Lượt xem của khách bị giới hạn

[Tiên hiệp] Thời Đại Mới 1: Đông Hoa Sơ Khởi Chí

[Tiên hiệp] Thời Đại Mới 1: Đông Hoa Sơ Khởi Chí

Tạ An

Tác giả
Tham gia
13/7/25
Bài viết
46
Điểm cảm xúc
30
Điểm
0
Sau đó không lâu, Lại Thiên đáp xuống một con phố khác, nơi này có phần chuyên biệt hơn. Không khí không còn mùi rượu và thức ăn, thay vào đó là mùi than đá cháy và mùi kim loại nung đỏ. Hai bên đường là những cửa tiệm rèn khí, tiếng búa đập chan chát vang lên không dứt.

Ánh mắt hắn dừng lại ở một sạp hàng ven đường. Chủ sạp là một lão giả râu tóc hoa râm, thân hình gầy gò, trên người mặc một chiếc áo vải thô đã sờn cũ, nhưng đôi mắt lại rất tinh anh. Khí tức của lão chỉ là Luyện Khí sơ kỳ, nhưng hai bàn tay lại chai sạn và đầy những vết sẹo cũ, rõ ràng là một thợ rèn lâu năm.

Trên tấm vải trải dưới đất, lão bày ra gần chục loại kim loại khác nhau. Có những khối hắc thiết đen nhánh, nặng trịch. Có vài viên tinh thiết lấp lánh như sao trời. Có cả những thỏi đồng thau ánh lên màu vàng cổ. Đặc biệt nhất là một khối kim loại màu bạc, bề mặt liên tục biến ảo, tựa như có sương mù bao phủ, tỏa ra một khí tức lạnh lẽo.

Lại Thiên lân la bước tới, ngồi xổm xuống, giả bộ xem xét.

“Chủ quán, những khoáng thạch này giá cả thế nào?” Hắn hỏi, giọng điệu bình thản.

Lão giả liếc nhìn hắn một cái, chậm rãi đáp: “Giá cả còn tuỳ vào chủng loại. Công tử đây là muốn rèn binh khí, hay là chế tạo pháp bảo?”

“Chỉ là binh khí thông thường. Ta lấy ba khối Tinh Thiết, hai khối Kim Tinh Thạch, và một khối Huyễn Ngân này. Tính cho ta.” Lại Thiên chỉ vào từng loại, động tác không một chút do dự, như thể đã có tính toán từ trước.

Lão giả có chút kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ nhẩm tính rồi nói: “Nếu vậy, tổng cộng là bảy viên kim thạch.”

“Ồ, rẻ vậy sao?” Lại Thiên buột miệng, nhưng lập tức nhận ra mình đã thất thố.

Lão giả nheo mắt lại, nhìn hắn kỹ hơn: “Lão phu ngược lại có chút thắc mắc. Giá cả khoáng thạch ở Bến Nam Dương này luôn ở mức này. Chẳng lẽ công tử là người từ nơi khác đến?”

“À, tại hạ đích thực là người sống gần đây. Có điều trước nay chưa từng tự mình mua khoáng thạch rèn khí, nên không rõ giá cả.” Lại Thiên nhanh chóng đáp lời, vẻ mặt không đổi.

Hắn lại hỏi tiếp: “Còn một điều nữa. Ông chủ có biết nơi nào ở đây cho thuê lò rèn theo giờ không?”

Lão giả thấy hắn không có ý định mặc cả, thái độ cũng hòa hoãn hơn: “Nếu là vậy, công tử cứ đi thẳng về hướng đông. Ở đó có một cửa tiệm chuyên bán dụng cụ rèn khí. Còn muốn thuê lò, thì phải đi xa hơn một chút, gần trạm Cảnh Binh có một khu rèn công cộng.”

“Vậy đa tạ.” Lại Thiên nói xong, tâm niệm vừa động, bảy viên kim thạch từ trong túi trữ vật bay ra, nhẹ nhàng đáp xuống tấm vải trước mặt lão giả. Sau đó, hắn không nói thêm gì, đứng dậy, xoay người rời đi.

Hắn không phi hành, mà đi bộ. Hắn vừa đi vừa quan sát, trong lòng thầm nghĩ: “Nơi này quả thực giao thương hàng hóa đa dạng. Giá cả lại có phần rẻ hơn ở Thương Diêu Đảo. Cũng phải thôi, Thương Diêu là hải đảo, kiểm soát nghiêm ngặt, nguồn hàng phần lớn phải nhập từ đất liền, giá cả tất nhiên phải cao hơn.”

Chốc sau, hắn rẽ vào một con hẻm vắng vẻ hơn ở hướng đông, ý định đi đến địa điểm mà lão giả bán khoáng thạch vừa chỉ.

Bất chợt, một cảm giác nguy hiểm khiến da đầu hắn tê rần.

Hắn không chút do dự, thân hình lập tức khựng lại. Gần như cùng lúc, một chưởng ấn màu lục từ phía trước bắn tới, mang theo kình phong sắc bén. Lại Thiên còn chưa kịp có phản ứng, chiếc Hắc Long Phiến trong túi trữ vật đã tự động xuất hiện, bung ra chắn trước người hắn.

"Phập!"

Chưởng ấn va vào mặt quạt, tan thành vô số đốm sáng màu lục. Nhưng ngay sau đó, hàng loạt chưởng ấn và kiếm khí khác đã bay loạn xạ khắp con hẻm. Phía trước, ba gã Cảnh Binh mặc hắc thiết khinh giáp đang truy đuổi một tên tán tu. Hai bên vừa chạy vừa đấu pháp kịch liệt, khiến cả con hẻm nhỏ hẹp trở thành một chiến trường hỗn loạn.

Những người dân và tu sĩ cấp thấp xung quanh hoảng hốt bỏ chạy tán loạn, tiếng la hét vang lên không ngớt. Một quả cầu lửa bay lạc, đánh trúng vào mái hiên của một cửa tiệm, khiến nó bốc cháy ngùn ngụt. Một đạo kiếm khí khác chém sượt qua bức tường gạch, để lại một vết cắt sâu hoắm.

Ở phía bên kia con hẻm, lại có thêm hai tên tán tu khác xuất hiện, hiển nhiên là đồng bọn, lập tức ra tay yểm trợ. Trận chiến trở nên càng thêm kịch liệt.

Lại Thiên trong lúc hỗn loạn, thân hình như một bóng ma, đã lách vào sau một góc tường của một sạp hàng đã bị bỏ trống. Nơi này vừa đủ để che khuất thân hình hắn. Hắn vừa định ló đầu ra quan sát tình hình, thì đột nhiên giật bắn mình.

Bên cạnh hắn, cũng đang có một người khác đang nấp. Đó là một thiếu nữ, vẻ ngoài niên kỷ chỉ độ mười sáu, mười bảy, tu vi khoảng Luyện Khí trung kỳ. Nàng ta mặc một bộ y phục màu vàng nhạt đơn giản, tóc búi thành hai búi thả dài hai bên, gương mặt thanh tú nhưng đang trông có vẻ hớt hãi.

Thấy có người đột ngột xuất hiện, thiếu nữ kia cũng giật mình, theo phản xạ lùi lại một bước.

"Ngươi… ngươi là ai, ngươi làm gì ở đây?" Nàng ta theo bản năng nói, nhưng giọng lại run rẩy.

Lại Thiên liếc nhìn nàng một cái, trong lòng thầm mắng một tiếng phiền phức. Hắn gằn giọng, thanh âm đủ nhỏ để chỉ hai người nghe thấy: "Ngươi nói vậy mà nghe được sao? Chỗ này ta vào trước."

"Ngươi..." Thiếu nữ định cãi lại.

"Im miệng!" Lại Thiên lạnh lùng cắt ngang. "Muốn bị bọn họ chú ý đến sao?"

Thiếu nữ lúc này mới sợ hãi, vội vàng ngậm miệng lại, không dám lên tiếng nữa.

Lại Thiên không thèm để ý đến nàng ta, lại cẩn thận ló đầu ra quan sát. Trên không trung, một gã Cảnh Binh đang dùng đoản đao cận chiến với một tên tán tu. Hai tên Cảnh Binh còn lại, một tên đứng dưới đất, hai tay cầm một tấm trận bàn nhỏ, liên tục bắn ra những luồng sáng trói buộc. Tên cuối cùng thì đứng trên nóc một ngôi nhà, không ngừng vận khí, tung ra các chưởng ấn từ xa.

Phía đám tán tu, tình hình cũng tương tự. Tên cầm đầu có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, đang đối phó với Cảnh Binh trên không. Hai tên còn lại thì một dùng cung tên pháp khí, một dùng sáo ngọc thổi ra những âm nhận sắc bén, phối hợp công kích Cảnh Binh bên dưới."Nơi này không thể ở lâu. Phải nhân lúc bọn họ không chú ý mà rời đi." Lại Thiên thầm nghĩ, trong cơ thể linh lực đã bắt đầu vận chuyển, chuẩn bị thi triển thân pháp.

Nhưng, hắn vừa mới có ý niệm, một tiếng "ầm" kinh thiên đã vang lên ngay bên tai.

Một đạo kiếm khí không biết từ đâu bay lạc, chém thẳng vào bức tường mà hai người đang ẩn nấp. Bức tường gạch mỏng manh lập tức nổ tung thành vô số mảnh vụn. Một luồng kình khí mạnh mẽ hất văng cả Lại Thiên và thiếu nữ kia bay về phía sau như hai chiếc lá rách, đập mạnh vào bức tường của một căn nhà đối diện.

Đầu óc Lại Thiên ong lên một tiếng, trước mắt tối sầm lại. Uy lực của một đòn đánh lạc từ một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, không phải là thứ mà thân thể Luyện Khí kỳ của hắn có thể dễ dàng chịu đựng.

Khi hắn cố gắng chống một tay, lồm cồm ngồi dậy, tầm nhìn vẫn còn có chút mờ ảo, thì cục diện trên chiến trường đã thay đổi.

Từ phía cuối con hẻm, bảy tám gã Cảnh Binh viện binh đã đến. Bọn họ không nói một lời, lập tức gia nhập vòng chiến, khí thế áp đảo. Đám tán tu thấy tình thế không ổn, gã cầm đầu hét lên một tiếng, lập tức quay đầu bỏ chạy về nhiều hướng khác nhau. Đám Cảnh Binh cũng lập tức chia ra, "vèo, vèo" vài tiếng, hóa thành những đạo lưu quang đuổi theo.

Chỉ còn lại một gã Cảnh Binh đứng ở giữa con hẻm. Thân hình y cao lớn, trên người mặc hắc giáp toàn thân, chỉ để lộ đôi mắt lạnh như băng. Y không đuổi theo, mà ánh mắt lại quét một vòng, rồi dừng lại chính xác ở chỗ của Lại Thiên.

Lại Thiên trong lòng khẽ động. Hắn biết không hay rồi.

Chỉ thấy thân hình của gã Cảnh Binh kia loé lên một cái rồi biến mất. Gần như cùng lúc, một luồng hàn khí ập đến. Lưỡi của một thanh trường kiếm lạnh như băng đã kề ngay trên cổ hắn. Tay còn lại của gã Cảnh Binh thì giơ lên, lòng bàn tay tụ một quả cầu lôi điện màu tím đang kêu "xèo xèo", chỉ thẳng vào thiếu nữ đang hoảng hốt bên cạnh.

"Đừng động đậy." Giọng nói của gã Cảnh Binh trầm đục, không mang một chút cảm xúc.

Lại Thiên lập tức giơ hai tay lên, ra hiệu đầu hàng, trên mặt cố gắng tỏ ra vẻ sợ hãi của một tu sĩ cấp thấp. Thiếu nữ kia thì đã sớm tái nhợt như tờ giấy, toàn thân run rẩy, cũng vội vàng làm theo.

Lúc này, bốn gã Cảnh Binh khác cũng từ các góc khuất trong con hẻm áp giải ra ba tên tán tu khác, trên người đầy thương tích. Bọn họ cũng là những kẻ chậm chân, không kịp chạy thoát.

Gã Cảnh Binh kề kiếm vào cổ Lại Thiên, ánh mắt sắc như dao quét qua hai người, lạnh lùng hỏi:

"Các ngươi là đồng bọn của đám phỉ tặc Thiên Ưng? Tại sao lại ẩn nấp ở đây? Mau nói!""Không... không phải! Đại nhân tha mạng, ta không phải là đồng bọn của bọn họ!" Thiếu nữ kia hoảng hốt la lên, giọng nói run rẩy, đầy vẻ cầu khẩn.

Lại Thiên trong lòng tuy căng thẳng, nhưng vẫn cố giữ vẻ trấn tĩnh. Hắn từ từ giơ hai tay lên trước ngực, ôn tồn nói: "Đại nhân, tại hạ đích thực không phải đồng bọn của ai. Chỉ là vô tình đi ngang qua, thấy các vị đấu pháp, uy thế kinh người, không dám làm phiền, liền tìm một chỗ tạm lánh để quan sát, không ngờ lại vướng vào chuyện này."

Gã Cảnh Binh cầm đầu hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên không tin. Một tên Cảnh Binh khác đứng bên cạnh, bộ dạng có vẻ nôn nóng, nói: "Không cần nhiều lời với chúng. Cứ áp giải cả về đại lao, dùng chút thủ đoạn, tự khắc sẽ moi được thông tin."

"Đợi đã!" Lại Thiên thấy tình thế không ổn, vội vàng lên tiếng. "Chậm đã các vị đại nhân, tại hạ có vật chứng minh. Các vị xem qua một chút là rõ."

Hắn nói xong, một tay vẫn giơ lên, tay còn lại khẽ phất một cái. Một tấm ngọc bài màu lam nhạt từ trong tay áo hắn bay ra, hóa thành một đạo lưu quang, bay thẳng đến chỗ gã Cảnh Binh đang chỉ trỏ.

Gã Cảnh Binh kia có chút kinh ngạc, theo phản xạ giơ tay bắt lấy. Y cúi đầu, vận một tia linh lực vào hai mắt, cẩn thận dò xét tấm ngọc bài. Lập tức, trên mặt ngọc bài hiện lên dòng chữ "Hải Nam Quan" và một biểu tượng nhỏ của tam đại học viện.

Gã "hử" một tiếng, sự nôn nóng trên mặt biến mất, thay vào đó là một vẻ kinh ngạc. "Ồ? Học viên ghi danh của tam đại học viện sao? Ha ha... xem ra, có chút hiểu lầm rồi."

Y phất tay, ra hiệu cho gã Cảnh Binh đang kề kiếm vào cổ Lại Thiên. "Được rồi, thả hắn ra. Những kẻ còn lại, toàn bộ bắt đi!"

Thiếu nữ bên cạnh thấy vậy, đôi mắt đang hoảng sợ bỗng loé lên một tia sáng giảo hoạt. Nàng ta lập tức thay đổi thái độ, lớn tiếng nói: "Đúng vậy! Đúng vậy! Ca ca ta chính là học viên ghi danh của tam đại học viện! Các vị đại nhân đã điều tra rõ ràng, chúng ta đi thôi!"

"Cô..." Lại Thiên kinh ngạc thốt lên một tiếng, không thể tin được vào tai mình.

"Thôi được rồi, ca ca!" Thiếu nữ kia không cho hắn cơ hội nói thêm, nhanh như chớp đã khoác lấy cánh tay hắn, tay còn lại đẩy nhẹ vào lưng hắn, kéo đi. "Chúng ta mau đi thôi, đừng làm phiền các vị đại nhân thi hành công vụ nữa."

"Ta..." Lại Thiên hoàn toàn bị bất ngờ, ấp úng không nói nên lời. Hắn chỉ cảm thấy cánh tay mình đang bị một thứ mềm mại ôm chặt, trên mặt không khỏi hiện lên một vẻ ngượng ngùng xen lẫn tức giận.

"Ha ha, chúng ta đi trước. Các vị đại nhân bảo trọng!" Thiếu nữ quay đầu lại, mỉm cười nói với đám Cảnh Binh, sau đó không nói hai lời, kéo Lại Thiên hóa thành một đạo hồng quang, bay vút ra khỏi con hẻm.

Khi đáp xuống một con phố khác vắng người, Lại Thiên lập tức hất mạnh tay nàng ta ra.

"Mau bỏ tay ra! Ai... ai là ca ca của cô hả?!" Hắn tức đến mức nói năng có chút lộn xộn. "Thôi được rồi, ta không chấp nhặt với cô." Hắn chỉ tay vào mặt nàng ta, vẻ mặt bất lực, cuối cùng chỉ có thể quay ngoắt đầu bỏ đi.

Thiếu nữ kia lại không có vẻ gì là sợ hãi, ngược lại còn cười hì hì bám theo sau.

"Hì hì, vừa rồi đắc tội đạo huynh rồi. Nhưng mà không ngờ, đạo huynh lại có ngọc bài ghi danh của tam đại học viện, xem ra cũng không phải người tầm thường."

Lại Thiên dừng bước, quay lại nhìn nàng ta, gằn giọng: "Được rồi. Nếu không có việc gì, thì cô đừng đi theo ta nữa."

"Đạo huynh, cần gì phải phũ phàng như vậy?" Thiếu nữ kia vẫn bám theo, giọng nói nũng nịu, đôi mắt to tròn chớp chớp. "Tiểu muội chỉ là mượn thế của huynh để thoát nạn một phen, cũng không làm phiền gì đến đạo huynh. Huống hồ, đạo huynh trông cũng có bản lĩnh, hay là chúng ta kết giao bằng hữu, nếu sau này có mối làm ăn nào tốt, tiểu muội nhất định sẽ báo cho huynh một tiếng. Thế nào?"

Lại Thiên dừng bước, quay lại nhìn nàng ta, vẻ mặt vẫn bình thản. Hắn chỉ khẽ nhếch mép, giọng điệu thong dong: "Cô nương quá lời rồi. Chẳng qua là cô nương nhìn trúng tấm ngọc bài của tại hạ, nếu sau này có sự tình gì xảy ra, không phải là định dùng nó để làm lá chắn, tránh phiền phức hay sao?"

Lời nói của hắn tuy nhẹ nhàng nhưng lại đánh thẳng vào tâm tư của đối phương. Thiếu nữ có chút lúng túng, nhưng rồi lại nhanh chóng lấy lại vẻ lanh lợi.

"Đạo huynh, cần gì phải nói thẳng ra như vậy chứ?" Nàng ta cười hì hì. "Nếu đạo huynh đã có bản lĩnh như vậy, sao phải giấu giếm làm gì? Cứ lấy ra sử dụng, chẳng phải sẽ thuận lợi hơn rất nhiều sao?"

"Ta không muốn chuốc lấy phiền phức," Lại Thiên lạnh nhạt đáp. "Dựa vào một tấm ngọc bài mà có thể hô mưa gọi gió, thiên hạ này chẳng phải đã sớm đại loạn rồi sao? Nếu không có việc gì, tại hạ đi trước. Cáo từ."

Hắn nói xong, không cho thiếu nữ kia cơ hội nói thêm, tâm niệm vừa động, thanh trường côn đã hiện ra dưới chân. Hắn đạp lên côn, hóa thành một đạo lam quang, bay vút lên trời rồi mất hút.

Thiếu nữ ở dưới chỉ kịp ngơ ngác nhìn theo, đưa tay lên định gọi, nhưng rồi lại chỉ có thể ấp úng vài tiếng: "Ấy... đạo huynh... đạo huynh!"

Thấy bóng người đã đi xa, nàng ta mới bĩu môi, dậm chân một cái, vẻ mặt vừa có chút hờn dỗi, vừa có chút tinh nghịch.

"Người gì mà đề phòng thái quá như vậy chứ? Thật là mất cả hứng."
 

Tạ An

Tác giả
Tham gia
13/7/25
Bài viết
46
Điểm cảm xúc
30
Điểm
0
Lại Thiên phi hành trên không, trong lòng không khỏi có chút gợn sóng.

"Không ngờ lại có kẻ dám ngang nhiên đối đầu với Cảnh Binh ngay giữa ban ngày ban mặt. Điều này đúng là khiến ta mở mang tầm mắt." Hắn thầm nghĩ, ánh mắt có chút ngưng trọng. "Chỉ một mồi lửa cũng có thể làm cháy cả cánh rừng. Nếu đã có kẻ đến cả Cảnh Binh cũng không coi ra gì, vậy đối với một tán tu bình thường, việc giết người đoạt bảo e rằng là chuyện phổ biến. Lần này tình thế bắt buộc phải lộ ra ngọc bài, không ngờ lại lập tức có người nhắm tới. Quả đúng là tự chuốc lấy phiền phức mà."

Ánh mắt hắn chợt động, nhìn xuống một khu phố phía dưới. "Có lẽ là nơi này rồi."

Hắn hạ xuống trước một con đường lớn, đứng trước một tòa kiến trúc ba tầng. Tòa nhà này không giống những cửa tiệm thông thường, nó được xây hoàn toàn bằng đá xanh, tường ngoài điêu khắc những hoa văn phức tạp hình ngọn lửa và chiếc búa, trông vừa cổ kính vừa uy nghiêm. Hai bên cửa chính là hai pho tượng sư tử đá, nhe nanh múa vuốt, khí thế hung hãn.

Hắn ngước lên, thầm nghĩ: "Đây là nơi bán dụng cụ rèn khí sao? Chỉ là buôn bán mà lại phô trương đến mức này, có phải là quá mức rồi không?"

Hai gã tu sĩ mặc hắc y, ngực thêu hình một ngọn lửa, tay cầm trường côn, đứng nghiêm trang hai bên cửa, ánh mắt sắc bén quét qua từng người đi vào.

Lại Thiên chỉnh lại y phục, nét mặt bình thản, không một chút khách sáo mà dõng dạc bước vào.

Không gian bên trong vô cùng rộng rãi. Hai quầy tính tiền bằng gỗ tử đàn đặt đối diện nhau ở khu vực giữa. Hai bên tường là những dãy kệ cao bằng gỗ lim, trên đó trưng bày đủ loại khoáng thạch, linh mộc, và các vật liệu luyện khí khác, được đặt trong những hộp ngọc hoặc lồng kính, tỏa ra linh khí nhàn nhạt. Ở khu vực trung tâm, vài chiếc đỉnh luyện và lò rèn thông thường được bày ra, nhưng chúng cũng được chế tạo tinh xảo, không phải là hàng tầm thường.

Lại Thiên vuốt cằm, thầm đánh giá: "Trông cũng không tệ, nhưng vẫn chưa đủ."

Hắn đi thẳng về phía một lão quản sự đang tươi cười hướng dẫn cho một vị khách khác, rồi lên tiếng, giọng không lớn không nhỏ, vừa đủ để lão nghe thấy: "Ông chủ, có loại nào to hơn một chút không?"

Lão quản sự quay lại, thấy Lại Thiên, ánh mắt chỉ lướt qua một cái rồi lại trở về vẻ chuyên nghiệp. "Ồ, vị công tử này muốn loại to hơn sao? Không biết là loại nào?"

"Cái ta nói 'to', không phải là một cái lò hay một cái đỉnh lớn." Lại Thiên lạnh nhạt nói. "Mà là một loại trận bàn luyện khí, có thể tùy ý thay đổi kích thước, tạo thành một không gian luyện khí độc lập."

Nghe đến đây, nụ cười của lão quản sự có chút cứng lại, ánh mắt nhìn Lại Thiên cũng trở nên nghiêm túc hơn vài phần. "Thứ đó... chúng ta cũng có. Nếu công tử thực sự có hứng thú, xin mời theo lão phu lên tầng hai."

Hắn theo lão quản sự đi lên tầng hai. So với sự trưng bày dày đặc ở tầng một, không gian trên này rộng rãi và thoáng đãng hơn hẳn. Sàn được lót bằng đá cẩm thạch mát lạnh, chỉ có vài cột trụ chống đỡ. Dọc theo các bức tường, không phải là những dãy kệ, mà là những bệ đá độc lập, trên mỗi bệ chỉ đặt duy nhất một vật phẩm, được bao phủ bởi một lồng kính linh quang mờ ảo.

"Nếu là trận bàn," lão quản sự chắp tay sau lưng, chậm rãi nói, "thì đúng là tại hạ có vài loại. Bất quá, trận bàn luyện khí khác xa với lò luyện thông thường. Nó được thiết kế tinh xảo, đòi hỏi công phu và vật liệu cực kỳ đắt đỏ mới có thể duy trì được độ bền. Do đó, giá cả cũng không hề rẻ. Trận bàn giá thấp nhất ở đây, cũng phải năm viên ngọc thạch, chỉ có công dụng cơ bản."

Lại Thiên không nói gì, chỉ gật đầu một cái, vẻ mặt bình thản. "Ta có thể xem qua một số loại chứ?"

"Đương nhiên là được." Lão quản sự thấy hắn không có vẻ gì là ngạc nhiên trước giá cả, trong lòng cũng có vài phần đánh giá. Lão dẫn hắn đến trước một bệ đá, trên đó đặt một tấm ngọc giản màu trắng sữa.

"Đây là loại thứ nhất, 'Tâm Luyện Hóa Hư Trận'," lão nói, trong giọng có vài phần tự hào. "Giá chín viên ngọc thạch. Trận này không sử dụng vật liệu thực, toàn bộ quá trình luyện khí đều diễn ra trong thức hải của người sử dụng. Trận pháp sẽ chiếu rọi, đưa luyện khí sư vào một ảo cảnh, dùng chính ý chí và đạo tâm của mình để tạo vật. Nếu thành công, pháp bảo sẽ từ hư không ngưng tụ thành thực thể. Trận này đòi hỏi tâm thần phải cực kỳ vững chắc và có cảm ngộ sâu sắc về pháp tắc kim loại. Tỷ lệ thất bại rất cao, nhưng một khi thành công, pháp bảo sinh ra sẽ hoàn toàn phù hợp với chủ nhân, uy lực khó lường."

Lại Thiên liếc nhìn tấm ngọc giản, không nói gì. Lão quản sự lại dẫn hắn đến một bệ đá khác, trên đó là một bộ trận kỳ gồm năm lá cờ nhỏ ngũ sắc.

"Đây là 'Ngũ Hành Dung Luyện Trận'. Giá ba linh thạch, ba ngọc thạch. Trận này dùng linh lực Ngũ Hành để dung luyện vật liệu, có thể tăng tỷ lệ thành công khi luyện chế pháp bảo thuộc tính. Cần phải có linh thạch Ngũ Hành tương ứng để duy trì."

Lão lại chỉ sang một trận bàn khác, được khắc trên một mai rùa đen bóng.

"Còn đây là 'Thiên Cơ Tự Luyện Trận'. Giá hai linh thạch, bảy ngọc thạch. Trận này có thể tự động luyện khí theo một công thức đã được lập sẵn, nhưng tỷ lệ thành công không cao, chủ yếu dùng để luyện chế các loại pháp khí thông thường với số lượng lớn."

Sau khi giới thiệu xong, lão quản sự nhìn Luyện Thiên, mỉm cười nói: "Công tử xem qua, có vừa ý loại nào không? Lão phu nghĩ, với một tán tu, 'Tâm Luyện Hóa Hư Trận' có lẽ là lựa chọn thích hợp nhất, giá cả cũng tương đối phải chăng. Còn những trận bàn cần đến linh thạch... thiết nghĩ có phần làm khó công tử rồi."

Lời nói của lão tuy khách sáo, nhưng ý tứ bên trong lại rất rõ ràng: một tán tu Luyện Khí kỳ như hắn, có lẽ đến một viên linh thạch cũng khó mà có được.

Nghe lão quản sự nói vậy, Lại Thiên trong lòng không khỏi có chút trầm tư. Trong túi trữ vật của hắn lúc này, sáu viên linh thạch đã là một tài sản cực lớn đối với một tu sĩ Luyện Khí kỳ. Mua một món đồ giá trị bằng một nửa gia tài, đương nhiên phải cẩn trọng cân nhắc.

Hắn thầm nghĩ: " Hiện tại khống Xích Vương dao làm chủ chiêu đúng là không tệ, nhưng chỉ có thể dùng trong thời khắc quyết định. Thường ngày đấu pháp, vẫn cần một cây trường côn để cận chiến và phòng ngự. Phá Phong Côn Pháp của ta đã có chút thành tựu, không thể vì cây côn cũ đã hư hại mà bỏ ngay con đường này được. Phải luyện chế một cây trường côn dự phòng vẫn hơn."

Nghĩ đoạn, hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt vẫn bình thản, nhưng trong giọng nói lại có thêm một tia khí độ khác hẳn: "Ông chủ nói vậy, là có chút xem thường tại hạ rồi. Ba viên linh thạch tuy nhiều, nhưng đối với tại hạ, công dụng và đặc tính của trận bàn mới là điều quan trọng nhất. Kỳ thực, ta đang cân nhắc giữa 'Ngũ Hành Dung Luyện Trận' và 'Thiên Cơ Tự Luyện Trận'."

Lão quản sự nghe vậy, trong mắt loé lên một tia kinh ngạc. Lão nhìn lại Lại Thiên, lần này ánh mắt đã có thêm vài phần kính trọng. "Ồ! Là lão phu có mắt không tròng, không ngờ công tử vẻ ngoài bình phàm, lại thực sự có thể trả một cái giá như vậy. Nếu công tử đã quan tâm đến hai trận này, lão phu sẽ giải thích cặn kẽ hơn."

Lão chỉ vào bộ trận kỳ ngũ sắc. "'Ngũ Hành Dung Luyện Trận' này gồm năm trụ nguyên tố, tượng trưng cho Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Khi bố trí, chính giữa sẽ hình thành một vùng luyện hóa. Luyện khí sư không cần dùng lửa thật, chỉ cần ngồi thiền, dẫn dắt linh khí ngũ hành trong trận để dung luyện vật liệu. Trận này có thể tinh luyện linh khí kèm theo mà không làm hao tổn như đan hỏa. Pháp khí luyện ra sẽ có ngũ hành cân bằng, độ bền cực cao, rất dễ dung nhập thêm các loại thuộc tính khác sau này."

Sau đó, lão lại chỉ vào chiếc mai rùa đen. "'Thiên Cơ Tự Luyện Trận' này lại khác. Nó cần được khảm sâu vào đất, kết nối với linh mạch tự nhiên. Khi kích hoạt, nó sẽ dẫn động địa long chi khí để tự động nung chảy vật liệu. Trận này không tiêu hao nhiều linh thạch, mà dựa vào vận chuyển của thiên địa. Pháp khí rèn ra thường ẩn chứa một tia linh vận của đất trời, thô mộc nhưng uy lực cương mãnh."

Lại Thiên nghe xong, lại rơi vào trầm tư. Hắn vuốt cằm, thầm phân tích: "'Ngũ Hành Dung Luyện Trận' tuy phù hợp với người có nội căn Ngũ Hành, nhưng ưu điểm là pháp khí có độ bền cao và cân bằng. Ta tuy là nội căn Đại Khí, nhưng nếu dùng linh lực cường đại để áp chế, có lẽ cũng không có vấn đề gì, chỉ là sẽ hao tổn hơn một chút. Còn 'Thiên Cơ Trận' thì ít hao tốn, lại có thể tăng cường uy lực cho pháp khí. Nhưng cái gọi là 'linh vận thiên địa' này lại quá mức hư ảo, không thể nắm bắt..."

Sau một hồi cân nhắc, hắn đã có quyết định.

"Được rồi. Ta lấy 'Ngũ Hành Dung Luyện Trận'."

"Ồ!" Lão quản sự lần này thực sự có chút bất ngờ. "Công tử quả thực khiến lão phu mở rộng tầm mắt. Tốt! Tốt! Thành giao! Xin công tử đợi một chút, lão phu sẽ chuẩn bị trận bàn ngay."

Một lúc sau khi an bài ổn thoả, Lại Thiên bước ra khỏi cửa hiệu, vẻ mặt vẫn bình thản như lúc vào. Hắn ung dung đạp lên thanh trường côn cũ, hóa thành một đạo lam quang, bay vút về phía đông, hướng ra ngoại thành.

Nhưng, khi hắn vừa bay qua được hai khu phố, độn quang của hắn bỗng nhiên mờ đi một chút. Ngay trong khoảnh khắc đó, một phân ảnh mờ ảo tách ra từ bản thể, tiếp tục bay về phía trước với khí tức không đổi. Còn bản thể của hắn, lại như một chiếc lá rụng, lặng lẽ thu liễm toàn bộ khí tức, nhẹ nhàng đáp xuống một con hẻm nhỏ không người, nấp sau một bức tường loang lổ.

Hắn ngẩng đầu, nheo mắt nhìn lên trời.

Quả nhiên, chỉ sau vài nhịp thở, hai đạo lưu quang khác, một đen một xám, cũng từ phía sau bay tới, không một chút do dự mà đuổi theo hướng phân ảnh của hắn vừa bay đi. Tốc độ của hai kẻ này tuyệt không chậm, khí tức mơ hồ tỏa ra ít nhất cũng là Luyện Khí hậu kỳ.

Ánh mắt Lại Thiên lạnh đi vài phần. Hắn thầm nghĩ: "Quả nhiên là vậy. Với tu vi Luyện Khí kỳ mà lại dám mua một món đồ giá trị bằng linh thạch, không bị kẻ khác dòm ngó mới là chuyện lạ. May mà ta đã đề phòng từ trước, nếu không, hôm nay thực sự là một phiền phức lớn rồi."

Hắn không nán lại lâu. Trong con hẻm nhỏ, thân hình hắn khẽ động. Bộ y phục vải thô cũ kỹ trên người hắn biến mất, thay vào đó là một bộ trường sam màu xám tro kiểu thư sinh, tay áo rộng, trông vừa nho nhã vừa không quá nổi bật. Hắn lại lấy ra một cây quạt giấy, ung dung phe phẩy, rồi chậm rãi từ trong hẻm bước ra, đi về hướng ngược lại, hòa mình vào dòng người tấp nập.

Bộ dạng hắn lúc này, không ai có thể liên tưởng đến gã tán tu vừa mới vung ra ba viên linh thạch ở cửa hiệu rèn khí kia.
 

Tạ An

Tác giả
Tham gia
13/7/25
Bài viết
46
Điểm cảm xúc
30
Điểm
0
Lại Thiên phi hành trên không, trong lòng không khỏi có chút gợn sóng.

"Không ngờ lại có kẻ dám ngang nhiên đối đầu với Cảnh Binh ngay giữa ban ngày ban mặt. Điều này đúng là khiến ta mở mang tầm mắt." Hắn thầm nghĩ, ánh mắt có chút ngưng trọng. "Chỉ một mồi lửa cũng có thể làm cháy cả cánh rừng. Nếu đã có kẻ đến cả Cảnh Binh cũng không coi ra gì, vậy đối với một tán tu bình thường, việc giết người đoạt bảo e rằng là chuyện phổ biến. Lần này tình thế bắt buộc phải lộ ra ngọc bài, không ngờ lại lập tức có người nhắm tới. Quả đúng là tự chuốc lấy phiền phức mà."

Ánh mắt hắn chợt động, nhìn xuống một khu phố phía dưới. "Có lẽ là nơi này rồi."

Hắn hạ xuống trước một con đường lớn, đứng trước một tòa kiến trúc ba tầng. Tòa nhà này không giống những cửa tiệm thông thường, nó được xây hoàn toàn bằng đá xanh, tường ngoài điêu khắc những hoa văn phức tạp hình ngọn lửa và chiếc búa, trông vừa cổ kính vừa uy nghiêm. Hai bên cửa chính là hai pho tượng sư tử đá, nhe nanh múa vuốt, khí thế hung hãn.

Hắn ngước lên, thầm nghĩ: "Đây là nơi bán dụng cụ rèn khí sao? Chỉ là buôn bán mà lại phô trương đến mức này, có phải là quá mức rồi không?"

Hai gã tu sĩ mặc hắc y, ngực thêu hình một ngọn lửa, tay cầm trường côn, đứng nghiêm trang hai bên cửa, ánh mắt sắc bén quét qua từng người đi vào.

Lại Thiên chỉnh lại y phục, nét mặt bình thản, không một chút khách sáo mà dõng dạc bước vào.

Không gian bên trong vô cùng rộng rãi. Hai quầy tính tiền bằng gỗ tử đàn đặt đối diện nhau ở khu vực giữa. Hai bên tường là những dãy kệ cao bằng gỗ lim, trên đó trưng bày đủ loại khoáng thạch, linh mộc, và các vật liệu luyện khí khác, được đặt trong những hộp ngọc hoặc lồng kính, tỏa ra linh khí nhàn nhạt. Ở khu vực trung tâm, vài chiếc đỉnh luyện và lò rèn thông thường được bày ra, nhưng chúng cũng được chế tạo tinh xảo, không phải là hàng tầm thường.

Lại Thiên vuốt cằm, thầm đánh giá: "Trông cũng không tệ, nhưng vẫn chưa đủ."

Hắn đi thẳng về phía một lão quản sự đang tươi cười hướng dẫn cho một vị khách khác, rồi lên tiếng, giọng không lớn không nhỏ, vừa đủ để lão nghe thấy: "Ông chủ, có loại nào to hơn một chút không?"

Lão quản sự quay lại, thấy Lại Thiên, ánh mắt chỉ lướt qua một cái rồi lại trở về vẻ chuyên nghiệp. "Ồ, vị công tử này muốn loại to hơn sao? Không biết là loại nào?"

"Cái ta nói 'to', không phải là một cái lò hay một cái đỉnh lớn." Lại Thiên lạnh nhạt nói. "Mà là một loại trận bàn luyện khí, có thể tùy ý thay đổi kích thước, tạo thành một không gian luyện khí độc lập."

Nghe đến đây, nụ cười của lão quản sự có chút cứng lại, ánh mắt nhìn Lại Thiên cũng trở nên nghiêm túc hơn vài phần. "Thứ đó... chúng ta cũng có. Nếu công tử thực sự có hứng thú, xin mời theo lão phu lên tầng hai."

Hắn theo lão quản sự đi lên tầng hai. So với sự trưng bày dày đặc ở tầng một, không gian trên này rộng rãi và thoáng đãng hơn hẳn. Sàn được lót bằng đá cẩm thạch mát lạnh, chỉ có vài cột trụ chống đỡ. Dọc theo các bức tường, không phải là những dãy kệ, mà là những bệ đá độc lập, trên mỗi bệ chỉ đặt duy nhất một vật phẩm, được bao phủ bởi một lồng kính linh quang mờ ảo.

"Nếu là trận bàn," lão quản sự chắp tay sau lưng, chậm rãi nói, "thì đúng là tại hạ có vài loại. Bất quá, trận bàn luyện khí khác xa với lò luyện thông thường. Nó được thiết kế tinh xảo, đòi hỏi công phu và vật liệu cực kỳ đắt đỏ mới có thể duy trì được độ bền. Do đó, giá cả cũng không hề rẻ. Trận bàn giá thấp nhất ở đây, cũng phải năm viên ngọc thạch, chỉ có công dụng cơ bản."

Lại Thiên không nói gì, chỉ gật đầu một cái, vẻ mặt bình thản. "Ta có thể xem qua một số loại chứ?"

"Đương nhiên là được." Lão quản sự thấy hắn không có vẻ gì là ngạc nhiên trước giá cả, trong lòng cũng có vài phần đánh giá. Lão dẫn hắn đến trước một bệ đá, trên đó đặt một tấm ngọc giản màu trắng sữa.

"Đây là loại thứ nhất, 'Tâm Luyện Hóa Hư Trận'," lão nói, trong giọng có vài phần tự hào. "Giá chín viên ngọc thạch. Trận này không sử dụng vật liệu thực, toàn bộ quá trình luyện khí đều diễn ra trong thức hải của người sử dụng. Trận pháp sẽ chiếu rọi, đưa luyện khí sư vào một ảo cảnh, dùng chính ý chí và đạo tâm của mình để tạo vật. Nếu thành công, pháp bảo sẽ từ hư không ngưng tụ thành thực thể. Trận này đòi hỏi tâm thần phải cực kỳ vững chắc và có cảm ngộ sâu sắc về pháp tắc kim loại. Tỷ lệ thất bại rất cao, nhưng một khi thành công, pháp bảo sinh ra sẽ hoàn toàn phù hợp với chủ nhân, uy lực khó lường."

Lại Thiên liếc nhìn tấm ngọc giản, không nói gì. Lão quản sự lại dẫn hắn đến một bệ đá khác, trên đó là một bộ trận kỳ gồm năm lá cờ nhỏ ngũ sắc.

"Đây là 'Ngũ Hành Dung Luyện Trận'. Giá ba linh thạch, ba ngọc thạch. Trận này dùng linh lực Ngũ Hành để dung luyện vật liệu, có thể tăng tỷ lệ thành công khi luyện chế pháp bảo thuộc tính. Cần phải có linh thạch Ngũ Hành tương ứng để duy trì."

Lão lại chỉ sang một trận bàn khác, được khắc trên một mai rùa đen bóng.

"Còn đây là 'Thiên Cơ Tự Luyện Trận'. Giá hai linh thạch, bảy ngọc thạch. Trận này có thể tự động luyện khí theo một công thức đã được lập sẵn, nhưng tỷ lệ thành công không cao, chủ yếu dùng để luyện chế các loại pháp khí thông thường với số lượng lớn."

Sau khi giới thiệu xong, lão quản sự nhìn Luyện Thiên, mỉm cười nói: "Công tử xem qua, có vừa ý loại nào không? Lão phu nghĩ, với một tán tu, 'Tâm Luyện Hóa Hư Trận' có lẽ là lựa chọn thích hợp nhất, giá cả cũng tương đối phải chăng. Còn những trận bàn cần đến linh thạch... thiết nghĩ có phần làm khó công tử rồi."

Lời nói của lão tuy khách sáo, nhưng ý tứ bên trong lại rất rõ ràng: một tán tu Luyện Khí kỳ như hắn, có lẽ đến một viên linh thạch cũng khó mà có được.

Nghe lão quản sự nói vậy, Lại Thiên trong lòng không khỏi có chút trầm tư. Trong túi trữ vật của hắn lúc này, sáu viên linh thạch đã là một tài sản cực lớn đối với một tu sĩ Luyện Khí kỳ. Mua một món đồ giá trị bằng một nửa gia tài, đương nhiên phải cẩn trọng cân nhắc.

Hắn thầm nghĩ: " Hiện tại khống Xích Vương dao làm chủ chiêu đúng là không tệ, nhưng chỉ có thể dùng trong thời khắc quyết định. Thường ngày đấu pháp, vẫn cần một cây trường côn để cận chiến và phòng ngự. Phá Phong Côn Pháp của ta đã có chút thành tựu, không thể vì cây côn cũ đã hư hại mà bỏ ngay con đường này được. Phải luyện chế một cây trường côn dự phòng vẫn hơn."

Nghĩ đoạn, hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt vẫn bình thản, nhưng trong giọng nói lại có thêm một tia khí độ khác hẳn: "Ông chủ nói vậy, là có chút xem thường tại hạ rồi. Ba viên linh thạch tuy nhiều, nhưng đối với tại hạ, công dụng và đặc tính của trận bàn mới là điều quan trọng nhất. Kỳ thực, ta đang cân nhắc giữa 'Ngũ Hành Dung Luyện Trận' và 'Thiên Cơ Tự Luyện Trận'."

Lão quản sự nghe vậy, trong mắt loé lên một tia kinh ngạc. Lão nhìn lại Lại Thiên, lần này ánh mắt đã có thêm vài phần kính trọng. "Ồ! Là lão phu có mắt không tròng, không ngờ công tử vẻ ngoài bình phàm, lại thực sự có thể trả một cái giá như vậy. Nếu công tử đã quan tâm đến hai trận này, lão phu sẽ giải thích cặn kẽ hơn."

Lão chỉ vào bộ trận kỳ ngũ sắc. "'Ngũ Hành Dung Luyện Trận' này gồm năm trụ nguyên tố, tượng trưng cho Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Khi bố trí, chính giữa sẽ hình thành một vùng luyện hóa. Luyện khí sư không cần dùng lửa thật, chỉ cần ngồi thiền, dẫn dắt linh khí ngũ hành trong trận để dung luyện vật liệu. Trận này có thể tinh luyện linh khí kèm theo mà không làm hao tổn như đan hỏa. Pháp khí luyện ra sẽ có ngũ hành cân bằng, độ bền cực cao, rất dễ dung nhập thêm các loại thuộc tính khác sau này."

Sau đó, lão lại chỉ vào chiếc mai rùa đen. "'Thiên Cơ Tự Luyện Trận' này lại khác. Nó cần được khảm sâu vào đất, kết nối với linh mạch tự nhiên. Khi kích hoạt, nó sẽ dẫn động địa long chi khí để tự động nung chảy vật liệu. Trận này không tiêu hao nhiều linh thạch, mà dựa vào vận chuyển của thiên địa. Pháp khí rèn ra thường ẩn chứa một tia linh vận của đất trời, thô mộc nhưng uy lực cương mãnh."

Lại Thiên nghe xong, lại rơi vào trầm tư. Hắn vuốt cằm, thầm phân tích: "'Ngũ Hành Dung Luyện Trận' tuy phù hợp với người có nội căn Ngũ Hành, nhưng ưu điểm là pháp khí có độ bền cao và cân bằng. Ta tuy là nội căn Đại Khí, nhưng nếu dùng linh lực cường đại để áp chế, có lẽ cũng không có vấn đề gì, chỉ là sẽ hao tổn hơn một chút. Còn 'Thiên Cơ Trận' thì ít hao tốn, lại có thể tăng cường uy lực cho pháp khí. Nhưng cái gọi là 'linh vận thiên địa' này lại quá mức hư ảo, không thể nắm bắt..."

Sau một hồi cân nhắc, hắn đã có quyết định.

"Được rồi. Ta lấy 'Ngũ Hành Dung Luyện Trận'."

"Ồ!" Lão quản sự lần này thực sự có chút bất ngờ. "Công tử quả thực khiến lão phu mở rộng tầm mắt. Tốt! Tốt! Thành giao! Xin công tử đợi một chút, lão phu sẽ chuẩn bị trận bàn ngay."

Một lúc sau khi an bài ổn thoả, Lại Thiên bước ra khỏi cửa hiệu, vẻ mặt vẫn bình thản như lúc vào. Hắn ung dung đạp lên thanh trường côn cũ, hóa thành một đạo lam quang, bay vút về phía đông, hướng ra ngoại thành.

Nhưng, khi hắn vừa bay qua được hai khu phố, độn quang của hắn bỗng nhiên mờ đi một chút. Ngay trong khoảnh khắc đó, một phân ảnh mờ ảo tách ra từ bản thể, tiếp tục bay về phía trước với khí tức không đổi. Còn bản thể của hắn, lại như một chiếc lá rụng, lặng lẽ thu liễm toàn bộ khí tức, nhẹ nhàng đáp xuống một con hẻm nhỏ không người, nấp sau một bức tường loang lổ.

Hắn ngẩng đầu, nheo mắt nhìn lên trời.

Quả nhiên, chỉ sau vài nhịp thở, hai đạo lưu quang khác, một đen một xám, cũng từ phía sau bay tới, không một chút do dự mà đuổi theo hướng phân ảnh của hắn vừa bay đi. Tốc độ của hai kẻ này tuyệt không chậm, khí tức mơ hồ tỏa ra ít nhất cũng là Luyện Khí hậu kỳ.

Ánh mắt Lại Thiên lạnh đi vài phần. Hắn thầm nghĩ: "Quả nhiên là vậy. Với tu vi Luyện Khí kỳ mà lại dám mua một món đồ giá trị bằng linh thạch, không bị kẻ khác dòm ngó mới là chuyện lạ. May mà ta đã đề phòng từ trước, nếu không, hôm nay thực sự là một phiền phức lớn rồi."

Hắn không nán lại lâu. Trong con hẻm nhỏ, thân hình hắn khẽ động. Bộ y phục vải thô cũ kỹ trên người hắn biến mất, thay vào đó là một bộ trường sam màu xám tro kiểu thư sinh, tay áo rộng, trông vừa nho nhã vừa không quá nổi bật. Hắn lại lấy ra một cây quạt giấy, ung dung phe phẩy, rồi chậm rãi từ trong hẻm bước ra, đi về hướng ngược lại, hòa mình vào dòng người tấp nập.

Bộ dạng hắn lúc này, không ai có thể liên tưởng đến gã tán tu vừa mới vung ra ba viên linh thạch ở cửa hiệu rèn khí kia.
 

Tạ An

Tác giả
Tham gia
13/7/25
Bài viết
46
Điểm cảm xúc
30
Điểm
0
Sau khi phô diễn côn pháp, Lại Thiên đứng lặng giữa gian động, ánh mắt nhìn về phía dãy binh khí đang được xếp ngay ngắn trên bệ đá. Sau đó hắn quay về thạch thất chính và bế quan hồi phục.

Sau một ngày bế quan, mắt hắn mở ra, vẻ mặt có chút trầm ngâm.

"Số binh khí này, bây giờ nên mang đi đâu để xử lý? Mang đến các cửa tiệm ở Bến Nam Dương sao. Có lẽ việc này cũng cần phải tìm hiểu kỹ càng."

Hắn nhìn vào tấm bản đồ da mà hắn đã phát thảo sơ lược về Đông Hoa Quốc lần trước ngẫm nghĩ một lúc thì dường như ý đã định. Hắn lấy ra ba bốn cái túi trữ vật, phất tay một cái, toàn bộ số binh khí trên bệ đá đều biến mất, được thu vào trong túi. Hắn lại thay sang bộ y phục thư sinh màu xám tro, rồi rời khỏi động phủ, phi hành về hướng đông.

Hắn không đi dọc theo đường lớn, mà bay men theo những cánh rừng và dãy núi ven biển về phía đông.

Ba bốn ngày phi hành không ngừng nghỉ, trước tiên hắn băng qua một vùng địa phận rộng lớn của bến Nam Dương sau đó tiếp tục băng qua những vùng đất hoang vu và những thôn làng nhỏ bé, cuối cùng, một vùng bình nguyên rộng lớn dần hiện ra trước mắt. Từ trên cao nhìn xuống, những con đường lớn nhỏ đan xen vào nhau khá chằn chịt, nối liền các cụm dân cư đông đúc. Nhà cửa san sát nhiều tầng, mái ngói cong vành và khói bếp lượn lờ.

Lại Thiên nheo mắt quan sát, trong lòng khẽ động. "Đến rồi sao? Đây hẳn là ngoại vi của Hải Nam Quan. So với sự hỗn tạp và hoang dã của Bến Nam Dương, nơi này rõ ràng được quy hoạch một cách bài bản và trù phú hơn vài phần.“

Hắn tiếp tục bay thêm một đoạn, khi đã nhìn thấy những toà lâu các cao lớn ở phía xa xa, hắn mới từ từ hạ thấp độ cao, rồi đáp xuống một mé rừng cây nhỏ.

Hắn thầm nghĩ: "Đến đây là được rồi. Không nên đến gần địa phận Hải Nam Quan quá. Dù sao ta cũng đã từ chối cơ hội đến đó bồi dưỡng. Bây giờ lại xuất hiện, lỡ như gặp phải người của Cảnh Binh Ty hay học viện thì lại phải mất một phen giải thích. Nơi này có vẻ đủ đông đúc để tuồn hàng rồi.”

Hắn đi dạo một vòng, mắt liếc qua các sạp hàng, chủ yếu là để khảo sát giá cả và tìm kiếm cơ hội. Hắn cần một nơi có thể trao đổi vật lấy vật, hoặc tốt nhất là đổi ra linh thạch.

Ánh mắt hắn dừng lại ở một sạp hàng có phần khác biệt. Sạp này tuy nhỏ, nhưng lại được che chắn cẩn thận bằng một tấm màn vải màu lam. Bên trên bày ra gần chục loại bình ngọc và hộp gỗ, bên trong là những viên đan dược đủ màu sắc, tỏa ra linh quang nhàn nhạt, trông khá bắt mắt.

Hắn tiến lại gần. Một tay phe phẩy cây quạt giấy, tay kia nhấc một chiếc bình ngọc trong suốt lên, bên trong có một viên đan dược màu đỏ rực, khẽ lắc nhẹ.

"Ông chủ," hắn lên tiếng, giọng điệu thong dong. "Viên đan dược này, linh lực tỏa ra tuy nồng đậm, nhưng lại không có mùi thuốc thuần khiết, ngược lại còn có chút hương thơm thoang thoảng. Đây là... có thể chỉ giáo một chút không?"

Chủ sạp là một trung niên nhân gầy gò, đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy tiếng, mới từ từ mở mắt ra. Lão liếc nhìn Lại Thiên một cái, rồi lại nhìn viên đan dược trong tay hắn, chậm rãi nói: "Vị công tử này có nhãn lực. Đây là 'Viêm Tức Đan', được điều chế từ huyết tinh của một loài Điệp Linh. Loài bướm này chuyên hút linh khí từ hoa linh, nên huyết tinh của nó có mùi hương kỳ lạ. Đan phương này khá phức tạp, tại hạ cũng chỉ nghe nói một trong các thành phần là 'Bích Sương Thảo', còn lại thì không rõ. Đan này có tác dụng phụ trợ đột phá tiểu cảnh giới, nhưng đối với việc tu bổ lâu dài hoặc đột phá đại cảnh giới thì vô dụng."

"Tiểu cảnh giới ư?" Lại Thiên tỏ ra hứng thú. "Cụ thể là tiểu cảnh giới của tầng tu luyện nào?"

"Chỉ cần là dưới cảnh giới Kim Đan, ở bất kỳ tầng nào, đều có thể dùng đan này để phụ trợ đột phá tiểu cảnh."

"Bá đạo như vậy sao?"

"Cũng không hẳn," lão chủ sạp lắc đầu. "Nó chỉ có tác dụng khi người dùng đã ở trạng-thái đỉnh phong của tiểu cảnh đó, cách cánh cửa đột phá chỉ còn một bước chân. Nếu không, cũng không có tác dụng gì mấy. Tuy nhiên, giá thành của nó vẫn khá cao. Công tử có thể cân nhắc.”

"Hảo. Chủ quản cứ ra giá, tại hạ nghe thử xem."

"Đan này, tại hạ bán giá hai viên linh thạch."

"Hai viên linh thạch ư?" Lại Thiên nhíu mày, vẻ mặt có chút đăm chiêu. "Giá này... quả thực có chút đắt đỏ. Có điều, ở đây có hai viên, nếu tại hạ lấy cả hai, với giá ba viên linh thạch, chủ quản thấy thế nào?"

Hắn trả giá một cách khéo léo, nhưng rồi lại như chợt nhớ ra điều gì, tiếp lời: "Bất quá, tại hạ hiện không có đủ linh thạch. Hay là dùng binh khí để trao đổi, ông chủ thấy thế nào?"

Lão chủ sạp nghe vậy, nụ cười trên mặt có chút cứng lại. "Ba viên linh thạch cho hai viên, giá này tại hạ có thể chấp nhận. Có điều... binh khí ư? Tại hạ chỉ là một kẻ bán đan, binh khí đối với ta không có nhiều tác dụng. Công tử thứ lỗi, điều kiện này, tại hạ khó lòng chấp thuận."

"Chủ quản, xin chậm đã."

Thấy lão bán đan có ý từ chối, Lại Thiên đưa một tay ra hiệu, giọng điệu vẫn không nhanh không chậm. "Xem qua hàng của tại hạ một chút, rồi quyết định cũng chưa muộn, đúng không?"

Hắn nói xong, không đợi lão trả lời, đã phất nhẹ tay áo.

"Keng! Keng! Keng!"

Năm món binh khí lập tức hiện ra trên sạp hàng nhỏ hẹp, linh quang chớp động, khiến không khí xung quanh dường như ngưng lại. Một cặp Thiết Đao đen bóng, thân đao dày nặng. Một thanh Liệt Diễm Kiếm, thân kiếm đỏ rực như có lửa cháy bên trong. Một chiếc Hắc Vân Thuẫn, mặt khiên có hoa văn hình đám mây, toát ra khí tức trầm ổn. Một chiếc Tụ Phong Linh, là một chiếc chuông nhỏ bằng đồng, trên thân khắc đầy phong văn. Và một bộ Thiết Mai Phi Châm, nhỏ nhưng sắc lẻm, ẩn chứa sát khí.

Toàn bộ đám binh khí này, tuy chỉ là hạ phẩm, nhưng linh khí lưu chuyển trên đó lại vô cùng ổn định và tinh thuần, rõ ràng không phải là hàng tầm thường.

Lão chủ sạp đang định xua tay, lúc này lại trố mắt ra nhìn, miệng há hốc. Một vài người đi đường và chủ các sạp hàng khác cũng tò mò ngước mắt nhìn sang, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc và tham lam.

Thấy vậy, lão chủ sạp giật mình, sắc mặt biến đổi. Lão lập tức phất tay, hai tấm màn vải màu lam từ hai bên sạp rủ xuống, che khuất toàn bộ tầm nhìn từ bên ngoài.

"Ấy... ấy... công tử, đây là..." Giọng lão có chút lắp bắp, sự bình tĩnh thường ngày đã biến mất.

"Số binh khí này, ta bán theo bộ," Lại Thiên ung dung nói, như thể không hề để ý đến sự thay đổi của lão. "Đây là hàng tại hạ buôn được từ Tây Vực xa xôi. Loại phong cách này, ở Đông Hoa Quốc, e rằng không dễ tìm được."

"Tây... Tây Vực sao? Thì ra là vậy... quả thực khí tức bất phàm..." Lão chủ sạp lẩm bẩm, ánh mắt không rời khỏi năm món binh khí, sự kinh ngạc dần chuyển thành vẻ nóng rực. Lão hít một hơi thật sâu, rồi đột ngột nói: "Thành giao! Không chỉ thành giao, tại hạ còn tặng thêm cho công tử hai viên 'Bộc Chiến Đan' này!"

Lão cẩn thận lấy ra một chiếc hộp ngọc nhỏ, bên trong là hai viên đan dược màu đỏ sẫm, trông như hai giọt máu đã đông lại. "Đan này có thể bộc phát tiềm năng tức thời, tạm thời tăng cường tốc độ và phản ứng, thích hợp dùng trong lúc nguy cấp. Phản phệ không quá nghiêm trọng, chỉ cần trong ba tháng không dùng quá một viên là được. Công tử, chúng ta thành giao, thế nào?"

"'Bộc Chiến Đan' ư... nghe có vẻ giống tác dụng của Cuồng Huyết Tán, nhưng lại cao cấp hơn. Nếu sử dụng cùng lúc, không biết có gây ra xung đột gì không?" Lại Thiên thầm nghĩ, nhưng ngoài mặt vẫn không tỏ ra do dự.

"Được, chúng ta thành giao." Hắn gật đầu. "Có điều, tại hạ vẫn còn vài món pháp khí khác của Tây Vực. Không biết chủ quản có biết nơi nào nhận tiêu thụ những thứ này không?" Lại Thiên hỏi, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng vào lão.

"Ồ! Vẫn còn sao?" Lão chủ sạp nghe vậy, hai mắt sáng rực lên. "Tiêu thụ ư? Đương nhiên là có! Chính là tại hạ! Hẹ hẹ..."

"Ồ? Ta tưởng chủ quán không cần đến binh khí cho lắm?"

"Không, không," lão vội vàng xua tay. "Tại hạ đúng là không cần. Nhưng tại hạ có một vị bằng hữu rất cần, ta chỉ là mua giùm cho hắn thôi."

"Nếu chủ quán đã nói vậy, tại hạ cũng không nhiều lời nữa." Lại Thiên gật đầu. "Tại đây vẫn còn hai cây Lôi Âm Búa và hai chiếc Hắc Vân Thuẫn. Ta muốn quy đổi toàn bộ số này ra năm viên ngọc thạch. Điều này, thế nào?"

"Hảo! Hảo! Thành giao!" Lão chủ sạp không một chút do dự, lập tức gật đầu lia lịa.

Hai người thao tác giao dịch rất gọn gàng. Lại Thiên nhận lấy hộp ngọc chứa hai viên Viêm Tức Đan và hai viên Bộc Chiến Đan, cùng với năm viên ngọc thạch. Lão chủ sạp thì cẩn thận thu lại bốn món binh khí, trên mặt không giấu được vẻ vui mừng.

Xong xuôi, trước khi rời đi, Lại Thiên lại hỏi thêm: "À, nhân tiện chủ quán cho ta hỏi, con phố này có tên gọi gì không? Sao lại đặc biệt và sầm uất đến như vậy?"

"À, nơi đây sao công tử?" Lão chủ sạp lúc này tâm trạng rất tốt, liền giải thích. "Đây là phố 'Thương Khung', thuộc sự quản lý của Hải Nam Quan. Nó có tên như vậy vì đa số các sạp hàng ở đây đều bày bán lộ thiên, không che đậy. Có điều, lão phu bán đan dược, không thể không che chắn để bảo toàn đan tính được."

"Hóa ra là như vậy." Lại Thiên gật đầu, nhưng trong lòng lại cười khổ. "Vốn định tránh xa Hải Nam Quan một chút, không ngờ đi một vòng vẫn lại lọt vào địa bàn của nó. Đúng là trời trêu ngươi mà."

"Được, vậy ta cáo từ."
 

Tạ An

Tác giả
Tham gia
13/7/25
Bài viết
46
Điểm cảm xúc
30
Điểm
0
Lúc này, hắn mới lấy ra từ trong túi trữ vật một chiếc mặt nạ bằng hắc thiết. Chiếc mặt nạ có thiết kế đơn giản, chỉ che đi nửa trên khuôn mặt, từ trán xuống đến sống mũi, nhưng vẫn để lộ ra đôi môi mỏng và chiếc cằm cương nghị. Hắn đeo mặt nạ lên, khí chất lập tức thay đổi, trở nên có phần bí ẩn và lạnh lùng hơn.

Hắn vén tấm màn vải bước ra ngoài, tiếp tục đi về phía trước, như thể muốn khám phá hết con phố dài này. Tay hắn phe phẩy chiếc Hắc Long Phiến, màu đen của quạt và mặt nạ rất đồng điệu với bộ trường sam màu xám tro, khiến cho điệu bộ của hắn có phần phong nhã và khó đoán.

Nhưng, khi hắn vừa đi được chừng trăm bước, ánh mắt hắn bỗng khựng lại và đảo về phía đó nhanh chóng.

Từ phía trước, không quá xa, hai bóng người quen thuộc đang sóng vai đi tới. Một nam một nữ. Nam nhân thân mặc bạch y, tay cầm một cây sáo ngọc, phong thái tiêu sái. Nữ nhân thì y phục diễm lệ, dáng vẻ lười biếng, nhưng trong đôi mắt lại ẩn chứa một tia giảo hoạt.

"Đó là... Văn Tương sư huynh? Còn kia là... Đào cô nương?" Lại Thiên trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc. "Hai người họ cũng đến Hải Nam Quan sao? Lạ nhỉ, dù đây là địa phận của Hải Nam, nhưng cách quân thành Hải Nam vẫn còn một khoảng rất xa. Vậy mà vẫn gặp mặt ở đây cũng quá trùng hợp rồi. Có điều tình hình hiện tại có lẽ không liên quan đến ta lắm, cứ xem như vô tình lướt qua đường vậy."

Hắn thầm nghĩ, bước chân vẫn không đổi, cứ thế ung dung tiến về phía trước. Khoảng cách giữa hắn và hai người kia ngày một gần lại. Hắn khéo léo tỏa ra một tia thần thức mỏng manh, không nhắm vào ai cụ thể, mà chỉ khuếch tán ra xung quanh, đủ để có thể nghe được cuộc đối thoại của họ.

"Văn huynh, cuối cùng cũng trở lại đại lục sau nhiều năm ở Thương Diêu Đảo. Cảm giác vẫn như xưa nhỉ?" Giọng nói của Đào Huyễn Mộng có chút lười biếng nói.

Văn Tương tay cầm cây sáo ngọc, nhẹ nhàng xoay tròn, mắt nhìn về phía dòng người tấp nập. "Cũng tạm. Có điều, so với sự yên bình của Thương Diêu, nơi này vẫn khiến ta có chút ngột ngạt. Muốn tìm một nơi yên tĩnh để thổi sáo, cũng thật phiền phức."

"Ha ha, Văn huynh quả là bản tính không đổi. Đệ nhất công tử Đông Bắc Thành, hay đệ nhất Đấu Linh Đại hội, đối với huynh, dường như cũng không có gì đáng bận tâm." Giọng điệu cô ta có chút thoải mái nhưng lại ẩn chứa một tia trêu chọc.

"Đào cô nương lại nói đùa rồi. Chẳng qua là do cô nương lười biếng, không muốn xuất chiến trong trận cuối. Nếu không, ta cũng khó mà toàn thắng. Có điều, tên Dịch Vũ Thần kia, cũng không tệ. So với lớp trẻ bây giờ, hắn xem như là một nhân vật có thực lực ."

"Nếu đã nói đến trẻ tuổi tài cao, phải chăng Văn huynh đã bỏ sót một người nào đó rồi?"

"Ồ? Ý cô nương là... tiểu tử họ Lại kia sao?" Văn Tương khẽ cười. "Không tệ, không tệ. Tên đó thân thủ quá thực bài bản uy lực, không giống con nhà bình phàm. Tuy nhiên hành sự vẫn còn quá mức khách khí, con đường sau này e rằng sẽ không dễ đi."

"Ta lại không nghĩ vậy." Đào Huyễn Mộng lắc đầu, khoé miệng cong lên. "Khả năng nhìn người của ta, tốt hơn huynh nhiều. Tên đó không phải khách khí, mà là tâm cơ thâm trầm, hành sự cẩn trọng. Trận chiến đó, hắn không phải ham chiến, mà là muốn thử uy lực của thanh dao găm kia mà thôi."

Đào Huyễn Mộng vừa dứt lời, một thân ảnh mặc trường sam màu xám tro, mặt đeo hắc thiết diện nạ, tay phe phẩy quạt giấy, lặng lẽ lướt qua vai họ.

Lại Thiên đi qua, không một cái liếc mắt, không một chút khí tức dao động, tựa như một người xa lạ hoàn toàn, một hạt cát giữa sa mạc.

Nhưng, ngay khoảnh khắc hai bên lướt qua nhau, thân hình Văn Tương bỗng khựng lại một nhịp. Hắn không quay đầu, nhưng đôi mắt lại khẽ liếc sang, một tia nghi hoặc thoáng qua. Bước chân hắn cũng vô thức chậm lại.

"Có vấn đề gì sao, Văn huynh?" Đào Huyễn Mộng thường ngày tiêu dao nên thường ngày nới lỏng cảnh giác nên không cảm nhận được chút khí tức quen thuộc của Lại Thiên, nhưng cô ta vẫn nhận ra sự khác thường trong phản ứng của Văn Tương, liền hỏi.

"Không có gì..." Văn Tương chau mày, ánh mắt nhìn vào bóng lưng đã đi xa của Lại Thiên, có chút đăm chiêu. "Chỉ là... bỗng dưng cảm thấy có một tia khí tức quen thuộc, nhưng lại không thể nắm bắt được. Có lẽ là ta nhầm lẫn thôi."

Hắn lắc đầu, gạt bỏ ý nghĩ đó đi. "Thôi bỏ qua đi. Về thanh phi dao kia, Đào cô nương không nhìn lầm chứ? Đó thực sự là vật của Cấm Vệ Quân sao?"

"Không sai." Đào Huyễn Mộng gật đầu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn. "Qua lời đồn thì không dám chắc, nhưng ta đã chính mắt nhìn thấy. Đó là chế thức của Cấm Vệ Quân, tuy đã được cải biến nên có phần khó nhận biết, nhưng tuyệt đối không thể nhầm được."

"Quái lạ..." Văn Tương trầm ngâm. "Vật phẩm của Cấm Vệ Quân được quản lý cực kỳ nghiêm ngặt, sao có thể tuồn ra bên ngoài được? Chuyện này, gần như là không thể nào."

Hai người họ vừa đi vừa tiếp tục bàn luận, bóng lưng dần khuất xa trong dòng người.

Lại Thiên ở phía trước, tuy vẫn giữ vẻ ung dung, nhưng trong lòng đã nổi lên một trận sóng gió. Hắn cũng không còn tâm trạng đi dạo trên phố nữa. Vừa rẽ vào một con hẻm, hắn lập tức đạp lên trường côn, hóa thành một đạo lưu quang biến mất.

Trong lúc phi hành, những suy nghĩ liên tục cuộn lên trong đầu Lại Thiên.

"Hai người họ, thì ra là đã biết nhau từ trước?" Hắn thầm nghĩ, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc. "Nhưng tại sao ở Đấu Linh Đại hội lại tỏ ra không mấy thân quen? Văn Tương sư huynh kia, rốt cuộc lai lịch thế nào? Ta cứ tưởng huynh ấy cũng đề phòng công pháp tà môn của Đào cô nương. Bất quá, chuyện quan trọng nhất bây giờ là đã có thêm một người biết được nguồn gốc thanh dao găm của ta. Chuyện này, thực sự là khó xử rồi."

“Mà hai người họ nói vậy nghĩa là, kẻ chiến thắng chung cuộc tại Đại Hội Đấu Linh lần đó là Văn Tương sư huynh sao? Thực lực tên Dịch Vũ Thần bá đạo như vậy mà vẫn chiến bại, ta biết Văn sư huynh lực thực cũng bá đạo, dù gì hắn cũng là một thế gia lẫy lừng, có điều đến mức này thì vẫn chưa tính đến. Văn Tương này, có chút thú vị.”

Hắn lắc đầu, tạm thời gạt những việc này ra sau. "Việc cấp bách bây giờ là phải tiêu thụ hết số binh khí trong tay, đổi lấy tài nguyên, rồi lại mua thêm nguyên liệu, tiếp tục luyện chế. Phải có một số vốn liếng dự phòng, mới có thể an tâm tu luyện. Không biết ngoài phố Thương Khung ra, khu vực này còn nơi nào thích hợp để giao dịch không nhỉ? Bên kia trông cũng khá đông đúc, qua xem thử tình hình thế nào."

Hắn điều chỉnh phương hướng, vút qua một ngọn đồi nhỏ. Bên dưới là một khu dân cư trải dài ven một con sông lớn. Trời lúc này đã chập choạng tối, ánh nắng cuối ngày chỉ còn là một vệt cam đỏ ở phía tây. Dọc theo hai bên bờ sông, những ngọn đèn đường đã được thắp lên, ánh sáng vàng ấm áp soi bóng xuống mặt nước lấp lánh.

Hắn nhẹ nhàng đáp xuống một cây cầu đá cũ, chỉ ngắn chừng dăm ba trượng, bắc qua một con lạch nhỏ nước chảy róc rách. Cây cầu nối với một con đường mòn thoai thoải, dẫn xuống con đường chính rộng rãi hơn ven sông.

Hắn không vội vã, mà chậm rãi bước đi, hít một hơi thật sâu không khí trong lành mang theo hơi nước mát rượi. Gió từ mặt sông thổi vào, làm vạt áo thư sinh của hắn khẽ bay bay. Hắn đi dạo một vòng, lướt qua những tửu điếm, trà lâu ven sông. Các tửu điếm ở đây được xây theo kiểu đình các, mái ngói cong cong, trước hiên treo đầy những chiếc lồng đèn màu đỏ, trên đó vẽ những hoa văn hình cá chép, hoa sen, trông khá bắt mắt.

Dáng vẻ của hắn lúc này vô cùng thong dong, không có một chút gì là vội vã. Ánh mắt hắn lơ đãng nhìn những ngọn đèn vàng ấm áp hắt ra từ cửa sổ của các tửu lâu, nhìn những chiếc thuyền nhỏ lững lờ trôi trên sông.

Bất chợt, "bộp" một tiếng.

Một bóng người nhỏ bé từ trong một con hẻm tối chạy thục mạng ra, không nhìn đường, đâm sầm vào chân hắn.

Đó là một đứa bé chừng bảy, tám tuổi, gầy gò, mặt mày lấm lem. Trên người nó là một manh áo vải thô đã rách bươm, để lộ ra làn da xanh xao.

Lại Thiên nhíu mày, theo phản xạ lùi lại một bước, trong đầu vô thức nảy ra một câu hỏi: "Ồ? Phàm nhân sao?"

Nhưng ngay sau đó, hắn lại tự cười khổ. "Tại sao ta lại hỏi một câu như vậy chứ? Với tu vi Luyện Khí hậu kỳ, so với phàm nhân cũng chỉ là mạnh hơn một chút. Tiên nhân sao? Còn xa lắm."

Vừa lúc Lại Thiên định cúi xuống hỏi han, từ trong con hẻm, ba gã đàn ông lực lưỡng đã xông ra. Bọn họ mình trần, cơ bắp cuồn cuộn, trên người chỉ mặc những chiếc quần vải thô đã bạc màu. Tay mỗi tên đều cầm một cây gậy gỗ to bằng cổ tay, mặt mày hung dữ.

"Nó đâu rồi? Thằng khốn ăn mày chết tiệt! Mau trả lại cái bánh bao cho lão tử, nếu không hôm nay đừng hòng toàn mạng!" Gã cầm đầu gầm lên, ánh mắt quét một vòng rồi dừng lại ở đứa bé đang nấp sau chân Lại Thiên.

Đứa bé sợ hãi, vội túm chặt lấy vạt áo của hắn, khúm núm: "Tiên sinh... cứu mạng, cứu mạng..."

Lại Thiên liếc nhìn ba gã đàn ông, rồi lại nhìn đứa bé đang run rẩy. Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ lấy ra từ trong tay áo một nén bạc nhỏ, ném về phía bọn họ.

"Số này đủ mua cả một giỏ bánh bao. Cầm lấy rồi đi đi." Giọng hắn bình thản, không có một chút sợ hãi.

Gã cầm đầu bắt lấy nén bạc, cắn thử một cái, mắt sáng lên. Nhưng rồi gã lại nhìn Lại Thiên, thấy y phục của hắn tuy không hoa lệ nhưng chất vải lại không phải tầm thường, liền nảy lòng tham.

"Công tử ra tay thật hào phóng. Có điều, hôm nay huynh đệ chúng ta bị nó làm cho một phen tức bụng. Một nén bạc này, e rằng không đủ."

Lại Thiên nhíu mày. Hắn không muốn gây chuyện, nhưng cũng không muốn bị kẻ khác làm khó. Hắn lại lấy ra ba nén bạc nữa, ném xuống đất.

"Cầm lấy, rồi biến đi trước khi ta đổi ý." Lần này, trong giọng nói bình lặng của hắn đã có thêm một tia lạnh lẽo.

Ba gã kia nhìn nhau, cảm nhận được khí thế bổng dưng có chút bất phàm từ Lại Thiên, cũng không dám làm càn nữa. Gã cầm đầu vội nhặt bạc lên, chỉ vào mặt đứa bé hừ một tiếng: "Hừ! Tên ăn mày ngươi coi như hôm nay gặp may! Lần sau còn dám trộm đồ, lão tử đánh gãy chân ngươi!"

Nói xong, cả ba liền quay người, hòa vào dòng người, biến mất.

"Đa tạ... đa tạ tiên sinh..." Đứa bé ngẩng đầu lên, lí nhí cảm ơn.

Lại Thiên nhìn nó, rồi nói: "Ngươi rất đói sao? Nhưng đói cũng không thể đi ăn trộm. Hay là thế này, ta có một công việc cho ngươi. Ngươi trả lời vài câu hỏi, ta cho ngươi ăn no, lại cho ngươi tiền. Thế nào?"

"Công việc sao? Được... được ạ!" Đứa bé vội gật đầu.

Lại Thiên dẫn nó đến một quán mì ven sông. Quán chỉ có vài bộ bàn ghế tre đặt dưới một mái hiên đơn giản. Hắn và đứa bé ngồi xuống một chiếc bàn trống.

"Ông chủ, cho hai bát mì thịt vịt.”

"Khách quan đợi chút!"

Khi hai bát mì nóng hổi được bưng ra, Lại Thiên đẩy một bát về phía đứa bé. "Ăn đi. Ăn xong rồi chúng ta nói chuyện."

Đứa bé nhìn bát mì, nước miếng ứa ra, không một chút khách sáo, lập tức cúi đầu ăn ngấu nghiến.

Lại Thiên không động đến phần của mình. Hắn chỉ lẳng lặng quan sát, đợi đến khi đứa bé ăn xong gần nửa bát, mới lên tiếng: "Con sông này, tên là gì?"

"Dạ... đây là sông An Hà ạ." Đứa bé vừa nhai vừa đáp.

"Ở gần đây, có nơi nào mua bán binh khí không?"

"Binh khí sao ạ?" Đứa bé nuốt vội miếng mì. "Đi qua cây cầu lớn đằng kia, sang bên bờ sông đối diện, rồi đi về phía nam một đoạn, có một khu phố rèn, ở đó có rất nhiều người bán."

"Tốt." Lại Thiên gật đầu, tay chỉ về một tòa lầu các chín tầng cao sừng sững ở phía xa. "Tòa lầu đó, ngươi có biết bên trong là nơi nào không?"

"A, tòa lầu đó..." Đứa bé nhìn theo hướng tay hắn. "Trong đó rất đông người, bày rất nhiều đồ đẹp. Nhưng họ không cho ta vào, còn mắng con là ăn mày. Nhưng... nhưng ta có nghe lén được, họ nói bên trong có 'đấu giá', 'đấu giá' gì đó ạ."

"Ồ, ra là vậy." Lại Thiên gật đầu, vẻ mặt không đổi, nhưng trong lòng đã có tính toán. Hắn lấy ra từ trong người một thỏi vàng nhỏ, đặt lên bàn. "Tốt lắm. Đây là tiền công của ngươi. Có thứ gì để đựng không? Cẩn thận kẻo lại bị kẻ khác cướp mất."

Đứa bé nhìn thỏi vàng, hai mắt trợn tròn, không thể tin nổi. "Vàng... vàng sao? Nhiều... nhiều như vậy..."

"Cầm lấy đi. Ta đi trước." Lại Thiên đứng dậy. "Nếu còn đói, thì ăn luôn phần của ta. Ta không đói."

Nói xong, hắn xoay người rời đi, không đợi đứa bé cảm ơn, hòa mình vào dòng người ven sông.
 

Tạ An

Tác giả
Tham gia
13/7/25
Bài viết
46
Điểm cảm xúc
30
Điểm
0
Bóng Lại Thiên dần khuất xa trong mắt đứa bé ăn mày.

Không lâu sau, hắn đã có mặt trước tòa lầu các chín tầng kia. Kiến trúc này được xây hoàn toàn bằng đá cẩm thạch trắng, mái cong vút, chạm trổ hình rồng phượng, toát ra một vẻ xa hoa và quyền thế. Trước cổng lớn, bốn gã tu sĩ mặc thiết giáp màu bạc, tay cầm trường kích, đứng bất động như những pho tượng. Khí tức của họ trầm ổn, vững chãi, không ngờ đều là Trúc Cơ sơ kỳ.

"Trúc Cơ kỳ chỉ để gác cổng sao?" Lại Thiên trong lòng không khỏi có chút chấn động. "Đây rốt cuộc là nơi nào mà lại phô trương đến mức này? Xem ra, vào trong chỉ nên quan sát, tuyệt đối không được hành động lỗ mãng."

Hắn chỉnh lại y phục, bước qua cổng. Bên trong là một đại sảnh rộng lớn đến không tưởng, được chống đỡ bởi bốn cây cột trụ bằng đá cẩm thạch, to bằng hai người ôm. Từ trên trần cao, những tấm rèm bằng gấm lụa màu tím thẫm rủ xuống, được vén sang một bên bằng những móc treo bằng vàng, trông vô cùng đắt giá.

Ở chính giữa đại sảnh là một sân khấu hình tròn bằng gỗ lim, trên đó, vài mỹ nhân mặc sa y mỏng tang, để lộ những đường cong yêu kiều, đang múa theo những điệu nhạc ma mị, du dương. Xung quanh sân khấu, là những bộ bàn ghế bằng gỗ quý, nơi các tu sĩ đang ngồi thưởng thức, vừa xem múa vừa đàm luận.

Dọc theo các bức tường, là những ô trưng bày bằng pha lê, bên trong đặt đủ loại vật phẩm kỳ lạ, mỗi ô đều có vài người tụ tập đứng xem, xì xầm bàn tán.

Lại Thiên đi lướt qua một ô trưng bày, ánh mắt hắn khựng lại. Bên trong ô pha lê là đầu của một con thú, to như đầu trâu, nhưng trên trán lại có một chiếc sừng xoắn ốc màu đen, gương mặt vô cùng hung tợn.

"Đầu của yêu thú?" Hắn thầm nghĩ, trong lòng có chút kinh ngạc. "Mang cả đầu yêu thú ra trưng bày, quả là không tầm thường."

Hắn từ từ đi tiếp, cây quạt trong tay lúc này đã che đi nửa dưới khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt dưới lớp mặt nạ, khiến cho bộ dạng càng thêm bí ẩn. Hắn dừng lại trước một ô trưng bày khác, bên trong là một thanh trường kiếm nguyên vỏ, được đặt trang trọng trên một giá đỡ bằng ngọc.

"Một thanh trường kiếm... linh khí hừng hực thế này, được bày bán ở đây, ít nhất cũng phải là pháp khí trung phẩm, thậm chí là thượng phẩm."

Đúng lúc đó, một trung niên nhân mặc cẩm y, ra vẻ là người của tòa lầu này, đang đứng giới thiệu cho những người xung quanh.

"Các vị, đây là 'Hoàng Sa Kiếm'. Thanh kiếm này cầm trên tay tuy có chút nặng, nhưng khi vung ra, uy lực kinh người. Linh khí của nó có thể hóa thành linh sa, tạo ra một vùng cát bụi hạn chế thần thức của đối phương. Là một món pháp khí thượng phẩm hiếm có. Giá khởi điểm của nó, mười viên linh thạch."

Nghe đến đây, dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Lại Thiên vẫn không khỏi chấn động. Dưới lớp mặt nạ, sắc mặt hắn đại biến.

"Mười viên linh thạch?" Hắn thầm nghĩ, trong lòng nổi lên sóng gió. "Chỉ là một món pháp khí thượng phẩm, mà giá khởi điểm đã cao như vậy? Bất quá, cái gọi là hạn chế thần thức, đối với tu sĩ cấp thấp cũng không hữu dụng lắm. Đa số đều là cận chiến, thần thức có tác dụng gì chứ?"

Nghe thấy cái giá trên trời kia, Lại Thiên không dám nán lại lâu. Hắn lẳng lặng lách qua đám đông, đi về phía đông bắc của đại sảnh. Nơi này có phần vắng vẻ hơn. Nhưng thứ được bày bán ở đây, lại khiến hắn còn kinh ngạc hơn cả thanh Hoàng Sa Kiếm kia.

Hắn đứng sau một đám đông đang xì xầm bàn tán. Ở chính giữa, không phải là một ô trưng bày bằng pha lê, mà là một bục tròn nhỏ. Trên bục, một trung niên nhân mặt mày gian xảo đang lớn tiếng rao:

"Mỹ nữ! Mỹ nữ đây! Tu vi Luyện Khí sơ kỳ, thân thể thuần âm, tuyệt đối vẫn còn là xử nữ! Mỹ mạo tuyệt vời, thân thể quyến rũ, cực kỳ thích hợp làm lô đỉnh song tu hoặc tỳ thiếp cho các vị đại nhân! Giá chỉ mười lăm viên linh thạch! Cơ hội ngàn vàng, qua rồi không có lại!"

Đập vào mắt Lại Thiên là một thiếu nữ đang đứng trên bục. Nàng ta chỉ mặc một tấm sa y màu hồng mỏng tang, gần như trong suốt, chỉ miễn cưỡng che đi những bộ vị trọng yếu. Hai tay bị một sợi dây thừng tẩm linh lực trói quặt ra sau lưng, thân thể mảnh mai khẽ run rẩy. Nàng ta cúi gằm mặt xuống, mái tóc dài che đi gần hết khuôn mặt, không dám nhìn bất cứ ai.

Lại Thiên trong lòng chấn động.

"Đây là... buôn bán người sao? Không thể nào... Tu sĩ mà cũng có thể bị đem ra làm hàng hóa?" Hắn không dám tin vào mắt mình. "Một tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ, lại bị đối xử còn thua cả phàm nhân. Thế giới này... quả thực cái quái gì cũng có thể xảy ra."

Hắn vô thức liếc nhìn thân thể yêu kiều dưới lớp sa y mỏng, trong lòng không khỏi có một tia gợn sóng. "Có điều... dung mạo và thân hình này, quả thực là tuyệt sắc... Nếu ta có đủ tài lực..."

Một ý nghĩ vừa nảy lên, hắn lập tức bừng tỉnh, trong lòng tự mắng một tiếng. Hắn vội vàng dập tắt những suy nghĩ không an phận đó, không dám nhìn thêm nữa. Hắn biết, nơi này không phải là nơi hắn có thể dây vào.

Hắn cũng biết, tòa lầu này còn có tầng hai, tầng ba, thậm chí là cao hơn nữa. Không biết trên đó còn bày bán những thứ kinh thiên động địa gì. Nhưng hắn không có ý định tìm hiểu. Hôm nay, đến đây đã là quá đủ để hắn mở mang tầm mắt rồi.

"Một tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ như ta, đi vào những nơi như thế này, quả thực là nguy hiểm trùng trùng."

Hắn không một chút do dự, lặng lẽ hòa vào dòng người đang đi ra, nhanh chóng rời khỏi tòa lầu các xa hoa nhưng cũng đầy tội lỗi này. Khi hắn bước ra ngoài, trời đã tối hẳn, trên cao là một bầu trời sao dày đặc.

Hắn thong dong bước lên cây cầu đá rộng lớn, bắc qua dòng An Hà tĩnh lặng. Đèn lồng hai bên cầu đã tắt gần hết, chỉ còn lại ánh trăng bàng bạc, lạnh lẽo phủ lên mặt nước, vẽ ra những gợn sóng lấp lánh như vảy bạc.

Hắn dừng lại ở giữa cầu, hai tay vịn vào lan can đá đã mòn vẹt vì năm tháng, ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn vành vạnh trên cao. Hắn đảo tay ra một vò rượu, dốc lên nốc cạn một hơi.

Một tiếng thở dài khẽ thoát ra từ lồng ngực hắn. Hơi thở trong đêm lạnh hóa thành một làn khói trắng mỏng manh, rồi tan biến.

"Con đường này," hắn lẩm bẩm, giọng nói hòa vào tiếng gió đêm, "đúng là có chút cô đơn thật."

Trong đầu hắn bất giác hiện lên hình ảnh của một quán trà nhỏ, cũ kỹ ở Đông Bắc Thành. Nơi đó, có lẽ vào một đêm trăng sáng như thế này, hắn sẽ cùng Giang lão ca ngồi đối ẩm, một đĩa thịt mồi khói phà vun vút, một vò rượu mạnh. Hai người sẽ luận bàn đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, từ những tin đồn trong thành cho đến những câu chuyện phiếm về đất liền xa xôi.

"Haiz," hắn lại thở dài, lắc lắc đầu, khóe miệng nở một nụ cười khổ. "Giây phút đó đúng là thống khoái... Có điều, con người sinh ra vốn dĩ trước hết là sống vì chính mình, sau lại phải bước tiếp vì hai chữ trách nhiệm."

Ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên khuôn mặt hắn, làm nổi bật lên vẻ tiếc nuối trong đôi mắt. Rồi, hình ảnh của thiếu nữ trong tòa lầu các kia lại hiện về, rõ mồn một. Thân thể mảnh mai run rẩy dưới lớp say, ánh mắt tuyệt vọng cúi gằm xuống đất, mặc cho những ánh mắt dơ bẩn và những lời rao bán tục tĩu xung quanh.

Trong lòng hắn bỗng dâng lên một nỗi buồn không tên, một sự lắng đọng khó tả. Phàm nhân là thế, tiên giả cũng không tránh được.

"Người ta nói, đời người như một ván cờ," hắn nhìn vào bóng trăng lay động dưới mặt nước, tự giễu.

"Nhưng lại chưa từng nói rõ, ai là người đang đánh cờ, còn ai… lại chỉ là một quân cờ."

"Ha ha… ha ha ha ha…Thật đáng cười."
 
Top