm ầm, gường như có vô số vết nứt... Còn có Bạch Tiểu Thuần chưa từng đi qua khu rừng cây, lúc này cũng chỉ có như vậy.

Tất cả những điều này cũng chỉ diễn ra trong thời gian thời gian. Toàn bộ địa điểm thí luyện, ngoại trừ sa mạc rai, ba khu vực khác đều trở thành tử địa!

Không chỉ là Bạch Tiểu Thuần ở đây kinh hãi. Lúc này tất cả tu sĩ đã chạy ra khỏi sa mạc. Phần lớn thân thể đều run rẩy. Nhìn héo rũ mặt đất, từng vết nứt cực lớn nhìn trên mặt đất này, mỗi người đều có loại cảm giác bất an.

- Ở đây... Rốt cuộc là một chỗ nào!

Một hơi thở tử khí nồng đậm ở bên người ta, cũng chỉ có ở đây liên lạc với tổng đài. Âm thanh ầm ầm khuếch tán. Khí tức này càng thêm nồng đậm, khiến cho toàn thế giới hình như đều tối lại, tràn ngập uy nghiêm đáng sợ, giống như quỷ cảnh!

Biến hóa này quá đột nhiên, lại quá nhanh. Trời cao cũng khàn khàn, không nhìn thấy được tầng mây. Chỉ có thể nhìn thấy bầu trời tối sầm xuống, giống như cất giấu từng con Lệ Quỷ, đang tham lam bao quát mặt đất!

Theo ba khu vực lớn chết héo, màn hào quang trên sa mạc càng lúc càng rõ ràng hơn. Đồng thời, hắn cũng so với trước đây lại chú ý quá nhiều.

Cũng chính bởi vậy Địa Quỷ Dị, tất cả đang bay người về phía sa mạc bay. Nhanh hơn. Phần lớn trong đó đã không phải là nghĩ muốn làm cái gì thì có thân phận của đệ tử của Thiên Tôn ở đó. Trong đầu bọn họ, ý nghĩ mãnh liệt và

Bạch Tiểu Thuần lập tức vèo khẩn trương, hơi thở hắn dồn dập nhìn bốn phía xung quanh, vậy khí tức lạnh của Địa Âm khiến cho hắn cảm thấy có chút quen thuộc. Nhưng lại hắn không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng đi về phía trước. Sau mấy canh giờ, khi Bạch Tiểu Thuần bước vào bên trong đầm lầy. Hắn đang muốn bay nhanh nao nao. Thời điểm ở phía sa mạc. Bỗng nhiên, hắn chợt nhìn về phía xa mặt đất!

Ở phía xa trên mặt đất thỉnh thoảng có một luồng ánh sáng trắng, vết nứt trên đại địa ở trên đại diệm. Rất dễ làm cho người khác chú ý. Trước kia, đầm lầy, vì nước bùn che giấu, vì thối nát vô tận, cho nên ánh sáng trắng này cũng bị che lại, không có chút tầm thường nào. Nhưng hôm nay... Theo mặt đất héo rũ, theo vết nứt tìm nơi chốn, ánh sáng trắng này... nhất thời rõ ràng.

- Thứ gì?

Bạch Tiểu Thuần sửng sốt, thân thể thay đổi phương hướng, thoáng một cái đã đến ánh sáng trắng trên không trung. Lúc cúi đầu nhìn lại, tay phải hắn giơ lên vung lên, nhất thời mặt đất chấn động, đá vụn dâng lên, lộ ra hắn đang chôn pháp khí ở nơi đó...!!

Đó là... Một đồng tiền!!

Khi nhìn thấy được đồng tiền này, trong nháy mắt, mắt Bạch Tiểu Thuần chợt trợn to. Trong phút chốc trong đầu hắn, dâng lên kinh thiên Lôi Đình!

- Không có khả năng!!

Hơi thở của Bạch Tiểu Thuần mãnh liệt dồn dập, trong đầu giống như có từng trận thiên lôi vang lên. Mức độ chấn động trong lòng hắn đã vượt qua tất cả. Cho dù hắn tiến vào địa điểm thí luyện này, cảm thấy mức độ nguy hiểm của vùng đất này vượt quá sức tưởng tượng, sự chấn động cùng hoảng sợ này cũng còn xa mới bằng được như hiện tại. Lúc này..
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1376: Ta đi nhầm đường (1)
Thật sự... Hắn bị đồng tiền xuất hiện ở trước mặt này làm cho hoàn toàn chấn áp.

Một lát sau, trong đầu Bạch Tiểu Thuần vẫn không thể bình tĩnh được. Tay phải hắn giơ lên, cầm lấy đồng tiền trước mặt này, tỉ mỉ quan sát một phen. Sắc mặt hắn không ngừng biến đổi. Tâm thần càng thêm chấn động mãnh liệt.

- Sao có thể như vậy được...

Bạch Tiểu Thuần thì thào nói nhỏ. Đồng tiền này... Chính là vật của Thần Toán Tử!!

Phía trên kia thậm chí còn có khắc ba chữ Thần Toán Tử!

Bạch Tiểu Thuần lập tức liền nhớ lại. Trước đây, thời điểm Thần Toán Tử ném đồng tiền, từng đau thương nói đó là bảo vật của hắn. Mặt trên còn có tên của hắn...

Cầm đồng tiền, thân thể Bạch Tiểu Thuần cũng không khống chế được có chút run rẩy. Hắn nhớ rất rõ ràng, trước đây mình cùng Tống Khuyết, còn có Thần Toán Tử ba người ở trong vùng cấm sinh mạng, trên chiếc thuyền xương quỷ dị, theo đề nghị của mình, Thần Toán Tử lấy ra đồng tiền này, muốn coi thử có khả năng rời khỏi chiếc thuyền quỷ này hay không. Nhưng bởi vì sự cố bất ngờ, khiến cho đồng tiền này từ trong tay hắn, lăn vào trong khe của chiếc thuyền...

Thậm chí ở tầng chứ nhất, tầng thứ hai thậm chí tầng thứ ba của chiếc thuyền xương, Bạch Tiểu Thuần cũng không nhìn thấy được đồng tiền kia. Dường như nó biến mất ở trong không trung không nhìn thấy nữa.

Mà hiện tại... Hắn lại có thể ở bên trong địa điểm thí luyện này, phát hiện ra cái đồng tiền này!

Điều này khiến cho trong lòng Bạch Tiểu Thuần run rẩy, hơi thở ngưng trệ. Đồng thời, hắn chợt ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời. Hắn chỉ cảm thấy da đầu tê dại, toàn thân từ trong tới ngoài, lúc này đã hoàn toàn lạnh giá.

- Ở đây... Rốt cuộc là nơi nào...

Bạch Tiểu Thuần nuốt nước miếng, nhìn trời cao u ám vô cùng. Trong đầu của hắn có một ý nghĩ kinh người, ý niệm này càng ngày càng mãnh liệt. Cho nên đến cuối cùng, sắc mặt Bạch Tiểu Thuần đều tái nhợt.

- Chẳng lẽ địa điểm thí luyện này... là... chiếc thuyền xương!

Trong lòng Bạch Tiểu Thuần chấn động mãnh liệt. Hắn rõ ràng muốn tự nói với mình, đây là chuyện không thể nào. Dù sao một cái ở Thông Thiên Đảo, một cái ở trong vùng cấm sinh mạng. Một bên là địa điểm thí luyện, một bên là thuyền xương.

Bất luận nhìn thế nào, bất luận suy đoán như thế nào đi nữa, cũng không có cách nào liên hệ hai địa phương này với nhau, càng không cần phải nói dung hợp thuyền xương cùng địa điểm thí luyện.

Chỉ là... Đồng tiền này xuất hiện, lại phá tan tất cả!

- Nếu như... Ở đây thật sự là thuyền xuong, như vậy mục đích Thiên Tôn đưa tu sĩ của bốn mạch vào nơi đây... nguyên nhân tìm được cửa ra... Hình như cũng có thể giải thích được.

Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ lại càng kinh hãi. Hắn đã cảm nhận được ở trên chiếc thuyền xương này, ở bên trong địa điểm thí luyện này, nhất định che giấu một bí mật kinh thiên.

Mà bí mật này... Rốt cuộc là cái gì?

Chỉ là Bạch Tiểu Thuần không muốn đi tìm hiểu bí mật này. Trong ký ức hãy còn mới mẻ của hắn, chính là ở tầng thứ ba của chiếc thuyền xương, ở bên bàn trang điểm, ngồi ở trước gương... bóng nữ quỷ tóc dài nhưng không có mặt ngũ quan, gãy một cánh tay kia!

- Thật may... ngọc bội hộ thân do lão gia gia trấn giữ lăng cho ta còn đây!

Bạch Tiểu Thuần sợ hãi, vội vàng sờ sờ túi đựng đồ. Sau khi xác định ngọc bội kia vẫn còn ở trong đó, lúc này hắn mới khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vừa nghĩ tới nữ quỷ kia, hắn vẫn thấy lông tóc toàn thân đều dựng đứng.

- Có lẽ là ta lầm...

Bạch Tiểu Thuần lộ ra vẻ mặt cầu xin, thì thào trấn an mình. Hắn không nhịn được nhớ lại những ký ức trên chiếc thuyền xương, nhớ tới trước đây, một lần cuối cùng nhìn lại, hình dáng của chiếc thuyền xương khổng lồ dường như không phải chỉ có ba tầng...

Nghĩ như vậy, Bạch Tiểu Thuần lại càng sợ hơn. Lúc này hắn ngẩng đầu, nhìn lên trên không trung. Trong mắt vẫn lưu lại sự chấn động không thể tưởng tượng nổi.

- Lẽ nào phía trên... Chính là tầng thứ ba?

Bạch Tiểu Thuần nhăn mặt, nhíu mày. Hắn cố tình không suy nghĩ tìm hiểu về chuyện này, vội vàng rời khỏi đây. Nhưng trong lòng hắn cực kỳ bất an.

- Nhất định là trùng hợp... Nếu như ở đây thật sự là thuyền xương, như vậy nơi đồng tiền ngã xuống, lại nhất định sẽ có vết nứt của lối ra... Chỉ cần đi tìm một chút. Nếu như không tìm được lối ra, vậy nói rõ mình đang hù dọa chính mình...

Su khi Bạch Tiểu Thuần liên tục hít vào mấy hơi, có chút do dự, vẫn lựa chọn thận trọng phóng lên trên không trung.

Hắn không phải thật sự muốn xác định chuyện này. Sự bất an trong lòng khiến cho hắn cảm thấy hít thở cũng khó khăn. Lúc này, trong sự lo lắng không yên, thân ảnh hắn thoáng một cái, trực tiếp lại bay lên trên không trung, không ngừng lao về phía trước trong, giống như muốn bay đến điểm cuối cùng của trời cao.

Trên đoạn đường bay thẳng lên, tốc độ của hắn không nhanh. Thần thức của hắn được tản ra một cách toàn diện, hai mắt đều không ngừng quét về bốn phía. Hắn bay rất lâu, cũng không có thấy bất kỳ thứ gì ở trong hư vô bốn phía xung quanh. Cho dù là một chút vết nứt.

Toàn bộ hư vô trên trời cao, mặc dù vô cùng vẩn đục, nhưng bộ dạng cũng rất là hoàn chỉnh. Điều này khiến cho trái tim của Bạch Tiểu Thuần cũng từ từ hạ xuống.

- Ha ha, nhất định là trùng hợp.

Bạch Tiểu Thuần cười khan. Hắn lại tìm rất lâu, cuối cùng cái gì cũng không có phát hiện ra. Sau đó, mặc dù hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghi vấn mới lại xuất hiện.

- Đây là một cái đồng tiền khác, hay là có người ném đồng tiền này đến nơi này?

Hai lựa chọn này khiến Bạch Tiểu Thuần đều cảm thấy có cái gì đó không đúng. Nhưng hắn lại không có manh mối gì khác. Lúc này, ở trong sự do dự, hắn suy nghĩ đi tới sa mạc nhìn tình hình thế nào. Chuyện đơn đả độc đấu, vẫn lại lưu cho những người khác.

Mang theo ý nghĩ như vậy, Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu, bay về phía trước. Nhưng không đợi hắn bay được bao lâu, đột nhiên thân thể Bạch Tiểu Thuần chợt dừng lại. Mắt hắn trợn to, thân thể lại bắt đầu run run.

Thần sắc của hắn chợt biến hóa, mắt nhìn chằm chằm vào phía trước!

Ở phía trước hắn, hư không nhìn như bình thường hư, nhưng ở trong thần thức của hắn đảo qua, thình lình... Cảm giác được một khe nứt như ẩn như hiện!

Khe nứt này không lớn, khi thì xuất hiện, khi thì biến mất. Thậm chí nếu không phải là Bạch Tiểu Thuần ở khoảng cách rất gần, thần thức lại nhạy bén, hắn căn bản không có cách nào phát hiện ra được. Đổi lại Nguyên Anh khác, sẽ càng không phát hiện ra được.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1377: Ta đi nhầm đường (2)
Trừ phi là có cường giả Thiên Nhân giống như Bạch Tiểu Thuần ở đây, đi ở bốn phía xung quanh khu vực được chỉ định, cẩn thận tìm kiếm. Nếu không, cũng rất khó phát hiện được ở chỗ này có tồn tại khe nứt như vậy.

- Thật sự có vết nứt...

Trái tim Bạch Tiểu Thuần cũng muốn nhảy ra ngoài. Da đầu hắn cũng muốn nổ tung. Nhất là khi hắn nhìn khe nứt, lại cúi đầu nhìnn nơi mình phát hiện ra đồng tiền, do dự lấy đồng tiền ra, bắt chước thả đồng tiền rơi xuống một quỹ tích, sau đó buông tay. Đồng tiền này lao thẳng xuống mặt đất. Cuối cùng nơi nó rơi xuống, chỉ lệch khoảng ba trượng so với vị trí ban đầu...

Điều này khiến cho trong đầu Bạch Tiểu Thuần chợt nổ ầm một tiếng.

- Thật sự là thuyền xương!

Trong tiếng thét chói tai, thân thể Bạch Tiểu Thuần chợt lui ra phía sau. Dường như khe hở kia với hắn mà nói, chính là hung thần ác sát. Trên thực tế cũng đúng là như thế. Chiếc thuyền xương trong vùng cấm sinh mạng, mưc độ quỷ dị của nó, trước đây đã cho Bạch Tiểu Thuần một ấn tượng cực kỳ khủng khiếp, cực kỳ sâu sắc.

Không nói là lưu lại bóng ma, nhưng cũng không kém hơn là bao nhiêu. Thật vậy, chiếc thuyền xương này bất luận là ba lá cờ ở phía trên boong thuyền, hoặc là hình ảnh tầng thứ nhất, cùng với hài cốt, xích đu ở tầng thứ hai, đều làm cho tâm can Bạch Tiểu Thuần run rẩy...

Nhất là Tống Khuyết cùng Thần Toán Tử trước đây thất thần, khiến cho Bạch Tiểu Thuần vô cùng khẩn trương. Quan trọng nhất... Lại là nữ quỷ ở tầng thứ ba!

Bạch Tiểu Thuần vững tin, nếu không phải mình có ngọc bồi cho người trấn giữ lăng cho, sợ rằng trước đây thời điểm bước vào thuyền xương, mình hẳn phải chết, không thể nghi ngờ, tuyệt đối không có khả năng còn sống sót.

- Thiên Tôn lấy lý do thu đồ đệ, mục đích chính là muốn khiến cho tu sĩ của bốn mạch ở chỗ này, giúp hắn đi tìm lối ra. Hiển nhiên, hắn chắc chắn có một vài nguyên nhân khác. Cùng lúc, hắn không có cách nào từ trong vùng cấm sinh mạng bước lên thuyền xương. Nếu không, hắn không dám ở nơi này tự mình tìm kiếm...

- Như vậy mục đích của hắn hẳn là sau khi tìm được lối ra... tiến vào bên trong chiếc thuyền xương này!

- Như thế xem ra, Thiên Tôn có thể lại ở trong chúng ta!

Bạch Tiểu Thuần run rẩy lui về phía sau. Người đầu tiên hiện lên ở trong đầu hắn chính là người thanh niên ở bên cạnh Đỗ Lăng Phỉ kia.

- Trước đó, ta cảm nhận được, cảm xúc khi vỗ xuống đầu, không giống với vỗ đầu Bán Thần...

Bạch Tiểu Thuần nghĩ đến đây, nhất thời lại đổ mồ hôi trán.

- Ta lại có thể vỗ đầu Thiên Tôn...

- Thiên Tôn ở nơi đó... Công Tôn Uyển Nhi nhất định đã ở đây!

So sánh với Thiên Tôn, Bạch Tiểu Thuần sợ nhất, trái lại là Công Tôn Uyển Nhi. Hiờ phút này, hắn cũng không muốn đi tìm lối ra gì nữa, cũng không muốn đi tới sa mạc. Hắn chỉ muốn mau chóng tìm được đám người Trương Đại Bàn, sau đó lôi kéo mọi người ẩn nấp, chờ đợi tất cả bụi bặm lắng xuống, lại nghĩ biện pháp ra ngoài.

Nhưng ngay khi Bạch Tiểu Thuần lui về phía sau, trong chớp mắt, đột nhiên một giọng nói yếu ớt, âm u lạnh lẽo vô cùng, đặc biệt quỷ dị từ bên trong vết nứt này, bỗng nhiên truyền ra, vang vọng ở bên tai của Bạch Tiểu Thuần.

- Nếu đã tới, thế nào lại không tiến vào xem... Ngươi cũng không phải lần đầu tiên tới nơi này.

- Hiểu nhầm, đây là hiểu nhầm... Cái đó... Ta lại đi nhầm đường thôi...

Bạch Tiểu Thuần thiếu chút nữa sợ tới phát khóc. Trong tiếng thét chói tai, hắn triển khai ra tốc độ cao nhất, tính chạy khỏi nơi đây.

Nhưng ngay khi Bạch Tiểu Thuần ở trong tiếng thét chói tai, muốn chạy ra khỏi phạm vi này, trong nháy mắt, một lực hút cực lớn, chợt từ bên trong vết nứt này chợt bạo phát ra.

Trong nháy mắt khi lực hút này vừa hình thành, nó không tác động tới hư không ở bốn phía xung quanh, cũng không có lay động nửa điểm tới mặt đất phía dưới. Dường như lực hút hoàn toàn không có chút ảnh hưởng nào đối với mảnh thế giới này. Càng không cần phải nói phát sinh sóng dao động gì đó, cũng khiến cho ở chỗ này phát sinh bất cứ chuyện gì, người bên ngoài căn bản không có biện pháp nào phát hiện ra.

Chỉ là... lực hút này không đi lay động thế giới. Nhưng đối với Bạch Tiểu Thuần mà nói, lại là kinh thiên động địa, dường như không thể chống đỡ. Trong phút chốc, lực hút giống như muốn kéo cả linh hồn thậm chí tu vi của hắn đi!

Dường như Bạch Tiểu Thuần định mạnh mẽ giãy dụa, như vậy thân thể hắn có thể chạy trốn, nhưng linh hồn của hắn cũng bị hút ra khỏi thân thể, thu vào trong khe nứt!

Điều càng làm cho Bạch Tiểu Thuần gào thảm hơn, là hắn phát hiện không chỉ là thần hồn của chính mình như vậy, ngay cả tu vi, thậm chí máu trong thân thể cũng như vậy. Nếu như mạnh mẽ tránh né, sợ là máu sẽ từ trong tất cả lỗ chân lông, tóc trên thân thể g phun ra, bị hút vào bên trong vết nứt.

Chỉ như vậy cũng đủ khiến cho người ta muốn vỡ mật. Nhưng, tiếng nữ tử yếu ớt thâm trầm vang lên ở bên tai của hắn, đang sinh động như thật, miêu tả cho Bạch Tiểu Thuần một cảnh tượng giống như trong cảm giác của nàng, hình ảnh rất tốt đẹp.

- Nhất định không nên buông tha chống lại. Như vậy, mới có thể hút được thần hồn của ngươi ra trước, sau đó là máu tươi... Từ từ, cho đến khi chỉ còn lại xương...

- Cũng tiết kiệm ta đi xử lý. Chính ngươi trợ giúp mình, biến thành thức ăn ngon cho ta...

Giọng nói này khiến cho tâm thần Bạch Tiểu Thuần run rẩy kịch liệt. Trong đầu hắn không khỏi xuất hiện một hình ảnh... Trong cảnh tượng đó, mình đầu tiên là bị hút đi thần hồn. Sau đó tu vi, máu tươi, máu thịt, ngũ tạng lục phủ thậm chí đầu... Cho đến cuối cùng còn lại một bộ xương khô. Sau đó phát ra một tiếng động, đập vào phía trên mặt đất. Có thể vì mình là Bất Tử Cốt, cho nên sẽ không bị ngã tới chia năm xẻ bảy...

Chắc chắn năm sau, có người đi ngang qua nơi đây, sẽ vui mừng bất ngờ như nhặt được chí bảo, lấy xương của mình đi, hoặc là luyện thành đan dược, hoặc là luyện thành pháp bảo, hoặc là luyện thành bộ xương khô khôi lỗi...

- Không...

Bạch Tiểu Thuần cũng không muốn đi cân nhắc tới những điều này. Nhưng ở dưới lực hút này, ở trong giọng nói này của đối phương, đầu hắn đã không khống chế được tư tưởng. Đến cuối cùng, hắn mắt thấy lực hút kinh người này sắp khiến hình ảnh mình tưởng tượng ra trở thành hiện thực sau. Ở trong sự tuyệt vọng, Bạch Tiểu Thuần bỏ qua sự chống lại. Trong nháy mắt bóng dáng hắn lại hóa thành một đạo cầu vồng, trực tiếp bị lực hút này cuốn đi, nuốt vào bên trong vết nứt, biến mất.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top