Lượt xem của khách bị giới hạn

[Huyền huyễn] [Truyện Hoàn] Nhất niệm vĩnh hằng - Nhĩ Căn

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Huyền huyễn] [Truyện Hoàn] Nhất niệm vĩnh hằng - Nhĩ Căn

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1398: Thủ đồ của Thiên tôn (1)
Loại chuyện vi phạm pháp tắc người mạnh là vua này, ở bắc mạch này, nơi nào cũng có thể thấy được. Mà một khi mình tới sát biên giới Vân Tông, thần thức Thiên Nhân trong nháy mắt lại tập trung tới.

Dường như chỉ cần hắn bước vào một bước, sẽ hạ xuống, giam giữ hắn.

Hắn thậm chí cũng không thể đi tu luyện. Thật ra ở bốn phía xung quanh hắn, bất kỳ thời khắc nào cũng tồn tại sóng dao động theo dõi. Một khi hắn tu luyện hấp thu linh lực thiên địa, sẽ làm trái lại với ước pháp tam chươ ng.

Hạn chế này, từ trước đến nay Bạch Tiểu Thuần chưa từng lĩnh hội qua. Trong lòng hắn ủy khuất đã sắp chịu không nổi. Thậm chí hắn cảm giác, chỉ sợ là mình cả đời này, một địa phương duy nhất, mình luyện đan xuống, sẽ không chỉ không có áy náy, ngược lại còn chờ mong nhiều chuyện ngoài ý hơn sẽ xuất hiện...

- Nhưng hết lần này tới lần khác... Những gia hỏa này cũng hạn chế ta luyện đan!

- Thế này còn có để cho người ta sống nữa hay không vậy!


Mắt Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy tình cảnh như vậy, trong lòng có loại cảm giác giống như mình bị vây ở tuyệt địa. Đối với Cửu Thiên Vân Lôi Tông này, hắn đã giận dữ không có cách nào hình dung.

Nhưng hắn không có cách nào. Sáu vị Thiên Nhân liên thủ, hắn đánh không lại. Đối phương còn có Bán Thần lão tổ. Tất cả những điều này, khiến cho Bạch Tiểu Thuần chỉ có thể đi nhẫn nhịn.

- Ta nhịn!

Bạch Tiểu Thuần hung hăng nắm tóc một cái. Đời này hắn chưa từng khó chịu như vậy. Lúc này hắn thở dài một tiếng, ngồi ở chỗ đó, nhìn bầu trời xa xăm, cả ngày đờ đẫn ra.

Nhật Nguyệt Trường Không Quyết, không có cách nào tu luyện. Bất Tử Huyết... cũng cũng không đủ sức sống để tu luyện.

Mỗi ngày Bạch Tiểu Thuần ngoại trừ đờ ra, chính là đờ ra... Cho đến khi Đỗ Lăng Phỉ đến, nhìn thấy bộ dạng Bạch Tiểu Thuần tóc tai bù xù, cả người đờ đẫn ra, rất không đành lòng.

- Tiểu Thuần, ngươi chờ một chút. Ở chỗ này ngàn vạn không nên gây chuyện. Lần này ta ra ngoài, đi hoàn thành nhiệm vụ phụ tôn ta giao phó. Ta sẽ nghĩ biện pháp mau chóng hoàn thành. Sau đó chúng ta có thể rời khỏi đây.

Đỗ Lăng Phỉ nhẹ giọng mở miệng an ủi.

Bạch Tiểu Thuần vô tình gật đầu, không để ý tới Đỗ Lăng Phỉ, tiếp tục xem bầu trời xa xăm đờ người ra.

Đỗ Lăng Phỉ than nhẹ. Nàng nhìn Bạch Tiểu Thuần một chút, trầm mặc hồi lâu, sau đó mới xoay người rời đi, bay ra khỏi tông môn.

Thời gian trôi qua. Lại mấy ngày qua đi. Bạch Tiểu Thuần ở đây vẫn đờ người ra. Dần dần mấy Thiên Nhân bắc mạch phát hiện Bạch Tiểu Thuần ngoan ngoãn như vậy, đều hừ lạnh. Nhưng sự theo dõi lại không có giảm đi.

Bạch Tiểu Thuần không có cách nào không đờ người ra. Hắn thật sự cảm thấy, mình ở bắc mạch này, nếu như không đờ người ra, thật sự không biết nên làm gì. Hắn thậm chí không ngừng triệu hoán con rùa đen nhỏ. Nhưng con rùa đen nhỏ lại không có tin tức.

Về phần nữ hài nhi trong quan tài, Bạch Tiểu Thuần cũng không dám lấy ra. Thật ra, mỗi ngày hắn ở đây đều bị người ta theo dõi, rất không thuận tiện.

Ngày này, sau khi Bạch Tiểu Thuần đã ngẩn người ra nửa tháng, sắc trời đã đến lúc hoàng hôn. Nhìn chân trời màu đỏ sậm phía xa, Bạch Tiểu Thuần theo thói quen ngồi ngơ ngẩn, nhìn mặt trời lặn xuống, đang chuẩn bị nhìn mặt trăng dâng lên.

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên trong đầu của hắn, trong giây lát lại có một tiếng thở dài nhè nhẹ, yếu ớt vang lên!

Theo tiếng thở dài, bên trong túi trữ vật của hắn lại có sóng dao động tản ra...

- Khí tức của nhà...

Những lời này vừa ra, hơi thở của Bạch Tiểu Thuần chợt ngừng lại. Nhưng hắn lại cứng rắn buộc mình thoạt nhìn vẫn dại ra. Trong đầu hắn lại dâng lên nghìn tầng sóng, trong lòng có chút kích động.

- Là nàng đang nói chuyện sao, Chân Linh!

Bạch Tiểu Thuần hoàn toàn không có một chút do dự, ở trong đầu lập tức lại tản ra ý thức của mình.

Nhưng đợi hồi lâu, cũng không thấy có tiếng đáp lại. Bạch Tiểu Thuần cảm thấy lo lắng, suy nghĩ có nên mạo hiểm lấy ra quan tài xem một chút hay không? Mhưng vào lúc này, trong đầu của hắn lại một lần nữa có tiếng nói yếu ớt truyền đến.

- Là ta... Cám ơn ngươi, khiến cho ta lại cảm nhận được... khí tức của nhà...

Bạch Tiểu Thuần mừng rỡ. Thật ra, trong khoảng thời gian này hắn đã buồn chán đến cực hạn. Lúc này đột nhiên phát hiện nữ hài nhi Chân Linh lại có thể thức tỉnh, trong lòng hắn càng kích động hơn, vội vàng truyền ra ý thức.

- Không có Bách Tức Đan, ngươi cũng có thể thức tỉnh?

- Thức tỉnh không phải là cơ thể của ta, mà là ý thức của ta... Bắc mạch, đã từng là nhà của ta. Khí tức ở đây có trợ giúp rất lớn đối với... tích lũy lâu dài, có thể thay thế dược hiệu của một viên Bách Tức Đan...

- Chỉ có điều, ý thức của ta cũng không có cách nào thức tỉnh quá lâu...

Giọng nói nữ hài nhi gián đoạn, vang vọng ở trong đầu Bạch Tiểu Thuần.

- Khí tức của nhà? Ta từng nghe Linh Khê lão tổ nói qua, Linh Khê Tông đã từng chính là Nguyên Đầu Tông Môn của bắc mạch này... Là Hàn Môn.

Bạch Tiểu Thuần rất sợ đối phương lại ngủ say, vội vàng nói.

- Hàn Môn...

Nữ hài nhi dường như nở nụ cười, chỉ là tiếng cười kia có phần cay đắng, còn có phần hồi ức.

- Đúng vậy, Hàn Môn... đã từng là của ta. Thân là người đệ tử đầu tiên của Thiên Tôn, vì hắn chinh chiến Khôi Hoàng Triều, chém giết mấy vị Thiên Vương. Cho đến đuổi Khôi Hoàng Triều ra khỏi Thông Thiên Hà... Sau đó, ta lại vì hắn trấn thủ bắc mạch của khu vực Thông Thiên, sáng lập Nguyên Đầu... Hàn Môn ở bắc mạch!

Bạch Tiểu Thuần vốn chỉvì buồn chán, thấy nữ hài nhi thức tỉnh, suy nghĩ của hắn là hai bên nói chuyện một chút. Trên thực tế hắn cũng không có ý nghĩ đi thăm dò chuyện trước đây. Nhưng hắn lại không nghĩ ra, hắn chỉ nói một câu, bản thân không hề chuẩn bị, nữ hài tử này lại có thể lại nói ra như thế một chuyện bí ẩn giống như sấm sét vậy!

- A?

Bạch Tiểu Thuần sửng sốt. Hắn chẳng thể ngờ được, nữ hài nhi lại là người đệ tử đầu tiên của Thiên Tôn. Điều này khiến cho trong lòng Bạch Tiểu Thuần chấn động mãnh liệt. Hắn liên hệ chuyện bốn Đại Bán Thần của Nguyên Đầu Tông Môn, đều là đệ tử Thiên Tôn, Bạch Tiểu Thuần lập tức cảm thấy, theo như lời nữ hài nhi nói, có tám chín phần là sự thật.

- Vậy nàng...

Bạch Tiểu Thuần có chút do dự, còn chưa nói hết.

- Là muốn hỏi, thân phận ta đã như vậy, vì sao Hàn Môn lại bị Cửu Thiên Vân Lôi Tông này thay thế được sao...

- Vậy dĩ nhiên là... ý của Thiên Tôn. Nếu không, Chu Đạo Nhất lúc đó tuy là Bán Thần, nhưng dựa vào hắn... Làm sao có thể là đối thủ của ta!
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1399: Thủ đồ của Thiên tôn (2)
Bạch Tiểu Thuần mở to mắt, hơi thở trở nên dồn dập. Nữ hài tử này nói ra tin tức, thật sự khiến cho hắn quá mức chấn động kinh ngạc. Hắn muốn biết, rốt cuộc cường giả Bán Thần Hàn Môn này, làm chuyện gì, lại kheién cho Thiên Tôn có thể không nể tình thầy trò, giết chết nàng. Rõ ràng bị giết chết, vì sao còn có nữ hài nhi này giống như tàn hồn lưu lại!

Dường nữ hài nhi này phát hiện ra được suy nghĩ của Bạch Tiểu Thuần. Nàng trầm mặc một lát, bỗng nhiên mở miệng.

- Tiểu tử, cho ngươi một lần tạo hóa tuyệt thế, ngươi có dám nhận hay không?

- Có nguy hiểm sao?

Bạch Tiểu Thuần có chút do dự, thử dò xét hỏi.

Những lời này vừa ra, sau nửa nén hương âm thanh của nữ tử kia hài nhi vẫn chưa đáp lại. Hồi lâu sau, giọng nói của nàng mang theo dao động, vang vọng ở trong đầu Bạch Tiểu Thuần.

- Ta rất nghi ngờ, Linh Khê Tông làm sao có thể giao chỗ quan tài của ta cho ngươi...

Bạch Tiểu Thuần có chút xấu hổ, vội vàng giải thích một chút.

- Cái này... có khả năng chính bởi vì ta làm việc tương đối ổn thỏa. Ha ha...

Bạch Tiểu Thuần cười gượng vài tiếng.

- Năm đó Thiên Tôn muốn giết ta, ta cũng sớm có sự chuẩn bị. Cho nên bản tôn dù chết, nhưng lại có lưu lại phần hồn... Đoạt xác thân thể Chân Linh, mới xóa đi tất cả khí tức, khiến cho Thiên Tôn không phát hiện.

Nữ hài nhi không để ý tới câu trả lời của Bạch Tiểu Thuần, hờ hững mở miệng.

- Mà năm đó ta chuẩn bị, cũng cũng không phải là một thân thể Chân Linh, còn có một thế giới chi bảo!

- Đáng tiếc năm đó này thế giới chi bảo này còn chưa có hoàn toàn uẩn hóa. Nếu không, có thể trận chiến ấy lấy tu vi Thiên Tôn lúc đó, thắng hay bại còn chưa biết được!

- Thế giới chi bảo?

Bạch Tiểu Thuần nhịn không được, hỏi một câu.

- Lấy toàn bộ mặt đất bắc mạch làm cơ sở, ở sâu bên trong hàn băng, luyện hóa mặt đất bắc mạch. Có thể nói, toàn bộ mặt đất bát ngát vô hạn của bắc mạch, chính là bản thể của bảo này... Bảo vật như vậy, ta gọi nó là thế giới chi bảo. Ngươi có thể hiểu được không?

Giọng nói của nữ hài nhi chậm rãi truyền ra. Bên trong giọng nói này mang theo một sự bá đạo, còn có uy nghiêm vô thượng!

Tròng mắt Bạch Tiểu Thuần cũng sắp muốn rơi xuống đất. Thiếu chút nữa hắn đã la thất thanh.

- Chế luyện mặt đất bắc mạch thành một bảo vật? Nhưng... Bắc mạch này lớn như vậy...

Bạch Tiểu Thuần hoàn toàn bối rối. Hắn biết bắc mạch to lớn, tương đương với Đông Mạch. Có thể nói đây là một mảnh đại lục.

Mà hiện tại, theo như lời nữ hài tử này nói, năm đó nàng muốn luyện bắc mạch thành pháp bảo. Mặc dù còn chưa hoàn thành, nhưng bộ dạng lại hoàn thành hơn phân nửa...

Cho dù hắn là Thiên Nhân, điều này đối với Bạch Tiểu Thuần cũng giống như nửa đêm nói chuyện phương tây.

- Trời ạ, ta chỉ là buồn chán tìm người giải buồn mà thôi, không nghĩ tới đi lại thám thính được tin tức lớn như vậy.

Bạch Tiểu Thuần cảm thấy trong đầu chấn động. Thật ra đối phương nói về pháp bảo này, khiến cho Bạch Tiểu Thuần cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Hắn không khỏi cúi đầu nhìn về phía mặt đất.

- Hiện tại, ta có thể cảm nhận được, trải qua bao nhiêu năm sau, pháp bảo này... đã thành hình.

- Ta cần sự trợ giúp của ngươi, khiến cho ta cùng với pháp bảo này tiến hành dung hợp cuối cùng, ta trở thành khí linh của bảo này. Để báo đáp, pháp bảo này thuộc về ngươi... Nhận ngươi làm chủ!

- Yêu cầu của ta chỉ có một... giết chết Thiên Tôn!

- Bảo này có uy lực vô cùng. Một khi dao động, liền có thể phân chia bắc mạch ra khỏi thế giới Thông Thiên, đột ngột từ mặt đất nhô lên, hóa thành một thanh đại kiếm băng hàn!

- Mà tất cả tu sĩ bắc mạch, những thứ có sinh mạng, tất cả những người sinh ra ở nơi này bao nhiêu năm, bọn họ sẽ không chết, mà sẽ sống ở bên trong thế giới của pháp bảo này. Ngươi trở thành chủ nhân của pháp bảo này, như vậy gián tiếp... cũng liền trở thành chủ nhân của bọn họ!

- Đồng thời... Ở trong quá trình ta dung hợp với thế giới chi bảo này, linh khí thiên địa ở bên trong pháp bảo này, cũng vì này năm tháng vô tận, tích lũy đã lâu... Nhưng bị ngươi hấp thu tu luyện, có thể khiến cho tu vi của ngươi... Ở trong khoảng thời gian ngắn, bạo phát đến mức tận cùng... Trở thành Bán Thần, cũng không phải là không khả năng!

- Đây là hai tạo hóa lớn ta cho ngươi... Như vậy hiện tại ngươi nói cho ta biết, tạo hóa này, ngươi có dám nhận hay là không?

Giọng điệu của nữ hài nhi chắc như đinh đóng cột, giống như tính cách bản thân nàng, chính là người cực kỳ quyết đoán!

Hơi thở của Bạch Tiểu Thuần chợt trở nên gấp gáp vô cùng, trong con mắt lộ ra ánh sáng mãnh liệt.

Vừa nghe đến hai tạo hóa lớn này, trong đầu Bạch Tiểu Thuần nhất thời lại huyễn tưởng ra cảnh tượng, tay mình nắm thanh đại kiếm do mặt đất bắc mạch hóa thành, quét ngang thiên hạ. Vô số cường giả tu vi yếu hơn mình, đều tràn ngập kính nể hoặc là cuồng nhiệt nhìn mình.

Vậy đơn giản chính là cuộc sống đỉnh phong. Bạch Tiểu Thuần tin tưởng khi đó mình nhất định sẽ ngửa mặt lên trời cười to, sau đó tay áo khẽ vung lên, hất cằm lên, hờ hững nói một câu... Bạch Tiểu Thuần ta phất tay áo, thiên địa tất cả tan thành mây khói...

Sau đó, hình ảnh trong đầu hắn lại biến đổi, chuyển thành cảnh tượng sau khi bản thân mình trở thành chủ nhân của thế giới chi bảo bắc mạch, chân đạp Vân Lôi Song Tử, tức giận chỉ Phùng Trần. Đồng thời thiếu niên Bán Thần bắc mạch ở bên cạnh mình, hai tay cắm vào trong ống tay áo, biết vâng lời...

Tất cả những điều này, khiến cho Bạch Tiểu Thuần không khỏi kích động. Thần sắc hắn hưng phấn, nhưng lại có chút do dự. Thật ra, hắn cảm thấy không hỏi rõ về loại chuyện trên bầu trời có cái bánh nhân thịt rơi xuống. Hắn luôn cảm thấy không ổn thỏa. Mặt khác Bạch Tiểu Thuần cảm thấy, loại chuyện này, mình không thể khiến cho người ta cảm giác quá vội vàng. Chắc hẳn phải rụt rè một chút mới đúng.

Vì vậy hắn ho nhẹ một tiếng, ở trong đầu truyền ra ý thức.

- Chuyện này, Bạch mỗ...

Bạch Tiểu Thuần vừa nói đến đây, giọng nói của nữ t hài ử kia nhi trực tiếp cắt ngang lời hắn.

- Ta không có cách nào thức tỉnh quá lâu, cần ngủ say một khoảng thời gian mới có thể lại thức tỉnh...chờ lần sau khi thức tỉnh, lại nói cho ta biết sự lựa chọn của ngươi...

Nói xong, giọng nói của nữ hài nhi dần dần yếu ớt, rất nhanh giống như trước đây vậy, biến mất vô ảnh...

- A?

Bạch Tiểu Thuần sửng sốt. Ở trong đầu, hắn thầm kêu vài tiếng, nhưng trước sau không thấy nữ hài nhi đáp lại. Hắn gãi đầu một cái, xác định nữ hài tử này thật sự

lại hôn mê.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1400: Ta bán thuốc!
- Hôn mê như vậy cũng quá nhanh đi. Ta còn chưa nói hết.

Trong lòng Bạch Tiểu Thuần ngứa ngáy. Trước đó, nữ hài nhi nói tới tạo hóa, khiến cho hắn động tâm không thôi.

Nhưng hôm nay hắn không có cách nào. Nữ hài tử này suy yếu. Chỉ có thể chờ tới khi nàng lại thức tỉnh, mới có thể tiếp tục liên hệ. Bạch Tiểu Thuần thở dài, suy nghĩ có phải nữ hài nhi cố ý làm như vậy hay không...

Trong đầu hắn cẩn thận phân tích chuyện này, suy nghĩ tìm hiểu tiếp theo, sau khi đối phương tỉnh dậy, mình nên mở miệng nói như thế nào.

Có chuyện này để giết thời gian, ở trong mấy ngày tiếp theo, Bạch Tiểu Thuần nhìn như đờ ra, nhưng trên thực tế trong đầu đều đang phân tích lợi và hại của chuyện này.

Dòng thời gian trôi qua. Rất nhanh đã mười ngày trôi qua. Bạch Tiểu Thuần chờ lại chờ. Nhưng hắn cho đến chờ bây giờ, nữ hài nhi kia cũng vẫn không có thức tỉnh. Điều này làm cho trong lòng hắn giống như có kiến đang bò, có chút nóng nảy.

Cùng lúc đó, trong khoảng thời gian này hắn ở bên trong bắc mạch Vân Tông, ngược lại cũng an phận thủ thường. Một không rời khỏi Vân Tông nửa bước, hai không luyện đan, ba không hấp thu linh lực thiên địa.

Bộ dạng của hắn thành thật như thế, khiến cho mọi người ở bắc mạch cho dù nhìn hắn không thuận mắt đi nữa, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không tìm được chỗ nào phát tác. Chỉ có điều những theo dõi nên có, vẫn không hề giảm xuống.

Sáu vị Thiên Nhân bắc mạch, đều tập trung vào chỗ của Bạch Tiểu Thuần. Còn có vô số đệ tử trên Vân Tông đều bàn luận về chuyện này, thỉnh thoảng còn cười lạnh, đưa mắt tập trung về chỗ của Bạch Tiểu Thuần.

- Cho dù là ở bên ngoài, Bạch Tiểu Thuần này kiêu ngạo như thế nào, nhưng đến bắc mạch ta, cũng phải cúi đầu! Cảm giác khi dễ Thiên Nhân, thật sự không tệ.

- Thiên Nhân thì như thế nào? Ở bắc mạch ta, còn không phải cũng bị hạn chế tất cả hành động! Các ngươi không thấy được, dáng vẻ ủy khuất của Bạch Tiểu Thuần này. Thật khiến cho ta cười ngất.

- Trước đây ta cũng đã từng nghe nói qua về Bạch Tiểu Thuần. Mọi người đều đồn đại, trên người hắn có lực kiếp, đi tới chỗ nào sẽ khiến cho chỗ đó gặp một tai họa lớn. Ta còn tưởng rằng hắn có ba đầu sáu tay hoặc là có chỗ không tầm thường nào đó. Hiện tại xem ra, chẳng qua cũng chỉ có như vậy!

Sau khi Bạch Tiểu Thuần đi tới bắc mạch, những lời bàn luận này trước sau không dừng lại vang lên, không ngừng huyên náo. Bạch Tiểu Thuần lại không có tâm tư đi nghe bọn họ nói. Nhưng thần thức Thiên Nhân của hắn đảo qua, những ngôn từ lại không ngừng hiện lên ở trong tai.

- Thật là quá đáng. Ta cũng thành thật như thế, lại còn châm chọc ta!

Bạch Tiểu Thuần càng nghe càng tức giận. Hơn nữa nữ hài nhi trước sau không thức tỉnh. Bạch Tiểu Thuần cảm thấy ở bắc mạch này, đơn giản là sống một ngày bằng một năm.


- Không được. Ở chỗ này không có tự do thì cũng thôi. Nhưng ta phải tu luyện.

Trước đây, Bạch Tiểu Thuần không cảm thấy mình là người thích tu luyện như thế. Nhưng hôm nay hắn ở bắc mạch này chịu đủ hạn chế. Hắn rất hoài niệm chuyện tu luyện.

Thật sự mỗi lần tu luyện một bế quan, thật giống như đi ngủ, thời gian trôi qua đều đặc biệt nhanh.

- Bất Tử Huyết cần sức sống. Ở đây cũng không có tài nguyên. Hài cốt màu vàng lại không thể nào để lộ ra... Nhật Nguyệt Trường Không Quyết cần lực lượng thiên địa. Người ở bắc mạch này lại không cho phép ta hấp thu...

Bạch Tiểu Thuần có chút vò đầu bứt tai. Hắn cảm thấy đây là một cái chết tuần hoàn. Dù thế nào đi nữa cũng không có cách nào đi phá vỡ. Dần dần, ánh mắt hắn có chút đỏ lên, hơi thở của hắn trở nên gấp gáp. Suy nghĩ trong đầu hắn nhanh chóng xoay chuyển, không ngừng cân nhắc xem làm như thế nào ở dưới tình huống để không trái với ước pháp tam chươ ng, vẫn có thể khiên cho mình tu luyện.

Mấy ngày sau, Bạch Tiểu Thuần chợt ngẩng đầu, tóc tai rối bời, trong mắt mặc dù có tơ máu tràn ngập, nhưng cũng lộ ra ánh sáng kích động. Hắn vỗ đùi, cười ha hả.

- Bạch Tiểu Thuần ta thật là một thiên tài!

- Ha ha, không cho ta rời khỏi Vân Tông, ta lại không rời đi nữa. Không cho ta hấp thu lực lượng thiên địa, ta lại không hấp thu nữa. Hừ hừ, không cho ta luyện đan, như vậy ta cũng không luyện đan. Ta bán đan dược chung quy cũng được chứ?

Bạch Tiểu Thuần có chút kích động phấn chấn. Đây là biện pháp hắn nghĩ tới. Hắn chuẩn bị đi bán đan dược, đổi linh thạch.

Kể từ đó, liền có thể thông qua linh thạch đi tu luyện Nhật Nguyệt Trường Không Quyết. Về phần tốc độ tu luyện, vậy phải xem hắn đổi lấy bao nhiêu linh thạch.

- Đan dược bình thường không dễ bán. Chỉ có điều có hai loại đan dược, nhất định có nguồn tiêu thụ!

Thần sắc Bạch Tiểu Thuần kích động, vỗ túi đựng đồ, lấy ra hai bình đan dược.

Nhìn hai bình đan dược trước mặt, trong lòng Bạch Tiểu Thuần nóng như lửa, đầy tự hào.

- Phát Tình Đan, người người đều cần!

- Trí Huyễn Đan, chỉ cần ăn một viên, bảo quản lại không rời đi được!

Bạch Tiểu Thuần xúc động. Hắn suy nghĩ, cũng may thời điểm mình ở Tinh Không Đạo Cực Tông, luyện được không ít đan dược. Hai loại đan dược này, hắn tích chữ số lượng đủ lớn. Nếu không, ở dưới sự hạn chế nghiêm ngặt của bắc mạch, hắn thật sự không có đường ra.

Về phần đi bán đan dược như thế nào, Bạch Tiểu Thuần cũng nghĩ xong. Không thể chỉ bán hai loại đan dược này, còn phải tăng thêm một ít vật phẩm khác, cùng bán đi, mới có thể.

Nghĩ tới đây, Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên lại có chút do dự. Có thể tưởng tượng được, cách làm quá đáng của bắc mạch trong mấy ngày qua, những đệ tử kia châm chọc đối với mình, còn có huyết thù giữa Hàn Môn cùng Cửu Thiên Vân Lôi Tông, Bạch Tiểu Thuần lại hung hăng cắn răng một cái!

- Đây đều là do các ngươi ép ta!

Hắn chợt lao ra khỏi căn phòng.

Vừa đi ra khỏi, hắn lập tức đã bị tất cả tu sĩ bắc mạch nhìn thấy được, sử dụng ánh mắt tập trung vào. Phần lớn trong những ánh mắt kia là sự đùa cợt. Cười lạnh cũng không ít. Đúng như theo lời bọn họ nói, loại cơ hội có thể khi dễ Thiên Nhân như vậy, đối với bắc mạch mà nói, vẫn là lần đầu, cũng khiến cho bọn họ cảm thấy thích thú.

Nhất là ở dưới tình huống Bán Thần dung túng, những đệ tử này tất nhiên hoàn toàn không có chút sợ hãi nào. Bạch Tiểu Thuần không để ý tới. Lúc này hắn ngược lại cảm thấy, người quan tâm tới chính mình càng nhiều càng tốt.

Vì vậy hắn đặc biệt đi tới những chỗ có nhiều người, cũng thu hút đủ sự quan tâm. Sau đó, Bạch Tiểu Thuần nghênh ngang đi tới quảng trưởng bên trong Vân Tông, nơi bình thường có nhiều người tới thí luyện nhất.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1401: Ước pháp tứ chương (1)
Nơi đây có chín cánh cửa lớn, đi thông tới chín chỗ bí cảnh do Vân Tông mở ra, cung cấp cho các đệ tử đi tới tu luyện. Giống như Tinh Không Đạo Cực Tông, ở trong chín chỗ bí cảnh này đều có xếp hạng, khiến cho các độ tử bên trong tông cạnh tranh rất kịch liệt.

Tìm một chỗ khu vực, Bạch Tiểu Thuần mang theo sự chờ mong, khoanh chân ngồi xuống. Trước mặt hắn mở ra một cửa hàng bằng vải trắng. Phía trên đặt một ít pháp bảo, đan dược, tạp vật v.v bên trong túi trữ vật của hắn. Nhưng trong đó không có Phát Tình Đan cùng Trí Huyễn Đan.

Sau đó hắn liền bắt đầu chờ đợi khách hàng tới cửa.

Hành vi này của Bạch Tiểu Thuần lập tức lại thu hút sự chú ý của các đệ tử bắc mạch ở bốn phía xung quanh. Sau khi mỗi một khi nhìn thấy, đều sửng sốt một chút. Sau đó có không ít người, trực tiếp lại cười vang.

- Lại có thể bày sạp ở đây? Đường đường là Thiên Nhân lại có thể bày sạp, ha ha.


- Xem ra là chúng ta ép hắn không có cách nào rời khỏi đây, không có cách nào luyện đan, không có cách nào tu luyện. Hiện tại hắn chỉ có thể đi bán đồ.

Chẳng những là những tu sĩ bắc mạch ở bốn phía xung quanh cười nhạo, thậm chí đám người Vân Lôi Song Tử ở trong quan tài màu đen phía trên bầu trời, vào giờ phút này, thần thức cũng đều hạ xuống.

Thật ra bọn họ cũng không có thời gian, cả ngày quan tâm tới Bạch Tiểu Thuần như vậy. Theo bọn họ, dưới ước pháp tam chương, cho dù Bạch Tiểu Thuần có lực lật trời ở trong bắc mạch, cũng phải co lại.

Thời gian trôi qua. Lại qua nửa tháng. Sáng sớm mỗi ngày, Bạch Tiểu Thuần đều đi tới nơi này bày hàng bán. Mặc dù trong thời gian nửa tháng, hắn gần như không bán ra được cái gì, nhưng hắn vẫn hăng hái bừng bừng, ngồi ở chỗ đó, rất nhiệt tình giới thiệu pháp bảo cùng với đan dược của hắn cho mỗi một đệ tử bắc mặt đi tới trước mặt hắn.

Cho đến có một ngày, hắn nhận thấy được thần thức của Thiên Nhân bắc mạch không chú ý tới chỗ của mình, Bạch Tiểu Thuần nhìn một đại hán khôi ngô đứng ở trước quầy hàng của mình, đang lật xem đan dược, nhỏ giọng mở miệng.

- Tiểu huynh đệ, chỗ của ta có vài đan dược đặc biệt, ngươi có muốn xem thử một chút hay không?

Bạch Tiểu Thuần trợn trừng mắt. Đại hán này đã tới ba lần. Bạch Tiểu Thuần cũng quan sát hồi lâu. Sau khi xác định người này không có vấn đề gì, lúc này hắn mới nhỏ giọng nói.

- Đan dược gì?

Đại hán lập tức cảnh giác, cười lạnh.

Bạch Tiểu Thuần giơ tay phải lên. Trong tay hắn xuất hiện một viên Trí Huyễn Đan.

Trí Huyễn Đan vừa ra, mùi thơm đặc biệt ở trên đó, lập tức khiến cho đại hán sửng sốt một chút. Hơi thở của hắn có chút dồn dập, ánh mắt lóe lên. Cuối cùng, hắn đưa một tay lấy đan dược từ trong tay của Bạch Tiểu Thuần, cũng không hỏi giá, ném cho Bạch Tiểu Thuần một khối linh thạch, xoay người rời đi.

Một khối linh thạch, mua một viên Trí Huyễn Đan, chi phí thành phẩm ban đầu cũng không đủ. Đại hán này hiển nhiên cho rằng Bạch Tiểu Thuần hiện tại đang bị bắc mạch trấn áp. Hắn có thể mua, đã xem như là không tệ. Loại tâm tính này, trên thực tế không chỉ là hắn, phần lớn toàn bộ người của bắc mạch đều như vậy.

Bạch Tiểu Thuần cười híp mắt thu hồi linh thạch. Hắn cũng không có lưu tâm, tiếp tục ngồi ở chỗ đó, thỉnh thoảng thét to vài tiếng. Chỉ cần tìm được cơ hội, lại ở dưới tình huống không có ai chú ý tới hắn, quan sát hắn, đối với đệ tử bắc mạch mà hắn cho rằng không có vấn đề, hắn sẽ buôn bán Phát Tình Đan cùng Trí Huyễn Đan.

- Mặc dù bắc mạch này đối với ta đầy sự thù địch, nhưng ta vẫn rất có đạo đức. Phát Tình Đan bán cho nữ không bán cho nam. Trí Huyễn Đan bán cho nam không bán cho nữ.

Bạch Tiểu Thuần cảm thán. Hắn cảm thấy khuyết điểm lớn nhất của mình, chính là quá lương thiện.

Lúc này hắn lắc đầu. Hắn nhìn một nữ tu thân thể rất tráng kiện, vẻ mặt dữ tợn trước mặt, nhỏ giọng mở miệng.

- Có lòng ngưỡng mộ nam tu sao? Một viên Phát Tình Đan, giúp nàng tạo ra nhân duyên tốt đẹp...

Nữ tu với gương mặt dữ tợn này lộ vẻ nghi ngờ nhìn Phát Tình Đan trong tay. Viên đan dược này chỉ lớn bằng ngón tay, giống như sờ nhẹ là có thể bóp nát. Bạch Tiểu Thuần thấy vậy, vội vàng ngăn cản, nhỏ giọng nói.

- Đừng có bóp ở chỗ này. Thôi đi, ta không bán cho nàng nữa...

Bạch Tiểu Thuần vừa nói ra lời này, nữ tu kia vội vàng lui ra phía sau, nhanh chóng ném cho Bạch Tiểu Thuần một túi linh thạch, trong mắt mang theo sự kích động, xoay người bỏ chạy...

Bạch Tiểu Thuần có chút há hốc mồm. Sau một chút do dự, hắn cầm linh thạch. Ở trong số đan dược bản thân hắn bán ra, lại tăng thêm Tuyệt Tình Đan. Kể từ đó, trong lúc buôn bán, hắn giới thiệu lại thêm một bộ.

- Nghe nói qua Phát Tình Đan của ta chưa? Không cần phải sợ. Chỗ của ta có giải dược. Một viên Tuyệt Tình Đan, bảo đảm ngươi ở dưới Phát Tình Đan, có thể không bị ảnh hưởng chút nào!

- Ta nói với ngươi... Vân Tông các ngươi, gần như tất cả nữ tu đều cường hãn, đều đã tới mua qua Phát Tình Đan. Bản thân ngươi... phải cẩn thận.

Trong lúc ba viên đan dược này được bán ra, Bạch Tiểu Thuần đã cẩn thận chú ý. Khi lựa chọn người mua, hắn đều quan sát một hồi, sau đó mới bán ra. Cho nên này ba loại đan dược chảy vào Vân Tông, tất nhiên không phải hồng hồng hỏa hỏa, oanh oanh liệt liệt. Nhưng hắn nói ra rất tự nhiên, giống như âm thầm mà ảnh hưởng tới sự vật vậy... Dần dần, ở bên trong Vân Tông, lưu truyền ra.

Gần như tất cả những người mua Trí Huyễn Đan, bình thường đều chỉ mấy ngày sau, mang theo sự ngất ngây cùng không khống chế được kích động, lại tìm được Bạch Tiểu Thuần, mua Trí Huyễn Đan.

Mà giá cả, lại là lần sau cao hơn so với lần trước. Chỉ có điều mỗi lần Bạch Tiểu Thuần bán ra đan dược, đều sẽ nhắc nhở đối phương một câu, nói cho một chút hậu hoạn của đan dược. Điều này ngược lại cũng không phải hắn đối với bắc mạch có lòng dạ đàn bà, mà bản thân có đức hạnh của đan sư.

- Ta luyện đan xảy ra vấn đề, là biến hóa tồn tại trong u minh, ta cũng không biết. Khi đan dược thành phẩm, ta có lúc cần phải bán ra, sẽ thông báo cho đối phương biết chuyện cần phải chú ý.

Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ sâu xa,.

Về phần Phát Tình Đan cũng như vậy. Tuyệt Tình Đan có liên quan đều nước lên thì thuyền lên, ở bên trong Vân Tông này, âm thầm tản ra... Thật ra, hai loại đan dược này, đối với tu sĩ có hấp dẫn quá mức kinh người.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1402: Ước pháp tứ chương (2)
Phát Tình Đan là nhu cầu bản năng. Trí Huyễn Đan lại là mộng ảo trên tinh thần. Tuyệt Tình Đan, chẳng những có thể giải được Phát Tình Đan, thậm chí từ trình độ nào đó, cũng có thể giải được Trí Huyễn Đan. Điều này khiến cho lượng tiêu thụ của viên đan dược này cũng cao lên.

Ngoại trừ Tuyệt Tình Đan ra, lai lịch của hai loại đan dược khác, cũng từ từ bị người của Vân Tông biết được. Bọn họ biết rất rõ ràng Trí Huyễn Đan này giống như độc dược, không phải là đan dược tốt lành gì. Nhưng vẫn có không ít người, hoặc là không phục, hoặc chính là sau khi thử, giống như phát nghiện, len lén tới mua.

Còn có mấy đại sư đan đạo của Vân Tông, sau khi phát hiện ra chuyện này, cũng thông qua một ít phương pháp, lấy được đan dược, bắt đầu nghiên cứu... Trong đó một vị đại sư đan đạo Vân Tông giống như một ngôi sao sáng, tên là Âu Dương Đức, thân là đan sư đứng đầu của Vân Tông. Hiểu biết của hắn đối với Trí Huyễn Đan cùng Phát Tình Đan vượt qua những người khác.

- Trước đây, thời điểm Bạch Tiểu Thuần tới bắc mạch, ta chỉ muốn tự mình nghiên cứu đan dược của người này một chút... Hiện tại chính là cơ hội!

Âu Dương Đức cười lạnh, nhìn một viên Trí Huyễn Đan trong tay.

- Ta thật ra muốn xem thử, một viên Trí Huyễn Đan cỏn con này, rốt cuộc có chỗ nào kinh người!

Âu Dương Đức này rất tự tin, bắt đầu nghiên cứu. Chỉ có điều hắn dùng tất cả tri thức đan dược mình nắm giữ được, vẫn không có cách nào nhìn ra manh mối bên trong. Điều này khiến cho hắn rất không cam lòng.

- Muốn biết nguyên lý của nó, chỉ có thể tự mình đi thử một chút!

Âu Dương Đức trầm ngâm hồi lâu. Hắn dựa vào lòng tin đối với đan đạo của mình, dựa vào hắn cũng có một viên Tuyệt Tình Đan, một khi không ổn có thể thử giải. Vì vậy hắn lại nuốt một viên Trí Huyễn Đan, vào trong miệng.

Ở trong nháy mắt khi đan dược này dung hòa, toàn thân Âu Dương Đức điên cuồng run rẩy, hai mắt nhắm nghiền. Trông hắn giống như hoảng hốt. Trong tay đang cầm giải dược Tuyệt Tình Đan, trong lúc vô ý lại buông ra, lăn ở trên mặt đất... Cho đến ba ngày sau, toàn thân hắn ướt đẫm mồ hôi, chậm rãi mở mắt sau. Hắn giống như choáng váng, ở nơi nào ngẩn người hồi lâu, trong miệng mới lẩm bẩm nói ra bốn chữ.

- Đắc đạo thành tiên...

Người giống như Âu Dương Đức vậy, ở Vân Tông có rất nhiều. Gần như tuyệt đại đa số đệ tử của Vân Tông, sau khi ăn Trí Huyễn Đan, theo bản năng đều không muốn ăn giải dược, buông tha loại hoang đường cùng tốt đẹp trên phương diện tinh thần này.

Dần dần, số lượng Phát Tình Đan bán ra, đều còn xa mới bằng được Trí Huyễn Đan. Trí Huyễn Đan này xuất hiện, giống như hình thành một trận gió bão, nhanh chóng khuếch tán ở Vân Tông.

Càng lúc càng nhiều đệ tử từ bắt đầu len lén tới mua, cho đến biến thành quang minh chính đại đến mua. Nhất là vị Âu Dương Đức kia, sau khi cảm thụ Trí Huyễn Đan của Bạch Tiểu Thuần, lại có thể một hơi mua số lượng rất nheièu ở chỗ Bạch Tiểu Thuần, cẩn thận giấu đi.

Bạch Tiểu Thuần thu hoạch cũng càng ngày càng tăng. Hắn thu được số lượng linh thạch cực lớn. Điều này làm cho Bạch Tiểu Thuần cũng kích động không thôi. Hắn có thể một lần nữa đi tu luyện Nhật Nguyệt Trường Không Quyết.

Nhưng hắn cũng biết, chuyện này chỉ có thể giấu diếm nhất thời, không lừa gạt được quá lâu. Chắc hẳn rất nhanh, chuyện này sẽ khiến Thiên Nhân của bắc mạch chú ý.

Trên thực tế cũng đúng là như vậy. Chỉ có điều thời gian bạo phát, còn nhanh hơn so với dự tính của Bạch Tiểu Thuần rất nhiều. Thật ra, tốc độ Trí Huyễn Đan này khuếch tán quá nhanh. Ăn một viên liền nghiện. Toàn bộ quá trình cũng chính là thời gian nửa tháng. Gần như có hơn phân nửa đệ tử Vân Tông đều mê luyến vô cùng đối với Trí Huyễn Đan.

Ở dưới đợt phong ba này, cũng vì đệ tử quá nhiều, bao giờ cũng có mấy người như vậy sẽ không cẩn thận, xuất hiện chuyện ngoài ý muốn bạo phát ra. Có mấy người như vậy, sau khi ăn Trí Huyễn Đan, không khống chế được sung sướng cùng huyễn tưởng trong đầu, cũng không có nghe theo giao hẹn của Bạch Tiểu Thuần bảo bọn họ phải ở bên trong động phủ của mình nuốt đan. Bọn họ chạy ra khỏi động phủ, ở bên trong Vân Tông, điên cuồng hét lên ở mọi nơi.

- Bay a bay a bay... Ta là một con chim lớn...

- Ha ha, ha ha, ta cuối cùng đã trở thành Bán Thần!

- Đánh ta, mau tới đánh ta!

Từng cảnh tượng như vậy, khiến cho Thiên Nhân chú ý. Vốn chỉ là chuyện mấy đệ tử giống như phát điên. Nhưng theo Thiên Nhân bắc mạch điều tra, cuối cùng hoảng sợ phát hiện, thời gian ngắn ngủi nửa tháng, Vân Tông lại có hơn phân nửa đệ tử đều đã ăn Trí Huyễn Đan!

Chuyện này đưa tới kinh ngạc cùng chấn động. Ngay lập tức, trong lòng Thiên Nhân bắc mạch dâng lên căm giận ngút trời!

Bọn họ lập tức đi xuống, lệnh liệt kê Trí Huyễn Đan này vào dạng đan dược bị cấm. Bất kể là có người nào tiếp tục ăn Trí Huyễn Đan, sẽ bị đuổi ra khỏi tông môn. Lệnh cấm này vừa ra, đệ tử Vân Tông trong lòng bàng hoàng. Cũng không biết là người nào mở đầu, lại có thể liên hợp lại, đi tìm Bạch Tiểu Thuần.

- Bạch Tiểu Thuần, ngươi vô sỉ, gạt chúng ta ăn Trí Huyễn Đan!

- Không sai. Nguyên nhân của tất cả những điều này đều là do Bạch Tiểu Thuần. Đáng chết, ngươi trả linh thạch của ta lại cho ta!

- Là hắn để cho ta ăn. Nếu không phải vì hắn, ta căn bản cũng không có khả năng đi ăn Trí Huyễn Đan đáng chết này!

Mọi người của Vân Tông, có người là bởi vì sợ, có người là vì hối hận trong khoảng thời gian này bỏ ra linh thạch. Với các loại nguyên nhân, khiến cho bọn họ lập tức lại đưa đầu mâu, nhắm ngay về phía Bạch Tiểu Thuần.

Lúc này đám người trùng trùng điệp điệp, xông về phía chỗ ở của Bạch Tiểu Thuần. Lúc này mấy Thiên Nhân bắc mạch trong lòng đầy lửa giận. Đám người Vân Lôi Song Tử, Phùng Trần trực tiếp lại hạ xuống Vân Tông.

- Bạch Tiểu Thuần, ngươi làm trái với giao hẹn, không tránh được cái chết!

Phùng Trần gầm khẽ.

Trong tiếng nổ lớn, chỗ ở của Bạch Tiểu Thuần đã trực tiếp bị thần thông của mọi người, chớp mắt đánh cho tan vỡ. Bạch Tiểu Thuần chật vật chạy ra, nhìn mọi người ở bốn phía xung quanh. Hắn cũng nổi giận.

- Ta làm trái với giao hẹn sao?

- Phùng Trần, ngươi nói cho ta biết, trong ước pháp tam chươ ng, Bạch Tiểu Thuần ta làm trái với điều nào?

- Ta rời khỏi Vân Tông nửa bước sao? Ta luyện đan sao? Ta hấp thu linh lực thiên địa của bắc mạch ngươi sao?

- Ta làm trái với giao hẹn nào? Tới đây, tới đây, ngươi nói cho ta biết đi!

Bạch Tiểu Thuần lẽ thẳng khí hùng, âm thanh cũng giống như lôi đình rít gào. Thật ra trong lòng hắn cũng rất ủy khuất. Lúc này hắn nắm lấy cơ hội, rống to.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1403: Ta có thể trồng hoa (1)
- Ngươi...

Phùng Trần đưa tay chỉ về phía Bạch Tiểu Thuần, muốn mở miệng, nhưng lại nghẹn ở nơi đó, một hồi lâu vẫn nói không ra lời. Thật ra Bạch Tiểu Thuần nói đúng sự thật. Trong ước pháp tam chươ ng không có quy định Bạch Tiểu Thuần không thể bán đan dược...

Vân Lôi Song Tử cũng tức giận vô cùng. Nhưng đồng thời trong lòng có lửa, lại không bạo phát ra dh...

Bạch Tiểu Thuần mắt thấy mấy Thiên Nhân này bị mình chất vấn, nói không ra lời. Tinh thần hắn lập tức phấn chấn, chợt nhìn đệ tử Vân Tông ở bốn phía xung quanh đang tỏ ra phẫn nộ.

- Còn nữa, các ngươi, ta hỏi các ngươi... Bạch Tiểu Thuần ta buộc các ngươi mua đan dược sao?

- Ta không có nói cho các ngươi biết hậu hoạn của đan dược sao?

- Ta không bán cho các ngươi giải dược sao?

- Ta không nhắc nhở các ngươi, lúc ăn đan dược phải chú ý nơi chốn sao?

- Các ngươi là khi dễ ta thành thói quen có đúng hay không? Các ngươi quên Bạch Tiểu Thuần ta, cũng là Thiên Nhân có đúng hay không? Bắc mạch, các ngươi khinh người quá đáng!

Tất cả những tức giận, đè nén trong lòng một tháng qua, Bạch Tiểu Thuần đều phát tiết ra. Âm thanh mang theo thiên ý bạo phát giống như thiên lôi, nổ lớn ở trên toàn bộ trời cao và mặt đất. Trên bầu trời còn hiện ra gương mặt cực lớn của Bạch Tiểu Thuần, khiến cho tất cả đệ tử bắc mạch, mỗi một người bị Bạch Tiểu Thuần mắng, tâm thần chấn động, rốt cuộc một câu cũng nói không được.

Trong lúc nơi này đang giằng co, bỗng nhiên, bên trong quan tài thủy tinh trên trời cao truyền ra giọng nói lạnh như băng của thiếu niên Bán Thần, mang theo vẻ chân thật đáng tin!

- Từ giờ trở đi, không phải ước pháp tam chươ ng, mà là ước pháp tứ chươ ng!

- Không cho phép ngươi ở bắc mạch này buôn bán bất kỳ vật phẩm gì. Nếu như làm trái, trấn áp lôi lao!

Lời của Bán Thần lão tổ lời nói vừa ra, còn có một lực vô thượng, ở trên trời cao tản ra, trực tiếp lại mạnh mẽ loại bỏ ý chí của Bạch Tiểu Thuần, khiến cho Bạch Tiểu Thuần ở đây kêu lên một tiếng rên rỉ, lảo đảo lùi lại mấy bước. Thoáng cái, khí thế không còn sót lại chút gì.

Khí tức của Bạch Tiểu Thuần không ổn. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía quan tài thủy tinh trên bầu trời. Theo lời Bán Thần lão tổ nói, Phùng Trần cùng đám người Vân Lôi Song Tử, đều nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần khẽ cười rộ lên.

Đệ tử bắc mạch của bốn phía xung quanh, mỗi một người đều thở phào nhẹ nhõm. Trước đó, bọn họ bị Bạch Tiểu Thuần áp chế có chút sợ hãi. Lúc này Bán Thần lão tổ nói một câu, xua tan khí tức của Bạch Tiểu Thuần, khiến bọn họ đều khôi phục lại. Thời điểm bọn họ nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, đều lộ ra sự chán ghét.

Chỉ sợ bọn họ quay đầu lại, vẫn không nhịn được sẽ len lén ăn Trí Huyễn Đan. Nhưng hôm nay, ở trước ý chí của Thiên Nhân cùng Bán Thần, bọn họ biểu lộ ra, chính là căm thù Bạch Tiểu Thuần đến tận xương tuỷ.

- Đến bắc mạch chúng ta, ngươi là Thiên Nhân thì như thế nào!


Đây là ý thức trong lòng phần lớn mọi người lúc này. Chuyện này cũng theo ước pháp tam chươ ng biến thành tứ chươ ng, xem như tuyên bố kết thúc một giai đoạn.

Bạch Tiểu Thuần ở Vân Tông vẫn bị hạn chế, hoàn toàn không thể ra ngoài. Hiện tại lại không thể tiếp tục bán đan dược, khiến cho trong lòng hắn rất khó chịu.

- Mụ nội nó, sớm hay muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ khiến cho bắc mạch ở trước mặt ta phải cẩn thận từng li từng tí!

Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng giận. Hắn không khỏi bắt đầu cân nhắc tới trong lời thế giới chi bảo trong lời nữ hài nhi nói.

Hắn vốn vẫn có chút do dự. Nhưng hôm nay do dự đã tiêu tan hơn phân nửa. Chỉ là trong lòng hắn vẫn rầu rĩ. Mặc dù trước bán đan dược đổi lấy rất nhiều linh thạch, khiến cho hắn tu luyện trong thời gian ngắn, có thể miễn cưỡng chống đỡ một chút, nhưng không thể nào kiên trì được quá lâu. Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ biện pháp, có thể vừa không làm trái với ước pháp tứ chươ ng này, lại có thể tu luyện. Nhưng qua hơn mười ngày, Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ hồi lâu, cũng không ra được biện pháp phá cuộc.

Đúng lúc này... Nữ hài nhi lần thứ ba thức tỉnh.

Từ trong đầu Bạch Tiểu Thuần, truyền đến âm thanh của nữ hài nhi. Bạch Tiểu Thuần đang tu luyện Nhật Nguyệt Trường Không Quyết, mừng rỡ.

- Ngươi suy nghĩ thế nào?

Bạch Tiểu Thuần nghe vậy hít một hơi thật sâu, sau khi trầm mặc một lúc lâu, hắn hung hăng cắn răng một cái, ở trong đầu truyền ra ý thức.

- Đầu tiên, chuyện này quá đột nhiên. Tự nhiên cho ta tạo hóa như vậy, trở thành chủ nhân của nàng. Chuyện này khiến ta rất khó có thể tin tưởng được. Ta rất nghi ngờ, nàng có mục đích riêng. Xét thấy lai lịch của nàng, cho nên ta mới miễn cưỡng tin tưởng.

- Thứ hai, nàng vẫn luôn cũng không nói gì về chuyện vì sao Thiên Tôn năm đó phải giết nàng!

- Lại nữa, Linh Khê lão tổ mời nàng làm Chân Linh. Sứ mệnh của Linh Khê chính là vì bảo vệ nàng. Nhưng ta không phải... Sứ mạng của ta là bảo vệ Nghịch Hà Tông, bảo vệ người thân bằng hữu, bảo vệ mình. Cho nên, không quan tâm nàng có phải có mục đích khác hay không, cũng không cần sử dụng ở trên người của ta! Nếu không, đối với nàng mà nói, nàng đã chọc ra phiền phức cực lớn. Đối với ta mà nói, cũng sẽ có phiền phức. Đồng thời, cũng khiến cho Linh Khê Tông bảo vệ trên vạn năm, trở thành một chuyện hoang đường tới nực cười!

Bạch Tiểu Thuần truyền ra ý thức, mang theo một sự kiên quyết. Nhưng trên thực tế hắn thấy, mình đây là đang hù dọa đối phương.

Trên căn bản, đối với chuyện này trong lòng Bạch Tiểu Thuần không nắm chắc. Nhưng hắn lại không nhịn được động tâm. Vì vậy lời nói này, chính là nói cho đối phương biết, mình đã nghi ngờ. Đồng thời cũng dùng tình đánh động nàng. Đây là do Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ hồi lâu, mới tổng kết ra một phen.

Nữ hài nhi trầm mặc. Sau một lúc lâu, nàng mới chậm rãi mở miệng.

- Đối với ta mà nói, phiền phức ở đâu?

- Biết sư tôn chân chính của ta, là ai không?

Bạch Tiểu Thuần mừng rỡ. Hắn đã sớm đoán được, có lẽ đối phương sẽ hỏi như vậy. Vì vậy đương nhiên hắn phải tiến hành tiếp việc đe dọa uy hiếp tới cùng. Hắn lập tức hỏi.

- Ừ?

Nữ hài nhi sửng sốt.

- Người canh giữ lăng mộ!

Bạch Tiểu Thuần gằn ra một chữ một.

Hắn vừa nói ra lời này, liền cảm giác được nữ hài nhi chợt chấn động. Đối với nàng mà nói, tin tức này quá mức kinh thiên. Nhưng nàng chưa kịp mở miệng, Bạch Tiểu Thuần lại nói tiếp.

- Biết đệ tử của ta là ai sao?

- Minh Hoàng thế hệ này!

Không đợi nữ hài nhi trả lời, Bạch Tiểu Thuần trực tiếp nói cho nàng đáp án. Đáp án này, khiến cho nữ hài nhi vốn đã không bình tĩnh, trong lòng lại dâng lên dao động mãnh liệt.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1404: Ta có thể trồng hoa (2)
Cảm nhận được sự dao động này, trong lòng Bạch Tiểu Thuần cảm thấy ngạo nghễ. Hắn cảm thấy bối cảnh cùng thân phận của mình, không đi khi dễ người khác thì thôi. Nhưng hiện tại ở bắc mạch này, lại còn bị người khác khi dễ, trong lòng càng bất bình.

- Cho nên, nếu như nàng lừa gạt ta, kẻ địch của nàng từ đó về sau, không chỉ là Thiên Tôn, còn có hai vị kia.

Bạch Tiểu Thuần chậm rãi nói, đầy sự uy hiếp, khiến cho nữ hài nhi kia cũng phải trầm mặc. Nàng có bí pháp, có thể cảm nhận được lời Bạch Tiểu Thuần nói là thật hay giả.

Hồi lâu, giọng nói của nữ hài nhi lại vang vọng ở trong đầu Bạch Tiểu Thuần. Lần này rõ ràng nàng đã bình tĩnh hơn nhiều.

- Vì soa Thiên Tôn giết ta? Ta chỉ là tàn hồn, ký ức không đầy đủ. Cần chờ sau khi cùng pháp bảo hoàn toàn dung hợp, có thể có thể tìm về tất cả nhân quả.

- Về phần lần trước ta nói ngươi trở thành chủ nhân của ta... Ngươi có thể xem đó như là một giao hẹn, Giao hẹn này, chờ sau khi ngươi giúp ta chém giết Thiên Tôn, mới có thể thực hiện!

- Trừ điều đó ra, ta không có bất kỳ chỗ nào giấu diếm ngươi. Linh Khê Tông bảo vệ ta hơn vạn năm, ta còn không đến mức... Lấy oán trả ơn. Điều ta muốn chỉ có một... Ta muốn báo thù!

Theo ý thức đầy khí phách của nữ hài nhi truyền ra, Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu, trong mắt lộ ra sự quyết đoán.

- Ta đồng ý với yêu cầu của nàng, giúp cho nàng dung hợp thế giới chi bảo. Chỉ có điều chuyện chém giết Thiên Tôn, tạm thời không nói tu vi của ta không đủ. Ngoài ra ta cùng Thiên Tôn không có thù oán. Ta cũng không muốn lừa nàng, ta rất khó làm được.

- Ngươi sẽ làm...

Nữ hài nhi dường như đang cười. Nụ cười kia có chút ý vị thâm trường, khiến cho Bạch Tiểu Thuần sửng sốt. Hắn đang muốn truy hỏi, nhưng nữ hài nhi lại tránh đề tài này, không nhiều lời, mà nói đến chuyện liên quan tới dung hợp thế giới chi bảo.

- Bắc mạch là nhà của ta... năm đó ta sinh ra ở bắc mạch. Đối với ta mà nói, hàn khí nơi đây chính là tẩm bổ lớn nhất trên thế gian này.

- Muốn dung hợp thế giới chi bảo, cần làm được hai chuyện... Đầu tiên, phải đi tới lối vào của thế giới chi bảo. Lối vào này không ở trong tông này, mà là ở trên Băng Nguyên của bắc mạch. Đến thời cơ thích hợp, ta sẽ nói cho ngươi biết vị trí cụ thể.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần lóe lên. Hắn làm việc từ trước đến nay theo đuổi ổn thỏa. Hiện tại hắn bị bắc mạch đè ép lợi hại, mới vội vàng quyết định chuyện này. Nhưng trên thực tế trong lòng hắn vẫn còn có nghi ngờ, nhưng không có biểu lộ ra.

Chỉ là... câu nói của nữ hài nhi... Ngươi sẽ làm.

Ba chữ này, khiến cho trái tim Bạch Tiểu Thuần đột nhiên dâng lên sự bất an.

- Thứ hai, mở ra cửa lớn của thế giới chi bảo, cần thân thể Chân Linh ta thức tỉnh trăm hơi thở đã. Mới có thể có đầy đủ thời gian đi chống đỡ cửa lớn mở ra.


- Cho nên... Ta cần ngươi cho ta ngưng tụ đủ hàn khí bắc mạch...

Nữ hài nhi nói đến đây, túi đựng đồ của Bạch Tiểu Thuần chợt chấn động. Thần thức của hắn đảo qua, lập tức nhìn thấy được từ bên trong quan tài của nữ hài nhi, lại có thể từ trong hư vô ngưng tụ ra một mảnh lá cây màu xanh lục. Lá cây này bay ra quan tài, bay ra khỏi túi đựng đồ, rơi vào trước mặt Bạch Tiểu Thuần.

- Hàn khí?

Bạch Tiểu Thuần có chút do dự. Trong ước pháp tứ chươ ng đã nói, hắn không thể đi hấp thu linh khí thiên địa của bắc mạch. Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ một chút, cảm thấy hàn khí cũng không tính là gì. Dù sao linh khí thiên địa đến từ chính Thông Thiên Hải. Hàn khí này lại là đến từ toàn bộ Băng Nguyên ở bắc mạch.

Ở trong lúc Bạch Tiểu Thuần đang suy nghĩ tìm hiểu, giọng nói của nữ hài nhi, vẫn ở vang vọng ở trong đầu Bạch Tiểu Thuần.

- Hút hàn khí, dung nhập vào bên trong lá cây này. Khi miếng lá cây này trở thành băng lá... Bên trong ẩn chứa hàn khí, có thể chống đỡ ta... Thức tỉnh khoảng trăm hơi thở!

- Khi ngươi làm được tất cả những điều này, chính là thời khắc chúng ta đi mở ra thế giới chi bảo. Về phần làm thế nào để thu thập hàn khí, xem như là thử thách ta dành cho ngươi.

Nữ hài nhi nói đến đây, khí tức lại suy yếu xuống.

- Thần hồn của ta đã suy yếu, cần phải một lần nữa ngủ say. Chỉ có khi miếng lá cây này của ngươi hóa thành lá băng, dung nhập quan tài, ta mới có thể lại thức tỉnh... Hi vọng ngươi... Tự giải quyết cho tốt...

Những lời này nói xong, khí tức của nữ hài nhi hoàn toàn biến mất.

Bạch Tiểu Thuần trợn trừng mắt. Sau khi xác định khí tức nữ hài tử này tiêu tan. Hắn thở phào nhẹ nhõm. Tất cả những gì trước đó, hắn lấy đe dọa làm chủ. Thật ra hắn cũng không muốn vì chuyện này, xuất hiện khả năng mâu thuẫn cùng nữ hài tử này.

Quả thực giống như lời hắn nói, điều này đối với hắn, đối với nàng, đối với Nghịch Hà Tông đều không phải là chuyện tốt.

Bạch Tiểu Thuần nhìn mảnh lá cây trong tay, không lo lắng tới chuyện của nữ hài nhi. Dù sao tất cả mọi chuyện, đều phải chờ mảnh lá cây này trở thành lá băng, mới có thể tiến hành.

- Làm sao để lá cây này hấp thu hàn khí đây?

Bạch Tiểu Thuần cúi đầu nhìn mặt đất dưới chân một chút. Vân Tông thành lập ở trên một mảnh mây trắng mênh mông. Bên trong mây trắng này cũng ngưng tụ ra hàn khí. Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ một chút, đặt phiến lá này ở mặt đất. Nhìn hồi lâu, cũng không thấy nó hấp thu hàn khí.

Điều này khiến cho Bạch Tiểu Thuần cau mày. Nếu như không có ước pháp tứ chươ ng này, hắn có quá nhiều biện pháp. Nhưng bây giờ, chuyện này cũng có chút không dễ làm.

Sau một hồi lâu, Bạch Tiểu Thuần thở dài. Hắn đang muốn để lá cây này vào bên trong túi trữ vật. Nhưng bỗng nhiên, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào bên trong túi đựng đồ của mình, có đặt... Một hạt giống.

- Hoa ánh trăng... Ta có thể chiết cái lá cây này ở trên cái cây đó!

Hai mắt của Bạch Tiểu Thuần nhất thời sáng lên. Khi ở trên chiếc thuyền xương phát hiện hoa ánh trăng, Bạch Tiểu Thuần trước đó đã từng nghiên cứu qua, nhận được kết luận là thời điểm loài hoa này sinh trưởng, sẽ hấp thu hàn khí ở bốn phía xung quanh.

- Trong ước pháp tứ chươ ng, không có điều nào không cho phép ta trồng hoa...

Bạch Tiểu Thuần lập tức kích động.

- Chiếc thuyền xương cùng Quỷ Mẫu đều là đến từ thiên ngoại. Đóa hoa này... Hiển nhiên cũng là đến từ thiên ngoại.

Bạch Tiểu Thuần vỗ vào túi đựng đồ. Trong tay hắn xuất hiện hạt giống của hoa ánh trăng.

Sau khi nhìn chằm chằm vào hạt giống này, trong đầu Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ một lần nữa về kế hoạch của chính mình, mắt càng lúc càng sáng.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1405: Hoa ánh trăng điên cuồng (1)
- Ha ha, trời không tuyệt đường người!

Trong lúc phấn chấn, Bạch Tiểu Thuần có chút kích động, hắn đặc biệt cảm thấy đắc ý. Ở trong ước pháp tứ chươ ng, đích xác là không có ngăn cấm hắn không thể trồng hoa.

Nghĩ tới đây, Bạch Tiểu Thuần lập tức hăng hái bừng bừng ra khỏi phòng, quan sát ở khắp nơi muốn tìm một địa phương trồng hoa. Sau khi tìm kiếm một vòng, hắn sờ sờ cằm.

- Trồng ở bên ngoài quá nguy hiểm. Đám người ở bắc mạch này không chịu nói đạo lý...

- Mà thôi mà thôi. Ta vẫn là trồng ở trong phòng của ta.



Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ một hồi, sau đó xoay người trở lại trong phòng. Hắn bắt đầu bận rộn. Chỗ mặt đất trên Vân Tông, thật sự không giống với mặt đất ở những chỗ khác. Nhưng về cơ bản lại giống nhau. Ở dưới sự cố gắng của Bạch Tiểu Thuần, hắn cạy một viên gạch ở trong căn phòng ra, đào ra một lỗ thủng trong phạm vi chừng một trượng.

Sau khi lỗ thủng lộ ra, mặt đất trắng bóng một mảnh mây mù. Một hàn khí từ bên trong đám mây mù nơi này tản ra. Cảm nhận được sự lạnh giá ở bên trong đám mây mù này, Bạch Tiểu Thuần liền mừng rỡ. Hắn thận trọng chôn hạt giống của loài hoa ánh trăng ở trong thổ nhưỡng mây mù.

Sau khi làm xong những chuyện này, hắn liền mang theo hứng thú nồng đậm cùng chờ mong. Hắn khoanh chân ngồi ở một bên. Thần thức của nó không ngừng đi quan sát hạt giống của hoa ánh trăng. Có thể nhìn thấy được, sau khi hạt giống này được chôn xuống, lại giống như sinh vật sống, có thể không ngừng run rẩy.

Sự run rẩy này không phải là bởi vì sợ hãi, mà vì sự kích động dẫn đến. Tâm tình này rất rõ ràng. Sau khi Bạch Tiểu Thuần cảm nhận được, ánh mắt sáng hơn.

- Hoa ánh trăng ngoan ngoãn, mau mau sinh trưởng...

Bạch Tiểu Thuần liếm môi một cái. Sau khi quan sát suốt cả đêm, hắn nhìn thấy được hạt giống được trồng, có một tia hàn khí bị hạt giống này hút ra từ bên trong đám mây mù, trở thành chất dinh dưỡng của bản thân chất nó. Trong một đêm, hạt giống lại có thể nảy mầm, mọc ra lá mầm màu xanh.

Nhìn lá mầm màu xanh này, tâm tình Bạch Tiểu Thuần lại sục sôi. Hắn cảm giác mình còn có một sứ mệnh. Mỗi ngày trôi qua cũng không cảm thấy nhàm chán nữa. Gần như tất cả thời gian, hắn đều tiêu tốn ở trên phương diện chiếu cố cùng quan sát cây hoa ánh trăng này.

Thời gian trôi qua. Rất nhanh nửa tháng đã trôi qua. Trong khoảng thời gian này, Bạch Tiểu Thuần cũng không có đi ra khỏi căn phòng nửa bước. Mặc dù như vậy, nhưng những tu sĩ Vân Tông kia vẫn không ngừng bàn luận về chuyện của Bạch Tiểu Thuần ở đây.

Chỉ có điều Bạch Tiểu Thuần cũng không có tâm tình đi nghe lén nữa. Lúc này toàn bộ tâm thần của hắn đều đặt ở trên cây hoa ánh trăng này. Nhìn nó ở bên trong thổ nhưỡng của đám mây trắng, lúc này mọc ra cành lá cao bằng một lòng bàn tay. Tâm tình Bạch Tiểu Thuần rất sung sướng.

Về phần mảnh lá cây này, ở mấy ngày trước đã được nó chiết lên trên cây hoa ánh trăng. Hiện tại theo cây hoa ánh trăng trưởng thành, lá cây này cũng giống như trở thành một phần của hoa ánh trăng, hấp thu hàn khí ở trong cây hoa ánh trăng.

Tất cả đều đang phát triển theo phương hướng tiến về phía trước. Nhiều lần, trong lúc Bạch Tiểu Thuần đang quan sát, đều cười ra thành tiếng.

- Ha ha, sẽ không có chuyện Bạch Tiểu Thuần ta không nghĩ ra biện pháp!

Bạch Tiểu Thuần vô cùng đắc ý. Chỉ là lại qua bảy tám ngày sau, Bạch Tiểu Thuần có chút bất mãn.

Hắn nhìn mảnh lá cây được chiết ở trên cây hoa ánh trăng, sinh trưởng rõ ràng chậm chạp hơn so với trước kia rất nhiều. Trong lòng hắn có chút lo lắng.

- Đây cũng quá chậm đi. Cứ tiếp tục như thế nữa, tới lúc nào mới có thể hút xong hàn khí.

Bạch Tiểu Thuần gãi đầu một cái, sau khi trầm ngâm một lúc lâu, hắn cảm thấy mình có cần phải nghĩ biện pháp, tới kích kích cho đóa hoa này sinh trưởng.

Về phần phương pháp kích thích, trong mạch đan đạo có quá nhiều lựa chọn. Thường thấy nhất, chính là sử dụng đan dược để kích phát. Nghĩ tới đây, Bạch Tiểu Thuần len lén quan sát bốn phía xung quanh một chút. Thần thức của hắn lặng lẽ tản ra, quan sát bên ngoài một chút.

- Trong ước pháp tứ chươ ng chỉ nói không cho ta luyện đan, bán đan, nhưng không có nói không cho ta đút đan dược cho Tiểu Hoa ăn.

Sau khi Bạch Tiểu Thuần nói thầm mấy câu. Hắn vỗ vào túi đựng đồ, lấy ra không ít đan dược. Sau khi lựa chọn vài loại, hắn bóp nát nó, rắc vào trong đóa hoa ánh trăng.

Bột đan dược này vừa chạm bông hoa ánh trăng, bông hoa này lại chấn động mạnh, tản ra hào quang sáng ngời, giống như đói khát, trong chớp mắt đã hấp thu hết tất cả bột đan dược rơi ở trên thân.

Theo sự hấp thu, sự tăng trưởng của bông hoa ánh trăng rõ ràng tăng nhanh. Thậm chí ngay cả rễ của nó cũng dài hơn một chút. Nó ở bên trong đám mây mù phía dưới căn phòng, chậm rãi lan tràn về bốn phía xung quanh.

Ở trong sự lan tràn này, càng nhiều hàn khí bị hấp thu qua. Thậm chí chỗ gian phòng của Bạch Tiểu Thuần, lúc này cũng thoáng cái trở lạnh giá hơn rất nhiều.

Mắt Bạch Tiểu Thuần sáng hơn. Cảnh tượng như vậy khiến cho hắn có lòng tin. Hắn lại lập tức lấy ra không ít đan dược. Lúc mới bắt đầu, hắn vẫn sẽ lựa chọn một chút, sau đó bóp nát. Nhưng đến cuối cùng, hắn mắt thấy đóa hoa ánh trăng kia giống như một cái động không đáy. Sau khi nó không ngừng hấp thu, càng sinh trưởng nhanh hơn. Cái rễ của nó càng khuếch tán phạm vi trăm trượng.

Lòng tin của Bạch Tiểu Thuần lập tức tăng lên gấp trăm lần. Hắn bóp nát đan dược cũng càng lúc càng nhiều, loại cũng tương tự như vậy.

- Đây là chay mặn đều không ngại. Quả nhiên là một bông hoa bảo bối.

Bạch Tiểu Thuần hăng hái cực cao. Trong thời gian ba ngày ngắn ngủi, hắn đút đan dược cho đóa hoa này trên trăm viên. Đóa hoa ánh trăng cũng không phụ sự kỳ vọng. Rốt cuộc trước đó, đóa hoa lớn bằng hài lòng bàn tay, đã trưởng thành đến cao chừng non nửa trượng.

Cọng lá lớn bằng cánh tay, cùng với cành lá lớn chừng bàn tay. Còn có nụ hoa lớn bằng đầu ngón tay. Cũng không rõ đóa hoa này trưởng thành, ở dưới sự cố gắng của Bạch Tiểu Thuần, đã đột nhiên tăng mạnh.

Mà điều mảnh lá cây chiết ở trên cây hoa ánh trăng, lúc này cũng xuất hiện mấy lát nhỏ giống như băng. Cảnh tượng như vậy, khiến cho Bạch Tiểu Thuần càng thêm phấn chấn. Nhất là khi hắn nhìn thấy được rễ của cây hoa ánh trăng này hiện tại đã lan tràn ra hơn năm trăm trượng, nụ cười trên gương mặt của hắn lại càng sáng lạng. Hắn lấy đan dược từ bên trong túi trữ vật ra, cũng càng lúc càng nhiều.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1406: Hoa ánh trăng điên cuồng (2)
Về phần ảnh hưởng của việc trồng hoa đối với bắc mạch, nếu như là ở Nghịch Hà Tông, hoặc Tinh Không Đạo Cực Tông, Bạch Tiểu Thuần còn có thể lo lắng. Nhưng ở bắc mạch này, hắn không có bất kỳ áp lực, hắn chỉ nhớ kỹ một điểm...

- Ta không trái với ước pháp tứ chươ ng!

Bạch Tiểu Thuần lẽ thẳng khí hùng, không ngừng bóp nát đan dược, đút đan dược cho cây hoa ánh trăng ăn. Khi chăm chú, thời gian bao giờ cũng qua rất nhanh. Đảo mắt đã qua nửa tháng...

Bông hoa ánh sáng này đã trưởng thành đến một trình độ khiến cho Bạch Tiểu Thuần cũng sẽ hãi hùng khiếp vía. Căn phòng của hắn đã hoàn toàn bị cây hoa ánh trăng này chiếm...

Nhìn cây hoa ánh trăng trước mắt vô cùng lớn, Bạch Tiểu Thuần cũng hít vào một hơi. Hắn mơ hồ cảm thấy, đóa hoa này... hình như ở dưới sự mình chiếu cố, có chút không bình thường.

Điều càng làm cho Bạch Tiểu Thuần ngạc nhiên, là ở trên đóa hoa này, hắn lại có thể cảm nhận được một tia ý thức tồn tại, có cảm giác rất thân thiết đối với mình. Nhất là Bạch Tiểu Thuần giơ tay lên chạm vào, đóa hoa này sẽ khẽ chấn động, giống như rất thoải mái.

Điều này khiến cho ánh mắt Bạch Tiểu Thuần nhất thời sáng lên.

- Có ý thức sao? Nghe lời đi. Không thể lại sinh trưởng nữa. Nếu không căn phòng này cũng sẽ không chứa nổi ngươi được nữa. Ta ở bắc mạch này cũng không thoải mái gì. Chỉ có thể hạn chế sự sinh trưởng của ngươi. Một khi ngươi phá vỡ căn phòng này, hai ta đều sẽ phải xui xẻo.

Bạch Tiểu Thuần nhìn về phía cây hoa ánh trăng, nghiêm túc nói vài câu. Sau đó hắn lại lấy ra không ít đan dược, ném tới. Hiện tại hắn đã không cần bóp nát đan dược nữa. Đan dược hoàn chỉnh ném ra một cái, lập tức đã bị phiến lá của cây hoa ánh trăng trực tiếp quấn lấy, trong nháy mắt hấp thu.

Giống như nghe hiểu được lời Bạch Tiểu Thuần nói, ở trong cuộc sống sau đó, cây hoa ánh trăng này ở bên trong gian phòng không có tiếp tục sinh trưởng. Nhưng trong thời gian ngắn này rễ của nó lại điên cuồng lan tràn. Hiện tại nó đã khuếch tán ra mặt đất Vân Tông... Hơn nữa cây hoa ánh trăng này không phải là vật của thế giới Thông Thiên. Nó có chỗ đặc biệt của mình. Sinh trưởng như vậy, rốt cuộc lại không bị người khác sớm phát hiện, giống như sở hữu phương pháp ẩn nấp nhất định.

Chỉ là thời điểm nó sinh trưởng cần rất nhiều hàn khí. Cho nên trong khoảng thời gian này, tu sĩ Vân Tông dần dần cũng có người nhận thấy được có điểm không thích hợp... Đầu tiên là Vân Tông quanh năm tràn ngập ở trong hàn khí, trong nửa tháng này lại có thể ít hơn rất nhiều.

Thậm chí có nhiều chỗ, vì hàn khí giảm bớt, một ít băng tuyết cũng bắt đầu tan ra... Tiếp theo, một cảnh tượng kỳ dị xuất hiện, lập tức lại khiến cho các Thiên Nhân bắc mạch quan tâm.

Bạch Tiểu Thuần luôn luôn quan sát bên ngoài. Mắt thấy cảnh tượng như vậy, hắn cũng thầm cảm thấy không ổn. Hắn lập tức tìm tới cây hoa ánh trăng, nhanh chóng mở miệng.

- Hoa ơi hoa, chúng ta không có nhiều thời gian. Cứ tiếp tục như thế nữa, sớm hay muộn sẽ xảy ra chuyện. Gặp chuyện không may thì cũng thôi. Cũng không thể làm chậm trễ kế hoạch lớn của chúng ta. Ngươi có thể nhanh chóng sinh trưởng một chút có được không? Hàn khí đều chuyển vào bên trong mảnh lá cây này đi.

Bạch Tiểu Thuần vừa nói ra lời này. Cây hoa ánh trăng này chấn động mạnh, truyền ra ý thức yếu ớt. Bạch Tiểu Thuần lập tức hiểu ra. Trong mắt mắt lộ ra vẻ quyết đoán. Trực tiếp, hắn từ bên trong túi trữ vật ra rất nhiều đan dược, đồng thời ném ra.

Tất cả lá cây của hoa ánh trăng xoè ra, cuốn lấy những đan dược này, chợt hút một cái... Nhất thời toàn bộ mặt đất Vân Tông, trực tiếp lại truyền ra một tiếng nổ kinh thiên!

Ở dưới tiếng nổ lớn, trên mặt đất của Vân Tông lại có thể sinh trưởng ra vô số lá mầm màu xanh lục. Những cái lá mầm màu xanh lục mới vừa xuất hiện, lập tức lại điên cuồng hấp thu hàn khí xung quanh, nở từng mảnh những bông hỏa nhỏ giống như ánh trăng vậy.

Cùng lúc đó, hàn khí của Vân Tông ở trong một tích tắc này, chợt giảm mạnh!

Tu sĩ của Vân Tông đều liên tục thấy được trên mặt đất có những bông hoa giống như ánh trắng nở ra. Mỗi người đều ngây người. Không ít người trực tiếp la lên thất thanh.

- Vân Tông lại có thảm thực vật?

- Đây... Đây là hoa gì?

- Trời ạ, từ trước đến nay không có nghe nói tới. Trên Vân Tông của bắc mạch lại có thể có thể có thảm thực vật sinh trưởng... Cây cỏ bắc mạch, không phải đều tồn tại ở trong khu vực riêng sao?

Sau khi kinh ngạc hô lên, những tiếng kêu càng kinh người hơn không ngừng vang vọng ở trên mặt đất của Vân Tông.

- Nóng quá... Ta... Ta lại có thể toát mồ hôi?

- Không đúng. Hàn khí của Vân Tông chúng ta... Thế nào lại ít đi nhiều như vậy!

- Trời ạ. Các ngươi nhìn núi băng kia. Nó... nó lại có thể tan ra!

Theo hàn khí giảm mạnh trên diện rộng, toàn bộ Vân Tông lập tức băng tuyết tan ra. Thậm chí ngay cả tảng băng cực lớn nâng mây trắng, chiêu bài của bắc mạch, lúc này dường như đổ mồ hôi, có nước đá nhỏ xuống...

Cảnh tượng như vậy, lại lập tức chấn động toàn bộ bắc mạch. Đám người Vân Lôi Tử đều nhanh chóng bay ra. Trong thần sắc mỗi người mang theo sự kinh ngạc không có cách nào tin tưởng càng không thể tưởng tượng nổi. Bọn họ lao thẳng đến mặt đất của Vân Tông.

Nhưng ngay khi bọn họ hạ xuống, trong chớp mắt, vì phạm vi hàn khí giảm mạnh. Từng tảng băng ở Vân Tông ầm ầm sụp xuống. Cái này cũng chưa tính là cái gì. Điều khiến cho tất cả mọi người há hốc mồm, là tượng băng đang nâng mây trắng trên mặt đất... ngón tay cái trong bàn tay của hắn... chẳng biết từ lúc nào lại có thể nhìn thấy được rễ chui vào bên trong. Theo sự hấp thu của nó, ngón tay cái lớn vô cùng này... Lại có thể... Hoàn toàn tan ra, trở thành nước đá, rơi khắp bầu trời...

Trong tiếng nổ lớn, đám mây trắng nghiêng về một phía. Tất cả tu sĩ ở phía trên đều há hốc mồm. Các Thiên Nhân bắc mạch đã tới nơi. Tất cả đều nhìn cái ngón tay cái tan chảy, rơi xuống nước đá. Tất cả đều trợn mắt há hốc mồm.

- Ta... Ta không nhìn lầm chứ...

- Bề mặt của bắc mạch ta... tượng băng Chiến Thần của bắc mạch ta... Ngón tay cái của hắn... không còn?

Vân Lôi Tử thì thào nói nhỏ, nhìn Phùng Trần ở bên cạnh, có phần không xác định, ngây người mở miệng.

Mặt đất của Vân Tông nổ lớn. Các núi băng ở mọi chỗ sụp xuống. Càng có số lượng lớn nước đá, từ bên trong tầng mây nơi này rơi xuống mặt đất. Tất cả đệ tử bắc mạch phía trên, mỗi người đều hít thở dồn dập. Cũng có không ít người sau khi bay ra, nhìn thấy bức tượng Chiến thần bị mất đi ngón tay cái, tất cả đều há hốc mồm.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1407: Áp đứng lên (1)
Sau một thoáng yên tĩnh ngắn ngủi, những tiếng ồn ào còn lớn hơn, mãnh liệt hơn so với trước kia, bỗng nhiên bạo phát.

- Làm sao có thể như vậy được...

- Đây là loại thực vật gì vậy...

- Trời ạ, bắc mạch ta rốt cuộc thế nào, trong khoảng thời gian ngắn như thế, lại liên tục xuất hiện nhiều chuyện như vậy... Đầu tiên là Trí Huyễn Đan, sau đó là bức tượng Chiến Thần cũng bị mất đi ngón tay...

Ở nơi này không ngừng truyền ra những tiếng kêu kinh ngạc sợ hãi. Thân thể đám người Vân Lôi Tử cùng Phùng Trần lúc này đã run rẩy, thần sắc biến hóa. Ở bên trong mỗi một đôi mắt đều lộ ra sự điên cuồng. Bọn họ còn có không có cách nào áp chế được sự phẫn nộ, không ngừng bạo phát ngập trời.

- Bạch Tiểu Thuần!

- Nhất định là ngươi, Bạch Tiểu Thuần!!

Tiếng gầm thét giận dữ kinh thiên động địa vang lên. Vân Lôi Tử cùng các Thiên Nhân bên cạnh, lúc này hoàn toàn nổi giận. Ở trong tiếng rít gào này, bọn họ lao thẳng đến căn phòng của Bạch Tiểu Thuần, nhanh chóng xông qua.

Chẳng những là bọn họ như vậy, những tu sĩ Vân Tông ở bốn phía xung quanh sau khi nghe được tiếng gầm thét giận dữ của các Thiên Nhân, trong mắt mỗi một người đều lộ ra vẻ dữ tợn. Bọn họ đồng thời nhìn về phía chỗ khu vực của Bạch Tiểu Thuần.

- Đáng chết. Nhất định là do Bạch Tiểu Thuần làm ra!

- Đây là một tai họa. Gây tai họa cho đệ tử Vân Tông chúng ta thì cũng thôi. Hắn lại còn gây tai họa cho bức tượng Chiến Thần Vân Tông của chúng ta!

- Giết Bạch Tiểu Thuần!

Mọi người ở nơi này đều lớn tiếng rít gào. Khi các Thiên Nhân xông tới, đồng thời Bạch Tiểu Thuần ở bên trong căn phòng của hắn, lúc này hơi thở lộ ra sự khẩn trương lo lắng. Hắn nhìn cây hoa ánh trăng trước mắt đang hút thu hàn khí bên ngoài một cách kinh người. Những hàn khí này lập tức dũng mãnh tràn vào trong chiếc lá cây được hắn ghép vào, khiến cho chiếc lá cây này, trong nháy mắt lại có gần như khu vực bảy thành đã trực tiếp trở thành hàn băng. Có thể tưởng tượng được, nếu cho Bạch Tiểu Thuần đủ thời gian, hắn có thể rất nhanh làm được yêu cầu của nữ hài nhi, khiến cho miếng lá cây này hoàn toàn trở thành lá băng.

Nhưng bây giờ lại không kịp nữa. Bên ngoài vang lên những tiếng rít gào, khiến cho trong lòng Bạch Tiểu Thuần điên cuồng run rẩy. Một tay hắn hắn hái chiếc lá cây kia xuống cất vào, đồng thời lập tức truyền ra ý thức về phía cây hoa ánh trăng.

- Nhanh biến trở về hạt giống!

Hoa ánh trăng này không cần Bạch Tiểu Thuần mở miệng, cũng đã nhận thấy được nguy cơ sinh tử. Trong nháy mắt tất cả rễ héo rũ. Đóa hoa héo rũ, cành khô héo, giống như đều ngưng tụ tất cả sức sống lại, hình thành một hạt giống có mức độ lớn hơn so với trước kia rất nhiều.

Bạch Tiểu Thuần không kịp kiểm tra, lập tức lại thu loại hạt giống này vào bên trong túi trữ vật.


Trong nháy mắt khi hắn vừa làm xong tất cả những điều này, một tiếng nổ lớn kinh thiên, bỗng nhiên trực tiếp nổ tung ở bên ngoài căn phòng của hắn.

Ầm.

Căn phòng của Bạch Tiểu Thuần trực tiếp đã bị một lực mạnh, hung hãn đánh phá.

Trong khi căn phòng bị chia năm xẻ bảy, Bạch Tiểu Thuần có chút chật vật lui lại. Sau khi nhanh chóng tránh né, hắn nhìn thấy được ở bốn phía xung quanh, chính vô số đệ tử Vân Tông đằng đằng sát khí, còn có đám người Vân Lôi Tử cùng Phùng Trần. Ánh mắt bọn họ giống như điên cuồng khát máu muốn nuốt sống mình.

- Bạch Tiểu Thuần, ngươi đâm đầu vào chỗ chết!

Vân Lôi Tử điên cuồng hét lên. Sau khi căn phòng của Bạch Tiểu Thuần sụp đổ. Hắn cũng thấy được lỗ thủng cực lớn trên mặt đất này cùng với hoa ánh trăng héo rũ ở bốn phía xung quanh.

- Chuyện bán Trí Huyễn Đan c, không có giết ngươi, ngươi lại còn dám đụng đến căn cơ bắc mạch ta. Bạch Tiểu Thuần, ngày hôm nay ngươi nhất định phải chết!

Phùng Trần tức giận tới mức, sát ý trong mắt kinh thiên. Trong một thoáng, hắn trực tiếp lao thẳng đến chỗ Bạch Tiểu Thuần. Vừa ra tay chính là thần thông giống như đòn sát thủ của hắn vậy.

Trong tiếng nổ lớn, khí tức của Bạch Tiểu Thuần tăng mạnh. Hắn nhanh chóng tránh ra phía sau. Hắn cũng ủy khuất phẫn nộ, hét lớn một tiếng.

- Bắc mạch, các ngươi chẳng lẽ muốn phản bội đại lục Thông Thiên!

- Từ sau khi ta tới nơi đây, các ngươi vẫn luôn nhằm vào ta. Vốn chỉ là ước pháp tam chươ ng, ta nhịn. Nhưng sau khi ta bán đan dược, các ngươi lại đặt ra ước pháp tứ chươ ng!

- Hiện tại ta trồng hoa cỏ mà thôi, ta động chạm gì với bất kỳ lời giao hẹn nào trong đó?

Bạch Tiểu Thuần lẽ thẳng khí hùng, điên cuống hét lên. Lúc này hắn cũng bất chấp mọi giá. Ở bắc mạch này hắn thật sự cũng rất khó chịu.

- Muốn ra tay với ta, không cần phải đi tìm một ít lý do làm gì!

Tu vi của Bạch Tiểu Thuần ầm ầm tản ra. Trên trời cao hiện lên gương mặt cực lớn của hắn, khí thế toàn diện bạo phát.

Vân Lôi Tử cùng Phùng Trần cũng đau đầu. Hai người bọn họ có nỗi khổ nói không nên lời. Bọn họ chỉ cảm thấy Bạch Tiểu Thuần này khó chơi đến cực hạn. Nhất là Phùng Trần. Hắn cảm thấy trước đây mình đặt ra ước pháp tam chươ ng, hoàn toàn chính là mang đá đập lên chân của mình.

Thật ra, trước đây bất kể như thế nào hắn cũng không nghĩ tới, năng lực gây tại họa của Bạch Tiểu Thuần, một ước pháp tam chươ ng cũng không thể nào ngăn cản được. Thậm chí ở dưới ước pháp tam chươ ng, hắn đã có khả năng bạo phát kinh người hơn.

Mà điều khiến cho bọn họ cảm thấy rầu rĩ nhất, là Bạch Tiểu Thuần này ngôn từ sắc bén, thân phận lại đặc biệt. Bọn họ giết cũng không phải, không giết lại khó giải

được mối hận trong lòng. Điều này khiến cho trong lòng mấy Thiên Nhân bắc mạch này cảm thấy ủy khuất, không hề kém hơn so với Bạch Tiểu Thuần.

Thậm chí trong lòng bọn họ đều đã hối hận. Sớm biết như vậy, bọn họ đã không để Bạch Tiểu Thuần ở lại, mà khiến cho hắn nhanh chóng rời đi mới đúng...

Chẳng những là trong lòng mấy Thiên Nhân này rầu rĩ, các đệ tử Vân Tông ở bốn phía xung quanh, mỗi một người đều căm tức nhìn Bạch Tiểu Thuần, nhưng trong lòng cũng đang ai thán. Đối với sự khó chơi và khả năng gây họa của Bạch Tiểu Thuần, bọn họ xem như đã cảm nhận được rõ ràng.

- Đều là do Phùng Trần lão tổ sai. Hắn là xuất thân lôi tông, cho nên giới hạn Bạch Tiểu Thuần này ở Vân Tông, đây là không có thiện ý!

- Không sai. Để Bạch Tiểu Thuần này đi tới Lôi Tông của hắn, buông tha Vân Tông chúng ta. Chiến Thần của chúng ta... cũng đã thiếu mất một ngón tay cái!

Các tu sĩ Vân Tông mỗi một người đều bi thương. Luật pháp không trách đám đông. lúc này những tiếng nói như vậy đều không có kiêng kỵ truyền ra.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top