Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 588: Bây giờ Tô Tô không bình thường
Dòng máu nóng hổi phun từ miệng vết thương lớn ra, bắn đến chân của những người sống trốn trong góc. Những người đó nhất thời bị sợ đến la hét thất thanh, Tô Tô lạnh mặt giơ tay, chém một người đang chạy.

Mặt cô vô cảm, ôm con tiếp tục giết, giết giết giết, cô sẽ giết người cho đến khi cô cảm thấy đỡ khó chịu!

Có người hét lên với cô, “Tô Tô, chúng tôi không làm gì cả. Bọn chúng sang bên đó làm chuyện ác ôn, nhưng chúng tôi không làm gì cả. Chúng tôi không cướp đồ ăn của trẻ con, càng không hà hiếp bọn trẻ!!!”

“Tôi không quan tâm có người có tội hay không!” Tô Tô quay đầu, bước chân chuyển hướng, tay cầm dao, đôi mắt sáng lên tia sáng lạnh, “Hôm nay tâm trạng tôi không tốt, tôi đã cố gắng kiềm chế rồi nhưng các người cứ thích đến trêu chọc tôi. Được, vậy thì trêu đi, xem xem các người ai có thể chọc qua ai?”

Thật sự, Tô Tô thật sự đang kiềm chế bản thân. Kiếp này Tô Tô còn được coi là người, nhưng Tô Tô của kiếp trước là quỷ đội lốt người. Không có tam quan, không có đạo đức, không có giới hạn. Thậm chí trái tim sắt đá của cô còn không có thiện ác.

Những người đàn ông, đàn bà, người già, trẻ nhỏ cô cũng giết, thậm chí chỉ cần tức giận cô cũng có thể tắm máu cả một căn cứ người sống tụ tập. Cô chưa bao giờ quan tâm ai có tội, ai vô tội, nếu tính thế, không phải Tiểu Ái cũng vô tội sao?

Tiểu Ái chẳng làm gì sai cả, thậm chí ông trời còn chưa cho con bé cơ hội phạm sai lầm, con bé chưa kịp lớn, Tô Tô đã mất con bé. Tô Tô cũng chưa làm điều gì độc ác, từ nhỏ tới lớn Tô Tô tự hỏi mình chưa từng ăn trộm ăn cướp gì của ai, đến bài tập về nhà cũng chưa nhờ ai làm hộ. Cô đã phạm phải sai lầm gì khiến cô mất đi con gái?

Nên những người vô tội xung quanh, sao vẫn có thể sống tiếp? Chỉ bằng một câu vô tội là không có lý do gì để chết ư?

Chỉ cần nói một câu vô tội là có thể không phải bị đau khổ, không cần phải trải qua những nỗi đau lớn nhất của đời người sao?

Tô Tô hận nhất là những người như thế, chúng nói mình vô tội, nhưng chúng cũng nhìn Tiểu Ái bị bế đi, nhìn Tiểu Ái khóc gọi mẹ rồi chẳng thèm giúp đỡ. Giống như hôm nay, những người vô tội này nhìn đám đàn ông kia tác oai tác quái nhưng chỉ đứng đó không cản lại, nên toàn bộ đều đáng chết, tất cả đều đáng chết!!!

Cô tiếp tục giết, thấy ai giết đó, già trẻ trai gái, ai cản cô, cô sẽ giết người đó. Hôm nay, dao trong tay cô không có mắt, cô chỉ mới hơi tìm lại một chút cảm giác của kiếp trước, còn chưa đã ghiền, còn chưa hả giận!

Mai Thắng Nam bò từ dưới đất dậy, chỉnh trang lại quần áo, nhìn cảnh chém giết như địa ngục, đưa tay che mắt một đứa bé gần đó. Vợ Xuân Lai co rúm, sợ sệt nhìn Trạc Thế Giai. Trạc Thế Giai cúi đầu, tay trái ôm Thiên Tứ, tay phải kéo Thiên Sinh ngã trên đất, im lặng không nói gì.

Bọn trẻ có đứa sợ hãi nhìn bóng lưng Tô Tô chém giết, cảm thấy như chúng đang nhìn thấy một con ác quỷ vừa được thả ra, đang tàn sát loài người. Chúng sợ hãi co rúm người, bất giác dựa sát vào nhau.

“Tô à, Tô à, con gái. Con bị sao thế, con sao thế? Con gái của tôi…”

Ai cũng có thể nhìn thấy Tô Tô bây giờ đang không bình thường, cô không còn là Tô Tô mà mọi người thường thấy nữa. Cô là quỷ giết người, một con quỷ tìm sự bình yên trong những cơn chém giết.

Thấy Tô Tô như thế, những người xung quanh có thể sẽ cảm thấy sợ hãi nhưng mẹ Tô chỉ cảm thấy đau lòng. Tô Tô là con gái bà, thấy Tô Tô như thế, bà chỉ biết đau lòng không thôi!

Trong trận thảm sát, Tô Tô đứng trong một biển xác chết, máu trên mặt cô chảy xuống bờ vai. Tiểu Ái mềm mại đột nhiên đưa bàn tay nhỏ nhắn, mũm mĩm, mang theo hơi ấm của con bé, mệt mỏi xoa mặt Tô Tô. Giọng nói non nớt yếu ớt nói bên tai Tô Tô:

“Mẹ… Đừng mẹ… tức giận.”

Tô Tô lạnh lùng chợt rơi nước mắt, những giọt nước mắt chảy thành hai đường màu trắng trên khuôn mặt toàn máu của cô. Tô Tô như bừng tỉnh từ trong cơn mơ, vứt dao xuống. Con dao băng sắc bén rơi xuống thi thể vang lên “bịch” một tiếng. Tô Tô dùng bàn tay vừa vứt dao xuống, nhẹ nhàng vỗ gáy của Tiểu Ái, lẩm bẩm dỗ dành:

“Không tức, mẹ không tức. Được rồi, con xem, mẹ không giết người nữa rồi.”

Cả tầng hầm đỗ xe thứ hai, chẳng còn mấy người sống sót, dưới đất toàn xác chết, trong không khí là mùi máu tanh và sự sợ hãi của mọi người. Dù Tô Tô đã dừng việc giết người lại, nhưng không ai dám ra ngoài, bất kể là đám trẻ ở cô nhi viện hay là những người sống sót còn lại, bọn họ ở quanh Tô Tô đến thở cũng không dám thở mạnh.

Chỉ có mẹ Tô khóc lóc đứng lại, giẫm lên xác chết dưới đất chạy đến bên cạnh Tô Tô. Bà ôm Tiểu Ái và Tô Tô, khóc lớn.

Đúng lúc này, trên đỉnh đầu họ vang lên âm thanh cực lớn. Vô số mảnh vỡ của gạch rơi xuống. Tiểu Ái đang gục vào vai Tô Tô gắng gượng ngóc cổ dậy, đưa mắt nhìn, con bé chỉ vào lỗ hổng trên đầu hét lên:

“Cha!”

Sau đó Tiểu Ái không nói gì nữa, nó lại gục vào vai Tô Tô, mơ màng thiếp đi.

Tô Tô mặt lạnh tanh ôm Tiểu Ái, mẹ Tô ôm Tô Tô. Lúc mẹ Tô ngẩng đầu nhìn lỗ hổng trên đầu, Tô Tô ra vẻ không quan tâm, nhưng cô híp mắt một cái là thấy ánh sáng trắng từ trên lỗ hổng chiếu xuống. Diệp Dục thò khuôn mặt xuống lỗ hổng, nhìn thấy Tô Tô đứng ở dưới, mặt cô toàn máu thì bất giác khuôn mặt anh lộ vẻ vui mừng, xoay người nhảy xuống lỗ hổng.

“Cục cưng. Cục cưng bé, cục cưng lớn, ông đây đã tìm thấy hai người rồi!”

Khuôn mặt Diệp Dục tiều tụy trông thấy, đôi mắt toàn là tơ máu. Vừa nhảy xuống đất, anh dang tay chạy về phía Tô Tô. Đằng sau lưng anh là Hộ Pháp, Xấu Xí, cha Tô, Phương Thúc Ế, Xuân Lai cũng lần lượt nhảy xuống. Sau khi đứng vững họ mới cảm thấy dưới chân mình có gì đó không bình thường, mềm mềm, khiến họ cảm thấy kì lạ.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 589: Đó là kẻ sát nhân
Diệp Dục vô cùng vui vẻ chạy tới. Lúc còn hai thước nữa là đến chỗ Tô Tô, Diệp Dục đá một cái đầu rồi dừng bước lại, cúi đầu xuống cảm thấy ánh sáng xung quanh quá yếu. Vì vậy trong tay Diệp Dục ngưng tụ một quả cầu lửa màu vàng khiến cho bốn phía xung quanh, toàn bộ tầng hai bãi đậu xe dưới đất sáng như ban ngày. Trên mặt mọi người đầy vẻ kinh hoàng, khắp nơi toàn là thi thể, toàn là thi thể!!!

“Cha ơi.”

“Cha ơi, cha ơi.”

Hai đứa con một trai một gái của Xuân Lai ở một chỗ cách xa Tô Tô, vui vẻ vẫy tay với Xuân Lai, trông như là nhìn thấy vị cứu tinh. Thế nhưng mặc dù Xuân Lai đến, Xuân Minh và Nựu Nựu cũng không dám tiến về phía trước, chỉ sợ khiến cho Tô Tô không vui, một đao chém chết.

Lúc này quả thực Tô Tô đã cho tất cả mọi người ở đây bị ám ảnh tâm lý. Bọn họ vốn cho rằng Tô Tô là một người nhàn nhã vui vẻ, rất dễ gần, kết quả khi cô tức giận còn đáng sợ hơn bất cứ ai. Cho nên những đứa trẻ trước đây sùng bái Tô Tô nay còn sùng bái hơn không những vậy còn có cả kính sợ.

“Tô Tô, cục cưng, cục cưng của anh, sao chỗ này lắm thi thể thế?”

Diệp Dục có vẻ kinh ngạc. Anh nhìn Tô Tô, hiếm khi trong mắt tràn đầy nghiêm túc. Tô Tô không nói chuyện, trong ánh sáng sáng ngời, cô sờ đầu Tiểu Ái, tay kia toàn là máu. Mẹ Tô đang ôm cô cũng mím môi không nói lời nào, ngay cả cha Tô đến, bà cũng chỉ lắc đầu khóc, không nói lấy một câu.

Lúc này, Diệp Dục vô cùng sốt ruột vội vã bước đến bên cạnh Tô Tô và Tiểu Ái, nói to với Tô Tô:

“Ông đây đang hỏi em đấy, em bị làm sao vậy? Tô Tô, em bị làm sao vậy?”

Lúc nói, Diệp Dục giơ tay sờ Tiểu Ái, sờ đến bàn tay nhỏ bé của Tiểu Ái, nóng vô cùng. Trong lòng Diệp Dục bỗng nặng nề, vui mừng do tìm thấy Tô Tô và Tiểu Ái cũng biến mất sạch sẽ. Anh cúi đầu nhìn Tiểu Ái, chỉ thấy Tiểu Ái mềm oặt, mắt hơi nhắm lại, chẳng có tí sức lực nào ghé đầu trên vai Tô Tô, nhìn thấy Diệp Dục, khe khẽ nói nhỏ như muỗi kêu:

“Cha đến rồi.”

“Đúng rồi, cha đến rồi, là cha này.” bây giờ Diệp Dục có ngốc đến mức nào cũng phát hiện ra Tiểu Ái không được bình thường. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn vốn nên như hoa như ngọc hiện giờ đỏ au như tôm luộc. Diệp Dục giơ tay đặt lên đầu Tiểu Ái, trong lòng giật mình, vẻ mặt run rẩy “Nóng phát sốt?!”

Bây giờ sốt không thể so sánh với sốt trước mạt thế, tùy tiện tìm bác sĩ, uống giảm đau hạ sốt gì đấy là xong. Sốt ở trong mạt thế chính là biến dị, có thể sẽ thành zombie, cũng có thể sẽ thành dị năng giả. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Diệp Dục sợ hãi. Tiểu Ái từ nhỏ đến lớn theo Tô Tô lăn lộn chưa bao giờ ốm sốt mà bây giờ lại sốt!

“Sao lại bị sốt?!!”

Diệp Dục nhìn Tô Tô, vốn đang muốn hỏi cô xem rốt cuộc Tiểu Ái như thế nào lại nhìn thấy khuôn mặt ngơ ngác của cô, cảm thấy vô cùng đau lòng. Bây giờ anh cũng chẳng quan tâm sao trong bãi đậu xe dưới lòng đất lại đầy thi thể nữa, anh ôm lấy vai Tô Tô, khẽ nói:

“Chỗ này không khí không tốt, khắp nơi đều là virus. Chúng ta đi lên trên, tìm một chỗ có điều kiện tốt cho con hạ nhiệt đã.”

Phía trên có một cái thang dây thả xuống, Diệp Dục nhẹ nhàng đẩy Tô Tô đi về phía trước. Anh có ngu đi chăng nữa cũng nhìn ra tâm trạng Tô Tô không bình thường. Cho nên lúc này Diệp Dục rất có ý thức trách nhiệm của một người đàn ông, bất luận thế nào cũng phải đưa Tô Tô và Tiểu Ái ra khỏi bãi đậu xe dưới lòng đất đã, sau đó đi tìm bác sĩ khám cho Tiểu Ái.

Lúc này mấy người sống sót chui nhủi như tìm thấy cọng rơm cứu mạng đứng lên như phát điên chạy tới chỗ thang dây. Hộ Pháp, Ca tử và Lập Hạ phụ trách trông coi thang dây liền nghe thấy Diệp Dục cản trở những người còn sống này, tức giận nói:

“Không thấy chỗ này còn có trẻ con à? Để cho trẻ con bị ốm ra ngoài trước, đừng có chen lấn, các người khỏe mạnh còn tay còn chân lùi ra sau hết đi.”

“Đó là kẻ sát nhân, đó là kẻ sát nhân, đó là kẻ sát nhân!!!”

Có người ở trong đám người hô to với Diệp Dục. Những người may mắn còn sống sót nhìn thấy những binh lính đến, tự cho là tìm được chỗ dựa vững chắc, có người thứ nhất hô lên những lời này thì có kẻ thứ hai thứ ba. Ai ai cũng chỉ vào Tô Tô, tố cáo với Hộ Pháp và Diệp Dục:

“Cô ta… cô ta căn bản không xứng đáng làm người phụ trách khu đông. Bao nhiêu người ở chỗ này đều bị một mình cô ta giết hết.”

“Cô ta thấy con của mình sắp biến thành zombie cho nên không thể tiếp thu nổi sự thật, muốn tất cả chúng tôi chôn cùng!”

“Anh lính, các anh mau giết cô ta đi! Cô ta điên rồi, cô ta không phải là một người bình thường nữa!”

Trong không khí kích động, Xấu Xí nhận lấy Thiên Sinh từ tay Trạc Thế Giai, đạp lên thi thể dưới đất đến trước mặt Tô Tô. Anh ta che trước mặt Tô Tô, nhe răng trợn mắt kêu a a tỏ vẻ đe dọa với những người còn sống đang kích động không thôi.

Diệp Dục cũng giơ nắm đấm lên, đấm ngã một người sống sót đang ngăn cản phía trước, quát: “Các người nói ai sắp trở thành zombie cơ? Mẹ kiếp, các người nói lại một lần nữa cho ông nghe xem, ông lập tức ném các người cho zombie ăn.”

Anh đấm không ngừng, từng đấm từng đấm mở đường đi về phía trước. Trong lúc kích động bị đánh, những người còn sống sót ở đây mới chợt nhận ra những người lính xuống đây đều là thân tín của Tô Tô, Diệp Dục đang đánh người chính là người đàn ông của Tô Tô, bọn họ còn cho rằng mình được cứu? Trên thực tế là tránh được cái vỏ dưa Tô Tô lại gặp phải cái vỏ dừa Diệp Dục mà thôi.

Nhóm Hộ Pháp cũng đẩy mấy người sống sót đang chen lấn ra, che chở cho Tô Tô chuẩn bị lên thang dây, người ở trên sẽ kéo Tô Tô và Tiểu Ái ra ngoài. Thế nhưng Tô Tô một tay cầm thang dây, nghiêng đầu mặt vô cảm nhìn những người còn sống sót này, chỉ vào một người, chính là cái người nói Tiểu Áp sắp biến thành zombie, nói với Xấu Xí đứng bên cạnh:

“Giết nó đi!”

Xấu Xí im lặng rũ mắt. Trong tiếng la hét hoảng sợ của mọi người, một quả cầu lửa bay qua vây tên nói Tiểu Ái sắp biến thành zombie lại.

Tên kia chìm trong ngọn lửa lăn lộn tại chỗ, vừa lăn lộn vừa hét thảm. Người sống sót xung quanh chạy trốn toán loạn, một bầu không khí vô cùng khủng bố quanh quẩn khắp bãi đậu xe dưới lòng đất. Tô Tô không thèm nhìn lại, một tay ôm con một tay nắm thang dây, được người ở phía trên kéo ra ngoài.

Sau đó Diệp Dục đi ra theo. Anh ở phía sau đỡ Tô Tô đứng lên. Hai người ôm một đứa bé đi đến chỗ thu nhận người sống sót gần nhất, chỗ đó có mấy bác sĩ quân y còn có cả thuốc men nữa.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 590: Đây là một hiện tượng tốt
“Đúng, đúng. Không sai. Thiên Tứ… Đúng vậy, thử xem, bây giờ chúng ta thử luôn.”

Là cha của Thiên Tứ, Hộ Pháp lập tức rút dao quân dụng dắt trên eo ra. Anh giơ lưỡi dao sắc nhọn về phía con trai mình, đưa qua đưa lại giống như đang suy nghĩ xem nên xuống dao từ đâu, mới có thể lấy máu của Thiên Tứ mà không khiến cậu bé bị thương nghiêm trọng.

Trạc Thế Giai ngồi xổm trên mặt đất, có chút không đành lòng liếc nhìn Hộ Pháp. Người đàn ông này trước giờ đều rất thô lỗ, võ đoán. Trên thực tế, Trạc Thế Giai muốn dùng cách này để an ủi Tô Tô, không nhất thiết phải lấy máu của Thiên Tứ, huống hồ bây giờ cô chưa kiểm tra tình trạng của Tiểu Ái xem rốt cuộc đã đến mức phải cần máu của Thiên Tứ chưa? Chuyện này cũng khó nói.

Ngoài ra vẫn còn một vấn đề rất nghiêm trọng, liệu máu của Thiên Tứ có thể khiến một người định sẵn sẽ biến thành zombie hồi phục bình thường hay không? Chuyện này vẫn cần phải nghiên cứu.

Trạc Thế Giai chỉ muốn để Tô Tô thả lỏng một chút, để cô kiểm tra sơ bộ cho Tiểu Ái. Nhưng Hộ Pháp lại không phát hiện ra dụng ý của Trạc Thế Giai, anh rất nghiêm túc suy nghĩ xem lấy máu của Thiên Tứ thế nào để cứu Tiểu Ái.

Đôi vợ chồng này thật lòng thật dạ quan tâm và lo lắng cho Tiểu Ái. Điều này Tô Tô có thể cảm nhận được. Trạc Thế Giai và Hộ Pháp khác với những người sống sót chuyên nói những lời mỉa mai, coi Tiểu Ái như trò cười.

Dưới sự khích lệ của Diệp Dục, Tô Tô từ từ buông Tiểu Ái trong lòng ra, xoay mặt cô bé ra ngoài.

Trạc Thế Giai vội vàng ném Thiên Tứ đang bế trong tay cho Hộ Pháp. Cô nhoài người lên trước, sờ trán Tiểu Ái rồi lại vạch mí mắt của cô bé lên muốn kiểm tra kỹ đồng tử của cô bé. Tiểu Ái lại lắc đầu muốn trốn không cho Trạc Thế Giai lật mí mắt của cô bé.

Chíp Bông đầy cảnh giác bò ra từ cổ áo của Tiểu Ái. Nó giương mào hình tam giác trên đầu, đôi mắt vàng óng nhìn chằm chằm vào động tác của Trạc Thế Giai, sợ cô muốn làm hại Tiểu Ái. Nó còn thè lưỡi đỏ tươi về phía Trạc Thế Giai để uy hiếp cô.

Lúc này, Trạc Thế Giai đâu còn tâm trí lo sợ nữa. Khó khăn lắm Tô Tô mới để cho cô nhìn Tiểu Ái, cô phải tranh thủ kiểm tra cho cô bé. Lật xem mí mắt của Tiểu Ái xong, Trạc Thế Giai thở phào nhẹ nhõm, cười nói với Tô Tô:

“Vẫn còn ý thức, đồng tử vẫn bình thường, quá tốt rồi. Cháu nhớ đo nhiệt độ cơ thể cho con bé, chú ý hạ sốt, đừng quá căng thẳng. Tô Tô cháu hiểu biết nhiều hơn mọi người, chắc cháu cũng biết hai mươi tư giờ đồng hồ là thời gian quan trọng. Trong vòng hai mươi tư giờ nếu như không bị biến thành zombie thì sau đó sẽ tiến hóa thành dị năng giả. Cháu nhìn xem Tiểu Ái đã chống đỡ được sáu tiếng rồi, bây giờ vẫn còn ý thức. Đây là một hiện tượng tốt!”

So sánh với bốn đứa bé khác bị sốt ở bãi xe dưới tầng hầm, một đứa bé bị biến thành zombie ban đầu cũng bị sốt, sau đó tinh thần dần dần xấu đi. Còn chưa đến sáu tiếng đồng hồ, thần trí đứa bé đã mơ hồ, rồi dần dần mất hẳn minh mẫn, cuối cùng không còn chút ý thức nào cả.

Cho nên, Tô Tô mới phải cách ly đứa bé này với những đứa bé khác. Một khi bị cách ly cơ bản cũng đồng nghĩa với việc đã vô phương cứu chữa.

Trong bốn đứa bé đó, có một đứa tinh thần cực kỳ tốt, còn ngồi chơi đùa trên giường kim loại với những đứa trẻ khác, còn chưa đến hai mươi tư giờ đã tiến hóa thành một dị năng giả hệ mộc. Còn hai đứa trẻ khác mặc dù tinh thần không quá tốt, nhưng cũng chống đỡ được không mất đi ý thức, sau khoảng hai mươi tư giờ cũng biến thành dị năng giả.

Tô Tô khẽ gật đầu, im lặng không nói gì. Những gì Trạc Thế Giai nói cô đều biết nhưng biết không có nghĩa là cô không lo lắng. Cho dù là con của bác sĩ bị bệnh thì bác sĩ cũng chưa chắc đã giữ được bình tĩnh, nói chi là một người làm mẹ ở mạt thế lại còn gặp phải chuyện con mình bị phát sốt.

Bên ngoài lều vải, Xuân Lai sốt ruột đi qua đi lại, giống như có chuyện gì đó muốn báo cáo với Tô Tô, nhưng bị Xấu Xí chặn lại, anh ta liền cuống lên nói:

“Cậu giúp tôi gọi Diệp Dục, bên tôi có chuyện gấp. Phương Hữu Mạo và Xuân Chính Tông lúc này dự định rút khỏi Xuân thành khẩn cấp, bảo Tô Tô mau chóng đi tiếp nhận quân đội.”

Theo như tình hình hiện giờ của Xuân thành, nếu có thêm một đợt chim biến dị nữa thì họ sẽ không chống đỡ nổi. Zombie vốn bị chim biến dị ăn thịt mất một ít, lại lũ lượt bao vây thành, đoán chừng zombie mà đến nhiều, chim biến dị sẽ kéo lại tấn công. Ý của Phương Hữu Mạo và Xuân Chính Tông là nếu bây giờ đã tìm được Tô Tô vậy thì sẽ mau chóng đem theo quân đội của Xuân thành rời khỏi nơi đây, để lại đám người sống sót già cả giam chân zombie và chim biến dị.

Nhưng bây giờ Tô Tô đâu còn lòng dạ nào nghĩ đến chuyện này nữa. Con gái cô còn chưa lo xong, còn lo cho hơn một vạn người kia sao?

Cha Tô ở bên cạnh vẫn còn chút lý trí, thấy Xấu Xí không cho Xuân Lai vào trong liền kéo Xuân Lai lại, nói nhỏ dặn dò, “Cậu trả lời Phương Hữu Mạo và Xuân Chính Tông bảo bọn họ chỉnh đốn quân đội trước, bên Tô Tô… có thể đi cùng bất cứ lúc nào.”

Xuân Lai nhìn cha Tô rồi lại nhìn Tô Tô đang bế Tiểu Ái ở trong lều, thở dài bất đắc dĩ. Vậy bây giờ còn biện pháp nào khác nữa? Mong là Tô Tô lý trí trở lại, dẫn quân đội của Xuân thành rời khỏi đây. Tô Tô mà không lý trí lại được thì chỉ còn trông chờ vào Diệp Dục. Nếu như cũng không thể trông chờ vào hai người họ thì chỉ có thể để hơn một vạn người kia chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào. Khi mà Tô Tô muốn đi thì đi cùng cô luôn.

Ôm một bụng lo lắng, Xuân Lai quay người đi trả lời Xuân Chính Tông và Phương Hữu Mạo. Hai người đó không nhìn thấy tình trạng bây giờ của Tô Tô, còn nghĩ rằng Tô Tô đã có tính toán, liền bắt đầu chỉnh đốn quân đội, chuẩn bị chọn ra vài tử sĩ, cố thủ Xuân thành. Những người khác leo lên xe tải, tập trung đợi lệnh ở khu đông.

Không phải ai cũng có thể làm tử sĩ. Người đó phải lập giấy đảm bảo thực hiện quân lệnh. Trên thực tế, giấy đảm bảo thực hiện quân lệnh các binh sĩ viết thì sẽ trở thành bức di thư. Người lính muốn làm tử sĩ phải nộp di thư này lên cấp trên, những người lính muốn đi cùng Tô Tô thì phải ôm những bức di thư này trong lòng rồi lên đường.

Bầu không khí này vô cùng bi tráng. Ở khu đông, có rất nhiều lều vải được dựng xung quanh lều của Tô Tô, những chiếc xe tải quân dụng lớn lũ lượt kéo đến nhưng không ai thấy Tô Tô bước ra khỏi lều vải nói nửa câu, thậm chí cũng không thấy cả Diệp Dục.

Trong khi đó, Hộ Pháp, Ca tử và Lập Hạ còn có Tư Đồ Thiện dũng cảm đảm nhận chức trách tiếp nhận quân đội. Vốn dĩ bọn họ cũng là những người làm lính, xử lý những chuyện tiếp nhận binh sĩ này sẽ dễ dàng hơn người ngoài ngành như Tô Tô.

Đến tối, khi giao nộp di thư, những binh sĩ này ăn mặc chỉnh tề đứng bên xe tải của mình, sau đó đội trưởng của họ đi thu di thư của từng người. Mọi người đều giao di thư đang nắm chặt trong tay lên, nhưng đa số di thư đội trưởng đều không thu.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 591-592: Tôi không mắc lừa chú đâu
Đèn pha sáng trắng chiếu trên xe tải, Xuân Lai nhìn một hàng dài di thư phía trước, ngay ngắn y như là được bày trên giá sách. Anh ta đi một mạch qua, đẩy từng bức thư ra. Đợi khi anh ta đi đến trước mặt Xuân Hữu Nguyệt, không suy nghĩ trực tiếp dùng một tay đẩy di thư của Xuân Hữu Nguyệt về.

“Đội trưởng!!!” Xuân Hữu Nguyệt bi phẫn bước ra khỏi đội ngũ, trực tiếp đuổi theo bước chân Xuân Lai, cố chấp giơ bức di thư trong tay hô to: “Tôi muốn ở lại!”

“Cút!” Xuân Lai dừng bước, nghiêng đầu, liếc nhìn Xuân Hữu Nguyệt. Những bông tuyết bé xíu rơi trên vành mũ của cậu ta, cùng với động tác của Xuân Lai lại rơi từ vành mũ xuống đất. Chỉ nghe thấy giọng điệu Xuân Lai tràn đầy cảm giác chán ghét, “Ông đây nhìn cậu đã thấy phiền, cả ngày bám lấy tôi. Muốn chết cậu cũng không tha cho tôi, cút, cút, cút!”

“Đội trưởng!!!”

Xuân Hữu Nguyệt không nghe theo, hô to, vẫn cầm bức di thư chạy theo sau Xuân Lai. Anh ta không hiểu, không phải đã nói trước, anh ta muốn cùng Xuân Lai vào sinh ra tử sao? Đến lúc sắp đi thì Xuân Lai lại giở quẻ?

Xuân Lai ở phía trước đang vội vàng bước về phía trước thì đột nhiên dừng bước nhìn anh lính đầu to hơn bốn mươi tuổi bên cạnh. Anh lính đầu to kia cười bối rối, giơ di thư nói với Xuân Lai:

“Đột trưởng, tôi không con cái, cũng không có người nhà cần phải chăm sóc, bản thân còn mắc bệnh hiểm nghèo, cuộc sống không còn hy vọng gì nữa, thu của tôi đi.”

Anh lính đầu to này có bị mắc bệnh hiểm nghèo hay không thì Xuân Lai không biết, nhưng anh ta biết anh lính này không có vướng bận là thật. Chỉ thấy Xuân Lai do dự một lúc rồi giơ tay ra nhận lấy di thư của anh lính.

Xuân Hữu Nguyệt ở phía sau thấy vậy, vội giẫm trên tuyết, chạy lên hét to với Xuân Lai: “Đội trưởng, tôi cũng vậy, tôi cũng không có con cái, không có người thân cần phải chăm sóc. Bây giờ tôi còn không có người bạn gái nào. Anh xem, tôi cũng muốn ở lại!”

“Cút!”

Xuân Lai vẫn cáu kỉnh hét to với Xuân Hữu Nguyệt một câu, rồi xoay người nhìn bức di thư duy nhất trong tay. Cả đám lính bước xuống từ trên chiếc xe tải này, anh ta mới chỉ thu có một bức, cứ tiếp tục như vậy thì không được. Cả đội quân phải rời khỏi Xuân thành, để số đông rời đi một cách thuận lợi nhất định phải có người ở lại giữ chân zombie.

Ngược lại, Xuân Lai lại thấy Xuân Hữu Nguyệt giống như một con muỗi, cứ vo ve xung quanh anh ta. Xuân Lai liền đẩy Xuân Hữu Nguyệt lên đầu xe tải phía sau, khiến đầu Xuân Hữu Nguyệt bị đập mạnh vào đầu xe.

“Cậu mới có hai mươi lăm tuổi!!!” Xuân Lai nghiêm mặt nói, nhìn Xuân Hữu Nguyệt nghiến răng nghiến lợi: “Sống sót thật tốt, cậu mới có hai mươi lăm tuổi!!! Đợi cậu đến thôn Bát Phương rồi, ổn định xong thì tìm một người vợ sinh một đứa con, còn có, còn có… vợ con tôi, cậu còn phải thay tôi chăm sóc tốt cho họ!”

“Anh!”

Xuân Hữu Nguyệt khóc, bị Xuân Lai đè không nhúc nhích được. Anh ta thở ra luồng hơi nóng hổi bị không khí lạnh giá biến thành khói trắng. Xuân Hữu Nguyệt hét với Xuân Lai:

“Anh cũng có vợ con, Xuân Minh và Nựu Nựu không thể không có cha. Vợ con anh thì anh tự chăm sóc đi. Em, em ở lại thay anh, em ở lại thay anh nhé!”

“Mẹ kiếp!”

Xuân Lai đang chèn ép Xuân Hữu Nguyệt, nắm chặt di thư trong tay, giơ nắm đấm lên đấm Xuân Hữu Nguyệt, khiến đầu Xuân Hữu Nguyệt lệch sang một bên. Xuân Lai buông Xuân Hữu Nguyệt ra, không thèm để ý đến Xuân Hữu Nguyệt nữa, đi thẳng đến chiếc xe tải khác, tiếp tục từ chối di thư của người khác.

Những quân nhân được thu di thư vui mừng hớn hở rời bước ra khỏi hàng, chạy chậm rời khỏi khu đông, đến những nơi cần họ, giết những zombie đang làm loạn khắp nơi. Những binh sĩ bị từ chối không nhận di thư, đứng trong tuyết với vẻ mặt bi tráng đợi xe tải rời khỏi Xuân thành.

Rất nhanh, những chiếc xe Xuân Chính Tông và Phương Hữu Mạo phái đến đón những người sống sót rời khỏi Xuân thành đã đến. Thực ra bên ngoài lều quân dụng Tô Tô ở cũng có rất nhiều người sống sót. Những người may mắn còn hy vọng sống sót được khiêng bằng cáng lên xe, đi đến căn cứ kinh thành.

Bởi vì con đường tốt nhất đi đến căn cứ kinh thành chính là một con đường cao tốc không có bất kỳ trở ngại nào, những người sống sót đến căn cứ kinh thành thì đi theo Xuân Chính Tông và Phương Hữu Mạo. Đám binh lính thì đi theo Tô Tô.

Đương nhiên hơn một trăm đứa trẻ ở cô nhi viện đều được xếp vào tầng lớp “người sống sót phổ thông”, bọn chúng cần được xe tải đưa đến căn cứ kinh thành.

Những đứa trẻ ở trong lều vải quân dụng lớn, tụ lại với nhau. Đứa nọ bảo vệ đứa kia, rụt rè nhìn những binh lính đi vào trong lều nhưng không đứa nào dám nói chuyện với những binh lính này.

Một anh lính mặt mày tươi cười hớn hở, nhìn thấy bộ dạng hoảng hốt lo sợ của đám trẻ, nghĩ lại thấy chúng thật đáng thương. Dù sao chúng đều là trẻ mồ côi không cha không mẹ, bản thân đã rất đáng thương, đã thế còn gặp phải mạt thế, ngay cả một mái nhà để sinh sống yên ổn cũng không có.

Vì thế, anh lính này không biết lấy một nắm kẹo ở đâu ra, cũng không biết có hết hạn hay không, ngồi xổm xuống đất, cười dỗ dành đám trẻ đang ôm nhau, “Các cháu ăn kẹo không? Chỗ chú có mấy cái, nếu như trong các cháu ai dũng cảm nhất, người đầu tiên lên xe đi với các chú, chú sẽ cho người đó ăn số kẹo này.”

Lũ trẻ hơi cử động, những đứa tuổi nhỏ hơn một chút bắt đầu nuốt nước bọt, thể hiện bản thân rất muốn ăn kẹo. Nhưng chung quy cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, không có đứa trẻ nào muốn là người đầu tiên đứng ra, cầm lấy kẹo trong tay anh lính.

Một anh lính khác đứng bên cạnh, cười nói, “Chắc những đứa trẻ này đã bị mạt thế giày vò không còn cảm giác an toàn. Không sao, đến căn cứ kinh thành, nơi đó phát triển tốt hơn Xuân thành. Chờ cuộc sống ổn đinh lại, thì sẽ tốt lên.”

“Chúng tôi không muốn đến căn cứ kinh thành!” Một đứa bé lớn nhìn những người lính này với vẻ mặt đầy cảnh giác, nói to, “Chúng tôi muốn đi với viện trưởng. Chúng tôi muốn về thôn Bát Phương!”

“Tôi muốn viện trưởng, tôi muốn viện trưởng, tôi không muốn đi cùng người xấu mấy người, tôi muốn viện trưởng!”

“Viện trưởng sẽ bảo vệ chúng tôi. Chúng tôi không ăn kẹo. Chủ nhiệm nói, người lạ cho chúng tôi kẹo đều là người xấu muốn dụ bắt chúng tôi!”

“Đúng, các người sẽ bắt chúng tôi. Con trai thì lấy nội tạng, con gái thì bán đi làm gái điếm!”

“Người xấu, chúng tôi sẽ không mắc lừa chú đâu!”

Có một đứa trẻ dũng cảm từ chối sự cám dỗ của kẹo, liền có nhiều đứa trẻ khác mồm năm miệng mười công kích mấy người lính này. Bọn chúng nói đâu ra đấy, giống như trên đời này chỉ có Tô Tô mới có thể cho bọn chúng cảm giác an toàn. Ngoài Tô Tô, bọn chúng sẽ không đi với bất kỳ ai.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 593: Vết thương trên lưng anh từ đâu mà có
Những người lính đến xem xét tình hình của cô nhi viện, bị những đứa trẻ này làm cho dở khóc dở cười. Anh lính cầm kẹo đang định tiếp tục khuyên nhủ lũ trẻ thì nghe thấy đồng đội phía sau xì xào bàn tán:

“Những đứa trẻ này đúng là một lòng tin tưởng Tô Tô.”

“Nghe nói, lần chim biến dị tập kích này, đám trẻ của cô nhi viện vì được Tô Tô che chở chỉ có một đứa biến thành zombie, những đứa khác không sao cả.”

“Cho nên, cũng không thể trách bọn chúng đều coi Tô Tô như thần hộ mệnh. Thôi bỏ đi, muốn ép buộc bọn chúng đến căn cứ kinh thành, chưa biết chừng chúng sẽ cho rằng chúng ta là người xấu xa độc ác, sau khi lớn lên còn tìm chúng ta báo thù thì toi.”

“Này, để chúng đi theo Tô Tô đi. Trẻ em chính là tương lai. Trong những đứa trẻ này ít nhất cũng có hơn mười đứa là dị năng giả. Đứa nào đứa nấy đều thề chết trung thành với Tô Tô. Các cậu nói xem, có phải Tô Tô đã tạo cho mình một cơ đồ không?”

“Ai nói không phải đâu. Đi thôi, đi thôi!”

Có người cảm thán lắc đầu rời khỏi lều quân dụng. Không ai trong số họ phủ nhận việc Tô Tô thực sự là một người không đơn giản. Khi người trưởng thành của cả thế giới đều quan tâm xem làm thế nào để biến bản thân trở nên mạnh mẽ, làm thế nào để tranh quyền đoạt lợi, làm thế nào để tồn tại ở mạt thế hoặc là làm thế nào để lôi kéo những dị năng cấp cao thì Tô Tô lại không đi theo con đường bình thường mà mà vẫn quan tâm đến những đứa trẻ.

Cô cứu rất nhiều trẻ con, những đứa trẻ này lần lượt trưởng thành. Khi chúng lớn lên, chúng cũng tiến hóa, tự mình mạnh lên, còn điên cuồng tiếp thu tri thức. Quan trọng nhất là trong quá trình này, bọn chúng sinh ra cảm giác kính sợ Tô Tô. Đồng thời, chúng đã coi Tô Tô thành một thần tượng sùng bái trong lòng.

Vì vậy, trẻ em chính là tương lai, mà tương lai này, ai nói không phải thuộc về Tô Tô chứ?

Nhìn xem, mười mấy năm nay, tình hình thay đổi bất ngờ, không đến vài năm nữa, tên tuổi của Tô Tô chắc chắn sẽ có thể là một nguồn sức mạnh tinh thần.

Mà lúc này, Tiểu Ái đã sốt mười sáu tiếng đồng hồ. Tô Tô không dám chợp mắt, chỉ bế Tiểu Ái ngồi trên giường trong lều quân dụng. Diệp Dục bận tối mắt lau chân tay cho Tiểu Ái, anh làm không hết việc vặt, trong lòng cũng lo lắng rối bời.

Mẹ Tô dùng một đống đất để nướng một củ khoai lang to. Bà giã giầm nát khoai trong cốc quân dụng, đổ thêm chút nước ấm khiến cho khoai lang sền sệt, đưa vào trong muốn cho Tiểu Ái ăn chút gì đó. Kết quả chiếc thìa vừa đưa đến miệng thì Tiểu Ái lắc đầu, mệt mỏi không muốn ăn. Mẹ Tô liền khuyên Tô Tô:

“Con ăn đi. Đã cả ngày nay con chưa ăn gì, ăn một chút đi. Con gái con bị bệnh thì con đau lòng. Vậy chắc con có thể cảm nhận được tâm trạng hiện giờ của mẹ chứ?”

Tô Tô khẽ cử động, lúc này cô mới giơ một bàn tay ra, nhận lấy chiếc cốc quân dụng trong tay mẹ Tô. Cô cầm thìa bắt đầu ăn súp khoai lang.

Tô Tô cuối cùng cũng chịu ăn một chút đồ. Bấy giờ, mẹ Tô mới yên tâm hơn một chút. Bây giờ tình hình của Tiểu Ái không ổn định. Bên phía Phương Hữu Mạo và Xuân Chính Tông lại thúc giục Tô Tô mau chóng rời đi. Diệp Dục bận rộn tối mắt cũng không có thời gian quan tâm bên ngoài rối loạn ra sao. Lúc này, cha Tô, mẹ Tô đều rất lo lắng, nhưng giống với mọi người, họ không lôi chuyện bên ngoài đến làm phiền Tô Tô và Diệp Dục.

Nhưng cho dù tình hình của Tiểu Ái có tốt hay không thì đều phải đi. Xuân thành thực sự không phải là nơi có thể ở lại lâu.

Đợi Tô Tô ăn xong bát súp, mẹ Tô do dự một lát, sờ trán nóng hôi hổi của Tiểu Ái, nhìn cô bé đã ngủ say trong lòng mẹ, bà liền ngồi xuống bên cạnh Tô Tô nói:

“Tô à, con đừng trách mẹ nói những chuyện vặt vãnh với con vào lúc này, con…”

Vốn dĩ mẹ Tô muốn hỏi Tô Tô rốt cuộc cô tính bao giờ thì rời khỏi Xuân thành. Nhưng mới nói được một nửa, bà thấy Tô Tô cúi đầu không nói gì, hai mắt chỉ nhìn chằm chằm vào Tiểu Ái thì trong lòng, dù có nhiều chuyện lo lắng, bà cũng không nói ra được. Bà đau lòng giơ tay lên, vuốt mái tóc dài rối bù cho Tô Tô. Bà thở dài, quay người đi ra ngoài.

Bên ngoài, Hộ Pháp đang kéo Diệp Dục nói về tình thình hiện giờ của Xuân thành. Zombie lúc trước bị chim biến dị ăn thịt, lúc này lại di chuyển từ những thị trấn gần đó đến. Trong đó có không ít người sống sót lúc trước rời khỏi Xuân thành, không biết vì sao lại cũng biến thành zombie.

Một khi zombie nhiều lên, chim biến dị cũng sẽ nhiều, cho nên bây giờ phải nhân lúc trước khi zombie tụ lại thành biển zombie, nhanh chóng rời khỏi Xuân thành. Lúc này thần trí của Tô Tô không minh mẫn, Hộ Pháp chỉ có thể kéo Diệp Dục lại nói chuyện. Diệp Dục gật đầu, vỗ vai Hộ Pháp rồi xoay người lại nhìn mẹ Tô mặt mày đang lo lắng, gật đầu với bà chui vào trong lều.

Phía trên lều treo một mặt trời nhỏ chiếu rọi ánh nắng vàng ấm áp khắp cả lều. Đó là mặt trời Diệp Dục phóng ra để sưởi ấm và chiếu sáng cho Tô Tô và Tiểu Ái.

Trong ánh mặt trời sáng chói, Diệp Dục chậm rãi đứng bên cạnh Tô Tô và Tiểu Ái đăm chiêu suy nghĩ. Khi quay người rót nước cho Tô Tô, anh giống như vô tình nói:

“Tô, lúc này chúng ta sẽ rời khỏi Xuân thành. Xe anh đã chuẩn bị xong cho hai mẹ con. Xuân thành này không phải nơi may mắn, đợi rời khỏi đây, chắc chắn Tiểu Ái nhà chúng ta sẽ bớt sốt.”

Tô Tô ở phía sau lưng anh không nói gì. Bây giờ nói với cô chuyện đi hay ở cô đều không quan tâm. Bởi vì có đi hay ở với cô cũng không có ý nghĩa gì hết. Đi đâu mà chỉ cần Tiểu Ái hạ sốt thì đó sẽ là nơi may mắn của cô. Tiểu Ái không hạ sốt thì đi đâu cũng đều là Xuân thành.

Nhưng cô vẫn ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn tấm lưng của Diệp Dục. Cô đang định mở miệng nói gì đó thì lại nhìn thấy sau lưng anh có một vết sẹo dài, cô cau mày hỏi:

“Vết thương sau lưng anh từ đâu mà có?”

“Hả?” Diệp Dục tay cầm cốc nước quân dụng, ngoái đầu lại liếc nhìn vai mình, giống như lúc này anh mới chợt nhớ ra trên lưng mình có một vết thương. Diệp Dục thờ ơ nói, “Lúc trốn chim biến dị bị chúng cào bị thương. Không sao đâu, bây giờ em đừng lo cho anh, cứ lo cho con gái anh là được.”

Tô Tô liền cúi đầu, vừa rồi cô lắm lời hỏi vết thương của Diệp Dục một câu, thực ra bây giờ cô cũng không thể chia sẻ tình thương và quan tâm đến Diệp Dục. May mà Diệp Dục nhìn có vẻ cộc cằn, nóng tính nhưng vào lúc này lại không hề để bụng việc cô không chú ý đến mình.

Một lúc sau, Diệp Dục đun nước ấm cho Tô Tô, tay còn cầm hai cái tăm bông, đi đến trước mặt Tô Tô. Đầu tiên anh dùng tăm bông chấm vào nước ấm, sau đó quệt trên chiếc miệng nhỏ nhỏ nhắn khô khốc của cô bé, rồi đưa nước ấm cho Tô Tô, khuyên nhủ:

“Em uống chút nước đi, lát nữa chúng ta sẽ lên xe.”

Tô Tô không nhận lấy nước của Diệp Dục đưa cho. Cô ngẩng đầu nhìn anh, khẽ hắng giọng nói, “Anh thật sự nên học cách hấp thụ tinh hạch. Đường đường là một dị năng giả ánh sáng, trước giờ chưa từng có ai như anh, đối phó với một đám chim biến dị bé tí lại khiến khắp người bị thương. Chuyện này đều do anh không biết hấp thụ tinh hạch đấy.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 594: Chúng ta sẽ đi đâu?
Thật ra lúc này, Tô Tô vốn dĩ cũng là vô tình quan tâm Diệp Dục. Cô bỗng nhìn thấy trên mặt anh có vô số các vết thương lớn nhỏ nên không nhịn được lên tiếng giáo huấn anh. Vì tính đặc thù của dị năng mà gần như mỗi lần phóng ra dị năng, Diệp Dục sẽ giống như Tô Tô, khi năng lượng phóng ra quá nhiều thì cần phải bù lại kịp thời nếu không thì dị năng sẽ cạn kiệt, cơ thể hao mòn, cảm giác đó cực kỳ khó chịu.

Mà cách bổ sung năng lượng nhanh nhất đó chính là hấp thu tinh hạch. Tinh hạch phổ thông còn không thoải mãn được Tô Tô chứ đừng nói là Diệp Dục.

Diệp Dục thấy Tô Tô chịu nói chuyện với mình, anh liền gật đầu. Tô Tô nói gì thì là cái đó. Anh vui mừng đáp, “Được, anh học. Anh bảo đảm sẽ học.”

Đang nói chuyện thì Hộ Pháp lại đi đến. Anh giống với Diệp Dục, cả người từ trên xuống dưới toàn là vết thương. Chỉ thấy anh vén cửa lều ra, vốn dĩ chỉ muốn lén gọi Diệp Dục một câu, nhưng khi thấy Tô Tô bế Tiểu Ái cũng quay đầu nhìn anh, Hộ Pháp liền hỏi Tô Tô:

“Tiểu Ái đã đỡ chút nào chưa?”

Câu hỏi này khiến tâm trạng của Tô Tô mới thả lỏng hơn một chút lại bắt đầu không tốt. Cô cúi đầu, đảo mắt rồi lại nhìn chằm chằm gương mặt của Tiểu Ái.

Diệp Dục lập tức đứng dậy, đi về phía Hộ Pháp, đến bên cửa, đẩy Hộ Pháp ra ngoài. Diệp Dục cũng đi ra ngoài, nói chuyện với Hộ Pháp.

Khoảng nửa tiếng sau, tuyết vừa ngừng rơi được một lúc thì lại bắt đầu rơi tiếp. Đứng trong Xuân thành chỉ nghe thấy tiếng zombie gầm rú bên ngoài. Gió lớn bắt đầu cuốn những bông tuyết ở Xuân thành, thổi ập vào mặt người đau rát.

Thỉnh thoảng có vài con chim biến dị lạc đàn, từ trên cao bay xuống, phát ra tiếng quác quác giống như thần chết sắp đến, khiến cho mọi người trong Xuân thành cảm thấy da đầu tê rần.

Tình cảnh này thực ra không cần ai nói thì cũng có thể biết, mấy con chim biến dị bay trên bầu trời Xuân thành chẳng qua chỉ là những con đi thăm dò muốn bay về báo tin cho đàn chim biến dị mà thôi.

Vì vậy, việc rời khỏi Xuân thành đã vô cùng cấp bách.

Bên ngoài lều vải quân dụng có tiếng xe vang lên. Diệp Dục dẫn cha Tô và mẹ Tô đi vào trong, bắt đầu thu dọn đồ trong lều. Ba người vừa dỗ dành vừa lừa Tô Tô đỡ cô và Tiểu Ái ra ngoài, rồi lại đi lên một chiếc xe RV ở bên ngoài.

Bên trong xe mở điều hòa. Tiểu Ái vừa lên xe thì cảm thấy không thoải mái cọ người vào lòng Tô Tô. Cô bé mở mắt, khóc ré lên.

“Sao thế?”

Diệp Dục vội vã xách túi lớn túi nhỏ lên xe. Anh vứt túi đồ lên ghế sô pha nhỏ tên xe, chạy thẳng đến xem Tiểu Ái. Chỉ thấy Tiểu Ái đang nằm trong lòng Tô Tô, còn Tô Tô thì đang ngồi trên chiếc giường đôi, cởi áo khoác lông vũ cho cô bé. Mặt Tiểu Ái sốt đỏ bừng, cô bé cau mày giơ đôi tay bé nhỏ về phía Diệp Dục, khóc to:

“Cha bế, muốn cha, cha…”

“Được, được, được, cha bế con, cha bế con. Ôi chao, cục cưng của cha thật đáng thương!” Diệp Dục dỗ dành Tiểu Ái. Anh cúi người bế Tiểu Ái từ trong lòng Tô Tô lên, đau lòng dỗ dành rồi lại vui mừng nói với Tô Tô:

“Em xem, sắp hai mươi tiếng rồi, còn biết nói muốn cha. Không sao đâu. Tô, em ngủ chút đi. Anh chăm sóc con cho, chắc chắn sẽ không sao đâu.”

Tô Tô ngồi bên mép giường, im lặng ngẩng đầu nhìn Diệp Dục bế Tiểu Ái đi qua đi lại. Cùng với động tác của Diệp Dục, vết thương lớn sau lưng vẫn chưa kịp xử lý của anh lại chảy máu. Có khả năng là Diệp Dục dỗ con quá nhập tâm, căn bản không phát hiện ra vết thương sau lưng đã bị rách ra.

Chim biến dị đã bay đi lâu như vậy rồi, Diệp Dục vẫn không xử lý vết thương trên lưng mình sao?

Thấy Tiểu Ái ngủ thiếp đi trong lòng Diệp Dục, Tô Tô đứng bên giường, đi thẳng đến cửa xe RV. Diệp Dục bế Tiểu Ái, hỏi với sau lưng cô:

“Em làm gì thế? Đi giày vào.”

Tô Tô không để ý đến Diệp Dục, chỉ ngoảnh đầu lại nhìn anh bằng ánh mắt lạnh nhạt. Cô đi dép lê, mở cửa, nhảy xuống xe. Tô Tô nhìn xung quanh vốn định tìm xe Trạc Thế Giai ở đâu thì phát hiện phía sau xe RV của mình có mấy chiếc xe tải quân dụng. Trong mỗi chiếc xe tải đều chở rất nhiều những binh sĩ với vẻ mặt bi phẫn mà Trạc Thế Giai bế Thiên Tứ cũng không biết đã đi đâu.

“Viện trưởng, viện trưởng…” Có một đứa trẻ hét lên với cô. Tô Tô nghiêng đầu ra nhìn, đám trẻ đang được những anh lính bế. Những đứa trẻ này được đặt trong ba chiếc xe bus. Vợ Xuân Lai cũng không thấy đâu, Xuân Minh và Nữu Nữu cũng không có trên xe bus...

“Tô Tô, mau lên xe, con mặc quá ít rồi.”

Mẹ Tô xách túi lớn túi nhỏ, vội vã đi đến, ném hết túi vào trong xe RV phía sau Tô Tô. Cha Tô cầm chìa khóa, mở cửa lên ngồi ghế lái. Sau khi rảnh tay, mẹ Tô liền cầm tay Tô Tô, muốn kéo cô quay về xe RV.

“Con muốn đi tìm Trạc Thế Giai, hỏi xin cô ấy chút băng gạc và thuốc sát trùng.” Tô Tô hít hơi, hắng giọng. Khi nói với mẹ Tô, cô nhìn quanh, chỉ vào cảnh thượng bên ngoài tập trung như đang chạy loạn, mơ hồ hỏi mẹ Tô: “Bọn họ đang làm gì vậy? Chúng ta sẽ đi đâu?”

“Chúng ta về thôn Bát Phương.” Mẹ Tô đẩy Tô Tô vào trong xe, “Con chăm sóc cho Tiểu Ái đi. Mẹ đi tìm bác sĩ Trạc xin ít băng gạc và thuốc sát trùng. Bây giờ bên ngoài loạn lắm, đừng chạy ra ngoài đường.”

Sau đó, không đợi Tô Tô trả lời, mẹ Tô đã chạy chậm trong gió tuyết. Những người sống sót đang tháo lều quân dụng, Trạc Thế Giai không ở bên đó, cô đang sắp xếp lại đồ dùng y tế.

Tô Tô đứng bên cạnh xe. Xấu Xí lại vội vàng đi tới, nhét Thiên Sinh và Thiên Tứ vào tay Tô Tô, miệng nói a a a, cũng không biết đang biểu đạt cái gì đó. Anh ta chỉ trỏ lung tung một lúc rồi quay người đi.

Tô Tô bế hai đứa bé, vẻ mặt không hiểu gì hết. Cô cảm thấy chẳng qua mình chỉ chìm đắm trong thế giới của mình một lúc mà lúc sau cả Xuân thành đã bắt đầu muốn long trời lở đất à?

Mọi người đều bận rộn, luôn chân luôn tay chỉ có mình cô là rảnh rỗi.

Cứ như vậy, Tô Tô không tìm được bông gạc và thuốc, cô chạy ra ngoài thì chỉ có người không mà lúc quay về trên tay lại có thêm hai đứa bé. May mà Thiên Sinh và Thiên Tứ đã được ăn no đang ngủ, cho nên Tô Tô chỉ cần đặt hai cậu nhóc xuống giường trông chừng là được.

Một lúc sau, mẹ Tô cầm băng gạc và thuốc vội vàng chạy về. Bà vừa lên xe thì thấy dưới chân rung lắc. Cha Tô khởi động xe, xe RV lập tức rung lắc, nhìn có vẻ sắp rời khỏi Xuân thành.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 595: Chúng ta là bạn
Ở cách đó không xa, trong cơn mưa tuyết, Xuân Lai kéo vợ anh ta chạy một mạch về phía ba chiếc xe bus, miệng còn quát mắng: “Người đàn bà này, em không quan tâm đến con trai và con gái chúng ta nữa sao? Đừng có ở đây quấy rối nữa, em không xem bây giờ là lúc nào rồi à, mau lên xe. Xe của Tô Tô đã xuất phát rồi.”

Trạc Thế Giai và Hộ Pháp đã lên xe cấp cứu. Chiếu xe cấp cứu đó đi ngay sau xe RV của Tô Tô. Theo kế hoạch, sau xe cấp cứu sẽ là xe bus của cô nhi viện. Nếu như vợ Xuân Lai còn không lên xe thì sẽ phải ở lại Xuân thành.

Cho nên, Xuân Lai vô cùng sốt ruột. Vợ anh ta rất cố chấp, nói gì cũng không chịu phối hợp với Xuân Lai, chỉ nghe thấy cô ta gào khóc trong bão tuyết: “Vợ chồng phải bên nhau đến cùng. Chúng ta đã kết hôn mười năm rồi, không có anh, em không biết sau này phải làm sao. Xuân Lai, anh Lai, anh muốn sống hay muốn chết em cũng sẽ bên anh. Chúng ta chưa cùng nhau sống đến già nhưng dù sao trên đường xuống hoàng tuyền cũng có nhau.”

“Anh không muốn em bên anh, em đi chăm sóc con trai và con gái chúng ta đi. Đi mau, không có mấy người phiền toái, trên đường xuống suối vàng ông đây có thể tìm bồ nhí vui vẻ. Có em canh chừng, ông đây xuống âm phủ vẫn bị em quản, mau cút xa chút đi.”

Xuân Lai cũng khóc. Trong tình cảnh này, anh ta đã quen với sự tồn tại của người vợ cùng chung sống với anh ta suốt mười năm, giờ phải chia xa, Xuân Lai rất khó không xúc động.

Những binh sĩ trên xe tải vừa xúc động rơi nước mắt, vừa nhìn Xuân Lai đuổi vợ anh ta đi, khiến cho Xuân Lai cuống lên. Anh ta liền đánh ngất vợ mình rồi vội vàng giao vợ mình cho Ca tử đang chạy đến.

Ca tử ôm vợ Xuân Lai đã ngất đi, đuổi theo xe bus của bọn trẻ, một mình Xuân Lai đứng cô lẻ loi trong gió tuyết. Anh ta đeo súng nhìn vợ con trên xe mà gào khóc.

Một chiếc xe Hummer màu đen từ phía xa chạy đến đỗ trước xe RV của Tô Tô. Mai Thắng Nam mở cửa sau xe bước xuống. Cô mặc áo lông thú, đi boot da cao cổ, bước đến bên cửa xe RV, gõ cửa. Cha Tô mở cửa xe cho Mai Thắng Nam.

Mai Thắng Nam bước tới, đứng bên cửa xe, gật đầu tỏ ý chào hỏi cha Tô. Sau đó, cô nhìn Tô Tô đang đứng bên giường. Tô Tô đang cúi đầu nhìn Diệp Dục lau mặt cho Tiểu Ái. Dường như cảm nhận được ánh mắt của Mai Thắng Nam, cô một tay cầm băng gạc, tay còn lại cầm thuốc sát trùng, nghiêng đầu ngầm hỏi Mai Thắng Nam: Sao thế?

“Tôi đến chào tạm biệt cô.”

Gương mặt xinh đẹp của Mai Thắng Nam càng lộng lẫy quý phái hơn khi cô mặc áo khoác lông thú màu đen. Đôi mắt long lanh ngân ngấn nước nhìn Tô Tô nói:

“Tôi quyết định cùng Phương Thúc Ế đến căn cứ kinh thành. Tô Tô, cô phải bảo trọng, rảnh rỗi… rảnh rỗi…”

Cô có chút không nỡ tạm biệt Tô Tô một lần nữa. Lần này tạm biệt còn phải rất lâu nữa mới có thể gặp lại, bao tâm sự biết nói cùng ai?

Cô nghĩ, bây giờ Tô Tô đang phiền não vì chuyện Tiểu Ái bị sốt, thực ra chưa chắc đã có tâm trạng chào tạm biệt cô hẳn hoi tử tế. Nhưng Mai Thắng Nam nhất định phải chào tạm biệt Tô Tô hẳn hoi. Có những lời, có những cảm xúc, Mai Thắng Nam nhất định phải nói cho Tô Tô nghe.

Vì thế, Tô Tô im lặng nhìn cô. Mai Thắng Nam lại mỉm cười không nỡ, rồi rơi nước mắt. Cô đứng cách Tô Tô mấy mét, cũng không đến gần Tô Tô, chỉ nói: “Cảm ơn cô. Thật ra cô không biết, tôi biết ơn cô thế nào đâu. Tôi cảm thấy chuyện may mắn nhất đời này của tôi chính là đã đến thôn Bát Phương gặp được cô. Sau này, cho dù tôi nghèo hèn hay giàu sang phú quý, chỉ cần cô nói một câu, Mai Thắng Nam tôi dù phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng quyết không từ nan.”

Cô cảm thấy lấy Phương Thúc Ế thì tương lai của cô chắc chắn sẽ không tệ. Nhưng cho dù sau này cuộc sống có ra sao, Mai Thắng Nam đều sẽ nhớ Tô Tô. Vào lúc cuộc đời cô u tối không chút ánh sáng và nhơ nhớp nhất, Tô Tô đã kịp thời kéo cô dậy. Khi cô ra giá bán thân, Tô Tô đã trả cho cô một cái giá trên trời, đồng thời nói với cô, Mai Thắng Nam xứng đáng với cái giá đó.

Sự thật chứng minh đúng là như vậy!

Cuối cùng, Mai Thắng Nam do dự một lát rồi lại nói với Tô Tô: “Cho dù cô độc ác hay lương thiện, trong lòng tôi, cô đều là Tô Tô. Tuy cũng có lúc cô khiến người khác khiếp sợ, nhưng cô vẫn có thể coi tôi như là con dao sắc bén nhất trong tay cô.”

Tô Tô vẫn không nói chuyện, vẫn giữ nguyên tư thế cầm bông băng và thuốc sát trùng, im lặng nhìn Mai Thắng Nam. Đúng lúc Mai Thắng Nam đang cảm thấy bối rối, muốn quay đầu rời đi thì Tô Tô đột nhiên lên tiếng: “Mai, tôi chưa từng coi cô là con dao trong tay tôi.”

“Đúng vậy.” Mai Thắng Nam cười, “Chúng ta là bạn.”

Sau đó, Mai Thắng Nam tiến lại gần Tô Tô hai bước, hít hít mũi nghẹt đi vì khóc. Cô giơ tay dùng ngón tay mảnh khảnh lau nước mắt trên mặt, rồi lại nói:

“Vậy thì Tô Tô, tôi đi đây. Tạm biệt, hy vọng chúng ta có thể gặp lại… Và Tiểu Ái sẽ khỏe lên.”

Nói xong, Mai Thắng Nam xoay người, chạy xuống xe, chui vào trong xe Hummer. Đèn chiếc xe đó sáng lên, tiếng đạp ga rú ầm, chiếc xe lùi lại đến ngã rẽ, rẽ sang con đường khác.

Tuyết vẫn không ngừng rơi, bay lả tả không biết bao giờ mới hết. Xuân thành vẫn không thể vượt qua mùa đông này. Khi Tiểu Ái được một tuổi rưỡi, nó đã đến bờ vực bị tiêu diệt.

Chiếc xe RV rung lắc, bánh xe lăn trên con đường đầy đá vụn. Xe của Tô Tô dẫn đầu, dẫn theo mười lăm nghìn binh sĩ của Xuân thành, đi về thị trấn nhộng. Nhìn chiếc xe tải quân dụng hùng dũng phóng đi, Phương Hữu Mạo và Xuân Chính Tông đứng trên lầu gác nhìn nhau cười.

“Ông xem, những người cần đi đều đi hết rồi, có phải chúng ta cũng nên chuẩn bị một chút không?”

Trên lầu, giọng nói của Phương Hữu Mạo có chút thê lương. Hôm nay, hiếm khi ông ta không mặc áo len Anh, cũng không mặc quân phục gắn đầy huân chương mà giống như Xuân Chính Tông, mặc bộ rằn ri dễ leo trèo. Bọn họ vũ trang đầy đủ, đứng trên lầu gác, gió tuyết thổi quần áo của họ bay phất phới. Nhìn bọn họ cho dù đã có tuổi nhưng vẫn rất hiên ngang, bất khuất.

Dưới lầu, Xuân Lai và vài sĩ quan đang chỉ huy đội quân cảm tử, cố hết sức dẫn dụ những con zombie đang đuổi theo xe tải quay về Xuân thành. Chỉ khi zombie tụ tập đủ ở Xuân thành thì đám chim biến dị mới không chú ý đến đội xe.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 596: Anh có giận không?
Quả nhiên thu hút zombie để cầm chân chim biến dị có tác dụng. Lúc này trên bầu trời đã bắt đầu có một ít chim biến dị, thỉnh thoảng chúng lao xuống mổ zombie bên ngoài Xuân thành, thỉnh thoảng lại tập kích nhóm Xuân Lai, vô cùng bận rộn. Chúng hoàn toàn không có thời gian đuổi theo đoàn xe của Tô Tô.

Xuân Chính Tông lặng lẽ nhìn lão già Phương Hữu Mạo, cười khinh bỉ nói: “Ông đây còn cần chú em nhắc nhở chắc? Đồ lính mới tò te!”

“Không phải ông chỉ làm lính sớm hơn tôi có một năm?”

Phương Hữu Mạo liếc mắt nhìn Xuân Chính Tông, không chờ Xuân Chính Tông cãi lại, ông đưa mắt nhìn về phía xa, nhìn Xuân Thành xinh đẹp này. Tuy nơi đây bị mạt thế phá hoại thảm hại nhưng vẫn đẹp tựa tiên cảnh giống như xưa. Vậy nên Phương Hữu Mạo thở dài nói:

“Tôi nhập ngũ chính là ở Xuân thành. Xuân Chính Tông, hai chúng ta chết ở Xuân thành coi như không có lỗi với bộ quân phục trên người.”

“Phải, tôi đã làm hết trách nhiệm của mình.”

Xuân Chính Tông gật đầu, những người không ở vị trí của bọn họ quả thực không thể hiểu chấp niệm trong lòng bọn họ, không thể hiểu vì sao bọn họ nhất định phải tử thủ Xuân thành. Đơn giản vì Xuân thành là một phần của bọn họ, bất kể là Phương Hữu Mạo hay là Xuân Chính Tông, bọn họ không phải là loại người sống chỉ để tồn tại, bọn họ có chấp nhất, có tín ngưỡng, cho nên có thể xem cái chết nhẹ tựa lông hồng.

Danh lợi trước mặt những người như họ chẳng qua cũng chỉ là phù du. Thế gian cũng không còn lại được mấy người có thể nhìn thấu sinh tử, thực tế vẫn còn có thứ quan trọng so với tranh đoạt danh lợi, đáng để cho bọn họ bảo vệ hơn. Đó chính là Xuân thành, nó giống như là một loại cố chấp ăn sâu vào máu thịt.

Trong đoàn xe đang đi xa, Xuân Thập Tam bị trói gô lại, bên cạnh là người thân tín của Xuân Chính Tông. Anh ta nhìn ra ngoài, phía chân trời từ từ xuất hiện một mảng màu xám, trong mảng màu xám có một dải đen đang che kín bầu trời Xuân thành. Đó là chim biến dị đang chuẩn bị quay lại làm một bữa thịnh soạn.

Trên trời tuyết vẫn đang rơi, lúc xe chạy bon bon không còn nhìn thấy Xuân thành đổ nát nữa, Xuân Thập Tam vẫn đang gào khóc dưới sự chế ngự của vài anh lính.

Xuân thành, nhà của bọn họ, nơi sinh ra và lớn lên của bọn họ, nơi bảo vệ toàn bộ gia đình của bọn họ khi mạt thế kéo đến đã không còn nữa rồi...

Chân trời góc bể biết đâu là nhà?

Trong đội xe hùng dũng, ở chiếc xe RV dẫn đầu, Tô Tô đang nhìn ba đứa trẻ ở trên giường, trong lòng cảm thấy vô cùng lo lắng. Thời gian từ từ trôi qua, Tiểu Ái vẫn đang ngủ như cũ. Cô bé mặc một cái áo len nhỏ nằm trên giường, hai tay hai chân dang rộng ra hai bên, một mình chiếm nửa giường khiến cho hai cậu bé Thiên Sinh Thiên Tứ chỉ có thể nằm nửa giường còn lại, dựa sát vào nhau để ngủ.

Mẹ Tô ngủ trên ghế sô pha, Diệp Dục lái xe thay cho cha Tô hai tiếng để ông tựa ở ghế lái phụ nghỉ ngơi một lúc rồi cha Tô lại thay Diệp Dục lái xe tiến về phía trước.

Sau một hồi, chiếc rèm màu xanh da trời che giường bị kéo ra. Tô Tô ngồi ở trên giường vẫn chưa chợp mắt. Cô không nhìn Tiểu Ái nữa mà quay sang nhìn Diệp Dục vừa kéo rèm, thấy trên khuôn mặt bị thương của anh nở một nụ cười vô cùng ấm áp:

“Không có chuyện gì chứ? Đã qua hai mươi hai tiếng rồi mà con bé vẫn đang ngủ khò khò nhỉ.”

“Ừ.”

Tô Tô cúi đầu xuống, nhìn Tiểu Ái. Tuy người cô bé vẫn còn nóng hầm hập nhưng ngủ rất ngon lành, bụng nhỏ vốn phồng phồng vì đã lâu không ăn gì mà hơi lõm xuống một ít. Nhưng thôi không sao, bé gái gầy thì gầy, hết sốt khỏe mạnh tẩm bổ lại là được.

Một lúc sau, khi mà Tô Tô cho là Diệp Dục chỉ vào xem Tiểu Ái một chút rồi sẽ quay trở lại khoang lái thì Diệp Dục đi đến trước mặt Tô Tô ngồi xuống. Hai bàn tay ấm áp của anh cầm lấy đôi tay lạnh như băng của Tô Tô, thấy Tô Tô dường như chẳng có phản ứng chỉ nhìn Tiểu Ái như cũ, Diệp Dục đưa một tay chạm vào má Tô Tô, xoay mặt cô lại để cô nhìn anh:

“Em vẫn luôn không ngủ, ngủ một tí đi. Để anh trông Tiểu Ái thay em, có được không?”

“Tôi... không dám ngủ.” Tô Tô chớp mắt nhìn Diệp Dục, “Tôi sợ mình vừa ngủ dậy, Tiểu Ái, Tiểu Ái sẽ...”

“Không đâu, không đâu, không đâu!” Diệp Dục ôm lấy Tô Tô, “Sẽ không xảy ra chuyện gì cả, suy nghĩ của chúng ta phải tích cực lên, phải có niềm tin. Em xem, lúc đó hai mẹ con chạy xuống chỗ sâu dưới lòng đất như vậy, đồng hồ của em còn bị tắt, anh vẫn không từ bỏ hy vọng mà. Đào rồi lại đào, anh vẫn tin tưởng là đào thấy hai mẹ con.”

Những lời này của anh thật ấm áp, nói cũng rất dịu dàng, giống như là ánh mặt trời trên nền tuyết trắng vậy, khiến cho Tô Tô không tự chủ được cười lên. Cô dang tay ôm lấy Diệp Dục, sờ lưng anh thấy một lớp dinh dính. Tô Tô cúi đầu nhìn qua vai Diệp Dục thấy tay mình toàn là máu!

“Ối, tôi quên mất, phải băng bó cho anh.”

Nhìn thấy máu trên tay, Tô Tô mới nhớ lúc vừa rời khỏi Xuân thành, cô tìm Trạc Thế Giai để lấy bông băng cồn i ốt. Lúc cầm bông băng và cồn i ốt về thì Mai Thắng Nam lại chạy lên xe từ biệt cô. Vậy nên Tô Tô quên luôn việc băng bó bôi thuốc cho Diệp Dục.

Ngay cả Diệp Dục cũng quên luôn. Anh nhìn sau lưng một chút nói: “Không sao đâu, qua mấy ngày là tự lành thôi. Cơ thể của dị năng giả hồi phục nhanh lắm.”

“Vẫn phải bôi thuốc!”

Tô Tô thở dài, đưa mắt nhìn xung quanh vài vòng, thấy bông băng và cồn i ốt để trên tủ đầu giường liền đẩy Diệp Dục ra. Cô cầm đồ lại, ra hiệu Diệp Dục cởi quần áo.

Diệp Dục vốn đang ngồi xổm trước mặt Tô Tô lập tức xoay lưng lại ngồi trên thảm dưới đất, cởi quần áo liền lộ ra chiếc lưng đầy vết thương. Tô Tô cau mày nhìn, ngoại trừ vết thương dài, trên lưng Diệp Dục còn vô số vết máu lớn nhỏ. Ngoài mấy vết chim mổ thành lỗ, những vết thương khác cũng đã đóng vẩy, có những vết vì Diệp Dục cử động mà bắt đầu chảy máu ồ ạt.

Tô Tô phóng ít nước lên lưng Diệp Dục. Bởi vì điều kiện có hạn nên trong tay cô không phải là bông y tế mà là một chiếc khăn xô sạch. Cô cẩn thận lau sạch bụi bẩn trên lưng Diệp Dục. Chiếc khăn xô này là lấy của Thiên Tứ. Gần đây Thiên Tứ đang mọc răng cho nên mẹ Tô chuẩn bị cho Thiên Tứ rất nhiều khăn xô.

“Diệp Dục, tôi... cho đến bây giờ tôi vẫn không phải là một người vợ tốt. Anh xem anh bị thương nặng như vậy mà tôi không có nổi nửa câu quan tâm, anh có giận không?”

Cô ở sau lưng Diệp Dục, nhẹ giọng hỏi. Cô hỏi như vậy vì cô thấy vết thương sau lưng anh vô cùng nghiêm trọng nhưng Diệp Dục vẫn luôn tỏ ra không có vấn đề gì hết, cũng không oán hận nửa câu khi Tô Tô quên.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 597: Anh đói
Quả nhiên thu hút zombie để cầm chân chim biến dị có tác dụng. Lúc này trên bầu trời đã bắt đầu có một ít chim biến dị, thỉnh thoảng chúng lao xuống mổ zombie bên ngoài Xuân thành, thỉnh thoảng lại tập kích nhóm Xuân Lai, vô cùng bận rộn. Chúng hoàn toàn không có thời gian đuổi theo đoàn xe của Tô Tô.

Xuân Chính Tông lặng lẽ nhìn lão già Phương Hữu Mạo, cười khinh bỉ nói: “Ông đây còn cần chú em nhắc nhở chắc? Đồ lính mới tò te!”

“Không phải ông chỉ làm lính sớm hơn tôi có một năm?”

Phương Hữu Mạo liếc mắt nhìn Xuân Chính Tông, không chờ Xuân Chính Tông cãi lại, ông đưa mắt nhìn về phía xa, nhìn Xuân Thành xinh đẹp này. Tuy nơi đây bị mạt thế phá hoại thảm hại nhưng vẫn đẹp tựa tiên cảnh giống như xưa. Vậy nên Phương Hữu Mạo thở dài nói:

“Tôi nhập ngũ chính là ở Xuân thành. Xuân Chính Tông, hai chúng ta chết ở Xuân thành coi như không có lỗi với bộ quân phục trên người.”

“Phải, tôi đã làm hết trách nhiệm của mình.”

Xuân Chính Tông gật đầu, những người không ở vị trí của bọn họ quả thực không thể hiểu chấp niệm trong lòng bọn họ, không thể hiểu vì sao bọn họ nhất định phải tử thủ Xuân thành. Đơn giản vì Xuân thành là một phần của bọn họ, bất kể là Phương Hữu Mạo hay là Xuân Chính Tông, bọn họ không phải là loại người sống chỉ để tồn tại, bọn họ có chấp nhất, có tín ngưỡng, cho nên có thể xem cái chết nhẹ tựa lông hồng.

Danh lợi trước mặt những người như họ chẳng qua cũng chỉ là phù du. Thế gian cũng không còn lại được mấy người có thể nhìn thấu sinh tử, thực tế vẫn còn có thứ quan trọng so với tranh đoạt danh lợi, đáng để cho bọn họ bảo vệ hơn. Đó chính là Xuân thành, nó giống như là một loại cố chấp ăn sâu vào máu thịt.

Trong đoàn xe đang đi xa, Xuân Thập Tam bị trói gô lại, bên cạnh là người thân tín của Xuân Chính Tông. Anh ta nhìn ra ngoài, phía chân trời từ từ xuất hiện một mảng màu xám, trong mảng màu xám có một dải đen đang che kín bầu trời Xuân thành. Đó là chim biến dị đang chuẩn bị quay lại làm một bữa thịnh soạn.

Trên trời tuyết vẫn đang rơi, lúc xe chạy bon bon không còn nhìn thấy Xuân thành đổ nát nữa, Xuân Thập Tam vẫn đang gào khóc dưới sự chế ngự của vài anh lính.

Xuân thành, nhà của bọn họ, nơi sinh ra và lớn lên của bọn họ, nơi bảo vệ toàn bộ gia đình của bọn họ khi mạt thế kéo đến đã không còn nữa rồi...

Chân trời góc bể biết đâu là nhà?

Trong đội xe hùng dũng, ở chiếc xe RV dẫn đầu, Tô Tô đang nhìn ba đứa trẻ ở trên giường, trong lòng cảm thấy vô cùng lo lắng. Thời gian từ từ trôi qua, Tiểu Ái vẫn đang ngủ như cũ. Cô bé mặc một cái áo len nhỏ nằm trên giường, hai tay hai chân dang rộng ra hai bên, một mình chiếm nửa giường khiến cho hai cậu bé Thiên Sinh Thiên Tứ chỉ có thể nằm nửa giường còn lại, dựa sát vào nhau để ngủ.

Mẹ Tô ngủ trên ghế sô pha, Diệp Dục lái xe thay cho cha Tô hai tiếng để ông tựa ở ghế lái phụ nghỉ ngơi một lúc rồi cha Tô lại thay Diệp Dục lái xe tiến về phía trước.

Sau một hồi, chiếc rèm màu xanh da trời che giường bị kéo ra. Tô Tô ngồi ở trên giường vẫn chưa chợp mắt. Cô không nhìn Tiểu Ái nữa mà quay sang nhìn Diệp Dục vừa kéo rèm, thấy trên khuôn mặt bị thương của anh nở một nụ cười vô cùng ấm áp:

“Không có chuyện gì chứ? Đã qua hai mươi hai tiếng rồi mà con bé vẫn đang ngủ khò khò nhỉ.”

“Ừ.”

Tô Tô cúi đầu xuống, nhìn Tiểu Ái. Tuy người cô bé vẫn còn nóng hầm hập nhưng ngủ rất ngon lành, bụng nhỏ vốn phồng phồng vì đã lâu không ăn gì mà hơi lõm xuống một ít. Nhưng thôi không sao, bé gái gầy thì gầy, hết sốt khỏe mạnh tẩm bổ lại là được.

Một lúc sau, khi mà Tô Tô cho là Diệp Dục chỉ vào xem Tiểu Ái một chút rồi sẽ quay trở lại khoang lái thì Diệp Dục đi đến trước mặt Tô Tô ngồi xuống. Hai bàn tay ấm áp của anh cầm lấy đôi tay lạnh như băng của Tô Tô, thấy Tô Tô dường như chẳng có phản ứng chỉ nhìn Tiểu Ái như cũ, Diệp Dục đưa một tay chạm vào má Tô Tô, xoay mặt cô lại để cô nhìn anh:

“Em vẫn luôn không ngủ, ngủ một tí đi. Để anh trông Tiểu Ái thay em, có được không?”

“Tôi... không dám ngủ.” Tô Tô chớp mắt nhìn Diệp Dục, “Tôi sợ mình vừa ngủ dậy, Tiểu Ái, Tiểu Ái sẽ...”

“Không đâu, không đâu, không đâu!” Diệp Dục ôm lấy Tô Tô, “Sẽ không xảy ra chuyện gì cả, suy nghĩ của chúng ta phải tích cực lên, phải có niềm tin. Em xem, lúc đó hai mẹ con chạy xuống chỗ sâu dưới lòng đất như vậy, đồng hồ của em còn bị tắt, anh vẫn không từ bỏ hy vọng mà. Đào rồi lại đào, anh vẫn tin tưởng là đào thấy hai mẹ con.”

Những lời này của anh thật ấm áp, nói cũng rất dịu dàng, giống như là ánh mặt trời trên nền tuyết trắng vậy, khiến cho Tô Tô không tự chủ được cười lên. Cô dang tay ôm lấy Diệp Dục, sờ lưng anh thấy một lớp dinh dính. Tô Tô cúi đầu nhìn qua vai Diệp Dục thấy tay mình toàn là máu!

“Ối, tôi quên mất, phải băng bó cho anh.”

Nhìn thấy máu trên tay, Tô Tô mới nhớ lúc vừa rời khỏi Xuân thành, cô tìm Trạc Thế Giai để lấy bông băng cồn i ốt. Lúc cầm bông băng và cồn i ốt về thì Mai Thắng Nam lại chạy lên xe từ biệt cô. Vậy nên Tô Tô quên luôn việc băng bó bôi thuốc cho Diệp Dục.

Ngay cả Diệp Dục cũng quên luôn. Anh nhìn sau lưng một chút nói: “Không sao đâu, qua mấy ngày là tự lành thôi. Cơ thể của dị năng giả hồi phục nhanh lắm.”

“Vẫn phải bôi thuốc!”

Tô Tô thở dài, đưa mắt nhìn xung quanh vài vòng, thấy bông băng và cồn i ốt để trên tủ đầu giường liền đẩy Diệp Dục ra. Cô cầm đồ lại, ra hiệu Diệp Dục cởi quần áo.

Diệp Dục vốn đang ngồi xổm trước mặt Tô Tô lập tức xoay lưng lại ngồi trên thảm dưới đất, cởi quần áo liền lộ ra chiếc lưng đầy vết thương. Tô Tô cau mày nhìn, ngoại trừ vết thương dài, trên lưng Diệp Dục còn vô số vết máu lớn nhỏ. Ngoài mấy vết chim mổ thành lỗ, những vết thương khác cũng đã đóng vẩy, có những vết vì Diệp Dục cử động mà bắt đầu chảy máu ồ ạt.

Tô Tô phóng ít nước lên lưng Diệp Dục. Bởi vì điều kiện có hạn nên trong tay cô không phải là bông y tế mà là một chiếc khăn xô sạch. Cô cẩn thận lau sạch bụi bẩn trên lưng Diệp Dục. Chiếc khăn xô này là lấy của Thiên Tứ. Gần đây Thiên Tứ đang mọc răng cho nên mẹ Tô chuẩn bị cho Thiên Tứ rất nhiều khăn xô.

“Diệp Dục, tôi... cho đến bây giờ tôi vẫn không phải là một người vợ tốt. Anh xem anh bị thương nặng như vậy mà tôi không có nổi nửa câu quan tâm, anh có giận không?”

Cô ở sau lưng Diệp Dục, nhẹ giọng hỏi. Cô hỏi như vậy vì cô thấy vết thương sau lưng anh vô cùng nghiêm trọng nhưng Diệp Dục vẫn luôn tỏ ra không có vấn đề gì hết, cũng không oán hận nửa câu khi Tô Tô quên.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 598: Đến thị trấn cát rồi
“Cháo trắng.” mẹ Tô ôm Thiên Sinh quay đầu lại trả lời Tô Tô. Bà đưa tay sờ trán Tiểu Ái vô cùng vui vẻ nói: “Tốt rồi tốt rồi. Hết nóng rồi cảm ơn trời đất quỷ thần thiên địa, cảm ơn Quan Thế Âm Bồ Tát, cảm ơn Phật Tổ Như Lai, cảm ơn cảm ơn.”

Sau một lúc mẹ Tô lại ngạc nhiên nhìn bình uống nước trong tay Tiểu Ái, trách Tô Tô: “Nước này từ bao giờ? Con xem con làm mẹ kiểu gì thế hả, trời lạnh như vậy mà con cho Tiểu Ái uống nước lạnh?”

“Ơ sao lại mắng con? Không phải mẹ lấy cho nó à?”

Tô Tô tiện tay sờ bình uống nước trong tay Tiểu Ái. Nước trong bình sắp bị Tiểu Ái uống hết nhưng nước ấm mà, chắc chắn là vừa mới rót vào. Bà ngoại Tiểu Ái còn không chịu nhận sao, đừng tưởng cô vừa ngủ dậy dễ bị lừa gạt!

“Sáng sớm mẹ bận tối mắt tối mũi hết việc này đến việc kia. Tiểu Ái dậy lúc nào mẹ còn chẳng biết.”

Bà ngoại không nhận, đưa tay sờ bình nước trong tay Tiểu Ái, quả thực là nước ấm? Vậy thì đúng là Tô Tô không rót nước vào vì nước của Tô Tô rất lạnh. Nhưng mẹ Tô cũng không rót nước vào bình cho Tiểu Ái mà.

Thật ra lúc Tiểu Ái vẫn đang ngủ, mẹ Tô muốn rót cho Tiểu Ái một bình nước nóng, để âm ấm rồi cho Tiểu Ái uống. Kết quả là bà không tìm thấy bình nước trên giường, có lẽ bị Tiểu Ái hoặc Tô Tô nằm lên mất rồi...

Nếu mẹ Tô không thừa nhận nước trong bình là do bà rót thì Tô Tô cũng bó tay. Trong tiếng càm ràm của mẹ Tô, Tô Tô ôm Tiểu Ái đang cười khanh khách, xoay người đi đến bên ghế sô pha, nói nhỏ:

“Nếu không phải mẹ thì chắc là Diệp Dục. Có lẽ anh ấy tiện tay làm nóng nước cho Tiểu Ái.”

Ai làm nóng nước trong bình cho Tiểu Ái cũng được, dù sao cũng không có hại. Coi như Tô Tô và mẹ Tô đang nói chuyện phiếm, trò chuyện vài câu hai mẹ con ném chuyện này ra sau đầu luôn. Một lúc sau Diệp Dục trở về, hai người cũng không hỏi lại Diệp Dục.

Ở cửa xe, anh cởi áo khoác ngoài xuống, sau đó bỏ mũ, giũ tuyết trên mũ và áo khoác rồi mới cởi giày. Diệp Dục đi đến bên ghế sô pha sờ trán Tiểu Ái xong lại sờ trán Tô Tô, thở phào nhẹ nhõm nói:

“Tốt rồi, đã hết sốt. Con gái anh bây giờ trở thành dị năng giả rồi hay chỉ sốt do bị cảm thôi?”

Tô Tô nhíu mày cẩn thận nhìn thân thể bé nhỏ của Tiểu Ái, lắc đầu trả lời: “Không biết nữa, năng lượng dao động rất rất rất yếu, không biết là năng lượng của Chíp Bông hay của Tiểu Ái.”

Đứa trẻ còn nhỏ, cho dù là dị năng giả thì năng lượng cũng vẫn rất rất yếu, yếu đến nỗi Tô Tô dùng mắt thường khó có thể nhận ra. Đặc biệt là một số loại dị năng hiếm ít gặp mà đời trước Tô Tô chưa từng được nhìn thấy, cô càng khó phát hiện ra.

Cho nên lúc trước Tô Tô hoàn toàn không phát hiện ra dị năng chữa trị của Thiên Tứ.

Bây giờ nhìn Tiểu Ái, năng lượng dao động quanh người vẫn có nhưng vô cùng yếu ớt. Hơn nữa thời điểm Tiểu Ái chưa phát sốt, quanh người cô bé cũng vẫn có năng lượng dao động, đó là năng lượng của rắn chúa Chíp Bông. Chíp Bông dán lên người Tiểu Ái hai tư trên bảy nên quanh người Tiểu Ái có năng lượng dao động cũng là chuyện bình thường.

Không nói đến chuyện Tiểu Ái nữa. Tô Tô nhìn Diệp Dục ngồi bên cạnh Tiểu Ái, có vẻ như đột nhiên nhớ ra cái gì đấy, hỏi:

“Chúng ta rời khỏi Xuân thành rồi đúng không?”

“Đúng vậy, đến thị trấn cát rồi.”

Diệp Dục chơi cùng với Tiểu Ái, nhìn thấy Tô Tô cuối cùng cũng có hứng thú với tình huống bên ngoài, giải thích:

“Bọn anh thấy từ thị trấn cát đi đến Tương thành có một cái quốc lộ có thể đi cho nên định đi qua thị trấn cát rồi vòng lên quốc lộ. Quốc lộ dù sao cũng dễ đi hơn đường nhỏ. Trên đường đều là tuyết đọng, đến thị trấn cát cũng phải dọn mất vài ngày mới có thể đi qua. Sau khi lên quốc lộ đường sẽ thông thuận hơn. Chẳng qua đến gần mấy cây cầu sông Tương, có lẽ chúng ta sẽ không còn được thuận lợi như vậy nữa.”

Mấy cây cầu gần sông Tương chính là hai cây cầu lớn bên ngoài Tương thành. Phải qua sông Tương mới có thể đi vào địa phận Tương thành. Thế nhưng dựa vào tin tức Mộc Dương gửi đến, cây cầu thứ nhất trên sông Tương toàn là zombie và nhộng mặt người, cây cầu thứ hai đã bị nhộng mặt người làm sập, cây cầu thứ ba thì đã sập từ trước khi có nhộng mặt người, cây cầu thứ tư thứ năm thì vẫn còn tốt nhưng nếu đi vòng qua cây cầu thứ tư thứ năm thì quãng đường mọi người phải đi dài gấp đôi dự định.

Như thế là đi gần phía tây, tiến vào địa bàn của Lý Oánh.

Tô Tô nhíu mày nghe Diệp Dục nói, lơ đãng nhìn sang Tiểu Ái. Bình nước trong tay Tiểu Ái cũng không biết bị cô bé ném đi chỗ nào rồi, thôi kệ đi khỏi tìm. Tô Tô trầm tư suy nghĩ, đột nhiên hỏi:

“Mộc Dương với Lý Oánh bây giờ đang giảng hòa à?”

“Giảng hòa?!” Diệp Dục cười khẩy, nói: “Giảng hòa cái gì cơ? Hai ba ngày lại đánh một trận, giảng hòa được mới là lạ!”

“Em cũng nghĩ thế.”

Tô Tô nhún vai. Cô thừa biết tính tình của Mộc Dương, có thể tạo ra được một thị trấn nhộng thì nhất định sẽ không bỏ qua thù giết mẹ. Có điều Lý Oánh càng ngày càng phát triển mà vẫn chưa bị Mộc Dương tiêu diệt?

“Mẹ nghe nói Lý Oánh dựa vào một gã tên là Trần Huyền Vũ, bây giờ phát triển không gì cản được. Trước khi gặp Lý Oánh, Trần Huyền Vũ là thủ lĩnh của căn cứ người sống sót lớn nhất phía tây.”

Mẹ Tô ở phòng bếp chen vào một câu khiến cho Tô Tô vô cùng chấn động. Cô nghiêng đầu nhìn ba bình sữa trên bàn do mẹ Tô pha, hỏi:

“Sao Trần Huyền Vũ và Lý Oánh lại bắt tay với nhau nhỉ? Mà cũng đúng thôi, hai bọn họ người tám lạng kẻ nửa cân, đều là loại có dã tâm.”

“Em biết Trần Huyền Vũ à?”

Diệp Dục ngồi bên cạnh cảm thấy có cái gì đấy không đúng lắm, nghe giọng điệu Tô Tô nói có vẻ như cô rất quen thuộc Trần Huyền Vũ.

Tô Tô lúng túng cười trừ, nhìn Diệp Dục giải thích: “Có nghe người khác nói qua, Trần Huyền Vũ vô cùng chú trọng thu nhận người tài, hơn nữa dã tâm rất lớn. Lý Oánh bắt tay với Trần Huyền Vũ đúng là như cá gặp nước.”

Tính qua tính lại cũng không biết Lý Oánh thay bao nhiêu người đàn ông rồi. Cô ta luôn hoạt động ở phía tây, trước có lẽ còn chủ động đến gần thôn Bát Phương săn gà biến dị. Nhưng sau khi Voldemort chết và thị trấn nhộng lớn mạnh, Lý Oánh bị Mộc Dương chèn ép rất thảm, không còn lựa chọn nào khác chỉ có thể đi về phía tây. Với tốc độ phát triển của cô ta thì bắt tay với Trần Huyền Vũ là chuyện đương nhiên.

Mà cái người tên là Trần Huyền Vũ này, quả thực Tô Tô có biết. Anh ta cũng chẳng phải là ai khác, chính là thủ lĩnh căn cứ Huyền Vũ ở đời trước. Căn cứ Huyền Vũ là được đặt tên theo tên anh ta.

Bởi vì phía tây có căn cứ Huyền Vũ, căn cứ kinh thành ở phía bắc trải qua mấy lần phân hóa cùng bành trướng cũng đặt tên là căn cứ Thanh Long nên những người may mắn còn sống sót quản lý căn cứ lớn nhất phía đông đặt tên là căn cứ Chu Tước, quản lý căn cứ lớn nhất phía nam đặt tên là căn cứ Bạch Hổ. Cuối cùng được sự thừa thận của chính phủ, cái tên Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ cứ thế được định ra.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top