Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 331: Thật lòng hối lỗi
Những người sống sót bên ngoài thỏa thuận với nhau là họ cũng phải cùng làm việc. Tô Tô thấy họ thật lòng hối lỗi, muốn quay lại thôn Bát Phương và bắt đầu lại từ đầu thì sau một buổi tối thảo luận, cô cũng quyết định một chuyện lớn!

Cô quyết định vớt xác nhộng mặt người lên để lùm cây biến dị từng phát triển mạnh mẽ tiếp tục sinh trưởng.

Có điều việc vớt xác nhộng mặt người lên không hề dễ dàng vì chúng rất nặng. Đến cả Hoàn Đạt Sơn là dị năng giả sức mạnh cũng phải hì hà hì hục mãi mới kéo được lũ nhộng ra.

Sẩm tối, Hoàn Đạt Sơn đã làm việc cả ngày ngang với một tiểu đội, tối lại tiếp tục vất vả với xác nhộng mặt người. Tranh thủ lúc Hoàn Đạt Sơn nghỉ ngơi ăn uống, mấy người sống sót kia thể hiện ăn năn bằng cách đi làm phụ công việc anh đang dang dở.

Dị năng giả sức mạnh còn cảm thấy khó khăn thì người bình thường cũng không dễ dàng. Có điều trong nhóm người này có một giáo sư vật lý đại học, chuyên về cơ học. Anh ta áp dụng nguyên lý đòn bẩy, sức nâng, lực cánh tay… hết sức khoa học.

Mọi người hoàn toàn tin rằng chỉ cần chuẩn bị nguyên vật liệu đầy đủ, anh ta có thể tự mình kéo xác nhộng mặt người ra. Nghe thì có vẻ ngược đời nhưng chỉ dựa vào lý thuyết của anh ta, tất cả đã kéo được hết xác nhộng mặt người trong chiến hào ra ngoài.

Hôm sau, trời còn chưa sáng, Tô Tô đang nằm nghiêng chợt cảm thấy bụng dạ vô cùng khó chịu, dường như tử cung đang co lại để đẩy Tiểu Ái trong bụng cô ra.

Tiểu Ái có vẻ không chịu được dồn ép bắt đầu đạp loạn lên trong bụng mẹ. Tô Tô tức bụng giơ cổ tay nhìn đồng hồ - mới có bốn giờ sáng. Cô chống tay ngồi dậy tựa lưng vào giường, nhìn bầu trời vẫn tối đen như mực, đen hơn cả Diệp Dục nướng cháy, thở dài lẩm bẩm:

“Sao anh vẫn chưa tiến hóa cơ chứ? Anh tiến hóa thành dị năng gì đây? Con gái anh sắp ra đời rồi đấy, anh không định để con bé ra đời được thấy anh đầu tiên chắc?”

Có lẽ lời nói của Tô Tô thật hoài cảm nên Tiểu Ái đã ngừng đạp lại tiếp tục ngọ nguậy. Tô Tô nhìn bụng mình chằm chằm. Con bé cử động quá mạnh, bụng cô nhô lên trồi xuống rõ rệt. Tử cung lại tiếp tục co bóp. Tô Tô cắn răng siết chăn, cố gắng bình tĩnh lại.

Giờ cô chưa thể sinh được, còn năm tuần nữa mới đến thời gian dự sinh. Mọi người nói em bé ở trong bụng mẹ đủ ngày nào tốt ngày nấy, không nên sinh sớm. Người mẹ sẽ cung cấp dinh dưỡng cho con qua nhau thai, giờ Tiểu Ái ra đời sớm sẽ không được hưởng hết dinh dưỡng cần thiết thì đáng thương biết bao.

Tô Tô dần bình tĩnh hơn. Cơn co dần thưa hơn, Tiểu Ái cũng không ngọ nguậy nữa. Cô thở hổn hển, nghẹt mũi khó thở nên quyết định đứng lên xem bên ngoài một chút.

Mùa hè trời sáng rất sớm, năm giờ trời đã sáng bảnh mắt. Ngoài đội nữ tự cường đang đi tuần tra, trong thôn không một bóng người qua lại. Khi Tô Tô ra ngoài sân, nhóm phụ nữ đã quét xong chỗ giòi ngoài sân, tất cả bọn họ cầm chổi xếp thành hàng, sải bước đều đi về phía cửa thôn.

“Dậy sớm thế?”

Tô Tô giơ tay chào với đội trưởng Lý Tiểu Vũ. Lý Tiểu Vũ chỉ đạo cho đội đi thành hàng về nghỉ, bản thân thì sang hỏi thăm Tô Tô:

“Sao cô cũng dậy sớm thế? Không ngủ thêm à?”

“Cơn co đến liên tục, không ngủ được.”

“Sắp sinh rồi à?”

“Cũng sắp rồi, bao giờ cô mang thai thì biết.”

Tô Tô nhún vai nhìn vẻ mặt hoang mang của Lý Tiểu Vũ rồi mỉm cười. Cô nhìn ra cửa thôn:

“Những cô gái trong đội phải ra ngoài diệt giòi mỗi ngày mấy lần?”

“Mỗi ngày hai mươi tư tiếng. Chúng tôi có bốn đội, mỗi đội ra ngoài sáu tiếng,” Lý Tiểu Vũ ngẩng cao đầu ưỡn thẳng lưng như đang báo cáo, “Thế nhưng tôi cảm thấy trình độ thế này chưa đủ. Giòi bên ngoài rất nhiều, sinh sôi không ngừng, đội của chúng tôi thiếu người nên để tránh nguy hiểm, chúng tôi phải tập trung hành động. Coi như cũng dọn dẹp được mảnh đất trước thôn kha khá.”

“Cũng được đấy, đừng tạo áp lực cho mình quá.”

Thật lòng Tô Tô cũng không đặt nhiều hy vọng vào đội của Lý Tiểu Vũ. Thôn Bát Phương không đặt trách nhiệm phòng thủ vào mấy trăm người phụ nữ này, vì vậy khi Tô Tô nói đừng tạo áp lực quá thì ý cô chính là như vậy!

Thế nhưng Lý Tiểu Vũ làm chuyện này cũng ôm một hai phần trăm quyết tâm, hoặc là không làm, còn đã làm thì phải nghiêm túc. Vì thế, dù mọi người không tạo áp lực cho Lý Tiểu Vũ, bản thân cô vẫn đặt ra mục tiêu rất cao.

Cô muốn rằng đàn ông sẽ không thể coi thường phụ nữ nữa! Cô muốn đàn ông không dám coi phụ nữ chỉ là đồ chơi trên giường, phụ nữ cũng không nghĩ bản thân là đồ trang sức của đàn ông.

“Được rồi. Khi chúng tôi ra ngoài diệt giòi thì phát hiện ra những người ngoài kia đang vớt xác nhộng mặt người, không biết định làm gì? Bọn họ đã vớt được hơn nửa.”

Nói chuyện một hồi, Lý Tiểu Vũ cũng nhắc đến chuyện lạ mình thấy cho Tô Tô. Những người đó là trai tráng trẻ tuổi từng ở thôn Bát Phương. Khi Liễu Truyền Phong xúi bẩy bọn họ rời thôn, hắn ta chỉ tìm đàn ông khỏe mạnh để tụ tập lại, cũng được hơn trăm người.

Bọn họ đã sống cảnh màn trời chiếu đất mấy ngày liền, còn không được tắm, người ngợm bẩn thỉu nhưng được thôn Bát Phương nuôi ăn ngày ba bữa nên bọn họ không sút cân nhiều, sức lực vẫn còn kha khá.

Lý Tiểu Vũ nói bọn họ nhặt xác nhộng mặt người trong chiến hào. Dù đám nhộng đó rất nặng, nặng hơn cả xe tăng rất nhiều nhưng với sức nhiều người hợp lại cùng công cụ đòn bẩy lạ lùng, bọn họ đã vớt được rất nhiều xác ra ngoài.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 332: Nơi ăn chốn ở
Một con nhộng mặt người xuất hiện, Tô Tô vung đao băng chém thẳng một đường lộ ra ruột gan đỏ loét bên trong. Xác con nhộng bị những người bình thường cầm dao kéo cắt nhỏ ra rồi ném xuống chiến hào nuôi lùm cây.

Thật sự là có lòng hối lỗi đấy.

Tô Tô gật đầu, không nói thêm với Lý Tiểu Vũ nữa mà đỡ eo dạo bộ về phía tháp canh.

Có hai lính đặc công dị năng được tăng cường tại đây. Trước kia một tháp canh đã có sẵn bốn người, Lý Tiểu Vũ góp thêm một chân, hai người phụ nữ trong đội nữ tự cường cũng canh giữ, tổng cộng hai tòa tháp canh có mười hai người.

Cha Tô đang lên kế hoạch xây thêm vài tòa tháp canh. Giờ thôn Bát Phương có gần hai trăm người, nếu phủ quanh thôn toàn tháp canh thì mọi người sẽ phải đi canh gác hết, thôn chỉ còn lại người già và đám trẻ con nghịch ngợm.

Nghĩ đến hình ảnh đó, Tô Tô bật cười. Khi cô lên đến tháp canh, Thư Sinh trên đó quay người chỉ vào những người sống sót bận rộn mà nói:

“Tô Tô, cô nhanh lên, hình như bọn họ tìm được xác nhộng mặt người. Ở đây có chỗ mềm có thể cắt thịt.”

Tô Tô bước nhanh về phía trước, nhìn ra phía ngoài sương trắng mờ mịt. Trên khoảnh sân trống đã được dọn dẹp có rất nhiều nhộng mặt người đầu trắng. Mấy người thường đang cầm dao đi đi lại lại quanh một cái xác nhộng.

Không thấy đầu và đuôi con nhộng đó đâu. Sau khi suy nghĩ, mấy người kia nhận ra rằng sau khi chết, đầu và đuôi nhộng co vào trong vỏ, chỉ còn lại phần thân nằm cong cong trên mặt đất.

Trên thực tế, lớp vỏ cứng chỗ đầu và đuôi của con nhộng là những nếp gấp chồng lên nhau, gỡ phần vỏ đó ra là thấy được phần mềm nhất của chúng sau khi chết. Gỡ thịt từ đó cũng dễ dàng hơn.

Khi Tô Tô đang nhìn thì bỗng nhiên phần vỏ trên đầu con nhộng được nhấc lên, xòe ra như cây quạt. Một người chui ra từ lỗ hổng máu me rộng ngoác.

Người đó dính máu nhầy nhụa, tay còn cầm một tảng thịt lớn. Anh ta chui ra xong cầm tảng thịt chạy ra cạnh chiến hào và ném miếng thịt đó xuống.

Lùm cây biến dị ọp ẹp bên dưới lại bắt đầu phát triển trở lại, có điều thực vật có tiến độ phát triển rất chậm, mắt thường không thể thấy ngay được.

“Tô Tô, cô có thấy không? Tôi thấy đám nhộng này đần như thế là vì chúng nó béo tốt quá, gỡ hết thịt ra rồi mà vỏ vẫn còn rất nặng.”

Thư Sinh chỉ vào con nhộng bị Tô Tô chém, mọi người đã đục hết thịt trong vỏ ra. Bốn người đàn ông giơ xác con nhộng to phải bằng xe tải lên, một người cười to:

“Tốt quá, phòng ở đây rồi!”

Xác của nhộng mặt người có mùi khá khó chịu nhưng nếu được phơi khô, mọi người vẫn có thể nghỉ ngơi được trong đó. Ai có điều kiện còn dùng nước rửa sạch thì đỡ hơn nữa. Bụng của nhộng mềm hơn lưng nhưng vẫn đủ cứng, đầu và đuôi còn đóng mở theo ý muốn được, lúc khép lại thì con giòi bé bằng hạt gạo cũng không lọt, quả thật rất tiện lợi.

Trí tuệ con người quả là vô tận. Người càng nhiều, ý tưởng càng nhiều. Tô Tô ngăn không cho bọn họ vào trong thôn chỉ để quan sát mức độ thành tâm hối lỗi của họ, cũng không đến nỗi để cho bọn họ chịu cảnh màn trời chiếu đất, không ngờ bọn họ lại nghĩ đến “phòng ở” kiểu này.

“Được, được lắm,” Tô Tô nhìn những người thường kia đang hớn hở vì có chỗ ngủ tối nay, bình tĩnh nói thêm, “Cứ để bọn họ đợi bên ngoài thêm đi. Có xác nhộng làm bùa hộ mệnh, không phải sợ biển giòi và biển zombie nữa rồi.”

“Thật ra chúng ta cũng có thể kiếm thêm vài xác nhộng, nhưng giờ kích thước này chưa đủ. Con nhộng mặt người lớn nhất cũng mới bằng chiếc xe tải thì chứa được bao nhiêu người?”

Thư Sinh đứng sau Tô Tô lẩm bẩm. Rất nhiều người cũng gật đầu tán thành như thể rắc rối nhộng mặt người mang lại cho bọn họ chưa đủ lớn hay sao mà họ còn chê chúng quá bé?

“Không sao, chắc Liễu Truyền Phong cũng biết.”

Tô Tô quay lại mỉm cười nhìn Thư Sinh. Căn cứ vào hiểu biết của cô về lòng dạ con người, Liễu Truyền Phong không thể nào tốt với thôn Bát Phương như vậy được, sao lại chỉ dẫn giúp đỡ thôn? Chỉ cần mọi người trong thôn chuẩn bị sẵn sàng thì lần sau khi hắn ta dẫn người quay lại, họ sẽ giết hết – cả người cả nhộng.

Đằng xa, mấy chiếc xe đang tiến tới, ai cũng thấy xe bật đèn pha sáng trưng. Người trên tháp canh chưa nhận ra thì người bên dưới tinh mắt đã hô lên:

“Tô Tô, là Liễu Truyền Phong. Tôi thấy xe của anh ta rồi. Đằng sau anh ta còn rất nhiều nhộng mặt người. Tô Tô chuẩn bị đi, đám nhộng đó còn to hơn hôm qua, chúng ta móc nhanh một chút sẽ trốn được trong chỗ vỏ này!!!”

Ai mà tinh mắt thế? Xa như vậy vẫn thấy rõ?!

Mọi người tỏ vẻ nghi ngờ. Dù là người trên tháp canh hay người ngoài thôn, thậm chí cả dị năng giả cấp bốn như Tô Tô cũng không tin lắm. Liễu Truyền Phong điên đến mức độ này? Dù gì hắn ta cũng phải nghỉ ngơi vài ngày chứ! Ngày nào cũng lùa quái không mệt mỏi sao?

Chỉ một chút sau, mọi người đều nhận ra mình sai rồi. Liễu Truyền Phong thật là điên rồ như thế. Chiếc xe Jeep màu xanh tiến vào vùng sương mù, hai ánh đèn soi về phía thôn Bát Phương. Chúng đi rất chậm như thể sợ nhộng mặt người bị mất phương hướng.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 333: Tập mãi thành quen
“ Đúng là Liễu Truyền Phong.”

Tô Tô cười gằn, giơ hai tay lên. Một đường thẳng băng trắng lao thẳng vào chiếc xe jeep.

“Bố khỉ, Tô Tô cô thần kinh à?”

Liễu Truyền Phong không di chuyển được nên mở cửa xe chửi thề. Hắn ta nhảy ra ngoài nhìn ngó xung quanh, bốn phương tám hướng toàn băng đóng dày đặc. Cách đó không xa, cách vài mẫu ruộng khô cằn là cổng lớn của thôn Bát Phương.

Bề mặt mấy mẫu ruộng này đã sạch sẽ hơn mấy hôm trước khá nhiều. Giòi không còn bò ra từ đất nữa mà trên đó có xác mấy con nhộng mặt người. Những người bị họ bỏ lại vẫn sống khá tốt, ai nấy đứng trước cửa thôn trợn mắt gườm gườm nhìn Liễu Truyền Phong.

Chẳng hiểu sao Liễu Truyền Phong lại thấy hơi hốt hoảng. Một tầng băng nữa ập đến, hắn ta vội vàng nhảy lên nóc xe. Một vòng tròn lửa nóng rực xuất hiện quanh chiếc xe.

Đúng thế, Liễu Truyền Phong là một dị năng hỏa, tuy không cao nhưng cũng là cấp ba đấy! Đối mặt với tầng băng lạnh của dị năng giả cấp bốn Tô Tô, Liễu Truyền Phong không chỉ chột dạ mà còn hốt hoảng. Hắn nào biết hôm nay Tô Tô dậy sớm như vậy, còn đứng trên tháp canh quan sát nữa.

Liễu Truyền Phong cố nở nụ cười, chắp tay xin lỗi với Tô Tô, “Xin lỗi Tô Tô, tôi chỉ đùa đùa chào hỏi thôi, không ngờ chuyện vặt này lại khiến cô bực mình. Hôm nay cô tha mạng cho tôi đi, chỉ cần tôi rời được khỏi đây, sau này nhất định sẽ báo đáp?!”

Hắn ta nói rất to, dù cách vài mẫu ruộng nhưng người đứng trên tháp canh vẫn nghe rõ.

Thư Sinh đứng sau lưng Tô Tô liếc nhìn cô nhưng Tô Tô vẫn lạnh lùng đứng im. Thư Sinh giơ súng lên, nhắm thẳng vào giữa trán Liễu Truyền Phong rồi bắn.

Liễu Truyền Phong cũng chỉ là một dị năng giả hệ hỏa cấp ba mà thôi, khả năng điều khiển năng lượng còn thấp hơn cả Lã Ấn ngày trước. Trước kia Lã Ấn còn có chim biến dị canh gác cho còn Liễu Truyền Phong không có gì cả. Như thế mà vẫn dám diễu võ giương oai lùa quái ở thôn Bát Phương, quả là có dũng khí.

Khen thì khen, chết vẫn phải chết. Không vì lý do gì, chỉ vì câu nói “đùa đùa chào hỏi”!

Thôn Bát Phương này chỉ toàn người già, phụ nữ và trẻ con, đã biết mà còn dẫn nhộng mặt người cấp ba đến thì rõ ràng là đùa giỡn quá mức rồi. Liễu Truyền Phong đâu có đùa, rõ ràng hắn đang trả thù, biết bao người vừa nghe tin đã sợ mất mật.

Vì thế dù hắn cầu xin tha thứ, Tô Tô vẫn phải xử lý hắn. Không chỉ riêng Liễu Truyền Phong phải chết, đồng đội của hắn ai cũng phải chết, diệt cỏ tận gốc.

Băng trên mặt đất đóng thành một tầng dày, bao trùm cả lên bánh xe. Lục Nhậm ngồi trên xe chưa kịp mở cửa nhảy xuống đã thấy Liễu Truyền Phong đứng trước ngã ngửa ra, một viên đạn bắn xuyên gáy. Máu bắn ra như một đóa hoa rực rỡ.

Tựa như thời gian đã ngưng lại trong khoảnh khắc này. Gương mặt của Liễu Truyền Phong vẫn đang tỏ vẻ muốn đàm phán với Tô Tô, thân thể lại nghiêng ngả đổ ụp vào lớp băng cứng phía dưới.

Các dị năng giả đằng sau hốt hoảng. Tô Tô kia nhìn thì hiền lành mà sao lại cương quyết lấy tính mạng bọn họ thế? Lẽ nào Tô Tô thật sự không phải người bao dung, bọn họ không thể cầu xin Tô Tô cho bọn họ một con đường sống sao?

Các dị năng giả bắt đầu bối rối, có phần oán hận Liễu Truyền Phong vừa chết đi. Ai nói là sẽ cho Tô Tô biết tay? Ai nói là phải trả thù? Ai nói là Tô Tô không để bọn họ sống thoải mái thì cô cũng không được thoải mái?

Có người vẫn ôm tâm lý cầu may, mở cửa xe chạy về phía cổng thôn Bát Phương, huơ tay với tháp canh:

“Tô Tô, tôi sai rồi, cho tôi sống với! Tôi bị Liễu Truyền Phong tẩy não, xin cô đấy, Tô Tô!!!”

“Giết.”

Tô Tô thản nhiên nói với Thư Sinh. Thư Sinh vẫn ghì chắc súng, nòng súng di chuyển. Anh nổ tiếp phát súng nữa vào tên dị năng giả đang xin tha thứ kia. Hắn chết ngay lúc đang chạy.

Những người đằng sau định học hỏi kẻ kia lập tức hốt hoảng. Cứng không được, mềm cũng không xong? Cứng mềm thế nào Tô Tô cũng vẫn lấy mạng bọn họ?

“Tiếp tục!”

Tô Tô lạnh lùng nói với Thư Sinh. Mọi người xung quanh sửng sốt, thoáng chốc cảm thấy sởn da gà khắp người.

Người ta đã cầu xin tha thứ, hứa hẹn không tái phạm rồi nhưng Tô Tô vẫn muốn giết?!

Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ của người bình thường. Thư Sinh là thành viên đội cảm tử, nghề của anh là giết người, Tô Tô nói tiếp thì anh vẫn tiếp tục. Khẩu súng của Thư Sinh nổ lên từng phát đanh gọn, tiêu diệt hết số dị năng giả kia.

Có dị năng giả bắt đầu chống trả, sử dụng dị năng để yểm hộ bản thân, chạy về phía ngược lại với thôn Bát Phương. Ca tử thấy vậy cũng giơ súng lên hỗ trợ Thư Sinh. Hai người hai khẩu súng ra tay liên tiếp, xác người ngổn ngang trên mặt đất. Tất cả đều là dị năng giả cấp hai.

Những cái xác chết không nhắm mắt nằm trên lớp băng lạnh lẽo, máu trào ra giữa trán. Cảnh tượng này chẳng khác gì hình ảnh trong lò sát sinh, khiến người người kinh hãi.

Tất cả những người ở cửa chính thôn Bát Phương đều đứng tụm lại một chỗ, da đầu tê dại, tim đập thình thịch. Tất cả đều cảm thấy thật may mắn vì bọn họ bị Liễu Truyền Phong bỏ lại, bằng không giờ bọn họ cũng là kẻ bị Tô Tô giết.

Người đàn bà này… không ngờ lại độc ác tuyệt tình đến vậy. Ai nói Tô Tô chỉ là con đàn bà quản lý một cái thôn nho nhỏ theo kiểu ôn hòa. Đây là ôn hòa sao? Cô cứ như vậy hờ hững giết cả chục mạng người đấy!

Điểm chính là Tô Tô không hề tỏ vẻ có chút cảm xúc nào. Cô đứng quan sát, nhìn từng người từng người bị bắn chết mà không chớp mắt. Những kẻ đó cầu xin ra sao cô cũng không quan tâm, không thương hại, ai nấy đều vô cùng sợ hãi.

Thậm chí còn không hề tỏa ra sát khí. Không buồn không vui không oán không ghét, chỉ là tập mãi thành quen mà thôi!
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 334: Vua thổ phỉ Duệ Duệ
Ánh mặt rực rỡ chiếu xuống vũng máu tanh nồng trong vùng sương trắng mờ mịt. Trong không gian lặng ngắt như tờ, bỗng một người thét lên:

“Tô Tô, nhộng mặt người tới!”

Tô Tô ngước mắt nhìn ra xa. Quả nhiên ở đằng chân trời, những con nhộng trắng uốn éo, thong thả bò về phía trước. Có lẽ chúng cũng sẽ mất khá nhiều thời gian mới leo đến cổng thôn Bát Phương.

Lại có tiếng sợ hãi kêu lên, “Tô Tô nhiều nhộng mặt người lắm, tầm ba bốn mươi con, con to nhất phải bằng cái xe bus!”

Chỉ cần là dị năng giả, năm giác quan sẽ nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều nên thị lực của Tô Tô khá tốt. Có điều để nhìn được đám nhộng mặt người xa như vậy cô vẫn không làm nổi. Tô Tô nghĩ mình không làm được, chẳng ngờ lại có người thấy rõ.

Thế nhưng người kia đã đoán đúng việc Liễu Truyền Phong đưa bao nhiêu nhộng mặt người đến đây, số lượng cụ thể đã được chứng thực.

“Thư Sinh, anh đi chuẩn bị đi, gọi mấy người ra cản lại.”

Tô Tô phân công công việc. Thư Sinh gật đầu rồi đi triệu tập anh em. Tiếng chiêng đồng thời vang lên ở hai tháp canh.

Trẻ con trong thôn đang chạy chơi trong sân. Nghe tiếng chiêng, các cụ già bị bó chân thở hổn hển đi kéo chúng về. Duệ Duệ giơ cây kiếm gỗ đẽo lên, hô to:

“Các anh em, đi theo bản vương giết cho đám quái vật kia tè ra quần!!!”

Đám trẻ con đứa nhặt cành cây, đứa cầm cung trốn người già, chạy ra cửa chính theo Duệ Duệ. Đám trẻ con mới biết đi cũng lẫm chẫm chạy theo anh chị, có điều chúng đi chậm quá nên bị bắt lại ôm về nhà ngay lập tức.

Vua thổ phỉ Duệ Duệ dẫn theo đám đàn em lắt nhắt cùng giơ “vũ khí” lao đến cửa chính thì gặp phải Tẩm Nguyệt mặt mũi hầm hầm, chống nạnh như con hổ mẹ chặn lại.

Duệ Duệ cười, nhũn nhặn nói với mẹ mình, “Mẹ ơi mẹ tránh ra, con muốn đi đánh quái!”

“Con quay về ngay cho mẹ, đừng có phá!” Tẩm Nguyệt định véo tai Duệ Duệ mà thoắt cái thằng bé đã tránh ra đằng sau.

Đám trẻ con thấy vậy hưng phấn kêu lên, “Đại vương muôn năm, đại vương lợi hại!”

“Lợi hại…”

Đám trẻ con nào biết gì, chỉ cảm thấy tụ tập vui vẻ là tốt rồi. Chúng nói còn không sõi, ai hét lên chúng cũng bắt chước hét theo, cửa chính tràn ngập tiếng thét của trẻ con còn ồn ã hơn cả bên ngoài.

Duệ Duệ đắc ý nhìn Tẩm Nguyệt cười rồi chạy về phía cửa chính để chạy ra ngoài. Một sợi dây leo xanh bò ra cuốn Duệ Duệ lùi lại phía sau rồi nhanh chóng biến thành Thanh Mộc:

“Muốn nghịch hả? Nghịch ông đây xem!!!”

Thanh Mộc hầm hầm quát. Nhộng mặt người nhiều gấp đôi hôm qua, tất cả lính đặc công dị năng đều bị triệu tập để ngăn cản. Khoảnh khắc căng thẳng này mà Duệ Duệ dám gây sự phá phách?

Thanh Mộc lại nhìn Tẩm Nguyệt, cau có nói, “Trông con cô cho cẩn thận. Nó ra ngoài thì sống chết chúng tôi mặc kệ!”

Tẩm Nguyệt sửng sốt với thái độ của Thanh Mộc, sau lại cáu tiết cầm cành cây quất vào mông Duệ Duệ.

Duệ Duệ lè lưỡi chạy. Không ra được cửa chính thì ra chỗ khác chơi thôi. Vì thế, thằng bé lại nhanh nhẹn chạy ra chỗ khác, Tẩm Nguyệt đuổi theo con, đám trẻ con lít nhít cũng chạy theo Tẩm Nguyệt. Thoắt cái đám trẻ con đã dời từ cửa chính vào trong thôn.

Tô Tô đứng trên tháp canh, cầm kính viễn vọng từ tay một dị năng giả soi về phía chân trời. Hộ Pháp dị năng gió và Mặc Vị Minh dị năng tốc độ đã đến chỗ con nhộng đầu tiên. Quả nhiên số nhộng hôm nay nhiều hơn hôm qua rất nhiều.

Đương nhiên cũng khó giết hơn nữa.

Có thể do khoảng cách hơi xa nên Hộ Pháp và Mặc Vị Minh chưa giết con nhộng thứ nhất thì con nhộng thứ hai đã vượt lên lao về phía cửa xe đang mở.

Tất cả người ở thôn Bát Phương đều biết đầu và đuôi của nhộng mềm hơn các bộ phận khác khá nhiều nên đội đặc công lần này cũng không đánh bừa mà chỉ tập trung tấn công đầu đuôi. Đám nhộng mặt người bị đau trở nên kích động.

Khi kích động, dường như cơ thể chúng nặng hơn bình thường rất nhiều. Tô Tô nhìn qua kính viễn vọng, thấy Hộ Pháp và Mặc Vị Minh đánh con nhộng rơi hết ruột gan xuống đất. Kích động thế nào thì kích động, dù thân thể có nặng hơn thì đám nhộng mặt người mới này hình như chỉ có mỗi kỹ năng bò về đằng trước chứ không có khả năng tấn công khác.

Mặc Vị Minh cầm hai lưỡi dao sắc bén liên tục cắm vào đầu đuôi con nhộng. Tô Tô nhìn qua kính viễn vọng thấy một sợi dây xanh biếc bò trên người con nhộng, siết lấy đầu đuôi. Tốc độ của Mặc Vị Minh quá nhanh, nhanh đến độ chỉ kịp thấy hình ảnh mờ mờ lướt qua.

Hộ Pháp là dị năng giả hệ gió. Anh nhẹ nhàng bay xuống, ghim một dao lên đầu con nhộng, một dao lên đuôi. Cứ thế hai người bọn họ đánh cho đám nhộng mặt người tan tác.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 335: Không đi đường thường
Dựa vào tốc độ này, có tới ba mươi bốn mươi con nhộng mặt người thì đội lính đặc công dị năng cũng giải quyết được hết. Dù sao chúng cũng bò chậm, khoảng cách tới thôn Bát Phương còn xa, không phải lo lắng.

Nhưng đúng lúc Tô Tô đang yên tâm định quay về nghỉ ngơi thì người ngoài kia lại kêu ầm lên, còn rối loạn. Người trên tháp canh chỉ vào mặt đất đông cứng, thét lên:

“Tô Tô, xem kìa, giòi… nhiều giòi quá…”

Mặt đất bằng phẳng nứt ra như mặt gương vỡ nát, lộ ra lớp đất bên dưới tầng băng. Lớp đất nhô lên rồi vỡ ra, đám giòi bé xíu tuôn ra ào ào trên tầng đất nhấp nhô chi chít trước cửa thôn Bát Phương.

Tô Tô nhíu mày. Đám giòi này có thể phá vỡ lớp băng chứng tỏ số lượng giòi dưới đất đã nhiều đến độ rễ cây bị hủy hoại hết rồi!

Dưới tường đất, đám gà con đục chân tường rồi chui ra, sung sướng đạp đất kiếm ăn. Có điều giòi quá nhiều, người trong thôn lại liên tục bắt giết gà nên số lượng gà có hạn, ăn no căng bụng cũng không hết được giòi.

Chiêng đồng của tháp canh lại vang lên. Nhóm lính đặc công dị năng đằng xa nghe được tiếng vội vàng ngoái nhìn nhưng hiện giờ, bọn họ đang kẹt đánh nhau với đám nhộng mặt người rất mạnh nên không thể quay về thôn Bát Phương để cứu ngay được. Bọn họ sốt ruột, người trong thôn cũng cuống, người bị nhốt ở phía ngoài thôn còn lo lắng hơn nữa.

“Bảo bọn họ chuẩn bị mỡ gà để đốt phía trước. Tôi vào thôn xem thế nào.”

Tô Tô tỉnh táo dặn dò dị năng giả bên cạnh rồi chống lưng đi xuống. Một cô gái trong đội phụ nữ cầm chổi thần chạy lên, chỉ về một hướng nói:

“Không ổn rồi. Tô Tô ơi, đằng kia, đằng kia nữa có mấy con giòi rất lớn đang phá hủy lùm cây trong chiến hào.”

“Tôi biết rồi. Cô tập hợp đội trưởng của các cô rồi chuyển hết người già và trẻ con vào trong sơn trang đi, đừng chần chừ! Đội nữ tự cường thì hành động dựa theo tình hình, không thủ được thì… dẫn người già và trẻ con rời khỏi đây, tự lo lấy thân đi thôi…”

Thời điểm càng hỗn loạn, Tô Tô càng bình tĩnh. Cô thản nhiên dặn dò mọi người, nhìn cô gái kia chạy đi xa rồi xuống bậc thang, nhìn chỗ đất trống.

Dựa vào hướng mà cô gái kia chỉ, cách tháp canh xa một chút, đám giòi khá to đang tụ tập trước cổng thôn. Thôn có gần hai trăm người tập trung sống ở đầu thôn, cuối thôn gần như không có ai.

Giờ số người trong thôn có hạn, không thể phòng thủ toàn thôn. May mà giòi này kéo đến từ khu an toàn nên hầu hết chúng tập trung tấn công cửa thôn.

Nhưng cũng có vài con giòi không đi theo đường thường mà định tấn công từ hướng khác.

Tô Tô nghĩ nếu trên mặt đất có loài nhộng mặt người ủn tường, dưới đất có thứ phá hoại được rễ cây biến dị cũng không lạ. Giòi biến dị có chỉ số IQ cao muốn tìm hướng khác tấn công thôn Bát Phương càng chẳng có gì lạ.

Hiện nay nhóm lính đặc công thôn Bát Phương đã ra ngoài giết nhộng mặt người hết, chẳng còn ai phòng thủ trong thôn cả. Tô Tô bụng mang dạ chửa bất tiện nên cô dự định rút người vào trong sơn trang, cô ở đây canh chừng, chờ khi đám giòi thông minh kia tiến vào cô sẽ giải quyết từng con một.

Đầu thôn, mọi người bắt đầu di chuyển. Người già bế trẻ con, Lý Tiểu Vũ dẫn đội tự cường đưa người già trẻ nhỏ lên xe. Cô mặc quần áo dài, một tay cầm chổi thần, một tay bế trẻ con đưa vào xe rồi quay đầu nhìn trong đám người hỗn loạn, nhíu mày hô với Tô Tô đứng trên sân:

“Tô Tô, đi nào!”

“Ừ, mọi người đi trước đi, tôi sẽ theo sau.”

Cô gật đầu, không nhiều lời với Lý Tiểu Vũ, chỉ bình tĩnh nhìn lướt qua rồi quay đầu nhìn cha mẹ mình tóc lấm chấm bạc đang chạy từ biệt thự ra, cha Tô còn cõng cả Diệp Dục đen thui. Hai người già ngó nghiêng khắp nơi như đang kiếm con gái, nhìn rất lo lắng, chỉ sợ lạc mất con trong cảnh hỗn loạn.

Tô Tô tránh đi để không bị cha mẹ phát hiện ra. Giờ bụng cô đã rất to, nếu cô bị cha mẹ phát hiện ra thì chắc chắn họ sẽ kéo cô vào sơn trang Bát Phương. Để cô giải quyết xong mối nguy này rồi sẽ giải thích với cha mẹ sau.

Tình huống khẩn cấp, cô giết giòi, Lý Tiểu Vũ đưa cha mẹ cô vào sơn trang Bát Phương.

“Tô Tô!”

Có người gọi tên Tô Tô từ đằng sau, thì ra là Trạc Thế Giai đang cầm hộp thuốc chạy tới. Tô Tô nhíu mày:

“Cô đi theo cháu à? Cô đi sơn trang Bát Phương nhanh lên, nơi đó rất an toàn. Giờ giòi không vào được đâu.”

“Cô là bác sĩ sản của cháu, không theo cháu thì theo ai?”

Trạc Thế Giai nhìn nhợt nhạt nhưng vẫn đi theo Tô Tô. Tô Tô thở dài, chạy ra vườn rau cạnh biệt thự, đối diện một tường đất. Tô Tô dừng lại lắng nghe âm thanh đến từ đất trống bên kia. Tiếng trẻ con khóc lóc, tiếng Lý Tiểu Vũ sắp xếp cho mọi người, yêu cầu tuân thủ kỷ luật lên xe.

Cô quay lại nhìn Trạc Thế Giai, chỉ một tấm đá băng, “Được rồi, cháu không loằng ngoằng với cô. Cháu không đi xa, cô cũng đừng đứng, ngồi nghỉ chút đi.”

Khi đang nói chuyện, tường đất ụp xuống, một con giòi to bằng thùng nước há to cái miệng đỏ thẫm bị kẹt lại đó.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 336: Đây chính là ba mẹ
Tô Tô không thèm nhìn, vung tay ném một đường dị năng băng màu bạc qua, đóng băng xúc tu đỏ lòm của con giòi kia. Đường dị năng băng cợt biến thành một sợi xích băng, trực tiếp rút lấy tinh hạch trong đầu nó.

Phía sau tường đất, con giòi kia đang chuẩn bị quẫy đuôi đập vào tường, nhưng trong nháy mắt thân thể màu trắng nặng trịch của nó rũ xuống, treo trên trường.

“Giòi cấp hai!”

Tô Tô nhắm nhìn viên tinh hạch hình thoi trong tay mình, cười mỉa mai. Cô giơ tay lên, một lớp băng xuất hiện, phủ kín tường đất. Lớp băng cứng trắng xóa lan ra, nhanh chóng lấp đầy chỗ tường bị con giòi kia đâm thủng.

Sau đó, xung quanh Tô Tô xuất hiện mười người nước, trên tay mỗi người đều cầm một con dao băng. Tô Tô khẽ phất tay, cả mười người tản ra chạy theo mười hướng, đi tìm những con nhộng phá hỏng tường.

Giờ cô đang mang thai, cũng không dám dùng quá nhiều dị năng, cho nên mặc dù đã là dị năng giả cấp bốn nhưng Tô Tô vẫn quyết định kiềm chế một chút. Tạm thời mười người nước đi thám thính tình hình, sau đó lại phủ băng lấp kín chỗ tường bị phá.

Sau khi người nước đi thăm dò, Tô Tô thở hổn hển, quay người nhìn Trạc Thế Giai đang mặt mày lo âu ngồi trên ghế đá. Cô đi đến, khẽ vỗ vai Trạc Thế Giai, an ủi nói:

“Không sao rồi. Đi thôi! Có lẽ mọi người đã rút lui hết rồi, vừa kịp cô bắt chuyến xe buýt cuối cùng về sơn trang Bát Phương.”

“Cháu thì sao?”

Trạc Thế Giai đeo hòm thuốc đứng dậy, nhíu mày nhìn Tô Tô. Tuy cô phải dưỡng thai yếu nhưng Tô Tô cũng là một sản phụ sắp chuyển dạ. Bây giờ cả hai người đều không chịu được vất vả.

Tô Tô không nói gì, dẫn Trạc Thế Giai đi về khu đất trống đầu thôn, định sắp xếp cho Trạc Thế Giai đi theo người của đội nữ tự cường đến sơn trang Bát Phương, nhưng thấy ở đó vẫn còn hai chiếc xe đang đỗ, cha mẹ cô và Lý Tiểu Vũ đang đứng bên xe. Thấy Tô Tô đi ra từ khe hở giữa hai căn biệt thự, nụ cười nhẹ nhõm như trút được gánh nặng cuối cùng cũng xuất hiện trên gương mặt đầy lo lắng của mẹ Tô, sau đó bà mắng to:

“Con đi đâu thế hả? Làm mẹ lo chết đi được. Đúng là đứa con gái vô lo mà, đã sắp sinh rồi còn khiến cha mẹ lo lắng như vậy. Sau này con làm mẹ thế nào hả?”

“Mẹ…” Vốn Tô Tô muốn nói, mẹ và cha con sao vẫn còn ở đây, sao không cùng Lý Tiểu Vũ đi đi? Nhưng nghĩ lại, cô đang ở đây, cha mẹ cô sao có thể rời đi một mình được?

Đây mới chính là cha mẹ!

Không chỉ cha Tô, mẹ Tô, Lý Tiểu Vũ, Trạc Thế Giai không rời đi mà còn rất rất nhiều người cũng không rời đi, trong đó có cả những người tàn tật cụt chân cụt tay.

Chỉ có người già và trẻ con rời đi, Diệp Dục đang nóng như lò than cũng được đưa lên sơn trang Bát Phương. Những người có năng lực hành động, còn chút sức lực đều hăng hái khẩn trương làm công tác chuẩn bị.

Ở phía xa, anh Bì và đàn em của anh ta đang xách những thùng mỡ gà. Mỗi người vác một cái thang trên vai, đang chuẩn bị đi đến cổng thôn. Lúc đi qua Tô Tô, anh Bì chào vội cô một câu. Tô Tô khẽ gật đầu, cô vừa quay đầu lại đã thấy một đám đàn ông, tay ôm củi khô, chạy theo phía sau nhóm người anh Bì.

Quân Tửu và Lương Tiểu Kỳ cùng nhóm y tá thì chuẩn bị các hòm thuốc. Bọn họ chia thành hai tốp. Hai y tá lên sơn trang Bát Phương chăm sóc người nhà và trẻ nhỏ. Những người khác bao gồm cả Quân Tửu thì ở trong thôn Bát Phương đợi lệnh.

Trên vọng gác, có người chỉ về vị trí phía trước ra hiệu ở đó không có giòi lớn. Đám thanh niên liền vác thang chạy đến chỗ đó, bắc thang lên tường, ném mỡ gà ra bên ngoài. Đám đàn ông phía sau họ sớm đã bắt đầu đốt củi trong tay. Không lâu sau, bên ngoài thôn Bát Phương bốc cháy bùng bùng.

Trên bãi đất trống, Tô Tô đứng im tại chỗ, bỗng nhiên cảm ứng được một trong số những người nước đã tìm được một con giòi lớn. Con giòi đó to như cái thùng nước, đã đâm thủng tường rào, đang dạo chơi trong thôn Bát Phương không một bóng người.

“Cha mẹ, hai người lên xe trước đi, trốn trên xe đừng ra ngoài.”

Tô Tô dặn dò xong, quay người, đứng im nhắm mắt, trong đầu hiện lên hình ảnh của một con giòi trắng. Bởi vì nó cách người nước của cô khá xa nên hình ảnh không rõ nét, nhưng đủ để cô sai người nước xông lên giết nó.

Một dị năng cấp bốn đối phó với một con giòi biến dị cấp hai căn bản không phải là một chuyện khó. Nhưng bây giờ Tô Tô điều khiển người nước từ xa, người nước không thể sử dụng dị năng nước băng được, chỉ có thể tấn công vật lý, cũng chỉ có thể dùng dao băng chém con giòi kia.

Một dao chém xuống, chém rụng phần eo con giòi. Nó bị đau, uốn cong phần đầu và phần đuôi, quấn lấy người nước của Tô Tô. Xúc tu đỏ lòm quật đến, suýt nữa đập tan người nước của Tô Tô.

Tô Tô nhắm mắt, trong lòng tức giận, dứt khoát biến người nước thành một con rắn nước to lớn, quấn trọn con giòi cấp hai kia lại. Con giòi kia đã bị lập tức giãy giụa, uốn éo trên mặt đất. Mặc dù nó là nhộng biến dị nhưng cũng vẫn cần hô hấp qua da. Tô Tô dùng rắn băng quấn kín người nó, chặt đứt hô hấp của nó, nó cũng sẽ chết vì ngạt thở.

Uốn éo giãy giụa một hồi ước chừng tầm khoảng mười phút, con giòi cấp hai kia đã chết ngạt trong lớp nước. Mà trong khoảng mười phút này, mấy người nước còn lại của Tô Tô cũng tìm thấy mấy con giòi cỡ trung. Cô cũng dùng cách thức như vậy, dùng nước dìm chết chúng.

Dùng nước dìm chết chúng đỡ tốn sức và thời gian hơn biến ra người băng, cầm dao băng chém giòi.

Giải quyết xong những con giòi xông vào trong thôn là đến việc lấp kín các lỗ hổng trên tường đất. Khi Tô Tô đang đợi tích tụ dị năng để xây dựng một tường băng khổng lồ, tu sửa tường đất bị phá nát thì bên ngoài cổng thôn Bát Phương bỗng bốc lên sương mù dày đặc.

Người trên vọng gác ra sức gõ chiêng đồng, có người nhoài người ra hô to, “Tô Tô, Thư Sinh phía trước bị che rồi, chúng tôi không nhìn thấy gì hết.”

Đương nhiên là như thế rồi, sương mù cả Thư Sinh che phủ thôn Bát Phương, khiến cho những con giòi điên cuồng kia sẽ không xông về phía thôn Bát Phương. Nhưng sương mù này cũng quá dày đặc rồi, đầu thôn trắng xóa một màu, giơ tay ra cũng không nhìn thấy năm đầu ngón tay. Xem ra, dị năng của Thư Sinh thăng cấp rồi?

Đám người sống sót bên ngoài, có người trốn trong xác nhộng, những người không trốn vào trong được, bám chặt vào cửa sắt dày của thôn Bát Phương, vẻ mặt hoảng sợ nhìn những con giòi to đang bò đến trên mặt đất. Đúng vào lúc này, sương mù của Thư Sinh đã cứu bọn họ.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 337: Tìm đường lui
Lúc sương dâng lên, mấy con giòi to bên ngoài cổng thôn mất đi phương hướng, lập tức dừng sững lại, cũng không biết nên đi đâu. Lúc này, Mặc Vị Minh – một dị năng giả tốc độ mang theo ống nhòm hồng ngoại, cũng không biết anh lấy đâu ra, ngang nhiên xuất hiện trong màn sương, bắt đầu rượt đuổi xử lý những con giòi lớn kia.

Ở cổng thôn đã có Thư Sinh và Mặc Vị Minh chạy đến chi viện tạm thời không phải lo lắng. Trong thôn có Tô Tô trấn thủ, giòi to cũng không thể tàn phá bừa bãi được. Nhưng dù sao Thư Sinh cũng chỉ vừa mới thăng lên cấp ba, phạm vi màn sương của anh có hạn, cũng chỉ có thể che được đầu thôn. Nhưng chỗ khác của thôn, tạm thời anh không lo được.

“Tô Tô!”

Cách đó không xa, Mai Thắng Nam gọi Tô Tô. Tô Tô liền thu ánh mắt đang nhìn màn sương ở đầu thôn, nghiêng đầu nhìn thì thấy Mai Thắng Nam mặc một bộ sườn xám thêu màu đỏ tím trông rất thướt tha, phía sau còn có Phương Thúc Ế phong độ ngời ngời, theo sau anh ta còn có mười vệ sĩ dị năng giả.

“Sao các người lại đến đây?” Tô Tô nhíu mày, không biết đám người Phương Thúc Ế đột nhiên xuất hiện ở đây là có mục đích gì?

Nhưng lại nghe thấy Mai Thắng Nam nói, “Cậu Phương nói nếu đã làm khách ở thôn Bát Phương thì đương nhiên cũng phải làm chút chuyện cho thôn. Bây giờ, thôn Bát Phương không có phòng thủ, không thể để cho một bà bầu bụng to trấn giữ cả thôn được.”

“Đúng thế, cô Mai nói rất đúng!”

Ở phía sau, Phương Thúc Ế bước lên trước, cả người sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, vẫn mặc áo sơ mi hoa mang đậm phong cách Hawaii và chiếc quần soóc màu vàng, đi một đôi giày đá bóng hàng hiệu màu trắng, đeo kính râm trông cực kỳ ngầu, cười xã giao nhưng khi nhìn Mai Thắng Nam anh ta lại cười rất phong độ lịch thiệp.

Cùng lúc đó, mười vệ sĩ dị năng của Phương Thúc Ế đã chia nhau hành động. Dị năng giả hệ thổ thì chạy đi tu sửa tường đất, dị năng giả hệ tấn công thì có hệ kim và hệ hỏa hỏi mượn thang anh Bì, trèo lên tường đánh quái vật.

Tô Tô gật đầu. Mặc dù không nói gì nhưng cô cũng biết lần này Phương Thúc Ế đã giúp thôn Bát Phương một việc lớn. Phải biết rằng mười vệ sĩ của Phương Thúc Ế đều đã là dị năng giả cấp ba, sức chiến đấu mạnh mẽ hơn nhiều so với những dị năng giả cấp một cấp hai yếu ớt trong thôn Bát Phương bây giờ. Có mười người này giúp đỡ, thôn Bát Phương muốn phòng thủ không còn là chuyện khó nữa.

“Tô Tô, cô đến đây, tôi nói cô nghe chuyện này.”

Mai Thắng Nam đi sang một bên, cách khá xa bãi đất trống Lý Tiểu Vũ, Trạc Thế Giai, cha Tô và mẹ Tô đứng. Cô ta vẫy tay với Tô Tô, Tô Tô liền đi về phía cô ta. Đợi cô đến gần, Mai Thắng Nam liền kéo cô, nói nhỏ:

“Tôi đã đòi một chiếc máy bay nhỏ cho cô rồi, giấu trong vườn của Phương Thúc Ế đấy, đủ để cho cô và cha mẹ cô ngồi. Ngộ nhỡ đến thời khắc quan trọng, cô tìm người biết lái máy bay… Bản thân cô cũng hiểu, lo được cho người khác thì lo, không lo được thì phải nghĩ cho đứa trẻ trong bụng mình nhiều hơn.”

Phương Thúc Ế này sống ở thôn Bát Phương hàng ngày đều có máy bay của anh ta bay tới bay lui từ Xuân thành đến thôn Bát Phương nhỏ bé này. Giống như dầu hỏa, máy bay không mất tiền, cứ dùng thoải mái.”

Bây giờ Mai Thắng Nam dựa vào cây đại thụ này rất thoải mái, xem ra cô ta rất được lòng Phương Thúc Ế, muốn cái gì anh ta cũng cho, ngay cả việc cô ta xin một cái máy bay cho Tô Tô, anh ta cũng chịu cho!

Mà ý của Mai Thắng Nam cũng chính là tìm một đường lui cho Tô Tô. Bây giờ tình thế đã như vậy, thôn Bát Phương giữ được thì giữ, không giữ được thì cô ta cũng hy vọng Tô Tô đừng lo cho người khác nữa, chỉ cần lo cho Tiểu Ái và cha mẹ cô là được. Đúng, đó chính là điều Mai Thắng Nam muốn nói.

Tô Tô hơi cảm động. Mặc dù chưa chắc đã có thể giữ được thôn Bát Phương nhưng những người sống sót không giữ được đều đã rời đi rồi, ngộ nhỡ xảy ra biến cố gì đó, chiếc máy bay này của Mai Thắng Nam chính là phao cứu sinh.

“Cảm ơn,” Hai chữ đơn giản nói ra nặng tựa nghìn vàng. Tô Tô biết Mai Thắng Nam đã cho cô và người nhà một tấm bùa hộ mạng, chuyện này quan trọng hơn bất cứ thứ gì.

“Không cần cảm ơn!” Mai Thắng Nam cười tươi rạng rỡ, môi đỏ hé mở, đang định mở miệng nói gì đó với Tô Tô thì lại nhìn thấy Kiều Tư đang nước mắt lưng tròng, đứng phía trước, sững sờ nhìn Phương Thúc Ế.

Tốt, tình địch của cô ta đến rồi!

Mai Thắng Nam lập tức xoay người rời đi, cũng không quan tâm Tô Tô có muốn nói gì hay không. Cô ta đi đến bên Phương Thúc Ế, rất yêu kiều tạo dáng giơ tay, chỉnh lại những sợi tóc rối trên trán anh ta. Phương Thúc Ế liền cúi đầu, khẽ hôn Mai Thắng Nam.

Hình ảnh này khiến Kiều Tư phát điên, cô ta dẫn theo tám vệ sĩ trong đó có cả Cát Bát Thiên xông lên phía trước…

Ôi trời, đau đầu! Tô Tô nhìn cảnh tượng này vội vàng quay người đi nói chuyện với cha mẹ cô. Cô không hề muốn tham gia vào trận chiến của Mai Thắng Nam và Kiều Tư.

Cha Tô và mẹ Tô đã lên xe đợi. Mặc dù bọn họ lo lắng cho Tô Tô nhưng cũng rất nghe lời, không gây ra quá nhiều gánh nặng cho cô. Thấy Tô Tô mở cửa xe ngồi vào trong, mẹ Tô chỉ vào Kiều Tư đang cãi nhau với Mai Thắng Nam bên ngoài xe, cau mày nói:

“Hai người này cuối cùng thì cũng đã cãi nhau, mẹ còn đang suy nghĩ, hai bọn họ lúc nào sẽ chạm mặt cơ.”

“Đây không phải là chạm mặt rồi sao?”

Ân oán giữ hai người phụ nữ này, Tô Tô không có hứng thú lắm. Mặc dù Mai Thắng Nam đã đòi một chiếc máy bay từ chỗ Phương Thúc Ế cho cô, nhưng chuyện này không có nghĩa là Tô Tô tán thành với những chuyện cô ta làm bây giờ.

Có điều, nói cho cùng, Phương Thúc Ế và Kiều Tư cũng không phải là người yêu chính thức. Theo như lời Sở Hiên, sở dĩ bây giờ Kiểu Tư được đối đãi như vậy đều là do cô ta đã sinh cho Phương gia một đứa cháu trai. Cho nên nếu như Mai Thắng Nam và Phương Thúc Ế công khai ở bên nhau thì cũng không phải hoàn toàn là lỗi của Mai Thắng Nam.

Khoảng nửa tiếng sau, sau khi đưa người già và trẻ nhỏ đến sơn trang Bát Phương, khoảng năm mươi người của đội nữ tự cường đã quay lại. Có một nửa số họ ở lại sơn trang Bát Phương để bảo vệ người già và trẻ nhỏ. Nửa còn lại trang bị vũ khí đầy đủ, cầm chổi theo sự chỉ huy của Lý Tiểu Vũ mở cổng thôn bắt đầu giết giòi.

Đồng thời, bọn họ cũng phát cho những người sống sót ở cổng thôn, mỗi người một cái chổi. Cho dù Tô Tô kiên quyết không cho những người này vào trong thôn, nhưng dù là sống trong hay ngoài thôn thì bây giờ mọi người đều đã ngồi chung một con thuyền, phát vũ khí cho họ thì bọn họ cũng có thể giúp giết chết giòi nhỏ bên ngoài.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 338: Ơn không giết
Phía trước cổng thôn, sương mù bao phủ. Đội nữ tự cường và đám người sống sót không có ống nhòm hồng ngoại của nhóm bộ đội đặc công, chỉ có thể chậm rãi thăm dò từng chút một về phía trước. May mà lũ giòi lớn ở cổng thôn đều được Thư Sinh và Mặc Vị Sinh lo hết, bọn họ lần mò tiến lên cũng không gặp phải con giòi nào không giải quyết được.

Một lúc sau, nhóm bội đội đặc công đã giải quyết xong lũ nhộng mặt người bị Liễu Truyền Phong dẫn dụ từ phía xa đi đến. Họ lũ lượt kéo nhau quay về thôn Bát Phương tiếp tục phòng thủ. Thôn Bát Phương liền trở thành tường đồng vách sắt.

Khi mà những nguy cơ này từ từ được giải quyết thì ở bên rìa màn sương, nơi sương trắng lượn lờ, Lục Nhậm trốn trong xe rất lâu. Hắn kinh hồn bạt vía chậm chạp từ dưới chân ghế bò dậy. Hắn lén lút nhoài người trên cửa xe, nhìn ra bên ngoài rất lâu. Xác những đồng đội của hắn bị nhóm bộ đội đặc công dị năng bắn chết từ lâu đã bị giòi ăn sạch. Mà tầng băng dưới xe cũng đã bị giòi ở dưới lòng đất đâm lên vỡ vụn.

Lại nhìn về phía thôn Bát Phương từng bị bọn hắn chối bỏ đã bị che phủ trong màn sương mù dày đặc.

Lục Nhậm nhìn màn sương trắng xóa phía trước, nhếch mép cười âm hiểm. Rất tốt, hắn đại nạn không chết, nhặt được cái mạng về từ trong tay Tô Tô. Vậy thì hắn nhất định phải quý trọng cái mạng này của mình, để báo đáp “ơn không giết” của Tô Tô ngày hôm nay!

Nghĩ sao làm vậy, Lục Nhậm nhảy xuống xe đi bộ. Đường đã bị đóng băng không thể đi xe được nữa. Hắn đi thật xa rời khỏi địa phận của thôn Bát Phương, chạy về tương lai chưa biết ở chỗ nào.

Mà mọi người trong thôn Bát Phương, bao gồm cả Tô Tô không ngờ cuộc tàn sát kia lại để sót một con cá lọt lưới. Đương nhiên, lúc này bọn họ đâu còn tâm trí đi kiểm tra xem đã giết hết bọn người Liễu Truyền Phong hay chưa vì tường đất mà thôn Bát Phương khó khăn lắm mới xây xong đã bị một đợt biển giòi phá hỏng hơn nửa.

Mọi người đang bận đi khắp thôn giết giòi, phòng thủ chỗ bị thủng, đâu còn tâm trí đi kiểm tra xác của bọn người Liễu Truyền Phong chứ? Hơn nữa, xác đã sớm bị giòi ăn sạch rồi, kiểm tra kiểu gì?

Đầu thôn bởi vì có màn sương của Thư Sinh lại có đội nữ tự cường và đám người sống sót đang giết giòi nhỏ, chỗ đó là nơi an toàn nhất. Những chỗ khác cũng chỉ có giòi lớn có thể vượt qua chiến hào, đâm thủng tường đất, chạy vào trong thôn. Còn những con giòi nhỏ kia, đại đa số bị dải cây biến dị ở chiến hào giải quyết hết.

Đương nhiên vẫn còn không ít giòi theo thân của giòi to bò vào thôn Bát Phương, nhưng trong thôn có khá nhiều gà biến dị. Lũ giòi kia nghiễm nhiên trở thành thức ăn béo bở cho lũ gà.

Chẳng mấy chốc đã đến tối, tình hình đã được kiểm soát, bên ngoài thôn đã có rất ít giòi to xuất hiện. Mọi người gần như đã có cơ hội thở lấy hơi. Nhóm người anh Bì bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu, nhóm lửa nấu cơm cho mọi người sau một ngày vất vả.

Vì trong thôn Bát Phương, mọi người đều có một mảnh vườn trồng rau cho nên rau nhiều vô kể. Công việc chủ yếu bây giờ của những dị năng giả hệ mộc là thúc đẩy lương thực, rau dưa sinh trưởng. Việc biển giòi bao vây thôn Bát Phương thực sự không phải là vấn đề lớn.

Anh Bì cũng không keo kiệt, nấu mấy nồi cơm to, rau xanh ăn thoải mái, còn bắt mười mấy con gà nấu một nồi canh gà lớn. Đám thanh niên phụ trách đưa đồ ăn đến sơn trang Bát Phương và cho bên ngoài thôn.

Còn những người canh giữ trong thôn Bát Phương có thời gian thì tụ đến ăn nó xong, thay phiên nhau nghỉ ngơi rồi lại bắt đầu canh gác.

Cuộc sống cứ qua đi một cách bận rộn có trật tự như thế. Tô Tô vì sắp sinh, không chịu được vất vả sớm đã đem cha mẹ đến biệt thự ở cổng thôn nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, cha Tô đã ra ngoài, đi tìm mấy dị năng giả hệ mộc trong thôn, bàn bạc cách tu sửa tường. Đất đá truyền thống sau khi được biển giòi nghiệm thu đã chứng minh rõ ràng không chịu nổi một đòn tấn công của chúng. Bọn họ liền suy nghĩ tìm Thầy Bói đến bảo Thầy Bói làm một ít dây thép có thể dẫn điện cho họ. Cha Tô nghĩ chăng dây thép xung quanh tường sau đó, dẫn điện…

Đây tất nhiên là một ý rất hay, bảo Thầy Bói là dị năng giả cấp ba làm một lô dây thép cũng không phải là vấn đề gì lớn nhưng làm thế nào để dẫn điện đây? Nếu muốn dẫn điện hết thép chăng quanh thôn, hơn nữa phải đảm bảo cung cấp điện 24/24 thì phải lắp đặt máy phát điện ở bốn góc đông tây nam bắc.

Công trình vĩ đại như vậy không thể dùng máy phát điện bằng dầu ma dút hoặc bình ác quy năng lượng mặt trời được?

Cha Tô đã suy nghĩ về vấn đề này rất lâu, sau đó mới vỗ đùi, ông quyết định xây dựng máy phát điện năng lượng gió ở bốn góc thôn.

Sở dĩ ông đưa ra quyết định này là bởi vì bên ngoài thôn có một giáo sư đại học, đã dùng nguyên lý đòn bẩy vớt nhộng mặt người dưới chiến hào lên, cho nên cha Tô đã đến tìm ông ta để nói chuyện. Ông phát hiện giáo sư này lại biết cách tạo máy phát điện năng lượng gió, khoang máy bay, trục quay cánh quạt, máy phát điện, linh kiện lắp ráp máy bay vị giáo sư kia đều biết, hơn nữa còn hiểu rất rõ.

Ngoài ra, vị giáo sư này còn biết cách tạo máy phát điện dùng sức nước, nhưng quanh thôn Bát Phương không có dòng chảy, lại có dị năng giả hệ gió cấp ba là Hộ Pháp, cho nên chế tạo bốn cái máy phát điện dùng sức gió là ổn nhất.

Quyết định xong muốn làm công trình lớn như vậy, ông bắt đầu bận rộn. Nhóm bộ đội đặc công dị năng vẫn làm nhiệm vụ phòng thủ của họ. Thầy Bói thì bắt đầu làm từng sợi dây thép đạt tiêu chuẩn theo yêu cầu của vị giáo sư kia và làm các linh kiện nhỏ để chế tạo máy phát điện.

Diệp Dục vẫn chưa có dấu hiệu tiến hóa xong. Tô Tô đón anh từ sơn trang Bát Phương về, để anh ở trong biệt thự ở cổng thôn. Nhìn Diệp Dục sắp cháy khét, trong lòng không biết có cảm xúc gì. Nửa tháng trôi qua, Tô Tô giơ tay nhẩm tính, còn mười ngày nữa sẽ đến thời gian dự sinh của cô.

Thời tiết càng ngày càng nóng. Tháng tám ở Tương thành chính là lúc nóng nhất. Pin mặt trời trên nóc các căn biệt thự trong thôn ngày nào cũng được sạc đầy. Mười xe vũ khí của Phương Thúc Ế cuối cùng cũng đến, Sở Hiên phái người lập tức lái sáu xe đi, để lại mười thùng tinh hạch cho Tô Tô, còn lại bốn xe vũ khí Tô Tô phát hết cho đội nữ tự cường.

Nhóm người Phương Thúc Ế đến chào Tô Tô. Anh ta quyết định quay về Xuân thành.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 339: Tạm biệt
“ Xem ra trước mắt, tình hình của thôn Bát Phương đã rất ổn định. Tô Tô, nếu như sau này cô sinh xong, có thời gian rảnh rỗi chi bằng đến Xuân thành xem xem. Bác tôi ở Xuân thành, bây giờ ở đó cũng phát triển rất khá, cô có thể giao lưu kinh nghiệm với ông ấy.”

Trong sân của Nhà họ Tô, Phương Thúc Ế ngồi trên chiếc ghế băng nhỏ, ăn một miếng dưa hấu ngọt lịm mát lạnh, nói chuyện rất khách sáo với Tô Tô đang ngồi trên ghế đối diện.

Mai Thắng Nam mặc áo sườn xám thêu sát nách đứng cạnh anh ta, cầm một chiếc quạt lá phe phẩy quạt cho anh. Một cơn gió mát lạnh thổi đến, Phương Thúc Ế nghiêng đầu, đôi mắt hoa đào tràn đầy ý cười, nhìn người bên cạnh, càng ngày càng hài lòng.

Tô Tô ngồi trên ghế nằm, vẻ mặt có cảm giác mất hứng, còn sức mà không còn lực. Hai chân cô sưng phù giống hai cây củ cải lớn, còn mười ngày nữa là cô sẽ sinh, bây giờ càng ngày càng ngại đi lại. Chỉ thấy cô nghiêng đầu nhìn Phương Thúc Ế rồi lại nhìn Mai Thắng Nam chớp mắt, nói với Phương Thúc Ế:

“Bác anh là nhân vật lớn. Bây giờ anh chịu về Xuân thành, bác anh chắc chắn đã trở thành nhân vật đứng đầu ở đó rồi. Tôi đi có thể giao lưu kinh nghiệm gì với ông ta chứ. Lời này của anh cũng quá khách sáo rồi.”

Từ tin tức Mai Thắng Nam tiết lộ cho Tô Tô, thực ra Phương Thúc Ế vẫn ôm kỳ vọng rất lớn với thôn Bát Phương này của Tô Tô. Anh ta đang quan sát cũng đang điều tra tình hình thực tế. Mặc dù bây giờ đã có hợp tác với thôn Bát Phương nhưng thôn Bát Phương muốn thành đồng minh của anh ta vẫn còn con đường rất dài phải đi.

Mà hơn một tháng này cũng đủ để Phương Thúc Ế nhìn rõ thực lực của thôn Bát Phương, dù là phòng thủ bằng các loại động vật biến dị hay là xử lý các chuyện phát sinh đột ngột đều khiến cho Phương Thúc Ế cảm thấy rất hài lòng. Anh ta rất muốn chỉ điểm cho Tô Tô, để Tô Tô biến những khu tập trung người sống sót thành một khu an toàn.

Mà anh ta làm nhiều chuyện như vậy không phải vì do mong đợi Tô Tô có thể thành đồng minh của mình, mà do anh ta rất thích cuộc sống đơn thuần ở thôn Bát Phương, không có đấu đá, cũng không có lừa dối. Vì vậy, Phương Thúc Ế rất mong thôn Bát Phương có thể phát triển, chỉ đơn giản như vậy mà thôi.

Cho nên, Phương Thúc Ế nói để Tô Tô và bác anh ta gặp mặt trao đổi kinh nghiệm thực chất là muốn Tô Tô học hỏi bác anh ta cách để biến thôn Bát Phương thành khu an toàn Bát Phương!

Nhưng Tô Tô không có hứng thú.

Tô Tô cả ngày thở hổn hển, đi có vài bước đã cảm thấy tim như muốn nhảy ra ngoài. Bây giờ bảo cô đi làm những chuyện này, thực sự là quá làm khó cô rồi. Cô tùy ý liếc nhìn Phương Thúc Ế rồi lại nhìn Mai Thắng Nam, hỏi:

“Cô cũng định đến Xuân thành à?”

“Cậu Phương rất khách sáo nói mời tôi đến Xuân thành chơi.”

Khi nhắc đến Phương Thúc Ế, vẻ mặt Mai Thắng Nam trở nên dịu dàng xinh đẹp, cũng không biết là thật hay giả. Tô Tô gật đầu, cũng không giữ lại, chỉ nói:

“Được, cô đi đi. Cẩn thận nhé! Gặp phải phiền phức gì cứ thông báo một tiếng, tôi sẽ giúp cô.”

Người xưa có câu ‘người muốn vươn lên cao, nước chảy về chỗ trũng’, Mai Thắng Nam sẽ đi đến một nơi lớn hơn, tốt hơn, phức tạp hơn – đây là chuyện tất nhiên, Tô Tô đã biết trước từ rất lâu rồi. Tuy kiếp trước hai người đã giao dịch nhiều lần, kiếp này gặp lại khiến Tô Tô cũng có chút nghẹn ngào, nhưng cô cũng biết bắt Mai Thắng Nam ở lại thôn Bát Phương nhỏ bé này là lãng phí nhân tài.

Lúc sắp chia tay, Tô Tô ngồi dậy, Mai Thắng Nam cũng đi hai bước về phía cô, khom lưng nhẹ nhàng ôm lấy cô, coi như là tạm biệt. cô ta mỉm cười thì thầm vào tai Tô Tô:

“Cảm ơn. Nếu như sau này cô gặp phải phiền phức gì cũng cứ báo cho tôi, tôi sẽ giúp cô.”

Đời này kiếp này, Tô Tô và Mai Thắng Nam đều không nói gì đến tinh hạch, giữa hai bọn họ đã biết dùng chữ “giúp”, điều này rất tốt. Tô Tô cũng cười, cô cảm thấy kiếp này Mai Thắng Nam xem như đã sống tiến bộ hơn kiếp trước.

Sau đó không đợi Tô Tô đứng dậy, Mai Thắng Nam đã buông cô ra. Phương Thúc Ế ăn dưa xong đứng dậy. Sở Hiên và tất cả đám vệ sĩ dị năng của Phương Thúc Ế, còn có cả Kiều Tư vẻ mặt uất ức đáng thương như sắp khóc và hai bà vú đang bế Tiểu Thập đều đứng ở ngoài sân.

Kiều Tư không thèm liếc nhìn Tiểu Thập đang ở trong lòng bà vú lấy một cái. Từ đầu đến cuối, cô ta chỉ nhìn chằm chằm Phương Thúc Ế. Nhưng Phương Thúc Ế lại cũng không nhìn cô ta lấy một lần, đi sóng đôi với Mai Thắng Nam vừa đi vừa nói chuyện phiếm.

Mai Thắng Nam cười tươi như hoa, mặt mày rạng rỡ. Thỉnh thoảng tranh thủ góc Phương Thúc Ế không nhìn thấy, cô ta sẽ đưa mắt nhìn Kiều Tư trong đám đông, nghiêng đầu, bày dáng vẻ cố ý chọc Kiều Tư tức chết.

Vì thế, sắc mặt Kiều Tư càng lúc càng uất ức, căm hận. Cô ta nhẫn nhịn, đợi đến lúc về đến Xuân thanh, xem cô ta có ăn tươi nuốt sống con đàn bà hèn hạ Mai Thắng Nam này không!!!

Phương Thúc Ế lại đi đến tạm biệt anh Bì và đám thanh niên, cùng nhóm bộ đội đặc công dị năng, cả lũ trẻ chạy loạn khắp thôn, thậm chí chào luôn cả thành viên của đội nữ tự cường đang luyện tập trên bãi đất trống.

Sau đó anh ta dẫn theo Mai Thắng Nam và hàng loạt thùng sườn xám thêu cao cấp lên máy bay.

Cánh quạt chuyển động, máy bay chầm chậm cất cánh. Cát vàng bay đầy trên bãi đất trống của thôn Bát Phương, lũ trẻ đứng ngước mắt lên vẫy tay hô “tạm biệt” với máy bay đang bay cao lên trời. Phương Thúc Ế và Mai Thắng Nam thì vẫy tay với mọi người dưới mặt đất qua cửa sổ máy bay. Cảnh tượng này thật khiến cho người ta có cảm giác không nỡ.

Sau đó, Kiều Tư cùng đám vệ sĩ tháp tùng, hai bảo mẫu và Tiểu Thập, thậm chí còn có cả mấy chị em gái đứng đường của Mai Thắng Nam thì lên một chiếc máy bay khác. Chiếc máy bay này rất nhanh đã biến thành một chấm đen nhỏ xíu trên bầu trời, không nhìn thấy tung tích.

Tô Tô ngồi trên ghế nằm lười nhác nhìn, trong lòng không hiểu sao lại thở dài. Là vì cô nghĩ đến những con chim biến dị trên bầu trời trong tương lai, chúng sẽ tụ tập bay thành đàn. Đi máy bay thực ra đã là một phương thức xuất hành cực kỳ nguy hiểm. Mà cô không có chuyện gì quan trọng, dẫn theo con nhỏ đi xa thế làm gì?

Cho nên, không biết đến bao giờ cô và Mai Thắng Nam mới lại gặp nhau.

Trẻ con trên bãi đất trống bên ngoài sân dưới sự dẫn dắt của Duệ Duệ đang chạy từ bên nọ sang bên kia như một cơn gió. Duệ Duệ cầm đầu dịch chuyển về phía trước, bất ngờ va vào Lương Tiểu Kỳ. Cô kêu ối một tiếng, chậu ga giường đã giặt sạch đổ hết xuống đất.

“Cẩn thận một chút?!! Duệ Duệ, cháu càng ngày càng nghịch ngợm rồi đấy!”

Lương Tiểu Kỳ cau mày, thấy Duệ Duệ đã chạy đi xa, đám trẻ con phía sau ào ào chạy theo cậu bé. Chúng chạy qua giẫm hết lên ga giường trên mặt đất. Ga giường đã giặt sạch giờ lại bẩn như cũ.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 340: Nhà trẻ thôn Bát Phương
Sau khi lũ trẻ chạy qua, Lương Tiểu Kỳ cúi đầu, cau mày nhìn ga giường đầy dấu chân trẻ con dưới đất, có cảm giác khóc không ra nước mắt.

Đúng lúc này, Tô Tô từ trong sân đi ra, nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi. Cô nghiêng đầu, nhìn theo Duệ Duệ thì thấy Tẩm Nguyệt bị một đám trẻ đang vui vẻ phấn khích vây quanh nhảy nhót hô gọi lung tung. Tô Tô nhíu mày, nhìn kỹ hơn lại là do Duệ Duệ cầm đầu.

Có vẻ Tẩm Nguyệt đang trách mắng Duệ Duệ. Cậu bé thì chơi đùa dịch chuyển vòng quanh cô. Đám trẻ bám đuôi Duệ Duệ liền phấn kích bao vây Tẩm Nguyệt. Xem ra thằng bé Duệ Duệ này có vẻ coi trời bằng vung, ngay bị mẹ mình răn dạy quở mắng đều dám nhờn như vậy.

Trẻ con phải dạy, đặc biệt là Duệ Duệ. Thằng bé nhỏ như vậy, mới có hơn ba tuổi đã là một dị năng giả, lại còn là dị năng giả dịch chuyển. Nếu như thằng bé biết tận dụng thì sẽ tốt, không biết đường mà sơ sảy một cái sẽ khiến bản thân rơi vào nguy hiểm.

Giống như lần trước, người lớn đang khí thế hừng hực giết nhộng mặt người, cậu bé lại đột nhiên xuất hiện sau lưng con nhộng, hô đánh hô giết. Hành động kiểu này không thể chấp nhận được.

Nhưng bởi vì đây là lần đầu tiên con người rơi vào mạt thế, mọi kinh nghiệm đều phải tích lũy, bao gồm cả việc khống chế dị năng. Rất nhiều người lớn vẫn chưa kiểm soát tốt dị năng của mình chứ đừng nói là một đứa bé chỉ mới hơn ba tuổi.

Trước đây thôn Bát Phương chưa từng xuất hiện dị năng giả nhỏ tuổi như vậy, không ai biết nên dạy Duệ Duệ thế nào, vì thế chỉ có thể để cậu bé tự do phát triển. Ngày thường cũng chỉ có thể cảnh cáo cậu bé không thể chạy ra ngoài cổng thôn, không được đi đến bên tường thành.

Đương nhiên đối với một đứa bé hơn ba tuổi, lời người khác nói cậu bé thích thì nghe không thích thì sẽ dịch chuyển không ai quản được, cũng không thể lúc nào cũng dùng dây thừng trói cậu bé lại được. Hơn nữa dùng thừng bình thường trói cậu bé lại, cậu bé cũng có thể dịch chuyển cùng sợi dây thừng. Nếu như muốn trói không cho cậu bé dịch chuyển, phải cần dị năng cấp bốn là Tô Tô phóng ra dây xích băng mới được.

Vì chuyện này, Tẩm Nguyệt giờ đây lo lắng hơn trước kia cả trăm lần. Bây giờ, cả ngày cô đều không làm được gì, chỉ có thể luôn cầm theo một cành cây, chạy theo sau đít Duệ Duệ. Mắt lúc nào cũng phải quan sát cậu bé, sợ chớp mắt một cái, Duệ Duệ liền dịch chuyển ra bên ngoài cổng.

Làm mẹ thực sự không dễ, lúc nào cũng phải lo lắng cho con. Dù là trước hay sau mạt thế, dù đứa trẻ nhỏ hay đã lớn người mẹ đều phải lo lắng. Con cái là người thường đã lo, con cái là dị năng giả lại càng lo hơn, là nỗi lo không bao giờ chấm dứt của người mẹ!

Nếu như giờ là trước mạt thế, đứa trẻ lớn như Duệ Duệ đã đi nhà trẻ từ lâu rồi, hưởng sự chăm sóc của giáo viên. Nhưng bây giờ đã là mạt thế rồi, đừng nói là nhà trẻ ngay cả giáo viên mầm non cũng khó tìm. Hơn nữa, Duệ Duệ không giống những đứa bé khác. Cậu bé là một đứa bé có dị năng.

Đứa bé hơn ba tuổi đã có suy nghĩ riêng, nhận thức xã hội vẫn còn mơ hồ. Bọn chúng nhìn người lớn làm gì thì sẽ học làm theo cái đó. Bình thường, cổng lớn của thôn Bát Phương đóng chặt, đám trẻ này quậy phá loạn cả thôn, cũng vẫn an toàn không phải lo lắng gì cả.

Nhưng với tình hình này xem ra rõ ràng là không thể nhốt Duệ Duệ lại được. Đối đãi với những đứa trẻ có dị năng như Duệ Duệ cần phải có một đơn vị giáo dục chuyên môn.

Sau khi mạt thế đã không có đơn vị giáo dục nào có thể tiếp nhận những đứa trẻ dị năng giả ngây thơ mơ hồ như này cả. Hồi đó căn cứ Thanh Long cũng phải mất rất nhiều thời gian mới lợi dụng được vaccine phòng bệnh mạt thế để tạo ra một tốp trẻ con có dị năng cũng như sáng lập một cơ quan huấn luyện chuyên biệt cho những đứa trẻ dị năng đó.

Nhưng khi đó Tô Tô đã phát điên vì tìm Tiểu Ái, đương nhiên làm gì có tinh thần quan tâm đến chuyện của cơ quan huấn luyện kia chứ. Cô từng tình cờ nhìn thấy cơ quan huấn luyện nào đó, cơ bản là đều có các thiết bị huấn luyện mở rộng ngoài trời.

Cho nên Tô Tô vừa đi lòng vòng trong thôn vừa suy nghĩ chuyện này.

Cô ngẩng đầu lên, gọi mấy thanh niên đến, bảo họ mở một bãi đất trống trong thôn, chế tạo vài thiết bị bộ đội đặc công thường ngày hay dùng để luyện tập. Những thiết bị này để trẻ con dùng, cho nên phải cố gắng làm cỡ nhỏ một chút.

Đợi sau khi những thiết bị này xong, đám Duệ Duệ sẽ có cái để chơi, rồi tìm hai người lớn trông chừng bọn chúng, để cho đám trẻ này không từ sáng đến tối chạy lung tung trong thôn, cũng sẽ không bất cẩn và chạy ra ngoài thôn.

Đám thanh niên gật đầu. Tô Tô nói sao bọn họ làm vậy. Mở một bãi đất trống rất dễ, thôn Bát Phương rộng lớn trước cũng có hai cái nhà trẻ. Trong đó, nhà trẻ to hơn thì ở phía đầu thôn. Phía trước nhà trẻ còn có một bãi cát, trên bãi cát còn đặt một cái cầu trượt khá cũ.

Sau đó, bọn họ còn tìm một thầy giáo dạy tiếng Trung trong đám người tàn tật. Mặc dù thầy giáo kia chỉ còn một cánh tay phải nhưng ông ta nói mình vẫn có thể cầm phấn viết chữ, dạy trẻ con viết chữ và vẽ đơn giản.

Chỉ cần tìm chút việc cho đám trẻ nghịch ngợm này làm, mặc kệ chúng làm huấn luyện mở rộng hay nhốt chúng trong lớp học viết chữ vẽ tranh đều được! Khi đám thanh niên dẫn thầy giáo dạy tiếng Trung kia đến trước mặt Tô Tô, cô liền lập tức đồng ý, dốc sức của cả thôn mở nhà trẻ thôn Bát Phương.

Phải nhốt những đứa trẻ này trong lớp học, nghiêm chỉnh viết chữ, vẽ tranh, đó cũng không phải là chuyện dễ làm. Đám trẻ này trước đây chưa từng tiếp nhận giáo dục kiểu này, bắt hết chúng vào lớp học là một chuyện cực kỳ hao tâm tốn sức.

Mới bắt đầu là do đám thanh niên đi, bắt đứa này vào lớp học xong, khi quay đi bắt đứa khác thì bọn chúng lại trốn qua cửa sổ. Hơn hai mươi đứa trẻ chạy lung tung khắp nơi, cộng thêm Duệ Duệ biết dịch chuyển khiến cho đám thanh niên bắt mất cả buổi sáng. Thầy giáo dạy tiếng Trung sắp đợi đến mọc rễ rồi mà công trình phổ cập giáo dục vẫn chưa triển khai.

Cuối cùng không thể không điều động bộ đội đặc công dị năng!

Bắt giặc phải bắt kẻ cầm đầu, Thanh Mộc biến ra một dây leo trói chặt Duệ Duệ đang dịch chuyển khắp nơi lại, vứt vào ghế, ngồi nghiêm chỉnh trong phòng học của nhà trẻ. Những đứa trẻ không nghe lời còn lại liền trở nên ngoan ngoãn. Thầy giáo dạy tiếng Trung đợi cả một ngày trời lúc này mới bắt đầu tiết học đầu tiên của ông ta sau mạt thế.

Chập tối, khói bếp lượn lờ bốc lên, cùng với tiếng đọc từng chữ non nớt, sang sảng của lũ trẻ khiến cho tâm trạng của mọi người đều trở nên tốt lạ thường.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top