Lượt xem của khách bị giới hạn

[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1510: Vu Thuấn bám thân
Không phải lực lượng suy yếu, mà là tinh thần. Trên phương diện lực lượng có thể dùng các loại thuốc cường đại bổ sung. Nhưng trên phương diện tinh thần tuy rằng cũng có thể sử dụng thuốc, nhưng không có khả năng hồi phục nhanh như vậy. Lực lượng tinh thần dù sao cũng là điều tương đối huyền bí.

Vì để tránh nguy hiểm, trước hết cứ để cho lão nữ vương tinh linh trở lại cung điện Cổ Ma có sát trận bảo vệ rồi nói sau.

- Vâng!

Hai người đáp lại. Lão nữ vương tinh linh không chút chậm trễ xông về phía cung điện Cổ Ma.

Đây là chỗ lợi khi có chủ trận. Chỉ cần vào bên trong cung điện Cổ Ma khoan một lỗ hướng về phía sát trận, muốn chết cũng khó. Nói thật ra, lúc này lão nữ vương tinh linh rất hưng phấn. Bởi vì nàng nằm mơ cũng không ngờ được sau mấy nghìn năm, nàng lại trở thành nữ vương Tinh Linh nắm Thần Nỏ Tinh Linh viễn cổ trong tay. Đây là vinh quang cực lớn. Nữ thần tinh linh ở trên cao, ta quá hạnh phúc.

Điều hạnh phúc nhất là, nàng tự tay bắn chết ba gã Thần Tướng Cổ Duệ. Đây chính là đại địch diệt quốc gia tinh linh.

Tuy nói nàng cũng không phải là chủ nhân của Thần Nỏ Tinh Linh viễn cổ, chỉ mượn mà thôi, nhưng trước khi tuổi thọ hết, có thể nắm giữ Thần Nỏ, nàng đã cảm thấy thỏa mãn. Không, vẫn chưa đủ. Nàng phải bắn chết càng nhiều dân Cổ Duệ hơn nữa.

Nghĩ như vậy, tốc độ lão nữ vương phóng về phía cung điện Cổ Ma càng nhanh hơn. Nhưng vào lúc này, nàng bỗng nhiên cảm giác được phía sau dường như có thứ gì đó. Kế tiếp nàng lại dường như thấy được một nhân ảnh.

Đó là Hắc Nguyệt Thần Vương. . .

- Hắc Nguyệt Thần Vương chạy đi đâu. . . Lão nữ vương tinh linh, cẩn thận.

Ngay thời điểm các Thần Tướng Bách tộc nghe mệnh lệnh của Vu Nhai, chuẩn bị bao vây tấn công số Thần Tướng Cổ Duệ còn lại, trong lúc đó lại phát hiện Hắc Nguyệt Thần Vương vừa rồi còn cảnh cáo Vu Nhai đã biến mất. Dầu óc vừa chuyển đã biết vấn đề nằm ở đâu. Vu Nhai điên cuồng quát lớn.

Lão nữ vương tinh linh giết chết ba gã Thần Tướng Cổ Duệ. Hiện tại người Hắc Nguyệt Thần Vương có khả năng giết nhất chính là nàng.

- Vu Nhai, sao ta có thể để cho ngươi được như ý nguyện? Lão bà này ta xử lý trước.

Giọng nói âm trầm của Hắc Nguyệt Thần Vương truyền ra. Tay hắn đã biến thành bán nguyệt nhận màu đen, nhẹ nhàng cắt về phía lão nữ vương tinh linh.

Lão nữ vương tinh linh là Thần Tướng, tốc độ tất nhiên nhanh khủng khiếp. Chí ít cao thủ bình thường cũng không bắt được tiếng ảnh của nàng. Nhưng so với Hắc Nguyệt Thần Vương mà nói, tốc độ của nàng, chẳng khác nào người lớn đuổi theo tiểu hài tử.

Hắc Nguyệt Thần Vương cũng không chỉ tới vì báo thù cho ba gã Thần Tướng Cổ Duệ, cũng không chỉ là vinh quang của dân Cổ Duệ bọn họ hay thể diện của chính hắn. Mà lão nữ vương tinh linh đúng là một sự uy hiếp.

Hoặc nói là Thần Nỏ trên tay nàng là một sự uy hiếp đáng kể. Thật không nghĩ tới, chấn bảo chi tộc của Tinh Linh Tộc bất ngờ được sửa xong?

Hắc Nguyệt Thần Vương đương nhiên biết Tinh Linh Tộc Thần Nỏ. Đó là đại lục Thần Huyền Thần Binh cao cấp nhất. Thần Binh bình thường cũng không thể sánh bằng. Bằng không cũng không thể giết chết được Thần Tướng phía hắn. Cho dù là bản thân hắn đụng phải Thần Binh này, cũng muốn tránh đối mặt trực diện. Nếu như thực lực lão nữ vương tinh linh đạt được Thần Vương, cũng có khả năng bắn chết hắn.

Phải biết rằng, trước đây Thần Nỏ Tinh Linh viễn cổ có khả năng hủy diệt nhưng Kinh Thiên Nhất Kiếm.

Bây giờ không phải là thời điểm truy đuổi nguồn gốc. Giết nàng rồi nói sau.

Trong nháy mắt lão nữ vương tinh linh cảm nhận được cái chết sắp tới. Chỉ có điều trong lòng nàng lại hoàn toàn yên bình. Chết thì chết. Chí ít trước khi chết nàng không khiến nữ thần tinh linh thất vọng. Đáng tiếc là không thể giết thêm mấy người nữa, còn chưa yên lòng về Tuyết Đế. . .

- A. . .

Ngay khi Hắc Nguyệt Thần Vương muốn im hơi lặng tiếng chém giết lão nữ vương tinh linh, không, hắn dường như đã chém vào hư không. Hắn cảm giác nguyên tố thời gian xung quanh đang điên cuồng chấn động. Đại quản sự từng nói qua Vu Nhai có thời gian thánh đạo?

- Thời gian thánh đạo? Nếu như là thời gian đạo thần, ngươi có thể cứu nàng. Đáng tiếc. . .

Ầm. . .

Chấn động kịch liệt vang lên, cắt ngang lời Hắc Nguyệt Thần Vương nói. Tương tự với, Hắc Nguyệt Thần Vương chính là cự nhận màu đen từ trên trời chém xuống, nặng nề chém ở trên cánh tay Hắc Nguyệt Thần Vương vừa muốn giết chết lão nữ vương tinh linh. Một giọng nói rất nặng truyền đến:

- Lão nữ vương, lui!

- Vâng, vâng!

Lão nữ vương tinh linh ngẩn người một lát. Nàng cũng không biết mình đã sống lại thế nào, nhưng bây giờ không phải là thời điểm để suy nghĩ về điều này.

Là cường giả cấp Thần Tướng, rất nhanh nàng đã kịp phản ứng, lại vọt về phía cung điện Cổ Ma. Nhưng trong nháy mắt khi vừa tiến vào cung điện Cổ Ma, thân hình nàng thoáng dừng lại, rất muốn quay đầu. Nhưng cuối cùng nàng vẫn không quay đầu lại. Nguyên nhân nàng muốn quay đầu lại chính là. . .

Giọng nói vừa rồi hình như không phải do Vu Nhai phát ra. Nhưng nơi âm thanh phát ra lại rõ ràng là từ hướng Vu Nhai?

- Ngăn cản ngươi? Thời gian thánh đạo lại thêm Ma Nhận trong tay ta, đủ để làm được điều đó!

Giọng nói rất nặng nề kia quả nhiên lại từ trong miệng Vu Nhai truyền đến. Đó tuyệt đối không phải là giọng nói Vu Nhai. Còn nữa, một đòn vừa nãy cũng tuyệt đối không phải là đòn mà Vu Nhai có thể phát ra. Phải biết rằng, đây chính là một đòn ngăn cản Hắc Nguyệt Thần Vương.

Mọi người ngơ ngác quay đầu lại, nhìn về phía Vu Nhai vừa phát ra âm thanh nặng nề kia.

Chỉ thấy, lúc này toàn thân Vu Nhai dường như lóe lên ma khí. Trên phương diện khí thế cũng đạt được, thậm chí vượt qua cả hai Đại Thần Vương. Biểu tình trên mặt không phải loại đại đế đặc trưng của Vu Nhai trước đây, mà mang theo sự thâm trầm, khí phách và uy nghiêm. . .

- Vu Nhai hình như bị bám vào thân. Bị ai bám vào thân vậy?

Đan Đạo Hùng tự lẩm bẩm.

Chuyện vừa rồi chỉ phát sinh trong chớp mắt. Ngay cả cường giả thần cấp trở lên đều có cảm giác đầu thắt lại.

A, có vẻ như bắt đầu từ lúc Vu Nhai bảo lão nữ vương tinh linh quay về cung điện Cổ Ma, sau đó Hắc Nguyệt Thần Vương truy sát. Ngay sau đó Vu Nhai thi triển thời gian thánh đạo ngăn cản không co Hắc Nguyệt Thần Vương giết người. Tiếp đó, hắn lập tức bị thứ gì đó phụ thể đồng thời phát ra lực lượng cường đại, chặt đứt công kích và truy sát của Hắc Nguyệt Thần Vương. Cuối cùng hắn lại bảo lão nữ vương tinh linh trở về cung điện.

Chỉ có điều, cuối cùng khi bảo lão nữ vương tinh linh trở về, giọng nói đã không phải là Vu Nhai nữa, mà là người phụ thể ở trên người Vu Nhai.

- Chẳng lẽ là vị Vu Thuấn đại đế Cổ Ma kia?

Đúng lúc này, chậm rãi, các Thần Tướng Bách tộc cuối cùng cảm thấy âm thanh kia có chút quen thuộc, lập tức nghĩ đến đại đế Cổ Ma trước đó đã từ trong đến ấn Cổ Ma xuất hiện, cũng chính là đại đế cuối cùng của Cổ Ma tộc.

Là hắn, chính là hắn. Hóa ra Vu Nhai thật sự có phương pháp đối phó với Thần Vương.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1511: Cấp thần vương
- Ngươi là ai?

Hắc Nguyệt Thần Vương không tiếp tục để ý tới lão nữ vương tinh linh nữa, mà nhìn chằm chằm vào Vu Nhai hỏi. Lấy lực lượng của hắn làm sao có thể nhìn không ra được biến hóa phát sinh ở trên người Vu Nhai. Đồng thời hắn cũng cảm giác được sau loại biến hóa này chính là sự uy hiếp.

Đúng vậy, không ngờ hắn cảm giác bị uy hiếp. Chỉ có điều sau khi Vu Nhai bị phụ thể, mới có thể khiến hắn cảm giác bị uy hiếp. Vậy người phụ thể Vu Nhai rốt cuộc là ai?

- Ngươi không tư cách biết.

Trong miệng Vu Nhai phát ra giọng nói của Vu Thuấn, trầm thấp lại uy nghiêm. Năm đó hắn trấn thủ Thí Thần Ma Cung, khiến dân Cổ Duệ không dám bước vào nửa bước, thậm chí chỉ có thể vòng qua hắn chém giết đại đế Cổ Ma lúc đó, có thể thấy được trước đây hắn là tồn tại thế nào.

Năm đó, Thần Vương quả thực không khiến hắn để vào mắt.

Đáng tiếc, tuy rằng thực lực của hắn khủng khiếp nhưng một cây chẳng chống vững nhà. Cuối cùng Cổ Ma tộc vẫn bị thua. Từ trên điểm này cũng có thể thấy được tới, trước đây đại lục Thần Huyền không chỉ có một vị cấp bậc Thần Hoàng. Mà bây giờ, nếu có người nói chỉ có vị Thần Hoàng của dân Cổ Duệ mới là vị duy nhất đạt được cấp bậc Thần Hoàng trên đại lục. Đây tuyệt đối là trò đùa cực lớn, không có người nào tin tưởng.

Bất kể thế nào, số lượng Thần Hoàng rất hiếm, chắc chỉ đếm được trên hai tay.

- Phụ thể, đại đế Cổ Ma. . . A, nói vậy ngươi chính là Vu Thuấn Cổ Ma đại đế cuối cùng không được thừa nhận? Trước đây bị buộc vào đường cùng, thậm chí tông táng toàn bộ Cổ Ma tộc theo người. Không ngờ lại dám nói Thần Vương tộc của ta không có tư cách biết. Nực cười.

Lúc này Thanh Mộc Thần Vương cũng tiến vài bước, đi tới trước mặt Vu Nhai, cười lạnh nói ra sự tích về Vu Thuấn.

- Chí ít dân Cổ Duệ các ngươi không giết chết được ta. Nhưng thật ra trên tay ta dính không ít máu Thần Vương các ngươi.

Vu Thuấn nói.

- Đại đế Cổ Ma cuối cùng. Hóa ra là ngươi. Thật không nghĩ tới ngươi vẫn còn sống. Ngươi bây giờ hẳn chỉ còn lại có một đạo tàn hồn thôi đúng không? Từng dính máu của Thần Vương Cổ Duệ chúng ta sao? Ha ha, vậy thì đã tính là gì. Nếu như ngươi vẫn là ngươi năm đó, chúng ta sẽ lập tức rút đi. Nhưng ngươi hiện tại chẳng qua chỉ là một đạo tàn hồn nho nhỏ mà thôi. Hôm nay ta sẽ chém chết ngươi. . . Đại quản sự, nói vậy ngươi đối với tàn hồn Thần Hoàng này, hẳn là cảm thấy hứng thú chứ?

Sau khi Hắc Nguyệt Thần Vương nghe Thanh Mộc Thần Vương nói vậy, cũng muốn bắt vị đại đế cuối cùng của Cổ Ma tộc. Ngược lại cũng là thừa nhận thực lực của hắn trước đây. Nhưng trong lòng không có khả năng kính sợ gì. Hắn cũng sẽ không quá kinh ngạc. Dù sao cũng là người chết.

- Đương nhiên, cảm ơn Thần Vương ban ân.

Đại quản sự Hắc Nguyệt nhanh chóng kêu lên.

- Bách tộc, nếu như đạo tàn hồn này chính là chỗ dựa của các ngươi, vậy các ngươi có thể đi chết đi.

Hắc Nguyệt Thần Vương không tin hắn đường đường là tồn tại có lực lượng gần với Thần Hoàng lại thất bại trong tay một đạo tàn hồn. Ngươi nói uy áp của Vu Thuấn sao? Quả thực rất khủng khiếp. Nhưng điều đó không đại biểu cho bất kỳ điều gì khác. Hắn chẳng qua ỷ vào lực lượng đã từng là Thần Hoàng cấp phát ra mà thôi, không đáng để lo ngại.

- Thí Thần, kẻ địch nhất định đang suy nghĩ hiện tại ta không đại biểu cho bất kỳ điều gì. Ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ?

- Oong. . . Giết!

Thí Thần Ma Nhận nhận thể phát ra chấn động đầy hưng phấn. Nhận linh còn khe khẽ hô giết. Hắn thật sự rất hưng phấn. Không ngờ cách hơn vạn năm, hắn lại sóng vai cùng Vu Thuấn chiến đấu. Cảm giác thật tuyệt vời. Hiện tại hắn rất muốn giết người, hiện tại hắn thực sự khát máu. . .

Thí Thần Ma Nhận biết, một trận chiến này, chỉ sợ là lần cuối cùng hắn cùng với Vu Thuấn sóng vai chiến đấu với nhau.

Bất kể thế nào, nhất định phải thắng. Không chỉ thắng, còn phải thắng một cách đặc sắc, thắng rực rỡ. Hắn đã không còn là hắn của vạn năm trước kia. Trên lưỡi dao của hắn có khắc phù văn Huyền Binh Điển. Hắn còn khắc phục được ngướng ngại cắn nuốt Thí Thần Ma Nhận trong lòng. So với vạn năm trước, hắn đâu chỉ mạnh mẽ gấp mười lần. Thí Thần Ma Nhận biết, năm đó lực lượng của hắn còn chưa đủ, làm liên lụy tới Thần Hoàng Cực Vu Thuấn.

- Ha ha ha, được, vậy giết. . . Tà Nhận Thất Trảm.

Vu Thuấn cười ha ha. Đó là tiếng cười bị đè nén hơn vạn năm. Đó là tiếng cười lớn khi gánh vác trên lưng theo gánh nặng Cổ Ma diệt tộc. Hắn cần phóng ra. Hắn cần chiến đấu. Hắn càng phải chém giết dân Cổ Duệ. Nếu như không phải vì vậy, Cổ Ma tộc bọn họ cũng sẽ không bị diệt tộc!

Cự Nhận màu đen trực tiếp xé rách không gian. Không trung bị nghiền nát giống như thủy tinh, trực tiếp lao đến trước mặt Hắc Nguyệt Thần Vương.

Thất Trảm Tương Liên. . .

- Hắc Nguyệt Đoạn Không. . .

Hắc Nguyệt Thần Vương hiển nhiên cũng bị chấn động trước lực lượng nho nhỏ của Vu Thuấn. Mặc dù chỉ là tàn hồn, nhưng hắn cũng biết lực lượng của Vu Thuấn không có khả năng chỉ là Thần Tướng cấp. Dù vậy hắn cũng không cảm thấy có gì phải khẩn trương. Loan nguyệt thoáng mở trực tiếp cắt Thất Trảm này!

- Nghịch, Tà Nhận Thất Trảm.

Vu Thuấn cười nhạt một tiếng. Nghịch Tà Nhận Thất Trảm lần thứ hai chém ra. Vẫn là Thất Trảm Tương Liên, nhưng lực công kích nghịch tà nhận. Đặc biệt thời điểm đạt được trảm thứ bảy lại gấp trảm thứ nhất 64 lần. Mà lực lượng cấp bậc Thần Vương phát huy ra, đó là cảm giác thế nào?

Đánh giá lại, tàn hồn Vu Thuấn tính là Thần Vương cấp!

Trên thực tế, trên các phương diện lĩnh ngộ hắn vẫn là Thần Hoàng. Chỉ có điều, thân thể Vu Nhai thật sự khó có thể tiếp nhận được lực lượng khủng bố của Thần Hoàng. Thậm chí chỉ có huyền khí Thánh Binh Sư cho hắn sử dụng, đồng thời, tàn hồn của hắn cũng rất khó phát huy ra lực lượng Thần Hoàng.

Nói cách khác, hắn chỉ là một người có lĩnh ngộ Thần Hoàng, lại chỉ có thể phát huy ra lực lượng cấp Thần Vương mà thôi.

Đúng vậy. Mọi người cảm giác chính là như vậy. Cũng không cảm giác được áp lực của Kinh Thiên Nhất Kiếm phía trên. Chỉ có từng mảnh nhỏ không gian khủng khiếp và không gian lưu chuyển loạn trong sự chấn động. Nhận quang màu đen trực tiếp xé nát không gian, giống như có người dùng bút lông dính mực, sau đó nặng nề vạch vài cái ở trên một bức tranh tuyệt mỹ. Loại cảm giác này, lúc trước Tà Nhận Thất Trảm có, nhưng không mãnh liệt như vậy, cũng không ảnh hưởng tới xung quanh.

Nhưng bây giờ, các Thần Tướng cấp xung quanh đều kích động muốn rời khỏi đó. Bọn họ sợ sẽ bị lực lượng không gian xé thành mảnh nhỏ.

Ầm. . .

Hắc Nguyệt Thần Vương vốn còn tưởng rằng là Thất Trảm lúc trước. Nhưng khi phát hiện ra sự khủng khiếp của Nghịch Thất Trảm, hắn muôn phản ứng đã không kịp nữa, chỉ có thể sử dụng thần lực của bản mạng tạo thành một tấm lá chắn với hình mặt trăng, đỡ một đòn khủng bố này.

Ngay sau đó, dãy núi cao phía sau Hắc Nguyệt Thần Vương thoáng cái đã điên cuồng bị phá ra. Hắc quang đi qua, hơn mười ngọn núi ầm ầm đổ nát!
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1512: Trấn áp Hắc Nguyệt
Sau đó, hắc quang biến mất. Trong mắt mọi người đã không thấy bóng dáng của Hắc Nguyệt Thần Vương nữa. Chỉ có Vu Nhai mang theo sự uy nghiêm của một bậc đế vương. . .

- A, thành công sao?

- Đã chết rồi sao? Hắc Nguyệt Thần Vương đã chết rồi sao?

- Hắc Nguyệt Thần Vương. . .

Lúc này, Thần Tướng Bách tộc và Thần Tướng Cổ Duệ làm gì còn tâm tư tiếp tục đánh nhau nữa? Bọn họ đều bị một trận đại chiến trước mắt này cho thu hút. Tâm tình bọn họ cũng không giống nhau. Các Thần Tướng Bách tộc mang theo sự hưng phấn chờ mong. Các Thần Tướng Cổ Duệ lại có chút mờ mịt.

- Hừ, nếu như vậy đã chết, Hắc Nguyệt cũng sẽ không được gọi là Thần Vương cường đại nhất của ba đại tộc. Đối phương chỉ là một đạo tàn hồn phụ thể mà thôi. Được rồi, Thần Vương chiến đấu thế nào, các ngươi đã xem qua. Hiện tại theo ta chém giết Thần Tướng Bách tộc. Hắc, đạo tàn hồn này cứ giao cho Hắc Nguyệt là được.

Thanh Mộc Thần Vương bình tĩnh nhất. Lấy ánh mắt của hắn tất nhiên nhìn ra được Hắc Nguyệt Thần Vương không có khả năng bị giết chết.

Chiêu này của Vu Thuấn quả thực đặc biệt khủng khiếp. Cũng đừng nói giết chết Hắc Nguyệt Thần Vương, cho dù giết mình cũng không thể. Không, mình cũng không chắc có thể thất bại bởi tàn hồn này. Tàn hồn phụ thể không cường đại như bề ngoài.

Thanh Mộc Thần Vương hiển nhiên có chút tự tin quá mức.

Các Thần Tướng Cổ Duệ có phần sững sờ, chợt thu hồi vẻ mờ mịt trên mặt lại.

Nếu Thanh Mộc Thần Vương nói như vậy, Hắc Nguyệt Thần Vương khẳng định không có chuyện gì. A, nói thế nào, mình cũng là Thần Tướng cấp. Không ngờ lại bị dọa sợ đến như vậy. Đáng chết.

Thần Vương quả thực là tồn tại khủng khiếp nghịch thiên. Buồn cười cho Bách tộc, trước đó thậm chí ngay cả Thần Vương là gì cũng không biết.

Mà bây giờ nếu như Hắc Nguyệt Thần Vương ngăn chặn tàn hồn này, đám người mình có Thanh Mộc Thần Vương dẫn dắt, giết chết Thần Tướng Bách tộc còn chẳng phải là đơn gian như chém dưa thái rau sao?

Nghĩ tới đây, các Thần Tướng Cổ Duệ thật sự hưng phấn. Trước đó tổn thất ba gã Thần Tướng, dường như là sỉ nhục bọn họ. Bọn họ phải lấy máu của Bách tộc từ Thần Tướng rửa sạch nỗi sỉ nhục này. Có khoảng 20 Thần Tướng đang chờ bọn họ giết chết.

- Các Thần Tướng Bách tộc. Không quan tâm các ngươi dùng phương pháp gì, tạm thời ngăn chặn nhóm Thanh Mộc Thần Vương. Ngàn vạn không nên dễ dàng chết như vậy được. Ta cũng không hy vọng thành người tham mưu cho Vu tiểu tử mà thôi. Ta đi trước, trấn áp Hắc Nguyệt Thần Vương. Khi trở lại sẽ giết Thanh Mộc Thần Vương. Hắc hắc, địa thế trấn áp!

Ngay thời điểm Hắc Nguyệt Thần Vương còn chưa từ trong dãy núi đổ nát đi ra, Vu Thuấn đột nhiên nói.

Tiếng nói vừa dứt, một cước liền giẫm xuống mặt đất.

- Cái gì, địa thế trấn áp, nguy rồi.

Thanh Mộc Thần Vương vốn không lo lắng. Đối phương chỉ là một tàn hồn mà thôi. Hắn đang chuẩn bị dẫn Thần Tướng Cổ Duệ xống tới giết sạch Thần Tướng Bách tộc rồi nói sau. Nhưng khi nghe thấy Vu Thuấn nói vậy, mặt liền biến sắc, thay đổi hoàn toàn.

Hắc Nguyệt còn đang bị núi lớn đè lên. Vu Thuấn, trước đây lại là tồn tại cấp Thần Hoàng. Lực lượng của hắn khẳng định không đạt tới Thần Hoàng, nhưng trên phương diện cảm ngộ đã đạt tới.

Cảm ngộ đối với địa thế, đương nhiên cũng đạt được. Hắn muốn lấy cảm ngộ Thần Hoàng xoay chuyển địa thế, trấn áp Hắc Nguyệt.

Hắc Nguyệt mới là Thần Vương mà thôi. Lý giải đối với địa thế khẳng định không bằng Vu Thuấn. Hóa ra Vu Thuấn cố ý đánh hắn lún xuống dưới đất.

- Đừng mơ được như ý nguyện!

Thanh Mộc Thần Vương làm sao có thể để Vu Thuấn trấn áp Hắc Nguyệt Thần Vương được. Nếu như chỉ còn lại có một mình hắn, đến lúc đó phía bên Cổ Duệ bọn họ nhất định sẽ biến thành bên yếu thế. Phải biết rằng, mặc dù hắn có thể ngăn cản Vu Thuấn, trong lúc các Thần Tướng cấp chiến đấu cũng không nhất định có thể chiến thắng.

Lại nói, hắn không phải là Thần Vương am hiểu giết người. Vu Thuấn lại là tồn tại cấp Thần Hoàng am hiểu giết người hơn nhiều so với Hắc Nguyệt.

Đến lúc đó, hắn đại khai sát giới đám Thần Tướng cấp của mình, vậy mình khẳng định sẽ giết chậm hơn so với hắn. Phải ngăn cản. Chỉ cần ngăn cản một lát, chờ Hắc Nguyệt lao ra khỏi day núi đổ nát kia, sẽ không có vấn đề gì. Chiến đấu trên không trung, sự trợ giúp từ cảm ngộ địa thế sẽ biến thành số không. Nói như vậy, đến khi đã vượt qua Thánh Binh Sư, lấy yếu thắng mạnh, các cuộc chiến đấu đều diễn ra ở trên không trung. Đánh trên mặt đất, muốn khiêu chiến vượt cấp đặc biệt vô cùng khó khăn. Trừ phi giống như Vu Nhai liều chết ngăn chặn huyền khí, không lập tức đột phá.

- Lá chắn đại địa. . .

Cuối cùng, Nham Khổ từ Thú Đằng Vương Thành trở lại chiến trường. Lão nhìn thấy Thanh Mộc Thần Vương muốn đi tới ngăn cản Vu Thuấn, trực tiếp sử dụng lá chắn đại địa mượn được từ chỗ của Vu Nhai. Mặt lá chắn màu vàng đất nhanh chóng lớn lên, trực tiếp ngăn cản lối đi của Thanh Mộc Thần Vương.

- Muốn chết!

Thanh Mộc Thần Vương giận dữ, trực tiếp đánh một cành gỗ mây ra ngoài, đánh bay lá chắn đại địa và cả Nham Khổ ở phía sau. Sau đó, hắn tiếp tục đi về phía Vu Thuấn, hoặc nói đúng hơn là chạy về phía thân thể Vu Nhai.

Nhưng vào lúc này, Lâm Mộc Phong dẫn đầu 10 vị Thần Tướng Bách tộc đã vọt tới. Lâm Mộc Phong còn nói:

- Tiểu Đan, 10 Thần Tướng Cổ Duệ phía sau giao cho các ngươi. Cần phải mài chết bọn họ.

- Không thành vấn đề. Các ngươi đối mặt với cấp bậc Thần Vương, nhưng ngàn vạn đừng chết đấy.

- Ha ha, không dễ dàng bị giết chết như vậy đâu. Giết!

Lâm Mộc Phong cười to. Nhưng ai cũng biết thời điểm đối mặt với Thần Vương, bọn họ có thể chết bất cứ lúc nào. Bởi vậy bọn họ phải kết trận. Bọn họ phải học được cách phối hợp với nhau. Nhưng không phải là phối hợp tấn công. Phòng thủ quan trọng hơn.

Đúng lúc này, Khắc Lan Tạp người lùn cấp Thần Tướng quát lớn:

- Nham Khổ, không cho phép lão già ngươi giả chết. Nhanh cầm lấy tấm lá chắn cực kỳ trâu bò kia qua đây. Chúng ta còn phải dựa vào tấm lá chắn đó để bảo toàn tính mạng.

- Mẹ nó, lão tử cũng sắp chết rồi.

Nham Khổ nói xong, lảo đảo đứng lên, vẫn cố gắng ngăn cản lối đi của Thanh Mộc Thần Vương.

- Sắp chết thì sợ cái lông. Chỉ cần không chết là tốt rồi. Chúng ta bây giờ có người nào không phải đứng đầu bảng trong danh sách của thần chết. Mẹ nó, lão tử đã sống mấy trăm tuổi, chỉ cho rằng đến Thần cấp, thiên hạ đâu cũng có thể đi được, đã tính là người mạnh nhất trong thiên hạ. Nhưng không nghĩ tới nhiều tuổi như vậy còn phải giống như tiểu binh, cùng đám lão bất tử các ngươi chơi trò phối hợp.

Khắc Lan Tập vẫn gào thét.

- Điều này thoải mái hay khó chịu? Tiểu binh mấy trăm tuổi?

Minh bà bà mang theo giọng nói giống như nam nhân, nói.

- Ha ha, thoải mái. Lại đánh hắn đi. Sao ta đột nhiên cảm giác chỉ có liều mạng mới có thể cảm nhận được sinh mệnh của ta vẫn còn sáng ngời?

- Ha ha, Khắc Lan Tạp, ngươi cũng dùng cái từ sáng ngời này là sao? Ta cũng không hiểu lắm. Ta chỉ cảm thấy, dường như máu trong cơ thể ta đang nói cho ta biết, ta còn sống.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1513: Trương tả
Từ khi trở thành Thần cấp đến nay đã hơn trăm năm, , ta cũng không biết làm sao sống qua được. Thật không thú vị.

Sư Nhân Thần cấp cũng cười ha ha. Mỗi người trên trăm tuổi. Thậm chí là lão ông lão bà tới mấy trăm tuổi, hiện tại dường như thật sự trở lại thời thanh niên đầy nhiệt huyết.

Bởi vì bọn họ có thể sẽ phải chết bất cứ lúc nào, mới biết hưởng thụ cảm giác nhiệt huyết dâng trào không dễ có được này. Bọn họ có thể trả bằng bất cứ giá nào.

Trong khi bọn họ khi nói chuyện, cũng đã đấu với Thanh Mộc Thần Vương vài chiêu. Thậm chí có người đã bị thương.

Bị thương thì làm sao? Vậy thì trốn ở phía sau người khác, hoặc trốn ở phía sau lá chắn đại địa, chữa thương. Các cao thủ Thần Tướng cấp khác không bị thương bổ sung. Đồng thời, thỉnh thoảng còn phải bảo vệ người phía mình, không thể để cho Thanh Mộc Thần Vương giết chết.

Bách tộc bọn họ không giống như dân Cổ Duệ, cũng không phải là nhân loại bình thường. Số lượng Thần Tướng cấp có ít. Chết một người là thiếu một người.

Nhưng có thể thật sự bảo đảm sẽ sống sót sao?

Không có ai biết, cũng không có ai dám bảo đảm. Bọn họ chỉ là cố gắng hết mức để sống sót mà thôi. Bên kia, lấy Đan Đạo Hùng dẫn đầu, ngăn cản 10 Thần Tướng Cổ Duệ cũng có loại giác ngộ này.

Với số lượng Thần Tướng ngang nhau, muốn ngăn cản Thần Tướng Cổ Duệ, thật sự quá khó khăn. Bọn họ cũng chỉ có thể liều mạng, chứ không còn cách nào khác.

Chỉ có điều đúng lúc này, Đan Đạo Hùng lại đột nhiên bạo phát. . .

Ầm. . .

- Đan Đạo Hùng, ngươi đạt được cấp bậc Thần Tướng sao?

Đan Đạo Hùng bạo phát tất nhiên khiến cho những người khác chú ý. Nhưng điều đó cũng chỉ gây ra chút chấn động nhỏ.

Đan Đạo Hùng chỉ gật đầu, sau đó lại tiếp tục dẫn theo mọi người chiến đấu với các Thần Tướng Cổ Duệ. Đạt được Thần Tướng cấp thì thế nào. Sau khi nhìn thấy Thần Vương, ngay cả Đan Đạo Hùng tự rằng mình là cực cao cũng không có nửa điểm ngạo khí. Thần Tướng cấp có thể bảo đảm sẽ sống sót sao?

Chỉ có điều Đan Đạo Hùng đột phá đúng là mưa đúng lúc.

Hắn chỉ cần đạt được Thần Tướng cấp, Thổ Thần Tướng cấp của Bách tộc tuyệt đối không thể đánh đồng với hắn. Võ học của hắn khiến sau khi hắn đột phá liền trực tiếp có thể đánh một mình một phía, đạt được cảnh giới áp đảo Tạp Ni Cổ Tư Thần Long.

Nói cách khác, sau khi đột phá Đan Đạo Hùng thậm chí còn cường đại hơn bất kỳ Thần Tướng Cổ Duệ nào từ trước tới nay.

Nhưng vẫn là câu nói kia. Một cây chẳng chống vững nhà. Các Thần Tướng Bách tộc khác thật sự có chút kém. Chờ sau chiến tranh lần này kết thúc, nhất định phải bảo Vu Nhai lập cho bọn họ một kế hoạch huấn luyện. Cho dù là phương diện võ học tăng lên cũng tốt.

A, sau khi chiến tranh kết thúc, bọn họ còn lại mấy người? Hoặc không còn lại một ai nữa?

Nói chung thật may, hiện tại bọn họ chỉ cần ngăn chặn một thời gian là được. Chỉ cần chờ Vu Thuấn hoàn toàn trấn áp Hắc Nguyệt Thần Vương. . .

Đương nhiên, còn có một nguyên nhân khiến Đan Đạo Hùng giảm bớt áp lực chính là, lão nữ vương tinh linh không bị Hắc Nguyệt Thần Vương giết chết, thuận lợi trở lại trong cung điện Cổ Ma. Bởi vì sự tồn tại của nàng, các Thần Tướng Cổ Duệ sẽ phải cẩn thận từng li từng tí, sẽ không dám điên cuồng tấn công.

Có trời mới biết lúc nào sẽ có mũi tên đoạt mệnh bắn lén, từ phía cung điện Cổ Ma lao tới?

- Vẫn nghĩ ra được, cho ta dưới đất ngây ngô một đoạn thời gian.

Bên kia, Vu Thuấn phụ thể ở trên người Vu Nhai không tiếp tục để ý tới biểu hiện của các Thần Tướng Bách tộc nữa. Nếu đã ra lệnh cho bọn họ, vậy phải hoàn toàn tin tưởng bọn họ. Hiện tại mình chỉ cần mau chóng trấn áp Hắc Nguyệt Thần Vương là được. Không mong giết chết hắn, chỉ mong hắn ở dưới đất thêm một thời gian nữa. Đến lúc đó mình có thể xoay chuyển chiến cuộc. Về phần các Thần Tướng Bách tộc có thể chết hay không, điều này không nằm trong phạm vi suy tính của hắn.

Hắc, có cuộc chiến tranh nào lại không thể người chết được?

- Lạp Nhĩ Ba. . .

Ngay lập tức, từ phía sau truyền đến tiếng hô của các Thần Tướng Bách tộc. Lạp Nhĩ Ba, nếu như nhớ không lầm, hình như là Thần Tướng Phong Dực tộc của đế quốc Ma Pháp. Đó là một vị Thần Tướng có tốc độ rất nhanh. Đáng tiếc hắn đã vĩnh viễn nhắm mắt.

Ý thức nấp trong trong cơ thể Vu Nhai cũng chỉ có thể lặng lẽ đưa tiễn hắn, sau đó cố gắng học sự lạnh lùng của Vu Thuấn.

Ầm ầm ầm. . .

Ngọn núi phía trước dường như bị lực lượng nào đó nắm lấy, hoặc là nói dường như ở trong sóng biển, không ngừng cuộn trào, không ngừng phóng về một hướng nào đó. Đúng hơn, đó chính là nơi Hắc Nguyệt Thần Vương ngã xuống.

Chậm rãi, lấy chỗ của Hắc Nguyệt Thần Vương làm trung tâm, một ngọn núi trực tiếp kết thành. Dưới sự huy động không ngừng của Vu Thuấn, nó càng lúc càng cao lớn. Cảnh ảnh này, dường như là một thủ đoạt thật sự của thần. Vu Nhai nấp trong cơ thể, nhìn thấy cảnh tượng đó, dường như cảm ngộ được điều gì. Hắn không ngừng hấp thu và học tập cảm ngộ địa thế của Vu Thuấn. . .

Hiện tại xung quanh Thú Đằng Vương Thành chính là, khoảng 10 Thần Tướng Bách tộc liều chết ngăn cản Thanh Mộc Thần Vương. Lại có khoảng 10 Thần Tướng Bách tộc đánh với các Thần Tướng Cổ Duệ ở cùng một chỗ. Còn lại nữa, chính là Vu Thuấn và một ngọn núi không ngừng lớn thêm.

- Làm sao có thể như vậy được? Từ lúc nào, bên trong Bách Tộc xuất hiện cao thủ như vậy chứ? Đây là lực lượng gì vậy?

Ở trong một trấn nhỏ sát biên giới Bách Tộc Loạn Địa, Trương Tả, nguyên soái đông nam của đế quốc Huyền Binh đang dẫn theo các cao thủ đế quốc Huyền Binh ngang ngược chiếm lĩnh trấn nhỏ này. Tất cả nhìn chằm chằm vào những quang ảnh đang chiến đầu trên bầu trời phía xa.

Đối với cuộc chiến đấu cấp Thần Tướng, hắn hoàn toàn không thèm để ý. Hiện tại, điều hắn để ý chính là hai thực lực Đại Thần Vương. Được rồi, thực lực Thần Vương ở thời điểm Côn vực cũng không phải là không có biết tới.

Hiện tại hắn để ý tới chính là, tiểu tử miệng còn hôi sữa gọi là đại đế Cổ Ma kia. Không ngờ hắn lại nắm giữ lực lượng kinh khủng như vậy? Rốt cuộc hắn thật sự chống đỡ được hai Đại Thần Vương kia sao? Rốt cuộc có đúng như hắn nói, đã sớm có sự chuẩn bị hay không?

Không. Đó là những câu hỏi hắn để ý tới trong 10 giây trước. Hiện tại điều Trương Tả để ý hơn chính là: ngọn núi đang không ngừng cao lên kia là thế nào? Phải là lực lượng thế nào mới có thể làm được tới như vậy?

Thật sự chỉ là Thần Vương sao? Chắc hẳn là Thần Vương tương đối lợi hại chứ? Không thể nào là Thần Hoàng, tuyệt đối không thể.

Trương Tả liên tục an ủi mình như vậy. Đúng vào lúc này, một nhân ảnh bỗng nhiên từ lối vào của trấn nhỏ đi tới, giống như đi vào chỗ không người, khiến hắn bị dọa giật mình. Phải biết rằng, hắn là đại nguyên soái chiến tuyến đông nam, xung quanh sao có thể không bố trí phòng vệ được?

Còn có mấy vị cao thủ cấp Thần Tướng. Hắc, bọn họ cũng phải sẵn sàng. Nếu như Vu Nhai qua cầu viện, bọn họ cũng sẽ xem xét tình huống mà ra tay.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1514: Đông phương thần thông
- Hóa ra là Đông Phương đại nhân.

Thật may, thời điểm nhìn thấy rõ người đi tới, hắn lại thở phào một hơi.

Hóa ra người đến là Đông Phương Thần Thông. Nếu như là Đông Phương Thần Thông, vậy hắn tiến vào như chỗ không người, cũng không có gì kỳ quái. Có người nói, Đông Phương Thần Thông chính là Thần Tướng cấp đỉnh phong. Sau khi trải qua cuộc chiến Côn vực mấy tháng, hắn lại thẳng tiến tới cấp Thần Vương. Hơn nữa hắn có ma pháp thời gian, xuất quỷ nhập thần. Có thể nói mặc dù hắn chỉ vừa bước vào Thần Vương, nhưng mỗi cường giả cấp Thần Vương cũng sẽ không coi thường hắn.

- Xem ra Vu Nhai không giống như lời ngươi nói, hoàn toàn chính là cá nằm trên thớt cho dân Cổ Duệ chặt.

Đông Phương Thần Thông gật đầu xem như đáp lại, sau đó cũng nhìn về phía ngọn núi đang không ngừng lớn lên, chậm rãi nói.

- Đông Phương đại nhân, Vu Nhai này rốt cuộc là cao thủ từ nơi nào tới vậy? Lẽ nào hắn đã cấu kết với đế quốc Ma Pháp?

Trương Tả hỏi ra vấn đề khiến hắn nghĩ mãi vẫn không hiểu được:

- Còn nữa, rốt cuộc cần có cảm ngộ địa thế như thế nào, mới có thể lấy ra ngọn núi lớn này? Vì sao ta có loại cảm giác run rẩy. Dường như người huy động ngọn núi lớn này chỉ cần một tay có thể bóp chết ta? Còn ở khoảng cách xa như vậy, theo lý thuyết ta không thể có cảm giác như vậy mới đúng.

- Đầu tiên, không nên tiếp tục liên hệ Vu Nhai cùng bất kỳ thế lực nào. Trước hết chúng ta xem hắn trở thành một thanh niên độc lập lại cao ngạo, có dã tâm lớn. Bất luận là đế quốc Ma Pháp, nghiệp đoàn Lữ Giả hay Độc Cô gia, trước đó đều không nên liên hệ tới Vu Nhai ở Bách Tộc Loạn Địa. Chỉ có như vậy mới có khả năng nhìn thấy rõ ràng hơn. Nếu không chúng ta sẽ lại bị hắn đùa giỡn.

Đông Phương Thần Thông dùng ánh mắt thâm thúy nhìn ngọn núi lớn, chậm rãi nói:

- Sau này, chúng ta lại suy đoán một chút, không rõ vị cao thủ, thủ hạ của Vu Nhai kia từ đâu tới? Đúng vậy, vị cao thủ này cảm ngộ địa thế đã là cấp Thần Hoàng. . .

- Cái gì, Thần Hoàng. . .

Trương Tả nghe được Đông Phương Thần Thông nói vậy, ập tức kinh ngạc kêu lên. Những người khác ở xung quanh đều há hốc miệng.

Thần Hoàng, Thần Hoàng thật sự. Vu Nhai làm sao làm được? Hiện tại Bách Tộc Loạn Địa chẳng phải muốn làm gì thì làm sao? Đã có Thần Hoàng áp trận, cho dù đế quốc Huyền Binh cũng không dám đánh tới.

Chuyện mình bị tiểu tử miệng còn hôi sữa này sỉ nhục, chẳng lẽ coi như chưa xảy ra?

- Nghe ta nói hết lời đã. Tuy rằng người huy động địa thế này đạt được Thần Hoàng, nhưng chỉ là địa thế đạt được Thần Hoàng mà thôi. Cảm ngộ địa thế cũng không có nghĩa là tất cả. Tại sao lại muốn ngưng tụ ra ngọn núi cao lớn như vậy. Rất đơn giản, tất nhiên là để trấn áp Thần Vương phía bên Cổ Duệ kia. Vậy vì sao cần trấn áp mà không phải là giết chết? Rất rõ ràng, vị cao thủ Bách tộc này chỉ nắm giữ lực lượng Thần Vương.

Phù. . .

Đám người Trương Tả thở hắt ra một hơi.

Thì ra là thế! Nếu như chỉ là Thần Vương nói, như vậy Bách Tộc Loạn Địa sẽ không đáng sợ như họ tưởng. Dân Cổ Duệ khẳng định có thể khiến bọn họ bị tổn thất nặng nề. Hừ, đến lúc đó tiểu tử miệng còn hôi sữa này chẳng phải sẽ tới cửa cầu bọn họ sao. . .

Mặc dù Vu Nhai thắng trận này. . .

Như vậy, chỉ là một vị Thần Vương, đế quốc Huyền Binh sẽ không quá bận tâm. Đối với Vu Nhai cũng sẽ cứng rắn hơn rất nhiều.

- Mặc dù chỉ là chiến lực Thần Vương, nhưng có cảm ngộ địa thế Thần Hoàng, tồn tại như vậy cũng không thể xưng là Thần Vương. Ai, thật không nghĩ tới, tiểu tử kia trước đây còn cần ta chỉ điểm, hôm nay lại có thực lực cùng hai đại đế quốc và dân Cổ Duệ gọi nhịp.

Đông Phương Thần Thông lại xoá sạch mộng tưởng của Trương Tả, có chút cảm thán.

Đúng vậy, mới trải qua bao nhiêu thời gian, lại dường như cảnh còn người mất.

- Vậy Đông Phương đại nhân xem, vị cao thủ Chuẩn Thần Hoàng này từ đâu tới?

Trương Tả lại hỏi.

- Có lẽ là bên trong Bách Tộc. Ta vừa cảm thụ qua cự nhận màu đen của hắn. Rất cổ quái. Khí tức giống như nhân loại lại không phải là nhân loại. Ta cũng đoán không ra được đối phương là ai. Nhưng có vài thế lực có thể loại bỏ. Đầu tiên là đế quốc Ma Pháp. Xem xét từ trên hình thức lực lượng của người này, tuyệt đối không phải là loại ma pháp. Đế quốc Ma Pháp đừng nói là Huyền Binh Giả đạt được Thần Vương, cho dù là Huyền Binh Giả đạt được cấp Thần Tướng cũng gần như không có. Thứ hai chính là Độc Cô gia. Người của Độc Cô gia đạt được cảnh giới này gần như đều sử dụng kiếm. Người này không dùng kiếm, sẽ không phải là người của Độc Cô gia. Có khả năng nhất là một vị cao thủ ẩn cư của đế quốc Huyền Binh chúng ta hoặc là người của nghiệp đoàn Lữ Giả.

Đông Phương Thần Thông bắt đầu phân tích. Hắn không có tới gần nhìn, lại không dám tập trung huyền khí vào hai mắt để nhìn. Không phải hắn không có thực lực đó, mà làm vậy có khả năng rút giây động rừng!

Đông Phương Thần Thông không phải chỉ đại biểu cho cá nhân hắn, là cả đế quốc Huyền Binh!

Phía trên có Kinh Thiên Nhất Kiếm, phía dưới hai Đại Thần Vương. Một khi vận dụng huyền khí quan sát chiến trường sẽ tản ra khí tức của hắn. Rất có thể hắn sẽ bị kéo vào trận chiến này. Thật ra, chủ yếu nhất vẫn là Kinh Thiên Nhất Kiếm khiến hắn không dám vượt qua.

Bên phía đế quốc Huyền Binh cũng có mệnh lệnh, không cho phép hắn tùy tiện khiến cho Kinh Thiên Nhất Kiếm chú ý.

Bởi vậy, Đông Phương Thần Thông chỉ sử dụng linh giác đi cảm ứng mà thôi. Hắn tất nhiên không biết vị Chuẩn Thần Hoàng này thực sự là chuẩn. Tất nhiên hắn cũng không biết, thật ra là Vu Thuấn phụ thể ở trên người Vu Nhai. Đương nhiên, trong suy nghĩ của hắn, sử dụng linh giác cảm ứng đã không quá sai lệch. Dù thế nào hắn cũng sẽ không ngờ tới, sẽ có tàn hồn cấp Thần Hoàng phụ thể ở trên người Vu Nhai. Loại tỷ lệ này ở đại lục Thần Huyền gần như không có.

- Đương nhiên, nói không chừng bên trong Bách Tộc cũng có thể có cao thủ siêu cấp ẩn nấp. Bách Tộc Loạn Địa chính là loạn. Bất kỳ ai cũng không biết bên trong loạn địa này có gì. Cho dù có một lão yêu quái cũng không có gì kỳ quái, có một linh hồn của cường giả viễn cổ cũng chẳng có gì lạ. Nói chung, trận này vốn phải là một cuộc chiến nghiêng về một phía, lại biến thành như vậy.

Đông Phương Thần Thông chậm rãi nói.

Trương Tả gật đầu. Nếu như Đông Phương Thần Thông còn không nghĩ ra được, hắn cũng không nghĩ ra được.

Về phần người của nghiệp đoàn Lữ Giả?

Hắn lắc đầu. Hắn vốn xuất thân từ nghiệp đoàn Lữ Giả. Hiện tại nghiệp đoàn Lữ Giả trở nên vô cùng quỷ dị. Trước đây, Vu Nhai lại đắc tội với người chấp chưởng nghiệp đoàn Lữ Giả hiện tại, Bạch Trọc. Chắc hẳn không phải là nghiệp đoàn Lữ Giả.

Trừ khi Bạch Trọc liên kết với Vu Nhai, có thể sớm bày ra kế hoạch muốn chiếm đoạt Bách tộc, nên cố ý diễn trò.

Trương Tả lại lắc đầu. Theo hắn thấy, sự kiện của Bạch Trọc tại nghiệp đoàn Lữ Giả lúc đó tuyệt đối không phải là giả.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1515: Cái gọi là phần thắng
Nói chung, Vu Nhai xuất hiện thật sự quá đột nhiên, khiến các thế lực đều trở tay không kịp, không có cách nào làm rõ được kẻ nào đứng ở phía sau lưng của hắn, đang ủng hộ hắn.

Có thể sau trận chiến này, mọi chuyện sẽ càng ngày càng sáng.

- Đúng rồi Đông Phương đại nhân, đại đế chuẩn bị xử lý chuyện của Vu Nhai thế nào?

Nếu đã không hiểu được mọi chuyện của Vu Nhai, vậy chỉ có thể ném ra sau đầu.

Sau đó Trương Tả lại cẩn thận hỏi thăm. Đông Phương Thần Thông vốn ở bên tuyến của Phá Thần kia. Trước đây hình như có chút quan hệ gì đó cùng Vu Nhai. Lúc này hắn tới nơi này, chỉ sợ cũng vì chuyện của Vu Nhai. Trương Tả muốn tìm hiểu một chút.

- A, có trời mới biết được. Chúng ta vẫn tiếp tục xem cuộc vui đi. Chờ sau khi Vu Nhai có thể từ trong cuộc chiến tranh này sống sót đi ra, rồi hãy nói.

Trong mắt Trương Tả lóe lên tinh quang. Hắn có chút hiểu ra, gật đầu. Hắn quá nóng lòng. Xem ra Huyền Binh Đại Đế muốn xem thử Vu Nhai rốt cuộc có thể làm được tới mức nào, sau lại mới đưa ra các biện pháp ứng đối. Cũng đúng, hiện tại Vu Nhai còn không chắc có thể bảo đảm sống sót.

- Không phải nói công chúa Nguyệt Lâm Sa sẽ đến đây sao? Vì sao hiện tại còn chưa tới?

Ở phía đối diện với Đông Phương Thần Thông và Trương Tả, một nơi xa hơn một chút, cao thủ đế quốc Ma Pháp cũng đang quan sát trận chiến tranh này. Đương nhiên cũng giống như đám cao thủ Trương Tả và Đông Phương Thần Thông, lúc này có vị cường giả ma pháp cau mày hỏi.

Lúc này, cao thủ đế quốc Ma Pháp đương nhiên cũng thấy Bách tộc của Vu Nhai lợi hại hơn so với sự tưởng tượng của bọn họ rất nhiều. Tất nhiên bọn họ không dám chậm trễ, hy vọng có thể lôi kéo hắn về phía mình. Nhưng trước đó, Cách Lạp Ô đã từng thử qua, có vẻ như không có hiệu quả gì.

Hiện tại lại nghĩ tới quan hệ mập mờ giữa Vu Nhai và công chúa Nguyệt Lâm Sa. Có lẽ chỉ có Nguyệt Lâm Sa mới có thể tác động được tới Vu Nhai?

Hắc hắc, nếu có thể tác động, như vậy đế quốc Ma Pháp có thể nắm giữ toàn bộ Bách Tộc Loạn Địa. Đến lúc đó, kẻ thống trị đại lục Thần Huyền không phải là đế quốc Huyền Binh, cũng sẽ không phải là dân Cổ Duệ, mà là đế quốc Ma Pháp bọn họ.

Chí ít, ở trong trận đại chiến Thần Huyền này có thể chiếm hết ưu thế.

- Theo lý thuyết công chúa Nguyệt Lâm Sa chắc hẳn đã tới mới đúng. Có lẽ nàng bị chuyện gì đó lưu lại. Chúng ta chờ một chút đi.

Cách Lạp Ô ở bên cạnh đáp lời.

Đúng vậy, thân phận của Cách Lạp Ô tương đương với Trương Tả. Người hỏi công chúa vì sao còn chưa tới lại tương đương với Đông Phương Thần Thông. Bọn họ ở trong Bách Tộc Loạn Địa xa xôi, nên không biết, không phải Nguyệt Lâm Sa không đến, mà là nàng căn bản không đến được.

Bọn họ càng không biết, cuộc đại loạn của đế quốc Ma Pháp đã bắt đầu.

Bất kỳ ai cũng không ngờ được, dưới tình huống Bách Tộc Loạn Địa còn chưa xử lý xong, dân Cổ Duệ đã vươn ma trảo về phía đế quốc Ma Pháp. Tưởng tượng trước đó của bọn họ, đại lục Thần Huyền bị đế quốc Ma Pháp thống trị thật ra chỉ là tưởng tượng mà thôi.

Dân Cổ Duệ ở trong đế quốc Ma Pháp yên hơi lặng tiếng lâu như vậy, sẽ luôn có một ngày bạo phát.

Đúng vậy. Tạm thời đế quốc Ma Pháp vẫn bình yên, nhưng bất kỳ ai cũng không biết Nguyệt Lâm Sa và đoàn ủng hộ công chúa đi đâu. Đương nhiên bọn họ cũng sẽ không quá để ý. Dù sao thực lực Nguyệt Lâm Sa rất mạnh. Đoàn ủng hộ công chúa, tất cả đều là ma đạo sư Thánh cấp. Chính bởi vì lần này bọn họ không chú ý tới sự mất tích của Nguyệt Lâm Sa, mới khiến đế quốc Ma Pháp hoàn toàn rơi vào thế bị động, cũng mới có đại loạn sau đó...

- Gia chủ, sao ngài lại đích thân đến đây?

Tại một nơi cách thị trấn nhỏ của Trương Tả và Đông Phương Thần Thông không xa, Độc Cô gia chủ đột nhiên xuất hiện khiến đám người Độc Cô Thanh Hải và lão đầu Mê Thành đều rất kinh ngạc.

Đúng vậy, Độc Cô Thanh Hải và lão đầu Mê Thành đều tới quan sát trận chiến tranh này. Trời ạ, Vu Nhai đang làm những chuyện kinh thiên động địa, bọn họ sao có thể cứ ở bên trong Độc Cô gia được. Đương nhiên là phải chạy đến xem có thể giúp một tay hay không.

Nhưng thật đáng tiếc. Bọn họ căn bản gấp gáp như vậy cũng không thể giúp được gì. Bởi vì thực lực bọn họ quá yếu...

Mẹ nó, mới bao lâu thực lực hai lão đầu chúng ta đã yếu tới mức không có cách nào tham gia trận chiến đấu này rồi. Tên tiểu tử Vu Nhai nghịch thiên này cũng quá mức biến thái. Hắn tiến bước thần tốc thật sự khiến người khác phải giận sôi gan. Chỉ có điều cũng bởi vì hắn có tiến bước như vậy mới dám xưng bá Bách tộc.

Đúng vậy, thực lực Độc Cô Thanh Hải và lão đầu Mê Thành cũng khoảng Thánh Binh Sư thất đoạn.

Bởi vì tuổi lớn, muốn tiến bước thật sự quá khó khăn. Bọn họ không giống như Đan Đạo Hùng rất nhanh đã đạt được Thần cấp.

- Một trận đại chiến đặc sắc như vậy, ta sao có thể không đến được? Được rồi, thật ra ta muốn cứu Vu Nhai trước khi hắn chết, mới tới nơi này. Chỉ có điều bây giờ xem ra, Vu Nhai hình như thật sự có chút thực lực ứng đối. Thật không biết cường giả cấp Thần Hoàng phụ thể ở trên người Vu Nhai trước đây là ai. A, chẳng lẽ là vị đại đế Cổ Ma cuối cùng kia?

Độc Cô gia chủ thoáng cười nói.

Nếu như Đông Phương Thần Thông và Trương Tả nghe được lời hắn nói, nhất định sẽ kinh sợ há hốc mồm.

Đông Phương Thần Thông không dám tùy tiện động sử dụng lực lượng quan sát chiến đấu bên trong, sợ làm cho Kinh Thiên Nhất Kiếm chú ý, nhưng Độc Cô gia chủ lại dám. Đông Phương Thần Thông lại không dám nói ở trước mặt thủ hạ Hắc Nguyệt Thần Vương và Thanh Mộc Thần Vương cứu Vu Nhai ra, nhưng Độc Cô gia chủ lại dám nói.

- Gia chủ, khoảng cách quá xa, chúng ta cũng không nhìn thấy rõ lắm cuộc chiến đấu phía trên Thú Đằng Vương Thành. Gia chủ xem có phải nên giải thích cho chúng ta một chút hay không? Đừng có một mình say mê như vậy có được hay không?

Độc Cô Thanh Hải thật ra rất phiền muộn. A, không chỉ hắn, mọi người ở chỗ này đều rất buồn bực. Người tới không chỉ là Độc Cô Thanh Hải và lão đầu Mê Thành, còn có hai vị Thần Binh Sư của Độc Cô gia. Đáng tiếc bọn họ đều giống nhau, không hiểu nhiều về cuộc chiến đấu bên trong...

Được rồi, chủ yếu là giống như Trương Tả, đoán không ra vị có áp lực Thần Hoàng kia là ai.

Những người khác còn miễn cưỡng có thể cảm ứng được, có thể suy đoán ra.

Ngược lại, Độc Cô gia chủ cũng giống như Đông Phương Thần Thông bắt đầu giải thích. Hơn nữa bởi vì hắn thấy rõ Vu Nhai bị phụ thể, lời giải thích càng rõ ràng hơn dễ hiểu hơn. Nhưng Độc Cô Thanh Hải và lão đầu Mê Thành muốn không phải loại lời dễ hiểu này.

Độc Cô Thanh Hải lại nhảy ra hỏi:

- Vậy gia chủ, Vu Nhai rốt cuộc có bao nhiêu phần thắng? Có cần chúng ta xuất thủ giúp một tay hay không?

- Phần thắng sao? Nếu như chỉ nhìn thực lực đối lập trước mắt, phần thắng phía bên Bách tộc sợ rằng còn chưa đầy hai phần. Đương nhiên, nếu như hắn còn có hậu chiêu, tất nhiên không bàn đến.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1516: Không có ưu thế
Độc Cô gia chủ nhún vai một cái nói.

- Chỉ có hai phần. Không phải gia chủ vừa nói tàn hồn phụ thể ở trên người Vu Nhai rất đáng sợ sao?

- Đúng là rất đáng sợ, nhưng hắn phụ thể chính là Vu Nhai, một tiểu tử chỉ có thực lực Thánh Binh Sư bát đoạn mà thôi, căn bản không có cách nào khiến cho tàn hồn phát huy tất cả lực lượng, không có cách nào trực tiếp giết chết một Thần Vương. Kết quả chính là như vậy.

Độc Cô gia chủ lắc đầu thở dài nói:

- Thật ra phụ thể Thánh Binh Sư bát đoạn và cấp Thần Tướng cũng không có gì khác nhau. Vẫn không có cách nào phát huy ra lực lượng lớn. Trừ khi hắn có thể phụ thể ở trên người Thần Vương. Đến Thần cấp, Thần Tướng cùng Thần Vương chênh lệch vẫn còn rất lớn. Nhưng Bách tộc căn bản sẽ không có Thần Vương. Xem một chút đi, nếu như khi hắn trấn áp Hắc Nguyệt Thần Vương, sau đó giết chết Thanh Mộc Thần Vương, vậy tỷ số thắng có thể đạt được bốn phần. Nếu như không được, vậy ngay cả một phần hi vọng cũng không có. A, hiện tại hy vọng không chỉ hai phần:

- Tàn hồn này còn có cơ hội giết chết Thanh Mộc Thần Vương.

Mọi người gật đầu. Đúng vậy, tàn hồn phụ thể cường thịnh hơn nữa thì có ích lợi gì. Người bị phụ thể lại không mạnh. Phải biết rằng, hiện tại tàn hồn này đang dùng huyền khí của Vu Nhai. Chỉ là huyền khí Thánh Binh Sư bát đoạn mà thôi...

- Cái gì? Gia chủ, ngài nói cái gì? Tiểu tử Vu Nhai kia đạt được Thánh Binh Sư bát đoạn rồi sao?

Mọi người đang thở dài, đột nhiên nghĩ đến đánh giá của Độc Cô gia chủ đối với Vu Nhai vừa rồi. Mỗi người đều kêu lên, nhìn chằm chằm vào Độc Cô gia chủ.

Thật sự khó có thể tin được. Chẳng lẽ gia chủ ngài đã nhìn nhầm?

- Không sai. Chính là Thánh Binh Sư bát đoạn.

Độc Cô gia chủ mỉm cười, lại tiếp tục quan sát cuộc chiến đấu. Cuộc trấn áp đã kết thúc. Hiện tại hẳn là lúc tàn hồn này nên giết chết Thanh Mộc Thần Vương. Kế tiếp chính là thời khắc đặc sắc nhất, quyết định phần thắng của Bách tộc là chưa tới một phần hay là bốn phần...

Kế tiếp còn phải quyết định xem có cần tự mình ra tay cứu người hay không? Chỉ có điều mình thật sự cứu được sao?

Độc Cô gia chủ nhìn áp lực trên không trung. Trước khi đi Bách Tộc Loạn Địa, hắn đã đi gặp Lạc Thiên Kiếm Linh. Đáng tiếc dựa vào lực lượng của bản thân hắn bây giờ, vẫn không có cách nào huy động được Lạc Thiên Thần Kiếm. Hắn chỉ có thể tiếc nuối một mình đi đến đây.

- Kinh Thiên Nhất Kiếm, ngàn vạn không nên rơi xuống. Cho ta thêm một chút thời gian nữa...

Ánh mắt Độc Cô gia chủ lóe sáng. Hắn dường như rất tự tin, chỉ cần cho hắn thêm chút thời gian, hắn có thể có huy động lực lượng Lạc Thiên Thần Kiếm, hoặc là khiến Độc Cô gia có lực lượng huy động Lạc Thiên Thần Kiếm. Đến lúc đó, Độc Cô gia mới có thể không cần phải lo lắng nữa. Bất kể thế nào, nhất định là phải cứu được Vu Nhai. Thánh đạo tiên đoán càng ngày càng biểu thị mãnh liệt đối với hắn, Vu Nhai là người quyết định vận mạng của Độc Cô gia.

- Tiểu Hắc, ngươi nói Vu Thuấn có thể giết chết Thanh Mộc Thần Vương sao?

Bên trong cung điện Cổ Ma, Thủy Tinh lo lắng hỏi. Xuyên qua sát trận, lợi dụng ma pháp Quang Ma Kinh của nàng, có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả mọi chuyện diễn ra bên trong trận chiến đấu. Nàng tất nhiên cũng phân tích ra điều Độc Cô gia chủ phân tích. Cũng chính là Vu Thuấn có thể giết chết Thanh Mộc Thần Vương, như vậy trận chiến này còn có thể tiếp tục đánh. Nếu như không giết chết được, như vậy Bách tộc sẽ bị đánh bại.

Nàng cũng phân tích giống như Độc Cô gia chủ, không giết chết, gần như không có phần thắng.

Tiểu Hắc khẽ kêu lên vài tiếng.

- Ngươi nói cái gì? Rất khó giết chết sao? Vậy phải làm sao bây giờ? Nếu không chúng ta ra ngoài. Ta sử dụng hai mắt của ta giúp Vu Thuấn định trụ tên Thanh Mộc Thần Vương kia?

Hai mắt Thủy Tinh đột nhiên sáng lên nói. Nàng nhìn chằm chằm vào tiểu bằng hữu Tiểu Hắc. Tuy rằng miệng nàng luôn nói là Vu Thuấn, nhưng Vu Thuấn đang phụ thể ở trên người Vu Nhai. Vu Thuấn bại, Vu Nhai có thể sẽ chết.

...

- Ta biết rất nguy hiểm, nhưng ta tin tưởng lấy lực lượng của Tiểu Hắc khẳng định sẽ bảo vệ được ta?

Thủy Tinh nhìn Tiểu Hắc nói.

- Chi...

Đuôi Tiểu Hắc thoáng cái đã vểnh lên. Hiển nhiên Thủy Tinh khích lệ khiến nó cảm thấy rất cao hứng. Nhưng sau khi vui mừng, nó lại lộ vẻ do dự, không ngừng nhìn cuộc chiến đấu phía ngoài. Cái đầu nhỏ của nó đang phân tích. Cuối cùng trên gương mặt khỉ của nó không ngờ lộ ra biểu tình tự tin, gật mạnh đầu. Nó cứ như vậy nhảy lên vai Thủy Tinh. Ngay lập tức không gian dao động. Cả hai trực tiếp biến mất khỏi cung điện Cổ Ma.

Ngay cả lão nữ vương tinh linh cũng không biết Thủy Tinh cùng Tiểu Hắc đã biến mất. Nếu không nàng nhất định sẽ ngăn cản.

- Được rồi. Hắc Nguyệt Thần Vương sẽ phải ở dưới đất thêm một lát. Hiện tại các ngươi đi đối phó với các Thần Tướng Cổ Duệ. Thanh Mộc Thần Vương cứ giao cho ta tới giết.

Ánh mắt lại trở về trên chiến trường chính. Cuối cùn Vu Thuấn ngừng trấn áp Hắc Nguyệt Thần Vương, ngược lại lao về phía Thanh Mộc Thần Vương đang bị Lâm Mộc Phong dẫn đầu các Thần Tướng Bách tộc bao vây tấn công.

Nghe thấy lời hắn nói, các Thần Tướng Bách tộc đều thở phào nhẹ nhõm. Nếu còn tiếp tục đánh nữa, chỉ sợ bọn họ đều sẽ chết?

10 vị Thần Tướng Bách tộc trước đó bao vây tấn công Thanh Mộc Thần Vương, hiện tại chỉ còn lại có 7 vị. Trong đó còn có hai vị gần như không khả năng chiến đấu. Đó chính là Lâm Mộc Phong và Nham Khổ cầm lá chắn đại địa.

Lâm Mộc Phong là nhân loại bình thường, gần như là mạnh nhất trong Thần Tướng cấp của Bách tộc, cũng chịu áp lực lớn nhất. Nham Khổ cầm lá chắn đại địa, áp lực cũng không nhỏ. Cũng chính vì vậy, hai người bọn họ bị đánh gần như sắp xong đời.

Nếu không có lá chắn đại địa, Nham Khổ chắc hẳn đã chết từ lâu. Điều này không cần phải nghi ngờ.

Nói cách khác, bây giờ có thể đã đi tiếp viện Đan Đạo Hùng chỉ còn lại 5 vị Thần Tướng Bách tộc. Trong đó hoặc nhiều hoặc ít đều bị thương.

Lấy Đan Đạo Hùng cầm đầu, bên kia cũng không tốt lắm. Tuy rằng chém chết một Thần Tướng Cổ Duệ, nhưng phía bên bọn họ cũng chết hai vị. Còn có một vị mất đi sức chiến đấu. Nói cách khác, còn lại 7 vị Thần Tướng mà thôi. Tính thêm 5 vị qua trợ giúp, hiện tại biến thành 12 đấu với 9. Bọn họ gần như không có nửa điểm ưu thế.

Mọi người chỉ có thể cười khổ. Chỉ là đánh hồi lâu như vậy, bọn họ ở trong cuộc chiến đấu Thần Tướng cũng chưa có ưu thế gì. Bọn họ chỉ có thể cầu khẩn Vu Thuấn có thể giết chết Thanh Mộc Thần Vương. Nếu không bọn họ khẳng định xong đời...

Run rẩy...

Vẫn lời nói kia, không có đường lui, bọn họ chỉ có thể liều mạng. Ngay cả Ứng Phượng Thiên cả Thú Đằng tộc cũng liều mạng. Hiện tại không đánh sẽ phải chết.

Về vị Thần Tướng của tộc người lùn Kim Chùa kia đã chết. Bởi vì trong lòng gia hỏa xui xẻo này vẫn có chút ý kiến, không dùng hết toàn lực. Kết quả, thời điểm hắn do dự, Thần Tướng cấp Cổ Duệ đã chém chết hắn...
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1517: Giết không chết
Ứng Phượng Thiên cũng nhìn ra hắn chết như thế nào, cho nên không thể không liều mạng.

- Thanh Mộc Thần Vương, chết chết chết!

Vu Thuấn vẫn không có thời gian quan tâm tới cuộc chiến đấu cấp Thần Tướng. Hắn phải lập tức chém giết Thanh Mộc Thần Vương. Trong miệng hắn điên cuồng nuốt thuốc do Tư Mã Tường sử dụng cây Ám Hắc Ma Vân chế luyện ra, bổ sung lượng huyền khí tiêu hao quá lớn. Trong tay hắn cầm Thí Thần Ma Nhận chém về phía Thanh Mộc Thần Vương.

Thanh Mộc Thần Vương kém hơn nhiều so với Hắc Nguyệt Thần Vương, càng không có khẳ năng chém giết giống như Hắc Nguyệt Thần Vương. Thanh Mộc Thần tộc ở trên chiến trường chủ yếu nhất vẫn là hành động giống như vai Mục sư. Bởi vậy, chỉ trong vòng mấy giây, Vu Thuấn đã chém hắn thành mảnh nhỏ. Cảnh tượng như vậy cũng để cho tâm tình Thần Tướng cấp hai bên đều chấn động.

Thật đáng sợ. Không ngờ chỉ vài giây đã giết chết một Thần Vương?

Trước đó, Thanh Mộc Thần Vương thật sự quá coi thường Vu Thuấn, lại còn nói Vu Thuấn cũng không nhất định là đối thủ của hắn.

Bách tộc hưng phấn. Cổ Duệ khiếp sợ. Nhưng Thần Tướng như Tạp Ni Cổ Tư Thần Long và Thanh Mộc Thần tộc vào lúc này lại cười lạnh.

Vu Thuấn cũng không cảm thấy hưng phấn như vậy. Bởi vì hắn vẫn có thể cảm giác được khí tức của Thanh Mộc Thần Vương. Hắn ở thời đại Cổ Ma, đương nhiên đã từng chiến đấu cùng Thanh Mộc Thần tộc. Hắn biết Thanh Mộc Thần tộc chỉ cần đến cấp Thần Tướng, gần như giết không chết. So với thuật dục hỏa trùng sinh của Đan Diễm Tâm còn lợi hại hơn một chút. Chủ yếu nhất là, dục hỏa trùng sinh tiêu hao rất lớn. Thanh Mộc Thần tộc sử dụng lại ít tiêu hao hơn.

Bởi vì khắp nơi trên mặt đất này đều tràn ngập sức sống. Trừ khi đẩy hắn vào nơi tĩnh mịch mới có khả năng ngăn cản hắn trọng sinh.

Trước đây vị Thần Tướng Mộc Văn kia, nếu như muốn giết cũng phải cần giết rất lâu. May là thuốc độc của Tư Mã Tường có thể làm cho hắn mất đi lực lượng. Nếu không chỉ cần các Thần Tướng cùng nhau bao vây tấn công, đương nhiên, Thần Tướng cấp của Thanh Mộc vẫn tương đối dễ giết.

Cấp Thần Vương, quá khó khăn!

Các tộc ở đại lục Thần Huyền đối với dân Cổ Duệ đều cảm thấy rất bất đắc dĩ. Bọn họ gần như mỗi Thần tộc khi đạt đến cấp Thần Tướng đều có năng lực phục sinh. Chỉ là vấn đề phục sinh mạnh mẽ cùng yếu ớt mà thôi. Trong đó mạnh nhất chính là Thanh Mộc, sau đó là Hắc Nguyệt và Dung Diễm...

Mà lần này người tới lại chính là hai Thần Vương khó giết nhất.

Quả nhiên, Thanh Mộc Thần Vương gần như không có bất kỳ hao tổn nào một lần nữa ngưng kết thân thể. Trên mặt hắn vẫn nở nụ cười mỉm.

- Ngươi không giết chết được ta. Ta thừa nhận ta không phải là đối thủ của ngươi. Nhưng ngươi lại không giết chết được ta. Ta cũng không cần liều mạng với ngươi. Chỉ cần ngăn chặn một thời gian chờ Hắc Nguyệt đi ra, ngươi và Bách tộc của ngươi sẽ xong đời.

Thanh Mộc Thần Vương nhìn Vu Thuấn cười nói.

- Đúng không? Ta đây cũng muốn xem giết giết thế nào.

Trên mặt Vu Thuấn vẫn uy nghiêm lạnh lùng. Đương nhiên, sắc mặt của hắn bây giờ là thể hiện ở trên người Vu Nhai.

Không do dự. Không có thời gian để hắn do dự. Ngay cả hắn cũng không biết có thể trấn áp Hắc Nguyệt Thần Vương bao lâu.

Cầm dao lên, giết Thanh Mộc Thần Vương có một phương pháp rất tốt. Đó chính là dùng sức mạnh với năng lượng của hắn hủy diệt hắn.

Đúng vậy. Đây cũng là phương pháp đối phó với dân Cổ Duệ. Từ trước tới nay đều là loại phương pháp này. Chỉ cần phá hủy thần lực bản mạng bên trong cơ thể bọn họ. Bọn họ dĩ nhiên sẽ không có cách nào phục sinh nữa. Chỉ có điều Vu Thuấn lại gần như không có cách nào sử dụng được phương pháp này. Bởi vì hắn đang sử dụng chính là huyền khí Thánh Binh Sư bát đoạn của Vu Nhai, làm sao có thể ép được Thanh Mộc Thần Vương. Thứ có thể sử dụng, hắn chỉ có thể muộn năng lượng sau khi chuyển hóa từ Thí Thần Ma Nhận.

Nhưng, năng lượng chuyển hóa không có khả năng quá mức cường đại. Nếu không phải hắn trước kia là cấp Thần Hoàng, cũng không đè ép được thần lực bản mạng của Thanh Mộc Thần Vương. Phải biết rằng, mức độ tinh thuần và cường độ thần lực bản mạng củ Thanh Mộc Thần Vương đều nghịch thiên.

- Làm sao bây giờ?

Thời điểm Vu Thuấn còn trấn áp Hắc Nguyệt Thần Vương đã nhiều lần suy nghĩ về vấn đề này. Càng nghĩ, hắn càng cảm thấy biện pháp chỉ có một. Đó chính là sử dụng lực lượng tinh thần Thần Hoàng của hắn phá hủy ý thức của Thanh Mộc Thần Vương. Nhưng hắn chỉ là tàn hồn, có bao nhiêu lực lượng tinh thần chứ?

- Cũng được. Ta vốn sống không được bao lâu nữa. Vậy cứ giúp Vu Nhai một chút đi?

Trong lòng Vu Thuấn khẽ nói. Hắn cảm nhận được tiếng run rẩy đau thương của Thí Thần Ma Nhận. Hắn khẽ mỉm cười, trong mắt chợt bạo phát ra tinh quang. Thân thể nhanh chóng phóng về phía trước. Thí Thần tuyệt đối đã bị hắn huy động tới mức điên cuồng, không ngừng chém xuống Thanh Mộc Thần Vương.

Cùng lúc đó, Vu Thuấn vẫn lại nói:

- Tiểu tử Vu Nhai, nhìn cho rõ. Đây là Tân Thí Thần Tuyệt mới khi ở trong Lục Thiên Thần Ấn, ta sử dụng vô số năm tháng mới suy nghĩ ra được. Hiện tại ta thể hiện cho ngươi xem, hi vọng sau này ngươi có thể mang theo Thí Thần Ma Nhận chém giết dân Cổ Duệ, cũng để cho Thí Thần Ma Nhận được ra sân nhiều hơn. Các loại Thần Binh của tiểu tử ngươi thực sự quá nghịch thiên.

Ở trong thân thể, ý thức của Vu Nhai có phần sững sờ. Chung quy hắn vẫn cảm giác lời nói này của Vu Thuấn có chút kỳ quái.

- Vu Thuấn, ta đã từng nói là ngươi không giết chết ta được... A!

- Giết không chết sao? Thật sự giết không chết sao?

Vu Thuấn có giác ngộ muốn liều chết, càng thêm điên cuồng. Hắn lấy ra lực lượng tàn hồn, lấy lực lượng tinh thần liều giết Thanh Mộc Thần Vương. Ban đầu, Thanh Mộc Thần Vương vốn vẫn tự tin. Hắn không ngừng bị chém, không ngừng sống lại. Nhưng lúc này hắn lại phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Không quan tâm bên trong cơ thể có lực lượng thê nào, lực lượng trên phương diện tinh thần là vô cùng quan trọng.

Bởi vậy, Huyền Binh Giả đều có linh giác. Có linh giác, khi bọn họ đối mặt với tinh thần lực của ma pháp sư mới không quá bị động.

Khi đạt đến cấp bậc Thần Vương, không quan tâm ma pháp, Huyền Binh hay lực lượng thân thể của hắn đều không có phân chia rõ ràng nữa. Tuy rằng vẫn có sự khác biệt, nhưng rất nhiều lực lượng đều có thể sử dụng. Giống như Vu Thuấn hiện tại đang sử dụng tương tự với tinh thần lực của ma pháp sư.

- A a a...

Thanh Mộc Thần Vương vốn bình tĩnh chợt phát ra tiếng kêu thảm thiết điên cuồng. Cả người hắn gần giống như linh thể không ngừng vặn vẹo, sau đó còn không ngừng bị Vu Thuấn chém giết. Cùng lúc đó, cuộc chiến đấu cấp Thần Tướng phía bên kia cũng thoáng dừng lại. Tất cả đều nhìn Thanh Mộc Thần Vương và Vu Thuấn biểu diễn.

Bách tộc tất nhiên cầu nguyện Thanh Mộc Thần Vương sớm chết nhanh một chút. Cổ Duệ thì trái lại...

Bất kể thế nào, ở trong lòng Bách tộc, dân Cổ Duệ không còn cao cao tại thượng như trước nữa. Thần Vương của bọn họ cũng có thể chật vật như vậy.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1518: Lưu Tinh Đồng của Thủy Tinh
Chí ít, áp lực do Thanh Mộc Thần Vương mang đến trước đó đã giảm đi rất nhiều.

- Tiểu Hắc, rốt cuộc Vu Thuấn có thể giết chết Thanh Mộc Thần Vương hay không?

Thủy Tinh và Tiểu Hắc cũng không biết từ đâu xông ra, trốn ở nơi nào đó quan sát cuộc chiến đấu trên không trung.

- Chit chit...

Tiểu Hắc kêu vài tiếng rồi lắc đầu. Nó làm sao mà biết được.

- Phải không? Ngay cả ngươi cũng không biết sao? Ai, ta rốt cuộc nên làm gì bây giờ? A, Tiểu Hắc, ngươi đang nhìn cái gì vậy?

- Chit...

Đúng lúc này, Thủy Tinh phát hiện Tiểu Hắc không quan tâm tới Vu Thuấn đang chém giết Thanh Mộc Thần Vương thế nào, mà nhìn về phía khác. Nàng cảm thấy có chút cổ quái hỏi. Sau đó nàng lại nghe Tiểu Hắc kêu lên một tiếng, vươn móng vuốt nho nhỏ chỉ hướng về phía nào đó.

Thủy Tinh nhìn theo hướng nó chỉ, ngay lập tức sắc mặt tái mét, đặc biệt khó coi. Đó chính là ngọn núi lớn trấn áp Hắc Nguyệt Thần Vương...

- Chết chết chết...

Vu Thuấn điên cuồng đè ép Thanh Mộc Thần Vương, cố gắng loại bỏ ý thức của Thanh Mộc Thần Vương. Lúc này, hắn đương nhiên không phát hiện ra Thủy Tinh và Tiểu Hắc đang ở phía dưới. Cho dù có phát hiện cũng sẽ không lưu ý. Mục tiêu của hắn lúc này là mau chóng giết chết Thanh Mộc Thần Vương...

Ầm...

Trong thời khắc vô cùng khẩn trương này, trong chớp mắt, Tiểu Hắc vừa chỉ về phía ngọn núi lớn, một tiếng nổ khủng khiếp từ trong ngọn núi lớn phát ra, giống như cảnh tượng Tôn Ngộ Không thoát khỏi Ngũ Hành Sơn, núi lớn lập tức nổ nát.

Cuộc chiến đấu dường như bị dừng hình ảnh. Trên mặt đám người dân Cổ Duệ lộ vẻ vui mừng bất ngờ. Nhưng phía bên Bách tộc lại khiếp sợ, mặt xám như tro.

Bọn họ sắp xong đời sao?

- Bách tộc xong đời...

Phía Đông Phương Thần Thông và đế quốc Ma Pháp đồng loạt nói, sau đó khẩn trương chuẩn bị tình thần, chờ Bách tộc xong đời, bọn họ có thể cũng sẽ m ra tay. Đương nhiên, tình huống bây giờ vẫn còn chưa rõ ràng. Bọn họ cũng phải lo lắng về đế quốc đối diện. Bởi vậy đến lúc đó phải làm sao, cũng khó nói được.

Đúng vậy, cứ chuẩn bị trước, sau đó lại xem mọi chuyện thế nào rồi mới hành động.

Tuy rằng bọn họ không trực tiếp quan sát cuộc chiến đấu, nhưng vẫn cảm ứng và suy đoán ra các tình huống.

- Xong rồi. Xem ra ta cũng nên đi cứu người.

Độc Cô gia chủ cũng thở dài.

Lúc này, những đám mây ngưng tụ lại bởi áp lực của Kinh Thiên Nhất Kiếm dường như có chút thả lỏng. Nhưng bây giờ bất kỳ ai cũng không để ý đến những đám mây trên trời. Cũng không ai để ý đến áp lực Kinh Thiên Nhất Kiếm gì đó. Tất cả đều nhìn chằm chằm vào bóng đen từ trong bụi bặm kia đang chậm rãi bay ra ngoài.

Hắc Nguyệt Thần Vương không có nửa điểm chật vật, không dính chút bùn đất nào. Chỉ có điều trên gương mặt hắn lộ vẻ lạnh lùng cay nghiệt.

- A ha ha ha... Vu Thuấn, cuối cùng ngươi vẫn không giết chết được ta.

Thanh Mộc Thần Vương cười ha ha, giọng điệu trở nên khó nghe, hoàn toàn không có nửa điểm tao nhã trước đó. Vu Thuấn cho hắn áp lực quả thực đặc biệt vô cùng lớn. Áp lực tinh thần cấp Thần Hoàng khiến hắn chạm tới khí tức tử vong!

Hiện tại Hắc Nguyệt Thần Vương cuối cùng đã đi ra. Vu Thuấn không có khả năng lại tiếp tục đối phó với hắn nữa.

Hơn nữa Vu Thuấn muốn sử dụng phương pháp tương tự để giết Hắc Nguyệt Thần Vương cũng không thể thực hiện được. Hắc Nguyệt Thần Vương mạnh hơn mình nhiều. Bất luận là trên phương diện tinh thần hay trên phương diện vũ lực cũng vậy. Phải biết rằng, hắn là Hắc Nguyệt Thần Vương, ở trên phương diện tinh thần vốn có các loại bí thuật.

Nhìn đại quản sự Hắc Nguyệt là biết. Tuy rằng Hắc Nguyệt Thần Vương tu luyện không phải là lực lượng Hắc Chú, nhưng trăm sông đổ về một biển!

- Vu Thuấn, chết đi. Cổ Ma tộc vốn không nên lại xuất hiện ở trên mảnh đại lục này. Thời địa của các ngươi đã sớm trôi qua.

Hắc Nguyệt Thần Vương lạnh lùng nói, sau đó chậm rãi hóa tay thành liêm đao bán nguyệt cực lớn, chém ra...

- Hắc Nguyệt Thần Vương, ngươi xem đây là cái gì...

Vừa rồi, trong thời khắc vô cùng khẩn trương này, phía dưới truyền đến giọng nói cực kỳ dễ nghe lại giống như u linh.

Thời điểm nghe thấy giọng nói này, ý thức ẩn Vu Nhai ở trong thân thể gần như muốn một lần nữa lấy lại thân thể mình...

Thủy Tinh, Thủy Tinh tại sao lại từ trong cung điện Cổ Ma đi ra? Nàng muốn làm gì vậy?

- Sao?

Hắc Nguyệt Thần Vương cũng là người, theo bản năng bị thu hút, nhìn xuống...

- Định...

Trong nháy mắt khi Hắc Nguyệt Thần Vương vừa nhìn xuống. Một tiếng Định thanh thúy thốt ra. lực lượng vô cùng quỷ dị từ bên trong Lưu Tinh Đồng của nàng bắn ra, lao về phía Hắc Nguyệt Thần Vương. Trong chớp mắt, Hắc Nguyệt Thần Vương không thể có bất kỳ hành động nào.

Đúng vậy, lấy thị giác của Hắc Nguyệt Thần Vương để nhìn, chính là hắn đột nhiên thấy được một người một chuột, sau đó thật quỷ dị không thể cử động.

- Tiền bối Vu Thuấn, tiền bối tiếp tục giết Thanh Mộc Thần Vương...

Thủy Tinh vội hỏi.

Vu Thuấn chỉ thoáng ngẩn người, sau đó không nói lời nào tiếp tục sử dụng lực lượng tinh thần Thần Hoàng của hắn ép về phía Thanh Mộc Thần Vương. Hắn là ai? Hắn đã từng là đại đế Cổ Ma, bản thân trải qua vạn cuộc chiến. Thời cơ như vậy hắn tuyệt đối sẽ không lãng phí.

- Thủy Tinh...

Vu Nhai không có được sự quyết đoán như Vu Thuấn. Thủy Tinh là người khiến hắn quan tâm nhất. Người quan tâm nhất đấy. Hắn lười tiếp tục quan sát Vu Thuấn giết Thanh Mộc Thần Vương thế nào. Hiện tại hắn chỉ quan tâm tới Thủy Tinh. Hắn đương nhiên biết Thủy Tinh tính dùng Lưu Tinh Đồng của nàng định trụ Hắc Nguyệt Thần Vương. Nhưng đối phương là cấp bậc Thần Vương. Thủy Tinh có thể định trụ hắn bao lâu? Sợ rằng chỉ là một cái nháy mắt?

Quả nhiên, chỉ mới một giây, Hắc Nguyệt Thần Vương đã khôi phục lại bình thường. Chỉ thấy hắn thản nhiên nhìn Thủy Tinh nói:

- Đây là Lưu Tinh Đồng trong truyền thuyết đã từng khiến Cổ Duệ tộc ta phải chậm mấy nghìn năm mới chinh phục đại lục Thần Huyền sao? Quả nhiên là thần kỳ. Ngay cả ta cũng bị trúng chiêu. Đáng tiếc nàng thật sự quá yếu. Đại quản sự, ngươi hình như rất rãnh rỗi đi. Nữ nhân này giao cho ngươi. Ngươi cũng muốn bắt sống chứ?

- Hắc hắc hắc hắc, Thần Vương, ngài càng ngày càng hiểu tâm tư của thuộc hạ.

Đại quản sự Hắc Nguyệt nói với giọng âm trầm, thoát cái đã xuất hiện ở bên cạnh Thủy Tinh. Trước đó, hắn bởi vì bị mọi người lãng quên, cũng tự giác ẩn nấp. Tuy rằng tham gia cuộc chiến đấu cấp Thần Tướng, hắn cũng có thực lực đó, nhưng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi. Nếu vậy không bằng nấp đi, cố gắng chờ đợi tới lúc có thể phát huy tác dụng lớn hơn nữa. Hắn không nghĩ tới, không ngờ hắn thật sự chờ được một con mồi đẹp như vậy.

Căn bản không cần Hắc Nguyệt Thần Vương nói, hắn đã sớm đi tới bên cạnh Thủy Tinh.

Nữ nhân này thực lực chẳng qua chỉ là Thánh Binh Sư sáu đoạn. Nếu như là thất đoạn, thật ra sẽ tốn chút tâm tư. Nhưng chỉ là lục đoạn quá dễ dàng. Phải biết rằng, thất đoạn là cao đoạn. Lục đoạn chỉ là trung đoạn... Chỉ cần nhẹ nhàng đánh một đòn là có thể bắt được nàng. Nàng ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1519: Không có con đường thứ hai
Về phần con chuột đang ở trên vai nàng, hắn xem như không thấy.

Đại quản sự Hắc Nguyệt thực sự là kẻ mau quên. Vết thương lành sẹo liền quên đau. Trước đây nếu không phải bởi vì có con chuột này ở đó, trong cuộc chiến đấu đưa Tiểu Mỹ đi, hắn sẽ hoàn mỹ hơn rất nhiều.

Nhưng hắn quá hưng phấn, hưng phấn tới mức quên mất con chuột nhỏ nghịch thiên này.

Sau đó...

- a. . .

Ở trên thân thể đại quản sự Hắc Nguyệt, đột nhiên xuất hiện thêm một khe nứt không gian cực lớn. Nụ cười hưng phấn trên khuôn mặt đại quản sự Hắc Nguyệt cứng đờ. SSau đó thân thể hắn trực tiếp vỡ nát. Toàn thân bị lực lượng không gian xé thành mảnh nhỏ...

Tuy rằng hắn nắm giữ thánh đạo không gian đặc biệt lợi hại, nhưng Liệt Không Thử còn lợi hại hơn cả hắn. Không phải nói cảm ngộ một loại thánh đạo có thể không bị loại thánh đạo đó giết chết. Lực lượng thiên địa là vô cùng vô tận. Cảm ngộ thánh đạo nghịch thiên. Đó chẳng qua bởi vì trời cũng không tức giận, không thật sự đánh xuống lực lượng đáng sợ. Chẳng qua là nghịch lại thiên đạo bình thường, ôn hòa mà thôi.

Nói ví dụ như, thánh đạo phong ngươi có thể khiến gió biến đổi. Nhưng thời điểm gió lớn thật sự bạo phát, ngươi không chắc có thể làm ngược lại được.

Đại quản sự Hắc Nguyệt bị khe nứt không gian trực tiếp cắt vặn, đâu còn có thể phản kháng. Hắn trực tiếp biến thành mảnh nhỏ, sau đó biến mất trong khe nứt không gian còn chưa hoàn toàn khép lại, không thấy bóng dáng nữa. Hắn sống hay chết cũng không biết được...

Tất cả mọi người đang ở đó đều trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng như vậy diễn ra. Chuyện gì xảy ra vậy? Vì sao đại quản sự Hắc Nguyệt trực tiếp tiêu tùng như vậy?

Bất kể là phía bên địch hay bê ta đều không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Lẽ nào hắn ta lại xui xẻo như vậy? Bởi vì trận đại chiến Thần cấp này diễn ra, dẫn đến không gian không đủ ổn định, xuất hiện khe nứt không gian, lại vừa vặn đúng lúc hắn xông tới? Con người làm sao có thể có vận mạng tệ thành như vậy được?

Ngoại trừ Vu Nhai và Vu Thuấn ra, không có người nào nghi ngờ là do Tiểu Hắc làm. Bởi vì Tiểu Hắc thật sự làm không chớp mắt.

- Mẹ nó, ta đánh đánh giết giết cũng không giết chết được đại quản sự Hắc Nguyệt. Tiểu Hắc chỉ ra một đòn đã giết chết hắn sao?

Vu Nhai tuy rằng lo lắng cho Thủy Tinh, nhưng vẫn không nhịn được, trợn mắt há hốc mồm. Không thể tưởng tượng nổi, hắn thật sự kích động rất có chửi ầm lên.

Khi giây lát, đại quản sự Hắc Nguyệt rốt cuộc có phải đã chết hay không, hiện tại còn chưa biết, cũng không có thời gian đi nghiên cứu.

- Tiền bối Vu Thuấn, mong tiền bối tiếp tục giết Thanh Mộc Thần Vương, không cần phải để ý tới ta. Tạm thời cứ giao Hắc Nguyệt Thần Vương cho ta.

Bởi vì Thủy Tinh không cho người khác thời gian để kiểm chứng. Nàng khẽ kêu lên, sau đó toàn thân đã biến mất ở trong không gian. Thời điểm nàng lại xuất hiện, đã là ở trước mặt Hắc Nguyệt Thần Vương. Hắc Nguyệt Thần Vương vẫn theo bản năng nhìn về phía Thủy Tinh.

- Định...

Thủy Tinh lại định. Trong nháy mắt, Hắc Nguyệt Thần Vương lại bị định trụ.

Vu Thuấn gật đầu. Hắn nghe Thủy Tinh, tiếp tục giết Thanh Mộc Thần Vương. Hắn biết, chỉ có giết chết Thanh Mộc Thần Vương mới là sự giải cứu tốt nhất đối với Thủy Tinh. Hơn nữa hắn cũng nhìn ra được. Có Liệt Không Thử ở bên cạnh, Thủy Tinh sẽ không chết.

Những người khác muốn hôn mê. Bọn họ không biết Thủy Tinh làm sao làm được điều đó. Đột nhiên di chuyển qua trước mặt Hắc Nguyệt Thần Vương. Có vẻ như khe nứt không gian giết chết đại quản sự Hắc Nguyệt không phải là ngẫu nhiên. Thủy Tinh là ma pháp sư cường đại, che giấu không gian trâu bò sao? Bởi vì thời điểm Liệt Không Thử thi triển không gian thuật căn bản không có chấn động nào. Ngay cả cường giả cấp Thần Tướng cũng không nhìn ra được vấn đề trong đó.

Cùng lúc đó, hai đại đế quốc và Độc Cô gia ở gần đó đều dừng hành động. Bách tộc dường như còn chưa thật sự đi tới tuyệt lộ?

- Định...

Một giây sau, Thủy Tinh lại quát khẽ một từ. Nàng đứng ở đối diện Hắc Nguyệt Thần Vương, sử dụng thuật chữ định của Lưu Tinh Đồng không ngừng định Hắc Nguyệt Thần Vương. Bởi vì Hắc Nguyệt Thần Vương bị định trụ, ánh mắt hắn cũng không thể cử động được.

- Ta hiện tại có nên bắn mũi tên ra hay không?

Trong cung điện Cổ Ma lão nữ vương tinh linh cũng sợ ngây người khi nhìn thấy Thủy Tinh đột nhiên xuất hiện. Sau đó phản ứng đầu tiên chính là hiện tại nàng có nên bắn Thần Nỏ Tinh Linh ra hay không? Bởi vì nàng căn bản không biết có thể trực tiếp bắn chết Hắc Nguyệt Thần Vương hay không.

Không, nàng không có nửa điểm tự tin. Nàng hiểu rất rõ, căn bản bắn không chết Hắc Nguyệt Thần Vương, trái lại có thể sẽ phá hỏng cục diện do Thủy Tinh tạo ra.

Bởi vì thời điểm cuối cùng khi Vu Thuấn giết chết Thanh Mộc Thần Vương, nếu như nàng xuất tiễn ra phá hỏng trái lại sẽ không tốt. Phải biết rằng, hiện tại tròng mắt Hắc Nguyệt Thần Vương là không thể động. Bắn ra mũi tên, có khả năng sẽ khiến đường mắt của hắn lệch khỏi quỹ đạo ánh mắt của Thủy Tinh.

Như vậy, lấy thực lực của Hắc Nguyệt Thần Vương có thể đơn giản không trúng chiêu nữa.

Chính bởi vì như vậy, Tiểu Hắc cũng không có động tới Hắc Nguyệt Thần Vương. Bởi vì nó cũng không có cách nào giết chết Hắc Nguyệt Thần Vương.

- Thủy Tinh, tiếp tục như vậy không được đâu. Mắt sẽ hỏng mất.

Vu Nhai ở bên trong cơ thể của chính hắn, nhưng cái gì cũng không làm được. Thủy Tinh đã liên tục sử dụng năm lần thuật chữ Định. Mắt nàng đã chậm rãi đỏ dần. Hình như rất nhanh sẽ chảy máu. Phía bên Vu Thuấn còn chưa giết chết Thanh Mộc Thần Vương...

- Đáng chết. Tại sao Thanh Mộc Thần Vương lại khó giết chết như vậy?

Tim Vu Nhai đang rỉ máu.

Làm sao bây giờ? Rốt cuộc phải làm gì bây giờ?

- Thấm...

Trong lúc Vu Nhai đang sốt ruột, bỗng nhiên, hắn lại cảm thấy hắn nắm giữ được thân thể. Hắn có chút nghi ngờ trợn trừng mắt, nhìn về phía Vu Thuấn đang từ bên trong cơ thể hắn giống như gió bão đi ra. Đương nhiên, đó cũng chính là linh thể tàn hồn của Vu Thuấn. Đúng vào lúc này, Vu Thuấn không quay đầu lại nói:

- Hiện tại ta đã không cần thân thể của ngươi nữa. Thanh Mộc Thần Vương đã mất đi sức chiến đấu thân thể. Ta sử dụng lực lượng tinh thần tiếp tục chém hắn. Ngươi đi giúp Thủy Tinh. Nếu có biện pháp ngăn chặn Hắc Nguyệt Thần Vương thì làm. Nếu không làm được... vậy hãy dẫn theo Thủy Tinh trốn đi.

Quả thực, Hắc Nguyệt Thần Vương xuất hiện khiến Vu Thuấn và Bách tộc trở nên vô cùng bị động. Hắn cũng nhìn ra Thủy Tinh rất nhanh sẽ đến cực hạn. Hắn ở bên này chém giết Thanh Mộc Thần Vương vẫn cần thêm chút thời gian nữa. Nếu như Vu Nhai và Thủy Tinh không thể ngăn chặn Hắc Nguyệt Thần Vương...

Như vậy cũng chỉ có cách trốn. Không có con đường thứ hai.

Nếu như có thể ngăn chặn, vậy còn có hi vọng. Thân thể Vu Nhai đối với hắn đã không có tác dụng gì nữa. Vậy còn không bằng thả cho hắn rời khỏi, lấy Huyền Binh Điển nghịch thiên của hắn, nói không chừng thật sự có thể chạy trốn. Nếu tiếp tục phụ thể nữa, chẳng qua là chết cùng mình mà thôi.

Nghe hắn nói như thế, các Thần cấp của Bách tộc đều khổ sở giống như rơi xuống địa ngục vậy.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top