[Tiên hiệp] Thời Đại Mới 1: Đông Hoa Sơ Khởi Chí
Sau đó không lâu, Lại Thiên đáp xuống một con phố khác, nơi này có phần chuyên biệt hơn. Không khí không còn mùi rượu và thức ăn, thay vào đó là mùi than đá cháy và mùi kim loại nung đỏ. Hai bên đường là những cửa tiệm rèn khí, tiếng búa đập chan chát vang lên không dứt.
Ánh mắt hắn dừng lại ở một sạp hàng ven đường. Chủ sạp là một lão giả râu tóc hoa râm, thân hình gầy gò, trên người mặc một chiếc áo vải thô đã sờn cũ, nhưng đôi mắt lại rất tinh anh. Khí tức của lão chỉ là Luyện Khí sơ kỳ, nhưng hai bàn tay lại chai sạn và đầy những vết sẹo cũ, rõ ràng là một thợ rèn lâu năm.
Trên tấm vải trải dưới đất, lão bày ra gần chục loại kim loại khác nhau. Có những khối hắc thiết đen nhánh, nặng trịch. Có vài viên tinh thiết lấp lánh như sao trời. Có cả những thỏi đồng thau ánh lên màu vàng cổ. Đặc biệt nhất là một khối kim loại màu bạc, bề mặt liên tục biến ảo, tựa như có sương mù bao phủ, tỏa ra một khí tức lạnh lẽo.
Lại Thiên lân la bước tới, ngồi xổm xuống, giả bộ xem xét.
“Chủ quán, những khoáng thạch này giá cả thế nào?” Hắn hỏi, giọng điệu bình thản.
Lão giả liếc nhìn hắn một cái, chậm rãi đáp: “Giá cả còn tuỳ vào chủng loại. Công tử đây là muốn rèn binh khí, hay là chế tạo pháp bảo?”
“Chỉ là binh khí thông thường. Ta lấy ba khối Tinh Thiết, hai khối Kim Tinh Thạch, và một khối Huyễn Ngân này. Tính cho ta.” Lại Thiên chỉ vào từng loại, động tác không một chút do dự, như thể đã có tính toán từ trước.
Lão giả có chút kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ nhẩm tính rồi nói: “Nếu vậy, tổng cộng là bảy viên kim thạch.”
“Ồ, rẻ vậy sao?” Lại Thiên buột miệng, nhưng lập tức nhận ra mình đã thất thố.
Lão giả nheo mắt lại, nhìn hắn kỹ hơn: “Lão phu ngược lại có chút thắc mắc. Giá cả khoáng thạch ở Bến Nam Dương này luôn ở mức này. Chẳng lẽ công tử là người từ nơi khác đến?”
“À, tại hạ đích thực là người sống gần đây. Có điều trước nay chưa từng tự mình mua khoáng thạch rèn khí, nên không rõ giá cả.” Lại Thiên nhanh chóng đáp lời, vẻ mặt không đổi.
Hắn lại hỏi tiếp: “Còn một điều nữa. Ông chủ có biết nơi nào ở đây cho thuê lò rèn theo giờ không?”
Lão giả thấy hắn không có ý định mặc cả, thái độ cũng hòa hoãn hơn: “Nếu là vậy, công tử cứ đi thẳng về hướng đông. Ở đó có một cửa tiệm chuyên bán dụng cụ rèn khí. Còn muốn thuê lò, thì phải đi xa hơn một chút, gần trạm Cảnh Binh có một khu rèn công cộng.”
“Vậy đa tạ.” Lại Thiên nói xong, tâm niệm vừa động, bảy viên kim thạch từ trong túi trữ vật bay ra, nhẹ nhàng đáp xuống tấm vải trước mặt lão giả. Sau đó, hắn không nói thêm gì, đứng dậy, xoay người rời đi.
Hắn không phi hành, mà đi bộ. Hắn vừa đi vừa quan sát, trong lòng thầm nghĩ: “Nơi này quả thực giao thương hàng hóa đa dạng. Giá cả lại có phần rẻ hơn ở Thương Diêu Đảo. Cũng phải thôi, Thương Diêu là hải đảo, kiểm soát nghiêm ngặt, nguồn hàng phần lớn phải nhập từ đất liền, giá cả tất nhiên phải cao hơn.”
Chốc sau, hắn rẽ vào một con hẻm vắng vẻ hơn ở hướng đông, ý định đi đến địa điểm mà lão giả bán khoáng thạch vừa chỉ.
Bất chợt, một cảm giác nguy hiểm khiến da đầu hắn tê rần.
Hắn không chút do dự, thân hình lập tức khựng lại. Gần như cùng lúc, một chưởng ấn màu lục từ phía trước bắn tới, mang theo kình phong sắc bén. Lại Thiên còn chưa kịp có phản ứng, chiếc Hắc Long Phiến trong túi trữ vật đã tự động xuất hiện, bung ra chắn trước người hắn.
"Phập!"
Chưởng ấn va vào mặt quạt, tan thành vô số đốm sáng màu lục. Nhưng ngay sau đó, hàng loạt chưởng ấn và kiếm khí khác đã bay loạn xạ khắp con hẻm. Phía trước, ba gã Cảnh Binh mặc hắc thiết khinh giáp đang truy đuổi một tên tán tu. Hai bên vừa chạy vừa đấu pháp kịch liệt, khiến cả con hẻm nhỏ hẹp trở thành một chiến trường hỗn loạn.
Những người dân và tu sĩ cấp thấp xung quanh hoảng hốt bỏ chạy tán loạn, tiếng la hét vang lên không ngớt. Một quả cầu lửa bay lạc, đánh trúng vào mái hiên của một cửa tiệm, khiến nó bốc cháy ngùn ngụt. Một đạo kiếm khí khác chém sượt qua bức tường gạch, để lại một vết cắt sâu hoắm.
Ở phía bên kia con hẻm, lại có thêm hai tên tán tu khác xuất hiện, hiển nhiên là đồng bọn, lập tức ra tay yểm trợ. Trận chiến trở nên càng thêm kịch liệt.
Lại Thiên trong lúc hỗn loạn, thân hình như một bóng ma, đã lách vào sau một góc tường của một sạp hàng đã bị bỏ trống. Nơi này vừa đủ để che khuất thân hình hắn. Hắn vừa định ló đầu ra quan sát tình hình, thì đột nhiên giật bắn mình.
Bên cạnh hắn, cũng đang có một người khác đang nấp. Đó là một thiếu nữ, vẻ ngoài niên kỷ chỉ độ mười sáu, mười bảy, tu vi khoảng Luyện Khí trung kỳ. Nàng ta mặc một bộ y phục màu vàng nhạt đơn giản, tóc búi thành hai búi thả dài hai bên, gương mặt thanh tú nhưng đang trông có vẻ hớt hãi.
Thấy có người đột ngột xuất hiện, thiếu nữ kia cũng giật mình, theo phản xạ lùi lại một bước.
"Ngươi… ngươi là ai, ngươi làm gì ở đây?" Nàng ta theo bản năng nói, nhưng giọng lại run rẩy.
Lại Thiên liếc nhìn nàng một cái, trong lòng thầm mắng một tiếng phiền phức. Hắn gằn giọng, thanh âm đủ nhỏ để chỉ hai người nghe thấy: "Ngươi nói vậy mà nghe được sao? Chỗ này ta vào trước."
"Ngươi..." Thiếu nữ định cãi lại.
"Im miệng!" Lại Thiên lạnh lùng cắt ngang. "Muốn bị bọn họ chú ý đến sao?"
Thiếu nữ lúc này mới sợ hãi, vội vàng ngậm miệng lại, không dám lên tiếng nữa.
Lại Thiên không thèm để ý đến nàng ta, lại cẩn thận ló đầu ra quan sát. Trên không trung, một gã Cảnh Binh đang dùng đoản đao cận chiến với một tên tán tu. Hai tên Cảnh Binh còn lại, một tên đứng dưới đất, hai tay cầm một tấm trận bàn nhỏ, liên tục bắn ra những luồng sáng trói buộc. Tên cuối cùng thì đứng trên nóc một ngôi nhà, không ngừng vận khí, tung ra các chưởng ấn từ xa.
Phía đám tán tu, tình hình cũng tương tự. Tên cầm đầu có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, đang đối phó với Cảnh Binh trên không. Hai tên còn lại thì một dùng cung tên pháp khí, một dùng sáo ngọc thổi ra những âm nhận sắc bén, phối hợp công kích Cảnh Binh bên dưới."Nơi này không thể ở lâu. Phải nhân lúc bọn họ không chú ý mà rời đi." Lại Thiên thầm nghĩ, trong cơ thể linh lực đã bắt đầu vận chuyển, chuẩn bị thi triển thân pháp.
Nhưng, hắn vừa mới có ý niệm, một tiếng "ầm" kinh thiên đã vang lên ngay bên tai.
Một đạo kiếm khí không biết từ đâu bay lạc, chém thẳng vào bức tường mà hai người đang ẩn nấp. Bức tường gạch mỏng manh lập tức nổ tung thành vô số mảnh vụn. Một luồng kình khí mạnh mẽ hất văng cả Lại Thiên và thiếu nữ kia bay về phía sau như hai chiếc lá rách, đập mạnh vào bức tường của một căn nhà đối diện.
Đầu óc Lại Thiên ong lên một tiếng, trước mắt tối sầm lại. Uy lực của một đòn đánh lạc từ một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, không phải là thứ mà thân thể Luyện Khí kỳ của hắn có thể dễ dàng chịu đựng.
Khi hắn cố gắng chống một tay, lồm cồm ngồi dậy, tầm nhìn vẫn còn có chút mờ ảo, thì cục diện trên chiến trường đã thay đổi.
Từ phía cuối con hẻm, bảy tám gã Cảnh Binh viện binh đã đến. Bọn họ không nói một lời, lập tức gia nhập vòng chiến, khí thế áp đảo. Đám tán tu thấy tình thế không ổn, gã cầm đầu hét lên một tiếng, lập tức quay đầu bỏ chạy về nhiều hướng khác nhau. Đám Cảnh Binh cũng lập tức chia ra, "vèo, vèo" vài tiếng, hóa thành những đạo lưu quang đuổi theo.
Chỉ còn lại một gã Cảnh Binh đứng ở giữa con hẻm. Thân hình y cao lớn, trên người mặc hắc giáp toàn thân, chỉ để lộ đôi mắt lạnh như băng. Y không đuổi theo, mà ánh mắt lại quét một vòng, rồi dừng lại chính xác ở chỗ của Lại Thiên.
Lại Thiên trong lòng khẽ động. Hắn biết không hay rồi.
Chỉ thấy thân hình của gã Cảnh Binh kia loé lên một cái rồi biến mất. Gần như cùng lúc, một luồng hàn khí ập đến. Lưỡi của một thanh trường kiếm lạnh như băng đã kề ngay trên cổ hắn. Tay còn lại của gã Cảnh Binh thì giơ lên, lòng bàn tay tụ một quả cầu lôi điện màu tím đang kêu "xèo xèo", chỉ thẳng vào thiếu nữ đang hoảng hốt bên cạnh.
"Đừng động đậy." Giọng nói của gã Cảnh Binh trầm đục, không mang một chút cảm xúc.
Lại Thiên lập tức giơ hai tay lên, ra hiệu đầu hàng, trên mặt cố gắng tỏ ra vẻ sợ hãi của một tu sĩ cấp thấp. Thiếu nữ kia thì đã sớm tái nhợt như tờ giấy, toàn thân run rẩy, cũng vội vàng làm theo.
Lúc này, bốn gã Cảnh Binh khác cũng từ các góc khuất trong con hẻm áp giải ra ba tên tán tu khác, trên người đầy thương tích. Bọn họ cũng là những kẻ chậm chân, không kịp chạy thoát.
Gã Cảnh Binh kề kiếm vào cổ Lại Thiên, ánh mắt sắc như dao quét qua hai người, lạnh lùng hỏi:
"Các ngươi là đồng bọn của đám phỉ tặc Thiên Ưng? Tại sao lại ẩn nấp ở đây? Mau nói!""Không... không phải! Đại nhân tha mạng, ta không phải là đồng bọn của bọn họ!" Thiếu nữ kia hoảng hốt la lên, giọng nói run rẩy, đầy vẻ cầu khẩn.
Lại Thiên trong lòng tuy căng thẳng, nhưng vẫn cố giữ vẻ trấn tĩnh. Hắn từ từ giơ hai tay lên trước ngực, ôn tồn nói: "Đại nhân, tại hạ đích thực không phải đồng bọn của ai. Chỉ là vô tình đi ngang qua, thấy các vị đấu pháp, uy thế kinh người, không dám làm phiền, liền tìm một chỗ tạm lánh để quan sát, không ngờ lại vướng vào chuyện này."
Gã Cảnh Binh cầm đầu hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên không tin. Một tên Cảnh Binh khác đứng bên cạnh, bộ dạng có vẻ nôn nóng, nói: "Không cần nhiều lời với chúng. Cứ áp giải cả về đại lao, dùng chút thủ đoạn, tự khắc sẽ moi được thông tin."
"Đợi đã!" Lại Thiên thấy tình thế không ổn, vội vàng lên tiếng. "Chậm đã các vị đại nhân, tại hạ có vật chứng minh. Các vị xem qua một chút là rõ."
Hắn nói xong, một tay vẫn giơ lên, tay còn lại khẽ phất một cái. Một tấm ngọc bài màu lam nhạt từ trong tay áo hắn bay ra, hóa thành một đạo lưu quang, bay thẳng đến chỗ gã Cảnh Binh đang chỉ trỏ.
Gã Cảnh Binh kia có chút kinh ngạc, theo phản xạ giơ tay bắt lấy. Y cúi đầu, vận một tia linh lực vào hai mắt, cẩn thận dò xét tấm ngọc bài. Lập tức, trên mặt ngọc bài hiện lên dòng chữ "Hải Nam Quan" và một biểu tượng nhỏ của tam đại học viện.
Gã "hử" một tiếng, sự nôn nóng trên mặt biến mất, thay vào đó là một vẻ kinh ngạc. "Ồ? Học viên ghi danh của tam đại học viện sao? Ha ha... xem ra, có chút hiểu lầm rồi."
Y phất tay, ra hiệu cho gã Cảnh Binh đang kề kiếm vào cổ Lại Thiên. "Được rồi, thả hắn ra. Những kẻ còn lại, toàn bộ bắt đi!"
Thiếu nữ bên cạnh thấy vậy, đôi mắt đang hoảng sợ bỗng loé lên một tia sáng giảo hoạt. Nàng ta lập tức thay đổi thái độ, lớn tiếng nói: "Đúng vậy! Đúng vậy! Ca ca ta chính là học viên ghi danh của tam đại học viện! Các vị đại nhân đã điều tra rõ ràng, chúng ta đi thôi!"
"Cô..." Lại Thiên kinh ngạc thốt lên một tiếng, không thể tin được vào tai mình.
"Thôi được rồi, ca ca!" Thiếu nữ kia không cho hắn cơ hội nói thêm, nhanh như chớp đã khoác lấy cánh tay hắn, tay còn lại đẩy nhẹ vào lưng hắn, kéo đi. "Chúng ta mau đi thôi, đừng làm phiền các vị đại nhân thi hành công vụ nữa."
"Ta..." Lại Thiên hoàn toàn bị bất ngờ, ấp úng không nói nên lời. Hắn chỉ cảm thấy cánh tay mình đang bị một thứ mềm mại ôm chặt, trên mặt không khỏi hiện lên một vẻ ngượng ngùng xen lẫn tức giận.
"Ha ha, chúng ta đi trước. Các vị đại nhân bảo trọng!" Thiếu nữ quay đầu lại, mỉm cười nói với đám Cảnh Binh, sau đó không nói hai lời, kéo Lại Thiên hóa thành một đạo hồng quang, bay vút ra khỏi con hẻm.
Khi đáp xuống một con phố khác vắng người, Lại Thiên lập tức hất mạnh tay nàng ta ra.
"Mau bỏ tay ra! Ai... ai là ca ca của cô hả?!" Hắn tức đến mức nói năng có chút lộn xộn. "Thôi được rồi, ta không chấp nhặt với cô." Hắn chỉ tay vào mặt nàng ta, vẻ mặt bất lực, cuối cùng chỉ có thể quay ngoắt đầu bỏ đi.
Thiếu nữ kia lại không có vẻ gì là sợ hãi, ngược lại còn cười hì hì bám theo sau.
"Hì hì, vừa rồi đắc tội đạo huynh rồi. Nhưng mà không ngờ, đạo huynh lại có ngọc bài ghi danh của tam đại học viện, xem ra cũng không phải người tầm thường."
Lại Thiên dừng bước, quay lại nhìn nàng ta, gằn giọng: "Được rồi. Nếu không có việc gì, thì cô đừng đi theo ta nữa."
"Đạo huynh, cần gì phải phũ phàng như vậy?" Thiếu nữ kia vẫn bám theo, giọng nói nũng nịu, đôi mắt to tròn chớp chớp. "Tiểu muội chỉ là mượn thế của huynh để thoát nạn một phen, cũng không làm phiền gì đến đạo huynh. Huống hồ, đạo huynh trông cũng có bản lĩnh, hay là chúng ta kết giao bằng hữu, nếu sau này có mối làm ăn nào tốt, tiểu muội nhất định sẽ báo cho huynh một tiếng. Thế nào?"
Lại Thiên dừng bước, quay lại nhìn nàng ta, vẻ mặt vẫn bình thản. Hắn chỉ khẽ nhếch mép, giọng điệu thong dong: "Cô nương quá lời rồi. Chẳng qua là cô nương nhìn trúng tấm ngọc bài của tại hạ, nếu sau này có sự tình gì xảy ra, không phải là định dùng nó để làm lá chắn, tránh phiền phức hay sao?"
Lời nói của hắn tuy nhẹ nhàng nhưng lại đánh thẳng vào tâm tư của đối phương. Thiếu nữ có chút lúng túng, nhưng rồi lại nhanh chóng lấy lại vẻ lanh lợi.
"Đạo huynh, cần gì phải nói thẳng ra như vậy chứ?" Nàng ta cười hì hì. "Nếu đạo huynh đã có bản lĩnh như vậy, sao phải giấu giếm làm gì? Cứ lấy ra sử dụng, chẳng phải sẽ thuận lợi hơn rất nhiều sao?"
"Ta không muốn chuốc lấy phiền phức," Lại Thiên lạnh nhạt đáp. "Dựa vào một tấm ngọc bài mà có thể hô mưa gọi gió, thiên hạ này chẳng phải đã sớm đại loạn rồi sao? Nếu không có việc gì, tại hạ đi trước. Cáo từ."
Hắn nói xong, không cho thiếu nữ kia cơ hội nói thêm, tâm niệm vừa động, thanh trường côn đã hiện ra dưới chân. Hắn đạp lên côn, hóa thành một đạo lam quang, bay vút lên trời rồi mất hút.
Thiếu nữ ở dưới chỉ kịp ngơ ngác nhìn theo, đưa tay lên định gọi, nhưng rồi lại chỉ có thể ấp úng vài tiếng: "Ấy... đạo huynh... đạo huynh!"
Thấy bóng người đã đi xa, nàng ta mới bĩu môi, dậm chân một cái, vẻ mặt vừa có chút hờn dỗi, vừa có chút tinh nghịch.
"Người gì mà đề phòng thái quá như vậy chứ? Thật là mất cả hứng."
Ánh mắt hắn dừng lại ở một sạp hàng ven đường. Chủ sạp là một lão giả râu tóc hoa râm, thân hình gầy gò, trên người mặc một chiếc áo vải thô đã sờn cũ, nhưng đôi mắt lại rất tinh anh. Khí tức của lão chỉ là Luyện Khí sơ kỳ, nhưng hai bàn tay lại chai sạn và đầy những vết sẹo cũ, rõ ràng là một thợ rèn lâu năm.
Trên tấm vải trải dưới đất, lão bày ra gần chục loại kim loại khác nhau. Có những khối hắc thiết đen nhánh, nặng trịch. Có vài viên tinh thiết lấp lánh như sao trời. Có cả những thỏi đồng thau ánh lên màu vàng cổ. Đặc biệt nhất là một khối kim loại màu bạc, bề mặt liên tục biến ảo, tựa như có sương mù bao phủ, tỏa ra một khí tức lạnh lẽo.
Lại Thiên lân la bước tới, ngồi xổm xuống, giả bộ xem xét.
“Chủ quán, những khoáng thạch này giá cả thế nào?” Hắn hỏi, giọng điệu bình thản.
Lão giả liếc nhìn hắn một cái, chậm rãi đáp: “Giá cả còn tuỳ vào chủng loại. Công tử đây là muốn rèn binh khí, hay là chế tạo pháp bảo?”
“Chỉ là binh khí thông thường. Ta lấy ba khối Tinh Thiết, hai khối Kim Tinh Thạch, và một khối Huyễn Ngân này. Tính cho ta.” Lại Thiên chỉ vào từng loại, động tác không một chút do dự, như thể đã có tính toán từ trước.
Lão giả có chút kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ nhẩm tính rồi nói: “Nếu vậy, tổng cộng là bảy viên kim thạch.”
“Ồ, rẻ vậy sao?” Lại Thiên buột miệng, nhưng lập tức nhận ra mình đã thất thố.
Lão giả nheo mắt lại, nhìn hắn kỹ hơn: “Lão phu ngược lại có chút thắc mắc. Giá cả khoáng thạch ở Bến Nam Dương này luôn ở mức này. Chẳng lẽ công tử là người từ nơi khác đến?”
“À, tại hạ đích thực là người sống gần đây. Có điều trước nay chưa từng tự mình mua khoáng thạch rèn khí, nên không rõ giá cả.” Lại Thiên nhanh chóng đáp lời, vẻ mặt không đổi.
Hắn lại hỏi tiếp: “Còn một điều nữa. Ông chủ có biết nơi nào ở đây cho thuê lò rèn theo giờ không?”
Lão giả thấy hắn không có ý định mặc cả, thái độ cũng hòa hoãn hơn: “Nếu là vậy, công tử cứ đi thẳng về hướng đông. Ở đó có một cửa tiệm chuyên bán dụng cụ rèn khí. Còn muốn thuê lò, thì phải đi xa hơn một chút, gần trạm Cảnh Binh có một khu rèn công cộng.”
“Vậy đa tạ.” Lại Thiên nói xong, tâm niệm vừa động, bảy viên kim thạch từ trong túi trữ vật bay ra, nhẹ nhàng đáp xuống tấm vải trước mặt lão giả. Sau đó, hắn không nói thêm gì, đứng dậy, xoay người rời đi.
Hắn không phi hành, mà đi bộ. Hắn vừa đi vừa quan sát, trong lòng thầm nghĩ: “Nơi này quả thực giao thương hàng hóa đa dạng. Giá cả lại có phần rẻ hơn ở Thương Diêu Đảo. Cũng phải thôi, Thương Diêu là hải đảo, kiểm soát nghiêm ngặt, nguồn hàng phần lớn phải nhập từ đất liền, giá cả tất nhiên phải cao hơn.”
Chốc sau, hắn rẽ vào một con hẻm vắng vẻ hơn ở hướng đông, ý định đi đến địa điểm mà lão giả bán khoáng thạch vừa chỉ.
Bất chợt, một cảm giác nguy hiểm khiến da đầu hắn tê rần.
Hắn không chút do dự, thân hình lập tức khựng lại. Gần như cùng lúc, một chưởng ấn màu lục từ phía trước bắn tới, mang theo kình phong sắc bén. Lại Thiên còn chưa kịp có phản ứng, chiếc Hắc Long Phiến trong túi trữ vật đã tự động xuất hiện, bung ra chắn trước người hắn.
"Phập!"
Chưởng ấn va vào mặt quạt, tan thành vô số đốm sáng màu lục. Nhưng ngay sau đó, hàng loạt chưởng ấn và kiếm khí khác đã bay loạn xạ khắp con hẻm. Phía trước, ba gã Cảnh Binh mặc hắc thiết khinh giáp đang truy đuổi một tên tán tu. Hai bên vừa chạy vừa đấu pháp kịch liệt, khiến cả con hẻm nhỏ hẹp trở thành một chiến trường hỗn loạn.
Những người dân và tu sĩ cấp thấp xung quanh hoảng hốt bỏ chạy tán loạn, tiếng la hét vang lên không ngớt. Một quả cầu lửa bay lạc, đánh trúng vào mái hiên của một cửa tiệm, khiến nó bốc cháy ngùn ngụt. Một đạo kiếm khí khác chém sượt qua bức tường gạch, để lại một vết cắt sâu hoắm.
Ở phía bên kia con hẻm, lại có thêm hai tên tán tu khác xuất hiện, hiển nhiên là đồng bọn, lập tức ra tay yểm trợ. Trận chiến trở nên càng thêm kịch liệt.
Lại Thiên trong lúc hỗn loạn, thân hình như một bóng ma, đã lách vào sau một góc tường của một sạp hàng đã bị bỏ trống. Nơi này vừa đủ để che khuất thân hình hắn. Hắn vừa định ló đầu ra quan sát tình hình, thì đột nhiên giật bắn mình.
Bên cạnh hắn, cũng đang có một người khác đang nấp. Đó là một thiếu nữ, vẻ ngoài niên kỷ chỉ độ mười sáu, mười bảy, tu vi khoảng Luyện Khí trung kỳ. Nàng ta mặc một bộ y phục màu vàng nhạt đơn giản, tóc búi thành hai búi thả dài hai bên, gương mặt thanh tú nhưng đang trông có vẻ hớt hãi.
Thấy có người đột ngột xuất hiện, thiếu nữ kia cũng giật mình, theo phản xạ lùi lại một bước.
"Ngươi… ngươi là ai, ngươi làm gì ở đây?" Nàng ta theo bản năng nói, nhưng giọng lại run rẩy.
Lại Thiên liếc nhìn nàng một cái, trong lòng thầm mắng một tiếng phiền phức. Hắn gằn giọng, thanh âm đủ nhỏ để chỉ hai người nghe thấy: "Ngươi nói vậy mà nghe được sao? Chỗ này ta vào trước."
"Ngươi..." Thiếu nữ định cãi lại.
"Im miệng!" Lại Thiên lạnh lùng cắt ngang. "Muốn bị bọn họ chú ý đến sao?"
Thiếu nữ lúc này mới sợ hãi, vội vàng ngậm miệng lại, không dám lên tiếng nữa.
Lại Thiên không thèm để ý đến nàng ta, lại cẩn thận ló đầu ra quan sát. Trên không trung, một gã Cảnh Binh đang dùng đoản đao cận chiến với một tên tán tu. Hai tên Cảnh Binh còn lại, một tên đứng dưới đất, hai tay cầm một tấm trận bàn nhỏ, liên tục bắn ra những luồng sáng trói buộc. Tên cuối cùng thì đứng trên nóc một ngôi nhà, không ngừng vận khí, tung ra các chưởng ấn từ xa.
Phía đám tán tu, tình hình cũng tương tự. Tên cầm đầu có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, đang đối phó với Cảnh Binh trên không. Hai tên còn lại thì một dùng cung tên pháp khí, một dùng sáo ngọc thổi ra những âm nhận sắc bén, phối hợp công kích Cảnh Binh bên dưới."Nơi này không thể ở lâu. Phải nhân lúc bọn họ không chú ý mà rời đi." Lại Thiên thầm nghĩ, trong cơ thể linh lực đã bắt đầu vận chuyển, chuẩn bị thi triển thân pháp.
Nhưng, hắn vừa mới có ý niệm, một tiếng "ầm" kinh thiên đã vang lên ngay bên tai.
Một đạo kiếm khí không biết từ đâu bay lạc, chém thẳng vào bức tường mà hai người đang ẩn nấp. Bức tường gạch mỏng manh lập tức nổ tung thành vô số mảnh vụn. Một luồng kình khí mạnh mẽ hất văng cả Lại Thiên và thiếu nữ kia bay về phía sau như hai chiếc lá rách, đập mạnh vào bức tường của một căn nhà đối diện.
Đầu óc Lại Thiên ong lên một tiếng, trước mắt tối sầm lại. Uy lực của một đòn đánh lạc từ một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, không phải là thứ mà thân thể Luyện Khí kỳ của hắn có thể dễ dàng chịu đựng.
Khi hắn cố gắng chống một tay, lồm cồm ngồi dậy, tầm nhìn vẫn còn có chút mờ ảo, thì cục diện trên chiến trường đã thay đổi.
Từ phía cuối con hẻm, bảy tám gã Cảnh Binh viện binh đã đến. Bọn họ không nói một lời, lập tức gia nhập vòng chiến, khí thế áp đảo. Đám tán tu thấy tình thế không ổn, gã cầm đầu hét lên một tiếng, lập tức quay đầu bỏ chạy về nhiều hướng khác nhau. Đám Cảnh Binh cũng lập tức chia ra, "vèo, vèo" vài tiếng, hóa thành những đạo lưu quang đuổi theo.
Chỉ còn lại một gã Cảnh Binh đứng ở giữa con hẻm. Thân hình y cao lớn, trên người mặc hắc giáp toàn thân, chỉ để lộ đôi mắt lạnh như băng. Y không đuổi theo, mà ánh mắt lại quét một vòng, rồi dừng lại chính xác ở chỗ của Lại Thiên.
Lại Thiên trong lòng khẽ động. Hắn biết không hay rồi.
Chỉ thấy thân hình của gã Cảnh Binh kia loé lên một cái rồi biến mất. Gần như cùng lúc, một luồng hàn khí ập đến. Lưỡi của một thanh trường kiếm lạnh như băng đã kề ngay trên cổ hắn. Tay còn lại của gã Cảnh Binh thì giơ lên, lòng bàn tay tụ một quả cầu lôi điện màu tím đang kêu "xèo xèo", chỉ thẳng vào thiếu nữ đang hoảng hốt bên cạnh.
"Đừng động đậy." Giọng nói của gã Cảnh Binh trầm đục, không mang một chút cảm xúc.
Lại Thiên lập tức giơ hai tay lên, ra hiệu đầu hàng, trên mặt cố gắng tỏ ra vẻ sợ hãi của một tu sĩ cấp thấp. Thiếu nữ kia thì đã sớm tái nhợt như tờ giấy, toàn thân run rẩy, cũng vội vàng làm theo.
Lúc này, bốn gã Cảnh Binh khác cũng từ các góc khuất trong con hẻm áp giải ra ba tên tán tu khác, trên người đầy thương tích. Bọn họ cũng là những kẻ chậm chân, không kịp chạy thoát.
Gã Cảnh Binh kề kiếm vào cổ Lại Thiên, ánh mắt sắc như dao quét qua hai người, lạnh lùng hỏi:
"Các ngươi là đồng bọn của đám phỉ tặc Thiên Ưng? Tại sao lại ẩn nấp ở đây? Mau nói!""Không... không phải! Đại nhân tha mạng, ta không phải là đồng bọn của bọn họ!" Thiếu nữ kia hoảng hốt la lên, giọng nói run rẩy, đầy vẻ cầu khẩn.
Lại Thiên trong lòng tuy căng thẳng, nhưng vẫn cố giữ vẻ trấn tĩnh. Hắn từ từ giơ hai tay lên trước ngực, ôn tồn nói: "Đại nhân, tại hạ đích thực không phải đồng bọn của ai. Chỉ là vô tình đi ngang qua, thấy các vị đấu pháp, uy thế kinh người, không dám làm phiền, liền tìm một chỗ tạm lánh để quan sát, không ngờ lại vướng vào chuyện này."
Gã Cảnh Binh cầm đầu hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên không tin. Một tên Cảnh Binh khác đứng bên cạnh, bộ dạng có vẻ nôn nóng, nói: "Không cần nhiều lời với chúng. Cứ áp giải cả về đại lao, dùng chút thủ đoạn, tự khắc sẽ moi được thông tin."
"Đợi đã!" Lại Thiên thấy tình thế không ổn, vội vàng lên tiếng. "Chậm đã các vị đại nhân, tại hạ có vật chứng minh. Các vị xem qua một chút là rõ."
Hắn nói xong, một tay vẫn giơ lên, tay còn lại khẽ phất một cái. Một tấm ngọc bài màu lam nhạt từ trong tay áo hắn bay ra, hóa thành một đạo lưu quang, bay thẳng đến chỗ gã Cảnh Binh đang chỉ trỏ.
Gã Cảnh Binh kia có chút kinh ngạc, theo phản xạ giơ tay bắt lấy. Y cúi đầu, vận một tia linh lực vào hai mắt, cẩn thận dò xét tấm ngọc bài. Lập tức, trên mặt ngọc bài hiện lên dòng chữ "Hải Nam Quan" và một biểu tượng nhỏ của tam đại học viện.
Gã "hử" một tiếng, sự nôn nóng trên mặt biến mất, thay vào đó là một vẻ kinh ngạc. "Ồ? Học viên ghi danh của tam đại học viện sao? Ha ha... xem ra, có chút hiểu lầm rồi."
Y phất tay, ra hiệu cho gã Cảnh Binh đang kề kiếm vào cổ Lại Thiên. "Được rồi, thả hắn ra. Những kẻ còn lại, toàn bộ bắt đi!"
Thiếu nữ bên cạnh thấy vậy, đôi mắt đang hoảng sợ bỗng loé lên một tia sáng giảo hoạt. Nàng ta lập tức thay đổi thái độ, lớn tiếng nói: "Đúng vậy! Đúng vậy! Ca ca ta chính là học viên ghi danh của tam đại học viện! Các vị đại nhân đã điều tra rõ ràng, chúng ta đi thôi!"
"Cô..." Lại Thiên kinh ngạc thốt lên một tiếng, không thể tin được vào tai mình.
"Thôi được rồi, ca ca!" Thiếu nữ kia không cho hắn cơ hội nói thêm, nhanh như chớp đã khoác lấy cánh tay hắn, tay còn lại đẩy nhẹ vào lưng hắn, kéo đi. "Chúng ta mau đi thôi, đừng làm phiền các vị đại nhân thi hành công vụ nữa."
"Ta..." Lại Thiên hoàn toàn bị bất ngờ, ấp úng không nói nên lời. Hắn chỉ cảm thấy cánh tay mình đang bị một thứ mềm mại ôm chặt, trên mặt không khỏi hiện lên một vẻ ngượng ngùng xen lẫn tức giận.
"Ha ha, chúng ta đi trước. Các vị đại nhân bảo trọng!" Thiếu nữ quay đầu lại, mỉm cười nói với đám Cảnh Binh, sau đó không nói hai lời, kéo Lại Thiên hóa thành một đạo hồng quang, bay vút ra khỏi con hẻm.
Khi đáp xuống một con phố khác vắng người, Lại Thiên lập tức hất mạnh tay nàng ta ra.
"Mau bỏ tay ra! Ai... ai là ca ca của cô hả?!" Hắn tức đến mức nói năng có chút lộn xộn. "Thôi được rồi, ta không chấp nhặt với cô." Hắn chỉ tay vào mặt nàng ta, vẻ mặt bất lực, cuối cùng chỉ có thể quay ngoắt đầu bỏ đi.
Thiếu nữ kia lại không có vẻ gì là sợ hãi, ngược lại còn cười hì hì bám theo sau.
"Hì hì, vừa rồi đắc tội đạo huynh rồi. Nhưng mà không ngờ, đạo huynh lại có ngọc bài ghi danh của tam đại học viện, xem ra cũng không phải người tầm thường."
Lại Thiên dừng bước, quay lại nhìn nàng ta, gằn giọng: "Được rồi. Nếu không có việc gì, thì cô đừng đi theo ta nữa."
"Đạo huynh, cần gì phải phũ phàng như vậy?" Thiếu nữ kia vẫn bám theo, giọng nói nũng nịu, đôi mắt to tròn chớp chớp. "Tiểu muội chỉ là mượn thế của huynh để thoát nạn một phen, cũng không làm phiền gì đến đạo huynh. Huống hồ, đạo huynh trông cũng có bản lĩnh, hay là chúng ta kết giao bằng hữu, nếu sau này có mối làm ăn nào tốt, tiểu muội nhất định sẽ báo cho huynh một tiếng. Thế nào?"
Lại Thiên dừng bước, quay lại nhìn nàng ta, vẻ mặt vẫn bình thản. Hắn chỉ khẽ nhếch mép, giọng điệu thong dong: "Cô nương quá lời rồi. Chẳng qua là cô nương nhìn trúng tấm ngọc bài của tại hạ, nếu sau này có sự tình gì xảy ra, không phải là định dùng nó để làm lá chắn, tránh phiền phức hay sao?"
Lời nói của hắn tuy nhẹ nhàng nhưng lại đánh thẳng vào tâm tư của đối phương. Thiếu nữ có chút lúng túng, nhưng rồi lại nhanh chóng lấy lại vẻ lanh lợi.
"Đạo huynh, cần gì phải nói thẳng ra như vậy chứ?" Nàng ta cười hì hì. "Nếu đạo huynh đã có bản lĩnh như vậy, sao phải giấu giếm làm gì? Cứ lấy ra sử dụng, chẳng phải sẽ thuận lợi hơn rất nhiều sao?"
"Ta không muốn chuốc lấy phiền phức," Lại Thiên lạnh nhạt đáp. "Dựa vào một tấm ngọc bài mà có thể hô mưa gọi gió, thiên hạ này chẳng phải đã sớm đại loạn rồi sao? Nếu không có việc gì, tại hạ đi trước. Cáo từ."
Hắn nói xong, không cho thiếu nữ kia cơ hội nói thêm, tâm niệm vừa động, thanh trường côn đã hiện ra dưới chân. Hắn đạp lên côn, hóa thành một đạo lam quang, bay vút lên trời rồi mất hút.
Thiếu nữ ở dưới chỉ kịp ngơ ngác nhìn theo, đưa tay lên định gọi, nhưng rồi lại chỉ có thể ấp úng vài tiếng: "Ấy... đạo huynh... đạo huynh!"
Thấy bóng người đã đi xa, nàng ta mới bĩu môi, dậm chân một cái, vẻ mặt vừa có chút hờn dỗi, vừa có chút tinh nghịch.
"Người gì mà đề phòng thái quá như vậy chứ? Thật là mất cả hứng."