Lượt xem của khách bị giới hạn

[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1520: Kiếm trận cùng phù văn
Vu Nhai ngẩn người một lát, nhìn linh thể Vu Thuấn rõ ràng mờ ảo, nhưng lúc này lại cảm giác nặng như núi vậy.

Nhưng hắn chỉ đưa mắt nhìn một cái, sau đó không chút do dự xoay người, lao về phía Thủy Tinh và Hắc Nguyệt Thần Vương, nóng nảy hét lên một tiếng:

- Thủy Tinh, đây là lần cuối cùng của nàng. Không thể lại dùng Lưu Tinh Đồng nữa. Chuyện kế tiếp cứ giao cho ta. Ta còn có biện pháp ngăn chặn Hắc Nguyệt Thần Vương...

- Định...

Thủy Tinh cắn răng dùng tiếp một lần nữa. Hai mắt của nàng đã chảy ra máu.

Môi Vu Nhai cũng bị răng cắn ra máu. Hắn trực tiếp chắn ở trước người Thủy Tinh. Chủ yếu nhất là ngăn cản ánh mắt của nàng. Hắn rất sợ nàng lại dùng thuật chữ định. Trên người hắn đột nhiên có hai trăm tịch giống như gió bão lao ra, lấy tịch trận do Độc Cô Diệt Ninh dạy cho bao vây xung quanh Hắc Nguyệt Thần Vương. Mà trong lúc hắn đang hoàn thành tịch trận kia, trong chớp mắt, một giây trôi qua, Hắc Nguyệt Thần Vương lại tỉnh táo...

- Đây là tịch trận mà đại quản sự đã nói tới sao? Thực sự thần kỳ. Không nghĩ tới một mình ngươi rốt cuộc có thể khống chế nhiều Huyền Binh bản mạng như vậy. Nhưng ngươi thật sự cho rằng chỉ với tịch trận này là có thể vây khốn được ta sao?

Hắc Nguyệt Thần Vương không dao động, nói.

Không chỉ Hắc Nguyệt Thần Vương, hiện tại bất kỳ ai cũng không nhìn được Vu Nhai. Hắc Nguyệt Thần Vương thật đáng sợ. Ngay cả Vu Thuấn cũng chỉ là trấn áp một lát mà thôi.

- Chỉ là tịch trận sao, nhìn rõ đi.

Trong mắt Vu Nhai mang theo sự kiên định. Bất kể thế nào, hắn cũng phải đánh đến thời khắc cuối cùng. Hắn vừa nói dứt lời, trên mỗi tịch chợt lóe ra phù văn. Phù văn rất nhanh liên tiếp lao ra. Một phù văn trận cực lớn đột nhiên xuất hiện ở trên bầu trời, mỹ lệ một cách quỷ dị. Tịch trận lại không có tịch sát khí, chỉ có phù văn vô cùng thần bí kia.

- Ừ. . .

Trong khi không có bất kỳ người nào phát hiện, trên không trung cũng chính là nơi xuất hiện tịch trận kinh thiên kia, đột nhiên phát ra một tiếng động khẽ. Giống như cảm thấy được phù văn này, nhưng không nói gì, cũng không có xuống, chỉ nhìn mà thôi.

- Phù văn trận sao? Chỉ dựa vào phù văn trận này đã muốn vây khốn ta sao?

Hắc Nguyệt Thần Vương hờ hững nói.

Vu Nhai không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào phù văn trận. Đây là thủ đoạn cuối cùng của hắn. Trước đó hắn có nghĩ cách dùng hai trăm tịch bố trí phù văn trận. Hắn cảm thấy tịch trận nghịch thiên như thế, nếu có thể bố trí lại thành một khốn trận thì tốt rồi. Đặc biệt là lúc đại quản sự Hắc Nguyệt chạy trốn. . . Nếu như lúc ấy có khốn trận này, như vậy đại quản sự Hắc Nguyệt nhất định sẽ trốn không thoát đâu.

Sau đó, hắn sắp xếp, sử dụng phù văn Huyền Binh Điển bố trí ra.

Hắn cũng không nghĩ tới, thoáng cái đã thành công. Xem ra, hắn đối với phù văn của Huyền Binh Điển xem như có chút thành tựu. Chỉ có điều bây giờ không phải là thời điểm suy nghĩ tới vấn đề có được hay không, mà là có thể vây khốn được Hắc Nguyệt Thần Vương hay không.

Ầm...

Bán nguyệt nhận của Hắc Nguyệt Thần Vương nhẹ nhàng câu dẫn ra. Lực lượng kinh khủng đập vào phía trên phù văn trận. Bầu trời dường như bị chấn động đập nát. Nhưng rất may mắn, phù văn trận vẫn còn, cũng không bị phá hủy. Đúng vậy, ngăn cản. Vẫn có hi vọng, vẫn có hi vọng...

Vu Thuấn hiện tại gần như đã quên hết mọi chuyện xung quanh, chỉ chuyên tâm chém giết Thanh Mộc Thần Vương.

Cấp Thần Tướng của hai phe cũng đã ngừng chiến. Hiện tại bọn họ thật sự không có tâm trạng nào nghĩ tới chuyện đánh tiếp nữa. Bọn họ lại không có cách nào quyết định sự thắng bại của cuộc chiến tranh này. Nói chung bọn họ lại thấy được hi vọng. Hi vọng lần này không lại khiến cho bọn họ tuyệt vọng nữa.

Lần này thật sự, thật sự có thể là cơ hội cuối cùng.

- Có chút thú vị, nhưng còn chưa đủ...

Hắc Nguyệt Thần Vương bình tĩnh. Hiển nhiên hắn đã nhìn ra uy lực của phù văn trận này. Nó quả thực có thể vây khốn cấp bậc Thần Vương một lát. Phù văn trận đặc biệt có thể vây khốn cấp bậc như Hắc Nguyệt Thần Vương này một lát, đã là tồn tại đặc biệt nghịch thiên.

Lúc này Vu Nhai lại điên cuồng dùng thuốc. Bất kể là bổ sung huyền khí hay bổ sung trên phương diện lực lượng tinh thần, hắn cũng nỗ lực bảo vệ chỗ phù văn trận này.

Ầm ầm ầm...

Một, hai, ba, bốn, năm...

Ầm!

Cuối cùng, sau năm giây phù văn trận vẫn bị đánh nổ. Từng thân kiếm xoay tròn, bắn ngược trở về bên trong cơ thể Vu Nhai. Năm giây vẫn quá ngắn ngủi. Phía bên Vu Thuấn còn chưa xong. Mỗi người lại tuyệt vọng. Vì sao Thanh Mộc Thần Vương khó chết như vậy?

- Tiểu Hắc, dùng không gian di chuyển Hắc Nguyệt Thần Vương rời đi. Có thể di chuyển xa bao xa thì cố gắng di chuyển xa bấy nhiêu...

Vu Nhai đang khống chế phù văn trận. Hắn hiểu rõ ràng nhất tình hình phù văn trận. Trong thời điểm giây thứ tư, hắn rống lên với Tiểu Hắc. Sau khi hét xong, một ngụm máu tươi cũng theo đó phun ra ngoài. Phù văn trận kia là do hắn sử dụng hai trăm Huyền Binh bản mạng tạo ra. Huyền Binh bản mạng bị tổn thương nặng, bản thân hắn cũng sẽ bị thương theo. Nhưng hắn cũng không để ý tới điều này, chỉ nhìn về phía Tiểu Hắc...

Ai, Luân Chuyển Thần Ấn gì đó thật ra rất nghịch thiên. Nhưng thực lực của hắn quá yếu, đối với Hắc Nguyệt Thần Vương hoàn toàn không có nửa điểm tác dụng. Hắn chỉ có thể dựa vào Tiểu Hắc.

- Chit...

Tốc độ của Tiểu Hắc rất nhanh, dường như trời sinh cực kỳ nhạy bén. Trong nháy mắt khi phù văn trận của Vu Nhai nổ nát, nó lập tức cắt phá không gian, ném Hắc Nguyệt Thần Vương từ phía xa ra ngoài. A, đúng vậy, trong nháy mắt Hắc Nguyệt Thần Vương lập tức biến mất.

Hình như lại có hi vọng? Có thể đừng như vậy được không? Liên tục hi vọng và tuyệt vọng dày vò thật sự quá thống khổ.

- Tiểu Hắc, truyền tống đi thật xa. Có thể kéo dài được bao nhiêu thời gian?

- Chít!

Tiểu Hắc khẽ kêu một tiếng sau đó ra hiệu làm dấu chữ thập.

- Nói cách khác, chỉ 10 giây sao?

Tim Vu Nhai chìm vào đáy cốc.

Hắc Nguyệt Thần Vương thật đáng sợ. Mặc dù sử dụng không gian dịch chuyển cũng không thể đưa hắn đi quá xa. Tốc độ của hắn lại quá nhanh, sẽ bay trở về. Cho dù truyền tống đến tuyệt địa cũng vô dụng. Trong Bách Tộc Loạn Địa làm gì có tuyệt địa nào có thể nhốt được Hắc Nguyệt Thần Vương?

Cùng lúc đó, mọi người mới biết lực lượng không gian của Thủy Tinh là thế nào. Không ngờ là dp con chuột nhỏ không chớp mắt kia làm ra!

- 10 giây, Vu Thuấn giết chết được Thanh Mộc Thần Vương không?

Tất cả mọi người Bách tộc ở đây đều có ý nghĩ này, bao gồm cả Vu Nhai. 10 giây quá ngắn ngủi. Ngay cả cơ hội thở dốc cũng không có.

Có lẽ… có lẽ chỉ có thể sử dụng thời điểm này để chạy trốn? Hắc Nguyệt Thần Vương đã một lần trúng chiêu, không có khả năng lại bị Tiểu Hắc dời đi nữa. Hắn cũng không có khả năng lại bị Thủy Tinh định trụ. Thủy Tinh cũng thật sự đến cực hạn, không thể lại sử dụng Lưu Tinh Đồng nữa.

- Chạy trốn sao?

Trong lòng mọi người Bách tộc đồng thời xuất hiện ý nghĩ như vậy. Ngay cả Vu Nhai cũng có ý nghĩ này.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1521: Lại bị phụ thể? Nữ sao?
Nhưng không có người nào chạy trốn. Lúc này Vu Nhai cũng sẽ không chạy trốn. Hắn cần phải kiên nhẫn phòng thủ. Nếu hắn chạy, Bách tộc sẽ rơi vào cảnh tượng máu chảy thành sông.

Đương nhiên. Không trốn cũng sẽ xuất hiện cảnh máu chảy thành sông. Trốn hay không trốn kết quả dường như đều giống nhau. Nhưng Vu Nhai không muốn trốn.

Có lẽ, có đôi khi chết còn tốt hơn so với sống? Lẽ nào kế hoạch của Bách tộc lần này lại phải thất bại sao?

Hắn nhìn về phía Thủy Tinh. Ánh mắt hai người chạm vào nhau, rốt cuộc đều lộ thoáng mỉm cười.

Có lẽ bây giờ chết cũng hạnh phúc?

Hóa ra tiểu quỷ nhát gan như mình cũng sẽ có nhiệt huyết muốn liều chết?

Không, có lẽ vẫn có hi vọng. Hắn suy nghĩ lại một chút. Lợi dụng 10 giây này suy nghĩ lại một chút. Chưa tới thời khắc cuối cùng, quyết không buông tha. Chết thật sự cái gì cũng không có. Tiểu Mỹ đang đợi mình. Dạ Tình và Tiểu Dạ cũng đang đợi mình. Mẫu thân đang đợi mình. Mình còn chưa thể buộc Độc Cô Chiến Phong quỳ gối trước mặt mẫu thân, mình không thể chết được, tuyệt đối không thể chết như vậy được!

Bất kể thế nào, Vu Nhai cũng không hối hận. Hiện tại trên mảnh đại lục này, bất kỳ ai cũng không thể chạy trốn khỏi số phận chiến tranh.

Không phải hiện tại chết, có khả năng chính là sau này chết. Liều đánh, tiến bước nào hay bước ấy. Nếu không tiến bước, ở trong thế giới hỗn loạn phải làm sao mới có thể bảo đảm sống còn, làm sao mới có thể bảo đảm tất cả người thân và bằng hữu đều sống sót?

- Ai, Vu Thuấn muốn giết chết Thanh Mộc Thần Vương chí ít phải cần tới 30 giây. 10 giây quả thực quá ngắn.

Vừa rồi, khi trong đầu Vu Nhai đang điên cuồng suy nghĩ, một giọng nói yếu ớt vang lên bên tai Vu Nhai. Chính là giọng nữ xa xôi kia.

- Tiền bối? Ngài là vị tiền bối hiểu rõ về Lưu Tinh Đồng sao? Xin hỏi có biện pháp nào không? Ngài nhất định có biện pháp đúng không?

Nghe được giọng nói này, Vu Nhai dường như bắt được cọng rơm cứu mạng, mắt thoáng cái đã sáng lên. Hiện tại hắn không quan tâm mình xin người khác có phải rất không có khí khái nam tử hay không. Chết, khí khái gì cũng không có. Hắn muốn tất cả mọi người sống sót.

Hắn tìm kiếm thật nhanh. Chẳng bao lâu linh giác đã di chuyển khắp toàn thân. Hắn không buông tha một nơi nào, muốn tìm kiếm vị nữ tiền bối thần bí kia. Tuy rằng trước kia, hắn chưa bao giờ tìm được, nhưng hắn vẫn điên cuồng tìm kiếm một lần.

Mà khi ý thức hắn tiến vào trong đầu mình, hắn chợt ngây ngẩn cả người...

Chỉ thấy một thân ảnh mỹ lệ không biết xuất hiện ở trong thức hải của hắn từ lúc nào. Nàng mặc pháp sư bào trang nhã. Các vật trang sức trên người tuy rằng không nhiều lắm nhưng không biết vì sao lại lộ vẻ cao quý uy nghiêm, dường như nhiều năm bản thân ở chức vị cao. Nàng không tính là quá trẻ tuổi, cũng khoảng trên dưới ba mươi tuổi, bộ dạng nữ tính thành thục. Trên mặt điềm tĩnh, có cảm giác thực sự khiến người ta muốn thân cận lại, dường như xa cách mấy nghìn năm. Toàn thân nàng đều tràn ngập mẫu tính, lại dường như tâm hồn bởi vì bị tổn thương mang cho khiến người ta thương tiếc. Dường như chỉ muốn gặp được nàng, cảm thấy nàng thật đáng thương, thật đáng thương, muốn giúp đỡ nàng, bi thương vì chính sự bi thương của nàng.

Không phải bởi vì vẻ đẹp của nàng, không phải bị nàng thu hút, mà muốn đối xử tử tế với nàng như với mẫu thân mình.

- Tiền bối, ngài khẳng định có biện pháp đúng không? Không biết ta cần làm gì?

Vu Nhai chỉ vừa gặp, đã trực tiếp hỏi. Bây giờ không phải là thời gian thuyết phục vị phụ nhân mỹ nữ này. Bây giờ là thời điểm phải chiến đấu.

- Làm cái gì sao? Ngươi nguyện ý trả bất kỳ giá nào sao?

- Bất kỳ giá nào!

Vu Nhai nói thẳng.

Căn bản ngay cả chút do dự cũng không có. Hắn cũng không để ý tới mỹ nữ trước mắt là người phương nào. Hắn không truy cứu nàng tại sao lại xuất hiện ở trong thức hải của mình, không truy cứu trước đó vì sao hắn không tìm được. Hắn chỉ biết người này có thể khiến cho Thủy Tinh an toàn, có thể khiến cho Bách tộc an toàn.

Có điểm ấy cũng đủ rồi. Bất kể nàng là ai, bất kể nàng ẩn nấp ở bên trong cơ thể mình có mục đích gì.

- Ai, ngươi cái gì cũng tốt, chỉ là có chút hoa tâm. Nếu như chỉ có nữ hài Thủy Tinh thì tốt biết mấy. Đáng tiếc, loại sinh vật nam nhân này chính là không có một người nào tốt. Mà thôi, nể tình ngươi tuy rằng hoa tâm vẫn còn có chút chân tình như vậy, ta giúp ngươi một chút đi.

Nữ tử cao quý thở dài, khẽ nói một câu mà Vu Nhai gần như không cảm thấy đúng tý nào. Nhưng cuối cùng hắn vẫn là quyết định nhận lấy viện thủ.

- Ách... Cảm ơn tiền bối!

Vu Nhai cũng không nghĩ tới, mọi chuyện sẽ đơn giản như vậy. Theo hắn nghĩ, nữ nhân cao quý này ẩn nấp ở trong thân thể mình, luôn không nói lời nào, lại khiến hắn không tìm được khẳng định có mục đích nào đó, muốn mưu đoạt thứ gì đó của mình. Nhưng không nghĩ nàng lại trực tiếp đáp ứng.

Không quan tâm vị tiền bối này tương lai có yêu cầu gì, mình cũng phải dốc toàn lực thỏa mãn nàng. Nàng cũng là người đáng thương.

- Thủ đoạn thực sự vô số. Đáng tiếc Vu Thuấn không phải là Vu Thuấn năm đó. Cho hắn nhiều thời giờ như thế, vẫn không giết chết được Thanh Mộc. Xem ra Bách tộc nhất định phải bị diệt vong.

Ngay thời điểm Vu Nhai cùng phụ nhân thần bí nói chuyện trời đất, một bóng đen lại từ phía xa bay tới, giọng nói truyền khắp xung quanh Thú Đằng Vương Thành. 10 giây, Hắc Nguyệt Thần Vương quả nhiên đã quay trở về.

- Lần này Bách tộc thật sự phải xong đời sao?

Đế quốc Huyền Binh, đế quốc Ma Pháp và người của Độc Cô gia lại cảm ứng được Hắc Nguyệt Thần Vương trở về, trong lòng lặng lẽ nói. Bọn họ cũng không muốn nói ra miệng. Lần trước bọn họ lần lượt cho rằng Bách tộc sẽ xong đời, lại hết lần này tới lần khác bị đập tan. Thật giống như Tiểu Cường đập mãi không chết. Lần này Bách tộc chắc hẳn đã dùng hết thủ đoạn rồi chứ?

- Ai, thật không nghĩ tới ta còn có một ngày có thể ở trên chiến trường cùng dân Cổ Duệ chiến đấu. Cảm giác thật kỳ diệu.

Đáng tiếc, mọi người lại dường như bị Vu Nhai đùa bỡn một lần nữa. Tiểu Cường không chết chính là Tiểu Cường không chết. Lần này càng kỳ lạ hơn. Mẹ nó, biểu tình của Vu Nhai lại một lần nữa biến thành quỷ dị.

Đúng vậy, giống như lại đổi khuôn mặt, đổi thành một biểu tình không thuộc về hắn. Hắn biến thành bi thương, biến thành thương hại, biến thành uyển chuyển hàm xúc, biến thành mẫu nghi thiên hạ giống như hoàng hậu vậy.

Ách, loại vẻ mặt này xuất hiện ở trên mặt nam nhân thật tình khiến người ta có kích động muốn ói. Không ngờ giọng nói của hắn cũng biến thành nữ tính?

Vu Nhai xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ lại bị phụ thể một lần nữa. Lần này còn là một nữ tính?

Ngay cả Hắc Nguyệt Thần Vương cũng không nhịn được quay đầu nhìn lại. Hắn vốn không muốn để ý tới Vu Nhai. Hắn muốn cứu Thanh Mộc Thần Vương trước rồi nói sau. Tuy rằng Thanh Mộc Thần Vương còn chưa chết, nhưng cũng không khác là mấy. Hiện tại Thanh Mộc Thần Vương đã biến thành tàn hồn.

Nhưng Vu Nhai với giọng nói nữ tử này thật sự quá kỳ quái.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1522: Khống chế cự long
Hơn nữa giọng nói này còn chứa đựng một cảm giác dụ hoặc nào đó, khiến hắn theo bản năng quay đầu lại. Mà khi hắn quay đầu lại, đã biết mình gặp nguy. Lần này dường như thật sự cũng bị tập kích ngược. Giọng nói này mang lại cho hắn áp lực rốt cuộc không thua gì Vu Thuấn. Không phải là áp lực trên phương diện chiến đấu, mà là một loại áp lực quỷ dị nào đó, khiến hắn có cảm giác khủng hoảng.

- Hắc Nguyệt Thần Vương, nhìn vào mắt ta...

Giọng nói trở nên khó suy xét, dường như có ma lực nào đó. Hắc Nguyệt Thần Vương run rẩy, vẫn chậm rãi nhìn Vu Nhai. Hai mắt Vu Nhai cũng đột nhiên trở nên khác thường. Vào giờ phút này, không ngờ mắt Vu Nhai biến thành Lưu Tinh Đồng!

Theo lẽ thường mà nói, Hắc Nguyệt Thần Vương chắc chắn sẽ không nghe lời nhìn về phía mắt Vu Nhai như vậy. Hắn từng trúng chiêu của Thủy Tinh. Với cao thủ cấp bậc như hắn chắc chắn sẽ không bị lại lần thứ hai. Nhưng chuyện chính là quỷ dị như vậy. Hắc Nguyệt Thần Vương không ngờ đặc biệt nghe lời, nâng mắt lên, nhìn chằm chằm vào hai mắt Vu Nhai lúc này đã biến thành Lưu Tinh Đồng. Trong nháy mắt, Hắc Nguyệt Thần Vương lại bị định trụ.

Mọi người ở đây đầu đều đang thắt lại.

Lần này Vu Nhai lại gây ra chuyện ầm ĩ gì vậy? Nữ nhân phụ thể hắn lại là nhân vật nào?

Trước đó, tất cả mọi người đều biết là Vu Thuấn. Nhưng lần này không ai đoán ra được. Bọn họ căn bản không có cách nào đoán ra được, nữ nhân này rốt cuộc là ai?

Nói chung, thoáng cái thân ảnh Vu Nhai dường như biến thành thần bí khó lường hơn.

Có vài điều có thể khẳng định, Hắc Nguyệt Thần Vương hoàn toàn trúng chiêu. Trước đó, giọng nói của nữ nhân phụ thể Vu Nhai mang theo mi lực câu hồn đoạt phách, khiến Hắc Nguyệt Thần Vương không tự chủ được bị mê hoặc. Sau đó chính là lại bị định trụ.

Thủy Tinh ở bên cạnh Vu Nhai cũng ngẩn người một lát. Đột nhiên, nàng dường như có cảm giác, theo bản năng nhìn về phía hai mắt Vu Nhai. Sau đó nàng không nhịn được há hốc miệng.

Lưu Tinh Đồng. Không ngờ hai mắt Vu Nhai biến thành Lưu Tinh Đồng ác mộng từ nhỏ của nàng. Nàng cũng đang suy nghĩ, nữ nhân phụ thể ở trên người Vu Nhai là ai? Vì sao nữ tử này lại có Lưu Tinh Đồng?

Không, Thủy Tinh nghĩ đến thời điểm khi Vu Nhai ở cung điện đã nói với nàng, cũng chính là, trước đây có một giọng nói thần bí chỉ điểm Vu Nhai nhìn mình. Giọng nói thần bí này biết hai mắt mình có thể hóa giải hắc chú định thuật của đại quản sự Hắc Nguyệt. Lúc đó, Thủy Tinh vẫn nghi ngờ nói có thể là tàn hồn nào đó đi theo đại quản sự Hắc Nguyệt tới. Có thể là trong lúc Hắc Nguyệt Thần Vương nghiên cứu Lưu Tinh Đồng, nàng ở bên cạnh nhìn và nghe thấy, bởi vậy mới biết được phương pháp hóa giải hắc chú định thuật.

Khi nhìn thấy cái Vu Nhai gọi là Lưu Tinh Đồng, nàng biết chuyện chỉ sợ không phải như nàng nghĩ.

- Thủy Tinh, thật sự không nghĩ tới sau mấy nghìn năm ta còn có thể gặp lại người nắm giữ con mắt tương tự với ta như vậy. Chỉ có điều con hạnh phúc hơn so với ta. Chí ít nam nhân này đối với con vẫn tính là thật tình.

Vu Nhai sử dụng giọng của nữ nhân nói với Thủy Tinh.

Nam nhân này dĩ nhiên là chỉ Vu Nhai. Sau khi định trụ Hắc Nguyệt Thần Vương, nàng không tiếp tục để ý tới hắn nữa. Lực chiến đấu của nàng không cao, cũng không phải loại cận chiến, căn bản không có cách nào lợi dụng huyền khí của Vu Nhai đi chiến đấu, tất nhiên cũng giết không được Hắc Nguyệt Thần Vương. Bởi vậy nàng tìm Thủy Tinh trò chuyện.

- Nhanh, giết chết Vu Nhai, giết nữ nhân phụ thể ở trên người Vu Nhai đi. Nữ nhân này hình như không có cách nào sử dụng thân thể Vu Nhai để chiến đấu.

Đúng vào lúc này, các Thần Tướng Cổ Duệ cũng kịp phản ứng lại. Hắc Nguyệt Thần Vương lần này hình như thật sự sẽ bị định tới chết. Nếu như chờ Vu Thuấn giết chết Thanh Mộc Thần Vương, dân Cổ Duệ bọn họ sẽ không có bất kỳ ưu thế nào nữa. Thậm chí sẽ biến thành bị động. Trước hết cứ giết Vu Nhai rồi nói sau.

Trong đó có một vị Thần Tướng Cổ Duệ rống lên. Xung quanh giãy dụa, tản ra bốn phía xông về phía Vu Nhai.

Bọn họ biết Thần Tướng Bách tộc nhất định sẽ ngăn cản. Bọn họ phải tản ra bốn phía. Chỉ cần có một người tới gần Vu Nhai sẽ đạt được mục đích.

- Nhớ bịt mắt và lỗ tai lại, sử dụng lực lượng tinh thần để nhìn...

Lại có Thần Tướng cấp Cổ Duệ hét lên. Bọn họ thật sự bị nữ nhân quỷ dị đang phụ thể Vu Nhai dọa tới chết khiếp, cũng không dám nghe giọng nói của nàng, không dám nhìn vào mắt của nàng nữa.

- Nguy rồi. Nhất định phải ngăn cản bọn họ.

Đan Đạo Hùng đã điên cuồng hét lên.

Đáng tiếc đã quá trễ. Các Thần Tướng Cổ Duệ đã sớm có sự chuẩn bị, làm sao có thể dễ dàng bị bọn họ hoàn toàn phong tỏa như vậy được. Phải biết rằng, các Thần Tướng Cổ Duệ càng cường đại hơn nhiều so với Thần Tướng Bách tộc. Về phương diện tốc độ, bọn họ tất nhiên nhanh hơn. Chỉ cần tránh được đòn thứ nhất, có thể hoàn toàn đi vòng qua. 9 Thần Tướng Cổ Duệ rốt cuộc đã có năm người vòng qua được. Năm người. Bọn họ ngăn cản thế nào? Tốc độ quá nhanh.

Đúng vậy, năm Thần Tướng Cổ Duệ đồng thời xông về phía Vu Nhai.

Các Thần Tướng Bách tộc lại mở to hai mắt nhìn. Vốn đã nhìn thấy ánh sáng thắng lợi le lói. Đặc biệt là thời điểm nữ nhân kia phụ thể ở trên người Vu Nhai. Lẽ nào bởi vì đám người mình vô dụng đã bịt kín ánh sáng lúc rạng động kia sao? Làm sao bây giờ, rốt cuộc làm sao bây giờ?

- Ma thú cưỡng chế Ấn Phù. Thần long hệ mộc, ngươi tạm thời dừng lại cho ta!

Đan Đạo Hùng đột nhiên đánh ra một đạo ấn phù, đánh vào trên người Tạp Ni Cổ Tư Thần Long.

Ấn phù này dĩ nhiên chính là một trong ba cái ấn phù trước đó, khi còn ở Cổ Ma Đế Thành, Vu Thuấn đã lưu lại cho Vu Nhai. Vu Nhai đã sử dụng hết, chỉ còn sót lại một cái cuối cùng. Trước khi cuộc chiến diễn ra, hắn đã giao cho Đan Đạo Hùng. Vu Nhai biết, sợ rằng lần này sẽ có cự long tới tham dự. Bản thân hắn sẽ bị Vu Thuấn phụ thể, phải chiến đấu cùng Thần Vương, tất nhiên sẽ không có thời gian sử dụng. Bởi vậy hắn đã giao cho Đan Đạo Hùng.

Đúng vậy. Chính là muốn chờ tới thời điểm mấu chốt sẽ dùng tới. Vu Thuấn cũng đã xác nhận, dùng ấn phù này để cưỡng chế cự long cũng sẽ có hiệu quả.

Chỉ có điều đối với thần long có thể sử dụng cưỡng chế được bao lâu lại không biết được. Chỉ có điều trong tình huống hiện tại, chỉ trong nháy mắt cũng được. Chỉ cần có thể ngăn cản Thần Tướng Cổ Duệ không tới gần Vu Nhai là được.

Quả nhiên, trong nháy mắt này, Tạp Ni Cổ Tư Thần Long đã bị khống chế.

- Thần long hệ mộc, giết. Ngăn cản tất cả Thần Tướng cấp Cổ Duệ ở bên cạnh ngươi cho ta. . .

A...

Thần Long Tạp Ni Cổ Tư điên cuồng hét lên. Không ngờ nó không khống chế được thân thể của mình. Nó cũng không có cách nào phản kháng được. Sau khi Đan Đạo Hùng vừa ra lệnh, trong nháy mắt nó đã ra tay đối với các Thần Tướng Cổ Duệ bên cạnh mình. Những Thần Tướng Cổ Duệ này căn bản cũng không đoán được Tạp Ni Cổ Tư lại đột nhiên ra tay với bọn chúng.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1523: Hoàng hậu
Biến thành Lưu Tinh Đồng khiến nàng đủ choáng váng. Hiện tại nữ nhân phụ thể ở trên người Vu Nhai lại còn là đồng loại của nàng, còn từ mấy nghìn năm trước?

- A a...

Thủy Tinh nuốt nước miếng một cái. Nàng có phần không biết phải làm sao. Lưu Tinh Đồng tạo cho nàng bóng ma và thống khổ thật sự quá nhiều. Trên khắp đại lục Thần Huyền, nàng vẫn luôn cảm thấy cô độc. Nhưng hiện tại đột nhiên xuất hiện đồng loại. Cảm giác này thật sự khó có thể tưởng tượng được.

Trong lúc Thủy Tinh nói chuyện, cuộc chiến đấu kể trên vẫn đang tiến hành. Nhưng Thủy Tinh và nữ nhân phụ thể Vu Nhai đều không để ý đến. Cuộc chiến đấu vừa kể trên nói thì rất dài, nhưng trên thực tế, từ khi các Thần Tướng Cổ Duệ muốn giết Vu Nhai, đến khi bốn người bị giết chết, khoảng thời gian này lại rất ngắn ngủi. Khi Thủy Tinh nói xong, đưa mắt nhìn Vu Nhai, hoặc nói là nữ nhân phụ thể Vu Nhai, cuộc chiến đã kết thúc.

Nhưng thật ra ba mũi tên màu xanh lục đã chiếu sáng khuôn mặt của các nàng, cũng tạo ra sự thần bí. Nhưng rất nhanh chúng đã biến mất.

- Đưa tay ra. Hãy để cho ta bám vào trên người con. Như vậy sẽ tốt hơn. Dù sao con là nữ tính. Con cũng nắm giữ Lưu Tinh Đồng...

Nữ nhân không trả lời Thủy Tinh, chỉ nhẹ nhàng đưa tay Vu Nhai ra, ôn hòa nhìn Thủy Tinh, giống như nhìn nữ nhi.

Thủy Tinh ngây người, có phần không biết phải làm sao. Nàng không biết mình có nên vươn tay ra hay không?

- A. . .

Ngay thời điểm Thủy Tinh đang do dự, cuộc chiến đấu giữa Vu Thuấn cùng Thanh Mộc Thần Vương cuối cùng đã kết thúc. Một tiếng kêu thê lương thảm thiết chấn động khắp bầu trời, khắp mặt đất.



Linh hồn Thanh Mộc Thần Vương cuối cùng đã theo thân thể hắn hóa thành từng mảnh nhỏ. Từng tinh điểm lấy Thú Đằng Vương Thành làm trung tâm rơi xuống mặt đất. Cả vùng đất gần như bị san phẳng, rốt cuộc điên cuồng mộc lên đủ loại thực vật.

Đây là lực lượng của Thanh Mộc Thần Vương. Sau khi hắn chết lực lượng vẫn vô cùng khủng khiếp, mang lại sức sống mới cho mặt đất. Dường như cũng mang đến sức sống cho kẻ địch của hắn, cũng chính là Bách tộc. Cái chết của hắn chính là hi vọng của Bách tộc...

Thủy Tinh vẫn không để ý tới. Nàng đưa tay ra, nắm thật chặt tay Vu Nhai.

- Hoàng hậu, ngài là vị hoàng hậu năm đó sao? Vì sao, vì sao nàng lại xuất hiện ở nơi này? Vì sao nàng còn sống?

Đúng vào lúc này, Hắc Nguyệt Thần Vương cuối cùng lại khôi phục được khả năng hoạt động. Hắn nhìn chằm chằm vào Vu Nhai phía trước, cuối cùng trong mắt của hắn đã xuất hiện sự khiếp sợ mà trước đó chưa từng xuất hiện qua. Chính là nữ nhân này, vị Thần Hoàng vĩ đại lại cường đại kia đã ngăn cản Cổ Duệ tộc bọn họ thống trị đại lục Thần Huyền. Chính là bị nàng giết chết. Nhưng không phải nàng cũng đa chết rồi sao?

Mấy nghìn năm trước, không chỉ có cao thủ Cổ Duệ tộc tức giận, kể cả Chân Thần cũng tức giận. Nhưng nàng vì sao vẫn còn sống, thậm chí xuất hiện ở nơi này? Nàng hẳn đã chết ở Vị Tri Chi Địa. Cho dù sống cũng không có khả năng ở chỗ này.

- Ta giống như tiền bối Vu Thuấn, chỉ còn lại có tàn hồn, không tính là sống.

Vu Nhai nghiêng đầu, vẫn sử dụng giọng nói nữ tính.

Hoàng hậu? Là hoàng hậu nào?

Thời điểm mọi người xung quanh nghe được cách xưng hô này đều đặc biệt choáng váng. Bọn họ không biết rõ chuyện gì đã xảy ra. Đặc biệt là Bách tộc. Ngay cả hoàng hậu gì cũng chưa từng nghe nói qua. Các Thần Tướng Cổ Duệ còn sót lại, bao gồm cả Tạp Ni Cổ Tư Thần Long cuối cùng đã hóa giải được ấn phù cưỡng chế sắc mặt lại trở nên đặc biệt khó coi. Còn có hoàng hậu nào nữa? Hắc Nguyệt Thần Vương nói đã đủ rõ ràng.

Ầm...

Trên bầu trời, những đám mây dày đặc vốn sắp dần dần tản ra lại lần nữa ngưng tụ. Áp lực lần này so với trước còn cường đại hơn nhiều. Dường như Kinh Thiên Nhất Kiếm sẽ thật sự rơi xuống. Nhưng bây giờ ngoại trừ ba thế lực lớn ở bên ngoài, bất kỳ ai cũng không để ý đến điều đó.

- Vì sao không thể? Vu Nhai đi Thần Hoàng Mộ Thành tế bái ta, sau đó, ta không phải đã ra tới đây sao?

Giọng nói của hoàng hậu vẫn dễ nghe như vậy, chỉ có điều từ trong miệng Vu Nhai phát ra ngoài vẫn quỷ dị như vậy.

- Điều này lại càng không thể. Tàn hồn nàng giấu ở trong đôi mắt nàng? Làm sao có thể, chúng ta làm sao có thể không phát hiện ra được?

- Bởi vì các ngươi căn bản không phải là thần!

Hoàng hậu hung hăng nói ở trước mặt Hắc Nguyệt Thần Vương.

- Được lắm, được lắm, được lắm. Ta thật sự không nghĩ tới, thật sự không nghĩ tới chỉ đi sai một bước, những bước còn lại đều sai. Không quan tâm nàng làm sao có thể sống lại được, ta đều có thể khiến nàng phải chết lần nữa. Nàng không có khả năng lại định trụ ta. Vu Thuấn hiện tại cũng đã suy yếu thành như vậy. . .

Hắc Nguyệt Thần Vương dữ tợn. Chính vì hắn có tự tin không tiếp tục lại bị định trụ nữa, mới có thể nói nhiều lời như vậy. Nếu không hắn đã sớm hạ sát thủ.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1524: Áp lực càng lúc càng kinh khủng
- Phải vậy không? Nếu như ta ở trên người Vu Nhai, tất nhiên không định được ngươi. Nhưng bây giờ ta ở trên người Thủy Tinh, có Lưu Tinh Đồng. . .

Giọng nói tương tự, nhưng không biết vì sao lại phát ra từ trong miệng Thủy Tinh. Đúng vậy, thời điểm nói những lời này, không phải sử dụng miệng của Vu Nhai phát âm, nói ra, mà là do từ Thủy Tinh phát ra. Trong lúc vô tình, hoàng hậu đã từ trên người Vu Nhai chuyển dời đến trên người Thủy Tinh.

- Để ngươi thử xem cảm giác của vị Thần Hoàng kia năm đó, Hắc Nguyệt Thần Vương thế hệ này.

Trên mặt Thủy Tinh đã biến thành biểu tình đặc biệt của hoàng hậu. Giọng nói vẫn bình thản, bởi vì nàng trải qua quá nhiều bể dâu. . . Trong lúc nàng nói chuyện, hai mắt Thủy Tinh vốn đỏ bừng trong nháy mắt đã khôi phục lại. Hiển nhiên là hoàng hậu giúp nàng khôi phục. Sau đó, lại là một đạo quỷ dị bắn về phía Hắc Nguyệt Thần Vương.

- Ta che lại giác quan thứ sáu, nàng làm sao định được ta?

- Đúng, nhưng ngươi đã không thể cử động, thậm chí không thể nói chuyện.

Hoàng hậu lạnh lùng nói. Cùng lúc đó, khuôn mặt Hắc Nguyệt Thần Vương cũng trực tiếp cứng đờ. Hắn thật sự bất động, thật sự nói không ra lời. Ngay cả mắt vẫn không có cách nào nhắm lại. Lại nghe hoàng hậu nhìn về phía Vu Nhai nói:

- Vu Nhai, kế tiếp chính là chuyện của ngươi. Ta và Thủy Tinh tạm thời tìm một chỗ thật tốt để tâm sự đã.

- Vâng, hoàng hậu tiền bối.

Cuối cùng Vu Nhai lại khôi phục bình thường, có chút đờ đẫn. Thật sự khó có thể tin được. Nữ tử quỷ dị phụ thể ở trên người mình lại chính là vị hoàng hậu vĩ đại mấy nghìn năm trước kia. Thật không ngờ khi mình đi tế bái nàng lại phụ thể lên mình. Nàng vẫn còn có tàn hồn tồn tại ở trên thế gian. Kinh khủng hơn chính là, nàng không ngờ có thể ẩn nấp được dưới sự nghiên cứu không ngừng của dân Cổ Duệ trong suốt mấy nghìn năm. . .

Đây là linh hồn nghịch thiên tới mức nào chứ?

Đột nhiên, Vu Nhai nghĩ đến lời hoàng hậu vừa nói, cũng chính là câu Các ngươi căn bản không phải là thần. Thật nực cười. Ẩn nấp ở ngay trước mặt nhiều người được gọi là thần như vậy, thậm chí ẩn nấp cả ở trước mặt Chân Thần, đây xem như là thần gì?

Hoàng hậu xuất hiện, gần như đánh một đòn nặng nề lên mặt của dân Cổ Duệ, khiến mặt bọn họ sưng thành đầu heo.

Nếu như nói, trước đó, Vu Nhai ra vào Vị Tri Chi Địa chính là một đòn đánh vào mặt dân Cổ Duệ, còn chưa đủ nặng, như vậy một đòn này thật sự khiến cho bọn họ xấu hổ vô cùng. Mấy nghìn năm. Toàn bộ Vị Tri Chi Địa dường như bị hoàng hậu lường gạt mấy nghìn năm.

Áp lực Kinh Thiên Nhất Kiếm từ phía trên càng lúc càng lớn. . .

- Chuyện gì xảy ra vậy? Sao Bách tộc đột nhiên xoay người? Ta cảm giác được, Hắc Nguyệt Thần Vương lại không thể cử động. Thanh Mộc Thần Vương chết. Thậm chí cao thủ Cổ Duệ cấp Thần Tướng cũng đã chết bốn vị. Vậy rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

Đông Phương Thần Thông vẫn huy động lực lượng của hắn tập trung vào hai mắt, quan sát cuộc chiến đấu của Bách tộc. Từ đầu đến cuối hắn chỉ cảm ứng mà thôi. Lúc mới bắt đầu hắn còn có thể không ngừng phân tích. Đến thời điểm Thủy Tinh định trụ Hắc Nguyệt Thần Vương, hắn có phần phân tích không ra. Những chuyện kế tiếp càng khiến hắn điên cuồng choáng váng. Hắn thật sự không nhịn được, muốn sử dụng lực lượng đi nhìn một chút.

Hiện tại hắn thật sự không biết rõ Bách tộc đã phản kích thế nào.

Bởi vì hắn cũng không biết rõ lắm về loại Lưu Tinh Đồng này. Đương nhiên, với khoảng cách xa như vậy, cho dù là Thần Vương, hắn cũng không có khả năng nghe được lời đối thoại bên trong. Cùng lắm, hắn chỉ có thể nghe được một vài tiếng gầm giận dữ hoặc tiếng kêu thảm thiết mà thôi.

- Xem ra Bách tộc chỉ còn lại có Kinh Thiên Nhất Kiếm phía trên. Không nghĩ tới Bách tộc thật sự có thể chống đỡ được sự bao vây tấn công của hai Đại Thần Vương.

Tuy rằng không biết rõ chuyện gì xảy ra, nhưng Đông Phương Thần Thông vẫn nói với đám người Trương Tả. Về điểm này ai cũng biết.

Trương Tả cũng có chút phiền muộn. Hắn không nghĩ tới Vu Nhai thật sự có lực lượng cường đại như vậy.

Không trách được trước đó Vu Nhai dám lớn lối như vậy. Chủ yếu nhất vẫn là không rõ nội tình của Vu Nhai Bách tộc, không biết vị Thần Hoàng Địa thế kia là ai, không biết cuối cùng Hắc Nguyệt Thần Vương vì sao vẫn không có động tĩnh.

- Hừ, Kinh Thiên Nhất Kiếm, sao có thể dễ đối phó như vậy được? Đúng lúc, chúng ta có thể tận mắt nhìn thấy đại sát khí của dân Cổ Duệ đáng sợ tới mức nào.

Trương Tả mặt lạnh trả lời. Chỉ có điều lời hắn nói cũng là lời nói thật. Nếu như Kinh Thiên Nhất Kiếm thật sự rơi xuống, Bách tộc không có khả năng ngăn cản được. Về điểm ấy, ngay cả Đông Phương Thần Thông cũng cho là như vậy. Đương nhiên, trong lòng hắn vẫn mơ hồ có chút không mấy chắc chắn.

Bởi vì trước đó không nhìn thấy rõ tình hình chiến đấu thế nào, khiến hắn đối với Vu Nhai có nhiều ngờ vực vô căn cứ.

Có thể hắn có một chút cơ hội thì sao? Có thể hắn còn có con bài siêu cấp chưa lật? Tiểu tử này cho người ta cảm giác quá thần kỳ.

- Bất kể thế nào, tiếp tục chờ đợi!

Đông Phương Thần Thông trợn trừng mắt nói,

Tình hình phía bên đế quốc Ma Pháp cũng tương tự. Bọn họ choáng váng, không biết rõ chuyện gì xảy ra. Bọn họ cũng đợi Kinh Thiên Nhất Kiếm rơi xuống. Ngược lại, đối với Vu Nhai, bọn họ cũng bội phục. Nam nhân như vậy quả thực xứng với công chúa Nguyệt Lâm Sa.

Phía bên Độc Cô gia chủ cũng không thể nhìn thấy thấu triệt giống như trước đó.

Nhưng thật ra Độc Cô gia chủ có thể thấy được Vu Nhai lại bị cái gì đó phụ thể, nhưng không nghe thấy được lời đối thoại giữa hoàng hậu cùng Hắc Nguyệt Thần Vương, không biết Hắc Nguyệt Thần Vương vì sao lại bị định thân. Hắn cũng choáng váng, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, càng không đoán ra được.

Thậm chí đối với chuyện Thủy Tinh định trụ Hắc Nguyệt Thần Vương, hắn rất nghi ngờ. Không biết Thủy Tinh sử dụng phương pháp gì?

- Bí thuật định trụ Thần Vương?

Độc Cô gia chủ cau mày. Hình như có chút ấn tượng. Chỉ có điều trong lúc nhất thời hắn nghĩ không ra.

Về chuyện của vị hoàng hậu kia, thật ra hắn có biết. Bí mật này, rất nhiều cao tầng đều biết, nhưng không thường xuyên được nhắc tới. Mấy nghìn năm qua cũng không xuất hiện tồn tại nào giống như hoàng hậu này. Trí nhớ hắn cho dù tốt cũng không có khả năng lập tức nhớ ra.

- Không nghĩ tới Vu Nhai thật sự thành công. Thật không biết nên nói là kỳ tích hay là gì. Cho dù có đoán cũng đoán không ra. Chỉ có điều lấy biểu hiện thực lực của Vu Nhai và cuối cùng bị phụ thể một cách quỷ dị, hắn chỉ cần tránh được cửa ải cuối cùng, như vậy thật sự có cơ hội đàm phán cùng đế quốc Huyền Binh.

Độc Cô gia chủ thì thào tự nói:

- Chỉ có điều, hắn thật sự có cơ hội tránh được cửa ải cuối cùng này sao?

Độc Cô gia chủ không tiếp tục suy nghĩ về chuyện Vu Nhai bị ai phụ thể nữa. Điều hắn đang lo lắng, chính là Kinh Thiên Nhất Kiếm sẽ khủng khiếp như thế nào.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1525: Tìn người cùng chết
Áp lực trên bầu trời càng lúc càng lớn. Ngay cả hắn cũng có cảm giác tim đập nhanh hơn. Hắn cũng không biết có thể cứu được Vu Nhai hay không.

- Ngay cả trận chiến với hai Đại Thần Vương này Vu Nhai còn có thể ngăn cản được. Nói không chừng thật sự có biện pháp?

Ánh mắt Độc Cô gia chủ chớp động. Nhưng thật ra hắn không có lòng tin. Nếu như hắn đổi vào vị trí của Vu Nhai, cũng không nắm chắc được bất kỳ điều gì. Bằng không Độc Cô gia cũng sẽ không điên cuồng tìm kiếm tồn tại tương tự với Lạc Thiên Thần Kiếm. Cũng chính là Thần Chi Nguyên Giới, Kinh Thiên Nhất Kiếm cho nhân loại bình thường áp lực quá lớn. Mấy nghìn năm trước, nếu không phải bởi vì dân Cổ Duệ khiến Tinh Linh Tộc và Bách tộc tiêu hao quá lớn, hơn nữa Kinh Thiên Nhất Kiếm đúng là có sự hạn chế, không thể lúc nào cũng chém ra được, lại thêm vị hoàng hậu kia, sợ rằng nhân loại bình thường cũng không có khả năng thành công. . .

- Chờ một chút, vị hoàng hậu đế quốc Ma Pháp đã cống nạp cho Thần Hoàng Cổ Duệ. . .

Cuối cùng Độc Cô gia chủ đã nghĩ tới. Ánh mắt hắn dường như xuyên qua không gian rơi vào trên người Thủy Tinh, trong mắt lộ vẻ chấn động. Tuy rằng hắn còn không biết Thủy Tinh bị vị hoàng hậu kia phụ thể, nhưng hắn biết mắt của Thủy Tinh giống với mắt của vị hoàng hậu kia:

- Ngay cả con mắt vĩ đại của hoàng hậu kia còn nắm giữ, thậm chí đi theo bên cạnh Vu Nhai, còn là nữ nhân gần đây của Vu Nhai. Ai, Vu Nhai thật sự cho người ta cảm giác như chúa cứu thế!

- Không được. Bất kể thế nào nhất định phải cứu Vu Nhai.

Độc Cô gia chủ hạ quyết tâm nói.

Ánh mắt hắn trở nên sắc bén, lại nhìn về phía bầu trời đầy mây. Dường như hắn muốn xuyên qua tầng mây dày đặc, muốn nhìn thấy bản chất của Kinh Thiên Nhất Kiếm. Đáng tiếc, hắn có thể cảm giác được, chỉ là một kiếm ý vô cùng cường đại, tràn ngập khả năng hủy thiên diệt địa, vẫn đang không ngừng trở nên kinh khủng hơn. Chẳng qua là Độc Cô gia chủ sợ nhưng không ngã lòng. Bởi vì Độc Cô Chiến Huyền hắn cũng không phải chưa từng cảm nhận qua thanh kiếm đồng cấp như vậy.

Chỉ có điều không ai huy động Lạc Thiên Thần Kiếm, sẽ không bạo phát. Tất nhiên nó sẽ không chỉ khủng khiếp như trước mắt mà thôi.

- Gia chủ.

Độc Cô Thanh Hải nhìn Độc Cô gia chủ tràn ngập chiến ý, khẽ gọi.

- Các ngươi yên tâm. Cho dù phải liều mạng ta cũng sẽ cứu Vu Nhai. Hiện tại tạm thời chờ một chút đã.

Độc Cô gia chủ thản nhiên nói. Câu nói hứa hẹn này khiến Độc Cô Thanh Hải và lão đầu Mê Thành thoáng yên tâm, nhìn nhau cười khổ. Hiện tại hai người thậm chí còn không bằng một tiểu binh.



- Các vị tiền bối, các vị nghĩ mọi biện pháp giết chết Hắc Nguyệt Thần Vương. Tiền bối Vu Thuấn, chúng ta đi giải quyết hết năm Thần Tướng Cổ Duệ còn lại.

Vu Nhai nhìn hoàng hậu phụ thể ở trên người Thủy Tinh, mang theo thân thể Thủy Tinh rời khỏi chiến trường, sau đó, quay sang nhìn về phía các Thần Tướng Bách tộc và Vu Thuấn nói. Hiện tại Hắc Nguyệt Thần Vương không thể cử động. Cứ giao cho các Thần Tướng cấp là được. Tuy nói Hắc Nguyệt Thần Vương là phụ thân của Tiểu Mỹ, nhưng đây là chiến trường. Nếu không phải ngươi chết chính là ta mất mạng. Lại nói, hắn thông qua Tiểu Mỹ hiểu được, nàng cùng người phụ thân này căn bản không có bất kỳ cảm tình gì. Thuần túy chỉ giống như hắn và Độc Cô Chiến Phong, chỉ có huyết mạch tương liên.

Hơn nữa, hắn cũng không thể bởi vì Tiểu Mỹ, mà trơ mắt nhìn bạn đồng hành đi tìm cái chết?

Bản thân Vu Nhai, lại để Vu Thuấn phụ thể, chém giết các Thần Tướng Cổ Duệ còn sót lại.

Tuy rằng Vu Thuấn đã trở nên suy yếu, nhưng dù thế nào đi nữa hắn cũng đã từng là Thần Hoàng. Mặc dù hiện tại hắn chỉ là Thần Tướng, bản thân hắn đã trải qua vạn trận chiến, lấy thuộc tính giết chóc của Cổ Ma tộc, ba Thần Tướng Cổ Duệ không có khả năng ngăn cản được hắn.

Huống chi, Vu Thuấn cho dù có suy yếu nữa cũng sẽ không rơi xuống dưới Thần Vương.

- Giết!

Đến lúc này các Thần Tướng Bách tộc đã không quá nhiều lo lắng nữa. Cuộc chiến đấu lúc đó chính là có thể giết một là một. Cuộc chiến đấu khi đạt tới tình trạng thảm khốc chính là binh tới tướng cản, nước tới đất ngăn. Bọn họ không để ý tới sự sống chết. Áp lực phía trên càng ngày càng khủng bố, nhưng hiện tại không nói tới. Bọn họ cúi đầu thốt ra chữ Giết, điên cuồng lao về phía Hắc Nguyệt Thần Vương. Hiện tại Hắc Nguyệt Thần Vương chính là một bia ngắm, mặc cho bọn họ chém giết.

Cũng giống như Cổ Duệ Thần Hoàng mấy nghìn năm trước, sau khi bị định thân, Thần Hoàng cũng chỉ có thể mặc cho người khác chém giết.

Mấy nghìn năm hoàng hậu đã giao cho nhân loại bình thường thứ có thể giết chết Thần Hoàng. Hiện tại Bách tộc không có vật này. Bọn họ cùng lắm vẫn là dùng Thần Binh trong tay bọn họ không ngừng chém hắn mà thôi. Có thể giết chết được Hắc Nguyệt Thần Vương hay không vẫn rất khó nói.

Ai, dân Cổ Duệ đáng chết bao giờ cũng có thể sống lại. Về điểm ấy khiến người ta đặc biệt bất đắc dĩ.

A, không chỉ Thần Binh, còn có thuốc độc của Tư Mã Tường.

Nhưng Tư Mã Tường vừa rồi chưa thật sự nghiên cứu qua về Thần Vương, đặc biệt là Thần Vương Cổ Duệ. Thuốc độc đó không biết có thể tạo ra được bao nhiêu hiệu quả.

- Hắc Nguyệt Thần Vương...

Bên kia, năm vị Thần Tướng Cổ Duệ còn lại điên cuồng hét lên. Bọn họ muốn tới cứu Hắc Nguyệt Thần Vương, nhưng bọn họ không chỉ phải đối mặt với Vu Thuấn thực lực khủng bố. Hắc Nguyệt Thần Vương còn bị mười mấy Thần Tướng bao vây tấn công. Bọn họ cứu thế nào? Căn bản là cứu không được.

- Làm sao bây giờ?

Một vị Thần Tướng Cổ Duệ nào đó hỏi.

- Trốn. Có thể trốn một người thì tốt một người. Rất nhanh Chân Thần, Kinh Thiên Nhất Kiếm sẽ rơi xuống. Bách tộc căn bản không thoát khỏi số phận bại vong.

Vị Thần Tướng Cổ Duệ thứ hai nói. Chữ trốn này đối với những kẻ tự xưng là thần như bọn họ mà nói chính là sự sỉ nhục. Nhưng bọn họ không thật sự là thần. Bọn họ cũng không muốn chết. Cuối cùng, bọn họ thống nhất, vẫn tách ra chạy về bốn phía, trước khi Vu Thuấn tới ngăn cản.

- Chết!

Vu Thuấn lại phụ thể ở trên người Vu Nhai, chạy thật nhanh đến trước mặt Tạp Ni Cổ Tư có bộ dạng to lớn nhất. Thí Thần Ma Nhận nặng nề chém xuống. Đầu rồng cực lớn trực tiếp bị chém rơi. Tạp Ni Cổ Tư trong lúc chạy trốn ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.

Thí Thần Ma Nhận chuyển hoán lực lượng giết chóc của Vu Thuấn ra, cắt lực lượng cự long trên người Tạp Ni Cổ Tư thành mảnh nhỏ, hoàn toàn không cho hắn có không bất kỳ cơ hội sống lại nào.

Người đầu tiên, chết!

Giết xong, Vu Thuấn tiếp tục đuổi về phía vị Thần cấp Cổ Duệ thứ hai. Vẫn là một trảm, người thứ hai, chết. Hắn lại tiếp tục lao về phía người thứ ba...

Lúc này ba gã Thần Tướng Cổ Duệ còn lại đã trốn rất xa. Sợ rằng Vu Thuấn cùng lắm chỉ giết được một người trước mắt này mà thôi. Hai kẻ còn lại, không chừng có biện pháp.

Đáng tiếc một điều bất ngờ đã phát sinh. Vu Thuấn thậm chí không thành công giết chết cả tên ở ngay trước mắt này.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1526: Kinh thiên nhất kiếm
Bởi vì, Chân Thần của Vị Tri Chi Địa đã không thể nhịn được nữa. Mây nổi lên cuồn cuộn, bỗng nhiên hình thành một vòng xoáy cực lớn. Trong phút chốc, lực lượng của vòng xoáy đã bao phủ lấy Vu Thuấn, cũng chính là thân thể Vu Nhai, ngăn cản hắn tiếp tục hành hung.

- Chân Thần cuối cùng đã ra tay. Ha ha, Bách tộc đáng chết, Vu Nhai đáng chết cuối cùng sẽ phải chết.

Ba gã Thần Tướng Cổ Duệ thoát được cũng không tiếp tục chạy trốn nữa, mà quay đầu lại nhìn vòng xoáy cực lớn kia, trên mặt hiện ra nụ cười dữ tợn. Bọn họ thật sự hận không thể băm thây Vu Thuấn và Vu Nhai thành vạn chặt

- Cuối cùng Kinh Thiên Nhất Kiếm sắp rơi xuống...

Dù thế nào đi nữa, hai đại đế quốc và Độc Cô gia cũng không dám nhìn loạn. Bọn họ có thể thấy được tồn tại từ trên trời hạ xuống, giống như vòi rồng.

Không biết từ lúc nào thân ảnh Độc Cô gia chủ đã biến mất ở trước mặt đám người Độc Cô Thanh Hải. Đám người Độc Cô Thanh Hải, mỗi người đều khẩn trương gần chết.

Tiểu tử Vu Nhai, ngươi ngàn vạn không nên chết như vậy.

- Bách tộc, ban tặng cho các ngươi sự hủy diệt.

Giọng nói sang sảng từ trên trời vọng xuống. Đó là giọng nói của Chân Thần. Vu Nhai đã từng nghe qua mấy lần ở trong Mạng hồng lá chắn đại địa. Kinh Thiên Nhất Kiếm, thật sự sẽ rơi xuống.

- Đại đế Vu Nhai, lá chắn đại địa.

Bị trọng thương, Nham Khổ phát ra lực lượng cuối cùng ném lá chắn đại địa cho Vu Nhai. Hiện tại người Chân Thần muốn giết nhất tất nhiên chính là Vu Nhai. Có lá chắn đại địa ở bên cạnh, khả năng Vu Nhai giữ được tính mạng càng cao hơn.

Các Thần Tướng Bách tộc tuy rằng không hiểu quá sâu đối với Kinh Thiên Nhất Kiếm, thậm chí còn có người không biết về sự tồn tại của Kinh Thiên Nhất Kiếm. Phải biết rằng, trước đó Vu Nhai chỉ nói với bọn họ, đó là thứ trấn áp Vị Tri Chi Địa mà thôi. Nhưng bây giờ bọn họ không cần biết lịch sử, chỉ biết áp lực phía trên ép xuống khiến bọn họ không thể nhúc nhích được. Chỉ riêng điểm ấy cũng đủ để Nham Khổ ném lá chắn đại địa ra cho Vu Nhai.

- Gào...

Thuẫn linh của lá chắn đại địa với hình dạng giống như thổ thần thời viễn cổ xuất hiện. Cảnh tượng giống như mấy nghìn năm trước lại xuất hiện. Lúc đó Thuẫn Linh của lá chắn đại địa quay về phía Kinh Thiên Nhất Kiếm rít gào. Khi đó Kinh Thiên Nhất Kiếm sử dụng ba kiếm mới giải quyết được hắn.

Thuẫn Linh đương nhiên không cam lòng, đương nhiên hiểu rõ ràng hiện tại hắn vẫn không chống lại được Kinh Thiên Nhất Kiếm, nhưng hắn không lùi bước.

- Đại Địa Thuẫn Linh, còn có thể ngăn cản hai lần công kích không?

Vu Nhai trầm thấp nói.

Vu Thuấn lại nhớ tới trong Huyền Binh Điển, tàn hồn của hắn căn bản không chịu nổi áp lực kinh khủng kia. Nếu như có thân thể tất nhiên không thành vấn đề. Nhưng tàn hồn sợ nhất loại khí thế thuần khiết. Nói cách khác, đối mặt với Kinh Thiên Nhất Kiếm, Vu Nhai chỉ có thể tự mình chống đỡ.

- Có thể. Chí ít hai lần, thậm chí ba lần. Ta đã cường đại hơn so với mấy nghìn năm trước!

Đại Địa Thuẫn Linh nặng nề trả lời. Mỗi khi Vu Nhai lĩnh ngộ được một góc phù văn của Huyền Binh Điển đều có thể mang lại lợi ích cho Huyền Binh bản mạng. Lá chắn đại địa tất nhiên không ngoại lệ.

- Được!

Vu Nhai cũng nặng nề trả lời. Hắn nâng lá chắn đại địa lên, đứng ở trung tâm vòng xoáy, giống như một chiếc thuyền lá nhỏ trong sóng lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể bị xé thành mảnh nhỏ. Lúc này thánh đạo gì cũng không có tác dụng. So với Chân Thần vẫn chênh lệch quá nhiều.

Vu Nhai cũng không dự định sẽ phản kích. Trong kế hoạch hắn định ra lúc trước, hắn chỉ phòng thủ, phòng thủ đến khi Chân Thần không có cách nào chém ra Kinh Thiên Nhất Kiếm.

- Các vị, không cần lo cho Hắc Nguyệt Thần Vương. Hiện tại Vong Khắc dẫn theo người bị thương tiến vào tầng ngầm phía dưới cung điện Cổ Ma. Ở đây giao cho ta.

Vu Nhai nhìn về phía các Thần Tướng Bách tộc quát lớn. Hắn vốn muốn nói, dẫn theo mọi người tiến vào cung điện Cổ Ma. Nhưng suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy không thích hợp. Chỉ sợ cung điện Cổ Ma cũng không chống đỡ được. Xem ra trong cuộc chiến đấu lần này, sân nhà này không phát huy được tác dụng quá lớn.

A, cũng không thể nói là không lớn. Ít nhất, lão nữ vương tinh linh nhờ có cung điện Cổ Ma mà sống sót. Thậm chí ở thời điểm mấu chốt còn giết được ba gã Thần Tướng Cổ Duệ. Nếu như không có cung điện Cổ Ma, lão nữ vương tinh linh đã sớm bị giết chết.

- Đại đế...

- Đây là mệnh lệnh, không được chậm trễ.

Vu Nhai không cho phép bọn họ tiếp tục nghi vấn. Hắn lại nhìn về phía Thủy Tinh nói:

- Hoàng hậu tiền bối, mong người dẫn theo Thủy Tinh cũng tiến xuống dưới lòng đất. Hãy nói cho nàng biết, ta tuyệt đối sẽ không chết...

- Được!


Hoàng hậu vẫn phụ thể ở trên người Thủy Tinh. Lúc này lấy lực lượng của Thủy Tinh tất nhiên không có cách nào chống lại hoàng hậu. Chỉ có điều thỉnh thoảng vẫn có thể thấy trên mặt Thủy Tinh có chút vặn vẹo. Hiển nhiên nàng muốn lấy lại thân thể mình.

- Đại đế, nhất định phải sống!

- Vu tiểu tử, phải sống sót. Sau này ta chắc chắn sẽ đáp ứng gả Tinh Tinh cho ngươi.

Đan Đạo Hùng vẫn chưa hoàn toàn đáp ứng.

- Vu tiểu tử, ta được ngươi gọi là lão sư còn chưa thấy đã. Ngàn vạn không thể chết được. Hắc hắc, lão sư của đại đế Cổ Ma.

Các Thần Tướng Bách tộc mỗi người đều nhìn chằm chằm vào Vu Nhai đang đứng ở trung tâm cơn lốc. Một thứ gọi là lòng trung thành xuất hiện. Mãi đến lúc này, bọn họ mới chân chân chính chính thừa nhận Vu Nhai là đại đế Cổ Ma, là người lãnh đạo của bọn họ. Cho dù là Ứng Phượng Thiên cũng không thể tự thoát ra được cảm giác này, cũng không tránh khỏi cảm động trước thân ảnh của Vu Nhai.

Đương nhiên, hắn không có khả năng giống như đám người Nham Khổ và người lùn Khắc Lan Tạp, nhưng tự đáy lòng vẫn cảm thấy bội phục.

- Lên... . . .

Trong nháy mắt, tất cả đám người Bách tộc vọt vào cũng trong Thú Đằng Vương Thành gần như đã bị san bằng, nhanh chóng tiến vào trong huyệt động mai táng của cung điện Cổ Ma. Chỉ có ở bên trong huyệt động sâu như vậy, bọn họ mới có thể giữ được tính mạng.

- Lá chắn đại địa sao? Lâu ngày không gặp...

Giọng nói của Chân Thần lộ vẻ lạnh lùng. Chỉ có điều lời còn chưa nói hết, một đạo kiếm quang khủng bố đã xé rách bầu trời, khiến bầu trời vốn đầy mây, áp lực nặng nề chợt trở nên sáng sủa. Trong phút chốc, kiếm quang đã đi tới phía trên lá chắn đại địa...

- Đi...

Tiếng nổ điên cuồng gần như vang vọng khắp toàn bộ Bách Tộc Loạn Địa. Lấy Vu Nhai làm trung tâm, mặt đất bắt đầu tách ra. Vô số ma thú rít gào. Nhưng hiện tại không ai có thể nghe được tiếng của bọn chúng. Giờ phút này, giống như tận thế.

- Ngọc đại nhân, đã xảy ra chuyện gì vậy?

Tại tuyến phòng ngự của Bách tộc, Ngọc Vấn Hiền đang cùng Lam Thương Tử đấu mấy hiệp. Lúc này, bản thân hắn mặc nhuyễn giáp ở trong cứ điểm tuyệt địa mới xây. Hắn đang cùng mấy người Mượn kiếm huynh và Dạ Tình thảo luận xem phải đánh trận chiến này như thế nào.

Nhưng thảo luận một hồi, hắn lại cảm giác đất rung núi chuyển.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1527: Thời cơ khai chiến
Hắn vội vàng nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Liền thấy ở nơi cách đó rất xa, cảnh tượng khủng khiếp giống như ngày diệt vong. Chỗ đó chính là Thú Đằng Vương Thành, là trung tâm liên minh bách tộc tạm thời. Mọi người tất nhiên đều khẩn trương. Ai cũng biết nơi đó đang có cuộc chiến đấu Thần cấp.

Nhưng cuộc chiến đấu Thần cấp lại có thể ảnh hưởng đến xa xôi như thế tiền tuyến, thật sự khó có thể tin được.

- Không có việc gì đâu. Chúng ta tiếp tục thảo luận. Nhìn đây, ở điểm này bọn họ nhất định sẽ bố trí trọng binh. Cũng không thể không có mấy cường giả Thánh cấp. Kế tiếp chúng ta phải làm chính là bảo vệ nơi này. Ở chỗ này cùng dân Cổ Duệ quyết đấu một trận nhỏ. Sau đó...

Trên mặt Ngọc Vấn Hiền không có nửa điểm biến hóa, tiếp tục phân tích về tình hình chiến đấu. Điều hắn có thể làm cũng chỉ là những điều này. Hắn là Tổng tư lệnh tiền tuyến. Hắn không có khả năng vì chuyện khác mà phân tâm. Hắn làm tốt việc của mình là được. Hắn phải dốc hết sức mình bảo vệ cho chiến tuyến. Về phần cuộc chiến Thần cấp? Có trời mới biết được. Nếu như đám người Vu Nhai thua, vậy thì cùng chết. Không có gì đáng để lo nghĩ.

Nói thật ra, hắn quá hưởng thụ trận chiến này. Hắn muốn phát huy tất cả năng lực củ mình, chết cũng không tiếc.

Trong hoàng thành của Huyền Binh Đế Đô...

Tổ gia gia Huyền Binh, Huyền Binh Đại Đế cùng các đại thần khác đứng ở chỗ cao nhất, nhìn về phía Bách tộc ngoài xa.

Đương nhiên, phần lớn người ở đây không biết bên kia có gì. Nhưng những người có thực lực cường đại đều có thể cảm giác được một cổ lực lượng khủng bố trong nháy mắt ập vào mặt. Đặc biệt là tổ gia gia Huyền Binh, cảm giác rõ ràng nhất.

- Kinh Thiên Nhất Kiếm vẫn rơi xuống. Xem ra, lực lượng tiểu bằng hữu Vu Nhai của chúng ta còn cường đại hơn rất nhiều so với sự tưởng tượng của chúng ta. Không ngờ hắn có thể ép Kinh Thiên Nhất Kiếm phải rơi xuống. Nhưng lấy...

Tổ gia gia Huyền Binh lắc đầu, không nói gì thêm. Nhưng mọi người đều biết Vu Nhai sợ rằng chết chắc rồi. Tổ gia gia Huyền Binh đang thương tiếc cho sự diệt vong của thiên tài này. Về phần Mông thân vương, trên mặt lộ ra nụ cười. Lại nghe tổ gia gia Huyền Binh nói:

- Tiểu Phong, bắt đầu chuẩn bị chiến trường Bách tộc mới. Nhân cơ hội này cho Cổ Duệ phải bị tổn thương nặng nề.

- Vâng, tổ gia gia!

Huyền Binh Đại Đế đáp. Tên của hắn là Hoàng Phủ Phong.

Ánh mắt chớp động vài cái. Tổ gia gia Huyền Binh cho dù không nói gì, nhưng Huyền Binh Đại Đế biết phải làm sao.

Nếu Vu Nhai có thể ép dân Cổ Duệ chém ra Kinh Thiên Nhất Kiếm, như vậy cường giả thần cấp do dân Cổ Duệ phái ra khẳng định cũng bị tổn thương nặng nề. Hiện tại chính là thời cơ tốt để khai chiến. Không chỉ có Bách Tộc Loạn Địa là chiến trường, cuộc chiến Phá Thần thứ hai cũng có thể bắt đầu.

Kinh Thiên Nhất Kiếm đáng sợ, nhưng đáng sợ không có nghĩa là không dám chiến đấu. Nhân loại bình thường cùng dân Cổ Duệ thế như nước với lửa, ngươi chết ta sống!

Ma Pháp Kim Điện tại Ma Pháp Đế Đô...

Ma Pháp Đại Đế sẽ không ung dung như Huyền Binh Đại Đế, mà đang lo lắng. Hắn đứng ở trong Kim Điện:

- Kinh Thiên Nhất Kiếm. Kinh Thiên Nhất Kiếm đáng sợ. Vu Nhai lợi hại. Nhưng hôm nay ta không có cách nào giống như đế quốc Huyền Binh, đi tranh đoạt Bách Tộc Loạn Địa. Pháp Thần Điện đáng chết, rốt cuộc giấu bao nhiêu dân Cổ Duệ? Rốt cuộc có thể tín nhiệm thần điện nguyên tố nào? Đáng chết. Không nghĩ tới dân Cổ Duệ lại ẩn nấp ở đế quốc Ma Pháp, ở phía sau phát động lực lượng. Không ngờ lại bắt chước tiểu tử Vu Nhai kia ám sát đại thần ta. Thật đáng chết. Đánh giá của ta đối với bọn họ không đủ. Không ngờ bọn họ che giấu lực lượng khổng lồ như thế...

Ma Pháp Đại Đế thì thào tự nói. Không ngừng suy nghĩ. Đúng vậy, ngay khi Nguyệt Lâm Sa rời khỏi chừng ngày rưỡi, hắn đột nhiên biết một đại thần chết ở nhà. Mà hôm nay hắn cuối cùng điều tra ra được kẻ giết người rất có khả năng đến từ chính Pháp Thần Điện. Hơn nữa, thông qua chút manh mối điều tra trước đây có thể suy đoán, sợ rằng có mấy thần điện nguyên tố trong Pháp Thần Điện đã nghiêng về phía dân Cổ Duệ.

Phát hiện đột ngột này khiến Ma Pháp Đại Đế kinh sợ. Hội nghị vừa mới kết thúc, đúng lúc này Kinh Thiên Nhất Kiếm lại rơi xuống. Hắn không có lực lượng giống như Huyền Binh Đại Đế để đi chinh chiến tại Bách Tộc Loạn Địa, tranh đoạt đất đai.

- Người đâu!

Đúng lúc này, Ma Pháp Đại Đế đột nhiên dừng bước, khẽ gọi.

- Đại đế...

Một thị quan ma pháp từ ngoài điện chạy vào.

- Thông báo với công chúa Nguyệt Lâm Sa, chú ý Pháp Thần Điện. Còn nữa, không quan tâm đế quốc Ma Pháp xảy ra chuyện gì, cũng phải cố gắng hết mức ở trong phạm vi của Bách Tộc Loạn Địa, không được trở về đế đô.

Ma Pháp Đại Đế nói. Hắn có thể quan tâm Nguyệt Lâm Sa cũng là có chút bất đắc dĩ. Nởi vì trong những đứa con của mình, trong không ngờ chỉ có Nguyệt Lâm Sa là có tiền đồ nhất. Cũng không phải nói các vương tử công chúa khác yếu, mà là bọn họ không xuất chúng được như Nguyệt Lâm Sa.

- Đại Đế, chuyện này...

Người thị quan kia nghe hắn nói như thế, hiển nhiên có chút do dự. Dường như hắn không có cách nào làm được.

- Có chuyện gì xảy ra, cứ nói.

- Đại đế, ngày thứ hai, sau khi công chúa Nguyệt Lâm Sa xuất phát, cũng chính là thời điểm đến sát biên giới Bách Tộc Loạn Địa, lại đột nhiên mất tích. Hiện tại tiểu thần cũng không có cách nào truyền khẩu dụ của Đại đế cho công chúa Nguyệt Lâm Sa được.

Thị quan do dự một chút, vẫn nói.


- Ngươi nói cái gì? Nguyệt Lâm Sa mất tích sao?

Ma Pháp Đại Đế trừng mắt hét.

- Đúng vậy. Nhưng đã phái người đi tìm. Thần tin tưởng rất nhanh có thể tìm được. Có đoàn ủng hộ công chúa ở đó, hẳn công chúa sẽ không có việc gì đâu.

- Vì sao không nói sớm?

Ma Pháp Đại Đế sầm mặt nói.

- Đại đế tha mạng. Là do hoàng hậu điện hạ bảo ta không được nói. Nói ra sẽ khiến cho ngài lo lắng.

Nghe thấy người này báo cáo, trên mặt Ma Pháp Đại Đế lộ vẻ kinh ngạc không hiểu.

Mất tích, sau khi mất tích còn có thể có chuyện gì nữa? Nhất định là do đám dân Cổ Duệ ẩn nấp ở trong Pháp Thần Điện gây ra. Ai, một cơn lốc muốn cuốn theo toàn bộ đế quốc Ma Pháp.

Ma Pháp Đại Đế nhắm mắt lại, chậm chậm suy nghĩ, sau đó mới thở dài nói:

- Đi xuống trước đi. Mau chóng tìm được công chúa.

- Đại… đại đế, tiểu thần vẫn còn một việc chuyện quan trọng khác cần báo cáo...

Thị quan đáp một tiếng, sau đó lại ngẩng đầu nói.

- Nói đi!

- Mong đại đế cho phép ta sử dụng tinh thần lực. Chuyện quan trọng, tiểu thần không dám nói bằng lời.

Thị quan này nhỏ giọng nói, giọng nói run rẩy. Xem ra là chuyện rất quan trọng. Ma Pháp Đại Đế hoàn toàn không có chút nghi ngờ nào đối với thị quan này. Chủ yếu là tâm tình hắn hiện tại có chút loạn. Ma Pháp Đại Đế gật đầu, phóng ra lực lượng tinh thần, để lực lượng của hắn tiến vào trong thức hải của mình...

- Nói đi!

Ma Pháp Đại Đế sử dụng tinh thần lực nói.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1528: Đại đế băng hà
Thật ra, điều này cũng tương tự với truyền âm, chỉ là không thần kỳ như vậy, cần tinh thần lực dẫn dắt mới được.

- Đại đế, thật ra cũng không phải hoàng hậu điện hạ bảo ta không nói cho Đại đế biết chuyện của công chúa Nguyệt Lâm Sa, mà là do tiểu thần tự chủ trương không nói. Tiểu thần phải đợi tới lúc ngài cảm thấy mất mát nhất mới nói. Vừa vặn, Kinh Thiên Nhất Kiếm rơi xuống, bên trong Pháp Thần Điện rốt cuộc có bao nhiêu kẻ phản bội, còn có bao nhiêu đại thần bị giết sẽ làm cho ngài sứt đầu mẻ trán. Lúc này tinh thần của ngài sẽ rơi vào tình trạng tương đối hỗn loạn. Sau khi ta nói chuyện của Nguyệt Lâm Sa, ngài sẽ càng thêm bối rối. Tới lúc này ta mới nhân cơ hội...

- Ngươi nói cái gì?

Ma Pháp Đại Đế mở to hai mắt nhìn, tinh thần lực muốn rút trở về. Nhưng hắn phát hiện không ngờ hắn không làm được.

- Đại đế, rất xin lỗi. Ta cũng người dân Cổ Duệ. Dân Cổ Duệ cho ta một quyển trục rất lợi hại, bảo ta nghĩ biện pháp tương thông với tinh thần của ngài, sau đó có thể giết chết ngài. Vừa vặn, thời điểm tâm tình ngài hỗn loạn, không ngờ không có bất kỳ hoài nghi nào liền đáp ứng tương liên tinh thần với ta. Ha ha, đại đế, ngươi có thể đi chết đi.

Trong thức hải của Ma Pháp Đại Đến, thị quan cười một cách điên cuồng.

- Ngươi, ngươi, ngươi...

Ma Pháp Đại Đế dường như chắc chắn sẽ không liên kết tinh thần với người khác lại bị ám sát quá dễ dàng như vậy? Lấy trí thông minh của hắn, thậm chí đám thủ hạ đại thần sắc mặt có chút thay đổi cũng có thể hiểu rõ tâm tư. Thậm chí chỉ cần thông qua tinh thân của ngươi, có thể từ chấn động tinh thần của ngươi cảm nhận được nội tâm của ngươi. Nhưng vừa rồi tâm tình hắn thật sự rối loạn, không ngờ ngựa mất vó trước, trả giá chính là cái chết.

Ai, không có cách nào. Trước đó đế quốc Ma Pháp vốn trong tình hình tốt nhất, nhưng đột nhiên biến thành xấu nhất. Mức độ chênh lệch chẳng khác nào giữa mực sông so với mặt biển.

Càng bi ai hơn là, Ma Pháp Kim Điện không có cao thủ nào bảo vệ hắn. Tất cả đều bị hắn cho lui ra ngoài hết. Bản thân hắn lại mà ma đạo sư cấp Thần Vương đỉnh phong, còn cần hộ vệ tới làm gì? Cho dù là Thần Hoàng cấp tới ám sát, cũng không có khả năng một đòn giết chết được hắn.

- Đại đế băng hà, đại đế băng hà...

Một lát sau, thị quan đột nhiên ở trong Ma Pháp Kim Điện hét lên. Giọng điệu thê lương. Một trận chấn động điên cuồng bạo phát tại đế quốc Ma Pháp. Chẳng ai nghĩ tới, thủ đoạn của dân Cổ Duệ lại khủng khiếp như vậy, trực tiếp ám sát Ma Pháp Đại Đế.

Kế tiếp, đế quốc Ma Pháp rơi vào tình trạng ốc còn không mang nổi mình ốc, không còn lòng dạ nào đi quan tâm tới Bách Tộc Loạn Địa nữa!

Trong Cổ Duệ Hoàng Đô của quốc gia Cổ Duệ...

Một vị nam tử trẻ tuổi mặc trường bào kim sắc nhẹ nhàng dùng ngón trỏ, gõ vào tay vịn của ghế ngồi. Trên mặt lộ vẻ uy nghiêm. Dường như hắn đang suy ngẫm hoặc chờ đợi điều gì đó. Sau khi gõ vào thành ghế một hồi, hắn mới thở dài nói:

- Thật không nghĩ tới, một Kỳ Binh Giả nhân loại bình thường gần như phá tan tất cả kế hoạch của Cổ Duệ chúng ta. Ngay cả Chân Thần Kinh Thiên Nhất Kiếm cũng hạ xuống. Ngay cả Thanh Mộc Thần Vương cũng chết. Ngay cả ta cũng có kích động muốn gặp mặt nhân loại bình thường này, xem hắn rốt cuộc có phải có ba đầu sáu tay hay không!

Đối với hành động của Vu Nhai, tất cả dân Cổ Duệ đều đã biết. Người này quả thực chính là nỗi sỉ nhục đối với bọn họ. Bọn họ vốn cho rằng hai Đại Thần Vương, trong đó còn có Thần Vương đỉnh phong như Hắc Nguyệt Thần Vương tồn tại, muốn bắt được Vu Nhai hẳn không có vấn đề gì.

Nhưng bây giờ Thanh Mộc Thần Vương lại chết, Thần Tướng không ngờ chết hết 10 vị. Ngay cả Tạp Ni Cổ Tư Thần Long cũng đã chết. Cuối cùng còn ép Chân Thần phải đánh xuống Kinh Thiên Nhất Kiếm. Lực lượng Bách tộc chung quy không yếu như sự dự đoán của bọn họ. Hoặc nói, bọn họ chưa bao giờ dự đoán đúng lực lượng Kỳ Binh Giả của họ Vu kia. Điều này làm cho người thượng vị rẻ tuổi Cổ Duệ này cũng cảm thấy rất hứng thú đối với Vu Nhai.

- Sợ rằng thần tử điện hạ không gặp được Kỳ Binh Giả họ Vu này. Hiện tại hắn khẳng định đã chết... Hắc, Kỳ Binh Giả này tuy rằng đáng trách, nhưng ít ra trước khi hắn chết cũng giúp đỡ chúng ta sớm nắm được cơ hội giết chết Ma Pháp Đại Đế. Rất nhanh, rất nhanh thôi, Ma Pháp Đại Đế sẽ băng hà.

Một người đứng phía dưới vội nói. Đó cũng là một người trẻ tuổi. Nếu như Vu Nhai có mặt ở đây nhất định sẽ nhận ra được người này. Đó chính là thánh tử Quang Minh Thần Điện trong Pháp Thần Điện của đế quốc Ma Pháp.

- Ừ, hi vọng vậy. Ngươi ngàn vạn đừng phạm lỗi.

Thần Tử Điện Hạ nhìn Quang Minh Thánh Tử phía dưới nói.

- Thần Tử điện hạ yên tâm. Tuyệt đối... sao?

Quang Minh Thánh Tử vội vàng hứa hẹn. Thần Tử Điện Hạ trước mắt này không phải là loại người lòng dạ rộng rãi gì. Đặc biệt là đối với nhân loại bình thường lại càng hà khắc. Bản thân Quang Minh Thánh Tử chính là nhân loại bình thường đầu nhập vào, đã lĩnh hội đầy đủ. Hắn mới nói đến phân nửa, mắt chợt sáng lên, trên mặt lộ vẻ tươi cười. Đột nhiên hắn quỳ xuống nói:


- Chúc mừng điện hạ. Ma Pháp Đồng trên người ta đã vỡ. Điều này chứng minh chúng ta đã thành công, Ma Pháp Đại Đế đã chết.

Thần Điện Điện Hạ liền ngồi lại ngay ngắn:

- Tốt, tốt, tốt, chết tốt lắm. Đế quốc Ma Pháp, Cổ Duệ ta sẽ tiếp nhận tất cả.

- Chúc mừng điện hạ, chúc mừng điện hạ. . .

- Chỉ có điều, tiếp đó, đế quốc Huyền Binh nhất định sẽ có hành động. Bên phía Phá Thần và Bách Tộc Loạn Địa sẽ có chiến tranh. Hiện tại phải bàn bạc kỹ hơn mới được. Ta không những muốn đế quốc Ma Pháp, còn muốn cả Bách Tộc Loạn Địa. Bây giờ, lãnh địa ở phía nam đế quốc Huyền Binh, ta cũng muốn bảo vệ thật tốt.

- Hắc hắc, chỉ cần bắt được đế quốc Ma Pháp và Bách Tộc Loạn Địa, lãnh địa của chúng ta sẽ lớn gấp đôi so với đế quốc Huyền Binh. Đến lúc đó bọn họ còn có lực lượng gì có thể đối kháng với chúng ta chứ? Không lâu sau, điện hạ cũng sẽ là Thần Hoàng, Thần Huyền Hoàng.

Quang Minh Thánh Tử điên cuồng vuốt mông ngựa, nào có chút ung dung, bình tĩnh và cao ngạo giống như lúc trước. Hiện tại, hắn giống như đã biến thành một tiểu nhân âm hiểm.

- Không nên nói lung tung. Còn quá sớm. Nhân loại bình thường các ngươi không phải có câu nói, cơm phải ăn từ từ từng miếng sao?

Thần Tử Điện Hạ khoát tay áo nói. Nhưng rất hiển nhiên lời Quang Minh Thánh Tử nói khiến hắn rất hưởng thụ. Trên mặt đặc biệt sáng lạng.

Nhưng vào lúc này, vẻ mặt hắn chợt cứng đờ, khẽ nhíu mày nhìn về phía Bách Tộc Loạn Địa, tỏ ra cổ quái nói:

- Kỳ quái, Chân Thần còn muốn phát ra đòn thứ hai. Lẽ nào đòn thứ nhất đã bị tên Kỳ Binh Giả kia đỡ được sao? Hay là cao thủ Bách tộc đã giết chết Thanh Mộc Thần Vương?

Tuy rằng Thần Tử biết được tại sao Thanh Mộc Thần Vương đã chết, thậm chí biết cấp Thần Tướng chết bao nhiêu người, nhưng lại không thể biết trong chiến trường xảy ra chuyện gì.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1529: Kiếm thứ hai
Hắn cũng giống như hai đại đế quốc, cho rằng trong Bách tộc có cao thủ Thần Vương nào đó ẩn nấp.

Nhưng Chân Thần thật ra biết rất rõ. Chỉ có điều bây giờ căn bản không cần thiết nhiều lời với hắn.

Đúng vậy, dân Cổ Duệ cũng lợi dụng một loại bí thuật, có thể từ phía xa thấy cuộc chiến đấu của Bách tộc. Đương nhiên, bọn họ chỉ thấy từng đám năng lượng thể mà thôi. Năng lượng thể biến mất, tất nhiên đại biểu có một người đã chết. Trong mắt bọn họ, Vu Thuấn và hoàng hậu mặc dù chỉ là tàn hồn, nhưng là một năng lượng thể Thần Vương. Bọn họ lại không biết năng lượng thể này là ai.

- Có lẽ phải diệt trừ toàn bộ nòng cốt của Bách tộc. Đây cũng là chấn áp đối với nhân loại bình thường, có lợi đối với hành động ở đế quốc Ma Pháp. Đến lúc đó này muốn phản kháng, người Cổ Duệ chúng ta cũng phải cân nhắc một chút tới phân lượng của bọn họ.

- Đúng, nói cũng phải. Dù sao Chân Thần hành động tuyệt đối không sai.

Thần Tử gật đầu. Hiện tại bọn họ không biết, tiếp theo Chân Thần của bọn họ còn có thể có đòn thứ ba, đòn thứ tư. . .

Đúng vậy, hiện tại toàn bộ thiên hạ đều cho rằng liên minh bách tộc đã xong đời. Chỉ có Vu Nhai và các Binh Linh của hắn biết, Bách tộc còn chưa hết trứng.

Hắn còn chưa chết, hắn còn có Huyền Binh Điển, hắn nhất định sẽ sống sót. Lại nói, lá chắn đại địa còn có thể ngăn cản đòn thứ hai.

Lúc này Vu Nhai đang nấp ở trong thế giới nhỏ của Binh Linh lá chắn đại địa. Vừa rồi hắn vốn định dùng thân thể cứng rắn chịu đựng. Nhưng con mẹ nó, mặc dù chỉ là chân động lực truyền từ lá chắn đại địa tới, dường như đã có thể khiến hắn bị chấn động muốn nát thành mảnh nhỏ. Hắc, phải biết rằng, một đòn của Hắc Nguyệt Thần Vương trước đó trực tiếp khiến Nham Khổ bị chấn động tới mức thổ huyết. Còn đây là Kinh Thiên Nhất Kiếm gần như hủy thiên diệt địa.

Cho đến lúc này, Vu Nhai mới biết được Mệnh Hồng trong Kinh Thiên Nhất Kiếm không giống với Kinh Thiên Nhất Kiếm thật sự. Sự thật cho hắn cảm giác khủng khiếp hơn rất nhiều. Cũng phải, trong Mệnh Hồng hắn sẽ không chết. Nhưng ở đây hắn c sẽ chết.

Lúc này lá chắn đại địa đã bị đánh lún thật sâu vào trong lòng đất.

Cả vùng đất xuất hiện một vết nứt cực lớn. Lá chắn đại địa đang ở vị trí sâu nhất trong vết nứt kia. Đúng vậy. Vết nứt lấy nó làm trung tâm tách ra. Dưới vết nứt hoàn toàn tối tăm, khủng khiếp giống như ở dưới địa ngục vậy.



- Oong. . .

Vu Nhai cũng không có ý tiếp tục để lá chắn đại địa ở dưới đất.

Một tiếng động phát ra. Hắn huy động lá chắn đại địa bay lên. Rất nhanh hắn lại lao ra khỏi vết nứt khổng lồ kia. Đại Địa Thuẫn Linh lại điên cuồng gầm thét một tiếng, dường như đang nói: Ngươi chẳng qua cũng chỉ có như vậy.

Vu Nhai vẫn không nói gì, ở trong tiểu thế giới của Binh Linh lá chắn đại địa điên cuồng nuốt các loại đan dược bổ khí.

Cho dù lá chắn đại địa mạnh tới mức nào đi nữa cũng cần có năng lượng chống đỡ. Vu Nhai là chủ nhân, tất nhiên cần cung cấp năng lượng cho nó. Hơn nữa, lúc này có gì để nói chứ? Tất cả đều đặc biệt rõ ràng.

Chân Thần muốn lấy Kinh Thiên Nhất Kiếm giết chết mình, chấn áp đại lục Thần Huyền.

Mình lại muốn giữ được tính mạng, bảo vệ được tính mạng Bách tộc, đánh Chân Thần tới khi không có cách nào tiếp tục đánh Kinh Thiên Nhất Kiếm xuống mới thôi.

Hắn mang theo lá chắn đại địa từ trong vết nứt lao ra cũng không muốn giả vờ anh hùng gì. Hắn phải đi ra. Không nói tiếp tục ở phía dưới không có bất kỳ hiệu quả nào. Cho dù thật sự có thể khiến Kinh Thiên Nhất Kiếm không chém được mình, hắn cũng không dám không ra. Bởi vì hắn vẫn phải bảo vệ các Thần Tướng Bách tộc và Thủy Tinh đang nấp sâu trong lòng đất dưới Thú Đằng Vương Thành. Nếu như Chân Thần không chém được mình, sẽ làm gì, hắn có thể tưởng tượng được.

Đúng vậy. Vu Nhai chính là phải đi ra làm bia ngắm!

- Lá chắn đại địa vẫn kiên cố như vậy. Đáng tiếc lần này ngay cả Binh Linh ngươi, ta cũng không cần giết. Ta chỉ cần giết chết nhân loại bình thường đang nấp ở trong tiểu thế giới Binh Linh của ngươi là được. Cũng chính là. . . Ta sẽ đánh nát tiểu thế giới Binh Linh ngươi.

Chân Thần nói có hơi nhiều. Không có cách nào, hắn đối với lá chắn đại địa cũng có phần bất đắc dĩ. Lá chắn đại địa quá kiên cố. Phải lãng phí không ít năng lượng thật vất vả mới thu thập được, mới có khả năng chém nát. Thật sự cũng không cần phải làm như vậy. Giống như mấy nghìn năm trước, hắn cũng chỉ tiêu diệt Thuẫn Linh lá chắn đại địa mà thôi, toàn bộ lá chắn vẫn hoàn hảo không chút tổn hao nào. Năm đó cũng không cần lãng phí năng lượng.

Mục tiêu của Chân Thần chính là muốn giết Vu Nhai, phải lấy máu của hắn chấn áp tất cả thế lực nhân loại bình thường và Bách tộc dám phản kháng lại hắn. Phải chấn áp tất cả những kẻ dám ở trước mặt hắn giở thủ đoạn. Bởi vậy, hắn cũng không cần hủy diệt lá chắn đại địa. . .

Một tiếng vang lên. . .

Lại là một đạo kiếm quang sáng bạc từ trên trời đánh xuống. Lần này là đâm. Kiếm quang giống như mưa rào trực tiếp rơi xuống.

Rất nhanh, kiếm quang sắc bén đâm tới mặt lá chắn đại địa. Lần thứ hai, lá chắn đại địa bị đánh lao xuống dưới đất. Mãi đến khi lá chắn đại địa lại bị đánh vào nơi sâu nhất trong khe nứt, vẫn có thể thấy được kiếm quang màu sáng bạc đang chớp động phía trên khe nứt. . .

Kiếm quang giống như mũi khoan, khoan thẳng vào lá chắn đại địa!

- Răng rắc. . .

Lấy mũi kiếm làm trung tâm, trên lá chắn đại địa xuất hiện vết nứt nho nhỏ. Nhưng rất nhanh lá chắn đại địa đã tự mình chữa trị tốt. Hiển nhiên một kiếm này tuy rằng khiến thuẫn thể bị thương, nhưng không phải quá nghiêm trọng. Một kiếm này thật ra không khủng khiếp như kiếm đầu tiên. Nó là giảm đi phân nửa. Nguyên nhân rất đơn giản, vẫn là Chân Thần không muốn lãng phí năng lượng.

Nhưng một kiếm này lại tạo cho lá chắn đại địa tổn thương lớn hơn nhiều so với kiếm đầu tiên. Bởi vì, trong nháy mắt khi lá chắn đại địa xuất hiện khe nứt, một lực lượng chợt qua khe nứt xông vào trung tâm thuẫn thể. Lực lượng này dường như còn mang theo lực lượng không gian, trực tiếp tìm tới tiểu thế giới Binh Linh ở trung tâm của thuẫn thể. Trong nháy mắt, tiểu thế giới Binh Linh lá chắn đại địa xuất hiện vô số vết nứt. . .

Tiểu thế giới Binh Linh đã xuất hiện vết nứt, Vu Nhai tất nhiên không thể ở lại nữa. Giống như bầu trời bị nghiền nát, có trời mới biết không cẩn thận có thể bị lực lượng không gian cho xé thành mảnh nhỏ hay không. Đúng vậy, chính là lực lượng không gian. Tiểu thế giới Huyền Binh Binh Linh tất nhiên có liên quan đến không gian.

Phải biết rằng, tiểu thế giới bên trong Huyền Binh chính là thế giới không gian song song với thế giới phía ngoài.

- Xem ra chỉ có thể ra ngoài.

Vu Nhai thở dài. Ban đầu hắn vẫn ảo tưởng, lá chắn đại địa có thể lại ngăn cản một đòn nữa. Đáng tiếc, hiện tại hắn không thể không đi ra. Tuy rằng lá chắn đại địa còn có thể tiếp tục đỡ thêm một kiếm nữa, nhưng không thể tiến vào tiểu thế giới Binh Linh của nó nữa.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top