[Tiên hiệp] Tối Tiên Du - Hà Tả
- Tham gia
- 23/4/20
- Bài viết
- 319
- Điểm cảm xúc
- 574
- Điểm
- 93
Chương 121: Bốn năm
Editor: Linh Phong
Lâm Phiền bế quan được hai tháng thì bị một phong thư cắt ngang.
Ra khỏi nơi bế quan, Lâm Phiền đứng trước mặt Thiên Vũ chân nhân, Thiên Vũ chân nhân lấy ra một cái kim bài nhỏ:
- Đây là thư năm ngày trước được truyền đến Vân Thanh môn.
Lâm Phiền tiếp nhận kim bài, đây là kim bài tông chủ của Tam Tam chân nhân, nó cũng không phải là pháp bảo hay bảo bối quý giá gì, duy chỉ có một mặt có linh khí đại diện cho thân phận tông chủ.
Lâm Phiền nhìn kim bài thật lâu, hỏi:
- Vật này từ đâu mà đến?
Thiên Vũ chân nhân trả lời:
- Từ hướng Đông Hải. Ta truyền thư cho Thừa Phong chân nhân của Bồng Lai phái, Thừa Phong chân nhân nói rằng tông chủ ngươi có dừng chân ở giao đảo khoảng mấy tháng trước, rồi sau đó lại đi Long Môn đảo. Nhưng mấy ngày sau núi lửa dưới Long Môn đảo bộc phát, Thừa Phong chân nhân đích thân đi xem nhưng không thấy tung tích của tông chủ ngươi. Tu vi của tông chủ ngươi tuyệt đối không thể bị núi lửa đả thương, cho nên hắn cũng không nói rõ với Vân Thanh môn được. Sau đó, Thừa Phong chân nhân đã phái môn nhân tìm kiếm Đông Hải nhưng lại không thu được kết quả gì nữa.
Lâm Phiền cầm kim bài nói:
- Điều này đại biểu tông chủ đã…
- Có thể.
Thiên Vũ chân nhân không nói hắn đã chết.
Lâm Phiền chắp tay nói:
- Chưởng môn, ta muốn nhập Đông Hải tìm kiếm tung tích tông chủ, sống phải thấy người, chết phải thấy xác ta mới an lòng.
Thiên Vũ chân nhân nói:
- Đông Hải vô ngần, yêu thú ngàn vạn, ngươi muốn đi ta cũng không ngăn cản được. Bất quá… ta và ngươi ước hẹn ba năm, trong vòng ba năm không có thu hoạch thì phải trở về Vân Thanh môn.
Thiên Vũ chân nhân hiển nhiên biết rõ thằng nhãi này một khi thấy kim bài sẽ đi Đông Hải, cho nên nàng không đi khuyên bảo hắn làm gì.
- Đa tạ chưởng môn.
- Mỗi tháng truyền thư về Vân Thanh môn kể rõ tình huống, đừng làm chúng ta lo lắng.
- Vâng!
…
Lâm Phiền ly khai Vân Thanh môn, một năm rồi lại một năm trôi qua. Trước kia, mỗi tháng Lâm Phiền vẫn đều đặn truyền thư về, kể rõ tình trạng hành tung của mình, ví dụ như nhận biết một vài tán nhân Đông Hải, gặp phải vài yêu thú, phát hiện chút manh mối. Lâm Phiền dự đoán Tam Tam chân nhân chính vì tìm đường lui cho Vân Thanh môn mới phải bôn ba Đông Hải trước. Long Môn đảo vốn là thượng giai chi địa, đáng tiếc đã bị núi lửa nuốt trọn. Theo như tính tình của tông chủ thì hắn nhất định sẽ tìm kiếm về hướng sâu hơn hoặc là động phủ dưới đáy biển.
Sau nửa năm Lâm Phiền rời bến thì không còn lá thư truyền tin nào trở về Vân Thanh môn nữa, lá thư cuối cùng của Lâm Phiền nói hắn nghe được một vị tán nhân nhắc rằng ở sâu Đông Hải có một tòa tiên sơn phù du di động. Lâm Phiền quyết định đi xem. Ước hẹn ba năm trước đã qua, đảo mắt đã là năm thứ tư, rất nhiều người đều cho rằng Lâm Phiền và Tam Tam chân nhân đã mệnh tang Đông Hải.
Bốn năm này thiên hạ mười hai châu xuất hiện biến hóa cực lớn, Ma giáo lúc này cũng đã di cư đến Nam châu. Vạn Tà môn và Huyết Ảnh giáo đánh hạ Ma sơn, mỗi người một nửa, mà người tà giáo bắt đầu rời khỏi Tuyệt Địa Mênh Mông và tiến vào quan ngoại Tây châu. Chỗ giao giữa Tây châu và Trung châu đã trở thành chiến trường giữa chính đạo và tà nhân.
Từ sau khi chính đạo, Ma giáo, tà phái cùng nhau truy nã vị hòa thượng Quỷ môn kia, Quỷ Môn biến mất vô tung vô ảnh.
Đại sự lớn nhất chính đạo hẳn là Thanh Bình môn đã viễn độn Bắc Hải, một năm trước, tám mươi đệ tử tinh anh Thanh Bình môn tiềm nhận mười hai châu, đột nhập tàng thư điện của Tử Tiêu điện nhân lúc Tử Vân chân nhân tự ý rời khỏi Tử Tiêu điện đi đến một môn phái cấp dưới có chưởng môn mới nhậm chức. Cửu Cung trận của Tàng thư điện bị đệ tử Thanh Bình môn bài trừ, đám đệ tử có thể mang ghi chép gì đó thì mang, không thể mang thì toàn bộ đốt đi. Đệ nhất thư khố chính đạo được thành lập vài ngàn năm trước liền trong một đêm mà tiêu tán. Cũng có người nói, Thanh Bình môn nhất định là có nội ứng, nếu không làm sao biết rõ Tử Vân chân nhân phải xuất sơn chứ? Làm sao biết cách phá giải Cửu Cung trận như thế nào?
Lần đột nhập này đả thương căn cơ của Tử Tiêu điện, vì để giữ gìn địa vị minh chủ Trung Châu minh, Tử Vân chân nhân nghe theo đề nghị của Liệt Hỏa lão tổ tạm thời không để ý tà phái ẩn hiện ở Trung châu và Tây châu, dốc lòng đồ cường. Đồng thời trong năm nay nên mời cao thủ chính ma hội minh dưới năm mươi tuổi tham gia đại hội luận võ.
Mà tà phái mượn chuyện Tử Tiêu điện bị trọng thương liền yên ổn chiếm lấy Tây châu. Vạn Tà môn và Huyết Ảnh giáo đồng thời chưởng khống Tây châu, hạ lệnh cho đệ tử tà phái không được khi dễ bá tánh Tây châu. Triều đình Tây châu ban đầu vô cùng khủng hoảng, thế nhưng sau đó nhận thấy thái độ của Vạn Tà môn thì cũng bắt đầu an dân. Tất cả tà phái cũng đều dựa theo quy định của Vạn Tà môn và Huyết Ảnh giáo mà làm việc, chỉ có điều người ở Tây châu thì an toàn, nhưng người Trung châu, đặc biệt là dân biên cảnh thì gặp nguy nan.
Trương Thông Uyên dùng lý do huynh đệ kết bái Lâm Phiền chết nên hắn hứa hẹn sẽ túc trực bên linh cữu mười năm, đem việc hôn nhân với Lôi Thống Thống ném đến mười năm sau. Lôi Chấn Tử tất nhiên phát điên lên, thế nhưng thằng nhãi kia chết không có đối chứng, Trương Thông Uyên lại hạo khí lăng thiên nên không cách nào không tin, chỉ đành phải đồng ý.
Tây Môn Suất cư ngụ cùng với sư nương hắn ở tại Hô Duyên sơn trang, cũng thường tới lui với Vân Thanh môn, hàng năm đều đi tế bái Lâm Phiền và Tam Tam chân nhân.
Sau trận chiến với Du Phong Lang, Tuyệt Sắc một mực không có tin tức.
Một ngọn núi bên ngoài Bắc châu Thiên Sơn Thắng Âm tự có một toàn bảo tháp mới xây, bên trong có lưu lại xá lợi tử của tiền bối cao nhân Thắng Âm tự, thân tháp tràn ngập phạm văn, phía dưới đầy sao trời, Tuyệt Sắc một thân một mình ngồi trước bảo tháp thấp giọng niệm phật, bảo tháp ẩn hiện phật quang.
Một bóng trắng từ giữa không trung nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Tuyệt Sắc. Mồ hôi lạnh chảy đầy người hắn, người này quang minh chính đại đến mà thế quái nào mình lại không có bất kỳ cảm giác nào chớ.
- Hạnh khổ, đại hòa thượng.
Người kia cũng không hề quay đầu lại, phát ra giọng nữ nũng nịu, tóc sau lưng xõa dài.
Tuyệt Sắc hợp tay thành chữ thập:
- Không ngờ tiểu thừa phật hiệu của cư sĩ lại có cảnh giới cao đến thế.
- Ha ha ha.
Cô nàng kia bất quá chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi nhưng giọng điệu lại rất khí phách:
- Vạn pháp quy tông, đạo pháp cũng tốt, phật hiệu cũng được, yêu pháp cũng không tệ, tất cả đều là bề ngoài mà thôi. Ngươi dùng xá lợi cao tăng cùng Trấn Thiên tháp luyện hóa Vô Cực Xích bốn năm chẳng lẽ không rõ đạo lý kia hay sao?
- A di đà phật.
Tuyệt Sắc nhắm mắt. Nữ tử kia cũng không thèm quay đầu lại mà trực tiếp đi đến trước tháp, một thân một mình nàng tiến nhập phật tháp không hề bị bất kỳ thứ gì cản trở, rất nhanh nàng ta đã tiện tay cầm lấy Canh Tân Vô Cực Xích đến trước mặt Tuyệt Sắc. Nữ tử nói:
- Có phải ngươi không thể tưởng tượng được ta chính là phật đạo song tu đúng không? Ngươi cũng không thể tưởng tượng được, cái Trấn Thiên Tháp này là do ta sắp đặt?
Tuyệt Sắc hợp tay thành chữ thập:
- Tiểu tăng càng không nghĩ đến Tà Hoàng hóa ra lại là nữ.
- Võ Tắc Thiên có thể làm thiên tử thì ta sao không thể làm Tà Hoàng được? Ai nói rằng nữ không bằng nam?
Nữ tử nhìn về tinh không xa xa:
- Cha ta chính là kẻ đứng đầu Vạn Tà môn nhưng hắn lại không có con trai, mặc dù ta là tuyệt thế kỳ tài nhưng bởi vì ta là nữ mà bị đưa đến Vô Sắc Am, còn muốn đem chức chưởng môn truyền cho con nuôi của hắn. Hừ! Ta giết hắn và con nuôi của hắn… Ta dùng thân thể đàn ông nhất thống thiên hạ, ngạo thị quần hùng, vốn định sau tiểu thừa chi kiếp sẽ hiện chân thân… Thế nhưng lại không nghĩ đến bị người khác hãm hại, đánh ta đến mức mất đi một hồn một phách, thân thể cũng bị tro bụi chôn vùi.
Tuyệt Sắc cúi đầu nói:
- Pháp không có chính tà, trong lòng có chính tà, cư sĩ, biển khổ vô biên quay đầu là vờ.
- Ha ha… Bể khổ vô biên, ha ha…
Nữ tử ngửa mặt lên trời cười dài:
- Năm trăm năm, hồn phách ta phiêu du trên thế gian năm trăm năm, đến cả hướng đi ta cũng vĩnh viễn không biết được, du hồn dã quỷ còn mạnh hơn ta nhiều. Khổ hải, có cái khổ nào có thể qua được năm trăm năm này sao? Hòa thương, coi như ngươi vận khí tốt, Du Phong Lang giúp ngươi cầu tình nên ta tha cho ngươi một mạng. Bất quá ta cũng đã đáp ứng Du Phong Lang, trước diệt Thanh Bình, sau trừ Thắng Âm, chuẩn bị đi, rất nhanh ta sẽ trở lại.
- A di đà phật.
Tuyệt Sắc khẽ thở dài, nữ tử tự xưng là Tà Hoàng trước mắt đã không thấy tung tích. Tuyệt Sắc tin tưởng tiểu cô nương này thật sự là Tà Hoàng, khẩu khí hay giọng cười đều mang đầy cuồng vọng và bá đạo. Vô Cực Xích trong tay hắn lại chỉ như một kiện đồ chơi, Tuyệt Sắc biết rõ tà Hoàng còn cần một khoảng thời gian để thu hồi bảo kiếm của hắn, cần luyện chế pháp bảo mới, cần phải đoạt lại chức chưởng môn Vạn Tà môn. Chỉ hận mình tốn hao bốn năm lại không trả lời được tại sao không cách nào tiêu trừ linh tính của Vô Cực Xích. Nguyên nhân hóa ra là mình đã sai rồi, cái Vô Cực Xích này không phải là bảo vật đạo gia mà là bảo vật phật gia. Mọi người cũng đã sai rồi, không ai ngờ được Tà Hoàng lại là kỳ tài phật đạo song tu.
…
Lâm Phiền ở đâu?
Trong biển sâu ở Đông Hải có một tòa tiên sơn phù du trên mặt biển, mây mù lượn lờ quanh năm không dứt. Lâm Phiền, kẻ mà ai cũng tưởng đã chết, ngồi ở bên cạnh tiên sơn, lòng ưu tư nhìn tòa tiên sơn khổng lồ hô to:
- Tông chủ, ngươi muốn đi ra hay không?
- Thằng nhóc chết tiệt, không phải là ta không đến đó được hay sao?
Âm thanh của Tam Tam chân nhân từ vị trí nào đó trên tiên sơn truyền đến:
- Khoan! Ngươi ra rồi? Không có khả năng đâu, một đại tông sư như ta giết đến hộc máu còn chưa ra được mà, sao ngươi ra ngoài rồi? Thiên lý ở đâu?
Đây vốn không phải tiên sơn mà là một toà Âm Dương Pháp Trận. Mặt âm vô nhật vô nguyệt, vô thủy vô mộc, đại địa một mảnh hoang vu. Mặt dương mặt trời treo trên cao, biển cát vô ngần. Mới vừa vào dương trận Lâm Phiền liền phát hiện một ít thi cốt, trong đó có một bộ hài cốt là sư công của cha mình, cũng là một trong số bốn người rời bến nhập hải năm xưa. Theo bản thảo của hắn lưu lại thì tòa Âm Dương Pháp Trận này được xây dựng từ thời kỳ thượng cổ.
Theo sử sách giới thiệu và suy đoán thì sau khi Bàn Cổ khải thiên, thiên địa còn chưa có hung thú. Sau đó Nữ Oa tạo ra người thì xuất hiện xã hội loài người. Lúc này bởi vì trụ trời sụp đổ, trời không cách nào bao trùm đại địa, đại địa lại không thể chịu tải của vạn vật nên đại hỏa lan tràn không tắt, hồng thủy tràn lan không ngừng, các loại hung cầm mãnh thú cũng theo vết nứt trên bầu trời mà tiến nhập thế gian, bắt đầu tàn sát nhân loại và sinh linh khắp nơi. Nữ Oa một bên dùng Ngũ Sắc thạch tu bổ thương thiên, một bên phái thần binh thiên tướng cầm nã hung cầm mãnh thú. Thế nhưng hồn phách của hung thú đã chết lại không thể tán đi, lại không có chỗ nào để đi nên đọng lại thành bổn tướng như cũ, tiếp tục tàn sát thiên hạ bừa bãi. Vậy nên Nữ Oa dùng Ngũ Sắc thạch còn lại tạo nên Âm Dương Pháp Trận giam giữ hồn phách hung thú.
Đây chính là điều mà Tam Tam chân nhân và Lâm Phiền cùng thảo luận mà đi đến kết quả, cũng coi như là tin tưởng thuyết pháp để Âm Dương Pháp Trận có thể tồn tại trên thế gian. Giống như đạo gia bắt quỷ vậy, cần phải làm suy yếu lệ khí của nó mới đem nó đi siêu độ. Âm Dương Pháp Trận này lúc hồn phách hung thú suy yếu đến mức không thể hại người nữa thì pháp trận cũng sẽ tự biến mất. Bất quá thì trong sử sách của mười hai châu không ai biết Nữ Oa là thượng cổ đại thần vào thời gian nào, cũng không ai biết cái Âm Dương Pháp Trận này tồn tại được bao lâu.
Nghiêm khắc mà nói thì nơi này là một cái ngục giam, vì để ngăn ngừa hồn phách hung thú bỏ chạy mà mỗi nửa năm Âm Dương Pháp Trận sẽ đảo ngược một lần. Mỗi lần như vậy hồn phách hung thú sẽ ngưng tụ thành bổn tướng hung thú, triển khai chém giết lẫn nhau, quấy nhiễu hồn phách đối phương không cho chúng trốn đi. Cũng không biết là thượng cổ đại thần có phải chưa hoàn thành công tác hay không hay vì nguyên nhân khác mà ném thứ nào vào Đông Hải, làm cho người tu chân tưởng lầm là tiên sơn. Người tu chân sau khi tiến vào liền gặp phải chém giết liên miên, chỉ khác một chỗ, sau khi người tu chân chết thì hồn phách sẽ quy về địa phủ mà không vì trận pháp đảo ngược mà sống lại.
Lâm Phiền bế quan được hai tháng thì bị một phong thư cắt ngang.
Ra khỏi nơi bế quan, Lâm Phiền đứng trước mặt Thiên Vũ chân nhân, Thiên Vũ chân nhân lấy ra một cái kim bài nhỏ:
- Đây là thư năm ngày trước được truyền đến Vân Thanh môn.
Lâm Phiền tiếp nhận kim bài, đây là kim bài tông chủ của Tam Tam chân nhân, nó cũng không phải là pháp bảo hay bảo bối quý giá gì, duy chỉ có một mặt có linh khí đại diện cho thân phận tông chủ.
Lâm Phiền nhìn kim bài thật lâu, hỏi:
- Vật này từ đâu mà đến?
Thiên Vũ chân nhân trả lời:
- Từ hướng Đông Hải. Ta truyền thư cho Thừa Phong chân nhân của Bồng Lai phái, Thừa Phong chân nhân nói rằng tông chủ ngươi có dừng chân ở giao đảo khoảng mấy tháng trước, rồi sau đó lại đi Long Môn đảo. Nhưng mấy ngày sau núi lửa dưới Long Môn đảo bộc phát, Thừa Phong chân nhân đích thân đi xem nhưng không thấy tung tích của tông chủ ngươi. Tu vi của tông chủ ngươi tuyệt đối không thể bị núi lửa đả thương, cho nên hắn cũng không nói rõ với Vân Thanh môn được. Sau đó, Thừa Phong chân nhân đã phái môn nhân tìm kiếm Đông Hải nhưng lại không thu được kết quả gì nữa.
Lâm Phiền cầm kim bài nói:
- Điều này đại biểu tông chủ đã…
- Có thể.
Thiên Vũ chân nhân không nói hắn đã chết.
Lâm Phiền chắp tay nói:
- Chưởng môn, ta muốn nhập Đông Hải tìm kiếm tung tích tông chủ, sống phải thấy người, chết phải thấy xác ta mới an lòng.
Thiên Vũ chân nhân nói:
- Đông Hải vô ngần, yêu thú ngàn vạn, ngươi muốn đi ta cũng không ngăn cản được. Bất quá… ta và ngươi ước hẹn ba năm, trong vòng ba năm không có thu hoạch thì phải trở về Vân Thanh môn.
Thiên Vũ chân nhân hiển nhiên biết rõ thằng nhãi này một khi thấy kim bài sẽ đi Đông Hải, cho nên nàng không đi khuyên bảo hắn làm gì.
- Đa tạ chưởng môn.
- Mỗi tháng truyền thư về Vân Thanh môn kể rõ tình huống, đừng làm chúng ta lo lắng.
- Vâng!
…
Lâm Phiền ly khai Vân Thanh môn, một năm rồi lại một năm trôi qua. Trước kia, mỗi tháng Lâm Phiền vẫn đều đặn truyền thư về, kể rõ tình trạng hành tung của mình, ví dụ như nhận biết một vài tán nhân Đông Hải, gặp phải vài yêu thú, phát hiện chút manh mối. Lâm Phiền dự đoán Tam Tam chân nhân chính vì tìm đường lui cho Vân Thanh môn mới phải bôn ba Đông Hải trước. Long Môn đảo vốn là thượng giai chi địa, đáng tiếc đã bị núi lửa nuốt trọn. Theo như tính tình của tông chủ thì hắn nhất định sẽ tìm kiếm về hướng sâu hơn hoặc là động phủ dưới đáy biển.
Sau nửa năm Lâm Phiền rời bến thì không còn lá thư truyền tin nào trở về Vân Thanh môn nữa, lá thư cuối cùng của Lâm Phiền nói hắn nghe được một vị tán nhân nhắc rằng ở sâu Đông Hải có một tòa tiên sơn phù du di động. Lâm Phiền quyết định đi xem. Ước hẹn ba năm trước đã qua, đảo mắt đã là năm thứ tư, rất nhiều người đều cho rằng Lâm Phiền và Tam Tam chân nhân đã mệnh tang Đông Hải.
Bốn năm này thiên hạ mười hai châu xuất hiện biến hóa cực lớn, Ma giáo lúc này cũng đã di cư đến Nam châu. Vạn Tà môn và Huyết Ảnh giáo đánh hạ Ma sơn, mỗi người một nửa, mà người tà giáo bắt đầu rời khỏi Tuyệt Địa Mênh Mông và tiến vào quan ngoại Tây châu. Chỗ giao giữa Tây châu và Trung châu đã trở thành chiến trường giữa chính đạo và tà nhân.
Từ sau khi chính đạo, Ma giáo, tà phái cùng nhau truy nã vị hòa thượng Quỷ môn kia, Quỷ Môn biến mất vô tung vô ảnh.
Đại sự lớn nhất chính đạo hẳn là Thanh Bình môn đã viễn độn Bắc Hải, một năm trước, tám mươi đệ tử tinh anh Thanh Bình môn tiềm nhận mười hai châu, đột nhập tàng thư điện của Tử Tiêu điện nhân lúc Tử Vân chân nhân tự ý rời khỏi Tử Tiêu điện đi đến một môn phái cấp dưới có chưởng môn mới nhậm chức. Cửu Cung trận của Tàng thư điện bị đệ tử Thanh Bình môn bài trừ, đám đệ tử có thể mang ghi chép gì đó thì mang, không thể mang thì toàn bộ đốt đi. Đệ nhất thư khố chính đạo được thành lập vài ngàn năm trước liền trong một đêm mà tiêu tán. Cũng có người nói, Thanh Bình môn nhất định là có nội ứng, nếu không làm sao biết rõ Tử Vân chân nhân phải xuất sơn chứ? Làm sao biết cách phá giải Cửu Cung trận như thế nào?
Lần đột nhập này đả thương căn cơ của Tử Tiêu điện, vì để giữ gìn địa vị minh chủ Trung Châu minh, Tử Vân chân nhân nghe theo đề nghị của Liệt Hỏa lão tổ tạm thời không để ý tà phái ẩn hiện ở Trung châu và Tây châu, dốc lòng đồ cường. Đồng thời trong năm nay nên mời cao thủ chính ma hội minh dưới năm mươi tuổi tham gia đại hội luận võ.
Mà tà phái mượn chuyện Tử Tiêu điện bị trọng thương liền yên ổn chiếm lấy Tây châu. Vạn Tà môn và Huyết Ảnh giáo đồng thời chưởng khống Tây châu, hạ lệnh cho đệ tử tà phái không được khi dễ bá tánh Tây châu. Triều đình Tây châu ban đầu vô cùng khủng hoảng, thế nhưng sau đó nhận thấy thái độ của Vạn Tà môn thì cũng bắt đầu an dân. Tất cả tà phái cũng đều dựa theo quy định của Vạn Tà môn và Huyết Ảnh giáo mà làm việc, chỉ có điều người ở Tây châu thì an toàn, nhưng người Trung châu, đặc biệt là dân biên cảnh thì gặp nguy nan.
Trương Thông Uyên dùng lý do huynh đệ kết bái Lâm Phiền chết nên hắn hứa hẹn sẽ túc trực bên linh cữu mười năm, đem việc hôn nhân với Lôi Thống Thống ném đến mười năm sau. Lôi Chấn Tử tất nhiên phát điên lên, thế nhưng thằng nhãi kia chết không có đối chứng, Trương Thông Uyên lại hạo khí lăng thiên nên không cách nào không tin, chỉ đành phải đồng ý.
Tây Môn Suất cư ngụ cùng với sư nương hắn ở tại Hô Duyên sơn trang, cũng thường tới lui với Vân Thanh môn, hàng năm đều đi tế bái Lâm Phiền và Tam Tam chân nhân.
Sau trận chiến với Du Phong Lang, Tuyệt Sắc một mực không có tin tức.
Một ngọn núi bên ngoài Bắc châu Thiên Sơn Thắng Âm tự có một toàn bảo tháp mới xây, bên trong có lưu lại xá lợi tử của tiền bối cao nhân Thắng Âm tự, thân tháp tràn ngập phạm văn, phía dưới đầy sao trời, Tuyệt Sắc một thân một mình ngồi trước bảo tháp thấp giọng niệm phật, bảo tháp ẩn hiện phật quang.
Một bóng trắng từ giữa không trung nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Tuyệt Sắc. Mồ hôi lạnh chảy đầy người hắn, người này quang minh chính đại đến mà thế quái nào mình lại không có bất kỳ cảm giác nào chớ.
- Hạnh khổ, đại hòa thượng.
Người kia cũng không hề quay đầu lại, phát ra giọng nữ nũng nịu, tóc sau lưng xõa dài.
Tuyệt Sắc hợp tay thành chữ thập:
- Không ngờ tiểu thừa phật hiệu của cư sĩ lại có cảnh giới cao đến thế.
- Ha ha ha.
Cô nàng kia bất quá chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi nhưng giọng điệu lại rất khí phách:
- Vạn pháp quy tông, đạo pháp cũng tốt, phật hiệu cũng được, yêu pháp cũng không tệ, tất cả đều là bề ngoài mà thôi. Ngươi dùng xá lợi cao tăng cùng Trấn Thiên tháp luyện hóa Vô Cực Xích bốn năm chẳng lẽ không rõ đạo lý kia hay sao?
- A di đà phật.
Tuyệt Sắc nhắm mắt. Nữ tử kia cũng không thèm quay đầu lại mà trực tiếp đi đến trước tháp, một thân một mình nàng tiến nhập phật tháp không hề bị bất kỳ thứ gì cản trở, rất nhanh nàng ta đã tiện tay cầm lấy Canh Tân Vô Cực Xích đến trước mặt Tuyệt Sắc. Nữ tử nói:
- Có phải ngươi không thể tưởng tượng được ta chính là phật đạo song tu đúng không? Ngươi cũng không thể tưởng tượng được, cái Trấn Thiên Tháp này là do ta sắp đặt?
Tuyệt Sắc hợp tay thành chữ thập:
- Tiểu tăng càng không nghĩ đến Tà Hoàng hóa ra lại là nữ.
- Võ Tắc Thiên có thể làm thiên tử thì ta sao không thể làm Tà Hoàng được? Ai nói rằng nữ không bằng nam?
Nữ tử nhìn về tinh không xa xa:
- Cha ta chính là kẻ đứng đầu Vạn Tà môn nhưng hắn lại không có con trai, mặc dù ta là tuyệt thế kỳ tài nhưng bởi vì ta là nữ mà bị đưa đến Vô Sắc Am, còn muốn đem chức chưởng môn truyền cho con nuôi của hắn. Hừ! Ta giết hắn và con nuôi của hắn… Ta dùng thân thể đàn ông nhất thống thiên hạ, ngạo thị quần hùng, vốn định sau tiểu thừa chi kiếp sẽ hiện chân thân… Thế nhưng lại không nghĩ đến bị người khác hãm hại, đánh ta đến mức mất đi một hồn một phách, thân thể cũng bị tro bụi chôn vùi.
Tuyệt Sắc cúi đầu nói:
- Pháp không có chính tà, trong lòng có chính tà, cư sĩ, biển khổ vô biên quay đầu là vờ.
- Ha ha… Bể khổ vô biên, ha ha…
Nữ tử ngửa mặt lên trời cười dài:
- Năm trăm năm, hồn phách ta phiêu du trên thế gian năm trăm năm, đến cả hướng đi ta cũng vĩnh viễn không biết được, du hồn dã quỷ còn mạnh hơn ta nhiều. Khổ hải, có cái khổ nào có thể qua được năm trăm năm này sao? Hòa thương, coi như ngươi vận khí tốt, Du Phong Lang giúp ngươi cầu tình nên ta tha cho ngươi một mạng. Bất quá ta cũng đã đáp ứng Du Phong Lang, trước diệt Thanh Bình, sau trừ Thắng Âm, chuẩn bị đi, rất nhanh ta sẽ trở lại.
- A di đà phật.
Tuyệt Sắc khẽ thở dài, nữ tử tự xưng là Tà Hoàng trước mắt đã không thấy tung tích. Tuyệt Sắc tin tưởng tiểu cô nương này thật sự là Tà Hoàng, khẩu khí hay giọng cười đều mang đầy cuồng vọng và bá đạo. Vô Cực Xích trong tay hắn lại chỉ như một kiện đồ chơi, Tuyệt Sắc biết rõ tà Hoàng còn cần một khoảng thời gian để thu hồi bảo kiếm của hắn, cần luyện chế pháp bảo mới, cần phải đoạt lại chức chưởng môn Vạn Tà môn. Chỉ hận mình tốn hao bốn năm lại không trả lời được tại sao không cách nào tiêu trừ linh tính của Vô Cực Xích. Nguyên nhân hóa ra là mình đã sai rồi, cái Vô Cực Xích này không phải là bảo vật đạo gia mà là bảo vật phật gia. Mọi người cũng đã sai rồi, không ai ngờ được Tà Hoàng lại là kỳ tài phật đạo song tu.
…
Lâm Phiền ở đâu?
Trong biển sâu ở Đông Hải có một tòa tiên sơn phù du trên mặt biển, mây mù lượn lờ quanh năm không dứt. Lâm Phiền, kẻ mà ai cũng tưởng đã chết, ngồi ở bên cạnh tiên sơn, lòng ưu tư nhìn tòa tiên sơn khổng lồ hô to:
- Tông chủ, ngươi muốn đi ra hay không?
- Thằng nhóc chết tiệt, không phải là ta không đến đó được hay sao?
Âm thanh của Tam Tam chân nhân từ vị trí nào đó trên tiên sơn truyền đến:
- Khoan! Ngươi ra rồi? Không có khả năng đâu, một đại tông sư như ta giết đến hộc máu còn chưa ra được mà, sao ngươi ra ngoài rồi? Thiên lý ở đâu?
Đây vốn không phải tiên sơn mà là một toà Âm Dương Pháp Trận. Mặt âm vô nhật vô nguyệt, vô thủy vô mộc, đại địa một mảnh hoang vu. Mặt dương mặt trời treo trên cao, biển cát vô ngần. Mới vừa vào dương trận Lâm Phiền liền phát hiện một ít thi cốt, trong đó có một bộ hài cốt là sư công của cha mình, cũng là một trong số bốn người rời bến nhập hải năm xưa. Theo bản thảo của hắn lưu lại thì tòa Âm Dương Pháp Trận này được xây dựng từ thời kỳ thượng cổ.
Theo sử sách giới thiệu và suy đoán thì sau khi Bàn Cổ khải thiên, thiên địa còn chưa có hung thú. Sau đó Nữ Oa tạo ra người thì xuất hiện xã hội loài người. Lúc này bởi vì trụ trời sụp đổ, trời không cách nào bao trùm đại địa, đại địa lại không thể chịu tải của vạn vật nên đại hỏa lan tràn không tắt, hồng thủy tràn lan không ngừng, các loại hung cầm mãnh thú cũng theo vết nứt trên bầu trời mà tiến nhập thế gian, bắt đầu tàn sát nhân loại và sinh linh khắp nơi. Nữ Oa một bên dùng Ngũ Sắc thạch tu bổ thương thiên, một bên phái thần binh thiên tướng cầm nã hung cầm mãnh thú. Thế nhưng hồn phách của hung thú đã chết lại không thể tán đi, lại không có chỗ nào để đi nên đọng lại thành bổn tướng như cũ, tiếp tục tàn sát thiên hạ bừa bãi. Vậy nên Nữ Oa dùng Ngũ Sắc thạch còn lại tạo nên Âm Dương Pháp Trận giam giữ hồn phách hung thú.
Đây chính là điều mà Tam Tam chân nhân và Lâm Phiền cùng thảo luận mà đi đến kết quả, cũng coi như là tin tưởng thuyết pháp để Âm Dương Pháp Trận có thể tồn tại trên thế gian. Giống như đạo gia bắt quỷ vậy, cần phải làm suy yếu lệ khí của nó mới đem nó đi siêu độ. Âm Dương Pháp Trận này lúc hồn phách hung thú suy yếu đến mức không thể hại người nữa thì pháp trận cũng sẽ tự biến mất. Bất quá thì trong sử sách của mười hai châu không ai biết Nữ Oa là thượng cổ đại thần vào thời gian nào, cũng không ai biết cái Âm Dương Pháp Trận này tồn tại được bao lâu.
Nghiêm khắc mà nói thì nơi này là một cái ngục giam, vì để ngăn ngừa hồn phách hung thú bỏ chạy mà mỗi nửa năm Âm Dương Pháp Trận sẽ đảo ngược một lần. Mỗi lần như vậy hồn phách hung thú sẽ ngưng tụ thành bổn tướng hung thú, triển khai chém giết lẫn nhau, quấy nhiễu hồn phách đối phương không cho chúng trốn đi. Cũng không biết là thượng cổ đại thần có phải chưa hoàn thành công tác hay không hay vì nguyên nhân khác mà ném thứ nào vào Đông Hải, làm cho người tu chân tưởng lầm là tiên sơn. Người tu chân sau khi tiến vào liền gặp phải chém giết liên miên, chỉ khác một chỗ, sau khi người tu chân chết thì hồn phách sẽ quy về địa phủ mà không vì trận pháp đảo ngược mà sống lại.
Sửa lần cuối: