Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 623-624: Mẹ ôm con đi
Lúc đầu, Tạ Thanh Diễn khuyên Tạ Hào Thế đến Thanh thành, nói bao nhiêu lời hay ý đẹp, nói là đến phía đông lập nghiệp. Thực ra Tào Tu Khiết ở Thanh thành là con trai của em gái mẹ Tạ. Tạ Thanh Diễn khuyên Tạ Hào Thế đến Thanh thành chẳng lẽ không phải vì muốn mở rộng thế lực, dẫn quân đi đánh Tô Tô sao?

Tạ Thanh Diễn nghiêng đầu, hắn đưa tay xoa gò má bị đánh, không nói gì cũng chẳng có gì mà nói. Tạ Hào Thế ngày nào cũng nói với hắn để hắn buông bỏ thù hận, nhưng từ trước tới nay lại không phát hiện ra đồ con hoang ngăn cách giữa hắn và Tô Tô. Chuyện này không còn là vấn đề có hết hận không mà liên quan tới chuyện hắn bị cắm sừng, mất hết sĩ diện.

Có lúc, đàn ông chính là vậy, càng gặp phải hoàn cảnh túng quẫn càng muốn vớt vát chút ít tự tôn đáng thương. Nhiều lúc Tạ Hào Thế không hiểu mối hận thù giữa Tạ Thanh Diễn, Tô Tô và Tiểu Ái là vì sao. Chỉ có Tạ Thanh Diễn biết hắn bị Tô Tô đạp lên lòng tự trong, sống chết muốn sinh đồ con hoang Tiểu Ái kia.

Chỉ là mối thù này chưa tới lúc báo, còn lâu mới tới lúc đó.

Phi Phi dìu Tạ Hào Thế, lạnh lùng nhìn Tạ Thanh Diễn một cái, không nói lời nào dìu Tạ Hào Thế vào trong.

Sau khi Tạ Hào Thế và Phi Phi đi vào trong, Tạ Thanh Diễn ra hiệu cho mấy tên thân tín, lén ra lệnh đi tìm giết Tô Tô và Diệp Dục sau lưng Tạ Hào Thế.

Đúng thế, hắn cũng có thân tín, dù chỉ là căn cứ quy mô nhỏ, hầu hết mọi người đều thấy Tạ Thanh Diễn là tên ăn hại, nhưng ăn hại cũng có thân tín.

Tiểu Ái trốn ở bên kia đường, đương nhiên Diệp Dục không thể bế Tô Tô chạy qua chỗ Tiểu Ái. Thấy người của Tạ Hào Thế sắp đuổi tới nơi, Diệp Dục không thể vừa lo Tiểu Ái vừa lo Tô Tô nên anh chỉ có thể ôm Tiểu Ái chạy hướng khác, định sẽ vòng lại đón Tiểu Ái.

Mà lúc này Tạ Hào Thế đang bị thương nặng, ngoài Phi Phi, bên cạnh Tạ Hào Thế chỉ có một Tạ Thanh Diễn không được trọng dụng còn đi khắp nơi lôi kéo người này người nọ, những đám lâu la khác không đáng nhắc tới.

Vì thế những kẻ gọi là thân tín của Tạ Thanh Diễn cũng chỉ làm bộ đuổi theo Diệp Dục, thấy Diệp Dục ôm người mà còn chạy như bay, vào rừng còn khó đuổi theo hơn. Vì thế mọi người đều sợ chết, chỉ có thể bỏ chạy không đuổi theo nữa.

Trong rừng, có rất nhiều cây, Tô Tô bị Diệp Dục vác chạy một lúc lại nôn ra một ngụm máu. Vào trong rừng cây, anh đặt cô dựa vào một gốc cây, quỳ xuống trước mặt Tô Tô, đau lòng hỏi:

“Có ổn không? Tô à, không sao chứ?”

Tô Tô ôm ngực đang trực muốn nôn, ngẩng đầu nhìn người đàn ông muốn tới ôm mình. Cô xoay tay lấy một thanh dao băng, lúc Diệp Dục không để ý, kề lên cổ Diệp Dục. Cố khống chế ý muốn giết người của mình, Tô Tô nói.

“Đừng tưởng anh cứu tôi thì tôi sẽ không giết anh, cút.”

“Tô Tô…” Diệp Dục bị Tô Tô đánh, nửa khuôn mặt sưng tấy. Anh nhìn Tô Tô kì quái, đau lòng hỏi, “Em sao thế? Tô à, em không nhận ra anh à? Anh là Diệp Dục mà.”

“Diệp Dục?” Sao nghe quen tai thế nhỉ, Tô Tô cảm thấy xót xa. Cảm giác xót xa đó khiến mắt cô đỏ lên, kề sát con dao vào cổ họng Diệp Dục, cô mở miệng, hai hàng nước mắt thi nhau rơi xuống. Thấy khuôn mặt Diệp Dục giống Tiểu Ái, Tô Tô bất giác gọi một câu, “Tiểu Ái…”

“Đúng, đúng, Tiểu Ái. Em còn nhớ Tiểu Ái, Tiểu Ái là con gái chúng ta.”

Diệp Dục mừng rỡ gật đầu, anh đưa tay ôm hai bờ vai Tô Tô, bây giờ có ngốc cũng thấy đầu óc Tô Tô không được bình thường. Anh định nói, nói Tiểu Ái đang chờ cô ở phía trước, Tô Tô nghiêm mặt, đột ngột giơ dao đập vào gáy Diệp Dục, Diệp Dục ngất ra đất.

Cô nghĩ ra cô đã nhớ người đàn ông này rồi. Dù đầu óc cô có không được tỉnh táo, nhưng người đàn ông này đã ngủ với cô, còn giống Tiểu Ái như thế, nên trong đầu cô, người đàn ông trẻ tuổi ngủ với cô trong ký ức, đó là thật, chắc là thật!

Nhưng thật giả thì sao chứ? Người đàn ông này nói Tiểu Ái là con của hắn, Tiểu Ái đã chết mười năm rồi, bây giờ có nói thì có tác dụng gì? Có tác dụng gì?

Tô Tô hơi tức giận, vô cùng buồn bã. Cô nhìn Diệp Dục hôn mê dưới đất, nhấc chân đá vào bụng Diệp Dục, xoay người, lê tấm thân bị thương nặng, quyết định trốn đi dưỡng thương rồi lại tiếp tục giết Tạ Thanh Diễn.

Tiểu Ái đã chết rồi, chuyện giết Tạ Thanh Diễn đã trở thành lý do sống sót cuối cùng kiếp này của cô.

Trong rừng cây dày đặc cây cối màu xanh lục, lạnh như ở trong hầm băng, Tô Tô chưa đi được hai bước thì vấp phải gốc cây vấp té xuống đất. Cô giãy giụa, đầu lại bắt đầu đau, trong tầm mắt xuất hiện một con rắn đỏ, trên đầu còn có hai cái mào. Tô Tô giật mình sợ hãi, trốn về sau gốc cây. Trong rừng này lại có rắn biến dị!

Cô cố gắng duy trì trạng thái chiến đấu, nhưng đau đớn nôn một ngụm máu. Lúc ngẩng lên cô lại thấy một đứa trẻ ngồi trên con rắn chúa đó, đứa bé đó… đứa bé đó…

Tô Tô bám vào cây, rướn người lên, đột ngột gọi tên đứa trẻ đó, “Tiểu Ái!!!”

“Mẹ!” Đứa trẻ ngồi trên con rắn chúa cực lớn, quay đầu nhìn thấy Tô Tô sau gốc cây, mừng rỡ reo lên. Con bé nhảy xuống khỏi người Chíp Bông, đạp lên tuyết, lảo đảo chạy lại ôm Tô Tô.

Giữa con bé và Tô Tô có một dòng suối nhỏ, bây giờ dòng suối đã bị đóng băng, nhưng vẫn hơi lõm xuống, lại không có cầu bắc qua. Tiểu Ái chỉ có thể đứng bên này dòng suối, chìa tay về phía Tô Tô, sợ hãi khóc:

“Mẹ, mẹ bế con, mẹ bế Ái Ái.”

Tô Tô đứng im bất động, cô chỉ buột mồm gọi Tiểu Ái, đứa bé này liền quay lại, nhìn thật giống Tiểu Ái. Nhưng Tiểu Ái đã chết rồi, nếu chưa chết thì giờ cũng mười hai tuổi rồi. Mà đứa bé này còn chưa đến hai tuổi.

Tiểu Ái khóc một lúc, thấy mẹ không động đậy, cũng không chạy sang bế bé. Cơ thể bé nhỏ của Tiểu Ái định trượt xuống dòng suối băng, tự chạy đến chỗ mẹ. Bé thử trượt xuống, còn chưa đứng vững đã bị trượt từ chỗ cao xuống dưới.

Chíp Bông vội vàng trượt theo, chặn Tiểu Ái lại. Chíp bông chưa kịp kéo Tiểu Ái lại, đống tuyết ở dưới đất chợt bay lên, đỡ lấy Tiểu Ái. Con bé nhảy lên khỏi khe suối, chạy đến trước mặt Tô Tô.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 625: Tôi đang lo lắng cho Tô Tô
Tô Tô chưa kịp đặt đống tuyết đỡ Tiểu Ái kia xuống, Tiểu Ái đã nhào về phía Tô Tô, nhảy bổ lên người cô khiến cô lại muốn nôn ra máu. Nhưng cô cố nhịn cảm giác đó, lặng lẽ cúi đầu nhìn bé gái này.

“Mẹ, mẹ ơi!”

Tiểu Ái ôm cổ Tô Tô, khuôn mặt nhỏ nhắn dụi vào ngực cô, miệng líu ríu gọi. Cảm giác đó làm cho Tô Tô không nỡ đẩy cơ thể nhỏ bé đó ra.

“Ai là mẹ của bé?”

Tô Tô nhìn bé gái này, khuôn mặt đó y hệt Tiểu Ái, dù cảm thấy nghi ngờ nhưng vẫn không nói rõ ràng. Cô không ngờ, Tiểu Ái ngẩng đầu hoảng hốt nhìn Tô Tô khóc:

“Mẹ ôm, mẹ ôm.”

Trẻ con rất nhạy cảm, bình thường Tiểu Ái chỉ cần nhảy lên người Tô Tô, Tô Tô sẽ giơ tay ôm bé. Nhưng bây giờ Tô Tô không ôm bé, không chỉ không ôm mà còn không cười với bé. Dù vốn từ của Tiểu Ái có hạn, bé cũng biết Tô Tô đang hỏi gì, đang nghĩ gì, nhưng bé cảm thấy hoảng hốt vô cùng, không biết vì sao mẹ mất tích lâu như thế, vì sao mẹ vừa không ôm bé, vừa không cười với bé.

Vì thế Tiểu Ái chỉ có thể khóc lóc ầm ĩ, mong Tô Tô trở về như trước đây.

Bị bé gái khóc đến lóc ăn vạ khiến cô cảm thấy đau lòng, Tô Tô đưa đôi tay cứng nhắc ôm lấy Tiểu Ái, Tiểu Ái lập tức nín khóc. Con bé nghiêng đầu dựa vào lòng Tô Tô, nhìn vô cùng ngoan ngoãn.

Chíp Bông rắn chúa trườn từ khe suối lên, thân rắn ngày càng nhỏ lại, trong ánh mắt cảnh cáo của Tô Tô trèo lên người Tiểu Ái, rồi chui tọt vào trong quần áo của Tiểu Ái. Vì thế Tô Tô chợt hiểu, bé gái này có thể sống một mình trong rừng chỉ e phần lớn vì đã có thu phục được con rắn chúa biến dị này.

Suy nghĩ một lúc, đầu Tô Tô lại bắt đầu đau, bên ngoài có Tạ Thanh Diễn – người mà cô hận nhất, bên trong có một bé gái giống y hệt Tiểu Ái. Tô Tô thấy hơi choáng, cô không chắc chắn nơi này an toàn, chỉ có thể một tay ôm Tiểu Ái, tay kia vịn vào gốc cây, cố gắng đứng dậy.

Cô phải nhanh chóng rời khỏi đây, tránh cho đến lúc hôn mê, người của Tạ Thanh Diễn tới đây, cô và đứa bé này sẽ gặp nguy hiểm.

“Cha…”

Tiểu Ái trong lòng, ôm cổ Tô Tô. Tô Tô đứng lên, Tiểu Ái liền nhìn thấy Diệp Dục ngất xỉu trong tuyết, đằng sau gốc cây. Đứa bé này gọi Diệp Dục là cha?

Tô Tô nghiêng người nhìn Diệp Dục rồi lại nhìn Tiểu Ái, cô chợt hiểu ra một điều. Đứa bé này giống Tiểu Ái như thế vì hai đứa trẻ này đều là con của Diệp Dục, chung huyết thống nên không giống sao được.

Cô nghĩ mình đã tìm ra sự thật, trong lòng dấy lên sự thông cảm cho Diệp Dục, trong tay xuất hiện một sợi dây bằng băng, quấn quanh chân Diệp Dục. Lúc ôm đứa trẻ này đi sâu vào rừng, cô còn kéo cả Diệp Dục đi theo.

Tốt xấu gì người ta là cha con, đứa bé này còn là em gái ruột của Tiểu Ái, không thể bỏ mặc!

Lúc này trời cũng sắp tối, bên trong căn cứ quy mô nhỏ bắt đầu nổi lửa thiêu xác. Năm nay nếu không đốt xác thì cũng chẳng có chỗ nào để, để bừa một chỗ chỉ sợ dụ động vật biến dị tới, chẳng bằng đốt cho xong.

Mọi người quây quanh đống lửa nhìn từng cái xác bị ném vào ngọn lửa, không hề có bất kỳ cảm giác buồn bã nào, thậm chí họ còn trò chuyện với nhau, kể mấy câu chuyện cười. Chúng không cảm thấy những người chết này liên quan gì tới mình.

Một ngôi sao nhỏ theo gió vụt qua, ở trong lều vải, đầu kia của đống lửa, Tạ Thanh Diễn đang tập hợp người định vào rừng tìm Tô Tô. Hắn nói đến mức nước bọt bay tứ tung, cố nhấn mạnh sự kinh khủng của Tô Tô với mọi người, biến Tô Tô thành một con ác quỷ giết người có một không hai. Một ngày không giết Tô Tô, cô chắc chắn sẽ đến giết mọi người.

Mọi người cảm thấy hứng thú với lời nói của Tạ Thanh Diễn, đến cả mấy tên thân tín của hắn cũng chẳng cảm thấy tức giận với bài diễn thuyết của Tạ Thanh Diễn. Thực ra Tạ Thanh Diễn là dạng người thế nào mọi người đều rõ, nếu không phải Tạ Hào Thế có năng lực, bọn chúng phải dựa vào Tạ Hào Thế thông qua việc lấy lòng Tạ Thanh Diễn thì chẳng ai thèm làm thân tín của hắn.

Nên Tạ Hào Thế trọng thương, Tạ Thanh Diễn đứng ra lo liệu mọi chuyện, mọi người chỉ làm cho có, cầm đuốc định đi lảng vảng gần bìa rừng. Năng lực của Tô Tô và Diệp Dục họ đều tận mắt chứng kiến. Họ chỉ hoàn thành cho có nhiệm vụ của Tạ Thanh Diễn chứ không định đi gặp Tô Tô.

Trong phòng, Phi Phi đứng ở cửa sổ nhìn đám đàn ông tụ tập, cầm đuốc đi qua đường quốc lộ vào rừng. Một đoàn người dài chắc bị Tạ Thanh Diễn kích động, đi vào trong rừng tìm Tô Tô, cô quay đầu nhìn Tạ Hào Thế đang nhắm mắt nghỉ ngơi, ngồi tựa vào đầu giường. Cô mở miệng, không biết nên nói chuyện này với Tạ Hào Thế thế nào:

“Nó sai người vào rừng rồi à?”

Lúc Phi Phi đang do dự, Tạ Hào Thế mở miệng, ngồi dựa vào giường mở mắt nhìn Phi Phi. Phi Phi gật đầu, đi tới, đứng bên cạnh giường của Tạ Hào Thế. Cô cúi đầu, ngoan ngoãn, nhỏ giọng hỏi:

“Muốn ngăn không?”

“Ngăn được sao?”

Tạ Hào Thế hít sâu, lắc đầu, chỉ dựa vào đám người này trong tay anh, muốn làm thương Tô Tô là chuyện rất khó. Hôm nay Tô Tô bị thương thực ra là vì Tạ Hào Thế may mắn. Anh nghĩ, cũng chỉ là một dạng đánh lén, vừa đúng lúc Tô Tô không trốn nên Tạ Hào Thế mới phóng điện vào Tô Tô.

Ánh nến nhảy nhót trong phòng khiến cả căn phòng chìm trong màu sắc mờ ảo màu cam, Phi Phi bên cạnh giường trộm nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tạ Hào Thế. Trong mắt Phi Phi lộ ra sự si mê, cô ta mở miệng hỏi:

“Anh đang lo cho Tạ Thanh Diễn à?”

“Không, tôi đang lo cho Tô Tô.” Tạ Hào Thế cười, khuôn mặt anh tuấn, có cảm giác mệt mỏi và bất lực, còn có cả những tâm sự rất khó phát hiện.

Anh ta với Phi Phi, và cả Tạ Thanh Diễn bị Tô Tô ném lại trong biển zombie, trải qua những khó khăn không tưởng mới thoát khỏi biển zombie. Nhưng Tạ Hào Thế chưa bao giờ oán trách Tô Tô câu nào, thậm chí anh ta còn có sự dịu dàng khó lý giải đối với Tô Tô.

Giống như người ta không hiểu được, giữa Tô Tô và Tạ Thanh Diễn vì sao lại có cục diện ngươi sống ta chết ngày nay.

Nói xong câu này, Tạ Hào Thế nhắm mắt, tựa vào giường định ngủ. Phi Phi ở bên cạnh, đắp chăn cho anh, rồi lại cẩn thận kiểm tra xương bả vai bị thương của anh. Sau đó ngồi xuống, đắm đuối nhìn Tạ Hào Thế, mạnh dạn nhìn anh ta.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 626: Ta mổ phanh mi ra
Cũng chỉ vào lúc thế này, Phi Phi mới dám quang minh chính đại ngắm Tạ Hào Thế chứ bình thường cô không dám.

Có người hỏi: loại tình cảm nào mới khiến người ta phải khắc cốt ghi tâm? Loại đàn ông nào mới khiến phụ nữ yêu không oán không hối?

Dường như Phi Phi sống đến giờ, đã trải qua biết bao đau khổ mới có thể hiểu được “ái tình” là chi. Ê ẩm đắng chát, bướng bỉnh cố chấp, chờ đợi mong mỏi, đây chính là tình cảm mà cô dành cho Tạ Hào Thế, hoàn toàn khác biệt với tình cảm sùng bái mù quáng dành cho Tạ Thanh Diễn thời niên thiếu; cũng khác với sự ẩn nhẫn trả giá vì Tạ Thanh Diễn sau mạt thế.

Hiện tại cô chỉ muốn đứng nhìn Tạ Hào Thế, lẳng lặng nhìn anh say ngủ, dù anh không hề hay biết nhưng Phi Phi cũng cảm thấy hạnh phúc thỏa mãn rồi.

Bên ngoài, Tạ Thanh Diễn ồn ào huyên náo khiến Tạ Hào Thế đang ngủ nhíu mày. Phi Phi cũng cau mày. Cô đứng dậy bước ra cửa sổ nhìn xuống dưới kia. Tạ Thanh Diễn đang tận hưởng phụ nữ ngoài lều, tay chân múa may, đúng thật là đang “tận hưởng lạc thú trước mắt”!

Với tính cách của Tạ Hào Thế, anh không dễ dàng bỏ qua khi đội của mình có cảnh kỹ, nhưng không thể cản được những người đàn bà tình nguyện phục vụ nhu cầu sinh lý của đàn ông. Hơn nữa Tạ Thanh Diễn là không được cái nết gì cả nên thỉnh thoảng cũng cần đùa giỡn đàn bà để làm tê liệt bản thân, vì thế kiểu phụ nữ nửa cảnh kỹ nửa không này vẫn tồn tại.

Xa xa trong rừng, ánh sáng lập lòe. Phi Phi suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn Tạ Hào Thế rồi mặc áo khoác ra khỏi cửa.

Trong rừng sâu, Tô Tô bế Tiểu Ái và kéo Diệp Dục thần kinh chưa ổn định hẳn đi tìm một chỗ nghỉ chân phù hợp. Tiểu Ái bé bỏng rất đói bụng.

Tô Tô đặt Tiểu Ái lên bụng Diệp Dục, mình ngồi cạnh nghĩ xem tìm gì cho con bé ăn? Cô là người lớn, có thể lót dạ bằng rễ cây nhưng bé con chưa đế hai tuổi thì ăn gì nhỉ?

Khi đang nghĩ ngợi, Chíp Bông chui ra khỏi cổ áo Tiểu Ái. Cái đầu tam giác phùng ra, Tô Tô nhìn thấy thì nhìn nó chằm chằm:

“Mi lớn một chút thì ta đã mổ phanh mi ra rồi.”

Chíp Bông, “…”

“Mẹ ơi mẹ, bụng đói quá…”

Tiểu Ái ngồi trên bụng Diệp Dục xoa cái bụng bé xíu, rầu rĩ đáng thương. Tô Tô chịu đau, suy tư nghiêm túc về việc mổ con rắn chúa biến dị này ra. Cô có thể ăn sống thịt rắn, bé con ăn được không nhỉ? Con bé này có sức miễn dịch tốt, chắc ăn sống được đấy?

“Sao bây giờ? Cô biết kiếm đâu đồ cho cháu?”

Tô Tô cảm thấy khó chịu vì vấn đề này. Khi cô đang nghĩ lúc nào là thời điểm tốt thì Diệp Dục tỉnh dậy. Anh nằm trong tuyết lạnh buốt hết chân tay, cổ rất nhức còn tứ chi thì lạnh đến độ tê liệt, cứ như người bị lôi xềnh xệch ngàn dặm vậy. Diệp Dục khẽ rên một tiếng, chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy tiếng Tiểu Ái khóc nho nhỏ kêu đói.

Anh lập tức trở nên tỉnh táo, ôm lấy Tiểu Ái rồi ngồi dậy, xoa cái cổ đau ê ẩm, hỏi Tô Tô:

“Tô, sao em đánh anh?”

“Đánh là nhẹ đấy, chưa giết là may rồi.”

Tô Tô nghiêng đầu nhìn Diệp Dục. Cô đứng dậy, ngồi xuống đối diện cách anh hai ba thước. Tiểu Ái thấy thế thì lăn ra khỏi người anh, chậm chạp chạy tới chui vào lòng Tô Tô. Sáu con mắt, thêm cả Chíp Bông là tám lẳng lặng nhìn nhau.

Hai người một rắn cứ thế nhìn anh. Diệp Dục ngồi dưới đất xoa cổ, có vẻ mãi không tỉnh. Thấy tất cả nhìn mình chằm chằm, Diệp Dục sửng sốt, ngừng xoa cổ hỏi:

“Nhìn anh làm gì?”

“Cha ơi bụng đói…”

Tiểu Ái chỉ bụng mình, lại bắt đầu than vãn. Diệp Dục ngó nghiêng xung quanh:

“Balo anh đâu?”

Không ai trả lời anh. Tô Tô không biết, Tiểu Ái ngây thơ còn Chíp Bông sẽ không nói rồi. Diệp Dục cau mày đứng dậy, cúi đầu nhìn hai mẹ con, khai báo:

“Anh đi tìm xem có gì ăn.”

Sau đó anh để con gái mình lại đó!

Người làm cha này cũng to gan thật!

Tô Tô không biết vì sao cô lại khá phản cảm với cách làm này của Diệp Dục. Trước đây cô luôn làm thế, giao Tiểu Ái cho Tạ Thanh Diễn nên Tiểu Ái mới bị bắt cóc. Giờ Diệp Dục cứ thế tùy tiện giao con gái của anh cho cô, không sợ cô mang đứa bé đi bán chắc.

“Mẹ ơi, xoa bụng bé, bụng bé đói, bụng bé khó chịu…”

Tiểu Ái ngồi lòng Tô Tô nghiêng đầu vùi vào lòng cô theo thói quen. Con bé cầm tay Tô Tô đòi cô xoa bụng. Tô Tô sững sờ trong nháy mắt, hình ảnh thoáng qua nhưng cô không kịp nắm bắt. Cô đưa tay xoa bụng cho con bé theo thói quen.

Cô cảm thấy liệu mình có muốn chỉ xoa chút thôi không nhỉ? Không chừng ngủ dậy xong có nhiều vấn đề sẽ được giải đáp. Trần Huyền Vũ cũng chết đã được vài ngày, đầu óc cô sẽ dần khôi phục lại bình thường, chứ cứ thần kinh thế này thì không ổn.

Cô đã thần kinh đến mức cảm thấy đứa bé này chính là Tiểu Ái của mình rồi.

Một trận gió thổi qua trong căn rừng tối tăm. Tô Tô quay đầu thấy Diệp Dục vừa rời đi đã quay về với một cái balo to đùng, thân hình nhanh chóng lách qua hàng cây, không tiếng động tiếp đất cạnh Tô Tô.

Anh hưng phấn ngồi cạnh cô. Khoảng cách quá gần, Tô Tô bế con bé dịch xa anh một chút, tiện thể trợn mắt cảnh báo anh rằng anh đang làm chuyện mạo phạm quá mức.

Diệp Dục thì sao? Anh ngờ nghệch mở balo ra, còn cười với Tô Tô, “May quá balo không bị mất. Balo mà mất là cả nhà mình hôm nay hít khí trời để no bụng rồi. Anh dựng lều cho em trước nhé. Tô à, em bị thương thì cứ nghỉ ngơi đi, anh sẽ nấu ăn cho hai mẹ con.”

Nói là làm. Diệp Dục lấy một cái lều hành quân gấp gọn gàng từ balo ra, dùng đồ huấn luyện lăn qua lại một hồi thì một cái lều rất to hình thành. Anh lấy ra một cái túi nhỏ, có vẻ chuyên dùng cho trẻ con.

Tô Tô cảm thấy hơi hoa mắt, há hốc mồm. Khi nghe Diệp Dục bảo, cô do dự một chút rồi ôm bé con vào lều. Chưa đầy hai giây sau, cơn buồn ngủ ập tới. Đây là lần đầu tiên cô ngủ trước mặt một người đàn ông.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 627: Không liên quan đến anh
Đi được hai mét, Diệp Dục ở phía sau đuổi kịp cô. Anh bắt lấy tay cô, kéo cô trở lại. Tô Tô lảo đảo không đứng vững, ho khan một tiếng rồi phun ra một búng máu. Diệp Dục đỡ lấy cô, vừa vội vừa tức nói:

“Em đã bị thương như vậy còn đi quan sát địch cái gì nữa? Em trông Tiểu Ái, để anh đi.”

“Không liên quan đến anh.” Tô Tô đẩy Diệp Dục nhưng không đẩy ra được, “Đây là ân oán cá nhân giữa tôi và Tạ Thanh Diễn, anh không liên quan thì đừng nhúng tay vào, miễn cho bị liên lụy.”

“Thế nào là không liên quan đến anh?” Diệp Dục tức nổ phổi, túm chặt Tô Tô nghiến răng hỏi lại lần nữa, “Thế nào là không liên quan đến anh? Em có cái gì không liên quan đến anh? Cả người em từ trên xuống dưới trong ngoài ngang dọc, chỗ nào cũng liên quan đến anh.”

“Không biết xấu hổ.” Tô Tô ngẩng đầu, giận dữ nhìn Diệp Dục, “Anh đừng tưởng rằng ngủ với tôi mấy lần là có thể xen vào chuyện của tôi. Mau tránh ra, đừng cản trở tôi giết người.”

Thấy nói Tô Tô không nghe, Diệp Dục cũng không nói nữa, mím môi thật chặt khiêng Tô Tô lên vai đi thẳng về, ném cô vào trong lều. Tô Tô bị anh ném như vậy, đầu óc quay cuồng choáng váng, buồn bực hơn là cảm giác chóng mặt còn mãi không hết.

Căn cứ vào kinh nghiệm của Tô Tô, cô biết có lẽ cả ngày nay sẽ quay cuồng trong cái cảm giác này. Vì vậy Tô Tô ngồi vững, đang muốn phát hỏa với Diệp Dục thì anh ở cửa lều chỉ Tiểu Ái đang nằm dang hai tay hai chân ra, nói với cô:

“Nhìn xem Tiểu Ái lại đá chăn. Em đắp chăn kín cho nó. Cẩn thận trong rừng này lại có dã thú gì đấy. Em trông con đi. Anh đi một lúc sẽ trở lại.”

Nói xong Diệp Dục kéo khóa lều lên rồi quay đầu đi.

Đối xử với Tô Tô như vậy cô không tức giận sao? Cô tất nhiên là tức giận rồi tuy nhiên trong đầu không có suy nghĩ muốn giết Diệp Dục. Thật kỳ lạ, cho dù Diệp Dục làm cô tức gần chết, cô cũng chưa từng muốn giết Diệp Dục. Vì sao? Vì anh là cha ruột của Tiểu Ái?

Tô Tô nhìn chằm chằm chiếc khóa kéo màu xanh đậm của lều một hồi lâu. Đứa trẻ bên người cứ ê a gì đấy trong mồm, Tô Tô cúi đầu nhìn sang. Cô nhìn đứa trẻ cũng tên là Tiểu Ái này giơ chân lên đá văng túi ngủ

“Quả thực là giống y như đúc.”

Tô Tô chợt nở nụ cười, cảm giác dịu dàng trào dâng cuốn sạch tức giận lúc trước. Cô nhẹ nhàng nằm cạnh Tiểu Ái, đưa tay cẩn thận sờ cái bụng tròn trịa của Tiểu Ái, bụ bẫm hơn Tiểu Ái của cô nhiều. Vì vậy Tô Tô không kìm được lẩm bẩm:

“Ăn gì mà bụ hơn cả chị thế này? Làm sao cha con có thể nuôi con bụ bẫm như vậy?”

“Mẹ mẹ, ăn ăn.”

Tiểu Ái giơ tay, theo thói quen mò mẫm ngực Tô Tô, chép miệng không tỉnh. Tô Tô chợt cảm thấy hơi xấu hổ nhưng lại cảm thấy vô cùng hiển nhiên. Cô cảm thấy càng ngày càng thân thiết với Tiểu Ái này, dĩ nhiên không tự chủ được sinh ra ảo giác, cảm thấy Tiểu Ái này và Tiểu Ái đã mất của cô chính là một.

Có lẽ là do đầu óc không bình thường khiến cho cô bị ảo giác.

Cô nhẹ nhàng chậm rãi nằm cạnh Tiểu Ái. Tiểu Ái quay sang cọ cái đầu nhỏ vào ngực cô, cảm thấy hạnh phúc thỏa mãn tiếp tục ngủ.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Tô Tô chợt mở mắt phát hiện mình ngủ thiếp đi. Tiểu Ái bên cạnh vẫn chưa dậy, trẻ con đúng là thích ngủ, bây giờ tám giờ sáng rồi mà vẫn chưa tỉnh.

Tô Tô rón rén ngồi dậy, chỉnh lại túi ngủ của Tiểu Ái rồi ngồi trong lều xoa mặt, mờ mịt suy nghĩ về chuyện của cô.

Bên ngoài lều, cành cây bị gió thổi kêu răng rắc. Tô Tô chợt ngẩng đầu lên, mở khóa lều đi ra, liếc mắt là có thể thấy Phi Phi một tay chống vào một thân cây ở cách đó không xa.

Tóc Phi Phi bay phấp phới trong gió. Cô ta nhìn Tô Tô đầy sát ý, suy nghĩ muốn đưa Tô Tô vào chỗ chết không cần phải nói ra khỏi miệng người ta cũng biết.

Trước lều quân dụng màu xanh, một tay Tô Tô ở phía sau, một tay ở phía trước, một cái dây xích băng từ từ xuất hiện trong bàn tay cô. Cô nhìn Phi Phi, sát ý bắn ra còn nồng nặc lệ khí, khí thế hoàn toàn không thua Phi Phi.

“Cô cho rằng tôi bị thương thì sẽ dễ xuống tay hơn? Cô cũng chỉ là cấp bốn mà thôi!”

Tô Tô cười, ánh mắt cô nhìn Phi Phi đầy khinh thường giống dị năng giả cấp cao nhìn dị năng giả cấp thấp.

Phi Phi híp mắt, “Giết được hay không phải đánh rồi mới biết.”

Sau đó hai người không tiếp tục nói thêm gì hết lập tức lao vào nhau, bốn phía quanh lều cây cối ngả nghiêng. Nhành cây màu nâu giống như xúc tu của quái vật nhao nhao lao về phía Tô Tô. Tô Tô cầm xích băng ném vào không trung khiến nó giống như một con rắn bay lượn vòng quanh cô, đông lạnh hết những nhành cây đang lao tới.

“Chết đi.”

Tô Tô đạp lên tuyết tiến về phía trước. Tuyết trên mặt đất di động hợp thành một quả cầu tuyết cực lớn lao về phía Phi Phi. Quả cầu tuyết trên đường còn hấp thu thêm tuyết trên mặt đất, càng lúc càng lớn lao đến trước mặt Phi Phi.

Phi Phi này chẳng qua chỉ là một dị năng giả hệ mộc cấp bốn, chẳng hiểu ăn gan hùm mật gấu gì mà muốn đơn độc giết Tô Tô cấp năm? Quả thực cho rằng lúc này Tô Tô bị thương nặng nên dễ đối phó? Mặc dù Tô Tô bị thương nặng nhưng cũng không đến mức bị một cái cấp bốn đạp lên đầu.

Tâm cao khí ngạo như Tô Tô nếu không giết Phi Phi thì không thể dập tắt tức giận trong lòng. Cô giơ tay lên, quả cầu tuyết ngưng tụ càng lúc càng lớn. Phi Phi tránh quả cầu tuyết lăn tới, nhành cây xung quanh che chắn cho cô ta. Phi Phi còn chưa kịp lùi hai bước đã bị vấp ngã ra đất, nháy mắt quả cầu tuyết kia sẽ lăn qua cô ta. Trên quả cầu tuyết còn có các loại rễ cây dài nhọn và băng, một khi bị quả cầu tuyết này đè lên chắc chắn sẽ mất mạng.

Ngay ở khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, một lưới điện màu tím xuất hiện đánh vào quả cầu tuyết. Vì vậy “bùm” một tiếng, quả cầu tuyết nổ tung như bom, hoa tuyết bay trong gió. Tô Tô đưa tay phẩy những bông tuyết bay toán loạn, đôi mắt lạnh lùng im lặng nhìn Tạ Hào Thế đứng đối diện.

Tạ Hào Thế mặc một cái áo lông màu đen, cổ áo còn có một lớp lông đen nhánh. Dưới ánh mặt trời mặt anh ta hơi tái, dường như lưới điện kia đã làm anh ta hao không ít sức.

Nhưng anh ta vẫn cố gắng đứng vững. Phi Phi trên mặt đất nhanh chóng đứng lên đi đến bên cạnh anh ta, cúi đầu, giống như một đứa trẻ làm sai, vẻ mặt vô cùng luống cuống.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 628-629: Đầu óc không tốt đừng đi lung tung
Hình ảnh này thật thú vị, giống như Phi Phi này chưa được Tạ Hào Thế cho phép đã tự mình chạy đến muốn giết Tô Tô. Mà Tạ Hào Thế này đuổi tới để làm gì nhỉ?

Tô Tô nhướng mày, bỗng nở nụ cười, nuốt máu tanh trong cổ họng xuống. Bây giờ cô và Tạ Hào Thế giống nhau, nhìn thì tưởng mạnh mẽ thật ra bị nội thương nghiêm trọng, căn bản không có cách nào đánh nhau sống chết trong thời gian dài.

Mấu chốt là Tiểu Ái trong lều hình như bị tiếng nổ đánh thức, kéo khóa lều ra. Cô bé mặc bộ quần áo giữ nhiệt mỏng manh, dụi mắt ôm Chíp Bông, ngồi trong lều nhô đầu nhỏ ra ngọt ngào nói với Tô Tô:

“Mẹ ơi, uống nước.”

Đứa trẻ này không sợ bom nổ, Tô Tô rất thích. Sau đó cô theo phản xạ tạo ra một viên nước to, nghiêng người đưa cho Tiểu Ái.

Cô nhíu mày cúi đầu nhìn viên nước trong tay, thật sự là viên nước. Tay nhỏ của Tiểu Ái đang cầm viên nước, viên nước không bị văng tung tóe. Không phải viên băng, sao lại thế?

“Tô Tô, quay về đi, quay về thôn Bát Phương của em đi. Sống những ngày không tranh với đời.”

Tạ Hào Thế ở đối diện lên tiếng. Anh ta nhìn Tô Tô, Tô Tô nhìn Tiểu Ái. Cô lạnh như băng không hòa nhã một chút nào. Tạ Hào Thế thở dài tiếp tục khuyên nhủ:

“Bọn anh sẽ đi về hướng đông. Chuyện Tạ Thanh Diễn anh sẽ thay em giải quyết. Ít nhất khi anh còn sống, anh sẽ không để nó đến làm phiền em. Anh chết cũng sẽ dắt nó đi theo.”

“Không được.” Tô Tô cử động, ngăn Tiểu Ái ở trong lều, ngẩng đầu nhìn Tạ Hào Thế, “Tạ Thanh Diễn phải chết, chết càng nhanh càng tốt. Tạ Hào Thế, xưa nay tôi không muốn là kẻ thù của anh không phải là không dám đối địch với anh. Nếu anh ngăn cản tôi giết Tạ Thanh Diễn, vậy thử xem.”

Không biết từ khi nào Tô Tô đã trở nên kiên quyết như vậy, thương lượng cũng không cho. Điều này khiến Tạ Hào Thế im lặng một hồi lâu. Anh ta nhìn Tô Tô, chỉ cảm thấy cô thay đổi rất nhiều, cả người tràn đầy tuyệt vọng, cũng sắc bén hơn. Anh không khuyên Tô Tô từ bỏ được cũng không đánh vỡ tâm tư muốn nhảy nhót của Tạ Thanh Diễn. Tạ Hào Thế chợt cảm thấy khúc mắc của hai người kia đã lớn đến mức không thể hóa giải, không thể đội trời chung.

Nói không được thì chỉ có thể đánh. Phi Phi đứng ở bên cạnh Tạ Hào Thế trừng mắt đi về phía Tô Tô hai bước thì bị Tạ Hào Thế giơ tay ngăn lại. Tô Tô cười lạnh một tiếng, rũ cổ tay xuống xoay một vòng, trong tay lập tức xuất hiện khí lạnh, giữa khí lạnh màu trắng một cái dùi băng bị Tô Tô nắm trong tay, cô nói:

“Có thể thử xem, cả hai cùng lên tôi cũng không sợ, Tạ Hào Thế anh tin không? Tôi chết, các người cũng không dễ sống nốt quãng đời còn lại đâu.”

Trong lúc Tạ Hào Thế im lặng, gió thổi ào ào, dường như một cuộc chiến sắp xảy ra.

Tiếng cành cây nhỏ gãy vụn không thích hợp vang lên giữa lúc Phi Phi giương cung bạt kiếm với Tô Tô và Tạ Hào Thế đứng bên cạnh ngăn Phi Phi lại. Theo tiếng động vọng lại nhìn thấy Diệp Dục vẻ mặt ngốc nghếch ôm hai quả trứng. Diệp Dục thấy mọi người quay ra nhìn mình liền lúng túng giơ hai quả trứng trong tay giải thích với Tô Tô:

“Vừa nãy kiếm được ở trong hốc cây. Cũng chẳng biết là trứng con gì, cầm về cho em và Tiểu Ái bồi bổ.”

Nếu Diệp Dục đã xuất hiện thì bây giờ chính là 2 VS 2. Dù Tạ Hào Thế và Phi Phi liên thủ cũng không có khả năng thắng. Tạ Hào Thế là dị năng lôi điện nhưng Diệp Dục là dị năng ánh sáng, cả hai đều độc nhất vô nhị coi như là đánh ngang tay, có thể để Tô Tô rảnh tay giết Phi Phi là tốt rồi.

Vấn đề Tô Tô có thể nghĩ đến thì Tạ Hào Thế cũng có thể nghĩ đến. Anh ta gật đầu với Diệp Dục đang đi tới rồi mang theo Phi Phi rời đi. Thật ra Tạ Hào Thế cũng không muốn đánh nhau với Tô Tô. Diệp Dục xuất hiện đúng lúc cho anh ta một cái cớ không phải đánh nhau.

Nhìn Tạ Hào Thế đã đi xa mang theo con chó săn Phi Phi biến mất trong rừng rậm, Tô Tô chỉ được cái to mồm rốt cuộc không nhịn được, hai chân mềm nhũn ôm ngực ngồi trong tuyết.

Diệp Dục vội vàng chạy tới, trong tay còn cầm hai quả trứng. Anh đỡ lấy Tô Tô, vội kêu lên: “Thương thế không tốt lên sao? Bảo em đừng kích động em không nghe. Chúng ta không đuổi giết Tạ Thanh Diễn nữa, nhanh chóng về thôn Bát Phương tìm bác sĩ khám.”

Vừa nghe thấy vậy, Tô Tô vô cùng giận dữ, không nhịn được giơ tay đánh Diệp Dục: “Về cái gì? Tạ Thanh Diễn chưa chết dù tôi phải đuổi đến tận chân trời góc biển cũng muốn lấy mạng hắn.”

Thù của con gái cô phải báo. Hôm nay không báo thù thì cuối cùng Tạ Thanh Diễn cũng sẽ quay đầu lại trả thù Tô Tô, nói không chừng còn muốn lấy mạng Tiểu Ái mới này để đền bù cho tự ái bị tổn thương. Cái loại người bị mạt thế làm cho tính cách dị thường như Tạ Thanh Diễn sẽ giống như Tô Tô, càng ngày càng biến thái theo thời gian.

“Bốp” một tiếng, Tô Tô đánh Diệp Dục làm cho quả trứng trong tay anh rơi xuống, đập vào rễ cây nhô lên vỡ nát.

Tô Tô đang tức giận chợt ngừng lại quay đầu nhìn quả trứng vỡ nát, lòng trắng sền sệt hòa cùng lòng đỏ. Quẹt lên thì vẫn ăn được có điều hơi mất vệ sinh. Trong lòng cô cảm thấy có lỗi, nghĩ đến Diệp Dục nãy giơ hai quả trứng tìm được trong hốc cây dâng lên như báu vật, muốn để cho cô và Tiểu Ái bồi bổ. Vì vậy Tô Tô liếc mắt nhìn Diệp Dục, mồm hơi hé ra muốn nói xin lỗi.

Thế nhưng cô vốn kiêu ngạo, mặc dù trí nhớ lộn xộn cũng vẫn biết đã rất nhiều năm rồi cô không nói xin lỗi với ai. Tô Tô cảm thấy hơi mất mặt, cô tỏ ra lạnh lùng nhìn Diệp Dục, trong lòng lại vô cùng hổ thẹn, nhìn một lúc rồi nói sòng phẳng:

“Tôi đền lại cho anh một quả trứng nhé?”

Nói xong Tô Tô thực sự định đi vào rừng xem có tìm được quả trứng nào không. Đang đứng dậy thì Diệp Dục đang quỳ dưới đất giơ tay, bàn tay ấm áp cầm lấy bàn tay lạnh như băng của Tô Tô. Cô cúi đầu xuống, Diệp Dục ngẩng đầu lên. Anh nhếch miệng cười, hoàn toàn không có chút phật lòng nào, giơ quả trứng còn lại trong tay nói với Tô Tô:

“Không sao, còn một quả. Em với Tiểu Ái mỗi người một nửa. Đầu óc không tốt đừng đi lung tung, một lúc sau lại không biết đường về.”

Cái tên này...!!! Tô Tô không còn gì để nói. Cô im lặng rũ mắt nhìn bàn tay bị nắm, cảm giác thật ấm áp, đã lâu rồi cô không có cảm giác này. Cô muốn hất tay Diệp Dục ra, cho đến bây giờ chưa có gã đàn ông nào dám chạm vào cô, những gã đàn ông trong quá khứ chỉ cần nói với cô mấy lời hạ lưu rác rưởi là đã bị cô giết sạch rồi. Hôm nay... chắc là do bị quả trứng kia ảnh hưởng.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 630: Có lẽ vì chơi thật vui
Tiểu Ái ở trong lều phía sau thấy cha mẹ đang nắm tay cũng vội vã bò ra khỏi lều. Một bàn tay nhỏ nắm lấy tay Tô Tô, một bàn tay nhỏ khác nắm lấy tay Diệp Dục. Diệp Dục lập tức phối hợp với Tiểu Ái, bỏ trứng trong tay ra cầm lấy tay Tiểu Ái. Ba người nắm tay nhau thành một vòng tròn. Tiểu Ái cảm thấy thật thú vị, nắm tay cha mẹ nhảy nhót, ha ha ha, cười giống như một cô ngốc vậy.

Có thể trẻ con chính là như vậy, mặc kệ hoàn cảnh tồi tệ ra sao, mặc kệ lòng người đen tối như thế nào, mặc kệ long trời lở đất hay tận thế, thế giới của bé chỉ có cha mẹ. Nhà của bé chính cả thế giới, chỉ cần có cha mẹ ở bên, dù không có giường lớn ấm áp, không có nhiều thức ăn phong phú, không có đồ chơi để chơi, tất cả đều không quan trọng. Quan trọng là bé có cha mẹ, bé chính là người hạnh phúc nhất trên đời.

“Được rồi, không nhảy nữa, mau vào trong lều đi, con còn chưa mặc quần áo đâu.”

Diệp Dục buông tay Tô Tô ra, ôm Tiểu Ái vào lều. Lúc Tiểu Ái ngủ chỉ mặc một bộ quần áo giữ nhiệt mỏng, lúc này chạy ra vẫn mặc y như vậy. Vui vẻ thế là được rồi, thời gian dài Diệp Dục sợ Tiểu Ái lại ốm.

“Con không muốn mặc quần áo.” Tiểu Ái đá chân nhỏ, bị Diệp Dục ôm vào lều, làm nũng nói: “Con muốn mặc bộ kia cơ.”

“Bộ nào?” Diệp Dục cũng không rõ lắm, cô bé hai tuổi rồi, đối với ăn mặc cũng có chút yêu cầu nho nhỏ. Thế nhưng bình thường đều là Tô Tô và mẹ Tô lo chuyện quần áo cho Tiểu Ái. Diệp Dục không biết Tiểu Ái nói “bộ kia” là bộ nào.

Trong lều anh ngồi cạnh lấy cho Tiểu Ái một cái áo lông ngắn màu đỏ, trên áo lông có thêu hai quả dâu tây. Anh cau mày hỏi Tiểu Ái, “Mặc cái này à?”

“Không phải cái này, muốn bộ kia cơ.”

Tiểu Ái không có cách nào nói cho cha bé hiểu, nằm trong lều lăn mấy vòng, điệu bộ có vẻ như muốn nổi giận. Diệp Dục bất đắc dĩ quay đầu lại, nhìn Tô Tô đầy mong mỏi:

“Em có biết con muốn mặc bộ nào không?”

Tô Tô chỉ một cái áo lông màu mận trong lều, “Cái này.”

“Có phải cái này không?”

Diệp Dục cầm cái áo lông màu mận của Tiểu Ái lên, giơ cho Tiểu Ái xem. Anh thấy Tiểu Ái gật đầu không tức giận nữa còn ngoan ngoãn ngồi dậy, phối hợp với Diệp Dục mặc quần áo vào. Anh thở phào nhẹ nhõm, quay đầu cười nói với Tô Tô:

“Cũng chỉ có em làm mẹ mới hiểu con.”

Quả thực Diệp Dục là cha của Tiểu Ái, bất cứ chuyện gì của Tiểu Ái cũng có mặt anh nhưng mấy chuyện nhỏ nhặt như ăn cơm mặc quần áo, Diệp Dục sẽ không thạo được như Tô Tô. Nếu như không có Tô Tô, chỉ sợ hôm nay Tiểu Ái sẽ khóc lóc thật lâu.

Cho nên mặc kệ tinh thần của Tô Tô như thế nào, trong lòng cô rốt cuộc vẫn nhớ đến Tiểu Ái, Tiểu Ái yêu gì ghét gì đã sớm khắc sâu vào trong tâm trí.

Chỉ là mang theo một đứa trẻ không dễ dàng gì, nhất là bây giờ Tô Tô đầu óc không tốt, hoàn toàn không nghĩ đến việc giúp một tay. Tiểu Ái chỗ này ý kiến một tí, chỗ kia ý kiến một tí, các loại yêu cầu các loại ý kiến khiến cho Diệp Dục vô cùng bận rộn, mệt mỏi.

Anh thở dài nhận mệnh, mặc quần jean và áo lông cho Tiểu Ái cũng mất nửa giờ. Tô Tô chỉ đứng nhìn từ xa, im lặng nhìn Diệp Dục hầu hạ Tiểu Ái.

“Đúng rồi, anh quên không nói với em, sáng sớm hôm nay có mấy chiếc xe quân dụng đến chỗ bọn chúng.”

Sau khi hầu hạ Tiểu Ái xong, Diệp Dục lại luôn tay luôn chân lấy thức ăn ra, chuẩn bị bữa sáng cho Tô Tô và Tiểu Ái. Lúc đang nướng trứng và khoai, Diệp Dục bắt đầu nói đến việc sáng nay đi thăm dò địch. Sau đó anh nghiêng đầu hỏi Tô Tô:

“Em không giết được Tạ Thanh Diễn sẽ không trở về đúng không?”

“Đúng!”

Tô Tô ngồi trên tuyết, Tiểu Ái ngồi trên đùi cô. Hai người vô công rồi nghề nhìn Diệp Dục chạy đông chạy tây, hoàn toàn không có ý định giúp đỡ. Tô Tô hỏi:

“Trong xe có cái gì?”

“Lính, vũ khí, thức ăn.” Diệp Dục nướng xong trứng lột vỏ, thổi nguội rồi chia đôi, một tay đưa cho Tô Tô, một tay đưa cho Tiểu Ái, tiếp tục nói: “Là người của Sở Hiên. Em còn nhớ Sở Hiên không? Là cấp dưới của Lã Ấn, mấy năm nay vẫn phát triển ở Tương thành. Có điều Mộc Dương ngày càng lớn mạnh, một núi không thể có hai hổ. Sở Hiên dự định đi về phía đông, sát nhập với Tào Tu Khiết thành lập căn cứ, nhường lại Tương thành cho chúng ta.”

Nhiều ngày qua, nhóm bộ đội đặc công Hộ Pháp, Ca Tử vẫn luôn gửi tin nhắn cho Diệp Dục. Nội dung tin nhắn đều đã bàn bạc với Mộc Dương, Mộc Dương sắp xếp lại cho bọn họ, có liên quan đến toàn bộ tình hình bây giờ, cũng có liên quan đến Sở Hiên. Nói chung Sở Hiên không phải là bạn cũng chẳng phải là thù, có lẽ có ý muốn trở thành đồng minh, cũng có thể sau này sẽ xích mích.

“Tào Tu Khiết là con trai của em gái mẹ Tạ Thanh Diễn.” Tô Tô thêm vào một câu, “Là một dị năng giả hệ hỏa.”

Sau đó dường như Tô Tô nhớ ra cái gì lại hỏi Diệp Dục một câu: “Không phải Tào Tu Khiết đã thành lập căn cứ rồi à? Anh ta còn thành lập thêm căn cứ nữa làm cái gì vậy?”

“Cái này ~~!!!” Diệp Dục không biết trả lời Tô Tô như thế nào, hiện giờ thần kinh Tô Tô không bình thường, hỏi rất nhiều thứ, đều rất lộn xộn cho nên Diệp Dục suy nghĩ một lúc, chỉ có thể nói: “Có lẽ vì chơi thật vui.”

Đáng sợ ở chỗ thế mà Tô Tô cũng chấp nhận loại giải thích này. Rõ ràng là đã có một cái căn cứ lớn như vậy rồi còn làm thêm một căn cứ nữa, không phải vì chơi vui thì còn vì gì nữa?

Cô cầm một nhành cây trong tay, nhẹ nhàng bẻ. Nhành cây phát ra những tiếng “rắc rắc” lúc bị bẻ gãy. Cô im lặng chốc lát, vứt nhành cây trong tay đi, nghiêng đầu nói với Diệp Dục:

“Thật ra trong căn cứ Chu Tước cũng không yên ổn, cho tới nay Tào Tu Khiết vừa cần Tạ Hào Thế vừa đề phòng Tạ Hào Thế. Anh ta và Tạ Hào Thế từ sớm đã có hiềm khích. Dựa vào năng lực mà nói, Tào Tu Khiết chỉ có thể hít khói của Tạ Hào Thế, có điều Tào Tu Khiết phát triển từ sớm. Thời kỳ đầu anh ta vẫn luôn tích trữ ở Thanh thành, nơi đó phát triển thành căn cứ từ rất sớm. Tạ Hào Thế là người tương đối đạm bạc, cũng không muốn cạnh tranh gì với Tào Tu Khiết. Vậy nên thủ lĩnh Chu Tước bây giờ mới là Tào Tu Khiết.”

Có điều nhắc đến cũng thấy lạ, theo lý mà nói, căn cứ Chu Tước nhờ có Tạ Hào Thế và một nhóm lớn cao thủ trấn giữ mới có thể đứng vững gót chân trong mạt thế, không bị các thế lực khác chiếm đoạt, do vậy mới có thể phát triển thành một căn cứ lớn. Nhưng nhìn người bên cạnh Tạ Hào Thế bây giờ, ngoại trừ một dị năng giả hệ mộc cấp bốn tên là Phi Phi ra thì còn ai đâu? Cao thủ khác đi đâu rồi?

Không thể không nói đây là một cơ hội tuyệt vời để giết Tạ Hào Thế. Chỉ tiếc là bây giờ Tô Tô đang trọng thương mà anh chàng Diệp Dục này nhìn có vẻ như là dị năng giả ánh sáng, có thể bắn ra laser. Nhưng anh ta không biết hấp thu tinh hạch, bảo đi đánh Tạ Hào Thế chính là đâm đầu vào chỗ chết.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 631: Tôi thích con đường tôi đi
Cho nên cứ như vậy mà bỏ phí cơ hội tốt giết Tạ Thanh Diễn sao?

Tô Tô đương nhiên không cam tâm. Bất kể bây giờ Tạ Hào Thế và Sở Hiên đã hợp tác hay là tụ hội với nhau thì cô cũng phải đuổi theo. Cô phải vừa dưỡng thương vừa tìm cơ hội giết Tạ Thanh Diễn.

Lòng Tô Tô đã quyết, Diệp Dục cũng chỉ có thể làm theo ý cô. Sau khi bên phía Tạ Hào Thế nhổ trại, Diệp Dục bế Tiểu Ái thu dọn lều trại và thức ăn, dự định cùng đi với Tô Tô.

Mà lúc này, ở bìa rừng, Tạ Hào Thế dừng bước, quay đầu nhìn Phi Phi đang đi theo phía sau. Vẻ mặt anh ta nghiêm nghị, giọng nói cũng khá nghiêm khắc, nói:

“Đừng để tôi phát hiện ra cô lại đến gây sự với Tô Tô. Phi Phi, Tô Tô phải sống, cô ấy còn phải nuôi con.”

“Tôi…” Phi Phi ngẩng đầu lên, hé miệng, đôi mắt nhìn Tạ Hào Thế như rất muốn nói. Tình hình bây giờ không phải là cô ta nhất định phải giết Tô Tô mà là Tô Tô nhất định sẽ giết Tạ Thanh Diễn. Phi Phi chỉ là không muốn Tạ Hào Thế khó xử mà thôi.

Nhưng Tạ Hào Thế sẽ không nghe. Anh ta không có ý với Phi Phi.

Nhân lúc sắc trời còn tối, Tạ Hào Thế không đợi Phi Phi nói xong đã xoay người đi luôn. Phi Phi ở phía sau im bặt, lại một lần nữa lẳng lặng đi theo Tạ Hào Thế. Hai người bắt kịp đội ngũ đã nhổ trải tiếp tục đi về phía trước.

Cả nhà Tô Tô ba người trên đường truy đuổi Tạ Thanh Diễn đi khá chậm, bởi vì còn phải dẫn theo một đứa bé chưa đầy hai tuổi, thực phẩm lại có hạn. Diệp Dục ngoài việc phải chăm sóc Tiểu Ái và Tô Tô đang thần kinh không bình thường, còn phải nghĩ cách lấy được thức ăn ở trong rừng để bổ sung nguồn lương thực.

May mà anh xuất thân là bộ đội đặc chủng, có kinh nghiệm vô cùng phong phú với cuộc sống sinh tồn nơi hoang dã. Anh chưa từng cự tuyệt trứng của các loại sinh vật trong rừng. Có khi anh còn tìm được măng và một số loài động vật biến dị kỳ lạ. Đi được mấy ngày, anh lại tìm được một chiếc xe và một chút xăng. Cả nhà ba người xem như thuận lợi đến được miếu Thái Tử.

Miếu Thái Tử không phải là một thành phố, cũng không phải là một cái miếu mà là một địa danh, nằm trải dài từ lối vào phía nam đến phía đông của đường cao tốc. Đội ngũ của Sở Hiên đóng quân ở đó, đợi sau khi tụ hợp với đội quân của Tạ Hào Thế sẽ cùng đi về Thanh thành.

Đám người Tạ Hào Thế đến sớm hơn Tô Tô nửa ngày. Diệp Dục lái xe, đỗ trên đường quốc lộ ở tít đằng xa, nhìn trong trạm thu phí của miếu Thái Tử toàn là binh sĩ. Anh liền nghĩ nên dẫn Tô Tô và Tiểu Ái đến khu rừng bên cạnh trốn một lát nhưng lại không ngờ Sở Hiên mặc quân phục đang cười hì hì một mình đi tới, gõ cửa sổ sau xe.

Lúc này Tô Tô đang bế Tiểu Ái ngồi ở hàng ghế sau. Tiểu Ái đang chơi đùa với Chíp Bông. Tô Tô lạnh lùng quay đầu lại nhìn Sở Hiên. Sở Hiên liền khom người, hai tay chống ở mép cửa sổ, tươi cười nói với Tô Tô:

“Tạ Thanh Diễn không nói, tôi còn không biết cô đến rồi. Tô Tô, oan có đầu nợ có chủ, cô muốn Tạ Thanh Diễn chết không liên quan gì đến tôi. Chúng ta vẫn là đối tác làm ăn.”

“Anh không xen vào, tôi đương nhiên sẽ không giết anh.”

Tô Tô nói rất thẳng thắn. Sở Hiên đã nói thẳng thắn như vậy, cô cũng không ngại nói rõ quan điểm của mình. Chuyện này vốn dĩ không có liên quan gì đến Sở Hiên, đương nhiên thật ra cũng chẳng liên quan gì đến Tạ Hào Thế. Nhưng Tạ Hào Thế nhất định phải can dự vào chuyện giữa cô và Tạ Thanh Diễn, cho nên Tô Tô mới phải giết cả Tạ Hào Thế.

Cô âm thầm đánh giá thế lực của Sở Hiên. Thực lực của dị năng giả hệ mộc cấp ba hoặc cấp bốn cùng lắm tương đương với Phi Phi. Bao ngày qua, Tô Tô chưa từng gặp một dị năng giả nào đạt cấp năm, những dị năng giả cấp năm đã chết ở đâu hết rồi?

“Thế thì tốt. Tô Tô, bao năm qua, tôi rất thích con đường mà cô đi.” Sở Hiên ở bên ngoài cửa sổ, giơ ngón tay cái với Tô Tô, cực kỳ khách sáo: “Cô có muốn xuống xe không? Tôi chuẩn bị cho cô một căn phòng tốt để nghỉ ngơi. Chuyện giết người cần thể lực. Giờ trạng thái của cô như vậy, có thể xử lý Tạ Hào Thế rồi giết chết Tạ Thanh Diễn sao?”

“Không cần. Cảm ơn. Anh cứ đi làm việc của mình đi!”

“Vậy được, tôi sẽ khoanh tay đứng nhìn, tất cả đều không liên quan đến tôi.”

Sở Hiên giơ hai tay, mặt vẫn tươi cười, đi lùi mấy bước quay về quân đội của mình. Lời đã nói xong, hắn đã thể hiện rõ lập trường của mình, nói quá nhiều lại thể hiện hắn có ý đồ bất chính. Còn về việc Tô Tô có muốn vào nghỉ ngơi ở căn phòng hắn đã chuẩn bị sẵn hay không, Sở Hiên vốn cũng chỉ nói khách sáo như vậy mà thôi, chứ không hề có ý quản chuyện ăn ở của Tô Tô.

Sở Hiên vừa quay về trạm xăng đến miếu Thái Tử, Tạ Thanh Diễn đã đi đến, đi theo sau là Tạ Hào Thế và Phi Phi, chỉ nghe thấy Tạ Thanh Diễn gào thét với Sở Hiên:

“Anh có nhiều người như vậy, mỗi người cầm một cây súng là có thể bắn ba người bọn họ thủng lỗ chỗ như cái sàng rồi, sao chỉ chạy đến nói có mấy câu rồi về? Rốt cuộc là anh giúp ai? Có muốn cùng chúng tôi đến chỗ Tào Tu Khiết nữa không?”

Đối diện với Tạ Thanh Diễn gào thét không chút lễ độ như vậy, Sở Hiên vẫn cười, thái độ không khác gì lúc hắn nói chuyện với Tô Tô. Hắn nhìn Tạ Thanh Diễn rồi lại nhìn Tạ Hào Thế và Phi Phi đang đi theo phía sau, nói vô cùng thẳng thắn:

“Ban đầu khi muốn đi cùng các người đến Thanh thành, tôi cũng chỉ nói thế thôi. Các người miễn cưỡng được xem như quà tôi tặng Tào Tu Khiết. Nhưng tôi đâu biết các người lại dây vào Tô Tô chứ? Ân oán giữa các người và Tô Tô không liên quan đến tôi. Tôi chỉ cần đảm bảo cho người của tôi có thể thuận lợi đến được Thanh thành là được. Cho dù các người có chết, đội ngũ của tôi lớn mạnh như vậy chưa chắc Tào Tu Khiết sẽ không mở cửa cho tôi.”

Hơn nữa, khi ở Tương thành, dù sao Sở Hiên cũng đã làm ăn mấy năm với Tô Tô. Từ khi Tiểu Ái còn nằm trong bụng mẹ, đội ngũ của Sở Hiên vẫn luôn mua đồ đạc từ chỗ Tô Tô. Bây giờ, thức ăn của cả đội ngũ của hắn, có cái nào không mua từ thị trấn nhộng chứ? Sau này đến được Thanh thành rồi, Sở Hiên đương nhiên cũng sẽ tiếp tục làm ăn với Tô Tô.

Sở Hiên muốn rời khỏi Tương thành cũng là vì bị Mộc Dương chèn ép, tự cảm thấy sớm muộn gì cũng sẽ bị Mộc Dương thôn tính. Hai thế lực ở quá gần nhau chung quy cũng sẽ xung đột, cho nên Sở Hiên dự định đi đến Thanh thành. Trên danh nghĩa là đầu quân cho Tào Tu Khiết, nhưng trên thực tế là tính toán thôn tính Thanh thành mà thôi.

Anh em nhà họ Tạ là thân thích của Tào Tu Khiết. Để bày tỏ thành ý, Sở Hiên đã dẫn theo anh em họ Tạ làm quà cho Tào Tu Khiết. Hai anh em nhà họ Tạ này sống thì tốt, nếu chết rồi thì Sở Hiên sẽ đem xác họ cho Tào Tu Khiết, để Tào Tu Khiết nhận xác, vẫn có thể lấy lòng.

Dù sao mọi chuyện cũng chẳng liên quan đến Sở Hiên, hắn muốn có được Thanh thành, đồng thời cũng muốn tiếp tục hợp tác với Tô Tô.

“Mày! Sao mày có thể trở mặt như vậy chứ?”

Tạ Thanh Diễn nghe Sở Hiên nói như vậy, tức giận suýt nữa muốn hôn mê. Ban đầu, khi Tô Tô chưa xuất hiện, Sở Hiên nói rất hay, nói là hợp nhất, cùng đến Thanh thành xây dựng sự nghiệp. Lúc này lại nói nói là Tạ Hào Thế và Tạ Thanh Diễn chỉ là quà hắn tặng cho Tào Tu Khiết, câu này làm tổn thương sâu sắc đến lòng tự trọng của người khác.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 632: Không bảo vệ em lâu được nữa
“Nếu không thì sao? Cậu cho rằng bản thân có thể ngang vai ngang vế với tôi sao?”

Sở Hiên cười rất lễ độ, ánh mắt nhìn Tạ Thanh Diễn giống như nhìn một kẻ xấu xí. Sau đó, hắn lại liếc mắt nhìn Tạ Hào Thế, nói với anh ta:

“Anh cũng được xem như là một nhân vật có tiếng, nhưng lại bị Tạ Thanh Diễn làm liên lụy quá lớn. Theo ý của tôi, anh dứt khoát giết cái thằng em không hiểu chuyện này đi, giao thẳng cho Tô Tô. Sau đó, chúng ta đến Thanh thành, bắt tay nhau hợp tác thực sự. Đến lúc đó, muốn gì được nấy, ai bảo không phải là một cuộc sống thoải mái chứ?”

“Sở Hiên, mày đừng hòng chia rẽ quan hệ của tao và anh tao!”

Lại bị người khác xúc phạm lòng tự trọng thẳng mặt như vậy, Tạ Thanh Diễn tức phát điên. Hắn ta xông lên trước muốn đánh Sở Hiên. Tạ Hào Thế không hề ngăn cản hắn ta, Phi Phi ở bên cạnh Tạ Hào Thế thì giống như có chút tâm tư nhìn Tạ Thanh Diễn. Hai tên lính của Sở Hiên đi đến, chặn Tạ Thanh Diễn lại, lôi hắn ta sang một bên.

Thấy Tạ Thanh Diễn bị lôi đi, Tạ Hào Thế mới trầm giọng hỏi Sở Hiên, “Anh nói cho chúng tôi biết trước mục đích của mình, không sợ chúng tôi bỏ đi sao?”

“Thích thì rời đi đi. Phía sau chính là Tô Tô. Các người cứ việc tách ra đi.”

Sở Hiên híp mắt, quay người đi, tâm trạng khá tốt. Với tình thế bây giờ, Tô Tô và Tạ Hào Thế đều bị thương. Nhưng vết thương cũng sẽ có ngày khỏi, nếu như hai anh em nhà họ Tạ vẫn còn ở trong đội ngũ của Sở Hiên, Tô Tô sẽ ra tay giết Tạ Thanh Diễn, dù sao cũng sẽ có chút lo lắng. Anh em hạ họ Tạ thực sự không biết sống chết, lại tự ý rời khỏi đội ngũ của Sở Hiên, Tô Tô ra tay lại càng thuận lợi hơn.

Tạ Hào Thế đứng tại chỗ, mím môi, ánh mắt lộ ra cảm giác tang thương. Anh ta ở trạm xăng, bước vài bước ra bên ngoài phòng tuyến cảnh giới của bộ đội, nhìn chiếc xe con đỗ phía xa xa trên đường quốc lộ. Tạ Hào Thế vẫn có thể nhìn thấy Diệp Dục ngồi ở ghế lái xe, đang quay đầu nói cái gì đó với Tô Tô ngồi phía sau. Tô Tô giơ tay đẩy đầu Diệp Dục về phía trước, Tiểu Ái thì đứng trên ghế sau chơi trò lên xuống.

Một nhà ba người này cho dù trên đường truy sát một người ở mạt thế cũng có thể trình diễn cảnh tình cảm ở khắp mọi nơi, khiến cho Tạ Hào Thế nhìn thấy không nhịn được mỉm cười. Nói thật, anh ta rất hâm mộ Diệp Dục.

Tạ Hào Thế cứ đứng ở đó rất lâu. Phi Phi ở sau lưng anh ta cũng đứng im nhìn Tạ Hào Thế rất lâu. Cuối cùng, Tạ Thanh Diễn là người phá vỡ sự yên ắng đó. Hắn ta tức giận đùng đùng chạy lại, đứng trong phòng tuyến, không dám bước ra ngoài, hét gọi Tạ Hào Thế ở phía trước:

“Anh, anh cứ để mặc cho Sở Hiên cưỡi lên đầu chúng ta như vậy sao? Lẽ nào anh không phát hiện trong lời của Sở Hiên không hề có ý an phận với Tào Tu Khiết sao?”

Mặt trời ngả về tây, cả ngày hôm nay tuyết không rơi. Ngày tháng trôi qua, nhiệt độ cũng dần ấm lên. Nắng chiều ấm áp dát một lớp ánh sáng vàng lên mũi Tạ Hào Thế. Anh ta nghiêng đầu, nhìn Tạ Thanh Diễn, đột nhiên cả người có cảm giác được giải thoát, nói:

“Thế thì đã sao? Thanh Diễn, anh đã nói là không bảo vệ em được lâu nữa rồi. Chuyện này em tự giải quyết đi.”

“Anh có ý gì?”

Tạ Thanh Diễn ngây người, không hiểu vì sao Tạ Hào Thế lại bình tĩnh như vậy. Hôm nay, lòng tự tôn của hai anh em họ có thể nói là đã bị Sở Hiên giẫm đạp nhiều lần, Tạ Hào Thế không nghĩ đến việc trả thù sao?

Tạ Hào Thế thực sự không hề muốn trả thù, cũng không đáp lại lời Tạ Thanh Diễn, chỉ giơ tay về phía Phi Phi. Phi Phi lập tức đi lên, đỡ Tạ Hào Thế. Anh ta cúi đầu mỉm cười với Phi Phi, nói khẽ:

“Tôi mệt rồi, đỡ tôi về nghỉ ngơi.”

Mệt, là một loại mệt mỏi tinh thần đến cực điểm. Thân là anh cả, anh ta lại có một đứa em không thể từ bỏ. Thân là đàn ông, lại không thể bảo vệ được người con gái mình thích. Thân là đội trưởng, giờ bản thân lại như phạm nhân. Tạ Hào Thế đã không còn sức lực đi thay đổi những điều này. Trái tim anh ta giống như một cây nến đã đốt cạn, đột nhiên có cảm giác chán ghét cõi đời, không muốn đi tranh giành nữa, cũng không muốn nghĩ bất kỳ điều gì.

Về đến phòng, Tạ Hào Thế nằm trên giường nhắm mắt ngủ luôn. Phi Phi đứn trước giường anh ta rất lâu, lông mày nhíu chặt, cuối cùng cũng quay người, tính đi giết Tô Tô.

Tô Tô không chết, Tạ Hào Thế sẽ vĩnh viễn khó xử.

Màn đêm dần buông xuống, trong xe con, Tô Tô đang bế Tiểu Ái ngủ. Cô đặt Tiểu Ái trên ghế sau xe, cẩn thận cầm một chiếc áo, đắp lên người cô bé, sau đó tựa người vào cửa sổ, yên tĩnh nhìn trạm xăng phía trước. Bên trong trạm xăng có rất nhiều binh lính, bên ngoài còn có rất nhiều phòng tuyến, trên nóc nhà còn có rất nhiều bính lính đang cầm súng gác.

Nhưng, những cái này không phải trọng điểm. Nếu như Tô Tô liên thủ với Diệp Dục mang theo Tiểu Ái cũng có thể xông vào trong trạm xăng giết người rồi rút lui.

Nhưng hôm nay, gió thổi không ngừng, trong rừng cây ở phía xa luôn phát ra những tiếng rầm rì. Có khi nghe kỹ lại giống như không có âm thanh gì cả. Mặt trăng tròn sáng vằng vặc treo trên nền trời đen thẫm. Thỉnh thoảng lại có vài con chim bay qua, phát ra tiếng kêu không mấy may mắn.

Diệp Dục ngồi trên hàng ghế trước. Anh mở cửa xe đi ra ngoài, đứng bên đường, cởi quần giải quyết nỗi buồn. Tô Tô nghiêng đầu đi, không có hứng thú gì với hành động đó của anh. Rồi cô lại cúi nhìn Tiểu Ái, giơ tay, xoa đầu cô bé, đợi thời cơ đến.

Đêm càng lúc càng yên tĩnh, Diệp Dục giải quyết nỗi buồn xong, gõ cửa sổ xe chỗ Tô Tô ngồi, vẫy tay với cô ý bảo cô ra ngoài. Tô Tô mở cửa xe đi ra, nhíu mày hỏi:

“Sao thế?”

“Không có gì, anh có vài lời muốn nói với em, ở trong xe sợ làm ồn đến Tiểu Ái.” Diệp Dục đứng trong gió lạnh, cúi đầu cười với Tô Tô, ánh mắt có chút ám muội. Nhìn ánh mắt đó, Tô Tô lườm Diệp Dục, quay người không thèm để ý đến anh định mở cửa lên xe ngồi.

Diệp Dục lại không chịu, anh giữ chặt lấy cổ tay cô, kéo cô xoay người một cái. Hai người đổi vị trí cho nhau. Diệp Dục tựa vào cửa xe chặn đường Tô Tô, lưu manh nói:

“Em xem, phong cảnh đẹp quá, chúng ta nói chuyện chút đi, chỉ một chút thôi. Tô, càng ngày em càng ít nói. Có nhiều lúc em còn không thèm để ý đến Tiểu Ái. Anh khá lo lắng cho em. Chúng ta nói chuyện vài phút nhé. Em nói anh nghe, trong lòng em ngoài giết người, còn muốn gì nữa?”

“Muốn gì?”

Tô Tô hỏi ngược lại. Cô cũng không biết bản thân mình đang muốn gì. Lúc ngủ, cô dường như nhớ lại rất nhiều chuyện, nhưng vừa mở mắt ra đầu óc lại trống rỗng. Có lúc, cô cảm thấy mình đã trải qua một kiếp rất dài. Có lúc lại cảm giác thế giới này hư ảo.

Cô đang nghĩa rõ ràng là Sở Hiên đã là nhân vật của mười năm trước, bình thường cũng không có qua lại gì, nhưng lại cảm giác rất quen thuộc.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 633: Kiến gì mà to thế hả trời?
“Em xem, em như vậy, anh rất lo lắng cho em.” Diệp Dục đặt hai tay lên vai Tô Tô, kéo cô lại gần mình, dùng hơi thở ấm áp của mình bao bọc lấy cô. Anh cúi đầu, nhìn Tô Tô, đôi môi cũng càng ngày càng ghé sát cánh môi của cô.

Cô cau mày, nghiêng đầu tránh đi, có chút không quen nói, “Nói chuyện đàng hoàng đi. Đừng như thế này.”

“Thế nào cơ?” Diệp Dục mỉm cười, giơ tay bóp mông cô, “Như này á?”

“Diệp Dục! Đừng giở trò lưu manh!” Tô Tô quay mặt lại, giận dữ trừng mắt nhìn Diệp Dục, “Đừng có được nước lấn tới, anh còn dám động chân động tay nữa, tôi sẽ giết anh.”

“Vậy thì giết đi. Anh để em giết.” Tay Diệp Dục lại dùng sức kéo Tô Tô về gần mình hơn. Anh cúi đầu nhìn môi Tô Tô, nói khẽ thì thầm, “Nói đã nói câu này mấy trăm lần rồi, em có bao giờ ra tay đâu.”

Một tiếng động vang lên sau lưng Tô Tô, phá vỡ bầu không khí ám muội giữa hai người. Sắc mặt Tô Tô và Diệp Dục sa sầm. Tô Tô đẩy mạnh Diệp Dục ra, quay người lại, nhưng không nhìn thấy gì cả.

Đúng vào lúc này, trong trạm xăng, Phi Phi đứng giữa hai chiếc xe tải quân dụng trong phòng tuyến, nhìn Diệp Dục và Tô Tô ở phía xa bằng ánh mặt nặng nề. Khẩu súng trong tay cô ta đang chuyển động, có cảm giác như bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng giương súng lên, bắn về phía Tô Tô.

“Nếu như tôi là cô, tôi sẽ không giết Tô Tô.” Sở Hiên đứng sau lưng Phi Phi, ngậm một điếu thuốc, tựa vào cột trạm xăng, miệng thở ra một làn khói trắng. Khi Phi Phi đột nhiên quay ngoắt lại, chĩa súng vào hắn thì hắn lại nói: “Tôi sẽ giết Tạ Thanh Diễn bởi vì cho dù Tô Tô chết rồi, Tạ Hào Thế vẫn không được giải thoát.”

“Đừng cho rằng anh nói như vậy thì tôi sẽ tha cho Tô Tô. Anh và Tô Tô có quan hệ làm ăn, đương nhiên không hy vọng tôi giết cô ta.”

Nhìn thấy gương mặt Sở Hiên, Phi Phi cũng vô cùng căm ghét. Bây giờ, địa vị của Tạ Hào Thế chẳng khác gì tù nhân thật ra nguyên nhân chính là do bị Sở Hiên lừa. Nếu như Sở Hiên nói sớm, chỉ là muốn coi Tạ Hào Thế và Tạ Thanh Diễn là quà để lấy lòng Tào Tu Khiết, Tạ Hào Thế sẽ không lựa chọn cùng đi với Sở Hiên đến Thanh thành.

“Cho nên, cô cho rằng Tạ Hào Thế rơi vào hoàn cảnh như bây giờ đều là do lỗi của người khác sao?”

Sở Hiên cười, búng ngón tay một cái, vứt điếu thuốc trong tay. Vẻ mặt của hắn hoàn toàn không để ý đến việc Phi Phi đang chĩa súng vào mình, mà làm bộ thở dài nói:

“Tạ Hào Thế vốn dĩ cũng được coi là một nhân vật tầm cỡ. Với năng lực của anh ta, hoàn toàn có thể đứng dưới một người mà trên một vạn người. Nhưng đáng tiếc anh ta có một cục nợ Tạ Thanh Diễn. Phi Phi ơi Phi Phi à, ngày nào mà Tạ Thanh Diễn chưa chết thì sẽ giống như miệng con giòi cắn bám trên xương cổ chân của Tạ Hào Thế. Tạ Hào Thế đáng ra là một anh hùng nhưng lại bị Tạ Thanh Diễn làm liên lụy thành một kẻ vô dụng.”

Nếu như không có Tạ Thanh Diễn, nếu như không có Tạ Thanh Diễn… Giả thiết anh hùng và kẻ vô dụng khiến Phi Phi từ từ hạ khẩu súng trong tay xuống. Đương nhiên cô ta biết rõ, nếu như không có Tạ Thanh Diễn thì bây giờ Tạ Hào Thế sẽ không cần phải sống mệt mỏi như vậy. Nhưng Tạ Thanh Diễn được mẹ Tạ trước khi qua đời gửi gắm cho anh ta nên cả đời này anh ta sẽ không vứt bỏ được cục nợ Tạ Thanh Diễn này.

Mà Tô Tô đã đi theo họ nhiều ngày như vậy, xem ra lần này cô quyết tâm phải giết Tạ Thanh Diễn cho bằng được. Tạ Hào Thế chặn giữa Tô Tô và Tạ Thanh Diễn, chắc chắn sẽ phải đánh một trận sinh tử với Tô Tô. Phi Phi muốn giết Tô Tô chỉ là muốn giảm bớt áp lực cho Tạ Hào Thế.

Nhưng thật ra, lời của Sở Hiên nói mới có lý nhất. Xét đến cùng, ân oán này là chuyện giữa Tô Tô và Tạ Thanh Diễn, nhưng Tạ Thanh Diễn lại ỷ vào Tạ Hào Thế này cả đời.

“Ha ha ha.”

Sở Hiên cười lớn, nhìn bộ dạng do dự của Phi Phi, nhún vai quay người rời đi tỏ vẻ chuyện không liên quan đến mình. Chẳng qua hắn chỉ nói ra sự thật mà thôi, không có ý muốn giúp ai cả. Nhưng xét về quan hệ lợi ích lâu dài, tốt nhất là vẫn để Tô Tô sống tốt thì hơn.

Dưới ánh trăng, Tô Tô và Diệp Dục vẫn đứng ngoài xe. Tiếng bò rầm rì càng lúc càng lớn.

“Không ổn.” Cô nghiêm mặt, nhìn Diệp Dục.

Diệp Dục gật đầu, chỉ vào Tiểu Ái đang ngủ say trong xe, nói với Tô Tô, “Em vào trong chăm sóc tốt Tiểu Ái. Tôi ở bên ngoài canh giữ.”

Dựa vào đâu chứ? Tô Tô hứ miệng rồi lại nuốt lời sắp thốt ra xuống, nhưng cô vẫn nghe sự sắp xếp của Diệp Dục vào trong xe trông chừng Tiểu Ái. Bây giờ, an nguy của Tiểu Ái là trên hết. Nếu như Tiểu Ái vì mình mà gặp nguy hiểm gì, Tô Tô cảm thấy mình sẽ vô cùng hối hận.

Cô mở cửa đi vào trong xe. Cô vừa ngồi xuống còn chưa kịp đóng cửa lại thì đã có một thứ đen sì dường bò ra từ rừng cây bên đường quốc lộ. Dưới ánh trăng, màu đen đó dường như còn phát sáng.

“Cái quỷ gì thế?” Diệp Dục nhìn loài vật to lớn đen đúa cách chỗ mình vài mét ở phía trước. Anh trừng mắt hét lên một tiếng, ném ra một quả cầu ánh sáng về phía con vật đó, kinh ngạc nói: “Kiến gì mà to thế hả trời?”

Liếc nhìn đầu con kiến đó, chắc phải to bằng cánh tay của Tiểu Ái, nó dài khoảng một thước, bị quả cầu ánh sáng của Diệp Dục bao bọc lấy. Nó lắc vài cái xúc tua và râu trên đầu hóa thành bọt khí đen, rơi trên nền tuyết trắng.

Tô Tô nhìn thấy cảnh tượng đó qua cửa trước của xe đang mở, cau mày nói: “Mau lên xe, rời khỏi đây. Nó là kiến biến dị, sẽ không chỉ đến một con đâu.”

Cô vừa dứt lời, chỉ thấy từ phía trạm xăng phía trước vang lên tiếng nổ súng “Pằng, pằng, pằng”. Tiếng súng nổ liên tục, chỉ một lát đã thấy dị năng bay khắp nơi, có người hô to:

“Báo động, báo động, có kiến, là kiến, kiến biến dị!”

Nghe xong, Diệp Dục lập tức liên tưởng đến đống giòi biến dị ở Tương thành. Anh cũng không quan sát thêm nữa, trực tiếp mở cửa ghế lái xe bước lên đạp ga chuẩn bị quay đầu đi theo đường mình đến.

Một đàn kiến biến dị chi chít bò theo ánh trăng đến trên đường quốc lộ. Cái vỏ đen bóng bò lô nhô dưới ánh trăng giống như một đợt sóng, ập đến che phủ cả con đường, xa tít tắp không thấy tận cùng.

Diệp Dục không còn cách nào khác đành phải cho quay một vòng tại chỗ, lái thẳng đến trạm thu phí bên cạnh trạm xăng, định đi lên đường cao tốc. Xe của họ đi ngang qua xe tải quân dụng dừng bên ngoài trạm xăng. Ở phía bên cạnh, Tạ Thanh Diễn đột nhiên xông ra, hắt một thùng nước lên xe của Tô Tô, sau đó nhanh chóng chạy vào trong trạm xăng. Trong thùng nước đó không biết đã được bỏ thêm cái gì, không cần mở cửa xe ra cũng có thể ngửi thấy.

“Là đường.”

Tô Tô ngồi phía sau, ánh mắt lạnh lùng nhìn vết nước chảy xuống bên ngoài cửa xe. Chắc là Tạ Thanh Diễn đã pha nước đường trong lúc vội vàng nên hạt đường vẫn chưa kịp tan.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 634: Chỉ là mệt rồi
“Mẹ kiếp!”

Diệp Dục ngồi ở hàng ghế trước đạp chân ga nghe xong tức giận chửi thề một tiếng. Kiến thích nhất là bò đến những chỗ có đường. Kiến bình thường đã vậy, huống hồ là kiến biến dị. Hơn nữa, trên đường cao tốc phía trước lại có một bày kiến bò đến phía họ giống như một miếng vải đen nhanh chóng trùm kín đường cao tốc.

Diệp Dục lập tức quay đầu xe, dứt khoát không chạy nữa, dù sao có vẻ bọn họ đã bị kiến biến dị bao vây, lái chiếc xe dính nước đường muốn đột phá vòng vây sẽ vô cùng khó. Cho dù cuối cùng có phá được chắc chắn cũng sẽ bị lũ kiến bám theo, không bằng bỏ xe quyết chiến một trận.

Tô Tô ngồi phía sau thấy Diệp Dục lái xe xông thẳng vào trong trạm xăng, cô liền cười một tiếng bế Tiểu Ái đang ngủ say lên, áp sát vào lòng mình nói với Diệp Dục:

“Bây giờ tôi đổi ý rồi. Dù thế nào tất cả cũng phải nghĩ đến an toàn của đứa bé này là trên hết. Mọi thù hận đều xếp sau con bé.”

Diệp Dục đỗ xe bên cạnh xe tải quân dụng, bước xuống xe mở cửa sau xe nhìn Tô Tô cười cực kỳ vui vẻ nói, “Nghe thấy câu nói này của em mọi lo lắng trong đầu đều tan biến. Không sao. Tô, thù chúng ta sẽ báo, con chúng ta cũng sẽ chăm sóc tốt. Bây giờ nhân lúc trăng thanh gió mát chính là thời tiết tốt để có ân báo ân có oán báo oán.”

Tô Tô mỉm cười. Cô vẫn chưa điều chỉnh xong ký ức trong đầu nhưng có rất nhiều cảm xúc cũng có thay đổi lớn so với mấy ngày trước. Qua khe hẹp giữa hai chiếc xe tải quân dụng phía trước, có thể nhìn thấy rất nhiều binh lính đang chạy. Hướng tập kích của kiến biến dị có lẽ là phía siêu thị của trạm xăng, cho nên người trong siêu thị rất đông.

Diệp Dục một tay dắt Tô Tô, Tô Tô dùng một tay bế Tiểu Ái. Tiểu Ái đang mơ màng ôm cổ cô, ngâm khẽ vài tiếng. Cái đầu nhỏ chuyển hướng, tiếp tục nằm bò trên vai cô ngủ.

Có binh sĩ dường như điều tra ra xung quanh trạm xăng có kiến biến dị, đứng trên nóc nhà hô to phải cảnh giới. Rất nhiều binh sĩ nghe xong liền xách súng, nắm tinh hạch chạy qua Tô Tô và Diệp Dục. Bọn họ leo lên nóc xe, dàn thành một đường tròn, bảo vệ trạm xăng.

Trông có vẻ kiến biến dị bò vào trạm xăng đã bị xử lý kha khá. Sở Hiên xách một thùng tinh hạch, vẻ mặt nghiêm túc xông đến bên cạnh Tô Tô và Diệp Dục, rồi gật đầu với Tô Tô. Hắn không nói gì, dẫn binh lính trong tay đi đánh kiến biến dị đang vây đến.

Trong trạm xăng chỉ còn vài người đang chạy loạn đều là người của Tạ Hào Thế. Mà những người lính được huấn luyện bài bản không cần nhìn cũng biết chắc chắn đều là người của Sở Hiên.

Nghĩ đến Sở Hiên và đội ngũ của hắn đều là những người đã vượt qua biển giòi biến dị ở Tương thành để ra ngoài, rất có kinh nghiệm đối phó với một đống động vật ùn ùn kéo đến. Có dị năng giả hệ hỏa đứng bên ngoài xe tải, biến ra một rào lửa. Còn có dị năng giả hệ thổ nhanh chóng đào một chiến hào bên trong rào lửa. Những dị năng giả hệ thủy, hệ kim và hệ mộc cũng ai làm người đó làm công tác chuẩn bị khi kiến biến dị đến.

Nếu như mọi người đã đồng tâm hiệp lúc đối phó với kiến biến dị, Tô Tô và Diệp Dục không làm gì, chỉ nhận sự bảo vệ của Sở Hiên thì cũng không được. Diệp Dục thu tay đang đặt trên vai lại, hai tay đưa lên, một vầng mặt trời nhó chiếu sáng sáng trên bầu trời nơi này, khiến cho những con kiến biến dị nhân lúc trời tối đến tấn công không ẩn mình được nữa.

Tầm nhìn của mọi người càng tốt thì giết kiến càng hăng. Tuy nhiên, có binh lính xông ra giết kiến, cũng có người chỉ trốn trong trạm căng, đợi những người lính kia chiến đầu quên mình bảo vệ bọn họ. Những người đó đều là người trong đội ngũ của Tạ Hào Thế và Tạ Thanh Diễn.

May mà tốc độ sinh sôi của kiến không kinh khủng bằng giòi biến dị. Bầy kiến đến tấn công trạm xăng không có khả năng sinh sản, có đủ khả năng sinh sản chỉ có kiến chúa biến dị. Nhưng kiến chúa quan trọng như vậy cũng sẽ không chạy ra ngoài tấn công trạm xăng.

Cho nên chỉ cần kiên trì, căn bản vẫn có hy vọng giết gần hết được đống kiến biến dị này.

Diệp Dục đi giúp giết những con kiến biến dị đang ùn ùn kéo đến. Tô Tô bế Tiểu Ái nhìn xung quanh trạm xăng, đột nhiên cảm giác có ánh mắt ác ý phía sau. Tô Tô quay người lại nhìn thì đã nghe thấy tiếng súng.

Bởi vì đang bế Tiểu Ái trong tay, Tô Tô đương nhiên sẽ không liều mạng đỡ đạn. Cô nghiêng người đang định tìm chỗ tránh, đợi cơ hội báo thù thì phía trước có một bóng người. Tạ Hào Thế từ trên trời đáp xuống, đỡ phát đạn này thay cho Tô Tô và Tiểu Ái.

Tô Tô ngây người, bên tai vang lên tiếng gào khóc thảm thiết của Phi Phi. Tạ Thanh Diễn đang giơ súng cũng ngây người. Tạ Thanh Diễn và Tô Tô cùng sững sờ phát hiện phát súng hắn bắn ra không bắn trúng Tô Tô và bắn trúng Tạ Hào Thế. Tạ Thanh Diễn lập tức phản ứng lại, dứt khoát bắn mấy phát vào người Tạ Hào Thế, sau đó vội vàng thu súng quay đầu bỏ chạy.

Tô Tô đứng yên tại chỗ không đuổi theo. Cô nhíu mày, nhìn Tạ Hào Thế đang đứng phía trước mình. Đối mặt với cô, gương mặt tuấn tú của Tạ Hào Thế hiện rõ cảm xúc mệt mỏi. Nhưng anh ta đang cười nhìn Tô Tô chằm chằm. Nụ cười ấy mang theo sự giải thoát và nhẹ nhõm.

“Tạ Hào Thế? Anh điên à? Tôi không cần anh cứu.”

Tô Tô không hiểu được mục đích Tạ Hào Thế đỡ đạn thay mình, Tô Tô bế Tiểu Ái nhíu mày rất lâu không dãn ra. Không hiểu sao Tạ Hào Thế lại đỡ viên đạn đó, quan trọng hơn là Tô Tô đã né rồi. Cô chỉ định tìm vật che chắn, tránh để đạn không có mắt làm Tiểu Ái bị thương.

Đúng vào lúc đó, Tạ Hào Thế lại xông ra. Anh ta đứng thẳng, khóe miệng tràn ra máu tươi. Bên cạnh, Phi Phi gạt hết những người trên đường, xông đến, ôm lấy cơ thể Tạ Hào Thế. Anh ta cứ nhìn chằm chằm Tô Tô mà ngã vào lòng Phi Phi.

“Đội trưởng… Đừng, đội trưởng, đội trưởng, đừng, đừng mà…”

Trong ánh sáng ấm áp, Phi Phi ngồi xổm trên mặt đất ôm cơ thể yếu ớt của Tạ Hào Thế, miệng không ngừng gào khóc. Vì sao lại như vậy? Vì sao Tạ Hào Thế lại chạy ra đỡ đạn cho Tô Tô? Anh ta không phải nên quyết đánh một trận sinh tử với Tô Tô sao? Vì sao anh ta chưa đánh đã quyết định lấy mình ra làm bia đỡ đạn?

Tạ Hào Thế được Phi Phi ôm trong lòng, ho một tiếng, miệng ộc ra một hụm máu đỏ tươi. Anh ta giơ tay ra, năm ngón tay dính đầy máu của bản thân. Ngón tay thon dài nắm chặt lấy tay Phi Phi, nói khẽ an ủi cô ta:

“Chỉ là, chỉ là trả lại cái mạng này cho Tạ Thanh Diễn mà thôi. Cô đừng buồn. Cuối cùng tôi đã là một chuyện đúng đắn… Phi Phi à, kiếp này tôi đã thích một người không thể thích, gánh trách nhiệm không thể gánh, đi con đường mình không hề muốn đi, sống cuộc đời không phải là của mình. Tôi mệt rồi, chỉ là mệt rồi.”
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top