Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 361: Chíp bông
Sắp tới trưa, Tô Tô bảo Trương Văn Viễn lái xe trở về thôn Bát Phương trong làn sương mù dày đặc để bắt gà về. Cô và Tiểu Ái ở lại ở lại trạm xăng để dọn rửa một phòng trong đó. Tô Tô ôm Tiểu Ái ngồi trên ghế định ngủ trưa. Hai mẹ con có thói quen ngủ trưa ở tầm chính ngọ. Hôm nay ra ngoài nhưng Tô Tô vẫn ngáp vài cái còn Tiểu Ái đã ngủ trong địu từ lúc nào.

Tô Tô vừa chợp mắt được một lúc đã cảm thấy một con rắn đỏ nhỏ đang lần mò chỗ chân ghế cô ngồi. Năng lượng của con rắn này đem lại cảm giác quen thuộc cho Tô Tô nên cô án binh bất động chờ xem con rắn này định làm gì?

Con rắn đó bò một hồi rồi dừng lại trước mặt Tiểu Ái và quan sát thái độ của Tô Tô. Thấy Tô Tô nhắm mắt như đang ngủ, nó yên tâm to gan chui vào cái khăn quấn Tiểu Ái.

Nó cũng có thói quen ngủ trưa mà! Trước đây ngày nào nó cũng ngủ trên người Tiểu Ái, hôm nay sao có thể ngoại lệ được?!

Tô Tô khép hờ mắt lo lắng không dám ngủ, càng lúc càng tỉnh táo. Chờ đến khi con rắn đỏ đó nằm yên trong khăn quấn, coi chỗ đó là cái ổ rồi ngủ thiếp đi, cô mới mở mắt ra rồi mở hé khăn nhìn con rắn áp lên ngực Tiểu Ái, cuộn tròn một đống. Cô thật bội phục lá gan to tày trời của mình rồi.

Đây là một con rắn chúa biến dị, nhìn qua thì chỉ như hơn tháng với lớp vảy đỏ mềm nhũn, hai bên có hai nhúm nhô lên như cánh. Có lẽ khi con rắn trưởng thành, đây cũng sẽ phát triển thành cánh thật và bay được!

Vấn đề mấu chốt là con rắn chúa biến dị như vậy có thiên tính khát máu, hiếu chiến, người có dị năng triệu hồi thú dị năng cũng không thể hàng phục loại sinh vật này. Tại sao Tiểu Ái lại hòa hợp được với con rắn này?

Các dị năng giả hàng phục thú biến dị phải trả giá rất nhiều, chẳng hạn như cho chúng uống máu của mình hoặc trao đổi một phần thân thể để làm trung gian. Trước đây Lã Ấn cũng phải đánh đổi một con mắt của mình để trao đổi với con chim ưng kia.

Từ đó, chim ưng thấy được gì thì Lã Ấn cũng thấy được như thế.

Tô Tô nhìn Tiểu Ái, cũng không cụt tay cụt chân, không có thứ gì để làm trung gian với con rắn kia!

Vậy con rắn chúa biến dị này sao lại đem đến cảm giác như nó là song sinh với Tiểu Ái nhỉ? Chúng có một mối liên kết rất kỳ lạ: rắn chúa và Tiểu Ái sẽ trưởng thành cùng nhau!

Nghĩa là nếu rắn chúa hấp thu tinh hạch, một nửa năng lượng tinh hạch đó sẽ được chia cho Tiểu Ái. Tiểu Ái có lớn lên thì chúng mới có thể trưởng thành cùng nhau.

Cảm giác cứ là lạ sao đó! Quá là lạ… Tô Tô xoa cổ, cảm thấy dường như chỉ có thể đợi Tiểu Ái lớn lên rồi tự mình nói cho con bé biết.

“Thì ra suốt một tháng qua, ngươi là thứ cứ ở quanh chúng ta!”

Tô Tô đưa tay chọc chọc đầu con rắn đỏ. Nó bị đánh thức, mở đôi mắt vàng óng, đầu rắn ngỏng lên nhìn Tô Tô rồi hốt hoảng. Toi rồi, mẹ phát hiện ra rồi!

Khi con rắn đang thấp thỏm, Tô Tô lại bình tĩnh hỏi, “Ngươi từ đâu đến? Tên gì? Sao lại có quan hệ tốt với con gái của ta như vậy?”

Nghe không hiểu! Con rắn nhỏ ngơ ngác thè lưỡi.

Nó còn nhỏ quá, bản thân cũng không biết mình từ đâu đến mà chỉ đi tìm kiếm đồng loại theo cảm giác, chẳng hiểu sao lại thấy Tiểu Ái là đồng loại của mình, Tô Tô là mẹ mình. Nó không hề có ý làm hại hai mẹ con.

Tô Tô có thể cảm nhận được điều này. Cô vừa nghĩ vừa nhìn Tiểu Ái không hề có chút sóng dị năng nào, quyết định sẽ giết con rắn.

Hôm nay, nếu như là Diệp Dục, anh đã giết luôn con rắn này rồi. Tô Tô khác anh, cô đã gặp đủ chuyện kỳ quái trong mạt thế. Một con rắn có cảm giác tương đồng với trẻ sơ sinh, cảm thấy trẻ sinh là đồng loại của mình cũng chẳng có gì lạ!

Trước mạt thế, tin tức động vật nuôi nấng trẻ con loài người không hề ít!

Quan trọng là nếu con rắn này bị giết, Tiểu Ái có chịu ảnh hưởng gì không?! Giống như khi Diệp Dục bắn con chim ưng, Lã Ấn cũng bị thương.

“Được rồi, ngươi cứ ở lại nhưng không được làm Tiểu Ái bị thương đâu đấy.”

Tô Tô to gan quyết định đánh cuộc một lần. Dù bé con nhà cô không có dị năng triệu hồi thú biến dị, nhưng con rắn này lại có sự đồng cảm với Tiểu Ái nên lòng trung thành của nó sẽ cao hơn khi sử dụng dị năng khống chế. Một là bị ép, một là tự nguyện từ nội tâm, đương nhiên cái sau sẽ tốt hơn.

Con rắn vẫn thè lưỡi. Tuy nó vẫn ngây thơ, không hiểu tiếng người nhưng vẫn cảm nhận được mẹ đã chấp nhận mình rồi. Tốt quá, từ nay về sau có thể quang minh chính đại chơi với Tiểu Ái rồi!

“Tên gì? Ta không biết đặt tên, trông mày trơn tuột không có lông lá gì, tao gọi mày là Chíp Bông nhé!!!”

Chẳng có con vật nào tên Chíp Bông cả, đúng là đặt tên kém cỏi mà! Tô Tô tự mỉa mai mình, còn có cảm giác bản thân thật có khiếu hài hước. Cô cười ha ha – từ nay về sau, con rắn chúa oai phong dũng mãnh này sẽ có cái tên “nổi tanh tách”: Chíp Bông!

Chíp Bông không biết mình đã được đặt một cái tên rất đáng yêu. Thấy Tô Tô hào hứng, nó cũng vui vẻ đặt đầu lên người Tiểu Ái, lắng nghe tiếng tim đập của đứa bé rồi chìm vào giấc ngủ.

Một lát sau, Trương Văn Viễn đi bắt gà về. Tô Tô ôm Tiểu Ái và Chíp Bông đi nhặt cành khô cùng Trương Văn Viễn, làm lông gà sạch sẽ rồi nướng lên ăn. Hai người ngồi xổm trên bãi đất trống của trạm xăng ăn gà. Từ đằng xa, mấy chiếc ô tô đi tới trên đường quốc lộ. Trong bầu không khí nóng nực, Tô Tô chỉ cảm thấy có ít nhất ba dị năng giả đang ngồi trong.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 362: Cấp cao là cấp ba
Ba dị năng giả trong xe gồm hai nam một nữ, còn có một người đàn ông bình thường cầm vũ khí, trông mặt ai nấy đều ghê gớm khó chơi. Họ nhìn thấy ở trạm xăng dầu đằng xa có một nam một nữ - cô gái còn ôm đứa bé – ngồi ăn gà nướng.

Trong mạt thế có thể thoải mái như vậy chắc chắn không phải người bình thường. Ba người đó hiểu rõ điều này nên chỉ dừng xe rồi vào cửa hàng tiện lợi của trạm xăng tìm chút đồ, không hề để ý đến Tô Tô và Trương Văn Viễn.

Ban đầu Trương Văn Viễn cũng hơi lo lắng nhưng thấy Tô Tô cứ thản nhiên ngồi ăn, không để ý đến đám người kia nên anh ta cũng thoải mái hơn. Tô Tô là người có dị năng cao như vậy, đây lại gần thôn Bát Phương, không việc gì phải sợ.

Hai người ăn uống no say thì Tiểu Ái cũng thức giấc vì đói, bắt đầu khóc rấm rứt. Tô Tô ôm con bé về phòng cho bú mẹ. Trong mấy người kia, có người tò mò thích tán phét nên hỏi Trương Văn Viễn:

“Này người anh em, anh từ đâu đến thế?”

Trương Văn Viễn quay đầu nhìn, mọi người càng hoảng hốt, chợt nhận ra người đàn ông trông có vẻ nhát gan luống cuống này cũng là một người có dị năng giả. Người đặt câu hỏi tỏ ra cung kính hơn hẳn:

“Thưa anh, anh là người nơi nào?”

Trương Văn Viễn phân vân không biết nên trả lời không, mấp máy môi rồi lại quay đi ném xương gà trong tay xuống đất. Nếu anh cho họ biết mình đến từ thôn Bát Phương có khi lại xảy ra chuyện không hay, giờ đâu thiếu người sống sót muốn đến chỗ bọn họ!

Một lát sau, đám người cảm thấy thật vô vị khi Trương Văn Viễn không để ý đến họ, họ không thể cứ hào hứng một phía mãi được. Dù sao bọn họ cũng có ba dị năng giả trong nhóm cơ mà. Đám người đó quyết định nghỉ ngơi ở trạm xăng dầu, trò chuyện với nhau.

Tô Tô vừa cho con bú, vừa chọc tay lên đầu con Chíp Bông. Chíp Bông né tránh, Tô Tô càng muốn tấn công. Hai bên tôi tránh tôi né, tiện thể Tô Tô dỏng tai lên hóng chuyện của nhóm người kia.

Từ câu chuyện của họ, Tô Tô biết được phía tây bắc của thôn Bát Phương có một căn cứ người sống sót, dường như đang định thiết lập khu an toàn vì họ đang phát triển theo hướng đó. Nhóm người này ra ngoài làm nhiệm vụ tìm kiếm đồ đạc.

Hiện nay, người lãnh đạo căn cứ đó chính là kẻ nhân dịp Tô Tô sinh nở định chiếm thôn Bát Phương – Lý Oánh. Căn cứ của Lý Oánh giờ có khoảng vài chục nghìn người.

Cái cô Lý Oánh này lại ngoi lên được nữa rồi!

Tô Tô cười gằn. Mấy ngày qua cô sống thoải mái, quên hẳn Lý Oánh. Không ngờ hướng tây bắc Tương thành toàn sa mạc hoang vắng, chẳng biết Lý Oánh bản lĩnh thế nào mà lại phát triển được thành chục nghìn người. Nhưng dù thế nào, chuyện này cũng không che giấu được việc Lý Oánh từng lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn để thôn tính thôn Bát Phương của cô.

Vì thế, Lý Oánh tìm đồ thì OK thôi, tìm đồ còn hướng về thôn Bát Phương làm gì?

Thôn Bát Phương cái gì cũng thiếu, chỉ có gà là nhiều. Thường ngày người trong thôn chỉ để ý để gà không phát triển quá nhiều, còn bên ngoài thấy gà chạy lung tung thì bắt tạm vài con ăn, không ai để ý.

Dần dà cũng có vài nhóm người sống sót muốn tìm đồ ăn sẽ đi tìm quanh thôn để bắt gà ăn.

Tô Tô chưa từng quan tâm đến việc này, bắt thì bắt thôi, coi như thôn Bát Phương đỡ phải đi bắt gà. Có điều giờ cô lại có suy nghĩ khác: có lợi cho ai chứ quyết không có lợi cho Lý Oánh. Cô phải về bảo cha mình quây lưới sắt quanh thôn Bát Phương, đồng thời xây trạm phát điện bằng sức gió để hút gà bên ngoài về đó mới được.

Tô Tô lắng nghe thêm chút nữa thì phát hiện ra họ nói những lời hết sức tục tĩu với người dị năng giả nữ kia. Hình như trên địa bàn của Lý Oánh, dù là dị năng giả thì phụ nữ vẫn chỉ có địa vị thấp, đàn ông bình thường cũng có thể hạ nhục phụ nữ thì phải?

Xế chiều, nhóm người kia không tìm thấy xăng dầu trong trạm xăng nên rời đi. Tô Tô cũng cho Tiểu Ái bú xong nên cô và Trương Văn Viễn lên xe cùng về thôn Bát Phương. Bọn họ vừa đi, đám người kia lại quay lại. Một người trong đó chỉ lông gà trên mặt đất, hỏi người cầm đầu:

“Cô gái đó nhìn rất sạch sẽ ngon nghẻ, có vẻ yếu thôi mà sao chúng ta không chiếm đoạt? Tất cả chúng ta tiến lên chẳng nhẽ không đánh được tên đàn ông kia?”

“Thắng được không?”

Người cầm đầu hỏi ngược lại. Xung quanh trạm xăng không có một con giòi nào, căn phòng Tô Tô không dính một hạt bụi. Anh ta nói tiếp:

“Anh tưởng tên đàn ông kia có con mắt đáng sợ? Cô gái đó mới là dị năng giả cấp cao.”

“Cấp cao? Cấp ba?”

Có người lên tiếng hỏi. Đối với căn cứ của bọn họ, cấp ba đã là cao lắm rồi. Khi người cầm đầu nói Tô Tô là dị năng giả cấp cao, ai nấy đều cho rằng cô đạt cấp ba.

May mà bọn họ không giở trò với Tô Tô và Trương Văn Viễn. Cấp ba đấy, có thể tiêu diệt toàn bộ bọn họ!

“Chúng ta ra ngoài tìm đồ đã nhiều ngày, tất nhiên phải hạn chế gây chuyện tối đa. Nghe nói thôn Bát Phương toàn người mạnh, có mười tám lính đặc công thức tỉnh dị năng từ trước mạt thế nên giờ chúng ta đừng đắc tội trên địa bàn của người ta. Không phải lúc!”

Đội trưởng đã có lời thì ai không đồng ý cũng phải nghe. Nào ai biết hai người vừa nãy có phải người của thôn Bát Phương hay không? Sau này, thấy hai vợ chồng bọn họ cứ tránh ra là được.

Hơn nữa, thôn Bát Phương lớn như thế, không phải con gà nào cũng ở trong đám sương mù. Nơi nào có giòi sẽ có gà. Những con gà trước đây ra khỏi thôn đã sinh nở rất nhiều mà không ai giết nên hiện nay, gà bên ngoài còn nhiều hơn gà trong thôn.

Lần này ra ngoài đi tìm đồ, tốt nhất bọn họ nên hạn chế gây chuyện thì hơn!
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 363: Làm hàng rào bảo vệ
Thực lực của thôn Bát Phương rất mạnh, dù giòi nhiều nhưng mọi người không phải đối diện với chúng. Nếu có ai gặp phải nhộng mặt người quanh đó thì sẽ dẫn về thôn Bát Phương, mười bảy lính dị năng giả hoặc Diệp Dục sẽ giải quyết hết.

Vì thế xung quanh thôn Bát Phương có rất nhiều nhóm sống sót rải rác, tất cả đều ngầm hiểu rằng họ sống dựa vào nhóm Tô-Diệp.

Mặc dù căn cứ của Lý Oánh cách thôn Bát Phương khá xa nhưng thật ra cô ta cũng dựa vào thôn Bát Phương để sống. Nhóm người sống sót ở đây được Lý Oánh giao cho rất nhiều nhiệm vụ liên quan đến thôn. Ai cũng biết gà của thôn chạy lung tung nên khi nào muốn tìm đồ, người của Lý Oánh cũng sẽ tụ tập về đây.

Khi Tô Tô quay về thôn Bát Phương, Diệp Dục và Hộ Pháp đã lái xe ra ngoài. Hôm nay Diệp Dục quay về khá sớm, đang khấp khởi chờ mong gặp con gái thì lại không thấy hai mẹ con trong phòng. Anh vội vàng chạy khắp nơi tìm, cuối cùng mọi người không giấu được đành phải kể chuyện Tô Tô đưa Tiểu Ái ra phía ngoài sương mù.

Diệp Dục kéo Hộ Pháp đi tìm. Có điều hướng anh đi tìm Tô Tô lại đi ngược với hướng vợ anh đi. Khi Tô Tô đưa Tiểu Ái về thôn thì hai người kia vẫn đang ở ngoài tìm hai mẹ con.

Mộc Dương vẫn mặc đồ thể thao màu đen, đứng nhìn chằm chằm vào cửa thôn Bát Phương mà chẳng để ý đến người xung quanh nói chuyện với mình. Khi cửa thôn mở ra, xe của Tô Tô tiến vào, cậu ta vội vàng chạy ra kiểm tra Tiểu Ái. Thấy con bé vẫn ngủ ngon, cậu rất yên tâm.

“Đi đâu mà giờ mới về?” Cha Tô hầm hầm bước lên, chỉ Tiểu Mộc Dương chỗ cửa sau xe rồi nói với Tô Tô, “Huấn luyện xong là Mộc Dương đi tìm con ngay, đợi ở cửa mấy tiếng rồi đấy.”

“Con đi đâu đâu, ra ngoài chút thôi mà.”

Tô Tô nhìn đám người xung quanh mình – bao gồm mẹ Tô và mấy người già – thở dài bước xuống xe, kệ Tiểu Mộc Dương cẩn thận bế Tiểu Ái ra khỏi giỏ xách tay. Tô Tô bước ra nói chuyện với cha mình về việc xây lưới sắt quanh thôn.

“Làm lưới sắt được thôi, nhưng ngoài kia nhiều gà như thế mà con không cho người ta giết thì biết đâu lại gây mâu thuẫn với nhóm người sống sót?

Hai cha con vừa đi vừa thảo luận, thỉnh thoảng Tô Tô lại quay nhìn Tiểu Ái. Mộc Dương kiểm tra con bé xong rồi đưa lại cho mẹ Tô, mẹ Tô lại kiểm tra một lượt nữa. Mấy người già vây quanh mẹ cô, bắt đầu bàn tán chuyện ngoài kia không an toàn, sau này không được đưa Tiểu Ái ra ngoài nữa.

Thật ra nhìn Tô Tô là biết trước kia mẹ cô giáo dục cô theo cách nào. Nếu cô đưa Tiểu Ái cho mẹ mình, đương nhiên bà sẽ bảo vệ con bé toàn diện. Vì bà không ủng hộ việc Tô Tô đưa Tiểu Ái ra ngoài nên cô mới không giao cho bà chăm.

Có điều giờ cô đã ra ngoài một ngày cho con bé biết thế nào là giòi, cô cảm thấy để bà ngoại trông con bé cũng được. Tô Tô bỏ đi, quay sang nói thẳng với cha mình:

“Con phát hiện ra người của Lý Oánh đang ở ngoài thôn Bát Phương. Con muốn kéo lưới sắt để người của Lý Oánh không được hưởng lợi từ thôn chúng ta.”

Nói đến tên Lý Oánh, Mộc Dương đờ người, hai ánh mắt tóe lên nỗi căm hận sâu sắc, đôi bàn tay nhỏ bé siết chặt lại.

Cha Tô gật đầu thở dài, khai báo hết với Tô Tô, “Lắp hàng rào điện cũng được, nhưng người trong thôn có hạn, lại toàn người già và trẻ nhỏ, mười tám người của Diệp Dục thì không đi lao động được. Con có nghĩ tận dụng người sống sót bên ngoài không?”

“Được chứ! Con thấy họ ở ngoài kia sống cũng tốt, chắc cũng tình nguyện kéo hàng rào điện để bảo vệ bản thân thôi!”

Tô Tô đồng ý không phải vì họ cần đến những người này nên đưa họ vào thôn Bát Phương. Thật ra thôn Bát Phương toàn phụ nữ, người già và trẻ con, thỉnh thoảng Sở Hiên và Phương Thúc Ế còn dẫn đến bệnh nhân và phụ nữ có thai, thành phần người ngoài quá phức tạp. Nếu tất cả bọn họ kéo đến đây thì không ổn lắm, vì thế cô không muốn có thêm ai đến thôn Bát Phương nữa.

Trên thực tế, nhìn những người đón tiếp Tiểu Ái ngày hôm nay, cô thật sự muốn di chuyển thôn Bát Phương. Nhiều người già trong thôn như vậy khiến cô nhận ra cách làm của mình không đúng. Ai nấy đều nói cô đối với Tiểu Ái quá nhẫn tâm khiến cô phát hiện ra đây là hoàn cảnh phát triển lệch lạc, tuyệt đối không thể để cho Tiểu Ái lớn lên như thế.

Cô dự tính sẽ tìm một nơi khác đưa Tiểu Ái đi.

Tối đến, cha Tô tìm Thầy Bói và giáo sư vật lý đại học để thảo luận chuyện làm trạm phát điện bằng sức gió và xây lưới sắt. Mẹ Tô tắm giặt cho Tiểu Ái rồi ngồi càm ràm bên cạnh Tô Tô, toàn những lời như cô muốn làm người phụ nữ mạnh mẽ bay nhảy trong mạt thế thì cũng phải đưa Tiểu Ái cho bà, để bà chăm sóc con bé.

Nói với Tô Tô chẳng khác nào nước đổ đầu vịt, bà nói một chút cô đã lăn ra ngủ.

Việc đưa con cho bà ngoại trông chẳng khác gì khi Tô Tô ở kiếp trước bỏ lại con bé ở căn cứ. Cô đã mất mát một lần, tuyệt đối đời này sẽ không bỏ rơi Tiểu Ái lần nữa. Dù điều này có thể làm bà ngoại con bé tổn thương, nhưng chuyện liên quan đến Tiểu Ái cô sẽ không nhượng bộ.

Nhìn Tô Tô uể oải lăn ra ngủ, mẹ Tô cảm thấy chua xót. Con gái càng lúc càng hiếu thắng, đến Tiểu Ái cũng muốn tự trông nom, thân làm bà ngoại như bà còn xót Tiểu Ái, sao bà có thể không thương Tô Tô?

Mẹ Tô dém chăn cho con gái rồi nhìn cháu mình đang say ngủ, sắp xếp lại giường nệm sau đó tắt đèn, ra khỏi phòng.

Trong không gian tối tăm, Chíp Bông chờ mọi người đã đi hết rồi lẳng lặng luồn vào chăn Tiểu Ái. Đường đường là một con rắn chúa mà lại phải sống chui lủi như ăn trộm. Nó vừa chui vào chăn chưa được bao lâu thì cửa phòng ngủ lại mở ra, Diệp Dục ra ngoài tuần tra giờ mới về.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 364: Anh hầm nó
Khi cửa bị mở ra, Tô Tô mở mắt. Thấy gương mặt nhăn nhó của Diệp Dục, cô nheo mắt rồi xoay người định ngủ tiếp. Diệp Dục chạy đến cạnh Tiểu Ái ngó nghiêng, định ôm con bé thì Chíp Bông chui ra khỏi chăn chuẩn bị chạy. Diệp Dục tóm lấy Chíp Bông.

Nó không cảnh giác vì cho rằng mẹ đã chấp nhận thì vô tư rồi, nào ngờ cửa ải khó khăn còn ở phía sau.

“Cái gì đây?”

Diệp Dục suýt thì xé con rắn ra làm đôi. Tô Tô nhảy dựng hét lên:

“Từ từ, Chíp Bông, thú nuôi của Tiểu Ái đấy!!!”

“Rắn á?”

Diệp Dục trừng mắt nhìn con rắn chúa bảy tấc trong tay mình. Tiểu Ái khó chịu chọp chẹp miệng nhưng Diệp Dục không để ý. Anh quay đầu nhìn Tô Tô:

“Có con rắn trên người con gái anh?”

“Rắn biến dị!”

Tô Tô gật đầu nhấn mạnh. Cô đưa tay nắm Chíp Bông định cứu nó khỏi tay Diệp Dục nhưng Diệp Dục siết tay lại, gầm gừ với Tô Tô:

“Tô Tô, đây là một con rắn, nó bò từ trong chăn con gái anh ra!”

Trong chăn con gái anh có rắn, rắn, là rắn đấy!!! Diệp Dục thấy rõ là con rắn thì hồn vía lên mây, lại thêm cả lời xác nhận của Tô Tô:

“Nó là một con rắn nhưng là vật nuôi của Tiểu Ái. Sau này lên cấp nó sẽ bảo vệ Tiểu Ái. Anh có thả tay không thì bảo? Không bỏ ra là con gái anh bị anh đánh thức giờ!!!”

Tiểu Ái cũng rất hợp tác, tự nhiên tỉnh giấc khóc ré lên, người run lẩy bẩy như chính con bé cũng bị đau vậy. Diệp Dục đành phải thả tay ra để đi dỗ con gái.

Con rắn đỏ kia quấn quanh tay Tô Tô. Anh mở to mắt nhìn, chỉ sợ nó lại cắn Tô Tô, chuẩn bị sẵn sàng phóng laser cắt vụn con rắn kia ra!

“Anh dỗ Tiểu Ái đi!”

Tô Tô giấu tay sau lưng để che chắn cho Chíp Bông. Cô cảm thấy Chíp Bông quấn tay cô hơi chặt, chắc nó cũng sợ hết hồn. Diệp Dục hung hăng trợn mắt với cô rồi quay sang bế Tiểu Ái, đu đưa thành thạo.

Trong bóng tối, Diệp Dục vừa ôm Tiểu Ái vừa tiếp tục nói với Tô Tô, “Em giao con rắn kia ra đây, anh hầm nó!”

Tô Tô liếc Diệp Dục rồi ngã xuống trùm chăn ngủ. Giờ Diệp Dục đang bế Tiểu Ái, dỗ Tiểu Ái. Đối với người đàn ông này mà nói, không có gì quan trọng bằng con gái nên cô cũng chẳng lo việc anh xông ra tranh con rắn với cô.

Thế là sao?! Diệp Dục giận rồ người, chỉ hận không thể kéo Tô Tô ra khỏi giường. Rắn bò lên người con gái anh mà vợ anh còn che chở cho con rắn đó!

Nhưng mà Diệp Dục lại lập tức nhớ đến thời điểm sinh Tiểu Ái, Tô Tô suýt mất mạng. Sau khi sinh, sức khỏe Tô Tô vẫn rất yếu, chăm sóc cả tháng trời mới có chút sức lực. Diệp Dục chợt thấy xót xa, nghĩ một chút rồi quyết định chuyện gì cũng chờ Tô Tô ngủ dậy rồi nói.

Tô Tô và Chíp Bông ngủ một đêm ngon giấc, còn Diệp Dục cứ ngồi bên giường canh giữ Tiểu Ái và Tô Tô. Anh không thể nào bỏ qua chuyện này dù Tô Tô đã khổ cực đến đâu. Một con rắn, còn là rắn chúa biến dị! Người phụ nữ của anh ra ngoài cả ngày, con gái anh thì có rắn chúa biến dị làm vật nuôi. Một người đàn ông đội trời đạp đất như Diệp Dục không thể nào chấp nhận nổi, càng không thể an tâm đi ngủ. Anh phải đề phòng chuyện con rắn này cắn Tô Tô!

Tầm bốn giờ sáng, Tiểu Ái đói nên khóc oe oe. Tô Tô dậy ôm Tiểu Ái, ngáp ngắn ngáp dài cho con bé bú sữa. Cô nhìn Diệp Dục vẫn ngồi đầu giường nhìn chằm chằm, dụi mắt hỏi:

“Anh cứ nhìn tôi cả đêm thế à?”

“Anh xem bao giờ em bị vật nuôi kia cắn chết!”

Diệp Dục có vẻ mệt mỏi nhưng khi thấy rắn chúa Chíp Bông quấn trên tay Tô Tô, áp đầu lên người Tiểu Ái. Còn dám thè lưỡi với anh à!!! Giờ Diệp Dục muốn ra tay bắt con rắn kia.

Tô Tô vung tay tránh Diệp Dục, tiện thể giúi Tiểu Ái đã bú xong vào tay Diệp Dục, “Anh ôm đi, ôm xong thì đi vận động sáng sớm đi.”

“Không đi!” Diệp Dục ôm con gái yêu, trợn mắt nhìn Tô Tô nói chắc như đinh đóng cột, “Hôm nay anh phải trông coi người phụ nữ không an phận là em!”

Mới hết tháng đầu đã ôm đứa bé mới đầy tháng ra ngoài cả ngày. Diệp Dục nhìn Tô Tô, cảm thấy như cô gái này chắc muốn bắc thang lên trời phỏng?

Tô Tô cười ngả ngớn, chẳng tranh cãi với Diệp Dục. Thích canh thì canh thôi, người nhàm chán là anh chứ không phải cô!

Tô Tô quay về giường nằm tiếp. Khi trời sáng hẳn, Diệp Dục trông Tiểu Ái ngủ gà gật nhưng vì có Chíp Bông ở đây, anh vẫn duy trì sự cảnh giác.

Vì thế, Tô Tô dậy là Diệp Dục cũng dậy theo. Hai người bế Tiểu Ái ra ngoài ăn sáng với cha mẹ Tô xong thì cha Tô đi họp chuẩn bị xây dựng hàng rào điện quanh thôn Bát Phương.

Tô Tô bế Tiểu Ái bị Diệp Dục theo sát nên không tiện ra ngoài, đành đi từ đầu thôn đến cuối thôn, sau đó nhìn Diệp Dục luôn trong tình trạng báo động mà thở dài, đổi tay ôm Tiểu Ái:

“Hay anh kiếm cái xe đưa hai mẹ con ra ngoài đi dạo đi?”

Diệp Dục nhăn nhó nhìn Tô Tô chằm chằm rồi lại nhìn Chíp Bông, vừa định từ chối yêu cầu không hợp lý của cô lại thấy đôi mắt ướt át mở to lấp lánh, đành phải từ bỏ ý chí sắt đá, gật đầu. Đúng là bị sắc đẹp mê hoặc rồi.

Anh tìm đúng xe Jeep hôm qua Tô Tô lái ra ngoài. Có sẵn giỏ xách trẻ em trên xe, tiện cho cả Tô Tô cũng như Tiểu Ái. Sau khi Tô Tô đặt Tiểu Ái ngủ say vào giỏ, Diệp Dục lái xe đưa một nhà ba người ra khỏi thôn.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 365: Kẻ để chơi đùa
Dọc đường đi, Tô Tô kiên trì giải thích chuyện Chíp Bông với Diệp Dục. Cô cho rằng bây giờ Tiểu Ái là một đứa trẻ bình thường, người làm cha làm mẹ như cô và Diệp Dục cũng có ngày phải để con cái được tự do. Khi đó, Chíp Bông đã thăng cấp, có thể bảo vệ được Tiểu Ái.

Diệp Dục lo lắng rằng Chíp Bông vẫn là một con rắn độc, loài động vật máu lạnh. Khi Chíp Bông ở bên Tiểu Ái, chỉ cần nó cắn con gái anh một cái là con bé sẽ trúng độc mất mạng. Anh không thể liều mạng của con gái mình được.

Nhưng Tô Tô không giải thích được với Diệp Dục về cảm giác của mình. Cô cảm thấy Chíp Bông sẽ không làm Tiểu Ái bị thương, Tiểu Ái cũng sẽ không trúng độc. Những điều này đều dựa vào trực giác, vì thế cô có nói ra Diệp Dục cũng không tin.

Nhưng dù thế nào Diệp Dục cũng phải lái xe, trong lúc Tô Tô phân tích, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu.

Mùa thu đang gần tới, thời tiết cũng mát mẻ hơn một chút. Diệp Dục dừng xe thì Tô Tô mở cửa, thả Chíp Bông ra:

“Đi thôi, để họ Diệp thấy mày lợi hại như thế nào.”

Chíp Bông trườn xuống xe, bắt đầu ăn tinh hạch trong đám giòi.

Diệp Dục cũng xuống xe, đứng ra chỗ khác rút điếu thuốc ra, tìm bật lửa trong túi áo rồi vừa hút thuốc vừa nhìn Chíp Bông ăn tinh hạch.

Từ sau khi tiến hóa từ dị năng hỏa thành dị năng ánh sáng, anh không thể tự châm thuốc nữa nên phải tìm bật lửa. Tô Tô vui vẻ nhìn Diệp Dục lập bập đốt lửa trong gió thổi quần phật.

Cô đi xuống xe, cầm bật lửa trong tay Diệp Dục bật lên hộ anh. Diệp Dục ngậm điếu thuốc đưa tay che lửa rồi cúi xuống, châm lửa đầu thuốc lá.

Có vài chiếc xe đang đi tới từ đằng xa. Mấy người đàn ông trên xe sỗ sàng huýt sáo đùa cợt với Tô Tô.

Diệp Dục lạnh lùng quay ra nhìn, trông rất ngang tàng. Tô Tô cũng nhìn mấy chiếc xe đó, nhận ra đó là mấy người ngày hôm qua họ gặp ở trạm xăng.

Ba tên dị năng giả kia không có mặt, chứng tỏ Lý Oánh phái không ít người ra ngoài tìm đồ. Tất cả mọi người có thể tự chọn thành viên, đội này cũng có tầm mười mấy người trong biên chế.

Những gương mặt quen thuộc trong này đều là người bình thường. Bọn họ thò đầu ra cửa xe, huýt sáo với Tô Tô, có người còn giơ tay vẫy:

“Này em gái, hôm nay đổi đàn ông à?”

Diệp Dục định ra tay với tên huýt sáo kia thì Tô Tô giơ tay cản lại:

“Để Chíp Bông thể hiện bản thân đi.”

Tô Tô cúi xuống tìm Chíp Bông. Một người khác lại kêu lên:

“Ây chà em ơi, em thấy bọn anh thế nào? Hôm nay qua đây dập dình với bọn anh chút đi!”

Hôm qua, bọn họ nghĩ Trương Văn Viễn là đàn ông của Tô Tô, hôm nay cô thân mật với Diệp Dục như vậy thì tưởng Tô Tô là loại người lăng nhăng, ai cũng là chồng. Bọn họ quên phắt lời dặn dò về đẳng cấp dị năng của Tô Tô hôm qua, chỉ coi cô là kẻ để chơi đùa.

Diệp Dục bực bội. Người phụ nữ của mình bị trêu chọc mà còn phải chờ một con rắn cứu vãn mặt mũi cho anh? Giờ anh chỉ muốn tung chiêu “lục mạch thần kiếm” chẻ hết lũ kia ra. Trong bãi cỏ vàng úa, một thứ màu đỏ vụt ra. Một tên bước xuống đi về phía xe Tiểu Ái ngủ, cười với Tô Tô:

“Ôi em gái xinh đẹp này, hôm qua em còn bế con cơ mà? Nó nằm trên xe à?”

Hắn chưa bước đến cạnh xe thì mặt đỏ lựng lên, môi thâm đen rồi thất khiếu chảy máu, ngã lăn ra chết chỉ trong một hai giây ngắn ngủi.

Đám giòi trắng quanh đó phát hiện ra thức ăn thì nhao nhao chui lên từ dưới lòng đất, bu vào cái xác đó. Lũ giòi bị trúng độc thân đen sì, cuộn tròn vào cứng ngắc.

Những kẻ còn lại đang hoặc định xuống xe bắt Tiểu Ái để uy hiếp Tô Tô đều sững sờ. Họ còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì người đứng gần xe Tiểu Ái nhất đột nhiên thấy một bóng nhỏ màu đỏ lao lên người, quấn bắp chân. Hắn hoa mắt rồi ngã ra chết.

Người đứng xa hơn đang định chạy lên ô tô để chạy thì Diệp Dục tung tia laser sắc nhọn, đối phương ngồi trong xe cũng không thể thoát được.

Những kẻ trong xe lại lục tục chạy xuống, người đứng gần xe Tiểu Ái cũng lại bị cắn chết.

Con rắn nhỏ màu đỏ áp vào ngực một kẻ, nghểnh đầu nhìn Diệp Dục có vẻ khen ngợi mình, Tô Tô lại cười đắc ý huých Diệp Dục:

“Em nói rồi mà! Chíp Bông được lắm, nuôi dưỡng chút nó sẽ bảo vệ Tiểu Ái, sống chết không rời!”

Diệp Dục gầm gừ xắn tay áo, ngẩng đầu ưỡn ngực:

“Anh cũng rất được mà!”

“Đúng thế, đúng thế… Anh là tốt nhất!”

Tô Tô dối trá gật đầu. Cô vẫy tay gọi Chíp Bông lên xe, mình ngồi ghế phụ lái rồi chuẩn bị về thôn.

Mấy thi thể trúng độc nằm lại cùng mảnh vụn xe trên bãi cỏ, không được hỏa thiêu nên bắt đầu phân hủy.

Có điều Diệp Dục vừa lái xe đi không lâu thì một chiếc xe phi đến, đi loanh quanh mấy cái xác đó rồi nhấc một thi thể đã trúng độc lên xe, chạy về hướng thôn Bát Phương.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 366: Đã được thuần hóa
Cách thôn Bát Phương rất xa, có một nhóm người sống sót tụ tập lại. Nơi này khác với khu của Lý Oánh, chỉ có khoảng trăm người, tất cả đều là dị năng giả, hoàn toàn bị Voldermort kiểm soát và tồn tại dựa vào căn cứ của Lý Oánh.

Nơi này cũng là điểm tập trung để trao đổi hàng hóa và tin tình báo. Người của Lý Oánh ra ngoài tìm đồ cũng chọn nơi này làm trung gian. Vì thế, nơi này không chỉ có đủ loại mặt hàng mà còn cung cấp phụ nữ mua vui cho đàn ông.

Trong số những gái bán thân, Lý An Tâm là người hoạt động năng suất nhất. Cô ta luôn giữ im lặng, giá lại rẻ, đàn ông đối xử với cô ta thế nào cũng được. Đàn ông đòi hỏi tư thế nào cô ta cũng đáp ứng, muốn chơi bao nhiêu người cô ta cũng chấp nhận, muốn quan hệ kéo dài bao lâu cô ta cũng không oán thán. Trừ việc khóc lóc cầu xin, dường như người khác không thể cảm nhận được chút cảm xúc nào trong lòng cô ta. Cô ta kích thích bản năng nguyên thủy độc ác nhất của đàn ông.

Còn bản thân Lý An Tâm càng ngày càng trống rỗng, chỉ cử động như một con rối.

Trong hang đá âm u ẩm ướt, Voldermort ngồi bên đống lửa. Một con rắn nhỏ màu đỏ bò trên đầu gối hắn, bên cạnh còn có con rắn đỏ lớn khác. Tiếng gõ cửa vang lên. Người bên ngoài mang vào một cái xác. Đây là xác chết đã bị trúng độc ở ngoài thôn Bát Phương.

Voldermort ngồi bên đống lửa bập bùng, ánh mắt độc địa rắn rết nhìn chằm chằm xác chết trên mặt đất, cười khành khạch rồi giơ bàn tay thiếu một ngón vuốt ve con rắn trên đầu gối, gầm gừ:

“Quả nhiên trời không phụ lòng người. Ta tìm được con vật bị thuần hóa ở thôn Bát Phương rồi. Chẳng sao, ta ăn kẻ thuần hóa ngươi, ngươi chính là của ta!”

Thuần phục con rắn chúa này không thể chỉ mất một ngón ta. Đối phương đã dùng thứ gì để trao đổi với con rắn chúa này?

Chuyện này không liên quan vì bản thân Voldermort cũng không tự nghĩ ra được. Có phải mắt? Hay tay chân? Không đúng. Phải trao đổi với rắn chúa thứ cấp bậc cao hơn mới được. Nó không thể chỉ sử dụng mắt hay tay chân, vậy thì là bộ phận nào nhỉ? Voldermort rất muốn học hỏi người này.

Hắn nghĩ chỉ cần hắn ăn kẻ đã thuần hóa rắn chúa là được. Khi đó, liên kết với rắn chúa sẽ chuyển sang hắn, hắn không cần mất bộ phận nào trên cơ thể, thật là tốt.

Sau khi đã xác định được rắn chúa biến dị ở quanh thôn Bát Phương, hắn quyết định phải ép người thuần hóa con rắn này ra ngoài. Chuyện này thì đơn giản, hắn chỉ cần phái người đi khiêu khích thôn Bát Phương liên tục là được.

Đúng lúc Voldermort định khiêu chiến thôn Bát Phương thì Tô Tô cũng đang cho xây dựng lưới điện quanh thôn một vòng thật rộng để hạn chế việc Lý Oánh tranh thủ hưởng lợi. Ai bắt gà trong phạm vi lưới điện mà chưa được thôn Bát Phương cho phép sẽ bị tính là khiêu chiến.

Tô Tô thậm chí còn muốn đặt lưới vòng xa hơn để cảnh báo thẳng thắn với Lý Oánh rằng: Không phải người của thôn Bát Phương thì đừng hòng bắt giết gà biến dị!

Để làm công trình lớn như vậy không chỉ vài người là được. Thôn Bát Phương khá lớn nên quy mô công trình khá rộng, cần nhiều người hơn. Tất cả mọi người quanh thôn Bát Phương đều tham gia xây dựng lưới điện.

Khi mùa thu dần hết, toàn bộ khu vực của Voldermort rơi vào tình trạng thiếu thốn chưa từng thấy trước đây. Thôn Bát Phương đã bắt đầu xây dựng trạm phát điện bằng sức gió và lưới điện, sương mù của Thư Sinh cũng bao trọn thôn. Mỗi ngày, thôn cử ba đợt người ra ngoài tuần tra. Đội đầu tiên là Diệp Dục và mười tám lính đặc công dị năng. Đội này lợi hại nhất, ai thấy cũng phải bỏ chạy.

Đội thứ hai là nhóm phụ nữ tự cường của Lý Tiểu Vũ. Trình độ nhóm này cũng bình thường thôi, hơn nữa toàn là phụ nữ bình thường nên đôi khi mấy người chỗ khác đi bắt gà cũng trêu chọc một chút, tuy nhiên họ không được đáp lời.

Nhóm thứ ba là Trương Văn Viễn cùng những người khác. Đây là nhóm có thành phần phức tạp nhất, loại người gì cũng có. Chỉ khi nhóm này ra ngoài đi tuần thì người xung quanh mới kiếm chác được chút ít. Bọn họ đút lót tinh hạch để nhóm này mắt nhắm mắt mở bỏ qua việc họ bắt trộm gà.

Rừng lớn chim muông nhiều, không thể nào cản được việc người xung quanh đi bắt gà. Tô Tô biết rõ điều đó, nhưng điều cô muốn khi làm lưới điện chỉ là để Lý Oánh không dựa được vào cô. Tô Tô rất ác cảm vì Lý Oánh rõ ràng từng định tấn công thôn Bát Phương, giờ đã có khu an toàn riêng mà vẫn tới quanh thôn của cô ăn trộm gà???

Một khu an toàn lớn như vậy thì đương nhiên không chỉ trộm một con gà. Nhóm sống gần đây chỉ bắt lẻ tẻ một vài con, còn đám người kia đi săn cả đống.

Cô không định chèn ép những người bình thường khác nên dù biết khi Trương Văn Viễn đi tuần, có người tranh thủ kiếm chác tinh hạch, cô cũng không nghiêm túc phạt anh ta. Bây giờ Diệp Dục vẫn đang theo sát cô, Diệp Dục ra ngoài thì đến lượt mẹ Tô nên Tô Tô giờ chỉ quan tâm đến việc làm thế nào để đưa Tiểu Ái ra ngoài “thăm quan thế giới” một lần nữa.

Có điều có người suy nghĩ khác với cô, đó chính là bé Mộc Dương vừa sinh nhật lên mười một tuổi. Hôm trước sinh nhật, hôm sau cậu bé đã cầm súng bắn tỉa đi theo đội tuần tra của Trương Văn Viễn ra ngoài sương mù. Đội Trương Văn Viễn vừa ra được một lúc, Mộc Dương cũng bắt đầu đi.

Mẹ Tô rất thương Mộc Dương vì thằng bé mới hơn mười tuổi đã không có cha mẹ, ngày nào cũng chơi cùng đội lính đặc công nhưng tính tình càng lúc càng trầm lặng, ít khi thể hiện cảm xúc. Mẹ Tô cảm thấy thật không nỡ lòng nào mà rời xa thằng bé.

Vì thế, địa vị của Mộc Dương trong thôn Bát Phương cũng tăng lên nhiều. Cậu bé muốn đi theo đội Trương Văn Viễn ra ngoài cũng không ai nói gì, thậm chí Trương Văn Viễn cũng không dám ngăn cản.

Xe tiến ra khỏi làn sương mù dày đặc. Trương Văn Viễn lái xe, Mộc Dương ngồi ghế phụ lái mặt không biểu cảm. Mười mấy người đang săn gà ở phía trước cách đó không xa.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 367: Kẻ trộm gà
Đoàn xe dừng lại. Trương Văn Viễn nhìn Mộc Dương cầm súng chẳng hiểu sao lại có linh cảm xấu. Anh nhìn mười người đằng kia, trong đó có người đàn ông mà Tô Tô và Trương Văn Viễn đã gặp ở trạm xăng.

Người nọ hình như cũng nhận ra Trương Văn Viễn, còn cầm cái túi đỏ đựng đầy tinh hạch vẫy tay với Trương Văn Viễn. Anh ta cười ném cái túi rồi hỏi Trương Văn Viễn:

“À là người quen. Hóa ra anh là người thôn Bát Phương thật. Hôm nay anh đưa mọi người ra ngoài à?”

Trương Văn Viễn lẳng lặng nhìn Mộc Dương. Người như Trương Văn Viễn cũng không thích ra ngoài lớp sương mù. Anh chỉ dẫn mọi người ra ngoài tuần tra, bản thân thì quay lại làm việc riêng.

Nhưng lần này có cả Mộc Dương đi cùng. Địa vị của Mộc Dương không giống với Chu Hiểu Lâm hay mấy người khác, vì vậy lần này Trương Văn Viễn phải đi cùng để giải thích cho Mộc Dương hoàn cảnh ở bên ngoài.

Gương mặt nhỏ nhắn của cậu bé càng lúc càng nghiêm túc và lạnh lùng, dự cảm xấu của Trương Văn Viễn mỗi lúc một mãnh liệt. Người của Lý Oánh ngoài cửa sổ vẫn tiếp tục nói chuyện với Trương Văn Viễn, còn cho rằng Trương Văn Viễn đang ra bộ làm cao nên đưa túi tinh hạch từ ngoài vào, cười lấy lòng:

“Trước chúng ta từng gặp nhau rồi cũng dễ nói chuyện. Trước kia mỗi ngày một nghìn tinh hạch, giờ nể mặt anh thêm một nghìn nữa nhé.”

“Không, tôi không cần! Mọi người nhanh lên đi, sau này đừng đến quanh thôn Bát Phương bắt gà nữa!”

Trương Văn Viễn nóng nảy nói, chỉ sợ Mộc Dương đánh đồng mình với đám người kia trong chuyện nhận hối lộ tinh hạch của người phe Lý Oánh. Anh chưa kịp ném túi đựng tinh hạch ra ngoài thì Mộc Dương chợt giơ súng ra phía cửa, nhắm ngay người đàn ông đứng đó.

Đùng! Giữa trán. Mất mạng.

Trương Văn Viễn đờ người. Anh không dám nhìn Mộc Dương, chỉ đờ đẫn hướng về phía trước, cảm thấy đứa trẻ mười một tuổi ngồi cạnh mình tỏa ra hơi lạnh như một tên ma vương đích thực. Thằng bé mặc đồ thể thao màu đen giơ súng bắn liên tục, từng phát từng phát một bắn chết những kẻ trộm gà!

Người đàn ông đứng bên xe vẫn đứng im trợn to mắt, máu chảy ào ào từ vết đạn bắn. Cơ thể anh ta dường như chưa kịp phản ứng với chuyện vừa xảy ra.

Sau khi Mộc Dương giết chết bốn người, người của đối phương mới phản ứng được. Người phụ nữ duy nhất vung tay tạo một làn nước. Mộc Dương ra khỏi cửa xe, ôm súng lăn một vòng rồi quỳ xuống, nã thẳng vào cô ta.

Nếu để ý kỹ sẽ nhận ra Mộc Dương giết người có trình tự. Thằng bé quan sát cách giết gà của mười người đó, nhận định ba dị năng giả, tìm người lợi hại nhất. Trong bốn người đầu tiên bị giết, có hai người đàn ông là dị năng giả.

Người phụ nữ thứ năm chưa giết ngay là vì góc độ không tốt, phải giết hai người đàn ông kia mới giết được cô ta!

Lúc này, tất cả các dị năng giả của nhóm người kia đã chết hết, chỉ còn mấy người bình thường. Đối với Mộc Dương đã được lính đặc công huấn luyện, giết họ dễ như trở bàn tay. Bọn họ la hét tìm chỗ trốn, đồng thời cũng bắn súng về phía thằng bé.

Có điều Mộc Dương đã trốn sau cửa xe, có các xe xung quanh che chắn, chân tay lại nhanh nhẹn, vóc dáng nhỏ nhắn dễ né. Người bên kia không tấn công được nó nhưng nó lại chọn được góc chết để nổ súng giết người.

Hai bên bắn súng kịch liệt, Trương Văn Viễn ôm đầu chui xuống dưới ghế lái để trốn. Những người còn lại trong đội tuần tra thấy tình hình căng thẳng nên vài người cũng cầm vũ khí hoặc ném đá để yểm hộ Mộc Dương, còn đa phần đều cố gắng tránh né hoặc bỏ chạy!

Tuy đá không có tác dụng như đạn nhưng cũng có gây ảnh hưởng đến những người đang bắn Mộc Dương. Sau khi Mộc Dương giết thêm một người, Mặc Vị Minh vội vàng chạy đến với vài phát súng là giải quyết được những người còn lại phe kia. Bọn họ nhíu mày hỏi Mộc Dương mặt mũi lạnh tanh:

“Có chuyện gì?”

“Bọn họ trộm gà. Cháu giết.”

Chỉ đơn giản thế thôi. Mộc Dương cầm súng bắn tỉa, vóc dáng nhỏ nhắn đứng trước Mặc Vị Minh nói ngắn gọn. Chiếc xe bị bắn lõm lỗ chỗ. Trương Văn Viễn mở cửa ghế lái đi xuống, mặt đẫm nước mắt, ngồi xổm xuống đất vừa nhìn Mộc Dương lại nhìn Mặc Vị Minh, chỉ không biết nên nói như thế nào… Ôi!!!

Một lúc sau, Hộ Pháp cũng xuất hiện. Tuy anh đi nhanh nhưng vẫn không thể so được với Mặc Vị Minh. Hộ Pháp nhìn mười mấy xác chết xung quanh, trong chốc lát cũng không biết nên nói gì với Mộc Dương.

Những người trộm gà này không bao giờ dám xuất hiện khi đội lính đặc công đi tuần tra, nhưng bọn họ đều biết khi nhóm thứ ba đi tuần, những kẻ trộm gà sẽ hối lộ họ. Chuyện này mới chỉ ở quy mô nhỏ, chưa ảnh hưởng gì nhiều, Tô Tô không lên tiếng mà Mộc Dương đã giết người rồi!

Tiếng súng vang lên cũng thu hút những người trong thôn Bát Phương. Nửa tiếng sau, Diệp Dục lái xe dẫn Tô Tô không được đánh nhau đến. Tô Tô ôm Tiểu Ái, một nhà ba người đi từ thôn Bát Phương ra cùng mười dị năng giả khác.

Diệp Dục đỗ xe bên những xác chết rồi lắng nghe Trương Văn Viễn thuật lại câu chuyện từ đầu đến cuối. Anh siết chặt vô lăng, búng tay quay sang hỏi:

“Em định giải quyết chuyện này thế nào?
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 368: Mùa đông thứ hai
“Rất tốt, phải tiêu diệt như thế!” Tô Tô gật đầu, không cảm thấy chuyện Mộc Dương giết tay chân Lý Oánh có vấn đề gì lớn lao, cô chống lưng được!

Diệp Dục liếc nhìn Tô Tô thật lâu rồi im lặng xuống xe, đi về phía xác chết. Khi đi ngang qua Mộc Dương, anh chỉ về một cái xác đằng sau lưng đứa bé:

“Chỗ người này đứng có thể bắn một phát là chết, sao cháu lại bắn hai?”

“Tay cầm súng không có lực. Khi đó cháu tạm nghỉ.”

Diệp Dục điên tiết đập tay vào gáy thằng bé khiến Mộc Dương choáng váng rồi mắng, “Lúc sống chết mà còn nghỉ tay? Không phải cháu giết nó thì nó giết cháu, nghe chưa? Hôm nay cháu chưa chết là vì trình độ bắn của người kia kém!”

“…” Đội tuần tra của Trương Văn Viễn ngơ ngác, cảm thấy có gì đó sai sai. Trước kia họ còn nghĩ cách giáo dục của Tô Tô khác với Diệp Dục, giờ thì chuyện gì đang xảy ra đây? Chuyện gì thế này?

Tô Tô ngồi trên xe giải thích với Tiểu Ái, “Con thấy chưa? Mộc Dương chỉ cầm súng bắn tỉa cũng giết được người. Chờ con lớn lên, mẹ cũng cho con một khẩu. Đây là xã hội cá lớn nuốt cá bé, giết hoặc bị giết. Tất nhiên không phải ai làm ta không vui thì ta cũng giết, nhưng nếu có kẻ muốn giết con, con nhất định không được nhân nhượng cho hắn, rõ chưa?”

Lúc sau, Tô Tô ôm Tiểu Ái tựa cửa sổ xe ngó ra ngoài, nhìn chiếc xe bị bắn thủng lỗ chỗ rồi nói với Trương Văn Viễn:

“Tôi thấy anh có vẻ mềm yếu, không quản lý được người của mình, sau này để Mộc Dương làm đi. Bên ngoài thôn Bát Phương phải xử lý như thế mới đúng. Tôi vướng bận không hôm nay cũng bắn chết hết!”

Kiếp trước Tô Tô một người đến một người đi. Kiếp này bên cạnh cô có nhiều người hơn, nhưng cô hoàn toàn không muốn quản lý một ngôi làng đông người như vậy!

Ai muốn quản cứ quản đi. Tô Tô thấy Mộc Dương muốn làm, vậy cô cho Mộc Dương làm!

Mộc Dương cũng không từ chối lời đề nghị này của Tô Tô. Tuy thằng bé còn nhỏ nhưng rất có trách nhiệm trong công việc được giao. Việc đầu tiên Mộc Dương làm là đưa mẹ con Chu Hiểu Lâm, Mỹ Tú trở lại thôn Bát Phương sau một mấy tháng bị cho ra ngoài rèn giũa.

Tiếp theo Mộc Dương chấn chỉnh lại đội ngũ tuần tra, nghiêm cấm việc lén lút nhận hối lộ. Ai bị phát hiện sẽ bị trục xuất ra khỏi thôn Bát Phương, mãi mãi không thể quay lại.

Đương nhiên đừng tưởng Mộc Dương chỉ là đứa trẻ con mười một tuổi. Thằng bé trưởng thành sớm, không buông thả mà vẫn tiếp tục kiên trì huấn luyện theo đội lính đặc công. Dần dà, bên ngoài thôn Bát Phương được thu xếp khá ổn thỏa. Thủ đoạn cai trị của Mộc Dương cũng đơn giản: người ngoài kia muốn ăn gà thì một là mua bằng tinh hạch, hai là tham gia thôn Bát Phương. Nếu là người của Lý Oánh, giết không tha!

Chỉ có thế cộng với cách thức làm việc quán triệt tận gốc, đội Mộc Dương đã giết không ít người của Lý Oánh. Khi lưới điện hoàn thành, Mộc Dương mở cổng chính trên hàng rào để tiếp nhận tất cả những người sống sót đến sống bên ngoài thôn.

Số người thường vòng ngoài thôn càng lúc càng tăng lên. Tô Tô nhận thấy rõ là Mộc Dương đang bành trướng thế lực thôn Bát Phương!

Đương nhiên Tô Tô suốt ngày chăm con còn nhận ra thì những nhân vật hô mưa gọi gió đã nhận thấy từ lâu rồi. Phía đông có Sở Hiên, phía bắc có Phương Thúc Ế, tây bắc có Lý Oánh, tất cả đều quan sát kỹ càng sự phát triển trong hai tháng kia của thôn Bát Phương. Cuộc sống của Mộc Dương đã bị những kẻ này điều tra rõ ràng cặn kẽ.

Có điều Sở Hiên và Phương Thúc Ế có quan hệ hợp tác với Tô Tô, bình thường quan hệ giữa ba người không tệ. Hơn nữa, hai người bọn họ cũng có công to việc lớn, một thôn Bát Phương nhỏ bé chưa đủ để lọt vào mắt họ.

Chỉ có Lý Oánh là tức điên người vì trong vòng hai tháng, Mộc Dương đã cho giết hơn trăm người cô ta phái đi tìm đồ. Mâu thuẫn chồng chất mâu thuẫn, hai phe trở nên đối thủ quyết sống mái với nhau.

Đất Thần Châu gió mây vần vũ, vật đổi sao dời, thoắt cái cỏ cây tàn úa, trời đã vào đông. Mọi người lại khoác áo dày lên đón mùa đông thứ hai trong mạt thế. Khác với năm ngoái, tuyết không còn màu đen mà trở về sắc trắng tinh khôi, khắp nơi đều trắng xóa một màu.

Cuối năm vừa đến, bụng Trạc Thế Giai to hẳn lên, Hộ Pháp cũng đỡ căng thẳng đi nhiều. Đã bảy tháng rồi, chẳng phải thời gian giữ thai tối thiểu phải bảy tháng sao? Từ khi Tô Tô sinh, Trạc Thế Giai đã nằm trên giường năm tháng, giờ thai bảy tháng chưa có vấn đề gì, không có gì khác thường, Hộ Pháp cảm thấy con mình có thể chờ đủ ngày đủ tháng chui ra được rồi.

Tiểu Ái cũng đã được năm tháng, Tô Tô vẫn kiên trì nuôi con bằng sữa mẹ. Con bé được nuôi béo quay béo tròn, mùa đông lại mặc thêm lớp áo dày, nhìn không khác gì quả bóng trong vòng tay Tô Tô.

Tuyết bay phơ phất ngoài trời, căn phòng ấm áp. Trạc Thế Giai ngả lưng trên giường, yếu ớt dựa vào Tô Tô và vuốt ve cái má phúng phính của Tiểu Ái, trìu mến hỏi Tô Tô:

“Trời lạnh thế này mà còn bế con bé đến, không sợ nó bị cảm lạnh à?”

“Không chịu được gian khổ sao có thể khỏe mạnh được?” Tô Tô nhướn mày, “Mọi người coi trọng con bé quá. Ai cũng coi trọng nó như thế. Cháu nói này, quần áo mặc thế này là quá nhiều ấy.”

“Cháu đấy…” Trạc Thế Giai bó tay, nhìn gương mặt đăm chiêu của Tô Tô cũng biết có lẽ cô đang dự tính chuyện gì đó nên trêu chọc, “Cháu vẫn chưa từ bỏ ý tưởng đó à? Giờ thôn Bát Phương tốt đẹp như vậy, cháu còn đưa con bé đi tiếp làm gì?”
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 369: Đừng đi tìm Mộc Dương
Trạc Thế Giai và Tô Tô vốn rất thân thiết nên Trạc Thế Giai hiểu được nỗi lo mấy tháng qua của Tô Tô. Tất cả thôn Bát Phương đều chiều chuộng Tiểu Ái quá mức nên khi Tô Tô muốn đưa Tiểu Ái ra ngoài đã vấp phải sự phản đối mãnh liệt của cha mẹ. Cứ thế, kế hoạch của Tô Tô mãi chưa thực hiện được.

Nhìn Tô Tô ủ rũ cúi đầu không nói gì, Trạc Thế Giai thở dài khuyên nhủ, “Xã hội bây giờ không giống với ngày trước, cháu và Diệp Dục đã xây dựng một ngôi làng lớn như vậy nên mọi người trong thôn đều coi Tiểu Ái là người nối nghiệp, chiều chuộng con bé là chuyện đương nhiên. Thủ lĩnh sẽ nhận được đãi ngộ của thủ lĩnh. Tiểu Ái chắc chắn sẽ được người trong thôn chăm chút, sao cháu lại muốn nó làm người bình thường?”

“Hầy… thủ lĩnh?” Tô Tô bật cười, đôi mắt sắc bén ánh lên dưới dải lông mi dài mượt, “Bọn họ chiều con gái cháu thành công chúa nhưng lại muốn con bé nối nghiệp bọn cháu thành người dẫn đầu? Mâu thuẫn quá? Tiểu Ái được o bế thành một đứa trẻ cao ngạo ngỗ ngược thì sao có thể bảo vệ cả thôn làng này?”

Hơn nữa, Tô Tô cũng không muốn đặt nhiều gánh nặng lên vai Tiểu Ái như vậy. Thiên hạ này liên quan gì đến Tiểu Ái của cô? Cô nói thêm, “Cháu thấy Mộc Dương rất hợp làm thủ lĩnh thôn Bát Phương đấy, chờ thằng bé lớn thêm cháu sẽ chuyển chức thôn trưởng này cho nó.”

Tô Tô nói không nhỏ, vừa hay đúng lúc Chu Hiểu Lâm đang bế con đến định kể tội Mộc Dương. Tim cô ta đập thình thịch, hai mắt đảo quanh, cuối cùng cô ta quyết định quay về.

Mấy ngày gần đây, tuyết rơi càng lúc càng dày, Chu Hiểu và Mỹ Tú vẫn không được Mộc Dương cho vào thôn. Cô ta đã tích đầy oán hận với đứa bé mười một tuổi này rồi. Cô ta vừa về, định tố cáo với Tô Tô về hành vi ác độc của Mộc Dương thì chẳng ngờ hóa ra Tô Tô muốn giao thôn Bát Phương này cho thằng bé!

Chu Hiểu Lâm vội vàng giẫm tuyết về căn biệt thự của mình, đúng lúc thấy Đới Thuần ra ngoài. Cô ta kéo Đới Thuần vào nhà rồi đặt Mỹ Tú lên giường, vội vàng nói:

“Anh còn bao nhiêu tinh hạch?”

“Để làm gì?”

“Em muốn đưa cho Mộc Dương một chút. Em nói với anh rồi, nãy em đi tìm Tô Tô thì phát hiện ra…”

“Ôi trời ơi anh xin em, em đừng gây sự đi! Đừng đi tìm Tô Tô hay Mộc Dương! Mộc Dương chỉ là một đứa trẻ nhưng đàn bà như em không đấu trí lại nó đâu!”

Có lẽ những câu chuyện kể về tính khí và tâm trạng của Mộc Dương có chút phóng đại, nhưng chắc chắn đầu óc nó trưởng thành hơn một đứa trẻ bình thường rất nhiều. Mấy tháng vừa qua, Mộc Dương đã giết không biết bao nhiêu người phe Lý Oánh, chắc chắn không phải kẻ thân thiện hiền lành gì.

Đới Thuần nhìn Chu Hiểu Lâm oán hận Mộc Dương ngút ngàn mà giờ lại muốn tặng tinh hạch cho Mộc Dương? Anh ta ra vẻ lạy lục Chu Hiểu Lâm rất trào phúng, xong lại ra vẻ can ngăn:

“Em ra ngoài một thời gian đủ để biết Mộc Dương nghiêm cấm nhận hối lộ. Anh nói này, vì đứa con của chúng ta, xin em đừng hành hạ nữa được không?”

“Đúng là vô dụng, sao tôi lại lấy phải một thẳng vô dụng như thế này?!”

Chu Hiểu Lâm trợn mắt nhìn Đới Thuần, không thể hiểu nổi vì sao anh ta lại sợ một đứa bé mười một tuổi như thế? Chỉ là trẻ con thôi mà? Tin đồn phóng đại một chút về nó mà thôi, chẳng qua là đứa trẻ con được người lớn tâng bốc!!!

Chu Hiểu Lâm mặc kệ Đới Thuần, bế Mỹ Tú đi tìm những người trong thôn khác để nói chuyện, tình cờ lại gặp Mộc Dương đang đi từ phía ngoài cửa chính vào. Chu Hiểu Lâm sửng sốt, chỉ cảm thấy khí chất của thằng bé thật khác với người lớn bên cạnh.

Thằng bé mặc áo da màu đen, quần thể thao đen, áo khoác lông vũ màu đen, toàn thân một màu đen kịt, tóc tai cũng cắt gọn ghẽ đúng kiểu lính đặc công, hai chân hai tay đeo bốn con dao.

Mộc Dương gặp một người phụ nữ trong đội tự cường, hai người trao đổi một lúc rồi thằng bé đến căn biệt thự của Trạc Thế Giai và Hộ Pháp. Lúc này, Tô Tô và Trạc Thế Giai vừa trao đổi xong. Mộc Dương bế Tiểu Ái trong lòng Tô Tô, mỉm cười ôm Tiểu Ái đi.

Chu Hiểu Lâm ôm Mỹ Tú tiến đến gọi, “Mộc Dương, cô định đi dọn gian nhà dưới kia. Cháu có thể trông Mỹ Tú giúp cô không?”

Thay vì hối lộ cho thằng bé, cô ta nghĩ nên thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với nó, tốt nhất là để trẻ con chơi với nhau. Nếu Mỹ Tú và Mộc Dương có quan hệ tốt, Mộc Dương quan tâm đến con bé thì dù sau này Tô Tô không còn ở thôn Bát Phương nữa, cuộc sống của gia đình họ cũng sẽ không quá tệ.

Ai ngờ Mộc Dương mắt điếc tai ngơ giả lơ ôm Tiểu Ái đi thẳng vào sân nhà Tô Tô.

Tô Tô đứng sau Mộc Dương và Tiểu Ái một đoạn khá xa, cười cười nhìn Chu Hiểu Lâm đang ôm con. Chu Hiểu Lâm xấu hổ lấp liếm:

“Không biết Mộc Dương không nghe thấy hay không thích chăm trẻ con nhỉ?”

“Tôi thấy thằng bé thích trẻ con lắm đấy.”

Tô Tô nhún vai, không định giải thích nhiều với Chu Hiểu Lâm. Cô cho tay vào túi áo, đi về biệt thự của mình. Cô cảm thấy Mộc Dương rất cố gắng chăm sóc Tiểu Ái, chỉ cần có thời gian rảnh là thằng bé lại giúp cô chăm Tiểu Ái. Tiểu Ái mà có anh ruột cũng chưa chắc đã được chăm nom yêu thương như Mộc Dương đối với con bé.

Cha mẹ Tô vẫn đang làm việc trong thôn chưa về, Diệp Dục dẫn đám Hộ Pháp đi tuần tra. Khi Tô Tô về phòng, Mộc Dương chẳng biết lấy đâu một bộ xếp gỗ ra chơi với Tiểu Ái trên giường.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 370: Nhỏ nhen
Tô Tô liếc nhìn rồi vào phòng ăn. Khi cô về phòng, Mộc Dương đã ôm Tiểu Ái ngủ trên giường, còn Tiểu Ái vẫn đu đưa đôi bàn tay bé xíu cầm đồ chơi gỗ, mở to mắt ê a.

Một con rắn nhỏ màu đỏ ló đầu ra từ váy con bé, lè lưỡi với Tô Tô rồi lùi lại. Trời rất lạnh, con rắn nhỏ như nó cần ngủ đông!

“Chán à? Con chán không?”

Tô Tô khẽ cười hỏi Tiểu Ái. Tiểu Ái đu đưa đồ chơi nhìn mẹ. Tô Tô bế con bé ra khỏi tay Mộc Dương, đắp chăn cho thằng bé rồi nói với con gái:

“Tranh thủ hôm nay không có ai canh, mẹ đưa con ra ngoài chơi nhé!”

Cô để lại tờ giấy thông báo mình và Tiểu Ái ra ngoài chơi rồi mở tủ lấy chiếc ba lô đã sắp xếp sẵn đồ từ bao giờ, đặt Tiểu Ái vào địu đeo lên người rồi kiếm cái thảm dày bọc quanh người Tiểu Ái.

Bình thường không có Diệp Dục thì cũng có cha mẹ, hoặc thậm chí là những người trong thôn cũng canh chừng cô. Vì thế Tô Tô rất khó chạy ra ngoài. Hôm nay quả là thiên thời địa lợi nhân hòa, để Mộc Dương mệt mỏi canh cô, chẳng nhẽ cô lại bỏ phí một cơ hội tốt như vậy.

Cha Tô đã cho xây lưới điện ngoài tường rào thôn Bát Phương, đồng thời tường rào cũng cao gấp đôi. Tô Tô không thể nghênh ngang bỏ ra ngoài trước mặt bao nhiêu người nên khi đến chỗ chân tường, Tô Tô ngẩng đầu nhìn từng vòng sắt, hít thật sâu rồi nói với Tiểu Ái đang ngủ say:

“Đi. Không làm khó mẹ được. Mẹ đưa con qua!’

Tô Tô đi vào một căn biệt thự không người gần tường rào, trèo lên nóc nhà rồi lùi lại một khoảng cách khá xa, bắt đầu chạy trên nóc biệt thự nhảy sang phía bên kia tường rào. Mới qua được một đoạn, Tô Tô đã rơi xuống. Một khối băng nổi lên từ mặt đất, Tô Tô giẫm chân lên nhảy về phía trước, một khối băng khác lại xuất hiện. Cứ mấy bước liền như thế, chẳng mấy chốc cô đã nhảy qua tường rào và lưới điện.

Bên ngoài tường rào toàn là lùm cây biến dị. Mùa đông đến, những lùm cây này đã thay lá từ sắc tím thành xanh biếc, khi gặp con mồi vẫn vươn gai nhọn ra tấn công được nhưng tốc độ đã kém đi rất nhiều.

Có điều giờ thôn Bát Phương không dựa vào lùm cây biến dị để đối phó với nguy cơ. Phía bên ngoài, Mộc Dương đã thành lập không ít đội ngũ bảo vệ thôn, những nguy cơ tương tự đã có các đội này giải quyết.

Những người này chỉ ở phía ngoài lưới điện, không đi qua sương mù. Trương Văn Viễn mới là người phụ trách đời sống phía trong lớp sương mù.

Tô Tô nhảy rất cẩn thận, không gặp phải người nào. Cô địu Tiểu Ái trên lưng ra khỏi sương mù, dựa vào năm giác quan tiến thẳng về phía trước, chẳng lâu sau đã ra được bên ngoài!

Để mọi người trong thôn dễ dàng ra ngoài, họ đã tạo vài dấu hiệu dọc đường nhưng chỉ có người của thôn Bát Phương mới nhận ra. Khi quay ngược lại, họ cũng chỉ cần tìm những dấu hiệu đó và điều chỉnh theo hướng tương ứng là nhận ra đường vào thôn.

Có điều mọi điểm đặt dấu hiệu đều có camera hồng ngoại, người xe hay động vật lại gần cũng sẽ bị thôn Bát Phương phát hiện ra. Vì thế, Tô Tô không đi tìm dấu hiệu mà chỉ dựa vào cảm giác bản thân để ra ngoài.

Tuyết bên ngoài thôn Bát Phương dày kín đến mắt cá chân. May mà trước khi đi Tô Tô đã đi giày cổ cao, hơn nữa còn tạo ra bốn người nước và một tấm băng thành một cỗ kiệu bốn người khiêng đưa cô và Tiểu Ái ra ngoài.

Ngoài lưới điện thôn Bát Phương, người sống sót làm nhà bằng xác của nhộng mặt người, những cái xác trắng như ruột bánh mì xếp vòng quanh thông. Xác nhộng càng lớn thì chủ nhân của nó càng có năng lực mạnh mẽ, cũng không phải chuyện người bình thường có thể làm được.

Tuyết rơi trắng trời. Tô Tô ôm Tiểu Ái ngồi trong kiệu băng nhìn những căn nhà bị nhộng mặt người chiếm đóng, cô định đi vào thì một chiếc xe Jeep xuất hiện sau một con nhộng to bằng cả xe bus lái thẳng đến chỗ Tô Tô.

Lý Tiểu Vũ mặc áo khoác màu đỏ hạ kính xe xuống, thò đầu ra khỏi ghế lái, hỏi Tô Tô:

“Sao cô lại chạy ra ngoài thế này? Lên xe đi, cái này toàn băng lạnh, Tiểu Ái sẽ chết rét mất!”

“Yên tâm, không chết cóng được đâu!”

Tô Tô lệnh cho người nước hạ kiệu băng xuống rồi mình ôm Tiểu Ái say ngủ lên xe Lý Tiểu Vũ. Mặc dù Lý Tiểu Vũ không bật điều hòa để tiết kiệm nhiên liệu nhưng chỉ cần không phải chịu đựng gió tuyết cũng đỡ hơn rất nhiều.

Tô Tô ôm Tiểu Ái ngồi cạnh ghế lái, Lý Tiểu Vũ thò tay kéo thảm bọc Tiểu Ái ra nhìn con bé ngủ chảy rớt dãi ướt hết cả áo Tô Tô, bực bội lườm cô rồi khởi động xe:

“Cô nói xem, cô làm cái gì cả ngày lẫn đêm thế? Sống trong thôn Bát Phương tốt như vậy còn đem con bé ra ngoài lăn lộn. Ôi chà…”

Lý Tiểu Vũ không hiểu vì sao Tô Tô đầu tư bao công sức xây dựng thôn Bát Phương này để tạo môi trường tốt khi sinh và nuôi dạy Tiểu Ái, giờ Tiểu Ái ra đời rồi, năng lực phòng thủ và tấn công của thôn luôn tăng lên không ngừng nhưng Tô Tô lại suốt ngày chỉ muốn bỏ ra ngoài!

Đúng thế, cô muốn rời ra ngoài. Ai cũng biết cô là người nhỏ nhen, là người trong thôn chắc chắn không lạ gì. Chỉ có người vào sau mới không nhận ra mà thôi.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top