Lượt xem của khách bị giới hạn

[Huyền huyễn] [Truyện Hoàn] Nhất niệm vĩnh hằng - Nhĩ Căn

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Huyền huyễn] [Truyện Hoàn] Nhất niệm vĩnh hằng - Nhĩ Căn

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1378: Lần đầu tiên sao
Theo Bạch Tiểu Thuần bị hút đi, hư vô vết nứt bên trong cũng nhanh chóng khép lại, chậm rãi ẩn nấp. Từ đầu đến cuối, chuyện đã xảy ra ở đây, cho dù là thanh niên giờ khắc này ở bên trong sa mạc, đi bên cạnh Đỗ Lăng Phỉ đang đi phá vỡ màn hào quang, cũng hoàn toàn không có chút phát hiện nào.

Duy nhất chỉ có Hầu Tiểu Muội ở gần màn hào quang, trong mắt mang theo sự mong đợi. Bất chợt đôi mi thanh tú hơi nhíu lại một cái, có chút hồ nghi nhìn về phía chỗ khu vực đầm lầy. Nhưng rất nhanh, theo màn hào quang ở sa mạc vặn vẹo, gần bị phá ra, ánh mắt Hầu Tiểu Muội cũng thu hồi lại. Vẻ chờ đợi trong mắt nàng càng lúc càng nhiều, rất kích động.

- Cuối cùng... sắp trở về... Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Quỷ Mẫu, ta cũng không muốn trở về... Chỉ có điều ta rất chờ mong, sự vui mừng bất ngờ của nàng khi nhìn thấy ta...

Trong lúc màn ánh sáng sa mạc nơi này, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tan vỡ. Thời khắc này Bạch Tiểu Thuần chỉ cảm thấy trước mắt chợt hoa lên. Sau khi mọi thứ trở nên rõ ràng, hắn đã xuất hiện ở một nơi rất quen thuộc...

Gian phòng không lớn, giống như khuê phòng...

Một cái giường đầy bụi có mạng nhện giăng kín. Một chiếc bàn trang điểm. Còn có một tấm gương vỡ nát...

Sau khi ngơ ngác nhìn tất cả mọi thứ ở bốn phía xung quanh, Bạch Tiểu Thuần kêu lên chói tai. Thân thể nhanh chóng lui về phía sau, muốn tìm lối ra. Nhưng rất nhanh hắn lại nghĩ tới, ở đây không có lối ra...

Cũng không biết có phải trùng hợp hay không, chỗ vị trí của hắn giờ phút này chính là... nơi trước đây hắn lần đầu tiên tới. Giống nhau như đúc!

Mà ở phía trước bàn trang điểm, một nữ tử mặc váy màu đỏ, đang đưa lưng về phía hắn. Nàng vừa chải đầu, vừa soi gương. Còn có tiếng hát quen thuộc khiến cho Bạch Tiểu Thuần sởn tóc gáy, vang vọng ở bên trong khue phòng âm u tĩnh mịch...

Nước mắt Bạch Tiểu Thuần đã đảo trong vành mắt. Hắn thật sự khiếp sợ...

- Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ...

Da đầu Bạch Tiểu Thuần không ngừng tê dại. Sự sợ hãi này khiến cho hắn hận không thể lập tức nghĩ ra biện pháp, rời khỏi nơi này. Nhưng hiển nhiên biện pháp này là không có. Bạch Tiểu Thuần chỉ có thể vội vàng lấy ra tấm ngọc bội do người trấn giữ lăng cho hắn, từ bên trong túi trữ vật ra nắm chặt ở trong tay, run giọng mở miệng nói.

- Tỷ tỷ, ta không thể ăn...

- Tỷ tỷ, cái đó... tỷ biết người giữ lăng chứ? Hắn là sư phụ ta. Chúng ta chắc hẳn là là người một nhà mới đúng...

- Còn nữa, tỷ tỷ, bên ngoài có người không có thiện ý đối với tỷ tỷ. Tỷ tỷ không phảinên nhanh chân đến đó xem trước sao? Không cần để ý tới ta... Tỷ tỷ, ta cũng không muốn trở lại. Tỷ tỷ... Là tỷ tỷ bắt ta tới...

Chính bản thân Bạch Tiểu Thuần cũng không biết mình đang nói cái gì. Lúc này âm thanh càng thêm run rẩy. Nhất là thấy bả vai của nữ tử kia thoáng động, giống như muốn quay đầu lại, Bạch Tiểu Thuần nhất thời thét lên.

- Đừng quay đầu lại... tỷ tỷ... tỷ tỷ đừng quay đầu lại... Chuyện gì cũng có thể từ từ...

Ở trong chớp mắt khi Bạch Tiểu Thuần mở miệng, tiếng ca đột nhiên ngừng lại. Nữ tử kia vẫn chải đầu, nhưng lại có tiếng động khe khẽ vang vọng ở bốn phía xung quanh.

- Đây là lần đầu tiên ngươi tới.

- A? Tỷ tỷ ngươi nói lần đầu tiên thì chính là lần đầu tiên...

Bạch Tiểu Thuần vội vàng công nhận, giống như con gà con mổ thóc, không ngừng gật đầu.

- Sau khi đến, ngươi đứng ở nơi đó không biết suy nghĩ điều gì...

Nữ tử vẫn yếu ớt mở miệng, giọng nói mang theo uy nghiêm quỷ dị đáng sợ nào đó. Bạch Tiểu Thuần vừa muốn gật đầu, nhưng bỗng nhiên sửng sốt.

- Ta lần đầu tiên tới? Không đúng. Đây là lần thứ hai của ta. Là tỷ tỷ bắt ta tới đây.

- Không ai bắt ngươi... Hai người đồng bạn của ngươi vẫn ở phía trên.

Nữ tử chỉ một ngón tay về phía cái gương vỡ nát. Nhất thời trong gương lại xuất hiện hình ảnh. Không ngờ đó là hình ảnh ở tầng thứ hài của chiếc thuyền xương. Tống Khuyết cùng Thần Toán Tử đang mờ mịt đứng ở hai bên hai chiếc ghế ở tầng thứ hai, vẫn không nhúc nhích.

Cảnh tượng như vậy, còn có giọng điệu của nữ tử rơi vào bên trong tai, trong mắt của Bạch Tiểu Thuần, trong nháy mắt, trong đầu Bạch Tiểu Thuần nhất thời liên tiếng vang lên những tiếng ầm ầm nổ mạnh. Hơi thở của hắn khí thì vô cùng mãnh liệt, khi thì lại ngừng trệ.

- Không có khả năng. Làm sao có thể như vậy được... Trước đó ta đã trốn ra. Ta đã trở về Nghịch Hà Tông, trở về Tinh Không Đạo Cực Tông. Ta... lần này ta tham dự địa điểm thí luyện, cho nên mới tới...

Bạch Tiểu Thuần cảm thấy đầu có chút loạn. Hắn không muốn tin tưởng lời nói của đối phương, lại càng không nguyện tin tưởng, từ trước đến nay mình không có rời khỏi chiếc thuyền xương này. Bất luận là chuyện ở Nghịch Hà Tông, hay chuyện ở Tinh Không Đạo Cực Tông, tất cả những điều này đều là ảo giác trong nháy mắt, khi hắn lần đầu tiên đi tới phòng này...

Nhưng lại chẳng biết tại sao, sau khi nghe được giọng nói của nữ tử này, suy nghĩ của hắn giống như không bị khống chế, rốt cuộc tự nhiên nhớ lại.

Ở trong ký ức này, chính hắn cũng không phát hiện ra, bàn tay hắn đang nắm thật chặt ngọc bội, lúc này đang từ từ dường dương muốn buông ra...

- Ngươi từ trước đến nay đều không có rời đi...

Giọng nói yếu ớt của nữ tử kia lại truyền ra. Bả vai của nàng chậm rãi di chuyển. Đầu của nàng cũng chậm rãi chuyển động. Chỉ là động tác chải đầu này, không những không có dừng lại, trái lại càng lúc càng nhanh...

Dường như nàng muốn kéo cả tóc của mình xuống vậy. Cảnh tượng quỷ dị như vậy, sau khi Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy, đáng lẽ phải hoảng sợ đến cực điểm. Nhưng bây giờ trong mắt hắn lộ vẻ mờ mịt, rốt cuộc không có cảnh giác.

- Bất kỳ kẻ nào nhìn thấy được bộ dáng của ta, ở trong lòng cũng sẽ phát sinh ra chuyện hư ảo của bản thân... Ngươi thật sự là lần đầu tiên tới đây. Nhưng cũng không phải là lần đầu tiên... nhìn thấy mặt của ta.

Giọng điệu của nữ tử không ngừng lay động, vang vọng ở bên trong khuê phòng này. Bả vai của nàng đã hoàn toàn chuyển động. Đầu của nàng... cũng từ hướng đối diện với cái gương vỡ nát, biến thành... sẽ lập tức đối mặt với Bạch Tiểu Thuần!

Cũng chính là vào lúc này, trong mắt đầy vẻ mờ mịt, thân thể Bạch Tiểu Thuần run rẩy. Ký ức rõ ràng thác loạn. Bàn tya hắn cầm ngọc bội đã buông ra!

Ở trong nháy mắt khi bàn tay hắn buông ngọc bội, thân thể nữ tử này iống như quỷ mỵ, chợt quay đầu lại, lộ ra là một gương mặt không có bất kỳ ngũ quan nào, giống như một mảnh giấy trắng vậy!
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1379: Nàng không phải là Hầu Tiểu Muội (1)
Ở trong một khắc khi nàng quay đầu, mặt nàng đột nhiên rách ra một khe hở, giống như một cái miệng lớn. Thân thể còn vặn vẹo một cách quỷ dị, chợt lao về phía Bạch Tiểu Thuần, muốn cắn nuốt.

Nhưng... khi nàng tới gần Bạch Tiểu Thuần, mắt thấy sẽ cắn nuốt. Trong nháy mắt, tay phải của Bạch Tiểu Thuần đột nhiên hạ xuống, một tay đã nắm lấy cái ngọc bội vừa rơi ra. Trong mắt hắn nào còn có nửa điểm mờ mịt. Đó là một mảnh tỉnh táo. Tay phải hắn còn nhanh như chớp, giơ lên. Ngay cả ngọc bội cũng theo đó trực tiếp đánh về phía cái miệng lớn của nữ tử đang tính cắn nuốt!

- Nếu nàng sợ nó, ta xem nàng có dám nuốt vào hay không!

Bạch Tiểu Thuần hét lớn một tiếng. Tất cả những gì trước đó, đều do hắn tận lực làm ra, chính là để chờ đợi cơ hội này. Lúc này hắn đã bất cứ giá nào!

Tất cả những điều này đều phát sinh chỉ trong chớp mắt, nhanh chóng vô cùng. Mà nữ tử tóc dài này hiển nhiên cũng không nghĩ tới, lấy pháp lực của mình triển khai thần thông, rốt cuộc lại vô hiệu đối với Bạch Tiểu Thuần.

Nhưng dù sao nàng cũng không phải là hạng người tầm thường. Khi Bạch Tiểu Thuần nhìn lại, dưới tình huống căn bản cũng không có nửa điểm có thể tránh thoát, nữ tử này lại truyền ra tiếng cười. Thân thể rốt cuộc mơ hồ, dường như có lực lượng của năm tháng, thoáng hiện qua ở trên người nàng. Ở trong nháy mắt, Bạch Tiểu Thuần cầm ngọc bội cùng va chạm với thân thể của nàng, nàng đã hoàn toàn biến mất.

Thời điểm nàng xuất hiện lại, không ngờ vẫn ở bên bàn trang điểm, vẫn chải tóc. Dường như tất cả những gì vừa xảy ra đều giống như hư ảo. Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần tái nhợt, trái tim đập thình thịch giống như muốn đột ngột nổ tung.

Thần thông thuật pháp của đối phương, trước đó không phải là không có tác dụng. Thời điểm Bạch Tiểu Thuần vừa mới bắt đầu hiểu rõ, thật sự không tự chủ được rơi vào trong suy nghĩ kỳ dị. Nhưng điều đó cũng chỉ là một cái chớp mắt. Khi đó niệm lực hắn đã tưởng rằng biến mất ở thời điểm Thiên Đạo Nguyên Anh, rốt cuộc không biết từ chỗ nào trong cơ thể hắn đột nhiên xuất hiện, ở trong đầu hắn chợt lóe lên, sau đó lại chớp mắt biến mất.

Mặc dù chỉ là một thoáng, lại làm cho Bạch Tiểu Thuần ở chỗ đây, lập tức khôi phục lại sự tỉnh táo. Thời điểm tim hắn run rẩy, suy nghĩ trong đầu lập tức xoay chuyển thật nhanh. Lúc đó hắn liền quyết định tương kế tựu kế nắm chặt cơ hội này, chuẩn bị ở tuyệt địa phản kích.

Chỉ có điều, cho dù hắn làm ra chuẩn bị như vậy, nhưng vẫn còn không có cách nào hoàn toàn động tới được nữ tử này. Một cảnh tượng cuối cùng, khi đối phương trở nên mơ hồ, khiến cho Bạch Tiểu Thuần chấn động sợ hãi không thôi.

- Không phải tốc độ cực hạn tạo thành mơ hồ, mà là... nà là... Giống như thời gian ở trên người nàng đã lui về phía sau mấy hơi thở!

Bạch Tiểu Thuần vừa nghĩ tới đối phương lại có thể nắm giữ loại thuật pháp không thể tưởng tượng nổi này, hắn lại càng sợ hãi. Vẻ mặt hắn giống như đưa đám, đang muốn mở miệng giải thích một chút, hóa giải mâu thuẫn vừa rồi.

Nhưng không đợi hắn mở miệng, nữ tử đang đưa lưng về phía hắn chải đầu, bỗng nhiên nở nụ cười.

- Có chút thú vị. Thảo nào người canh giữ thế giới lăng mộ này lại lựa chọn ngươi... Niệm của ngươi... Quả nhiên cùng người chỗ thế giới ta đã nhìn thấy, không giống nhau lắm...

- Coi như tính cả ngươi ở bên trong, trên chiếc thuyền này hiện tại đã có hai người, khiến cho ta cảm thấy rất hứng thú...

Nữ tử nói đến đây, Bạch Tiểu Thuần thoáng có chút sửng sốt. Đối với lời lẽ của nữ tử này, hắn có chút không hiểu. Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên, giọng nói của nữ tử này chợt dừng lại. Nàng bỗng nhiên quay đầu.

Nàng không phải nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, mà là nhìn về phía mặt sàn ở giữa hai người!

Mặt sàn này được làm bằng gỗ, rất bình thường, một mảnh trống trải. Nhưng ở thời điểm nữ tử kia nhìn lại, mặt sàn đột nhiên xuất hiện sự mơ hồ...

- Rốt cuộc đã tới sao...

Lúc này, trên gương mặt không có ngũ quan của nữ tử này cũng trở nên vặn vẹo, giống như trở thành một tờ giấy trắng đầy nếp uốn. Bạch Tiểu Thuần cũng hít vào một hơi, vô cùng khẩn trương. Trong chớp mắt khi hắn nhìn về phía mặt sàn, bỗng nhiên có tiếng sấm ngập trời vang lên.

Ầm ầm ầm!

Dường như có người ở phía dưới của tấm ván gỗ, đang ra sức công kích, nỗ lực đột phá, lao ra ngoài. Mà ở trong chớp mắt khi có tiếng nổ vang vọng, đột nhiên toàn bộ mặt sàn trong khuê phòng lại trực tiếp run rẩy, cuối cùng ở một tiếng nổ ầm ầm vượt qua những tiếng nổ trước đó rất nhiều, mặt sàn trực tiếp tan vỡ!

Theo đó, ở trong đầu Bạch Tiểu Thuần liền chấn động. Bên tai hắn nghe được tiếng cười từ trong miệng của nữ tử kia truyền ra, thật dữ tợn giống như quỷ khóc vậy. Hắn còn thấy, ở nơi mặt sàn vỡ ra, có từng đạo cầu vồng rốt cuộc từ nơi đó chợt lao mạnh ra!

Nói là cầu vồng, nhưng trên thực tế đều là sợi tơ. Trong mỗi một sợi tơ, không ngờ đều tồn tại bóng dáng của tu sĩ. Bọn họ cũng giống như lúc trước bị rút nhỏ vô số lần. Lúc này, sau khi lao ra, trong phút chốc bọn họ lại khôi phục lại kích thước bình thường.

Có khoảng chừng bảy, tám vị lao ra ngoài. Lúc này, mỗi người đều vô cùng kích động. Thậm chí có người phát ra tiếng hét lớn đầy phấn chấn.

- Ta là người đầu tiên!

- Ha ha, Thọ Nguyên Đan ngàn năm, có ta một phần!

Chỉ là không đợi tiếng hô của bọn họ kết thúc, gần như trong nháy mắt khi bọn họ nhìn thấy rõ ràng tình cảnh ở bốn phía xung quanh, nữ tử bên bàn trang điểm đã quay đầu đi, tiếp tục soi chiếc gương vỡ nát, chải đầu. Nhưng sau lưng nàng lại có một cái miệng to, đột nhiên xuất hiện, trực tiếp hướng về phía bảy tám người này, chợt nuốt lấy.

Nhanh chóng vô cùng. Cũng chỉ là trong chớp mắt, tiếng hô của bảy tám người này hơi ngừng lại. trong mắt bọn họ thậm chí cũng không kịp dâng lên sự kinh hoàng cùng hoảng sợ, một cái chớp mắt đã bị cái miệng lớn đột nhiên xuất hiện trực tiếp nuốt xuống.

Tiếng nhai nuốt truyền ra. Sau khi Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy cùng nghe được cảnh tượng như vậy, thân thể hắn càng run rẩy mãnh liệt hơn. Nhất là âm thanh này, càng làm cho hắn không nhịn được đi tưởng tượng một chút. Vừa nghĩ như vậy, sắc mặt của hắn trực tiếp tái nhợt không còn sắc máu.

Nhưng tất cả những điều này còn chưa kết thúc. Trong chớp mắt tiếp theo, từ bên trong mặt sàn bị phá thủng lại có hơn mười bóng người chạy ra. Khi nhìn thấy được nhóm những người thứ hai lao ra, hơi thở của Bạch Tiểu Thuần ngừng lại. Hắn chợt mở miệng.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1380: Nàng không phải là Hầu Tiểu Muội (2)
- Ở đây nguy hiểm!

Hắn vừa nói ra lời này, nhóm hơn mười người thứ hai đã lao ra. Bạch Tiểu Thuần đảo mắt nhìn qua. Ngay lập tức, hắn nhìn rõ được một người trong số đó, toàn thân hắn vô cùng nóng nảy, thoáng một cái tới gần, điên cuống hét lên.

- Tiểu Muội! Mau trở về!

Một trong hơn mười người của nhóm thứ hai không ngờ chính là Hầu Tiểu Muội. Chỉ có điều thời khắc này, trên người của Hầu Tiểu Muội tản ra khí tức kinh người, vô cùng quỷ dị. Trong mắt hai mắt đặc biệt rõ ràng. Thậm chí còn có tiếng cười quen thuộc, khiến cho Bạch Tiểu Thuần lại sởn tóc gáy từ trong miệng nàng vọng ra.

- Ta cuối cùng... Đã trở về!

Sau khi nghe được câu nói này cùng với tiếng cười, trong chớp mắt, mắt Bạch Tiểu Thuần chợt trợn trừng, bước chân cũng lập tức dừng lại. Trán hắn tuôn ra mồ hôi lạnh, trong lòng kinh hoàng. Trên mặt hắn không tự chủ được, lộ ra sự hoảng sợ không có cách nào tin tưởng. Hắn la lên thất thanh!

- Giọng nói này, tiếng cười này... Ngươi... Ngươi không phải là Hầu Tiểu Muội. Ngươi là Công Tôn Uyển Nhi!! Ngươi đã làm gì Hầu Tiểu Muội?

Sau khi Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc kêu lên, mắt lập tức lại đỏ lên, gầm lên giận dữ.

Thời khắc này, Hầu Tiểu Muội chính là Công Tôn Uyển Nhi. Trong mắt nàng lộ ra ánh sáng tà dị. Nàng cười rộ lên.

- Tiểu ca ca, ngươi còn nhớ rõ ta sao? Ngươi yên tâm, ta làm sao có thể hại tiểu muội của ngươi. Một lát nữa ta sẽ thay mặt nàng chơi với ngươi.

Công Tôn Uyển Nhi nói xong, quay đầu nhìn về phía nữ tử vẫn đang ngồi ở trước bàn trang điểm, không ngừng chải tóc.

- Ta ghét nhất là bị người khác dùng bàn trang điểm của ta.

Công Tôn Uyển Nhi nhíu mày. Gần như ở trong nháy mắt khi nàng mở miệng, nữ tử đang ngồi ở bên bàn trang điểm cũng cười.

- Bàn trang điểm là của ta. Ngay cả ngươi... cũng là của ta. Ngươi nghĩ rằng ngươi tìm một âm thể giấu hồn, che giấu hơi thở, ta lại không có cách nào phát hiện ngươi đến sao?

Lời nói vừa ra, nhất thời cái miệng lớn lại một lần nữa xuất hiện, lao thẳng về phía Công Tôn Uyển Nhi, chợt muốn cắn nuốt

Nhưng ngay khi cái miệng lớn này vừa tới, trong chớp mắt, Công Tôn Uyển Nhi cười duyên một tiếng. Toàn thân nàng chợt có khí đen bạo phát, hình thành một cái miệng to tương tự, cắn nuốt lẫn nhau.

Cuộc chiến của hai người trực tiếp bạo phát ra, ở ngay bên trong khuê phòng nơi này!

Trong tiếng nổ lớn, lực trùng kích khuếch tán ra khắp nơi, giống như đất rung núi chuyển. Cả gian phòng đều lay động kịch liệt. Lực trùng kích từ chỗ mặt sàn bị vỡ ra, bạo phát quét ngang về bốn phía xung quanh.

Các tu sĩ ở bốn phía xung quanh vừa lao ra, mỗi người đều điên cuồng phun ra máu tươi, thân thể không tự chủ được lui về phía sau. Tất cả đều lộ ra thần sắc thê thảm, đầy hoảng sợ cùng mê man.

Bọn họ thật sự không có cách nào lý giải được, rõ ràng là địa điểm thí luyện, nhưng vì sao sau khi tìm được lối ra, bước vào, lại có thể tiến vào một khuê phòng như thế. Nơi đây thâm trầm quỷ dị. Lúc này, bọn họ đều lộ ra thần sắc sợ hãi, thể xác và tinh thần đều lạnh lẽo.

Khí tức của Bạch Tiểu Thuần dao động.

Mọi chuyện biến hóa quá nhanh, khiến cho hắn căn bản không kịp suy nghĩ tìm hiểu quá nhiều. Chỉ có điều lúc này hắn có thể cảm nhận được, ở trong cơ thể Hầu Tiểu Muội, tồn tại hai tia hồn. Một tia chính là tiểu cô nương kia. Còn có một tia, bị áp chế nhưng không có bị xóa đi. Đó chính là Hầu Tiểu Muội!

- Tiểu muội...

Trong lòng Bạch Tiểu Thuần vô cùng nóng nảy, nhưng lại không có cách nào. Giờ khắc này, ở trong trùng kích này, thân thể hắn bị đẩy mạnh, lui về phía sau, trực tiếp lại va chạm vào trên vách tường phía sau. Cùng lúc đó, những tiếng két két vang lên. Những bức tường xung quanh lại xuất hiện từng vết nứt cực lớn, những vết nứt không ngừng lan tràn. Bạch Tiểu Thuần bị trùng kích cuốn lên, đập vào bức tường, khiến cho bức tường phía sau lưng hắn nhất thời trực tiếp sụp xuống nổ vang!

Ở trong nháy mắt phát ra tiếng nổ, lộ ra cảnh tượng phía sau vách tường. Đó là một… cầu thang mục nát, dường như có thể đi thông lên tầng trên!

Gần như khi cầu thang này vừa hiện ra, trong chớp mắt, từ trên mặt sàn khuê phòng thình lình nhóm người thứ ba chạy ra. Trong nhóm người này có Đỗ Lăng Phỉ. Còn có người thanh niên ở bên cạnh Đỗ Lăng Phỉ nữa.

Nhưng ở trong nháy mắt khi hắn vừa xuất hiện, tốc độ kia lập tức bạo phát. Trong tiếng nổ lớn, một khí thế khiến cho toàn bộ chiến thuyền này giống như đều chấn động, lại từ trên người của người thanh niên này xông thẳng lên trời.

Hơn nữa, khi khí thế kia bạo phát, thân thể hắn lại còn bị xé rách, giống như mặc một tầng da người vậy. Lúc này theo thân thể bị xé rách, lộ ra một bóng người. Đó là một gương mặt không giận tự uy, trong mắt giống như ẩn chứa tinh không thâm thúy. Trên người hắn còn tản ra khí tức giống như Thiên Địa Chí Tôn vậy. Đó chính là...

- Thiên Tôn!

Trong đầu Bạch Tiểu Thuần chợt nổ vang ầm một tiếng. Bên trong lòng hắn thấp thỏm kêu khổ. Mặc dù trước đó hắn đã có suy đoán. Nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy, hắn không tự chủ được nghĩ đến một cái vỗ vào đầu của mình trước kia.

- Ta... Ta thật sự vỗ vào đầu Thiên Tôn?

Thời khắc này trong lòng Bạch Tiểu Thuần phức tạp đến cực hạn. Một mặt hắn lo lắng cho Hầu Tiểu Muội, một mặt khác vì Thiên Tôn xuất hiện, khiến cho hắn cảm thấy tay của mình hình như cũng đau đớn...

Cái này khiến cho hắn lo lắng rầu rĩ mâu thuẫn, vô cùng bất an.

Cùng lúc đó, trong nháy mắt khi Thiên Tôn bạo phát ra khí thế, toàn thân lại hóa thành một đạo tàn ảnh, lao thẳng đến chỗ nữ tử đang ngồi ở bên bàn trang điểm, trong miệng còn hừ lạnh một tiếng,

- Quỷ Mẫu, cho rằng trốn ở vùng cấm tính mạng, có lão gia hỏa bất tử này che chở ngươi, bản Thiên Tôn sẽ không có biện pháp gì xử lý được ngươi sao?

Vừa nói xong, Thiên Tôn liền ra tay. Thình lình có khí tức của toàn bộ thế giới Thông Thiên bạo phát ra. Ở phía trước hắn mơ hồ xuất hiện hình ảnh thu nhỏ của thế giới Thông Thiên, vù vù lao thẳng đến chỗ Quỷ Mẫu!

Công Tôn Uyển Nhi cũng vậy, thoáng một cái nàng đã cùng Thiên Tôn liên thủ, xông về phía Quỷ Mẫu!

Tất cả những điều này diễn ra quá nhanh. Trong nháy mắt chiếc bàn trang điểm lại nổ mạnh. Bên trong khuê phòng này còn có gió bão quét ngang. Tất cả những tu sĩ vừa hiện ra, tránh không kịp, nhất thời ở dưới trận gió bão này, ngay cả kêu một tiếng thảm thiết cũng không kịp phát, chớp mắt liền trở thành máu thịt, hình thần câu diệt!
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1381: Nguyên nhân (1)
Chỉ là ở chớp mắt khi Thiên Tôn đánh tới, thân thể của Quỷ Mẫu kia trực tiếp mơ hồ. Thời điểm xuất hiện đã ở một bên. Gương mặt không ngũ quan lại đầy vặn vẹo, giống như có thể hấp thu tất cả tia sáng ở bốn phía xung quanh, truyền ra giọng nói âm u lạnh lẽo.

- Thông Thiên đạo nhân, ngươi chẳng qua là một chuẩn Thiên Tôn mà thôi. Lực lượng của Thiên Tôn chân chính, ngươi không thể nào tưởng tượng nổi. Càng không cần phải nói tới hành vi ngươi lại có thể hi sinh tộc nhân tới dò đường, ẩn thân ở trong đó. Bản thân ngươi đã không xứng trở thành Thiên Tôn che chở cho tộc. Ở trên phương diện này, người canh giữ lăng mộ không lựa chọn ngươi, là chính xác.

- Chỉ có điều ta ngược lại thật sự rất cảm ơn ngươi, đưa cánh tay ta bị Cổ Thiên Quân chém xuống hóa thành phân thân... đến trước mặt của ta!

- Ta vì tìm nó, không tiếc bị đuổi vào nơi đây, lại bị người canh giữ lăng mộ dựa vào ý chí thế giới tạo ra hạn chế đối với ta, bị nhốt ở trong vùng cấm sinh mạng này, không có cách nào liên hệ với bên ngoài, không có cách nào rời khỏi đây... Chỉ có điều, cuối cùng cũng kết thúc. Hiện tại, các ngươi đang đợi ta. Ta... Làm sao lại không phải đang chờ các ngươi!

Quỷ Mẫu phát ra tiếng cười chói tai. thoáng một cái, thân thể nàng rốt cuộc vòng qua Thiên Tôn. Mặc dù không nhìn thấy được biểu tình, nhưng ở trên người nàng sáng lên, lộ ra khí tức hưng phấn cùng kích động, lao thẳng đến chỗ Công Tôn Uyển Nhi.

- Ngươi mới là phân thân. Mục tiêu của chúng ta đều là rời khỏi mảnh thế giới này, đều là muốn trở về nhà. Lần này, ta phải cắn nuốt ngươi, trở thành thế hệ Quỷ Mẫu!

Gương mặt Công Tôn Uyển Nhi vặn vẹo, âm thanh cũng bén nhọn, không có né tránh, mà lao thẳng về phía Quỷ Mẫu.

Trong nháy mắt, hai người liền trực tiếp chém giết. Thiên Tôn ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng. Đối với sự châm chọc của Quỷ Mẫu, hắn thờ ơ. Hắn đồng thời cũng ra tay. Nhất thời giữa ba người va chạm, phát ra tiếng nổ lớn rung trời. Chiến thuyền này không ngừng run rẩy. Khuê phòng không ngừng sụp đổ. Tất cả mọi người ở bốn phía xung quanh bước vào, đều ở dưới sóng chấn động này, vừa tiếp xúc, lại lập tức bỏ mạng.

Cuộc tranh đấu chân chính giữa ba người này, đối với người ngoài mà nói, chính là nguy hiểm đáng sợ quá lớn.

Mặc dù Bạch Tiểu Thuần ở đây đã là Thiên Nhân, mặc dù có thân thể cường hãn, hắn cũng điên cuồng phun ra máu tươi, sắc mặt trắng bệch, thần sắc kinh sợ nhanh chóng lui về phía sau, tính theo cầu thang rời khỏi nơi đây.

Đây là đường ra duy nhất hắn có thể nghĩ tới. Đồng thời những tu sĩ còn sót lại ở bốn phía xung quanh đều trong sự run rẩy liều mạng chạy tới, muốn chạy ra khỏi đây.

Trong đó có Vân Lôi Song Tử cùng với lão già tiên phong đạo cốt Thái Đấu Hám Nguyệt Tông kia. Chỉ có điều giờ phút này bọn họ đều là bộ dạng tóc tai bù xù, vô cùng chật vật.

Lại trong lúc bọn họ người trước nối tiếp người sau, muốn nhảy vào cầu thang, cuộc tranh đấu giữa ba người Thiên Tôn, Công Tôn Uyển Nhi cùng với Quỷ Mẫu càng thêm kịch liệt. Thậm chí cũng có nước Thông Thiên Hải tập chung lại một chỗ, hóa thành những bóng nước lớn bằng nắm tay với ánh sáng màu nồng đậm đến cực hạn bạo phát ra ở trên người của Quỷ Mẫu.

Mà một trận chiến này dường như vô cùng quan trọng đối với Công Tôn Uyển Nhi. Nàng rốt cuộc chợt mở miệng. Nhất thời lại từ trong miệng nàng phun ra một thanh... trường kiếm đầy rỉ rét. Thanh kiếm này vừa ra, uy áp kinh thiên, mang theo uy nghiêm vô thượng nào đó, lao thẳng đến Quỷ Mẫu.

Thanh kiếm này, Bạch Tiểu Thuần đã thấy qua ba lần. Trong đó lần thứ hai là thi triển ra khi đánh một trận với người canh giữ lăng mộ. Lần thứ ba lại là hiện tại. Lần đầu tiên... Lại là khi hắn còn không có Trúc Cơ, nhìn thấy... Vẫn Kiếm!

Hình thành vực sâu Vẫn Kiếm... Thanh đại kiếm kia!

- Kiếm của Cổ Thiên Quân lại có thể bị ngươi luyện hóa... Có chút thú vị.

Quỷ Mẫu vẫn cười, hai tay vung mạnh lên. Nhất thời bốn phía xung quanh nàng có quỷ khí khắp bầu trời, hình thành một hố đen thật lớn, lại trực tiếp bao phủ Thiên Tôn cùng Công Tôn Uyển Nhi ở bên trong.

Trong tiếng nổ lớn, Bạch Tiểu Thuần hít thở dồn dập, thần sắc hoảng loạn. Tốc độ cũng đã thi triển ra đến cực hạn. Trong chớp mắt hắn lại là người đầu tiên bước đến cầu thang. Hắn hoàn toàn không có một chút do dự nào, lao thẳng đến phía trên.

Lúc này trong lòng của hắn đã có đầy đủ nhận thức cùng phán đoán đối với chuyện này. Đối thoại giữa ba người Thiên Tôn, phối hợp với những tin tức Bạch Tiểu Thuần nắm giữ, trong đầu hắn đã có một khung sườn cho chuyện này!

- Cái gọi là Thiên Tôn thu đồ đệ, căn bản cũng không phải là thu đệ tử, cũng không phải là để khôi phục lại tu vi Thiên Tôn, càng không phải là có kết hoạch gì nhằm vào bốn mạch. Đây hoàn toàn chính là một... âm mưu đặc biệt muốn cho chiếc thuyền xương này nổi lên!

- Vì chiếc thuyền xương này ở vùng cấm sinh mạng. Cho dù Thiên Tôn cũng không có cách nào trực tiếp đến đây. Cho nên mới có tu sĩ của bốn mạch tiến vào, đi tìm lối ra... Tất cả những điều này đều là bởi vì, Thiên Tôn muốn ở dưới điều kiện không bị chú ý, sử dụng một biện pháp khác, bước lên chiếc thuyền này!

Về phần lai lịch của chiếc thuyền xương này, thời khắc này Bạch Tiểu Thuần cũng đã rõ ràng đại khái. trong đầu hắn sôi trào nổi lên sóng lớn. Trong mắt của hắn mang theo chấn động. Trước đó, thời điểm hắn ở Man Hoang, hắn chỉ biết, bên ngoài mảnh thiên địa này tồn tại một thế giới to lớn hơn!

Chắc là ở nhiều năm trước, ở trong một thế giới lớn đến gần sát biên giới của thế giới Thông Thiên. Quỷ Mẫu ngồi trên chiếc thuyền xương này, cùng một vị cường địch là Cổ Thiên Quân chém giết. Cuối cùng nàng bị kiếm của Cổ Thiên Quân chém xuống một cánh tay!

Thanh kiếm kia cùng cánh tay kia, vì một vài tình huống đặc biệt, rơi xuống bên trong thế giới Thông Thiên. Đây cũng chính là lai lịch trước đây của Vẫn Kiếm...

Sau đó, Quỷ Mẫu mất đi một cánh tay, tu vi rơi xuống, may mắn chạy ra thăng thiên. Nhưng nàng lại không cam lòng để cánh tay của mình biến mất. Vì vậy sau khi trả một cái giá đắt kinh người, nàng chạy vào thế giới Thông Thiên, muốn đi tìm kiếm lại cánh tay của mình.

Nhưng sau khi vừa hạ xuống, nàng đã bị người canh giữ lăng mộ phát hiện. Hắn dựa vào ý chí thiên địa của bản thân, cứng rắn hạn chế Quỷ Mẫu hung hãn vô cùng này ở bên trong vùng cấm sinh mạng, khiến cho nàng không có cách nào liên lực cùng bên ngoài, càng không cách nào đi tìm cánh tay của nàng...
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1382: Nguyên nhân (2)
Cứ như vậy, nàng bị nhốt ở bên trong vùng cấm sinh mạng trong thời gian rất dài... Thậm chí rất có thể, bản thân cũng người canh giữ lăng mộ ở dưới trạng thái đỉnh phong, vì phong ấn Quỷ Mẫu sáng tạo ra vùng cấm sinh mạng.

Mà điều này thanh đại kiếm từ trên trời rơi xuống, mang theo một tia khí tức Thiên Đạo, rơi vào Thông Thiên Đông Mạch bên trong giới tu chân hạ du. Từ đó về sau, nó trở thành địa phương của Trúc Cơ hạ du Tu Chân Giới!

Kiếm này đã từng chém giết vong hồn. Cũng vì điều bất ngờ này, nó sinh ra sát hồn. Ở bên trong rất nhiều sát hồn này, có một tia hồn... Chính là do cánh tay của Quỷ Mẫu biến thành!

Chính là Công Tôn Uyển Nhi đoạt xác của tiểu nữ hài!

Cánh tay Quỷ Mẫu biến thành hồn, quấn lấy thanh kiếm này, dung nhập vào trong đó. Nó vốn mơ hồ, chẳng biết từ lúc nào đã có khả năng thức tỉnh khôi phục ký ức. Nhưng bởi vì đan dược Bạch Tiểu Thuần, tiểu nữ hài sớm thức tỉnh!

Sau khi thức tỉnh, nàng khôi phục ký ức. Mặc dù muốn rời khỏi nơi đây, nhưng theo bản năng lại không muốn đi tới gần bản thể của mình ở chỗ vùng cấm sinh mạng. Vì vậy nàng mới có thể lần đầu tiên hợp tác cùng Thiên Tôn!

Có cuộc đại chiến ở Man Hoang, mục đích gì lại muốn ở dưới tình huống bản thể của nàng bị hạn chế, rời khỏi mảnh thế giới này, trở về quê hương!

Chỉ là kế hoạch tuy tốt, nhưng người canh giữ lăng mộ không tiếc triển khai bí pháp ngũ tạng, từ trên trời hạ xuống, khiến cho kế hoạch của tiểu nữ hài hoàn toàn thất bại, trọng thương chạy trốn.

Mà khi ban đầu, sở dĩ người canh giữ lăng mộ bỏ qua cho tiểu nữ hài, rất hiển nhiên... Đây là giao hẹn giữa người canh giữ lăng mộ cùng Quỷ Mẫu. Bởi vì bọn họ đã xác định... tiểu nữ hài không có đường nào có thể đi, tất nhiên sẽ lựa chọn con đường thứ hai!

Con đường thứ hai này là cùng Thiên Tôn tiến hành hợp tác lần thứ hai. Nàng tìm được phương pháp cùng tọa độ của vùng cấm sinh mạng, tiến vào chiếc thuyền xương, từ đó mở ra cửa lớn, khiến cho người tiến vào bên trong.

Từ bên trong, tìm kiếm lối đi thông tới tầng thứ ba!

Mục đích chính là muốn đảo khách thành chủ, cắn nuốt Quỷ Mẫu, hóa thành ý thức chủ, trở thành mới Quỷ Mẫu. Hiển nhiên biện pháp báo đáp Thiên Tôn, chỉ có một...


Đó chính là sau khi nàng hoàn toàn hoàn chỉnh, tu vi cũng theo đó khôi phục lại đỉnh phong, sẽ mang Thiên Tôn, ngồi trên chiếc thuyền này... Rời khỏi mảnh thế giới này!

Mà hiển nhiên, Thiên Tôn đối với Công Tôn Uyển Nhi cũng có sự cảnh giác, có có dự định khác. Cho nên, mới có địa điểm thí luyện lần này. Hắn cùng lúc cần rất nhiều tu sĩ đi tìm lối ra. Mặt khác cũng cần tu sĩ của bốn mạch đi một chuyến, hắn ẩn thân ở trong mọi người, mới có thể là an toàn nhất!

Đồng thời, sở dĩ Hầu Tiểu Muội bị Thông Thiên Đảo lựa chọn, cũng là bởi vì thể chất của nàng thích hợp với Công Tôn Uyển Nhi, có thể che giấu tất cả khí tức của nàng, không bị Quỷ Mẫu phát hiện.

Mặc dù tất cả những điều này đều do Bạch Tiểu Thuần tổng hợp đối thoại trước đó nghe được, còn có những gì bản thân trải qua và tưởng tượng ở Man Hoang, ở trong đầu phác họa ra hoàn chỉnh nhân quả của chuyện này.

Nhưng hắn có cảm giác, cho dù tất cả những gì mình phân tích không phải chính xác, nhưng chí ít cũng đúng bảy tám phần...

Cái này khiến cho trong lòng hắn chấn động. Đồng thời, hắn không khỏi nghĩ đến người canh giữ lăng mộ... Thật ra, hắn không có cách nào không liên hệ chuyện này cùng người canh giữ lăng mộ. Thậm chí cẩn thận nhớ lại, sợ là trước đây trong cuộc chiến tuyệt thế ở Man Hoang, người canh giữ lăng mộ đã tính đến một điểm này, tính đến mỗi một bước trong đó!

- Đây là kế hoạch bổ sung của hắn!

Tâm thần Bạch Tiểu Thuần thoáng động. Hắn biết trong cuộc chiến tuyệt thế Man Hoang trước đây, người canh giữ lăng mộ dự định giết chết Thiên Tôn, đáng tiếc cuối cùng không thành công. Nhưng lúc này, Bạch Tiểu Thuần có dự cảm mãnh liệt, thủ đoạn sát cơ của người canh giữ lăng mộ, hiện tại cho thấy... Là lần thứ hai!

Nếu như cuộc chiến tuyệt thế thành công thì cũng thôi. Một khi thất bại, như vậy chiếc thuyền xương này chính là chuyên môn chuẩn bị cho Thiên Tôn!

- Cho nên hắn cho ta cái ngọc bội này, mục đích của hắn, ngoại trừ khiến cho ta an toàn thông qua vùng cấm sinh mạng ra, còn có một mục đích khác... Chính là khiến cho ta ở trong kế hoạch hãm hại Thiên Tôn, sẽ không vì vậy mà mất mạng!

Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng kinh hãi. Hắn thật sự không có cách nào tưởng tượng được, rốt cuộc là một cái đầu thế nào, mới có thể năm lần bảy lượt mượn tất cả tất cả thủ đoạn có thể mượn được, thi triển ra loại tính toán kinh thiên này!

- Thiên Tôn lần này... Sợ là sẽ lại thất bại!

Sau khi Bạch Tiểu Thuần suy đoán được tất cả, hắn không khỏi hít vào một hơi lạnh. Trong lòng hắn cũng rất bất an. Hắn không để ý tới Thiên Tôn. Đỗ Lăng Phỉ có phụ thân nàng ở bên cạnh, cũng sẽ không có chuyện gì đáng ngại. Giờ phút này trong lòng hắn duy nhất chỉ có để ý có một chuyện, chính là an toàn của Hầu Tiểu Muội.

- Trên Thông Thiên Đảo, thời điểm lần đầu tiên ta nhìn thấy được Hầu Tiểu Muội, khi đó nàng chắc hẳn còn không có bị tiểu nữ hài chiếm thân thể. Là ngày hôm sau... Loại cảm giác âm u lạnh lẽo trước đó của mình, cũng không phải là ảo giác!

- Mà vừa rồi, trong cơ thể Hầu Tiểu Muội còn có sóng hồn dao động. Nàng không bị cắn nuốt... Nếu muốn cứu nàng, biện pháp duy nhất chính là trực tiếp đánh tiểu nữ hài từ trong cơ thể của nàng ra!

Trong miệng Bạch Tiểu Thuần thầm kêu khổ. Biện pháp này hắn biết. Nhưng ở trong trận quyết chiến này, tu vi của hắn căn bản không có cách nào đưa đến tác dụng.

Trong thời điểm hắn đang lo lắng, trùng kích cùng sóng dao động ở tầng thứ ba của thuyền xương này ẩn chứa sự hủy diệt vô cùng, nổ lớn chấn động, trực tiếp cuốn hắn vào cửa thang lầu. Hắn thấy trước mắt chợt hoa lên. Hắn đã rời khỏi tầng thứ ba. Khi tầm mắt rõ ràng, hắn lập tức lại nhìn bốn phía xung quanh. Nơi đây chính là tầng thứ hai của thuyền xương!

Bạch Tiểu Thuần không cam lòng, muốn quay đầu lại. Nhưng trùng kích ở tầng thứ ba khuếch tán, khiến cho hắn không có cách nào tiến vào. Hắn chỉ có thể ép sự lo lắng trong lòng xuống, nghĩ biện pháp khác. Mà giờ khắc này Vân Lôi Song Tử, còn có vị Linh Tiên thượng nhân, vốn tiên phong đạo cốt của Thái Đấu Hám Nguyệt Tông kia cũng theo sát phía sau, bị cuốn ra. Về phần tu sĩ Nguyên Anh... ở dưới trùng kích một trận chiến này của Thiên Tôn, Quỷ Mẫu, tất cả những người vừa rồi bước vào trong nhóm thứ ba đã thân hình vỡ nát diệt vong, hồn phi phách tán.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1383: Vùng cấm sinh mạng (1)
Mà đám người Đỗ Lăng Phỉ đã được Thiên Tôn ra tay, thu bọn họ vào bên trong túi trữ vật, hiện tại rất an toàn.

Bên trong tầng thứ hai, bố cục giống như trước đây Bạch Tiểu Thuần đã đến. Xích đu vẫn ở chỗ cũ lay động. Trước mặt là hai nửa hài cốt dung hợp, cũng vẫn duy trì phong thái dung hợp quỷ dị. Tất cả mọi thứ ở bốn phía xung quanh đều tràn ngập hàn khí uy nghiêm đáng sợ.

Nhưng lúc này đây, Bạch Tiểu Thuần không giống với trước đây. Hắn không còn là Nguyên Anh, mà đã bước chân vào Thiên Nhân. Lúc này mới vừa xuất hiện, hơi thở của hắn dồn dập. Trong thần thức mạnh tản ra, hình thành uy áp, trực tiếp bao phủ xích đu này.

Xích đu này chợt dừng lại. Trong nháy mắt khi nó dừng lại, Bạch Tiểu Thuần đã tới gần. Trước đó khi lần đầu tiên hắn tới đây, hắn có hứng thú cực lớn đối với hai bộ hài cốt này. Thật ra, trên khí tức Bất Tử Quyển cùng Trường Sinh Quyển có hấp dẫn giống như trí mạng đối với hắn.

Chỉ là khi đó tu vi của hắn còn chưa phải là Thiên Nhân. Hắn kinh hãi, lại cảm nhận được nguy cơ sinh tử mãnh liệt. Cho nên hắn chỉ có thể buông tha ý nghĩ lấy đi, lấy chạy thoát thân làm chủ.

Nhưng bây giờ tất cả đã khác, Bạch Tiểu Thuần hiểu đặc biệt rõ ràng, mình có thể vĩnh viễn không có cơ hội lần thứ ba đi tới nơi này. Một khi bỏ qua, sẽ trở thành tiếc nuối.

Cho nên hắn hoàn toàn không có một chút do dự nào, trong phút chốc lại vọt tới. Gần như đồng thời khi hắn tiến lên, nơi thang lầu, Vân Lôi Song Tử cùng với lão già Thái Đấu Hám Nguyệt Tông đều lần lượt bay ra. Bọn họ không giống với Bạch Tiểu Thuần. Sau khi bước vào nơi đây, rõ ràng bọn họ bị tầng thứ hai này làm cho chấn động.

Chờ sau khi bọn họ chú ý tới hành động của Bạch Tiểu Thuần, Bạch Tiểu Thuần đã nắm lấy hai cỗ hài cốt, đang muốn lấy đi. Nhưng sắc mặt của hắn lại biến đổi mạnh.

Gần như trong chớp mắt khi hắn nắm lấy hai cỗ hài cốt này, hắn rốt cuộc cảm nhận được Bất Tử Huyết trong cơ thể mình, lại có thể tự mình sôi trào, còn Bất Tử Quyển bên trong hài cốt màu vàng, hiện ra khí huyết dồi dào, theo bàn tay Bạch Tiểu Thuần, trực tiếp chui vào trong cơ thể hắn. Chỉ trong thời gian một lần hít thở, khiến Bất Tử Huyết của hắn, ở trên cơ sở vốn có trực tiếp xuất hiện thêm một giọt!

Đối với Bạch Tiểu Thuần mà nói, cảnh tượng như vậy lại trực tiếp chấn động tâm thần hắn. Chỉ là lúc này thật sự không phải là thời khắc hắn đi hấp thu tu luyện. Bạch Tiểu Thuần hít sâu một hơi, ép xuống chấn động trong lòng, chợt một tay lấy hai cỗ hài cốt này, thu vào bên trong túi trữ vật.

- Bạch Tiểu Thuần, ngươi cầm là cái gì vậy?

Lão già Thái Đấu Hám Nguyệt Tông lập tức mở miệng, ánh mắt lấp lánh. Cho dù ở nguy cơ trước mắt này, hắn dường như cũng có lòng tham lam.

Nếu như đổi lại trước đây, khi không biết bối cảnh của Bạch Tiểu Thuần, Vân Lôi Song Tử nhất định cũng như vậy. Nhưng lúc này, Thiên Tôn lại ở phía dưới. Cho dù bọn họ là lá gan lớn hơn nữa, cũng không dám làm vậy.

Bạch Tiểu Thuần căn bản không có để ý tới lão già Thái Đấu Hám Nguyệt Tông. Sau khi thu hài cốt xong, hắn lập tức lao thẳng đến thang lầu, muốn đi xuống tầng thứ nhất. Trước đây thang lầu này tuy rằng có phần quỷ dị, khiến cho Bạch Tiểu Thuần không có cách nào trở lại. Nhưng lúc này hắn có tu vi Thiên Nhân, liếc mắt liền nhìn ra manh mối.

Chỉ là trong chớp mắt khi Bạch Tiểu Thuần muốn đi qua, lão già Thái Đấu Hám Nguyệt Tông này chợt ngăn cản.

- Bạch Tiểu Thuần, chúng ta đều là Thiên Nhân. Đến cùng một lúc, vậy bảo vật nơi đây, người nào gặp, người đấy đều có phần. Ngươi muốn nuốt một mình sao?

- Cút ngay!

Trong lòng Bạch Tiểu Thuần vốn đang lo lắng phiền muộn vì Hầu Tiểu Muội. Sau khi biết được bí ẩn mà những người khác không biết, tâm thần hắn bất ổn. Hiện tại lão già này lại đến dây dưa. Hắn nhất thời lại bạo phát.

Lời nói vừa ra, Bạch Tiểu Thuần trực tiếp lại triển khai Hám Sơn Chàng. Trong tiếng nổ lớn, hắn chợt đánh về phía lão già, khí thế càng quật khởi, hình thành uy áp, khiến cho thần sắc lão già kia cũng biến hóa. Sau khi do dự hắn lập tức tránh ra.

Ở trong chớp mắt khi hắn tránh né, Bạch Tiểu Thuần đã xông ngang qua, trực tiếp bước vào đến cửa thang lầu. Hắn không chút do dự, một bước đi ra, theo thang lầu lao thẳng đến phía trên.

Vân Lôi Song Tử cũng theo sát phía sau. Sắc mặt lão già kia không ngừng thay đổi. Trong tiếng hừ lạnh, hắn cũng bay ra.

Gần như trong chớp mắt khi đám người Bạch Tiểu Thuần theo thang lầu, muốn bước vào tầng thứ nhất, đột nhiên mặt sàn của tầng thứ hai này trực tiếp nổ mạnh, vỡ ra. Vô số gỗ vụn bắn nhanh về bốn phía xung quanh. Đồng thời, Thiên Tôn, Công Tôn Uyển Nhi cùng với Quỷ Mẫu rốt cuộc từ tầng thứ ba xông đến tầng thứ hai.

Bọn họ vừa bắt đầu, thần thông giữa các bên đã hình thành trùng kích, lại hóa thành gió bão, quét ngang tầng thứ hai này. Vô số kiến trúc trực tiếp bị phá hủy trong nháy mắt. Bạch Tiểu Thuần cũng một bước bước ra khỏi thang lầu. Thời điểm hắn xuất hiện đã trực tiếp đến tầng thứ nhất.

Tầng thứ nhất này giống hệt với trước đây, không có chút biến hóa nào. Trên vách tường bốn phía xung quanh, bức tranh vẽ rất sống động. Chỉ là trước đây Bạch Tiểu Thuần đã xem qua, lúc này thậm chí không liếc mắt nhìn, đã lao thẳng đến thang lầu, tính bước lên boong tàu.

Nhưng sau khi Vân Lôi Song Tử cùng lão già kia bước vào nơi đây, lập tức đã bị bức tranh vẽ ở trên tường bốn phía xung quanh hấp dẫn. Thân thể ba người rõ ràng chấn động mãnh liệt, nhìn hình ảnh, ánh mắt lộ ra mê man.

Không để ý đến ba người, thần sắc Bạch Tiểu Thuần đầy lo lắng. Thoáng một cái, hắn theo thang lầu bay nhanh. Trong chớp mắt, hắn liền trực tiếp chạy ra khỏi các tầng của chiếc thuyền xương này. Lúc xuất hiện... không ngờ hắn đứng ở trên boong thuyền!

Bầu trời xa xa u ám. Xung quanh biển xương tràn ngập. Cột cờ trên boong thuyền, ba mặt quỷ dữ tợn khóc cười, không gió tự động... Trong mắt nhìn tất cả, áp lực đến từ bốn phía xung quanh, còn có khí tức đặc biệt bên trong vùng cấm sinh mạng này,

khiến cho một tia nghi ngờ cuối cùng trong cơ thể Bạch Tiểu Thuần trong nháy mắt cũng tiêu tan.

- Thật sự... Quay về đến nơi này...

Trong tiếng thì thào của Bạch Tiểu Thuần, sàn tàu dưới người hắn đột nhiên nổ mạnh. Vân Lôi Song Tử cùng lão già Thái Đấu Hám Nguyệt Tông phun ra máu tươi, sắc mặt tái nhợt nhanh chóng lao ra. Sau lưng bọn họ không ngờ có ba bóng người, trực tiếp từ bên trong chiếc thuyền này, phóng lên cao!
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1384: Vùng cấm sinh mạng (2)
- Quỷ Mẫu, ngày hôm nay ngươi chạy trời không khỏi nắng. Ta phải nuốt ngươi!

Công Tôn Uyển Nhi phát ra âm thanh thê lương, nhằm về phía Quỷ Mẫu. Thiên Tôn mặt không đổi sắc, nhưng tốc độ lại cực nhanh. Trong chớp mắt hắn tới gần, ép Quỷ Mẫu tiếp tục tháo chạy!

Cũng chính là lúc này, theo sàn tàu cùng sàn tầng thứ ba bị đánh thông, rất nhanh, các tu sĩ may mắn còn tồn tại bên trong địa điểm thí luyện lục tục nhanh chóng bay ra. Mỗi người trực tiếp lại xuất hiện ở trên sàn thuyền. Khi thấy rõ bốn phía xung quanh cùng với cuộc chiến đấu trên bầu trời, tất cả mọi người sống sót, thân thể run rẩy, không cách nào khống chế được hơi thở, trong lòng càng hoảng sợ đến cực hạn.

- Trời ạ... Đó là Thiên Tôn!

- Ở đây... Ở đây là nơi nào!"

- Lối ra lại là một chiếc thuyền thuyền. Sao có thể như vậy được! Chúng ta ở nơi nào? Còn ở trên đại lục Thông Thiên sao...

Bên trong đoàn người, Bạch Lân cùng Triệu Thiên Kiêu trọng thương, được Trương Đại Bàn đỡ. Lúc này trong lòng ba người đều điên cuồng run rẩy, ngơ ngác nhìn bốn phía xung quanh.

Chỉ có Tống Khuyết... ở trong đám người, lúc này thân thể run rẩy, hơi thở mãnh liệt, trong mắt lộ vẻ không có cách nào tin tưởng. Hắn chợt nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, giống như muốn xác nhận một chút.

- Ở đây, là vùng cấm sinh mạng.

Tâm tình Bạch Tiểu Thuần sa sút, giọng điệu cũng trầm thấp, chậm rãi vang vọng.

- Vùng cấm sinh mạng!

- Vờn quanh giữa khu vực Thông Thiên cùng Man Hoang... Vùng cấm sinh mạng!

- Trời ạ, chúng ta lại có thể xuất hiện ở đây!

Theo lời Bạch Tiểu Thuần nói vang vọng, tất cả tu sĩ ở bốn phía xung quanh nghe được, thần sắc đều điên cuồng biến đổi. Mỗi người hít sâu một hơi, thần sắc còn có sự hoảng sợ cùng chấn động kinh ngạc. Mặc dù bọn họ đều là tu sĩ Nguyên Anh, nhưng hôm nay, đầu tiên là trải qua địa điểm thí luyện nguy hiểm đáng sợ, sau đó lại chính mắt nhìn thấy cuộc chiến của Thiên Tôn. Lúc này, sau khi nghe được lời Bạch Tiểu Thuần nói, tâm thần bọn họ nhất thời cũng có chút suy sụp.

Thậ ra, lần này xuất hành, mức độ nguy hiểm của nó đã vượt ra khỏi sự tưởng tượng của đám người bọn họ. Đồng thời sự quỷ dị khúc chiết trong đó cũng vậy.

Trước lúc này, không ai có thể biết được, cái gọi là địa điểm thí luyện lại là một chiếc thuyền xương. Cũng không có ai có thể đoán được, cái gọi là Thiên Tôn thu đồ đệ, căn bản là một âm mưu!

Có lẽ sử dụng âm mưu để hình dung có chút khoa trương. Có thể sau chuyện này, Thiên Tôn sẽ tùy ý tìm một người thu làm đệ tử. Nhưng đối với những người khác mà nói, từ đầu đến cuối chính là bị lợi dụng. Điều này khiến cho trái tim bọn họ băng giá. Chỉ là bọn họ cũng hoàn toàn không dám biểu lộ ra.

Lúc này nghe đến đây lại có thể chính là vùng cấm sinh mạng trong truyền thuyết, nơi có đến mà không có về, mọi người làm sao có thể không suy sụp được. Cũng chính là trong lúc phần lớn tu sĩ trên chiếc thuyền này đang tuyệt vọng, trên bầu trời, hai người Thiên Tôn cùng với Công Tôn Uyển Nhi bọn họ cùng Quỷ Mẫu đánh một trận, cũng đã đến trình độ kinh thiên động địa.

Những tiếng sấm không ngừng vang vọng ở bốn phía xung quanh, khiến cho biển xương của vùng cấm sinh mạng đều dâng lên sóng lớn. Vô số xương trực tiếp nát bấy. Trời cao dường như cũng bị xé rách. Đó là do đạo pháp của Thiên Tôn, đưa tới lực Thông Thiên Hải hình thành đè ép kinh người.

Mà Công Tôn Uyển Nhi cũng đã liều mạng. So với thời điểm trận đánh với người canh giữ lăng mộ lúc trước, còn muốn dữ tợn cuồng bạo hơn. Nàng không ngừng muốn đi cắn nuốt Quỷ Mẫu.

Bạch Tiểu Thuần rất khẩn trương, ngẩng đầu nhìn một trận chiến trên bầu trời này. Hắn không quan tâm tới Thiên Tôn cùng Quỷ Mẫu. Hắn chỉ để ý Hầu Tiểu Muội. Chỉ là hiện tại cho dù hắn là Thiên Nhân, cũng không có tư cách đi tham dự vào mức độ đấu pháp này.

Ở thời điểm Bạch Tiểu Thuần nhìn lại, bỗng nhiên, trong mắt Thiên Tôn lộ ra tinh quang, gầm khẽ một tiếng.

- Không nên quên ước hẹn của chúng ta. Lần này, ta toàn lực trợ giúp ngươi hoàn thành dung hợp!

Lời hắn nói giống như thiên lôi cuồn cuộn, vang vọng tám phương. Cuối cùng hắn hít một hơi thật sâu, hai tay bấm quyết. Nhất thời ảo ảnh thế giới Thông Thiên thu nhỏ ở xung quanh hắn biến đổi. Thông Thiên Hải vờn quanh bốn phía, giống như muốn hình thành phong ấn, trong phút chốc lại lao thẳng đến trấn áp Quỷ Mẫu.

Vào giờ phút này, khí thế ngập trời. Từ khi ra tay tới nay, đây là một lần thể hiện mạnh nhất của Thiên Tôn. Thật ra, trong trận chiến giữa hắn cùng với người canh giữ lăng mộ, hắn bị thương thế không nhẹ. Tuy bị hắn đè ép xuống, nhưng ở trên phương diện chiến lực ít nhiều cũng bị ảnh hưởng.

Mà lúc này, hiển nhiên hắn đã không tiếc giá lớn, ra tay toàn lực.

Nhất thời thiên địa đột nhiên biến hóa kịch liệt, phong vân cuốn lên, quỷ dị. Dường như vùng cấm sinh mạng này cũng run rẩy chấn động. Uy áp đến từ hình ảnh thu nhỏ của thế giới Thông Thiên, còn có nước Thông Thiên Hải ngưng tụ ra, khiến cho thân thể Quỷ Mẫu thoáng dừng lại, giống bị dẫn dắt. Gương mặt không có ngũ quan, lúc này rõ ràng trở nên vặn vẹo.

Đồng thời, Thiên Tôn giơ tay phải lên, chỉ vào Quỷ Mẫu.

- Bên trong thế giới của ta, ngươi nhất định suy yếu!

Những lời này truyền ra, trong nháy mắt, ảnh thu nhỏ của thế giới này lại chợt có ánh sáng lập lòe, bao phủ khắp nơi, khiến cho Quỷ Mẫu đang bị kiềm chế, khí tức giống như bị áp chế, trực tiếp suy yếu hơn phân nửa.

- Quỷ Mẫu, ngươi là của ta!

Công Tôn Uyển Nhi phát ra âm thanh chói tai. Nhân cơ hội này, toàn thân nàng hóa thành một đạo tàn ảnh, xuyên qua hư vô, chớp mắt lại xuất hiện ở trước mặt Quỷ Mẫu. Nàng chợt mở miệng. Nhất thời từ bên trong thất khiếu của nàng chui ra rất nhiều khí đen, hình thành gương mặt tiểu nữ hài, trong mắt mang theo sự tham lam cùng kích động, hung hăng lao về phía Quỷ Mẫu cắn nuốt.

- Thông Thiên đạo nhân, câu nói kia của ngươi là nói với ta, hay là nói với nàng?

Ở trước mắt nguy cơ này, âm thanh yếu ớt của Quỷ Mẫu bỗng nhiên truyền ra, mang theo biến hoá kỳ lạ. Trong lúc thân thể nhanh chóng lui về phía sau, hai tay bấm quyết. Nhất thời từ trên người nàng lại bạo phát ra sương mù màu đen vô cùng vô tận. Những sương mù này hóa thành những Lệ Quỷ. Lúc này trong tiếng rít gào, chúng không ngừng trùng kích về bốn phía xung quanh, nỗ lực phá vỡ ảnh thu nhỏ của thế giới Thiên Tôn bao phủ xung quanh.

Giọng nàng vừa vang vọng, trong chớp mắt, ánh mắt Công Tôn Uyển Nhi lóe lên. Thiên Tôn cũng nhíu mày, hừ lạnh một tiếng.

- Chỉ là chút tài vặt.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1385: Kiêu ngạo giống như hắn
Nói xong, Thiên Tôn bước lên trước, tay phải nhấc lên. Nhất thời trời cao cuồn cuộn, gió nổi mây phun. Thình lình trên bầu trời xuất hiện một bàn tay khổng lồ. Bàn tay này mang theo lực vô thượng, từ trên trời hạ xuống, lao thẳng đến chỗ Quỷ Mẫu.

Bốn phía xung quanh có ảnh thế giới thu nhỏ áp chế. Trên trời cao có bàn tay diệt sạch của Thiên Tôn đến, khí tức của bản thân Quỷ Mẫu lại bị suy yếu. Trong lúc nguy cấp, thân thể nàng chợt dừng lại, có âm thanh thê thảm từ trong cơ thể nàng bỗng nhiên bạo phát.

- Thiên Quỷ Đồ Thế!

Nàng vừa nói ra lời, ầm một tiếng, thân thể nàng lại trở nên tán loạn, hóa thành một đám sương mù màu đen. Sau đó sương mù này lại khuếch tán, hình thành vòng thứ hai, vòng thứ ba. Cho đến cuối cùng sau khi hình thành chín vòng sương mù màu đen, những sương mù này ở trong sự chuyển động, rốt cuộc tất cả Lệ Quỷ từ bên trong chui ra.

Số lượng các Lệ Quỷ kinh người. Mỗi Lệ Quỷ ở trong tiếng rít gào vờn quanh, không ngừng chạy nhanh, tốc độ cực nhanh. Trong chớp mắt chúng bay nhanh ở trong nơi này, khiến cho từng vòng sương mù màu đen càng thêm cuồn cuộn, tự nhiên trở thành gió bão!

Tổng cộng chín tầng gió bão, lúc này chồng lên nhau, tản ra một khí tức khủng khiếp khiến cho tâm thần Bạch Tiểu Thuần chấn động. Khí tức này giống như có thể áp chế pháp tắc thiên địa, không ngừng quật khởi. Trong lúc đó, trong mắt mọi người nhìn thấy được, điểm cuối của cơn gió bão giống như nối liền cùng trời cao, còn không ngừng khuếch tán, dường như muốn khiến ảnh thế giới Thiên Tôn thu nhỏ no quá nổ tung.

Cũng chính là vào lúc này, bàn tay Thiên Tôn cùng với ảnh thế giới thu nhỏ đã hạ xuống, cùng trận gió hung bạo này va chạm vào nhau.

Thế giới hình như đều run rẩy. Thần thông của Quỷ Mẫu hóa thành gió bão. Lúc này nàng lại không có cách nào chống lại một đòn toàn lực này của Thiên Tôn, trực tiếp tan vỡ ra. Sau khi tan vỡ, những khí đen khuếch tán ra khắp nơi, miễn cưỡng hội tụ vào một chỗ, ngưng tụ thành hình dáng Quỷ Mẫu.

Nhưng rõ ràng, thân thể Quỷ Mẫu đã trở nên mơ hồ hơn rất nhiều. Lúc này nàng nhanh chóng lui về phía sau.

- Có thể gia tăng lực ngưng tụ thế giới, Thông Thiên đạo nhân, ta đã xem thường ngươi!

Âm thanh thê lương của Quỷ Mẫu vang lên. Lúc này nàng đang muốn lui về phía sau. Nhưng tốc độ của Công Tôn Uyển Nhi quá nhanh, trong phút chốc lại lao thẳng đến chỗ Quỷ Mẫu. Chớp mắt một cái, nàng đã tới gần. Sương mù của nàng hóa thành cái đầu mở miệng lớn, lúc này chợt cắn nuốt qua.

Trong nháy mắt, sau khi Quỷ Mẫu bị Thiên Tôn ra tay làm suy yếu, lại cùng Công Tôn Uyển Nhi ở đây trực tiếp quấn quít lấy nhau. Cảnh tượng như vậy, khiến cho tất cả đám người Bạch Tiểu Thuần đều hít thở ngưng không thông, ánh mắt lộ ra sự hoảng sợ.

Bạch Tiểu Thuần còn đỡ hơn một chút. Nhưng đối với những người khác mà nói, đây là lần đầu bọn họ nhìn thấy được Thiên Tôn ra tay. Loại lực lượng ảnh thế giới thu nhỏ này khiến cho bọn họ dâng lên cảm giác mãnh liệt: suốt đời cũng không có cách nào địch nổi.

Mà rõ ràng, ở dưới áp chế Thiên Tôn, Công Tôn Uyển Nhi chiếm ưu thế cực lớn, lại đang cùng Quỷ Mẫu dây dưa, không ngừng cắn nuốt, khí tức càng lúc càng mạnh!

Ban đầu, nàng vốn không phải là đối thủ của Quỷ Mẫu. Nếu như nói hồn phần thành mười phần, như vậy Công Tôn Uyển Nhi chỉ chiếm có hai phần. Có tám phần mười đều đang ở chỗ của Quỷ Mẫu.

Nhưng mà bây giờ... theo sự cắn nuốt, hồn Công Tôn Uyển Nhi đã từ hai phần trước đó, đạt tới ba phần, bốn phần... Mắt thấy sẽ đạt được năm phần!

Mà Quỷ Mẫu bên kia, lúc này dường như vô cùng nóng nảy. Nhưng ở dưới áp chế của ảnh thế giới thu nhỏ này, hình như tất cả cố gắng của nàng chỉ là vô nghĩa. Mặc cho nàng giãy giụa như thế nào, cũng khó thoát được kiếp nạn này.

Thiên Tôn đứng ở giữa không trung, lạnh lùng nhìn cảnh tượng như vậy, không có đi tới giúp đỡ. Hắn chỉ toàn lực điều khiển ảnh thế giới thu nhỏ trấn áp. Hắn không trấn áp được người canh giữ lăng mộ, vì người canh giữ lăng mộ cùng hắn đều là người của thế giới này. Nhưng đối với người từ bên ngoài đến, dựa vào lực thế giới của hắn áp chế, có thể khiến cho hắn chiếm ưu thế cực lớn.

Thần sắc Bạch Tiểu Thuần biến đổi. Hơi thở cũng lộ ra sự khẩn trương cùng nôn nóng. Hắn không biết đối với một trận chiến này, trong lòng mình nên thiên về phía người nào. Hắn chỉ lo lắng cho sự an toàn của Hầu Tiểu Muội.

Rất nhanh, hồn của Công Tôn Uyển Nhi đã đột phá năm phần, trở thành sáu phần. Thậm chí không ngừng mở rộng về phía bảy phần, hoàn toàn chiếm ưu thế. Nhưng ngay trong một chớp mắt này, khóe miệng Thiên Tôn thoáng lộ ra một vẻ tươi cười.

- Xem ra, Quỷ Mẫu thật sự suy yếu. Nếu như thật sự có cạm bẫy, có thể đánh cược như vậy, ta xem như cũng nhận thua.

Trong tiếng nói nhỏ, trong mắt Thiên Tôn lộ ra sự quyết đoán. Lại đợi thêm một hồi, ở trong chớp mắt khi hồn Công Tôn Uyển Nhi chiếm bảy phần, hắn chợt giơ hai tay lên. Trong miệng hắn truyền ra âm thanh giống như thế giới nổ tung!

- Nô ấn, phong!

Hắn vừa nói ra lời, ảnh thế giới thu nhỏ ở bốn phía xung quanh nhất thời vặn vẹo, trong chớp mắt, lại có thể hóa thành một phong ấn cực lớn, chợt phong tỏa về phía Công Tôn Uyển Nhi!

Lực lượng phong ấn ngập trời này mang theo tính cưỡng chế rõ ràng. Thậm chí bên trong còn có lực năm tháng ẩn chứa, hiển nhiên cũng không tạm thời thể hiện ra, mà là ở trước đây rất lâu, đã nổi lên, lúc này mới bạo phát!

Sau một khắc cảm nhận được, tâm thần Bạch Tiểu Thuần lại chấn động mãnh liệt. Mặc dù hắn không nhận ra lai lịch của phong ấn này. Nhưng hắn nhìn ra được, một khi bị phong ấn này hạ xuống, mạnh mẽ giống như Công Tôn Uyển Nhi, cũng nhất định sẽ bị đóng xuống ấn ký, khiến cho từ đó về sau, trở thành nô của Thiên Tôn!

Đây chính là kế hoạch của Thiên Tôn. Kiêu ngạo giống như hắn, đứng đầu thế giới, hắn làm sao có thể cam tâm đi đánh cược một tương lai không xác định, cùng với đánh cược Công Tôn Uyển Nhi sẽ hoàn thành hứa hẹn, dẫn hắn rời khỏi đây. Không bằng... một khắc khi đối phương gần đạt tới thành công, phong ấn đối phương thành nô bộc của mình. Như vậy, mới phù hợp với cách hành sự cùng với nhu cầu cuối cùng của hắn!

Mà bởi vì uy lực phong ấn này quá lớn, cho nên cũng cần thời gian xác thực để chuẩn bị. Trên thực tế... Năm đó khi lần đầu tiên gặp Công Tôn Uyển Nhi, trước khi hai người giao hẹn cuộc chiến tuyệt thế ở Man Hoang, Thiên Tôn lại đã có tâm tư này, bắt đầu chuẩn bị!
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1386: Mỗi người đều lộ ra thần thông (1)
Lúc này vừa ra tay, lực lượng phong ấn ầm ầm bạo phát, khiến cho ảnh thế giới thu nhỏ trở thành một dạng hình tròn cực lớn, bao phủ Công Tôn Uyển Nhi ở bên trong, đang không ngừng co lại.

Có thể tưởng tượng được, một khi hoàn toàn co lại, như vậy Công Tôn Uyển Nhi sẽ trở thành nô bộc của Thiên Tôn!

Chỉ là Công Tôn Uyển Nhi lại có thể hoàn toàn không lộ ra vẻ bất ngờ gì. Ngược lại, trong mắt nàng thoáng hiện u quang.

- Chuẩn bị lâu như vậy, Thông Thiên lão tặc, các ngươi chính là chờ giờ phút ta cắn nuốt chủ thể này.

- Chỉ có điều, lẽ nào ngươi nghĩ rằng ta sẽ không có sự chuẩn bị sao... Ngươi quá buồn cười. Nhớ kỹ... Lần này ngươi thất bại, xuất phat từ chỗ ngươi căn bản cũng không hiểu rõ đối với thế giới của ta, cũng không biết... lực lượng chân chính của chiếc thuyền xương này!

Công Tôn Uyển Nhi phát ra tiếng cười bén nhọn. Trong nháy mắt khi tiếng cười truyền ra, trong mắt nàng có ánh sáng lóe lên. Nhất thời chiếc thuyền xương chỗ đám người Bạch Tiểu Thuần đang đứng lại chấn động.

Ở dưới chấn động này, từng ánh sáng màu đen trong nháy mắt từ mỗi cái xương trên chiếc thuyền xương này lập lòe. Cuối cùng toàn bộ chiếc thuyền xương giống như hình thành một vật sáng màu đen. Ánh sáng giống như ánh sáng mặt trời màu đen vậy đồng thời hội tụ về phía tấm kích bát quái cổ xưa trên chiếc thuyền này.

- Thông Thiên lão tặc, trước đó ta không cần chuẩn bị cái gì. Bởi vì đối đầu với kẻ địch mạnh là người canh giữ lăng mộ, ngươi không dám mạnh mẽ phong ấn đối với ta. Hiện tại... Khi ngươi cho rằng có nắm chắc, ngươi lại không biết, ta chuẩn bị... chính là thuyền xương này. Ta là do tay trái của Quỷ Mẫu năm đó biến ra. Bàn tay trái của Quỷ Mẫu nắm... Chính là phương pháp phong ấn chiếc thuyền này!

- Chúng ta... thật ra cũng là ngươi ra tay về phía ta! Trấn Ma Kính, đi ra cho ta!

Tiếng cười quỷ dị của Công Tôn Uyển Nhi lay động không ngừng. Theo lời nói của nàng, ánh sáng màu đen của chiếc thuyền xương lại một lần nữa bạo phát. Trong tiếng nổ lớn, rốt cuộc tất cả ánh sáng trong khu vực chiếc thuyền này đều hội tụ đến trên chiếc kính bát quái, khiến cho cái gương này lúc này chấn động mãnh liệt, đột nhiên lại bạo phát ra, hóa thành một đạo cường quang, trực tiếp đánh về phía Thiên Tôn!

Sắc mặt Thiên Tôn thâm trầm. Hắn giơ tay phải lên vung lên. Thiên địa bị chấn động. Cường quang này rốt cuộc không tan vỡ. Chỉ là bị Thiên Tôn vung vẩy, nó lui ra. Ở giữa không trung, nó cuối cùng ngưng tụ trở thành một vị thân ảnh khổng lồ!

Thân ảnh ấy mặc áo giáp màu đen, toàn thân tối tăm. Duy nhất chỉ có bên trong hai mắt toát ra hỏa diễm màu xanh lục. Trên người hắn phát ra khí tức, còn tràn ngập sóng dao động không thuộc về thế giới này.

Lúc này thoáng một cái, hắn lao thẳng đến chỗ Thiên Tôn. Từ trong miệng hắn còn truyền ra những tiếng nói nhỏ.

- Lâm binh đấu giả...

Bốn chữ này truyền ra, khí thế bóng người mặc áo giáp màu đen này lại tăng lên, giống như một mảnh nước biển màu đen, trực tiếp đánh về phía phong ấn ảnh thế giới thu nhỏ của Thiên Tôn.

Giống như lúc khai thiên lập địa, tám phương chấn động, hư vô sụp xuống. Tâm thần đám người Bạch Tiểu Thuần đều điên cuồng run rẩy. Lực lượng thế giới phong ấn này, rốt cuộc xuất hiện sự buông lỏng, dường như không có cách nào co lại!

Sắc mặt Thiên Tôn có chút khó coi. Tuy rằng hắn biết mình tính kế đối với Công Tôn Uyển Nhi, đồng thời đối phương nhất định cũng có sự chuẩn bị. Nhưng hắn lại không nghĩ rằng, sự chuẩn bị của nàng lại là chiếc thuyền xương này!

Thật ra, nếu như hắn không có bị thương ở Man Hoang, hắn có rất nhiều biện pháp có thể hóa giải. Chỉ là lúc này tu vi của hắn không ổn, chiến lực bị hao tổn nghiêm trọng. Điều này khiến cho sự nóng nảy tức giận trong lòng hắn cũng theo đó trở nên nồng đậm.

- Chỉ có điều, cho dù như vậy, thì thế nào... sự chuẩn bị của ta cũng không thể chỉ có một!

Ánh mắt Thiên Tôn lóe lên, giơ tay phải lên vung ra. Một ngón tay của hắn... lại rời khỏi bàn tay, chợt bay ra. Sau đó, nó có thể ở giữa không trung, hóa thành một khối núi đá cực lớn!

Toàn thân núi đá này màu tím đen, thoạt nhìn không tầm thường chút nào. Nhưng theo một ngón tay trái của Thiên Tôn, nhất thời núi đá này lại phát ra một khí tức khiến cho tất cả mọi người đều nín thở!

Khí tức này giống như có thể trấn áp tất cả tà ma!

Lúc này, sau khi biến hóa ở giữa không trung, nó lại trực tiếp dung nhập vào bên trong phong ấn của ảnh thế giới thu nhỏ, khiến cho lực lượng phong ấn của ảnh thế giới thu nhỏ này, nhất thời càng cường hãn hơn so với trước đây, bạo phát ra, nổ mạnh, trực tiếp khiến cho được bóng người mặc giáp màu đen kia không có cách nào chống lại, rút lui về phía sau.

- Thiên Ma Thạch! Đáng chết, ngươi làm sao có thể có được cái này. Cho dù là ở bên ngoài, Thiên Ma Thạch cũng rất hiếm thấy!

Thần sắc Công Tôn Uyển Nhi cuối cùng điên cuồng biến đổi. Ở trong trí nhớ của nàng, cho dù là ở bên ngoài, Thiên Ma Thạch cũng không nhiều. Mỗi lần sử dụng đều sẽ tiêu tan, thuộc về loại vật phẩm tiêu hao.


Đối với người cùng tộc, nó không có tác dụng. Nhưng đối với tu sĩ ngoại tộc, nó lại có tác dụng to lớn, có thể trong nháy mắt, trấn áp vô tận!

Mắt thấy nguy cơ, lúc này Công Tôn Uyển Nhi không chú ý tới việc tiếp tục dung hợp nữa. Nàng duy trì ở mức độ hồn chiếm bảy phần, phát ra một tiếng gào thét chói tai. Tay phải nàng bấm quyết một ngón tay. Nhất thời này thiết kiếm của cường giả Cổ Thiên Quân bên ngoài lập tức lại huyễn hóa ra. Sau khi một tay nàng nắm lấy thanh kiếm, liền chém một kiếm về phía phong ấn đang từ bốn phía xung quanh co lại!

Cùng lúc đó, bóng người mặc giáp màu đen kia cũng giống như muốn thiêu đốt. Hỏa diễm màu xanh lục trong mắt hắn điên cuồng chớp động, trong miệng truyền ra tiếng gầm khẽ.

- Giai Trận Liệt Tại Tiền!

Theo tiếng hô vang vọng, khí tức của bóng người mặc giáp màu đen thoáng cái lại trở nên cuồng bạo vô cùng. Thân thể hắn đang nhanh chóng vỡ nát. Nhưng ở trong sự vỡ nát, cơ thể hắn đang phát ra một khí tức khiến cho thế giới này đều phải chấn động!Dường như ở nguy cơ trước mắt này, nó thiêu đốt tất cả mọi thứ của mình, đổi lấy việc phát ra một đòn kinh thiên vào lúc này!

Trong sự mơ hồ, khí tức này dường như xuyên qua bầu trời của thế giới Thông Thiên. Trên bầu trời lại có thể xuất hiện một vòng xoáy cực lớn. Bên ngoài vòng xoáy hình như chính là thiên địa bên ngoài. Mơ hồ, dường như có pháp tắc bên ngoài thế giới Thông Thiên, lấy bóng người mặc giáp màu đen này làm chất dẫn, lấy sự tan vỡ của hắn làm đường, đang cấp tốc hạ xuống!
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1387: Mỗi người đều lộ ra thần thông (2)
Một khi đã tới, cho dù chỉ là trong nháy mắt đến, cũng là quy tắc của hai thế giới va chạm. Uy lực của nó cường đại... dường như không phải là không khả năng phá vỡ phong ấn của ảnh thế giới thu nhỏ!

Từng cảnh tượng như vậy khiến cho đám người Bạch Tiểu Thuần đang đứng trên chiếc thuyền xương đều không kịp nhìn. Thật ra, giữa Thiên Tôn cùng Công Tôn Uyển Nhi từ khi liên thủ đến nội đấu, biến hóa quá nhanh. Mỗi người đều có rất nhiều chuẩn bị ở phía sau.

Hiện tại, dường như tất cả đã sáng tỏ. Quỷ Mẫu suy yếu, dường như đã không còn sức lực xoay chuyển trời đất. Hồn Công Tôn Uyển Nhi thân là tay trái của Quỷ Mẫu biến ảo ra nắm giữ phương pháp phong ấn, có thể điều khiển kính bát quái. Lúc này nàng không tiếc phá vỡ pháp bảo này, cũng muốn đổi lấy lực kinh thiên, phối hợp thiết kiếm trong tay nàng, muốn đi đánh phá phong ấn!

Về phần Thiên Tôn, mặc dù hắn ở Man Hoang bị thương nặng, nhưng hắn chuẩn bị càng đầy đủ hơn. Đầu tiên là phong ấn nô ảnh thế giới thu nhỏ. Sau đó lại là Thiên Ma Thạch. Tất cả những thứ này đều chuyên môn kìm chế Công Tôn Uyển Nhi. Nhất là hắn nắm giữ thời cơ, đúng vào thời khắc mấu chốt Công Tôn Uyển Nhi cắn nuốt dung hợp, không có cách nào di chuyển.

Chợt nhìn thoáng qua, không phân rõ ai có ưu thế hơn. Nhưng ngay khi toàn thân bóng người mặc giáp màu đen hoàn toàn vỡ nát, trong vòng xoáy trên trời cao, quy tắc bên ngoài thế giới muốn hạ xuống, phối hợp với thiết kiếm trong tay Công Tôn Uyển Nhi, muốn đi chém rách phong ấn trong chớp mắt...

Thế cục lại biến đổi!

Thiên Tôn bỗng nhiên nở nụ cười. Trong gương mặt tươi cười kia có một phần ung dung, mang theo sự khinh miệt. Hắn hờ hững mở miệng.

- Rơi vào trong thế giới của ta, một thanh kiếm nhiều năm như vậy, ngươi thật sự cho rằng... nó đã bị ngươi nắm ở trong tay sao? Chẳng qua là ta cho ngươi cảm thấy, ngươi đã nắm giữ nó mà thôi!

Thiên Tôn vừa nói ra lời, trong mắt lại chợt bạo phát ra tinh quang. Tia sáng này lại có thể giống như kiếm quang. Tay trái hắn giơ lên, chợt chỉ một cái về phía thiết kiếm trong tay Công Tôn Uyển Nhi!

Những lời này truyền ra, trong chớp mắt, sắc mặt Công Tôn Uyển Nhi đột nhiên nhanh chóng biến hóa. Nhưng nàng chưa kịp làm ra hành động gì, thiết kiếm trong tay nàng rốt cuộc không bị khống chế, không chỉ tuột tay bay ra. Nó xoay chuyển một cái, kiếm phong không phải lao thẳng đến chỗ Công Tôn Uyển Nhi, mà thoáng một cái, xuyên qua phong ấn, lao thẳng đến vòng xoáy trên trời cao!

Mắt Bạch Tiểu Thuần vẫn trợn trừng. Vì căng thẳng, hơi thở gấp gáp thậm chí rất lâu còn quên cả hít thở. Một trận chiến này thật sự nghịch chuyển quá nhanh. Hình như mỗi người đều có tâm cơ cùng thủ đoạn của riêng mình, khó có thể thấy rõ kết cục. Nhất là giờ phút này, Vẫn Kiếm lại có thể ở rất nhiều năm trước, đã bị Thiên Tôn âm thầm điều khiển, nhưng lại ném ở nơi đó, tùy ý cho Công Tôn Uyển Nhi sau khi tỉnh dậy đi dung hợp...

Tất cả những điều này, khiến cho Bạch Tiểu Thuần không khỏi lạnh tâm. Đối với những tính toán vạch kế hoạch sâu của Thiên Tôn, trong lòng hắn sợ hết hồn hết vía.

- Hắn rốt cuộc... mưu toan bao nhiêu năm? Chẳng lẽ từ rất sớm trước đây, hắn đã biết Công Tôn Uyển Nhi sẽ thức tỉnh?

- Không!

Công Tôn Uyển Nhi lộ vẻ sầu thảm, thét lên. Lần đầu tiên, trong mắt lộ ra sự tuyệt vọng. Tốc độ của thanh thiết kiếm kia cực nhanh, giống như một mũi tên xé trời lao đi, chớp mắt đã đến giới hạn cuối cùng của tinh không, va chạm vào trong vòng xoáy này, trong nháy mắt, ầm ầm tự bạo!

Vụ tự bạo này hình thành lực diệt sạch, trực tiếp lại chìm ngập ở bên trong vòng xoáy này, khiến cho vòng xoáy có thể dẫn dắt quy tắc thế giới bê ngoài, vào giờ phút này bị mạnh mẽ xóa bỏ!

Ở trong vòng xoáy này, bóng người mặc giáp màu đen không cam lòng, thân thể trở nên tán loạn, kịch liệt lắc lư. U quang trong mắt hắn cũng ảm đạm xuống. Hình như có tiếc nuối, toàn thân vỡ nát thoáng cái lại bạo phát. Trong tiếng nổ lớn, hắn trực tiếp lại chia năm xẻ bảy!

Tất cả những điều này nghịch chuyển quá nhanh. Trong chớp mắt, tất cả thủ đoạn của Công Tôn Uyển Nhi bị Thiên Tôn hóa giải. Lúc này phong ấn ảnh thu nhỏ của thế giới này cũng cấp tốc co lại, mạnh mẽ đánh lạc ấn về phía Công Tôn Uyển Nhi ở bên trong!

- Trở thành pháp nô của ta, mượn sự điều khiển của ngươi, ta có thể sử dụng chiếc chiến thuyền này... Bị quy tắc thế giới bên ngoài tiếp dẫn, không cần mở rộng cửa, cũng có thể rời khỏi nơi này! Mà hiện tại, Minh Hoàng mới nhậm chức, lực chưa đủ. Lão quỷ giữ lăng mộ vô cùng suy yếu. Ai... Còn có thể ngăn cản ta!

Lúc này, giọng nói của Thiên Tôn đầy kích động phấn chấn còn có sự cao ngạo, vang vọng khắp nơi. Hắn nhìn phong ấn ảnh thế giới thu nhỏ. Hình như thành công... Gần ngay trước mắt!

Nhưng lại ở trong một tích tắc này...

Trong sự tuyệt vọng Công Tôn Uyển Nhi, trong ý thức của nàng, đột nhiên... truyền đến âm thanh Quỷ Mẫu lay động không ngừng, trong sự yếu ớt lại dường như nắm chắc vậy!

- Tay trái của... Hiện tại, sự lựa chọn của ngươi là trở thành pháp nô của Thông Thiên lão đạo này, hay lựa chọn... Cùng ta dung hợp lại một chỗ. Ta đến đưa ngươi... về nhà!

- Ngươi...

Thình lình ở trong đầu xuất hiện âm thanh, khiến cho Công Tôn Uyển Nhi trong nháy mắt liền hiểu ra tất cả. Biểu tình nàng chậm rãi trở nên cay đắng, trong mắt đã có phần hiểu rõ.

- Ngươi đi đánh cược như vậy... Không giống như tính cách của chúng ta...

Cuối cùng, trong tâm thần Công Tôn Uyển Nhi khổ sở mở miệng.

- Quả thực không phải là tính cách của chúng ta. Chỉ có điều... Ta cược là thắng!

Quỷ Mẫu yếu ớt mở miệng, ở trong một chớp mắt này, trong lòng nàng thật sự kính sợ đối với người canh giữ lăng mộ của mảnh thế giới này. Năm đó hắn đã giao hẹn cùng nàng, lại cho nàng kế sách này....

- Không hổ danh là... ý niệm do vị tồn tại từ viễn cổ kia để lại...

Quỷ Mẫu hít một hơi thật sâu. Trên thực tế từ lúc mới bắt đầu, nàng chính là đang đánh cược!

Sau khi mất đi tay trái, nàng không chỉ tu vi rơi xuống, càng đối với việc điều khiển chiếc thuyền xương cũng rất miễn cưỡng. Quan trọng nhất trong này... Là nàng không có lực lượng phong ấn của tay trái, lại không có cách nào mở ra Trấn Ma Kính, triệu hồi ra thần thông mạnh nhất trong cả đời nàng... Cũng chính là ba lá cờ mặt quỷ kia!

Nàng mặc dù có thể trở thành Quỷ Mẫu, ba lá cờ này là trọng điểm. Ban đầu, thời điểm ở bên ngoài, nàng bỏ ra cái giá cực lớn, không tiếc mời tới cường giả tương trợ, lúc này mới phong ấn ba vị Lệ Quỷ cấp Thiên Tôn khác gần như cùng một thời đại với nàng, thậm chí không thua kém chút nào nàng, ở trong lá cờ trong.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top