Lượt xem của khách bị giới hạn

[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1750: Tồn tại của kiếm tâm
Đồng thời, phía bên Độc Cô gia còn có một vị trưởng lão cấp Thần Hoàng đã xuất phát, muốn liên thủ giết chết Hắc Nguyệt Thần Hoàng.

- Hiểu rồi. Vậy hiện tại ta truyền tin tức cho Ma Thiên Nguyên Giới.

Sau khi Vu Nhai hiểu rõ, lập tức ngồi xếp bằng xuống, thông qua Huyền Binh Điển sử dụng khế ước Nguyên Giới truyền tin tức về phía Ma Thiên Chân Thần. Thật ra Ma Thiên Chân Thần cũng sảng khoái đáp ứng. Không quan tâm Ma Thiên Chân Thần đối với Vu Nhai khó chịu thế nào, bọn họ vẫn là người cùng đường, ngồi trên cùng một con thuyền.

Đồng thời, Ma Thiên Chân Thần còn có thể nắm giữ đất đai Bách Tộc Loạn Địa, thu thập cho nàng càng nhiều Huyền Nguyên Chi Lực hơn.

Sau khi làm xong, Vu Nhai liền đứng lên. Hiện tại chuyện ở Bách Tộc Loạn Địa, hắn đã không thể hiểu được nữa. Hắn sợ là sợ trong lúc Hắc Nguyệt Thần Hoàng đang cùng Độc Cô gia chủ chiến đấu, tàn sát mọi người ở Bách tộc. Dù sao, một Thần Hoàng đáng sợ tới mức khó có thể hiểu được. Hiện tại có Ma Thiên Nguyên Giới chấn áp, còn có vị Thần Hoàng thứ hai của Độc Cô gia chạy tới đó, thật ra hắn có thể yên tâm.

Hắn càng yên tâm chính là, hóa ra còn có thể khiến Ma Thiên Nguyên Giới bảo vệ Bách Tộc Loạn Địa.

Ôi, bởi vì thực lực liên minh bách tộc bây giờ vẫn quá yếu, không có cấp Thần Hoàng a a a. Lúc hắn ra cửa bao giờ cũng có đủ loại lo lắng. Mặc dù không ra khỏi cửa cũng lo lắng. Tuy rằng Bách tộc có thứ ngăn cản bảy kiếm Kinh Thiên chấn áp, nhưng Vu Nhai hiểu rất rõ Lục Thiên Thần Ấn là thứ không thể vứt bỏ nữa. Nói cách khác cái gọi là lực lượng của Bách tộc đều ảo. Hiện tại chỉ là dựa vào trạng thái vi diệu của liên minh bách tộc mà thôi.

Thoáng cái sự cân bằng của đại lục bị đánh phá, chỉ sợ sẽ là thời khắc diệt vong của liên minh bách tộc.

Nhưng hiện tại có Ma Thiên Nguyên Giới bảo vệ, thật sự có lực lượng thực chất có thể chấn áp kẻ địch. Vu Nhai không cần tiếp tục lo lắng vấn đề thực lực Bách Tộc Loạn Địa không đủ vững chắc, cũng không cần cả ngày lo lắng đề phòng sợ thời gian không đủ dùng.

Rất nhanh, tâm tình Vu Nhai lại trở nên nặng nề.

Mặc dù là cấp Thần Hoàng cũng có nguy cơ bị giết chết. Trong chiến tranh, Thần Hoàng đang dần dần khởi động. Cuộc chiến đấu của các Thần Chi Nguyên Giới hình như đã bắt đầu. Thời gian dành cho mình vẫn không nhiều lắm. Nhất định phải trở nên mạnh mẽ, nhất định phải...

Nhất định phải để cho Huyền Binh Điển sớm trưởng thành. Chỉ có như vậy, mình mới có vốn liếng cùng Thần Chi Nguyên Giới tranh đấu.

Đúng vậy, điều hắn muốn chính là có lực lượng cùng Thần Chi Nguyên Giới quyết đấu, mà không phải là Thần Hoàng. Mục tiêu của hắn là vượt qua Thần Hoàng... Ma Thiên Nguyên Giới chỉ là khế ước, không phải lực lượng chân chính của mình. Mình phải mau chóng cường đại lên. Phải khiến Kinh Thiên Nhất Kiếm cũng giết không được mình!

Độc Cô gia mấy nghìn năm qua cũng là kế hoạch như vậy. Bọn họ cũng muốn vượt qua lực lượng Thần Hoàng, cho nên mới phải không ngừng một mình một kiếm rời khỏi gia tộc đi tìm lực lượng đối kháng Kinh Thiên Nhất Kiếm. Cái gì mà phản lại đế quốc Huyền Binh, lúc này bọn họ không chơi.

- Lạc Thiên tiền bối, hiện tại chúng ta vẫn nên giải phiến đá thần bí trước đi.

Nếu chuyện nên làm đã làm, những chuyện khác mặc cho số phận. Vu Nhai vẫn chú ý đến chuyện của mình trước.

- Được rồi. Bắt đầu đi.

Lạc Thiên Kiếm Linh gật đầu, sau đó thân ảnh lóe lên, liền mang theo Vu Nhai đi thẳng tới khu vực trung tâm Kiếm Ảnh Trận, cũng chính là nơi Vu Nhai bắt được kiếm tâm trước đây.

Bởi vì Lạc Thiên Kiếm Linh cũng là Lạc Thiên Chân Thần. Bởi vậy hắn có thể tùy tiện rời khỏi tiểu thế giới Binh Linh Lạc Thiên Thần Kiếm, đi lại ở trong Độc Cô Thần Thành. Chỉ nghe hắn quay lại nhìn Vu Nhai có chút mờ mịt nói:

- Ngươi đến Kiếm Ảnh Trận trung tâm, hẳn phải biết tác dụng lúc đầu của kiếm tâm đối với ngươi, cũng biết ở đây tràn ngập kiếm tâm vô tận. Nhưng ngươi khẳng định không biết, phía trên này thật ra chính là tâm trận do kiếm tâm của mỗi người tạo thành. Những tâm trận này đều do từng tộc dân của Lạc Thiên Nguyên Giới trước đây lưu lại...

Vu Nhai ngơ ngác nhìn xung quanh một chút. Mọi thứ vẫn không khác gì lắm so với trước đây. Nhưng nếu như hắn cẩn thận cảm ứng, sẽ cảm giác được hóa ra trung tâm Kiếm Ảnh Trận này không phải đáng sợ một cách thông thường. Lấy thực lực của hắn bây giờ cảm ứng, vẫn thấy vô cùng vô tận...

Trước đây thời điểm hắn còn là Hoàng Binh Sư, hắn đi tới nơi này, cũng cảm giác xung quanh là vô cùng vô tận. Dường như có vô số kiếm tâm tồn tại. Đồng thời, cho đến lúc này hắn cũng mới biết được trước đây bọn họ chỉ ở sát phía ngoài của trung tâm này.

Trước đây Vu Nhai lấy được kiếm tâm cũng chỉ là đi dạo ở bên ngoài, nơi những tồn tại không tạo thành Tâm trận.

Nói cách khác, lần trước hắn tới hấp thu ba loại kiếm tâm cũng không phải là lực lượng nòng cốt nhất.

- Tộc dân trước kia?

Vu Nhai trợn trừng mắt. Nhiều kiếm tâm như vậy, chẳng phải mỗi người trong tộc dân Lạc Thiên Nguyên Giới đều nắm giữ kiếm đạo chi tâm?

- Không sai. Sau khi tộc dân của ta sinh ra nhất định phải tiếp nhận truyền thừa kiếm đạo chi tâm. Thời điểm 16 tuổi tất nhiên đều sẽ nắm giữ kiếm đạo chi tâm của mình. Không quan tâm thực lực mạnh hay yếu... Đương nhiên, người yếu kiếm đạo chi tâm sẽ rất yếu. Chính là những kiếm tâm ở phía ngoài cùng...

Lạc Thiên Kiếm Linh giải thích:

- Sau khi tộc dân của ta chết, kiếm tâm đều sẽ trở về đây. Chỉ là thời điểm bọn họ chết đi, kiếm đạo chi tâm cũng như người rất yếu chỉ có thể trôi nổi ở vòng ngoài. Những cường giả kia sẽ tiến vào trung tâm thật sự cũng tạo thành từng tâm trận. Mỗi một người lĩnh ngộ kiếm đạo chi tâm đều có thể tới khiêu chiến tâm trận cũng như cầm lấy kiếm đạo chi tâm thích hợp với hắn, khiến kiếm đạo chi tâm của hắn càng thuần túy và cường đại.

Dừng lại, Lạc Thiên Kiếm Linh tiện đà nói:

- Bao gồm cường giả gia tộc Độc Cô lĩnh ngộ kiếm đạo chi tâm ở bên trong, bọn họ cũng sẽ tìm thời gian tới nơi này không ngừng khiêu chiến, rèn luyện kiếm đạo chi tâm của bọn họ. Kiếm đạo chi tâm không đủ cường đại, hoặc nói tâm không đủ cường đại, lần đầu tiên sẽ rất khó tìm được kiếm tâm thích hợp với bọn họ. Thậm chí sẽ bị đá ra ngoài. Nhưng bọn họ có thể không ngừng khiêu chiến...

Vu Nhai khiếp sợ. Không trách được tâm của cường giả Độc Cô gia đều giống như được làm bằng sắt vậy. Mỗi một người đều có sự kiên trì của riêng mình. Bởi vì tâm của bọn họ đang không ngừng tiếp nhận sự rèn luyện của tâm trận. Đồng thời Vu Nhai cũng cảm giác hưng phấn. Hiện tại hắn rất muốn đi vào khiêu chiến một lần.

- Có đúng là rất hưng phấn hay không? Vậy vào đi thôi. Ngươi mang theo phiến đá thần bí của ngươi đi vào. Bên trong tâm trận chính là tâm trận đầy đủ nhất của Lạc Thiên Nguyên Giới ta. Chỉ cần ngươi xông qua tất cả tâm trận, có thể hoàn toàn giải được phiến đá thần bí... Đừng làm biểu tình như vậy. Yên tâm, không cần ngươi học được hoặc là lĩnh ngộ tất cả tâm trận.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1751: Tâm trận
Cho dù ngươi lĩnh ngộ cũng không có tác dụng gì. Dù sao tâm trận cần nhiều người tổ hợp lại mới có hiệu quả. Ngươi chỉ cần xông qua.

Lạc Thiên Kiếm Linh thấy biểu tình Vu Nhai băng giá lập tức nói lời trên, sau đó lại cười nói:

- Cần phải hữu tình một chút. Tâm trận bên trong còn đáng sợ hơn nhiều so với huyễn cảnh ngươi gặp phải ở Minh Huyễn Cổ Lâm.

Những lời phía trước nói khiến Vu Nhai thở phào nhẹ nhõm. Hắn cũng không muốn lại học nữa. Vẫn là câu nói kia, không phải hắn không thích học, mà thứ hắn muốn học thật sự quá nhiều. Hắn cũng không có thời gian, chen cũng không tiến vào được.

Mặc dù có thần đạo thời gian cũng không vào được.

Nhưng tới khi nghe được câu phải hữu tình cuối cùng, tim Vu Nhai theo bản năng lại run lên một cái. Ban đầu ở trong Minh Huyễn Cổ Lâm, hắn đã xông pha gần chết. Vô số u linh bí mật mang theo kiếm ý không ngừng tập kích hắn. Ở trong mỗi luân hồi đều là ảo giác khủng khiếp. Nếu như không phải đi qua mỗi một ảo giác luân hồi, u linh sẽ trở nên cường đại hơn, hắn căn bản đã cho rằng mình chỉ đang dậm chân tại chỗ.

Nhưng dù vậy, lúc đó hắn vẫn dựa vào Thôn Thiên Kiếm giống như bão táp xông tới mới tìm được Cổ Đế Long Linh. Loại cảm giác vô cùng vô tận này, không biết lúc nào mới là kết thúc, thật sự quá kinh khủng. Đặc biệt loại cảm giác không có cách nào quay đầu lại này.

- Hắc, lại hữu tình một chút. Bên trong cũng có thứ giống như u linh. Nhưng những u linh kia không còn bí mật mang theo kiếm ý, mà là kiếm đạo chi tâm.

Trên mặt Lạc Thiên Kiếm Linh thoáng lộ vẻ tà ác. Tâm trận lại là thứ hắn đắc ý nhất, cũng lực lượng chủ yếu nhất của hắn. Kiếm đạo chi tâm của Vu Nhai khiến hắn rất nghi ngờ, cũng rất khó chịu. Trời ạ, lại có kiếm đạo chi tâm khiến hắn không hiểu nổi. Hắn cũng muốn để Vu Nhai lĩnh hội một chút về sự lợi hại trong tâm trận của hắn. Đương nhiên, có khả năng bên trong cũng không có kiếm đạo chi tâm nào để Vu Nhai có thể dung hợp.

Không nói nhảm nữa, Vu Nhai mang cho phiến đá thần bí sau đó phóng lên cao...

...

Tiếng chấn động khe khẽ vang lên. Vu Nhai đã tiến vào tâm trận đầu tiên. Trong chớp mắt Vu Nhai chỉ cảm thấy tim đập tăng nhanh. Dường như hắn có thể nghe được những tiếng thình thịch, thình thịch. Đó là một loại cảm giác áp bách đối với kiếm đạo chi tâm của hắn. Trong lòng hắn cả kinh. Mới là tâm trận đầu tiên đã kinh khủng như vậy sao? Nhưng bất kể thế nào, xông qua rồi nói sau. Hắn không do dự trực tiếp xông về phía trước...

Nhưng vào lúc này, không biết từ nơi nào lại nhào tới một huyễn ảnh. Đó là một huyễn ảnh hình người. Quả nhiên giống như u linh ở trong Minh Huyễn Cổ Lâm lúc trước. Lần này tới bề ngoài càng không đổi. Điều làm cho Vu Nhai cảm thấy khó chịu hơn chính là huyễn ảnh này công kích đối với Tâm.

Dường như công kích của huyễn ảnh là không thực chất. Rõ ràng thấy hắn cầm kiếm xông qua, lại không cảm giác được bên ngoài cơ thể có bất kỳ nguy hiểm nào. Nhưng tim hắn chính là đang run rẩy. Trong lòng hắn thoáng động. Lẽ nào đây là cảm giác lúc trước khi tất cả trưởng lão Độc Cô gia tạo thành tâm trận công kích Đoạn Thiên Chân Thần sao? Đúng vậy, cũng chính là Đoạn Thiên Chân Thần chấp nhận cảm giác này...

Loại cảm giác này có thể xé tim ngươi thành mảnh nhỏ, đặc biệt khó chịu. Giống như có một bàn tay nắm lấy trái tim của ngươi.

- Trực tiếp sử dụng kiếm đạo chi tâm của mình chấn động phá vỡ nó? Không. Ta cũng muốn cảm nhận loại cảm giác này rốt cuộc là thế nào.

Ánh mắt Vu Nhai chớp động vài cái. Ở trong lòng hắn lặng lẽ nói. Đây là tâm trận thứ nhất, cường thịnh mấy đi nữa khẳng định dùng lực sẽ không đi qua được đây. Vậy trước hết không bằng từ từ cảm nhận cảm giác kiếm đạo chi tâm thuần túy. Nếu đã quyết định không do dự, hắn trực tiếp phóng ra bản tâm...

Ầm...

Trong nháy mắt, Vu Nhai dường như thấy được trong kiếm đạo này của hắn có vô số thứ điên cuồng xông ra. Dường như có từng đạo ảnh kiếm khủng khiếp chui vào trong ý thức của hắn, đang điên cuồng cắn xé kiếm đạo của hắn...

Cảm giác chính là chúng muốn hủy diệt kiếm đạo của hắn. Không, không chỉ có như vậy. Chúng dường như còn muốn hủy diệt ý thức của hắn.

Nhẹ nhàng chấn động. Tất cả lực lượng muốn hủy diệt hắn liền trực tiếp tiêu tan. Vu Nhai một lần nữa mở hai mắt ra. Quang cảnh xung quanh vẫn như trước. Xem ra phải phá trận như vậy. Không do dự, Vu Nhai tiếp tục đi vào tâm trận kế tiếp...

Cùng lúc đó, phiến đá thần bí cũng nhẹ nhàng lóe lên, dường như hấp thu cái gì. Phía trên phiến đá thần bí, hình vẽ thuộc về Lạc Thiên Nguyên Giới cũng ít một chút. Thật ra Vu Nhai cũng chú ý thấy được điều đó. Xem ra Lạc Thiên Kiếm Linh nói không sai. Chỉ có điều hắn thật sự phải xông qua tất cả tâm trận mới có thể giải được. Ý nghĩ này chỉ dừng lại một chút, sau đó chân mày không nhăn, hắn xông về phía trước.

- Hắc hắc. Tiểu tử này thực sự không tầm thường. Không chỉ là thiên phú, còn có dũng khí thăm dò và tiếp nhận tất cả...

Lúc này Lạc Thiên Nguyên Giới giống như vị thần từ trên cao nhìn về phía Vu Nhai. Sau khi nhìn thấy Vu Nhai tiến vào tâm trận đầu tiên, trực tiếp thả lỏng thể xác và tinh thần đi thể nghiệm loại lực lượng này, hắn không nhịn được vui mừng cười. Độc Cô gia có rất nhiều người nắm giữ kiếm đạo chi tâm, trong thời điểm lần đầu tiên xông tâm trận, đều trực tiếp bị tâm trận đầu tiên thử thách làm chấn động. Sau đó cứ tiếp tục xông vào, tiếp tục bị chấn động...

Mãi đến khi bọn họ bị chấn động không vỡ mới thôi. Đây tuyệt đối là sai lầm. Nếu như ngươi không đi cảm nhận mỗi một tâm trận, thì làm thế nào có thể một lần xông qua tất cả tâm trận? Người như vậy vĩnh viễn cũng không thể xông qua tất cả tâm trận. Bởi vì từ khi mới bắt đầu bọn họ chưa từng nghĩ qua, phải hiểu tâm trận.

Không chỉ là người của Độc Cô gia, trước đây phần lớn tộc dân của hắn cũng như vậy.

Tâm chưa từng trải qua từng thử thách một, vĩnh viễn không thể độ lượng. Hắn cũng sẽ không cho người như vậy bất kỳ cơ hội nào. Người Độc Cô gia không bước từng bước một trải thử thách cũng sẽ không cần ta cho cơ hội. Bởi vì người như vậy theo bản năng sẽ không có dũng khí tiếp nhận tất cả.

Mặc dù bọn họ sẽ rất cường đại, cũng được không thể là cường giả chân chính của đại lục Thần Huyền.

Nếu như Vu Nhai cũng vậy, Lạc Thiên Kiếm Linh tuyệt đối sẽ không cho hắn tiến lên. Hi vọng đối với Vu Nhai cũng theo đó kết thúc. Hắn nhất định sẽ vì Vu Nhai giải phần Lạc Thiên Nguyên Giới trên phiến đá thần bí này, nhưng tuyệt đối sẽ không gửi gắm kỳ vọng cao vào Vu Nhai.

Không, nếu như Vu Nhai không thể một lần xông qua tất cả được, như vậy hắn cũng sẽ rất thất vọng. Bây giờ là ký thác mãnh liệt nào đó.

- Càng ngày càng đáng sợ. Tâm trận cũng mang theo các loại lực lượng nguyên tố bản nguyên. Ta cảm giác được, xung quanh có rất nhiều kiếm tâm. Tất cả đều là kiếm mà các kiếm trong cơ thể ta cần. Nhưng hiện tại ta lại không thể làm được. Ta phải xông đến cửa ải cuối cùng.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1752: Đọc cái quỷ gì vậy?
- Ta muốn lấy được kiếm tâm tốt nhất. Ta có hơn hai trăm thanh kiếm đều phải nắm giữ kiếm tâm cường đại nhất...

Vu Nhai cũng không biết hắn đang tiếp nhận thử thách của tâm trận, đồng thời cũng nhận lấy thử thách về dũng khí và tâm chí của Lạc Thiên Kiếm Linh. Mỗi lần hắn tiến vào một tâm trận, đều sẽ thả lỏng thể xác và tinh thần đi tiếp nhận thử thách...

Tất nhiên, càng vào sâu thì càng đáng sợ. Áp lực cũng càng lúc càng lớn. Thái cực kiếm tâm của hắn cũng càng ngày càng run rẩy lợi hại. Nhưng hắn lại có thể cảm giác được thái cực kiếm tâm đang không ngừng trở nên mạnh mẽ, cảm giác càng ngày càng lớn mạnh, cũng càng ngày càng cứng cỏi.

Không chỉ là thái cực kiếm tâm, tâm chí hắn cũng càng ngày càng cứng cỏi. Hắn tin tưởng, nếu như bây giờ lại tiến vào ma pháp trận tự nhiên ở cửa ra Ma Thiên Nguyên Giới trước đây, tuyệt đối sẽ không chật vật giống như lần trước. Cần lấy ra hết các loại thủ đoạn... Sợ rằng tác dụng của vài thứ hư ảo mê hoặc bên trong đối với hắn sẽ rất nhỏ. Hơn nữa, chỉ cần hắn không ngừng xông vào, tâm còn có thể trở nên mạnh hơn.

Đồng thời, tâm trận cũng mang theo các loại thuộc tính. Dù sao kiếm cũng có rất nhiều loại. Kiếm đạo cũng có rất nhiều loại. Kiếm đạo chi tâm đương nhiên cũng có rất nhiều loại. Mỗi một tâm trận đang thay đổi, trở nên mạnh mẽ đồng thời cũng phát sinh sự biến hóa trên phương diện thuộc tính. Có đôi khi là biến hóa trên phương diện nguyên tố. Có đôi khi là biến hóa trên phương diện kiếm ý.

Đúng vậy. Lạc Thiên Nguyên Giới đương nhiên cũng có thuộc tính. Bất kỳ một Nguyên Giới nào cũng có thuộc tính. Thế giới Lữ Giả có các loại thuộc tính quy tắc nguyên, thậm chí còn có ma pháp trận. Nhưng những thứ này cũng không phải là lực lượng chủ chốt của hắn. Lực lượng chủ chốt của hắn là phù văn.

Lạc Thiên Nguyên Giới đương nhiên cũng nắm giữ các loại nguyên tố. Mấy thứ này đều là thứ bản chất nhất trong thiên địa. Không có người nào có thể trốn tránh. Cho dù là các Huyền Binh Giả cũng phải cảm ngộ các loại nguyên tố chi đạo. Chỉ là không đủ dốc lòng mà thôi.

Thật sự dốc lòng đối với nguyên tố chính là Ma Thiên Nguyên Giới.

Ma pháp sư sử dụng ra ma pháp kiếm gì đó, cũng phải có kiếm đạo. Mấy thứ này đều hỗ trợ lẫn nhau.

- Mới có 400 tâm trận, thái cực kiếm tâm của đã bắt đầu có cảm giác suy sụp. Nếu tiếp tục như vậy sẽ không ổn. Phải khiến kiếm đạo chi tâm của ta càng vững chắc hơn mới được.

Thời điểm Vu Nhai đi tới tâm trận thứ 400, hắn đã cảm giác được kiếm đạo chi tâm đang không ngừng điên cuồng run rẩy. Thời điểm tâm trận cắn xé kiếm đạo chi tâm của hắn, hắn đã lực bất tòng tâm, là cảm giác chấn động không phá được lực lượng tâm trận.

Nói cách khác, kiếm đạo chi tâm của hắn còn chưa đủ vững chắc.

Chỉ có cứng cỏi hơn mới có khả năng đi tiếp. Giống như sắt thép, chỉ có loại sắt thép cứng rắn nhất, đàn hồi nhất mới không sợ bất kỳ lực lượng nào cắn xé. Bởi vậy Vu Nhai đang tự nói với mình, sau đó lại khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tiến hành cường hóa đối với kiếm đạo chi tâm của bản thân hắn...

- Hình như không có cách nào tiến bước được nữa. Vậy cứ tiếp tục đi tới...

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Vu Nhai lại tỉnh lại. Hắn tiếp tục đi tới. Quả nhiên, khi tới tâm trận thứ 401 hắn cảm giác thái cực kiếm tâm không giống yếu ớt như vừa rồi. Đã như vậy, hắn liền tiếp tục đi. Mãi đến khi tiến tới tâm trận thứ 500, hắn lại dừng lại, lại củng cố kiếm đạo chi tâm. Đây là một quá trình không ngừng rèn luyện kiếm đạo chi tâm. Tâm của hắn không thể không chuyên tâm...

Đúng vậy, bị mỗi một tâm trận cắn xé đều là rèn luyện đối với kiếm đạo chi tâm của hắn, có tác dụng khiến hắn trở nên mạnh mẽ hơn. Sau khi trở nên mạnh mẽ hơn, hắn có thể tiếp tục ngăn cản tâm trận phía sau. Sau khi ngăn cản, sẽ tiếp nhận rèn luyện. Sau khi rèn luyện lại có thể tiếp tục đi tới...

Đây là một quá trình tuần hoàn không ngừng trở nên mạnh mẽ!

- Tiểu tử này thật đúng là cứng cỏi. Đến loại thời điểm này còn thả lỏng thể xác và tinh thần cảm nhận lực lượng tâm trận. Không biết hắn có thể kiên trì tới khi nào. Nhất định phải một lần thành công. Nếu như một lần có thể thành công, vậy hắn thật đúng như lời tiên đoán của Chiến Huyền đối với tiểu hài tử này.

Lạc Thiên Kiếm Linh nhìn hành động của Vu Nhai, trong lòng phát ra cảm thán. Trong ánh mắt đều là chờ mong vô tận. Thậm chí hắn còn nắm chặt nắm đấm. Hắn thật sự rất hi vọng rất hi vọng Vu Nhai có thể một lần thành công xông qua tất cả.

Kiếm đạo chi tâm không phải là năng lượng thể, cũng không phải giống như kiếm đạo cần không ngừng tiến bước trong cảm ngộ, không ngừng vượt qua đẳng cấp. Hắn chỉ là một loại lực lượng của tâm. Chỉ cần là người nắm giữ kiếm đạo chi tâm, không quan tâm thực lực mạnh hay yếu, đều có thể có cơ hội đi tới tâm trận cuối cùng.

Nói cách khác, mặc dù ngươi chỉ có thực lực Chưởng Binh Sư, nhưng ngươi lĩnh ngộ kiếm đạo chi tâm, có cơ hội nâng kiếm đạo chi tâm về phía cực hạn. Bởi vì đó là lực lượng của tâm ngươi. Có vài người bình thường thậm chí có tâm lý kiên cường hơn so với cường giả. Đương nhiên, người không có kiếm đạo chi tâm có thể trở thành chí cường giả, nhưng chỉ là có thể. Người nắm giữ kiếm đạo chi tâm cực hạn nhất định có thể trở thành chí cường giả.

Đương nhiên, kiếm đạo chi tâm cũng có phân chia mạnh và yếu. Đây cũng là chuyện không có cách nào khác. Các thuộc tính khác nhau.

- A, tiểu tử này lại đang đọc cái quỷ gì vậy?



Vừa rồi, trong thời điểm Lạc Thiên Kiếm Linh cảm thán, Vu Nhai đột nhiên lại ngồi xếp bằng xuống, sau đó đọc khẩu quyết mà Thôn Thiên Kiếm Linh đã dạy hắn trước đó. Hắn đột nhiên phát hiện khẩu quyết này có thể không ngừng khiến cho kiếm đạo có tiến bước, còn có thể tăng cường kiếm đạo chi tâm...

Thứ tốt đúng là thứ tốt. Vu Nhai vẫn không có thời gian hỏi rõ Thôn Thiên Kiếm Linh lấy ở đâu ra khẩu quyết này. Hắn chỉ đọc như vậy.

A, nếu như hiện tại hắn tìm Thôn Thiên Kiếm Linh để hỏi, Thôn Thiên Kiếm Linh chắc chắn sẽ không để ý tới hắn. Bởi vì Thôn Thiên Kiếm Linh lại bắt đầu cắn nuốt lực lượng tâm trận Thôn Thiên Kiếm. Có lẽ không thể nói là cắn nuốt, mà là tiếp nhận những gì Vu Nhai đã cảm thụ qua. Thân kiếm của nàng có kiếm ý của Lạc Thiên Thần Kiếm, lại phối hợp với lực lượng tâm trận, rất nhanh có thể nắm giữ tất cả mọi thứ của Lạc Thiên Thần Kiếm.

Giống như nàng nắm giữ lực lượng của ba thanh Thần Kiếm lớn: Đoạn Thiên, Lục Thiên và Ma Thiên.

Cứ như vậy, Vu Nhai không ngừng đi tới. Thỉnh thoảng dừng lại. Thỉnh thoảng đọc khẩu quyết của Thôn Thiên Kiếm Linh. Trong nháy mắt hắn đã xông qua tâm trận thứ 1080. Lúc này hắn đã không còn nóng nảy như trước nữa. Nếu có chỉ là cảm giác kích động mãnh liệt, chưa được Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định. Đương nhiên, loại cảm giác kích động này sẽ không biểu hiện ra ngoài. Hiện tại cả người hắn khiến người ta có cảm giác rất trầm lắng, cô tịch.

Hắn đã hoàn toàn dung hợp tâm tình đến bên trong tâm trận, quên hết tất cả mọi thứ xung quanh.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1753: Kiếm đạo chi tâm hoàn mỹ
Đúng vậy, ngay từ lúc đầu hắn đã có thể dựa vào quan sát phiến đá thần bí, biết được tiến độ hắn xông qua tâm trận hiện tại. Lúc mới bắt đầu hắn cũng sẽ thường xuyên nhìn qua một chút. Đúng vậy. Chính là nhìn xem các hình vẽ trên phiến đá thần bí đã giảm bớt đi bao nhiêu, còn lại bao nhiêu chưa được loại bỏ hết.

Nhưng lúc này hắn đã quên mất điều đó. Hiện tại hắn hoàn toàn tiến vào trạng thái cố chấp.

- Tất cả mọi người cảm thấy bình thường biểu hiện của tiểu tử này luôn có chút không đáng tin cậy, luôn dựa vào các loại mánh khóe gì đó mới có thể thành công, dựa vào lực lượng huyết mạch cường đại của Độc Cô gia và thiên phú của mình, hoặc l;à dựa vào lực lượng thần bí của quyển sách kim loại trong cơ thể hắn. Nhưng có ai biết sự kiên trì trong lòng hắn? Nhân loại bình thường quả nhiên đáng sợ. Bọn họ có rất nhiều thứ mà chủng tộc không có...

Nhìn đến đây, Lạc Thiên Kiếm Linh chỉ còn lại có cảm thán. Không quan tâm Vu Nhai có thể đạt được một bước kia hay không, hắn đều tin tưởng vững chắc, tương lai tiểu tử này nhất định có thể nắm giữ được lực lượng đại lục Thần Huyền. Bởi vì Lạc Thiên Kiếm Linh đã thấy tâm của hắn...

Đúng vậy, rất nhiều chuyện Vu Nhai đều có thể thỏa hiệp. Không thể nói là cảm giác, nhưng chỉ cần hắn nhận định tuyệt không sẽ dao động. Cho dù là chết cũng sẽ không tiếc. Giống như chuyện của Độc Cô Chiến Phong, giống như cùng các chiến hữu chiến đấu.

Từ trước đến nay hắn cũng chưa từng buông tha. Cái gọi là thỏa hiệp ở trong mắt người khác là không vinh quang. Nhưng lúc này Lạc Thiên Kiếm Linh lại biết, hắn chỉ là có trái tim rộng lượng!

Nếu như Vu Nhai biết đánh giá của Lạc Thiên Kiếm Linh nhất định sẽ rất đắc ý. Trên thực tế, ngay cả hắn cũng không biết tính tình hắn là thế nào.

Đúng vào lúc này, Lạc Thiên Kiếm Linh lại cảm thán nói:

- Có thể thật sự thích hợp với Lạc Thiên Nguyên Giới ta không phải là tộc dân trước đây, mà là nhân loại bình thường hiện tại. Tuy rằng lúc bọn họ sinh ra rất yếu đuối, nhưng thật sự bạo phát lại có thể khiến người ta thán phục. Đặc biệt trong bọn họ một vài người tâm còn cường đại hơn rất nhiều so với tộc dân lúc đó. Có thể đây cũng là nguyên nhân bọn họ có thể trở thành người thống trị đại lục Thần Huyền.

- Có thể ta bị nghiền nát cũng không phải là chuyện xấu!

Sau một hồi trầm mặc, Lạc Thiên Nguyên Giới lại nặng nề nói.

Thời gian không ngừng trôi qua. Chớp mắt chính là mấy ngày trôi qua. Càng đi về phía sau lại càng có vẻ gian nan. Thời gian tiêu tốn cũng càng lúc càng dài. Mỗi một tâm trận đều cần Vu Nhai sử dụng toàn lực hoặc nói liều mạng đi gánh vác. Hắn đã từng nghĩ nên buông tha. Nhưng khi nghĩ tới trong liên minh bách tộc có những người thân bằng hữu thậm chí các chiến hữu không biết tên chiến đấu cho hắn hoặc đã chiến đấu cho hắn tới chết, hắn lại cắn răng kiên trì.

Hắn chỉ là một người địa cầu hiện đại. Từ nhỏ đến lớn hắn đều được tiếp nhận giáo dục hiện đại. Hắn chưa từng thấy qua bao nhiêu tàn khốc. Tuy rằng sau khi xuyên qua hắn đã nhìn thấy rất nhiều, nhưng tâm vẫn không đổi. Có thể đối với kẻ địch, hắn rất tàn khốc, nhưng không muốn tiếp nhận sự tàn khốc đối với mình hoặc người thân. Nếu không muốn thấy tàn khốc, vậy hắn chỉ có thể không ngừng trở nên mạnh mẽ. Thế cục đại lục Thần Huyền khiến hắn cảm thấy bị đè ép.

Từ khi gia tộc Lan Quân thần bí gia nhập cũng khiến cho hắn cảm nhận được trọng trách trên vai. Cho dù cắn nát răng hắn cũng phải kiên trì tới cùng.

- Nếu như là ta, ta có thể kiên trì tiếp được không?

Nhìn Tâm Vu Nhai không ngừng bị xé nát lại bị chỉnh đốn lại, Thôn Thiên Kiếm Linh lặng lẽ tự hỏi, sau đó lắc đầu. Nàng tin tưởng nàng sẽ kiên trì, nhưng nhất định làm không được đến mức độ như Vu Nhai. Xem ra trong u minh, thiên ý lựa chọn nam nhân này là chính xác. Cùng lúc đó, khi nhìn thấy Vu Nhai không ngừng cắn răng, không ngừng tự mình cổ vũ, nàng cũng không nhịn được cảm động...

Nhìn nam nhân này, dây cung nào đó trong lòng nàng càng phát ra tiếng run rẩy. Chỉ là nàng cố gắng không nghĩ tới, thật sự không dám nghĩ!

- Sư tôn, nếu như ngài biết ta đem Âm Dương Thần Ý Kiếm Quyết truyền cho người này, cũng sẽ không trách ta chứ? Dù sao nếu như là sư tôn nhìn thấy người như vậy, cũng sẽ không nhịn được thu làm đồ đệ đi?

Thôn Thiên Kiếm Linh nhìn lên trời thì thào tự nói.

Lắc đầu, Thôn Thiên Kiếm Linh không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục hấp thu lực lượng tâm trận chủ chốt của Lạc Thiên.

- Hắc, tâm trận thứ 2360. Lão tử còn có thể tiếp tục...

Toàn thân Vu Nhai đều muốn vặn vẹo. Không, cả linh hồn dường như đều đang vặn vẹo. Toàn thân hắn, mỗi một tế bào đều đang run rẩy...

Thân thể Vu Nhai run rẩy đi từng bước một về phía tâm trận kế tiếp. Hắn đã không có cách nào ngồi xếp bằng xuống làm vững chắc thái cực kiếm tâm nữa. Hắn sợ, hắn sợ sau khi hắn dừng lại cũng không có cách nào đi thêm nửa bước nữa. Hai mắt của hắn cũng biến thành màu đỏ.

Cứ như vậy, hắn lại bước vào tâm trận thứ 2361, sau đó trực tiếp ngây người...

- Thế nào, Lạc Thiên lão đầu, tâm trận cuối cùng của tiền bối đây sao? Hắc hắc, là tiền bối muốn đích thân thử thách ta sao? Vậy thì tới đi!

Vu Nhai toét miệng cười. Da mặt của hắn, môi thậm chí hàm răng cũng đang run rẩy. Lúc này hắn cũng không nhịn được nữa, gọi Lạc Thiên Kiếm Linh là Lạc Thiên lão đầu. Không có cách nào. Thời điểm hắn vào xông tâm trận, chung quy đã không nhịn được ân cần thăm hỏi tổ tông mười tám đời của lão đầu này không biết bao nhiêu lần.

Đáng chết, mắng chửi có khả năng giảm bớt áp lực...

Đúng vậy, khi hắn đi tới tâm trận thứ 2361, điều hắn thấy không còn là huyễn ảnh trong tâm trận nữa, mà là Lạc Thiên Kiếm Linh.

- Chúc mừng ngươi. Ngươi đã xông qua tất cả tâm trận. Kiếm đạo chi tâm của ngươi đã hoàn mỹ.

Lạc Thiên Kiếm Linh không tính toán với cách xưng hô của Vu Nhai, cũng không có mang theo khí chất lưu manh, mà dừng lại nhìn sâu vào tiểu tử này. Trước đó mặc dù hắn có từng chờ mong Vu Nhai có thể thành công xông qua tất cả, nhưng lại thật sự không dám ôm hy vọng quá lớn.

- Cái gì, Lạc Thiên lão đầu nói cái gì?

Vu Nhai ngơ ngác hỏi

- Chúc mừng, ngươi đã xông qua tất cả tâm trận.


Lạc Thiên Kiếm Linh rất có kiên nhẫn nói lại lần nữa.

- Xông qua? Thật sự xông qua rồi sao? Ha ha ha...

Giọng nói Vu Nhai vẫn đang run rẩy. Hắn lại nhịn không được bật cười. Nhưng hắn cười chưa được hai tiếng liền trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Lạc Thiên Kiếm Linh cũng đã sớm dự đoán được sau đó chính là loại kết quả này. Hắn vội vàng bay tới đỡ. Nhưng đúng vào lúc này, Vu Nhai lại mở mắt, lại nhếch miệng lên, môi vẫn run rẩy, rất suy yếu hỏi:

- Lão đầu, Độc Cô Chiến Phong xông qua tất cả không?

- Chắc chắn đã xông qua. Nhưng hắn phải đi tới lần thứ hai mới xông qua được tất cả. Lần đầu tiên, hắn đã ngã ở ngay tâm trận cuối cùng!

Lạc Thiên Kiếm Linh khẽ nói.

- Ta quả nhiên mạnh hơn hắn. Ha ha...

Vu Nhai cười to. Lần này hắn thật sự ngất đi.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1754: Lực lượng bản nguyên của Lạc Thiên
- Lạc Thiên lão đầu, ta đang ở chỗ nào vậy? Tại sao xung quanh đều là ánh sáng bảy màu? Mẹ nó, ngươi quả nhiên vẫn đang thử thách ta.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Vu Nhai mới lo lắng tỉnh lại. Sau đó hắn nhìn thấy xung quanh đều ánh sáng bảy màu, tản ra sương mù đủ sắc màu. Thoáng cái thân thể hắn nhảy dựng lên, chỉ vào Lạc Thiên Kiếm Linh điên cuồng hét lên. Không có cách nào. Vừa rồi, hắn nằm mơ cũng là các loại huyễn ảnh thử thách tâm trận. Đương nhiên, còn có kiếm ý thái cực không ngừng cường hóa vân vân...

Vừa ngủ một giấc, hắn cảm giác, tinh khí thần của hắn đã sung mãn. Sau khi nhảy dựng lên, hắn liền lập tức tỉnh táo. Sau đó hắn lại trực tiếp ngây người.

- Nơi này là?

Phía trước là một hồ nước, với đủ mọi màu sắc. Sương mù đủ màu sắc chính là từ trong hồ nước phát ra.

Cảnh tượng này quá quen thuộc. Bởi vì hắn đã gặp hai lần. Một lần là ở dải đất trung tâm của Đoạn Thiên Nguyên Giới. Một lần là ở Ma Thiên Nguyên Giới. Cả hai đều là dải đất trung tâm nhất của hai đại Nguyên Giới. Nói cách khác, hồ nước này là lực lượng bản nguyên của Lạc Thiên Nguyên Giới?

- Nơi này là nơi trung tâm của Lạc Thiên Nguyên Giới ta. Những hồ nước bảy màu này cũng là lực lượng bản nguyên của ta. Đương nhiên, hiện tại chỉ có thể nói là nơi trung tâm của Độc Cô Thần Thành!

Lạc Thiên Kiếm Linh vẫn có cảm giác nặng nề, còn chưa kịp hưng phấn. Có thể hắn thật sự nhìn thấy hi vọng. Thời điểm Độc Cô Chiến Phong xông qua, hắn đã từng chờ mong. Đáng tiếc lại ngã ở tâm trận cuối cùng...

Đừng thấy chỉ là kém một, kết quả lại là khác biệt một trời một vực. Giống như Độc Cô Chiến Huyền cũng ngã ở tâm trận cuối cùng. Mấy nghìn năm qua, Độc Cô gia có không ít người lĩnh ngộ kiếm đạo chi tâm, có không ít người trong lần đầu tiên xông tâm trận đều ngã ở tâm trận cuối cùng.

Vu Nhai là người duy nhất trong mấy nghìn năm qua có thể ở trong lần xông tâm trận đầu tiên, xông qua được tất cả.

Chỉ cách một bước, lại khác biệt một trời một vực.

Bởi vì chỉ có người có kiếm đạo chi tâm ở lần đầu tiên xông qua được tất cả, mới có thể thật sự được gọi là kiếm đạo chi tâm hoàn mỹ. Độc Cô Chiến Phong và Độc Cô Chiến Huyền đều phải tới lần thứ hai mới xông qua được tất cả. Kiếm đạo chi tâm của bọn họ đều đạt tới cực hạn, nhưng không phải là hoàn mỹ.

Cực hạn cũng không phải là hoàn mỹ. Ở chỗ này cực hạn chỉ có thể nói là kiếm đạo chi tâm đạt tới cực hạn của Độc Cô Chiến Phong bọn họ, lại không phải là cực hạn mà Lạc Thiên Kiếm Linh muốn. Cực hạn mà Lạc Thiên Kiếm Linh muốn chính là sự hoàn mỹ của hắn. Nhưng chỉ cần không xông qua tất cả tâm trận ở trong lần đầu tiên xông vào tâm trận, đều không phải là hoàn mỹ hắn muốn. Chí ít trong mắt hắn, những kiếm đạo chi tâm đí đều có một chút không trọn vẹn.

Kiếm đạo chi tâm chưa hoàn mỹ, hắn không có cách nào trở thành huyền kiếm bản mạng của một cá nhân.

Nhưng hiện tại cuối cùng đã hắn đợi được người này. Vu Nhai đã đẩy kiếm đạo chi tâm tới giới hạn hoàn mỹ hắn mong muốn.

Điều này bảo Lạc Thiên Kiếm Linh làm sao có thể không kích động được. Trước đây, hắn không suy nghĩ quá nhiều, nhưng thật ra là không dám nghĩ tới. Hắn lại không dám đi giải thích quá nhiều với Vu Nhai. Bởi vì mấy nghìn năm qua, hắn không ngừng ôm hi vọng, nhưng lại luôn luôn không ngừng thất vọng. Đến bây giờ hắn sắp mất lòng tin. Mặc dù ở thời đại này hắn có một tia dự cảm, nhưng cũng không dám suy nghĩ nhiều. Hắn thật sự sợ. Hắn sợ sau khi hi vọng lại là thất vọng.

- Nơi trung tâm nhất, lực lượng bản nguyên sao?

Thoáng cái ánh mắt Vu Nhai sáng lên, nhưng rất nhanh lại ảm đạm xuống. Ách, trước mắt là lực lượng bản nguyên của Lạc Thiên Nguyên Giới. Hắn cũng không thể cướp của Lạc Thiên Nguyên Giới đi? Cướp hắn giống như đánh cướp bằng hữu vậy, đâu thể xuống tay được. Vu Nhai cũng không phải là loại người như vậy. Xem đi, ngay cả Huyền Binh Điển cũng đang im lặng.

A, có vẻ như lại cảm thấy được tâm tình Huyền Binh Điển, gia hỏa này dường như đang che hai mắt, cũng ngồi xổm góc tường vẽ vẽ những vòng tròn vô nghĩa.

- Đúng vậy, chỉ cần xông qua tất cả tâm trận, sẽ đi tới nơi này. Đồng thời ta sẽ cho hắn cơ hội hấp thu lực lượng bản nguyên của ta. Không chỉ là ngươi, Độc Cô Chiến Phong và Độc Cô Chiến Huyền bọn họ cũng đã từng hấp thu.

Lạc Thiên Nguyên Giới gật đầu một cái nói.

Run một cái. A, không phải là Vu Nhai đang run rẩy, mà là bạn học cục gạch nào đó đang ngồi trong góc tường bịt mắt vẽ vòng tròn kia run rẩy một cái. Nó run rẩy kéo theo Vu Nhai cũng run rẩy. A, bởi vì Huyền Binh bản mạng là một phần thân thể Vu Nhai.

- Ngươi làm sao vậy?

Lạc Thiên Kiếm Linh trợn trừng mắt hỏi.

- Hấp thu bao nhiêu cũng không sao?

Vu Nhai không nhịn được hỏi.

- Ha ha, ngươi có thể hút bao nhiêu thì hút bấy nhiêu...

Lạc Thiên Kiếm Linh không nhịn được lại phá lên cười. Hắn nghĩ một nhân loại có thể hấp thu của hắn bao nhiêu lực lượng bản nguyên chứ? Chín con trâu mất một sợi lông, không đáng để ý tới. Giống như Độc Cô Chiến Phong không hấp thu được bao nhiêu, hiện tại chắc hẳn vẫn đang tiêu hóa. Độc Cô Chiến Huyền trở thành Thần Hoàng, nhưng chắc hẳn còn chưa tiêu hóa hết. Những thứ này lại là lực lượng bản nguyên của cả Nguyên Giới đấy.

Hiện tại tâm tình Lạc Thiên Kiếm Linh rất tốt. Trước đó hắn trầm mặc chỉ bởi vì hắn không thể tin được hạnh phúc lại tới đột ngột như thế.

Không chỉ là Vu Nhai có kiếm đạo chi tâm hoàn mỹ, Độc Cô Chiến Huyền cũng đạt tới mức Thần Hoàng. Hai loại phương án khiến hắn xuất hiện ở trên mảnh đại lục này cùng với Thần Chi Nguyên Giới đấu một trận đều đã thực hiện. Hắn sao có thể không vui được!

- Linh linh linh...

Bạn học cục gạch nào đó cuối cùng không nhịn được phát ra âm thanh vui sướng, rất không nghe lời từ trong cơ thể Vu Nhai giống như bão táp lao ra. Sau đó vào thời điểm Lạc Thiên Kiếm Linh còn chưa kịp phản ứng, nó tới trôi dạt đến trên hồ nước bảy màu. Cuối cùng tất nhiên là liều mạng điên cuồng hút...

- Sách kim loại sao?

Lạc Thiên Kiếm Linh cuối cùng miễn cưỡng kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn sách kim loại ở trên mặt hồ bản nguyên của hắn điên cuồng hút. Đối với dáng vẻ điên cuồng hút của nó, dường như trong lúc nhất thời Lạc Thiên Kiếm Linh vẫn không có phản ứng gì, chỉ ngơ ngác nói ra ba chữ, sau đó lại theo bản năng nhìn về phía Vu Nhai.

- Đúng vậy. Đó là sách kim loại, Huyền Binh bản mạng của ta.

Vu Nhai cũng ngơ ngác gật đầu.

Lạc Thiên Kiếm Linh nhìn thấy Vu Nhai gật đầu, theo bản năng cũng gật đầu theo. Để Huyền Binh bản mạng hấp thu lực lượng bản nguyên của hắn, thật ra cũng là chuyện chính xác. So với để cho thân thể tự đi hấp thu cũng có phần tương tự nhau. Dù sao Huyền Binh bản mạng hấp thu xong, sau đó sẽ truyền lại cho chủ nhân. Đó là cách thức cùng chia xẻ, tuy hai mà một.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1755: Hút nữa sẽ bị hủy diệt
Lúc này Lạc Thiên Kiếm Linh lại theo bản năng nhìn xuyên vào thân thể Vu Nhai, mới phát hiện trong cơ thể Vu Nhai trống rỗng. Hắn theo bản năng hỏi.

- Đều ở bên trong.

Vu Nhai chỉ vào Huyền Binh Điển nói.

- A đúng vậy. Các Huyền Binh bản mạng khác của ngươi có thể ấn nấp ở trước mặt ta, vậy khẳng định chính là giấu ở bên trong sách kim loại. Ngươi xem đầu óc ta thật ngớ ngẩn. Đúng rồi, sách kim loại này... A, không đúng. Đây là... đây là... đây là Thần Chi Nguyên Giới!

Lạc Thiên Kiếm Linh lại gật đầu, sau đó nhìn về phía sách kim loại, thứ lúc đầu hắn nhìn thấy đã cảm giác rất không tầm thường kia. Hắn đang muốn cẩn thận quan sát một chút. Nhưng còn không chờ hắn chính thức quan sát, chỉ tương đối nghiêm túc cảm ứng một chút, linh thể liền trực tiếp vặn vẹo, đồng thời run rẩy quát.

Đoạn Thiên Chân Thần và Ma Thiên Chân Thần đều có thể nhìn ra Huyền Binh Điển là Thần Chi Nguyên Giới. Hắn đương nhiên cũng có thể nhìn ra. Chỉ là trước đó hắn không ý thức được mà thôi. Hiện tại cuối cùng hắn đã nhìn ra. Nhưng thật sự khó có thể tin được vào điều này. Giọng nói của hắn thiếu chút nữa xé rách tất cả tâm trận.

- Đây là Lục Thiên Nguyên Giới? Không không không. Không phải là Lục Thiên Nguyên Giới. Vật dẫn Lục Thiên Nguyên Giới là một đại ấn hình vuông, căn bản không phải là hình sách kim loại. Khí tức phía trên cũng không phải là Lục Thiên Nguyên Giới. Không có bất kỳ vật dẫn Thần Chi Nguyên Giới nào là dạng sách kim loại cả. Hay là do ký ức của ta lại hỗn loạn? Ký ức đáng ghét. Tiểu tử, đây rốt cuộc là cái gì?

Lạc Thiên Kiếm Linh trực tiếp bối rối cũng như nghi ngờ chính mình. Ban đầy hắn đều giống như đang tự nói với mình. Mãi đến cuối cùng hắn mới nhìn về phía Vu Nhai.

Trong mắt hắn mang theo tinh quang mãnh liệt, hận không thể lập tức biết được đáp án.

- Ta cũng không biết. Có thể khẳng định là, đây không phải là một trong sáu đại Thần Chi Nguyên Giới. Nhưng Đoạn Thiên Chân Thần và Ma Thiên Chân Thần sau khi nhìn thấy đều nói đây là Thần Chi Nguyên Giới mới. Bọn họ chưa từng thấy qua. Còn là Thần Chi Nguyên Giới đang trưởng thành.

Vu Nhai rốt cuộc vẫn nói ra. Vừa rồi, sau khi nhìn thấy Huyền Binh Điển giống như gió bão xông ra ngoài, hắn đờ ra cũng chính bởi vì hắn đang nghĩ mình nên giải thích thế nào.

Cuối cùng hắn vẫn quyết định ăn ngay nói thật. Dù sao Lạc Thiên Kiếm Linh là cùng một trận doanh. Dù sao Lạc Thiên Kiếm Linh mặc dù có thời điểm bộ dạng rất lưu manh, nhưng đối với mình vẫn rất tốt. Mình có thể có tiến bước không thể không tính tới công lao của hắn. Lại nói, Lạc Thiên Kiếm Linh khẳng định có thể thấy được rất nhiều thứ. Hai đại Chân Thần Đoạn Thiên và Ma Thiên cũng biết sự thật hắn có Thần Chi Nguyên Giới mới.

- Thần Chi Nguyên Giới đang trưởng thành. Đúng rồi, quả thực còn đang trưởng thành.

Lạc Thiên Kiếm Linh vừa cẩn thận quan sát một chút, liền gật đầu đáp lại. Tuy rằng ký ức hỗn loạn không có nghĩa là kiến thức của hắn cũng sẽ hỗn loạn theo. Đặc biệt là về Thần Chi Nguyên Giới. Nhưng vẫn có rất nhiều vấn đề chưa hiểu, hắn vội vàng hỏi:

- Ngươi nhận được thứ này thế nào? Vì sao còn có thể có Thần Chi Nguyên Giới mới?

- Ta cũng không biết. Ta chính là bị cục gạch này đập phải, sau đó dung hợp thành bản mạng Thần Binh. Lúc mới đầu ta cũng chỉ cho rằng nó là một cục gạch mà thôi. Nhưng...

Vu Nhai lại thoáng do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định có thể nói ra hết mọi chuyện. Chỉ là không nhắc gì tới chuyện hắn xuyên qua. Nghe Vu Nhai kể lại, linh thể Lạc Thiên Kiếm Linh cũng theo đó không ngừng uốn tới ẹo lui. Bởi vì loại chuyện này thật sự không thể tưởng tượng nổi. Ngay cả Kiếm Linh kiêm Chân Thần như hắn trong chốc lát cũng không có cách nào tiếp nhận nổi...

Hắn rốt cuộc đã biết vì sao Vu Nhai lại tiến bước nhanh như vậy. Hắn rốt cuộc đã biết vì sao Vu Nhai có thể có nhiều Huyền Binh bản mạng như vậy. Hóa ra, Huyền Binh bản mạng của hắn chính là một Thần Chi Nguyên Giới. Không không, là hai. Con mẹ nó còn có một Lục Thiên Nguyên Giới ở bên trong Thần Chi Nguyên Giới mới này. Nếu như không biết Thần Chi Nguyên Giới còn may, còn chưa đến mức kích động, bối rối như vậy.

Nhưng, Lạc Thiên Kiếm Linh sẽ không biết Thần Chi Nguyên Giới sao?

Tất cả đều có lời giải thích. Nhưng trong nháy mắt, sắc mặt của hắn lại trở nên vô cùng cổ quái. Thoáng cái có loại cảm giác rất suy sụp. Mụ nội nó, vừa rồi mình còn cảm giác hài lòng khi nghĩ tới chuyện dung hợp thành Huyền Binh bản mạng của Vu Nhai, sau đó hắn có thể chinh chiến thiên hạ. Cho dù không phát huy ra uy lực giống như Kinh Thiên Nhất Kiếm, nhưng chí ít có thể khiến cho Vu Nhai không bị Kinh Thiên Nhất Kiếm giết chết dễ dàng.

Nhưng bây giờ mới biết, một thanh Lạc Thiên Thần Kiếm mình căn bản không có cách nào đánh đồng cùng một Thần Chi Nguyên Giới.

Hiện tại hắn rốt cuộc đã biết vì sao Đoạn Thiên Chân Thần lại khát vọng bắt được Vu Nhai như vậy. Thậm chí cũng không thực hiện bất kỳ hành động gây rối loạn nào đối với Độc Cô gia. Đương nhiên hắn cũng biết tại sao Ma Thiên Chân Thần phải thỏa hiệp cũng với ký khế ước Nguyên Giới với Vu Nhai.

Sau khi Huyền Binh Điển xuất hiện, tất cả nghi vấn trước đó đều được giải.

Nhưng bất kể thế nào, Lạc Thiên Kiếm Linh vẫn bị thương tâm. Tâm của hắn vốn cứng cỏi đấy.

Rất nhanh hắn lại nghiêng đầu, ánh mắt chớp chớp nhìn chằm chằm vào Vu Nhai. Tuy rằng hắn vẫn không biết Thần Chi Nguyên Giới mới là từ đâu đến, nhưng hắn lại có thể khẳng định, tiểu tử này nhất định chính là chúa cứu thế như Độc Cô Chiến Huyền đã tiên đoán. Không sai đâu!

- Ách, Lạc Thiên lão đầu, tiền bối nhìn ta như vậy làm gì? Không phải cũng muốn cướp Thần Chi Nguyên Giới mới của ta chứ?

- Ta muốn Thần Chi Nguyên Giới mới của ngươi làm cái gì? Ta vừa không có vật dẫn. Nếu như trước đây thời điểm có vật dẫn, nói không chừng ta thật sự sẽ đoạt lấy. Nhưng bây giờ thứ này đối với ta vô dụng. Cũng giống như Lục Thiên Thần Ấn đối với ta vô dụng vậy.

Lạc Thiên Kiếm Linh nói, ánh mắt vẫn sáng ngời.

- Vậy là tốt rồi. Đúng rồi, để mặc Thần Chi Nguyên Giới mới của ta hút sạch lực lượng bản nguyên của tiền bối, thật sự không có chuyện gì chứ?

Vu Nhai thở phào nhẹ nhõm. Hiện tại Lạc Thiên Nguyên Giới quả thực không thể gọi là Nguyên Giới, chỉ là một nửa Nguyên Giới. Hắn không ràng buộc được Huyền Binh Điển. Hắc hắc, trước đây Đoạn Thiên Chân Thần bởi vì còn đang bị tổn thương cũng ràng buộc không được nó. Nói gì tới Lạc Thiên Nguyên Giới bộ dạng gần như đã tàn. Đương nhiên, Đoạn Thiên Chân Thần chắc hẳn đã nghiên cứu ra biện pháp đối phó Huyền Binh Điển. Nếu không hắn sẽ không chạy đi đối phó Vu Nhai.

Nếu Lạc Thiên Kiếm Linh không có ác ý, vậy mình cũng nên có tình nhắc nhở một chút. Có vẻ như hồ nước bảy màu kia đã bị hút cạn gần một nửa.

- Ách... A, mau dừng lại. Còn hút xuống, toàn bộ Độc Cô Thần Thành cũng sẽ bị hủy diệt.

Lạc Thiên Kiếm Linh đột nhiên quát. Cho đến lúc này hắn mới nhớ ra, kêu quỷ một tiếng. Không biết Lạc Thiên Thần Kiếm xuất hiện từ lúc nào, hung hăng cắt ngang hành động Huyền Binh Điển hấp thu lực lượng bản nguyên của hắn.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1756: Hồi báo
Đúng vậy ở bên trong Độc Cô Thần Thành Lạc Thiên Thần Kiếm vẫn có thể vận dụng. Giống như Ma Thiên Thần Kiếm ở trong Ma Thiên Nguyên Giới. Chỉ bởi vì ở đây vẫn chịu ảnh hưởng của quy tắc đại lục Thần Huyền, phát huy có hạn.

- Linh linh linh...

Huyền Binh Điển lại phát ra âm thanh Linh linh linh, dường như đang nói:

- Lòng dạ hẹp hòi, không phải nói muốn hút bao nhiêu thì hút bấy nhiêu sao? Bây giờ lại ngăn cản ta. Hừ hừ...

Đúng vậy, cũng là do bản thân Huyền Binh Điển dừng hấp thu. Bằng không, không biết Lạc Thiên Kiếm Linh có thể ngăn cản hay không.

- Đại ca, có trời mới biết ngươi là Thần Chi Nguyên Giới mới!

Lạc Thiên Kiếm Linh lệ rơi đầy mặt. Hắn vô cùng hối hận bởi những lời nói khoác lác trước đó. Cuối cùng hắn cảm nhận được cảm giác bị Vu Nhai đánh bại, cũng cảm nhận được phiền muộn của vô số người khi thấy Vu Nhai có con bài chưa lật vô cùng vô tận như vậy.

Hắn xin thề, sau này ở trước mặt Vu Nhai hắn nhất định sẽ không khen loạn, sẽ thành khẩn, sẽ khiêm tốn, tuyệt đối không thể xem mình là thần.

- Linh linh linh...

Huyền Binh Điển lại dường như đang nói:

- Thôi đi. Lần này vẫn bỏ qua cho ngươi. Thu thập nhiều lực lượng bản nguyên một chút để ta hấp thu.

Ách, bởi vì Huyền Binh Điển là Huyền Binh bản mạng của Vu Nhai, Vu Nhai có thể đoán được đại khái ý tứ của nó. Lạc Thiên Kiếm Linh hình như bởi vì cùng là Chân Thần của Nguyên Giới, không ngờ cũng có thể đoán được đại khái ý tứ của Huyền Binh Điển.

Không nhịn được cả hai khóe miệng giật giật vài cái. Lạc Thiên Kiếm Linh nói:

- Lực lượng bản nguyên sao có thể thu thập dễ dàng như vậy. Những thứ đó là do ta tích lũy được sau hơn vạn năm qua đấy.

Quả thực, lực lượng bản nguyên của Thần Chi Nguyên Giới rất khó có được. Nếu không, sau khi Đoạn Thiên và Ma Thiên Chân Thần bị Huyền Binh Điển hấp thu lực lượng bản nguyên sẽ không điên cuồng như vậy. Đây gần như chính là của quý hiếm của bọn họ. Nếu không Đoạn Thiên Nguyên Giới cũng sẽ không cần tốn thời gian lâu như vậy vẫn chưa hồi phục lại. Cái gọi là Thần nguyên chẳng qua là lực lượng bản nguyên phẩm chất thấp kém.

Chỉ có điều đối với Lạc Thiên Nguyên Giới mà nói, lực lượng bản nguyên cũng quan trọng không khác gì Thần Chi Nguyên Giới.

Bởi vì hắn không cần bảo vệ vật dẫn cùng một Thần Chi Nguyên Giới. Hắn chỉ cần bảo vệ các tuyệt địa của Độc Cô Thần Thành và tâm trận của hắn là được rồi. Dù sao nguyên tố, quy tắc gì đó của Độc Cô Thần Thành phần lớn đều đến từ chính đại lục Thần Huyền.

Bởi vậy Lạc Thiên Nguyên Giới mới có thể hùng hồn như thế, để người xông qua tất cả tâm trận hấp thu lực lượng bản nguyên.

Mặc dù bây giờ bị Huyền Binh Điển hấp thu gần nửa lực lượng bản nguyên cũng không có việc gì. Đương nhiên, nếu lại tiếp tục hấp thu nữa, sẽ xảy ra chuyện lớn.

Huyền Binh Điển cũng biết đạo lý này. Cho dù Lạc Thiên Kiếm Linh không ngăn cản nó cũng sẽ dừng lại.

Chỉ là nó cảm thấy lão nhân này thật thú vị. Nó không nhịn được khi dễ lão một chút. Đúng vậy, nhìn biểu tình hắn mắc nghẹn của lão rất tốt.

Huyền Binh Điển đã Vu Nhai ảnh hưởng nghiêm trọng, tính cách thật sự không tốt lắm. Nhưng không có cách nào, ai bảo nó còn đang trong quá trình trưởng thành.

- Linh linh...

Huyền Binh Điển lại phát ra vài tiếng Linh linh, rốt cuộc vẫn bay trở về trong cơ thể Vu Nhai. Sau đó, Vu Nhai cảm giác được Huyền Binh Điển phát sinh biến hóa cực lớn. Hoặc nói là trưởng thành. Đúng vậy, lần này nó hấp thu lực lượng còn nhiều hơn so với hai lần trước.

Đương nhiên, tạm thời nó còn chưa biến lực lượng đó thành của mình, Vu Nhai vẫn chưa nhìn ra Huyền Binh Điển có biến hóa gì lớn. Nhưng Vu Nhai khẳng định trong thời gian tới, nó sẽ điên cuồng tiến bước.

- Sao? Đây là...

Vừa rồi, thời điểm Vu Nhai cảm nhận sự biến hóa của Huyền Binh Điển, một đạo truyền thừa đột nhiên chui vào trong đầu hắn. Đó chính là Linh tự quyết của Luân Chuyển Thần Ấn. Trong nháy mắt, hắn đã biết được tác dụng của đạo Luân Chuyển Thần Ấn này...

- Hắc hắc, Lạc Thiên lão đầu, tiền bối cũng đừng ảo não nữa. Cảm nhận cái này...

Nói, Vu Nhai đánh ra Linh tự quyết. Hắn đánh lực lượng kỳ diệu như vậy vào trong linh thể Lạc Thiên Kiếm Linh, sau đó liền thấy ánh mắt Lạc Thiên Kiếm Linh từ mê hoặc biến thành cảm giác thoải mái cực độ. Mắt cũng càng lúc càng sáng lên.

- Không ngờ loại lực lượng này của ngươi có thể chữa trị linh thể cho ta?

Sau khi Vu Nhai đánh xong, cuối cùng gương mặt khổ qua trước đó của Lạc Thiên Kiếm Linh đã khôi phục lại, hai mắt lại sáng lên.

- Không sai. Đây là ấn quyết Huyền Binh Điển vừa truyền thừa cho ta, có thể chữa trị bất kỳ tổn thương linh thể nào. Xem như là hồi báo cho lực lượng bản nguyên của tiền bối.

Vu Nhai nói. Linh tự quyết, hắn lại nhận được một Luân Chuyển Thần Ấn nữa. Thần ấn đặc biệt hữu dụng, có thể chữa trị bất kỳ linh thể nào... Đúng vậy, là chữa trị linh thể bên ngoài. Nếu như trở thành Huyền Binh bên trong Huyền Binh Điển, sẽ không phải cần tới thứ này. Có thể ở bên trong Huyền Binh Điển tự mình chữa trị, đây là chữa trị cho người khác.

Ngẫm lại, nếu như ở trên chiến trường, thời điểm Huyền Binh bản mạng của các binh lính thậm chí Binh Linh đều bị tổn thương, sắp sửa tan vỡ, Vu Nhai đánh ra một đạo Linh tự quyết, sẽ có hiệu quả thế nào? Còn có thể chữa trị giúp chiến hữu nào đó. Thần ấn này có thể nói là một loại trợ giúp. Có cảm giác như Huyền Binh Giả mục sư. Hơn nữa, loại Linh tự quyết này gần như là bí quyết tu linh vạn năng.

Phải biết rằng, ngay cả Chân Thần của Thần Chi Nguyên Giới đều có thể chữa trị.

- Hồi báo? Vậy thêm mấy cái nữa đi?

thật ra Lạc Thiên Kiếm Linh đối với chuyện tổn thất lực lượng bản nguyên cũng không để ý lắm. Chỉ cần không ảnh hưởng với việc vận dụng Độc Cô Thần Thành, có thể xem là bình thường. Thậm chí nếu như hắn biết Huyền Binh Điển cần cũng sẽ cống hiến ra.

Dù sao xuất hiện thêm lực lượng bản nguyên đối với hắn cũng không có bất kỳ tác dụng gì. Cùng lắm dùng để bồi dưỡng người Độc Cô gia mà thôi.

- Ách. Hình như Huyền Binh Điển nói, thực lực ta bây giờ còn chưa đủ, đánh thêm mấy lần đối với cấp bậc như tiền bối mà nói cũng không có hiệu quả gì. So với đánh một lần không có gì khác nhau. Có khác nhau cũng không phải dành cho tiền bối. Phải xem biểu hiện của tiền bối sau này rồi mới nói.

Vu Nhai cố gắng hiểu tin tức Huyền Binh Điển truyền ra. Sau khi nói xong hắn mới biết được, bí quyết tu linh vạn năng cũng cần dựa vào thực lực của hắn để chống đỡ.

Lạc Thiên Kiếm Linh liền lệ rơi đầy mặt. Tại sao thoáng cái, hắn lại có cảm giác mình biến thành tiểu đệ của người ta rồi? Còn nhìn biểu hiện sau này...

Bất kể thế nào, cuối cùng hành trình tâm trận của Vu Nhai đã kết thúc một cách khoái trá như vậy. Vu Nhai thu hoạch được kiếm đạo chi tâm hoàn mỹ, lực lượng bản nguyên của Lạc Thiên Nguyên Giới còn có Linh tự quyết của Luân Chuyển Thần Ấn. Lạc Thiên Kiếm Linh lại thu hoạch được hi vọng lớn Vu Nhai này, còn có hi vọng chữa trị linh thể. Phải biết rằng, nếu như có thể khôi phục linh thể, hắn có thể trở thành Chân Thần hoàn chỉnh...
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1757: Gia chủ trở về
Đối với khả năng khống chế Độc Cô Thần Thành trong tay tất nhiên sẽ càng cường đại hơn. Đồng thời ký ức hỗn loạn cũng sẽ theo đó mà khôi phục. Trước đó đã nói, Lạc Thiên Kiếm Linh hấp thu Lạc Thiên Chân Thần, ký ức của Lạc Thiên Kiếm Linh không hoàn toàn mất đi.

- Đây chính là những phù văn này ta hiện tại đã lĩnh ngộ.

Thời điểm nói những lời này, Vu Nhai đã ở trong tiểu thế giới Binh Linh của Lạc Thiên Thần Kiếm. Hắn lại đánh ra tất cả 76 đạo phù văn của hắn. Đây cũng là thu hoạch của Lạc Thiên Kiếm Linh. Bởi vì những phù văn có thể khiến cho kiếm thể của hắn tiến thêm một bước.

- Đúng rồi, Lạc Thiên lão đầu. Nếu kiếm đạo chi tâm của ta đã hoàn mỹ, không phải tiền bối có thể hoàn toàn dung hợp trở thành Huyền Binh bản mạng của ta sao?

Lạc Thiên Kiếm Linh đảo mắt, trả lời:

- Cho dù ngươi không hoàn mỹ, ta cũng có thể trở thành Huyền Binh bản mạng của ngươi. Ngươi có Huyền Binh Điển, nhưng ngươi có Thôn Thiên Thần Kiếm cũng giống như vậy. Thậm chí tương lai sẽ mạnh hơn ta. Hiện tại thu ta, đối với ngươi mà nói chỉ là dệt hoa trên gấm. Lấy thực lực của ngươi bây giờ cũng không phát huy ra được tất cả lực lượng của ta. Cho dù ngươi có kiếm đạo chi tâm hoàn mỹ.

Vu Nhai gật đầu. Hắn không phải là chưa từng nghĩ tới chuyện thu Lạc Thiên Thần Kiếm. Nhưng ngẫm lại vẫn đành thôi.

Dù sao Lạc Thiên Kiếm Linh ở lại Độc Cô Thần Thành sẽ cường đại hơn, còn có thể phát huy tác dụng. Hắn để ý chính là, kiếm đạo chi tâm hoàn mỹ sau khi dung hợp Lạc Thiên Thần Kiếm, có phải có thể miễn cưỡng chống đỡ Kinh Thiên Nhất Kiếm. Đây chỉ là do Lạc Thiên Kiếm Linh tự mình nói trước.

- Chống đỡ Kinh Thiên Nhất Kiếm? Kiếm đạo chi tâm của ngươi đã hoàn mỹ. Nhưng muốn mượn lực lượng của ta chống lại Kinh Thiên Nhất Kiếm sao? Chờ sau khi ngươi trở thành Thần Hoàng rồi hẵng nói!

Lạc Thiên Kiếm Linh có chút buồn bực nói. Bởi vì sau khi Vu Nhai thành Thần Hoàng, nói không chừng Huyền Binh Điển sẽ cường đại hơn. Nói không chừng Thôn Thiên Thần Kiếm cũng mạnh hơn hắn. Hiện tại hắn cảm giác, hình như tiểu tử này trong lần đầu tiên đã xông qua tất cả tâm trận hoàn toàn không liên quan gì với hắn. Hắn chỉ đang vì Huyền Binh Điển bồi dưỡng Vu Nhai mà thôi.

Chờ mong hơn vạn năm qua, cuối cùng đã thực hiện được. Nhưng hiện tại hắn mới biết được, sự chờ mong của hắn căn bản không cần hắn. Thật quá mức bi kịch. Dường như hắn đang đợi một nữ nhân. Sau khi đợi mấy nghìn năm, kết quả phát hiện nữ nhân đã sớm sinh con dưỡng cái...

Vu Nhai nhún vai. Hắn cũng biết thực lực của hắn bây giờ đúng là chỉ miễn cưỡng tổn thương. Về phần kiếm đạo chi tâm, hoàn mỹ thì hoàn mỹ, nhưng phải phối hợp cùng thực lực. Kiếm đạo chi tâm cũng không phải là sức chiến đấu, chỉ là trợ giúp. Nếu thời điểm không cùng Độc Cô Chiến Phong chiến đấu, thậm chí có thể thấy được kiếm đạo chi tâm của hắn mạnh hơn Độc Cô Chiến Phong. Phải biết rằng, kiếm đạo chi tâm của Độc Cô Chiến Phong chỉ đạt đến mức tận cùng.

Đúng vậy. Nếu như Vu Nhai muốn, thật ra có thể mượn đan dược lập tức vọt tới cảnh giới Thần Vương. Nhưng kích đạo, thương đạo của hắn hiện tại còn chưa thành tựu thần đạo.

Nói cách khác, hiện tại hắn ngay cả nhảy vào cảnh giới Thần Binh Sư cũng không được. Không có cách nào, hắn chỉ có thể tiếp tục củng cố.

- Không xong. Ta đã quên tìm kiếm tâm cường đại cho 200 thanh kiếm của ta.

Ngay thời điểm Vu Nhai nghĩ có nên cáo từ hay không, đột nhiên hắn kinh hãi kêu lên. Xem ra lại phải quay về tâm trận một lần nữa.

- Không xong em gái ngươi ấy. Ngươi xem 200 thanh kiếm của ngươi trước, rồi hẵng nói.

Lạc Thiên Kiếm Linh đảo mắt. Gia hỏa này thiên phú rất tốt, nhưng tại sao lại có thời điểm ngu ngốc như vậy? Cơ sở tri thức cũng quá kém. Tất nhiên, sau khi Lạc Thiên Kiếm Linh nhắc nhở, Vu Nhai liền quan sát lại 200 thanh kiếm trong Huyền Binh Điển của hắn. Sau đó ngẩng đầu lên, biểu tình cổ quái, mắt lom lom nhìn Lạc Thiên Kiếm Linh...

Không có cách nào, Lạc Thiên Kiếm Linh chỉ có thể lại thổi bay râu mép giải thích:

- Kiếm đạo chi tâm của ngươi bao quát vạn tượng, dung hợp kiếm ý với tất cả thuộc tính. Kiếm tâm như vậy tất nhiên cũng có thể khiến tất cả kiếm ý sinh thành kiếm tâm, sau đó chia cho hai trăm thanh kiếm của ngươi...

Nghe đến đó, Vu Nhai mới hiểu ra. Nói trắng ra là, chính là thái cực kiếm tâm hoàn mỹ của hắn đã khiến 200 thanh kiếm của hắn tự nhiên sinh ra kiếm tâm. Tự mình sinh ra, có thể không phải là cường đại nhất nhưng là thích hợp nhất.

Nói cách khác, từ nay về sau Vu Nhai cũng không cần phải phiền não vì chuyện kiếm đạo chi tâm nữa.

- Tu luyện thật tốt nâng cao lực lượng Huyền Binh Điển. Kiếm đạo đối với ngươi mà nói đã không phải là vấn đề nữa. Bởi vì kiếm đạo chi tâm hoàn mỹ, kiếm đạo của ngươi sẽ đột phá mạnh. Đạt được đỉnh phong chỉ là vấn đề thời gian.

Cuối cùng, Lạc Thiên Kiếm Linh lại nặng nề nói.

- Nếu kiếm đạo chi tâm của ta đã hoàn mỹ. Không biết ta có thể lại khiêu chiến Độc Cô Chiến Phong hay không?

Vu Nhai gặp trước khi rời đi hỏi.

- Thật đáng tiếc, ta vừa cảm giác được, Độc Cô Chiến Phong đã nâng huyền khí lên tới Thần Vương cảnh. Trước đó hắn sở dĩ không đạt được Thần Vương là bởi vì thần đạo thời gian của hắn còn chưa đột phá. Bị ngươi ảnh hưởng, thần đạo thời gian của hắn cuối cùng đã cảm ngộ thành Thần Vương.

Lạc Thiên Kiếm Linh hung hăng đả kích Vu Nhai nói:

- Tuy rằng phải tới lần thứ hai hắn mới đi qua tất cả tâm trận, nhưng kiếm đạo chi tâm của hắn lại là cực hạn, là mức độ hoàn mỹ của bản thân hắn. Kiếm đạo của hắn đã đột nhiên tăng mạnh. Có thể không bao lâu nữa, hắn cũng sẽ đạt tới Thần Hoàng!

Khóe miệng giật giật vài cái, tất cả tâm tình tốt đẹp của Vu Nhai trước đó, trong nháy mắt này dường như biến mất không còn. Hắn chậm rãi cắn chặt răng. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, hắn mới hòa hoãn trở lại. Mắt khẽ nhắm lại, ép tâm tình xuống. Cuối cùng hắn mới nhìn về phía Lạc Thiên Kiếm Linh cáo từ...

- Hắc hắc, hai phụ tử này thật thú vị. Không chỉ ngươi cảm giác được áp lực, Độc Cô Chiến Phong cũng cảm giác được áp lực của ngươi đối với hắn. Hắn tuyệt sẽ không để cho ngươi dễ dàng vượt qua. Ngươi lại nhất định muốn vượt qua. Các ngươi cũng chỉ có thể điên cuồng tiến bước, một khắc cũng không thể ngừng. Đến lúc đó, khi các ngươi đều đạt được Thần Hoàng, lực lượng ta có thể phát huy ra, sẽ càng cường đại hơn...

Sau khi Vu Nhai rời đi, trên mặt Lạc Thiên Kiếm Linh không nhịn được nở nụ cười muốn xem kịch vui. Nhưng rất nhanh sắc mặt hắn lại trầm xuống, khe khẽ thở dài nói:

- Đại lục Thần Huyền rốt cuộc sẽ phát triển thế nào? Vu Nhai à Vu Nhai, nhanh chóng trưởng thành một chút!

Khi Vu Nhai đi ra, đã là ngày thứ chín sau đại chiến, cũng chính là ngày thứ chín, Độc Cô gia chủ trở thành Thần Hoàng.

Lúc đi ra, Vu Nhai có thể cảm nhận được toàn bộ Độc Cô gia vô cùng vui mừng. Quả nhiên, khi thân ảnh của hắn rơi vào phía trên đài Kiếm Thần, liền có vệ binh Độc Cô gia lập tức tiến tới, nói:

- Nhai thiếu gia, gia chủ cho mời.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1758: Đặc biệt mất mặt
Vu Nhai gật đầu, thân ảnh chớp hiện, liền đi thẳng tới Thần Kiếm Các.

Bên trong Thần Kiếm Các chỉ có một mình Độc Cô gia chủ. Chỉ thấy hắn mặc trường sam màu xám, toàn thân lộ ra phong cách gọn gàng cổ xưa. Thoạt nhìn căn bản không giống với gia chủ gia tộc đệ nhất thiên hạ. Ngược lại giống như là thế ngoại cao nhân. Bất kể thế nào, Vu Nhai đều cảm giác gia chủ trước mắt càng khủng bố hơn so với trước đây. Hắn dường như thu liễm tất cả lực lượng, giống như biến thành một ngọn núi bất động...

Nhưng chỉ cần hắn động, có thể khiến trời long đất lở. Dường như hắn chỉ một tay có thể diệt mình.

- Gia chủ...

Vu Nhai chào hỏi. Đối với Độc Cô gia chủ, Vu Nhai kính trọng từ trong nội tâm. Trước đây có thể còn không có cảm giác đặc biệt. Nhưng khi hắn biết lúc đó gia chủ vì cứu hắn, thời điểm Kinh Thiên Nhất Kiếm đánh xuống, kiên quyết xuất thủ, đối với Độc Cô Chiến Huyền, hắn đã nảy sinh sự kính trọng đối với trưởng bối. Cũng không chỉ đơn giản là cảm kích và cảm động nữa. Trong đó còn bội phục lòng dạ cùng dũng khí của gia chủ.

- Mộ của tổ tông Diệt Ninh và lão gia chủ Khiếu Qua đã xây xong. Ngươi theo ta đi bái tế một chút chứ?

Độc Cô Chiến Huyền lộ ra nụ cười hiền hòa của một vị trưởng bối. Hắn cũng không lập tức hỏi thăm chuyện gì khác, mà là nói ra chuyện an táng Độc Cô Diệt Ninh trước.

- Được!

Vu Nhai tất nhiên liền gật đầu. Hắn cũng nên đi bái tế lão tiền bối Độc Cô Diệt Ninh.

Đệ nhất cao thủ có chữ lót Chiến cùng đệ nhất cao thủ chữ lót Cửu sóng vai đi ra khỏi Thần Kiếm Các. Các dãy nhà trong khu vực trung tâm của Độc Cô gia có vẻ rất yên lặng. Ngoại trừ cần tốp Thiết Chiến ra, không có người nào khác.

Bước chân của bọn họ nhẹ nhàng vang vọng ở bên tai. Đúng vậy, hiện tại đã không có người nào nghi ngờ thực lực của Vu Nhai nữa. Căn bản không cần so đấu. Đệ nhất chữ lót Cửu hoàn toàn xứng đáng với hắn. Đáng tiếc hắn vẫn không đổi sang họ Độc Cô. Bởi vậy có rất ít người Độc Cô gia nhắc tới chuyện này.

Có lẽ bởi vì sự yên lặng trước mắt đã khiến cho tâm tình Vu Nhai trở nên đặc biệt bình tĩnh. Hắn cũng không lập tức hỏi về nghi vấn trong lòng mình.

- Thế nào? Đi ở chỗ này có cảm giác về nhà hay không?

Độc Cô Chiến Huyền rốt cuộc vẫn mở miệng.

- Đã khiến cho gia chủ thất vọng rồi. Ta chỉ cảm thấy tâm tình rất bình tĩnh. Xung quanh đều tràn ngập khí tức của kiếm. Nhưng đó không phải là khí tức ta muốn.

Vu Nhai lắc đầu. Hắn cũng không phải cự tuyệt điều gì. Lời hắn nói đều là sự thật. Xung quanh cho hắn cảm giác rất thoải mái, nhưng lại không phải điều hắn muốn. Bởi vì chỉ có bình tĩnh nhưng không có ấm áp. Chí ít không phải là sự ấm áp hắn muốn.

- A, xem ra ngươi vẫn không nguyện ý đổi họ. Tuy nhiên cũng không có vấn đề gì. Ở trong gia phả, ta đã viết bốn chữ lớn Độc Cô Cửu Nhai, tiện thể ghi chép vài chuyện của ngươi, để hậu nhân kính ngưỡng. Ngươi sẽ không để tâm chứ?

Độc Cô Chiến Huyền cười ha hả.

Khóe miệng Vu Nhai co giật vài cái. Bầu không khí thật tốt như vậy lại bị dáng vẻ tươi cười như cáo già của nhà ngươi phá hỏng mất. Ngươi viết thì viết, làm gì còn phải hỏi ý kiến của ta. Ngươi làm vậy không phải là ép ta thỏa hiệp sao? Cáo già à cáo già.

Chỉ có điều Vu Nhai cũng không có cách nào. Độc Cô gia chủ có ơn đối với hắn, giống như Độc Cô Thanh Hải và lão đầu Mê Thành, đám chiến hữu Độc Cô Cửu Tà, hắn căn bản không có biện pháp nào từ chối.

- Vậy thỉnh cầu gia chủ cố gắng viết đặc sắc một chút, cũng viết cho huy hoàng một chút.

Vu Nhai chỉ có thể trợn mắt nói.

- Đây là điều tất nhiên. Chỉ có điều có một số việc vẫn nên viết đúng theo tình hình thực tế. Nếu như ngươi muốn đặc sắc hơn, vậy chỉ hy vọng thời gian kế tiếp cũng có thể biểu hiện càng lúc càng đặc sắc hơn.

Độc Cô Chiến Huyền mỉm cười, xem như là cổ vũ và mong đợi. Sau đó hắn lại thở dài:

- Đáng tiếc, nếu như ngươi nguyện ý trực tiếp đổi tên, trong câu chuyện của ngươi sẽ có tên của gia chủ...

Dưới chân Vu Nhai thoáng dừng lại một chút, sau đó tiêu sái cười nói:

- Ta đối với quyền thế cũng không mấy để ý. Chính như ta vừa nói, khí tức ở đây cũng không phải là thứ ta muốn. Trên thực tế, khí tức ở dài đất trung tâm của liên minh bách tộc cũng không phải là thứ ta muốn. Ta không ôm chí lớn.

- Trọng tình trọng nghĩa sao...

Độc Cô Chiến Huyền lẩm bẩm câu này. Hắn nghe ra được ý tứ của Vu Nhai. Những gìVu Nhai từng trải qua, hắn gần như đã điều tra rõ ràng. Đối với tính cách của Vu Nhai, hắn cũng đã sớm phân tích qua.

Người như vậy nếu như là thời hòa bình, lại không có thù hận gì, chỉ sợ sẽ là một gia hỏa lười biếng. Nếu như Vu Nhai không phải người coi trọng tình nghĩa như vậy, hắn cũng sẽ không có thành tựu như hiện tại. Mục tiêu phấn đấu của hắn chỉ là vì người thân.

Chiến Độc Cô Chiến Phong cũng tốt. Chiến Cổ Duệ cũng tốt, không đổi họ cũng tốt... Tất cả đều là vì tình nghĩa.

Như vậy vừa vặn hắn cũng có điểm tương tự với Độc Cô gia. Nếu như Độc Cô gia không phải trọng tình trọng nghĩa, không phải phần lớn mọi người đều chiến đấu vì gia tộc hoặc người nhà, tuyệt đối không thể cường đại như vậy, cũng không có bất kỳ vinh quang nào đáng nói.

Độc Cô Chiến Phong đối với nữ nhân vô tình vô nghĩa, nhưng đối với Độc Cô gia lại trung thành, không cần nghi ngờ.

- Sau đó có tính toán gì không?

Độc Cô Chiến Huyền trầm mặc hồi lâu. Tới khi đã đi ra khỏi Thần Kiếm Các, hắn mới nói.

- Giết chết dân Cổ Duệ và các Thần Chi Nguyên Giới khác, giữ gìn hòa bình đại lục sau đó mới nói.

Vu Nhai thoáng cười nói:

- Hiện tại tất nhiên là cố gắng nâng cao thực lực, trở thành đệ nhất thiên hạ. Sau đó thích đánh ai thì đánh người đó, thích tán ai thì tán người đó...

- A...

Lắc đầu, Độc Cô Chiến Huyền cũng nở nụ cười.

Cao thủ không ôm chí lớn như vậy thật đúng là kỳ lạ. Hắn đã hiểu, điều Vu Nhai muốn thật sự là tự do. Thành đệ nhất thiên hạ là muốn nắm giữ cuộc sống của mình.

Độc Cô Chiến Huyền lại lắc đầu, không còn tiếp tục câu chuyện nhàm chán này nữa. Chẳng qua hắn muốn biết dự định của Vu Nhai có muốn trở thành gia chủ cùng thống trị liên minh bách tộc hay không.

Hiện tại xem ra, sợ rằng Vu Nhai cũng không có dự định thống trị liên minh bách tộc. Có thể sau khi đại lục thật sự trở lại trạng thái hòa bình, hắn sẽ tìm một nơi non xanh nước biếc sinh con dưỡng cái, mỗi ngày đều trốn ở trong ôn nhu hương đi?

Con mẹ nó, thật là.

Nghĩ tới đây Độc Cô Chiến Huyền thực sự vừa tức lại vừa buồn cười. Nhưng cũng chính bởi vì người như vậy, mới vừa vặn khiến hắn thưởng thức. Cũng để cho hắn không có bất kỳ cảnh giác nào. Làm Độc Cô gia chủ, hắn cũng sợ sau khi Vu Nhai phát triển liên minh bách tộc sẽ tạo thành uy hiếp. Đặc biệt là vấn đề mặt mũi của Độc Cô gia. Từ Độc Cô gia ra ngoài, Vu Nhai thống trị Bách Tộc Loạn Địa, đồng thời thực lực vượt qua Độc Cô gia. Chuyện này đặc biệt rất mất mặt.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1759: Tại hạ là Trưởng Tả
Nhưng không có cách nào. Hắn là gia chủ, nhất định phải suy nghĩ tới những điều này...

- Tâm trận thế nào? Xông đến tâm trận thứ mấy?

Cuối cùng, Độc Cô gia chủ vẫn chuyển trọng tâm câu chuyện đến những phương diện khác.

- Xông qua tất cả rồi.

- Sao? Một lần đã xông qua hết sao?

Sắc mặt Độc Cô gia chủ vốn bình tĩnh cuối cùng đã có biến hóa. Hắn nghiêng mặt sang bên hỏi. Chỉ mới có một chút thời gian, Vu Nhai không có khả năng xông qua lần thứ hai. Hắn đã xác định Vu Nhai chỉ một lần đã xông qua được. Nhưng hắn vẫn không nhịn được muốn hỏi. Bởi vì chuyện này thật sự không thể tin được.

- Đúng vậy.

Vu Nhai gật đầu.

- Ha ha, thật sự là trời thương Độc Cô gia ta. Vu Nhai à Vu Nhai, hiện tại ta thật sự muốn ép ngươi đổi họ, lại ép ngươi ngồi lên vị trí gia chủ.

Độc Cô Chiến Huyền lắc đầu, nhưng không thật sự làm vậy. Nhưng nụ cười trên mặt hắn rất chân thật. Trong chớp nhoáng này, toàn thân hắn dường như càng sáng hơn. Trước đó tuy rằng nội liễm nhưng vẫn còn có chút áp lực. Bởi vì thế cục đại lục Thần Huyền hắn cũng nhìn không thấu. Nhưng bây giờ hắn lại tin tưởng chắc chắn, tiên đoán chi đạo của hắn là chính xác. Bởi vì Vu Nhai có thể trực tiếp dung hợp Lạc Thiên Thần Kiếm. Vu Nhai là điểm then chốt để cứu vớt tất cả.

Đương nhiên, Độc Cô Chiến Huyền cũng không biết trong cơ thể Vu Nhai còn có một Thần Chi Nguyên Giới. Tâm tình Lạc Thiên Thần Kiếm đang bi thương.

Trong lòng Độc Cô Chiến Huyền đầy hưng phấn. Nếu hắn quả thật muốn ép Vu Nhai trở thành gia chủ, cũng không phải là không có biện pháp. Nói ví dụ như lấy ra thần kiếm lệnh ra ép Độc Cô Chiến Phong xin lỗi mẫu thân của Vu Nhai. Nói ví dụ như xuống tay ở trên phương diện tình nghĩa, hồng nhan tri kỷ của Vu Nhai v...v. Nhưng hắn không muốn làm như vậy. Nếu Vu Nhai là người trọng tình trọng nghĩa, như vậy lấy tình người để đối xử, chẳng phải là tốt hơn sao?

- Gia chủ, Hắc Nguyệt Thần Hoàng thế nào?

- Chạy thoát rồi. Ma Thiên Nguyên Giới bấy giờ có xuất hiện, chỉ tiếc tích lũy không đủ. Cuối cùng Kinh Thiên Nhất Kiếm thiếu chút nữa bị đánh ra. Ta và lão Thần Hoàng không có cách nào đuổi theo được.

Độc Cô gia chủ lắc đầu. Chỉ nói qua mấy câu vô cùng sơ lược. Tuy nhiên lúc đó hung hiểm thế nào, có thể tưởng tượng ra được. Sau khi Vu Nhai nghe hắn nói như thế, cũng có thể đoán được tình huống lúc đó. Về phần vì sao Độc Cô gia chủ bị nhốt ở trong đó lâu như vậy?

Rất rõ ràng. Là do bản thân Độc Cô Chiến Huyền không muốn ra ngoài. Hắn ở ngay bên trong Lục Thiên Sát Trận, giằng co cùng Hắc Nguyệt Thần Hoàng. Cả hai lại thành tựu Thần Hoàng cảnh, sau đó mới khai chiến. Đương nhiên, rốt cuộc lại biến thành tình hình như hiện nay.

Lúc dó, với hiểu biết của Vu Nhai đối với Lục Thiên Sát Trận, không tìm được Độc Cô Chiến Huyền và Hắc Nguyệt Thần Hoàng cũng không có gì kỳ quái.

Đúng vậy, hai người có lẽ chính vì muốn mượn Lục Thiên Sát Trận để đột phá.

Về phần liên minh bách tộc. Nói thật ra, hoàn toàn không có liên quan gì với liên minh bách tộc. Cuộc chiến giữa Thần Hoàng, Bách tộc bây giờ chưa thể tham dự.

Chỉ có điều Độc Cô gia chủ làm vậy có thể xem như là biến tướng, cứu liên minh bách tộc. Hắc Nguyệt Thần Hoàng mất tích vẫn là cái gai trong lòng Bách tộc và Vu Nhai. Bất kỳ ai cũng không biết lúc nào hắn sẽ từ trong Lục Thiên Sát Trận lao ra ngoài, sau đó tàn sát Bách tộc.

Đặc biệt là thời điểm Lan Quân gia chưa đến, Tiểu Hắc chưa thành tựu Thần Vương.

Nói chung, nhân tình và công lao Độc Cô gia chủ đang không ngừng tăng lên.

Sau đó hai người lại hàn huyên với nhau về chuyện Thần Chi Nguyên Giới, về thế cục đại lục. Trong lúc vô tình liền đi tới mộ của Độc Cô Diệt Ninh và Độc Cô Khiếu Qua. Tất nhiên bọn họ bắt đầu bái tế.

- Gia chủ, đế quốc lệnh Trương Tả cầu kiến.

Đúng vào lúc này, vệ binh Độc Cô gia đột nhiên đi tới trước mặt Độc Cô gia chủ, đưa tin.

Trong mắt Độc Cô Chiến Huyền lóe lên vẻ nghi hoặc, chợt nói:

- Vu Nhai, theo ta đi gặp mặt vị sứ giả đế quốc này...

Vu Nhai tất nhiên cũng không để ý. Lấy thế cục đế quốc Huyền Binh bây giờ, có sứ giả đế quốc cầu kiến Độc Cô gia chủ là chuyện rất bình thường. Điều binh sao? Hi vọng Độc Cô gia có thể lại phái ra một Thần Vương, cũng là chuyện rất có thể...

Nếu Độc Cô gia chủ nói đi cùng, vậy thì hắn cùng đi.

- Trương Tả ra mắt Thần Kiếm Vương, ừm, Vu... Vu Nhai...

Rất nhanh, Độc Cô gia chủ và Vu Nhai cùng nhau trở lại trước Thần Kiếm Các. Trương Tả đã chờ ở nơi đó. Sau khi nhìn thấy Độc Cô gia chủ, hắn tất nhiên sẽ nhanh chóng chào. Tuy rằng hắn là Thần Binh Sư cấp tướng, cũng là tướng lĩnh rất có quyền thế của đế quốc Huyền Binh. Nhưng ở trước mặt gia chủ Độc Cô gia, ngay cả cái rắm cũng không tính. Lại nói, hắn vẫn nghe nói Độc Cô gia chủ là cấp Thần Hoàng...

Thần Hoàng, đây chính là Thần Hoàng!

Trong lòng hắn vốn có chút thấp thỏm. Nhưng chỉ có vào lúc này, sau khi hắn thấy người ở phía sau Độc Cô gia chủ, hắn mới ngây ngẩn cả người.

Vu Nhai, không ngờ là Vu Nhai. Không ngờ hắn đã ở Độc Cô gia.

Chỉ có điều hình như cũng không phải là chuyện gì kỳ quái. Hắn vốn chính là người của Độc Cô gia. Quả nhiên thật là đáng chết. Sợ rằng lực lượng liên minh bách tộc chính là do Độc Cô gia lén lấy ra. Nói không chừng, hắn trở thành vua Bách tộc cũng là âm mưu của Độc Cô gia. Độc Cô gia có ý làm phản?

- A, ngươi biết ta sao?

Vu Nhai trợn trừng mắt. Hình như hắn chưa từng gặp sứ giả này. Không đúng, hình như có chút quen mắt.

- Bách Tộc Vương thật là quý nhân nhiều chuyện hay quên. Tại hạ là Trương Tả.

Trương Tả nói.

Trước đây, đêm trước khi Vu Nhai đại chiến cùng dân Cổ Duệ, chính là hắn đã đại biểu cho đế quốc Huyền Binh tới cầu kiến Vu Nhai. Sau đó bị Vu Nhai trực tiếp nói một câu Giết không tha khiến hắn phải chạy. Sau đó, hắn vẫn luôn cảnh giác, sợ Vu Nhai muốn báo thù. Sau lại là chuyện Đông Phương Thần Thông thay mặt sắc phong cho Vu Nhai làm Bách Tộc Vương.

Lúc đó, Trương Tả còn sợ Vu Nhai thành Bách Tộc Vương sẽ ghi hận hắn, cũng trả thù hắn. Không nghĩ tới cuối cùng Vu Nhai lại không có làm gì hắn. Theo bản năng, hắn bội phục Vu Nhai rộng lượng...

Đương nhiên, cũng có thể là Vu Nhai không dám tính toán mình. Có đôi khi Trương Tả sẽ hài lòng tự mình nghĩ như vậy.

- A, Trương Tả! Xin lỗi, ta quên mất. Chúng ta đã gặp nhau ở đâu vậy?

Vu Nhai chớp chớp mắt hỏi. Tại sao gia hỏa này lại làm như rất quen mình vậy? Thật sự quên mất đã gặp hắn ở đâu.

Lúc đó Vu Nhai không để ý tới chuyện trước đây Trương Tả mắng hắn là tiểu tử miệng còn hôi sữa, không phải bởi vì hắn rộng lượng, mà là thật sự quên mất.

- Ta chính là...

Sắc mặt Trương Tả đang nói cho mọi người biết hắn đặc biệt khó chịu. Hắn lại rất sĩ diện. Chỉ có điều, sau khi nói được ba chữ đó, hắn vẫn ngừng lại. Chẳng lẽ phải nói ta chính là nguyên soái đế quốc khi trước ở Thú Đằng Vương Thành đã chửi ngươi là tiểu tử miệng còn hôi sữa sao?
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top