Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 612: Lần này không thể mang con theo được
“Được rồi, được rồi. Con cũng nói bớt nói vài câu đi. Cậu ta nói Tiểu Ái như vậy là không tốt, trong lòng con biết là được, không cần phải tranh luận với cậu ta làm gì. Sau này, không dùng được người này thì đừng dùng. Con đó chỉ ác miệng thôi cho nên mới luôn khiến người khác hiểu lầm.”

Mẹ Tô có có chút bất đắc dĩ nhìn Tô Tô. Bà cảm thấy khá lo lắng thay cô. Rõ ràng là một người tốt làm nhiều chuyện tốt như vậy, nhưng lại cứ để người bên ngoài đồn đại cô là một ma đầu giết người không chớp mắt, nào là ích kỷ vụ lợi, nào là kiêu căng ngạo mạn, tất cả đều là hiểu lầm. Thật ra nguyên nhân lớn là do Tô Tô ác miệng.

Bị mẹ Tô nói như vậy, Tô Tô cũng không nói gì. Cô bế Tiểu Ái, thở hổn hển đi vào trong rèm. Cô ngồi xuống chơi với Thiên Tứ. Trên đời này đa số các bà mẹ khi nghe thấy con mình bị hiểu lầm đều sẽ cảm thấy đau lòng khó chịu, hận trên người không mọc thêm tám cái miệng để thanh minh cho con mình.

Tô Tô như vậy, mẹ Tô cũng thế.

Tiểu Ái ở bên cạnh Tô Tô, tuổi còn nhỏ xíu, cô bé không hiểu Tô Tô đang tức giận vì điều gì, nhưng cô bé thật sự có thể mơ hồ cảm nhận được tâm trạng của Tô Tô không tốt. Vì thế Tiểu Ái rất ngoan, ngồi trên đùi Tô Tô, nhìn mẹ Tiểu Ái chơi đùa với Thiên Tứ, không hề nghịch ngợm khắp nơi như chú khỉ con giống mọi ngày.

“Pằng!”

Một tiếng súng vang lên, bắn vào phía trước xe của nhà Tô Tô. Mẹ Tô hoảng sợ kêu lên một tiếng. Tô Tô nhanh chóng đứng dậy kéo rèm ra, vẻ mặt vô cùng khó coi. Thấy mẹ Tô đang bế Thiên Sinh ngồi xổm trên mặt sàn, cô liền bế Tiểu Ái, hô gọi mẹ Tô:

“Mẹ, mẹ qua đây trông chừng lũ trẻ.”

Lúc cô đang nói chuyện, thân xe lại bị trúng liên tiếp mấy phát đạn. Tô Tô vừa nghe âm thanh giống như xung quanh xe đều có dấu vết trúng đạn. Trong lòng cô hoảng hốt, bọn họ bị bao vây rồi!

Đợi khi mẹ Tô nấp trên mặt sàn bế Thiên Sinh vội vã bò đến chỗ cô trong tiếng súng. Tô Tô giơ tay đập vào tường bên cạnh, bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, cả vỏ xe nhanh chóng kết thành băng. Ngoài phần bên trong xe vẫn bình thường thì bên ngoài xe đã phủ một lớp băng vô cùng cứng chắc.

Đạn bình thường muốn xuyên qua lớp băng của Tô Tô cũng cần mất chút thời gian. Cho nên chỉ cần mẹ Tô và mấy đứa trẻ không tự mình phá vỡ lớp băng dày chạy ra ngoài thì họ tạm thời không có nguy hiểm gì cả. Tô Tô để vài lỗ khí là vì để cho người trong xe hô hấp. Nhưng những người kia muốn thông qua những lỗ khí nhỏ kia, bắt được mẹ Tô và Tiểu Ái thì thực sự là khó hơn lên trời.

Tuy nhiên, chiếc xe y tế và hai chiếc xe bus chở lũ trẻ của cô nhi viện ở phía sau xe RV thì lại vô cùng nguy hiểm. Tô Tô ở trong lớp băng dày, nghe thấy tiếng khóc của lũ trẻ ở bên ngoài lớp băng, còn có tiếng thét chói tai của Trạc Thế Giai và vợ Xuân Lai. Cô liền đặt Tiểu Ái lên giường, định đi ra ngoài cứu Trạc Thế Giai và lũ trẻ của cô nhi viện.

Tiểu Ái ngồi trên giường, xung quanh là bà ngoại, Thiên Tứ, Thiên Sinh. Ngón tay xinh của cô bé nắm lấy quần áo của Tô Tô nói: “Mẹ bế con. Mẹ bế con.”

“Không được, lần này mẹ không thể mang con theo được.”

Huyệt thái dương của Tô Tô giật lên đau buốt. Cô lắc đầu, nhìn bộ dạng mếu máo của Tiểu Ái. Trực giác mách bảo cô rằng lần này không thể dẫn Tiểu Ái ra ngoài, nếu cô bé ra ngoài thì sẽ rất nguy hiểm. Không biết trực giác này của cô từ đâu mà có, dù sao lần này cô cũng phải ra ngoài chiến đấu một mình.

“Ái Ái ngoan, bà ngoại ở đây, các em cần Ái Ái bảo vệ nữa. Ái Ái ngoan nhé!”

Mẹ Tô đặt Thiên Sinh lên giường, bế Tiểu Ái đang khóc lên. Có lẽ mẹ Tô cũng cảm thấy lần tập kích này không giống với bình thường. Trước đây, Tô Tô làm gì cũng đều sẽ mang theo Tiểu Ái, cho dù là lũ chim biến dị đến, cô cũng sẽ địu Tiểu Ái đi cùng. Lần này, Tô Tô lại để Tiểu Ái bên trong lớp băng dày. Điều này chứng tỏ, bản thân Tô Tô cũng có cảm giác lần này không thể dẫn theo Tiểu Ái ra ngoài mạo hiểm được.

Vì vây, mẹ Tô cố gắng vỗ về Tiểu Ái, thu xếp ổn thỏa hậu phương cho Tô Tô. Bây giờ, ở nơi này, độ đội đặc chủng và quân lính đều đi hết rồi. Bọn họ đi đánh nhau, đi giành lại đồ đạc thuộc về họ, để lại biết bao trẻ mồ cô và góa phụ đểu trông cây vào Tô Tô và mấy dị năng giả cấp thấp bảo vệ. Mẹ Tô không thể làm gì cho Tô Tô. Chỉ có dùng cả mạng sống để bảo vệ Tiểu Ái mới là sự cổ vũ tốt nhất với Tô Tô.

Tô Tô đứng dậy, cơ thể bỗng hơi chao đảo, giống như đứng không vững. Cô nhìn Tiểu Ái đang kích động lạ thường. Thân hình bé nhỏ của cô bé nằm gọn trong lòng mẹ Tô, chân tay vung loạn xạ, miệng gào thét: “Bà ngoại buông cháu ra, cháu muốn mẹ, cháu muốn mẹ…”

Tô Tô bỗng chần chừ trong giây lát. Cô cảm thấy dường như mình lại quay về kiếp trước, quay lại lần cuối cùng rời khỏi Tiểu Ái. Tiểu Ái cũng giãy giụa trong sự kìm kẹp của Tạ Thanh Diễn, nhất định đòi đi cùng cô.

Nghĩ đến cảnh tượng đó, trong lòng Tô Tô càng cảm thấy không ổn. Cô dứt khoát quay người, kéo cửa xe đi ra ngoài. Lớp băng cứng rắn phía sau lưng cô khép lại. Lớp băng phía trước giống như dòng nước. Khi Tô Tô tiến về phía trước, băng tự động tách ra, tạo thành một con đường băng hẹp để Tô Tô đi ra lớp băng kiên cố bên ngoài xe.

Tiếng súng nổ bên ngoài dày đặc. Những người nổ súng bắn không thủng được xe RV của Tô Tô thì quay qua bắn xe y tế và xe bus. Người trên xe y tế và lũ trẻ trên xe bus nhốn nháo ôm đầu ngồi xổm trên sàn xe, hoảng sợ khóc thét lên.

“Đúng là cảnh khổ nhân gian mà.”

Tô Tô chịu đựng cơn đau đầu, nhìn cảnh đạn bay vèo vèo. Cô cười lạnh một tiếng, giơ hai tay ra đóng băng hết bên ngoài xe y tế và xe bus và cũng chỉ để chừa vài lỗ khí cho lũ trẻ và Trạc Thế Giai thở. Và đương nhiên như vậy thì đối phương cũng không thể làm gì lũ trẻ.

Nhưng đúng lúc này, một viên đạt xé gió lao thẳng về phái Tô Tô.

Khi viên đạn đó gần chạm vào bả vai cô thì đâm vào một mảng kính nước trong suốt. Tô Tô nhấc chân lên, dưới chân cô liền kết thành bậc thang làm tư băng, xếp tầng hướng lên trên. Cô đi chầm chậm từ đường quốc lộ lên nóc xe rồi xoay một vòng. Đạn bắn “pằng pằng” chỉ nhắm vào một mình cô.

Nhưng tất cả đều bị kính nước của cô chặn lại. Cô đứng trên bậc băng cao chót vót, lắc đầu, “Chẹp chẹp, trắng quá rồi. Khắp nơi đều là màu trắng. Tao không nhìn rõ chúng mày lấp ở đâu. Để tao nghĩ cách tìm ra chúng mày!”

Vừa dứt lời, Tô Tô lại giơ tay lên, tuyết hai bên đường bay lên, tụ lại về phía cô, vùi lấp xe RV, xe y tế và xe bus. Trong lòng Tô Tô đã có một dự cảm rõ ràng, trong hai giây này, cô đã đưa ra quyết định tồi tệ nhất.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 613: Còn chiêu gì nữa
Dùng băng bao bọc xe y tế và xe bus suy cho cùng quá nổi bật. Nếu như cô có mệnh hệ gì thì trong trời đông tuyết phủ này, những cột băng kia thật ra rất dễ bị đập vỡ, dùng bông tuyết phủ lên trên lớp băng cũng có thể có tác dụng kéo dài thời gian.

Đến lúc đó, mấy người Diệp Dục thấy cô vẫn chưa đuổi theo kịp chắc chắn sẽ quay lại tìm cô, thấy có một ụ tuyết to đùng chắn ở chỗ đỗ xe RV trên đường quốc lộ, nhất định sẽ tiến lên xem xét?

Khi tuyết phủ hai bên đường quốc lộ bay hết lên cũng là lúc những tên súng mai phục trong tuyết bị lộ. Tất cả bọn chúng vẫn dù bị lộ nơi ẩn nấp vẫn giữ tư thế nằm bò trên mặt đất ngắm súng bắn tỉa.

Nhìn biểu cảm của bọn chúng giống như đều rất mơ hồ, không biết ụ tuyết được dùng để làm nơi ẩn nấp của chúng sao lại đột nhiên biến mất. Tuy nhiên, không đợi bọn chúng nhìn rõ u tuyết trắng xóa kia đã bay đi đâu thì máu trên người chúng đã bị Tô Tô rút cạn.

Cô vung toàn bộ máu nóng của bọn chúng trên nền tuyết trắng. Thấy máu của chúng bốc khói trắng trong trời đông giá rét, Tô Tô liền hô vang xung quanh:

“Đến đây, còn chiêu gì nữa, đến đây.”

“Ken két!”

Tiếng kéo khóa nòng bất ngờ vang lên. Tô Tô mặc áo len mỏng màu xanh da trời, cô quay ngắt người, nhìn Hách Quân đang đứng trên ụ tuyết cách đó không xa. Cô cười khẩy:

“Tôi biết ngay là anh không an phận mà, quả nhiên là anh.”

“Thật ra tôi không hề muốn làm gì cô.” Hách Quân nhìn Tô Tô bằng vẻ mặt đau đau buồn tức giận, căm hận nói: “Cô giết Trần Tư Vũ, dùng mọi thủ đoạn để bài xích tôi, những cái đó tôi đều không để bụng. Cô chỉ là một người phụ nữ, cô không hiểu cách sử dụng nhân tài, nhưng vì sao cô lại sỉ nhục tôi? Vì sao chứ?”

Giống như dự đoán của Tô Tô, Hách Quân sinh ra đã là một thanh niên phẫn nộ, nhìn cái gì cũng không vừa mặt. Cả thế giới này chỉ mình anh ta tài hoa nhất, cho nên những người lạnh nhạt với anh ta đều là mắt chó nhìn người thấp. Anh ta có tài nhưng không gặp thời, bị người ta bài xích. Ngay cả người con gái anh ta yêu thương nhất cũng bị Tô Tô giết chết. Mà lý do Tô Tô giết chết Trần Tư Vũ rất có khả năng là để chèn ép anh ta thăng tiến.

Tô Tô đột nhiên cảm thấy rất buồn cười với sự lên án này. Cô nhướng mày, không giết Hách Quân ngay mà đợi một lát, đợi anh ta xả hết căm phẫn trong lòng ra rồi cô mới nói:

“Anh nói tôi sỉ nhục anh hả? Anh có cái gì đáng để tôi sỉ nhục? Tôi chẳng qua chỉ là kể lại sự thật mà thôi!”

Câu này đương nhiên làm Hách Quân tức gần chết, cái gì gọi là kể lại sự thật chứ? Ý của kể lại sự thật chính là Tô Tô vốn cho rằng anh ta là một kẻ không thể trọng dụng sao?

Vốn dĩ cho rằng Hách Quân sẽ nổi điên ngay tại chỗ, nhưng Tô Tô đã đoán sai rồi. Hách Quân lại bình tĩnh như thường, vẻ mặt chuyển từ do dự sang kiên định. Anh ta hít thở sâu một hơi, nói với Tô Tô:

“Thật ra tôi đứng đây vốn muốn nói cho cô biết một chuyện để tránh sau này vận mệnh của cô sẽ bi thảm. Nhưng nếu cô đã khinh thường tôi như vậy thì cũng tốt. Tô Tô trước khi cô chuẩn bị rơi vào bóng tối vô tận, tôi muốn hỏi cô một câu. Tư Vũ trước khi chết, cô ấy có ổn không? Cô chôn cô ấy ở đâu? Đợi sau khi cô chết, tôi sẽ đi tìm cô ấy.”

“Anh nói câu này chắc chắn thật đấy.” Tô Tô nhìn Hách Quân. Những bông tuyết trăng bay lơ lửng rơi giữa hai người.

Tô Tô nhếch miệng châm biến, nhưng vẫn nói với Hách Quân: “Thấy anh sắp chết rồi, tôi sẽ nói thật với anh nhé. Cô ta tự sát, chết ở Xuân Thành nơi mà cô ta nằm mơ cũng muốn quay về, cảm giác cũng không tệ. Tôi cho người hỏa thiêu cô ta rồi, cũng không trôn ở đâu cả, mà rắc tro ở Xuân Thành.

“Cô!!!” Hách Quân tức đến run người, khiến cho khẩu súng chĩa vào Tô Tô cũng run theo, “Vậy mà cô còn không cho cô ấy toàn thây nữa!”

Đột nhiên, Hách Quân xoay người, cầm lấy súng trong tay, chạy về phía dốc núi bên đường quốc lộ. Tuyết trên dốc núi đã bị Tô Tô đẩy lên đường, không còn tuyết phủ gây trở ngại, Hách Quân chạy rất nhanh.

Tô Tô ở phía sau cũng bước nhanh vài bước, nhẹ nhàng giẫm lên tuyết. Cô xinh đẹp, bước đi khoan thai uyển chuyển như đang bay trên nền tuyết trắng vãi đầy máu tươi, hướng về phía Hách Quân đang chạy như bay.

Hách Quân đứng ở phía trước cách Tô Tô mười mét, bỗng hét to một tiếng, vang đến tận trời xanh: “Tư Vũ, Tư vũ, anh đến tìm em đây!” giọng nói mang theo sự đau thương căm hận đến vô tận, cùng sự si tình không nói lên lời.

Vừa dứt lời, Hách Quân đột nhiên phun một ngụm máu tươi lên khoảng đất đóng băng phía trước. Ngay lập tức, máu cả người hắn đông cứng lại, Hách Quân trực tiếp ngã nhào về phía trước, nằm bò trên mặt đất.

Mà Tô Tô ở phía sau, vốn muốn dừng bước không tiến lên trước nữa, nhưng đột nhiên cảm thấy đầu giật giật, giống như trong đầu có một dây thần kinh điều khiển hành động cơ thể của cô đột nhiên ngừng hoạt động. Cô lảo đảo về phía trước, ngã trên mặt tuyết.

Cảm giác lạnh lẽo lập tức giống như thủy triều ập đến, Tô Tô người trước giờ không hề sợ lạnh. Cô nằm sấp trên mặt đất, chỉ nghe thấy trên đỉnh đầu cách đó không xa có âm thanh hoạt động của một đám người, trong đó có tiếng cười điên cuồng của một tên đàn ông, nói lớn:

“Tôi chỉ đợi cô tiến lại gần thôi. Ha ha ha. Tôi còn cho rằng vào thời khắc quan trọng Hách Quân sẽ làm hỏng chuyện. Không ngờ, tên Hách Quân này cuối cùng vẫn lựa chọn bán đứng Tô Tô. Ha ha ha ha.”

Không ai biết, trên đường từ Xuân Thành đến Tây Thành, Hách Quân đã trải qua những gì. Có lẽ anh ta đã giằng xé, cũng có thể đã do dự. Đương nhiên, cũng nghĩ đến việc cho Tô Tô cơ hội, thậm chí vào thời khắc quan trọng cuối cùng này, anh ta còn muốn lấy công chuộc tội, nói chuyện gần đó có mai phục cho Tô Tô nghe.

Nhưng đúng như mẹ Tô nói. Con người Tô Tô cái gì cũng tốt chỉ mỗi tội ác miệng. Hách Quân hận đời, đến cuối cùng không thể chịu được cái miệng của Tô Tô. Anh ta vẫn quyết định dẫn dụ Tô Tô về phía của Trần Huyền Vũ, bán đứng cô cho hắn ta.

Tô Tô nằm bò trên mặt đấy, cả gương mặt vùi trong tuyết, cố dùng hết sức lực của bản thân để chống đỡ cơn đau đầu. Mười ngón tay của cô nắm chặt lấy tuyết trên mặt đất, nhưng lại nghe thấy giọng cười dâm tà trong não:

“Còn muốn kháng cự à. Tô Tô à Tô Tô, tôi còn tưởng cô lợi hại thế nào, hóa ra cũng chế đến thế mà thôi. Cô xem, con gái cô, cha mẹ cô đều chết hết trong tay Mộc Dương rồi, cô nhìn thấy không? Còn có cô và tôi lăn giường, tôi khiến cô sung sướng, cô yêu tôi đến mức không thể rút ra được…”

Cùng với giọng nói của Trần Huyền Vũ, từng chữ vang lên trong đầu cô, Tô Tô co người lại, đầu cô đau như búa bổ. Tiểu Ái con gái cô đang giãy giụa trong tay Tạ Thanh Diễn, Tiểu Ái bị giao cho Bạch Tuyết Lê. Bởi vì Tiểu Ái không nghe lời nên Tiểu Ái không nghe lời nên Bạch Tuyết Lê đã tiêm vào cơ thể cô bé…
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 614: Tôi sẽ bị phản hệ
Khi ký ức sâu nhất trong đầu Tô Tô bị đảo lộn, khiến Tô Tô có những ấn tượng mới, trong cơn đau nhót như kim châm, lại đột nhiên nhìn rõ mọi thứ.

Cô nhìn thấy kiếp trước của mình, nhưng không hề có bất kỳ tổng kết hay cảm xúc gì. Bởi vì đau khổ khiến cô quá đỗi mệt mỏi, cô không còn tâm trạng, cũng không còn thời gian tổng kết sâu sắc cho kiếp trước của mình.

Bây giờ nhìn thấy những cảnh tượng, những đau khổ trước kia, Tô Tô giống như đang xem những thước phim của người khác. Cả bộ phim đều chất chứa sự kiềm chế và tuyệt vọng, tuyệt vọng đến mức mười năm cuối cùng, cô không điên thì không thể sống được nữa.

Trong đình nghỉ mát, Trần Huyền Vũ trừng mắt tiếp tục cố gắng truyền dị năng vào đầu Tô Tô. Nhưng bộ não của con người vốn dĩ đã có cấu tạo vô cùng phức tạp, khi Trần Huyền Vũ sửa đổi ký ức của người khác, hắn ta không thể nhìn được ký ức trong đầu người đó.

Cho nên, giống như Trần Huyền Vũ tự thêm một đoạn ký ức hắn ta tự tưởng tượng vào trong một bộ phim mà hắn ta chưa từng xem. Một người có tư duy rõ ràng nếu như bị nhét ký ức mà Trần Huyền Vũ tự tưởng tượng vào sẽ cảm thấy cực kỳ xa lạ.

Nhưng may mà trước mạt thế Trần Huyền Vũ xuất thân là một biên kịch. Biên kịch bản là nghề của hắn ta. Hắn ta muốn sửa đổi ký ức của một người cũng cần phải kết hợp sự thật và sự giải tạo lại với nhau mới có thể đạt được hiệu quả khống chế càng tốt với dị năng giả cấp cao.

Thực tế chính là Tiểu Ái và mẹ Tô buộc phải chết, đoạn ký ức giả tạo là hai người họ bị Mộc Dương giết chết.

Nhưng thấy Tô Tô nằm sấp trên mặt tuyết, dị năng Trần Huyền Vũ truyền vào đầu Tô Tô chậm chạm không có bất kỳ tác dụng gì. Hắn ta có chút lo lắng, nhưng lúc này Trần Huyền Vũ không hề phát hiện ra có điều gì khác thường. Hắn ta chỉ cảm thấy càng là dị năng giả cấp cao thì càng cần phải dốc vào số lượng lớn dị năng mới có thể in dấu những ký ức giả tạo đó trong đầu Tô Tô. Vì thế, Trần Huyền Vũ một lòng muốn thu phục Tô Tô về dưới quyền của hắn, cho dù mạo hiểm dùng quá nhiều dị năng của bản thân cũng phải sửa đổi ký ức của Tô Tô thành công.

Mà trong đầu Tô Tô giống như một mớ hỗn đột. Dường như có rất nhiều ký ức của cô bị khóa lại, rồi lại giống như được Trần Huyền Vũ mở ra một cánh cửa ký ức mới. Ký ức hoàn chỉnh trong đầu cô chính là cuộc tranh đấu giữa cô và Trần Huyền Vũ, giăng co vụn vỡ, thật thật giả giả, muốn tổ hợp lại thế nào thì là thế đó.

Lúc này thì cô nhìn thấy mình và Trần Huyền Vũ lăn giường, nhưng lúc sau lại cảm thấy gương mặt của Trần Huyền Vũ thay đổi. Cuối cùng tổng kết ký ức là thực sự cô có cùng với một người đàn ông trẻ tuổi lăn giường.

Sống lưng của người đàn ông đó rắn rỏi mạnh mẽ, đè lên người cô, hi ha ra vào phát ra những tiếng thở dài thoải mái. Tinh lực của của người đàn ông đó khá dồi dào, tuyệt đối không phải là loại đàn ông già người núng nính mỡ như Trần Huyền Vũ.

Dường như rất lâu sau, tuyết đang bay lơ lửng xung quanh người cô giống như đứng im, không rơi xuống nữa. Tô Tô không động đậy, nằm bất động trên nền tuyết khiến Trần Huyền Vũ đang ấn nấp ở xa, trán đổ đầy mồ hôi, chảy máu mũi. Nhưng Trần Huyền Vũ không rảnh để ý đến những cái đó, trong lòng hắn ta vui vẻ, đồng thời cũng cố nhịn đau đớn nhức óc, nói với Lý Oánh ở bên cạnh:

“Việc lớn đã xong. Ha ha ha… Bây giờ việc còn lại chỉ là phá vỡ lớp băng kiên cố trên xe RV, giết chết con gái và mẹ Tô Tô là xong.”

Không ai biết, hắn chỉ vì nhồi nhét hai đoạn ký ức vào đầu Tô Tô đã phải tốn công sức lớn thế nào. Vừa nói xong, Trần Huyền Vũ ngẩng đầu lên, xoa cái tai đang ngứa của mình chỉ cảm thấy lòng bàn tay rất dính. Hắn ta chớp đôi mắt bị mờ đi của mình nhìn lòng bàn tay phát hiện tay toàn là máu.

Lý Oánh ở bên cạnh thấy vậy lại nhìn ra Tô Tô đang nằm sấp trên đường quốc lộ ở phía xa.

Tô Tô vẫn nằm im bất động, cũng không biết có bị sửa đổi ký ức thành công hay không. Lý Oánh theo bản năng vội vàng rời khỏi bên cạnh Trần Huyền Vũ. Cô ta nhìn Trần Huyền Vũ thần trí mơ hồ, vứt lại Trần Huyền Vũ và một đám đàn em, một mình nhanh chóng chạy trốn.

Trên mặt đất trong đình nghỉ mát có rất nhiều rác đều là do Trần Huyền Vũ tạo thành. Bên cạnh hắn có một tên đàn nhìn tai Trần Huyền Vũ chảy máu, giống như ngay cả đứng cũng không vững. Tên cấp dưới đó vội vàng chạy đến, muốn đỡ hắn ta, nhưng bị vẻ mặt của hắn ta khi ngẩng đầu lên dọa sợ chết khiếp.

Chỉ thấy Trần Huyền Vũ vốn đang rất đắc ý cho rằng mình đã sửa đổi được ký ức của Tô Tô, lúc này mắt, mũi, mồm, tai đều đang chảy máu. Đôi mắt của hắn ta càng khiến người khác cảm thấy vô cùng đáng sợ. Đôi mắt vốn màu vàng đục ngầu của hắn lúc này đã nhúm màu đỏ, hắn há miệng, ho mạnh khạc ra một hụm máu. Hắn ta chỉ vào Tô Tô đang nằm bất động trên đường nói to:

“Giết cô ta đi. Mau, giết chết cô ta đi. Cô ta cấp năm rồi. Tôi đang vượt cấp sửa đổi ký ức của cô ta, tôi sẽ bị phản phệ, tôi sẽ bị phản phệ.”

Khi ý thức được mình đang cố gắng sửa đổi ý thức của một dị năng giả cấp cao hơn mình, dù hắn ta nắm giữ rất nhiều dị năng giả trong tay nhưng muốn ảnh hưởng đến ký ức của Tô Tô đương nhiên cũng phải tốn nhiều công sức, cho nên Trần Huyền Vũ đã chuẩn bị sẵn tinh thần dùng dị năng quá mức.

Tuy nhiên sau khi đắc ý, hắn ta nào ngờ đợi khi hắn ta phản ứng lại thì đã dùng cạn dị năng của bản thân. Không những thế dị năng của hắn ta căn bản không cách nào khống chế ký ức của Tô Tô. Kịch bản ký ức hắn ta chuẩn bị cho Tô Tô lại xuất hiện trong đầu hắn ta cảnh tượng, hắn ta giết chết Tiểu Ái và tự lên giường với chính mình.

Lúc này, Trần Huyền Vũ đã biết chuyện lớn không ổn, cũng tại hắn quá muốn không chế được Tô Tô nên căn bản quê mất phải có chừng mực. Đợi khi hắn ta hồi hồn lại, dị năng của hắn ta đã bắt đầu phản phệ lại trong đầu của hắn ta.

Đám đàn em nhìn cảnh tượng này cũng cảm thấy hơi sợ hãi, nhao nhao xách súng lên, nhào về phía Tô Tô để giết cô. Tiếng đạn “Pằng Pằng” vang lên trong không khí, số đạn đó bay về phía Tô Tô đang nằm trên mặt đấy, nhưng lại bị đông cứng xung quanh cô, bị tường nước quanh cô chặn lại.

Đạn bay trong không trung, trôi nổi lăn tròn tạo thành những gợn sóng lăn tăn. Những gợn sóng này tụ lại giống như bao bọc Tô Tô trong một cái vỏ trứng trong suốt có những đường hoa văn kỳ lạ. Cô nằm sấp trên mặt tuyết, tóc đen xoa tung, trải trên mặt tuyết. Tình hình này trông có vẻ vô cùng kỳ quái.

Khi mọi người hoảng hốt, đang do dự có nên rút lui hay không, Tô Tô chậm rãi ngẩng đầu lên. Ngũ quan tinh tế, da dẻ trắng trẻo đẹp đẽ như một tác phẩm nghệ thuật nhưng lại trắng bệch không chút huyết sắc. Đôi mắt cô cũng không phải có màu đen như bình thường mà là màu bạc thâm thúy. Đồng tử thi thoảng lại lóe lên hồng quang, nhìn vòng tròn bao bọc trên đỉnh đầu cô, rồi lại nhìn đám đàn ông đang chĩa súng về phía mình như nhìn thấy vật chết gì đó.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 615: Tụ một bàn đánh mạt trượt
“Mình lại rơi vào tình cảnh này bắt đầu từ khi nào chứ?”

Tô Tô lẩm bẩm, đầu óc căn bản không nghĩ được bất kỳ chuyện gì, chỉ cần cô suy nghĩ là sẽ bị đau đầu. Nhưng cô vẫn biết, bản thân mình đã rất lâu rồi không bị người khác chĩa súng vây quanh. Biểu cảm trên mặt cô giống như người sắp chết, nói chuyện cũng giống như lạnh như băng, không hề có độ ấm. Chỉ thấy cô chậm chạp ngồi dậy, rồi lại đứng dậy.

Đám đàn ông vây xung quanh cô thấy thế, dự cảm xấu trong lòng càng lúc càng mãnh liệt. Bọn chúng không hẹn mà cùng điên cuồng nã súng về phía Tô Tô. Có lẽ là do xuất phát từ bản năng xu lợi tránh hại kỳ lại của động vật cao cấp, cho nên bọn chúng chỉ cảm thấy bây giờ Tô Tô không chết thì bọn chúng khó mà giữ được mạng.

Đúng là khó giữ được mạng. Tô Tô nhìn xung quanh mình, đạn găm đầy khiên nước của cô. Ấy? Vì sao cô lại có khiên nước chứ?

Ôm một bụng nghi ngờ, Tô Tô thuận tay biến băng thành một con dao lớn, hơi khom lưng, dao băng liền chém về phía trước, bổ dọc một đường từ cánh tay đến eo của gã đàn ông đứng đối diện làm đôi.

Máu chạy ròng ròng xuống đất, còn văng đầy lên khiên nước giống như vỏ trứng của cô, phủ lên những gợn sóng do đạn xoay tròn tạo nên, khiến khiên nước của cô giống như phủ đầy hoa văn màu đỏ, vừa thần bí lại rối mắt.

Đầu Tô Tô đau như búa bổ, giống như có một bàn tay to lớn đang vặn dây thần kinh trong đầu cô. Trong đầu cô còn có rất nhiều ký ức lúc ẩn lúc hiện, cảm giác rất chân thực nhưng lại có vẻ rất giả dối.

Đây chắc chắn là hiện tượng không bình thường. Cô đã lăn lộn ở mạt thế hai mươi năm, có chuyện ly kỳ cổ quái nào mà cô chưa trải qua chứ? Cô biết, Trần Huyền Vũ của căn cứ Huyền Vũ có thể cấy ký ức và sửa ký ức trong đầu của người khác.

Cho dù bây giờ Tô Tô mặc kệ những ký ức thật thật giả giả kia. Cô chỉ muốn giết người. Người khác cầm súng bắn cô, mặc kệ đối phương có lai lịch gì cứ giết trước rồi nói.

Mười năm trước, Tô Tô đã làm chuyện như thế này quá nhiều rồi. Cô luôn bị truy sát trong lúc lơ đãng. Có lúc đối phương có lai lịch gì bản thân cô cũng không rõ, dù sao cô cũng sẽ không chừa lại mạng sống cho những kẻ muốn giết mình.

Vì thế, khi mưa càng lúc càng nhỏ, tuyết rơi càng lúc càng lớn, Tô Tô lại bắt đầu một trận chém giết. Dao băng trong tay cô phóng ra ngoài, đâm xuyên qua trí tim của một gã, rồi lại quay đầu bay về phía gã khác.

Những gã còn lại thấy thế biết ngay đã qua thời cơ. Dù bọn chúng có đến thêm nhiều người hơn nữa thì e rằng cũng không giết nổi Tô Tô. Vì thế, bọn chúng đều ngừng bắn, xoay người chạy về phía Trần Huyền Vũ.

Tô Tô có một sở thích giết người khá biến thái. Bình thường, cô không thích phóng dị năng loạn xạ, mà thích đánh giáp lá cà. Cho nên, thấy những người này chạy, cô liền giơ tay ra, đóng băng hai chân của gã gần cô nhất. Gã đó lập tức ngã nhào xuống đất.

Cô đi qua đó, mặt không chút cảm xúc ngồi xổm xuống, cầm đầu gã đó, dùng sức vặn sang một bên. Chỉ nghe thấy đầu gã đó kêu “rắc” một tiếng, đã bị Tô Tô bẻ gãy. Sau đó, Tô Tô nhanh chóng đứng dậy, tiếp tục giết gã tiếp theo.

Cùng một phương thức giết người, Tô Tô đã sử dụng đến mất lần. Khi giết đến gã cuối cùng, cô đã đi đến đình nghỉ mát đổ nát nghiêm trọng. Ba gã đàn ông còn lại lăn vào trong đình, cả người vừa lạnh vừa ướt. Nhìn gương mặt giết người như ngóe của Tô Tô một gã trong đó can nài cầu xin:

“Tha cho tôi, tha cho tôi đi mà. Tất cả đều là do hắn ta. Tất cả đều là kế hoạch của hắn ta. Chúng tôi chỉ nghe lệnh làm việc thôi. Tô Tô, xin cô tha cho tôi, tha cho tôi đi. Đều là do hắn ta, là lỗi của Trần Huyền Vũ.”

Trên tay gã đó chảy máu không biết bị dính ở đâu, gã chỉ tay vào Trần Huyền Vũ đang dựa vào cột đình, muốn đổ mọi lỗi lầm lên người Trần Huyền Vũ,

Trong đình nghỉ mát, gió lạnh thổi rét căm căm, vạt áo của Tô Tô tung bay trong gió. Cô quay đầu lại nhìn Trần Huyền Vũ tai, mắt, mũi, miệng đều chảy máu ròng ròng, hắn ta đang cố gắng giữ thần trí tỉnh táo.

“Trần, Huyền, Vũ?”

Tô Tô gằn giọng nói ra ba chữ này. Cô phất tay một cái, tất cả những kẻ con sống không quan trọng trong đình nghỉ mát đều bị một tầng băng dày bao bọc lấy, không thể động đậy, chỉ còn cảm giác đau đớn chết dần chết mòn vì lạnh.

Còn Tô Tô thì, ngồi xổm chống một chân xuống đất trước mặt Trần Huyền Vũ, trong tay ngưng tụ một mũi khoan băng, đâm vào mặt Trần Huyền Vũ như đâm vào một vật chết, thản nhiên hỏi:

“Trần Huyền Vũ? Đừng cho rằng mày chảy máu tai mắt mũi mồm thì tao không nhận ra mày, thế nào? Mày chơi chán ở căn cứ Huyền vũ rồi à? Cảm thấy bản thân sống quá thoải mái à? Muốn kiếm chuyện à, đến chỗ tao tìm chút kích thích à?”

Bốn căn cứ lớn, ngoài căn cứ Huyền Vũ thì ba căn cứ Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước đều có kẻ thù của Tô Tô. Có kẻ là do Tô Tô chủ động kết thù, có kẻ là kẻ là không biết sao lại thù hận cô. Lúc này nhìn tình thế không đội trời chung giữa cô và Trần Huyền Vũ, Tô Tô bấm tay nhẩm tính, cô đã kết thù oán với người ở cả bốn căn cứ rồi.

Cũng tốt, sau này người của bốn căn cứ trong quá trình truy sát cô có thể tụ lại một bàn đánh mạt chược.

Trần Huyền Vũ bị mũi khoan băng đâm vào mặt, hắn mở trừng hai mắt nhìn Tô Tô chằm chằm, giống như rất muốn cố gắng giữ tỉnh táo nhưng lại thất bại nhắm mắt lại. Những gì Tô Tô nói hắn đều nghe rõ nhưng lại không hiểu Tô Tô đang nói gì.

Nghĩ đến đường đường là người đứng đầu của một căn cứ lớn, Tô Tô tính là gì chứ? Cho dù ở mạt thế cô đã nổi danh vì giết người nhưng vẫn còn lâu mới đến trình độ có thể kinh động Trần Huyền Vũ đích thân ra mặt, còn lặn lội đường sá xa xôi chạy đến vùng đất băng giá này giết cô? Mặc dù cô cũng không muốn sống nữa, nhưng tự sát và bị người khác giết là hai chuyện khác nhau.

“Thôi được rồi, mày nên đi chết đi.”

Đợi mãi không nhận được câu trả lời của Trần Huyền Vũ, Tô Tô cũng tỏ ra không còn kiên nhẫn. Cô lắc mũi khoan băng trong tay, tùy tiện đâm về phía trước, cắm vào mi tâm của Trần Huyền Vũ, tiễn kẻ đứng đầu của căn cứ Huyền Vũ lên Tây Thiên.

Nhìn xem, giết người chỉ đơn giản như vậy thôi.

Có phải quá đơn giản không?

Trong đầu Tô Tô cũng có chút mơ hồ, dù sao cũng cảm thấy kỳ lạ, sao mình có thể dễ dàng giết kẻ đứng đầu của căn cứ Huyền Vũ như vậy chứ. Nhưng cô cũng không nghĩ được nhiều hay phân tích nhiều như vậy được.

Cô lặng lẽ nhìn tên Trần Huyền Vũ. Hắn ta ngồi dựa vào cây cột trong đình nghỉ mát, có một mũi khoan cắm giữa mi tâm, cả người run rẩy kịch liệt. Tuyết trắng bên ngoài theo gió thổi vào trong rơi trên người hắn. Khi cơ thể hắn dần bình tĩnh lại thì người cũng bắt đầu lạnh đi, nghĩ đến kẻ đứng đầu căn cứ Huyền Vũ mà Tô Tô nói. Lúc này, hắn ta vẫn chưa xây dựng căn cứ Huyền Vũ gì đó thì không hiểu sao đã chết trong tay Tô Tô rồi.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 616: Ta lên giường với ngươi
Tô Tô hồn nhiên không nhận ra mình bị ảnh hưởng gì, gương mặt lạnh lẽo băng giá không hề thay đổi. Nhìn Trần Huyền Vũ chết, cô từ từ đứng lên, theo thói quen tìm trong túi mình nhưng lại không thấy ảnh Tiểu Ái.

Nhất thời trái tim lạnh lùng của Tô Tô khẽ siết lại đau nhói, đau đến độ rơi lệ. Cô vội vàng cúi đầu, đứng trong đình nghỉ mát tìm trái tìm phải nhưng không thấy gì. Không có bức ảnh duy nhất của con gái cô.

“Không, không thể nào… sao lại mất?”

Cô cảm thấy không chấp nhận được, nước mắt trào ra ồ ạt, gương mặt hoang mang. Cô vẫn luôn giữ gìn tấm ảnh đấy mười năm nay, dù bao nhiêu kẻ truy sát, làm cô bị thương, cô cũng không làm mất ảnh của Tiểu Ái.

Tiểu Ái, Tiểu Ái!!!

Nước mắt Tô Tô cứ thế rơi lã chã. Đứng cạnh xác Trần Huyền Vũ, Tô Tô xoay người đạp vào mặt hắn để xả giận. Cú đạp này rất mạnh, có lẽ phải mạnh ngang mấy cú đá dành cho Hồ Tam Đao.

Hồ Tam Đao… Tô Tô chợt nghĩ ra… Cô đã giết Hồ Tam Đao – kẻ thù cuối cùng trong kiếp này ở căn cứ Bạch Hổ rồi tự sát trong phòng Mai Thắng Nam. Cô đã chết rồi cơ mà? Tại sao cô lại xuất hiện ở nơi băng giá này, còn ở cạnh Trần Huyền Vũ?

Đầu cô chợt xuất hiện hình ảnh mình lên giường với Trần Huyền Vũ. Tô Tô rũ mắt cúi đầu nhìn những khung hình lướt qua, tức đến mức đạp mấy nhát vào mặt Trần Huyền Vũ.

“Ta lên giường với ngươi?” Tô Tô đạp vào mặt Trần Huyền Vũ, đạp nát rồi chưa hết giận thì lại đạp thân dưới của hắn, “E là đầu óc ngươi có vấn đề! Ta lên giường với ngươi?! Với ngươi?!”

Cô không chắc những hình ảnh trong đầu cô là thật hay giả. Đầu Tô Tô đau vô cùng, như bị ai đó lấy dao bổ làm hai, lúc thì người lên giường với mình là Trần Huyền Vũ, lúc lại là người đàn ông khác, không biết đâu mới là thật. Có điều cô cũng khẳng định được rằng trước hôm nay, chắc chắn cô đã lên giường với một ai đó!

Điều này không quan trọng!

Tô Tô lại thấy đau lòng, nước mắt vẫn đang thấm xuống mặt đất. Cô đã tìm được tung tích Tiểu Ái từ Hồ Tam Đao: Tiểu Ái chết rồi, bị Hồ Tam Đao ném cho đám zombie, Tiểu Ái chết rồi!!!

Cô ngừng suy nghĩ về người này, cúi đầu nhìn cơ thể mềm nhũn của Trần Huyền Vũ rồi tự tay mò ảnh của Tiểu Ái trên người hắn nhưng chỉ thấy đống tinh hạch.

Bên ngoài nhà nghỉ mát, gió thổi vù vù, tuyết bay đầy trời. Tô Tô ngơ ngác từ từ ra ngoài, những viên tinh hạch rơi lộp bộp vào trong tuyết. Cô cô đơn đi về phía trước, không biết tiếp theo phải đi đâu, có nên tìm một nơi không người để chết lần nữa theo con gái yêu của mình không, hay lại lật tung trời đất lên, theo đuổi bức ảnh duy nhất của Tiểu Ái.

Dường như trong đời này, tìm kiếm thăm dò chính là lẽ sống duy nhất của cô…

Xa xa trên quốc lộ, một chiếc xe lao nhanh đến. Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, xe phải dừng lại trước đụn tuyết lớn. Diệp Dục nhảy xuống xe, nhảy vọt qua đống tuyết. Ban đầu anh không hiểu được vì sao nơi này lại có nhiều tuyết như thế, nhưng lắng nghe kỹ thì Diệp Dục chợt hiểu rồi. Anh quay đầu hô:

“Mau ra đây, trong này có người.”

Sau đó Diệp Dục tự tay đào đống tuyết đọng. Đằng sau mọi người cùng đến giúp đỡ. Mới được một chút, tiếng trẻ con léo nhéo vang lên rất nhỏ từ sâu trong đụn tuyết

Nói là yếu nhưng không phải vì sức khỏe có vấn đề hay bị đe dọa tính mạng, mà vì tuyết đóng quá dày, cách âm quá tốt nên người ngoài chỉ nghe thấy tiếng nho nhỏ mà thôi.

“Đây là những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi của chúng ta,” Hộ Pháp vừa bới tuyết vừa nhìn Diệp Dục, “Thảo nào chúng ta đến Tây thành lâu như vậy mà sao Tô Tô chưa tới, hóa ra gặp khó khăn nơi này. Diệp Dục cậu dùng laser xem. Băng dày quá, xem ra Tô Tô gặp nhiều khó khăn lắm.”

Diệp Dục thấy vậy thì nhiệt tình hơn hẳn, tay biến ra một cây gậy laser, thận trọng cắt lớp băng cứng và hô hào: “Tô Tô, Tô ơi, em trong đó cũng giúp đi. Em kéo đám trẻ con vào trong, em không làm chúng lạnh cóng được.”

“Mẹ… mẹ ơi…”

Dường như nghe được tiếng Diệp Dục, từ trong tầng băng, Tiểu Ái òa khóc. Bàn tay cắt băng của Diệp Dục siết lại, trái tim nhói đau. Anh mạnh tay hơn, khó khăn lắm mới cắt được cửa xe ra. Cửa xe mở ra, anh nhảy vào trong sốt ruột gọi:

“Tô Tô?!!”

Nhưng chỉ có Tiểu Ái bé bỏng nhào đến ôm gối Diệp Dục, gương mặt nhỏ nhắn lem nhem nước mắt, “Cha, cha ơi… con cần mẹ cơ, mẹ cơ… mẹ đâu rồi huhu…”

“Tô Tô không ở đây. Vừa rồi có người đánh lén chúng ta, chắc cô ấy đi giải quyết chúng rồi.”

Phía sau Tiểu Ái là mẹ Tô tay trái ôm Thiên Tứ, tay phải ôm Thiên Sinh. Giờ bà cũng lo lắng vô cùng. Ai cũng biết thường thì nếu Tô Tô chắc chắn giải quyết được tình hình, cô sẽ dẫn Tiểu Ái theo.

Nhưng giờ Tô Tô đi một mình, hơn nữa người phá vỡ lớp băng thả họ ra không phải Tô Tô mà là Diệp Dục. Vậy Tô Tô đâu? Tô Tô đối phó xong với những kẻ đó thì phải trở về, giải phóng bọn họ đã chứ?

“Diệp Dục, ở đây có rất nhiều xác chết!”

Ca Tử gọi Diệp Dục. Hộ Pháp và mọi người vội vàng đi phá băng thả đám trẻ con ra, còn Diệp Dục ôm Tiểu Ái đang khóc sướt mướt ra khỏi xe RV, hướng về phía mấy cái xác trên đường quốc lộ.

Nhìn từ xa, tuyết hai bên đường quốc lộ hơi mỏng, có lẽ là Tô Tô bắt những kẻ lẩn trốn trong đó xuất hiện nên mới dọn sạch tuyết. Những kẻ này bị giết trên đường chạy trốn, chết rất sạch sẽ gọn gàng. Nếu là Tô Tô giết thì khi đó cô đang điên cuồng đến mức nào?
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 617: Ta cũng cần mẹ của con
Khi Tô Tô khó chịu thì cô sẽ trở thành người khá chuyên quyền độc đoán. Cái tính xấu này của cô chắc không thể nào sửa được. Người nghe cô nói, cô không giết. Người không nghe cô, cô lười giết.

Khiến Tô Tô phát điên cuồng sát mà lại không dùng dị năng, chỉ dùng hai tay để xử lý những kẻ này thì Diệp Dục chưa từng thấy từ lúc quen cô đến giờ. Lần trước, trong Xuân thành, Tô Tô lo lắng cho Tiểu Ái mà rối loạn tâm trí nhưng cũng không dùng phương thức giết người này.

Nếu như, chỉ là nếu như, những xác chết này là do Tô Tô giết thật thì chỉ có thể nói rằng Tô Tô đã ngả về hướng tiêu cực cực đoan, giết chóc vì thú vui. Tất cả các xác chết nằm trên đường đều bị đông lạnh tay chân, sau đó cầm đầu vặn cổ đến chết.

Diệp Dục cau mày, ôm Tiểu Ái đang mếu máo khóc lóc rền rĩ, “Mẹ… con cần mẹ… mẹ cơ…”

“Cha cũng cần mẹ của con. Con đừng khóc lóc nữa, giờ cha đang tìm mẹ con đây…”

Diệp Dục vừa hết cách lại vừa lo lắng. Anh bước theo hướng của các xác chết vào nhà nghỉ mát tìm, miệng an ủi Tiểu Ái đang buồn bã. Anh tìm được một cái xác đã bị đá nát mặt lẫn phần thân dưới mà cảm thấy hoa cúc căng thẳng. Nhìn cái xác thê thảm bị bầm dập toàn bộ phần dưới mà anh tái cả mặt.

“Mặt đã nát hết rồi, không nhận dạng được,” Ca Tử ngồi xổm xuống kiểm tra quần áo của xác chết nhưng không tìm được manh mối giá trị. Anh cau mày nói với Diệp Dục, “Nhìn đao băng cắm vào trán thì… chắc là do Tô Tô ra tay. Diệp Dục, có phải kẻ này đã làm gì Tô Tô không?”

Ca Tử chưa dứt lời Diệp Dục đã giơ tay bảo dừng lại. Cách chết của mỗi cái xác sẽ bộc lộ tâm lý của kẻ giết người. Nếu kẻ giết người là Tô Tô, vậy tại sao cô lại đá nát mặt và phần dưới của kẻ này? Chắc chắn là hai phần này khiến Tô Tô cảm thấy vô cùng chán ghét và căm phẫn nên cô mới điên cuồng như thế.

Ca Tử đoán rằng chắc Tô Tô đã bị tên đàn ông này giở trò mất sự trong sạch, nhưng nói cho Diệp Dục nghe, còn trước mặt Tiểu Ái thì hơi tàn nhẫn quá. Thật ra không cần Ca Tử nói thì Diệp Dục cũng đoán được.

Sau đó, Ca Tử nhìn gương mặt tái xanh của Diệp Dục, đổi chủ đề, trỏ hai ngón tay về hướng rải của các xác chết mà chuyên nghiệp phân tích:

“Tôi phát hiện ra xác Hách Quân trên sườn núi, kết hợp với kiểu chết của mấy người này và nhiệt độ cơ thể của họ, có thể kết luận là sau khi chúng ta đi không lâu, Tô Tô đã bị chúng phục kích. Có lẽ Hách Quân đã bán đứng người của chúng ta. Tô Tô đuổi theo Hách Quân, định lên sườn núi nhưng Hách Quân bị cô ấy giết ở đây, còn Tô Tô bị bao vây.”

Ở chỗ Tô Tô ngã xuống, Ca Tử phát hiện ra dấu vết cô bị ngã, nhưng Tô Tô có bị thương không thì khó nói. Tuyết rơi quá dày đã phủ hết các dấu vết. Ca Tử vẫn đoán được sơ qua tình huống.

“Ở chỗ Tô Tô leo lên sườn núi, tôi phát hiện ra vỏ đạn.” Ca Tử đứng lên đưa Diệp Dục vỏ đạn, “Vỏ đạn rơi lung tung, không giống như quân đội. Từ cách ăn mặc của đối phương với phương pháp bẻ cổ giết người, có thể thấy đây không phải người được huấn luyện của quân đội.”

Người không phải của quân đội thì rất khó điều tra. Dù sao trên đời này có đủ kiểu người, giờ cũng không giống trước mạt thế. Trước đó, tình trạng của xác chết còn tốt một chút là tra được đến tổ tông mười tám đời của bọn họ.

Nếu đối phương là người của quân đội thì đơn giản vì xung quanh chỉ có vài quân khu, mỗi quân khu dùng đạn loại gì thì Diệp Dục nhìn là biết ngay. Giờ là mạt thế nhưng hướng đi về phía các quân khu lớn đều có dấu vết để lần theo.

Biết loại đạn, biết ai phục kích Tô Tô, để tìm ra Tô Tô thì phải tra nguồn gốc của đám người này.

Nhưng giờ vỏ đạn ở đây có đủ loại ngắn dài khác nhau, hàng trong nước ngoài nước, cũ đến mới trong mười năm đều có! Cứ như mấy người từ khắp nơi toàn thế giới đến đây mở rạp xiếc dạo vậy. Nhưng rạp xiếc dạo sao có thể gây khó dễ cho Tô Tô???

Diệp Dục gật đầu, lòng thấy nặng nề. Anh ôm Tiểu Ái quay lại, đi một vòng từ quốc lộ lên sườn núi, cẩn thận dò xét hiện trường rồi thở phào nhẹ nhõm. Anh đã kiểm tra rồi, ít nhất quanh đây không có dấu hiệu người nào bị hãm hiếp.

Tất cả chết hết. Nhìn hiện trường thì Tô Tô hoàn toàn áp đảo, có lẽ khi lên sườn núi cô bị cản trở một chút nhưng đoạn đường từ sườn núi đến nhà nghỉ mát, tất cả đã bị Tô Tô giết sạch.

Tô Tô giết mọi người xong rồi thì làm gì tiếp? Mẹ cô, con gái cô đều đang ở trong băng. Theo tính của Tô Tô thì gia đình là quan trọng nhất. Giả sử kẻ thù có người không chết nên cô đuổi theo thật xa. Điều này có thể không?

Dù đối phương có vài kẻ quan trọng trốn được thì chắc chắn Tô Tô cũng không đuổi theo. Cô chỉ coi trọng chuyện bảo vệ người nhà của mình.

Diệp Dục lại nhìn thấy tinh hạch bên cạnh mấy cái xác, còn có xác chết đã bị đông trong băng lạnh. Xác chết thì mặc kệ. Diệp Dục kiểm tra tinh hạch trên mặt đất. Tất cả xếp theo một đường từ trong nhà nghỉ mát ra ngoài, sau đó biến mất trong màn tuyết trắng mờ mịt.

Giả sử người ném tinh hạch đi là Tô Tô thì chắc chắn khi đó tâm trạng của cô không tốt lắm. Dựa vào quy luật rơi của tinh hạch thì không được đều, có lẽ là rơi xuống trong vô thức. Nếu cô ấy cố tình ném tinh hạch để lại đầu mối thì sẽ không vứt lung tung như thế. Chắc hẳn có lúc nào đó cô dừng lại, những tinh hạch bị vứt bỏ cách nhau khoảng khá xa.

Diệp Dục vừa bế Tiểu Ái vừa ngồi xổm trên sàn nhà nghỉ mát, nhìn khoảng cách của những viên tinh hạch, nhìn về phía vết chân trên đó. Vết chân có đường vân hoa bỉ ngạn mờ mờ. Đó là hoa văn khắc trên đế giày của Tô Tô. Cô chỉ đi một mình, vết chân một sâu một nông, có dừng lại trên mặt đất một lát rồi lại cất bước dứt khoát. Vừa đi vừa nghỉ, căn bản không biết muốn đi đâu.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 618: Không đạt được mục đích thề không bỏ qua
“Khi đó tâm trạng của Tô Tô không tốt,” Ca Tử cũng nhìn thấy những vết chân này, chỉ về phía chân trời tuyết trắng mịt mùng, nơi có khu rừng già rồi nói với Diệp Dục, “Nếu theo phương hướng này chắc Tô Tô vào rừng rồi. Một mình Tô Tô vào rừng làm gì?”

“Kiểm tra mấy xác chết này với đồ vật tùy thân xem có thể biết họ là ai không!”

Diệp Dục nhìn cánh rừng đằng kia, nói với Ca Tử sau đó hít một hơi thật sâu, cắn răng ôm chặt Tiểu Ái trong lòng, quả quyết nói:

“Ngoan, ngoan nào con… Đừng khóc nhé. Con yêu, hai cha con mình giờ sẽ đi tìm mẹ của con. Dù chân trời góc bể, sống hay chết chúng ta cũng phải đưa mẹ con về.”

“Diệp Dục, rừng già không dễ đi đâu. Anh đưa Tiểu Ái cho bà ngoại con bé để bà đưa nó về thôn Bát Phương đi.”

Ca Tử sốt ruột khuyên bảo Diệp Dục. Nghe Diệp Dục thì có vẻ anh muốn đưa Tiểu Ái vào rừng. Giờ đang là mùa đông buốt giá, Tiểu Ái vẫn chưa tròn hai tuổi, lại vừa sốt xong, sức khỏe chưa ổn định. Giờ Diệp Dục dẫn Tiểu Ái vào đó thì không ổn đâu.

“Không… không đâu… con cần mẹ… con muốn mẹ con cơ… Cha ơi, ôm ôm…”

Vừa nghe Ca Tử bảo phải sang với bà ngoại, Tiểu Ái vốn đã nín khóc chỉ còn sụt sịt lại ôm chặt cổ cha mình, khóc lóc ầm ĩ.

Dưới sườn núi, mẹ Tô sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng. Bà nghe tiếng Tiểu Ái khóc thì vội vàng chạy lên, định đón tay nhưng Tiểu Ái khóc sưng cả mắt, vươn tay đập vào tay bà ngoại rồi gào khóc thê thảm, chỉ sợ bà ngoại bắt mình rời xa cha.

“Thôi để con bế đi.” Diệp Dục quay người đối mặt với mẹ Tô, khô khốc nói chuyện với mẹ Tô và Ca Tử, “Không thể để con bé lại được. Yên tâm đi mẹ ơi, con sẽ đưa Tô Tô và Tiểu Ái trở về an toàn. Con xin cam đoan bằng tính mạng mình.”

Mẹ Tô sụt sịt, nước mắt trào ra. Giờ cha Tô đã đi theo quân đội đến Tây thành, bà cũng không thể tự mình hành động được nên đành cắn răng bảo Diệp Dục, “Mẹ đi với con. Chúng ta là người một nhà, mẹ cũng muốn tìm con gái mẹ.”

Để Diệp Dục đưa Tiểu Ái đi tìm Tô Tô một mình thì mẹ Tô tuyệt đối không yên tâm được. Một là Tiểu Ái còn nhỏ, trong băng giá lạnh lẽo, tâm trạng không tốt, bà sợ con bé lại ốm; hai là Diệp Dục dù có thể hỗ trợ Tô Tô chăm sóc Tiểu Ái nhưng dù sao anh cũng chỉ là một người đàn ông, mà đàn ông thì không tỉ mỉ chi tiết được như phụ nữ, nhỡ Tiểu Ái ị tè thế nào Diệp Dục sẽ không nhận ra đâu; ba là mẹ Tô cùng đi với Diệp Dục và Tiểu Ái sẽ trở thành kho lương thực di động cho hai bố con – đây mới là điều quan trọng nhất. Không thì… dọc đường đi hai bố con ăn gì?

Diệp Dục suy nghĩ một chút về lợi hại của vấn đề này, nhìn cánh đồng tuyết mênh mông và rừng cây đằng xa, cuối cùng lắc đầu nói với mẹ Tô:

“Tô Tô không đi xa đâu. Con đưa Tiểu Ái đi nhanh về nhanh rồi đưa Tô Tô về. Đưa cả mẹ đi theo thì tốc độ chậm lắm.”

Lời này hơi phũ phàng nhưng tình thế giờ không cho phép Diệp Dục nói giảm nói tránh. Đường trong mạt thế khó đi, nếu không phải Tiểu Ái làm loạn khóc khản cả cổ thì Diệp Dục cũng không dẫn con bé theo. Giờ đưa cả mẹ Tô già cả yếu ớt đi, đến lúc quan trọng Diệp Dục bế Tiểu Ái rồi cõng cả mẹ Tô thì tốc độ di chuyển quá nhiều, không đuổi kịp Tô Tô mất.

“Để mẹ chuẩn bị cho hai đứa ít đồ ăn!”

Như thế cũng có lý. Mẹ Tô chạy về xe RV, dọn dẹp chút đồ dùng hàng ngày của Tiểu Ái rồi còn chuẩn bị cho hai người thật nhiều thức ăn.

Xấu Xí và cha Tô đã đến Tây thành theo quân đội nên trên quốc lộ, mẹ Tô không thể trao đổi được cùng cha Tô lúc này nên tâm trạng của bà cực kỳ tồi tệ. Bà vừa khóc vừa dọn dẹp đồ đạc, cho vào balo to rồi đưa cho Diệp Dục.

Nhìn Diệp Dục và Tiểu Ái, hai mắt mẹ Tô sưng lên. Bà cố gắng kìm nén nước mắt, nghẹn ngào nói với Diệp Dục trong gió tuyết:

“Con à, con chăm sóc Tiểu Ái tốt nhé. Hãy đưa con gái, cháu gái mẹ yên lành quay về.”

Diệp Dục lẳng lặng gật đầu, ánh mắt kiên trung thể hiện quyết tâm không đạt mục đích không trở về. Anh đeo balo trên lưng, tay bế Tiểu Ái, vẫy tay từ biệt mọi người rồi bước qua nhà nghỉ mát, bắt đầu con đường tìm kiếm Tô Tô.

Trên thực tế Tô Tô đi chưa xa lắm. Cô dựa vào tuyết ngủ một chút, lúc tỉnh dậy thì bị đau đầu. Trần Huyền Vũ vừa chết, tác động thay đổi ký ức lên tâm trí cô sẽ giảm đi. Cô loại bỏ những ký ức hình này rồi sẽ về bình thường.

Tô Tô biết giờ ký ức trong đầu mình không phải thật. Cảm giác này rất quái lạ, cứ như ai đó đang ngủ nhưng cô lại biết rõ ràng mình đang ngủ, giống như bị bóng đè vậy. Vì thế Tô Tô biết đầu óc mình có vấn đề thật nhưng lại không phân biệt được đâu là giả đâu mới là thật.

Điều khiến cô cảm thấy nghi ngờ nhất là hình ảnh hai người đàn ông lên giường cùng cô, một người tuổi còn rất trẻ, người còn lại là Trần Huyền Vũ. Với cá tính của cô, mười hai năm nay cô không gần gũi ai, đâu có ở bên đàn ông, nói gì đến lên giường cùng tận hai người.

Mười hai năm trước, sau khi lên giường với một người đàn ông thì cô có Tiểu Ái. Từ đó, cô không hề qua lại với đàn ông nữa, kể cả kẻ đã bị giết Tạ Thanh Diễn.

Thế nhưng ngộ nhỡ có thì sao? Cô không giải thích được việc mình đã tự sát ở trong phòng Mai Thắng Nam rồi lại xuất hiện ở nơi gió tuyết đó. Nếu cô tự sát không thành, bị Trần Huyền Vũ khống chế ký ức thì khi bị mất trí nhớ, đầu óc ngu dốt, cô hoàn toàn có thể đã ăn ngủ bừa bãi.

Từ đầu đến cuối, Tô Tô cũng không cảm thấy chuyện mình lên giường với hai người đàn ông sau mười hai năm thanh tâm quả dục là chuyện gì to tát. Cô vào rừng chỉ để tìm một nơi sạch sẽ yên tĩnh, ít người để treo cổ.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, đầu cô lại hiện lên hình ảnh mình sinh sống cùng Tiểu Ái, có cả cha Tô mẹ Tô cùng nhiều gương mặt xa lạ khác. Những hình ảnh đó ấm áp êm đêm, khiến cõi lòng Tô Tô tan nát.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 619: Một lời không đúng ý là giết
“Giả… giả dối… tất cả đều là giả…”

Tô Tô ôm đầu khuỵu xuống nền tuyết, điên cuồng gào lên, thần kinh trong đầu căng lên đau đớn. Tiểu Ái đã chết, sao còn sống được với ông bà ngoại? Cả nhà bọn họ sinh sống ở một nơi như thiên đường êm ả, nhưng giờ là mạt thế, nơi nào có thể thanh bình được như thế?

Không tin tưởng hình ảnh trong tâm trí mình, Tô Tô đạp lên lớp tuyết đọng, cương quyết đứng lên nhưng lại lảo đảo ngã xuống. Rừng già dày đặc u tĩnh quá, Tô Tô ngẩng đầu òa khóc, nhìn bốn phía tĩnh mịch gào lên:

“Tiểu Ái, Tiểu Ái… cha mẹ ơi… sao mọi người không dẫn con theo!!!”

Đau khổ nhất đời người là gì? Là tất cả người yêu bạn, người bạn yêu đều đã chết trên đời này. Cuộc đời này dơ bẩn cùng cực, độc địa cùng cực, bạn không thể không tìm lý do bất kỳ nào đó để ép bản thân phải tiếp tục kiên cường sống.

Dù bị thương nghiêm trọng, dù khóc bao nhiêu nước mắt thì cũng chỉ có một mình, không ai quan tâm, không ai thương xót, không có nhà để quay về, không có ai chờ bạn. Đây chính là lý do khiến Tô Tô không sống nổi sau khi Tiểu Ái chết.

Cô lê bước vào sâu trong rừng, cứ thế khóc cả đường rồi lại nhìn những ký ức ngổn ngang của mình. Dù là thật hay giả thì cô vẫn cứ xem, càng xem càng đau lòng, càng đau lòng càng muốn xem.

Nếu đây là sự thật thì tốt biết bao.

Vì lưu luyến những ký ức giả tạo này, muốn nhìn thêm một chút mà Tô Tô vẫn chưa tìm đến cái chết. Tô Tô không biết mình đi đã bao lâu, đi từ bình minh đến tối mịt rồi ghé vào một gốc cây già ngủ một chút. Lúc tỉnh dậy, đầu cô lại đau, cô lại tiếp tục lang thang đi không mục đích. Đến tối ngày hôm sau, Tô Tô cuối cùng cũng cảm thấy đói bụng.

Thể lực của dị năng giả vốn tốt hơn người thường rất nhiều. Tô Tô là một dị năng giả cấp năm, giữ vững thì có thể nhịn đói đến dăm bữa nửa tháng. Có điều dạ dày thì vẫn cảm thấy đói. Ở nơi này, Tô Tô tinh thần không bình thường đói bụng phải kiếm ăn.

Trong rừng già, đặc biệt là khi bị phủ dày băng tuyết thường không có gì ăn. Nhưng đó là suy nghĩ của người chưa bao giờ phải sinh tồn ở nơi hoang dã. Tô Tô bắt đầu đào tuyết trên rễ cây, tạo một miếng băng tam giác nhọn rồi quỳ gối, dùng dao băng chặt một rễ cây trong tuyết, nhấc lên rồi lột vỏ ra ăn.

Cô tựa vào thân cây đại thu, miệng nhai rễ cây, cảm thấy cánh rừng này cũng hơi khác lạ. Mạt thế đã nhiều năm như vậy, một cánh rừng lớn thế này đáng ra phải có nhiều loại cây biến dị, tốt nhất là có con quái vật nào cô không đói phó được, để nó ăn sống lột da cô đi. Thế mà cô đi hai ba ngày liền chỉ có mấy cây biến dị con con. Cây biến dị to chắc không bị con người dọn sạch rồi chứ?

Có tiếng răng rắc vang lên phía sau, Tô Tô nhíu mày cảnh giác. Âm thanh hơi lớn, Tô Tô vứt rễ cây xuống, thận trọng quay người nhìn xuyên qua thân cây về phía sau. Đằng xa, mấy người đàn ông đang nhặt nhạnh cành cây trong tuyết.

Trong rừng già này cũng có con người sống sót?

Tô Tô lại cảm thấy kỳ lạ rồi. Hiện giờ khắp nơi toàn động thực vật biến dị rực rỡ sắc màu, còn thỉnh thoảng có zombie tấn công. Người không có năng lực còn sống sót đã vào các căn cứ. Cô nhìn những người đang nhặt cành cây, ai nấy trông đều yếu ớt, dù một hai người là dị năng giả nhưng cùng lắm là cấp hai. Kém như vậy mà dám ra ngoài?

Hơn nữa còn nhặt cành cây… Động tác này kỳ quái thật. Người sống sót có hợp thành đội ra ngoài làm nhiệm vụ cũng phải suy nghĩ cần thận, phân bố kết hợp các dị năng ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ. Ra ngoài làm nhiệm vụ còn phải tính toán vấn đề ăn ngủ nữa.

Mà đội mấy người đàn ông này không có dị năng giả hệ hỏa nhóm lửa sưởi ấm? Hay có hệ hỏa nhưng đẳng cấp thấp quá, không thể sử dụng dị năng để liên tục sưởi ấm được?

Trong nháy mắt, Tô Tô đánh giá xong năng lực của nhóm người này thì thấy không đáng để cô sợ, xoay người nhàm chán nhặt rễ cây lên tiếp tục nhắm mắt ăn.

“Ê, chỗ này có đàn bà!”

Tiếng đàn ông vang lên. Tất cả đám đàn ông nở nụ cười. Bọn họ ôm thân cây vòng qua chỗ Tô Tô, có người vui vẻ nói:

“Ôi có đàn bà thật này, còn chưa chết đâu.”

“Em gái xinh đẹp, sao em ở đây một mình? Mặc ít thế không lạnh à? Hay để anh sưởi ấm cho nhé?”

“Hôm nay đúng là quá sức may mắn. Em gái này thật xinh đẹp, ăn cả rễ cây thì chắc đói lắm rồi. Cô em, anh đây có bánh bao, em hầu hạ bọn anh một chút để bọn anh giải tỏa, anh cho em hai cái bánh bao to nhé?”

“Này… cô điếc à? Hay bị đần?”

Một người đàn ông bực bội lên tiếng, rõ ràng là sốt ruột lắm rồi, hoàn toàn không để Tô Tô từ chối. Thấy Tô Tô chỉ nhắm mắt dựa vào thân cây ăn rễ cây, hoàn toàn lười biếng không quan tâm, hắn ta đưa tay cầm cằm Tô Tô.

Tô Tô chợt mở mắt ra, đôi con người màu bạc hờ hững nhìn hắn ta. Bàn tay đang cầm rễ cây đột nhiên vung lên, đập vào cổ hắn một cái chết ngay lập tức.

“Yếu thế còn định làm chuyện xấu?”

Cô mở mắt quét một vòng nhìn đám người kia, bẻ khớp tay:

“Giờ là lúc nào rồi? Đàn bà không có bản lĩnh sao dám ra ngoài lang thang? Không có đầu óc à?”

“A…” Một dị năng giả hệ thổ cấp một thấy đồng đội chết thì sợ hãi hét lên, bỏ lại đống củi, “Nghe không lọt tai đã giết người, sao không nói chuyện đàng hoàng gì thế?”

Cô còn phải nói chuyện đàng hoàng với đám này?! Tô Tô cảm thấy thần kinh đám đàn ông này còn bất thường hơn cô. Đầu tiên là chúng mừng rỡ, dùng hai cái bánh bao để hạ nhục cô, chẳng qua là muốn tranh thủ sàm sỡ cô nơi tuyết lạnh giá buốt này. Thế mà cô còn phải nói chuyện đàng hoàng với chúng?
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 620: Bây giờ chúng ta đang ở đâu
Những người đàn ông khác nghe thấy Tô Tô muốn thả người thì lập tức cầu xin, “Chị đại, người đẹp, cô cũng thả tôi đi, tôi đưa cô đi tìm Tạ Thanh Diễn.”; “Thả tôi ra, cầu xin cô thả tôi ra, chỉ cần cô thả tôi, tôi sẽ giúp cô giết Tạ Thanh Diễn.”; “Tha mạng, tha mạng, đừng bỏ tôi lại, cứu mạng…”

Mặc kệ lời cầu xin tha mạng của mấy tên đó, Tô Tô thả người đàn ông hệ hỏa đó từ trên cây xuống, bảo hắn đưa cô đi. Trên người đàn ông đó bị trói bởi một dây xích bằng băng, nghe thấy đồng đội mình cầu xin, anh ta ngập ngừng quay lại nhìn Tô Tô, do dự mở lời:

“Còn họ… có thể thả họ ra được không?”

“Không được!”

Tô Tô giơ chân, đạp thật mạnh vào người đàn ông hệ hỏa đằng trước, người đàn ông bị trói ngã xuống đất. Anh ta vội vàng bò dậy, không dám xin thay cho đồng đội, lồm cồm bò dậy chạy về phía trước. Tô Tô đi theo phía sau, không quay lại nhìn mấy tên đàn ông bị treo trên cây. Mạng sống với cô mà nói chẳng qua chỉ một con kiến trên đất, muốn lấy thì lấy, không muốn thì thôi.

Cũng như mấy người này có thể sống thì sống, không thì chết, dù sao cũng không phải người tử tế. Ngay từ đầu đã dùng cách lấy bánh bao chay dụ Tô Tô quỳ gối trước chúng, nhìn là đã thấy kiểu người hay làm những chuyện như thế, tranh thủ thời cơ để chiếm lợi, thất đức!

Sau khi cô đi được khoảng ba tiếng, Diệp Dục bế Tiểu Ái, đeo một chiếc balo bộ đội to đùng, chạy qua mấy cái cây lớn. Tiểu Ái trong địu ở trước ngực, vốn đang ngủ, có vẻ nhưng nó cảm giác được Diệp Dục dừng lại, con bé mở mắt, ngẩng khuôn mặt mũm mĩm lên. Con bé chỉ lên cây, mấy người đàn ông đầu chảy rất nhiều máu, nói với Diệp Dục:

“Cha… người!”

Diệp Dục cúi đầu, xoa cái mũ len nhiều màu mà con bé đội, cau mày nhìn mấy người đàn ông thoi thóp, không có cả sức kêu cứu, rồi sờ dây trói bằng băng. Dây trói lạnh tới thấu xương, đây chắc hẳn là bút tích của Tô Tô.

Anh phóng laser, thả một tên có vẻ tỉnh táo nhất, nhìn tên đó rơi xuống tuyết, Diệp Dục bế Tiểu Ái quỳ bên cạnh hắn, vỗ vào mặt hắn.

“Tỉnh lại, tỉnh lại!”

Dây trói băng vẫn còn, đôi môi hắn bị lạnh đến tái nhợt, hắn chầm chậm mở mắt. Thấy hắn còn chút ý thức nhưng cũng chẳng sống được lâu, Diệp Dục tranh thủ hỏi:

“Các anh là ai? Có phải các anh bị một người phụ nữ làm bị thương không?

“Hơ…” Người đàn ông yếu ớt thở, “Cứu mạng…”

Sau đó chết luôn.

Diệp Dục giơ hai ngón tay sờ lên động mạch trên cổ, rồi xem xét nguyên nhân chết của hắn. Không phải chết vì đầu chảy máu mà chết lạnh do dây trói bằng băng.

Anh cau mày, nhỏ giọng nói với cái đầu đang lắc lư của Tiểu Ái: “Ái, bé cưng, bây giờ có thể chúng ta phải đi nhanh. Nếu con buồn ngủ thì ngủ một lát đi. Chúng ta sắp tìm thấy mẹ rồi.”

“Mẹ, con muốn mẹ. Mẹ.”

Tiểu Ái trề môi, ra vẻ đáng thương chớp mắt, mắt cũng đỏ lên, con bé quay lại nhìn Diệp Dục, nhìn rất tủi thân, tựa như đứa trẻ đáng thương bị mẹ bỏ rơi.

Đối với Tiểu Ái như thế Diệp Dục chỉ có thể bất lực thở dài, anh cúi đầu an ủi: “Không phải, không phải mẹ không cần chúng ta nữa. Cô ấy, có thể cô ấy gặp khó khăn gì, dù cha không biết vì sao cô ấy bỏ chúng ta lại, nhưng nếu mẹ có cách tốt hơn sẽ không bỏ lại Tiểu Ái đâu. Điều này cha chắc chắn.”

Không biết Tiểu Ái có hiểu không, Diệp Dục ngoài việc an ủi con bé còn biết làm sao?

Than thở xong, Diệp Dục lấy một chiếc chăn mỏng trong balo, quấn quanh người Tiểu Ái. Anh nhìn rừng cây phía trước hít sâu một hơi, co giò chạy thật nhanh. Anh muốn đi tìm Tô Tô, anh biết Tô Tô đang ở phía trước, giữa anh và Tô Tô chỉ cách nhau mấy tiếng đồng hồ.

Tô Tô ở phía trước bị người đàn ông hệ hỏa dẫn đi, sớm đã tới mép rừng. Cô tới một con đường quốc lộ, bên kia đường quốc lộ là một vài ngôi nhà dân, bên cạnh mấy ngôi nhà đó có căng rất nhiều lều bạt. Cô đứng trong rừng cây nhìn thấy nơi đây rõ ràng là một căn cứ tập trung người sống sót quy mô nhỏ, trong lòng ngày càng dấy lên nghi vấn.

Cách đó hai bước chân, người đàn ông hệ hỏa quay đầu, vừa định nói với Tô Tô họ đã tới nơi thì trong tay Tô Tô xuất hiện một cây gậy bằng băng. Cô giơ cây gậy lên, đập vào vai người đàn ông hệ hỏa, bắt anh ta quỳ xuống đất, trách mắng:

“Im miệng, tôi hỏi anh trả lời! Hiện giờ chúng ta đang ở đâu?”

Nhìn căn cứ tụ tập người sống quy mô nhỏ ở trước mặt, có người thường, có dị năng giả, có người đang nhóm lửa nấu cơm, cũng có cô gái đứng ngoài lều vuốt tóc làm dáng, còn có cả đàn ông đứng canh gác bốn góc. Tô Tô nhìn đi nhìn lại cũng không nhìn ra ai giống cao thủ, nên cả một nhóm người đông thế này xuất hiện làm gì?

Đầu năm nay dẫn theo cả một đám đông người đi về Thanh thành… Chẳng lẽ Tạ Hào Thế đã phản lại Tào Tu Khiết rồi sao?

“Chúng ta đang ở đông bắc sông Tương, đi về trước hai ngày là miếu Thái Tử.”

Người đàn ông hệ hỏa chỉ cảm thấy gậy băng trên lưng mình vừa lạnh vừa nặng. Anh ta vừa trả lời xong, thấy Tô Tô không hỏi gì nữa bèn trộm quay đầu ra sau nhìn Tô Tô.

Gương mặt đó tái nhợt nhưng đường nét vô cùng tinh xảo, giống một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc bằng ngọc trong một buổi trưng bày nghệ thuật. Năm ngũ quan ghép với nhau tạo nên một tác phẩm như bích ngọc, trong làn tóc đen như mực lộ ra đôi gò má, kết hợp với vẻ bi thương của cô gái lại thêm đôi mắt màu bạc càng làm người khác sợ hãi. Cô rất giống một nữ quỷ bò lên từ địa ngục.

Nhìn mãi nhìn mãi, người đàn ông hệ hỏa cảm thấy sắp không chịu được nên dời mắt đi chỗ khác. Tô Tô nhìn về căn cứ người sống bên đường, ánh mắt thê lương. Cô cúi xuống nhìn người đàn ông, giơ cây gậy trong tay đập một cái vào gáy người đàn ông, khiến hắn ta ngất dưới đất.

Cô không giết hắn, nhìn người đàn ông này đến thân mình còn khó giữ còn đòi cầu xin cho bạn mình, ít ra hắn còn chút lương thiện nên cô tha cho hắn một mạng.

Suy nghĩ như thế nên Tô Tô nhìn người đàn ông nằm dưới đất một lúc, cô cảm thấy hành vi của mình không bình thường, nếu là trước đây thì cô sẽ tha mạng cho ai sao?

Không suy nghĩ bao lâu, Tô Tô ngẩng đầu quan sát căn cứ người sống ở phía trước một lúc. Không có ai dẫn đường cho mình, Tô Tô chẳng buồn quan tâm, dù sao cũng đã tới đây rồi. Nhìn một lúc, cô mạnh mẽ ra khỏi rừng cây, cầm gậy băng tiến vào căn cứ người sống sót quy mô nhỏ này.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 621-622: Tô Tô đến giết chúng ta
“Đứng lại!”

Ở lều bên cạnh, một người tuần tra bước đến cản Tô Tô. Anh ta quan sát Tô Tô sau đó thông minh không nói lời càn quấy, chỉ hỏi:

“Cô ở lều nào? Là dị năng giả?”

“Tạ Thanh Diễn ở đâu?”

Tô Tô nghiêng đầu nhìn người hỏi, không trả lời mà hỏi ngược lại, sau khi đánh giá thực lực của anh ta thì nhíu mày lại, rõ ràng đang rất kiên nhẫn. Bây giờ là lúc nào rồi mà một tên cấp hai tép riu cũng được Tạ Hào Thế thu nhận, đầu óc bị dở hơi thật à?!

Người đàn ông kia sửng sốt. Anh ta không biết Tô Tô vì sao lại phải kiêu ngạo như vậy, dù cô cũng có vẻ có bản lĩnh. Anh là vẫn là dị năng giả mà! Người tuần tra cùng anh ta cười gằn giễu cợt:

“Cô tìm Tạ Thanh Diễn? Chẳng nhẽ cô cũng muốn lên giường của Tạ Thanh Diễn? Thôi đi, đàn bà quanh Tạ Thanh Diễn nhiều không kể xiết, hạng cô sao tính được? Hay cô chơi với chúng tôi đi? Mấy anh em bọn tôi cũng có thể giúp cô không lo ăn mặc đấy!”

Tô Tô mím môi lặng nhìn bọn đàn ông. Đám đàn ông xung quanh cứ như thấy lời này rất buồn cười, còn coi việc coi thường phụ nữ như vậy là bình thường, còn nhìn Tô Tô với thái độ đáng ghê tởm.

Bầu trời vốn không có tuyết nhưng tự nhiên mấy hạt tuyết lại xuất hiện. Tô Tô đang bất động đột ngột vung tay, côn băng bay ầm ầm, lao đâu chết đấy. Trong vòng chưa đến hai phút, năm người đội tuần tra đã bị Tô Tô giết bốn người.

Người duy nhất không chết là người cản cô lại để hỏi, không nói lời khinh thị với cô.

Nhưng dù thế nào cô cũng không để lối thoát. Cô không ra tay thì thôi, ra tay thì giết người kinh khủng nên mấy tiểu đội tuần tra đã chú ý. Mọi người nhanh chóng bao vây cô, có người cũng dùng dị năng tấn công. Mấy người bình thường đang thổi lửa nấu cơm vội vàng tránh vào lều trại phía xa. Tiếng còi của đội tuần tra vang lên.

Một quả cầu lửa lớn bay về phía lưng Tô Tô. Cô không xoay người, một bức tường băng đột ngọt mọc lên từ mặt đất. Tô Tô bắn băng ra ngoài, quát lên:

“Không muốn chết cút hết!”

Âm thanh lạnh lùng cô đơn vang lên trong gió lạnh tiêu điều, Tô Tô tấn công những lều xung quanh, mọi người khó mà sống được. Ai không muốn chết tự chạy. Đương nhiên cô không để ý được nhiều như vậy, giết thì cứ giết thôi.

Cô đánh giá quá cao năng lực của Tạ Hào Thế. Mấy đám tay chân này dễ giết, giết chưa tới mười mấy người thì những người còn lại đã sợ không dám lại gần Tô Tô mà quay đầu bỏ chạy. Tô Tô cũng chủ động để cho họ một con đường, còn mình bước về phía tòa nhà.

Mới được hai bước, một sợi dây leo xanh biếc bò ra, mạnh mẽ quấn lấy eo cô. Tô Tô nghiêng đầu thấy một cô gái tóc ngắn, đôi mắt đờ đẫn nhưng rất kiên quyết kéo dây, muốn ngăn cản Tô Tô.

Âm thanh huyên náo vang lên. Có người gọi cô gái này là… Phi Phi? Tô Tô nghe quen tai, định hỏi Phi Phi có phải người quen không thì đôi mắt màu bạc trợn lên nhìn ra phía sau lưng cô gái đó… Ai? Chính là Tạ Thanh Diễn!!!

Tên rác rưởi chó má đó chạy ra.

“Quả nhiên ngươi chưa chết!”

Tô Tô tràn ngập hận thù, cầm sợi dây leo ngang hông. Âm thanh “lách cách” vang lên, lớp băng trắng phủ đầy sợi dầy, đôi mắt Tô Tô nhìn Tạ Thanh Diễn không chớp.

Không cần biết vì sao Tạ Thanh Diễn còn sống, cô chỉ cần hắn phải chết!

Tạ Thanh Diễn ngẩn người. Hắn còn tưởng bên ngoài huyên náo vì có đàn bà múa thoát y, nào ngờ lại là Tô Tô Hắn hét toáng lên chạy về một túp lều:

“Anh ơi… anh… Tô Tô đến… Tô Tô đến giết chúng ta…”

“Ngươi còn định chạy?!”

Tô Tô cầm sợi dây kết băng muốn đánh nhanh thắng nhanh nên muốn ngả bài với Phi Phi rồi giết Tạ Thanh Diễn. Không ngờ cô gái này còn mạnh hơn tên đàn ông trong đội tuần tra nhiều.

Phi Phi nhanh chóng cắt đứt sợi dây trong tay, ngăn cản băng dị năng lần theo dây chui vào người mình. Một cái cây mọc lên dưới đất quấn lấy Tô Tô. Tô Tô hừ một tiếng:

“Dị năng mộc cấp bốn, định thế nào?!”

Dứt lời, thực vật dưới đất bị đóng băng. Dưới mặt đất, băng xuất hiện từ chân Tô Tô lao về phía Phi Phi.

Đúng lúc này, Tạ Hào Thế xuất hiện, kéo tay Phi Phi rồi phóng lôi điện kết thành hàng rào, làm băng vỡ vụn.

“Tô Tô, sao em lại ở đây?”

Nhân lúc Tô Tô tránh hàng rào điện, Tạ Hào Thế lên tiếng. Anh ta có vẻ rất kinh ngạc. Tạ Hào Thế vừa bị Tạ Thanh Diễn đánh thức. Anh ta không tin là Tô Tô xuất hiện, nhưng vừa ra ngoài đã thấy Tô Tô giết người. Tạ Hào Thế đành phải ngăn cản cô lại.

“Tôi tới giết Tạ Thanh Diễn!” Tô Tô cũng dừng tay, thản nhiên nhìn Tạ Hào Thế, chỉ vào tên Tạ Thanh Diễn đang co rúm đằng sau, “Anh tránh ra. Oan có đầu, nợ có chủ, tôi chỉ giết Tạ Thanh Diễn nhưng ai cản tôi tôi giết không tha.”

“Tô Tô, chúng ta đã nói rồi mà…” Tạ Hào Thế nhíu mày nhìn Tô Tô tỏ vẻ cương quyết, lắc đầu, “Anh đã nhấn mạnh với em nhiều lần, anh không thể để em giết Tạ Thanh Diễn.”

Nói gì cơ? Nói xong khi nào? Tô Tô không biết Tạ Hào Thế đang nói gì. Cô im lặng bước lên hai bước, suy tính xem mình có đánh qua Tạ Hào Thế được không? Có lẽ đánh không lại, nhưng chẳng nhẽ cứ thế để Tạ Thanh Diễn tiếp tục sống? Hay giờ liều mạng, chết thì chết, một mạng thôi mà?

Nhưng nếu cô chết mà Tạ Thanh Diễn còn sống, cô không cam tâm.

Tô Tô cân nhắc xem nên liều mạng với Tạ Hào Thế, hay tìm đường vòng qua để đánh Tạ Thanh Diễn?
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top