Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 321: Tôi muốn thêm điều kiện
Mai Thắng Nam nhìn Tô Tô ánh mắt tỏ vẻ “giờ thì cô đã hiểu rồi đó”, cười, “Cuối cùng, tôi báo cho cô một tin tốt, Kiều Tư sắp quay lại rồi!”

“Cái gì???” Tô Tô trợn tròn mắt ngạc nhiên, trước khi thay đổi về dáng vẻ mệt mỏi, cô nhìn khuôn mặt vui vẻ của Mai Thắng Nam, “Đây mà là tin tốt?”

“Đương nhiên, cô có cơ hội chèn ép cô ta, sao không phải là tin tốt chứ?”

“Ai chèn ép ai? Tôi với Kiều Tư?!”

Cô vừa hỏi xong, Mai Thắng Nam cười tươi tắn, cô ta thong thả đứng dậy, đi đi lại lại trước mặt Tô Tô, phủi bụi đất trên quần áo, nói:

“Hiện giờ tôi và Phương Thúc Ế cũng coi như là nói chuyện vui vẻ với nhau, hắn có hứng thú với tôi, tôi cũng có hứng thú với hắn. Có khi nào Kiều Tư quay về sẽ chèn ép tôi đến mức cô ta sống tôi chết không? Nên trước mắt tôi cứ báo cô trước một tiếng để chuẩn bị, nếu không cẩn thận liên lụy đến người vô tội, tôi cứ xin lỗi trước.”

“Được rồi. Mai à, cô muốn tôi giúp cô cái gì?”

Thực ra chuyện này Tô Tô vốn không muốn nhúng tay vào, nhưng cô thấy dáng vẻ hừng hực chiến đấu như một nữ tướng sắp bước vào trận chiến. Tô Tô cảm thấy, đây mới chính là chiến trường của Mai Thắng Nam. Là một người bạn, hiện giờ cô và Mai Thắng Nam cũng tạm coi là bạn rồi, có phải nên cổ vũ Mai Thắng Nam một chút không?

“Không cần phải làm gì, cô cũng không làm được đâu.”

Mai Thắng Nam nhìn Tô Tô bụng to lùm lùm mà còn không biết thân biết phận muốn giúp cô, cô ta vẫy tay ghét bỏ, sau đó thấy Tô Tô cười nói:

“Cô không cần tôi giúp cũng không sao. Chỉ có lúc đám người này bỏ đi tôi đã từng nói, bọn họ muốn đi thì dễ còn muốn quay lại, thôn Bát Phương này không nhận ai cả, dù thế nào đi nữa!”

Nói đến lý do vì sao nhóm Kiều Tư muốn về, cũng vì Phương Thúc Ế từng nói sẽ cử người đi tìm Kiều Tư. Phương Thúc Ế muốn tìm Kiều Tư là chuyện của hai người bọn họ, Tô Tô không quan tâm. Nhưng lúc đầu cô đã bảo anh Bì lưu lại vân tay là có ý về sau nếu những người này quay lại, thôn Bát Phương sẽ không nhận.

Sau khi Phương Thúc Ế đến đây, cử người đến Xuân thành tìm mới phát hiện đám người của Kiều Tư đang loay hoay bị bao vây trong biển zombie. Bọn họ tưởng rời khỏi biển giòi ở thôn Bát Phương vòng lên phía Bắc là có thể đến Xuân thành, chẳng ngờ biển zombie ngày càng rộng, đuổi kịp bọn họ.

Tô Tô tưởng sau khi Phương Thúc Ế tìm được Kiều Tư sẽ đưa cô ta đến Xuân thành, cuối cùng lại là đưa cô ta về? Vì thế người mà Phương Thúc Ế cử đi toàn những người ôm ý chí mạnh mẽ, đến Xuân thành liều chết cũng phải về cùng với Kiều Tư.

Nói đến điểm này, Tô Tô cho rằng cô nhất định phải tỏ rõ lập trường của cô với Phương Thúc Ế, những người rời khỏi thôn Bát Phương, cô nói không nhận thì sẽ không nhận!

Chuyện này không liên quan gì đến Mai Thắng Nam mà liên quan đến thôn Bát Phương, thôn Bát Phương của cô muốn đi thì đi, muốn ở lại là ở lại sao?

Mai Thắng Nam cười, hận thù giữa Tô Tô và đám người muốn bỏ đi ban đầu không liên quan gì đến Mai Thắng Nam, cô ta chỉ lo phần sau khi Kiều Tư vào thôn Bát Phương. Nếu Kiều Tư đến cả bản lĩnh vào thôn Bát Phương cũng không có thì không có tính thách thức chút nào.

Chờ sau khi Mai Thắng Nam đi, Tô Tô nhấn mạnh ý muốn của mình cho anh Bì nghe, rồi thuật lại những lời Mai Thắng Nam nói. Anh Bì lơ mơ gật đầu, đứng trước mặt Tô Tô mắng:

“Những người lần trước đi cùng Kiều Tư, giờ còn mặt dày về cùng nhau sao? Chỗ chúng ta không phải nơi lánh nạn, nói đến là đến, bảo đi là đi. Không nhận, chúng ta không nhận ai hết.”

“Tôi cũng có ý đó. Hôm nay đám người này thấy thôn Bát Phương nguy hiểm nên đi, ngày mai bên ngoài nguy hiểm hơn nên quay lại, chúng coi thôn Bát Phương này là chỗ nào chứ? Tô Tô gật đầu, cầm một miếng dưa đưa anh Bì, dặn dò, “Anh nói ý này với Phương Thúc Ế, bảo anh ta sắp xếp chỗ khác cho Kiều Tư. Không thì đưa con anh ta về Xuân thành cùng Kiều Tư luôn. Nơi thâm sơn cùng cốc như thôn Bát Phương của chúng ta không giữ cậu chủ lớn như anh ta.”

“Mai Thắng Nam đồng ý không?” Anh Bì thắc mắc, anh đón miếng dưa Tô Tô đưa, cắn một miếng rồi nói tiếp, “Tôi thấy Mai Thắng Nam chưa điều tra mười tám đời tổ tông của Phương Thúc Ế, chắc vẫn chưa hết hứng thú đâu. Nếu Phương Thúc Ế đi rồi, Mai Thắng Nam sẽ đi cùng anh ta chứ?”

“Đối với Mai Thắng Nam, thôn Bát Phương này quá nhỏ.”

Có thể… Tô Tô cho rằng Mai Thắng Nam sẽ đi cùng Phương Thúc Ế. Nói thật, thôn Bát Phương này quá đơn điệu, tổ chức không phức tạp, không thích hợp với người như Mai Thắng Nam. Võ đài của cô ấy không phải ở thôn Bát Phương, trong thôn Bát Phương, Mai Thắng Nam không có đất dụng võ nên Tô Tô mới nghĩ nếu Mai Thắng Nam muốn đi cô cũng không buồn.

Vì thế, thời gian vẫn còn dài mà.

Tô Tô nhìn xa xăm, dù cô không nỡ xa Mai Thắng Nam, nhưng mỗi người một chí hướng, cô không thể sống cuộc sống xa hoa trụy lạc như của Mai Thắng Nam, Mai Thắng Nam cũng không thể sống những năm tháng bình lặng, ngọt ngào nơi núi non nông thôn được. Vì thế dù Tô Tô không nỡ xa Mai Thắng Nam nhưng vẫn tôn trọng mong muốn của Mai Thắng Nam.

Nào biết, lúc anh Bì đi tìm Phương Thúc Ế, định từ chối cho Kiều Tư quay lại thì Phương Thúc Ế chẳng nói đi, cũng không nói sẽ cho Kiều Tư quay lại mà tặng hai hòm tinh hạch lớn cho Tô Tô, vô cùng khách khí nói:

“Nghe nói, Xuân thành sắp bị biển zombie tấn công, những người khác tôi không quan tâm nhưng Tô Tô à, cô có thể nể mặt tôi một chút, nhận mấy người Kiều Tư được không. Cho họ tạm lánh qua đợt nạn này, người ta có câu ra ngoài phải dựa vào bạn bè, tôi và cô kết bạn với nhau đi. Cô cho tôi nợ cô một món nợ tình cảm, sau này tôi sẽ báo đáp cô.”

Nhìn thấy hai thùng tinh hạch lớn ở trong sân, Tô Tô nghiêm mặt không nói câu nào. Cô cảm thấy hơi bực bội, rõ ràng trước đây cô đã nói không cho những người rời đi quay về thôn Bát Phương. Phương Thúc Ế muốn Kiều Tư quay về, còn tặng cô hai thùng tinh hạch. Đây là hối lộ, hối lộ một cách trắng trợn!

Cô chợt thay đổi suy nghĩ, nhìn Phương Thúc Ế hỏi một cách đột ngột, “Chuyên cơ anh cử đi đã tìm thấy Kiều Tư rồi sao?”

“Đúng thế, tìm thấy rồi.”

Phương Thúc Ế hơi cau mày, anh ta thấy chuyện này hơi phiền phức. Anh cảm thấy phiền không phải vì thái độ của Tô Tô, mà vì Kiều Tư không biết điều. Vì Kiều Tư không biết điều làm cho anh ta vừa phải cử chuyên cơ đi tìm người, vừa phải tặng Tô Tô tinh hạch. Chỉ vì đón Kiều Tư về mà cử rất nhiều người đi giết zombie, thiệt hại không biết bao nhiêu dị năng giả.

Tô Tô ưỡn bụng đi vài bước trong sân, suy nghĩ một lúc rồi nói với Phương Thúc Ế, “Thế này đi, hai thùng tinh hạch này anh cứ để đây, tôi nhận. Nhưng mà tôi có thêm vào điều kiện, anh xem người già trẻ nhỏ thôn chúng tôi đều thiếu thuốc. Nói thế nào Xuân thành cũng nhiều đồ hơn ở nơi thôn sơn cùng cốc của chúng tôi. Anh xem tặng chúng tôi chút dụng cụ y tế và thuốc men như thuốc dưỡng thai, lồng ấp trẻ con…v.v, thế nào?”
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 322: Trưởng thôn đồng ý
“ Ha ha ha ha!!!” Phương Thúc Ế đứng trước mặt Tô Tô, nheo đôi mắt đào hoa nhìn Tô Tô cười, “Tô Tô, cô đúng là người thú vị. Cô nói xem những thứ dùng cả thế giới không dùng đến sao chỗ cô lại thiếu được? Cái này không thành vấn đề, tôi có thể làm được, thậm chí còn tặng thêm đồ cho cô.”

Đúng là Xuân thành nhiều đồ hơn ở thôn Bát Phương, nói thế nào thì trước mạt thế Xuân thành cũng là một thành phố lớn, thuốc bổ dưỡng thai chẳng phải thuốc gì quý hiếm, bốc bừa cũng được một vốc lớn, phủ đầy bụi trong kho hàng. Thời gian trước hình như người ta còn thiêu hủy một lô vì thiếu chỗ trong kho, nếu không thiêu hủy, kho sẽ không còn chỗ.

Còn có mấy đồ kiểu lồng ấp trẻ em, đừng nói đến lồng ấp, các loại đồ dùng trẻ em đều chất thành đống ở bãi rác Xuân thành. Mạt thế rồi, chẳng có mấy phụ nữ mang thai và trẻ em, để lại chỗ đồ này làm gì?

Phương Thúc Ế thuận theo ý cô, tặng cả cho Tô Tô là xong.

Sau khi anh ta nhận lời, tối hôm đó có một chiếc máy bay từ Xuân thành đến thôn Bát Phương. Mấy người đi từ trên máy bay xuống, xách từng thùng thuốc dưỡng thai bằng gỗ, tất cả đều đưa đến phòng khám của thôn Bát Phương.

Thuốc dưỡng thai nhiều đến mức dọa Trạc Thế Giai và Hộ Pháp sợ chết khiếp!

Trạc Thế Giai và Hộ Pháp còn chưa kịp chạy đi hỏi Tô Tô chuyện gì, ngày hôm sau, tất cả những dụng cụ y tế dùng cho trẻ con như lồng ấp… đều được đặt ở trước cửa phòng khám, nhiều đến mức khiến người khác nhìn thấy còn tưởng sắp mở bệnh viện nhi.

Trừ cái đó ra, rất nhiều đồ dùng cho trẻ em, đồ trẻ em bốn mùa chất thành đống, những thùng sữa bột và đồ ăn dặm trẻ em chưa mở nắp, đồ chơi các loại, màu nước, sáp màu, tranh màu nước, đất nặn, và cả một đống lớn vở bài tập, bút mực, tẩy, balo học sinh…

Sau đó một chiếc đoàn xe hộ tống Kiều Tư xuất hiện trong con đường nhỏ ở thôn Bát Phương. Các dị năng giả mở đường, không ngừng ném các loại kỹ năng ra ngoài mở một con đường tiến vào thôn Bát Phương trong biển giòi.

Anh Bì sớm đã ngồi trên tháp canh chờ, anh chuyển một chiếc ghế ra cạnh đèn tháp canh, đội một chiếc mũ cỏ rách nát, tay cầm một chiếc loa điện, hét lên với đoàn người đang tiến nào:

“Có sự chấp thuận của trưởng thôn, những người có tên trong danh sách này mới được vào thôn. Người không đọc tên xin hãy tự giác đi khỏi đây. Tôi nhắc lại lần nữa. Những người có tên trong danh sách, có sự đồng ý của trưởng thôn mới được vào thôn, người không đọc tên xin hãy tự giác đi khỏi đây. Tôi đọc tên: Kiều Tư, Cát Bát Thiên…”

Danh sách tên trong tay anh Bì là Phương Thúc Ế đưa cho, không chỉ có tên của Kiều Tư và tám vệ sĩ, còn có những người ra ngoài giết zombie để đón Kiều Tư về. Anh Bì đọc tên từng người một mà cũng hơn mấy chục người.

Nhưng đoàn xe vẫn vững vàng lao về phía trước, những người không được anh Bì đọc tên chẳng vì thông báo của anh Bì mà dừng lại.

Vì thế, chờ đoàn xe tiến vào cửa thôn Bát Phương, chúng thấy giòi bên ngày càng nhiều nhưng cửa thôn không có ý định mở thì chiếc xe dẫn đầu đoàn xe mới dừng lại.

Vì sự kích động của những người còn sống, giòi dưới đất bắt đầu bò lên, lao về phía đoàn xe. Lũ giòi định bay vào thôn Bát Phương giờ chuyển hướng, tấn công đoàn xe. Cửa thôn vẫn đứng im không nhúc nhích, mọi người đều cảm thấy sốt ruột.

“Mở cửa ra, đằng sau có zombie đến rồi!”

“Đúng thế, anh Bì, anh không nhận ra chúng tôi sao? Tôi là Liễu Truyền Phong. Anh Bì, nhanh mở cửa cho chúng tôi đi, đằng sau có zombie thật đó.”

“Đúng thế, zombie bên ngoài đáng sợ lắm, còn đáng sợ hơn cả giòi. Anh Bì, mau mở cửa đi.”

“Những người có tên trong danh sách, có sự đồng ý của trưởng thôn mới được vào thôn, người không đọc tên xin hãy tự giác đi khỏi đây. Tôi đọc tên: Kiều Tư, Cát Bát Thiên…”

Anh Bì không nhận người quen, tiếp tục đọc qua loa phát thanh. Một lúc sau, anh Bì thầm nghĩ, nếu có cái máy ghi âm thì tốt biết mấy, đỡ mất công anh đọc đi đọc lại danh sách. Những kẻ bên ngoài kia hình như không hiểu.

“Đội trưởng Liễu, nghe vẻ thôn Bát Phương này định trở mặt không nhận người, muốn nhốt chúng ta ở ngoài này.”

Trong đoàn xe, một người đàn ông tên Lục Nhậm tìm Liễu Truyền Phong. Liễu Truyền Phong là một trong số những người rời khỏi thôn Bát Phương cùng họ, là dị năng cấp cao nhất, hiện giờ đã là dị năng hệ hỏa cấp ba rồi nên mới trở thành đội trưởng dẫn đầu bọn họ.

Liễu Truyền Phong ngồi trên ghế lái ô tô, ngoại hình khoảng ba mươi tuổi, nhìn rất bình thường, cắt tóc ngắn, mặt mũi âm u nhìn xe phía trước. Hai tòa tháp canh cao ngất, anh Bì đang ngồi trong một tòa, đọc danh sách oang oang. Nhưng trong danh sách đó không có những kẻ dẫn đầu đi khỏi thôn Bát Phương như họ.

“Làm sao bây giờ? Anh Liễu, chúng ta phải làm sao?” Lý An Tâm ngồi ghế sau, cô ta chỉ mặc một chiếc áo phông phía trên, nhưng phía dưới không mặc gì cả, khuôn mặt dính đầy bùn đất, trên đùi từng mảng xanh mảng tím. Cô ta bò lên lưng ghế của Liễu Truyền Phong, đáng thương hỏi:

“Chúng ta sẽ chết ở đây sao?”

“Cút đi, con khốn, toàn nói những điều xúi quẩy!”

Liễu Truyền Phong ngồi trên ghế lái, quay người đẩy Lý Án Tâm đang bám vào lưng ghế mình. Vì cửa thôn Bát Phương vẫn đóng chặt, tình hình bên ngoài đúng là không thể yên bình bằng một phần ba thôn Bát Phương, lúc này Liễu Truyền Phong sốt ruột đến sắp chết.

Chẳng trách hắn lại ra tay đẩy Lý An Tâm, đối với loại đàn bà như Lý An Tâm, hắn muốn đánh thì đánh, muốn mắng thì mắng, thậm chí giết cũng không thành vấn đề.

Lý An Tâm để hở nửa thân dưới không dám nói thêm một câu nào, cô ta sợ sẽ chọc giận người đàn ông này rồi bị vứt ra làm mồi cho giòi ăn. Có tên đàn ông thấy thế, cười ha ha mở cửa sau xe Liễu Truyền Phong, chui vào, túm Lý An Tâm làm chuyện dơ bẩn trong xe.

Liễu Truyền Phong thấy nhưng không thể trách, hắn vốn định đánh cho Lý An Tâm một trận cho thoải mái nhưng thấy cô ta đã được người anh em của mình sử dụng, tha cho cô ta một lần. Hắn quay đầu nói với Lục Nhậm đang hỏi hắn nên làm thế nào ở ngoài:

“Thôn Bát Phương là do phụ nữ làm chủ, cô Tô Tô đó lúc đầu nhận nhiều người già, người tàn tật như thế chắc dễ mềm lòng. Chúng ta nên biểu hiện nhún nhường chút, cầu xin cô ta, chắc cô ta sẽ cho chúng ta vào.”
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 323: Làm người không thể quá hẹp hòi
“ Mẹ nó thật uất ức,” Lục Nhậm bên ngoài xe liếc mắt nhìn cửa thôn Bát Phương đóng chặt, tức giận nói, “Đội trưởng Liễu, tôi nhìn tới nhìn lui vẫn chỉ thấy cái thôn Bát Phương này ổn, có điều lại rơi vào tay con đàn bà Tô Tô. Hay là chúng ta đi cửa sau của thôn Bát Phương...”

“Xuỵt, để sau rồi nói.”

Liễu Truyền Phong ngắt lời tên thuộc hạ đang nói bừa. Tuy hắn dao động nhưng vẫn là một người biết suy nghĩ, chưa qua nổi cửa thôn Bát Phương mà đám thuộc hạ của hắn đã mưu toan chiếm thôn Bát Phương. Thôn Bát Phương này có mười tám tên bộ đội đặc công dị năng trấn giữ, làm sao có thể dễ dàng chiếm được?

Có điều lúc ở thôn Bát Phương cuộc sống thật dễ chịu, bọn họ không biết nghĩ cho rằng sống ở thôn Bát Phương quá bình thản vô vị, dị năng giả ở bên ngoài có bao nhiêu đãi ngộ tốt. Kết quả là không so sánh thì không có đau thương, bọn họ vừa ra ngoài được một hai ngày lập tức hối hận với quyết định ban đầu của mình, vẫn nên sống bình yên suôn sẻ ở thôn Bát Phương thì hơn.

Nghĩ đến thế giới bên ngoài, chỗ nào mới là tốt? Hở tí là gặp phải giòi, không giòi thì zombie, đúng, bọn họ ở lâu trong thôn Bát Phương nên quên luôn bên ngoài còn có zombie. Hậu quả là tất cả bị zombie bao vây, dựa vào mấy dị năng giả cấp thấp như bọn họ lại còn mang theo bao nhiêu người thường thì làm sao có thể chống lại biển zombie?

Vậy nên bọn họ đeo bám lấy Kiều Tư. Người của Kiều Tư đến cứu cô ta ra ngoài, bọn họ bám theo Kiều Tư ra ngoài. Kiều Tư về thôn Bát Phương nên bọn họ cũng đành trở về thôn Bát Phương.

Trước đây, thời điểm thôn Bát Phương bị giòi bao vây, bọn họ lựa chọn rời đi cũng đoán Tô Tô sẽ tức giận. Nếu bọn họ không bị zombie chặn đường thì tất nhiên sẽ không mặt dày trở lại cái thôn Bát Phương này. Nhưng bây giờ đường đi đến Xuân thành bị zombie chặn lại, bọn họ cùng đường rồi chỉ có thể quay lại thôn Bát Phương thôi.

May mà Tô Tô là phụ nữ, dễ mủi lòng, sẽ không thấy chết mà không cứu. Nếu không sao cô có thể chứa chấp loại đàn bà như Kiều Tư?

Quyết định xong kế sách đối phó với Tô Tô, thuộc hạ của Liễu Truyền Phong liền báo cho những người còn lại, do vậy mấy người thường xuống xe, quỳ rạp trên cầu đá ở cửa thôn Bát Phương, bắt đầu kêu la thảm thiết để xin anh Bì mở cửa cho bọn họ vào.

“Anh Bì, chúng ta tốt xấu gì cũng sống chung với nhau một thời gian, không có tình thân cũng có tình bạn mà. Anh cho chúng tôi vào đi.”

“Tô Tô, lúc trước rời khỏi thôn Bát Phương là chúng tôi không đúng. Làm người không thể quá hẹp hòi đúng không? Zombie sẽ đến ngay bây giờ, cô cho chúng tôi vào đi mà, cầu xin cô.”

“Tô Tô, tôi dập đầu nhận lỗi với cô, cô cho tôi vào đi. Tôi là một người thường, trước sau gì cũng bị zombie ăn mất.”

“Lúc trước là do chúng tôi sợ thôn Bát Phương không trụ nổi, gặp nguy hiểm nên chạy trốn. Đây cũng là lẽ thường tình mà Tô Tô, cô bao dung độ lượng, đừng so đo với người bình thường chúng tôi đi!”

“Tô Tô, xin cô...”

Đủ mọi loại âm thanh kêu rên, tiếng dị năng vang lên. Kiều Tư ngồi trong xe thấy không đành lòng, cô ta suy nghĩ rồi quay kính cửa xe xuống, nói với Cát Bát Thiên bảo vệ ngoài xe rằng:

“Những người này cũng đâu có làm gì sai, anh đi nói với Tô Tô đi, để cho bọn họ vào. Bọn họ thật đáng thương, cứu một mạng người còn hơn xây tháp bảy tầng, Tô Tô lòng dạ quả là độc ác.”

“Cái này...” Cát Bát Thiên đang phóng dị năng vào đám giòi, nghe Kiều Tư nói như vậy, rất bối rối quay đầu nhìn Kiều Tư, mím môi không nói gì.

Thật ra anh ta muốn nói rằng cậu chủ Phương phải trả giá đắt, tìm Tô Tô đi cửa sau, Kiều Tư mới có thể được vào trong. Thế mà bây giờ Kiều Tư còn dứt khoát muốn ra mặt thay mấy người kiên quyết rời thôn Bát Phương, quả thật có phần... hơi quá đáng.

Nói thật, nếu Cát Bát Thiên anh không phải nhận lệnh của cậu chủ Phương thì anh cũng không còn mặt mũi nào trở về cái thôn Bát Phương này. Nhớ ngày đó anh đi tìm Tô Tô nói bọn họ muốn rời đi, Tô Tô đã khuyên bọn họ, nói biển zombie đang hướng về Xuân thành. Kết quả là Cát Bát Thiên cho rằng Tô Tô muốn giữ bọn họ lại, giúp tăng cường sản lượng rau ở thôn Bát Phương, nên ban đầu không nghe theo lời khuyên của cô.

Cuối cùng ra ngoài họ phát hiện thì ra tất cả điều Tô Tô nói đều là thật.

Trên tháp canh, anh Bì giơ loa phát thanh như cũ, anh gọi khản cả cổ rồi. Quay đi quay lại, những người trước kia rời khỏi thôn Bát Phương chẳng những không đi, ngược lại còn quỳ rạp trước cửa thôn Bát Phương. Thế là anh Bì bị chọc tức, lập tức vứt luôn loa phóng thanh, không gọi nữa!

Đến khi anh vội vàng đi xuống tháp canh thì nhìn thấy Tô Tô ôm bụng lớn đến rồi, vậy nên phàn nàn với cô:

“Những người ở bên ngoài nghe không hiểu tiếng người, quỳ một loạt ở cửa. Phải làm sao bây giờ?”

“Thì cứ để họ quỳ. Còn có thể làm gì nữa?”

Tô Tô nhún vai. Đứng ở bên trong tường đất của thôn Bát Phương cũng có thể nghe thấy tiếng kêu rên. Âm thanh lớn như thế, cô không cần nhìn cũng biết hành động của đám người bên ngoài. Cô không muốn nhìn, chỉ dặn dò anh Bì:

“Anh mở cửa nhỏ, cho người cầm vũ khí canh giữ, đọc đến tên ai thì cho người đó vào. Nhớ kỹ, không có tên thì không ai được vào!!!”

Bây giờ nhún nhường thì có tác dụng chứ? Người giỏi thì đi đâu chả kiếm được miếng ăn? Trước đây họ cũng tưởng họ hay – cái ý nghĩ một dị năng giả tất nhiên sẽ ưu tú hơn người thường ở bên ngoài thật ra không sai. Chỉ cần có thể tự nghĩ biện pháp đi đến một nhóm người lớn một chút, hoặc khu an toàn, thậm chí là căn cứ, dị năng giả quả thực có rất nhiều đặc quyền.

Cho nên muốn đi thì đừng về, Tô Tô sẽ không nhận! Vì sao Kiều Tư có thể vào? Bởi vì người đứng sau Kiều Tư cho Trạc Thế Giai thuốc giữ thai, đánh đổi bằng một sinh mệnh bé nhỏ đấy!

Thái độ của Tô Tô rất kiên quyết. Anh Bì cũng chấp hành mệnh lệnh của Tô Tô rất triệt để, lập tức xoay người, không thèm quan tâm đến cổ họng đang đau rát của mình, dẫn vài tên du côn chuẩn bị mở cửa nhỏ đọc tên. Vốn nghĩ phải tìm mấy anh bộ đội đặc công dị năng giữ cửa nhưng Lý Tiểu Vũ dắt theo đội phụ nữ tự cường đến, ai cũng cầm vũ khí lạnh trong tay, chân bước đều, chủ động trông giữ hai bên cửa.

Nói đến đội phụ nữ tự cường do Lý Tiểu Vũ gây dựng, các cô ấy cầm trong tay vũ khí lạnh cũng chẳng có ích gì, ngộ nhỡ bên ngoài đánh nhau thì không thể đối phó với dị năng giả. Thế nhưng những vũ khí lạnh này là do Thầy Bói làm, hoàn toàn mô phỏng theo trang bị của đặc công, đủ để uy hiếp người thường.

Mà cửa thôn Bát Phương kia thoạt nhìn vừa dầy vừa nặng, thiết kế vô cùng tinh xảo, có không ít ám khí được lắp đặt. Dù cửa chỉ mở thật nhỏ để từng người một vào nhưng việc bố trí như vậy vẫn cần thiết.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 324: Nghĩ cách
Cửa vừa mở, đám người thường đang quỳ dưới đất vội vàng đứng dậy, lục tục xông về phía cửa. Anh Bì sai người đóng cửa lại, anh không quan tâm bên ngoài có bao nhiêu người đang tức giận. Cửa vừa mở, anh lại cầm loa của mình lên hét:

“Kiều Tư, đọc đến tên Kiều Tư rồi, cô có vào hay không? Tôi đọc ba lần, không vào đồng nghĩa với việc bỏ qua tư cách vào thôn Bát Phương.”

Kiều Tư vốn đang ngồi trong xe ô tô, cảm thấy đáng thương cho đám người quỳ dưới đất. Nghe thấy thế, cô ta vội vàng mở cửa xe chạy ra, có dị năng giả bảo vệ, mở đường cho cô ta, ẩn đám người thường kia để đưa Kiều Tư đến cửa.

“Tô Tô, cô làm thế sẽ gặp báo ứng.”

“Những việc cô làm, ông trời nhìn thấy cả đấy. Tô Tô cô chỉ là kẻ bợ đỡ mà thôi, chờ ngày nào đó tôi giàu rồi, tôi nhất định không bỏ qua cho cô.”

“Cầu xin cô, Tô Tô. Mở cửa cho chúng tôi vào đi.”

“Tôi muốn sống, tôi không muốn chết.”

Có người mắng chửi, có người cầu xin, các thể loại âm thanh đan xen nhau vang lên. Kiều Tư bất lực, cô ta cảm thấy thương xót nhưng cô ta chỉ là một cô gái nhỏ bé. Đối với sự dã man của Tô Tô, ngoài việc trách mắng thì cũng không có cách gì khác

Thậm chí, nếu Kiều Tư không tranh thủ cơ hội này để vào trong, cô ra cũng bị nhốt ở bên ngoài nên Kiều Tư chỉ có thể nói xin lỗi, đứng ở bên ngoài chờ mở cửa, một mình cô ta bước vào.

Sau đó là tám vệ sĩ dị năng bên cạnh Kiều Tư được đọc tên, còn có cả những dị năng giả mà Phương Thúc Ế cử đi bảo vệ. Từng người một bước vào trong cánh cửa, cuối cùng mới là người Phương Thúc Ế cử đi được đọc tên.

Thấy người bên ngoài ngày càng ít, dị năng giả mạnh giết giòi cũng từng người vào trong thôn Bát Phương, nhóm người Liễu Truyền Phong cuối cùng cũng cảm thấy áp lực từ đám giòi. Tất cả mọi người, bao gồm cả Liễu Truyền Phong cũng bắt đầu bận rộn giết giòi, khóc lóc, kêu gào, chửi bới, loạn cào cào.

Thật ra việc giết giòi khá đơn giản bởi vì số lượng giòi tuy nhiều nhưng giòi bên ngoài thôn Bát Phương không cao lắm, mà chúng chuyển động cũng không nhanh, lấy chổi quét cũng sạch được một khoảng.

Bên trong cánh cửa, Lý Tiểu Vũ nghiêng đầu nhìn đám người bên ngoài đang cầm chổi quét giòi xung quanh. Mắt cô sáng lấp lánh, nghĩ đến việc lúc trước đội phụ nữ tự cường của cô mới có chút khí thế chiến đấu, còn đang buồn rầu vì không có gì để luyện tập thực tế. Việc cầm chổi quét giòi này, không phức tạp, cũng không có gì nguy hiểm. Vừa đúng lại có thể dùng cách này để luyện tập ngày thường,

Chỉ có điều cái chổi kia nên thêm một chút gì đó, tốt nhất có thể có cách nào đó để khi quét giòi không chỉ quét giòi mà có thể giết chết được nó!!!

Cô đứng trong cánh cửa suy nghĩ miên man, rồi chợt nghĩ đến bụi cây biến dị của Tô Tô. Nếu như… có thể dùng cách gì đó, biến bụi cây biến dị thành chổi, lúc cầm chổi quét thì cây sẽ ăn sạch đám giòi luôn!!!

Nghĩ ra cách này, Lý Tiểu Vũ liền đi tìm Thầy Bói và Thư Sinh để bàn bạc. Thầy Bói là dị năng giả hệ kim, Thư Sinh cũng có thể giúp cô rất nhiều, ba người cùng nghĩ chắc hẳn có thể nghĩ ra được cách hay.

Lúc đi qua sân nhà Tô Tô, Lý Tiểu Vũ nói ý kiến này với Tô Tô, Tô Tô cảm thấy rất hay nên bảo người lôi bác sĩ Hồng từ trong phòng thí nghiệm ra để cùng bàn cách với Lý Tiểu Vũ, Thầy Bói và Thư Sinh.

Bây giờ bác sĩ Hồng sống như người ẩn cư, anh đã thực hiện mong ước trước mạt thế. Không cần nghĩ đến áp lực công việc, không cần lo chuyện ăn uống, không cần buồn rầu chuyện mua nhà, tóm lại không phải lo nghĩ gì cả, chỉ cần toàn tâm toàn ý đắm chìm trong các công trình nghiên cứu.

Mà gần đây các nghiên cứu của anh cũng có phần mở rộng, từ virus mạt thế liên hệ tới tác dụng của virus mạt thế trong cơ thế người: làm thế nào để chế tạo vaccine từ virus mạt thế để cơ thể người sinh ra dị năng; lại liên hệ tới động vật và thực vật với đề tài nghiên cứu là gà biến dị và bụi cây biến dị trong thôn Bát Phương.

Từ góc độ nghiên cứu nào đó mà nói, thực ra bác sĩ Hồng còn hiểu về mạt thế hơn tất cả mọi người, kể cả Tô Tô. Bác sĩ Hồng là người thích hợp nhất khi Lý Tiểu Vũ cần nghĩ cách biến đổi cây biến dị thành chổi quét giòi.

Nhìn nhóm người Kiều Tư đi vào từ cửa, lúc này người trong thôn Bát Phương mới sâu sắc hiểu được sức mạnh của Phương Thúc Ế. Anh ta quả là người có gia thế hùng hậu, ngoài việc tìm được tám vệ sĩ dị năng như Cát Bát Thiên ra, những người lần này đi đón Kiều Tư đều là dị năng giả trong quân đội.

Mặc dù họ không mặc quân trang, nhưng từng hành động cử chỉ đều có nề nếp. Mười tám dị năng giả đặc công là những người đã từng sống trong quân đội, chỉ cần liếc một cái là nhận ra.

Dị năng giả cuối cùng nhanh chóng vào trong, đằng sau anh ta có người muốn vào trong cùng. Dị năng giả đó quay người, giơ tay túm mặt người kia, đẩy ra ngoài. Cánh cửa đóng lại “rầm” một tiếng.

Bên ngoài cánh cửa vang lên những tiếng kêu than sầu thảm, Kiều Tư đã vào bên trong thôn Bát Phương nhíu mày, nhìn trái ngó phải rồi hỏi Sở Hiên đến đón cô, “Anh tôi đâu?”

Sở Hiên mặc quân trang, cười với Kiều Tư như một con hồ ly, “Cậu chủ Phương có việc bận, nên đặc biệt dặn dò tôi qua đây, đích thân đón cô chủ.”

“Ồ, có việc gì thế?”

Kiều Tư bĩu môi, mang dáng vẻ của một thiếu nữ kiêu ngạo, cô ta nghĩ khó khăn lắm mới thoát khỏi biển zombie, cứ tưởng rằng Phương Thúc Ế sẽ đích thân đứng bên trong đón. Cuối cùng Phương Thúc Ế nói mình rất bận, chỉ sai Sở Hiên đến đón.

Chuyện gì mà còn quan trọng hơn cả việc đón cô ta? Cô ta đã sinh ra một đứa bé bầu bĩnh cho nhà họ Phương đó!

Dù Kiều Tư cảm thấy hơi bất mãn với việc Phương Thúc Ế không đến đón, nhưng không dám đi làm phiền Phương Thúc Ế. Không sao, chờ Phương Thúc Ế hết bận, cô ra có thể gặp được anh ta rồi. Trước mạt thế không phải cũng như thế sao?

Vì thế Kiều Tư yên tâm, không bận tâm đến tiếng khóc vang trời của đám người bên ngoài kia nữa. Cô ta đưa người của mình đi cùng Sở Hiên.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 325: Tại sao có người mẹ như vậy
Thật ra Phương Thúc Ế đang bận gì? Bận ở trong một căn phòng phong cách coi như không tệ cùng Mai Thắng Nam, bật nhạc tao nhã, thưởng thức rượu vang đỏ, thảo luận những thứ triết học cao siêu như Marx và Engels.

Thật sự chỉ đang thảo luận mà thôi!!! Phương Thúc Ế là người theo đuổi niềm vui về tinh thần mà Mai Thắng Nam gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ. Cô gặp phải loại đàn ông rất có phong cách như Phương Thúc Ế có thể thao thao bất tuyệt trò chuyện cả ngày.

Hai người giao lưu tinh thần hoàn toàn không để ý đến Kiều Tư đang đau khổ chờ đợi Phương Thúc Ế.

Kiều Tư chờ cả một buổi trưa, lại thêm một buổi chiều và một buổi tối, chờ đến phát cáu. Cô ta sai Cát Bát Thiên hỏi mấy lần đều nhận được câu trả lời là Phương Thúc Ế đang bận. Cơm tối đưa lên, Kiều Tư ném đũa rồi trở lại phòng ngủ của mình trong buồn bực.

Một lúc sau cửa phòng bị gõ, hai bà vú bế Tiểu Thập đứng ngoài cửa phòng ngủ hỏi, “Cô chủ, cô muốn gặp cậu chủ nhỏ không?”

“Không gặp không gặp. Bế đi. Nói với anh của tôi, anh ấy không đến thăm tôi thì tôi sẽ không ăn cơm!”

Lại là chiêu tuyệt thực! Tám người Cát Bát Thiên ở ngoài cửa sớm đã miễn dịch với chiêu này, lắc đầu, đưa mắt nhìn nhau. Vẫn là Cát Bát Thiên không nhịn được tiến lên, nhìn Tiểu Thập trong lòng bà vú, khen:

“Mấy ngày không gặp cậu chủ nhỏ lại lớn hơn rồi.”

“Đúng vậy, cậu chủ nhỏ lớn nhanh lại rất nghe lời.”

Bà vú nghe Cát Bát Thiên nói, trên mặt nở nụ cười. Chỉ cần là một người phụ nữ, ai cũng có bản năng làm mẹ. Cho dù Tiểu Thập không phải ruột thịt của bà vú, có người khen Tiểu Thập mau lớn cũng chính là khen cô ấy nuôi tốt, bà vú không khỏi phấn khởi.

Nhìn lại cái cô đại tiểu thư Kiều Tư này, thật không giống mẹ ruột của Tiểu Thập, mấy ngày rồi cũng không gặp? Vậy mà chỉ toàn tâm toàn ý chờ đàn ông đến gặp cô ta, không thèm liếc mắt nhìn con nổi một cái. Tiểu Thập được ôm đến tận cửa rồi mà cô ta cũng không cho vào!

Ôi~~~ Trên đời này làm sao lại có người mẹ như vậy?

Thái độ cô ta đối với Tiểu Thập còn không bằng một người xa lạ trong thôn Bát Phương, không có tí máu mủ nào với Tiểu Thập.

Đối với loại đàn bà như Kiều Tư, hai bà vú càng ngày càng coi thường, nói vài chuyện thú vị của Tiểu Thập với mấy người Cát Bát Thiên rồi ôm đứa bé rời đi. Kiều Tư một mình ở chỗ cũ chờ Phương Thúc Ế, cô ta cũng chẳng thèm quan tâm!

Đêm dần về khuya, những người thường ở bên ngoài thôn Bát Phương vừa kêu khóc vừa tiêu diệt giòi nhưng cửa thôn vẫn đóng chặt, hoàn toàn không có nửa phần muốn mở. Những người còn sống sót cảm thấy thất vọng, bụng ai cũng đói đến sôi ùng ục, đến giờ phút này lại mắng những kẻ giật dây họ rời khỏi thôn Bát Phương chết đi sống lại.

Mắng ra tiếng thì không dám, dù sao họ cũng chỉ là người thường, không phải dị năng giả. Mấy ngày nay được chứng kiến hoàn cảnh đáng sợ bên ngoài bọn họ mới biết ở bên ngoài dị năng giả trong đám người thường thật sự giống như thần linh. Vậy nên dù trong lòng bọn họ có oán hận, cũng không dám oán trách ra mồm.

Sau đó, ở trong thôn Bát Phương, lúc đèn đường sáng lên, Lý An Tâm trèo lên nóc xe, quỳ gối trên mui xe, gọi tên Lý Tiểu Vũ thảm thiết:

“Tiểu Vũ, Lý Tiểu Vũ, cầu xin em, em nói với Tô Tô đi, để cho bọn chị vào. Trước đây là bọn chị không đúng, bọn chị không biết tốt xấu, đang ở trong phúc mà không biết hưởng. Xin lỗi, bọn chị không nên rời khỏi thôn Bát Phương, bọn chị sai rồi, làm ơn cho bọn chị vào đi!”

Cô ta khóc lóc dữ dội. Vừa nãy ở trong xe, mấy gã đàn ông thay phiên nhau hành hạ cô ta làm cô ta vô cùng đau nhức. Lý An Tâm gào lên đau đớn, phải để cho Lý Tiểu Vũ mềm lòng. Chỉ cần Lý Tiểu Vũ mềm lòng sẽ đi thuyết phục Tô Tô, sau đó Tô Tô sẽ cho bọn họ tiến vào.

Nhưng Tô Tô lúc cần mềm lòng sẽ rất mềm lòng, lúc cần cứng rắn trái tim vô cùng sắt đá. Cô mặt không biến sắc đi lên tháp canh, nhìn Lý An Tâm đang quỳ trên mui xe ở bên ngoài liền phóng một mũi tên băng bắn vào cửa sổ xe Liễu Truyền Phong. Mũi tên chỉ lệch một chút là bắn trúng giữa trán Liễu Truyền Phong.

Liễu Truyền Phong đang ngồi ở trong xe. Lúc mũi tên băng bắn tới, hắn còn rất đắc ý trong tay mình còn có con “hàng” Lý An Tâm này. Ai chẳng biết Lý An Tâm và Lý Tiểu Vũ là thân thích, hai người này học đại học còn ở chung phòng. Chỉ cần Lý An Tâm đứng ra cầu xin một lúc, cửa lớn của thôn Bát Phương nhất định sẽ mở.

Hắn đâu có ngờ Tô Tô bắn một mũi tên băng đến, thái độ kiên quyết lại vô tình với đám người rời khỏi thôn Bát Phương, hoàn toàn không thể cứu vãn.

Liễu Truyền Phong sinh lòng oán hận, không phải chỉ là một cái thôn rách nát thôi sao, sớm muộn gì cũng bị zombie tiêu diệt, thái độ cái kiểu gì vậy? Không sợ bởi vì quá ít người, biển zombie đến sẽ san phẳng chỗ này ư?!! Bây giờ không cho bọn hắn vào, chẳng qua là cảm thấy nguy cơ bên ngoài chưa đủ lớn mà thôi!!!

“Đội trưởng Liễu, phải làm sao bây giờ?”

Một người đàn ông ngồi ở ghế lái phụ, chứng kiến mũi tên băng cắm vào cửa sổ xe, sợ đến vãi ra quần, nghiêng đầu nói với Liễu Truyền Phong:

“Hay là… chúng ta đi đi.”

“Được, đi. Chúng ta đi!!!”

Liễu Truyền Phong xuất phát. Hắn tạm thời rời đi đã. Gã đàn ông ngồi bên cạnh thấy vậy, vội vội vàng vàng chỉ đám người thường mà bọn họ mang theo, hỏi:

“Thế những người này phải làm sao bây giờ?”

“Đều là người thường, đều là gánh nặng, đừng quan tâm!”

Liễu Truyền Phong cắn răng, xe đảo một vòng đụng ngã một người ở phía sau xe rồi rời đi nhanh như tên bắn. Lý An Tâm trên mui xe vội vàng nằm xuống, kêu oai oái bám lấy trần xe, theo xe của Liễu Truyền Phong rời khỏi thôn Bát Phương.

Dị năng giả bên trong mấy xe phía sau thấy thế cũng vội vàng lăn bánh rời đi, bỏ lại đám người thường trước đây quyết tâm đi theo họ, bỏ đi một mình.

Vì vậy những người sống sót ở ngoài thôn Bát Phương cầm chổi có cảm giác khóc không ra nước mắt. Nhớ ngày đó, đám Liễu Truyền Phong nói chỉ cần theo họ rời đi, đến Xuân thành thì tất cả đều là người một nhà. Trên đường đi đám dị năng giả sẽ đối xử với bọn họ như người thân, bảo vệ bọn họ.

Kết quả như thế này đây? Như bây giờ??? Bọn họ bị xui khiến rời khỏi thôn Bát Phương, giờ lại bị Liễu Truyền Phong bỏ mặc. Hiện tại muốn trở về thôn Bát Phương cũng không được, biết đi đâu về đâu đây???

“Tô Tô, đám dị năng giả Liễu Truyền Phong kia đi rồi, ném lại toàn bị người thường. Bây giờ phải làm sao?”

Trên tháp canh, anh Bì miệng lưỡi khô đắng đứng sau Tô Tô. Tô Tô chớp mắt, bình tĩnh xoay người, vuốt bụng thản nhiên nói:

“Chẳng làm gì hết. Tôi thấy bọn họ tiêu diệt giòi tốt đấy. Ngày mai cho bọn họ ít thức ăn, để bọn họ ở ngoài diệt giòi.”
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 326: Chổi thần
Bên ngoài thôn Bát Phương, phần lớn giòi đều bị bụi cây biến dị ăn mất, số còn lại là bị gà con biến dị ăn. Nhìn có vẻ như giòi đang bao vây thôn Bát Phương nhưng chỉ có một lớp rất mỏng, mà phần lớn là giòi nhỏ như hạt gạo, cầm chổi quét cũng có đường sống.

Tô Tô nói không mở là không mở.

Lại một đêm nữa trôi qua, những người may mắn còn sống sót ở bên ngoài phát hiện ra bên ngoài tường của thôn Bát Phương có một chỗ an toàn nho nhỏ. Đó chính là ở trước cửa chính vào thôn Bát Phương, bên trên chiếc cầu bằng đá không có giòi.

Bởi vì bên dưới chiếc cầu bằng đá đó là bụi cây tươi tốt, nếu giòi bò lên cầu đá, chỉ cần cầm chổi quét xuống dưới là giòi sẽ không bò lên được nữa. Vì thế đám người đó chỉ cần đứng trên cầu, dùng chổi quét liên tục là họ có thể an toàn.

Mà Tô Tô cũng không phải người tuyệt tình, nếu như xuất hiện giòi lớn một chút, họ chưa kịp phát hiện ra thì bốn dị năng giả ở hai tòa tháp canh đã ném dị năng ra ngoài, giải quyết đám giòi đó.

Người bên trong không đuổi họ đi, mặc họ lo lắng ở trên cầu đá cả một đêm. Sáng sớm ngày hôm sau có mấy chục chiếc giỏ thả từ trên tháp canh xuống, bên trong toàn là đùi gà.

Ôi đùi gà, những người ở bên ngoài thôn Bát Phương chợt thấy món ăn quen thuộc, ai nấy cầm đùi gà cũng rưng rưng sắp khóc. Họ sai rồi, họ biết sai rồi, những ngày tháng ở thôn Bát Phương tốt đẹp biết bao, có đùi gà ăn mà họ không biết quý trọng. Họ từng chê bai đùi gà, còn bị nhóm người Liễu Truyền Phong lôi kéo. Nhưng những ngày tháng ở ngoài kia, đến ăn no còn khó khăn.

Đáng tiếc là Tô Tô vẫn không cho họ vào. Sau khi ăn đùi gà xong họ chỉ có thể tiếp tục quét giòi để sinh tồn.

Đến tầm chiều, cánh cửa lớn nặng nề mở một cánh. Tất cả người bên ngoài đều quay đầu, khuôn mặt đầy chờ mong rồi lại thất vọng phát hiện không phải có người gọi bọn họ vào. Mà là Lý Tiểu Vũ mặc một bộ quần áo dài, quấn kín mít bước ra ngoài, tay cầm một chiếc chổi kỳ lạ.

Lý Tiểu Vũ không đi một mình mà đi cùng với mười cô gái trong đội phụ nữ tự cường, đây là những cô gái ngày thường biểu hiện tốt nhất. Ai nấy đều mặc đồ dài, tay cầm chiếc chổi kỳ lạ như của Lý Tiểu Vũ. Họ cũng không bắt chuyện với đám người ở ngoài mà xếp hàng đi qua cầu, bắt đầu quét giòi.

Chiếc chổi lá cây vốn rất bình thường trong tay họ, khi chạm vào giòi liền giống như tóc chạm vào điện. Trong phút chốc biến thành một khóm to như đuôi chó, nhìn kỹ còn thấy những bụi cây biến dị đó mọc ra cả những chiếc gai màu xanh.

Bởi vì dùng làm chổi quét nên bác sĩ Hồng chọn phần rễ đến đoạn giữa của bụi cây, đây là phần khá thẳng của bụi cây biến dị. Nếu đang ăn giòi, gai nhọn mọc ra cũng không bị rối như quả bóng mà sẽ giống như một chiếc đuôi.

Hộ Pháp đã đổ đầy chất vào trong cán chổi, đất đủ nhiều để bộ rễ của cây phát triển khỏe mạnh. Đương nhiên, bụi cây là thực vật nên nó càng ăn giòi thì càng phát triển. Ngày nào cũng chăm chỉ tỉa cành, đừng để nó to thành quả bóng là được.

Nhưng nếu rễ của cây phát triển quá mức, Hộ Pháp sẽ phải nới rộng cán chổi ra, tới lúc đó đương nhiên không thể sử dụng được nữa. Thầy Bói làm một cái nút thắt trên cán chổi, tới khi rễ của bụi cây phát triển quá mức thì mở nút thắt ra, cán chổi sẽ chia đôi.

Đến lúc chỉ cần vứt đất và lùm cây đó xuống, rồi kiếm thêm một hai bụi cây có rễ có cả đất, còn lại để mặc bụi cây biến dị đó tự sinh tự diệt.

Bởi vì có chiếc chổi này, mười người phụ nữ thành viên của nhóm tự cường tay cầm chổi như chổi thần bắt đầu càn quét bốn phương tám hướng. Những chỗ mà chổi quét qua, giòi biến mất hút. Cửa chính thôn Bát Phương chẳng mấy chốc mà sạch bong giòi.

Đám người bên ngoài thấy thế đều cảm thấy ngưỡng mộ chiếc chổi thần kỳ trong tay mười người phụ nữ, ai nấy đều thèm nhỏ dãi. Nhưng giờ đang ở thôn Bát Phương, trên đầu họ còn có vài dị năng giả chống lưng cho những người phụ nữ đó nên họ cũng không dám cướp.

Mà phía trên cánh cửa sắt nặng nề mở ra một cái khe nhỏ, người phụ nữ bám trên cánh cửa nhìn ra ngoài, vui vẻ đến nhảy cẫng lên. Cô quay đầu nhìn những người phụ nữ đứng chờ sau lưng mình nói:

Thành công rồi, có tác dụng rồi. Cái chổi đó giết đám giòi tơi bời luôn.”

“Thật không?!!!!”

“Tốt quá rồi, tuyệt vời quá!!!”

“Wow, tôi vui quá, thật đó. Tôi sắp khóc mất.”

“Đừng khóc, đừng khóc. Chúng ta không được khóc. Từ hôm nay trở đi, chúng ta phải cố gắng luyện tập cánh tay thật dẻo dai, chiếc chổi đó không phải nặng bình thường đâu.”

“Đúng thế, chúng ta không còn là những người phụ nữ vô dụng nữa rồi!”

Những người phụ nữ đằng sau là thành viên của đội phụ nữ tự cường, họ tập trung bên cạnh cửa vì muốn biết chiếc chổi mà đội trưởng Lý Tiểu Vũ làm cho họ có thể giết giòi không? Bây giờ đã biết rồi, chiếc chổi đó rất hữu dụng với giòi, họ vui mừng không thể diễn tả.

Có thể không vui sao? Họ đã từng bị đàn ông ném xuống bùn lầy, bây giờ cuối cùng cũng có thể đường hoàng cầm vũ khí lên, giết giòi cùng với đàn ông, sao lại không kích động cơ chứ?!

Những tiếng hò reo vui mừng vang lên từ cửa thôn, giống như vừa giành được chiến thắng gì đó. Tô Tô ngồi dưới gốc cây hòe, nghiêng đầu nhìn, bất giác nở nụ cười chân thành. Tốt quá, dù trong biển zombie hay biển giòi, những người phụ nữ này cầm chổi lên không có tác dụng gì nhưng cứ tiếp tục tiến về phía trước, từng bước một trở nên mạnh mẽ, thực sự là rất tốt.

Buổi chiều, Thầy Bói và Thư Sinh lại làm thêm mười mấy chiếc chổi thần cho nhóm phụ nữ tự cường. Thư Sinh còn dạy các cô ấy mấy chiêu tấn công đơn giản, cái gì mà “quét sạch vạn quân”, “rồng xanh vẫy đuôi”, “mai phục bốn phía”…Nhìn những người phụ nữ này cầm cái chổi nặng trịch, luyện tập nề nếp ở khu đất trống khiến những người đàn ông xung quanh nhìn mà hăng hái cả lên.

Đó là cảm giác muốn được kề vai sát cánh cùng ra trận giết địch, chứ không phải thứ nhộn nhạo dơ bẩn.

Chỉ có điều hiện giờ đàn ông bọn họ cũng có việc phải làm, họ phải đi giết gà!
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 327: Thuấn di
Không sai, chính là giết gà. Bởi vì giòi quá nhiều mang tới hiệu ứng mắt xích do gà ăn nhiều, sinh sôi này nở cũng nhiều hơn. Đàn ông ở thôn Bát Phương tính cả người già và trẻ nhỏ, tổng cộng mới một trăm năm mươi đến một trăm sáu mươi người, trong đó còn phải trừ đi mười tám anh lính đặc công dị năng, anh Bì và mười chín gã du côn, hơn ba mươi cụ già, hai ba chục người tàn phế.

Cho nên còn tầm năm sáu chục thanh niên trai tráng ngày ngày canh chừng toàn bộ bên ngoài thôn Bát Phương còn phải giết gà trồng rau, bận đến không ngẩng được mặt lên.

Đặc biệt là từ khi tường đất bị con giòi lớn chèn đổ, không ít gà trong thôn chạy ra ngoài mất. Sau đó lũ gà giống có vẻ như đã biết thì ra ở bên ngoài tường có rất rất nhiều thức ăn nên trong thôn Bát Phương bây giờ, tất cả gà muốn tìm thức ăn đều phi ngoài chứ không kiếm ăn ở tường đất nữa.

Đàn gà này có tập tính vô cùng kỳ quái. Ban ngày chúng bay ra khỏi tường đất kiếm ăn, buổi tối trở về đẻ trứng, biến toàn bộ thôn Bát Phương trở thành ổ của chúng. Cho nên trong thôn Bát Phương, từ sáng đến tối, khắp nơi đều là vỏ trứng, khắp nơi đều có gà con đang nhảy nhót.

Không xử lý bớt gà đi thì không được, nhưng tìm người chuyên nuôi đám gà này thì lại vô cùng phiền phức bởi vì chúng quá nhiều, sinh sôi này nở quá nhanh, ổ chúng đẻ trứng lại không cố định. Không biết ai đã nghĩ ra một cách rất thuận tiện, đào một cái lỗ dưới chân tường, bên ngoài cái lỗ đó đặt một khối đá nối từ lỗ đó thông qua chiến hào, tiện cho lũ gà con mới sinh đi kiếm ăn. Lũ gà không nhảy qua tường được, vừa ăn được giòi mà lại không bị rơi xuống chiến hào.

Bây giờ, một người đàn ông bình thường nhất trong thôn Bát Phương cũng đã luyện kỹ năng phi tiêu đỉnh cao, hoàn toàn không nói quá. Tất cả là vì bị hiện thực bức bách, bọn họ có quá nhiều gà là mục tiêu luyện tập! Giết gà đã trở thành tuyệt kỹ đặc biệt của thôn Bát Phương.

Phương Thúc Ế vẫn luôn để ý thấy gà trong thôn Bát Phương càng ngày càng nhiều. Nếu thời cơ đã chín muồi, anh ta lập tức đi tìm anh Bì, nói về vấn đề mua bán thịt gà của thôn. Bây giờ thôn Bát Phương có quan hệ hợp tác với Phương Thúc Ế, anh ta lại không thiếu tinh hạch, gà trong thôn tạm thời không phải lo nguồn tiêu thụ, giết bao nhiêu Phương Thúc Ế mua bấy nhiêu. Anh ta mua gà không giống như Sở Hiên và Tạ Hào Thế lúc trước, mua gà từng cân một, anh ta mua theo tấn. Một tấn gà đã thịt, làm sạch lông, anh ta trả cho thôn Bát Phương năm nghìn tinh hạch.

Cái giá này quá tốt rồi, một tấn gà cũng chỉ khoảng năm trăm con. Phương Thúc Ế mua nhiều, tất nhiên thôn Bát Phương cũng phải cho anh ta một ít ưu đãi, phải không?

Khi trời muộn hơn, mọi người trong thôn bắt đầu lục tục kết thúc công việc, đám gà ở bên ngoài săn giòi cũng trở về ổ sinh sôi. Nhóm nữ tự cường cầm chổi thần càng giết giòi hăng hái bên ngoài cũng lưu luyến trở lại cửa nhỏ trước đôi mắt mong chờ của đám người thường không có chỗ nào để đi, bị giữ ngoài cửa như cũ.

Trời càng lúc càng tối, bên ngoài thôn Bát Phương, ánh sáng từ đèn năng lượng mặt trời phía xa xa hắt xuống. Mấy chiếc xe lao như bay trên đường nhỏ. Dị năng giả nhìn xa trên tháp canh thấy mấy chiếc xe này giống như đoàn xe của Liễu Truyền Phong dẫn đi lúc trước. Chỉ thấy đèn ở đầu xe sáng chói, có người ở trong xe cười ha ha vài tiếng, lái xe như điên chạy mất.

Không biết mấy người này đi rồi lại về, về rồi lại đi là muốn làm cái gì?

Các dị năng giả trên tháp canh hai mắt nhìn nhau, đang do dự không biết có nên báo việc này cho Tô Tô không thì thấy ở phía xa có mấy bóng đen vô cùng quái dị đang chậm rãi bò tới từ phía khu an toàn.

Có vẻ giống con nhộng hình bầu dục nhưng lại biết di chuyển, rất nhiều con đứng xếp hàng, con nào cũng to như một chiếc xe ô tô, bò với một tốc độ không nhanh giống như bị người ta dắt tới. Bởi vì xung quanh thôn Bát Phương trước kia không có loại sinh vật này.

“Đó là cái quỷ gì vậy???”

Dị năng giả trên tháp canh cầm đèn pha soi về hướng mấy con nhộng to như xe ô tô kia, lập tức sợ đến mức thốt ra “mẹ ơi”, hoảng sợ nói:

“Gõ chiêng mau, kia là thứ gì? Quái vật, quái vật đến!!!”

“Quái vật?”

Một dị năng giả bên cạnh không nghe rõ, nhìn theo ánh sáng của đèn pha đang rọi, lập tức nhìn thấy một con nhộng hình bầu dục có khuôn mặt như con người. Khuôn mặt kia to như một cái đầu xe, có đầy đủ mắt mũi miệng lỗ tai. Thân chúng chia thành nhiều đốt, những đốt này co vào giãn ra liên tục khi chúng bò trên mặt đất, khuôn mặt đó lại rụt vào trong.

“Á!!!”

Người dị năng giả này lại càng hoảng sợ. Đúng là quái vật rồi, anh ta vội vã xoay người, phải đi gõ chiêng ngay. “Keng keng keng” tiếng gõ dồn dập vang lên, chỉ thấy một cơn gió thổi qua. Hộ Pháp từ trên đỉnh tháp phi xuống dưới, giống như một cao thủ võ lâm có khinh công tuyệt đỉnh bay thẳng đến chỗ nhộng mặt người ở phía xa.

Lúc này, trên một tháp canh khác, các dị năng giả cũng nhìn thấy nhộng mặt người ở phía xa bò tới. Bọn họ cũng gõ chiêng. Hai tòa tháp canh cùng gõ chiêng đã làm kinh động toàn bộ thôn Bát Phương.

Tô Tô vừa ăn cơm xong, ôm cái bụng đứng lên. Cha mẹ Tô đang ngồi ở bàn gỗ vuông nhỏ cũng nghe thấy tiếng chiêng. Mẹ Tô vội vã nhìn về phía Tô Tô, dặn dò:

“Từ từ thôi, chú ý an toàn...”

Chưa dứt lời, Tô Tô đã đi đến cửa, tiến vào sân.

Cô vừa ra khỏi cổng, bé trai ba tuổi Duệ Duệ trên bãi đất trống đã cầm một cái cung tên nhỏ chạy qua mặt Tô Tô, hướng về phía tháp canh. Phía sau cậu bé là Tẩm Nguyệt ôm một đứa trẻ vội vội vàng vàng đuổi theo, vừa đuổi theo vừa hô to:

“Con quay lại cho mẹ, càng lớn càng khó bảo. Oắt con quay về mau!!!”

Tẩm Nguyệt sắp bắt được cơ thể nhỏ bé của Duệ Duệ, Tô Tô chợt thấy Duệ Duệ biến mất ở bãi đất, một giây sau thấy cậu bé lại xuất hiện cách chỗ đó mười mét, vẫn đang chạy. Bé vẫn chạy về phía tháp canh nhưng Tẩm Nguyệt không bắt được con thỏ nhỏ chết bầm này rồi.

“Đây... đây là cái gì???”

Tẩm Nguyệt ngây ra, ôm đứa bé mà lòng hoang mang, vẻ mặt không dám tin nhìn tay mình. Quả thật cô vừa bắt được con mình nhưng con trai cô biến mất giống như không khí vậy, chuyện gì đã xảy ra???

“Thuấn di!”

Tô Tô ở phía sau ôm bụng, vẻ mặt bình tĩnh bước tới, dừng lại bên cạnh Tẩm Nguyệt đang ngây người, vỗ lên vai cô dặn dò:

“Trong trường hợp khẩn cấp, cô ôm đứa bé trong tay đến sơn trang Bát Phương đi, tôi đi xem Duệ Duệ.”
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 328: Sinh vật nhộng mặt người biến dị năng lần hai
Không sai, chính là giết gà. Bởi vì giòi quá nhiều mang tới hiệu ứng mắt xích do gà ăn nhiều, sinh sôi này nở cũng nhiều hơn. Đàn ông ở thôn Bát Phương tính cả người già và trẻ nhỏ, tổng cộng mới một trăm năm mươi đến một trăm sáu mươi người, trong đó còn phải trừ đi mười tám anh lính đặc công dị năng, anh Bì và mười chín gã du côn, hơn ba mươi cụ già, hai ba chục người tàn phế.

Cho nên còn tầm năm sáu chục thanh niên trai tráng ngày ngày canh chừng toàn bộ bên ngoài thôn Bát Phương còn phải giết gà trồng rau, bận đến không ngẩng được mặt lên.

Đặc biệt là từ khi tường đất bị con giòi lớn chèn đổ, không ít gà trong thôn chạy ra ngoài mất. Sau đó lũ gà giống có vẻ như đã biết thì ra ở bên ngoài tường có rất rất nhiều thức ăn nên trong thôn Bát Phương bây giờ, tất cả gà muốn tìm thức ăn đều phi ngoài chứ không kiếm ăn ở tường đất nữa.

Đàn gà này có tập tính vô cùng kỳ quái. Ban ngày chúng bay ra khỏi tường đất kiếm ăn, buổi tối trở về đẻ trứng, biến toàn bộ thôn Bát Phương trở thành ổ của chúng. Cho nên trong thôn Bát Phương, từ sáng đến tối, khắp nơi đều là vỏ trứng, khắp nơi đều có gà con đang nhảy nhót.

Không xử lý bớt gà đi thì không được, nhưng tìm người chuyên nuôi đám gà này thì lại vô cùng phiền phức bởi vì chúng quá nhiều, sinh sôi này nở quá nhanh, ổ chúng đẻ trứng lại không cố định. Không biết ai đã nghĩ ra một cách rất thuận tiện, đào một cái lỗ dưới chân tường, bên ngoài cái lỗ đó đặt một khối đá nối từ lỗ đó thông qua chiến hào, tiện cho lũ gà con mới sinh đi kiếm ăn. Lũ gà không nhảy qua tường được, vừa ăn được giòi mà lại không bị rơi xuống chiến hào.

Bây giờ, một người đàn ông bình thường nhất trong thôn Bát Phương cũng đã luyện kỹ năng phi tiêu đỉnh cao, hoàn toàn không nói quá. Tất cả là vì bị hiện thực bức bách, bọn họ có quá nhiều gà là mục tiêu luyện tập! Giết gà đã trở thành tuyệt kỹ đặc biệt của thôn Bát Phương.

Phương Thúc Ế vẫn luôn để ý thấy gà trong thôn Bát Phương càng ngày càng nhiều. Nếu thời cơ đã chín muồi, anh ta lập tức đi tìm anh Bì, nói về vấn đề mua bán thịt gà của thôn. Bây giờ thôn Bát Phương có quan hệ hợp tác với Phương Thúc Ế, anh ta lại không thiếu tinh hạch, gà trong thôn tạm thời không phải lo nguồn tiêu thụ, giết bao nhiêu Phương Thúc Ế mua bấy nhiêu. Anh ta mua gà không giống như Sở Hiên và Tạ Hào Thế lúc trước, mua gà từng cân một, anh ta mua theo tấn. Một tấn gà đã thịt, làm sạch lông, anh ta trả cho thôn Bát Phương năm nghìn tinh hạch.

Cái giá này quá tốt rồi, một tấn gà cũng chỉ khoảng năm trăm con. Phương Thúc Ế mua nhiều, tất nhiên thôn Bát Phương cũng phải cho anh ta một ít ưu đãi, phải không?

Khi trời muộn hơn, mọi người trong thôn bắt đầu lục tục kết thúc công việc, đám gà ở bên ngoài săn giòi cũng trở về ổ sinh sôi. Nhóm nữ tự cường cầm chổi thần càng giết giòi hăng hái bên ngoài cũng lưu luyến trở lại cửa nhỏ trước đôi mắt mong chờ của đám người thường không có chỗ nào để đi, bị giữ ngoài cửa như cũ.

Trời càng lúc càng tối, bên ngoài thôn Bát Phương, ánh sáng từ đèn năng lượng mặt trời phía xa xa hắt xuống. Mấy chiếc xe lao như bay trên đường nhỏ. Dị năng giả nhìn xa trên tháp canh thấy mấy chiếc xe này giống như đoàn xe của Liễu Truyền Phong dẫn đi lúc trước. Chỉ thấy đèn ở đầu xe sáng chói, có người ở trong xe cười ha ha vài tiếng, lái xe như điên chạy mất.

Không biết mấy người này đi rồi lại về, về rồi lại đi là muốn làm cái gì?

Các dị năng giả trên tháp canh hai mắt nhìn nhau, đang do dự không biết có nên báo việc này cho Tô Tô không thì thấy ở phía xa có mấy bóng đen vô cùng quái dị đang chậm rãi bò tới từ phía khu an toàn.

Có vẻ giống con nhộng hình bầu dục nhưng lại biết di chuyển, rất nhiều con đứng xếp hàng, con nào cũng to như một chiếc xe ô tô, bò với một tốc độ không nhanh giống như bị người ta dắt tới. Bởi vì xung quanh thôn Bát Phương trước kia không có loại sinh vật này.

“Đó là cái quỷ gì vậy???”

Dị năng giả trên tháp canh cầm đèn pha soi về hướng mấy con nhộng to như xe ô tô kia, lập tức sợ đến mức thốt ra “mẹ ơi”, hoảng sợ nói:

“Gõ chiêng mau, kia là thứ gì? Quái vật, quái vật đến!!!”

“Quái vật?”

Một dị năng giả bên cạnh không nghe rõ, nhìn theo ánh sáng của đèn pha đang rọi, lập tức nhìn thấy một con nhộng hình bầu dục có khuôn mặt như con người. Khuôn mặt kia to như một cái đầu xe, có đầy đủ mắt mũi miệng lỗ tai. Thân chúng chia thành nhiều đốt, những đốt này co vào giãn ra liên tục khi chúng bò trên mặt đất, khuôn mặt đó lại rụt vào trong.

“Á!!!”

Người dị năng giả này lại càng hoảng sợ. Đúng là quái vật rồi, anh ta vội vã xoay người, phải đi gõ chiêng ngay. “Keng keng keng” tiếng gõ dồn dập vang lên, chỉ thấy một cơn gió thổi qua. Hộ Pháp từ trên đỉnh tháp phi xuống dưới, giống như một cao thủ võ lâm có khinh công tuyệt đỉnh bay thẳng đến chỗ nhộng mặt người ở phía xa.

Lúc này, trên một tháp canh khác, các dị năng giả cũng nhìn thấy nhộng mặt người ở phía xa bò tới. Bọn họ cũng gõ chiêng. Hai tòa tháp canh cùng gõ chiêng đã làm kinh động toàn bộ thôn Bát Phương.

Tô Tô vừa ăn cơm xong, ôm cái bụng đứng lên. Cha mẹ Tô đang ngồi ở bàn gỗ vuông nhỏ cũng nghe thấy tiếng chiêng. Mẹ Tô vội vã nhìn về phía Tô Tô, dặn dò:

“Từ từ thôi, chú ý an toàn...”

Chưa dứt lời, Tô Tô đã đi đến cửa, tiến vào sân.

Cô vừa ra khỏi cổng, bé trai ba tuổi Duệ Duệ trên bãi đất trống đã cầm một cái cung tên nhỏ chạy qua mặt Tô Tô, hướng về phía tháp canh. Phía sau cậu bé là Tẩm Nguyệt ôm một đứa trẻ vội vội vàng vàng đuổi theo, vừa đuổi theo vừa hô to:

“Con quay lại cho mẹ, càng lớn càng khó bảo. Oắt con quay về mau!!!”

Tẩm Nguyệt sắp bắt được cơ thể nhỏ bé của Duệ Duệ, Tô Tô chợt thấy Duệ Duệ biến mất ở bãi đất, một giây sau thấy cậu bé lại xuất hiện cách chỗ đó mười mét, vẫn đang chạy. Bé vẫn chạy về phía tháp canh nhưng Tẩm Nguyệt không bắt được con thỏ nhỏ chết bầm này rồi.

“Đây... đây là cái gì???”

Tẩm Nguyệt ngây ra, ôm đứa bé mà lòng hoang mang, vẻ mặt không dám tin nhìn tay mình. Quả thật cô vừa bắt được con mình nhưng con trai cô biến mất giống như không khí vậy, chuyện gì đã xảy ra???

“Thuấn di!”

Tô Tô ở phía sau ôm bụng, vẻ mặt bình tĩnh bước tới, dừng lại bên cạnh Tẩm Nguyệt đang ngây người, vỗ lên vai cô dặn dò:

“Trong trường hợp khẩn cấp, cô ôm đứa bé trong tay đến sơn trang Bát Phương đi, tôi đi xem Duệ Duệ.”
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 329: Không cản được
Mặc dù ngoài thôn Bát Phương có rất nhiều giòi nhưng những người bị thương chủ yếu là những người tấn công nhộng mặt người. Mặc dù động tác của lũ nhộng mặt người đó rất chậm, nhưng phòng ngự cực tốt, anh Bì tính toán bên ngoài có khoảng mười đặc công dị năng giả, họ dùng cả vũ khí lạnh, vũ khí nóng và cả dị năng, khó khăn lắm mới giết được một con nhộng mặt người.

“Giết khó thế này, không biết nhộng mặt người cấp mấy?”

Anh Bì không hiểu về phân cấp của động vật biến dị, quay đầu nhìn Tô Tô. Tô Tô không nói gì, chỉ cau mày nhìn đám nhộng mặt người. Sau khi con nhộng mặt người đầu tiên bị giết, họ thu được một lớp da nhăn nhúm bên trong đầu của con nhộng, cuộn thành một đống như miếng bánh mì màu trắng hình bầu dục. Họ dừng lại tại chỗ, hình như người nó cũng cứng hơn, giống như đá vậy.

Cô giơ tay, một con dao bằng băng bay ra chém vào lưng của con nhộng mặt người đã chết đang biến thành đá. Lớp vỏ bên ngoài bị cô cắt thành một vệt nhưng không bị rách. Dao băng của Tô Tô bị gãy, vì thế Tô Tô lại tiếp tục cố gắng ném hơn mười chiếc dao băng vào. Cuối cùng cũng chém rách được vỏ lưng của con nhộng đã chết, để lộ ra lớp máu thịt trắng trắng hồng hồng bên trong.

“Lớp vỏ này cứng thật.”

Tô Tô hô lên một câu, cô là dị năng giả cấp bốn, ném ra nhiều dao băng như thế mới có thể rạch được một chút. Cô nghĩ rằng nhộng mặt người này sau khi chết phòng ngự còn tốt hơn trước khi chết.

Nhưng khi những con nhộng mặt người liên tiếp trèo lên, nụ hoa màu xanh phát triển cao nhất bên trong chiến hào đột ngột nở hoa vào ngay lúc đó. Tô Tô ngạc nhiên, cô bị bông hoa lớn màu đỏ trong bụi cây thu hút.

Bông hoa đó nhìn rất đẹp, giữa những lớp hoa nhìn hơi giống miệng người. Trong tiếng kêu hò của dị năng giả, bên cạnh bông hoa mọc ra một hai lớp gai. Những chiếc gai đó có màu trắng, nhìn như răng người. Mà bên trong bông hoa có một chất nhày sền sệt như dịch vị của người, có tác dụng tiêu hóa thức ăn.

Đây đúng thật là đã tiến hóa thành hoa ăn thịt người rồi! Chỉ có điều như mới nở hoa nên bông hoa ăn thịt người đó còn hơi nhỏ. Rễ của nó cũng chưa dài, dài nhất cũng chưa bằng độ cao của tường.

Tô Tô cúi đầu nhìn nó, nó đã cúi xuống rễ, nằm trong bụi cây bắt đầu tìm nguồn thức ăn. Nó thi thoảng há miệng cắn một con giòi to như con rắn, nhai lẹp bẹp như ăn mì, vừa hút vừa nhai.

“Giết giết giết!!!!!”

Tiếng trẻ con đột ngột vang lên trước tháp canh. Tất cả mọi người còn chưa kịp định hình, đã thấy Duệ Duệ thuấn di, di chuyển vèo vèo vèo, sau đó đứng lên người con nhộng đã chết. Cậu ta còn nhảy lên lưng nó mấy cái, nhìn dáng vẻ như sắp sửa thuấn di đến trước mặt lũ nhộng còn sống.

“Quay về!!!”

Tô Tô ngẩng đầu nhìn, cô quýnh lên quay đầu nhìn chỗ cạnh chân anh Bì. Cô nhớ không phải Duệ Duệ vừa đứng bên cạnh chân anh Bì sao? Sao không tiếng gì đã chạy ra rồi, mà anh Bì thì sững người, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh đưa ngón tay lên theo bản năng chỉ đứa trẻ trên con nhộng mặt người nói:

“Này này, ở đâu có đứa bé xuất hiện! Nhìn giống Duệ Duệ chưa.”

“Là Duệ Duệ đó!”

Tô Tô nói rồi một chiếc xích bay từ tay cô ra, trườn về phía Duệ duệ đang cầm cung tên. Duệ Duệ nhảy rồi nhảy, loáng cái đã đứng cạnh đầu một con nhộng mặt người khác, mồm còn đang hét lớn:

“Các ngươi là lũ quái vật, ta sẽ tiêu diệt các ngươi!!! Đánh chết này, đánh chết này.”

Những đặc công dị năng đang vây đánh nhộng mặt người đều đờ ra, Hộ Pháp quát lên, “Nhóc con to gan quá!!!” rồi anh bay lên đến lưng con nhộng mặt người, xách cổ Duệ Duệ như xách gà con, đưa Duệ Duệ bay về phía tháp canh, Duệ Duệ còn đang trợn mắt:

“Thả cháu ra, thả cháu ra, cháu phải tiêu diệt quái vật!”

“Đau đầu!”

Tô Tô cau mày, ném xích băng ra xích Duệ Duệ vừa bị Hộ Pháp ném xuống tháp canh. Cấp bậc dị năng của cô đương nhiên có thể khống chế được dị năng giả nhỏ như Duệ Duệ, vì thế Duệ Duệ không thể chạy khỏi sự trói buộc của cô. Tô Tô quay người nhìn Duệ Duệ bị xích mà còn đang kêu gào, cô hỏi:

“Trẻ con như cháu định làm gì đó? Đừng có quấy!”

Cô nghĩ do cô lãnh đạo sai hay do nếp sống của thôn Bát Phương sai. Một đứa trẻ mới ba tuổi lại dám xông lên phía trước động vật biến dị lần thứ hai, may mà nhộng mặt người này chậm chạp, nếu là mọt con vật có đặc tính tấn công mạnh hơn, thì hôm nay Duệ Duệ còn sống sao?

Không hổ là đứa trẻ lớn lên trong mạt thế, tràn đầy lòng dũng cảm. Hơn nữa năng lực thuấn di của Duệ Duệ còn phải có người hướng dẫn mới được, nếu không lần sau không để ý lại như thế này!

“Cháu phải giết quái vật, trưởng thôn, thả cháu ra, cháu phải giết quái vật, đánh chết chúng, đánh chết chúng!”

Duệ Duệ mới hơn ba tuổi, dù bị xích lại nhưng vẫn hừng hực khí thế, gào thét đòi xông ra trận. Tô Tô không thèm để ý đến cậu bé, lúc này không phải lúc quan tâm nên dạy dỗ Duệ Duệ thế nào. Dù cô có lòng nhưng cũng phải biết cái gì quan trọng hơn.

Vì thế Tô Tô nhốt cậu bé trên ghế của tháp canh, nhìn Tẩm Nguyệt sắp xếp cho đứa trẻ khác xong rồi đang vội vàng trèo lên tháp canh. Tô Tô yên tâm quay người, tiếp tục quan sát hoa ăn thịt người ăn giòi, còn cả các đặc công dị năng chiến đấu với nhộng mặt người biến dị lần hai.

Mỗi con nhộng mặt người biến dị lần hai đều rất khó giết, dù chúng xếp hàng lần lượt nhưng con nào cũng như xe tăng, tiến lên phía trước bất chấp đạn bom. Tới khi đặc công dị năng giết được con nhộng thứ ba, con thứ tư đã nghiền nát ruộng, đang bò đến tường của thôn Bát Phương.

Không cản được rồi, chúng phòng ngự quá tốt!

Trong số các đặc công dị năng chỉ có duy nhất một người có thể cản được nhộng mặt người, đó là dị năng giả đắp núi. Nhưng anh cản đầu này, không cản được đầu kia, dù lũ nhộng hành động chậm chạp nhưng rất khó giết. Tất cả mọi người đều tập trung giết một con, những con nhộng mặt giòi đằng sau đã vượt qua họ, bò về thôn Bát Phương.

Đám nhộng đang đi về phía cây hoa ăn thịt người, cây hoa ăn thịt người đó như không cảm giác thấy nguy hiểm, ngớ ngẩn há miệng muốn cắn nhộng mặt người một cái. Tô Tô sốt ruột, phóng ra một bàn tay nước nhổ gốc cây hoa ăn thịt người ném ra phía ruộng ở xa thôn Bát Phương.

Sau đó, Tô Tô hoàn toàn quên chuyện này luôn!!!
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 330: Thắng lợi
Lúc này sương mù của Thư Sinh nổi lên, anh tưởng mình có thể làm loạn khả năng cảm nhận phương hướng của đám giòi thì cũng có thể làm nhộng mất phương hướng, không tiến lên trước nữa. Nhưng không phải, đám nhộng mặt người đó như sự kết hợp của giòi và zombie, mà khả năng cảm nhận phương hướng của động vật biến dị cấp hai không chỉ dựa vào cảm giác, mà còn dựa vào thị giác, thính giác và khứu giác.

Cấp bậc dị năng của Thư Sinh quá thấp, những con nhộng này là nhộng mặt người cấp ba, sương mù của Thư Sinh không có tác dụng với chúng.

Nhộng mặt người vẫn tiếp tục đi về phía thôn Bát Phương, giống như trong thôn Bát Phương có thứ gì đó khiến chúng cứ cố lao vào. Đến cả những dị năng giả chúng gặp cũng không hấp dẫn chúng, lúc đi qua những dị năng giả chúng chỉ hơi lưỡng lự một chút, nhưng ngay lập tức bị những người sống trong thôn Bát Phương thu hút. Chúng quay người tiếp tục đi vào thôn Bát Phương.

Cửa thôn Bát Phương, những kẻ sống ở bên ngoài bị dọa tới mức hét lên một cách điên cuồng, nhìn những mảnh đất đá vỡ vụn dưới thân con nhộng, tất cả họ đều sợ run rẩy cả người. Ai nấy đều cầu xin Tô Tô mở cửa cho họ vào trong.

Nhưng Tô Tô vẫn không mở!

Cô cau mày, giơ hai tay lên, lòng bàn tay tỏa ra ánh sáng. Những con nhộng mặt người đang bò về phía thôn Bát Phương bị đóng băng tại chỗ, nhưng chỉ trong chớp mắt những con nhộng mặt người bị đóng băng đông cứng lại bỗng bắt đầu bò về phía trước. Dưới sự tấn công của Tô Tô, hành động của chúng vô cùng chậm chạp, nhưng có một con vẫn rất kiên cường đi về phía chiến hào.

Những lớp đất vỡ bị ném vào trong chiến hào, bụi cây biến dị xanh tốt thò ra những chiếc lá nhọn hoắt xanh rì, nhưng khó lòng chọc qua nổi lớp biểu bì của nhộng mặt người. Mấy người Hộ Pháp giết con nhộng đang dở, vội vàng chạy lại chặn con ở chiến hào, khó khăn lắm mới giết được nó.

Nhưng con này vừa chết, con khác đã bò vào chiến hào, đè lên rất nhiều lùm cây biến dị. Dù những bụi cây này cố gắng chọc xuyên qua lớp biểu bì của con nhộng nhưng sự thực chứng minh rằng chúng chỉ đang phí công vô ích.

“Được rồi, đốt lửa xem thế nào.”

Tới đây, Tô Tô cảm thấy lần này là một mối nguy hiểm, rõ ràng đã thăng cấp rồi, đây không giống như những trận đấu nhỏ trước đây, chỉ cần bụi cây biến dị là có thể giải quyết được. Cô lạnh giọng nói, những người đang dựa vào tường rào, cầm thìa ném mỡ gà ra ngoài.

Những người trên tường, bất kể nam nữ đều không ngừng ném mỡ ra ngoài. Đây là bài tập lực cánh tay, bởi vì họ phải ném ra xa, không được để bám vào tường thành, đề phòng lửa cháy làm chết bụi cây.

Chờ sau khi ném sạch chỗ mỡ gà trong thùng, họ bắt đầu ném lửa. Lửa đốt lên vải, hoặc cỏ khô, ném ra ngoài, rơi xuống chỗ có mỡ gà, gió đêm thổi một cơn liền cháy lớn. Nhộng mặt người trong biển lửa chẳng hề hao tổn, vẫn tiến về thôn Bát Phương.

Trong thôn Bát Phương, tất cả mọi người đều lo lắng, sinh vật có khả năng phòng vệ tốt thế này đúng là lần đầu họ thấy. Dường như cảm giác khủng hoảng lúc mới bắt đầu mạt thế đã trở lại với họ.

Nhưng nhìn theo một góc độ khác, dù ngọn lửa này không thiêu được nhộng mặt người nhưng đốt được giòi là được rồi. Bụi cây bị nhộng đè nát, đám giòi đó cũng không thể bò lên chiến hào rồi vào thôn Bát Phương.

Những đặc công dị năng có thể giết được nhộng vẫn đang cố gắng giết, phía sau còn có mấy con nhảy vào trong chiến hào. Mặc dù chúng đè nát không ít bụi cây nhưng vẫn hành động chậm chạp, cũng khó bò từ chiến hào lên, điều này cũng tiện cho các dị năng giả giết chúng hơn.

Khoảng nửa tiếng sau, tất cả những con nhộng mặt người bị Liễu Truyền Phong gọi đến đều bị giết sạch trong chiến hào. Thôn Bát Phương cũng phải trả giá đắt, hy sinh một khoảng lớn bụi cây biến dị, thu được thắng lợi cuối cùng.

Trong không phí phảng phất mùi mỡ gà trộn với mùi như mùi đốt protein. Không biết vì sao, dù mọi người vừa qua một trận chiến khó khắn nhưng lúc này ai nấy đều đói meo. Vì thế anh Bì đứng trên tháp canh hét một tiếng, kêu gọi nhóm du côn về nấu mấy nồi thức ăn lớn cho mọi người ăn đêm.

Nhưng không khí căng thẳng này vẫn chưa biến mất khỏi thôn Bát Phương, lúc ăn đêm, tất cả những gì họ nghĩ, họ kể với nhau đều là đám nhộng mặt người đó.

Nhộng mặt người đó không dễ giết là chuyện đương nhiên. Liễu Truyền Phong lần này không gọi được nhiều nhộng lắm. Dù lần này đám nhộng bị gọi tới chết trong chiến hào nhưng bụi cây trong chiến hào bị hủy hoại không ít, đến cả bụi cây ở cửa thôn cũng sắp chết đến nơi.

“Tôi nghĩ rằng, vỏ của lũ nhộng này nên cắt ra, có thể đắp lên tường hoặc nghĩ cách gì đó kết nối chúng lại. Nguyên liệu cứng như thế, dùng để xây tường rất tốt.”

Cha Tô nói, ông đang lôi kéo Ca tử, hai người cùng ngồi xổm dưới gốc cây hòe, tay ôm bát cơm, vừa ăn đêm vừa nói chuyện về nhộng mặt người hóa thành đá ở bên ngoài. Nghe cha Tô nói thế, Ca tử nghĩ một lúc rồi lắc đầu, nhấc đôi đũa lên khua khoắng nói:

“Lũ nhộng mặt người đó, con to nhất cũng phải to bằng một chiếc xe bánh mì, vỏ của chúng gồ ghề không bằng phẳng, dù rất cứng nhưng khó xây tường. Cháu định vò nát nó, nhưng cái vỏ nát rồi cũng chẳng có tác dụng phòng vệ nữa.”

Đừng nói đến sức mạnh hiện giờ của họ nên dùng cách gì mới có thể san phẳng cái vỏ của lũ nhộng mặt người đó, dù có san phẳng được thì cũng dùng cái gì đến xây nó thành tường? Nên Ca tử nghĩ suy nghĩ của cha Tô rất hay, nhưng vỏ của chúng rất khó xử lý.

“Vậy phải làm sao? Chú nghĩ vật liệu tốt như thế, vứt đi thì phí quá”

Cha Tô ngồi dưới gốc hòe lắc đầu, khuôn mặt đầy tiếc nuối. Ca tử cười hềnh hệch, tỏ ý anh cũng chẳng biết nên làm sao cho phải.

Trong cuộc thảo luận sôi nổi, anh Bì cử người thả giỏ cơm từ trên tháp canh xuống, đưa cho những người đã chịu sự sợ hãi trong thời gian dài. Dù Tô Tô hạ lệnh cấm những người đó vào trong thôn Bát Phương nhưng những người này qua đại nạn mà vẫn còn sống thì cho họ chút đồ ăn này cũng chẳng ai nói gì.

Những người bên ngoài đương nhiên là nước mắt giàn giụa. Dù họ trốn trên cầu đá trước cửa chính của thôn nhưng ngày tháng đó không dễ chịu chút nào, ngủ cũng phải thay phiên nhau ngủ. Trong thời buổi này còn cho họ đồ ăn đã là rất tốt rồi. Hơn nữa thôn Bát Phương một ngày ba bữa, còn thêm ăn đêm, cũng coi như không bạc đãi họ.

Vì thế họ tiếp tục chịu đựng ở cửa thôn Bát Phương, ngày đêm không ngừng quét giòi. Ăn cơm, uống nước gì cũng có người thả giỏ từ trên tháp canh xuống cho họ, thế là tốt lắm rồi.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top