Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 635: Thời điểm thanh toán hết nợ nần đã đến
Rất nhiều khi, Tạ Hào Thế biết bản thân làm sai nhưng mẹ Tạ vì anh ta đã cắn lưỡi tự tử. Trước khi lâm chung, mẹ Tạ đã gửi gắm Tạ Thanh Diễn cho anh ta, cho nên Tạ Thanh Diễn là trách nhiệm anh ta không thể trốn tránh được. Anh ta có tình có nghĩa nhưng lại có một thằng em trai vô tình vô nghĩa. Điều này khiến cho cuộc đời của Tạ Hào Thế từ đó mà đi nhầm hướng.

Không mệt sao? Biết rõ là bản thân mình đã đi sai đường, Tạ Hào Thế có thể không mệt mỏi sao? Trên con đường này, anh ta không có bạn bè, không có người thân, không có tự trọng, mặc cho người khác giẫm đạp, không hề có giới hạn. Gánh thêm cái cục nợ lớn là Tạ Thanh Diễn, Tạ Hào Thế đã mệt mỏi từ lâu.

Máu sau lưng chảy ròng ròng, nhuốm đỏ cả mặt đất Phi Phi đang ngồi. Phi Phi khóc nức nở, bế Tạ Hào Thế gào thét muốn đi tìm bác sĩ. Ý thức của Tạ Hào Thế thì càng lúc càng tan rã. Anh ta nhìn Tô Tô cười yêu thương giống như người anh trước mạt thế. Cánh môi mỏng khẽ động, chỉ thốt ra được hai chữ.

“Bảo trọng.”

Chỉ hai chữ “bảo trọng” nhẹ nhàng giống như sẽ biệt ly trong thời gian ngắn, giống như anh ta sắp đi xa nhưng rất nhanh sẽ quay về. Trước khi đi, anh ta dặn dò cô em gái nhỏ của mình phải quý trọng, bảo trọng, sau đó… vĩnh biệt.

Dưới ánh trăng sáng, trên đầu Tô Tô có một quả cầu nhỏ màu vàng đang xoay tròn. Cô đột nhiên nhớ ra. Rất nhiều năm về trước, vào một ngày mùa thu trăm hoa đua nở, cô được Tạ Thanh Diễn dẫn về. Khi cô đang ngồi trong vườn hoa của biệt thự nhà họ Tạ, trên chiếc bàn ăn màu trắng bày đầy hoa quả, Tạ Hào Thế mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo hơi mở rộng. Anh ta ngồi trước mặt cô, nghe Tạ Thanh Diễn giới thiệu cô với người nhà họ Tạ, sau đó mỉm cười thân thiện với cô.

“Chào em, anh là Tạ Hào Thế. Em có thể gọi anh là anh cả giống như Thanh Diễn.”

Cách một giỏ hoa quả, Tạ Hào Thế giơ tay ra, khẽ nắm tay Tô Tô, tự giới thiệu về mình. Khi đó, Tô Tô cảm thấy cái gọi là sức quyến rũ của người đàn ông trưởng thành chắc là giống với Tạ Hào Thế, vô cùng tự tin, kiêu ngạo lại rất thân thiện.

Tô Tô hơi buồn, bế Tiểu Ái đi hai bước về phía Tạ Hào Thế. Ký ức đã lâu bị cô lục lại, khiến đầu cô có chút hỗn loạn. Sau đó, Tô Tô cúi đầu nhìn anh ta chầm chậm nhắm mắt lại, ngực phập phồng cuối cùng đã bình ổn lại. Còn Phi Phi vẫn đang gào khóc. Xung quanh người qua người lại tấp nập cũng không thể mang đi nỗi bi thương của cô ta.

Trong mắt anh ta có hình ảnh thu nhỏ của Tô Tô, cho dù là đã nhắm mắt vẫn luôn nhìn cô, giống như năm đó lần đầu gặp nhau. Anh ta ngồi cùng bàn ăn cách cô một giỏ hoa quả nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn cô. Ánh mắt đó ấm áp, chất chứa tình cảm dành cho cô và lỗi lo người khác không nhìn thấy được.

Tạ Hào Thế đã chết, miễn cưỡng xem như là tự sát đi.

Bên ngoài trạm xăng, đám binh lính đang ra sức thắt chặt phòng tuyến. Lúc mặt trời ló rạng, bầy kiến biến dị cuối cùng cũng rút lui. Diệp Dục ôm Tô Tô, bế Tiểu Ái đi lên chiếc xe mà Sở Hiên đã chuẩn bị cho họ. Còn Sở Hiên đang cho người dọn dẹp sơ qua hiện trường, nhặt tinh hạch của kiến biến dị xong rồi mới đến chỗ Phi Phi đòi xác của Tạ Hào Thế.

“Đã nói trước rồi, anh em nhà họ Tạ, dù là sống hay chết tôi đều sẽ đưa đến cho Tào Tu Khiết.”

Không quan tâm đến nỗi đau đớn của Phi Phi, Sở Hiên dẫn người đến cướp xác của Tạ Hào Thế khiêng lên xe. Phi Phi không cho, Sở Hiên liền giơ súng lên đánh ngất Phi Phi đang điên cuồng gào thét rồi lôi cô ta lên một chiếc xe khác.

Trong lúc Sở Hiên đang những việc này thì cách đó không xa, trong một chiếc xe tải quân dụng, Diệp Dục ngồi trên ghế lái xe, Tô Tô bế Tiểu Ái ngồi trên ghế phụ. Cô nghiêng đầu, vẻ mặt lạnh lùng lặng lẽ nhìn Sở Hiên cướp xác, rồi lại nhìn một tên lính vội vã chạy đến, đứng nghiêm hành lễ với Sở Hiên, nói:

“Báo cáo. Tạ Thanh Diễn chạy mất rồi.”

Sở Hiên nhổ một bãi nước bọt xuống đất, quay đầu nhìn về phía Tô Tô, đảo mắt vẻ mặt u ám liền biến mất, mỉm cười nói ngọt xớt với Tô Tô:

“Cô xem, anh nhà họ Tạ đã chết mất một, chỉ còn lại một người thôi. Cô để tôi dẫn theo một tù binh sống đến làm quà lấy lòng Tào Tu Khiết nhé!”

“Tạ Thanh Diễn không chết, tôi sẽ không đi đâu cả.” Tô Tô nhíu mày, nhìn những binh sĩ đang khiêng xác Tạ Hào Thế. Bọn họ phủ một mảnh vải trắng lên trên người Tạ Hào Thế, phủ kín từ đầu đến chân anh ta, sau đó khiêng vào xe y tế. Tô Tô thu hồi ánh mắt lại, rồi lại nói với Sở Hiên: “Anh có hai lựa chọn, hoặc là dẫn chúng tôi đi giết Tạ Thanh Diễn, hoặc là chúng tôi tự tìm xe, đi cùng các anh đi đuổi giết Tạ Thanh Diễn.”

Bởi vì muốn tiễn Tạ Hào Thế chặng đường cuối cùng, Tô Tô đứng lặng lẽ tại chỗ, không có đi đuổi giết Tạ Thanh Diễn. Tiễn biệt Tạ Hào Thế xong, Tạ Thanh Diễn sẽ sẽ không còn bất kỳ chỗ dựa nào nữa. Lần này, đã đến lúc Tô Tô và Tạ Thanh Diễn thanh toán hết nợ nần. Dù thế nào cô cũng Tạ Thanh Diễn chết trên đường đi về phía Đông.

“Xem này, xe này, cô nói câu này quá nhẫn tâm rồi. Chúng ta là quan hệ gì chứ, xem như người xa lạ đúng không?” Sở Hiên cười run người, cũng không biết là cười thật hay cười giả, “Cô là trưởng thôn của thôn Bát Phương, muốn đi theo xe của tôi, tôi cầu còn không kịp. Đâu có thế để cô tự tìm xe, đi theo đuôi xe của chúng tôi chứ.”

Sở Hiên nói như thể người lúc trước chặn Tô Tô ở ngoài đường phòng tuyến, tỏ rõ lập trường muốn ở phe trung lập, căn bản không phải là Sở Hiên hắn.

Trên xe quân dụng, Tô Tô cụp mắt, nhìn Sở Hiên, rất có cảm giác coi thường. Không nói gì, mặc kệ Sở Hiên một mình chạy qua chạy lại như con choi choi ý.

Đợt tấn công của kiến biến dị khiến cho người của Sở Hiên sau khi làm chút tu sửa xong, lại tiếp tục phát minh, còn phải đến Thanh thành. Một đường, cô vừa đi vừa truy sát Tạ Thanh Diễn.

Nhân lúc trời tối, Tạ Thanh Diễn lái chiếc xe Hummer, trong khi mọi người đang bận rộn giết kiến biến dị thì hắn ta đã xông lên đường cao tốc, lái xe chạy như bay. Hôm nay, Sở Hiên phái người đi truy tìm về báo lại, Tạ Thanh Diễn lại giống như giẫm vào vận cứt chó, lái xe xông ra ngoài bầy kiến biến dị. Bởi vì ở chỗ tối qua kiến biến dị thường xuyên xuất hiện, không hề tìm thấy xe của Tạ Thanh Diễn lái qua và xác của hắn ta.

Đội ngũ của Sở Hiên có chưa đến mười lăm nghìn người. Hắn chọn người rất có sự bền bỉ, đa số đều là binh lính, cũng có số lượng ít là dị năng giả bình thường. Đóng quân ở Tương thành nhiều năm như vậy, Sở Hiên chưa từng thu nhận phiền toái, nhưng cũng cũng không phải không hỏi han gì đến người già, phụ nữ và trẻ nhỏ. Nếu những dị năng giả hắn tìm được hoặc chủ động đến đầu quân cho hắn mà không có bất kỳ giá trị lợi dụng nào với hắn thì Sở Hiên sẽ đưa những người đó đến thị trấn nhộng.

Những người được hắn giữ lại đều là tinh nhuệ, người nào người nấy đều đã trải qua sự huấn luyện của Sở Hiên, thân thủ cường tráng khỏe mạnh đến mức có thể một địch cả trăm.

Đội ngũ không đến tám nghìn người truy đuổi Tạ Thanh Diễn một ngày thì phát hiện ra chiếc xe Hummer Tạ Thanh Diễn vứt lại trên đường cao tốc. Sở Hiên gọi Diệp Dục đi xem, để lại Tô Tô và Tiểu Ái ngồi chơi trên xe.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 636: Giết người phải đền mạng
Từ những biểu hiện trong những ngày này của Tiểu Ái, Tô Tô cảm thấy đứa bé này chắc chắn thường hay ngồi xe đi xa. Bọn họ đã đi xe trên đường liên tục nhưng Tiểu Ái không hề buồn bực vì bị giới hạn trong

không gian chật hẹp của xe, cũng không cần đồ chơi. Tiểu Ái tự chơi với rắn chúa, thi thoảng làm ồn vì đói bụng hoặc một chứ không ăn vạ đòi xuống xe chơi.

Bên ngoài, ánh mặt trời ấm áp trải dài trên mặt đất. Cách đó không xa, một chiếc Hummer đen đang rơi nửa thân ra ngoài đường cao tốc. Cửa xe nhìn vẫn tốt, đằng sau cốp xe còn có chút đồ ăn người rời đi vội vàng không mang theo.

Tô Tô ngồi ở ghế phụ lái, nhìn là biết Tạ Thanh Diễn chưa chết.

“Cộp cộp”

Có người gõ cửa xe. Tô Tô quay sang nhìn thấy Phi Phi. Cô ấn nút hạ kính, nhướn mày ý bảo Phi Phi nói chuyện.

“Tạ Thanh Diễn không chết.” Đây là câu đầu tiên Phi Phi nói với Tô Tô, sau đó cô ta dùng một chút, ánh mắt tràn đầy sự căm hận xen lẫn đau xót không nói nên lời, “Xe hết xăng nên hắn ta bỏ xe chạy. Tôi muốn giết hắn, cô đi cùng không?”

Tô Tô không để ý đến Phi Phi mà quay đi nhìn chiếc xe phía trước. Diệp Dục và Sở Hiên đang đứng cạnh chiếc Hummer trò chuyện, Diệp Dục chỉ về ngọn núi bên đường cao tốc, Sở Hiên gật đầu đi gọi người.

“Sở Hiên muốn giữ Tạ Thanh Diễn sống, nhưng Tạ Thanh Diễn giết Tạ Hào Thế. Giết người thì phải đền mạng”

Phi Phi vẫn cố chấp đứng ngoài cửa xe dù Tổ Tổ không quan tâm đến mình, nước mắt chảy xuống, nức nở:

“Tô Tô, cô có biết trước đây khi chúng tôi bị biển zombie bao vây đã trải qua những gì không? Tạ Hào Thế với tôi là thế nào? Có cái gì cũng có, cô có đàn ông, có con gái, nhưng tôi chỉ có một Tạ Hào Thế mà thôi. Tạ Thanh Diễn giết Tạ Hào Thế, hắn ta nhất định phải đến mạng, nhất định!!!”

Phi Phi nhấn mạnh hai chữ “nhất định”. Tô Tô lẳng lặng nhìn Phi Phi, vừa thấy lạnh lẽo vừa thấy buồn cười:

“Cứ làm như tôi sẽ cản trở cô đi giết Tạ Thanh Diễn vậy. Cô đi đi, tôi liên quan gì?”

Khi họ đang nói chuyện, Diệp Dục từ từ quay người đi về phía Tô Tô. Anh nhìn Tô Tô bên trong xe rồi lại nhìn Phi Phi bên ngoài, lên xe nói với Tô Tô rằng:

“Tạ Thanh Diễn chạy về phía ngọn núi kia. Có dấu tích kiến biến dị. Đuổi theo không?”

“Đuổi!”

Giờ Tô Tô mới biết vì sao Phi Phi lại chạy qua đây hỏi cô có muốn đi giết Tạ Thanh Diễn không. Tạ Thanh Diễn chạy vào núi, trong núi có kiến biến dị, Phi Phi sợ một mình cô ta không giải quyết được.

Diệp Dục hé miệng nhìn Tô Tô rồi lại nhìn Phi Phi, cuối cùng sáng suốt quyết định giữ im lặng. Thật ra Tạ Thanh Diễn tự tìm đường chết, một mình chạy vào ngọn núi của kiến biến dị thì tỷ lệ sống sót vô cùng thấp. Nhưng nhìn vẻ mặt hai cô gái này thì chắc là chỉ có 1% họ cũng phải tìm, nhất định không để hở cho Tạ Thanh Diễn.

Sở Hiên cũng muốn dẫn người vào núi nhưng không phải muốn giết Tạ Thanh Diễn mà vì cứu Tạ Thanh Diễn khỏi cuộc sống làm mồi cho kiến biến dị. Anh ta vẫn muốn lợi dụng Tạ Thanh Diễn làm con tốt dâng đến cửa cho Tào Tu Khiết, vì thế Ta Thanh Diễn còn sống là tốt nhất.

Vậy nên mọi người bám sát con đường quốc lộ. Đám người còn lại của Sở Hiên đi trước mở đường, còn Sở Hiên và vài dị năng giả theo Tô Tô, Diệp Dục và Phi Phi vào núi.

Tô Tô âm thầm chấp nhận việc Phi Phi đi theo họ. Đường núi xe đi khó khăn, bọn họ nhất định phải đi bộ. Tô Tô đổi một bộ đồ của lính Sở Hiên, ngoài đầu ra thì tất cả các chỗ khác đều được che kín.

Giờ đang mùa đông, Tiểu Ái cũng chỉ có gương mặt bé nhỏ hở ra, còn tay chân bọc kín trong quần áo dài tay. Diệp Dục để Tô Tô địu Tiểu Ái trên lưng. Tiểu Ái dựa vào lưng mẹ, Diệp Dục đeo một balo lớn đựng hơn nữa chỗ thức ăn ban đầu mẹ Tô chuẩn bị cho, phần còn lại là những gì anh thu thập trên đường đi.

Phi Phi ăn mặc rất gọn nhẹ. Bản thân cô ta là dị năng giả hệ mộc, thiếu ăn thì tự tạo đồ ăn, chỉ cần có hạt giống là được.

Ba người lớn một đứa trẻ con cứ thế đi theo đội ngũ Sở Hiên, cũng nảy sinh tranh chấp về vấn đề giết hay không giết Tạ Thanh Diễn. Nhóm Tô Tô và quản Sở Hiên có sự mâu thuẫn rõ rệt. Hiện giờ thời tiết đang ấm dần lên, tuyết ngừng rơi vài ngày, dấu chân của Tạ Thanh Diễn rất rõ ràng. Mọi người chia làm hai nhóm đi theo hai hướng vào núi nhưng cuối cùng cũng tiến về “thành Rome”.

Cây cối trong núi xác xơ tiêu điều, chỉ còn vài thân đổ rạp trên mặt đất. Vùng đất um tùm rậm rạp đã biến mất, thậm chí chút màu xanh cũng không còn. Diệp Dục đi trước ngồi xổm xuống, cào chút đất đưa lên mũi ngửi nhưng không phát hiện vấn đề gì. Anh đứng lên nhìn vỏ cây khô phía trước.

Ánh mặt trời hiện ra, chẳng biết làn khói xanh từ đầu xuất hiện qua những lớp vỏ cây rực rỡ. Con đường phía trước mờ ảo, bốn phía lặng yên đến nỗi tiếng tim đập cũng nghe rõ. Quay đầu lại cũng thấy phía sau lưng có khói xanh.

“Không thể tiếp tục tiến về phía trước

Tô Tô vô cùng cảnh giác. Thật ra cô không sợ tiếp tục tiến vào trong núi, mà giờ bản thân cô đang dẫn theo trẻ con, cô không vì mình thì cũng phải nghĩ cho Tiểu Ái. Mạng có thể liều, Tạ Thanh Diễn nhất định phải chết, nhưng rõ ràng một người mẹ không thể nào chọn đưa Tiểu Ái theo mạo hiểm cùng mình.

Diệp Dục gật đầu. Anh vừa quay lại định bảo rút lui với Tô Tô thì có tiếng đàn ông rên xiết trong làn khói xanh ở phía xa.

“A...”

“Là giọng Tạ Thanh Diễn!”

Phi Phi đằng sau giẫm chân lên vỏ cây rỗng lao thẳng về phía âm thanh. Tạ Thanh Diễn đang ở cách đó không xa, làm sao cô ta có thể cứ thế quay về. Diệp Dục và Tô Tô không theo nữa thì thôi. Cô ta nhất định cứ đi.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 637: Kiến chúa đang chờ
“Phi Phi!!!”

Tô Tô kêu lên định kéo Phi Phi lại nhưng rồi thôi. Căn cứ vào kinh nghiệm mười hai năm sinh tồn trong mạt thế của Tô Tô, ngọn núi này rõ ràng có sự khác thường. Mùa đông đã qua, mùa xuân đang tới, vạn vật hồi sinh. Nơi này là ngoại ô, còn là đỉnh núi kiến biến dị thường xuyên qua loại, có gì đó khác thường. Mọi người nên đi thành một nhóm, không nên hành động một mình.

“Rắc”

Có tiếng giẫm lên mảnh vụn vang lên từ trong làn khói xanh. Tô Tô ôm Tiểu Ái nhìn sang, tạo một bức tường băng quanh cổ và Diệp Dục kín kẽ không lọt một chút gió.

Tường băng vừa dựng lên, một chất dịch nhờn xanh biếc bắn thẳng về phía Diệp Dục, đập lên tường bằng, tan thành khói xanh. Trong làn khói xanh, một con kiến thợ to như con mèo rung râu đung đưa bò đến chân Diệp Dục.

Đằng sau nó là một hàng kiến thợ chỉnh tề, nhưng mỗi con kiến thợ không lớn như vậy. Cơ thể đen bóng của chúng trườn qua mặt đất, bỏ lại một lớp dịch xanh nhờn.

Kiến vốn là giống loài có tổ chức, chỉ nhìn đám kiến biến dị xếp hàng chỉnh tế là biết sau khi tiến hóa, chúng không hề mất đi tập tính của loài. Có điều đám kiến thợ đông như vậy nhưng chỉ bò về phía Diệp Dục chứ không hề quan tâm đến Tô Tử và Tiểu Ái. Lý do vì sao?

Diệp Dục ngồi xổm xuống, tò mò nhìn đám kiến giương nanh múa vuốt ngoài tường bằng. Anh giơ một ngón tay, laser xuất hiện từ trong tường bằng xuyên ra cắt xác con kiến ra, cả một hàng kiến thẳng tắp bị cắt làm đôi.

“Những con kiến thợ này chắc muốn đưa anh về tổ để giao phối với kiến chúa, tạo ra giống mới đấy?!”

Tô Tô cau mày nghiêm túc suy đoán, Diệp Dục hốt hoảng xoay đầu nhéo đùi Tô Tô:

“Em nghĩ cái gì kỳ thế? Đầu óc em đang có vấn đề, nghĩ toàn ý tưởng kinh khủng, sắp đủ viết tiểu thuyết rồi”

“Đây cũng không phải ý tưởng gì bất thường đầu”. Tô Tô bế Tiểu Ái ngồi trên lớp băng thật dày, mắt liếc về đàn kiến thợ biến dị khác đằng xa đang bò về phía Diệp Dục, cười có vẻ hả hê, “Tôi đã từng thấy động vật biến dị sinh sôi nảy nở rồi. Kiến chúa muốn sinh con với đàn ông loài người cũng chẳng có gì lạ. Nhìn kia, đội ngũ đón rể lại đến rồi. Kiến chúa đang chờ anh đấy”

“Nói nữa à!” Diệp Dục trợn mắt nhìn Tô Tô rồi cúi xuống liều chết hôn môi cô say đắm, giận dữ nói, “Anh đây phải phối giống thì cũng chỉ phối với em thôi!”

Tiểu Ái bị kẹp giữa cha mẹ thì ngọ nguậy đầu, cười khanh khách. Tô Tô đẩy Diệp Dục ra, vừa quay đầu đã thấy Sở Hiên dẫn mấy người đồng đội vội vã chạy từ rừng cây rỗng ruột đến. Sở Hiên thấy tường bằng của Tô Tô thì quá mừng rỡ:

“Tô Tô, che giúp với. Đám kiến kia điên rồi à? Bắt bao nhiêu là người của tôi.”

Họ không thấy đám kiến này ăn gì, cũng chưa kịp xem chúng có tấn công làm người bị thương không. Từng con kiến bò lên phun dịch xanh nhờn vào người họ, dính chặt như nhựa cao su khiến con người không thể cử động được. Đám kiến kéo những bao nhựa đàn ông bỏ đi như kéo thức ăn vậy.

Sở Hiến và tay chân không giết nổi đám kiến này vì quá dị, đành phải quay về.

Tô Tô mở rộng tường bằng để Sở Hiên và người của mình cùng trốn vào trong. Cô âm thầm đếm, khi vào núi, Sở Hiện dẫn theo mười dị năng giả nhưng giờ chỉ còn bốn. Ít nhất kiến biến dị đã cướp đi sáu người đàn ông, thêm Tạ Thanh Diễn là bảy.

Nơi có nhiều đàn ông thì số kiến biến dị cũng nhiều hơn. Những con kiến biến dị từ bốn phương tám hướng xuất hiện trong làn khói xanh, bò quanh tường bằng. Sở Hiên lùi sát lại gần Tô Tô hét lên:

“Đảm biến này muốn nhấc cả tường bằng đi chắc???”

“Có vẻ thế”

Tô Tô vung tay, một lớp băng trắng dày xuất hiện ngoài tường bằng, đông lạnh lũ kiến biến dị. Bức tường bằng đang lung lay lại đứng vững.

Có điều cái này không hữu ích lắm. Tô Tô bị rối loạn ký ức nên không biết dùng các kỹ năng độc đáo mới phát hiện ra, chỉ biết đông bằng. Diệp Dục cứ dùng laser một chút lại nghỉ. Anh không hấp thụ tinh hạch, Tô Tô cũng không giúp anh được nên dù dị năng của Diệp Dục lợi hại nhưng không được bền.

Dị năng giả của Sở Hiên chỉ là cấp ba cấp bốn, Sở Hiên là dị năng giả hệ thổ, cộng thêm hai hỏa một kim, có giết kiến cũng chỉ giết được những con sát tường bằng.

“Không may rồi Tô Tô ạ. Tôi thấy kiểu này có không cần tìm Tạ Thanh Diễn đầu, có khi có đi không có về. Chúng ta quay về đi. Cô về thôn Bát Phương, tôi đi Thanh thành, chúng ta chia tay từ đây”

Kiến biến dị rất nhiều, thoắt cái đã lấy sáu dị năng giả cao cấp của Sở Hiên. Giờ Sở Hiên cũng không muốn mạo hiểm vì một tên như Tạ Thanh Diễn, giờ anh ta còn có xác của Tạ Hào Thế, cứ đưa xác Tạ Hào Thế cho Tào Tu Khiết là được.

Lùi nghìn bước để nhìn thì giờ Sở Hiên nên bảo tồn thực lực để đến Thanh thành. Giả sử xác Tạ Hào Thế rữa nát, không nhận ra được thì Tào Tu Khiết chưa chắc sẽ không coi trọng đội ngũ lớn mạnh của Sở Hiên? Giờ ở đâu cũng thiếu sức chiến đấu, Sở Hiên có người có đồ có chi phí, anh ta không tin không nắm được Thanh thành!

Vì thế giờ Sở Hiên muốn rút lui. Một ngọn núi cướp đi sáu dị năng giả. Đối với người luôn quý trọng người tài trong quân ngũ như Sở Hiên mà nói thì quá đau lòng rồi.

Nhưng Tô Tô ngồi bên kia lại lắc đầu rất nghiêm túc nói với Sở Hiên, “Dựa theo lệ cũ, Tạ Thanh Diễn không thể sống tiếp. Tất cả những người phải giao phối với kiến chúa rồi sẽ kiệt sức mà chết. Có điều chúng ta có thể ngăn chặn ngay việc sinh ra loài vật mới từ trong trứng nước, để phòng chúng sau này phát triển như đám nhộng mặt người, gây hại khắp nơi”
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 638: Tìm thấy ở kiến
“Đó là chuyện của sau này.”

Sở Hiên không hề để ý. Mỗi một loài vật mới sinh ra, một giống mới có thể làm hại khắp nơi cũng phải chục năm sau. Anh ta không phải người tốt chuyên làm việc thiện, tại sao phải ngăn cản? Sau này chúng làm hại ai thì để kẻ đó diệt đi.

Sở Hiên bất mãn cười méo mó, nhìn vẻ mặt trầm tĩnh phảng phất sự lạnh lùng của Tô Tô rồi đột nhiên hỏi:

“Cô nói gì nhỉ? Kiến chúa muốn giao phối với mọi giống đực: Đám thuộc hạ của tôi bị bắt đi giao phối với kiến chúa?”

“Nhìn chung chắc là thế.”

Tô Tô nhướn mày nhìn mấy người đàn ông bên cạnh Sở Hiên run rẩy, tự dưng khép đùi lại nhìn nhau. Sở Hiên nhìn Tô Tô lại hỏi:

“Vậy ý của cô là có thể những người đó còn sống vì... họ còn phải phối giống với kiến chúa, phối đến khi cạn kiệt sức lực mới thôi?”

Để một người đàn ông giao phối đến độ kiệt sức mà chết không chỉ mất một hai giờ. Đám kiến thợ mới mang bảy người đàn ông đi kể cả Tạ Thanh Diễn, giờ có bắt đầu giao phối thì những người kia của Sở Hiên vẫn chưa được kiến chúa lân hạnh đâu.

Cứu hay không cứu?!

Sở Hiên cắn răng đứng dậy đi loanh quanh trong tường bằng, cuối cùng hét lên, “Cứu, đi cứu họ. Tôi bỏ vài người chỗ này, vài người chỗ kia, cuối cùng đến Thanh thành lấy gì để tranh đoạt?!”

Người chết rồi thì thôi. Người sống mà không cứu thì làm sao để quân đội đồng lòng được?

Tô Tô nhướn mày nhìn Sở Hiên hạ quyết tâm nhanh chóng. Bọn họ di chuyển xuống núi trong lớp tường bằng. Sở Hiện để lại mấy ngàn người ở lại chân núi, chỉnh đốn nhanh rồi bắt đầu đốt rừng.

Thực sự thì thế lực của đội Sở Hiên cũng không tệ, dường như có thực lực hơn hẳn mười lăm ngàn người lúc trước Tô Tô dẫn đi. Anh ta ra lệnh một tiếng, cả ngọn núi phía bên này đường cao tốc lập tức chìm trong biển lửa. Những quân nhân chia ra thành nhiều nhánh nhỏ lên núi, thấy kiến biến dị là giết. Trong thoáng chốc, nửa ngọn núi đã bị người Sở Hiên chiếm đóng.

Các dị năng giả hệ thổ lật mặt đất lên tìm ổ kiến nhưng từ đường cao tốc đến sườn núi bên này không có. Mọi người leo lên đỉnh núi, chuẩn bị tiếp tục tìm ở sườn bên kia.

Lên đến đỉnh núi, cuộc chiến giữa người và kiến trở nên khó khăn hơn. Đám kiến thợ trên này to hơn, phải to bằng con hổ con. Kiến to bằng con mèo có tinh hạch cấp một trong đầu, cỡ hổ con là tinh hạch cấp hai. Có nghĩa là càng sát ổ, cấp của kiến biến dị càng cao.

Những con kiến biến dị phổ thông cũng có nhưng chúng chỉ đóng vai trò lót đường, không đáng nhắc tới.

Tô Tô bế Tiểu Ái, được Diệp Dục che chở rồi tiến lên đỉnh núi, hỗ trợ giết kiến biến dị cấp hai. Sau lưng cô, những nhũ băng rơi xuống như mưa tên, đâm thẳng vào kiến biến dị. Diệp Dục giúp cổ mổ tinh hạch trong đầu kiến. Dị năng ánh sáng của anh đã cạn kiệt mana, giờ cũng không phải lúc cậy mạnh nên Diệp Dục đổi sang công việc này.

“Này, ít nhất anh cũng phải học cách hấp thụ tinh hạch đi chứ?!”

Tô Tô cầm tinh hạch cấp hai trong tay, điên cuồng di chuyển tinh khách trong cơ thể mình, phía sau lại là một hàng tên băng chờ được bắn đi. Tiểu Ái ngồi trong địu, cầm mã tấu Diệp Dục đưa con bé chơi, chỉ vào con kiến biến dị trên sườn núi, hưng phấn hộ:

“Giết giết giết!!!”

Chíp Bông cũng không chịu cô đơn, hưng phấn uốn éo mở miệng đi cắn đầu kiến biến dị. Thật ra Chíp Bông không ăn thịt biến dị, nó chỉ ăn tinh hạch. Nó cũng như Diệp Dục, ăn tinh hạch, không có cách khác.

Diệp Dục cảm thấy tủi thân, đưa tinh hạch cấp hai cho Tô Tô, giải thích, “Trước đây em dạy anh bao nhiêu lần rồi nhưng anh không học được. Đừng trách anh. Nếu em có trí nhớ bình thường, em có thể giúp anh hấp thụ tinh hạch rồi.”

“Tôi còn phải giúp anh?!” Tô Tô đang bận rộn liếc nhìn Diệp Dục, đột nhiên chợt có linh cảm gì đó, “Tinh Khách của anh ở đâu?”

“Đây!” Diệp Dục ấn ngón tay lên bụng mình, trượt xuống bắp đùi ý chỉ “người anh em tốt, ngả ngớn nói, “Em bảo tinh phách chạy khắp nơi, có khi chạy đến đây rồi”

“Lưu manh!”

Tô Tô nhìn lướt qua chỗ ngón tay Diệp Dục chỉ. Tinh Khách biết chạy đến chỗ “đàn ông” của anh ta à? Tô Tô quyết định từ bỏ luôn ý định giúp anh di chuyển tinh phách. Hai người bọn họ chỉ sinh hai đứa bé thôi mà, không thân thiết đến thế.

Mặt trời ngả về phía tây. Mặt đất bị lật lên, đột nhiên một cái hố sâu xuất hiện bên mặt trái sườn núi. Các dị năng giả hệ thổ liên thủ, sườn núi mở ra, những đường hầm bí mật đan vào nhau xuất hiện dưới ánh sáng. Những chất lỏng màu xanh dính trên các lối đi bốc hơi thành khói xanh dưới nắng. Một lối đi lớn nhất có vẻ như chứa được người nặng cả một hai trăm cân dính nhiều dịch nhờn nhất.

“Tìm thấy tổ kiến rồi!!!”

Một dị năng giả hệ thổ hưng phấn hô to. Những quân nhân đang đứng thành hàng cũng hét lên. Sở Hiên giơ tay, tất cả an tĩnh lại. Dưới ánh mặt trời vàng vọt, ổ kiến này yên tĩnh một cách lạ lùng.

“Phụt!”

m thanh như tiếng nhổ nước bọt đột ngột vang lên. Chất dịch nhờn màu xanh chảy ra động đặc lại như bùn, số lượng rất nhiều. Sở Hiên thấy thể bực bội nói:

“Chúng nó đang phong ấn huyệt! Nhanh lên! Diệp Dục, dùng laser của anh đi!”

Không biết giống kiến phun được dịch nhờn này là gì mà dịch của chúng đặc sệt lại, nếu dính lên người trưởng thành sẽ khiến người đó như bị bọc trong lớp nhựa cao su, nhưng nếu bị ánh sáng chiếu vào lại bốc khói xanh. Mặt trời sắp lặn, hôm nay mà không cứu được người của Sở Hiên thì mai phải vào lại, không biết sẽ có mấy người phải chết.

Diệp Dục ngập ngừng nhìn Sở Hiên trong bóng người trùng điệp, lại nhìn Tô Tô. Tô Tô trợn mắt nhìn Diệp Dục gằn giọng:

“Anh đừng hòng... trước mặt bao nhiêu người...”
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 639: Coi trọng việc chung
“Coi trọng việc chung đi!” Diệp Dục thật ra cũng hơi do dự. Anh không muốn bị Tô Tô sờ bụng dưới trước mặt bao nhiêu người. Chỗ đó quá mập mờ, nhưng lòng anh lại có chút khao khát. Cuối cùng Diệp Dục giục, “Trước kia em di chuyển ở chỗ xương cụt mà”

“Sao anh không nói sớm?!” Tô Tô vừa bảo vệ Tiểu Ái, vừa đặt tay lên cột sống Diệp Dục. Chỉ như thế, cô đã nhận ra quả thật trước đây mình từng thúc đẩy tinh phách hộ Diệp Dục.

Ký ức đã quay về thì Tô Tô nhanh chóng tìm được tinh phách của Diệp Dục. Tinh phách vừa dịch chuyển, tinh hạch trong tay Diệp Dục đã biến ngay thành bột phấn. Anh ném một quả cầu ánh sáng vào ổ kiến, một làn khói đặc xanh mù mịt bốc lên từ hang kiến. Chẳng bao lâu, cả tổ kiến trốn bên trong, dự định “đóng cửa” đã bị Diệp Dục ép chui ra.

Người và kiến lại tiếp tục đánh nhau. Các dị năng giả hệ hỏa tiếp tục ném cầu lửa vào hang kiến, dị năng giả hệ thổ nhấc từng tấc đất ngoài ổ kiến lên như cắt ngọn núi thành hai nửa, bới toàn bộ ổ kiến ra ngoài ánh sáng.

Mọi người tiếp tục xuống núi. Ánh mặt trời đã lặn hoàn toàn nhưng tổ kiến vẫn bị Diệp Dục chiếu sáng trưng. Một số người đứng gần ổ kiến nhìn xuống miệng hố. Dưới kia sâu thăm thẳm như cái hố tử thần, mọi người dân nhìn rõ hoạt động dưới đó.

“Oe...”

Vài người không chịu nổi xoay người bò ra ngoài, ngồi xổm trên đất nôn ọe. Diệp Dục nắm tay Tô Tô, Tô Tô bế Tiểu Ái, ba người cùng ra xem dưới hố có gì. Diệp Dục trước giờ chưa từng thấy chuyện này nên cố vươn cổ nhìn qua đám người cho rõ.

Mặt trời nhân tạo sáng rực dưới đáy hố, vách ổ kiến hở ra liên tục bốc khói xanh. Vài con kiến biến dị đang chạy trốn, lớp vỏ sáng bóng lập lòe dưới ánh sáng.

Đáy hố có một con kiến chúa nặng phải trăm năm mươi cân, to béo mập mạp màu trắng nằm một chỗ. Nó ngẩng đầu, hai cái rầu rung rung, cái miệng trắng khép mở liên tục, đôi mắt to màu đen trên đỉnh đầu nhìn sờ sợ. Sau lưng nó là Tạ Thanh Diễn bị bọc trong dịch nhờn xanh đang cố đẩy hông.

Một mùi hôi thối bốc lên từ đáy hố. Thân xác màu trắng của kiến chúa mở hé ra ở phần đuôi, có vẻ sắp đẻ trứng. Dù đã đến lúc đẻ, nó vẫn đang muốn thu thập t*ng trùng của đàn ông loài người. Vì thế, nó vẫn quyết định trì hoãn việc đẻ trứng lại.

Phía khác của hố, một đống trứng bị dịch nhờn màu trắng bọc lại. Một đám kiến thợ cùng cấp đang di chuyển đống trứng, định đưa vào bóng tối trong huyệt.

“Chắc là bị lú mề rồi”

Sở Hiên đứng trên miệng hố kết luận. Sở Hiên nói vừa dứt lời, Tạ Thanh Diễn gào lên vừa khoái lạc vừa đau khổ, phóng vô số dịch của đàn ông vào cơ thể khiến chúa. Có điều không cho Tạ Thanh Diễn nghỉ ngơi, râu trên đầu kiến chúa cong xuống dán lên trán Tạ Thanh Diễn rồi bắt đầu rung như phát tín hiệu. Cứ thế, Tạ Thanh Diễn lại tiếp tục xung trận, lại tiếp tục đẩy hông.

“Thật thê thảm!”

Sở Hiên nhìn một hồi mà thấy hơi không đành lòng, suy nghĩ xem có nên cứu Tạ Thanh Diễn không. Nhìn Tạ Thanh Diễn thế này, cứu về mà hắn nhớ chuyện hôm nay với kiến chúa thì cũng không chịu nổi mà tự sát. Hay cứ quay video Tạ Thanh Diễn lại, khỏi cứu nữa. Đến chỗ Tào Tu Khiết đưa video báo cáo là được.

“Cứu tôi, cứu tôi với...”

“Có người à?”

“Cứu tôi với...”

Sở Hiên đang hăng say quay video thì có tiếng kêu cứu yếu ớt vang lên tựa như túm lấy chút hy vọng mong manh cuối cùng từ một cái hang cạnh kiến chúa. Đây có vẻ cũng là tiếng đàn ông, ý thức vẫn còn. Đám kiến thợ đi lại xung quanh nhưng chúng cũng biết đây là con đực phối giống của kiến chúa, không phải thức ăn.

“Ở đây!” Một dị năng giả hệ thổ đứng cạnh Sở Hiên, chỉ vào bức tường đối diện, giải thích với Sở Hiên, “Chúng ta đào từ đây là có thể cứu người bị giam ra”

“Đương nhiên.”

Sở Hiên gật đầu. Khi chưa tìm được tổ kiến này, anh ta đã hiểu độ nghiêm trọng của vấn đề. Sau khi đào ra, thấy cảnh tượng ghê tởm như thế, Sở Hiên kiên quyết không thể để loài kiến này giao phối với loài người để sản sinh ra quái thai.

Nói xong, Sở Hiên ra lệnh, các dị năng giả hệ hỏa bắt đầu ném cầu lửa về phía kiến chúa cũng như các con kiến thợ vận chuyển trứng. Trong hỗn loạn, một con kiến thợ bị quả cầu lửa đập chết, đập lưng vào mặt đất, dịch nhờn chảy ra. Bên trong nó là một cái thai gầy gò đỏ rực nhìn rõ cả xương sườn dài khoảng nửa thước.

Cái thai lăn trên mặt đất, vươn tay chân, ngẩng đầu nhìn đám người kia, há cái mồm trắng hếu và giương đôi mắt khổng lồ lên.

Lại có người nôn. Các dị năng giả hệ hỏa tiếp tục tung cầu lửa xuống đáy hố. Dưới đó nhanh chóng trở thành một biển lửa. Kiến chúa đang giao phối rít lên đau đớn, lưng cõng Tạ Thanh Diễn vẫn đang đẩy hông phía sau vội vã bò vào phía đường hầm không có lửa.

Tô Tô đóng bằng con kiến chúa biển dị, định giải quyết Tạ Thanh Diễn thì một sợi dây xanh biếc bò từ đáy hố ra, quấn lấy Tạ Thanh Diễn vẫn đang say sưa làm việc kéo đến cách hố sụt.

“Phi Phi, cố định làm gì???”

Sở Hiên đứng trên miệng hố sụt nhìn sang thấy Phi Phi đang kéo dây cuốn Tạ Thanh Diễn vào trong đường hầm rồi đi mất.

“Đuổi theo!”

Thấy Tạ Thanh Diễn bị Phi Phi đưa đi, Tô Tô vội vàng kéo Diệp Dục, bế Tiểu Ái quay đầu bỏ đi. Cố định vòng qua miệng hố qua bên kia tìm Phi Phi, còn hố sụt để lại cho người của Sở Hiên giải quyết. Con kiến chúa kia chỉ có khả năng sinh nở, không hề có khả năng tấn công, bò còn khó, đương nhiên không thể uy hiếp được người của Sở Hiên.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 640: Làm người ai lại làm thế?
Vội vã chạy đến miệng hố đối diện, Tô Tô thấy nhóm dị năng giả hệ thổ của Sở Hiên cứu mấy người còn sống sót bị dịch nhờn xanh bao phủ, treo ngược trong động ra.

Tất cả đều còn sống nhưng tinh thần ai cũng không tốt lắm, khóc khóc cười cười thậm chí có vẻ như muốn phát điện. Thật ra chuyện này vô cùng dễ hiểu. Ai bị một đống kiến biến dị đen thui bắt vào động, mỗi ngày đều bị bọn nó dùng miệng mớm thức ăn, duy trì mạng sống để sau này khiến chúa giao phối thì cũng phát điên hết.

Trong những người còn sống sót này, đa số là người của Sở Hiên. Bởi vì chưa bị kiến mớm thức ăn nên tinh thần của sáu người thuộc hạ coi như không tệ, chỉ bị một ít hoảng sợ. Mấy người đàn ông khác hình như bị bắt mấy ngày rồi, một trong số họ chưa bị kiến mớm thức ăn đến lần thứ hai đã hôn mê bất tỉnh. Tô Tô phát hiện ra một khuôn mặt tái nhợt có vẻ hơi quen trong mấy người đàn ông này.

“Vương Quân?”

Diệp Dục hô lên. Trước đây Vương Quân và Lý Oánh đi theo nhóm bộ đội đặc công của anh chém giết từ Đức thành về đến Tương thành nên Diệp Dục nhớ Vương Quân rất rõ.

Vương Quân mặt trắng bệch ngẩng đầu lên nhìn Diệp Dục rồi quỳ rạp trên mặt đất nôn mửa không ngừng. Anh ta vô cùng nhếch nhác, trên người toàn là dịch nhờn xanh. Dưới ánh sáng của Diệp Dục, dịch nhờn từ từ biến thành khói xanh. Anh ta sẽ không bao giờ quên được những gì gặp phải khi bất hạnh rơi vào trong ổ kiến này.

Có thể nói tên Tạ Thanh Diễn hết sức xui xẻo. Rõ ràng là Vương Quân bị bắt trước hắn, bị treo ở trong động đen thui mấy ngày nhưng kiến chúa chưa giao phối với Vương Quân. Thậm chí trước đây kiến chúa còn chưa tiến hóa đến mức có thể giao phối với các loại giống đực khác loài.

Thời điểm Tạ Thanh Diễn bị bắt vừa lúc kiến chúa tiến hóa thành công. Vì vậy Tạ Thanh Diễn trở thành đối tượng đầu tiên tiến chúa giao phối, Vương Quân may mắn thoát khỏi số mệnh bị sủng hạnh.

Tô Tổ nhìn người tên là Vương Quân này thấy quen quen, nhìn một lúc tự dưng nhớ đến những ngày ở Tương thành. Cô bừng tỉnh kéo Diệp Dục, nhỏ giọng hỏi:

“Anh ta có phải là cái lốp xe dự phòng kia của Lý Oánh không?”

“Suyt, làm người ai lại làm thế” Diệp Dục rất có lương tâm nói với Tổ Tô, ý bảo Tô Tô đừng hỏi nữa. Bây giờ đầu óc Tô Tô không tốt, anh sợ Tố Tố nói lung tung đắc tội với người khác.

Nhưng mà người Tô Tô đắc tội còn ít à? Cô nghiêng đầu nhìn Diệp Dục, kéo anh ra khỏi đám người còn sống sót, tiếp tục đi về phía trước. Đi thẳng về phía trước là đến chân núi, chẳng biết Phi Phi sẽ mang Tạ Thanh Diễn đi đâu nữa. Mấu chốt là Tô Tô không biết vì sao Phi Phi không giết Tạ Thanh Diễn mà lại mang hắn đi?

Ba người Tô Tô, Diệp Dục và Tiểu Ái tìm quanh chân núi rất lâu, may mà balo trên lưng Diệp Dục mang rất nhiều đồ. Trên đường đi tìm Tạ Thanh Diễn và Phi Phi, Diệp Dục vừa đi vừa nướng khoai tây, chín thì ăn. Tiểu Ái không cảm thấy ngồi địu ăn khoai tây có gì là sai, hai chân vung vẩy. Cô bé cho rằng cha mẹ đang cho mình ra ngoài dạo chơi.

Khoảng mấy tiếng sau, bầu trời đã đen kịt, Tiểu Ái bắt đầu ngáp. Lúc này Tô Tô mới không thể không từ bỏ tìm kiếm. Trai gái nhà người ta muốn đi đâu thì đi, muốn ngủ đâu thì ngủ nhưng Tô Tô thì không. Tiểu Ái phải ngủ, không ngủ đủ giấc sẽ không thông minh được.

Vì vậy Tô Tô và Diệp Dục quay trở lại đường cũ. Người của Sở Hiên vẫn còn ở xung quanh miệng hố dọn dẹp nốt, cố gắng xử lý hết không sót lại quả trứng nào. Dưới ánh trăng, Sở Hiên thấy Diệp Dục và Tô Tô quay trở về, vội vã nhảy khỏi hố, nhíu mày hỏi Tô Tô:

“Không phải hai người đi tìm Tạ Thanh Diễn à? Tìm được chưa?”

“Chưa. Tiểu Ái buồn ngủ rồi.”

Đầu Tô Tô lại hơi đau. Không chỉ Tiểu Ái buồn ngủ mà cô cũng buồn ngủ. Tuy là gần đây đầu cô bớt đau đi nhiều nhưng nếu thời gian dài không ngủ cũng sẽ đau đầu dữ dội.

Giống như hôm nay, từ sáng đến tối đa thức hơn mười tiếng rồi không ngủ, suy nghĩ của Tô Tô bị hỗn loạn. Sở Hiên gật đầu đã hiểu. Bây giờ tối thui, chỗ này là rừng núi, Tô Tô và Diệp Dục lại mang theo con nhỏ, quả thực không thích hợp để tìm người. Như vậy cũng tốt, Sở Hiên vẫn chưa nghĩ ra có nên giết Tạ Thanh Diễn không. Nếu Tạ Thanh Diễn còn sống cũng chẳng sao, cứ mang thẳng đến Thanh thành là được.

“Chỗ tôi cũng sắp dọn dẹp xong rồi. Mấy người còn sống sót cứu ra lúc nãy tôi đã cho người của tôi đưa đến chân núi xử lý cấp cứu rồi. Ba người nhà cô cũng mau xuống núi đi, trở về rồi chúng ta bàn bạc lại chuyện Tạ Thanh Diễn”

Nói xong Sở Hiên quay lưng tiếp tục chỉ huy cấp dưới làm việc. Tô Tô và Diệp Dục thấy thế ôm Tiểu Ái xuống núi, đi vào trong xe quân dụng đỗ dưới chân núi.

Có mấy người lính phụ trách hậu cần lần lượt đi tới các xe phát thức ăn, đến gần cửa sổ ném vào một cái vào trong, vừa nhanh vừa dứt khoát. Thức ăn này dùng giấy trắng bọc lại, lúc đến xe của Tô Tô cũng phát cho một nhà ba người một phần.

Tô Tô ngồi ở phía sau xe nhìn Diệp Dục nhặt gói thức ăn ở trên đùi lên. Cô nhìn giấy bọc, thấy trên đó in logo mặt người rất giống mặt cô nên cười hỏi:

“Thôn Bát Phượng sản xuất, người chịu trách nhiệm: Tô Tô: Là tôi à?”

Không đợi Diệp Dục trả lời, một tiếng kêu cứu thảm thiết vang lên. Tô Tô quay đầu nhìn, Tiểu Ái nằm ở ghế bên cạnh và Diệp Dục cũng nhìn ra phía ngoài xe, chỉ thấy dưới màn đêm đen một bóng người từ giữa sườn núi đi xuống, trong tay người đó nắm một sợi dây, cuối dây trói một người. Tiếng kêu cứu do người bị trói phát ra.

“Là Tạ Thanh Diễn!”

Tô Tô cau mày mở cửa xe đi xuống. Khi xuống cổ xoay người lại nói với Diệp Dục ngồi ở ghế lái:

“Anh bế Tiểu Ái đi. Bây giờ thời buổi hỗn loạn không thể để một mình Tiểu Ái trong xe được”

“Được.” Diệp Dục cười tươi khoe hàm răng trắng bóng. Anh thích Tô Tô như vậy, để phòng cẩn mật cho con, mặc kệ là làm gì, an toàn của Tiểu Ái vẫn là trên hết.

Dặn dò Diệp Dục xong, Tô Tô đi khỏi xe. Phía sau, Diệp Dục ôm Tiểu Ái đang ngủ say chạy theo Tô Tô.

Lúc này, hai người từ trên sườn núi xuống đã đến đội xe. Trói Tạ Thanh Diễn kéo đi thật ra cũng chẳng phải là ai khác mà chính là Phi Phi, người cứu hắn ra khỏi kiến chúa. Phi Phi cứ đi về phía trước, sợi dây cầm trong tay chính là một dây mây xanh biếc, trói chặt Tạ Thanh Diễn. Hai người đi thẳng đến giữa đội xe, đứng bên cạnh chiếc xe cấp cứu chữa xác của Tạ Hào Thế.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 641: Biết sai chưa?
“Cứu mạng, cứu mạng, ai cứu tôi với, ai cứu tôi với!!!”

Lúc này Tạ Thanh Diễn đang bị trói thấy Phi Phi đứng lại lập tức kêu cứu với mọi người xung quanh. Bây giờ Tạ Thanh Diễn không có can đảm như khi giao phối với kiến chúa. Hắn dường như tinh ra một chút, cả người vừa mệt vừa đói, hai mắt còn thâm sì sâu hoắm, bộ dạng tình dục quá độ lôi thôi lếch thếch.

Tóc hắn không dài không ngắn, nhơn nhớt không biết dính phải cái gì. Hắn mặc một cái áo mỏng manh, quẩn cũng không mặc, trên dưới bẩn thỉu như lợn lăn đống phân.

Tạ Thanh Diễn cầu cứu tất cả mọi người đứng xem xung quanh, có vài người còn là người trong nhóm của hắn và Tạ Hào Thế. Nhưng những người này từ nhóm binh sĩ đã sớm biết chuyện Tạ Thanh Diễn giao phối với kiến chúa. Đối với loại người này, bọn họ không tài nào mà tiếp thu nổi.

Đây là kiến chúa đấy, chính là kiến chúa đấy, không sợ bị lây bệnh hay ám ảnh gì à???

Tô Tô đứng ngoài đoàn người, bởi vì lười chen chúc xem náo nhiệt nên leo lên một chiếc xe. Cô mặc một bộ đồ rằn ri cỡ nhỏ, đi một đôi giày lính màu đen, ưỡn thẳng lưng giẫm lên mui xe, tóc đen bay trong gió. Cô đang tích tụ dị năng băng trong tay, dự định bắn chết Tạ Thanh Diễn.

Phi Phi đứng ở cạnh xe cấp cứu, mặt vô cảm quay đầu lại nhìn Tô Tô. Cô ta mở cửa sau của xe cấp cứu, một dây mây xuất hiện trong tay, nâng thi thể của Tạ Hào Thế và cả chiếc giường Tạ Hào Thế đang nằm ra rồi đặt trên đường.

Tạ Thanh Diễn ở bên cạnh vẫn còn đang cầu cứu mọi người. Phi Phi đi đến bên cạnh thi thể của Tạ Hào Thế, ngón tay run rẩy, nước mắt tuôn rơi. Cô ta nhẹ nhàng, cẩn thận kéo tấm vải trắng phủ trên mặt cái xác xuống, lộ ra khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Tạ Hào Thế.

Tạ Thanh Diễn gào lên đầy sợ hãi, rõ ràng đang bị trói còn liều mạng chạy về phía mọi người, vừa chạy vừa gào:

“Em không cố ý, em không cố ý. Anh, anh cứu em với anh, anh thả em đi, thả em đi”

“Quỳ xuống!”

Phi Phi đứng bên cạnh thi thể của Tạ Hào Thế nói một câu không nặng không nhẹ rồi quay đầu, mắt liếc nhìn Tạ Thanh Diễn. Một sợi dây máy quét về phía chân của Tạ Thanh Diễn, hắn quỳ “bịch” xuống đất, mặt hướng về phía Ta Hào Thế.

“Biết sai chưa?” Phi Phi hỏi, vung dây mây trong tay lên quật vào lưng Tạ Thanh Diễn. Tiếng kêu thảm thiết của Tạ Thanh Diễn vang lên. Phi Phi vừa khóc vừa hỏi hắn ta một lần nữa, “Biết sai chưa?”

“Sai rồi, tôi sai rồi. Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa”

Tạ Thanh Diễn bị đánh nằm trên đất, thân thể run lẩy bẩy bò về phía Tạ Hào Thế, dập đầu cầu xin: “Anh, anh thả em đi. Anh thương em nhất. Từ nhỏ tới lớn, điều gì anh cũng làm cho em, em muốn cái gì anh cũng cho em. Anh, anh, xin lỗi, em cũng không muốn giết anh đâu, em chỉ... em chỉ muốn giết Tô Tô, giết đồ nghiệt chủng kia thôi”

Tô Tô nhíu mày đứng ở trên mui xe. Cây bằng châm trong tay cô bắn đi, bay thẳng về phía Tạ Thanh Diễn. Dám nói con gái cô là nghiệt chủng: Giết!

Cây bằng châm kia bị dây mây của Phi Phi cản lại. Cô ta đi mấy bước về phía Tô Tô, lạnh lùng nói, “Tô Tô, đây là ân oán giữa tôi và Tạ Thanh Diễn, cô đừng xen vào”

Nói như thể hai người tranh nhau giết Tạ Thanh Diễn ấy! Tô Tô nhún vai, tiếng nói lạnh lùng vang lên trong gió rét, “Tùy cô, tôi chỉ muốn kết quả. Tôi không có hứng thú với loại súc sinh này”

Tuyên bố rõ ràng, Tô Tô không nhúng tay vào nữa. Phi Phi xoay người lại nhìn Tạ Thanh Diễn đang bò đến chỗ Tạ Hào Thế. Cô ta giơ tay lên quật cho Tạ Thanh Diễn thêm một roi, tức giận nói:

“Anh ngươi vì người mà từ rồng trong loài người trở thành chuột chạy qua đường, bị người ta coi thường, bị người ta đuổi giết. Anh ấy hễ có gì ăn đều cho ngươi hai phần ba. Tạ Thanh Diễn người thì sao? Ngươi đã làm được cái gì cho anh ngươi? Làm cái gì?”

Quật thêm một roi, Tạ Thanh Diễn thét lên thảm thiết rồi đột nhiên lao tới, giãy giụa khỏi dây mây đang trói, đưa tay nắm chặt lấy dây mây Phi Phi đang quất, khóc nức nở: “Đừng đánh, cô đừng đánh nữa, tôi sai rồi, tôi biết tôi sai rồi... Anh, anh cứu em với, anh cứu em với.”

Hắn bỗng nhiên cảm thấy dù hôm nay có cầu xin gì, chờ Tạ Hào Thế như thế nào đi chăng nữa thì cũng không được. Vì Tạ Hào Thế đã chết rồi, chết dưới sủng của hắn. Hắn cũng không thể cầu xin tha thứ, hắn đau khổ và dằn vặt cũng không bao giờ được Tạ Hào Thế giúp nữa rồi.

Trăng thanh gió mát, Tạ Thanh Diễn khóc lóc đột nhiên la lên, nảy sinh tâm lý lành làm gáo vỡ làm muối. Sau đó Tạ Thanh Diễn gào với Phi Phi:

“Tôi đã làm sai điều gì? Tôi chẳng biết tôi làm sai điều gì? Cô cho rằng Tạ Hào Thế hoàn toàn vô tội ư? Cô thích anh ta nên đương nhiên nghĩ anh ta hoàn toàn vô tội. Anh ta là anh của tôi, từ nhỏ anh ta chiều tối nhường tôi nhưng anh ta không giúp tôi giết Tô Tô, giết Diệp Dục, giết đồ nghiệt chủng kia. Anh ta còn che chở cho bọn chúng. Rõ ràng anh ta có năng lực lại trốn tránh bọn chúng, không giúp tôi báo thù, anh ta vô tội ư? Không, Tạ Hào Thế là kẻ tàn nhẫn nhất trên đời!!!”

Tổ Tổ đứng một bên không thể nghe nổi nữa, vung tay lên, mấy cái bằng chấm bắn về phía Tạ Thanh Diễn. Phi Phi lại cản chúng lại. Tô Tô lạnh nhạt nói:

“Tên này há mồm ra là nghiệt chủng. Chối tai lắm. Cô mà còn để hắn nói thế thì đừng trách tôi tự mình ra tay”

Phi Phi xoay người lại, tiếp tục quất Tạ Thanh Diễn, đánh cho hắn kêu cha gọi mẹ. Miệng hắn vẫn gào lên, “Tôi không sai, tôi không sai. Phi Phi tại sao, em yêu anh mà? Vì sao em thay lòng đổi dạ? Hôm nay em không nên báo thù cho Tạ Hào Thế, em nên quay trở về bên anh. Chúng ta, chúng ta kết hôn, chúng ta mua nhà, chúng ta có thể sinh con đàn cháu đống”

“Ha ha, thằng cha này điên rồi, hắn nghĩ Phi Phi là kiến chúa của hắn đấy”

“Này, Tạ Thanh Diễn, ngươi nên cầu hôn kiến chúa ấy. Các ngươi có nhà mà, tổ kiến ấy. Các ngươi còn sinh rất nhiều rất nhiều con cái”

Mọi người xung quanh phá lên cười. Tạ Thanh Diễn lăn lộn trên mặt đất vô cùng sửng sốt, dường như nhớ ra chuyện gì đấy vô cùng buồn nôn, gào lên một tiếng. Hắn bò dậy từ dưới đất, mang theo thân thể đầy vết roi đánh lao về phía quần chúng đứng xem cười nhạo.

Cái gì gọi là làm người ai lại làm thế? Như này mới gọi là làm người ai lại làm thế. Rõ ràng đây là một đoạn “tình ái” không phân biệt giống loài nghĩ đến mà kinh, người vây xem còn nhắc đi nhắc lại hết lần này đến lần khác, còn cười nhạo hắn, làm cho Tạ Thanh Diễn vô cùng tức giận.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 642: Sống không thể cùng giường
Tạ Thanh Diễn không thể nào chấp nhận rằng mình đã làm việc đó với kiến chúa. Không biết lúc đó kiến chúa đã làm gì nhưng giờ nghĩ lại, Tạ Thanh Diễn cảm thấy thật kinh tởm. Hắn điên cuồng la hét, nhào

vào đánh đám người đang cười cợt xung quanh, cõi lòng tan nát rồi chợt ngã xuống đất, người co quắp sùi bọt mép. Tạ Thanh Diễn lăn lộn mấy vòng, thân thể cứng ngắc, cứ thế mà chết!

Người vây xem chợt thấy chán ngán. Cứ tưởng là thấy Tạ Thanh Diễn sẽ biến hình, nào ngờ tự dưng chết, thật là chán. Mọi người hết trò vui xem thì bỏ về xe, vừa đi vừa thảo luận ầm ĩ.

Tô Tô không đi, vẫn đứng trên mui xe, nhìn xác anh em nhà họ Tạ. Cách đó không xa là Diệp Dục đang bể Tiểu Ái. Vừa rồi đông người, Tạ Thanh Diễn lại đã tiếp xúc với kiến chúa, không biết có mang mầm bệnh gì không nên dù Diệp Dục rất muốn hóng hớt, anh cũng không dám bế Tiểu Ái lại gần.

Anh đứng đằng xa nhìn bóng lưng Tô Tô kiên cường cô đơn ẩn chứa đau thương nặng nề. Diệp Dục vẫn luôn biết dù ở đâu cổ cũng sẽ luôn đứng thẳng, gió thổi không khom, tuyết đè không đổ.

Nhưng đêm nay, Diệp Dục thấy được từ Tô Tô một nỗi đau cuồn cuộn bị đè nén lại. Cô rất tuyệt vọng, một nỗi tuyệt vọng mênh mang như đại dương sóng cả. Một chiếc lá lẻ loi rơi xuống đung đưa chạm vào mái tóc dài. Cô cứ thế ở đó, đau khổ như không nơi nương tựa, tịch mịch xót xa.

Trong chớp mắt, Diệp Dục cảm thấy dường như mình chưa bao giờ hiểu Tô Tô.

Nhưng dường như anh lại thương cô, thương đến con tim đau nhói.

Phi Phi bước về phía xác Tạ Thanh Diễn, ba sợi dây xuất hiện xuyên qua đại não, trái tim và bụng hắn, tạo thành tư thế quỳ gối cho cái xác trước xác Tạ Thanh Diễn. Phi Phi ngẩng đầu nhìn Tô Tô, hai hàng nước mắt nóng hổi tuôn rơi.

“Giúp tôi một chuyện: tôi muốn được chôn cất cùng một chỗ với Tạ Hào Thế”

Tô Tô nhướn mày không nhận lời. Phi Phi bước đến cạnh Tạ Hào Thế, nhìn anh ta hồi lâu với ánh mắt si ngốc lưu luyến, sau đó lấy ra một khẩu súng - chính là khẩu súng Tạ Thanh Diễn đã bắn vào Tạ Hào Thế. Cô ta giơ súng nhắm vào thái dương của mình, bóp cò ngay trước khi Tô Tô kịp phản ứng. Viên đạn xuyên qua đầu Phi Phi, máu bắn lên vải liệm màu trắng của Tạ Hào Thế, còn Phi Phi ngã xuống bên người Tạ Hào Thế.

Sống không thể cùng giường, chết nguyện chung một huyệt.

Phi Phi cũng là một kẻ cố chấp đến điên dại.

Thật đáng tiếc. Một dị năng giả hệ mộc cấp bốn có thiên phú, hai năm nữa có thể lên cấp năm rồi, lên cấp sáu càng không phải chuyện gì khó khăn.

Tô Tô nhảy xuống khỏi mui xe. Mọi người lúc nãy rời đi lại quay lại xem. Có người thờ ơ, có người chỉ vào Phi Phi và Tạ Hào Thế còn đùa cợt mấy câu, dường như không cảm thấy chút tiếc nuối nào trong chuyện này.

Tô Tô thì có. Cô cảm thấy, nhưng bất lực. Sở Hiên đưa người quay về. Sau khi hiểu chuyện gì đã xảy ra, anh ta bảo người nhét xác Tạ Thanh Diễn vào túi kháng khuẩn, đang định bảo người khác làm tương tự với xác Tạ Hào Thế và Phi Phi thì Tô Tô đi đến, nói với Sở Hiên:

“Chốn Tạ Hào Thế và Phi Phi cùng một chỗ đi”

“Bây giờ xác chết nào cũng phải hỏa táng. Tôi đưa ba người này đến chỗ Tào Tu Khiết xong thì sẽ đốt xác Tạ Hào Thế cùng Phi Phi, để tro cốt hợp táng” Sở Hiên cười híp mắt với Tô Tô, nửa đùa nửa thật oán giận, “Cô xem, đây là hai món quà tôi dành cho Tào Tu Khiết, thế mà chết hết rồi. Cố Phi Phi kia là dị năng giả hệ mộc, một mình cũng nuôi được nửa đội ngũ. Tô Tô à, tôi không trách cô đầu... Từ nay về sau, quan hệ hợp tác của chúng ta càng phải thắt chặt hơn rồi”

Tô Tô cười gằn, “Giờ lại bảo cùng phe với tối? Sao trước bảo trung lập cơ mà?”

“Nói bậy đấy. Tôi đầu có thù oán gì với các cô” Sở Hiên thấy Tô Tô quay đầu đi vội vàng theo sau giải thích, “Hơn nữa tôi còn giúp cô mà. Lúc Phi Phi muốn giết cô, tôi còn giật dây Phi Phi đi giết Tạ Thanh Diễn nữa đó.”

“Được rồi được rồi, anh phiền phức thế?”

Diệp Dục chạy đến cạnh Tô Tô, quay lại cằn nhằn Sở Hiên rồi đưa Tiểu Ái cho cô. Tiểu Ái ghé vào vai mẹ ngủ. Tô Tô không quay đầu lại mà chui thẳng vào xe, để lại Sở Hiên với Diệp Dục.

Thật ra suy nghĩ của Sở Hiên cũng dễ hiểu. Trước Sở Hiên giữ vị trí trung lập là vì thấy Tạ Hào Thế là một nhân vật có chỗ đứng. Trước tiên cứ đưa Tạ Hào Thế đến Thanh thành, dựa hơi Tạ Hào Thế để chiếm quyền đoạt vị, sau đó lại giật dây Phi Phi giết Tạ Thanh Diễn để lấy lòng Tô Tô.

Giờ Tạ Hào Thế đã chết, đương nhiên Sở Hiên phải ngả về Tô Tố rồi. Dù Tô Tô đầu óc vẫn chưa tỉnh táo nhưng có thể mơ hồ nhận ra: sau lưng cô có một thôn Bát Phương và thị trấn nhộng của cải dồi dào, cuộc sống ổn định. Sở Hiện đang cần của cải của hai nơi này, đương nhiên phải lấy lòng Tô Tô.

Đêm dần về khuya, những quân nhân tấn công ổ kiến lúc ban ngày bắt đầu thu thập chiến lợi phẩm, quay về đoàn xe và thay phiên nhau nghỉ ngơi. Diệp Dục mãi mới thoát khỏi Sở Hiên, khi anh vào xe thì hai mẹ con đã ôm nhau nằm ngủ yên bình.

Diệp Dục rón rén sắp xếp ghế trong xe rồi chen đến cạnh Tô Tô, ôm eo cô ngủ.

Người của Sở Hiên phụ trách canh gác bên ngoài, nhóm quân y đang kiểm tra những người còn sống sót, cũng cho bọn họ một bữa ăn ngon lành sau khi bị kiến chúa tàn phá tinh thần. Có điều, sáng hôm sau, Sở Hiên đuổi bọn họ đi.

Ngoài sáu dị năng giả là người của Sở Hiên, những người khác không thể ở lại. Sở Hiên không chứa chấp cũng không ràng buộc nên những người không có dị năng phải ở lại căn cứ nhỏ gần đấy.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 643: Anh là người đàn ông của em
Trong mấy người sống sót có một dị năng giả cấp ba hệ thổ tên là Vương Quân. Sở Hiên có ý mời anh ta ở lại nhưng Vương Quân từ chối.

Trời sáng lên, đội ngũ của Sở Hiên bắt đầu nhổ trại. Bọn họ phải tiếp tục đi về hướng đông. Nghe thấy bên ngoài xe ồn ào, Tô Tô từ từ tỉnh dậy. Diệp Dục nằm bên cạnh cô đã dậy từ lâu, đang nằm trong xe trao đổi với mấy người đồng đội qua đồng hồ đeo tay.

Dục nghiêng đầu nhìn Tô Tô rồi lại quay lại nhìn đồng hồ, nói với Tô Tô rằng: “Người của Sở Hiện bắt đầu nhổ trại rồi, chúng ta đi như thế nào đây? Về thôn Bát Phương hay đến Thanh thành?”

“Thôn Bát Phương...” Tổ Tổ do dự suy nghĩ một lúc, bỗng nhớ đến một chuyện, “Diệp Dục, có phải tôi đã lên giường với Trần Huyền Vũ rồi không?”

Diệp Dục hóa đá một hồi lâu, cứng ngắc quay đầu lại, nhìn Tô Tô. Chẳng rõ anh tức hay không, đau lòng hay thế nào mà lại hỏi cổ, “Bao giờ?”

“Bao giờ ư?” Tô Tô ngồi dậy, kéo chăn lại cho Tiểu Ái, suy nghĩ rồi nói, “Hình như là trước khi trí nhớ của tôi bị xáo trộn, có phải mọi người muốn đi đánh Tây thành không? Đúng, chắc là khi đó, lên giường với Trần Huyền Vũ vô số lần ở những nơi khác nhau, ở những thời điểm khác nhau?

Chuyện này cũng không biết là thật hay giả. Cô muốn nói chuyện thẳng thắn với Diệp Dục. Diệp Dục có thể chấp nhận được thì chấp nhận, không chấp nhận được thì chia tay. Dù sao bây giờ thù của cô cũng đã báo, cô nhìn dạng người như Diệp Dục không giống sẽ ôm theo trẻ con. Lúc sáng mặc áo cho Tiểu Ái còn mất hơn nửa tiếng nên cô đi sẽ mang theo Tiểu Ái. Từ nay về sau, cổ và Diệp Dục mỗi người một ngày anh đi đường anh tôi đi đường tôi, bình an là tốt rồi.

Diệp Dục cũng ngồi dậy, ngồi song song chung một chỗ với Tô Tô. Anh cúi đầu tính toán thời gian thật nhanh, nghi ngờ nói, “Không đúng, từ lúc bọn anh đi đánh Tây thành đến lúc anh trở về tìm em chỉ có một buổi chiều. Anh tìm em, tìm được em cũng chỉ mất mấy ngày. Trong thời gian đó Trần Huyền Vũ đã bị em giết rồi, làm sao em có thể lên giường với Trần Huyền Vũ vô số lần hết chỗ này đến chỗ khác, lần này đến lần khác được?”

“Hả? Đánh nhanh như vậy ư? Các anh giết bao nhiêu dị năng giả cao cấp?”.

Tô Tô nghi hoặc nhìn Diệp Dục. Cô nhớ rõ Diệp Dục dẫn mười lăm ngàn người đi Tây thành bởi vì Trần Huyền Vũ phái vô số dị năng giả cao cấp đến cướp đồ viện trợ của mười lăm ngàn người. Vì sao không mất đến hai giờ đồng hồ đã có thể hạ được Tây thành?

“Bao nhiêu dị năng giả cao cấp?” Diệp Dục hừ một tiếng, khịt mũi coi thường, “Tất cả đều là do Trần Huyền Vũ sửa lại ký ức của Bạch Hằng hù dọa chúng ta thôi. Dị năng giả quả thực có nhưng chỉ có vài tên thôi, còn lại đều là người thường hết. Bọn anh đánh hạ Tây thành mất có nửa giờ.”

Lúc đó dị năng của Trần Huyền Vũ mới chỉ có cấp ba thôi, làm sao hắn có thể khống chế nhiều dị năng giả như vậy được? Sau khi lén lút hạ độc, đánh hết người của Bạch Hằng, Trần Huyền Vũ lập tức sửa lại ký ức của Bạch Hằng và hai người đồng đội kia, để cho Bạch Hằng nói với Tô Tô là toàn bộ người trong Tây thành đều là dị năng giả cao cấp. Mục đích của hắn quả thực là khiến cho Tô Tô dẫn mười lăm ngàn người đi cầu số ba của Tương thành, để cho Trần Huyền Vũ có đầy đủ thời gian di dời đô ở Tây thành.

Nhóm Diệp Dục đánh Tây thành xong thấy mãi mà Tô Tô không mang nốt phụ nữ, người già và trẻ em đến lập tức quay trở về tìm. Trong thời gian này Tô Tô giết Trần Huyền Vũ rồi mang theo trí nhớ hỗn loạn đi mất. Trước khi giết Trần Huyền Vũ còn phải tốn thời gian giải quyết rất nhiều thuộc hạ của hắn, cô lấy đâu ra thời gian mà lên giường với Trần Huyền Vũ? Lại còn lên giường vô số lần ở những chỗ khác nhau, lúc khác nhau?!!

Huống chi Trần Huyền Vũ mới cấp ba, hắn muốn vượt cấp sửa chữa ký ức của Tô Tô đã vô cùng vất vả rồi, lấy đầu ra sức mà lăn lộn trên giường với Tô Tô:

Nói đến đây, trong lòng Diệp Dục vô cùng tức giận. Anh dường như thấy được hình ảnh Trần Huyền Vũ sửa chữa trong đầu Tô Tô, những hình ảnh vô cùng dâm tà. Rõ ràng không phát sinh bất cứ chuyện gì, Trần Huyền Vũ lại có thể làm cho trí nhớ của Tô Tô xáo trộn, cho rằng chuyện đó đã thực sự xảy ra. Diệp Dục hận không thể làm cho Trần Huyền Vũ sống lại, tự mình đâm hắn từng dao một đến chết.

Sự tức giận của Diệp Dục là nhằm vào Trần Huyền Vũ nhưng anh cũng không dám bộc lộ ra ngoài mình đang tức giận. Thứ nhất là Tiểu Ái đang ngủ cạnh Tô Tô. Thứ hai là trạng thái tinh thần bây giờ của Tô Tô càng ngày càng tốt lên, nhưng cảm giác xa lạ đối với anh vẫn còn y như cũ. Bình thường anh ôm cô, cô luôn tỏ ra nhẫn nại kiềm chế. Diệp Dục sợ sự tức giận của mình sẽ khiến Tô Tô chạy mất.

“Em nghỉ ngơi đi cho khỏe, ngủ nhiều đầu óc mới tốt lên được, rất nhiều chuyện không như em nghĩ đâu. Anh cũng không biết trí nhớ của em xáo trộn đến mức nào rồi nữa nhưng anh có trách nhiệm nói cho em biết, em không lên giường với Trần Huyền Vũ. Hãy tin anh, anh là người đàn ông của em, người đàn ông duy nhất trong cuộc đời này”

Diệp Dục đưa tay kéo lấy đôi vai gầy nhỏ của Tô Tô, để cô dựa vào lồng ngực rộng lớn vững chãi của anh. Sau đó anh xoay người cô lại, cầm chặt tay cô, khẽ đau lòng thở dài:

“Xin lỗi, anh đã không bảo vệ em thật tốt, để cho em bị tổn thương lớn như vậy?

Anh cảm thấy rất hổ thẹn. Là đàn ông, anh không thẹn với trời không thẹn với đất, không thẹn với anh em, không thẹn với quê hương đất nước. Nhưng là người đàn ông của Tô Tô, anh vô cùng hổ thẹn. Bởi vì anh dường như đã quá tin tưởng Tô Tô, luôn cho rằng người phụ nữ của anh vô địch thiên hạ nên đã để Tô Tô và nhóm phụ nữ, người già, trẻ em ở lại sau cùng. Khi đó anh đã nghĩ cái gì? Anh nghĩ để cho Tô Tô bảo vệ đám người già, phụ nữ và trẻ nhỏ?

Nhưng Tô Tô cũng chỉ là một người phụ nữ, cô cũng có lúc bị thương chật vật, cô cũng sẽ gặp phải những khó khăn không thể giải quyết. Cô không phải là một người đàn ông, không phải là một người lính. Cô chỉ là một người mẹ, một người phụ nữ thôi. Thời điểm cô bị một đám đàn ông vây đánh, Diệp Dục ở đâu? Lúc cô bị Trần Huyền Vũ xáo trộn trí nhớ, Diệp Dục đang ở đâu???

Tô Tô suy nghĩ một lúc thấy Diệp Dục nói cũng đúng. Cô tránh ra khỏi ôm ấp của Diệp Dục, nằm trở lại, nhắm mắt nói với Diệp Dục, “Thực ra tôi cũng biết là giả. Thật thật giả giả sớm muộn gì cũng sẽ rõ ràng thôi. Tôi ngủ một lúc đây, mỗi lần ngủ dậy lại cảm giác mình bình thường hơn một ít”

Ngủ để cho não được nghỉ ngơi là cách tốt nhất. Tuy Trần Huyền Vũ đã chết nhưng não bị hắn tổn thương cũng cần một quá trình chữa trị. Ban đầu trí nhớ của Tô Tô hỗn loạn, chữa trị đến bây giờ cơ bản đã phân biệt được ký ức trong đầu thật hay giả, bản thân cũng có dấu hiệu phục hồi hoàn toàn rồi.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 644: Sau này gặp lại
Tỉnh dậy, Tô Tô cảm thấy không biết đã ngủ bao nhiêu lâu. Tiểu Ái ở bên cạnh đã dậy rồi, cô bé đang ngồi ăn một củ khoai tây lớn. Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu lên mặt Tô Tô khiến cho cô vô cùng thoải mái.

Tiểu Ái vươn đôi tay bé nhỏ ra, rắn chúa Chíp Bông màu đỏ vẫn cuộn trên cổ tay. Bàn tay nhỏ bé đặt lên trán Tô Tô giống như khi cổ vuốt trán Tiểu Ái lúc cô bé mới tỉnh dậy, Tiểu Ái nói một câu như bà cụ non:

“Mẹ ngoan, dậy ăn cơm”

Sau đó Tiểu Ái đưa củ khoai tây đang gặm nham nhở đến bên miệng Tô Tô, rõ ràng là muốn đút cho cô ăn.

Tô Tô cười há mồm cắn một miếng thật to củ khoai tây trong tay Tiểu Ái, vừa ăn vừa nói: “Cha con đâu?”

“Cha kia kìa.”

Tiểu Ái chỉ ngón tay ra ngoài cửa sổ, chỉ chỗ Diệp Dục. Tô Tổ nghiêng đầu nhìn ra, Diệp Dục mặc một bộ đồ rằn ri đang nói gì đấy với Sở Hiên và Vương Quân. Cô xuống xe, để cho Tiểu Ái và Chíp Bông chờ trong xe, đi về phía Diệp Dục.

“Cô dậy rồi à Tô Tô?”

Sở Hiên cười nịnh nọt bắt chuyện với Tô Tô. Tô Tô gật đầu nhìn Vương Quân, Vương Quân đen hơn rất nhiều cũng gầy hơn rất nhiều so với trí nhớ của cô. Tâm tình của anh ta cũng có vẻ không tốt lắm, có thể là do bị treo lâu trong tổ kiến nên bị ám ảnh tâm lý khá nặng.

Thừa dịp Diệp Dục và Sở Hiên đang nói chuyện trên trời dưới đất, Tô Tô hỏi Vương Quân, “Tôi nhớ là anh bảo muốn đi tìm cha mẹ, người thân đúng không? Tìm được chưa?”

Nhìn xem, ngay cả những chuyện nhỏ nhặt như vậy cô cũng đã nhớ ra.

Vương Quần lắc đầu, trên mặt có chút bị thương. Anh ta ngẩng đầu lên nhìn Tô Tô, “Bọn họ đều... không còn nữa rồi. Tô Tô cô sẽ về thôn Bát Phương đúng không? Mộc Dương và Lý Oánh vẫn đang đánh nhau không chết không thổi à?”

“Có lẽ vậy, trở về thôn Bát Phương”

Chuyện Vương Quân nói Tô Tô cũng có chút ấn tượng. Hai người Mộc Dương với Lý Oánh nghe cũng không xa lạ gì, còn có thôn Bát Phương do cố xây. Cô cảm thấy tiếp theo nên về thôn Bát Phương, cha mẹ đang chờ cô ở thôn Bát Phương.

Còn ân oán giữa Mộc Dương và Lý Oánh, có phải vẫn đang đánh nhau không, cô cũng không rõ lắm.

“Tôi trở về cùng các cổ đi. Tôi muốn đi tìm Lý Oánh. Thế giới này quá tàn khốc rồi, tôi muốn nhìn thấy điều đã từng tốt đẹp”

Vương Quân nhìn về xa xăm, nhìn dãy núi đối diện đường cao tốc. Toàn bộ cha mẹ, người thân đều mất cả rồi, vốn cho là mình sẽ chết trong tổ kiến nay lại nhặt về một cái mạng, anh ta chợt cảm thấy tương lai chẳng còn gì hết. Không bằng đi xem Lý Oánh, đi xem nữ thần cao ngạo lại thánh khiết trong lòng anh ta.

Tô Tô đứng đối diện Vương Quân, mở miệng muốn nói gì đấy với anh ta nhưng lại cảm thấy không biết bắt đầu từ đầu. Có lẽ Vương Quân nghĩ mọi thứ quá thuần khiết rồi, anh ta sẽ không biết một người phụ nữ bò lên được địa vị bây giờ, phải lăn lộn với biết bao nhiêu gã đàn ông.

Tô Tô không từ chối Vương Quân, gật đầu đáp ứng mang theo anh ta trở về. Sở Hiên ở bên cạnh cũng dừng cuộc nói chuyện với Diệp Dục, nghiêng đầu nhìn Tô Tô, hỏi:

“Cô không đến Thanh thành xem thế nào với tôi à? Chúng ta có thể liên thủ, chiếm lấy Thanh thành, thành lập căn cứ. Tôi để cho cô làm bà chủ thứ hai chơi cho vui”

“Thôi đi.” Tô Tô khinh bỉ Sở Hiên, “Tôi sợ bị anh ám sát”

Cái loại tranh giành quyền lực, tôn thờ chính sách một núi không có hai hổ như Sở Hiên, muốn chia đôi thiên hạ với anh ta trừ khi lực lượng ngang nhau. Bằng không sớm muộn gì cũng bị anh ta chiếm đoạt. Cho nên chuyện Thanh thành này Tô Tô đã quyết định chỉ đứng nhìn từ xa không lại gần chơi từ lâu rồi

Còn cái tên Tào Tu Khiết kia, có thể báo thù thay anh em nhà họ Tạ hay không, Tô Tô cũng chẳng lo lắng lắm. Dù sao Sở Hiên đi Thanh thành, Tào Tu Khiết sẽ phải chiến đấu với Sở Hiên ngay lập tức. Nếu không chết thì cũng chẳng tạo ra được phiền phức gì cho Tô Tô, mà chết thì càng khỏi phải nói.

“Ôi, tôi là người như thế sao.”

Sở Hiên kinh ngạc nhìn Tô Tô, giống như bị Tô Tô nghĩ oan cho vậy. Anh ta bắt đầu giải thích không ngừng. Tô Tô nghe thấy ngán lập tức xoay người đi thẳng vào xe, chơi cùng Tiểu Ái.

Sau một hồi, Sở Hiên lại quấn quýt lấy Diệp Dục giải thích cả nửa ngày, cuối cùng cũng chịu buông tha cho lỗ tai của Diệp Dục. Anh ta đưa cho Tổ Tô và Diệp Dục xe quân dụng của mình, còn đổ đầy dầu cho nó nữa, ngoài ra đặt hai thùng dầu lên xe Vương Quân. Sở Hiên lại đưa thêm cho Vương Quân, Tô Tô và Diệp Dục các loại thức ăn do thôn Bát Phượng sản xuất, có lẽ đủ ăn mấy ngày đi đường.

Sau này gặp lại! Nói nhiều chỉ thêm mất thời gian. Trong ánh tà dương, núi non mù mịt, đoàn xe của Sở Hiền như một con rắn bạc bò trên đường cao tốc đi về phía đông. Xe quân dụng của Tô Tô và Diệp Dục đi về phía nam, theo sau là một con Hummer màu đen, trong xe Hummer là Vương Quân.

Từ cao tốc xuống quốc lộ mất một đêm. Người ở trong hai chiếc xe nghỉ ngơi một đêm lại tiếp tục đi. Qua mấy ngày, băng qua mấy ngọn núi, cuối cùng cũng đã đến bên cạnh cầu số ba của Tương thành.

Trên đường đi cũng không phải là không có nguy hiểm, chẳng qua Tô Tô và Diệp Dục không ham chiến, Vương Quân theo sát xe của Diệp Dục nên đường về đi rất nhanh. Mộc Dương chỉ Diệp Dục đi cầu số ba. Cậu ta đã mở rộng thế lực của thị trấn nhộng đến cầu số ba Tương thành, đuổi đánh Lý Oánh đến tận khu an toàn. Tô Tô và Tiểu Ái qua sông sẽ gặp cậu ta.

Thời tiết ấm áp trở lại, gió xuân hiu hiu khiến cho người ta sảng khoái dễ chịu. Diệp Dục lái xe quay cửa kính xuống, gió thổi tan không khí bí bách trong xe. Hai bên đường bóng người đi lại cũng dần nhiều hơn, có người dọn dẹp cây cỏ, có người chạy tới chạy lui, lại càng có nhiều người tò mò nhìn xe của Diệp Dục.

Dần dần, phía trước xuất hiện phòng ngự quân sự làm bằng đất và cây cối. Một chiếc xe quân đội chạy bằng điện đã trải qua cải trang chạy ra từ trong phòng ngự quân đội. Diệp Dục từ từ dừng xe lại, chiếc ô tô chạy bằng điện ở đối diện cũng dừng lại. Lý Tiểu Vũ và anh Bì từ trong xe đi ra. Mộc Dương mặc áo giáp đen, cao lên không ít so với năm trước, nhảy xuống từ ghế lái phụ. Hai mắt cậu ta trầm tĩnh lộ ra vẻ cơ trí, tóc đen bay trong gió, dáng người thẳng tắp khỏe mạnh đi tới.

Người cậu ta thấy đầu tiên là Diệp Dục. Sau đó cậu ta đưa mắt tìm kiếm bên trong xe, nhìn qua Tô Tô rồi dừng tầm mắt ở Tiểu Ái đang chơi rắn. Ánh mắt trầm tĩnh lập tức có thêm một tầng tình cảm ấm áp. Cậu ta đứng bên cạnh chỗ Diệp Dục, chào Diệp Dục theo đúng chuẩn quân đội rồi mới mở cửa ghế sau ra. Mộc Dương thấy Tô Tô lập tức cúi chào, sau đó nói với giọng nhẹ nhàng tràn đầy ý cười:

“Tiểu Ái”
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top