Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 291: Tô Tô làm họ cảm động
Ca Tử chưa hiểu Tô Tô đã gặp Diệp Dục, còn làm cầu băng làm gì? Nhưng khi nhìn hướng đặt của chiếc cầu, anh ta chợt hiểu ra ý định của cô.

Ca tử bước lên cầu, cười chân thành hơn bất kỳ thời điểm nào trong quá khứ. Nếu như trước kia, bọn họ chấp nhận Tô Tô là vì Diệp Dục chịu trách nhiệm với Tô Tô hay vì Tô Tô mang thai con của Diệp Dục, thì bây giờ, đội lính đặc công này đã hoàn toàn coi Tô Tô là người nhà.

Xét về khái niệm người nhà, Tô Tô hoàn toàn khác với Diệp Dục. Diệp Dục là anh em sống chết có nhau với bọn họ, còn Tô Tô chỉ là người nhà của Diệp Dục. Bọn họ cũng đối đãi với Tô Tô thật lòng, nhưng dù sao vẫn có khoảng cách.

Sau khi đồng hồ đeo tay của Diệp Dục bị mất tín hiệu liên lạc, cả mười bảy lính dị năng – dù bị vây trong biển giòi ở tòa nhà cao tầng hay ở thôn Bát Phương – đều nóng ruột phát điên vì chỉ sợ Diệp Dục sẽ bị như hai người anh em đã chết trước kia của họ.

Bây giờ, bọn họ đứng nhìn Tô Tô bụng mang dạ chửa đứng từ bên kia tạo cầu băng, mệt thì nghỉ một chút, hết mệt lại bắt đầu, từng chút từng chút một, chưa hề từ bỏ. Cuối cùng, cây cầu băng cũng chạm đến chỗ Diệp Dục đứng trong tòa nhà. Lý Tiểu Vũ và cô đỡ Diệp Dục ra ngoài.

Chỉ tính đến điểm này, không cần biết bình thường Tô Tô lạnh lùng với Diệp Dục đến mức nào, không cần Tô Tô chanh chua đến đâu, cũng không quan tâm xem Tô Tô đối xử với người khác tệ bạc đến đâu, mười bảy anh lính này đã tuyên thệ rằng: dù chỉ còn một người bọn họ tồn tại trong mạt thế này, bọn họ cũng phải bảo vệ Tô Tô và con của Diệp Dục tuyệt đối.

Tô Tô không chỉ cứu Diệp Dục, cô còn tạo cầu băng để cứu người khác. Người đầu tiên được cứu ra chính là Ca tử, vì tòa nhà của Ca tử ở gần Tô Tô nhất.

Không cần phải nói gì thêm, toàn bộ đội dị năng đặc công bọn họ hôm nay nợ cô mấy mạng người!!!

Ca tử là dị năng giả cấp ba. Trước kia khi ở cấp hai, anh đã có thể tạo ra một tảng đá lớn, khác với băng của Tô Tô ở chỗ là đá sẽ không tan ra theo thời gian. Một khi đá được đặt xuống, nó sẽ không cần hấp thu năng lượng dị năng của anh để duy trì hình dạng nữa.

Nhưng dị năng hệ thổ cũng có điểm bất cập: hòn đá được tạo ra càng lớn thì dị năng tiêu hao càng nhiều. Việc chế tạo một tảng đá thường xuyên tiêu hao hết hơn nửa dị năng của anh. Muốn làm ra một tảng đá lớn tương tự thì phải chờ dị năng khôi phục.

Đây giống như kiểu các kỹ năng trong game: một kỹ năng có sức mạnh rất lớn nhưng sau một lần ra chiêu thì mana giảm hơn một nửa, muốn ra chiêu tiếp theo thì phải chờ hồi mana và bị hạn chế thời gian.

Vì thế, Ca tử không thể nào cứu Diệp Dục. Zombie trên mặt đất xếp cao đến ba bốn tầng lầu, nếu anh dùng dị năng hết mức cũng chỉ ngưng được một tảng đá cao từng đó. Dùng một tảng đá như vậy xây cầu cứu Diệp Dục thật vô ích.

Thế nhưng, giờ khi anh và Tô Tô đã gặp nhau thì chuyện đã trở nên đơn giản hơn nhiều. Diệp Dục tiến hóa lần hai cũng không ảnh hưởng gì đến việc Ca tử cứu ba người anh em kia.

Tối đến, mọi người nghỉ ngơi còn Ca tử tranh thủ đi tìm đồ dùng ở ngoài cùng ba người nước của Tô Tô. Ba lính dị năng còn lại đã quan sát khu an toàn hơn mấy tháng, bình thường khi nhàm chán họ sẽ thay nhau đi tìm đồ dùng. Giờ nghe tin Diệp Dục muốn phục kích Lã Ấn, bốn người bọn họ mang hết chỗ đồ đó về bốn tòa nhà.

Sau mạt thế, có rất nhiều đồ dùng để trữ, ngoài xúc xích, mỳ ăn liền… Ca tử còn độn mấy túi mỳ lúa mạch, một hai bình gas và bếp gas du lịch, phù hợp với việc đi du lịch.

Mấy cô gái rất hưng phấn. Trong chỗ đồ mang về, bọn họ tìm được một cốc sắt nhỏ, đặt lên trên bếp gas rồi đun nấu. Cái cốc quá nhỏ nên dù Tô Tô không thiếu nước nhưng vẫn phải chia ra bốn lần để nấu mỳ, thỏa mãn ham muốn ăn uống của bốn người.

Bình gas quá nhỏ, nấu mỳ bốn lượt xong là cạn sạch gas.

Thế nhưng vậy cũng tốt, bữa này ăn no nê cả mỳ và nước, còn thêm xúc xích. Tô Tô, Lý Tiểu Vũ, Trạc Thế Giai và Ca tử thật sung sướng. Bữa tiệc này qua đi, mọi người nghỉ ngơi một ngày cho khỏe người rồi mai lại là ngày tràn đầy hy vọng.

Hôm sau, trời còn chưa sáng, Phi Phi mang đến mấy quả đào. Tô Tô không nói gì, cũng không từ chối, tạo mấy khối băng để Phi Phi mang về. Ca tử hợp tác cùng Tô Tô để tạo ra một cây cầu băng pha đá đến chỗ tòa nhà Mặc Vị Minh.

Mặc Vị Minh là dị năng giả tốc độ biến dị lần hai, đạt cấp ba. Anh ta đã đạt đến cảnh giới đi mây về gió. Nhờ có sự gia nhập của anh, nhóm Tô Tô đã tích trữ được thêm bao nhiêu đồ, lại có nhiều hơn một người giết zombie săn tinh hạch.

Kể từ đó, Tô Tô và Ca tử làm cầu nhanh hơn, đón được một dị năng giả cấp ba tiếp theo là Hoàn Đạt Sơn.

Thêm một ngày nữa, bọn họ đón được lính đặc công dị năng thứ tư – Thanh Mộc!

Thanh Mộc là biệt hiệu đặt theo nơi sinh vì anh đến từ một vùng núi. Nơi đó cây cối xanh quanh năm tựa như có linh khí.

Có người nói một năm nọ, núi ở nhà Thanh Mộc bị động đất hai ba lần liên tiếp, cả làng Thanh Mộc chết hết trong một đêm, không một ai may mắn thoát khỏi. Nhà nước cho đội tìm kiếm đến tìm mười ngày mà chỉ tìm được duy nhất Thanh Mộc còn sống trong đống phế tích.

Khi đó, Thanh Mộc nằm trên một mảnh ngói vụn, ngay trên đó là một gốc đại thụ đổ ngang. Cây này lớn lên trong sân nhà Thanh Mộc, đổ lên Thanh Mộc trong lúc động đất. May mà tán cây quá lớn nên Thanh Mộc không bị thân cây đè lên người.

Thanh Mộc sống được mười ngày trong đống đổ nát mà không chết vì trong thân cây có mấy tổ chim còn rất nhiều trứng chim và một tổ ong nhiều mật, đàn ong đã bỏ đi hết.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 292: Phương bắc có gì?
Có người nói, sau khi Thanh Mộc được bộ đội mang về thì sống trong cô nhi viện của quân đội. Câu chuyện này của anh được lưu truyền, nhuộm vẻ huyền bí – cứ nói đến đứa bé Thanh Mộc là người ta lại nhắc về sự may mắn của anh. Lâu ngày, Thanh Mộc có biệt danh “Thanh Mộc” như bây giờ.

Mà tự bản thân Thanh Mộc cũng rất tin tưởng vào số trời, bản thân dễ thích ứng với hoàn cảnh. Trong số mười tám lính đặc công, anh là người dễ mủi lòng nhất, nhưng cũng là kẻ lạnh lùng nhất. Có lẽ do từ bé, anh luôn nghĩ rằng cây cỏ chim chóc đã cứu mình nên có sở thích khá khác với những người trong đội cảm tử.

Chẳng hạn như anh vừa giết người lại vừa thưởng thức cỏ cây hoa lá. Trong số mười tám người, anh là người phụ trách thẩm vấn tội phạm, thủ đoạn tra hỏi tàn nhẫn, ai thấy cũng thót cả tim; nhưng Duệ Duệ lại thích lăn lê bò toài trên người anh. Thỉnh thoảng, khi đi tìm đồ bên ngoài về, Thanh Mộc cũng mang cho Duệ Duệ chút đồ ăn vặt.

Có lẽ dị năng thức tỉnh của mỗi người có liên hệ mật thiết đến kinh nghiệm của họ trước mạt thế. Sau mạt thế, Thanh Mộc cứ vậy có dị năng hệ mộc, tiến hóa lần hai chỉ trong thời gian ngắn. Lần tiến hóa thứ hai của anh khá là kỳ lạ.

Anh có thể biến thành một cây mây!

Chỉ. Là. Một. Cây. Mây. Mà. Thôi.

Trừ cái đó ra, anh không làm được gì khác: phát triển thực vật như mẹ Tô hay Phi Phi không được, mà tự nở hoa kết trái khi làm cây mây cũng không. Anh chỉ có thể thay đổi chiều dài của cây mây biến hình.

Sau khi biến thành cây mây, Thanh Mộc như một con rắn, có thể luồn lách khắp mọi nơi. Mọi người còn phát hiện ra một ưu điểm – à, mà cũng có thể là nhược điểm – rằng khi thiếu dây cột, mọi người có thể bảo Thanh Mộc biến thân để dùng. Coi như là ưu điểm đi.

Thanh Mộc cũng là người có cá tính lạ. Sau khi tiến hóa lần hai, anh bắt đầu nuôi dưỡng dây leo. Người trong thôn Bát Phương thường thấy anh ngồi dưới bóng cây, lẩm bẩm trò chuyện với dây, đối đãi với đống dây leo vô tri như đồng loại.

Hiện tượng kỳ dị này khiến ai thấy cũng chỉ muốn đi đường vòng thật xa.

Thật ra ai cũng biết với tính cách của Thanh Mộc, trong thời bình, có lẽ anh đã phải đi khám bác sĩ tâm lý. Có điều giờ đang là mạt thế, bất cứ ai sống sót được đều có chút điểm biến thái trong tâm lý, hơn nữa ai cũng có đam mê riêng – bản thân Thanh Mộc nuôi dây, để dây theo mình, chỉ cần không tự làm bản thân bị thương hay gây ảnh hưởng đến người khác là được.

Vì thế đừng mơ đến chuyện Thanh Mộc “chập cheng” này sẽ giúp bọn họ trồng rau củ quả.

Anh ta không phát rồ là may lắm rồi.

Lại một ngày nữa trôi qua, biển zombie càng lúc càng mạnh mẽ. Cuối cùng, trong thời đại tận thế này Tô Tô cũng thấy zombie cấp ba xuất hiện. Chúng vẫn có dáng vẻ như loài người nhưng tay chân mọc giác hút nho nhỏ để bám vào tường leo lên.

Số zombie cấp ba này chưa nhiều lắm. Bên Tạ Hào Thế đã phải trả giá đắt để biết được đặc điểm của đám zombie này, giờ bắt đầu rời đi.

Bọn họ đi về phía cầu băng đá của Tô Tô và Ca tử.

Trời thì nóng, nếu không đi thì đám zombie sẽ càng lúc càng nhiều hơn, cây cầu của Tô Tô lại tan ra mất nên Tạ Hào Thế bảo Phi Phi phát triển một giàn nhỏ dây đủ dày để cuộn quanh cây cầu có sẵn.

“Tô Tô, Tạ Thanh Diễn cũng lên cầu rồi.”

Ca tử đứng ở đầu cầu, nhìn đám người đứng đằng xa rồi quay lại phía Tô Tô.

Tô Tô đang lau mặt và tay chân cho Diệp Dục bằng tấm khăn thấm nước. Mặt của Diệp Dục mỗi lúc một đỏ hơn, hôm nay da dẻ nóng quá nên nứt nẻ, khiến cô hết sức lo lắng.

Nghe Ca tử nói, Tô Tô nhìn về đài treo vỡ nát đằng xa, cây cầu băng đã bắt đầu tan ra. Cô nghiến răng nói với Ca tử:

“Giờ mọi người cũng bắt đầu kiệt sức rồi, nếu cứ tiếp tục thì sóng zombie này có thể hủy diệt được cả một trụ sở. Bọn họ đến cũng được, càng thêm người trợ giúp. Anh giúp tôi cõng Diệp Dục lên, chúng ta lên tầng mười.”

Đám zombie lúc này có thể chồng lên đến mấy mét, chúng đã lấp kín ba bốn tầng dưới, chẳng sớm thì muộn cũng leo được đến tầng bảy. Tô Tô nghĩ còn phải di chuyển nên không muốn đối mặt với loại như Tạ Thanh Diễn, tránh sơ suất lại chém nhầm tên đó.

Dù cô không tính là hợp tác với Tạ Hào Thế, hơn nữa còn do chuyện Tạ Thanh Diễn nên cô không hề có ý giúp. Có điều, với tình hình này mà ngăn cản người ta tự cứu bản thân hay cắt con đường sống của họ trong biển zombie thì cô không đành lòng.

Vì thế Tô Tô mặc kệ, họ đi đâu thì đi, đừng chọc cô là được.

Ca tử gật đầu, theo lời Tô Tô cõng Diệp Dục lên tầng mười. Những người còn lại cũng thu dọn đồ đạc, theo Tô Tô đi lên tầng cao hơn. Tô Tô nghĩ kỹ thì thấy hướng tấn công của đám zombie mấy ngày nay có hơi khác thường.

Có lẽ chúng cảm thấy người trong tòa nhà này khó xơi, hoặc cho rằng ít người không bõ dính răng, vì thế đã có zombie di chuyển về phương Bắc.

“Phương Bắc có gì?”

Tô Tô cau mày, giơ ống nhòm của lính đặc công nhìn qua cửa sổ, hỏi Ca tử. Ca tử sửng sốt, rút bản đồ chiến thuật nhăn nhúm trong túi áo ra rồi chỉ vào phía Bắc của Tương thành một điểm tên “Xuân thành”:

“Chúng ta đang ở trung tâm Tương thành, phía tây là khu an toàn của Lã Ấn ngày trước, giờ chỉ toàn giòi. Xa hơn về phía tây là thôn Bát Phương của chúng ta. Có lẽ do phía đó có nhiều zombie nên các căn cứ sống sót đều tập trung về phía Bắc. Xuân thành này là khu an toàn lớn nhất Trường Giang hiện nay.”
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 293: Không bàn ơn nghĩa, bàn tinh hạch
“ À, hóa ra là chúng nó muốn về đó!”

Tô Tô chợt hiểu ra. Phía tây toàn giòi, dù thôn Bát Phương có nhiều người sống, là miếng mồi hấp dẫn nhưng chúng nó không thể vượt qua trở ngại được. Hướng Bắc thì dễ dàng, không chỉ có Xuân thành, ven đường còn có những căn cứ sống sót nhỏ, hơi người sống tản ra từ đó hấp dẫn hơn chỉ hai ba mươi người ở đây rất nhiều.

Biển zombie là xu thế tất yếu. Dù dị năng của Tô Tô có thăng lên cao đến đâu thì cô cũng không thể một thân một mình cản lại hướng đi của chúng. Dù cả cô, Tạ Hào Thế và tất cả dị năng giả hợp sức cũng không thể tiêu diệt được hết chỗ zombie này. Việc bọn họ bị giết chỉ là vấn đề thời gian.

Tô Tô cũng hiểu rằng bọn họ sống được đến giờ là do biển zombie này không nhằm vào bọn họ mà nhằm vào Xuân thành. Tại Tương thành lúc này, biển zombie đã lớn như vậy, đến Xuân thành sẽ còn lớn hơn nữa, như vậy thì tai họa sẽ kinh khủng đến nhường nào?!

Tô Tô không phải thánh mẫu, kể cả có là thánh mẫu cũng không thể vác cái bụng to thế này đi ngăn cản biển zombie được. Hiện giờ cô chỉ mong mấy người trong nhóm bị vây trong biển zombie có thể thoát ra được càng sớm càng tốt.

“Tô Tô, tôi đã thông báo cụ thể tình hình của chúng ta cho phía thôn Bát Phương. Không sao đâu, mấy ngày nay bọn họ dò tìm theo tọa độ đã lấy được rất nhiều xăng máy bay, sáng mai sẽ đến đón chúng ta. Chờ tầng thượng này là được.”

Ca tử thấy Tô Tô nhíu mày suy tư lại tưởng Tô Tô muộn phiền vì tình hình hiện tại nên giải thích nguyên nhân bọn họ bị bao vây nhiều ngày mà không ai đến đón. Lý do là vì bên kia đang đi tìm thêm xăng.

Có tiếp viện đến là chuyện tốt, nhưng biển zombie kéo đến Xuân thành sẽ không được giải quyết. Nếu Xuân thành không chống cự được biển zombie lớn như vậy thì chúng sẽ phát triển thành số lượng rất lớn, khó khống chế hơn nữa.

Tô Tô thấy căng thẳng. Cách đây một giờ đi xe có một nơi từng xảy ra hiện tượng “biển giòi” nhưng không phát tán ra, vì nơi đó có các phe Lã Ấn, có Vương - Lý, có Tạ Hào Thế và Sở Hiên cùng khống chế.

Hơn nữa, đám giòi cũng dễ khống chế hơn zombie, giòi có tăng cấp cũng chỉ là giòi còn zombie tăng cấp thì hình dạng sẽ thay đổi, thậm chí zombie còn có dị năng, khiến người ta cảm thấy kinh sợ.

Chưa nói đến việc zombie sẽ tiến hóa thành hình dạng như thế nào, chỉ cần biết rằng biển giòi kia cũng sẽ dựa vào biển zombie để phát triển mạnh mẽ hơn. Tình hình sẽ biến thành biển zombie phía trước, biển giòi phía sau, Xuân thành vừa đánh xong zombie lại sẽ phải đối phó với biển giòi khổng lồ.

Điều làm Tô Tô sợ hãi nhất là phía tây của biển giòi là thôn Bát Phương. Nếu biển giòi này tăng lên nhờ biển zombie, chúng sẽ tiến về thôn Bát Phương không nay thì mai.

Thôn Bát Phương của cô giờ vẫn đang phát triển chầm chậm…

“Chỉ cần hai ba người đến đón thôi. Anh bảo họ để lại chủ lực ở thôn Bát Phương, chỉ sợ đám giòi trong khu an toàn mất kiểm soát.”

Tô Tô hạ ống nhòm xuống, đưa lại cho Ca tử rồi rời khỏi cửa sổ. Lý Tiểu Vũ, Hoàn Đạt Sơn, Thanh Mộc và Mặc Vị Minh đang giết zombie trong hành lang tầng dưới. Nếu không quét sạch đám zombie ở đây, sợ rằng chúng sẽ phá hoại hết nền móng tòa nhà.

Mọi người nghỉ ngơi vài tiếng ở tầng mười, chờ nhóm Hoàn Đạt Sơn về đưa tinh hạch rồi bắt đầu đeo đồ dùng đi lên tầng thượng.

Nhóm Tô Tô ở lại tầng mười giết zombie. Nếu khoảng cách quá xa, bọn họ sẽ tốn thêm năng lượng để khống chế dị năng giết zombie, khoảng cách mười tầng là hợp lý nhất.

Đến buổi tối, Tạ Hào Thế và Trương An Toàn cùng lên tầng mười. Bọn họ muốn thương lượng với nhóm lính đặc công về vấn đề chống đỡ zombie và rút lui, nhưng khi Trương An Toàn trao đổi, tất cả lính tráng đều tỏ thái độ để Tô Tô quyết định.

Trong căn phòng có biển đề tên, Tô Tô ngồi sau một chiếc bàn màu trắng, sau lưng cô là một cửa sổ sát đất. Phía bên ngoài, cây cầu băng đá đã tan ra gần hết, có đoạn chỉ còn lại phiến đá trơ trọi sừng sững dưới chân đám zombie lúc nhúc.

Tạ Hào Thế nhíu mày. Hôm nay anh mặc áo phông và quần bò màu đen, lưng đeo balo to xanh đen, bước về phía Tô Tô, đặt balo xuống bàn:

“Tô Tô, hôm nay không bàn ơn nghĩa, bàn tinh hạch đi. Anh biết bọn em có máy bay vận tải, muốn dẫn người đi phải bỏ tinh hạch mua ghế. Anh nói thẳng nhé, tổng cộng anh có năm mươi ba người kể cả Tạ Thanh Diễn – mỗi người mười nghìn tinh hạch, riêng Tạ Thanh Diễn anh trả một trăm nghìn.”

Tô Tô và Tạ Thanh Diễn có vấn đề không giải quyết được, Tạ Hào Thế và Tạ Thanh Diễn cũng không giải quyết được. Nghe Tạ Hào Thế nói, Trương An Toàn tỏ vẻ phẫn nộ nhưng chỉ cúi đầu cụp mắt, hai tay siết thành nắm đấm, tự mình nhìn chân mình.

Gương mặt của Tạ Hào Thế lúc này ngoài sự kiên định còn có chút bất lực, đau xót, tựa như bị vận mệnh xiềng xích không vùng vẫy được.

Tô Tô lẳng lặng nhìn balo to chứa tinh hạch, trong đó có ít nhất một trăm ngàn tinh hạch phổ thông, có khi còn nhiều hơn. Mấy ngày nay, đội Tạ Hào Thế ngày dài đêm thâu bỏ công chống lại biển zombie rồi lại đem đổi mua chỗ cho năm mươi ba người, kể cả Tạ Thanh Diễn.

Cô bắt đầu suy nghĩ, có Tạ Hào Thế ở đây thì không giết được Tạ Thanh Diễn, vậy tại sao không kiếm một trăm ngàn tinh hạch này đi?

“Tạ Hào Thế, đời này của anh tan nát trong tay tên Tạ Thanh Diễn rồi.”

Tô Tô cười ôm balo vào lòng, vỗ bồm bộp. Balo phồng, vỗ chắc tay, chắc chắn bên trong là tinh hạch, cô khỏi phải nghĩ đến việc năm mươi ba mạng người đó có đáng ngần này tinh hạch không?

Có người tặng cho ngần nấy tinh hạch thì đêm nay nhóm Tô Tô không cần phải săn tinh hạch trong đám zombie nữa. Mọi người dọn dẹp hành lý, đưa hết cho Hoàn Đạt Sơn đeo, kể cả Diệp Dục cũng do Hoàn Đạt Sơn cõng rồi tất cả leo từ tầng mười lên tầng ba mươi ba.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 294: Tôi đi trước
Bụng Tô Tô giờ quá to nên chỉ leo vài tầng là cô thở hổn hển như hết hơi. Cô tạo một cái ghế bốn chân tự di chuyển, đưa bản thân lên tầng ba mươi hai. Trạc Thế Giai, Lý Tiểu Vũ và Ca tử theo sau bảo vệ cô.

Khi mọi người lên đến tầng ba mươi hai, năm mươi ba người kia cũng bắt đầu kéo đến. Tô Tô đứng trên sân thượng tầng ba mươi ba nhìn xuống Tạ Thanh Diễn cúi đầu đi theo Tạ Hào Thế.

“Phần phật phần phật…”

Tiếng quạt máy bay vang lên từ ngoài cửa an toàn. Tô Tô nhìn về phía các dị năng giả đứng trong hành lang. Giờ thì không biết ai là người của Tạ Hào Thế, ai là người của Lã Ấn, cùng nhau trải qua những ngày này thì là người một thuyền.

“Tô Tô, đi được rồi.”

Hoàn Đạt Sơn mở cửa, gọi Tô Tô từ máy bay vận tải. Anh đã đưa Diệp Dục và toàn bộ đồ lên trên máy bay. Khi Tô Tô quay đầu chống nạnh, chuẩn bị bước lên bậc thang cuối cùng thì tòa nhà đột nhiên rung rung!

“Á!!!”

“Có chuyện gì thế???”

“Zombie nhiều quá, phá hết tầng một rồi!!!”

Mọi người hoảng loạn kêu la. Hoàn Đạt Sơn vội vàng tiến về phía Tô Tô, giữ cho cô đứng vững, đồng thời bảo, “Đi nhanh thôi, sợ rằng tòa nhà này không cầm cự được bao lâu nữa. Chúng ta đưa cô đi trước!”

Sau đó, anh ta lại nói với Tạ Hào Thế, “Tạ Hào Thế, giờ máy bay này của chúng tôi chỉ có thể chở mười người. Anh xem có thể đưa mười người nào đi trước nhé. Yên tâm là tòa nhà này còn trụ được thêm chút nữa, chờ chúng tôi quay lại đón.”

“Không… không… Tô Tô… em không thể bỏ anh lại!!!”

Tạ Thanh Diễn vẫn đi theo Tạ Hào Thế đột nhiên rồ lên lao lên trước mặt Phi Phi đang đứng đầu hàng. Phi Phi gầy gò trơ xương bị hắn ta đẩy ngã, may mà Tạ Hào Thế đỡ được.

Tạ Hào Thế ngẩng đầu quát, “Tạ Thanh Diễn, quay lại!!!”

“Anh à, anh à… anh hiểu em nhất, anh cho em đi trước đi!!!”

Tạ Thanh Diễn đầm đìa nước mắt, vừa chen lên phía trước vừa lảm nhảm. Chen đến chỗ Trương An Toàn thì bị anh ta huých cho một cái phải lùi lại. Trương An Toàn mắng:

“Không biết xếp hàng à? Mẹ mày, mày chen cái gì mà chen?”

Tòa nhà chợt dừng rung lắc. Tô Tô được Hoàn Đạt Sơn che chở đi vào lối thoát hiểm tầng thượng. Cô nhìn lại, thấy Tạ Hào Thế đang nhìn chằm chằm Trương An Toàn trong hành lang chật chội.

Cô nghĩ anh cũng hiểu rằng chỉ vì Tạ Thanh Diễn mà họ đang đánh mất lòng tin của một bộ phận trong nhóm. Trương An Toàn biết vì sao Tạ Hào Thế luôn bảo vệ tính mạng cho Tạ Thanh Diễn: chính là do bà mẹ Tạ đã cắn lưỡi tự sát đó. Câu mắng chửi kia thể hiện rõ ràng sự bất mãn của anh với chuyện này.

Thế nhưng Tạ Hào Thế hoàn toàn không nói gì, chỉ tiến lên túm lấy cổ áo Tạ Thanh Diễn, mặc hắn giãy giụa mà đi xuống tầng dưới. Đúng là đi xuống tầng dưới thật. Lưng Tạ Hào Thế ưỡn thẳng, tỏa ra sự quyết tuyệt, cảm giác như sẵn sàng bỏ rơi thằng em khốn nạn.

Trong hành lang cực kỳ hỗn loạn, không có ai phát hiện ra điều này, kể cả Trương An Toàn cũng không nhận ra đội trưởng của họ đang kéo Tạ Thanh Diễn xuống tầng dưới. Thế nhưng, khi đi qua Phi Phi, gương mặt xanh xao hốc hác của cô thảng thốt. Phi Phi cũng đi theo Tạ Hào Thế.

Chẳng biết vì sao, khi thấy như vậy, Tô Tô lại nghĩ đến hình ảnh người anh hùng khi già. Cô nghĩ hình ảnh này rất thích hợp với Tạ Hào Thế lúc này, trời sinh có dị năng sấm sét mạnh mẽ thì được gì chứ?

Người như Tạ Hào Thế quá nặng tình nghĩa, lại kiêu ngạo, dù có bao nhiêu hoài bão cũng không thể thực hiện được, chỉ có thể thở dài vô ích mà thôi.

“Ôi!!!”

Tô Tô quay đi. Trên sân thượng, cánh quạt thổi vù vù khiến tóc cô bay tứ tung. Cô đưa tay đỡ eo, vất vả leo lên máy bay dưới sự bảo vệ của mọi người.

Cô không cố tình bỏ lại Tạ Hào Thế trong biển zombie. Ngày hôm nay, Tô Tô rất tôn trọng Tạ Hào Thế, nhưng giữa cô và Tạ Hào Thế có một Tạ Thanh Diễn ngáng đường, cô và Tạ Hào Thế không thể thành một nhóm.

Vì thế khi Tạ Hào Thế quyết định ở lại cuối cùng, hay không lên máy bay thì Tô Tô cũng không thể nói gì, càng không thể khuyên bảo anh.

Máy bay vận tải này của họ nhìn thì nhỏ nhưng nếu bọn họ ngồi dồn lại thì vẫn cố được mười người. Họ đã nhận tinh hạch của Tạ Hào Thế thì dù anh không đi, họ sẽ không bỏ lại năm mươi ba người kia. Nhóm Tô Tô chọn ra mười người, thu xếp chỗ ngồi rồi bay về thôn Bát Phương.

Tô Tô cúi xuống nhìn bên dưới từ ô cửa sổ mênh mông xanh ngát. Ngoài đám zombie đang bao vây bọn họ thành vòng tròn thì sóng zombie đã di chuyển ào ào về phía bắc.

“Khi mọi người đến, phía tây sao rồi?”

Tô Tô ngồi trong buồn phi cơ, tựa vào Lý Tiểu Vũ, Trạc Thế Giai ngồi cạnh. Trước Trạc Thế Giai là Hộ Pháp vũ trang đầy đủ, đeo micro mini. Anh lắc đầu với Tô Tô:

“Vẫn thế không ổn lắm. Phe Vương Tử Kiều và Lý Oánh tranh thủ phá vòng vây khi sóng zombie lên vào ban đêm nhưng không hiểu sao giờ lại đang ở sát biển zombie, không rõ sẽ đi phía nào. Người của Tạ Hào Thế có vẻ muốn đi cứu anh ta nhưng lại bị kẹt giữa khu vực giao giữa biển zombie và biển giòi, tha hồ mà chiến đấu. Đám Sở Hiên kia lại chạy về, có lẽ định cứu người của Tạ Hào Thế.”

“Sở Hiên mà tốt như thế?!!”

Tô Tô xì một tiếng. Không rõ trên máy bay này có người của Lã Ấn không nên Hộ Pháp không nói thêm lời nào nữa.

Cô biết tính Sở Hiên. Chắc chắn hắn ta muốn thu nhận đội dị năng giả của Tạ Hào Thế, chứ làm gì có chuyện ăn no rửng mỡ đi cứu người của anh Tạ cơ chứ?
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 295: Họp khẩn cấp
Tính như thế, thế lực của Tạ Hào Thế đời này chắc chắn sẽ tan rã, Sở Hiên sẽ có tối thiểu ba trăm dị năng giả trở lên. Đây là một thế lực rất lớn so với Xuân thành. Dựa vào số lượng dị năng giả Sở Hiên có cùng với súng đạn từ Phương Thúc Ế, hắn ta hoàn toàn có thể tự mình tái thiết lập khu an toàn rồi.

Không đúng, điều quan trọng lúc này không phải là thế lực cát cứ phân chia địa bàn, mà là biển zombie và biển giòi! Thôn Bát Phương phải làm thế nào mới tồn tại được qua hai đợt sóng dâng mạnh mẽ này!!!

Suy nghĩ một chút đã đến thôn Bát Phương. Tô Tô xuống máy bay quay về vòng tay cha mẹ. Hai người già chưa kịp hỏi thăm, cô thu xếp xong cho Diệp Dục là vội vàng gọi anh Bì, nhóm lính đặc công và dị năng giả, cha mình cùng nhóm y bác sĩ, nhóm Mai Thắng Nam, cả Cát Bát Thiên chỗ Kiều Tư đến họp khẩn cấp.

Địa điểm họp là căn biệt thự của cha Tô.

Tô Tô nói rõ vấn đề về biển zombie và biển giòi với mọi người, tiện thể thể hiện sự lo lắng của mình về sự phát triển của biển giòi. Mọi người vốn đã quen với cuộc sống an nhàn tự tại giờ yên ắng không nói gì, bầu không khí vô cùng nặng nề.

“Có nghĩa là đám giòi trong khu an toàn không qua đây là vì có mấy người Lã Ấn Lý Oánh kiềm chế?”

Anh Bì chưa hiểu lắm, mặt mày nhăn nhó. Mới được mấy tháng an ổn đã có nguy hiểm, bây giờ cả thôn già trẻ lớn bé phải đối mặt với hai đợt sóng này thế nào? Chạy? Chạy kiểu gì?

Cha Tô ngồi trong sân, phe phẩy quạt hương bồ, suy nghĩ một chút rồi nói với Tô Tô, “Giờ tường rào đã làm được hai phần ba, mương nước cũng đào kha khá. Đám giòi này không có đồ ăn thì khó mà tiến đến chỗ chúng ta nhỉ?”

“Trong đất giờ đâu thiếu chút đồ ăn!”

Tô Tô cúi đầu mím môi, không biết phải giải thích với mọi người như thế nào. Căn cứ vào quy luật sinh sản của sinh vật trong mạt thế, các sinh vật đã biến đổi dị năng có khả năng sinh sản rất mạnh, số lượng phát triển nhanh chóng. Đám giòi biến dị hay đám gà biến dị trong thôn cũng đều như vậy.

Nếu loài người không phát hiện ra những sinh vật này, đến khi nhận ra thì chúng đã phát triển đến số lượng không thể kìm hãm được.

Không thể nói đất trong thôn Bát Phương không có sinh vật biến dị, nhìn lùm cây biến dị Tô Tô mang từ khu an toàn về thì biết.

Loại cây biến dị này phải có đồ ăn mới phát triển được. Khi Tô Tô đặt cây ngoài sơn trang, phải có người chăm sóc nó mới phát triển, còn khi anh Bảo đặt cây vào trong mương nước, không hề chăm sóc thì nó lại mọc sắp kín mương, chứng tỏ đất thôn Bát Phương chắc chắn có loại sinh vật nào đó.

Giòi biến dị cũng được, gà biến dị cũng thế, chỉ cần là sinh vật sống thì chúng sẽ thu hút sóng giòi kéo đến làm thịt.

“Hay là chúng ta chạy?”

Lương Tiểu Kỳ lên tiếng. Cô vẫn đang ôm con trai của anh Bì. Các y bác sĩ khác phải chăm sóc đám trẻ con nên hôm nay cô đại diện nhóm chăm sóc và chữa bệnh đi họp.

“Chạy cũng không thực tế lắm,” anh Bì vừa trêu đùa con trai vừa nói, “Cô xem, giờ chuyển nhà, chưa nói đến người già và trẻ con, Tô Tô sắp sinh rồi mà còn phải di chuyển nữa thì sinh trên đường mất.”

Anh Bì vừa nói xong, mẹ Tô còn đang định chạy đã vội vàng lắc đầu, “Không được không được. Đường chạy nạn loạn lạc, kể cả chúng ta trốn được biển giòi thì có khi lại gặp rắn, côn trùng, kiến… Tô Tô nhà tôi sắp tám tháng rồi, có thể sinh bất cứ lúc nào, sao có thể sinh trên đường được.”

Bọn họ đã ổn định ở thôn Bát Phương, giờ chuyển đi sẽ có nhiều vấn đề như: đồ dùng trên đường, máy móc chữa bệnh, già trẻ lớn bé… Vì thế, giờ không thể đi đâu hết, chỉ có thể phòng thủ!!!

“Nói đến chuyện rắn kiến côn trùng, tôi lại nhớ ra một chuyện…”

Mai Thắng Nam nãy giờ giữ im lặng, giờ lắc mông trên cái ghế dựa. Tiếng kẽo kẹt vang lên theo động tác lắc mông vô cùng mờ ám.

Trong thoáng chốc, hầu hết đàn ông tại đây đều nhìn về mông cô ta. Hôm nay cô ta mặc cái váy mỏng tang siêu ngắn, nhìn cứ như là lấy của Kiều Tư.

Tô Tô thấy đau cả đầu. Không biết cuộc chiến giữa Mai Thắng Nam và Kiều Tư tiến triển kiểu gì mà đến mức này, Mai Thắng Nam cũng dám lấy đồ của Kiều Tư, không sợ khiến Kiều Tư tức chết à?”

“Nghe nói trước mạt thế, thôn này từng gặp nạn kiến, ngoài ra còn bốn nạn khác nữa.”

Mai Thắng Nam không hề để ý đến ánh mắt của đám đàn ông, chỉ chăm chú nhìn đầu ngón tay mình rồi nói với Tô Tô:

“Đương nhiên, tôi chỉ nghe nói thôi, đúng sai chưa chắc nhé.”

“Sao cô biết được chuyện trước mạt thế???”

Người hỏi là anh Bì. Anh rất tò mò vì trước và sau mạt thế là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, mọi người cực khổ chạy nạn, làm gì còn ai quan tâm đến nạn kiến trong một xó xỉnh nào đó?!

Mấy người đàn bà trang điểm đậm, ăn mặc hở hang ngồi cạnh Mai Thắng nam lập tức nở nụ cười. Một người trong đó mân mê ngón tay sơn đỏ chót, làm động tác lan hoa chỉ với anh Bì, ỏn à ỏn ẻn:

“Đương nhiên là nghe đàn ông nói rồi. Còn đàn ông nào thì… cô Mai quên rồi!”

Anh Bì cười ha hả, coi như ngầm hiểu không hỏi thêm. Tô Tô đứng lên, đi đi lại lại, “Thật ra tôi cũng không muốn chạy. Không phải vì tôi sắp sinh, mà là chạy đi đâu? Biển zombie hướng về Xuân thành, ngoài Xuân thành ra, xa hơn về phía Bắc đều là khu an toàn. Những nơi đó thì khác gì thôn Bát Phương?”

Tô Tô thở hổn hển, tiếp tục, “Nếu nhất định cố thủ thì mọi người phải xốc lại tinh thần, không còn thời gian nhàn hạ như trước nữa. Cha, cha bảo mọi người tăng giờ làm việc, phải nhanh chóng hoàn thiện mương nước và tường rào. Cô Mai, giờ mấy cô cũng phải tỉnh táo đi, là người thường thì mặc quần áo dài kín đáo vào, chạy cho dễ, cũng tránh bị muỗi đốt. Còn Hộ Pháp… Hộ Pháp???”
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 296: Chẩn bị
Tô Tô gọi Hộ Pháp, nhưng lại phát hiện trong anh không có ở trong sân. Cả Hộ Pháp và Trạc Thế Giai đều biến mất dạng. Tô Tô nghĩ có lẽ Trạc Thế Giai đã đi nói cho Hộ Pháp nghe chuyện cô ấy nghi ngờ mình mang thai? Nghĩ cũng phải, Trạc Thế Giai bị vây trong biển zombie mấy ngày liền, khó khăn lắm mới thoát ra được, đương nhiên muốn báo cho Hộ Pháp nghe tin mừng này.

Vì thế, Tô Tô cũng không đi tìm Hộ Pháp nữa mà nói với Ca tử: “Mấy ngày này, các anh cũng vất vả rồi. Đưa cả đám dị năng giả và đám lính kia theo, thực ra ngoài làm cu li, họ còn có rất nhiều tác dụng, luyện tập cũng là tăng cường sức mạnh quân sự.”

“Được. Không thành vấn đề, cứ giao cho chúng tôi.”

Ca tử và nhóm lính đặc công dị năng phía sau anh ta gật đầu. Bây giờ, Diệp Dục và Hộ Pháp đều không có ở đây, Tô Tô chính là lãnh đạo của bọn họ. Tô Tô nói cái gì, bọn họ làm cái đấy, không ai có ý kiến gì.

Dặn dò chuyện phòng ngự xong, Tô Tô bảo mẹ Tô và anh Bì tổ chức một nhóm dị năng giả hệ mộc, cố gắng kích thích gạo, lúa mì, rau và hoa quả sinh trưởng để tích trữ. Bắt đầu từ bây giờ, những dị năng giả hệ mộc này tăng năng suất làm việc gấp đôi ngày thường.

Bởi vì nếu như biển giòi xông vào thôn Bát Phương, có lẽ mọi người cũng sẽ không còn đất trống để trồng trọt nữa. Đến lúc đó mọi người trong thôn đều phải dựa vào lương thực tích trữ để sống qua ngày.

Quan trọng nhất là bây giờ, bốn thai phụ trong sơn trang Bát Phương đều đã sinh. Tính cả con của Kiều Tư thì sơn trang đã thu nhận tổng cổng mười bốn em bé, ngoài ra còn có mẹ nuôi của Lập Hạ và mấy người già nữa.

Những người già này cũng nằm trong số những con tin được Tạ Hào Thế và Sở Hiên đưa tới lúc trước. Tô Tô thấy họ tuổi đã cao nên không bắt họ làm việc nặng nhọc.

Cứ như thế, Tô Tô phân chia cụ thể từng việc một, rất nhanh không khí của cả thôn Bát Phương đã khác hẳn. Vốn dĩ, ngày thường mọi người làm việc ung dung thong thả, bây giờ bị Tô Tô dọa, tốc độ làm việc nhanh hơn hẳn. Mấy chiếc máy xúc cha Tô tìm về làm việc suốt ngày đêm. Những người làm việc nặng lúc trước còn được nghỉ lúc trời nắng gắt thì bây giờ cũng phải đào chiến hào thâu đêm suốt sáng.

Đám người Mai Thắng Nam thực sự không gây chuyện nữa, đã nghe lời Tô Tô mặc váy áo chỉnh tề. Mấy bộ quần áo cướp của Kiều Tư cũng đem đi giặt sạch sẽ, gấp gọn gàng rồi gửi trả. Cuối cùng thì bọn họ cũng ăn mặc trang điểm như những cô gái bình thường, cả ngày ngồi trong phòng giặt, khâu vá quần áo cho đám đàn ông.

Mẹ Tô và anh Bì cũng đã bắt đầu tích trữ lương thực. Cát Bát Thiên ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi. Bây giờ, số lượng dị năng giả đứng canh trên vọng gác cũng nhiều hơn ba lần so với bình thường. Bọn họ đi lại cũng nhanh hơn rất nhiều.

Sau đó, trong không khí chuẩn bị khẩn trương, một ngày nào đó đột nhiên có mấy trăm người đến trước cổng thôn Bát Phương.

“Cho chúng tôi vào đi!”

“Cứu một mạng người bằng xây tòa tháp bảy tầng, sao không thể cho chúng tôi vào? Các người xây dựng thôn này không phải là để chuẩn bị cho con người lánh nạn sao?”

“Xin các người, cho chúng tôi vào trong đi…”

Tiếng ồn ào từ bên ngoài cổng thôn truyền đến làm Tô Tô đang nằm ngủ bên trong biệt thự tỉnh giấc. Cô nghiêng đầu nhìn Diệp Dục đang nằm bên cạnh. Mặt anh nóng bừng, cô sờ trán anh thấy nóng như lửa đốt.

Tô Tô vội vàng thu tay về, ngồi dậy đã nhìn thấy lòng bàn tay mình xám xịt.

Cô còn chưa kịp cau mày thì đã nghe thấy tiếng ồn áo bên ngoài thôn càng lúc càng lớn, dường như còn có thể nghe thấy có người đang chửi rủa gì đó.

Vì thế, Tô Tô liền xuống giường, mặc váy bầu, xỏ giày lười, đi ra khỏi phòng ngủ. Cô xuống lầu, vừa vặn nhìn thấy mẹ Tô đang vội vã đi từ sân vào nhà. Cô hỏi:

“Mẹ, hình như bên ngoài có rất nhiều người đến.”

“Nhiều. Người đứng đen kịt, nghe nói là những người sống sót Vương Tử Kiều đưa đến. Đám giòi bọ của khu an toàn sắp vượt khỏi tầm kiểm soát rồi, Vương Tử Kiều không còn khả năng nuôi dưỡng đám người đó nữa nên đã bảo họ đến đây!”

Mẹ Tô nhíu chặt lông mày. Bây giờ, trong thôn Bát Phương đã có mấy trăm người, tuy chỉ có một mình Cát Bát Thiên là dị năng giả hệ mộc, cộng thêm đất đai biến dị mẹ Tô cất trên xe tải, và đám gà trong thôn Bát Phương nuôi mấy trăm người ở đây, thêm cả đám người Vương Tử Kiều đưa tới cũng không vấn đề gì.

Nhưng, vấn đề mấu chốt là đám người này do Lý Oánh và Vương Tử Kiều đưa đến. Hôm nay họ đưa đám này đến, mai lại đưa đám khác đến, Lý Oánh coi thôn Bát Phương của Tô Tô là trạm thu nhận hay là hậu phương của cô ta đây? Hơn nữa, nhận thấy nguy cơ sắp xảy ra, thôn Bát Phương đã đóng cửa thôn, hơn một trăm người kia hoàn toàn không có chút khả năng lao động, điều này không phù hợp với tác phong làm việc cả Tô Tô.

Lại còn, đến nhiều người một lúc như vậy, muốn sắp xếp, tổ chức, kiểm tra đều rất khó, chỉ cẩn sơ suất một chút sẽ tạo thành hỗn loạn. Không chỉ có đám người sống sót kia làm loạn mà còn kéo theo cả thôn Bát Phương vốn đang trật tự nề nếp cũng sẽ loạn lên.

Đám người sống sót kia ai cũng cuống lên, chỉ sợ sẽ có giòi đuổi đến phía sau mình. Đứng ngoài cổng đợi một lúc, chửi rủa oán trách đủ điều khiến cho nhóm dị năng giả đứng canh gác tức giận hoàn toàn không muốn mở cửa cho họ. Vì vậy, họ khóa cổng lại, đợi Tô Tô đến rồi tính.

“Vương Tử Kiều và Lý Oánh không phải thoát ra khỏi biển giòi rồi sao? Sao lại quay trở về canh giữ khu an toàn?” Tô Tô nghiêng đầu, vừa đi ra ngoài sân vừa lẩm bẩm, rồi lại nói với mẹ Tô: “Mẹ, con ra xem sao, mẹ cứ đợi trong thôn nhé.”

“Này? Tô Tô, con còn chưa ăn sáng đấy!!!”

Mẹ Tô xoay người, gọi với theo Tô Tô, vội vàng chạy đến bàn, cầm hai cái bánh màn thầu lớn đuổi theo đưa cho cô.

“Người là sắt, cơm là thép (1), có gấp thế nào đi nữa con cũng phải ăn sáng xong đã. Con không đói nhưng cháu ngoại mẹ đói.”

“Con biết rồi! Con biết rồi!”

Tô Tô tùy tiện cầm lấy một cái bánh màn thầu, cắn một miếng trước mặt mẹ Tô. Sau đó, cô vừa đi vừa ăn, càng đến gần cổng thôn tiếng ồn ào càng lớn. Cô cầm hai cái bánh màn thầu đi lên trên vọng gác, nhìn ra ngoài cổng thôn, quả nhiên nhìn thấy người đông nhung nhúc.

(1) Câu này ý chỉ, con người có khỏe mạnh đến đâu cũng phải ăn cơm mới sống được.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 297: Vứt bỏ
“Đồ độc ác, vô nhân tính!!!”

“Thấy chết không cứu, loài người mà diệt vong thì các người chính là bọn đao phủ!”

“Mau mở cửa cho chúng tôi đi! Cầu xin các người cho người già và trẻ con vào trước đi!”

Tiếng chửi rủa, van xin truyền vào từ ngoài cổng. Đám người này phần lớn là người già và trẻ nhỏ, cùng một đám đàn ông gầy tong teo. Người nào người nấy vẻ mặt cuống cuồng, mắng chửi yếu ớt, chẳng khác nào đám dân tị nạn đã bị bỏ đói nhiều ngày ở châu Phi.

Tô Tô liếc nhìn đám người ở đằng xa, đỗ một hàng dài xe giống như đang xem náo nhiệt. Đám người đó không phải là đám người sống sót Lý Oánh đưa đến mà là những đội xe rảnh rỗi. Bọn họ đa số đều là dị năng giả và một vài người sống sót. Mọi người tụ lại thành một hoặc vài đội xe, đi lại khắp nới, tìm một chỗ an toàn có thể trú ngụ.

Hiển nhiên, những đội xe kia không hề coi trọng thôn Bát Phương, bởi vì thôn quá gần với biển giòi. Hơn nữa, bên ngoài thôn tụ tập nhiều người già và trẻ nhỏ như vậy chứng tỏ gánh nặng của thôn rất lớn, cho nên những người sống sót trong các đội xe kia đa số đều không dừng lại ở đây. Họ trực tiếp men theo con đường mòn của thôn đi về phía trước, có vẻ như muốn đi về phía Bắc.

Nhìn đám đông trước cổng thôn, Tô Tô cau mày, hơn một trăm người thôn Bát Phương có thể nuôi được nhưng Lý Oánh và Vương Tử Kiều đưa họ đến đây rốt cuộc là có mục đích gì?

“Tô Tô, làm thế nào đây?!”

Trên vọng gác, anh Bì và Hộ Pháp một trước một sau đứng phía sau Tô Tô. Anh Bì tỏ ra vô cùng lo lắng còn Hộ Pháp thì chẳng có chút cảm xúc nào. Tô Tô quay đầu lại, chăm chú nhìn Hộ Pháp, sao lại có vẻ như không có chút vui mừng hay buồn bã gì thế? Lẽ nào Trạc Thế Giai đã kiểm tra ra mình không mang thai?

Tô Tô quyết định lát nữa sẽ đi hỏi Trạc Thế Giai, sau đó cô lại nhìn sắc mặt anh Bì, nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Những người sống sót trên đời này nhiều như vậy, tương lai còn có vô số người như vậy ùn ùn kéo đến, thôn Bát Phương của chúng ta mà chứa chấp hết thì cũng không thể nuôi nổi hết người già, phụ nữ, trẻ nhỏ đâu. Ôi, đạo lý là như vậy, nhưng mà…Thôi bỏ đi, chú cứ cho người già và trẻ nhỏ vào trước đi. Đám đàn ông tạm thời giữ bên ngoài cửa, lần lượt đăng ký xong rồi mới cho vào.

Đám đàn ông kia đều gầy gò là điều vô cùng dễ hiểu. Mô hình phát triển của Lý Oánh chỉ là giành giật thu lợi, trước giờ chưa từng nghĩ đến chuyện sản xuất, lương thực thực phẩm đương nhiên không đủ. Thảm cây bụi biến dị bên trong chiến hào của thôn Bát Phương phát triển cực kỳ xanh tốt, ngoại trừ công đoạn cuối cùng, cả thôn có thể nói đã được xây dựng phòng ngự hoàn chỉnh.

Mặc dù người già và trẻ nhỏ không thể tính là nguồn lao động, nhưng khi mình có khả năng nếu như thấy bọn họ gặp phải nguy hiểm lại không ra tay giúp đỡ thì không phải là tam quan có vấn đề mà là cả người có vấn đề.

Sau đó, Tô Tô lại chăm chú nhìn đám người bên ngoài, đột nhiên cô phát hiện ra vấn đề. Cô nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén hỏi Hộ Pháp: “Sao trong đám người này lại không có phụ nữ?”

Không những không có phụ nữ mà ngay cả phụ nữ trung niên và bà già cũng không có luôn!

“Tôi đã hỏi rồi, phụ nữ bị Lý Oánh giữ lại…làm gái…an ủi đám lính.”

Vẻ mặt Hộ Pháp có chút không đành lòng, anh Bì cúi đầu không nói gì.

Tô Tô nghe xong sững người, lập tức nổi giận. Cô chống eo, đi lại hai bước trên vọng gác, chỉ vào Hộ Pháp rồi lại chỉ vào đám người sống sót bên ngoài. Người già đang bế trẻ con, lũ trẻ thì đang gào khóc đòi mẹ, mẹ đi đâu rồi? Người già chỉ có thể cúi đầu lau nước mắt của mình.

Tô Tô nghiến răng, nắm chặt tay, căm tức nói: “Lý Oánh ơi là Lý Oánh, trước đây tôi chỉ biết cô là một người không từ thủ đoạn để thăng tiến. Bây giờ tôi mới phát hiện, cô đã mất hết nhân tính rồi!!! Thôn Bát Phương này, sau này sẽ không cho phép Lý Oánh, Vương Tử Kiều và đám người trong đội ngũ của họ bước chân vào đây nữa.”

Nhìn kỹ đám người ngoài cổng mới thấy, đa số là người già và trẻ nhỏ, có mấy người đàn ông thì lại gầy tong teo như que củi, cụt tay cụt chân. Thà nói những người này bị Vương Tử Kiều và Lý Oánh vứt bỏ còn hơn nói họ được đưa đến đây.

Thanh niên trai tráng đều phải làm nhiệm vụ xây dựng phòng ngự, đám phụ nữ thì phụ trách làm ấm giường cho binh sĩ, người già, trẻ nhỏ và người tàn tất thì không làm được gì hết, nuôi tốn cơm hại gạo, vì thế họ mới bị Lý Oánh quăng đến chỗ Tô Tô.

Đúng là khốn nạn mà!!!

Thực ra, Tô Tô không hề phản đối chuyện thanh niên trai tráng làm việc nặng nhọc xây hàng rào phòng ngự, nhưng bản thân Lý Oánh cũng là phụ nữ. Cô ta bắt mẹ phải lìa con, ép mẹ đứa trẻ phải ở lại an ủi binh sĩ, hành vi này khiến Tô Tô cực kỳ tức giận.

Có lẽ là do Tô Tô đang mang thai hoặc do hoóc-môn trong người tăng cao, cô không thể chịu được hành vi này của Lý Oánh.

Cô lập tức bảo anh Bì bố trí người cho người già và trẻ em vào trong thôn. Còn những người đàn ông què quặt kia, tạm thời chặn bên ngoài, đợi chia tốp rồi cho vào.

Sau đó, Tô Tô sai Hộ Pháp truyền tin cho Lý Oánh, hạn cho cô ta trong vòng ba ngày, thả hết đám phụ nữ cô ta đáng bắt giữ ra, nếu không thì đừng trách cô.

Mặc dù, bây giờ thôn Bát Phương phải lo thù trong giặc ngoài, nhưng Tô Tô biết, phía bên Lý Oánh và Vương Tử Kiều còn gay go hơn bên cô. Chí ít Lý Oánh và Vương Tử Kiều không đồng lòng, lại phải đối phó với biển giòi và vấn đề tương lai đi hay ở. Nếu như bây giờ lại thêm uy hiếp từ phía Tô Tô, chắc đủ làm cho hai người họ chịu không nổi rồi.

Sau khi đe dọa Lý Oánh xong, Tô Tô liền suy nghĩ sang vấn đề nên sắp xếp cho hơn một trăm người này như thế nào.

Cô hơi nhức đầu. Những đứa trẻ này vẫn còn bé tí, có đứa chưa biết đi, có đứa mới biết đi, có đứa chạy lung tung khắp nơi, rất khó quản lý. Chúng có xuất thân khác nhau, đứa thì là có người thân đi cùng, đứa thì được nhặt trên đường, đứa thì bị Lý Oánh tách khỏi mẹ, vứt cho đám người già chia nhau trông. Người nào già quá thì chỉ trông nổi một đứa, người nào khỏe mạnh hơn thì trông vài đứa. Tóm lại, trên bãi đất trống của thôn Bát Phương, có khoảng hơn năm mươi đứa trẻ, ba mươi người già, tất cả đều bị Lý Oánh bỏ đói gầy trơ xương.

“Thế này đi. Những cu li trong thôn, mỗi người nhận một người đứa bé và một người già có được không?”

Nhìn đám đông ồn ào ngoài cổng thôn, anh Bì cũng thấy đau đầu. Hộ Pháp nhận lời nhắn của Tô Tô xong đã bay đi như một cơn gió, chỉ còn lại anh Bì đề xuất ý kiến với Tô Tô.

Tô Tô nghĩ thấy hợp lý. Cu li trong thôn nhiều mà hàng rào phòng ngự cuối cùng của thôn cũng sắp xây xong, bọn họ sắp rảnh rỗi rồi. Mỗi cu li hoàn toàn có thể chăm sóc một người già và một đứa trẻ.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 298: Bắt đầu chuẩn bị chiến đấu
“Còn những người tàn tật bên ngoài…”

Tô Tô nhìn ra ngoài thấy còn khoảng ba mươi người, ai cũng què quặt, lúc này đã xếp hàng ngay ngắn, đợi sau khi đăng ký thì vào trong thôn. Tô Tô nghĩ ngợi một lúc rồi nói với anh Bì:

“Sắp xếp những người đó đi cày ruộng, người già phải chăm sóc trẻ con không làm được.”

Thực ra, mọi người đều hiểu, rõ ràng Lý Oánh kia ăn ốc xong đẩy cho Tô Tô đổ vỏ. Bản thân cô ta muốn thăng tiến thì thôi đi, còn không có chút trách nhiệm, muốn phát triển thế lực phe mình lại chỉ lựa chọn những người có giá trị lợi dùng, người già, trẻ nhỏ và người tàn tật thì bị cô ta coi như phiền toái.

Tô Tô có thể lựa chọn sao đây? Thôn Bát Phương rộng lớn như vậy, nếu đã có khả năng thu nhận những người già và trẻ nhỏ, mà họ cũng đã đến cổng thôn rồi, cũng không thể cứ chặn họ ở cổng, nhìn họ bị giòi ăn thịt được?

Đương nhiên, gặp phải loại chuyện này, ai cũng cảm thấy phiền lòng. Mặc dù mọi người rất không tình nguyện giúp Lý Oánh đổ vò, nhưng cũng không có ai chỉ trích Tô Tô làm như vậy là không đúng. Người già và trẻ nhỏ là vô tội, chính vì những người già tuổi đã cao, lăn lộn cả đời, cuối đời không còn nhiều sức lực, còn trẻ con còn nhỏ, còn lâu mới đến lúc đóng góp sức lực, nên đã trở thành đối tượng bị Lý Oánh vứt bỏ. Những người tàn tật cũng vậy.

Lý Oánh sống trong xã hội mạt thế không có trói buộc và pháp luật, cô ta sẽ không tiết chế bản thân. Dục vọng trong lòng cô ta sẽ càng ngày càng nhiều, mọi hành động cũng sẽ càng khiến người khác căm phẫn.

Nhóm du côn trong thôn Bát Phương và Lý Tiểu Vũ bận rộn đến tận xế chiều mới sắp xếp ổn thỏa cho hơn một trăm người mới thu nhận. Nhưng vẫn chưa đợi mọi người trong thôn thở lấy hơi, Hộ Pháp đã trở lại, vẻ mặt nghiêm túc đứng đối diện với Tô Tô dưới gốc cây hòe, nói:

“Tôi đã gửi lời nhắn đến Lý Oánh, cô ta cũng đã đồng ý sẽ thả những phụ nữ kia ra, nhưng…chuẩn bị, chuẩn bị, biển giỏi sắp đến rồi!”

Suốt cả chặng đường, Hộ Pháp bay rất nhanh, bây giờ anh đã là dị năng giả hệ phong cấp ba, cả người giống như một cơn gió, có thể bay liên tục trên bầu trời nửa tiếng không cần tiếp đất, cho nên anh thực sự đã bay nửa tiếng, tìm thấy doanh trại của Lý Oánh và Vương Tử Kiều.

Lúc đó, Lý Oánh và Vương Tử Kiều đang tranh cãi nhau về vấn đề đi hay ở. Cả hai đều dẫn theo người của mình, tạo thành thế trận giằng co. Lúc Hộ Pháp đáp xuống xe của họ, người của Lý Oánh suýt nữa đã rút súng động thủ với Vương Tử Kiều.

Lý Oánh – người phụ nữ này tâm tư lòng dạ độc ác, thủ đoạn lôi kéo người khác cũng nhiều vô kể. Cho nên, ban đầu cô ta một mình gia nhập vào đội quân của Lã Ấn, sau đó lại lôi kéo Vương Tử Kiều, lôi kéo không ít người của Lã Ấn, đến bây giờ đã xây dựng được địa vị vững chắc cho mình, ngay cả thân tín của Vương Tử Kiều cũng có không ít người trở thành tâm phúc của cô ta.

Vì vậy, đương nhiên cô ta có năng lực đối chọi với Vương Tử Kiều.

Hộ Pháp uy hiếp Lý Oánh xong, nhẹ nhàng bay đi mất giống như một cao thủ võ lâm xuất quỷ nhập thần. Đợi đến khi biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, anh lại bay vòng trở lại, lén lút bắt một người hỏi, mới biết vì sao Lý Oánh và Vương Tử Kiều khó khắn lắm mới thoát khỏi biển giòi lại ở đó không đi.

Là bởi vì Vương Tử Kiều cho rằng, nếu như không thể khống chế biển giòi được nữa thì bọn họ cũng chẳng chạy được bao xa. Hắn muốn vì sự duy trì của loài người, vì đại nghĩa mà ở lại đây tiếp tục chiến đấu với biển giòi.

Mà Lý Oánh lại kiên quyết dẫn người đi đường vòng lên phương Bắc, nghe nói Xuân thành đã phát triển thành một khu an toàn rất lớn, có lẽ không lâu nữa sẽ xây căn cứ. Vì vậy, cô ta muốn dẫn người của mình đến đó xây dựng một khoảng trời riêng cho mình.

Vấn đề mấu chốt là những người ủng hộ cô ta khá nhiều, ủng hộ Vương Tử Kiều thì không nhiều như vậy nên hai người đã xảy ra tranh chấp nội bộ.

Tuy nhiên, biển giòi sẽ không bởi vì con người lục đục mà dừng bước tiến quân của mình, dưới lòng đất có biết bao sinh vật đủ cho lũ giỏi bọ ăn no, cho nên chúng mới tạm thời an ổn phát triển dưới đó.

Lần này, trên đường quay về, Hộ Pháp phát hiện những ổ giòi trắng to như cánh tay trẻ sơ sinh đã đùn lên trên mặt đất, anh biết biển giòi sắp ập đến rồi.

Tô Tô ngồi dưới gốc hòe, nghe Hộ Pháp nói xong, rồi lại nhìn mặt đất dưới chân, vẻ mặt lạnh nhạt. Những người xung quanh cô, nghe thấy lời của Hộ Pháp mặt mày tái mét, lo lắng sợ hãi. Lý Tiểu Vũ ở bên cạnh hỏi:

“Tô Tô, cô không lo lắng sao?”

“Binh đến tướng chặn, nước lên đập ngăn, có gì mà lo? Có thời gian lo lắng, không bằng nghĩ xem làm sao để vượt quá cửa ải khó khăn này.”

Tô Tô lắc đầu, dưới lòng đất của thôn Bát Phương, cô không lo lắng chút nào, bởi vì dưới đó không có thứ gì. Sinh vật dưới đó đã bị rễ của bụi cây biến dị ăn gần hết rồi.

Điều khiến cô lo lắng nhất chính là mặt đất. Giòi bọ sắp đến rồi, chúng không thể chui lên từ dưới đất trong thôn Bát Phương được. Cô đã thăm dò, sâu dưới lòng đất của thôn, toàn bộ đều là rễ của thảm cây bụi biến dị, cho nên lũ giòi muốn đến chúng chỉ có thể bò trên mặt đất. Chuyện này cũng không quan trọng, bò trên mặt đất có thể phòng ngự được, nhưng những con chim biến dị trên trời thì sao?

Hai, ba năm sau mạt thế, chim biến dị mới xuất hiện. Bây giờ không xuất hiện không có nghĩa là không có. Trước đây không phải Lã Ấn cũng có một con chim ưng và một con chim sơn ca biến dị sao?

Loại người muốn tồn tại ở mạt thế, chung quy vẫn là một chuyện vô cùng khó.

Tô Tô ngồi nghĩ rất lâu. Cô quay đầu lại, nhìn cây hòe sau lưng, vỗ vào thân cây rồi dặn dò Cát Bát Thiên đứng ở đối diện: “Bây giờ, chúng ta đang ngồi chung trên một con thuyền. Anh rảnh rỗi thì kích thích cây cối trong thôn sinh trưởng nhanh hơn giúp tôi, cảm ơn!”

Cây to rồi, cành lá sẽ mọc ra rất nhiều, tán cây che khuất bầu trời có thể cản đường chim biến dị. Mặc dù có thể cối cùng cũng không ngăn cản được sự tấn công của chúng nhưng ít nhất có thể kéo dài thời gian, để cho bọn họ có thời gian rút lui.

Sau đó, khi mọi người đang thảo luận sôi nổi làm thế nào để ứng phó khi biển giòi ập tới thì chiêng đồng treo trên vọng gác đã kêu lên “Keng keng keng”, rồi lại nghe thấy một dị năng giả hô to:

“Mọi người chẩn bị, giòi đến rồi!!!”

Tô Tô vội vàng đứng dậy, đi về phía vọng gác, Hộ Pháp và Ca tử theo sát phía sau cô. Anh Bì thì đi thông báo cho những người còn lại trong thôn. Đám cu li cầm đuốc, ôm những vật khô như cành cây, chuẩn bị chiến đấu.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 299: Không có đặc quyền gì
Phía xa, những chiếc xe đỗ bên ngoài sớm đã chạy mất hút rồi, có lẽ người bên trong xe cảm thấy thôn Bát Phương này gần với Tương thành, sớm muộn gì cũng sẽ bị giòi bao vây. Bọn họ không ở thôn Bát Phương chờ chết, vì thế không buồn vào trong xem cảnh tượng bên trong thôn, đã lái xe đi thẳng, định đi đường vòng đến Xuân thành ở phía Bắc.

Đứng trên vọng gác, dùng mắt thường cũng có thể thấy được cảnh tượng hoang vu phía trước, trên đồng ruộng khô cằn, chốc chốc lại có những con giòi béo múp chui lên, con to nhất không khác gì thùng nước, còn mọc xúc tu đỏ tươi, đang bò thẳng đến thôn Bát Phương.

Thảm cây bụi biến dị trong chiến hào của thôn Bát Phương hưng phấn lộ ra những chiếc gai sắc nhọn, ánh lên màu xanh biếc dưới ánh nắng, từ xa nhìn lại giống như những viên kim cương sáng lấp lánh được đính lên lùm cây.

Mặt đất cục diện đã rõ ràng, dưới lòng đất nơi con người không nhìn thấy được, chỉ sợ giòi và rễ cây bụi đã đang đánh nhau rồi.

Đám dị năng giả đứng trên vọng gác, có người bắc thang trèo lên tường đất chỉ đợi Tô Tô ra lệnh, mọi người sẽ phóng dị năng ra ngoài. Mà Tô Tô giống như một tướng chỉ huy, đầu tiên cô phong tỏa những con giòi to như thùng nước, phóng dị đóng băng con giòi tại chỗ.

Không có chút thách thức nào, tốp giòi đến trước rất dễ giải quyết, một loáng đã xong, không cần đến những người sống sót phía sau dị năng giả phải ra chiến đấu. Mọi người vốn dĩ đã ra sức, chuẩn bị chiến đấu sống còn với lũ giòi. Ai nấy đều mang tâm trạng quyết chiến, kết quả chỉ mấy phút trận chiến đã kết thúc.

Trận đầu tiên, thôn Bát Phương toàn thắng!

Tô Tô chống eo, đứng trên vọng gác, giơ kính viễn cọng nhóm bộ đội đặc công đưa cho cô, vừa quan sát vừa nói:

“Mọi người bình tĩnh, mọi người bình tĩnh, đám giòi vừa đến quá ít, thảm cây bụi biến dị có thể đối phó được, không sao. Nếu biển giòi như vậy lại ập đến thì đừng gõ chiêng, để chúng làm mồi cho cây bụi của tôi đi. Không ai được phép phóng dị năng giết giòi, đó là thức ăn của đám cây bụi của tôi.”

Tạm thời, tình hình cũng không quá cấp bách. Tô Tô muốn để cho thảm cây bụi của mình đối phó trước, nếu chúng không đối phó được thì những dị năng giả kia ra tay cũng không muộn. Bây giờ vừa vặn lợi dụng lũ giòi này để nuôi cây bụi, Tô Tô cũng bớt phải nghĩ cách nuôi giòi làm thức ăn cho cây bụi.

Tô Tô vừa ra lệnh không ai được ra ngoài giết giòi xong thì đúng lúc này, anh Bì lại dẫn ba người tàn tật đến, một cụt tay, một cụt chân, một bị mất một miếng thịt lớn ở trên mặt, da mặt gần như không còn, để lộ cả răng và lưỡi.

Anh Bì bảo ba người kia đứng trên bậc thềm của vọng quan sát, anh nhìn ra ngoài, đứng sau Tô Tô nói: “Tô Tô, tôi phát hiện ra ba dị năng giả hệ mộc, nhưng cấp rất thấp. Họ đều nói là sau khi bị zombie cắn mới kích phát dị năng.”

Nghe xong, Tô Tô quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy người dị năng giả kia, mặt bị ăn mòn hết thịt lộ ra hàm răng trắng hếu trông cực kỳ ghê rợn. Cô gật đầu, không cảm xúc đi xuống, đứng trên bậc thềm hỏi:

“Các anh có thể làm gì?”

Dị năng giả mặt bị ăn mòn, tự ti lùi về phía sau, bước xuống hai bậc, cúi đầu, hai tay giơ ra, trong lòng bàn tay lem luốc có một hạt giống màu đen, chỉ thấy hắn gồng sức, trán ướt đẫm mồ hôi, giống như nhịn đi vệ sinh cả nửa ngày trời, hạt giống kia kêu “rắc” một cái tách ra.

“Tôi…chỉ biết làm thế thôi!”

Hắn cúi đầu, nói lí nhí, đứng trước mặt người sạch sẽ như Tô Tô, hắn tự ti cả người run rẩy, lại sợ Tô Tô chán ghét mình, sẽ vứt mình ra ngoài cho giòi ăn thịt, cố kìm nước mắt, dáng vẻ như sắp khóc.

“Rất tốt.”

Tô Tô gật đầu, cầm hạt giống trong tay hắn lên xem, rồi lại quan sát hắn một lúc, đột nhiên hỏi:

“Thịt trên mặt anh là bị zombie cắn mất?”

“Vâng. Vâng. Là con gái tôi cắn! Không phải là zombie, là con gái tôi…”

Dị năng giả hệ mộc cúi đầu, ngập ngừng nói, còn nhấn mạnh là con gái hắn cắn. Mặc dù con gái hắn đã biến thành zombie nhưng hắn không muốn người khác gọi con gái mình là “zombie”, zombie hai chữ này khiến tim hắn nhói đau.

Sau đó, đột nhiên hắn rơi hai giọt nước mắt, rơi xuống bậc thêm phát ra hai tiếng rất khẽ. Hai dị năng giả hệ mộc què quặt phía sau hắn cũng giống như bị ảnh hưởng cảm xúc, nhớ đến cái gì đó, vẻ mặt khá buồn bã.

Ở mạt thế, mỗi người có thể sống sót đều có một đoạn ký ức đau buồn, những ký ức này hằn sâu trong tâm hồn họ, đau đớn khiến người ta than thở.

Tô Tô không hỏi gì nữa, có lẽ ba người này rất yếu ớt, yếu ớt đến mức Lý Oánh cũng không muốn bồi dưỡng họ, trong lúc chạy trốn, liền trực tiếp vứt bỏ họ. Khi đó, chắc Lý Oánh cũng không hy vọng ba người này sẽ có giá trị lợi dụng gì lớn?

Cho nên, Tô Tô cũng không tạo áp lực quá lớn cho họ, chỉ bảo anh Bì dẫn họ xuống dưới, đưa cho ít tinh hạch, bảo họ học cách làm thế nào để trồng trọt cây nông nghiệp trước. Trong quá trình trồng trọt, dần dần mày mò ra cách kích thích thực vật phát triển, đạt được mục đích hoàn thiện dị năng hệ mộc của mình.

Cũng giống như ba người này, trong đám cu li của thôn Bát Phương thật ra gần đây cũng phát hiện mấy dị năng giả, tuy nhiên vì thái độ của Tô Tô với dị năng giả và người bình thường không có nhiều khác biệt. Nếu như dị năng yếu ớt thì sẽ giống như những người bình thường, làm những việc mình nên làm, cùng làm việc, cùng ăn cơm, đào chiến hào, trồng lương thực, rau củ, không có gì khác biệt.

Cho dù dị năng có mạnh mẽ đạt đến cấp hai, cấp ba cũng cùng lắm chỉ có thể đổi lấy một công việc, làm những việc kỹ thuật chuyên môn, còn về những đãi ngộ khác, mọi người đều như nhau.

Dị năng giả ở thôn Bát Phương không đặc quyền gì.

Đến chập tối, cổng lớn của thôn Bát Phương đã được đóng chặt lại, bởi vì Tô Tô đã ra lệnh không được giết giòi nữa cho nên lũ giòi đã bò lổm nhổm trên những thửa ruộng khô cằn. Xa hơn nữa, trên con đường phía trước thôn Bát Phương thỉnh thoảng có vài chiếc xe chạy qua, thấy thôn bị vây cũng không có ý dừng lại giúp đỡ.

Người bên ngoài cho rằng, biển giòi ập đến còn không chạy? Ở lại để bị giòi vây không phải là đần thì là gì?!
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 300: Máy bay ngừng bay rồi
Tô Tô lại phái một nửa dị năng giả trong thôn đến cuối thôn xử lý giòi bọ. Còn đám cu li bây giờ mỗi ngày được ngủ nhiều nhất năm tiếng đồng hồ, ăn uống no nê xong là phải dốc hết sức đào chiến hào.

Đợi Tô Tô ăn tối xong, đỡ bụng định đi đến vọng gác xem thảm cây bụi. Cô vừa ra khỏi cửa thì đã nghe thấy tiếng ồn ào cãi vã ở ngoài sân và tiếng bước chân dồn dập. Cô đứng bên cửa nhà, nhìn ra ngoài thì thấy Từ Thiếu Phong đang đuổi đánh Trương An Toàn.

Một người chạy một người đuổi, chỉ nghe thấy tiếng Từ Thiếu Phong gào thét: “Đội trưởng cứu chúng ta bao nhiêu lần rồi? Nếu như không có đội trưởng, anh và tôi đã chết từ đời rồi. Bây giờ anh được lắm, vứt anh ấy ở trong biển zombie, anh được lắm!!!”

“Tôi đã khuyên anh ta rồi, anh ta nhất định ở trong biển zombie, tôi cũng hết cách…”

Trương An Toàn chạy trốn đằng trước, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn Từ Thiếu Phong. Lúc chạy qua sân của nhà Tô Tô, Từ Thiếu Phong dừng lại thở hồng hộc, giơ chân lên tháo giày ném thẳng vào mặt Trương An Toàn, cũng không quan tâm có ném trúng hắn hay không. Cậu ta xoay người chân thấp chân cao đi vào trong vườn nhà Tô Tô, cau mày nói với cô:

“Tô Tô, có thể nhờ cô một việc không, có thể đưa tôi đến bên đội trưởng của chúng tôi không?”

“Bây giờ máy bay ngừng bay rồi.”

Tô Tô đứng tựa vào cửa, lạnh nhạt nhìn mái tóc ngắn xốc xếch của Từ Thiếu Phong. Cô không cần hỏi cũng biết Từ Thiếu Phong và Trương An Toàn cãi nhau là vì Tạ Hào Thế.

Bởi vì máy bay vận tải một lần chỉ có thể chở hơn mười người quay về, cho nên Trương An Toàn bị vây trong biển zombie đến hôm qua mới được cứu về. Nhưng vì rất nhiều nguyên nhân mà gần đây Từ Thiếu Phong vẫn luôn ở lại thôn Bát Phương. Từ cuộc cãi vã giữa hai người họ, Tô Tô biết được Tạ Hào Thế kiên quyết ở lại trong biển giòi.

Cho dù Tạ Hào Thế đã cứu Từ Thiếu Phong và Trương An Toàn bao nhiêu lần, cho dù tình cảm của Từ Thiếu Phong dành cho Tạ Hào Thế sâu đậm ra sao, cũng vì dầu hỏa máy bay có hạn, gần đây thôn Bát Phương đang phải đối mặt với biển giòi cho nên tạm thời sẽ không dùng máy bay vận tải. Tô Tô dự định giữ lại chút dầu hỏa máy bay, chuẩn bị khi cần dùng đến.

“Tô Tô, cô không thể đối xử với đội trưởng của chúng tôi như vậy.” Từ Thiếu Phong đứng trước mặt Tô Tô, vừa nghe nói máy bay sẽ ngừng bay anh ta sốt ruột vò đầu bứt tóc, la lên: “Khi chúng tôi ở trong khu an toàn, đội trưởng luôn quan tâm đến cô. Bây giờ, anh ấy bị bỏ lại một mình ở biển zombie, không có ai giúp đỡ anh ấy, ngay cả cô cũng không giúp anh ấy sẽ cảm thấy thế nào chứ? Tô Tô, con người không thể lòng dạ sắt đá như thế được.”

“Tạ Hào Thế tự muốn ở lại biển giòi, cũng không phải có mình anh ta mà còn có cả Tạ Thanh Diễn và Phi Phi tình nguyện ở lại với anh ta mà!”

Tô Tô cười lạnh một tiếng, chỉ nói đúng một câu đó với Từ Thiếu Phong! Thật ra cô không nói ra chuyện Tạ Thanh Diễn là dị năng giả hệ thủy, chỉ là dị năng này trước giờ bị hắn xem nhẹ không luyện tập cho nên dị năng của hắn ở cấp rất rất thấp.

Nhưng Tạ Thanh Diễn vẫn có thể phóng đủ lượng nước cho ba người họ uống, cộng thêm Phi Phi là dị năng giả hệ mộc cấp cao. Tô Tô đoán dị năng của cô ta chắc đã sắp đạt đến cấp ba, có thể kích thích cây cối sinh trưởng đủ để cho ba người họ ăn.

Còn Tạ Hào Thế vốn là dị năng giả hệ lôi điện, hiện là cao thủ số một mạt thế, rất nhanh sẽ đạt lên cấp bốn. Vì thế, dù ba người này có ở trong biển zombie, chỉ cần không ai cố tình đâm đầu vào chỗ chết thì vẫn có thể sống sót.

Lời của Từ Thiếu Phong khiến cho Tô Tô cảm thấy buồn cười. Lúc trước khi cô ở khu an toàn, thực sự đã được Tạ Hào Thế quan tâm giúp đỡ rất nhiều, nhưng Tạ Hào Thế cũng đem đến cho cô không ít phiền phức. Phiền phức lớn nhất chính là Tạ Thanh Diễn. Cái tên khốn kiếp lúc nào cũng luôn tâm niệm muốn giết cô này bây giờ đang được Tạ Hào Thế cực kỳ che chở!

Nói thật, Tô Tô không muốn giết Tạ Hào Thế cũng bởi vì niệm tình anh ta luôn quan tâm cô. Hơn nữa, Tô Tô cũng không muốn vác bụng to quyết sống chết với anh ta chỉ vì cái tên khốn nạn Tạ Thanh Diễn kia.

Cho nên bây giờ bảo Tô Tô tiêu tốn chút dầu hỏa còn lại đi vào biển zombie cứu Tạ Hào Thế cũng được, nhưng Tạ Hào Thế lại nhất định đem theo cả Tạ Thanh Diễn thì không được!

“Nhưng mà…”

Từ Thiếu Phong sốt ruột, đang định nói tiếp gì đó với Tô Tô thì Trương An Toàn đã cầm giày của Từ Thiếu Phong đi đến trước cửa sân, ngắt lời anh ta, nặng nề nói:

“Thiếu Phong, thật ra cậu không hiểu đội trưởng. Anh ta cố ý đẩy mình vào đường cùng, để cho cái tên Tạ Thanh Diễn không hiểu chuyện kia hiểu được, bây giờ không giống trước kia. Anh ta muốn ép Tạ Thanh Diễn tiếp nhận hiện thực.”

“Ha…”

Tô Tô phì cười, cô đứng thẳng người, chống eo, không quan tâm đến hai người này nữa, đi thẳng ra ngoài sân.

Cái gì mà ép Tạ Thanh Diễn hiểu, ép Tạ Thanh Diễn tiếp nhận hiện thực. Cô sẽ chờ xem Tạ Thanh Diễn đẩy mình vào đường cùng, cuối cùng có thể ép Tạ Thanh Diễn trưởng thành hay không.

Bây giờ bên ngoài thôn Bát Phương đang bị giòi bao vây, tình cảnh này khiến cho trong thôn có những tin đồn thất thiệt. Không phải bởi vì Tô Tô ra lệnh không được phản kháng mà bởi vì mọi người không biết nghe được tin đồn ở đâu nói sắp có một biển zombie ập đến, chúng đang trên đường đến rồi.

Cho nên, có vài người không nhịn được có ý muốn chạy trốn.

Những lời này mặc dù không truyền thẳng đến tai Tô Tô nhưng âm thầm đã khiến cả thôn bao trùm trong không khí lo sợ. Mọi người đều lo lắng, ban ngày sợ giòi tấn công, ban đêm lại sợ zombie trèo vào thôn, cho nên chẳng trách có người muốn rời khỏi thôn Bát Phương.

Đó là chuyện thường tình không có gì để oán trách.

Không biết Lý Oánh và Vương Tử Kiều ở bên ngoài khu an toàn đã lục đục nội bộ ra sao rồi, có thể là đánh nhau, cũng có thể đã đường ai nấy đi. Nhiều việc ập đến một lúc, thù trong giặc ngoài, bây giờ Tô Tô không quan tâm được nhiều như vậy. Cô dồn toàn bộ tinh thần và sức lực vào việc làm thế nào có thể thuận lợi sống sót trong biển giòi khi Tiểu Ái chào đời.

Ra khỏi sân nhà mình, Tô Tô lại đi lên vọng gác, trời đất tối đen như mực, trên hai vọng gác đều được lắp một ngọn đèn pha pin mặt trời sáng quắc. Pin mặt trời treo trên đỉnh của vọng gác, ban ngày sạc điện xong, ban đêm người trên vọng gác sẽ mở đèn chiếu về phía trước nơi mà lũ giòi đang làm loạn.

Buổi tối, lũ giòi đông hơn ban ngày, cho dù là zombie hay sinh vật biến dị đều hoạt động mạnh hơn về ban đêm.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top