Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 301: Góc khuất trong thôn Bát Phương
Đêm xuống, trong thôn Bát Phương đèn năng lượng mặt trời sáng lên, ngoại trừ nhóm bộ đội đặc công và nhóm du côn tuần tra bên ngoài, có thể thấy rất ít lao động chân tay, người già và trẻ con đi lại.

Giòi ở ngoài tường rào, vầng trăng mờ nhạt vẫn treo trên bầu trời tối đen khiến cho người ta nhìn vào cảm thấy vô cùng không thoải mái. Mà trong hoàn cảnh tĩnh lặng như vậy, trong một ngôi biệt thự nào đó, vài tên dị năng giả vẫn đang họp.

Ngay bên cạnh bàn họp, Lý An Tâm bị một tên dị năng giả ôm lên một cái bàn khác, dang rộng hai đùi mà tên dị năng kia quần áo còn không cởi, chỉ mở khóa quần, móc thứ trong quần ra đâm thẳng vào.

Mấy tên dị năng giả ngồi quanh bàn không ý kiến gì, thấy nhiều cũng thành quen, tiếp tục họp.

Một người trong đó nói: “Tôi nghe nói bên ngoài bây giờ bất kể nhóm nào cũng thờ phụng dị năng giả. Con mẹ nó, chỉ có thôn Bát Phương này mới sống thật uất ức.”

“Chứ sao nữa, dị năng cấp thấp thì phải làm lao động chân tay, cấp cao hơn cũng không thấy thoải mái hơn bao nhiêu. Dựa vào cái gì mà dị năng giả chúng ta phải chịu đối đãi giống như người bình thường?”

“Ngay cả chơi gái cũng không được, lại còn là kỹ nữ đưa đến tận cửa. Mẹ, mọi người nói xem người như chúng ta ở bên ngoài, ai không phải một người trên vạn người?”

“Thế mới nói không thể cho đàn bà làm lãnh đạo, không biết nhìn xa trông rộng, trong mắt chỉ thấy mảnh đất nhỏ này thôi, sao có thể làm việc lớn được?”

“Nếu đã là dị năng giả rồi, tất nhiên chúng ta hơn hẳn người thường, cung cấp tinh hạch cho chúng ta là lẽ đương nhiên. Dựa vào cái gì mà chúng ta phải làm việc để đổi?”

“Lòng dạ đàn bà! Nhìn thôn Bát Phương này xem có bao nhiêu người già và trẻ con? Những người này có tác dụng gì chứ? Còn có rõ lắm người què cụt. Chậc chậc, tôi thấy không thể ở lại thôn Bát Phương nữa rồi, cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ bị những thứ này liên lụy đến chết mất.”

“Tô Tô không nên mở cửa cho những người đó, phải ném họ cho giòi ăn ngay từ đầu mới đúng.”

“Nếu không chúng ta cùng nhau đi kháng nghị với Tô Tô?!”

“Ha ha ha ha... kháng nghị với cô ta có tác dụng gì chứ? Cô ta có mười tám tên đàn ông làm chỗ dựa, sẽ quan tâm đến mấy tên dị năng giả đẳng cấp như chúng ta sao?”

Người cười kia chính là tên đàn ông “tàu nhanh” với Lý An Tâm. Hắn thỏa mãn kéo khóa quần, ngồi xuống bên cạnh bàn họp. Vừa ngồi xuống, một tên khác đứng lên vừa đi về phía Lý An Tâm vừa kéo khóa quần xuống.

Hành động của tên đàn ông này không ân cần như tên kia, chỉ vài động tác Lý An Tâm lập tức không nhịn được rên rỉ. Tên đàn ông kia túm tóc Lý An Tâm, cười ha hả:

“Con đĩ này bị đàn ông cưỡi nhiều quá hết sức à, nào nào, kêu to lên cho ông.”

“Nhỏ tiếng một chút, cẩn thận bị người tuần tra bên ngoài nghe thấy.”

Có người sợ Lý An Tâm quá lớn tiếng bị người bên ngoài nghe được nên nhìn ra cửa nói một tiếng, lập tức tên đàn ông đang “chơi” Lý An Tâm vừa giày vò cô ta vừa dửng dưng nói:

“Sợ cái gì? Cùng lắm thì đi khỏi thôn Bát Phương này, hơn nữa con đĩ này tự mình đưa đến cửa, chúng ta cũng không có ép buộc cô ta, ha ha ha ha.”

Không sai, Lý An Tâm tự đến. Bởi vì cô ta sợ chết, cô ta nghĩ mấy tên dị năng giả này đã nghiễm nhiên trở thành một tập thể nhỏ, cô ta đi theo họ sẽ có một cuộc sống đảm bảo. Đến lúc bọn họ đi cũng sẽ mang theo cô ta rời khỏi chỗ quỷ quái này.

Thế là không cần mấy tên đàn ông này gọi, mỗi đêm cô ta đều tự đến đây, bị đàn ông “chơi” đến đau mỏi thì đã sao? Phụ nữ trong mạt thế không có bản lĩnh gì cũng chỉ có thể đem thân thể cho đàn ông tiêu khiển. Đây chính là con đường duy nhất để phụ nữ có thể sinh tồn.

Vậy nên Lý An Tâm rất ngoan ngoãn phối hợp với tên đang “chơi” cô ta, rên rỉ vô cùng sung sướng.

Mà những thứ đen tối trong thôn Bát Phương này, do hai bên chủ động nên Tô Tô cũng không phát hiện. Thời điểm cô ở trên tháp canh, Trạc Thế Giai đang khử trùng bên trong bên ngoài tháp canh.

Cô ấy mặc một chiếc áo blouse trắng, đeo khẩu trang dùng một lần, trong tay cầm một bình rượu, phun ở chỗ này một ít phun ở chỗ kia một ít. Cô quay lưng lại liền nhìn thấy cái bụng to tướng của Tô Tô, Tô Tô đang đứng ngơ ngẩn ở đằng sau. Trạc Thế Giai sợ chết khiếp, thu lại chai rượu trong tay, kéo khẩu trang xuống, khuôn mặt trắng bệch lộ ra vẻ trách cứ, trách Tô Tô:

“Sao cháu không lên tiếng?”

“Tại cô làm việc hăng say quá.” Tô Tô nhún vai, quay một vòng rồi đi đến đằng sau chiếc đèn ở tháp canh, nhìn trái ngó phải, xong lại nhìn về phía xa, đứng bên cạnh hai dị năng giả, bên trong tháp canh chỉ có một mình Trạc Thế Giai. Cô hỏi, “Mấy ngày nay bận đến mức chân không chạm đất, cháu quên không hỏi cô, rốt cuộc thì...”

“Có rồi!” Trên mặt Trạc Thế Giai hơi lộ ra vẻ hạnh phúc rồi lại lo lắng, “Chuyện này cô chưa nói với ai, cháu cũng đừng nói với người khác nhé.”

“Hộ Pháp cũng chưa nói?”

“Chưa.”

“Tại sao?”

“Thai chưa ổn, mấy hôm nay còn ra máu, cô sợ không giữ được.”

Cô bỏ đồ khử trùng trong tay xuống, đi đến bên cạnh Tô Tô, tìm ghế ngồi xuống, ôm lấy cơ thể gầy gò của mình, gương mặt trống rỗng cười đau đớn, nói với Tô Tô:

“Cô là bác sĩ sản, cô đã từng khuyên người khác nên thuận theo quy luật chọn lọc tự nhiên: thai sảy tự nhiên phần lớn là thai yếu, có cố gắng cũng không giữ được, sau này cũng chưa chắc sinh ra được một đứa trẻ khỏe mạnh. Nhưng khi đến lượt mình, cô rất muốn nghĩ thoáng ra nhưng không thể làm thế được.”

Đằng sau chiếc đèn tháp canh tối hơn ở ngoài, Tô Tô tiến lên phía trước đưa tay xoa đầu Trạc Thế Giai. Cô cũng không biết nên khuyên Trạc Thế Giai như thế nào, ở thời buổi này dù có cách giữ thai cũng không có dụng cụ và thuốc.

Trạc Thế Giai là bác sĩ, cô không tán thành việc liều mạng giữ thai, từ trước tới nay cô luôn theo quy tắc chọn lọc tự nhiên nhưng cô lại khao khát có thể có đứa con của mình nhiều năm rồi. Bây giờ khó khăn lắm mới có được, lại có hiện tượng sảy, trong lòng không biết đau khổ tới mức nào.

“Cháu hiểu.” Tô Tô thở dài, chỉ có thể nói ra hai từ này, ngoài ra không biết nói gì hơn.

Hai người im lặng một lúc, Trạc Thế Giai liền nói: “Tô Tô, thật ra cháu không biết, có những lúc cô rất hâm mộ cháu.”
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 302: Mạt thế quá điên khùng
“Cháu?” Tô Tô cau mày, cúi đầu nhìn Trạc Thế Giai.

“Cháu rất dũng cảm, ngay từ khi bắt đầu cháu đã biết mình cần đứa trẻ này. Cháu liều mạng bảo vệ Tiểu Ái của mình, dù là mạt thế đến, cháu vẫn luôn muốn bảo vệ Tiểu Ái, không hề thay đổi, vô cùng kiên định.”

“Bác sĩ Trạc, nếu... cô cảm thấy do dự thì thà cứ ra sức thử một lần xem. Mạt thế này, thể chất con người cũng có ít nhiều biến đổi mà.”

Ai vừa mang thai đã ra máu cũng sẽ lo lắng, biết đâu ra sức bảo vệ một cái thai yếu đuối rồi lại công toi.

Nhưng hiện giờ đã là mạt thế, cơ thể con người sẽ sinh ra dị năng, nếu có thể bảo vệ được đứa trẻ thì sao lại không để nó sống tiếp?! Vì đây là mạt thế, mọi chuyện đều có khả năng. Đây là một thế giới khiến người khác cảm thấy tuyệt vọng, nhưng đồng thời cũng tràn đầy hy vọng.

Nên Tô Tô nghĩ, nếu Trạc Thế Giai đã bối rối như thế vậy thì cứ thử thả trôi một lần xem, có lẽ Trạc Thế Giai có thể hoàn thành tâm nguyện cả đời muốn có con của cô ấy.

Trạc Thế Giai không nói gì nữa, im lặng suy nghĩ. Tô Tô vỗ vai cô ấy, lẳng lặng cổ vũ cô, rồi quay người nhìn bụi cây biến dị trong chiến hào. Lúc này nên để Trạc Thế Giai một mình suy nghĩ thì hơn, nghĩ xem có nên liều mạng bảo vệ đứa trẻ này hay không. Trạc Thế Giai cần tự quyết định.

Tháp canh vừa hay xây sát tường, vì hai tháp canh này bị cha Tô sửa đi sửa lại mấy lần, giờ đã rất to rồi. Nghe nói chờ những người làm công làm xong hàng phòng ngự cuối cùng, cha Tô muốn đắp tháp canh này cao thêm một chút nữa.

Bên ngoài tháp canh, cha Tô còn làm thêm một đài quan sát, đài quan sát đó vươn ra ngoài bờ tường vừa hay ở ngay phía trên chiến hào. Đứng ở đài quan sát đó có thể nhìn rõ mồn một bụi cây trong chiến hào.

Một trong số những dị năng giả chịu trách nhiệm soi đèn pha, đã soi đèn về phía chiến hào theo lời dặn dò của Tô Tô. Tô Tô đứng trên đài quan sát nhìn xuống, cô phát hiện ra bụi cây trong chiến hào đã lớn xanh mượt, giống như một con sông màu xanh uốn lượn quanh thôn Bát Phương.

Xem ra bụi cây biến dị của cô mấy hôm nay ăn uống có vẻ tốt, chúng đang có xu hướng vươn ra ngoài chiến hào.

Tô Tô rất hài lòng, một tay đặt lên chiếc đèn pha đẩy một cái, quay về phía biển giòi phía trước, nhưng chỉ có một tầng mỏng, không nhiều lắm. Có vẻ như giòi đến bao nhiêu bị bụi cây ăn thịt bấy nhiêu nên ở cấp độ này để bụi cây biến dị xử lý là được.

Đang lúc Tô Tô cảm thấy hài lòng, lớp giòi ít ỏi phía trước bỗng xuất hiện một tấm vải màu trắng như có con vật gì đó đi qua, xông thẳng về phía đài quan sát Tô Tô đang đứng.

Tô Tô bèn bỏ tay để trên đèn pha ra, lùi sau một bước. Hai dị năng giả đứng sau cô cũng nhìn thấy tấm vải trắng phía trước. Một người chuẩn bị kêu gọi mọi người, một người đang tích lũy dị năng.

Nhưng vào lúc này, một cây cột màu trắng to lớn đột ngột trốn dưới đài quan sát. Tốc độ rất nhanh, Tô Tô chỉ kịp đưa tay ra trước bắn ra hai mũi tên băng, cây cột trắng đó liền rụt lại. Xuất hiện bất ngờ, bỏ đi không tung tích, vòng vây màu trắng cũng dần tan biến.

“Đó là gì thế?”

Một dị năng giả sau lưng Tô Tô sững sờ, tốc độ vừa rồi quá nhanh, anh còn chưa kịp phản ứng.

“Giòi!”

Tô Tô trả lời anh, chỉ một chữ mà hai người sau lưng cô đờ đẫn, còn phụ nữ có thai như Tô Tô thì lại vô cùng bình tĩnh, cô nghiêm mặt nói với hai người đằng sau:

“Bị tôi đánh cho quay về rồi, không biết chết chưa. Thông báo cho tất cả mọi người tăng cường cảnh giác.”

Một con giòi… vừa to, vừa cao như thế?!!

Hai dị năng giả lộ ra vẻ không thể tin nổi, họ đã nhìn thấy những con giòi to hơn bắp tay trẻ con, nhìn thấy những con còn dài hơn con rắn, nhìn thấy cả những con to hơn thùng nước, nhưng… nhưng… nhưng con giòi này to như cột nhà. Mạt thế quá điên cuồng rồi, mạt thế kinh khủng quá!

“Vâng!”

Sau khi tỉnh táo lại, hai dị năng giả kịp thời phản ứng, một người dị năng giả gõ thật mạnh vào chiêng. Trên các nóc nhà ở thôn Bát Phương vốn đã có rất nhiều dị năng giả đứng, lúc này toàn bộ đều nhìn về phía tháp. Tô Tô nhìn thấy, há miệng định nói, thực ra không cần gõ chiêng, một con giòi to như thế không thể tập hợp một lúc nhiều con. Chúng bị Tô Tô đánh phải quay về rồi, chưa dưỡng thương được mấy ngày sao dám xuất hiện chứ.

Nhưng nếu đã có một con giòi to như thế xuất hiện rồi, không để gõ chiêng thì lại có nghĩa là cô không lo lắng về nguy cơ này chút nào. Vì thế cô mặc kệ họ, cô quay vào tháp canh. Trạc Thế Giai lúc đó vẫn còn ngồi dưới đèn, suy nghĩ chuyện của mình đến xuất thần, Tô Tô tiến lên đỡ Trạc Thế Giai, hai người cùng ra khỏi tháp canh.

Có người vội vàng lên đài quan sát, Tô Tô nghiêng đầu nhìn thì ra là Hộ Pháp. Nhưng vì tiếng chiêng trên đài quan sát gấp quá nên không có thời gian nói gì với Trạc Thế Giai và Tô Tô đang đi xuống. Cô suy nghĩ một lúc rồi nói với Trạc Thế Giai:

“Trước đây cháu cũng từng nghĩ con cháu là cháu sinh cháu đẻ, sau này cũng là cháu nuôi nó. Nhưng bố mẹ cháu nói với cháu là, dù Diệp Dục có đón nhận hay không, Diệp Dục cũng phải biết tới sự tồn tại của đứa bé. Bác sĩ Trạc, cháu hiểu hiện giờ cô không chắc cô có muốn giữ lại đứa bé không, nhưng chuyện này cháu nghĩ cô vẫn nên thương lượng với Hộ Pháp. Dù có chuyện gì xảy ra, đứa bé này có giữ hay không thì anh ấy vẫn có quyền được biết.”

Để anh ấy biết giữa anh và Trạc Thế Giai đã từng có một đứa con.

Hơn nữa… Tô Tô không muốn nói, nếu chẳng may Trạc Thế Giai vẫn giữ nguyên tắc sinh tồn tự nhiên của cô, không giữ đứa trẻ. Sau này, một ngày nào đó, Hộ Pháp biết được chuyện này, không chừng lại tạo thành không khí không thoải mái giữa hai người.

Vì Tô Tô nghĩ, đồng đội của Diệp Dục đa phần đều là trẻ mồ côi. Thực ra những người như họ chỉ không nói ra, chứ trong lòng luôn khao khát một gia đình, có người thân. Tô Tô chỉ cần nhìn sự kì vọng của Diệp Dục với Tiểu Ái là biết, Hộ Pháp là anh em với Diệp Dục, tính cách cũng có phần giống nhau.

Trạc Thế Giai vẫn im lặng, cô chỉ gật đầu tỏ ý đã nghe hiểu lời Tô Tô nói, sau đó dìu Tô Tô xuống tầng cuối cùng của tháp canh, hai người chậm rãi đi dưới con đường mặt trời chiếu đến nóng như đổ lửa trong thôn.

Xung quanh không ngừng có người chạy về phía tháp canh, tựa như chịu ảnh hưởng của tiếng chiêng, rất nhiều người đóng chặt cửa sổ lại, sợ phía tháp canh xảy ra chuyện gì phiền phức, thôn này không giữ được nữa.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 303: Mua vui cho đàn ông
Mới đi được hai bước, con đường trống trải phía trước bỗng xuất hiện một cô gái tóc tai bù xù, có một người đàn ông phía sau. Cô gái chạy về phía trước, vừa đúng lúc chạy đến trước Tô Tô, quỳ xuống đất “bụp” một tiếng. Cô ta vừa khóc vừa nói:

“Tô Tô, Tô Tô, cứu tôi với. Tôi bị người khác ức hiếp. Cô cứu tôi với, có người ức hiếp tôi.”

“Cô nói bậy bạ gì đấy?!!”

Anh Bảo - thuộc hạ của anh Bì, chạy theo cô ta. Anh Bảo đỏ mặt, tức giận lao đến trước mặt Tô Tô chỉ vào cô gái đang quỳ dưới đất, nói với Tô Tô:

“Tô Tô, tôi thấy đêm muộn thế này rồi cô ta còn chạy ra từ phòng của lao động chân tay, tôi liền kéo cô ta lại hỏi cô ta đang làm gì?”

“Tôi từ phòng đám đàn ông ra thì làm sao? Tôi thấy đám Mai Thắng Nam cũng thường ra ra vào vào phòng đàn ông, không phải sao?”

Cô gái ngẩng đầu, nước mắt giàn giụa. Cổ áo trước ngực lộ ra mấy vết đỏ đỏ tím tím dưới ánh đèn đường, khiến người ta không thể nghĩ trong sáng. Cô ta lết về phía trước hai bước, định đưa tay ra ôm đùi Tô Tô. Tô Tô ôm bụng lùi về sau, nhìn chằm chằm vào mặt cô ta, bất ngờ nói:

“Lý An Tâm??? Cô vẫn chưa đi à?”

Lý An Tâm vẫn ở lại thôn Bát Phương. Tô Tô nhớ là mình đã giao hẹn với Lý Tiểu Vũ phải đưa Lý An Tâm đi, sao Lý An Tâm vẫn chưa đi?

“Tôi, tôi...” Biểu tình trên mặt Lý An Tâm trở nên giả dối, chợt ưỡn thẳng người, lấy hết can đảm nói, “Bên ngoài nhiều giòi lắm tôi không đi được. Tô Tô, người đàn ông này ức hiếp tôi.”

Lý An Tâm chỉ thiếu điều nói thẳng, điều quan trọng là anh Bảo ức hiếp cô ta chứ không phải vấn đề cô ta có đi hay không.

“Sao anh Bảo lại ức hiếp cô?”

Tô Tô cảm thấy mất kiên nhẫn. Mặc dù hỏi Lý An Tâm nhưng ngữ khí lại có phần chất vấn. Lý An Tâm chưa kịp trả lời, anh Bảo gấp gáp lớn tiếng:

“Tôi ức hiếp cô lúc nào? Cô ta con gái một thân một mình không ở trong phòng, muộn thế này rồi còn chạy lung tung, tôi tưởng cô ta làm điều gì xấu nên túm cô ta lại hỏi.”

“Tôi không làm gì xấu cả. Bên ngoài nhiều giòi như thế, làm điều xấu có lợi gì cho tôi chứ?”

Lý An Tâm cũng cuống lên. Ban đầu cô ta được tìm thấy trong ba xe lính của Lã Ấn, bị vào danh sách đối tượng nghi ngờ, giờ còn bị anh Bảo chụp mũ là làm chuyện xấu, không phải là ép cô ta chết hay sao? Vì thế Lý An Tâm nói thẳng:

“Tôi… tôi… tôi muốn đổi lấy chút gì ăn.”

“Thôn Bát Phương chia thức ăn cho mỗi người. Cô còn muốn đổi cái gì ăn?”

Tô Tô cúi đầu nhìn gáy Lý An Tâm, không cần hỏi cũng biết Lý An Tâm đổi đồ ăn kiểu gì. Còn có thể đổi như thế nào nữa? Đơn giản là giống Mai Thắng Nam ngày trước, dùng thân thể đổi đồ ăn thôi.

“Cái này... Cái này...”

Lý An Tâm quỳ dưới đất cúi đầu, tay vò áo không biết nên nói như thế nào với Tô Tô. Đương nhiên cô ta biết thôn Bát Phương phát đồ ăn cho mọi người, mỗi ngày ba bữa. Nhưng thời buổi mạt thế hiện nay, bên ngoài thôn Bát Phương còn bị giòi bao vây, bên trong thôn Bát Phương nhiều dị năng giả như thế cũng không giết giòi, ngày nào đó thôn Bát Phương bị giòi xông vào, không phải sẽ hết đồ ăn sao?

Nên Lý An Tâm muốn tính trước cho bản thân, tích trữ đồ ăn, sau đó nghĩ cách lôi kéo Lý Tiểu Vũ đi cùng vài dị năng giả đến Xuân thành, rời khỏi thôn Bát Phương nguy hiểm này.

Nhìn bộ dạng chột dạ của Lý Tiểu Vũ, nhăn nhó không nói ra được lý do hợp lý, Tô Tô không kiên nhẫn chờ Lý An Tâm nói hết câu. Bây giờ vô cùng loạn rồi, cô không có thời gian chơi đùa với Lý An Tâm nữa, khó chịu nói:

“Được rồi. Cô đừng có cái này cái này nữa. Ai cũng rất nhiều việc. Đàn ông ở đây ban ngày bận làm việc, ban đêm cần nghỉ ngơi. Sau này không cho phép đến phòng đàn ông nữa, muốn buôn da bán thịt về sau cô đi Xuân thành hoặc khu an toàn khác tự nhiên có đầy khách. Nhưng ở chỗ của tôi không được! Lý An Tâm, cô yên tâm, tôi không để ý tâm tư của cô, bây giờ cô muốn rời đi cũng không ai giữ, nếu không đi thì thành thật mà sống, đừng có gây chuyện!”

Dứt lời Tô Tô đi cùng Trạc Thế Giai, để lại Lý An Tâm quỳ trên mặt đất. Mặt cô ta lúc xanh lúc trắng nhưng không cảm thấy bị Tô Tô bài xích mà mất mặt. Hiện tại Lý An Tâm còn tí mặt mũi nào sao? Nếu mà cần mặt mũi thì không thể sống nổi trong mạt thế.

Lúc này cô ta nghĩ Tô Tô không để cho cô ta buôn phấn bán hương trong thôn Bát Phương, vốn cô ta cũng đâu có buôn bán, cô ta chỉ cung cấp thân thể miễn phí cho những tên đàn ông muốn rời đi “chơi đùa”, miễn là mang cô ta rời khỏi địa phương quỷ quái này là được.

Chợt Lý An Tâm nghĩ tới lúc nãy, mấy tên đàn ông lần lượt thay phiên cưỡi cô ta ở chỗ họp có nhắc đến Lý Tiểu Vũ. Ai cũng cảm thấy cô nàng Lý Tiểu Vũ này được Tô Tô nuôi da thịt nhẵn nhụi trắng trẻo, tuy dáng dấp không đẹp bằng một hai phần của Mai Thắng Nam nhưng toàn thân phát ra mùi của xử nữ, khiến cho đàn ông nhung nhớ không thôi.

Lý An Tâm cảm thấy nếu như có thể thuyết phục được Lý Tiểu Vũ giúp đỡ cô ta, cùng nhau hầu hạ đám đàn ông kia, nhất định có thể làm đàn ông vui vẻ hơn. Đến khi đó, lúc phải đi, những tên đàn ông kia tâm tình vui vẻ, sẽ không kéo quần lên là không quen biết.

Nghĩ như vậy, Lý An Tâm cũng không để ý đến cảnh cáo của Tô Tô, đứng dậy từ dưới đất, thừa dịp đêm muộn đi tìm Lý Tiểu Vũ.

Bởi vì tình hình bên ngoài thôn Bát Phương đầy mối nguy nên Lý Tiểu Vũ cũng không ở trong sơn trang Bát Phương. Cô ở đầu thôn Bát Phương, chọn một ngôi biệt thự để ở. Lúc trước Lý An Tâm hỏi Lý Tiểu Vũ ở chỗ nào, cô có chỉ qua cho Lý An Tâm.

Chẳng qua lúc Lý An Tâm lần mò tìm, biệt thự của Lý Tiểu Vũ tối đen như mực. Cô ta đứng ở ngoài nhìn vào trong cũng không nghe thấy gì. Vậy nên đợi rồi lại đợi, phải hơn một tiếng sau mới thấy Lý Tiểu Vũ đang đi về.

“Tiểu Vũ.”

Lý An Tâm gọi Lý Tiểu Vũ. Dưới đèn đường, Lý Tiểu Vũ ngừng lại một chút, thấy rõ ai đang đứng ở bên ngoài nhà mình liền bước nhanh hơn một chút. Lý An Tâm cười lấy lòng hỏi:

“Đã muộn như vậy em không ở trong nhà nghỉ ngơi, đi đâu vậy?”

“Vừa nãy có tiếng gõ chiêng, em ra xem có chuyện gì.”

“Hả???” Lý An Tâm nhìn Lý Tiểu Vũ có chút không dám tin, “Gõ chiêng nhất định là có chuyện nguy hiểm. Về sau có chuyện như vậy để cho đàn ông đi xem là được rồi. Phụ nữ như chúng ta không lo được nhiều như vậy.”
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 304: Phụ nữ thì làm sao
“Phụ nữ thì làm sao?”

Lý Tiểu Vũ cau mày, đút hai tay vào túi quần đứng trước mặt Lý An Tâm. Cô cảm thấy từ khi Lý An Tâm được cứu về, tư tưởng của cô ta có gì đó không đúng. Lý Tiểu Vũ nói thêm:

“Mạt thế không phải thời đại của mình đàn ông. Trong nguy hiểm, nam nữ đều có thể chết vậy nên phụ nữ như chúng ta tại sao lại không lo được nhiều như vậy?”

“Ôi giời ơi em đừng nghiêm túc quá.” Lý An Tâm bĩu môi dạy dỗ Lý Tiểu Vũ, “Em sống ở thôn Bát Phương được bảo vệ kỹ nên không biết thế giới bên ngoài đen tối như thế nào. Đối với phụ nữ, chỉ cần hầu hạ và dựa dẫm vào đàn ông thôi, còn chuyện chém giết cứ để họ làm là được.”

“Em không đồng ý với điều chị nói.” Lý Tiểu Vũ nhíu chặt mày lại, quay người nghiêng về phía Lý An Tâm, chỉ về phía hai tòa tháp canh, “Vì sao phụ nữ chỉ có thể dựa vào đàn ông? Đàn ông có thể chém giết vì sao phụ nữ lại không thể? Mà hầu hạ đàn ông là thế nào cơ? Giá trị của phụ nữ chỉ như vậy sao?”

Nãy giờ Lý Tiểu Vũ không nhận ra nhưng những người trên tháp canh nhìn thấy năm sáu con giòi to như cây cột điện xuất hiện trước mặt Tô Tô bên ngoài thôn Bát Phương, đều bị Tô Tô đánh bay.

Tô Tô bụng mang dạ chửa, một mình đánh lui đám giòi mà những người có năng lực như cô lại bị Lý An Tâm đánh giá là “chỉ cần cung cúc hầu hạ đàn ông” là được. Tại sao phụ nữ lại chỉ cần hầu hạ đàn ông? Tại sao chỉ có thể tìm đường sống bằng cách dạng chân ra?

Không phải đàn ông chỉ nhiều hơn phụ nữ một chân thôi sao?

“Thôi được rồi, xem em kìa, bị Tô Tô tẩy não hết rồi.” Lý An Tâm quyết định không tranh luận vấn đề này với Lý Tiểu Vũ nữa. Cô ta cúi đầu lẩm bẩm, cảm thấy tự ti trước sự ngay thẳng của Lý Tiểu Vũ, “Lúc đó không phải Tô Tô cũng dựa vào đàn ông à? Còn kêu phụ nữ phải tự mình cố gắng. Chả phải cô ta chỉ muốn vui vẻ với đàn ông rồi sinh con cho hắn còn gì?! Nói cho cùng thì cô ta cũng sợ phải tách khỏi mười tám tên lính đặc công dị năng mà?”

“Sinh con là vì Diệp Dục ấy hả?”

Lý Tiểu Vũ không nhịn được gào lên. Cô trợn mắt nhìn Lý An Tâm, không biết còn bao nhiêu người ở thôn Bát Phương nghĩ giống cô ta. Chả ai trong bọn họ hiểu Tô Tô cả, cũng không thật lòng quan tâm đến Tô Tô, chỉ trông mặt mà bắt hình dong nên tưởng Tô Tô mang thai chỉ để lấy lòng Diệp Dục và giữ đội lính đặc công ở lại.

Tiểu Ái không hình thành chỉ vì Diệp Dục, mặc dù phải có Diệp Dục mới có Tiểu Ái. Có điều Tô Tô sinh con không phải để lấy lòng đàn ông mà vì cô ấy trân trọng một sinh mệnh!

Phụ nữ mang thai hay tồn tại không thể chỉ để lấy lòng một người đàn ông hay muốn níu giữ người đó. Mang thai chín tháng mười ngày rồi sinh nở vất vả, nếu tình thương của người mẹ chỉ nông cạn như vậy thì người ngoài sao có thể cảm nhận được sự vĩ đại của đấng sinh thành? Chính Tô Tô đã dạy Lý Tiểu Vũ đạo lý này.

Tức chết mất!!! Lý Tiểu Vũ cảm thấy suy nghĩ của mình và Lý An Tâm hoàn toàn trái ngược, hai người không thể nói chuyện nổi nữa. Cô hùng hổ đi vòng qua Lý An Tâm về biệt thự của mình, mở cửa rồi đóng “rầm” cửa lại, không muốn nhìn thấy Lý An Tâm nữa.

“Sao thế nhỉ??? Lại õng ẹo gì không biết?!” Lý An Tâm ở lại không hiểu vì sao Lý Tiểu Vũ nổi giận còn to tiếng với cô ta. Suy nghĩ một hồi Lý An Tâm cho rằng Lý Tiểu Vũ được bao bọc quá rồi nên sinh hư!!!

Nói qua cũng phải nói lại, người trong thôn Bát Phương không phải lo ăn uống nhưng bên ngoài cũng toàn giòi, Tô Tô lại không bắt người khác ra dọn dẹp, cũng không có ý định rút đi nên bọn họ sợ hãi trong lòng cũng là chuyện bình thường. Có người muốn cố thủ, có người muốn rút lui nhưng còn có mười tám người lính đặc công dị năng đủ ngăn cản cả một đội quân nên số người muốn ở lại tương đối nhiều.

Nhưng sau hai ba ngày cố thủ, Tô Tô vẫn không cho người ra ngoài diệt giòi nên số người muốn đi dần tăng lên, trong đó Kiều Tư cầm đầu. Sau hôm Tô Tô gặp Lý An Tâm, Kiều Tư sai Cát Bát Thiên đến thông báo chuyện bọn họ định đi Xuân thành nhân lúc giòi còn chưa quá nhiều.

Khi đó, Tô Tô đang ngồi ăn sáng trong phòng khách. Nghe Cát Bát Thiên trình bày lý do, cô vừa khuấy cháo vừa gật gù:

“Xuân thành cũng không an toàn. Biển zombie đang tiến về hướng đó.”

Từ ngày đầu vừa thoát khỏi biển zombie, Tô Tô đã nói với người trong thôn về hướng di chuyển của chúng nhưng tiếc thay, người của Kiều Tư tin cô nhưng cô ta lại không tin. Họ cho rằng cô cố tình nói vậy để ngăn cản mọi người rời khỏi sơn trang, không thất thoát sức chiến đấu và sức lao động.

“Thế à?” Cát Bát Thiên ngờ vực hỏi, “Cô chủ của chúng tôi vẫn muốn đi Xuân thành xem sao. Cậu chủ của chúng tôi đang ở Xuân thành, nếu có biển zombie thì cậu chủ sẽ bảo vệ chúng tôi.”

“Được thôi, đi thì cứ đi đi. Mấy người đi rồi thì Tiểu Thập thế nào?”

Cô nghĩ Kiều Tư đi thì chắc sẽ mang cả con trai đi cùng nhỉ?

Ai dè Cát Bát Thiên cúi đầu, mặt đỏ bừng nói với Tô Tô: “Xin lỗi Tô Tô, cô chủ của chúng tôi muốn gặp cậu chủ trước. Sau này cậu chủ sẽ sai người đến đón cậu chủ nhỏ.”

“...” Tô Tô hết nói nổi, ném chiếc thìa sứ “choang” một cái, ngẩng đầu trợn mắt nhìn Cát Bát Thiên, hỏi, “Đây có phải là con của Kiều Tư không vậy? Bao nhiêu ngày rồi mà cô ta không thèm đến thăm thằng bé chứ đừng nói đến bế ẵm, giờ đi còn vứt lại con cho tôi??? Chỗ của tôi là trại trẻ mồ côi đấy à???”

“Xin lỗi! Xin lỗi! Xin lỗi!”

Đối với sự tức giận của Tô Tô, Cát Bát Thiên chỉ biết nói xin lỗi. Anh ta cũng hiểu Kiều Tư không đúng nhưng rõ ràng cậu chủ đang ở Xuân thành mà lại không đến. Kiều Tư sốt ruột, vệ sĩ bọn họ cũng sốt ruột. Khi Kiều Tư nói muốn đi Xuân thành tìm cậu chủ, Cát Bát Thiên cũng chẳng phản đối gì hết.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 305: Đời người muôn hình vạn trạng
Mạt thế khó khăn, đương nhiên để lũ trẻ cho Tô Tô sẽ ổn thôi. Mặc dù bên ngoài thôn Bát Phương bị giòi bao vây, nhưng trong thôn có mười tám đặc công dị năng bảo vệ, cầm cự vài tháng trong biển zombie cũng không thành vấn đề. Tới khi ấy bảo Phương Thúc Ế điều máy bay đến đón bọn trẻ cũng như thế cả.

Còn về chuyện Kiều Tư không nỡ xa con, tình mẫu tử gì đó, Cát Bát Thiên không phải phụ nữ, cũng không có con nên không cảm nhận được tình cảm đó. Vì thế anh ta cũng không cảm thấy những điều Kiều Tư làm có gì quá đáng, chỉ nghĩ rằng Kiều Tư hơi bản năng mà thôi, ngoài ra không có gì cả.

“Được được được, cút luôn đi, đừng để tôi nhìn thấy cô ta!”

Nghĩ tới xe vũ khí kia, Tô Tô cũng không ép Cát Bát Thiên đưa đứa bé đi, dù sao Phương Thúc Ế cũng chỉ cần đứa bé, đứa bé con ở đây thì không lo vũ khí chạy mất. Kiều Tư không đưa con đi cũng được, tránh cho đứa bé bị cô ta hành hạ trên đường.

Đám người Kiều Tư muốn đi như một sự mở đầu, rất nhiều người thường cũng không chịu được nữa, họ bắt đầu có những ý nghĩ kì quái. Tranh thủ bây giờ lũ giòi chưa nhiều tới mức đáng sợ như ở khu an toàn thì mau chóng đi, đi tới nơi nào đủ an toàn hơn.

Xuân thành là nơi lý tưởng nhất, cũng không biết là ai nói. Xuân thành có đủ quân đội canh giữ, số lượng dị năng giả cũng quy mô hơn, chức năng cơ bản của xã hội cũng được hoàn thiện cơ bản. Hơn nữa ở đó nhiều đồ, hoạt động vui chơi giải trí cũng nhiều. Tóm lại là thiên đường dành cho dị năng giả và người thường.

Còn chuyện Tô Tô nói biển zombie đang tiến về phía Xuân thành chỉ là nói mò thôi. Ai biết được Tô Tô nói thật hay giả, chắc chắn thôn Bát Phương của cô bị giòi bao vây, Tô Tô không muốn đi khỏi đây nên mới lừa mọi người để họ ở lại giết giòi mà thôi.

Hơn nữa nếu như biển zombie có đến Xuân thành thật, ở đó có quân đội và dị năng giả, chẳng lẽ không thể khống chế được biển zombie nho nhỏ đó sao???

Nên mọi người xôn xao tập hợp lại, trừ tám người Kiều Tư, Cát Bát Thiên và vệ sĩ dị năng ra, còn hơn trăm người thường và phần lớn dị năng giả bỏ đi.

Trong số đó dị năng hệ thủy là nổi tiếng nhất, chỉ cần hô một tiếng thì rất nhiều người thường cùng theo. Dị năng hệ mộc cũng nổi tiếng không kém, nhưng dị năng hệ mộc ở thôn Bát Phương chẳng có mấy người, chỉ có ba dị năng giả hệ mộc cấp rất thấp, còn là người khuyết tật.

Mà ba người khuyết tật đó không định rời khỏi thôn Bát Phương. Đối với họ mà nói, sau khi đã trải qua những tháng ngày đen tối nhất, đói khát nhất, đáng sợ nhất, tự trọng bị ném xuống bùn đất, chết cũng không có gì đáng sợ. Đổi lại, thực ra những ngày tháng ở thôn Bát Phương với họ chính là thiên đường.

Nhớ lại lúc đầu, ba người họ ở trong đoàn khác thường xuyên bị ghét bỏ, nhưng ở thôn Bát Phương vừa được ăn được uống lại được nhận tinh hạch, Tô Tô còn có lòng muốn đào tạo bọn họ, để bọn họ tìm lại được giá trị của bản thân, như thế cũng rất tuyệt.

Sau cả một ngày trời ồn ào nhộn nhạo, bên ngoài thôn Bát Phương vẫn nhiều giòi như thế, bên trong thôn anh Bì đang thanh toán tinh hạch cho người làm. Anh đứng dưới gốc hòe nhìn đám người đó vác túi lớn túi bé như chạy nạn, chuẩn bị chất lên xe để xuất phát.

Người già và trẻ con đứng nhìn từ xa, trong lòng họ dâng một nỗi buồn thương, cảm thấy mình sắp bị ở lại đây làm mồi cho giòi ăn. Có người rất thản nhiên, họ cảm thấy những người thường và dị năng giả khỏe mạnh này không đưa người già yếu như họ theo cũng tốt, đỡ khoản di chuyển mệt mỏi, lúc nào cũng lo bị bỏ lại.

Những dị năng giả và người thường không muốn đi chỉ còn lại một nhóm nhỏ, họ nhìn đám người rời đi không chút cảm xúc nào, chỉ cảm thấy lần này từ biệt, nói không chừng ai sống cuộc đời của người đó, chẳng có cơ hội gặp lại nhau nữa.

Đương nhiên, bọn họ không muốn đi, cứ nhất định muốn sống chết cùng thôn Bát Phương. Trong thời mạt thế, họ đã đưa tiễn người thân bạn bè, một mình sống lang bạt, không nơi nương tựa ở thời kỳ này. Khó khắn mới tìm được chỗ yên thân, sống hay chết cũng không muốn di chuyển chút nào. Sống đương nhiên là tốt, còn chết thì đi gặp người thân bạn bè sớm một chút cũng không sao.

Cảnh ly biệt này đời người có muôn vàn kiểu. Tô Tô ăn tối xong thì ngáp một cái rồi đi ra sân. Cô ưỡn bụng đứng cạnh anh Bì, nhìn những người đang xếp đồ chuẩn bị xuất phát. Trong đó có một nhóm người, toàn là đàn ông, có hai ba dị năng giả trong số những người đàn ông đó, mà Lý An Tâm cũng đang ở nhóm này.

“Ồ…”

Tô Tô nhìn Lý An Tâm thở dài, cô thấy Lý An Tâm mặc chiếc áo phông mỏng dính mà không mặc áo lót bên trong. Bộ ngực cao đầy lấp ló sau lớp áo, nhìn rất rõ. Nhưng Lý An Tâm không có cảm giác gì, thậm chí còn nghĩ mặc như thế là đương nhiên.

“Cô đừng thở dài, đám đàn ông này phải nhịn ở thôn Bát Phương lâu quá rồi, đang vội vàng đi tìm tự do của mình. Mỗi người có một chí hướng riêng, giữ đám người này ở lại cũng có ảnh hưởng không tốt đến người già và trẻ nhỏ ở thôn Bát Phương này.”

Anh Bì ở bên cạnh nghe thấy tiếng thở dài của Tô Tô, liền quay đầu nhìn Tô Tô an ủi, anh tưởng Tô Tô không nỡ để những người này rời khỏi thôn Bát Phương, vì thế mới cố gắng khuyên bảo Tô Tô.

Nào biết Tô Tô chỉ cười lạnh, nói với anh Bì, “Nếu họ muốn đi, anh viết lại tên họ rồi lưu cả dấu vân tay nữa. Sau này những người này muốn về thì đừng cho quay lại.”

Thực ra cái Tô Tô thở dài không phải vì sự ra đi của những thành viên thôn Bát Phương, mà vì những gì Lý An Tâm làm. Nhìn dáng vẻ của Lý An Tâm ngày hôm nay như thế chắc hẳn cô ta không định thoát khỏi vũng bùn. Cô ta chính là loại con gái mà Tô Tô nói, rõ ràng có cơ hội thoát khỏi vũng bùn nhưng lại chủ động nhảy xuống.

Đương nhiên đàn ông không tránh khỏi có lúc muốn buông thả, điều này Tô Tô cũng nghĩ tới, nhưng Tô Tô quản lý thôn Bát Phương chặt như ở chùa. Mặc dù có người đẹp như Mai Thắng Nam, đàn ông trong thôn cũng chỉ có thể nhìn chứ không được sờ vào. Giờ những tên đàn ông này đưa Lý An Tâm đi để trút hết “nỗi lòng bấy lâu” lên người Lý An Tâm, điều này cũng không gì có thể ngăn cản.

Nhưng vấn đề là, Lý An Tâm tự nguyện.

Cô ta không giống người như Mai Thắng Nam. Mai Thắng Nam chỉ thể hiện ra vẻ sa đọa, nhưng thực ra đó là khí chất của cô ấy. Nhìn có vẻ cợt nhả, nhưng thực ra đàn ông rất khó có thể làm được gì cô ấy, nhưng Lý An Tâm quá rẻ mạt so với Mai Thắng Nam!
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 306: Con đường thênh thang
Những người muốn rời đi chuẩn bị xe rồi họp lại và bầu ra một người đội trưởng. Bọn họ dự định đi theo xe của Kiều Tư. Sau khi xe của Cát Bát Thiên khởi hành, bọn họ cũng lục tục lên xe.

Lúc này, không biết Lý Tiểu Vũ chạy từ đâu tới, túm tay Lý An Tâm quát:

“Lý An Tâm chị điên rồi à?”

“Em mới điên ấy, chỉ có em điên thôi!” Lý An Tâm cố giật tay ra, “Em bỏ tay chị ra! Chỗ này giòi sắp tràn vào rồi, chị bảo em đi cùng thì em không đi, giờ còn ngăn chị đi trốn à?!”

“Bỏ đi với đám đàn ông này á? Bọn họ chỉ coi chị là búp bê tình dục thôi, chán thì vứt!!!”

Lý Tiểu Vũ bực tức đẩy Lý An Tâm ngã nhào xuống đất, lôi cô ta ra khỏi đoàn người. Lý Tiểu Vũ thực sự không hiểu tại sao bây giờ Lý An Tâm lại biến thành như vậy? Mặc dù hiện tại thôn Bát Phương bị giòi vây quanh, nguy hiểm rình rập nhưng chỉ cần cô ta ở lại đây thì không người đàn ông nào có thể làm nhục hay ép cô ta làm điều không muốn.

Nhưng Lý An Tâm thà bị đàn ông chà đạp cũng không chịu ở lại thôn này ăn uống no đủ, đầu óc cô ta làm sao vậy? Cô ta không cần đến trinh tiết nữa à?

“Ơ kìa?!!” Trong đoàn người có một người ông đứng dậy, chắn trước mặt Lý Tiểu Vũ, bực tức nói: “Tôi nói này Lý Tiểu Vũ, cô muốn cản cũng không ai nói gì vì dù sao cô cũng là con gái. Nhưng rõ ràng Lý An Tâm không muốn chờ chết ở đây, sao cô quá đáng thế?”

“Đúng thế. Giờ chúng tôi không còn là người của thôn Bát Phương, Lý An Tâm là thành viên của nhóm chúng tôi, cô mắng thì mắng chứ đừng động tay động chân.”

“Tự Lý An Tâm muốn đi theo chúng tôi, có ai ép buộc cô ấy đâu. Bây giờ nếu Lý An Tâm muốn ở lại thì chúng tôi cũng không ý kiến, nếu Lý An Tâm không muốn ở lại thì cô còn gây sự gì nữa, Lý Tiểu Vũ?”

“Nếu không cô đi cùng chúng tôi là được, ha ha ha ha...”

Trên mặt hắn ta lộ rõ vẻ mập mờ. Trước đây khi sống ở thôn Bát Phương, bọn họ không dám đùa cợt với phụ nữ bên cạnh Tô Tô nhưng nếu Lý Tiểu Vũ đi theo họ thì cô nàng này “ngon” hơn Lý An Tâm nhiều.

Có lẽ suy nghĩ của hắn cũng giống suy nghĩ của nhiều người ở đây. Bọn họ trước khi đi vẫn có một vài tiếng cười dâm đãng vang lên. Lý Tiểu Vũ tức giận đến mức mặt lúc đỏ lúc trắng, tiến lên cho tên đang cười ha ha một phát tát.

Hắn ta giật mình, hầm hầm túm cổ áo Lý Tiểu Vũ.

Tô Tô thấy vậy nhíu mày tiến lên một bước, hai dòng nước lay động xuất hiện sau lưng. Cô vốn chỉ định đứng xem chứ không nghĩ Lý Tiểu Vũ có thể khuyên được Lý An Tâm, càng không ngờ đám người này chưa rời đi đã dám ra tay với Lý Tiểu Vũ.

Nhưng Tô Tô chưa kịp ra tay thì Thư Sinh từ trên nóc nhà đã giơ súng bắn một phát vào sát chân tên đang nắm cổ áo của Lý Tiểu Vũ. Tên đó vội vàng buông tay lùi lại rồi cười với Tô Tô:

“Thôi được rồi, không có gì. Mỗi người mỗi khác, nhịn nhau một tí.”

“Đúng thế, đừng để lại ấn tượng xấu cho nhau trước khi đi.”

Tô Tô xùy một tiếng, thể hiện rõ sự châm chọc. Cô không muốn nhịn, càng không sợ đánh nhau, cô chỉ không muốn gây chiến vì hạng như Lý An Tâm.

Cô thu hồi hai cột nước, chống lưng đi ra nhìn Lý An Tâm đang lồm cồm bò dậy. Lý An Tâm so vai rụt cổ tỏ vẻ chỉ muốn rời đi ngay lập tức.

Cách đó không xa, Mai Thắng Nam và mấy người phụ nữ trang điểm xinh đẹp, ăn mặc kín đáo đi tới, đứng ở một bên xem kịch vui.

Tô Tô xoay người nói với Lý Tiểu Vũ, “Cô muốn đi cùng với Lý An Tâm à?”

“Không, tôi không đi!” Lý Tiểu Vũ trả lời rất kiên quyết, tỏ ra có chết cũng không rời khỏi thôn Bát Phương.

Tô Tô lại hỏi, “Vậy cô nhất định muốn giữ Lý An Tâm ở lại à?”

Dù Tô Tô không ưa Lý An Tâm nhưng một cô gái chỉ còn cái vỏ rỗng cũng chẳng nguy hiểm gì. Nếu Lý Tiểu Vũ thương xót cô ta, nhất định giữ cô ta ở lại thì Tô Tô cũng đành để Lý An Tâm tiếp tục ở lại.

Để Mai Thắng Nam dạy dỗ Lý An Tâm một chút!!!

Ai ngờ Lý Tiểu Vũ còn chưa lên tiếng, Lý An Tâm đã như đỉa phải vôi, ngẩng phắt lên gắt với Tô Tô, “Ai mà không biết sau biển giòi là biển zombie? Chính mồm Tô Tô cô nói thế, cô ở lại đây chịu chết còn muốn lôi tôi theo. Tôi không muốn! Tôi thà bị trăm người cưỡi vạn người đè cũng không muốn ở lại nơi này nuôi giòi!!!”

Lý An Tâm nhấn mạnh vào hai chữ “nuôi giòi”. Tô Tô nhướn mày, rất muốn bảo với Lý An Tâm là nếu không phải vì Lý Tiểu Vũ thì ai cho cô ta ở đây? Lý Tiểu Vũ xoay người, nhìn cô ta chằm chằm, nhấn mạnh từng chữ:

“Được, tạm biệt!”

Nếu Lý An Tâm đã nói ra những lời như vậy, Lý Tiểu Vũ chẳng giữ cô ta lại làm gì, càng chẳng muốn tranh chấp với đám người sắp đi kia. Thật vô nghĩa! Điều cần nói Lý Tiểu Vũ cũng đã nói, cần khuyên cũng đã khuyên, gây sự cũng xong rồi. Lý An Tâm không cần thì thôi. Cô đỡ Tô Tô trở về, không lưu luyến gì Lý An Tâm nữa.

Một người chăm chăm tìm chết, cứu được lần một cũng không cứu được lần hai.

Cánh cửa nặng nề đầu thôn chầm chậm mở ra. Chiếc xe chở Kiểu Tư ra ngoài đầu tiên, xe của đám Cát Bát Thiên theo sau bảo vệ. Bọn họ sử dụng kỹ năng tấn công đám giòi ít ỏi bên ngoài, nhanh chóng mở được một con đường thênh thang.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 307: Diệp Dục bị nướng chín
“Giết dễ thế, hà cớ gì phải để bản thân bị bao vây ở đây? Sao không đi sớm một chút? Đi cùng chúng tôi cho rồi!!!”

Trong đám người rời đi, có người cố tình nói với Tô Tô. Tô Tô không thèm để ý, hiện giờ không để lũ giòi dễ giết đó làm mồi cho cây, lùm cây biến dị ngoài thôn Bát Phương kia làm sao có thể tươi tốt để trở thành lớp phòng ngự zombie được chứ?

Cô và Lý Tiểu Vũ cùng đi đến dưới gốc cây hòe, vừa đúng lúc nhìn thấy Mai Thắng Nam đang dẫn mấy cô gái đến góp vui, Mai Thắng Nam giả vờ sụt sịt, nhìn Tô Tô cười:

“Cứ để đám người đó đi như thế sao? Chẳng giống phong cách của cô từ trước tới nay gì cả.”

“Nếu không thì sao? Tận tình khuyên can để giữ họ lại, hay phải dùng súng bắt ép họ phải ở lại? Thích đi thì đi, tôi không giữ mấy người đó lại.”

Tô Tô nhún vai, chống eo đi về phía biệt thự của mình. Thôn Bát Phương của cô không dùng chiến thuật “lấy thịt đè người”, nhiều người chỉ tổ tốn thức ăn. Tô Tô cũng không bắt những kẻ đó canh gác thôn, nên người nào thích đi thì đi, đi rồi thì đừng về nữa.

Thực ra, chuyện như hiện giờ Tô Tô nghĩ mọi người cũng có thể thấy, dù bên ngoài thôn Bát Phương có rất nhiều giòi nhưng bên trong lại không có con nào, vì sao?

Nếu như họ chỉ có một chút lòng muốn cùng sinh cùng tử với thôn Bát Phương thì sẽ vắt óc suy nghĩ nguyên nhân.

Nhưng những người này lại muốn đi, không, là họ chưa từng nghĩ vì sao. Bởi vì từ khi bắt đầu họ đã cảm thấy hoang mang, họ vốn đã có lòng muốn đi, chỉ tưởng rằng thôn Bát Phương sắp không trụ được nữa, nên cũng không thèm để ý đến tình hình thực tế. Vì sao giòi đến ba bốn ngày rồi, mà bên trong thôn Bát Phương không có con giòi nào?

Trong đầu của họ chỉ có một suy nghĩ duy nhất: thôn Bát Phương rất nguy hiểm, phải đi sớm một chút. Những ngày tháng ở thôn Bát Phương quá tẻ nhạt, không thú vị chút nào, họ muốn ra thế giới phồn hoa ngoài kia để tự do bay lượn!

Lần này, Tô Tô đảm bảo với họ, trong thời gian ngắn thôn Bát Phương sẽ không có giòi, lần sau thì sao? Nếu tiếp tục gặp nguy hiểm, thì người đầu tiên rời bỏ thôn Bát Phương chính là họ.

Nếu đã không có lòng muốn cùng vào sinh ra tử với thôn Bát Phương, Tô Tô chẳng việc gì phải tốn lời giữ họ lại?

Cô đi về căn nhà đang ở cùng cha mẹ, lên tầng hai thăm Diệp Dục. Bây giờ Diệp Dục giống như lò than hình người, Tô Tô ngồi xuống chân giường, cô tiện tay sờ một cái mà toàn tro than dính lên tay.

Tô Tô thở dài, tiến lên phía trước một chút, đưa tay đặt lên vị trí trái tim của Diệp Dục. Cô vẫn có thể cảm nhận được trái tim Diệp Dục đang đập, Tô Tô tự lẩm bẩm một mình:

“Anh ấy là một dị năng giả hệ hỏa, tiến hóa lần nữa thì sẽ tiến hóa thành dị năng gì chứ?”

Tô Tô cũng không biết, sau mạt thế có rất nhiều dị năng giả có dị năng hệ công kích không thích tiến hóa dị năng lần hai. Ví dụ như dị năng giả hệ hỏa, dị năng hỏa vốn đã rất mạnh rồi, nếu tiến hóa lần hai không chừng lại chỉ tiến hóa thành dị năng tốc độ, hoặc dị năng sức mạnh?! Như vậy có cảm giác bị lỗ nặng.

Sau khi tự lẩm bẩm xong, Tô Tô ngửi mùi trong phòng, đưa tay vỗ lên lò than Diệp Dục một cái, nói, “Anh định tiến hóa thành cái gì? Sao trong phòng toàn mùi thịt nướng thế?!!!”

Mùi thịt nướng đó tỏa ra từ người Diệp Dục! Tô Tô ưỡn bụng đứng lên, xoay tại chỗ một vòng, cô rất lo cho Diệp Dục, nhưng dù cô có là dị năng giả cấp bốn cũng không thể ngăn cản được quá trình tiến hóa của Diệp Dục. Hơn nữa, giờ Diệp Dục “chín” rồi, cố gắng ngăn cản anh tiến hóa, thì Tô Tô cũng chỉ có thể có được Diệp Dục bị nướng chín mà thôi.

“Tô Tô, xuống đây. Có khách này!”

Tô Tô đang không biết làm thế nào ở trong phòng, thì Mai Thắng Nam gọi cô từ ngoài sân vào. Tô Tô bình tĩnh lại, nặng nề nhìn cái lò than hình người nằm trên giường rồi xoay người xuống tầng.

Lúc này trời đã tối rồi, đoàn người vừa rời khỏi thôn Bát Phương đã đi được mấy tiếng, có người đi cũng có người đến. Người đến là những cô gái bị Lý Oánh bắt hầu hạ đàn ông trong quân đội

Chỗ đất trống, một nhóm phụ nữ quần áo xộc xệch, khuôn mặt đầy vẻ hoang mang và lúng túng. Họ không biết mình đến đâu, không biết bị Lý Oánh đưa tới đây rồi sẽ có bao nhiêu người đàn ông xếp hàng chờ làm nhục họ.

“Mẹ ơi!!”

Một giọng nói non nớt vang lên, tất cả những người phụ nữ đang đứng ở khu đất trống đều ngoảnh đầu nhìn. Một bé gái khoảng hơn hai tuổi, bước đôi chân ngắn ngủn, mặc một bộ quần áo mới, sạch sẽ, đầu tóc được buộc hai bên gọn gàng, dây buộc tóc còn thắt nơ.

Cô bé hấp tấp chạy tới. Một người phụ nữ đầu tóc bù xù, người bẩn thỉu trong đám phụ nữ òa khóc, quỳ xuống đất, mở cánh tay chờ bé gái nhào vào lòng cô.

Cả một đám phụ nữ chợt òa khóc nghẹn ngào.

“Con tôi đâu? Con tôi đâu?”

“Con trai, con ở đâu?”

“Đây là chỗ nào, con tôi có ở đây không?”

“...”

Sau đó là màn gặp lại người thân, tất cả những người chứng kiến đều rưng rưng. Đến cả Mai Thắng Nam dửng dưng đứng bên cạnh cũng cúi đầu lau nước mắt. Ngoài thôn Bát Phương, lờ mờ một lớp giòi vây quanh, bên trong thôn Bát Phương, tiếng khóc vang trời.

Trong căn phòng tối tăm, trong tiếng khóc rấm rứt, cái lò than hình người đang nằm trên giường chợt “tách” một tiếng, lò than bị nứt một khe. Một luồng ánh sáng tỏa ra từ khe hở, bắn lên tường. Bức tường đó bị rộp lên, trong chớp mắt bị cắt thành một đường thẳng tắp.

Trong sân, Tô Tô còn chưa có cảm giác gì, Tiểu Ái trong bụng cô chợt đạp một cái. Khuôn mặt Tô Tô tái nhợt, dừng lại, cúi người xuống, ôm bụng, dáng vẻ đau mà không nói lên lời.

“Sao thế?”

Mai Thắng Nam đang hóng chuyện, bỗng quay sang nhìn thấy dáng vẻ trắng bệch, run rẩy của Tô Tô. Cô nhảy lên, chạy vào sân, dìu Tô Tô rồi nói:

“Hay cô sắp sinh rồi?”

“Không, con bé… con bé đạp vào xương sống của tôi nên đau!”

Tô Tô đang được dìu, chỉ vào bụng mình, hơi đổ người về phía Mai Thắng Nam. Cô vừa giơ chân bước một bước, bắp chân cảm thấy đau nhức, Tô Tô cố gắng bám vò Mai Thắng Nam, nhẹ giọng:

“Chân tôi bị chuột rút rồi?”

“Chuột rút?!”

Mai Thắng Nam không hiểu, cô ta không phải bác sĩ nên nào biết cách xử lý khi phụ nữ mang thai bị chuột rút. Cô ta nhìn trái ngó phải, đúng lúc gặp Lương Tiểu Kỳ đang mặc áo blouse trắng đi qua, Mai Thắng Nam gọi lớn:

“Lương Tiểu Kỳ, mau lại đây. Chân Tô Tô bị chuột rút.”
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 308: Cô phải thay đổi hiện trạng xã hội hiện nay
“Hả? Chuột rút? Đừng cử động, cô đừng cử động, đừng ngã nhé.”

Nghe xong, Lương Tiểu Kỳ hét lớn, quay người ném đồ đang cầm trong tay đưa cho anh Bì đứng cạnh, xắn tay áo chay vào sân nhà Tô Tô. Cô cúi xuống, túm cái chân bị chuột rút của Tô Tô.

Mai Thắng Nam đang dìu Tô Tô ở bên cạnh toát mồ hôi đầy đầu, cố thẳng lưng, chỉ sợ không cẩn thận sẽ làm Tô Tô bị ngã.

Ba người không hề hay biết, mái nhà của căn biệt thự đằng sau lưng chợt có vô số ánh sáng vàng xuyên qua, tất cả đều diễn ra trong im lặng.

“Xong rồi, đỡ hơn chưa?”

Lương Tiểu Kỳ quỳ dưới đất, xoa bóp chân cho Tô Tô, cô cảm thấy bắp chân bị chuột rút cứng ngắc của Tô Tô mềm hơn một chút mới ngẩng đầu hỏi. Tô Tô gật đầu, gương mặt mệt mỏi. Lương Tiểu Kỳ chạy như bay vào trong phòng lấy cho Tô Tô một chiếc ghế băng, cô cùng Mai Thắng Nam hợp sức dìu Tô Tô ngồi lên ghế.

“Đỡ chưa? Đỡ chưa???” Lương Tiểu Kỳ hỏi Tô Tô. Tô Tô gật đầu, “Không sao, cảm ơn.”

“Khi mang thai sẽ có hiện tượng chuột rút. Nếu gặp trường hợp như thế thì phải giữ bình tĩnh, không được hoảng sợ, đừng làm bị thương tới đứa bé.”

“Được, tôi sẽ làm thế.”

Tô Tô gật đầu, nhìn Lương Tiểu Kỳ cười. Lúc này, trong sân có không ít người già đang ôm lũ trẻ ra nhận mẹ. Có bé tìm được mẹ, có bé không tìm thấy mẹ mình. Những đứa trẻ tìm được mẹ, ôm mẹ cười. Còn những đứa trẻ không tìm được mẹ, nhìn bạn mình có mẹ mà mình không có thì khóc lóc đòi tìm mẹ.

Một đoạn phim vừa bi vừa hài về tình cảm thường tình giữa người và người được diễn ra ở thôn Bát Phương.

Sau khi chân Tô Tô hết bị chuột rút, cô nhìn người cười người khóc trong sân, xúc động hỏi, “Rốt cuộc có bao nhiêu cô gái đến thôn Bát Phương?”

“Lúc sáng, phần lớn đàn ông đã rời đi. Bây giờ, ở đây, cũng có khoảng hơn một trăm cô gái, tính sơ sơ thì số phụ nữ ở trong thôn vừa đúng bằng số đàn ông.”

Người trả lời Tô Tô là Mai Thắng Nam, đối với số người trong thôn Bát Phương cô đã điều tra rõ ràng. Những cô gái này đã gặp chuyện gì ở bên Lý Oánh, không cần thiết phải hỏi. Mai Thắng Nam là người từng trải, cô không cần hỏi cũng biết.

Tô Tô ngồi trên ghế băng gật đầu, nói với Mai Thắng Nam, “Nếu số lượng đàn ông đi nhiều thế, cô và Lý Tiểu Vũ quản lý những người phụ nữ này đi. Tôi sắp sinh rồi, không mong gì hơn, chỉ mong họ đừng tạo thêm phiền phức cho tôi là được.”

Mai Thắng Nam méo miệng, cô không đồng ý cũng không phản đối. Cô hiểu ý của Tô Tô, chỉ cần vào giờ phút quan trọng không làm gánh nặng, không làm chuyện lẳng lơ ong bướm gì thì Tô Tô sẽ cho những người này một chốn nghỉ chân.

Nhưng bảo cô đi quản lý những người phụ nữ này ư?!! Mai Thắng Nam cảm thấy số đàn ông ở thôn Bát Phương này quá ít rồi, không đủ để gây chuyện, cũng không có gì vui vẻ. Để cô dẫn đầu đám phụ nữ này, chẳng có đất dụng võ chút nào.

Lúc đang nói chuyện thì Lý Tiểu Vũ đi ngang qua, sau khi nghe thấy lời Tô Tô thì bảo, “Tô Tô, thực ra tôi nghĩ thế này. Nếu bên ngoài đã trở nên như thế, chỗ nào cũng là giòi, tôi cảm thấy phụ nữ cũng nên cầm vũ khí lên học cách giết giòi. Như thế sau này họ sẽ không sợ bị đàn ông ức hiếp nữa.”

Có vẻ như sự sa ngã của Lý An Tâm là một đả kích lớn với Lý Tiểu Vũ, cô đã bắt đầu suy nghĩ rằng phụ nữ thời mạt thế nên tìm được vị trí của bản thân. Giai đoạn đầu mạt thế, chỉ cần phụ nữ có dũng cảm cầm vũ khí giết zombie là có thể tự mình sống sót.

Nhưng theo sự phát triển của mạt thế, nhân tính cũng biến mất trong quá trình đó, dù phụ nữ có dũng cảm hay không, ít nhiều cũng chịu ảnh hưởng của hiện trạng xã hội này. Có người chủ động nhảy vào chỗ nước sôi lửa bỏng như Lý Tiểu Vũ, cũng có người bị ép nhảy vào chỗ nước sôi lửa bỏng như Mai Thắng Nam và những người phụ nữ đang đứng ở khu đất kia.

Dù họ có tự nguyện không, họ có một điểm chung là cùng ở trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng.

Những người phụ nữ thời mạt thế sẽ đóng vai trò gì? Chỉ là trang sức của đàn ông? Vai trò của phụ nữ chỉ là để xoa dịu đàn ông?

Lý Tiểu Vũ nghĩ không phải, đàn ông có thể giết zombie, tại sao phụ nữ không thể? Dựa vào cái gì mà đàn ông đẩy địa vị của phụ nữ xuống mức này? Dựa vào cái gì mà tất cả mọi người đều nghĩ, đàn ông ở bên ngoài liều mạng, sau khi quay về thì phụ nữ phải là thứ làm ấm giường cho họ???

Cô phải thay đổi hiện trạng xã hội như bây giờ, phải thay đổi, bắt đầu từ thôn Bát Phương!

“Bốp bốp bốp!!!!”

Một tràng vỗ tay vang lên. Tô Tô ngẩng đầu, nhìn thấy Mai Thắng Nam đang vỗ tay, mà còn là vỗ tay hưởng ứng cho Lý Tiểu Vũ.

Mai Thắng Nam lười biếng, sau khi vỗ tay tán thành lời nói của Lý Tiểu Vũ, “Được, tôi ủng hộ cô, tinh thần đáng được tuyên dương. Con kiến mà nhấc cành cây, tinh thần đáng quý. Tốt lắm, tốt lắm. Lý Tiểu Vũ cố lên!”

“Cô Mai, cô đừng trêu chọc cô ấy.”

Tô Tô nhìn sang, trách móc Mai Thắng Nam một tiếng. Mai Thắng Nam rút lại cái nhìn châm chọc, vô vị nhún vai, ngoảnh mông đi ra ngoài.

Đối với người bơi trong biển lửa như Mai Thắng Nam, cô không cao thượng như Lý Tiểu Vũ, cũng không nghĩ xa như Lý Tiểu Vũ. Đối với Mai Thắng Nam, sinh tồn mới là chuyện quan trọng nhất!

Nhưng Lý Tiểu Vũ hạ quyết tâm, trong lòng bừng bừng ngọn lửa nhiệt huyết, nào có thể vì một hai câu của Mai Thắng Nam mà bị dập tắt? Tô Tô nhìn Lý Tiểu Vũ cương quyết, hắng giọng hỏi:

“Này, Tiểu Vũ, cô định bao giờ thì bắt đầu đào tạo họ?”

“Bây giờ tôi sẽ về viết một bản kế hoạch.” Lý Tiểu Vũ hừng hực khí thế, cúi đầu nhìn Tô Tô nói, “Tô Tô, tôi không phải vì bản thân mình, tôi cũng không phải đang làm thánh mẫu. Tôi chỉ muốn chứng minh một chuyện, phụ nữ cũng có thể giết địch để giành lại sự sống.”

“Ha… ha ha, công trình vĩ đại đó, nhưng tôi ủng hộ cô.”

Tô Tô cười, cô không làm Lý Tiểu Vũ cụt hứng giống Mai Thắng Nam. Cô không coi trọng chuyện này, nhưng cũng không đành lòng dội nước lạnh vào sự quyết tâm của Lý Tiểu Vũ. Vì Tô Tô hiểu, chuyện Lý Tiểu Vũ muốn làm thì sẽ không ngại khó khăn gian khổ. Đây mới đúng là tác phong của thánh mẫu, Lý Tiểu Vũ tưởng chỉ cần dựa vào bản thân mình có thể thay đổi địa vị của phụ nữ trong quan niệm của loài người.

Mà Tô Tô vốn là người theo chủ nghĩa phụ nữ phải độc lập, cô cũng không thích thế giới mạt thế, không thích công dụng như hiện tại của phụ nữ. Tựa như ngoài việc an ủi đàn ông, làm ấm giường cho đàn ông, phụ nữ không có công dụng nào khác nữa. Nhưng bảo Tô Tô làm gì đó để cải thiện địa vị của phụ nữ, cô cũng chỉ có thể vỗ tay cổ vũ Lý Tiểu Vũ như Mai Thắng Nam.

Ủng hộ Lý Tiểu Vũ về tinh thần và vật chất.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 309: Phương thúc ế
Lý Tiểu Vũ là người thuộc phái hành động, nếu đã quyết tâm làm chuyện lớn, cô sẽ bắt đầu công tác chuẩn bị.

Đầu tiên là vấn đề sắp xếp cho một trăm người phụ nữ trong thôn Bát Phương. Đương nhiên những người có con sẽ được về với con, có người thân sẽ về với người thân, nếu không có ai thân thích thì Lý Tiểu Vũ sẽ sắp xếp chỗ ở. Ngày hôm sau gọi tất cả họ lại, bắt đầu huấn luyện ở khu đất trống.

Cô còn lôi kéo Thư Sinh sang giúp cô làm những bước đầu huấn luyện, như làm thế nào để chia lớp, chia đội, đứng nghiêm nghỉ, bước hành quân… Kế hoạch của cô là phải rèn luyện thể lực cho những người phụ nữ này trước. Phụ nữ muốn tự lực cánh sinh thời mạt thế, trước tiên phải khỏe mạnh. Cơ thể khỏe mạnh thì tâm hồn bị tổn thương mới dần dần bình phục.

Lũ trẻ con nhìn thấy mẹ mình bận rộn luyện tập nghiêm trang, chúng cũng thích thú, tự lập một nhóm nhỏ, còn bắt chước dáng vẻ hành quân. Duệ Duệ là đứa cầm đầu đám trẻ, Duệ Duệ hùng hổ dẫn đầu một đám trẻ mới biết đi, có đứa đi không vững, hi hi ha ha luyện tập ở một góc vắng vẻ trong thôn, khỏi nói cũng biết nhộn nhịp thế nào.

Một ngày cứ thế trôi qua, bên ngoài thôn Bát Phương nhộn nhịp bao nhiêu, bên trong cũng bận rộn không kém.

Thời gian trôi vèo một cái đã tới tối, giòi bên ngoài thôn Bát Phương cũng không ít hơn, bụi cây lại vươn ra khỏi chiến hào một tấc, vươn cả ra ngoài tường rào giống như thò một chân ra bên ngoài tường, nhìn trông rất tự nhiên.

Vừa kết thúc một ngày mệt mỏi với người trong thôn, mọi người nhốn nháo xếp hàng lấy cơm. Trong ánh hoàng hôn xuất hiện một chiếc máy bay cỡ nhỏ, loại máy bay cỡ nhỏ chỉ ngồi được hai ba người.

Người già, trẻ nhỏ, đàn ông, phụ nữ ở dưới, mỗi người cầm một hộp cơm, ngẩng đầu đón gió, nhìn máy bay trên đỉnh đầu. Lính đặc công đang canh gác trên mái nhà lập tức chĩa súng vào chiếc máy bay đó, còn chưa kịp bóp cò thì cửa sổ của chiếc máy bay được mở ra. Một người đàn ông đội mũ nồi, vẫy khăn trắng qua cửa sổ, hét lớn:

“Đừng bắn, đừng bắn. Tôi là Sở Hiên, xin được hạ cánh, có thể hạ cánh được không?”

“Sở Hiên? Anh ta lại tới làm gì?”

Phía dưới, anh Bì bưng hộp cơm, ngồi dưới gốc hòe chuẩn bị ăn cơm, cau mày che bát cơm của mình lại, chỉ sợ cánh quạt thổi gió cát vào bát của mình.

Anh Bảo ngồi cạnh thấy thế, đứng dậy nói với anh Bì, “Đại ca, tôi đi báo với Tô Tô.”

Nói xong, anh Bảo cầm hộp cơm ba chân bốn cẳng chạy về phía biệt thự của Tô Tô. Tới khi anh gọi Tô Tô ra, chiếc máy bay cỡ nhỏ của Sở Hiên đã đáp xuống. Chỗ hạ cánh là một khu đất bằng phẳng cách cửa thôn Bát Phương không xa.

Tô Tô đứng trong sân, cau mày chờ đợi, nhìn thấy Sở Hiên vừa đi về phía cô, vừa cởi mũ. Mà đến cùng với Sở Hiên là một người đàn ông cao khoảng mét tám, mặc một chiếc sơ mi hoa lá cành cộc tay, quần soóc vàng nhạt, nhìn rất giống mấy anh đẹp trai ở Hawaii.

“Tô Tô, Tô Tô, tôi giới thiệu một chút, đây là người mà tôi hay nhắc đến với cô, cậu chủ Phương Thúc Ế.”

Còn chưa vào đến sân, tiếng Sở Hiên đã lanh lảnh vang lên. Tô Tô nghiêng đầu đánh giá Phương Thúc Ế, đúng lúc anh ta cũng quay đầu qua nhìn, hai người nhìn nhau.

Cả hai cùng thấy chẳng có gì hay ho!

Nói thế nào nhỉ? Phương Thúc Ế cũng là con cháu nhà giàu, đối với món rau xanh như Tô Tô, lại còn là rau xanh bụng to thì chẳng có chút hứng thú nào cả. Nhưng lúc đến, Sở Hiên có giới thiệu với Phương Thúc Ế về thôn này, trưởng thôn là Tô Tô, một dị năng giả hệ thủy – băng cao cấp. Người đàn ông của cô là một lính đặc công dị năng, có mười bảy đồng đội đều là đặc công dị năng.

Nên một cô gái trẻ như Tô Tô, xét về phương diện sức mạnh đáng để Phương Thúc Ế nhìn bằng ánh mắt khác. Vì thế anh ra cũng rất lịch sự đi tới trước mặt Tô Tô, đưa một tay về phía Tô Tô, đôi mắt đào hoa híp lại, cười lẳng lơ:

“Rất vui được gặp cô. Tôi là Phương Thúc Ế.”

“Xin chào!” Tô Tô đưa tay ra, lịch sự bắt tay Phương Thúc Ế, “Tôi là Tô Tô.”

“Tô Tô, Kiều Tư đâu? Mau gọi Kiều Tư ra đây, anh của cô ta tới rồi.”

Sở Hiên ở bên cạnh cười không khép được miệng lại, nếp nhăn ở đuôi mắt khiến hắn nhìn già đi vài tuổi. Hắn ta thấy mấy xe tải vũ khí sắp về tay mình, nên nhìn cô còn sốt ruột hơn Phương Thúc Ế. Thấy Tô Tô đứng im, hắn giục:

“Tô Tô, cô mau lên. Cậu chủ Phương đang chờ thăm người đó.”

“Thăm? Kiều Tư? Hôm qua cô ta vừa đi xong, nói là muốn đến Xuân thành tìm cậu chủ Phương.” Lúc nói chuyện, Tô Tô nhìn Phương Thúc Ế cười xấu xa, “Tôi có nói với cô ta, rằng hãy ở tạm chỗ quê mùa của tôi chờ… Nhưng Kiều Tư không nghe lời tôi.”

“Hả???”

Sở Hiên sững sờ. Sẩm tối, từng ánh đèn trong thôn Bát Phương dần sáng lên, rọi lên khuôn mặt ngu ngốc của hắn. Hắn há miệng không biết nên nói gì mới phải. Mà Phương Thúc Ế cau chặt mày, đôi mắt đào hoa đa tình, bất mãn nhìn Sở Hiên.

Anh ta cũng biết, bây giờ mình đang ở trong địa bàn của người khác. Dù Tô Tô thả Kiều Tư đi, khiến anh ta rất bất mãn nhưng cũng không thể mở miệng nói Tô Tô không phải được. Anh ta lườm Sở Hiên, bộ dạng muốn Sở Hiên phải chịu trách nhiệm.

“Nhưng may là Kiều Tư cảm thấy đưa con theo sẽ rất phiền nên con của Kiều Tư vẫn ở chỗ tôi. Các anh có muốn đi thăm con của cô ta không?”

“Hả???” Sở Hiên lại há miệng, sau đó hắn vui mừng ra mặt, vui vẻ nắm tay Tô Tô, cười giả lả, “Ối trời, bà cô tổ của tôi ơi. Chuyện này cô làm tuyệt quá, mau đưa cậu chủ nhỏ nhà họ Phương ra đây.”

Biểu cảm trên mặt Phương Thúc Ế cũng lộ ra vẻ hài lòng chờ đợi. Tô Tô nghĩ bụng, đúng là Phương Thúc Ế này giống Sở Hiên nói, chỉ cần con, còn Kiều Tư có hay không, không quan trọng.

Cô cau mày, cười phì một cái, đỡ eo vẫy tay gọi anh Bì đứng ở ngoài sân. Anh Bì đứng bên ngoài sân nhìn vào, đương nhiên biết cái vẫy tay của Tô Tô có ý gì. Anh liền gật đầu, xoay người lái xe vào sơn trang Bát Phương, ôm con của Kiều Tư và Phương Thúc Ế ra.

Trong sân, Phương Thúc Ế đi đi lại lại vài vòng, hai tay nhét túi quần, ung dung, lặng lẽ quan sát xung quanh thôn nhỏ bé này. Anh ta tạo cho người ta một cảm giác rất vừa phải, vừa nhìn đã biết từ nhỏ đã được giáo dục bài bản. Vào thời buổi mạt thế, thời đại khiến con người tuyệt vọng, dù bị Tô Tô nhử, nhưng vẫn không hề nóng nảy hoặc trách cứ gì.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 310: Tiểu thập
“Thôn này tốt đó.” Phương Thúc Ế thong dong lượn một vòng, tỷ lệ cơ thể chuẩn như người mẫu quốc tế, tán thưởng nói với Tô Tô, “Cô bỏ ra không ít tâm huyết đấy nhỉ.”

“Không nhiều lắm, chủ yếu là những người ở cạnh tôi vất vả.”

Những lời này của Tô Tô là khiêm tốn, nếu hôm nay chỉ có cô và Tiểu Ái, cô và Tiểu Ái sẽ ở lại biển giòi, biển zombie cũng được. Thêm cha mẹ Tô lại là kiểu khác, mà dẫn theo nhiều người ở thôn Bát Phương này lại là kiểu khác. Sau đó cứ thế tiếp tục mà thành cuộc sống như ngày nay.

Người với người quen nhau rồi thành nhóm, bao nhiêu người thì có bấy nhiêu ý kiến. Thôn Bát Phương có thể được như ngày nay cũng là do ý kiến của một người, Tô Tô cũng liên quan nhưng không nhiều lắm.

“Ha ha, cô khiêm tốn quá.”

Phương Thúc Ế cười cũng rất vừa phải, không tiến, không lùi, không kiêu ngạo, không vội vàng, không nịnh nọt cũng không thách thức. Sở Hiên ở bên cạnh sớm đã tự đi vào căn phòng sau lưng Tô Tô, cầm theo ba chiếc ghế gỗ, gọi Phương Thúc Ế và Tô Tô ngồi xuống. Hắn cũng ngồi xuống ghế, nhìn xung quanh rồi hỏi Tô Tô:

“Tô Tô, sao bên trong này không có giòi?”

Một lúc sau, thấy Tô Tô không có ý định trả lời, Sở Hiên mới tò mò hỏi tiếp, “Trên đường chúng tôi tới đây, thấy giòi bắt đầu bay về khu an toàn. Chỗ của cô thật kì lạ, trong thôn không nhìn thấy giòi.”

“Chúng tôi chăm chỉ dọn dẹp.”

Tô Tô cau mày nhìn Sở Hiên, rõ ràng không muốn nói cho Sở Hiên biết, vì thế Sở Hiên cũng gật đầu cười, đáp:

“Đúng đúng, chăm chỉ, chăm chỉ.”

Nghĩ lại thì bên trong thôn Bát Phương không có giòi, bụi cây bên bên ngoài lại tốt như thế, chắc chắn có liên quan đến nhau. Tô Tô không muốn nói, chẳng lẽ Sở Hiên hắn lại không thể lén thăm dò nghe ngóng được sao? Thế nên hắn cũng không hỏi Tô Tô nữa, chỉ đành để đó, chờ sau này thăm dò.

“Tiểu Thập đến rồi.”

Tiếng người vang lên theo tiếng xe đỗ lại, Phương Thúc Ế quay ra nhìn. Anh Bì mở cửa xe bước xuống, vòng ra ghế ngồi đằng sau, mở cửa thùng xe. Một cô gái mặc đồ y tá màu trắng, ôm một đứa bé trong tay, đứa trẻ đang đá đôi chân nhỏ nhắn trong lòng y tá.

Phương Thúc Ế bỗng đứng lên, bước những bước dài như catwalk tiến ra khỏi sân, đứng trước mặt Lý Minh Chi, mở to mắt nhìn đứa trẻ chỉ to bằng con mèo con ở trong lòng Lý Minh Chi. Lý Minh Chi cũng hợp tác với Phương Thúc Ế, hơi nâng Tiểu Thập lên để Phương Thúc Ế nhìn được rõ hơn.

“Ối chà, giống cậu chủ Phương như đúc, thế này ai mà dám nói là ôm nhầm chứ. Nhìn cái mũi, cái mắt kìa, đáng yêu quá.”

Sở Hiên đứng sau Phương Thúc Ế, trong lúc anh ta đang ngắm đứa trẻ liền bắt đầu nói như liên thanh. Phương Thúc Ế im lặng mỉm cười, tựa như rất vui vẻ với lời Sở Hiên nói đứa trẻ giống mình. Sau khi ngắm nhìn thật kỹ đứa trẻ, anh ta cẩn thận đưa tay đón đứa trong lòng Lý Minh Chi, ôm đứa con bé nhỏ vào lòng.

Bây giờ, nụ cười trên mặt anh mới mất đi vẻ “vừa phải”, lộ ra vài phần thật lòng, anh ôm đứa con nhỏ nhắn, mềm mại trong lòng, quay về sân hỏi Tô Tô:

“Sao các cô lại gọi nó là Tiểu Thập?”

“Bởi vì mẹ nó còn chưa đặt tên cho nó đã bỏ đi rồi!” Lý Minh Chi nhanh nhảu trả lời, tựa như cuối cùng cô cũng tìm được chỗ trút bỏ sự bất mãn của mình với Kiều Tư nên há miệng bắt đầu mở đài, kể về chuyện của Kiều Tư mà không biết mệt, “Ngày thứ ba sau khi sinh, Kiều Tư nói cô ta không phải bò sữa, sai Cát Bát Thiên bỏ Tiểu Thập ở chỗ chúng tôi. Đã qua nhiều ngày như thế rồi cô ta chưa thăm Tiểu Thập một lần nào, đến cả lúc đi cũng không hề có vẻ gì lưu luyến. Đứa trẻ này là đứa trẻ thứ mười trong sơn trang Bát Phương nên gọi nó là Tiểu Thập.’

“Tiểu Thập… ha ha, Tiểu Thập. Thì ra tên của con là như thế mà có.”

Phương Thúc Ế thật sự thích đứa trẻ này, dù lúc nghe những chuyện Kiều Tư làm, khuôn mặt có hơi âm trầm một chút nhưng nhìn Tiểu Thập trong lòng thì khoảnh khắc nho nhỏ đó liền thay bằng dáng vẻ người cha hiền từ, trêu chọc đứa con trong lòng.

Anh ta sớm đã lẳng lặng kiểm tra đứa bé trong lòng, rất giống anh, không cần nghi ngờ Tô Tô ôm đứa trẻ khác ra để lừa anh ta. Đương nhiên về vẫn phải sai người đi làm xét nghiệm ADN để đề phòng.

Khuôn mặt Tiểu Thập rất tròn trịa, trắng trẻo mũm mĩm, được sơn trang nuôi dưỡng rất tốt. Đứa trẻ nấc một cái cũng thở ra toàn mùi sữa, rõ ràng là nó không bị bỏ đói. Quần áo trên người là quần áo dài bằng cotton, thơm tho, sạch sẽ, bên dưới mông còn lót một miếng bỉm. Sơn trang Bát Phương cũng tỉ mỉ, thời buổi này rồi vẫn không quên đóng bỉm cho trẻ con.

Tất cả những việc này khiến Phương Thúc Ế rất hài lòng, anh đi từ bắc xuống nam gặp biết bao chuyện đen tối, không đóng bỉm cho trẻ, để kệ chúng đái ỉa bừa bãi. Những cảnh như thế Phương Thúc Ế thấy nhiều rồi, thậm chí lúc lánh nạn, vì sợ trẻ con liên lụy đến người lớn mà vứt đứa trẻ đang khóc oa oa bên đường không phải chuyện hiếm lạ.

Trong lòng anh cũng từng nghĩ đứa con này của mình sẽ lang thang nhếch nhác thế nào trong mạt thế, nhưng bây giờ, điều nhìn thấy vượt quá sự mong đợi của mình, anh ta cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.

Tiếp theo là bàn đến chuyện thù lao, Phương Thúc Ế là người rộng rãi, anh ta ôm đứa trẻ ngồi xuống ghế. Sau khi nói với Sở Hiên vài câu, nhìn thấy dáng vẻ mong chờ của Sở Hiên, gật đầu nói:

“Trước tiên, cảm ơn anh và Tô Tô đã cống hiến cho nhà họ Phương chúng tôi, cũng cảm ơn mọi người có thể bao dung cho Kiều Tư, để cô ấy thuận lợi sinh ra máu thịt của nhà họ Phương. Mười xe vũ khí trước đây hứa cho hai người tôi sẽ không thiếu chút nào.”

Mười xe?!!! Tai Tô Tô kịp bắt lời của Phương Thúc Ế, cô quay sang nhìn Sở Hiên. Sở Hiên ngượng ngùng, khuôn mặt già nua đỏ lên, nhìn Tô Tô cười, sợ vào thời khắc mấu chốt bị Tô Tô đạp xuống đài.

Đôi mắt Tô Tô im lặng thể hiện lên ý cô muốn nói: Lúc đó anh nói Phương Thúc Ế chỉ cho anh sáu xe tải vũ khí!

Sở Hiên mím môi, cười ngượng ngùng: hi hi hi, tôi lừa cô đó, hi hi.

Vì thế Tô Tô tiến về phía Sở Hiên, giơ một bàn tay, ý là: Bây giờ tôi muốn năm xe.

Sở Hiên cười, trước mặt Phương Thúc Ế không tiện bàn luận giá cả với Tô Tô, chỉ có thể thầm giơ ba ngón tay lên: Ba xe.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top