Lượt xem của khách bị giới hạn

[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1230: Loại đạo thánh thứ mười hai của Độc Cô gia chủ (1)
Bốp!

Ngay khi Độc Cô Cửu Thiên xông vào trong, lối ra kiếm thần bí địa khép kín. Bầu trời vẫn là trời, mặt đất vẫn là đất, núi cao vẫn là núi, người trên Kiếm Thần đài vẻ mặt ngơ ngác.

- Ngươi mới nói Độc Cô Cửu Thiên và Vu Nhai có thù sâu.

- Cái kia . . . Hình như là giang hồ đồn.

- Ngươi nói là Độc Cô Cửu Tà đã bảo như vậy.

- Cái kia . . . Ta và Độc Cô Cửu Tà không quen thân, là họ hàng xa của Độc Cô Cửu Tà nói.

Cái gì mà thù sâu? Xem chuyện trước mắt thì Vu Nhai, Độc Cô Cửu Thiên như đôi 'cơ hữu' thân thiết. Độc Cô Cửu Thiên bất chấp tất cả xông vào, tình cảm làm người ta cảm động. Không ai biết Độc Cô Cửu Thiên rất áy náy với Vu Nhai, lúc ở Ma Pháp đế quốc bị gã "Lấy đức thu phục người", mạng của gã đúng là nợ Vu Nhai.

- Ài . . .

Tóm lại hai người không ra nữa.

Trong khi Độc Cô Cửu Thiên xông vào kiếm thần bí địa, Độc Cô gia chủ nhìn các trưởng lão, mỉm cười nói:

- Các vị, ta thắng, đã thắng lớn!

Các trưởng lão nhìn Độc Cô gia chủ chằm chằm, ai nấy nhìn gã như ngó ma quỷ, bao gồm Độc Cô Thanh Hải.

Không ai trở lời, nhìn Độc Cô gia chủ trân trân, trong mắt bọn họ chất chứa sợ hãi.

Tâm tình Độc Cô gia chủ rất tốt hỏi:

- Các ngươi nhìn ta như thế làm chi? Chẳng lẽ muốn quỵt nợ?

Độc Cô Thanh Hải trợn to mắt nói:

- Gia chủ, Vu Nhai vào nghịch kiếm thần bí địa sẽ chết!

Các trưởng lão nhìn Độc Cô gia chủ chằm chằm, gia chủ thật đáng sợ, lợi dụng xong liền giết, tất cả nằm trong vòng tính toán của gã. Độc Cô gia chủ không chỉ nhổ hết đám phản đồ Độc Cô Cửu Dương, Độc Cô Cửu Mạc, còn giải quyết luôn tiểu tử họ Vu làm hỏng vinh diệu Độc Cô gia.

Thủ đoạn quá giỏi, rất đáng sợ, rất ma quỷ.

Độc Cô gia chủ đã hiểu ánh mắt mọi người nhìn mình, vội vàng giải thích rằng:

- Cha nó, các ngươi đã hiểu lầm ta. Vào nghịch kiếm thần bí địa không hoàn toàn chết, còn có cơ may sống. Ta cho rằng Vu Nhai có thể đi ra, tuy rằng thêm biến số Độc Cô Cửu Thiên nhưng ta vẫn tin tưởng hắn sẽ ra được.

Tuy Độc Cô gia chủ muốn được người kính sợ nhưng gã không mong trở thành siêu ác ma trong mắt các trưởng lão.

Độc Cô gia chủ nói tiếp:

- Không thì các ngươi lại đánh cuộc với ta, cá Vu Nhai có thể ra nghịch kiếm thần bí địa không?

Các trưởng lão vẫn nhìn Độc Cô gia chủ chằm chằm, không trả lời.

Độc Cô gia chủ bất đắc dĩ nói:

- Được rồi, dù Vu Nhai không ra được thì ta vẫn có cách cứu hắn, Độc Cô Cửu Thiên cũng vậy. Ta sẽ không để bọn họ chết trong đó.

- Ta bảo đảm Vu Nhai không chết được chưa?

Độc Cô Thanh Hải hỏi:

- Thật không? Nhưng thưa gia chủ, chẳng phải có nói không thể khống chế kiếm thần bí địa sao?

- Đúng là khó khống chế nhưng không phải hoàn toàn không thể. Chỉ người Độc Cô gia đến cảnh giới thần binh sư mới được biết bí mật kiếm thần bí địa, ta không thể nói nhiều ra đây. Ta bảo đảm với các ngươi ta có thể khống chế một phần lực lượng kiếm thần bí địa.

Độc Cô gia chủ nói:

- Cho nên Vu Nhai và Độc Cô Cửu Thiên sẽ không bị gì, các ngươi cứ yên tâm đi.

Các trưởng lão có mặt không ai là thần binh sư, trong Độc Cô gia trừ gia chủ, Độc Cô Chiến Phong ra hầu hết thần binh sư không hỏi thế sự, đặc biệt là thế hệ trước hầu như giao chuyện cho các trưởng lão thánh binh sư giải quyết.

Thần binh sư mới là lực lượng cuối cùng bảo vệ gia chủ, cần chăm chỉ tiến bộ.

Độc Cô gia chủ không đợi các trưởng lão trả lời, trầm giọng nói:

- Đương nhiên Vu Nhai, Độc Cô Cửu Thiên sẽ gặp guy hiểm trong đó, nguy hiểm hơn cửa chính kiếm thần bí địa gấp trăm ngàn lần. Kỳ ngộ trong nghịch kiếm thần bí địa cũng mạnh hơn cửa chính trăm ngàn lần.

- Gia chủ, nếu mạnh hơn chính kiếm thần bí địa gấp trăm ngàn lần, nếu gia chủ có thể cứu người ra vậy tại sao không cho tử tôn thế hệ trẻ Độc Cô gia vào trong đó rèn luyện? Vậy là lực lượng Độc Cô gia chúng ta sẽ càng mạnh hơn.

Độc Cô gia chủ nhỏ giọng nói như đang nhớ lại điều gì:

- Không, kêu ta kéo vài người ra thì được, nhiều người sẽ gây tổn thương lớn cho ta. Dù sao ta chỉ khống chế kiếm thần bí địa một ít, không phải ai đi vào trong cũng thích ứng được, nếu kéo ra thì bọn họ không có được kiếm đạo mà là ám ảnh khủng bố.

- Thật ra mỗi đời gia chủ đều đưa vào người vào nghịch kiếm thần bí địa, trước kia không công khai vì chưa đến giây phút nguy hiểm. Bây giờ Thần Huyền đại lục nguy hiểm trập trùng, có lẽ ngày nào đó Độc Cô gia chúng ta sẽ cần dùng lực lượng kiếm thần bí địa, cho nên công khai ra đây cũng không sao.

- Cái gì? Mỗi đời đều có? Vậy đời gia chủ có ai đi vào?

- Ta và Chiến Phong.

Độc Cô gia chủ trầm giọng nói:

- Có thiên tài năm xưa như Độc Cô Chiến Thần, Độc Cô Chiến Mộng, Độc Cô Chiến Tuyết. Bọn họ vĩnh viễn nằm trong đó, bởi vì không phải mỗi một đời gia chủ đều có thể khống chế chút ít lực lượng kiếm thần bí địa, có năng lực cứu người ra.

- Bây giờ các ngươi đã hiểu năm xưa ba vị siêu thiên tài chết như thế nào?

Mọi người há hốc mồm. Ba người này là siêu thiên tài hàng chữ chiến, đặc biệt là Độc Cô Chiến Thần mạnh mẽ hơn bất cứ ai. Nhưng bọn họ ly kỳ mất tích, nhiều người nghi ngờ bị Độc Cô gia chủ đương nhiệm giải quyết.

Dù sao khi Độc Cô gia chủ còn trẻ không quá mạnh, chỉ xem như đỉnh cao. Cuộc tranh giành vị trí gia chủ trong Độc Cô gia rất là gay cấn, có khả năng lén hại người.

Độc Cô Thanh Hải nhỏ giọng nói:

- Nói vậy hàng chữ thanh có mấy thiên tài cũng ly kỳ mất tích?

Độc Cô gia chủ gật đầu, nói:

- Đúng vậy! Hàng chữ thanh không ai ra khỏi nghịch kiếm thần bí địa được.

Mọi người rùng mình một cái. Đám người biết kiếm thần bí địa là nội tình mạnh nhất của Độc Cô gia, nhưng không biết nội tình này cường đại đến mức khiến đám trưởng lão mắt cao hơn đầu bọn họ thấy sợ hãi. Độc Cô gia còn nhiều bí mật mà các trưởng lão không biết.

Độc Cô gia chủ xoa tay nói:

- Được rồi, chúng ta hãy đánh cuộc đi, cá Vu Nhai và Độc Cô Cửu Thiên có thể một mình ra khỏi nghịch kiếm thần bí địa không? Yên tâm, hai người bọn họ tuyệt đối sẽ không gặp mặt nhau, nên bọn họ đơn độc.

Có vẻ Độc Cô gia chủ rất thích đánh cuộc, đặt cược vào Vu Nhai là xác suất thắng trăm phần trăm nên gã tràn đầy tự tin.

Độc Cô Thanh Hải hét to:

- Ta cược Vu Nhai qua ải, không cần ai cứu ra!

Một trưởng lão nói:

- Ta cá hắn không thể đi ra. Vu Nhai không có huyền binh bản mệnh, nghe nói là đao đạo thành thánh chó chết gì đó. Ta không phủ nhận thiên phú của người như vậy, nhưng muốn kiếm đạo thành thánh thì nói dễ hơn làm.

Độc Cô gia chủ hỏi:

- Còn Độc Cô Cửu Thiên thì sao?
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1231: Loại đạo thánh thứ mười hai của Độc Cô gia chủ (2)
Càng nhiều người không xem trọng Độc Cô Cửu Thiên, vì gã . . . Nói thật là khá yếu, còn từng thua Độc Cô Cửu Dương. Ít người biết Độc Cô Cửu Thiên đi đâu rèn luyện, càng không biết gã đã thay da đổi thịt.

Sự thật là ban đầu Độc Cô Cửu Thiên thua Độc Cô Cửu Dương một lần bị bài trừ khỏi hàng thiên tài đỉnh cao. Độc Cô Cửu Thiên hậm chí không bằng Độc Cô Cửu Tà, Độc Cô Cửu Huyền chỉ có ngân bào. Cạnh tranh trong Độc Cô gia rất khốc liệt.

Đặc biệt lần này Độc Cô Cửu Thiên chậm chạp không vào kiếm thần bí địa, nhiều người không biết gã chờ đợi Vu Nhai.

Độc Cô gia chủ to gan đặt cược:

- Ta cá Độc Cô Cửu Thiên, Vu Nhai đều phá quan ra!

- Cái gì?

Đôi khi Độc Cô gia chủ rất dứt khoát:

- Độc Cô gia đang trong giai đoạn nguy hiểm tầng tầng, thiên tài nổi lên ồ ạt là bình thường. Trong thời đại nguy hiểm thì bất cứ kỳ tích gì đã không phải là kỳ tích, nên ta cá Vu Nhai và Độc Cô Cửu Thiên có thể phá quan ra.

Hiện trường hơi ồn ào sao đó bình tĩnh lại, có người bắt đầu nghiêng hướng Vu Nhai, Độc Cô Cửu Thiên.

Đặt cược xong có trưởng lão hỏi:

- Gia chủ, còn đưa thiên tài vào nghịch kiếm thần bí địa không?

Độc Cô gia chủ gật mạnh đầu:

- Đương nhiên, ta sẽ đưa nhiều thế hệ trẻ vào, nhân tuyển sẽ là người ta cảm thấy xác suất sống sót cao. Ta không thể cứu quá nhiều người ra, vì vậy sẽ có người chết trong đó.

Cho dù cứu ra được cũng vô dụng, như Độc Cô gia chủ vừa nói, bọn họ sẽ bị ám ảnh tâm lý. Như vài người đi Mê Vụ sơn mạch rèn luyện rồi bị khùng, cao thủ đi vào cứu bọn họ ra, ngươi nói xem sau này người đó còn có tiền đồ không?

Đám trưởng lão gật đầu, cảm giác nguy hiểm với tương lai Vu Nhai càng mãnh liệt.

Tiền cược thì là thứ không ảnh hưởng toàn cục. Nhiều trưởng lão không còn phản cảm Vu Nhai, hoặc nên nói có bất mãn cũng không làm được gì. Ai kêu lúc trước bọn họ cược thua Độc Cô gia chủ? Thua trắng tay. Quan trọng nhất là thái độ của Độc Cô Chiến Phong.

Bọn họ nghe được đối thoại của Vu Nhai, Độc Cô Chiến Phong. Nếu Độc Cô Chiến Phong không thẳng tay tiêu diệt nhi tử này vậy cứ để gã lo. Bây giờ khách khanh cũng có thể mặc kim bào Độc Cô gia, thêm một người không nhiều, thiếu một người không ít. Các trưởng lão nghe đoạn đối thoại của hai người biết Vu Nhai không có ý định uy hiếp Độc Cô gia.

Đôi phụ tử này cố chấp như cục đá, kiên trì lý niệm của mình.

Trong lòng vài trưởng lão rất phục Vu Nhai, trước mặt vật khổng lồ thần binh sư, Độc Cô gia vân vân dụ dỗ nhưng vẫn không dao động, không phải ai cũng làm được điều này. Bọn họ đều có trái tim cường giả.

Đám trưởng lão không biết Vu Nhai là người xuyên qua, không thèm cái gọi là vinh diệu.

Độc Cô Thanh Hải nghi hoặc hỏi:

- Phải rồi, tại sao lúc trước gia chủ chắc chắn trong tình huống đó Vu Nhai có thể vươn lên giết Độc Cô Cửu Dương, Độc Cô Cửu Mạc được?

Lúc ấy Vu Nhai bị động rất nhiều.

Đám trưởng lão dõng tai lắng nghe.

- Bởi vì ta không nhìn thấu, không biết được giới hạn của Vu Nhai ở đâu.

Độc Cô gia chủ mỉm cười nói:

- Đương nhiên điều này không quan trọng nhất, như đám Độc Cô Cửu Tà nói, phải tin tưởng người này luôn sáng tạo kỳ tích.

- Được rồi, mấy thứ này là hư ảo, có nói các ngươi cũng không tin. Có biết ta được vài loại quy tắc lực lượng khi là thiên binh sư rồi thành thánh không?

- Mười một loại.

Khi nói ra lời này các trưởng lão ngộp thở.

- Không, là mười hai loại, trong đó có một loại ta cảm giác vô dụng nên xem nó không tồn tại. Nhưng khi ta thành tựu thần binh sư thì loại quy tắc lực lượng này càng lúc càng có hiệu quả. Quy tắc lực lượng này tên là tiên tri.

- Tiên tri? Cái này . . .

Độc Cô gia chủ lẩm bẩm:

- Đúng vậy! Là tiên tri, vô hình trung có thiên ý. Ta thấy thành tựu tương lai của Vu Nhai, đó là cảm giác cao không thể với tới, là vầng sáng mạnh mẽ mà bí ẩn. Ta còn cảm giác được trên con đường nguy hiểm sinh tử tồn vong Vu Nhai sẽ đặt một nét bút đậm ch Độc Cô gia, nét bút cứu trợ.

- Cái gì? Không thể nào!

- Có lẽ tiên tri là hư vô mờ mịt, nhưng thà tin là có chứ không thể cho là không, hơn nữa tiểu tử này rất am hiểu sáng tạo kỳ tích.

Đám trưởng lão liếc nhau, im lặng.

Nếu Độc Cô gia chủ đã xác định muốn đầu tư vào Vu Nhai thì hãy mỏi mắt trông chờ đi, tuy hơi buồn cười. Bây giờ Vu Nhai không giúp được gì cho Độc Cô gia, nhưng tương lai thì khó nói. Như Độc Cô gia chủ đã bảo, thà tin là có còn hơn không. Ít nhất bây giờ cho Vu Nhai ích lợi, dù tương lai hắn là không họ Độc Cô hay không tối thiểu sẽ không đối địch với Độc Cô gia.

Có đối địch cũng không sao, giết là được. Nhiều trưởng lão khinh thường năng lực tiên tri của Độc Cô gia chủ.

Độc Cô Thanh Hải vô sỉ nói:

- Nếu gia chủ đã xem trọng hắn như thế hay là để Cửu Huyền nhà ta gả cho hắn đi? Sau này hắn trở thành số một Thần Huyền đại lục, dù không họ Độc Cô thì vẫn là nữ tế Độc Cô gia, một vạn điều lợi.

Độc Cô gia chủ mỉm cười nói:

- Cái này . . . Ta không can thiệp đời sống tình cảm của tiểu bối, hơn nữa ta có nữ nhi.

Độc Cô Thanh Hải giậm chân:

- Cha nó, gia chủ, ngươi không thể như vậy! Bây giờ Cửu Nguyệt mới có chín tuổi!

Lão già Mê Thành thu Độc Cô Cửu Lan làm cháu gái nuôi đã là nặng ký, gia chủ cũng chen chân vào? Với thân phận của gia chủ . . .

Độc Cô gia chủ vẫn cười tủm tỉm:

- Tuổi tác không là vấn đề, mới lớn hơn có mười mấy tuổi.

- Nhưng đường đường là nữ nhi của Độc Cô gia chủ sao có thể làm vợ bé?

Độc Cô gia chủ nửa cười nửa không nói:

- Đường đường là tôn nữ của trưởng lão Độc Cô gia cũng không thể tùy tiện làm vợ bé đi?

- A . . .

Khóe môi Độc Cô Thanh Hải co giật:

- Chuyện tình cảm cứ để các tiểu bối tự giải quyết đi.

Trên Kiếm Thần đài, Độc Cô Chiến U đã dẫn người đi nhưng ngày càng nhiều người tụ tập lại. Sự việc xảy ra tại Kiếm Thần đài nhanh chóng lan khắp Độc Cô gia, bây giờ trên Kiếm Thần đài chật ních người. Tuy cả đám cảm thấy Vu Nhai, Độc Cô Cửu Thiên không ra được nhưng vẫn có rất nhiều người chen chúc đến, mong đợi kỳ tích xuất hiện. Nhiều người muốn tìm hiểu chuyện xảy ra tại đây.

Nói thật là mãi đến mấy canh giờ qua đi cộng với Độc Cô gia chủ công khai vụ việc, mọi người đã hiểu ngọn nguồn gốc gác. Đám người rất giật mình vì hành động gian tế của Độc Cô Cửu Dương, Độc Cô Cửu Mạc.

Độc Cô Cửu Mạc, Độc Cô Cửu Dương là gian tế?

Nhiều người không tin. Buồn cười, đường đường là Độc Cô gia, gia tộc số một Thần Huyền đại lục vững chắc không ai phản đối, trừ hai hoàng thất ra Độc Cô gia có quyền lực lớn nhất. Độc Cô Cửu Mạc, Độc Cô Cửu Dương là trung tâm Độc Cô gia, thậm chí thiên tài cao nhất dựa vào cái gì đầu hướng Cổ Duệ chi dân? Nhiều người Độc Cô gia kiêu ngạo vẫn hơi khinh thường Cổ Duệ chi dân.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1232: Vùng đất táng kiếm
- Hừ! Nguyên mạch Độc Cô Cửu Mạc đều là hậu duệ của Cổ Duệ chi dân, căn bản không phải đầu vào. Còn Độc Cô Cửu Dương, nếu ngươi bị phế rồi bỗng có người nói sẽ giúp ngươi phục hồi thực lực, trợ giúp ngươi nghiền kẻ địch thi ngươi có động lòng không?

Đây là thông cáo Hình Kiếm các phát ra. Độc Cô Cửu Dương thì không cần nói, không còn cách nào, cuối cùng gã vẫn không thể đè bẹp kẻ thù được, còn bị người ta tiêu diệt lại. Nguyên mạch Độc Cô Cửu Mạc đều là Cổ Duệ chi dân?

Cái này rất khó tưởng tượng. Hình Kiếm các thông cáo từ ngàn năm trước Cổ Duệ chi dân đã xâm nhập Thần Huyền đại lục, hết sức cẩn thận lẻn vào Độc Cô gia, tức là gả vào trong. Mạch này chậm rãi truyền thừa, ban đầu bọn họ không biết chính mình là Cổ Duệ chi dân, mãi khi Cổ Duệ chi dân buông xuống mới bắt đầu nổi lên mặt nước.

Như Độc Cô Cửu Mạc từ đầu không biết gã là hậu duệ của Cổ Duệ chi dân, cho đến khi truyền thừa bỗng nhiên xuất hiện trước mặt gã. Huyền khí của Độc Cô Cửu Mạc chậm rãi chuyển thành thần lực bản mệnh, rồi gã cảm nhận được sự cường đại cả thần lực bản mệnh.

Tuy lúc trước Độc Cô Cửu Mạc nổi tiếng thiên tài nhưng không đứng đầu, nắm giữ thần lực bản mệnh vượt qua mong đợi của gã.

Độc Cô Cửu Mạc cũng không có cách nào, truyền thừa thần lực bản mệnh là kiểu cưỡng ép, ngươi phản là phản, không phản cũng phải phản. Nếu ngươi không phản, khi Độc Cô gia phát hiện ngươi có thần lực bản mệnh thì ngươi chết chắc.

Như thời cổ đại kiếp trước của Vu Nhai, ngươi mặc vào hoàng bào rồi dù không phản loạn cũng sẽ bị hoàng đế tiêu diệt.

Cho nên Độc Cô Cửu Mạc buộc phải trở thành phản đồ của Độc Cô gia, gã mới chỉ là nhân vật đại biểu.

Sóng gió lớn nổi lên, không ngờ Cổ Duệ chi dân sử dụng thủ đoạn đáng sợ như vậy, cưỡng ép truyền thừa, quá đáng sợ. Trong cơn sóng gió này không chỉ tiểu tử này bị dìm, trong hoàng tộc, các đại gia tộc cũng chú trọng hơn.

Đám tử tôn đại gia tộc buông xuống chút kiêu ngạo, cảm thấy nguy hiểm mãnh liệt.

Nghe nói ngòi nổ hành động tẩy trừ lần này là cái tên kim bào khác họ. Một số đại nhân vật biết thiên địch của cự long do Vu Nhai viết thì tặc lưỡi cảm thán, hắn lại làm ra một việc tốt vô cùng.

Không biết Cổ Duệ chi dân có tăng mức độ truy nã Vu Nhai không?

Đề tài hơi xa, những chuyện này bây giờ chỉ là chuyện nhỏ trên Kiếm Thần đài, mọi người càng muốn xem vào nghịch kiếm thần bí địa là sao? Có thể ra được không? Cùng lúc đó, người thôn Thiên Tội Uyên, Dị Ma tộc được Độc Cô gia dàn xếp, còn có trấn an này nọ. Quan trọng nhất là những người này vẫn còn trên Kiếm Thần đài.

- Cửu Lan tỷ tỷ nói xem Vu Nhai đại ca ca có an toàn được không?

Độc Cô Cửu Lan nhìn Tiểu Loan, cười nói:

- Dĩ nhiên, chẳng phải chúng ta đã nói sẽ vô điều kiện tin tưởng hắn sao?

Buồn bã đã biến mất trên mặt Độc Cô Cửu Lan, Độc Cô Cửu Dương chết, nàng không bị gã kiềm chế nữa. Thôn Thiên Tội Uyên thoát khỏi bể khổ, ánh nắng bắt đầu chiếu sáng xua tan bóng đêm.

Tiểu Loan siết nắm tay nói:

- Cũng đúng, Vu Nhai đại ca ca không gì không làm được!

Vào phút mấu chốt Vu Nhai chạy tới cứu khiến người thôn Thiên Tội Uyên càng vững tin vào suy nghĩ này, hắn tựa như thiên thần.

Một người nghe lời Tiểu Loan nói, khó chịu vặc lại:

- Không gì không làm được? Nói đùa, nghịch kiếm thần bí địa là chín chết một sống, Vu Nhai có tài năng gì đi ra? Muốn dựa vào dẫn động kiếm ảnh trận sao? Rất đáng tiếc, không thể dẫn động trong kiếm thần bí địa!

Giống như lúc trước Độc Cô Cửu Liệt đã phỏng đoán, dù Vu Nhai thắng vẫn có nhiều người không phục, bởi vì hắn không họ Độc Cô.

Độc Cô gia chủ xem trọng Vu Nhai, lúc trước Độc Cô Chiến Phong đối thoại với Vu Nhai này nọ đều không được công khai.

Kim bào gia tộc khách khanh rất gai mắt Vu Nhai. Ghen tỵ, dựa vào cái gì tên này khác họ nhưng có thể được thuần kim bào, còn chúng ta thì chỉ được kim bào lẫn chút màu khác? Điều này không công bằng.

Tuy gia chủ đã công khai hình phạt với Độc Cô Cửu Mạc, Độc Cô Cửu Dương nhưng Vu Nhai giết người như vậy là rất càn rỡ.

- Đúng vậy! Chắc chắn họ Vu kia sẽ chết trong đó, Độc Cô Cửu Thiên thì có khả năng đi ra.

- Chỉ sợ hắn liên lụy Độc Cô Cửu Thiên.

Những người này không biết Vu Nhai và Độc Cô Cửu Thiên không thể gặp nhau trong Cửu Dương thiếu gia.

Một người đùa giỡn Tiểu Loan mặt đỏ gấc:

- Nếu họ Vu có thể ra được thì ta sẽ viết ngược tên. Ha ha, khuôn mặt hậm hực của tiểu muội muội rất đáng yêu.

Đám người thi nhau đả kích Vu Nhai, không cho Tiểu Loan cơ hội phản bác.

Tiểu Dịch bình tĩnh hơn muội muội nhiều, nhưng nghe rất khó chịu, lạnh lùng nói:

- Hay chúng ta đánh cuộc đi. Nếu các ngươi thua ta không cần các ngươi viết ngược tên, chỉ cần các ngươi bái Vu Nhai làm sư phụ là được.

- Bái hắn làm sư phụ? Đùa!

Tiểu Dịch trợn to mắt nói:

- Như thế nào? Các ngươi không dám sao? Các ngươi chỉ biết nói xấu sau lưng người ta, không dám đánh cuộc với đứa con nít?

Tiểu Dịch dùng phép khích tướng vô cùng nhuần nhuyễn:

- Nếu không dám thì câm miệng đi. Nếu Vu Nhai đại ca ca vượt qua nghịch kiếm thần bí địa thì các ngươi bái hắn làm sư phụ có gì mất mặt?

- Tổ cha nó, bị đứa con nít coi thường, lão tử cá với ngươi! Nhưng tiền cược của ngươi là gì?

Tiểu Dịch vẫn rất oách nói:

- Ta là con nít, các ngươi không biết ngượng đòi tiền cược với ta? Các ngươi có còn là nam nhân, là người lớn không?

Nhiều thiếu nữ đưa mắt nhìn sang, cười ríu rít thì thầm.

Bị các thiếu nữ kích tướng, đám nam nhân muốn thể hiện khí phách đồng ý cược với Tiểu Dịch:

- Cha nó, chúng ta cá với ngươi!

Tiểu Dịch nhìn người xung quanh, nói:

- Tốt, nhiều người đều nhìn thấy, có thể làm chứng đúng không?

- Đương nhiên!

Hiện tại đã không có đường lui, dù trong lòng bọn họ hơi hối hận. Nếu thua thì tàn đời, thắng thì không được gì. Loại tiền cược này đúng là bực mình, nhưng vì ánh mắt các thiếu nữ, bọn họ làm liều.

Tiểu Dịch gật đầu, nói:

- Vậy thì tốt. Phải rồi, chờ Vu Nhai lão sư đi ra nhớ gọi ta là sư huynh.

Tiểu Dịch xoay người ngồi xuống cạnh Độc Cô Cửu Lan. Vài người Thiên Tội Uyên hiểu biết Vu Nhai khóe môi co giật, sư phụ nào thì đồ đệ ấy, Tiểu Dịch lạnh lùng cũng họ xấu.

Vu Nhai chưa chính thức nhận Tiểu Dịch làm đồ đệ, nhưng ở trong lòng Tiểu Dịch một ngày làm sư phụ, cả đời làm phụ thân.

Đây chỉ là một nốt nhạc đệm, mọi người lại đặt chú ý vào nghịch kiếm thần bí địa. Bên Độc Cô Cửu Lan lại xảy ra chuyện khác, đó là Độc Cô Chiến Đồng thở dài đi tới.

Tiểu Loan ghét Độc Cô Chiến Đồng, nói:

- Ngươi đến làm gì?

- Ta tới xin lỗi. Ta đã sai, thật sự sai. Độc Cô Chiến Phong không đáng để ta yêu, từ hôm nay ta sẽ tìm một chỗ ẩn cư.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1233: Kiếm ở đâu? (1)
Độc Cô Chiến Đồng đấu tranh tâm lý rất nhiều, đoạn đối thoại giữa Độc Cô Chiến Phong và Vu Nhai khắc sâu trong lòng nàng. Giờ Độc Cô Chiến Đồng mới biết ở trong mắt Độc Cô Chiến Phong thì nàng chỉ là món đồ chơi, cho nàng danh phận vì nghĩ tình người nàng chảy dòng máu Độc Cô gia. Đây là đả kích rất lớn với một nữ nhân si tình.

Độc Cô Chiến Đồng không đợi ai nói tiếp tục bảo:

- Cửu Lan, các vị, ta không hy vọng xa vời được các ngươi tha thứ, nhưng dù sao thì ta vẫn sẽ là người dưới Thiên Tội Uyên.

Độc Cô Chiến Đồng nói xong không biết nên nói thêm cái gì, chẳng lẽ bảo 'ta chỉ cố chịu nhục, chờ cơ hội xử lý Hoàng Phủ Nhàn, Độc Cô Cửu Dương'? Nói ra có ích gì không?

Độc Cô Chiến Đồng xoay người đi rồi chợt ngừng lại, nói:

- Cửu Lan, có lẽ Vu Nhai hơi lăng nhăng nhưng đúng là nam nhân tốt đáng gửi gắm.

Độc Cô Cửu Lan muốn khuyên nhủ Độc Cô Chiến Đồng đứng đi, tính cách nàng lương thiện, biết Đồng cô gánh nhiều đau khổ. Một nữ nhân khi đã rơi vào lưới tình thì thân bất do kỷ, Độc Cô Cửu Lan muốn giảng hồa. Độc Cô Cửu Lan nghe lời Độc Cô Chiến Đồng nói thì sửng sốt, mặt đỏ rực vì nàng ở lâu trong Thiên Tội Uyên nên màu hồng rất đáng yêu.

Độc Cô Cửu Lan nhỏ giọng nói:

- Hắn chỉ xem ta là người qua đường.

Độc Cô Chiến Đồng cười nói:

- Tóm lại ngươi hãy nắm chắc đi.

Trong lòng Độc Cô Chiến Đồng rất bi thương, tại sao người nàng gặp không phải Vu Nhai mà là Độc Cô Chiến Phong? Có lẽ là số phận. Nghĩ đến đây Độc Cô Chiến Đồng không nói gì thêm, lắc mình rời đi, nàng cần một chỗ yên lặng.

Vu Nhai không biết chuyện xảy ra bên ngoài, càng không biết nốt nhạc nhỏ xảy ra với đám người Thiên Tội Uyên Độc Cô Cửu Lan.

Khi Vu Nhai lao vào nghịch kiếm thần bí địa liền cảm giác có kiếm ý kinh khủng ập vào mặt muốn xé nát hắn ra, sau đó hắn xuất hiện ở chỗ này. Trước mắt Vu Nhai là mảnh đất nhuộm máu gần như vô biên vô hạn, ngoài ra không còn gì khác.

- Đây là chỗ quỷ quái gì?

Không không không, còn có bầu trời đỏ máu, một mình đứng nơi đây càng cô đơn, tang thương hơn. Màu đỏ và tịch liêu gợi dậy xao động nguyên thủy nhất, khiến người ta nóng nảy.

Vu Nhai chớp mắt nói:

- Chẳng phải nói khi vào kiếm thần bí địa đập vào mắt là vùng đất táng kiếm sao?

Vu Nhai không trở nên nóng nảy, vì sát ý đến trình độ nhất định sẽ miễn dịch với môi trường nghịch kiếm thần bí địa.

Lúc trước Vu Nhai mang theo Dị Ma tộc xông vào Độc Cô gia có hơi tìm hiểu về kiếm thần bí địa.

Nghe nói kiếm thần bí địa không phải lần đầu tiên mở ra cho tử tôn trung tâm Độc Cô gia, hễ tử tôn trung tâm đến tuổi nhất định, cần dung hợp huyền kiếm bản mệnh thì kiếm thần bí địa sẽ tập thể mở ra một lần.

Nhưng khi đó chỉ mở vòng ngoài cùng kiếm thần bí địa để chọn kiếm, không vào sâu bên trong.

Giống như Độc Cô Cửu Tà, lúc trước gã dung hợp huyền kiếm bản mệnh đã vào vùng đất táng kiếm kiếm thần bí địa, lựa chọn thanh kiếm muốn dung hợp. Thanh kiếm này là huyền kiếm bản mệnh sẽ làm bạn với Độc Cô Cửu Tà cả đời, sau khi gã chết thanh kiếm lại quay về đây.

Đó là nguồn gốc hai chữ táng kiếm.

Lúc đi Vu Nhai còn nghĩ vào vùng đất táng kiếm rồi dùng Huyền Binh Điển hốt vài cây kiếm tốt, không chừng sẽ tìm được kiếm thần giai. Độc Cô gia chủ lợi dụng hắn làm thịt một đống kẻ phản đồ, Vu Nhai có thu chút lợi lộc cũng không quá đáng đi? Nhưng trước mắt là sao? Nếu không hiểu thì đi hỏi binh linh, ý thức của hắn chìm vào trong Huyền Binh Điển.

Nhưng xảy ra điều làm Vu Nhai sợ hãi.

Vu Nhai và binh linh bị đứt lên kết, bây giờ hắn chỉ thấy một cục gạch lơ lửng trong cơ thể hắn. Không mở ra được, không dùng được, không liên lạc được, giống như lúc ban đầu Vu Nhai xuyên đến Thần Huyền đại lục.

Vu Nhai thấy sợ, hắn hoảng loạn kêu gọi:

- Thôn Thiên kiếm, Thôn Thiên kiếm lão bà, hãy trả lời ta!

Mấy năm nay Vu Nhai chưa từng trải qua lúc nào không liên lạc được với binh linh. Vu Nhai xuyên đến thế giới này rất là cô đơn, vì có binh linh nên hắn mới nhanh chóng thích ứng Thần Huyền đại lục.

Vu Nhai kêu gọi tên của từng binh linh:

- Cổ Đế Long Linh, Phong Doanh, Thí Thần . . .

Nhưng không binh linh trả lời, Vu Nhai càng kêu tâm tình càng bình tĩnh hơn, dù sao hắn đã trải qua nhiều sống chết. Vu Nhai cảm giác được tuy không thể điều động binh linh nhưng huyền khí thì không bị ảnh hưởng, vẫn là đỉnh thiên binh sư. Vì Vu Nhai không kêu gọi binh linh được nên không thể triệu hoán ra bất cứ huyền binh nào, bao gồm Huyền Binh Điển. Vu Nhai muốn cầm cục gạch đập người cũng chịu bó tay.

Tức là bây giờ Vu Nhai chiến đấu chỉ có thể dựa vào một thanh huyền binh bình thường, huyền binh bản mệnh mạng sống của huyền binh giả không còn. Vu Nhai như hiệp khách trong kiếp trước, vũ khí và cơ thể không gắn liền với nhau.

Trong khi Vu Nhai kêu gọi binh linh thì một giọng nói âm u vang lên, giọng nam già nua:

- Không cần kêu gọi, tại đây ngươi không thể câu thông với binh linh của mình, không gian giới chỉ cũng bị ta phong cấm. Nếu ngươi muốn kiếm thì hãy tự mình lấy đi.

- Nơi này là vùng đất táng kiếm, các thanh kiếm là thế hệ trẻ Độc Cô gia đi vào sau khi chết chôn xuống. Nếu ngươi chết thì huyền binh của ngươi sẽ chôn tại đây, nên nơi này cũng là vùng đất táng kiếm.

- Kiếm? Tự mình lấy? Kiếm ở đâu?

Vu Nhai bị thanh âm hù giật mình nhưng rất nhanh phản ứng lại. Lúc trước Thôn Thiên kiếm linh có nói kiếm thần bí địa rất có thể là tiểu thế giới binh linh của thanh thần kiếm chung cấp, tiểu thế giới binh linh chị binh linh khống chế, nó là thần trong thế giới này. Thần dĩ nhiên có thể thấy mọi thứ trong thế giới này, thanh âm kia có lẽ là kiếm linh thần kiếm.

Khi Vu Nhai nghe Thôn Thiên kiếm linh nói kiếm thần bí địa là tiểu thế giới binh linh của thần kiếm thì lòng có chút mong chờ, có thể nào thu nó vào Huyền Binh Điển không? Nội tình mạnh nhất Độc Cô gia thành đồ của mình, ngẫm nghĩ thôi đã làm người ta kích động. Nhưng tình huống trước mắt đập vỡ ảo tưởng của Vu Nhai.

Không điều động được Huyền Binh Điển thì làm sao thu người ta? Không bị làm thịt lại đã là may. Không nghe thanh âm nói đây là vùng đất táng kiếm sao? Nhìn xem, Thôn Thiên kiếm linh cũng bị quy tắc tiểu thế giới binh linh này trói buộc.

Tất cả tồn tại gần như vô địch, siêu nghịch thiên trong mắt Vu Nhai trở nên yếu ớt tại đây.

Thanh âm lạnh nhạt nói:

- Kiếm ở trong lòng ngươi, nếu ngươi không thấy được kiếm thì hãy tự sát đi.

Thanh âm xa dần, đến mấy chữ cuối chỉ còn hồi âm. Vu Nhai biết binh linh thần kiếm đã đi xa.

- Là sao?

Mãi đến bây giờ Vu Nhai giật mình có cảm giác cực kỳ nguy hiểm. Trước kia Vu Nhai cứ cảm thấy hắn là người xuyên đến, có bàn tay vàng nghịch thiên, hắn có được thứ tốt nhất trên Thần Huyền đại lục, một ngày nào đó hắn chắc chắn sẽ là số một Thần Huyền đại lục.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1234: Kiếm ở đâu? (2)
Nhưng tiểu thế giới binh linh trước mắt phá tan lý tưởng của Vu Nhai.

Thì ra Huyền Binh Điển, Thôn Thiên kiếm linh không phải vạn năng, chúng nó có thể bị ngăn cách, chúng nó không vô địch. Thần kiếm Độc Cô gia thật cường đại, vậy còn nhất kiếm kinh thiên của Cổ Duệ chi dân thì sao?

Vu Nhai cổ vũ mình:

- Không, Huyền Binh Điển, Thôn Thiên kiếm không yếu, là bản thân ta yếu. Bởi lực lượng hiện tại của ta không thể phát huy ra lực lượng của bọn họ. Thôn Thiên kiếm bị thương, ta không trợ giúp nàng phục hồi được. Ta mới mở một góc nhỏ phù văn Huyền Binh Điển.

Biết nguy hiểm là tốt nhưng nếu mất lòng tin không phải chuyện hay ho gì. Phải vững tin Huyền Binh Điển, Thôn Thiên kiếm không thua bất cứ thần binh nào trên thế giới này, chỉ tại thực lực của Vu Nhai không đủ.

Nên biết Vu Nhai chỉ mới mở một góc nhỏ phù văn Huyền Binh Điển, góc nhỏ phù văn đã khiến tiểu thế giới binh linh trong Huyền Binh Điển có thêm một đảo nổi nhỏ. Nếu Vu Nhai bổ sung toàn bộ thế giới hỗn độn thì sao?

Nghĩ đến đây Vu Nhai tràn trề tự tin.

Vu Nhai công nhận thế giới này đã phát triển rất nhiều thứ vượt qua Diệt Thần Ma Nhẫn, thu phục và cắn nuốt Diệt Thần Ma Nhẫn không có gì hay. Cảm giác nguy hiểm này giúp Vu Nhai xem xét mình một cách trực quan hơn.

Vu Nhai nhỏ giọng nói:

- Kiếm ở trong lòng ta, nhưng rốt cuộc kiếm ở đâu?

Thanh âm kia đã đi xa, Vu Nhai biết không thể hỏi thăm đáp án, chỉ có dựa vào chính mình ngộ ra. Kiếm ở đâu? Vu Nhai trợn to mắt, xung quanh vẫn là thế giới đỏ máu.

Không có binh linh bàn bạc, Vu Nhai chỉ có thể dựa vào bản thân tự nghĩ cách.

Vu Nhai lẩm bẩm:

- Phải rồi, bây giờ ta ở trong tiểu thế giới binh linh của một thanh thần kiếm, mục đích ta vào là để cảm ngộ kiếm đạo biến nó thành thánh. Kiếm đạo mạnh nhất xung quanh tất nhiên là thần kiếm này, ta có thể cảm ngộ nó không?

Lúc này Vu Nhai đã không quan tâm tại sao nơi hắn đứng khác với mọi người, hắn chỉ chú ý vấn đề làm sao để thấy kiếm. Nhưng Vu Nhai làm sao cảm ngộ trong thế giới tang hoang này?

Hiện tại không gian giới chỉ bị phong cấm không mở được, trong tay Vu Nhai không có vũ khí gì, thậm chí không lấy đồ ăn ra được. Tức là nếu Vu Nhai không cảm ngộ trong thời gian cố định thì hắn sẽ chết tại đây.

Dù Vu Nhai không làm gì cũng sẽ chết đói.

Tuy bây giờ thực lực của Vu Nhai rất mạnh nhưng chưa đến cảnh giới không cần ăn thứ gì. Lúc trước Diệt Thần binh linh định đói chết hắn, đáng tiếc nó không có lực lượng như thần kiếm Độc Cô gia đóng kín không gian giới chỉ của Vu Nhai.

Vu Nhai cố gắng khiến mình tỉnh táo lại:

- Không khí xung quanh có tồn tại kiếm ý không?

Mặc dù Vu Nhai cần ăn uống nhưng không giống người bình thường bỏ đói một bữa là không chịu nổi, hắn có thể kiên trì rất lâu. Vu Nhai bỗng có một giả thiết, nếu nơi này là tiểu thế giới binh linh của thần kiếm, vậy xung quanh rất có thể tồn tại ý chí.

Nhưng rất nhanh Vu Nhai biết hắn đã sai, hắn không cảm nhận được kiếm ý xung quanh.

Vu Nhai nhíu mày nói:

- Không, không phải không cảm giác đến kiếm ý mà là kiếm ý xung quanh rất hỗn loạn, ta phải cảm ngộ mấy thứ rối loạn này sao?

Chân mày cau giãn ra, Vu Nhai lẩm bẩm:

- Đúng rồi, thanh âm vừa rồi có nói đây là vùng đất táng kiếm, chôn vùi kiếm của những người chết tại đây. Vậy là ta cần lấy được kiếm của bọn họ?

- Có lẽ mỗi một thanh kiếm chôn ở một nơi, không có gợi ý. Nếu ta không thể cảm nhận kiếm ý của chúng nó thì không tìm được thanh kiếm, trừ phi ta có lực lượng lật ngược nơi này lên.

Suy nghĩ của Vu Nhai ngày càng rõ ràng. Mặc kệ đây là thức thách hay sao, nếu thanh âm kia bảo Vu Nhai không lấy vũ khí ra được thì tự đi tìm kiếm, vậy hắn sẽ tìm. Kiếm thần bí địa không thể nào là đường cùng không có một chút đường sống, bởi vì đây chỉ là nơi thử thách.

Vu Nhai ngồi xếp bằng, hắn cảm nhận những kiếm ý hỗn loạn xung quanh.

Rất nhanh Vu Nhai đứng dậy, các kiếm ý quá hỗn loạn, loạn đến mức hắn không giải được kiếm ý đan xen vào nhau. Vu Nhai bị lôi kéo vào hỗn loạn đó, hắn phải làm sao?

Vu Nhai vừa mới nghi vấn đã có đáp án. Thôn Thiên kiếm linh từng nói Vu Nhai cảm ngộ về kiếm đạo không yếu, yếu ở chỗ hắn mơ hồ. Giống như kiếp trước đọc sách, nhiều tri thức đọc nhớ hết, nhưng tệ cái là xem mà không hiểu gì. Khi gặp thì nhớ, nếu không gặp sẽ quên nội dung.

Hiện tại Vu Nhai cần làm là hiểu biết những tri thức hắn từng xem, tức là kiếm đạo thuộc về hắn. Phải tìm hiểu thứ thuộc về mình trước, khi Vu Nhai đã hiểu thì kiếm đạo của hắn sẽ lên một tầng, không, là mấy tầng.

Nghĩ liền làm, Vu Nhai lấy huyền khí làm kiếm, đôi khi múa may, có khi dừng lại suy nghĩ, hắn không ngừng tìm hiểu kiếm đạo thuộc về mình. Phong Doanh kiếm kỹ, U Hoang kiếm kỹ, Đế Long kiếm kỹ, Thôn Thiên kiếm kỹ, Thái Cực kiếm kiép trước, một đống thứ linh tinh Vu Nhai nhớ được. Lúc trước một đường vượt ải khiến Vu Nhai hiểu chút ít kiếm đạo thành thánh.

Có lẽ là bởi vì cảm giác nguy hiểm nên Vu Nhai hiểu biết về kiếm càng rõ ràng hơn, không ngừng phân tích mỗi loại kiếm kỹ.

Đúng vậy, chính là kiếm kỹ. Mới đầu Vu Nhai nghiên cứu kiếm đạo thuộc về, sau đó suy nghĩ bắt tay vào kiếm kỹ trước, khắc sâu tu luyện kiếm kỹ hơn, hiểu biết nhiều hơn. Bây giờ Vu Nhai như những học tử thời cổ đại kiếp trước ôn thi, lúc lắc đầu đọc sách, khi đã thuộc lòng tất nhiên sẽ hiểu, lúc trước mơ hồ là vì hắn chưa thuộc bài.

Mặc kệ thế nào Vu Nhai đã chìm đắm vào trong, các kiếm kỹ hắn biết dần được tu luyện đến cảnh giới siêu cao. Trong phút chốc Vu Nhai có cảm ngộ, hắn như thấy mấy kiếm quang thật lớn, đó là kiếm quang xé mở thiên địa. Có Phong Doanh kiếm, U Hoang kiếm, Cổ Đế Long kiếm, Thôn Thiên kiếm.

Vu Nhai lẩm bẩm:

- Chỉ cần ta nắm giữ hết mấy thanh kiếm này là sẽ kiếm đạo thành thánh!

Vu Nhai vươn tay ra, xòe bàn tay bỗng chốc phóng to sắp nắm lấy mấy thanh kiếm.

Tay Vu Nhai bỗng khựng lại.

- Không được, lý do ta vào kiếm thần bí địa chẳng phải vì không cam lòng chỉ có kiếm đạo mấy thanh kiếm thuộc về mình sao?

- Phân loại các quy tắc lực lượng, kiếm đạo, đao đạo vân vân cũng có phân loại. Kiếm là quan trọng nhất với ta, nên lĩnh ngộ nó đến cực hạn mới đúng. Thôn Thiên kiếm linh cũng nghĩ vậy, nếu không nàng đã chẳng ủng hộ mình vào kiếm thần bí địa. Bây giờ ta chưa thể kiếm đạo thành thánh.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Mấy thanh kiếm to như bị lực lượng lôi kéo bỗng nhiên nổ tung, Vu Nhai lại mở mắt ra. Bốn phía vẫn là trời và đất đỏ thắm, không có gì.

Vu Nhai thở hắt ra:

- Hù!

Vu Nhai nghĩ mà run nói:

- May quá, may mà không kiếm đạo thành thánh ngay, nếu không uổng công vào chốn nguy hiểm thế này. Tự chủ của ta rất mạnh!
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1235: Oan hồn trong bí địa
Nếu bây giờ Thôn Thiên kiếm linh có thể trông thấy Vu Nhai cũng sẽ ủng hộ hắn. Thôn Thiên kiếm linh từng lầm bầm kiếm đạo của nàng chưa chắc trói buộc được Vu Nhai, vậy nên nàng ủng hộ hắn cảm ngộ kiếm đạo càng mạnh hơn, cảm ngộ kiếm thuộc về hắn chứ không phải đặt trong khuôn kiếm đạo các loại kiếm linh. Thứ khác vĩnh viễn thuộc về người ta.

Ví dụ kiếm đạo Phong Doanh, U Hoang các loại đều thuộc về chủ nhân cũ của họ chứ không phải Vu Nhai.

Vu Nhai lẩm bẩm xong lại trợn mắt nhìn thế giới, hắn cảm giác thế giới đỏ máu có thay đổi, mắt thường có thể trông thấy từng kiếm ý. Trong đó có một kiếm ý cách Vu Nhai gần nhất.

Đúng vậy, tuy rằng các loại kiếm ý vẫn hỗn tạp nhưng Vu Nhai phân biệt được kiếm ý nào gần, cái nào xa. Tức là Vu Nhai đã nhìn rõ ràng kiếm ý, không như trước kia chỉ thấy một đống rối nùi.

- Quả nhiên là cảm ngộ kiếm ý xung quanh.

Mắt Vu Nhai lóe tia sáng, lập tức bắt giữ kiếm ý gần nhất. Thanh âm kiếm linh kiếm thần bí địa có nói muốn kiếm thì tự mình lấy, vậy hắn sẽ hành động.

Trong khi Vu Nhai bắt đầu cảm ngộ kiếm ý xung quanh thì một chỗ bí ẩn trong kiếm thần bí địa, có thanh âm vang lên.

- Có thiên phú rất cao, tự chủ mạnh, nhưng không biết tiếp theo hắn sẽ làm gì? Có thể chịu đựng các loại kiếm ý điên cuồng tập kích không? May mắn phút cuối hắn không kiếm đạo thành thánh không thuộc về mình, nếu không thì người này không đáng giá bồi dưỡng.

Thanh âm kia hừ lạnh:

- Hừ! Không đáng giá bồi dưỡng thì kết quả sẽ là phân bón bồi dưỡng cho người khác!

Tức là nếu vừa rồi Vu Nhai chưa trưởng thành mà kiếm đạo thành thánh thì hắn sẽ chết ngay tại đây, bị táng kiếm.

Thanh âm đó đổi giọng:

- Nhưng tiểu tử này thật kỳ lạ, đường đường là tử tôn phản tổ huyết mạch Độc Cô gia nhưng đi học người ta đao đạo thành thánh, còn là loại đao đạo rất có tiềm lực. Nếu hắn chết tại đây vậy không phải táng kiếm mà là táng đao, sẽ ô nhiễm mảnh đất này.

Thanh âm đó nói tiếp:

- Huyền binh bản mệnh của hắn rất lạ, là một quyển sách kim loại. Tiểu tử này dựa vào sách kim loại đao đạo thành thánh, bây giờ còn định kiếm đạo thành thánh. Tiểu tử này là thứ gì? Sách kim loại đó rất bình thường nhưng ta cảm giác nó vô cùng bí ẩn.

Có lẽ biểu tình của chủ nhân thanh âm rất lạ lùng.

Nếu Vu Nhai nghe thấy những câu nói trên sẽ vô cùng ngạc nhiên, thì ra Huyền Binh Điển không bị kiếm linh thần kiếm phong lại mà nó tự bảo vệ mình. Kiếm linh thần kiếm chỉ thấy Huyền Binh Điển là quyển sách kim loại, không nhìn thấu các loại huyền binh tong đó. Kiếm linh thần kiếm từ mặt ngoài nhìn ra Vu Nhai đao đạo thành thánh, điều này khiến kiếm linh rất ngạc nhiên.

Thanh âm kia khó chịu nói:

- Gia chủ đời này tên là Độc Cô Chiến Huyền thật không đáng tin, mặc kệ sách kim loại thần kỳ cỡ nào làm sao bằng kiếm? Nếu người trẻ tuổi này dung hợp huyền kiếm bản mệnh thì thiên phú kiếm đạo của hắn tuyệt đối mạnh hơn bây giờ gấp mười lần, là siêu thiên tài vạn năm có một!

Kiếm linh thần kiếm không suy nghĩ nhiều về sách kim loại, nó cảm giác sách kim loại này đúng là thần kỳ nhưng chỉ có thế, vẫn là kỳ binh giả.

Kiếm linh thần kiếm cảm thấy kỳ binh giả dung hợp một sách kim loại mà được ném vào nghịch kiếm thần bí địa, đao đạo có thể thành thánh chứng minh thiên phú võ học của Vu Nhai rất đáng sợ, thế nhưng hắn dung hợp quyển sách như vậy là phí của trời.

Kiếm linh thần kiếm không biết sách kim loại của Vu Nhai chuyên môn thu gom các loại thần binh, nó đánh giá rất cao thiên phú của hắn.

Kiếm linh thần kiếm âm u nói:

- Tóm lại chờ xem hắn làm được đến đâu.

Có vẻ kiếm linh thần kiếm hơi mong chờ vào Vu Nhai.

Kiếm linh thần kiếm đổi giọng:

- Tên kia thì thiên phú không ra gì, nhưng can đảm đáng khen, sau khi xuất quan chính kiếm thần bí địa lại quay về. Nhưng với thiên phú của hắn rất khó vượt qua, có thể thử thách thứ hải, thử thách ý chí. Nếu hắn không qua được cửa này thì đành táng kiếm.

Tức là thử thách của Độc Cô Cửu Thiên khác với Vu Nhai, thử thách về ý chí.

Có khi kiếm ý chí cũng là một loại lực lượng cường đại, đương nhiên thử thách ý chí không dễ chút nào. Mỗi đời có thiên tài không được kiếm linh thần kiếm xem trọng ném vào thử thách ý chí, ít ai ra khỏi.

Nghịch kiếm thần bí địa thiết kế hai loại thử thách chủ yếu, loại thứ nhất là thử thách của Vu Nhai, loại thứ hai là ý chí. Có lẽ tổ tiên Độc Cô gia thừa nhận loại người Độc Cô gia có ý chí kiên định.

Thử thách ý chí dễ dàng hơn thử thách thiên phú kiếm đạo của Vu Nhai nhiều. Bởi vì Vu Nhai cũng phải chịu thử thách ý chí, không yếu hơn thử thách ý chí đơn. Trong khi kiếm linh thần kiếm phán đoán này nọ thì Vu Nhai đã bắt đầu nhận thử thách ý chí.

Vu Nhai cảm nhận kiếm ý cách mình gần nhất, trong phút chốc một khí thế khủng bố điên cuồng xộc vào óc hắn như có một thanh kiếm, đó là thanh kiếm cực kỳ điên cuồng.

Hơi thở nói tiếng người, điên cuồng hét lên:

- Ha ha ha ha ha ha! Rốt cuộc có người đến, ngươi là thiên tài? Thiên tài cái con khỉ, đây sẽ là nơi chôn xác ngươi! Muốn thông qua nghịch kiếm thần bí địa? Hừ, đừng mơ. Thiên phú của ngươi yếu như vậy thậm chí không bằng ta, chính ta còn không vượt qua được thì ngươi dựa vào cái gì có thể? Chết đi, chết đi, chết đi . . .

Không chỉ thế, hơi thở chậm rãi biến thành kiếm ý tinh thuần nhất điên cuồng đâm vào não, cơ thể Vu Nhai.

Cả người Vu Nhai bị kiếm ý đó bao phủ, nếu có người đứng bên ngoài nhìn sẽ thấy áo hắn không gió tự bay như vòi rồng bốc lên, xoay quanh hắn. Làn da Vu Nhai toát ra máu, lạ lùng là y phục lành lặn nhưng máu liên tục tuôn ra.

Thanh âm kia vô cùng điên cuồng:

- Trong Độc Cô gia có ai thiên tài hơn ta? Chết đi, chết ngay!

Vu Nhai kịnh hoàng, hắn không có sức chống cự, huyền khí bị áp chế gắt gao. Không, dù Vu Nhai có điều động huyền khí cũng vô dụng, hắn không ra sức được.

- Không được, cứ tiếp tục thế này sẽ chết, phải nghĩ cách đối kháng.

Vu Nhai cảm giác được làn da đang bị cắt, không chỉ thế, ý thức bị kiếm ý điên cuồng trùng kích như muốn đánh tan ý thức của hắn. Chờ ý thức hoàn toàn tan biến thì Vu Nhai chỉ có một con đường chết, đầu óc hắn xoay chuyển nhanh.

Vu Nhai mở miệng nói:

- Phải rồi, dùng kiếm ý đối kháng nó, nơi này là mảnh đất kiếm đạo thành thánh, chắc chắn làm được.

Nghĩ đến đây Vu Nhai nhanh chóng điều động ra kiếm ý của mình đối kháng lại.

Thanh âm kia điên cuồng nói:

- Ngươi dám chống lại ta? Ta là tổ tiên của ngươi, ngươi chỉ có bổn phạn chết! Kiếm đạo của ngươi là bã trong mắt ta, bằng vào ngươi muốn kiếm đạo thành thánh chống đối ta? Rất buồn cười.

Chớp mắt kiếm ý phóng to gấp mấy lần đè ép Vu Nhai.

- Chết tiệt, kiếm đạo của hắn thật sự là thánh giai, là kiếm đạo kèm theo điên. Kiếm đạo của ta chưa thành thánh làm sao đối kháng đây? Chẳng lẽ buộc phải thành thánh tại đây sao?
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1236: Oan hồn trong bí địa
Kiếm ý của Vu Nhai mỏng manh như giấy trước kiếm ý này, bị xé nát vụn.

- Không đúng, hắn là những tiền bối Độc Cô gia chết tại đây, rất có thể vì không cam lòng biến thành oan hồn. Lúc còn sống chắc chắn hắn đã kiếm đạo thành thánh, sau khi thành thánh chết đi, vậy nên không thể đi con đường này.

Vu Nhai nghe thanh âm kia nói hiểu được kiếm ý này là oan hồn tiền bối Độc Cô gia biến ra. Tiền bối Độc Cô gia chết tại đây, biến thành thứ thử thách hậu bối, táng kiếm tức là sau khi chết sẽ chôn ở nơi này.

Vu Nhai đánh rùng mình, Độc Cô gia khiến những tử tôn của mình không yên nghỉ?

- Mặc kệ nó, ta tuyệt đối không muốn mãi mãi ở lại đây!

Vu Nhai vứt bỏ lòng đồng tình, bây giờ không phải lúc suy nghĩ những điều này.

- Kiếm đạo không thể thành thánh, hoặc sau khi thành thánh một đường tăng tiến mới đè ép kiếm ý điên cuồng này được. Nhưng ta có thể giống như sát ý biến cảm ngộ kiếm đạo mới vào thánh giai lên đến tứ đoạn không? Không thể nào, vậy phải làm sao?

- Chỉ có thể cảm ngộ kiếm ý này, nếu nó biến thành thứ của ta thì sẽ xem ta là đồng loại. Ta thậm chí có thể cảm ngộ vận mệnh của nó, khiến nó biến thành mệnh hồng trong Thần Huyền Khí Điển.

Vu Nhai phản ứng lại, hắn nghĩ đến mệnh hồng trong Thần Huyền Khí Điển. Toái hồn rồng còn bị cảm ngộ huống gì là oan hồn?

Nghĩ đến liền làm, Vu Nhai không dùng kiếm ý đối kháng mà thả lỏng tinh thần.

- Ha ha ha ha ha ha! Rốt cuộc ngươi đã bỏ cuộc? Thế thì chết đi!

- Có thể cho ta thấy vận mệnh của ngươi trước khi ta chết được không? Ta cũng là tử tôn Độc Cô gia, ta muốn hiểu biết tổ tiên, tức là cuộc đời của ngươi như thế nào.

Vu Nhai mặc cho kiếm ý thổi quen, giọng hắn vô cùng chân thành. Vu Nhai bực mình nếu có thể mở Huyền Binh Điển ra thì tốt rồi, không cần rắc rối như vậy, trực tiếp thu oan hồn, cưỡng ép nó cho hắn xem vận mệnh.

- Ha ha ha ha ha ha! Tiểu quỷ, ngươi muốn lừa ta? Ngươi muốn lấy kinh nghiệm của ta trong nghịch kiếm thần bí địa?

Vu Nhai thản nhiên nói:

- Ngươi có thể không cho ta ký ức nghịch kiếm thần bí địa, ta không quan trọng. Ta chỉ muốn hiểu biết vinh diệu Độc Cô gia chúng ta từng có, muốn biết mấy trăm năm trước, thậm chí mấy ngàn năm trước Độc Cô gia phồn vinh như thế nào. Để trao đổi, ta có thể nói cho ngươi nghe tình huống Độc Cô gia bây giờ.

Vu Nhai thầm cười gian. Mặc kệ ngươi điên cuồng nhiều bao nhiêu, vinh diệu Độc Cô gia đã thấm vào linh hồn ngươi, sau khi điên ngươi càng thiên chấp thứ mình từng kiên trì.

Quả nhiên khi Vu Nhai dứt lời, kiếm ý điên cuồng xung quanh ngừng lại. Vu Nhai cảm giác ý thức kia trở nên mờ mịt, dường như đang nhớ lại cái gì tốt đẹp.

Vu Nhai mặt dày kể vinh diệu Độc Cô gia:

- Tiền bối, bây giờ Độc Cô gia chúng ta vẫn là gia tộc đệ nhất, không ai có thể lay động. Gia chủ tức giận thậm chí không thèm nhìn hoàng mệnh, chém thân vương không cần lo sợ. Lúc trước ta đắc tội đệ nhất thân vương Huyền Binh đế quốc, gia chủ còn sử dụng kiếm ảnh trận ngàn dặm truy sát đệ nhất thân vương.

Tuy Vu Nhai không có vinh diệu nhưng hắn không ngại lấy ra dùng, so với mạng nhỏ thì tất cả thứ khác là ảo, huổng chi không ai nghe được.

Oan hồn bị Vu Nhai xúc động:

- Tốt tốt tốt, Độc Cô gia vẫn cường đại! Thời của ta thì . . .

Một người một oan hồn tâm sự với nhau. Vu Nhai đáng thương không hiểu nhiều về Độc Cô gia, đến cuối cùng hắn đành nói dối khoa trương lên, đôi khi điều hắn kể toàn là tin đồn.

Nhưng oan hồn nghe mùi ngon, không khí trở thành việc nhà.

Một góc bí ẩn, kiếm linh thần kiếm trợn mắt há hốc mồm nhìn hình ảnh trước mắt, một người một hồn thảo luận.

- Như vậy cũng được?

Kiếm linh thần kiếm nghe oan hồn hưng phấn tâm sự, không biết nên nói cái gì. Cửa này nói khó không khó, nói dễ cũng không dễ. Mỗi oan hồn có kiếm ý đặc biẹt của mình, chỉ cần thiên phú của ngươi đủ mạnh là sẽ bắt giữ được.

Sau đó theo thiết kế thì ngươi cảm ngộ được một kiếm ý đặc biệt là oan hồn kia sẽ rút đi, đương nhiên trong tình huống cuồng bạo như vậy rất khó bắt giữ được một chút kiếm ý.

Đây không phải chỉ có một oan hồn, ngươi bắt được một kiếm ý nhưng có thể bắt giữ kiếm ý thứ hai không?

Chỉ tồn tại nghịch thiên, hiểu biết sâu sắc với kiếm như Độc Cô gia chủ, Độc Cô Chiến Phong mới có thể liên tục cảm ngộ mỗi oan hồn. Nhưng kiếm ý điên cuồng trùng kích cần có ý chí cực kỳ kiên cường chống đỡ.

Kiếm linh thần kiếm không ngờ tiểu tử này sẽ trò chuyện với oan hồn, tán gẫu hăng say. Kiếm linh thần kiếm câm nín bỗng nhiên mắt lóe tia sáng.

- Không đúng, mới rồi hắn muốn xem vận mệnh của oan hồn?

Kiếm linh thần kiếm vừa mới nghĩ vậy đã nghe Vu Nhai mở miệng nói:

- Cái kia, chúng ta nói chuyện kiểu này khá rắc rối, hay người cho ta xem ký ức đi?

- Vẫn câu nói cũ, ta không cần ký ức người vào nghịch kiếm thần bí địa. Ta chỉ xin người cho chút ký ức như chiến đấu, về Độc Cô gia. Người không cần lo ta vì mục đích phá ải cố ý xem kinh nghiệm của người, ta cũng sẽ thả ra ý thức để người rót ký ức vào trong. Nếu ngươi muốn tiêu diệt ý thức của ta ngay thì ta cũng sẽ không chống cự.

Có gan mới làm giàu, Vu Nhai thả ra ý thức của mình. Oan hồn có thể truyền vào não người giống như binh linh truyền thừa, huống chi Vu Nhai đoán có lẽ oan hồn này đã biến thành binh linh.

Oan hồn do dự:

- Cái này . . .

Oan hồn khẽ thở dài:

- Ài, thật ra cho ngươi kinh nghiệm cũng không có gì, ta hy vọng Độc Cô gia sẽ càng vinh diệu hơn, có nhiều thiên tài hơn. Nhưng ngươi chịu nổi kiếm ý điên cuồng trong đầu ta không?

Vì trò chuyện, đặc biệt là đề tài oan hồn muốn thổ lộ nhất, nên oan hồn không còn điên cuồng. Oan hồn đã bình tĩnh lại, người khi điên và bình tĩnh sẽ có hai cách nghĩ hoàn toàn khác nhau. Lúc trước oan hồn oán khí ngút trời muốn tiêu diệt Vu Nhai, ghen tỵ hắn còn sống. Bây giờ oan hồn trở thành một vị tiền bối muốn vinh diệu Độc Cô gia kéo dài.

Vu Nhai hào hùng cười to bảo:

- Cứ đến đây đi, chẳng lẽ người Độc Cô gia chúng ta sợ chút kiếm ý này? Nếu tiền bối đồng ý giúp ta, khi nào không chịu đựng nổi ta chết là xong, cùng lắm giống như tiền bối ở lại đây bồi dưỡng thế hệ tiếp theo.

Vu Nhai không quên luôn treo vinh diệu Độc Cô gia ngoài miệng, kích thích nhiệt huyết Độc Cô gia, hắn sợ oan hồn kia lại nổi điên.

Oan hồn sôi sục máu nóng:

- Tốt, tốt, Độc Cô gia quả nhiên vẫn tràn ngập kích tình, có như vậy chúng ta mới là gia tộc đệ nhất thiên hạ! Tới đây, toàn bộ ký ức và cảm ngộ với kiếm đạo của ta nằm đây, giao hết cho ngươi, hy vọng ngươi sẽ thành công!

Oan hồn rót ký ức vào ý thức mở rọng của Vu Nhai.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1237: Mấu chốt ở chỗ câu thông (1)
Ầm!

Vu Nhai cảm giác vô số ký ức ập đến, Thần Huyền Khí Điển vận chuyển, bắt đầu cảm ngộ mệnh luân.

Nhưng rất nhanh kiếm ý kinh khủng bùng nổ đâm thẳng vào ý thức của Vu Nhai. Hết cách, Vu Nhai đành phân tâm vừa cảm ngộ vận mệnh vừa cảm ngộ kiếm đạo.

Ký ức oan hồn không thể nào là toàn bộ trí nhớ, chỉ vài mảnh quan trọng nhưng đã đủ.

Oan hồn là thiên tài thế hệ trẻ của Độc Cô gia sáu trăm năm trước, được chọn vào nghịch kiếm thần bí địa, gặp tình huống tương tự như Vu Nhai. Cuối cùng thiên phú oan hồn không đủ chết tại đây, lúc đó gã dùng sai cách, kiếm đạo thành thánh. Oan hồn đien cuồng rèn luyện kiếm đạo nhưng cuối cùng không nhìn thấu chất nghịch kiếm thần bí địa, trở thành một oan hồn có đặc điểm.

Đúng như Vu Nhai suy nghĩ, oan hồn chìm đắm trong huyền kiếm bản mệnh của mình, trở thành thứ giống như kiếm linh, Khắc Liệt Luân Tư. Kiếm của oan hồn vùi dưới đất đai ngay dưới chân Vu Nhai.

Như kiếm linh thần kiếm đã nói, muốn kiếm thì tự mình lấy.

Vu Nhai cảm ngộ vận mệnh, toàn bộ kiếm đạo của oan hồn. Vu Nhai chậm rãi thoát khỏi cảm giác điên cuồng, đau khổ. Sau khi giải thoát, Vu Nhai bỗng phát hiện Vu Nhai cảm ngộ kiếm đạo sâu hơn mấy tầng, như ăn đồ siêu bổ, tiến bộ mấy bậc.

Thật lâu sau Vu Nhai thở hắt ra:

- Phù.

Vu Nhai cười tươi rói:

- Độc Cô Diệt Hoàng tiền bối, ta thành công, ta cảm giác kiếm đạo của ta tăng vài bậc.

Độc Cô Diệt Hoàng cười to bảo:

- Ha ha ha ha ha ha! Tốt tốt tốt, không ngờ Độc Cô gia ra một thiên tài như ngươi. Thân kiếm của ta chôn dươi đất bên chân ngươi, hãy lấy nó ra đi. Bây giờ ngươi không thể lấy huyền binh bản mệnh của mình ra, trong thử thách tiếp theo ngươi sẽ bị công kích. Chỉ có kiếm linh thứ nhất mới không thể dùng kiếm thể công kích ngươi.

Độc Cô Diệt Hoàng đã được giải mở gút mắc.

Vu Nhai cười sáng sủa nói:

- Không sao, tại đây toàn là tiền bối Độc Cô gia, ta nghĩ bọn họ sẽ sáng suốt giống như người.

Vu Nhai xem ký ức của Độc Cô Diệt Hoàng, hắn đã hiểu sơ về nghịch kiếm thần bí địa. Vu Nhai biết nghịch kiếm thần bí địa là nơi như thế nào, trong lòng thầm mắng Độc Cô gia chủ vì bị gã lừa vào đây.

- Nhưng kiếm của các ngươi phủ bụi tại đây đúng là đáng tiếc, thôi thì ta sẽ lấy kiếm của người ra, chắc hẳn người cũng khát vọng chiến đấu đúng không?

Vu Nhai thầm nghĩ:

- Có lẽ ta sẽ có cách khiến các ngươi lại thấy mặt trời, cùng ta chiến đấu.

Vu Nhai nghĩ lại không chừng Thôn Thiên kiếm linh ở một bên xem, điệu thấp chút là hơn, đỡ bị bóp cổ. Nhưng hắn phải nghĩ cách kiếm mấy thanh kiếm mang về, bị Độc Cô gia chủ tính kế như thế nói sao cũng phải lấy tiền lời, phải lấy thật nhiều.

Độc Cô Diệt Hoàng nhỏ giọng nói:

- Đó là đương nhiên, đã rất lâu rồi ta không chiến đấu. Tiếc rằng ta chết, chỉ có thể trải nghiệm chiến đấu trong thế giới kiếm. Ta cảm giác ta nên tan biến đi, tại sao ta vẫn tồn tại?

Vu Nhai trầm ngâm nói:

- Đó là bởi vì trong lòng ngươi còn có oán khí.

Vu Nhai nhớ kiếp trước nếu quỷ hồn chết có oán khí sẽ biến thành oan hồn, không muốn đầu thai chuyển kiếp, có lẽ loại tình huống này cũng giống vậy.

- Oán khí? Đúng rồi, ta không cam lòng, không cam lòng! Tiểu tử, mới rồi ngươi lừa ta, ta muốn ngươi chết!

Oan hồn chính là kiểu bỗng nhiên điên cuồng, lúc tốt lúc xấu, giống như U Hoang kiếm linh trước kia, oán niệm bỗng nhiên bùng nổ sẽ mất lý trí ngay. Vu Nhai mặc kệ oán khí đó, hắn không có ký ức của Độc Cô Diệt Hoàng còn giải quyết được chứ nói gì là bây giờ? Vu Nhai nói mấy câu đã làm Độc Cô Diệt Hoàng bình tĩnh lại, hắn duỗi tay ngoắc. Một thanh kiếm chậm rãi nhô lên từ mảnh đất đỏ máu, là thanh kiếm Độc Cô Diệt Hoàng từng dùng, một thanh thiên hạ đỉnh thánh giai.

- Ủa? Ngươi không hoàn toàn dung hợp với binh linh của mình?

Sau khi bình tĩnh lại Độc Cô Diệt Hoàng thản nhiên nói:

- Đúng vậy! Quy tắc nơi này không cho phép chúng ta dung hợp với binh linh, có lẽ tổ tiên Độc Cô gia không muốn linh hồn huyết mạch của mình bị luyện chế trở thành binh linh, hoặc là hy vọng ngày nào đó chúng ta sẽ siêu thoát.

Vu Nhai trầm ngâm một lúc sau nói:

- Vậy có lẽ ta sẽ có cách giúp người siêu thoát, nhưng không phải bây giờ.

Độc Cô Diệt Hoàng không hề kích động, bình tĩnh nói:

- Vậy sao? Cũng không sao, bây giờ ngươi hãy vượt qua cửa ải trước mắt rồi tính.

Độc Cô Diệt Hoàng bình tĩnh như một trí giả vĩ đại, năm xưa gã là kiếm khách rất bình tĩnh.

- Ừm!

Vu Nhai gật đầu, xách kiếm lên chọn đại một hướng đi.

Bởi vì Vu Nhai đã cảm ngộ kiếm của Độc Cô Diệt Hoàng nên thế giới càng rõ ràng trong mắt hắn. Kiếm ý hỗn loạn như thêm năm màu sáu sắc, liếc sơ là biết ngay kiếm ý nào thuộc địa bàn nào.

Vu Nhai đi tới một địa bàn kiếm ý cường đại, hắn đứng đó cảm ngộ kiếm ý mới.

Keng!

Như Độc Cô Diệt Hoàng nói, có một thanh kiếm chui lên từ dưới đất, kiếm ý xung quanh nối liền thành một sợi chỉ chém hướng Vu Nhai. Keng một tiếng, Vu Nhai giơ ngang cây kiếm thuộc về Độc Cô Diệt Hoàng chặn lại thanh kiếm này.

Vu Nhai lại dùng chiêu cũ, định trò chuyện với đối phương:

- Tiền bối, khoan đã . . .

- Chết!

Oan hồn này oán khí càng nặng hơn Độc Cô Diệt Hoàng, không cần biết Vu Nhai nói gì, một nhát kiếm chém tới. Kiếm ý khủng bố bao phủ Vu Nhai, hắn một lần nữa cảm nhận bị kiếm ý bao vây là như thế nào.

Keng keng keng!

Thanh kiếm không bị ai điều khiển nhưng múa nhiều kiếm chiêu đáng sợ như oan hồn có thực thể đang cầm kiếm. Vu Nhai bất đắc dĩ chật vật ứng đối, trong đó xen lẫn phong đạo, sát ý thành thánh. Thỉnh thoảng Vu Nhai tìm cơ hội muốn gợi chuyện nhưng oan hồn không có phản ứng, hoặc phun một chữ chết.

Trong phút chốc hai bên đánh nhau nửa canh giờ, không có dấu hiệu dừng lại.

Vu Nhai mình đầy vết thương, trong tình huống này nếu muốn phá quan vẫn phải dùng cách cũ. Tức là bắt giữ kiếm ý của đối phương, cảm ngộ thành của mình, sau đó kiếm sẽ im lặng.

- Xem ra không chịu dừng, phải làm sao đây?

Vu Nhai đã tìm sai cách, hắn không muốn cảm ngộ kiếm ý mà chỉ muốn trò chuyện với oan hồn.

Tuy Vu Nhai có được ký ức của Độc Cô Diệt Hoàng, trông thấy có người thành công cảm ngộ. Vu Nhai thấy Độc Cô Chiến Phong ngồi xếp bằng trong kiếm ý hoặc đối kháng, rồi gã chợt người, mọi thứ tán đi, thế là gã đã thành công.

Vu Nhai mờ mịt nhìn, không biết bọn họ dùng cách gì.

Vu Nhai chỉ nghĩ ra một cách là nhờ Độc Cô Diệt Hoàng:

- Diệt Hoàng tiền bối có thể câu thông giúp ta được không?

Độc Cô Diệt Hoàng lắc đầu, nói:

- Không được, ta chỉ có thể cung cấp kiếm thể cho ngươi, những thứ khác phải tự ngươi giải quyết. Quy tắc nơi này là vậy, ta không thể vượt qua.

Độc Cô Diệt Hoàng phủ định ý tưởng của Vu Nhai, nếu có thể hỗ trợ thì oan hồn đã sớm giúp hắn.

Vu Nhai gật đầu, nói:

- Vậy sao?

Vu Nhai không mất niềm tin, nếu người xưa có thể thành công thì hắn cũng làm được. Mắt Vu Nhai hấp hánh chiến đấu với thanh kiếm kia.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1238: Mấu chốt ở chỗ câu thông (2)
Rất nhanh suy nghĩ của Vu Nhai rõ ràng hơn:

- Ta không cách nào câu thông là vì oan hồn đó không cho ta cơ hội, thế thì ta tranh thủ cơ hội câu thông.

- Khống tự quyết!

Vu Nhai vẫn không tìm hướng đi phá quan, hắn làm theo cách của mình vượt qua thử thách, ai bảo hắn dùng một lần đã thành công?

Trong góc bí mật, kiếm linh thần kiếm hầm hừ nói:

- Lại muốn dùng cách cũ câu thông với oan hồn? Muốn làm như vậy ngươi phải có cơ hội, thời gian câu thông mới được. Nen ngoan ngoãn lma theo kế hoạch định sẵn đi, cảm ngộ, bắt giữ một chút kiếm ý đặc biệt, khác người. Muốn tìm đường tắt ăn may thì chỉ có con đường chết.

Lúc trước hành động của Vu Nhai làm kiếm linh thần kiếm rất giật mình, đặc biệt phút cuối hắn có được ký ức, toàn bộ kiếm ý của Độc Cô Diệt Hoàng. Kiếm linh thần kiếm không chấp nhận được sự thật này, mấy ngàn năm qua chưa từng có chuyện như vậy.

Kiếm linh thần kiếm lạnh lùng cười:

- Nhưng xem bộ dạng của hắn rõ ràng không biết quy tắc nơi này, còn muốn ăn gian, vậy hãy chịu khổ đi!

Rất nhanh kiếm linh thần kiếm trợn to mắt nói:

- Cái gì? Chuyện gì vậy? Đây là thủ ấn gì?

Ong ong ong ong ong!

Vu Nhai đánh ra Khống tự quyết, kiếm thể trước mắt kêu vù vù. Quá cường đại, nếu không phải đứng gần thì Vu Nhai không cách nào khống chế, dù bây giờ hắn cũng không kiên trì được bao lâu. Vu Nhai cần nhanh chóng câu thông ngay ovứithanh kiếm.

Vu Nhai nói nhanh:

- Tiền bối Độc Cô gia, có thể chờ một lúc nãy mới giết ta không? Hãy nghe ta kể những biến đổi xảy ra trong Độc Cô gia mấy năm gần đây, ta có rất nhiều chuyện để nói như . . .

Vu Nhai nói ra câu chuyện lúc trước hắn kể cho Độc Cô Diệt Hoàng nghe, vẫn là các loại vinh diệu làm người sục sôi máu nóng.

Có kinh nghiệm một lần, Vu Nhai kể chuyện càng quen miệng, sáng tạo câu chuyện càng đặc sắc.

Kiếm thể chậm rãi ngừng rung động, giọng nói âm u vang lên:

- Quả nhiên Độc Cô gia càng lúc càng phồn vinh.

Kiếm ý siêu cường đại bình tĩnh lại, oan hồn đã mở rộng lòng thì càng dễ trò chuyện hơn. Với thủ đoạn của Vu Nhai lại lừa ký ức kiếm ý, vài thứ quan trọng của đối phương vào tay. Vu Nhai lại lấy thanh kiếm thứ này.

Kiếm linh thần kiếm không biết nên nói cái gì:

- Tiểu tử này rốt cuộc có lai lịch gì? Muốn cảm ngộ vận mệnh, kiếm ý của tất cả oan hồn sao?

Kiếm linh thần kiếm cảm giác tiểu tử này sắp nghịch thiên, đặc biệt khi thấy hắn dùng cùng một cách cảm động mấy oan hồn. Kiếm linh thần kiếm nghĩ rằng có vẻ nghịch kiếm thần bí địa không khó vượt qua, quan trọng nhất là người ta chỉ cảm ngộ được chút ít kiếm ý còn Vu Nhai nuốt hết kiếm ý của người ta, bao gồm ký ức.

Điều này rất khó tưởng tượng, sao có thể làm bậy như vậy? Sao hắn cảm ngộ nhiều kiếm ý đến thế, không sợ no nứt bụng sao? Nếu thiên phú không đủ thì đừng nói là nhiều loại Thất Tinh Kích pháp, cảm ngộ một loại đều không ra.

Hơn nữa không ai dám làm bậy như thế, không phải nhiều kiếm ý là tốt, cần thu được. Cảm ngộ vận mệnh, tức là mệnh luân cũng vậy, quan trọng là ngươi có thu nó được không? Ý thức của ngươi là chỗ chứa, nếu nơi chứa không đủ to sẽ nứt vỡ. Như Độc Cô Chiến Phong, Độc Cô gia chủ, bởi vì có thiên phú tốt nên mới cảm ngộ được nhiều kiếm ý đặc biệt trong oan hồn.

Nếu thiên phú không đủ thì không thể làm điều này, Độc Cô Cửu Thiên chính là ví dụ. Kiếm linh thần kiếm cho rằng Độc Cô Cửu Thiên không vượt ải được nên mới không cho hắn chung thử thách với Vu Nhai, chỉ thử thách ý chí của gã.

Tức là nếu không đủ thiên phú khi cảm ngộ mấy chục oan hồn xong sẽ không chống đỡ nổi nữa, chỉ có thể thành thánh.

Vu Nhai bây giờ không chỉ được một chút kiếm ý đặc biệt mà nuốt trọn vẹn kiếm ý của một oan hồn, có rất nhiều thứ hỗn tạp. Vu Nhai không bị gì, vẫn an toàn. Kiếm linh thần kiếm không biết rằng Vu Nhai mơ hồ, cảm ngộ thì cảm ngộ nhưng có nhiều thứ hắn không hiểu, dù sao đã ăn vào bụng, mặc kệ mùi vị của nó.

Vu Nhai không được giáo dục hoàn thiện, hắn không biết rằng không thể tùy tiện nuốt kiếm ý. Tóm lại Vu Nhai mơ hồ, đã thói quen tự mày mò, chờ sau này từ từ sửa sang lại là xong.

- Hừ! Kiếm đạo của tiểu tử này đã dính chút hơi thở điên cuồng, nếu hắn cứ tiếp tục như vậy thì hơi thở đó sẽ càng lúc càng nghiêm trọng, chờ xem hắn áp chế thế nào.

Giọng kiếm linh thần kiếm trở nên âm trầm:

- Còn nữa, nhiều kiếm ý trộn lẫn vào nhau, hắn làm sao tìm ra con đường thuộc về mình? Nếu không làm được chỉ có một con đường chết.

Kiếm linh thần kiếm luôn tự tin nghịch kiếm thần bí địa, kết quả một kẻ không theo lẽ thường xuất hiện, hỏi sao nó không bực mình? Kiếm linh thần kiếm là báu vật trấn tộc Độc Cô gia, nên trong lòng nó mong đợi tiểu tử này có thể thành công.

Nhưng điều này quá khó khăn, kiếm linh thần kiếm nhìn ra được tiểu tử này đang mò bậy. Thật không biết Độc Cô gia giáo dục như thế nào.

Vu Nhai không suy nghĩ nhiều, hắn làm theo cách cũ, không ngừng dùng vinh diệu Độc Cô gia lừa gạt các oan hồn. Mỗi khi dụ được một oan hồn là Vu Nhai trực tiếp cảm ngộ mệnh luân, toàn bộ kiếm ý ngay, tức là ký ức và kiếm đạo của bọn họ.

Vu Nhai tiếp tục tìm oan hồn tiếp theo, hắn không sửa sang gì nhiều, hắn thiếu thời gian. Vu Nhai bắt đầu thấy đói bụng, hắn nghĩ hấp thu trước rồi tính, sửa sang này nọ thì chờ hấp thu hết oan hồn rồi tính.

Đương nhiên vì Vu Nhai cảm ngộ sâu thêm, tức là đối với mệnh luân làm huyền khí phát triển tinh thuần hơn. Bây giờ Vu Nhai chỉ tu luyện biến huyền khí càng tinh thuần, không khiến nó trướng lớn lên. Nếu có cơ hội Vu Nhai sẽ dùng Huyền Binh Điển thu mấy thanh kiếm mang đến năng lượng co hắn, khi đó trực tiếp phát tan lên đến thánh binh sư thì mất vui.

Nên biết mỗi khi thu một huyền binh vào Huyền Binh Điển sẽ mang đến năng lượng cho Vu Nhai hấp thu.

Thật lâu sau lưng Vu Nhai có mấy chục thanh kiếm, may mắn những thanh kiếm trong thế giới này có thể tự bay, nếu không không gian giới chỉ bị phong cấm hắn không biết làm sao cõng nhiều kiếm thế này.

Không phải thanh kiếm nào cũng ngoan ngoãn theo ý Vu Nhai, có trận hắn đánh rất vất vả, có trận quá khó gặm. Đôi lúc đánh ra Khống tự quyết chỉ bám giữ oan hồn được vài giây, vào như thế này chỉ có thể dựa vào kiên nhẫn, không ngừng đánh ra Khống tự quyết, câu thông. Tùy theo cảm ngộ kiếm đạo càng mạnh Vu Nhai càng tự tin hơn.

Ục ục!

kiếm ý hỗn loạn xung quanh dần thưa thớt, nhưng vẫn còn rất nhiều. Không biết qua bao nhiêu ngày phấn đấu, Vu Nhai không chịu nổi bao tử biểu tình, cứ tiếp tục thế này hắn sẽ chết đói.

- Cái kia . . . Kiếm linh thần kiếm tiền bối, người còn đó không? Nếu nghe thấy hãy cho ta chút đồ ăn đi, hoặc mở phong tỏa không gian giới chỉ vài giây cũng được. Làm gì có chuyện thử thách không cho người ta ăn cơm?
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1239: Siêu thoát
- Kiếm linh thần kiếm tiền bối nhìn xem, còn nhiều thanh kiếm chưa thu phục, dù mỗi vị tiền bối không cần câu thông mà chia sẻ ký ức cho ta ngay thì ta khó thể cảm ngộ hết trước khi chết đói.

Kiếm linh thần kiếm thầm rít gào trong lòng:

- Có ai vượt ải kiểu như ngươi không? Người ta chỉ cảm ngộ một chút kiếm ý, không tốn bao nhiêu ngày. Ngươi thì muốn câu thông này nọ, tốn nước miếng, đòi cảm ngộ vận mệnh và toàn bộ kiếm ý của người ta nên đương nhiên thiếu thời gian!

Kiếm linh thần kiếm câm nín và kaham phục biểu hiện của Vu Nhai, tiểu tử này càng lúc càng kỳ lạ.

Thật ra Vu Nhai không trông chờ kiếm linh thần kiếm sẽ rủ lòng từ bi, hắn không đói lả như bề ngoài biểu hiện, dù sao thực lực đã đến đỉnh thiên binh sư có thể hấp thu thiên địa nguyên tố trong tiểu thế giới binh linh thần kiếm này. Vu Nhai có thể kiên trì rất lâu, nhưng hắn không chút nắm chắc sẽ kiên trì đến lúc cảm ngộ hết tất cả oan hồn. Vu Nhai suy nghĩ có nên đổi cách khác không.

Bởi vì Vu Nhai thông qua nhiều ký ức oan hồn đoán được người đi trước vượt ải như thế nào.

Thỉnh thoảng Vu Nhai sẽ nghĩ:

- Nếu có thể mở Thần Huyền Khí Điển thì tốt rồi, có cách lập tức hấp dẫn các oan hồn tập thể chru động thuận theo.

Nhưng Thần Huyền Khí Điển cũng nằm trong không gian giới chỉ, Vu Nhai không lấy ra được.

Lúc này kiếm linh thần kiếm lên tiếng:

- Hãy chọn một chiếc không gian giới chỉ đi, ta sẽ mở phong cấm.

Bộ dạng Vu Nhai từ nửa chết nửa sống biến thành phấn chấn tinh thần. Vu Nhai chỉ ngay không gian giới chỉ chứa Thần Huyền Khí Điển.

- Đa tạ kiếm linh tiền bối, là cái này!

- Được rồi, ngươi tiếp tục đi.

Giọng kiếm linh thần kiếm vẫn không lộ cảm xúc, nhanh chóng biến mất.

Vu Nhai vội cảm ơn, tuôn ra vài câu nịnh hót. Bây giờ mạng nhỏ nằm trong tay người ta, không nịnh không được. Cảm ơn xong Vu Nhai rót ý thức vào không gian giới chỉ bị bỏ lệnh cấm, đầu tiên tất nhiên là lấy đồ ăn ra.

Tuy Vu Nhai còn chịu đựng được nhưng bụng hắn rất đói.

Ăn uống no đủ xong Vu Nhai cảm thán rằng:

- A! Bây giờ ta mới biết thì ra lương khô ăn ngon như vậy.

Vu Nhai tùy ý lấy quyển sách ra, lẩm bẩm:

- Có đồ ăn rồi thì không cần sốt ruột ra ngoài, nên sửa sang, tu luyện. Nhưng đọc sách trước đã.

Kiếm linh thần kiếm phát hiện tiểu tử này không chỉ kỳ lạ mà suy nghĩ cũng lạ lùng, không nhìn thấu được.

- Đọc sách? Tiểu tử này lại làm cái quỷ gì?

Ngươi không biết bước tiếp theo hắn sẽ làm gì. Không vội ra ngoài? Ngươi cho rằng nơi đây là đâu? Quán trọ sao?

Kiếm linh thần kiếm mặc kệ Vu Nhai, nó không thể can thiệp nữa. Kiếm linh thần kiếm phát hiện tiểu tử này có thiên phú mạnh đáng sợ, đã qua lâu như vậy vẫn có thể nuốt vào vận mệnh, kiếm ý oan hồn. Tuy bên trong còn mang ý điên cuồng mãnh liệt nhưng tạm thời không ảnh hưởng tiểu tử này, tâm tính của hắn kiên cường đáng sợ, trải qua nhiều sóng gió.

Kiếm linh thần kiếm ngẫm nghĩ, lại cảm thán rằng:

- Ài, tại sao tiểu tử này dung hợp sách kim loại? Nếu hắn dung hợp kiếm không chừng có cơ hội nắm giữ ta.

Kiếm linh thần kiếm oán niệm sách kim loại rất nhiều.

- Cái kia, Diệt Hoàng tiền bối, chúng ta cùng nhau đọc sách đi.

Vu Nhai bỗng làm ra hành động khiến kiếm linh thần kiếm choáng váng. Tiểu tử này đối xử quá tốt với oan hồn, biết bọn họ ở đây cô đơn nên rủ cùng xem sách. Kiếm linh thần kiếm hơi cảm động.

Vu Nhai vẫy tay, thanh kiếm thuộc về Độc Cô Diệt Hoàng bay tới bên cạnh Vu Nhai, cùng hắn đọc sách.

Vu Nhai bỗng đổi giọng:

- Diệt Hoàng tiền bối còn nhớ lúc trước ta từng nói có thể giúp các người siêu thoát không? Bây giờ có quyển sách này là có cơ hội thử, nào, chút nữa Diệt Hoàng tiền bối có thấy cái gì cũng đừng xúc động.

Kiếm linh thần kiếm, các oan hồn thầm thắc mắc. Quyển sách này có uy lực đến thế sao?

Vu Nhai cầm quyển sách đương nhiên là Thần Huyền Khí Điển, vì hắn có được ký ức oan hồn, trong huyễn ảnh đệ thất trọng phá thiên nghịch mệnh xuất hiện từng mệnh hồng. Điều Vu Nhai cần làm là vào mệnh hồng, mở gút cho bọn họ, khiến mệnh hồng biến thành ngôi sao.

Có lẽ mở gút là bọn họ sẽ thoát khỏi oán niệm, siêu thoát.

Tóm lại Vu Nhai bắt tay hành động, mặc kệ đám kiếm linh thắc mắc. Vu Nhai mang theo ý thức Độc Cô Diệt Hoàng vào mệnh hồng, vù một tiếng thanh kiếm run rẩy. Độc Cô Diệt Hoàng nhìn thấy mình trong quá khứ.

Giống như đám người Phong Doanh, Độc Cô Diệt Hoàng chỉ có thể là người xem, Vu Nhai biến thân thành Độc Cô Diệt Hoàng.

Độc Cô Diệt Hoàng có cảm giác như bản thân trải nghiệm.

Vu Nhai trải qua cuộc sống Độc Cô Diệt Hoàng, từng bước đi trên con đường của gã. Vinh diệu Độc Cô gia, rèn luyện, trở thành siêu thiên tài Độc Cô gia, cuối cùng được chọn vào nghịch kiếm thần bí địa, sau đó sinh mệnh chấm dứt tại đây.

Muốn giải gút mắc của Độc Cô Diệt Hoàng là phải giúp gã hoàn thành cảm ngộ các loại oan hồn trên mảnh đất đỏ này.

Tức là Vu Nhai biến thân Độc Cô Diệt Hoàng lại phải cảm ngộ các loại oan hồn trong mệnh hồng một lần nữa. Vu Nhai dùng cách chính xác của đám người Độc Cô gia chủ, Độc Cô Chiến Phong bắt giữ một chút kiếm ý đặc biệt kia.

Kiếm linh thần kiếm ngơ ngác hoang mang.

- Tiểu tử này đang làm cái quỷ gì? Tại sao ta cảm giác được hắn đang cảm ngộ kiếm ý đặc biệt của các oan hồn?

Trong mắt kiếm linh thần kiếm thì Vu Nhai chỉ ôm kiếm đọc sách, nhưng người hắn luôn phát ra đủ loại kiếm ý như đang đi trên mảnh đất đỏ. Rõ ràng Vu Nhai chỉ ngồi đọc sách.

Kiếm linh thần kiếm thầm nghĩ:

- Quyển sách trong tay hắn có điều lạ.

Kiếm linh thần kiếm kéo gần ống kính, lẻn rút rình sách của Vu Nhai. Tiếc rằng kiếm linh thần kiếm thấy những hàng chữ nó không xem hiểu được, nó không thấy huyễn ảnh bên trong. Nếu Vu Nhai giở trang giấy đệ nhất trọng thì Độc Cô Diệt Hoàng có thể thấy huyễn ảnh, tiếc rằng hắn đang để mở đệ thất trọng Thần Huyền Khí Điển.

Cuối cùng kiếm linh thần kiếm bình luận:

- Tiểu tử này rất bí ẩn.

Kiếm linh thần kiếm không biết rằng sắp xảy ra chuyện khiến nó kinh hoàng.

Thật lâu sau thanh kiếm Độc Cô Diệt Hoàng kêu lên.

Ong ong ong ong ong!

Một hồn thể mắt thường trông thấy bay ra khỏi kiếm thể, đó là Độc Cô Diệt Hoàng. Lúc này Độc Cô Diệt Hoàng không còn oán niệm lúc trước, trở nên bình hòa. Lúc Độc Cô Diệt Hoàng chết còn khá trẻ tuổi nên hồn thể cũng trẻ trung.

Độc Cô Diệt Hoàng nhìn Vu Nhai, nở nụ cười vui sướng thản nhiên nói:

- Đa tạ ngươi, không biết là tiểu bối đời thứ mấy của ta, rốt cuộc ta có thể rời khỏi đây. Nhìn thấy Độc Cô gia phồn vinh từ ngươi khiến ta rất vui, ngươi đúng là thiên tài hơn ta gấp trăm lần. Đa tạ, ta đi đây.

Vu Nhai nhìn thanh kiếm của mình một lúc lâu sau, có một kiếm linh chậm rãi hiện ra. Độc Cô Diệt Hoàng và kiếm linh từng sóng vai bên nhau ánh mắt giao hòa, hai bên lặng im.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top