Lượt xem của khách bị giới hạn

[Huyền huyễn] Truyện Đề Cử Tâm Ma - Jim Maryal

[Huyền huyễn] Truyện Đề Cử Tâm Ma - Jim Maryal

Jim Maryal

Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
25/5/21
Bài viết
222
Điểm cảm xúc
379
Điểm
63
Tên tác phẩm: Tâm Ma
Tác giả: Jim Maryal
Thể loại: Tình cảm, kinh dị, truyện ma
Rating: K+
Tình trạng: Đang tiến hành

TM.png

Văn án: Một cô gái mặc trên người chiếc áo nâu xám, rõ ràng là mốt áo của những năm đầu thế kỉ 20, vừa chạy hối hả trên con đường làng chật hẹp mà hoang vắng, vừa ngoái đầu lại phía sau như đang cố gắng trốn thoát khỏi một thứ gì đó đáng sợ. Trời khá tối, gương mặt cô nhập nhèm với đôi mắt sáng quắc như hai ngọn lửa ma trơi trong không gian còn ương mùi rạ sau gặt. Phía sau lưng cô gái, tiếng bước chân càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ mồn một, nhưng tuyệt nhiên vẫn chẳng có bất kì ai xuất hiện. Tiếng cô gái thất thanh trong màn đêm, vang vọng vào tận sâu trong tâm can con người.
...
Quyên ngồi bật dậy với hai giọt mồ hôi còn đọng lại trên trán. Cô vừa mơ thấy một hình ảnh thật khủng khiếp, một cô gái đem lại cho người ta cảm giác như vừa từ cõi âm trở về. Gió bỗng thổi phần phật từ bên ngoài cửa sổ vào phòng. Cánh cửa sổ thì kẽo cà kẽo kẹt, truyền vào tai Quyên lại trở thành âm thanh vô cùng quỷ dị. Cô thở phào một hơi sau khi tỉnh dậy.

"Thật may, đó chỉ là một giấc mơ vớ vẩn."

...
Vài ngày trước, vụ án trốn thuế giết người đã kết thúc trong mĩ mãn, khiến cô cảm thấy hôm nay chắc chắn sẽ là một ngày vô cùng bình yên. Rốt cuộc, một chút manh mối về kẻ giết người kia cũng không có.
 
Sửa lần cuối:

Jim Maryal

Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
25/5/21
Bài viết
222
Điểm cảm xúc
379
Điểm
63
Chương 1: Thảm Sát

Bầu trời tối nay nhuộm một màu đen đúa, không trăng, không sao. Bầu không khí hanh nóng của mùa hè lại càng khiến con người khó chịu hơn. Tiếng cú mèo kêu thê thiết. Màn đêm đen như nuốt chửng mọi thứ. Cực kì ảm đạm.

Cách xa khu đô thị, có một gia đình nhỏ sống rất vui vẻ. Trong nhà có bốn người, bố mẹ và hai con gái. Chị cả hai mươi tuổi, trông xinh xắn. Đứa thứ hai chỉ mới mười tuổi. Họ không hề biết bi kịch sắp đến với mình. Không hề biết hạnh phúc này chỉ còn có thể đếm theo giây.

Cánh cửa địa ngục đang rộng mở chờ đợi.

Bên ngoài ngôi nhà nhỏ màu hồng, có một gã áo đen với đôi mắt nhỏ tàn bạo, tay lăm lăm con dao sáng chói nhọn hoắt. Hắn thèm thịt người sống! Hắn giống như chó dại săn mồi, một con chó ở trong bóng tối chỉ chờ người sơ hở là sẽ tấn công. Đôi mắt hắn hoang dại và không có một chút tia sáng tỉnh táo nào.

Khi ngọn đèn cuối cùng trong nhà tắt đi, cũng là lúc, vận mệnh của họ như ngọn đèn leo lét trước cơn gió mạnh. Bên ngoài, gió thổi nhè nhẹ như hát khúc ca sinh tử.

Hắn xông vào nhà và khoá trái cửa lại. Người đàn bà lớn nhất của gia đình - mẹ của những đứa con - chỉ vừa mới nằm xuống giường sau chồng không bao lâu đã cảm nhận được sự lạnh lẽo của một vật sắc nhọn nào đó ở cổ. Đầu óc bà trống rỗng vì sợ hãi. Bà vẫn còn chưa kịp nói lời nào thì đã cảm thấy một cơn đau thấu trời lan toả toàn thân. Bà cảm thấy tim đập chậm dần lại... Rồi bà chết, mắt trắng dã, đầu ngửa lên trời, máu chảy từng dòng xuống chiếc cổ nhỏ. Ướt đẫm áo quần. Những bông hoa màu đỏ máu nở rộ trên người bà, trong đêm đen.

Người chồng vẫn ngủ. Trong mơ màng ông cảm thấy nỗi đau thấu trời ở bụng. Tên sát nhân đâm liên tiếp lên bụng, lên ngực ông. Ông chết không kịp tỉnh, không kịp mở mắt nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ lần cuối trước khi ra đi. Trăng soi rọi xuống căn phòng đẫm máu, như cười cợt, như chế nhạo hai cái chết âm ỉ. Ánh trăng vô cảm. Ánh trăng chứa đầy âm khí. Như chào đón hai cái vong hồn mới...

Kẻ sát nhân như mù quáng giết chóc, mù quáng xẻ từng miếng thịt mà gặm... Máu tong tỏng chảy từ cằm của hắn xuống chiếc giường mới nãy còn hơi người. Ánh mắt hắn thèm khát, giống như con chó hoang ban đêm săn mồi. Hắn không phải người. Hắn là ác quỷ.

Hắn quên không đóng cửa phòng. Bên ngoài, cô con gái 10 tuổi đã nhìn thấy tất cả. Cô bé chỉ định đi tiểu tiện ban đêm thôi, thế mà khi tình cờ đi ngang căn phòng này... Cô bé run rẩy, sợ hãi chạy một mạch lên lầu, nơi chị cô vẫn ngủ. Tiếng chân kêu bình bịch dưới nền đất. Tên sát nhân giật mình. Hắn đã nghe thấy. Mắt hắn vằn tơ đỏ. Tay hắn rất ngứa... Hắn quay lại đuổi theo cô.
Đây là một cú shock quá lớn đối với một đứa trẻ mười tuổi. Cô bé chỉ kịp chạy lên phòng đánh thức chị, run rẩy kể cho chị nghe. Giọng ngắt quãng.

"Bố mẹ... Bố mẹ bị ăn thịt... Bố mẹ máu me... Chị... Chị ơi... Hu hu hu..."

Người chị chưa kịp hiểu chuyện gì thì cửa phòng bị đá rất mạnh, tên sát nhân xộc vào. Người hắn đầy máu, mặt cũng bê bết máu, trên tay cầm con dao còn chảy tong tỏng từng giọt máu...

Tách... Tách... Tách...

Hắn lao đến, con dao phóng tới cô bé. Chị cô bé chỉ kịp lao ra đỡ lấy, đẩy mạnh cô bé về phía cửa. Con dao xoẹt thẳng vào giữa ngực, sát tim cô chị. Hắn định quay lại đuổi theo, nhưng bằng hết sức bình sinh cuối cùng, người chị vừa giữ chân hắn vừa cào cấu mặt hắn. Cô bé vừa cắm đầu chạy vừa sợ hãi ngoái đầu lại phía sau. Tên sát nhân không thể đuổi theo cô nữa. Đổi lại phía sau, từng tiếng thét man rợ của chị cứ vang vọng trong đầu cô cùng hình ảnh hắn điên cuồng đâm nhiều nhát toé máu lên người chị...

Cô bé chỉ biết chạy, chạy mãi đến đường cái. Đèn pha ô tô cùng tiếng còi inh ỏi phía sau... Rồi cô bé ngất đi trong nỗi kinh hoàng và tuyệt vọng.

...

Cô bé thấy mình đang ở một không gian màu trắng, xung quanh chẳng có gì ngoài màu trắng tang thương.

"Con gái à!"

Tiếng nói mơ hồ như xa lại như gần, cô thấy bố mẹ và chị cả dần hiện ra.

"Bố, mẹ, chị!"

Cô bật khóc. Cô chạy nhanh đến ôm từng người thật chặt. Người họ thật sự rất lạnh.

"Con gái, không có chúng ta, con phải sống thật tốt nghe không? Đừng vì thù hận quá sâu mà đánh mất nhân tính."

Ba người như một cơn gió lạnh bay đi, để cô bé chưa kịp nói gì cả.

"Bé à, bé à! Bé gái tỉnh dậy đi nào!"

Tiếng nói từ xa vọng đến, cô bé mơ hồ mở mắt, sau đó tỉnh hẳn. Xung quanh vẫn là màu trắng, nhưng sặc mùi thuốc sát trùng. Cô đang nằm đâu? Hai người trước mặt là ai?

Cô bé muốn nói, nhưng họng khô và rát. Quyên đưa tay lên cổ sờ sờ. Cô nhận ra tay mình có một vài vết xước nhỏ. Chắc có lẽ là lúc cô bé ngã ngay trước khi xe ô tô của người đàn bà kia tông vào.

"Cháu đừng cố nói để dưỡng sức, nghỉ ngơi cho tốt. Còn nữa, có chuyện gì thì cháu cứ gọi bác nhé, bác ở ngay ngoài kia đấy."

Người phụ nữ nhìn cô bé dịu dàng. Bà thấy rất thương cảm và thương tâm. Cô bé còn nhỏ như thế mà lại... Haizzz...

Cô bé bất giác bật khóc nức nở.

Người phụ nữ gương mặt phúc hậu và một người mặc đồ đen đeo kính ở bên cạnh bỗng chốc ngỡ ngàng.

"Cháu tên gì?"

Người phụ nữ dáng vẻ quý phái chậm rãi hỏi, ánh mắt mang theo trấn an.

"Quy...ên..."

"Quyên? Tên đẹp lắm đấy. Cháu nằm nghỉ một chút nhé."

Người phụ nữ cùng người đàn ông mặc đồ đen đi ra ngoài thì thầm gì đó. Ánh mắt họ rất phức tạp. Quyên chỉ loáng thoáng nghe thấy mấy chữ "Là con bé à" hay "Tội nghiệp quá". Cô bé không mấy quan tâm nữa. Quyên hiểu mất bố mẹ và chị thì sau này mình sẽ thành trẻ mồ côi. Nước mắt lại trào ra, cô bé không dám nghĩ về tương lai nữa...

Quyên lại chìm vào giấc ngủ sâu.
 

Jim Maryal

Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
25/5/21
Bài viết
222
Điểm cảm xúc
379
Điểm
63
Chương 2: Thay Đổi

Sáng hôm sau, Quyên tỉnh dậy. Cảnh tượng đêm qua ùa về trong trí óc. Máu me. Tiếng thét của chị. Đôi mắt mở trừng trừng của mẹ. Những bông hoa đỏ đậm trên ngực người bố... Cô bé hét lên. Từ ngoài cửa các bác sĩ và hai người nữa vội vã chạy vào. Tất cả đều nhìn cô với ánh mắt nghiêm trọng. Cô sợ hãi, vội thu mình lại trên giường.

"Cẩn thận, đừng làm cô bé sợ hãi. Chấn động tâm lý rất mạnh. Ảnh hưởng đến não bộ."

Quyên sợ, rất sợ. Quyên sợ hãi tiếp xúc với con người. Họ chính là súc vật, chính là súc vật muốn giết cô, muốn ăn thịt cô. Quyên quờ quạng trước mặt, hét toáng lên.

"Không được lại gần đây. Các người biến hết đi! Các người... Các người..."

Cô y tá ánh mắt lạnh lùng đã tự khi nào tiêm một mũi an thần vào tay Quyên... Cô bé dần dần lịm đi, đôi mày nhíu lại vương vấn nét sợ hãi trên mặt.

Giữa trưa, trời trong xanh vô cùng. Quyên dần tỉnh lại, cô bé đã bình tĩnh đi phần nào. Đôi mắt cô bé khẽ hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn lên bầu trời quang đãng một màu xanh thuần khiết. Cô là con gái của bố mẹ cơ mà. Cô rất mạnh mẽ, cô phải mạnh mẽ, cô chắc chắn sẽ mạnh mẽ.

Cánh cửa bật mở, người phụ nữ đôn hậu bưng một bát cháo còn bốc khói nghi ngút đi vào. Bà dịu dàng nhìn Quyên.

"Tỉnh rồi à. Nào nào, ăn một chút cháo nóng đi."

Quyên đưa ánh mắt hờ hững nhìn người trước mặt, không thốt lên một chữ nào.

Người phụ nữ cũng không lấy đó làm khó chịu, chỉ cười nhẹ.

"Bác là Vân. Hôm qua đang trên đường từ cơ quan về nhà thì thấy cháu lao ra, suýt nữa tông vào cháu..."

Ánh mắt Quyên dao động dữ dội. Cái chết của cả gia đình lại ùa về. Nước mắt cô chảy dài trên gò má lấm lem.

"Nào, ăn một chút. Mọi việc đều đã qua hết rồi."

Bà Vân đưa một muỗng cháo lên trước mặt. Quyên bị sự dịu dàng trong giọng nói mà phần nào cảm thấy được an ủi. Cô bé vô thức há miệng ngậm lấy muỗng cháo.

"Ngoan, ngoan lắm."

Bà Vân cười hiền, tay xoa xoa đầu cô bé. Bà nhớ lại ngày hôm qua, suýt chút nữa thì tông phải con bé. Bà đưa nó đến bệnh viện, cùng lúc đó cơ quan gọi điện nói là có một vụ án nghiêm trọng được tìm thấy. Bà nhanh chóng tới hiện trường thì bàng hoàng. Có ba người chết, mà lại chết không toàn thây. Hai người có vẻ lớn tuổi máu me đầy người, nhiều chỗ bị chặt đứt ra, nhưng may mắn vẫn nhận diện được khuôn mặt. Một cô gái trẻ nữa thì thảm hơn. Phần đầu và thân dưới không còn, chỉ còn phần ngực loã lồ loang lổ máu khắp căn phòng. May mắn là, nhờ có bức ảnh chụp cả gia đình treo trên tường nên bà vẫn nhận diện được khuôn mặt. Chỉ có điều, gia đình này có bốn người. Cô con gái út lại là người mà bà suýt tông xe vào...

Quả nhiên là định mệnh rồi.

Bà Vân không ai khác chính là đội trưởng đội cảnh sát hình sự của tỉnh. Trước kia bà làm kinh doanh, nhưng vì con trai bỗng mất tích một cách bí ẩn nên phấn đấu làm cảnh sát hình sự, trở thành đội trưởng...

Quyên cảm thấy người phụ nữ này rất tốt, nên thả bớt sự cảnh giác cao độ.

"Bác ở một mình cũng buồn lắm. Sau này chúng ta sống cùng nhau nhé, được không?"

Bà Vân hiểu, nếu như con trai bà còn sống thì chắc chắn nó sẽ rất cần một bàn tay giang ra giúp nó.

Quyên nghĩ về cái thế giới đen tối sau này của mình. Cô không còn người thân nữa. Một người cũng không. Cô bé nhẹ gật đầu.

Dù cho cuộc sống có khổ cực bao nhiêu Quyên cũng chịu. Chỉ cần tìm ra kẻ sát nhân đó... Chỉ cần tìm thấy hắn thôi... Bàn tay nhỏ bé của cô khẽ siết chặt lại.

Cô không biết mình sẽ phải đối mặt với những thứ đáng sợ gì, nhưng cô không sợ hãi nữa. Tận mắt chứng kiến cảnh từng người trong gia đình mình bị giết tàn độc như thế nào, trái tim non nớt của Quyên dần trở nên sắt đá.

Cô thề, chính tay mình sẽ găm hàng ngàn mũi dao nhọn vào người kẻ sát nhân ấy. Băm hắn thành từng mảnh từng mảnh nhỏ một. Sau đó tưới máu của hắn cho hoa, rang thịt của hắn cho chó ăn, lấy tim gan phèo phổi của hắn cho gà mổ, rắn tha...

Không, Quyên không thể làm như vậy. Quyên sẽ bắt hắn bị trừng trị trước pháp luật. Mẹ Quyên đã bảo rồi cơ mà.

"Không được đánh mất nhân tính..."

"Cho tôi quay về nhà lần cuối... Được không?"

Ánh mắt Quyên giờ đây đã trở nên kiên quyết chưa từng có. Bà Vân hơi sửng sốt một lát, rồi sau đó khẽ nắm chặt tay cô.

"Được."

...

Quyên đang đứng trước ngưỡng cửa vô cùng quen thuộc mà cũng vô cùng xa lạ. Chỉ mới vài hôm trước thôi, nơi này còn ngập tràn tiếng nói cười hạnh phúc. Vậy mà, vậy mà...

Cuộc đời ấy mà, không bao giờ có thể biết trước được điều gì sẽ xảy ra.

Quyên lướt qua từng tấm ảnh tươi cười. Quyên sờ nhẹ vào từng món đồ thân thuộc với cô vô cùng.

Lần này sẽ là lần cuối tao chạm vào chúng mày đấy...

Cô vào phòng bố mẹ. Có hai chú cảnh sát đang đứng trông đưa ánh mắt thương hại nhìn về phía Quyên. Cô cực kì ghét sự thương hại. Căn phòng đã được dọn sạch sẽ vết máu, chỉ có đường phấn trắng kẻ trên nơi từng có hai xác chết. Chiếc rèm cửa tung bay. Chỉ mới mấy ngày trước nơi này còn tràn ngập tiếng nói, cười, và tiếng mẹ gọi "Quyên ơi" một cách trìu mến.

Cô lặng lẽ bước ra, ghi nhớ từng thứ một, rồi bước vào phòng ngủ của chị và mình. Chỉ còn vết phấn trên nền gạch. Cô rà tay vào từng đồ vật. Từ bức tường màu hồng phấn, đến những bức ảnh treo trên tường. Chiếc đồng hồ báo thức hai chị em mua chung để hàng ngày sửa cái tật ngủ nướng. Cô khẽ cười. Cô rất muốn mang theo những thứ ở đây đi. Nhưng cô đã dứt khoát rồi.
Cầm một tấm ảnh chụp cả gia đình, ai cũng cười tươi như hoa mà hiện giờ trông nó có vẻ buồn thảm và ảm đạm, bỏ lại quá khứ có muôn vàn hạnh phúc kia, Quyên mạnh mẽ bước ra ngoài. Đầu không bao giờ ngoảnh lại một lần nào nữa. Ánh nắng dịu dàng bao quanh toàn thân cô bé như một liều thuốc thiên nhiên chữa lành mọi vết thương. Cô bé rơi hai giọt nước mắt. Từ giờ trở đi Quyên sẽ không bao giờ khóc nữa.

Bắt đầu từ bây giờ, cô sẽ là một người hoàn toàn khác.
 

Jim Maryal

Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
25/5/21
Bài viết
222
Điểm cảm xúc
379
Điểm
63
Chương 3: Ma Nữ

Bà Vân rất giàu có. Người đàn ông mặc đồ đen luôn đi cạnh bà là quản gia của gia đình này. Nghe nói, chú ấy trước kia được bà cứu rồi nuôi như con trai. Gương mặt của chú lúc nào cũng lạnh tanh, nhưng thực chất lại rất quan tâm đến Quyên và cực kì quý mến bà Vân.

Quyên mười tuổi, tức là vẫn phải đi học. Cô bé xin nghỉ học ở trường tiểu học cũ, sau đó theo bà Vân lên thành phố học một trường tiểu học danh tiếng khác. Ngôi trường này nói đặc biệt thì đúng là rất đặc biệt. Hầu như các gia đình giàu có đều cho con em mình vào đây học. Còn nữa, có nhiều tin đồn rằng, ngôi trường này có ma...

Ngày đầu tiên Quyên vào lớp mới, mọi người đã xì xầm to nhỏ rất nhiều.

"Nó là người mới à? Trông quê một cục."

"Nghe nói nó được nhận nuôi. Mà nguyên nhân là gì thì chịu..."

Bà Vân và Quyên đã quyết định giấu diếm sự thật. Vụ án mạng được đăng lên báo cũng sẽ không nhắc đến tên Quyên.

"Tao nghi nó mồ côi, song bác Vân thương hại nên nhận nuôi thôi..."

"Đúng là cái thứ chướng tai gai mắt mà. Nhìn nó thế nào cũng không thể ưa nổi."

Bạn bè cứ tự nhiên xa lánh Quyên. Cô không lấy đó làm khó chịu, chỉ là có một chút tủi thân... Bạn thành phố đúng thật là quá khó kết bạn đi.

Quyên ngồi im một chỗ, quét mắt nhìn một vòng các bạn trong lớp. Buổi trưa, mọi người đều đi xuống căn tin hết, chỉ có mình cô bé là ở lại. Cô bé lôi hộp cơm mang từ nhà ra ăn từ tốn. Quyên đã sớm coi bà Vân là người mẹ thứ hai của mình. Bà dịu dàng, chiều chuộng cô bé. Bà mang cô đi khắp nơi trị bệnh tâm lý. Quyên vô. Cùng cảm động và cảm kích. Cũng đã hơn hai tháng trôi qua sau cái ngày kinh hoàng đó rồi.

Tiếng tích tắc trên chiếc đồng hồ treo tường kêu leng keng vang vọng khắp lớp. Đã. 12h trưa rồi.

Quyên đang ăn gần hết bát cơm của mình, bỗng có một giọng nói con gái như xa như gần tiến đến tai cô.

"Cho tôi ăn nữa... được... không..."

Rõ ràng trời nắng chang chang, lại còn rất nóng, thế mà tự nhiên một cơn gió lạnh từ đâu thổi vù vù qua người cô. Tóc bay phấp phới, da gà da vịt cứ phải nói là nổi hết lên. Quyên không nói gì, chỉ nghĩ mình bị ảo tưởng nặng rồi. Hơn hai tháng cô điều trị tâm lý khắp nơi, rõ ràng là đỡ nhiều rồi cơ mà.

Tiếng nói lần này là ngay sát tai Quyên.

"Không nghe... thấy gì... ư... Tôi... đói... i... i... i"

"Á!"

Quyên giật mình hét lên. Một cô gái có máu me đầy mặt hiện rõ trước mặt cô. Quyên vội nhắm tịt mắt lại. Được một lúc, cô lại can đảm mở he hé mắt ra, từng chút một.

Con ma nữ bây giờ đang ngồi ở ghế ngay bên cạnh cô, vẫn là gương mặt máu me cùng biểu cảm lạnh tanh nhưng Quyên đã không còn quá sợ hãi như vừa rồi. Nó mặc cùng áo đồng phục trường với cô, nhưng màu áo hơi cũ sờn.

" Cậu... cậu là... là ma... ma... Sao cậu cậu... Cậu muốn gì hả..."

Quyên lấy hết can đảm nhìn thẳng vào con ma trước mặt.

"Ăn!"

Giọng nói lạnh lẽo như vang vọng từ âm tào địa phủ ở ngay sát bên tai cô.

Quyên lấy hết can đảm lần nữa đẩy hộp cơm không còn bao nhiêu đến trước mặt nó. Sự thật chứng minh chính xác là Quyên đang nói chuyện với ma. Nó lấy tay bốc từng nắm cơm tung lên không trung, miệng há ra như đang ăn. Cơm xuyên qua người nó rơi xuống đất. Có vẻ đã ăn no nê, mặt con ma dịu đi nhiều phần.

"Tốt. Người mới à, chuyện muốn nhờ."

Quyên nuốt nước bọt.

"Nhờ... Nhờ gì?"

"Tìm xác."

Tiếng trống báo giờ nghỉ trưa đã kết thúc, tiếng nói chuyện cùng những bước chân dậm bang bang trên cầu thang hướng về các lớp học. Con ma biến mất, chỉ còn một giọng nói quanh quẩn bên tai Quyên.

"Sẽ quay lại. Phải giúp."

Học sinh tràn vào lớp. Mấy đứa con gái xem chừng có vẻ là tiểu thư điệu đà lướt tới bàn cuối nơi Quyên ngồi.

"Cậu là bạn mới đấy à? Sao buổi trưa cậu không xuống cùng mọi người chứ? Ồ, cậu không phải có vấn đề về thần kinh đấy chứ, sao lại để cơm rơi vãi đầy đất thế này? Mình giúp cậu sạch hơn nha!"

Con bé lấy hộp cơm rỗng không trên bàn, úp mạnh vào đầu Quyên. Từng tràng cười ha ha vang vọng khắp cả lớp. So với việc gặp phải ma, đụng độ mấy đứa tiểu thư như thế này còn phiền phức hơn rất nhiều.

Con người ấy à...

Quyên khẽ nhếch môi, lặng lẽ đưa tay lên cầm lấy hộp cơm úp trên đầu đóng nắp lại rồi cất vào cặp.

Tan học, Quyên một mình bước ra cổng trường, liếc mắt nhìn mọi người xung quanh vô cùng phấn khởi. Cô bé chợt thấy con ma nữ, đứng dưới gốc cây đa cổ thụ nhìn mình chằm chằm. Cô không còn cảm thấy sợ nó như lúc đầu gặp nữa. Giống như, chỉ đơn giản là khác biệt hơn mọi người một chút. Mọi người gương mặt không có máu me, còn gương mặt nó có máu me. Con người chả đáng sợ gấp vạn lần như thế kia à.

Quyên gật đầu coi như chào hỏi với con ma một cái, rồi bước nhanh tới chiếc ô tô của chú quản gia Trương Lâm. Con ma cứ nhìn theo chiếc xe, nhìn mãi, nhìn mãi cho tới khi nó khuất giữa những chiếc xe khác. Quyên sẽ là người duy nhất giúp được nó. Tìm xác cho nó, để cuối cùng nó được siêu thoát, được đầu thai làm người. Mắt nó vằn vện tơ máu báo thù. Trước khi rời khỏi nhân gian, nó sẽ báo thù kẻ đã giết nó. Kẻ khốn nạn đã cưỡng dâm một con bé 10 tuổi như nó, giết nó, vùi xác nó ở một nơi mà nó không tìm thấy. Đã mấy năm rồi... Nó cực kỳ giận dữ. Nếu như Quyên không xuất hiện và nó không gặp Quyên, có lẽ nó sẽ thành quỷ dữ đấy. Không đơn thuần là ma, mà là quỷ dữ. Như thế có nghĩa là nó sẽ không được siêu thoát đúng không?

Tất cả là tại loài cầm thú đội lốt người đó. Tất cả là tại nó!

Có lẽ, nó gặp được Quyên chính là ý trời muốn giúp nó. Quyên rất giống nó hồi còn sống, cũng bị bắt nạt, cũng phải trải qua bi kịch của gia đình... Đúng rồi, bố mẹ nó đều bị giết và bị ăn thịt cả đấy thôi. Họ chết không toàn thây. Và cuối cùng thì nó cũng bị giết... Giống bố mẹ nó, chắc có lẽ giờ này họ đã siêu thoát rồi.
 

Jim Maryal

Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
25/5/21
Bài viết
222
Điểm cảm xúc
379
Điểm
63
Chương 4: Thầy Trường

Hôm sau, Quyên mang một tâm lý chiến đấu chuẩn bị sẵn sàng gặp ma đi học. Cô còn cho nhiều cơm hơn hôm qua vào hộp. Nói gì thì nói, con ma nữ này cũng rất đáng thương nha. Bị bỏ đói lâu như thế, lại còn phải nhờ người đi tìm xác hộ. Chết không toàn thây như thế, dù có ra sao cô sẽ cố giúp.

Hoàn cảnh sống của cô đã rất đỗi đặc biệt, bây giờ có gặp mấy con ma đi nữa thì cũng chẳng sao. Đằng nào thì con người còn đáng sợ hơn thế nhiều mà.

Bà Vân hỏi.

"Quyên, sao cháu lại mang nhiều cơm như thế? Hình như đấy là phần của hai người rồi."

Quyên ngoài mặt vẫn là chưa thể quen được với cách xưng hô mới là mẹ - con với bà Vân. Hai người vẫn gọi bác cháu bình thường. Nói gì thì nói, bà Vân quả thực rất thương yêu cô bé nên mới chấp nhận vậy.

" Cháu gặp một con ma nữ ngày hôm qua. Nó rất đói. Nó còn nhờ cháu tìm... xác cho nó."

Bà Vân bàng hoàng. Như sực nhớ ra điều gì, bèn sai người lấy một tập hồ sơ trong phòng ra.

"Có phải cô bé này không?"

Bà Vân lấy từ trong tập hồ sơ ra một tấm ảnh nhỏ, sau đó đưa cho Quyên. Cô bé nhận lấy rồi nhìn trừng trừng.

"Bác Vân, sao bác lại có tấm ảnh này? Mặc dù gương mặt con ma đầy máu me nhưng cháu vẫn có thể nhận ra đây là mặt nó. Tại sao..."

Bà Vân thở dài.

"Đây là một vụ án khó giải quyết. Cô bé ấy là Xuân, trước kia học cùng trường cháu đấy. Nếu như còn sống có lẽ con bé đã tốt nghiệp cấp một và đang học lớp 7 rồi. Nghe nói là hôm đó mãi đến tận tối không thấy nó về, dì nó lên trường tìm cũng không thấy. Con bé mất tích như vậy đấy. Cảnh sát bọn bác không thể tìm ra một manh mối nào... "

Quyên trợn mắt nhìn bà Vân.

"Cho nên, có lẽ cháu sẽ tìm ra manh mối hộ các bác. Bác sẽ cho người túc trực xung quanh trường thời gian cháu đi học. Nếu có gì mới thì cháu gọi ngay cho bác."

"Cháu sẽ cố gắng!"

Cô bé Quyên 10 tuổi như trưởng thành hơn một chút, ánh mắt kiên quyết nói.

Đến trường, vẫn là những ánh mắt kì thị của các bạn, cô hơi giật mình khi thấy có một người nữa ngồi lù lù ngay trên cái ghế trống trải cạnh ghế của cô. Mặt đầy máu, ánh mắt vô hồn, mái tóc dài xoã loà xoà sau lưng và trên mặt. Con ma hướng ánh mắt của mình đến cô như chào hỏi. Quyên cũng gật đầu chào lại. Cô không ngờ, người bạn đầu tiên của mình trong trường mới chính là một con ma chết oan.

Cái này người ta hay gọi là gì nhỉ? Duyên số, đúng rồi, chính là duyên số!

"Chúng mày thấy gì chưa? Rõ ràng con Quyên nó bị điên mà. Nó chào hỏi chính cái ghế của mình kìa!"

Hahahaha...

Từng tràng cười không dứt. Nhiều học sinh đi ngang qua cửa lớp cũng tò mò ngó vào. Quyên lạnh mặt bước đến chỗ mình ngồi. Con ma bên cạnh cứ nhìn chòng chọc vào cô.

"Tội."

Nó phun ra một câu duy nhất, coi như vẫn còn tính người đi.

Tiếng trống vào lớp vang lên, một thầy giáo bước vào. Thầy có một gương mặt thanh nhã, nghiêm nghị. Thầy đã dạy học ở trường này được hai năm. Thầy dạy rất giỏi, các thầy cô và học sinh đều rất quý thầy.

"Học sinh, đứng dậy. Chúng em chào thầy ạ!"

Đó là thầy Trường.

Thầy nở một nụ cười tươi rói.

"Chào các em."

"Thầy ơi, thầy có người yêu chưa ạ? Thầy có thể đợi em được không ạ?"

Đó là lời của con tiểu thư hỗn láo. Nó dám to gan mà hét lên trong lớp như thế. Cả lớp cười vang.

"Vi, không được như vậy nghe chưa? Lũ trẻ mười tuổi các em bây giờ đúng là lớn trước tuổi mà."

Quyên lơ đễnh nhìn sang bên cạnh. Con ma đang tỏ ra một bộ mặt cực kì đáng sợ nhìn thẳng vào thầy Trường. Còn đáng sợ hơn lần đầu gặp Quyên gấp trăm lần.

"Này, sao thế?"

Quyên mạnh dạn nhỏ giọng hỏi.

"Thằng khốn nạn."

Quyên không hiểu như thế nghĩa là thế nào, chỉ có thể quay đầu lên bảng nghe giảng. Cô quyết tâm học thật giỏi để sau này vào ngành cảnh sát hình sự. Ánh mắt loé lên tia sắc bén.

Tao nhất định sẽ tìm cho ra mày. Trước khi tống mày vào tù tao sẽ băm vằm mày thành từng mảnh sống không bằng chết...

Giờ nghỉ trưa, mọi người xuống hết tầng một, chỉ còn hai người, à không, là một người một ma cùng ngồi ăn cơm với nhau. Hai cảnh ăn cơm quá khác biệt quả thực làm người ta phải cười bò lăn bò lê mới được. Một thì ăn từ tốn, dùng miệng nhai thức ăn hẳn hoi. Một thì miệng vừa há há, tay vừa tung từng nắm cơm lên không trung lia lịa. Một người một ma đã trở thành bạn tự khi nào rồi.

"Ma này, cho hỏi tí nhé?"

"Hỏi đi."

"Có rất nhiều người cơ mà. Tại sao lâu như thế rồi lại chỉ tìm tôi?"

Con ma liếc mắt sang cô một cái, phun ra một câu tính ra từ trước đến giờ mới có vẻ dài.

"Giống nhau. Bố mẹ bị giết. Học cùng trường. Bị bắt nạt."

Quyên hiểu được đại khái, liên tục gật đầu như gà mổ thóc rồi kêu "à, à" trong vô thức, bèn mạnh dạn hỏi thêm.

"Vậy tại sao hôm đó... Về muộn?"

Con ma không nhận ra điểm khác biệt trong giọng nói của cô, rằng tại sao con bé này lại biết hôm đó con ma về muộn nên bị giết, bèn trả lời. Ánh mắt trở nên đáng sợ.

"Thằng Trường. Cưỡng dâm. Giết."

Quyên rùng mình một cái, chợt nghĩ tới dáng vẻ của thầy Trường. Thầy ấy đứng trên bục giảng giảng bài rất chăm chú, còn vừa cười dịu dàng vừa vui tính nữa. Rất trang nhã mà. Rất tốt mà. Nhưng cô lại nhớ đến ánh mắt đáng sợ của con ma trong giờ học.

Quả thực, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Một người thầy có thể xem là mẫu mực hàng đầu của trường, người gặp người quý, vậy mà...

Hình như thầy về trường này dạy vào đúng hai năm trước, thời điểm Xuân mất tích, hay nói cách khác là thời điểm Xuân chết.

Biết được kẻ sát nhân vụ này rồi, nhưng vấn đề quan trọng hơn hiện tại chính là tìm xác cho Xuân, để nó siêu thoát, đầu thai.

Quyên bất chợt nghĩ ra một kế.
 

Jim Maryal

Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
25/5/21
Bài viết
222
Điểm cảm xúc
379
Điểm
63
Chương 5: Nguy Hiểm

"Ma này, tôi có cách giúp cậu rồi."

Quyên ánh mắt long lanh nhìn con ma bên cạnh.

Con ma nữ ngừng ăn, quay sang nhìn Quyên vẻ mặt hơi sửng sốt ý bảo nói ra xem nào.

"Cậu giúp tôi doạ thầy Trường một lần được không? Ép hắn nói ra nơi chôn xác cậu, tôi ở gần đó sẽ nghe thấy. Sau đó làm hắn ngất đi, tôi sẽ đi tìm xác cho cậu."

Mất hơn một tuần cả hai đều chưa có cơ hội để ra tay. Thêm nữa, hình như tình cảm giữa Quyên và con ma ngày càng sâu đậm rồi. Có lần Quyên hỏi.

"Này ma, tại sao gia đình cậu bị giết?"

"Một thằng điên thích ăn thịt người."

"Ma này, sao cậu bị bắt nạt?"

"Hiền."

Quả đúng là ma. Vì hồi còn sống rất hiền nên lúc chết đi dù có hơi đáng sợ nhưng Quyên không hề sợ mấy.

Cô đã nói chuyện này với bà Vân. Bà sai người túc trực bên cạnh Quyên 24/24, đồng thời theo dõi thầy giáo Trường nữa. Quyên quyết định vào tối thứ sáu này sẽ cùng con ma thực hiện kế hoạch.

Thứ sáu, Quyên mới học được một tiết thì lăn ra bàn gương mặt nhợt nhạt kêu đau bụng. Cô giáo thấy vậy liền cho Quyên xuống phòng y tế. Cô bé mang theo cả hộp cơm trưa xuống đấy, cùng con ma lúc nào cũng đi kè kè bên cạnh. Hết buổi sáng, giờ nghỉ trưa ồn ào và buổi chiều, cô y tá đã đến giờ về nhà.

"Em nên đến khám bệnh viện thì hơn đấy."

Quyên nhất định không chịu. Cô y tá đành bất lực về trước, còn dặn dò tí nữa về thì đóng cửa phòng y tế hộ. Quyên biết kế hoạch của mình đã thành công một phần ba.

Tiếng trống trường vang lên, học sinh thi nhau ùa ra từ các lớp học ra về. Quyên lặng lẽ bám theo thầy Trường. Nghe nói, cứ cuối tuần thầy sẽ ở lại văn phòng làm công vụ sổ sách cho tuần kế tiếp. Quyên im hơi lặng tiếng chờ cho trời tối hẳn, mới dám len lén bước đến hành lang nơi còn một căn phòng duy nhất sáng. Con ma vẫn luôn ở ngay bên cạnh Quyên, cô có cảm giác không còn đơn độc một mình nữa.

Tiếng ư ử phát ra khắp hành lang. Đây rõ ràng là tiếng con gái, hình như còn có tiếng thở dốc của thầy Trường. Quyên bàng hoàng, tim đập chân run men theo đường hành lang mà tiến đến gần căn phòng kia. Cái tiếng này rất giống tiếng phát ra từ trong phòng của bố mẹ lúc còn sống. Thỉnh thoảng Quyên hỏi chị họ đang đánh nhau à thì chị chỉ cười cười bảo "đánh nhau trên giường đấy".

Đánh nhau trên giường nghĩa là gì?

Quyên luôn băn khoăn câu nói này.

Cô tiến đến sát căn phòng kia, âm thanh ngày càng rõ nét. Con ma bên cạnh ánh mắt bỗng trở nên rét buốt.

"Hắn lại làm thế!"

Cô đang không hiểu con ma nói gì thì nhìn vào trong, chỉ là sợ ngây người.

Vi, con bé tiểu thư trên lớp cô giờ đang trần truồng, mặt bị đánh bầm tím, trên người cũng lỗ chỗ vết bầm, đang chổng mông cho thầy Trường cũng không mặc gì làm cái gì đó. Chỉ là, hình như Vi rất khổ sở, mặt đầm đìa máu và nước mắt.

Cảnh tượng khiến Quyên sợ cứng người, vô ý lùi ra ngoài hành lang, khiến cửa kêu kẽo kẹt. Trong một chốc, ánh mắt dịu dàng thường ngày giờ đầy tơ máu và chứa tia hung ác của thầy Trường bắn về phía cửa. Quyên biết mình nguy hiểm rồi. Cô vội vàng quay sang con ma bên cạnh mà liến thoắng.

"Ma, chạy đi, nguy hiểm!"

Thầy Trường thấy có người, bèn tức tốc rời ra chạy xồng xộc đuổi theo. Còn Vi, cô bé đang nguy kịch nên không cảm nhận được điều gì nữa ngoài sự đau đớn lan khắp toàn thân.

Thầy Trường rất ranh ma. Thầy nói sẽ trông trường hộ nên bảo vệ yên tâm mà về nhà hết với gia đình. Thầy Trường mà lại, ai chẳng tin tưởng, quý mến.

Như thế có nghĩa là, cái trường này hiện giờ chỉ có một người lớn, hai đứa trẻ mười tuổi và một con ma đáng sợ. Thầy Trường là đáng sợ hơn cả.

Quyên vội lôi điện thoại trong túi ra run run bấm số bà Vân.

"Alo, Quyên à? Sao rồi cháu?"

"Bác... bác ơi cứu... cứu cháu... Huhuhu... Thầy Trường..."

Quyên đã chạy ra sau trường, đang gọi thì từ đằng sau một bàn tay to lớn giật mất điện thoại quăng đi xa. Quyên giật mình, không dám quay đầu lại. Không gian yên tĩnh chỉ còn tiếng vỡ tan của chiếc điện thoại nhỏ.

"Cô bé, đi trong trường ban đêm rất nguy hiểm đấy, có biết không?"

Quyên lấy hết can đảm từ từ quay đầu về phía sau. Cô đâu có một mình, bên cạnh cô là hồn ma của Xuân cơ mà.

"Tên, giết, người!"

Quyên gằn từng chữ một, thầy Trường cười to mấy tiếng haha.

"Xem ra là em đã phát hiện rồi nhỉ? Đúng rồi, sở thích của tôi chính là chìm ngập vào trong người những đứa trẻ rồi giết chúng, khắc dao lên mặt chúng... Đáng tiếc, cho tới ngày hôm nay chưa tính con bé Vi thì mới được khoảng 20 người. Nhưng đêm nay, Vi và em sẽ là... Người thứ hai mươi mốt và hai mươi hai!"

Quyên hơi sợ hãi. Cô bé nhớ lại cảnh gia đình mình bị tàn sát đêm đó. Thế này vẫn còn bình thường chán, làm sao khiến cô sợ cho được.

Quyên không biết lấy can đảm từ đâu, to giọng hét.

"Thằng chó, mày giấu xác Xuân ở đâu?"

Con ma bên cạnh nhìn Quyên với vẻ ngạc nhiên. Tại sao cô biết tên nó? Cô toàn gọi nó là ma này cơ mà, cô cũng chưa từng hỏi tên nó là gì. Quyên lúc ấy lại không hề nhìn thấy, trong ánh mắt con ma Xuân ánh lên vẻ xúc động mãnh liệt.

Trường sờ cằm, ánh mắt độc ác lơ đễnh nhìn lên trời cao, giọng nói vẻ đùa cợt.

"Xuân à, cái tên này nghe quen quen nhỉ. Ừm, hình như là cô bé số một nhỉ..."

"Nói mau!"

Trường phóng ánh mắt như háu đói lên người Quyên. Cô có cảm giác hàng trăm hàng nghìn con kiến đang bò lổm ngổm trên người mình, chui vào cả bên trong từng thớ thịt nữa.

"Không tệ. Dù sao em cũng sắp được tôi ban cho cái sự từ giã cõi trần bẩn thỉu này rồi nên tôi sẽ nói cho em chỗ chôn xác luôn. Tất cả 20 cô bé từng ân ái nồng thắm với tôi đều bị chôn cùng một chỗ. Chính là... cuối lớp học của em đấy... Sao hả... ngạc nhiên lắm có đúng không? Cô bé Xuân cũng từng học ở lớp đó rồi đấy..."

Trường cười gằn thành tiếng, tiến dần từng bước một đến chỗ Quyên.
 

Jim Maryal

Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
25/5/21
Bài viết
222
Điểm cảm xúc
379
Điểm
63
Chương 6: Bạn Thân

Tim Quyên đập rộn rã. Nguy hiểm đang kề cận rồi. Biết được nơi chôn xác Xuân, nhưng chính cô cũng đang bị đe doạ về tính mạng...

Chính là lúc đó, Trường nhìn thấy bên cạnh Quyên còn có một cô bé nữa. Máu me đầy mặt, ánh mắt trắng dã nhìn mình chằm chằm, còn trần truồng với những vết bầm tím khắp người. Mái tóc của nó đen dài, bết dính lên gương mặt trắng bóc trông thật đáng sợ. Quyên nhìn sang con ma bên cạnh cũng giật mình. Nó trần truồng từ khi nào thế? Rõ ràng vừa nãy còn mặc đồng phục cơ mà!

Từ hai mắt con ma hai dòng máu chảy ra, đôi mắt trắng dã dần nhuộm màu đỏ máu.

"A... a... Ma... ma...!"

Trường hét lên, còn lùi lại phía sau nữa. Hắn quay đầu muốn chạy thì con ma đã ở ngay trước mặt rồi. Con ma chậm rãi đưa hai tay về phía hắn, ánh mắt hằn học, miệng gằn từng từ một.

"Mày... Phải... Chết... Phải... Chết... Chết... Mày... Phải... Đền... Tội... Cho... Tao... Đền... Đi..."

Con ma bóp cổ thầy Trường, hắn quờ quạng tay trong không trung.

"Cứu... Ặc... ặc... Cứu... cứu..."

Quyên phóng tia nhìn độc ác găm thẳng vào người hắn. Đáng lắm. Cho hắn chết dưới tay Xuân cũng được.

Từ phía sau Quyên đứng bỗng phát ra nhiều tiếng nói như gần mà như xa, nhưng cũng chỉ là một câu duy nhất.

"Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn."

Từng con ma nữ lướt qua người Quyên bay tới nơi Xuân đang bóp cổ Trường. Cô bé hơi giật mình nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Đây có lẽ là 19 cô bé chết oan còn lại. Cảnh tượng hai mươi con ma nữ tóc dài trần truồng máu me vây quanh thầy Trường đúng thật là chứng minh cho câu nói "Ác giả ác báo".

Quyên thầm chặc lưỡi, làm điều ác dù không bị sự trừng phạt của pháp luật thì chắc chắn sẽ bị sự trừng phạt của những vật thể vô hình.

Từ xa có ánh đèn pin rọi tới. Đó là các chú cảnh sát được bà Vân phái tới xung quanh trường. Tận bây giờ họ mới tìm thấy Quyên ở phía sau trường.

Quyên vui vẻ gọi.

"Các chú, cháu ở đây!"

Phía sau cảnh sát là bà Vân cùng chú quản gia mặt lạnh Trương Lâm chạy tới. Những con ma đứng thành một hàng ngay cạnh thầy Trường, nhìn chòng chọc thầy Trường vừa mới trải qua một cơn ác mộng lớn nhất đời.

Cái gì đến cũng sẽ phải đến. Thầy Trường bị bắt, bị tuyên án tử hình. Những ngày cuối đời ngồi trong tù hắn cũng chẳng được yên. Cảnh tượng 20 con ma nữ vây xung quanh hắn đã ám ảnh hắn quá sâu. Hắn bị động kinh nặng, mỗi ngày đều có người túc trực trước cửa phòng giam của hắn cho đến ngày xét xử.

Cô bé Vi được an toàn, trở về từ cõi chết tất cả là nhờ Quyên. Bố mẹ Vi rất giàu. Họ gửi lời cảm ơn chân thành đến Quyên, cho Quyên một món tiền lớn và quyết định sang định cư tại Mỹ. Con gái của bọn họ không còn trinh trắng, hơn nữa phải chịu một ám ảnh quá lớn tạo nên một bóng ma tâm lý suốt đời khó phai. Con gái họ phải tránh xa nơi đã tạo nhiều ám ảnh như vậy, tạo lập một cuộc đời mới hoàn toàn nơi đất khách quê người. Nơi sẽ trở thành quốc tịch của nó mãi mãi về sau.

Theo lời Quyên, nhà trường cho tất cả học sinh nghỉ một buổi. Các chú cảnh sát tập trung đào bới phía cuối lớp học của Quyên. Quả nhiên nửa ngày sau, họ tìm thấy hai mươi cái xác từ mục rữa thối hoắc đến đang phân huỷ. Có xác chỉ còn lại đầu lâu.

Mọi người không hề nhìn thấy, chỉ có Quyên là đứng ngoài cùng bên cạnh 20 con ma nữ. Chúng lấy hình dạng xinh đẹp lúc còn sống đứng cạnh Quyên chăm chú nhìn từng thuổng đào đất tung lên. Đứng gần Quyên nhất chính là Xuân. Hoá ra hồi còn sống cô bé lại xinh đẹp như vậy. Con ma nở nụ cười với hàm răng trắng bóc.

"Cảm ơn, Quyên. Tại sao lại biết tên?"

Quyên nhẹ nhàng nở nụ cười đáp lại.

"Bạn bè với nhau mà. Xuân là người bạn đầu tiên của tôi ở ngôi trường này."

Con ma Xuân xem chừng rất cảm động. Nó chỉ vào đống xác đang được khai quật.

"Dưới đó có một sợi dây chuyền bằng bạc mẹ cho tôi. Tôi chết rồi, coi như cái đó là quà tôi tặng cậu."

Quyên ánh mắt cảm động. Cô hình như hạ quyết tâm vô cùng lớn rồi.

"Xuân, tôi sẽ thay cậu tìm tên sát nhân ăn thịt người kia! Cậu cứ yên tâm mà ra đi, siêu thoát. Hãy đầu thai vào một gia đình thật tốt..."

Con ma Xuân sửng sốt. Nó lại nở nụ cười tươi như hoa, một giọt nước mắt trong suốt lăn dài trên má.

"Cảm ơn. Cảm ơn Quyên nhiều lắm."

Tất cả 20 cái xác đã được đào lên, mọi người thở phào nhẹ nhõm. Bà Vân tiến lại gần Quyên, đặt tay lên vai cô bé.

"Cháu làm tốt lắm! Quyên."

Cô bé như quyết định điều gì, nở nụ cười gượng gạo.

"Dạ. Mẹ."

Bà Vân sững sờ hồi lâu, sau đó chảy ra hai giọt nước mắt.

"Con chấp nhận mẹ rồi. Thật vui quá."

Đã lâu lắm rồi bà không được nghe tiếng "Mẹ". Cảm giác của người mẹ lại như vỡ oà một lần nữa trong ngực. Bà nghẹn ngào và xúc động vô cùng.

"À, Quyên này. Con gửi lời của mẹ đến hai mươi cô bé kia là cứ yên tâm mà ra đi nhé. Gia đình các cô bé đã biết chuyện rồi..."

"Dạ..."

Trong đám tang 20 đứa trẻ bị giết hại, tiếng khóc ỉ ôi, tiếng gào thét thảm thương của các ông bố bà mẹ. Họ không bao giờ ngờ rằng con họ lại chết oan uổng và đau đớn như thế. Quyên đã xin từ các chú cảnh sát sợi dây chuyền bạc lấm lem bùn đất dưới hố. Cô đeo nó trong tang lễ này.

Xuân đứng cạnh cô, mắt hướng về phía quan tài nơi có chú và dì cô đang khóc. Họ là những người thân duy nhất trên đời này của Xuân. Họ yêu Xuân, cũng như Xuân yêu họ. Đôi mắt Xuân tiếc nuối nhìn họ.

"Vậy là tôi không thể chăm sóc cho họ như di nguyện của bố mẹ rồi..."

Quyên an ủi.

"Không sao đâu. Họ sẽ sống tốt. Cái chết của cậu sẽ là động lực lớn cho họ..."

Xuân quay sang cười.

"Cảm ơn cậu nhiều lắm."

Kết thúc buổi lễ, các gia đình quyết định đem 20 cái xác đi thiêu. Cùng lúc đó, Quyên thấy từ trên trời hiện lên một cái cầu thang bảy màu. Từng con ma một bước lên, ánh mắt vẫn lưu luyến lại trần thế một lần cuối. Người cuối cùng bước lên là Xuân. Cô bé cười tươi rạng rỡ với Quyên, nói một câu "Đi nhé" rồi cái thang biến mất hoàn toàn.

Quyên khẽ cười, thì thầm với chính mình.

"Đi mạnh giỏi. Đừng lo lắng gì cuộc sống ở đây nữa nhé. Bạn thân."
 

Jim Maryal

Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
25/5/21
Bài viết
222
Điểm cảm xúc
379
Điểm
63
Chương 7: Idol

Sau vụ án kinh thiên động địa đó, Quyên nổi tiếng toàn trường. Nhưng là, nổi tiếng theo một nghĩa khác.


"Nghe nói nó nhìn thấy ma đấy. Mà còn là 20 con ma nữ đáng sợ cơ!"

"Kinh thật. Phải tránh xa nó ra không nhỡ may bị nguyền rủa đấy."

"Nghe đâu nó là trẻ mồ côi được nhận nuôi. Loại mạt hạng như vậy sao lại được học ở trường này nhỉ."

"Hình như được một bà giàu có nhặt về nên mới thế."

"..."

Quyên khẽ khàng thở dài. Cô là giúp đỡ người bị chết oan đấy chứ. Lại còn có mấy đứa con gái nhìn mình bằng ánh mắt ghét cay ghét đắng nữa.

"Nghe nói tại nó mà thầy Trường phải vào tù. Thầy ấy tốt thế mà lại bị nó hại..."

Quyên lướt qua những lời như vậy. Kẻ mù quáng không biết rõ sự thực thì không nên chấp nhặt làm gì. Mặc dù cô bé rất tức giận. Quyên khẽ sờ lên chiếc vòng cổ bạc hình mặt trăng trên cổ. Đây chính là kỉ vật Xuân tặng. Cô bé khẽ cười. Phải công nhận, lần đầu tiên Xuân xuất hiện làm cô sợ đến chết khiếp đi được. Còn cứ tưởng là sẽ gặp ác mộng nữa chứ.

Từ phía sau, một giọng nói con trai lanh lảnh cất lên.

"Quyên ơi, đợi tớ với!"

Cô nhíu mày chậm quay đầu lại. Cậu ta gương mặt còn non choẹt, nhìn cô bằng ánh mắt sáng ngời vẻ sùng bái. Cậu ta gọi cô lại làm gì?

"Cậu đi nhanh quá."

Cậu bạn kia dừng lại, hai tay chống vào hai đầu gối miệng thở hồng hộc. Quyên không thèm quan tâm, ngoảnh mặt bước đi nhanh hơn. Cô chỉ có một người bạn duy nhất là Xuân. Chỉ thế thôi là đủ lắm rồi. Con người đáng sợ, ai biết được lòng dạ ai như thế nào?

Cậu bạn cứ theo đuôi Quyên, miệng thì liến thoắng liên tục.

"Cậu giỏi thật đấy. Cậu có thể tiếp xúc trò chuyện với ma này, còn bắt được người xấu nữa chứ. Tớ ngưỡng mộ cậu lắm. Trong lớp thấy cậu cứ ngồi im một chỗ còn bị bắt nạt nữa, tớ không biết phải giúp cậu thế nào. À, tớ là Minh. Hồi trước tớ hâm mộ Mai-cơn Giách-sơn với điệu nhảy huyền thoại, nhưng mà bây giờ ai-đồ số một của tớ là Quyên."

Cậu bạn ánh mắt ngưỡng mộ long lanh nước.

Quyên chỉ nghe thôi, không hề đáp lại một câu.

"Bây giờ cậu là ai-đồ số một của tớ rồi. Cậu đi đâu tớ đi đấy. Cậu muốn ăn gì tớ sẽ mua cho. Cậu cần làm gì tớ sẽ làm hộ cho..."

Quyên nghe thế liền cười thầm, quay sang nhìn cậu trai đang liên mồm bên cạnh nhẹ giọng ngắt lời.

"Mua cho tôi một dây buộc tóc mới màu xanh da trời đi. Thế nào? Dây của tôi cũ rích rồi."

Quyên nói thế với ý định Minh không đuổi theo cô bé nữa. Có bao giờ con trai lại đi mua dây buộc tóc dành cho con gái đâu, nhể? Thế mà gương mặt Minh giống như bắt được vàng ngàn năm mới thấy ấy.

"Ok. Để tớ đi mua."

Quyên khẽ thở dài nhìn theo bóng dáng nhảy tưng tưng của Minh dần xa, cùng với tiếng reo hò vọng lại "hú hú, idol nhìn thấy mình, idol sai vặt mình, hú hú..." Một cái đuôi dai dẳng đây...

Cô bé về lớp. Mọi người vẫn nhìn cô bằng ánh mắt kì thị, nhưng không còn bắt nạt nữa. Chúng rất ghen tị với cô. Các thầy cô giáo hết lời khen ngợi Quyên vừa học giỏi lại còn dũng cảm bắt kẻ xấu. Tại sao một đứa xuất thân không bằng chúng nó lại có thể được nhiều lời khen ngợi như thế?

Quả thật, lòng dạ ích kỷ của con người là vô hạn.

Cô ngồi vào chỗ, mắt thỉnh thoảng lại liếc sang cái ghế trống bên cạnh. Trước kia có một con ma nữ ngồi đấy đấy, giờ thì hết rồi. Quyên liếc mắt về cái nơi bằng phẳng sạch sẽ ở cuối lớp mà chỉ mới mấy ngày trước có tận 20 cái xác.

Cô bé cảm thấy trống rỗng vô cùng... Thế là không còn đứa bạn ngày nào cũng ngồi ỳ ở đó nhìn chòng chọc vào cô với đôi mắt vô hồn nữa rồi.

Một bóng dáng con trai nhảy tưng tưng vào lớp. Đó là Minh đang toét miệng cười đến tận mang tai, trên tay là sợi dây buộc tóc màu lam.

Cậu ta mua thật đấy à? Không phải là đang đùa chứ.

Trong lớp Minh là một Thiếu gia nhỏ, nhiều đứa con gái rất thích. Cậu ta ít nói, bình thường có vẻ không quan tâm gì nhiều xung quanh. Thế mà hôm nay mặt trời mọc ở hướng Tây hay mắt chúng nó bị hoa thế? Minh Thiếu gia vừa nhảy như chạy lại vừa cười tươi rói đấy à?

Minh chạy thẳng đến chỗ ngồi cạnh Quyên, tay giơ ra chiếc buộc tóc màu lam.

"Buộc tóc của ai-đồ đâyyy."

Ánh mắt cậu ta lóng lánh, như là đang chờ đợi được khen ấy. Quyên vô cùng buồn cười.

"Cảm ơn Minh."

Mấy đứa con gái trong lớp cứ nhìn chằm chằm vào hai người, ánh mắt vừa khó hiểu lại vừa khó chịu.

Cô giáo bước vào lớp, Minh đứng lên về chỗ cũ. Quyên thở phào cứ tưởng cuối cùng cũng ngắt được cái đuôi ra rồi, hoá ra lại không phải. Minh lon ton chạy về chỗ ngồi, nhanh nhẹn lấy cặp và sách vở dưới bàn quay đầu tiến thẳng chỗ trống bên cạnh Quyên.

Cô giáo thấy thế mới hỏi.

"Minh, sao em lại tự ý đổi chỗ như thế?"

Chỉnh chu lại dáng ngồi ngay ngắn, đôi mắt lóng lánh quét qua Quyên bên cạnh vẻ cực kì rồi nhìn thẳng vào mắt cô giáo. Ánh mắt hoàn toàn không còn vẻ lóng lánh như vừa rồi nữa. Còn có dáng vẻ của sự kiên quyết bằng được.

"Bổn Thiếu gia muốn ngồi cạnh ai-đồ thì có gì sai hả?"

Cô giáo phì cười vì gương mặt trịch thượng như đang giải quyết một vấn đề lớn lắm, làm như sẽ nguy hiểm đến tính mạng ấy. Cô bèn cho qua chuyện này rồi quay lên bảng viết bài.

"Được rồi. Em có thể ngồi cạnh Quyên. Sau này hai đứa nhớ phải giúp đỡ nhau học tập thật tốt."

Mấy đứa tiểu thư cứ đưa ánh mắt soi mói của mình như muốn cào cấu cắn xé Quyên ra thành trăm mảnh. "Thiếu gia" của bọn họ lại xem con bé mạt hạng kia làm ai-đồ cơ đấy.

Quyên ôm đầu thầm than trời đất. Cuộc sống về sau của cô bé ở cái trường này xem ra sẽ còn ồn ào hơn rất nhiều rồi. Liếc mắt sang kẻ đang ngồi bên cạnh cười ngây ngô nhìn mình.

"Tránh xa tôi ít nhất nửa mét. Đây là mệnh lệnh."

Dù không cam lòng nhưng Minh Thiếu gia vẫn ngoan ngoãn dịch ghế ra sát bên ngoài, cách cô bé đúng 50cm.
 

Jim Maryal

Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
25/5/21
Bài viết
222
Điểm cảm xúc
379
Điểm
63
Chương 8: Bạn Mới

Một học kỳ đã đi qua, Quyên cảm thấy quen luôn với việc bị Minh bám theo suốt ngày. Mỗi ngày đều có một cái kẹo mút hình trái tim trong ngăn bàn, cùng với gương mặt xấu xấu hổ hổ của ai kia, cô bé thấy phiền nhưng rất vui. Hồi còn ở trường cũ, cô bé rất vô tư. Vì là học ở ngoại thành nên bạn bè dễ mến, dễ kết bạn, lại còn tốt nữa. Ở thành phố thì lại khác. Cô bé cảm giác Quyên của mấy tháng trước không phải là mình. Đó là một người khác. Cảm giác vô cùng không chân thực.

Ở đây rất cô đơn. Mọi người trong lớp chuyện trò vui vẻ, thỉnh thoảng cô cũng muốn góp vài câu. Nhưng mà giờ thì chẳng sao nữa rồi. Có Minh. Quyên không còn cô đơn nữa rồi.

Dạo này trong trường lại rộ lên một tin. Có ma.

Tuần trước, lớp học ngay cạnh lớp Quyên có một chuyện lạ xảy ra. Một học sinh cận thị được chỉ thị đến lớp sớm để trực nhật, bất ngờ phát hiện trên bàn giáo viên có một cái hình đầu lâu màu đỏ tô chằng tô chịt. Hôm sau lớp bên cạnh lớp đó cũng xảy ra hiện tượng như thế. Hôm sau nữa cũng vẫn thế... Quyên chẳng thèm tin có ma quỷ gì ở đây cả. Trường này chỉ có 20 con ma nữ đã được cô giúp cho siêu thoát rồi mà thôi. Lớp trưởng lại phân công cô bé trực nhật vào sáng ngày mai. Đúng thật là, không phạm lỗi nhưng vẫn bị phạt. Cái này quá bất công rồi không phải sao?

Tan học, Minh cứ nhằng nhẵng bám theo sau Quyên, mặc kệ ánh mắt câu chuyện của mọi người xung quanh.

"Quyên à, tối thứ bảy này qua nhà tớ nhé. Đi mà, hôm đó là sinh nhật tớ đấy. Nha, ai-đồ?"

Quyên cảm thấy phiền phức muốn chết, đành giở giọng đồng ý.

"Được rồi được rồi, tôi sẽ đến được chưa? Cậu không mau đi về đi là tôi đổi ý ngay bây giờ đấy!"

"Tuân lệnh!"

Minh chỉ trực đợi câu nói đó của Quyên, nghe thấy rồi gương mặt tươi như trăm hoa đua nở, bèn như mèo thấy mỡ lon ton chạy đến chiếc ô tô đen đậu ngoài cổng. Quyên thở dài, bà Vân đã nói hôm nay cùng chú Trương Lâm có việc bận nên sẽ đến muộn một chút.

Việc gì lại quan trọng như vậy nhỉ?

Cô bé đứng trước cổng trường chờ đợi. Từng tốp học sinh lần lượt ra về, có đứa còn quay lại mỉa mai cô bé, nguýt dài một hơi.

"Con điên đợi người đến đón đấy à. Đừng mơ tưởng nhiều thế nhé, mày còn chẳng bằng osin nhà tao đâu... Hứ!"

Kiêu căng quá rồi. Cùng bằng tuổi với Quyên, vậy mà chúng còn trẻ con hơn so với tuổi. Trong khi đó, Quyên đã gặp phải nhiều chuyện vượt quá sức chịu đựng một đứa trẻ mười tuổi. Cô bé trưởng thành hơn rất nhiều rồi.

Sân trường dần dần vắng vẻ. Một cô bé học sinh hình như học ở lớp khác từ trong trường đi ra, xem ra cũng đang đợi người đón. Quyên không quan tâm nhiều, thế nhưng cô bé chủ động tiến lại gần cô nói chuyện trước.

"Chào cậu, tớ tên là Lan. Chắc cậu là Quyên nhỉ?"

Quyên vẫn không nhìn cô bé bên cạnh, chỉ lạnh nhạt trả lời.

"Đúng."

"Nghe nói cậu thấy ma thật à?"

"Không phải tôi thấy ma. Là con ma tự tìm đến tôi nhờ sự giúp đỡ thôi. Sao, cậu không hề sợ tôi à?"

Quyên liếc mắt sang Lan đang mắt tròn mắt dẹt bên cạnh.

"Không sợ. Cậu bắt được người xấu."

"Là thầy Trường tốt bụng trong lòng các cậu đấy."

"Dù sao thì thầy ấy cũng là người xấu."

Quyên hình như nhẹ nhẹ có cảm tình với cô bé ngây ngô này rồi.

"Ừm. Nhưng họ lại bảo tôi mới là người xấu đấy."

"Thế thì chắc chắn họ bị mù rồi."

Hai cô bé cười vang. Lần đầu tiên trong suốt mấy tháng qua, Quyên được cười theo đúng nghĩa cười của một cô bé.

"Cậu đang chờ ai thế?"

"Mẹ nuôi."

Mặt cô bé bỗng xị ra. Quyên quan tâm hỏi.

"Sao thế?"

"Cậu ít nhất còn có mẹ nuôi. Bố mẹ ruột của tôi ngay cả nhìn tôi lấy một lần cũng không có."

"Họ bận à?"

"Ừm. Họ suốt ngày ở trên công ty, về nhà thì cãi nhau ỏm tỏi. Tôi được 10 điểm về khoe cũng chẳng có ai thèm quan tâm dù chỉ một cái nhìn."

Quyên không biết phải an ủi Lan như thế nào nữa. Gia đình trước kia cô có rất hạnh phúc, không bao giờ có một tiếng cãi nhau. Cô chợt thấy nghẹn ngào trong cổ họng.

Không được khóc, cô phải mạnh mẽ lên.

"Ai đón cậu?"

"Bác Thanh tài xế."

Vừa lúc ấy một chiếc ô tô đen đỗ trước mặt hai người. Là bà Vân và Trương Lâm.
"Con gái, để con đợi lâu rồi. Lên xe nhanh nào."

Cửa xe ô tô mở ra, bà Vân đi tới chỗ Quyên. Bà còn mặc nguyên bộ đồ cảnh sát hình sự.

"Cô bé này là..."

"Cháu chào bác ạ. Cháu tên Lan!"

"Sao giờ này bố mẹ chưa đón cháu về? Có muốn đi nhờ xe của bác không? Trời cũng sắp tối rồi, đứng ngoài này nguy hiểm lắm!"

"Dạ thôi ạ, cháu cảm ơn!"

"Vậy bác với Quyên về trước nhé!"

Bà Vân và Quyên lên xe, đi được một quãng xa rồi, Quyên ngoảnh lại vẫn còn thấy bóng dáng lẻ loi đơn độc của Lan đứng đấy...

Quyên quay sang hỏi bà Vân.

"Sao mẹ lâu thế?"

"À, có một công ty bất động sản trốn thuế, công việc trên cơ quan nhiều hơn một tí ấy mà."
"Nhưng mẹ làm bên hình sự cơ mà?"

"Đáng lý ra chuyện này không quan trọng gì nhiều, chỉ cần một vài chứng cứ là tóm được cái công ty đó. Đã có một nhân chứng đứng ra làm chứng. Câu chuyện tưởng như kết thúc thì trước hôm ra toà nhân chứng đột nhiên treo cổ mà chết."

"Là tự vẫn hả mẹ?"

"Mẹ cũng không biết. Tìm khắp hiện trường cũng không thấy gì khả nghi hết. Cửa được khoá từ bên trong. Nhân chứng chết trong phòng kín."

"Con muốn đến xem hiện trường."

"Con không sợ à?"

Bà Vân biết Quyên là người mạnh mẽ. Dù chỉ một chút thôi cô bé cũng muốn tìm ra tung tích của hung thủ đã sát hại cả gia đình mình.

"Được rồi. Nếu mai con không có việc gì quan trọng thì cứ xin phép cô giáo nghỉ, mẹ sẽ dẫn con đến hiện trường. Nhớ là chỉ quan sát thôi, đừng để lại dấu vân tay trên bất cứ vật gì đấy."

"Cảm ơn mẹ nhiều lắm. Con nhớ rồi."
 

Jim Maryal

Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
25/5/21
Bài viết
222
Điểm cảm xúc
379
Điểm
63
Chương 9: Manh Mối

Hôm nay đáng ra là ngày trực nhật của Quyên. Cô bé xin nghỉ nên người khác phải đi thay. Sáng tinh mơ, bà Vân và Quyên đã dậy từ sớm để đến nơi cần đến. Nó ở hơi xa.

Hiện trường vụ án là một khu căn hộ nhỏ, sạch sẽ và tươm tất. Bao quanh căn nhà là những lùm cây xanh xanh, cành lá rủ xuống chụm lại như đang xì xào. Màu xanh lúc tờ mờ sáng hơi sẫm lại, giống như bộ tóc dài hơi nhuộm xanh của người con gái. Quyên không phải là người thấy ma, nhưng cô dường như có duyên gặp ma.

Bà Vân đã kể đại khái cho Quyên hiểu. Nhân chứng treo cổ ngay trên cái giường làm bằng gỗ sồi đã cũ. Gương mặt xác chết nhợt nhạt, hai mắt trắng dã mở trừng trừng nhìn lên trần nhà. Khi tháo xác xuống, da thịt anh ta có màu xám nhão nhoét, giống như thịt thối rữa lâu ngày. Người ta đoán nhân chứng đã chết được hơn một tuần.

Khi cùng bà Vân bước vào căn hộ nhỏ có màu trắng toát, bên trong còn có hai viên cảnh sát trực và... một người đàn ông nét mặt u buồn. Quyên quay lại hỏi bà Vân.

"Mẹ, người đàn ông đang đứng cạnh cái giường nơi nạn nhân tự tử kia là ai thế?"

Bà Vân vô cùng bàng hoàng, chân tay bủn rủn.

"Con nói ai?"

"Người đàn ông mặc đồ trắng mặt trắng bệch kia kìa!"

Quyên chỉ tay vào đúng vị trí người đàn ông đang đứng, ông ta từ từ giương ánh mắt u tối lên nhìn thẳng vào cô bé. Quyên rùng mình.

Bà Vân bải hoải.

"Con gái, có lẽ đó là linh hồn của nhân chứng. Nhưng con thật sự có thể nhìn thấy ông ta sao?"
Đã một lần Quyên nhìn thấy ma ở trường nên nghi vấn trong bà Vân ngày càng lớn. Bà chỉ tay về phía bàn thờ nơi có một bức ảnh phủ khăn trắng xung quanh.

"Người đàn ông đó, phải không?"

Quyên xác nhận.

"Vậy là con đang nhìn thấy hồn ma người đó đúng không mẹ?"

Quyên mạnh dạn bước lại gần chỗ hồn ma đang giương đôi mắt nghi ngờ nhìn mình. Bà Vân lặng lẽ giương đôi mắt lo lắng nhìn về từng bước chân của đứa con gái nuôi.

Cánh cửa phía sau như có một cánh tay vô hình đóng sầm lại, bà Vân cùng hai chú cảnh sát đứng ngoài sững sờ, làm thế nào cũng không mở được. Quyên giật thót tim, có một chút lo lắng.

Nhưng chính cô là người chủ động kia mà. Hồn ma người đàn ông này đã là gì so với 20 con ma nữ ở trường chứ.

"Cháu... nhìn... thấy... ta... sao..."

"Vâng, một mình cháu."

"Cháu... không... sợ... hồn... ma... ư..."

Rèm cửa sổ màu trắng đột nhiên bay phần phật. Dù bên ngoài trời còn nắng nhưng Quyên cảm thấy nhiệt độ của căn phòng này đang hạ thấp từng chút một. Cô bé nhớ tới một câu nói nào đó đã từng đọc được: "Nỗi sợ hãi là con quỷ do con người tạo ra."

Quyên lấy hết dũng khí, nhìn thẳng vào mắt con ma.

"Chú là một nhân chứng rất quan trọng trong vụ công ty bất động sản trốn thuế đúng không ạ? Tại sao chú lại tự sát chứ?"

Quyên quên mất một điều, toàn bộ 20 hồn ma trong trường chỉ là trẻ con, so với người lớn thì không đáng sợ bằng.

"Ta... Không... Tự... Sát... Là... Hắn... Giết... Ta... a... a..."

Gương mặt người đàn ông trở nên rùng rợn. Nó vặn vẹo đến kì dị, gió từ đâu lồng lộn nổi lên. Quyên vừa lạnh run người vừa sợ hãi lùi dần về phía cửa. Quyên phải mạnh mẽ. Quyên là con của bố mẹ, là em của chị cơ mà!

Cô bé dừng chân, mặc dù vẫn còn sợ gương mặt méo mó với đôi mắt trắng dã của hồn ma nhưng vẫn hét lên.

"Tôi đến để giúp ông đấy. Tôi sẽ giúp ông. Ông có nghe thấy gì không hả. Nếu ông không thôi đi là tôi đổi ý không giúp nữa đâu! Chỉ có một mình tôi nhìn thấy và lắng nghe được ông nói mà thôi!"

Sự giận dữ của hồn ma người lớn quả thực rất kinh khủng. Quyên phải vừa nhắm mắt lại vừa lấy hết can đảm mà hét toáng lên. Một lúc sau cô bé thấy căn phòng không còn lộng gió, tiếng ù ù bên tai cũng dứt rồi. Mọi thứ hình như vô cùng im ắng. Quyên he hé mở mắt ra.

"Á!"

Hồn ma người đàn ông tự khi nào đã đứng sừng sững ngay trước mặt cô rồi. Gương mặt không còn dị dạng như lúc nãy nữa mà lại u ám như ban đầu.

"Cháu... nói... sẽ... giúp... ta..."

"Cháu sẽ giúp."

"Tại... sao...?"

Quyên không thể nói ra lý do thực sự của mình là truy tìm tung tích của tên sát nhân ăn thịt người được.

"Tại vì... chú bị chết oan mà, như thế rất tội nghiệp đúng không? Chú rõ ràng là người tốt mà lại bị kẻ xấu hại."

"..."

Quyên bắt đầu lia mắt xung quanh căn phòng này. Chiếc dây thừng thắt cổ vẫn đung đưa trên đỉnh trần nhà ngay phía trên chiếc giường hồn ma đang đứng. Quyên hỏi thẳng.

"Chú chết trong phòng kín, tên sát nhân đã thoát ra bằng cách nào thế?"

"Trần nhà."

"Ý chú là sao ạ?"

"Trên trần nhà có một lỗ hổng chui ra ngoài."

"Hắn treo cổ chú rồi ra ngoài bằng con đường đó ạ?"

"Đúng."

Quyên không ngờ kẻ sát nhân lại có thể lanh trí đến thế. Một cái chết trong phòng kín, ai có thể ngờ được hoá ra sự tình lại đơn giản như vậy.

Cánh cửa cạch một cái mở ra. Bên ngoài bốn chú cảnh sát và bà Vân nét mặt lo lắng vội vã chạy vào.

Quyên hết nhìn năm người kia rồi nhìn hồn ma.

Cô bé hiểu ý, bèn tiến lại gần bà Vân.

"Con có sao không? Tại sao mẹ gọi mà con không trả lời?"

Bà Vân sợ, rất sợ cái cảm giác lại mất con một lần nữa.

"Con không nghe thấy mẹ gọi. Nhưng mẹ yên tâm đi mà, con tìm ra manh mối rồi."

Bà Vân mờ mịt nhìn Quyên.

"Không sao là tốt rồi. Lần sau đừng như thế nữa con biết không? Vô cùng nguy hiểm."

"Con biết rồi mà lại."

Quyên nở một nụ cười nhẹ. Lúc nãy cô cũng hoảng hồn lắm chứ tưởng à. Cứ ngỡ mình sẽ bị chìm vào sợ hãi và bóng tối kinh dị kia rồi chứ.

Nhưng mà, sự dũng cảm đã giúp cô rất tốt. Quả thực con người chỉ cần dũng cảm, can trường thôi, mọi khó khăn dù khủng khiếp đến đâu cũng sẽ trôi qua nhanh như một cơn gió mà thôi.
 
Top