Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 351: Như bị trúng độc
Sau khi thấy miệng Tiểu Ái bị tím tái như trúng độc nhưng cơ thể lại không có phản ứng nào, Tô Tô cũng không quan tâm nữa, kéo áo lên cho Tiểu Ái bú mẹ.

Bé con thỏa mãn yên tĩnh trở lại.

Ngoài phòng khám, Diệp Dục cầm bình sữa nghe không rõ, không biết chuyện gì vừa xảy ra nên vội chạy vào trong, hô lên:

“Đây đây bà cô của tôi ơi, sữa bà ngoại cô mới pha này! Ôi, trời đất ơi, em tỉnh rồi?!”

Đây mới là câu mà Tô Tô đang cho con bú phải hỏi đấy. Cô vừa bế Tiểu Ái cho bú, vừa nhìn Diệp Dục mới chạy vào phòng. Anh còn đang cầm bình sữa bột ấm đúng kiểu bảo vệ đồ quý giá, hai tay nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa. Cô phì cười:

“Anh tỉnh rồi?”

Ánh mặt trời nhảy nhót bên khung cửa sổ, một cơn gió nhẹ lay động tấm rèm trắng, mùi đất trộn lẫn mùi cây cối tỏa ra theo gió thơm ngát.

Diệp Dục đứng cạnh cửa, hai mắt cay cay. Anh bước ra ngồi cạnh Tô Tô, nhìn bé con nhắm mắt thoải mái bú mẹ, cảm thấy thật tổn thương.

Từ khi Tiểu Ái ra đời, Tô Tô chỉ toàn ngủ. Cha mẹ Tô chạy đông chạy tây tìm chỗ ở cho Tiểu Ái nên đương nhiên anh phải trông con. Anh mới chỉ trông có mấy tiếng mà Tiểu Ái hành hạ anh sắp phát điên rồi.

Người làm cha này chỉ thiếu điều quỳ xuống xin con gái tha mạng, nhưng bà cô nhỏ nhà anh là ma vương chuyển thế, nào có chịu nghe theo? Giờ Diệp Dục chỉ cần thấy con bé há miệng định khóc là sợ đến tay chân rụng rời.

Nhưng mà nhìn xem, bà cô nhà anh giờ lại y hệt như một thiên thần, cái miệng nhỏ mềm chu ra bú mẹ tợp tợp, nào còn dáng hình ác ma khi nãy? Thật sao? Sự phân biệt đối xử giữa cha và mẹ này khiến cho Diệp Dục thấy thật tủi thân.

Anh vòng tay ôm cả hai mẹ con, chàng trai cao to phong sương vùi đầu vào cổ Tô Tô, ngửi thấy hương sữa thơm ngọt mà thấy tim nhoi nhói.

Thôi bỏ đi, hai mẹ con bình an là tốt rồi, những chuyện đã qua thì cứ để nó qua thôi!

Thời gian dường như dừng lại ở khoảnh khắc này. Chỉ còn lại sự bình tâm. Thậm chí con rắn đang cuộn mình trong góc phòng cũng cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, gục đầu nhắm mắt như Tiểu Ái rồi chìm vào giấc ngủ. Cả nó và Tiểu Ái đều còn nhỏ, cần ngủ đủ giấc.

“Ôi, sao môi con bé lại tím tái lại thế này?”

Diệp Dục nhìn con gái bú mẹ xong thì nhả ra, ngoẹo đầu ngủ ngon lành, thắc mắc. Tô Tô lẳng lặng ngẩng đầu nhìn Diệp Dục, ánh mắt lên án rõ ràng. Diệp Dục chột dạ:

“Anh… khi anh ra ngoài… con bé vẫn trắng trẻo mũm mĩm, miệng không bị như vậy! Được rồi được rồi, em đừng nhìn anh thế, anh đi tìm bác sĩ Trạc hỏi xem sao.”

Diệp Dục vội vàng đứng lên đi tìm Trạc Thế Giai. Tô Tô nhíu mày nhìn Tiểu Ái: con bé vẫn ăn ngon ngủ ngon, chỉ có môi tím tái còn những chỗ khác vẫn hồng hào, có lẽ… không có vấn đề gì!

Trực giác của nàng mách bảo rằng không sao cả!

Một lát sau, bác sĩ Trạc và Quân Tửu chạy sang theo Diệp Dục. Hai người đeo ống nghe trên cổ, lần lượt nghe nhịp tim cho Tiểu Ái rồi lại kiểm tra toàn thân con bé, không tìm ra nguyên nhân vì sao môi Tiểu Ái lại bị thâm như trúng độc. Bác sĩ Trạc đành nói:

“Tất cả đều bình thường, chúng tôi không tìm được nguyên nhân. Hay bảo bác sĩ Hồng qua làm xét nghiệm máu rồi làm sàng lọc sơ sinh?”

Cũng đành phải như vậy. Trẻ sơ sinh môi tím tái thường bị nghi ngờ có vấn đề về tim, nhưng vừa rồi cả Trạc Thế Giai và Quân Tửu đều đã nghe nhịp tim của Tiểu Ái – hoàn toàn bình thường, không có tạp âm.

Vừa rồi bọn họ đều ở ngoài cửa phòng, Diệp Dục đã đi nhờ mẹ Tô pha sữa bột, Lương Tiểu Kỳ định vào dỗ Tiểu Ái nhưng cũng không thấy con bé khóc. Mới một phút, môi Tiểu Ái đã thâm lại, không ai ở trong phòng, không rõ chuyện gì đã xảy ra.

Tô Tô bế Tiểu Ái đến một căn phòng khác trong nhà cùng Diệp Dục để làm sàng lọc sơ sinh. Những thiết bị y tế chuyên dụng toàn diện và tân tiến cho trẻ em này đều do Phương Thúc Ế mang đến.

Kết quả sàng lọc cho thấy chức năng tim phổi, điểm hành vi, chỉ số vàng da, thính lực thị lực đều không có vấn đề gì.

Bác sĩ Hồng mang dụng cụ sang để lấy máu cho Tiểu Ái. Lúc cắm tiêm rút máu, đôi môi đen của Tiểu Ái cứ thế nhạt dần rồi chuyển thành sắc hồng tươi tắn! Kết quả xét nghiệm máu cho thấy không có bệnh di truyền, cũng không có chất độc trong mẫu máu đã lấy.

Vậy là chuyện này cứ thế đến rồi đi, không ai hiểu gì!

“Đừng lo quá, con bé hoàn toàn khỏe mạnh.”

Trạc Thế Giai đưa một đống kết quả kiểm tra cho Diệp Dục rồi vuốt ve Tiểu Ái trong lòng Tô Tô. Tiểu Ái nhắm mắt dựa đầu vào khuỷu tay mẹ, chẹp miệng nhắm mắt ngủ ngon lành. Trạc Thế Giai mỉm cười, ngẩng đầu nói với Tô Tô:

“Thôi về đi. Cháu làm mẹ rồi, cháu sẽ là một người mẹ tốt.”

“Vâng, cháu cảm ơn.”

Tô Tô cũng cười với Trạc Thế Giai. Diệp Dục đỡ Tô Tô bế Tiểu Ái tập tễnh về phòng!

Vốn cô muốn một mình quay lại căn biệt thự kia nhưng Lương Tiểu Kỳ mới ấp úng báo với cô rằng căn biệt thự kia đã bị kim loại cắt bén ngọt không còn nóc. Không chỉ Tô Tô và Tiểu Ái chơ vơ, cả cha mẹ Tô cũng không còn chỗ để ở.

Quay về phòng khám, Tô Tô đặt Tiểu Ái lên giường rồi quay sang nhìn Diệp Dục một lượt. Anh không thay đổi gì, vẫn gương mặt nét nào ra nét nấy, vẫn trang phục quân sự ngụy trang ngàn năm, nhưng đây là bộ mới. Bộ cũ đã cháy thành than khi anh tiến hóa.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 352: Dị năng ánh sáng
“Nóc nhà của em đâu mất rồi?”

Tô Tô không nhịn được mà hỏi Diệp Dục. Diệp Dục cười ha hả, hai mắt phát ra hai tia sáng nhìn hệt như “hỏa nhãn kim tinh” của Tôn Ngộ Không. Ánh sáng kia phát ra, cắt thanh rèm cửa sổ thành ba đoạn. Anh cười tự đắc:

“Bị anh cắt bay rồi.”

“Nóc nhà này làm gì anh?”

Tô Tô liếc nhìn tên đàn ông đang đắc ý kia. Hóa ra là tiến hóa thành dị năng ánh sáng. Trước giờ cô chưa từng thấy ai có dị năng ánh sáng, được đấy. Nhìn Diệp Dục kìa, mặt sắp nghếch lên trời rồi, chẳng biết khiêm tốn là gì cả?!

Đúng, Diệp Dục là người hoàn toàn không biết khiêm tốn. Anh chính là một kẻ phách lối, giờ lại có dị năng tiến hóa lợi hại như vậy, tự đắc không kể xiết. Giờ bà cô nhỏ Tiểu Ái đã ngủ, Tô Tô đã tỉnh giấc, anh sẽ không nói nhiều. Anh cần phải ra ngoài khoe khoang với mấy anh em của mình!

Có điều laser lợi hại thật nhưng lại tốn rất nhiều năng lượng. Với mana của Diệp Dục, anh có thể phóng mấy tia laser liền. Khi hết mana, Diệp Dục không biết hấp thu tinh hạch mà chỉ biết ăn. Ăn tinh hạch nhỏ phổ thông thì được, cấp hai cấp ba thì quá cứng. Thế nên, dị năng này của Diệp Dục mà gặp phải lúc hết mana, tinh hạch phổ thông không đủ để bù vào chỗ đã mất thì… chẳng có tác dụng mấy!

Tiếng đàn ông cười đùa vang lên bên ngoài. Tô Tô buồn cười, quay về giường nhìn Tiểu Ái, vừa vuốt ve con bé vừa cảm thấy ngọt ngào.

Từ nay về sau, cô không phải sống trong địa ngục nữa. Cô sẽ cùng cô bé con này, ông bà ngoại nó, cha nó chung sống trong thế giới đen tối. Chẳng sao cả, chỉ cần tất cả bọn họ ở bên nhau, mọi sự sẽ chân cứng đá mềm.

Miễn là cô có lòng can đảm thì sẽ có khả năng thực hiện!

Tối đến, mẹ Tô mang cho Tiểu Ái mấy bộ quần áo cotton. Căn biệt thự trước đã bị Diệp Dục cắt nóc, phòng ốc lộn xộn, những quần áo đã chuẩn bị cho Tiểu Ái trước đó bị Diệp Dục phá hết. May mà khi Diệp Dục thức tỉnh, mọi người đã ra ngoài hết, bằng không thì hôm nay cả ông bà ngoại lẫn con gái anh đều đã mất mạng.

Laser quả thực có phần đáng sợ!

Vì thế, từ sau khi Tô Tô sinh, mẹ Tô luôn vội vàng tìm kiếm đồ cho cháu gái. May mà Phương Thúc Ế đưa nhiều đồ sơ sinh đến, mẹ Tô quay cuồng mãi cũng tìm được mấy bộ body buộc dây, giặt sạch rồi tranh thủ phơi khô khi trời còn ánh nắng. Buổi chiều bà hầm canh lợi sữa cho Tô Tô, đến tận tối mới có thời gian mang quần áo qua chỗ Tô Tô.

Tô Tô chưa kể cho cha mẹ mình chuyện môi của Tiểu Ái bị tím tái để hai ông bà không bị lo lắng quá.

Giờ nhìn Tiểu Ái ăn no ngủ kỹ, khi thức giấc cũng không có vấn đề gì, đi ngoài hoàn toàn bình thường, cô thấy càng không cần phải khai báo cho hai ông bà.

Sau khi uống canh lợi sữa, Tô Tô lại cho Tiểu Ái bú thêm một lần nữa. Có mấy người phụ nữ mang tã bỉm qua. Đồ Phương Thúc Ế mang đến rất nhiều, có cả tã bỉm nhưng chúng nằm lẫn trong núi đồ khổng lồ, bọn họ mất rất nhiều thời gian để phân loại xong đống đồ nên giờ mới mang được tã bỉm sang.

Tô Tô nhìn những người phụ nữ này – đây là thành viên đội nữ tự cường của Lý Tiểu Vũ. Cô sang tay Tiểu Ái đang ngái ngủ cho mẹ mình, ngồi trên giường bệnh hỏi:

“Mọi người vất vả quá. Hôm nay mọi người không huấn luyện à?”

“Đội trưởng bảo hôm nay không cần. Chúng tôi thu xếp đồ đạc cho thôn trưởng xong rồi mai lại sinh hoạt như mọi khi.”

Mấy người phụ nữ trả lời. Có người lại gần Tiểu Ái, mắt lấp lánh tình mẹ. Nhìn Tiểu Ái trong lòng Tô Tô, không người phụ nữ nào không thấy yêu thương đứa bé như vậy. Phụ nữ vốn có tình mẹ trời sinh.

Tô Tô nhìn họ, đuôi mắt nheo nheo cười. Có người nói, “Mừng quá, nhìn Tiểu Ái rất khỏe mạnh. Sau này thôn Bát Phương có người thừa kế rồi.”

“Đúng thế, Tiểu Ái à, cháu phải lớn nhanh, mau có dị năng nhé. Tương lai của thôn Bát Phương chắc phải trông cậy vào cháu rồi.”

Mỗi người một lời thể hiện kỳ vọng của mình với Tiểu Ái, Tô Tô càng nghe càng thấy có gì đó không đúng. Con gái của cô còn nhỏ như vậy đã phải gánh vác trách nhiệm với cả thôn Bát Phương thịnh vượng này?! Điều này hình như hơi khác mong muốn của cô, sao lại thế chứ? Thôn Bát Phương là thôn Bát Phương, Tiểu Ái là Tiểu Ái, tại sao lại ràng buộc Tiểu Ái với thôn Bát Phương?

Hơn nữa, kiếp trước Tiểu Ái khi hai tuổi chỉ là một đứa bé bình thường, không biết được bao giờ kích phát dị năng trong tương lai. Giờ bọn họ mồm năm miệng mười tạo áp lực quá lớn cho Tiểu Ái, như thế sẽ có tác động tiêu cực đến tính cách con bé.

Tô Tô định sửa lại quan niệm sai lệch của những người phụ nữ thì chợt liếc thấy Mộc Dương bé nhỏ đứng ngoài cửa, toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng khó tả, trái ngược hẳn với toàn bộ căn phòng ấm cúng.

Hai tay thằng bé dính đầy bùn đất, mười ngón tay nứt ra, hình như còn chảy máu. Mộc Dương dường như không cảm thấy đau, cứ cúi đầu nhìn chân, nghiêm chỉnh đứng chờ ngoài cửa phòng Tô Tô không nhúc nhích.

Tô Tô rất có ấn tượng với đứa bé tên Mộc Dương. Nhìn gương mặt nhỏ nhắn với biểu hiện chín chắn trước tuổi, cô nghĩ đến việc mẹ đứa bé mới chết chưa lâu, âm thầm thở dài rồi vẫy tay:

“Mộc Dương, cháu là Mộc Dương đúng không? Lại đây nào.”

Mộc Dương giật mình, bước đến. Thằng bé vẫn đi đôi giày vải trước mạt thế. Mạt thế đến vào mùa đông, giờ đã là mùa hè nhưng Mộc Dương không thay giày. Đôi giày có vài chỗ bị rách, ngón chân của đôi bàn chân đang phát triển thò ra ngoài.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 353: Ở cữ
Mẹ Tô thấy Mộc Dương có nét trưởng thành sớm, bản năng người mẹ cảm thấy xót xa cho đứa bé mới để tang mẹ. Bà bế Tiểu Ái ra trước mặt Mộc Dương, thân thiết nói:

“Mộc Dương, cháu xem này, đây là em gái đấy, tên là Tiểu Ái! Từ nay về sau, đây là em gái nhỏ của cháu, cháu nhớ bảo vệ em nhé.”

“Vâng, cháu biết rồi ạ.”

Mộc Dương trả lời không hề suy nghĩ rồi mới ngẩn người ra, nhìn cô bé nhỏ xíu trong lòng mẹ Tô. Cậu bé trịnh trọng gật đầu nói với Tô Tô:

“Cháu sẽ bảo vệ Tiểu Ái cẩn thận bằng cả tính mạng của mình.”

“Haha, không cần nghiêm túc thế đâu!”

Tô Tô nhìn Mộc Dương, mỉm cười. Chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, bảo vệ Tiểu Ái kiểu gì? Nghiêm túc và trang trọng thế này khiến người ta thấy hài hài.

Không chỉ Tô Tô cười, mẹ Tô và những người phụ nữ khác trong phòng cũng cười. Tô Tô liếc nhìn Mộc Dương vẫn mặt mày lạnh te thì phất tay ngăn mọi người lại, chỉ vào Mộc Dương trông xơ xác rách rưới:

“Dẫn thằng bé đi tắm rửa rồi thay đồ sạch rồi cho đi học cùng đám Duệ Duệ đi.”

Trẻ con vẫn nên có ngoại hình của trẻ con, hiện giờ chỉ mười tuổi mà Mộc Dương trông quá già dặn. Có lẽ do thằng bé đã trải qua nhiều khổ đau trong mạt thế ở cái tuổi chập chững vào đời nên đã thấu hiểu lòng người, có vẻ trưởng thành hiếm thấy. Tô Tô đưa Mộc Dương đến chỗ đám trẻ con kia chính là để thằng bé tìm lại được chút nét thơ ngây.

Tiện thể để thằng bé kìm lại Duệ Duệ nghịch ngợm quá mức, trung hòa lẫn nhau!

Mấy người phụ nữ nhận lời đưa Mộc Dương đi. Mẹ Tô vừa bế Tiểu Ái vừa trò chuyện Tô Tô xong cũng ra khỏi phòng khám. Bà còn rất nhiều việc phải làm, nào là dọn dẹp cả một căn biệt thự, nào là đón Tô Tô về ở cữ!

Mặc dù giờ là mạt thế, Tô Tô chưa từng nghĩ đến chuyện ở cữ nhưng những người già lại không đồng tình. Phụ nữ mới sinh sao lại không ở cữ?! Không ở cữ là muốn bị di chứng cả đời phải không?! Nhất định phải ở cữ, điều kiện khó khăn đến mấy cũng phải ở cữ!

Tô Tô vừa đi, Diệp Dục lại dẫn đám anh em về, cạn kiệt hoàn toàn năng lượng dị năng. Anh vừa vào, Tô Tô mới ngủ mơ mơ màng màng lại tỉnh. Cô xoa mắt định nhổm dậy thì thấy Diệp Dục rón ra rón rén như trộm trong bóng tối đến nôi của Tiểu Ái, ngó nghiêng một chút rồi chạy ra giường của Tô Tô, nhe hàm răng trắng bóng khẽ khàng:

“Con gái anh đáng yêu như thiên thần ấy.”

Đáng yêu quá! Diệp Dục càng nhìn càng thích, càng ngắm càng yêu, càng xem càng cảm thấy trái tim mềm mại ấm áp. Dường như anh đã quên mất mình bị Tiểu Ái giày vò hành hạ như thế nào, anh đã cầu khẩn bà cô Tiểu Ái đừng khóc ra sao.

“Ừ, con bé là thiên thần…” Tô Tô lại nằm xuống. Giường phòng bệnh chỉ vừa cho một người nên Diệp Dục không ngủ chung được. Cô đạp Diệp Dục khẽ nói, “Đêm nay anh nằm với đồng đội đi, đừng làm phiền hai mẹ con.”

“Được. Em cứ ngủ trước đi, anh đi nhìn con chút.”

Diệp Dục đắp chăn cho Tô Tô. Trời cuối tháng tám vẫn rất nóng nhưng hôm nay anh đã được các vị bô lão giáo dục tư tưởng: Tô Tô đang ở cữ, phụ nữ không ở cữ sẽ gặp nhiều di chứng vô cùng đáng sợ nên không được ra gió, phải mặc quần áo dài, chăn đắp kín…

Vì thế Diệp Dục kéo chăn Tô Tô lên cao thật cao kín cả cằm, còn dém kín cả dưới thân. Nhìn Diệp Dục, Tô Tô cảm thấy thật buồn cười. May mà cô có thể chất tự điều hòa, có hệ thống giảm nhiệt, bằng không trời nóng thế này chắc cô sẽ chết ngốt.

Sau khi đắp kín Tô Tô, Diệp Dục lại ngồi bên nôi của Tiểu Ái, đắp kín chăn cho con bé con. Anh ngồi trên giường Tô Tô nhìn con gái, không biết nhìn đến bao lâu, nói chung là thời gian nhìn dài rất dài.

Bóng đêm như nước. Diệp Dục đi rồi, rắn chúa nhỏ nấp trong góc phòng mới chui ra, lẳng lặng vòng quanh nôi rồi leo lên, bò dần vào chăn Tiểu Ái, tựa sát vào đồng loại và yên tâm nhắm mắt ngủ.

Chẳng biết vì sao Tô Tô luôn có cảm giác xung quanh Tiểu Ái có một luồng năng lượng cô không nhận ra, nhưng nguồn năng lượng này hoàn toàn không uy hiếp đến Tiểu Ái, còn gắn bó sống còn với con bé nên một dị năng giả cấp bốn như Tô Tô hết sức yên tâm. Khi con rắn chúa lại gần Tiểu Ái, năm giác quan nhạy bén của cô cũng không tỉnh dậy nữa.

Hơn nữa kiếp này, Tô Tô cảm thấy Tiểu Ái phát triển tốt hơn kiếp trước nhiều. Không biết có phải là do lúc mang thai cô nuôi dưỡng con bé rất tốt nên khi ra đời, Tiểu Ái nặng tới ba cân rưỡi! Hơn nữa, con bé còn y hệt một thiên thần, ban ngày cứ một tiếng bú mẹ một lần, thời gian ngủ tối dài nhất là ba bốn tiếng.

Thế này là tiến bộ hơn kiếp trước rất nhiều rồi. Kiếp trước có lẽ do Tô Tô không đủ sữa, không đem lại cảm giác an toàn cho Tiểu Ái nên con bé thường xuyên khóc cả ngày lẫn đêm, luôn đòi hỏi được bế ẵm. Chỉ cần được ôm, Tiểu Ái sẽ ngủ rất ngon nhưng vừa bị đặt xuống lại tỉnh giấc khóc.

Có lẽ do lúc Tiểu Ái còn trong bụng mẹ ngày ấy, Tô Tô chưa từng khiến Tiểu Ái cảm thấy yên tâm! Hơn nữa khi đó, Tô Tô luôn xả nước cho nhóm đến mức cạn kiệt năng lượng, thức ăn nhận được còn phải chia cho Tạ Thanh Diễn, không đủ sữa là chuyện bình thường.

Hiện nay, ngày nào mẹ Tô cũng nấu đủ loại canh cho Tô Tô, Tô Tô không nhiều sữa không được. Ngực cô căng đầy lên, Tiểu Ái bú không hết sữa, một bên Tiểu Ái ngậm, một bên sữa chảy ra ướt áo!

Thời gian cứ thế bình dị trôi qua. Tô Tô mỗi ngày được mẹ Tô làm thịt một con gà cho ăn tăng cân nhanh chóng. Ngoài thôn Bát Phương, đội quân của Lý Oánh đã đi rất xa. Voldermort dẫn hai con rắn đỏ lặng lẽ quay về phía ngoài sơn trang Bát Phương. Buổi tối, hắn đi vòng quanh, cuối cùng nhận ra đầu thôn và giữa thôn đã bị bao phủ trong sương mù dày đặc.

Khi sương mù tản ra, thám tử đi dò la có thể thấy rõ ràng những người sống sót đang sinh hoạt trong đó, cả một biển hoa ăn thịt người, còn có mấy mẫu ruộng rau và cây ăn quả họ trồng đầu thôn.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 354: Chỉ muốn được sống
Khả năng bao phủ của sương mù Thư Sinh tạo ra có giới hạn: bao phủ được đầu thôn không phủ được trong thôn, được trong thôn thì sót cuối thôn. Giờ dị năng của anh đã tiến bộ hơn vài phần, có thể bao phủ cả đầu thôn và giữa thôn.

Cuối thôn không có sương mù nhưng Diệp Dục đã thức tỉnh nên thực lực của thôn Bát Phương tăng vọt. Đội đặc công dị năng giờ không cần canh giữ đầu và giữa thôn thường xuyên nữa, tất cả dồn xuống cuối thôn!

Nhà ở cuối thôn ít hơn, địa thế lại bằng phẳng hoang vắng. Trước mạt thế, đây là nơi chôn cất dân trong thôn, sau mạt thế chốn này trở nên hoang vu. Cha Tô đào chiến hào và xây tường rào nên phái người sửa sang lại khu vực chôn cất này, cũng dọn được không ít đất trống.

Nhiều ngày nay, đội lính đặc công rất hả hê. Lần tiến hóa thứ hai của Diệp Dục đã kết thúc, anh bắt đầu chế tạo vài dụng cụ huấn luyện đặc công, tất cả các lính đặc công đều tụ tập lại đây “phá hoại.” Việc canh gác trong thôn được giao cho đội nữ tự cường, đội đặc công dị năng chỉ phụ trách canh giữ bên ngoài. Mọi người cùng nhau phối hợp phòng thủ toàn thôn Bát Phương kín kẽ, không một con ruồi nào chui lọt.

Trong tình huống này, Voldermort không thể vào thôn Bát Phương. Có điều hắn tìm quanh thôn không thấy con rắn chúa nhỏ kia nên nếu không chui vào trong tìm kiếm thì hắn không cam tâm rời đi.

Hắn loanh quanh chỗ thôn Bát Phương vài ngày rồi quay lại, đuổi kịp nhóm Lý Oánh tiến về phía tây bắc. Hai kẻ bàn bạc: hiện giờ nội gián trong thôn Bát Phương không thể tuồn tin tức là ngoài, Tô Tô lại là kẻ lòng dạ cứng rắn, chi bằng bọn họ tìm cách trà trộn vào đám người chạy nạn vào thôn Bát Phương, chờ thời cơ chín muồi thì tấn công thôn từ bên trong.

Lý Oánh không quan tâm xem liệu kế hoạch này có ổn không, cô ta chỉ không hiểu vì sao Voldermort phải khư khư giữ cái ý định vào trong thôn Bát Phương như thế. Có điều, Voldermort đã hỗ trợ tính kế thì cô ta ủng hộ. Thành công hay thất bại cũng chỉ tốn hai ba chục mạng nội gián, chẳng thấm vào đâu so với đội ngũ lên đến hàng ngàn người của cô ta.

Thật ra Lý Oánh vốn định tiến về phía Xuân thành nhưng có người nói zombie vây quanh Xuân thành càng lúc càng nhiều, mấy tháng rồi không có dấu hiệu chấm dứt, vào Xuân thành không hề dễ dàng. Hiện giờ, Xuân thành cũng không nhận người bên ngoài.

Vì thế Lý Oánh định đi về phái tây bắc, tìm một căn cứ của người sống sót để đặt chân. Trên đường đi, cô ta cũng có thể thu nhận những người dọc đường, đợi đến khi có được căn cứ thì việc thu nhận thêm người cũng dễ dàng hơn, dần dần cô ta sẽ lập được một khu an toàn. Hiện giờ cô ta không định tấn công thôn Bát Phương, nhưng Voldermort đã có ý định, cô ta OK.

Một tên tay sai dẫn một cô gái mặc áo phông rách rưới, phía dưới độc một chiếc quần lót vào xe RV, nói với Lý Oánh:

“Đội trưởng, cô gái này nói cô ấy biết cô.”

Lý An Tâm tóc tai rối bù ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Lý Oánh trang điểm kỹ lưỡng đang ngồi trên ghế salon. Lý An Tâm khuỵu hai chân xuống, định bò lại ôm hai chân Lý Oánh. Lý Oánh cau mày né tránh:

“Lý An Tâm, sao cô lại ở đây?”

“Tôi… huhu… huhu…”

Lý An Tâm thấy Lý Oánh mà như nhìn thấy người thân, không nhịn được òa lên khóc. Kể từ khi cô ta đến chỗ Lã Ấn, sang chỗ thôn Bát Phương của Tô Tô rồi lại vào tay Liễu Truyền Phong, bị nhóm người của Liễu Truyền Phong hành hạ như cỏ rác, giờ được người của Lý Oánh đưa về trại một cách an toàn, cô ta cảm thấy cuộc sống quá tàn nhẫn với mình, cô ta sống cuộc đời quá gian nan.

“Cô nói khi cô ở thôn Bát Phương, Tô Tô không tha cho cô? Không tha là sao?”

Lý Oánh hơi mất kiên nhẫn, không hề muốn lắng nghe. Chẳng cần suy nghĩ cũng biết Lý An Tâm chỉ nói toàn lời oán hận thói đời. Trong lòng Lý An Tâm, cô ta cho rằng cả thế giới này có lỗi với cô ta.

“Chuyện này… Tô Tô cố tình nhắm vào tôi, chỉ có tôi bị giới hạn trong thôn Bát Phương, ai cũng đề phòng tôi, còn muốn đuổi tôi đi. Còn… còn Lý Tiểu Vũ, tôi nghĩ đến tình xưa nghĩa cũ nên muốn dẫn Lý Tiểu Vũ rời khỏi thôn Bát Phương, con bé lại từ chối tôi. Đội trưởng Lý, đội trưởng Lý, xem như chúng ta là người cùng họ, cô… cô có thể… không đuổi tôi đi được không? Chỉ cần cô không đuổi tôi đi, tôi sẽ làm tất cả mọi việc!”

Từ khi phải hầu hạ đàn ông từ sáng sớm đến đêm khuya, thật sự chỉ cần sống được, có một nơi an toàn để trú chân, Lý An Tâm thật sự sẵn sàng làm tất cả.

Lý Oánh vừa lắng nghe vừa liếc nhìn Voldermort. Cô ta lấy chai rượu vang đỏ rót ra hai ly, đưa một ly cho Voldermort, đảo cái ly trong tay mình rồi bình luận:

“Lý An Tâm, cô có cảm thấy người phụ nữ đó rất thú vị không? Tôi không dám nói là tôi hiểu hết cô Tô Tô đó, nhưng tôi nghĩ mấy người các cô phải hiểu hơn người khác, rằng thân là đàn bà, sống dưới trướng tôi tốt, hay sống dưới trướng Tô Tô tốt hơn?”

Theo như lời Lý Oánh, khi tuyệt vọng, cô ta đương nhiên mong rằng mình sẽ rơi vào tay Tô Tô. Dù Tô Tô là một người phụ nữ có thai, lại dẫn theo đám người già yếu, không biết cách xây dựng sức mạnh, giữa thời khắc mấu chốt mà dám dứt bỏ một đám người có năng lực như Liễu Truyền Phong.

Người ngoài nhìn sẽ tưởng Tô Tô là kẻ bồng bột, hành động nguy hiểm lại không đáng tin. Khi thôn Bát Phương có vẻ gặp nguy cơ bốn phía, Tô Tô còn tỏ vẻ thờ ơ, nhưng đàn bà trong tay Tô Tô sẽ có cuộc sống tốt hơn bất kỳ nơi nào khác.

Phụ nữ lang thang bên ngoài không thành cave thì cũng là dạng như Lý Oánh – không chừa thủ đoạn nào để leo lên, ngoài ra còn phải hao tâm tốn sức dựa hơi dị năng giả. Ai tốt ai xấu – vừa nhìn sẽ hiểu ngay.

Lý An Tâm không hiểu ý trong lời của Lý Oánh. Cô ta ngơ ngác quỳ trên mặt đấy, không dám đưa mắt nhìn lung tung. Cô ta nghĩ nếu cô ta tường thuật tình hình chi tiết trong thôn Bát Phương cho Lý Oánh, Lý Oánh sẽ vui vẻ, không bắt cô ta phải tiếp đàn ông nữa. Lý An Tâm còn phát hiện ra Lý Oánh có vẻ khinh bỉ mình hơn.

Khinh thì cứ khinh thôi, chẳng sao! Lý An Tâm chẳng còn để bụng những chuyện này nữa, cô ta chỉ muốn được sống mà thôi.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 355: Tôi hiểu kết cục
Nhìn gương mặt chết lặng của Lý An Tâm, nét trào phúng trên mặt Lý Oánh càng rõ rệt. Cô ta vờ như tử tế gật đầu với Lý An Tâm:

“Cô nói điều cô muốn chỉ là một nơi trú thân an toàn. Tô Tô chẳng qua chỉ không muốn cô bán thân xác, cũng không bắt cô phải ra ngoài chốn đáng sợ. Chỗ đó chưa chắc đã kém thoải mái hơn cái trại này đâu? Cô chưa hiểu à?”

Lý An Tâm không hiểu. Cô ta cảm thấy thôn Bát Phương rất nguy hiểm, Tô Tô nhìn tưởng chắc chắn nhưng không ổn chút nào, rõ ràng không thể bảo vệ thôn Bát Phương trong vòng vây của giòi. Quan trọng nhất là Lý An Tâm không cảm thấy hiện giờ mình có gì không thoải mái. Với cô ta, quan hệ với đàn ông cũng là chuyện thường như cơm bữa mà thôi.

Không còn đạo đức, không còn tự trọng!

Lý Oánh hoàn toàn không có hứng thú với con đàn bà này.

Lý An Tâm đứng cạnh Voldermort thấy Lý Oánh có vẻ thờ ơ. Một con rắn to màu đỏ bò đến gần Lý An Tâm.

Lý Oánh phẩy tay nói với Voldermort, “Lý An Tâm tuy chẳng còn bản thân nhưng còn có tác dụng, có thể dùng để dụ Lý Tiểu Vũ.”

Lý Oánh từng có khoảng thời gian sống với Lý Tiểu Vũ ở khu biệt thự Quả Táo, cũng hiểu một chút về Lý Tiểu Vũ, biết mối quan hệ giữa Lý Tiểu Vũ và Lý An Tâm.

Cô ta cảm thấy Lý An Tâm còn có tác dụng!

Lý Oánh giao Lý An Tâm cho Voldermort, để Voldermort huấn luyện Lý An Tâm, sau này còn sử dụng Lý An Tâm để “chơi” Lý Tiểu Vũ.

Còn lại Lý Oánh cũng không làm được gì. Hiện giờ Diệp Dục đã tiến hóa xong, nhộng mặt người không còn đủ sức đe dọa thôn Bát Phương. Khi Tô Tô sinh, Lý Oánh tận dụng thời cơ, suýt thì chiếm được thôn Bát Phương. Cô ta chỉ sợ mình mà chạy chậm sẽ bị người của Tô Tô đuổi kịp.

Vì thế, Lý Oánh thu gom đám tàn dư rồi vội vàng rời khỏi khu vực thôn Bát Phương, vừa tiến về phía tây bắc vừa xóa dấu vết trên đường.

Thật ra sau khi sinh, Tô Tô không hề phái người đuổi theo Lý Oánh. Nhân lực trong thôn có hạn, trong ngoài thôn có nhiều chuyện phải đối phó, Lý Oánh lại miệt mài bỏ chạy rất nhanh, vì thế chuyện giữa Tô Tô và Lý Oánh dần chìm xuống không được giải quyết. Có điều đây như một mầm mống oán hận, chỉ chờ ngày đối mặt sẽ nảy mầm quyết chiến sống còn.

Thôn Bát Phương dần ổn định trở lại. Mọi người sinh hoạt, chăm trẻ, trồng rau… ai nấy đều bình thản.

Thời gian thấm thoắt trôi, Tiểu Ái không có vấn đề gì. Còn tận vài ngày nữa mới đầy tháng mà con bé đã tăng ba cân rồi!

Còn Tô Tô cũng tròn hẳn lên dưới bàn tay nấu đủ loại canh bổ dưỡng của mẹ Tô, không còn là cô gái gầy gò mỏng manh ngày nào.

Một tháng này, rất nhiều người chạy nạn đến phía ngoài thôn Bát Phương, có thể là người của Lý Oánh, có thể dân tị nạn thật. Mỗi khi gặp người chạy nạn trong sương mù, Trương Văn Viễn lại dẫn họ đến cổng thôn Bát Phương đăng ký, sau đó thu xếp cho ở trong lớp sương mù, sống chung với những người sống sót ngoài đó.

Cuộc sống trong sương mù cũng rất an toàn. Người biết an phận thủ thường, chỉ muốn tìm được một nơi có hơi người để sống sẽ tuân theo quy định, không đi lại lung tung trong sương mù. Bọn họ cảm thấy giờ có thể sống sót là nhờ trời cao thường xót, bọn họ cũng không tò mò đến mức đi thăm thú khắp nơi trong sương mù.

Ngược lại, nếu người có tham vọng sẽ rất sốt ruột, chẳng biết khi nào mới vào được trong thôn? Hoặc họ sẽ không nghe lời dặn của Trương Văn Viễn, cứ đi lung tung trong sương mù. Những người từng bỏ thôn Bát Phương đi rất để ý đến những kẻ như vậy, khi Lý Tiểu Vũ đi tuần tra họ sẽ chỉ cho Lý Tiểu Vũ từng người một, ai nấy đều tự hiểu trong lòng.

Có vài người trong thôn được Phương Thúc Ế hoặc Sở Hiên đưa đến. Máy bay của Phương Thúc Ế và Sở Hiên vài ngày lại đến thôn Bát Phương mua đồ ăn một chuyến, có đôi khi đưa vài người đến, đôi khi không; thường là con cháu của những người quan trọng, VIP bị thương nặng cần được nghỉ ngơi…

Cũng có lần máy bay vận chuyển đồ dùng đến. Sở Hiên và Phương Thúc Ế có đồ dùng, quần áo gì cho trẻ con hay đồ thời trang cho phụ nữ đều mang đến đây. Đối với loại người tranh quyền đoạt vị như họ, mấy thứ đó rất vô dụng. Coi như là quà cho phụ nữ và trẻ con trong thôn.

Biển zombie vây quanh Xuân thành càng lúc càng rộng, chưa từng giảm bớt. Phương Thúc Ế mua thịt gà và rau càng ngày càng nhiều. Hiện nay hơn một nửa số thịt trong quân đội của Phương Hữu Mạo đều dựa vào thôn Bát Phương. Vì thôn Bát Phương liên tục cung cấp thịt, Phương Hữu Mạo rất đắc ý, khu an toàn ở Xuân thành cũng dần đến giai đoạn quá độ lên căn cứ.

Người được thế đắc ý, người thất thế oán hận. Phương Hữu Mạo phất lên thì cũng có kẻ muốn lật đổ ông ta. Dù Xuân thành bị zombie bao vây nhưng không ai ở đây không biết đến thôn Bát Phương. Ở Xuân thành xa xôi mà thôn Bát Phương không bao giờ biết tới, tất cả mọi người đều nghĩ rằng muốn lật đổ Phương Hữu Mạo thì phải cắt đứt nguồn cung thực phẩm của ông ta!

Hôm nay là ngày đầy tháng của Tiểu Ái. Cha mẹ Tô, người già trong thôn và mấy chị em phụ nữ khác muốn tổ chức tiệc đầy tháng cho bé con theo truyền thống, còn định gửi thiệp mời cho Sở Hiên và Phương Thúc Ế. Mọi người giết gà, nhặt rau vô cùng hào hứng. Tô Tô cũng rất vui.

Vì cô đã hết thời gian ở cữ rồi!!!

Đối với một người phụ nữ buồn bực suốt ba mươi ngày qua vì phải nghe lời toàn thế giới, hết tháng đầu quả là niềm vui phát khóc lên được!

Ngày đầy tháng, cô bế Tiểu Ái chạy ra ngoài thôn Bát Phương trong ánh mắt dõi theo của Mộc Dương.

Trương Văn Viễn đón cô và Tiểu Ái. Sau khi quan sát kỹ lưỡng Trương Văn Viễn, Tô Tô kết luận được rằng Trương Văn Viễn là một dị năng giả, thức tỉnh dị năng thiên lý nhãn!

Thời kỳ anh thức tỉnh dị năng là khi bị Liễu Truyền Phong bỏ lại, phải ở ngoài thôn Bát Phương mấy ngày, vừa hoảng sợ vừa mất ngủ, tinh thần và thể xác đều chịu áp lực lớn. Từ đó, dị năng của Trương Văn Viễn đột nhiên thức tỉnh, còn tiến hóa lần hai trong thời gian cực ngắn.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 356: Trương Văn Viễn
Mắt của Trương Văn Viễn có thể nhìn thấy những nơi ở rất rất xa, cho nên anh ta sống rất mệt mỏi. Bởi vì mỗi ngày vừa mở mắt ra, cảnh vật cách xa tít mù tắp đã đập thẳng vào mắt, trong đầu phải chứa lượng thông tin quá lớn. Mỗi lần nhìn xa cả một này có thể khiến anh ta hoa mắt đau đầu nôn đến mấy ngày.

Nhưng trong màn sương mù dày đặc của Thư Sinh, anh ta cũng không thể nhìn những nơi ở quá xa, nên cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Nhưng vì mắt quá sắc bén nên Trương Văn Viễn có thể đi lại tự do thoải mái trong sương mù, đồng thời tránh đi những nguy hiểm ẩn giấu bên trong đó.

Lần này Tô Tô và Tiểu Ái ra ngoài hóng gió, bảo Trương Văn Viễn dẫn đi. Bọn họ còn đặc biệt đến thăm biển hoa ăn thịt người trong truyền thuyết.

Biển hoa ăn thịt người nằm ở rìa ngoài phía tây của thôn Bát Phương, tiếp giáp với đầu và giữa thôn, phát triển vô cùng xanh tốt. Hoa ăn thịt người màu đỏ tím, rễ cây mọc chằng chịt, quấn chặt vào nhau tạo thành một thảo nguyên xanh mướt.

Khi không có con mồi, những cây hoa ăn thịt người này sẽ đua đua nhau khoe sắc, toát ra vẻ đẹp lộng lấy trong sương mù dày đặc. Còn khi có con mồi đi vào biển hoa ăn thịt người, những bông hoa xinh đẹp sẽ mọc ra những cái gái sắc nhọn, mạnh mẽ ngoạm chặt lấy con mồi, giống như miệng con người lúc ăn thức ăn, bắt đầu nhai nuốt.

Tô Tô bế Tiểu Ái, ngồi trong xe Jeep, nhìn Trương Văn Viễn ở bên ngoài xe đang bắt một con gà biến dị để biểu diễn cho Tô Tô xem sức mạnh của biển hoa ăn thịt người này. Cô nhíu mày, trong lòng thầm tính toán khoảng cách của biển hoa này và thảm cây bụi biến dị trong chiến hào của thôn Bát Phương.

Cô cảm thấy khoảng cách khá lớn, vì sao hoa ăn thịt người lại sinh sôi mạnh mẽ ở đây? Mọc thành một biển hoa? Mà không phải mọc ở thảm cây bụi biến dị trong chiến hào? Là ai ném những bông hoa ăn thịt người bên trong chiến hào đến đây?

Trong lòng Tô Tô thắc mắc, cô suy nghĩ rồi lắc đầu, dung lượng của bộ não không đủ dùng. Tối hôm qua sau khi cho Tô Tô uống sữa vào ban đêm hai lần, sáng nay thức dậy cô vừa nghĩ đến vấn đề là đầu cô lại hơi đau. Cho nên nghi vấn này tạm thời cứ để đó, dù sao cho dù là ai ném những bông hoa ăn thịt người này đến đây, thì chúng vẫn mọc thành một biển hoa, cũng coi như là giúp đỡ một phần cho thôn Bát Phương.

“À mà, các anh bị tôi nhốt bên ngoài lâu như vậy, còn oán hận gì không?”

Thấy Trương Văn Viễn đứng trước biển hoa ăn thịt người, Tô Tô không nhịn được lên tiếng hỏi. Anh ta quay đầu lại, đôi mắt khủng bố nổi bật trên gương mặt bình thường. Đôi mắt anh ta trắng dã, chỉ có hai chấm màu đen bé tí xíu coi như là đồng tử.

Chỉ thấy Trương Văn Viễn cười hết sức thoải mái: “Mới đầu cũng có nhưng sau này trải qua nhiều lần đại nạn không chết, mới phát hiện ra cô cũng không quá tuyệt tình. Những nguy hiểm chúng tôi không đối phó được, thì người của thôn Bát Phương đều đến giúp chúng tôi. Bây giờ chúng tôi sống trong sương mù, cũng sống rất tốt, có cho chúng tôi vào trong thôn có khi lại thấy không quen.”

Có sương mù bảo bệ, mặc dù không thấy rõ phía trước nhưng lại khiến cho đám người sống sót sinh ra cảm giác an toàn một cách kỳ lạ. Bọn họ không nhìn thấy nguy hiểm của thế giới này, chỉ biết sống trong màn sương thì sẽ an toàn tuyệt đối. Giống như một đứa trẻ, quay về bên cạnh mẹ, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời không chạy lung tung, bọn họ có thế sống đến khi tận số.

Hơn nữa, một ngày ba bữa đều có người của thôn Bát Phương đưa tới, ngoài ra còn đưa thêm đồ ăn lót dạ. Bây giờ bọn họ cũng trồng rau củ và cây ăn quả. Nếu như ngày nào đó bọn họ tự phải lo nấu nướng bên ngoài thôn, cũng có thể đảm bảo lương thực cho mình.

Ở mạt thế, con người sẽ thay đổi. Có người sẽ trở nên xấu xa, có người thì trở nên tốt hơn, không tranh giành, không toan tính vươn lên, không đắm chìm trong trụy lạc mà sa ngã. Cuộc sống như vậy thật ra cũng rất tốt.

Tô Tô bế Tiểu Ái, mỉm cười gật đầu nhìn Trương Văn Viễn. Cô cảm thán nói, “Các anh đã sống vượt lên hoàn cảnh.”

Trương Văn Viễn cười quay người đi lên xe, ngồi vào ghế lái, đưa Tô Tô và Tiểu Ái quay về cổng thôn Bát Phương. Xe dừng lại anh ta lại xoay người lấy một chú chó nhỏ khắc gỗ trong thùng nhỏ trong xe, ngại ngùng tặng cho Tô Tô ngồi ở ghế sau. Thấy ánh mắt nghi ngờ của Tô Tô, Trương Văn Viễn vội giải thích:

“Hôm nay là ngày Tiểu Ái đầy tháng. Tôi… chúng tôi cũng không có gì để tặng con bé. Trong nhóm chúng tôi có một người biết điêu khắc, con bé lại sinh năm 2018, tuổi Tuất cho nên đã khắc cho con bé một chú chó nhỏ, hy vọng cô và con bé không chê.”

Chú chó gỗ nhỏ được khắc bằng rễ cây bình thường. Tay nghề của người khắc xem ra cũng khá, mặc dù có một số chi tiết còn hơi thô nhưng xem ra cũng bỏ rất nhiều công sức.

Tô Tô nhận lấy món quà Trương Văn Viễn tặng cho Tiểu Ái. Cô nhìn món quà, sau đó rất thành tâm thành ý nói cảm ơn, “Tấm lòng của mọi người thật đáng quý, còn nhớ đến giờ là năm 2018. Cảm ơn, Tiểu Ái chắc chắn sẽ thích.”

Năm 2018, con số này khiến lòng Tô Tô cảm thấy bồi hồi. Bây giờ e rằng cũng chẳng có mấy ai còn nhớ đến ngày tháng nữa. Nói đến ngày tháng hiện tại, mọi người sẽ đơn giản là nói là mùa thu, tháng thứ 11, sau mạt thế.

Tuy món quà Trương Văn Viễn tặng không đáng tiền nhưng lại rất có thành ý. Bây giờ là mạt thế, không ai lấy ra được món quà đắt tiền tặng cho một đứa trẻ sơ sinh, cho dù có lấy ra được, nhưng lại có mấy người có thật lòng tặng chứ? Cho nên món quà của những người này tặng quà xuất phát từ tấm lòng, Tô Tô cũng cảm ơn một cách chân thành.

Khi cô bế Tiểu Ái cầm theo chú chó gỗ nhỏ đi vào thôn Bát Phương, cánh cửa mở ra. Tiểu Mộc Dương đã đứng đợi sau cửa, giống như cậu ta chưa từng rời khỏi chỗ đó, thân hình bé nhỏ, mặc áo thể thao màu đen. Mặc kệ những người phía sau bận rộn qua lại, cậu ta vẫn không hề có ý giúp đỡ, chỉ lo đợi Tô Tô và Tiểu Ái quay về.

Trên bãi đất trống trong thôn, đã bày sẵn mấy chiếc bàn tròn, mọi người đang bận rộn chuẩn bị cho buổi tiệc lát nữa sẽ diễn ra. Tô Tô một tay bế Tiểu Ái, tay còn lại xoa đầu Tiểu Mộc Dương, suy nghĩ một lát rồi túm lấy một cậu thanh niên dặn dò:

“Bày thêm mấy cái bàn bên ngoài để cho những người bên ngoài cũng chung vui.”

“Hả, được!”

Cậu thanh niên bị Tô Tô gọi lại, chính là anh Bảo. Vẻ mặt cậu ta vô cùng hào hứng, giống như hôm nay là tiệc đầy tháng của con mình vậy. Cậu ta nhìn Tiểu Ái đang ngủ say chảy cả nước miếng trong lòng Tô Tô, nói:

“Vừa rồi, máy bay của Sở Hiên đến, mang rất nhiều đồ cho Tiểu Ái, đều chất ở trong sân của chúng ta. Quà của Phương Thúc Ế cũng được đưa đến cùng quà của Sở Hiên.”
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 357: Không phải chỉ lài cái váy thôi sao?
Mạt thế rồi, tặng tiền chẳng có ý nghĩa gì. Mọi người cũng chỉ có thể suy nghĩ tặng cái gì đó mới mẻ. Mạt thế, ai cũng mệt mỏi và bận rộn. Có người bận rộn vì sinh tồn, có người lại vì tiền đồ tương lai mà chém giết khắp nơi. Có người lại sống trong cảnh tôi lừa anh gạt, xung quanh đều là những người thủ đoạn. Thỉnh thoảng nhận được một cái thiệp mời đầy tháng của trẻ con, sẽ cảm thấy mới mẻ, cũng thấy ấm áp như dòng nước ấm chảy trong lòng.

Tô Tô gật đầu, bế Tiểu Ái. Tiểu Mộc Dương vẫn lẽo đẽo theo sau cô. Cô xoay người đi về vườn nhà mình. Căn biệt thự này là căn mẹ Tô mới chọn, nằm ở giữa thôn, gần bên cạnh nhà trẻ. Ngoài sân còn có tưởng rào rất cao, có vẻ trước mạt thế, chủ căn biệt thự là người rất giàu có. Kiến trúc biệt thự vừa to vừa khí thế, còn có hai cái gara ô tô.

Môi trường sống cũng tốt hơn căn biệt thự ở cổng thôn rất nhiều. Tô Tô liền không quay về sơn trang Bát Phương nữa. Cô bị mẹ Tô bắt ở đây hết thời gian ở cữ. Trong ngoài biệt thự đều được Diệp Dục kiểm tra kỹ càng một lượt, Tiểu Ái ở đây rất an toàn.

Lúc Tô Tô đi vào sân, quà Sở Hiên và Phương Thúc Ế tặng cho Tiểu Ái đã được chuyển hết từ trên máy bay xuống, gần như đã chất đầy cả một cái sân rộng. Quà của họ đều là những đồ dùng trẻ em không hề được bọc quà đẹp đẽ, có đồ chơi và quần áo.

Chu Hiểu Lâm và Tẩm Nguyệt đang dẫn mấy cô gái sắp xếp những đồ chơi trong sân. Tô Tô thấy Chu Hiểu Lâm cầm một chiếc váy trẻ con màu đỏ, ướm thử trên người con gái mình rồi mặc lên người con bé. Đột nhiên cô ta quay đầu lại, nhìn thấy Tô Tô đang bế Tiểu Ái đứng ở phía bên kia của đống quà, còn có cái đuôi Mộc Dương lẽo đẽo theo sau, liền bối rối giải thích:

“Tô Tô, tôi thấy chiếc váy này hơi to, bây giờ Tiểu Ái mặc cũng không vừa.”

“Đúng là như vậy, nhưng cô lấy quà người khác tặng con gái tôi như vậy mà được sao?”

Tô Tô nhíu mày, bế Tiểu Ái tiến gần đến hai bước, thấy vẻ mặt Chu Hiểu Lâm hơi khó chịu, ánh mắt càng trở nên sắc sảo. Tiểu Mộc Dương ở phía sau cô, mới chỉ là một cậu bé hơn mười tuổi thấy đứa bé gái trong lòng Chu Hiểu Lâm, ánh mắt tràn đầy chán ghét.

Tô Tô thì không có cảm xúc mãnh liệt giống như Mộc Dương. Cô thấy con gái của Chu Hiểu Lâm cũng lớn hơn Tiểu Ái mấy tháng, đợi Tiểu Ái một chút mặc vừa chiếc váy kia thì cũng đã là mùa đông rồi. Trẻ con lớn rất nhanh, mùa đông qua đi, có lẽ con bé cũng không thể mặc vừa được nữa.

Nhưng con người Tô Tô có sao nói vậy.

Đặc biệt là những chuyện liên quan đến Tiểu Ái. Người khác cầm quà của Tiểu Ái, cô nhìn thấy sẽ cảm thấy cách làm của Chu Hiểu Lâm không đúng. Nếu như nói ra sẽ giống như là cố ý gây sự, cho dù sắc mặt Chu Hiểu Lâm khá khó coi, nhưng Tô Tô vẫn nói:

“Vốn dĩ những chuyện nói dài dòng này tôi không buồn quan tâm, tôi cũng không phải loại người thích lo mấy chuyện vặt vãnh này. Nhưng Chu Hiểu Lâm, cô dạy dỗ trẻ con thế là không đúng. Chiếc váy là quà của Tiểu Ái, cô không thèm hỏi tôi đã mặc cho con cô, quá bất lịch sự!”

“Ôi trời, chuyện to tát gì chứ, hôm nay là ngày vui, làm mọi người đều không vui! Không phải chỉ là một cái váy thôi sao?”

Thực sự, không phải chỉ là một chiếc váy thôi sao? Hoàn toàn không cần thiết phải chuyện bé xé ra to như vậy!

Chu Hiểu Lâm khó chịu cúi đầu, bế con gái vào lòng, cởi chiếc váy trên người con gái cô ta ra. Bộ dạng không vui bởi vì Tô Tô giáo huấn cô ta. Chuyện này cũng có thể hiểu được, dù sao cô ta cũng lớn hơn Tô Tô những mấy tuổi, cũng đã rất lâu rồi kể từ khi ra khỏi khu an toàn của Tương thành, Tô Tô không có nói chuyện với họ nghiêm túc như vậy.

Nhưng có thể là do trong lòng Chu Hiểu Lâm không vừa ý, lúc cởi váy trên người con gái cô ta hơi mạnh tay khiến cho con bé bị đau không nhịn được mà khóc ré lên. Vốn dĩ tâm trạng của Chu Hiểu Lâm đã không tốt, cô ta liền quở trách con bé:

“Khóc cái gì mà khóc. Từ sáng đến tối chỉ biết khóc khóc khóc. Có bản lĩnh cha mày cũng tiến hóa thành dị năng giả đi. Mày thực sự nghĩ mày là công chúa à? Váy? Không phải loại con nhà bình thường như mày được mặc.”

“Phiền phức!”

Tô Tô cau mày, vừa nghe Chu Hiểu Lâm chửi gà mắng chó mắng con gái mình, trong lòng cực kỳ bực bội. Nói cô tính cách khó chịu hoặc nói cô bị chứng trầm cảm sau khi sinh gì đó cũng được, dù sao loại chuyện lôi thôi ở chỗ đông người Tô Tô cực kỳ không có kiên nhân đối phó.

Cô hiểu ý của Chu Hiểu Lâm, chẳng qua là trong lòng khó chịu, cảm thấy hôm nay cả thôn Bát Phương vì một mình Tiểu Ái mà tổ chức tiệc rầm rộ giống như coi Tiểu Ái là một cô công chúa vậy.

Nhưng thực ra Tô Tô không hề muốn để Tiểu Ái của mình bị chiều chuộng thành một cô công chúa. Bây giờ là mạt thế, một cô bé được coi như công chúa có thể thích ứng với thế giới này sao? Nhưng những lời này, cô không cần thiết phải giải thích với Chu Hiểu Lâm! Vì thế cô chỉ cười lạnh, nhìn Chu Hiểu Lâm tức giận nói:

“Tôi thấy chắc cô sống những ngày tháng yên ổn đủ rồi, to gan lớn mật đến chỗ tôi khóc lóc om sòm. Cút ra bên ngoài thôn sống mấy ngày, bình tĩnh lại cho tôi!”

“Không, không, không, tôi không có ý đó!”

Vừa nghe thấy Tô Tô muốn đuổi cô ta ra ngoài thôn, Chu Hiểu Lâm vội vàng lo cuống lên. Tâm địa Tô Tô có phải quá hẹp hòi không, không phải chỉ là một chiếc váy thôi sao? Có nhất thiết phải làm như vậy không? Còn muốn đuổi cô ta ra ngoài thôn! Những chuyện vặt vãnh này, trước mạt thế, ở đâu mà chẳng có chứ? Người trong một nhà có yêu thương nhau đến đâu, cũng có lúc cãi nhau mà!

Vì thế, cô ta bế con gái trong lòng, co cẳng định chạy trốn, sợ Tô Tô cho người ném cô ta ra bên ngoài. Tô Tô cũng không đuổi theo cô ta, chỉ liếc mắt nhìn Tẩm Nguyệt. Tẩm Nguyệt nhìn theo bóng dáng của Chu Hiểu Lâm, vẻ mặt đầy lo lắng. Tô Tô cảm thấy Tẩm Nguyệt này cũng là một kẻ đáng lo!

Tiểu Ái lớn lên trong một môi trường như vậy, chắc chắn cuộc đời sẽ bị hủy hoại. Tô Tô không muốn Tiểu Ái bị vướng vào những chuyện vặt vãnh trong nhà, càng không muốn để con bé từ nay về sau chỉ biết những chuyện lôi thôi trong nhà!

Nghĩ vậy, Tô Tô liền đi vào trong nhà chính, rồi đến căn phòng được sắp xếp riêng cho cô ở cữ, đặt Tiểu Ái lên giường, để Mộc Dương trông con bé. Cô xắn ống tay áo, đi vào nhà chính tìm đồ ăn. Trời nóng như vậy, mẹ Tô cứ bắt cô phải ở cữ, bị nhốt ba mươi ngày không nói, còn phải mặc quần áo dài những sáu mươi ngày. Tô Tô cảm thấy rất khó chịu.

Từ lần trước sau khi mẹ Tô dặn Mộc Dương phải bảo vệ Tiểu Ái cẩn thận, cậu nhóc này giống như cái bóng bên người Tiểu Ái. Bình thường không nói câu nào, nhưng chỉ cần có thời gian sẽ đến bên trông chừng Tiểu Ái.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 358: Công chúa nhỏ của thôn Bát Phương
Vốn dĩ Tô Tô giao Tiểu Mộc Dương cho đội nữ tự cường, sau đó Mộc Dương chạy đến cuối thôn. Một đứa bé mới có hơn mười tuổi lại chủ động đi theo cùng luyện tập với đội lính đặc chủng bộ binh…Ôi, thằng bé tự ép mình quá như vậy có tốt không?

Tô Tô cảm thấy, đứa trẻ này tự có cuộc sống riêng. Cả ngày trông coi trẻ con, cũng không sao cả. Cho nên Tô Tô tìm một vòng trong gian nhà chính, sau khi tìm được đồ ăn mẹ Tô để lại cho mình, cô liền quay về phòng ngủ đuổi Mộc Dương ra ngoài. Cô bảo cậu bé đi tìm đám nhóc nghịch ngợm Duệ Duệ chơi đùa. Mộc Dương cũng nghe lời, đắp chăn cho Tiểu Ái xong, vẻ mặt chán nản đi ra ngoài.

Tô Tô nhìn Tiểu Ái ngủ trên chiếc giường nhỏ. Lúc này cô bé đã ngủ rồi. Tô Tô liền đi ra bàn ngoài nhà chính ăn cơm. Chỉ đợi Tô Tô vừa ra khỏi phòng ngủ, một con rắn nhỏ màu đỏ vẫn luôn trốn ở một góc nào đó trong phòng liền quấn quanh giường của Tiểu Ái, nhanh chóng chui vào trong chăn, quấn quanh eo cô bé, ngủ cùng cô bé.

Lúc này, Tô Tô đã ăn được một nữa, đột nhiên trong lòng cảm thấy có gì đó không đúng. Cô vội vàng bỏ bát đũa xuống, lại đi vào phòng xem Tiểu Ái. Thấy cô bé ngủ say, Tô Tô liền yên tâm. Là một dị năng giả cấp bốn, cô không hề cảm thấy có mối nguy hiểm nào rình rập quanh Tiểu Ái. Một tháng này, Tiểu Ái không hề có gì khác thường, Tô Tô liền không kiểm tra kỹ xung quanh cô bé.

Chỉ là có lúc, Tô Tô sẽ mơ hồ cảm thấy, có một luồng sức mạnh đang lớn lên cùng cô bé, nhưng đến lúc cô đi tìm lại không tìm được. Cô đổ cho là mình bị chứng lo lắng sau sinh, chỉ là khác biệt lớn hay nhỏ mà thôi. Sau khi nhìn thấy Chu Hiểu Lâm mặc váy của Tiểu Ái cho con gái cô ta, Tô Tô đã biết mình thực sự đã mắc chứng lo lắng sau sinh.

Bởi vì cô đã tức giận đến mức suýt nữa thì muốn giết người.

Buổi trưa, thôn Bát Phương đã rộn ràng chuẩn bị cho tiệc đầy tháng củ Tiểu Ái. Bây giờ cô bé còn nhỏ, chỉ hơi ầm ĩ một chút đã dễ dàng khiến cô bé sợ hãi khóc òa lên. Tô Tô cũng không thích náo nhiệt nên kệ cho một đám người già tự tổ chức. Cô và Tiểu Ái vẫn luôn luôn ở trong phòng ngủ. Đợi khi Diệp Dục vui sướng thất tha thất thểu đi về, cô bé vẫn còn đang ngủ.

Khi cửa bị mở ra, con rắn nhỏ đỏ trên eo Tiểu Ái liền tỉnh giấc, nó trường như bay, chỉ kịp để cho Diệp Dục thấy một vệt sáng màu đỏ. Khoảng thời gian này vì Tô Tô đang ở cữ, anh không ngủ chung phòng với cô và Tiểu Ái. Hơn nữa, Diệp Dục là người khá đơn giản, anh dụi mắt, nghĩ rằng mình hoa mắt.

Khi anh tiến đến giường của Tiểu Ái, cô bé cũng bị giật mình tỉnh giấc mở to đôi mắt nhìn anh. Diệp Dục cười nói:

“Ôi trời, con gái xinh bé nhỏ tỉnh rồi, cục cưng của cha, để cha bế con nào, bế nào! Ôi trời, cục cưng của cha, gái rượu của cha, ôi trời tâm can bảo bối của cha…”

Không thể chịu nổi nữa, thật sến sẩm! Tô Tô nhắm mắt, xoay người, quay lưng về phía hai cho cha con. Suy nghĩ một lát, cô nói với Diệp Dục:

“Tôi nói này, các anh có phải là quá yêu thương, chiều chuộng con bé không? Nó mới chỉ là đứa bé một tháng tuổi. Cả thôn nâng niu nó như vậy, không tốt lắm đâu?”

“Cưng chiều chỗ nào? Bảo bối của anh đáng yêu như vậy, không đáng được mọi người yêu thương sao?”

Diệp Dục căn bản không hề cảm thấy Tiểu Ái được cả thôn nâng niu như vậy có vấn đề gì. Thậm chí, anh còn cảm thấy chút yêu thương đó vẫn chưa đủ, hoàn toàn không đủ. Con gái rượu của anh thực sự khiến anh muốn yêu thương thế nào cũng không thấy là đủ!

“Vậy anh có từng nghĩ, với tình hình phát triển bây giờ, người của cả thôn đều nâng niu, yêu thương, bảo vệ con gái anh như vậy, thậm chí còn tâng bốc nữa, sau này sẽ thành a dua nịnh nọt. Con gái anh lớn lên tính cách sẽ ra sao? Bây giờ là mạt thế, khác biệt rất lớn so với thế giới trước đây. Anh muốn con bé lớn lên thành cô nàng hư hỏng chảnh chọe giống Kiều Tư sao?”

Vấn đề này vốn dĩ Tô Tô không cảm thấy quá nghiêm trọng, nhưng cô nghe lời Diệp Dục nói xong, liền cảm thấy nó rất nghiêm trọng. Kiếp trước, Tô Tô cũng bao bọc, giấu kín Tiểu Ái đi. Bản thân cô ra ngoài làm nhiệm vụ, một mình chống chọi với gian khổ chỉ sợ Tiểu Ái bị thương. Cho nên không quan tâm Tiểu Ái khóc lóc, cô cũng bắt con bé ở trong căn cứ để Tạ Thanh Diễn trông nom, kết quả thì sao?

Kiếp này, Tô Tô quyết định đổi cách thức nuôi dưỡng dạy dỗ Tiểu Ái. Dù đi đâu cô cũng sẽ mang con bé theo, tuyệt đối không để nó bị nuôi thành một bông hoa tơ hồng vàng ở mạt thế, không chịu được gian khổ, cũng không biết được sự đời. Nhưng Diệp Dục lại càng phản đối, dõng dạc tuyên bố:

“Thì đã sao? Con gái của ông đây, ông đây cứ chiều chuộng thế đây. Hư hỏng chảnh chọe thì đã làm sao, chẳng lẽ ông đây không bảo vệ được con bé cả đời sao?”

Được, không thể nói chuyện thông suốt được! Tô Tô cực kỳ bực bội. Cô cũng không cãi nhau mới Diệp Dục, ngày nào đó cô sẽ lén lút đem Tiểu Ái rời khỏi thôn này. Cây cối không chịu mưa gió thì không thể phát triển mạnh mẽ được, trẻ con cũng vậy!

Bên ngoài, mọi người đều vui mừng, không khí của cả thôn Bát Phương giống như là ăn tết vậy, chỉ ngoại trừ Chu Hiểu Lâm!

Lúc này, sớm đã có người kể kể hết đầu đuôi ngọn ngành chuyện xảy ra trong sân nhà Tô Tô cho Đới Thuần nghe. Đương nhiên thôn Bát Phương này rộng lớn như vậy, chút chuyện nhỏ xảy ra bên cạnh Tô Tô cũng có thể khiến cho rất nhiều người có hứng thú. Chẳng mấy chốc, mọi người đều biết chuyện Chu Hiểu Lâm cướp váy của Tiểu Ái cho Mỹ Tú nhà mình.

Đới Thuần không quan tâm uống rượu mừng đầy tháng, vội vàng đi tìm Chu Hiểu Lâm. Giờ này cô ta đang ôm cô con gái đang khóc oe óe trốn trong biệt thự nhà mình. Đới Thuần vừa vào trong đã nhìn chằm chằm cô ta, cau mày quở trách:

“Tô Tô nói rất đúng. Cô sống yên ổn đủ rồi mà. Cô nói xem, trong thôn Bát Phương này có bao nhiều đồ cho trẻ con, khó gì kiếm cho Mỹ Tú một cái váy đẹp, cô lại nhất định đi cướp váy của Tiểu Ái? Vì sao hả?”

“Vì sao? Con gái cô ta mới có một tháng, đâu thể mặc được nhiều quần áo như vậy?” Chu Hiểu Lâm cãi lại. Thật ra cô ta cũng không biết vì sao, chỉ cảm thấy chiếc váy đó đẹp, Tiểu Ái mặc thì quá rộng, vừa vặn cho con gái cô ta!

“Tư tưởng của cô không đúng. Cô lấy váy của Tiểu Ái cho Mỹ Tú mặc cô đã hỏi Tô Tô chưa?”

“Chưa. Tôi cho rằng cô ấy không có ở đó!”

“Cô ấy không có ở đó, cô càng không nên lấy. Lấy xong cô còn không phục, còn chửi gà mắng chó, cả thôn Bát Phương này đều coi Tiểu Ái là công chúa thì đã sao? Tô Tô là dị năng giả cấp cao, Diệp Dục là dị năng giả ánh sáng, cả thôn đều được bộ đội đặc công bảo vệ. Tiểu Ái có tư cách trở thành công chúa nhỏ. Chúng ta chỉ là những người bình thường, cô dựa vào đâu mà truyền cho con bé cái tư tưởng có thể cướp đồ của Tiểu Ái hả?”
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 359: Thăm thú thế giới
Đới Thuần tức giận giậm chân tại chỗ. Anh ta cảm thấy tư tưởng này của Chu Hiểu Lâm càng nghĩ càng không đúng. Lấy váy của Tiểu Ái là chuyện nhỏ, nhưng tâm lý ghen tị của cô ta sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến con gái Mỹ Tú của anh ta. Đừng xem thường những đứa trẻ mới chỉ có vài tháng tuổi, từ khi còn trong bụng mẹ, chúng đã bắt đầu học cách đối nhân xử thế của cha mẹ.

“Đúng là cha mẹ của Tiểu Ái tài giỏi, còn cha mẹ của Mỹ Tú vô dụng. Nhưng cha mẹ là cha mẹ, Đới Thuần anh nói thế tôi không phục. Dựa vào đâu mà anh cho rằng Mỹ Tú của chúng ta lớn lên sẽ không bằng Tiểu Ái?”

Cha mẹ nào cũng có mong muốn con mình cá chép hóa rồng Chu Hiểu Lâm không cho rằng Mỹ Tú kém Tiểu Ái chỗ nào. Đương nhiên, cô ta và Đới Thuần kém xa Tô Tô và Diệp Dục. Đây là sự thực cho nên đời này Chu Hiểu Lâm đã cam chịu số phận. Cô ta đương nhiên sẽ không có tâm lý oán hận hay không cam lòng mà làm ra chuyện phản bội lại cả thôn. Mấy chuyện vặt vãnh trong nhà đúng sai thế nào cô ta vẫn có thể phân biệt được.

Song, Đới Thuần còn lo lắng hơn cả Chu Hiểu Lâm. Anh ta cảm thấy nếu như Mỹ Tú còn tiếp tục chịu ảnh hưởng của Chu Hiểu Lâm như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị đi sai đường. Vì thế, anh ta cũng không tiếp tục tranh luận với Chu Hiểu Lâm mà trực tiếp đưa ra kết luận:

“Tô Tô bảo cô ra ngoài thôn rèn luyện vài ngày thì cô đi đi. Lát nữa tôi sẽ nói một tiếng với Trương Văn Viễn, để anh ta sắp xếp một chỗ ở tốt cho cô!”

“Không muốn. Tôi không đi. Tôi còn phải chăm sóc con gái. Tôi không đi!!!”

“Vậy cô dẫn theo cả Mỹ Tú đi đi!”

“Dựa vào đâu chứ? Con gái tôi mới được có mấy tháng, đã bắt tôi dẫn con bé ra ngoài. Anh xem Tô Tô đi, không phải sinh con xong cũng trốn trong thôn sao? Tôi không muốn dẫn con gái ra ngoài! Chỉ là sống vài ngày tôi cũng không muốn.”

“Khi Tô Tô sinh Tiểu Ái suýt nữa thì mất mạng, sức cùng lực kiệt. Cô cho rằng chuyện đó không ảnh hưởng gì đến cô ấy sao? Người ta lấy danh nghĩa là ở cữ, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng trong thôn. Cô khỏe mạnh thế cũng trốn trong thôn làm gì? Lập tức thu dọn đồ đạc ra ngoài!”

Chu Hiểu Lâm nghe xong cuống lên. Cô ta trốn trong biệt thự là để đề phòng Tô Tô nói là làm. Kết quả Tô Tô còn chưa cho người đến bắt cô ta thì chồng cô ta đã đòi ném cô ta ra ngoài, muốn chấp hành mệnh lệnh của Tô Tô!

Cô ta đương nhiên sẽ liều chết không nghe theo.

Thế giới bên ngoài đáng sợ biết bao, bắt cô ta đem theo con gái ra ngoài, không phải là tự đâm đầu đi chịu khổ sao? Vì thế Chu Hiểu Lâm ở lì trong nhà, khóc lóc om sòm trước mặt con gái Mỹ Tú của cô ta, khiến cho con bé đang nằm trên giường cũng khóc ré lên theo.

Đới Thuần không thèm để ý đến hai mẹ con họ, xoay người đi tìm Lý Tiểu Vũ bảo cô ấy cử hai thành viên của đội nữ tự cường lôi Chu Hiểu Lâm và Mỹ Tú đang gào khóc om sòm trong nhà ra khỏi thôn Bát Phương. Sau đó, anh ta quay về thu dọn đồ đạc, quần áo của hai mẹ con cô ta đưa cho Trương Văn Viễn, bảo Trương Văn Viễn rèn luyện họ thật tốt ở bên ngoài thôn Bát Phương.

Chu Hiểu Lâm bị chồng mình cưỡng chế lôi ra ngoài, ôm theo Mỹ Tú mới được mấy tháng tuổi, đứng bên ngoài cổng lớn thôn Bát Phương khóc không ra nước mắt. Tô Tô ở trong thôn, suy nghĩ cả một đêm. Sáng hôm sau trời còn chưa sáng, cô đã thức dậy cho Tiểu Ái uống sữa. Cô cầm cái bánh màn thầu mẹ Tô hấp, vừa ăn vừa sửa soạn hai bộ quần áo cho mình và Tiểu Ái thay, rồi xách ba lô, nhét hai bình sữa và một ba lô bánh màn thầu và địu cho trẻ sơ sinh vào trong.

Sau đó đi vào trong thôn chọn xe, cô chọn chiếc xe Jeep quân dụng mà ban đầu Diệp Dục tặng mình. Cô lại tìm trong đống đồ Phương Thúc Ế tặng Tiểu Ái, lấy ra một chiếc nôi cầm tay, nhét vào sau ghế lại xe.

Chuẩn bị tất cả xong, Tô Tô đặt Tiểu Ái vào trong nôi xách tay. Khi cô xoay người đi sửa soạn những đồ đạc khác, một con rắn nhỏ màu đỏ nhân cơ hội lén lút trườn vào trong xe, chui vào trong nôi của Tiểu Ái. Cứ như vậy, một lớn, một nhỏ, một con rắn, nhân lúc trời tờ mờ sáng rời khỏi thôn Bát Phương.

Tô Tô cũng không định đi xa. Bây giờ Tiểu Ái mới được một tháng tuổi, đa số thời gian đều là ngủ, rất ít khi thức, cho nên một mình Tô Tô cũng chăm sóc được. Cô muốn dẫn Tiểu Ái ra ngoài thăm thú. Người ta nói con gái nuôi trong sự giàu có, làm sao để nuôi trong sự giàu có đây? Tiếp xúc nhiều với thế giới bên ngoài, cũng coi như là mở rộng tầm mắt rồi.

Ra khỏi cổng thôn, những người sống sót bên ngoài đều khá sửng sốt. Trương Văn Viễn nhìn thấy Tô Tô ngồi trong xe, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Khi anh ta còn đang suy nghĩ xem đột nhiên Tô Tô chạy xe ra ngoài có phải có chuyện gì không thì Tô Tô lại vẫy tay gọi anh ta lên ngồi ghế phụ, bảo anh ta chỉ đường. Cô muốn ra ngoài đánh quái.

“Đem… đem theo cả Tiểu Ái?”

Trương Văn Viễn mắt trắng dã xoay người nhìn Tiểu Ái ở phía sau Tô Tô. Cô bé đang ngủ ngon lành trong nôi, không biết chuyện gì cả. Trái tim Trương Văn Viễn khẽ run lên, đưa mắt nhìn Tô Tô, khuyên:

“Tô Tô, Tiểu Ái còn quá nhỏ, bây giờ cô một mình dẫn theo con bé rất vất vả. Mọi người chúng tôi đều biết, bây giờ sẽ không có ai yêu cầu cô ra ngoài đánh quái.”

“Lề mề, mau chỉ đường đi, lát nữa ông bà ngoại và cha con bé phát hiện thì chúng ta không ra ngoài được đâu!”

Tô Tô mất kiên nhẫn giục Trương Văn Viễn. Một tháng nay, mặc dù mẹ Tô rất muốn giúp Tô Tô chăm sóc Tiểu Ái nhưng Tô Tô cho rằng cha mẹ mới là đầu tiên phải chăm sóc con bé, cho nên đã từ chối. Mẹ Tô chỉ có thể làm cơm mỗi ngày cho cô, giúp cô giặt quần áo của Tiểu Ái. Bình thường rảnh rỗi không có việc gì làm sẽ chăm chú quan sát Tô Tô và Tiểu Ái.

Cho nên lúc Tô Tô ra ngoài chỉ nói với mẹ Tô là cô dẫn Tiểu Ái ra ngoài thăm thú chứ không nói cho bà biết cô dẫn con bé ra tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Diệp Dục cũng không biết, nếu như anh biết thì cô càng không có khả năng ra ngoài được.

Trương Văn Viễn không còn cách nào khác, dưới sự thúc giục của Tô Tô, chỉ về phía trước, đưa cô ra khỏi màn sương mù dày đặc. Anh ta cũng không dám quay về mà ở lại trên xe, hết sức tập trung quan sát những nguy hiểm lớn bé xa gần.

Bên ngoài sương mù vẫn là lũ giòi, nhưng số lượng nhiều hơn bên trong rất nhiều. Tô Tô đỗ xe bên rìa màn sương. Hôm nay cô đi một chiếc bốt cao cổ đế bằng, mặc quần soóc bò, một chiếc áo sơ mi bò dài tay, đầu đội mũ bò, mở xe đi xuống.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 360: Con bé chỉ là Tiểu Ái
Trương Văn Viễn liền ngồi trên ghế phụ quan sát. Sau khi xuống xe Tô Tô cúi người, dùng một cột băng nhọn rất dài đâm vào một con giòi biến dị màu trắng không to lắm. Con giòi to bằng con giun kia còn ngọ nguậy cuộn tròn trên cột băng, phóng xúc tu dài đỏ lòm về phía Tô Tô.

Tô Tô mở cửa sau xe ra, giơ con giòi trên cột băng đến trước mặt Tiểu Ái. Tiểu Ái đã tỉnh ngủ, cô bé mở to mắt nhìn giống như đang nhận thức về con giòi, chỉ nghe thấy Tô Tô nói:

“Cục cưng, con xem đây chính là giòi biến dị. Chúng sinh sản rất nhanh, không được để chúng chạm vào, chạm vào một cái là con đi đời, biết chưa? Nhìn thấy loại này, phải giết ngay nhé! Giết thế nào nhỉ? Bây giờ con chỉ là người bình thường, không có dị năng. Đợi khi con có thể ném lựu đạn, mẹ sẽ bảo cha làm cho con mấy quả lựu đạn, ném cho lũ giòi chết hết.”

Tiểu Ái có thể nghe hiểu sao? Trương Văn Viễn ngồi trên ghế phụ xe, rợn người nhìn Tô Tô. Cô làm mẹ mà dạy con mình như thế này sao? Nói là ra ngoài đánh quái thức chất là ra ngoài dạy Tiểu Ái nhận biết giòi? Đứa bé mới tròn một tháng tuổi, cô dạy như thế được sao?

Tô Tô không quan tâm Trương Văn Viễn nghĩ thế nào. Cô xoay người, vô số gai băng dưới chân đâm lên, giết sạch lũ giòi đang nhúc nhích quanh xe. Cô lại quay người lại nhìn đôi mắt trong veo sáng ngời như trang giấy trắng của Tiểu Ái. Sau đó, Tô Tô bế cô bé lên, đặt vào trong địu, vừa đem theo Tiểu Ái đi giết giòi, vừa nói với cô bé:

“Người bình thường cũng có cách của người bình thường. Con xem cô Tiểu Vũ, chỉ huy đội nữ tự cường toàn người bình thường, bây giờ oai phong biết bao? Mẹ cũng không mong sau này con có thể quá oai phong. Con là con gái, không sợ gian khổ, tự lực tự cường là tốt rồi.”

Lo lắng là căn bệnh chung của các bà mẹ sau khi sinh. Tô Tô biết sau này Tiểu Ái sẽ là dị năng giả bởi vì cha mẹ cô bé đều là dị năng giả. Nhưng cụ thể là dị năng này bao giờ sẽ xuất hiện thì không ai biết. Tô Tô đương nhiên hy vọng dị năng của Tiểu Ái xuất hiện càng sớm càng tốt. Như vậy, cô có thể dạy con bé nhiều cách tự bảo vệ bản thân mình hơn. Nhưng nếu như đến tận khi Tiểu Ái đã già, vẫn chưa xuất hiện dị năng thì sao?

Đa số cha mẹ đều hy vọng con mình có thể cá chép hóa rồng, nhưng nếu như bọn họ chỉ là người bình thường thì sao? Những đứa trẻ như vậy thì không đáng được dạy dỗ sao? Nên để chúng sống cả đời trong sự che chở, bao bọc của cha mẹ sao?

Tiểu Ái không phải là cô công chúa nhỏ của thôn Bát Phương. Con bé chỉ là Tiểu Ái, làm Tiểu Ái là được.

Khi Tô Tô đem theo Tiểu Ái ra ngoài giết giòi bên cạnh xe thì ở trong xe con rắn nhỏ màu đỏ cũng chui ra. Trong đôi mắt vàng của nó toát ra tia sáng khát máu, nó nhắm chuẩn vào một con giòi to bằng nó, mở miệng cắn thẳng vào xúc tu đỏ tươi của con giòi. Trong chốc lát, con giòi màu trắng biến thành màu đen xì, tắt thở chỉ trong vòng một giây.

Tuy nhiên, con rắn đỏ kia rất kén chọn, nó cảm thấy mùi vị của con giòi quá tệ nhưng tinh hạch trong cơ thể giòi thì lại rất ngon. Vì thế nó lại nhả con giòi đã chết ra, tìm được tinh hạch sáng lấp lánh, nuốt thẳng xuống bụng.

Bên cạnh cũng có rất nhiều giòi bò đến muốn ăn thịt con rắn đỏ hoặc là con giòi đã chết đen sì kia. Nhưng một khi những con giòi nhỏ cắn vào con giòi màu kia thì cơ thể cũng lập tức đen sì lăn ra chết. Mà những con giòi nhỏ cũng cùng chung số phẩn. Con nọ ăn con kia, độc lan từ con nó sang con kia, chẳng mấy chốc đã có một đống giòi nhỏ chết đen sì dưới gầm xe.

Lúc này, con rắn nhỏ rất vui vẻ, nó không cần lãng phí nọc độc mà đã giòi đã tự động chết. Nó chỉ cần ngoạm lấy tinh hạch trong cơ thể những con giòi kia là được.

Trong khi Tô Tô đem theo Tiểu Ái hăng say giết giòi thì nó trốn trong gầm xe cũng ăn đến vui vẻ. Nhưng một lát sau, con rắn nhỏ ăn quá nó, nó vẫn còn quá nhỏ, không ăn được nhiều nên nó lắc đuôi bò lên xe tạm nghỉ.

Tuy nhiên, có lẽ do nó vẫn còn chưa thăng cấp, độc tính của nọc độc có hạn cho nên phạm vi phát tán độc không rộng lắm. Chỉ giết chết được một đống giòi đen sì dưới gầm xe nên không bị Tô Tô và Trương Văn Viễn phát hiện ra.

Hai tiếng trôi qua, có vẻ Tiểu Ái đã đó. Tô Tô ngồi trên ghế sau, Trương Văn Viễn ngồi trên ghế phụ chủ động nhắm mắt để Tô Tô cho cô bé bú. Sau khi dỗ Tiểu Ái ngủ xong, Tô Tô đặt cô bé vào trong nôi, lái xe đưa Tiểu Ái, Trương Văn Viễn và con rắn nhỏ đã ăn nó căng đi dạo ở nơi xa hơn một chút.

Phía trước thôn Bát Phương có một trạm đổ xăng đổ nát. Mạt thế gần được một năm rồi, trong trạm xăng từ lâu đã không còn bất kỳ đồ đạc gì. Xăng cũng bị bộ đội đặc công dị năng rút cạn rồi. Chút đồ đạc còn lại cũng bị những người còn sống đi ngang qua vơ vét sạch.

Tô Tô bế Tiểu Ái đi xuống xe, đi vòng quanh trạm xăng, nhìn xung quanh toàn là vết máu và rác. Cô nói với Tiểu Ái:

“Con xem, môi trường ở đây cũng xem như là tốt đây. Con cho rằng cả thế giới này đều giống như thôn Bát Phương sao? Không phải đâu, hầu hết mọi nơi còn bẩn thỉu hỗn loạn hơn trạm xăng này nhiều. Không, không, không, con nhất định không được có ý nghĩ giúp dọn dẹp đâu nhé. Cứ để thế, thiên nhiên sẽ dần làm sạch nơi đây.”

Hả… Trương Văn Viễn ở bên cạnh nghe, trong lòng thở dài thườn thượt. Ai không biết trẻ con trong thôn Bát Phương thích sạch sẽ chứ? Vứt rác cũng phải chạy đến vứt vào thùng rác, có khi cũng sẽ có người lớn yêu cầu quét dọn thôn. Dù sao thôn Bát Phương là một nơi có tổ chức, có quy củ.

Vậy bây giờ Tô Tô dạy Tiểu Ái như vậy không phải muốn bảo Tiểu Ái mặc kệ vệ sinh, không cần sạch sẽ sao?

“Chúng ta phải nói về vấn đề vệ sinh khi cần thiết, nhưng khi cả thế giới đều đen tối, thì chúng ta không cần phải làm lao công quét đường của thế giới. Cũng giống như con người chung sống với nhau, tốt với người cần tốt, còn giết những người xấu!”

Tô Tô tiếp tục đeo theo Tiểu Ái đi tham quan trạm xăng nhỏ. Thế giới rộng lớn như vậy, cô cũng chỉ định ra ngoài có một ngày. Tiểu Ái còn nhỏ như vậy, cho nên rất nhiều chuyện, cô không thể giảng giải hết cho cô bé được. May mắn là Tiểu Ái sẽ lớn lên từng ngày, kiếp này, Tô Tô sẽ không để lạc mất Tiểu Ái nữa. Cho nên, cô còn rất nhiều thời gian để dạy dỗ cô bé, dẫn cô bé đi ra ngoài “thăm thú thế giới”! Cả quãng đường, chỉ nghe thấy Tô Tô luyên thuyên một mình.

“Thế nào là chuyện lôi thôi? Thế nào là đúng sai? Thế nào mới là tam quan đúng đắn nhất ở mạt thế? Những cái này không có một tiêu chuẩn cụ thể nào cả. Cứu người hay giết người cứ nghe theo trái tim là được. Nhưng con cũng không thể cố ý làm bậy, bởi vì những người như vậy cần phải có thực lực rất lớn. Đương nhiên, nếu như con mãi là một người bình thường, mẹ cũng không mong con gửi gắm cuộc đời của mình lên trên người đàn ông. Con phải nhận thức đầy đủ về thế giới này, không được làm chuyện gian ác; có thể tự bảo vệ bản thân, lương thiện tùy lúc; phải kiên cường, lạc quan, tự lập. Như vậy là đủ rồi.”
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top