Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 281: Zombie đến rồi
Tạ Thanh Diễn ở bên cạnh bị Tạ Hào Thế nhấc lên như nhổ cỏ, anh túm cổ hắn từ trong xe ra ném xuống đất. Đối diện với cảnh người đánh người, zombie không ai quan tâm, chỗ nào cũng hỗn loạn, ngoài biểu cảm sợ hãi ra hắn chẳng hề buồn cho mẹ Tạ chút nào.

Tô Tô cười lạnh, mẹ Tạ đã chết rồi, để lại cái của nợ còn sống này làm gì?

Cô bắt ấn hoa lan, bắn một chiếc kim băng to như con ruồi trâu về phía đầu Tạ Thanh Diễn, chiếc kim băng đó gần chạm vào huyệt thái dương của Tạ Thanh Diễn thì bị một luồng lưới điện của Tạ Hào Thế chặn lại.

Trong sự hỗn loạn, anh ta ôm thi thể của mẹ Tạ, đưa mắt nhìn về phía Tô Tô đang khởi động năng lượng. Trong đôi mắt tràn đầy sự đau khổ, anh ta chầm chậm lắc đầu, tỏ ý cảnh cáo Tô Tô không được giết Tạ Thanh Diễn!

Nhưng Tô Tô sẽ nghe Tạ Hào Thế sao? Loại người cặn bã như Tạ Thanh Diễn, những gì hắn thể hiện vừa rồi chưa đủ khiến tất cả mọi người thất vọng sao? Tô Tô nhìn Tạ Hào Thế qua lớp rèm cửa, trong đôi mắt lóe sáng, mấy chục cây kim bằng băng to như con ruồi trâu bay thẳng về phía Tạ Thanh Diễn.

“Tô Tô!!!”

Tạ Hào Thế hét lên, tiếng hét tức giận và đầy đau khổ, anh ta cẩn thận đặt mẹ Tạ trong lòng xuống, hai tay hướng về phía trước. Một chiếc lưới điện mở rộng, cản lại mấy chục chiếc kim băng của Tô Tô, kim băng chạm vào lưới điện tạo thành mấy chục ánh lửa, rồi biến mất trong không khí.

Có lẽ Tạ Hào Thế không kiểm soát được năng lượng, cũng có thể anh muốn cho Tô Tô một lời cảnh báo. Chiếc lưới điện sau khi cản mấy chục chiếc kim bằng băng của Tô Tô không hề được thu lại, mà cứ lao thẳng về phía Tô Tô.

Tô Tô giật mình, đưa tay kéo Lý Tiểu Vũ vội vàng lùi sau hai bước, sau đó cô xoay người ra khỏi phòng. Cô liền gặp Trạc Thế Giai ở ngoài cửa một cách tình cờ, trong tay Trạc Thế Giai còn cầm máy đo huyết áp, thắc mắc nhìn Tô Tô, rồi cô hỏi:

“Tô Tô, cô định đi đâu?”

“Giết người!”

Nói xong, Tô Tô mang theo cảm xúc tức giận, gọi hai người nước ra chuyển chướng ngại vật chặn trước rạp chiếu phim tư nhân, bước nhanh ra ngoài.

Khoảnh khắc cô kéo tay Lý Tiểu Vũ, quay người ra khỏi cửa sổ, ở một tòa nhà nào đó, Diệp Dục vốn đã sắp xếp để bắn lén Lã Ấn, một tay bóp cổ con ưng đã chết, một tay chỉnh súng, bắn về phía bàn tay của Tạ Hào Thế. Viên đạn đó sượt qua lòng bàn tay tạo ra lưới điện của Tạ Hào Thế, tỏ ý cảnh cáo, Tạ Hào Thế đang ở trong tầm ngắm, cứ thử làm Tô Tô của anh bị thương xem?

Tạ Hào Thế cau mày, băng tay bị bắn sượt qua rồi mới nhận ra, giờ chắc Tô Tô bụng to lắm rồi, động tác cũng không nhanh như trước. Lưới điện anh tạo ra sẽ rất nguy hiểm với Tô Tô, Tô Tô chưa chắc đã tránh được.

Vì thế lưới điện sắp chạm đến cửa sổ chợt biến mắt trong không khí.

Chỉ trong vài phút, Tô Tô đã đi giày vải, mặc váy bầu sáng màu, ưỡn bụng bầu đi khỏi rạp chiếu phim tư nhân. Cửa ra vào là cửa kính xoay, có hai zombie đang đi vào trong, chúng ngu ngốc chỉ muốn lao lên trước mà không biết đang đi theo cửa xoay vòng tại chỗ.

Dường như ngửi thấy mùi của Tô Tô, một con zombie trong cửa xoay lập tức quay người, đi về phía Tô Tô, trong miệng phát ra tiếng kêu “è è”. Nào ngờ, một con dừng lại, con đằng sau bị kẹt trong cửa xoay, chỉ có thể vội vàng đến sốt ruột.

Chờ tới khi con zombie đầu tiên lảo đảo đi từ cửa kính ra, con đằng sau mới có thể đi tiếp, đi theo sau con thứ nhất. Hai zombie lảo đảo về phía Tô Tô, sau đó là con thứ ba, đi sau con thứ hai vào trong…

Tô Tô đứng im tại chỗ, lạnh mặt nhìn chúng. Lý Tiểu Vũ đằng sau lưng cô đang lo lắng Tô Tô bụng to, cử động không tiện, cầm một con dao vội vàng xông lên. Cô nhìn thấy zombie xếp một hàng dài rất trật tự.

Lý Tiểu Vũ cầm dao lên trước, một dao một zombie, chém xong đầu của một zombie, con thứ hai liền tiến lên chờ cô chém.

Tô Tô đứng sau lưng Lý Tiểu Vũ nhìn, hiện giờ cô ấy cũng là dị năng giả rồi, sức khỏe tốt hơn trước, hơn nữa vũ khí trong tay Lý Tiểu Vũ là vũ khí sắc bén chuyên dùng chém zombie mà Thầy Bói đặc biệt chế tạo. Chém zombie đối với Lý Tiểu Vũ như chém rau mà thôi.

Chỉ có điều hàng rau này dài quá, hàng dài zombie chờ được chém mặc dù cũng có cảm giác vui vẻ, nhưng đối với Tô Tô đang muốn ra ngoài giết Tạ Thanh Diễn, cô không đủ kiên nhẫn chờ Lý Tiểu Vũ giết hết zombie. Cô từ sau lưng Lý Tiểu Vũ thò đầu nhìn ra ngoài cửa ra vào, zombie bên ngoài càng ngày càng đông. Chẳng cần người nào dẫn dắt, zombie ở rất nhiều khu đều được tín hiệu kêu gọi của đồng loại, đương nhiên đều di chuyển tới đây.

Tô Tô đành tạm gác lại ý muốn đi giết Tạ Thanh Diễn, cô nói với Trạc Thế Giai đằng sau mình, “Tôi đoán, chúng có thể tạo ra một đợt tấn công. Cô chuẩn bị đi, chúng ta lên trên.”

Biển giòi phiền thế nào thì biển zombie cũng thế.

Nói xong Tô Tô liền tạo ra bốn người nước, cầm dao bằng băng, quyết đoán xông lên trước, hai ba bước đã xử lí gọn ghẽ zombie, tiện thể nhặt tinh hạch. Tô Tô vẫy tay một cái, rồi được Trạc Thế Giai và Lý Tiểu Vũ dìu đi lên tầng an toàn.

Đối với biển zombie mà nói, tầng hai không phải quá an toàn, biển zombie không chỉ có một hai con zombie cấp cao xuất hiện. Có cả zombie dị năng, có cả zombie tốc độ nhanh, Tô Tô còn từng gặp cả loại zombie nhảy cao. Dù người thường có trốn đến tầng năm, sáu thì cũng vẫn bị con zombie nhảy cao đó bắt được ăn thịt mất.

Nên khi lên tầng hai, đến cửa rạp chiếu phim tư nhân, Tô Tô bảo Lý Tiểu Vũ vào lấy đồ ăn và đồ đạc của họ cầm lên thẳng đến tầng bảy cho an toàn.

Tầng bảy là lớp học chuyên dạy nhảy, bên trong trừ một phòng để tiếp khách, còn lại là phòng dạy nhảy rất rộng. Ban ngày không cần bật đèn, trong phòng cũng đã sáng rồi, qua lớp cửa kính sát nền, có thể nhìn rõ mồn một tình hình bên dưới.

“Ở đây đi! Cao hơn nữa tôi không kiểm soát được người nước nữa.”

Kiểm soát dị năng cũng có khoảng cách, khoảng cách càng xa càng tốn nhiều dị năng hơn. Tô Tô ưỡn bụng đi đến cửa sổ sát nền, nhìn con đường xa xa phía dưới, con đường đã đông nghịt zombie đang tới đây. Mà ở phía dưới, Tạ Hào Thế đang buông một cánh tay, cố gắng khiêng thi thể của mẹ Tạ lên vai.

Có vẻ như Tạ Hào Thế cũng biết zombie sắp tấn công.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 282: Xuề xòa một chút cũng được
Nhìn thấy số lượng zombie ngày một nhiều, zombie từ chỗ ngoặt cuối đường đang di chuyển về phía này, con đằng trước bị con đằng sau đẩy ngã. Ở phía xa còn nhìn thấy zombie chen chúc nhau, đi không nổi, ngã nhào xuống, rồi nhanh chóng bị con khác bước qua. Có zombie còn bị ngã ngửa ra, có con còn lăn dưới đất. Chúng giống như sóng biển, cơn sóng sau nối tiếp cơn sóng trước, ngày càng mãnh liệt hơn.

Người của Tạ Hào Thế và của Lã Ấn cũng không đấu dị năng với nhau nữa, có lẽ họ cũng nhìn thấy số lượng zombie ngày càng nhiều, cảm giác giết mãi không hết. Tình hình bất ổn đương nhiên không thể tự tiêu diệt lẫn nhau, nên đành phải cùng nhau đối phó với zombie, mọi người đồng tâm hiệp lực rút lui vào tòa nhà đối diện.

Vì tinh mắt nên Tô Tô nhìn thấy lúc Tạ Hào Thế khiêng thi thể của mẹ Tạ, tiện tay lôi Tạ Thanh Diễn đi. Nhưng Tạ Thanh Diễn lại đưa tay gạt tay Tạ Hào Thế ra, bàn tay đó của Tạ Hào Thế đỏ đỏ, có vết thương nhỏ, bị Tạ Thanh Diễn gạt tay liền yếu ớt buông xuống. Sau đó anh ta như phát điên, đưa tay túm cổ áo Tạ Thanh Diễn, lôi Tạ Thanh Diễn vào trong tòa nhà đó.

“Đáng đời, để anh nếm thử cảm giác của loại người không biết điều đó!”

Tô Tô tự lẩm bẩm một mình, dựa vào cửa kính nhìn xuống, không phải Tạ Hào Thế thích bảo vệ Tạ Thanh Diễn sao? Bị Tạ Thanh Diễn đập vào tay rồi, ha ha ha!

“Tô Tô, zombie phía dưới ngày càng nhiều.”

Bên cạnh, Lý Tiểu Vũ cũng như Tô Tô, hai tay bám cả vào cửa kính, khuôn mặt lo lắng nhìn về con đường xa xa. Trước đây mỗi khi gặp phải zombie, chỗ zombie đó giết xong, đám còn lại ở xa xa cũng chỉ có cảm giác bất lực, nhưng tình hình lần này có vẻ nhưng zombie ở xa ngày càng tụ lại đông hơn.

“Tất cả biển zombie đều như thế, giống như sóng biển vậy, hết đợt này đến đợt khác. Cô vừa giết xong một đám, lại phát hiện ra vẫn còn một đám khác ở sau.” Tô Tô bình tĩnh nhìn sang Lý Tiểu Vũ đang lo lắng, rồi nói: “Có thể chúng ta còn phải ở đây vài ngày nữa, lát nữa chúng ta đi chỗ khác tìm vài thứ như chăn với đồ ăn.”

Biển zombie không thể nào một sớm một chiều giải quyết được, cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, biển zombie nhóm Diệp Dục gặp ở Đức thành đều là biển zombie quy mô nhỏ, có khi không bằng nửa số mà nhóm Tô Tô gặp lần này. Nhưng biển zombie quy mô như thế cũng không phải lần lớn nhất mà Tô Tô gặp, nên cô bình tĩnh làm chỗ dựa tinh thần cho Lý Tiểu Vũ và Trạc Thế Giai.

Lần này họ ra ngoài, thực ra cũng không chuẩn bị ở ngoài nhiều ngày, chỉ chờ Diệp Dục ám sát Lã Ấn xong liền quay về thôn Bát Phương, nên lần này không mang theo nhiều đồ ăn. Đồ ăn ở mấy tòa nhà quanh đây phỏng chừng cũng bị Tạ Hào Thế khoắng sạch từ trước rồi, Tô Tô là dị năng giả hệ thủy, cô và Lý Tiểu Vũ, Trạc Thế Giai không lo thiếu nước uống, nhưng đồ ăn thì phải làm sao?

Diệp Dục không biết bị bao vây ở chỗ này phải làm sao? Còn nữa xung quanh đây chắc hẳn có rất nhiều tay súng bắn tỉa ẩn nấp, những ngày tới họ sẽ ăn gì, uống gì? Đó đều là vấn đề nan giải!

Diệp Dục nói máy bay vận tải hết nhiên liệu rồi, họ phải chờ cứu viện, cũng không biết phải chờ tới bao giờ. Cứu viện chắc sẽ tới thôi, hiện giờ họ muốn làm chính là cố gắng chịu đựng vài hôm trước khi cứu viện tới.

Nghe lời nhắc nhở của Tô Tô, Lý Tiểu Vũ và Trạc Thế Giai chia nhau đi tìm chăn, đồ ăn… Chỗ đầu tiên họ tìm chính là lớp học nhảy này, bên trong phòng học trống không, ngoài mấy tấm gương lớn ở trên tường thì cũng chỉ có sàn gỗ, chẳng có gì cả. Nhưng trong phòng nghỉ của giáo viên, Lý Tiểu Vũ tìm được mấy tấm chăn trải giường.

Trạc Thế Giai ôm ba bốn tấm chăn trong tay, đưa lên mũi ngửi, không có mùi lắm. Cô liền trải ra đất cho Tô Tô nằm, cô trải cho Tô Tô ba bốn tấm, rồi thử độ đàn hồi, cau mày nói:

“Cháu ngủ ở đây đi, dù cô đã trả ba tấm rồi nhưng vẫn cứng lắm, không bằng nhà mình.”

“Cháu không sao, có thể khắc phục được.” Tô Tô quay đầu nhìn Trạc Thế Giai bận rộn đi đi lại lại như một chú ong chăm chỉ, liền cười nói: “Trong mạt thế, nào có để ý nhiều thế, xuề xòa một chút cũng được mà.”

Nói xong, Lý Tiểu Vũ cầm ba chiếc ba lô vào, vừa ngồi xuống sàn là bắt đầu sắp xếp đồ trong ba lô. Bên trong ba chiếc ba lô đều là đồ của ba người họ, kem đánh răng, bàn chải, cốc, khăn mặt v.v… còn có cả một bộ đồ sạch để thay.

Còn có một ít đồ ăn họ đã đem theo trước khi ra ngoài, bánh bao chay trong ba lô của Tô Tô nhiều nhất, đều là bánh bao mẹ Tô hấp cho cô trước khi đi. Ở thời đại này, con trai con gái ra ngoài, người không yên tâm nhất chính là mẹ. Dù Tô Tô có hứa hẹn thế nào, chỉ ra ngoài một hai đêm nhưng mẹ Tô vẫn nhét cho cô một ba lô to đầy bánh bao chay.

Trong ba lô của Lý Tiểu Vũ có một ít đồ ăn vặt, đều là đồ sản xuất từ trước mạt thế. Tâm tính cô ấy vẫn là một đứa trẻ chưa lớn, nên đồ ăn vặt đều là một ít cơm cháy, gậy cay.

Ba lô của Trạc Thế Giai là cái to nhất trong ba người, đồ bên trong cũng nhiều nhất, nhưng không có một chút đồ ăn nào. Bên trong toàn là đồ khử trùng, dụng cụ y tế. Tô Tô tò mò thò cổ ra nhìn vào trong ba lô của Trạc Thế Giai, nhíp, kìm, dao, dao phẫu thuật, dung dịch Iodine, cồn, bông băng y tế, miếng dán vết thương, khẩu trang y tế, găng tay y tế dùng một lần…

“Đây là tất cả đồ của chúng ta.” Lý Tiểu Vũ ngồi quỳ xuống đất, nhìn Tô Tô và Trạc Thế Giai, khuôn mặt nghiêm túc, “Vừa rồi tôi đi thăm dò tầng trên tầng dưới một lượt, tầng dưới là lớp học thêm của bọn trẻ, ngoài các loại đồ chơi và sách bài tập, chẳng có gì cả. Tầng trên là một nhà hàng ăn, đồ ăn cũng có nhưng để lâu đều bị hỏng rồi, đồ để được cũng bị những người khác đem đi hết.”

“Vậy… phải làm sao?”

Trạc Thế Giai ngỡ ngàng, mạt thế mà cô trải qua cũng chưa từng gặp tình huống bị nhốt ở một nơi không tìm được chút đồ nào như thế này.

Lý Tiểu Vũ khuôn mặt nghiêm trọng, lắc đầu, nhìn về phía Tô Tô. Tô Tô ưỡn bụng bầu, đứng cạnh cửa sổ, vì thế Lý Tiểu Vũ đành phải đứng lên, nhìn xuống tầng. Ở tòa nhà đối diện, Tạ Hào Thế và các dị năng giả của anh đang dọn dẹp zombie ở tầng hai.

Nhưng số lượng zombie quả thật quá nhiều, vừa xử xong đám zombie này, lại có đám khác phải xử lý, đợt sóng zombie thứ hai lại bò lên. Xác zombie chất thành đống, zombie ở tầng dưới quơ tay, sắp leo lên cửa sổ tầng hai.

Tình hình trước mắt, Tạ Hào Thế phải nhanh chóng lên tầng ba, nếu không zombie chồng lên zombie sẽ nhanh chóng ào ra từ bốn phía.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 283: Sống tiếp mới là điều chính đáng
Vì nhóm Tô Tô trèo cao hơn, người cũng ít hơn, mùi con người nhạt hơn phía Tạ Hào Thế nên zombie không tụ về bên này nhiều. Nhưng số lượng vẫn rất lớn, còn đang có xu hướng chồng lên nhau!

“Tình hình này chúng ta không ra ngoài được rồi. Giờ bụng cô còn to nữa, không tiện chạy nhảy.” Lý Tiểu Vũ nhìn ngọn núi zombie ở dưới rồi quay sang nhìn Tô Tô, khuyên: “ Tôi biết cô không thích chờ cứu viện, nhưng vì đứa trẻ trong bụng, chúng ta chỉ có thể chờ Diệp Dục nghĩ cách cứu chúng ta ra.”

“Tình hình này, Diệp Dục cũng không thể đến được.”

Tô Tô dựa vào cửa sổ sát sàn, yên lặng nhìn biển zombie cuồn cuộn ở dưới tầng. Dù dị năng của Diệp Dục có là lửa, có thể dùng lửa thiêu đốt nhiều zombie, nhưng hiện giờ số lượng zombie quá nhiều, đối với ngọn lửa lớn ngùn ngụt vẫn vào thế yếu, Diệp Dục chắc chắn không thể tới được.

Còn một điểm nữa mà Tô Tô không muốn nghĩ tới lúc này, theo tính cách của Diệp Dục, hiện giờ Lã Ấn đã chết rồi, nhưng anh vẫn không có hành động nào, cũng không phóng lửa thiêu zombie. Điều đó có nghĩa là hiện tại Diệp Dục không có năng lực để hành động, thậm chí là anh không thể phóng ra lửa được.

Là vì con chim ưng biến dị cấp hai của Lã Ấn sao? Diệp Dục là dị năng giả hệ hỏa cấp ba, con ưng biến dị cấp hai đó có thể làm Diệp Dục bị thương sao? Khiến Diệp Dục không thể phóng ra lửa sao?

Nếu không phải Diệp Dục không thể hành động thì với tình hình hiện nay Diệp Dục chắc chắn sẽ nghĩ cách đến chỗ cô, anh biết Tô Tô cần sự bảo vệ của anh.

Nghĩ lại thì Lý Tiểu Vũ chưa từng nhìn thấy biển zombie như thế này nên cảm thấy lo lắng, nhưng sau khi bị bao vây ở đây hai tháng, cô cũng hiểu sự đáng sợ của biển zombie.

Hiện giờ bánh bao chay còn đủ ăn, nước cũng không phải lo, nhưng vài ngày sau, ăn hết bánh bao chay rồi, đồ ăn cũng hết thì phải làm sao mới có thể cầm cự tiếp?

Điều quan trọng là, Tô Tô không thể ở đây chờ hai tháng được, bụng Tô Tô đã sắp tám tháng rồi, chỉ một tháng nữa là sinh. Nếu không phải trường hợp bất đắc dĩ, Tô Tô không muốn sinh Tiểu Ái trong biển zombie.

Lúc đó, chỉ bằng thời gian Tô Tô và Lý Tiểu Vũ nói chuyện với nhau, zombie phía trước bị zombie phía sau dẫm đạp lên, chúng bò lên đống zombie chất thành, nhung nhúc bò về phía tầng hai mà Tạ Hào Thế đang ở.

Dị năng giả tầng hai vừa đánh vừa lùi, tiến vào bên trong tòa nhà, nhìn có vẻ như đang chuẩn bị trèo lên tầng ba.

Nhưng tòa nhà nhóm Tạ Hào Thế rút vào là một tòa nhà nghỉ dưỡng của thương nhân xây, tổng cộng chỉ có ba tầng. Zombie nhiều tới mức có thể chất đến tầng ba, chậm chút nữa có thể trèo lên tới tầng ba, vậy phải làm sao?

Hơn nữa cửa sổ của tòa nhà sớm đã bị zombie chen chúc làm vỡ mất, bên trong tầng một chắc cũng chất đầy zombie rồi.

Tô Tô xoa bụng, ngẩng đầu nhìn trái nhìn phải. Trong biển zombie cuồn cuộn, mấy tòa nhà cao lừng lững, đứng im lặng như không có ai bên trong. Cô suy nghĩ một lúc rồi nói với Lý Tiểu Vũ:

“Trước tiên chúng ta phải nghĩ cách sống sót, sống tiếp mới là điều chính đáng.”

Tòa nhà của cô bây giờ chỉ e cũng chất đầy zombie dưới tầng một. Chỗ zombie này nếu không dọn dẹp thì sẽ ngày càng nhiều, nhiều đến mức tầng một không còn chỗ nữa, sẽ trèo lên tầng hai.

Tô Tô nhớ lại kiếp trước từng nghe một người đã nghĩ ra một cách rất đặc biệt. Khi ấy tất cả mọi người bị bao vây trong biển zombie, không có đồ ăn nước uống, con người phải đối diện với sự tối tăm tuyệt vọng. Tô Tô không kể lại chi tiết, cô chỉ nghe nói người đó đã bắt một con zombie còn sống, buộc trên nóc tòa nhà, gọi quạ biến dị tới ăn.

Còn người đó thì nấp ở bên cạnh, sau khi giết con quạ biến dị đó liền ăn thịt nó. Ba tháng sau, tất cả người bị bao vây trong biển zombie, hoặc là giết nhau, hoặc là người ăn người. Ăn đến khi chỉ còn lại người cuối cùng, hắn ta cũng bị chết đói, nhưng chỉ có duy nhất người ăn thịt quạ kia không chết.

Mặc dù không biết đây là thật hay giả, Tô Tô cũng chưa tận mắt nhìn thấy, chỉ nghe kể có chuyện như thế, hơn nữa câu chuyện này cũng không có gì đáng nói. Nhưng bọn họ đã bị ép vào hoàn cảnh đó, cứ thử một lần xem.

Tô Tô đem suy nghĩ của mình cất ở trong lòng, tạm thời không nói ra. Thứ nhất vì sau khi nói ra, có rất nhiều câu hỏi mà cô không trả lời, đến khi đó Lý Tiểu Vũ và Trạc Thế Giai có gì thắc mắc cô cũng không biết giải đáp thế nào. Ví dụ như bầu trời lồng lộng mây gió, buộc một con zombie còn sống trên đỉnh tòa nhà, phải đợi bao lâu mới có quạ biến dị đến ăn?

Thứ hai, cũng vì câu chuyện mà cô nghe được có một lỗi rất lớn. Khi tất cả con người ăn thịt đồng loại, thì người ăn quạ vì sao không bị người khác ăn thịt?

Tô Tô không muốn nói ra những suy nghĩ này, cho Lý Tiểu Vũ và Trạc Thế Giai hy vọng rồi lại khiến họ thất vọng, chẳng thà để họ mong chờ Diệp Dục sẽ tới cứu họ còn hơn. Ít nhất đối với họ mà nói, chờ Diệp Dục đến cứu còn đáng tin cậy hơn.

Nghĩ thế, Tô Tô bảo Trạc Thế Giai đi tìm dây thừng. Dây thừng là thứ không ăn được nên dẫu sao vẫn có thể tìm được.

Khoảng hai giờ sau, Trạc Thế Giai vẫn chưa quay lại. Lý Tiểu Vũ tìm thấy vài con dao và một ít khăn trải bàn ở hàng ăn tầng trên, họ có thể cắt khăn trải bàn để bện thành dây, dùng cho trường hợp chẳng may cần tới.

Tô Tô vẫn luôn nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, cô sai bốn người nước giết tứ phía trong biển zombie, tinh hạch thu được từng nắm lớn, nhưng vẫn không thể cản được biển zombie ngày càng chất cao hơn.

Trong tầng ba của tòa nhà đối diện, người của Tô Tô đã rút lui đến ban công tầng ba, đang có xu hướng rút lên nóc tòa nhà. Tô Tô nhìn thấy Tạ Hào Thế đang lôi Tạ Thanh Diễn vẫn liên tục giãy giụa lên nóc tòa nhà, Tạ Thanh Diễn vừa lên liền sợ tới mức tè ra quần, đứng im như cây cột, không dám giãy giụa nữa. Còn Tạ Hào Thế sau khi lên tới tầng cao nhất của tòa nhà, bắt đầu phóng sét xuống dưới.

Hà tất phải thế, đến giờ phút thân mình còn không lo nổi, cớ gì phải lôi theo cái của nợ Tạ Thanh Diễn đó chứ?

Tô Tô nhìn bóng dáng vững vàng của Tạ Hào Thế, không hiểu sao lại thở dài. Cô suy nghĩ một lúc rồi sai bốn người nước của cô cách Tạ Hào Thế xa một chút, không muốn tranh thủ loạn lạc mà cướp đi tính mạng của Tạ Thanh Diễn.

Đến trưa, Trạc Thế Giai cuối cùng cũng về, cô cầm một bó dây leo núi lớn trong tay. Cô đưa tay lau mồ hôi trên trán, nói với Tô Tô: “Tôi trèo tới tận tầng ba hai, tầng nào cũng đi tìm. Mệt chết đi mất. Ở tầng hai ba có một cửa hàng đồ dùng gia đình. Này, dây mà cô cần đây.”

Nói xong, Tô Tô ngồi trên một chiếc ghế bằng băng bên cạnh cửa sổ quay đầu nhìn, cô đang quay về phía Trạc Thế Giai thì bị ánh sáng bên ngoài làm chói mắt. Tô Tô nheo mắt, nghiêng đầu nhìn sang, trên nóc tòa nhà đối diện chếch chếch tòa nhà của cô, có một ánh sáng, sáng rồi tắt, giống như một loại kí hiệu gì đó.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 284: 1, 2, 3, 4, 5
Ánh sáng ở tòa nhà chếch chếch sáng lên cùng lúc với một tòa nhà khác ở đối diện, cũng là một đợt sáng sáng tắt tắt. Hướng chính diện với Tô Tô, cũng bắt đầu có ánh sáng.

“1, 2, 3, 4, 5… có năm tay súng bắn tỉa được sắp xếp.”

Khoảnh khắc trong miệng lẩm nhẩm đếm số ánh sáng, không hiểu sao Tô Tô chợt có cảm giác kích động trong lòng, vành mắt cũng nóng lên. Đang vào lúc cô tưởng rằng mình đã rơi vào hoàn cảnh tứ cố vô thân, thực ra xung quanh cô có rất nhiều người đang dõi theo. Những người đó bao gồm cả Diệp Dục và đồng đội của anh.

Cô cười, chống eo, đứng dậy một cách khó nhọc, ưỡn bụng đi tới bên cạnh cửa sổ, đập vào cửa sổ ra hiệu tình hình hiện giờ của cô rất tốt để Diệp Dục không phải lo. Rồi sau đó cô quay người, đi đến bên cạnh chiếc giường mà Trạc Thế Giai đã trải cho cô, ngồi xuống bắt đầu chia bánh bao cho Trạc Thế Giai.

Không lâu sau, Lý Tiểu Vũ cũng quay lại, cô cầm theo một bọc khăn trải bàn. Mọi người đều biết tình thế cấp bách hiện nay, sau khi Lý Tiểu Vũ ăn tạm một cái bánh bao, uống một chút nước của Tô Tô liền bắt đầu kết khăn trải bàn thành dây.

Đợi tới khi Tô Tô và Trạc Thế Giai ăn xong, lúc họ chạy ra nhìn tình hình bên ngoài, zombie bên Tạ Hào Thế đã sắp lên tới tầng ba. Tất cả người của họ đều ở trên tầng trên cùng, dùng dị năng bổ xuống để giết zombie. Trong đó có một dị năng giả hệ hỏa, đang liều mạng dùng lửa thiêu zombie để ngăn không cho zombie trèo lên.

Trên nóc nhà, thi thể của mẹ Tạ nằm đó, Tạ Thanh Diễn mặt mũi ngơ ngác quỳ xuống bên cạnh mẹ Tạ. Phi Phi đứng bên cạnh Tạ Hào Thế, khuôn mặt hiền hậu, cô đang thúc đẩy sinh trưởng của một cây đào. Cây đào đó lớn rất nhanh, nhưng cô ta chỉ muốn làm cho cành cây vững chắc nên cây đào chỉ phát triển bề ngang chứ không cao lên mấy.

“Mọi người nhìn này!” Tô Tô chỉ về cây đào mà Phi Phi đang thúc đẩy sinh trưởng ở bên ngoài cửa sổ, cô nói với Lý Tiểu Vũ và Trạc Thế Giai: “Tạ Hào Thế này chắc chắn biết bọn họ sớm muộn không ở lại đó được, cũng chẳng còn đường lui nữa nên đặc biệt dặn dò Phi Phi tạo một cái cây rồi leo xuống dưới.”

Nghe Tô Tô nói, Lý Tiểu Vũ vội vàng bỏ chuyện tết dây xuống, đi tới bên cạnh cửa sổ nhìn, chẹp chẹp hai tiếng rồi nói: “Cái cây đó của cô ta sao không có quả đào nào nhỉ? Nếu có mấy quả đào ăn thì giải quyết được hai vấn đề lớn nhất là ăn và uống rồi.”

“Cái này cô không hiểu, dị năng giả hệ mộc càng mạnh, những loại thực vật mà họ làm cho nó lớn nhanh đều cần đất mới có thể phát triển mạnh mẽ được. Giữa không trung trên tòa nhà này lại mọc ra một cái cây, trừ việc chứng minh dị năng hệ mộc của Phi Phi rất mạnh ra, cũng không có tác dụng gì lắm.”

Nếu Phi Phi muốn tạo ra quả, dựa vào cấp bậc dị năng hiện giờ của Phi Phi, cành cây của cây đào mà Phi Phi đang thúc đẩy sinh trưởng cần phải được trồng trong đất, nếu không chẳng qua cũng chỉ là một cái cây không có gốc, không thể tạo nên thành tựu gì lớn lao.

Nhưng với tình hình hiện giờ của Tạ Hào Thế, rễ cây của Phi Phi nếu cứ tiếp tục phát triển xuống dưới. Không nói đến chuyện có cắm được vào đất không, nếu có cắm được đi chăng nữa cũng chỉ dẫn thêm nhiều zombie trèo lên hơn mà thôi.

Đương nhiên, nếu tất cả người của họ đều sang được tòa nhà khác thì không cần quan tâm đến việc lũ zombie có trèo lên được hay không. Tới khi đó Phi Phi cũng có thể tạo ra quả đào được rồi.

Lý Tiểu Vũ nghe lời giải thích của Tô Tô nửa hiểu nửa không, túm mớ tóc lòa xòa quay về chiếc giường đơn của cô. Sau đó ba người nghỉ ngơi một lát, bốn người nước của Tô Tô quay về, sau khi đưa cho cô một đống tinh hạch lớn liền quay lại tiếp tục công cuộc giành giật tinh hạch.

Buổi chiều, Lý Tiểu Vũ xuống tầng, cô bắt một con zombie sống theo lời dặn dò của Tô Tô, dùng ga trải giường quấn lại, ném ra ngoài cửa phòng tập nhảy. Các cô chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm, ngày mai bắt đầu lên tầng, trói zombie này vào sân thượng.

Mặc dù Tô Tô không nói cho Lý Tiểu Vũ và Trạc Thế Giai cô bắt zombie sống trói lên sân thượng làm gì, nhưng ý kiến của Tô Tô đưa ra, Trạc Thế Giai và Lý Tiểu Vũ chỉ cần làm theo là được.

Tối đến lại ăn màn thầu, nhưng ba người chẳng ai than phiền câu nào, ăn xong mọi người nằm xuống nghỉ ngơi. Chẳng ai biết được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, có thời gian nghỉ ngơi thì cố gắng nghỉ ngơi cho tốt, nếu không ngày mai gặp phải chuyện gì nguy hiểm, vì không nghỉ ngơi đủ nên tinh thần không ổn thì phải làm sao?

Màn đêm dần buông, trên bầu trời đêm, một vầng trăng vừa to vừa trắng, ánh sáng bàng bạc của ánh trăng rọi qua cửa sổ vào phòng, khiến cho cả căn phòng trở nên sáng hơn. Tô Tô ngồi trên chiếc đệm, dựa lưng vào gương, gương phản chiếu lại ánh trăng trên sàn gỗ làm bầu không khí đẹp đẽ vô cùng.

Bên ngoài căn phòng đẹp đẽ này là đám zombie nhung nhúc đan xen chồng chéo lên nhau, tiếng kêu vang trời. Tựa chỉ một giây sau có thể lắc họ ra khỏi phòng tập này vậy.

Không cần phải nghi ngờ, nếu như số lượng zombie đủ nhiều thì thật sự có năng lực đẩy đổ cả một tòa nhà!

“Tô Tô, chúng ta sẽ chết ở đây sao?”

Bên trái Tô Tô, Lý Tiểu Vũ nằm trên chiếc chăn trải giường, rất bình tĩnh, nhẹ giọng hỏi.

Tô Tô không trả lời, cô không biết có nên nói sự thật không, lúc cô im lặng, thì Trạc Thế Giai đang nhắm mắt ở bên phải cô lật người, quay lưng về phía Tô Tô và Lý Tiểu Vũ, nói một cách lý trí: “Nói mấy câu xui xẻo đó làm gì? Không khéo sáng sớm mai lũ zombie sẽ rút hết. Chúng ta chẳng có mấy cân thịt, chẳng bõ cho chúng dính răng, cứ vây quanh chỗ chúng ta thế này không có lợi chút nào.”

Tô Tô vẫn im lặng, cô nghĩ Trạc Thế Giai và Lý Tiểu Vũ tuy không biểu hiện sự sợ hãi ra, nhưng trong lòng đều hiểu, tình hình lần này nguy hiểm nhất từ khi mạt thế tới nay mà họ đã từng gặp phải.

Vì không nằm được nên Tô Tô chỉ đành dựa vào gương, cô đang cảm thấy chán nản thì bên ngoài cửa kính sát nền rộng mênh mông, ở tòa nhà chếch phía tòa nhà cô chợt sáng lên một quả cầu lửa. Quả cầu lửa không to lắm, vừa đúng tầm mắt cô, cháy mãi không tắt.

Là Diệp Dục, Diệp Dục đang ở chếch với chỗ cô!

Tô Tô ngồi thẳng người, nhìn quả cầu lửa cháy mãi không tắt đó. Cô rất muốn hỏi anh đã ăn gì chưa? Lúc mới ra ngoài, mẹ Tô chỉ mải nhét bánh bao vào ba lô của cô. Lúc Diệp Dục đi chỉ mang theo một ba lô hành quân và một cái lều, cùng lắm là bộ súng bắn tỉa. Đã qua một ngày một đêm rồi, có thể anh vẫn chưa ăn gì rồi?

Tô Tô chợt có một linh cảm, cô còn chưa kịp định hình đó là linh cảm gì thì một cái móc bắn sang, cắm thẳng vào tấm kính trong suốt. Tấm kính đó chớp mắt nứt thành những rãnh nhỏ màu trắng.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 285: Cô quyết định đi ngủ đã
Tô Tô chống eo đứng lên, Lý Tiểu Vũ và Trạc Thế Giai cũng vội vàng đứng dậy. Ba người lại gần nhìn, đằng sau chiếc móc đó có gắn một sợi dây, trên tòa nhà phía chếch ở xa xa, quả cầu lửa đang đẩy một chiếc túi nhỏ màu xanh về phía này. Chiếc ba lô màu xanh trượt trên dây, trượt qua đầu đám zombie đến trước cửa kính của Tô Tô.

Tô Tô cử một người nước dùng nắm đấm bằng băng làm vỡ một lỗ thủng trên cửa kính, rồi cô thò ra qua lỗ thủng cầm lấy chiếc ba lô nhỏ màu xanh đó. Cô nhìn về phía quả cầu lửa đang dần tắt, xoay người mở chiếc ba lô nhỏ, bên trong là lương khô và thịt khô!

“Ngốc hết chỗ nói, không để lại mà ăn, đưa cho tôi làm gì?!”

Tô Tô thật sự muốn nhét mấy gói lương khô trả Diệp Dục, chỗ cô còn rất nhiều bánh bao đủ cho ba người ăn mấy ngày liền. Mấy thứ này Diệp Dục không để lại mà ăn, đưa cho cô làm gì?

“Phụ nữ có thai phải giữ chế độ ăn có thịt. Cậu ấy cũng chỉ lo cô đang mang bầu, sợ cô ăn mỗi bánh bao, không đủ dinh dưỡng.”

Trạc Thế Giai đưa tay lên vỗ vai Tô Tô, quay người về ngủ tiếp. Hiện giờ Tô Tô là phụ nữ có thai, chẳng ai tranh chút thịt này của cô cả.

Tô Tô cúi đầu, nhìn mấy gói thịt khô và lương khô trong tay mà thở dài. Cô nghĩ chắc đây là tất cả số đồ ăn của Diệp Dục rồi, anh đưa tất cả cho cô thì mình ăn gì? Hay anh biết mình bị thương sắp chết nên không ăn được những đồ này nữa?

Đương nhiên Diệp Dục bị thương cũng là Tô Tô đoán. Khi ấy con ưng biến dị cấp hai nhanh như thế, không biết có làm Diệp Dục bị thương không.

Tô Tô có vẻ quan tâm đến anh. Cô đứng bên cạnh cửa sổ sát sàn, phỏng đoán khoảng cách từ tòa nhà này tới tòa nhà chếch kia. Cô nghĩ với thực lực hiện giờ của mình, có thể bắc một chiếc cầu bằng băng qua bên đó rồi đón Diệp Dục sang bên này được không?

Sau đó cô lại nhớ tới đôi cánh sau lưng của Lý Tiểu Vũ, từ đêm Lý Tiểu Vũ xuất hiện, cô ấy thu đôi cánh đó lại. Mấy ngày hôm sau muốn mở đôi cánh đó ra cũng không mở được. Có lẽ vì Lý Tiểu Vũ vẫn chưa kiểm soát được dị năng của mình nên cánh bướm không mở ra được?

Thật đáng tiếc, nếu Lý Tiểu Vũ có thể mở được đôi cánh bướm đó, bay thẳng tới đón Diệp Dục là xong rồi. Hiện giờ máy bay vận tải cũng hết nhiên liệu, dựa vào cứu viện chắc là không thể, Tô Tô chỉ có thể tự nghĩ cách.

Hiện tại cô bụng mang dạ chửa, cử động một tí là mệt. Nếu như là trước đây, cơ thể cô còn khỏe mạnh, chỉ một ngày là bắc xong cầu băng, nhưng bây giờ thì… Tô Tô quay người về phía đệm của mình, cô quyết định đi ngủ đã!

Cô mơ màng ngủ được hai tiếng, tinh thần tốt hơn nên lúc cô dậy xem, liền nhìn thấy cái cây mà Phi Phi tạo ra đã cao đến hai tầng nhà. Nhóm Tạ Hào Thế đều đang trèo lên cây, tay còn phóng ra dị năng, không ngừng chiến đấu. Không biết hai tiếng qua họ có dừng lại lần nào không.

“Tiểu Vũ, Tiểu Vũ, bác sĩ Trạc!” Cô đưa tay đẩy Lý Tiểu Vũ và Trạc Thế Giai nằm hai bên, chờ Lý Tiểu Vũ dụi mắt tỉnh táo, Tô Tô nói với Lý Tiểu Vũ: “Cô nghe tôi nói này, giờ là nửa đêm, zombie sẽ mạnh hơn ban ngày, zombie bên ngoài nhiều thế kia, cô cứ kệ đám zombie ở ngoài phòng tập nhảy này đi, giờ theo tôi đi kiếm chút tinh hạch.”

Dùng zombie để dẫn dụ quạ biến dị, bắt quạ ăn chắc chỉ là một truyền thuyết. Tô Tô không chắc chắn hiện tại trên trời có quạ biến dị không. Cô nghĩ hiện giờ phải gặp Diệp Dục trước mới được.

Tô Tô vừa nghỉ được hai tiếng nên tinh thần tỉnh táo hơn một chút, cô liền nghĩ đến việc làm cầu băng. Dựa vào năng lực của cô thì không thể xong trong một ngày được, làm một chiếc cầu băng với khoảng cách xa như thế, giờ lại đang giữa hè, ngoại cảnh bên ngoài dễ làm cầu băng tan chảy.

Có thể cô phải mất mấy ngày, trong những ngày này cô mong rằng Diệp Dục có thể gắng gượng được. Đừng để bị đói chết, cũng đừng để bị thương mà mất máu đến chết.

Mà cô bảo Lý Tiểu Vũ đi kiếm tinh hạch cho cô cũng vì nghĩ tới giờ cô phải tập trung là cầu băng, tiêu hao rất nhiều rất nhiều tinh hạch. Trong lúc đảm bảo cầu băng không bị tan chảy, Tô Tô không thể sai bốn người nước đi săn tinh hạch giúp cô được, chỉ có thể nhờ Lý Tiểu Vũ giúp cô.

Lý Tiểu Vũ ngồi trên đệm ngơ ngác, thấy biểu cảm như sắp làm chuyện quan trọng của Tô Tô, liền gật đầu ngay tắp lự nói: “Được, tôi đi săn tinh hạch ngay!”

“Tô Tô, tôi, ọe…”

Trạc Thế Giai ở bên cạnh định hỏi Tô Tô rằng cô nên làm gì, nhưng vừa ngồi dậy chợt cảm thấy dạ dày cuộn lên, buồn nôn. Cô ghé vào đệm, nôn một trận. Dưới ánh trăng, khuôn mặt của Trạc Thế Giai tái nhợt, Tô Tô cau mày, nói với Trạc Thế Giai:

“Cô… cô sao thế?”

“Không sao, ọe…” Trạc Thế Giai vẫy tay, cô định an ủi Tô Tô rằng cô tưởng hai ngày nay ăn nhiều bánh bao nên dạ dày biểu tình, nhưng vừa há miệng ra là lại nôn không ngừng.

“Cô cứ nghỉ ngơi trước đi, không phải làm gì đâu.”

Tô Tô giơ tay, vỗ lưng Trạc Thế Giai, cô thầm đoán, phản ứng của Trạc Thế Giai có phải là mang thai rồi không? Nhớ lại mấy hôm trước, đêm Lý Tiểu Vũ xuất hiện, dáng vẻ quần áo xộc xệch của Trạc Thế Giai và Hộ Pháp. Tô Tô nghĩ khả năng Trạc Thế Giai mang thai phải lên tới tám mươi chín mươi phần trăm.

Trạc Thế Giai là bác sĩ sản khoa giỏi hơi nhíu mày. Sau khi nôn xong, cô đờ đẫn ngồi tại chỗ. Cô cảm thấy không dám tin, sờ cái bụng bằng phẳng không dám hy vọng quá nhiều. Cô đã từng thất vọng nhiều lần, chỉ sợ đây là một giấc mộng.

Tô Tô đứng dậy, vỗ vai Trạc Thế Giai, thấy cô không có phản ứng thì trao đổi ánh mắt với Lý Tiểu Vũ. Cô đi tới bên cạnh cửa sổ sát sàn, nhìn đống tinh hạch chất như một ngọn núi nhỏ ở bên cạnh, hai tay đưa lên, lòng bàn tay phát ra ánh sáng. Lớp kính trong suốt trước mặt đóng một lớp băng dày, đằng sau cửa kính mọc ra một cái ban công màu trắng làm bằng băng, từ phía bức tường bằng phẳng của tòa nhà.

Lý Tiểu Vũ quay người xuống tầng, đi săn tinh hạch cho Tô Tô, Trạc Thế Giai ngồi im bất động tại chỗ. Cho tới khi ban công mà Tô Tô làm đã dài ra khoảng hai mét, ở tòa nhà đối diện bỗng vang lên một tiếng nổ “bùm”. Một viên đạn khói màu xám bay từ cửa sổ lên trời cao.

Viên đạn khói này Tô Tô nhận ra, lần trước trong khu an toàn, Diệp Dục bị người của Lã Ấn bao vây cũng bắn viên đạn pháo tín hiệu loại này. Cô nghĩ quy mô của biển zombie này đã vượt xa lần nhóm Diệp Dục gặp ở Đức thành, có thể người của Diệp Dục đang phát tín hiệu cầu cứu, báo địa điểm cho đồng đội.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 286: Tình cảm không cần thiết
Nhưng vị trí của viên đạn khói đó không phải ở tòa nhà của Diệp Dục, sau khi Diệp Dục đưa lương khô và thịt khô cho Tô Tô xong, bên chỗ anh trở nên im lặng, không thấy anh có chút động tĩnh nào, cũng không thấy anh xuất hiện giết zombie.

Tô Tô không ngừng bắc cầu, cau mày. Trong thôn Bát Phương hiện nay cũng có mười ba lính đặc công là dị năng giả, mười ba người này không có máy bay vận tải, đến rồi thì có thể làm gì? Không thấy bên Tạ Hào Thế đông người như thế mà còn không lo được sao?

Ở một khu vực rộng lớn này, Vương Tử Kiều đang bị bao vây trong biển giòi cũng cảm nhận được chuyển động của đám giòi xung quanh. Cụ thể là đám giòi bao vây họ, có vẻ như trong một ngày đã giảm đi rất nhiều. Sau khi vào đêm, biển giòi ở xa chỗ đó có xu hướng rút lui.

Hắn phái người đi nghe ngóng, người đi vẫn chưa về. Cuối cùng dị năng giả có thể điều khiển động vật nói cho hắn biết tất cả zombie đều đang lảo đảo đi về phía đông nam Tương thành. Xung quanh khu vực trung tâm, zombie đã chất thành biển, có vẻ như ở bên đó đã biến thành biển zombie đang tấn công một nhóm người.

Nên đám giòi ở khu an toàn bên này, bị zombie dẫn dụ, đi về phía đó ăn zombie. Mà lúc này chính là cơ hội thoát thân tốt nhất của họ.

Vì thế Vương Tử Kiều và Lý Oánh bận rộn cả một đêm, tập hợp người thường và dị năng giả lại, chia từng tốp bắt đầu chạy ra ngoài, chỉ sợ biển zombie vừa lui, biển giòi lại quay về chặn họ lại.

“Ngoài những người thường có năng lực hoạt động bình thường, còn trên trăm người già và trẻ em. Những người này có đưa đi cả không?

Đứng trong một đội quân đang bận rộn thu dọn đồ, đằng sau Lý Oánh, có một người mặc đồ đen, nhìn nhang nhác giống Chúa Tể Voldemort. Hắn nhìn cảnh chia cắt mẹ con, cười lạnh một cái, rồi nói tiếp:

“Phụ nữ giữ lại, có tác dụng với quân đội. Người già và trẻ con là gánh nặng.”

“Đội trưởng Vương muốn đưa đi, tôi có thể làm được gì?”

Lý Oánh quay người, không thèm nhìn cặp mẹ con bị chia cắt kia, tiếng khóc thảm thiết vang lên. Đứa trẻ không muốn xa mẹ, người mẹ cũng không muốn xa con, vì thế đám lính cầm súng chỉ có thể mạnh mẽ cướp đứa trẻ trong lòng người mẹ ra, rồi giao chúng cho người già không có khả năng hoạt động trông coi. Người già cũng khóc, trẻ con cũng khóc, người mẹ khóc, khóc đến mức khiến Lý Oánh cảm thấy phát phiền.

“Xin lỗi tôi phải nói thật.”

Người đàn ông có mũi chim ưng như Chúa Tể Voldemort cử động ngón tay, một con rắn màu đỏ chui từ ống tay áo gầy gò của hắn ra ngoài, cuốn vào cánh tay hắn, thè cái lưỡi màu đỏ choét ra. Hắn chính là dị năng giả có thể sai khiến động vật cấp bậc cao hơn Lã Ấn kia, chỉ thấy hắn nói:

“Đồ ăn của chúng ta vốn không đủ, nếu muốn xuống Xuân thành, đường đi lại xa. Người già và trẻ em chưa chắc đã chịu được khổ cực một quãng đường xa như thế. Chi bằng tìm một chỗ gần đây rồi đưa họ qua đó.”

“Ý của anh, là đưa những người già và trẻ con này tới chỗ Tô Tô sao?”

Lý Oánh vô tình quay đầu nhìn đứa trẻ hai tuổi đang đưa bàn tay nhỏ bé lên vừa khóc vừa vẫy tay với mẹ nó, bà cụ đang ôm đứa trẻ đó chợt run tay, túm hụt khiến đứa trẻ bị ngã xuống. Đứa trẻ hai tuổi cũng không lo có bị đau hay không, đôi chân nhỏ bé của nó cố gắng đuổi theo mẹ.

Mà mẹ của con bé bị một tên lính vác đi. Người mẹ bị lôi đi vẫn cứ dõi theo đứa con đang đuổi theo mình, giống như một người sắp chết chợt bộc phát sức mạnh khiến người khác kinh ngạc, cô ta cố hết sức giãy giụa, miệng vừa khóc vừa gọi tên con gái.

Sau đó, một tên lính phía sau giơ báng súng lên, đập vào đầu mẹ đứa trẻ cho ngất đi.

Đoạn còn lại, Lý Oánh không xem nữa, cô ta cười lạnh, quay đầu nhìn “Chúa Tể Voldemort” nói: “Mấy con đàn bà này không hiểu khóc cái gì chứ? Cuộc sống bên chỗ Tô Tô tốt hơn ở biển giòi này nhiều. Đưa con của họ đến bên đó, còn tốt hơn đi theo chúng ta nhiều.”

Cô ta nghĩ trẻ con còn bé, còn có mẹ trong mạt thế sống tiếp còn khó, ai thèm quan tâm tình thân có bị chia cắt hay không? Công dụng của con người đương nhiên cần sự đặc trưng, phụ nữ vô dụng phải dùng cơ thể để ủng hộ đàn ông, đàn ông dùng tính mạng để kiếm đồ ăn. Tình cảm không cần thiết phải giảm bớt đi, càng ít càng tốt.

Cách suy nghĩ này được tên “Chúa Tể Voldemort” vô cùng tán thưởng, hai người hợp lại, đem tất cả những đứa trẻ bị tách ra khỏi mẹ và người già cô quả tống lên một chiếc xe, định chờ sau khi phá vòng vây sẽ đưa cả tới chỗ Tô Tô.

Những dị năng giả Tạ Hào Thế để lại trong biển giòi, đã đợi một lúc lâu. Ban đầu Tạ Hào Thế nói chiều tối chắc chắn sẽ về, bây giờ đã là nửa đêm rồi mà chưa thấy người về, biển giòi trong khu an toàn bắt đầu có sự chuyển hướng.

Vì thế mọi người tập hợp lại, định đi theo hướng mà lũ giòi ở khu an toàn đi, để tìm Tạ Hào Thế.

Các bên sớm đã bắt đầu rục rịch, người bên Sở Hiên cũng hành động rồi. Nhưng bọn họ thứ nhất không chuẩn bị phương án rút lui, thứ hai không đi cứu ai cả, họ chỉ có thể đi theo sau đám giòi, tranh thủ săn tinh hạch, chuẩn bị sau này dùng tinh hạch mua vũ khí và lương thực.

Một đêm qua đi, cây đào của Phi Phi đúng là không thể lớn hơn nữa, cô ta áp dụng nguyên tắc cơ bản, tạo ra một cây dây leo chắc chắn nối sang tòa nhà gần nhất. Tạ Hào Thế sắp xếp người, vừa phòng thủ, vừa theo dây leo mà trèo sang tòa nhà gần nhất.

Nhưng tòa nhà đó cũng chẳng cao mấy, vì đây là khu vực nội thành, xung quanh cũng có rất nhiều những tòa nhà cũ kĩ. Tòa nhà gần với Tạ Hào Thế nhất cũng chỉ cao hơn tòa hiện tại một chút.

Số lượng zombie dưới đất đã tăng đến mức đáng sợ, Tô Tô nhìn thấy trong đám xác chồng chất, chợt xuất hiện mấy zombie cấp ba, số lượng zombie cấp một, cấp hai không đáng nhắc tới. Tương đương với số lượng zombie phổ thông, số lượng zombie cấp một cấp hai cũng lên tới hàng trăm.

Tòa nhà của Diệp Dục vẫn không có động tĩnh gì, nhưng ở dưới bốn tòa nhà khác lại có dao động dị năng phạm vi nhỏ. Phỏng chừng bốn tay súng bẳn tia kia không chịu được nên chạy ra săn tinh hạch rồi.

Mà bụng Tô Tô to rồi, đứng lâu quá Tiểu Ái nghịch ngợm. Cô cảm thấy nhớ Tiểu Ái, không dám sử dụng quá đà dị năng của mình. Tốt nhất nên làm xong cầu băng sớm một chút, đi thăm xem Diệp Dục sao rồi, cô cảm thấy hơi nóng ruột.

Vì thế Tô Tô làm cầu băng một chút lại nằm xuống nghỉ một lát, ăn chút gì đó. Một đêm và một buổi chiều trôi qua, ban công bằng băng ở tầng bảy sắp không trụ được, cô liền tạo thêm một chiếc cột xuống dưới, gia cố cho chiếc cầu chắc chắn hơn, nếu không chỉ dài thêm một chút nữa là chiếc cầu sẽ rơi xuống dưới.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 287: Cơn co giả
Vì phải duy trì cây cầu băng không bị tan trong thời tiết nóng nực, Tô Tô đã tiêu hao rất nhiều dị năng. Một núi tinh hạch hết hơn nửa sau một buổi tối và một buổi sáng. May có Lý Tiểu Vũ hỗ trợ săn tinh hạch, nếu không tốc độ của Tô Tô bị chậm đi rất nhiều.

Dựa vào tình hình sức khỏe bản thân, Tô Tô nghĩ cô sẽ tốn hai ba ngày mới dựng xong cầu, trong hai ba ngày đó lại phải đảm bảo cầu không bị tan thành nước. Vì thế dị năng của cô phải tỏa ra không ngừng.

Còn Trạc Thế Giai bị Tô Tô đánh thức lúc nửa đêm hôm trước nôn một lần, trưa chiều lại nôn lần nữa. Tô Tô cảm thấy Trạc Thế Giai có phản ứng mang thai. Nếu cô ấy mang thai thật thì đứa bé trong bụng Trạc Thế Giai sẽ yếu ớt hơn cả Tiểu Ái, vì thế cô chia thịt khô của Diệp Dục cho Trạc Thế Giai. Phụ nữ có thai phải được cung cấp đủ dinh dưỡng. Cầu băng phải vài ngày mới xong, hai người phụ nữ có thai này không thể chỉ ăn bánh bao được.

Trong ba người, Lý Tiểu Vũ là người duy nhất không được ăn thịt khô nhưng cô rất hiểu lý lẽ. Giờ Tô Tô sắp sinh, Trạc Thế Giai lại có dấu hiệu mang thai, chỉ có Lý Tiểu Vũ là người khỏe mạnh lại trẻ trung, vì thế cô không tranh thịt của họ. Kể cả bánh bao, Lý Tiểu Vũ cũng chỉ ăn bằng một nửa mọi khi, cố gắng tiết kiệm hết mức có thể để đảm bảo đồ ăn cho Tô Tô và Trạc Thế Giai.

Dưới sự hỗ trợ của mọi người, cây cầu băng của Tô Tô cũng đạt đến nửa chiều dài trong buổi tối ngày thứ hai. Cô chuẩn bị nghỉ ngơi thì một dây leo nhỏ mảnh cuộn tới, mảnh đến mức gió thổi cũng có thể gãy.

Tô Tô sửng sốt, đỡ bụng đứng trên cầu. Dưới kia là nhung nhúc zombie đang vươn cánh tay dơ bẩn lên, khao khát chờ Tô Tô sơ sảy trượt chân ngã. Tô Tô chỉ chăm chú nhìn sợi dây, trên đó có ba quả đào.

Từ tòa nhà cách đó rất xa, người của Tạ Hào Thế quơ tay hét lên với Tô Tô, “Nước… nước… băng cũng được… đổi nước uống!!!”

Chắc gì bọn họ không có dị năng giả hệ thủy? Tô Tô nghi ngờ, nhớ ra Từ Thiếu Phong đang ở thôn Bát Phương. Vì Từ Thiếu Phong đi truyền lời cho Tạ Hào Thế xong thì muốn ở lại để gia tăng tình cảm với Quân Tửu nên không tham gia lần hành động này.

Nghĩ thế cũng đúng. Trong mạt thế, dị năng giả hệ thủy và hệ mộc bị liệt vào loại phụ trợ, người có dị năng yếu hiếm khi được đưa ra ngoài. Chỉ có một số nhóm tiêu hao đáng kể tinh hạch để bồi dưỡng hai hệ này, vì chỉ cần có hai hệ này, bọn họ không cần lo ăn uống.

Vì thế Tạ Hào Thế không dẫn theo dị năng giả hệ thủy cũng dễ hiểu.

Tô Tô gật đầu, lật tay tạo ra ba khối băng dày. Phi Phi từ đằng xa ngồi xếp bằng, đưa tay điều chỉnh dây leo cuốn băng của Tô Tô đi, để lại ba quả đào.

Tô Tô khó khăn vịn thành cầu, ngồi xuống nhặt ba quả đào lớn lên, đi vào phòng học nhảy rồi nhìn Trạc Thế Giai đang sầu lo suy nghĩ, đưa cho cô ấy một quả:

“Cô cũng là bác sĩ khoa sản, nếu cô mang thai thì cũng biết phụ nữ có thai phải giữ tư duy tích cực, cứ lo lắng như này là ảnh hưởng đến tính cách của con trẻ đấy.”

Tô Tô biết Trạc Thế Giai đang lo lắng điều gì. Cô ấy đã nhiều năm không có con, giờ có phản ứng của người mang thai nhưng lại bị bao vây ở đây không ra được; lòng nôn nóng muốn kiểm tra mà lại phải lo nghĩ u sầu. Phụ nữ có thai cần phải được bổ sung đủ chất, nhỡ mang thai thật mà ngày ngày chỉ ăn bánh bao thịt khô sao được?

Trạc Thế Giai cũng biết Tô Tô nói phải nên điều chỉnh tâm tình, nhận lấy đào trong tay Tô Tô, thắc mắc:

“Đào từ đâu ra thế?”

“Từ mấy người bên kia biển zombie. Bọn họ có Phi Phi là dị năng giả hệ mộc nhưng không có dị năng giả hệ thủy.”

Tô Tô cắn quả đào trên tay, để lại quả thứ ba cho Lý Tiểu Vũ, cảm thấy giao dịch này thật tốt. Bên kia muốn có nước thì đổi đào sang, giải quyết được vấn đề ăn uống của họ. Bánh bao để lại, có thêm một bữa ăn.

Ăn đào xong, Tô Tô ngồi lên thảm nghỉ ngơi, dưỡng sức còn tiếp tục đi làm cầu. Lát sau, Lý Tiểu Vũ cầm tinh hạch quay lại, thấy đào trên thảm cũng hỏi nguồn gốc rồi nói với Tô Tô:

“Hồi trước, tôi thấy thỉnh thoảng chim ưng của Lã Ấn cũng chủ động tấn công zombie. Tôi trói một con zombie lên nóc nhà, xem có dụ được con chim đó qua đây để ăn không.”

Vốn Lý Tiểu Vũ không biết Tô Tô bảo mình trói zombie để làm gì, nhưng cô tính thời gian biển zombie ở đây còn dài, nếu dùng zombie hấp dẫn chim đến để thịt chim cũng là một cách kiếm ăn.

Không ngờ lại trùng với ý tưởng của Tô Tô.

Tô Tô tựa lưng, vuốt cái bụng căng phồng, nhíu mày không nói gì, chỉ gật đầu với Lý Tiểu Vũ rồi khép hờ mắt ngủ.

Một lúc sau, cô cảm thấy bụng mình co cứng lại, đau đến rên rỉ. Trạc Thế Giai lập tức lại gần xoa cái bụng, đặt tay kia lên lưng Tô Tô:

“Đừng vội. Bụng hơi căng, có thể là co tử cung. Hít sâu vào, đừng ngồi, tốt nhất nằm xuống.”

“Chắc không sinh bây giờ chứ?”

Lý Tiểu Vũ nghe Tô Tô rên rỉ thì hốt hoảng tiến đến. Trạc Thế Giai lắc đầu mắng:

“Giờ còn chưa đến tám tháng, đứa bé còn nhỏ quá. Đừng nói linh tinh làm Tô Tô hoảng hốt. Yên tâm, chỉ là cơn co giả bình thường thôi. Phụ nữ có thai tháng cuối thường có cơn co giả để chuẩn bị cho việc sinh em bé. Tô Tô có sức khỏe tốt, có thể chờ đến đủ ngày đủ tháng mới sinh. Đừng lo lắng, chúng ta không thể hoảng loạn được, phải bình tĩnh.”

Vào lúc này, cuối cùng Trạc Thế Giai cũng tìm được khí thế của vị bác sĩ chủ nhiệm khoa sản, càng hỗn loạn, càng khẩn cấp càng phải bình tĩnh.

Tô Tô hít sâu, gật đầu. Chờ khi cơn co giả kết thúc, bụng không còn căng nữa cô mới thở phào mỉm cười với Trạc Thế Giai. Vừa có chút chuyện đã luống cuống, may còn có Trạc Thế Giai ở bên.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 288: Tiến hóa lần hai
Tô Tô nghĩ kiếp trước của mình sống trong hoàn cảnh như thế, chờ Tiểu Ái đủ tháng ra đời, kiếp này ăn ngon, uống đủ, ngủ đủ lại không được như vậy sao? Cô là người muốn làm mẹ, tình mẫu tử khiến người ta trở nên kiên cường. Lúc nào phải kiên cường? Chính là lúc này chứ lúc nào.

Cô nghỉ một chút, bên Tạ Hào Thế lại tiếp tục yêu cầu Phi Phi điều khiển dây mây đưa mấy quả đào sang chỗ Tô Tô, Tô Tô đưa cho họ mấy viên đá. Sau vài lần trao đổi đào như thế, đào bên chỗ Tô Tô có xu hướng ăn không hết. Cô nghĩ thầm, lại bị biển zombie bao vây thêm một đêm, đợi tới khi cô đón được Diệp Dục, rồi bảo Phi Phi đưa một chút gạo sang, sau đó bảo Diệp Dục nấu cháo cho cô và Trạc Thế Giai, Lý Tiểu Vũ ăn, cải thiện bữa ăn của thiếu nữ và phụ nữ có thai.

Nghỉ ngơi một chút, qua một đêm lại thêm một ngày nữa, cầu băng của Tô Tô cuối cùng cũng hoàn thành, nối từ tầng bảy tòa nhà của cô tới tầng bảy tòa đối diện. Cô làm cầu rất rộng, đám zombie dựa sát vào mấy trụ cầu bên dưới đã bị đóng băng không có khả năng hoạt động.

Vì Trạc Thế Giai nghi ngờ có thai, không chịu được cái lạnh của cầu băng. Dù là đang giữa hè nhưng đi trên cầu với một người bình thường mà nói vẫn rét run! Thời kì đầu mang thai cần bổ sung khí huyết, nếu bắt đầu không bổ sung đủ cho đứa trẻ, rất dễ bị sảy, nên Trạc Thế Giai không thể bị lạnh.

Tô Tô để Trạc Thế Giai ở lại phòng tập nhảy, còn mình đưa Lý Tiểu Vũ, mang theo mấy quả đào, xuyên qua cầu băng đi tới tầng bảy của tòa nhà chếch đó, tìm Diệp Dục.

Theo như đêm hai ngày trước, cầu lửa mà Diệp Dục phóng ra có thể biết anh ấy ở khoảng tầng hai lăm hoặc hai tư hay hai sáu, chỉ khoảng ba tầng này. Vì thế Lý Tiểu Vũ dìu cô, cô ôm bụng, hai người vừa leo vừa nghỉ, chậm rãi đi hết cả một buổi chiều mới lên tới tầng hai tư. Đây là một tòa nhà thương mại mới xây, căn phòng này phá đi kiểu cũ để xây mới. Chỗ nào cũng có xi măng, đến cả phòng thô cũng không phải, kính bên ngoài tường đều cũ lắm cả rồi, nhưng bên trong vẫn có những thứ chưa hoàn thiện, ví dụ rất nhiều chỗ còn lộ cả cốt thép ra ngoài.

Tô Tô và Lý Tiểu Vũ đi tìm một vòng quanh tầng hai tư, không có. Ở tầng hai lăm, bên trong mấy bao tải xi măng nhìn thấy lều màu xanh bộ đội của Diệp Dục, có cả một bộ súng bắn tỉa, mấy tấm da động vật và một ít máu!

“Tô Tô…”

Nhìn thấy vệt máu trên nền xi măng, Lý Tiểu Vũ vội vàng gọi Tô Tô, Tô Tô nhìn sang thấy vết máu đã ngả màu, trong lòng giật thót. Cô túm tay Lý Tiểu Vũ, rất chặt!

“Sao anh ấy có thể xảy ra chuyện được chứ?!” Tô Tô cau mày, khuôn mặt trắng bệch, lẩm bẩm: “Nơi bắt nguồn của zombie như Đức Thành anh ấy còn vượt qua được, sao có thể chết bởi một con chim chứ?”

Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh, Tô Tô hít thở sâu, có sóng gió gì lớn mà cô chưa từng gặp? Càng hoảng loạn càng phải bình tĩnh.

Tô Tô hít thở sâu vài lần, nhìn kỹ lại tấm da động vật dưới đất. Nó rất giống con ưng mà Lã Ấn hay đem theo, bên trên vẫn còn lông. Chắc là con chim đó đã bị Diệp Dục lột da, thế còn thịt? Có phải Diệp Dục đã ăn rồi không?

Nghĩ đến điều này, Tô Tô vội vàng bảo Lý Tiểu Vũ đi mở lều ra. Lúc Lý Tiểu Vũ gấp gáp mở lều, Tô Tô có một cảm giác, không dám nhìn. Cô sợ rằng sẽ nhìn thấy điều không muốn nhìn.

Cô sợ rằng sẽ nhìn thấy Diệp Dục bị trọng thương không thể chữa khỏi, cô khó khăn lắm mới vẽ xong kế hoạch tương lai cho mình và anh, nếu Diệp Dục chết cô sẽ phải tự lên kế hoạch lại. Quan trọng là Tiểu Ái rất thích cha nó, Tô Tô rất mong chờ bức tranh thân mật của Tiếu Ái và Diệp Dục.

Giây phúc đó, cô cảm thấy bình thường mình hô to gọi nhỏ với Diệp Dục không giống như bạn bè. Không có việc gì cũng thích sai anh làm cái này cái kia, còn thường nói Diệp Dục đi chết đi. Thật không nên như vậy, dù gì Diệp Dục cũng là cha đẻ của Tiểu Ái, anh có ngốc, có phiền phức đi nữa, Tô Tô cũng phải đối xử tốt với anh hơn một chút.

“Tô Tô, Tô Tô, người ở trong này!”

Lý Tiểu Vũ kéo khóa lều, hô lên mừng rỡ, Tô Tô mới phát hiện mình đang nhắm chặt mắt, chờ tới khi cô mở mắt, nhìn thấy bên trong chiếc lều màu xanh bộ đội, Diệp Dục đang nằm đó. Diệp Dục còn mặc bộ rằn ri sa mạc lúc đi, trên người vẫn mặc giáp chiến thuật, trong tay còn cầm một miếng thịt máu me nhớp nháp.

Miếng thịt đó trong thời tiết oi nóng này, qua mấy ngày liền đã bốc mùi, nhưng Tô Tô không lo lắng nhiều như thế, cô ưỡn bụng, khó nhọc vào trong lều, quỳ xuống bên cạnh Diệp Dục, đưa hai ngón tay ra trước mũi Diệp Dục, nói với Lý Tiểu Vũ:

“Vẫn còn thở.”

Sau đó kéo mi mắt Diệp Dục, đồng tử bình thường, mặt nóng lên, hơi thở bình thường. Tô Tô tức đến tát bốp vào mặt Diệp Dục một cái, ngẩng đầu nói với Lý Tiểu Vũ:

“Anh ấy không sao, có thể ăn thịt con ưng biến dị cấp hai của Lã Ấn, lại còn không nướng lên nên bị nhiễm virus mạt thế, đang tiến hóa lần hai.”

Có lẽ cơ thể đã bắt đầu tiến hóa lần hai, con chim ưng biến dị cấp hai của Lã Ấn chỉ thêm một cú hích, dù sao phản ứng hiện giờ của Diệp Dục là đang tiến hóa lần hai.

“Hả?”

Lý Tiểu Vũ quỳ xuống bên ngoài chiếc lều, nhìn Diệp Dục đang nằm bên trong, cô thầm cười khổ trong lòng. Diệp Dục là dị năng giả hệ hỏa, anh ấy hoàn toàn có thể nướng thịt lên rồi ăn, sao phải ăn sống chứ?

Được rồi, đó không phải chuyện quan trọng, quan trọng là dị năng hệ hỏa của Diệp Dục đã rất mạnh rồi, anh ấy còn tiến hóa lần hai, sẽ tiến hóa thành dị năng gì chứ? Tô Tô muốn mượn dị năng hỏa của Diệp Dục để nấu cơm, chắc là không thực hiện được rồi?

“Tiểu Vũ, cô có cõng được người đàn ông to cao thế này không?”

Tô Tô nghĩ, chỗ này có mùi xi măng, lại có mùi máu tanh của động vật, dù sao thì cũng không phải chỗ tốt, tốt nhất cô nên cõng Diệp Dục về. Hơn nữa Trạc Thế Giai còn đang ở đối diện, bốn người họ ra ngoài cùng nhau, không thể hôm nay bỏ một người, mai bỏ một người được.

Hiện giờ, tất cả dị năng của cô đều dùng để giữ cho cầu băng lâu nhất có thể nên khó có thể tạo ra người nước. Tạo ra được một chiếc cầu băng lớn như thế hao tổn rất nhiều năng lượng dị năng, nếu giờ tạo ra một người nước, cũng không thể sai nó cõng Diệp Dục về, nên Tô Tô chỉ có thể nhờ Lý Tiểu Vũ giúp.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 289: Tiến hóa lần ba
“ Chuyện này… không thành vấn đề!”

Lý Tiểu Vũ suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Tô Tô đỡ Diệp Dục lên, để Lý Tiểu Vũ cõng anh ra ngoài. Cô muốn thu dọn đồ dùng trong lều của Diệp Dục, không ngờ lại tìm thấy tấm ảnh của mình trong đống đồ lộn xộn.

Đấy vốn là ảnh gia đình cô nhưng bị Diệp Dục cắt chỉ còn Tô Tô, tựa như rất trân trọng lưu vào ký ức, xếp nghiêm chỉnh. Tô Tô cúi đầu nhìn gương mặt ngây thơ, hơi xấu hổ của mình.

Dựa vào thời điểm trong tấm ảnh, Tô Tô mới chỉ là một nữ sinh trung học, tóc rất dài, ngoan ngoãn dịu dàng, nội tâm mềm yếu trong sáng, đối xử lễ phép với tất cả mọi người, luôn luôn nhỏ nhẹ, không phải người đàn bà đanh đá chua ngoa của hiện tại.

Cô nhặt tấm ảnh lên, lẳng lặng cất đi, sau đó thu dọn lều. Nhờ Lý Tiểu Vũ giúp đỡ, cô đóng gói tất cả mọi thứ vào balo hành quân. Cô không tháo vũ khí mà cầm tất cả bao gồm một cung tên, một súng ngắm xuống tầng.

Lý Tiểu Vũ trước đeo balo hành quân của Diệp Dục, lưng đỡ Diệp Dục to lớn; Tô Tô mang lều, tay cầm súng và nỏ; hai người đi mãi mới xuống đến tầng bảy. Khi đến nơi, trời đã tối đen, Trạc Thế Giai đang đứng ở đầu cầu băng đợi.

Tô Tô chống bụng, đột nhiên cảm thấy không ổn. Cảm giác này vô cùng mãnh liệt. Cô nhướng mày hét lên với Lý Tiểu Vũ:

“Tiểu Vũ, chạy!!!”

“Gì cơ?”

Lý Tiểu Vũ đang cõng Diệp Dục, chưa kịp hiểu ra. Tô Tô đẩy cả hai về phía cây cầu. Hai người một trước một sau vội vàng chạy đi.

Nói là chạy, thật ra không khác đi là mấy. Vừa lên cầu, cô quay người lại, thấy rõ một bóng đen lao ra từ cánh cửa tầng bảy. Tô Tô đưa hai tay lên, một lớp băng xuất hiện. Lý Tiểu Vũ vừa cõng Diệp Dục vừa chạy về phía trước, quay đầu hét lên:

“Tô Tô!”

“Đừng để ý! Đi ngay đi!”

Tô Tô nói xong lại thấy buồn cười, buồn đến mức phải cười. Cô là người đã lăn lộn trong mạt thế mười hai năm, cứ nghĩ mình đã đủ ích kỷ máu lạnh, không ngờ còn phải bảo người khác mặc kệ mình?!

Bóng đen lao về phía trước, khựng lại một chút trước đám băng của Tô Tô. Cô chưa kịp nhìn rõ bóng đen đó thì một viên đạn bay từ tòa nhà nào đó, lao thẳng vào đầu nó.

Bóng đen kia chưa chết ngay, bốn năm viên đạn liên tiếp điên cuồng tấn công.

Có lẽ những tay súng phục kích kịp thời ra tay.

Tô Tô quay đầu. Trong cơn gió nóng bức, dưới chân là cây cầu lạnh ngắt, dưới kia là đám zombie sôi trào, tóc cô bay loạn xạ, hai mắt dần nóng lên. Cô cảm thấy mình thật ủy mị, mang Tiểu Ái đi che chắn nguy hiểm cho Lý Tiểu Vũ và Diệp Dục, rồi lại nhận ra ở một nơi nào đó, cô cũng đang được bảo vệ.

“Cảm ơn!”

Tô Tô hô một tiếng rồi quay lại xem bóng đen đã bị bắn chết kia. Nó ngã trên cầu, nhanh chóng bị đông lạnh. Đó là con zombie cấp ba, có dị năng tốc độ.

Tô Tô tự tay bổ đầu nó lấy ra một viên tinh hạch zombie cấp ba hình bầu dục, cầm trong tay ướm thử. Nó nặng hơn tinh hạch hình thoi của zombie cấp hai rất nhiều.

Zombie cấp ba bắt đầu thoát khỏi hình dạng của con người, phát triển theo nhiều kiểu kỳ quái. Zombie cao to có dị năng cấp ba sức mạnh, còn zombie có tốc độ nhanh nhưng nhỏ nhắn, chỉ nhìn thấy cái bóng khi di chuyển là loại có dị năng tốc độ.

Con Tô Tô gặp lần này toàn thân đen thui, vẫn có hình người, gương mặt lại phát triển nhìn hao hao động vật, mặt mọc đầy lông đen, tóc rất dài quét đất như chổi lau nhà, nhìn rất xấu xí khó coi.

Tô Tô nhíu mày không nhìn nó nữa. Cô đi về phía phòng học nhảy. Đi được hai bước lại nghiêng đầu nhìn mấy tòa nhà xung quanh, nghĩ một chút. Người ta giúp mình, tại sao cô lại không bánh ít ném đi, bánh quy ném lại nhỉ? Cứu Diệp Dục là cứu, mà cứu thêm vài lính đặc chủng bị bao vây trong biển zombie cũng là cứu!

Cô quyết định nghỉ ngơi đêm nay, mai sẽ bắt đầu dựng cầu băng về phía mấy lính đặc công. Không biết bao giờ biển zombie mới rút lui, viện binh đến, Tiểu Ái ra đời, nhưng mạt thế vốn khó khăn, cô cứ tìm đủ người rồi nói tiếp!

Khi quay về phòng học nhảy, Tô Tô vung tay lên, rút lại cây cầu băng của mình. Cây cầu tan ra, người bên Tạ Hào Thế chỉ hận không thể giữ lại lớp băng kia cho chính mình!

Buổi tối, Phi Phi tạo dây đưa đào sang, Tô Tô lại cho họ hai khối băng rồi tiếp tục ở bên cạnh Diệp Dục, cắt đào thả vào một mảnh vải và vắt nước vào miệng anh.

Tô Tô phát hiện ra môi Diệp Dục nhìn không có gì lạ nhưng nước đào vừa rơi xuống đã bị hấp thu trong chớp mắt. Cô đặt đào xuống, sờ trán Diệp Dục thì phát hiện ra trán càng lúc càng nóng, tựa như chạm vào nước sôi vậy.

Tô Tô cau mày cởi áo giáp chiến thuật của anh. Dường như Tiểu Ái đạp nhanh hơn mọi khi, cô đặt tay Diệp Dục lên bụng mình, cúi đầu an ủi em bé:

“Bé con, con đừng sợ. Cha con chỉ đang tiến hóa lần hai thôi, không sao đâu. Con xem này, cha đang đặt tay lên bụng mẹ đấy. Cha con nói Tiểu Ái ngoan, cha ngủ dăm ba ngày thôi. Con nhớ phải ngoan, phải nghe lời mẹ nhé.”

Cảm nhận được bàn tay của cha, Tiểu Ái ngừng cựa quậy. Con bé thật sự rất nghe lời Diệp Dục, rất thích người cha này.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 290: Lợi thế
Tô Tô khịt mũi, nằm xuống bên người của Diệp Dục, đặt tay anh lên bụng mình. Sau nhiều ngày bị biển zombie bao vây, cuối cùng cô cũng được ngủ một giấc ngon lành!

Hôm sau, khi trời sáng, Lý Tiểu Vũ lại đi săn tinh hạch. Trạc Thế Giai cũng tỉnh dậy ăn đào và thịt sấy xong thì đi tìm đồ. Tô Tô vừa cảm thấy bình minh đã nhận ra mình mạnh hơn, thử chút dị năng thì… oa… lên cấp rồi!

Hai hệ băng nước – dị năng cấp bốn!

Cấp bốn và cấp ba tuy liền nhau nhưng khả năng kết tụ và giải phóng năng lượng hoàn toàn khác biệt.

Tô Tô cảm thấy thật vui mừng. Quả nhiên con người phải trưởng thành trong hoàn cảnh khó khăn, nếu không gặp khó khăn thì sao tiến bộ được?

Sau khi thăng cấp, tốc độ xây cầu tăng lên rất nhiều. Tô Tô vừa làm vừa nghỉ, chỉ một buổi sáng đã tạo được một nửa cây cầu băng hướng về phía bên phải. Cô biết có một anh lính đặc công trong đó!

Muốn dựng cầu băng qua phía đó thì phải đi qua nhóm Tạ Hào Thế. Nhóm người kia rất mong Tô Tô dựng cầu qua đây, như vậy Phi Phi đưa đào sang sẽ không phải mất quá nhiều dị năng mà họ lại dễ trao đổi với Tô Tô hơn.

Buổi trưa, ăn đào xong, Tô Tô lại tiếp tục xây cầu. Khi đến gần nhóm Tạ Hào Thế, Trương An Toàn phất tay cười với Tô Tô:

“Giúp một tay được không?”

“Anh giúp được gì?” Tô Tô hạ tay xuống, hai ánh sáng trong tay chiếu chếch trên mặt tường, cây cầu kia từ từ dài ra.

Trương An Toàn nói tiếp, “Chẳng hạn như tôi bọc kim loại cho cây cầu này để nó không bị tan nhanh?”

“Rồi sao? Các anh muốn gì?”

“Cái cô này, hở tí là giao dịch. Bây giờ chúng ta đều bị bao vây trong biển giòi, người cứu viện cũng thế. Mọi người cần phải cùng hợp tác mới thoát được, đúng không?”

Trương An Toàn khua môi múa mép, cười đến là rạng rỡ. Tô Tô lạnh lùng nhìn anh ta phun nước bọt, chỉ hận giờ không có anh Bì, nếu không cô sẽ để cho anh Bì đàm đạo hăng say với Trương An Toàn đến hết ngày.

Tô Tô lờ Trương An Toàn đi, nhìn Tạ Hào Thế. Tạ Hào Thế đang bắn tia sét dưới tầng, dường như cảm nhận được ánh mắt của Tô Tô nên quay lại nhìn, ánh mắt lạnh lùng:

“Em đừng lo lắng mục đích của bọn anh. Tô Tô, anh sẽ không hại em.”

“Anh thì không!”

Tô Tô cười gằn, nhìn Tạ Thanh Diễn đang co ro né tránh một bên. Dù hắn có tránh nhìn thì cô vẫn nhận ra sự ghét bỏ và hận thù trong đáy đôi mắt ấy, còn cả sự khinh bỉ với cái bụng lớn của Tô Tô lúc này. Tô Tô chỉ Tạ Thanh Diễn:

“Hắn thì có! Muốn hợp tác với tôi thì giết tên này đi.”

“Tô Tô…” Tạ Hào Thế thở dài, ngừng ném sét, bước lên hai bước nói với cô, “Bác anh trước khi chết đã van xin anh giữ mạng cho Tạ Thanh Diễn. Nếu là em, em cũng từ chối lời cầu xin của một kẻ sắp chết sao?”

“Đúng thế.”

Cô nghếch cằm nhìn chằm chằm Tạ Thanh Diễn, sát ý rõ rệt. Tạ Hào Thế tiến lên chặn ánh mắt muốn giết người của cô lại. Tô Tô nhìn thẳng vào Tạ Hào Thế:

“Anh cũng biết chuyện đến nước này đều là do hai mẹ con Tạ Thanh Diễn. Tôi còn tưởng bác anh trước khi chết xin lỗi với xin anh tha thứ, không ngờ bà ta lại nói với anh như vậy. Anh là người thông minh, không thể không nhận ra bà ta đang lợi dụng cái chết của mình để ra điều kiện. Đương nhiên bà ta nghĩ nếu anh không cứu được bà ta thì anh sẽ nợ bà ta, đổi sang việc bảo vệ Tạ Thanh Diễn.”

Tạ Thanh Diễn là kẻ như thế nào, bản tính ra sao, không cần Tô Tô nói thì ai cũng biết, kể cả Tạ Hào Thế. Vì lợi ích bản thân mà hy sinh cả mẹ ruột. Ưu điểm duy nhất của kẻ này là biết thương lấy thân mình, yêu mạng hơn cả yêu mẹ mà thôi.

Mẹ Tạ lấy tính mạng của mình để ràng buộc Tạ Hào Thế và Tạ Thanh Diễn, có sống cùng sống, có chết cùng chết. Tạ Thanh Diễn còn muốn sống thì mong muốn của mẹ Tạ đã đạt được.

Ai cũng thấy, nhưng tất cả đều bó tay.

Dưới ánh mặt trời nóng hừng hực, Tạ Hào Thế khép mắt. Gương mặt điển trai ánh lên vẻ đau thương và cô đơn. Kiếp trước anh là “vua” trong đám người thường, kiếp này bị Tạ Thanh Diễn đu bám cũng rất mệt mỏi. Đồng đội anh, cả Tô Tô đều hiểu nhưng không ai đồng ý. Anh muốn bảo vệ Tạ Thanh Diễn nghĩa là chấp nhận đối đầu với tất cả mọi người.

Nhưng dù có thể, anh vẫn muốn giữ lời hứa với bác gái!!!

Đây là một người đàn ông có tình nghĩa, thiếu nợ một người chết nghĩa là cả đời này không bao giờ trả hết được!

Trương An Toàn không nói không rằng, tất cả mọi người im lặng làm việc của mình. Tạ Thanh Diễn co ro ngồi xổm trên mặt đất, lộ rõ vẻ ăn hại, mái tóc dài ra che khuất khuôn mặt, không ai thấy sự độc ác, sự vặn vẹo trên gương mặt hắn. Tạ Thanh Diễn nhịn nhục: tình hình khó khăn, hắn tạm thời chịu đựng. Chờ khi hết khổ sở, hắn sẽ vùng lên, người đầu tiên hắn giết là Tô Tô và đứa con “bẩn thỉu” của Diệp Dục!

Điều này không cần Tạ Thanh Diễn nói Tô Tô cũng đã trải qua ở kiếp trước. Khi Tạ Thanh Diễn chưa được thời, hắn còn dám bán Tiểu Ái của Tô Tô, giờ thì hắn còn dựa được vào Tạ Hào Thế bao bọc dài lâu.

Tô Tô lạnh lùng nhìn Tạ Hào Thế đứng chắn phía trước Tạ Thanh Diễn. Anh rất kiên quyết thực hiện lời hứa với bác mình đến cùng. Được rồi, người như vậy cô cũng không nói nữa. Cô tôn trọng sự tình nghĩa của anh, nuối tiếc vì sự ràng buộc anh phải chịu, nhưng không muốn hợp tác với anh. Vì vậy, cô chỉ liếc nhìn Tạ Hào Thế, tiếp tục xây cầu của mình.

Tầm hai ba tiếng sau, Tô Tô đã làm xong cầu. Cây cầu băng nối đến tòa nhà lớn, Ca tử đang chờ ở đó. Ca tử là dị năng giả hệ thổ của nhóm Diệp Dục, đồng thời là một trong bốn người chịu trách nhiệm quan sát chim ưng và khu an toàn.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top